1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mệnh Phượng Hoàng - Hoại Phi Vãn Vãn (Full 4 Tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 50.2
      Type: Thanh Lam
      Nhưng nàng ta màng tới vẻ ngạc nhiên của ta, thẳng. “Tình cảnh khi đó hỗn loạn, bản cung cũng từng nghĩ đến nhưng lúc đó, bản cung lại thay đổi chủ kiến, chỉ bởi Hoàng thượng có thể che chở cho Dao phi tốt đến vậy, trong lòng bản cung phục. Bây giờ Dao phi đến, bản cung còn có thể ngốc đến mức trừ bỏ ngươi ư?” Nàng ta biết trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm, ta cũng được coi trọng nên muốn giữ ta lại để đấu với Dao phi. Nhưng phải nàng ta có thể là ai?

      “Là thị vệ bên cạnh Hàn Vương.” Nàng ta khẽ .

      Lúc này ta mới giật mình sửng sốt, Thanh Dương?

      Khi ấy ta trốn sau lưng nàng ta, chưa từng để ý đến nàng ta. Ta nào ngờ, người đánh ta ngã xuống Nam Sơn lại là nàng ta ư?

      !” Ta lắc đầu. “Thanh Dương thể ra tay với Hàn Vương.” Thanh Dương có thể làm hại Hàn Vương, đó là điều cho dù thế nào ta cũng tin.

      Diêu thục phi đột nhiên bật cười, cất tiếng: “Hàn Vương đương nhiên là do bản cung ra tay. Cái chết của trai ta có liên quan tới Dao phi, vậy Hàn Vương chắc chắn thể biết! Bọn họ là huynh muội kết nghĩa, Hàn Vương thể giúp ả, cho nên bản cung muốn nhân cơ hội này để giết . Dù sao, mọi người đều thấy vì cứu ngươi mới rơi xuống Nam Sơn. Điều đó chẳng liên quan gì tới bản cung, coi như bản cung báo thù cho trai!”

      Ta thể ngờ, hóa ra chân tướng việc lại như vậy.

      Ha, nàng ta báo thù cho Diêu Chấn Nguyên, đúng là đánh bừa mà trúng. Tuy người động thủ là Thanh Dương nhưng cuối cùng Hàn Vương cũng thoát khỏi liên quan. Nếu để nàng ta biết, hai người rơi xuống hôm đó mới lẻ kẻ liên quan trực tiếp nhất tới cái chết của trai nàng ta nàng ta bây giờ có biểu cảm như thế nào?

      việc tưởng giản đơn hóa ra lại vô cùng phức tạp.

      Ta mỉm cười bất đắc dĩ, vì thế lúc Thanh Dương gặp Hàn Vương mới nghiến răng Thanh Dương đáng chết. Nàng ta nào ngờ ham muốn cá nhân của mình khiến Hàn Vương cũng rơi xuống núi!

      Thở dài tiếng, nhìn Diêu thục phi, ta : “Nương nương muốn tần thiếp làm gì?” Nàng ta nhiều đến vậy, chẳng qua muốn cho ta biết, ta và nàng ta đều đội trời chung với Dao phi, vì vậy, chúng ta bây giờ chung thuyền.

      Nàng ta khẽ cười. “Bản cung muốn ngươi nghĩ giúp bản cung đối sách, làm ả chết mà khiến hai nước giao chiến.”

      , trong lòng Diêu thục phi có Hạ Hầu Tử Khâm, điểm này ngay từ đầu ta dự liệu được. Hít sâu, ta hỏi: “Tần thiếp rất muốn biết, nếu Diêu Tương quân đứng cùng chiến tuyến với Hoàng thượng, nương nương làm thế nào?”

      Nàng ta ngẩn người nhưng vẫn : “ có khả năng như vậy.” Nàng ta cách chắc chắn, trong đôi mắt dần lên tin tưởng.

      Đó là cha của nàng ta nên nàng ta mới có thể tin tưởng như vậy. Có điều, thế gian này, chuyện gì cũng có thể, phải ư? Diêu thục phi, trong lòng nàng ta có Hoàng thượng. Lắc lắc đầu, ta nghĩ nữa, xoay người : “E là nương nương uổng công đến đây rồi, tần thiếp hề có ý định ra tay với Dao phi.”

      “Đàn phi!” Nàng ta tức giận quát lên. “Hôm nay ngươi biết quá nhiều chuyện, nếu ngươi đứng về phía với bản cung, bản cung giết ngươi! Đừng quên, ngươi bây giờ chỉ là phế phi!”

      Ta tin nàng ta được làm được. Giống như lần ở Trữ Lương cung đó, nàng ta dám ngang nhiên giết ta. Ha, nhưng bây giờ nàng ta muốn ta đứng cùng chiến tuyến với nàng ta, e là đợi sau khi Dao phi rớt đài, mũi nhọn của nàng ta vẫn chĩa về phía ta. Nàng ta giữ lại ta chẳng qua muốn lợi dụng ta để đối phó với Dao phi mà thôi. Ngày ấy ở Hy Ninh cung, ta vẫn ghi nhớ từng câu, từng từ nàng ta .

      Ta giả vờ giật mình, kinh ngạc lùi nửa bước theo bản năng.

      Nàng ta khẽ cười. “Đừng sợ, chỉ cần ngươi đồng ý giúp bản cung, bản cung động đến ngươi.”

      Trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại mạch suy nghĩ, chẳng phải Thái hậu muốn ta khiến Dao phi ra tay hại con của Thiên Phi à? Chi bằng ta lợi dụng cơ hội đẩy củ khoai nóng giãy này cho Diêu thục phi.

      Lẳng lặng nhìn nàng ta, ta : “Trong lòng nương nương hiểu đạo lý mẹ phú quý nhờ con?”

      Ánh mắt nàng ta trở nên căng thẳng nhưng lại lạnh lùng : “Bây giờ ai còn có thể phú quý nhờ con?”

      Xem ra nàng ta vẫn nhớ đến Thư Quý tần khi đó. Cũng phải, nếu phải Thái hậu ta cũng dám khẳng định long thai trong bụng Thiên Phi là hay giả. Nhưng chuyện này dĩ nhiên thể , ta đành đáp: “Việc của Vinh phi, tần thiếp từng điều tra, tin rằng nương nương cũng từng điều tra. Vì sao phát ra điều gì, bây giờ nương nương vẫn hiểu ư?”

      Mặt nàng ta biến sắc, ta thẳng: “Chính xác là hôm đó, tần thiếp cố ý ra mấy lời này với cung tỳ của Trữ Lương cung, Thư Quý tần chuyện này càn tần thiếp điều tra, giao cho nương nương là được. Nàng ta còn nương nương vừa mới trải qua nỗi đau mất con, nhất định bỏ qua cơ hội này. Song tần thiếp chưa từng nghĩ, Thư Quý tần trước khi chết còn muốn mưu hại chúng ta.” Ta nghiến răng nghiến lợi , Diêu thục phi biết, Thư Quý tần lấy bí mật này để đổi lấy tính mạng trai nàng ta. Nàng ta chỉ cần biết chuyện của Thư Cảnh Trình, vậy tin lời ta .

      Nàng ta lạnh lùng ‘hừ’ tiếng, đập mạnh lên mặt bàn, vẻ vô cùng tức giận.

      Ta cúi đầu nữa, Diêu thục phi phải kẻ ngốc nhưng chuyện nửa nửa giả như vậy mới khiến người ta dễ nhầm lẫn.

      Mặc kệ nàng ta nghĩ thế nào, lời của ta đều là .

      Nàng ta chỉ đứng lát rồi sải bước ra ngoài. Ta vội ngước mắt nhìn, nàng ta chẳng thèm ngoái đầu lại. Từ xa nhìn thấy Quyến nhi bước lên dìu nàng ta rời , ta kìm được mà bật cười.

      “Đấu.”

      Ta khẽ lẩm bẩm. Hôm nay ta mới lĩnh ngộ được, cuộc chiến chốn hậu cung phải đấu thắng thua mà là đấu sống chết.

      Phải có người chết mới coi như kết thúc, chỉ cần còn sống cuộc chiến này vĩnh viễn ngừng lại, cho nên ban đầu Dao phi muốn ta sống chính là điều sai lầm.

      Tới chiều tối, Ngọc Tiệp dư tới. Lâu rồi gặp, thấy nàng ấy càng gầy hơn, dường như người tới lãnh cung phải là ta mà là nàng ấy. Nàng ấy ở lại lâu, chỉ ngồi lát rồi rời .

      Sau đó Cảnh Thái cung còn ai đến nữa, giống như lãnh cung.

      Ta bước ra khỏi cửa, chỉ chờ đợi xem Diêu thục phi làm thế nào khiến Dao phi ra tay? Thế nhưng tháng ngày vẫn bình lặng trôi qua.

      Nghe Hạ Hầu Tử Khâm hằng đêm đều tới Khánh Vinh cung bầu bạn với Thiên Phi, nửa tháng nay chỉ tới Dao Hoa cung lần. Chắc chỉ dựa vào điều này cũng có thể khiến Dao phi tức chết nhỉ? Khi ấy, bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm có ta, bây giờ là Thiên Phi.

      Còn ta mơ hồ cảm thấy có chút lạ lùng, tại sao lâu như vậy vẫn thấy ả ta động thủ?

      tại là Hai mươi chín tháng Sáu. Thời tiết nóng nực, chỉ ngồi thôi mà cũng đổ mồ hôi.

      Phương Hàm đứng cạnh quạt cho ta, từ sau hôm đó, ta và nàng ta rất ít chuyện, nếu có cũng chỉ là vài câu lạnh nhạt. có khoảng cách thể tin tưởng nữa.

      Tường Thụy chạy từ ngoài vào, cười với ta: “Nương nương, còn nửa tháng nữa là sinh nhật Thái hậu, Thái hậu năm nay phô trương, chỉ tổ chức gia yến. Tới lúc đó, nương nương có thể gặp Hoàng thượng rồi.” Y vui mừng .

      Ta biết y muốn ta thể tốt trong bữa tiệc mừng sinh nhật Thái hậu để có thể thu hút chú ý của Hạ Hầu Tử Khâm. Y nào biết Hạ Hầu Tử Khâm cố ý tới thăm ta, sao có thể để ý đến ta?

      Ngước mắt nhìn Phương Hàm, ta cười, : “ cho rằng lúc đó bản cung nên mặc bộ y phục nào để thu hút ánh mắt của Hoàng thượng?”

      Nàng ta hơi sững người, lập tức khẽ : “Nô tỳ cho rằng bây giờ nương nương rất đẹp.”

      Ta có chút kinh ngạc, ý của nàng ta chính là ta cần tranh sủng. Nửa tháng nay, ta càng hiểu nàng ta. Tất cả mọi điều nàng ta làm dường như như nàng ta , chúng ta đều phải quân cờ của người khác.

      Tường Thụy ngẩn người nhìn thần sắc của hai chúng ta, biết điều nữa, đứng lát rồi cáo lui.

      Ngày Mười bốn tháng Bảy, sinh nhật Thái hậu.

      Những gương mặt rất lâu gặp đều xuất trong tầm mắt ta.

      Chẳng trang điểm cầu kỳ, ta chỉ mặc bộ cung trang có màu sắc đẹp đẽ, tươi sáng hơn chút. Hôm nay là sinh nhật Thái hậu, thể mặc y phục quá đơn giản. Phi tần các cung đều trang điểm, ăn mặc vô cùng xinh đẹp, những người nhiều ngày thấy Hạ Hầu Tử Khâm đều muốn nhân ngày hôm nay biểu tốt chút, hy vọng có thể khiến ánh mắt dừng lại.

      Ngồi vào vị trí, thấy mấy phi tần mới tấn phong nhìn ta, chụm đầu ghé tai gì đó, ta cười nhạo tiếng, thèm để ý.

      Thiên Phi mang bầu hơn tám tháng, cơ thể tỷ ta nặng nề hơn rất nhiều. Nhuận Vũ ở bên cạnh quạt hầu cho tỷ ta, chỉ sợ tỷ ta khí chịu. Ta thấy sắc mặt Thiên Lục có chút hoảng hốt, ngơ ngẩn nhìn chén rượu trước mặt đến thất thần.

      Ta mới nhớ Cố Khanh Hằng rời hai tháng rưỡi mà có tin tức, có lẽ nàng ta lo lắng vì việc này. Chẳng trách Thái hậu vội vã tìm người bảo vệ Thiên Phi, chắc chắn bà nhận ra khác thường của Thiên Lục trong khoảng thời gian này.

      Vẻ mặt của Diêu thục phi vẫn như cũ, thi thoảng liếc nhìn ta. Ta hề tránh né ánh mắt của nàng ta, chỉ cười lạnh nhạt.

      Dao phi đủng đỉnh tới trễ, hôm nay nàng ta mặc bộ y phục mềm mại, tóc dài vấn cao, càng xinh đẹp, quyến rũ. Đột nhiên ta lại nhớ tới chuyện Diêu thục phi Diêu Chấn Nguyên từng chòng ghẹo nàng ta. Ha, đối với loại người nhìn thấy mỹ nhân buông tha như Diêu Chấn Nguyên, gặp giai nhân như thế này mà động lòng rất khó.

      Mọi người ngồi lát nghe thấy bên ngoài có công công cất cao giọng hô: “Hoàng thượng giá đáo! Thái hậu giá đáo!”

      Sau đó liền thấy Hạ Hầu Tử Khâm dìu Thái hậu tiến vào, mọi người vội đứng lên, quỳ xuống hành lễ.

      Chỉ thấy Thái hậu : “Vinh phi cơ thể bất tiện, miễn !”

      “Tạ ơn Thái hậu!” Gương mặt Thiên Phi tràn đầy vẻ đắc ý. Nhuận Vũ đỡ tỷ ta ngồi xuống rồi cũng kiêu ngạo đứng sang bên.

      Mọi người đợi Hoàng thượng và Thái hậu ngồi vào chỗ rồi mới đứng lên.

      Ánh mắt nhìn về phía ta, liếc qua lượt, hơi đứng lại nhưng chỉ trong nháy mắt, khóe miệng khẽ mỉm cười. Ta cố gắng kìm nén để cười nhưng thấy vui vẻ, trong lòng ta cũng vui lây.

      Cung nhân mang thức ăn lên rồi vội rót rượu.

      Hạ Hầu Tử Khâm nâng chén, với Thái hậu: “Hôm nay là sinh nhật mẫu hậu, chén rượu này nhi thần chúc mẫu hậu thọ tỷ Nam Sơn!” xong, ngửa cổ uống cạn.

      Thái hậu cười : “Hoàng thượng khỏe mạnh ai gia mới khỏe được.” Bà vừa vừa nhìn Thiên Phi ở phía dưới, cất lời: “Bây giờ ai gia chỉ đợi ôm hoàng tôn thôi!”

      Thiên Phi cúi đầu cười. Các phi tần đều lộ vẻ vui.

      Thái hậu lại : “Hôm nay Vinh phi cần uống rượu, lấy trà thay rượu .”

      “Vâng!” Thiên Phi lên tiếng trả lời, liền có cung nhan bước lên thay bình rượu bàn tỷ ta bằng trà, rót đầy chén.

      Mọi người tranh nhau những lời tốt đẹp với Thái hậu, ta ngồi yên lặng, câu nào, chỉ khi cần uống mới uống vài ngụm nhưng cũng dám uống nhiều.

      lâu sau, Hạ Hầu Tử Khâm bỗng : “Trẫm kêu người dựng vũ đài mặt hồ nước ngoài Quỳnh đài, hôm nay trăng rất đẹp, trẫm chọn vở kịch người thích xem nhất!”

      Thái hậu cười, : “Hiếm khi Hoàng thượng nhớ được.”

      cười. “Trẫm dĩ nhiên vẫn nhớ, chỉ là mấy năm nay mẫu hậu nghe kịch, hôm nay nghe lại xem sao.”

      Thái hậu gật đầu, : “Được, được!” Bà nhìn xuống phía dưới. “Vậy tất cả cùng ra nghe kịch.”

      Mọi người lên tiếng trả lời.

      Ta vừa đứng lên liền nghe thấy Dao phi : “Thái hậu, thần thiếp cũng học được chút, chi bằng hôm nay xin để thần thiếp vụng về biểu diễn trước.”

      Sắc mặt Thái hậu hơi thay đổi, vừa định lên tiếng thấy Diêu thục phi : “ nhận ra Dao phi còn biết cái này.”

      Nàng ta lại cười. “Thần thiếp nghe tài gảy đàn của Tích Quý tần rất giỏi, chi bằng mời nàng ấy gảy đàn giúp thần thiếp, Hoàng thượng thấy thế nào?”

      Ta giật mình kinh ngạc, yên lành sao lại kéo Thiên Lục vào? Lúc này Thiên Lục mới sực tỉnh, ánh mắt nàng ta cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

      Hạ Hầu Tử Khâm hơi sững người nhưng vẫn gật đầu. “Cũng được.”

      Thái hậu còn định gì đó, cuối cùng bỏ qua.

      Mọi người ra ngoài, nhìn thấy vũ đài dựng ở giữa hồ. Chung quanh vũ đài là lụa tơ tằm màu đỏ thắm, ba bước lại có cột trụ, cột trụ thắp đèn lồng, xa hoa, tráng lệ.

      Những người đến xem đều ngồi đối diện với vũ đài, cách nửa hồ nhưng tầm nhìn vẫn rất .

      Xem ra Dao phi biết Thái hậu thích nghe kịch nhưng ta hiểu ra vì sao lại kêu Thiên Lục thay thế cầm sư?

      Ta còn suy nghĩ nghe tiếng nhạc nổi lên.

      Cuối cùng ta rất kinh ngạc, Dao phi diễn vở kịch ‘Thống soái Mộc Quế ’! Nàng ta đổi sang y phục biểu diễn, dáng vẻ mềm mại, tư thế múa kiếm đó càng khiến nàng ta trở nên đẹp, quyến rũ. Khác với Diêu thục phi trong đêm Giao thừ năm ngoái, Dao phi phần nhiều là dáng múa, còn Diêu thục phi lại là múa kiếm.

      Mọi người chăm chú xem nhưng biết từ đâu vọng đến tiếng ‘cạch’, vũ đài mặt hồ đột nhiên đổ sụp… Chỉ nghe thấy loạt tiếng hét lớn, ta hoảng hốt nhìn lên vũ đài, chỉ thấy những người đó cùng rơi xuống.

      Ngự lâm quân ào lên.

      “Thiên Lục! A…” Ta kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy Thiên Phi rơi xuống hồ.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 51.1
      Type: Thanh Lam

      “Nương nương!” Nhuận Vũ kinh hãi kêu lên, đưa tay ra nhưng túm được y phục của Thiên Phi, nàng ta bỗng òa khóc nức nở.

      Ta nhìn thấy lan can chắn bên hồ gãy đoạn, vũ đài phía đối diện sụp đổ, người đài đứng vũng, đều trượt ngã. Chỉ nghe ‘tõm’ cái, song nước dập dềnh, thậm chí ta còn phân biệt được là ở bờ bên này hay bờ bên kia. Đèn vũ đài cũng rơi xuống nước, trong chớp mắt, gian chìm vào bóng tối, tuy hôm nay trăng rất sáng nhưng những tang cây dày đặc, cao vút ở nơi này che hết ánh trăng, chỉ có đèn lồng trong tay các cung nhân bên hồ tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Tất cả đều hoang mang, sợ hãi, người chạy, đèn lay.

      Mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt, thậm chí ta kịp phản ứng.

      Mặt Hạ Hầu Tử Khâm thoáng biến sắc, còn chưa lên tiếng nghe thấy thanh nhảy xuống nước của đám người màng mạng sống. Thấy sải bước tiến lên, Lý công công cuống quýt kéo lại, vất tiếng: “ được đâu Hoàng thượng, sao người có thể xuống đó?”

      “Hoàng thượng!” Thái hậu vộ vàng kéo long bào của , giận dữ : “Mau cứu Vinh phi lên! Nếu Vinh phi có mệnh hệ gì, ai gia chôn tất cả các người theo!”

      Các cung nhân cầm đèn lồng đứng bên hồ vội vàng đưa đèn về phía hồ để soi sáng. Ta nhìn , chỉ nghe thấy tiếng hét và tiếng chạy rầm rập ở khắp nơi. Thái hậu lo lắng nhìn xuống hồ, nắm chặt tay Hạ Hầu Tử Khâm, mu bàn tay nổi gân xanh. Có thể thấy bà quan tâm đến Thiên Phi, , đúng hơn là bà quan tâm tới long thai trong bụng Thiên Phi.

      Ta cảm thấy trái tim mình bắt đầu đạp loạn, bèn quay đầy tìm kiếm bóng dáng Diêu thục phi, bỗng nghe thấy giọng vang lên: “Đàn phi tìm bản cung à?”

      Ta giật mình, vừa rồi quá hỗn loạn, ta biết nàng ta độ nhiên xuất bên cạnh ta từ khi nào. Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của ta, nàng ta dường như rất vui vẻ, đưa mắt nhìn về phía hồ nước tối đen, khẽ cười: “ màn kịch hay xiết bao, tuyệt vời hơn cả ‘Thống soái Mộc Quế ’, Đàn phi thấy thế nào?”

      Ha, sao lại tuyệt vời chứ?

      Bỗng nhớ tới lời của nàng ta khi đó, ta thoáng ngạc nhiên nhìn về bờ đối diện trong màn đêm, lẽ nào tất cả mọi điều đều là màn kịch Dao phi tự biên tự diễn? Trong chớp mắt, ta chợt hiểu ra. Vì sao Dao phi muốn Thiên Lục gảy đàn cho nàng ta, bởi vì muốn tách Thiên Lục ra khỏi Thiên Phi để tiện ra tay với Thiên Phi, đúng ? Nhưng dù như vậy, bên cạnh Thiên Phi chẳng phải vẫn còn Nhuận Vũ ư? Nghĩ kĩ lại, ngoài Nhuận Vũ ra, hình như ta thấy ai tới bên cạnh Thiên Phi, đứng sau tỷ ta …

      An Uyển nghi!

      Ta giật mình kinh hãi, theo ánh sáng yếu ớt, mờ mờ, nhìn về phía nữ tử kia. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, hai bàn tay ôm lấy ngực bắt đầu run rẩy. Cung tỳ bên cạnh đỡ nàng ta, nàng ta dường như tựa nửa người vào cung tỳ đó. Ta chưa từng thấy An Uyển nghi có dáng vẻ như vậy.

      Cách đó xa, Ngọc Tiệp dư nhìn ta mộ cái, ta vội vàng thu lại suy nghĩ của mình. Lúc quay đầu, trông thấy Hạ Hầu Tử Khâm chống tay lên lan can ven hồ, lo âu nhìn xuống dưới. Ta biết lúc này lo lắng cho Dao phi hay là Thiên Phi, có lẽ là cả hai.

      người là nữ tử muốn thương , bảo vệ, người là mẫu thân của đứa con chưa chào đời của .

      Ta bỗng nhớ ra Thiên Lục cũng rơi xuống hồ, nhưng lần này, nàng ta quả đáng. biết vì sao, khoảnh khắc này, ta lại hy vọng nàng ta sao.

      Lúc này, biết ai kêu lên tiếng: “Mau xem, cứu lên rồi!”

      Mọi người nhìn theo, thấy người được kéo lên. Thái hậu vội sải bước tới, ta chưa lại gần cũng biết đó chắc chắn là Thiên Phi, bằng , sao Thái hậu lại nôn nóng, lo âu như vậy?

      Nhuận Vũ gào lên, gọi: “Nương nương! Nương nương, người tuyệt đối thể có chuyện gì, nương nương! Nương nương…” Nàng ta vừa khóc vừa kêu.

      Hạ Hầu Tử Khâm rảo bước lên trước, gầm lên: “Còn mau đưa Vinh phi hồi cung? Truyền thái y!”

      Ta liếc nhìn, thấy toàn thân nàng ta ướt sũng, mắt nhắm chặt, chết rồi sao?

      Nghĩ như vậy, bàn tay giấu trong tay áo bỗng siết chặt, ta lo lắng tỷ ta chết hay sợ hãi tỷ ta chết ?

      Còn chưa kịp suy nghĩ gì, ta thấy thái giám ba chân bốn cẳng khiêng Thiên Phi lên kiệu, sau đó vội vàng rời . Thái hậu theo, lại ngoảnh nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, : “Hoàng thượng còn cùng ai gia?”

      Nét mặt thoáng chút do dự, nhưng chỉ trong nháy mắt, cất bước theo. Mọi người ngơ ngẩn đứng nhìn, dường như quên mất ở dưới hồ còn có hai người khác.

      Diêu thục phi lạnh lùng ‘hừ’ tiếng, cười mỉa: “Nếu Dao phi có thể sống sót trở về, biết Hoàng thượng lúc này rời , bản cung muốn xem nàng ta có vẻ mặt như thế nào?”
      Ta cười nhạt tiếng song đáp lời.

      Ta nghĩ cần đợi tới khi nàng ta biết Hạ Hầu Tử Khâm rời vào lúc này, ngay lúc nàng ta rơi xuống nước, Hạ Hầu Tử Khâm nhảy theo cứu, có lẽ trong lòng nàng ta cũng biết được điều gì đó rồi. Bỗng nhiên ta nghĩ, lúc nãy, nếu Thái hậu và Lý công công ngăn lại, muốn nhảy xuống nước sao? Nếu , vậy người muốn cứu là ai? Ha, đương nhiên hy vọng người đó là Thiên Phi.

      “Nhanh, nhanh kéo lên!” Bên bờ đối diện truyền đến giọng của nam tử, có lẽ là thị vệ vũ lâm quân, có điều, nghe ngữ khí của gã kéo ai nhỉ?

      Khoảng cách khá xa, hơn nữa nơi đây lại quá tối, quả ta nhìn người được cứu lần này là ai.

      Ta trông thấy người mặc trang phục tướng quân tới, sau đó là đội vũ lâm quân ào ào lao xuống hồ. Tướng quân đó tới trước mặt ta, : “Xin mời các vị nương nương, tiểu chủ rời khỏi nơi này!”

      Bọn họ cứu người mà có bao nhiêu người đứng bên nhìn quả ổn.

      Nhìn về phía Diêu thục phi, ta thấy gương mặt nàng ta lộ ra nụ cười khinh miệt .Nàng ta quay người, : “Cũng phải, biết phía Vinh phi thế nào rồi, bản cung nên qua xem sao!” Dứt lời, nhìn ta nữa, nàng ta vịn vào tay Quyến nhi, quay người rời .

      vài phi tần phía sau ghé tai nhau thầm, thấy Diêu thục phi trước, bèn vội vàng tìm lý do rời khỏi trường. Nơi đây là chốn thị phi, qua Khánh Vinh cung có lẽ còn có thể thay nhau bợ đỡ, xu nịnh. số người muốn nhân cơ hội này để thu hút chú ý của Hạ Hầu Tử Khâm, e rằng rất thất vọng. Ai ngờ mừng thọ Thái hậu lại có thể xảy ra chuyện thế này?

      “Nương nương, chúng ta cũng thôi!” Ngọc Tiệp dư bước lên, giọng với ta.

      Ở lại nơi này tất nhiên thích hợp, tránh kẻ có tâm tự lại cho rằng người ở lại vì muốn xem những người rơi xuống nước liệu còn sống sót trở về hay .

      Ta vừa định quay người, ánh mắt bỗng chạm vào bóng dáng trước mặt, ta mới nhớ ra An Uyển nghi.

      Lúc này, cung tỳ dìu tay nàng ta rời . Ta do dự giây lát rồi : “Tỷ tỷ hãy mau qua Khánh Vinh cung xem sao, bây giờ bản cung qua đó thích hợp.” Ta còn thánh sủng ở chốn hậu cung, đó là việc mà tất cả mọi người đều biết. Lúc này Thiên Phi xảy ra chuyện, Hạ Hầu Tử Khâm ở Khánh Vinh cung, ta cũng ai năng gì, hơn nữa ta cũng có số chuyện phải làm.

      Ngọc Tiệp dư sững người, ngẫm nghĩ lát rồi đành gật đầu, : “Vậy tần thiếp trước, nương nương cũng hồi cung nghỉ ngơi .” xong, nàng ta hành lễ với ta rồi quay người, vịn vào tay cung tỳ, vội vã rời .

      Ta tiến lên phía trước, cảm thấy bước chân Phương Hàm đuổi theo, bỗng dừng lại, ta quay đầu nhìn. Dường như nàng ta cũng ý thức được điều gì đó, ta : “ cần theo bản cung, bản cung ra ngoài dạo, lát nữa tự động hồi cung.”

      Lời của ta rất ràng, ta còn tín nhiệm nàng ta nữa nên để nàng ta theo. Phương Hàm phải kẻ ngốc, ánh mắt nàng ta lóe lên tia thất vọng nhưng chỉ cúi đầu, nhàng : “Vâng, nương nương cẩn thận.”

      Ta im lặng đáp, xoay người bước . Ra khỏi Quỳnh đài, bên ngoài còn bị cây cối che khuất, ánh trăng rải ánh bạc sáng ngời, chiếu sáng mọi thứ xung quanh. Cảnh vật xa hơn nữa cũng có thể nhìn .

      Ta bước nhanh hơn, đoạn mới nhìn thấy hai bóng dáng phía trước, ta cất tiếng gọi: “An Uyển nghi!”

      ràng thấy người nàng ta hơi run rẩy, cùng cung tỳ dừng bước, quay người nhìn ta, gương mặt nở nụ cười nhàng. “Hóa ra là Đàn phi nương nương.”

      “Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương!” Cung tỳ bên cạnh nàng ta thức thời hành lễ.

      Ta mỉm cười bước lên, : “Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, An Uyển nghi qua Khánh Vinh cung xem thế nào ư?”

      Vẻ mặt nàng ta lúc này rất điềm tĩnh, chỉ cười, : “Chẳng phải nương nương cũng qua Khánh Vinh cung sao?”

      Ta lại tiến lên vài bước, nhìn nàng ta, : “Bản cung thấy ngươi vội vàng nên tò mò muốn qua xem. Bây giờ, chi bằng ngươi và bản cung cùng qua.” Ta có ý muốn qua Khánh Vinh cung, ta biết người trước mặt cũng muốn , ta như vậy chỉ muốn xem phản ứng của nàng ta.

      Vẻ mặt An Uyển nghi vẫn như cũ nhưng nàng ta lại nghiêng mặt với cung tỳ bên cạnh: “Ngươi lui xuống trước , ta và nương nương chuyện lát.”

      Cung tỳ đó dám ngước mắt nhìn ta, chỉ khẽ ‘dạ’ tiếng rồi vội vàng lui xuống.

      Ta rất đỗi ngạc nhiên, nghe nàng ta : “Nương nương phải biết, tần thiếp trước nay qua lại gần gũi với người khác. Hôm nay Vinh phi nương nương xảy ra chuyện, tần thiếp hay cũng chẳng có vấn đề gì to tát, phải ư? Nương nương , nương nương có cách nghĩ của mình, tần thiếp đương nhiên hỏi.”

      Nàng ta xưa nay đơn độc, qua lại với ai, về điểm này, ta biết. Nàng ta thông minh, vừa nhìn biết ta cũng muốn tới Khánh Vinh cung. Bất giác nhìn cung tỳ kia, đợi ta lên tiếng, An Uyển nghi : “Nương nương, trong chốn thâm cung, có ai đáng tin cả, dù đó là người thân cận với nương nương nhất.”

      Lời của nàng ta khiến ta sửng sốt. Cho nên nàng ta mới muốn tách cung tỳ bên cạnh ra, đúng ? Cho dù là người thân cận nhất…

      Ha, ta nghĩ ra ai có thể lĩnh hội được thâm ý trong câu này hơn ta, chẳng phải ta chính là ví dụ điển hình đó sao?

      Phương Hàm…

      Cho nên từ trước đến giờ, An Uyển nghi gần gũi với ai, cho nên xưa nay nàng ta luôn đơn độc mình?

      Ta vừa định lên tiếng, lại nghe thấy nàng ta : “Nếu nương nương còn việc gì khác, tần thiếp xin cáo lui trước!” xong, nàng ta khom người chào ta rồi quay người rời .

      Ta bước lên, khẽ : “Bản cung rất tò mò, việc vừa nãy…”

      Hiển nhiên thấy nàng ta khựng người, ngoái đầu nhìn ta, mâu sắc lợt lạt lên trong chớp mắt, nàng ta lắc đầu, : “Nương nương hiểu lầm rồi, vừa nãy tần thiếp chỉ muốn kéo Vinh phi nương nương theo bản năng thôi, chứ phải đẩy nàng ấy xuống nước.”

      Ta sững sờ.

      Nàng ta cho rằng ta đuổi theo chỉ vì trông thấy hành động của nàng ta? , ta hề nhìn thấy khoảng khắc nàng ta đưa tay về phía Thiên Phi, nhưng nàng ta nàng ta muốn kéo Thiên Phi theo bản năng?

      Ta buột miệng hỏi: “Kẻ nào đẩy nàng ta xuống?”

      An Uyển nghi kinh ngạc quay đầu nhìn ta, hồi lâu sau bỗng cười, : “ ai cả, là Vinh phi nương nương tự ngã xuống!”

      Lời của nàng ta khiến ta sửng sốt. ai cả! Ha, Thiên Phi lớn nhường này sao có thể tự ngã xuống hồ?

      An Uyển nghi khẽ cười tiếng rồi : “Nương nương còn hiểu ư? Vinh phi nương nương làm đổ lan can ven hồ nên mới ngã xuống, việc này rất ràng, ban đầu tần thiếp chỉ muốn kéo nàng ấy theo bản năng, bây giờ nhớ lại mới thấy mình ngờ nghệch, nếu để người có tâm tư nhìn thấy tiếng oan này chẳng phải tần thiếp gánh ư?”

      Nàng ta làm ta nhớ ra, quả lúc ấy ta có nhìn thấy lan can thiếu mất đoạn, nó cũng bị rơi xuống nước ư? Đồ vật trong cũng cũng có thể bị bỏ mặc lâu ngày, nhưng chuyện hôm nay quá trùng hợp. Quả giống như An Uyển nghi , quá ràng.

      Mưu sát.

      An Uyển nghi sợ người khác nhìn thấy nàng ta giơ tay ra ở phía sau Thiên Phi nên mới có vẻ mặt khi ấy, đúng ? Tâm tư của nàng ta thay đổi nhanh , đưa tay là theo bản năng, có điều chỉ trong nháy mắt có thể suy nghĩ được rất nhiều thứ quan hệ lợi ích ở phía sau.

      Nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, ta mỉm cười, lên tiếng: “Vậy sao ngươi biết bản cung phải là người có tâm tư?”

      Nàng ta thản nhiên cười, : “Nếu nương nương là người có tâm tư khi trông thấy tần thiếp đưa tay về phía Vinh phi nương nương, nương nương ngay ra. Nương nương cũng khiến tần thiếp khẳng định được việc.”

      Ha, kỳ thực ta nào nhìn thấy nàng ta đưa tay về phía Thiên Phi. Lúc này, ta thản nhiên : “Hả, việc gì?”

      Nàng ta cười. “Việc này liên quan đến nương nương.”

      An Uyển nghi rất thông minh.

      Nếu việc này do ta làm, vậy dù vừa nãy , bây giờ nghe nàng ta ra, ta cũng vui sướng khiến nàng ta gánh tiếng oan này. Nữ tử như vậy, nếu rơi vào cuộc chiến chốn hậu cung cũng chưa chắc bại trận. Song nàng ta lại lựa chọn lui về ở , chỉ lãnh đạm nhìn, tham gia, trò chuyện.

      Ta định mở miệng thấy xa xa phía trước có mấy cung tỳ chạy qua, ai nấy đều có nét mặt hoảng hốt. Lòng ta lặng , chẳng lẽ xảy ra chuyện? Là bên Thiên Phi hay phía Quỳnh đài?

      Ta liếc mắt nhìn An Uyển nghi, ánh mắt nàng ta cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.

      Chần chừ giây lát, ta cất bước lên, gọi trong số bọn họ lại rồi hỏi: “Có chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?”

      Cung tỳ đó giật mình, nhìn thấy ta liền đáp với vẻ sốt ruột: “E là Vinh phi nương nương sinh sớm, nô tỳ vội qua Khánh Vinh cung, phiền nương nương nhường đường!” xong đợi ta tránh ra, nàng ta vội vã vòng qua rồi chạy .

      Ta cười mỉa tiếng, mới nhớ ra bây giờ, người trong hậu cung coi ta chẳng khác nào phế phi. Chẳng trách đến cung tỳ bé cũng thèm để ý đến ta. Cũng phải thôi, đối phương lại là Vinh phi sắp sinh hoàng tự.

      Ánh mắt dần trở nên chăm chú, Thiên Phi sắp sinh non, có lẽ giờ đây Khánh Vinh cung rối tung rối mù nhỉ? Bị rơi xuống nước, động thai, ta biết mẫu tử họ có bình an . Đột nhiên nhớ đến Hạ Hầu Tử Khâm, lúc này nghĩ gì?

      Đứng lúc lâu, khi quay người, ta thấy An Uyển nghi vẫn đứng ở chỗ cũ, bước lên. Ta lưỡng lự giây lát, cuối cùng tới, thấy nàng ta khẽ: “Đứa trẻ hơn tám tháng, chắc có thể giữ được nhỉ?”

      Nàng ta rất , ta biết nàng ta hỏi ta hay tự hỏi chính mình.

      Nàng ta lại nhìn ta, khóe miệng mỉm cười: “Còn phải xem Vinh phi nương nương có gắng gượng qua được cửa ải này ?”

      Trong lòng ta thoáng cả kinh, lại nghe nàng ta : “Chẳng may vị trí thai thuận, khó sinh.”

      Kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, ta chưa từng mang thai nên chuyện khó sinh đương nhiên chỉ là nghe , song ta thể nghĩ tới chuyện vị trí thai thuận. Từ xưa, nữ tử sinh con chính là bước chân vào Quỷ Môn Quan, sinh tử gần nhau trong gang tấc.

      Chuyện như vậy mà An Uyển nghi lại có thể biết rất .

      “Nương nương à?” Nàng ta nhìn ta, khẽ hỏi.

      Ta nghĩ lát, cuối cùng lắc đầu. Ta làm gì?

      Chuyện sinhh tử của Thiên Phi chẳng liên quan gì đến ta, có lẽ ta nên cầu nguyện cho đứa trẻ trong bụng tỷ ta được bình an. Thái hậu từng , bảo vệ Thiên Phi chính là bảo vệ Hạ Hầu Tử Khâm, mà bảo vệ Thiên Phi chẳng qua là bảo vệ long thai trong bụng tỷ ta.

      Ta nghĩ, nếu đến mức chỉ có thể bảo vệ người lớn hoặc đứa bé, tin chắc Thái hậu vứt bỏ nàng ta cách do dự!

      An Uyển nghi ngập ngừng giây lát rồi với ta:” Tần thiếp về trước, nương nương cứ tự nhiên!”

      Ta rất tò mò, hôm nay nàng ta luôn gấp gáp muốn rời .

      Quay đầu nhìn bóng lưng nàng ta, ta : “An Uyển nghi quan tâm tới chuyện của Hoàng thượng sao?”

      Lần này nàng ta dừng bước, chỉ đáp: “Muốn quan tâm cũng quan tâm nổi.”

      Ta sững người, biết lời của nàng ta rốt cuộc có ý gì, nhưng nàng ta xa. Thở dài tiếng, ta vừa định quay người liền nghe thấy có tiếng người gọi: “Nương nương…”

      Ta thoáng sửng sốt, nghe ra là giọng của Triêu Thần. Ta ngoái đầu lại, chỉ : “Sao lại ra ngoài?”

      Nàng ta cũng tới, chỉ có tiếng vọng đến:”Vinh phi bị động thai, sắp sinh rồi.”

      Ta gật đầu. “Chuyện này bản cung biết.”

      Nàng ta ‘vâng’ tiếng, lại : “Còn Dao phi và Tích Quý tần, nghe lúc cứu lên đều hôn mê, được đưa về Dao Hoa cung và Ý Thúy cung rồi ạ!”

      Ta mới nhớ ra, Thiên Lục là quý tần, còn sống ở Úc Phúc quán nữa, nghĩ lát bèn : “Vậy hai người bọn họ thế nào rồi?”

      “Nghe Dao phi bị chìm trong nước khá lâu nên hình như ổn lắm. Tình trạng của Tích Quý tần khá hơn, chỉ bị sặc vài ngụm nước.”

      Ta ngẩn người, chuyện này bề ngoài Dao phi vốn thoát được liên quan, nhưng ta cũng từng nghĩ, nàng ta giống kiểu người có thể mang tính mạng ra để tranh đấu, ngã xuống nước như vậy, nàng ta nhất định nghĩ tới việc nhỡ may cứu kịp, nguy hiểm tới tính mạng. Hơn nữa, khi vũ đài sụp đổ, khu vực hồ nước có rất nhiều cây cổ thụ che khuất, rất tối tăm, việc tìm kiếm cứu người cũng khó khăn. Dao phi có ngu ngốc hơn nữa cũng làm vậy đâu nhỉ?

      “Nương nương…” Triêu Thần thấy ta im lặng, lại giọng gọi ta.

      Ta vẫn quay lại, chỉ : “Bản cung biết rồi, ngươi về , đừng để người khác trông thấy.”

      Ngập ngừng giây lát, ta liền cất bước rời , đằng sau cũng còn vang lên giọng của Triêu Thần nữa. Ta cần qua Khánh Vinh cung, vừa nãy , bây giờ mà thực quá đột ngột.

      Ta cũng thể trở lại Quỳnh đài. Lúc này, e là bên đó vẫn có vũ lâm quân canh giữ, chuyện này vô cùng quan trọng, chắc chắn có người canh gác, chờ Hạ Hầu Tử Khâm điều tra.

      Hít sâu hơi, ta thẳng về hướng Cảnh Thái cung. được đoạn, đột nhiên nghe thấy phía trước có người cười lớn, ta giật mình kinh hãi, lúc bước lên mới nhìn , lại là Dụ Thái phi! Tiểu Đào ở bên cạnh kéo bà, : “Thái phi, Thái phi, chúng ta mau về thôi! Thái phi…”

      Ta nhíu mày, lên tiếng: “Tiểu Đào, xảy ra chuyện gì?”

      Tiểu Đào giật mình, ngoái đầu nhìn thấy ta mới thở phào nhọm, vội vàng trả lời: “Nương nương, trong cung xảy ra chuyện lớn, lúc ở Vĩnh Thọ cung, Thái phi nghe thấy tiếng động nhất định đòi ra ngoài xem. Nô tỳ khuyên thế nào cũng được, muốn kéo bà về lại sợ làm bà bị thương.”

      Dụ Thái phi ngoảnh đầu nhìn ta, đột nhiên cười, : “Hoàng thượng có con rồi! Cuối cùng Hoàng thượng cũng có con rồi! Hoàng thượng có thái tử rồi! Hoàng thượng có thái tử rồi! Ha ha ha…”

      Ta sững người, Dụ Thái phi điện rồi, đứa con của Thiên Phi còn chưa ra đời, bà lại Hoàng thượng có thái tử rồi?

      Tiểu Đào sợ tới nỗi mặt trắng bệch, vội bịt miệng bà, : “Thái phi đừng lung tung nữa!”

      Ta cũng bước lên, chỉ : “Tiểu Đào, mau mời Thái phi hồi cung , tránh để bà năng bừa bãi!”

      “Vâng, vâng!” Tiểu Đào vâng lời, kéo bà, : “Thái phi, chúng ta hồi cung thôi! Hoàng thượng… Hoàng thượng có lẽ đợi người ở Vĩnh Thọ cung đấy!”

      Nghe nàng ta vậy, Dụ Thái phi mở to mắt, vui mừng ? Hoàng thượng đợi chúng ta ở trong cung à?”

      “Đương… đương nhiên là ạ!” Tiểu Đào lí nhí .

      Dụ Thái phi vội vàng quay người, vô tình nhìn thấy ta, chỉ thấy sắc mặt bà thay đổi, siết chặt tay Tiểu Đào, : “Mau , mau thôi, người ta thấy đấy!”
      Ta cảm thấy buồn cười, bệnh điên của Dụ Thái phi khiến người ta chẳng hiểu đầu cua tai nhèo ra sao. Có vẻ bà nhận ra ai, lần trước gặp ta, còn gọi ta là Liễu đại tiểu thư nữa chứ!

      Hai người trước mặt vội vã rời , ta lắc đầu rồi quay về.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 51.2
      Type: Thanh Lam

      Dụ Thái phi vội vàng quay người, vô tình nhìn thấy ta, chỉ thấy sắc mặt bà thay đổi, siết chặt tay Tiểu Đào, : “Mau , mau thôi, người ta thấy đấy!”
      Ta cảm thấy buồn cười, bệnh điên của Dụ Thái phi khiến người ta chẳng hiểu đầu cua tai nhèo ra sao. Có vẻ bà nhận ra ai, lần trước gặp ta, còn gọi ta là Liễu đại tiểu thư nữa chứ!

      Hai người trước mặt vội vã rời , ta lắc đầu rồi quay về.

      Trở lại Cảnh Thái cung, ta thấy Phương Hàm đợi trong sảnh, Tường Hòa và Tường Thụy thấy ta vào, vội vàng ra nghênh đón. Tường Thụy : “Sao nương nương mãi mới về, nô tài lo lắng, suýt nữa tìm người đấy!”

      Ta khẽ cười, : “Có gì đâu, bản cung chỉ dạo loanh quanh lát.”

      Phương Hàm nhìn ta, mấp máy môi nhưng cuối cùng gì. Ta cũng im lặng, thẳng vào tẩm cung nhưng đúng lúc này, có người từ bên ngoài chạy vào, : “Nương nương, Thái hậu mời tất cả các nương nương, tiểu chủ tới Hy Ninh cung.”

      Giật mình kinh hãi, ta quay phắt người nhìn người vừa đến, phải người của Cảnh Thái cung.

      Y thấy ta đáp, lại lần nữa: “Nương nương, mời nương nương lập tức qua đó!”

      Thái hậu mời tất cả mọi người, chắc chắn muốn điều tra triệt để chuyện này. Ta lưỡng lự giây lát, cuối cùng quay người ra. Phương Hàm theo, lần này ta gì.

      Trong Hy Ninh cung, phi tần các cung cũng lần lượt kéo đến.

      Lúc bước vào, ta nhìn thấy Thái hậu với sắc mặt u ám ngồi phía , còn Hạ Hầu Tử Khâm ngồi bên cạnh bà. Ta hơi ngạc nhiên, bên phía Thiên Phi thế nào rồi nhỉ? Có điều nhìn nét mặt họ, cũng biết chắc là tốt lắm.

      Lại nghe thế tiếng bước chân, khi ta ngoảnh đầu lại trông thấy Cúc Vận dìu Thiên Lục tiến vào. Sắc mặt nàng ta yếu ớt, vừa vào cửa liền vội vàng bước lên, với Thái hậu: “Thái hậu, Vinh phi nương nương thế nào rồi ạ?”

      Nhưng Thái hậu đáp lời, ánh mắt quét lượt, trầm giọng : “Thế nào, Dao phi vẫn chưa tỉnh à?”

      Toàn công công bước vào, quỳ xuống : “Bẩm Thái hậu, cung tỳ được phái mời Dao phi trở về , vẫn chưa…”

      Ta liếc nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, nét mặt rất khó coi, rốt cuộc là vì Thiên Phi đẻ non hay vì Dao phi đến giờ vẫn còn hôn mê?

      Thái hậu lạnh lùng ‘hừ’ tiếng, bà : “Sai người để ý kĩ càng, tỉnh rồi mời nàng ta tới Hy Ninh cung.”

      “Mẫu hậu…” Hạ Hầu Tử Khâm quay sang gọi bà tiếng.

      Song Thái hậu : “Ai gia cho rằng nàng ta rơi xuống nước là có thể thoát khỏi hiềm nghi! Chỉ cần nàng ta còn sống, ai gia có lý do để nghi ngờ nàng ta!” Thái hậu nghiêm giọng nhưng thèm nhìn Hạ Hầu Tử Khâm ngồi bên, ánh mắt sắc bén của bà nhìn kĩ từng người phía dưới.

      Tất cả mọi người trong phòng đều im như thóc, thậm chí dám thở mạnh.

      Lúc này, bên ngoài có người vào báo: “Thái hậu, Hoàng thượng, Lưu đại nhân đến.”

      Hạ Hầu Tử Khâm ngồi thẳng người, trầm giọng : “Truyền!”

      Chẳng mấy chốc thấy nam tử trung niên mặc áo quan tiến vào, quỳ xuống “Thần Lưu Thời Nguyên tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu!” Khi ông ta , bờ vai run run, xem ra ông ta cũng nghe về chuyện trong cung.

      Người bên cho đứng lên, Lưu Thời Nguyên chỉ có thể quỳ như vậy. Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng : “Lưu Thời Nguyên, trẫm lệnh cho ngươi xây dựng vũ đài đó, ngươi làm rất tốt đấy!”

      “Hoàng thượng… Hoàng thượng minh giám!” Lưu Thời Nguyên dập đầu . “Lần này xây dựng vũ đài, thần đích thân giám sát, hề xảy ra bất kỳ sai sót nào!”

      Chỉ nghe thấy tiếng ‘xoảng’, cốc trà bàn vỡ tan dưới đất, Hạ Hầu Tử Khâm giận dữ : “ có sai sót mà vũ đài đó yên lành lại có thể sụp đổ.”

      “Hoàng thượng nguôi giận! Hoàng thượng nguôi giận!” Lưu Thời Nguyên kêu khóc dập đầu.

      Tất cả mọi người trong phòng đều quỳ xuống.

      Lưu Thời Nguyên tiếp: “Thầm dám lấy đầu mình ra đảm bảo, trong quá trình xây dựng hề xảy ra bất cứ sai sót nào! Còn về việc tại sao vũ đài đó lại sụp đổ… quả liên quan đến thần!” Giọng của ông ta run rẩy.

      Nếu Thiên Phi và long thai trong bụng tỷ ta có mệnh hệ gì, Lưu Thời Nguyên này sống được rồi.

      Đột nhiên Thái hậu : “Ngươi dám khẳng định quá trình thi công của ngươi xảy ra vấn đề gì?”

      Lưu Thời Nguyên sững người, ra sức gật đầu rồi nghiến răng : “Thần khẳng định.”

      “Nếu ngươi dám dối nửa lời, ai gia quyết tha thứ!”

      “Thần dám, tất cả mọi điều thần đều là !” Người phía dưới nghiến răng nghiến lợi .

      “Hoàng thượng…” Thái hậu nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm.

      khẽ ‘hừ’ tiếng. “Việc này do ngươi giám sát, bất luận thế nào cũng thể chối bỏ trách nhiệm. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát. Lôi xuống, đánh ba mươi trượng, cách chức công bộ thị lang 1 , giáng xuống làm doanh thiện Thanh lại ti lang trung 2 !”

      Lưu Thời Nguyên khóc, : “Tạ ơn Hoàng thượng khai ân! Tạ ơn Hoàng thượng khai ân!” Bên ngoài có hai thị vệ tiến vào, lôi người gần như sắp ngã quỵ xuống.

      Thái hậu lên tiếng: “Lời của Lưu Thời Nguyên vừa nãy, các người đều nghe thấy cả rồi.”

      Ta cúi đầu, Thái hậu tìm Lưu Thời Nguyên đến chẳng qua muốn cho chúng ta biết, đây phải vấn đề của công bộ mà chuyện này là do người làm.

      Công bộ thị lang: phụ trách, quản lý việc xây dựng
      Doanh thiện Thanh lại ti lang trung: trưởng quản của Thanh lại ti phụ trách việc tu sửa.

      Lặng lẽ nhìn những người xung quanh, vài người nét mặt bình tĩnh, vài người lại căng thẳng đến nỗi mặt trắng bệch. Ta hơi nắm chặt hai tay, lại thấy Thái hậu lên tiếng: “Việc hôm nay có liên quan đến ai trong số các ngươi? Nếu nhận tội, ai gia còn có thể tha cho mạng!”

      Thái hậu vừa dứt lời, phía dưới bỗng xôn xao.

      Ta cũng sửng sốt. theo như Thái hậu tức là có manh mối, phải sao? Bà chờ kẻ đó tự đứng ra nhận tội. Nhưng ai động đậy.

      Thái hậu lạnh lùng : “Vũ lâm quân phát cột trụ của vũ đài nằm sâu dưới hồ nước bị người ta cưa gãy!”

      Ta sửng sốt, cho nên vũ đài đó mới sụp đổ?

      Nhưng Thái hậu cột trụ sâu dưới hồ nước… cũng chính là

      “Ai biết bơi?” giọng của Hạ Hầu Tử Khâm vang lên, lạnh nhạt nhưng bị bao phủ bởi giận dữ.

      Mọi người phía dưới bắt đầu thầm to , biết ai câu: “ phải Lưu Thuận nghi biết bơi sao?”

      Ánh mắt mọi người bỗng đổ dồn về phía Lưu Thuận nghi. Sắc mặt nàng ta trắng như tờ giấy, vội vàng lắc đầu. “, phải thần thiếp làm.”

      Tiếp đó, lại có vài người chỉ ra người nào biết bơi. Những nử tử liên quan đều sợ hãi dập đầu gào thét kêu oan.

      Đột nhiên thấy Diêu thục phi lên tiếng: “Hoàng thượng, hậu cung nhiều phi tần như vậy, cho dù có người biết bơi mọi người cũng chưa chắc biết. Lẽ nào người muốn vứt từng người bọn họ xuống nước để kiểm tra ư? Hơn nữa, cũng nhất định là kẻ đó tự ra tay, chỉ cần sai người cưa cột trụ là được.”

      Ta có chút kinh ngạc nhìn nàng ta, lúc này nàng ta rốt cuộc hộ cho ai?

      Hạ Hầu Tử Khâm chưa kịp lên tiếng thấy Thái hậu : “Thục phi suy nghĩ quả nhiên rất chu đáo, nhưng ai gia từng gặng hỏi kĩ càng người trong cung, có người trông thấy tối qua có kẻ lặng lẽ ra vào Quỳnh đài, còn là nữ tử!”

      Diêu thục phi lại : “Vậy cũng có thể chỉ là cung tỳ.”

      Thái hậu ‘hừ’ tiếng, : “Ai gia đương nhiên có chứng cứ chứng minh kẻ đó tuyệt đối phải là cung tỳ!”

      Bà vừa dứt lời, phía bên dưới, những người bị chỉ ra là biết bơi đều khóc lóc cầu xin, mình bị oan. Đáy mắt Diêu thục phi lặng lẽ lóe lên tia sáng, bàn tay đặt đầu gối siết chặt.

      Bấy giờ thấy Thiển nhi từ bên ngoài vội vã chạy vào, lúc chạy tới trước mặt Thái hậu, nàng ta mồ hôi nhễ nhại. Nàng ta quỳ xuống : “Thái hậu, bên Khánh Vinh cung vừa truyền tin tới, Vinh phi nương nương khó sinh, e rằng… nguy hiểm.”

      “Nương nương!” Chỉ thấy Cúc Vận hoảng hốt thét lên tiếng, vội đưa tay đỡ lấy Thiên Lục gục ngã.

      Hạ Hầu Tử Khâm đứng bật dậy nhưng Thái hậu : “Hoàng thượng lúc này qua đó cũng giải quyết được vấn đề! Thiển nhi, ngươi với thái y, dù thế nào cũng phải giữ được đứa bé.”

      Ta chỉ cảm thấy thất kinh, lời của Thái hậu cho chúng ta biết, giữa người lớn và đứa bé, bà muốn giữ đứa bé. Ta nghe thấy điều này cũng ngạc nhiên lắm, bởi lẽ khi ấy, lúc Thái hậu muổn ta ra tay bảo vệ Thiên Phi, ta ta chỉ bảo vệ đứa bé, bảo vệ người lớn. Khi đó, Thái hậu cũng đồng ý với ta.

      “Thái hậu…” Thiên Lục yếu ớt gọi bà, lắc đầu : “Xin Thái hậu đừng…”

      Thiển nhi gật đầu rồi vội đứng lên, rời .

      …” Thiên Lục giãy dụa muốn bò dậy nhưng thấy Thái hậu với Cúc Vận: “Còn giữ nương nương của các ngươi!”

      Cúc Vận sợ tới nỗi mặt trắng bệch, vội kéo Thiên Lục, : “Nương nương, nương nương…”

      Nhìn dáng vẻ của Thiên Lục, ta bỗng cảm thấy có chút nỡ. Dường như quan hệ huyết thống trước nay vốn mỏng manh vào lúc này đột nhiên trở nên sâu đậm. Ta nghiến răng, ta chẳng vui vẻ gì.

      Thái hậu nhìn người phía dưới, nghiêm giọng : “Còn đứng ra nhận tội? Ai gia cho ngươi cơ hội, còn trân trọng, tội danh mưu hại hoàng tự có thể liên lụy đến cửu tộc nhà các ngươi đấy!”

      Những người vừa nãy kêu oan, ai nấy đều ngừng run rẩy.

      Nhưng bỗng có người : “Có phải Thái hậu nhầm , sao có thể là mưu hại hoàng tự? ràng là mưu hại hoàng phi!” Mọi người nhìn về phía tiếng cất lên, thấy Dao phi vịn tay cung tỳ tiến vào, sắc mặt nàng ta vẫn trắng nhợt, nặng lời nhưng mơ hồ có chút cứng rắn.

      Mọi người dường như bỗng hiểu ra, cưa cây cột trụ bằng gỗ chẳng qua là muốn Dao phi và Thiên Lục ngã từ vũ đài xuống hồ, quả thực liên quan đến việc Thiên Phi rơi xuống nước. Ban nãy mọi người đều quá sợ hãi, lúc này nghe Dao phi nhắc đến dường như mới hiểu ra.

      Thái hậu lạnh lùng : “Ai gia còn tưởng thân thể Dao phi quý giá, đến được!”

      Dao phi khẽ : “Thần thiếp cũng muốn tìm ra kẻ muốn hại chết thần thiếp.”

      Thái hậu bật cười. “Vậy ư? Theo ai gia được biết, đêm nay ở Quỳnh đài, ngoài cột trụ bằng gỗ của vũ đài bị cưa gãy, đến hàng rào bảo vệ ven hồ cũng bị người ta nới lỏng.”

      Hiển nhiên sắc mặt Dao phi thay đổi.

      Ta từ từ sắp xếp lại suy nghĩ, có kẻ đồng thời làm hai việc. Người diễn kịch và người xem kịch chỉ nhìn nhau từ xa, người đứng xem kịch ít khi bước lên chạm vào hàng rào bảo vệ. Nhớ lại lúc Thiên Phi sợ hãi gọi tiếng ‘Thiên Lục’, sau đó mới ngã xuống hồ, trong lòng ta hoảng hốt, tròn mắt nhìn Dao phi, là nàng ta! Nàng ta muốn Thiên Lục lên vũ đài gảy đàn, chỉ cần Thiên Lục gặp chuyện bất trắc Thiên Phi có phản ứng theo bản năng, chính là lao về phía hồ nước, có điều ai ngờ rằng, hàng rào bảo vệ đó bị người ta động tay động chân, nên tỷ ta cứ thế lao thẳng xuống hồ…

      Tất thảy mọi thứ đều kín kẽ, tìm ra sơ hở. Điều duy nhất khiến người ta lý giải được chính là…

      Giọng của Dao phi cũng thay đổi, nàng ta đột nhiên quỳ xuống với Hạ Hầu Tử Khâm: “Hoàng thượng, Thái hậu vậy chính là hoài nghi thần thiếp động thủ, nhưng thần thiếp hôm nay cũng bị rơi xuống hồ, tính mạng cũng gặp nguy hiểm! Hoàng thượng, người hiểu nhất, thần thiếp hoàn toàn biết bơi, hôm nay ở Quỳnh đài rất tối, thần thiếp làm vậy há chẳng phải là lấy tính mạng của mình ra đùa sao?”

      Hạ Hầu Tử Khâm cuối cùng cũng do dự. Đừng , đến ta cũng hiểu nổi việc này, quá hoàn mỹ, chẳng phải sao? Dao phi rất có lý, nàng ta là người cuối cùng được cứu, chắc vừa tỉnh lại bị Thái hậu sai người mời đến. Nhìn dáng vẻ của nàng ta yếu ớt đến nỗi chỉ cần chạm vào là ngã, thể giả vờ.

      Rơi xuống nước có thể chết người, nếu nàng ta chuẩn bị đầy đủ, cho dù hại chết được Thiên Phi nàng ta có thể đạt được ích lợi gì?

      Các phi tần khác thấy Thái hậu chĩa mũi nhọn về phía Dao phi, ai nấy đều thở phào nhõm, còn kêu oan, cũng còn tiếng nức nở, thậm chí còn đứng bên sung sướng khi người khác gặp họa. Bản thân thoát khỏi liên can, lại được khoanh tay ngồi nhìn sủng phi của Hoàng thượng chuốc lấy phiền phức, đường nhiên càng trở nên đắc ý.

      Thái hậu tức giận, : “Sao ai gia biết ngươi phải là kẻ dám lấy tính mạng ra đánh cược? Bằng , ngươi giải thích thế nào về việc đặc biệt gọi Tích Quý tần lên vũ đài gảy đàn cho ngươi?”

      “Ta…”

      “To gan, trước mặt ai gia , ai cho phép ngươi tự xưng ‘ta’.” Thái hậu đưa mắt nhìn cung tỳ đứng bên.

      Chỉ thấy cung tỳ đó bước lên, giơ tay tát Dao phi cái. Dao phi kinh hãi kêu lên, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.

      =Dao phi!” Hạ Hầu Tử Khâm định tiến lên nhưng bị Thái hậu kéo tay lại, bà : “Lúc này Hoàng thượng còn mềm lòng à? Hãy xem chuyện hay mà ả ta làm!”

      “Mẫu hậu!” Ánh mắt lên vẻ đau đớn.

      Đến ta cũng nhận ra, Thái hậu nắm lấy điểm thể giải thích được để buông tha cho Dao phi. Bà muốn đổ sạch tội danh này lên đầu Dao phi. rất ràng, ta biết Hạ Hầu Tử Khâm thể biết.

      Quả , chỉ riêng việc Dao phi kêu Thiên Lục lên gảy đàn có thể khiến nàng ta bị nghi ngờ, cho dù như Thái hậu , nàng ta lấy tính mạng ra đánh cược, nhưng nàng ta làm thế nào để cưa gãy cột trụ? Nàng ta biết bơi, hơn nữa Thái hậu cũng , người có chứng cứ chứng minh kẻ tới Quỳnh đài tối qua phải là cung tỳ.

      Dao phi khóc, “Hoàng thượng, người cũng tin thần thiếp sao?”

      Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, gương mặt đầm đìa nước mắt khiến ta thương xót.

      đợi Hạ Hầu Tử Khâm lên tiếng, Diêu thục phi cất lời: “Thứ Hoàng thượng nhìn đương nhiên là chứng cứ, Thái hậu có đúng ạ?” Nàng ta thông minh, chuyển chủ đề này sang cho Thái hậu.

      Thái hậu gật đầu, với Hạ Hầu Tử Khâm: “Hoàng thượng nghĩ ai gia vu oan cho nàng ta, ai gia cũng biết nàng ta biết bơi, có điều nàng ta có đồng bọn!”

      Lời Thái hậu vừa ra, các phi tần ban nãy còn yên tâm, giờ lại bắt đầu thấp thỏm, đặc biệt là những người biết bơi, sắc mặt còn khó coi hơn ban nãy. Nhưng như vậy cũng có thể hiểu được, chẳng phải ư? Dao phi có đồng bọn, kẻ đó giúp nàng ta cưa cột gỗ dưới hồ, còn nàng ta phụ trách việc đưa Thiên Lục lên vũ đài, lại để Thiên Phi trông thấy Thiên Lục xảy ra bất trắc, trong tình thế cấp bách, Thiên Phi dựa vào lan can bị nới lỏng. Như vậy giải thích được tại sao Dao phi dám dùng tính mạng để làm hại Thiên Phi, mặc dù có chút kiên cường nhưng cũng phải có khả năng.

      Cơ thể yếu ớt của Dao phi run rẩy, nàng ta kinh ngạc nhìn Thái hậu.

      Nhìn thấy khóe miệng Diêu thục phi thấp thoáng nụ cười đắc ý, ta mơ hồ cảm thấy có chuyện hay, bỗng thấy nàng ta nhìn về phía ta. Ta thầm giật mình, tình biết rốt cuộc nàng ta có ý gì, liền thấy Thái hậu : “Tối qua, lúc thái giám tuần, vô tình nhìn thấy bóng dáng kẻ đó rời , phát cây trâm bị rơi tại trường, vốn dĩ muốn tư lợi giấy nhưng hôm nay xảy ra chuyện, ai gia điều tra, thái giám đó mới bất đắc dĩ phải đưa ra. Người đâu, trình thứ đó lên đây!”

      “Vâng!” Cung tỳ bên cạnh trả lời rồi bưng khay lên.

      Thái hậu tiếp: “Trong số các người, ai đánh rơi cây trâm này trong lòng nhất! Cây trâm này là đồ trong cung, ai gia chỉ cần điều tra ở phủ Nội vụ biết là đồ của ai! Sao nào, vẫn ai đứng ra nhận tội?”

      Thái hậu cất cao giọng, ta thấy bà đưa tay qua, lấy cây trâm dó. Theo phản xạ, ta chăm chú nhìn rồi sững sờ. Đó là cây trâm ngọc tía xinh xắn, là đồ Hạ Hầu Tử Khâm ban thưởng cho ta…
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 52
      Type: Thanh Lam

      Ta rất có ấn tượng về cây trâm này.

      Khi ấy ở Cảnh Thái cung, chính tay ta cài nó lên mái tóc của Thẩm Tiệp dư, còn muốn nàng ta cài nó hằng ngày, mục đích là muốn người đứng sau Thẩm Tiệp dư cho rằng nàng ta là người của ta, nhưng thực tế ta hề lôi kéo nàng ta. Kết quả, sang ngày hôm sau nàng ta liền bị điên. Mặc kệ nàng ta làm sao mà bị điên, cũng thoát được liên can với Thư Quý tần, Thư Quý tần lại là người của Diêu thục phi, vậy

      Ngước mắt nhìn về phía Diêu thục phi, thấy vẻ mặt nàng ta vẫn lãnh đạm, khóe môi thấp thoáng nét cười như có như . Nàng ta dường như cũng ý thức được điều gì, chậm rãi nhìn nàng ta.

      Cuối cùng ta biết dụng ý của nàng ta cười với ta. nghi ngờ gì, cây trâm ngọc tía này xuất gần Quỳnh đài, nhất định có liên quan tới nàng ta. ai biết ngày đó Thẩm Tiệp dư đột nhiên bị điên có phải do nàng ta gây ra , hoặc có lẽ cây trâm ngọc tía này từ khi ấy còn ở Thu Ba cư của Thẩm Tiệp dư.

      Trong lòng ta thất kinh, nếu thực như thế, vậy tâm tư của Diêu thục phi sâu xa. Cũng khó trách, hôm đó Nam Sơn, nàng ta có thể nhẫn nhịn ra tay giết ta, hóa ra nàng ta chờ đợi cơ hội tuyệt hảo, có thể trừ bỏ nhiều người chỉ trong lần!

      Diêu thục phi nhìn ta, nét cười trong mắt càng trở nên ràng.

      Lúc này, Thái hậu : “Sao nào, vẫn chịu nhận à? Ai gia sai Nội vụ phủ điều tra, tuy các mục rất nhiều nhưng cũng có lúc cháy nhà ra mặt chuột! Ai gia muốn xem xem, ai trong các ngươi lại ngoan cố, cứng đầu như vậy!” Bà vừa vừa giận dữ ném cây trâm trong tay vào khay.

      Cung tỳ giật mình, hoảng hốt giữ chắc lấy.

      Ta sửng sốt, ngước mắt nhìn, thấy sắc mặt Thái hậu tái xám. Trâm là của ta, ta há hiểu lời Thái hậu? Đồ ở trong cung, như vậy chỉ cần điều tra là ra ngay. Diêu thục phi cũng chắc chắn điểm này nên càng tỏ ra đắc ý. Ta do dự biết có nên lên tiếng hay thấy Hạ Hầu Tử Khâm khẽ lắc đầu với ta.

      Ta sững sờ, cuối cùng im lặng.

      Ta thấy phía dưới có người lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía ta, trong lòng vô cùng hồi hộp, có lẽ Thái hậu biết nhưng trong cung có rất nhiều phi tần biết cây trâm đó là của ta, bằng ta cũng tặng cho Thẩm Tiệp dư. Ta suy nghĩ kĩ, Thẩn Tiệp dư trở về, ngay ngày hôm sau liền phát điên, vậy người gặp nàng ta nhiều. Giả sử chỉ có Thư Quý tần và Diêu thục phi… Ha, như vậy tức là trong cung có ít người biết việc ta tặng cây trâm này cho Thẩm Tiệp dư.

      Thư Quý tần chết, Diêu thục phi lại càng ra.

      Ta khẽ cắn môi, còn có người biết, là Hạ Hầu Tử Khâm. Ánh mắt ta thăm dò về phía , thấy vẻ mặt trang nghiêm, thông minh như chắc chắn đoán ra chút manh mối, dù biết mối quan hệ giữa Thẩm Tiệp dư và Diêu thục phi nhưng chỉ cần nhìn cục diện bây giờ, Thiên Phi, Thiên Lục rơi xuống nước, Dao phi thoát khỏi liên can, cuối cùng lại dùng cây trâm để vu oan giá họa cho ta, tính ra, ai là người có lợi nhất?

      Chắc chắn là Diêu thục phi.

      lần tiêu diệt được nhiều người quan trọng đến vậy, thế trong hậu cung, Diêu thục phi là người có địa vị tôn quý nhất, phải sao?

      Thế nhưng vẫn cân nhắc, thể suy nghĩ đến quan hệ của Diêu Hành Niên. Suy cho cùng việc hôm nay, trước mắt vẫn chưa có ai mất mạng…

      Trong lòng ta đột nhiên run rẩy, còn Thiên Phi? Nếu tỷ ta chết… đứa bé chết.

      Hít sâu, ta siết chặt hai tay, tất cả mọi người đều chờ đợi. Những phi tần biết cây trâm này là của ta giờ đây đều chờ đợi để xem kịch hay hạ màn.

      Ta thấp thỏm trong lòng, biết khi phủ Nội vụ tra ra, ta nên đối mặt thế nào.

      “Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Dao phi khóc lóc gọi , kiên định lắc đầu, : “Thần thiếp bị oan, thần thiếp nào có đồng bọn gì chứ? Hoàng thượng, người tin thần thiếp ư?”

      Hạ Hầu Tử Khâm nhìn nàng ta nhưng tiến lên.

      Ánh mắt Dao phi mơ hồ lộ vẻ thất vọng, ta thấy nàng ta cắn mạnh môi, cánh môi bị rách mà gương mặt vẫn thờ ơ. Ta thầm thở dài tiếng, nàng ta chẳng hiểu gì, lúc này bảo bước lên sao được?

      Chân tướng việc thế nào còn chưa , ai cũng tránh khỏi hiềm nghi, phải ư? là hoàng đế, nhất định được thiên vị cho bên nào. Đột nhiên ta hiểu ra, muốn ta lên tiếng thừa nhận cây trâm là của mình, ắt hẳn muốn xem xem, kẻ đứng sau màn kịch này là ai? Có lẽ muốn khẳng định rốt cuộc có phải là Diêu thục phi ?

      Thái hậu lạnh lùng : “Làm cũng làm rồi, bây giờ còn kêu oan. Ai gia cho ngươi biết, đừng tưởng ngươi là quận chúa của nàng ta ai gia thể làm gì ngươi! Mưu hại hoàng tự, ai gia quyết tha ngươi.”

      Dao phi hoảng sợ kêu gào: “Chẳng lẽ Thái hậu biệt đúng sai mà vu oan cho thần thiếp ư? Hôm qua, thần thiếp nào có ra ngoài, thần thiếp luôn ở Dao Hoa cung tập kịch, chính là để hôm nay có thể làm người vui vẻ! Sao người có thể… Hu hu…” Nàng ta xong, kìm được, bật khóc nức nở.

      Thái hậu chỉ khẽ ‘hừ’ tiếng nhưng nhìn nàng ta. Ánh mắt của các phi tần đều hướng về phía nàng ta, có gương mặt vui sướng khi người khác gặp họa, cũng có gương mặt thấp thỏm, bất an.

      Ta trông thấy bàn tay đặt đầu gối của Hạ Hầu Tử Khâm hơi siết lại, ngồi bất động. Đột nhiên ta nhớ đến tối hôm đó ở Thiên Dận cung, kéo tay ta , ngồi ngôi vị hoàng đế này, quá mệt mỏi.

      Sao mệt chứ? Dao phi cứ như vậy, thấu hiểu tấm lòng . Thực ra chỉ cần nàng ta an phận, cả đời nàng ta Dao phi vẻ vang, phải ư?

      Việc hôm nay, nàng ta có đồng bọn là , nhưng đột nhiên nàng ta kêu Thiên Lục lên đài gảy đàn, điều này cũng quá đúng lúc, quá trùng hợp, phải sao? Ta nghĩ nàng ta có ý muốn hại Thiên Phi, có lẽ lan can đó là do nàng ta nới lỏng. Tuy ta chưa nghĩ ra rốt cuộc nàng ta làm thế nào để khiến Thiên Phi bước tới nhưng có thể khẳng định điểm, chính nàng ta cũng ngờ chuyện bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Chắc chắn thủ đoạn cưa gãy cột trụ đó hữu dụng hơn rất nhiều so với cách khiến Thiên Phi bước tới mà Dao phi từng nghĩ trước đó.

      Người ở hai bên cùng rơi xuống nước, cảnh tượng đêm nay quả khiến vài người nào đó đắc ý, vui mừng.

      Lúc này có người từ ngoài chạy vào, tiếng bước chân gấp gáp khiến mọi người đều quay ra nhìn. Thấy thái giám hoảng hốt, luống cuống chạy vào, quỳ xuống : “Nô tài tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu.”

      “Được rồi!” Thái hậu sốt ruột ngắt lời y, trầm giọng : “ tra ra chưa?”

      “Dạ, dạ!” Thái giám lau mồ hôi, chần chừ giây lát, cuối cùng lên tiếng: “Cây trâm này là… đồ trang sức năm ngoái khi Hoàng thượng tấn phong Đàn phi nương nương ban thưởng cho nương nương…” Y , tay run rẩy.

      Y vừa dứt lời, mấy phi tần phía sau ta bắt đầu thầm to .

      Thái hậu mở to mắt nhìn ta, chắc bà cảm thấy rất kỳ lạ. Khi đó ta từ chối nhanh như vậy, kiên quyết đồng ý ra tay khiến Dao phi hãm hại Thiên Phi, sao bây giờ có thể giúp Dao phi chứ? Thông minh như bà ắt hẳn biết ta bị người khác vu oan, nhưng giờ đây, vật chứng trong tay bà, ai có thể thanh minh cho ta?

      Dao phi càng sửng sốt, chỉ vào ta, rít lên: “Là ngươi!” Nàng ta quay ngoắt lại, nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, : “Hoàng thượng, là ả ta, là ả ta cưa gãy cột gỗ! liên quan tới thần thiếp! Sao thần thiếp có thể cùng ả ta hợp mưu hại Vinh phi chứ? Điều này hoàn toàn thể!”

      Đúng thế, sao ta và nàng ta có thể liên thủ với nhau? phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra. Có điều, nàng ta cho rằng cây cột gỗ kia là do ta cưa gãy.

      Hạ Hầu Tử Khâm lên tiếng, song Thái hậu : “Đàn phi, ngươi thế nào?”

      Ta còn có thể gì, cây trâm là của Hạ Hầu Tử Khâm ban thưởng cho ta, thực ra cần thái giám đó tới báo cáo, tin rằng rất nhiều phi tần cũng biết điều này. Việc ta đem nó tặng cho Thẩm Tiệp dư cũng cần . Chyện Hoàng thượng ban thưởng được ghi chép lại, còn ta chỉ là tiện tay đưa cho Thẩm Tiệp dư, việc này thể được ghi chép, huống hồ, Thẩm Tiệp dư bây giờ phát điên, nếu ta vậy, khó tránh khiến các phi tần cảm thấy ta vô cớ vu oan cho người khác.

      Nghĩ lát, ta chỉ có thể gật đầu, đáp: “Cây trâm này đúng là của Hoàng thượng ban tặng cho thần thiếp, nhưng làm thế nào mà nó xuất ở Quỳnh đài, thần thiếp biết. Cột gỗ nằm sâu dưới nước, dễ gì cưa gãy, thần thiếp cũng biết bơi.”

      Ta vừa xong liền thấy Dao phi la to: “Hoàng thượng, hãy ném ả ta xuống nước xem rốt cuộc ả có biết bơi hay ?”

      Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm cau có, trầm giọng : “Dao phi!”

      Lời của khiến Dao phi sửng sốt, ngoai đầu nhìn ta đầy căm hận. Nàng ta đương nhiên rất oán hận, bây giờ càng thêm chắc chắn là ta hãm hại nàng ta.

      Ta bỗng nghe thấy Diêu thục phi nhàng : “ biết mà giả vờ biết rất khó nhưng biết mà giả vờ biết phải rất đơn giản ư?” Ngữ khí của nàng ta rất điềm tĩnh, lời ra như thể chẳng liên quan tới mình.

      Thái hậu cau mày nhìn ta.

      Mọi người đều ngạc nhiên, sau đó tới tấp đồng tình với lời của Diêu thục phi. Ta cười gằn tiếng, nàng ta vậy, ta còn lời nào để đây?

      Kỳ thực, có người có thể chứng minh ta biết bơi. Đó chính là Hàn Vương, nhưng bây giờ đây, y ở Bắc Tề, huống chi, chuyện này có liên quan tới nghĩa muội của y, cũng biết tới lúc đó, y có thể ra mặt giúp ta ?

      Giọng của Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng vang lên: “Việc này là do nàng làm à?” nhìn ta, đột nhiên cười mỉa. “Có điều trẫm thấy rất kỳ lạ, chưa thấy nàng cài cây trâm ngọc tía này bao giờ.”

      Ta thoáng cả kinh, ngước mắt nhìn , biết lời có ý gì. Suy nghĩ lát mới hiểu ra, ta hồ đồ, Hạ Hầu Tử Khâm muốn ta vứt cây trâm . Nhưng vứt cho ai? Ai cũng phủ nhận, phải sao?

      Hay lại là ném cho Thẩm Tiệp dư? Điều đó vẫn được, quăng tội danh cho kẻ điên, như vậy chắc chắn là ta giấu đầu hở đuôi.

      Ta nghĩ cảm thấy người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, tiến lên trước vài bước, quỳ xuống : “Hoàng thượng, Thái hậu cần vu oan cho Đàn phi nương nương. Nương nương tặng cây trâm này cho thần thiếp, nó là đồ của thần thiếp.”

      Ta giật mình sửng sốt, sững sờ nhìn nữ tử trước mặt. Dù thế nào, ta cũng ngờ người đứng ra là nàng ấy – Ngọc Tiệp dư.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 53.1
      Type: Thanh Lam
      Mọi người đều bàng hoàng, kinh ngạc nhìn Ngọc Tiệp dư.

      Mặt Diêu thục phi biến sắc, lạnh lùng : “Ngọc Tiệp dư, lúc này là lúc rất quan trọng, ngươi nghĩ kĩ chưa? Chẳng lẽ vì quan hệ thân thiết giữa ngươi và Đàn phi nên muốn gánh tội thay cho nàng ta hay sao?”

      Ngọc Tiệp dư vẫn cúi đầu, điềm đạm lên tiếng: “Chính vì tần thiếp xưa nay gần gũi với nương nương nên mới muốn để nương nương gánh tiếng oan cho tần thiếp.”

      Diêu thục phi cười lạnh lùng. “Thế à? Vậy bản cung rất tò mò, sao Đàn phi lại tặng ngươi cây trâm ngọc tía?” Lời của nàng ta khiến ta càng dám khẳng định, chính tay nàng ta lấy cây trâm ngọc này từ Thẩm Tiệp dư, bằng , sao nàng ta có thể biết cây trâm đâu, về đâu đến vậy?

      Ngọc Tiệp dư đáp: “Chẳng phải nương nương cũng rồi ư? Tần thiếp và Đàn phi qua lại thân thiết, như vậy, Đàn phi nương nương tặng cây trâm cho tần thiếp cũng phải việc gì to tát. Nương nương, người có phải ?”

      “Ngươi…” Diêu thục phi giận dữ nhưng bị Ngọc Tiệp dư chặn họng, thốt được câu.

      Thái hậu đứng dậy bước lên bước, cúi đầu, nhìn nàng ta, nghiên giọng hỏi: “Việc này là do ngươi làm?”

      Cơ thể Ngọc Tiệp dư khẽ run, : “Vâng.”

      Thái hậu ‘hừ’ tiếng, : “Làm sao ai gia biết ngươi phải bị kẻ khác uy hiếp, quýt làm cam chịu chứ?” Khi bà câu này, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía ta, mang theo vẻ tìm kiếm, thăm dò.

      Ta thoáng kinh hãi, có vẻ Thái hậu muốn tin ta nhưng lại muốn hoài nghi, Suy cho cùng, tâm tư của ai cũng đơn giản như vẻ bề ngoài. Ta nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm theo bản năng, nét mặt lãnh đạm, nhìn ta. Ta biết chuyện của Ngọc Tiệp dư có liên quan tới hay .

      Ngọc Tiệp dư quỳ thẳng người, bình tĩnh lên tiếng: “Thái hậu có thể hỏi vũ lâm quân, vết cưa ở hai cột gỗ đó đều ở dưới hồ tầm mười tấc. Tin rằng thần thiếp vậy, còn ai nghi ngờ thần thiếp có biết bơi hay . Còn có cái này…” Nàng ta xong, giơ tay xắn tay áo lên, bất ngờ để lộ vết thương rất sâu cánh tay. ràng là dấu vết bị cưa cắt vào. Hơn nữa, vết thương đóng vảy, cho nên thể là vừa bị cắt. Nếu là tối qua, vậy căn cứ vào mức độ lành miệng vết thương, là vừa khớp.

      Nàng ta khẽ : “Tối qua lúc hành , do thần thiếp hoảng sợ nên cẩn thận cắt vào tay.”

      Sắc mặt Thái hậu thay đổi, có lẽ vết cưa đó ở vị trí nào, có người bẩm báo cho Thái hậu. Ta càng kình hãi thôi, nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt. Ngọc Tiệp dư quay lưng với ta, ta nhìn thấy nét mặt của nàng ta lúc này.

      Lẽ nào là do nàng ta?

      Hai tay ta từ từ siết chặt, nếu là , vậy vì sao nàng ta muốn giúp ta? Chỉ cần nàng ta im lặng, ai có thể đoán ra, cũng có ai chủ động vén tay áo nàng ta để kiểm tra vết thương đó, phải sao?

      “Thái hậu, nàng ta..” Diêu thục phi thảng thốt ngoái đầu nhìn Thái hậu, nàng ta tin, nếu cứ như vậy kế hoạch của nàng ta hỏng bét, có lẽ đến Dao phi cũng có thể thoát tội.

      Nhưng Ngọc Tiệp dư như vậy, còn có thể đưa ra chứng cớ, e là lúc này Diêu thục phi cũng nghĩ ra đối sách nào hay để phản bác.

      Cuối cùng, Dao phi bắt đầu đắc ý, nghiến răng : “Thái hậu, người nghe thấy rồi chứ? Hoàn toàn do Ngọc Tiệp dư làm, liên quan gì đến thần thiếp! Hoàng thượng…” Đột nhiên nàng ta nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, ánh mắt lộ vẻ đau đớn. “Hoàng thượng, người bây giờ hẳn tin thần thiếp rồi chứ?”

      “Nương nương!” Dao phi đắc ý, hả hê bỗng nhiên Ngọc Tiệp dư : “Tần thiếp biết nương nương qua cầu rút ván, bây giờ việc thành, người liền đổ hết trách nhiệm lên đầu tần thiếp sao?”

      Tất cả mọi người đều kinh hoàng.

      Vẻ thất vọng khuôn mặt Diêu thục phi lại dần tràn đầy hưng phấn.

      Thái hậu trợn mắt nhìn nữ tử quỳ dưới đất, bàn tay nắm mép bàn từ từ siết chặt, nhưng bà gì, bà đợi Ngọc Tiệp dư tiếp.

      Ngọc Tiệp dư, từ lúc quen biết đến bây giờ, hôm nay nàng ta mới khiến ta kinh ngạc.

      Nàng ta liên thủ với Dao phi? Bây giờ có vẻ giống như vậy, nhưng vì sao ta vẫn tin? Ta thuyết phục nổi chính mình. Còn nhớ Giao thừa năm ngoái, lần đầu tiên nàng ta nhắc tới Phất Hy trước mặt ta, vẻ mặt đó…

      Nàng ta thể liên thủ với Dao phi, thể nào!

      Dao phi sững sờ nhìn Ngọc Tiệp dư, cũng biết lấy đâu ra dũng khí, đột nhiên bò dậy, xông lên, cánh tay định vung lên, nhưng chính khoảnh khắc đó, ta cũng biết lấy đâu ra dũng khí, đứng dậy bước lên, giống như lần ở Thượng Lâm uyển, túm chặt lấy cổ tay nàng ta. Khác nhau ở chỗ, lần trước người nàng ta muốn đánh là ta, còn lần này nàng ta muốn đánh Ngọc Tiệp dư.

      Nhìn chằm chằm nàng ta, ta lạnh nhạt : “Dao phi thấy dối lọt, muốn uy hiếp Ngọc Tiệp dư trước mặt bao nhiêu người à?”

      Nàng ta bắt đầu run rẩy, cánh tay bị ta túm chặt cũng run rẩy theo. Cảm nhận được lực cánh tay nàng ta rất yếu, chỉ cần ta đẩy cái, nàng ta ngã ngay. Nàng ta kinh hãi kêu lên: “! Các ngươi… các ngươi đều muốn hãm hại ta!”

      Ta im lặng , Ngọc Tiệp dư lại khẽ cười tiếng. “Nương nương, ai muốn hãm hại người. Việc này cũng làm rồi bây giờ Vinh phi nương nương sống chết còn chưa đấy, trong lòng người chắc rất vui mừng! Người quên rồi sao? Người sắp đến sinh nhật của Thái hậu, người nghe Hoàng thượng muốn xây vũ đài hồ ở Quỳnh đài, cho diễn vở kịch Thái hậu thích nghe, người còn lúc đó người khiến Tích Quý tần lên vũ đài, muốn thần thiếp xuống hồ cưa gãy cột trụ. Khi Tích Quý tần ngã xuống, Vinh phi nương nương và Tích Quý tần tỷ muội tình thâm, chắc chắn nhào lên theo phản xạ, nhưng do lan can bị nới lỏng, Vinh phi theo đà ngã xuống.”

      Đôi mắt Dao phi càng lúc càng mở to, nếu phải ta ngăn nàng ta, có lẽ nàng ta còn muốn xông lên đánh người.

      Nàng ta sợ hãi hét lên: “Đàn phi, ngươi với ả ta cùng giuộc! Ngọc Tiệp dư, ngươi hãm hại bản cung như vậy, đối với ngươi có ích lợi gì? Ngươi làm việc này, ngươi cho rằng có thể thoát khỏi liên can sao? Hà tất ngươi phải gánh tiếng oan thay cho ả, còn muốn vu oan giá họa lên đầu bản cung?”

      Đột nhiên Thái hậu lên tiếng: “Dao phi, ngươi gào to thét lớn thế còn ra thể thống gì? Người đâu, kéo nàng ta sang môt bên, ai gia muốn hỏi Ngọc Tiệp dư!”
      “Vâng!” Cung tỳ bên cạnh tiến lên, mỗi người bên kéo Dao phi sang bên.

      Nàng ta cố sức vùng vẫy nhưng vì sức yếu, chỉ có thể khóc lóc : “Hoàng thượng, người cứ nhìn họ ức hiếp thần thiếp như vậy sao?” Nàng ta dừng giây lát rồi đột nhiên gọi : “Biểu ca, vì sao chàng tin thiếp?”

      tiếng ‘biểu ca’ lại khiến ta nhớ đến lúc ở Liên Đài các của Thượng Lâm uyển, lần đầu tiên ta nghe thấy nàng ta gọi tiếng ‘biểu ca’ mềm mại, yếu đuối ấy. Nàng ta nhắc nhở Hạ Hầu Tử Khâm, nàng ta vẫn là Phất Hy, vẫn là Phất Hy thanh mai trúc mã của . là biểu ca của nàng ta, là nam tử thương nàng ta.

      Ánh mắt Hạ Hầu Tử Khâm hằn lên nỗi đau, giơ tay ra hiệu cho cung tỳ buông nàng ta ra, trầm giọng : “Chỉ cần nàng làm, trẫm đương nhiên tin nàng.”

      Hoàng thượng ra lệnh, cung tỳ dĩ nhiên dám kéo nàng ta, buông tay cái, Dao phi ngã xuống đất, òa khóc nức nở.

      Thái hậu khinh thường liếc nhìn Dao phi cái, lại đưa mắt nhìn về phía Ngọc Tiệp dư, ho khẽ tiếng, : “Ngọc Tiệp dư, ai gia hỏi ngươi, vì sao Dao phi muốn ngươi làm như vậy?”

      Vì sao muốn làm vậy, chẳng phải vừa nhìn hiểu ngay ư? Nhưng Thái hậu lại hỏi thế, chính là muốn công khai mọi chuyện.

      Hít sâu, quay đầu nhìn nữ tử dưới đất, ta : “Tỷ tỷ…”

      Khóe miệng nàng ta hơi mấp máy nhưng ngước lên nhìn ta, mà thẳng: “Dao phi nương nương khi Vinh phi nương nương sinh hạ hoàng tử, nhất định phú quý nhờ con. Tới lúc ấy, trong hậu cung chỉ có nàng ta là tôn quý, thậm chí ngôi vị hoàng hậu cũng ở trong tầm tay. Khi ấy Dao phi nương nương có địa vị gì, huống chi thần thiếp chỉ là tiệp dư nhoi. Nương nương còn , chỉ cần trừ bỏ Vinh phi nương nương và long thai trong bụng nàng ta trái tim Hoàng thượng dẽ dành cho nương nương, sau này nương nương nhận được vinh sủng, đương nhiên quên thần thiếp.”

      “Hả?” Thái hậu nhướng mày, nghiêng người nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, lạnh nhạt hỏi: “Hoàng thượng nghe thấy rồi chứ?”

      Sắc mặt vô cùng khó coi, Ngọc Tiệp dư ràng đến vậy, chỉ cần có mặt ở đây có lẽ ai hiểu nhỉ? vẫn chỉ ngồi đó, lên tiếng.

      Dao phi kìm được phẫn nộ, gào thét: “Ngươi láo! Nếu bản cung muốn liên thủ với ngươi, há có thể mang tính mạng mình ra đùa giỡn? Theo như ngươi , nếu bản cung chết, há chẳng phải ngươi ngư ông đắc lợi sao?”

      Song Ngọc Tiệp dư bình thản trả lời: “Đương nhiên nương nương mang tính mạng của mình ra đùa giỡn. Người quên rồi sao, người muốn tần thiếp cưa gãy cột trụ gần với vị trí của cầm sư, bốn cột trụ của vũ đài gãy còn ba, thể sụp đổ trong chốc lát, nhưng vị trí của cầm sư đột nhiên bị nghiêng khiến cho người phía rơi xuống.” Nàng ta dừng lại giây lát rồi khẽ : “Song tần thiếp cũng có suy nghĩ tư lợi, đâm lao phải theo lao, cưa gãy hai cây cột, muốn lôi cả nương nương vào cùng. Hôm nay, xem ra tần thiếp làm đúng, chẳng phải sao? Nương nương, người phải muốn qua cầu rút ván đấy chứ?”

      Khi xong những lời này, cuối cùng Ngọc Tiệp dư cũng ngẩn đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Dao phi thảng thốt. Khóe miệng nàng ta thoáng nét cười, vẻ mặt mỉa mai và đắc ý, đến ta cũng sững sờ.

      Xưa nay ta luôn cảm thấy Ngọc Tiệp dư yếu đuối, mong manh, ta còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta ở ngự hoa viên. Ấn tượng sâu sắc nhất chỉ có bóng dáng gầy yếu đó.

      Mà những lời của nàng ta lúc này khiến Dao phi thể thoát thân. Kín kẽ biết bao, có chút sơ hở, dù rằng ta biết bọn họ có khả năng liên thủ với nhau, Ngọc Tiệp dư vu oan giá họa cho Dao phi. Nhưng Dao phi hoàn toàn vô tội ư? Ha, e là chưa chắc.

      Nhưng như vậy Ngọc Tiệp dư còn có cơ hội sống ?

      Từ đầu đến cuối ta đều nghĩ thông suốt được, vì sao nàng ta muốn làm vậy?

      Diêu thục phi kinh ngạc nhìn Ngọc Tiệp dư, vừa nãy nàng ta còn tưởng kế hoạch của mình sắp hỏng, nhưng ngờ kết quả là Ngọc Tiệp dư còn kéo Dao phi xuống vũng bùn. Điểm này, dù thế nào nàng ta cũng ngờ tới, giờ đây vẫn có cách nào phản ứng lại được.

      Thái hậu giận dữ : “Người đâu! Lôi Dao phi và Ngọc Tiệp dư xuống cho ai gia, chờ xử lý!”’

      Lần này là thị vệ bên ngoài tiến vào.

      Ngọc Tiệp dư tự đứng dậy, lúc quay người lặng lẽ nhìn ta, vẻ mặt thay đổi, vẫn lãnh đạm khiến ta thể nhận ra suy nghĩ của nàng ta lúc này.

      Thị vệ tiến lên, lôi nàng ta ra ngoài.

      Còn Dao phi sợ hãi lùi lại vài bước, lúc thị vệ bước lên, ả cố sức vùng vẫy, hét lớn: “Thái hậu! Thái hậu, năm năm trước người trừ bỏ ta, năm năm sau vẫn muốn buông tha cho ta ư? Người vẫn muốn thấy ta và Hoàng thượng ở bên nhau sao?”

      “Nương nương, xin mời!” Thị vệ trầm giọng .

      Hạ Hầu Tử Khâm đứng bật dậy, ta chỉ cảm thấy trái tim thắt lại, ánh mắt Dao phi lên vẻ vui mừng, ả ta vừa định lên tiếng Thái hậu : “Còn sững người ra làm gì? mau lôi xuống!”

      “Vâng!” Thị vệ đáp tiếng rồi kéo nàng ta ra ngoài.

      Thấy bóng dáng màu vàng định tiến lên nhưng Thái hậu rảo bước qua, kéo , giọng đầy vẻ xót xa: “Hoàng thượng, việc tới nước này, người còn muốn bảo vệ ả ta à? Người nhìn xem ả ta làm được việc gì tốt? Vu oan? Ai gia há có thể vu oan cho ả? Tất thảy mọi điều, nếu ả ta có chút liên can ai có thể chĩa mũi nhọn về ả ? Ả ta muốn hại chết con của Hoàng thượng, hại chết tôn nhi của ai gia! Hoàng thượng, kẻ nham hiểm, độc ác như vậy, tuyệt đối thể giữ lại!” Thái hậu quay sang thị vệ kéo Dao phi, lạnh lùng : “Hoàng thượng nhân từ, song ai gia thể tha cho ả! Ai nương tay với ả, ai gia chặt đầu kẻ đó.”

      Hai thị vệ nghe Thái hậu vậy, mặt biến sắc, vội vàng áp chế Dao phi ra ngoài.

      Dao phi nghe thấy vậy, hoảng sợ rít lên: “Nếu hại Vinh phi, ta há lại ngu ngốc để lại bao nhiêu sơ hở như vậy cho các người? Ta chỉ cần lúc bước lên vũ đài, tùy tiện đẩy Tích Quý tần xuống…” Nàng ta như ý thức được điều gì, vội vàng ngậm miệng.

      Theo bản năng, nàng ta nhìn nam tử trước mặt, trong mắt dần lên vẻ ăn năn.

      Hạ Hầu Tử Khâm đẩy tay Thái hậu ra, sải bước lên phía trước, túm chặt lấy cổ tay Dao phi, nghiến răng dằn từng từ: “Nàng gì?”

      Dao phi bị hỏi như vậy sững sờ, vừa nãy còn hét lớn, lúc này bỗng im bặt. Ban nãy nàng ta quá nhanh lỡ miệng ra, cuối cùng ta cũng hiểu mưu kế của nàng ta.

      Theo như nàng ta , nếu nàng ta muốn để lại nhiều sơ hở như vậy. Nàng ta có bất kỳ đồng bọn nào, thân phận nàng ta cho phép. Nàng ta đến thiên triều với thân phận quận chúa Bắc Tề, biết bao người đố kỵ với nàng ta… Những điều này ta đều hiểu.

      Nàng ta vốn chỉ muốn nhân lúc biểu diễn vở ‘Thống soái Mộc Quế ’, giả vờ bất cẩn đẩy Thiên Lục ngã xuống hồ. Có lẽ nàng ta cũng cần làm vậy, nàng ta chỉ cần khiến mọi người có mặt ở đó cảm thấy Thiên Lục sắp rớt xuống, còn nàng ta nhanh tay nhanh mắt kéo lấy Thiên Lục, như vậy càng có thể chứng minh nàng ta vô tình mắc lỗi. Nàng ta chỉ cần làm vậy là đủ.

      Bởi khi Thiên Phi trông thấy Thiên Lục sắp ngã xuống hồ, trong tình thế cấp bách tiến lên, chỉ cần Thiên Phi dựa vào thanh lan can ngã xuống hồ, phải sao?

      Nếu như vậy, tất thảy mọi chuyện đều có thể giải thích được. Việc cột trụ gãy quả liên quan tới nàng ta, ngay từ đầu nàng ta định mang tính mạng mình ra đùa giỡn. Thế nhưng thái độ cứng rắn của Thái hậu khiến tinh thần nàng ta rối loạn, trong lúc cấp bách buột miệng ra những lời nên .

      Giờ đây, nếu nàng ta lại mình ác khẩu chứ ác tâm, Hạ Hầu Tử Khâm là người thế nào, tin ư?

      Ta nhìn chằm chằm, bàn tay siết mạnh cổ tay Dao phi. Dao phi đau đớn, cau mày nhưng vẫn cắn môi dám kêu. Từ lúc chúng ta vào đến giờ, vãn chưa tức giận tới mức kiềm chế được, lúc này rất giận dữ.

      Ta nghĩ phần nhiều là thất vọng ấy nhỉ?

      Thực ra, từ lúc Dao phi muốn Thiên Lục lên vũ đài, rồi Thiên Phi rơi xuống hồ, những việc ta có thể nghĩ đến, thể nào nghĩ ra. Có điều muốn tin, hy vọng nàng ta vẫn là Phất Hy đơn thuần, tốt đẹp của ngày xưa, vẫn là Phất Hy trong lòng , là Phất Hy mà thấy hổ thẹn với tình của nàng ta, cho nên mới có thể cưng chiều nàng ta cả đời…

      Rất nhiều lúc, ta muốn Dao phi phải người thông minh, nếu nàng ta như vậy, sao phải đòi hỏi quá nhiều như thế? Trong lòng nàng ta hẳn phải hiểu , còn là biểu ca chỉ thuộc về mình nàng ta từ lâu rồi, bây giờ là hoàng đế của thiên triều. Sau đó ta lại muốn cười, khi ấy cũng phải chỉ thuộc về mình nàng ta, chẳng phải có Ngọc Tiệp dư sao?

      Nhớ đến Ngọc Tiệp dư, ánh mắt ta bỗng nhìn về phía cửa, lúc này đương nhiên còn thấy bóng dáng nàng ta, có lẽ bị thị vệ áp giải về Đình Hiên các.

      Hạ Hầu Tử Khâm chỉ đứng lát, đột nhiên giơ tay đẩy mạnh nữ tử trước mặt. Dao phi đứng vững, ngã xuống đất. Lúc này nàng ta mới ý thức được, sợ hãi kêu lên: “Biểu ca! … Chàng nghe ta … Biểu ca…” Nàng ta gọi xong, định bò dậy.

      Thái hậu đưa mắt ra hiệu cho các thị vệ, hai thị vệ lập tức chặn nàng ta lại, kéo ra ngoài.

      Nàng ta vẫn vừa khóc vừa gọi.

      Cung tỳ theo nàng ta sợ tới mức mặt trắng bệch, sững sờ nhìn Dao phi bị lôi ra ngoài, sau đó mới sực tỉnh gọi tiếng ‘nương nương’ rồi lảo đảo ra.

      “Hoàng thượng…” Thái hậu hoảng hốt gọi . Ta quay lại thấy cúi đầu, chống tay lên mép bàn, ta nhìn thấy gương mặt .

      Nhưng chỉ trong chốc lát, tay đập xuống, chỉ nghe tiếng ‘rầm’ vang lên, chiếc bàn bị lật tung. Bộ ấm trà bàn rơi loảng xoảng, biến thành những mảnh vụn. Ta chỉ cảm thấy mắt cá chân đau nhói, cúi đầu nhìn, thấy nơi đó bị mảnh vỡ cắt vào, giọt máu đỏ tươi trào ra, nhưng bây giờ ta cũng còn tâm tư nào để quan tâm đến điều này.

      Mọi người sợ tới mức dám thở mạnh. Diêu thục phi sợ hãi đến ngẩn người, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

      Thái hậu cũng giật mình, bà chần chừ, biết có nên bước lên khuyên bảo .

      Giọng nặng nề của vang lên: “Tất cả cút hết ra ngoài cho trẫm!”

      Mọi người nhìn nhau, lại gầm lên tiếng: “Cút!”

      Đầu ngón tay ta run run, đằng sau có người nhanh nhẹn đứng dậy, vội vàng lui ra, Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, chẳng ai dám ở lại để chạm vào bọc thuốc nổ này. Diêu thục phi cắn môi, cuối cùng cũng dám ở lại.

      “Nương nương!” An Uyển nghi khẽ gọi ta tiếng, lúc ta ngoảnh lại, thấy nàng ta ra ngoài.

      Ta do dự giây lát, lại ngoái đầu nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, thấy bàn tay buông thõng của run run, từ đầu đến cuối hề ngẩng mặt.

      Ta hiểu chứ, cảm giác phẫn nộ và thất vọng cùng xuất . Vừa định liền thấy Thiển nhi rảo bước chạy vào, với Thái hậu: “Thái hậu… Thái hậu, Vinh phi nương nương sinh rồi!”

      Ta kinh ngạc, bất giác quay đầu nhìn, thấy nét mặt Thái hậu vui mừng, sải bước tiến lên: “Là hoàng tử hay công chúa!”

      Lúc này ta ra bên ngoài nhưng vẫn kìm được muốn dừng bước chân.

      Thiển nhi thở hổn hển, cười : “Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Hoàng thượng! Vinh phi nương nương sinh hạ tiểu hoàng tử! Mẫu tử bình an.”

      biết vì sao, lúc Thiển nhi ‘mẫu tử bình an’, trong lòng ta như thể mất thứ gì đó. Trống rỗng, thoải mái.

      Thái hậu thở phào nhõm, vội bước lên vài bước : “Mau đưa ai gia xem!” Thiển nhi vội dìu tay bà, dường như bà bỗng nhớ ra điều gì đó, liền dừng bước chân, lên tiếng: “Hoàng thượng mệt rồi, người đâu, đưa Hoàng thượng hồi cung nghỉ ngơi!”

      Ta nghe thấy Lý công công khẽ đáp lại.

      Ra ngoài, ta đứng sững sau cột hành lang, trông thấy Thái hậu vịn vào tay Thiển nhi vội vàng rời . Ta biết có phải Thái hậu cũng ngấm ngầm mưu tính việc hôm nay , nhưng dù thế nào chắc bà cũng mãn nguyện.

      Dao phi thất thế, đứa con của Thiên Phi giữ được, còn là hoàng tử. Điều này khiến ai ai cũng vui mừng nhỉ?

      Đột nhiên ta nhớ tới lời Diêu thục phi, nếu nàng ta nghe được lời này thế nào? Mạng của Thiên Phi lớn , đại nạn chết, còn sinh hạ được hoàng tử…

      Trong đầu ta lại nhớ tới ngươi xem tướng ở Tang phủ năm đó. Ông ta Tang phủ có mệnh phượng hoàng.

      Ta hơi nghiến răng, lẽ nào là Thiên Phi?

      Chống tay lên cột hành lang, siết chặt, cơn gió lúc này thổi qua còn lạnh, thổi tung tay áo mỏng manh, phất phơ dưới ánh trăng sáng tỏ.

      Bên ngoài Hy Ninh cung còn náo nhiệt, những người xem trò đều giải tán. Chắc có rất nhiều người phải vội vàng qua Khánh Vinh cung để chúc mừng.

      Ta nghe thấy có tiếng bước chân người chạy đến, vội nhìn theo, quả nhiên là Lý công công.

      Chẳng mấy chốc ngự liễn tới.

      Ta cũng biết tại sao lại đứng ngơ ngẩn rất lâu ở đó. Tự thấý nực cười, lắc lắc đầu, vừa định bước cảm thấy từ phía sau có cánh tay đưa qua, kéo mạnh ta lên ngự liễn. Ta vô cùng kinh ngạc, mím môi kêu bởi ta biết, đó là .

      Mùi cơ thể vô cùng quen thuộc, giống như thần kinh mẫn cảm của ta, chỉ chạm vào là rung.

      , chỉ nghiêng đầu vùi mặt vào cổ ta, hai tay vòng quanh người ta, hồi lâu vẫn im lặng, câu.

      “Hoàng thượng khởi giá hồi cung!” Giọng của Lý công công ở bên ngoài vọng tới, sau đó ngự liễn từ từ được nâng lên, về phía trước.

      Ta nghiêng mặt nhìn .

      nhắm mắt, hàng mi dài khẽ lay động, đôi môi mỏng mím chặt, chỉ có ấn đường vẫn nhăn lại. Do dự giây lát, ta vươn tay ôm lấy người , vẫn im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề. Lúc này thu lại cơn giận dữ, thay vào đó là vẻ thầm nhẫn nhịn.

      Cũng biết ngự liễn được bao lâu, đột nhiên đẩy ta ra, tựa lưng vào thành kiệu, ngừng hít sâu. Ta nhìn mà thấy khó chịu, hai tay ôm lấy mặt , : “Hoàng thượng buồn hãy khóc !”
      Ai nam nhân được khóc? Là con người có những lúc đau buồn, phải sao? Song lắc đầu, nắm lấy tay ta, đặt lên ngực , trầm giọng : “Nơi này của trẫm rất khó chịu!” vẫn mở mắt nhưng lời của chứa đau đớn vô hạn.

      Ta muốn gì đó song ngôn từ bỗng trở nên nghèo nàn, thốt được câu. Tay vẫn bị nắm, dán chặt lên lồng ngực . Cảm giác trái tim đập loạn, đập lên lòng bàn tay ta, lan đến trái tim ta để ta cảm nhận được nỗi đau của .
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :