1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 57.2: Quan tâm của Sở Dật Đình

      Editor: Puck - *******************

      Tôn Kha kia, chỉ cho độc người khác, cho phép người khác mắng ?

      Nàng hạ độc lại coi như tệ, lại cả buổi sáng tinh mơ nghiêm mặt ngừng bới lông tìm vết nàng, ngang ngạnh, bụng dạ hẹp hòi.

      Tô Hồng Tụ gọi Tôn Kha mấy tiếng, thấy Tôn Kha phản ứng, nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng nhịn được nữa, bản thân múc chén canh gà, rạo rực lâng lâng uống bên cạnh đống lửa.

      Vừa uống, khuôn mặt nhắn bởi vì hạnh phúc và thỏa mãn mà đỏ bừng, dường như trong rừng cây tối tăm cũng bị khuôn mặt hạnh phúc và đỏ ửng của nàng chiếu lên sáng rực, Tôn Kha bên cạnh nhíu nhíu mày, tuy gì, lại liên tiếp liếc nhìn về phía Tô Hồng Tụ mấy lần, mỗi lần, ánh mắt đều chuẩn xác sai rơi xuống mặt nàng.

      “Này, rốt cuộc ngươi uống hay uống vậy? Nếu uống, cũng còn đâu -”

      Nhìn thấy canh gà sắp bị mình uống sạch, tuy trong lòng Tô Hồng Tụ vô cùng muốn, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, cố ý kéo dài giọng gọi Tôn Kha.

      ngờ Tôn Kha chẳng thèm quan tâm để ý đến nàng, nghe thấy giọng của nàng, chỉ lạnh như băng liếc nhìn qua mặt nàng, rồi vẻ mặt hung ác nham hiểm quay đầu .

      Tô Hồng Tụ cho rằng mình làm rất bí , nhưng ngờ lúc trước khi nàng bỏ thêm nấm độc vào nấm và thịt gà, sớm bị Tôn Kha thấy được.

      Mặc dù Tôn Kha còn trẻ tuổi, năm nay mới mười bảy tuổi rưỡi, nhưng lúc mười hai mười ba tuổi theo Tôn Kiệt làm buôn bán bốn phía, mánh khóe lừa bịp người nào mà chưa từng thấy, mánh khóe nào mà biết?

      Tay Tô Hồng Tụ vừa động, thấy trong canh thịt của nàng lặng lẽ bỏ thêm vài cây nấm độc màu sắc giống.

      Bởi vậy cho dù Tô Hồng Tụ gọi như thế nào, dùng quyến rũ như thế nào, ánh mắt lại mong đợi nhìn ra sao, từ đầu tới cuối vẫn chưa từng để ý đến nàng.

      Đến cuối cùng, tất cả nồi canh gà lớn đều vào bụng mình Tô Hồng Tụ.

      Sắc trời tối, Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn trời, hình như có dấu hiệu cơn mưa, nên để ý tới tức giận với Tôn Kha, mình chạy vào rừng cây hái được hai mảnh lá chuối cực lớn, bản thân mình lá, cũng ném cho Tôn Kha lá: “ mau, trời sắp mưa, nhanh chóng về nhà .”

      Dứt lời bản thân giơ lá chuối lên tung tăng nhảy nhót mà , lưu lại mình Tôn Kha ở phía sau, hơi kinh ngạc, lại hơi thẫn thờ nhìn lá chuối Tô Hồng Tụ đưa cho , dường như dự định trước được Tô Hồng Tụ cũng hái cho lá.

      Lúc Tô Hồng Tụ trở về phủ, đêm đen thui, cửa Vương phủ treo đầy đèn lồng, bóng người lắc lư, nhìn có vẻ giống như rất náo nhiệt.

      Tô Hồng Tụ khỏi hơi kỳ quái, lúc trước, trong Vương phủ sớm tắt đèn rồi, sao hôm nay, lại có nhiều khách mời đến đây vậy, đèn lồng thắp khắp đường lớn?

      Vào Vương phủ, mới thấy bên trong rất hỗn loạn, khắp nơi đều là người chạy tới chạy lui, có nha hoàn vừa khóc vừa gọi: “Sao Vương gia vẫn chưa về? Có thể xảy ra chuyện gì ở bên ngoài rồi ?”

      Cũng có thị vệ vội vội vàng vàng, đầu đầy mồ hôi mà thông báo vào bên trong: “Người còn chưa tìm được, thuộc hạ phải ngay tăng ít người.”

      Vốn có ai chú ý tới Tô Hồng Tụ trở lại, mỗi người đều tỏ vẻ hoảng sợ, nét mặt hốt hoảng biết lo lắng cái gì ở đây.

      Lại
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 57.3: Quan tâm của Sở Dật Đình

      Editor: Puck - *******************

      Nhưng theo Sở Dật Đình đánh càng lúc càng nặng, giống như phải giả vờ giả vịt, mà đánh mông trắng của nàng sưng lên, Tô Hồng Tụ “Oa” tiếng khóc lên.

      “Oa, ngươi còn nghi ngờ ta! Còn phải bởi vì chính ngươi, cả ngày cùng Oanh Oanh kia, ta muốn ra ngoài chơi, đều tìm được người!”

      “Cũng phải ta muốn về trễ, ta gặp phải Tôn Kha đường, mực tìm ta gây phiền toái, còn đuổi ta vào trong rừng cây!”

      “Đều do ngươi tốt! Đều do ngươi! Ta thiếu chút nữa lạc đường trong rừng cây, về được, ngươi còn đánh ta, ta hận chết ngươi! Hận chết ngươi!”

      Vài câu đầu của Tô Hồng Tụ còn có hình có dáng, đúng như oán trách Sở Dật Đình mấy câu, nhưng đến phía sau, nàng thấy tay Sở Dật Đình vẫn đánh lên mông nàng, mãi ngừng, lời dối gì đó đều hết ra rồi.

      Tôn Kha đáng thương.

      ràng là Tô Hồng Tụ dẫn vào trong rừng, ràng là Tô Hồng Tụ suýt chút nữa đầu độc , giờ hay rồi, tất cả tội lỗi đều bị Tô Hồng Tụ đổ hết lên đầu .

      Nghe Tô Hồng Tụ nhắc tới Tôn Kha, Sở Dật Đình hơi kinh ngạc, bàn tay to nhấc lên tự chủ hơi khựng lại, ngừng giữa trung.

      Quả , lúc trước Tôn Kha là như vậy, chỉ cần Sở Dật Đình ở Tây Kinh, Tôn Kha nhất định tìm tất cả lý do để đến gây phiền toái cho (Sở Dật Đình).

      Nhưng Tôn Kha nào đấu được Sở Dật Đình?

      Sở Dật Đình chưa bao giờ đặt vào trong mắt, lần này chạm mặt Tôn Kha ở tửu lâu, cũng để vào trong lòng.

      Dưới cách nhìn của Sở Dật Đình, chỉ cần đầu ngón tay của cũng có thể nghiền chết Tôn Kha, sở dĩ chậm chạp ra tay, đơn giản chính là Tôn Kha, vốn đáng để cho gây chiến.

      ngờ tới, Tôn Kha lung lay được , lại chuyển mục tiêu, đổi đối tượng gây phiền toái thành Tô Hồng Tụ.

      như vậy, Tô Hồng Tụ về muộn, phải cố ý muốn ra ngoài chạy loạn, là vì gặp phải Tôn Kha?

      Khi Sở Dật Đình sững sờ ngừng động tác lại, Tô Hồng Tụ sớm trở mình bò dậy từ đùi , bàn tay bé đấm thình thịch mãnh liệt lồng ngực cứng như sắt như đồng của .

      “Tại sao ngươi lại đánh ta, tại sao? Ngay cả cha ta cũng đánh mắng ta, ca ta cũng đánh ta, Sở Dật Đình, ta hận chết ngươi!”

      Mặc dù Tô Hồng Tụ luôn miệng hận Sở Dật Đình, ra tình cảm trong lòng lại hết sức vi diệu *, cảm giác càng nhìn dáng vẻ Sở Dật Đình chật vật chịu nổi, trong lòng càng vui mừng, nghĩ tới biến thành như vậy vì tìm nàng, đáy lòng như thế nào cũng nhịn được, ngọt ngào ấm áp giống như quét mật.

      (*) vi diệu: vi = tinh vi, tinh tế; diệu = tuyệt diệu, huyền diệu, kỳ diệu.

      Sở Dật Đình giận dữ phẫn nộ, dừng ra sức mạnh mẽ đánh mông nàng, nàng lại vốn xuống tay được, chỉ gần như có chút sức nặng nào cào vài cái ngực Sở Dật Đình.

      Cào mấy cái như thế, thấy ngực Sở Dật Đình đỏ mảng lớn, trong lòng lại rất thoải mái, khỏi quay khắp phòng muốn tìm thuốc trị thương vội vàng đắp lên cho Sở Dật Đình, thuận tiện xử lý vết thương
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 57.4: Quan tâm của Sở Dật Đình

      Editor: Puck - *******************

      Hai thiếu nữ đều tỏ vẻ chẳng thèm ngó tới, giống như nhìn Tô Hồng Tụ nhiều hơn, cũng làm ô uế mắt của các nàng.

      thôi, mặt trời lớn như vậy, làm rám đen.” Lý nương thản nhiên , xoay người rời .

      Oanh Oanh theo sát phía sau, lộ ra nụ cười mỉa mai đùa cợt về phía Tô Hồng Tụ: “Tô nương, có phải cãi nhau với Vương gia ? Hình như những ngày này Vương gia quan tâm đến ngươi.”

      Dứt lời, cũng xoay người , để lại cho Tô Hồng Tụ bóng lưng cao quý lạnh lùng kiêu ngạo.

      Tô Hồng Tụ nhìn chằm chằm theo bóng lưng hai người, bĩu môi, lại chạy đến phòng bếp lấy chén lớn băng bào mỏng, vui vẻ bắt đầu ăn.

      Vừa mới từ phòng bếp ra ngoài, lại nghe thấy sau lưng truyền đến giọng trầm thấp khàn khàn: “Tô nương.”

      Tô Hồng Tụ vừa nghe giọng này, trong lòng khẽ động, giống như có cái giũa cùn thô ráp xẹt qua trong lòng.

      Là giọng Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ biết Sở Dật Đình lâu như vậy, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ thấy Sở Dật Đình gọi nàng như thế.

      “Sao vậy?”

      Tô Hồng Tụ xoay người sang chỗ khác, mặt bất ngờ nổi lên hai vết đỏ ửng, vừa muốn giống như lúc trước lên quấn chặt lấy Sở Dật Đình, lại đột nhiên nhớ ra, giờ nàng còn giận dỗi .

      Đồ bại hoại kia, mấy ngày trước đánh mông nàng sưng lên, làm hại nàng nhiều ngày như vậy cách nào ngồi xuống.

      Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ khỏi dẩu môi, đột nhiên lui về sau hai bước.

      Nhưng Sở Dật Đình người cao ngựa lớn, tới vài bước đến bên cạnh nàng, nhìn Tô Hồng Tụ, mặt lộ cảm xúc gì, giọng lạnh như băng: “Cũng sắp nửa tháng, thân thể của ngươi cũng sai biệt lắm nên dưỡng tốt rồi. Mấy ngày nữa, ta phái người đưa ngươi về nhà.”

      Lời này của vốn dĩ phải hỏi ý kiến Tô Hồng Tụ, mà là quyết định.

      Mặc dù Tô Hồng Tụ sớm quyết định mấy ngày nữa rời , nhưng tự bản thân nàng rời , với Sở Dật Đình đuổi nàng , hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

      Tô Hồng Tụ nhìn mặt Sở Dật Đình, vẫn tuấn tuyệt mỹ, hoàn hảo vô khuyết như cũ, ngày trước nàng nhìn thấy mặt của luôn cảm thấy vui vẻ, lòng ấm áp, nhưng chẳng biết tại sao, bây giờ nhìn , mặt tỏ vẻ gì, ánh mắt cũng lạnh như băng, hơi lẫm liệt, hơi bén nhọn, Tô Hồng Tụ nhìn chút, trong lòng lại hơi thoải mái.

      Sao vậy? êm đẹp, tại sao muốn đuổi nàng ?

      Chăng lẽ bởi vì ngày đó nàng die~nda4nle^qu21ydo^n với tiếng ra cửa? Nhưng mà, cho tới bây giờ nàng đều mình, chưa từng có thói quen khi ra cửa phải báo cho người ta.

      Nàng cũng phải cố ý, cùng lắm , từ nay về sau trước khi ra cửa nàng đều lên tiếng thông báo cho .

      “Ta ...”

      Thầm cằn nhắn, định oán trách, lại nghe thấy giọng nữ vui vẻ mềm mại truyền đến từ sau lưng: “Vương gia, đúng dịp, hôm nay ngài cũng dạo hoa viên?” Chính là giọng Oanh Oanh.

      Tô Hồng Tụ nhìn lại, quả nhiên, mới vừa rồi còn mặt trời quá lớn, làm rám đen các nàng, Oanh Oanh và Lý nương lại ra, đứng phía sau thẹn thùng e lệ nhìn Sở Dật Đình.

      Sau lưng các nàng là hồ nước, đầu là rặng liễu. Sương mù mỏng che đầu hai người. Như mạng che mặt.

      Cảnh sắc như vậy, nổi bật lên vẻ tuyệt mỹ càng khó tả của hai vị mỹ nhân.

      Dùng ánh mắt bắt bẻ của Tô Hồng Tụ, thể thừa nhận hai người này đúng là mỹ nữ.

      Sở Dật Đình quay đầu lại, đối diện với hai mỹ nhân. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng trước sau như .

      thản nhiên hỏi: “Hai vị tiểu thư thức dậy sớm!”

      Sau khi xong, lại xoay đầu, giống như cảnh trí tuyệt đẹp như vậy, hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì ở trong lòng .

      Tô Hồng Tụ đối diện với hai nàng rất tức giận, rồi lại ép mình tỏ vẻ bình tĩnh, mắt khỏi cong lên, bên trong chứa đầy ý cười.

      Thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, Oanh Oanh hận thể dùng ánh mắt sắc như đao giết nàng, mà trong sóng mắt của Lý nương, dường như cũng nổi lên vẻ sát khí.

      Lúc này,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 58.1: Hoài nghi thân phận của nàng

      Editor: Puck - *******************

      Nàng ta ra chiêu này, mặt Sở Dật Đình lập tức biến sắc. Chỉ nghe keng keng hai tiếng, thanh trường kiếm bị gãy thành hai đoạn.

      Thân thể bay ra như tia chớp, đảo mắt chen vào giữa hai người.

      Sở Dật Đình ôm Tô Hồng Tụ bay ra, còn Oanh Oanh, bay theo hướng ngược lại, khóe miệng mang theo máu té thảm cỏ.

      “Ngươi!” Trong mắt Oanh Oanh rưng rưng, vẻ mặt thể tin nhìn Sở Dật Đình.

      Nàng run rẩy : “Chàng lại có thể đánh ta!”

      Sở Dật Đình lạnh lùng nhìn nàng ta, mặt chút cảm xúc gì : “Tuổi còn , lại ra tay ác độc như vậy!”

      Oanh Oanh đột nhiên bị ý trung nhân như vậy, uất ức ngăn ở trong ngực đột nhiên phun ra khỏi miệng, phun tiếng hộc ra máu tươi.

      Lúc này, nam tử vội vàng cất giọng gọi: “Oanh Oanh, muội làm sao vậy? A?”

      Tống Liễn phi thân ra, bổ nhào đến trước mặt nàng ta đè mạch cổ tay.

      Sau lát, sắc mặt chuyển thành bình thường, giọng an ủi: “ sao, chỉ là vết thương thôi.”

      đứng lên, liếc mắt nhìn Sở Dật Đình và Tô Hồng Tụ trong ngực Sở Dật Đình. cần hỏi, cũng đoán được xảy ra chuyện gì, khỏi tràn ngập áy náy ôm quyền về phía Sở Dật Đình: “Lục Vương gia, xin lỗi, muội muội của thê tử ta từ bị trong nhà quản nghiêm, đắc tội.”

      Lúc này dường như Sở Dật Đình mới phản ứng kịp, mình ôm Tô Hồng Tụ, vội vàng để nàng xuống.

      Sau khi buông Tô Hồng Tụ ra, ôm quyền : “Nào có, là ta ra tay quá nặng. Tống huynh đừng thấy lạ.”

      “Xảy ra chuyện gì?” giọng trầm thấp uy nghiêm truyền đến.

      Mấy người quay đầu nhìn, đồng thời khom lưng : “Lý bá bá.”

      Lý Băng khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn tình hình trong sân, ánh mắt chuyển sang Tô Hồng Tụ.

      Lão nhìn hồi lâu, mắt dần tối tăm.

      Khi mọi người hiểu gì, Lý Băng chậm rãi hỏi: “Tiểu nương, nương tên họ là gì? Năm nay mấy tuổi? Nhà ở đâu? Phụ mẫu trong nhà là ai?”

      Lời vừa thốt ra, khuôn mặt Oanh Oanh càng thêm vặn vẹo, đợi Lý Băng hỏi xong, lạnh lùng cắt lời lão: “Nàng ta chẳng qua chỉ là dã nha đầu Tô Hồng Tụ được Dật Đình ca ca nhặt về từ đường, phụ mẫu chẳng qua cũng chỉ là tên khất cái xin cơm bên đường, Lý bá bá cần gì phải hỏi?”

      Lý Băng để ý đến Oanh Oanh, vẫn nhìn Tô Hồng Tụ chớp mắt, ánh mắt tập trung này, phảng phất giống như muốn nhìn thấu triệt để Tô Hồng Tụ.

      Thấy Lý Băng nhìn Tô Hồng Tụ như vậy, Sở Dật Đình nao nao, giống như có thứ gì đó nhanh chóng ra trong đầu, nhưng nó biến mất quá nhanh, chưa kịp bắt lấy.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy hơi kỳ quái, ánh mắt Lý Băng nhìn nàng giống như muốn nhìn thấu từ đầu đến chân nàng, vốn dĩ đây phải là ánh mắt nhìn người quen biết, mà càng giống tìm tòi gì đó đến cùng, giống như định nhìn thấu qua bề ngoài của nàng để tìm ra chân tướng gì đó.

      Chẳng lẽ, Lý Băng kia biết nàng phải người?

      Nhưng mà, nàng vốn chưa từng gặp Lý Băng?

      “Ta... Ta tên Tô Hồng Tụ, năm nay mười bảy tuổi, ta phải người Đại Lương, ta là người Đại Chu, phụ thân ta là Thừa tướng Tô Phúc của Đại Chu, làm sao vậy?”

      Mặc dù bị Lý Băng nhìn khiến dưới toàn thân đều thoải mái, nhưng chú ý đến lão là khách nhân quan trọng die nd da nl e q uu ydo n của Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ cũng giấu diếm, ngoan
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 58.2: Hoài nghi thân phận của nàng

      Editor: Puck - *******************

      Nếu như lúc này Sở Dật Đình quay đầu lại ngắm nhìn Tô Hồng Tụ, chỉ cần cái, phát , ánh mắt Tô Hồng Tụ nhìn dịu dàng trước nay chưa từng có, sớm còn lạnh nhạt như lúc trước.

      Đáng tiếc có, mãi cho đến khi Tô Hồng Tụ đỏ mặt, cúi đầu xin lỗi, Sở Dật Đình mới toàn thân cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch quay đầu lại.

      Mới vừa quay đầu lại, chỉ nhìn Tô Hồng Tụ cái, khoảnh khắc khi tầm mắt chạm đến cái cổ trắng nõn của nàng, Sở Dật Đình vội vội vàng vàng rời tầm mắt chỗ khác, giống như liếc nhìn nàng nhiều thêm cái, tất cả đều mang đến cho khổ sở vô cùng vô tận, khó có thể chịu được.

      Sở Dật Đình nhắm hai mắt lại, giọng cười chua xót: “Ngươi muốn ta và ngươi cùng về?”

      Tô Hồng Tụ cách nào nhìn thẳng mặt Sở Dật Đình, biết vì sao, nàng cảm giác gương mặt cương cứng tái nhợt của Sở Dật Đình lên căm hận và giận dữ với nàng.

      Đây là làm sao? Nàng lại làm gì chọc giận rồi hả? Nàng đều nghe bảo, mấy ngày nay cũng chạy loạn khắp nơi?

      Tô Hồng Tụ nghĩ ra, đành phải cúi đầu như cũ, thầm : “ về cũng sao, chẳng qua ở Đại Chu ta còn có việc quan trọng muốn làm, chờ ta làm xong chuyện, bằng chúng ta chơi khắp nơi chút?”

      “Dật Đình ca ca, ngươi cần nhìn ta như vậy, ngươi nhìn ta như vậy, ta hơi sợ...”

      Lời này tự nhiên như thế, giống như trong lòng nàng nghĩ như vậy.

      Sở Dật Đình hé mắt liếc nàng cái, nhưng chỉ liếc mắt nhìn, rồi nhanh chóng xoay tầm mắt: “Ngươi cho ta biết, rốt cuộc năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Tên của ngươi là gì? Ngoại trừ nhập vào thân thể Tô Hồng Tụ này, ngươi nhập người người khác bao giờ chưa?”

      Tô Hồng Tụ sửng sốt, nàng ngờ Sở Dật Đình bới móc chuyện nàng là ngay trước mặt.

      Nhìn ánh mắt của , vừa lạnh lùng vừa hung ác nham hiểm, thế này là sao?

      Cũng phải hôm nay mới biết nàng phải là người?

      Chẳng lẽ đến bây giờ mới bắt đầu chú ý nàng phải là người?

      Trong khoảng thời gian ngắn, mùi vị chua xót ra được xông lên đầu.

      Tô Hồng Tụ liếc trộm Sở Dật Đình, cúi đầu : “ có, trước kia ta vẫn luôn tìm được thân thể phù hợp, đây là lần đầu tiên ta nhập vào thân thể người. À. Ta cũng giết người! Là Tô Hồng Tụ kia tự sát.”

      Giọng hờn dỗi, khiến đáy lòng Sở Dật Đình lại khống chế nổi mà nhảy lên.

      Ngay sau đó, bắp thịt mặt vặn vẹo, dường như hít sâu mấy cái,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :