1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 59.4: Lần đầu tiên hôn môi

      Editor: Puck

      Lương đế sớm phải là Lương đế lúc trước, ngài lúc trước, mặc dù cao cao tại thượng, quen dùng bạo lực và quyền thế trấn áp tất cả người bên cạnh phục tùng, nhưng mà, dù sao khi đối mặt với nữ nhân Thục phi mình mến nhất, ngài vẫn còn dịu dàng, còn bình dị gần gũi, dễ dàng chung đụng.

      Nhưng mà, dù sao Thục phi cũng lấy phương thức như vậy rời khỏi Lương đế, toàn bộ người Đại Lương đều biết, Thục phi cho Lương đế đội nón xanh.

      Mặc dù thị vệ đại nội kia sau đó chết, nhưng mà, theo đó Lương đế càng ngày càng bạo ngược và tàn nhẫn, nghĩ cũng biết, Lương đế thể nào dễ dàng tha thứ cho Thục phi.

      Phi tần trong cung hơi tương tự Thục phi, những năm này biết Lương đế nạp vào bao nhiêu, lại hại chết bao nhiêu, nếu Thục phi trở về cung, rất có thể bị Lương đế tra tấn đến chết!

      Xuân Hoa nghĩ đến tình tỷ muội lúc trước với Thục phi, cố ý bất chấp nguy hiểm xuất cung đến nhắc nhở Thục phi.

      Nhưng ngờ Tô Hồng Tụ lẳng lặng nghe nàng ta xong, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ bối rối như nàng tưởng tượng.

      Tô Hồng Tụ hết sức bình tĩnh, thực tế, nàng hết chịu nổi việc người ta ngội nhận nàng là Thục phi rồi.

      Thò đầu đao, co đầu lại cũng đao, cho dù Lương đế tàn bạo đáng sợ như thế nào, nàng quyết định phải gặp lần, muốn cho chính miệng chiếu cáo thiên hạ, nàng là Tô Hồng Tụ, vốn phải là Thục phi vứt bỏ .

      “Đừng lo, gây thương tổn cho ta được, ta sợ ! Ngược lại là ngươi, Xuân Hoa, ngươi vẫn nên nhanh chóng hồi cung , lỡ như để cho bọn họ biết, ngươi vụng trộm chạy ra ngoài tìm ta, phiền phức của ngươi có thể to lắm.”

      Vì Tô Hồng Tụ đọc tâm, thoáng cái gọi ra tên Xuân Hoa, nàng vừa gọi như vậy, tương đương với chứng thực d1end4nl3q21yd0n suy nghĩ trong lòng Xuân Hoa, nàng chính là Thục phi.

      giờ trong cung Xuân Hoa là Quý phi rồi, sớm có ai gọi nàng là Xuân Hoa.

      Nghe xưng hô quen thuộc như thế, ngực Xuân Hoa nóng lên, hai mắt to dịu dàng ngập nước chỉ chốc lát sau tràn đầy nước mắt.

      “Thục phi tỷ tỷ, phải... Tỷ biết, giờ Thánh thượng trở nên đáng sợ bao nhiêu. Muội hận bản thân mình, lúc kia tại sao lại có dũng khí, cùng tỷ trốn xuất cung, Khứ, Khứ Niên, chàng, chàng cũng lấy vợ rồi...”

      Xuân Hoa hu hu, khuôn mặt đỏ lên, cuối cùng nhịn được nữa, thê thảm khóc thành tiếng.

      trong miệng nàng chính là biểu ca cùng lớn lên từ với nàng, bởi vì năm nay ba mươi lăm, cuối cùng chịu được áp lực, mùa xuân năm trước, dưới sắp xếp của Lương đế và phụ mẫu, thành hôn với công chúa.

      Thấy Xuân Hoa khóc đến thương tâm như vậy, Tô Hồng Tụ vốn có cảm giác với Lương đế, cùng lắm hơi tò mò, nhưng người này hại nhiều người như vậy, luôn miệng Thục phi còn cưới nhiều nữ nhân như thế, làm hại tình nhân khác bị cứng rắn chia rẽ, đau đớn chịu nổi, trong lòng Tô Hồng Tụ khỏi sinh ra khinh bỉ và chán ghét nồng đậm với Lương đế kia.

      là gì? Si tình như thế nào? Ngay cả nửa người dưới của mình cũng quản được, vậy có gì khác heo giống trong chuồng?

      Nếu đổi lại nàng là Thục phi, cho dù hay , cũng rời xa , cho dù là , có nữ nhân nào có thể lòng dạ rộng lớn đến mức chia sẻ trượng phu của mình với mấy trăm ngàn nữ nhân khác?

      Nếu có thể lấy danh nghĩa để làm tổn thương Thục phi, tổn thương nhiều nữ nhân vô tội như vậy, bị đội lên hai nón xanh, tận mắt nếm thử đau đớn khi người trong lòng lên giường cùng nam nhân khác, vậy cũng đáng đời!

      “Đừng khóc, Xuân Hoa, cần ngươi, là tổn thất của ! ngày nào đó, ngươi gặp được nam nhân tốt hơn !”

      Tô Hồng Tụ vỗ vỗ bả vai Xuân Hoa, vẻ mặt ân cần với nàng.

      Xuân Hoa phì cười, đáy lòng lập tức có dòng nước ấm nóng hỏi chảy qua.

      “Cũng chỉ có tỷ, luôn tương lai gặp được người tốt hơn. Chúng ta là những nữ tử thâm cung, nào dám mộng như vậy? Muội hâm mộ tỷ, có thể gặp được nam nhân tốt
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 60.1: Sở Dật Đình đại ngốc nghếch

      Editor: Puck

      Nghe được tiếng lòng của Xuân Hoa, Tô Hồng Tụ buồn bực, nâng khuôn mặt lên, khó có được hết sức đứng đắn, lại mang theo chút giận dỗi : “Ta phải! Rốt cuộc các ngươi muốn ta bao nhiêu lần? Ta là Tô Hồng Tụ, phải là Thục phi mà các ngươi ! Các ngươi nhận lầm người!”

      Dứt lời kéo Sở Dật Đình, xoay người rời .

      Vừa rồi Sở Dật Đình nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tô Hồng Tụ, nụ cười đầy mặt chạy vội về phía mình, trong lòng sớm ngòn ngọt, khóe miệng cũng tự chủ nhếch lên.

      Mặc dù trong lòng có hoài nghi, nhưng dù sao ở cùng chỗ với Tô Hồng Tụ nhiều ngày như vậy, nếu Tô Hồng Tụ là Thục phi, cũng có thể cảm giác được.

      Cộng thêm từ đáy lòng muốn tin tưởng Tô Hồng Tụ là Thục phi, nên tự chủ mà tiếp nhận lý do thoái thác của Tô Hồng Tụ.

      Khi Tô Hồng Tụ chạy về phía , ngay cả chính cũng chú ý đến, trong mắt tràn đầy thấp thỏm chờ mong và khát vọng.

      Tô Hồng Tụ kéo Sở Dật Đình chạy xa, cuối cùng nhìn thấy đám người đáng ghét đằng sau, Tô Hồng Tụ vốn là người mang thù, buồn bực trong lòng lập tức biến mất sạch , cười hì hì nhìn Sở Dật Đình, tràn ngập mong đợi mà : “Dật Đình ca ca, ta buồn bực, ngươi chơi cùng ta ?”

      Khi nàng lời này, ra trong lòng rất yên, sợ Sở Dật Đình bị đám người Trương Trấn ảnh hưởng, coi nàng là Thục phi.

      Sở Dật Đình nhìn nàng từ dưới lông mi, vụng trộm ngước mắt lên nhìn mình, vẻ mặt kia vừa thấp thỏm chờ mong, lại sợ hãi, khỏi muốn cười, kiềm chế trong lòng hơi đau đớn, khẽ gật đầu, : “ thôi.”

      Sở Dật Đình rất muốn tin tưởng Tô Hồng Tụ, nhưng mà nhiều người Tô Hồng Tụ là Thục phi như vậy, cộng thêm, biết Tô Hồng Tụ là , nàng có thể nhập vào thân thể con người, hơn nữa cũng già , cho nê trong lòng dù ít dù nhiều vẫn luôn có chút mê hoặc.

      Nhưng mà kháng cự được Tô Hồng Tụ, mỗi lần, Tô Hồng Tụ thoải mái cười với , từ trong đáy lòng cảm thấy vui vẻ và ngọt ngào.

      Những vui vẻ và ngọt ngào kia có thế tới hung hãn, thậm chí áp đảo, chiến thắng vô cùng lo lắng và sợ hãi xưa nay trong lòng .

      Hai người trước sau ra khỏi cửa viện, lúc tới vườn hoa Tô Hồng Tụ phát , người ở đây rất nhiều, nhìn sơ qua, nam nam nữ nữ, có chừng gần hai mươi.

      loạt tiếng đàn tiếng cười truyền đến, chỉ có điều, khi gặp phải hai người Tô Hồng Tụ và Sở Dật Đình, tiếng đàn và tiếng cười này đều dừng lại.

      Lúc này dịch dung mặt Tô Hồng Tụ sai biệt lắm rơi sạch, Sở Dật Đình lại có dung nhan tuấn mỹ thế gian độc nhất vô nhị, hai người vừa
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 60.2: Sở Dật Đình đại ngốc nghếch

      Editor: Puck

      Tô Hồng Tụ nhắm mắt theo đuôi , mới vừa rồi khi Sở Dật Đình kéo tay nàng, khuôn mặt nhắn vô cùng xinh đẹp nở rộ nụ cười đẹp như hoa đào trong nháy mắt.

      Tô Hồng Tụ rúc vào bên cạnh Sở Dật Đình, vui vẻ theo , từ đầu tới cuối, ngay cả nhìn cũng chẳng màng tới Tôn Kha bị bọn họ lưu lại phía sau, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ tươi, nét mặt giống như thú hoang bị thương.

      Tô Hồng Tụ lâu ra cửa với Sở Dật Đình, nàng vui vẻ đến hỏng rồi, kéo Sở Dật Đình, vội vội vàng vàng ra cửa.

      Nhưng mà, khi ra tới cửa, dùng sức kéo , hả, sao lại bất động?

      “Dật Đình ca ca, chơi...”

      Tô Hồng Tụ mở to hai mắt, chớp chớp, giả bộ đáng thương nhìn Sở Dật Đình. Sở Dật Đình hề động đậy gì.

      Chỉ thấy tới cửa hông, giọng gì đó với quản gia, quản gia đáp tiếng, xoay người lại, vội vàng lấy ra bao thuốc bột dùng lá sen gói lại để ở trong phòng sát cổng.

      Tô Hồng Tụ vừa thấy bao thuốc bột cực kỳ vui, tại sao lại muốn nó? Nàng cần, thối quá.

      buồn bã ỉu xìu, xoắn chặt ngón tay, Sở Dật Đình bưng chậu nước, hòa thuốc bột vào trong nước: “Cầm lấy , bôi lên mặt.”

      “Có thể bôi ?” Tô Hồng Tụ phiền muộn vui, tỏ vẻ cam tâm tình nguyện ngẩng đầu nhìn Sở Dật Đình, Sở Dật Đình lại chỉ ngước đầu lên cao cao, chỉa cằm về phía nàng, dùng khóe mắt được phép lim dim nhìn nàng.

      Tô Hồng Tụ nhìn dáng vẻ này của biết ngay đùa giỡn, đành phải vừa lẩm bẩm, vừa vui, lại vừa dây dưa mè nheo bôi thuốc lên mặt.

      đến đường cái, bởi vì nơi dân gian, Sở Dật Đình kéo tay Tô Hồng Tụ nữa, suốt dọc đường Tô Hồng Tụ đều trông mong nhìn chằm chằm vào tay Sở Dật Đình, trong đầu đầy suy nghĩ muốn qua kéo tay .

      Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt có cảm xúc gì của Sở Dật Đình, lúc nghiêm túc ra rất đáng sợ, nàng lại dám.

      vài bước, phía trước xuất tửu lâu, Sở Dật Đình hai lời, nhanh chóng bước về hướng đó.

      Tô Hồng Tụ nhìn người ta đan lồng nhốt dế trước tiệm hàng rong, khỏi vứt mấy đồng tiền, kêu lên: “Đợi ta chút!”

      Nàng vừa gọi vừa vội vàng chạy về phía . Giọng nàng mềm mại uyển chuyển, lập tức khiến cho ít người chú ý. Những người này nhìn thấy khuôn mặt bôi sơn đen của nàng hẹn mà cùng lộ ra vẻ tiếc nuối.

      Tô Hồng Tụ chạy tới trước mặt Sở Dật Đình, lúc này, ngồi xuống trong nhã gian, cũng gọi món ăn.

      Tô Hồng Tụ giống như hiến vật quý đưa dế đến trước mặt Sở Dật Đình: “Thú vị chứ? Nó kêu.”

      Sở Dật Đình liếc nhìn lồng trúc đựng dế, để ý đến nàng.

      Tô Hồng Tụ kéo tay Sở Dật Đình, đặt lồng trúc trong lòng bàn tay , đối diện với ánh mắt hỏi dò của Sở Dật Đình, nàng hơi ngượng ngùng : “Ta, ta tặng cho ngươi.”

      ngờ Sở Dật Đình vốn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 60.3: Sở Dật Đình đại ngốc nghếch

      Editor: Puck
      Trong lúc này Tô Hồng Tụ mất hồn trong nháy mắt, nghĩ thầm: phải gần nữ sắc sao, sao hề lạnh nhạt, thuần thục như vậy?

      Nghĩ đến đây, trong lòng uất nghẹn

      Mặc dù Sở Dật Đình chưa từng chạm vào nữ nhân, nhưng có nghĩa chưa từng thấy, chuyện hoang dâm trong hậu cung chỗ nào cũng có, có đôi khi huynh đệ lén lút hoan ái với cung nữ trong cung, ở bên cạnh nhìn, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.

      Nếu phải sớm đọc thông suốt tâm tư và ký ức của Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ xác định muốn đẩy ra.

      Nhưng mà hai tay vừa chạm vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của , trong lòng lại nỡ, chẳng những ra lực đẩy ra, ngược lại càng dán chặt lên thân thể rồi.

      ý loạn tình mê, toàn thân nóng như phát hỏa, Sở Dật Đình lại hít sâu hơi, dùng sức đẩy Tô Hồng Tụ ở trong lồng ngực mình ra.

      “Đừng náo loạn bừa! Lúc nam nhân tắm rửa, nàng có thể tùy tùy tiện tiện vào sao? phải lúc trước ta cảnh cáo nàng sao, từ nay về sau cho phép đối với nam nhân như vậy!”

      Mặt Sở Dật Đình lạnh như sương, ra trong lòng giãy giụa hết sức gian nan, về mặt nào đó, nam nhân bình thường, bao năm qua vẫn chưa từng ăn mặn, ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, lại là nữ nhân mình lòng thích, đột nhiên ngừng như vậy, toàn thân đều đau đến gần như kéo căng ra.

      Về phương diện khác, sợ hãi, nhiều người Tô Hồng Tụ là Thục phi như vậy, nàng có thể là vậy .

      Nếu như Lý phi, Trương phi, bất kỳ phi tử nào của Phụ hoàng , có thể phóng túng bản thân. Có lẽ Tô Hồng Tụ nhiệt tình với , có lẽ càng thêm cường thế hơn Phụ hoàng năm đó, nhưng mà cho phép mình rơi vào kết cục giống như Phụ hoàng.

      Nhưng Tô Hồng Tụ lại có thể là Thục phi, Thục phi là mẫu phi của ! thể tiếp nhận được, cho dù Tô Hồng Tụ thay đổi thân thể, vẫn cách nào thừa nhận, cảm giác này giống như lăng trì từ trong ra ngoài từng tấc .

      Sở Dật Đình vừa đẩy Tô Hồng Tụ ra, Tô Hồng Tụ nghe được cách nghĩ trong lòng .

      khỏi tức giận trong lòng, trong lòng cảm giác vừa đắng vừa chát: “Ta phải! Ta cho ngươi bao nhiêu lần! Ta phải Thục phi, tại sao ngươi tin!”

      Tô Hồng Tụ đỏ ửng vành mắt, khó có được lên giọng với Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình lại lẳng lặng nhìn nàng, gương mặt tuấn mỹ hơi bất lực, hơi giãy giụa, lại hơi đau đớn.

      Nhìn thấy Sở Dật Đình đau đớn, biết sao, trong lòng Tô Hồng Tụ cũng khó chịu.

      Nàng nhìn được giãy giụa khổ sở như vậy nhìn nàng, khỏi hung hăng dậm châm, rầm tiếng sập cửa rời .

      Vừa náo loạn lên, ra khỏi cửa, trong lỗ mũi ngửi thấy mùi đàn hương mê người người Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ lại cảm thấy toàn thân thoải mái.

      Nàng nghĩ, nàng chắc chắn bị Sở Dật Đình mê hoặc, nhưng tu đạo làm thế nào bây giờ?

      Vừa nghĩ đến tu đạo, hai chân giống như có ý thức của mình, bất tri bất giác vào
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 60.4: Sở Dật Đình đại ngốc nghếch

      Editor: Puck

      Tô Hồng Tụ mơ mơ màng màng, mơ hồ , Sở Dật Đình hơi kinh ngạc, theo đó khóe môi lướt qua nụ cười dịu dàng vô hạn, đặt Tô Hồng Tụ lại lần nữa vào trong đệm chăn, đứng dậy .

      Chuyện cũng sắp xếp xong xuôi, tối nay Lương đế đến Trương phủ gặp Tô Hồng Tụ, Sở Dật Đình nên chuẩn bị rồi.

      dễ gì tỉnh ngủ, bên ngoài mặt trời cũng lên cao rồi, trong sảnh chính khách mời sớm ngồi vào chỗ của mình rồi, ngoại trừ vị Lương đế cao nhất, bên cạnh là Lý phi khoan thai phú quý, đoan trang hào phóng, còn có nhi tử của Lý phi, đương kim Thái tử, cũng là ca ca của Sở Dật Đình – Sở Hiên.

      Sở Hiên lớn hơn Sở Dật Đình năm tuổi, tướng mạo tuấn, dáng vẻ tầm thường, đôi mắt rất sâu rất bén nhọn, lúc nhìn người, cho dù là vẻ mặt mỉm cười hay nghiêm túc, trong cặp mắt lạnh lẽo kia luôn tỏa ra vẻ vương giả lạnh lẽo.

      đến Thái tử Sở Hiên kia, văn võ cả triều nghị luận ầm ĩ về , khen chê đồng nhất, có người bụng dạ ác độc, trời sinh tính tàn nhẫn, cũng có người người thành chuyện lớn câu nệ tiểu tiết, tương lai tất thành đại khí.

      Năm đó lúc Lương đế chọn Thái tử, Lương đế vứt mỗi nhi tử vào trong sa mạc vắng vẻ, chỉ trang bị cho bọn mỗi thái giám thiếp thân cùng lớn lên với bọn , cho bọn biết ai có thể ở lại trong đó lâu nhất, ai có thể sống sót, người đó chính là Thái tử tương lai.

      Phương pháp này rất tàn nhẫn, vô cùng bình thường, là Quân Vương ai để cho nhi tử của mình chịu khổ như vậy.

      Cho nên Lương đế mới nghĩ ra phương pháp này, bởi vì khi đó đúng là bình thường, hoàn toàn điên rồi.

      lần đó, trừ Sở Dật Đình về mặt thân phận mang theo chút điểm nhơ, có cách tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, tất cả nhi tử của Lương đế đều thể kiên trì trong đó đến ba ngày.

      Nhưng Sở Hiên kiên trì được, ở trong hoang mạc chừng nửa tháng.

      Lúc Lý phi khốc thiên thưởng địa phái thủ hạ tìm Sở Hiên, vốn làm xong chuẩn bị phải nhặt xác, ai ngờ bọn họ tìm được Sở Hiên ở trong hang động.

      Sở Hiên bình yên vô , người vết thương, bởi vì thời gian dài thiếu nước và lương thực, thoáng gầy hơn trước kia chút.

      Nhưng thái giám cùng thấy rồi, cũng ai biết thái giám đó đâu, chỉ có điều ba năm sau, ở trong thâm cung lặng lẽ lưu truyền ra lời đồn đại như vậy: Thái giám kia bị Sở Hiên ăn, máu cũng bị Sở Hiên uống. Hơn nữa, vì để cho thịt thái giám kia bị hư thối, Sở Hiên lập tức giết chết , mà hết lần này đến lần khác, chia ra nhiều ngày, xơi tái hết sống sờ sờ.

      Đây chính là người bầu bạn lớn lên với từ ! Trong cung, mỗi Hoàng tử khi vừa sinh ra đều có thái giám chuyên môn hầ hạ, khi còn bé thái giám kia làm ngựa cho các Hoàng tử cưỡi, trưởng thành làm trâu làm ngựa vì các Hoàng tử, coi như là tâm phúc, lẽ ra phải là người thân mật nhất người được Hoàng tử kia tín nhiệm nhất.

      Sở Hiên vì ngôi vị Hoàng đế, có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với người thân mật nhất người tín nhiệm nhất, lòng tàn nhẫn cũng đến thế, người độc ác cũng đến vậy, quả thể tưởng tượng.

      Cho dù như thế nào, Sở Hiên đánh bại đối thủ cạnh tranh với , bây giờ là Thái tử. Trong phủ Trương Trấn bày yến mừng thọ, phụ hoàng dẫn ai theo, chỉ mang die nd da nl e q uu ydo n theo , có thể thấy được thân phận cao trong Đại Lương của , trong suy nghĩ của Lương đế có địa vị giống.

      Giờ phút này Tô Hồng Tụ vẫn ngủ mơ mơ màng màng, chỉ thấy bên cạnh có đám người vây lấy nàng.

      Dùng sức mở mắt nhìn, chỉ thấy chung quanh khắp nơi đều là nha
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :