1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mẹ, thơm một cái - Cửu Bá Đao (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      21/4/2005

      Puma thực rất già.

      Tuần trước định chở Puma chơi bằng xe máy, Puma cho được hai chân trước lên sàn để chân, định gồng mình bò lên xe bất ngờ mất thăng bằng ngã ra đất lăn mấy vòng. Lúc đó tôi còn chưa kịp lo lắng, thấy Puma vụng về đúng dậy, thè lè lưỡi, bộ dạng rất hài hước, khiến tôi phì cười. Bà nội đứng cạnh nhìn thấy, bèn bế hẳn Puma đặt lên sàn xe, để tôi chở nó dạo núi Bát Quái.

      Puma ngủ ngày càng mê mang, phản xạ với xung quanh trở nên chậm chạp.

      Phải biết giống Fox sóc rất thần kinh. Trước đây tôi ở tầng hai nhón chân rón rén di chuyển, Puma ngủ say dưới tầng cũng bật dậy sủa nhặng xị bắt tôi phải xuống nhà ôm nó ngủ mới thôi. Có lần ba về nhà muộn, cửa sắt ở nhà kéo xuống. Ba bộ tít từ ga tàu về nhà, tôi hoàn toàn hay biết, nhưng Puma nghe thấy hoặc ngửi thấy gì đó, cứ thế hướng ra cửa mà sủa.

      Nhưng bây giờ, Puma già nua chậm chạp. Tôi mở cửa sắt xoang xoảng, đóng cửa lại, đến bên cạnh nó bật máy tính, uống nước ăn bánh, lướt web nửa tiếng đồng hồ xong Puma mới lơ ngơ tỉnh giấc, hơn nữa hề biết chuyện gì xảy ra.

      Tối trước hôm xem Em đến cùng cơn mua, khuya muộn tôi mới từ nhà về đến tiệm thuốc, vuốt ve Puma mấy cái liền và gọi tên nó, Puma mới lơ mơ mở mắt.

      Puma thấy tôi đương nhiên rất mừng rỡ, nó loạng choạng cả đoạn đường theo tôi sang cột điện đối diện để tè. Nhưng mới giơ chân sau lên lúc còn sức giữ thăng bằng, liền bị trượt chân. Tôi lại phì cười, thằng chủ tồi tệ. Ai bảo Puma cũng rất hài hước, nhìn tôi mà ngoác mõm ra cười, như thể : “Ùi, em đâu còn cách nào khác?”

      Mấy hôm trước, chân sau của Puma ngày càng yếu rệt, lại mà như chuồi chốt[1], động tí là trượt ngã, trông khá hài hước, nhưng cũng xót xa. Việc ngồi cũng có vẻ rất vất vả đối với nó, vì thế Puma hễ thấy nằm được bao giờ ngồi. Cả đến động tác dâm ô là ôm cẳng chân tôi để giao phối nó cũng làm được nữa, vì hai chân sau đỡ nổi thân. Dường như Puma rất giận bản thân, thất bại lập tức sủa váng, rồi nằm lăn ra đất tỏ vẻ tội nghiệp.

      [1] Động tác kỹ thuật chuồi (hoặc trượt người – slide) để chiếm chốt (base) trong môn bóng chày. (ND)

      Mặc dù Puma sủa lên nghe vẫn dồi dào sức lực, nhưng tôi lại liên tưởng tới vấn đề thiếu chất. Thế là bắt đầu bồi bổ cho Puma ăn món ngon, bột Canxi vị rất nặng, và thuốc đặc trị thương hiệu mẹ hiền. Cả đến bà nội, người rất hay giả vờ đoái hoài đến Puma, cũng đích thân mua chân gà.

      Nhưng cuối cùng, cả vẫn bê Puma khám thú y, để xác định tóm lại Puma có chuyện gì. Bác sĩ , Puma mắc bệnh viêm khớp thoái hóa. Tuy bệnh đến có vẻ đột ngột, nhưng nguyên nhân có gì lạ, là lão hóa. Uống thuốc có thể giảm bớt các triệu chứng của viêm khớp, nhưng trị tận gốc được, trừ phi có thuốc trường sinh bất lão. Tôi chắc là tìm nổi, đành tới đâu hay tới đó.

      Già rồi mà... Ôi, tôi cũng già rồi.

      Những năm tháng Puma trẻ trung dâm ô lực cái cẳng chân tôi, cũng là thời gian gia đình tôi trẻ trung nhất. Puma già rồi, cả nhà tôi cũng còn trẻ nữa.

      Hồi trước tôi có thể hai giờ sáng ngủ sáu rưỡi dậy, liên tục mấy ngày cũng sao. Bây giờ bất luận ngủ muộn thế nào, đều phải bảy tiếng đồng hồ mới đủ giấc, hề lãi thêm chút thời gian nào nhờ thức khuya. Lạc đề rồi. Xét theo tuổi của loài chó, Puma mười ba tuổi tương đương con người tám mươi mấy tuổi, lên chức lão làng rồi.

      Bác sĩ thú y với cả, ông rất hiếm gặp loài Fox sóc già như thế, sức khỏe của Puma như vậy là khá lắm rồi. Cả Chương Hóa chắc được mấy con Fox sóc già thế này. Bác sĩ còn bảo, nếu Puma sống được đến mười chín tuổi, ông mời nhà báo đến phỏng vấn. Xem ra con chó mười chín tuổi những được giới chó kính trọng, còn xứng đáng để con người vỗ tay hoan hô.

      tình, với con chó, Puma rất ngon trai, lại còn mặt baby. Nếu chó cái sexy gặp nó mà hôn lưỡi kiểu Pháp thể biết Puma móm sạch trơn. Vì thế tôi có mấy cảm giác về việc Puma 13 tuổi là người, hẳn học tới năm thứ hai trung học cơ sở! Trời ơi hồi đó tôi làm gì? thầm bạn học, khổ sở với hệ hai phương trình bậc nhất hai , phân tích đa thức thành nhân tử khác gì lục nhâm độn giáp, lại còn bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học in cuối sách...

      “Thế mà mày chẳng biết gì cả.” Tôi ôm Puma, nó thè lưỡi cười ngớ ngẩn, vẻ để tâm.

      Tôi rất Puma, cũng giao hẹn với nó rồi. Nếu nó kiên cường tiếp tục sống, làm bạn cưng của con cái tôi. Nếu nó tài hoa mệnh bạc, tôi hy vọng nó nhớ kỹ mặt tôi, kiếp sau đầu thai làm con cái tôi.

      Mỗi lần dắt Puma lên phòng thờ tầng bốn thắp hương, tôi đều bế nó lên, để hai chân trước của nó chắp lại tự nhiên, sau đó vái vái, đăng ký với Quán Thế Bồ tát, xin Bồ tát hãy nhắc giùm ở thế giới vị lai, vì khả năng là Puma nhớ nổi tên tôi, bảo nó làm sao để đầu thai trở về với tôi, làm con trai tôi.

      Lúc đó tôi dạy nó làm phân tích đa thức thành nhân tử vậy!



      26/4/2005

      Từ Đài Bắc về. Hôm nay đến lượt tôi vào viện chăm mẹ.

      Thời gian này, việc kinh doanh của tiệm thuốc rất kém. Mẹ ở nhà, mất rất nhiều khách thích tỉ tê tán gẫu, doanh thu ảm đạm. Có lúc tôi ngồi viết truyện ở quầy thuốc, cả buổi chiều chẳng có lấy khách hàng. Cầm đơn đến lấy thuốc cũng chỉ có mấy bao.

      ra em tôi vẫn nghĩ về việc có nên thừa lúc kinh doanh ảm đạm, khuyên ba mẹ suy nghĩ nghiêm túc về việc nghỉ hưu, đừng vất vả thế này nữa. Ngày nào cũng chín giờ sáng mở cửa, mười giờ đêm đóng cửa. Khách đông vất vả, khách ít lại khó khăn. Bất kể từ góc độ xã hội học, tâm lý học hay kinh tế học việc này đều hợp lý. Khoản nợ còn lại của gia đình, chỉ cần phát sinh việc ngoài ý muốn, năm triệu chia cho ba cũng có gì quá nặng nề.

      Hôm qua từ Đài Bắc về đến Chương Hóa rất khuya. Vì sao Đài Bắc, là vì kiếm Xù xem phim. Rất lâu rồi xem phim với Chó Xù, lựa bộ phim loại giả tưởng, có gì mới lạ nhưng khá hay: Panic room. Xem xong, ngồi ăn trong quán Starbucks ngoài trời, lầu của quảng trường Vi Phong. chuyện về ước mơ đoạt giải thưởng lớn về phim giả tưởng của tôi.

      Rất rất lâu rồi giãi bày tâm với Xù cảm hứng sáng tác của tôi. Thử chút, vẫn rất ăn ý. Xù khuyên tôi mau chóng xây dựng ý tưởng thành tiểu thuyết hoàn chỉnh được bảo hộ bản quyền, và còn dự đoán tôi giật giải lớn quốc tế về phim giả tưởng. Ôi, thuận lợi may mắn thế còn gì bằng, chẳng qua vẫn là động viên thôi.

      Thế là tôi nhịn được bật máy tính xách tay lên, cho Xù xem truyện ngắn Sát thủ, Giác trong hệ liệt Sát thủ tôi mới hoàn thành. Sau đó bẽn lẽn ngắm nhìn biểu cảm của Xù. Thấy Xù đọc mà rơi nước mắt, tôi nghĩ có lẽ... có lẽ truyện rất tuyệt vời, kha kha.

      tại là 2 giờ 20 phút sáng. Mẹ nằm giường. Mẹ tỉnh giấc từ giờ trước, mãi vẫn chưa ngủ lại được. Ngày thứ mười hai rồi. Hôm nay có kết quả xét nghiệm máu. Lượng bạch cầu khả dụng là 500 bạch cầu/mm3 máu, tiểu cầu 70000, hồng cầu 8,4. Mẹ bị sốt, mọi thứ đều thuận lợi.

      Rất muốn viết chút về mẹ, thế nên nghĩ đến cảnh tượng.

      Để giúp chúng tôi làm bài tập ở trường, mẹ có thể làm người mẹ “thủ kho”. Ở mức thông thường, mẹ cất giữ các sách tham khảo, sách giáo khoa và cả vở bài tập của cả hết sức đầy đủ. Đợi lúc tôi lớn bằng tuổi đó của , ngoài sử dụng sách tham khảo của mình, tôi còn phải xem hết đống sách của cả để lại.

      Nếu buổi tối tôi phải làm bài tập toán, mẹ lấy bài tập của hồi xưa làm đáp án. Tôi làm xong, mẹ đem so hai bản mới và cũ, chấm bài tôi trước cả giáo viên. Nếu tôi làm sai, lập tức phải biết tại sao, được đợi đến hôm sau. Còn làm sao để tôi biết tại sao, hỏi cả à? Dĩ nhiên , vẫn phải phiền đến mẹ dạy cho. Nhưng mà, để mẹ đỡ phải ngủ muộn, đứa con hiếu thảo chớp thời cơ mẹ chú ý, lén chép mạch bài tập của cả, và cũng hoàn thành nghiệp tiểu học với phương thức hiệu quả nhất.

      Ngoài vở tập và sách tham khảo, mẹ còn lưu giữ tất cả bài kiểm tra của cả, chép cẩn thận đáp án vào mặt sau bài kiểm tra hoặc ra tờ giấy trắng khác, sau đó tẩy hết đáp án viết bằng bút chì bài làm, bắt tôi làm lại lượt, sau đó thảo luận về đáp án chuẩn, sửa sai và rút kinh nghiệm. Đêm trước ngày kiểm tra định kỳ, thi cuối tháng v.v... đều phải làm như vậy, coi như tập trận.

      thẳng là chán gần chết. Giờ nghĩ lại, điểm chắc cao cũng chẳng đến nỗi chết, nhưng tôi thiếu lập trường để phàn nàn về chế độ giáo dục nặng nề, phải là vì mẹ thu thập tài liệu hết sức vất vả, mà vì tôi còn có thằng em – cái thằng phải làm hết các bài kiểm tra của cả và tôi làm.

      Đối với việc học của chúng tôi, mẹ có chuyện đến giờ vẫn khiến tôi cảm động.

      Trung học cơ sở năm đầu tiên, tôi học rất tệ, cực kỳ dở tệ, dở đến mức nào có thể thấy từ số liệu. Cả trường có hơn 520 học sinh năm đầu trung học cơ sở, kỳ kiểm tra tháng đầu tiên, tôi tả xung hữu đột chiếm được vị trí thứ 486. Nếu xếp lại lớp theo điểm kiểm tra, chắc là tôi đúng thứ nhất trong lớp cuối cùng. Năm đó cả hai học kỳ tổng cộng sáu lần thi cuối tháng, môn toán tôi chưa bao giờ đạt trung bình, lần cao nhất chính là kỳ thi đầu tên, 48 điểm, tột cùng giới hạn rồi. Từ đó, có thể thấy về môn toán tôi là nhân tài xuât chúng xếp từ dưới lên.

      Nhưng hồi đó tôi vào lớp mỹ thuật, điểm chác kém làm tôi bận tâm cho lắm. Dù sao tôi cũng chỉ muốn trở thành họa sĩ truyện tranh cự phách, cự phách tới mức tại quê hương truyện tranh là Nhật Bản tôi vẫn thuộc hạng cự phách. Để có thể đẩy công lực truyện tranh tới mức cự phách đó, tôi coi thành tích học tập ra gì, trong giờ ngoài giờ đều vẽ truyện tranh, còn vẽ theo kiểu nhiều tập nữa, cho các bạn chuyền tay nhau đọc dưới hộc bàn. Nếu say mê vẽ truyện tranh như vậy mà môn toán của tôi vẫn có thể đạt loại xuất sắc chắc chắn tôi phải là em bé thiên tài.

      Chứ còn gì nữa. Tôi đâu phải thiên tài, cách hai chữ này rất xa.

      Nhưng mẹ lại nghĩ vậy. Sau khi mất công cho tôi học thêm vẫn cải thiện nổi điểm chác của tôi, mẹ đích thân ra tay, thử dạy tôi môn toán trung học cơ sở.

      Hồi đó tôi thực ngu dốt. Chỉ bốn chữ “ là dương” đủ phá nát logic trong não tôi. , đến bây giờ tôi vẫn thể chấp nhận quan điểm “ dương là ”, “dương ” cũng thể hiểu nổi. Vô lý cả cục! bởi vậy dù tôi nhẩm thuộc lòng được vẫn áp dụng nổi vào các phép tính, để giải ra đáp án chính xác.

      Thực ra mẹ cũng thực hiểu cái logic quái gở “ là dương”, nhưng vẫn quyết tâm học, để rồi dạy tôi. Trước tiên mẹ giải ra phép toán, xem xét chắc chắn phải làm mò, sau đó cầu tôi bình tĩnh phân tích phép toán, tỉ mẩn tìm ra những bước nào tôi làm sai. Mẹ ngồi cạnh xem tôi luyện tập nhiều lần, đến lúc nào mẹ chắc chắn tôi làm mò ra kết quả mới chịu ngủ.

      Trời ơi, đó là cả đàn áp tinh thần khủng khiếp.

      Mẹ làm tôi cảm thấy mình ngu dốt, thằng oắt suốt ngày hợm hĩnh mà năng lực lý giải toán học lại kém bà suốt ngày cơm nước giặt giũ bán hàng. Bị sốc nặng, nhưng cũng thể thừa nhận mình dốt.

      Nhưng mà nghĩ lại, mẹ thực vô cùng đáng .

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      28/4/2005

      Bài viết cảm tưởng này được cho vào cuốn Mẹ, thơm cái, nguyên nhân .

      Trước khi viết cảm tưởng về lần thuyết trình ở khoa Ngữ văn đại học Nam Hoa ở Đại Lâm, Gia Nghĩa, tôi phải tố cáo con dĩn. Trước khi đến Đại Lâm, tôi bị dĩn tấn công xe điện, cánh tay trái bị đốt hai nốt, ngứa muốn chết.

      Da của tôi dị ứng nặng với dĩn, đến giờ vẫn sưng, ngứa kinh khủng. Còn vết dĩn cắn từ hồi tảo mộ năm nay đến giờ cũng vẫn ngứa đây!

      Quay lại việc thuyết trình, chà, mọi người nhiệt tình tham gia đông đảo làm tôi hơi xúc động, nhưng choáng nhất là cảnh người giả làm Jay Chou ngồi hàng ghế đầu đột ngột cởi phăng áo, để lộ vú trái vẽ màu rất kinh hoàng. Đúng lúc tay tôi mân mê sợi chun (có ai lại vừa chơi dây chun vừa thuyết trình?), định thần xong, bèn mời ta đứng lên lần nữa, bắn dây chun nhằm vào đầu vú ta. Đáng tiếc dây chun bay ra dường như lại bị sức hút nào đó cản trở, bắn trúng.

      Do sắp xếp rất sát buổi thuyết trình ở Đại Nghiệp, nên khi phát cuối hội trường có những gương mặt quen thuộc, tôi thực thấy xấu hổ. Nếu tôi có trăm ý tưởng thuyết trình và bí quyết kể chuyện tốt, chia thành trăm buổi diễn thuyết. Đáng tiếc thay, tôi vẫn lặp lại phần trình bày. Phần trình chiếu của tôi chủ yếu dùng bản màu của 20th Century Boys cùng với các tranh minh họa màu của dân mạng Đại lục. Tôi thêm vào số hình kích động về đàn ông cơ bắp săn mạng, và ương ngạnh đặt chủ đề là “Công lý bao giờ chết.”

      Từ chủ đề thuyết trình lần trước ở Đại Nghiệp – rất rườm rà dễ ghét – về nghiên cứu biên kịch phim, giản lược thành chủ đề mang tính tinh thần “Tôi rất gắng sức kể chuyện mà!” Quá trình thuyết trình tôi vẫn rất hào hứng. Dù sao đó cũng là đất diễn của người, cần chú ý để dành thời gian cho diễn giả khác, nên nhiều lúc lâm vào trạng thái “tự high”. ra tôi vốn định biểu diễn ảo thuật, thình lình lôi từ tay áo ra bông hồng trắng để tặng Tiểu A – mấy hôm trước vừa thổ lộ nỗi thất bại. Nhưng trời nóng phải mặc áo ngắn tay, hận đời. Lần sau bất kể nóng thế nào tôi cũng mặc áo khoác, rồi lạnh lùng rút từ trong ngực áo động đậy liên hồi ra con bồ câu. Thuyết trình như thế chắc chắn rất ấn tượng.

      Nhưng chết tiệt, tôi quá tự tin rằng có thể nhớ tất cả những thứ thú vị định trình bày nên tập dượt trước (tôi muốn photocopy bản thân ngay cả khi thuyết trình). Thành thử về sau ngẫm lại, phát thiếu mấy trải nghiệm giàu ý nghĩa về cuộc sống. Ví dụ hồi tôi hay tưởng là mình gặp ma, tại sao cặp sách của mình lại bị bạn mà mình có tình cảm ở lớp bên quăng xuống lầu, giờ học nhạc cả lớp bị phạt quỳ, cúp kickboxing Cửu Đao là làm gì, hồi hay ra bờ sông xem cá bơi ngược dòng ngộ ra triết lý những người vĩ đại phải giống như vậy v.v... lần sau cứ phải xăm hẳn lên tay.

      Sau thuyết trình, ban tổ chức còn thân thiết bố trí hoạt động ký tặng sách, mặc dù người xếp hàng rất đông, nhưng tuân thủ nguyên tắc kể chuyện càng về cuối càng hăng say, tôi nổi hứng vừa ký vừa vẽ tranh, càng vẽ càng chậm, mảy may e ngại những khuôn mặt càng về sau càng méo mó, hết sức trơ trẽn. Trong biển người ký sách, có độc giả khiến tôi rất cảm động, dáng nhắn, sinh viên đại học Trung Sơn, rất cố gắng diễn đạt nhưng hơi lắp bắp. Nhất định phải gắng hết sức trong cuộc sống nhé! (siết nắm tay) Chúng ta chắc chắn có cơ hội chấn động trong đời. Cùng thốt ra lời thoại kinh điển của truyện tranh 20th Century Boys!

      Cũng cảm ơn mọi người cho tôi cơ hội luyện vẽ tranh. Mặc dù những người chờ sau chắc chắn đợi lâu đến muốn ném sách vào tôi, nhưng kiên nhẫn là việc tốt. Nếu sợ đau làm sao dám sinh con (logic thế này!). Là người từng mơ ước làm họa sĩ truyện tranh, tôi cũng chỉ có những dịp thế này để vẽ vời được tí xíu, ma cà rồng, thợ săn mạng sống, hoặc những nhân vật giấu mặt mà tôi chưa kịp phân loại.

      Còn nữa, xin cảm ơn hội sinh viên khoa Ngữ văn đại học Nam Hoa sắp xếp mọi việc chu đáo, bản thân họ có thời gian ăn trưa, nhịn đói để chuẩn bị hội trường, vậy mà vẫn mua giúp cơm trưa cho tôi và người đại diện; đề phòng tôi buồn chán, còn sắp xếp cho hai xinh đẹp hầu chuyện tôi trước giờ khai mạc, khi ký sách lại lật sách giùm tôi; chà, còn có các mặc xường sám rất có khí chất, hội sinh viên khoa toàn mỹ nữ, (cảm thán) tôi biết gì đây! Tuổi trẻ tuyệt vời!

      Cuối cùng, cùng mọi người ăn bữa tối ngon miệng lạ thường ở nhà ăn sinh viên, mục sở thị nhiều chỗ trong trường rất thích hợp để giết người ban đêm, và khung cảnh chợ đêm mới xuất trong trường đại học, còn được thấy cây xúc xích trông tựa cốc kem...

      Cuối bài, xin chia sẻ với mọi người tin vui.

      Do kết quả xét nghiệm máu mấy lần liên tục đều khả quan, bác sĩ bảo việc hóa trị cho mẹ tôi kết thúc ở đây, sau này chỉ cần theo dõi sát sao là được. Chà! Quả là rất tuyệt! tại là ngày thứ mười lăm trong đợt hóa trị thứ tư của mẹ, tôi đoán chừng tuần sau được ra viện. Còn mẹ đến giờ vẫn bị sốt, ngày nào cũng chuyện trò rôm rả với y tá. Chị y tá Phẩm Khiết còn mang album và đĩa clip đính hôn của mình cho mẹ xem, tiết lộ với mẹ ở phòng hộ lý có hai y tá chưa chồng vẫn để ...



      05/5/2005

      KIỆN 1

      Vẫn lo lắng vấn đề nghĩa vụ quân .

      10/5 là thời hạn xin làm nghĩa vụ thay thế đợt duy nhất của năm. Sắp hết hạn rồi. Tôi đến phòng nghĩa vụ quân của chính quyền thành phố để hỏi tiến độ kiểm tra lại sức khỏe. Phòng trả lời ngày 30/3 tôi mới kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện cựu chiến binh Vinh Dân xong, quy trình tiếp theo phải mất tháng rưỡi, vì thế kịp biết kết quả trước 10/5.

      “Vậy tôi có thể xin nghĩa vụ thay thế trước ?” Tôi hỏi.

      được, xin kiểm tra lại rồi, phải chờ kết quả kiểm tra.” Người phụ trách trả lời.

      Vì thế nên, sau tháng Bảy năm nay, tôi có thể trở thành lính bất cứ lúc nào, nhưng mà cũng có thể tận dụng dịp này để thử xem tốc độ sáng tác của tôi bùng nổ dưới áp bức thế nào. Cứ cảm thấy dù có lính ba bốn tháng xong cuốn truyện vẫn dễ như trở bàn tay.

      KIỆN 2

      Gần đây tinh thần mẹ rất tốt, hằng ngày đều giữ được tâm trạng vui vẻ, ngày nào cũng xem phim truyền hình, xem tạp chí Next Magazine.

      Tóc mọc ra rồi, rất xoăn, xoăn ở cấp độ người da đen. Chúng tôi luôn nhấn mạnh cho mẹ biết tóc của mẹ dài ra liên tục, nhưng mẹ vẫn nửa tin nửa ngờ, cho rằng chúng tôi chỉ đùa cho mẹ vui, cho đến hôm bác sĩ điều trị phát biểu ý kiến về tóc của mẹ, mẹ mới dương dương đắc ý.

      “Kỳ lạ , xưa nay chỉ thấy bệnh nhân hóa trị rụng tóc, chưa thấy ai lại mọc thêm tóc cả.”

      Bác sĩ điều trị tấm tắc.

      Tóc mới của mẹ rất dễ thương, đen nhánh, hy vọng nó ám chỉ mẹ bình phục hoàn toàn.

      KIỆN 3

      thím quét dọn rất tốt, nhưng lại kể cho mẹ và cả mấy mẩu chuyện kỳ quặc về bệnh nhân ung thư.

      Trường hợp 1. nữ bệnh nhân đính hôn lâu nhập viện, bạn trai bỏ việc, tập trung chăm sóc , nhìn khá cảm động. Nhưng thím này vẫn thắc mắc sao thấy mẹ của bệnh nhân đến chăm con , để cho chàng thanh niên vốn đầy triển vọng phải bỏ việc để chăm sóc ?

      Trường hợp 2. Có bệnh nhân nam, sau khi đính hôn phát bệnh. Từ khi nhập viện, bạn đến thăm lần nào, bệnh nhân rất đau khổ, sau vài lần hóa trị ra . Thím này dĩ nhiên rất phẫn nộ với kết cục như vậy.

      Trường hợp 3. Có mắc bệnh ung thư, bạn trai ngoại quốc chăm sóc quên ăn quên ngủ. Đến lúc bạn trai có việc phải về nước chuyến. Ai ngờ từ biệt xong, hôm sau ra . Ôi, trường hợp này buồn nhất.

      Tuy nhiên thím này kể ba trường hợp và liên tục nhấn mạnh có nhiều bệnh nhân cứ tưởng bình phục, nhưng lại đột ngột lăn ra chết, ảnh hưởng rất tiêu cực đến niềm tin điều trị của bệnh nhân. cả nghe mà gan ruột rối bời, chỉ biết cầu nguyện để thím đừng kể tiếp trường hợp 4. A Di Đà Phật, bà thím gở mồm.

      Sau đó tôi nhớ đến tin tức xã hội gần đây khiến mọi người hết sức cảm thán.

      , qua giới thiệu gặp mặt rồi kết hôn, cưới nhau chưa lâu bị ung thư, chồng cho rằng biết mình bị ung thư nhưng vẫn làm đám cưới chỉ để đẩy trách nhiệm chăm sóc cho chồng. chồng giận lên bèn thuê căn hộ cho vợ tự chăm sóc. Trong bản tin, ống kính cho thấy người vợ co ro tấm thân gầy yếu, đầu trọc lóc, rất giống mẹ khi vừa biết mình mắc bệnh, thân mình sống trong căn hộ hầu như có đồ đạc gì, đắp tấm chăn mỏng manh, khiến người xem nỡ nhìn, rất xót xa.

      Thực ra người bệnh này hết sức đáng thương. thân mình chịu đựng, về mặt tinh thần được chút an ủi nào, rất dễ buông xuôi. khi tâm lý buông xuôi sức khỏe suy sụp chỉ còn là chuyện sớm chiều.

      Nhưng tôi ít nhiều cũng hiểu thái độ cáu giận đùn đẩy trách nhiệm của người chồng. Giới thiệu gặp gỡ rồi lấy nhau thường chưa kịp xây dựng tình cảm cách mạng với đối tượng, mà phải đối mặt với trách nhiệm chăm sóc nặng nề và áp lực về tâm lý. Ngoài nghĩa vụ chăm sóc xét từ mặt đạo đức, tôi cũng cảm thấy lý do đương nhiên và chắc chắn nào khác.

      Có điều chồng bị chửi mắng cũng xứng đáng, đời này làm gì có cái gì hai đầu đều là chuôi mà nắm.

      KIỆN 4

      tại là 3 giờ sáng, chuẩn bị ngủ.

      Gần đây Lốc xoáy Đài Loan càng ngày càng buồn cười. Người đàn bà điên Diệp Mỹ Kỳ chết, nhưng lại tòi ra em điên giống y chang (dù sao tài khoản ngân hàng của diễn viên chỉ là ), AIDS phổ biến như cúm theo mùa, lây qua lây lại. Mọi người thình lình lo lắng, đột nhiên cáu giận, bất chợt hân hoan vui sướng. Cuối cùng Trịnh Văn Hoa công bố kết quả thi. Viên Trí Long, Hoàng Bình Thu và chị sồn sồn tôi nhớ ra tên trúng thầu. thế là, người lây bệnh AIDS cho Hoàng Bình Thu là Hắc Chi chắc cũng bị AIDS còn gì? Hắc Chi tại sao mắc AIDS? Chẳng lẽ bị Viên Trí Long xơi rồi? có gì phức tạp, chỉ quá nực cười.

      Kênh truyền hình công cộng rốt cuộc hiểu ra vấn đề, sáng mai bảy giờ phát sóng trận thứ hai của Vương Kiến Dân ở giải MLB[1], đội Yankees đấu với Tampa Bay Devil Rays. Vương Kiến Dân (trông rất giống nghệ sĩ Hầu Xương Minh) ném chính. Hy vọng có thể ném thần sầu. Bởi vì tôi định sáng ra cố bò dậy xem mà!

      [1] Giải bóng chày hàng đầu thế giới.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      07/5/2005

      Mẹ ra viện.

      Bạch cầu lên 2400/mm3máu, tiểu cầu 60000, hồng cầu 8,4. Ý nghĩa của ba con số cộng lại chính là mẹ mừng đến hoa tay múa chân, và tự truyền đồng hành cùng mẹ này cũng đến hồi kết.

      Mấy hôm nay khí ra viện ngày càng nóng sốt, mẹ luôn miệng cảm ơn các y tá, các y tá cũng liên tục động viên mẹ, cứ bảo chắc chắn sắp được ra viện rồi, chỉ biết có kịp trước Ngày của mẹ hay thôi. Mẹ lưu lại số di động của chị Kim Ngọc. cả bàn với tôi xem tặng gì cho các y tá để cảm ơn.

      Chà, chuyện tặng quà cảm ơn phải là việc của người thế kỷ trước mới làm ư? phải thế giới đến chặng đường mới, lòng chân thành cao hôn tất cả hay sao?

      “Mỗi người tặng cuốn Mẹ, thơm cái.” Tôi ỉu xìu.

      “Tặng cái khác được ?” cả thẳng thắn.

      Thế là có kết luận, chúng tôi chỉ vui vẻ gói ghém đồ đạc, và hăm hở chờ đợi thông báo của bệnh viện, và cũng chờ nhận tờ hóa đơn thanh toán cuối cùng.

      cả xuống tầng lấy thuốc. Mẹ như đứa trẻ mong mãi sắp được chơi xa, nén nổi vui mừng lại lại trong phòng, sắp xếp đồ đạc. Tôi ở trạng thái hoàn toàn thoải mái, ngồi trước bàn , chơi game máy tính. Đến khi mọi người sắp xếp xong xuôi, tôi vẫn kêu chờ tôi chơi xong ván game hẵng cũng kịp. Đủ thấy tôi buông thả và vô cảm thế nào.

      Lần trước bác sĩ rồi, mẹ làm hóa trị hết lần này, về sau chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe, định kỳ quay lại khám và kiểm tra để đảm bảo chắc chắn tình hình bình phục là được. Thế nên tôi nhìn lại căn phòng đơn lần cuối với hy vọng phải quay lại lần nào nữa. Chà! Tạm biệt nhé, hy vọng người bệnh tiếp theo vào đây cũng giống chúng tôi, cười ra về.

      Ba lái xe, chúng tôi gom hành lý và quan trọng nhất là mẹ - tất cả chở về nhà mới. Tôi bắt đầu lau nhà, cả chuẩn bị bữa tối, mọi thứ đều phải khởi đầu đẹp đẽ, mọi người xây dựng lại gia đình. Những mục tiêu cuộc đời mới, cách ứng xử mới, với các thành viên cũ.

      Ngày mai là Ngày của mẹ rồi, là kịch tính biết bao.

      Thời gian qua, mọi người đều có mất và có được.

      Tôi thức đêm liên tục, biến mình thành ma cà rồng, ngày nào cũng phải xem album mỹ nữ mạng để đè nén khát khao hút máu. cả từ bỏ con đường nghiên cứu học thuật trở thành học giả nổi tiếng, chuẩn bị bước vào viện Nghiên cứu công nghiệp sống cuộc sống ổn định. Thằng út vì có thời gian làm thực nghiệm, nên vụ thạc sĩ bị kéo dài nửa năm.

      Ba lo việc tiệm thuốc mình, đơn và bất đắc dĩ.

      Bà nội lo cơm nước ngày ba bữa cho ba và thức ăn cho Puma, giặt giũ rửa bát, thực tình giống người được an hưởng tuổi già.

      Puma lão hóa trầm trọng, còn dâm ô chân tôi lần nào, ánh mắt thường xuyên toát lên vẻ bối rối “tôi bảo dưới nghe rồi.”

      May mắn thay mẹ được bình an, tóc mới mọc xoăn quá trời. Đó mới là kết quả quan trọng nhất.

      Khà, hoàn toàn khác với sáng tác tiểu thuyết nhé. Tự truyện đồng hành cùng mẹ này có những cao trào liên tiếp theo sở trường của tôi, cú xuống tay vào thời khắc quyết định cuối cùng. Ngược lại, càng viết lòng càng mở rộng, càng lung tung, càng giống chọc cười, hoặc giống những ghi chép vụn vặt, rời rạc. Tôi nghĩ đây là những phản ứng tâm trạng rất chân thực.

      Thời gian qua hết sức cảm ơn rất nhiều bạn bè mạng động viên và chúc phúc. Tôi đồng hành với mẹ, họ đồng hành với tôi. Những lúc nửa đêm kiệt sức, tôi dựa vào ghi chép để xoa dịu tâm trạng bất an, mọi người mạng lại xúm lại, dang rộng đôi cánh, giúp linh hồn hoảng loạn của tôi được sưởi ấm, với tôi mọi thứ đều tốt đẹp, trôi qua.

      Trong phim Nhật Bản Pride, câu kinh điển: “Halu rất mạnh mẽ, bởi ta biết thế nào là mềm yếu.”

      Từ tôi là người mềm yếu, và cũng yếu đuối đồng hành cùng mẹ trong thời gian mẹ chữa bệnh. Song suốt quá trình mềm yếu đó, tôi cách nào giơ tay đầu hàng. Tôi bắt buộc phải ngừng suy nghĩ về ý nghĩa của sống và lý do phải mạnh mẽ. Thực ra tôi ngại tiếp tục mềm yếu, dễ khóc, dễ dao động, dễ giận dỗi, dễ đau buồn đến hết đời. Mỗi người đều có cách tồn tại của riêng mình, sáu tỉ con người có sáu tỉ kiểu tồn tại.

      Nhưng khi cần phải mạnh mẽ, tôi rất mong có thể giống nhân vật trong sách của mình, cứng cỏi lên rất nhanh, ra sức bảo vệ tất cả những gì mình quý.

      “Có những việc, vạn năm cũng thay đổi.” Kem Đánh Răng Tây Đen[1] giương tơ hồng nhe răng.

      [1] Những cái tên được nhắc tới trong đoạn này đều là các nhân vật trong truyện của Cửu Bả Đao.

      “Năng lực của tôi là bảo vệ trái đất.” Quật Khởi tinh thần hăng hái.

      “Có thứ gọi là công lý. Công lý cần võ nghệ cao cường!” Uyên Tử Hổ rưng rưng nước mắt.

      “Khói lửa. Tôi nghe thấy khói lửa.” Tư Huỳnh cưỡi lên sói hoang.

      “Xin em, hãy luôn bên tôi.” A Khắc giơ cao chày bóng.

      “Tôi sợ lắm... nhưng chưa sợ đến mức cuống cuồng tháo chạy.” Ô La La nghiến răng.

      “Công phu chịu đòn này, nào phải bọn hòa thượng ăn ngồi trốc các người hiểu được?” Thất Tố loạng choạng bò dậy.

      “Thỏ kia, mau vào đây!” Xích Xuyên bước vào thang máy.

      , muốn trốn!” Hải Môn hét lên trong nước mắt.

      “Bạn cho tôi thấy những điều phi thường.” Giác kiên định.

      “Cư Nhi, mày cao y như quyền vương.” Nghĩa Trí mỉm cười hạnh phúc.

      “Rút lên, phải triệu!” Đại ca Cáp Bổng lạnh lùng.

      Chính vì yếu, cho nên mạnh. Là người bình thường, tôi vẫn luôn tin rằng mình có thể đạt được phong thái phóng khoáng như quyền của Cư Nhi. Khắc phục mọi thứ, bởi vì tôi có đầy đủ lý do.

      Đúng vậy, khắc phục tất cả.

      Những ngày tháng về sau của gia đình tôi, kể cả khi mẹ bình phục hoàn toàn vẫn vướng víu nhiều nhân tố xác định.

      lại thế nào giữa nhà mới nhà cũ? Công việc kinh doanh tiệm thuốc có bắt buộc phải khởi sắc lên ? Sức khỏe của ba có ổn ? Sức khỏe bà nội có ổn ? cả sau này ở Tân Trúc, hay Đài Trung, hay Chương Hóa? Tương lai tôi ở Đài Bắc hay Đài Trung? Thằng út dạy học lưu lạc về huyện thị nào?

      Biết bao giờ Puma mới được về ngủ cùng tôi ở nhà mới (sợ ảnh hưởng sức khỏe mẹ, sang nhà mới Puma chỉ được ngủ dưới sàn phòng tôi, được lên giường, cho nên Puma hẳn luôn oán trách)? Con labrador Kurumi mà cả gửi người ta nuôi có thể về nhà mới luôn ?

      Sau nữa là Xù, cái Xù cứ hợp hợp tan tan.

      Mặc dù ban đầu tôi cực lực phản đối, nhưng thời gian này Xù vẫn cố gắng duy trì liên lạc với tôi, gánh vác vai trò là trong số rất ít người lắng nghe tôi , chịu đựng những cơn cáu giận vô lý của tôi, chịu đựng tôi đòi “nhấm nháp đơn mình”. Liệu giữa chúng tôi có tiếp tục hay , thể căn cứ vào tình cảm đơn thuần nữa, mà đòi hỏi rất nhiều tính toán thực tế.

      Do tính chất nghề nghiệp, tôi có thể ở bất cứ nơi nào, nhưng rất muốn định cư tại miền trung quen thuộc, để gần gũi chăm sóc mẹ. Xù lại phụ thuộc công việc giảng dạy, buộc chân ở Bắc Huyện. Mặt khác, tôi cũng thấy mình có tư cách bắt Xù xa rời mạng lưới bạn bè miền Bắc. Và quan trọng nhất là, Xù cũng là chỗ dựa duy nhất của gia đình. Tôi thể lấy điều gì. thể lấy , cũng muốn bị lấy , Xù cũng nỡ lấy của tôi điều gì.

      Thế nên vẫn thế. còn chỉ là tình nữa, mà là cuộc sống. Cuộc sống cần đối mặt.

      tính việc phải chăm sóc mẹ, tôi vốn là người quyến luyến quê hương. Mặc dù Chương Hóa phát triển chậm chạp, chưa bao giờ có trung tâm mua sắm ra hồn, có trung tâm chiếu phim đẳng cấp mà tôi cần, có váy xếp li đồng phục cấp ba cao đầu gối 10cm. Nhưng tôi thể nào nén nổi tình với mảnh đất giản dị này.

      Nếu truyện của tôi cần hấp thụ khí Ai Cập, sau này tôi có thể đột ngột xuất trước Kim Tự Tháp, dương dương đắc ý.

      Nếu cần ôm hôn rừng rậm Amazon tôi có thể nhổ các phích cắm người, trở về câu thủy quái ở Gambia.

      Nếu muốn dùng điện ảnh để vang danh thiên hạ, giữa tôi với Đài Bắc chen chúc chỉ cách nhau có ba giờ đồng hồ chạy nước rút.

      Tôi có trăm lý do để tới Đài Bắc phồn hoa đô hội nơi bán các giấc mơ, nhưng cũng cũng có trăm lý do ở lại với thành phố Chương Hóa mà tôi quyến luyến rời.

      bài hát cũ tiếng rằng: “Sarah à Sarah, thế nào như thế, chúng ta đoán trước được tương lai, Sarah à Sarah...” Nghe theo nó, có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho những kẻ lười biếng.

      Trong phim Sweet Home Alabama, nữ diễn vên chính rời bỏ làng quê lạc hậu miền Nam, trốn chạy khỏi tuổi thơ khốn khó, cha mẹ, bạn ấu thơ, bạn thân, tới New York phồn hoa, nỗ lực trở thành nhà thiết kế thời trang tiền đồ xán lạn. Nhưng để ly dị người chồng vốn là bạn từ thuở , về quê và bị cuốn hút sâu sắc bởi tất cả những gì của trước đây, kẹt giữa những kỷ niệm quen thuộc và tương lai tươi đẹp, lưỡng lự khó quyết. Nhân vật nam chính nhìn nữ chính, câu làm tôi cảm động: “Em có thể có gốc rễ, sau đó đồng thời cũng có đôi cánh.”

      Có được gốc rễ, sau đó đồng thời có đôi cánh?

      Gốc rễ của tôi cắm sâu trong đất đai Chương Hóa, trong đám bạn bè mãi chịu xa Chương Hóa, trong mỗi thành viên gia đình tôi, con chó của tôi. Đó là thiên tính nghệ thuật của mỗi người sáng tạo. Những tài hoa rực rỡ bên ngoài, cho dù trôi về tứ phương, trong huyết quản vẫn là những giấc mơ về quê hương. Trong phim Orange County, dinh dưỡng của nhà văn được trình bày cách hài hước và tuyệt vời.

      Đôi cánh của tôi đâu? Rốt cuộc đâu là đôi cánh của tôi?

      Tôi nghĩ phải là thành phố, phải bất kỳ thành phố nào. Dù cho, số thành phố nào đó có sức hấp dẫn và năng lượng đáng kinh ngạc đối với việc tôi lao tới điện ảnh quốc tế. Tôi nghĩ đôi cánh của mình có lẽ là Internet. Thông qua mạng, tôi có được rất nhiều ấm áp và vui vẻ, giữa vô vàn lời chúc tốt đẹp và quan tâm sát sao, sáng tác biến thành những diễn đạt đầy hạnh phúc. Nhưng thành phố có khí, mà Internet thể thay thế được. Vì vậy thể có câu trả lời. Chỉ có thể lên yếu tố căn bản hơn nữa: nỗ lực.

      Đúng vậy, chính là điều đó, nỗ lực chính là đôi cánh. Chưa bay lên được cố gắng thêm chút nữa, mọc đôi cánh lớn hơn nữa, chờ đợi những trận gió lớn hơn trong tiếng vỗ tay. Bao giờ cũng là như vậy.

      Hợp đồng phim chuyển thể từ tiểu thuyết Công phu được ký kết chính thức tuần trước, hy vọng tương lai xa được dắt tay mẹ, bước vào rạp chiếu phim đợt hoành tráng, bước vào niềm kiêu hãnh chung của chúng tôi.

      Đèn xung quanh chợt tắt, cái đứa trẻ từng cuộn tròn trong bụng mẹ bắt đầu cuộc đời đỉnh cao rực rỡ.

      Mẹ ơi, thơm cái.

      Thơm cái nữa.

      Rồi thơm cái nữa.

      Có mọi người tốt

      Sức khỏe là vô giá, mất , mới biết nó quan trọng thế nào.

      22/11/2004, từ tay của bác sĩ gia đình Trần Vĩnh Chính chuyển khám đến bác sĩ Vương Toàn Chính khoa Huyết học ung bướu bệnh viện Chương Cơ, hàng loạt xét nghiệm máu, hút dịch tủy, làm gấp thủ tục nhập viện xong xuôi trong này. Rất khó lấy được giường. May sao có chủ nhiệm phòng thuốc họ Giản và phu nhân đáng kính của phó giám đốc họ Quách tận tình giúp đỡ, mới may mắn chen được chỗ trong phòng bốn giường đông đúc cho bệnh nhân bảo hiểm. Lúc đó chỉ biết mình mắc bệnh rồi phải hợp tác với bác sĩ để điều trị, lòng dạ hết sức hoang mang. Mọi việc xảy ra đột ngột, có chút chuẩn bị trước nào, chỉ biết mới vào viện khách đến thăm rất đông. Để mấy đứa con yên tâm, tôi rất nhiều, định gạt bỏ những lo lắng của bản thân.

      Sau xét nghiệm, bác sĩ khẳng định tôi mắc bệnh ung thư bạch cầu dạng tủy cấp tính (AML), tức là “ung thư máu” như người bình thường vẫn . Nào phát ra muộn chỉ sống được ba tháng, nào xác suất hóa trị liệu thành công chỉ 20%, mặc dù có bác sĩ y tá nào với tôi những điều như thế. Lúc đó phải tự an ủi mình phát sớm, điều trị khẩn trương, mình thuộc về phần trăm những người may mắn đó. Hợp tác trong điều trị là nguyên tắc của tôi, cũng là lời khuyên chân thành của bác sĩ Trần Vĩnh Chính. Cậu con trai cả lại vừa làm luận án tiến sĩ về nghiên cứu khối u ung thư, phụ trách trao đổi với bác sĩ, còn tôi hợp tác triệt để.

      Cuối cùng đến lúc được về nhà, tháo ống PICC, chính thức chấm dứt hóa trị, lòng tôi lẫn lộn trăm mối cảm xúc. Quan trọng nhất bây giờ là đoàn tụ với gia đình, tìm lại nụ cười và tiếng hát của phu quân (nửa năm qua tôi nằm viện trăm mười hai ngày, ông ấy gần như khóc tới trăm ngày). Hy vọng mỗi ngày đều có thể cố gắng bộ ở công viên, khôi phục trọng lượng cơ thể (lúc làm hóa trị chỉ còn 36kg), tại được 41kg. Tôi chú ý ăn nhiều thức ăn giàu vitamin B, rau xanh đậm, ngũ cốc nguyên hạt, cháo tam bảo, cá tươi nấu canh, sơn dược nấu sườn, sâm Siberia, đông trùng hạ thảo, rau chân vịt, trái cây (táo chuối cam nho).

      Thời gian này, hết sức cảm ơn quan tâm của bạn bè, bà con lối xóm và các chị em ở câu lạc bộ Rotary, đặc biệt là lòng thương động viên nhiều mặt (với thiệp mừng, quà tặng, bùa bình an, thư từ) từ các fan hâm mộ truyện của cậu con thứ Cảnh Đằng (Cửu Bả Đao). Xin cảm ơn mọi người. Hy vọng đây chỉ là trò đùa quái ác mà thôi.

      Mùng 5 tháng 6 năm nay được thỏa ước ao tham dự lễ tốt nghiệp tiến sĩ của con trai cả, ngày 12 tháng 6 là lễ tốt nghiệp thạc sĩ của Cửu Bả Đao, 17 tháng 6 lại là tốt nghiệp thạc sĩ của thằng út. Cả ba đứa tốt nghiệp và lấy được học vị cách thuận lợi là niềm an ủi lớn của tôi, bởi vì những ngày tôi mắc bệnh khiến ba đứa con trai vất vả rất nhiều. Tôi càng rất cảm ơn tâm lý của các giáo sư hướng dẫn, tạo điều kiện để các con đồng hành bên tôi vượt qua quá trình gian khổ điều trị ung thư.

      Mấy đứa à, các con vất vả rồi.

      Ba mẹ rất hạnh phúc vì có các con! Cảm ơn các con.

      Mẹ Đao.

      Trong năm mẹ tôi bị bệnh này, rất nhiều độc giả mạng tiếc sức vun đắp ý chí chiến đấu cho tôi. Sau khi cuốn tự truyện đồng hành cùng mẹ này được xuất bản thành sách, tôi mời ba độc giả có ý nghĩa sâu sắc nhất đối với tôi và người quản lý cũ của tôi viết vài dòng, lưu lại những kỷ niệm sát cánh chiến đấu cho cuốn sách này. Tiểu Mẫn rất hay viết thiệp gửi mẹ tôi để động viên tinh thần, tiểu tiên nữ Osf Xù mỗi này sưu tầm truyện cười mạng gửi cho tôi trong những ngày tôi thất tình. Tiểu A thường xuyên giơ tay tụ khí giúp tôi. Người quản lý cũ viết đống cảm tưởng, thêm nữa.

      Cảm ơn đồng hành của mọi người, các bạn đều là sống của tôi.

      Cửu Bả Đao.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :