1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mệnh Phượng Hoàng - Hoại Phi Vãn Vãn (Full 4 Tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24.2
      Beta: Luyên Nguyễn
      Ta vội đưa ngọc bội cho Phương Hàm, : "Phiền đổi chiếc tua khác, chắc Hoàng thượng tỉnh rồi, bản cung vào xem thế nào."

      Nàng ta gật đầu, cầm ngọc bội rồi quay người .

      Ta lại bất giác đưa mắt nhìn về hậu viện, tua ngọc bội cũ hẳn còn ở trong tay Sơ Tuyết, lát nữa lấy là được. Nghĩ vậy, ta liền cất bước về phía tần cung. Vào phòng thấy Lý công công đỡ dậy, ta bước đến, hỏi: "Hoàng thượng định dậy sao?"

      khẽ cười tiếng, đáp: "Trẫm chưa ngủ."

      ngủ, chắc vì nghĩ ngợi quá nhiều việc.

      Ta tới bên cạnh , cười : "Hoàng thượng có tâm gì sao? Lúc nãy, khi thần thiếp ra ngoài, nghe bệnh tình của Dụ Thái phi khá hơn rồi, cũng hạ sốt."

      thoáng khựng lại nhưng hỏi ta về Dụ Thái phi nữa chỉ : "Trầm nghĩ, cung tỳ cùa nàng thay tua ngọc bội chậm quá, trẫm vốn muốn đợi đưa tới rồi mới đậy nhưng ngờ lại phải đợi tới tận bây giờ."

      Thoáng giật mình, ta vội : "A, lúc nãy thần thiếp tưởng người ngủ rồi nên bảo nàng ta ra ngoài trước rồi hãy quay lại, thế nên mới chậm."

      nghe thấy vậy, cũng gì nửa

      Chi lát sau nghe thấy Phương Hàm ở bên ngoài gọi ta. Ta ra ngoài, Phương Hàm đặt ngọc bội vào tay ta, cúi đầu xem xét, quả nhiên như lời nàng ta , tua ngọc bội có hai hạt châu.

      Ta quay lại, đưa ngọc bội cho , : "Chuyện này làm phiền Hoàng thượng rồi!"

      ậm ừ, bỏ ngọc bội vào trong áo, đứng đậy, : "Trẫm trước vậy!"

      "Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!" Ta vừa dứt lời, thấy sải bước ra ngoài. Trong lòng khỏi mỉm cười, tiếc cho Sơ Tuyết tốn bao công sức chuẩn bị tua ngọc bội kia. Khi ta đưa ngọc bội cho , thậm chí còn liếc nhìn lấy cái.

      Khi ra ngoài thấy Phương Hàm đứng chờ ngoài cửa, ta : “Đưa bản cung gặp Sơ Tuyết”

      Phương Hàm nhìn ta với vẻ nghi hoặc nhưng hỏi mà chỉ gật đầu, đáp: “Vâng!"

      Nàng ta trước dẫn đường. Ta vừa vừa : "Hôm qua, khi Dụ Thái phi và Diêu Phi giằng co ở bên Lam Hồ, trong tay bà ấy nắm chặt miếng ngọc bội lúc nãy. Ngọc bội này vốn là đồ Thái hậu tặng cho Hoàng thượng, sau Hoàng thượng lại tặng cho Diêu Phi. Bản cung từng nghĩ, Thái phi có thành kiến với Thái hậu từ trong tiềm thức, bởi vậy vừa thấy ngọc bội kia phát điên. Nhưng ngờ, hóa ra Thái phi hề biết ngọc bội ấy là của Thái hậu tặng cho Hoàng thượng. Hôm nay Hoàng thượng lại , tua ngọc bội cũ được thay mới. Bản cung nghĩ, chuyện Thái phi đột phiên phát khùng có lẽ có liên quan tới chiếc tua ấy."

      Hai đồng tử của Phương Hàm co lại, nàng ta khẽ hỏi: "Vậy nên nương nương mới sai người đổi tua ngọc bội?"

      Ta gật đầu, cười chán nản. "Chỉ là lúc nãy xảy ra vài chuyện, bản cung lại quên đòi Sơ Tuyết tua ngọc bội cũ kia."

      Nghe thấy vậy, Phương Hàm chỉ im lặng .

      Hai người vào hậu viện, thấy Tường Hòa đứng canh bên ngoài gian phòng dùng để nhốt cung nhân phạm lỗi. Sơ Tuyết ở bên trong khóc lóc cầu xin: "Hòa công công, xin ngươi với nương nương, ta biết lỗi rồi..."

      Ta khẽ cau mày, khi Tường Hòa ngoảnh lại thấy ta, vội vàng bước tới, gọi: "Nương nương!"

      Ta khoát tay ra hiệu cho y mở cửa. Y gật đầu, đẩy cửa ra. Đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, Sơ Tuyết đưa tay lên che mắt, lát sau mới thả tay xuống, nhìn thấy ta vội vàng quỳ xuống. "Nương nương, cuối cùng nương nương cũng tới rồi!" Gương mặt nàng ta đẫm nước mắt nhưng mơ hồ có nét cười.

      Phương Hàm đỡ ta bước vào. Đây là lần đầu tiên ta vào căn phòng này, mới phát ra bên trong rộng lắm, cả căn phòng có cửa sổ, phía chỉ có cái lỗ Tất , đóng cửa lại bên trong tối sầm. Ta đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước nhốt Vãn Lương ở trong này tới ba ngày, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

      Ha, đưa mắt nhìn cung tỳ ở phía dưới, với Sơ Tuyết, ta có cảm giác gì. Khóe miệng nhếch lên cười, ta vẫn luôn là người ân oán phân minh.

      Thấy ta im lặng, Sơ Tuyết lại : "Nương nương, người tha cho nô tỳ lần này ! Sau này nô tỳ hầu hạ nương nương chu đáo, nhất định dám có ý nghĩ gì với Hoàng thượng nữa. Nô tỳ... tỳ muốn xa nương nương."

      Sơ Tuyết vẫn nghĩ ta phạt nàng ta ra ngoài làm nô tỳ phụ trách việc nặng nhọc như Vãn Lươmg sao? Ha, nàng ta đâu biết, chuyện này phải ai cũng có thể làm được. Đối với những cung tỳ dám giở trò trước mặt ta, ta chưa bao giờ nương tay, càng để bọn họ ở lại bên mình. Nàng ta ắt hẳn cũng biết hai cung tỳ lắm miệng mà bị ta đưa tới phòng giặt giũ, nhưng trước đó, đương nhiên phải lấy lại thứ ta muốn .

      Ta chìa tay ra, hỏi: "Tua ngọc bội bị đổi đâu?"

      Nàng ta sững người, ngước lên nhìn rồi dập đầu, : "Xin nương nương tha cho nô tỳ lần này!"

      "Tua ngọc bội đó đâu?" Ta hỏi lại lần nữa.

      Người nàng ta khẽ run lên, mãi lúc sau mới cắn răng đáp: "Nếu nương nương đồng ý tha cho nô tỳ, nô tỳ đưa cho người."

      Tường Hòa đứng bên cạnh hít hơi, từ trước tới nay, trong Cảnh Thái cung của ta chưa có cung tỳ nào dám ăn với ta như thê'

      "Láo xược!" Phương Hàm quát tiếng, lạnh lùng . "Ai cho ngươi với nương nương như thê?"

      Sơ Tuyết vẫn cúi đầu, cả người kiềm chế được run lên bần bật, : "Nô tỳ khẩn cầu nương nương khai ân!"

      Ta thầm cười lạnh, xem ra cọng rơm cứu mạng nào nàng ta cũng tóm bừa lấy rồi.

      Đưa mắt liếc nhìn Phương Hàm, ra hiệu cho nàng ta lui xuốông, ta giọng : "Ngươi muốn bảo bản cung tha cho ngươi làm sao đây?"

      Nàng ta chợt ngước nhìn ta, trong đáy mắt gợi lên chút hân hoan, vội : "Nương nương để nô tỳ tới phòng giặt giũ, nô tỳ cam tâm tình nguyện!"

      Ta nhíu mày, hỏi: " phải lúc nãy ngươi muốn tiếp tục ở lại hầu hạ bên cạnh bản cung sao?"

      Sắc mặt nàng ta thoáng thay đổi, nàng ta lại vội vàng cúi đầu "Nô tỳ... nô tỳ biết có phúc được hầu hạ nương nương

      Ta lạnh lùng "hừ" tiếng nhìn chằm chằm người ở phía dưới. Nàng ta cũng là kẻ thông minh, biết ta dùng người thế này nữa, tự mở miệng muốn rời xa ta, còn chủ động xin tới phòng giặt giũ.

      Sơ Tuyết sợ ta lấy mạng nàng ta. Xem ra chuyện của Như Mộng cũng được đồn đại rồi nhỉ?

      Ta nghĩ, tới mức vạn bất đắc dĩ, ta lấy tính mạng cùa người khác. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

      Khẽ chạm vào chiếc vòng tay, ta cười, hòi: "Sơ Tuyết ngươi có biết chữ ?"

      Có lẽ ngờ ta hỏi như thế, nàng ta ngẩn ra trong chốc lát rồi mơ hồ lắc đầu. Ta đưa mắt nhìn Phương Hàm ở bên cạnh, ghé vào tai nàng ta mấy câu, nàng ta thản nhiên gật đầu rồi lui ra. Có lẽ cảm thấy tình ổn, Sơ Tuyết nhìn ta với vẻ hoảng hốt.

      Suy cho cùng, Sơ Tuyết cũng từng là cung tỳ ở bên cạnh ta, tránh để nàng ta những chuyện nên khi ra ngoài. Có biết bao người trong hậu cung này nhìn chằm chằm vào ta, ta thể cẩn thận. Sơ Tuyết, ngươi đừng trách ta!

      Khi Phương Hàm quay trở lại, tay nàng ta bưng chén thuốc.

      "Nương nương!" Sơ Tuyết hoảng sợ kêu lên, lùi lại rồi lắc đầu : "Nương nương, người thế làm thế với nô tỳ! Người.. phải người muốn tua ngọc bội kia sao? Người tha mạng cho nô tỳ, nô tỳ lập tức đưa cho người ngay"

      Ta khẽ cười. "Trước giờ chưa từng có cung tỳ nào ra điều kiện với bản cung. Tua ngọc bội đó dẫu sao cũng ở trong Cảnh Thái cung, chẳng lẽ bản cung tìm thấy sao? Sao bản cung phải chấp nhận điều kiện của ngươi?"

      "Nương nương!" Cuổi cùng nàng ta cũng thấy hoảng sợ.

      Ta đưa mắt nhìn Tường Hòa, trầm giọng : “Giữ nàng ta lại."

      "Vâng!" Tường Hòa gật đầu, tới, giữ chặt Sơ Tuyết.

      Phương Hàm bưng bát thuốc lại. Sơ Tuyết còn muốn giãy giụa nhưng sức lực lại được với Tường Hòa. Nàng ta đột nhiên sợ hãi khóc toáng lên, mím chặt miệng, dám mở ra

      Ta lạnh lùng ; "Giờ mới biết sợ sao? Ngươi yên tâm, bản cung cần cái mạng cảa ngươi, chỉ sợ ngươi ra ngoài ăn lung tung mà thôi", xong liền thoáng nghiêng người .

      Phươmg Hàm tới, dùng sức bóp miệng nàng ta bắt mở ra, đổ thẳng bát thuốc vào trong miệng.

      Tường Hòa buông bàn tay giữ Sơ Tuyết. Nàng ta vội vàng lấy ngón tay móc miệng, muốn nôn ra nhưng đương nhiên muộn rồi.

      Ta dẫn Phương Hàm ra ngoài, chỉ để lại câu: "Bản cung làm theo ý ngươi, cho ngươi tới phòng giặt giũ, ngươi phải làm cho tốt, bằng , cẩn thận cái mạng của ngươi đấy!"

      Phòng giặt giũ, trong mắt của chúng cung nhân là nơi rất đáng sợ. Làm việc ờ đó là những người có thân phận thấp kém nhất, rất nhiểu người phạm lỗi nên bị chủ tử các cung phạt tới đó. Bởi vậy, chẳng có ai thương tiếc bọn họ, chỉ chút sơ sấy bị đánh mắng là chuyện thường xuyên, nếu bạc mệnh chẳng sống được bao ngày.

      Sơ Tuyết vừa rồi chủ động xin ta phạt tới phòng giặt giũ, chính là sợ ta có ý muốn giết nàng ta, muốn ta tha cho mạng, thể nên dù là phòng giặt giũ, nàng ta cũng .

      Phương Hàm bên cạnh ta, giọng hỏi: "Nương nương, nếu người dùng nàng ta, sao còn giữ lại mạng?"

      Ta im lặng, nếu lúc nãy ta hỏi, Sơ Tuyết biết chữ, có lẽ ta tha.

      Phương Hàm biết điều, nhắc tới chuyện của Sơ Tuyết nữa, chỉ : “Lát nữa nô tỳ và Triêu Thần tới phòng nàng ta tìm tua ngọc bội."

      Song ta đột ngột dừng chân, ngoảnh lại : ", ngươi tìm người nàng ta trước !"

      Phương Hàm sững người, vội gật đầu, : "Vâng, nô tỳ ngay!"

      Trở lại tẩm cung, đợi lát thấy Phương Hàm bước vào, đưa tua ngọc bội cho ta. "Nương nương, là cái này sao?"

      Nhìn kĩ lại, ta gật đầu, : "Đúng vậy!" Ta cầm lấy, nhìn cẩn thận, đột nhiên nhíu mày. Theo lời của Phương Hàm lúc nãy, tua này cũng phải vật trong cung.

      Vì nó cũng chỉ có hạt châu, nhưng phải màu ngọc bích mà là màu đỏ, loại hạt châu có màu này cũng thường thấy. Tua ngọc bội bị hỏng nhưng hạt châu vẫn còn nguyên.

      Ta đưa mắt nhìn Phương Hàm, hỏi: " có nhận ra tua ngọc bội này ?"

      Nàng ta lắc đầu. "Lúc nãy đường , nô tỳ cẩn thận xem xét rồi, chưa hề nhìn thấy."

      phải vật trong cung, Phương Hàm chưa từng trông thấy cũng là chuyện thường. Ta bèn đưa nàng ta cất .

      Phương Hàm vẫn chưa lui ra, chỉ : "Nương nương, giờ Sơ Tuyết phạm lỗi, bị người phạt tới phòng giặt giũ, được dịp tìm thời gian gọi Vãn Lương về thôi!"

      Nghe thấy vậy, trong lòng ta vui mừng, hỏi: " có thể gọi Vãn Lương trở lại sao?"

      Phương Hàm gật đầu.

      Ta vội gọi: "Triêu Thần!"

      Lát sau mói nghe tiếng Triêu Thần chạy tới. Ta : "Ngươi ra ngoài cho Vãn Lương biết, bản cung thấy thời gian này nàng ta chăm chi, cần cù, cho phép nàng ta trở lại hầu hạ bản cung’’

      gương mặt Triêu Thần tràn ngập vẻ vui mừng, nàng ta cười : "Nô tỳ thay Vãn Lương tạ ân điển của nương nương trước! Nô tỳ xin ngay!" xong, nàng ta chạy như bay ra ngoài.

      Ta vẫn biết, khi Sơ Tuyết thay thế vị trí của Vãn Lương, Triêu Thần lúc nào cũng canh cánh trong lòng, chẳng qua trước mặt ta, nàng ta gì mà thôi. Giờ ta phạt Sơ Tuyết tới phòng giặt giũ, nàng ta nhất định cũng nghe thấy, nhưng điều nàng ta vui nhất, đương nhiên là chuyện Vãn Lương trở về.

      ra, ta cũng vui mừng, cau mày hỏi: " , chuyện ở bên ngoài giải quyết chưa? "

      Sắc mặt thoáng thay đổi, Phương Hám lên tiếng đáp: "Hình như tai mắt ở trong Cảnh Thái cung, thế nến nô tỳ nghĩ, cứ để Vãn Lương quay về trước rồi hãy ."

      Nếu phải trong Cảnh Thái cung ta cũng an tâm.

      Triêu Thần nhanh chóng đưa Vãn Lương tới Vãn Lương quỳ xuống trước mặt ta, cười cười, : "Nô tỳ tạ ơn nương nương tha tội!"

      Ta cũng cười. "Còn mau đứng dậy! Trong phòng này đều là người của ta, ngươi còn làm mấy thứ lễ nghi kia làm gì?"

      Cuối cùng Triêu Thần cũng để lộ vẻ kinh ngạc, còn để tâm đến lễ nghi, cắn răng : "Hóa ra nương nương cố ý để Vãn Lương ra ngoài?"

      Vãn Lương đứng dậy, trừng mắt lườm nàng ta, : "Xem ngươi kìa, nương nương có cố ý hay , ngươi còn biết sao?"

      Triêu Thần cười ngượng ngùng. Triêu Thần biết chuyện hôm ấy Vãn Lương cố ý mình nghe nhầm, song ta vẫn chưa cho nàng ta hay chuvện đột nhiên phạt Vãn Lương ra ngoài, nàng ta cũng hề hỏi. Nàng ta hỏi nhưng cũng có nghĩa là biết.

      Triêu Thần tới bên ta, : "Nương nương và gạt chúng nô tỳ tới mức thê thàm. Hại Thụy công công ngừng cầu xin cho Vãn Lương!"

      Ta khẽ cười, : "Được rồi, đừng nhắc lại chuyện này nữa, đừng để Tường Thụy thấy lãng phí nước miếng vì cầu xin bản cung’’

      xong, ba người đều mỉm cười.

      Nghe hôm nay Hạ Hầu Tử Khâm tới Trữ Lương cung ngồi lát rồi tới thẳng Ngự thư phòng xử lý công việc.

      Ta lại nghĩ tới chuyện ngày mùng Chín tháng Ba đến gần. Ta vẫn muốn tìm thứ gì đó để tặng cho , nhưng hôm ấy lại muốn con mồi ta săn được ở Thượng Lâm Uyển

      Đúng lúc Phương Hàm vào phòng châm đèn dầu, ta nén được liền hỏi: " , mùng Chín tháng Ba năm nay có những ai tới Thượng Lâm uyển săn bắn?" Khi hỏi câu này, chính ta cũng giật mình.

      Hôm ấy ta cảm thấy "con mồi" mà Hạ Hầu Tử Khâm nhắc đến là con mồi, nhưng tại sao ta lại nghĩ "con mồi" mà là người chứ?

      Phương Hàm hiểu lắm, chỉ đáp: "Lúc ấy, tất cả các vương công quý tộc, các vị đại thần và công tử của họ đều tới. vài tiểu thư xuất thân nhà tướng cũng có thể tham gia."

      Chẳng trách Hạ Hầu Tử Khâm lại dạy ta bắn cung, hóa ra nữ tử cũng có thể tham gia. Nhưng suy cho cùng, thân phận của ta là hậu phi, có thỏa đáng ? Nghĩ tới đó lại thấy buồn cười, có thỏa đáng hay phải xem Hạ Hầu Từ Khâm thế nào, sao ta phải phiền não?

      Phương Hàm tiếp: "Nương nương, năm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Hoàng thượng, còn có quý tộc của các nước khác tới dự, nô tỳ nghe , có lẽ còn có quốc quân của họ nữa."

      Chuyện này ta nghe từ lâu. Thiên triều là nước lớn, bốn phương tới chúc mừng sinh nhật của thiên tử thiên triều là chuyện rất bình thường. Còn có vài nước nhân cơ hội này kết giao hữu hảo với thiên triều, cũng là phúc của bách tính trong thiên hạ.

      Trước đây, khi giang sơn thiên triều còn chưa đổi chủ, ta nghe bên nước phía tây rối loạn, bất an, giờ cùng xem như tạm lắng. Thậm chí còn có nước tên là Nam Ô bị xâm lược, phân nửa lãnh thổ bị Hoàng đế Nam Chiêu chiếm đoạt. Khi ấy, Hoàng đế Gia Thịnh bệnh nặng, thế cục thiên triều rối ren, nghe lúc đó Hoàng đế Nam Chiêu còn chỉa mũi giáo vào thiên triều. Ha, chỉ tiếc cuối cùng bước lên ngai vàng lại là Hạ Hầu Tử Khâm. Những chuyện này ta đều nghe Tô Mộ Hàn qua.

      Nhưng ta có chút tò mò. " , ngươi xem, nếu quốc quân của các nước đích thân tới đây, bọn họ cũng tham gia vào đại hội săn bắn kia phải ?"

      Nàng ta gật đầu, : "Đó là chuyện đương nhiên.”

      "Quốc quân nào cũng văn võ song toàn sao?" Ta lại nhớ tới chuyện Hạ Hầu Tử Khâm kể khi còn , khẽ nhíu mày, vậy đúng là rất mệt mỏi.

      Phương Hàm mim cười, đáp: "Cưỡi ngựa, bắn cung chắc chắn là ai cũng biết, nương nương hẳn từng nghe tới câu , giang sơn được giành lấy từ lưng ngựa."

      Giang sơn lưng ngựa.

      Ta thầm lẩm nhẩm rồi lại bất giác cười" , bản cung có chút chờ mong ngày mùng Chín tháng Ba mau tới rồi."

      Nàng ta cũng cười, hỏi: "Tại sao?"

      Lúc này có cung tên tay, ta đứng dậy, làm vài động tác. " có biết cách bắn tên tuyệt vời của Hoàng thượng ? Nguời có thể cách trăm bước bắn trúng lá dương, bản cung cũng có thể bắn trúng trong năm mươi bước, ha ha!" Nhắc tới bắn tên, ràng vai hãy còn đau nhức, nhưng trong lòng ta lại bắt đầu kích động.

      Phương Hàm ngẩn ra rổi lại hỏi: "Nương nương tập bắn cung lúc nào vậy?”

      Ta le lưỡi, đáp: "Chính là lúc tới Thượng Lâm uyển với Hoàng thượng, chỉ tiếc là bản cung còn quá kém." Ta mới chỉ tập buổi sáng, dù rât cố gắng nhưng suy cho cùng cũng chỉ là học sơ sài cùng lắm chỉ biết đưa cung, giương cung, kéo dây mà thôi. Bia bắn cắm trước mặt mà ta phải gắng lắm mói bắn trượt, gì tới chuyện bắn con mồi còn sống trong Thượng Lâm Uyển.

      Nhưng Phương Hàm đột nhiên im lặng, sắc mặt có phần khó coi. Ta nhíu mày "Sao thế, có tâm sao?"

      " có’’. Nàng ta lắc đầu, . "Nô tỳ chỉ thấy Hoàng thượng đột nhiên dạy người bắn cung, chắc phải muốn người hôm ấy cũng săn đấy chứ? Nương nương, phi tần trong hậu cung sao có thể tham gia được? E là Thái hậu biết được cũng vui đâu!"

      Phương Hàm vậy khiến ta có chút thất vọng. Quả nhiên hậu phi vẫn có cách biệt với những nữ tử xuất thân từ nhà tướng. Dù Hạ Hầu Tử Khâm từng những lời ấy nhưng ta cũng biết, nếu khi đó Thái hậu kín đáo chê trách, ta chắc chắn thể làm như mong muốn được.

      Ta lắc đầu, nghĩ tới những chuyện khiến tâm trạng xấu nữa, lại quay người ngồi xuống, chống cằm bàn, khẽ cười, : " , ngươi từng tới Thượng Lâm uyển chưa? Nơi ấy rất rộng, bản cung còn nhìn thấy cả quan thú đài<a title="" href="http://cungquanghang.com/wp-admin/post-new.php#_ftn1'] [1] [/URL], nghe bên trong có rấtt nhiều thứ hiếm có, kỳ lạ, chỉ tiếc là bản cung chưa kịp tới đó xem."

      Phương Hàm khẽ cười : "Nương nương, giờ người giống đứa trẻ’’

      Ta sững người, trợn mắt lườm nàng ta. " , đây là lần thứ hai ngươi bản cung là trẻ con rồi."

      Nàng ta thắp đèn xong, đặt chụp đèn lại rồi quay người, : "Nô tỳ xong rồi, xin nương nương nghỉ ngơi sớm chút, mai còn có việc chờ nương nương làm nữa"

      Nàng ta vừa nhắc, ta lập tức nhớ tới chuyện Thiên Phi. Đúng rồi, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để có tinh thần xem trò vui ngày mai chứ!

      Đèn trong phòng bị thổi tắt, chỉ còn cây đèn đặt trong góc phòng, sáng lắm nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy đồ vật trong phòng.

      Ta lên giường, hít sâu hơi, nhắm mắt lại. Đêm nay, điều ta nghĩ tới nhiều nhất phải là chuyện của Tôn Nhuế và Thiên Phi, mà chỉ nghĩ rằng sắp tới mùng Chín tháng Ba.

      Ta luôn có cảm giác rất kỳ lạ, dường như hôm ấy xảy ra vài chuyện khiến ta căng thẳng nhưng cũng khiến ta vui vẻ. Khóe môi khẽ giật, ta cứ chờ đợi mà thôi.

      Thời tiết sáng hôm sau rất đẹp mới sáng sớm thôi mà cảm nhận được bầu khí ấm áp. Lúc này ta mới cảm thấy mùa đông lạnh lẽo sắp qua rồi, thời tiết dần ấm lên khiấn tâm trạng người ta cũng tốt lên theo.

      Tính thử thời gian, thái y tới Khánh Vinh cung xem mạch cho Thiên Phi chắc cũng rồi, ta ngồi trong Cảnh Thái cung chờ đợi, liệu long thai trong bụng Thiên Phi có gì kỳ lạ hay , chỉ lát nữa ràng.

      Ta sai Triêu Thần ra ngoài, có tin tức lập tức quay về thông báo cho ta. Lại đợi thêm lát nữa, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng người vội vàng chạy vào, hình như ta còn nghe người đó ... ai đó sảy thai

      Ta đứng bật dậy, hay đấy, chuyện thể giấu được, tỷ ta muốn ra tay trước để chiếm được lợi thế sao?



      <a title="" href="http://cungquanghang.com/wp-admin/post-new.php#_ftnref1'][1][/URL] Quan thú đài: đài quan sát động vật.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25.1
      Beta: Thanh Lam
      Đứng bật dậy, tới cửa cung, đúng lúc thấy Phương Hàm về phía ta, ta hạ giọng, : " nghe chưa?"

      Nàng ta gật đầu. "Nương nương, chúng ta làm sao bây giờ?"

      Ta cười lạnh lùng. "Đừng vội, chúng ta cứ ở trong cung đợi !" Nếu tin tức thực được truyền ra từ Khánh Vinh cung, ta chỉ cần đợi thêm lát, Triêu Thần hẳn cũng quay về.

      Phương Hàm gật đầu, lại : "Nếu như thế xin nương nương vào trước !"

      Ta ngẫm nghĩ lát rồi quay người vào. Lát sau lại nghe có tiếng bước chân chạy vào, ta nhìn về phía cửa, quả nhiên Triêu Thần về. Sắc mặt nàng ta có phần kỳ lạ, dường như nghe được chuyện gì đó thể nào tin nổi.

      "Triêu Thần!" Ta gọi.

      Nàng ta vội chạy tới, vừa ôm ngực thở hổn hển vừa : "Nương nương, xảy ra chuyện rồi, long thai trong bụng Diêu Phi giữ được rồi."

      Ta đứng bật dậy, trợn tròn hai mắt nhìn cung tỳ trước mặt. Nàng ta gì, đứa bé của Diêu Phi mất rồi?

      Sắc mặt Phương Hàm cũng căng thẳng, nàng ta bước lên bước, hỏi: "Triêu Thần, ngươi gì?"

      Cả Phương Hàm và ta đều ràng, Triêu Thần hề nhầm lẫn, nàng ta thể nhầm Thiên Phi và Diêu Phi được, vậy rốt cuộc chuyện là thế nào? Ta vốn nghĩ rằng người xảy ra chuyện là Thiên Phi, ta cho rằng bởi mình đuổi Tôn thái y ra khỏi cung, Thiên Phi sợ chuyện bị bại lộ nên mới tự biên tự diễn màn kịch. Hóa ra phải sao?

      Triêu Thần vẫn thở gấp, lát sau mới tiếp: "Nương nương, nô tỳ hề nghe nhầm, nô tỳ vốn tới bên ngoài Khánh Vinh cung trước, nhưng tới tận khi thái y ra vẫn thấy có động tĩnh gì. Nô tỳ trông sắc mặt của thái y kia cũng bình thường, khi ấy nô tỳ còn nghĩ, chẳng lẽ long thai trong bụng Vinh Phi có chuyện gì sao? Nhưng khi nô tỳ đường quay về lại thấy rất nhiều thái y của Thái y viện chạy qua trước mặt nô tỳ, thái y ra từ Khánh Vinh cung cũng vội chạy theo. Nô tỳ hỏi mới biết, Diêu Phi nương nương xảy ra chuyện."

      Từng câu từng từ đều được Triêu Thần vô cùng ràng, rành mạch, sắc mặt ta lạnh , màn kịch này, đến ta cũng hiểu được!

      Ta nặng nề hỏi: "Hoàng thượng biết chưa?"

      "Chắc chắn có người thông báo cho Hoàng thượng, giờ có lẽ người biết rồi." Triêu Thần nhìn ta, .

      Ta định lên tiếng nghe thấy giọng Vãn Lương vang lên bên ngoài: "Nương nương, nương nương, hay rồi, nô tỳ vừa tới phủ Nội vụ lấy đồ, nghe ... nghe ..." Xem ra nàng ta chạy rất gấp, vừa trông thấy sắc mặt ta nhất thời sững lại, : "Nương nương, người biết rồi?"

      Ta gật đầu, xem ra nàng ta cũng nghe được chuyện đó nên mới vội vàng chạy về.

      "Nương nương..." Phương Hàm hạ giọng gọi ta.

      Ta siết chặt chiếc khăn trong tay, bước ra ngoài ghìm giọng hô: "Chuẩn bị kiệu, bản cung phải tới Trữ Lương cung."

      "Vâng!" Triêu Thần vội chạy ra trước ta bước.

      Nàng ta vừa ra ngoài nghe có người ở bên ngoài hô: "Ngọc tiểu chủ."

      Trong lòng ta thoáng động, Ngọc Tiệp dư tới.

      Ngọc Tiệp dư thấy ta hành lễ, : "Nương nương, xem ra người cũng biết."

      Ta khẽ cười. "Tin tức trong cung truyền nhanh."

      Lúc này nàng ta mới thản nhiên cười. "Tần thiếp nghĩ, cứ qua chỗ nương nương xem thử trước, nương nương sao?"

      “Bản cung có thể gì được? Xảy ra chuyện lớn như thế, có hay cũng phải tới xem thử, tỷ tỷ đúng ?" Vừa , ta vừa vịn lên tay Văn Lương, bước ra ngoài.

      Ngọc Tiệp dư theo, giọng hờ hững: "Đây là chuyện đương nhiên, tần thiếp cùng với nương nương. Khi tần thiếp tới, từ xa nhìn thấy kiệu của Thái hậu, chắc người tới Trữ Lương cung. vào lúc này sớm cũng muộn, có lẽ vừa đúng lúc."

      Ta ngoái đầu liếc nhìn Ngọc Tiệp dư. Xem ra nàng ta biết tin này sớm hơn cả ta, đúng là cẩn thận, còn biết vòng qua cung của ta. Chuyện Diêu Phi sảy thai, kết luận cuối cùng còn chưa có, đúng là sớm hay muộn đều thích hợp.

      Ra tới bên ngoài, loan kiệu được chuẩn bị. Triêu Thần thấy ta tới, vội vàng vén rèm kiệu lên. Ta bước bước, thấy Ngọc Tiệp dư về phía kiệu của mình, nghĩ lát lại : "Chi bằng tỷ tỷ ngồi cùng kiệu với bản cung !"

      Nàng ta lưỡng lự lát rồi cười, đáp: "Vậy tần thiếp cung kính bằng tuân lệnh!" xong liền quay người tới, cùng ngồi kiệu với ta.

      Rèm kiệu buông xuống, loan kiệu được nâng lên.

      Ta nghiêng mặt hỏi Ngọc Tiệp dư: "Bản cung chỉ vừa nghe được chuyện này, rốt cuộc chuyện xảy ra lúc nào?”

      Nàng ta sực tỉnh, lên tiếng đáp: "Tần thiếp nghe sáng nay, khi Diêu Phi nương nương dùng bữa sáng hãy còn khỏe, được lát đột nhiên bụng đau như cắt. Bây giờ đúng lúc thái y tới xem mạch, nghe thái y bắt mạch xong, sắc mặt liền thay đổi."

      Đột ngột à...

      Ta cẩn thận nhìn sắc mặt của Ngọc Tiệp dư, rồi lại nhớ tới tới nàng ta khi ấy. đụng vào Thiên Phi được, như vậy cũng cùng đạo lý với Diêu Phi. Hôm qua Hạ Hầu Tử Khâm còn cố ý nhắc nhở ta. Khi nghe , cũng khó để nhận ra, nếu có ai đó có ý đồ đụng vào con , nhất định nương tay.

      Ta khẽ cười. "Vậy tỷ tỷ cho rằng, chuyện này là bất ngờ hay còn có ý khác?"

      mặt nàng ta thoáng lên nét hỏang sợ, nàng ta cúi đầu, đáp: "Chuyện này tần thiếp dám tự suy đoán."

      Ta im lặng ngoảnh mặt , ánh mắt nhìn ra ngoài qua khe hở ở rèm cửa sổ. Thấy chúng cung nhân ngoài kia vội vã qua lại, mới sáng sớm thôi mà trở nên bận rộn. Ta bật cười, thời tiết lúc này ấm lên, nhưng đúng thời điểm đất trời vào xuân Diêu Phi lại xảy ra chuyện như thế. Hơn nữa, lại ở thời điểm sắp tới sinh nhật của Hạ Hầu Tử Khâm. Dù thế nào, chuyện lần này chắc chắn được điều tra.

      Thái hậu làm.

      Hạ Hầu Tử Khâm làm.

      Người nhà họ Diêu lại càng muốn làm.

      biết tại sao, khi nghĩ tới chuyện này, trong lòng ta có chút khó chịu. Dù Diêu Phi được sủng ái vẫn có người nhà làm chỗ dựa. khi xảy ra chuyện, còn có người nhà đứng ra đòi lại công bằng cho nàng ta. Chậm rãi thu lại ánh mắt, ta cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay mình. Còn ta sao? chẳng có ai giúp ta, trong cung này, ta chỉ có thể dựa vào chính mình, từng bước thận trọng, bảo vệ bản thân. Hạ Hầu Tử Khâm , phong ta làm phi chỉ vì muốn ta sống lâu thêm chút. còn , ta được động vào con của . Ha, khóe miệng bất giác nhếch lên thành nụ cười, ta mơ hồ hiểu được nỗi khổ tâm của . biết tại sao, ta lại nhớ hôm ấy ở Thượng Lâm uyển, ta ngủ mình trong ngự giá, loáng thoáng nghe thấy câu ấy. Dù là mơ, ta vẫn nghe lời , cũng có năng lực để luôn bảo vệ cho ai được chu toàn.

      Nghĩ tới đó, ta tránh khỏi cảm thấy xót xa. Có lẽ, trong tiềm thức ta hiểu được hết thảy những điều bất đắc dĩ của , cho nên mới thấp thỏm yên mà mơ thấy điều đó.

      Khi loan kiệu được hạ xuống, lại nghe thấy bên cạnh có tiếng hạ cỗ kiệu khác. Bước ra ngoài, ta kinh ngạc phát ra đó là Thiên Phi và Thiên Lục.

      Cung tỳ ở bên cạnh vội hành lễ. Ngọc Tiệp dư hành lễ với Thiên Phi.

      Thiên Phi vịn lên tay Thiên Lục, tới cười với ta. "Muội muội nhanh !"

      Thiên Lục đứng bên liếc ta cái, cúi đầu : "Tần thiếp tham kiến Đàn Phi nương nương!"

      Ta nghiến răng nhìn hai tỷ muội bọn họ, gương mặt Thiên Phi lên nét hồng hào. Dường như vẻ nhợt nhạt khi ấy chỉ thoảng qua trong chốc lát. Ta nhớ tới lời Triêu Thần khi nãy, khi thái y xem mạch cho nàng ta ra từ Khánh Vinh cung, mặt ông ta thấy có gì khác lạ, như vậy tức là tất cả đều bình thường.

      Có thể Tôn thái y có vấn đề, nhưng thể có chuyện tất cả thái y đều có vấn đề được.

      Ta nghĩ ngợi, thấy Thiên Phi và Thiên Lục vào trong. Cũng nghĩ nhiều nữa, ta với Ngọc Tiệp dư: "Chúng ta cũng vào thôi!"

      Nàng ta gật đầu, theo ta.

      Vừa được vài bưóc, ta liền nghe thấy giọng the thé của Lý công công: "Hoàng thượng giá đáo!"

      Ta sững sờ trong giây lát, nghĩ rằng lại đến chậm hơn cả ta.

      Vội vàng đứng tránh sang bên cùng với Ngọc Tiệp dư, ta cúi người hô: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!"

      Nghe tiếng sải bước vào bên trong, ta cúi đầu, chỉ trông thấy đôi giày của lướt nhanh qua trước mặt, chút chần chừ. Lúc này, hề bảo ta đứng lên.

      Tới khi Hạ Hầu Tử Khâm qua, ta mới ngước lên nhìn theo bóng lưng . nhanh. "Với trẫm, có loại là trách nhiệm, cũng có loại là chờ mong." Lời của như vang lên bên tai ta. Sao ta hiểu, dù thương, cũng cho phép con mình xảy ra chuyện.

      Khẽ lắc đầu, ta cùng Ngọc Tiệp dư vào trong. tới cửa thấy An Uyển nghi. Nàng ta thấy chúng ta tới vội vàng nghiêng người. "Tần thiếp tham kiến nương nương! Tham kiến Tiệp dư!"

      Ta cũng nhìn nàng ta, chỉ "ừ" tiếng rồi vào trong. Phi tần trong phòng đều rụt rè đứng đó, duy chỉ có Thiên Phi ngồi bên Thái hậu.

      Sắc mặt Thái hậu vô cùng u ám, thái y quỳ phía dưới đều cúi đầu. trông thấy bóng dáng Hạ Hầu Tử Khâm, có lẽ vào phòng trong.

      Ta vốn định hành lễ với Thái hậu nhưng nhìn tình cảnh này, có lẽ lễ nghi gì đó đều miễn hết. Thế nhưng chuyện Diêu Phi sảy thai xem ra là chính xác.

      Thái hậu sầm mặt, đột nhiên lên tiếng: " cho ai gia nghe, sao lại thế này?"

      Ai nấy đều cúi đầu, dám câu.

      Thái hậu giận dữ quát: "Lưu thái y!"

      "Có... có thần!" người trong đó lắp bắp lên tiếng.

      Thái hậu "hừ" tiếng, : "Ai gia lệnh cho ngươi xem mạch cho Diêu Phi, ngươi xem như thế à?"

      "Thái hậu, Thái hậu bớt giận..." Lưu thái y run rẩy đáp. "Thần vẫn bắt mạch cho nương nương như thường lệ, nhưng... nhưng thần làm sao biết được.."

      Ông ta mới được nửa câu thấy bóng người màu vàng bước nhanh ra ngoài, giận dữ đạp cú vào ngực ông ta. "Khốn kiếp! Hôm qua Diêu Phi của trẫm còn khỏe mạnh, sao hôm nay có thể xảy ra chuyện như thế được!"

      "Hoàng thượng!" Lưu thái y nhịn đau, dám khinh suất.

      "Hoàng thượng bớt giận!" Thái y phía dưới nhất loạt lên tiếng.

      Phi tần trong phòng cũng đều quỳ xuống, cúi đầu. Ta nhìn sắc mặt nhưng cũng biết vô cùng tức giận.

      "Hoàng thượng!" Nghe tiếng Thái hậu vang lên, tiếp đó là tiếng bà đứng dậy. "Hoàng thượng ngồi xuống trước , để ai gia hỏi bọn họ chút!"

      nặng nề "hừ" tiếng, tức giận : "Chuyện này trẫm nhất định phải điều tra ràng!" Hôm qua tới trả ngọc bội cho Diêu Phi, thế nên nàng ta có khỏe hay , chắc chắn biết . yên lành, hôm nay đột nhiên mất đứa bé, đổi lại là ta, ta cùng tin chuyện này bình thường.

      Thấy ngồi xuống rồi, Thái hậu mới : "Đứng lên hết !"

      Đám người tạ ơn, chi lặng lẽ đứng dậy, nhưng mấy vị thái y vẫn quỳ phải chịu thẩm vấn. Lưu thái y run lẩy bẩy, dẫu sao ông ta cũng là thái y chuyên xem mạch cho Diêu Phi. Diêu Phi xảy ra chuyện, ông ta là người đầu tiên tránh được liên can.

      Thái hậu nghiêm khắc nhìn người ở phía dưới, lạnh lùng hỏi: "Ai gia hỏi lại ngươi lần nữa, long thai trong bụng Diêu Phi làm sao lại mất?"

      Lưu thái y cúi đầu. "Thưa…thưa Thái hậu, Diêu Phi nương nương từ khi có thai thân thể yếu ớt, trước đó lại bị hoảng sợ, thần nghĩ rằng vì thế nên mới... nên mới..." Đoạn sau đó, ông ta dám ra trước mặt Thái hậu và Hoàng thượng.

      Còn ta, ta thầm cười lạnh tiếng, thân thể Diêu Phi yếu ớt, Thái hậu và Hoàng thượng tin sao? Ông ta giỏi , muốn đẩy trách nhiệm sang cho Dụ Thái phi, nếu như thế, Hạ Hầu Tử Khâm lại càng phải điều tra .

      Dù hôm đó bị Dụ Thái phi hù dọa nhưng chung quy cũng là chuyện của hôm trước, thể tới hai ngày sau mới xảy ra chuyện. Dù Hạ Hầu Tử Khâm hận Dụ Thái phi nhưng ắt hẳn để bà phải gánh tội danh này.

      Mọi người đều nhìn về phía Thái hậu và Hạ Hầu Tử Khâm, lúc này, giọng yếu ớt vang lên: "Ngươi láo! Long thai trong bụng bản cung vốn liên quan tới việc thân thể bản cung yếu ớt!" Giọng nàng ta lớn nhưng nhấn giọng từng từ, nghe vô cùng phẫn nộ.

      Lưu thái y kinh ngạc ngước lên, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, sợ tới nỗi thốt ra được câu.

      Ta sửng sốt, cũng ngẩng lên nhìn, thấy Quyến Nhi dìu Diêu Phi ra. Sắc mặt nàng ta trắng bệch tới bất thường, mơ hồ còn có thể nhìn thấy ngấn nước mắt. Quyến Nhi dìu Diêu Phi, : "Nương nương, người chậm chút!"

      Hạ Hầu Tử Khâm hẳn nhiên cũng kinh ngạc, vội đứng dậy đỡ nàng ta. "Nàng còn yếu, sao lại ra đây? Chuyện này trẫm và mẫu hậu xử lý." với Quyến Nhi: "Ai bảo ngươi đỡ Diêu Phi ra đây? Còn mau đỡ nàng vào trong nghỉ ngơi!"

      Ta kinh ngạc, lần trước, khi thái y nàng ta có thai, ta và Thái hậu cùng tới Trữ Lương cung, thấy Quyến Nhi ở trong tẩm cung của Diêu Phi. Hôm nay lại thấy nàng ta, Quyến Nhi phải là cung tỳ ở bên Thái hậu sao? Ta nghĩ ngợi thấy Diêu Phi nhất định chịu quay vào, nàng ta quỳ xuống trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm, bật khóc: "Hoàng thượng, người phải đòi lại công bằng cho thần thiếp! Nhất định có người muốn làm hại con thần thiếp! Hoàng thượng, Thái hậu... Thần thiếp tin yên lành mà lại mất đứa bé! Hoàng thượng, người phải tin thần thiếp, người phải tin lời thần thiếp." Nàng ta nghẹn ngào, suýt ra hơi.

      Lúc này, ta đột nhiên có chút thông cảm với Diêu Phi. Dù ngày thường Diêu Phi có vênh vang, kiêu ngạo thế nào chăng nữa, nhưng khi mất đứa con cũng trở nên yếu đuối.

      Thái hậu cũng vịn lên tay Thiến Nhi, đứng dậy.

      Hạ Hầu Tử Khâm cúi người, ôm lấy thân thể yếu ớt của nàng ta, thầm: "Thuần Nhi, nàng đừng như thế."

      lại gọi nàng ta là "Thuần Nhi", biết tại sao, ta chỉ thấy trong lòng đau nhói.

      Nữ tử với gương mặt đầy ngấn nước mắt bây giờ nhìn càng thêm khốn khổ. Quyến Nhi buông thõng hai tay, biết có nên tới đỡ nữa . Diêu Phi như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, kéo mạnh tay áo Hạ Hầu Tử Khâm, nghiến răng : "Hoàng thượng, xin Hoàng thượng sai người tra xét đồ ăn của thần thiếp!"

      Lúc này ta mới nhớ ra, Ngọc Tiệp dư sáng nay, khi Diêu Phi dùng bữa sáng vẫn còn khỏe, sau khi ăn sáng xong mới xảy ra chuyện. ra, mới đầu ta từng hoài nghi, nhưng có ai lại to gan như vậy, dám bỏ thuốc vào bữa sáng của Diêu Phi? Huống chi thức ăn của tiểu chủ đều có người thử độc rồi mới dâng lên, muốn hạ độc cũng phải chuyện đễ đàng.

      Trừ phi... là người ở bên cạnh mới có cơ hội ra tay. Thế nhưng Diêu Phi là người thông minh, sao lại để người mình tin tưởng ở bên cạnh được? Hơn nữa, nếu là thuốc phá thai thái y thể nhận ra. Ta liếc mắt nhìn Lưu thái y quỳ, có lẽ ông ta cũng có gan che giấu chuyện đó.

      Cuối cùng Thái hậu cũng tới. "Chuyện này ai gia sớm sai người tra xét, chỉ đồ ăn của ngươi mà mọi chỗ trong cung của ngươi cũng vậy, ai gia đều phái người cẩn thận điều tra."

      Hạ Hâu Tử Khâm bế xốc nàng ta lên, nhàng : "Nàng yên tâm, chuyện này trẫm điều tra ràng, nếu có người muốn làm hại hoàng tự của trẫm, trẫm nhất định tha!"

      "Hoàng thượng!" Tay nàng ta vẫn túm chặt lấy tay áo , nước mắt trào ra, kiên quyết . "Nhất định có kẻ hãm hại. thần thiếp tin là như vậy! Người nhất định phải tìm ra kẻ ấy!"

      "Được!" dịu dàng đồng ý, ôm nàng ta vào phòng trong. Quyến Nhi sững người lát, vừa định theo vào nhưng Thái hậu lại : "Ngươi cần vào đó, để Hoàng thượng ngồi với Diêu Phi."

      "Vâng, Thái hậu!" Quyến Nhi thưa vâng, thấy Thái hậu lại quay người ngồi xuống, nàng ta bèn tới đứng bên cạnh bà và Thiển Nhi.

      Thái hậu lại nhìn Lưu thái y quỳ dưới đất, lạnh lùng : "Theo lời ngươi , trách nhiệm này đều đẩy hết lên đầu Dụ Thái phi, phải ?"

      Đừng Lưu thái y, đến ta cũng thầm đổ mồ hôi. Từ trước tới nay Thái hậu luôn có vướng mắc với Dụ Thái phi, liệu bà có lấy chuyện này ra làm cái cớ để chĩa mũi giáo về phía Dụ Thái phi ?

      Trước nay Thái hậu đụng tới Dụ Thái phi, ta nghĩ vì bà còn ngại Hạ Hầu Tử Khâm. Nhưng lần này, người có liên quan phía sau lại là Diêu gia, nếu nhà họ Diêu cho rằng chuyện này có liên quan tới Dụ Thái phi, nếu nhà họ Diêu định buông tha, Hạ Hầu Tử Khâm phải kiêng dè thế lực của bọn họ.

      Lưu thái y đương nhiên vô cùng hoảng sợ, vội cúi đầu, : "Thái hậu minh giám, thần có ý đó!"

      Ta muốn bật cười, có ý đó, vậy lời của ông ta lúc nãy là có ý gì?

      Đám thái y đằng sau ông ta dường như đều thở phào hơi, lại nghe Thái hậu "hừ" tiếng. "Các ngươi đừng tưởng mình may mắn, ai giữ được long thai trong bụng Diêu Phi, ai gia phải trị tội tất cả các ngươi!"

      "Thái hậu thứ tội!" Đám người lại vội vàng cầu xin.

      Lúc này, thái giám từ bên ngoài bước vào, quỳ xuống thưa: "Thái hậu, tra xét toàn bộ Trữ Lương cung rồi!"

      Hai đồng tử của Thái hậu co lại, bà vội hỏi: "Thế nào?"

      Thái giám kia ngước mắt lên. "Thưa Thái hậu, đồ ăn của Diêu phi nương nương có vấn đề gì, cả Trữ Lương cung cũng có chuyện gì."

      " sao?" Giọng Thái hậu nặng nề, nhìn chằm chằm vào thái giám quỳ dưới đất.

      Thái giám cúi đầu, : "Vâng, chúng nô tài dám làm qua loa chuyện này. Nếu Thái hậu tin, nô tài sai người tra xét thêm lần nữa." xong, đứng dậy cáo lui.

      Thái hậu im lặng lát, gọi y lại: " cần, Tiểu Toàn Tử, ngươi lui xuống trước !"

      Tiểu Toàn Tử vội quay người lại. "Vâng, nô tài xin cáo lui!"

      Nhìn kĩ sắc mặt của Thái hậu, thấy bà hơi cúi đầu, dường như suy nghĩ điều gì đó. Ta cũng thầm suy xét, người của Thái hậu điều tra chắc chắn làm hết sức nhưng phát ra điều gì lạ thường. Chẳng lẽ vì bản thân Diêu Phi có vấn đề nên mới giữ được đứa bé sao? Ha, Diêu Phi tin nguyên nhân này, tới ta cũng tài nào tin nổi. Ta lại nhìn sang Thiên Phi ở cạnh Thái hậu, có lẽ trông thấy bộ dạng vừa nãy của Diêu Phi, tay tỷ ta cẩn thận đặt lên bụng. Bụng tỷ ta hơi nhô lên, Thiên Lục đứng cạnh tỷ ta, nét mặt thay đổi thất thường. Ta cũng thấy kỳ lạ, Thiên Phi mang thai sớm hơn Diêu Phi, tại sao người xảy ra chuyện trước lại là Diêu Phi?

      Lúc này, có người bước lên thưa; "Thái hậu, thần thiểp cả gan, Thái hậu phái người tra xét quần áo, đồ đạc của nương nương chưa ạ?

      Nhìn kĩ lại, ra là Thư Quý tần. Nàng ta là người của Diêu Phi, lo lắng cho Diêu Phi cũng là chuyện thường tình.

      Nghe thấy vậy, Thái hậu gật đầu, : "Nếu ai gia muốn điều tra cả Trữ Lương cung, đương nhiên cũng xét tới chuyện ấy."
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25.2

      Beta: Thanh Lam

      Nghe thấy vậy, Thái hậu gật đầu, : "Nếu ai gia muốn điều tra cả Trữ Lương cung, đương nhiên cũng xét tới chuyện ấy."

      gương mặt Thư Quý tần thoáng lộ vẻ thất vọng, nhưng ta cũng đó rốt cuộc là thất vọng hay là ý khác. Tự hỏi chính mình, ta mong đứa bé của Diêu Phi được ra đời sao? Câu hỏi này, tới bản thân ta cũng biết đáp án. Với Diêu Phi, ta hề có cảm giác bất mãn như khi nghe tin Thiên Phi mang thai. Thế nhưng những đứa trẻ trong cung muốn được bình an chào đời, đúng là rất khó khăn. Dù sinh ra rồi, muốn nuôi lớn cũng khó. Người trong cung, có những khi chẳng thể tin ai.

      Im lặng lát, Thái hậu lại đưa mắt nhìn về phía Lưu thái y, chậm rãi lên tiếng: "Nếu ngươi vì thân thể Diêu Phi yếu ớt mới giữ được đứa bé, vậy ai gia hẳn nhiên cũng phải trị tội ngươi! Ngươi là thái y chăm sóc cho long thai của Diêu Phi, thân thể nàng ta yếu ớt, vậy mà ngươi sớm nhận ra sao?"

      Lời của bà khiến Lưu thái y run rẩy. Ta cũng sững người, đúng thế, dù chuyện này có như thế nào, Lưu thái y cũng là kẻ xui xẻo.

      "Người đâu, lôi ra ngoài cho ai gia, đánh hai mươi gậy, giam lại trước!" Thái hậu đứng dậy, lớn giọng hô.

      "Thái hậu!" Ông ta hoảng hốt kêu lên. Hai thị vệ từ ngoài vào, kéo ông ta .

      Ông ta vẫn kêu: "Thái hậu! Thần bị oan, thần bị oan! Thần tận lực, tận lực với nương nương rồi..."

      Ta liếc mắt nhìn người bị kéo ra ngoài. Tận lực, tận lực à, ai mà biết được chứ? Dù quá trình như thế nào, nhưng giờ kết quả như thế, Lưu thái y dù có cố gắng chăng nữa nhưng giữ được đứa bé của Diêu Phi ông ta cũng chỉ tội lớn hơn công mà thôi.

      Thái hậu vẫn vô cùng tức giận. Thiên Phi tới vuốt ngực cho bà, khẽ : "Thái hậu cẩn thận phượng thể."

      Người phía dưới, ai nấy đều câm như hến, tới thở mạnh cũng dám.

      Lát sau mới nghe giọng Thái hậu lại vang lên: "Vương thái y, Vương Lộc!"

      người lập tức lên tiếng thưa: "Có thần!"

      "Kết quả của Lưu thái y, ngươi thấy chưa? Ai gia lệnh cho ngươi sau này phải chăm sóc cho Vinh Phi tốt!" Thái hậu lạnh lùng .

      Lúc này ta mới biết, hóa ra thái y xem mạch cho Thiên Phi bây giờ là ông ta. Ta còn nhớ hôm ấy, khi Hạ Hầu Tử Khâm bị bệnh, còn truyền ông ta tới Thiên Dận cung khám. Lúc đó, ông ta còn giúp Hạ Hầu Tử Khâm che giấu trước mặt Thái hậu. Suy cho cùng, lời của Hoàng thượng vẫn nặng hơn chút. Nhưng lần này là người chăm sóc cho Thiên Phi, lại thêm chuyện của Lưu thái y hôm nay, có lẽ ông ta càng phải cẩn thận.

      Ông ta cúi đầu, đáp: "Thần xin vâng lời Thái hậu!"

      Thái hậu nhìn ông ta nữa, chuyển sang với Thiên Phi ở bên: "Vinh Phi về trước , hôm nay Trữ Lương cung xảy ra chuyện, cũng sạch ."

      Thái hậu sau khi nguôi giận mới nhớ ra trong bụng Thiên Phi vẫn còn đứa bé, thế nên mới bảo tỷ ta sớm rời khỏi đây.

      Nghe thấy vậy, Thiên Phi liền đứng dậy. "Vâng, vậy thần thiếp xin về trước!" xong, tỷ ta lại liếc mắt nhìn vào trong phòng. "Thần thiếp tiện vào thăm Diêu Phi, xin nhờ Thái hậu chuyển tấm lòng của thần thiếp tới nàng ấy." Khi Thiên Phi câu này, trong đáy mắt lộ vẻ tươi cười. Là nụ cười đắc ý, nụ cười thắng lợi.

      Giờ đây, trong hậu cung này, chỉ còn duy nhất tỷ ta được coi trọng. Với tính tình của tỷ ta, cười phá lên vào lúc này là tốt lắm rồi.

      Ta siết chặt hai tay, lạnh lùng nhìn Thiên Phi bước qua trước mặt mình.

      Thái hậu vịn lên tay Thiển Nhi, : "Thôi, tất cả lui !"

      Đám thái y như trút được gánh nặng, vội dập đầu cáo lui.

      Mỗi phi tần trong phòng lại có những vẻ mặt khác nhau, có người lui xuống, có người còn muốn ở lại để vào thăm Diêu Phi xem thế nào. Ta nghĩ lát, cuối cùng quyết định quay người ra ngoài.

      Hạ Hầu Tử Khâm vào trong lâu như thế mà vẫn chưa ra, ta biết muốn ở lại hay Diêu Phi quấn lấy , dù sao chốc lát cũng ra ngoài. Huống chi, ta cũng muốn vào.

      Ra tới bên ngoài, Ngọc Tiệp dư mới lên tiêng: "Nương nương, người thấy chuyện này là việc ngoài ý muốn sao?"

      Ta mỉm cười đáp, có phải là ngoài ý muốn hay , ta cũng chẳng ích gì, phải Thái hậu và Hoàng thượng điều tra sao? Cứ để họ làm , chuyện này ta nhúng tay vào tốt hơn. Ngọc Tiệp dư thấy ta im lặng, cũng biết điều hỏi nữa.

      Hai người vừa ra ngoài liền trông thấy cung tỳ của ta tới. Bọn họ đều là người lanh lợi, biết lúc này có những chuyện thể , chỉ theo sau ta, lời nào.

      Ra khỏi cửa Trữ Lương cung, thấy kiệu của Thiên Phi ở đó, trong lòng ta khỏi ngạc nhiên. Nhuận Vũ thấy ta ra ngoài, vội vén rèm kiệu lên, cúi người mấy câu. Sau đó lại thấy nàng ta đỡ Thiên Phi xuống kiệu, xem ra Thiên Phi đợi ta ra. Tỷ ta có chuyện muốn với ta sao? Ta đưa mắt nhìn Ngọc Tiệp dư ở bên cạnh, cười : "Tỷ tỷ về trước , xem ra bản cung có chút chuyện phải ở lại rồi."

      Ngọc Tiệp dư đưa mắt liếc nhìn Thiên Phi, gật đầu, đáp: "Vậy tần thiếp xin cáo lui trước!" xong liền vịn tay cung tỳ rời .

      Từ xa ta nhìn thấy Thiên Phi gạt tay Nhuận Vũ ra rồi tới. Ta khẽ cười, cũng với cung tỳ ở bên cạnh: "Các ngươi chỉ cần theo từ xa thôi!" xong ta cũng cất bước .

      Thiên Phi tới, liếc măt nhìn ta, cười mỉa mai. "Bản cung còn nghĩ ngươi ân cần như thế phải vào thăm nàng ta rồi mới ra chứ!"

      Ta cười. "Hoàng thượng ngồi ở trong, bản cung vào làm gì? Mà Vinh Phi ngươi về cung nghỉ ngơi, chẳng lẽ lại chờ bản cung ra sao?" xong, ta lại liếc ra đằng sau Thiên Phi, kỳ lạ, thấy Thiên Lục.

      Tỷ ta cười lạnh lùng. "Bản cung rảnh mà chờ ngươi như thế. Chẳng qua Thiên Lục muốn ghé qua cung của bản cung, phải về Ức Phúc quán lấy chút đồ nên bản cung mới chờ chút thôi."

      Chẳng trách, thấy bóng dáng Thiên Lục đâu.

      Ta dừng bước, : "Nếu thế bản cung làm phiền ngươi chờ Tích tần nữa, bản cung về trước."

      Ta cất bước định , lại nghe tỷ ta đột nhiên lạnh lùng "hừ" tiếng. "Ha, đừng nghĩ bản cung biết chuyện của Tôn thái y là do ngươi giở trò!"

      được bước, ta ngoái đầu, đưa mắt liếc nhìn tỷ ta lần nữa rồi khẽ cười tiếng. "Vinh Phi thế sai rồi, người tra xét cách chức Tôn Nhuế là Hoàng thượng, phải bản cung, liên can gì tới bản cung chứ?"

      "Ngươi..." gương mặt xinh đẹp của tỷ ta lên vẻ giận dữ, tỷ ta vẫn như thế, hề biết che giấu, chỉ căm giận : "Cung nhân ông ta xem bệnh cho ngươi mà chểnh mảng? Ha, chuyện này chỉ có kẻ ngốc mới tin được. Sao ngươi chọn thái y khác mà chỉ truyền ông ta chứ?"

      Ta cười thầm, đương nhiên chỉ có kẻ ngốc mới tin, nhưng lời này là cho Hạ Hầu Tử Khâm nghe, cho Thiên Phi nghe.

      Nhìn tỷ ta chằm chằm, ta cười, hỏi: "Sao Vinh Phi lại để bụng chuyện Tôn Nhuế bị đuổi ra khỏi cung thế? Hay là..." Ánh mắt rời lên bụng tỷ ta, ta khẽ: "Hay là trong cung này chỉ có Tôn Nhuế mới bảo vệ được long thai kia?"

      Nghe thấy vậy, sắc mặt tỷ ta đột nhiên thay đổi, đặt tay lên bụng, lạnh lùng đáp: "Đứa bé trong bụng bản cung là hậu duệ của Hoàng thượng, có long trạch của Hoàng thượng bảo vệ, đương nhiên bình an vô !"

      "À!" Ta nhướn mày. "Nếu thế, đổi thái y khác tới khám cũng như nhau, phải sao? Chuyện Tôn Nhuế phạm lỗi bị đuổi , đương nhiên cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ngươi."

      Tỷ ta sững người rồi bật cười, mãi sau mới lên tiếng: "Bản cung biết rồi, hôm nay, khi ngươi nghe thấy tin đó, chắc chắn nghĩ rằng long thai của bản cung xảy ra chuyện, đúng ? Chỉ tiếc là khiến ngươi thất vọng rồi!" tới câu cuốỉ cùng, trong giọng của tỷ ta dường như có vẻ vô cùng tức giận.

      Đúng như Thiên Phi , ta cho rằng là tỷ ta, nhưng ngờ lại là Diêu Phi. Chuyện này khiến ta kinh ngạc biết bao.

      chuyện trông thấy Thiên Lục từ xa lại. Thiên Lục thấy ta, sắc mặt thay đổi, thản nhiên tới hành lễ. "Tần thiếp tham kiến Đàn Phi nương nương!"

      Ta "ừ" tiếng, nhìn thấy Thiên Lục mới nhớ Phương Hàm từng , hôm qua khi Tôn Nhuế bị đuổi ra khỏi cung, Thiên Lục vội vã tới Khánh Vinh cung. Nhưng hôm nay lại long thai trong bụng Thiên Phi xảy ra chuyện, trong lòng ta vẫn rất nghi ngờ. Ta chỉ thấy thể có chuyện trùng hợp như thế được.

      "Tỷ!" Thiên Lục hạ giọng gọi Thiên Phi tiếng, tới đỡ tỷ ta. Ta cười mỉa mai, Thiên Phi mới chỉ mang thai hơn bốn tháng, vẫn chưa tới mức lại được chứ?

      Thiên Lục ngoảnh lại liếc ta, cười : "Thấy tâm trạng của nương nương hôm nay rất tốt, phải vì chuyện lúc nãy ở Trữ Lương cung đấy chứ? Tần thiếp thấy, nương nương cười họa của người khác như thế chi bằng hãy nghĩ cách làm thế nào để cũng mang thai hơn!"

      Ta vẫn thản nhiên, đổi sắc mặt, đáp: “Chuyện hôm nay ở Trữ Lương cung, chẳng lẽ tỷ muội các ngươi thấy đau lòng à? À đúng rồi, ngươi nhắc tới chuyện này bản cung mới thấy kỳ lạ, trước đây Hoàng thượng ân sủng Tích tần như thế, sao bụng ngươi vẫn chưa có động tĩnh gì?"

      Trong mắt nàng ta lóe lên vẻ giận dữ nhưng thể , mặt vẫn giữ nụ cười, đáp: "Nương nương muốn nghe sao? Chuyện ở Trữ Lương cung, tần thiếp và tỷ tỷ đều vui mừng, chuyện này còn phải tạ ơn nương nương. Còn vế sau, tần thiếp thấy nương nương còn chưa mang thai, tần thiếp dám có trước!”

      Ha, chuyện của Diêu Phi mà nàng ta lại phải cảm ơn ta. Ta khẽ cười. "Nhưng bản cung nghĩ, chuyện này phải cảm ơn tỷ muội các ngươi."

      Ta biết chuyện Diêu Phi sảy thai liệu có liên quan tới bọn họ , nhưng nếu có người làm tất cả phi tần trong hậu cung đều đáng nghi. Nhớ khi đó, cái vỏ vô hại của Thiên Lục lại có thể giấu nội tâm đáng sợ như thế.

      Cuối cùng Thiên Phi cũng nhận ra ý trong lời của chúng ta, nặng nề "hừ" tiếng. "Bản cung cho ngươi biết, có những chuyện, bản thân mình làm đừng bao giờ đổ lên đầu người khác! Đừng nghĩ chúng ta đều là kẻ ngốc!"

      Ta muốn cười, tỷ ta còn ngốc sao? Ta và Thiên Lục nhiều như thế mà giờ tỷ ta mới hiểu được ý của chúng ta. Thế nhưng ta tin được lời của tỷ ta sao? Hình như tỷ ta cho rằng chuyện Diêu Phi bị sảy thai có liên quan tới ta. Ta làm hay , có ai hiểu hơn ta sao? Liếc mắt nhìn hai người trước mặt, ta chắc liệu bọn họ có vừa ăn cắp vừa la làng hay . Ta và bọn họ đều nghi ngờ lẫn nhau. Ta nghĩ, Thiên Phi có khả năng, nhưng nếu là Thiên Lục ra tay...

      Ta nghĩ, lại thấy Thiên Phi lên tiếng: "Thiên Lục, cần nhiều với nó nữa, chúng ta về!" xong, tỷ ta nhìn ta mà xoay người thẳng.

      Thiên Lục mỉm cười với ta, cùng quay người đỡ lấy Thiên Phi.

      Vãn Lương và Triêu Thần vội chạy tới, Vãn Lương hỏi "Nương nương, chúng ta cũng hồi cung chứ?"

      Ta bừng tỉnh, gật đầu.

      Khi tới loan kiệu, thấy Lý công công vội vã chạy lại, trông thấy ta vội vàng hành lễ rồi lại chạy vào Trữ Lương cung. Ta khẽ nhíu mày, ngay sau đó liền thấy Hạ Hầu Tử Khâm bước nhanh từ trong ra. Ta dẫn cung tỳ lại hành lễ với , chỉ gấp gáp liếc ta cái, cuối cùng gì mà sải bước rời .

      Ta sững người lát, lại quay vào Trữ Lương cung.

      "Nương nương!" Cung tỳ đuổi theo sau. Triêu Thần bên cạnh, giọng hỏi: "Sao nương nương lại quay vào?"

      Ta im lặng. Khi vào bên trong liền thấy hai cung tỳ gì đó, ta tới trước mới nghe được.

      người : "Trước đây phải đổi lư hương rồi sao?" Người kia đáp: "Đúng rồi, Quyến Nhi tỷ tỷ lần này tình trạng của nương nương khá đặc biệt, thân thể yếu ớt, đổi sang loại huân hương thanh mát hơn chút mới có lợi cho nương nương."

      "A, Đàn Phi nương nương!" Người đứng đối diện trông thấy ta, vội hành lễ. Người kia cũng hành lễ với ta.

      Ta chỉ hỏi: "Lúc nãy, Lý công công quay lại..." Vừa mới hỏi lại thấy thích hợp, nghĩ bụng bọn họ làm sao biết được?

      Đúng lúc đó lại thấy Quyến Nhi bưng chậu nước từ trong phòng ra, ta vội gọi nàng ta: "Quyến Nhi!"

      Quyến Nhi thấy ta, sững người lát rồi vội đặt chậu nước xuống, hành lễ. "Nương nương!"

      Ta tới, hỏi: "Lúc nãy Lý công công quay lại có chuyện gì thế ?"

      Nàng ta đứng dậy rồi mới đáp: "Diêu Phó tướng tới, Hoàng thượng ra ngoài gặp ông ấy."

      Diêu Phó tướng? trai của Diêu Phi tới.

      Ha, tin tức truyền nhanh . Diêu gia vốn nắm giữ binh quyền, Diêu Phi lại mang long thai, Diêu gia có thể được coi là nở mày nở mặt, ai ngờ mới được hai ngày. đáng mỉa mai! Xem ra người của Diêu gia vội vàng vào cung như thế, ắt hẳn đòi lời từ Hạ Hầu Tử Khâm.

      ra khi vừa vào đây, ta mơ hồ đoán được chút, nhưng vẫn kìm nổi muốn vào hỏi thử.

      Quyến Nhi nghi hoặc nhìn ta, khẽ hỏi: "Nương nương, người muốn vào sao?"

      Ta lắc đầu, : ", bản cung vào." Ta vào làm gì chứ? Thái hậu ở bên trong, e là Thư Quý tần cũng ở đó, quan hệ giữa ta và Diêu Phi tốt, vào đó lại khiến người ta cảm thấy kỳ lạ."

      Lúc ta quay người, lại nhớ ra chuyện, bèn hỏi Quyến Nhi: "Đúng rồi, Thái hậu cho ngươi tới hầu hạ Diêu Phi sao?"

      Lúc này nàng ta mới cười, : "Đúng ạ, chuyện nương nương có thai..." Nàng ta được nửa, nụ cười mặt nhanh chóng biến mất, thở dài hơi. "... trong lòng Thái hậu vui vẻ, bèn sai nô tỳ tới hầu hạ, ai ngờ..." Nàng ta xong lại lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

      Chẳng trách, cả hai lần ta tới Trữ Lương cung đều nhìn thấy Quyến Nhi. Thái hậu thương Diêu Phi, đây là điều mà ai trong hậu cung cũng biết, để Quyến Nhi tới hầu hạ Diêu Phi cũng là chuyện bình thường.

      Lưỡng lự lát, cuối cùng ta cũng quay người ra ngoài.

      Vãn Lương và Triêu Thần tới, ta ra ngoài liền thẳng lên loan kiệu. Vãn Lương hỏi: "Nương nương, định về Cảnh Thái cung sao?"

      Ta gật đầu rồi khởi kiệu.

      Hít sâu hơi, ta tựa vào chiếc gối mềm phía sau. Nghĩ tới ánh mắt của Hạ Hầu Tử Khâm khi rời , trong lòng ta lại bắt đầu thấy rối rắm.

      Dẫu Diêu Phi chỉ là hậu phi, hậu cung cũng được tham gia vào chính nhưng phía sau nàng ta lại là thế lực nhà họ Diêu, nàng ta can thiệp vào chính có người khác can thiệp. Giờ đứa bé của Diêu Phi còn, ngoài việc an ủi nàng ta, Hạ Hầu Tử Khâm còn phải đối mặt với cha và trai của nàng ta.

      Ta cắn môi, chắc ngày mai lại có thánh chỉ được ban xuống. Trong lòng bỗng thấy nực cười, Thiên Phi cho rằng Diêu Phi mất đứa bé tỷ ta được độc tôn trong hậu cung này sao? là ngây thơ!

      Ta từ lâu, có những lúc, có con chỉ là chuyện phiền phức mà thôi!

      Loan kiệu được đoạn, ta lại nghe thấy tiếng hai cung tỳ vang lên bên ngoài: "Vương đại nhân!"

      Trong lòng ta giật thót. Vương thái y?

      Ta vừa định kêu loan kiệu dừng lại, nghe tiếng ông ta vang lên: "Thần tham kiến Đàn Phi nương nương!"

      Vén rèm kiệu lên, ta cười, đáp: "Khéo , sao Vương đại nhân lại ở đây?" Lúc nãy, khi Thái hậu nổi giận ở Trữ Lương cung, đuổi bọn họ ra ngoài, ai nấy đều chạy như bay, thế mà ông ta vẫn có thể xuất ở đây.

      Sắc mặt ông ta có chút lạ thường, chỉ : "Thái hậu phái người lệnh cho thần mỗi ngày phải tới Khánh Vinh cung bắt mạch cho Vinh Phi nương nương mấy lần, giờ thần định ghé qua đó."

      Diêu Phi xảy ra chuyện, Thái hậu quan tâm tới đứa bé trong bụng Thiên Phi cũng là chuyện bình thường. Vương thái y lại hành lễ với ta rồi định .

      Ta đột nhiên gọi ông ta lại: "Xin Vương thái y dừng bước!"

      Ông ta ngẩn người, quay lại hỏi: "Nương nương còn có việc gì?"

      Ta cười, đáp: "Hôm nay thân thể bản cung có chỗ khỏe, vốn định truyền thái y tới xem thử, nhưng ngờ lại gặp Vương thái y ở đây, chi bằng ngươi xem thử cho bản cung trước!" Ta xuống kiệu, chỉ vươn tay ra ngoài.
      Ông ta lưỡng lự lát, cuối cùng bước tới, : "Vâng, vậy
      thần xin được xem mạch cho nương nương!"

      Ta thuận miệng : "Thái hậu lệnh cho Vương đại nhân tới bắt mạch cho Vinh Phi, đó là chuyện tốt, sau này Vinh Phi sinh được hoàng tự, Vương đại nhân đương nhiên có công lao rồi!"

      Tay khẽ run lên, ông ta cúi đầu, : "Nương nương quá lời rồi, Thái hậu sai thần làm việc này, đương nhiên thần tận lực."

      Ta bật cười. "Vương đại nhân đùa sao, tận lực ư? Long thai lại ở người của ngươi chăng? Hay chẳng lẽ mạch của Vinh Phi có gì lạ?"

      Ông ta lau mồ hôi, vội : "Nương nương đùa rồi, mạch của Vinh Phi nương nương rất ổn định." Ông ta xong liền buông tay, lại : "Mạch của nương nương bình thường, người cảm thấy khỏe có lẽ do nghỉ ngơi chưa đủ. Nương nương chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được rồi."

      Ông ta đứng thẳng người dậy, cáo lui.

      Ta lại hỏi: "Vương đại nhân còn nhớ chuyện hôm ấy Hoàng thượng sốt cao ở Thiên Dận cung ?"

      Ông ta nghe thấy vậy kinh ngạc, ngước lên nhìn ta. Ta khẽ cười: "Vương đại nhân, trong cung này được hai lời, nhưng có những lúc lại là thân bất do kỷ, chính bản cung cũng hiểu điều đó."

      Ông ta buột miệng đáp: "Thần ngu dốt, biết nương nương vậy là có ý gì?"

      Ta nhìn thẳng vào ông ta, : "Bản cung lại biết ngày ấy, khi Vương đại nhân tới Hy Ninh cung chuyện với Thái hậu, hẳn khác so với bệnh tình của Hoàng thượng." Hôm đó, Thái hậu muốn ta vòng qua bức bình phong, ông ta trông thấy ta, thế nên ta có như vậy, ông ta cũng chỉ cho rằng ta nắm được thóp của mình. Cái thóp lừa dối Thái hậu.

      Quả nhiên, sắc mặt ông ta thay đổi, nhìn ta mà được câu nào.

      Ta khẽ cười. " ra bản cung cũng có ý gì khác, chỉ là muốn cho Vương đại nhân biết, nếu mạch của Vinh Phi có gì ổn ngươi phải thành ra, hiểu chưa?"

      Ông ta sững ra giây lát rồi vội vàng thưa: "Nương nương an tâm, thần nhất định giấu giếm, thần cũng dám giấu!"
      "Vậy... mạch của Vinh Phi…"

      "Mạch của Vinh Phi bình thường!" Ông ta cắn răng đáp. "Nương nương, chuyện ngày ấy thần tới Hy Ninh cung, người biết, thần nào dám dối người!"

      Ta khẽ hít hơi, Thiên Phi có chuyện gì sao? Vương thái y như thế, xem ra là rồi...

      Ta nghĩ ngợi, từ xa trông thấy Tường Thụy gấp gáp chạy tới, thấy loan kiệu của ta liền rảo bước. Trong lòng ta chùng xuống, dự cảm có chuyện xảy ra...

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26.1
      Beta: Thanh Lam
      Vãn Lương và Triêu Thần ở bên cạnh cũng đều biến sắc mặt. Xem ra, nhìn thấy bộ dạng của Tường Thụy, bọn họ nên căng thẳng.
      Vương thái y quay lưng lại phía Tường Thụy nên nhìn thấy có người chạy về phía chúng ta, ông ta đứng thẳng người dậy, : "Nếu nương nương còn chuyện gì nữa, thần xin cáo lui trước!"
      Giờ ta cũng chẳng còn tâm tư mà giữ ông ta lại, chỉ gật đầu. Vương thái y lui xuống mà như trút được gánh nặng.
      Tường Thụy vội vã chạy lại, với ta: "Nương nương, người mau hồi cung !"
      Y rốt cuộc là có chuyện gì, chắc chắn là chuyện tiện ra. Ta cũng hỏi, chỉ nặng nề hô: "Khởi kiệu!"
      Quay về Cảnh Thái cung bằng tốc độ nhanh nhất, Vãn Lương vội đỡ ta xuống kiệu, ba người nhanh vào trong. Tường Thụy bên cạnh ta, : "Nương nương, Phương Hàm ở trong tẩm cung đợi người."
      Ta gật đầu, : "Biết rồi, ngươi lui xuống !"
      "Vâng!" Y đáp rồi theo nữa.
      Ta và hai cung tỳ vào trong. Triêu Thần đẩy cửa phòng, Phương Hàm thấy ta về liền sải bước tới, ra hiệu cho Triêu Thần đóng cửa lại, thấp giọng : "Nương nương, bên phòng giặt giũ truyền tin tới, Sơ Tuyêt chết rồi."
      Ta giật mình, tròn mắt nhìn nàng ta. Sơ Tuyết mới bị chuyển tới phòng giặt giũ vào hôm qua, sao đột nhiên lại chết rồi?
      Phương Hàm thấy bộ dạng kinh ngạc của ta, cẩn thận : "Nương nương, nô tỳ thấy chuyện này có gì khuất tất, thế nên vội sai Tường Thụy thông báo cho nương nương quay về."
      Đừng Phương Hàm, ta cùng thấy chuyện này thể tin nổi. Lần trước ta phạt hai cung tỳ tới phòng giặt giũ cũng thấy xảy ra chuyện gì, sao lần này lại trùng hợp như thế? Sơ Tuyết à, nàng ta từng là cung tỳ hầu hạ bên cạnh ta mà!
      Siết chặt hai nắm tay, may mà hôm qua ta sai Phương Hàm cho Sơ Tuyết uống bát thuốc đó. Xem ra trong cung này bình yên.
      Vãn Lương và Triêu Thần cũng lộ vẻ hoảng sợ nhưng đều biết điều đứng ở bên cạnh ta, im lặng gì. Càng lúc ta càng thấy chuyện này bình thường.
      Ta ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Chết như thế nào?" Chết, cũng phải có cách chết.
      "Thắt cổ chết trong phòng." Phương Hàm do dự, lại liếc nhìn ta, sắc mặt trở nên nặng nề, mãi sau mới tiếp: "Nương nương, chuyện này quá trùng hợp, nô tỳ nghĩ phải chăng có ai đó muốn moi điều gì từ Sơ Tuyết..." , nàng ta đột nhiên ngừng lại.
      Suy đoán của nàng ta, ta cũng nghĩ tới. Thế nhưng muốn moi thứ gì chứ? Ta tự hỏi, cũng có chuyện gì có thể bị người khác biết hoặc có thể xảy ra chuyện. À, đúng, nhớ ra rồi, có chuyện. Thuốc nước mặt ta.
      Nhưng chuyện này chắc chắn có người biết, thế nên ta thấy tò mò, tại sao yên lành, Sơ Tuyết lại chết. Ngày đầu tiên bị ta phạt tới phòng giặt giũ thắt cổ tự vẫn, đây là điều ta thể tin nổi. Chính Sơ Tuyết đề nghị được chuyển tới phòng giặt giũ, thể mới tới đó đêm mà nghĩ quẩn muốn chết. Song nếu muốn dò la, Sơ Tuyết biết chữ, lại bị ta cho uống thuôc câm, còn có thể moi được điều gì từ nàng ta chứ? Đây cũng là điều Phương Hàm nghĩ tới, thế nên nàng ta mới được nửa rồi thôi. Nhưng nếu phải có chuyện bất ngờ xảy ra, nếu đối phương khai thác được gì giết người diệt khẩu. Vậy nàng ta biết điều gì?
      Nghĩ như thế ta khỏi hoảng hốt trong lòng. Chuyện này cứ nối tiếp chuyện kia, chuyện nào cũng khiến ta trở tay kịp.
      Suy nghĩ lát, cuối cùng cũng thấy chỗ phù hợp, ta bèn quay lại hỏi Phương Hàm: "Ở phòng giặt giũ có bao nhiêu cung tỳ ở gian, sao Sơ Tuyết tự vẫn mà ai biết?"
      Phương Hàm gật đầu, đáp: "Nô tỳ sớm nghĩ tới, thế nên gọi nương nương quay về để quyết định, có cần nô tỳ tới phòng giặt giũ thăm dò ạ?"
      Ta nghi hoặc, hỏi: "Thi thể vẫn ở phòng giặt giũ sao?"
      "Vâng! Người chết trong cung cần báo lên phủ Nội vụ duyệt qua rồi mới được xử lý."
      Hít sâu hơi, ta trầm tư trong giây lát. Đương nhiên chuyện này phải điều tra rồi, nhưng nên mượn cớ gì để làm, đây mới là vấn đề.
      Dường như Phương Hàm đoán được suy nghĩ trong lòng ta, bèn lên tiếng: "Hôm nay, khi nô tỳ sai người lấy quần áo của nương nương mới nghe , chúng ta có thể coi như biết. Lát nữa nô tỳ ghé qua phòng giặt giũ, nương nương đột nhiên niệm tình Sơ Tuyết, muốn gọi nàng ta trở về. Tới lúc đó nô tỳ tùy tình huống mà hành ."
      Nghĩ lát, ta đành gật đầu, làm như thế cũng được, bèn : “Vậy !"
      "Vâng, nô tỳ ngay, nương nương cứ đợi ở trong cung, lúc này nên ra ngoài." Nàng ta lại căn dặn rồi mới quay người ra ngoài.
      Triêu Thần rót cho ta chén nước, đặt vào tay ta. "Nương nương uống chén nước trước, có lẽ chuyện này chỉ là trùng hợp thôi!" Triêu Thần . Ta biết, nàng ta trấn an ta. Ta khẽ mỉm cười, nếu đúng là trùng hợp tốt rồi.
      Uống chén nước, ta đột nhiên : "Vãn Lương, ngươi tới…" Mới được nửa ta lại thôi, hậu cung can dự vào chính , có những chuyện ta nên quản tốt hơn.
      Vãn Lương hiểu, hỏi lại ta: "Nương nương có chuyện gì cần nô tỳ làm sao?"
      Ta mỉm cười, đáp: ", sao, các ngươi lui xuống trước !"
      Vãn Lương lưỡng lự, cuối cùng vâng lời, cùng Triêu Thần lui ra ngoài.
      Ngồi được lát lại cảm thấy có chút tù túng, ta bèn đứng dậy, tới nằm nhuyễn tháp. Mơ mơ màng màng, biết mình thiếp từ lúc nào, nhưng cũng chưa được bao lâu cảm thấy mùi huân hương trong phòng nồng hơn, hít mấy hơi lại bị sặc, ho liền mấy tiếng. Ta mở mắt ra mới trông thấy khói huân hương từ trong chiếc lư hương đặt ở bên thay đổi màu sắc, liền nhíu mày, gọi: "Vãn Lương!"
      “Nương nương!" Vãn Lương đẩy cửa vào phòng, kinh ngạc kêu lên tiêng, vội vàng bước tới. "A, nô tỳ đáng chết!"
      Ta ngồi dậy, bịt mũi, hỏi: "Sao lại thế này?"
      Vãn Lương vừa lấy trâm nhấc nắp lư hương lên vừa thò tay vào cời huân hương, : " biết ai lúc đốt huân hương lại làm rơi ít vải vụn vào trong này, dù bây giờ vẫn chưa bị cháy nhưng khói bốc ra cũng nhiều. Nương nương, người sao chứ?" Nàng ta quay lại nhìn ta, hỏi.
      "Ừ." Ta hờ hững đáp tiếng, đứng dậy mở cửa sổ.
      Khi quay người lại thấy Vãn Lương thu dọn xong, đưa tay đậy nắp lư hương lại. Ngay lúc đó, ta chợt nhớ ra khi còn ở Trữ Lương cung, nghe thấy hai cung tỳ chuyện với nhau, rằng phải đổi lư hương trong tẩm cung của Diêu Phi.
      Lư hương...
      Trong lòng ta bàng hoàng, Thái hậu sai người tra xét cả Trữ Lương cung, ta biết rốt cuộc có kiểm tra lư hương kia . Liệu có ai đó động vào lư hương? Nếu bỏ thêm mảnh xạ hương khi đốt huân hương, vậy đúng là thần biết, quỷ hay.
      "Nương nương?" Vãn Lương thấy ta ngẩn người đứng đó đột nhiên im lặng có chút lo lắng, lên tiếng hỏi. "Nương nương, người sao thế? Có phải vì huân hương này..."
      Ta để ý tới Vãn Lương, chỉ thẳng tới phía trước, dùng sức đẩy lư hương xuống đất, chỉ nghe tiếng "keng", lư hương kia liền mẻ góc. Cũng may mà lư hương trong cung lấy đẹp làm chính, phải cái nào cũng được làm từ đồng.
      Vãn Lương giật mình, nghĩ rằng ta tức giận chuyện lúc nãy, vội vàng quỳ xuống. "Nương nương bớt giận!"
      Ta đưa mắt nhìn nàng ta, nhàng : "Đứng lên , có gì to tát cả, chỉ bị hỏng cái lư hương thôi. Ngươi lập tức tới phủ Nội vụ đổi cái khác là được."
      Lời ta khiến Vãn Lương sững người, lát sau mới đứng dậy, thu dọn đồ mặt đất. Ta lại : "Vãn Lương, lúc nãy khi bản cung quay trở lại Trữ Lương cung, ngươi còn nhớ hai cung tỳ chuyện kia ?"
      Tay Vãn Lương thoáng ngừng lại, ngước lên nhìn ta. Ta khẽ cười tiếng, cuối cùng nàng ta chợt hiểu ra, vội gật đầu, : "Vâng, nô tỳ biết rồi!" xong nhìn ta nữa, nàng ta chăm chú thu dọn mọi thứ mặt đất rồi vội vã ra ngoài.
      Ta chậm rãi thu lại ánh mắt, quay người ngồi xuống. Đồ vật từ Trữ Lương cung, nếu đổi nhất định còn ở phủ Nội vụ, chỉ mong Vãn Lương tới đó quá muộn.
      Vãn Lương vừa bước chân ra ngoài Triêu Thần lại vào hỏi: "Nương nương, có chuyện gì thế? Lúc nãy nô tỳ nghe Thụy công công trong phòng của người có tiếng động.
      Ta lắc đầu, đáp: " sao, lư hương trong phòng bản cung bị hỏng, sai Vãn Lương đổi cái khác thôi. Nghe ta như thế, nàng ta cùng hỏi thêm.
      lát sau, ta lại nhớ ra chuyện, bèn hói: "Thái hậu có còn ở Trữ Lương cung ?"
      Triêu Thần ngẩn người, vội đáp: "Nô tỳ nghe Thái hậu rồi, hình như tới Ngự thư phòng. Sau đó mẹ ruột của Diêu Phi nương nương tới. Diêu Phi đúng là rất danh giá, Thái hậu lại có thể đồng ý để mẹ ruột của nàng ta vào cung chăm sóc."
      Ta cúi đầu im lặng, an ủi lớn hơn nữa dành cho Diêu Phi còn ở phía sau, giờ mới chỉ là ân chuẩn cho Diêu phu nhân vào cung chăm sóc, chuyện này vẫn chưa là gì.
      Còn chuyện Thái hậu tới Ngự thư phòng...
      Xem ra Thái hậu cũng lo lắng Diêu gia lấy chuyện này làm cái cớ để đề xuất số cầu vô lý. Ta mơ hồ cảm thấy chuyện này hẳn lắng xuống như thế. Dù Diêu Phi sảy thai có phải là điều bất trắc hay , chuyện này phải điều tra tới khi có người chết mới thôi. Nghĩ đến đây, đầu ngón tay ta khỏi run lên. Ta nghĩ, thứ mà Diêu gia cần, ngoài , còn là thứ gì đó thực tế hơn.
      Ta lại ngồi thêm lát mới thấy Phương Hàm trở về. Nàng ta vào phòng, chỉ hai từ… bị giết.
      Khi nàng ta thốt lên câu ấy, ta vẫn thản nhiên ngồi bên bàn, kết cục này ta đoán được ngay từ đầu.
      Phương Hàm lại : "Nô tỳ hỏi cung tỳ trong phòng giặt giũ, Sơ Tuyết giữa đường đột nhiên có chuyện gì đó nên quay về phòng lát, nhưng thấy nàng ta trở lại nữa. Sau đó, khi có người vào phòng mới phát nàng ta tắt thở. Nô tỳ nhìn thi thể, ở cổ có hai vết hằn, nông sâu, đây là điểm hợp lý."
      vậy, là bị người ta siết cổ chết rồi mới treo lên. Kẻ giết cung tỳ bị ta phạt đến đó muốn chĩa mũi nhọn vào ta.
      Sắc mặt Phương Hàm cũng trở nên nặng nề, nàng ta chậm rãi : "Khi nô tỳ về đây cũng cứ nghĩ, rốt cuộc có thể moi được bí mật gì từ Sơ Tuyết, nhưng nô tỳ vẫn chưa nghĩ ra."
      Khi đuổi Sơ Tuyết tới phòng giặt giũ, ta bắt đầu nghĩ tới vấn đề này rồi. Đương nhiên cũng chẳng thu hoạch được gì.
      Lát sau, ta mới lên tiếng: "Cái chết của Sơ Tuyết có ai can thiệp vào chưa?"
      Phương Hàm lắc đầu. " có, giờ nhìn bề ngoài chỉ là chuyện cung tỳ tự vẫn thôi. Các ma ma ở phòng giặt giũ đều , chịu khổ được nên mới nghĩ quẩn. Bên cũng hạ lệnh xuống, thi thể mang hỏa thiêu, tro cốt xử lý rồi. Nô tỳ chứng kiến xong việc rồi mới quay về."
      Ta trầm ngâm, xem ra đối phương cũng muốn làm lớn chuyện này. Đối phương cũng cẩn thận, e dè, như thế càng khiến ta thấy bất an.
      Phương Hàm lại định , đúng lúc đó Vãn Lương bước vào phòng, nàng ta ngẩng lên theo bản năng. Ta cũng ngước lên, thấy Vãn Lương vội vào phòng, lấy chiếc khăn từ ống tay áo ra, trong khăn gói ít huân hương. cần ta cũng biết, tinh dầu thơm này chắc chắn là đồ trong cung của Diêu Phi.
      Vãn Lương dâng thứ đó lên cho ta rồi lên tiếng: "Nương nương, khi nô tỳ tới, người của phủ Nội vụ định xử lý thứ trong lư hương đó. Người xem, nô tỳ lén mang ít về đây."
      Ta vươn tay lấy ít huân hương trong chiếc khăn tay của nàng ta, cúi đầu ngửi. Vãn Lương có chút nóng ruột: "Nương nương!"
      Ta cười, : " sao!" Ta mang thai, dù có xạ hương cũng có vấn đề gì
      Phương Hàm vần chưa hiểu, cau mày nỏi: "Nương nương đây là..."
      Triêu Thần cũng nghi hoặc nhìn ta.
      Ngửi thử, chẳng qua chỉ là mùi huân hương thông thường, tiếp đó ta bất giác mỉm cười, nếu ngửi lát có thể nhận ra kỳ lạ sao Diêu Phi lại phát ra chứ? Ngước lên nhìn Phương Hàm, ta : “ , nếu trộn thêm xạ hương vào huân hương, có thể nhận ra được ?"
      Phương Hàm nghe thấy vậy kinh ngạc. Triêu Thần cũng ngạc nhiên kém.
      Ta bất giác bật cười, đứng dậy, : " chuẩn bị chút điểm tâm, chuẩn bị kiệu, bản cung phải tới Thiên Dận cung."
      "Nương nương!" Phương Hàm cau mày gọi ta.
      Ta khẽ cười, : " yên tâm, bản cung tự có chừng mực." rồi, ta lại cầm chiếc khăn trong tay Văn Lương, bỏ huân hương vào trong rồi bọc lại, cất vào tay áo.
      Đương nhiên ta ngốc nghếch tìm Hạ Hầu Tử Khâm hỏi thẳng xem huân hương này có vấn đề hay . Người ta muốn tìm chính là Cố Khanh Hằng, giờ huynh ấy là ngự tiền thị vệ, chỉ cần ở đâu có Hạ Hầu Tử Khâm, nơi đó ắt có thể trông thấy bóng dáng của huynh ấy.
      Loan kiệu tới Thiên Dận cung rồi từ từ hạ xuống. Vãn Lương trước nghe ngóng rồi quay trở lại, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa về, giờ vẫn ở Ngự thư phòng. Ta thoáng kinh ngạc, vội hỏi: "Chẳng lẽ người nhà họ Diêu vẫn còn ở đây sao?"
      Vãn Lương lắc đầu. ", Lưu công công giờ chỉ có mình Hoàng thượng ở đó thôi."
      Ta gật đầu, : "Vậy tới Ngự thư phòng."
      Vãn Lương vâng lời, lại bảo nâng kiệu lên.
      Tới cửa Ngự thư phòng, ta vịn vào tay Vãn Lương xuống kiệu. Vãn Lương đưa tay ra định xách lấy hộp thức ăn, ta ngăn lại: " cần đâu!
      Nàng ta nghi hoặc nhìn ta cái nhưng gì.
      Ta ngước lên nhìn, thấy Lý công công chờ ở ngoài. Ở bên kia, quả nhiên có Cố Khanh Hằng. Ta hơi căng thẳng, đảo mắt nhìn xung quanh, ngoài hai người bọn họ còn ai khác, có lẽ Hạ Hầu Tử Khâm dặn được để ai tới làm phiền. Dẫu sao ta cũng tới thăm , như thế cũng chẳng sao. Ta bước tới, Lý công công trông thấy ta liền vội tới đón: "Nô tài thỉnh an nương nương! Sao nương nương lại ghé qua Ngự thư phòng?"
      Ánh mắt Cố Khanh Hằng nhìn về phía ta, vẻ mặt huynh ấy thoáng thay đổi nhưng bước lên nửa bước, vẫn đứng yên trước cửa Ngự thư phòng.
      Ta với Lý công công: "Công công cần đa lễ! A..." Ta khẽ kêu lên tiêng.
      Lý công công vội hỏi: "Nương nương sao thế?"
      Ta cười ngượng ngùng: "Ngươi xem trí nhớ của bản cung này! Vốn định tới đưa ít điểm tâm cho Hoàng thượng, thế mà lúc xuống kiệu lại để quên hộp thức ăn ở trong kiệu." xong, ta quay đầu nhìn loan kiệu ở phía dưới.
      Lý công công vội : "Để nô tài lấy giúp nương nương!" Y xong liền chạy xuống dưới.
      Ta ngoái đầu nhìn y, vội quay người, sải bước lên .
      Cố Khanh Hằng ràng rất ngạc nhiên, vừa định cúi người hành lễ, ta vội : " cần hành lễ!" Vừa , ta vừa lấy đồ trong tay áo ra, kín đáo đưa cả chiếc khăn cho huynh ấy, kìm thấp giọng, : "Huynh điều tra giúp ta, xem trong thứ này liệu có các loại xạ hương hay , phải nhanh!"
      Nghe thấy hai từ "xạ hương", sắc mặt Cố Khanh Hằng lập tức thay đổi.
      Ai cũng biết thứ ấy có tác dụng như thế nào. Ai cũng biết hôm nay Diêu Phi bị sảy thai.
      "Nương nương!" Cố Khanh Hằng khẽ kêu lên tiếng, vừa định nghe tiếng bước chân từ đằng sau vang lên, vội im lặng giấu thứ ta lén đưa cho huynh ấy .
      Lấy lại tinh thần, ta thản nhiên quay người lại, thấy Lý công công nhanh chóng chạy tới, trong tay y chính là hộp thức ăn lấy từ kiệu của ta.
      Ta vươn tay ra nhận lấy, cười cười, : "Công công vất vả rồi!"
      Nhưng y lui lại bước, ngượng ngùng : "Nương nương, cứ để nô tài đưa đồ vào cho Hoàng thượng giúp người, Hoàng thượng... Hoàng thượng , ai được phép vào trong quấy rầy."
      Ta thoáng ngẩn người, nghĩ lát, dù sao việc ta muốn làm cũng làm xong, bèn miễn cưỡng cười, : "Vậy… bản cung vào nữa!" xong, ta đưa mắt nhìn Vãn Lương cái rồi vịn lên tay nàng ta ra ngoài.
      được đoạn, mới nghe Vãn Lương khẽ: "Nương nương, người để Cố đại nhân điều tra, chuyện này được sao?"
      Ta sửng sốt, rồi lại nhớ ra, Cố Khanh Hằng được thăng làm ngự tiền thị vệ, Vãn Lương gọi huynh ấy là "Cố đại nhân" cũng là chuyện bình thường. Chỉ là, Cố đại nhân, ha, ta nghe quen tai. Thấy nàng ta còn nghi hoặc nhìn mình, ta chỉ khẽ "ừ" tiếng rồi gì nữa.
      Nhờ Cố Khanh Hằng điều tra, ta chỉ muốn chắc chắn chuyện. Nếu trong mảnh huân hương kia có xạ hương, vậy chuyện Diêu Phi sảy thai, có lẽ ta biết do ai làm.
      "Nương nương…" Vãn Lương dường như vẫn chưa an tâm, ngoái đầu lại nhìn rồi : "Lần đó, vì chuyện hộp thuốc mỡ tiến cống của Nam Chiếu mà Cố đại nhân vô tội bị phạt, ngài ấy ... oán hận sao?

      Ta sững sờ, chợt nhớ ra khi tới Thượng Lâm uyển, là Triêu Thần cùng với ta chứ phải Vãn Lương, cũng biết những lời nàng ta đều là muốn tốt cho ta. được mấy bước, ta mới khẽ cười thành tiếng, : "Huynh ấy oán hận."
      Huynh ấy vĩnh viễn oán hận ta. Ta luôn biết điều đó.
      Nghe thấy thế, Vãn Lương cũng gì nữa.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26.2

      Beta: Thanh Lam

      Huynh ấy vĩnh viễn oán hận ta. Ta luôn biết điều đó.

      Nghe thấy thế, Vãn Lương cũng gì nữa.

      Lúc này, ta nghe thấy đằng sau có người gọi: "Nương nương, xin nương nương dừng bước!"

      Ngoái đầu lại, thấy Lý công công vội vàng đuổi theo.

      Ta sững người, nhìn y nhanh chân chạy tới trước mặt ta, thở hổn hển, : "Nương nương, Hoàng thượng mời người vào trong."

      Ánh mắt ta vội liếc về cánh cửa Ngự thư phòng, muốn ta vào nên mới sai Lý công công vội vàng chạy theo gọi.

      Lý công công thấy ta bất động, lại vội : "Nương nương, sao người còn đứng đây? Mau theo nô tài vào thôi!" Y xong liền nghiêng người nhường lối.

      Ta lưỡng lự lát, cuối cùng vịn lên tay Vãn Lương quay lại, vào Ngự thư phòng.

      Cố Khanh Hằng vẫn luôn đứng ở cửa phòng, thấy ta quay lại, trong ánh mắt vẻ kinh ngạc, nhưng huynh ấy nhanh chóng đứng thẳng người, nhìn ta. Ta thở dài tiếng, trong cung này, huynh ấy phải cẩn thận giữ khoảng cách với ta, chỉ sợ mang phiền toái tới cho ta.

      Tới cửa phòng, Lý công công đưa tay nhàng mở cửa rồi : "Nương nương, người tự vào trong , nô tài vào được!" xong, y bèn liếc nhìn Vãn Lương, ra hiệu nàng ta cần vào.

      "Nương nương!" Vãn Lương đưa mắt nhìn ta, ta mỉm cười gạt tay nàng ta ra, thẳng vào trong.

      Nâng tay vén tấm rèm màu vàng lên, ta thấy ngồi trước bàn, hộp thức ăn ta đưa tới đặt ở bên cạnh vẫn chưa mở ra. Trước mặt tờ thánh chỉ màu vàng, chỉ cúi đầu đọc, hề ngước nhìn ta, nhưng ta biết, chắc chắn nghe thấy tiếng ta vào phòng.

      Lúc này ta cũng nghĩ ngợi lung tung, chỉ cất bước tới, hành lễ với . "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!"

      Cuối cùng cũng ngước lên, khẽ "hừ" tiếng, : " tới rồi, sao lại ?"

      Ta thoáng ngẩn người, phải chăng lại nhớ tới chuyện lúc trước bị bệnh, ta tới cửa Thiên Dận cung nhưng lại quay về? Ta khẽ cười, trí nhớ của luôn tốt như thế.

      bảo đứng lên, ta cũng tự đứng dậy, tới, : "Công công ở ngoài , Hoàng thượng hạ chỉ, ai được phép vào trong làm phiền, thần thiếp đâu dám vào!"

      mặt hề có nét cười, chỉ nhìn ta chằm chằm, mãi sau mới : "Trẫm tức giận."

      Thoáng kinh ngạc, ta vào phòng nên tức giận sao? Rồi ta lại muốn cười, giờ là lúc nào, đâu phải người như thế

      Quả nhiên, nặng nề lên tiếng: "Diêu gia..."

      Diêu gia... vẫn là chuyện của Diêu Phi rồi.

      Ta bất giác nhìn tờ thánh chỉ trước mặt , lại kinh ngạc phát , đó là tờ thánh chỉ trống , chỉ có dấu ngọc tỷ rực rỡ ngay góc phải. Lại ngước lên nhìn , nhưng còn nhìn ta nữa, bàn tay đặt mép bàn đột nhiên cuộn lại thành nắm đấm, đấm mạnh lên mặt bàn, nhưng vẫn mím môi, câu nào.

      "Hoàng thượng!" Ta gọi khẽ.

      Lâu sau mới thấy nét mặt căng thẳng của dần dịu lại. Lưỡng lự giây lát, cuối cùng ta cũng bước tới, nhìn hộp thức ăn ở bên cạnh lấy dũng khí : "Hoàng thượng vất vả cả ngày trời, chi bằng ăn chút gì đó trước !" xong, ta đưa tay mở nắp hộp.

      Ta lấy miếng bánh phù dung đưa cho nhưng nhận. Ta dứt khoát đưa tới tận bên miệng , cau mày nhìn.

      Ta mỉm cười với . trừng mắt lườm ta, cuối cùng cũng há miệng ăn. Trái tim ta treo lơ lửng từ từ hạ xuống, cũng tự lấy miếng ra ăn.

      đột nhiên : "Nàng tò mò hôm nay Diêu Chấn Nguyên tới tìm trẫm gì sao?"

      Ta ngẩn người, rồi lại cười, đáp: "Hoàng thượng, người quên rồi, hậu cung được can thiệp vào chính ."

      Lông mày cau lại, "hừ" tiếng, : "Nhưng hôm nay trẫm muốn nghe thử quan điểm của nàng."

      Ta ngạc nhiên nhìn nam tử trước mặt, , muốn nghe thử quan điểm của ta.

      Ta thu lại ánh mắt, vừa khéo nhìn vào miếng bánh phù dung đĩa, nhưng ngờ lại vươn tay lấy mất, chỉ loáng cái ăn hết sạch, sau đó khẽ : " phải nhìn, ăn hết rồi. Trẫm đợi để nghe quan điểm của nàng đây."

      Kinh ngạc ngẩng lên, ta vừa giận lại vừa buồn cười, liền nhịn cười, : "Hoàng thượng làm gì vậy, sợ bị đầy bụng sao?"

      Nhắc tới chuyện đáng xấu hổ đó, vẫn có chút vui, nghiến răng : "Đừng đùa với trẫm!"

      Ha, ta đâu dám đùa với chứ? Có điều, thấy gương mặt xám xịt của , ta cũng chỉ có thể biết điều nữa.

      Ta nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, căn bản muốn kể với ta về nội dung cuộc chuyện giữa và Diêu Chấn Nguyên hôm nay, coi trọng ta, muốn ta đoán tất cả.

      Suy ngẫm lát, ta cất bước vòng qua chiếc bàn, tới bên cạnh , liếc mắt nhìn thánh chỉ màu vàng ở trước mặt, khẽ : "Nếu Hoàng thượng coi trọng thần thiếp như thế, vậy thần thiếp đành thể kém cỏi của mình."

      khẽ "hừ" tiếng, nhưng vẫn im lặng.

      Ta lại : "Hôm nay Diêu Phó tướng tới, chắc chắn là vì muốn đòi lại công bằng cho Diêu Phi, nhưng Hoàng thượng ắt hẳn dốc sức điều tra ràng chuyện này, thế nên Diêu Phó tướng cũng dễ gì. Hoàng thượng vốn cũng muốn trấn an nhà họ Diêu, nhưng cầu mà Diêu Phó tướng đưa ra lại có phần quá đáng." Khẽ siết hai tay, ta lén ngoảnh lại nhìn .

      chỉ nhướn mày nhìn ta, khóe miệng dường như khẽ cười.

      Thoáng yên tâm, ta lại tiếp: "Song Hoàng thượng cũng thể để Diêu gia muốn gì được nấy, cầu của Diêu Phó tướng, Hoàng thượng đồng ý cũng khó, mà đồng ý cũng khó."

      Ta nghĩ, lại càng khẳng định chắc chắn, Diêu Chấn Nguyên muốn thánh chỉ an ủi của Hoàng thượng phải viết điều gì đó. Thế nhưng, đừng Hạ Hầu Tử Khâm bằng lòng, dù là Thái hậu cũng đồng ý. Nếu , Diêu Phi vào cung bốn năm, sao vẫn chỉ là thục nghi, còn nhị phẩm phu nhân tới giờ mới được tấn phong? Đó cũng chỉ là sau khi có ta và Thiên Phi, có lẽ lần tấn phong đó cũng là ý của Thái hậu.

      Cuối cùng mới mở miệng : "Vậy nàng xem, trẫm nên làm thế nào?"

      Ta quay lại nhìn , ngẩng đầu, hỏi: "Thần thiếp ra, dù đúng hay sai, Hoàng thượng cũng giận?"

      sửng sốt, khẽ đáp: " giận."

      "Vậy được!" Ta thu lại nụ cười, : "Thần thiếp cũng thấy thứ nhà họ Diêu muốn lần này quá lớn. Thần thiếp cho rằng, Hoàng thượng có thể hạ thánh chỉ, tấn phong Diêu Phi làm thục phi. giờ, vị trí tứ phi quý, thục, hiền, đức trong hậu cung đều để trống, người cho nàng ta tiến thêm bước, dĩ nhiên nàng ta cũng trở thành nữ tử có thân phận cao quý nhất trong hậu cung thiên triều. Vị trí đứng đầu trong tứ phi chính là quý phi, thần thiếp nghĩ đương nhiên vẫn bỏ trống mới tốt."

      nhìn ta, đôi mắt thâm thúy dần sáng lên, lát sau mới hạ giọng : " ngờ nàng cũng nghĩ như trẫm."

      Ta ngạc nhiên, ràng trong lòng có đối sách nhưng vẫn sai Lý công công gọi ta vào, muốn nghe quan điểm của ta. Lời của lúc này càng chứng tỏ Diêu gia muốn ngôi vị hoàng hậu.

      Đứa bé của Diêu Phi còn, Hạ Hầu Tử Khâm an ủi đương nhiên là chuyện thường. Ta cảm thấy, cho nàng ta vị trí thục phi, thân phận của nàng ta vượt hẳn chúng phi tần. Đương nhiên, cũng chẳng còn cách vị trí hoàng hậu là bao.

      đưa tay kéo ta, lại hỏi: "Vậy Diêu gia đồng ý sao?"

      Hít sâu hơi, dù sao ta cũng tới đây rồi, có nữa cũng chẳng ngại gì.

      Ta đáp: "Thần thiếp nghĩ rằng, có thể xin Thái hậu ra mặt chuyện. Từ trước tới nay, Thái hậu thương Diêu Phi nhất, bản thân Diêu Phi phải biết. Hoặc là…." Nhìn vào mắt , ta nghiến răng : "Hoặc cũng có thể , chờ sau này Diêu Phi hạ sinh được hoàng tự rồi tấn phong hoàng hậu cũng muộn. Dẫu sao lý do này cũng là quang minh chính đại."

      Trong mắt cuối cùng cũng lên kinh ngạc.

      "Đàn Phi!" gọi ta, giọng điệu đó đúng là phải nghiến răng nghiến lợi để .

      Ta biết tại sao lại đột nhiên bằng cái giọng ấy, lúc nãy còn , dù ta có cũng nổi giận cơ mà. Nhưng bây giờ, lại giống tức giận. Bàn tay nắm cổ tay ta hơi dùng sức, ta đau tới nỗi nhăn cả mặt mày.

      Ta kinh ngạc nghe đột nhiên hỏi: "Hay cho Đàn Phi đức hạnh, chính miệng muốn trẫm phong vị cho nữ tử khác, vậy mà nàng ghen sao?"

      Ta ngẩn người, mắt mở to nhìn thẳng vào .

      "Tại sao nàng thấy khó chịu? mong đợi gì ở trẫm, hay nàng hờ hững như thế?" áp lại gần ta, nghiêm túc hỏi.

      Lúc nãy còn chuyện nhà họ Diêu, giờ lại chuyển hướng sang ta rồi. Nhưng nghe hỏi thế, trong lòng ta lại nhói đau.

      Nếu muốn ta chọn, sao ta lại chọn cách đẩy tới bên nữ tử khác chứ?

      Nhưng lúc này, ta lại thấy buồn cười. "Thần thiếp đương nhiên ghen."

      "Đàn Phi!" tức giận quát tiếng.

      Ta khẽ cười. "Hoàng thượng cho rằng thần thiếp là người như thế nào?"

      sững sờ.

      Ta vẫn cười, : "Thần thiếp để trống vị trí quý phi và hoàng quý phi, đương nhiên là mong có ngày người để lại vị trí ấy cho thần thiếp."

      Nghe thấy vậy, mắt sáng lên nhưng vẫn nghiến răng : "Trẫm thấy dã tâm của nàng phải lớn hơn chút nữa." Ta hiểu, ý của là vị trí hoàng hậu.

      Ta khẽ cười, đáp.

      đột nhiên ôm ta vào lòng, hít sâu hơi, : "Trẫm thích dã tâm của nàng, sạch , thuần khiết."

      Bị bất ngờ ôm lấy, ta đương nhiên rất ngạc nhiên, song lúc này cũng tựa vào lòng , dám giãy giụa, nghe : "Trẫm hỏi lại nàng, nếu trẫm tấn phong nàng ta làm thục phi, nàng có khó chịu ?"

      " khó chịu, thần thiếp ghen tỵ." Ta thành trả lời.

      Nhưng lại cười "Ghen tỵ tốt!"

      Ghen tỵ tốt, ha, Hạ Hầu Tử Khâm, hay lắm!

      lúc sau, vẫn buông bàn tay ôm ta ra, lại : " như thế mà nàng còn đưa cho trẫm cách tệ như vậy."

      Cách tệ à, nhưng ta thấy giọng nghe rất vui vẻ. Suy nghĩ của cũng giống ta, chỉ là muốn mượn lời ta ra. Dù ta có như thế hay kết quả cũng như nhau, chuyện quyết, chỉ thiếu điều hạ bút viết ra mà thôi.
      Đột nhiên lại nhớ tới lời của Vãn Lương, nàng ta , ta tốt nàng ta mới tốt, bọn họ mới tốt. Tất cả bọn họ đều coi ta là chỗ dựa, còn ta, trong hậu cung này chỉ có thể dựa vào Hạ Hầu Tử Khâm.

      Ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn , ta : "Bởi Hoàng thượng là bầu trời của thần thiếp, người có tốt thần thiếp mới tốt được."

      Thế nên có khi, phải lùi bước mới thấy biển rộng trời cao.

      cúi đầu nhìn ta chăm chú, nhàng vuốt ve gương mặt ta, chậm rãi : "Chỉ cần nàng tin trẫm, trẫm chính là bầu trời của nàng." Ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt tựa như dòng nước suối, lần đầu tiên ta thấy dịu dàng như thế.

      biết tại sao, ta có chút hồi hộp tựa vào lồng ngực .

      thư thái cười tiếng. "Nàng vừa đến tâm trạng trẫm cũng tốt lên." xong liền buông ta ra, lấy bút chấm vào nghiên mực được đặt ở bên cạnh, hạ bút như thần.

      Nhìn viết ra từng chữ, từng từ, trong lòng ta vẫn mơ hồ thấy thích hợp. Ta trước giờ đều kiêu ngạo, cũng thế. Vậy mà lần này, ta và đều phải thỏa hiệp. là vì Diêu gia, ta là vì Diêu Phi. , rất nhanh thôi, ta phải gọi nàng ta là... Diêu Thục phi.

      Bỗng nhiên nhớ tới nắm huân hương mà ta nhờ Cố Khanh Hằng điều tra, nếu trong đó có xạ hương, như vậy ta càng thoải mái hơn. Từ lúc Quyến Nhi xuất ở Trữ Lương cung, ta bắt đầu nghi ngờ Thái hậu. Có lẽ Thái hậu cũng muốn sủng ái Diêu Phi ra mặt như thế. Bà sủng ái nàng ta, chỉ là sủng ái cho Diêu gia nhìn. Có lẽ Thái hậu thích thế lực nhà họ Diêu, mà hoàn toàn ngược lại, bà e ngại thế lực của Diêu gia, thế nên mới phải sủng ái mình Diêu Phi, nhưng lại để Hạ Hầu Tử Khâm làm như thế.

      Vừa xa cách, lại vừa ân sủng, Thái hậu cũng là người khôn khéo.

      Ta nghĩ, mình hiểu tại sao Diêu Phi vào cung bốn năm mà vẫn chưa mang thai rồi, có lẽ cũng do Thái hậu ngầm giở thủ đoạn.

      Như vậy, lần mang thai này là chuyện ngoài ý muốn, thế nên Thái hậu mới gấp gáp sai Quyến Nhi tới Trữ Lương cung, là điền tra nguồn gốc của vấn đề, hai là tìm cách loại bỏ long thai trong bụng Diêu Phi, bởi vậy mới thể điều tra được gì ở Trữ Lương cung. Nếu là như thế, chắc chắn Lưu thái y phải biết nguyên nhân Diêu Phi sảy thai, mà là dám .

      Nghĩ tới đây, trong lòng ta khỏi rúng động.

      Động cơ của Thái hậu quá ràng. Bà sợ khi Diêu Phi sinh hạ được hoàng tự, đặc biệt lại là hoàng tử, vậy thế lực của Diêu gia càng trở nên bành trướng. Bà sợ Diêu gia ủng hộ ấu tử, sợ giang sơn của Hạ Hầu gia bị lật đổ.

      Tất cả những việc Thái hậu làm hoàn toàn là vì Hạ Hầu Tử Khâm, hoàn toàn là vì giang sơn của nhà Hạ Hầu, thế nhưng Hạ Hầu Tử Khâm có biết chăng?

      Liếc mắt nhìn người trước mặt, câu hỏi này, đương nhiên ta ra miệng. Nếu ta kiểm chứng được , ta cũng giữ kín như bưng. Ta cũng như Thái hậu, hy vọng phải chịu bất cứ tổn thương nào.

      thở dài hơi. "Ngày mai, thánh chỉ này được truyền tới từng nơi trong hoàng cung."

      Ta cười, : " chỉ hoàng cung, mà cả hoàng thành, thậm chí toàn thiên hạ. Diêu Tướng quân ở Thương Châu cũng được biết trước tiên."

      đặt chiếc bút trong tay xuống, cười mỉa. "Dù trẫm là hoàng đế cao quý của thiên triều, nhưng cũng có lúc thể làm theo ý mình."

      Ta bước tới, ôm lấy từ phía sau, khẽ cười. "Hoàng thượng, là người có ai có những lúc thể theo ý mình chứ?"

      sững sờ, nắm lấy tay ta rồi gỡ ra, quay người lại, thu lại nét cười, cúi đầu hỏi: "Hôm nay trẫm chỉ hỏi nàng lần, cũng chỉ lần mà thôi."

      Nhìn bộ dạng nghiêm túc của , ta khỏi rúng động, buột miệng hỏi: "Chuyện gì ạ?"

      "Đứa con của Diêu Phi, nàng có động tay vào ?" hỏi, do dự.

      Ta đột nhiên thấy lòng mình lạnh , cười chán nản. "Hóa ra Hoàng thượng hề tin thần thiếp!"

      Đôi đồng tử của co lại, nhưng vẫn : "Trẫm tin, trẫm chỉ muốn nghe đích thân nàng ra câu ấy."

      Ta lắc đầu, : "Thần thiếp động thủ." Nhìn vẻ mặt yên tâm của , ta lại thêm câu: "Chỉ cần là con của người, thần thiếp ra tay làm hại, cho dù đó là kẻ thần thiếp ghét nhất." Khi câu này, gương mặt Thiên Phi lên nét trước mắt ta.

      Ta căm ghét tỷ ta như thế nhưng động vào long thai tỷ ta mang. Ta cần lấy cái chết của đứa bé trong bụng tỷ ta để đạt được vinh sủng cho mình. Tang Tử ta dẫu phải người tốt nhưng cũng chưa bao giờ là kẻ độc ác vô lý.

      Bàn tay nắm tay ta siết chặt, khẽ cười, : "Trẫm tin."

      Hai từ, cũng như lần trước ở ngoài Thiên Dận cung, tin ta và Cố Khanh Hằng.

      Ta ngước lên hỏi : "Có phải thần thiếp gì, người cũng tin?"

      "Nàng lại được voi đòi tiên rồi!"

      Ta có chút thất vọng, lại nghe : "Trẫm định tin hết."

      Ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn , thấy khóe miệng hơi mỉm cười. Dù "định", nhưng ta hiểu.

      nhàng ôm lấy ta, khẽ : "Trẫm ăn hết điểm tâm rồi, ý kiến của nàng cũng nghe rồi, nàng có thể về."

      Đuổi người vừa thẳng thắn lại vừa dịu dàng, ha, đúng thế, ta chỉ lấy cớ đưa điểm tâm để tới, suy cho cùng đây cũng là Ngự thư phòng, ở lại lâu tôt. Hành lễ với , ta liền lui ra ngoài.

      Ra khỏi Ngự thư phòng, ta nghiêng mặt muốn nhìn Cố Khanh Hằng đột nhiên trông thấy Thái hậu từ xa tới. Ta vội vàng bước tới, cùng Vãn Lương hành lễ với bà. "Thần thiêp tham kiến Thái hậu!"

      Vãn Lương cũng : "Nô tỳ tham kiến Thái hậu!"

      Thái hậu "ừ" tiếng rồi khẽ cau mày, : "Hình như ai gia thấy Đàn Phi ra từ Ngự thư phòng?" Ta nhận ra trong giọng của bà có chút vui.

      Ta gật đầu, thưa: "Vâng, thần thiếp sợ Hoàng thượng bị đói nên mang đĩa điểm tâm tới."

      Nghe thấy vậy, sắc mặt bà mới dịu chút, thản nhiên : "Đàn Phi có lòng!" xong, bà nhìn ta mà vịn lên tay Thiển Nhi tiếp.

      Ta nghiêng người tránh đường, nhưng bà đột nhiên dừng bước, ngoái đầu nhìn ta, : '"Hôm nay Diêu Phi xảy ra chuyện, Thẩm thị cầu xin ai gia trách tội Dụ Thái phi, Đàn Phi nghĩ thế nào?"

      Bà đột nhiên nhắc tới "Thẩm thị", ta biết là ai, Vãn Lương liền nhắc nhở: "Nương nương, là Diêu phu nhân."

      Lặng lẽ liếc mắt nhìn Vãn Lương, ta cúi đầu, đáp: "Chuyện này Hoàng thượng sai người tra xét, thần thiếp dám bừa."

      Người ngoài cung biết Dụ Thái phi mới là mẹ ruột của Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng Diêu Phi phải biết. Ta biết đây là ý của Diêu gia hay là ý của Thái hậu, nhưng lúc này lại muốn ta , biết rốt cuộc bà có ý gì.

      Thái hậu chỉ khẽ "hừ" tiếng rồi làm khó ta nữa, vịn lên tay Thiển Nhi, quay người tới Ngự thư phòng.

      Khi bà rất xa rồi, ta vẫn còn ngẩn ngơ, chưa phản ứng lại được. Muốn Hạ Hầu Tử Khâm xử trí Dụ Thái phi, chuyện đó vốn thể được. Ta khỏi có chút lo lắng, biết khi Thái hậu chuyện này với , cảm thấy thế nào?

      Nếu tới ta mà cũng hoài nghi Thái hậu ra tay, chắc rằng cũng tránh khỏi nghi ngờ. Như thế lại càng thể đẩy Dụ Thái phi tới nơi đầu sóng ngọn gió.

      "Nương nương!" Vãn Lương giọng gọi ta.

      Ta lắc đầu, khẽ đáp: "Hồi cung!"

      Ta nên rời trước hơn, chuyện này ta tiện nhúng tay vào.

      Trở lại Cảnh Thái cung, ta thấp thỏm nghĩ tới hai người trong Ngự thư phòng, nhưng tới tận tối mà vẫn nghe thấy tin tức gì Hoàng thượng và Thái hậu khắc khẩu. Trái tim treo lơ lửng của ta cũng dần được buông xuống.

      Ăn xong bữa tối, thấy Tường Hòa từ bên ngoài vào, thưa: "Nương nương, bên ngoài có vị công công có thứ giao cho người."

      Ta gật đầu, ý bảo y đưa lên đây. Tường Hòa lấy thứ đó ra, hóa ra là túi huân hương. Bên cạnh còn đặt mảnh . Ta nhận ra, đó là mảnh huân hương mà ta đưa cho Cố Khanh Hằng, được lấy từ trong cung của Diêu Phi.

      Trong lòng ta căng thẳng, nếu Cố Khanh Hằng dám bảo thái giám đưa tới cách quang minh chính đại như thế, tức là muốn cho ta biết, huân hương này có gì lạ thường. có gì lạ thường, có gì lạ thường, vậy chỉ có thể là ta nghĩ sai, phải là Thái hậu!

      Đứng bật dậy, rốt cuộc ta sai ở chỗ nào? Ta thể đoán nhầm được!

      suy ngẫm thấy Phương Hàm đẩy cửa bước vào, sắc mặt căng thẳng, ghé vào tai ta mây câu, còn ta, chỉ thoáng chốc cứng đờ người. Nàng ta , chiếc tua được thay ra từ ngọc bội của Diêu Phi mất rổi


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :