1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mệnh Phượng Hoàng - Hoại Phi Vãn Vãn (Full 4 Tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 32.1
      Beta : Thanh Lam
      Ta vẫn tựa vào lòng , nhưng lúc này, ta biết rốt cuộc mình có thể gì, có thể hỏi gì. Ta chỉ cảm thấy trong lòng thực rất rối loạn. Ta vẫn luôn muốn biết những chuyện có liên quan tới Phất Hy nhưng dám hỏi . Bây giờ đối mặt với chuyện qua ấy, chuyện giữa và nàng ta, ta bỗng cảm thấy sợ.

      đột nhiên cúi đầu nhìn ta, ta bị nhìn đến mức cảm thấy có chút hoảng sợ, nghe nới: "Chuyện giữa trẫm và nàng ấy, tin rằng nàng phải biết gì."

      Đúng thế, sao ta có thể biết chứ? Đêm Giao thừa năm ngoái, chuyện của Thiên Lục, ta chắc chắn điều tra. Tin rằng những phi tần được sủng ái, đố kỵ với Thiên Lục cũng lặng lẽ dò la chuyện này, bởi tâm tư của mọi người đều như nhau.

      Ta ngẩn ngơ nhìn , nhưng chỉ gượng cười tiếng rồi lắc đầu, : " nhắc tới nàng ấy nữa."

      "Hoàng thượng..." Ta kinh ngạc thốt lên, đột nhiên lại nhắc tới nàng ta nữa.

      cúi người đặt ta xuống.

      "Hoàng thượng!" Ta kéo ống tay áo .

      đưa mắt nhìn ta, hít sâu hơi rồi : "Nàng biết quận chúa Bắc Tề đó là ai chứ?"

      Trong lòng ta chấn động, sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này?

      thở dài, đáp: "Cũng là người nhà họ Liễu."

      Nhà họ Liễu... Đúng rồi, Phất Hy là tiểu thư nhà họ Liễu. Như vậy là tỷ muội của Phất Hy?

      Ta kinh ngạc nhìn , giọng : "Hoàng thượng bằng lòng với thần thiếp sao?"

      đột nhiên bật cười. "Nàng muốn nghe?"

      Ta gật đầu mạnh, dù chuyện này khiến ta cảm thấy sợ nhưng ta vẫn muốn biết.

      đột nhiên quay người, về phía trước. Ta thoáng do dự, cuối cùng cũng cất bước theo, đưa tay cầm lấy tay . Ngón tay run lên cách ràng nhưng ngoảnh lại nhìn ta.

      Hít sâu hơi, ta khẽ : "Hoàng thượng , thế để thần thiếp đoán thử, được ?"

      Bước chân dừng lại, vẫn im lặng.

      Ta lại : "Hoàng thượng , vậy là đồng ý với thần thiếp rồi nhé!" Lặng lẽ liếc nhìn nam tử bên cạnh, ánh trăng phủ lên gương mặt nhìn nghiêng của , tạo thành vẻ mông lung.

      Ta suy nghĩ lát, cuối cùng : "Quận chúa Bắc Tề là muội muội của nàng ta, thế nên Thái hậu cố ý cho nàng ta tới thiên triều. Nhưng Hoàng thượng lại muốn nàng ta sống tốt, thế nên mới định ban hôn cho Tần Vương."

      Bằng ta nghĩ ra nguyên nhân tại sao Thái hậu làm vậy, và cả nguyên nhân khiến Hạ Hầu Tử Khâm làm như thế. Thái hậu muốn tránh xa nử tử nhà họ Liễu nên mới gấp gáp muốn Tần Vương phong nàng ta làm phi, còn Hạ Hầu Tử Khâm lại muốn nàng ta được sống tốt nên mới tính toán như vậy.

      Cuối cùng cũng để lộ cảm xúc, đưa ánh mắt nhìn về nơi xa, khẽ : "Đàn Phi của trẫm vẫn luôn thông minh như thế!"

      Vậy là ta đoán đúng hết.

      : "Khi đó, nàng ấy là trưởng nữ, hơn nữa, mẹ của nàng ấy lại là muội muội ruột của mẫu hậu, thế nên được hưởng đãi ngộ tốt nhất. Khi đó, nàng ấy với trẫm, ở Bắc Tề, nàng ấy còn có muội muội cùng cha khác mẹ, là con do tiểu thiếp sinh nên lúc nào cũng bị người ta coi ."

      Lời của khiến ta run rẩy. Muội muội của Phất Hy, muội muội do tiểu thiếp sinh ra, sao giống ta đến thế!

      chỉ bị người ta coi , thực ra cũng khó để ta đoán ra, đó chỉ là cách mập mờ mà thôi. Ta chỉ cần nhớ tới thời thơ ấu của mình là có thể cảm thấy vô cùng xúc động. biết tại sao, trong lòng ta nảy sinh chút cảm thông với vị quận chúa kia.

      "Tỷ muội họ, dẫu năm chỉ gặp nhau mấy lần nhưng tình cảm vẫn rất tốt. Nàng ấy , nàng ấy có được cuộc sống hạnh phúc nhất, hy vọng đến ngày, muội muội của mình cũng được như vậy." ngừng lại lát rồi nặng nề tiếp: "Trẫm nghĩ rằng trẫm có thể cho nàng ấy…"

      Mới được nửa chừng, bỗng ngừng lại. Sao ta lại hiểu được câu dang dở ấy chứ? nghĩ rằng có thể cho nàng ta cuộc sống hạnh phúc nhất nhưng ngờ, tai họa ập tới, Phất Hy được phong làm công chúa, tới Bắc Tề hòa thân, còn chết thảm trong hậu cung Bắc Tề. Tất cả những chuyện này đều là những chuyện năm đó thể nào tưởng tượng được. Cảm nhận được bàn tay dần lạnh , trong lòng ta rúng động. Nhìn thù hận gương mặt , ta biết người hận lúc này là Hoàng đế Gia Thịnh của tiền triều hay là Hoàng đế Bắc Tề kia, cùng có thể là Thái hậu? Có lẽ, còn có cả chính bản thân nữa.

      "Hoàng thượng!" Ta hạ giọng gọi .

      chậm rãi lắc đầu, khẽ: "Trẫm sao! Trẫm biết Hàn Vương có muội muội, năm ấy, khi nghe được tin, trẫm liền phái người điều tra. Quả nhiên chỉ là nghĩa muội."

      điều tra lại phát , nghĩa muội của Hàn Vương chính là muội muội của Phất Hy. Ta đột nhiên cảm thấy tất cả chuyện này đơn giản như vậy, tại sao lại có trùng hợp đến như thế?

      Cuối cùng ta cũng biết tại sao đêm đó Dụ Thái phi lại buột miệng gọi ta là "Liễu đại tiểu thư". Hóa ra, nhà họ Liễu còn có nhị tiểu thư.

      Ta kìm được, hỏi dò: "Là ý của Liễu lão gia hay là…" Câu cuối cùng ta nhưng trong lòng ắt cũng hiểu.

      lạnh lùng "hừ" tiếng, : "Liễu Nguyên Sùng là kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, dĩ nhiên ông ta cũng có phần!"

      Ta đương nhiên có thể hiểu được tức giận của . Năm đó, Liễu lão gia kia hẳn cân nhắc giữa Thế tử và Hoàng đế Bắc Tề, chọn lấy người có vẻ quyền cao chức trọng, song ngờ Hạ Hầu Tử Khâm lại có ngày hôm nay, cho nên ông ta mới có thể trơ mắt muốn đưa con của mình qua đây.

      Mà tâm tư của Hoàng đế Bắc Tề lại càng ràng hơn. Ông ta muốn kết giao với thiên triều, biết đưa muội muội của Phất Hy tới, Hạ Hầu Tử Khâm dù thích nhưng cũng làm mất mặt mình.

      "Hoàng thượng!" Ta khẽ vuốt ve lồng ngực , rất tức giận.

      nhìn ta, chỉ : "Dĩ nhiên mẫu hậu cũng biết thân phận của nàng ta nên mới kiên quyết để trẫm đồng ý chuyện này. Chuyện qua, trẫm có thể tính toán, nhưng lần này, trầm chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của Hy Nhi, để muội muội của nàng ấy được sống tốt! Mẫu hậu chịu, đương nhiên trẫm cùng nhượng bộ!"

      Đây lần đầu tiên nhắc tới tên cùa Phất Hy trước mặt ta. Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim ta đột nhiên đau nhói. Ta tự nhủ với mình, quên được, cả đời này quên được người ấy.

      Ta ngưỡng mộ, ghen tỵ, còn... hận nữa.

      , chuyện qua có thể tính toán, dù chỉ là câu ngắn ngủi nhưng ta biết, khi ấy, chắc Thái hậu ép . Chuyện hồi đó, ta thể tưởng tượng được nhưng cũng đủ để hiểu được nỗi khổ của , bằng , với tính tình của , sao có thể buông tay để Phất Hy bị gả tới Bắc Tề? Cuối cùng ta cũng biết, mấy ngày trước đó Thái hậu tránh gặp là vì chuyện gì.

      Vẫn là vì Phất Hy... Cho nên mới , lần này muốn xem thử liệu Thái hậu có nhẫn tâm như thế . Có lẽ chuyện khi ấy, cũng từng muốn cứng rắn nhưng cuối cùng thể vượt qua Thái hậu.

      Ta chợt nhớ tới hôm ấy, bị bệnh, đến Cảnh Thái cung, lẩm nhẩm “năm năm rồi"... Năm năm, vẫn là vì Phất Hy. Bởi vậy, dù hoài nghi động cơ người Bắc Tề đưa muội muội của Phất Hy tới hòa thân nhưng vẫn bằng lòng, vui vẻ chấp nhận.

      Ta bỗng cảm thấy khó chịu, ngẩng lên nhìn , cắn răng hỏi: “Nếu Hoàng thượng muốn nàng ta sống tốt, sao đích thân chăm sóc cho nàng ta?" Ban hôn cho Tần Vương, Tần Vương à, dù cũng là người trong hàng nghìn, hàng vạn người mới chọn được người như thế, nhưng suy cho cùng vẫn khác nhau.

      lại khẽ cười, : "Nếu tính cách của nàng ấy giống như tỷ tỷ của nàng ấy hợp với cuộc sống trong cung."

      Ta chưa quên cái chết của Phất Hy, bỗng cảm thấy có chút kinh ngạc, ban hôn cho Tần Vương là để bảo vệ nàng ta. Cách xa cung đình, cách xa thị phi.

      "Hơn nữa trẫm..." cúi đầu nhìn ta, vươn tay kéo ta lại, : "Trẫm cũng có nhiều tinh lực để bảo vệ thêm người."

      Thêm...

      Hạ Hầu Tử Khâm à, ta sợ dịu dàng của , dù chỉ trong chốc lát.

      Vừa nãy khi tới Phất Hy, cảm giác đau đớn ấy là điều ta chưa bao giờ nhìn thấy ở . Phất Hy, nghi ngờ.

      Vậy bây giờ nguyện bảo vệ ta, bởi vì sao?

      Câu này ta vẫn dám hỏi.

      Bỗng nhiên lại nhớ tới Tần Vương. Hóa ra Hạ Hầu Tử Khâm muốn gặp Tần Vương rồi mới quyết định có ban hôn hay , thứ nhất, là ban thưởng, thứ nữa là cũng muốn xem Tần Vương liệu có hai lòng . Nếu Tần Vương có hai lòng, như thế đưa muội muội của Phất Hy tới đó, rồi có ngày, trở mặt với Tần Vương vì giang sơn này. Vậy sao có thể giúp Phất Hy hoàn thành tâm nguyện được.

      Ta ngước mắt nhìn . biết những suy nghĩ trong lòng ta lúc này, muốn gì đó, nhưng lại nghe thấy phía sau vang lên giọng thận trọng của Lý công công: "Hoàng thượng, Hoàng thượng..."

      Ngoái đầu nhìn lại, thấy Lý công công đứng ở đằng xa, phía sau y là hai cung tỳ của ta, còn Thiển Nhi đứng bên cạnh Lý công công, cũng nhìn về phía chúng ta. Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      Thực ra, hỏi ta cũng đoán được, Thiển Nhi ở đây, chắc chắn là Thái hậu muốn tới đó.

      Quả nhiên, Lý công công vội bước lên, thưa: "Hoàng thượng, Thiển Nhi nương tới , Thái hậu mời người tới Hy Ninh cung."

      Hy Ninh cung? Thế Hiển Vương cũng về rồi sao? Xem ra Thái hậu muốn giải thích việc chủ động thỉnh hôn thay Tần Vương hôm nay.

      Hạ Hầu Tử Khâm cau mày, : "Về với Thái hậu, trẫm khỏe, muốn về nghỉ ngơi, bảo Thái hậu cũng nghỉ ngơi sớm chút."

      Ta kinh ngạc, Thiển Nhi đứng đó mà lại thản nhiên dối như thế.

      gương mặt Lý công công lộ vẻ khó xử, nhưng Thiển Nhi điềm tĩnh đáp: "Hoàng thượng long thể bất an, nên nghỉ ngơi sớm chút. Thái hậu , nếu người tới mời Đàn Phi nương nương qua chuyện."

      Nghe thấy vậy, sắc mặt chợt thay đổi, cúi đầu nhìn ta. Ta cũng kinh ngạc, mời được Hạ Hầu Tử Khâm, lại bảo ta tới. Thái hậu lợi hại, dường như đoán được lý do . Thiển Nhi câu "nên nghỉ ngơi sớm" lại càng dễ gọi ta . E là Hạ Hầu Tử Khâm muốn giữ ta lại cũng có lý do. Nhưng ta cũng thể thoái thác, mình khỏe đâu nhỉ? là Hoàng thượng, còn ta chỉ là phi tần, thể để tâm tới tồn tại của Thái hậu.

      Song cũng ngăn cản ta, chỉ lên tiếng: "Thế ! Tiểu Lý Tử!"

      "Có nô tài!" Lý công công vội chạy tới dìu , : "Hoàng thượng cẩn thận, nô tài đỡ người."

      "ừ" tiếng rồi nhìn ta nữa, quay người .

      Ta do dự lát, cuối cùng cũng quay người. Thiển Nhi với ta: "Mời nương nương!"

      Ta gật đầu, lên. Vãn Lương và Triêu Thần liền theo sau ta.

      Hy Ninh cung.

      Thiển Nhi đưa ta tới cửa tẩm cung của Thái hậu, nghiêng người đẩy cửa rồi với ta: "Nương nương vào mình , chúng nô tỳ đều ở bên ngoài."

      Đưa mắt nhìn nàng ta cái, ta gật đầu rồi sải bước vào trong.

      Bên trong, Thái hậu ngồi tựa nhuyễn tháp, tiểu cung tỳ cẩn thận xoa thái dương cho bà. Ta tới, hành lễ. "Thần thiếp tham kiến Thái hậu!"

      Tà chậm rãi mở mắt, phất tay bảo ta đứng dậy, lại với tiểu tỳ kia: "Trong này có việc gì nữa, ngươi lui xuống !"

      "Vâng, nô tỳ xin cáo lui!" Cung tỳ thu dọn đồ đạc, cúi người rồi ra ngoài.

      Thái hậu đưa mắt nhìn về phía chiếc ghế đặt ở bên, : "Ngồi !"

      Ta tạ ơn rồi mới bước lên, ngồi xuống.

      Thái hậu ngồi dậy, khẽ cười, : "Cái tính ấy của Hoàng thượng, ai gia hiểu được, quả nhiên mời được tới."

      Trong lòng hơi dao động, ta cũng cười. "Nhưng người Thái hậu tìm ràng phải là Hoàng thượng." Người mà bà muốn tìm, e rằng chính là ta.

      tức giận, chỉ hỏi: "Ai gia nhắc tới chuyện ban hôn quận chúa Bắc Tề cho Tần Vương, Hoàng thượng tức giận sao?"

      Ta cúi đầu, : "Thái hậu xử lý tốt đẹp, Tần Vương đồng ý, đương nhiên Hoàng thượng cũng đồng ý." Xem ra Thái hậu cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên rời bữa tiệc là vì giận chuyện này. Làm sao bà biết được, Hạ Hầu Tử Khâm chỉ muốn Tần Vương ra ngoài để hỏi chuyện khác, cũng là để xác định chắc chắn muốn ban muội muội của Phất Hy cho Tần Vương.

      Dường như Thái hậu có chút kinh ngạc, lúc đầu bà kiên quyết đồng ý cho người Bắc Tề tới thiên triều hòa thân, chính vì sợ Hạ Hẩu Tử Khâm để nàng ta vào hậu cung thiên triều nên bà mới phải trước bước, ban hôn quận chúa cho Tần Vương làm phi. Nhưng ngờ, Hạ Hầu Tử Khâm biết chuyện này mà phản đối.

      Sững sờ hồi lâu, Thái hậu mới : "Như thế tốt! Nữ nhân đó thể bước vào hậu cung thiên triều này!"

      Trong lòng ta có chút kinh ngạc, xem ra thành kiến của Thái hậu với Phất Hy rất lớn, tới muội muội cửa nàng ta mà cũng phải đề phòng như thế. Suy nghĩ lát, ta lấy dũng khí, : "Lúc nãy, Hoàng thượng có sơ qua với thần thiếp, thần thiếp cũng hiểu được chút. Thần thiếp có vài chuyện hiểu, sao Thái hậu lại ghét người của Liễu gia như vậy?"

      Khi hai từ "Liễu gia", đến lòng bàn tay ta cũng đổ mổ hôi, chỉ sợ Thái hậu đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.

      Cẩn thận nhìn Thái hậu, thấy sắc mặt bà bỗng tái , ta bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Nhưng bà vẫn im lặng, lát sau mới : "Nữ nhân cùa Liễu gia đều là họa thủy!"

      Ta vô cùng kinh ngạc, nghe Thái hậu nghiến răng : "Năm ấy, vì Phất Hy mà đến ngôi vị thế tử Hoàng thượng cũng cần. Ngươi bảo người làm mẹ như ai gia nghĩ thế nào? Dù đó là con của muội muội ai gia, nhưng ai có thể cản trở con đường phía trước của Hoàng thượng! ai có thể!"

      Thái hậu giận dữ , còn ta, chỉ thấy lòng mình lạnh .

      Hạ Hầu Tử Khâm vì Phất Hy mà tới ngôi vị thế tử cũng từ bỏ, như vậy chuyện của Phất Hy năm đó chắc chắn vô cùng náo loạn. Thái hậu chỉ có mình Hạ Hầu Tử Khâm là con trai, từ xưa tới nay, mẹ phú quý nhờ con, bà vất vả lắm mới được nhận đứa con trai làm thừa tự, bồi dưỡng từ thuở , mong đến ngày có thể xuất sắc hơn người, đương nhiên bà thể để Phất Hy phá hủy niềm hy vọng của bà.

      Ta nghĩ, phụ nhân của thế tử, lão vương gia chắc đồng ý chọn Phất Hy. Vì Hạ Hầu gia là hoàng tộc khác họ, đương nhiên muốn chọn tiểu thư nhà môn đăng hộ đối để gả vào Hạ Hầu gia làm phu nhân thế tử, Liễu gia chẳng qua chỉ là thương gia bình thường, đủ điểu kiện để lão vương gia để ý tới. Huống chi, năm đó Thái hậu được gả vào vương phủ làm phi cũng bởi bà là muội muội của Hoàng hậu Minh Vũ. Lão vương gia vốn thích Thái hậu nên ông nhất định hy vọng con của muội muội Thái hậu được gả cho thế tử nhà Hạ Hầu.

      Bởi vậy Thái hậu mới tìm cơ hội để Hoàng đế Gia Thịnh phong Phất Hy làm công chúa, gả tới Bắc Tề. Nàng ta vốn dĩ là người Bắc Tề, giờ lại đưa nàng ta về Bắc Tề, đây cũng là tâm tư của Thái hậu nhỉ?

      Bà sợ muội muội của Phất Hy tới làm Hạ Hầu Tử Khâm rung động như trước đây, nên mới tìm mọi cách ngăn cản. Phất Hy là cháu họ ngoại của bà, bà có thể đồng ý là đồng ý, huống chi quận chúa kia chỉ là con do tiểu thiếp của Liễu gia sinh ra. cho cùng, vị Liễu nhị tiểu thư này còn bất cứ quan hệ gì với bà.

      "Thái hậu..." Ta khẽ gọi bà, rồi : " ai có thể uy hiếp Hoàng thượng. phải người ban hôn quận chúa cho Tần Vương rồi sao? Thần thiếp nghĩ, người làm chuyện đó rất tốt, làm Tần Vương phi, Hoàng đế Bắc Tề mà biết cũng tiện gì."

      Làm phi tử của hoàng đế thiên triều hay làm chính phi của vương gia đều thể khiến Hoàng đế Bắc Tề có bất cứ lời phàn nàn nào.

      Nghe thấy vậy, vẻ kích động gương mặt Thái hậu mới dần dịu xuống. Lát sau, bà lại thở dài, : "Ai gia làm tất cả những chuyện này phải vì Hoàng thượng sao? Ai gia chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ai gia."

      "Hoàng thượng hiểu." Dù là chuyện Diêu Thục phi sảy thai hay chuyện lần này, ta đều hiểu Thái hậu.

      Thái hậu đưa mắt nhìn ta, khẽ cười tiếng rồi đứng dậy. Ta vội đứng lên theo, thấy bà tới bên giường, : "Hoàng đế Bắc Tề đưa con của Liễu gia tới hòa thân, đừng tưởng ai gia biết ông ta có dụng ý gì!"

      Trong lòng ta có chút kinh ngạc, lại nghe Thái hậu : "Năm đó, Liễu Nguyên Sùng là người biết chuyện Hoàng thượng thích Phất Hy nhất, ai gia dám , về chuyện này, Hoàng đế Bắc Tề bây giờ chắc chắn cũng hiểu mười mươi, sao cứ nhất định phải chọn người nhà họ Liễu chứ!"

      Xem ra trong lòng Thái hậu cũng có nghi ngờ, nhưng Hạ Hầu Tử Khâm khăng khăng muốn đồng ý hôn này, lần này bà muốn dồn ép quá đáng nên mới nhượng bộ như thế. Nhưng giới hạn của bà vẫn là để nữ nhân nhà họ Liễu vào hậu cung thiên triều.

      Ta : "Nếu Thái hậu ban hôn quận chúa cho Tần Vương, chờ qua sinh nhật của Hoàng thượng, Tần Vương đưa quận chúa về đất phong, như vậy, dù trong lòng Hoàng đế Bắc Tề có suy tính như thế nào cũng vô dụng. Dĩ nhiên Thái hậu cũng cần lo lắng chuyện này ảnh hưởng tới giang sơn của Hoàng thượng."

      Thái hậu liếc nhìn ta, nhàng : "Chuyện ngươi , ai gia dĩ nhiên cũng hiểu. Bởi vậy mà hôm nay ai gia thử thăm dò Tử Úc, giờ xem ra Tử Úc cũng có tâm tư khác. Ai gia chỉ sợ..."

      Ta kinh ngạc nhìn bà, hóa ra bà vẫn sợ có ngày Tần Vương làm phản.

      "Ai gia chưa từng gặp quận chúa, biết rốt cuộc trong lòng nàng ta có suy nghĩ gì. Ai gia chỉ sợ nàng ta buông lời gièm pha bên tai Tử Úc!" Thái hậu siết chặt hai tay, trong mắt lên vẻ thận trọng.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 32.2
      Beta: Thanh Lam
      Ta kinh ngạc nhìn bà, hóa ra bà vẫn sợ có ngày Tần Vương làm phản.

      "Ai gia chưa từng gặp quận chúa, biết rốt cuộc trong lòng nàng ta có suy nghĩ gì. Ai gia chỉ sợ nàng ta buông lời gièm pha bên tai Tử Úc!" Thái hậu siết chặt hai tay, trong mắt lên vẻ thận trọng.

      Ta có chút căng thẳng, quả nhiên Thái hậu suy xét chu toàn mọi chuyện.

      Bà quay lại đối diện với ta, : "Hôm nay ai gia gọi ngươi tới cũng chính là vì chuyện này."

      Ta ngạc nhiên, hỏi: "Thái hậu muốn thần thiếp làm như thế nào?"

      Bà thở dài tiếng, : "Kẻ bên cạnh ai gia có thể tín nhiệm được chỉ có ba người, Quyến Nhi, Thiển Nhi và Toàn Tử. Quyến Nhi, Thiển Nhi hiển nhiên làm gì được. Giả sử muốn Tiểu Toàn Tử quay về đất phong cùng Tử Úc, quả thực thích hợp, ai gia cũng có lý do để thuyết phục ."

      Những điều bà ta đều hiểu, Quyến Nhi phải ở Trữ Lương cung để theo dõi Diêu Thục phi, nếu để Thiển Nhi , vậy bên cạnh Thái hậu còn ai đáng tin. Vậy ý của bà là…

      Đầu ngón tay run lên, ta nghĩ, ta đoán được rồi.

      Thái hậu cười, : "Ngươi thông minh như thế, ai gia , chắc ngươi cũng biết rồi. Đúng thế, ai gia muốn ngươi tìm người đáng tin làm trắc phi1 của Tử Úc."

      (1) Trắc phi: chỉ người phụ nữ làm vợ lẽ trong vương phủ, về phẩm cấp đứng dưới vương phi nhưng đứng phi tần.

      Vừa giám sát quận chúa Bắc Tề vừa giám sát Tần Vương. Nước cờ này của Thái hậu quả là lợi hại.

      Nhưng người đáng tin ở bên cạnh ta có thể phù hợp với cầu này cũng chỉ có hai người là Vãn Lương và Triêu Thần. Khẽ siết chặt hai tay, ta từng hứa với bọn họ, ngày, ta chọn mối lương duyên cho bọn họ, để bọn họ được gả ra khỏi cung. Nhưng bây giờ Thái hậu lại muốn ta chọn trong hai người, ở bên cạnh Tần Vương làm tai mắt của bà. Chuyện làm tai mắt, khi bị phát hậu quả chắc chắn thể lường trước được.

      Ta từng , bọn họ đối xử tốt với ta, ta cũng đối xử tốt với bọn họ. Bây giờ bảo ta nhẫn tâm làm sao đây?

      "Đàn Phi!" Thái hậu khẽ gọi liếc mắt nhìn ta, : "Ngươi chịu?"

      Ta quỳ xuống trước bà, thành đáp: " phải thần thiếp chịu, mà là nỡ."

      Bà khẽ "hừ" tiếng, : "Ai gia nghĩ ngươi nên nhân từ như thế!"

      Ta khẽ cười: "Cung tỳ của thần thiếp cũng như Quyến Nhi và Thiển Nhi ở bên Thái hậu, nếu bảo bọn họ , Thái hậu cũng đành lòng." Ta biết, nếu có thể sai hai người bọn họ , Thái hậu tìm tới ta. Bà hết cách nên mới nhớ đến ta, cũng bởi trong hậu cung rộng lớn này, chỉ có ta là người của bà.

      Bà thoáng sững người, lát sau mới : "Làm trắc phi của vương gia cũng khiến cung tỳ của ngươi ấm ức. Ai gia chỉ đề phòng lỡ may, nếu Tử Úc có tâm tư khác mai này cung tỳ của ngươi ở trong Tần Vương phủ cũng được sống tốt."

      Sao ta hiểu ý của Thái hậu chứ, bà nghĩ rất chu đáo, tất cả mọi chuyện, bà đều tính toán xong xuôi. Ta lại càng hiểu, tuy lần này Thái hậu nhượng bộ, đồng ý cho quận chúa Bắc Tề hòa thân nhưng cũng tính toán hết. Nếu có thể để quận chúa chết, ta tin rằng Thái hậu chắc chắn chùn tay. Thế nhưng, giả sử thế những đối phó được với Hạ Hầu Tử Khâm mà người Bắc Tề cũng thừa cơ phát binh. Quận chúa chết , vậy dù thế nào, thiên triều cũng đuối lý.

      Ta im lặng, lại nghe Thái hậu : " cho cung tỳ của ngươi biết, ai gia quyết mong quận chúa Bắc Tề kia sinh con nối dõi cho Tử Úc!"

      Trong lòng ta chấn động, hít sâu hơi. Quận chúa Bắc Tề kia lại là Diêu Thục phi khác.

      Hoàng đế Bắc Tề muốn quận chúa được vào hậu cung, đương nhiên hy vọng nàng ta có thể sinh con cho Hạ Hầu Tử Khâm. Còn Thái hậu, bà cũng sợ nàng ta sinh con cho Tần Vương, nếu sinh được con trai đó chính là trưởng nam của Tần Vương. Tần Vương cũng là con cháu của Hạ Hầu gia, khó đảm bảo rằng người Bắc Tề tìm ra cái cớ nào đó, ủng hộ lập Tần Vương lên làm đế. Đó chính là kết quả Thái hậu muốn thấy nhất.

      Ta vẫn cúi đầu, quỳ xuống, đối với ta, lời của Thái hậu ban nãy là khó cho cả đôi bên.

      Thái hậu bước bước về phía ta, vươn tay đỡ ta đứng dậy. Ta cả kinh, bà đỡ ta đứng dậy rồi : "Đàn Phi, trong hậu cung này, ngươi phải nữ tử xinh đẹp nhất nhưng ai gia nhìn thấy được cơ trí ở ngươi." Ánh mắt bà nhìn ta thoáng lên tia sáng, phải chăng bà nhìn thấy chính mình thời còn trẻ ở ta?

      Sau đó ta cảm thấy buồn cười, sao ta có thể so với bà được chứ?

      Bà lại : "Làm nữ nhân của Hoàng thượng, ngươi nghĩ rằng điều gì mới là chiến thắng ? Được sủng ái là có thể thắng sao?" Bà buông tay ta ra, thở đài. "Dù ngươi có được sủng ái hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi chục năm thôi! Những tháng ngày dài đằng đẵng sau này, ngươi nên làm sao đây?"

      Ta nhìn bà với ánh mắt kinh ngạc, biết bà những lời này, liệu có nhớ tới Dụ thái phi bây giờ ? Trước đây, Dụ thái phi là sủng phi của lão vương gia, giờ ai có thể rằng bà ấy sống tốt hơn Thái hậu chứ?

      "Ai gia mong ngươi có thể giữ được trái tim Hoàng thượng, cũng lo quận chúa Bắc Tề kia tới hòa thân làm rối loạn trái tim Hoàng thượng." Thái hậu nhìn ta, chậm rãi cười, . "Nhưng Đàn phi, ngươi thắng rồi."

      Lồng ngực ta như bị thứ gì đó khẽ chạm vào, hóa ra Thái hậu nóng ruột, vội vã muốn ta ở bên Hoàng thượng là lo tới chuyện ngày hôm nay. Khi Thái hậu nghe Hạ Hầu Tử Khâm tức giận việc bà ban hôn quận chúa Bắc Tề cho Tần Vương, bà mới an tâm sao?

      Ta cúi đầu, : "Thái hậu nghĩ nhiều rồi, Hoàng thượng cơ trí, bị ai làm rối loạn tâm trí." Ta vẫn luôn cho rằng, là người rất lý trí. Ta nghĩ thế giới này, ngoài Phất Hy còn ai có thể khiến làm chuyện điên rồ như từ bỏ vị trí thế tử kia nữa. Mà Phất Hy chết rồi.

      Ta nghĩ, dù quận chúa Bắc Tề đó vào được hậu cung của thiên triều, Hạ Hầu Tử Khâm chắc chắn như Thái hậu lo lắng.

      Lúc này Thái hậu mới gật đầu, lại quay người , ngồi xuống nhuyễn tháp, nhìn ta rồi : “Có những lúc, ai gia lòng ngưỡng mộ ngươi."

      Ta giật mình, nghe bà cười tự giễu, : "Cả đời này, ai gia và Dụ Thái phi chẳng ai thắng được ai." Đây là lần đầu tiên bà thản nhiên nhắc tới Dụ Thái phi, giọng điệu ấy như than thở, như bất đắc dĩ, còn phảng phất nỗi bi thương.

      "Thái hậu…"

      Bà lại giơ tay ra hiệu ta cần . "Ai gia già rồi, cũng biết còn sống được mấy năm nữa..." Bà thở dài, . Ta đột nhiên cảm thấy biết phải gì nữa, đành im lặng đứng đó, ngổn ngang nỗi lòng.

      biết bao lâu sau, Thái hậu mới lại lên tiếng: "Ngươi , nhớ chuyện ai gia với ngươi, ngày mai hãy trả lời ai gia."

      Ta định nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, chỉ : "Vâng, thần thiếp xin cáo lui!"

      Tới khi ra ngoài, Vãn Lương và Triêu Thần cùng tới đón, hỏi : "Nương nương về cung ạ?"

      Ta ậm ừ đáp rồi thẳng ra ngoài.

      Về Cảnh Thái cung, sắp tới giờ Tuất. Vào tẩm cung, hai cung tỳ vừa định ra ngoài ta đột nhiên lên tiếng: "Vãn Lương, ngươi ở lại, bản cung có chuyện muốn với ngươi."

      Nàng ta vội quay lại, : "Vâng!"

      Triêu Thần lui xuống, khẽ đóng cửa phòng lại.

      Ta nhìn thẳng vào cung tỳ trước mặt, trong đầu nhớ tới lời Thái hậu lúc ở Hy Ninh cung, hết lần này tới lần khác. Rồi lại nhớ tới lời hứa ngày ấy ta hứa với Vãn Lương và Triêu Thần, bây giờ bảo ta phải mở miệng thế nào đây!

      Nếu tới chuyện tặng người cho Tần Vương làm trắc phi cũng thể tùy ý mà tặng được, nếu khiến Tần Vương nghi ngờ. Cho nên, ta chỉ có thể chọn Vãn Lương, bởi hôm nay Vãn Lương chạm mặt Tần Vương ở hậu cung. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ lần vô ý đụng phải nhau mà cũng có thể khiến ta ra quyết định như thế.

      "Nương nương, người có chuyện gì sai bảo nô tỳ?" Thấy ta hồi lâu , Vãn Lương kìm được mà lên tiếng hỏi.

      Nghe thấy vậy, ta mới chợt bừng tỉnh. Người trước mặt lo lắng nhìn ta, lại hỏi: "Nương nương mệt sao? Người nên nghỉ sớm chút, có chuyện gì mai hãy ." xong, nàng ta liền bước lên đỡ ta.

      Ta thuận thế kéo tay nàng ta khiến nàng ta vô cùng kinh ngạc.

      Hít hơi sâu, ta : "Vãn Lương, ngươi còn nhớ lần ấy, bản cung sau này chắc chắn tìm cơ hội, chọn mối lương duyên để gả ngươi và Triêu Thần ra khỏi cung ?"

      Vãn Lương thoáng mở to mắt, gật đầu.

      Buông bàn tay nàng ta ra, ta xoay người, khẽ cười tiếng. "E là bản cung phải nuốt lời rồi!"

      "Nương nương…" Nàng ta ngừng lại, khẽ . "Nô tỳ chưa từng để tâm chuyện đó."

      để tâm chuyện ấy, rất hay! Tới giờ mà nàng ta còn an ủi ta.

      Ta quay người nhìn người ở trước mặt, cắn răng : "Quận chúa Bắc Tề tới thiên triều ta hòa thân, Thái hậu ban hôn nàng ta cho Tần Vương. Nhưng Thái hậu tin bọn họ, muốn bản cung chọn người đáng tin làm trắc phi của Tần Vương, cùng bọn họ trở lại đất phong. Như vậy, ngươi hẳn hiểu ý của bản cung rồi chứ?"

      Vãn Lương kinh ngạc, tròn mắt nhìn ta. Ta đành lòng nhìn vào mắt nàng ta, khẽ nghiêng mặt . Cả đời này, ngoài Cố Khanh Hằng, còn ai có thể tận tâm tận lực với ta như ba cung tỳ ở bên ta thế này, nhưng ta lại tự tay đẩy nàng ta từ thâm cung tới nơi khác chẳng thua gì thâm cung. Lại còn là mình nàng ta nữa…

      Lát sau, Vãn Lương quỳ xuống, dập đầu với ta. "Nô tỳ bằng lòng…"

      "Vãn Lương!" Ta nghẹn ngào nhìn nàng ta.

      Nàng ta lại : "Nô tỳ bằng lòng làm tai mắt cho nương nương. Nếu nương nương còn nhớ những lời khi ấy với nô tỳ, vậy nô tỳ cũng muốn nương nương biết, nô tỳ cũng luôn nhớ. Nô tỳ , chờ tới ngày nương nương sống tốt, nô tỳ nghe theo sắp xếp của nương nương. Giờ chính là lúc nô tỳ tận lực vì nương nương, huống chi, làm trắc phi của Tần Vương, bao nhiêu người mong mà được. Nô tỳ tới đó, chắc chắn phải chịu ấm ức." Nàng ta thản nhiên từng câu, từng chữ, ta nhận ra vẻ buồn bã và do dự.

      Đột nhiên ta nên lời. Nếu nàng ta xin ta cho ở lại, có lẽ trong lòng ta còn dễ chịu hơn chút, nhưng nàng ta lại hiểu ta như thế...

      Từ lúc Phương Hàm đưa Vãn Lương tới Cảnh Thái cung hầu hạ ta, ta và nàng ta bất giác hiểu nhau sâu sắc. Chỉ cần ánh mắt, động tác, nàng ta có thể hiểu được mọi suy nghĩ trong lòng ta, cần ta phải .

      Hai người im lặng đứng trong phòng, rất lâu sau ta mới cúi người đỡ nàng ta đứng dậy.

      Những lời khác, nàng ta , chỉ hỏi; "Nương nương muốn nô tỳ làm như thế nào?"

      Lần này Tần Vương tới hoàng đô, Hoàng thượng ban hôn Quận chúa Bắc Tề cho y, vì thế dù là ta hay Thái hậu, muốn ban thêm cung tỳ làm trắc phi cho , về tình về lý đều thích hợp. Bởi vậy, chuyện này tốt nhất phải để Tần Vương tự mở lời. Làm sao có thể để chính y mở lời mới là vấn đề khó nhất giờ,

      Suy nghĩ lát, ta lên tiếng: "Ngày mai, khi bản cung tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu tìm lý do để ngươi xuất cung làm việc. Ngày mai có chuyện gì, Tần Vương hẳn ở dịch quán, hôm nay ngươi đụng phải ta, cứ bản cung sai ngươi tới đó thỉnh tội với . Chuyện còn lại phải làm thế nào, tự ngươi xem xét rồi làm."

      Vãn Lương do dự lát, cuối cùng gật đầu. "Vâng, nô tỳ hiểu rổi!"

      Lại nhìn nàng ta cái, ta quay người , : "Vậy ngươi về nghỉ sớm !"

      Song nàng ta vẫn chưa ngay, lát sau lại lên tiếng: "Nương nương, nô tỳ cả gan hỏi, Thái hậu muốn nô tỳ theo dõi chuyện gì?"

      Đúng vậy, ta hồ đồ, chuyện Thái hậu giao cho, ta còn chưa xong. Nhưng ta quay lại, chỉ : "Giám sát Tần Vương xem có thực trung thành , còn nữa, được để quận chúa Bắc Tề sinh con nối dõi cho Tần Vương."

      Người ở phía sau đáp: "Nô tỳ hiểu, nô tỳ xin cáo lui!"

      Thấy Vãn Lương ra ngoài, ta mới chậm rãi quay người lại. Để nàng ta tới nơi xa như vậy, sau này e là khó gặp lại. Nghĩ tới đây, ta thực luyến tiếc, trong lòng cảm thấy khó chịu rồi chậm rãi thu lại ánh mắt.

      Hôm sau, khi tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu, ta dẫn Vãn Lương tới cho bà gặp, Thái hậu chỉ cần động tác của ta là hiểu . Chuyện trò được dăm ba câu, trước mặt mọi ngưòi, Thái hậu đột nhiên muốn đưa điểm tâm trong cung tới cho hai vị vương gia. Bà gọi Thiển Nhi, lại tùy ý chỉ vào cung tỳ ở bên cạnh ta, đương nhiên là Vãn Lương.

      Triêu Thần có chút kinh ngạc, chuyện này ta vẫn chưa với người khác.

      Ra khỏi Hy Ninh cung, ta thấy Thiên Lục dìu Thiên Phi qua, Thiên Phi mang thai gần năm tháng, bụng tỷ ta lộ . Ta lại nhớ tới lời của Thư Quý tần, khỏi cười tiếng, bụng của tỷ ta, sao nhìn chẳng giống bụng giả nhỉ?

      "Sao thế? Ngươi cũng nghĩ rốt cuộc đứa bé trong bụng nàng ta có thể sinh ra được hả?"

      Ta kinh ngạc ngoái đầu, thấy Diêu Thục phi đứng ngay sau lưng ta mà ánh mắt lại lạnh lùng nhìn hai người phía trước, trong mắt lóe lên vẻ hận thù.

      Chậm rãi suy xét lời nàng ta vừa , quả nhiên nàng ta nghi ngờ, nhưng ta càng bội phục nàng ta hơn, lâu như thế mà cũng có thể chịu đựng được.

      Ta thản nhiên cười, : "Thục phi nương nương gì thế? Đứa bé của Vinh Phi đương nhiên được sinh rồi. Chẳng lẽ nương nương nghĩ thế sao?"

      Diêu Thục phi cười mỉa. "Dĩ nhiên bản cung cũng muốn xem thử, rốt cuộc nàng ta có thể sinh ra được thứ gì!" xong, nàng ta sải bước về phía trước.

      Ta kinh ngạc. Triêu Thần đứng bên giọng : "Nương nương, chúng ta..."

      Sợ gì chứ, ở chốn đông người, chỉ bằng ta cũng tới xem thử. Nghĩ vậy, ta liền vịn tay Triêu Thần theo Diêu Thục phi.

      Diêu Thục phi cao giọng : "Vinh Phi dừng bước!"

      Thiên Phi quay đầu lại, Thiên Lục cũng xoay người, nhìn thấy Diêu Thục phi, vội vàng hành lễ. "Tần thiếp xin thỉnh an Thục phi nương nương!"

      gương mặt Thiên Phi dường như lộ vẻ vui nhưng tỷ ta cũng đành hành lễ. Diêu Thục phi tinh mắt nhanh tay đỡ lấy tỷ ta, : "Ôi chao, Vinh Phi đừng hành đại lễ, giờ thân thể của ngươi quý giá như vậy, nếu có chuyện gì, bản cung gánh nổi trách nhiệm đâu!"

      Nghe thấy vậy, gương mặt Thiên Phi lên chút đắc ý, nhưng ngoài miệng lại : "Nương nương như thế chẳng phải khiến tần thiếp tổn thọ sao? Giờ trong hậu cung này, còn ai có thể ngang hàng với nương nưong được chứ?"

      Lời của tỷ ta khiến sắc mặt Diêu Thục phi thay đổi, nhưng Diêu Thục phi tức giận, gượng cười, : "Vinh Phi đùa, chờ khi đứa bé trong bụng ngươi được sinh ra, ngươi có thể phú quý nhờ con rồi." Nàng ta , vươn tay xoa lên bụng Thiên Phi.

      Thiên Lục đứng bên thay đổi sắc mặt, đưa tay cản tay Diêu Thục phi, : "Nương nưong!"

      Diêu Thục phi lườm nàng ta cái, với giọng giận dỗi: "Sao thế, ngươi cho rằng bản cung gây ra điều gì bất lợi cho Vinh Phi à?"

      "Tần thiếp dám!" Thiên Lục cúi đầu, đáp.

      Thiên Phi : "Tần thiếp may mắn hơn nương nương, ít nhất tần thiếp còn có thể giữ lại đứa bé trong bụng. Ha, ra ngoài mệt rồi, tần thiếp về cung nghỉ ngơi trước đây!" Tỷ ta liếc mắt nhìn Thiên Lục, : "Chúng ta !"

      xong, tỷ ta nhìn Diêu Thục phi nữa, cất bước tiếp.

      Ta cười thầm. Thiên Phi là buồn cười, nghĩ rằng mang long thai là tài giỏi sao? Dám ăn như thế với Diêu Thục phi? Còn đem chuyện đứa bé ra , tỷ ta đúng là động chuyện gì lại động ngay vào chuyện đó.

      Diêu Thục phi tức đến nỗi tái mặt, nặng nề "hừ" tiếng, sải bước tới. Quyến Nhi vội theo nàng ta. Xem ra nàng ta sắp nhịn được nữa rồi. Hành động vừa rồi của Thiên Lục lại cho Diêu Thục phi lý do để hoài nghi. Xung đột lần này giữa nàng ta và Thiên Phi, Quyến Nhi để ý đến, sau này, nếu đứa bé của Thiên Phi xảy ra chuyện bất trắc, đúng như lời Thư Quý tần , Thái hậu khó tránh khỏi việc nghi ngờ Diêu Thục phi. Thế ta cứ chờ xem màn kịch hay này diễn như thế nào thôi.

      Ta với Triêu Thần: "Chúng ta cũng về thôi!"

      Quay lại Cảnh Thái cung, Phương Hàm thấy chỉ có hai người là ta và Triêu Thần về, liền cảm thấy có chút nghi hoặc, hỏi: "Nương nương, Vãn Lương đâu?"

      "À, Thái hậu sai người tới dịch quán, thuận miệng bảo Vãn Lương rồi." Ta hờ hững đáp.

      Nghe thấy vậy, Phương Hàm cũng hỏi nữa, chỉ : "Nương nương, hôm nay là mùng Bốn tháng Ba rồi, nghe ngày mai quốc quân của Đại Tuyên và Nam Chiếu tới. Khi ấy Hoàng thượng đích thân tiếp đón, e là trong cung yên ắng vài ngày."

      Ta gật đầu, đó là điều đương nhiên, Hạ Hầu Tử Khâm trực tiếp sắp xếp tới Thượng Lâm uyển, ngày mai sau khi nghênh tiếp, thẳng tới đó. Nếu muộn, nghỉ lại ở Thượng Lâm uyển đêm rồi mới về.

      Người của Đại Tuyên và Nam Chiếu cùng tới, vậy còn Bắc Tề? Hoàng đế Bắc Tề vẫn luôn tâm niệm đưa quận chúa sang hòa thân mà, sao bọn họ lại có thể kiên nhẫn như vậy?

      Ta khẽ cười, nếu ông ta biết Hạ Hầu Tử Khâm định ban hôn quận chúa cho Tần Vương, chắc chắn ông ta rất tức giận nhỉ?

      Còn vị Hàn Vương mười ba tuổi có những chiến công hiển hách trong truyền thuyết kia nữa, ta muốn được mở mang tầm mắt, rốt cuộc đó là nhân vật như thế nào?

      Mùng Chín tháng Ba, ta lại càng chờ mong.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 32.3
      Beta: Thanh Lam
      Hôm ấy, Hạ Hầu Tử Khâm ghé qua Cảnh Thái cung, có lẽ để chuẩn bị cho chuyện ngày hôm sau.

      Tới tối, ta mới nghe Vãn Lương trở về. Gọi nàng ta vào phòng, ta hỏi: "Thế nào rồi?"

      Vãn Lương : "Khi nô tỳ và Thiển Nhi tới, Tần Vương luận bàn võ nghệ cùng Hiển Vương ở trong sân. Khi ấy, nô tỳ cắn răng giả vờ trượt ngã, xô về phía trước."

      Ta kinh ngạc, lại nghe nàng ta : "Đúng lúc ấy, mũi kiếm của Tần Vương lướt qua vai áo nô tỳ."

      Ta vội đứng dậy, lúc này mới thấy bên vai áo trái của nàng ta bị kiếm cắt rách, vội tới nhìn kĩ. "Vết thương sao rồi?"

      Nhưng nàng ta lui lại bước, lắc đầu : "Chỉ bị thương , nương nương cần lo lắng, nô tỳ biết chừng mực mà, mạng của nô tỳ còn phải giữ để tới Tần Vương phủ."

      Ta sững sờ. Vãn Lương tiếp: "Tần Vương gọi đại phu tới, Thiển Nhi tiện thể mời Hiển Vương rời . Khi Tần Vương tới xem xét vết thương của nô tỳ, nô tỳ thuận miệng , nô tỳ chính là cung tỳ hôm qua đụng phải vương gia, ngờ hôm nay người trả đũa nô tỳ rồi."

      Ta nhìn cung tỳ trước mặt, quả nhiên Vãn Lương như thế.

      "Tần Vương bật cười, nếu như thế xem ra vết thương của nô tỳ cũng nặng."

      Ta buột miệng hỏi: "Sau đó sao?"

      Vãn Lương nhìn ta, mở miệng : "Khi ra khỏi cửa, Tần Vương hỏi tên của nô tỳ."

      Trái tim ta treo lơ lửng dần được hạ xuống, hít sâu hơi, ta : "Rất tốt! Vãn Lương, ngươi làm tốt lắm!"

      Nếu Tần Vương hỏi tên nàng ta, chứng tỏ còn hy vọng y nhớ nàng ta. Thế cứ chờ xem tiếp những ngày sau thôi.

      Ta với Vãn Lương: "Vất vả cho ngươi rồi, về nghỉ ngơi !"

      "Vâng!" Nàng ta vâng lời, khi quay người ra, đột nhiên quay lại, : "Nương nương, Tần Vương còn , nô tỳ hổ là cung tỳ của người."

      Ta thoáng sững sờ, nhưng Vãn Lương đẩy cửa ra ngoài từ lâu rồi. Đứng lát, ta bật cười chán nản, xoay người lên giường ngủ.

      Cuối cùng cũng tới sáng ngày mùng Năm tháng Ba, ta ngủ dậy mới nghe Triêu Thần , hôm nay Thái hậu cần tới thỉnh an.

      Ăn xong bữa sáng, lại nghe Hạ Hầu Tử Khâm đưa Diêu Thục phi xuất cung. Hậu cung có bao nhiêu nữ tử ngưỡng mộ Diêu Thục phi nhưng ta cũng chẳng cảm thấy thất vọng. Lúc thưởng trà trong sân, ta thuận miệng hỏi Vãn Lương: "Vết thương người ngươi còn đau ?"

      Nàng ta lắc đầu, cười. "Nô tỳ là vết thương rồi, sao nương nương còn nhớ chứ?"

      Ta mỉm cười, sao nhớ chứ, nàng ta lấy thân mạo hiểm mà! Ta chỉ hy vọng, Tần Vương có thể nhớ Vãn Lương. Nếu thể thay đổi rằng Vãn Lương phải theo y quay về đất phong, vậy ta càng hy vọng, Tần Vương có thể thực lòng thích nha đầu thông minh này. Ta hy vọng Vãn Lương được hạnh phúc, như vậy, ít nhất ta có thể bù lại nỗi hổ thẹn trong lòng với nàng ta.

      Hôm ấy, Hạ Hầu Tử Khâm quả nhiên hồi cung. Người ở lại Thượng Lâm uyển cùng đương nhiên vẫn là Diêu Thục phi. Ta đột nhiên nhớ tới Thư Cảnh Trình ở Thượng Lâm uyển, khỏi toát mồ hôi, mong ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.

      Lần này, là ta lo lắng nhiều. đêm ở lại Thượng Lâm uyển chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng ngày hôm sau hồi cung, ta nghe Diêu Thục phi bị nhiễm phong hàn ở Thượng Lâm uyển, khi về cung liền quay lại Trữ Lương cung nghỉ ngơi.

      Ta có chút kinh ngạc, yên lành, sao nàng ta lại nhiễm phong hàn được? Tới buổi chiều, lại nghe thấy Tường Thụy ở bên ngoài , Thái hậu sai người tới gọi ta qua chỗ bà.

      Ta vội đứng dậy, tới Hỵ Ninh cung.

      Thiển Nhi vẫn dẫn ta tới tận cửa tẩm cung của Thái hậu rồi tiếp nữa.

      Ta bước vào, thấy Thái hậu ngồi bên bàn đợi ta, ta vội hành lễ, rồi nghe thấy bà : "Thục phi ốm rồi, mai ngươi cùng Hoàng thượng tiếp đón Hàn Vương và quận chúa !"

      Ta giật mình kinh ngạc, nhìn sắc mặt thản nhiên của Thái hậu, lúc này mới biết, hóa ra căn bệnh của Diêu Thục phi là do Thái hậu nhúng tay vào.

      Nhìn dáng vẻ của ta, Thái hậu khẽ cười, : "Nhìn ai gia thế làm gì? Ngươi hãy nhớ kĩ, ngày mai được để Hoàng thượng ở mình với quận chúa kia!" Trong lời của Thái hậu, ngữ khí dường như được nhấn mạnh thêm. Hóa ra Thái hậu lo lắng chuyện ấy.

      Ta bước lên, hỏi : "Thái hậu, Hoàng thượng đồng ý ban hôn quận chúa cho Tần Vương, người vẫn an tâm sao?"

      Bà mấp máy môi, : "Chỉ cần ngày bọn họ chưa về đất phong, ai gia vẫn chưa thể lơ là được. Đàn Phi, ngươi phải hiểu tâm tư của ai gia!"

      "Vâng, thần thiếp hiểu!" Ta cúi đầu, đáp. Dĩ nhiên ta biết, Thái hậu vô cùng cẩn trọng, bà làm việc gì cũng thể để xảy ra sai lầm.

      Hai người chuyện nghe bên ngoài có người hô: "Hoàng thượng giá đáo!"

      Ta kinh ngạc, Thái hậu cũng ngước nhìn về phía cửa. Chỉ lát sau thấy Hạ Hầu Tử Khâm vào. Thấy ta cũng ở đó, hơi ngạc nhiên, rồi quay sang với Thái hậu: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!"

      "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!" Ta cúi người hành lễ với .

      Thái hậu cười, : "Gần đây bộn bề nhiều việc, sao Hoàng thượng còn rảnh mà tới chỗ ai gia?"

      tới ngồi xuống, lại nhìn ta, : "Sao Đàn Phi cũng ở đây?" Lông mày hơi chau lại, đưa ánh mắt dò xét nhìn ta.

      Ta nhớ khi ấy , biết Thái hậu thích ta, giờ thấy ta đột nhiên xuất ở Hy Ninh cung, hiển nhiên thấy kỳ lạ.

      Ta vừa định mở miệng nghe Thái hậu : "À, là thế này, phải ai gia nghe Thục phi bị ốm sao? Vinh Phi thân thể tiện, giờ chỉ có Đàn Phi là thích hợp cùng Hoàng thượng nghênh đón Hàn Vương và quận chúa vào ngày mai, nên ai gia mới sai người gọi Đàn Phi tới đây, mấy việc nên chú ý với nàng ta, tránh gây ra chuyện nực cười."

      sững người lát rồi mới quay đầu lại. "Trẫm cũng tới vì chuyện này, ngờ vẫn là mẫu hậu suy nghĩ chu đáo." Bây giờ mới mỉm cười với ta.

      Thái hậu gật đầu, đáp: "Mấy ngày này Hoàng thượng cũng mệt, ai gia đương nhiên phải gánh vác giúp Hoàng thượng chút. Sau này ngươi tấn phong hoàng hậu rồi, những chuyện này, ai gia phải quản nữa."

      Ta khỏi nhìn về phía , chỉ thấy sắc mặt vẫn lãnh đạm, ta nhận ra thay đổi.

      Thái hậu lại : "Nếu có chuyện gì nữa các ngươi về cả , ai gia thăm Thục phi lát."

      Hạ Hầu Tử Khâm đứng dậy, : "Vâng, nhi thần xin về trước!" lại liếc ta cái, : "Nàng cùng trẫm!"

      Ta vội đáp: "Vậy thần thiếp xin cáo lui!"

      xong, thấy quay người ra ngoài, Thái hậu đưa mắt ra hiệu cho ta, ta vội vã đuổi theo. rất nhanh, là muốn ta cùng nhưng lại đợi ta. Ta thở dài tiếng rồi xách váy đuổi theo.

      bỗng đứng lại, ta bị bất ngờ, phản ứng kịp nên đâm thẳng vào . Ta kinh ngạc ngước lên. "Hoàng thượng!"

      quay người, bật cười khe khẽ, kéo tay ta, : "Đêm nay nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai phải dậy sớm." vừa vừa kéo ta về phía trước.

      được vài bước, ta nén nổi mà : "Hoàng thượng, Hoàng đế Bắc Tề đích thân đến, người cũng có thể đích thân nghênh đón mà!"

      nhìn ta, chỉ : "Nếu bọn họ đưa quận chúa tới hòa thân, trẫm chỉ muốn để bọn họ thấy, trẫm biết dùng lễ nghĩa để đối đãi, như thế, trẫm có ban hôn quận chúa cho Tần Vương, người Bắc Tề càng thể được gì."

      Tâm trạng từ từ được thả lỏng, ta nghĩ rằng muốn đích thân nghênh đón bởi muội muội của Phất Hy sắp tới. Ha, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, ta với Thái hậu từ lâu rồi, là người cơ trí lại lý trí, thế nên luôn suy nghĩ chu toàn.

      "Nàng thấy quyết định của trẫm thế nào?" đắc ý hỏi ta.

      Ta cười, đáp: "Hoàng thượng thánh minh!"

      ngờ sắc mặt lại trầm xuống, quở trách: "Trẫm thích nàng học cách của !"

      Ta bỗng ngẩn người, lát sau mới nhớ ra "" mà Hạ Hầu Tử Khâm nhắc tới là ai. khỏi cảm thấy buồn cười, ta xích lại gần , hỏi : "Hoàng thượng ghen à?"

      nặng nề "hừ" tiếng, : "Trẫm thèm!"

      Ta cười cười nhưng gì nữa. Ta phát , thói ghen tuông của còn lớn hơn bất cứ ai. Lúc đầu là với tiên sinh của ta, bây giờ lại là với Tần Vương. Ta thầm vui sướng, nếu để biết ta sai cung tỳ tiếp cận Tần Vương, vậy ta lại được nếm mùi đau khổ rồi!

      Ta lè lưỡi, lén liếc cái, thấy chỉ nhìn về phía trước, vẻ giận dữ gương mặt cũng từ từ nhạt , liền hít sâu hơi, hỏi: "Hoàng thượng, người để Hoàng đế Đại Tuyên và Nam Chiếu cùng nghỉ lại ở Thượng Lâm uyển có thỏa đáng ?"

      liếc nhìn ta, hé môi : "Nàng lại muốn gì?"

      Ta khẽ cười, : "Thần thiếp chỉ nghe trước đây, khi Đại Tuyên nội loạn, Hoàng đế Nam Chiếu chăm chăm câu kết với bên làm phản hòng xâm chiếm quốc thổ của Đại Tuyên. Người xem, lần này hai người bọn họ gặp mặt, có phải là kẻ thù nhìn nhau tới tức đỏ con mắt ?"

      khẽ "hừ" tiếng, : " chính trường làm gì có kẻ thù tuyệt đối? Nàng có biết rằng, sau này Đại Tuyên còn liên thủ với Nam Chiếu ?"

      Ta gật đầu, chuyện này đương nhiên ta biết. Hình như sau đó Đại Tuyên còn lấy nửa quốc thổ của Nam Ô để đổi lấy thứ gì đó từ Nam Chiếu. Có điều, những chuyện này ta lắm, ta chỉ tò mò, Hoàng đế Đại Tuyên ghi thù hận chứ?

      bàn luận chuyện này với ta nữa. Ta cũng chuyển chủ đề: "Hoàng thượng từng với thần thiếp, muốn lấy con mồi thần thiếp săn được trong buổi săn ở Thượng Lâm uyển làm quà sinh nhật cho người, nhưng thần thiếp sợ công lực còn quá kém, tới khi ấy chẳng bắn trúng được thứ gì, khiến người thất vọng." Ta chỉ luyện bắn cung có buổi sáng, bảo ta bắn thỏ biết chạy đúng là chuyện khó khăn.

      hơi sững người, dường như ngờ ta đột nhiên lại tới chuyện đó, lát sau mới cười, đáp: "Bắn chuẩn... cũng được."

      Ta kinh ngạc nhìn , biết vậy là có ý gì.

      lại : "Ngày mai có lẽ còn phải ở Thượng Lâm uyển đêm, hay là trẫm lại dạy nàng lần nữa?"

      Ta sững sờ, đành gật đầu. dạy ta lần nữa, dĩ nhiên là tốt rồi.

      Có điều, ta vẫn muốn, có thể bắn chuẩn, chỉ vì trong lòng ta có đối sách với chuyện của Thư Cảnh Trình. để y chết, lại có thể làm trái ý của Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu. Đến tận bây giờ ta vẫn hối hận vì vứt túi gấm của Thư Quý tần, nhưng mạng sống của Thư Cảnh Trình, ta đồng ý với nàng ta cũng muốn giữ lời hứa.

      "Nghĩ gì thế?" đột nhiên hỏi.

      Ta sực tỉnh, cười đáp: " nghĩ chuyện ngày mai."

      khẽ "hừ" tiếng, hỏi: "Có gì mà phải nghĩ ngợi?"

      Ta mỉm cười đáp nhưng cũng hỏi nhiều. Hai người bất giác tới cửa Ngự thư phòng, ta thoáng kinh ngạc, định dừng bước nhưng buông tay, kéo ta vào trong.

      Vừa vào phòng, thấy tấu chương bàn chất thành núi, ta khỏi cảm thấy kinh ngạc. nhìn ta cái, cười : "Tấu chương chúc thọ của các nơi, chỉ nhìn là mắt trẫm hoa lên."

      Ta hỏi : "Hoàng thượng đưa thần thiếp tới đây làm gì?"

      buông tay ta, thẳng tới phía trước, ném quyển tấu chương tới trước mặt ta. Ta do dự lát, cuối cùng cũng bước tới, mở ra. Hóa ra là tấu chương của Cố đại nhân.

      Ta đọc lướt qua, bỗng nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm : "Cách nghĩ của hai cha con bọn họ đúng là khác nhau."

      Đó là điều tất nhiên, Cố đại nhân nịnh bợ, Khanh Hằng chính trực. ngờ, đến giờ mà Cố đại nhân còn khen quyết định săn mùa xuân của Hạ Hầu Tử Khâm là sáng suốt, ra trong lòng ông ta cũng phải biết, có điều ông ta muốn nịnh bợ. tấu chương còn nhắc tới việc Cố Khanh Hằng góp ý kiến, còn mong Hạ Hầu Tử Khâm bỏ qua cho Cố Khanh Hằng. Ha, đúng là mỉa mai!

      lại : "Cố Khanh Hằng... quả tồi!"

      Câu này thoát ra khỏi miệng , đúng là hiếm có. Ta vui mừng : "Hoàng thượng định dùng huynh ấy sao?"

      lườm ta cái nhưng cũng nổi giận, chỉ : "Bây giờ vẫn chưa có chức vị nào phù hợp với ."

      Ta rảo bước tới, buột miệng hỏi: "Nếu có, liệu Hoàng thượng có biết trọng dụng huynh ấy ?"

      sững người, cười mỉa, : "Sao thế, nàng muốn xin chức cho ta?"

      Ta cũng cười. "Hoàng thượng là người thông minh như thế, sao có thể để thần thiếp muốn làm gì làm chứ?"

      khẽ "hừ" tiếng, gì.

      lúc sau, Lý công công ở bên ngoài hô: "Hoàng thượng, Tần Vương cầu kiến!"

      Theo phản xạ, ngước nhìn ra ngoài, ta cũng có chút kinh ngạc, lại liếc ta cái, : "Nàng về trước !"

      Do dự giây lát, cuối cùng ta cũng đứng dậy, cáo lui.

      ra ngoài, Tần Vương thấy ta bước ra, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, lui lại nửa bước, ; "Nương nương!"

      Ta khỏi có chút ngượng ngùng, liệu y có cho rằng ta can thiệp vào chính ? Khẽ cười với y, ta lại về phía trước.

      Vãn Lương bước tới đỡ ta, ta lặng lẽ đưa mắt nhìn Tần Vương, quả nhiên y vẫn ngoái lại nhìn. Là nhìn Vãn Lương phải ?

      Ta thầm bật cười.

      Về thẳng Cảnh Thái cung, buổi tối Hạ Hầu Tử Khâm ghé qua. Ta đột nhiên nhớ ra hôm nay ở Ngự thư phòng, tuy nhưng ta cũng hiểu được ý của , nếu có chức quan thích hợp, sẵn lòng trọng dụng Cố Khanh Hằng.

      Mà chức quan ấy, ta nghĩ mình giúp huynh ấy chọn được rồi. Nhưng khi còn , ta chưa bao giờ nghĩ Cố Khanh Hằng theo con đường làm quan. Ta khẽ lắc đầu, huynh ấy vì ta mà cam tâm tình nguyện vào triều, còn ta cũng sẵn lòng mưu cầu chức quan cho huynh ấy.

      Ngày mùng Bảy tháng Ba, người của Bắc Tề cuối cùng cũng tới.

      Khi ta trang điểm lộng lẫy bước ra, đúng lúc nhìn thấy Thiên Lục từ phía xa. Nàng ta đứng đó cùng Cúc Vận, nhìn ta, khóe miệng để lộ nụ cười khó nắm bắt, giống như mỉa mai, lại như căm hận.

      Vãn Lương vén rèm kiệu, ta thu lại ánh mắt, ngồi vào trong loan kiệu.

      Loan kiệu rất nhanh, nơi cửa hoàng cung, ngự giá của Hạ Hầu Tử Khâm chờ từ lâu. Ta còn nhìn thấy ngựa của Cố Khanh Hằng đứng hàng đầu tiên, huynh ấy quay lưng về phía ta, cũng quay đầu lại, nhưng nhìn thấy huynh ấy, ta thấy rất an tâm.

      Ta lên, cũng như lần trước xuất cung, để Hạ Hầu Tử Khâm kéo lên ngự giá. Đội ngũ chậm rãi khởi hành, khi tới cổng hoàng thành, mặt trời lên rất cao. Thời tiết mấy ngày nay càng lúc càng nóng, đưa mắt nhìn người ngồi bên cạnh, ta còn nhớ khi ấy, ta ra ngoài cùng , thời tiết vẫn rất lạnh, Lý công công còn mang áo lông chồn cho mặc. Chớp mắt sắp phải mặc áo mỏng, thời gian quả thực trôi qua rất nhanh.

      nghĩ tới đó, bỗng nghe thấy giọng Lý công công gấp gáp truyền vào ngự giá: "Hoàng thượng, tới rồi, tới rồi!"

      biết tại sao, ta bỗng thấy căng thẳng. Người ở bên đứng dậy, ra ngoài. Ta do dự lát, vội đứng dậy, theo.

      Ta đứng bên cạnh , ngước mắt nhìn theo. Cách đó rất xa, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy đội ngũ dài vô cùng. đầu đội ngũ là người cưỡi con ngựa cao to, y phục trắng như tuyết bỗng trở nên lóa mắt dưới ánh mặt trời... Phía sau y là hai chữ "Bắc Tề" rất lớn đề lá cờ phấp phới bay cao, khiến ta đột nhiên cảm thấy hoảng hốt...

      Phía sau nữa là chiếc xe ngựa lộng lẫy. Ta biết, người ngồi trong đó là quận chúa tới hòa thân với thiên triều, muội muội của Phất Hy.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33.1
      Beta: Thanh Lam
      Ta ngơ ngẩn đứng nhìn, ta cảm nhận được người ở bên cạnh đưa tay nắm lấy tay ta, cúi xuống, khẽ cười. "Sao thế, tối qua mẫu hậu chưa dặn dò nàng ràng à? Nàng là phi tử của trẫm, có gì phải căng thẳng chứ?"

      Ta ngạc nhiên nhìn , bỗng bật cười. "Hoàng thượng nắm tay thần thiếp, thần thiếp đương nhiên cảm thấy căng thẳng!"

      khẽ "hừ" tiếng, gì nữa, chỉ hướng ánh mắt về phía xa.

      Ta cũng nhìn theo, đội ngũ kia còn ở tít xa. Ánh nắng hôm nay chói chang khiến ta nheo mắt. Nam tử đầu đội ngũ đó chắc là Hàn Vương của Bắc Tề. Ta cố gắng nhìn, muốn thấy dáng vẻ của y nhưng ngờ, lá cờ lớn tung bay trong gió vừa khéo che mất gương mặt của y... Ta có phần thất vọng, sau đó mỉm cười, đợi bọn họ tới gần rồi, còn sợ nhìn thấy ư?

      Người Bắc Tề hình như cũng nhìn thấy đội ngũ bên này có hoàng đế đích thân đón tiếp, tốc độ của họ ràng nhanh hơn.

      Ta đứng yên lặng, lát sau đội ngũ đó mới đến gần. Khoảnh khắc lá cờ tung bay, ta thảng thốt khi nhìn thấy nam tử ngồi lưng ngựa. Tư thế mạnh mẽ, rắn rỏi, thẳng người đối diện với ta, y mang tấm mặt nạ bằng bạc, gương mặt hoàn toàn được che kín, chỉ để lộ đôi mắt đen láy. Y cùng nhìn đăm đăm về phía ta. lẽ, có phải là ảo giác hay , ta cảm thấy khi nhìn ta, đôi mắt y cười.

      Bàn tay được Hạ Hầu Tử Khâm nắm lấy khẽ run lên, nơi nào đó trong trái tim như bị thứ gì đó chích vào, ta có chút đau đớn.

      Người bên cạnh cúi đầu nhìn ta, ta vội cười, hơi dựa vào người , khẽ : "Hoàng thượng, thần thiếp lâu ra ngoài, ánh mặt trời chói chang quá, thấy hơi chóng mặt."

      nhíu mày nhìn ta, giơ tay đỡ ta, khẽ mắng: "Vô dụng!" vừa mắng vừa cười, trong đôi mắt sáng rực ngập tràn dịu dàng.

      Nhìn dáng vẻ , ta lại cảm thấy vui vẻ.

      Đội ngũ của Bắc Tề cuối cùng cũng đến trước mặt. Hàn Vương nhảy xuống từ lưng ngựa, người bên cạnh y vội vàng tiến lên giữ dây cương. Hàn Vương sải bước lên trước, chắp tay với Hạ Hầu Tử Khâm: "Tham kiến Hoàng thượng!" Y lại nhìn về phía ta, hé môi : "Tham kiến nương nương!"

      Hạ Hầu Tử Khâm cười, : "Vương gia cần đa lễ!" xong, ánh mắt lại nhìn về chiếc xe ngựa phía sau Hàn Vương. Hàn Vương dường như cũng cảm nhận được, quay đầu nhìn, cười : "Khiến Hoàng thượng chê cười rồi, nghĩa muội của bản vương từ yếu ớt, đường may bị nhiễm phong hàn, bởi vậy mới xuống tham kiến Hoàng thượng, mong Hoàng thượng rộng lòng tha thứ!"

      Ta cũng liếc nhìn về phía chiếc xe ngựa kia, rèm xe dùng gấm thêu cầu kỳ, nhìn cũng biết tầm thường. Ta có cách nào nhìn thấy dù chỉ là góc váy cùa nữ tử đó, chỉ loáng thoáng nghe thấy thi thoảng có vài tiếng ho.

      Ta cảm thấy quận chúa Bắc Tề này quá kiêu căng. Hoàng đế thiên triều đích thân ra đón mà nàng ta cũng xuống tham kiến. Điều này chẳng phải là ra oai phù đầu Hạ Hầu Tử Khâm ư?

      Nghiêng mặt nhìn nam tử bên cạnh, thấy sắc mặt hơi sa sầm nhưng tức giận, chỉ đứng thẳng người, : "Vậy vào thành trước ! Trẫm và vương gia cùng tới Thượng Lâm uyển, tối nay ở đó tổ chức bữa tiệc đón tiếp vương gia và quận chúa." xong, liền kéo ta, quay người rời .

      "Tạ ơn Hoàng thượng!" Phía sau truyền đến giọng lạnh nhạt của Hàn Vương.

      Hạ Hầu Từ Khâm và ta lên ngự giá. Lý công công lại cất giọng the thé: "Khởi giá!" Đội ngũ hùng dũng cuối cùng cũng xuất phát về phía Thượng Lâm uyển.

      Ta ngồi bên cạnh , lặng lẽ ngắm gương mặt nhìn nghiêng của , thấy mím chặt môi, câu nào. Ta biết tức giận, song ngờ lại nhẫn nhịn rất tốt. Có phải chỉ vì đối phương là muội muội của Phất Hy nên mới có thể làm như vậy?

      Ta hít sâu hơi, đối với Phất Hy rất tốt, tốt tới mức khiến ta vô cớ đố kỵ.

      Do dự giây lát, ta cúi người, tựa vào , vòng tay ôm lấy cơ thể . Hình như hơi giật mình, cúi đầu nhìn ta, cơn giận giữa hai đầu lông mày dần biến mất, cười hỏi: "Sao thế, đầu còn choáng váng à?"

      Ta "ừm" tiếng, khẽ nhắm mắt.

      Cảm giác bàn tay to lớn của đưa qua, đặt lên trán ta, sau đó lại . "Xem ra phải bị bệnh."

      Sao phải là bị bệnh chứ? Là tâm bệnh, bệnh trong lòng , bệnh trong lòng ta.

      khẽ thở dài, ôm lấy ta, : "Còn canh giờ nữa mới tới Thượng Lâm uyển, nếu mệt trẫm ôm nàng ngủ lát."

      Ta gật đầu, co người rúc vào lòng . Ta nên nghỉ ngơi tốt để lấy tinh thần tới Thượng Lâm uyển. Ở đó, ta còn rất nhiều, rất nhiều chuyện phải làm.

      Nhớ đến lần trước, khi ta và tới Thượng Lâm uyển cũng như thế này, ôm ta, ta liền ngủ mất, sau đó tỉnh dậy, thấy bóng dáng đâu. Ha, lần này, lúc ta mở mắt, phải chăng lại chỉ có mình? Ta thầm thở dài, nghĩ quá nhiều khiến con người ta phiền muộn.

      Nhưng lần này, vì trong lòng có quá nhiều chuyện nên làm thế nào ta cũng ngủ được. Sau đó lại nhớ tới Hàn Vương. Ta chưa từng nghĩ y lại đeo mặt nạ, điều này khiến ta kinh ngạc. Song vừa nãy, thấy sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm ngạc nhiên lắm, xem ra biết.

      Nhưng nhìn y, làm thế nào cũng thể liên hệ y với vị vương gia chiến công lẫy lừng trong truyền thuyết. Ngoài chiếc mặt nạ bạc khiến người khác có chút khiếp sợ, y mang lại cho người ta cảm giác áp, giống kẻ chinh chiến ở sa trường thời gian dài. kỳ lạ, đó chính là cảm giác đầu tiên y mang đến cho ta.

      biết bao lâu sau, ta mới cảm thấy ngự giá từ từ dừng lại, sau đó là giọng của Lý công công: "Hoàng thượng, tới Thượng Lâm uyển!"

      Ta mở mắt, đúng lúc cúi đầu nhìn ta, khẽ cười, : "Nàng tỉnh dậy rất đúng lúc!"

      Ta mỉm cười đáp, làm gì có chuyện đúng lúc như vậy chứ, ta hoàn toàn ngủ được. vội xuống, chỉ dặn dò: "Bảo người đưa Hàn Vương và quận chúa qua Nghi Tư uyển nghỉ ngơi, trẫm tới Ngự Túc uyển trước."

      "Vâng!" Lý công công đáp, ở bên ngoài vài câu rồi mới kêu khởi giá.

      Ngự giá lại chầm chậm tiến lên, khẽ hít hơi, cười : "Trẫm đón sinh nhật lần nào cũng phiền phức như vậy."

      Ta cười, : "Ai bảo người là Hoàng thượng!"

      thở dài. "Đúng thế, ai bảo trẫm là Hoàng thượng! Ha!" cười rồi chậm rãi lắc đầu.

      Tới Ngự Túc uyển, lúc xuống, phía sau chúng ta quả nhiên còn nhìn thấy người của Bắc Tề. Hạ Hầu Tử Khâm xuống ngự giá, ta thấy Vãn Lương tiến lên liền vịn vào tay nàng ta, bước xuống.

      "Tham kiến Hoàng thượng! Tham kiến nương nương!"

      Các cung nhân của Ngự Túc uyển đều quỳ ở bên ngoài, nghênh đón thánh giá tới. Ta thấy Tình Hòa quỳ phía trước, đầu chạm đất.

      Hạ Hầu Tử Khâm trước, cho phép đám cung nhân đứng lên. Ta theo sau , lúc bước qua Tình Hòa, thấy nàng ta đột nhiên ngước lên, mỉm cười với ta, ta cũng mỉm cười rồi tiến lên phía trước. Lần trước đến đây, ta vẫn chưa hẳn là người của Thái hậu, còn lần này, ta hoàn toàn là người của bà, ta cũng có thể dùng Tình Hòa.

      Phía sau vang lên giọng của Cố Khanh Hằng, huynh ấy dặn dò vũ lâm quân được lơ là, thiếu cảnh giác, phải bảo vệ chu đáo cho an toàn của Hoàng thượng.

      Theo vào trong, ta thấy người mặc trang phục thị vệ tiến lên, với : "Hoàng thượng, phía bên Quảng Dục uyển và Khâm Hy uyển..."

      Y chưa dứt lời nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm khẽ ho tiếng, ta biết bọn họ có chuyện cần bàn, liền biết ý lên tiếng: "Hoàng thượng, thần thiếp muốn ra ngoài dạo lát, nhanh chóng trở về!"

      nhìn ta, đáp: " , đừng xa quá!"

      "Thần thiếp biết rồi!" Ta gật đầu, vịn vào tay Vãn Lương rồi quay người ra ngoài.

      có chuyện cần bàn cũng tốt, đúng lúc ta cũng có chút chuyện muốn làm.

      Ra tới bên ngoài, thấy Tình Hòa vội bước lên, : "Nương nương vừa đến muốn ra ngoài ngay sao?"

      Ta cười, : "Hoàng thượng bàn chuyện bên trong, bản cung tiện ở đó nên ra ngoài dạo lát. Ngươi cần theo, vào trong chờ , Hoàng thượng cần vào hầu hạ."

      Nghe thấy vậy, Tình Hòa chỉ "vâng" tiếng rồi lui xuống.

      Ta dẫn theo hai cung tỳ thẳng ra ngoài, lúc xuống bậc thềm, nghe thấy Cố Khanh Hằng gọi: "Nương nương, thuộc hạ bạo gan, xin hỏi nương nương đâu?"

      Ta ngoảnh lại, thấy huynh ấy đứng cách ta trượng, biết huynh ấy lo lắng cho an nguy của ta, chung quy lần này cũng khác lần trước. Thượng Lâm uyển bây giờ có quá nhiều người, hơn nữa cũng tạp nham, nhưng muốn huynh ấy theo ta đương nhiên là được, Hạ Hầu Tử Khâm còn ở trong Ngự Túc uyển, thân là ngự tiền thị vệ, trách nhiệm quan trọng hàng đầu của huynh ấy là bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng.

      Nếu cùng ta, huynh ấy tự ý rời bỏ vị trí, làm tròn chức trách, cho nên huynh ấy mới phải hỏi ta, thực ra huynh ấy muốn ta đừng ra ngoài.

      Ta mỉm cười với huynh ấy, : "Bản cung chỉ đỉ dạo gần đây thôi, có gì đáng lo. Cố thị vệ cứ canh gác cẩn thận nơi này là được!"

      Khanh Hằng còn định gì đó nhưng ta quay người, về phía trước.

      Người phía sau cuối cùng cũng đuổi theo, chỉ : "Hai người các ngươi, theo nương nương từ xa, bảo vệ nương nương an toàn!"

      "Vâng!" Hai người đó đáp lời.

      Nghe thấy tiếng bước chân theo sau, ta liền nháy mắt ra hiệu với Triêu Thần. Nàng ta hiểu ý, vội quay người chặn hai kẻ định theo. Cố Khanh Hằng à, ta biết huynh muốn tốt cho ta, nhưng ta muốn gặp người, chuyện này thể để Hạ Hầu Tử Khâm biết.

      Ta được đoạn mới nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo của Triêu Thần, nàng ta khẽ thở hổn hển, : "Nương nương, chúng ta đâu?"

      Ta nhìn nàng ta cái, : "Còn nhớ sườn núi nơi bản cung đứng nhìn Hoàng thượng thao luyện vũ lâm quân ?"

      Nàng ta hơi ngẩn người rồi gật đầu. "Nô tỳ còn nhớ."

      Vãn Lương có chút kinh ngạc, lần đó nàng ta tới nên đương nhiên biết.

      Ta đưa ánh mắt nhìn ra xa, khẽ : "Bây giờ ngươi tìm phó giám tên Thư Cảnh Trình, đưa tới đó gặp bản cung. Nhớ kĩ, chuyện này thể để bất kỳ ai biết."

      Ánh mắt Triêu Thần dần lên vẻ thận trọng, vội lên tiếng: "Vâng, nô tỳ ngay!"

      Vãn Lương quay đầu nhìn Triêu Thần vội vã rời , giọng : "Nương nương, Thư Cảnh Trình mà người chính là..." Nàng ta cuối cùng thốt ra được tên của người đó, nhưng đương nhiên ta biết điều nàng ta muốn hỏi.

      Ta gật đầu. "Đúng là trai nàng ta."

      Vãn Lương có chút kinh ngạc, nhưng hỏi ta.

      Ta về phía trước, Vãn Lương quen thuộc nơi này, còn ta từng đến lần. tới ruộng dốc, có đường tắt nhưng ta vẫn chọn con đường xa lần trước qua, chỉ bởi ta muốn nhân tiện nhìn qua nơi ở của Hoàng đế Đại Tuyên và Hoàng đế Nam Chiếu.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33.2
      Beta: Thanh Lam
      Ta về phía trước, Vãn Lương quen thuộc nơi này, còn ta từng đến lần. tới ruộng dốc, có đường tắt nhưng ta vẫn chọn con đường xa lần trước qua, chỉ bởi ta muốn nhân tiện nhìn qua nơi ở của Hoàng đế Đại Tuyên và Hoàng đế Nam Chiếu.

      Lần này chuẩn bị, ta lén lút tìm hiểu qua toàn bộ bố cục của Thượng Lâm uyển từ trước đó. Ban nãy, thị vệ kia nhắc tới Quảng Dục uyển và Khâm Hy uyển, như vậy, hai nơi đó ắt hẳn là nơi ở của Hoàng đế Đại Tuyên và Nam Chiếu. Quảng Dục uyển nằm phía đông bắc Ngự Túc uyển, vậy , chính là nơi đó...

      Ta ngước mắt nhìn, quả nhiên, xuyên qua rừng cây có thể thấp thoáng nhìn thấy các cung nhân lại, nhìn y phục biết phải phục trang của cung nhân thiên triều.

      Khâm Hy uyển nằm ở phía tây bắc của Ngự Túc uyển, quay đầu nhìn, ta đứng ở nơi này thấy. Còn Nghi Tư uyển, nơi ở của người Bắc Tề, nằm phía chính tây của Ngự Túc uyển, lúc này ta về phía đông, càng thêm xa.

      Bước chân nhanh hơn, chẳng mấy chốc ta tới sườn núi đó. Đứng tại nơi này có thể nhìn thấy Quảng Dục uyển hơn.

      Vãn Lương chỉ về phía Quảng Dục uyển, thầm: "Nương nương, đó là nơi ở của Hoàng đế Đại Tuyên."

      Ta kinh ngạc nhìn nàng ta, hỏi : "Sao ngươi biết?"

      Nàng ta khẽ cười. "Vừa nãy, khi qua Thượng Lâm uyển, nô tỳ nghe thấy Lý công công nhắc đến."

      Hóa ra là Lý công công , thế Hoàng đế và Hoàng hậu Nam Chiếu ở Khâm Hy uyển. Nghĩ tới điều này, ta lại càng muốn gặp Công chúa Chiêu Dương của tiền triều.

      Hai người chúng ta đứng lát liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở phía sau. Ngoảnh đầu nhìn, thấy Triêu Thần đưa người tới, với ta: "Nương nương, Thư đại nhân đến!"

      Đây là lần đầu tiên Thư Cảnh Trình gặp ta, nhìn ta với vẻ kinh ngạc, vội vàng hành lễ. "Thần tham kiến Đàn Phi nương nương!"

      Buông tay Vãn Lương, ta ra hiệu cho hai cung tỳ lui xuống rồi bước lên, : "Thư đại nhân cần đa lễ, bản cung hôm nay tìm Thư đại nhân là vì việc tỷ tỷ phó thác trước lúc lâm chung."

      Lời của ta khiến run rẩy, tuy ta nhưng đương nhiên biết "tỷ tỷ" mà ta chính là Thư Quý tần, muội muội của , Thư Tình.

      "Nương nương..." Đến đôi môi cũng run run.

      Ta bước lên trước bước, : "Tỷ tỷ trước lúc lâm chung nhờ bản cung phải bảo toàn tính mạng cho Thư đại nhân."

      Đôi mắt đầy vẻ sửng sốt nhưng vẫn lắc đầu, : "Thần nương nương gì, thần bây giờ chẳng qua chỉ là phó giám bé, còn lo gì tới tính mạng chứ?"

      Trong lòng ta có chút ngạc nhiên, xem ra Thư Cảnh Trình tin ta, vẫn giấu giếm ta.

      Ta khẽ cười, : "Ban đầu bản cung cũng như vậy với tỷ tỳ nhưng tỷ tỷ , Thái hậu và Hoàng thượng là người nhân từ, vì chuyện của tỷ tỷ mà giết Thư đại nhân. Thế nhưng Diêu Phó tướng lại nhân cơ hội với Hoàng thượng, muốn Hoàng thượng giáng chức Thư đại nhân, điều tới Thượng Lâm uyển đảm nhiệm chức phó giám. Tỷ tỷ , Diêu Phó tướng còn có đối sách khác."

      Ta từng nghĩ, trước khi trao mảnh giấy Thư Quý tần đưa ta, phải để tưởng rằng người của Diêu gia đưa ra chủ ý điều tới Thượng Lâm uyển. Ta muốn tiếp thu lời ta , tin tưởng chuyện này liên quan tới Thái hậu và Hoàng thượng, như vậy nghĩ rằng mưu kế này là của Thái hậu.

      Quả nhiên, khi nghe ta vậy, gương mặt Thư Cảnh Trình cuối cùng cũng bộc lộ cảm xúc. giận dữ nổi lên gương mặt u ám, bàn tay giấu trong tay áo ràng siết chặt. Xem ra, càng thêm kiên định với quyết tâm ám sát Diêu Chấn Nguyên. Có điều, ta cũng lừa dối khi bảo toàn tính mạng của .

      Hồi lâu sau, cuối cùng cũng ngước lên nhìn ta, : "Nương nương..." ngập ngừng, đưa mắt nhìn Vãn Lương và Triêu Thần ở gần đó.

      Ta ngoái đầu nhìn, giọng : "Họ phải người ngoài, có chuyện gì Thư đại nhân cứ yên tâm !"

      Lúc này mới gật đầu, nghiến răng : "Muội muội của thần chắc chắn làm những chuyện đó, nhất định là do Diêu Thục phi hãm hại muội ấy! Nương nương..."

      "Thư đại nhân!" Ta ngắt lời . "Chuyện này là hay giả đều qua rồi, hôm nay bản cung đến phải để nghe ngươi kêu oan!" Ta muốn cho biết, ta chẳng qua chịu phó thác của người khác, ta cũng chỉ là người ngoài cuộc, rảnh rỗi nghe kể chuyện của Thư Quý tần. Ta cũng thể để cảm thấy ta nhiệt thành giúp . Bất kỳ việc gì nửa giả nửa đều khiến người ta thể suy nghĩ thông suốt.

      Thư Cảnh Trình ngẩn người, lát sau mới lên tiếng: "Vâng... thần hiểu."

      Ta gật đầu, rút mảnh giấy Thư Quý tần trao cho ta từ trong tay ra đưa cho . “Bản cung biết ngươi tin. Đây là thứ tỷ tỷ trao cho bản cung, bây giờ bản cung đưa nó cho ngươi."

      sững sờ, cuối cùng cũng đưa tay ra nhận. Đột nhiên mặt biến sắc, lẩm bẩm: "Là... là nét chữ của Tình Nhi..."

      Ta xoay người nhìn ra xa, chỉ : "Thư đại nhân, tin rằng ngươi hiểu hơn bản cung, ngày mùng Chín tháng Ba, nếu ngươi ra tay hành thích Diêu Phó tướng nguy hiểm nhường nào. Bản cung cũng biết Thư gia các ngươi và Diêu gia có mối thù đội trời chung, nhưng bản cung hy vọng ngươi nghe bản cung câu: Giữ được núi xanh, lo gì có củi đốt!"

      "Nhưng nương nương..." giận dữ cất lời. "Nếu bỏ qua cơ hội này, e rằng mai sau còn cơ hội nào tốt như vậy nữa!"

      Khóe miệng ta khẽ cong lên, quả nhiên có ý định hành thích.

      Ta cười, : "Nếu Thư đại nhân định mạng đổi lấy mạng, vậy uổng phí tâm sức của bản cung khi đồng ý với tỷ tỷ đưa ngươi mảnh giấy này rồi!" Quay người nhìn lần nữa, ta : "Thục phi nương nương bây giờ hô mưa gọi gió chốn hậu cung, bởi vì sao?"

      Thư Cảnh Trình kinh ngạc nhìn ta. Ta tiếp: "Đương nhiên là vì phía sau nàng ta có thế lực của Diêu gia hậu thuẫn, thực ra bản cung cung thích nàng ta. Bản cung đồng ý giúp Thư đại nhân làm việc này, nhưng cần thứ bên người của Thư đại nhân."

      Ta rất ràng, việc ám sát Diêu Chấn Nguyên do ta làm, nhưng phải gánh tiếng oan này. Điểm tốt duy nhất của chuyện này là sau khi giúp Thư gia báo thù, ta còn có thể bảo toàn tính mạng cho .

      chần chừ, ta lại : "Như vậy cũng trái với việc tỷ tỷ thỉnh cầu bản cung." Thấy sắc mặt có chút thay đổi, ta lại bổ sung thêm câu: "Tỷ tỷ , tỷ có thể chết nhưng Thư gia thể tuyệt tự."

      Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại[1].

      Ta đến vậy rồi, nếu Thư Cảnh Trình còn cố chấp tỉnh ngộ, vậy cũng đáng để ta bảo vệ tính mạng cho .

      cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên quỳ xuống, : "Thần thay Thư gia tạ ơn nương nương!" xong liền dập đầu với ta, tháo miếng ngọc bội bên mình đưa cho ta. "Đây là ngọc bội gia truyền của Thư gia chúng thần, bây giờ thần trao cho nương nương."

      Nhận lấy ngọc bội, nắm trong lòng bàn tay, ta với : "Thư đại nhân đứng lên ! Việc hôm nay thể để lộ với bất kỳ ai."

      gật đầu. "Thần hiểu. Nương nương còn muốn thần làm gì ạ?"

      Ta nhìn , : "Hôm diễn ra hội săn bắn, vì là thi đấu nên mũi tên của mỗi người đều có ký hiệu, nhưng mũi tên của vũ lâm quân là mũi tên thường, đến lúc ấy, ngươi lấy trộm cho bản cung mũi tên thường. Sau đó, ngươi hãy rời hoàng đô ngay trong ngày, trốn càng xa càng tốt. Chuyện còn lại, bản cung xử lý."

      Dường như còn muốn gì đó nhưng sau khi ngập ngừng giây lát, vẫn ra, chỉ gật đầu. "Vâng, thần xin nghe theo nương nương!"

      "Được, ngươi trở về , bản cung và ngươi ở cạnh nhau lâu, sợ khiến người khác nghi ngờ."

      "Vậy thần xin cáo lui!" hành lễ với ta rồi xoay người, vội vã rời .

      Ta hít sâu hơi, trong chuyện này, tuy ta cũng có toan tính khác nhưng vẫn muốn cứu mạng.

      Vãn Lương và Triêu Thần bước lên, Triêu Thần nhíu mày, : "Nương nương, người muốn tự tay động thủ ư?" Nàng ta biết Hạ Hầu Tử Khâm từng dạy ta bắn tên, nàng ta cũng biết ta mới học có buổi sáng, thế nên lo lắng cho ta cũng là chuyện bình thường.

      Cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong tay, ta lạnh lùng cười tiếng. "Nếu để Hoàng thượng biết chuyện này, người nhất định bỏ qua cho Thư Cảnh Trình, để Thái hậu biết cũng vậy. Nhưng bản cung nhận lời Thư Quý tần, bảo vệ tính mạng trai nàng ta, vì muốn nuốt lời nên bản cung thể cầu xin Hoàng thượng và Thái hậu giúp đỡ."

      "Nhưng nương nương..."

      Ta biết Triêu Thần lo lắng, thực ra trong lòng ta cũng tính toán nên làm thế nào mọi chuyện mới có thể suôn sẻ tuyệt đối. Suy cho cùng, kỹ thuật bắn tên của ta quả rất kém cỏi. Đứng lát, ngoảnh đầu nhìn hai người bọn họ, ta hỏi : "Các ngươi biết Diêu Chấn Nguyên thích gì nhất ?"

      Triêu Thần ngẩn người, nhưng ánh mắt Vãn Lương chợt sáng bừng, nàng ta lên tiếng: "Nương nương, hồi nô tỳ theo Thiển Nhi tới dịch quán, từng nghe Hiển Vương nhắc tới Diêu Phó tướng, thê thiếp trong phủ ông ta nhiều vô số, ai nấy đều có sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, còn Diêu Phó tướng chỉ cần nhìn thấy mỹ nhân bắt cóc được về phủ buông tha."

      "Mỹ nhân..." Ta khẽ lẩm bẩm.

      Triêu Thần vội : "Nương nương, chi bằng chúng ta tìm người quyến rũ ông ta."

      " cần!" Ta ngắt lời Triêu Thần. Tìm người khác, ta tin tưởng.

      Nếu Diêu Chấn Nguyên thích mỹ nhân... Ha, ta có cách.

      Hả lòng hả dạ xoay người, ta : "Chúng ta trở về thôi!"

      "Vâng!" Hai cung tỳ gì nữa, chỉ cất bước theo.

      được đoạn, ta nghe thấy tiếng động trong khu rừng phía trước, liền nhìn theo, thấy bóng dáng của hai người. người hất tay người kia, vội vàng chạy . Nữ tử kia ăn mặc lộng lẫy, xem ra phải người bình thường. Còn người kia lúc này bỗng ngoái đầu, ánh mắt dừng lại chỗ ta.

      Ta giật mình kinh ngạc, thấy nam tử nhìn ta chằm chằm điềm tĩnh, đôi mắt đó để lộ chút lúng túng, người y là y phục bằng gấm lụa sang trọng, cổ áo và vạt áo còn có viền màu vàng.

      Ta thảng thốt nhìn y. Lần này là sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm, bởi vậy quốc chủ các nước khác đến thiên triều, theo lễ nghi, đều được mặc long bào, song có thể dùng màu vàng, chắc chắn đây là đế vương nước khác.

      Ta biết quốc chủ Nam Chiếu tuổi gần tứ tuần, vậy người trước mặt là Hoàng đế Khánh Khang của nước Đại Tuyên - Quân Ngạn. Trong lòng sửng sốt, ta nhìn về hướng nữ tử trốn chạy. Theo như ta biết, Quân Ngạn còn chưa tấn phong hoàng hậu, vì thế lần này chắc chắn y mình. Nữ tử vừa nãy, nhìn qua có thể biết là người đặc biệt, nữ tử ăn mặc như vậy ở Thượng Lâm uyển lúc này chỉ có hai người.

      là Hoàng hậu Nam Chiếu, cũng chính là Công chúa Chiêu Dương, còn người kia là quận chúa Bắc Tề. Nhưng bất luận là ai cũng khiến ta kinh ngạc, vì cho dù thế nào, y thân là hoàng đế của Đại Tuyên lại có quan hệ với bọn họ, đó là điều bình thường. Công chúa Chiêu Dương có phu quân, còn quận chúa Bắc Tề tới thiên triều để hòa thân, thế y...

      Ta nắm chặt chiếc khăn, khi trấn tĩnh lại thấy người đằng trước sải bước về phía mình. Lúc này ta mới phát thị vệ theo y, thị vệ đó thiếu cánh tay bên trái khiến ta khỏi giật mình kinh hãi.

      Hai cung tỳ bên cạnh tuy biết đối phương là ai nhưng cũng biết y là khách quý tới thiên triều, vội cúi đầu hành lễ.

      Ta bình tĩnh, khẽ cười, : "Tuyên Hoàng bệ hạ!"

      Thị vệ bên canh y cũng hành lễ với ta, đôi mắt y có chút ngạc nhiên nào. Khóe miệng mỉm cười, y lên tiếng: "Trẫm còn tưởng là ai, hóa ra là Đàn Phi nương nương!"

      ta kinh ngạc là dối, y lợi hại, vừa liếc mắt nhận ra thân phận của ta. Có lẽ nên là y biết Hạ Hầu Tử Khâm đưa ai tới Thượng Lâm uyển.

      Siết chặt chiếc khăn trong tay, ta khẽ : "Bản cung chỉ ra ngoài cho khuây khỏa, nghĩ lại có vinh hạnh được gặp Tuyên Hoàng bệ hạ!"

      Y điềm tĩnh cười, : "Nương nương vô tình xuất ở nơi này ư?"

      Lời của y khiến ta ngẩn người, thấy ánh mắt y nhìn về hướng Thư Cảnh Trình vừa rời . Ta khỏi nghiến răng, quả nhiên tên Quân Ngạn lợi hại, việc ta gặp Thư Cảnh Trình ở đây, y nhìn thấy từ lâu. Y toạc ra nhưng ta phải biết y cùng cảnh cáo ta, ý rằng hôm nay ta chưa từng nhìn thấy việc giữa y và nữ tử đó. Vì sao y giống như cố gắng che giấu quan hệ giữa y và nữ tử đó? Lẽ nào thực có tư tình?

      Nghĩ tới đây, ta bỗng giật mình.

      Ta đành đáp: "Bản cung đương nhiên vô tình dạo qua đây, cũng gặp bệ hạ dạo."

      Nghe thấy vậy, vẻ phòng bị trong ánh mắt y cũng từ từ biến mất, y cười, : "Trẫm còn muốn qua bên kia ngắm cảnh, xin nương nương cứ tự nhiên!" xong, y lại cười, qua ta. Thị vệ phía sau y sải bước theo.

      Ta ngoái đầu nhìn bóng lưng y, thầm nghiến răng. Ta rất muốn biết nữ tử vừa nãy dây dưa với y rốt cuộc là ai?

      "Nương nương!" Triêu Thần giọng gọi ta.

      Ta lắc đầu, quay người về Ngự Túc uyển.

      Trở lại Ngự Túc uyển, thấy Hạ Hầu Tử Khâm nghỉ ngơi trong phòng. Nghe thấy tiếng ta bước vào, mở mắt, khẽ hỏi: " đâu vậy? Trẫm đợi nàng lúc lâu rồi!"

      Ta bước lên, : "Thần thiếp chỉ dạo lát, ngờ lại vô tình gặp Tuyên Hoàng."

      nhìn ta nhưng cũng hỏi, vẫy tay ra hiệu cho ta lại gần. Ta bước tới trước mặt , kéo ta lại, ôm chặt trong lòng, khẽ sa sầm sắc mặt, : "Nàng dám lừa trẫm?"

      Ta giật mình sửng sốt, chuyện vô tình gặp Quân Ngạn được coi là lừa , vậy ... là chuyện của Thư Cảnh Trình ư?

      Trong lòng ta thấp thỏm, nhưng lại khẽ bật cười, : "Lần trước trẫm , trẫm cảm thấy tiếc vì chưa được ăn điểm tâm do nàng làm phải , kết quả nàng lại chưa làm. Nhưng vừa nãy Tình Hòa , nàng làm rất lâu trong bếp."

      Ta ngạc nhiên nhìn , hóa ra đến chuyện này!

      Tâm trạng căng thẳng dần được thả lỏng, ta cười, : "Khi đó Hoàng thượng vội , thần thiếp nghĩ dù sao cũng ăn được, chỉ bằng chưa làm, vậy Hoàng thượng cũng nhớ đến nữa."

      Song : "Ai trẫm nhớ đến? Trẫm luôn nhớ đến."

      Nhìn sắc mặt , ta bỗng cảm thấy vui vẻ, khẽ : "Hoàng thượng nhớ, vậy thần thiếp lại làm cho Hoàng thượng ăn là được. Bây giờ người đói ? Nếu đói, thần thiếp làm ngay."

      cũng cười, đứng lên, : "Bây giờ trẫm đói, nàng nhớ lần sau làm cho trẫm là được! Giờ còn sớm, trẫm đưa nàng ra ngoài tập bắn tên. Buổi tối còn có bữa tiệc ."

      Lúc này mới nhớ ra chuyện muốn bày yến tiệc thết đãi Hàn Vương và quận chúa, ta liền gật đầu.

      gọi Lý công công chuẩn bị ngựa, thay y phục rồi cùng ta ra.

      Ta và vẫn cưỡi chung con ngựa, ngồi sau ôm lấy ta, thúc ngựa chạy về phía bãi tập bắn.

      đội vũ lâm quân theo sau, có cả Cố Khanh Hằng.

      So với lần trước, ta thành thạo hơn rất nhiều. Hạ Hầu Tử Khâm giúp ta ngồi ngay ngắn, khẽ cười. "Trẫm ngờ nàng lại nhớ lâu như vậy."

      Ta cười tủm tỉm, sao ta có thể cố gắng chứ?

      Diêu Chấn Nguyên... Ta thầm đọc tên ông ta.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :