1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mệnh Phượng Hoàng - Hoại Phi Vãn Vãn (Full 4 Tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29.2
      Beta: Thanh Lam


      Thái hậu khẽ "hừ" tiếng, : "Ai gia cũng muốn tin ngươi, có điều đời này của ai gia chưa bao giờ làm chuyện gì mà nắm chắc."
      Ta ngước nhìn bà, có chút kinh ngạc, chỉ thấy bà gọi lớn ra bên ngoài: "Thiển Nhi!"
      Lập tức có tiếng bước chân chạy vào, tiếp đó, giọng Thiển Nhi từ ngoài cửa vọng vào: "Có nô tỳ, Thái hậu có gì sai bảo?"
      Bà khoát tay ra hiệu cho nàng ta vào, ghé tai nàng ta hồi. Ta trông thấy mắt Thiển Nhi hơi mở to, sau đó gật đầu rồi vội vàng lui xuống.
      Chỉ lát sau, nàng ta trở lại, tay cầm chiếc hộp bằng gỗ, cung kính dâng cho Thái hậu.
      Thái hậu vẫy tay để nàng ta lui ra rồi lại : "Đúng rồi, ngươi tới Trữ Lương cung, cho Quyến Nhi biết, phải đổi lại lư hương lần nữa."
      Quyến Nhi là người hiểu chuyện, chỉ cần như thế, chắc chắn nàng ta hiểu được vấn đề.
      "Vâng!" Thiển Nhi thưa vâng rồi lui xuống.
      Ta bình tĩnh trở lại, thấy Thái hậu cẩn thận mở chiếc hộp trong tay, bên trong đó là lớp lót màu đỏ, đặt viên thuốc màu nâu. Trong lòng sửng sốt, ta kinh ngạc nhìn người trước mặt.
      Bà lấy viên thuốc ra, đưa cho ta, : "Hôm nay ai gia giết ngươi nhưng cũng an tâm, ngươi uống cái này !"
      Ánh mắt dừng lại viên thuốc trong tay bà, trong lòng ta đây chắc hẳn là thuốc độc, nhưng lập tức phát độc. Thái hậu muốn khống chế ta.
      Hít sâu hơi, ta do dự, cầm lấy viên thuốc, nuốt vào bụng rồi ngước lên cười, : "Nếu Thái hậu an tâm, vì sao giết luôn thần thiếp?" Nếu bà muốn giết ta, tìm cái cớ phải chuyện khó.
      Dường như Thái hậu hề nghĩ ta dứt khoát như thế, bà bỗng sững người, lát sau mới đứng thẳng dậy, : "Ai gia cần ngươi sống."
      Cần ta sống...
      Ta nhìn bà với ánh mắt khó hiểu, sao lời của bà lại khiến ta cảm thấy kỳ lạ như thế?
      "Đứng lên !" Bà quay người , lạnh lùng .
      Ta đứng dậy, lại nghe thấy bà . "Từ nay về sau, nếu ngươi yên phận dù chỉ chút, ai gia tha cho ngươi."
      "Thần thiếp xin ghi nhớ!"
      Bà tiến lên vài bước, chậm rãi đưa tay lướt qua lư hương trước mặt, cơ thể hơi run lên. Lâu sau bà lại thở dài, : "Hoàng thượng đăng cơ đến năm thứ tư mà vẫn chưa có hoàng tự, giờ ai gia lại đích thân hại chết cái thai trong bụng Diêu Thục phi, ai gia hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của Hạ Hầu gia!"
      "Thái hậu..." Ta hiểu tâm trạng của bà, bà cũng còn cách nào khác mới phải ra hạ sách này. Nếu lần này người mang thai phải là Diêu Thục phi, như vậy tất cả đều tốt đẹp, với Thái hậu, đó cũng là chuyện vui mừng. Chỉ đáng tiếc...
      Ta nghĩ, bà định để Quyến Nhi quay trở lại, cùng là chuyện, bà cho phép lặp lại sai lầm.
      Bà chán nản cười tiếng, vẫn quay lại, chỉ : "Nhưng mà Đàn Phi này, ngươi cũng khiến ai gia hoảng hốt đấy! Ai gia nghĩ rằng Hoàng thượng đột nhiên từ Thượng Lâm uyển hổi cung, chắc chắn ngươi oán hận Thục phi. Ai gia còn sợ ngươi ra tay làm hại con của Thục phi."
      Lưỡng lự lát, ta : " dám giấu người, thần thiếp đương nhiên phẫn nộ trong lòng, thế nhưng, thần thiếp từng hứa với Hoàng thượng, chỉ cần là con của người, thần thiếp làm hại." Đây là lời hứa của ta với Hạ Hầu Tử Khâm hôm ấy, phải câu thề thốt giả dối, giờ cho Thái hậu biết cũng chẳng hại gì.
      Cuối cùng, bà kinh ngạc quay lại nhìn ta, đột nhiên cười, : "Ai gia nhìn nhầm ngươi rồi!"
      Nhìn nhầm ta? Ha, bà cho rằng ta phải người hiền lành như thế sao?
      Thái hậu nhìn ta lâu rồi khoát tay, : "Thôi vậy, ngươi về ! Hoàng thượng tối nay ghé qua Cảnh Thái cung."
      Thoáng kinh ngạc, hóa ra Thái hậu biết chuyện Hạ Hầu Tử Khâm tới Cảnh Thái cung? Ý của bà, ta đương nhiên cũng hiểu được.
      Ta gật đầu, : "Vâng, thần thiếp về ngay đây! Chuyện thần thiếp tới Hy Ninh cung, Hoàng thượng cũng biết. Thần thiếp xin cáo lui!" Hành lễ với Thái hậu xong, ta lui ra cửa, đột nhiên nghe thấy bà : " ra thể là thân phận thấp hèn, nếu tỷ tỷ của ai gia làm hoàng hậu của Hoàng đế Gia Thịnh, thân phận của ai gia cũng phải cao quý."
      Bước chân thoáng ngừng lại, ta biết rốt cuộc Thái hậu vậy là có ý gì? Ta cắn răng, quay đầu lại nữa, cất bước thẳng ra ngoài.
      Thái hậu hẳn kiêng kỵ chuyện của tiền triều, đây là lần đầu tiên ta nghe bà nhắc tới chuyện liên quan tới tiền triều, lại còn là chuyện của bà. Đương nhiên ta biết thân thế của bà và hoàng hậu tiền triều, nhưng ta cũng biết, tỷ muội họ, người được gả cho hoàng thượng làm hoàng hậu, người kia được gả cho Vương gia khác họ làm phi. Song ta nghĩ, nếu có Hoàng hậu Minh Vũ của tiền triều, e là bà cũng được làm chính phi của vương gia, đúng ? Người mà lão vương gia sủng ái phải bà.
      Ta lắc đầu, những chuyện này qua rồi, giờ có nghĩ đến cũng vô dụng. Bên ngoài, Thiển Nhi vẫn chưa quay lại, chỉ có Vãn Lương và Toàn công công. Thấy ta ra, Vãn Lương vội vàng, lo lắng chạy tới giọng : "Nương nương, người sao chứ?"
      Ta thoáng sững người rồi khẽ lắc đầu, cười. " sao, hồi cung thôi!"
      Nghe thấy thế, vẻ căng thẳng mặt nàng ta mới dịu , vội gật đầu, : "Vâng!"
      Toàn công công hành lễ với ta. "Nô tài cung tiễn nương nương!"
      Vịn lên tay Vãn Lương, vừa tới cổng Hy Ninh cung ta gặp Thiển Nhi quay về. Nàng ta thấy ta, trong mắt lóe lên vẻ lạ thường, vội nghiêng người sang bên, : "Nô tỳ tham kiến nương nương!"
      Ta chỉ liếc nhìn nàng ta cái rồi lướt qua. Có lẽ Thái hậu sai nàng ta lấy viên thuốc kia tới, trong lòng nàng ta hẳn có kiêng dè. Ha, ra ta cũng chẳng có chuyện gì với nàng ta. Thái hậu khống chế ta, nhưng lôi kéo ta về phía bà rồi.
      Bắt đầu từ lúc bước ra khỏi Hy Ninh cung, Tang Tử ta hoàn toàn là người của Thái hậu, nhưng e rằng chẳng ai biết thực này.
      Trở lại Cảnh Thái cung, ta bảo Phương Hàm gọi hết mọi người tới, căn dặn: "Từ nay về sau, trong Cảnh Thái cung của bản cung, ai được nhắc tới chuyện Diêu Thục phi sảy thai. Việc hôm nay bản cung tới Hy Ninh cung cũng cho phép ai được để Hoàng thượng biết, nếu ai dám nhiều lời, bản cung nhất định tha!"
      "Vâng, nô tỳ (nô tài) xin ghi nhớ!"
      Bọn họ phải nuốt mọi nghi vấn vào lòng, bắt đầu từ giờ phút này, cũng được hỏi ta nữa. Ý của ta, tin rằng bọn họ đều hiểu.
      Quay về tẩm cung, thấy Phương Hàm định ra ngoài, ta hỏi: " , Hoàng thượng xử lý công việc xong chưa?"
      Nàng ta ngẩn ra lát, quay lại : "Nô tỳ , hay nô tỳ sai Tường Hòa hỏi thăm chút?"
      Ta lắc đầu: " cần đâu, lui xuống ! Bản cung nghỉ ngơi lát."
      "Vâng!" Nàng ta vâng lời, khẽ đưa tay đóng cửa.
      Nằm giường lúc lâu, ta cảm thấy buồn ngủ. biết ngủ được bao lâu, đột nhiên nghe thấy giọng Lý công công vang lên bên ngoài: "Hoàng thượng giá đáo!"
      Ta mở choàng mắt, nhảy dựng khỏi giường. Thấy cửa phòng bị đẩy ra, ta cuống quýt vòng qua tấm bình phong, đúng lúc bước vào, thấy ta, dường như hơi ngẩn người. Ta cẩn thận nhìn, sầm mặt xuống, trông có vẻ rất tệ.
      "Hoàng thượng!" Ta cúi người chào .
      khẽ "ừ" tiếng, vòng qua ta. Ta vội quay lại đỡ , cự tuyệt. Đỡ ngồi lên giường, mới lên tiếng: "Tin tức của nhà họ Thư rất nhanh, Diêu Chấn Nguyên vừa tiến cung, Thư Cảnh Trình cũng vào theo."
      Ta nghiêng mặt nhìn , thấy sắc mặt tốt, cầm lấy tay , tay lạnh. Ta chỉ ngồi xuống bên cạnh , gì nữa. Chuyện này rốt cuộc khiến Thư Cảnh Trình hoảng sợ, dù chuyện là thế nào, ta chắc hẳn vào cung để cầu xin.
      Hạ Hầu Tử Khâm khẽ "hừ" tiếng, : "Chuyện này mẫu hậu có kết luận rồi, trẫm và Diêu Thục phi đích thân tới, chẳng lẽ còn muốn trẫm phúc thẩm? Trẫm thấy Thư Cảnh Trình kia cũng thông minh, ngang nhiên cầu xin trẫm trước mặt Diêu Chấn Nguyên, làm như thế là để nhà họ Diêu kia vào đâu?"
      Đó là điều đương nhiên, chắc chắn Diêu Chấn Nguyên tức giận, đúng lúc Hạ Hầu Tử Khâm trấn an Diêu gia mà lại gặp phải kiểu cầu xin như thế, e là Hạ Hầu Tử Khâm có muốn giơ cao đánh khẽ Diêu gia cũng chịu.
      Ta khẽ cười, : "Thư thị lang nóng quá mà hồ đồ rồi!"
      mím môi nhưng cười, chỉ : "Xem ra hai nhà Diêu, Thư cũng tin tưởng đối phương, nếu sao phải tìm tới trẫm trước? Ha, nhưng thứ trẫm muốn chính là kết quả này đây!" Ngữ khí của chợt nặng nề hơn, lông mày hơi cau lại, sắc mặt có chút lạ thường.
      Ta hoảng hốt, cau mày : "Vết thương của Hoàng thượng... Hay thần thiếp truyền thái y tới xem cho Hoàng thượng nhé?"
      : "Khoan hãy truyền, trẫm còn đợi nghe nàng giải thích."
      Ta giật mình, mấy chuyện này nhớ lâu , giọng khuyên: "Cứ truyền thái y tới xem cho Hoàng thượng trước, thần thiếp từ từ cũng muộn."
      lật tay cầm lấy tay ta, "hừ" tiếng, : "Trẫm đợi được."
      Lại nữa, tính tình đúng là bướng bỉnh.
      Ta thở dài hơi, vậy ta chỉ có thể nhanh, nhanh thôi.
      Dù sao chuyện sau này cũng có Thái hậu xử lý thỏa đáng rồi, ta cứ nửa nửa giả cho nghe, cũng quan trọng.
      Suy nghĩ lát, cuối cùng ta đáp: "Hôm ấy thần thiếp sai Sơ Tuyết đổi tua ngọc bội, nhưng ngờ Sơ Tuyết lại đổi chiếc tua do chính mình làm. may, bị thần thiếp phát , thần thiếp nhất thời giận dữ, đuổi nàng ta tới phòng giặt giũ."
      Trong mắt chỉ là thản nhiên, nhìn ta, : "Nếu là thế vậy tại sao để trẫm nghe thấy, mà lại thầm với Thục phi?"
      Hít hơi, ta : "Nguyên nhân thần thiếp phạt nàng ta tới phòng giặt giũ phải vì nàng ta lén giấu tua ngọc bội, mà là nàng ta có ý định tiếp cận Hoàng thượng. Nàng ta cho rằng ngọc bội đó là của Hoàng thượng, nàng ta muốn thu hút chú ý của người. Thần thiếp thể chấp nhận để loại cung tỳ như thế bên cạnh mình."
      Nghe xong, đột nhiên cười, : "Hóa ra cũng chẳng khác…"
      đến đó, tiếp nữa, nhưng ta biết, nhất định nửa câu sau của là... cũng chẳng khác gì tâm tư của Thư Quý tần.
      Ta nghĩ, nhất định nhớ ra chuyện Như Mộng ngày ấy, có điều giờ, ba chữ "Thư Quý tần" trở thành điều cấm kỵ trong hậu cung.
      Ta bạo gan cúi người, ôm lấy , khẽ : "Chỉ tiếc thần thiếp cũng bị nàng ta gạt, hóa ra nàng ta dùng tua ngọc bội kia để đánh lạc hướng thần thiếp. Nàng ta vốn hy vọng thần thiếp tức giận, đuổi nàng ta ra ngoài, như thế, nàng ta có cơ hội mang chiếc tua ngọc bội được đổi kia ra ngoài cách quang minh chính đại, nhưng ai ngờ..." Ta lén nhìn , thấy nét mặt vẫn thay đổi, trái tim ta treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
      Ta thể dẫn chuyện này đến chỗ Thái hậu nữa, dù ta cũng biết, trong lòng ràng. Nhưng có hoài nghi thế nào chăng nữa, chỉ cần ai đâm thủng lớp giấy kia, cũng có thể tìm lý do để tự lừa dối bản thân.
      Những điều Thái hậu làm vì , ta hiểu rất .
      Thấy im lặng, ta lại : "Thế có thể truyền thái y tới chưa?"
      "ừ" tiếng, ta vội đứng dậy, vọng ra bên ngoài: "Tường Thụy!"
      "Có nô tài!" Giọng Tường Thụy truyền qua cánh cửa.
      Ta : "Bản cung được thoải mái, ngươi truyền..." Ngừng lát, ta thẳng: "Truyền Vương thái y tới!"
      Vương thái y giúp che giấu chỉ lần, chi bằng lần này cứ gọi ông ta tới.
      "Vâng, nô tài lập tức ngay!" Có lẽ nghe ta khỏe, giọng Tường Thụy có chút gấp gấp, rồi nghe thấy tiếng bước chân y chạy .
      Ta quay người lại, nghe cười tiếng, : "Nàng cũng biết chọn người đấy!"
      Ta đương nhiên biết ám chỉ cái gì, sau đó lại nhớ ra việc. Giờ Vương Lộc là thái y chuyên phục trách việc xem mạch, bảo vệ long thai cho Thiên Phi, lần này vừa khéo, phải ta muốn làm khó dễ mới cho truyền ông ta tới, nếu để Thiên Phi biết chắc lại cho rằng ta ôm tâm tư gì đó. Ta khỏi khẽ cười.
      nhìn ta, mở miệng hỏi: "Có gì đáng cười thế?"
      Ta sực tỉnh, khẽ lắc đầu, đẩy nằm xuống, giọng : "Sao hôm nay Hoàng thượng lại đích thân tới Trữ Lương cung?" Nếu muốn cho Diêu Thục phi biết hung thủ là Thư Quý tần có thể sai Lý công công tới.
      thuận thế nằm xuống, khép hờ hai mắt. "Trẫm nhận được lời nhắn của mẫu hậu, định tới Ngọc Thanh cung, vốn muốn sai Tiểu Lý Tử đến Trữ Lương cung nhưng ngờ được nửa đường lại gặp Ngọc Tiệp dư. Ngọc Tiệp dư khi nàng ta tới Trữ Lương cung thăm Diêu Thục phi, được báo rằng tất cả mọi người về, chỉ mình nàng còn ở lại. Nàng ta , xin trẫm qua đó xem thử.
      Ta khỏi kinh ngạc, ngờ, người xin tới lại là Ngọc Tiệp dư!
      Giờ mới nhớ ra, khi ta vào Trữ Lương cung, đúng là nhìn thấy nàng ta. Cũng may, nàng ta tới chậm hơn ta bước. Lúc này ta lại càng thấy Ngọc Tiệp dư là người thông minh.
      Thu lại tâm tư, ta dựa vào , cười hỏi: "Vậy sao Hoàng thượng lại tới ?"
      khẽ "hừ" tiếng, : "Nếu trẫm tới, nàng còn sống mà đứng ở đây chắc?"
      Thoáng sửng sốt, ta cầm lấy tay , : "Sao Hoàng thượng dám đỡ đòn ấy thay cho thần thiếp? Nếu người có mệnh hệ gì, thần thiếp có chết vạn lần cũng đền hết tội."
      đột nhiên mở mắt, nhìn ta lúc lâu rồi lại nhắm mắt, khóe miệng khẽ động. "Trẫm cũng biết..."
      biết... biết mà còn đỡ đòn ấy thay ta...
      Ta nhìn , có chút đau lòng, vừa định lên tiếng nghe Tường Thụy ở bên ngoài : "Nương nương, Vương thái y tới rồi!"
      Ta đứng dậy, : "Vương thái y vào !"
      Cửa mở ra, thấy mình Vương thái y bước vào, vừa định hành lễ với ta, ánh mắt lại đảo tới phía sau, ông ta kinh ngạc, vội : "Thần tham kiến Hoàng thượng, Đàn Phi nương nương!"
      Ta cho ông ta đứng dậy rồi quay lại ngồi bên giường, : "Vương thái y còn đứng ngây ra đó làm gì?"
      Nghe ta như thế, Vương thái y cũng phải người ngu dốt, vội đứng dậy, tới. "Xin Hoàng thượng để thần bắt mạch!"
      lên tiếng, chỉ đưa tay ra.
      Vương thái y vội vàng bắt mạch cho , sắc mặt liền thay đổi, lại với ta: "Nương nương, Hoàng thượng bị nội thương."
      Ta gật đầu, với ông ta là ta biết, vẻ nghi hoặc mặt ông ta càng lúc càng tăng, nhưng dám hỏi thêm điều gì.
      Ta hỏi: "Vết thương của Hoàng thượng thế nào?"
      Ông ta rút tay lại rồi mới hạ giọng đáp: "Nội thương cần phải từ từ điều trị, thần về kê đơn thuốc rồi sai người đem qua đây."
      "Vậy... Vương thái y biết thế nào ?"
      "Vâng, vâng!" Ông ta cúi đầu, . "Thần biết!"
      Chờ ông ta lui ra, ta mới nghe người nằm giường : "Bắt đầu từ ngày mai, tối nào trẫm cũng phải tới Trữ Lương cung."
      Ta thoáng ngạc nhiên, lại ; “Thục phi làm trẫm bị thương, đương nhiên phải để nàng ta chăm sóc cho trẫm rồi!"
      Sao ta hiểu được ý tứ trong lời của . ghé qua Trữ Lương cung, Diêu Thục phi vì tự trách mà ít nhiều xao nhãng chuyện Thư Quý tần. Vì lần này, nhà họ Thư nhất định bị lật đổ.
      "Thư Quý tần bị ban chết, Thư Cảnh Trình bị cách chức lễ bộ thị lang, điều tới Thượng Lâm uyển làm phó giám(2)." Giọng thản nhiên, nhận ra là vui hay giận.
      Thư Quý tần bị ban chết, Thư Cảnh Trình từ thị lang chính tam phẩm hạ xuống uyển giám lục phẩm, Thư gia lần này, e là muốn ngóc đầu dậy cũng khó.
      Còn ta, bỗng cảm thấy có chút hoảng hốt. Điều Thư Cảnh Trình tới Thượng Lâm uyển, ngày mùng Chín tháng Ba có rất nhiều người tới đó, người nhà họ Diêu... cũng .
      Trong lòng ta kinh ngạc, muốn...

      (1) Triều dã: vua và dẳn, triều đình và dân gian...
      (2) Phó giám: chức quan chuyên phụ trách về việc quan sát tượng thiên văn.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 30.1
      Beta: Thanh Lam
      Tường Thụy vẫn đứng bên ngoài nhìn ta. Ta có chút sững sờ, ban nãy nghe Ngọc Tiệp dư , đêm qua Thư Quý tần xin được gặp mặt Hoàng thượng và Thái hậu, còn xin gặp Diêu Thục phi, bây giờ sắp chết lại muốn gặp ta.

      Thiên Lục đứng bên cạnh khẽ cười tiếng. "Sao nào, nương nương, người dám à?"

      Ta chỉ liếc nhìn nàng ta, cười mỉa. "Bản cung có gì mà dám?" phải ta hại Thư Quý tần, ta chỉ thấy kỳ lạ, nàng ta gặp ta làm gì?

      Thiên Lục đổi sắc mặt, bước lên nắm lấy tay ta, : "Nếu tần thiếp là nương nương, chắc chắn gặp Thư Quý tần. gặp, người vẫn là Đàn Phi nương nương của hậu cung thiên triều, gặp rồi, e là tới tính mạng cũng còn nữa." Thiên Lục cười rồi tiếp: "Có lẽ nương nương nên sai thị vệ tới để bảo vệ người , khỏi bị Thư Quý tần được dịp làm bừa."

      Dùng sức gạt tay nàng ta ra, ta lạnh lùng : "Bản cung phải sợ Thư Quý tần sao?" Dứt lời, ta nhìn Thiên Lục nữa, vừa sải bước ra ngoài vừa lén giọng kêu: "Người đâu, thay bản cung tiễn Tích tần!"

      "Nương nương phải cẩn thận." Sau lưng ta vang lên giọng mang chút cười cợt của Thiên Lục.

      Tường Thụy thấy ta ra, vội vàng chạy lại, hỏi: "Nương nương định sao? Nếu , nô tài ra ngoài với cung tỳ đó."

      Ta gạt : " cần, bản cung ."

      Tường Thụy sững người lát rồi vội vàng gật đầu. "Vâng, vậy nô tài gọi Vãn Lương nương và Triêu Thần nương." xong liền quay người định , nhưng thấy Vãn Lương và Triêu Thần gấp gáp chạy tới, vừa nãy Tường Thụy gọi lớn tiếng như vậy, chắc hẳn bọn họ cũng nghe thấy rồi.

      Bên ngoài Ngọc Thanh cung, thị vệ canh gác hết lớp này đến lớp khác. Khi ta đến lại nhìn thấy Cố Khanh Hằng, trong lòng kinh ngạc. Huynh ấy vội tới hành lễ. "Thuộc hạ tham kiến Đàn Phi nương nương!"

      Ta bảo Cố Khanh Hằng đứng dậy, cau mày, hỏi: "Sao Cố thị vệ lại ở đây?"

      gương mặt Cố Khanh Hằng vẻ nghi hoặc, có lẽ huynh ấy cũng muốn hỏi ta câu này. Cố Khanh Hằng đứng thẳng người, : "Thuộc hạ tuân theo lệnh của Hoàng thượng tới đây giám sát. Sao nương nương..."

      Ta bước tới. "Bản cung tới tiễn Thư Quý tần đoạn cuối cùng. Giờ còn bao nhiêu thời gian?"

      "Vẫn còn canh giờ." Huynh ấy theo, kìm thấp giọng. "Nương nương nên tới."

      Ta khẽ đáp: "Thư Quý tần sắp chết, sai cung tỳ tới xin bản cung gặp nàng ta lần cuối cùng, bản cung cũng phải người vô tình. Suy cho cùng vẫn là tỷ muội. Cố thị vệ sao?"

      Cố Khanh Hằng ràng có chút sững sờ, lát sau mới đáp: "Vậy thuộc hạ cùng nương nương!"

      Ta ngăn huynh ấy lại: " cần phiền phức, tự bản cung vào!" Ta biết Cố Khanh Hằng lo cho an nguy của ta nhưng suy cho cùng, huynh ấy nên vào. Hạ Hầu Tử Khâm muốn huynh ấy giám sát, nhưng chỉ là canh gác ở bên ngoài, vào trong thích hợp.

      "Nương nương..." Cố Khanh Hằng khẽ nhíu mày, muốn để ta vào.

      Ta cười, : " phải bên trong còn cung nhân sao? sao đâu." Trực giác mách bảo ta rằng, Thư Quý tần gọi ta tới nhưng gây bất lợi cho ta.

      Cố Khanh Hằng còn định tiếp, Vãn Lương ở bên cạnh giọng thưa: "Cố đại nhân nên vào, nô tỳ cùng nương nương, có chết cũng bảo vệ nương nương." Triêu Thần ở bên cũng gật đầu với huynh ấy.

      Ta mỉm cười để Cố Khanh Hằng an tâm rồi vịn lên tay Vãn Lương, bước vào.

      Bên ngoài tẩm cung của Thư Quý tần có hai vị công công đứng canh, thấy ta tới vô cùng kinh ngạc, vội hành lễ với ta. Cung tỳ vừa tới Cảnh Thái cung xin ta tới đây chạy nhanh lên trước, đẩy cánh cửa lớn của tẩm cung ra. Ta cảm thấy kỳ lạ, thấy Như Ý đâu.

      Ta và hai cung tỳ vào, cánh cửa phía sau từ từ đóng lại.

      Thư Quý tần ngồi ngẩn người bên giường, nghe thấy có người bước vào liền ngước mắt nhìn. Nhìn rồi, gương mặt trắng bệch của nàng ta lên chút màu sắc lợt lạt, nhưng đứng dậy hành lễ. Đương nhiên ta cũng tính toán mấy chuyện này với nàng ta. Buông tay Vãn Lương, mình bước tới, ta : "Bản cung rất ngạc nhiên, sắp chết mà ngươi còn muốn gặp bản cung."

      Thư Quý tần thoáng sững người, đột nhiên tự cười mỉa. "Tần thiếp ngờ nương nương đến."

      Ta nghiêng người, lên tiếng: "Hôm qua ngươi kêu oan suốt đêm, giờ bình tĩnh rồi?"

      Nàng ta khẽ "hừ" tiếng: "Có kêu nữa thế nào, còn ai tin lời tần thiếp chứ? Như Ý lấy cái chết để chứng minh trong sạch của tần thiếp, mà Hoàng thượng… lại tin!" Nàng ta nghẹn ngào , hai hàng lệ trong suốt chảy gương mặt.

      Lòng ta bàng hoàng, chẳng trách khi vào đây, ta nhìn thấy Như Ý. Như Ý trung thành với Thư Quý tần, lấy cái chết để tận tâm tận sức với nàng ta. Ha, nhưng sao Như Ý biết được, trong lòng Thái hậu hiểu nhất Thư Quý tần bị oan, sao bà có thể vì cái chết của cung tỳ mà mềm lòng chứ?

      Ngoảnh mặt , nhìn nét mặt bi thương của Thư Quý tần, ta hạ giọng : "Ngươi có gì muốn ! Bản cung nghe xong còn phải nhanh chóng quay về."

      Lát sau mới nghe thấy người phía sau đứng dậy, mấy bước về phía ta rồi dừng lại. Ta quay đầu, chỉ nghe thấy giọng nàng ta vang lên: "Tần thiếp biết lần này tránh được, vì tần thiếp biết người đứng đằng sau là ai."

      Thư Quý tần khiến ta thoáng hoảng hốt, quay người lại, ngạc nhiên nhìn nàng ta. Hóa ra nàng ta biết, thế nên khi Như Ý lấy cái chết để chứng minh, nàng ta nhắc tới Thái hậu, chỉ Hạ Hầu Tử Khâm tin.

      Ta thương xót cho nàng ta, biết , nhưng vẫn phải chờ chết.

      Nàng ta "hừ" tiếng, cười mỉa, : "Nương nương chắc chắn biết, là Thái hậu ra tay. Nhưng Thái hậu lấy tính mệnh của ca ca tần thiếp ra đe dọa, để tần thiếp để lộ câu trước mặt Thục phi nương nương." Thư Quý tần ngước nhìn ta, tiếp: "Thái hậu kiêng dè thế lực của Diêu gia, thế nên người chắc chắn để đứa con của Thục phi nương nương ra đời."

      Những điều nàng ta , ta đều biết, Thái hậu lấy tính mạng của Thư Cảnh Trình ra uy hiếp, ta đại khái cũng có thể đoán được, nếu hôm qua, Thái hậu thản nhiên gọi Diêu Thục phi tới Ngọc Thanh cung như thế. Nếu bà sợ Diêu Thục phi đối mặt với Thư Quý tần, nhất định là chuẩn bị xong xuôi hết rồi.

      Ta làm như biết, tỏ vẻ kinh ngạc, : "Nhưng bản cung thể dựa vào lời của mình ngươi mà tin được."

      Nhưng mặt nàng ta đổi sắc, chỉ : "Nương nương có tin hay cũng quan trọng, điều quan trọng là... tần thiếp muốn cầu xin nương nương chuyện."

      Ta nhướng mày. "Chuyện gì?"

      Thư Quý tần đột nhiên quỳ sụp xuống. Ta hoảng hốt, lui lại nửa bước theo bản năng. Nàng ta cúi gằm mặt. "Hôm nay tần thiếp mới nghe tin ca ca của tần thiếp bị giáng chức tới Thượng Lâm uyển làm phó giám..." Nàng ta ngừng lại lát rồi nghiến răng : "Hôm qua tần thiếp sợ Thái hậu hạ độc thủ với ca ca nhưng ngờ, dẫu tần thiếp Thái hậu cũng định tha cho huynh ấy!"

      Ta khẽ cười: "Điều ngươi , bản cung hiểu. Chỉ bị giáng chức mà thôi, Thái hậu giữ lại mạng cho ta." Bàn tay ta hơi siết lại, có lẽ nào... đúng như ta đoán?

      Nàng ta vẫn cúi đầu, : "Nương nương sao lại quên rồi, sinh nhật của Hoàng thượng sắp tới, Diêu gia cũng có người tới Thượng Lâm uyển, khi ấy rất hỗn loạn, ai mà biết được xảy ra chuyện gì!"

      săn mà, khi ấy tên bay đạn lạc, Thư Cảnh Trình có vô ý giết ai hoặc bị ai giết, đó cũng là chuyện rất có khả năng. Thư Quý tần phải nữ tử ngu dốt, chỉ đáng tiếc, đối thủ của nàng ta lại là Thái hậu. .

      Ta cười, : "Chuyện này bản cung quản được. Người ngươi phải tìm Thái hậu hoặc Hoàng thượng, sao lại gọi bản cung tới đây?"

      Lúc này nàng ta mới ngẩng lên nhìn ta, lạnh lùng cười: "Nương nương cho rằng lúc này ngoài người ra, còn ai dám tới Ngọc Thanh cung này của tần thiếp?"

      Ha, sao ta lại biết, có người muốn đến, có người dám đến, chỉ mình ta tò mò, bởi vậy nên mới tới. Mà Thư Quý tần cũng đánh cược rất đúng, cược rằng ta đến, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy, lần này ta tới đây, biết những chuyện còn thú vị hơn tính mệnh của Thư Cảnh Trình.

      Nàng ta run rẩy lôi ra tờ giấy được gấp gọn gàng từ trong ống tay áo, đưa cho ta. "Nương nương cần cầu xin ai cả, người chỉ cần giúp tần thiếp giao thứ này cho ca ca. Việc tần thiếp có thể giúp được cũng giúp rồi..." tới cuối câu, giọng nàng ta dần, tới lúc chết nàng ta vẫn quan tâm tới tình thân, dù mình còn sống nữa, cũng liều mạng tìm con đường sống cho ca ca.

      lòng, ta có chút thông cảm với nàng ta.

      Ta vẫn chưa nhận lấy, chỉ nhìn nàng ta, khẽ : "Chuyện của nhà họ Thư các ngươi, bản cung dựa vào cái gì mà phải giúp?"

      gương mặt trắng nhợt của nàng ta lên nét cười kiên định, nàng ta thầm: "Vì tần thiếp có bí mật có thể trao đổi với nương nương."

      Trong lòng thoáng sửng sốt nhưng ta vẫn đứng bất động, chỉ hỏi: "'Bí mật gì?" Ta rất tò mò, rốt cuộc nàng ta giấu giếm điều gì khiến nàng ta nghĩ rằng có thể đổi lấy tính mạng của trai mình?

      Thư Quý tần lặng lẽ đưa mắt nhìn Vãn Lương và Triêu Thần ở phía sau ta, khẽ: "Chuyện này tần thiếp chỉ với mình nương nương."

      Ta do dự lát, cuối cùng cũng bước lên. "Nương nương!" Vãn Lương ở phía sau kinh ngạc gọi ta.

      Ta đưa tay ra hiệu cho nàng ta cần tới, chuyện của Thư Cảnh Trình, Thư Quý tần lừa ta, ta nghĩ nàng ta cũng dám giở trò gì vào lúc này. Thư Quý tần vẫn quỳ như thế, ta bước tới, cúi người, ghé tai lại gần.

      Nàng ta hơi rướn người lên, áp sát tai ta, thầm: "Nương nương là người hiểu nhất, trước đây từng có người mập mờ để lộ cho người biết chuyện về cái thai trong bụng Vinh Phi." Ta giật mình, nghe nàng ta tiếp tục : "Người truyền tin ra lần đó chính là tần thiếp. Hôm ấy, khi tần thiếp sai Phong Hà qua Huyền Nhiên các, từng căn dặn Phong Hà phải động tay vào mấy bộ quần áo trong tủ của Vinh Phi, để đề phòng lỡ như..."

      Toàn thân ta chấn động, đột nhiên nhớ tới chuyện hôm ấy Thiên Phi đau bụng, hóa ra tỷ ta giả vờ sao?

      Vội đứng thẳng người dậy, ta vung tay cho nàng ta cái tát, giận dữ : "To gan! Tới hậu duệ của Hoàng thượng mà ngươi cũng dám động vào!" Nàng ta chưa nhưng đương nhiên ta hiểu , nàng ta dặn Phong Hà động tay nghĩa là gì. Điều ta ngờ được là người để lộ tin này khi ấy hóa ra lại là nàng ta.

      Xem ra, khi ấy có người nào muốn mượn tay ta tra xét, mà muốn trực tiếp mượn lời ta ra, bởi lẽ kẻ chủ mưu là nàng ta, nếu đứng ra thu hút chú ý của người khác.

      Hai cung tỳ phía sau ta hoảng sợ, nếu ta , bọn họ cũng chỉ nghĩ "hậu duệ" ta nhắc tới là đứa bé của Diêu Thục phi.

      Thư Quý tần ngờ bị ta tát, ngã ra đất, nàng ta ôm má nhung vẫn thản nhiên đưa mắt nhìn ta, cắn môi : "Nương nương đừng với tần thiếp, người nghe tin đó mà trong lòng vui vẻ chút nào!"

      Đứng thẳng người dậy, ta cười, đáp: "Thư Quý tần gì vậy, hôm nay bản cung chẳng nghe được gì hết."

      Nghe ta như thế, mặt nàng ta lại thoáng nét cười. "Nương nương, người nghe thấy gì cũng chẳng sao, chỉ cần vô tình để Thục phi nương nương biết tin này là được. Nàng ta vừa bị mất đứa bé, chắc chắn ra tay điều tra."

      Ta nhìn Thư Quý tần, cười hỏi: "Điều tra cái gì?"

      Nàng ta mỉm cười, : "Nương nương còn muốn tần thiếp sao? Đợi sau này Thục phi nương nương điều tra ra cái thai của Vinh Phi bây giờ là giả, theo người, Hoàng thượng thế nào?"

      Hứng thú nhìn ta, nàng ta lại tiếp: "Vinh Phi và Tích tần đương nhiên là phạm vào tội khi quân, thể tha thứ! Mà Thục phi nương nương, e là cũng thoát được liên can. Thái hậu ra tay hại chết đứa bé của Thục phi nương nương, vậy nên bà ta chắc chắn nghi ngờ nàng ta, nghi ngờ liệu có phải Thục phi ra tay hay . Nương nương..." Nàng ta gọi ta tiếng, lại : "Tới lúc ấy, hậu cung chỉ còn người độc tôn, lợi thế như vậy, có đủ để đổi mạng của ca ca tần thiếp ?"

      Kết cục như thế hấp dẫn. Ta có thể tôn binh tốt loại trừ được Diêu Thục phi và tỷ muội Thiên Phi, Thiên Lục. Xem ra chuyện lần này, Thư Quý tần cũng rất oán hận người nhà họ Diêu, trong đó đương nhiên có cả Diêu Thục phi

      Thư Quý tần nhìn ta, lại đưa mảnh giấy trong tay lên cho ta. Ta khẽ cười tiếng, cuối cùng cũng đưa tay ra nhận lấy. Lúc này nàng ta mới thở phào nhõm, cơ thể vốn căng ra thoáng cái mềm nhũn, nàng ta chống tay, lại nhìn ta, khẽ : "Tần thiếp thay mặt ca ca cảm ơn nương nương trước!"

      Ta im lặng, lại nghe nàng ta : "Còn nhớ khi nương nương mới vào cung, người lấy cái chết của Như Mộng để uy hiếp tần thiếp cứu người mạng."

      Nhìn về phía nàng ta, sao ta lại nhớ chứ! Khi ấy, ta chỉ là cung tỳ bé ở Huyền Nhiên các, còn nàng ta là quý tần nương nương địa vị cao quý. Ngoảnh lại nhìn, ai mà ngờ được lại có ngày hôm nay.

      "Khi ấy tần thiếp cảm thấy người phải kẻ tầm thường…" Nàng ta chậm rãi cúi đầu, trầm mặc lát, hồi lâu sau mới tiếp: "Ha, nhưng tần thiếp ngờ được rằng, người có thể có được trái tim của Hoàng thượng… Nữ nhân trong hậu cung đều ngưỡng mộ người."

      Ta ngẩn người, ta có được trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm sao? Tại sao chính ta cũng hay biết?

      Thư Quý tần ngưỡng mộ ta, thực chất là ghen tỵ đúng ? Còn ta ghen tỵ với Phất Hy.

      Nàng ta lại lấy chiếc túi gấm từ trong ống tay áo ra, trân trọng đặt vào lòng bàn tay, cúi đầu nhìn. "Nhớ khi tần thiếp mới vào cung, Hoàng thượng khen tần thiếp khéo tay. Tần thiếp , tự tay làm chiếc túi gấm tặng người. Thế nhưng tần thiếp lại quên mất, người là hoàng thượng, hậu cung ba ngàn mỹ nhân, đâu thể chỉ mình tần thiếp được độc hưởng ân sủng của người? Khi ấy tần thiếp tâm cao khí ngạo, chiếc túi gấm này đặt ở đây cũng gần bốn năm. Giờ còn được gặp lại Hoàng thượng nữa, nương nương, xin người đưa chiếc túi gấm này cho Hoàng thượng, để... để sau khi tần thiếp chết, Hoàng thượng còn nhớ tới những tháng ngày tươi đẹp của tần thiếp..." tới câu cuối cùng, nàng ta kìm nổi mà nghẹn ngào thành tiếng.

      Ánh mắt ta đặt vào chiếc túi gấm trong tay nàng ta, đúng là đồ thủ công tinh xảo.

      Nàng ta ngẩng lên, khó khăn lắm mới để lộ nét cười, đưa túi gấm cho ta, : "Tần thiếp xin nhờ nương nương..."

      Ta liếc mắt nhìn, do dự lát, cuối cùng cũng nhận lấy. Lại đứng thêm lát, cuối cùng ta quay người .

      Người ở phía sau vẫn chưa đứng dậy, chỉ hạ giọng : "Thái hậu vì giang sơn của Hoàng thượng mà phải hy sinh nhà họ Thư của tần thiếp. Nhưng hy sinh tần thiếp cũng chẳng sao, nhà họ Thư thể có người nối dõi..."

      Ta khẽ hít sâu hơi, xem ra trong lòng Thư Quý tần sáng tỏ như gương rồi.

      "Nương nương, sắp tới giờ Ngọ rồi!" Vãn Lương ở bên nhắc nhở ta.

      Ta ngoảnh lại nhìn nàng ta lần nữa, thấy cơ thể nàng ta run lên. Chết ai mà sợ chứ!

      Khóe miệng hơi mấp máy, cuối cùng ta gì thêm nữa, chỉ với hai cung tỳ: "Chúng ta quay về!"

      "Vâng!" Vãn Lương bước lên dìu ta, Triêu Thần trước mở cửa.

      Ba người ra ngoài, lại thêm đoạn nữa thấy mấy cung nhân tới. Ta vừa nhìn trang phục biết đó là công công làm nhiệm vụ hành hình. Bước tới, bọn họ vội vàng hành lễ với ta. Ta liếc cái, thấy trong khay bọn họ bưng chỉ đặt ba thước lụa trắng khỏi kinh hãi, thuận miệng hỏi: "Sao chỉ có thứ này thôi?"

      Công công vội đáp: "Thưa nương nương, sắp tới sinh nhật của Hoàng thượng, trong cung nên thấy máu, vì vậy Thái hậu mới sai bỏ rượu độc và dao găm."

      Hóa ra là như vậy! Thái hậu tin Phật, đương nhiên càng cẩn thận với những thứ này.

      Công công lại cẩn thận đưa mắt nhìn ta, cúi đầu, : "Nương nương, chúng nô tài còn vội quay về."

      Lúc này ta mới xoay người, gật đầu : "Công công thong thả!"

      Nghe thấy vậy, y mới sai chúng cung nhân ở phía sau nhanh chân tới tẩm cung của Thư Quý tần.

      "Nương nương..." Triêu Thần khẽ gọi ta tiếng.

      Ta mỉm cười, vịn vào tay Triêu Thần bước ra ngoài. Khi sắp tới cửa cung, đột nhiên nhớ ra chuyện, ta vội dừng bước.

      "Nương nương?" Vãn Lương kinh ngạc nhìn ta.

      Lấy chiếc túi gấm trong người ra, đây là thứ Thư Quý tần nhờ ta đưa cho Hạ Hầu Tử Khâm. Lại cẩn thận nhìn lần nữa, đúng là rất đẹp. Lạnh lùng cười tiếng, ta thuận tay ném vào bụi hoa bên cạnh. Sao ta phải giúp nàng ta chứ? Để Hạ Hầu Tử Khâm nhớ tới điểm tốt của nàng ta khi còn sống sao? Ta ngốc như thế, Phất Hy đủ rồi, còn cần thêm Thư Quý tần nữa chắc? Tuy Thư Quý tần quan trọng như Phất Hy nhưng ta cũng làm những chuyện dư thừa, vô bổ.

      Hai cung tỳ thấy ta ném túi gấm , đều im lặng gì, tới sắc mặt cũng thay đổi.

      do dự nữa, ta nhanh chân rời khỏi Ngọc Thanh cung.

      Bên ngoài, Cố Khanh Hằng thấy ta ra liền sải bước tới, cẩn thận nhìn ta, chắc chắn ta bình yên vô mới an lòng.

      Ta tới bên cạnh huynh ấy, khẽ : "Có lẽ công công ở trong nhanh chóng ra, nhiệm vụ của Cố thị vệ cũng hoàn thành rồi, có chuyện gì quay về bẩm lại với Hoàng thượng !"

      Dường như huynh ấy còn muốn gì đó, mấp máy môi nhưng chỉ : "Vâng, thuộc hạ cung tiễn nương nương!"

      Lên loan kiệu, ta lấy tờ giấy Thư Quý tần đưa, mở ra, chỉ thấy viết câu đơn giản: Thượng Lâm uyển ngày mùng Chín tháng Ba, cẩn thận!

      Lạc khoản phía dưới: Tình Nhi.

      Ta gấp tờ giấy lại, giấu trong ống tay áo.

      Đúng như lời Thư Quý tần , nàng ta liều mạng muốn gặp ta chỉ vì muốn bảo vệ tính mạng cho ca ca của mình. Nàng ta , Thái hậu chắc chắn bỏ qua cho Thư gia.

      Ha, thánh chỉ điều người nhậm chức kia, ta cũng biết rốt cuộc là ý của Thái hậu hay ý của Hạ Hầu Tử Khâm.

      Dù là ý của ai ta cũng hoàn toàn hiểu được. E là Thư Cảnh Trình tưởng rằng việc này là do Diêu Thục phi đổ oan cho Thư Quý tần, lời đồn như thế, tùy ý giở chút thủ đoạn là có thể khiến ta tin tưởng rồi. Lại thêm hôm ấy, khi ta và Diêu Chấn Nguyên cùng tới Ngự thư phòng gặp Hạ Hầu Tử Khâm, gặp mặt nhau, chắc chắn Diêu Chấn Nguyên nể nang mặt mũi, thế nên ta nhất định bỏ qua cho người nhà họ Diêu. Nếu hôm ấy ta có thể ám sát Diêu Chấn Nguyên còn gì tốt hơn nữa. Nếu thể, cũng chẳng gây tổn thất gì cho Thái hậu và Hoàng thượng. Dù thế nào, chuyện này đều liên quan tới bọn họ.

      Giả sử ta đưa tờ giấy này cho Thư Cảnh Trình, đương nhiên ta biết di ngôn cuối cùng của Thư Quý tần, khó chắc lưỡng lự, nghĩ ra kế sách của Thái hậu và Hoàng thượng. Lỡ lại tìm Diêu Chấn Nguyên lần nữa hỏng bét.

      Hít sâu hơi, hôm qua ở Hy Ninh cung, ta đồng ý với Thái hậu có tâm tư nào khác với Hạ Hầu Tử Khâm, cho nên sao ta có thể để tờ giấy này lọt ra ngoài chứ?

      Thứ Thư Quý tần đánh cược là tính mệnh của ca ca nàng ta, mà thứ Thái hậu cược lại là giang sơn của Hạ Hầu Tử Khâm. Hạ Hầu Tử Khâm là phu quân của ta, còn ta sao, ta có thể chọn ca ca của Thư Quý tần bị ban cái chết sao?

      Câu trả lời đương nhiên là .

      Khẽ siết chặt tay áo, nhớ tới ánh mắt Thư Quý tần nhìn ta khi ở Ngọc Thanh cung, ta khẽ khép mắt lại. Ta muốn giúp nàng ta nhưng thể lấy giang sơn của Hạ Hầu Tử Khâm ra đánh cược. Nếu lần này có thể loại bỏ Diêu Chấn Nguyên, vậy binh quyền ở hoàng đô có thể được thu lại. Binh lực của Diêu Hành Niên đều rải rác ở ngoài hoàng đô, dù ông ta có trở về cũng cần có thời gian.

      Nếu là Thư Cảnh Trình ra tay, dù Diêu Hành Niên có muốn trách Hạ Hầu Tử Khâm cũng là hành động vô lý. Chuyện này ông ta chỉ có thể nghiến răng nuốt vào trong lòng mà thôi.

      Ta lắc đầu, chuyện này cần nghĩ nữa. Sau đó lại nghĩ tới Thiên Phi. Theo ý của Thư Quý tần, thực ra Thiên Phi sảy thai từ lâu, đứa bé trong bụng tỷ ta là giả.

      Nghĩ lại, ta khỏi kinh hãi. Nếu đó là , tỷ muội bọn họ đúng là to gan lớn mật! Đây là chuyện liên lụy tới cửu tộc. Nếu vậy, Thiên Lục muốn diệt khẩu Tôn Nhuế cũng là chuyện thường.

      Song ta vẫn có chuyện hiểu. Hôm nay, khi Thiên Lục tới Cảnh Thái cung, lại Tôn Nhuế làm việc lớn cho thiên triều.

      Giấu giếm việc Thiên Phi sảy thai, tuyệt đối phải chuyện lớn. Nghe giọng điệu của Thiên Lục, dường như việc Tôn Nhuế làm còn là việc vô cùng tốt đẹp, vậy nên tuyệt đối thể là chuyện che giấu Thiên Phi sảy thai.

      Huống chi, nếu Thiên Phi sảy thai, như vậy Vương thái y mới được điều tới sao? Trực giác mách bảo ta, Vương Lộc có vấn đề. Từ mấy lần hỏi han, tiếp xúc, ta có thể chắc chắn, ông ta có vấn đề. Vậy , nếu cái thai của Thiên Phi có chuyện thể che giấu được.

      Thư Quý tần lừa ta sao?

      Ha, ta lại tự cười mỉa. Nàng ta sắp chết rồi còn phí công gọi ta tới, muốn lừa ta rằng Thiên Phi sảy thai sao? Nếu nàng ta muốn ta điều tra, vậy còn có thể nghe được, nhưng nàng ta lại , ném củ khoai nóng này sang cho Diêu Thục phi, cho nên, dù kết quả ra sao, cũng liên quan gì đến ta.

      Dẫu Thư Quý tần có lừa ta cũng rất vô lý. Tất cả những việc này lại khiến ta càng cảm thấy hoang mang.

      Chỉ có chuyện khiến ta chắc chắn.

      Chuyện hộp thuốc mỡ Nam Chiếu tiến cống lần đó, phải Thư Quý tần đứng đằng sau hiến kế cho Thiên Phi. Ta khẽ cắn môi, trong chốn thâm cung nhìn có vẻ yên bình này, rốt cuộc giấu bao nhiêu sóng ngầm, đến ta cũng thấy có chút hoảng sợ.

      Ta phóng tầm mắt ra xa, hậu cung có biết bao nhiêu tần phi như thế, ai mà chẳng có suy tính riêng? Nếu Thiên Phi có Thiên Lục, e là đến bản thân tỷ ta chết thế nào cũng hay biết.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 30.2
      Beta: Thanh Lam
      Ta phóng tầm mắt ra xa, hậu cung có biết bao nhiêu tần phi như thế, ai mà chẳng có suy tính riêng? Nếu Thiên Phi có Thiên Lục, e là đến bản thân tỷ ta chết thế nào cũng hay biết.

      Ta bỗng mở mắt, buột miệng : "Dừng kiệu!"

      Loan kiệu dừng lại, Vãn Lương vén rèm kiệu lên, với ta: "Nương nương sao thế?"

      Ta đứng dậy rồi xuống kiệu, chỉ : "Bản cung thấy rất khó chịu, xuống bộ lát. Ngươi bảo bọn họ về !" xong, ta liền vịn vào tay Triêu Thần, bước .

      Vãn Lương vâng lời, bèn bảo các kiệu phu về trước.

      Triêu Thần cùng ta được vài bước, : "Nương nương lại có chuyện gì phiền lòng à? Chi bằng ra cho nô tỳ nghe thử xem."

      Chỉ thoáng cái có quá nhiều chuyện, ta muốn nhưng cũng chẳng biết từ đâu.

      Vãn Lương chạy đuổi theo, bên cạnh ta, đưa mắt nhìn ta nhưng lên tiếng.

      được đoạn, ta vô tình vào ngự hoa viên, khi qua con đường quanh co, liền trông thấy hai cung tỳ qua hành lang ở bên. Ta chỉ liếc mắt nhìn cái, liền cảm thấy hai cung tỳ kia rất quen, trong lòng thoáng động, phải là cung tỳ trong cung của Diêu Thục phi sao?

      Ta nhìn lại lần nữa, song thấy Quyến Nhi.

      Khẽ hít hơi, Quyến Nhi ở đây cũng tốt, bởi lẽ nàng ta phải người của Diêu Thục phi, khó tránh khỏi việc để lộ những lời ta cho Thái hậu biết. Ta vẫn quên việc mình uống thuốc độc Thái hậu đưa, ta muốn chết.

      Liếc mắt nhìn Vãn Lương ở bên cạnh, ta thầm : "Xin lỗi Vãn Lương, ta phải lợi dụng ngươi lần nữa rồi!"

      Dù Thư Quý tần có lừa ta hay , ta cũng phải đẩy củ khoai nóng này ra rồi.

      Ta đứng khựng lại, vung tay tát Vãn Lương cái, lên giọng, : "Láo xược! phải bản cung được nhắc lại chuyện ở Ngọc Thanh cung lúc nãy rồi sao? Thư Quý tần là người sắp chết, nàng ta nàng ta hại Vinh Phi sảy thai là sảy thai sao? Sau này, nếu hai người các ngươi còn dám nhắc lại chuyện này, bản cung quyết bỏ qua!"

      Vãn Lương sững người trong giây lát, thông minh như nàng ta, lập tức hiểu được dụng ý của ta, quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa : "Nương nương tha tội! Nô tỳ nhất thời lỡ miệng, nô tỳ biết tội rồi!"

      Triêu Thần cũng lanh lợi quỳ xuống, : "Xin nương nương tha cho Vãn Lương, vừa nãy ở Ngọc Thanh cung, chúng nô tỳ nghe thấy gì, chúng nô tỳ biết gì hết!"

      Ta "hừ" lạnh tiếng, : "Nhớ kĩ là được!" xong, nhìn bọn họ, ta phất ống tay áo, quay người về phía trước.

      Cung tỳ ở phía sau lưỡng lự lát, cuối cùng tạ ơn rồi bò dậy đuổi theo

      Suốt quãng đường ta hề ngoảnh lại, ắt hẳn hai cung tỳ ở Trữ Lương cung kia nghe sót từ. Chẳng bao lâu nữa, chuyện này truyền tới tai Diêu Thục phi. Đúng như lời Thư Quý tần , giờ Diêu Thục phi đau khổ vì mất con, nghe Thiên Phi sảy thai, còn mang thai giả, bất luận giả ra sao, nàng ta cũng kiềm chế được.

      Vậy , ta cứ mở mắt chờ đợi thôi!

      xa rồi, ta mới ngoảnh lại nhìn Vãn Lương, hạ giọng, : "Vãn Lương..."

      "Nương nương!" Nàng ta ngắt lời ta, khẽ cười, : "Xin người đừng câu xin lỗi, nô tỳ nhận nổi mà giảm thọ mất!"

      Lòng ta thắt lại,vươn tay kéo tay nàng ta và Triêu Thần, hít hơi sâu rồi : "Rồi ngày, bản cung thỉnh tấu với Hoàng thượng, ban cho các ngươi mối nhân duyên tốt để các ngươi được rời khỏi cung."

      Những thứ khác cần nhiều nữa, đây là điều tốt nhất ta có thể làm cho bọn họ.

      "Nương nương!'', Hai cung tỳ, hoảng hốt kêu lên tiếng, vội vàng quỳ sụp xuống, : "Chúng nô tỳ nguyện hầu hạ nương nương cả đời!"

      Ta cười: "Bản cung cũng muốn thế, nhưng bản cung muốn làm người ích kỷ. Các ngươi đối xử tốt với bản cung, bản cung cũng đối xử tốt với các ngươi."

      Bọn họ vẫn cúi đầu nhưng ta xoay người . "Được rồi, đứng lên hết ! Quay về cung, bản cung cũng mệt rồi!"

      Vãn Lương và Triêu Thần đứng dậy, lát sau mới bước theo. Vừa dìu ta, Vãn Lương vừa : "Nương nương với nô tỳ ân trọng như núi, nô tỳ luôn ghi nhớ. Nếu có ngày, nương nương sống tốt, nô tỳ xin nghe theo sắp xếp của nương nương!"

      "Nô tỳ cũng vậy!" Triêu Thần cũng giọng đáp.

      Còn ta cuối cùng cũng sững người, sống tốt?

      Ha, lời của Vãn Lương làm ta đột nhiên nhớ tới lời Cố Khanh Hằng với ta đêm ấy. Huynh ấy , giờ ta thế khiến huynh ấy yên tâm, thế nên huynh ấy mới phải vào cung cùng ta...

      Ta khịt mũi, cười tiếng. Lại thêm lát, ta trông thấy cái bóng màu vàng ở phía xa.

      Hướng đó, chắc vừa rời khỏi Hy Ninh cung của Thái hậu? Ta bỗng nhớ ra, sáng nay Lý công công Thái hậu dặn sau buổi triều sớm tới Hy Ninh cung. Nhưng ta biết, lại ở Hy Ninh cung lâu đến thế.

      rất nhanh, Lý công công đuổi theo sau. Ta bất giác nhớ tới lần trước chủ động tới Hy Ninh cung nhưng Thái hậu muốn chuyện với . hùng hổ lướt qua ta, cũng bước nhanh như bây giờ.

      Nhưng nhìn thấy bước chân nhanh nhẹn của , trong lòng ta thoáng an tâm, xem ra vết thương người còn đáng ngại nữa.

      Chậm rãi thu lại ánh mắt, ta sực tỉnh, thấy trước mặt có nữ tử. Ta bước về phía trước, nàng ta dường như cũng bừng tỉnh, trông thấy ta liền cuống quýt hành lễ. "Tần thiếp xin thỉnh an Đàn Phi nương nương!"

      Ta chỉ gật đầu, khi bước qua nàng ta, cẩn thận liếc cái, cảm thấy quen quen, lát sau mới nhớ ra, là Nguyễn Tiệp dư. Vào đêm Hạ Hầu Tử Khâm gặp Như Mộng, đó vốn là nơi nàng ta hẹn!

      Ta có chút kinh ngạc, ngoái đầu lại, sau khi chuyện đó trôi qua, ta còn nhớ tới nàng ta nữa.

      Triêu Thần thấy ta quay lại nhìn, bèn : "E là nương nương biết nàng ta, nàng ta là Nguyễn Tiệp dư. Cũng biết vì chuyện gì mà từ năm ngoái Hoàng thượng gặp nàng ta, nô tỳ nghe nàng ta vì thế mà ốm nặng trận, giờ vẫn cứ ốm đau ở Nguyên Nghi cư suốt."

      Ta khẽ cười, e rằng bệnh của nàng ta, ta cũng biết được ít nhiều.

      Trở lại Cảnh Thái cung, ta ăn chút rồi về tẩm cung nghỉ ngơi. Buổi tối nghe Hạ Hầu Tử Khâm ghé qua Trữ Lương cung, ta biết chuyện này từ lâu nên cũng chẳng thất vọng nhiều. Mười ngày liên tiếp, vừa ra khỏi Ngự thư phòng, đều tới thẳng Trữ Lương cung.

      Cái chết của Thư Quý tần bị chìm xuống dưới vũ đài hoa lệ của hậu cung này, chẳng bao lâu nữa, rất nhiều người còn nhớ đến nữ tử như thế.

      Còn ta, vứt chiếc túi gấm nàng ta đưa cho, nhưng ta hối hận. Ta chẳng qua có tính ghen tuông của nữ nhân thôi, ta nghĩ, nếu đổi lại là người khác, cũng chưa chắc có thể đưa vật gợi nhớ tới ta cho Hạ Hầu Tử Khâm. Chẳng ai ngốc như thế, để nam nhân bên mình nhớ nhung nữ tử khác.

      Khắp hậu cung lan truyền, tuy Diêu Thục phi còn long thai nhưng thánh sủng hề giảm . Tin tức như vậỵ, hiển nhiên dễ dàng truyền đến tai người nhà họ Diêu, cũng có thể dễ dàng truyền tới tai Thư Cảnh Trình.

      Nghĩ tới cái chết thảm của muội muội, nghĩ tới vô tình của Diêu gia, ta nghĩ, nỗi hận thù trong lòng Thư Cảnh Trình ngày càng sâu. Có lẽ ta còn thấy, điều ta tới Thượng Lâm uyển chính là cơ hội tuyệt hảo.

      việc ta vẫn luôn thấy kỳ lạ. Tại sao Diêu Thục phi có thể lần lữa, chưa động thủ với Thiên Phi? Chẳng lẽ bởi nàng ta được thánh sủng nên muốn làm những chuyện mờ ám sao?

      Ha, sao Diêu Thục phi có thể là người như thế? Từ ngày nàng ta công khai muốn giết ta ở Trữ Lương cung, ta biết, nàng ta phải là người lúc nào cũng biết kiềm chế. Thế nhưng, ta cũng nhúng tay vào chuyện này, có lẽ nàng ta vẫn xem chừng, chờ ta ra tay. Chỉ cần ta án binh bất động, tin rằng có ngày nàng ta chắc chắn nhịn nổi nữa.

      Tỷ muội Thiên Phi và Thiên Lục đột nhiên tĩnh lặng hẳn, có hành động gì. Vương thái y vẫn tới bắt mạch cho Thiên Phi mỗi ngày, cũng truyền ra bất cứ tin tức khác thường nào.

      Ngày nào ta cũng tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu theo lệ thường, cuối cùng lạỉ gặp Diêu Thục phi ở Hy Ninh cung. Nàng ta vẫn cao ngạo ngồi bên cạnh Thái hậu, ánh mắt nhìn ta vẫn chứa đầy hận thù.

      Ta làm như thấy, chỉ cúi đầu thầm với Ngọc Tiệp dư.

      Khi ra khỏi Hy Ninh cung, ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau mỗi lúc gần. Ngoảnh đầu lại, là Diêu Thục phỉ.

      Ta vội vàng hành lễ, : "Thục phi nương nương!"

      Nàng ta nhìn ta chằm chằm nhưng câu, song ánh mắt nhìn ta hề thay đổi.

      Ta khỏi cười mỉa tiếng. "Sao nương nương phải nhìn tần thiếp như thế, chuyện hôm ấy, tần thiếp rất ràng với nương nương rồi."

      Diêu Thục phi bước tới gần ta, hung dữ : "Chuyện đó bản cung có thể tính toán với ngươi, thế nhưng, từ lúc Hoàng thượng chắn cho ngươi đòn ở Trữ Lương cung, bản cung liền tự nhủ trong lòng, nữ nhân trước mặt là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời này của bản cung!"

      Trong lòng ta sửng sốt, hóa ra là vì Hạ Hầu Tử Khâm.

      Ngước nhìn nàng ta, ta nhàng : "Nương nương lại định giết tần thiếp lần nữa sao?" Còn chưa ra khỏi Hy Ninh cung mà, nàng ta to gan như thế ư?

      Nàng ta cười giễu tiếng, : "Ngươi quá xem thường bản cung rồi. Ngươi rất thông minh, muốn giữ được trái tim của Hoàng thượng, vậy bản cung cho ngươi biết, bản cung cũng có thể!"

      Ta sững người. Nàng ta lại lạnh lùng "hừ" tiếng, phẩy tay áo rồi bỏ .

      Trông theo bóng lưng của nàng ta, ta nhất thời ngơ ngẩn. Nàng ta , có thể giữ trái tim .

      Ta biết hơn mười ngày nay, nàng ta làm gì với ? Ta bỗng nhớ ra chuyện, nếu đứa con của nàng ta được sinh, ra, còn là hoàng tử, Diêu gia muốn ủng hộ lập ấu tử, rốt cuộc Diêu Thục phi đứng bên Hạ Hầu Tử Khâm hay đứng bên Diêu gia?

      Lát sau, ta lại lắc đầu, cười nhạt. E là Diêu Thục phi biết, cả đời này nàng ta khó mà có con với nữa. Tuy Thái hậu vì giang sơn nhưng chiêu này quả thực rất hiểm độc, tước quyền làm mẹ của nữ nhân...

      Thực ra thứ cảm giác ấy, Thái hậu rất quen thuộc. Năm xưa bà cũng có tử tự, thế nên mới dành hết tình thương của mình cho Hạ Hầu Tử Khâm. Nếu Dụ Thái phi bị điên, ta cũng muốn hỏi thử xem, chính tay cho con trai của mình , rốt cuộc bà ấy có cảm giác gì?

      hơn mười ngày trôi qua, có lẽ vết thương người Hạ Hầu Tử Khâm cùng khỏi hẳn. Quả nhiên đêm hôm ấy, tới Trữ Lương cung nữa, nhưng cũng qua Cảnh Thái cung mà tới Khánh Vinh cung thăm Thiên Phi.

      Ta đứng bên cửa sổ, ngẩn người nhìn cảnh sắc trong sân, gian tối đen nhưng vẫn có thể nhìn hình dáng vạn vật hồi sinh. Bỗng nhiên lại nhớ tới những lời của Thư Quý tần trước lúc chết, nàng ta nàng ta thể độc hưởng ân sủng của , chỉ vì có ba ngàn giai lệ. Diêu Thục phi , có thể giữ trái tim . Còn ta lại muốn hỏi, trong hậu cung này, nữ tử có thể vĩnh viễn giữ được trái tim của chăng?

      Mỗi khi đối diện với ta, cảm giác ấy sao mà chân thực, ấm áp đến vậy! Nhưng khi rời , khi chỉ có thể nghe hôm nay đâu, ngày mai đâu, ta lại thấy buồn rầu, vui.

      Bởi vậy ta mới muốn , sủng ái của là thứ ta khát vọng nhưng cũng khiến ta thấy hoảng sợ.

      "Nương nương, người nghỉ ngơi sớm chút !" Vãn Lương bước vào đóng cửa sổ giúp ta, giục ta nghỉ.

      Ta lẳng lặng quay người, lên giường nằm.

      Lại mười ngày nữa trôi qua, tới Trữ Lương cung mà tới Khánh Vinh cung. Trong hậu cung dường như xuất cục diện cân bằng kỳ lạ giữa Diêu Thục phi và Vinh Phi.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt tới mùng tháng Ba, chỉ còn cách sinh nhật của Hạ Hầu Tử Khâm khoảng thời gian ngắn ngủi.

      Hôm ấy, khi thức dậy, ta kinh ngạc phát ra thuốc nước Tô Mộ Hàn đưa cho còn nhiều. May mà mùng Chín tháng Ba có thể xuất cung được, tới lúc ấy sai người lấy về, hẳn có vấn đề.

      Ta gọi Triêu Thần vào giúp ta trang điểm, vừa đứng dậy nghe thấy tiếng Lý công công vang lên bên ngoài: "Hoàng thượng giá đáo!"

      Tính ra hơn hai mươi ngày tới Cảnh Thái cung. Lúc này nghe tới, ta cũng chẳng phấn khởi, thứ cảm giác ấy mông lung, được thành lời.

      Ta cùng Triêu Thần ra, sải bước vào phòng. Ta hành lễ còn phất tay, : "Lui ra hết !"

      Triêu Thần vội vàng thưa "vâng", cuống quýt lui ra. bước lại gần ta, kéo ta ngồi xuống nhìn hồi, hình như tâm trạng của hôm nay rất tốt. Ta kìm được, hỏi : "Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến Hoàng thượng vui như thế?"

      tủm tỉm cười, : "Trẫm nhận được tin, trước giờ Mùi hôm nay, Tấn Vương và Hiền Vương vào thành."

      Nhanh thế saó? Nhờ nhắc ta mới nhớ ra, hôm nay là mùng Ba tháng Ba, chắc hẳn hạ thánh chỉ muốn họ sớm vào hoàng thành, muốn ôn lại chuyện cũ chăng?

      Có điều, nguyên nhân khiến vui vẻ như thế chắc chắn là bởi Tần Vương cũng tới theo lệ thường. Nghĩ tới việc , muốn ban nghĩa muội của Hàn Vương làm vương phi cho Tần Vương, ha, ta lại muốn xem thử xem, vị vương gia dám viết bốn chữ "làm chuyện nghịch thiên" lên tấu chương, rốt cuộc là nhân vật như thế nào?

      "Hôm nay trẫm thiết yến ở Quỳnh đài, tẩy trần cho hai vị hoàng đệ của trẫm."

      Ta cười, : "Hai vị vương gia đường xa cũng vất vả rồi, đến đêm nghỉ ngơi mà Hoàng thượng cũng ban cho họ sao?"

      liếc nhìn ta cái, cũng chẳng giận dỗi, chỉ : "E là trẫm sốt ruột mà có người sốt ruột." Ta thoáng sững người, còn chưa phản ứng lại được lại nghe : "Tối nay là gia yến, nhớ tới sớm chút."

      Ta sững sờ giây lát rồi mới hỏi: "Hoàng thượng còn muốn đâu?" Ta nghĩ tới Cảnh Thái cung rồi cùng ta tới Quỳnh đài dự buổi yến.

      khẽ cười, gật đầu. "Trẫm có chút chuyện phải xử lý, tiện đường ghé qua tiếng cho nàng biết, nhanh thôi."

      "Hoàng thượng..." đúng là tới nhanh vội.

      liếc ta cái, cau mày : "Ừ?"

      Đột nhiên ta phì cười, : " có gì, thần thiếp chỉ muốn hỏi vết thương người Hoàng thượng khỏi rồi sao?"

      phá lên cười, : "Đương nhiên, trẫm còn đợi tới hội săn bắn để trổ tài mà!" xong, đứng dậy, lại với ta: "Trẫm trước!"

      Ta vội đứng dậy, cúi đầu, : 'Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!"

      Ta ngồi mình trong Cảnh Thái cung, đâu. Tới chiều mới cảm thấy có chút buồn chán, còn hai canh giờ nữa mới tới giờ Mùi, chi bằng ra ngoài dạo lát.

      Chỉ dẫn Vãn Lương theo, ta tới mức mệt mỏi mới ngồi xuống lan can. Vãn Lương rót cho ta chén nước. Ta từ chối, cứ để nàng ta . Nàng ta vừa được mấy bước, ta nghe thấy tiếng "phịch", vội quay đầu lại, thấy Vãn Lương bất cẩn đụng vào ai đó, còn nàng ta ngã xuống đất. Người kia lạnh lùng đưa mắt nhìn nàng ta, câu nào, thẳng về phía trước.

      Ta giật mình, trang phục của y phải của vũ lâm quân trong cung, vạt áo và ống tay áo màu đen, viền đỏ khiến ta hiểu ra, đó là trang phục của thân vương. Trong lòng ta hơi căng thẳng, chẳng phải Hạ Hầu Tử Khâm , phải giờ Mùi bọn họ mới vào thành sao?

      Hướng kia... là tới Hy Ninh cung!

      Ngay giây phút ấy, ta cũng biết mình lấy đâu ra dũng khí, buột miệng gọi: "Xin Tần Vương dừng bước!"
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31.1

      Beta : Thanh Lam

      Nam tử trước mặt kinh ngạc, đứng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía ta.

      Vãn Lương nghe ta gọi như thế vội vàng bò dậy, cúi đầu : "Nô tỳ đáng chết, đụng vào vương gia!"

      Nhưng y nhìn Vãn Lương mà vẫn nhìn ta chằm chằm. Ta đứng dậy, về phía y. Y khẽ cau mày, mím môi hỏi: "Ngươi là...

      Ta ở trong thâm cung, đương nhiên y biết ta, ta bèn mỉm cười, đáp: "Bản cung là Đàn Phi."

      Ánh mắt y lộ vẻ kinh ngạc nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó lại : "Hóa ra là Đàn Phi nương nương!" Y vẫn nhìn ta, lại : "Nhưng nương nương từng gặp bản vương rồi sao?"

      Ha, sao ta có thể gặp y rồi chứ? Chỉ là Hạ Hầu Tử Khâm hai vị vương gia phải giờ Mùi mới vào hoàng đô, dù có tới sớm cũng tới dịch quán 1 nghỉ tạm, sao lại đột nhiên vào cung, còn về phía Hy Ninh cung nữa?

      Y vội vàng vào cung, hẳn là tìm Thái hậu, có lẽ vì chuyện săn mùa xuân.

      (1) Dịch quán: nơi nghỉ ngơi, đổi ngựa cho các quan viên hoặc những người làm nhiệm vụ chuyển công văn.

      Chỉ bởi Hạ Hầu Tử Khâm nhận được tấu chương của y lâu như thế mà vẫn có hồi đáp, thậm chí vẫn bảo bọn họ vào thành như bình thường, chắc chắn trong lòng y nghi ngờ, giờ hãy còn sớm, liền tới Hy Ninh cung xem Thái hậu sao.

      Ta chẳng qua chỉ suy đoán chút mà thôi. Ta bèn cười, : "Bản cung đâu có may mắn được gặp vương gia, xem ra tiếng "Tần Vương" kia của bản cung đúng rồi?"

      Y cũng so đo với ta, chỉ khẽ cười, : "Nương nương thông minh, có điều giờ bản vương còn có việc, xin được cáo lui!" xong, y hành lễ với ta rồi quay người mất.

      Ta vội : "Vương gia cần tới Hy Ninh cung trước đâu!"

      Y dừng bước, ngoảnh đầu nhìn ta. Ta giải thích: "Hướng này vương gia chỉ có thể tới thăm Thái hậu, Ngự thư phòng của Hoàng thượng phải hướng đó."

      Lúc này y mới chậm rãi quay người lại, trầm giọng : "Rốt cuộc nương nương vô tình gặp bản vương, hay cố ý chờ bản vương ở đây?"

      Ta thoáng sững người, y và Hạ Hầu Tử Khâm đúng là huynh đệ, hai người đều có tính đa nghi như nhau.

      Thản nhiên nhìn y, ta hơi nghiêng người, : "Bản cung vô tình gặp vương gia ở đây thôi, nhưng bản cung biết vương gia tới Hy Ninh cung là vì chuyện gì. biết vương gia có nể mặt bản cung, tới đình nghỉ chân phía trước ngồi lát ?"

      xong, ta nhìn y, chỉ thẳng về đình nghỉ chân cách đó xa. Vãn Lương vội đuổi theo, bên cạnh ta.

      Người phía sau lưỡng lự lát, cuối cùng cất bước theo.

      Ngồi xuống giữa đình, Vãn Lương biết ý : "Nô tỳ pha ấm trà." xong, nàng ta bèn lui xuống.

      Tần Vương đưa mắt nhìn ta, : " biết nương nương muốn gì với bản vương?"

      Ta khẽ cười, phất ống tay áo, hạ giọng : "Bản cung đoán, vương gia gấp gáp tới gặp Thái hậu là vì chuyện săn bắn mùa xuân."

      Đôi đồng tử của y co lại, dẫu sao đó cũng là những gì y viết trong bản tấu chương, là thứ nên để ta biết. Y lạnh lùng : "Bản vương nghĩ hậu cung được can thiệp vào chính ."

      Ta khỏi cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ y nghĩ rằng Hạ Hầu Tử Khâm hoang dâm vô đạo, đến tấu chương cũng đưa cho ta xem sao? Nhìn sắc mặt y, ta nhận ra được bất mãn đối với Hạ Hầu Tử Khâm.

      Ta lắc đầu, : "Vương gia hiểu nhầm rồi, dĩ nhiên bản cung biết đạo lý đó. Có điều, khi bản cung khuyên Hoàng thượng hủy việc săn mùa xuân, Hoàng thượng vô tình để lộ ra." Ta ngước lên nhìn y, cười rồi tiếp: "Bản cung vẫn luôn tò mò, người có thể ra những lời như thế rốt cuộc là người như thế nào."

      Nghe thấy vậy, vẻ giận dữ gương mặt y mới dần tan , trong đáy mắt nhìn ta lên vẻ kinh ngạc, y : "Nương nương cũng thấy phù hợp sao?"

      Ta cười. " phải vậy sao bản cung lại khuyên Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh?"

      Mắt y sáng lên, lại lắc đầu, cười khổ. "Chỉ đáng tiếc, Hoàng thượng vẫn có hành động gì. Bởi vậy bản vương vào cung, muốn hỏi Thái hậu xem rốt cuộc bà thấy chuyện này thế nào?"

      Ta nhìn thẳng vào Tần Vương, mở miệng hỏi: "Vương gia cho rằng thiên hạ này là thiên hạ của Hoàng thượng hay là thiên hạ của Thái hậu?"

      Y nhất thời sững người. Ta lại : "Vương gia vào cung tới gặp Hoàng thượng mà thẳng tới Hy Ninh cung để chuyện này với Thái hậu, vương gia muốn Thái hậu ra mặt với Hoàng thượng, thử hỏi Hoàng thượng nghĩ gì?"

      Người cao ngạo như Hạ Hầu Tử Khâm, nếu Thái hậu ra mặt chuyện, chắc chắn nén được cơn tức giận. Thậm chí còn cho rằng, Tần Vương muốn Thái hậu chèn ép , với tính tình của , nhất định chịu thua. Nhưng Tần Vương lại biết, Hạ Hầu Tử Khâm lần lữa trả lời y vì muốn nghe y trước mặt mình.

      Tuy Tần Vương tìm gặp Thái hậu để chuyện, tâm ý cũng như nhau nhưng với Hạ Hầu Tử Khâm, ý nghĩ hoàn toàn khác biệt.

      Huống hồ Tần Vương hẳn cũng hiểu , Hạ Hầu Tử Khâm phải con ruột của Thái hậu, xảy ra chuyện bất hòa cũng là việc khó có thể tránh được. Có lẽ, chuyện của Phất Hy năm ấy, y còn hiểu hơn ta.

      Lúc này, Vãn Lương bưng ấm trà quay lại. Nàng ta cẩn thận rót trà, đặt trước mặt y, lại khẽ đặt chén khác tới trước mặt ta rồi im lặng đứng hầu bên.

      Tần Vương đột nhiên đứng dậy, lên tiếng: "Bản vương suy nghĩ thiếu sót, lời của nương nương nhắc nhở bản vương. Nhưng bản vương tới đây rồi, đương nhiên vẫn phải tới Hy Ninh cung thỉnh an mẫu hậu mới phải đạo." xong y liền định .

      Ta gọi y lại: "Giờ vương gia cũng đừng vội, cũng mong vương gia đừng chê chén trà này của bản cung!" xong, ta nâng chén trà, cười với y.

      Y thoáng sững sờ, cuối cùng cũng quay lại, ngồi xuống, bưng chén trà lên nhấp ngụm.

      Ta : "Bản cung phải tạ ơn vương gia!"

      Y nhìn ta vẻ kinh ngạc, Ta cười, : "Tạ ơn trong lòng vương gia có Hoàng thượng, trong lòng có thiên hạ của Hạ Hầu gia."

      Thản nhiên uống cạn chén trà, y mới cười cười, đứng dậy với ta: "Hoàng thượng có nương nương là phúc của người. Bản vương cáo lui trước!" Y hành lễ, khẽ cười tiếng rồi quay người mất.

      Ta đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của Tần Vương, khẽ cười thành tiếng.

      Vãn Lương hỏi : "Nương nương, người cười gì vậy?"

      "Bản cung vui." Vì trung thành của Tần Vương, vì Hạ Hầu Tử Khâm.

      Ánh mắt của Vãn Lương nhìn theo nam tử gấp gáp rời , lát sau mới mở miệng : "Nương nương, chúng ta về thôi! Tối nay Hoàng thượng thiết yến ở Quỳnh đài, nương nương phải trang điểm kĩ càng mới được."

      Ta đáp lời rồi quay bước trở về.

      Hai người , ta lại nghe Vãn Lương thầm: "Mấy ngày tới cũng nhiều việc. Đến khi Hoàng đế Đại Tuyên và Nam Chiếu tới đây, Hoàng thượng còn phải tiếp đón. biết khi nào người của Bắc Tề mới tới."

      Ta khẽ cười tiếng nhưng đáp.

      Hoàng thượng tiếp đón khách vốn phải đưa hoàng hậu cùng, thế nhưng vị trí ấy trong hậu cung vẫn còn để ngỏ, giờ địa vị của Diêu Thục phi là cao nhất, nếu để nàng ta cũng có gì đáng trách.

      Nghĩ lát, ta kìm được lại hỏi: "Vãn Lương, ngươi xem, nếu Hoàng hậu Nam Chiếu đến thiên triều ở đâu?"

      Trong cung? Ha, nàng ta là công chúa của tiền triều, nếu ở trong cung có rất nhiều điều bất tiện. Dịch quán? Vậy đúng là mỉa mai thay, huống chi hai vị vương gia còn ở trong dịch quán, hoàn toàn thích hợp.

      Vãn Lương dường như bị kinh ngạc, vội lắc đầu, : "Nương nương, chuyện này nô tỳ biết."

      Ta đưa mắt nhìn nàng ta, gì nữa. Ta tò mò, muốn nhìn xem vị Hoàng hậu Nam Chiếu này, khi nàng ta xuất giá vẫn là thân phận công chúa tiền triều hiển hách, sau bốn năm trở về, thiên hạ này còn là thiên hạ của Tuân gia nữa.

      Sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Hạ Hầu Tử Khâm, có bao nhiêu người chờ mong!

      Quay về Cảnh Thái cung, ta thấy Triêu Thần chạy lên, : "Nương nương về rồi! Phủ Nội vụ sai người đưa y phục mới đến, nô tỳ chờ nương nương về thử." Trông nàng ta vui vẻ, có lẽ y phục mới rất đẹp.

      biết tại sao, ta đột nhiên nhớ tới hồi còn , Cố Khanh Hằng tặng ta mấy bộ quần áo đẹp. Sau khi xảy ra chuyện ấy, ta bao giờ mặc bộ nào nữa, tất cả đều được xếp lại gọn gàng, đặt dưới đáy rương.

      Giờ đây lớn khôn, ta cũng mặc được những bộ quần áo ấy nữa, nhưng ký ức trong lòng vẫn luôn còn đó. Khi rời ngôi nhà ấy, chỉ có những bộ quần áo đó là thứ ta nỡ bỏ lại, thế nhưng vào cung rồi, mang theo những bộ quần áo ấy dĩ nhiên tiện, huống chi ta cũng thể mặc. Nghĩ tới điều này, ta lại khẽ lắc đầu.

      Theo Triêu Thần vào trong, nhìn thấy bàn, ngoài bộ quần áo còn có mấy loại trang sức, châu báu. Ta khỏi kinh ngạc, chỉ ngoảnh đầu lại, hỏi: "Chủ tử các cung đều có sao?"

      Triêu Thần gật đầu, đáp: "Vâng, đều có, nhưng theo thân phận mà khác nhau, đồ phủ Nội vụ đưa tới cũng có chút khác biệt."

      Nghe thấy vậy ta mới an tâm, gật đầu, : "Vậy cứ giúp bản cung thay y phục thôi."

      "Vâng!" Hai cung tỳ đều thưa "vâng" rồi tới giúp ta thay quần áo.

      Thời tiết bây giờ ấm lên nên quần áo trong cung cũng mỏng hơn.

      Cung trang màu tím nhạt, những mảng gấm được thêu từ chỉ bạc, lướt ngón tay qua, còn có cảm giác hơi mát. Chiếc váy dài mềm mại có viền bằng gấm bạc, bên eo còn thắt đai lưng bằng gấm rộng bản khiến ta trông mảnh mai, tha thướt.

      Nhớ khi đó, ta còn là cung tỳ bé, Hạ Hầu Tử Khâm ôm lấy thắt lưng ta, khẽ cười, : " đủ vòng ôm, tựa như cây liễu yếu ớt đón gió."

      Ta bất giác bật cười thành tiếng. Hai cung tỳ cũng cười theo nhưng lời nào. Vãn Lương kéo ta tới trước bàn trang điểm, dùng chiếc lược gỗ nhàng chải tóc cho ta, khẽ cười vui vẻ. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, trong lòng ta cũng vui hơn.

      Nhớ tới cuộc chuyện cùng Tần Vương ban nãy, ta bất giác cảm thấy an tâm. Trong triều có kẻ mưu phản cũng cần có cớ để xuất binh, giả sử con cháu của Hạ Hầu gia muốn làm phản, nhưng kẻ nào ra tay cũng chính là làm loạn, tội đáng muôn chết.

      Khi Hoàng đế Gia Thịnh của tiền triều băng hà, nêu Hạ Hầu gia phải ngoại thích, phải là vương gia khác họ e rằng Hạ Hầu Tử Khâm muốn ngồi lên ngôi hoàng đế cũng dễ dàng như thế. Diêu Hành Niên năm ấy ủng hộ nhà Hạ Hầu, dĩ nhiên là muốn đứa bé của con mình sau này ngày dễ dàng có được giang sơn thiên triều. Nếu , bao nhiêu năm như thế, người nhà họ Diêu chắc chắn kiềm chế được, Diêu Hành Niên cũng trăm phương ngàn kế để đưa con mình vào cung làm phi tử của Hạ Hầu Tử Khâm. Cho nên Thái hậu lo lắng, tự nhiên phải cẩn thận.

      Trang điểm xong, nghỉ ngơi ở tẩm cung lát, ta thấy Phương Hàm ở bên ngoài vào, : "Nương nương, sắp tới giờ rồi, nên tới Quỳnh đài thôi!"

      Ta gật đầu, để Vãn Lương đỡ mình đứng dậy.

      Ra khỏi cổng Cảnh Thái cung, thấy loan kiệu được chuẩn bị, ta cúi người vào trong ngồi, nghe tiếng Triêu Thần vang lên "Khởi kiệu!"

      Quỳnh đài cách Cảnh Thái cung rất xa, ta yên lặng ngồi trong loan kiệu. Đương nhiên ta biết vì sao Hạ Hầu Tử Khâm phải chọn thiết yến ở Quỳnh đài, bởi lẽ, khi hai vị vương gia rời hoàng đô tới đất phong, đưa tiễn họ ở nơi đó.

      Vua của các nước chư hầu được hoàng đế triệu kiến được phép tự ý về hoàng đô. Sinh nhật các năm trước của Hạ Hầu Tử Khâm cũng làm lớn thế này, bởi vậy hai vị vương gia cũng chỉ sai người đưa quà chúc mừng.

      Đến giờ bốn năm trôi qua, chọn Quỳnh đài làm nơi thiết yến lần nữa, nhất định là muốn cho bọn họ biết, tình cảm huynh đệ cốt nhục, chưa bao giờ quên. Xa cách từ nơi này, rồi lại tụ họp tại đây. Hạ Hầu Tử Khâm nghĩ điều gì, tất nhiên rất chu đáo.

      Loan kiệu rất lâu mới chậm rãi dừng lại, Triêu Thần vén rèm kiệu lên, đưa tay vào đỡ ta.

      Ta xuống loan kiệu, thấy Quỳnh đài hôm nay có thêm rất nhiều cung nhân. Lúc này cũng chần chừ nữa, ta cất bước vào bên trong.

      Chúng cung nhân qua lại đều hành lễ với ta. Ta ngước nhìn vào trong, thấy bóng dáng Thiên Phi, Thiên Lục ở bên cạnh ghé tai tỷ ta thầm gì đó. Ta nhìn Thiên Phi ngồi ở vị trí thứ hai bên trái, mà về tôn ti cao thấp bên trái cao hơn bên phải, ràng tỷ ta muốn ra oai với ta. Vị trí còn trống ở trước mặt tỷ ta là dành cho vị vương gia từ xa tới.

      Thế nhưng hôm nay là gia yến, ta so đo chuyện này với tỷ ta. Ta thẳng tới vị trí thứ hai bên phải, ngồi xuống. Khi Thiên Lục quay người lại mới thấy ta ngồi ở đối diện, nàng ta cười nhạt, cúi chào ta.

      Ta cũng cười, nhìn nàng ta cái. Lúc này nàng ta mới xoay người xuống phía dưới, chọn chỗ rồi ngồi xuống. Nàng ta chẳng qua cũng chỉ là vị tần, vẫn chưa có tư cách ngồi bên cạnh Thiên Phi.

      Ta thấy chúng phi tần tới trước ai nấy đều tìm được chỗ ngồi, có người thầm chuyện, có người chỉ ngồi yên lặng, câu. Ngồi phía dưới ta là Nguyễn Tiệp dư, đối diện nàng ta là Ngọc Tiệp dư.

      Khi ta nhìn qua, đúng lúc thấy Ngọc Tiệp dư cũng nhìn về phía mình. Nàng ta khẽ mỉm cười với ta, ta cũng cười lại, thấy phía dưới nàng ta là An Uyển nghi và Thiên Lục, còn ngay dưới Nguyễn Tiệp dư là Lưu Thuận nghi và Trần Tịnh tần. Lúc này, bỗng nghe thấy giọng cao vút của Lý công công ở bên ngoài: "Hoàng thượng giá đáo! Thái hậu giá đáo!"

      Mọi người nghe thấy, vội đứng dậy hành lễ. "Tham kiến Hoàng thượng! Tham kiến Thái hậu!"

      Ta cúi đầu, chờ đoàn người qua trước mặt rồi mới từ từ ngẩng lên. Hai vị vương gia theo sau , bên cạnh là Thái hậu, Diêu Thục phi khẽ dìu bà, chậm rãi bên cạnh .

      Đợi Hoàng thượng và Thái hậu ngồi xuống, mọi người mới ngồi theo. Diêu Thục phi ngồi xuống ngay bên dưới, phía tay phải , nàng ta bỗng nhiên nhìn về phía ta, trong mắt là vẻ đắc ý. Ta thầm cười khẩy, chỉ là chỗ ngồi mà thôi, Tang Tử ta thèm thuồng đến thế.

      Ánh mắt ta lặng lẽ hướng về người bên cạnh, người này hẳn nhiên là Hiển Vương. So với hai vị ca ca, vóc dáng Hiển Vương cao to hơn, giữa trán mơ hồ toát ra luồng ánh sáng lấp lánh để người ta biết. Dường như y cảm nhận được bên cạnh có người nhìn, đột nhiên ngoảnh đầu nhìn về phía ta. Ta kinh ngạc, hoang mang thu lại ánh mắt.

      Tần Vương ngồi đối diện mỉm cười với ta.

      Khóe miệng ta khẽ động, khi sực tỉnh, vô tình thấy Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ta chằm chằm. Trong lòng sửng sốt, nhưng ta vội vàng thu lại ánh mắt, chỉ thản nhiên nhìn , tới khi rời ánh mắt , ta mới thầm thở phào nhõm.

      Sau đó lại nghe thấy cười, : "Thời gian trôi qua nhanh đây, chỉ chớp mắt mà gần bốn năm rồi. lâu trẫm gặp các đệ, nếu phải sắp tới sinh nhật trẫm biết tới năm nào, tháng nào chúng ta mới có thể gặp gỡ."

      Thái hậu cũng cười, : "Hoàng thượng vẫn luôn chủ trương tiết kiệm, sinh nhật lần này cũng là ý của ai gia. Nhưng ai gia cũng có suy nghĩ tư lợi, muốn được gặp huynh đệ các ngươi." Bà lại thở đài tiếng. "Ai gia già rồi, người già lại hay nhớ tới bọn trẻ các ngươi

      Khi Thái hậu tới câu: "Hoàng thượng vẫn luôn chủ trương tiết kiệm", ta thấy mặt Tần Vương thoáng lên vẻ vui, chắc chắn y nghĩ tới chuyện Hạ Hầu Tử Khâm cố ý săn vào mùa xuân. Nhìn vẻ mặt của Tần Vương, có lẽ y vẫn chưa nhắc chuyện đó với Hạ Hầu Tử Khâm.

      Lúc nãy, khi gặp Tần Vương trong cung, y chỉ tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu mà thôi, chẳng lẽ Thái hậu và y còn tới chuyện khác sao? sao có thời gian gặp Hạ Hầu Tử Khâm chứ?

      Ta suy nghĩ, liền nghe Hiển Vương ở bên cạnh : "Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi, Hoàng thượng triệu kiến thần mới là may mắn của thiên triều."

      Ta hơi ngạc nhiên, y muốn Thái hậu cố ý nhân cơ hội này để triệu tập bọn họ về hoàng đô, mục đích là muốn thăm dò hai người bọn họ xem liệu có tâm tư khác thường .

      Quả nhiên sắc mặt Thái hậu thoáng thay đổi, nhưng tức giận.

      Tần Vương lại : "Tam đệ vẫn ăn thẳng thừng như thế, mẫu hậu cũng hiểu tính nết của đệ ấy rồi đó, bao nhiêu năm rồi mà vẫn thay đổi." Y nâng chén rượu ở trước mặt, với người ngồi phía : "Dịp này thần về hoàng đô, vẫn chưa chuyện trò cùng Hoàng thượng được mấy câu, thần xin chịu phạt chén trước!" xong, y ngửa cổ uống cạn chén rượu.

      Bầu khí ngượng ngùng ban nãy được xóa tan chỉ trong nháy mắt, Hạ Hầu Tử Khâm nâng chén, : "Dẫu sao lần này đệ còn phải ở lại thời gian, trẫm sợ có thời gian ôn chuyện với nhị đệ." lại cười với Hiển Vương: "Chén này trẫm kính hai đệ!"

      "Thần dám!" Hiển Vương vội nâng chén, ngẩng đầu uống cạn.

      Lúc này, vẻ vui gương mặt Thái hậu tan , bà với Hiển Vương: "Ai gia nghe hai năm trước, Tử Diễn lập vương phi rồi? Còn là con của Hộ bộ thượng thư?" Ngừng lại lát, bà lại hỏi: "Vương phi khỏe chứ? Lần này về, sao đưa nàng về đây cho ai gia gặp, ai gia cũng muốn ôm tôn tử của ai gia."

      Hiển Vương đáp: "Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhưng đưa họ tiện, hài tử còn , lại rời được vương phi, thế nên nhi thẩn mới về mình."

      Nếu Hiển Vương nghi ngờ Thái hậu triệu tập bọn họ quay về để thăm dò, đương nhiên đưa vợ con mình theo, suy cho cùng, ở lại đất phong vẫn là an toàn nhất. Thế nhưng Thái hậu nhiều như thế, e là chỉ vì câu cuối cùng kia thôi.

      Tôn tử à, chỉ đáng tiếc, đó là con trai của Hiển Vương, phải của Hạ Hầu Tử Khâm. Thế nên bà mới nóng ruột muốn phi tần trong hậu cung sinh hoàng tử, bằng mai này xảy ra chuyện, giống như Hoàng đế Gia Thịnh của tiền triều, có con trai nối dõi, kế thừa cơ nghiệp. Dù Hiển Vương cũng gọi bà tiếng mẫu hậu nhưng rốt cuộc vẫn có khác biệt. Hạ Hầu Tử Khâm tuy phải là con ruột nhưng do tay bà nuôi nấng, người bà có thể nhờ cậy được cũng chỉ có người con trai này.

      Nghe thấy vậy, Thái hậu cũng chỉ cười, : "Hài tử còn , đương nhiên chịu được vất vả, ai gia cũng hiểu."

      Bà vừa xong nghe Hạ Hầu Tử Khâm cười : "Mẫu hậu chỉ quan tâm tới tam đệ, sao hỏi nhị đệ thế nào rồi?" vậy khiến ta lại nhớ tới chuyện từng , muốn ban hôn nghĩa muội của Hàn Vương cho Tần Vương.

      Thái hậu lại khẽ cười tiếng, : "Chuyện này trong lòng ai gia có ý định rồi!"

      "A?" Hạ Hầu Tử Khâm ngoảnh lại nhìn bà, cười hỏi: "Đích thân mẫu hậu chọn vương phi cho nhi đệ sao?"

      Ta kìm được, nhìn về phía Tần Vương, thấy vẻ mặt y vẫn lãnh đạm, dường như chuyện kia chẳng liên quan gì tới y. Ta quả cảm thấy có chút kỳ lạ, hôn nhân đại , lẽ nào phải chuyện rất quan trọng sao? Y giống Hạ Hầu Tử Khâm, y chỉ là vương gia, còn có quyền chọn lựa.

      Ta chỉ cảm thấy có chút đúng, y được phong vương rồi, sao chuyện này còn cần Thái hậu quan tâm? Chẳng phải vương phi của Hiển Vương là do tự Hiển Vương tấn phong sao? Cùng lắm là trình tấu lên Hạ Hầu Tử Khâm rồi thôi. Có điều, làm như thế thực ra chỉ là làm cho có lệ mà thôi!

      Thái hậu cười, : "Dĩ nhiên ai gia phải quan tâm rồi! Chiều nay Tử Úc tới sớm hơn chút, ai gia nghĩ Hoàng thượng còn có việc chưa xử lý xong nên sai người triệu vào cung. Ai gia còn chuyện này với nữa."

      Trong lòng ta kinh ngạc, ràng Tần Vương tự ý vào cung, vì chuyện săn mùa xuân mà tới tìm Thái hậu. Tuy cuối cùng y nhắc tới chuyện này nhưng Thái hậu lại là bà triệu Tần Vương vào cung, thương lượng chuyện lập vương phi...

      Hóa ra ta biết, Tần Vương ở lại Hy Ninh cung lâu như thế là vì bàn chuyện hôn nhân đại cùng Thái hậu sao?

      Vậy Tần Vương sao? Vì sao sắc mặt y lại bình thản như thế? Bình thản đến mức khiến ta cảm thấy lạ thường.

      gương mặt Hạ Hầu Tử Khâm thoáng lộ vẻ kinh ngạc, liếc nhìn Tần Vương cái, lại : "Trẫm biết rốt cuộc là tiểu thư nhà nào, đến trẫm mà mẫu hậu cũng chưa hề thông báo, thương lượng với nhị đệ rồi?"

      chỉ , ta cũng muốn biết.

      Diêu Thục phi ngồi cũng lộ vẻ hiếu kỳ, ánh mắt nhìn về phía Thái hậu.

      Thái hậu vẫn cười, : "Hoàng thượng chắc vẫn còn nhớ, tháng trước, Bắc Tề truyền tin quận chúa của Bắc Tề, muội muội của Hàn Vươmg sắp tới thiên triều hòa thân? Ai gia nghĩ rằng, Quận chúa của Bắc Tề tài mạo song toàn, hiền lương thục đức, để nàng ta làm vương phi của Tử Úc còn gì hợp hơn nữa."

      Ta nhất thời sững sờ.

      Bàn tay cầm chén rượu của Hạ Hầu Tử Khâm thoáng khựng lại, định ban quận chúa kia cho Tần Vương làm vương phi từ lâu, nhưng Thái hậu lại ra chuyện này trước bước. Nhìn nét mặt của , ta càng chắc chắn điều, chuyện săn mùa xuân, Tần Vương vẫn chưa với Thái hậu.

      Ta lại nhớ tới chuyện Hạ Hầu Tử Khâm , muốn Tần Vương ra những lời tấu chương trước mặt , mới đồng ý ban hôn quận chúa cho .

      Thái hậu để tâm tới sắc mặt sầm xuống của Hạ Hầu Tử Khâm, tiếp: "Vốn dĩ ai gia còn sợ Tử Úc từ chối, hỏi , mới , tất cả chuyện này đều để ai gia làm chủ, Hoàng thượng, con nghĩ sao?"

      "Trẫm..." ngừng lại lát, khẽ cười, : "Trẫm vốn muốn... Ha, vẫn là mẫu hậu nhanh hơn bước!"

      Nét mặt có chút khác thường, ta biết vốn có ý định này nhưng ngờ lại bị Thái hậu giành trước. Ta cũng rất tò mò, sao Thái hậu lại quan tâm tới chuyện này? Còn cố ý chuyện này với Tần Vương trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm.

      Ta nghĩ ngợi nghe Thái hậu cười, : "Như vậy, Tử Úc sao còn chưa tạ ơn?"

      Tần Vương đứng dậy, quỳ xuống, : "Thần tạ ơn ân điển của Hoàng thượng!"

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31.2
      Beta: Thanh Lam
      Ta nghĩ ngợi nghe Thái hậu cười, : "Như vậy, Tử Úc sao còn chưa tạ ơn?"

      Tần Vương đứng dậy, quỳ xuống, : "Thần tạ ơn ân điển của Hoàng thượng!"

      Cũng nhanh quá đây, quận chúa Bắc Tề kia còn chưa tới đây mà quyết định chuyện hôn nhân đại của người ta rồi. Ta nghĩ Hoàng đế Bắc Tề vốn muốn để nàng ta vào hậu cung của thiên triều, biết nếu biết được tin này như thế nào?

      Sao Thái hậu giải quyết chuyện này nhanh vậy nhỉ, là sợ quận chúa Bắc Tề kia trở thành người của Hạ Hầu Tử Khâm sao? Thế nhưng, hẳn Thái hậu cũng biết Hạ Hầu Tử Khâm vốn muốn nàng ta chứ nhỉ?

      Lắc đầu, những chuyện này đâu phải việc ta nên quản!

      Người ngồi im lặng lát rồi mới : "Đứng lên , vậy trẫm lại vì chuyện vui sau này cùa nhị đệ, cạn chén này trước!" xong, hẳn liền dốc cạn chén rượu.

      "Tạ ơn Hoàng thượng!" Tần Vương cũng uống cạn.

      Mọi người uống thêm lượt nữa, Hiển Vương ngồi cạnh ta dường như uống hơi nhiểu. Y cười, : "Thần nghe lần này Hoàng đế cùng Hoàng hậu Nam Chiếu cũng tới? biết Hoàng thượng định để họ nghỉ lại ở đâu?" Trong nụ cười của Hiển Vương nét mỉa mai.

      Thiên hạ của Tuân gia năm ấy, nhà Hạ Hầu chẳng qua chỉ là thần tử. Bây giờ, giang sơn đổi chủ, công chúa tiền triều gặp Hạ Hầu Tử Khâm còn phải gọi tiếng "hoàng thượng".

      ra vấn đề này, ta cũng từng nghĩ đến.

      Ngước lên nhìn người phía , thấy vẫn đổi sắc mặt, chỉ lên tiếng đáp: "Đương nhiên là sắp xếp tới Thượng Lâm uyển, nơi ấy có rất nhiều cung điện."

      Như vậy cũng tốt, còn cách hoàng cung đoạn đường. Vậy các vị khách quý khác cũng được sắp xếp nghỉ lại đó rồi.

      Rượu uống chưa nhiều nhưng Hạ Hầu Tử Khâm đưa tay đỡ trán. Diêu Thục phi ngồi bên cạnh vội tới, hỏi: "Hoàng thượng say rồi sao?"

      khẽ cười tiếng, đáp: "Tửu lượng của trẫm hơi kém", rồi lại với Thái hậu: "Mẫu hậu triệu nhị đệ vào cung sớm, có lẽ những gì muốn rồi. Nhưng lần này tam đệ quay về còn chưa trò chuyện cùng mẫu hậu. Trẫm hơi váng đầu, muốn về trước. Trẫm để tam đệ ở lại ngồi với mẫu hậu lát, mẫu hậu thấy thế nào?"

      Thái hậu sững người lát nhưng cũng tiện từ chối, chỉ : "Vậy cứ để Thục phi cùng về với Hoàng thượng !"

      Nhưng lắc đầu, : " cần đâu, Thuần Nhi ở lại với Thái hậu. Đàn Phi!" đột nhiên gọi.

      Ta giật mình kinh ngạc. đúng là chỉ sợ thiên hạ loạn, trường hợp này mà còn gọi ta tới. Có điều là Hoàng thượng, mở miệng vàng, ta chỉ có thể bước lên.

      "Có thần thiếp!" Ta đáp lời, tới.

      đứng dậy, : "Dìu trẫm về cung!"

      "Vâng!" Ta bước lên dìu , hôm nay đúng là uống rất nhiều, thế nhưng ta lại cảm thấy, vẫn chưa tới mức khiến say.

      qua trước mặt Tần Vương, thấy Tần Vương đứng lên theo, giọng của y vang lên ở phía sau: "Vậy nhi thần cũng xin cáo lui, làm phiền mẫu hậu chuyện với tam đệ nữa!"

      Lúc này ta mới biết, hóa ra muốn Tần Vương ra ngoài. Nhưng còn gọi ta theo làm gì?

      Ta nghiêng mặt nhìn nam tử bên cạnh, nhìn ta, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Lý công công thấy chúng ta ra, vội chạy tới đón: "Hoàng thượng sao thế?"

      xua tay để y tránh xa ra chút.

      Lý công công ngẩn người lát, cuối cùng lui ra. Hai cung tỳ của ta thấy vậy cũng dám bước tới.

      Ta dìu , : "Hoàng thượng váng đầu lắm sao? Cẩn thận bậc thang dưới chân!" ra ta biết, vốn say, có điều , ta cũng chỉ có thể diễn trò cùng .

      "Ừ." hạ giọng đáp, tựa vào ta, bước xuống bậc.

      Ta cùng đoạn rồi ngoái lại, thấy Tần Vương theo từ xa, liền hỏi khẽ: "Nếu Hoàng thượng muốn chuyện với vương gia, sao phải khổ công gọi thần thiếp ra đây?"

      Nghe thấy vậy, nhíu mày, bàn tay ôm ta siết mạnh. Ta cau mày chịu đau, nghe nghiến răng nghiến lợi đáp: "Đàn Phi của trẫm đúng là thần thông quảng đại, tới Tần Vương mà cũng quen!"

      Ta sửng sốt, kinh ngạc nhìn . Nụ cười thoáng qua ban nãy, rốt cuộc nhìn thấy, thế nên mới muốn ta dìu ra ngoài?

      gì nữa, ta biết, đợi ta giải thích, nhưng ta có thể muốn Tần Vương xin Thái hậu ra mặt nhắc tới chuyện săn mùa xuân mà quen Tần Vương ư? Thế có khác gì việc xin Thái hậu ra mặt đâu, đều làm mất mặt. tức chết mới là lạ.

      Nghĩ tới đó, ta lại kìm được muốn cười thành tiếng. Vô tình nhìn thấy bộ mặt tái mét của , ta đành kiềm chế.

      Nghĩ lát, ta đáp: "Hôm nay cung tỳ của thần thiêp cẩn thận đụng phải vương gia hành lang, thế nên mới quen biết."

      nhướng mày, "hừ" tiếng, : "Cung tỳ của nàng đụng phải ?"

      Ta gật đầu. "Nếu Hoàng thượng tin, lát nữa vương gia tới đây, người cứ hỏi vương gia là được mà!" Ta tin rằng Tần Vương cũng thẳng ra chuyện ấy, bằng khi tới Hy Ninh cung, y hẳn với Thái hậu rồi.

      tức giận liếc nhìn ta, vung tay gạt tay ta ra, đứng chắp tay ra sau. "Trẫm đường đường là thiên tử, còn cần hỏi mấy chuyện ấy à?"

      Ta sững người, đúng rồi, bảo hỏi Tần Vương, chẳng phải cũng rất mất mặt sao? Thế nhưng nhìn bóng lưng của , ta cũng biết, trong lòng kỳ thực rất muốn hỏi. chỉ bướng bỉnh thôi!

      "Quỳ xuống cho trẫm!" quay lưng về phía ta, lạnh lùng .

      Ta im lặng, quỳ xuống phía sau .

      Lúc này, tiếng bước chân ở phía sau ngày càng gần, giọng Tần Vương vang lên: "Thần tham kiến Hoàng thượng!"

      quay người lại, liếc Tần Vương cái rồi mỉm cười, : "Hóa ra là nhị đệ!"

      Ta cảm thấy buồn cười, đưa mắt nhìn , ràng đợi Tần Vương tới đây, còn giả vờ biết.

      Tầh Vương lại bước lên bước, nhìn ta, : "Hoàng thượng, đây là..."

      “hừ" tiếng, : "Đàn Phi của trẫm nhìn thấy thứ nên nhìn, trẫm chỉ uốn nắn chút thôi!" rời ánh mắt khỏi người ta, lại : "Nhị đệ còn có chuyện gì?"

      Nghe thấy vậy, Tần Vương vẫn thản nhiên với : "Thần có chuyện muốn với Hoàng thượng, nhưng lúc nãy nghe Hoàng thượng váng đầu, biết giờ Hoàng thượng thấy thế nào rổi?"

      Ta thở dài, quỳ đất nghe hai huynh đệ bọn họ quanh co, lòng vòng.

      khẽ cười, : "Vừa nãy ở trong đó hơi khó chịu, trẫm ra ngoài lát, thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu hơn rồi."

      Ta liếc nhìn cái nhưng nhìn ta. Có trời mới biết lúc nào cũng tinh thần sảng khoái, dễ chịu, có điều lúc nãy nổi nóng chút thôi, ta thấy vẫn khỏe mạnh.

      Tần Vương cười, khẽ : "Thế thần yên tâm rồi! Thần muốn hỏi Hoàng thượng, tấu chương thần trình..."

      Mắt hơi sáng lên, chỉ "à" tiếng, mãi sau mới : "Trẫm đọc rồi, trẫm còn phê duyệt, sai người đưa tới cho đệ, biết nhị đệ thấy quyết định của trẫm ra sao?"

      Ta kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, đúng là gian xảo, ràng phê duyệt bản tấu chương đó, còn với ta, cố ý để ý tới mà, giờ lại phê duyệt, còn hỏi Tần Vương thấy quyết định của mình thế nào<sub>.</sub>

      Quyết định gì? rằng vẫn muốn săn mùa xuân, hay đồng ý thu lại mệnh lệnh theo ý của Tần Vương? Tới giờ mà còn muốn đưa ra vấn đề khó cho Tần Vương.

      Nhưng ngờ Tần Vương cười, đáp: "Hoàng thượng thánh minh!"

      "Phì..." Ta nhịn được, cười thành tiếng.

      Hóa ra chỉ Hạ Hầu Tử Khâm gian xảo mà Tần Vương cũng kém. câu "hoàng thượng thánh minh" chặn lại vẻ kiêu ngạo của Hạ Hầu Tử Khâm. khen thánh minh rồi còn có thể làm khó người ta thế nào được đây?

      Người trước mặt giận dữ liếc ta cái, nghiêm mặt : "Đàn Phi cho rằng chuyện này có gì đáng cười sao?"

      Ta cắn môi, cố kiềm chế để cười nữa, cũng trả lời. Dĩ nhiên là buồn cười rồi, ta lặng lẽ nhìn sắc mặt , sức chịu đựng của tốt đấy, nếu giờ ở chỗ riêng tư, có thể bật cười thành tiếng sao?

      Thế nhưng Tần Vương vẫn đổi sắc mặt, : "Thần xin tạ lỗi với Hoàng thượng trước."

      Ta sững người, Hạ Hầu Tử Khâm cũng ngước mắt về phía y, hạ giọng hỏi: "Đệ có tội gì?"

      Tần Vương chợt nhìn về phía ta, cười : "Vì thần từng nghi ngờ Hoàng thượng, tới tận hôm nay vào cung, thần mới phát ra thần sai. Thần nên nghi ngờ, chất vấn về quyết định của Hoàng thượng."

      Hạ Hầu Tử Khâm ngẩn ra lát, mãi sau mới cười, : "Nhưng cả thiên triều này cũng chỉ có hai người nghi ngờ, chất vấn quyết định của trẫm!"

      Tần Vương cười cười, cúi đầu : "Thần thấy người kia rồi, Hoàng thượng, y là nhân tài có thể bồi dưỡng."

      Ta có chút kinh ngạc, Tần Vương biết người kia là ai sao? Ta cũng tò mò nhưng ngại tình cảnh này nên tiện hỏi. Thầm suy ngẫm, nếu có cơ hội tìm Tần Vương hỏi chút, bởi lần trước Hạ Hầu Tử Khâm , vậy nhất định cho ta hay.

      Nhưng cuộc chuyện của hai người họ lại khiến ta kinh ngạc. Cả quá trình, dù ai điều gì song kết quả hai người họ hiểu trong lòng. Còn ta, dù chỉ là người nghe nhưng cũng hiểu thấu đáo. Đột nhiên ta lại nghĩ tới Hiển Vương vẫn còn ở Quỳnh đài. Đúng thế, ba huynh đệ nhà Hạ Hầu, ai là kẻ vô tích , ai nấy đều vô cùng thông minh khiến người ta phải kinh ngạc. Cho nên, bọn họ có thể thắng trong cuộc cung biến vào bốn năm trước, hiển nhiên cũng phải là trùng hợp.

      Hạ Hầu Tử Khâm chỉ khẽ "hừ" tiếng, nhắc tới chuyện "nhân tài có thể bồi dưỡng" nữa. Dù rất tò mò nhưng ta cũng đành kìm nén.

      Tần Vương đứng thẳng người, : "Thần xin cáo lui trước, xin Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi sớm!"

      xong, y định quay người rời nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm gọi lại: "Còn chuyện quận chúa Bắc Tề... Trẫm muốn hỏi đệ có tự nguyện ?"

      Bóng người khựng lại lát rồi ngước lên, : "Có."

      Hạ Hầu Tử Khâm khẽ hít hơi, lại : "Trẫm hỏi mẫu hậu tìm đệ những gì, vốn dĩ trẫm cũng có ý muốn ban hôn quận chúa cho đệ nhưng vẫn muốn hỏi đệ trước, nếu đệ đồng ý, trẫm ép. Song ngờ mẫu hậu tích cực thế!"

      Sắc mặt Tần Vương hơi thay đổi, vừa rồi Hạ Hầu Tử Khâm rất nhiều, ta quả thực đoán được câu nào của mới khiến Tần Vương đổi sắc mặt.

      Lát sau Tần Vương mới ; "Hoàng thượng cũng mở lời ban hôn rồi, chuyện này hiển nhiên được quyết định. Thần... xin cáo lui trước!"

      Y nhìn ta nữa, lui xuống. Ta kìm được, nhìn theo y. Trong những lời y , tại sao ta như nghe được ý khác. Đồng ý chuyện hôn nhân này, chỉ là bên Thái hậu tình nguyện mà thôi.

      Đột nhiên nhớ ra Hạ Hầu Tử Khâm vẫn còn ở bên, nhớ ra nguyên nhân phạt ta quỳ, ta vội thu lại ánh mắt.

      May mà cũng nhìn chăm chăm người rời , lát sau mới quay lại nhìn ta. Ta cúi đầu, nhìn . bảo đứng lên, chỉ cúi xuống, hỏi : "Quỳ có đau ?"

      Ta kinh ngạc nhìn , đột nhiên hỏi ta có đau , lại định giở trò gì thế? Ha, trong mắt ta, từ trước tới nay, chưa bao giờ là người lương thiện.

      "Trẫm hỏi nàng đấy!" lại nổi giận.

      Ta đau, liệu có đá cho ta cái ?

      Ta mếu máo đáp: "Đau!"

      khẽ cười, cúi người ôm ta dậy. Ta vô cùng kinh ngạc, hoang mang túm chặt lấy cánh tay , nhưng lại đắc ý : "Trẫm muốn nàng nhớ kĩ, cả đời này, người thương nàng chỉ có mình trẫm. Lúc nãy khi nhị đệ , còn thèm liếc nàng lấy cái."

      Ta ngạc nhiên, bảo ta quỳ là , thương ta cũng là . đúng là trở mặt nhanh như lật bàn tay.

      Tựa vào lòng , ta ngước lên nhìn, : " phải Hoàng thượng váng đầu sao? Thần thiếp vẫn tự tiếp được!"

      "hừ" tiếng, : "Trẫm giận nàng tới váng cả đầu!"

      Ta im lặng, ràng là chẳng việc gì, chẳng qua tự nghĩ quá nhiều mà thôi, còn cố ý khiến ta khó xử trước mặt Tần Vương, giờ nghĩ lại, đúng là nhen.

      Nghĩ tới đó, ta lại muốn cười, tựa lên ngực , nghe tiếng thở nhàng của .

      lát sau, lại : "Nàng có chuyện gì muốn hỏi trẫm sao?"

      Hỏi? Hỏi cái gì? Sao hôm nay lại kỳ lạ như thế?

      Thấy ta , dường như có chút vui, cau mày : "Nàng hỏi trẫm, nếu hôm sau hỏi người khác, trẫm nhất định tha cho nàng!"

      Nghe thấy thế, ta mới chợt nhớ ra Tần Vương nhắc tới "nhân tài có thể bồi dưỡng" với . Ta hơi kinh ngạc, hóa ra những gì ta nghĩ đều biết. sợ ta lại tìm Tần Vương để hỏi thăm chuyện đó nên mới muốn ta hỏi ? Ha, nếu phải lần trước quên rồi, sao ta lại muốn hỏi chứ? Giờ thế, nếu ta còn miễn cưỡng hỏi chút, mất mặt tới mức nào đây?

      "Phì..." được rồi, ta lại kìm được mà bật cười thành tiếng.

      trừng mắt lườm ta cái. Ta lập tức cười, : "Hoàng thượng cho thần thiếp biết, người đó là ai?"

      nhìn ta, lát sau mới nghiến răng đáp: "Cố Khanh Hằng."

      Cuối cùng ta cũng phải kinh ngạc, hóa ra là Cố Khanh Hằng. Nhìn nam tử trước mặt, cuối cùng ta cũng biết nguyên nhân tại sao quên rồi.

      Dù sao cũng thế này rồi, ta liền dứt khoát hỏi: "Thế Hoàng thượng thấy huynh ấy là nhân tài có thể bồi dưỡng sao?"

      nhìn ta, chỉ đáp: "Gỗ mục!"

      Ta cười. "Chỉ cần Hoàng thượng chịu bồi dưỡng huynh ấy. Hoàng thượng lợi hại như thế, gỗ mục cũng có thể chạm trổ thành vật báu."

      đột nhiên im lặng. Ta nhìn vẻ nghi hoặc, về lý mà , chắc giận vì chuyện của Cố Khanh Hằng. Ta cẩn thận nhìn , mãi lâu sau mới nghe thấy sang chuyện khác: "Trẫm thấy kỳ lạ. Khi ấy, Hoàng đế Bắc Tề nhắc đến chuyện hòa thân, mẫu hậu nhất quyết đồng ý. Bà , nữ nhân Bắc Tề tuyệt đối thể vào thiên triều, nhưng giờ lại chủ động tìm nhị đệ, bảo lập vương phi."

      Ta sững sờ. , khi ấy…

      thở dài, ; "Chính vì trẫm thuận theo mẫu hậu nên mới muốn nhị đệ lấy nàng ta."

      Nhớ tới lời của Thái hậu, ta khỏi nhớ tới Phất Hy, chỉ vì Phất Hy cũng là người Bắc Tề. Xem ra thành kiến của Thái hậu với Phất Hy lan sang cả nữ tử của Bắc Tề.

      đột nhiên dừng bước, khẽ: "Năm đó, trẫm bảo vệ tốt cho người ấy..."

      Ta bỗng cảm thấy bàng hoàng, "người âý" mà nhắc tới... là Phất Hy. Trực giác mách bảo ta, là Phất Hy!

      Bàn tay nắm vạt áo đột nhiên siết chặt, đây là lần đầu tiên nhắc tới Phất Hy trước mặt ta...
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :