1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 63.4: Sở Hiên ghen tỵ (thượng)

      Editor: Puck


      “Tại sao như vậy? Chẳng lẽ ngươi định tìm chết? Đừng quên, tiểu Thịnh nhi vẫn còn tay ta! Nếu như ngươi chết, ta để cho chôn theo ngươi!” Sở Hiên lo lắng , trong giọng của lại có chút tức giận, chút khổ sở.

      phải là nàng nghe nhầm chứ?

      Mắt Tô Hồng Tụ khẽ nhếch, nhìn chằm chằm vào Sở Hiên.

      Người này tim phổi, lấy đâu ra khổ sở.

      “Haizzz, cho ngươi ngươi cũng nghe hiểu, ta phải ý đó.”

      Tìm chết hả?

      Nếu như chịu chút cản trở, chịu chút đau khổ tìm chết, nàng sớm chết tám trăm lần rồi, nàng cũng phải người, nàng sống năm trăm năm.

      “Ta có thể xuống chút ?”

      thể, bệnh của ngươi vừa khỏi.”

      “Bệnh của ta khỏi rồi, nhưng mà, ngươi để ta xuống chút, ta lại muốn bệnh!”

      “Được rồi, nhưng nhớ đừng quá xa.”

      Sở Hiên lại thỏa hiệp, điều này làm cho Tô Hồng Tụ rất kinh ngạc.

      Nàng còn tưởng rằng, người chuyên độc đoán như , cho dù như thế nào cũng thay đổi chủ ý, cho dù như thế nào cũng thỏa hiệp đấy.

      “Ôi!” Lúc vừa xuống giường, thân thể Tô Hồng Tụ khẽ lảo đảo, ngã nhào vào lồng ngực Sở Hiên.

      “Đừng động.” Sở Hiên nhàng ôm nàng lên, cầm trường bào màu đen giường nhàng khoác lên người nàng, chút lạnh lẽo bị loại trừ, Tô Hồng Tụ co rúc trong ngực Sở Hiên, thân thể chậm rãi thích ứng với thời tiết ấm lại.

      Bên ngoài trăng sáng sao thưa, ánh trăng vừa vặn, dưới ánh trăng thanh tịnh và đẹp đẽ, cơn gió mang theo lạnh lẽo thổi tới, đầu óc Tô Hồng Tụ dần tỉnh táo lại.

      Ánh nến hơi yếu, bóng cây loang lổ, trường bào ấm áp, mặt của Sở Hiên dưới bóng đêm lạnh lùng lại có chút ấm áp.

      Đây chỉ là ảo giác của nàng, nam nhân lạnh lẽo bạc bẽo như vậy, tại sao có thể có lúc ấm áp.

      Ngày hôm sau, trước khi Sở Hiên bỏ lại câu: “Ngươi tốt nhất cứ ngây ngốc trong phòng, hôm nay ta có chuyện, buổi tối trở lại.” Rồi xuất cung.

      Tô Hồng Tụ biết phải thu xếp chuyện tặng quà cho Chu đế, cũng đáp lời, chỉ mình hết sức tập trung ngồi mặt đất tĩnh tọa.

      Nàng hy vọng lực của mình sớm hồi phục, sớm biết Sở Dật Đình tim phổi như vậy, mấy tháng cũng trở lại nhìn nàng, ban đầu nàng uổng phí nhiều lực như vậy tìm .

      Hừ, vẫn là Hồ Cửu ca có đạo lý, nam nhân môi mỏng quả vô tình vô nghĩa, lòng lang dạ sói.

      Về sau nàng bao giờ để ý đến những nam nhân này nữa!

      hít thở sâu, cố gắng điều động linh lực sâu trong cơ thể mình, lại đột nhiên nghe thấy cửa cung “Lạch cạch” tiếng bị đẩy ra, có tiếng bước chân truyền tới.

      Khó tránh khỏi trong lòng hơi rầu rĩ, mở to mắt nhìn kỹ, tới phải ai khác, là Sở Vũ.

      lo lắng và bực bội giống như mấy ngày trước, ánh mắt Sở Vũ nhìn nàng lúc này hết sức sáng ngời, khóe mắt dinendian.lơqid]on đuôi mày cũng mang theo vẻ vui mừng, giống như gặp chuyện gì tốt.

      “Tiểu Tụ nhi, ta cho nàng biết, ta nghĩ ra biện pháp!” Sở Vũ say mê cuồng nhiệt , đôi mắt to lấp lánh có hồn.

      “Cái gì? Chẳng lẽ ngươi có biện pháp dẫn ta ra ngoài?” Tô Hồng Tụ có tinh thần mà , khó khăn lắm, nàng mới có thời gian rảnh tu luyện linh lực, Sở Vũ kia lại hết lần này đến lần khác quấy rối.

      tới đúng lúc.

      “Đúng, ta nghĩ, Hoàng huynh muốn đưa nàng , phải coi trọng dung mạo của nàng sao, ta biết trong kinh thành có phương sĩ có thuật dịch dung hết sức cao minh, chỉ cần chúng ta tìm được người có khuôn mặt giống nàng, dịch dung nàng ta thành nàng, để cho nàng ta thay thế nàng được sao?”

      “Ngươi cảm thấy cách này có ích? Nếu ngươi biết được phương sĩ này, sao Hoàng huynh của ngươi lại biết?”

      Tô Hồng Tụ hề cảm thấy hứng thú .

      “Sao nàng cứ thiếu sức sống trầm trọng như vậy? Ta khó khăn lắm mới tìm được biện pháp cứu nàng, sao nàng hề vui mừng?”

      Sở Vũ nhíu mày, trong giọng hơi ấm ức.

      Tô Hồng Tụ nghĩ thầm, nếu dịch dung có tác dụng, vừa mới bắt đầu Sở Hiên cũng tìm nàng, sở dĩ tìm nàng, vì đảm bảo tuyệt đối an toàn.

      “Chỗ nào, ta rất vui
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 64.1: Tô Hồng Tụ xuất giá

      Editor: Puck


      Sở Vũ cũng thẹn thùng, chỉ khẽ liếc mấy mỹ nhân kia, rồi với nàng ta: “Dẫn chúng ta phòng bao lầu.”

      Nhìn dáng vẻ của , biết ngay chắc chắn tới nơi này ít lần.

      “Ôi chao, là Sở công tử, lâu gặp, công tử lâu gặp? Công tử đến, Hồng nhi Thúy nhi trong lâu đều nhớ công tử đó!”

      bao lâu, nữ nhân trang điểm diêm dúa lòe loẹt, nhìn như tú bà đón chào, vừa thấy Sở Vũ, thân thiết lên khoác tay .

      Lúc trước Sở Vũ còn là lần đầu tiên đến đây, má mì kêu như vậy, tương đương với việc phá rách lời dối của , Sở Vũ khỏi hơi ngượng ngùng, lén nhìn Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ tò mò đánh giá xung quanh, trước mặt nàng là hành lang uốn khúc quanh co ngoằn ngoèo dài hẹp, hành lang uốn khúc đều vẽ chút xuân cung đồ, nam nữ trần truồng, thậm chí có cả hình ảnh thân thể nam nữ dây dưa cùng chỗ, phác họa lớn mật kia khiến người ta chắc lưỡi hít hà.

      Nữ tử qua lại bên cạnh nàng đều ngoại lệ, mặc lụa mỏng trong suốt, chỉ có điều nhan sắc giống.

      Có người đến nửa đường bị nam nhân nhìn trúng ôm eo, vội vàng thuê chung phòng, có vài người lại có thể ôm hôn môi trước mặt mọi người, thậm chí có nam nhân sờ loạn thân nữ nhân, lại còn giở trò dưới.

      ra những nữ tử này tới lui, chính là để quyến rũ nam nhân qua đường, mới lạ, có thể sau khi mắt nhiều mỹ nhân, rồi mới chọn người hợp lòng mình.

      Cũng biết người nào mở kỹ viện này, ông chủ biết buôn bán, nghĩ ra biện pháp hấp dẫn khách mời tốt như vậy.

      Sở Vũ lấy Tô Hồng Tụ liếc cũng liếc , cũng quan tâm đến việc tú bà vẫn luôn lấy bộ ngực nổi lên cộ xát người , khó tránh khỏi hơi bất mãn, giọng buồn bực: “Này, rốt cuộc nàng có phải là nữ hài tử ? Sao nhìn bọn họ chằm chằm như vậy?”

      “Tại sao thể nhìn?”

      Tô Hồng Tụ tỏ vẻ tò mò hỏi.

      Nàng là hồ phải người, ngượng ngùng khó xử lúc trước qua , sau đó nhìn thấy những nam nam nữ nữ đó ôm ôm ấp ấp, cũng chỉ có hiếu kỳ và dục vọng rình xem mãnh liệt.

      Dù sao khi làm hồ ly, cũng che giấu, thoải mái, khi nàng làm hồ ly sớm xem trăm ngàn lần.

      “Nhanh nhắm mắt lại, những thứ này thân nữ hài tử trong nhà nên nhìn.” Sở Vũ giọng, hơi cảnh cáo với Tô Hồng Tụ.

      “Cái gì có nên hay , sao ngươi nhắm mắt lại?” Tô Hồng Tụ xem thường, vẫn trợn to hai mắt hết nhìn đông lại nhìn tây.

      Sở Vũ tức giận trong lòng, căm tức : “Ta là nam nhân, nàng là nữ nhân, nam nhân và nữ nhân giống nhau, sao cái này nàng cũng hiểu?”

      cãi nhau, nhất quyết tha, đột nhiên, nữ tử khoác tay Sở Vũ lúc trước quay đầu lại, quyến rũ cười khẽ: “Đến rồi.”

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn lên, ra là phòng lớn, lúc này trong phòng lớn ngồi đông nghẹt đầy người, phòng lớn bố trí khí khái tầm thường, ở giữa phòng lớn có cái sân khấu, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào sân khấu này, giống như lúc nữa sân khấu xuất thứ gì đó ngạc nhiên, sợ rớt mắt.

      Có rất nhiều nữ tử dung mạo xinh đẹp đứng sân khấu, nguyên đám cười dịu dàng, quần áo người rất mỏng, khẽ động, cánh tay hoặc ngực lộ ra.

      Những nữ nhân này giống như sớm tập thành thói quen với y phục như vậy, nhiều người vây lượn chung quanh nàng nhìn, họ có ai đỏ mặt, Tô Hồng Tụ ngược lại, nhìn chút, lại có ý tứ tốt, len lén tìm cái bàn núp phía sau.

      Chỉ thấy sân khấu, nữ tử chầm chậm ra, hát hay múa giỏi sân khấu, y phục vẫn là bộ lụa mỏng, khi múa may, bộ ngực cao vút khẽ động, như con chim muốn vỗ cánh định bay, Tô Hồng Tụ nghe thấy ràng, nam nhân bên người nàng bắt đầu nuốt nước miếng ừng ực ngừng.

      Kế tiếp chính là đấu giá, người ra die nd da nl e q uu ydo n giá cao, nữ tử vẫn cười khanh khách đứng đó, hình như nàng hề ngần ngại người khác mua nàng bán nàng.

      Rốt cuộc có người dùng ngàn lượng bạc trắng mua nàng .

      Tiếp theo từng nữ tử lên sân khấu, người sau càng tươi đẹp hơn người trước, động tác càng câu lòng người hơn, tiếng hô càng lúc càng lớn, cả phòng sôi trào.

      Cuối cùng, má mì cười khanh khách lên sân khấu, giờ bán món cuối cùng tiếng hoan hô lập tức như sấm dậy.

      “Xem chút, bình thường cuối cùng lên sân khấu là cực phẩm.”

      biết Sở Vũ đến bên cạnh Tô Hồng Tụ từ lúc nào, cúi đầu .

      vừa như thế, lại khiến Tô
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 64.2: Tô Hồng Tụ xuất giá

      Editor: Puck

      Sở Vũ phải Tô Hồng Tụ, có thuật đọc tâm, cho nên vốn nhìn ra, ông chủ Thải Hoa lâu vẫn lui tới chính là Hoàng huynh cao cao tại thượng, quân lâm thiên hạ của .

      Sở dĩ kêu Tô Hồng Tụ qua trả tiền, là bởi vì vẫn luôn nghe người ta ông chủ Thải Hoa lâu trầm khủng bố, bất cứ lúc nào cũng đeo chiếc mặt nạ ma dữ tợn, có đôi khi đường, cũng dọa đứa nhà người ta sợ tới mức khóc thét oa oa.

      đương nhiên muốn Tô Hồng Tụ mua nam nhân trong khí kia về, nên kín đáo đưa cho nàng tấm ngân phiếu Thải Hoa lâu thu, cố ý muốn cho nàng đụng phải cây đinh, hù dọa nàng.

      “Ta, ta có thể ? Ngươi, ngươi thay ta.”

      Tô Hồng Tụ núp sau lưng Sở Vũ, khuôn mặt nhắn trắng bệch, thận trọng .

      Sở Vũ lại mua món nợ của nàng, vẫn cười, nhàn nhã thong dong : “ thôi, vậy cũng nên mua, dù sao vốn cũng phải người ta nhìn trúng.”

      Tô Hồng Tụ thể nhăn nhó, cam tâm tình nguyện từ sau lưng Sở Vũ ra.

      Đứng trước mặt Sở Hiên, vốn dám ngẩng đầu nhìn mặt , chỉ giọng, thử dò xét: “Vậy, cái đó, ta là người vừa ra giá vị công tử sân khấu, đây là ngân phiếu, ngươi đưa khế ước bán thân của cho ta.”

      Sở Hiên lẳng lặng nhìn Tô Hồng Tụ, cũng trả lời, chỉ dùng cặp mắt lạnh như băng, lạnh lẽo hung ác nham hiểm nhìn nàng chằm chằm.

      Nhìn thấy mà sau lưng Tô Hồng Tụ đổ lạnh, ngay cả trái tim cũng sắp nhảy lên cổ họng rồi.

      Cho dù nàng vụng trộm ra cửa, cũng cần nhìn nàng như vậy chứ?

      Đây phải còn có đệ đệ Sở Vũ cùng nàng sao? Dù sao nàng chạy cũng thoát, làm hỏng chuyện lớn của .

      Sao vẫn dùng vẻ mặt kinh khủng muốn ăn thịt người nhìn nàng chằm chằm?

      dọa chết người.

      Tô Hồng Tụ bị ánh mắt như dao nhọn, giống như đâm ra trăm ngàn vết người nàng khiến cả người phát lạnh, sau lưng kiềm chế được toát ra tầng mồ hôi lạnh.

      May mà, mặt nàng dịch dung, dường như Sở Hiên nhận ra nàng.

      “Ngươi rất lạ mặt, dường như trước kia chưa từng tới, ngươi tên gì?”

      Cũng biết qua bao lâu, chân Tô Hồng Tụ sắp nhũn ra, cuối cùng Sở Hiên mới mở miệng, hỏi cũng hỏi vấn đề đâu, hề liên quan đến việc Tô Hồng Tụ muốn mua vị công tử kia.

      Mắt Tô Hồng Tụ đảo loạn, tùy tiện bịa ra cái tên: “Cái này, ta, ta tên Tô... Tôn Hồng.”

      “Tôn Hồng? Nghe như nữ nhân, nhìn tay chân có vẻ lèo khèo, cũng giống nam nhân." Sở Hiên lạnh như băng mà , “Ta thấy ngươi ngay cả đứng cũng vững, ngươi mua , ngươi làm được hả?”

      Tô Hồng Tụ thầm nghĩ ta đây có thể được hay liên quan gì đến ngươi, phải người khác mua gì của ngươi, làm cái gì cũng quản lý chứ?

      “Cái này, ta chỉ cảm thấy dung mạo của rất giống người bạn của ta, cho nên mới...”

      vò đầu bứt tai, liều mạng định xuống, Sở Hiên lại lạnh như băng mà : “Đừng nữa, bạc đâu? vạn lượng, ngân phiếu, lấy ra.”

      Tô Hồng Tụ vừa nghe, lập tức vui vẻ ra mặt, cho rằng Sở Hiên nhận ra nàng, muốn bán người cho nàng, vội vàng hấp tấp đưa ngân phiếu lên: “Cho ngươi, này.”

      ngờ Sở Hiên nhận lấy ngân phiếu Tô Hồng Tụ đưa, chỉ thoáng nhìn sơ qua, rồi ném ngân phiếu lại cho nàng: “Đây là ngân phiếu của Tụ Tiên trang, ta thu, ta chỉ thu ngân phiếu của Bích Vân trang.”

      Tô Hồng Tụ giận, ngân phiếu còn phân dfienddn lieqiudoon của trang nào? Bích Vân trang phải là chi nhánh của Tụ Tiên trang sao? Sở Hiên kia, có phải giả bộ nhận ra nàng, cố ý đùa giỡn nàng ?

      “Bích Vân trang và Tụ Tiên trang phải cùng nhà? Ngân phiếu Bích Vân trang có thể đổi ở Tụ Tiên trang, sao ngươi thu?”

      Tô Hồng Tụ ngước khuôn mặt nhắn lên, thở phì phò .

      “Ta thu chính là thu, lấy đâu ra nhiều vì sao như vậy? Hoặc là, ngươi đổi ngân phiếu thành Tụ Tiên trang cho ta, hoặc là, ta dẫn người trở về, qua ít ngày nữa để cho bắt đầu tiếp khách. Quản , đóng cửa, tiễn khách.”

      Sở Hiên lạnh lùng , thèm quan tâm đến Tô Hồng Tụ vội vàng dậm chân sau lưng , xoay người sang chỗ khác, phẩy tay áo bỏ .

      “Ngươi...”

      Tô Hồng Tụ chỉ chữ ngươi, Sở Hiên cạch tiếng đóng cửa phòng , còn lại mình Tô Hồng Tụ ngoài cửa, tức giận đến đầu váng mắt hoa, ngực tắc nghẹn.

      “Sao? Nàng biết ông chủ Thải Hoa lâu? Nhìn dáng vẻ của , giống như có thâm cừu đại hận gì với nàng.”

      Sở Vũ ở bên cạnh Tô Hồng Tụ, vẻ mặt cười châm chọc.

      Tô Hồng Tụ tức chết rồi, nhưng mà có cách nào, Tụ Tiên trang và Bích Vân trang đều là ngân hàng tư ngân do nhà mẹ đẻ của
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 64.3: Tô Hồng Tụ xuất giá

      Editor: Puck


      ra trừ bản thân Sở Hiên, bên người bất kỳ kẻ nào, cho dù là Lý phi, Sở Vũ hay Hắc Mộc, cũng sớm nhìn ra, tình cảm của Sở Hiên với Tô Hồng Tụ rất tầm thường, vượt quá xa quan tâm và để ý.

      Tô Hồng Tụ lại lôi kéo Sở Vũ đến Thải Hoa lâu mua nam nhân, nhìn sắc mặt Sở Hiên cũng biết, giờ phút này khẳng định hận thể chém Tô Hồng Tụ thành tám miếng, rút gân lột da.

      Hắc Mộc vội vàng lui về sau lưng Sở Hiên, dám lên tiếng.

      xuống! Tất cả mọi người rời khỏi đây. có lệnh của ta, cho phép lên trước.”

      Sở Hiên lạnh như băng, mặt thay đổi , mặc dù cố gắng hết sức dồn nén, nhưng trong giọng vẫn mang theo chút tàn ác, chút nổi giận.

      Toàn thân Hắc Mộc run lên, đâu còn dám dừng lại dù chỉ lát? Quay người lại rồi rời khỏi viện.

      Pháp thuật của Tô Hồng Tụ mất hết, hoàn toàn phát Sở Hiên thấy nàng, nàng chỉ tới lui, biết tại sao, cảm thấy người hơi lạnh.

      thành lời cụ thể là cảm giác như thế nào, giống như nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống chút trong lúc này.

      Tô Hồng Tụ nhìn chung quanh, khắp nơi trong sân này đều trồng đầy cây to, quả râm mát hơn bên ngoài, nàng lập tức suy nghĩ nhiều, vẫn kiếm mùi đối phương từng bước qua.

      Khó khăn lắm, cuối cùng tìm được căn phòng của nam hồ ly kia, Tô Hồng Tụ dùng sức ngửi chút ở cửa phòng, chính là mùi này sai, đây tuyệt đối là mùi thơm mà người hồ mới có.

      Tô Hồng Tụ kích động trong lòng, chịu hết nổi hạ thấp giọng, kêu lên ở cửa ra vào của đối phương: “Này! Này! Là ta? Ngươi nghe thấy vậy? Ta tới cứu ngươi, này, này!”

      Kêu lâu, cũng biết vì sao, ràng mùi vị đối phương ở trong phòng, bên trong phòng cũng có tiếng người châm trà uống nước, nhưng mà, chính là ai tới đây mở cửa cho nàng.

      “Này! Này! Ngươi điếc hả? Là ta, ta tới cứu ngươi...”

      câu cứu ngươi còn chưa hết, Tô Hồng Tụ chỉ cảm giác bầu trời đầu mình càng ngày càng u, càng ngày càng tối tăm, giống như có đám mây đen to lớn dần bao phủ nàng.

      Sao vậy? Đây là trời muốn mưa sao?

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc trong lòng, quay đầu nhìn lại –

      nhìn sao, vừa nhìn, lập tức sợ tới mức hai chân như nhũn ra, thân thể “Bụp” cái, toàn thân dính ván cửa.

      “Sao... Sao lại là ngươi?”

      Tô Hồng Tụ ấp úng, đầu đầy mồ hôi nhìn Sở Hiên đứng trước mặt mình.

      Cả buổi sáng thấy, bị cái gì kích thích, sao tàn ác người nhiều như vậy? Nhất là đôi mắt kia, lạnh như băng, trầm lạnh lẽo, dáng vẻ nhìn nàng, giống như muốn lột da hủy cốt, muốn nuốt luôn nàng vào bụng.

      Tô Hồng Tụ là thú, tất cả thú đều có dáng vẻ di1enda4nle3qu21ydo0n như vậy, chứng kiến thấy bé hơn mình, lên ngụm nuốt lấy, thấy mạnh hơn mình, liền cụp đuôi ảo não chạy mất.

      Cá lớn nuốt cá bé, tìm kiếm tất cả có thể tự vệ, tất cả là bản năng của động vật.

      Sáng sớm, Sở Hiên cho nàng chỉ là cảm giác lão hồ ly lạnh như băng, nhưng cũng nguy hiểm, giờ đột nhiên biến thành con cọp lớn chỉ biết ăn thịt người, khỏi phải trong lòng Tô Hồng Tụ có bao nhiêu sợ, có bao nhiêu luống cuống.

      “Cái kia, cái kia, ngươi đừng hiểu lầm, ta, ta tới...”

      tâm hoảng ý loạn, vắt hết óc muốn giải thích với Sở Hiên, đột nhiên phẫn nộ trong lòng Sở Hiên giống như dời núi lấp biển, sóng lớn xô bờ ùn ùn cuốn về phía ngực Tô Hồng Tụ.

      Lần này, lại đâm ngực Tô Hồng Tụ đau ê ẩm, thiếu chút nữa cách nào tiếp nhận được điên cuồng và phẫn nộ trong lòng Sở Hiên lao nhanh khuấy tung, đè ép khiến lòng nàng run rẩy.

      Nhưng mà từ mặt Sở Hiên, Tô Hồng Tụ hề nhìn ra chút biến hóa nào.

      Từ vừa rồi, đến bây giờ, ánh mắt Sở Hiên nhìn nàng, vẫn lạnh như băng, sắc như đao nhọn.

      “Ngươi đến chỗ ta trộm người?”

      Sở Hiên nhìn Tô Hồng Tụ, đột nhiên nâng khóe môi, cười trầm thấp, tiếng cười trầm lạnh như băng, nghe được khiến dưới toàn thân Tô Hồng Tụ nổi da gà.

      “Đúng rồi, thiếu chút nữa ta quên, ngươi vốn thích nam nhân như vậy, mặt trắng nhõ, thân nam nhân tướng mạo nữ nhân, rất xinh đẹp, vốn giống như nam nhân. Người đâu, trói nàng, nhốt vào phòng chứa củi.”

      Lần này Tô Hồng Tụ vui lòng rồi, bị hai thị vệ cao lớn kéo , hai chân đá lung tung có mục đích, “Sở Hiên, ngươi thả ta ra! Đừng tưởng rằng ngươi mang mặt nạ ta nhận ra ngươi! phải chỉ dạo phố chút cùng đệ đệ của ngươi, thuận tiện mua người thôi sao? Ta cũng chỉ thấy mắt người đó quen thuộc, rất giống người bạn của ta, lúc này mới nghĩ cứu ! Ngươi cần bởi vì trong lòng ngươi xấu xa, cứ nghĩ chuyện như vậy, nên
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 65.1: Tô Hồng Tụ xuất giá (hạ)

      Editor: Puck


      Sở Hiên khẽ phất ống tay áo, cửa phía sau tự động đóng lại ngay sau đó.

      thản nhiên đến bên cạnh bàn, thoải mái ngồi xuống, bình tĩnh mà nhìn Tô Hồng Tụ mặt mũi tràn đầy dầu mỡ, ngây ngốc há to miệng.

      Tô Hồng Tụ vẫn chưa kịp phản ứng, đầy trong đầu đều là Sở Hiên và Sở Dật Đình giống nhau.

      Nhắc tới cũng kỳ lạ, ràng Sở Hiên và Sở Vũ mới là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, lẽ ra Sở Hiên và Sở Vũ mới càng giống nhau, nhưng dưới toàn thân Sở Hiên và Sở Vũ có bất kỳ chỗ nào giống nhau, miễn cưỡng mà , đại khái cũng chỉ có vẻ tuấn là giống nhau.

      Nhưng Sở Hiên và Sở Dật Đình giống nhau, riêng gì tướng mạo, thậm chí ngay cả mùi đàn hương quyến rũ mê người người, ngay cả tư thế đường, ngay cả ánh mắt nhìn người cũng giống nhau như đúc.

      Tô Hồng Tụ nhớ tới lúc đầu mình biết Sở Dật Đình, ánh mắt Sở Dật Đình nhìn nàng phải như Sở Hiên lúc này? cao vời vợi, lạnh lẽo như băng, xa lạ vô tận, xa lánh nhàn nhạt.

      Có lẽ nào, ra Sở Hiên và Sở Dật Đình mới đúng là huynh đệ ruột?

      Còn Sở Vũ chỉ là ôm sai?

      Ngắm nhìn, khỏi mê muội, thấy bàn có miếng khăn lụa, cần nghĩ ngợi, định đưa tay túm lấy lau miệng.

      Nhưng mà, bàn tay bé trắng như tuyết vừa chạm vài miếng khăn lụa này, khăn lụa này lại “Vèo” cái biết biến đâu thấy nữa, Tô Hồng Tụ còn cách nào, đành phải tiện tay quơ lấy miếng vải lau miệng, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ đến đầu, lại nghe Sở Hiên chậm rãi mở miệng: “Nha hoàn nào phục vụ? Sao lại đặt khăn lau chùi ở bàn?”

      xong khiến Tô Hồng Tụ ngẩn ngơ die nd da nl e q uu ydo n sững sờ, “Vèo” cái ném vải trắng trong tay bay ra ngoài.

      Cái gì chứ?

      Miếng vải này sạch như vậy, còn tỏa ra mùi bách hợp nhàn nhạt, sao lại dùng để lau chùi?

      Lần này khiến Tô Hồng Tụ mắc ói , vừa liều mạng cầm ống tay áo lau miệng nhắn, vừa “Phì phì phì” ngừng nhổ nước vào trong ống nhổ, giống như muốn nhổ cảm giác chán ghét dơ bẩn này ra.

      Mặt Sở Hiên đổi sắc, quay đầu về phía cửa phòng đóng chặt: “Bắt nàng ta.”

      Ngoài cửa lập tức có người : “Dạ.”

      Sở Hiên đưa lưng về phía Tô Hồng Tụ, thản nhiên : “ ra ngươi là hồ ly, ta xem sách cổ, hồ ly tinh đều xinh đẹp quyến rũ, khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh...”

      Lời đó khiến Tô Hồng Tụ bay bổng, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, rất xấu hổ, định mở miệng khiêm tốn chút, lại nghe được Sở Hiên tiếp tục : “Tì ra tất cả đều là suy đoán khoa trương, thêu dệt vô cớ! Gì mà xinh đẹp quyến rũ, khuynh quốc khuynh thành, dáng dấp giống như cây đậu ve khô quắt, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, còn bẩn như vậy, dùng khăn chùi bàn lau miệng!”

      Tô Hồng Tụ lập tức nổi giận lôi đình, há mồm cãi lại: “Gì mà cây đậu ve khô quắt! Ngươi! Ngươi cái đồ ruồi bọ xanh lục! Ngươi cũng cầm cái gương soi chính ngươi Ngươi mới đen sì như than từ trong hố lôi ra, ngươi có tư cách gì ta!”

      Mấy ngày nay Sở Hiên vẫn bôn ba giữa Đại Chu và Đại Lương, nắng ăn đen ít, hơn nữa, hôm nay đầu cắm cây trâm gỗ màu xanh đậm, nếu như nhìn quần áo, từ xa xa nhìn sang, còn phải chính là con ruồi xanh lục đứng bên cạnh bàn bất động?

      Tô Hồng Tụ thấy Sở Hiên sa sầm mặt, hài lòng, còn định cãi tiếp, nhưng mà, a, đúng, sao ánh mắt con ruồi xanh lục này nhìn nàng lại dữ dội như vậy?

      Ôi, được, lần, lần trước đó nổi giận túm đuôi của nàng, thiếu chút nữa kéo đứt đuôi nàng, cũng dùng ánh mắt nham hiểm lạnh lẽo hung ác như vậy nhìn nàng.

      Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ lập tức nuốt lại lời định thốt ra, nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh khỏi ánh mắt làm cho người ta sởn tóc gáy của Sở Hiên.

      Lúc này, nha hoàn tướng mạo thanh tú nơm nớp lo sợ mà vào, gương mặt trái xoan đẹp đẽ động lòng người của nàng ta càng khiến nàng ta lộ vẻ nhu nhược động lòng người, là tiểu nữ nhân có thể khơi gợi nam nhân bảo vệ nhất.

      Nàng cúi đầu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :