1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 62 chính văn: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (2)

      Trải qua mấy ngày đau khổ, hôm nay rốt cuộc mây đen cũng tan, trời xanh xuất . Đối với cả nhà Tiểu Hạ, hôm nay đúng là ngày vui đáng để ăn mừng.

      "Phó tổng giám đốc Nhạc, là đại ân nhâncủa nhà chúng tôi. Chúng tôi kính ly!"

      Cha Tiểu Hạ hô hào cả nhà nâng chén chúcNhạc Khải. Nhạc Khải cảm thấy rất xấu hổ, chưa làm được gì, căn bản cũng chưa giúp đỡđược gì cả. Nhưng, uống cũng khôngđược. Bởi vì để cho người nhà yên tâm, Tiểu Hạ số tiền trả được hết, là do anhgiúp đỡ. Tiểu Hạ đối với người nhà mảnhtâm ý như thế, làm sao có thể phối hợp đây.

      Nhạc Khải bưng ly rượu lên, :

      "Bác trai, bác , cần khách sáo. Sau này gọi cháu là Nhạc Khải được rồi. Cháu với Tiểu Hạ là bạn tốt, giúp đỡ nhau là điều nên làm."

      Sau đó uống hơi cạn sạch.

      "Tiểu Hạ à, Vô Ưu như thế nào sao còn chưa tớihả? Con gọi điện thử xem."

      Lời cha Tiểu Hạ đánh trúng tâm lý Nhạc Khải. cũng cảm thấy rất tò mò, nghi ngờ có phải cái Vô Ưu này, nếu ngày đếnmuộn, cả người bứt rứt khó chịu haykhông. ràng hẹn thời gian như thế, nhưngtrễ gần tiếng vẫn chưa đến, gọi điện đến, chỉ , bọn họ cứ ăn trước, sau đó liền cúp điện thoại luôn. Tính toán thời gian đến lúc này, cũng trễ hai tiếng đồng hồ rồi. rất khó để làm người khác lo lắng nha.

      Tiểu Hạ đứng lên, gọi điện thoại qua đó…

      ....

      Lúc này, khí trong nhà Vô Ưu có chútkhông bình thường.

      Vô Ưu và Nhạc Diễm ngồi cách nhau bàntrà. Mỗi người ngồi chiếc ghế sa lon. câu nào, giống như là ở hai chiến tuyến đối lập vậy.

      “Rút cuộc con có hay ?"

      Cuối cùng Vô Ưu cũng mở miệng rồi. NhạcDiễm im lặng để biểu đạt kiên định của mình.

      Chuyện là như thế này. Sau khi Vô Ưu trở về,đem chuyện hôm nay ở ‘Thạch Môn’ kể cho Nhạc Diễm nghe. Vô Ưu còn chưa hiểu hết,nhưng, Nhạc Diễm lại nghe được rất ràng. Sau khi nghe xong, ngẫm lại cách làm của cha,còn mình lại chính là đồng lõa chân thực, tronglòng Nhạc Diễm cảm thấy cực kỳ thoải mái. Cho nên, khi Vô Ưu hôm nay ở nhàTiểu Hạ tổ chức tiệc chúc mừng, cậu bé cựtuyệt luôn.

      Tiểu Hạ thay đổi. Nhạc Diễm mặc dù tận mắt thấy. Nhưng, qua lời Vô Ưu kể, còn có cảm giác lúc nghe điện thoại, Nhạc Diễm đãcảm nhận được ràng. Đối với người phụnữ xấu xa ức hiếp mẹ cậu, cậu có thể khôngthèm thương xót, nhưng, người ta trở thành người tốt, làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, cậu còn mặt mũi nào mà chứ.

      , đánh chết cũng !


      Nhạc Diễm nghĩ như vậy. Vô Ưu làm sao biếtđược nhiều như vậy. Liền cho rằng cậu giận dỗi,cho nên muốn . Nhạc Diễm ‘ hiểu chuyện’ như vậy, làm tức giận nổi trận lôiđình. Đúng vậy, lần này là tức giận .

      "Nhạc Diễm, mẹ hỏi con lần nữa. Con rốt cuộc có hay ?"

      Giọng Vô Ưu rất nghiêm khắc, nước mắt cũng thi nhau chảy ra rồi. là, Tiểu Hạ là bạn tốt nhất của . Người ta mời bọn họ đến ăn cơm,Bé Diễm sao lại hiểu chuyện như thế chứ?

      "Mẹ, xin mẹ đó. Đừng ép buộc con. Con muốn ."

      Vô Ưu khổ sở, Nhạc Diễm nhìn thấy ràng. Nhưng, cậu muốn . Cha làm chuyện ghê tởm như vậy đối với người ta, nếu như cậu biết có thể giống như mẹ, tiếptục gần gũi với người ta. Nhưng biết rồi, làm sao còn mặt mũi qua đó đây. Đừng là NhạcDiễm, nếu như Vô Ưu biết rồi, chắc chắncũng còn mặt mũi nào làm bạn với ngườita nữa.

      "Nhạc Diễm, con là quá mức. . ."

      Reng reng reng reng reng

      Điện thoại đột nhiên vang lên. Nhạc Diễm đoánbiết là Tiểu Hạ gọi, nên ngồi yên nhúcnhích, tỏ mình nhận điện thoại.Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm hôm nay hục hặc muốnchết, đứng lên nhận điện thoại.

      "Vô Ưu, như thế nào còn ở nhà vậy?Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay ?"

      Giọng quan tâm của Tiểu Hạ làm cho Vô Ưu nhịn được, hung hăng trợn mắt nhìn NhạcDiễm cái, sau đó :

      "Bé Diễm thoải mái, chúng tôi điđược. Mọi người ăn tự nhiên . Hôm nào NhạcDiễm khỏe, tôi dẫn nó qua đó chào hỏi."

      Vô Ưu như thế, thái độ thỏa đáng đến khác thường, nhưng cũng bởi vì thỏa đáng, mà giọngnói cũng quá u rồi, cho nên khiến người khác có cảm giác bất an.

      " thoải mái? Làm sao vậy? cóchuyện gì đó chứ? Có nghiêm trọng ? Có phải đưa bệnh viện ?"

      Giọng căng thẳng, lo lắng của Tiểu Hạ, liền khiến tất cả người trong nhà đều chú ý. Cha mẹ Tiểu Hạ, Nhạc Khải cũng đều buông đũa xuống,rời khỏi bàn ăn, nhích lại gần Tiểu Hạ.

      Vô Ưu đầu bên kia, bị hốt hoảng của Tiểu Hạ làm cho muốn bật khóc rồi. nhịn được trừng mắt nhìn Nhạc Diễm, trong lòng thầm mắng: tiểu tử thúi, người ta quan tâm ngươi nhưvậy, ngươi cư nhiên cũng muốn qua đó chào hỏi chút. đúng là có lương tâm.

      Nhạc Diễm vẫn dùng im lặng mà chống đỡ. Đối với Nhạc Diễm mà , đây là lần đầu tiêncậu cảm thấy áy náy, cho nên, kỳ , tâmtrạng lúc này so với Vô Ưu cũng thoảimái hơn.

      "Vô Ưu, chuyện , đừng dọa tôi, . . ."

      Tiểu Hạ nghe thấy Vô Ưu rất sốt ruột, nên vội vàng . được nửa bịNhạc Khải đoạt lấy điện thoại, sau đó lo lắng hỏi:

      "Vô Ưu, em rốt cuộc làm sao vậy? Chỗ nàokhông thoải mái?"


      "Tôi có chuyện gì. Tôi bây giờ muốn ngủ. Ngày mai liên lạc!"

      Vô Ưu nghe nổi nữa rồi, càng nghe, trong lòng càng khó tiếp thụ. Cho nên,‘cộp' tiếng, cúp luôn điện thoại. Chỉ vì trong lòng muốn được yên tĩnh lúc, lại ngờ, làm như vậy, càng làm cho bạn bè quan tâmcô sốt ruột xiết bao, làm cho họ bối rối đến mức nào. Nhưng, có tâm trạng nghĩ đượcnhiều như vậy. muốn cũng chẳng nghĩ được nhiều như thế. bây giờ chỉ muốn quay vềphòng, chùm kín chăn khóc lúc.

      Vô Ưu sau khi cúp máy, thèm liếc mắtnhìn Nhạc Diễm lấy cái, liền vào phòngmình. Nhạc Diễm lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Vô Ưu, ánh mắt cậu bé đầykhổ sở.

      Làm tổn thương Tiểu Hạ cậu khó chịu. Làm Vô Ưu đau lòng, thất vọng, cậu càng khó chịu hơn.

      Vô Ưu lần này mặc dù rất tức giận, nhưng lạikhông hề đánh cậu cái nào. Điều này đối vớingười khác có lẽ là chuyện tốt nhất. Nhưng,Nhạc Diễm phải. Cậu rất hiểu mẹ. Mẹbình thường có thể vì chuyện như cái lônggà mà đánh cậu, đó chính là cách thể hiệntình cảm của bọn họ. Nhưng, bây giờ mẹ khôngnhìn cậu, đánh cậu, đây là tượng chưa bao giờ có. Nhạc Diễm cảm giác được, lần này chính là mẹ rất thất vọng vì cậu.

      Reng reng reng reng reng

      Điện thoại lại vang lên, Vô Ưu nằm trong phòngchẳng muốn động đậy. Nhạc Diễm tới, nhìn điện thoại báo số của Phương Đông Dạ, tronglòng tức giận hề nghĩ ngợi liền đem điệnthoại chặt đứt luôn. Sau đó, lại quay về ghếsalon ngồi thu mình, tự kiểm điểm! Vừa xem xét lại việc mình tàn nhẫn ‘nối giáo cho giặc’, vừa suy tính xem sau này mình phải bồi thường lại cho Tiểu Hạ như thế nào…



      "Sắp đến chưa?"

      khác thường của Vô Ưu làm cho tất cả mọi người đều lo lắng. Nhạc Khải lái xe chở Tiểu Hạ xem tình hình của Vô Ưu. Tiểu Hạ :

      "Sắp rồi. Quẹo vào con đường phía trước là tới."

      Nhạc Khải vừa lái xe theo chỉ dẫn của Tiểu Hạ, vừa suy nghĩ về vấn đề, rốt cuộc có nên hỏihay . cảm thấy tại nên làm tăng thêm bất kỳ gánh nặng nào cho TiểuHạ nữa, nhưng, trong lòng bởi vì bị đè nén lâu,mà vô cùng khó chịu. Tiểu Hạ thấy Nhạc Khải định gì đó lại thôi, nên hỏi:

      "Có phải có điều gì muốn với tôi ?"

      Nhạc Khải vừa lái xe, vừa gật đầu , sau đó :

      "Tiểu Hạ, hôm nay ở ‘Thạch Môn’, vớiVô Ưu như thế, có phải muốn ám chỉ điều gì đó? Có điều gì đúng sao?"

      Tiểu Hạ biết chuyện đến nước này, giấykhông thể gói được lửa. Với lại nếu khôngnói, lát nữa Nhạc Khải tận mắt chứng kiến, có lẽ đối với , chuyện đột ngột như vậy, ngược lại càng làm khó có thể tiếp nhận,càng làm bị đả kích hơn. chừng, còn có thể vì vậy mà hiểu lầm Vô Ưu cố tìnhlừa gạt tình cảm của .

      Sau hồi suy nghĩ liên tục, Tiểu Hạ quyết định hé mở chút tình hình cho Nhạc Khải,để chút chuẩn bị, tránh cho lát nữaanh chịu nổi đả kích bởi tànkhốc đó.

      "Nhạc Khải, Vô Ưu bao nhiêu tuổi, biết ?"

      Tiểu Hạ chọn cách vòng vo, thận trọng hỏi dò. Nhạc Khải nghe thấy nhắc tới vấn đề này, liền vừa cười vừa :

      " ấy sắp 30 tuổi rồi. Ha ha, ha ha. . ."

      Vừa vừa cười. Giống như đây là chuyện nực cười nhất thiên hạ vậy.

      Tiểu Hạ thở dài, sau đó hỏi:

      " cảm thấy điều này rất buồn cười sao?"

      Nhạc Khải cảm thấy giọng Tiểu Hạ có chútkhông bình thường, lợi dụng đúng lúc đènđỏ, bèn quay đầu nhìn Tiểu Hạ, tươi cười :

      " có ý gì? phải là muốn cho tôi biết. ấy 29 tuổi rồi ? Ha ha, đừngđùa tôi nữa. Hôm nay tôi còn với Vô Ưu, nếu như ấy 29 tuổi, tôi gọi ấy là chị."

      Tiểu Hạ gì, chỉ lẳng lặng nhìn nụ cườirất sáng lạn của Nhạc Khải.

      giây, hai giây, ba giây. . .

      Nụ cười mặt Nhạc Khải, theo thời gian,càng lúc càng cứng ngắc. Năm giây đồng hồ trôiqua, nụ cười biến mất còn gì. Cổ cũng cứng ngắc như rỉ sắt, nhìn Tiểu Hạ :

      " ? ấy 29 tuổi, sắp 30 tuổi rồi?"

      Tiểu Hạ kiên định gật đầu cái, động tác rấtnhẹ nhàng.

      Nhạc Khải gãi gãi đầu, có điểm khó có thể tiếp nhận. 30 tuổi, sao có thể như thế? Vô Ưu nhìnthế nào cũng giống như 30 tuổi? Nhìn chẳng khác nào bé!

      " vẫn ổn chứ?"

      Tiểu Hạ lo lắng hỏi. Nhạc Khải lắc đầu. Lúc này chuyển sang đèn xanh, xe phía sau ra sức ấncòi ‘tin tin tin’ thúc giục. Nhạc Khải liền khởiđộng xe tiếp tục chạy. Vừa lái xe, vừa :

      "Ha ha, là khó tin a! ấy cư nhiên sắp 30 tuổi rồi. nhìn thế nào cũng khônggiống. Ha ha, chuyện khó tin này làm cho người ta nhất thời khó có thể tiếp nhận. thế sao?"

      Nhạc Khải vừa lái xe, vừa lẩm ba lẩm bẩm. TiểuHạ nhìn , chần chờ hỏi:

      " có ổn ?"

      "Tốt. Đương nhiên tốt. Chỉ là cảm thấy bất ngờ thôi!"

      Nhạc Khải đem suy nghĩ trong lòng ra, sauđó giống như là tâm với Tiểu Hạ, lại giốngnhư là cam đoan :

      "Tôi thích chính con người của ấy, tuổi tác quan trọng. Cho nên, tôi thayđổi. Từng tuổi này rồi mà ấy vẫn giữ đượctâm tư thuần khiết như vậy, càng khó có đượckhông phải sao? Yên tâm , tôi những để ý, ngược lại càng quý trọng ấy gấpbội!"

      Nhạc Khải đột nhiên thổ lộ tình cảm của mình với Vô Ưu cho Tiểu Hạ nghe, nhất thời làm Tiểu Hạ biết xử trí như thế nào cho phải. Nhà Vô Ưu sắp tới rồi. có nên cho nghechuyện Bé Diễm ? Hay là để tự mìnhchứng kiến đây? Tiểu Hạ ngay tức thời cócách nào.
      Chương 63 chính văn (1): Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (3)

      Cuối cùng Tiểu Hạ cũng thể ra được,vì nhận được cuộc gọi của Thạch ThiênKình. Kể từ giây phút gặp Thạch Thiên Kình, cuộc sống của còn nằm trong sựkiểm soát của nữa. cầu phải đối mặt với ‘cuộc sống của mình’. Trước lúc , côchỉ với Nhạc Khải hai câu, thứ nhất là số nhà Vô Ưu, còn câu thứ hai là: cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cũng phải nhớ kỹ điều, Vô Ưu cố ý làm tổn thương , chỉ là ấy quá đơn thuần!

      Đơn thuần!

      Nhạc Khải đương nhiên biết Vô Ưu rất đơn thuần. thích Vô Ưu cũng chính vì đơnthuần. Nhưng, tổn thương là có ý gì? cảmthấy việc này thể có khả năng. Vô Ưu có khả năng làm tổn thương . Chínhxác mà , trong mắt Nhạc Khải, Vô Ưu khôngcó khả năng làm tổn thương bất kỳ người nào.Chỉ có điều, tất cả những suy nghĩ này, đều là trước khi nhìn thấy Nhạc Diễm.

      Kính cong…kính cong…kính cong…

      Nhạc Khải đứng ở cửa chờ Vô Ưu ra mở,nhưng, khi cánh cửa mở ra, lại là cậu béxinh đẹp trông có chút quen quen. Nhạc Khải sững sờ, nghi ngờ có khi nào mình tìm nhầm nhà. Cho nên, khi Nhạc Diễm hỏi tìm ai, hơi lúng túng cười hỏi, đây có phải là nhà Vô Ưu .

      "Đúng vậy!"

      Câu trả lời của Nhạc Diễm khiến Nhạc Khải lộ ra nụ cười yên lòng. Nhưng, câu tiếp theo củacậu bé, lại làm cho đứng đần ra rồi. Bởi vì, Nhạc Diễm nhìn vào phía trong mà hô to:

      "Mẹ ơi, có người tìm."

      Mẹ?

      Chẳng lẽ đây chính là điều Tiểu Hạ ám chỉ? Kể ! Kể ! Ám chỉ chuyện quan trọng!

      "Người nào a?"

      Vô Ưu dép lê, mặc áo ngủ lười biếng xuất trước mặt Nhạc Khải. Ngay tức khắc, tiahy vọng cuối cùng trong lòng Nhạc Khải cũng tan tành. Bởi vì, hàng xóm dù có thể trùng tên, cũng thể có khả năng lại giống nhau đến thế!

      "Khải, sao lại tới đây? Bé Diễm, sao con lễ phép chút nào vậy. Cũng biếtmời khách vào nhà ngồi sao?"

      Vô Ưu nhân cơ hội báo thù con luôn. Vô Ưu tỏra khó chịu làm Nhạc Diễm có chút cao hứng. Bởi vì, cậu hiểu mẹ rất . Chỉ cần mẹ lên cơn giận, chứng tỏ sắp hết giận rồi. Cho nên, cậubé chẳng những ngại Vô Ưu quát tháo, mà còn có chút chờ mong cơ.

      "Mời chú vào ạ!"

      Cậu nhóc nhìn Nhạc Khải lễ phép. Nụ cười vô cùng đáng , vạn người thích, nhưng, Nhạc Khải lại cười nổi, mà là muốn khóc. VôƯu nhìn Nhạc Khải đứng bất động, hiểu tại sao lại như thế, sau :

      "Khải, phải là vì tôi có đứa con lớn như vậy, mà dọa đến đấy chứ?"

      Lần này Nhạc Khải cũng phản bác. Bởivì đúng là như thế.

      Đối với im lặng của , Vô Ưu những lo lắng, mà còn đắc ý :

      "Hừ, tôi từ trước, tôi 29 tuổi, sắp 30 rồi,bây giờ tin rồi chứ?"

      tin!

      tin có được ? Nhân chứng vậtchứng đều ở trước mắt đây. Nhạc Khải nghĩ vậy, nhìn về phía Nhạc Diễm. Nhạc Diễm cònlại tới ghế sa lon ngồi xuống, chờ xem náo nhiệt. Chờ xem có giống như Hoắc Lãng, chịu nổi đả kích, đến cuối cùng chạy trối chết .

      "Uống gì nào?"

      Vô Ưu sau khi mời Nhạc Khải ngồi xuống, nhìnhắn hỏi. Nhạc Khải như có chuyện gì, trảlời:

      "Cái gì cũng được."

      Lúc Vô Ưu đến tủ lạnh lấy đồ uống, vẻ mặtNhạc Khải tràn đầy thê lương, nhìn chằm chằm theo bóng lưng . Uống gì ư? Bây giờ cho dù là cho uống ‘quỳnh tương ngọc lộ’, hương vị khẳng định cũng chỉ có đắng chát mà thôi.

      (‘quỳnh tương ngọc lộ’ - có nghĩa rượu làmbằng ngọc đẹp. Thời xưa người ta cho rằng,rượu làm từ ngọc khi uống có thể trở thànhtiên. Còn bây giờ, đại ý là về rượu hay đồ uống ngon. Cái này là ta hỏi Google, ảnh ý thế nha. ^^)

      Từ lúc Nhạc Khải bước vào nhà, Nhạc Diễm có luôn nhận định, đó là, người đàn ông này có ý với mẹ cậu. Bây giờ chứng kiến bộ dạng nửa sống nửa chết của , sau khi biết tồn tại của mình, cậu bé lại càng khẳng định điều này hơn! Người đàn ông này đích thị có tình ý với mẹ. Hơn nữa, cậu còn nhìn ra, từ trangphục, đến động tác nhấc tay nhấc chân của ,cũng đều rất đúng mực, có khí chất. Có thểnhận định luôn, người này nhất định là người có tiền.

      "Chú ơi, chú tên là gì ạ? Chú làm việc ở đâu?"

      Ách?

      Nhạc Khải có chút kinh ngạc nhìn Nhạc Diễm. còn chưa hỏi cậu bé tên gì, cậu bé cư nhiên mở miệng hỏi trước rồi. Điều làm NhạcKhải cảm thấy khó tin chính là, thế nhưng lại hề tức giận, hay là gai mắt như mình tưởng. Có lẽ, bởi vì Bé Diễm quá mức xinh đẹp . Lần đầu tiên Nhạc Khải nhìn thấy, tràn đầy thiện cảm rồi. Cũng có thể là, do ở nước ngoài khá lâu, nên tư tưởng của rất thoáng.

      Ha ha, điều quan trọng lớn nhất chính là, nhìn quét qua lượt căn phòng, nhưng lạikhông thấy chút dấu vết nào cho thấy có tồn tại của đàn ông cả!

      "Bé Diễm, con trước tiên cho chú biết, chacon đâu?"

      Quả nhiên Nhạc Khải nảy sinh nghi ngờ với vấn đề này. Nhạc Diễm cười :

      "Cháu có cha."

      Quả nhiên là như vậy! Bé Diễm vừa thốt ra câu , nụ cười to xuất mặt Nhạc Khải.

      Nhạc Khải cười, ngược lại làm Nhạc Diễm cảmthấy choáng váng. Nghi ngờ có phải chính mình nghĩ sai. Người này phải thích mẹ cậu sao. Cậu bé khó chịu, càng thấy giật mình vì chuyện xảy ra, Nhạc Khải cười rạng rỡ, tới bên cạnh cậu, sau đó rất thân mật đưa haitay ôm cậu :

      "Bé con, nếu như chú theo đuổi mẹ con, con có ý kiến gì ? Có ủng hộ ?"

      Ách?

      Nhạc Diễm có chút đần độn rồi. NhạcKhải là người đầu tiên khiến cậu cảm giác đượccó số điểm giống Vô Ưu. Cùng hềche đậy bản thân, cùng hết lòng vì chuyện, biết bất thình lình xuất biểu tìnhgì, vân vân... Nhưng mà, điều quan trọng chính là, Nhạc Diễm thế nhưng lại hề bài xích , ngược lại, còn rất thích tích cách phóngkhoáng của .

      "Mẹ cháu dễ bắt nạt như vậy đâu."

      Mặc dù cảm giác của Nhạc Diễm đối với Nhạc Khải tệ, nhưng, vẻ mặt Nhạc Khải lúctrước vừa mới đau khổ, đến bây giờ, thoáng cáiđã tiêu tan hết rồi, hơn nữa, lại còn tươi cười vuivẻ, chuyển biến rất lớn. Nếu như thíchmột người, sao có thể chuyển biến nhanh nhưvậy chứ? Trừ phi, trừ phi là căn bản có nghĩ tới chuyện kết hôn với mẹ, mà chỉ đơngiản muốn chơi đùa thôi.

      Bất kể là có bao nhiêu thiện cảm, chỉ cần muốn làm tổn thương mẹ, đều đáng đượctha thứ.

      "Con yên tâm, chú bắt nạt ấy. Nếunhư có thể, chú muốn nhờ con giúp theo đuổi côấy."

      xong, nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi cùng bất an của Nhạc Diễm, cười :

      "Lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết!"

      Những lời này được ra, chỉ có Nhạc Diễm, mà ngay cả Nhạc Khải cũng cảm giác được có chút giật mình. là kiểu người hiệnđại sùng bái tự do, chưa bao giờ nghĩ đến vấn đềkết hôn, chứ đừng đến lấy người ‘phụnữ già’ có con rồi. Chỉ có điều, sau khi ra, thế nhưng, lần đầu tiên lại cảm thấy hề tệ.Cho nên, lại tiếp tục :

      "Chính là lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết! Con có đồng ý giúp chú ?"

      muốn!

      Nhạc Diễm biết lúc này, cậu phải nên nghĩ biện pháp bảo vệ giúp cha, giúp cha đánh lui kẻ địchnày. Nhưng, biết tại sao, nhìn hai tròng mắt trong veo, vẩn đục của Nhạc Khải,cậu lại thốt lên câu từ chối. Cứ cảm thấy ánh mắt rất quen thuộc, nhìn rất có thiện cảm, có cảm giác rất thân thiết.

      Nhạc Khải nhìn khuôn mặt nhắn của NhạcDiễm, bộ dáng suy nghĩ sâu xa giống như ngườilớn, cảm nhận đầu tiên của chính là, đâynhất định là đứa bé thông minh, có chínhkiến. Hoàn toàn giống với cậu bé con họctrưởng, chỉ biết đem tiền ra kia. Cho nên, nhìn Nhạc Diễm, mặt lại thêm mấy phần vui vẻ.

      Nếu mình có đứa con như vậy, khôngtệ!

      Người đại so với người truyền thống có điểm gì khác nhau?

      Trinh tiết đối với người truyền thống mà ,chính là sinh mạng. Còn đối với người đại,trinh tiết có đôi khi lại chính là gánh nặng. Mà người tên Nhạc Khải này, chính là kiểungười đại. Chớ nhìn tuổi nhiều lắm nhá, thế nhưng, bạn sớm qua tay mộthàng dài rồi. đơn giản là thuận theo cảmgiác. Có cảm giác ở với nhau, còn cảm giác chia tay, thế thôi.

      Có lẽ, có liên quan đến việc ở nước ngoài. Anhcũng cho rằng, trong tình cảm có điều gìđó là cấm kỵ. Thế nên, có thể làm bạn cùng với người đồng tính luyến ái, cũng để ý đến những tập quán đời thường, để rồi sinh ra sựbài xích đối với những chuyện ‘cấm ’ hay ‘chuyện tình loạn luân’.

      Vô Ưu đối với , là chuyện ngoàiý muốn. Lần đầu tiên gặp cũng có mộtchút cảm giác, nhưng, hề nghĩ tới qua lại. Bởi vì, rất , mình thích hợp vớiloại người ngây thơ như Vô Ưu. Nhưng, sau thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, phát ra, cảm giác đối với càng ngày càng tốt, hơn nữa, cưnhiên lại còn hứng thú đùa giỡn với những khác nữa.

      loạt phản ứng đều là lần đầu tiên. Cho nên, ý thức được, Vô Ưu đối với là đặcbiệt.
      Mizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63 chính văn (2): Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (3)

      Vô Ưu 29 tuổi, lại còn có con trai. Đây là điều mà trước đó chưa từng gặp phải, nhưng mà, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đau khổ trong lòng biến mất. cònthấy đau khổ nữa là vì, Vô Ưu hề coi là đối tượng để gặp gỡ, nếu sớmnói với chuyện này rồi.

      "Suy nghĩ của chú kỳ quái, giống hệt mẹ cháu. Suy nghĩ kỳ cục!"

      Nhạc Diễm chút khách khí ra suy nghĩ trong lòng. xong, cậu đẩy Nhạc Khải ôm mình ra, nhảy xuống khỏi ghế salon vào bếp. Cậu bé đột nhiên nhớ ra, trong tủ lạnh còn đồ uống. Mà mẹ hồi lâu rồi chưa thấyra, tám phần là ở trong bếp đun nước. Trậnhỏa hoạn lần trước cậu vẫn còn kinh hãi đây.Cho nên, đành xem chút cho yên tâmvậy.

      Nhạc Khải tò mò nên cũng theo Nhạc Diễm vào bếp. Cảnh hai người nhìn thấy chính là, Vô Ưu đứng yên nhúc nhích, nhìn chằmchằm ấm nước đun.

      "Vô Ưu, em làm gì đó?"

      Nhạc Khải khó hiểu hỏi. Vô Ưu vẫn như trướcnhìn chằm chằm ấm nước, cũng quay đầu lại, trả lời nghiêm túc:

      "Đun nước a."

      Nhạc Khải lại hỏi:

      "Vậy em chăm chú nhìn gì thế?"

      Vô Ưu đương nhiên mà trả lời:

      "Ấm nước a!"

      Nhạc Khải tới bên cạnh Vô Ưu, cũng nhìn chằm chằm ấm nước, sau đó ngại phiềntoái lại hỏi:

      "Em đun nước, tại sao cứ nhìn chằm chằmkhông nhúc nhích vậy?"

      Vô Ưu thẳng thắn, rất thành :

      "Dĩ nhiên phải tập trung toàn bộ tinh thần rồi. Phòng bếp là khắc tinh của tôi nha. Tôi cũng muốn, cẩn thận lại thiêu cả phòngbếp a."

      "Oh, ra là như vậy hả."

      Nhạc Khải gật đầu tỏ vẻ hiểu.

      . . .

      Nhạc Diễm nghe bọn họ chuyện với nhau,đột nhiên cảm thấy bọn họ rất xứng đôi. Nếunhư là những người khác, khi nghe mẹ nhưvậy, nhất định mắng mẹ ‘ngốc nghếch’.Nhưng, Nhạc Khải lại tỏ vẻ hiểu. Chỉ bằngviệc này, những làm cho Nhạc Diễm cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, mà đối với NhạcKhải, còn sinh ra cảm tình.

      "Oa, nước sôi rồi."

      Vô Ưu nghe thấy tiếng nước sôi, đưa tay qua. Nhạc Diễm vừa định ngăn lại, Nhạc Khải nhanh hơn, ngay lập tức kéo tay Vô Ưu lại, sau đó tiện tay cầm miếng nhắc nồi bằng vảibông, :

      "Cẩn thận nóng."

      Sau đó giúp Vô Ưu nhấc ấm nước xuống. . .

      Nhạc Diễm nhìn hình ảnh thân mật, tự nhiêncủa hai người, đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với Phương Đông Dạ. Cha cậu ở nước ngoài,thế nhưng, người làm con như cậu, lại cho rằng mẹ và người đàn ông khác xứng đôi. Nghĩ vậy, cậu vội vàng chạy về phòng khách, cầm điệnthoại Vô Ưu chạy vọt vào phòng ngủ của mình,sau đó gọi điện thoại sang Pháp cho PhươngĐông Dạ.

      "Bé Diễm, Đài Loan bây giờ là buổi tối, sao muộn như thế này còn gọi điện? Có việc gấpsao?"

      Phương Đông Dạ vừa nhận điện thoại, suy đoán e dè. Nhạc Diễm còn lại :

      "Có hai việc. Thứ nhất, đối với chuyện cha ức hiếp dì Tiểu Hạ, con cực kỳ bất mãn với cha.Tuy rằng trước đó con cũng biết tình tiết việc này, nhưng bây giờ con cảm thấy cha thực quá đáng; thứ hai, lúc này ngườiđàn ông ở trong bếp cùng mẹ. Con đối với có cảm giác tệ, nhưng cũng hyvọng mẹ bị người ta đưa vào giáo đường, mà cha lại biết gì. Cho nên, thông báo cho cha tiếng."

      Để cho bọn họ cạnh tranh công bằng !

      Đây là biện pháp Nhạc Diễm cho là tốt. Dùsao hai người này, cậu đều có thể tiếp nhận.

      "Nhạc Diễm! Con cái gì?"

      Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm xong, thiếu chút nữa nổ tung rồi! Đây là con củaanh sao? Mới ngày liên lạc, nó tạophản?! Đối với phẫn nộ của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm ‘ăn ngay thẳng’ hối lỗi:

      "Xin lỗi cha. Con cũng biết con bị saonữa? Con nhìn chú ấy cảm thấy rất thân thiết."

      Giọng Nhạc Diễm có điểm hỗn loạn, cònPhương Đông Dạ lại cố sức kiềm chế, giữcho mình được bình tĩnh. Nhưng, cuối cùng vẫn chịu được, gầm lên giận dữ, sau đó hấtphăng đồ vật bàn , căm phẫn hỏi:

      " ta là ai, tên là gì?"

      cho cha, người kia nhất định chết!

      Nhạc Diễm nghĩ như vậy, song lại nghĩ lại. Nếu , sớm muộn gì cha cũng biết, chonên cậu bé :

      "Mẹ gọi người đó là ‘Khải’."

      Khải?!

      Xưng hô mới thân mật làm sao! Phương ĐôngDạ nghĩ thế, nắm chặt điện thoại lại, hy vọngmượn cách này đè xuống cơn tức giận, nhưng cuối cùng, tức giận vẫn đánh bật lý trí, điện thoại trong tay bị ném ra ngoài, phát ra tiếngrất lớn. Nhạc Diễm cũng ý thức được, cha có lẽbây giờ phóng tới sân bay rồi.

      Quả táo. Quả táo. Quả quả quả quả quả quả. . .

      "Alo."

      Điện thoại vừa mới đổ chuông được tiếng,Nhạc Diễm liền vội vàng nhận máy, bởi vì, trựcgiác với cậu, đó là của Phương Đông Dạ.

      "Bé Diễm, người tên Khải kia có phải khoảng 24tuổi, trông xấu?"

      xấu?! Là rất đẹp trai có được . Nhưng, lúc này Nhạc Diễm cũng muốn đôi co, bởi vì cậu bé rất hiểu cha. Để cha ra từ ‘ xấu’, là giới hạn cực độ rồi. Chỉ có điều, quan trọng là, giọng của cha rất sâulắng, làm cậu bé cảm thấy bất an. Cho nên, trả lời chút nào chần chờ:

      "Đúng vậy. Cha biết sao?"

      Phương Đông Dạ lạnh lùng :

      "Biết. Cha lập tức về ngay. Nhạc Diễm, nghe kỹ đây, trong lúc đó, tuyệt đối thể để cho hai người họ phát sinh chyện gì."

      "Tại sao?"

      Từ giọng của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễmcảm giác được nghiêm trọng của việc này. Mà Phương Đông Dạ chỉ ra bốn chữ, sau đó liền cúp điện thoại. Điều cha chính là:

      " tên Nhạc Khải!"

      Nhạc Khải?

      Nhạc Diễm cầm điện thoại, tự hỏi những lời này có ý gì. Đột nhiên hai mắt sáng lên, ý nghĩ lớn mật liền xuất trong đầu cậu. Khôngnghĩ ngợi gì, rất nhanh, liền lôi chiếc laptop nhỏcủa mình ra, truy cập vào trang ‘trong suốt’, sau đó đánh vào mấy chữ, liền thấy được tư liệu cậu muốn tìm.

      Nhạc Khải, nam, 25 năm trước, sinh ra tại Pháp.

      Mẹ là đại tiểu thư của tập đoàn ‘Tử Thần’ – Hạ Mỹ Hà, cha . Sau khi sinh ra, sống tại nhà tổng giám đốc tập đoàn ‘Thiên Hạ’ Tề Bách Hằng. Được hơn 1 tuổi, mẹ kết hôn với người trong cùng công ty, tên Nhạc Thiên Hàng.Nhạc Thiên Hàng được nghi ngờ chính là cha ruột của Nhạc Khải.

      24 năm trước, kinh tế khủng hoảng, tập đoàn‘Tử Thần’ để tranh thủ lợi ích, kéo giá cổ phiếu lên, mới truyền tin ra ngoài, báo tin vui về ngườikế nghiệp tập đoàn. Đó là lí do mà tất mọi ngườiđều cho rằng, Nhạc Khải bây giờ chưa tới 24 tuổi!

      Tiểu học Nhạc Khải học …

      Căn cứ các báo cáo…

      ...

      "Bé Diễm, con đâu rồi? Mau ra đây, Khải mờihai mẹ con mình ra ngoài ăn cơm!"

      Gọng Vô Ưu đột nhiên truyền vào. Nhạc Diễm nhanh nhẹn lấy chiếc chăn mỏng trùm kínchiếc laptop, sau đó nhảy xuống giường, rất nhanh ra ngoài. Tới phòng khách, nhìn mẹ trò chuyện vui vẻ với Nhạc Khải, trong lòng có cảm giác rất kỳ quái, nhất là lúc nhìnthấy khuôn mặt tươi cười của Nhạc Khải.

      Giờ phút này, Nhạc Diễm rốt cuộc cũng hiểu , tại sao cậu bé lại có cảm giác có vẻ rấtgiống mẹ, tại sao cậu bài xích với Hoắc Lãng,nhưng lại có thể tiếp nhận . ra, tất cả đềucó nguyên nhân. Hóa ra, là em cùng cha khác mẹ với mẹ. cách khác, chính là cậu của cậu. Cậu lại có thêm người thân nữa. Nhạc Diễm đúng ra là phải vui mừng , nhưng,cậu lại cười nổi. Bởi vì, cậu bé khôngdám tưởng tượng, nếu như Nhạc Khải phát hiệnđược, người cậu thích chính là chị ruột, đau khổ đến mức nào.

      "Bé con, con làm sao vậy? Làm gì mà nhìn chúnhư thế? Bị khuôn mặt đẹp trai của chú mê hoặcrồi sao?"

      Nhạc Khải thấy Nhạc Diễm nhìn mình, nhịn được trêu đùa. Giọng dịu dàng, ánh mắt thương . Ngay cả Vô Ưu cũng nhìn ra được, rất thích Bé Diễm. Cho nên :

      "Bé Diễm lại đây nào. Mẹ cho con biết a. Con được vì Khải thích con, mà hạ thủ lưu tình đó. Lát nữa gọi đồ ăn, nhất định phảinhớ kỹ, những phải gọi món ngon nhất, mà còn phải gọi món đắt tiền nhất nữa nha. Con yên tâm, là tên có tiền, ăn phá sảnđâu!"

      Vô Ưu và Nhạc Khải chuyện với nhau, rấtnhẹ nhàng, tự nhiên mà thân mật. mặt còntươi cười, làm Nhạc Diễm nhịn đượcmắng mình ngốc nghếch. Vẻ tự nhiên, thân mật này của bọn họ, vốn là rất bình thườngđi!

      "Nấu mì ăn , con buồn ngủ."

      Lúc này, Nhạc Diễm biết phải làm thếnào, hơn nữa, chuyện này rất phức tạp, cậu bémuốn cũng làm được. Cho nên, chỉ còncách chờ cha về xử lý thôi. Điều duy nhất bâygiờ cậu có thể làm đó là, hạn chế thời gian gầngũi giữa hai người. Bởi vì, tại mới chỉ có Nhạc Khải thích mẹ, nếu như ngay cả mẹ cũng thích Nhạc Khải, tình huống nhất định sẽhỗn loạn chết mất.

      Nhạc Diễm cứ khăng khăng ý kiến, nên NhạcKhải liền xuống bếp nấu mì. Nhạc Diễm ăn mì còn biết vị gì nữa, rất nhanh ăn xong.Sau đó lại ra vẻ rất mệt mỏi, lừa Vô Ưu dỗ cậuđi ngủ.

      Mặc dù Vô Ưu cảm thấy Nhạc Diễm rất kỳquái, nhưng trước mặt Nhạc Khải cũng khôngcó vạch trần cậu. Mà Nhạc Khải cũng nhìn ra Nhạc Diễm có gì đó bình thường, cho nên chủ động cáo từ. Trước khi , còn vớiNhạc Diễm:

      "Chú muốn vừa mới bắt đầu bị bài xích. Chú rất nghiêm túc, con hãy suy nghĩ thêmmột chút nhé."

      Trời ạ!

      Nhạc Diễm cảm giác đầu cũng to ra rồi, bụngđầy tâm thất thểu về phòng, thu dọn laptoptrên giường, sau đó ỉu xìu nằm xuống.

      "Cục cưng, con làm sao vậy?"

      Vô Ưu tiễn Nhạc Khải xong, vào phòng Nhạc Diễm, sau đó lấy tay lay cậu hỏi. Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu :

      "Mẹ, mẹ lên giường ôm con ngủ ."

      Nhạc Diễm cũng từng làm nũng, nhưng cáibộ dạng này của cậu, là lần đầu tiên Vô Ưu thấy. phối hợp nằm lên giường. Nhạc Diễmrất tự nhiên nằm xích lại gần , chôn chặt vào lòng .

      "Diễm, con sao vậy? xảy ra chuyện gì sao?"

      Vô Ưu có loại cảm giác bất an vô cùng.
      Mizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64 chính văn: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (4)

      Nhạc Diễm ngẩng đầu nhìn Vô Ưu, giống như khẩn cầu:

      "Mẹ, ngày mai mẹ ở nhà với con được ?"

      ra tạm thời Nhạc Diễm muốn để Vô Ưu gặp gỡ Nhạc Khải. Nhưng, cậu bé lại biết như thế nào, nên mới hy vọng Vô Ưu có thể ở nhà cùng với cậu.

      "Diễm, con làm sao vậy? có chuyện gì đó chứ? Có phải có chỗ nào thoải mái ? Con đừng làm mẹ sợ!"

      Trong cùng ngày, Nhạc Diễm lại lần nữa tỏ ra khác thường, làm lòng Vô Ưu đầy bất an. Đầu tiên là người luôn luôn hiểu chuyện như cậu, sống chết cũng chịu đến nhà Tiểu Hạ. Rồi kế tiếp, đứa bé thích ăn đồ ngon như thế, lại có thể thà ở nhà ăn mì, cũng thèm ra ngoài ăn cơm Nhạc Khải mời. Bây giờ lại ra vẻ đáng thương, bám riết lấy , muốn ở nhà cùng với cậu. Đây rốt cuộc là thế nào đây?

      Nhạc Diễm cũng nhìn ra lo lắng của Vô Ưu, nhưng cậu cũng chỉ có thể làm được như thế thôi. Bởi vì, chỉ cần cậu nghĩ đến ánh mắt biết cười của người cậu, khi cậu ấy nhìn mẹ, ruột gan lập tức nóng lên rồi.

      "Mẹ, mẹ ở nhà với con nha, có được hả?"

      "Được. Mẹ ở nhà với con. Bây giờ ngủ , ngủ giấc tốt thôi."

      Vô Ưu biết vấn đề ở đâu, cho nên đơn giản hy vọng, cậu sau khi tỉnh dậy trở lại bình thường.

      Từ Paris bay về đến Đài Loan, nhanh nhất cũng phải mất 14 tiếng. Dĩ nhiên, nếu như tình huống lúc đó có chuyến bay luôn. Phương Đông Dạ sau khi nhận được điện thoại của Bé Diễm, chút chần chờ phóng luôn ra sân bay. Thời điểm đó lại có chuyến bay nào khởi hành, liền bỏ ra số tiền khổng lồ, thuê hẳn chiếc trực thăng, bay về Đài Loan…

      Vô Ưu đồng ý ở nhà cả ngày với Nhạc Diễm, lúc này lại dạo siêu thị cùng cậu. Trong nhà từ đồ uống, hoa quả, đến đồ để nấu ăn đều hết sạch rồi. Cho nên, muốn mua thể.

      "Bé Diễm, con xem ở đây , mẹ vào khu nội y xem lát."

      Vô Ưu đẩy xe để đồ, với Nhạc Diễm xem mấy món đồ chơi tại khu vui chơi. Nhạc Diễm gật đầu tỏ vẻ đồng ý. đẩy chiếc xe để đồ khỏi khu vui chơi chưa được bao xa, điện thoại đột nhiên vang lên.

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
      Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .

      Vô Ưu lấy điện thoại ra nhìn, màn hình hiển thị tên Nhạc Khải, liền tươi cười tiếp điện thoại:

      "Alo, em trai, tìm tôi có chuyện gì hả?"

      Em trai!

      Cách xưng hô này làm Nhạc Khải vừa lòng chút nào, nhưng, cũng biết làm thế nào. Ai bảo quá tự tin cơ. dùng tay vuốt chiếc mũi cao thẳng của mình, sau đó :

      "Vô Ưu, em tới công ty làm việc, trong nhà cũng có ai, em đâu vậy?"

      ra gọi điện đến công ty Vô Ưu, biết hôm nay xin nghỉ làm, liền đến thẳng nhà , ngờ cũng có ở nhà. Cho nên, lúc này đây chính là lại lại, canh giữ trước cửa nhà Vô Ưu.

      "Ah, hôm nay tôi xin nghỉ ở nhà với Bé Diễm. Bây giờ siêu thị. Sao lại ở trước cửa nhà tôi? Tìm tôi có chuyện gì sao?"

      Vô Ưu vừa điện thoại, vừa về phía khu nội y. Nhạc Khải nghe xong, tin được hỏi lại:

      "Chị hai, ý của em phải là, em quên chuyện hôm nay rồi?"

      "Chuyện gì?"

      Câu hỏi của Vô Ưu chứng minh cho suy đoán của Nhạc Khải. thở ra hơi, sau đó :

      "Nhạc Vô Ưu, em bây giờ ngay lập tức, lập tức, quay về đây cho tôi."

      Nhạc Khải đột nhiên lớn tiếng, làm Vô Ưu khó hiểu hỏi:

      "Để làm gì? Tôi vừa mới tới đây. Có chuyện gì cứ ."

      Trước vẻ ‘bình chân như vại’ của Vô Ưu, Nhạc Khải cũng sắp khóc rồi, đành nhắc nhở :

      "Chị hai à, em đồng ý với mẹ tôi là tối nay tới nhà tôi ăn cơm. phải là em đổi ý ?"

      Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên lão phật gia nhiệt tình mời người ta đến ăn như vậy. Nếu như đến, e rằng sau này bọn họ còn muốn tiếp tục làm bạn bè, cũng còn khó hơn cả việc lên trời.

      "Hả, tôi quên mất."

      Vô Ưu lúc này mới nhớ ra, chỉ có điều cũng chẳng để tâm lắm. Đối với , chẳng phải chỉ là bữa ăn thôi sao, chẳng có gì to tát cả. Nhạc Khải nghe giọng của Vô Ưu như có chuyện gì, hơi bực mình :

      "Này, phải đổi ý chứ."

      Vô Ưu nghe thấy tiếng rít gào của Nhạc Khải, nhịn được kinh thường cái, trở mặt :

      "Tôi đổi ý lúc nào? buổi tối đúng giờ đến đón tôi là được."

      Đúng giờ tới đón!

      Chỉ mấy câu ngắn ngủn, Vô Ưu ‘tiện thể’ đem luôn chuyện hôm nay hứa với Nhạc Diễm, ném lên tận chín từng mây rồi.

      Nhạc Khải nghĩ nghĩ, sau đó cười :

      "Hôm nay công ty có chuyện, tôi phải qua đó xử lý. Lát nữa cho người liên lạc với em. Bái bai."

      xong, đợi Vô Ưu phản ứng lại, liền cúp máy luôn. Vô Ưu còn lại lẩm bẩm: hấp ta hấp tấp, sau đó lại tiếp tục về phía khu nội y, chọn đồ lót, cũng chả thèm để chuyện này trong đầu.

      ...

      Nhạc Khải phải muốn chờ Vô Ưu, mà lúc chờ , người công ty điện đến, triệu tập về ngay, cho nên, liền quyết định đợi Vô Ưu nữa. Sau khi trở lại công ty mới biết được, ra chuyên gia công nghệ thông tin phát được lỗ hổng của hệ thống máy tính trong công ty.

      là lỗ hổng cũng chuẩn xác lắm. Chính xác mà , chẳng qua là lợi dụng chút thủ đọan đơi giản, để xâm nhập tạo ra dấu vết mà thôi, chứ ra, cũng chưa có chính thức xâm vào hệ thống máy tính. cách khác, căn bản chưa hề tạo ra bất kỳ tổn hại nào. này, thọat nhìn giống như có cao thủ muốn giở trò trêu chọc vậy.

      Thạch Thiên Kình!

      Nhạc Khải cũng phải là người ngốc, cho nên rất nhanh nghĩ ra vấn đề là ở đâu rồi. Nhưng, có bằng chứng, nên thể tùy tiện được. Huống hồ, với thực lực của bây giờ thể đấu lại được với Thạch Thiên Kình. Cho nên, chỉ có thể giả câm giả điếc, ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như là xui xẻo vậy.

      "Triệu tập cuộc họp ban giám đốc!"

      Biết chuyện này chẳng qua chỉ là trò đùa, nhưng, vẫn phải giải thích chuyện này với thành viên ban giám đốc. Cuộc họp ban giám đốc, khiến người ta đau đầu mà. Trước khi bước vào phòng hội nghị, Nhạc Khải gọi điện thọai cho em Luky, báo cho biết hôm nay lão Phật gia mời khách, lúc này bận việc, phân thân ra được, nhờ giúp tay.

      Luky vốn rất thân với cha, còn có cả trai nữa. Khi biết Nhạc Khải giao nhiệm vụ cho mình với bạn lòng thích, đương nhiên là vô cùng cao hứng rồi. Cho nên vội vàng hỏi:

      "Tên ấy là gì? Người ta có được ? Biết nhau như thế nào?"

      Đối với người rất có thể trở thành chị dâu tương, Luky tràn đầy hứng thú. Nhạc Khải :

      " nghĩ có lẽ hai người biết nhau."

      nhớ lúc ở buổi tiệc, Vô Ưu nhắc tới tên Luky.

      "Biết nhau? Người nào a? Dina Lỗ? Hay là Đan Lộ?"

      Luky đoán già đoán non. Nhạc Khải thấy thư ký nhìn đồng hồ, cười , sau đó với Luky:

      "Đừng đoán nữa. có nhiều thời gian như vậy. Cuộc họp ban giám đốc bắt đầu rồi. Những người em đoán đều phải, ấy là Vô Ưu. Em biết ?"

      "Vô Ưu?"

      Luky nghĩ chút, sau đó hét to lên:

      "Chính là cái Vô Ưu có đứa con vô cùng xinh đẹp?"

      Nhạc khải nghe được tiếng hét của , cười cười, xem ra bọn họ biết nhau. Nhạc Khải thêm gì nữa, vừa đến phòng họp, vừa căn dặn:

      "Đúng vậy. Chính là Vô Ưu đó. Em biết nhà ấy ? Lát nữa em qua đón ấy. Giúp ấy chọn trang phục, sau đó đưa ấy về nhà mình. cũng chưa biết cuộc họp mấy giờ mới kết thúc được."

      "Được. Em biết nhà ấy ở đâu. Em làm tốt. Về chuyện kia, hắc hắc, khi nào có thời gian, em từ từ kể cho."

      Luky xong, Nhạc Khải cũng vừa đúng lúc tới cửa phòng họp. xong câu:

      "Được, bái bai."

      Liền đưa điện thọai cho thư ký, sau đó vào phòng họp, chịu đựng hành hạ.
      Last edited: 8/8/14
      Mizuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64 chính văn (2): Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (4)

      Luky sau khi cúp điện thoại, nụ cười rạng rỡ liền xuất mặt. ngờ người con được mình ‘ra tay hiệp nghĩa’ cứu, lại cư nhiên trở thành chị dâu mình. Cái này gọi là gì nhỉ? Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ !

      Luky gọi điện thọai ngay cho Vô Ưu, mà bắt đầu tìm trang phục thích hợp cho . Cuối cùng, nhìn trúng hai cái váy. Váy dài có vẻ ưu nhã. quyết định để Vô Ưu mặc cái này. Mẹ thích kiểu con thùy mị, thục nữ, cho nên, để Vô Ưu và trai bước đầu được suôn sẻ, chọn theo kiểu phù hợp với tính cách của mẹ là được rồi. Còn về phần , mặc cái váy ngắn kia.

      Sau khi thay trang phục xong, Luky nhìn mình gương trong. Bộ trang phục vô cùng nóng bỏng, có chút mừng thầm, biết bà già kia có khỏi bị làm cho tức chết hay đây. Nhưng, dù sao cũng được hiểu lầm nha, Luky làm như vậy, cũng phải để chọc tức bà già, mà là muốn giúp Vô Ưu. Có làm nền, khẳng định Vô Ưu càng thêm tao nhã hơn.

      Xem ra vì Nhạc Khải mà hy sinh ít a, cũng để tâm, hao tốn quá nhiều .
      Sau khi chuẩn bị thỏa đáng xong hết thảy, Luky cầm cái váy dài, đôi giày, trang sức lên, cũng thèm gọi điện, liền trực tiếp đến thẳng nhà Vô Ưu. Chuẩn bị mang đến cho bất ngờ.
      ...

      Kính cong kính cong kính cong…

      Vô Ưu và Nhạc Diễm sau khi dạo hết vòng siêu thị, ăn cơm ở ngoài xong, mới trở về nhà. Về đến nhà sắp 3h chiều rồi. Hai người sau khi đem đồ vật sắp xếp xong, mệt mỏi vô cùng. Vừa mới nghỉ ngơi chút, tiếng chuông cửa vang lên.

      "Để con ."

      Nhạc Diễm sợ là Nhạc Khải, cho nên xung phong mở cửa.

      "Ch… Chú Phương Đông Dạ về rồi sao?"

      Nhạc Diễm vừa mở cửa ra, nhìn thấy Phương Đông Dạ, kích động thiếu chút nữa hô ‘cha’ rồi. Phương Đông Dạ :

      "Uh."

      Sau đó bế Nhạc Diễm lên, hỏi:

      "Thế nào? Mọi người có khỏe ?"

      Nhạc Diễm gật đầu, coi như cho đáp án. Cậu vẫn tưởng rằng chính mình rất lợi hại, nhưng sau khi gặp phải chuyện phức tạp kia, mới biết được, mình còn quá , rất nhiều chuyện thể quản được. Giờ phút này cậu thấy cha trở về, hơn nữa chính mình trong lòng cha, đột nhiên có cảm giác rất an toàn. Vô Ưu lúc này cũng nhìn thấy Phương Đông Dạ, vui mừng chạy tới, tươi cười hỏi:

      "Phương Đông Dạ, về rồi sao? phải sớm nhất cũng phải 7 ngày sao?"

      Phương Đông Dạ cười lúng túng, sau đó :

      "Chuyện xử lý xong trước thời hạn."

      Vô Ưu nghi ngờ gì, tự nhiên:

      " còn chưa về qua nhà, trực tiếp đến đây chào hỏi rồi?"

      Phương Đông Dạ nhìn theo tầm mắt Vô Ưu nhìn về phía hành lý của mình. cười cười, thong thả :

      "Tôi muốn đưa quà trước cho hai người, sau đó mới về nhà."

      "Oa, có quà a. Mau vào ."

      đúng như đứa trẻ. Vừa nghe có quà, Vô Ưu vui mừng quên hết thảy mọi việc rồi. Phương Đông Dạ nhìn nụ cười rạng rỡ như đứa trẻ của Vô Ưu, kích động vô cùng. Mấy ngày xa , lúc nào cũng nghĩ đến . Bây giờ gặp được , càng hận thể ôm chặt vào lòng, sau đó cảm thụ nhiệt độ cơ thể , chân của . Chỉ có điều, ngẫm lại, cũng muốn hù cho bỏ chạy.

      Đưa cho Vô Ưu chiếc lắc tay, ánh sáng lấp lánh tỏa ra khắp nơi, lóa mắt thôi. Vô Ưu nhìn chiếc lắc tay tinh xảo rất , rất này, thích vô cùng. Lại đưa cho Nhạc Diễm chiếc xe đồ chơi.

      "Cám ơn chú."

      Nhạc Diễm biết, cái này chỉ là tung hỏa mù che mắt người khác thôi, còn món quà chân chính của cậu - chiếc laptop Sony hẳn là ở dưới đống quần áo kia. Vô Ưu đưa ly nước cho Phương Đông Dạ, nhưng nhàng từ chối. Trước khi , nháy mắt với Nhạc Diễm cái. Nhạc Diễm hiểu ý, nhàng gật đầu.

      Gặp được Phương Đông Dạ, tâm trạng Vô Ưu tốt vô cùng. Có thể là do quà rất đẹp ? vừa nhìn chiếc lắc tay, vừa nghiên cứu đánh giá. Là kim cương? Hay là thủy tinh? Còn Nhạc Diễm lại suy nghĩ, làm thế nào để tranh thủ thời gian, để qua chỗ Phương Đông Dạ đây?

      Kính cong kính cong kính cong….

      Tiếng chuông cửa lại vang lên.

      "Cha phải là quên mang chìa khóa ?"

      Nhạc Diễm vừa nghĩ, vừa ra mở cửa. Sau khi nhìn thấy người trước cửa, kinh ngạc :

      "Chị Luky, sao chị lại tới đây?"

      Vô Ưu nghe được tiếng hô, cũng mang vẻ mặt kinh hỉ ra. Sau đó nhiệt tình chào mời:

      "Luky, mời vào nhà."

      Nhạc Diễm cũng gật đầu :

      "Đúng vậy. Chị nhanh vào , mời vào."

      Bốp!

      Vô Ưu khách khí, phát cái lên đầu Nhạc Diễm, ngay sau đó là tiếng than khóc của Nhạc Diễm:

      "Mẹ, sao mẹ lại đánh con nữa rồi."

      Vô Ưu vừa kéo Luky vào nhà, vừa :

      " con bao lần rồi, gọi dì!"

      ...

      Luky nhìn Vô Ưu và Nhạc Diễm trành chọe nhau lại cười. thích vẻ thân mật này của bọn họ, làm người khác nhìn hâm mộ.

      "Luky, sao lại tới đây? ngang qua sao?"

      Vô Ưu nhìn đồ tay Luky, tưởng làm việc. Luky lắc đầu, sau đó :

      "Em tới để đưa trang phục cho chị. Em nghĩ nhất định hợp với chị."

      Nghe Luky xong, Vô Ưu sắp đắc ý đến chết rồi. muốn vào nhìn lịch, xem hôm nay là ngày tốt đẹp gì, mà người nào cũng tặng đồ cho thế hả.

      Nhạc Diễm nhân lúc im lặng này, ngáp cái, sau đó :

      "Mẹ, dì Luky. Con mệt, muốn ngủ. Hai người trò chuyện nha."

      "Mau ."

      Vô Ưu phất phất tay, ra hiệu cho cậu . Nhạc Diễm đương nhiên là nhân cơ hội tẩu thoát rồi. Sau khi vào phòng, nhìn len lén, thấy Luky dẫn mẹ vào phòng thay đồ, mới khóa trái cửa phòng lại, sau đó đẩy tủ quần áo có bánh xe ra, cánh cửa liền xuất . Cánh cửa này chính là lúc trước Phương Đông Dạ đặc biệt làm cho cậu, để cậu có thể thuật tiện qua đó ăn cơm.

      Nhạc Diễm mở cánh cửa ra, bên kia là phòng khách nhà Phương Đông Dạ. Lúc này Phương Đông Dạ nhàn nhã vểnh chân lên, cả người lười biếng dựa vào ghế sa lon, vừa nhấm nháp rượu, vừa nhìn cậu cười, nhìn giống như quý ông ưu nhã vậy. Nhạc Diễm bĩu môi, tới, trong lòng rủa thầm: Đắc ý cái gì hả? Trông đẹp đỡ được sao? Chờ ta trưởng thành rồi, khẳng định còn mê người hơn!

      "Trẻ con được uống rượu!"

      Nhạc Diễm tò mò, cầm ly rượu của lên định nếm thử. Ngay tức khắc, Phương Đông Dạ lên tiếng cự tuyệt rồi. Nhạc Diễm lại bĩu môi, :

      "Cha, vậy lần đầu tiên cha uống rượu là khi nào a?"

      Cậu vừa ra khỏi miệng, Phương Đông Dạ liền cười, :

      "Bốn tuổi! Bởi vì tò mò."

      "Cho nên mới , con so với cha muộn hơn nha."

      xong, lại đưa tay ra lấy. Phương Đông Dạ kéo bàn tay bé của cậu lại, :

      "Bởi vì cha là người từng trải, nên biết được, làm như vậy là đúng!"

      được như thế, đúng là người cha tận tụy rồi.

      Nhạc Diễm cũng cố đoạt lấy, mà là lười biếng ngồi im ghế sa lon :

      "Oh, vậy con học cha là được rồi. Uống trộm cũng được lắm."

      xong định đứng dậy rời . Điều này làm mặt Phương Đông Dạ nhăn tít lại, hỏi:

      "Này, con còn chưa đem hết những chuyện phát sinh trong mấy ngày qua kể cho cha nghe đâu?"

      Nhạc Diễm đắc ý :

      "Ha ha, tổng giám đốc tập đoàn ‘Trụ’ - Phương Đông Dạ lợi hại như vậy, cái gì chẳng tra tí là ra, phải thế sao? Sao lại cần đứa con nít như con giúp đỡ đây?"

      Tên nhóc này, sao so với mình hồi lại còn khó chơi hơn vậy?

      Lúc này Phương Đông Dạ sốt ruột muốn nghe cậu kể chuyện, đành thở dài :

      "Chỉ hớp thôi."

      thỏa hiệp! Phương Đông Dạ lại thỏa hiệp rồi. Bởi vì biết, đứa con trai của muốn cái gì, phải đạt bằng được. Cậu bé bây giờ muốn uống rượu, nếu như mình còn đồng ý cho nó, chắc chắn nó uống lén. Cho nên, nếu là như vậy, tốt hơn hết là cho nó uống lúc này, ít nhất còn nhìn thấy, có vẻ yên tâm hơn.

      "Con trước hết cứ nếm thử chút ."

      Nhạc Diễm những thấy may mắn vì ván này mình thắng, mà còn được voi đòi tiên. Nhưng, cũng sao , bởi vì cậu biết ván này cậu chắc chắn thắng. Phương Đông Dạ thở dài, coi như là ngầm đồng ý với lời đề nghị của Nhạc Diễm.

      Phương Đông Dạ lấy thêm cái ly cho Nhạc Diễm, sau đó rót ít rượu vào ly, lại còn giới thiệu về lịch sử của rượu cho cậu nghe, chỉ có điều, Nhạc Diễm đối với điều này cũng có hứng thú. Điều duy nhất cậu cảm thấy hứng thú chính là, biết trong rượu có mùi vị gì, mà sao sách báo đều viết về nó thần kỳ như vậy. Tại sao người ta khi buồn cũng uống rượu, mà vui cũng uống rượu.

      Tò mò chỉ là tò mò. Lý tưởng chỉ là lý tưởng. Nhạc Diễm sau khi uống rượu, mặt cũng đen lại rồi, sau đó đẩy cái ly ra, :

      "Đời này con uống rượu nữa."

      Đối với phản ứng của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ rất chi là cao hứng, cho nên vừa cười vừa :

      "Được. Cha làm chứng."

      Sau đó lấy cho Nhạc Diễm ly nước hoa quả, chờ sắc mặt cậu bé khôi phục lại bình thường mới trầm thấp hỏi thăm:

      " cho cha biết, rốt cuộc mấy ngày nay xảy ra những chuyện gì?"

      "Cha biết sao?"

      mặt Nhạc Diễm, trong mắt cũng tràn ngập nghi ngờ, còn có vẻ hơi khó chịu.

      Phương Đông Dạ :

      "Trừ những việc trước khi cha với con, còn lại cha hoàn toàn biết gì cả."

      xong thản nhiên nhìn Nhạc Diễm. Nhạc Diễm nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Phương Đông Dạ, liền thở dài, sau đó đem những chuyện phát sinh trong mấy ngày nay kể cho Phương Đông Dạ nghe. Còn cường điệu hóa về chuyện của Nhạc Khải, cho trở thành nhân vật hết sức quan trọng, nào là nhờ cậu giúp để theo đuổi mẹ, vân vân và vân vân…

      Trong lúc hai cha con chuyện trò với nhau, ở bên kia, Luky tập trung trang điểm cho Vô Ưu. Sau khi để Vô Ưu thay trang phục vào, vô cùng hài lòng :

      "Xinh đẹp. Rất xinh đẹp. Tuyệt đối có thể làm cho bà già kia kinh diễm rồi."

      "Bà già?"

      Vô Ưu nhìn Luky nghi ngờ, Luky liền vội vàng cười :

      " có chuyện gì, có chuyện gì. thôi, nếu muộn mất."
      về lão phật gia nhà mình, bởi vì, cũng muốn, chưa về gặp mặt hù cho chị dâu tương lai chạy mất rồi. Vô Ưu có vẻ khó hiểu hỏi:

      " chỗ nào a?"

      " ăn cơm a."

      Luky vừa xong, Vô Ưu liền vội vàng cự tuyệt:

      " được rồi. Tôi có hẹn với Khải rồi, hôm nay đến nhà ăn cơm. Cho nên…"

      Luky sửng sốt, sau đó cười :

      "Em là em của Khải, lúc nãy em chưa với chị sao?"
      Mizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65 chính văn: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (5)

      Lúc Luky và Vô Ưu , Nhạc Diễm còn ‘ngủ’ nên cũng gõ cửa đánh thức cậu dậy, vì vậy cũng nhắn nhủ được cậu là bọn họ đâu. Nhạc Diễm bình thường cũng hay ở nhà mình, nên Vô Ưu cũng lo lắng lắm.

      Tên tiếng Trung của Luky là Nhạc Hoàn.

      "Nhạc Hoàn? Ha ha, biết tưởng nhà em tham gia chiến tranh nha?"

      Vô Ưu sau khi biết Luky và Nhạc Khải là em, phản ứng đầu tiên chính là đem tên của hai người ghép lại với nhau. Quả nhiên ghép lại có ý đó. Luky nghe câu chọc đùa của Vô Ưu, :

      "Ha ha, cũng sai đâu. Em nghe , đúng ra cha em muốn đặt tên cho em là ‘Hoan Hoan’, ‘Nhạc Hoan’ đó. Nhưng mẹ em lại bắt đặt tên em là ‘Hoàn’, còn cái gì là ‘thương trường như chiến trường’ nữa chứ."

      xong, nhìn Vô Ưu cười khổ.

      "Em thích mẹ mình?"

      Vô Ưu mẫn cảm hỏi, Luky cũng thành trả lời:

      "Chưa cần thích, chính xác mà là bà ấy thích em, em chẳng qua là muốn dụ dỗ bà ấy mà thôi. Nhưng mà, em rất thích cha a. Cha em là người rất tốt, rất thương em và trai."

      Nhắc tới cha mình, u ám mặt Luky liền biến mất, thay vào đó là nụ cười hạnh phục.
      Luky hỏi ngược lại:

      "Vô Ưu, chị sao? Chị thích mẹ hay thích cha?"

      Ngay tức khắc, Vô Ưu chút do dự :

      "Mẹ. Cha chị ngược lại với cha em. Ông chính là người đàn ông dở tệ nhất thế giới này."

      Hai người mặc trang phục cùng màu với nhau, đến đây, bốn mắt nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười. Đúng là, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, chẳng nhà nào giống nhà nào cả. Đến lúc này, bọn họ xem như lĩnh hội được rồi.

      Mải chuyện, hai người cũng đến nhà Nhạc Khải rồi…

      "Wow, nhà em to, đẹp a, chỉ có điều…"

      Vô Ưu nhìn ngôi nhà xa hoa, có điểm quá mức… ngôi nhà, biết nên thế nào cho phải. Luky giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng Vô Ưu, thẳng thắn :

      "Chị muốn là quá phô trương, thọat nhìn giống như nơi để tham quan, du lịch, chứ giống ngôi nhà ấm áp, đúng ?"

      Vô Ưu nghe xong Lyku xong, trợn tròn hai mắt, thể tin được. là quái lạ nha! Sao ấy có thể đọc được suy nghĩ của mình vậy! Luky nhún nhún vai :

      "Ha ha, bởi vì em cũng có cảm giác như vậy."

      Vừa , vừa dẫn đường cho Vô Ưu, còn nửa đùa nửa :

      "Phải theo sát em nha, cẩn thận lạc đường đó."

      Lạc đường!

      Trong ngôi nhà mà bị lạc đường!

      Nghe đúng là buồn cười! Nhưng, khi phát ra thấy Luky đâu, thể cười được nữa rồi. ràng theo Luky a, sao có thể lạc được chứ. cũng có làm gì khác đâu, chẳng qua chỉ có hơi ngây ngốc nhìn cái hồ tắm nhân tạo to lớn kia chút thôi. Sao lại thấy tăm hơi Luky đâu rồi?

      ...

      Vì hôm nay con trai dẫn bạn về, nên Nhạc Thiên Hàng về nhà sớm. Lúc này hãy còn sớm, ông muốn vào nhà, muốn nhìn thấy bộ mặt bự phấn – trang điểm cầu kỳ đến xa lạ của Hạ Mỹ Hà. Cái cảm giác này, ông chịu đựng đủ rồi. Mỗi lần trông thấy bà, ông đều chỉ thấy bà đeo duy nhất chiếc mặt nạ này. Bao nhiêu năm qua chưa lúc nào thấy bà tháo ra. Là 15 năm? Hay 16 năm? Nhạc Thiên Hàng nghi ngờ, nếu như bây giờ bà gỡ chiếc mặt nạ kia xuống, biết chính ông còn có thể nhận ra, người vợ cùng chung giường chung gối với mình bao nhiêu năm .

      Nhạc Thiên Hàng dạo trong chiếc sân lớn, có chút bất lực, có chút thê lương. nhịn được tự hỏi, hạnh phúc là gì? Sống trong ngôi nhà lớn là hạnh phúc sao? Nếu như sống trong ngôi nhà lớn là hạnh phúc, vậy tại sao ông lại luôn luôn nhớ về quãng thời gian trước kia khi còn sống với người vợ Mộng Điền?

      Khi đó mặc dù cuộc sống của bọn họ giàu có, nhưng cuộc sống trôi qua rất vui vẻ. Mỗi lần làm về, vợ ông lúc nào cũng ra xách túi cho ông, cởi áo khoắc xuống, đổi dép cho ông . bàn cơm, món ăn luôn luôn được hâm nóng, chờ ông dùng. Đứa con của bọn họ, đứa bé khiến người ta phải thương . mặt bé lúc nào cũng xuất nụ cười rạng rỡ, tiếng cười trong trẻo suốt ngày …

      Nghĩ đến chuyện xưa, mặt ông dần xuất mệt mỏi. Người ta , người có tuổi thường dễ nghĩ về những chuyện qua. Ông năm nay cũng mới chỉ 53 tuổi thôi, nhưng thấy mình già nua rồi.

      Nhạc Thiên Hàng nhớ lại quá khứ, từ từ về phía hồ nhân tạo lớn, hy vọng có thể nhờ vào mát mẻ của hồ nước, mà xoa dịu phiền não, bất an trong lòng ông. Nhưng lại ngờ nhìn thấy bóng dáng yểu điệu trong bộ váy dài tha thướt. kia hết nhìn đông, lại nhìn tây, dáng vẻ trông rất lo lắng. Nhạc Thiên Hàng theo trực giác đoán rằng bị lạc đường, cho nên liền tới phía sau hỏi:

      "Tiểu thư, có muốn giúp…"

      Vô Ưu nghe thấy có người chuyện, mừng rỡ xoay người lại.

      Nhạc Thiên Hàng!

      Người đàn ông bạc tình vứt bỏ mẹ - - Nhạc Thiên Hàng. Người đàn ông quỳ gối trước mặt bà nội để sám hối, mình là đứa con bất hiếu - - Nhạc Thiên Hàng. Người đàn ông bao năm qua thèm thăm hỏi, làm tròn bổn phận của người cha - - Nhạc Thiên Hàng!

      Vô Ưu tưởng tượng ra vô số những cảnh tượng gặp ông, nhưng, lại chưa bao giờ nghĩ tới gặp nhau trong tình huống thông thường như thế này. Nhìn vẻ mặt ông hoảng hốt như thế, lại mờ mịt như vậy, phải là ông chỉ cảm thấy quen mắt, mà nhận ra chính là con của ông ? Nghĩ đến đây, mặt Vô Ưu xuất nụ cười châm chọc. nhìn mặt hồ nhân tạo lớn kia, muốn đá cho ông phát bay xuống đó cho rồi!

      Chỉ có điều, làm như vậy. Bởi vì nếu như ông ta chết tốt rồi. Nhưng, nếu ông ta chết, sau này bọn họ nhất định bị dây dưa ràng. Cho nên, điều muốn làm bây giờ nhất là khỏi đây! Phải bước ưu nhã rời khỏi đây. Mặc kệ ông ta có nhận ra hay . Trước mặt ông, muốn để ông ta nhìn thấy vẻ xinh đẹp nhất của mình.

      "Tiểu Ưu, là con sao?"

      Vô Ưu vừa bước chân , nghe thấy giọng run rẩy của Nhạc Thiên Hàng vang lên. Bước chân dừng lại, xoay người nhìn Nhạc Thiên Hàng, mỉm cười :

      "Tiên sinh, ngài với tôi sao? Tôi nghĩ ngài nhận lầm người rồi."

      xong cười nhạt nhạt, xoay người bước tiếp.

      Vẻ mặt Nhạc Thiên Hàng trở nên mờ mịt. Ông hoài nghi có phải chính mình nhận lầm người? Ông làm những chuyện đáng ghê tởm như vậy, vứt bỏ vợ mình, ngay cả mẹ ruột cũng làm tròn được đạo hiếu. Ông trời sao có thể để cho ông gặp được con mình đây.

      "Vô Ưu, chị ở đâu hả? Vô Ưu!"

      Vô Ưu khỏi, Luky tìm gọi ầm ĩ. Khi Luky nhìn thấy Nhạc Thiên Hàng, liền chạy nhanh tới, vô cùng thân thiết ôm chặt lấy ông, cười :

      "Cha, lâu rồi gặp cha, con rất nhớ cha a."

      Nhạc Thiên Hàng rối lòng, vỗ vỗ lưng , sau đó hỏi:

      "Tiểu Hoàn, con vừa gọi tìm ai sao?"

      Vô Ưu!

      Điều ông nghe thấy chính là Vô Ưu! Nhưng, ông cũng dám thừa nhận! Bởi vì ông biết điều này có nghĩa là gì, cũng dám nghĩ đến.

      "Oh, đúng vậy a. Cha, cha có trông thấy mặc váy cùng màu với con, nhưng dáng váy dài ?"

      Luky vừa , vừa quay qua trước mặt Nhạc Thiên Hàng hỏi.

      Trong lòng Nhạc Thiên Hàng ‘lộp bộp’ tiếng, sau đó giọng căng thẳng hỏi:

      " ấy là ai vậy? Là bạn của con sao?"

      Thấy ánh mắt nhìn lom lom, chờ mong của cha, Luky gật đầu. Lúc này Nhạc Thiên Hàng mới an lòng chút. may là phải như ông nghĩ. Nhưng ông còn chưa vui mừng được nổi phút, Luky ra vẻ thần bí, cười hề hề nháy mắt với ông, :

      "Cha, ấy còn có thân phận khác a. Cha đoán được ?"

      "Nhạc Khải."

      Nhạc Thiên Hàng cố gắng lấy toàn bộ dũng khí mới ra được hai chữ này. Luky cười :

      "Wow, cha là thông minh nhất nha, đoán phát trúng. sai a. ấy chính là trai thích."

      Báo ứng! Là báo ứng!

      Cả người Nhạc Thiên Hàng choáng lên, xém chút nữa ngã xuống hồ rồi. Cũng may mà Luky kịp thời đỡ ông lại, lo lắng hỏi:

      "Cha, cha làm sao vậy? Cha?"

      Nhạc Thiên Hàng cười yếu ớt :

      "Bị hạ đường huyết, nghỉ ngơi lát là tốt rồi."

      xong nhìn Luky dặn dò:

      "Con tìm Vô Ưu . Cha tự về phòng được."

      "Cha?"

      Luky có chút khó xử. muốn tìm Vô Ưu sai, nhưng cha như vậy, sao có thể đành lòng đề cha mình về phòng được. Lúc này, điện thọai di động của đổ chuông, là Nhạc Khải gọi đến.

      ra, Nhạc Khải tan việc trở về, đúng lúc gặp Vô Ưu lạc đường. Cho nên, mới gọi điện báo cho biết, để yên tâm.

      Sau khi cúp điện thoại, Luky cười với Nhạc Thiên Hàng:

      "Cha, con vào cùng cha. cần phải lo cho Vô Ưu nữa đâu. trai gặp ấy rồi. chăm sóc cho ấy."

      xong dìu Nhạc Thiên Hàng . Nhạc Thiên Hàng ngơ ngẩn, mặc cho Luky đỡ về phòng, đường câu gì.
      ...
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :