1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 55: gả cho (2)

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ sớm muốn nán lại lưng Sở Dật Đình rồi, bị áp chế, lại thể lộn xộn, còn bị ép mặc da hồ ly.

      khỏi vui vẻ ra mặt, luôn miệng đồng ý: “Được được, ta ngồi kiệu với tỷ tỷ!”

      Vừa lên kiệu, mới vừa ngồi xuống bên cạnh Dong Dong, Tô Hồng Tụ lập tức dùng cả tay chân, lột sạch da hồ ly che đậy mình đến thở nổi xuống.

      Khi nhìn thấy những vết đao lột da da hồ ly, còn ửng đỏ vành mắt, hung dữ trừng ba bốn cái về phía Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình liếc nhìn nàng, gì, xoay người .

      Đoàn người vừa vừa nghỉ, chuyện trò vui vẻ, vì Tô Hồng Tụ quen bọn họ, đại đa số thời điểm đều mình cảm xúc dâng trào nhìn ra bên ngoài.

      Sở Dật Đình và Tống Liễn ở bên ngoài, hai muội muội kia đều tỏ vẻ ái mộ Sở Dật Đình, trái phải chăm chú quấn quýt lấy .

      Nhưng dường như Sở Dật Đình có hứng thú với các nàng, suốt dọc đường đều giữ thái độ trầm mặc.

      Tô Hồng Tụ hết nhìn đông lại nhìn tây, phát đằng sau còn có vài cái kiệu theo, đều là gia quyến của Tống Liễn, ra mặc dù Tống Liễn và Dong Dong là thanh mai trúc mã từ , hai vô tư, nhưng cũng chỉ cưới mình Dong Dong làm thê tử, còn có bốn người tiểu thiếp khác, đều theo phía sau đội ngũ.

      Tô Hồng Tụ nhìn phía sau xe ngựa, lại nhìn Dong Dong ngồi bên cạnh tỏ vẻ bình tĩnh, phảng phất giống như tập mãi thành thói quen với chuyện này, khỏi sinh ra đồng tình vô cùng với nàng ấy từ trong đáy lòng.

      Mới vừa rồi khi nhìn Dong Dong và Tống Liễn chung, vẫn cho rằng bọn họ có nhiều ân ái, ngờ phu thê nhân gian có tình cảm tốt như vậy, cũng làm được kề vai sát cánh, nâng khay ngang mày, làm người như vậy có gì hay, còn bằng như nàng, chỉ làm hồ ly.

      Tô Hồng Tụ lại nghĩ tới lúc trước nhóm người Dong Dong gọi nàng thành phu nhân của Sở Dật Đình.

      Hừ, nàng còn lâu mới gả cho , người khác biết, nàng là .

      Mới vừa rồi khi Sở Dật Đình nhìn thấy Dong Dong, ý niệm trong đầu lóe lên rồi biến mất sớm bị Tô Hồng Tụ bắt được.

      ra tiểu tử này cũng sắp thành thân rồi.

      Tô Hồng Tụ khỏi hơi mất mát, dù sao Sở Dật Đình là người đầu tiên nàng chung đụng vui sướng như vậy kể từ khi nàng đến nhân gian.

      Nhưng mà, như vậy cũng tốt, luôn dính bên cạnh Sở Dật Đình, thường xuyên qua lại với nhau, nàng hơi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 56.1: Đệ đệ của Tôn Kiệt

      Editor: Puck


      Sở Dật Đình kinh ngạc mà nhìn cặp mắt lạnh nhạt trong suốt của Tô Hồng Tụ, hoảng hoảng hốt hốt, giống như trở lại ngày Thục phi rời khỏi và Phụ hoàng mà .

      ra ngày đó núp ở phía sau tẩm cung của Thục phi, tận mắt nhìn thấy Thục phi và gian phu đó của người triền miên giường. Ánh mắt Thục phi nhìn gã gian phu của người hoàn toàn khác khi nhìn Phụ hoàng, say đắm và nhiệt tình, giống như trong hai mắt như đóng băng hừng hực nổi lên hai ngọn lửa mãnh liệt.

      Cũng bởi vì như thế, nên Sở Dật Đình có thể phân biệt ràng được, ánh mắt Tô Hồng Tụ nhìn , phải ánh mắt nữ nhân động lòng với nam nhân.

      Ngược lại giống ánh mắt ban đầu Thục phi nhìn Phụ hoàng như đúc.

      muốn làm Phụ hoàng thứ hai, muốn.

      Bởi vì nhớ tới bản thân vẫn luôn muốn nhắc đến quá khứ, sắc mặt Sở Dật Đình bắt đầu trở nên hơi tái nhợt, tinh thần cũng thẫn thờ trong nháy mắt.

      Tống Liễn dùng cùi chỏ huých Sở Dật Đình, hỏi : “Hôm nay là tiết Vạn hoa, buổi tối ngài có ra ngoài dạo chơi cùng chúng ta ?”

      Tiết Vạn hoa là ngày lễ đặc biệt của Đại Lương, buổi tối cả nam lẫn nữ đều hẹn thả hoa đăng, đương nhiên, khi nhắc tới chữ hoa, ngày lễ kia cũng có liên quan đến nữ nhân, đến ngày đó, văn nhân mặc khách cùng hội tụ, bình chọn ra nữ tử đẹp nhất năm nay, cùng với nam tử võ công cao nhất, tướng mạo tuấn nhất.

      Gần như mỗi năm Sở Dật Đình đều bảng, vẫn là nam tử đứng đầu bảng ở tiết Vạn hoa.

      Tống Liễn cho rằng nhất định cảm thấy hứng thú, nhưng ngờ Sở Dật Đình chỉ cười cười lắc đầu: “Ta , ta mệt rồi.”

      Sở Dật Đình , Tô Hồng Tụ trong xe ngựa phía trước lập tức dựng lỗ tai, ngẩng cao đầu ra sức quay về sau, nhìn chằm chằm về phía Tống Liễn, hỏi liên tiếp: “Cái gì? Tiết Vạn hoa gì? Tiết kia có chơi vui sao? Có ăn ngon gì đó ?”

      Tống Liễn cười ha ha: “Đâu chỉ ăn ngon? Còn có chơi vui, còn có đẹp mắt.”

      vừa vậy, Tô Hồng Tụ lập tức dâng trào cảm xúc, hai mắt tỏa sáng: “ là thế? Vậy ta muốn !”

      Tống Liễn hề đáp lại nàng, chỉ chuyển di@en*dyan(lee^qu.donnn) mắt nhìn về phía Sở Dật Đình bên cạnh.

      Trong mắt đám người Tống Liễn, Tô Hồng Tụ sớm là phu nhân của Sở Dật Đình, bọn họ muốn dẫn Tô Hồng Tụ ra ngoài, trước tiên phải được đồng ý của Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình nhíu nhíu mày, bởi vì liên quan đến dung mạo, ghét nhất chỗ nhiều người náo nhiệt, nhưng khi đối mặt với cặp mát long lanh, tràn ngập tò mò và mong đợi của Tô Hồng Tụ, lòng của đột nhiên sụp góc.

      Sở Dật Đình cười với Tô Hồng Tụ, khẽ : “Được, vậy buổi tối ta với ngươi.”

      Tô Hồng Tụ lập tức hoan hô: “Được được! Dật Đình ca ca, ta biết ngay, ngươi đối xử tốt nhất với ta!”

      Nàng hoan hô như vậy, Tống Liễn lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, nghi ngờ liếc Sở Dật Đình vài lần.

      Mặc dù Tống Liễn và Sở Dật Đình coi là quen biết, dù sao hai người cũng coi như đồng liêu, nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ nhìn thấy Sở Dật Đình tỏ vẻ ôn hòa, mỉm cười với nữ tử nào.

      Chẳng lẽ, động tình với nữ tử này?

      Tống Liễn nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song, điên đảo chúng sinh của Sở Dật Đình, lại nhìn vẻ mặt Tô Hồng Tụ bình thường có gì lạ, bởi vì bị vẽ loạn, nhìn sơ qua khuôn mặt hơi xấu xí trước mặt, khỏi sửng sốt sâu trong đáy lòng: Đôi mắt Sở Dật Đình bị mù, thích của đúng là cổ quái.

      Đến buổi tối, đám người vô cùng náo nhiệt ra cửa, Tô Hồng Tụ tất nhiên sung sướng vô hạn, la chạy trước khắp nơi, mặt mũi mệt đến mức đỏ ửng, khóe mắt đuôi mày đều là mới lạ và vui vẻ.

      Dáng vẻ kia của nàng, nhìn trong mắt Sở Dật Đình và Tống Liễn, đều động lòng, rung động thôi.

      Nhưng mà, nhìn trong mắt nhị nữ Tống Liên, phải là rung động, mà là đáng ghét.

      đường người đến người , ngựa xe như nước, khắp nơi đều là dòng người, lên phía trước bước cũng khó khăn, nhóm Tống Liên đều bị chen lấn ngã trái ngã phải, đứng thẳng, duy chỉ có mình Tô Hồng Tụ, ràng trong đoàn người, chỉ có nàng chui được hăng say nhất vào trong đám người, lại linh hoạt lạ thường, chút cũng bị người đụng vào.

      ra mặc dù Sở Dật Đình giữ im lặng lên tiếng, nhưng suốt đường đều làm bạn bên cạnh Tô Hồng Tụ, có người chen chúc nàng, hơi nghiêng người, ngăn cách đám người chen chúc bên cạnh giúp nàng.

      Nhìn mà khiến đám nữ nhân vừa đố kỵ vừa căm hận, nhưng có kế gì, chỉ đành đỏ hốc mắt lên, nắm chặt hai quả đấm, hàm răng cũng nghiến kèn kẹt.

      dạo sắp canh giờ, Tô Hồng Tụ sớm đói bụng, khỏi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 56.2: Đệ đệ của Tôn Kiệt

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ nhìn Sở Dật Đình, lại nhìn vào tên thiếu niên ở cửa ra vào rất giống Tôn Kiệt kia, Sở Dật Đình chắc biết tên thiếu niên kia, riêng gì Sở Dật Đình, từ khi tên thiếu niên kia vào tiệm, sắc mặt toàn bộ đám người Tống Liễn cũng thay đổi.

      đợi Sở Dật Đình mở miệng, đám người Tống Liễn nhịn được, vỗ bàn cái đứng lên: “Tôn Kha! Ngươi có chuyện gì, có thể quang minh chính đại hướng về phía chúng ta, cần ở đó chỉ dâu mắng hòe!”

      Sở Dật Đình ngờ Tống Liễn mở miệng, muốn ngăn cản kịp nữa rồi.

      Tống Liễn vừa mắng như vậy, đôi mắt Tôn Kha lập tức đỏ ửng, khuôn mặt tuấn trở nên vặn vẹo mà dữ tợn.

      Lúc này, Dong Dong đứng bên cạnh Tống Liễn, giơ ly rượu đưa về phía Tôn Kha ở xa xa thăm hỏi: “Tôn hiền đệ, ngươi cũng ở đây? lâu gặp.”

      Tròng mắt lạnh lẽo của Tôn Kha dừng lại mặt Dong Dong trong chốc lát, biết tại sao, ràng vừa rồi mặt còn đầy ác độc, ánh mắt oán độc, nhưng sau khi nhìn Dong Dong lúc, lại dần thu lại vẻ ác độc mặt, khẽ nâng khóe môi lạnh lùng lên: “ ra tính là lâu, cũng chỉ nửa năm gặp thôi. Chỉ có điều, ngờ sau nửa năm Lục Vương gia thay đổi nhiều như vậy.”

      Lúc Tôn Kha câu này, ánh mắt lạnh lẽo vô tình hay cố ý liếc về phía Tô Hồng Tụ ở bên cạnh Sở Dật Đình.

      Trong nháy mắt đó, ánh mắt của trở nên lạnh lẽo ác độc, Tô Hồng Tụ ngừng rùng mình.

      Tô Hồng Tụ tò mò, rốt cuộc Tôn Kha này và Sở Dật Đình có thâm thù đại hận gì?

      khỏi núp sau lưng Sở Dật Đình lặng lẽ dùng thuật đọc tâm với Tôn Kha.

      Nàng vừa đọc, khóe miệng Tô Hồng Tụ thoáng co quắp lại, vẻ mặt buồn cười thể tưởng tượng nổi.

      ra Tôn Kha này lại là em họ của Tôn Kiệt, so với họ phong lưu háo sắc, lưu tình khắp nơi, Tôn Kha có thể chân chính được xưng là si tình lòng rồi.

      và muội muội của Dong Dong, cũng chính là Oanh Oanh đó, từ là thanh mai trúc mã, hai vô tư, lúc hai người mười tuổi tự định cả đời, thề phải khanh cưới, lập chí phải quân lấy.

      Dĩ nhiên, khi đó Oanh Oanh còn chưa gặp mặt Sở Dật Đình.

      Sau đó, Oanh Oanh được phụ thân nàng dẫn Lục Vương phủ, gặp được Sở Dật Đình, từ đó, thế giới của nàng ta xảy ra biến hóa long trời lở đất.

      Oanh Oanh vừa thấy Sở Dật Đình , vừa vặn khi đó, Thánh thượng chọn phi vì Sở Dật Đình, Oanh Oanh tất nhiên vui mừng vô hạn, hai lời lập tức tiếp nhận thánh chỉ.

      Đáng thương Tôn Kha, cứ như vậy biến thành kẻ dư thừa.

      “Chúc mừng Lục Vương gia, nửa năm gặp, Lục Vương gia nạp thiếp khi nào? Cũng mời Tôn mỗ uống ly, Tôn mỗ kính Lục Vương gia ly.” Tuy Tôn Kha như vậy, nhưng cái ly lại chỉ về phía khóe miệng Tô Hồng Tụ, ánh mắt nhìn nàng cũng vô cùng lạnh lẽo, hơi hung ác nham hiểm, hơn nữa là ác độc.

      Tô Hồng Tụ buồn cười trong lòng, Tôn Kha kia, rất giống ca ca , đầu óc đều có tật xấu, thích làm người khác khó chịu, dây dưa .

      Oanh Oanh người ta ràng cần nữa, Sở Dật Đình cũng chưa bao giờ để vào trong mắt, lại cứ tiếp cận trước mặt người ta, ra vẻ đời này tất cả mọi người thiếu nợ dáng vẻ của , chẳng lẽ biết dáng vẻ của bản thân bây giờ, trong mắt mọi người xung quanh, chỉ có buồn cười và đáng thương?

      Có bản lĩnh, cứ túm chặt lấy Oanh Oanh, có bản lĩnh, khiến cho Oanh Oanh hồit chuyển ý.

      Hai việc lại đều làm được, chỉ có thể căm tức đầy bụng, thỉnh thoảng xuất tìm Sở Dật Đình gây phiền phức.

      Cho tới bây giờ Tô Hồng Tụ đều xem thường người như vậy.

      Nàng khẽ đưa tay nhận lấy ly rượu Tôn Kha đưa, nhưng uống, chỉ nâng ly rượu lên cao, thản nhiên cười với Tôn Kha.

      Nàng cười như vậy, trời đất lập tức biến sắc, phảng phất giống như bầu trời đêm tối đột nhiên bắn ra hào quang vạn trượng, ánh sáng lung linh, đẹp đẽ khuynh thành.

      Đám người Tống Liễn đều trừng lớn hai mắt, hai gò má ửng hồng, ngây ngốc nhìn nàng chằm chằm dời mắt được.

      Tôn Kha cũng kinh ngạc, hiểu sao khuôn mặt nhắn xanh đen, hình dáng gì đặc biệt này tại sao dinendian.lơqid]on cười nhạt tiếng, trong nháy mắt lại giống như hoa phù dung mới nở, lại giống như hoa khói lộng lẫy nhất tuôn ra từ bầu trời đêm tối, chiếu thẳng lên người khác đều mở mắt ra, tim tự chủ đập mạnh thình thịch.

      Hai gò má Tôn Kha ửng đỏ, được tự nhiên quay đầu .

      “Từ , ly rượu này có vấn đề.”

      Nhìn thấy Tô Hồng Tụ giơ ly rượu lên, Sở Dật Đình lập tức lên phía trước, tay dùng sức nắm lấy cổ tay nàng.

      Tô Hồng Tụ né tránh, vẫn cười dịu dàng giơ ly rượu về phía Tôn Kha, phảng phất giống như nghe thấy lời Sở Dật Đình .

      “Xin lỗi, Tôn thiếu gia, thiếp thân phải thiếp Lục Vương gia nạp, thiếp thân chắc biết làm thiếp cho người khác, cho dù Lục Vương gia dùng kiệu lớn tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng, chưa chắc thiếp thân gả cho . phải ai cũng thích nhặt đồ người khác dùng thừa lại cần!”

      Lời Tô Hồng Tụ vừa ra, sắc mặt Sở Dật Đình và Tôn Kha đều biến đổi.

      Sở Dật Đình vì lần nữa nghe thấy Tô Hồng Tụ gả cho , khỏi ngực thắt lại, sắc mặt lạnh lẽo.

      Tôn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 56.3: Đệ đệ của Tôn Kiệt

      Editor: Puck


      Lời Tôn Kha còn chưa dứt, Tô Hồng Tụ lắc đầu cắt lời .

      “Bỏ ta thể lưu lại, chắc ngươi hiểu đạo lý này. Người ta cũng muốn ngươi, ngươi còn cứ liều chết buông. Bản thân ngươi đường đường là nam tử hán, trừ giành nữ nhân với người khác, chẳng lẽ ngươi còn chuyện gì tốt để làm? có nữ nhân, ngươi còn có thể quyền khuynh thiên hạ, còn có thể phú khả địch quốc, chờ khi người giữ tất cả đời này trong tay, kiểu nữ nhân gì phải do ngươi tùy chọn? chừng, đến lúc Oanh Oanh sùng bái ngươi được, tự mình trở về rồi. Dáng vẻ nửa sống nửa chết giống như ngươi bây giờ, trắng ra, chính là có chí khí, có tiền đồ. Đổi lại ta là Oanh Oanh, ta cũng cần ngươi.”

      Tô Hồng Tụ mấy câu như vậy, khiến đám người Tống Liễn bên cạnh nàng ngẩn ra, liên tiếp nhìn nàng chằm chằm vài lần, trong ánh mắt nhiều hơn vẻ sùng bái và tôn kính.

      Bọn cũng đều nghĩ như vậy, nam nhân đại trượng phu, dĩ nhiên nên lấy nghiệp lớn làm trọng, nếu ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, làm sao có thể bảo vệ gia đình, làm sao có thể bảo vệ thê tử?

      Nhưng mà rất nhiều nữ nhân hiểu đạo lý này, thê tử của Tống Liễn cũng hiểu, mỗi lần ra ngoài, thời gian hơi lâu chút, Dong Dong lại tỏ vẻ lưu luyến rời, trời cũng sắp sụp xuống.

      ngờ, thôn hoang dã dáng vẻ tầm thường, ngăm đen gầy lại có kiến thức tầm thường, khó trách Sở Dật Đình chọn nàng, nàng quả có thể đảm nhiệm thê tử Đế Vương.

      Tôn Kha bị Tô Hồng Tụ chọc giận đến máu gần như phun hết rồi, run rẩy đưa tay, vô cùng oán độc chỉ về phía nàng: “Ngươi dễ nghe! Nếu đổi lại là ngươi, nếu gặp được nam nhân tuấn, quyền lực địa vị cao hơn Sở Dật Đình, ngươi có thể đảm bảo động lòng ?”

      Ý tứ trong lời này của Tôn Kha ràng, vốn biết chuyện Oanh Oanh từ hôn với trách được Sở Dật Đình, ràng do Oanh Oanh tự thay lòng.

      Buồn cười giờ lúc nào cũng muốn tới chặn Sở Dật Đình, lại còn muốn đầu độc nàng.

      Tô Hồng Tụ ngay cả nhìn cũng liếc nhìn Tôn Kha sau lưng, xoay người sang chỗ khác, hừ khẽ: “Nếu là nam nhân ta chọn trúng, nếu làm Hoàng làm Đế, ta trấn thủ phương vì , nếu nghèo rớt mồng tơi, ta cùng chân trời góc bể. Dù có ngày, da ngựa bọc thây, ta cũng theo dưới đất.”

      Tô Hồng Tụ phẩy tay áo bỏ , ánh hòa quang màu vàng rải đầy cả người nàng, giây phút đó, toàn thân dưới Tô Hồng Tụ đều đắm chìm trong ánh vàng vạn trượng, sáng chói đẹp mắt, đẹp như tiên trời.

      Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người kinh hoàng, sắc mặt ửng hồng, phảng phất giống như bị trăm ngàn mũi tên nhọn rít gào hung hăng xuyên qua trái tim.

      Nhất là Tôn Kha quay mắt chính diện về phía Tô Hồng Tụ, trái tim nhảy giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dưới toàn thân đều rung động lắc lư kịch liệt, gương mặt tuấn tú đỏ đến mức muốn ra máu.

      Trong đám người, chỉ có Sở Dật Đình còn giữ được trấn tĩnh, nét mặt tự nhiên, sắc mặt lạnh nhạt, dù sao chỉ có mới được nhìn diện mạo chân của Tô Hồng Tụ.

      , ngươi còn đói ? Muốn ăn gì ? Ta dẫn ngươi .” Sở Dật Đình ôm eo Tô Hồng Tụ, cúi đầu .

      Tô Hồng Tụ sững sờ, nghĩ tới dịu dàng hỏi mình như vậy. Nhưng mà bụng của nàng cũng no rồi. Nên lắc đầu : “Ăn no, muốn ăn.”

      Sở Dật Đình cười , vẻ mặt dịu dàng.

      Nhìn thấy dáng vẻ này của , tất cả mọi người đều sửng sốt. Lập tức mấy người cũng muốn : Đúng là vật khắc vật.

      Tô Hồng Tụ ở trong Vương phủ của Sở Dật Đình tới mấy ngày, những mỹ nhân mà Phụ hoàng chọn cho lục tục vào cửa.

      Chuyện Tôn Kha và Oanh Oanh sớm truyền xôn xao khắp Đại Lương, hơn nữa Tô Hồng Tụ biết ca ca của Tôn Kha, Sở Dật Đình cho rằng lúc trước Tô Hồng Tụ biết chuyện này, cũng hoài nghi nàng biết đọc tâm.

      ngày này, trong Vương phủ liên tiếp tiến vào ba mỹ nữ, khó khăn lắm mới ngừng nghỉ trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng kêu hoảng hốt đến hơi cà lăm của quản gia: “Tiểu, tiểu thư... Mời qua bên này.”

      Theo tiếng vừa ngừng, mọi người chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, đại mỹ nhân chói lọi xuất ở cửa Vương phủ.

      Tầm mắt mọi người đều nhìn về nữ tử kia. Ngay cả Tống Liễn và Dong Dong làm khách ở Vương phủ cũng di1enda4nle3qu21ydo0n tự chủ được mà ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tử kia.

      Số tuổi của nữ tử kia tương đương với Tô Hồng Tụ, chừng mười bảy mười tám tuổi, người mặc bộ lụa mỏng màu hồng nhạt, duyên dáng kiều. Khuôn mặt như trăng non, ngũ quan vô cùng lộng lẫy.

      Mắt to thu thủy bích ba quét qua mọi người, ngực mọi người lập tức đập mạnh thình thịch, Dong Dong nao nao, ngay sau đó mặt nở rộ nụ cười vô cùng xán lạn: “Muội muội, muội đến rồi?”

      ra đại mỹ nhân này phải ai khác, chính là muội muội của Dong Dong, Oanh Oanh.

      Tô Hồng Tụ nhìn mặt Oanh Oanh chớp mắt, đương nhiên nàng giống như người khác, bị khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng của Oanh Oanh mê hoặc, chỉ có điều cảm giác hơi kỳ quái.

      Cảm giác kỳ quái này giống như lúc đầu gặp Sở Dật Đình, , chính xác mà , là khi nhìn thấy nghĩa muội Lương Hồng Xu của Sở Dật Đình có.

      Tướng mạo của Lương Hồng Xu và Oanh Oanh kia dường như hơi giống nàng.

      Cái mũi của Lương Hồng Xu giống nàng, khéo léo mượt mà, đáng non mềm.

      Còn Oanh Oanh kia khuôn mặt gần như giống nàng như đúc, đều cùng là gương mặt trái xoan nho .

      Nếu như cộng thêm Thục phi mẫu thân của Sở Dật Đình, lấy cái mũi khuôn mặt đôi mắt từ mấy phụ nhân này ghép lại quả có thể ghép vào ra Thục phi.

      Mặc dù Tô Hồng Tụ cảm thấy kỳ quái, nhưng để chuyện này trong lòng, dáng dấp người với người giống nhau vốn là chuyện bình thường liên quan gì, chỉ có điều chút tương đối ngạc nhiên, những nữ nhân giống nàng đều kịp thời xuất bên cạnh nàng.

      “Đây chính là Vương phi mà Thánh thượng chọn cho Vương gia? đẹp...”

      “Đúng vậy, Oanh Oanh này đẹp hơn Tô Hồng Tụ kia gấp trăm ngàn lần.”

      “Vương gia nhất định lấy nữ nhân họ Tô kia, ngài cũng chỉ tâm huyết nhất thời thôi.”

      biết vì sao, hình như tỳ nữ trong phủ Sở Dật Đình có địch ý rất lớn với Tô Hồng Tụ, từ ngày đầu tiên khi nàng dọn vào, họ xa cách nàng, chê cười, hôm nay xuất đại mỹ nhân như Oanh Oanh, Tô Hồng Tụ càng bị đối phương so đến trong bụi bặm, ánh mắt chúng tỳ nữ nhìn nàng càng thêm khinh thường, thậm chí hề e dè mà chế nhạo nàng ngay trước mặt nàng.

      Tô Hồng Tụ hề để ý đến bàn luận của mọi người, nàng vốn có ý định làm Vương phi của Sở Dật Đình, thê tử Sở Dật Đình rất xinh đẹp, nàng chỉ mừng thay cho .

      Tô Hồng Tụ liếc qua Oanh Oanh, sau đó kéo lực chú ý lại, lần nữa tập trung bàn lớn đồ ăn ngon trước mặt.

      Nước ô mai kia uống ngon, chua chua ngọt ngọt, vừa giải nóng, lại ngon miệng. Lại còn bánh bơ giòn, bắt đầu ăn có mùi sữa ngon, lại ngọt, ngon quá.

      Cuộc sống Vương phủ xa
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 57.1: Quan tâm của Sở Dật Đình

      Editor: Puck


      Người người đều có thể cà kheo, năm đồng lần. Khó khăn lắm, cuối cùng đến lượt Tô Hồng Tụ rồi, Tô Hồng Tụ vui sướng đến mặt đỏ bừng, cao hứng bừng bừng mà đưa năm đồng tiền vẫn giữ trong tay đến.

      Vừa định đeo cà kheo lên đùi, lại bất ngờ nghe được giọng khàn khàn quen thuộc, lạnh như băng vang lên sau lưng: “Ta cho các ngươi năm trăm lượng bạc, hôm nay các ngươi nghỉ quán, đừng diễn.”

      Có tiền có thể xui khiến được ma quỷ, những người này biểu diễn bên đường, năm chưa chắc có thể kiếm được năm trăm lượng bạc.

      Tôn Kha vừa ra tay chính là năm trăm lượng bạc, đám người này lập tức mặt mày hớn hở, vui mừng vô hạn, nguyên đám ngừng chắp tay lời cảm tạ Tôn Kha, nhận bạc Tôn Kha đưa cho bọn , nào còn để ý đến Tô Hồng Tụ u oán vô hạn bên cạnh mà nhìn bọn ? Đều cúi đầu khom lưng đến, tốc độ biến mất được gọi là nhanh chóng.

      “Ngươi!”

      Tô Hồng Tụ bị chọc tức, đột nhiên xoay người, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, trừng mắt lên với Tôn Kha.

      Mặc dù mặt nàng dịch dung, màu da ngăm đen dung mạo xuất sắc, nhưng đôi mắt như thế nào cũng che giấu được, thu thủy nhàng, sương mù mơ màng, là vô tình nhưng lại có tình, nhìn ai cũng đều giống như quyến rũ, đảo qua ai cũng đều giống như đưa tình đa tình.

      Chỉ nhìn khiến ngực mọi người xung quanh đều nhảy lên, ngay lập tức trong nửa đám người vây xem – ra tất cả đều là nam nhân, đều đỏ mặt lên, ngây ngốc ngơ ngác nhìn thẳng Tô Hồng Tụ.

      Nhưng Tôn Kha lại mặt lạnh như băng, đôi mắt hung ác nham hiểm lạnh thấu xương, bên trong giống như cất giấu hàng trăm ngàn con dao nhọn, từng dao từng dao cắt người Tô Hồng Tụ.

      “Ta làm sao? Ta có tiền, thích tiêu sao tiêu, nếu trong lòng ngươi vui, đại khái có thể ra tiền mua bọn họ giống như ta.”

      Tô Hồng Tụ hết cách rồi, nàng phải Hồ Cửu ca, ngoại trừ ảo thuật, vốn làm được pháp thuật khác.

      Nhưng mà để cho trở về , trong lòng suy cho cùng vẫn tức ách, khỏi hạ thấp giọng, thầm chửi bới Tôn Kha.

      “Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, chờ sau khi ta tu luyện thành tiên, biến ra đống vàng cao như núi đè chết ngươi!”

      Khi Tô Hồng Tụ tức giận, miệng cong lên, đổi thành người khác, dáng vẻ bĩu môi chỉ vô cùng tức cười , còn hơi làm ra vẻ.

      Nhưng động tác chu môi đặt người Tô Hồng Tụ, lại trong vô cùng ngây thơ xen lẫn chút quyến rũ khó tả.

      Tuy Tôn Kha tỏ vẻ hung ác nham hiểm, nhưng đôi mắt lại chưa hề rời khỏi Tô Hồng Tụ, ra muốn cùng Tô Hồng Tụ, chỉ vừa nhìn thấy mặt Tô Hồng Tụ, lập tức nhớ tới ngày đó Tô Hồng Tụ dùng mọi cách sỉ nhục .

      Nhưng mà vốn khống chế được mình, chỉ vì chóp mũi ngửi thấy mùi hương thanh tân trang nhã người Tô Hồng Tụ, chỉ vì khóe mắt liếc thấy bóng dáng bé xinh xắn yếu đuối, lại thân bất do kỷ, đôi chân dường như có ý thức của mình, tấc cũng rời theo sát Tô Hồng Tụ.

      chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy trong đời, trong lòng Tôn Kha phân biệt được, rốt cuộc trong lòng mình Tô Hồng Tụ có cảm giác như thế nào, chỉ có điều thấy nàng thoải mái, thấy nàng buồn bực, chỗ sâu nhất trong lòng sinh ra vui sướng khó tả.

      Dừng như trong lòng thanh như căm hận lại thuần túy giải
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :