1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 40: Lâm Hạo Hiên chịu khổ phản bội (2)

      Editor: Puck


      Lương Hồng Xu dẫn người vòng vo cả buổi, từ đầu đến cuối vẫn tìm được Sở Dật Đình, cuối cùng nàng và đám thủ hạ dần xa.

      Sau khi bóng hình bọn họ biến mất hồi lâu, Tô Hồng Tụ mới biết mà còn cố hỏi: “Này, nghĩa muội kia của ngươi, có phải tới tìm ngươi ?”

      Lúc đó, mới phát Sở Dật Đình bên cạnh chẳng biết thấy từ lúc nào.

      Cúi đầu xem xét, Sở Dật Đình sớm xuống dưới, ngồi chồm hổm bên dòng suối giống như rửa mặt.

      Hừ, thôi, ngươi , ta biết sao?

      Tô Hồng Tụ dương dương đắc ý nghĩ, Lương Hồng Xu sớm gần như triệt để hết chuyện trong lòng của ngươi và nàng ta cho ta biết.

      May mà khi đó ngươi và nàng ta có gì, nếu ngươi cũng dám như Vệ Thập Nhị, Lâm Hạo Hiên, xem ta có... .

      Hả?

      Tô Hồng Tụ nghĩ đến đây, trong lòng chợt hồi hộp.

      Ta... Rốt cuộc ta muốn làm gì?

      Sao ta lại để ý chuyện của như vậy?

      Cọc gỗ kia, hồ lô cưa miệng kia, ta mới quan tâm chuyện của , ta chỉ muốn để cho giải huyết chú người ta thôi!

      Tâm phiền ý loạn lúc, nhìn mặt trời lên cao, sắc trời còn sớm, Tô Hồng Tụ quyết định xuống cây, đến bên bờ suối rửa mặt chút.

      Nhưng ngờ lúc bò xuống cây, chân trượt, hơi lảo đảo, “A” tiếng mặt ngã thẳng xuống dưới.

      Thảm, xong rồi, lần này gương mặt này sao cũng giữ được rồi, dưới cây có bụi cây gai lớn rậm rạp.

      tâm hoảng ý loạn, tâm loạn như ma, đột nhiên người bẫng, rơi xuống rồi ngừng lại.

      Tô Hồng Tụ mở to hai mắt, vừa lúc đối diện với hai mắt Sở Dật Đình.

      Bốn mắt nhìn nhau lát, Sở Dật Đình khẽ buông tay, ném mạnh Tô Hồng Tụ mặt đất.

      Đau đến nàng nhe răng há miệng.

      Nàng vừa bò lên từ mặt đất, vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Dật Đình, thấy quay lưng với mình, Tô Hồng Tụ tức giận thôi.

      Nàng chạy đến trước mặt , oán hận nhìn .

      Nhưng ngờ tiểu tử này thấy nàng đến đối diện với mình, lại cúi đầu.

      Tô Hồng Tụ nào chịu bỏ ý đồ, đột nhiên thò đầu ra, đưa cả mặt tới dưới mặt Sở Dật Đình, khuôn mặt vẫn mang theo oán hận nhìn về phía .

      Đến khi Sở Dật Đình nhìn thẳng nàng vài lần, lúc này nàng mới vui sướng hài lòng đưa đầu ra, đương nhiên cũng khôi phục bình thường.

      Khóe miệng Sở Dật Đình hơi co giật, lời, quay đầu rời .

      Tô Hồng Tụ lập tức như cái đuôi chịu bỏ rơi chắm chú theo.

      Suốt dọc đường, chỉ nghe thấy tiếng cười êm tai dễ nghe như chuông bạc của Tô Hồng Tụ ngừng quanh quẩn trong rừng: “Dật Đình ca ca, mau nhìn, trái cây màu đỏ cây kia là cái gì vậy? Ngươi có thể hái trái cho ta ?”

      “Dật Đình ca ca, ta muốn về nhà, ta có thể về nhà với ngươi ?”

      “Đạt Đình ca ca, ngươi chậm chút, ta theo kịp.”

      Nếu đổi thành người khác, bất kỳ là ai, chỉ cần là nam nhân, bị Tô Hồng Tụ dùng giọng êm tai mềm mại như vậy năn nỉ, biết rung động như thế nào, chỉ hái trái cây cho nàng, đưa nàng về nhà, cho dù đưa tính mạng cho nàng cũng cam tâm tình nguyện.

      Đáng tiếc người Tô Hồng Tụ năn nỉ là Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình khác gì cọc gỗ núi băng, mặc kệ Tô Hồng Tụ gì với , năn nỉ cái gì, từ đầu đến cuối lời nào, chữ cũng trả lời nàng.

      thôi, hứ.

      Ngày mai ta còn tìm , từ nay về sau mỗi ngày ta đều quấn quýt lấy , tin trong tương lai chịu ta gì nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng.

      Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ khỏi cao hứng lên.

      tới lui, bất tri bất giác, vào thành, buổi sáng ăn gì, Tô Hồng Tụ đói bụng lắm, nhìn thấy cửa tiệm bán bánh bao, lập tức vội vã chạy đến.

      “Dật Đình ca ca, ngươi đói chưa, có muốn ăn bánh bao ?”

      Tô Hồng Tụ cười híp mắt hỏi Sở Dật Đình, Sở Dật Đình cũng trả lời, lại dừng bước, đứng ở góc đường cách xa Tô Hồng Tụ.

      Hừ, giả bộ lạnh lùng cái gì, ràng chính là muốn ăn!

      Tô Hồng Tụ chép miệng, hỏi chủ tiệm muốn mua mười cái bánh bao, móc túi tiền ra muốn đưa bạc, nhưng mà, khi cầm túi tiền tay, dùng sức sờ, Tô Hồng Tụ lại ngẩn ngơ, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy rầu rĩ và kinh ngạc.

      có tiền.

      Hôm qua lúc nàng ra, mặc dù mang ít bạc, nhưng sớm bị nàng mua đồ lung tung tiêu hết lúc dạo phố đem qua rồi, giờ dưới người, tìm ra được đồng.

      biết phải làm sao, biết làm như thế nào, ngước mắt nhìn bánh bao nóng hôi hổi nuốt nước miếng, bàn tay màu lúa mạch xương cốt ràng đột nhiên thò tới từ phía sau.

      Là Sở Dật Đình.

      “Cầm lấy , tiền bánh bao.”

      Sở Dật Đình lạnh lùng như băng , đưa tiền cho chủ tiệm bánh bao, cũng quay đầu lại, xoay người rời .

      Tô Hồng Tụ sửng sốt, thế mới biết, vừa rồi Sở Dật Đình đứng ở góc đường, cũng phải vì đợi nàng, mà vì sớm phát nàng tiêu hết tiền người, chuẩn bị trả tiền giúp nàng.

      Ngực lập tức nóng lên, ấn tượng tốt với Sở Dật Đình lại tăng thêm vài phần.

      đường vừa vừa nghỉ, rất kỳ quái, Sở Dật Đình nên biết Vệ Thập Nhị đưa biệt viện ở ngoại ô Kinh thành cho nàng, ngày đó cũng ở đó, nhưng dường như lại đưa Tô Hồng Tụ về phủ Thừa tướng, càng dẫn nàng về biệt viện của Vệ Thập Nhị.

      Tô Hồng Tụ kỳ quái hỏi : “Ngươi muốn dẫn ta đâu?”

      Sở Dật Đình thản nhiên : “Ta có vài tòa nhà con đường này, ta đưa cho ngươi can nhà, từ nay về sau, ngươi ở lại đây.”

      xong, hai người dừng lại trước căn nhà đặc biệt trang nhã, nhìn có vẻ rất giống dinh thự phủ Thừa tướng thu .

      “Tại sao? Bản thân ta có nhà ở.” Tô Hồng Tụ chân tướng, tiếp tục đuổi theo Sở Dật Đình hỏi.

      Giọng Sở Dật Đình vẫn nhạt nhẽo như cũ, nghe ra cảm xúc đặc thù gì: “Ngươi ở trong phòng ốc đưa, người khác nghĩ đến hai người có quan hệ ràng gì đó.”

      Tô Hồng Tụ “A” tiếng, nhưng nghĩ nghĩ lại, ta ở trong phòng ngươi đưa cho ta, người khác còn phải cho rằng ta và ngươi có quan hệ ràng gì đó sao?

      Hơn nữa, Sở Dật Đình vốn chẳng phải người Đại Chu, sao lại có nhà ở Đại Chu?

      Có phải vì muốn bố trí cho nàng, mua cả đêm chứ?

      Mắt thấy Sở Dật Đình muốn , trong lòng Tô Hồng Tụ khỏi hơi muốn.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Chris thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 41: Đừng tổn thương lòng

      Editor: Puck


      biết vì sao, lúc nàng ở cùng chỗ với Sở Dật Đình, bình thường đều tốt, nhưng chỉ khi đưa lưng về phía nàng, mỗi lần, chỉ cần đưa lưng về phía nàng, trong lòng Tô Hồng Tụ lập tức dâng trào cảm giác vừa chua vừa chát, lại như đau đớn, lại như lưu luyến.

      Mặc dù nàng biết bóng dáng chỗ sâu nhất trong trí nhớ phải là Sở Dật Đình, nhưng mà, nàng kiềm chế được, vừa nhìn thấy Sở Dật Đình đưa lưng về phía nàng, nàng lại khổ sở.

      Tô Hồng Tụ im hơi lặng tiếng theo sát sau lưng Sở Dật Đình, trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: “Ngươi lúc này à? Vậy chừng nào ngươi tới tìm ta?”

      Sở Dật Đình đương nhiên trả lời nàng, Tô Hồng Tụ tự mình: “Ngươi tới tìm ta, vậy ta tìm ngươi!”

      Sở Dật Đình vẫn trả lời, hai mắt Tô Hồng Tụ láo liên, cố ý ai oán : “TA biết rồi, ngươi thích cùng với ta, ngươi thích cùng chỗ với nghĩa muội kia của ngươi, đúng rồi, vừa rồi lúc nàng ta tìm ngươi, thái độ sốt ruột, ai biết, còn tưởng rằng nàng ta tìm trượng phu chạy theo người khác đó!”

      Tô Hồng Tụ đến đây, bản thân cười rộ lên.

      Híp mắt nghiêng đầu nhìn về phía Sở Dật Đình, quả nhiên, mặt Sở Dật Đình nhanh chóng lên vẻ được tự nhiên.

      Sở Dật Đình lên lưng ngựa, Tô Hồng Tụ mắt thấy cùng được nữa, khỏi thò bàn tay bé ra, nắm chặt bàn tay to của cầm dây cương, tỏ vẻ lưu luyến rời, muốn để cho .

      Cho dù Sở Dật Đình lạnh lùng bình tĩnh tự kiềm chế như thế nào, bị nàng như miếng kẹo mè xửng dính chặt lấy, cũng có khuynh hướng chống cự nổi.

      Mọi người ở ven đường đều chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hai người, Tô Hồng Tụ lại hề phát ra, Sở Dật Đình cuối cùng chịu nổi nữa quay đầu lại, giọng lạnh lùng: “Rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân ? Nào có nữ hài tử nào quấy lấy nam nhân như vậy?”

      Sở Dật Đình nghiêm mặt, mặt chút thay đổi nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm. Đoán nàng biết khó mà lui, nhưng ngờ Tô Hồng Tụ coi như nghe thấy, vẫn nắm chặt tay , giả bộ đáng thương : “Ngươi tới tìm ta nhanh chút, ta phải trở về mang đồ, ngươi đến, ta sợ Vệ Thập Nhị tìm ta gây rắc rối.”

      Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nghe thấy Sở Dật Đình hừ lạnh tiếng, đáp lại nàng câu: “Ngươi gây với tệ rồi, còn có thể làm phiền ngươi?”

      Tuy Sở Dật Đình vậy, nhưng Tô Hồng Tụ sớm lặng lẽ nghe trộm tiếng lòng , “Ta tiến cung đưa danh mục quà tặng xong tới đây.”

      Tô Hồng Tụ vừa nghe, lập tức vui die nd da nl e q uu ydo n thể tả, lúc này mới tiếp tục nhìn Sở Dật Đình chằm chằm, cảm thấy mĩ mãn mà .

      Vừa mới vào phòng, nhìn thấy lão già đầu tóc râu ria đều hoa râm ra đón, cung kính hành lễ với nàng: “Tiểu thư, ta là quản gia, từ nay về sau ngài gọi ta lão Lý là được.”

      Tô Hồng Tụ dừng bước, tỉ mỉ đánh giá lão Lý phen, chỉ thấy mặc dù tuổi lão cao, nhưng thân thể hết sức nhàng tráng kiện, ánh mắt hết sức sắc bén, vừa nhìn biết là người luyện võ.

      Hẳn là do Sở Dật Đình phái tới bảo vệ nàng.

      Mặc dù tuổi lão lớn, nhưng đối xử với người lại hết sức hiền từ, từ khi Tô Hồng Tụ vào phòng, vẫn mặt mũi hiền lành với nàng, cười híp mắt, biết tốt hơn những kẻ cọc gỗ núi băng cả ngày nghiêm mặt mà Vệ Thập Nhị sắp xếp cho nàng bao nhiêu.

      Tô Hồng Tụ vào phòng, dò xét phen, trang trí trong phòng hề kém hơn biệt viên Vệ Thập Nhị đưa cho nàng, thậm chí còn hơn phủ Thừa tướng chút, Tô Hồng Tụ khỏi nghĩ đến nàng muội muội Tô Hồng Mai kia, nàng ta hao tâm tổn trí, xa hoa vô tận, dễ gì mới trang trí biệt viện của Vệ Thập Nhị tráng lệ, đáng tiếc nàng ta ở lại được ngày, bị Vệ Thập Nhị đưa hết cho mình.

      biết trong lòng nàng ta có tư vị gì. Nhưng mà, đối với người từng có lỗi với mình, cho tới giờ Tô Hồng Tụ bao giờ sinh ra ý tốt gì đó.

      Nàng quyết định, mấy ngày nữa bán phòng ốc Vệ Thập Nhị đưa cho nàng.

      Nhà chuẩn bị vì người khác, nàng vốn thích ở. Định bán tốt chọc tức Tô Hồng Mai.

      Nhà trong tay nàng, Tô Hòng Mai còn nghĩ cho dù thế nào, từ thủ đoạn phải đoạt vào tay, nhưng nếu là người khác, vào trong tay người nào đó còn quyền khuynh thiên hạ, nhất ngôn cửu đỉnh hơn Tô Phúc, chỉ sợ Tô Hồng Mai tức giận đến hộc máu cũng lấy về được.

      mình ở trong phòng đến sau trưa, Tô Hồng Tụ quá buồn chán, khỏi nghĩ đến tiểu nha hoàn Tú Nhi của mình, nếu như nàng ấy cũng ở đây, nàng còn có thể tìm được người trò chuyện.

      Nhưng mà, muốn gặp được Tú Nhi, nhất định phải gặp người của Vệ Thập Nhị trước.

      Chẳng biết tại sao, trong lòng Tô Hồng Tụ hết sức bài trừ Vệ Thập Nhị, vừa nghĩ tới phải gặp , phiền lòng chán ghét, toàn thân đều thoải mái.

      Ngẫm lại vẫn là thôi, vẫn chờ đến khi Sở Dật Đình đến đây, tìm cùng mình, đến lúc đó, cho dù Vệ Thập Nhị muốn tìm nàng, tốt xấu gì cũng có Sở Dật Đình giúp nàng chống đỡ.

      Tô Hồng Tụ nhìn lão Lý, người này cười tủm tỉm, ra vẻ rất dễ chuyện, nên cũng cười hỏi : “Lão gọi là lão Lý? Này, lão Lý, chỗ nào trong Kinh thành nhiều nữ nhân nhất, giỏi quyến rũ nam nhân nhất, dáng dấp đẹp nhất?”

      Tô Hồng Tụ hỏi lão Lý lời này tâm tư hết sức đơn thuần, ánh mắt cũng ngây thơ.

      Nàng mới hóa thân thành người, ngay cả tiếng lòng người ta cũng đoán ra, lại càng muốn đề cập đến quyến rũ nam nhân làm sao, quyến rũ người khác như thế nào.

      Vì vậy muốn tìm “Nữ nhân có kinh nghiệm phong phú ở phương diện này” chút, theo người khác học chút tâm đắc.

      Lời này vừa mới hỏi ra, lão Lý giật mình, ở đâu ra nữ nhân đẹp nhất, giỏi quyến rũ nam nhân nhất, đây phải thanh lâu sao?

      yên ổn, Tô tiểu thư này hỏi lão những thứ đó làm gì?

      Nhưng mà, trước khi Sở Dật Đình dặn dò lão, tất cả đều nghe theo nàng, mặc dù lão Lý đầy lòng nghi ngờ, hơi lo lắng, vẫn theo tình hình thực tế trả lời Tô Hồng Tụ: “Là Thúy Hồng lâu.”

      “Thúy Hồng lâu?” Là chỗ nào? Tô Hồng Tụ lục lọi trong trí nhớ, cũng nhớ nổi đây là địa phương nào.

      Cũng khó trách tin tức trong đầu Tô Hồng Tụ hết sức cằn cỗi, biết thanh lâu lớn nhất Kinh thành. Từ đến lớn, trí nhớ của nàng gần như bị hai người chiếm hết.

      Trước mười tuổi là thị vệ thân cận của nàng - Vệ Thập Nhị, đầy trong đầu Tô Hồng Tụ đều là bình thường Vệ Thập Nhị thích ăn gì nhất, thích gì nhất, thân thể Vệ Thập Nhị tốt, nàng nên cho ăn chút gì mới có thể bồi bổ thân thể giúp .

      Sau mười tuổi là Lâm Hạo Hiên, cả trái tim Tô Hồng Tụ đều bị Lâm Hạo Hiên lấp đầy, mỗi ngày trời mới tờ mờ sáng, gà trống còn chưa gáy sáng, nàng rời giường làm điểm tâm cho Lâm Hạo Hiên, sau đó tự mình mang đến quân doanh cho .

      Có thể , kiếp sống ngắn ngủi bi thảm của Tô Hồng Tụ, chưa bao giờ sống vì mình.

      Tiếp nhận tầm mắt nghi hoặc của Tô Hồng Tụ, sắc mặt lão Lý được tốt mà giải thích: “Chính là thanh lâu, là nơi nữ nhân hầu hạ nam nhân!”

      Nơi nữ nhân hầu hạ nam nhân? Gì chứ? Tô Hồng Tụ hiểu được, nàng là con hồ ly, nào biết trong cuộc sống lại có nhiều nơi gió trăng xấu xa dơ bẩn như vậy?

      Nhưng nàng liếc nhìn sắc mặt lão Lý, vẫn thông minh ngậm miệng lại, có ý định hỏi nữa.

      Sắc mặt lão Lý đen sì, nhìn sắc mặt lão cũng biết, thanh lâu này nhất định phải chỗ gì tốt.

      “Tô tiểu thư…”

      biết qua bao lâu, sắc mặt lão Lý đột nhiên ngưng trọng, chân thành thấm thía với Tô Hồng Tụ: “Dật Đình giao cho ngài, xin ngài từ nay về sau phải đối xử tốt với ngài ấy, tuyệt đối làm ra chuyện gì khác người, làm đau lòng ngài ấy.”

      Nghe vậy, Tô Hồng Tụ khỏi kinh ngạc liếc nhìn lão vài lần.

      Lão Lý lại thêm gì nữa, chỉ thu hồi nụ cười mặt, yên lặng lui về phía sau lưng Tô Hồng Tụ.

      Nhưng mà tiếng lòng của lão vẫn rành mạch truyền vào trong tai Tô Hồng Tụ.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Chris thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 42: Tâm tư của Phong Lăng Thiên

      Editor: Puck


      ra lão Lý này vốn chẳng phải là quản gia gì, mà là lão thái giám trong cung theo Sở Dật Đình từ đến lớn.

      riêng gì lão Lý, nô bộc hạ nhân cả phòng này, ai bình thường, Vệ Thập Nhị kín đáo đưa cho nàng tử sĩ vô tâm vô tình, Sở Dật Đình tuyệt hơn, dứt khoát làm đống thái giám ra nam ra nữ.

      Tô Hồng Tụ khỏi hơi tức giận, nàng nhìn có vẻ đứng đắn như vậy sao, dễ dàng có quan hệ ràng với nam nhân như vậy sao?

      Nàng biết, ra Vệ Thập Nhị và Sở Dật Đình thu xếp như vậy cho nàng vốn liên quan gì đến đứng đắn hay , mà thuần túy xuất phát từ lòng riêng của nam nhân, dù sao, ai cũng yên lòng để nữ nhân trong lòng mình, đặc biệt là nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, tướng mạo đẹp vô song đặt vào trong đám nam nhân tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng.

      Nhưng mà, phái thị vệ võ công hơi cao cường chút để ý nàng, bọn họ lại yên lòng.

      Lão Lý theo Sở Dật Đình từ , tình huống Sở Dật Đình như thế nào, lão đương nhiên quá ràng.

      Người đời đều Sở Dật Đình vô tâm vô tình, tâm địa sắt đá, nhưng lão Lý biết, trong lòng Sở Dật Đình vẫn còn sợ hãi, ngài làm như vậy, chỉ vì bảo vệ mình.

      Lão Lý theo Sở Dật Đình nhiều năm như vậy, cho tới giờ chưa từng thấy Sở Dật Đình để ý đến nữ tử nào như vậy.

      Ở trong cảm nhận của lão, địa vị của nữ tử này cần cũng biết.

      Nhưng mà, biết là may mắn dfienddn lieqiudoon hay may mắn, đôi mắt của nữ tử này giống Thục phi như đúc, thậm chí vừa mới mở miệng hỏi lão làm thế nào để quyến rũ nam nhân.

      Sao lão Lý có thể lo lắng?

      Tròi cao phù hộ, đừng để Sở Dật Đình lại gặp Thục phi, Đại Lương điên gã Hoàng đế là đủ rồi, nếu điên thêm Vương gia, đất nước giống đất nước.

      Đọc hiểu tiếng lòng lão Lý, ánh mắt Tô Hồng Tụ nhìn lão lập tức trở nên lạnh như băng, hết sức rét lạnh.

      Có ý tứ gì? người nghĩ như vậy, hai người cũng nghĩ như vậy, dựa vào cái gì mà Thục phi hư thân mất nết, nàng nhất định thủy tính dương hoa *?

      (*) thủy tính dương hoa: dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhàng như hoa dương; chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm chuyên nhất.

      là đầu óc có bệnh.

      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng từ trong lòng lão Lý đọc hiểu được thanh lâu là nơi như thế nào, Tô Hồng Tụ lập tức bỏ ý niệm tìm “Sư phụ” trong đầu.

      Thôi , ra nữ tử trong thanh lâu làm... Làm chuyện như vậy.

      Tổ sư của nàng Đắc Kỷ, Bao Tự, cũng từng khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh, nàng chưa từng nghe ai trong các nàng ấy tìm nữ tử như vậy bái sư, uổng phí hạ thấp thân phận của mình.

      Tô Hồng Tụ chủ động trêu chọc người khác, nhưng thể ngăn cản người khác chủ động tới trêu chọc nàng.

      Có ít người, vừa đứng đường cái, thậm chí cần mở miệng câu, cũng cần thể thái độ gì vẫn khiến người nhìn thấy cả ngày lẫn đêm yên.

      Nhã gian lầu hai Thúy Hồng lâu, nam tử áo trắng đứng thẳng người, nam tử quay mặt về phía cửa sổ, chuyện, cũng tỏ vẻ gì, nhưng dưới toàn thân đều lộ ra vẻ vương giả nghiêm nghị cường thế.

      Nam tử này phải ai khác, chính là Phong Lăng Thiên Thái tử Đại Chu.

      Từ lần trước vội vã thấy mặt Tô Hồng Tụ đường lớn, đưa nàng đoạn đường ngắn ngủi, biết tại sao, lúc nào trong đầu Phong Lăng Thiên cũng lên dung nhan xinh đẹp của Tô Hồng Tụ.

      Đây nên, Phong Lăng Thiên có địa vị Thái tử cao quý, từ đén lớn, nào chưa từng thấy mỹ nhân như thế nào, nào đụng phải nữ nhân tuyệt sắc ra làm sao, nhưng lại ai giống như Tô Hồng Tụ, chỉ nét mặt, nhưng lại khắc sâu trong tim , giống như dấu ấn, xua được, thể trừ tận gốc.

      Giây lát, mật thám gõ cửa phòng, cung kính quỳ gối sau lưng Phong Lăng Thiên.

      ràng Phong Lăng Thiên hề quay đầu, nhìn cũng nhìn , nhưng mật thám lại kinh hồn bạt vía, giống như đứng ngồi yên, khỏi cảm giác toàn thân mình từ xuống dưới bị bao phủ luồng khí lạnh rét thấu xương.

      tra ra chưa?” Phong Lăng Thiên lạnh lùng mở miệng, hơi nghiêng người, lộ ra chiếc ly trong tay phải.

      Tay kia xương cốt ràng, khỏe mạnh có lực, nắm chính giữa ly sứ trăng nõn như ngọc, phảng phất thoáng dùng sức, cái ly hóa thành bột phấn, tan xương nát thịt.

      “Tra được, nàng ấy là trưởng nữ của Tô Thừa tướng, khuê danh Tô Hồng Tụ, đây là tư liệu của nàng.”

      Mật thám về trước bước, cúi đầu xuống, hai tay cung kính dâng tài liệu trong tay lên.

      “Tô Hồng Tụ trưởng nữ Tô Thừa tướng?” Nghe vậy, Phong Lăng Thiên hơi ngạc nhiên, tròng mắt lạnh bạc hờ hững nhuộm lên vẻ kinh ngạc.

      Nữ tử này là người Đại Chu?

      Còn là trưởng nữ của Tô Thừa tướng?

      Điều này sao có thể?

      Nếu nữ tử Đại Chu tuyệt sắc giống như vậy, sớm truyền xôn xao, mọi người đều biết, phụ hoàng sớm phái người nghênh nữ tử này hậu cung rồi.

      Nhưng mà nhiều năm như vậy, cho tới giờ Phong Lăng Thiên vẫn nghe người ta trưởng nữ của Tô Thừa tướng có tướng mạo đẹp.

      “Dạ, nữ tử này chính là ngày trước bị Lâm Tướng quân - tức là Hộ quốc Tướng quân Lâm Hạo Hiên - hưu. Nghe kể từ sau khi bị Lâm Tướng quân hưu, tính tình và dung mạo của nữ tử này bắt đầu thay đổi lớn, so sánh với ngày trước giống như hai người, lời đồn đại phố, nàng bị Lâm Tướng quân kích thích quá mức, tự giam mình trong phòng suốt ba ngày ba đêm, uống giọt nước, lúc ra biến thành dáng vẻ như vậy.

      “Ngươi gì!? Ý ngươi muốn nàng thích Lâm Hạo Hiên!?”

      Nghe mật thám Tô Hồng Tụ từng là vị hôn thê của Lâm Hạo Hiên, trong giọng của Phong Lăng Thiên lập tức có tức giận.

      Giây phút đó, mật thám chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống, dưới toàn thân giống như bị trăm ngàn mũi kiếm sắc bén hung hăng đâm thủng.

      Đầu mật thám tuôn đầy mồ hôi, tự chủ lui lại phía sau mấy bước.

      … Thuộc hạ có ý này.” Mật thám lắp bắp, vội vàng trả treo, “Nghe hạ nhân Tô phủ , mấy ngày nay Tô tiểu thư vẫn ăn, vẫn ngủ, hành vi như thường, có biểu ra quá nhiều đau lòng và lưu luyến, những lời đồn kia chắc chỉ do người khác lung tung truyền ra, thể coi như .”

      tiếp .”

      Giọng Phong Lăng Thiên lạnh lẽo, trong nháy mắt thu lại nổi giận và sát ý vừa rồi, cả người tâm cơ sâu nặng, năng lực tự kiểm soát mạnh mẽ, quả mới nghe lần đầu, đời hiếm thấy.

      “Chỉ… Chỉ có điều, kể từ khi dung mạo Tô tiểu thư trở nên đẹp, trêu chọc tới ít người, nghe Tôn công tử… Tôn Kiệt, chính vì nàng mà bỏ hết thê thiếp, giờ bệnh nặng nằm giường, thuốc và châm cứu cứu được, còn có người , Vệ Tướng quân… Chính là thủ vệ Kinh thành Vệ Thập Nhị, dường như cũng có ý với Tô tiểu thư, đưa tòa nhà vốn nên đưa cho Tô nhị tiểu thư, cũng chính là vị hôn thê của Tô Hồng Mai, cho Tô tiểu thư, còn phái tử sĩ đắc lực nhất bên cạnh bảo vệ Tô tiểu thư. Nhưng mà, dường như Tô tiểu thư nhận nhân tình của . Nàng ở trong tòa nhà Vệ Tướng quân đưa cho, mà chào mà , bản thân mua tòa nhà ở phố Phượng Hoàng trong Kinh thành, tối ngày hôm qua mới chuyển vào.”

      “Nghe Vệ Tướng quân phái người tìm nàng chung quanh, tối ngày hôm qua đêm ngủ, gần như chạy hơn nửa Kinh thành, buổi sáng hôm nay còn lên triều, chắc vẫn tìm Tô tiểu thư.:
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Chris thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 43: Nam nhân vô tâm vô tình

      Editor: Puck - Lê Quý Đôn


      thể Sở Dật Đình làm việc quả hết sức đắc lực, ràng là mua tòa nhà cho Tô Hồng Tụ, nhưng lúc thủ hạ của Phong Lăng Thiên điều tra, chỉ tra được là Tô Hồng Tụ tự mua tòa nhà.

      đám nam nhân quay chung quanh Tô Hồng Tụ, mật thám của Phong Lăng Thiên điều tra ràng hai, chỉ tra ra được Sở Dật Đình.

      “Tôn Kiệt và Vệ Thập Nhị?” Phong Lăng Thiên thào , tròng mắt đen sắc bén tự chủ dâng trào vẻ kinh ngạc và trầm.

      Về hai người này, Phong Lăng Thiên sớm nghe thấy, trợ thủ đắc lực lén điều tra ràng tình trạng thân thế của hai người này.

      Tôn Kiệt biểu chỉ là phú thương, lại lén lút tiếp xúc với quyền quý của rất nhiều nước xung quanh Đại Lương, Đại Sở.

      Mặc dù biểu phong lưu, nhưng phần lớn những nữ nhân kia đều là quà tặng do quyền quý các nước đưa cho , những nữ nhân này là cơ thiếp của , nhưng vẫn là biện pháp cần thiết để giữ liên lạc với quyền quý các nước, cũng thể biết được.

      Lại Vệ Thập Nhị, trong Kinh thành, ai biết, ai hiểu, Vệ Thập Nhị xuất thân đê tiện, chẳng qua chỉ là nô bộc trong Tô phủ, nếu phải Tô Hồng Mai chống lại tất cả, ra sức nâng đỡ, vốn thể có thân phận địa vị như ngày hôm nay.

      Đương nhiên, với năng lực của Vệ Thập Nhị, quả có năng lực đảm nhiệm vị trí Tả Tướng quân này, bởi vậy trong triều cũng có ai phê phán lợi dùng nữ nhân từng bước thăng cấp.

      Chỉ có điều hai người này lại vì Tô Hồng Tụ mà làm đến nước này, quả hoàn toàn ra khỏi suy nghĩ và dự đoán của Phong Lăng Thiên.

      Tôn Kiệt vì Tô Hồng Tụ mà bỏ tất cả thê thiếp trong nhà?

      điên rồi?

      Bởi vì như vậy còn có thể giữ liên lạc với quyền quý các nước như thế nào, sợ trái ý bọn họ, từ nay về sau bọn họ buôn bán cùng ?

      Vệ Thập Nhị cả đêm về, tìm Tô Hồng Tụ khắp nơi trong Kinh thành?

      Người này càng điên khùng rồi, sợ chuyện này rơi vào tai vị hôn thê Tô Hồng Mai của , Tô Hồng Mai náo loạn lên với , giải trừ hôn ước?

      Nhưng mà, lại, dựa vào quyền thế và địa vị nay của Vệ Thập Nhị, sớm cần phải tiếp tục chịu đựng nữ nhân Tô Hồng Mai ương ngạnh hung hãn kia, còn bằng nhân cơ hội này cước đá văng nàng ta ra.

      Thấy Phong Lăng Thiên cầm ly đứng yên, , mật thám lấy can đảm tiến lên, cố gắng làm cho vui lòng: “Gia, có cần tối nay tiểu nhân mang Tô nương đến cho gia ?”

      Mặc dù từ Phong Lăng Thiên trải qua kinh nghiệm như Sở Dật Đình, nhưng mà hiểu tại sao, lại chưa bao giờ gần nữ sắc.

      Bây giờ là lần đầu tiên chủ động quan tâm nữ nhân nào đó, mật thám phải người ngu, tuy nhìn thấy manh mối gì từ mặt Phong Lăng Thiên, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, ý nghĩa của nữ tử này với Phong Lăng Thiên nhất định thể dùng tầm thường để so sánh.

      Có lẽ, bọn họ nhanh chóng có đương gia chủ mẫu.

      Có lẽ Đông cung nhanh chóng có tiểu Hoàng tôn mà chư vị đại thần tha thiết hy vọng rồi.

      Y theo tình huống của Phong Lăng Thiên, mật thám cảm thấy, vô cùng có khả năng đăng cơ làm đế, nhưng vẫn có hậu phi, cho nên chân trước Phong Lăng Thiên để cho dò la Tô Hồng Tụ, chân sau mật thám thông báo cho Lưu Vĩnh và các đại thần cánh tay đắc lực của Phong Lăng Thiên.

      Bọn họ sớm vụng trộm sắp xếp, muốn tứ hôn Tô Hồng Tụ cho Phong Lăng Thiên tấu chương dâng Thiên tử rồi.

      Nhưng ngờ Phong Lăng Thiên chỉ buồn bã, đôi mắt sắc bén nhanh chóng nhìn lướt qua mật thám quỳ mặt đất, thản nhiên : “ cần, bây giờ còn chưa phải lúc, ta muốn vì nàng mà gây ra xung đột gì với phụ hoàng. Ngươi cho nhóm người Lưu Vĩnh, cố gắng đè chuyện của nàng trong Kinh thành xuống, đừng truyền việc này đến tai phụ hoàng. Còn có, ngươi kêu Quỷ Tử Thất bọn họ mua toàn bộ nhà xung quanh nàng, điều vài ám vệ Đông cung qua.”

      Mật thám kinh ngạc, lời Phong Lăng Thiên quả phải có lý, đương kim Thánh thượng có danh ngu ngốc háo sắc sớm truyền khắp bốn biển. Mấy tháng trước, Phúc Vương mang theo vị Thiên phi mới nạp vào cung diện thánh, kết quả bâng quơ vài câu, Thánh thượng muốn đòi vị Thiên phi từ trong tay Phúc Vương.

      Phúc Vương là đệ đệ ruột cùng mẹ sinh ra với Thánh thượng, Thánh thượng chút kiêng dè với chính nữ nhân của đệ đệ ruột, muốn là muốn, nữ nhân của con mình tự nhiên càng phải , gì đó của nhi tử vốn là gì đó của phụ thân, từ xưa đến nay chuyện này phải có tiền lệ.

      “Thuộc hạ lĩnh mệnh, thuộc hạ cáo lui!” Mật thám nhận lệnh, dập đầu mạnh với Phong Lăng Thiên, quay người .

      Mật thám vừa mới ra ngoài, thấy tú bà trung niên phát tướng, sắc mặt tươi đẹp dẫn theo nữ tử xinh đẹp quyến rũ, dung mạo xinh đẹp đến.

      Nữ tử vừa thấy Phong Lăng Thiên, khuôn mặt tuyệt mỹ lập tức ửng hồng, thẹn thùng đầy mặt, giọng ngọt ngào mà làm vái chào với Phong Lăng Thiên: “Khách quan, vừa rồi, đấu giá được đêm đầu tiên của tiểu nữ là ngài…”

      Nữ tử vừa , vừa đỏ bừng mặt, ánh mắt thẹn thùng ngừng trộm liếc nhìn Phong Lăng Thiên.

      ra vừa rồi ở dưới lầu đấu giá đêm đầu tiên của Uyển Nương - hoa khôi mới của Thúy Hồng lâu, Phong Lăng Thiên ra giá cao nhất mua được nàng ta.

      Uyển Nương vốn hết sức đau lòng, thân thanh bạch mình giữ bao nhiêu năm qua sắp khó giữ được, từ nay về sau, nàng vĩnh viễn nhảy ra khỏi vũng bùn Thúy Hồng lâu kia rồi.

      Nhưng ngờ vào phòng, tú bà dẫn nàng gặp được người mua, còn chưa kịp nhìn kỹ dung mạo Phong Lăng Thiên, tim Uyển Nương đập thình thịch, hoảng hốt thẹn thùng ngẩng đầu lên được.

      đời này kiểu nam nhân, trời sinh có lực hấp dẫn trí mạng với nữ nhân, Sở Dật Đình là như thế, Phong Lăng Thiên cũng như thế.

      Chỉ có điều, Sở Dật Đình hấp nữ nhân bởi vì dung mạo tuyệt thế vô song của , mà Phong Lăng Thiên khiến nữ nhân động lòng, bởi vì hồn nhiên thiên thành*, cao cao tại thượng, khí chất vô cùng dồn nén và quyết đoán.

      (*) hồn nhiên thiên thành: bẩm sinh, trời sinh, tự nhiên, hoàn hảo, có tì vết gì, giống như được thiên nhiên tạo ra.

      Uyển Nương vốn nhìn thấy mặt Phong Lăng Thiên, chỉ thấy bóng dáng đẹp mắt nho nhã đứng gần cửa sổ, bóng lưng cao lớn phong độ kiên nghị, dưới toàn thân là khí thế bá vương lạnh thấu xương.

      Liếc nhìn như vậy, Uyển Nương đỏ bừng cả mặt, tim đập như sấm đánh.

      Nàng vốn tự phụ dung mạo xinh đẹp, nếu phải thân chốn thanh lâu, nàng nhất định có thể gả được cho nam tử tốt nhất thế gian.

      Nhưng lần đầu gặp Phong Lăng Thiên, đột nhiên từ sâu trong nột tâm nàng lại sinh ra tự ti.

      Nam tử trời sinh cao cao tại thượng, hoa mỹ cao quý như vậy, nữ tử xuất thân sạch như nàng, cho dù dáng dấp đẹp bao nhiêu, sợ rằng cũng được nhìn trúng, ngay cả xách giày thay cũng xứng.

      Quả nhiên, ngay cả nhìn Phong Lăng Thiên cũng chưa từng nhìn Uyển Nương lần, lập tức dặn dò tú bà: “Ta bao nữ nhân này, quy củ cũ, qua vài ngày ta phái người tới đón nàng.”

      Phong Lăng Thiên lạnh nhạt , lúc qua bên cạnh Uyển Nương, mắt cũng nhìn nàng ta cái, Uyển Nương tràn đầy buồn bã, đứng phía sau nhìn theo thôi, giống như hoàn toàn có cảm giác.

      Mãi cho đến khi Phong Lăng Thiên lên lưng ngựa, thân hình hoàn toàn biến mất ở góc đường, Uyển Nương vẫn đứng bên cửa sổ như cũ, lưu luyến rời, đắm đuối dưa tình nhìn .
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Chris thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 44: Kẻ thù gặp nhau

      Editor: Puck


      Những năm này, tú bà nhìn thấy tình cảnh như thế biết bao nhiêu lần, khỏi đứng bên cạnh vừa châm chọc, vừa đùa cợt mà : “Đừng nhìn, có nhìn cũng quay đầu lại nhìn ngươi. tới Thúy Hồng lâu bốn đến năm năm rồi, biết có bao nhiêu nương trong lầu giao hết trái tim lên người , có người đẹp hơn ngươi, cũng có người trẻ tuổi hơn ngươi. Nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ để nương nào theo, mua ngươi, cũng chẳng qua chính là đưa cho người khác, đừng mơ tưởng hão huyền.”

      Mặc dù tú bà biết thân phận chân của Phong Lăng Thiên, nhưng tú bà nghênh tới đón nhiều năm như vậy, sớm luyện được đôi hỏa nhãn kim tinh.

      Nam nhân này, cách mấy tháng lại đến Thúy Hồng lâu mua nữ tử xinh tươi đẹp nhất, còn chưa phá thân, người phú quý tầm thường, ai cũng chịu được tiêu tiền như nước xài tiền bậy bạ như vậy.

      Xuất thân của , phải đại phú, chính là đại quý.

      Lại nhìn cặp mắt kia của , thâm thúy sắc bén, lạnh như băng vô tình. Ánh mắt nhìn nương dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi nhất trong lầu, hề khác khi nhìn lão thái bà tàn tạ tuổi năm mươi.

      Tú bà nhìn hiểu, nam nhân này chắc chắn mua nương trong lầu về làm thiếp, tám phần là đền đáp, có khi là quà tặng người.

      Đáng thương cho những nương bị mua, ai thử làm giấc mộng đẹp, cho rằng kể từ đó có thể gặp được lão công tốt, thoát khỏi bể khổ.

      Tú bà vốn cho rằng Uyển Nương thông minh, nhưng mà, nhìn Uyển Nương xứng với dáng vẻ si nhốc mê mẩn, mất hồn mất vía, ra là người rất tự cao, thích nằm mơ giữa ban ngày.

      Tú bà đoán sai chút nào, Phong Lăng Thiên chính xác mua những nữ nhân này về tặng người, đưa cho chính phụ hoàng háo sắc của của , là Hoàng đế Đại Chu.

      Những năm này, vì để chèn ép hai ca ca mình, có thể Phong Lăng Thiên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, Thánh thượng thích gì, tốn tâm cơ, lấy được cái đó, Thánh thượng thích gì, hao người tốn của, huy động nhân lực, cho dù như thế nào cũng loại trừ nó .

      Bên ngoài bóng gió, đều truyền sưu cao thuế nặng, tàn bạo bất nhân, nhưng Chu đế lại vô cùng thích , trong mười nhi tử, được lòng Chu đế nhất, được Chu đế thích nhất chính là Phong Lăng Thiên.

      Sáng sớm hôm nay, Tô Hồng Tụ mới vừa chuyển vào tòa nhà Sở Dật Đình đưa cho nàng, tất nhiên biết, nàng vừa đến lâu, hàng xóm láng giềng bên cạnh cũng thay đổi hoàn toàn, tất cả đều thành thủ hạ cũng ở đây tốt.

      Tuy người này rầu rĩ, thích chuyện, lại thích tỏ vẻ ngầu, từ sáng đến tối đều nghiêm mặt, nhưng mà, nếu như ở đây, có thể có người cầm đồ giúp nàng. Hơn nữa, nếu Sở Dật Đình ở đây, nàng cần lo lắng tới cẩn thận xài hết tiền người, còn trả tiền giúp nàng.

      Lúc này, Tô Hồng Tụ hoàn toàn quên, Sở Dật Đình ném đồ của nàng xuống đất hai lần.

      Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ lập tức nhắm mắt lại, đọc khẩu quyết, làm thuật truy tung.

      người Sở Dật Đình có mùi của nàng, Tô Hồng Tụ nhanh chóng tìm được chỗ của , vì vậy đọc khẩu quyết, biến hóa khôn lường mà .

      Khi Tô Hồng Tụ tìm được Sở Dật Đình, Sở Dật Đình dùng bữa trong phòng tửu lâu. Trong phòng cũng có ai khác, vì vậy Sở Dật Đình cũng mang nón che mặt màu thâm đen kia.

      Vừa nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ vô song của Sở Dật Đình, mỗi đường cong giống như rìu đục đao khắc, hoàn mỹ kiên nghị tìm ra được khuyết điểm, cho dù thân Tô Hồng Tụ làm hồ ly, từ đến lớn thường thấy mỹ nhân, cũng nhịn được giật mình trong lòng.

      Kỳ quái, Tô Hồng Tụ sờ ngực, lòng tràn đầy ý nghĩ nghi ngờ.

      Nàng cũng phải lần đầu tiên nhìn thấy Sở Dật Đình, ràng sớm thường thấy khuôn mặt này của , lúc trước hề có cảm giác như vậy nha?

      Trừ nhịp tim, Tô Hồng Tụ nhiều vui vẻ hơn, hình như chính là từ khi bắt đầu qua đêm nơi hoang dã cùng Sở Dật Đình lần trước, nàng chỉ thấy được Sở Dật Đình, vừa ngửi thấy mùi đàn hương mê người nồng nặc người , phiền não gì đó đều biến mất, vui mừng từ trong đáy lòng.

      “Dật Đình ca ca.”

      Tô Hồng Tụ “Cạch” tiếng đẩy cửa phòng ra, cười đến vui vẻ, chạy về phía Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình ngẩng đầu liếc nhìn nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ nhanh chóng lướt qua vẻ được tự nhiên, định gì đó, đột nhiên, lại nghe thấy loạt tiếng bước chân cộp cộp hành lang, bao lâu, bên ngoài phòng truyền đến giọng khàn khàn trầm thấy: “Lục Vương gia, sắc trời tối, trưởng Công chúa mời ngài về.”

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc, trưởng Công chúa?

      phải chứ, tại sao lại là Lương Hồng Xu?

      bám lấy buông, oan hồn siêu thoát!

      định mở miệng đuổi người, nhưng lòng bàn tay ấm áp, thân thể khẽ nghiêng, thình lình bị Sở Dật Đình kéo phát vào trong lòng.

      Tô Hông Tụ sửng sốt, khỏi ngẩng đầu nhìn Sở Dật Đình, chỉ thấy Sở Dật Đình tỏ vẻ nghiêm túc, vẻ mặt ngưng trọng, Tô Hồng Tụ định mở miệng hỏi , như này là thế nào?

      Lại nghe được giọng lạnh như băng, khí thế kinh người của Sở Dật Đình: “Đừng núp nữa, nếu đến đây, xuất !”

      Sở Dật Đình vừa dứt lời, bóng dáng mảnh khảnh yếu ớt, khoan thai sau lưng người áo đen ở ngoài cửa ra vào nhàng bước ra.

      Nữ tử mặc bộ đồ trắng, dung mạo diễm lệ, hai mắt to câu dẫn người khóc đến sưng đỏ, rất thê thảm.

      phải là Lương Hồng Xu mấy ngày trước còn tìm kiếm Sở Dật Đình khắp trong rừng còn có thể là ai?
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :