1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 50: Sở Dật Đình dịu dàng (5)

      Editor: Puck - Lê Quý Đôn


      “Dật Đình ca ca? Ngươi làm sao vậy? Dật Đình ca ca?”

      Tô Hồng Tụ sợ hãi, cầm lấy vạt áo Sở Dật Đình kéo đẩy lúc, may mà võ công Sở Dật Đình cao cường, có nội lực hộ thân, nếu , bị nàng dùng sức đẩy tới đẩy như vậy, toàn bộ vết thương sau lưng bị phá rách, rơi mất nửa cái mạng thể.

      “Sở Dật Đình! Sở Dật Đình!” Kêu hồi lâu, tí tách, toàn bộ nước mắt rớt xuống mặt rồi, khó khăn lắm, Sở Dật Đình mới hơi nhúc nhích khóe miệng, nhưng vẫn mở mắt ra, chỉ yếu ớt : “Đừng gọi. tìm chút nhánh cây tới đốt lửa.”

      Sở Dật Đình vừa như thế, Tô Hồng Tụ mới chợt hiểu ra, đúng vậy, trời sắp tối, đây nơi hoang dã, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh nhau cực lớn, ban đêm đốt lửa, phải chết rét thể.

      Vội vàng “A” tiếng, xoay người định , lại yên lòng để mình Sở Dật Đình ở đây, chỉ sợ có dã thú ngửi thấy mùi tươi, phá vỡ cửa phòng tới ăn .

      Mất sức chín trâu hai hổ, gần như tiêu hoa hết pháp lực toàn thân, khó khăn lắm mới bày xong kết giới xung quanh Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ mệt mỏi, mặt đầy mồ hôi, nhưng mà, được, giờ nàng vẫn thể nghỉ ngơ, củi còn chưa nhặt!

      Sở Dật Đình chảy nhiều máu như vậy, nhiệt độ thân thể thấp như vậy, nổi lửa sưởi ấm cho , nhất định chống đỡ được đến ngày mai.

      Nghĩ như vậy, mặc dù mệt đến hai mắt hoa hoa, hai tay, hai chân đều ngừng co quắp, Tô Hồng Tụ vẫn chống đỡ hai chân, tìm được cái rìu trong nhà gỗ, miễn cưỡng vào rừng cây chặt đống củi.

      Lúc trở lại, dưới toàn thân Tô Hồng Tụ mệt mỏi có chút sức lực.

      Áo tơ tuyết trắng phóng khoáng vốn mặc người nàng, giờ biến thành đống vải rách, dùng áo rách đủ che thân để hình dung là thích hợp nhất.

      Tóc cũng rối tung rối mù thành hình dáng, phía mặt dính đầy cành và lá khô, chứ đừng tới, dưới toàn thân Tô Hồng Tụ gần như bị bụi gai trong rừng tàn phá, vết máu loang lổ, rất thê thảm.

      Nhưng phảng phất giống như nàng hề có cảm giác, vẫn kéo theo hai chân đầy vết thương chồng chất, tới lui khắp nơi đun nước nóng cho Sở Dật Đình, cầm khăn lau mồ hôi trán cho .

      Còn nấu nồi canh gà từ con gà rừng mình vừa bắt được từ trong rừng, vừa nuốt nước miếng, lưu luyến rời mà nhìn canh gà, vừa
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 51: Sở Dật Đình dịu dàng (6)

      Editor: Puck - Lê Quý Đôn


      Bờ môi của đẹp, hơi mỏng, lành lạnh, hơi tỏa sáng, giống như viên trân châu lấy ra từ vỏ trai lúc trước nàng và Hồ Cửu ca vớt được trong hồ nước.

      Mặt của lại càng xinh đẹp tuấn mỹ đến kỳ cục, mỗi đường cong, hình dáng mỗi đường cong đều hoàn mỹ quyến rũ đến điêu luyện sắc sảo, nhất là ánh mắt của , sâu như vậy, bén nhọn như vậy, ngay cả Hồ Cửu ca xinh đẹp nhất Hồ tộc cũng xa xa sánh kịp.

      Hồ Cửu ca từng với nàng, nam nhân càng xinh đẹp, môi càng mỏng càng lạnh bạc, càng làm tổn thương lòng nữ nhân.

      Nhưng nàng ở cùng chỗ với Sở Dật Đình, mặc dù có cãi nhau, có vui, nhưng nhiều hơn vẫn là vui vẻ và thoải mái, nàng cũng cảm thấy Sở Dật Đình lạnh bạc ở chỗ nào?

      Tô Hồng Tụ cũng biết Sở Dật Đình chỉ lạnh bạc với riêng mình nàng, ở Đại Lương, nổi tiếng gần nữ sắc, máu lạnh vô tình.

      Lời Hồ Cửu ca vẫn chính xác mức độ cực lớn.

      “Đừng kêu nữa. Gào khóc thảm thiết. Ta hút hạt cát chân ngươi ra, lát nữa ngươi xé mấy mảnh vải từ người xuống bọc lấy chân, mấy ngày nữa tốt lắm.”

      Sở Dật Đình lạnh nhạt , mặt mệt mỏi rã rời, lại nằm rơm rạ sau lưng nhắm hai mắt lại.

      Tô Hồng Tụ định ra ngoài rửa nồi, đột nhiên, cách đó xa “Ngao” tiếng, giống như sói tru, bị sợ đến cả người nàng run rẩy, nồi “Loảng xoảng” tiếng rơi đất, cả người càng như nhúm lông tuyết trắng vo tròn bất lực, “Xoạt” cái cuộn tròn, biết làm sao lại trốn trong ngực Sở Dật Đình.

      “Này – có sói.”

      Trời sinh hồ ly chỉ sợ sói, trước kia khi Tô Hồng Tụ ở Hồ ly cốc, mỗi lần gặp phải sói hoang, cũng nơm nớp lo sợ trốn sau lưng Hồ Cửu ca.

      Sở Dật Đình liếc nhìn nàng, qua hồi lâu, mới lạnh lùng : “Đó phải sói,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 52: Mang nàng (1)

      Editor: Puck - Lê Quý Đôn


      Sở Dật Đình đột nhiên cười, nụ cười này, lại chóng mặt phen, thân thể khỏi run rẩy.

      Run lên như vậy, Tô Hồng Tụ lập tức bị choàng tỉnh, ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn Sở Dật Đình: “Ngươi tỉnh rồi? Có cảm giác khá hơn ?”

      xong, đưa bàn tay bé sờ lên trán , kiểm tra phen.

      Chỉ chốc lát sau, nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của nàng ngừng quanh quẩn trong rừng cây: “Sốt của ngươi lui, ngươi khỏe rồi!”

      Sở Dật Đình ra lời, chỉ có thể vô lực mà nhìn nàng cười, nhìn yếu ớt, mặt mày trắng bệch, Tô Hồng Tụ đột nhiên nhớ tới, ngoại trừ thỉnh thoảng nàng mớn thịt gà cho , có ba bốn ngày chưa ăn cái gì.

      Vội vàng lảo đảo chạy vào cánh rừng, bởi vì đứng tiện, vẫn nhảy lò cò.

      “Ngươi chờ đó, ta chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngươi!”

      vất vả, uổng phí công phu hồi lâu, lại vào trong rừng chộp được hai con gà rừng, con thỏ, còn hái rổ nấm, ngoài ra còn non nửa giỏ quả dại đỏ đỏ.

      Lúc trở lại, trời tối, cũng dọn dẹp, đốt đống lửa trước, sưởi ấm cho Sở Dật Đình, rồi đến bờ sông rửa rau.

      Chờ gà chính thức nướng xong, lúc có thể ăn cơm, trời đen thui.

      “Cầm , may mắn là ngươi ở cùng với ta, bằng , đổi thành nương nhà khác, đừng hy vọng các nàng có thể hầu hạ ngươi.”

      Tô Hồng Tụ vừa ăn gà nướng thơm nức, vừa chân chính dương dương đắc ý.

      Lúc này nàng hoàn toàn quên, bởi vì bảo vệ nàng nên Sở Dật Đình mới rơi vào tình trạng này.

      Sở Dật Đình cũng tức giận, nhận lấy gà nướng nàng đưa, đột nhiên nở nụ cười dịu dàng với nàng, dần dần bắt đầu ăn.

      Nụ cười này của , mang theo khuynh quốc khuynh thành, khiến Tô Hồng Tụ ôm chặt ngực.

      Sở Dật Đình nhìn sắc mặt khác thường của nàng, khỏi kỳ quái hỏi: “Ngươi sao vậy? thoải mái?”

      phải!” Tô Hồng Tụ dùng sức lắc đầu, trong ánh mắt lo lắng của Sở Dật Đình, tiếp tục : “Ta chưa với ngươi nhỉ? Ngươi cười lên đẹp mắt, khiến tim ta đập nhanh, nhanh giống như sắp bật ra rồi!”

      Mặt Sở Dật Đình, thoáng cái lại đỏ. Chỉ có điều, lần này đỏ mạt, đồng thời hai mắt của lại mang theo ý cười.

      Nhìn rốt cuộc lại đỏ mặt, Tô Hồng Tụ cưỡng nổi thầm đắc ý: Hà hà, như vậy quả nhiên có ích, nhìn lại đỏ mặt, có phải mị thuật của ta lại tăng tiến ?

      Tô Hồng Tụ biết, nhìn bề ngoài Sở Dật Đình bình tĩnh, nhưng trong lòng lại giãy giụa thôi.

      mặt, ngừng cảnh cáo bản thân, được đến gần Tô Hồng Tụ, ngàn vạn lần thể có mối tình thắm thiết với nữ tử như Phụ hoàng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 53: Mang nàng (2)

      Editor: Puck - Lê Quý Đôn


      Nàng tức giận đến hai ngày chuyện với Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ biết, Sở Dật Đình sớm nhìn thấy nguyên hình của nàng.

      Mặc dù Sở Dật Đình là Vương gia, nhưng phải Hoàng đế, từ xưa đến nay điển tích trong cung đình có ghi lại về thần thú vật, mặc dù sớm có ý định muốn lợi dụng thân thuật này của Tô Hồng Tụ, nhưng mà, lỡ như bị người khác phát , Tô Hồng Tụ phải người, rơi vào trong lỗ tai Phụ hoàng , muốn bảo vệ Tô Hồng Tụ, cũng tốn công.

      Nên dứt khoát mua đống lớn da hồ ly khoác lên người nàng, như vậy, lỡ như có ngày nào đó nàng cẩn thận lại lộ ra cái đuôi lỗ tai, da những hồ ly này vốn có đuôi lỗ tai, cũng dễ dàng bị người khác phát .

      “Ta thích những thứ quần áo này, thích! Ta chán ghét ngươi! Chán ghét ngươi!”

      ngày này, Sở Dật Đình vẫn cõng Tô Hồng Tụ đường lớn, Tô Hồng Tụ cực kỳ khó chịu, dưới toàn thân giống như bị ngàn vạn con trùng bò lên, vừa kinh khủng vừa ghê tởm.

      Nàng là hồ ly, Sở Dật Đình lại nhất định tìm đống da hồ ly khoác lên người nàng, cảm giác này giống như ép buộc người khoác da người, khó chịu ra được, sợ hãi ra được.

      Vì vậy nhao nhao ầm ĩ, cả ngày níu lấy áo Sở Dật Đình, nhất định để thả nàng xuống.

      Sở Dật Đình mắt điếc tai ngơ, coi như nghe thấy, Tô Hồng Tụ cởi tung vạt áo của , khép lại, Tô Hồng Tụ dám cởi quần áo người xuống, lập tức xoay người sang chỗ khác, dùng phương thức ép buộc nhanh chóng ép nàng mặc lại.

      tới, phía sau truyền đến loạt tiếng vó ngựa dồn dập, nghe rất nhiều người, ước chừng mấy chục.

      Sở Dật Đình cõng Tô Hồng Tụ nhường sang bên, Tô Hồng Tụ mặt đỏ bừng, còn ngừng lôi lôi kéo kéo, ồn ào cái cẩn thận lại giật ra góc áo Sở Dật Đình, tảng lớn lồng ngực bền chắc mê người màu lúa mạch lộ ra, đám người lưng ngựa lập tức đỏ bừng mặt.

      Thủ lĩnh là thiếu niên tuấn mười bảy mười tám tuổi, theo sát đám hộ vệ người cao ngựa lớn, xa hơn cuối cùng là hai thiếu nữ sắc mặt đỏ bừng, vô cùng thẹn thùng.

      Thiếu niên nheo mắt đánh giá kỹ lưỡng Sở Dật Đình, đột nhiên xuống ngựa, ôm quyền hành lễ với Sở Dật Đình từ xa xa: “Vị công tử này, ngài được xưng là Thường thắng Tướng quân, đương kim Lục Vương gia Sở Dật Đình?”

      Dọc đường bôn ba, thân phong trần, dung man tuyệt mỹ của Sở Dật Đình cũng bị cát bay đá chạy che lấp ít, nhưng vẫn rạng rỡ bức người, tuấn mỹ bất phàm.

      Hai nữ quyến phía sau cách xa trọn vẹn vài trăm bước, cũng đưa lưng về phía các nàng, các nàng vốn thấy mặt của , nhưng biết tại sao, chỉ vội vã thoáng nhìn về phương hướng như vậy, hai nữ quyến đồng loạt đỏ bừng mặt, ngực thình thịch sắc mặt hàm xuân, trong tròng mắt to ngập nước tràn đầy thẹn thùng và mong đợi.

      Sở Dật Đình quay đầu nhìn bọn họ, vừa quay đầu lại, tất cả mọi người hít vào hơi, vốn trong đội ngũ có hai lão đầu tuổi năm mươi, râu tóc cũng hoa râm, vẫn còn cố gắng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 54: gả cho (1)

      Editor: Puck - Lê Quý Đôn


      Nghe Tống Liễn như vậy, ái mộ trong mắt hai thiếu nữ càng nồng đậm, đầu tiên dứt khoát xuống ngựa, đến bên cạnh Tống Liễn, ghé sát vào lỗ tai : “Ca, huynh ? Ý của huynh là, bên cạnh Lục Vương gia vẫn chưa có nữ quyến?”

      Dáng vẻ tại của Tô Hồng Tụ xấu như vậy, lúc nhìn người e dè, tuyệt đối phải khuê tú đại gia, nghĩ cũng thể là phu nhân của Sở Dật Đình.

      Tống Liễn khẽ gật đầu, nhàng : “Ừ.”

      câu ừ của Tống Liễn, mặt hai thiếu nữ càng đỏ, nhất là tỷ tỷ kia, hoàn toàn coi Tô Hồng Tụ tồn tại, lộ liễu quăng lửa nóng và ánh mắt nóng rực về phía Sở Dật Đình.

      Tô Hồng Tụ nghĩ thầm: Hai nữ nhân này điên rồi, họ nghĩ muốn gả cho Sở Dật Đình, lớn làm thê, làm thiếp, hai nữ chung chồng đấy.

      hiểu nổi, cho dù dáng dấp Sở Dật Đình đẹp hơn nữa, tuấn như thế nào, đáng giá để những nữ nhân này tre già măng mọc, từng người nối tiếp muốn cướp và chia sẻ sao?

      Tô Hồng Tụ hiểu, khi nàng ở hồ ly cốc, tất cả hồ ly đực chỉ có hồ ly cái, vì vậy với nàng mà , làm thiếp, vài nữ chung chồng, hoàn toàn thể lý giải, chết cũng thể nào tiếp nhận.

      liều lĩnh mạo hiểm quan sát mấy người này, lại có mấy người giống như biết Sở Dật Đình tiến lên chào hỏi , như thế Tô Hồng Tụ mới biết, nơi này phải Đại Chu, mà là Tây Kinh Đại Lương

      khỏi tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.

      Lúc này, chiếc xe ngựa theo phía sau đoàn xe của Tống Liễn chậm rãi chạy tới gần, màn xe vén lên, thiếu nữ xinh đẹp khuôn mặt thanh tú lộ ra.

      Xem chừng tuổi thiếu nữ lớn lắm, chừng mười bảy mười tám tuổi, nhiều hơn hai tỷ muội kia chút đoan trang và trầm ổn, thiếu nữ xuống xe, cười tới bên cạnh Tống Liễn: “Tống ca ca, mọi người gì vậy?”

      Mặc dù nàng cũng gọi Tống Liễn là ca ca, nhưng nhìn dáng vẻ thân mật của nàng và Tống Liễn, nàng vừa lại gần, tay ngọc thon thon cầm chặt tay Tống Liễn, Sở Dật Đình tuấn mỹ như vậy, nàng lại ngay cả mắt cũng nhìn mặt .

      khó đoán ra, quan hệ của thiếu nữ này và Tống Liễn nhất định phải tầm thường.

      Quả nhiên, Tống Liễn đỏ mặt lên, cười ha hả giới thiệu với Sở Dật Đình: “Đây là phu nhân Dong Dong của ta, ta và nàng thành hôn năm ngoái, Dong Dong, đây là Lục Vương gia.”

      Thân thể thiếu nữ bé và yếu ớt, mặt cũng hơi trắng bệch, giống như trận gió có thể thổi , nàng vừa xuống xe, Tống Liễn lập tức đưa tay, ôm nàng chặt.

      Hai người nhìn có vẻ thân mật khăng khít, ân ái vô cùng.

      Thấy nàng lại đây, tất cả mọi người tự giác tản ra, nhường cho nàng con đường, hai thiếu nữ này dường như hết sức thân mật với nàng, đều lên trước nắm lấy tay nàng.

      “Chị dâu, bên ngoài trời lạnh, tẩu có việc gì cũng đừng ra.”

      “Đúng vậy, chị dâu, đến đây muội giới thiệu cho tẩu, vị này chính là Lục Vương gia, vị này chính là... tiểu thiếp của ngài.”

      Thiếu nữ tương đối cao – Tống Liên - nhị muội muội của Tống Liễn tỏ vẻ khinh miệt mà nhìn Tô Hồng Tụ, giọng điệu thuần túy tốt.

      Sở
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :