1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mị Công Tử - Lâm Uyển Du

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khánh Linh

      "Vương gia, ăn cơm ạ."

      Bận rộn đến tối trời tối đất, nam nhân nghe bên tai truyền đến thanh sợ hãi, nhịn được phất tay cái, "Cút."

      Những lời như thế tuyệt ngoài dự tính của Song Hỷ, trước kia nghe quen, tại phát chỉ cần nghiêm túc nghe là được.

      từ sau khi đùa giỡn với nàng buổi sáng, dường như vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách cho đến bây giờ, hề nhúc nhích.

      Phụ thân người sử dụng trí óc là cực khổ nhất, bởi vì thể lực có thể bổ sung rất dễ dàng, nhưng đầu óc mà bị suy nhược cần phải có thời gian rất lâu mới có thể khôi phục.

      Nàng quyết định nhất định phải làm cho ăn đủ no, bởi ăn no rồi mới có thể tiếp tục công việc.

      Song Hỷ cầm món cháo hải sản nấu tỉ mỉ trong tay, lẳng lặng tiêu sái đến bên cạnh Mai Đan Thanh, sau đó dùng thìa múc miếng, thổi cho nguội.

      Lúc này, ngay cả đầu cũng hề ngẩng lên, hoàn toàn xem nàng như khí.

      Như vậy tốt hơn.

      "Tới đây nào, ngươi cứ tiếp tục bận rộn, mở miệng ra là được rồi." Nàng dùng ngữ điệu dụ dỗ muội muội thích ăn cơm của mình, ôn nhu .

      giống như rất chuyên tâm suy tư điều gì đó, ngẩng đầu lên liếc nàng cái, liền há mồm ra, để cho nàng đút từng miếng từng miếng cháo vào.

      Bút trong tay chưa hề dừng lại, thìa đưa lên miệng cũng hề dừng lại.

      Vốn định vào, Tứ Nương vừa nhìn thấy, lập tức dừng bước, khiến cho bọn nha hoàn theo sau bà thiếu chút nữa té bổ nhào vào người bà.

      "Tứ Nương, sao vậy?" Tiểu Quang vội vàng bảo vệ cái mâm trong tay, tránh cho thức ăn nghiêng ngả.

      "Suỵt! Chúng ta ra ngoài trước !"

      "Dạ?"

      Mọi người vẫn chưa hiểu tình huống ra sao, Tứ Nương đem các nàng đẩy tới bên cửa sổ, lập tức, bên cửa sổ bổng dưng thêm sáu đôi mắt len lén nhìn tình cảnh bên trong, ánh mắt mọi người khỏi cũng mở to.

      thể nào? Mấy ngày nay Vương gia thích ăn bất cứ gì, nay chẳng những ăn, mà hơn nữa còn giống như tiểu hài tử, để cho nha hoàn mới tới đút.

      Nhất là tiểu Quang, nàng rất cảm tạ Song Hỷ, bởi vì ban đầu chính là Song Hỷ giúp nàng trần tình, nàng mới bị xử phạt theo gia quy, vậy tỷ ấy còn bị nàng liên lụy phải bưng nước rửa chân cho Vương gia mỗi ngày.

      Đối với Song Hỷ vô hạn cảm kích, còn có người khác.

      Song Hỷ ngoan, quả nhiên uổng công Tứ Nương thương con, tại cũng có thể hảo hảo chiếu cố Vương gia, sau này bà cần lo lắng nữa.

      "Các ngươi đến phía trước làm việc ! Nơi này giao cho Song Hỷ là được rồi."

      Từ đó về sau, chỉ cần chuyện có liên quan đến Mai Đan Thanh, tất cả mọi người : giao cho Song Hỷ là được rồi.

      Cứ như vậy, Song Hỷ ở Mai vương phủ bắt đầu cuộc sống mới......

      "Song Hỷ!"

      "Có!"

      "Ta muốn tắm, nàng cõng ta đến đó."

      Nàng là nương nha! Làm sao cõng?

      "Ta......"

      "Còn mạnh miệng, rốt cuộc ai là chủ tử!" Mai Đan Thanh nhịn được gầm .

      "Vâng"

      Tranh cãi cùng với tuyệt đối có kết quả tốt. Song Hỷ thể làm gì khác hơn là khổ sở ngồi chồm hổm, chờ Đại vương gia vô lý đó nhảy lên lưng của nàng, để cho nàng cõng tắm.

      May mắn vô lý đến mức muốn nàng tắm cho .

      Hôm sau ——

      "Song Hỷ!"

      "Có!"

      "Ta muốn ngủ."

      "Vâng"

      "Trước tiên nàng cởi sạch nằm xuống."

      "Cởi hết?"

      "Để cho muỗi trong phòng ta chúng nó ăn no, nếu bọn chúng cắn ta làm sao bây giờ?" chuyện bình thản.

      Lấy thân cho muỗi đốt? là quá hiểm, bộ nghĩ diễn tuồng Nhị Thập Tứ Hiếu sao? (Gương sáng về hai mươi bốn người con hiếu thảo)

      "Thế nào? Có ý kiến gì sao? Nếu ta đến đòi cha nàng trăm vạn lượng đó......"

      "Được, ta ."

      Song Hỷ thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng, để cho muỗi công kích, đợi đến khi đầu bị chích đến sưng đỏ, mới khóc sướt mướt ra mời Mai Đan Thanh vào ngủ.

      "Khóc?"

      Đúng vậy! Nếu ngươi thử ngồi đó để muỗi đốt thử xem! Vừa đau vừa ngứa. Những con muỗi đó dường như do nuôi dạy vậy, hạ miệng tuyệt thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy máu liền hút. Song Hỷ cố nén nước mắt, ở trong lòng thầm lẩm bẩm.

      "Được rồi! Ta ân chuẩn cho nàng hôm nay có thể đến Ôn Tuyền (suối nước nóng) dành riêng cho ta." nhìn chằm chằm vào vết sưng đỏ mũi nàng, thoạt nhìn...... là xấu xí ngây người.

      Ừ...... Nếu nàng biến dạng, cũng làm tổn thương đến ánh mắt của , cho nên đặc biệt thi ân vậy.

      xong giống như đại chủ nhân rộng lượng, bất quá Song Hỷ còn lẳng lặng đóng cửa phòng giúp , sau đó vui vẻ đến ngâm suối nước nóng!

      Chừng mấy ngày kế tiếp, Mai Đan Thanh đều nghĩ ra rất nhiều biện pháp ác liệt để chỉnh nàng, nếu phải là nàng sớm quen tiếp nhận rất nhiều thử thách trong cuộc đời —— Dĩ nhiên, toàn bộ những thách thức này là do cần thiết thu xếp cuộc sống của người thân, học được nhẫn nhục chịu đựng, tinh thần hăng hái tới , giết , tới đôi, chém đôi - cho nên đối mặt với những hành hạ ác ý của Mai Đan Thanh, này cảm thấy có gì mà làm được.

      Ngược lại, nàng lại cho là rất rỗi rảnh, mỗi ngày phải nghĩ cách làm sao để chỉnh người khác chẳng lẽ mệt chết sao?

      Rốt cục có ngày, Mai Đan Thanh cũng nghĩ ra phương pháp có thể chỉnh nàng nữa.

      "Song Hỷ!"

      Bên trong phòng vừa truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, những người nghe được vội vàng thả xuống mọi thứ làm tay, ánh mắt lập tức tìm kiếm thân ảnh Song Hỷ.  Khi thấy có thân thể nhắn xinh xắn vội vội vàng vàng vọt vào nhà chính, mọi người mới thở phào nhõm.

      Song Hỷ tới, tất cả đều sao.

      Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nào biết trong đầu chính đương lại hề vui vẻ chút nào.

      Vừa vào đến bên trong nhà, Song Hỷ liền bị những mảnh giấy vụn đầy đất làm giật cả mình.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khánh Linh

      "Người ta cũng sửa sang lại kỹ lưỡng, ngươi lại ném lung tung nữa rồi." Nàng chu cái miệng nhắn, chuẩn bị nhặt lên những mảnh vụn vương vãi đầy đất, lại bị ngăn cản.

      " cần nhặt, theo giúp ta uống rượu."

      Song Hỷ ngẩng đầu lên, lúc này mới phát vẫn chưa ăn cơm mà lại uống rượu!

      "Ngươi như vậy say, hơn nữa dạ dày rất đau đớn đó!"

      Mai Đan Thanh lười biếng ngã người chiếc giường đặt bên cạnh cửa sổ, trong tay cầm chén rượu, trong ngực ôm vò rượu, người mặc chiếc áo trắng thanh nhã, mái tóc dài mềm mại xõa tung phía sau đầu, thoạt nhìn như bức tranh tiên tử xinh đẹp.

      Song Hỷ lần nữa cảm thán vẻ xinh đẹp của .

      "Song Hỷ, nàng chút xem, có phải ta hết thời rồi ?" Khẩu khí Mai Đan Thanh với nàng mặc dù vẫn cuồng vọng, nhưng ít nhất có chói tai.

      "Ta lắm." Nàng chỉ biết là thuộc loại người cuồng công việc, mỗi ngày đều bận rộn đến rạng sáng mới ngủ, đêm nào cũng như đêm nấy, vậy mà da dẻ của lúc nào cũng xinh đẹp hơn so với bất luận kẻ nào,, là làm cho người ta ghen tỵ chết được.

      Nhưng những lời này tất nhiên nên để nghe được, nếu nhất định lại tức giận la hét ầm ĩ nữa.

      "Nếu sao ta lại thể nghĩ ra bài hát nào hay?" nhất định là hết thời, sau này nếu thể sáng tác được bản nhạc nào nữa làm sao bây giờ?

      tuyệt đối muốn quay về với khiêu vũ nữa, mặc dù khiêu vũ cũng là trong hứng thú của , lại nhiều mới lạ.

      Song Hỷ vốn dĩ cố gắng thu dọn mặt đất, nghe ngữ khí của đúng lắm, vì vậy lại ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn , "Ngươi có khỏe ?"

      " tốt, chút cũng tốt." lại uống hơi cạn sạch chén rượu, sau đó rót đầy chén khác.

      Song Hỷ thả đồ vật trong tay xuống, lẳng lặng tiêu sái đến bên cạnh , đưa tay muốn lấy vò rượu trong ngực .

      "Làm gì đó?" vội vàng ôm lấy vò rượu, để cho nàng cướp .

      "Uống rượu chắc là đem đến linh cảm, mà chỉ làm ngươi nhức đầu." Nàng ôn nhu : " nên uống nữa, ta ca hát cho ngươi nghe có được hay ?"

      "Ca hát?”

      "Đúng vậy! phải mấy ngày trước ngươi có viết ca khúc sao? Để ta tìm chút, ta nhớ có giúp ngươi thu dọn...... A! Ở chỗ này."

      Song Hỷ lấy từ hộc tủ ra tờ giấy, sau đó ngồi ở bên cạnh , bắt đầu nhàng ngâm nga bài hát sáng tác mấy hôm trước, nhất thời, bên trong nhà quanh quẩn tiếng hát ngọt ngào mê hoặc của nàng. Mặc dù vẫn chưa thêm lời ca vào bên trong, nhưng tiếng ngâm nga êm dịu kia cũng làm nên giai điệu du dương.

      Nhưng khi vào trong tai người luôn hài lòng với chính mình, đương nhiên nghe chẳng lọt tai chút nào.  đưa tay muốn đoạt lấy bản thảo trong tay nàng: “Đưa cho ta, thứ rác rưởi này vốn chính là đồ bỏ , phải vứt bỏ."

      "Đừng mà! Ngươi muốn cho ta." Ít nhất đem ra ngoài bán, nhất định kiếm được ít tiền, dù sao nhạc là xuất phát từ tài tử phổ nhạc nổi danh như thế, đương nhiên vẫn nghe hay hơn nhiều so với bài hát bên ngoài.

      " Tại sao ta phải cho nàng?"

      "Bởi vì ngươi cần, tại ta nhặt được là của ta."

      đột nhiên khẽ nở nụ cười, sau đó khống chế được bèn cười to, giống như là nghe được câu chuyện hài hước lắm vậy, làm cho nàng có cảm giác bị cười nhạo.

      "Cười cái gì?"

      "Nàng người có đầu óc đơn giản."

      Ý là nàng đần sao! Song Hỷ thầm nguyền rủa trong đầu. Muốn cười nhạo người khác cứ trực tiếp , còn cố ý quanh co lòng vòng, là tức chết người được.

      "Nếu thế sao? Ít nhất ta phiền não đến độ cần mượn rượu để giải sầu." Nàng xúc động bật thốt lên lời lòng.

      Nàng định giúp thu dọn đống lộn xộn vương vãi đất, lại bị bàn tay bắt được, lôi vào lòng .

      "A!" cẩn thận nên đứng vững, cả người nàng liền ngã vào trong ngực của .  Nàng kinh hoàng hoảng hốt ngẩng đầu lên muốn mở miệng, lại bị bá đạo hôn xuống, lời đến bên miệng của nàng tất cả cũng đều bị ngăn chận.

      Mai Đan Thanh vốn chỉ là tức giận bởi nàng tự cho là đúng, muốn trừng phạt đích đáng tội năng lỗ mãng của nàng, nhưng lại hoàn toàn quên rằng sau lần đầu tiên hôn nàng, hạ quyết tâm vào vết xe đổ lần nữa.

      Bởi vì cảm giác khi hôn nàng tuyệt vời như vậy, dễ dàng là cho nam nhân thể tự chủ được phát nghiện, mà tuyệt muốn làm nam nhân có tự chủ.

      Nhưng mà cần gì phải nhẫn nại chứ? Chú thỏ con ngọt ngào mềm mại nằm trong ngực mình, mặc cho định đoạt, nàng lại phản kháng được, hơn nữa tại đúng lúc cần người đến an ủi, cần có người làm bạn bên cạnh như vậy, sao có thể bỏ qua cho nàng chứ?

      Khi lưu luyến rời khỏi môi của nàng, ánh mắt rơi vào vẻ mặt mơ màng của nàng, đau lòng nhìn nàng vẫn chưa từng biết đến mùi vị của ái tình, mà bản thân lại gần như biến thành thiếu niên mới lớn cái gì cũng hiểu.

      "Nàng đừng tưởng rằng ta gần đây đối với nàng tương đối rộng lượng chút là có thể trèo lên đầu của ta."

      thấp giọng , đôi môi dựa vào nàng gần, hơi thở như lửa nóng phun ở mặt của nàng, làm nàng mê loạn trận.

      Làm ơn , ai lại rảnh rỗi trèo lên đầu của ngồi làm gì, nàng đâu phải là khỉ!

      "Ta hề nghĩ như vậy, ta chỉ hi vọng ngươi có thể nhõm chút.  Cho dù là thiên tài, cũng có lúc tạm thời có linh cảm, nghỉ ngơi chút tốt hơn, cần phải dùng men say để chuốc mê mình, đó là phương pháp mà người vô dụng dùng để trốn tránh." Mặc dù nàng biết mình nên nhiều như vậy, nhưng thấy có người thương thân thể bản thân mình, nên nàng thể nhịn nổi.

      "Ác? vậy là nàng quan tâm ta đó sao?" vươn tay, chậm rãi vuốt ve mặt của nàng.

      Song Hỷ cảm giác được mình sắp hô hấp được.

      Khuôn mặt xinh đẹp dựa vào gần như vậy làm cho nàng cảm thấy ý loạn tình mê.

      là đẹp!

      Nàng thể thốt thành lời, chỉ có thể nhàng gật đầu cái.

      "Tại sao? Chẳng lẽ......" nhàng hôn chóp mũi xinh xinh của nàng chút, thanh khàn khàn khêu gợi hỏi: "Nàng ta?"

      Mới đầu nàng còn bị mê hoặc bởi vẻ xinh đẹp quyến rũ của , vẫn chưa phản ứng kịp theo lời của , nhưng khi những lời này của chậm rãi truyền đến lỗ tai, lại truyền tới trong não, nàng nhịn được mở to hai mắt, vội vàng đẩy ra.

      ", suốt đời này ta cũng ngươi."

      Nàng xong, dư vang vọng ở trong phòng, sau đó là hoàn toàn yên tĩnh, muốn nghe là chuyện rất khó.

      Đột nhiên, đôi tay bấm ở cổ của nàng, buộc nàng thể đối mặt .

      Nàng muốn lên tiếng kêu to, nhưng nhìn đến vẻ mặt lãnh đáng sợ giống như Dạ Xoa của , nàng thể thốt thành lời.

      "Nàng gì? lại lần nữa xem."
      Tồn Tồn, Huệ Nguyễnlinhdiep17 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khánh Linh




      Nàng nào dám lập lại lần nữa chứ, hơn nữa nàng cũng có biện pháp năng, bởi vì bàn tay bấm ở cổ nàng kiên định, tràn đầy uy hiếp như vậy, chỉ cần tiếp tục dùng sức cái, nàng nhất định chết chắc.




      "Ta...... Ta......"




      "Nàng cho là nàng rất đẹp sao? Ta làm sao có thể thích nàng? Hơn nữa cho dù nàng ta đến thất điên bát đảo, ta cũng thèm đón nhận nàng đâu.”




      hừ lạnh tiếng, sau đó buông tay ra, để cho nàng có thể hô hấp ngắn ngủi.




      ràng thấy cơ hội sống sót, nàng đáng lẽ nên thừa cơ hội này chạy trốn nhanh, thế mà lại thể khống chế được miệng mình bật thốt lên, "Dù sao ý định ban đầu của ta khi tới nơi này chỉ là muốn bồi thường lại lỗi lầm của ta, phải là tới chuyện đương, chỉ cần ta trả lại đủ tiền, lập tức rời ."




      "Chẳng qua chỉ là trả tiền lại sao?"




      Dung nhan xinh đẹp của đóng lên lớp băng lạnh lẽo, cho dù có ánh mặt trời chiếu nóng cũng thể nào làm tan nổi, Song Hỷ biết mình lại chọc giận .




      "Nếu sao?"




      Mặc dù biết rằng lời nàng , nhưng hiểu vì sao lại tức giận ghê gớm.




      Chẳng lẽ hề có chút lực hút nào để có thể mê hoặc đầu óc nàng đến choáng váng hay sao?




      phải lúc nào cũng hài lòng với bề ngoài của mình, bởi vì nó có đôi chút giống nữ nhân, nhưng điều đó có nghĩa là dáng dấp của xấu xí khó coi, hơn nữa còn tài hoa như vậy, những thứ này đều là điều kiện làm cho nam nhân hâm mộ, nữ nhân ái mộ, cũng là nguyên nhân khiến luôn muốn gì được đó.




      Bây giờ tiểu nữ nhân này sao lại khác người thế? Còn nàng là bất đắc dĩ mới đến!




      "Nàng phải biết rằng nếu như theo ta được hưởng vinh hoa phú quý vô tận.  Nếu ta ở trước mặt Hoàng Thượng tốt vài câu giúp cha nàng, cha nàng lập tức có thể trở thành tâm phúc của Hoàng Thượng đấy!"




      "Đừng ăn lung tung, ngươi định cười ta ngu ngốc đấy à! Ai mà biết Hoàng Thượng hạ chỉ cho phép ngươi khiêu vũ, chứng tỏ ngài ấy rất tức giận ngươi, làm sao có chuyện nghe lời ngươi cơ chứ?”




      cười khẽ, tay cuốn vòng sợi tóc vương vãi bên má của nàng, "Tiểu ngu ngốc, tưởng bắt nọn ta dối để chê cười nàng ngu ngốc nữa à.  Nàng ngốc đến mức cũng biết mình chuyện mâu thuẫn ở chỗ nào sao?"




      "Có à?"




      "Hoàng Thượng cho phép ta khiêu vũ, là bởi vì ta nhảy cho ông ta xem nên ông ta tức giận, nhưng nếu ta nhảy cho ông ta xem, nàng nghĩ xem, ông ta như thế nào?"




      "Hừ! Đừng gạt ta, ngươi cho rằng ngươi to hơn Hoàng Thượng sao mà có thể khống chế ?"




      "Chuyện quốc gia đại nhất định, nhưng mà nếu như ta có ý chuyện giết chết Huyện thái gia nho chẳng có gì khó khăn cả."




      Song Hỷ dùng sức giật lại tóc mình từ trong tay , sau đó thở phì phò muốn bỏ , nhưng lại bị kéo trở về.




      " cho phép ."




      "Ta nghĩ rằng lòng dạ của ngươi hư hỏng đến mức độ này, nếu biết sớm vừa rồi ta cũng cần có lòng tốt an ủi ngươi, cứ để ngươi tự dìm chết mình trong men rượu .  Kết quả là sao, kết quả là ngươi cư nhiên lại đem cha ta ra uy hiếp ta như vậy. Chẳng lẽ ta thể lấy ngươi làm chồng sao?"




      lạnh lùng cười, "Ta vốn là phải người tốt gì cả."




      "Ngươi dĩ nhiên phải." Nàng giận dỗi nên mới như vậy.




      "Ta cũng cưới nàng."




      "Ngươi cái gì?" Nàng mở to mắt, tức giận nhìn chằm chằm, "Như thế cũng được sao? Nếu như ta muốn vinh hoa phú quý, ta sớm vào cung, ít nhất ta cũng có thể làm quý phi nương nương, tốt hơn nhiều so với việc làm tình nhân của ngươi, hơn nữa còn có người phục vụ, tôn kính. Cứ cho là dáng vóc của ngươi vô cùng xinh đẹp sao? chút nam tử khí khái cũng có, ta thích Mãnh Nam có thể bảo vệ ta, để cho ta có cảm giác an toàn, chứ phải loại Phượng Hoàng trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi."




      vừa xong, nàng dùng sức đẩy ra, nổi giận đùng đùng định ra ngoài, thèm quay đầu nhìn lại, chứng tỏ rằng nàng còn gì để nữa.




      "Ai cho phép nàng ? Nàng quay lại cho ta, dám mạnh miệng với ta à, ta với nàng còn chưa......"




      thèm để ý đến tiếng rống giận dữ sau lưng, Song Hỷ còn muốn quan tâm đến thứ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên nam nhân vô lễ bá đạo này.




      Bất tri bất giác tới cửa lớn, nàng ngơ ngẩn nhìn dòng người nhộn nhịp qua lại, đột nhiên rất muốn về nhà thăm những đệ đệ muội muội của mình chút.




      Nghĩ thế, bước chân của nàng cứ thế ra ngoài.




      Nàng chú ý rằng sau lưng mình có người từ đầu đến cuối vẫn luôn theo nàng.  Thấy nàng ra khỏi cửa, hai tay nhịn được chậm rãi nắm chặt.




      "Muốn cút , ta cần." Mai Đan Thanh tức giận bỏ lại những lời này, quay đầu bỏ vào nhưng vẫn còn hung hăng trợn mắt liếc nhìn bóng lưng nàng biến mất trước mặt mình, dáng vẻ giống như là bị người mình thương nhất phản bội, lại quay trở lại phòng uống rượu giải sầu.




      Trong miệng ngừng mắng nữ nhân kia có lương tâm, nhưng cái muốn mắng nhất chính là tại sao mình lại thống khổ như vậy khi bị nàng cự tuyệt?




      có thể dùng cách Bá Vương ngạnh thượng cung (chiếm đoạt) bởi tin tưởng rằng đến cuối cùng rồi nàng cũng vui vẻ mà thừa nhận: có thể mang đến cho nàng sung sướng hoan ái nam nữ mà trước nay nàng chưa từng biết đến, nhưng tại sao từ đầu đến cuối lại giống như hổ giấy điên cuồng la hét uy hiếp nhưng lại hạ thủ được?




      Cái gì, Mãnh Nam ư? cũng có thể rất mạnh mẽ nha! Nữ nhân nào sau khi lên giường với luôn khen ngợi mạnh mẽ có thừa!




      Có lẽ tại cảm thấy thống khổ như vậy là do hề muốn nàng.




      Nếu quả như muốn nàng, tìm được an ủi người nàng, có cái cảm giác thống khổ như thế.




      nhiều năm như vậy, lại lần nữa cảm nhận được thống khổ khi bị cự tuyệt mà thể chiếm được.




      Ác quỷ trong cơ thể mà cho rằng biến mất từ lâu dường như lại rục rịch chuẩn bị trỗi dậy, chờ mềm yếu mà đột phá kiềm chế của , lần nữa phách lối cuồng vọng khống chế tất cả mọi thứ của .




      Tất cả những thứ này đều là bởi vì nữ nhân đáng ghét đó!
      Tồn TồnHuệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương thứ năm

      #339966;Edit: Quảng Hằng

      #339966;Beta: Khánh Linh


      <img class="alignnone wp-image-12709" title="4_flowers_rose_027" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/04/4_flowers_rose_027.jpg" alt="" width="590" height="393" />

      Trong gian đại trạch rộng lớn vang lên những tiếng binh bang lách cách, sau đó hai nha hoàn tông cửa xông ra, bay ngay phía sau là bình hoa quý giá thời Minh, rơi mặt đất bể tan tành, biến thành phế vật chút giá trị.

      "Vẫn còn phát giận à?" Tứ nương đứng cách cửa xa, thở dài , vừa an ủi bọn nha hoàn bị liên lụy bởi chủ tử tức giận,

      "Đừng khóc, đừng khóc, Vương gia chắc là có linh cảm nên tâm tình tốt. Dù sao tháng cũng có mấy lần như thế mà, các ngươi đừng để ở trong lòng."

      "Nhưng mà Vương gia hề hét to với Song Hỷ như thế bao giờ, còn với chúng tôi ngài lại đập đồ quăng ném.”

      Tiểu nha hoàn đáng thương khóc sướt mướt nhìn Tứ Nương khóc lóc kể lể.

      Tứ Nương suy nghĩ chút, hình như đúng là như vậy!

      "Song Hỷ đâu?" Tứ Nương hỏi tiểu nương vẫn còn đứng đó khóc, thoạt nhìn cũng biết nàng bị tính xấu của Vương gia dọa sợ chết khiếp.

      "Nàng ấy ra ngoài." Tiểu Ô thút thít .

      nha hoàn khác là tiểu Quang gật đầu cái, "Song Hỷ tỷ tỷ nàng có chuyện ra ngoài, có thể đến chiều mới có thể trở lại, cho nên mới bảo chúng tôi đến phục vụ Vương gia."

      ra là như vậy, Tứ Nương biết vấn đề ở nơi nào.

      "Ngươi nên nhanh chóng tìm Song Hỷ trở lại ! Nếu Vương gia có thể gây tai họa đến tối mất." Hoặc là gây náo loạn cho đến khi người nào đó xuất trước mặt mới có thể cam tâm.

      "Phải" Hai người giống như là chạy nạn, nhanh chóng rời khỏi trường.

      Tứ Nương nhìn căn phòng hoa lệ sang trọng trước mặt, mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình bất an của người ở bên trong đó.

      Bất an chăng?

      Lo lắng chăng?

      Sợ chăng?

      Thích người đến mức chỉ cần người ấy vừa rời khỏi bên cạnh mình, chỉ khắc thấy được, liền nóng nảy, đứng ngồi yên sao?

      Ai! Song Hỷ à Song Hỷ, nàng có biết nàng bây giờ trở nên quan trọng đến mức nào ?

      Trong lúc mọi người vội vã tìm Song Hỷ, nàng cũng rất phiền não tiêu sái thẳng về Mai vương phủ, trong lòng suy nghĩ, phải làm sao mới có thể nhanh chóng hoàn trả lại số tiền mà nàng nợ tên Đại Ma Vương đó?

      Nhưng chỉ vì vài cái bánh chưng mà nợ đến trăm vạn lượng, là rất nhiều tiền! Nàng bây giờ còn trong tình trạng thiếu thốn, làm sao mới có thể dư tiền đây?

      Mới vừa về đến nhà, nàng phát ba vị di nương mua chút quần áo mới cho đệ đệ muội muội, trong nhà lại có tiền, mà phụ thân lại phải vào kinh để gặp Vua......

      Tại sao yên ổn lại bị gọi vào cung chứ? Chẳng lẽ là nam nhân kia lại gì đó đến trước mặt Hoàng Thượng sao?

      Song Hỷ rất lo lắng, nhưng lại nghĩ đến cha đàng hoàng như vậy, Hoàng Thượng nhất định tin tưởng kế khích bác ly gián của nam nhân kia trái tim cũng đỡ nặng nề chút.

      Điều duy nhất phải làm nay là nhanh chóng giải quyết xong món nợ với tên kia, nên gây thêm phiền lụy gì cho cha mình mới được

      được nửa đường, nàng nhìn thấy quán rượu ven đường có đống chén dĩa lớn có ai rửa, nàng suy nghĩ chút, quyết định bước đến rửa sạch đống chén dĩa đó.

      "Ai nha! nương, tại sao nương lại rửa chén?"

      "Ông chủ, có phải ông thiếu người làm công ? Tôi rất chăm chỉ, có thể giúp tay."

      "Đúng là có thiếu! Nhưng......" Ông chủ ngần ngại khi nhìn thấy thân Song Hỷ măc y phục xinh đẹp, vừa nhìn biết nàng thuộc hàng thiên kim tiểu thư, tại lại chạy tới rửa chén......

      Chẳng lẽ là bởi vì cảnh nhà quá sa sút chăng?

      ra ông chủ này làm sao biết được, y phục xinh đẹp người Song Hỷ là do Mai Đan Thanh cưỡng ép đưa, cũng phải bởi vì có lòng tốt, mà là ngại nàng ăn mặc quá túng thiếu, xứng với , làm mất mặt mũi của .

      Mặc dù rất tức giận, nhưng Song Hỷ vẫn bị cưỡng bách nhận lấy.

      Ông chủ quán rượu luôn rất đồng tình cũng rất tôn kính khi thấy người gặp phải khó khăn biết dựa vào chính sức lực của mình đứng lên, mà tiểu nương này cư nhiên ngại loại công việc rửa chén ti tiện này, đứa trẻ ngoan.

      " nương rất cần công việc này sao?"

      "Vâng,vâng, vâng!" Liên tiếp vâng dạ và gật mạnh đầu, mãnh liệt biểu đạt khát vọng của nàng.

      "Được, ta bạc đãi nương. Lúc nào nương có thể tới nhận việc?"

      "Tôi chỉ có thể tới đây vào buổi tối." Bởi vì sáng sớm, nàng còn phải giúp vị Vương gia bốc đồng kia bưng nước rửa chân.

      " thành vấn đề, buổi tối ta nhiều khách nhất, rất cần có người phụ giúp. nương tối mai cứ tới đây !"

      "Cám ơn ông chủ." Song Hỷ vui vẻ hướng ông chủ tửu quán cúi người chào, sau đó hưng phấn trở về Mai vương phủ.

      *************************



    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương thứ năm

       

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khánh Linh




      "Song Hỷ, tỷ đâu vậy?"




      "Đúng vậy đúng vậy! Tỷ sắp hại chết chúng tôi rồi."




      "Tỷ biết hôm nay tất cả chúng tôi đều sống bằng chết, tỷ còn có tâm tình rảnh rỗi ra ngoài dạo sao?”




      Song Hỷ vừa vào cửa, liền bị đám nha hoàn vây chung quanh, mỗi người góp câu làm cho Song Hỷ trong lúc hỗn loạn chỉ biết gật gật đầu.

      Mai Đan Thanh tức giận sao?




      Vậy nàng cũng muốn tránh xa chút.




      "Ta hôm nay nghỉ, có chuyện gì ngày mai hãy ." Song Hỷ vội vàng xoay người muốn tránh trở về phòng mình, nhưng những người khác làm sao có thể bỏ qua cho nàng được!




      Con cọp trong Mai vương phủ muốn ăn thịt người, đương nhiên là phải đem tế phẩm xinh khả ái này dâng lên tận miệng rồi.




      "Đợi ! Hôm nay ta nghỉ đây!"




      "Chủ nhân muốn gặp tỷ, tỷ nhất định phải để cho ngài ấy nhìn thấy, làm sao có thể thả tỷ được cơ chứ?" Mọi người hai lời, lập tức lôi kéo đem Song Hỷ đẩy đến trước cửa phòng của chủ nhân.




      Ác ác! Tình hình dường như rất nguy hiểm nha. Song Hỷ thấy đống mảnh vụn ngoài cửa, giống như vừa bị cuồng phong quét qua.




      "Ta...... Ta...... A......" còn chưa xong, Song Hỷ liền phát vật gì đó bị người trong phòng ném ra bên ngoài.




      "Cút!"




      Lần này vật đó chính xác đập trúng vào mặt của Song Hỷ, lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành.  Nàng cảm thấy lỗ mũi đau nhức dữ dội lại có thứ gì đó dính dính chảy xuống.




      Nàng đưa tay sờ ——




      "Song Hỷ, mũi của tỷ chảy máu rồi!" Tiểu Ô lớn tiếng hét lên, tất cả mọi người cũng đều luống cuống tay chân.




      Vừa lúc đó, người bên trong phòng vội vã xông ra ngoài, thấy hai tay Song Hỷ che mũi, vội vàng chạy đến trước mặt nàng.




      "Sao vậy?"




      Những người khác vừa thấy Mai Đan Thanh ai cũng sợ tới mức lui hết về phía sau.




      thèm quan tâm đến phản ứng của những người khác, đưa tay kéo tay Song Hỷ ra, nhìn thấy máu mũi tuôn ngừng, lại vội vàng nắm hai tay nàng che mũi nàng lại.




      "Ngẩng cao đầu lên." Mai Đan Thanh cáu kỉnh ra lệnh, sau đó ôm lấy nàng nhanh chóng ra ngoài.




      "Muốn đâu?" Song Hỷ hỏi.




      "Tìm đại phu." muốn tìm Vương đại phu trong thành.




      Nếu là ngã bệnh đều gọi ngự y vào phủ để chẩn bệnh, đây là ân sủng Hoàng Thượng dành cho .  Nhưng nhìn thấy Song Hỷ máu chảy ngừng, kịp đợi ngự y tới.




      Nhanh chóng vọt tới phòng khám bên trong thành, ngoài cửa còn có rất nhiều bệnh nhân chờ đợi được chẩn bệnh, nhưng Mai Đan Thanh lại ngang ngược ôm Song Hỷ bước vào, sau đó cẩn thận đem nàng đặt trước mặt của đại phu.




      Vương đại phu sửng sốt chút, mới hỏi: "Vị nương này ——"




      "Ta phải là nương." Mai Đan Thanh tức giận cắt ngang lời của .




      "Xin lỗi." Nghe được thanh của cũng biết phải là nương. Vương đại phu trong lòng suy nghĩ, nhưng cũng nhịn được cảm thán dung nhan xinh đẹp của vị nam tử trước mắt này, là người xinh đẹp nhất mà ông ta từng thấy.




      " cần xin lỗi, lập tức giúp ta chẩn bệnh cho nàng."




      Mai Đan Thanh vô cùng khẩn trương, gầm lên tiếng, vẻ mặt của làm cho những bệnh nhân khác vốn định kháng nghị, nhưng miệng mới mở ra được nửa liền quyết định ngậm chặt lại.




      Mỹ nam tử trước mắt này thoạt nhìn dáng vẻ phải là dễ trêu vào, hơn nữa người mặc y phục hoa lệ quý phái, có lẽ là xuất thân từ gia đình danh giá giàu có.




      Nên im lặng là tốt nhất, huống chi nhìn dáng vẻ rất nóng nảy lo lắng của , trong ngực đối với phải là rất quan trọng rồi!




      "Đừng hung dữ với người khác mà......" Mũi Song Hỷ rất đau, mở miệng phát ra thanh cũng thay đổi rất kỳ quái.




      "Được, ta hung dữ."




      Mai Đan Thanh quay đầu nhìn về phía Vương đại phu lộ ra vẻ mặt ôn hoà, nhưng trong đôi mắt vẫn mang theo nụ cười : "Đại phu, van cầu ngươi trị cho nàng nhanh lên chút."




      Vương đại phu gật đầu cái, vội vàng kiểm tra thương thế của Song Hỷ.




      "Thiệt là, ai lại tàn nhẫn vậy, có thể xuống tay nặng như vậy, là bị thứ gì đập vào thế?"




      Vương đại phu hỏi Song Hỷ, Song Hỷ nhìn Mai Đan Thanh, Mai Đan Thanh nhìn trần nhà, sau đó miễn cưỡng : " Ngọc Như Ý mà Hoàng Thượng ngự ban cho."




      Lời này vừa ra, tất cả mọi người đồng loạt hít vào hơi sâu.




      Vật mà Hoàng Thượng ngự ban còn dám cầm lên để ném dọa người!




      Vương đại phu bây giờ cũng dám chậm trễ, nếu là đắc tội quan to hoặc kẻ có quyền thế này, vậy ông ổn rồi.




      Nhìn thấy Vương đại phu tỉ mỉ chẩn đoán thương thế cho Song Hỷ xong, Mai Đan Thanh vẫn yên lòng lên tiếng hỏi: "Chắc chắn như vậy là được rồi sao? cần kê toa chút thuốc bổ gì sao?"




      "Đúng vậy, ra nếu như muốn để cho vết thương mau chóng lành lại, có thể tăng thêm loại dược hiệu mạnh nhất......"




      "Bất kể cái gì cũng được, tiền là vấn đề."




      " cần, từ từ khỏi mà." Mũi Song Hỷ bị băng bó, thanh chuyện là tức cười.
      Tồn Tồn, Haruka.Me0Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :