1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65 (2): Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (5)

      "Bà biết đối tượng Nhạc Khải gặp gỡ chính là Vô Ưu, tại sao ngăn cản việc của chúng nó, ngược lại còn mời con bé đến đây ăn cơm? Bà !"

      Trong phòng ngủ của vợ chồng Nhạc Thiên Hàng, Nhạc Thiên Hàng nhìn Hạ Mỹ Hà ngồi trang điểm trước gương, mặt nổi gân xanh gầm lên giận dữ. Hạ Mỹ Hà vừa nhởn nhơ trang điểm, vừa trơ tráo :

      "Ồ? Tại sao tôi phải ngăn cản chứ?"

      Lúc chuyện trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, giống như rất thích dáng vẻ nổi trận lôi đình của Nhạc Thiên Hàng vậy.

      "Hạ Mỹ Hà! Cứ coi như cái gì bà cũng bận tâm, ít nhất bà cũng phải nghĩ đến Nhạc Khải chứ. Nó là con của chúng ta, là đứa con bà đứt ruột sinh ra. Chẳng lẽ bà sợ nó bị tổn thương hay sao?"

      Nhạc Thiên Hàng đau lòng nhìn Hạ Mỹ Hà . Mà Hạ Mỹ Hà lúc này cũng vừa kẻ xong lông mày. Bà ta chẳng những bị những lời của Nhạc Thiên Hàng làm cho áy náy, ngược lại, còn quay đầu nhìn Nhạc Thiên Hàng cười hỏi:

      "Ông nhìn lông mày tôi vẽ thế nào?"

      Bộ dáng nghiêm túc của Hạ Mỹ Hà giống như lông mày của bà, so với hạnh phúc của con trai còn quan trọng hơn vậy.

      Nhạc Thiên Hàng nhìn Hạ Mỹ Hà như vậy, lòng đau dữ dội. Hạ Mỹ Hà thấy bộ dạng bị kích động của ông, cười :

      "Tôi như thế nào hả? Ông rốt cuộc cũng chịu mở mắt nhìn tôi rồi sao? Ông rốt cuộc cũng có cảm giác rồi sao? Ông cũng biết được cái gì là đau đớn rồi sao?"

      xong, nhìn ánh mắt dám tin của Nhạc Thiên Hàng, điên cuồng vừa cười vừa :

      "Ha ha, tôi khuyên ông đừng nên tức đến chết. Phải sống tốt đó. Chẳng lẽ ông muốn tận mắt chứng kiến con trai mình kết hôn, rồi sinh con sao?"

      xong, lại cười trận ghê sợ.

      Ha ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . .

      Nhạc Thiên Hàng nghe thấy tiếng cười khoa trương gần như điên cuồng của Hạ Mỹ Hà, hận thể đâm chết bà ta. Ông rốt cuộc làm gì hả? Vứt bỏ vợ, chưa đến chuyện hại người ông thương nhất vì phiền não mà từ giã cõi đời, mà ngay cả người bên gối của ông cũng chẳng coi ông ra gì, ra sức miệt thị ông, bức cho ông còn đường lui, sao ông có thể chịu nổi đây? Nhìn khuôn mặt Hạ Mỹ Hà vì lòng oán hận được thỏa mãn mà vặn vẹo, ông muốn dùng chính mạng của mình, để kết liễu hết thảy.

      "Sao đây? Ánh mắt của ông là như thế nào hả? Nhìn tôi lạ đến nỗi nhận ra sao?"

      Hạ Mỹ Hà thu hồi bộ dáng điên cuồng, cười lạnh nhạt nhìn Nhạc Thiên Hàng hỏi. Sau khi hỏi xong, thẳng thừng :

      " ra tôi vẫn luôn như thế này. Tôi thay đổi, chưa bao giờ thay đổi. Người thay đổi chính là ông."

      Đối với lời của Hạ Mỹ Hà, Nhạc Thiên Hàng hề phản bác, bởi vì, đích thị là như thế. Là ông cam lòng sống cuộc sống bình thường, là ông vượt qua được cám dỗ, là ông ham mê quyền thế, ông chính là Trần Thế Mỹ (Trần Thế Mỹ là nhân vật trong Bao Thanh Thiên – vì ham mê vinh hoa phú quý, mà ruồng bỏ người vợ hiền từng dốc sức làm lụng nuôi ăn học, cùng hai đứa con ). Ông chính là như thế sai, tất cả đều là lỗi của ông. Nhạc Thiên Hàng nhìn Hạ Mỹ Hà khẩn cầu:

      "Mỹ Hà, coi như là tôi van cầu bà có được . Hãy ngăn cản hai đứa ở bên nhau. Cầu xin bà đó."

      "Tại sao? Tại sao tôi phải làm như vậy?"

      Hạ Mỹ Hà vừa , vừa quay đầu tiếp tục trang điểm. Vừa trang điểm, vừa :

      "Chúng nó phải đều tôi độc đoán sao? Vậy lần này tôi cho chúng nó lần dân chủ a! Tôi ủng hộ quyết định của con mình."

      "Nhưng. . ."

      Nhạc Thiên Hàng vội vàng . Hạ Mỹ Hà liền dùng sức đập bàn cái, do dùng sức quá lớn, mà chiếc bút trang điểm bị gẫy làm đôi. Mặc kệ tay truyền đến đau đớn, Hạ Mỹ Hà quay ngoắt đầu lại, sắc bén nhìn Nhạc Thiên Hàng hỏi:

      "Nhưng? Nhưng cái gì hả? Ông ? Nhưng là cái gì hả?"

      Giọng lẫn ánh mắt đầy hăm dọa. lần nữa lại biểu kích động, cùng phẫn nộ.

      Nhạc Thiên Hàng biết, người phụ nữ trước mắt này vì trở nên điên cuồng rồi. điên cuồng từ sớm rồi, năm đó chính là như vậy, và bây giờ cũng là như thế.

      "Mỹ Hà, bà muốn tôi phải làm sao mới buông tha cho mấy đứa vô tội đây?"

      Giọng Nhạc Thiên Hàng bất lực, khóe mắt có nếp nhăn run run. Hạ Mỹ Hà cười lạnh :

      "Vì cái gì lại coi tôi như kẻ xấu xa, cực kỳ gian ác? Vì cái gì lại tôi buông tha cho bọn chúng? Ông bây giờ có thể ra ngoài, ra ngoài mà với chúng nó, chúng nó là chị em. Ông a, ông phải giống như thế sao? a!"

      người đàn ông từng lầm lỗi, có được dũng khí để đối mặt nhiều, càng huống chi người đó là con mình. Nhạc Thiên Hàng vừa nghĩ đến ánh mắt đau lòng, thất vọng của Nhạc Khải và Nhạc Hoàn, ông chùn bước rồi, ông làm được. Cho nên chỉ có thể cầu xin Hạ Mỹ Hà.

      "Mỹ Hà, cầu xin bà mà. Tại sao phải làm đả thương bọn ? Hoàn toàn có thể có biện pháp tốt phải sao?"

      Nhạc Thiên Hàng bây giờ biết là ông đáng buồn, hoặc tội nghiệp hay là đáng hận nữa. Mà Hạ Mỹ Hà làm sao có thể biết chứ? Đây là người đàn ông bà , từ bất kỳ thủ đoạn nào để đoạt được. Hạ Mỹ Hà nở nụ cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra rồi. Bà nhìn Nhạc Thiên Hàng cười :

      "Đúng vậy. Có biện pháp tốt hơn. Chỉ cần tôi phản đối là được. Tôi có thể có rất nhiều lý do. Ví dụ như: ta có bối cảnh, người nhà có quyền thế, cũng giàu có, đúng ?"

      Mặc dù biết Hạ Mỹ Hà tra tấn mình, nhưng Nhạc Thiên Hàng vẫn gật đầu cái.
      Hạ Mỹ Hà tức giận cắn răng cười :

      "Tôi còn có thể ta cha, mẹ, là đứa trẻ mồ côi. Cho nên, tôi thể tiếp nhận ta, đúng ?"

      Nhạc Thiên Hàng hèn nhác lại gật đầu cái. Bây giờ, Hạ Mỹ Hà trả thù được. Trả thù ông bao năm qua xác ở đây, nhưng lòng có. Bà là trả thù, trả thù nhiều năm qua, ông vốn thèm để mắt nhìn qua bà cái. Cho nên, giờ phút này, bà muốn đem lòng tự trọng của ông đặt đất, mặc sức giẫm đạp, cố sức mà giẫm đạp.

      "Ha ha, tại sao tôi phải làm như vậy? Tại sao tôi vĩnh viễn đều là người xấu, còn ông lại là người cha tốt? Tại sao? Tại sao?"

      Sau khi đem lòng tự trọng của ông giẫm cho nát vụn, Hạ Mỹ Hà vẫn như cũ buông tha. Nhạc Thiên Hàng :

      "Tôi cầu xin bà."

      Nước mắt của ông lúc này chảy ra. Báo ứng! Ông nghĩ tới hai chữ này.

      Chết có lẽ là phương pháp tốt nhất. Chỉ cần ông chết , phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng của con ông nữa; chỉ cần ông chết , phải nhĩn nhục, chịu đựng cuộc sống thê thảm bên cạnh người phụ nữ ; chỉ cần ông chết , là có thể gặp lại Mộng Điền; chỉ cần ông chết , may ra, hết thảy mọi việc đều tốt...

      "Mỹ Hà, có phải là tôi chết , bà mới có thể buông tha cho việc tra tấn tôi, cũng là buông tha tra tấn chính mình?"

      Ánh mắt Nhạc Thiên Hàng lóe lên tia quyết tuyệt. Đó là loại ánh mắt sợ chết. Hạ Mỹ Hà cười, cười nước mắt chảy ra điên cuồng:

      "Ông vẫn là muốn ném tôi . Tôi vì ông làm nhiều như vậy, cuối cùng, ông vẫn là muốn ném tôi ."

      Cười xong, lại nhìn Nhạc Thiên Hàng gào thét:

      "Được, ông chết . Ông chết . Ông chết tôi cũng chết cùng ông. Để cho bọn họ chôn tôi cùng ông. Ha ha, tôi thể tranh giành được với người phụ nữ tên Mộng Điền kia, vậy , xuống đó tôi lại phải tranh giành để đoạt lại rồi. Ha ha "

      Nhạc Thiên Hàng tuyệt vọng ý thức được, ông còn lựa chọn nữa, ngay cả chết cũng được chọn.

      "Bà muốn như thế nào, mới bằng lòng dừng tay đây?"

      Năm đó bà ôm đứa con xuất trước mặt ông, giống như cuộc chiến tranh vậy, ông lần đó thua cuộc. Lúc đó, điều bà muốn chính là, chính ông phải tuyệt tình rời bỏ vợ, kết hôn với bà. Đem mình biến thành kẻ bạc tình. Lần này thứ bà muốn là gì đây?

      Điều kiện! qua nhiều năm như vậy, ông vẫn như trước hề tiến bộ, vẫn chỉ nghĩ đến hai chữ điều kiện. Chỉ cần ông câu: "Tôi sau này đối xử tốt với bà." Là việc gì cũng được giải quyết hết rồi. Điều bà muốn chính là trái tim ông, nhưng, trong tình huống này rồi, ông lại vẫn giống như năm đó, điều kiện với bà!

      Bà – Hạ Mỹ Hà, thiên kim tiểu thư, cả đời sung sướng khiến người khác phải ngưỡng mộ. Tại sao lại phải người đàn ông có trái tim như vậy?! Là bà đủ xinh đẹp sao? Bà mỗi ngày đều trang điểm cầu kỳ, tinh xảo, lẽ lại để lộ ra nếp nhăn, lộ ra dấu vết của tuổi già rồi sao? Nghĩ vậy, Hạ Mỹ Hà vội vàng xoay người nhìn vào gương.

      "Ah!"

      Khi chứng kiến khuôn mặt nhầy nhụa nước mắt trong gương, bà thét lên tiếng sau đó chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Lúc trở ra, là bộ mặt được trang điểm vô cùng tinh xảo. Trừ ánh mắt có vẻ hơi kích thích bình thường, tất cả đều khôi phục lại bình thường.

      "Lần này, việc gì tôi cũng làm. Tôi muốn ông tự tay chia rẽ bọn chúng."

      Hạ Mỹ Hà như thế, làm Nhạc Thiên Hàng ra lời. Ông biết, Hạ Mỹ Hà nếu ra quyết định như thế, ông cũng chỉ có thể phối hợp. Bởi vì điều này đối với ông xem như khoan dung lớn nhất rồi. Ông trở thành người xấu, chia rẽ bọn trẻ, chung, so với việc cho bọn trẻ biết bọn họ là chị em nhân từ hơn rồi.
      Mizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65.3: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (5)

      Cốc cốc cốc cốc cốc

      "Cha, cha ở đâu? Cha ơi? Ăn cơm rồi!"

      Luky cùng Vô Ưu và Nhạc Khải ngồi ở phòng khách lúc lâu, cũng tới giờ ăn cơm, nhưng lại thấy bóng dáng bố mẹ đâu. Dù Nhạc Khải và Luky đều hy vọng lão Phật gia xuất , dọa đến Vô Ưu. Nhưng, sớm muộn gì con dâu cũng phải gặp gỡ bố mẹ chồng, cho nên Luky qua gõ cửa.

      Cha?

      Hạ Mỹ Hà nhìn nhìn chằm chằm cánh cửa, nghe được tiếng gọi của Luky, có chút bốc hỏa. Bà ta quay đầu nhìn Nhạc Thiên Hàng, :

      "Còn nữa, tôi muốn ông phải tỏ ra tốt với tôi, trước mặt đứa con kia phải cư xử tốt với tôi."

      ra được. ra cái ước vọng nhiều năm. Có người , ước vọng ra khỏi miệng còn linh nữa, nhưng mà, ước vọng này hơn 20 năm rồi chưa thực được, ra sao chứ? Nếu trời cao thể giúp bà thực ước vọng, vậy bà tự dùng phương thức của mình để thực .

      Hạ Mỹ Hà xong, mở cửa ra.

      Luky thấy là bà, vẻ mặt được tự nhiên, thản nhiên câu:

      "Phải ăn cơm rồi."

      xong định luôn. Hạ Mỹ Hà tức giận giống thường ngày, hay là mắng có tôn ti trật tự, có quy củ, mà kéo tay lại, dịu dàng :

      "Mẹ với cha con cũng phải xuống rồi, cùng thôi."

      Dịu dàng như thế, làm Luky có chút xa lạ, nhưng trong lòng nhịn được có chút vui vẻ.

      Có đứa trẻ nào mà muốn được cha mẹ thương? Có đôi khi giận dỗi, gây gổ với cha mẹ, nhưng ra, đó chẳng qua là muốn có được cái nhìn thương của cha mẹ mà thôi. Hạ Mỹ Hà bây giờ dịu dàng, chạm tới niềm khát vọng sâu thẳm trong tận đáy lòng của Luky. quay đầu nhìn về phía Hạ Mỹ Hà, ánh mắt có chút giao động, cẩn thận, dè dặt có chút dò xét, giọng gọi tiếng:

      "Mẹ."

      Chính là chữ này! Hạ Mỹ Hà có được cảm giác thành tựu. Hơn 20 năm qua người Nhạc Thiên Hàng tìm được cảm giác thành tựu, nhưng vào lúc này, ở đây bà tìm được rồi.

      ...

      "Vô Ưu, em làm sao vậy? Nghĩ gì thế?"

      Nhạc Khải nửa ngày rồi, nhưng vẫn thấy Vô Ưu đáp lại câu nào. Lúc đầu còn tưởng rằng do căng thẳng, nhưng, lâu sau phát ra vẻ mặt Vô Ưu càng ngày càng khác thường, cho nên nhịn được lay , căng thẳng hỏi.

      Vô Ưu ngẩng đầu, dùng ánh mắt đầy thương tích nhìn Nhạc Khải. muốn hỏi, Nhạc Thiên Hàng là ai? Tại sao lại ở trong nhà bọn họ. Vốn là thân thích? Là bạn bè? Hay là ông ta là chủ nhân ngôi nhà này. Nhưng, hỏi ra lời, cũng muốn hỏi. sợ! sợ người mình hận nhất, lại chính là cha bạn tốt của mình. Cũng sợ, bạn tốt của mình, bỗng nhiên trở thành em trai, em của mình. phải làm sao bây giờ?

      phải ghét bọn họ? Bọn họ ghét ?

      "Vô Ưu, em làm sao vậy? Đừng dọa tôi có được ?"

      Nhạc Khải chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Vô Ưu, lo lắng vô cùng. nhịn được, ôm vào lòng, hai tay đặt lưng , vỗ an ủi. Vô Ưu ở trong lòng , giọng :

      "Khải, tôi muốn về nhà. đưa tôi ra khỏi nơi này ngay bây giờ có được ?"

      Bây giờ? Lúc này?

      "Được."

      Mặc dù Nhạc Khải biết, nếu lúc này rời , với tính cách của mẹ, hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng, cũng muốn để Vô Ưu khó chịu. Vô Ưu bởi vì cảm kích mà giơ tay lên, ôm lấy thắt lưng Nhạc Khải. Lợi dụng quan tâm ấm áp này, để sưởi ấm lại trái tim lạnh như băng của mình từ sau khi nhìn thấy người kia.

      "Vô Ưu, có chuyện gì rồi. Chúng ta nhanh ."

      Nhạc Khải dù rất thích cảm giác lúc này, khi Vô Ưu ở trong ngực , nhưng biết, lúc này thể ngẩn ngơ ở đây, bởi vì Luky gọi cha mẹ, rất nhanh xuống tới nơi. Vô Ưu vừa mới gật đầu, còn chưa kịp buông Nhạc Khải ra, lầu truyền xuống giọng trêu chọc của Luky:

      "Ô ô ô, ngọt ngào nha. khiến người ta phải hâm mộ a."

      Giọng tự nhiên, mặt là nụ cười sáng lạn, chỉ vui mừng vì chuyện của Vô Ưu và Nhạc Khải, mà là cũng vui mừng cho chính mình.

      Nhạc Khải ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh xa lạ gần như quỷ dị: Luky tươi cười rực rỡ, mặt mẹ là vẻ hiền từ, hai người đều hạnh phúc khoác hai bên tay cha mang vẻ nghiêm nghị.

      Hình ảnh này lọt vào mắt Nhạc Khải, làm trái tim cuộn trào mãnh liệt. ước ao xiết bao có thể cảm thụ được phần hạnh phúc và ngọt ngào này. Mà hình ảnh kia khi lọt vào mắt Vô Ưu lại khiến trái tim khó chịu đến nỗi như thể hô hấp được.

      thể khóc! thể khó chịu! Nếu chính là làm mất mặt mẹ!

      Lúc này đây Vô Ưu cái gì cũng có, điều có chính là cố gắng để mình bị gục ngã. Khi và hận cũng tồn tại lúc, hèn yếu cũng chẳng khác gì kiên cường.

      "Chào bác trai, bác . Cháu là Vô Ưu, là bạn tốt của Khải."

      Vô Ưu đứng lên, lễ phép gật đầu cái, mặt điểm nụ cười nhàn nhạt. cảm thấy rất may mắn vì Luky làm cho xinh đẹp như vậy, để phải xấu mặt trước mặt bọn họ. Nhạc Thiên Hàng thấy ánh mắt xa lạ của Vô Ưu nhìn mình, trái tim ông lại trận đau nhức. Đau đớn ra lời. Hạ Mỹ Hà buông Nhạc Thiên Hàng ra, sau đó đạp giày cao gót, phát ra tiếng ‘cộp cộp cộp’ xuống lầu.

      Vô Ưu nhìn người phụ nữ có khuôn mặt tinh xảo, điểm khuôn mặt là nụ cười dịu dàng. Tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh, cao ngạo, giống như mang trở lại cái ngày sinh nhật vừa tròn 5 tuổi. Cũng là cái thanh này, biến buổi sinh nhật tốt đẹp nhất của , trở thành ngày thê thảm nhất trong cuộc đời.

      Cái thanh ma quái đáng nguyền rủa này, đến trước mặt ngừng lại.

      "Vô Ưu? đứa trẻ xinh đẹp, ngoan ngoãn, lễ phép. Nhạc Khải của chúng ta có mắt nha."

      Hạ Mỹ Hà xong, còn quên nhìn Nhạc Khải cười cái. Nhạc Khải nhìn thấy bộ dạng khác lạ này của mẹ, giống như Luky, trong lòng cũng tràn đầy ngọt ngào, mặt xuất nụ cười xấu hổ hiếm thấy. ra, Luky và Nhạc Khải đều là những đứa con có niềm khát khao được thương.

      Mà Vô Ưu sao? ngơ ngác nhìn người đàn bà cách đây hơn 20 năm, khuôn mặt giống hệt lần đầu tiên gặp, mà lâm vào trận mê mang. Nhìn miệng của bà ta mở ra đóng vào, so với cái vẻ chanh chua của lần đầu tiên khác xa nhau. Bà ta bây giờ thoạt nhìn vui mừng! Ba ta vui mừng cái gì? Là hướng người thua cuộc biểu đạt cảm giác thắng lợi, chiếm ưu thế của bà ta sao?

      "Vô Ưu, mẹ tôi hỏi em đó?"

      Nhạc Khải lần nữa lại chứng kiến vẻ hoảng hốt của Vô Ưu, lo lắng kéo cánh tay . Vô Ưu lúc này mới ý thức được mình thất thố rồi. ra lệnh cho mình thể thất thố. Bởi vì mỗi nụ cười của người đàn bà kia đều làm cho cảm thấy chướng mắt, đều là chế nhạo, đều là muốn khiêu khích. thất thố, bối rối, chạy trối chết, chính là nhận mình thua cuộc. Vì vậy, phải phản kích!

      Vô Ưu nặn ra nụ cười mặt, :

      "Xin lỗi bác . Bác xinh đẹp như vậy, khiến cháu nhìn đến lay động. Cháu ngờ, bác lại là mẹ của Nhạc Khải và Luky. Nhìn bác giống như chị của bọn họ vậy."

      Trời ạ! ngờ cũng có thể lanh lợi như vậy!

      Nhạc Khải và Luky liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ đắc ý cùng dám tin.

      "Ha ha, Vô Ưu khéo ăn , người cũng xinh đẹp như vậy. Cứ bảo sao hai em bọn chúng lại thích cháu như vậy."

      Hạ Mỹ Hà khéo léo . Trong lòng Vô Ưu cười lạnh hồi, sau đó :

      "Bác quá khen rồi. Cháu cũng dám đem ra so sánh với bác. Bác bây giờ còn xinh đẹp như vậy, lúc còn trẻ, nhất định càng đẹp rồi. Cháu nghĩ, chắc chắc có vô số đàn ông, chỉ để thấy được nụ cười của bác, mà tiếc bỏ ra bất kì giá nào."

      Vô Ưu phải là người cay nghiệt, nhưng giờ phút này, đem tất cả tức giận hóa thành lời chua ngoa, sắc bén, ca tụng để đả thương người. Nhưng, có câu như thế nào nhỉ? Trong lòng người thiện lương, nhìn việc đều thấy tốt đẹp. Trong lòng người gian ác, nhìn việc chỉ thấy xấu xa!

      Nhạc khải và Luky tại chính là những người hạnh phúc nhất. Tâm trạng vô cùng thoải mái, cho nên cảm giác được ý xấu bên trong lời của Vô Ưu.

      "Ha ha, thôi, đồ ăn cũng được rồi. Chúng ta vừa ăn vừa chuyện."

      Hạ Mỹ Hà thèm để ý đến vẻ ‘nhanh mồm nhanh miệng’ của Vô Ưu. Bởi vì, có biểu thế nào chăng nữa, cũng đều làm cho bà ta cao hứng. Giờ phút đối mặt với Vô Ưu, đả kích Nhạc Thiên Hàng ràng còn là mục đích chủ yếu của bà ta nữa. Sau khi bà ta nhìn thấy tướng mạo Vô Ưu giống hệt như Mộng Điền, biến thành lời tuyên cáo thắng lợi rồi.

      Sau khi vào chỗ ngồi, ai nấy đều ưu nhã ăn.

      Luky và Nhạc Khải vui vẻ. mặt Hạ Mỹ Hà là nụ cười rạng rỡ, còn trong lòng có phải cũng như thế có lẽ, chỉ có ba ta mới . Nhạc Thiên Hàng từ đầu đến cuối đều chưa câu nào.

      Hạ Mỹ Hà giơ chân, đạp Nhạc Thiên Hàng cái, mặt tươi cười nhìn ông, nhưng ánh mắt tỏ vẻ nhắc nhở cùng cảnh cáo. Trong mắt Nhạc Thiên Hàng lên vùng vẫy, thống khổ, nhưng ngay lập tức lại cúi đầu xuống. Điều phải tới sớm muộn cũng tới. Bây giờ ông nhất định phải giơ kiếm ra chặt đứt tình cảm ‘ em’ của bọn họ, nếu loạn vô cùng.

      Lúc bước xuống lầu, nhìn thấy Vô Ưu trong lòng Nhạc Khải, ông quyết định ‘rút kiếm đoạn tình’, cho nên, dù Hạ Mỹ Hà cảnh tình, ông cũng chuẩn bị hành động rồi.

      "Nhạc tiểu thư, cha mẹ làm nghề gì?"

      Lời Nhạc Thiên Hàng vừa thốt ra, làm vẻ mặt vốn hạnh phúc của Nhạc Khải và Luky nhịn được trở nên sững sờ. Sau đó dám tin nhìn về phía người chủ gia đình. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông, ngược lại với vẻ kinh ngạc của bọn họ, Vô Ưu có bất kỳ cảm giác gì. Bởi vì, trong lòng , cha chính là người máu lạnh vô tình như vậy.

      "Cha!"

      Nhạc Khải kêu lên, nhìn Nhạc Thiên Hàng giống như , cha làm sao vậy? Nhạc Thiên Hàng uy nghiêm lừ Nhạc Khải cái, dùng giọng với Nhạc Khải khác lạ :

      " có lễ phép gì cả. Ta hỏi Nhạc tiểu thư, con chen miệng vào làm gì."

      Nhạc Khải bắt đầu cảm thấy có chút bình thường rồi. Ngày hôm nay, tất cả mọi việc đều có chút quỷ dị, bìng thường. nhìn nụ cười hiền hậu cùng thái độ khác thường của mẹ, lại nhìn khuôn mặt uy nghiêm cũng với thái độ khác thường của cha, ý thức được, chắc chắn xảy ra chuyện gì mà biết.

      Vô Ưu ưu nhã từ từ nuốt thức ăn trong miệng, sau đó bỏ bộ đồ ăn trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Nhạc Thiên Hàng, cười :

      "Bác trai, mẹ cháu qua đời rồi. Cha cháu cũng chết. Cho nên, cháu bây giờ là nhi!"

      "Hả? Tại sao có thể như thế được. đứa bé đáng thương."

      Hạ Mỹ Hà khoa trương kêu lên, mặt đầy vẻ bi thương, nhưng nhìn lại có chút hả hê. Nhạc Thiên Hàng nghe xong, lại trận đau lòng, nhưng vẫn lạnh lùng :

      " chết? là làm cho người ta khó có thể tin!"

      Vẻ mặt lạnh nhạt, biểu lộ thích Vô Ưu.

      Vô Ưu cười nhạt :

      " sao cả. Mẹ cháu ra rất bình thản. Cháu nghĩ, giờ này mẹ cháu sống tốt ở thiên đường. Còn về cha cháu, người như ông ta đáng phải chết!"

      Giọng cay nghiệt, độc địa của Vô Ưu làm Nhạc Khải nhíu mày. nằm mơ cũng nghĩ tới vẻ mặt u ám như lúc này của Vô Ưu. Vô Ưu trong lòng chính là ngây thơ, thuần khiết, đầy tốt đẹp.

      "Vô Ưu, sao chị lại có thể cha mình như thế được?"

      Luky khó chịu với Vô Ưu. biết Vô Ưu thích cha, nhưng sao có thể cha mình như thế được? Giống như cũng thích mẹ, nhưng chỉ cần nghĩ đến bà còn cõi đời này, tức giận trong liền biến mất. Người thân dù sao cũng là người thân a! Dù như thế nào, cũng nên như vậy.

      Vô Ưu nhìn khuôn mặt nhắn lộ phẫn nộ của Luky, cười :

      "Ha ha, cha tôi vào ngày sinh nhật 5 tuổi của tôi, thèm để ý đến lời cầu xin của mẹ tôi, mà bỏ theo người phụ nữ xinh đẹp, có tiền. chỉ có ghê tởm đến nỗi ném vợ mình , mà ngay cả người mẹ sinh ra ông ta, nuôi dưỡng ông ta, ông ta cũng mặc kệ, từ bỏ. Bởi vì, ông ta muốn nhanh chóng được thăng quan tiến chức, nên theo người đàn bà kia."

      Vô Ưu đến đây, nhìn Luky cái. Mà Luky cũng vì đau lòng cho Vô Ưu, nước mắt cũng chảy ra rồi.

      Nhạc Khải càng đau lòng vô cùng, có chút oán giận cha vì nhắc tới vấn đề này. Còn Vô Ưu như tự hành hạ mình, lại giống như muốn hành hạ người khác, tiếp tục :

      "Các ngươi biết ? Ngày đó ông ta viết giấy ly hôn với mẹ tôi, theo người đàn bà kia, kịp đợi ly hôn với mẹ tôi, liền đăng ký kết hôn với người đàn bà kia rồi!"

      "Vô Ưu!"

      Luky mặt đầy hối lỗi nhìn Vô Ưu. ân hận vì thái độ lúc nãy của mình. biết gì hết, sao lại có thể tùy tiện trách Vô Ưu chuyện lưu tình được? Nếu là , có thể thái độ càng ác liệt hơn.

      " sao. . ."

      "Vô Ưu, đừng nữa. Chuyện qua cũng qua rồi. Sau này tôi chăm sóc em tốt."

      Nhạc Khải đặt tay lên tay , nhìn giống như hứa hẹn. Vô Ưu liền rút khỏi tay , cười :

      " cần lo lắng cho tôi. Giống như , đó chỉ là quá khứ a. Hơn nữa ông trời có mắt, ai cũng có kết cục thích đáng của mình nha."

      Lần này chỉ có Nhạc Khải và Luky tò mò, mà ngay cả Nhạc Thiên Hàng cùng Hạ Mỹ Hà cũng hiểu được nhìn về phía Vô Ưu.

      Vô Ưu mỉm cười, :

      " lâu sau đó, có chú bắt đầu theo đuổi mẹ tôi, lòng đối với mẹ tôi, rất chiều chuộng mẹ tôi. Chúng tôi có quãng thời gian hạnh phúc nhất. Mặc dù sau đó chú ấy bị bệnh nặng, sắp chết, nhưng thời khắc cuối cùng đó, chúng tôi vẫn rất vui vẻ. Sau khi chú ấy qua đời, mẹ tôi thể chịu được nỗi đau mất chú ấy, nên sau đó lâu cũng vì buồn bực mà chết. Tuy là như vậy, nhưng tôi cũng thấy đau khổ, mà cố gắng sống tốt. Bởi vì tôi biết, thiên đường, chú ấy và mẹ rất hạnh phúc."

      Đây phải là !

      Căn bản thể có chuyện như thế!

      Nhạc Thiên Hàng, Hạ Mỹ Hà đều chắc chắn là như vậy, nhưng lại hiểu tại sao Vô Ưu lại như vậy. Loại người ích kỷ như bọn họ căn bản biết được, thế nào là , thế nào là hy vọng. Bởi Vô Ưu cảm thấy mẹ mình chết vì người đàn ông như thế đáng, cho nên mới vì người mẹ nhất, vẽ ra bức tranh cuộc sống như vậy.

      " tuyệt. tốt là mẹ chị có cuộc sống tốt đẹp như thế. Nếu như mẹ chị bởi vì kẻ bạc tình kia mà rơi vào bóng tối, mới đáng."

      Điều Luky ra, cũng chính là điều Vô Ưu suy nghĩ. Đây chính là lý do mà Vô Ưu hư cấu lên chuyện này.

      "Người đàn ông đó là ai? ta ở đâu? Tôi giúp em tìm , để hỏi xem còn có lương tâm hay !"

      Nhạc Khải nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi. Vô Ưu cúi đầu gì. đấu tranh, hay . Chẳng lẽ thẳng với bọn họ, đôi cẩu nam nữ đó ngay lúc này ở trước mặt bọn họ sao? , thể làm thế. Mặc dù hận Nhạc Thiên Hàng và người đàn bà này. Nhưng thể làm tổn thương Luky tốt bụng, hồn nhiên như vậy, còn có Nhạc Khải ít lần giúp mình nữa.

      Luky và Nhạc Khải đều là bạn tốt nhất của . Mặc dù dám tin sau này còn có thể tiếp tục là bạn của bọn họ, nhưng cũng thể làm ra chuyện thương tổn tới bọn họ.

      Vô Ưu ngẩng đầu, mặt tươi cười nhìn về phía Nhạc Thiên Hàng hốt hoảng tay cũng run run rồi, lại nhìn ánh mắt lóe ra vẻ hưng phấn dị thường của Hạ Mỹ Hà. Cuối cùng nhìn về phía Nhạc Khải, thoải mái :

      "Ha ha, ác giả ác báo. Ông ta và người đàn bà kia sau khi đăng ký kết hôn xong, chưa kịp về đến nhà, đường xảy ra tai nạn xe. Bị chết! Đều chết cả!"

      Bầu khí căng thẳng theo giọng bình thản của Vô Ưu, cùng cái kết hoàn mỹ của mà dễ dàng lắng xuống.

      "Tốt lắm, chuyện cũng qua rồi, cần nhắc tới nữa. Nào, ăn cơm, ăn cơm ."

      Nhạc Khải chăm sóc gắp thức ăn cho Vô Ưu. bữa cơm này, đối với Vô Ưu từ mến, lại thêm phần thương xót, phần đau lòng. tự với mình, sau này nhất định phải chăm sóc Vô Ưu tốt, nhất định phải toàn tâm toàn ý, tuyệt đối tốt với . Mang lại cho cuộc sống hoàn mỹ, hết mực, khiến cuộc sống của sau này chỉ còn ấp áp, còn bất kỳ thương tổn nào.

      Vô Ưu ung dung ăn, tự với mình, tất cả đều là quá khứ. Nhạc Thiên Hàng chết, cùng người đàn bà đó chết trong vụ tai nạn xe. chết lâu rồi, cho nên, còn liên quan đến cuộc sống của mình nữa.

      Luky sau khi đau lòng nhìn Vô Ưu, lại nhìn về phía Nhạc Khải cảnh cáo, giống như : nếu như sau này dám làm tổn thương Vô Ưu, em nhất định tha thứ cho . Nhạc Khải quay lại nhìn ánh mắt đầy kiên định, giống như bảo yên tâm.

      Ánh mắt trao đổi của em bọn họ, lọt qua được ánh mắt của Hạ Mỹ Hà. mặt bà ta lộ ra vẻ đắc ý, tươi cười nhìn về phía Nhạc Thiên Hàng. Vẻ mặt Nhạc Thiên Hàng đầy thống khổ. Ông biết phải làm sao bây giờ? tình tới nước này, ông biết nên làm gì? Con trai mình ràng Vô Ưu sâu sắc, con cũng nhận định Vô Ưu là chị dâu của nó. Mà Vô Ưu, cũng có chút cảm giác chối bỏ nào.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Chẳng lẽ đây là điều mà ông trời muốn trừng phạt ông sao? Nhưng tại sao hướng về phía ông, mà lại xuống tay với những đứa trẻ vô tội?

      "Ah!"

      Tim Nhạc Thiên Hàng đau dữ dội, trong chớp mắt trán xuất mảng dầy mồ hôi.

      Tình huống bất thình lình khiến cục diện trở nên hỗn loạn. Nhạc Khải và Luky vội vàng hô gọi cấp cứu, gọi điện thoại. Nhưng có hai người vẫn động đậy. người là Vô Ưu thờ ơ lạnh nhạt. Mà người còn lại chính là Hạ Mỹ Hà ngây ngốc nhìn người mê mang kia.
      Mizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66.1: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (6)

      Ba ngày liên tiếp sau đó, Nhạc Khải cũng liên lạc với Vô Ưu. Bởi vì và em phải túc trực trong trong bệnh viện từ hôm đó đến giờ. Bệnh tim của cha đột nhiên tái phát, bây giờ mới thoát khỏi tình trạng nguy kịch.

      "Cha, cha thấy thế nào? Đỡ chút nào ? Cha?"

      Nhạc Thiên Hàng vừa mới khôi phục lại ý thức, nghe thấy giọng khẩn thiết của Nhạc Khải và Luky. Ông cố gắng mở hai mắt ra, nhìn Luky cười yết ớt, sau đó :

      "Tiểu Hoàn, con ra ngoài đợi chút, cha có vài lời muốn với con."

      Luky mặc dù rất buồn bực, cha vừa mới thoát khỏi tình trạng nguy kịch, có việc gì cấp bách mà nhất định phải luôn lúc này chứ. Nhưng, vẫn hiểu chuyện mà vâng lời cha ra ngoài.

      "Cha, cha phải lo lắng gì cả. Việc công ty con xử lý tốt. Con cũng chăm sóc tốt cho mẹ và em ."

      Nhạc Khải nhìn cha chỉ trong ba ngày ngắn ngủn già rất nhiều, trong lòng nhịn được đầy đau khổ. Giờ khắc này mới hiểu được, tại sao người ta ‘bệnh tới như núi sập’! Nếu như biết sớm có ngày này, nhất định chạy ra tận nước ngoài để học, mà ở lại Đài Loan, chia sẻ công việc cùng cha.

      Nhạc Thiên Hàng nhìn con trai, cam đoan của người đàn ông, làm lòng ông lại trận khổ sở, lời đến miệng nhưng cách nào ra được. Chỉ có thể phất tay :

      "Con ra ngoài , cha muốn nghỉ ngơi lát."

      "Vâng. Cha nghỉ ngơi cho khỏe."

      Nhạc Thiên Hàng nhìn Nhạc Khải rời , đau đớn nhắm mắt lại, tự an ủi chính mình, có lẽ mọi cuyện đến mức như mình tưởng tượng. Về phía Vô Ưu, Vô Ưu chắc chắn biết quan hệ giữa và Nhạc Khải, cho nên phải cự tuyệt Nhạc Khải thôi.

      Nhạc Thiên Hàng vẫn như trước đây, lại lần nữa hèn nhác, lại lần nữa ích kỷ chọn cách trốn tránh. Tất cả mọi chuyện cho đến lúc này, trải qua bao nhiêu việc, nhưng ông lại vẫn cư nhiên dám đối mặt, dám chịu trách nhiệm. Ban đầu là vì hèn nhát, ích kỷ mà bỏ vợ, bỏ con, rồi đến ngay cả người mẹ sinh ra mình cũng chọn cách vứt bỏ. Còn lúc này, ông ta vẫn bởi vì hèn nhát, ích kỷ của mình, mà vẫn chịu đối mặt, dù cho có thể cái giá phải trả cho việc này là vô cùng cao, vô cùng nghiêm trọng!

      cần đoán cũng biết! Nếu như Nhạc Thiên Hàng có bản lĩnh này, lúc đầu ông ta chọn cách dũng cảm rồi?

      ...

      "Vô Ưu, em sao vậy?"

      Phương Đông Dạ cảm thấy Vô Ưu có vẻ tập trung, thiếu tiếng cười, dáng vẻ cũng thiếu hồn nhiên, vô tư. khẳng định Vô Ưu gặp được Nhạc Thiên Hàng. Muốn hỏi, nhưng lại dám mở miệng.

      Vô Ưu vẫn như cũ lắc đầu, sau đó lại bắt đầu chuyên tâm vào công việc của mình.

      Chẳng lẽ chính mình làm sai?

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu còn sức sống, lần đầu tiên hoài nghi quyết định của mình. Vốn tưởng rằng muốn trị khỏi căn bệnh, trước hết phải động vào nó, phải làm cho đau đớn. Nhưng bây giờ sao? Đau đớn cũng làm đơn đớn rồi, nhưng trị khỏi hay lại có vẻ như thấy.

      Sang ngày thứ tư, Phương Đông Dạ vô cùng bất đắc dĩ, đành nhờ Nhạc Diễm giúp đỡ. Nhạc Diễm vừa bước vào phòng khách, thấy bộ dạng chán nản còn sức sống của Phương Đông Dạ. Cậu bé đến, lười biếng ngồi xuống ghế salon, sau đó nhanh nhẹn hỏi:

      "Cha có chuyện gì?"

      "Làm sao bây giờ? Bộ dáng ấy xuống sức như vậy phải làm sao bây giờ hả?"

      Phương Đông Dạ vì chuyện của Vô Ưu mà trở nên sốt sắng loạn xị, nên cũng để ý đến vẻ bất thường của Nhạc Diễm, nghĩ rằng cậu bé hơi mệt, hoặc là tâm trạng có chút sa sút mà thôi. Nhưng Nhạc Diễm vừa mở miệng, khiến phát ra, vấn đề lần này thực nghiêm trọng rồi.

      "Đều tại cha. Cha làm nhiều chuyện như vậy được cái gì chứ? Cuộc sống của bọn con vốn rất tốt."

      Giọng Nhạc Diễm thoải mái, nhưng lại giống như là tức giận, giống như tường trần vậy.

      Mấy ngày vừa rồi, Vô Ưu thiếu tiếng cười, tay chân luống cuống, còn gây gổ với cậu. Cậu cũng tức giận. Cậu cũng muốn lừa cho Vô Ưu vui vẻ, nhưng Vô Ưu chính là ‘động vật đơn bào’, nếu bị vấn đề làm cho bận lòng, muốn làm việc khác là vô cùng khó khăn.

      Đối với lên án của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ cũng biết làm thế nào. Chuyện tới nước này, muốn hối hận cũng được.

      "Được, coi như là lỗi của cha. Vậy bây giờ phải làm sao đây?"

      Con trai cũng bị ảnh hưởng thành bộ dáng kia, muốn thừa nhận cũng được. Nhạc Diễm cúi đầu tự hỏi lúc, sau đó :

      "Chỉ có biện pháp thôi."

      Mắt Phương Đông Dạ sáng lên, hỏi:

      "Biện pháp gì?"

      Nhạc Diễm kiên định ra hai chữ:

      "Bà bà."

      ...

      "Bà bà, bà bà."

      Bà Vô Ưu ở thôn Đài Nam, vừa mới bị cảm cúm trận nên nhìn có chút tiều tụy. Lúc này, lại càng đặc biệt nhớ đến người thân bên cạnh mình. Bà cầm hình Vô Ưu và Nhạc Diễm xem, đột nhiên nghe thấy giọng quen thuộc, đáng , tiếng gọi mong chờ bao lâu.

      "Bà bà, bà bà."

      Bé Diễm sao có thể về được chứ, chắc là nằm mơ rồi. Bởi vì nếu như bọn họ trở về, chắc chắn là Vô Ưu gọi toáng lên, chứ phải là Bé Diễm. Bà lão nhớ đến vẻ đáng , cùng tính trẻ con của Vô Ưu, còn có vẻ người lớn của Nhạc Diễm, mặt lộ ra nụ cười đôn hậu, nhưng trong mắt lại lên vẻ quạnh.

      "Bà bà, bà bà."

      Giọng càng ngày càng , hơn nữa kèm theo còn có tiếng bước chân vội vã. Bà lão hề nghĩ ngợi, vội vàng ngồi bật dậy, định xem thực hư thế nào. Vừa mới đứng dậy thấy Nhạc Diễm chạy vội đến, mồ hôi nhễ nhại.

      "Cục cưng, đến đây, bà bà ôm cái."

      Vẻ mặt tĩnh mịch của bà lão, bởi vì thấy Nhạc Diễm thoáng cái tỏa sáng rạng ngời. Nhạc Diễm chần chờ chút nào chạy vội đến, ôm chặt bà lão ngồi xuống giường, thân thiết :

      "Bà bà, Bé Diễm rất nhớ bà, nhớ, nhớ luôn. Nhớ sắp chết rồi."

      Nhạc Diễm , làm nụ cười mặt bà lão rạng rỡ, càng rạng rỡ hơn, nếp nhăn mặt cũng càng khắc sâu ràng.

      Ôm hôn xong, bà lão mới phát có điều thích hợp, Vô Ưu về, lại chỉ có mình Bé Diễm!

      "Bé Diễm, mẹ con đâu? phải là con bé để con mình về đây chứ?"

      Giọng tràn ngập nghi ngờ, bởi vì bà tin chuyện này có thể xảy ra. Đầu óc Vô Ưu đơn giản, chỉ cần Nhạc Diễm mè nheo hoàn toàn có thể xảy ra. Nhạc Diễm nhìn bà bà, lẩm bẩm câu:

      "Nếu như thế tốt."

      Nếu mà đúng như vậy, chứng tỏ mẹ cậu vẫn bình thường, nhưng, mẹ tại lúc này, chút bình thường cũng còn.

      Bà lão nghe xong, nhìn vẻ mặt Nhạc Diễm, liền cảnh giác hỏi:

      "Bé Diễm, cho bà bà biết, có phải mẹ con lại gây ra họa gì rồi ?"

      "Nếu như thế tốt rồi."

      Nhạc Diễm vẫn trả lời như vậy, bởi vì, nếu được như lời của bà bà, chứng tỏ, mẹ vẫn bình thường, thay đổi. Trong lòng bà lão nổi lên trận bi thương, hỏi:

      "Con bé phải là xảy ra chuỵên gì rồi chứ?"

      Vẻ mặt trở nên lo lắng vô cùng. Nhạc Diễm nỡ để bà bà lo lắng nữa, cho nên :

      "Bà bà, con , để cha con cho bà nghe !"

      Cha?

      Bà lão còn chưa phản ứng kịp, Phương Đông Dạ chờ hồi lâu bên ngoài vào. Mặc dù nhìn vẫn thấy ưu nhã, thong dong, cao quý của , nhưng chỉ có mới biết, cả đời đây là lần đầu tiên khẩn thương đến như vậy. Khác hẳn vẻ khẩn trương hưng phấn khi lần đầu gặp lại Vô Ưu, mà lần này khẩn trương , khẩn trương vì chính thức ra mắt bà của vợ.

      "Bà nội, cháu là Phương Đông Dạ."

      Cả đời Phương Đông Dạ chưa có kêu tên người nào, với vẻ thận trọng lại thiếu tự tin đến như vậy. Bởi vì đường Nhạc Diễm qua với , bà lão đối với người ức hiếp Vô Ưu, hận khắc cốt ghi tâm. Còn , nếu có ngày nhìn thấy người đó, cầm gậy đánh cho chết thôi. Bây giờ tới đây, có thể sợ được sao?
      Mizuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66.2: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (6)

      Bà lão vốn là người có con mắt tinh đời,vừa nhìn Phương Đông Dạ khẳng định được thân phận của . Cười :

      "Rốt cuộc lúc đó xảy ra chuyện gì? Sao lạiđể mặc Vô Ưu vác cái bụng lớn về hả?"

      Vấn đề này làm bà làm suy nghĩ rất nhiều. Mặc dù Vô Ưu cũng qua với bà, nhưng, việc chính xác như thế nào, chính bản thâncô cũng còn , bà nghe kể lại, đương nhiên càng hiểu được rồi. Phương Đông Dạ nhìn vẻ mặt phúc hậu của bà lão, trong lòng nhịn được lại lo lắng. Kinh nghiệm nhiều năm thương trường cho biết, kẻ địchcười với mình, so với kẻ địch căm tức nhìnmình, tuyệt đối càng đáng sợ hơn. Cho nên, anhkhông những nghi ngờ lời hù dọa của Nhạc Diễm, mà ngược lại càng thêm chắc chắn.

      "Chuyện là như thế này..."

      Phương Đông Dạ đem tình huống lúc đó kể cho bà lão nghe, giọng kể tương đối dè dặt. Khôngchỉ đem chuyện Vô Ưu suýt nữa lọt vàomóng vuốt của bầy lang sói, hổ báo kia, cònkhông ngừng khẳng định mình là người tốt,chính là hùng cứu mỹ nhân.

      Bà lão sau khi nghe Phương Đông Dạ lo lắngthuật lại, nhịn được bật cười ‘khì khì’, sau đó nhìn Nhạc Diễm hỏi:

      "Con gì với cha? Con xem, dọa cho người ta sợ đến như vậy. Giống như sợ bị bà bà ăn thịt vậy."

      Bà lão mới thông minh làm sao. Liếc mắt cái nhìn ra mấu chốt của vấn đề. Nhạc Diễm cười cười, thầm vào tai bà những điều đãnói với Phương Đông Dạ, sau đó cả hai bà cháulại phá lên cười.

      Ha ha ha ha ha ha

      Phương Đông Dạ nghe thấy tiếng cười của bọnhọ, mặt cũng tái mét rồi. - Phương Đông Dạ cả đời thông minh, cư nhiên lại lần nữabị tên tiểu tử kia lừa gạt!

      Ngươi nhớ cho kỹ mặt ta! Khi trở về ta tống ngươi vào nhà trẻ, cho ngươi ở cùng với đám quỷ sứ nước mũi còn chảy thò lò! Trong lòng Phương Đông Dạ thầm thề. Lần này nhất định phải dạy dỗ cho Nhạc Diễm mộttrận, để suốt đời nó quên. Cho cậu bébiết được, ai mới là cha!!! Ai mới là con!!!

      "Mẹ con đâu? Trong khoảng thời qua, xem ra xảy ra ít chuyện rồi."

      Bà lão sau khi mời người cháu rể chân chính - Phương Đông Dạ ngồi xuống, mới nhìn Nhạc Diễm hỏi. Khuôn mặt Nhạc Diễm vốn cười, lần nữa lại trở về vẻ ảm đạm, im lặng nhìn về phía Phương Đông Dạ. Bà lão nhìnPhương Đông Dạ hỏi:

      "Vô Ưu làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Đối mắt với lo lắng của bà lão, Phương Đông Dạ đem ngọn ngành từ đầu đến cuối chuyện có liên quan đến Nhạc Thiên Hàng kể cho bà nghe.Bà lão nghe xong, đợi Phương Đông Dạnói ra dụng ý hai người tìm về, mà thẳng:

      " nào, bà và các cháu Đài Bắc."

      Chỉ câu cũng đủ để cho Phương Đông Dạ thấy mến bà lão thẳng thừng này, liền dặn dò Nhạc Diễm:

      "Giúp bà thu xếp những đồ quan trọng nào."

      "Vâng!"

      Lần này Nhạc Diễm rất nghe lời, bởi vì cậu bébiết, bà bà chịu với bọn họ lúc này, chắc chắn sau đó ở lại với bọn họ luôn, mãi mãikhông trở về nữa, cho nên, liền buông bà lão rađi sắp xếp hành lý. Bà lão lại :

      "Bé Diễm, cần mang những thứ đó. Mang hai bộ đồ là được rồi. Hai ngày sau bà về."

      "Oh, con biết rồi. Cha, cha đưa bà bà ra xe ngồitrước . Con sắp đồ xong ra ngay."

      Nhạc Diễm hiểu , nếu như để bà bà nhìn mình sắp hành lý, khẳng định đồng ý. Bà bà là cảm thấy mình già, muốn ở chung với bọn họ vì sợ trở thành gánh nặng cho bọn họ. Lúc trước cậu và mẹ chuyển nhà, bà kiên quyết , cho nên lần này nhất địnhkhông thể để bà biết được.

      ...

      Phú Thành ở nhà sát bên, thấy trước cửa nhà Vô Ưu có chiếc xe rất sang đỗ ở đó, chonên buồn bực vòng quanh chiếc xe nghiên cứu. Lúc định vào tìm hiểu, nhìn thấy bà nội ra cùng người đàn ông so với minh tinh TV còn đẹp trai hơn, nên vộivàng đến hỏi:

      "Bà nội, bà định đâu vậy? ta, ta là aivậy?"

      "Oh. Phú Thành hả! Bé Diễm về đón bà ĐàiBắc vài ngày."

      Bà lão xong, quay đầu nhìn Phương ĐôngDạ, lo lắng biết nên giới thiệu như thế nào. Chỉ có điều, bà cũng phải khó xử rồi, Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy bànội gọi là ‘Phú Thành’, lập tức nhớ luônđến điều Nhạc Diễm , biết đây là người vẫnnhớ thương Vô Ưu, nên liền buông bà nội ra, đứng thẳng người, giống như khiêu khích bước từng bước về phía Phú Thành.

      Phú Thành thấy Phương Đông Dạ đứng trước mặt mình, theo phản xạ liền rụt cổ lại, thểhiện thiếu tự tin ràng. Cũng khó trách a,có rất ít người đứng trước mặt Phương Đông Dạmà có đủ tự tin để ngẩng đầu ưỡn ngực.

      "Chào . Tôi là Phương Đông Dạ. Chồng củaVô Ưu, là cha của Bé Diễm."

      Phương Đông Dạ vừa , vừa vươn bàn tay thon dài, trắng nõn ra. Phú Thành sau khi nghe xong, muốn khóc rồi. đợi nhiều năm như vậy, vất vả mới có được thỏahiệp của người nhà, mấy ngày trước buôn bán kiếm được rất nhiều tiền, vốn định hai ngày nữa Đài Bắc tìm Vô Ưu, sau đó cầu hôncô. tưởng rằng, và Vô Ưu rốt cụccũng có được kết quả tốt. Nhưng, bây giờ, thoáng cái tan tành rồi.

      Sắc mặt Phú Thành vô cùng khó coi, cũngkhông đưa tay bắt lấy bàn tay Phương Đông Dạđang chìa ra. Nếu như là lúc khác, là người khác, hành động lúc này chính là vũ nhụcđối với Phương Đông Dạ, và làm cho phải trả giá đắt. Nhưng, lúc này đây, Phương Đông Dạ lại lộ ra nụ cười đắc ý.

      Bà bà nhìn thấy màn này, buồn cười lắc đầu, :

      "Phú Thành à, cám ơn cháu mấy ngày nay chiếu cố bà."

      Phú Thành vốn là người tốt, biết an phận thủ thường, điều đáng tiếc nhất là thể ở cùng chỗ với Vô Ưu, nhìn bà lão :

      "Bà nội, cần khách sáo. Chúng ta vốn làhàng xóm mà. Cháu, cháu phải rồi. Cháu cònrất nhiều việc cần phải làm."

      xong ba chân bốn cẳng bỏ chạy. chạychưa được bao xa, nghe thấy tiếng với theo:

      " Phú Thành, bận sao? Hôm nay em rảnh, em giúp nha."...

      "A Hương đối với tốt lắm, nhưng cái tên tiểu tử ngốc nghếch này, hết lần này tới lần khác đều nhìn ra tâm ý của người ta."

      Bà nội nhìn hình ảnh Phú Thành cùng A Hươngrời , mỉm cười với Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ nghe hiểu :

      "Chắc là rất nhanh phát ra thôi. Bà nội,lên xe nào!"

      tên tình địch, cứ như vậy im ỉm diệt gọn rồi.

      Nhạc Diễm sau khi sắp xếp xong hành lý, cõng bọc lớn, xách bọc ra. Phương Đông Dạnhìn thấy vội vàng xuống xe đỡ hành lý quẳnglên xe giúp cậu.

      "Các ngươi a! Bà quen với môi trường ở nông thôn rồi."

      Bà nội sau khi nhìn thấy, lần này cũng cóngăn cản nhiều nữa. Mảnh tâm ý của bọn trẻ, bà như thế nào có thể lại lần nữa cự tuyệt đây. đường , Nhạc Diễm gục vào lòng bà bà, chỉ lát sau ngủ thiếp . Mấy ngày nay Vô Ưu thất thường, làm cậu bé thiếu ngủ trầmtrọng. Bà lão nhìn nhìn Nhạc Diễm hiền hậu, còn Phương Đông Dạ sợ Nhạc Diễm lạnh, đưatay điều chỉnh điều hòa cho nhiệt độ ấm lên.

      Hai người trong lúc lơ đãng, đều toát ra cái nhìnthương đối với Nhạc Diễm.

      "Cậu Phương Đông, ta có thể hỏi cháu vấn đềnày được ?"

      Bà lão nhìn thấy ánh mắt thương củaPhương Đông Dạ dành cho Nhạc Diễm, bà rất vui mừng, nhưng cũng lo lắng. Vui mừnghiển nhiên cần phải giải thích, cha con ruột thịt như thế, dĩ nhiên là vui mừng rồi. Bà lo sợ Phương Đông Dạ chỉ thích Nhạc Diễm, mà thể tiếp nhận Vô Ưu. Mặc dù mới lúc nãy trước mặt Phú Thành kiêu hãnh màtuyên thệ mình là chồng của Vô Ưu, nhưng có lẽ đó chỉ là xuất phát từ bản tính của người đànông, cho phép người khác nhòm ngó vào những thứ liên quan đến mình mà thôi.

      Phương Đông Dạ mỉm cười :

      "Bà nội, gọi cháu là Dạ được rồi. Bà ngoại cháutrước kia cũng gọi cháu như vậy.."

      "Được, Dạ. Nếu cháu xem bà như bà nội,vậy hãy trả lời lòng cho bà biết. Cháu cóthích Vô Ưu ? Cháu là vì thích Vô Ưu, nên mới muốn ở cùng chỗ với nó, chứ phải là vì liên quan đến Nhạc Diễm?"

      Bà lão thẳng thắn hỏi, Phương Đông Dạ cũngkhông giấu diếm gì, chân thành trả lời:

      "Bà nội, cháu tìm kiếm Vô Ưu từ 5 năm trước rồi. Khi đó cháu cũng biết ấy đãcó con. Hơn nữa, bây giờ đối với cháu, ấy vui buồn, hạnh phúc hay đau khổ, đều ảnhhưởng trực tiếp đến tâm trạng của cháu!"

      "Tốt. Tốt. Vậy tốt rồi."

      Bà nội nghe xong, mặt xuất nụ cười hài lòng, khép mắt lại. Tất cả đều tốt rồi. Bà có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.

      ...

      ba ngày rồi Nhạc Khải nhìn thấy VôƯu, cũng gọi điện cho . Sau khi rời khỏi bệnh viện, về nhà tắm sơ qua, cũng đến công ty, mà trực tiếp thẳng tới nhà Vô Ưu. Bởi vì, rất muốn gặp .

      Sau khi biết được hoàn cảnh đáng thương củaVô Ưu, thôi thúc mãnh liệt, phải quý trọng tốt. Mấy ngày liền liên lạc với , rất sợ hiểu lầm, cho nên vộivàng muốn đến gặp . Khi tới nhà Vô Ưu, ấn chuông ngừng, nhưng 5 phút sau vẫn thấy ai ra mở cửa, mới chợt nhớ ra, có thể làm rồi. Cho nên liền vội vànggọi điện đến phòng làm việc của Phương Đông Dạ.

      Điện thoại đổ chuông, nhưng ai tiếp máy!

      Gọi lại!

      Vẫn là ai nhận!

      " đâu được chứ? Tiểu Hạ biết nhỉ?"

      Ngay lúc chuẩn bị gọi điện thoại cho TiểuHạ, cánh cửa được mở ra.

      " mang theo chìa khóa, con có thể đến nhà bên cạnh kia nha."

      Vô Ưu mắt nhắm mắt mở, nhìn cũng chẳngthèm nhìn, lười biếng , hiển nhiên là vừamới bị đánh thức. xong, liền xoay người đivào phòng, cũng thèm suy nghĩ, tại sao ‘Nhạc Diễm’ vào cùng, cũng chẳng thèmđóng cửa lại.

      Nhạc Khải nhìn Vô Ưu mặc áo ngủ, tóc tai lộnxộn, ánh mắt mông lung vì buồn ngủ, thoạt nhìn thấy tinh thần rất sa sút, dáng vẻ suy sụp như bịbệnh. nhịn được hô lên:

      "Vô Ưu, em làm sao vậy? Bị bệnh sao?"

      xong, bước vội đuổi theo Vô Ưu, cửa cũngkhông đóng lại. Vô Ưu lúc này mới ý thứcđược, người vừa vào là Nhạc Khải.

      Bạn tốt của , nhưng lại đột nhiên biến thành em trai.

      Mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều, phần lớn là về và Luky. biết chuyện của cha mẹ liên quan đến bọn họ. Nhưng, trong lòngcô vẫn cảm thấy được tự nhiên. cũngđã hạ quyết tâm gặp mặt bọn họ nữa, cũng làm bạn với bọn họ. Mặc dù xác định như thế, nhưng làm được.

      "… Sao lại tới đây?"

      Vô Ưu vốn định trở về phòng tiếp tục ngủ, nhưng bây giờ cũng chẳng thể làm gì khác hơn là bỏ qua cơn buồn ngủ, ngồi xuống ghế sa lon. Nhạc Khải qua, ngồi xuống cạnh , đỡ cánh tay lo lắng hỏi:

      "Vô Ưu, em làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ có được . Tôi phải là cố ý liênlạc với em, mà là cha tôi chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, cho nên muốn làm em phải lo lắng."

      Lo lắng? Tại sao phải lo lắng.

      Vô Ưu tránh khỏi tay Nhạc Khải, sau đó khôngmuốn dài dòng mất thời gian, thẳng vào trọng điểm:

      " sau này đừng tới tìm tôi nữa. Tôi khôngmuốn làm bạn với , và cả Luky nữa."
      Mizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67.1: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (7)

      Nhìn Vô Ưu giống đùa, làm lòng Nhạc Khải đau nhói. nằm mơ cũng khôngngờ được, Vô Ưu xử với như vậy. bị thương rồi! chỉ tổn thương lòng tự ái, bản tính kiêu ngạo, mà còn làm thương tổn tấmchân tình lần đầu dâng hiến. Đúng ra nên đứng lên, xoay người rời . Nhưng lại nhúc nhích được. Trái tim ở đây rồi, còn có thể đâu được đây?

      "Vô Ưu, tôi thích em đùa kiểu này."

      Nhạc Khải tự cho Vô Ưu đường lui, cũng là cho chính mình cơ hội. Nhưng Vô Ưu vẫncúi đầu :

      "Tôi đùa."

      Giọng trầm thấp, bình tĩnh, giống như hạ quyết tâm, còn cách nào để cứu vãn nữa.

      "Vô Ưu, em có biết em ?"

      Hai tròng mắt Nhạc Khải lóe lên, bên trongnước mắt bắt đầu lưu động. Vô Ưu vẫn cúi đầunhư trước, giọng rất thấp, nhưng lại vẫn khẳng định:

      "Tôi biết."

      Vô Ưu lạnh lùng! Vô Ưu động lòngchút nào! Vô Ưu cũng nhìn đến mìnhđang bi thương thế nào. Nhạc Khải có cảm giác như tất cả sụp đổ. sống đến ngần nàytuổi đời, tình trường đắc ý, học hành suôn sẻ,công việc như ý. cho rằng mình đích thị làcon cưng của trời, cho rằng cả đời này sống ưu việt như vậy. Nhưng ngờ mình lại vướng phải chuyện tình tàn nhẫn như thế này.

      Lần đầu tiên trái tim thấy rung động. Lần đầu tiên yên lòng. Lần đầu tiên nghĩ đến hôn nhân.

      Tất cả đều là lần đầu tiên, đều dành cho ngườiphụ nữ thọat nhìn rất hiền lành, trong sáng kia. thậm chí còn để ý đến việc nhiều tuổi hơn mình, cũng để ý việc cócon trai. Nhưng, tại sao cuối cùng lại phải nhậnsự đối xử như thế này? Có phải tình quá mức chỉ đáng giá xu? Tại luôn xem thường những người phụ nữ khác, nên bây giờmới bị báo ứng? Bắt đầu khiến người khác xemthường tình cảm của mình?

      Trầm mặc! Vô cùng trầm mặc. Vẻ mặt bình tĩnh nhưng vết thương trong lòng trầm trọng.

      "Tại sao? Cho tôi lý do!"

      Ít nhất để tôi phải hận em!

      Rút cuộc những lời này Nhạc Khải cũng khôngnói ra. Nhưng trong lòng thực nghĩ như thế. Cha từng , nên hận người khác, bởihận thù rất thống khổ. Cho nên, rất muốnbiết tại sai. hận người, cũng khôngmuốn phải hận người.

      "Chẳng có lý do gì cả. Chỉ là tôi muốn các người làm bạn của tôi nữa. Rất mệt mỏi!"

      Vô Ưu vẫn như trước thản nhiên . Nhưngcâu trả lời này thực chọc giận Nhạc Khải. giữ chặt cánh tay Vô Ưu, :

      "Em cái gì? Chẳng có lý do gì? Rất mệt mỏi? Ý của em là, làm bạn với tôi và Luky chỉ là suy nghĩ nhất thời nông nổi? Bây giờ thích nữa, muốn làm bạn của chúng tôinữa? Đúng ?"

      Nhạc Khải lời tàn nhẫn, nhưng Vô Ưu vẫnkhông phản bác gì. Dù sao đối với bây giờmà , mục đích của rất đơn giản, chính là muốn có bất kỳ quan hệ gì với những người có liên quan đến Nhạc Thiên Hàng. Chonên, chỉ cần có thể làm được điều này, mọingười như thế nào cũng chẳng muốn bận tâmsuy nghĩ.

      Nhạc Khải đẩy mạnh Vô Ưu ra, quát:

      "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?"

      Vô Ưu ngã xuống ghế sa lon. Sức của Nhạc Khải rất lớn, khiến có chút đau. Nhưng vẫn im lặng, câu cũng , cũngkhông kêu đau, cũng bác bỏ lời áp đặt của . hết lần này đến lần khác, lựachọn im lặng, làm cho Nhạc Khải càng thêm phẫn nộ.

      "Được. Nhạc Khải tôi có mắt như mù, bị em dùng thủ đọan cao siêu lừa gạt! Tôi ! Nhạc VôƯu, tôi hận em! Đời này em đừng bao giờ xuất trước mặt tôi, nếu tôi dễ dàng bỏ qua cho em như vậy đâu!"

      Nhạc Khải lạnh lùng xong, đứng lên racửa, ngoài ý muốn nhìn thấy 3 người túi lớn túi đứng trước cửa.

      Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm, còn có bà lão.

      Nhạc Khải cũng thèm chào hỏi hay lán lại lâu hơn, mà bước nhanh rời . Vô Ưu bị Nhạc Khải đẩy ngã ghế sa lon, lúc này mới lặng lẽ rơi lệ. Khác hẳn với ngày thường cãi lộnầm ĩ với Nhạc Diễm, mà im lặng, lặng lẽ rơi lệ.

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu như vậy, hai mắthằn lên tia máu. biết lúc này người thânnhất của ở đây, chắc chắn ổn. Mà cũng chịu được khi nhìn thấycô khóc, nên đặt đồ xuống sát cửa, sau đó xoayngười rời . Sau khi được vài bước, gọi điệnphân công nhiệm vụ cho mấy người bạn Phi, Triết, Vân. muốn làm cho tập đoàn ‘TửThần’ bị sụp đổ, xả giận cho Vô Ưu!

      "Tiểu Ưu à, rốt cuộc lại thấy cháu khóc rồi. tốt."

      Giọng quen thuộc, thân thiết khiến Vô Ưu ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy là bà nội,người mình sống nương tựa bấy lâu, ‘oa’ mộttiếng khóc rống lên:

      "Bà nội, bà đến rồi. Cháu rất nhớ bà. Ô ô, ô ô. . ."

      Bà lão ôm lấy Vô Ưu, đau lòng vỗ vỗ lưng , dỗ dành:

      " qua rồi. Có bà nội ở đây. qua rồi. Bà nội đây rồi."

      Cũng cảnh tượng quen thuộc cùng câu quenthuộc này, khiến bà lão nhớ lại lúc mẹ Vô Ưuvừa mới qua đời. Khi đó Vô Ưu cũng khóc nhưvậy, khóc như đứa bé đáng thương.

      Nhạc Diễm đứng bên chứng kiến cảnh này,cũng biết gì. Trong lầm thầm cầunguyện cho mình lớn nhanh. Đến lúc đó, cậu bé nhất định bảo vệ mẹ, để chobất kỳ kẻ nào bắt nạt mẹ.

      Sau khi khóc đủ rồi, Vô Ưu lại trở về thành mộtVô Ưu lạc quan, vui vẻ thường ngày. Cả ngày cười tủm tỉm. Như thường lệ vẫn làm, như thường lệ vẫn gây gổ ầm ĩ với Nhạc Diễm, như thường lệ vẫn len lén mang việc chưa làm xongvề nhà làm tiếp. Tất cả những điều này, giốngnhư chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng thithoảng, bất chợt vẫn thần người ra lúc.Có lẽ, trong lòng vẫn chôn dấu bi thương.

      Chớp mắt qua tháng, từ biệt cái nóng bức của mùa hè, để bước sang tháng 9 của mùa thu.

      Ngày 1 tháng 9 là sinh nhật của Vô Ưu. Qua ngày này, Vô Ưu tròn 30 tuổi rồi. Từ lần kia,Vô Ưu tổ chức sinh nhật nữa, bà nội cũng phối hợp nhắc đến. Nhưng, ngày hôm nay, bà nội lại đặc biệt vì nấu nồicanh trường thọ!

      có bánh ngọt sinh nhật. có đồ ăn phong phú. Cũng chỉ có món canh mà thôi.Ăn xong canh, giống như thường lệ, ba người lại cùng nhau xem TV, Vô Ưu giành điểu khiển với Nhạc Diễm, sau đó bị bà nội đánh. liền đánhlại Nhạc Diễm. Nhạc Diễm hô bà cứu mạng. Bàlại đánh Vô Ưu. Vô Ưu lại đánh Nhạc Diễm. Nhạc Diễm lại hô cứu. . . Cứ quay vòng nhưthế, tiết mục này mỗi ngày đều diễn ra.

      Buổi tối đúng 9h, Nhạc Diễm bị ném trở về phòng. 10h Vô Ưu và bà nội lên giường ngủ.

      Nếu là ngày thường, Vô Ưu rất dễ vào giấcngủ, bởi vì sớm tạo ra thói quen làm việcvà nghỉ ngơi tốt này. Nhưng nồi canh hôm nay,lại khiến mất ngủ. Nhìn thấy nồi canh, khiếncô nhịn được nghĩ đến ngày sinh nhật. Mà nghĩ đến ngày sinh nhật, lại nghĩ ngay đến hình ảnh mình muốn nhớ nhất. Mànghĩ đến Nhạc Thiên Hàng, lại nhịn được nghĩ đến ánh mắt bi thương của NhạcKhải lúc rời !

      "Tiểu Ưu à, bà nội có lỗi với cháu. Cháu vìkhông muốn để bà lo lắng, mà hiểu chuyện nhưvậy. Nếu như bà nội còn nữa, cháu phải làm sao đây?"

      Bà nội xong, thở dài. Vô Ưu chợt mở to haimắt, liếc cái thấy đôi mắt hơi hồng hồng của bà. đột nhiên trợn mắt lên, dọa bà nội giật mình :

      "Cháu sao còn chưa ngủ hả?"

      Vô Ưu hỏi lại:

      "Bà nội, bà vừa cái gì vậy?"

      Ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

      Bà nội cười :

      " cái gì chứ? Bà , bà càng ngày càngnhiều tuổi, sớm muộn cũng chết. Sau khi bà chết , cháu phải làm sao bây giờ?"

      "Ôi chao, bà nội sống thọ trăm tuổi, được như vậy."

      Vô Ưu vừa vừa ngồi dậy, cười ấn bà nội ngã nằm xuống giường, sau đó mình cũng nằmxuống, rúc vào trong lòng bà. Vừa nũng nịu, vừa :

      "Bà nội, dỗ cháu ngủ . Cháu ngủđược."

      Lần đầu tiên Vô Ưu thừa nhận mình mất ngủ.

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
      Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .

      Tiếng chuông đột ngột vang lên, Vô Ưu nghe thấy có chút cảm giác xa lạ. Điện thoại di động của , hình như rất lâu chưa có đổ chuông.Vô Ưu cầm lấy điện thoại, nhìn số điện thoại xalạ hiển thị màn hình, biết có nên nhận máy hay . nghĩ ra,là ai gọi điện cho .

      "Nghe điện thoại , đừng để Bé Diễm tỉnhgiấc."

      Bà nội hiền từ nhìn Vô Ưu, Vô Ưu mỉm cười, nghe lời bà nhận điện thoại.
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :