1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mị Công Tử - Lâm Uyển Du

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương thứ năm

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khánh Linh

      "Tiền là vấn đề." Mai Đan Thanh nhìn Song Hỷ chằm chằm gầm , nhưng nhìn đến lỗ mũi nàng bị bọc bọc to, hỏa khí lập tức liền tiêu tan.

      "Được rồi! Tiền là vấn đề."

      Hài lòng khi thỏa hiệp, Song Hỷ mới vuốt lỗ mũi ra cửa trước.




      Mai Đan Thanh hề ngăn cản, bởi vì muốn len lén dặn dò Vương đại phu đem dược liệu thượng hạng đưa đến Mai vương phủ, sau đó bỏ lại túi bạc to rồi theo Song Hỷ ra ngoài.




      Vương đại phu đưa tay vào bên trong túi, oa! khoản tiền to.




      Ha hả! Thần Tài tới cửa, dĩ nhiên phải đem tất cả kinh nghiệm đến phục vụ cho thần tài gia, tiền thưởng nhất định ít.




      Vừa ra khỏi phòng khám bệnh, Song Hỷ vừa lúc tới quán mình thích ăn, rồi lại quên được món thạch ngọc băng mà mình thích, nhịn được dừng bước lại.




      theo phía sau nàng, vì bất ngờ nên Mai Đan Thanh thiếu chút nữa đụng vào nàng, lại nhìn thấy dáng vẻ chảy nước miếng khi nàng nhìn thạch ngọc băng, trong lòng hiểu mấy phần.




      "Muốn ăn ?" ôn nhu hỏi.




      "Tới đây ! Vị nương xinh đẹp này, tới ăn món Thạch ngọc băng !" Tiểu ca bán hàng nhìn về phía Mai Đan Thanh mời gọi.




      Sắc mặt Mai Đan Thanh lập tức trầm xuống, vừa định mắng chửi người, lại bị Song Hỷ ngăn lại.




      " nhiều vô dụng! muốn ăn thôi." Song Hỷ tức cười .




      "Ai muốn ăn? Cho hai chén, đủ lại thêm." Mai Đan Thanh cho hết lời, liền lôi kéo Song Hỷ tìm chỗ ngồi ngồi xuống.




      Vốn là nàng còn định muốn, nhưng nàng lâu có ăn món này, là nhịn được.




      Thôi kệ, dù sao hại nàng bị thương, cho đãi nàng bữa cũng tốt.




      " thể trách ta." Vừa ngồi xuống, lập tức như vậy.




      Nàng trợn mắt nhìn cái. trách , chẳng lẽ phải trách nàng sao?




      "Nếu như phải do nàng ngoan, ta cũng như vậy."




      "Hừ, ngươi khi đó uống rượu say." Song Hỷ cảm giác mình mà tha thứ cho ngay là quá đơn giản.




      "Dù ta say rượu, cũng làm như vậy." Ý đến chuyện động tay động chân với nàng.




      "Ngươi cho là nữ nhân khắp thiên hạ vừa gặp ngươi ngoan ngoãn nằm ở giường sao?" Nàng có chút nổi giận, mũi cũng đau, ngay cả nàng cũng rất kinh ngạc vì những lời này tự nhiên lại rất ràng, có giọng mũi nghèn nghẹt như nãy giờ.




      "Dĩ nhiên phải thế, ta chỉ hi vọng nàng vừa gặp được ta liền ngoan ngoãn nằm dài giường thôi." còn u buồn thở dài, làm như chính mới là người bị hại.




      "Ta có nằm sao? Ta chẳng những ngày ngày nằm, còn bị muỗi cắn đến mức sắp gặp Phật Tổ rồi.” Nàng vô cùng tức giận, há miệng ăn miếng thạch ngọc mát lạnh to để giảm nhiệt.




      "Nếu như ta muốn nàng nằm đó cho muỗi đốt nữa, nàng có còn đồng ý leo lên giường ta nằm nữa ?” Ánh mắt của nhìn chăm chú vào nàng sâu, giọng êm dịu mát rượi như ngọn gió xuân thổi nhè mặt hồ, ôn nhu động lòng người.




      Biểu của như thế là làm nhịp tim người ta đập dồn dập dứt, hại nàng thiếu chút nữa gật đầu ‘được’.  May mắn rụt rè của nữ nhân làm cho nàng sựng lại, "Dĩ nhiên thể nào."




      Vốn cho rằng tức giận, ngờ rằng vô tình lại lộ ra vẻ mặt bao dung, còn gật đầu cái : "Được rồi!"




      Ác ác! Thương lượng dễ dàng đến như vậy sao? hôm nay khác thường.




      "Nàng hôm nay rốt cuộc đâu?"




      "Ta hôm nay nghỉ phép!"




      "Ai nàng có nghỉ phép?"




      Nàng mở to mắt, vẻ mặt rất kinh ngạc nhìn , "Ta có nghỉ phép sao? Nhưng các nàng tiểu Ô cùng tiểu Quang trong bảy ngày có ngày nghỉ phép, ta cũng phải có chứ?"




      Đương nhiên là có, nhưng lại hi vọng nàng có.




      "Nàng có." lời trái với lương tâm.




      Nghe được câu trả lời của , hại nàng vừa đưa miếng thạch ngọc băng đến miệng lập tức để vào trong chén lại: "Nhưng khi đó ngươi là ta có mà, nếu làm sao ta có thể về nhà thăm đệ đệ muội muội của ta chứ?




      " ra hôm nay nàng về nhà thăm đệ đệ muội muội nàng sao?"




      "Nếu ta đâu?"




      Mai Đan Thanh cố đè nén niềm vui sướng trong lòng, vẻ mặt làm như có biểu gì cả, tay chống cằm lẳng lặng nhìn nàng ăn.




      "Có vẻ như ăn ngon nhỉ."




      "Ngươi ăn sao? Món này nếu để hết lạnh ăn ngon."




      "Ta thích ăn lung tung ở bên ngoài."




      là nam nhân kén chọn.




      "Vậy ngươi thích ăn cái gì?"




      cố gắng suy tư, "Ừ...... Ta thích ăn cá chép tươi."




      "Cá chép?" Có cơ hội nàng nấu cho ăn.




      Ý nghĩ như thế làm Song Hỷ giật mình.




      Sao nàng lại phải lấy lòng tên cuồng ngược đãi như chứ?




      Chẳng lẽ là mình thích bị ngược đãi hay sao?




      "Nàng muốn nấu cho ta ăn sao?"




      đột nhiên dùng thanh chỉ có hai người mới nghe được hỏi nàng, gương mặt xinh đẹp đột nhiên kề sát vào, hại tim nàng lập tức đập lạc hết nhịp.




      "Ta...... Ta suy nghĩ chút."




      xụ mặt xuống, bá đạo : "Suy nghĩ cái gì? Tối nay nàng nấu liền cho ta ăn."




      "Nào có người nào ngang ngược như vậy?" Nàng chu miệng kháng nghị.




      "Ta chính là như vậy. Đừng ta đối xử tệ bạc với nàng nhé, hay là thế này ! Chỉ cần nàng nấu món cá ta thích cho ta ăn, ta để cho nàng mỗi ngày đều có thể ăn được món thạch ngọc băng."




      Song Hỷ vốn bĩu môi, vừa nghe thấy câu đề nghị của , ánh mắt lập tức sáng lên, "Có ?"




      Như thế đúng là có thể đáp ứng.




      "Được, nuốt lời nhé!"




      "Ừ!" phát cảm giác khi nuông chiều nữ nhân như vậy...... thực tồi, hơn nữa buổi tối có món cá chép chưng tương thơm phưng phức chờ đợi nha.
      Tồn Tồn, Huệ Nguyễnlinhdiep17 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương thứ sáu


      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khánh Linh




       

      Lần trước thiếu chút nữa bị Vương gia “cú đêm” bắt được, Song Hỷ càng thêm cẩn thận.  May nhờ nàng cố gắng giúp điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, nếu nàng làm sao có thể thừa dịp buổi tối chạy ra ngoài để làm thêm chứ?




      Mặc dù thay đổi nhiều, nhưng ngủ tương đối sớm, bởi vì rất kiên trì muốn rời giường sớm chút rồi chờ nàng giúp rửa chân, ngày hôm qua còn khoa trương hơn, thiếu chút nữa muốn nàng nhảy vào trong bồn tắm giúp chà lưng!




      Song Hỷ rửa xong đống lớn chén dĩa dơ bẩn của quán rượu, lúc trở lại Mai vương phủ trời khuya lắm rồi.  Nàng làm kinh động bất luận kẻ nào, liền len lén trở lại căn phòng của mình mà ngủ.




      Vừa đặt lưng lên giường là nàng liền mệt mỏi đến mức thể nhúc nhích, cho nên hề phát trong phòng có người ngồi, mặt vô cùng sa sầm đợi nàng.




      thể trách nàng, bảy ngày qua vất vả như vậy, nàng hề được nghỉ ngơi, thiếu chút nữa làm cho nàng chịu nổi.




      Mai Đan Thanh vốn muốn chờ nàng phát có mặt của mình, làm sao biết được đầu của nàng vừa dặt xuống gối lập tức thể động đậy.




      cau mày nhìn nữ nhân ngủ say sưa giường, trong lòng khỏi nghĩ ngợi, nàng cả đêm ngủ là chạy đến nơi nào? Còn dáng vẻ sao lại mệt mỏi như vậy.




      ràng cho nàng làm bất cứ chuyện gì nặng nhọc mà! Chẳng lẽ Tứ Nương nghe theo dặn dò của ? đúng, Tứ Nương thương nàng còn hơn cả con ruột của bà ấy mà.




      Mặc dù quen làm phiền những người khác vào ban đêm, nhưng chẳng qua thích nhìn thấy nàng xuất ở trước mắt của mình, khắc thấy cũng cảm thấy được tự nhiên.




      ngồi ở mép giường, nhàng vuốt ve sợi tóc buông xõa của nàng, đột nhiên phát giác mình dường như có chút thích thích tiểu nữ nhân này, mặc dù có chút đần đần, nhưng lại rất thuần khiết khả ái.




      Bình thường nếu giường cùng nữ nhân, tuyệt đối đơn thuần chỉ nhìn nàng ngủ, có thể làm nhiều chuyện khác thú vị hơn thế.




      muốn nàng, hơn nữa lại mãnh liệt khát vọng đến mức làm rất bất an, thậm chí sợ mình nếu như quả muốn nàng, có thể cả đời này thể rời bỏ nàng hay ?




      Nghĩ như vậy, cánh tay vươn đến nửa chừng lại rút về, là làm cảm thấy rất kỳ quái.




      Nàng ngủ giống như đứa bé ngây thơ, nhưng nàng tiểu nương, ánh mắt của chậm rãi rơi vào vóc người khéo léo, quyến rũ của nàng, đôi gò ngực sữa cao vút của thiếu nữ phập phồng theo hô hấp có quy luật của nàng.




      "Uy! Có phải nàng ăn trộm hay ? Sao lại mệt như vậy." đưa tay lắc lắc nàng, muốn chuyện với nàng.




      "Đừng làm ồn, người ta mệt quá!"




      "Nàng có phải lại về nhà hay ?"




      "Ừ!"




      Nghe được trả lời của nàng, hoang mang bức bối trong lòng được giải tỏa.




      ra nàng còn là nương rất tốt vẫn luôn quên chăm sóc những người thân trong nhà.




      Nhưng chạy tới chạy lui mãi giữa hai nhà như thế, tuyệt đồng ý.  Hơn nữa nàng dường như rất mệt mỏi, vừa về đến nhà ngã lăn ra ngủ, ngay cả muốn nàng bồi phổ nhạc cũng được.




      "Nàng tỉnh dậy , nếu ta làm ra những hành động mà cầm thú cũng bằng với nàng đó!"




      Nàng ngủ cách ngây thơ trong sáng như thế, đối với nam nhân mà , là hấp dẫn trí mạng nhất, gương mặt nàng hơi phiếm hồng, còn có cái miệng căng mọng đỏ ửng kia.....




      thừa cơ hội này mà trộm hương dường như là rất có lỗi với bản thân mình phải, hơn nữa hôm nay bị nàng vắng vẻ cả ngày, chẳng lẽ đòi chút bồi thường được sao?




      Mặc dù biết mình thể đối xử dữ dằn với nàng giống như trước đây được nữa, nhưng...... có thể thương nàng ?




      Trong lúc vẫn còn suy nghĩ như thế, môi của bá đạo rồi lại vô hạn êm ái bao trùm môi của nàng.




      nhàng nếm thử, phát nàng cũng kháng nghị, ngược lại nàng còn đưa chiếc lưỡi Đinh Hương nho ra, khẽ liếm môi của cái, càng làm cho cảm thấy được khích lệ.




      hôn sâu hơn, ôm càng chặt hơn, hơn nữa đưa bàn tay xâm nhập sâu hơn vào bên trong chăn, thăm dò thân thể xinh đẹp kia, thỏa mãn ảo tưởng hành hạ cả đêm.




      Kể từ khi hôn qua nàng, giống như bị nghiện, trong đầu của hoàn toàn là môi của nàng, muốn được thưởng thức thêm nữa hương vị ngọt ngào đó.




      Chiếc yếm của nàng bị tháo ra, lộ ra bầu ngực nở nang trắng tinh khiết hoàn mỹ, bầu ngực trắng noãn là hai đỉnh mân côi đỏ ửng, theo từng hô hấp của nàng đong đưa lên xuống.




      vong tình ngắm nhìn bầu ngực sữa non mềm đầy đặn khả ái của ngọc nữ, bên hông bắt đầu lan tràn trận nóng ran.




      Dục vọng giống như từng ngọn thủy triều bao phủ lấy , cũng ngừng thúc giục , để cho trong mắt chỉ nhìn thấy thân thể mê người của nàng.




      Tay của nâng niu bầu ngực tròn trịa kia, sau đó dùng ngón cái tà tứ trêu chọc đầu vú nho , cảm nhận nó dần trở nên cứng rắn ở trong tay của mình, nhạy cảm, ôn nhu trêu đùa làm hô hấp của nàng bắt đầu trở nên dồn dập.




      Song Hỷ có thể cảm nhận được Mai Đan Thanh ở bên cạnh, cũng biết động tay động chân với mình, nhưng mí mắt của nàng quá mức nặng nề, muốn kháng nghị lại chút khí lực cũng có.




      Nàng là quá mức mệt nhọc, mới có thể để cho nam nhân này thừa dịp mà chiếm tiện nghi.




      " muốn...... Người ta rất buồn ngủ...... Ngươi nên như vậy......" Mặc dù miệng thế, nhưng thân thể của nàng lại phản bội nàng, hy vọng dừng lại loại hành hạ khoái trá này.




      "Nàng ngủ cứ ngủ, ta làm gì mặc ta."




      cái gì vậy ta?




      Nàng gắng gượng chút lý trí thanh tỉnh cuối cùng để kháng nghị, lại chậm rãi cúi đầu, hớp ngậm lên nhụy hoa đỏ ửng run rẩy bên, làm nàng khỏi giọng rên rỉ.




      "A!" Phát mình tự nhiên phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ, nàng vội vàng cắn môi của mình, ngăn cản mình phát ra thanh mất thể diện đó lần nữa.
      Tồn Tồn, Haruka.Me0Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương thứ sáu
      Edit: Quảng Hằng
      Beta: Khánh Linh



      Giống như cười nhạo nàng khẩu thị tâm phi ( đằng làm nẻo), càng dùng đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc nàng, ý định muốn nhiễu loạn lòng của nàng, để cho nàng ngoan ngoãn hưởng thụ khoái cảm đặc biệt của nữ nhân.

      mút nhụy hoa mềm mại mê người kia sâu, thỏa mãn khi nghe từ trong miệng nàng ngừng thở ra thanh rên rỉ động tình.

      cách nào chịu đựng được đầu lưỡi nóng bỏng của ở trước ngực nàng chậm chạp trêu chọc dây dưa, còn dùng hàm răng khẽ cắn , cuối cùng nàng nhịn được nhắm mắt lại, mặc cho ngọn sóng tình ngừng đánh úp khắp thân thể của nàng.

      Toàn thân cao thấp của nàng tản mát ra hơi thở ngây thơ lại hấp dẫn, làm dục vọng trong người dâng trào điên cuồng.

      giống như tiểu hài tử tham lam mút cắn bầu ngực sữa thơm ngát mê người, nàng cảm thấy từng trận nóng bỏng ngừng dâng trào từ bụng dưới truyền lên, chỉ có thể dựa vào trong ngực thở hổn hển gấp gáp.

      " thể......" Nàng vô lực kháng cự.

      "Yên tâm, ta chỉ là muốn ôm nàng, muốn nàng."

      "Phải ?"

      " tin ta sao?" khẽ cắn lỗ tai của nàng, thấp giọng uy hiếp, "Hay là muốn ta muốn nàng?"

      " muốn." Nàng vội vàng ngăn cản, "Nhưng......"

      Rất xấu hổ nha!

      "Đừng quên ai là chủ nhân của nàng, ta còn chưa tính toán chuyện hôm nay nàng ở cùng ta đấy!"

      Nghĩ đến chuyện mình len lén nhận thêm việc làm ở bên ngoài, chuyện này ngàn vạn lần thể bị phát , nếu nàng rất thảm, cho nên vẫn là nghe theo tốt hơn..... Cũng phải là lần đầu tiên bị sờ tới sờ lui như vậy.

      Thấy nàng cúi đầu thấp, mặt đỏ hồng, ngón tay của cũng liền thừa cơ tà ác trượt dần xuống bụng, nhàng đụng chạm khu vườn bí nhạy cảm nhất của nữ nhân.

      Nàng xấu hổ muốn kẹp chặt hai chân, nhưng còn kịp rồi, đầu gối của dùng sức tách hai chân của nàng ra, để cho tay của có thể càng chút kiêng kỵ vuốt ve nàng.

      Nàng nhịn được kêu thành tiếng, đồng thời cũng cảm giác được vật nóng bỏng cứng rắn của theo tiếng thở gấp rên rỉ của nàng mà trở nên càng thêm sưng to lên.

      Nàng mắc cỡ đỏ mặt, cảm nhận được nó nhấn mạnh vào giữa hai chân nàng, mà ngón tay của cũng càng xâm nhập sâu bên trong cơ thể nàng, thăm dò nơi ướt át kín đáo của nàng.

      "......" Hơi đau lại mang theo tia cảm giác thoải mái làm nàng biết nên phản ứng như thế nào, nhưng nàng lại muốn ngăn cản.

      tay kia của cũng từ phía sau ôm lấy nàng, ngừng ở đầu vú kiên đĩnh của nàng qua lại xoa bóp.

      " đau." Nàng giọng , thân thể ngừng giãy dụa, cũng dám dùng lực quá lớn, chỉ sợ làm đau nàng.

      Nghe được tiếng cầu xin tha thứ đáng thương của nàng, đem ngón tay vốn là muốn đưa vào trong cơ thể nàng rút ra, chỉ khẽ dùng tay nhàng ve vuốt chỗ bí của nàng, có chút cảm giác thô ráp làm cả người nàng sinh ra rung động mãnh liệt.

      "Như vậy tương đối thoải mái chứ?" Thanh trầm thấp của dụ dỗ ở bên tai của nàng, giống như nàng là người quý giá nhất của .

      Nàng tránh né những đụng chạm như thiêu như đốt người của , khẽ lắc đầu cố ý coi thường vuốt ve làm cho nàng run rẩy, hết sức muốn khắc chế nhịp tim cuồng loạn, lại ngăn cản được thở hào hển.

      "Ô...... muốn......" Nàng mất khống chế, khẽ ngọ nguậy trong ngực , dường như thể nào chấp nhận được rằng tay của mang đến vô vàn khoái cảm cho nàng.

      " nên như vậy...... Ta ......"

      " như thế nào?"

      "Ta...... Ta chịu nổi......"

      Nàng nũng nịu cầu khẩn càng làm cho thêm hưng phấn, ngón tay của tách ra nụ hoa ướt át chặt chẽ của nàng, có thể cảm giác được chỗ kín của nàng rung động kịch liệt, tiểu huyệt thần bí ngừng chảy ra mật hoa thơm ngát.

      tiểu nương ngây thơ, chính là muốn nàng chịu nổi mà! Nếu làm sao được toại nguyện?

      " muốn...... Ta sắp té xỉu......" Toàn thân nàng giống như là bị lửa đốt khó chịu, da thịt trắng như tuyết cũng từ từ lên mảnh đỏ nhạt, thân thể mềm mại trong trắng ửng hồng càng thêm mê người.

      đem đầu của nàng đặt ngữa ra, để cho môi của có thể thưởng thức hương thơm ngọt ngào trong miệng nàng, đồng thời ngón tay thon dài cũng dùng phương thức làm người ta muốn thét chói tai, chậm rãi trêu chọc cánh hoa sớm ướt át của nàng.

      Môi của chậm rãi, vừa cố ý vừa tựa như vô tình nhàng ấn xuống từng nụ hôn ôn nhu da thịt trần trụi của nàng, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm phừng cháy ngọn lửa kích tình.

      Thân thể của nàng mãnh liệt khát vọng hành hạ ngọt ngào mà mang đến, rồi lại cách nào đối mặt với cảm giác phóng túng tội lỗi.

      "A...... Đừng mà......"

      Nghe được tiếng rên rỉ nũng nịu của nàng, trong lòng của tràn đầy loại cảm giác đắc ý cùng thỏa mãn, rất thích nàng như vậy, thẹn thùng, nhiệt tình lại ngọt ngào như vậy.

      "Ta...... Ta được......" Nàng mở đôi mắt đẹp ướt át nhìn , bàn tay cùng môi của ngừng ấn hạ dấu vết của người của nàng, lần lại lần, cho đến khi nàng cảm thấy con sóng khoái cảm ngừng dâng trào vùi lấp nàng.

      Nàng giống như là trẻ con mất xương, xụi lơ trong ngực ở , cả đầu trống rỗng, toàn thân tê dại giống như lơ lửng mây, ngay cả cử động cũng thể nhấc tay lên nổi.

      "Ngươi đại bại hoại." Trước khi sa vào mộng đẹp ngọt ngào và thỏa mãn, nàng ném cho câu nũng nịu.

      Phải ?

      Mai Đan Thanh ôn nhu giúp nàng vén những sợi tóc vương hai bên má của nàng, nhìn nàng ngủ say sưa ngọt ngào, dục vọng của vẫn chưa hề giảm bớt, ngược lại bởi vì mới vừa trộm được hương mà càng thêm nóng bỏng, nhưng nhìn thấy quầng đen dưới mắt nàng sâu như vậy, hay cứ để cho nàng ngủ !

      Nếu như là đại bại hoại, nhất định để người cho trong lòng có thời gian nghỉ ngơi, tận tình muốn nàng, nàng, cho đến khi hai người cùng kiệt sức.

      Ôm nàng, giúp hai người đắp chăn, sau đó hài lòng nhắm hai mắt lại.

      Có thể ôm nàng như vậy, bình tĩnh mà thỏa mãn ngủ ngon giấc, việc ở người nàng phát tiết dục vọng còn quan trọng nữa.

      Dù sao nàng nhất định trốn thoát đâu, ngày nào đó nhận được người nàng.

      ***************************
      Last edited by a moderator: 15/3/15
      Tồn Tồn, Haruka.Me0Huệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương thứ sáu


      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khánh Linh

      Lại trải qua mấy ngày cãi nhau, nhưng những ngày trôi qua cũng bình thản, bọn hạ nhân trong Mai vương phủ càng thêm vui vẻ cùng tự tại hơn nhiều so với lúc trước, bởi vì chủ tử khó phục vụ nhất có người có thể ứng phó, mọi người chỉ cần ngoan ngoãn vui vẻ làm việc là được.

      Lúc này, nơi nghiêm ngặt nhất của Mai vương phủ, cũng là nơi mà ai muốn tới nhất—— Thư phòng, bên trong truyền đến thanh ngập ngừng của nữ nhân.

      ra trong thư phòng cũng chỉ có mình nương ấy.

      Song Hỷ từ lần trước phát chủ tử có quyền thế nhất cùng nàng giành chăn giường, thiếu chút nữa hù chết nàng.

      Bất quá từ khi đó cũng bắt đầu thay đổi, cư nhiên rất thích đeo bám bên người nàng.  Mặc dù vẫn với vẻ phách lối bá đạo, lại làm cho nàng cảm giác được tự do, giống như người của nàng đột ngột tăng thêm khối kẹo da trâu vậy.

      "Ngươi như vậy thoải mái à?" Mặt nàng hề có cảm xúc gì, nhìn chằm chằm phía trước hỏi.

      "Ừ!" Mai Đan Thanh khẽ lên tiếng.

      "Nhưng..... Ta thoải mái!"

      "À!"

      À cái gì? Cũng ép nàng đem lời cho ràng như vậy rồi mà còn biết phải nhanh nhanh thay đổi tác phong, làm cho nàng thoải mái.  Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày mai toàn thân nàng nhất định đau nhức vô cùng.

      "Nàng thích?"

      "Dĩ nhiên thích." Nàng rốt cục chịu được nhìn chằm chằm vào nam nhân nằm ở lưng nàng, còn nghiêng đầu tựa vào vai phải của nàng, giống như chú mèo ngoan, xem nàng như cái ổ nằm thoải mái nhất.

      "Nhưng ta lại rất thích như thế này."

      Vai phải của nàng tê rần, nhưng hề muốn động đậy, còn hết sức phối hợp trượt theo bả vai của nàng, nương theo cử động của nàng, sau đó phát ra tiếng thở dài thoải mái.

      Thiệt là, bỏ mặc cũng được.

      "Ta có thể nghỉ ngơi chút hay ?"

      " thể." Mai Đan Thanh ác liệt , còn dụi đầu vào vai nàng, khẽ khàng cọ cọ, chuẩn bị tìm vị trí thoải mái tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, hai tay còn bá đạo treo ở bên cổ của nàng, tuyệt thèm để ý là có thể ảnh hưởng đến động tác của nàng hay .

      "Nhưng mà như vậy......"

      "Thế nào? Nàng mệt sao?"

      "Ừ!"

      Nam nhân này có ý xấu, tự nhiên lại đem đống lớn những tờ phổ nhạc ngổn ngang lộn xộn ném cho nàng, muốn nàng chỉnh sửa lại cho hoàn hảo.

      Mặc dù bề ngoài xinh đẹp, nhưng chữ viết của lại ‘rồng bay phượng múa’ giống như văn tự cổ, có ai nhìn mà hiểu được viết gì.

      ra Mai Đan Thanh căn bản cũng quan tâm, những thứ kia nếu người mua xem hiểu, cũng phải tự nghĩ biện pháp để đoán. Chẳng qua vì để cho Song Hỷ mến có thể danh chánh ngôn thuận cầm ít tiền về nhà, nên tăng thêm khoản phí sao chép đối với những người mua mà thôi.

      Dĩ nhiên số tiền này liền rơi vào trong túi Song Hỷ.

      Có thể dùng chút tiền để lấy được bài hát được chép đơn giản ràng dễ đọc, người mua cảm thấy tốn thêm ít bạc cũng là đáng giá.

      " ra nàng cần khổ cực như vậy đâu! Để cho ta nuôi nàng phải tốt hơn sao?"

      "Ta tình nguyện dùng sức của mình kiếm tiền tốt, nếu ngươi như quả muốn giúp ta, hãy sáng tác thêm nhiều bài hát. Còn nữa, đây rốt cuộc là chữ gì?"

      Mai Đan Thanh nhìn ngón út nàng chỉ chữ viết vặn vẹo, "Cái đó mà nàng nhìn ra à?"

      "Rất khó nhìn ra được!" Chữ nào cũng ngoằn ngoèo như giun bò.

      "À hình như là tam...... Mà hình như lại là tám......"

      Ánh mắt tràn đầy sát khí của Song Hỷ lập tức quét tới, "Trời ơi! Chính ngươi cũng biết vậy mà còn mắng ta."

      "Được rồi! Tùy tiện ! Dù sao cũng chênh lệch lắm."

      "Chênh lệch nhiều quá có được hay ?"

      " muốn bận rộn nữa! Song Hỷ, ta mang nàng ra ngoài mua quần áo mới, cùng châu báu trâm cài xinh đẹp có được ?"

      "Ta có rất nhiều rồi!" Đều là do đưa, xuất thủ đúng là hào phóng đây!

      "Nào có ai lại ngại có nhiều đồ đẹp chứ? thôi!"

      "Nhưng công việc của ta......"

      "Còn có thể ăn món thạch ngọc băng mà nàng thích ăn đó!"

      Gã nam nhân này đáng sợ , cứ dùng chiêu này để hấp dẫn nàng, đáng hận hơn chính là nàng cũng chống cự được hấp dẫn, nên đặt cây viết trong tay xuống, bị dắt ra ngoài.

      Mình trở nên dễ bảo từ lúc nào vậy? Song Hỷ cảm thấy thể tin nổi.

      Cúi đầu nhìn bàn tay bé lọt thỏm trong bàn tay to lớn của , nàng phát ...... cảm giác ngoan ngoãn nghe lời cũng tồi.

      "Song Hỷ, Song Hỷ."

      Trong Mai vương phủ truyền đến tiếng tìm người, tất cả mọi người đều bởi vì tìm người nào đó mà cuống quýt khẩn trương.

      Chủ tử muốn tìm người, mọi người liền vội vàng giúp tay tìm Song Hỷ.

      Tứ Nương nhanh nhanh chóng chóng chạy tới đon đả: "Vương gia có gì cần dặn dò sao?"

      "Song Hỷ đâu?" nghe trong thành có ca vũ đoàn vừa đến, muốn tìm nàng cùng đến đó xem.

      "Nàng...... ra ngoài."

      Nghe đến đó, sắc mặt Mai Đan Thanh trầm xuống, thanh vui : "Ta nhớ là nàng phải ở bên cạnh ta phục vụ mà, tại sao còn có thể có thời gian chạy loạn khắp nơi?"

      "Nàng......"

      "Có phải nhà nàng xảy ra chuyện gì ?" Mai Đan Thanh cau mày hỏi.

      Nếu quả như vậy, sao nàng lại cho biết?

      cũng muốn dùng hết sức để giúp nàng, dù sao quan hệ của hai người thân mật hơn lúc trước rất nhiều rồi.

      "Là thiếu tiền sao?"

      "Ách......" Tứ Nương biết nên như thế nào, "Là có thiếu!"

      "Lập tức đưa tiền đến đó." Mai Đan Thanh rất nhanh chóng ra lệnh.

      "A? Đưa tiền?"

      "Đúng vậy!"

      "Nhưng nàng là thiếu tiền người khởi xướng chuyện này......" dám thẳng là Vương gia, Tứ Nương thể làm gì khác hơn là lộ ra nụ cười khúc khích.

      Mai Đan Thanh sao lại nghe hiểu rằng Tứ Nương trách cứ .

      "Ta biết, nhưng ta nhất định phải để cho nàng thiếu tiền ta, nếu ......"

      "Nếu sao vậy?" Mặt Tứ Nương tò mò muốn nghe ra lời lòng, chỉ tiếc rằng chỉ nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí của .

      "Nhanh lên chút tìm nàng trở về cho ta, cả ngày lẫn đêm chạy loạn khắp nơi, rốt cuộc có xem ta là chủ tử hay ?" tức giận lẩm bẩm, xoay người rời .

      Tứ Nương nhìn bóng lưng tức giận rời , cũng nhìn thấy trong mắt tia “thẹn quá hóa giận”.

      Xem ra có người nào đó thể có Song Hỷ rồi, đây cũng là chuyện tốt.
      Tồn Tồn, Haruka.Me0Huệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương thứ bảy

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khánh Linh

      Tối hôm nay nhất định phải đợi nàng trở lại, muốn tận mặt hỏi nàng thử xem nàng rốt cuộc bận rộn chuyện gì?



      Mặc dù rất ghét khi thấy mình giống như bé trai chờ đợi thân nhân về nhà, nhưng quản được nhiều như vậy, cách nào khống chế mình được, tất cả những chuyện này đều bởi vì Song Hỷ.

      Lần đầu tiên, thừa nhận mình đích xác là thích nữ nhân kia, nhưng biết thế nào là người.

      Mặc dù, tổn thương mà phải chịu nhiều như những huynh đệ khác, coi như là may mắn bởi gặp được nghĩa phụ có lòng tốt, hơn nữa người lại toàn tâm toàn ý đào tạo , mến .

      Nhưng cũng từng trải qua sợ hãi lẫn bị thương tổn, cho nên đối với tình thương mà nghĩa phụ mang đến, luôn bị động tiếp nhận, nhưng biết phải biểu ra như thế nào. Mãi cho đến khi nghĩa phụ tử vong ngoài ý muốn, vẫn chưa thể tự thổ lộ với nghĩa phụ tấm lòng mến cảm kích từ nội tâm của .

      Điểm này giấu sâu tận đáy lòng, là điều mà càng thêm tiếc nuối hơn so với huyết thống sạch trong thân thể .

      rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, cho đến khi Song Hỷ xuất , mới phát trong nội tâm mình vẫn còn tràn đầy khát vọng.  Khi thấy nụ cười của nàng, nghe được thanh của nàng, làm cho những bất an, lo lắng bên ngoài của bình tĩnh lại.

      Dĩ nhiên còn có đôi môi khả ái khéo léo kia của nàng, cùng với nụ cười cong cong duyên dáng, đo đỏ mềm mềm làm người ta muốn tận tình thưởng thức, nhớ lại cảm giác tuyệt vời khi hôn nàng, lập tức giống như có luồng điện lẻn vào khắp thân thể của .

      Dục vọng mãnh liệt của đối với nàng luôn làm cho ứng phó kịp.

      vốn cho là đây chẳng qua là dục vọng đơn thuần, tìm nữ nhân tới phát tiết cái là được rồi, nhưng lại phát mình chỉ muốn có mình nàng.

      Chỉ là mấy lần trộm hương nay thể thỏa mãn được , khỏi nghĩ đến bờ ngực sữa non mịn bị thức tỉnh trong lòng bàn tay của , điểm màu hồng căng lên đứng thẳng, chờ đợi thương ....

      Nữ nhân đáng chết, tại sao vẫn chưa trở lại, rốt cuộc nơi nào?

      Tối hôm nay nhất định phải hấp dẫn nàng, để cho nàng nằm ở chiếc giường vừa lớn vừa mềm của mình, phụng bồi mình tới trời sáng.

      Nếu như nàng mở miệng muốn chịu trách nhiệm, có lẽ suy tính.

      Vừa lúc đó, người mà chờ đợi rốt cục trở lại.

      che giấu được nội tâm mừng rỡ chuẩn bị nghênh đón, lại phát người trở về phải chỉ có mình Song Hỷ mà bên cạnh còn theo người, lập tức cảm giác như mình từ Trời cao bị hung hăng ném vào trong Địa ngục.

      nhanh chóng mình vào trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người lưu luyến rời ở trước cửa.

      cảm giác bị phản bội tràn đầy trong lòng của , làm cho muốn giết người.

      "Ông chủ, cám ơn ông, trễ thế này còn đưa ta trở về."

      " nên khách khí, mới vừa rồi làm cho nương sợ hãi.  Nghịch tử của ta cũng là, ra ngoài xem như mất, quay về lại xem như là mừng rỡ nhặt được.  Ta cũng mấy năm nay gặp nó. Nó bảo là muốn ra ngoài học kỹ thuật cái gì đó, muốn kinh doanh cùng ta trong quán rượu như thế, ngờ khi vừa mới trở về lễ phép với nương rồi.  là mất thể diện."

      "Ông chủ, ông nên như vậy, có lẽ huynh ấy ở bên ngoài gặp phải chuyện vui gì đó mới có thể uống quá nhiều rượu như thế. Ta để ý, hơn nữa ta cũng có sao! Ông chủ, phải ông cũng lo cho ta mà bị thương sao?”

      Ông chủ quán rượu nhìn tay phải bị thương của mình, bất đắc dĩ cười cười, " có chuyện gì. Đúng rồi, hôm nay là ngày lãnh lương, bị thằng nghịch tử đó nháo loạn cả buổi, quên đưa cho nương.”

      "Ác!" Oa! Tới kỳ lãnh lương rồi, nhưng, tháng mới đây qua? Thời gian qua mau.

      Ông chủ quán rượu lấy ra tiểu hồng bao, sau đó đưa cho nàng, "Ta dùng bao tiền lì xì đưa nương để trông vui mắt.  Nếu như nương biểu tốt, ta giúp nương tăng lương."

      "Cám ơn ông chủ."

      "Mau vào thôi! Ta nghe nương lén ra ngoài để làm thêm việc. Chủ nhân của Mai vương phủ cũng rất giàu có nha! Tại sao nàng còn thiếu tiền?"

      "Bởi vì ta nợ ......" Song Hỷ đem tất cả mọi chuyện với ông ấy, nếu ủy khuất này có ai có thể lắng nghe, rất thống khổ.

      Bất quá nàng chưa với ông chủ quán rượu nàng là con của Huyện thái gia, nếu hại phụ thân mất thể diện.

      " ra là như vậy. Đúng rồi, nếu như nương muốn giải quyết vấn đề này, có thể đến chỗ này tìm người này." Ông chủ quán rượu lấy từ trong ngực ra thẻ bài nho , phía viết "Túy ông lâu", còn có địa chỉ cùng thời gian kinh doanh.

      "Oa! Rất cám ơn ông! Nơi này là chỗ yên hoa phải ?"

      " phải, đây là nơi đặc biệt kinh doanh rượu, bên trong có ba vị tửu quốc danh hoa. Chẳng qua, gần dây Nhị nương vừa mới mất tích, tại do đại nương trở lại chủ trì.  nương có thể đến đó, xin nàng ấy giúp tay, nhưng nàng ấy ra điều kiện với nương, nương muốn đồng ý hay cũng được, miễn cưỡng."

      "Vâng, ta biết."

      "Vậy ta về trước, nương cũng vào nhà nhanh !"

      "Ừ!"

      Song Hỷ vui vẻ phất tay tạm biệt ông chủ quán rượu, sau đó nhìn tấm thẻ bài trong tay, đem cất giữ cẩn thận, chuẩn bị tìm thời gian bái phỏng vị đại nương kia.
      Tồn Tồn, Haruka.Me0Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :