1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 62.3: Lưu lại bên cạnh ta cả đời?

      Editor: Puck

      Nhưng mà, chân Tô Hồng Tụ bị thương, mặc dù cách đó xa có hòn đá cao cỡ nửa người, nhưng mà, lỡ như đạp lên, nàng đứng vững, té ngã rồi, phải là đùa giỡn.

      Quanh quẩn lại, có kế gì, Tô Hồng Tụ đành phải buồn bã ỉu xìu, cúi đầu .

      lưu luyến rời mà về, lại bất ngờ va phải lồng ngực ấm áp quen thuộc.

      Ngẩng đầu nhìn lên, lại là bóng dáng sáng sớm thấy tăm hơi, giờ phút này cần phải ở trong triều Sở Hiên.

      Tô Hồng Tụ hơi kỳ quái, hỏi Sở Hiên: “Sao ngươi biết chỗ này?”

      Tô Hồng Tụ còn biết, bên trong tường cao, dự tiệc chính là Hoàng đế Đại Chu, mà vừa rồi Sở Hiên lấy thân phận Thái tử Đại Chu hứa hẹn với Hoàng đế Đại Chu, ba tháng sau đưa lên món lễ lớn chúc thọ Hoàng đế Đại Chu.

      Dĩ nhiên, bên trong phần quà tặng kia cũng bao gồm Tô Hồng Tụ.

      “Ta thích đâu đó, chẳng lẽ còn phải bẩm báo với ngươi trước?”

      Sở Hiên ngước mắt, lạnh lùng quét qua Tô Hồng Tụ, xoay người rời .

      Khoảnh khắc khi quay đầu, bị bàn tay bé mềm mại trắng nõn túm chặt cánh tay.

      “Nhờ, nhờ ngươi giúp ta việc.”

      Tô Hồng Tụ ấp úng, hơi có ý tốt nhìn Sở Hiên.

      Sở Hiên vốn muốn vùng thoát khỏi tay bé của Tô Hồng Tụ, nhưng ngờ tay bé này nắm lấy , giống như cao da chó dính người, cho dù Sở Hiên dùng lực ra sao, vẫn cách nào thoát được.

      Dĩ nhiên, nhớ vóc người Tô Hồng Tụ nhắn, yếu ra gió, ra Sở Hiên hề dùng sức.

      “Phiền chết được! Gấp cái gì? !”

      “Làm phiền ngươi, có thể, có thể ở dưới đỡ ta ? Ta rất muốn xem tạp kỹ bên trong.”

      được! Ngươi nặng như vậy, nhờ đỡ như thế nào!”

      “Nhưng ta muốn nhìn.” Nghe Sở Hiên chịu giúp nàng, lúc này Tô Hồng Tụ cắn chặt môi dưới, trong mắt đầy lệ, đáng thương.

      Sở Hiên nhíu nhíu mày: “Gọi Sở Vũ lại đây đỡ ngươi.”

      Mang Tô Hồng Tụ xuất cung, vốn do Sở Hiên sắp xếp cho Sở Vũ làm, hộ vệ trong Kinh thành tầng tầng lớp lớp, cộng thêm người Tô Hồng Tụ có đồng nào, Sở Hiên vốn lo lắng Tô Hồng Tụ mượn cơ hội chạy trốn.

      “Nhưng mà nhìn Sở Vũ có vẻ gầy, cường tráng như ngươi, ta sợ đỡ được.” Lúc Tô Hồng Tụ lời này, nước mắt cũng chảy xuống.

      Khóe môi Sở Hiên co quắp, hình như muốn gì lại ra khỏi miệng. lát sau, lại ngồi xổm người xuống ra ý để Tô Hồng Tụ dẫm lên bả vai .

      Tô Hồng Tụ hơi kinh ngạc, nàng ngờ thủ đoạn mình thường dùng để đối phó với Sở Dật Đình lại có tác dụng với Sở Hiên. Vậy có phải , nàng tìm được tinh túy của mị thuật ?

      “Ngươi cần đứng vững chút, được lắc loạn nha!”

      Tô Hồng Tụ khẩn trương, dù sao cũng là nhìn lén, chừng lúc nào đó có người qua, thấy nàng làm chuyện xấu.

      Nàng hơi chột dạ.

      “Rốt cuộc ngươi có muốn nhìn hay ? nhìn ta thôi!”

      Sở Hiên nổi giận, túm lấy chân mềm mại của Tô Hồng Tụ định kéo nàng từ người mình xuống.

      cần, ta , ta !”

      “Nhanh lên chút! Mập như heo vậy! Giẫm bả vai ta cũng sắp gãy!”

      “Lập tức, xong ngay đây!”

      Giẫm bả vai Sở Hiên, mặc dù hơi lung la lung lay, nhưng Tô Hồng Tụ dùng đôi tay bám chặt hàng rào, cuối cùng cũng ổn định thân thể.

      Bên trong tường rào vừa đúng lúc biểu diễn chó
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 62.4: Lưu lại bên cạnh ta cả đời?

      Editor: Puck


      khỏi mở lớn mắt, ngượng ngùng : “ có, gần đây nô tỳ thích ăn gì.”

      Thấy vẻ mặt nản lòng nản chí của Tô Hồng Tụ, trong lòng Sở Vũ cũng rất thoải mái.

      Mặc dù thoáng nhìn Sở Vũ có vẻ thô hào phóng khoáng, nhưng trong tình nam nữ lại thông suốt hơn Hoàng huynh lạnh như núi băng kia gấp trăm lần.

      Ngày đó khi mang Tô Hồng Tụ xuất cung, sờ lên bàn tay bé trắng nõn mềm mại của Tô Hồng Tụ, lại có thể động lòng, Sở Vũ biết, nếu phải Sở Hiên gặp được Tô Hồng Tụ trước, nữ nhân như vậy quý trọng.

      Nhưng Sở Hiên ràng rút được hạng đầu, nhưng biết quý trọng, biết vì cái gì, giải thích được đuổi Tô Hồng Tụ ra khỏi tẩm cung, đến nay cũng sắp nửa tháng, cũng thấy Sở Hiên đến nhìn Tô Hồng Tụ cái.

      Trong lòng Sở Vũ nóng nảy, chút nào che giấu lập tức thốt ra.

      “Nàng nào có ăn được đồ gì? lâu như vậy, Hoàng huynh cũng tới liếc nàng cái! Mẫu hậu, nếu mẫu hậu muốn tiểu Tụ nhi vui vẻ, vậy gọi Hoàng huynh tới, để Hoàng huynh tới đây cùng Tụ nhi!”

      “Con thấy mấy ngày nay Hoàng huynh con vì chuẩn bị đưa quà tặng Đại Chu, bận tối mày tối mặt sao? Đừng càn quấy, Hoàng huynh con là Thái tử, lúc này lấy đại quốc gia làm trọng.”

      “Dù lấy đại quốc gia làm trọng như thế nào, cũng thể ném nữ nhân của mình ra để ý!”

      “Càn quấy!”

      “Nhi thần càn quấy như thế nào? Nếu Tụ nhi là người của nhi thần, trời sập xuống, nhi thần cũng chống giúp nàng, tuyệt đối gạt bỏ nàng sang bên, quan tâm!”

      “Câm mồm!”

      Chỉ thấy Lý phi híp mắt nhìn Sở Vũ, ánh mắt như băng, vẻ mặt vô cùng bén nhọn trong nháy mắt.

      Sở Vũ biết mình lỡ miệng, ngậm miệng lại, dám lên tiếng.

      “Vũ nhi, con ra ngoài trước, ta có lời muốn với Tụ nhi. Người đâu, dặn dò xuống dưới, sau này được tùy tùy tiện tiện để thất Vương gia vào Ngự Hà viên.”

      “Mẫu thân -”

      Sở Vũ kéo dài giọng, mặt tuấn đầy nuối tiếc.

      Lý phi cũng thèm nhìn cái, vung tay áo lên sai người đưa ra khỏi Ngự Hà viên.

      Chờ Sở Vũ , sắc mặt Lý phi mới thoáng chuyển biến tốt, kéo tay Tô Hồng Tụ, giọng nhàng: “Tụ nhi đừng nghe Vũ nhi bậy, chỉ bởi vì gần đây quá bận rộn, cho nên Hiên nhi mới rảnh tới thăm ngươi.”

      “Hài tử của ta, ta đây kẻ làm mẫu thân, trong lòng ràng nhất, đứa Hiên nhi này, từ tính tình lạnh lẽo, thích thân cận với người khác, bên cạnh có phi tần thị thiếp gì cả, xác thực hiểu tâm tư nữ nhân, nhưng mà, Tụ nhi, ngươi phải tin tưởng ta, Hiên nhi có lòng với ngươi.”

      “Haizzz, Tụ nhi, ngươi biết, ngày đó nhìn Hiên nhi mang theo ngươi cùng hồi cung, trong lòng ta cao hứng biết bao nhiêu, lúc trước ta vẫn luôn lo lắng, cả đời này Hiên nhi thân cận nữ nhân, có phi tần.”

      giờ tốt rồi, cuối cùng ta cũng coi như yên tâm, Tụ nhi, đồng ý ta, được ? Cho dù tương lai Hiên nhi làm gì, chọc giận ngươi mất hứng, ngươi đều nhất định phải tha thứ cho , nhất định được giận dỗi với Hiên nhi.”

      Người lạnh bạc, khó có thể động lòng, xem ra tâm địa sắt đá nhất, vô tình vô nghĩa nhất.

      động lòng, tuyệt tình tuyệt nghĩa, động lòng, kinh thiên động địa.

      Sở Hiên là nhi tử của Lý phi, sao Lý phi lại đoán ra được tâm tư của nhi tử ruột của mình?

      Lý phi kéo tay Tô Hồng Tụ, thao thao bất tuyệt, từ khi trời sáng đến lúc trời tối.

      Tô Hồng Tụ lúng túng thôi, vốn biết nên trả lời đối phương cái gì, thể làm gì khác hơn là gật đầu, lần nữa dùng mím môi mỉm cười lừa gạt qua.

      Vì sao ai cũng Sở Hiên động lòng với nàng, tâm ý với nàng?

      ra từ khi bọn họ biết nhau đến giờ, còn chưa đầy trăm câu, gặp mặt cũng chưa đầy mười lần.

      Lại qua nửa tháng rồi, ngay cả lần di1enda4nle3qu21ydo0n Sở Hiên cũng xuất trước mặt nàng, còn phái tới mấy tỳ nữ tay áo dài múa đẹp, dung mạo xinh đẹp, bảo là muốn dạy Tô Hồng Tụ cầm kỳ thư họa.

      Tỳ nữ dạy Tô Hồng Tụ đánh đàn tên là Hoa Dung, Tô Hồng Tụ chưa bao giờ biết trong cung Sở Hiên lại còn giấu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 63.1: Sở Hiên ghen tỵ (thượng)

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ kinh ngạc, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Sở Hiên, thân lạnh lùng đứng trước mặt mình.

      “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”

      buồn bực, Sở Hiên đưa tay chộp nàng về bên cạnh mình.

      “Người đâu! Đưa Vũ Vương gia về phủ! Phân phó, từ nay về sau, cho người có nhiệm vụ vào nơi này bước!”

      Rốt cuộc giận cái gì? Tô Hồng Tụ ngạc nhiên. Những người có nhiệm vụ, là có ý gì?

      Sở Vũ là đệ đệ của , như vậy, cũng thuộc phạm vi những người có nhiệm vụ chứ?

      Tô Hồng Tụ ngẫm nghĩ, quay đầu lại phất phất tay với Sở Vũ: “Vậy ta chờ ngươi, ngày mai ngươi phải tới sớm chút đó. cần chờ đến trời tối.”

      Sở Vũ cũng hơi nổi giận, tại sao. ràng là Hoàng huynh tự mình hờ hững với tiểu Tụ nhi tước, nếu hơn Tụ nhi, đại khái có thể đưa Tụ nhi cho , hết sức ưa thích.

      Sở Vũ nghĩ đến, lập tức đáp lại Tô Hồng Tụ câu: “Được, ngày mai ta nhất định...”

      Lời còn chưa hết, lại bị ánh mắt bén nhọn lạnh như băng bao phủ toàn thân, Sở Vũ ngước mắt, trán của mồ hôi lạnh trong nháy mắt.

      Tròng mắt Sở Hiên lạnh lẽo, khí lạnh nơi đáy mắt u tối bức người.

      Sở Vũ chưa bao giờ cảm nhận được sát khí nặng như vậy từ người Sở Hiên.

      Sở Vũ lau mồ hôi, giữ lại lời vừa đến miệng.

      “Vẫn là, vẫn là thôi , ta đột nhiên nhớ ra, ngày mai ta có việc...”

      !” Sở Hiên lạnh lẽo như băng , kéo tay bé của Tô Hồng Tụ về.

      Sở Vũ nhìn bóng lưng hai người, cũng còn kinh hãi như lúc nãy, dần phục hồi tinh thần lại.

      vẫn nhớ lần tức giận giống như vậy của Sở Hiên lúc trước là khi nào.

      Năm năm trước? Mười năm trước?

      Tư thế vênh váo hung hăng như vậy, khí thế hùng hổ dọa người như vậy.

      Đặc biệt là vừa rồi ánh mắt Sở Hiên nhìn , quả giống như muốn ăn thịt người.

      Nếu vừa rồi nắm tay tiểu Tụ nhi nhiều thêm lúc nữa, chỉ sợ bây giờ thể bình an vô đứng ở đây.

      Sở Hiên mang theo Tô Hồng Tụ về Ngự Hà viên, suốt dọc đường chỉ để lại cho Tô Hồng Tụ bóng lưng.

      Tô Hồng Tụ cực kỳ tức giận.

      Dựa vào cái gì chứ?

      Nàng ngay cả nửa đường gặp được người, năn nỉ đối phương mang nàng hồi cung cũng được sao?

      Trời quá tối đen rồi, nàng sợ, thấy đường!

      Sở Hiên kéo Tô Hồng Tụ, suốt đường đều cực nhanh.

      Đột nhiên, Sở Hiên ngừng lại, đưa lưng về phía Tô Hồng Tụ, lạnh lẽo như băng : “Ngày mai, ta đón ngươi.”

      Tô Hồng Tụ hơi ngẩn ra, chút nghĩ ngợi bật thốt lên: “ cần đâu, ngươi chỉ cần gọi hai tiểu thái giám, hoặc cung nữ tới đón ta là được.”

      “Ngươi cứ muốn nhìn thấy ta như vậy!” Sở Hiên đột nhiên quay đầu lại, tròng mắt bén nhọn nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm, giống như muốn ngụm nuốt trọn nàng.

      Tô Hồng Tụ sợ hết hồn, biết tại sao đột nhiên Sở Hiên phát hỏa lớn như vậy, lập tức hơi luống cuống: “ phải... phải... phải ngươi bận rộn sao?”

      tới lui, đường phía trước càng ngày càng sáng, cũng nữ và thái giám cũng càng ngày càng nhiều, Sở Hiên die nd da nl e q uu ydo n cuối cùng thu ánh mắt lại, kéo Tô Hồng Tụ tiếp tục về phía trước.

      đường gì, đến Ngự Hà viên, Sở Hiên vẫn lời nào.

      Tô Hồng Tụ biết Sở Hiên giận cái gì, chỉ cảm thấy bóng lưng của trầm lạnh lẽo, hết sức kinh khủng.

      Trăng lạnh như nước, mặt đất kéo ra bóng đen dài.

      Bóng dáng của Sở Hiên nhìn có vẻ trầm khủng bố, quả như Diêm la phủ bò ra từ địa ngục.

      Tô Hồng Tụ run lập cập, thấy Sở Hiên vẫn luôn đứng bên ngoài , cẩn thận hỏi , “Ngươi có muốn vào trong ngồi chút , vào uống chút trà, ấm áp thân thể? Đúng rồi, ngươi chưa từng gặp tiểu Thịnh nhi nhỉ? Ta cho ngươi biết, ha ha, đôi mắt lỗ mũi của tiểu Thịnh nhi, dáng dấp như ngươi, nhưng ra huynh đệ các ngươi đều rất giống nhau, giờ ta cho ngươi biết, ngươi rất giống Sở Dật Đình! Ta có rất nhiều lần nhận sai hai người...”

      Tô Hồng Tụ vuốt ngực, biện pháp duy nhất để vượt qua khó khăn chính là dũng cảm đối mặt với khó khăn.

      Quên Sở Dật Đình, cách hiệu quả nhất, phải cứ trốn tránh, mà là dũng cảm đối diện với nhớ nhung nồng đậm này trong lòng mình.

      Nhắm mắt lại, khẽ thở phào nhõm. Rất tốt, bây giờ nàng nhắc tới ba chữ Sở Dật Đình, còn đau lòng như vậy.

      Nhưng ngờ vừa mở mắt, lại nhìn thấy mắt đỏ ửng của Sở Hiên, mặt đầy vẻ tàn bạo.

      “Câm miệng.”

      cho phép ngươi nhắc tới ba chữ Sở Dật Đình trước mặt ta, nếu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 63.2: Sở Hiên ghen tỵ (thượng)

      Editor: Puck

      Nam nhân tránh xa nhà bếp mà!

      Sở Hiên lại giống như hoàn toàn nhìn thấy mọi người kinh ngạc và đờ đẫn ngốc nghếch ngoài cửa sổ.

      “Ta tới nấu, ngươi ở bên cạnh giúp tay.”

      Sở Hiên xong, đưa cái nồi bị cháy thành mảng lớn cho Tô Hồng Tụ: “ rửa.”

      Cái miệng nhắn của Tô Hồng Tụ méo xẹo nhận lấy nồi.

      Thế này phải rửa như thế nào!

      dính thành mảng lớn, đen thành mảng lớn rồi, coi như dùng xẻng cũng cọ hết!

      mọn! Nơi này nhiều nồi như vậy, tại sao nhất định phải lấy cái nồi nàng làm cháy cá!

      Oán hận oán hận, rửa vẫn phải rửa, kẹt kẹt két két, mất lực lâu, chiếc nồi kia vẫn được Tô Hồng Tụ rửa sạch, bóng loáng sạch bong, giống như chưa từng bị cháy.

      Quả nhiên mắt thấy phiền, thấy nồi lại sạch , hình như Tô Hồng Tụ quên dáng vẻ nhếch nhác vừa rồi của mình, vui vẻ xoay người chuẩn bị khoe khoang với Sở Hiên.

      Mới quay người lại, lại ngây dại.

      Sở Hiên đứng đó, ánh mắt nghiêm túc, dao tay nhanh chóng cắt lấy, thớt trong mấy mâm đều bày mực và cá còn có hành thơm vừa cắt gọn, đống đỏ đỏ xanh xanh, ấm áp ra được.

      “Sao ngươi biết cả cái này?” Tô Hồng Tụ chịu hết nổi hỏi.

      có gì ta biết.”

      Chờ Sở Hiên nấu xong cá, trời cũng tối.

      Tô Hồng Tụ dùng sức hít mùi thầm, bụng ùng ục vang dội.

      Vừa rồi nàng nhìn Sở Hiên nấu ăn, vón định lén học nghề, ngờ nhìn hồi lâu, nghề học được, ngược lại gợi lên con trùng tham ăn.

      “Được rồi, cầm ăn .” Sở Hiên .

      “Được!” Tô Hồng Tụ vui cười hớn hở đáp lời, hấp ta hấp tấp ôm hết toàn bộ món ăn nấu xong vào trong lòng, nhiều ít vừa đúng ba món: cá kho tàu, mực, cá mập trắng, cộng thêm chén canh cá nóng hổi.

      Tất cả mọi người trợn to hai mắt nhìn nàng chằm chằm.

      Tô Hồng Tụ cố ý ôm thức ăn vào trong ngực, vòng vòng trước mặt bọn họ.

      Sau đó “Hừ” tiếng, ôm chặt chúng, xoay vòng trở về Ngự Hà viên.

      Nhìn cái gì, có gì để mà nhìn, biết nhìn lén người khác xấu mặt rất đạo đức, rất văn minh !?

      Ngày tốt đẹp chính là, luôn ngắn ngủi.

      Buổi tối hôm đó, Tô Hồng Tụ và Hoa Dung Nguyệt Mạo học đánh đàn và viết chữ xong, nghĩ làm thế nào kiếm cớ gặp Sở Hiên, để Sở Hiên mời thêm bà vú cho tiểu Thịnh, tiểu Thịnh ăn quá khỏe.

      Lại nghe được bên ngoài cửa cung ồn ào trận, hình như có người lớn tiếng kêu tên nàng.

      thanh kia nóng nảy lo lắng, vọng về trong bầu trời đêm đen nhánh trống trải, giống như sói hoang độc tru dưới trăng, hết sức thê lương.

      “Tiểu Tụ nhi! Mau chạy ra đây! xảy ra chuyện,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 63.3: Sở Hiên ghen tỵ (thượng)

      Editor: Puck


      Giữa trưa ngày hôm sau, Tô Hồng Tụ giống như thường ngày, đến lãnh cung tìm Hoa Dung Nguyệt Mạo học múa và đánh đàn, gió bên ngoài nổi lên, lá xào xạc rơi xuống, ra là mùa thu đến, trách được hiu quạnh như vậy.

      tới lui, chỉ thấy bóng người màu đen như gió lốc lao ra từ trong đại điện, định thần nhìn lại, là Sở Vũ.

      Hai mắt Sở Vũ đỏ ngầu, toàn thân căng thẳng, giống như đầu thú bị chọc giận triệt để.

      Sở Vũ biết mình đây là làm sao, từ khi mười ba tuổi có thông phòng đầu tiên, ràng từng có vô số nữ nhân.

      Những nữ nhân kia, mang đến cho cảm giác đều hết sức mơ hồ, thậm chí ngay cả tên tuổi và tướng mạo của các nàng cũng nhớ nổi, chỉ có Tô Hồng Tụ, chỉ chung đụng ngắn ngủi mấy tháng, lại thanh tú động lòng người cắm rễ trong lòng đầu óc .

      Tô Hồng Tụ vừa lúc đứng bên ngoài đại điện, cặp mắt trong trẻo như nước vừa đúng nhìn thẳng vào Sở Vũ, tim Sở Vũ lập tức nóng lên, lo được nhiều như vậy, lên kéo tay Tô Hồng Tụ.

      theo ta!”

      Tô Hồng Tụ hơi kinh ngạc, vội vàng rút tay về: “Ngươi điên rồi! Bên ngoài khắp nơi đều là thị vệ, ngươi có thể mang theo ta đâu?”

      , chẳng lẽ ngươi định lưu lại hầu hạ lão già kia!”

      Sở Vũ đúng là bị chọc tức, mất lý trí, công khai cướp người trong cung điện của Hoàng huynh .

      Sở Vũ vừa ra, thị vệ hai bên ríu rít ghé mắt, sắc mặt mỗi người đều trở nên hết sức đông lạnh.

      “Đừng lo lắng, ta sao, Sở vũ, chắc ngươi biết, ta vốn là người Đại Chu, Hoàng đế Đại Chu bệnh rất nặng, nghe sớm có năng lực...”

      Tô Hồng Tụ miệng lưỡi trơn tru, hy vọng có thể an ủi Sở Vũ

      Sở Vũ đột nhiên dùng sức, ôm Tô Hồng Tụ vào lòng chặt.

      “Tiểu Tụ, ta bỏ được nàng, nàng có biết, ta chưa từng như ngày hôm nay... Như ngày hôm nay vậy...”

      Tô Hồng Tụ giơ tay vỗ nhè sau lưng Sở Vũ.

      Đối với Sở Vũ, Tô Hồng Tụ chưa từng chán ghét, ngược lại hết sức thích, Sở Vũ cho nàng cảm giác giống như Hồ Cửu ca, ấm áp, thân tình, rất an toàn.

      “Sở Vũ, đừng xúc động, cần ngỗ nghịch lại Hoàng huynh của ngươi.”

      Tô Hồng Tụ đương nhiên mơ mộng hão huyền Sở Vũ có thể cứu nàng ra khỏi nơi này. Ở Đại Lương, người ra quyết định vĩnh viễn chỉ có , người kia phải Hoàng đế, cũng phải Lý phi, càng phải là Sở Vũ hành vi xúc động, bất chấp hậu quả, như hài tử
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :