1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mệnh Phượng Hoàng - Hoại Phi Vãn Vãn (Full 4 Tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 40.2
      Type: Thanh Lam
      Ta cất bước ra, huynh ấy vội theo, ngập ngừng giây lát, ta : “Hoàng thượng sao chứ?”

      sao, chỉ có Thái hậu hơi hoảng sợ.”

      tới nỗi khiếp sợ, ta bỗng nhớ đến lúc gặp thích khách Nam Sơn, Dao phi còn ngất xỉu. Cũng biết Cố Khanh Hằng cố ý nhắc đến nàng ta hay huynh ấy thực quên? Ha, ta cười nhạt, có điều nghe Hạ Hầu Tử Khâm sao, ta cũng còn lo lắng nữa.

      Hai người trước sau bước , ta lại hỏi: “ tra ra người nào làm chưa?”

      “Chưa.” Huynh ấy ngừng lại giây lát rồi tiếp: “Chuyện này Hoàng thượng giao cho Tấn Vương điều tra, huynh phụ trách việc tìm kiếm muội và Hàn Vương.”

      Ta trả lời, có lẽ cũng là do huynh ấy chủ động xin . Trở lại bờ sông Vụ Hà, còn nhìn thấy Hàn Vương và Thanh Dương, xem ra họ về trước rồi. Bây giờ ta cũng nghĩ nhiều, chỉ theo Cố Khanh Hằng trở về.

      được đoạn, ta mới thấy thị vệ dựng cây cầu gỗ thô sơ, Thượng Lâm uyển ở bờ bên kia. Ta lưỡng lự giây lát rồi nghe người bên cạnh : “Mạt tướng đắc tội.” xong huynh ấy ôm eo ta, nhàng đạp lên cây cầu gỗ bắc qua sông Vụ Hà, phi thân sang bờ bên kia. Sau khi đặt ta xuống, huynh ấy mới : “Xe ngựa chờ bên ngoài.”

      Ta gật đầu rồi bước lên.

      Cố Khanh Hằng phía sau ta, hồi lâu mới cất lời: “Trước đây Hàn Vương quen muội à?”

      Ta sững sờ, đột nhiên nhớ khi đó Triêu Thần từng , nàng ta có cảm giác Hàn Vương quen biết ta. Bây giờ Cố Khanh Hằng cũng hỏi như vậy.

      Ta thở dài tiếng, lắc đầu : “, sao y có thể quen muội chứ?” Thực ra, ở bên y ngày đêm, ta càng trở nên mơ hồ. Y đem lại cho ta cảm giác quen thuộc nhưng ta chỉ có thể với bản thân mình, y phải Tô Mộ Hàn, phải người ta quen biết. Bằng  , sao lại có nhiều thứ ta thể giải thích được?

      Huynh ấy hỏi đến người khác nữa, lát sau mới tiếp: “Cũng may muội sao, nếu , huynh biết sau này phải sống như thế nào nữa.”

      Ta hiểu tâm trạng của huynh ấy, ngữ khí của huynh ấy cho ta biết, huynh ấy cố gắng tìm ta, huynh ấy biết chắc ta vẫn còn sống. Ta nhìn huynh ấy với vẻ nghi ngờ, thấy huynh ấy khẽ cười, : “Hàn Vương và muội cùng ngã xuống, y nguyện cứu muội, trong lòng ta đương nhiên cũng có thể khẳng định.”

      Hóa ra vì như vậy, chẳng trách… Ha, ta chỉ cười . Huynh ấy nào biết, vì Hàn Vương bị thương nên thể dùng võ công. Y cũng phải nguyện ngã xuống cùng ta, chỉ là bị Diêu thục phi đánh lén. Nhưng cũng có điều khiến ta vui mừng, may mà y biết bơi, nếu chắc ta chết rồi. Nhưng những lời này, ta cho huynh ấy biết tốt hơn.

      Lại đoạn nữa mới nhìn thấy con đường quanh co, xe ngựa dừng bên đường. Ta thấy Thanh Dương đứng đợi bên cạnh xe, lúc này mới biết ra họ đến nơi này trước. Cố Khanh Hằng đỡ ta lên xe ngựa rồi tất cả mới lên đường.

      Ta nhìn thấy Hàn Vương nghiêng người nằm tựa vào tấm đệm trong xe ngựa, nhắm mắt. Đột nhiên ta lại nhớ đến lúc ở trong sơn động, khoảnh khắc ta đưa tay gỡ mặt nạ của y xuống, còn cả giây phút y với Thanh Dương, ta chưa từng nhìn thấy mặt y. biết vì sao, ta khẽ bật cười. Nam tử trước mặt dường như mang đến cho ta điều tốt đẹp, loại tốt đẹp được che giấu nửa… Ta và y đều phải che giấu dung nhan, hóa ra cuộc sống của ta và y lại giống nhau đến vậy.

      Bên ngoài truyền tới giọng của Thanh Dương: “Phu xe, ngươi chậm thôi!”

      Ta biết, chắc chắn do nàng ta lo cho vết thương của Hàn Vương.

      Ta biết y ngủ hay chỉ nhắm mắt, song ta biết, y thực mệt mỏi. Thở phào tiếng, ta cũng dựa vào thành xe, khẽ nhắm mắt.

      Xe  ngựa rất lâu vẫn chưa thấy dừng lại. Ta cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ chúng ta bị nước sông Vụ Hà cuốn xa đến vậy? Lại lúc lâu sau nữa ta mới nghe thấy bên ngoài trở nên náo nhiệt.

      Lúc này ta mới ngạc nhiên, vén rèm nhìn ra, phát xe ngựa tiến vào khu phố xá sầm uất.

      Ta khẽ : “Cố Phó tướng!”

      “Nương nương!” Cố Khanh Hằng tiến lên, . “Mạt tướng quên cho nương nương biết, Hoàng thượng hồi cung, mạt tướng tìm được nương nương cũng thẳng về cung.”

      Ta chỉ cảm thấy có chút sửng sốt… hồi cung? Ha, nhìn thấy ta và Hàn Vương rơi xuống núi, vậy mà hồi cung.

      Ta thuận miệng hỏi: “Vậy… khách quý của các nước sao?” hồi cung, nhất định giữ bọn họ lại Thượng Lâm uyển đâu nhỉ.

      Cố Khanh Hằng trả lời: “Họ rời khỏi hoàng đô vào sáng nay rồi.”

      Quả nhiên…

      Ta ngước mắt nhìn, lúc này trời sâm sẩm tối, ngày hôm nay sắp trôi qua.

      Thấy ta gì Khanh Hằng lại lên tiếng: “Nương nương, Thượng Lâm uyển xuất thích khách, Hoàng thượng thân phận tôn quý, thể ở lại lâu.”

      Huynh ấy giải thích thay , ta chỉ lạnh lùng cười tiếng rồi buông rèm xe. là hoàng đế của thiên triều, thân thể của có liên quan tới vạn dân, thể xảy ra chút bất trắc nào, đạo lý này tất nhiên ta hiểu . ở lại mới là hành vi lý trí. Nhưng vì sao khi nghĩ đến, ta vẫn cảm thấy buồn bã?

      Quay đầu nhìn người trong xe, ta lại hỏi: “Hoàng thượng định sắp xếp Hàn Vương ở đâu!”

      Bên ngoài truyền đến giọng : “Dịch quán.”

      “Vậy tới dịch quán trước.”

      “Nương nương…”

      Ta trầm giọng, : “ thấy Hàn Vương bị trọng thương ư? Bản cung , tới dịch quán trước!”

      Nắm chặt hai tay, phải ta muốn nổi giận với huynh ấy, ta chỉ tức giận Hạ Hầu Tử Khâm. Lúc ta ngã xuống từ đỉnh Nam Sơn, có cảm giác gì? tìm thấy ta, có lo lắng ? Hãy là vẫn yên tâm ôm lấy Dao phi của  , có phải cảm thấy vui mừng, may mà Dao phi của sao? như thế, ta về cung muộn chút có sao?

      Ta muốn tới dịch quán trước, Hàn Vương cứu ta, ta quan tâm đến sức khỏe của y trước, đó cũng là lẽ đương nhiên, chẳng phải ư? Liệu gì? Ta còn có Thái hậu chống lưng, ta sợ . Có lẽ làm như vậy lý trí chút nào nhưng ta phải nữ tử có thể lý trí đến mức cần tình cảm.

      Ta cắn môi ngồi nhìn, đột nhiên nghe Hàn Vương : “Đẩy bản vương ra như vậy, nương nương chẳng phúc hậu.” Giọng của y khẽ khàng, khi ta nhìn về phía y, thấy y chống tay ngồi dậy. Quả nhiên y chưa ngủ.

      Ta khẽ ‘hừ’ tiếng rồi : “Vương gia sợ ư? Nếu ngài sợ lần đó sai Thanh Dương trả lại áo choàng ta để quên trong phòng ngài trước mặt Hoàng thượng ngay trong đêm.” Chuyện lần đó, ta vẫn nhớ ràng, còn có lời Thanh Dương cố tình ra.

      Dường như y sững người, khẽ : “Bản vương lúc nào…” Vừa mở miệng, y đột nhiên im lặng, thông minh như y chắc cũng đoán ra.

      Ta bất giác nhìn qua rèm cửa sổ xe, thấy nữ tử căng thẳng đứng bên, biết chúng ta bàn luận về nàng ta. Xem ra Hàn Vương thực biết chuyện này, đó là chủ ý của Thanh Dương. Ta thở dài tiếng, là chủ ý của nàng ta nhưng ta cũng trách vì nể mặt y.

      Xe ngựa tới dịch quá, ta nhìn Hàn Vương, im lặng, chỉ đứng lên ra ngoài.

      Thanh Dương đỡ y xuống ngựa, ta vừa định lên tiếng liền nghe thấy Cố Khanh Hằng : “Nương nương, nên hồi cung thôi!”

      Ta dừng bước, chỉ : “Bản cung vội.”

      Hạ Hầu Tử Khâm vội , ta vội cái gì?

      được vài bước, ta lại : “Truyền thái y đến xem cho Hàn Vương!”

      Ta vừa dứt lời thấy Thanh Dương : “Đa tạ nương nương quan tâm, cần truyền thái y đâu, chúng ta có đại phu cùng.”

      Lúc này ta mới sửng sốt, đại phu cùng? Chẳng lẽ vết thương của Hàn Vương từ lúc tới thiên triều có rồi ư, nếu vì sao lại có đại phu cùng? Có điều ta cũng kịp suy nghĩ, Thanh Dương đỡ y vào phòng. Cố Khanh Hằng còn cách nào, đành vào theo ta.

      Chỉ lát sau, ông lão bước vào, hành lễ với chúng ta rồi tiến lên.

      Thanh Dương vội : “Liêu Hứa, mau xem cho vương gia!”

      Người tên Liêu Hứa đó vội bước lên, bắt mạch cho Hàn Vương, chỉ thấy lông mày ông ấy nhíu lại nhưng gì, ánh mắt đặt lên tay phải của Hàn Vương, đưa tay nắn nắn. Tháy Hàn Vương khẽ rên tiếng, Liêu Hứa mới : “Mời các vị ra ngoài, lão phu khám kỹ cho vương gia lần nữa.”

      Ta chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu, vì sao phải đuổi chúng ta ra ngoài?

      Thanh Dương vội với ta: “Xin nương nương hãy về trước , lúc ông ấy khám bệnh, quen có người ở bên cạnh.” Nàng ta xong liền làm tư thế mời.

      Ta nhìn Hàn Vương, thấy y khẽ cười, : “Tạm biệt nương nương.”

      Y như vậy, ta cũng tiện ở lại nữa, liền : “Có cầu gì, chỉ cần vương gia lên tiếng, Hoàng thượng nhất định đáp ứng ngài.” Dứt lời, ta nhìn y lần nữa rồi mới xoay người rời .

      Cố Khanh Hằng vội vã theo.

      “Nương nương!” Huynh ấy vừa định lên tiếng người sải bước từ hành lang bên kia qua.

      Nhìn kĩ, hóa ra là Vãn Lương. Nàng ta bây giờ cởi bỏ y phục cung tỳ, mặc chiếc váy rất đẹp, tóc mây vấn cao, còn là a hoàn bé nữa. Nàng ta nhìn thấy ta, vàng mắt đỏ hoe, xông lên kéo tay ta, : “Nương nương, nương nương, người sao chứ? Để Vãn Lương xem xem…” Nàng ta vừa vừa nhìn ta kĩ.

      Ta cười : “Bản cung sao, bản cung có chuyện gì cả.”

      Nàng ta kìm được, òa khóc: “Nghe người ngã từ đỉnh Nam Sơn xuống, Triêu Thần đến chỗ nô tỳ khóc cả đêm, nô tỳ cũng sợ muốn chết. Còn may, còn may, nương nương của chúng ta phúc lớn mệnh lớn…” Nàng ta thấy Cố Khanh Hằng ở phía sau ta, bèn quỳ xuống với huynh ấy: “Vãn Lương thay nương nương tạ ơn Cố Tướng quân, tạ ơn Tướng quân đưa nương nương bình an trở về.”

      Cố Khanh Hằng kinh ngạc, vội bước lên, : “Phu nhân hãy đứng lên, mạt tướng dám nhận!”

      Ta cúi cuống đỡ Vãn Lương, đưa tay lau nước mắt mặt nàng ta, khẽ : “Được rồi, còn khóc cái gì?” Ta kéo nàng ta lên rồi hỏi: “Bên Tấn Vương có tin tức gì chưa?”

      Ta nhưng nàng ta đương nhiên biết ta ám chỉ điều gì, lắc đầu : “Vẫn có chút manh mối.”

      Ta biết thích khách có thể trà trộn vào Thượng Lâm uyển chắc chắn phải loại bình thường, hơn nữa bọn chúng còn thông thuộc địa hình Nam Sơn. Ta từng nghĩ liệu có phải người của Nam Chiếu , chỉ bởi Hoàng hậu Nguyên Trinh xuất thân từ tiền triều, nàng ta đương nhiên thông thuộc địa hình của Thương lâm uyển. Thế nhưng hôm đó, phu thê Quốc vương Nam Chiếu đều có mặt ở đó, mũi tên lại có mắt, ta nghĩ nàng ta to gan đến thế.

      Dựa phán đoán như vậy, Đại Tuyên và Bắc Tề đều có khả năng. Còn nếu là nội bộ thiên triều, sao Tấn Vương có chút manh mối nào? Trừ phi…. Trong đầu lóe lên suy nghĩ đó, đến bản thân ta cũng giật mình kinh hãi.

      Vãn Lương thấy sắc mặt tat hay đổi, lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng ta, vội : “Vương gia vì cứu Thái hậu mà bị thương.”

      Ta kinh hãi, vội hỏi: “Thương thế ra sao?”

      Nàng ta lắc đầu, : “Bị thương ở cánh tay, nặng ạ!”

      Cho nên Hạ Hầu Tử Khâm mới muốn Tấn Vương điều tra chứ phải Hàn Vương đúng ? Nếu là người của Tấn Vương, khi đó y bảo vệ Thái hậu , mấy tên thích khách đó hoàn toàn cần qua đó đả thương y, điều đó thực là uổng công vô ích.

      Thấy ta im lặng, Vãn Lương lên tiếng: “Nương nương mau hồi cung , nhất định Hoàng thượng rất lo lắng.”

      Ta chần chừ giây lát, cuối cùng gật đầu.

      Hồi cung , Cố Khanh Hằng đưa ta tới Cảnh Thái cung rồi trở về. Bây giờ huynh ấy còn là ngự tiền thị vệ, huynh ấy phải thống lĩnh ngự lâm quân của hoàng đô, phụ trách an toàn của hoàng đô. Đưa ta về, huynh ấy nán lại thêm chút nào vội vã rời .

      Đám cung nhân của Cảnh Thái cung ai nấy đều vui mừng ra nghênh đón, Triêu Thần khóc tới mức mắt sưng húp.

      Ta kêu bọn họ đứng lên rồi cùng Triêu Thần, Phương Hàm vào trong.

      Lần này Phương Hàm theo ta đến Thượng Lâm uyển, những việc xảy ra ở đó, chắc bây giờ nàng ta đều . Đóng cửa phòng lại, nàng ta : “Nương nương, nô tỳ nghe người và Hàn Vương của Bắc Tề cùng rơi xuống nước?”

      Ta nhìn nàng ta nhưng lên tiếng, ta biết nàng ta chắc chắn có lời muốn .

      “Nô tỳ bạo gan xin hỏi, Hàn Vương có bị thương ạ?” Ta hơi ngạc nhiên, nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu. Nghe thấy vậy, nàng ta dường như thở phào nhõm, lại “Như vậy dễ rồi, khi người tới thỉnh an Thái hậu, hãy Hàn Vương bị thương đến hôn mê, để tránh Thái hậu… hiểu lầm nương nương.”

      Hóa ra là như vậy, Phương Hàm suy nghĩ chu đáo.

      lúc sau, nàng ta tiếp: “Hoàng thượng luôn ở Cảnh Thái cung chờ nương nương, nhưng mãi thấy nương nương trở về. Sau đó Diêu Tướng quân đến, người mới tới Ngự thư phòng.”

      Ta có chút kinh ngạc, đến Cảnh Thái cung đợi ta? Ta vì đến dịch quán trước nên mới về muộn, xem ra cũng biết.

      Diêu Hành Niên cuối cùng cũng trở về, e rằng chuyện của Diêu Chấn Nguyên vẫn chưa thể giải quyết được trong chốc lát.

      Ta ngồi lát rồi thay y phục, tới Hy Ninh cung báo cho Thái hậu biết ta bình an.

      Thái hậu đích than đỡ ta đứng lên, khẽ : “ sao là tốt rồi.”

      Thiển nhi tiền vào rót nước, ta chủ động bưng trà tới trước mặt Thái hậu, cố ý để lộ dấu thủ cung sa cánh tay rồi : “Vâng, may mà Hàn Vương kịp kéo thần thiếp, nhưng lại làm liên lụy đến vương gia khiến vương gia bị thương nặng đến hôn mê, thần thiếp quả áy náy trong lòng, vì vậy mới hồi cung trước mà sai người đưa Hàn Vương tới dịch quán.”

      Lặng lẽ nhìn Thái hậu, thấy sắc mặt bà nét cười, trong lòng ta mới thở phảo. Cũng may Hạ Hầu Tử Khâm chưa chạm vào ta, bằng ta có trăm cái miệng cũng biện bạch được. nam quả nữ ở cùng nhau, thế nào cũng ràng được, thế nhưng dấu thủ cung sa có thể giải quyết mọi vấn đề. mỉa mai!

      “Vậy thương thế của Hàn Vương thế nào?” Thái hậu khẽ nhấp ngụm trả, hỏi ta.

      Ta lắc đầu, “Thần thiếp đưa Hàn Vương về dịch quán rồi vội vã hồi cung, biết kết quả.”

      Nghe thấy vậy, Thái hậu cũng gì nữa.

      Lúc rời khỏi Hy Ninh cung là buổi tối, Triêu Thần bước lên đỡ ta. Lúc trở về gọi loan kiệu, ta chỉ muốn bộ chút.

      được đoạn, đột nhiên nghe thấy Triêu Thần : “Nương nương, thánh giá đến.”

      Ta ngước mắt nhìn mới thấy ngự liễn màu vàng đó. Hướng này là tới Hy Ninh cung?

      Lý công công nhìn thấy ta, ánh mắt lên vẻ mừng rỡ. Ta vội khom người, : “Thần thiếp tham kiếm Hoàng thượng.”

      “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế.” Triêu Thần cũng hành lễ.

      Lý công công quả rất nhiệt tình và chu đáo, nhưng giọng của ta, sao có thể nghe ra?

      Ta nghe thấy giọng của truyền ra: “ cần dừng kiệu, tới Dao Hoa cung!”


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 41
      Type: Thanh Lam

      cần dừng kiệu, tới Dao Hoa cung!” Ha, đây chính là câu đầu tiên với ta khi ta trở về ư?

      Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét!

      “Nương nương…” Triêu Thần khẽ gọi ta.

      Ta nghiến răng, chẳng phải muốn tới thăm Dao phi ư? Được thôi, ta cũng muốn xem Dao phi bị hoảng sợ bây giờ trông thế nào!

      Xoay người bước lên, ta lớn tiếng : “Hoàng thượng, thần thiếp phụng mệnh Thái hậu, thay Thái hậu tới Dao Hoa cung thăm Dao phi, chi bằng thần thiếp cùng với người.”

      Lý công công nhìn ta, sắc mặt y ràng có chút kinh ngạc. Cũng biết có phải vì ta nhắc tới Thái hậu hay , y vội vã vẫy tay ra hiệu cho kiệu phu chậm lại. Hoàng thượng được dừng kiệu, công công như y dám tự ý kêu dừng.

      Ta vội bước lên trước, Lý công công ngập ngừng giây lát, vén rèm kiệu cho ta. Ta cũng dừng lại, bước thẳng lên kiệu.

      Người ngồi trong kiệu sững sờ. Tấm rèm phía sau ta nhanh chóng hạ xuống, trong kiệu lúc này tối om, ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng . chỉ liếc ta cái, nặng nề ‘hừ’ tiếng rồi nghiến răng : “Mẫu hậu có thể kêu nàng thăm Dao phi ư?”

      Ta nhún vai, xem ra quá hiểu Thái hậu.

      Ta cũng mặc kệ, ngồi bên cạnh , khẽ cười, : “Thực ra là Hàn Vương nhờ thiếp thăm đấy!”

      ngờ ta vừa dứt lời, đập mạnh xuống đệm ngồi, ngự liễn lắc lư cái, ‘rầm’, bên ngoài có người nhất thời khiêng vững, khiến ngự liễn rơi thẳng xuống đất.

      Ta vô cùng sợ hãi, giơ tay túm lấy thành kiệu mới bị ngã ra ngoài. Hỏa khí lớn !

      Có tia sáng xuyên qua tấm rèm, ta thấy nghiên người dựa vào tấm đệm nhưng câu.

      “Nô tài đáng chết… Nô tài đáng chết…”

      Người bên ngoài quỳ ‘phịch’ xuống, ra sức dập đầu xin tha thứ. Ta muốn cười, ràng do đập mạnh khiến ngự liễn chao đảo nên mới như vậy. Đột nhiên ta cảm thấy mỗi lần ta và ở cạnh nhau, mọi thứ xung quanh chúng ta luôn gặp phải tai ương.

      “Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Lý công công vội vã nhào tới, vén rèm kiệu lên, gấp gáp nhìn về phía , run giọng : “Hoàng thượng, người thế nào rồi?”

      rít qua kẽ răng: “Cút!”

      Lý công công sững người, hồi lâu sau mới lén lút nhìn ta. Chắc y vẫn còn cân nhắc, từ ‘cút’ này rốt cuộc là nới với ta hay với y. Ta trừng mắt với y, mặc kệ Hạ Hầu Tử Khâm ai cút, Lý công công y phải cút trước, chẳng lẽ lại bảo ta cút trước sao?

      Ta lẳng lặng nhìn người bên cạnh, lông mày nhíu chặt nhưng hề quay sang nhìn ta. lại tức giận rồi. Vậy giận , giận nữa ta cũng cút.

      Lý công công vội : “Vâng, vâng… Nô tài cút ngay đây?” Đỡ lời, y buông rèm xuống, xoay người nhưng lại dừng bước, hỏi : ‘‘Hoàng thượng… còn tới Dao Hoa cung ?”

      Mãi thấy trả lời, Lý công công cũng dám hỏi, chỉ lặng lẽ rời .

      Hai người chúng ta ngồi rất lâu trong kiệu mà vẫn thấy lên tiếng. Ta thờ dài, đứng lên, : “Hoàng thượng nữa, vậy thần thiếp tự mình qua đó.”

      xong, ta khom người định xuống kiệu nhưng ngờ cổ tay bỗng chốc bị túm lấy. Tay hơi dùng sức giữ chặt ta lại. Ta sửng sốt, kìm được kêu lên sợ hãi, song ôm ta vào lòng, chỉ kéo ta tới bên cạnh, cơ thể ta đập thẳng vào tấm đệm phía sau.

      trầm giọng : “Nàng vừa hồi cung thăm chỗ này, chỗ kia, sao nàng nghĩ tới việc tới thăm trẫm?”

      Ngước mắt nhìn , ta chỉ có thể nhờ vào ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm kiệu để nhìn thấy gương mặt với đường nét ràng của . Tiếng hít thở nặng nề bao phủ khắp trong kiệu.

      Ta cắn môi, : “Vừa nãy nếu phải thần thiếp mặt dày nhảy lên, Hoàng thượng còn đợi thần thiếp?”

      Chẳng phải Phương Hàm qua Cảnh Thái cung chờ ta ư? Tại sao khi gặp ta đường tới Hy Ninh cung, lại cần dừng kiệu, tới Dao Hoa cung chứ? Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét!

      thở hổn hển, hung dữ : “Trẫm muốn phế truất nàng!”

      Trong lòng khẽ run rẩy, ta ngẩng đầu nhìn , cười : “Phế truất thần thiếp? Dựa cào cái gì? Chỉ vì thần thiếp và Hàn Vương ở bên nhau ngày đêm?” Lần này đến Thượng Lâm uyển, biếm Trần Tịnh tần và Nguyễn tiệp dư vào lãnh cung, lẽ nào chỉ vì Dao phi đến, thực muốn lục cung vô phi ư?

      biết vì sao, khi nghĩ như vậy, ta vô cớ cảm thấy phẫn nộ.

      cười lạnh tiếng: “Hàn Vương… Đàn phi của trẫm đánh mất trái tim mình đấy chứ? Nếu , vì sao nàng bất chấp thân phận mà đến dịch quán trước?”

      Ta nghiến răng: “Bây giờ Hoàng thượng còn cái gì mà đánh mất trái tim hay , nếu có Hàn Vương, thần thiếp chết rồi.”

      Chết rồi chảng còn gì hết, đâu còn ngôi đây để gào thét với ta?

      nhất thời nghẹn lời, mãi sau mới lên tiếng: “Hừ, Đàn phi trẫm biết, nàng thực động lòng vì sao?”

      Ta ngẩn người, nghe đâu ra ý tứ như vậy chứ?

      Đột nhiên nắm chặt cổ tay ta, lạnh lùng : “Nàng quen ? Ngay từ đầu quen ! Đừng tưởng trẫm là tên ngốc!”

      cũng ta và Hàn Vương quen nhau… Cho nên…

      Trong lòng bàng hoàng, ta hít hơi sâu, nhìn , giận dữ : “Cho nên Hoàng thượng mới muốn thần thiếp bắn mũi tên đó về phía y, đúng ? Thần thiếp hiểu, rốt cuộc người muốn là gì?” Hóa ra vòng vo nửa ngày, mũi tên ấy, điều muốn thăm dò lại là ta!

      Ta ra sức rút tay khỏi nhưng càng nắm chặt hơn. Đau quá, buông tay cũng trả lời, chỉ : “Trẫm muốn biết, rốt cuộc có phải ngay từ đầu nàng quen biết ?”

      Quen hay thế nào? Chỉ bởi vừa bắt đầu nhận định nên mới muốn thăm dò?

      Ta cười chán nản: “ quen.”

      ràng ta cảm thấy tay hơi run, sau đó hỏi: “ ?”

      Ta cười bất đắc dĩ, ta quen nhưng còn muốn hỏi. Nếu thực tin tưởng , vậy cần hỏi, còn ta, nếu muốn lừa gạt dù thế nào cũng hỏi được kết quả. Ta tin rằng thông minh như nhất định hiểu.

      Rất lâu, rất lâu sau, mới : “Vì sao ánh mắt nàng nhìn lại thân thuộc đến thế?”

      Ánh mắt ta nhìn Hàn Vương…thân thuộc ư?

      Rất nhiều người Hàn Vương quen biết ta, Hạ Hầu Tử Khâm cũng … ta quen biết y…

      buồn cười, cứ xoay vòng như vậy, nhưng chỉ có hai người là ta và Hàn Vương quen biết đối phương.

      Cũng biết vì sao, trong đầu ta bỗng lên bóng dáng của Tô Mộ Hàn, ta khẽ : “Chỉ bởi y rất giống…”

      “Ai?” nhanh chóng hỏi.

      “Tiên sinh của thiếp.” Ta cũng đoán ra, nhưng lại cố ý hỏi ta, như vậy ta thêm lần nữa có sao!

      Bàn tay càng siết chặt, phẫn nộ lên tiếng: “Trẫm nhớ trẫm cảnh cáo nàng, được nhắc đến trước mặt trẫm.”

      “Thần thiếp nhắc, là do Hoàng thượng hỏi,” Cho nên câu đó của ta chỉ nửa, song nhất định muốn ta hết, ta rồi, lại nổi giận…

      “Nàng…” nghẹn lời, thốt được câu.

      Ta dường như vẫn có thể nhìn vẻ mặt phẫn nộ của dưới ánh sáng lờ mờ.

      Đột nhiên đẩy ta ra, dữ dằn “Cút, trẫm muốn nhìn thấy nàng.”

      Lòng ta nhói đau nhưng vẫn gượng cười: “Hoàng thượng bây giờ có Dao phi, tất nhiên muốn gặp người có nhan sắc bình thường như thần thiếp. Thần thiếp dịu dàng như Dao phi, đẹp như nàng ta, cũng chưa từng nghĩ đến việc thay thế nàng ta chiếm giữ trái tim người. Ha…” Ngừng giây lát, ta lại : “Trái tim người quá xa xôi, e rằng thần thiếp chưa từng chạm đến.”

      cười gằn: “Vậy ư? Trẫm vẫn cho rằng trái tim nàng quá xa xôi, trẫm còn cảm thấy tiếp cận nàng khiến trẫm đau khổ.”

      Ta cố gắng nhìn , chỉ : “Người là thiên tử, cho nên cảm thấy có được là điều tất nhiên. Hàn Vương sẵn lòng cứu thần thiếp, có lẽ người nghĩ quá nhiều. Chẳng qua chỉ bởi y ở gần thần thiếp, kéo thần thiếp theo bản năng, nhưng ngờ là cũng ngã xuống mà thôi, như lần ở Trữ Lương cung, Hoàng thượng kéo thần thiếp ra sau theo bản năng, chịu thay thần thiếp đòn. Thực ra, đều liên quan đến tình .”

      Tất cả đều giải thích bằng từ ‘bản năng’, tốt biết sao.

      “Nàng cho rằng trẫm…” Đột nhiên im lặng, ta cảm thấy hình như dồn hết sức, hơi nghiêng người, lâu sau cũng gì nữa.

      Cuối cùng ta lên tiếng, “Thần thiếp vẫn muốn chúc mừng Hoàng thượng, bảo vệ Dao phi chu toàn!” , ta tiếp: “Xem ra hôm nay thần thiếp đến Dao Hoa cung thích hợp, vậy để hôm khác thần thiếp tới. Thần thiếp xin cáo lui trước.”

      Khoảnh khắc ta khom người ra khỏi ngự liễn, khẽ : “Lẽ nào trẫm đối xử với nàng chưa đủ tốt?”

      Câu này bỗng chốc bị nhấn chìm bởi cơn gió thổi qua. Ta gần như phân biệt rốt cuộc là câu đó hay chỉ là ảo giác của ta?

      Ta mím môi, cười. Tốt, dĩ nhiên tốt! Nhưng cho rằng sai người tìm ta bất kể ngày đêm, cho ta những thứ tốt nhất, ăn mặc tiêu xài chính là tốt ư? Ha, ta mong ước quá cao rồi!

      Những thứ chưa kịp trao cho Dao phi hơn mười năm sao có thể trao cho ta chứ? Ta thể khiến đẩy Dao phi ra, quay người chạy đến ôm ta trong tình trạng như thế, chẳng phải ư? Nếu có thể làm như vậy còn là Hạ Hầu Tử Khâm nữa rồi. Lắc lắc đầu, ta tự cười giễu chính mình.

      Người bên ngoài vẫn quỳ, ta thấy Lý công công cũng quỳ ở phía xa.

      Bước lên trước, ta với Triêu Thần: “Triêu Thần, chúng ta về.”

      Nàng ta ngạc nhiên ngước nhìn ta, sững sờ giây lát rồi mới vội vàng bò dậy, đuổi theo bước chân ta.

      Lúc qua Lý công công, thấy y đột nhiên ngẩng đầu, : “Nương nương, thực ra Hoàng thượng…”

      “Tiểu lý tử!” Y mới được nửa nghe thấy giọng phẫn nộ từ trong kiệu tryền ra: “Còn dám nữa, trẫm cắt lưỡi ngươi.”

      Ta khỏi ngoái đầu nhìn, hỏa khí của lúc này quả lớn đến mức gần như có thể thiêu rụi cả hoàng cung. Ta thở dài hơi, vẫn nên để Dao phi dập cơn phẫn nộ của !

      Triêu Thần bên cạnh ta, hồi lâu sau mới : “Nương nương, Hoàng thượng sao vậy?”

      Ta cười giễu tiếng: “Người trách bản cung cùng người đến Dao Hoa cung.” Đúng thế, thế giới của hai người, ta xen vào làm gì?

      Ta cười nhạt, bước nhanh hơn, Triêu Thần cũng lời, chỉ sát bên cạnh ta. Trở về Cảnh Thái cung, ta thẳng vào tẩm cung, rửa mặt chải đầi xong liền lên giường nằm. Có lẽ lúc này, Dao phi vô cùng đắc ý. Những thứ năm năm trước chưa có, năm năm sau, cuối cùng nàng ta cũng đạt được như ý nguyện. Thái hậu đúng, ta nên động đến nàng ta. Hôm đó, nhìn thái độ của đối với nàng ta, ta càng hiểu , trong lòng có nàng ta, vì vậy ta cũng động vào nàng ta.

      đêm mất ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, ta nghe Triêu Thần tiến vào, : “Nương nương, Thái hậu sai người đến , người vừa hồi cung, nhất định còn hoảng sợ, hôm nay cần đến Hy Ninh cung thỉnh an.”

      Ta gật đầu, chắc Thái hậu muốn ta và Dao phi đụng mặt chăng?

      Ngồi trong phòng lúc nghe Ngọc Tiệp dư đến.

      Nàng ta nhìn thấy ta, vẻ mặt căng thẳng dịu hẳn , : “Vừa nãy thấy nương nương ở Hy Ninh cung, trong lòng tần thiếp vẫn lo lắng , bây giờ thấy nương nương sao, tần thiếp cũng yên tâm rồi.”

      Ta cười, : “Lẽ nào tỷ tỷ vẫn nhớ đến bản cung?” Mấy phi tần trong cung, bây giờ thấy Dao phi đến, chẳng còn ai đến dâng lễ vật cho ta nữa. Có điều ta cũng thấy vui mừng vì được thanh tịnh.

      Sắc mặt của Ngọc Tiệp dư hơi thay đổi, nàng ta : “Nương nương gì vậy? Hôm đó người ngã xuống, mọi người đều thấy hoảng sợ.”

      Ta cười khẩy, e rằng đúng là có nhiều người sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là vui sướng khi người khác gặp họa nhỉ? Ta liền thuận miệng : “Chẳng phải bản cung khỏe mạnh trở về sao? Thục phi nương nương khỏe ?”

      Ta chỉ muốn biết, khi nghe tin ta sống sót trở về, nàng ta có vẻ mặt như thế nào?

      Ngọc Tiệp dư hơi sững người, : “Có vẻ tốt lắm. Nương nương, người biết ư? trai của Thục phi, Diêu Phó tướng bị người ta ám sát rồi.”

      Sao ta biết, ta còn tận mắt chứng kiến chết cơ mà.

      Ta tỉnh bơ hỏi: “Vậy ư? Chuyện xảy ra khi nào?”

      “Chính là lúc gặp thích khách Nam Sơn. Thần thiếp cũng mới nghe , hóa ra tướng quân thống lĩnh ngự lâm quân đổi người, bởi trước đó Diêu Phó tướng phạm sai lầm. Ban đầu Hoàng thượng muốn phạt , đợi sau này khôi phục chức vị cho y. Hôm đó gặp thích khách núi Nam Sơn, Diêu Phó tướng muốn nhân cơ hội lập công chuộc tội nhưng ngờ lại mất mạng.” Nàng ta nhìn ta, : “Như vậy, người xem, sắc mặt của Thục phi sao mà tốt được chứ?”

      Ta lại có phần kinh ngạc, thích khách núi Nam Sơn đến đúng lúc, còn có thể trực tiếp đưa cái chết của Diêu Chấn Nguyên ra cách hợp lẽ. Nhưng những điều này đương nhiên là dành cho việc đối ngoại, đối với người nhà họ Diêu, chỉ cần tử vong do gặp thích khách ở Thượng Lâm uyển. Song cho dù thế nào, cuối cùng cũng có thể cho danh hiệu hy sinh vì nhiệm vụ. Chuyện thích khách ở núi Nam Sơn cũng thể để người nhà họ Diêu có bất cứ nghi ngờ nào, chỉ bởi thích khách quả có tồn tại.

      Ta lên tiếng: “Diêu gia bọn họ gần đây đúng là lien tiếp gặp vận đen.”

      Ngọc Tiệp dư gật đầu, : “Còn phải vậy sao? Trong cung truyền tai nhau Diêu gia sắp sụp đổ.”

      Ta cười khẩy tiếng, nhìn thẳng vào nàng ta: “Vậy tỷ tỷ nghĩ thế nào?”

      Diêu gia chỉ mất Diêu Chấn Nguyên, còn chưa lung lay được gốc rễ. Thế nhưng hậu cung đột nhiên xuất Dao phi, e rằng đây mới là chuyện mà ai có thể dự tính trước. Diêu thục phi muốn ra tay giết ta, thế ta ngồi xem nàng ta đối phó với Dao phi thế nào. Đúng rồi, còn long thai trong bụng Thiên Phi nữa. Lần này, Diêu thục phi chắc cũng nhịn được.

      Ha, hậu cung này sắp có vở kịch hay rồi!

      Ánh mắt của Ngọc Tiệp dư vô tình hướng vào mu bàn tay ta, nàng ta kinh ngạc : “Nương nương, ta người bị thương à?”

      Ta cúi đầu nhìn, khẽ cười, : “Vết thương thôi, sao.”

      So với vết thương này, vết thương của Hàn Vương còn nặng hơn nhiều. Hôm qua, đại phu đuổi chúng ta ra ngoài, biết tình trạng của y thế nào? Nhưng bây giờ, ta thể xuất cung thăm y, như thế về tình về lý đều hợp.

      Ngọc Tiệp dư lại : “Vết thương cũng phải chú ý, tay bị rách, nếu sốt là tốt đâu.”

      Ta gật đầu, : “Điều này bản cung hiểu , bôi thuốc rồi, tỷ tỷ cần lo lắng.”

      Nghe thấy vậy, Ngọc Tiệp dư mới yên tâm gật đầu, ngồi lại trong cung của ta lát rồi mới đứng dậy rời .

      Ta cảm thấy hơi mệt, nửa người dựa nhuyễn tháp, nhắm mắt, mơ màng thấy buồn ngủ. Tối qua ta mất ngủ cả đêm, suy nghĩ rất nhiều chuyện.

      biết bao lâu sau, ta nghe thấy có tiếng người tiến vào. Triêu Thần giọng : “Nương nương, nương nương…”

      Ta hơi nhíu mày, mở mắt, hỏi: “Có chuyện gì?”

      Dường như nàng ta rất vui vẻ, thấy ta tỉnh dậy liền vội bước lên, : “Nương nương, Vãn phu nhân đến.”

      Ta giật mình ngồi dậy, Vãn Lương đến rồi, vội : “Mau mời vào.”

      Nàng ta tươi cười rời , chỉ lát sau thấy Vãn Lương tiến vào, với ta: “Tham kiến nương nương.”

      Ta đỡ nàng ta đứng lên, : “Sớm như vậy, sao người tới đây?”

      Hai người cùng ngồi xuống, thấy Triêu Thần : “Nương nương, mọi người chuyện , để nô tỳ pha ấm trà ngon.” Dứt lời, nàng ta lại nhìn chúng ta rồi tươi cười chạy ra.

      Vãn Lương thu lại ánh mắt nhìn Triêu Thần, quay sang phía ta, : “Nương nương vừa trở về, Vãn Lương vốn là người của Cảnh Thái cung, đến thăm nương nương đương nhiên là việc rất bình thường. Hơn nữa, Vãn Lương biết, nương nương muốn biết tin tức của Hàn Vương.”

      Trong lòng có chút giật mình, vẫn là Vãn Lương hiểu ta.

      Ta gật đầu, : “Ngài ấy thế nào?”

      Nàng ta lắc đầu, : “Rất kỳ lạ, nơi đó cho phép bất kỳ ai bước vào. Tối qua vương gia cùng Hiền Vương đến đều bị từ chối. Nô tỳ cũng muốn vào nhưng bị hộ vệ của Hàn Vương chăn lại, Hàn Vương cần tĩnh dưỡng, cho phép bất cứ ai quấy rầy.”

      Ta sững người, y cần tĩnh dưỡng nên từ chối cho Tấn Vương và Hiền Vương vào, hành vi này của Bắc Tề cũng hợp tình hợp lý.

      ràng Vãn Lương và ta nghĩ giống nhau, cho nên nàng ta mới kỳ lạ. Cắn môi suy nghĩ, ta luôn cảm thấy Hàn Vương có chút lạ lùng. Khi y sốt cao, ta cảm thấy y kỳ lạ, bây giờ ở dịch quán lại đóng cửa gặp bất kỳ ai. Theo cách của Vãn Lương, chắc chắn việc y bị thương cũng được truyền ra ngoài.

      Nghĩ lát, ta : “Vậy Hoàng thượng có đích thân tới thăm ?”

      Vãn Lương lắc đầu, : “, Hoàng thượng cử hai vị vương gia .”

      “Hoàng thượng cử họ ?” Ta kinh ngạc. Hạ Hầu Tử Khâm muốn họ thay mặt , vậy họ chính là đại diện của thiên triều đến thăm, Hàn Vương có thể gặp ư?

      Ha, ta thể , y rất phách lối, kiêu căng. Nhưng vì sao ta cảm thấy đây phải chuyện y có thể làm nhỉ?

      Vãn Lương gật đầu, lại : “Hộ bệ bên cạnh Hàn Vương , họ ở lại hoàng đô hai ba hôm rồi khởi hành trở về Bắc Tề.”

      Ta có chút kinh ngạc nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại, họ cũng nên trở về rồi. Nếu xảy ra chuyện thích khách ở Nam Sơn, chắc họ cũng như người của các nước khác, sáng sớm hôm qua rời .

      Thấy ta im lặng, Vãn Lương an ủi: “Nương nương, Vãn Lương biết Hàn Vương là ân nhân cứu mạng của người nên người lo lắng cho ngài ấy, nhưng theo nô tỳ thấy, chắc có chuyện gì lớn, có lẽ bọn họ chỉ hy vọng ngài ấy được yên tĩnh nghỉ ngơi và ngày, như vậy mau khỏe hơn, cũng có thể nhanh chóng trở về Bắc Tề.”

      Nếu thực là như vậy, ta cũng yên tâm. Sau đó lại nhớ đến chuyện của nàng ta, ta vội hỏi: “Vậy còn Tấn Vương, hai người bao giờ ?”

      Sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm qua, dù họ có lần lữa cũng thể kéo dài lâu.

      Nghe ta hỏi như vậy, Vãn Lương dường như giật mình, hồi lâu sau mới : “Vương gia , đợi người của Bắc Tề rồi, ngài ấy xin phép Hoàng thượng trở về đất phong.”

      Quả nhiên, cũng rất nhanh.

      Ta vội : “Vậy chuyện thích khách ở Nam Sơn thế nào rồi?”

      Nàng ta lắc đầu: “Vẫn có manh mối nào, có điều vương gia thể lưu lại vì chuyện này. Nghe , lần này Diêu Tướng quân ở lại hoàng đô lâu hơn chút, ông ta chủ động xin Hoàng thượng giao cho phụ trách điều tra việc này.”

      Trong lòng ta kinh ngạc, có điều Diêu Hành Niên đưa ra cầu như vậy cũng tính là hợp lý. Suy cho cùng, xét về bề ngoài, cái chết của Diêu Chấn Nguyên và chuyện thích khách xuất núi Nam Sơn tránh khỏi liên quan đến nhau. Giao cho ông ta điều tra việc này, ông ta nhất định dốc toàn bộ sức lực. Hạ Hầu Tử Khâm đỡ phải hao tổn tâm trí giao việc này cho người khác.

      Khẽ gật đầu, ta đứng lên, lấy chiếc hộp trong ngăn tủ đưa cho Vãn Lương rồi : “Lần này tới đất phong, biết bao giờ mới có thể gặp lại, bản cung cũng có gì cho ngươi. Hộp nữ trang này coi như của hồi môn bản cung cho ngươi.”

      “Nương nương!” Nàng ta sợ hãi đứng bật dậy, vội lắc đầu, : “Những thứ người cho Vãn Lương đủ rồi, Vãn Lương thể nhận đồ của người nữa.”

      Ta kéo tay Vãn Lương, đặt chiếc hộp vào tay nàng ta, mỉm cười : “Đây là bản cung cho ngươi phòng khi cần dùng, có điều bản cung cũng hy vọng ngươi vĩnh viễn cần dùng đến.”

      Vành mắt đỏ hoe, nàng ta quỳ xuống, : “Nương nương, Vãn Lương cả đời phản bội người.”

      Cổ họng khó chịu, ta hơi nghiêng người, sợ nhìn nàng ta thêm nữa kìm được bật khóc.

      Đằng sau vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng của Triêu Thần: “Sao thế?”

      Ta ra hiệu cho Triêu Thần đặt trà lên bàn, khẽ : “Vãn Lương đến để cáo biệt, e là lại sắp khiến bản cung khóc rồi.”

      Lúc này Triêu Thần mới thở phào, khom người đỡ nàng ta. “Phu nhân đứng lên , nương nương mấy ngày này rất mệt mỏi, người nên vui vẻ mà , đừng để nương nương đau lòng nữa!” Nàng ta nới xong, giơ tay lau nước mắt mặt Vãn Lương.

      Vãn Lương nghẹn ngào gật đầu, : “Sau này nhờ mọi người chăm sóc nương nương, nhất định phải hầu hạ tốt…”

      “Ừ.” Triêu Thần gật đầu. “Yên tâm !”

      Ba người ngồi lát mới thấy Phương Hàm trở về.

      Vãn Lương vội đứng lên, gọi nàng ta: “ .”

      Phương Hàm vẫn lãnh đạm, hành lễ với nàng ta: “Nô tỳ tham kiến phu nhân!”

      Vãn Lương vừa định liền nghe thấu bên ngoài có cung tỳ chạy vào. “Nương nương, người Bắc Tề tới tìm người.”
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 41.2
      Type: Thanh Lam
      Ba người ngồi lát mới thấy Phương Hàm trở về.

      Vãn Lương vội đứng lên, gọi nàng ta: “ .”

      Phương Hàm vẫn lãnh đạm, hành lễ với nàng ta: “Nô tỳ tham kiến phu nhân!”

      Vãn Lương vừa định liền nghe thấu bên ngoài có cung tỳ chạy vào. “Nương nương, người Bắc Tề tới tìm người.”

      Ta ngẩn người, người Bắc Tề? Nhìn Phương Hàm, thấy nàng ta cũng ngỡ nàng.

      Ta đứng lên, : “Mau mời vào!” Ta tò mò, rốt cuộc là ai?

      Đợi người đó vào cửa, ta mới cảm thấy kinh ngạc, lại là Thanh Dương! Nàng ta ở bên chăm sóc Hàn Vương, đến cung của ta làm gì?

      Ta nghĩ ngợi thấy nàng ta hành lễ với ta: “Thanh Dương tham kiến Đàn phi nương nương.”

      Ta : “Miễn lễ.”

      Lúc đứng lên, nàng ta theo bản năng nhìn lượt tất cả những người bên cạnh ta. Ánh mắt nàng ta lóe sáng, dường như có chứa nét cười. Ta bất giác nhìn Vãn Lương, ơ, có phải Thanh Dương trông thấy Vãn Lương ở trong cung của ta, liền cho rằng Vãn Lương tới thăm Hàn Vương là do ta sai bảo ? Hay nàng ta cho rằng ta kêu Vãn Lương nghe ngóng điều gi?

      Khẽ ho tiếng, ta : “ , Vãn Lương và cũng lâu gặp, bản cung chuyện với Thanh Dương, hai người lui ra .”

      Nghe thấy vậy, ba người trong phòng mới cáo lui, ra ngoài.

      Thanh Dương lại ngoái đầu nhìn rồi mới cười : “ bội phục, khắp nơi đều là cơ sở ngầm của nương nương.”

      Quả nhiên nàng ta bắt đầu chú ý tới Vãn Lương. , để Vãn Lương theo Tấn Vương về đất phong cũng có thể coi như là cơ sở ngầm nhưng ta cũng chân thành hy vọng nàng ta được hạnh phúc. Ha, tâm tư phức tạp như vậy, Thanh Dương dĩ nhiên thể hiểu.

      Ngắt dòng suy nghĩ, ta nhìn nàng ta, hỏi: “Bản cung lại rất tò mò, vương gia nhà ngươi ốm, sao ngươi lại tiến cung vậy?”

      Nàng ta né tránh, cất lời: “Mấy hôm nữa là trở về Bắc Tề rồi, Thanh Dương đến với quận chúa tiếng. Lần này vương gia rơi xuống nước, quận chúa cũng rất lo lắng, Thanh Dương đến báo với người rằng vương gia vẫn bình an.”

      thế nào Dao phi cũng là người Bắc Tề, Thanh Dương tiến cung vì chuyện này cũng rất bình thường. Thế nhưng, vì sao nàng ta đến Cảnh Thái cung, điều này mới khiến ta khó hiểu, huống hồ nàng ta luôn có thái độ thù địch với ta.

      Dường như đoán được những suy nghĩ trong lòng ta, nàng ta cười giễu tiếng, rút thứ từ trong tay áo ra, đưa cho ta “Vương gia muốn Thanh Dương đem trả vật này.”

      Thứ đó bị ném lên bàn, ‘cạch’ tiếng. Ta nhìn kĩ, giật mình sửng sốt, đây chẳng phải là cây trâm Hàn Vương tiện tay rút đầu ta để ném trước khi chúng ta vào sơn động ư? Vì sao lại ở trong tay Thanh Dương? Chẳng lẽ sau đó Hàn Vương sai người tìm lại cây trâm này? biết vì sao, khi nghĩ như vậy, ta càng thể bình tĩnh được.

      Thanh Dương quay người, : “Đồ Thanh Dương mang đến, xin trở về phục mệnh.”

      xong, nàng ta liền định . Ta vội đuổi theo, “Thanh Dương! Ngài ấy thế nào rồi?”

      Bước chân nàng ta dừng lại nhưng hề ngoái đầu, chỉ lạnh lùng : “Cách xa ngài ấy chút, bằng nương nương hại chết ngài ấy đấy!” Dứt lời, nàng ta nán lại thêm, sải bước ra ngoài.

      Ta ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng nàng ta, trong lòng rối rắm. Vì sao trong lời của nàng ta, ta dường như nghe ra tình trạng của Hàn Vương hề lạc quan? Nhưng ta nào muốn hại y chứ?

      Đứng lát mới từ từ xoay người, ánh mắt ta dừng lại ở cây trâm bàn. Do dự giây lát, ta đưa tay cầm lấy. Nếu xảy ra chuyện này, có lẽ ta chẳng bao giờ quan sát kĩ cây trâm này. Chỉ là cây trâm vàng rất bình thường, hề nổi bật, nhưng nhìn nó lần nữa, dường như ta lại có tâm trạng khác. Có phải vì nó ít nhiều có liên quan tới Hàn Vương.

      Khi xoay người, ta đột nhiên phát cây trâm hình như có điều gì đó khác thường. Nhìn kĩ mới thấy, chẳng trách vừa nãy ta còn cảm thấy lỗ cây trâm có chút kỳ lạ, hóa ra là thiếu thứ gì đó, tuy ta nhưng cũng biết đó nhất định là vật trang trí. Ngón tay lướt qua chỗ đó, ta mơ hồ cảm thấy nó hơi đâm vào tay. ràng có người

      “Nương nương…” Giọng của Triêu Thần vang lên ngoài cửa, nàng ta bước vào, : “Vãn Lương và chuyện, nô tỳ nghe hộ vệ bên cạnh Hàn Vương về liền tới xem xem. Ơ…”

      Nàng ta cũng nhìn thấy cây trâm trong tay ta, nhíu mày “Nương nương, sao hỏng rồi?”

      Xem ra nàng ta còn quen thuộc với cây trâm, hơn ta rất nhiều, vừa nhìn nhận ra nó bị hỏng.

      Nàng ta thấy ta gì liền cầm cây trâm trong tay ta : “ sao, nô tỳ cho người sửa chút, thêm viên trân châu vào là xong.”

      Dứt lời, nàng ta xoay người định ra ngoài.

      Ta vội gọi nàng ta lại: “Triêu Thần, cần đâu.”

      Nàng ta sững sờ nhưng ta giơ tay cầm lấy cây trâm, cười bất đắc dĩ: “ sao, sau này bản cung cũng cài cây trâm này nữa.”

      Ta quay người, cũng biết vì sao lại lấy cái hộp của Tô Mộ Hàn tặng ta, mở ra rồi đặt cây trâm vào đó. Triêu Thần lặng lẽ nhìn ta làm xong mọi việc, từ đầu đến cuối câu.

      Ở trong phòng lát, cảm thấy rất phiền muộn, ta liền đứng lên, ra ngoài. Triêu Thần vội theo, đưa tay đỡ ta, khẽ : “Nương nương, có cần chuẩn bị loan kiệu ?”

      Ta lắc đầu, khẽ cười : “Bản cung chỉ dạo trong sân, cần!”

      Triêu Thần gật đầu, nữa.

      Hai chúng ta dạo trong sân lát, đột nhiên thấy người vội vã tiến vào. Ta nhìn về phía người đó, bỗng sững sờ. ngờ lại là Tấn Vương.

      Nhìn thấy ta, Tấn Vương vội vàng tiến lên hành lễ: “Nương nương.”

      Ta buống tay Triêu Thần, tiến lên, : “Vương gia đến đón Vãn Lương về à?”

      Vẻ mặt y lộ ngạc nhiên. “Sao Vãn Lương cũng ở đây?”

      Ta lại sững sờ, y đứng thẳng người, : ‘, bản vương có việc tìm nương nương.” xong, y nhìn cung tỳ phía sau ta cái.

      Ta ngập ngừng giây lát rồi : “Triêu Thần, ngươi lui xuống trước , bản cung dạo với vương gia.”

      “Vâng.” Triêu Thần lui xuống.

      Ta nhìn Tấn Vương, nghe thấy y lên tiếng: “Bản vương biết nguyên nhân thực khiến nương nương ngã xuống núi Nam Sơn.”

      Ta sững sờ, y tìm ra manh mối nào thế?

      Ta im lặng, y lại : “Khi điều tra, bản vương nhìn thấy hai viên đá rơi bên vách núi rất đáng ngờ. Bản vương đoán phải chăng có người cùng chúng ném nương nương.”

      Ta kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, quả thực y điều tra rất cẩn thận, tỉ mỉ.

      Ta cười : “Vương gia cho rằng người khiến bản cung ngã xuống núi là kẻ chủ mưu vụ hành thích lần này?”

      Sắc mặt y lộ vẻ nghi hoặc, nhìn ta với vẻ khó hiểu.

      Ta lắc đầu, : “E là phải khiến vương gia thất vọng rồi, người ra tay là Diêu thục phi. Nàng ta và bản cung bất hòa, chẳng qua chỉ muốn mượn cơ hội để loại bỏ bản cung mà thôi, nàng ta và mấy tên thích khách đó thể có liên quan.”

      Ta nghĩ ra, ám sát Hạ Hầu Tử Khâm có lợi gì đối với nàng ta? Hoặc , nếu Hạ Hầu Tử Khâm chết có lợi gì cho Diêu gia lúc này?

      Diêu Chấn Nguyên chết, trong bụng Diêu thục phi cũng còn long thai, nếu Diêu gia chọn lúc này để hành thích, vậy quá ngu xuẩn. Hơn nữa , Diêu Hành Niên lúc đó vẫn còn ở bên ngoài chưa trở về hoàng đô, ông ta muốn chuẩn bị việc này chắc cũng dễ dàng. Huống hồ lần này, ông ta còn chủ động xin phục trách, cầu điều tra triệt để chuyện này, giả sử là Diêu gia, ông ta tích cực như vậy.

      Có lẽ, chỉ cần nghe ta ra tên Diêu thục phi, trong lòng Tấn Vương cũng ràng. Y nghi ngờ sai.

      Đột nhiên ta nhớ ra người, vội : “Bản cung muốn hỏi, khi đó Hiền Vương ở đâu?” Nghĩ kĩ chút, tình cảnh hôm đó hỗn loạn như vậy, ta thực có chút ấn tượng nào.

      Tấn Vương nhìn ta. Ta hỏi như vậy, ắt hẳn có nghi ngờ.

      Y hề né tránh, chỉ : “Tam đệ luôn ở bên cạnh bản vương. Nương nương cần nghi ngờ đệ ấy, thể là đệ ấy. Vua của nước chư hầu vào hoàng đô, ngoài số tùy tùng những người đệ ấy dẫn theo đều ở dịch quán. Nếu nương nương nghi ngờ đệ ấy, chắc chắn cũng phải nghi ngờ bản vương.” Y nhìn thẳng vào ta, hề có dáng vẻ trốn tránh.

      Khẽ giật mình, phải ta chưa từng nghi ngờ y, nếu Vãn Lương vì bảo vệ Thái hậu mà y bị thương, ta cũng nghi ngờ.

      Ta bèn lên tiếng: “Bản cung chỉ tùy việc mà xem xét, rốt cuộc chuyện này liên quan đến an nguy của Hoàng thượng. Đúng rồi, vết thương người vương gia thế nào?”

      Có lẽ do ta chuyển chủ đề quá nhanh, y hơi sững người, sau đó lắc đầu, : “Chỉ là vết thương mà thôi, nghiêm trọng. Khi lưỡi đao đó lao đến, chỉ sượt qua cánh tay bản vương.”

      biết vì sao, lời của y bỗng khiến ta cảm thấy sợ hãi!

      Vết thương ? Vậy

      Ta buột miệng hỏi: “Thái hậu cũng bị thương ư?” Tuy ta hỏi vậy nhưng ta lại cảm thấy có khả năng. Hôm qua ta vừa gặp Thái hậu, bà vẫn khỏe mạnh, có gì khác thường.

      Nghe thấy vậy, ánh mắt Tấn Vương lên vẻ ngạc nhiên, nhưng y lại hỏi: “Nương nương vẫn biết ư?” Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay run run, nghe y : “Bản vương tưởng hôm qua nương nương hồi cung ắt hẳn gặp Hoàng thượng.”

      Hoàng thượng, Hạ Hầu Tử Khâm…

      Ta tròn mắt nhìn người trước mặt, y sững người giây lát rồi lắc đầu. “Nương nương tâm tư tinh tế, vô cùng thông minh nhưng hóa ra cũng có lúc sơ suất.”

      “Bản cung hiểu.” Lúc ra mấy từ này, ta chỉ cảm thấy giọng có chút khác thường.

      Tấn Vương thận trọng quay lại nhìn lượt, thấy có ai mới kìm thấp giọng : “Hôn đó, Hoàng thượng thấy nương nương ngã xuống vách núi, trước tình thế cấp bách, người liền đẩy Dao phi ra để đuổi theo, bản vương trơ mắt nhìn cây đao trong tay thích khách vung về phía Hoàng thượng.”

      Ta sợ hãi đến ngây người.

      Y tiếp: “Nếu lúc ấy bản vương xông lên kéo Hoàng thượng, người nào còn mạng để trở về? Chỉ là khi đó tình thế cấp bách, bản vương cũng kịp phân tích rốt cuộc đâu là kẻ khả nghi trong những người có mặt tại đó, nên dám chuyện Hoàng thượng bị thương, chỉ nhát đao của thích khách chém lên cánh tay bản vương. Huống chi tình hình khi ấy hỗn loạn, nhát đao đó chém lên lưng Hoàng thượng, bản vương chắn cho người, ai phát ra.”

      Cho nên cuối cùng việc này trở thành y bị thương vì cứu Thái hậu?”

      Ha, ta lại hồ đồ rồi, dẫu y thực bị thường vì cứu Thái hậu, sao có thể rửa sạch được hiềm nghi của y? cho cùng, giết Hoàng thượng và cứu Thái hậu hoàn toàn có điểm nào xung đột. Bởi người y cứu chính là Hạ Hầu Tử Khâm, thế nên y mới nhận được lệnh điều tra triệt để chuyện thích khách ở Nam Sơn.

      Mà chuyện Hạ Hầu Tử Khâm bị thương, ngay lúc đó cũng thể ra, sau này cũng thể . Chung quy sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm xuất thích khách khiến mất mặt lắm rồi, chuyện này nhất định phải chuyện lớn hóa , chuyện hóa thành có. Muốn điều tra cũng phải thầm điều tra từ từ.

      Tấn Vương nhìn ta rồi lại : “Việc này trong cung ngoài mình y cũng chỉ có vài cung nhân bên cạnh Hoàng thượng ở Thiên Dận cung biết. bản vương tưởng hôm qua nương nương hồi cung gặp Hoàng thượng, người chắc giấu nương nương.”

      Hai tay ta kiềm chế được trở nên run rẩy, chẳng trách tối qua, lúc tức giận tới nỗi làm rớt kiệu, Lý công công luống cuống chạy lên hỏi có chuyện gì . Còn cả câu đó của , tới Dao Hoa cung. Ha, trong cung ai biết, vì sao còn có thể tới đó qua đêm? Chẳng qua cố ý cho ta nghe!

      Hạ Hầu Tử Khâm kiêu ngạo, vĩnh viễn như thế! Thế nhưng ta lại với , chúc mừng bảo vệ Dao phi chu toàn. Chỉ là khi ấy ta nhìn thấy ôm Dao phi, trong lòng ta tức giận, nhất thời bực quá bừa. Ta nào biết cảm thấy thất vọng như thế nào.

      Nhớ tới câu lúc ta rời : “Lẽ nào trẫm đối xử với nàng chưa đủ tốt?”

      Trong lòng vô cùng đau đớn, ta kìm được, nước mắt lã chã rơi. Ta đâu biết khi câu đó, trong lòng buồn bã đến nhường nào.

      Tốt… đủ tốt!

      Ta thực ngốc nghếch mà! Trước đây tức giận, ta lại có thể cười đùa mà dính chặt , vì sao lần này ta thể nhường chút? Ta vì Hàn Vương, vì Dao phi ư?

      Cho nên mới , ta hồi cung liền thăm người này người kia, vì sao thăm ?

      Ta nghiến chặt răng, hét lớn: “Tường Hòa, Tường Thụy!”

      lúc sau liền thấy hai thái giám chạy tới.

      Ta dặn dò: “ nghe ngóng cho bản cung, tối qua Hoàng thượng ngủ ở đau?”

      Tường Hòa và Tường Thụy nhìn nhau, vội gật đầu rồi lui xuống.

      Tấn Vương nhìn bóng dáng hai thái giám vừa rời , khẽ cười tiếng rồi : “Nương nương, bản vương cảm thấy người quá thông minh. , có lẽ nương nương và Hoàng thượng, hai người đều giống nhau, cho nên mới có thể…”

      Mới có thể thế nào, đột nhiên y nữa.

      Ta chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, phải dựa vào cột hành lang bên cạnh mới đứng vững, ngơ ngẩn nhìn hoa cỏ trong sân.

      Y vẫn chưa , im lặng lát lại chữa: “Nếu vì vậy, Hoàng thượng hồi cung trước. Bản vương lo lắng nếu để người khác biết Hoàng thượng bị thương, thích khách lại đến nữa e rằng việc lại càng thêm tồi tệ, cho nên mới ép người hồi cung.”

      Ta trấn tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Vì sao vương gia với bản cung nhiều như thế?”

      Y dừng giây lát, cuối cùng trả lời: “Bởi Dao phi đến.”

      Ta sững sờ, ngoảnh lại nhìn y nhưng y chỉ khẽ cười: “Hôm đó nương nương khuyên bản vương thế nào, tin rằng trong lòng nương nương hiểu . Nương nương bất luận là nam nhân hay nữ nhân đều đau lòng. Bản vương bây giờ có Vãn Lương, còn nương nương, nương nương nên biết trong lòng Hoàng thượng có nương nương.”

      Ta ngẩn người, y lại : “Bản vương lo lắng Dao phi đến còn có tâm ý khác. Từ đầu đến cuối là Hoàng thượng mắc nợ nàng ta. Lúc này, nếu nương nương ở bên Hoàng thượng, người mới đau khổ nhất. Điều mẫu hậu lo lắng chẳng phải cũng là như vậy ư?”

      Ta im lặng, ý của y, ý của Thái hậu, ta đâu phải hiểu chứ? Dao phi, ta động vào nàng ta, nhưng ta chắc chắn phải gặp nàng ta lần nữa.

      Ta suy nghĩ thấy Tường Hòa bước lên, : “Nương nương, tối qua Hoàng thượng đến Dao Hoa cung trước, sau đó mình trở về Thiên Dận cung ngủ ạ!”

      Quả nhiên là như vậy. Ha, kiêu ngạo như , là tới Dao Hoa cung chắc chắn phải . Nghĩ thế, ta bất giác muốn cười, đúng vậy, mới giống .

      Tấn Vương lúc này mới đứng thẳng người, : “Nương nương nghe rồi chứ? Bản vương trở về đây!” xong, y nhìn ta lần nữa rồi xoay người rời .

      Chạng vạng, Vãn Lương cũng trở về. Còn ta, từ lúc Tấn Vương rời liền về phòng ngồi mình.

      Nhớ khi ấy, Hạ Hầu Tử Khâm bị ốm, ốm tới nỗi gióng trống khua chiêng, tất cả mọi người đều thăm, mình ta . Đêm khuya đến, mắng ta bạc bẽo, còn ta to gan, phải để đích thân đến… Vậy lần này, ta to gan quá rồi!

      Cuối cùng, ta vọng ra bên ngoài: “Triêu Thần, chuẩn bị kiệu, bản cung muốn tới Thiên Dận cung.”
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 42.1
      Type: Thanh Lam
      mang vết thương đến Cảnh Thái cung đợi ta, còn ta lại vì giận dỗi nên tới dịch quá trước, cho nên khi nhìn thấy ta, mới phẫn nộ muốn đến Dao Hoa cung.

      Nực cười là ta cũng nổi giận, còn biết bao lời nên . Vậy lần này, để ta chủ đông lầm chủ động thăm .

      Ra tới bên ngoài, thấy Triêu Thần tươi cười nghênh đón, dìu ta , : “Nương nương, nếu người , Hoàng thượng nhất định vui mà quên hết tức giận.”

      Ta im lặng , lần này khác với nhưng lần trước, ta cũng biết nguôi giận . Thở dài tiếng, ta bước lên loan kiệu.

      Tới Thiên Dận cung, ta xuống loan kiệu, liền thấy các cung nhân đều đợi ở bên ngoài. Ta bước lên, Lưu Phúc nhìn thấy ta, vội vàng hành lễ. “Nô tài tham kiến Đàn phi nương nương.”

      Ta kêu ông ấy đứng lên, cất tiếng hỏi: “Hoàng thượng đâu.”

      Lưu Phúc nhìn qua cánh cửa rồi ; “Người nghỉ ngơi ở bên trong ạ!”

      Ta gật đầu, : “Ngươi vào trong thông báo tiếng, bản cung đến thăm Hoàng thượng.”

      “Vâng, xin nương nương đợi lát.” Lưu Phúc quay người đẩy cửa vào.

      Ta và Triêu Thần đứng ở bên ngoài, lúc này trời tối, nhìn ra xa, cả hoàng cung rải rác những ngọn đèn li ti, các hành lang đều vô cùng sáng sủa. Đột nhiên ta nhớ đến lần đầu tiên ta và gặp mặt, chính là hành lang. Nhớ đến chuyện ta đối cử với khi đó, lại kìm được muốn bật cười.

      Lại đợi lát mới thấy Lưu Phúc nhàng ra, thấy ta, vẻ mặt y lúng túng, cúi đầu : “Xin nương nương về ạ, Hoàng thượng gặp.”

      Triêu Thần đứng bên nôn nóng : “Công công, sao Hoàng thượng có thể gặp nương nương của chúng ta chứ?”

      Vì sao gặp ta, e rằng lúc này ai hơn ta. Lần này phải tức giận mà là đau lòng.

      Hít hơi sâu, ta với Lưu Phúc: “Phiền công công thông báo lại lần nữa.”

      “Nương nương, điều này…” Lưu Phúc càng khó xử, thở dài tiếng rồi “Theo nô tài thấy, hôm nay nương nương nên trở về , đợi hôm khác tâm trạng của Hoàng thượng khá hơn người lại đến.”

      Ta , chỉ : “Công công cứ vào thông báo lại tiếng, bản cung đợi ở ngoài.”

      Thấy ta kiên trì, Lưu Phúc cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Vậy … nô tài lại vào thử xem, xin nương nương đợi lát.” Dứt lời ông ta lại vào.

      Triêu Thần kìm được hỏi: “Nương nương, người đến rồi, sao Hoàng thượng còn…”

      “Triêu Thần!” Ta ngắt lời nàng ta, trầm giọng : “Hoàng thượng cũng là người để ngươi có thể ư?”

      Nàng ta thấy ta sắc mặt tốt, mới biết điều im miệng.

      Khi Lưu Phúc bước ra lần nữa, ông ta vẫn có vẻ mặt tươi cười, ta biết kết quả rồi.

      Quả nhiên ông ta bước lên, lắc đầu, : “Hoàng thượng, Hoàng thượng gặp người.” Ông ta dừng lát rồi mới thở dài tiếng, : “Đêm khuya rồi, nương nương nên hồi cung sớm .”

      thấy người bưng đồ từ xa chạy đến, ta nhìn kĩ ra là Lý công công. Y chạy lên, cũng thấy ta, sững sờ giây lát rồi mới hành lễ. “Nô tài tham kiến Đàn phi nương nương?” Có điều, trong ngữ khí của y còn vẻ cung kính như trước.

      Y cũng đợi ta cho đứng lên thẳng vào tẩm cung của Hạ Hầu Tử Khâm.

      Lưu Phúc : “Tiểu Lý Tử, thái y có tới ?”

      Lý công công lắc đầu, ‘Hoàng thượng thái y cần đến, chỉ kêu nô tài lấy thuốc.”

      Lưu Phúc lại : “Vậy… vậy bây giờ ngươi vào hả? Hoàng thượng giận dữ đấy.”

      Lý công công ngẩn người trong giây lát rồi : “Vào chứ ạ, Hoàng thượng phải thay thuốc.” xong để ý đến sắc mặt của Lưu Phúc, y đẩy cửa tiến vào.

      Ta do dự lát rồi xoay người vào tẩm cung.

      “Nương nương!” Triêu Thần giật mình, vội đuổi theo.

      Lưu Phúc cũng ngạc nhiên, vừa định bước lên, ta đẩy cửa thẳng vào.

      “Nương nương!” Lưu Phúc ở phía sau gọi ta nhưng dám theo vào, Triêu Thần muốn vào nhưng bị ông ta kéo tay, “Muốn mất đầu à?”

      Ta cười nhạt nhưng ngoảnh đầu lại, vẫn bước lên phía trước. Bên trong vang lên giọng của Lý công công. “Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Y gọi với giọng rất cẩn trọng, nhưng từ đầu đến cuối ta hề nghe thấy giọng của Hạ Hầu Tử Khâm.

      Ta hơi tò mò, bước nhanh hơn chút nhưng biết vì sao, giống như làm việc xấu, bước chân ta bỗng rón rén. Đưa tay vén rèm, mùi long diên hương trong phòng càng lúc càng nồng.

      Xuyên qua tấm bình phong, ta thoáng thấy Lý công công quỳ bên long sàng gọi hết lần này đến lần khác. Lách qua bình phong đó, ta thấy nằm nghiêng, giống như chưa hề nghe thấy lời của Lý công công, từ đầu đến cuối câu nào, thậm chí đến động đậy cũng .

      Lý công công vẫn gọi: “Hoàng thượng, nên thay thuốc , Hoàng thượng…”

      Ta còn tưởng Lý công công cứ gọi như vậy, tức giận nhưng ngờ lại khẽ : “Tiểu Lý Tử, trẫm mệt rồi.”

      Nghe , dường như Lý công công rất vui mừng, vội : “Vậy Hoàng thượng nằm , nô tài gọi cung tỳ vào thay thuốc cho người! Nô tài kêu họ làm chút, Hoàng thượng cứ nghỉ !”

      Lúc y quay người, thấy ta đứng đằng sau giật nẩy mình, buột miệng ; “Nương…” Chưa xong, y đưa tay bịt chặt miệng, có điều ánh mắt vẫn thảng thốt.

      Ta nhìn y, ra hiệu cho y cần lên tiếng. Nghĩ lát, ta bước thẳng lên trước, quỳ bên giường . Ngập ngừng giây lát, ta đưa tay cởi áo cho . vẫn nhúc nhích, nằm quay lưng lại với ta.

      Ta thấy Lý công công ở bên cạnh sợ tới mức toàn thân run tẩy, song cũng dám tiến lên ngăn cản ta.

      Ta lặng im, nhàng cởi y phục của , có thể thấy mảnh vải xô quấn từ đầu vai phải đến thắt lưng. Trong lòng trở nên căng thẳng, ta cũng biết vết thương dưới lớp vải xô ấy nghiêm trọng và đáng sợ như thế nào.

      Hít hơi sâu, ta nghiến răng, khom người. Nút thắt buộc miếng vải trước ngực , ta ở đằng sau hoàn toàn nhìn thấy. Lông mày nhíu chặt nhưng hề mở mắt.

      Ta cẩn thận cởi nút thắt , tháo mảnh vải xô người , vết thương sâu nhưng vẫn khiến ta cảm thấy đau đớn. vệt rất dài, kéo đến tận thắt lưng mới dừng lại. Ta nhớ tới lời Tấn Vương , y đưa tay ra kéo , vì vậy đoạn đó cắt lên cánh tay y. Ta thể tưởng tượng được nếu Tấn Vương kéo , nếu nhát đao đó chém sâu thêm chút nữa, thế nào?

      Lý công công bưng chậu nước đến, vắt khô chiếc khăn, rửa sạch vết thương cho . Khi bôi thuốc, cảm thấy lưng co chặt, ta bàng hoàng, nhưng vẫn quay lại, chỉ gọi: “Lưu Phúc!”

      Lý công công sững người, rất nhanh liền nghe thấy tiếng Lưu Phúc chạy vào. Ông ta bước đến đầu giường, : “Nô tài có mặt!”

      Nhưng y lại im lặng, hồi lâu mới khẽ : “Nàng ấy rồi à?”

      Ta chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, nàng ấy… Có phải ta?

      Lưu Phúc nhìn ta với vẻ khó xử. Đối với ông ta, bất kể ta vào hay đều là chống lại mệnh lệnh của Hoàng thượng. Lý công công cũng sợ tới nỗi mặt biến sắc, chần chừ nhìn ta, biết nên làm thế nào.

      Đột nhiên cười, : “Trẫm biết rồi, lui xuống !”

      “Vâng, Hoàng thượng.”

      Hai công công dạ vâng rồi cùng nhìn ta. Ta nháy mắt ra hiệu cho họ ra ngoài. Lúc này, bọn họ cũng dám lung tung, chỉ vội vàng ra.

      Ta lấy miếng vải xô sạch ở bên cạnh quấn lên vết thương cho , lại thắt nút trước ngực rồi mới cẩn thận giúp mặc quần áo. Làm xong tất cả, vẫn hề mở mắt.

      Ta cảm thấy quá bất thường, bất thường tới nỗi khiến ta thấy giống . Trong lòng bất giác muốn cười, hóa ra ta vẫn thích Hạ Hầu Tử Khâm bá đạo, ngang ngược, vô lý, bởi như thế này đem lại cho ta cảm giác rất đơn, lẻ loi. đơn, lẻ loi đến nỗi khiến ta đau lòng.

      Đứng ngẩn ngơ rất lâu trước giường , ta tưởng ngủ. Lúc đưa tay đắp chăn cho , đột nhiên nghe : “Trẫm cần người hầu hạ, lui xuống.”

      Ta giật mình, lại : “Lui xuống!”

      Sững sờ giây lát, cuối cùng ta hít sâu hơi, “Hoàng thượng.”

      Quả nhiên cơ thể hơi run rẩy, ngồi bật dậy nhưng lại động vào vết thương sau lưng. nhíu chặt lông mày, đưa tay đỡ lấy bả vai, lạnh lùng : “Ai cho nàng vào? Trẫm muốn gặp nàng, sao bây giờ lời của trẫm ai nghe hả!” dừng lát, gào ra bên ngoài; “Tiểu Lý…”

      Giây phút ấy, ta cũng biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, nhào lên ôm lấy .

      Người hơi cứng lại nhưng cũng đẩy ta ra, chỉ cười lạnh lùng: “Bây giờ nàng định làm gì?”

      Ta biết, vẫn trách ta hồi cung trước mà tới dịch quán. Trách ta hồi cung rồi nhưng lại thăm , rồi còn những lời quá đáng chọc giận . Ha, tính khí như vậy đấy, thích nhất là nổi cáu, tức giận, có điều biết vì sao, thấy như thế này, khác với lúc ta vừa bước vào, lại khiến ta yên lòng.

      “Buông tay!” Giọng của nặng nề.

      Ta nghiến răng, đáp: “ buông!”

      Dường như sững người, lại “Trẫm bảo nàng buông tay.”

      Lần này tuy hét lớn nhưng sức lực lại bằng lần trước. Ta thầm vui mừng, luôn như thế, cơn giận dữ đến nhanh, cũng nhanh, cho nên ta mới sợ .

      Ngước mắt nhìn gương mặt trắng bệch và mệt mỏi của , tuy ra ngoài tìm ta nhưng cả đêm đó chắc chắn được ngon giấc. bị thương mà thể với người khác, còn phải mang theo vết thương xử lý chính . Diêu Hành Niên trở về, chuyện của Diêu gia chắc chắn vẫn là chống đỡ.

      Còn ta lại với cái gì mà Hàn Vương cứu ta xuất phát từ bản năng, giống như khi đó ở Trữ Lương cung, thay ta nhận đòn của Diêu thục phi cũng là vì bản năng, liên quan đến tình . Như vậy, thấy ta rơi xuống , trong tình thế cấp bách vẫn xông lên gọi là cái gì? Biết thể kéo ta lại còn gấp gáp xông lên… Như vậy ta còn hiểu ư?

      Cổ họng hơi nghẹn, ta vẫn ngước mắt nhìn , cất lời: “Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi.”

      hơi lộ vẻ xúc động nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn ta, ‘hừ’ tiếng: “Trẫm trước nay biết nàng cũng biết nhận sai.”

      Ta kìm được muốn bật cười, chẳng phải đợi ta đến hận sai ư? Bây giờ ta đến, còn muốn làm bộ cao ngạo. Tay ta ôm vẫn buông lỏng nhưng lại phải cẩn thận tránh vết thương, đầu tựa vào lồng ngực , ta khẽ : “Vậy thần thiếp tự đến nhận sai.”

      im lặng , tiếng hít thở dần bình ổn. Hồi lâu sau, cuối cùng hít sâu, trầm giọng : “Trẫm trước nay chưa từng gặp nữ tử nào giống nàng.”

      Ta ngước nhìn , cười : “Giống như thần thiếp là thế nào?”

      Đột nhiên mím môi, tủm tỉm cười, nhả ra hai chữ từ kẽ răng: “Vô lại.”

      Ta bật cười khanh khách, ta vô lại? Ai vô lại hơn ai, còn cần ta ư?

      Ta định lên tiếng đột nhiên lại : “Hôm qua trẫm đợi nàng rất lâu ở Cảnh Thái cung, sau đó nghe nàng đến dịch quán, trẫm còn tưởng nàng ở dịch quán hồi lâu rồi mới về.

      Ta hơi sững người, ta vốn muốn ở đó lâu hơn chút nhưng đại phu mà Hàn Vương đưa theo , khi ông ấy chẩn bệnh quen có người bên cạnh. Nhớ đến điều này, mới nhớ ra mấy lời Thanh Dương lúc ở trong Cảnh Thái cung. biết vì sao, mỗi lần nhớ đến điều đó, ta lại cảm thấy thoải mái, giống như xảy ra chuyện gì.

      cúi đầu nhìn ta, sắc mặt hơi thay đổi: “Sao nàng chuyện? Ôm trẫm còn nghĩ đến à?”

      Trong lòng ta kinh ngạc, nhìn nam tử trước mặt với ánh mắt sắc bén, khẽ cảm thán, nếu ta , biết ta lừa gạt . Ta cắn môi, thẳng “Vì Hàn Vương cứu thần thiếp nên thần thiếp mới lo lắng cho y. Nếu Hoàng thượng hiểu và thông cảm với thần thiếp hãy cho thần thiếp biết, y thế nào?”

      giận dữ, chỉ khẽ ‘hừ’ tiếng. “Trẫm còn tưởng nàng xin trẫm cho ra ngoài thăm .”

      Ta lắc đầu: “ !”

      Phi tần thể mình xuất cung, càng thể lấy lý do như thế để ra ngoài gặp nam nhân khác.

      Lông mày của hơi nhếch lên như cười như , nhìn ta. Ta lại : “Thần thiếp là phi tử của Hoàng thượng, y là vương gia của Bắc Tề, trong lòng thần thiếp biết , Hoàng thượng có thể yên tâm.”

      sững người giây lát rồi đột nhiên đưa tay ra ôm lấy ta, khẽ : “Trẫm yên tâm về nàng.”

      Ta giật mình, lập tức cười, : “Vậy Hoàng thượng nhìn vết thủ cung sa tay thần thiếp lần nữa nhé?” Nghĩ tới đêm đó giận dữ vén tay áo ta lên, ta còn ra sức cho cái bạt tai.

      hơi ngẩn người nhưng trả lời, chỉ : “Thái y của trẫm vẫn bị cự tuyệt đứng ngoài cửa, Tấn Vương và Hiển Vương cũng vậy.”

      Mấy chuyện này ta đều biết, Vãn Lương kể với ta, cho nên ta càng cảm thấy lo lắng. cần thái y thôi, vì bọn họ có đưa đại phu cùng, nhưng từ chối viếng thăm chẳng phải coi thường hoàng đế của thiên triều ư?

      Ta nhìn , khẽ : “Vậy Hoàng thượng có tức giận ?”

      trầm giọng, : “Trẫm nghĩ, chẳng lẽ Bắc Tề bọn họ muốn trẫm phải đích thân đến mới chịu tiếp ư?”

      Ta kinh hãi kêu lên: “Hoàng thượng muốn sao? , Hoàng thượng bị thương.” Lúc này, sao có thể ? Chẳng may lại có người gây bất lợi cho , vậy phải làm thế nào? Huống chi, Hàn Vương chưa chắc chịu gặp . Nghĩ tới đây, trong lòng ta khỏi kinh ngạc, là lùng, ta có suy nghĩ như vậy.

      nhìn ta, ánh mắt sắc bén dần trở nên dịu dàng, : “Trẫm , Dao phi rồi. Tuy nàng ta là quận chúa của Bắc Tề nhưng bây giờ cũng là phi tử của thiên triều, nàng ta thay trẫm cũng vậy thôi. Gặp hay tùy bọn họ.”

      Ta mới nhớ ra Thanh Dương vào cung để gặp Dao phi, xem ra Dao phi đến xin chỉ thị của Hạ Hầu Tử Khâm, xuất cung thăm Hàn Vương. Dù sao Hàn Vương cũng là nghĩa huynh của nàng ta, về tình về lý, nàng ta đều nên thăm y chuyến.

      Vừa định đột nhiên nghe thấy tiếng Lưu Phúc ở bên ngoài truyền vào: “Hoàng thượng, Thái hậu sai người mang canh hạt sen tới.”

      Ta vội buông tay, ôm nữa, dọn dẹp đồ đạc bên cạnh, thấy khẽ ho tiếng rồi : “Mang vào !”

      Người vào quả nhiên là Thiển nhi, thấy ta cũng ở đây, nàng ta hơi ngạc nhiên, vội : “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, nương nương!”

      gật đầu, : “Mẫu hậu vẫn chưa nghỉ ngơi à?”

      Thiển nhi cười, đáp: “Thục phi nương nương chuyện với Thái hậu, còn làm canh hạt sen, Thái hậu liền kêu nô tỳ mang ít đến cho Hoàng thượng nếm thử.”

      ‘ừ’ tiếng, lại : “Đặt xuống , thay trẫm tạ ơn mẫu hậu!”

      “Vâng, vậy nô tỳ xin cáo lui!” Dứt lời, nàng ta cung cung kinh lui xuống.

      Ta nhìn lên bàn, hỏi : “Hoàng thượng ăn bây giờ nhé?” xong định đứng lên bưng qua.

      Nhưng : “Trẫm ăn nổi, nàng ăn !”

      Ta nhíu mày nhìn . “Hoàng thượng sao thế?”

      khẽ lắc đầu, “Trẫm chỉ mệt thôi!”

      Ta đỡ . “Vậy Hoàng thượng nghỉ ngơi sớm chút , ngày mai còn buổi triều sớm.”

      từ chối, nghiêng người nằm xuống. Ta đắp chăn cho , chợt nghe : “Trẫm hạ chỉ Diêu Chấn Nguyên hy sinh vì cứu giá, còn ban thưởng cho Diêu gia nhiều tặng phẩm. Lão hồ ly Diêu Hành Niên đó lại lão ta giúp trẫm lựa chọn kẻ có năng lực để thế vào vị trí của Diêu Chấn Nguyên!”

      Ta sững người, chợt nhớ ra khi ấy muốn Cố Khanh Hằng tạm thay chức vị của Diêu Chấn Nguyên, chỉ bởi khi ấy còn chưa phát tang, về tình về lý đều nên thẳng tay cướp chức vị đó. Xem ra khi trở về hoàng đó, Diêu Hành Niên thực chuẩn bị cách vẹn toàn, đến người cũng chọn xong.

      Cái gì mà kẻ có năng lực, ràng là người của ông ta. Bây giờ con trai chết, ông ta vẫn muốn giao lại binh quyền ở hoàng đô. đáng ghét!

      Ta nghĩ lát rồi lên tiếng: “Người mà Diêu Tướng quân tìm chắc chắn là tâm phúc của ông ta, vậy chỉ cần trừ bỏ ta, có lẽ ông ta thể tìm ra kẻ thứ hai trong chốc lát.”

      Hạ Hầu Tử Khâm khẽ ‘hừ’ tiếng, : “Diêu Chấn Nguyên vừa chết, nếu người mà Diêu Hành Niên đưa đến lại chết nữa, khó tránh việc ông ta hoài nghi. Hơn nữa, đối với người ngoài, cái chết của Diêu Chấn Nguyên đổ cho thích khách ở Nam Sơn, đối với Diêu gia đổ lên đầu Thư Cảnh Trình, bây giờ thêm người chết nữa, ai mang tiếng oan đây?

      Xem ra suy nghĩ rất thấu đáo.

      Ta lại hỏi: “Người ông ta tìm là người thế nào?”

      “Là thuộc hạ cũ của ông ta, Trương Lăng.” Giọng của lạnh lùng, bất mãn.

      Ta vội : “Vậy người đó ham mê thứ gì?” nhìn ta, ta lại : “Ví dụ , thích mỹ nhân…”

      nặng nề ‘hừ’ tiếng: “Nàng cho rằng ai cũng như Diêu Chấn Nguyên à?” Theo trẫm được biết, Trương Lăng đó ở bên ngoài hung hăng, hống hách, nhưng ở trước mặt phu nhân lại nhũn như con chi chi, câu nặng lời cũng dám . Muốn tìm nữ nhân khác, cho mười lá gan cũng chẳng dám.”

      Ta bật cười, hóa ra tên Trương Lăng đó lại nhát gan đến vậy?

      Ta cười, : “Nhưng Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng nữ tử sai bảo nam nhân nhà của mình chưa chắc là kẻ lớn mật to gan.” Nghĩ đến Trương Lăng ở ngoài hung hăng hống hách, ai có thể ngờ về nhà như thế?

      liếc ta cái, lên tiếng: “Nàng lại có chủ ý gì?”

      Ta : “Dù sao người cũng định tấn phong cho tên Trương Lăng đó làm tướng trấn thủ hoàng , vậy hãy ban thêm chút long ân, tấn phong cho Trương phu nhân đó làm cáo mệnh phu nhân là được rồi.”

      hề trách mắng, thậm chí còn hào hứng, chăm chú nhìn ta, tỏ ý ta cứ tiếp. Ta cười : “Như vậy, Trương phu nhân nhất định phải tiến cung tạ ơn. Hoàng thượng ban ơn lớn như vậy cho Trương gia, Trương phu nhân lẽ nào muốn vào cung để tặng chút gì đó? Tới khi ấy, Hoàng thượng tìm đại người, đến Trương phủ để lộ chút tin tức về thứ đồ Hoàng thượng thích, ví dụ, người thích đồ ăn có mùi bạc hà…”

      dị ứng với bạc hà, chỉ ngửi thôi cũng nôn, tin rằng việc này chỉ có người trong cung biết, người bên ngoài thể biết được. Ta cũng phải vào cung rồi mới biết.

      Ánh mắt lóe sáng, lập tức nghiến răng, : “Trẫm biết hóa ra Đàn phi của trẫm cũng có thể ngấm ngầm mưu tính người khác như vậy.”

      Ta cười, nhìn : “Tới lúc đó, Hoàng thượng giả vờ cho giống chút. Trương phu nhân hại người long thể bất an, cho dù là cố ý hay vô tình về lý đều phải xử phạt nặng. Điều này đương nhiên liên lụy đến chức quan của Trương Lăng. Cũng cần chặt đầu, chỉ cần nể mặt Diêu Tướng quân, đày tới vùng xa xôi là được.”
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 42.2
      Type: Thanh Lam
      Ta cười, nhìn : “Tới lúc đó, Hoàng thượng giả vờ cho giống chút. Trương phu nhân hại người long thể bất an, cho dù là cố ý hay vô tình về lý đều phải xử phạt nặng. Điều này đương nhiên liên lụy đến chức quan của Trương Lăng. Cũng cần chặt đầu, chỉ cần nể mặt Diêu Tướng quân, đày tới vùng xa xôi là được.”

      Như vậy, vừa trừ bỏ được người của Diêu Hành Niên, vừa cho lão nợ ân huệ. E rằng, dù lão muốn thế nào nữa, cũng thể vịn cớ đo.

      nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy vẻ hài lòng nhưng lại “Nàng vì Cố Khanh Hằng, kế sách nào cũng có thể nghĩ ra.”

      Nắm lại tay , ta chớp chớp mắt, “Thần thiếp dám dối, dĩ nhiên có vài phần vì huynh ấy, nhưng thần thiếp cũng là vì Hoàng thượng.”

      Diêu Hành Niên biết con trai mình chết, ngay lập tức có Cố Khanh Hằng thay vị trí của con trai ông ta, mà Cố Khanh Hằng là con trai của Cố đại nhân, trong triều đình, Diêu Hành Niên và Cố Địch Vân từ trước đến nay luôn bất hòa, lần này Cố Khanh Hằng nhậm chức tuy liên quan đến Cố đại nhân nhưng huynh ấy là con trai của Cố đại nhân thể thay đổi. Đương nhiên ta cũng sợ khi Cố Khanh Hằng bước lên vị trí đó có người gây bất lợi cho huynh ấy.

      Huynh ấy chỉ cần ngồi lên vị trí tướng trấn thủ hoàng đô, như vậy, hoàng đô thực là thiên hạ của Hạ Hầu Tử Khâm. Còn lòng trung thành của Khanh Hằng, có lẽ cần ta trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết , bằng , cho dù ta làm nhiều hơn nữa, vị trí tướng trấn thủ ấy cũng đến lượt huynh ấy.

      cười nhạo tiếng: “Nàng rất thành .”

      Ta cười: “Thần thiếp xưa nay luôn thành .”

      khẽ ‘hừ’ tiếng nhưng lại nhắm mắt, im lặng.

      Ta ngồi bên giường lát, thấy định mở mắt bèn nhàng : “Hoàng thượng muốn ngủ ?”

      Song : “ ngủ được, trẫm còn có lời muốn hỏi nàng.”

      Trong lòng có chút kinh ngạc, ta đành : “Hoàng thượng muốn hỏi thần thiếp điều gì?”

      khẽ cựa mình, có lẽ động vào vết thương, lông mày của hơi nhíu lại, ta định đưa tay ra nhưng đột nhiên hỏi: “Trẫm muốn biết, cả đêm nàng và Hàn Vương ở bên nhau làm những gì?”

      Tay ta buông thõng. Thực ra ta nên nghĩ đến việc sớm muộn gì cũng hỏi về chuyện đêm đó. Thế nhưng khi ta tới Hy Ninh cung, sợ Thái hậu nghi ngờ liền thuận miệng Hàn Vương bị thương nặng đến mức hôn mê. Nếu bây giờ ta lại khác , chẳng may Thái hậu nhắc đến chuyện này với , nhanh chóng phát những lời ta trước sau bất nhất, như vậy việc này biến khéo thành vụng. Huống hồ đối với Hàn Vương, vốn dĩ rất nhạy cảm. Song bây giờ ta thể khi ấy lừa gạt Thái hậu, bằng đa nghi như , e rằng ta cũng tin. Cho nên ta đành tránh vào trọng tâm nhưng cũng sai thực.

      Nghĩ lát, ta bèn : “Hàn Vương bị gãy tay, y phục của thần thiếp và y đều bị ướt nên tìm sơn động để sưởi ấm. Sau đó y bị sốt cao, hôn mê cho đến khi Thanh Dương và Cố Phó tướng tìm thấy.” Về chuyện có người đến trước muốn tìm giết chúng ta, ta vẫn với .

      Việc ta rơi xuống vách núi quả có liên quan tới Diêu thục phi, nhưng ta có chứng cứ. Mà người trước Cố Khanh Hằng bước đó rốt cuộc có phải người của Diêu thục phi hay , ta càng có cách nào kiểm chứng, cho nên thêm chuyện bằng bớt chuyện.

      đột nhiên mở mắt nhìn ta, : “ sốt cao đến mức hôn mê? Vậy nàng có tháo mặt nạ của ?”

      Ta sững sờ, kinh ngạc nhìn .

      Ta tháo. Nhưng vì sao đột nhiên có hứng thú với tướng mạo của Hàn Vương vậy? Còn nhớ khi đó, Thanh Dương tưởng ta nhìn thấy gương mặt của Hàn Vương nên muốn giết ta. Hàn Vương ngăn cản nàng ta, còn ta chưa từng nhìn thấy dung nhan của y. Tuy ta biết vì sao phải đuổi cùng giết tận người nhìn thấy dung mạo của y, song ta biết Hàn Vương chắc muốn để Hạ Hầu Tử Khâm biết, bởi khi đó Thanh Dương , ta là người của thiên triều nên thể giữ ta lại. Vậy Hạ Hầu Tử Khâm, còn là hoàng đến của thiên triều. Hơn nữa, gương mặt ta còn là bí mật, làm sao ta có thể bán đứng Hàn Vương? Nhưng bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm lại hỏi ta.

      Trong lòng hơi căng thằng nhưng ta vẫn bình tĩnh trả lời “Thần thiếp muốn nhìn nhưng trước khi Hàn Vương hôn mê dùng dao găm uy hiếp thần thiếp. Y nếu thần thiếp nhìn thấy, y… y giết thần thiếp.”

      nhìn ta, hé môi : “Vậy ư?”

      “Vâng!” Ta trả lời cách quả quyết.

      lại nhìn ta nhưng lặng im .

      “Hoàng thượng…” Ta thấp thỏm gọi .

      trầm giọng, : “Nàng lừa trẫm đấy chứ?”

      Ta vội lắc đầu. “ có.”

      Nghe thấy vậy, mới hài lòng ‘ừ’ tiếng. Thấy sắc mặt dần dịu xuống, ta thử hỏi dò câu: “Hoàng thượng, nếu thần thiếp lừa dối người, người như thế nào?”

      Lúc hỏi câu này, trong lòng ta nghĩ đến rất nhiều chuyện. Ví như gương mặt của ta. Ví như chuyện giết chết Diêu Chấn Nguyên. Ví như đêm ta và Hàn Vương ở bên nhau… Y hề hôn mê, chúng ta còn ôm nhau cả đêm…

      Hóa ra ta dối nhiều đến vậy?

      nhìn ta, lại nhắm mắt, : ‘Trẫm từng với nàng từ rất lâu, vĩnh viễn đừng lừa gạt trẫm! Nếu nàng ghi nhớ trong lòng, trẫm hận nàng.”

      Lần này trừng phạt ta như thế nào mà thẳng hận ta… biết vì sao , khi nghe từ này, nơi nào đó trong trái tim ta bỗng đau nhói. Bây giờ ta muốn gạt nhưng ta nên thế nào?

      Đơn giản là chuyện thuốc nước mặt ta cũng khó giải thích. Tới lúc ấy, dudng nước có thể rửa sạch, thế khi ta và Hàn Vương rơi xuống sông Vụ Hà, thuốc nước trôi , ai tin? Như vậy, chưa từng nhìn thấy mà Hàn Vương thấy, với tính cách của , ta thể ứng phó được.

      Còn chuyện của Diêu Chấn Nguyên lại liên quan đến Hàn Vương.

      Chẳng phải từng hoài nghi ta và Hàn Vương có quen biết nhau ư? Nếu như vậy, cho dù ta có trăm miệng cũng khó biện bạch. tin ta chưa từng nhìn thấy dung mạo của Hàn Vương. Ôi, tất cả mọi thứ bất giác trở nên vô cùng phức tạp, nghĩ lại thấy ta thể dự liệu được mọi điều.

      Lúc ta nghĩ đến rất nhiều chuyện, đột nhiên : “Đợi chuyện của Trương Lăng giải quyết xong, trẫm ban thưởng hậu hĩnh cho nàng.”

      Trong lòng cảm động, ta vội : “Hoàng thượng thực muốn ban thưởng cho thần thiếp ư?”

      hé mắt: “Sao, trẫm thấy nàng rất mong đợi nhỉ?”

      Ta vui vẻ : “Hiếm khi Hoàng thượng muốn ban thưởng cho thần thiếp, thần thiếp đương nhiên vui mừng rồi.”

      ‘ừ’ tiếng rồi : “Tới khi đó nàng muốn gì tùy chọn.”

      Ta khẽ thở phào, có lẽ đây là cơ hội tốt.

      nhìn ta, lại nhắm mắt, lát sau mới lên tiếng: “Nàng về , với Lưu Phúc dọn đồ bàn, trẫm muốn ăn.”

      Ngẩn người giây lát, cuối cùng ta gật đầu, đứng lên: “Vâng, vậy thần thiếp về đây, Hoàng thượng nghỉ ngơi sớm nhé!”

      chỉ ‘ừ’ tiếng, mở mắt. Ta đứng lát rồi xoay người ra ngoài.

      Người ở bên ngoài thấy ta ra nghênh đón, bọn họ ai nấy đều có vẻ nóng ruột giống như lần này ta vào rồi thể ra được ấy.

      “Nương nương!” Triêu Thần lo lắng nhìn ta.

      Ta cười, lắc đầu : “ sao! Lưu công công!” Ta nhìn Lưu Phúc, : “Hoàng thượng dọn canh hạt sen bàn , người muốn ăn.”

      Lưu Phúc sững người, vội đáp: “Vâng, lão nô ngay!”

      Thấy ông ta xoay người, ta vội : “Chỉ vào lấy ra là được, đừng quấy rầy Hoàng thượng.”

      “Nô tài biết rồi!”

      Nhìn Lưu Phúc vào, Lý công công mới thở phào nhõm.

      Ta liếc y cái, thấy y quỳ ‘phịch’ xuống, : “Lúc trước nô tài bất kính với nương nương, mong nương nương thứ tội.”

      Ta nhìn y, cảm thấy buồn cười: “Lý công công bất kính với bản cung cũng phải lần đầu, còn quỳ với bản cung làm gì?”

      Quả nhiên thấy y run rẩy, vẫn cúi đầu, : “Sau này nô tài dám nữa.”

      Ta khẽ cười tiếng rồi nhìn y, chỉ vịn vào tay của Triêu Thần, ra ngoài.

      Tở về Cảnh Thái cung cũng rất muộn, Phương Hàm vẫn đợi ta, nhìn thấy ta vội chạy ra, : “Sao nương nương lâu thế? Nô tỳ rất sốt ruột nhưng lại dám sai người hỏi.”

      Ta lắc đầu, : “ có chuyện gì đau, chẳng phải ta khỏe mạnh trở về sao?”

      Nàng ta mỉm cười nhưng gì.

      Theo ta vào tẩm cung, nhân lúc Triêu Thần lấy nước cho ta rửa mặt, Phương Hàm : “Nương nương, Vãn Lương rồi, bên cạnh người chỉ có cung tỳ là Triêu Thần ổn.”

      Ta hiểu ý nàng ta, Cảnh Thái cung cần thêm người, nhưng sau chuyện của Sơ Tuyết lần trước, e là nàng ta cũng dám tùy tiện chọn lấy người. Sơ Tuyết là do nàng ta dạy dỗ nhưng bị người khác mua chuộc.

      Nghĩ lát, ta liền : “Lần này cần chọn người nữa, cứ để phủ Nội vụ điều người !” Người mình chọn cũng có khả năng bị người khác mua chuộc, chi bằng cứ để phủ Nội vụ điều động người, có sơ sở ngầm gì cứ sắp xếp vào thôi. Tang Tử ta muốn xem xem, kẻ nào nhòm ngó Cảnh Thái cung của ta!

      đến chuyện này, Dao Hoa cung bây giờ chẳng phải cũng rất dễ làm người khác chú ý ư? Nhớ đến Dao phi, ha, nàng ta tới dịch quán, cũng biết hôm nay có hồi cung hay . Hậu cung có biết bao đôi mắt nhìn chằm chằm nàng ta, ta muốn xem xem, nàng ta có thể ứng phó được đến khi nào.

      Hôm sau, ta liền nghe tin Hạ Hầu Tử Khâm đồng ý với đề nghị của Diêu Hành Niên, tấn phong Trương Lăng làm tướng trấn thủ hoàng đô, thống lĩnh tất cả ngự lâm quân của hoàng đô. Sau đó, lại tấn phong Trương phu nhân làm cáo mệnh phu nhân.

      Lúc nghe được tin này, các phi tần trong hậu cung đều thỉnh an Thái hậu tại Hy Ninh cung.

      Nét mặt Thái hậu có vẻ vui, bà khẽ nhấp ngụm trà rồi : “Kim thị kia cũng có ngày hôm nay? Ha, ai gia quả ngờ! Nhớ năm đó, Trương Lăng vẫn chỉ là hộ vệ của Thượng Lâm uyển, bà ta đến đâu cũng nịnh bợ mấy vương công quý tộc, lòng muốn Trương Lăng có thể thăng quan phát tài! ngờ, Hoàng thượng còn có thể phong cho bà ta tước vị cáo mệnh phu nhân, hừ, ai gia hiểu, nữ nhân như vậy…”

      Ta biết hoắ ra Thái hậu quen biết Trương phu nhân, nhưng lúc này, Diêu thục phi cũng ở bên, nghe Thái hậu như vậy, sắc mặt nàng ta đương nhiên có chút khó coi.

      Thái hậu nhìn nàng ta cái rồi : “Thục phi à, con đừng trách ai gia thẳng. Ai gia biết cha con đề bạt Trương Lăng, thế nhưng loại người chỉ biết nịnh bợ, bám lấy quyền quý như vậy, sớm muộn cũng có ngày xảy ra chuyện!

      Sắc mặt Diêu thục phi thay đổi, nàng ta lung túng : “Thái hậu yên tâm, chuyện bảo vệ hoàng đô, tin rằng Trương đại nhân dám sơ suất.”

      Trương Lăng đó có lẽ là kẻ có thể dùng nhưng đáng tiếc, cuộc đời bại trong tay phu nhân . Đúng là thành công bởi Tiêu Hà, bại cũng bởi Tiêu Hà 1 .

      Thái hậu cố chấp với chuyện này nữa, chỉ ngước mắt nhìn cái, buột miệng hỏi: “Dao phi đâu?”

      Lúc ta vào để ý thấy Dao phi, tối qua Hạ Hầu Tử Khâm nàng ta đến dịch quán, ta có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ đến giờ nàng ta vẫn chưa về?

      Ta suy nghĩ nghe Thiển nhi nhi : “Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng ân chuẩn cho Dao phi nương nương tới dịch quán thăm Hàn Vương, còn chưa hồi cung.”

      Đầu ngón tay ta run run, quả nhiên là…

      Vì sao nàng ta lâu thế vẫn chưa về? Lẽ nào thương thế của Hàn Vương bất thường? Nếu , vì sao nàng ta vẫn chưa về? Nếu huynh muội y có lời muốn lúc sắp chia tay chỉ là lừa người, ràng Hàn Vương với ta, nghĩa muội này của y chỉ mới nhận khi sắp tấn phong quận chúa. Mối quan hệ giữa họ chắc cũng chỉ sơ sơ.

      Thái hậu nghe Thiển nhi xong, sắc mặt nặng nề, tức giận : “Nàng ta bây giờ là phi tử của thiên triều, đến dịch quán đêm về, còn ra thể thống gì! Người đâu, đến dịch quán mời Dao phi trở về cho ai gia.”

      từ ‘mời’ nhưng lại nghiến răng nghiến lợi.

      Năm năm trước , vì tiền đồ của Hạ Hầu Tử Khâm, bà ép nàng ta ra , năm năm sau, cho dù nàng ta trở lại, Thái hậu vẫn còn đầy thái độ thù địch với nàng ta.

      Bên ngoài có người lên tiếng trả lời rồi vội vã lui xuống.

      Mọi người đều sợ tới mức dám thở. biết có phải vì chuyện của vợ chồng Trương Lăng vừa nãy, sắc mặt Diêu thục phi lúc này nhìn ra chút hưng phấn nào. Thiên Lục đột nhiên nhìn về phía ta, khóe miệng lộ ra nét cười như có như .

      Trong lòng cười khẩy, chẳng lẽ vì chân thân gặp họa, kẻ thế thân là nàng ta mới vui mừng đến vây?

      lát sau, Toàn công công vội vàng chạy vào, quỳ xuống “Thái hậu, Thái hậu, hay rồi…” Ông ta nặng nề thở hổn hển, : “Hoàng thượng lỡ ăn phải bánh điểm tâm có bạc hà…”

      Thái hậu đứng bật dậy, vội : “Cái gì? Vậy Hoàng thượng thế nào rồi?”

      “Hoàng… Hoàng thượng ngừng nôn mửa, lúc này mời thái y đến Thiên Dận cung rồi ạ.” Toàn công công lau mồ hôi, lại : “Thái hậu có muốn qua xem ?

      Ông ta vừa dứt, Thái hậu sải bước ra ngoài. Thiển nhi vội theo, đỡ tay bà, khẽ: “Thái hậu, người chậm thôi!”

      Các phi tần đều lộ vẻ sửng sốt, Diêu thục phi cũng cuống quýt đứng lên đuổi theo.

      Ta cũng đứng lên ra ngoài, trong lòng cười khẩy. Xem ra Trương phu nhân đó thực chuẩn bị từ lâu, nếu , tại sao Trương Lăng vừa được phong chức quan sáng nay, bây giờ đồ điểm tâm của bà ta được đưa đến? Quả đúng như Thái hậu , nữ nhân chỉ biết nịnh bợ!

      Thái hậu vừa sải bước ra ngoài vừa giận dữ : “Trong cung sao có thể có thứ đồ đó? Mấy người của Ngự thiện phòng ai nấy đều muốn sống hả?”

      Ta nén được khẽ cười, xem ra Thái hậu thực nổi giận . Ha, như vậy cũng tốt, Thái hậu phải giả vờ, vả lại, trong lời của bà ban nãy cũng rất thích Trương phu nhân đó. Nếu ta đoán sai, Thái hậu khi ấy vẫn chưa lên làm Thái hậu, vẫn chỉ là vương phi trong Hạ Hầu phủ nhỉ? Có lẽ Trương phu nhân ấy còn từng đến Hạ Hầu phủ nịnh nọt lão vương gia, e là bà ta để lại ấn tượng tốt đối với Thái hậu.

      Ta thầm than tiếng, Trương phu nhân à, bà tự cầu phúc cho mình !

      Ban đầu, ta khuyên Hạ Hầu Tử Khâm giết người, chỉ giáng chức quan, bây giờ xem ra… Ha, chung quy kế hoạch vẫn theo kịp thay đổi.

      Toàn công công lại lau mồ hôi, : “ phải đồ trong cung, nghe là phu nhân của Trương Lăng đại nhân mang đến.”

      “Cái gì?” Thái hậu hét lên, ánh mắt nhìn Toàn công công đầy phẫn nộ. Bà nặng nề ‘hừ’ tiếng, bước nhanh hơn, nghiến răng : “Nữ nhân đó quả muốn sống.”

      ràng nhìn thấy Diêu thục phi nắm chặt tay, bước chân có chút loạng choạng, ta vội bước lên đỡ nàng ta, cười : “Nương nương cẩn thận.”

      Nàng ta giận dữ nhìn ta, ra sức hất tay ta ra.

      Ta tức tối, lại cười : “Tần thiếp cho rằng nương nương nên trở về cho Diêu Tướng quân biết, sau này nhìn người phải nhìn cho .” Dứt lời, ta nhìn gương mặt xám ngoét của nàng ta, chỉ xoay người theo Thái hậu.

      Nàng ta nghiến răng : “Người cho rằng chỉ dựa vào Trương Lăng là có thể làm lung lay Diêu gia chúng ta ư?”

      Ta quay đầu lại, cũng đáp lời.

      Đến Diêu Chấn Nguyên còn thể, Trương Lăng sao có thể? Thế nhưng Diêu thục phi trở nên ngu ngốc rồi sao? Bất kể chuyện gì cũng thể làm lần là xong! Hạ Hầu Tử Khâm từng chút, từng chút phá tan Diêu gia, từng chút, từng chút thu hồi binh quyền của Diêu gia.

      Ta im lặng nhưng thấy Thiên Lục bên cạnh : “Thục phi nương nương, đáng tiếc, lần này e rằng Diêu Tướng quân phải phí công môt chuyến rồi!”

      Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy Thiên Lục ngông nghênh, càn rỡ đến vậy, dám thế với Diêu thục phi, khỏi có chút kinh ngạc nhìn nàng ta, nhưng nàng ta thản nhiên đỡ Thiên Phi, qua ta, sau đó với ta: “Chắn hẳn trong lòng Đàn phi nương nương cũng vui mừng giống như tần thiếp vậy.”

      Đột nhiên ta ý thức được, hóa ra vẫn là vì Cố Khanh Hằng.

      Diêu thục phi tức tới nỗi sắc mặt trắng bệch, còn ta rất thản nhiên. Bây giờ giống trước kia, những người Diêu thục phi phải đề phòng ở hậu dung chỉ có Thiên Phi , nàng ta còn phải đề phòng ta, đề phòng Dao phi. Ta muốn xem xem, nàng ta còn có bản lĩnh gì?

      Mọi người đến Thiên Dận cung liền nhìn thấy vợ chồng Trương Lăng run rẩy bên ngoài. Lúc này Thái hậu cũng quan tâm đến hai phu thế bọn họ, chỉ vội vàng vào trong.

      Ta theo vào, thấy Lý công công lo lắng kêu lên: “Hoàng thượng! Hoàng thượng…”

      Thái hậu vội sải bước tới bên giường, nắm tay , “Hoàng thượng…” Bà lại nhìn thái y rồi hỏi: “Hoàng thượng thế nào rồi?”

      Thái y vội quỳ xuống, trả lời: “Hoàng thượng nôn rất lâu rồi, vừa mới đỡ chút. Thái hậu, chúng thần cũng biết lúc nào Hoàng thượng mới dứt cơn buồn nôn.”

      Thái y vừa xong, thấy định chống người ngồi dậy, ta giật mình, nôn mửa là giả nhưng vết thương sau lưng . Ta vội lao lên, đỡ người , gọi: “Hoàng thượng.”

      Sắt mặt yếu ớt nhưng vẫn ra sức véo ta. Ta cười thầm, lén lút : “Hoàng thượng, người giả vờ rất giống đấy.”

      Lúc này, bên ngoài có người : “Thái hậu, Diêu Tướng quân xin cầu kiến.”

      Diêu thục phi hơi hoảng sợ, ánh mắt của mọi người đều nhìn ra phía cửa.



      Thành công bởi Tiêu Hà, bại cũng bởi Tiêu Hà: Tiêu Hà vốn là người huyện Bái (Giang Tô ngày nay), là thừa tướng thời nhà Hán. Ông cũng là người có công giúp Hán. Tìm đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này trở thành ngạn ngữ của Trung Quốc: ‘Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà.”, có nghĩa thành hay bại cũng bởi người.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :