1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 61.1: nô tỳ

      Editor: Puck

      “Sở Dật Đình, chàng ngu hết biết, người khác cái gì chàng đều tin, ta nnói cái gì chàng cũng tin, ta chán ghét chàng, ghê tởm chàng!”

      Dọc đường lảo đảo, hoảng hốt chạy bừa, vừa khóc thê thảm, đầu óc choáng váng, những thể tìm được Sở Dật Đình, ngay cả bản thân mình cũng lạc đường, bảy chuyển tám chuyển cũng tìm ra đường ra.

      Sở Dật Đình biết dùng cách gì, cứng rắn cắt đứt thuật truy tung của Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ vì tìm , gần như hao phí hết toàn bộ linh lực.

      Nhưng nàng tìm được, di chuyển khắp thành, ngay cả tia khí tức người Sở Dật Đình nàng cũng truy lùng được.

      “Sở Dật Đình, ngươi kẻ đại ngốc! Ta chán ghét ngươi! Ta hận chết ngươi!”

      biết qua bao lâu, trong rừng núi cuối cùng vang lên tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế, thanh thê thảm và bi thương, thấu tận trời mây, tiêu tan.

      Gió thu tiêu điều, lá rơi khắp đất, mình Tô Hồng Tụ vòng tới vòng lui trong rừng, sao cũng ra được, cuối cùng, đến bản thân mình đầu váng mắt hoa, ngay cả lòng bàn chân cũng bị cọ đến chảy máu rồi.

      Khó khăn lắm, tìm được hang núi có thể nương thân, Tô Hồng Tụ sợ có thú hoang, dùng tảng đá chặt cửa hang, lúc này nàng bất chấp linh lực hay thể lực hao hết, sau khi chặn hết cửa hang, nàng lập tức rơi vào hôn mê. Nhưng mà, ngay cả trong hôn mê, nàng vẫn khóe mắt rưng rưng, vẫn ngừng mắng Sở Dật Đình trong miệng.

      Hôn mê lần này chính là ba ngày, ngày thứ ba, ngoài hang núi có mấy con sói hoang ngửi thấy mùi máu tanh, luẩn quẩn ngoài cửa hang, hết con này đến con khác ngừng đào bởi đá ở cửa hang, hòn đá bị đào ra, lại bị chúng đào ra cái hố, sói hoang vui mừng kêu lên tiếng, từ khe đá chui vào hang núi.

      Đúng lúc này, đầu roi dài từ phía sau mỏm núi quét ngang qua, cây roi quất lên trán sói hoang.

      Sói hoang gầm thét, nhanh chóng chui vào bụi cỏ phía sau.

      Người tới mặc bộ áo bào bằng gấm màu đen tuyền, vóc người cao gầy thẳng tắp hơn nữa tràn đầy lực đạo.

      túm tóc màu đen xám trán , càng nổi bật con mắt màu xanh lam lạnh lẽo và vô tình.

      đôi mắt đẹp thâm thúy sắc bén, vẻ mặt lạnh lẽo làm người khác nổi da gà.

      cẩn thận chu đáo nhìn Tô Hồng Tụ lúc lâu, nhíu nhíu mày, trầm giọng gọi: “Tô Hồng Tụ?”

      Người vừa tới phải ai khác, chính là Thái tử Sở Hiên trước đó dự tiệc cùng Lương đế ở Trương phủ.

      Tô Hồng Tụ mất tích, Lương đế vốn nhìn thấy mặt nàng, sau khi dự xong yến tiệc trở về cung rồi, bởi vì Sở Hiên còn có việc phải xử lý, ở Trương phủ thêm mấy ngày, lúc qua rừng cây, vừa vặn phát mình Tô Hồng Tụ núp trong hang núi.

      ra Sở Hiên nhận ra Tô Hồng Tụ, chỉ nghe thủ hạ chính là do thám , gần đây người đệ đệ Sở Dật Đình kia rất thân cận với nữ tử, mà tên tuổi nữ tử kia chính là Tô Hồng Tụ.

      Bởi vì tò mò, rốt cuộc kiểu nữ nhân gì có thể hấp dẫn đệ đệ mình vốn gần nữ sắc, Sở Hiên từng nhìn bức họa của Tô Hồng Tụ.

      thể Tô Hồng Tụ này đúng là đại mỹ nhân khó gặp, Sở Hiên làm Thái tử nhiều năm như vậy, gặp vô số mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy ai mềm mại như nàng, còn quyến rũ hơn nàng.

      Nhưng mà, bây giờ là như thế nào? Sao đại mỹ nhân này lại bị Sở Dật Đình nhét vào trong rừng mình?

      Hơn nữa, nghe người bên Tây Kinh dfienddn lieqiudoon , Sở Dật Đình cũng mất tích mấy ngày rồi, vẫn có ý định trở về.

      nơi nào rồi? Nữ nhân này, có ý định muốn rồi sao?

      Sở Hiên nhíu mày,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 61.2: nô tỳ

      Editor: Puck

      Nàng lui về phía sau rụt thân thể bé lại, mặt cảnh giác nhìn Sở Hiên. “Ngươi là Thái tử, có tiền như vậy, sao thể gọi hai gian phòng?”

      “Ta có tiền, nhưng ta ngu tới mức để cho ngươi có cơ hội chạy trốn.”

      “Ngươi yên tâm, nữ nhân, ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, xuyên qua giày rách của người khác, ta ngay cả liếc mắt cũng khinh thường!”

      Ngươi nhìn ta chỉ mắt. Tô Hồng Tụ thầm oán, đồ giày dởm, ngươi chính là áo rách, quần rách, giày rách, hừ!

      Sở Hiên bắt đầu uống rượu dùng bữa, Tô Hồng Tụ đói bụng đến bụng kêu ùng ục, nàng nhịn được nhìn Sở Hiên, ôm chặt bụng.

      Cái gì Tô Hồng Tụ cũng có thể nhịn, thể nhịn được nhất chính là bị đói.

      Tô Hồng Tụ cố gắng giảng đạo lý với Sở Hiên.

      “Ngươi có thể cho ta ăn chút gì ? bàn của ngươi nhiều đồ ăn như vậy, dù sao cũng ăn hết, cùng lắm ta, ta trả bạc cho ngươi là được.”

      Nhưng ngờ Sở Hiên vung tay lên, ném thẳng đùi gà béo ngậy xuống đất.

      “Muốn ăn chỉ có thể ăn đất, đầy tớ có tư cách ngồi cùng bàn với chủ nhân.”

      Tô Hồng Tụ hận thể lên túm tóc . Hừ! Đợi đến ngày kia nàng khôi phục pháp thuật, nhất định biến Sở Hiên này thành đầu trọc!

      “Ngươi muốn lợi dụng ta uy hiếp Sở Dật Đình, dù sao cũng nên nghĩ cách giữ lại mạng ta trước. Nếu ta chết rồi, còn bất kỳ giá trị lợi dụng!”

      “Ngươi cho rằn ta đối phó với Sở Dật Đình, còn cần dùng đến con tin?” Sở Hiên thu hồi vẻ lười biếng mặt, mặt của trở nên lạnh lẽo như băng sương trong nháy mắt.

      “Tô Hồng Tụ! Ngươi tạm thời tự cho là thông minh trước mặt ta!”

      Thấy Sở Hiên đột ngột thay đổi sắc mặt, Tô Hồng Tụ thức thời ngậm miệng lại.

      Nàng co ro thân thể, phía bên ngoài cửa sổ là hoang mạc vô tận, chạy trốn cũng phải là ý tốt, nàng vốn biết đường.

      Hơn nữa nhiều năm chiến loạn liên tục, nàng là nữ tử yếu đuối tay tấc sắt, lanh chanh láu táu chạy , còn chắc chắn rơi vào kết cục thê thảm như thế nào.

      Tô Hồng Tụ co rúc lại góc tường, Sở Hiên dùng xong bữa trưa, cởi quần áo ngâm mình trong thùng tắm tắm rửa.

      thể , dáng dấp của Sở Hiên hết sức tuấn, phân cao thấp với Sở Dật Đình. Đôi mắt đen nhánh thâm thúy, đôi môi mỏng mím thành đường thẳng.

      Vừa nhìn đôi môi của , chính là nam nhân lạnh bạc vô tình trong miệng Hồ Cửu ca.

      Tô Hồng Tụ hối hận trong lòng, Hồ Cửu ca điểm sai, thua thiệt nàng lúc trước vẫn còn cảm thấy Sở Dật Đình và hai chữ bạc tình vốn kéo lên, nhưng mà, giờ, với nàng tiếng, bỏ nàng lại, mình chạy .

      chính là tên khốn kiếp, đại ngốc nghếch!

      Nghĩ tới Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ nổi giận trong lòng, hốc mắt cũng đỏ lên. Chỉ có điều may, nàng mới hóa thân thành người, rễ tình còn thấp, chuyện đau lòng khổ sở hơn nữa, chỉ chớp mắt quên .

      Vóc người Sở Hiên rất tốt, giống Sở Dật Đình đến chín phần, cánh tay bền chắc có lực, bắp thịt dưới toàn thân khít khao và cân xứng.

      Ngay cả cái mông của hơi vểnh lên, cũng kiên cường dẻo dai bóng loáng, mạnh mẽ có lực, tìm ra chút thịt dư.

      Nếu như phải có khí thế vương giả trời sinh, nhìn từ phía sau lưng, quả giống Sở Dật Đình đến mười thành.

      Tô Hồng Tụ cũng muốn nhìn chằm chằm vào Sở Hiên, nhưng nhìn bóng lưng Sở Hiên cực kỳ giống Sở Dật Đình, nàng nhìn khỏi ngây dại, trong lòng vừa chua xót vừa khổ sở, mười ngón tay trắng như ngọc bất tri bất giác xiết chặt làn váy.

      được tiếp tục nghĩ đến . Nàng tự với mình.

      Đại ngốc nghếch này, đại ngốc, về sau nếu như nàng đụng phải , nhất định để ý đến !

      miên man suy nghĩ, tâm thần thấp thỏm, đột nhiên nghe được Sở Hiên quát lớn tiếng.

      “Đừng luôn nhìn ta chằm chằm!”

      Tô Hồng Tụ kinh
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 61.3: nô tỳ

      Editor: Puck

      Sở Hiên được làm được, đêm đó an bài cho Tô Hồng Tụ tiến vào tẩm cung của .

      Đương nhiên, tỳ nữ có giường ngủ, chỉ có thể nằm ngủ đất.

      Tô Hồng Tụ tràn đầy kinh ngạc ngắm nhìn bốn phía, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy kiến trúc nguy nga như vậy, hề kém Hoàng cung chút nào.

      Bốn phía điêu lan ngọc thế, mỗi cái bàn, mỗi cái ghế đều có chất liệu thượng thừa, khảm đầy bạc.

      Nhất là giường lớn chính giữa, chân giường, nóc giường khảm đầy hoa văn rồng, chín con rồng bay lên, quý khí ngút trời.

      Khắp nơi đều hết sức sạch , thậm chí sàn nhà sáng bóng còn nhìn thấy bóng người.

      Sở Hiên nửa nằm giường lớn, mi dài khẽ rủ xuống, che hờ tròng mắt đen nghiêm nghị lạnh như băng, nghỉ ngơi.

      Suốt dọc đường, được Tô Hồng Tụ ban tặng, thể ngủ giấc ngon.

      Tô Hồng Tụ tự ti mặc cảm, xem đông nhìn tây, trong cung Thái tử hạt bụi cũng có, người bẩn nhất vô cùng nhất chính là nàng.

      Haizzz, nàng muốn được tắm!

      Suốt dọc đường, ăn gió nằm sương, hơn mười ngày rồi, nàng đều thể tắm lần.

      Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ xoay tròn chạy ra sau điện, quả nhiên, tuy tòa tẩm cung tráng lệ, bố cục tinh xảo, ra bố cục khác Lục Vương phủ của Sở Dật Đình nhiều.

      Sau phòng ngủ liền với hồ tắm.

      Tô Hồng Tụ lại nhìn đông xem tây, Sở Hiên này quả thích sạch đến trình độ bình thường, bày biện bốn phía và đồ dùng trơn bóng sáng , dính hạt bụi.

      Đông cung của Sở Hiên và Vương phủ của Sở Dật Đình tương tự kinh người, riêng gì bố cục bày biện trong phòng, hai địa phương đều trầm lặng giống như, cực kỳ trống vắng như vậy.

      Sở Dật Đình bởi vì lý do an toàn, vẫn cứ có người thừa dịp chú ý, nửa đêm len lén leo lên giường , cho nên nha hoàn và thị vệ trong phủ tính là nhiều, tất cả đều là người tin cẩn.

      Sở Hiên có lẽ vì thích sạch , sợ dơ, cho nên cho phép bất kỳ kẻ nào tùy ý lại trong Đông cung.

      Tô Hồng Tụ biết, trừ Hoàng đế và Lý phi, cùng với nô tỳ trong cung vào quét dọn, nàng là nữ nhân đầu tiên được phép bước vào Đông cung.

      Tô Hồng Tụ vội vã tắm rửa xong, ôm tấm thảm co rúc đến góc xa Sở Hiên nhất.

      “Sao, sợ ta ăn ngươi phải ?” Sở Hiên vẫn lười biếng nằm giường, lông mi dài vểnh lên, dưới đó đôi mắt sắc bén tĩnh mịch.

      “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả ta ? Ta rồi, Sở Dật Đình chịu thỏa hiệp với ngươi. còn để ý đến ta, là tên khốn kiếp, nghe người khác lung tung bịa đặt mấy câu, mình chạy mất!”

      Nhớ tới Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ vừa tức giận, vừa đau lòng.

      “Gấp cái gì, ta muốn dùng ngươi uy hiếp .”

      phải ngươi có thù oán với sao?”

      “Ta cái gì ngươi cũng tin, quả là kẻ ngu."

      “Ngươi... Thôi, ngươi cứ tự nhiên! Về sau rồi ngươi biết, ngươi bắt ta, có bất
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 62.1: Lưu lại bên cạnh ta cả đời?

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ còn cố sức múc canh gà, “Phẹt” tiếng, muỗng cháo gà bị nàng để ý văng ra ngoài, món ăn béo ngậy rớt xuống đất.

      Cung nữ và thái giám hầu hạ bên ngoài lập tức đổi sắc mặt, kể cả Sở Vũ vừa ngồi đối diện Tô Hồng Tụ.

      Trong lòng mỗi người đều mang theo thấp thỏm, lo sợ lo lắng, chỉ sợ Sở Hiên lại đột nhiên phát tác.

      Dù sao, trước đó có vài tỳ nữ làm dơ Đông cung, đều có kết quả gì tốt.

      Mà hành động của Sở Hiên lại quá nằm ngoài dự đoán của đám người Sở Vũ.

      chẳng những tức giận, ngược lại khom lưng xuống, tự mình cầm vải lau vết ố mỡ mặt đất.

      “Ăn gì cũng yên? Cầm tới đây ta múc vào trong chén cho ngươi.”

      Lời Sở Hiên vừa ra, sắc mặt mọi người cũng thay đổi, nhất là Sở Vũ, trở nên hơi vui mừng, hơi nhạo báng, lại hơi giễu cợt.

      “A, nô tỳ, Hoàng huynh, đệ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy huynh ngồi ăn cùng bàn với nô tỳ, Hoàng huynh, chẳng lẽ huynh thấy người nô tỳ này hơi bẩn sao? Hoàng huynh, y phục của nàng nhăn rồi, hơn nữa, miệng nàng đều là dầu.”

      “Sở Vũ, ta nghe lần này đệ ra ngoài lại gây họa, chẳng lẽ đệ biết, mỗi lần ta chùi đít giúp đệ có bao nhiêu mệt mỏi, lần sau tái phạm, ta xen vào việc của đệ nữa.”

      ... Đừng, van cầu huynh, Hoàng huynh, nếu như huynh mặc kệ đệ, Phụ hàng nhất định cho người nhốt đệ vào trong ngục -”

      thể khí thế của Sở Hiên rất mạnh, bản thân khí thế của Sở Vũ cũng mạnh, lúc mới vào cung, Tô Hồng Tụ vội vã lướt mắt nhìn , thấy người này phong thái hiên ngang, phong cách tầm thường.

      Nhưng khi Sở Vũ ngồi xuống bên cạnh Sở Hiên, lập tức bị Sở Hiên đè xuống mảng lớn, thành tiểu tử choai choai còn chưa lớn lên, tâm thần yên.

      “Lần sau được tái phạm nữa.”

      “Đệ biết rồi, lần sau như vậy nữa. Đúng rồi, Hoàng huynh, nô tỳ này tên là gì?”

      “Nàng tên Tụ nhi, theo họ ta.” Sở Hiên mặt đổi sắc, trong giọng hề chấn động.

      “Tụ nhi, vậy, Tụ nhi, ngươi chung với Hoàng huynh của ta khi nào? Tụ nhi, ngươi có biết , Hoàng huynh của ta người này kén cá chọn canh, mắt cao hơn đầu, ta vẫn cho rằng huynh ấy thích nữ nhân. ngờ, ra huynh ấy thích người như ngươi vậy.”

      Sở Vũ nhìn Tô Hồng Tụ chằm chàm, nhìn trái nhìn phải, lại nhìn từ xuống dưới, , non, mềm mịn, như nước, giống như trái cầu trơn bóng như nước, đáng . Cung chưa từng gặp người như vậy.

      Sở Vũ lanh chanh hạ quyết định: “Tụ nhi, ngươi có phúc khí, sau khi Hoàng huynh ta nạp ngươi, nhất định nạp nữa. Từ huynh ấy như vậy, người khác nuôi đám chó săn, huynh ấy chỉ nuôi con, trong sân ngựa của người khác có hàng trăm hàng ngàn tuấn mã, huynh ấy chỉ có Trục Nguyệt. Đồ huynh ấy thích, thứ gì cũng chỉ có , Tụ nhi, nếu Hoàng huynh của ta chọn ngươi, vậy từ nay về sau, trong mắt của huynh ấy chỉ biết có mình ngươi.”

      “Câm miệng! Ta rồi nàng ấy chỉ là tỳ nữ trong cung của ta!” Sở Hiên đột nhiên biến sắc, mặt vốn có cảm xúc gì thoáng cái lạnh như băng ngàn năm, toàn thân tỏa ra
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 62.2: Lưu lại bên cạnh ta cả đời?

      Editor: Puck

      Trăng trong như nước, lẳng lặng chảy xuôi qua khóe mắt đuôi mày Tô Hồng Tụ, da thịt trắng nõn sáng long lanh như sữa tươi, trong nháy mắt nhuộm lên tầng sáng chói kinh hồn đoạt vía người.

      Phảng phất giống như có lưỡi dao sắc bén nhọn hung hăng cắt lồng ngực Sở Hiên, lại giống như sóng biển xô bờ, vỡ tung trái tim.

      Trong lúc nhất thời, Sở Hiên chỉ cảm thấy trong lòng sôi trào mãnh liệt, kích tình khó đè nén.

      có biện pháp nhìn thẳng vào ánh mắt nhu hòa của Tô Hồng Tụ, thể làm gì khác hơn là mỗi lần nhìn thẳng vào mắt nàng nhắm mắt lại.

      trách được, đệ đệ Sở Dật Đình lạnh lùng như vậy, hợp tình hợp lý như vậy, cũng gần nữ sắc cũng động lòng với nàng.

      Tô Hồng Tụ, nàng quả có bản lĩnh thần biết quỷ hay câu hồn phách người khác.

      Nhưng mà, là Sở Hiên, phải Sở Dật Đình.

      Gia quyến xinh đẹp như hoa, vương đồ bá nghiệp *, lựa chọn của , vĩnh viễn là vế sau.

      (*) vương đồ bá nghiệp: tranh ngôi báu giành nghiệp lớn.

      có cảm giác với tiểu nha đầu này, Sở Hiên giống như tự giễu lắc lắc đầu.

      Bởi vì nàng là nữ nhân của Sở Dật Đình.

      tuyệt đối thích nữ nhân của Sở Dật Đình.

      Sở Vũ Sở Hiên bởi vì quá mức kiên định, tìm được người trong lòng cho nên bên cạnh mới có bất kỳ nữ nhân nào, nhưng lời này chỉ đúng nửa.

      Sở Hiên rất kiên định, nhưng chuyện này để đại biểu kiên định coi trọng những món đồ kia.

      Tướng quân dưới tay mừng sinh quý tử, Sở Hiên chút do dự tặng chó săn mình mến nhất cho đối phương làm lễ vật chúc mừng.

      Thậm chí ngựa của , cũng coi như là nó quà tặng cho Hoàng đế Đại Chu.

      Chỉ cần đạt được mục đích, có thứ gì là thể hy sinh, đây mới chân chân chính chính là vương giả, lòng Đế Vương, người ngoài có thể nhìn, vĩnh viễn là do bọn họ nguyện ý để cho ngươi thấy.

      Cho nên mặc dù Sở Hiên có cảm tình với Tô Hồng Tụ, nhưng coi trọng nàng hơn, thực tế, Sở Hiên cứu mạng Tô Hồng Tụ về, đơn giản vì cảm thấy nàng có chút giá trị lợi dụng với .

      Nếu Thái tử Đại Chu để ý đến nàng như vậy, thậm chí tiếc hao phí nửa tài lực của phủ Thái tử để tìm kiếm nàng, trong lòng Sở Hiên lập tức có chủ ý.

      Ba tháng sau, là thọ thần sáu mươi tuổi của Hoàng đế Đại Chu, thọ thần của Hoàng đế, nước hữu nghị dĩ nhiên phải đưa quà tặng lên.

      Sở Hiên định coi Tô Hồng Tụ thành quà tặng đưa .

      Sáu nước trung nguyên, ai biết, ai hiểu, vị Hoàng đế Đại Chu này háo sắc nhất, chỉ thích cưỡng đoạt nữ nhân của người khác, thậm chí ngay cả nữ nhân của đệ đệ ruột mình cũng bỏ qua cho.

      Đến lúc đó, biết hai phụ tử này vì Tô Hồng Tụ mà náo nhiệt đến mức độ nào. Sở Hiên rất chờ mong.

      Sở Hiên đứng phía sau, lẳng lặng nhìn Tô Hồng Tụ chạy đông
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :