1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 45: Hết sức đỏ mắt

      Editor: Puck


      Ah, đây là thế nào?

      Nhìn vẻ mặt Lương Hồng Xu ghen ghét mà nhìn chằm chằm vào nàng và Sở Dật Đình, thế nào, hôm nay nữ nhân này cố ý chạy tới đây bắt kẻ thông dâm sao?

      Chẳng biết tại sao, thái độ của Lương Hồng Xu càng ghen ghét, càng tức giận đố kỵ đến gần như nổi điên, trong lòng Tô Hồng Tụ càng sảng khoái, đại khái chắc là tình cảm của chủ nhân thân thể này.

      Vì vậy Sở Dật Đình ôm lấy Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ hề chống cự, thậm chí, Sở Dật Đình kéo nàng ra sau lưng, Tô Hồng Tụ cũng giấu mặt sau lưng , chỉ lộ ra cái đầu mềm mại, làm mặt quỷ về phía Lương Hồng Xu kìm nén đến đỏ bừng, giận đến mạch máu gần như nổ tung.

      Lương Hồng Xu nhẫn nhịn, nàng gần như mất hết hơi sức toàn thân, mới gào khóc, giở trò ngang ngược trước mặt Sở Dật Đình.

      Đổi thành người khác, nếu thấy mỹ nhân bị uất ức, chán nản rơi lệ, nhất định động lòng, nhưng Lương Hồng Xu biết, người ca ca này của nàng ngay từ giống nam nhân khác, dáng vẻ này của nàng, đối với người khác, chính là Lâm Hạo Hiên, bách phát bách trúng, hiệu quả nhanh chóng, nhưng dùng với Sở Dật Đình, lại chỉ càng khiến cho die nd da nl e q uu ydo n khinh bỉ và chán ghét hơn.

      Lương Hồng Xu dùng tay áo lau nước mắt, thấp giọng, đáng thương : “Dật Đình ca ca, muội... Muội chỉ yên lòng để mình huynh ở bên ngoài, sắc trời trễ như vậy, huynh theo muội về .”

      Sở Dật Đình vừa nghe đến bốn chữ “Theo muội về ” này, cơ mặt mạnh mẽ co lại, Tô Hồng Tụ tò mò nhìn , vụng trộm thò tay chạm lên lồng ngực , sử dụng thuật đọc tâm với .

      Vừa đọc được, nàng thiếu chút nữa sợ ngây người.

      ra sau hôm đó, Sở Dật Đình từng trở lại trạm dịch lần, bị Lương Hồng Xu tìm đám người chặn trong phòng, còn cởi quần áo ra, mặt dày mày dạn nhất định bò lên giường của .

      Tô Hồng Tụ lập tức trừng lớn hai mắt, vừa kinh ngạc, vừa bội phục nhìn thẳng Lương Hồng Xu.

      Nàng chỉ biết đời này có vài người làm ra chuyện đến biết xấu hổ, lại biết có người có thể biết xấu hổ đến mức này, lúc ấy Sở Dật Đình bị mấy người thị vệ cường tráng khỏe mạnh liều chết chặn trong phòng, Lương Hồng Xu lại chút kiêng dè, vì bò lên giường Sở Dật Đình, cởi toàn bộ áo, chỉ còn lại cái yếm, có thể da mặt, bất chấp tất cả.

      Mặt trong mặt ngoài đều muốn rồi.

      May mà võ nghệ Sở Dật Đình cao cường, khinh công càng tuyệt vời, bằng , sớm giữ được trong sạch!

      Tô Hồng Tụ nhìn Sở Dật Đình nghiêm mặt, sắc mặt xanh mét, lại nhìn vẻ mặt ghen ghét, đau lòng muốn khóc của Lương Hồng Xu, tròng mắt xoay xoay, từ phía sau nghênh ngang, chút kiêng dè mà thò tay vào trong vạt áo Sở Dật Đình.

      Bàn tay bé mềm mại trắng như tuyết, thân mật khăng khít mà đặt lồng ngực rắn chắc, cứng như sắt màu lúa mạch của Sở Dật Đình.

      Tô Hồng Tụ kết ấn, làm chú phòng thân dưới ngực vì Sở Dật Đình, như vậy, từ nay về sau Lương Hồng Xu gần chút nữa, thoáng cái bị pháp thuật bắn ra rồi.

      Nhưng mà, Sở Dật Đình và Lương Hồng Xu nào biết nàng làm gì?

      Sở Dật Đình nao nao, mặt có vẻ hơi kinh ngạc, từ khi sinh ra đến giờ, trừ Thục phi và nhũ mẫu, còn chưa bao giờ bị bất kỳ nữ tử nào gần gũi thân thể, lập tức mặt biến sắc, hết sức được tự nhiên quay đầu .

      Tô Hồng Tụ chú ý tới, nhưng Lương Hồng Xu lại rất nhạy bén nhận thấy, lúc Sở Dật Đình quay qua chỗ khác gò má hơi ứng đỏ.

      Tim Lương Hồng Xu lập tức đau nhói, giận tím mặt, cũng để ý tới cái gì là mặt mũi hay giả bộ, chỉ vào Sở Dật Đình thét tiếng thê lương chói tai: “Mục thúc thúc, nhanh chóng tách hai người kia ra cho ta!”

      Lại nghe được Sở Dật Đình hừ lạnh tiếng, “Mục Đức, hôm nay ta xuống tay lưu tình với ngươi.”

      vừa xong, kiếm trong tay vung lên, kéo theo vài vệt ánh sáng bạc xán lạn.

      Ánh mắt như mũi tên nhìn về phía người mặc đồ đen kia.

      Người áo đen cười khổ, nhưng lập tức ra tay, là Tổng quản Thị vệ hậu cung Đại Lương, đều tận mắt nhìn Sở Dật Đình và Lương Hồng Xu lớn lên, với , hai người này khác nữ nhi nhân sinh của .

      Mục Đức tận tình khuyên bảo, cố gắng thuyết phục: “Lục Vương gia, ngài vẫn nên trở về cùng thuộc hạ . Đao kiếm có mắt, lát nữa ra tay, Lục Vương gia sợ chúng ta lỡ tay làm tổn thương nương sau lưng ngài sao?”

      Mặc dù Lâm Hạo Hiên từng là vị hôn phu của Tô Hồng Tụ, giờ lại biến thành vị hôn phu của Lương Hồng Xu, nhưng mà, Lương Hồng Xu chưa bao giờ thấy Tô Hồng Tụ, đám người Mục Đức càng biết nữ tử trước mắt chính là vị hôn thê trước của vị hôn phu của Lương Hồng Xu.

      Huống chi, hôm nay lúc Tô Hồng Tụ ra cửa, vốn dịch dung, nàng bây giờ, chỉ còn ba phần xanh tươi mơn mởn thôi, khác trời vực với nàng chân chính, khác xa nhau, cho dù như thế nào cũng khiến cho người ta liên tưởng đến nhau.

      Nghe vậy, Sở Dật Đình cười nhạt tiếng, lạnh lùng thốt lên: “Mục thúc thúc cũng phải quá để ý bản thân rồi, tất cả các ngươi cộng lại, cũng thể vượt qua ta làm tổn thương nàng ấy.”

      Ý trong lời này của Sở Dật Đình ràng, quyết tâm chịu về cùng Lương Hồng Xu, sắc mặt Lương Hồng Xu lập tức tối sầm lại, vẻ mặt nhìn Tô Hồng Tụ lại càng thêm chút ác độc.

      Mục Đức cười : “ sai, bọn thuộc hạ quả phải là đối thủ của Lục Vương gia, chỉ có điều…”

      Mục Đức liếc nhìn Tô Hồng Tụ núp sau lưng Sở Dật Đình, nhàn nhạt : “Vương gia có thể bảo vệ được vị nương này trong chốc lát, chẳng lẽ còn có thể bảo vệ được nàng ta cả đời? Vương gia đừng quên, bao lâu nữa, chúng ta phải trở về Đại Lương rồi, đến lúc đó nương này thân mình ở Đại Chu, người khác muốn tìm nàng ta gây phiền toái, Vương gia còn có thể bảo vệ nàng ta?”

      Mục Đức giống như nhất quyết tha, ra vẫn khuyên Sở Dật Đình, thuận tiện nhắc nhở Sở Dật Đình, ngài vừa , để mình Tô Hồng Tụ lại Đại Chu, Lương Hồng Xu có thể ra tay với nàng ấy bất cứ lúc nào.

      Dù sao nhìn Lương Hồng Xu và Sở Dật Đình lớn lên từ , nếu cần gấp, cần đắc tội bất kỳ người nào.

      Sở Dật Đình nghe thế, mặt lạnh lẽo, lạnh lùng : “Như vậy các người uy hiếp ta đó hả?”

      Lúc chuyện, Tô Hồng Tụ có thể cảm giác được sát khí tỏa ra người .

      Mục Đức sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn giống như biết nên trả lời như thế nào cho đúng.

      Mũi kiếm của Sở Dật Đình chìa ra, quát: “Ai dám tổn thương nàng, ta nhất định tha!”
      Last edited by a moderator: 5/2/17
      Chris thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 46: Sở Dật Đình dịu dàng (1)

      Editor: Puck


      Lần này Mục Đức hoàn toàn ngây người, lúc trước Lương Hồng Xu đến tìm , khóc lóc kể lể với , Sở Dật Đình thích nữ tử khác, Mục Đức còn tưởng rằng Lương Hồng Xu thấy gió chính là mưa, cẩn thận quá mức, nhất định là nhìn thấy nha hoàn nào đó hầu hạ Sở Dật Đình quá mức thân cận, sinh ra hiểu lầm.

      Mục Đức nhìn Sở Dật Đình lớn lên từ , sao có thể biết, từ Sở Dật Đình chịu nhiều đau khổ vì mẫu phi hư thân mất nết, trăng hoa, có nhiều lần, Sở Dật Đình gần như bị Lương đế ban được chết rồi.

      Sở Dật Đình tràn đầy chán ghét với nữ nhân từ , chỉ sợ tránh kịp, làm sao có thể thích nữ tử?

      Nhưng mà, giờ, nghe lời Sở Dật Đình , nhìn vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng khốc liệt của ngài ấy, Mục Đức lại thể tin, lần này, phải Lương Hồng Xu mọn, sợ rằng Sở Dật Đình động lòng với nữ tử sau lưng.

      Mục Đức vẫn nhìn Sở Dật Đình, cuối cùng rút kiếm đeo sau lưng ra, giọng : “Lục Vương gia, đắc tội!”

      vừa dứt lời, phía sau giống như phân thân, xoẹt xoẹt xuất sáu thủ hạ, đồng thời rút binh khí người, tạo thành vòng vây, vây chặt Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình ngẩng đầu, nhét Tô Hồng Tụ vào dưới gầm bàn: “Tự chiếu cố tốt cho mình.”

      Sở Dật Đình rút trường kiếm sau lưng, thân hình nhanh như tia chớp, hành động nhanh như chớp hăng hái đánh về phía Mộc Đức đứng đầu tiên, cùng lúc đó, sáu người mặc áo đen cùng lúc bắt đầu hành động, cầm binh khí trong tay mãnh liệt đánh về phía Sở Dật Đình.

      Mục Đức quá sợ hãi, trước kia phải chưa từng giao đấu với Sở Dật Đình, nhưng có dù chỉ lần, Thiếu chủ nhìn lớn lên từ nhẫn tâm hạ sát chiêu với .

      Nhưng lúc này đây, tình huống đúng, chiêu số của Sở Dật Đình quá độc ác, mỗi kiếm đều đâm về phía điểm yếu của , Thiếu chủ quyết tâm muốn phế võ công của .

      Mục Đức vội vàng lui về phía sau, miễn cưỡng ra tay ứng phó với Sở Dật Đình, cuối cùng chống lại được, chỉ chốc lát sau, cánh tay, đùi, eo, phía sau lưng, liên tiếp trúng bốn kiếm của Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình ra chiêu cực kỳ xảo trá, lại chính thức tổn thương đến tâm mạch của Mục Đức, chỉ liên tiếp đánh gãy gân chân, gân tay, còn có huyệt mệnh môn phía sau lưng và lưng .

      Mặc dù bảo vệ được tính mạng của Mục Đức, nhưng thân võ công lại bị Sở Dật Đình hủy ngay lập tức.

      riêng gì Mục Đức, theo sáu tiếng “A a” thét thảm, thủ hạ của cũng giống vậy, từng người lăn lộn đất, mặt đầy máu, kêu rên dứt.

      Tất cả từ khi xảy ra đến khi kết thúc ngắn ngủi khác thường, giống như chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi.

      Cho đến khi Sở Dật Đình thu tay lại, lau sạch vết máu kiếm, thu kiếm vào vỏ, Mục Đức mới mặt trắng bệch, thể tin nhìn Sở Dật Đình : “Lục Vương gia... Ta là Mục thúc thúc của ngài... Ngài... Sao ngài lại có thể đối xử với ta như thế...?”

      Sở Dật Đình cúi đầu, lạnh lùng liếc nhìn Mục Đức

      Cái nhìn lạnh lẽo rét căm căm đó, u ác độc tàn bạo ra được: “ ra ngươi còn nhớ ta gọi ngươi là thúc thúc, lúc trước ngươi giúp nàng ta chặn ta, sao nhớ ta đứa cháu này?”

      Nghe vậy, sắc mặt Mục Đức tái nhợt, lập tức cúi đầu, dám nhìn Sở Dật Đình nữa.

      ra mấy ngày trước Lương Hồng Xu chặn Sở Dật Đình trong phòng, chính là chủ ý do Mục Đức cho nàng.

      Là Mục Đức thầm cho người mai phục trong phòng Sở Dật Đình, Sở Dật Đình mới thiếu chút nữa trúng chiêu.

      “Mục… Mục thúc thúc cũng chỉ vì tốt cho hai ngươi…”

      Sắc mặt Mục Đức trắng bệch cũng từ bỏ ý định, vẫn giải thích.

      “Câm mồm! Từ nay về sau, ta có người thúc thúc này!”

      Sở Dật Đình lạnh lùng quát, ôm lấy Tô Hồng Tụ ở dưới bàn cũng quay đầu lại, kéo nàng rời .

      Mục Đức kinh ngạc mà nhìn theo bóng lưng Sở Dật Đình xa, lập tức trong lòng hối hận khó hiểu, đau đớn vô cùng.

      Bởi vì lúc trước Sở Dật Đình từng bị Thục phi phản bội, Thục phi bỏ lại ngài và Lương đế bỏ trốn cùng nam nhân khác, cho nên cả đời ngài hận nhất người khác lừa gạt và phản bội.

      Mục Đức vốn cho rằng là Sở Dật Đình chung đụng nhiều năm như vậy, tình như phụ tử, cho dù làm gì, Sở Dật Đình nhất định tha thứ cho , nghĩ tới lần này chân chính chạm phải chỗ hiểm của Sở Dật Đình, Sở Dật Đình tự thân ra tay phế võ công của , như vậy, sợ rằng tình cảm chủ tớ giữa bọn họ cũng còn cách nào đền bù nữa.

      thể vóc người đẹp đúng là có chỗ tốt, thủ hạ của Sở Dật Đình, cho dù là Hắc Tháp, hay Mục Đức, mỗi người đều có tình cảm mập mờ ràng với .

      Thấy Sở Dật Đình quay đầu , cũng thèm nhìn cái, Mục Đức chỉ cảm thấy tim đau như dao cắt, cả khuôn mặt xám trắng, rốt cuộc thành lời chữ.

      Tô Hồng Tụ cảm thấy thú vị, nào chịu ?

      Sở Dật Đình giao đấu với người khác bên cạnh, nàng ngồi mình dưới bàn, vẽ mặt buồn cười, vô cùng thoải mái nhìn khuôn mặt Lương Hồng Xu lúc biến đỏ, lúc tím, lúc lại đen giống như đáy nồi.

      Khi Sở Dật Đình ra ai dám tổn thương nàng nhất định tha cho, Tô Hồng Tụ nhìn thấy, cả khuôn mặt Lương Hồng Xu đều bị bóp méo, nhìn ánh mắt nàng ta lại là đau lòng tức giận, ghen ghét căm hận khó diễn tả bằng lời.

      hết giận, thoải mái!

      Lúc Lương Hồng Xu này đoạt nam nhân của người khác, sợ rằng tuyệt đối ngờ rằng, ngày nào đó nam nhân trong tim mình cũng bị nữ nhân khác cướp .

      Thế này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.

      Nếu như Lương Hồng Xu biết được nàng chính là vị hôn thê trước kia của Lâm Hạo Hiên, nếu như nàng ta biết, bởi vì nàng ta đoạt Lâm Hạo Hiên , nàng mới có thể ở trong thân thể này, tiến tới nhận biết Sở Dật Đình, biết mặt của nàng ta biến thành như thế nào, nàng ta có thể tức đến ói máu hay ?

      Nghĩ đến chỗ vui mừng, Tô Hồng Tụ khỏi mặt mày hớn hở, cười khanh khách ngừng, Sở Dật Đình kéo nàng đến lảo đảo, có vài lần thiếu chút nữa té ngã sấp về phía trước, nàng vẫn quên suốt dọc đường quay đầu lại, còn ngừng làm mặt ngáo ộp về phía Lương Hồng Xu ở phía sau.

      Khinh công của Sở Dật Đình xuất sắc, hết sức cao, về sau, quả bộ mang theo gió, kéo Tô Hồng Tụ cùng bay.

      May mà Tô Hồng Tụ biết thuật, đọc khẩu quyết, cũng bị Sở Dật Đình đánh rơi lại phía sau.

      Nhìn sắc trời hơi tối, Sở Dật Đình dẫn Tô Hồng Tụ tới thẳng khách điếm, đẩy cửa phòng ra ném mình nàng vào: “Ngày mai ta đưa ngươi về nhà, từ nay về sau ngươi đừng tìm ta nữa.”

      Tô Hồng Tụ lập tức mất hứng, mím môi hỏi: “Tại sao? Ta mặc kệ, ta cứ muốn theo ngươi.”

      Cùng chỗ với Sở Dật Đình, chỉ có người cầm đồ giúp nàng, giúp nàng trả tiền, còn có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận đến hóa rồ của Lương Hồng Xu, cớ sao làm?

      Sở Dật Đình ngoảnh mặt làm ngơ: “Trước khi ta cho ngươi thêm vài gói thuốc kia, từ nay về sau mỗi ngày ngươi bôi chút lên mặt, có ai tới tìm làm phiền toái cho ngươi.”

      Tô Hồng Tụ nhìn lúc, ngước đầu, hừ tiếng: “Sao ta phải nghe lời ngươi? Ta thích đầu đó, mượn ngươi xen vào.”

      Sở Dật Đình biến sắc, ánh mắt nhìn Tô Hồng Tụ khó có được mang theo chút nghiêm túc: “Ngươi nghe lời Mục Đức vừa sao? Ngươi cùng với ta tương lai có thể có vô số nguy hiểm và rắc rối,”

      Tô Hồng Tụ thầm nghĩ ta là , các ngươi dùng gì đó vốn gây ra thương tổn là ta, có gì mà phải sợ?

      Mặc kệ Sở Dật Đình uy hiếp nàng ra sao, cảnh cáo nàng, nàng cũng chỉ ngước mặt lên cao, dùng khuôn mặt trông mong khéo léo xinh xắn nhìn , trả lời bất kỳ câu nào của .
      Last edited by a moderator: 5/2/17
      Chris thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 47: Sở Dật Đình dịu dàng (2)

      Editor: Puck


      Sở Dật Đình nhìn Tô Hồng Tụ cuộn tròn giường lớn trắng như tuyết, nhìn dáng vẻ nàng ngước đầu cao, vừa giống như con mèo kiêu ngạo, cứng đầu cứng cổ, vừa giống như con chó phủ phục lông toàn thân dựng đứng, giống như cần người ngoài che chở khẩn cấp.

      Ngay cả chính cũng để ý đến, càng , giọng càng mềm, càng về sau, quả giống như người lớn dỗ dành trẻ , có chút sức uy hiếp nào, Tô Hồng Tụ sao nghe lời ?

      Đợi đến khi nghe tiểu nhị gõ cửa, nhận lấy bữa tối nóng hổi, thơm ngào ngạt trong tay đối phương, để xuống trước mặt Tô Hồng Tụ, khuôn mặt nhắn của Tô Hồng Tụ lập tức cười nở hoa.

      Sở Dật Đình nhìn nàng mấy lần, thêm gì nữa, quay đầu dời tầm mắt .

      Tô Hồng Tụ ăn đùi gà, nhìn Sở Dật Đình bận đến bận , đầu tiên chuẩn bị xong nước ấm cho nàng trắm rửa, tiếp theo sửa sang lại giường chiếu, cuối cùng, nhắm mắt lại ngồi bên cạnh bàn, giống như nhập định.

      “Hả, ngươi ra ngoài hả?”

      Tô Hồng Tụ nhìn thùng nước tắm bốc hơi nóng, nhìn Sở Dật Đình nhắm mắt ngồi xuống bên cạnh, trong lòng kỳ quái, nhịn được hỏi.

      Ngươi , bảo ta làm sao tắm?

      “Ừmh, tiền thuê phòng là ta ra, muốn ra ngoài, cũng là ngươi ra ngoài.”

      câu qua loa của Sở Dật Đình, khiến Tô Hồng Tụ á khẩu trả lời được, khỏi bùng nổ dựng lông hồ ly, hung dữ mà nhìn chằm chằm.

      Lại nhìn thấy Sở Dật Đình chậm rãi cong khóe môi lên, giống như cười.

      Hừ, có gì hay ho chứ, cùng lắm lát nữa nàng tìm tiểu nhị khách điếm, ra giá gấp đôi thuê lại căn phòng này!

      tức đầy ngực, có chỗ phát tiết, lại nghe được trong lòng Sở Dật Đình có giọng vô cùng nhàng mềm mại, gần như cưng chiều: Nha đầu ngốc, nơi này phải Kinh thành, lỡ gặp phải khách điếm giết người cướp của, mình ngươi, làm thế nào mới tốt?

      Vì đọc được tiếng lòng của Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ hề đề phòng nữa, ăn xong đồ rồi, nàng lại chạy đến bên cạnh thùng tắm, cởi từng cái quần áo ra.

      Mới vừa ngâm mình vào trong nước ấm, chợt nghe thấy tiếng thở dài bất lực của Sở Dật Đình bên cạnh.

      Tô Hồng Tụ khó hiểu, còn hỏi câu: “Ngươi sao vậy? Có phải có chỗ nào thoải mái?”

      Sở Dật Đình , xoay người, đưa lưng về phía nàng, vẻ mặt tức giận và bất lực.

      Tô Hồng Tụ đưa tay, vừa mới chuẩn bị lấy cánh hoa dùng lá sen gói kỹ, đặt ở bàn rắc vào trong nước, lại đột nhiên thấy Sở Dật Đình hơi nhíu mày, thản nhiên biến sắc mà nghiêng người, vững vàng ngăn nàng lại.

      “Mặc quần áo, nhanh!”

      Tô Hồng Tụ quét mắt ra ngoài cửa sổ, biết rắc rối lại nữa rồi, vội vàng dậy mặc quần áo.

      Mới vừa buộc lại dây lưng, chợt nghe giọng ai oán u uẩn quen thuộc nhàng từ ngoài cửa sổ vào.

      “Dật Đình ca ca, chuyện lúc trước là Hồng Xu đúng, Hồng Xu nên gọi đám người Mục thúc thúc chặn huynh ở trong phòng, huynh tha thứ cho Hồng Xu lần, ca ca có người thích, Hồng Xu ngại, chỉ cần có thể ở chung chỗ với ca ca, Hồng Xu làm thiếp cũng sao cả.”

      xong, bóng dáng mảnh khảnh yểu điệu chậm rãi tiến vào từ ngoài cửa.

      Khóe miệng Tô Hồng Tụ co rút, thầm nghĩ nữ nhân này quả là oan hồn siêu thoát, dây dưa .

      Nàng ta để tâm, cũng phải hỏi xem người trong lòng Sở Dật Đình có để ý hay !

      Ai nguyện ý dùng chung trượng phu với nàng ta, làm thiếp gì đó cũng quan trọng, mơ mộng hão huyền, biết xấu hổ!

      Nếu như nàng là vợ cả của Sở Dật Đình, nhất định tung cước đá nàng ta xa, ngay cả vạt áo Sở Dật Đình cũng sờ được.

      Chỉ có điều, lại, rốt cuộc Lương Hồng Xu này gì?

      Nàng ta những ngày qua từ trước đến nay cùng chỗ với Sở Dật Đình, Sở Dật Đình thích nữ nhân như vậy, lấy đâu ra người trong lòng chứ?

      Tay bé của Tô Hồng Tụ nắm chặt vạt áo Sở Dật Đình, vẻ mặt Sở Dật Đình chán ghét, nét mặt lạnh như băng mà nhìn Lương Hồng Xu, nàng cũng học dáng vẻ của , nâng cằm tinh tế xinh xắn lên cao cao, ra vẻ chẳng thèm ngó tới, con mắt cũng liếc nhìn dáng vẻ của Lương Hồng Xu.

      Lương Hồng Xu được nuông chiều từ , cho dù là Lương đế, hay được xưng là Chiến thần Đại Chu - Lâm Hạo Hiên, có ai coi trọng, dịu dàng che chở nàng?

      Duy chỉ có người nghĩa huynh này, mỗi lần thấy nàng, đều lạnh như băng, lạnh lùng vô tình.

      Nếu chỉ mình Sở Dật Đình nhùn nàng như vậy thôi , nhưng hôm nay lại thêm Tô Hồng Tụ, Lương Hồng Xu nào chịu được?

      Nàng ỷ thế tướng mạo mình đẹp, chưa bao giờ đặt Tô Hồng Tụ vào trong mắt.

      “Dật Đình ca ca, huynh đừng quên! Phụ hoàng cưng chiều ta biết bao nhiêu, chỉ cần ta mở miệng, người nhất định khiến cho huynh lấy ta!”

      Năn nỉ có hiệu quả, Lương Hồng Xu cũng nghiêm mặt, mềm được, nàng đổi thành mạnh bạo với Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình lạnh lùng nhìn mặt nàng, mặt hề thay đổi, trong ánh mắt đen nhánh lộ ra sát khí.

      Nắm chặt tay càng lộ gân xanh.

      Lúc này, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy, Sở Dật Đình lộ ý muốn giết người.

      Lương Hồng Xu hoảng hốt, khỏi lui về sau bước, nhìn Sở Dật Đình, sắc mặt tái nhợt mà : “Sở Dật Đình, ngươi cần phải đưa ra bộ mặt này, ngươi dám giết ta! Phụ hoàng bỏ qua cho ngươi!”

      Sở Dật Đình lạnh lùng hừ khẽ: “Vậy sao? Ta biết ra ta có chuyện dám làm, chẳng lẽ ngươi biết bây giờ ngươi là thê tử xuất giá của Lâm Hạo Hiên? Câu dẫn nam nhân trắng trợn, hư thân mất nết, điều này đủ để cho ngươi chết trăm ngàn lần, Phụ hoàng cũng bảo vệ được ngươi!”

      đến đây, Sở Dật Đình rút kiếm ra, cắm mạnh mặt bàn, giọng căm hận: “Nếu ngươi tin, đại khái có thể thử xem, xem Sở Dật Đình ta rốt cuộc có dám giết ngươi hay !”

      Sắc mặt Lương Hồng Xu càng trắng bệch,sao nàng có thể biết, tuy rằng hôn này do nàng nhất thời tâm huyết dâng trào đề ra, giờ lại trở thành chính quan trọng liên quan đến Đại Chu và Đại Lương có thể kết thành liên minh hay , muốn từ hôn, dễ vậy sao?

      Nếu Sở Dật Đình đứng về phía nàng, Lương đế vốn đồng ý, chừng còn có thể vì nàng phá hủy hôn ước, giáng tội cho nàng.

      Sắc mặt Lương Hồng Xu trắng bệch, u oán vô hận mà nhìn Sở Dật Đình.

      “Dật Đình ca ca, có phải cho dù như thế nào huynh cũng chịu cùng ta?”

      Sở Dật Đình vừa nghe lời này, khỏi sửng sốt, lúc này, bàn tay bé của Tô Hồng Tụ vẫn luôn nắm lấy vạt áo hơi căng chặt, tiến tới bên lỗ tai lén lút : “Bên ngoài còn có người, Dật Đình ca ca, hình như chúng ta bị bao vây.”

      Sở Dật Đình ra ngoài nhìn, đúng vậy, bên ngoài có đám người lớn, chen chen chúc chúc, xem ra, Lương Hồng Xu mang đến toàn bộ người phải đưa tới Đại Chu cùng nàng.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Chris thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 48: Sở Dật Đình dịu dàng (3)

      Editor: Puck - Lê Quý Đôn


      Cho dù võ công Sở Dật Đình cao thế nào, nội công sâu thế nào, lúc này, thay đổi sắc mặt.

      Chỉ có mình , cho dù như thế nào cũng có thể tìm cách chạy trốn, cùng lắm liều cá chết lưới rách với người của Lương Hồng Xu.

      Nhưng bây giờ bên cạnh lại có Tô Hồng Tụ.

      “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

      Mặt Sở Dật Đình chút thay đổi, hít sâu hơi, cố gắng ổn định cảm xúc giận dữ của mình.

      “Ta muốn thế nào, phải Dật Đình ca ca sớm biết sao?”

      Lương Hồng Xu vẫn hết sức u oán, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hơi hài lòng, bàn tay bé trắng như tuyết chút kiêng dè di động lồng ngực màu lúa mạch của Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình nheo mắt lại, tròng mắt đen thâm thúy trầm nhìn Lương Hồng Xu: “Ta và nàng ấy chỉ là bèo nước gặp nhau, vốn như ngươi nghĩ, ngươi thả nàng ấy ra .”

      Nghe vậy, ánh mắt Lương Hồng Xu sáng lên, sắc mặt tái nhợt lập tức hơi hồng nhuận: “Ta biết, Dật Đình ca ca, ta sớm biết, chẳng qua huynh chỉ giận ta, ra trong lòng huynh vẫn luôn có ta...”

      Lương Hồng Xu xong, nhón chân chân, khuôn mặt đỏ bừng hôn cái lên gò má Sở Dật Đình.

      cái hôn này, toàn thân Sở Dật Đình căng cứng, gân xanh khuôn mặt tuấn tú nhảy lên, hầu kết hơi động đậy, tỏ vẻ muốn nôn.

      Tô Hồng Tụ ở bên cạnh nhìn thấy mà mắt chữ A mồm chữ O, khâm phục thôi.

      Lương Hồng Xu kia, là da mặt dày, vô sỉ thấp hèn đến mức thiên hạ vô địch, người thần đều căm phẫn.

      ràng từ đầu đến cuối Sở Dật Đình đều tỏ vẻ chán ghét nàng ta, thể nhịn được, rốt cuộc nàng ta nhìn ra từ đâu, trong lòng Sở Dật Đình có nàng ta?

      Từ khi Tô Hồng Tụ hóa thân thành người, từng đọc vô số tâm tư người, nhưng vẫn là lần đầu tiên đọc được vô liêm sỉ như thế, tự mình cảm thấy hài lòng, ngoại trừ chính nàng ta, để bất kỳ kẻ nào vào mắt.

      Bởi vì Lương Hồng Xu là đệ nhất mỹ nữ Đại Lương, từ lại được Lương đế nuôi dưỡng, ỷ mình rất cao, tự cho rằng tất cả nam nhân đời này đều ái mộ mình, đời này có nam nhân nào thấy nàng mà thần hồn điên
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 49: Sở Dật Đình dịu dàng (4)

      Editor: Puck - Lê Quý Đôn


      Sở Dật Đình vừa đặt Tô Hồng Tụ xuống, đằng sau lập tức phóng tới mấy ám tiễn.

      Sở Dật Đình lăn vòng, né ra, lo lắng liếc nhìn Tô Hồng Tụ.

      thấy nàng bước chân nhàng cách xa vài mét, cũng bị thương. khỏi thả lỏng.

      Hai người nhanh chóng chạy đến bên đồi, Lương Hồng Xu mang theo thủ hạ hô to gọi đuổi theo.

      Chạy lúc, hai người chạy tới đỉnh dốc, đưa mắt vừa nhìn, khỏi thầm kêu khổ: xa mười mấy mét phía dưới, là con sông lớn! Nước sông chảy xiết ngừng, gầm thét dứt.

      Mắt thấy đám người Lương Hồng Xu sắp đuổi theo tới, Sở Dật Đình đột nhiên ôm Tô Hồng Tụ lên, nhảy vào trong sông.

      Hai người vẫn còn ở giữa trung, nghe được tiếng kêu tức giận đau lòng của Lương Hồng Xu.

      Tô Hồng Tụ ngước mắt, vừa lúc đối diện với tròng mắt đen sâu thấy đáy của Sở Dật Đình.

      Đúng lúc này, “Tủm” tiếng hai người rơi xuống mặt nước. Lực rơi mạnh mẽ, khiến phần lưng Sở Dật Đình đập vào mặt nước khỏi phun ra ngụm máu.

      Tô Hồng Tụ ngây người lúc, nước sông ùn ùn kéo đến ngập chìm.

      Tô Hồng Tụ vội vàng nắm chặt tay Sở Dật Đình, chỉ sợ hai người bị dòng nước xiết này tách ra.

      Lực nước sông đánh vào cực kỳ mạnh, thảm nhất chính là, lúc Sở Dật Đình nhảy xuống, phần lưng va phải khối đá bén nhọn, ngất luôn, máu ngừng chảy ra từ lưng .

      Tô Hồng Tụ vội vàng ôm chặt , thi triển thuật nổi lên.

      Nàng vốn biết bơi, may mà có pháp thuật hộ thể, lúc nổi lúc chìm, qua chừng nửa canh giờ, mắt thấy bọn người Lương Hồng Xu cuối cùng truy đuổi kịp. Lập tức dẫn Sở Dật Đình chậm rãi bơi qua phía bờ sông bên kia.

      Mất công mất sức cực khổ, khó khăn lắm mới lên bờ, Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn, hai tay Sở Dật Đình vẫn ôm chặt eo nàng, hình thành tư thế bảo vệ nàng.

      Hồi tưởng lại, vừa rồi lúc nhảy xuống, hình như cũng ôm nàng như vậy.

      Vừa rồi ràng tảng đá bén nhọn ở phía dưới đập vào nàng, nhưng Sở Dật Đình lại ôm nàng lật người, để bản thân đụng phải.

      Người này, ngoại trừ cầm đồ giúp nàng, trả tiền giúp nàng, còn có thể bảo vệ nàng.

      đúng là người tốt.

      Tô Hồng Tụ ấm áp trong lòng, nghiêng người sang muốn cõng Sở Dật Đình, nhưng hơi động đậy, sau lưng Sở Dật Đình ào ào ngừng chảy máu ra, khiến nàng gấp đến mức xong, tay chân luống cuống, khuôn mặt nhắn tái nhợt.

      tâm hoảng ý loạn, gấp đến mức biết làm gì cho đúng, lại nghe được Sở
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :