1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58.2: Chuyện của Tiểu Hạ (2)

      Nhạc khải cố nén cười, :

      "Oa, ra đồng hồ của em bị hỏng hả? Tôi còn tưởng em vay tiền chỉ là đùa thôi."

      Vô Ưu vội vàng lấy lòng :

      “Sao có thể như thế được? Tôi đúng là vay tiềnmà. , tôi định đến đây sớm hơn chútđể chờ cơ, nhưng lại ngờ đồng hồ bị hỏng. Làm phải chờ lâu như vậy. ngànlần được tức giận a. Tôi , đó."

      Vô Ưu mặc dù ngoài miệng rất trôi chảy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thấp thỏm, yên. Nhớ lại hôm qua TV có cảnhdiễn viên nam đến hẹn muộn, cũng là dùng phương pháp này để vượt qua cửa ải. Mìnhdùng chắc cũng được ?

      “ ‘ đó’, ‘ ’, ‘ ’.”

      Vô Ưu lại lần nữa cường điệu việc mình dối, ngược lại càng khiến người ta hoài nghi.Nhưng, Nhạc Khải cũng có hứng thú truy cứu đến cùng loại việc như thế này. Đối vớianh mà , có thể nhìn thấy được mặt đáng yêunhư thế này của Vô Ưu, chờ lâu như thế cũng là vô cùng đáng giá .

      "Đây này, thứ em muốn đó."

      Nhạc Khải dây dưa nhiều về việc Vô Ưu đến trễ nữa, mà rất phong độ trực tiếp đưa chiphiếu đến trước mặt Vô Ưu. cũng khôngquên, cần rất gấp. Cho nên, trước hết cứ đưa tiền cho .

      Vô Ưu sau khi cầm tiền, cười với tươi, sau đó :

      "Cám ơn, cám ơn."

      Sau khi cảm tạ xong, đem chi phiếu đưa choTiểu Hạ:

      "Đây này, phải cảm ơn người ta a."

      Lời nhắc nhở của Vô Ưu hơi dư thừa. Đạo lý này Tiểu Hạ đương nhiên hiểu . nhìn Nhạc Khải, lòng :

      "Phó tổng giám đốc Nhạc, cám ơn . Nhất định tôi trả lại cho . Nhưng, có thể là hơi lâu chút."

      Vô Ưu vay tiền là vì ta?

      Nhạc Khải vì điều này mà cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì, còn nhớ lúc ở buổi tiệc, ánh mắt Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu, ràng là chán ghét.

      Nếu biết trước là vay tiền cho người phụ nữnày, mới thèm cho mượn đây.Nhưng, tình đến nước này, mượn cũng cho mượn rồi, đổi ý có vẻ mình hơi hẹp hòi. cũng muốn chỉ vì ngàn vạn, màđể lại trong lòng Vô Ưu ấn tượng “hẹp hòi”.

      Sau khi cân nhắc lợi hại, Nhạc Khải cười với Tiểu Hạ:

      " sao đâu, cứ từ từ trả, phải vội!"

      Nụ cười đối phó, cười nhưng mắt cười.Người mẫn cảm, thông minh như Tiểu Hạ, sao mà nhìn ra vẻ tình nguyện củaNhạc Khải chứ. nhịn được cười khổ. Vốn tưởng rằng mình có đủ năng lực hấp dẫn được tất cả đàn ông, nhưng mà, gặp phải hoàn cảnh khó khăn bây giờ mới biết, mình mới ngây thơ đến cỡ nào, buồn cười đến cỡ nào.

      Tiểu Hạ lấy cây bút trong túi xách ra, sau đó trước cái nhìn tò mò của Vô Ưu và Nhạc Khải,thong dong viết. Sau khi viết xong, đưa giấy bútcho Vô Ưu. Vô Ưu hiểu gì nhận lấy, khi đọc được nội dung đó, :

      "Mọi người đều là bạn bè, đâu cần phải làm nhưvậy."

      ra Tiểu Hạ viết giấy vay nợ, hơn nữa cònlàm rất chuyên nghiệp.

      Bạn bè!

      Tiểu Hạ nghe thấy từ này, trong lòng cười thê lương. đến bây giờ mới phát , trừ Vô Ưu ra, người bạn nào cả. Mà NhạcKhải, lúc đầu chính muốn mời nhảy. Côvốn tưởng rằng, có thiện cảm với mình. Nhưng, bây giờ ánh mắt giao nhau, mới phát ra, trong mắt , căn bản . Nếu như có gì đó, bên ngoài khôngthể biểu như lúc này được.

      "Vô Ưu, ký vào . Như vậy tôi thoải mái hơn."

      Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu, ánh mắt biết từ lúc nào trở lên trầm tĩnh, trong trẻo đến lạnh lùng. Giống như có thể nhìn thấu đời, có phần lạnh nhạt đến thoát tục.

      Vô Ưu biết trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, có rất nhiều chuyện xảy ra với Tiểu Hạ,nhưng lại ngờ, bị tác động lớn đến nhưvậy. Vô Ưu phải là người rất thôngminh, nhưng người càng đơn thuần, cảm giác càng nhạy bén. cảm giác được, Tiểu Hạmuốn ký tên mình vào đó, là để chứng minhcô dối lừa, vì vậy, Vô Ưu liền ký tên vào.

      Lúc tờ giấy vay nợ được chuyển qua cho NhạcKhải. Nhạc Khải nhịn được, liếc mắt nhìn Tiểu Hạ cái.

      Giả bộ sao?

      Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu . Bởi vì trong khoảng thời gian có ngày, mộtngười thể có khả năng thay đổi nhiều đếnthế. người phụ nữ ngấm ngầm mưu hạibạn mình, có điểm hèn hạ như vậy, có thay đổithế nào, cũng thể thay đổi giống như mộtngười hoàn toàn khác được. Trừ phi, bản tínhcủa ta phải như thế.

      "Phó tổng giám đốc Nhạc. Tôi còn có chút việc, Vô Ưu làm phiền đưa về nhé."

      Tiểu Hạ muốn để Vô Ưu lại mìnhnhư thế. Nhưng, việc đến nước này, thực sựđã làm cho trái tim vốn kiêu hãnh của bị tổnthương. muốn tìm chỗ để chữa thương. muốn làm cho Vô Ưu lo lắng vì .

      “Tiểu Hạ?"

      Giọng của Vô Ưu tràn đầy quan tâm.Tiểu Hạ nhìn cười trấn an, sau đó gật đầu với Nhạc Khải, rồi xoay người rời . . .

      " muốn cho Tiểu Hạ vay tiền có đúngkhông?"

      Tiểu Hạ vừa mới rời , Vô Ưu liền quay sang gây khó dễ với Nhạc Khải. Nhạc Khải rất kinh ngạc với mẫn cảm của Vô Ưu, vội vàng cười :

      "Sao có thể như thế được. Tôi chỉ là ngờ, em lại có thể vì vay tiền cho người khác, màkhông chút do dự đáp ứng luôn hai điều kiện của tôi thôi."

      Mặc dù lời của Nhạc Khải phải hoàn toàn đều là , nhưng cũng hẳn là xạo. Bởi vì, đối với việc này, thấyrất ngạc nhiên.

      Nhưng, Vô Ưu ràng đồng tình với câunói của , lý giải:

      "Tiểu Hạ phải là người khác. ấy làbạn tốt của tôi. Bạn rất tốt, rất tốt. có biếtvì sao chúng tôi biết nhau ? Ngày đó tôi phỏng vấn. . ."

      Nhạc Khải nghe Vô Ưu kể lại, cũng mơ hồ hiểuchút về Tiểu Hạ, nhưng, điều có thể làm được, cũng chỉ là hối hận vì cho Tiểu Hạ vay tiền, chứ thể thích được. Bởi vì,tính cách của Tiểu Hạ thay đổi thất thường, ổn định, dễ kích động. Với tính cách nàycủa , nếu bị tổn thương, cũng làmthương tổn người khác. Quan trọng hơn là, ở cùng chỗ với người như thế rất mệt, chính rất khó tìm thấy niềm vui, nên người ởcùng với , cũng bị ảnh hưởng bởi .

      Nhạc Khải đối với Tiểu Hạ có hứng thú. Nhưng, đối với Vô Ưu khác hẳn. cảmthấy có hứng thú vô cùng, vô cùng luôn.

      Vô Ưu đơn thuần, ai cũng nhìn ra được. phải rất đẹp, cũng phải rất mêngười, nhưng khi khoác lên mình bộ lễ phục dạ hội, nhìn giống như hồ ly tinh lạc vào cõitrần vậy. Lúc này, người là bộ đồ côngsở, nhìn lại giống như sinh viên vừa mớitốt nghiệp. biết, khi mặc đồ bìnhthường, thoải mái, mang đến cho cảmgiác khác lạ gì nữa đây?

      Trong lòng Nhạc Khải rất hiếu kỳ, thấy mongchờ chộn rộn, cho nên, thuận theo cảm giác trong lòng, nhìn Vô Ưu ra cầu:

      "Ngày kia là ngày nghỉ, chúng ta ra ngoài chơi được ?"

      "Đây là điều kiện thứ hai của sao?"

      Trực giác Vô Ưu cho là như vậy. Bởi, đơn thuần như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới, NhạcKhải đưa ra cầu quá đáng với mình. Nếunhư là , cũng đưa ra cầu quáđáng với người khác. Nhạc Khải nhìn vẻ mặt của Vô Ưu, trong lòng run lên, hiểu saotrên thế giới này còn có người đơn thuần đến như thế. Chẳng lẽ, biết, lòng người rất hiểm ác hay sao?

      "Đúng vậy. Đây là điều kiện thứ hai của tôi."

      Nhạc Khải rất chờ mong được tiến vào thế giới đơn thuần của Vô Ưu, cho nên thuận theo ý nghĩ đơn thuần của .

      "Được. Tôi đồng ý."

      Vô Ưu sau khi xong, lại lộ ra nụ cười ngây thơ. Nhạc Khải nhìn vẻ mặt của , trong lòng như tìm lại được cảm giác đơn thuần mất từlâu. ra đây chính là lý do mà mọi người thích Vô Ưu. khiến người khác buông lơi phòng bị, gỡ bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài, để trở về con người của chính mình.

      ...

      Tiểu Hạ sau khi rời khỏi khách sạn, nụ cười lạnh nhạt mặt lập tức biến mất, nước mắt cũng chảy ra rồi. Mặc dù từ có mẹ làmbạn, cũng thương của mẹ, nhưng, còn có người cha tốt nhất đời,nên cũng chưa từng chịu qua chút ủy khuất nào.Vậy mà, hôm nay, thế nhưng vì vay tiền mà trở lên khúm núm như thế.

      Nếu là trước kia, giả bộ như thấy, cam tâm tình nguyện của Nhạc Khải, khi cho mượn tiền. kiêu hãnh màđứng dậy, xoay người rời . Nhưng, bây giờ côkhông thể. Cha nỗ lực rất nhiều. thể vì kiêu hãnh của chính mình, mà bức cả nhà đến đường cùng. Nắm chặt tờ chi phiếu trong tay, trong lòng Tiểu Hạ nhịnđược nghĩ tới hai chữ: báo ứng.

      ngồi ven đường, nghĩ gì, nhìn dòng xe qua lại, cảm thụ phần nào cuộc sống vội vã kia.

      Cách chỗ xa, trong chiếc xe hơi màuđen, Thạch Thiên Kình nhìn Tiểu Hạ ngồi ven đường lộ ra nụ cười thú vị, ánh mắt mangtheo vẻ bỡn cợt. mang vẻ mặt tà khí nhìnngười đàn ông nhã nhặn, đeo kính bên cạnh, cười tà mị, :

      "Trò chơi mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi. Biểu của , làm cho người ta thất vọng rồi."

      là như vậy, nhưng vẻ mặt lại ràng phải như thế.

      Chương 58.3: Chuyện của Tiểu Hạ (2)

      "Thiên Kình, đừng đùa nữa. Cần gì hành hạngười khác như vậy, cũng là hành hạ chính mình đó."

      "Hải!"

      Những lời vừa ra khỏi miệng người đànông đeo kính nhã nhặn, Thạch Thiên Kình giận tái mặt, phát ra lời cảnh cáo. Mà người đàn ông nhã nhặn kia, cũng chính là bạn, kiêm trợ lý của – Thác Thương Hải, thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, gì nữa.Nhưng ánh mắt nhìn Thạch Thiên Kình lộ ra vẻ đau xót. Thạch Thiên Kình thấy ánh mắt thươnghại của nhìn mình, giống như nhìn con mèo hoang lạc đường, vô cùng phẫn nộ.

      lấy điện thoại di động ra, gọi cuộc điệnthoại, lạnh lùng :

      "Hành động nhanh lên. Tôi chờ được nữađâu!"

      xong cúp luôn điện thoại, lệnh cho tài xếđánh xe rời . Quay về trụ sở chính của Thạch Môn.

      Thạch Môn là tổ chức hắc bang lớn nhấtĐài Loan. Hầu như mọi người đều biết, làthiếu gia của tập đoàn “Thạch Thị” – Thạch Thiên Kình. Nhưng, lại có rất ít người biết được,nguồn tài chính của Thạch Môn, kinh tế trụ cột, phải là tập đoàn “Thạch Thị”, mà là tậpđoàn “Thương Hải” do phụ trách gánh vác.

      tổ chức hắc bang muốn tồn tại, nhất định phải dựa vào giúp đỡ của rất nhiều lực lượng.Cờ bạc và thuốc phiện chính là cách kiếm tiềndễ nhất. Nếu như liên quan đến thuốc phiện, nhất định thể nào thiếu cờ bạc.Bởi có nền tảng đó, cũng thể có chỗ đứng trong giới hắc đạo.

      Thạch Thiên Kình chọn cờ bạc, bỏ qua thuốcphiện, phải bởi vì vấn đề đạo đức haylương tri gì đó, bởi thẳng ra, nếu có lương trithì cũng chọn con đường hắc đạo rồi. Đãđi vào hắc đạo, cũng chẳng cần phải khoác thêm cho mình cái vỏ bọc đạo đức – có ý nghĩa đó làm gì. Tại sao chọn cờ bạc màkhông phải là thuốc phiện? Ha ha, lý do rất đơngiản, người buôn bán thuốc phiện bị xử tử,còn người chơi cờ bạc bị xử tử? Chẳng ai thấy bao giờ.

      Thạch Thiên Kình sau khi tới trụ sở chính củaThạch Môn ở vùng ngoại ô, liền thẳngvào thang máy chuyên dụng, ấn luôn tầng 30. Tầng 30 vốn là phòng làm việc của “môn chủ”. muốn ở đó chờ, chờ Tiểu Hạ tự chui đầuvào lưới. Hơn nữa, rất có lòng tin, khẳngđịnh trong vòng 3 ngày, Tiểu Hạ đến. . .

      ...

      Loảng xoảng làm! Ầm ầm!

      "Cầu xin các người đừng đập phá nữa. Chúng tôi nhất định trả lại tiền cho các người. Cầu xin các người cho chúng tôi thêm hai ngày nữa. Cầu xin các người."

      Tiểu Hạ vừa đến cửa, nghe thấy tiếng đậpphá đồ đạc, tiếng rơi loảng xoảng từ bên trongtruyền ra, cùng với tiếng cầu xin khẩn thiết củamẹ. Xảy ra chuyện rồi! kịp nghĩ ngợi, lậptức phi vào nhà. Quả nhiên chứng kiến mớngổn ngang, mẹ quỳ thụp sàn nhà, còn cha vẻ mặt chán chường, ngồi ghếsalon, câu gì.

      "Rốt cuộc các muốn thế nào? phảinói cho thời hạn tuần sao? Tại sao tuân thủ những điều ? Đầu tiên là đến công ty gây náo loạn, giờ lại tới đây quấy rối. Rốt cuộc các muốn thế nào hả? Mục đích của các chính là ép chết cả nhà tôi sao?"

      Tiểu Hạ tức giận nhìn bốn người đàn ông to con, lực lưỡng trước mặt, hề sợ hãi điên cuồng gào lên.

      Bốn người đàn ông nhìn dáng vẻ hung hãn của Tiểu Hạ có chút kinh ngạc, nhưng, cũng hề hấn gì. Trong số đó, có người đàn ông ra dáng lịch , nho nhã bước từng bước về phíacô, sau dịu giọng :

      "Em , kinh tế bây giờ khủng hoảng. Các ngành nghề làm ăn, buôn bán đều sa sút, chúngta cũng ngoại lệ. Tài chính bây giờ dần mất tính thanh khoản, hy vọng em có thểhiểu."

      cái quỷ quái đó làm gì!

      Tiểu Hạ cắn răng, cố đè nén dục vọng muốn đánh người. Từ trong túi xách, lấy ra tờ chi phiếu ngàn vạn, ném thẳng vào khuôn mặtđang nở nụ cười giả dối của người đàn ông nhã nhặn kia, lạnh lùng :

      " ngàn vạn trả lại cho các người. Cút! Saunày đừng bao giờ xuất trước mặt tôi. Nếukhông tôi nhất định báo cảnh sát!"

      xong, cũng thèm nhìn mẹ quỳtrên mặt đất lấy cái, mà tới ngồi xuốngcạnh cha, hy vọng săn sóc của mình, có thể làm cho cha cảm nhận được chút hy vọng, chút ấm áp.

      "Ha ha, sảng khoái. Nếu như khách hàng nàocũng được như vậy, công việc của chúng tasẽ thuận lợi rồi."

      Người đàn ông xong, mặt mang theo nụ cười, nhặt tờ chi phiếu mặt đất lên. Sau đó với Tiểu Hạ:

      "Nếu tiền thu được rồi, hôm nay tới đây thôi.Chúng ta có thể xong việc rồi. Các ngươi nghỉngơi ."

      xong, lại với ba người kia:

      "Chúng ta ."

      Hôm nay tới đây thôi?!

      Tiểu Hạ cảm thấy có gì đó đúng. Mà mẹ quỳ mặt đất cũng vội vàng la to:

      "Giấy vay nợ của tôi đâu?"

      Từ câu đầu tiên này, cũng có thể thấy được,bà rất quen thuộc với quy trình vay nợ này.Nhưng, câu trả lời của người kia, lại thểngờ vực, cho họ đòn chí mạng:

      "Giấy vay nợ? Tiền ngươi còn chưa có trả, sao có thể đưa giấy vay nợ cho ngươi?"

      "Ngươi ràng vừa nhận ngàn vạn."

      Tiểu Hạ lạnh lùng . thể tinđược, những người này lại có thể hèn hạ đến mức độ này. ràng là nhận tiền, nhưng lại có thể dối trắng trợn như thế. Mà cái ngườiđàn ông tướng mạo “lịch ” kia, lại bừng tỉnh :

      "Em đừng nóng vội. Em là ngàn vạn này hả? Tôi nhận."

      xong, còn mèo khen mèo dài đuôi:

      "Em yên tâm, chúng ta hành nghề này coi trọngchữ tín. làm chuyện gì trái với nguyêntắc đâu."

      Nghe xong, Tiểu Hạ mặc dù cảm thấy chán ghét, nhưng cũng thở phào ra nhõm. đứng lên, tới bên cạnh , chìa tay ra, kiên định :

      "Giấy vay nợ!"

      Người đàn ông nhìn bàn tay bé, trắng nõn nà của Tiểu Hạ đưa về phía mình, vội vàng đưa bàn tay của mình ra định đụng vào, Tiểu Hạ liền vội vàng thu hồi tay lại:

      "Ngươi!"

      Mặt bởi vì tức giận đỏ bừng lên. Tên đại ca kia lại giống như an ủi:

      "Giấy vay nợ đương nhiên thể đưa cho em rồi. Bởi vì đây mới chỉ là tiền lãi suất. Đây là quy định, em biết, hỏi mẹ em , bà ta biết đó!"

      Nghe thấy những lời này, Tiểu Hạ liền khựng cả người. Lãi suất? quay đầu, ánh mắt lạnh nhưbăng nhìn người mẹ quỳ sàn nhà. Ánhmắt tuyệt vọng, đau đớn tận trong xương tủy của Tiểu Hạ, làm mẹ bị đả kích bội phần. Bàvội vàng quỳ bò đến dưới chân người đại ca dẫn đầu, sau đó lôi kéo chân cầu xin.

      "Đại ca, ta cầu xin ngươi. Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta lần này, cầu xin người, cầu xin người đó..."

      Bà biết, bà mượn ngàn vạn, nhưng cũng túc tắc trả được ít rồi. Bây giờ trả cho bọn ngàn vạn, theo như quy tắc, cũng cóthể lấy lại được giấy vay nợ. Nhưng, cũng hiểurõ, toàn bộ lãi suất bao nhiêu, đều chỉ là câunói của bọn họ, vì vậy, theo bọn họ cầu xin. Lúc này, giảng giải đạo lý bằng cầu xin. Bà vừa cầu xin, vừa liều mạng dập đầu.

      Tên đại ca nhìn bộ dáng mẹ Tiểu Hạ như vậy,mặt lộ vẻ thản nhiên cười :

      "Đừng như vậy, mọi người đều là người lịch cả."

      Dáng vẻ thong dong đó, khiến Tiểu Hạ vô cùngphẫn nộ, hận thể cắn cho cái.Nhưng, chịu đựng, chỉ có thể chịu đựng.

      "Đứng lên , bà nghe tôi từ từ với bà."

      Tên đại ca sau khi xong, thấy mẹ Tiểu Hạ vẫn bất động, nhìn đàn em phía sau bất mãn :

      "Còn đứng đó làm gì? mau đỡ kháchdậy. Thái độ làm việc như thế này, sau này làmsao có được khách quen đây?"

      Nghe xong, hai người phía sau liền lên, thô lỗ kéo mẹ Tiểu Hạ dậy, sau đó némphịch bà lên ghế sa lon.

      " là, bao nhiêu lần rồi. Các ngươiphải lịch , phải lịch . Sao lại thô lỗ như thếhả!"

      Bọn họ kẻ hát người múa, ngược lại càng có vẻ bức người. Nhìn nụ cười bỉ ổi của gã đại ca, bọncô thà rằng thấy hung thần đến đòi nợ còn dễchịu hơn.

      Tên đại ca tới ngồi xuống bên cạnh mẹ TiểuHạ, sau đó “dịu dàng” cầm lấy bàn tay run rẩycủa bà ta, ‘an ủi’:

      "Chị , chị là khách hàng của bọn ta, cũng làkhách hàng uy tín. Cho nên, lần này ta mới tự mình đến tận nhà phục vụ. Có thể làm cho Huy ta tự mình tới nhà phục vụ, cũng có nhiều người a. Về phần ngàn vạn lãi suất kia, đúng là có hơi nhiều chút, nhưng, đíchthân Huy ta tới tận nhà phục vụ, đương nhiên phải cao hơn các em khác rồi, chị xem có đúng hay hả?"

      Huy!

      Người đàn ông nhã nhặn —— chuẩn giờ!

      Quản lý bộ phận dịch vụ của ‘Thạch Môn’!

      Nghe đến cái tên này, tay mẹ Tiểu Hạ nằm trong bàn tay ‘dịu dàng’ của , liền run rẩykịch liệt. Người tự xưng là Huy, rất “thiệnchí” thương lượng:

      "Chị , nếu thế này . Sau khi trả hết nợ lần này, tôi thăng cấp cho chị thànhkhách hàng VIP."

      Khách hàng VIP?

      Tiểu Hạ nhìn người đàn ông quái gở này, trực giác cho biết nhân vật rất phiền toái.Tên Huy còn lại giống như nhân viên chuyên nghiệp, nhiệt tình ‘chào hàng’:

      "Khách hàng VIP là những người vay trên100 triệu mới được vào. Nhưng, tôi có thể phá lệ cho bà, sau khi bà trở thành khách hàng VIPrồi, có rất nhiều điều tốt. Ví dụ như, khi đếnđòi nợ, dùng sơn nước làm cho các nơiloang lổ, rất khó rửa sạch, mà dùng cái này."

      Tên Huy vừa , vừa mở ‘túi công văn’ lấy ra tập tài liệu, sau đó mở ra, lấy tờ giấyđược gấp bên trong, đưa cho mẹ Tiểu Hạ.

      Tiểu Hạ liền đoạt lấy, mở ra xem. Tờ giấy được mở ra, bên trong là những dòng chữ màu đỏ, đủ các loại từ ngữ uy hiếp. Tiểu Hạ nắm chặt tờ giấy trong tay, tức giận đến run bần bật.
      Chương 58.4: Chuyện của Tiểu Hạ (2)

      Tên Huy vẫn để ý đến tức giận của Tiểu Hạ, lại tiếp tục “chào hàng”:

      "Bà nghĩ xem, dùng cách này, chỉ có bảovệ môi trường, mà về phương diện làm sạch cũng rất dễ dàng, còn nữa..."

      "Đủ rồi!"

      Tiểu Hạ thể nhịn được, hét to tiếng. Người đàn ông này kinh khủng. Nghe hắnnói chuyện, có loại áp lực tưởng như có thể đem người sống hù cho chết được. Cái danh hiệu “người lịch ” này của , đúng ra phải đổi thành “khẩu phật tâm xà” mới đúng.

      "Em , em có ý kiến hay đề xuất gì sao? Rấthoan nghênh em góp ý. Ta đại diện cho “bộ phận dịch vụ” chân thành lắng nghe.

      Tên Huy tươi cười . Tiểu Hạ lạnh lùnghỏi:

      " , rốt cuộc muốn bao nhiêu nữa?"

      Huy nghe xong, khuôn mặt nho nhã, lịch sựthoáng qua nụ cười thu hoạch:

      "Trong vòng 3 ngày, giao đủ năm nghìn vạn, gốcvà lãi toàn bộ xóa hết."

      "Ngươi!"

      Tiểu Hạ dám tin nhìn , mà còn lại vội vàng cười :

      "Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Ta có“công phu sư tử ngoạm” a. Bởi vì mẹ em trướckia cũng mượn qua tiền của “Hổ Môn”, nhưng lại bỏ chạy, bây giờ bên “Hổ Môn” cũng đem nhiệm vụ này giao cho “Thạch Môn” chúng ta. Cho nên, dĩ nhiên phải nhiều như thế rồi."

      Hổ Môn? Thạch Môn?

      Những cái tên khó hiểu này, Tiểu Hạ chẳng biết gì cả. Nhưng lại nghe ràng, người đàn bà này có món nợ với bọn họ. Mẹ Tiểu Hạ nhìn thấyánh mắt chỉ trích của con, vội vàng quỳ gốitrước mặt Huy :

      "Đó là việc xảy ra rất lâu rồi, huống hồ tôi chỉmượn có năm mươi vạn mà thôi."

      Huy gật đầu :

      "Đúng vậy, bà cũng biết đó là việc rất lâu rồi. Nhưng lãi suất cao cũng phải phạm tội,quá thời gian cũng sao cả. Vay nặng lãithời gian càng lâu, lãi suất càng cao. Cho nên..."

      "Cút!"

      Tiểu Hạ lại lần nữa rống lên. Nghe người đàn ông này thêm câu nữa, bọn họ nổiđiên mất. Mà tên Huy cũng tức giận, cười :

      "Được. Đây là danh thiếp của ta. Có việc cần cốvấn, hoặc trả được tiền, cần giúp đỡ, đềucó thể liên lạc với ta. Quấy rầy rồi, hẹn gặp lại."

      Tiểu Hạ nhìn tờ danh thiếp bàn, muốn cầm lên xé rách cho rồi. Nhưng, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

      ‘Có việc cần cố vấn, hoặc là trả được tiền, cần giúp đỡ, đều có thể liên lạc với ta.’

      Bởi vì câu này, Tiểu Hạ đè xuống xúc động muốn xé nát tờ danh thiếp ra. trả đượctiền có thể nhờ giúp đỡ được sao? Vừa nghĩ đến đây, liền lộ ra nụ cười châm chọc. Mình là điên rồi, sao có thể tin được lời của loạingười như thế chứ!

      Ba ngày, năm nghìn vạn!

      Tiểu Hạ bây giờ khóc cũng được, chỉmuốn cười. Nếu qua được ải này, như vậy, nhân tiện tận dụng thời gian còn lại này, hiếu thuận với ba vậy.

      Sáng sớm, Tiểu Hạ thức dậy làm bữa sáng cho cha mẹ. biết, tâm nguyện lớn nhất của cha là có thể tha thứ cho mẹ. Mặc dù, có chết cũng làm được, nhưng, nếu như cuộcsống chỉ còn có ba ngày, bằng lòng để mình chịu uất ứ, chỉ cần cha có thể vui vẻ.

      Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Hạ rửa sạch lớp sơn tường , sau đó dọn dẹp lại nhà cửa. Dọn dẹp sạch xong, ngồi ghế sa lon xem TV cùng cha mẹ. Giữa trưa lại nấu cơm, ăn xong, ngủ trưa hai tiếng, sau đó giặt quần áo. Giặt xong, lại chợ mua đồ ăn, chuẩn bị mộtbữa ăn thịnh soạn, mời Vô Ưu đến ăn.

      ...

      "Ha ha, Tiểu Hạ, có chuyện gì chứ?"

      Buổi tối Vô Ưu đến nhà Tiểu Hạ, nhìn nhà cửasạch , rực rở hẳn lên, người cũng nhõmhẳn. Tiểu Hạ còn lại cười :

      "Đúng vậy, có chuyện gì nữa. Tất cả đều qua, cho nên, tôi mới mời đến, để cám ơn ."

      Tiểu Hạ vừa , vừa thân mật cầm tay Vô Ưu.

      Vô Ưu nhìn dáng vẻ khách sáo của Tiểu Hạ, ngượng ngùng cười :

      "Hắc hắc. Bạn bè mà, cần gì phải so đo nhưvậy."

      Tiểu Hạ nghe Vô Ưu xong, cũng lập tứccười :

      "Đúng vậy, là bạn tốt nhất của tôi. Tôi khôngcần phải khách sáo với . Đến đây, tôi kính ly. Tất cả biết ơn, áy náy của tôi đối với , đều ở trong ly rượu này. Uống hết ly rượurượu này, mọi chuyện đều là quá khứ."

      " cần phải phức tạp như vậy, tôi thấy loạn hết lên rồi. Vì “tình bạn” của chúng ta, cụng ly nào."

      Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ trong lòng có rất nhiều cảmxúc, liền dùng hai chữ “tình bạn” để thay tất cả. Tiểu Hạ còn lại cũng cười hưởng ứng :

      "Đúng vậy, vì tình bạn cụng ly!"

      Sau khi xong uống hơi cạn sạch.

      "Cha mẹ, con cũng kính các người ly, mọi người sau này phải sống tốt. Phải sống tốt."

      Tiểu Hạ xong, lại uống hơi cạn sạch. Sau đó, thấy ánh mắt lo lắng của Vô Ưu, cườigiải thích:

      "Tôi vui mừng quá, có chút kích động rồi."

      Lúc này Vô Ưu mới yên tâm, thành :

      "Kích động cũng được như vậy nha, hạitôi cảm thấy lo lắng."

      Tiểu Hạ đối với mẫn cảm của Vô Ưu, cảmthấy khó tin. Nhưng lại vội vàng cười khỏa lấp:

      " có chuyện gì rồi. Vui quá bị mất kiểmsoát thôi. Haha. Uống nào, hôm nay say về!"

      " say về!"

      ...

      Ngày này, hai người đều uống hơi nhiều. Nhất là Tiểu Hạ, say đến bất tỉnh nhân !

      "Đáng chết , đầu sắp nổ tung rồi, khát nước quá!"

      Hai giờ đêm, Vô Ưu khó chịu tỉnh dậy. Sau đó bò người ra khỏi phòng, tìm nước uống.

      "Ô ô, đều là tôi tốt. Tôi lo lắng cho TiểuHạ quá. Con bé , cần chúng ta bận tâm, nhưng năm nghìn vạn, nó chỉ là đứa bé, phải làm sao bây giờ hả? Trong vòng 3 ngày,nó chỗ nào tìm được năm nghìn vạn chứ? ..."

      Nghe thấy có giọng , đầu Vô Ưu có chútkhông phản ứng kịp. Sao lại có người đến nhàmình khóc vậy? Vô Ưu phải nghĩ lúc mớibiết được xảy ra chuyện gì. Cũng hiểu ,đây là nhà Tiểu Hạ, phải là nhà mình.Nhưng, năm nghìn vạn là chuyện gì nhi? Khôngphải trả hết nợ rồi sao? Sao lại lòi ra cái năm nghìn vạn nữa? Sao nghe thấy TiểuHạ gì?

      Vô Ưu mang theo nghi vấn, dùng tay đẩy nhẹcửa phòng cha mẹ Tiểu Hạ ra.

      "Hả! Vô Ưu, sao cháu lại tỉnh dậy?"

      Vô Ưu đột nhiên xông vào làm cha mẹ Tiểu Hạ hết hồn. Mà Vô Ưu còn lại :

      "Cháu khát nước, cho nên dậy tìm nước uống."

      Mẹ Tiểu hạ vội vàng đứng lên :

      "Bác cùng cháu."

      Lúc tới cửa, Vô Ưu liền giữ bà ta lại, ánh mắtlóe sáng nhìn bà hỏi:

      "Hai người gì cháu nghe thấy hết rồi. Năm nghìn vạn là chuyện gì vậy?"

      Mẹ Tiểu Hạ nhìn về phía chồng cầu cứu. Cha Tiểu Hạ cười nhạt, chân tình :

      "Vô Ưu à, cháu là đứa bé tốt. Bác phải muốn giấu diếm cháu, nhưng, Tiểu Hạ muốn để cháu lại phải lo lắng. Chuyệnnày, cháu cần phải lo lắng đâu. Cháu yêntâm, bác là người chủ gia đình, để cho bọn họ phải chịu khổ."

      Cha Tiểu Hạ chuyện, ánh mắt lên tia kiên định, như là quyết tâm phải làm thế nào rồi vậy.

      "Vô Ưu, chuyện này, nguyên nhân từ bác mà ra.Bác xử lý tốt chuyện này. Cháu cần phải bận tâm."

      Vẻ mặt mẹ Tiểu Hạ cũng dứt khoát. Vô Ưu nhìnbọn họ, biết bọn họ lòng muốn mangthêm phiền toái đến cho mình, nên vừa cười vừanói:

      "Vâng. Cháu yên tâm rồi. Cháu tin hai bác xử lý tốt."

      Sau khi xong, giống như tò mò hỏi thăm:

      " phải là ràng trả tiền rồi sao? Sao lại lòi ra năm nghìn vạn nữa, còn có, trong vòng 3 ngày phải trả là sao ạ?"

      Vô Ưu ràng là muốn dò xét giả, chỉcần hơi để ý chút cũng có thể nhìn ra ý định của Vô Ưu rồi. Nhưng, cha mẹ Tiểu Hạ đềuđang rối mù, cũng để ý được nhiều đếnnhư vậy. Hơn nữa, trong mắt bọn họ, Vô Ưu chỉlà đứa bé đơn thuần, có tâm tư, cho nên, liền đem chuyện hôm nay hết cho nghe.

      "Oh, cháu uống miếng nước rồi ngủ đây. Bác trai, bác ngủ ngon."

      Vô Ưu sau khi chào xong, nước cũng uống liền trở về phòng. ra vừa mới ngủ chung với Tiểu Hạ, thế mà chút cảm giác côcũng có. Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ ngủ ngon giấc, hơn nữa, trong mộng còn rơi lệ. Lòng đau vô cùng, thầm hạ quyết tâm, nhất địnhtrong vòng 3 ngày, vay được 5 ngàn vạn, giúp Tiểu Hạ vượt qua cửa ải khó khăn này.
      Mizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59.1: Chuyện của Tiểu Hạ (3)

      Vô Ưu nằm ngủ được lật qua lật lại. Nghĩđi nghĩ lại, nước xa cứu được lửa gần,cho nên, thể làm gì khác hơn là “ra tay”với người khác. Đương nhiên, cái người vừa mới “hẹn hò” với - Nhạc Khải - chính là con cừu non béo tốt được cho vào tầm ngắm, chờlàm thịt rồi.

      "Vô Ưu, dậy ăn sáng nào."

      Tiểu Hạ thức dậy rất sớm, sau khi làm bữa sáng xong, gọi Vô Ưu dậy ăn cơm. Vô Ưu với Tiểu Hạ:

      "Cho tôi mượn bộ quần áo nha, hôm nay tôi cóhẹn."

      thể để nguyên bộ đồ mặc hai ngàynày được. Hơn nữa, nếu về qua nhà bịtrễ mất. Vô Ưu lúc này rất sốt ruột, chỉ muốnthật nhanh đến cuộc hẹn để mượn tiền.

      Tiểu Hạ mở tủ quần áo, lấy ra những bộ đồmình thích nhất:

      " xem thích bộ nào."

      "Oa, Tiểu Hạ, quần áo của đẹp a."

      Vô Ưu nhìn đống quần áo, nhịn được, mở to hai mắt hỏi. Tiểu Hạ cười giải thích :

      "Đây đều là quần áo tôi mua ở nước ngoài, lúc học đó. Chắc là vẫn chưa bị lỗi thời."

      Mua khi học tại Pháp. Thảo nào…

      Vô Ưu nhìn biết chọn bộ nào. Tiểu Hạ chọn cho chiếc quần short màu trắng, kết hợp với cái áo màu tím nhạt. Chiếc áo chất lụa mỏng rủ xuống, bên chiếc nơ hình con bướm. Vô Ưu mặc vào, cả người trôngrất mát mẻ, đáng . Khiến người khác vào thấy sáng ngời.

      "Thế nào? Rất đẹp ?"

      Vô Ưu xinh đẹp xoay vòng, sau đó chốngtay vào thắt lưng nhìn Tiểu Hạ cười hỏi. Thấy bộ dáng xinh đẹp, dễ thương của Vô Ưu, TiểuHạ lòng :

      "Nhìn đẹp lắm, nhìn giống như sinh viên đạihọc trong độ tuổi thanh xuân vậy."

      sắp 30 tuổi rồi nha? Mặc cái bộ này, nhìn giống như nữ sinh vậy.’

      ‘Chị tôi sắp 30 tuổi rồi, giúp ấy chọn bộ nào cho xứng với tuổi, thành thục chút.’

      Hai người hẹn mà nên, đều nhớ lại câu của Tiểu Hạ, lúc mua đồ lần trước.

      "Ha ha."

      Tiểu Hạ bật cười trước, Vô Ưu tò mò hỏi lại:

      " cười gì vậy?"

      Tiểu Hạ mỉm cười, vừa sửa lại đầu tóc cho Vô Ưu, vừa :

      "Tôi nghĩ lại lần trước ở khu mua sắm, là tôi tốt."

      Vô Ưu sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Hạ,thẳng thắn :

      "Tôi cũng có cảm giác ngày đó giống như là người khác vậy. Lúc đó làm sao vậy?"

      Vô Ưu thẳng thắn, khiến Tiểu Hạ rất xúc động. Giống như trong tình , trong tình bạn cũngcần có lòng, thể để dù chỉ hạtcát lẩn vào. Vô Ưu chọn cách thẳng thừng, điềunày chứng minh, muốn giữa bọn họ, có bất kỳ nghi tỵ gì.

      "Vô Ưu, mặc dù tôi có mẹ, nhưng mấynăm qua, tôi rất hạnh phúc."

      Tiểu Hạ xong, lộ ra nụ cười thản nhiên,giống như hồi tưởng, cảm nhận hạnh phúc đó, lại giống như sầu não, lưu luyến thôi. Vô Ưu ngồi ghế, nhìn Tiểu Hạ qua gương. Vẻ mặt luôn vui tươi trước giờ, lại lờ mờ ra đơn độc. Đúng vậy, có thể hiểu được cảm giác của Tiểu Hạ.

      Mặc dù Tiểu Hạ có mẹ, nhưng, lại cóngười cha tốt nhất đời. Còn sao? Mặcdù có cha, nhưng có người mẹtốt nhất đời. Chỉ có điều, so với , Tiểu Hạhạnh phúc hơn, ít nhất, cha của Tiểu Hạ vẫncòn có thể được làm bạn với ấy như trước,còn mẹ cũng trở về bên cạnh. Còn sao? Mẹ qua đời từ sớm, cha càng khôngcần phải nhắc tới. Có lẽ, nếu có ngày bọn họ đứng chung chỗ, đối mặt nhau, cha của , cũng chắc có nhận ra đượckhông nữa.

      Ha ha, nhưng mà, cũng chẳng sao. còn có bà nội, cả Bé Diễm nữa! Chỉ cần có bọn họ bên cạnh, cảm thấy mình là người hạnh phúcnhất thế giới rồi!

      Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa Vô Ưu và Tiểu Hạ. Vô Ưu sở dĩ luôn vui vẻ, hạnh phúc,bởi vì có bản lĩnh tự an ủi mình. cũng có đau buồn, nhưng, rất dễ dàng lấy lại thăng bằng.Còn Tiểu Hạ, mặc dù cũng trải qua hoàn cảnhtương tự Vô Ưu, cũng tự nhìn thấu rất nhiều sựtình, nhưng, năm tháng trôi qua có nghĩa là tang thương. kiên trì khóc, khôngrơi lệ, cũng có nghĩa là kiêncường.

      Tiểu Hạ tiếp tục chải đầu cho Vô Ưu, động tác vô cùng dịu dàng, hết sức chuyên tâm. Giống như làm để tiễn biệt lần cuối vậy, vô cùng lưuluyến. vừa chải đầu, vừa nhàng vớiVô Ưu:

      "Tôi vẫn cho rằng, điều bất hạnh duy nhất của tôi chính là mẹ. Mẹ làm xáo trộn cuộc sốngcủa tôi. Nhưng, bây giờ tôi mới hiểu được, tôi cũng từng là người con xấu xa."

      Vô Ưu ngắt lời , trong lòng nghĩ, ra được có thể thoải mái hơn. Cho nên, VôƯu chỉ im lặng lắng nghe, gì.

      "Lần đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc tôi . Lúc đó là thực lòng rung động, có e lệ,có vui mừng, có cả hồi hộp. Nhưng, khi tôi biết tổng giám đốc thích , tôi bắt đầu thấy ghen ghét!"

      Tổng giám đốc thích ? Sau có thể như thếđược? Vô Ưu nghe Tiểu Hạ , trong lòng đầykinh ngạc. Tiểu Hạ vẫn tiếp tục :

      " tại, có thể tôi vẫn còn thích tổng giám đốc, bởi vì, ấy là người đầu tiên cho tôi cảmgiác rung động."

      Sau khi cười chua sót, lại tiếp:

      "Vô Ưu, xin lỗi . Tôi bây giờ mới phát , thế giới này, người tôi nên làm tổn thương nhất chính là . Nếu như có thể, tôi muốn đem toàn bộ hạnh phúc của tôi cho . Để mãi mãi là thiên thần hồn nhiên nhất, vuivẻ nhất."

      Vô Ưu biết Tiểu Hạ định làm gì, nhưng, có dự cảm xấu. muốn khí trở nên nặng nề, nên cười to tiếng, ánh mắtkhoa trương nhìn nhìn Tiểu Hạ :

      "Oa, Tiểu Hạ, chuyện hay nha. Có thể làm diễn viên được đó!"

      "Ha ha. . ."

      Tiểu Hạ cúi đầu cười yếu ớt, sau đó :

      "Đúng vậy a. ra tôi còn có năng khiếu này. đáng tiếc, gặp sớm hơn. Biết côtừ sớm, tôi nghe theo học diễn xuất rồi. chừng, bây giờ có khi trở thànhngôi sao rồi nha!"

      giỡn sai, nhưng trong ánh mắt lại có cảm giác tiếc nuối.

      "Đẹp quá, ha ha. Tiểu Hạ, còn dám tôigiống như sắp 30 tuổi nữa . Mở to hai mắt mà nhìn a, tuổi thanhxuân cực kỳ xinh đẹp đó."

      Vô Ưu vừa , vừa trưng ra vẻ đáng . TiểuHạ nhìn chằm chằm vui vẻ. Vô Ưu vừa soi gương, vừa đưa tay lên làm dáng, miệng ngừng líu lo, tự ngây ngất chính mình:

      "Tôi nghi ngờ, mình có phải là tiên nữgiáng trần a. nghĩ thử xem, là nóiđó, tôi sắp 30 tuổi rồi, sao lại có thể xinh đẹp như vậy. Nhìn mặt tôi này, da trắng nõn, mịnmàng, lại nhẵn bóng. Nhìn dáng người nữa nè, cũng lả lướt đó chứ. Có điểm nào giống như đãsinh con chứ. Tôi càng nhìn càng thấy mình rất hoàn mỹ nha. Ông trời đúng là tệvới tôi. Lần này tôi ra ngoài, chừng còn có thể mê hoặc mấy cậu nam sinh a..."

      "Ha ha, ha ha. Vô Ưu, đúng là kẻ dở hơi!"

      Tiểu Hạ bị bộ dáng khoa trương của Vô Ưu chọc cho cười vui vẻ. Đến lúc này, còn có thểlàm cho cười được, e rằng, cũng chỉ có Vô Ưu mới có bản lĩnh này thôi. Vô Ưu rốt cục cũng nhìn thấy nụ cười của Tiểu Hạ, trênmặt cũng xuất nụ cười vui vẻ. Trong lòngcàng hăng hái hơn, để Tiểu Hạ có thể tiếp tục có được tiếng cười vui vẻ này, càng cố gắng.

      Mẹ Tiểu Hạ ở ngoài, nghe thấy tiếng cười của con , mặt cũng xuất vẻ kiên định giống như Vô Ưu.

      ...
      Vô Ưu sau khi tới Quảng trường thời đại - nơi hẹn với Nhạc Khải, liếc mắt thấy Nhạc Khải. người mặc chiếc áo phông tay,kết hợp với cái quần thời trang. Tóc giống như vừa mới làm, bồng bềnh, tự do màchững chạc. Cả người nhìn rất đẹp trai, tỏa sángnhư ánh mặt trời vậy. Các bé nữ sinh ngang qua, đều nhịn được liếc trộm, người thầm bàn tán, người thẹn thùng cúiđầu, sau đó mới lưu luyến rời .

      Tên nhóc này lại phóng điện loạn lên rồi.

      Vô Ưu lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Khải, vừa mắt với ánh mắt đa tình của rồi.Bây giờ lại thấy bộ dáng gặp ai cũng cười, giốngnhư người của , càng nhận định chính là tên hoa hoa công tử chính cống.

      Để tránh việc gây thêm tai họa cho các nữsinh, Vô Ưu quyết định đến đưa cái mầm tai họa này . Nhưng, đúng lúc này, nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ tới chỗ Nhạc Khải. Sau đó, người đàn ông bắt tay Nhạc Khải, rồi nóichuyện rất tự nhiên. Xem ra chắc là người quen rồi.

      Chờ lát nữa rồi qua vậy.

      Vô Ưu tế nhịn qua đó quấy rầy, bỗngnhiên có cảm giác có người kéo kéo áo . tò mò cúi đầu nhìn xuống, liền thấy cậubé trạc tuổi Nhạc Diễm, ngẩng đầu mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn .

      "Cực cưng, sao con lại ở đây mình a?"

      Vô Ưu ngồi xổm xuống, lấy tay bẹo bẹo khuôn mặt nhắn đáng của cậu bé. Trong lòng có chút cảm thán, đều là trẻ con như nhau, sao Bé Diễm lại chẳng đáng như thế này. Cậubé này mới thú vị làm sao, những để ý việc bẹo bẹo má nó, còn dùng giọng non nớt :

      "Chị xinh đẹp."

      E rằng, có người phụ nữ nào, khi nghe thấy lời khen ngây thơ này mà vui vẻ. Vô Ưu càng nhịn được bật cười to. Vừa cười,vừa :

      "Ha ha... Cực cưng , ta con chếtmất. Ha ha..."

      Tiếng cười của Vô Ưu, thu hút tất cả ánh mắt của những người gần đó. Bao gồm cả Nhạc Khải và đôi vợ chồng kia.

      Chương 59.2: Chuyện của Tiểu Hạ (3)

      "Ah, Tiểu Hoàn. Sao con cứ chạy lung tung vậy."

      Sau khi hai vợ chồng nhìn thấy cậu nhóc kia,người vợ vội vàng tới. Nhìn chắc là mẹ củacậu bé. Nhưng, mẹ cậu bé lôi thế nào, cậu bé cũng . Ngược lại, còn chui tọt vào lòngVô Ưu, vừa rúc vừa :

      "Chị ôm, chị ôm. Tiểu Hoàn muốn chị."

      Người mẹ nhìn đứa con chừa chút nàomặt mũi cho mình, cười xấu hổ với Vô Ưu. Sauđó, lại tiếp tục cố gắng kéo cậu bé ra. Cậu bé giống như quen biết Vô Ưu, sống chết cũng chịu buông, làm người mẹ mồ hôi cũngchảy ra rồi.

      " sao đâu, để em ôm cậu bé qua đó cho."

      Vô Ưu ngờ rằng, có lúc mình cũng đượchoan nghênh đến như vậy. ôm lấy cậu bé, về phía Nhạc Khải...

      Nhạc khải đợi ở đây từ sớm. Phải công nhậnanh chính là người tình lý tưởng. Nguyên tắc của đến muộn. Đương nhiên,cũng chưa có người phụ nữ nào thực để phải chờ đợi. Nhưng, bây giờ, Vô Ưu chính là ngoại lệ.

      Lần đầu tiên, đến muộn. Lần thứ hai, vẫn đến muộn.

      Ngay lúc định gọi điện cho , gặp ngườianh học cùng trường trước kia. Mấy năm gặp, học trưởng cũng nghiệp của riêngmình, cũng có vợ, có con. Lúc học trưởngmuốn giới thiệu con với , lại nhìn thấycon đâu. Đúng lúc đó, phía sau truyền đến tiếngcười hồn nhiên, vui vẻ.

      Áo màu tím nhạt. Quần short màu trắng. Dướichân là đôi giàu vải hình hoạt hình. đầu đội chiếc mũ màu trắng. mặt mang mộtchiếc kính to, che khuất hơn nửa mặt.

      Chỉ nhìn thoáng qua, căn bản cho rằng, đây làmột bé nữ sinh xinh đẹp. Nhưng, đó chính làsai lầm khi nhìn vẻ ngoài.

      Nhạc Khải sau khi nghe thấy tiếng cười quen thuộc, chỉ biết đó là Vô Ưu. Đối với bộ trang phục vượt mức hiệu quả của , cũng chỉ cóthể dùng từ ‘quá đẹp’ để hình dung. Hơn nữa, trong lòng lại nảy sinh nghi vấn. rốt cuộc là bao tuổi hả? mặt lễ phục dạ hội, cókhí chất mê người của người phụ nữ 25-26 tuổi.Mặc bộ đồ công sở, lại như sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học. Bây giờ, thậm chí, nhìn so với sinh viên đại học còn ngây thơ hơn.

      "Tiểu Hoàn, lại đây nào."

      Vô Ưu sau khi ôm tên nhóc kia tới nơi, cha cậu bé gật đầu với Vô Ưu, sau đó giọng nghiêm khắc ra lệnh cho cậu bé. Vỏ quýt dày có móngtay nhọn! Bây giờ cậu nhóc sợ cha, cho nên quyệt cái miệng nhắn, vươn tay về phía mẹ.

      Nhạc Khải thừa dịp nháy nháy mắt với Vô Ưu. Đối với ‘phóng điện’ của , Vô Ưu cũngkhông thèm nể mặt, le lưỡi lại!

      "Tiểu Hoàn, con đó!"

      Cha cậu bé lại gây khó dễ, Tiểu Hoàn đành nhìnNhạc Khải ứng phó, to ràng:

      "Chào chú ạ."

      Nhạc Khải thấy cậu bé chỉ liếc mắt nhìn mình cái, xong lại nhìn Vô Ưu, cảm thấy hơi xấu hổ, sờ sờ mũi. còn tưởng rằng, mình là người đàn ông đẹp trai hoàn mỹ, ai gặp cũngthích, hoa thấy cũng phải nở rộ. Lại ngờ,tên tiểu quỷ này, để cho chút mặt mũi nào.

      "Chúng tôi còn có việc, trước đây."

      Nhạc Khải cũng muốn lãng phí thời gianhẹn hò, khó khăn lắm mới có được, ở chỗ này. Cho nên, đặt tay lên vai Vô Ưu, ngầm ám chỉvới mọi người, quan hệ của với . Học trưởng Nhạc Khải cũng là người thông minh, nên đương nhiên hiểu được, cười sảng khoái :

      "Kết hôn nhớ gửi thiệp cho tôi nha."

      Nhạc Khải đương nhiên hiểu được ý tứ của học trưởng, nhưng, những cảm thấykhông được tự nhiên, mà nghe thấy thế, tronglòng lại cảm thấy rất thoải mái. Cho nên lúc này liền trả lời:

      "Dĩ nhiên rồi."

      Tiểu tử thúi, dám chiếm tiện nghi của lãonương!

      Vô Ưu nhìn vẻ mặt mập mờ của Nhạc Khải, thậtmuốn trước mặt mọi người biết , hoặc là hô to ‘dê xồm’ cho mất mặt. Nhưng,lại nghĩ tới hôm nay còn có chuyện quan trọng cần nhờ vả, cho nên đành chịu đựng, để cho chiếm chút tiện nghi!

      "Kết hôn? Con cũng muốn kết hôn. Chị ơi, chị kết hôn với Tiểu Hoàn được ?"

      Vốn là nên lời từ biệt, lại ngờ lúc nàytên nhóc kia lại phát ra câu kinh người đếnnhư vậy. Vô Ưu nhìn Nhạc Khải cầu cứu. Cả đời , lần đầu tiên được người ta cầu hôn,nhưng lại là tên tiểu quỷ. biết trả lời như thế nào. Nhạc Khải nhân cơ hộinày lợi dụng, vừa ôm chặt Vô Ưu hơn, vừa nóivới tên nhóc kia:

      "Tiểu Hoàn, con còn quá a."

      Tiểu Hoàn sau khi cúi đầu tự hỏi chút, liền :

      "Con có tiền a. Chị ơi, chị gả cho em . Em có thể cho chị rất nhiều tiền, chị có thể mua đượcrất nhiều, rất nhiều đồ tốt."

      Tiền?!

      Tên nhóc vừa xong, Vô Ưu nhịn đượcnhíu nhíu mày. cậu nhóc ngây thơ như thế,sao lại có thể dạy giỗ thành như vậy đây? Vẻ mặt Nhạc Khải cũng giống Vô Ưu. Mà sắc mặtcha mẹ Tiểu Hoàn cũng cực kỳ khó coi. Xem ra bọn họ cũng biết được suy nghĩ lệch lạc của cậubé rồi. Điều này có thể là bất hạnh của bọn họ, nhưng, đứng ở góc độ khác, cũng là may mắn cho bọn họ. Ít nhất, cũng chưa đến nỗi “mất dê mới lo làm chuồng”, vẫn chưa muộn đểuốn nắn…

      ...

      "Vậy, em cho chị năm nghìn vạn được ?"

      Vô Ưu thấy tình huống có chút khó xử, cho nên nhìn Tiểu Hoàn cười. Tiểu Hoàn còn lại sảngkhoái :

      "Được."

      Bộ dạng chút nào chần chờ của tên nhóc, làm Vô Ưu nhịn được bật cười. Năm nghìn vạn dễ có như vậy tốt rồi. Nhạc Khải lúc này đột nhiên câu:

      "Tiểu Hoàn. Con đừng nhìn chị ấy bây giờ xinh đẹp như thế này. Chờ sau khi con lớn lên rồi, chị ấy có thể thành bà già rồi đó. Con xem, giống bà lão bên kia kìa."

      Nhạc Khải vừa , vừa chỉ bà lão có mái tóc hoa râm, bước tập tễnh ở phía xa xa.

      "Hả?"

      Giọng của cậu bé ràng còn tìnhnguyện nữa. Nhạc Khải nhân cơ hội này, liền đưa ra đề nghị:

      "Như thế này có được , chúng ta sinhcho con em . Chờ khi con lớn lên, em gáiđó cũng lớn như chị lúc này đó. Con xem, có phải rất xứng đôi ."

      Nhạc Khải vừa , vừa ôm Vô Ưu, để cho cậu bé nhìn. Tên nhóc kia thấy vậy, thất vọng trong mắt cũng biến mất, cười gật đầu :

      "Uhm, rất xứng đôi."

      "Được. Vậy quyết định như thế a."

      "Uhm!"

      "Vậy chờ chúng ta sinh được em , liên lạcngay với con nha."

      "Được ạ."

      "Vậy giờ, tạm biệt nha!"

      "Tạm biệt!"

      Nhạc Khải sau khi hù cho tên nhóc kia trận sững sờ, ôm Vô Ưu rời , phá lên cười khoa trương. Lúc này Vô Ưu mới ý thức được, Bé Diễm thông minh đến thế nào. Nếu những lờikia Nhạc Khải với Bé Diễm, nhất định bị Bé Diễm tặng cho hai từ ‘ngu ngốc’ rồi.

      Vã mồ hôi. Đây chính là điều người ta hay mà, xinh đẹp quá cũng có mặt trái nha.



      "Cười đủ chưa hả?"

      Vô Ưu nhìn Nhạc Khải hỏi, Nhạc Khải còn lại làgật đầu. Sau đó :

      "Đủ rồi."

      xong, nhìn chằm chằm Vô Ưu, nghiêm túc :

      "Nếu tôi cười đủ rồi. Vậy bây giờ chuyệnchính thế nào?"

      Chính ?

      Vô Ưu có chút khó hiểu. biết Nhạc Khảicó chuyện chính gì muốn với đây. Lẽ nào, phải là đòi tiền lại đó chứ? Nghĩvậy, Vô Ưu lộ ra vẻ mặt phòng bị. Nhạc Khảicũng để ý, cúi đầu xuống, tháo cái kính to đùng khuôn mặt nhắn của ra. Anhkhông thích nhìn qua kính. Cái loại cảm giácnày chẳng chút nào.

      "Vô Ưu, có phải em cần năm nghìn vạn ?"

      Lời Nhạc Khải vừa ra khỏi miệng, Vô Ưu mở to hai mắt kinh ngạc, dám tin, :

      "Sao biết được?"

      Sao biết được?

      Mới vừa rồi còn với tên nhóc kia mà. Mặc dù là đùa, nhưng trong mắt có tiếcnuối, khát vọng, đều che giấu chút nào. làm sao có thể nhìn ra được đây?

      Vô Ưu thấy Nhạc Khải vẫn trả lời, mà chỉnhìn chăm chăm. nuốt hai ngụm nước miếng, sau đó cẩn thận dò hỏi:

      "Vậy, cho tôi mượn năm ngàn vạn được ?"

      Nhạc Khải nghiêm túc :

      "Được. Chỉ có điều, nếu như đó là em cần."

      Trong lời của ràng mang ý, khôngmượn hộ người khác.

      "Khải, đừng như vậy mà. Mọi người đều là bạn bè. Tiểu Hạ cần giúp đỡ."

      Vô Ưu nhìn năn nỉ. Nhạc Khải còn lại :

      "Bạn bè? Vô Ưu, có phải chỉ cần là bạn bè, em đều giúp đỡ sao?"

      "Đúng vậy! Nếu như cần giúp đỡ, tôi cũngsẽ giúp ."

      câu đơn thuần, làm cho Nhạc Khải biết gì. Sau hồi trầm mặc, bất đắc dĩ :

      "Được, tôi cho vay..."

      Nhạc khải còn chưa hết lời, điện thoại di động đột nhiên vang lên. kinh ngạc nhận điện thoại. Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng trầm thấp của cha:

      "Mau quay về công ty ngay. Lập tức triệu tậpcuộc họp lãnh đạo cấp cao!"
      Mizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59.3: Chuyện của Tiểu Hạ (3)
      Họp lãnh đạo cấp cao? Trong ngày nghỉ?

      "Cha, xảy ra chuyện gì rồi?"

      Nhạc Khải thấy tình hình gấp gáp như vậy, nghĩ nhất định có chuyện xảy ra. Giọng NhạcThiên Hàng hơi khàn khàn:

      "Trong điện thoại tiện . Con quay về trước ."

      "Vâng."

      Nhạc Khải sau khi cúp điện thoại, thấy sốt ruộtvô cùng, hận thể lập tức phi ngay về xem chuyện gì xảy ra, nhưng... nhìn Vô Ưu biết giải thích như thế nào. Vô Ưu :

      " có chuyện cứ trước . Tôi tự về được."

      Nhạc Khải cười cảm kích trước tâm lý củaVô Ưu, sau đó liền chạy về phía bãi gửi xe.Chạy được hai bước, nghĩ đến chuyện mượntiền, liền dừng lại, với Vô Ưu:

      "Ngày mai tôi cầm chi phiếu qua cho em."

      Vô Ưu nhìn Nhạc Khải cười. ngờ, lúcnày có chuyện gấp như thế, lại vẫn cóthế bận tâm đến mình. vẫy tay cười :

      "Uh, ngày mai hãy . mau trở về . Lái xe cẩn thận đó."

      Nhạc Khải gật đầu, lại tiếp tục chạy về phía bãigửi xe.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

      đường , trong đầu Nhạc Khải cứ lởn vởncâu hỏi . Cũng cùng lúc này, trong phòng máy tính của ‘Thạch Môn’, Thạch Thiên Kìnhđang ngồi dựa ghế, nhàn nhã thưởng thức cà phê. Bên cạnh là người đàn ông có khuôn mặt trắng noãn, đeo mắt kính gọng vàng,bàn tay múa may quay cuồng bàn phím. màn hình lên đống số liệu xem hiểu gì.

      Người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng, ngóntay gõ linh hoạt bàn phím, động tác ưu nhã giống như đánh đàn dương cầm vậy. ThạchThiên Kình giống như thưởng thức khúcnhạc đó, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Mãi đến khingười đàn ông đeo kính gọng vàng dừng động tác mới thôi.

      "Thế nào?"

      Thạch Thiên Kình mặc dù là hỏi, nhưngánh mắt ràng lên hai chữ tự tin. Người đàn ông đeo kính gọng vàng trả lời:

      "Tôi để phải thất vọng lần nào chưa?"

      xong, lộ ra khuôn mặt thanh tú, đối ngược hẳn với nụ cười cuồng vọng. Thạch Thiên Kìnhcũng khách khí :

      "Đương nhiên, nếu như giám đốc phòng IT ngay cả việc này cũng làm xong, vậy nên về nhà nghỉ ngơi được rồi."

      Người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng cườimột cái, khiêu khích :

      "Tốt nha. sa thải tôi . Tôi về nhà mình làm tổng giám đốc."

      Thạch Thiên Kình quay đầu nhìn , giống nhưđang suy nghĩ nghiêm túc đề nghị này, cuối cùngcho bốn chữ quả quyết:

      "Đừng có mơ tưởng."

      xong, đứng lên ra khỏi phòng máy tính, đivề phòng làm việc của mình…

      Nhạc Khải!

      Thạch Thiên Kình ngồi chiếc ghế xoay củamình, nhìn tờ chi phiếu ngàn vạn trong tay, mặt chỉ còn cuồng ngạo. Thứ muốn có, ai có thể ngăn cản!

      ...

      " cho cha a. Dì Tiểu Hạ vừa mới gọi điện thoại, mẹ có hẹn đó. Hắc hắc, cha lo lắng, trở về ."

      Trong nhà Vô Ưu, Nhạc Diễm với người, lén lút gọi điện để hỏi thăm tình hình của Vô Ưu - Phương Đông Dạ. Đầu bên kia, PhươngĐông Dạ liền quýnh lên, hỏi dồn:

      "Sao ấy lại vẫn còn lui tới với người đàn bàkia. Con biết ngăn cản mẹ lại sao?"

      Đối với gấp gáp của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm cười thủng thẳng :

      " giờ con nghĩ, dì Tiểu Hạ được ai đó ‘ưu ái’ mà rất đáng thương nha. biết, nếu mẹ biết được người làm ra chuyện đó, có phản ứng gì nha. , tò mò a."

      "Nhạc Diễm!"

      Trong điện thoại, Phương Đông Dạ lớn tiếng cảnh cáo đứa con quái quỷ của mình. Mà Nhạc Diễm cũng chẳng thèm bận tâm đến tức giận của cha, :

      "Ai nha, trẻ con là phải dỗ dành, đừng làm con sợ, nếu , khi sợ hãi, cẩn thận, lại biết cái gì nên , cái gì khôngnên a."

      Phương Đông Dạ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn giống như trước, đành chịu thua :

      " , lần này con lại muốn cái gì?"

      Nhạc Diễm sau khi nghe Phương Đông Dạ xong, mặt lên nụ cười đắc ý, :

      "Cha đừng như vậy nha. Giống như con bóc lột cha vậy."

      Xí! Chẳng đúng là như thế!

      Phương Đông Dạ đầu bên kia vẫn gì, chờ tên nhód ‘làm thịt’. Quả nhiên, Nhạc Diễmcũng làm phải mỏi mòn mong chờ,tiếp theo :

      "Con nghe , hãng Sony vừa cho ra loạilaptop 12 inch mới, chỉ có điều, hình như cònchưa có tung ra thị trường."

      "Con đúng là lợi hại a!"

      Phương Đông Dạ nghiến răng nghiến lợi . Tên nhóc này càng lúc càng quá quắt. NhạcDiễm nịnh bợ vuốt đuôi:

      "Cha nào con nấy nha."

      "Cũng chỉ có lúc này mới ngọt như vậy a. Phương Đông Dạ ta sao lại có đứa con tham tiềnnhư thế chứ? thể tưởng tượng được.Chắc là hôm nào ta phải xét nghiệm lại ANDcho chắc."

      Phương Đông Dạ bị con trai chèn ép, trong lòngvốn là cực kỳ khó chịu! Nhạc Diễm còn lại cười đắc ý, :

      "Đề nghị này tồi nha. Lát nữa mẹ về, consẽ đề xuất với mẹ."

      "Con!"

      Phương Đông Dạ lại ăn thêm cục tức nữa.

      "Chúc mừng cha, mẹ trở về. Xem ra, cuộchẹn bị hủy rồi."

      Nhạc Diễm nghe thấy tiếng mở cửa, xongcâu , lại vội vàng tiếp:

      "Cứ như vậy , chuyện nữa. Đúngrồi, được quên cái laptop Sony của con nha. Bái bái!"

      xong, tự cúp điện thoại trước.

      "Bé Diễm, điện thoại của ai vậy hả?"

      Vô Ưu vừa mở cửa vào, nhìn thấy Bé Diễmcúp điện thoại, nên vừa cởi giầy, vừa thuận miệng hỏi. Nhạc Diễm cười :

      "Gọi lộn số ạ."

      xong, tò mò hỏi thăm:

      "Dì Tiểu Hạ , mẹ có hẹn với bạn, có thể tối nay về. Sao mẹ lại về sớm như vậy?"

      Nhạc Diễm vừa , vừa đánh giá trang phụctrên người Vô Ưu. Nghĩ thầm, đúng là thế giới có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười.Ngay cả người có tư chất như mẹ, ăn mặc vào, cũng làm cho người ta phải kinh hỉ thôi.

      "Ha ha, Tiểu Hạ gọi điện cho con hả? Cũng làcô ấy chu đáo. Mẹ quên mất."

      Vô Ưu xong, mới trả lời câu hỏi của Nhạc Diễm:

      "Mẹ chơi cùng Khải, nhưng, có chuyệnnên về trước rồi."

      Vô Ưu rất thản nhiên, nhưng lại làm cho người nghe – Nhạc Diễm hết sức để ý.

      Khải? Là đàn ông !

      Với hiểu biết của cậu về cha, trước khi , nhất định phải đem tất cả những ‘mối hiểm họa’ bên cạnh mẹ, xử lý gọn rồi. Ví dụ như: Chú Hoắc Lãng bị lừa sang Pháp. Ngay cả chú Phúc Thành ở quê, cũng thể thoát thân, vì vườn trái cây đột nhiên có rât nhiều đơn hàng.Cha làm việc vô cùng cẩn thận như thế, sao có thể để mẹ còn cơ hội hẹn hò với đàn ông đây?Chẳng lẽ lại có cá lọt lưới!

      Nhạc Diễm lúc nãy điện thoại vớiPhương Đông Dạ như thế, ra chỉ là muốn lừa cha, để xem bộ dạng cuống cuồng của chamà thôi. Nhưng lại ngờ, mẹ rangoài cùng đàn ông!

      "Mẹ, người tên Khải là ai vậy?"

      Nhạc Diễm vội vàng đến trước mặt Vô Ưu, hỏi dò tin tức. Tin tức này, trao đổi với cha, rấtcó thể được cái gì giá trị hơn đây. Nhạc Diễm đương nhiên biết, cậu muốn cái gì, Phương Đông Dạ cũng mua cho cậu. Nhưng, cậu thích tự lực cánh sinh hơn. Muốn bằng bản lĩnh của mình, có được thứ mình thích. Mà cậu bé kiên quyết cho rằng, dựa vào tin tức tình báohay uy hiếp để có được, mới chính là kiếmbằng cố gắng của mình.

      Nếu như là trước kia, chỉ cần Bé Diễm muốnnghe mẹ chuyện, Vô Ưu cao hứng. Nhưng, tối hôm qua ngủ ngon, sáng sớmlại ngồi xe, giờ mệt muốn chết. Cho nên, để ý hình ảnh của mình, ngápmột cái, sau đó :

      "Mệt quá, mẹ ngủ đây. Trưa cũng đừng gọi mẹ dậy nha."

      Nhạc Diễm vốn tưởng rằng, Vô Ưu giống như trước, chỉ là khoa trương như thế thôi, lại ngờ, ngủ thẳng từ 9h sáng, đến tận 6h chiều vẫn chưa dậy. Kết quả, sau khi đánh thức dậy, ăn cơm chiều xong, lại ngủ tiếp. Bộ dạng giống như rất mệt vậy.

      Vô Ưu ở nhà ngủ giống như heo; Tiểu Hạ cố gắng sống nốt những ngày yên bình cuốicùng của mình; Phương Đông Dạ vội vàng sai người tìm máy tính cho con; Thạch Thiên Kìnhcòn lại ôm mỹ nhân trong lòng, hưởng thụ hơi ấm ngọt ngào, thơm mát; mà người vô tội nhất - Nhạc Khải, lại vì hệ thống máy tính của công ty đột nhiên bị người ngoài cố tình xâm phạm, mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

      Có dấu hiệu bị xâm phạm, nhưng lại bị hỏng hóc, hay thiệt hại gì cả. Mà những chuyên gia công nghệ thông tin của bọn họ cũng cho quét, kiểm tra ròng rã ngày, nhưng vẫnkhông tìm ra được người xâm hại. Đành bất đắcdĩ, chỉ có thể cho chạy lại những dự án khẩncấp, hệ thống của tập đoàn tạm thời chokết nối. Mặc dù làm như thế mang đến tổn thất rất lớn cho công ty, nhưng cũng chẳng còn cách nào khả thi hơn.

      tìm được chỗ sơ hở, sửa tốt, kẻ có ác ý bất cứ lúc nào cũng có thể xâm phạm pháhỏng được. Nếu như hệ thống bị tê liệt, đến lúcđó mới là hối tiếc kịp!

      "Hôm nay tới đây thôi. Mọi người vất vả cả ngày rồi, nên về nhà nghỉ ngơi ."

      10h tối, khi những tiếng ồn trong thành phố lắng xuống, Nhạc Thiên Hàng mới để các lãnhđạo cao cấp ra về. Nhạc Khải vẫn nhúc nhích, sau khi mọi người rồi, mới lo lắng hỏi cha:

      "Cha, cha có khỏe ?"

      Vẻ mặt Nhạc Thiên Hàng mệt mỏi nhìn NhạcKhải :

      "Uh, cha vẫn tốt. Chúng ta về nhà thôi, ngồi xe của con ."
      ...

      Chương 59.4: Chuyện của Tiểu Hạ (3)

      "Sáng sớm con đâu mà thấy mặtvậy? Lại còn ăn mặc như thế này nữa? Con hẹn hò sao?"

      Nhạc Thiên Hàng cười hiền lành nhìn Nhạc Khải. Nhạc Khải vui vẻ :

      "Có thể coi là thế. Nhưng, ngờ vừa mớigặp mặt, công ty liền xảy ra chuyện lớn nhưvậy rồi. Cha, cha người nào làm chuyện này đây? Con thấy giống như là cố tình tớiphá, mà giống như là trêu đùa vậy. Người xâmphạm còn cố tình để lại dấu vết, giống nhưtuyên bố với mọi người, tôi dạo qua đây vậy!"

      "Cha cũng có suy nghĩ đó. Chỉ có điều, cụ thểnhư thế nào, cứ giao cho các chuyên gia công nghệ thông tin ."

      Nhạc Thiên Hàng xong, lại vòng vo, quay vềđề tài trước:

      "Nhạc Khải à, con cũng còn nữa.Đến lúc tìm phù hợp rồi. Nếu nhưthấy người hôm nay được, hôm nào tiện thể đưa về nhà để cha với mẹ xem mặt được ."

      "Ha ha, nếu như ấy đồng ý, con nhất định sẽđưa ấy về cho hai người xem mặt. Mẹ có thích hay , con dám chắc, nhưng con đảm bảo là cha thích."

      Nhạc Khải , vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.Nhạc Thiên Hàng nhìn nụ cười hạnh phúc mặt con, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, con ông lần này rồi.

      "Cha, cha có thể cho con mượn năm nghìn vạn được !"

      Nhạc Khải do dự, biết có nên hỏi vấn đềnày . Hệ thống của tập đoàn ngừng kết nối. Dựa theo quy định của công ty, trongkhoảng thời gian ngắn này, động chạm đến tiền quỹ. Cho nên, nếu phải là nhu cầu cấp bách, chỉ có thể nghĩ biện pháp khácmà thôi. vừa mới về nước, cũng chưa biếtđược nhiều người. Nếu như muốn vay tiền, phương pháp tối ưu nhất, chính là hỏi người cha luôn luôn quan tâm và hiểu mình nhất này rồi.

      Nhạc Thiên Hàng rất muốn chấp nhận cầucủa Nhạc Khải, bởi vì ông hiểu rất con trai mình. Nếu như phải có việc cấp bách,chắc chắn mở miệng hỏi mình. Nhưng, ông cũng chẳng có cách nào, bởi vì, toàn bộ tàichính trong nhà, đều do vợ ông – Hạ Mỹ Hà nắm giữ.

      "Cha về với mẹ con giúp con."

      Nhạc Thiên Hàng hiền lành . Nhưng câu nàylại làm cho Nhạc Khải cảm thấy rất khó tiếpnhận. biết mẹ là người vừa độc tài, vừangang ngược, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, cha ngay cả năm nghìn vạn, hay là ít hơn đó cha cũng có. Nhạc Khải nhìn cha lộ ra ánhmắt đau lòng, :

      "Để tự con với mẹ là được rồi."

      "Cũng được."

      Mặc dù dễ, nhưng trong lòng Nhạc ThiênHàng cũng rất phiền hà. Ông muốn giúp đỡ con,nhưng cũng hiểu được, nếu như muốn hỏi tiền, con hỏi tuyệt đối dễ hơn ông. Nghĩ đếntình cảnh của chính mình, ánh mắt ông tràn đầyưu thương. Nhưng, rất nhanh, ông liền mượn cớ nhắm mắt dưỡng thần, để che dấu đau xót đầy trong ánh mắt.

      ...

      8h! 9h! 10h! 11h!.

      Sáng 8h Nhạc Khải ra khỏi giường, bắt đầuchờ mẹ tỉnh dậy. Nhưng, đợi đến 12h trưa, mẹvẫn chưa tỉnh. Nhạc Khải sốt ruột qua lại.Mặc dù muốn cho Tiểu Hạ mượn tiền, nhưng lại thể giúp Vô Ưu. cũng muốn Vô Ưu vì vay tiền, mà đáp ứng điều kiện gì đó của người khác. biết , phải ai cũng có thể quân tử nhưanh.

      1h! 2h! 3h!

      "Tiểu Nại, phu nhân rốt bao giờ mới tỉnh dậy hả?"

      Nhẫn nại đến cực hạn rồi, Nhạc Khải khôngnhịn được lớn tiếng gào lên.

      "Tiểu khải, mẹ bình thường dạy con như vậysao? Quát tháo ầm ĩ, còn ra cái thể thống gìnữa!"

      tiếng lạnh như băng từ lầu truyền xuống, trong giọng đều là uy nghiêm. Nhạc Khải vội vàng thu lại phiền não mặt, cố nặn ra nụ cười lấy lòng, ngẩng đầu nhìn mẹ được trang điểm tinh xảo cười. Hơn nữa, còn vội vàng chạy lại, thân mật dìu mẹ.

      "Mẹ đến đây, ngồi nào."

      Nhạc Khải dịu dàng, khiến Hạ Mỹ Hà rất vừa lòng. Trong cái nhà này, bà thích nhất chính là người con trai nhanh nhảu, biết làm cho bà vui này. giống như cái ông chồng lòng đãchết kia, cả ngày cũng thèm liếc mắt nhìnbà lấy cái. Cũng như con nha đầu chết tiệt kia, cứ như là vừa sinh ra, nó có cừuoán với bà vậy. Vừa thấy mặt, ngoại trừ cãi lộn ầm ĩ ra, chả gì cả.

      Hạ Mỹ Hà sau khi ngồi xuống, cười hỏi:

      "Cha con hôm qua có với ta, con có bạn gáirồi. Tên ấy là gì? Là thiên kim tập đoàn nàohả?"

      Ách?

      Nhạc Khải vừa nghe đến câu này, có chútđau đầu. Thiên kim tập đoàn nào chứ. Vô Ưu sao có thể là tiểu thư nhà nào được. Nếu thế, cũng thể hết lần này đến lần khác mượn tiền rồi. Nhạc Khải im lặng, đổi lại làm cho Hạ Mỹ Hà khó chịu nhìn chằm chằm , sau đó :

      "Như thế nào? Con có thể cho cha con nghe,lại thể với mẹ?"

      Nhạc Khải vừa nghe câu này biết, ‘Từ Hi lão Phật gia’ lại muốn tức giận rồi. Bởi vì điều bàkhó chịu nhất chính là, em rất thân thiết vớicha, nhưng chỉ cần nhìn thấy bà cãi lộn rồi.

      "Mẹ, sao có thể như thế được. Mẹ là người thân nhất của con."

      Nhiều năm trôi qua, Nhạc Khải vì hòa thuận của gia đình, mà những lời nịnh hót, dụ dỗ cho ‘lão phật gia’ vui vẻ, được dày công tôi luyện thành công phu rồi. Cho nên, chỉ cần mở miệng là có thể làm cho Hạ Mỹ Hà vui vẻ rồi.Nhìn nụ cười xuất mặt ‘lão Phậtgia’, vội vàng nhân cơ hội :

      " ấy tên là Vô Ưu. Về phần thân thế, vì vừamới quen chưa được bao lâu, nên con cũng chưa có cơ hội hỏi."

      Vô Ưu!

      Cái tên này làm cho Hạ Mỹ Hà sững sờ, ngaysau đó, liền xuất nụ cười kỳ quái. Nhưng,vẫn bình tĩnh hỏi:

      "Họ gì hả? phải là ngay cả điều nàycon cũng biết ?"

      Giọng Hạ Mỹ Hà rất nhàng, giống nhưnói đùa vậy.

      "Ha ha..."

      Nhạc Khải có chút xấu hổ, cảm thấy mình giống như cậu bé lần đầu tiên biết vậy. Đếnhọ người ta là gì cũng còn chưa biết, thế mà móc hết tim phổi ra cho người ta rồi. Thậm chílại còn ở chỗ này, vì người ta, hỏi mượn tiền mẹ. Mượn tiền? Nhạc Khải nghĩ tới lý do mượn tiền cho Tiểu Hạ. Hai mắt sáng lên, :

      "Họ Nhạc, giống họ của con."

      Nhạc Vô Ưu!

      đúng là ta! Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

      Hạ Mỹ Hà nhịn được, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười :

      "Con có số điện thoại của ấy chứ? Cho mẹ ."

      Nhạc Khải nghe thấy cầu của mẹ, khôngbiết nên làm thế nào. sợ mẹ gọi hỏi thânthế của Vô Ưu, nếu vậy, sau này tuyệt đối còn mặt mũi nào gặp nữa rồi. Hạ MỹHà cũng nhìn ra khó xử của con, cũng biếtcon nghĩ gì, cho nên, cười :

      "Con yên tâm . Mẹ tuyệt đối ức hiếpcô ấy đâu. Con có thể ở đây nghe luôn."

      bình thường !

      ‘Lão Phật gia’ cảm thấy hứng thú với bạn của từ lúc nào vậy? Mẹ trước kia chẳngphải đều dạy : chơi đùa có thể, nhưng nên lòng. Bởi vì, mẹ chọn cho con người phụ nữ tốt nhất, phù hợp với con nhất.

      Mặc dù nghi ngờ, nhưng Nhạc Khải cũng thể đưa điện thoại di động cho mẹ. chỉ đơn giản vì bà là mẹ , mà vì bà chính làmột ‘lão phật gia’ cực kỳ nguy hiểm. Nếu bàmuốn biết chuyện gì, nhất định biết được.Cho nên, so với việc ngoan cố để mẹ tự biết, ngoan ngoãn nghe lời, chính là lựa chọn tốtnhất.

      ...

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả...
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê...
      Hương chuối tiêu, hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu...

      Vô Ưu từ sáng sớm ngừng nhìn điệnthoại. đợi điện thoại của Nhạc Khải, nhưng vẫn thấy gọi lại. muốn gọi cho , nhưng lại sợ ảnh hưởng đến . Cho nên, cứ như vậy cầm điện thoại ngẩn người. Mãi đến lúc 3h chiều, điện thoại rốt cục cũng đổchuông rồi.

      "Alô, Khải!"

      Giọng Vô Ưu tràn ngập vui mừng, giống nhưlà của những người nhau cuồng nhiệt, làm cho Hạ Mỹ Hà khỏi sửng sốt, lập tức cười :

      " là Nhạc Vô Ưu, Nhạc tiểu thư phải ."

      Trong điện thoại truyền đến giọng nữ, làmVô Ưu rất bất ngờ, nhịn được nhìn lại màn hình, đó ghi là ‘Khải’ sai nha!

      "Xin chào. Tôi là Nhạc Vô Ưu. Xin hỏi bàlà…?"

      Vô Ưu lễ phép hỏi, Hạ Mỹ Hà bên kia cười :

      "Ta là mẹ của Khải. Muốn mời Nhạc tiểu thư tối ngày mai cùng ăn bữa cơm, biếtNhạc tiểu thư có vui lòng hay !"

      Với lời mời bất ngờ này, đến Vô Ưu, ngay cả Nhạc Khải cũng phải lộ ra vẻ mặt dám tin. Hoài nghi biết có phải mẹ bị nóng đầu đây.

      Vô Ưu cười xấu hổ, sau đó :

      "Đương nhiên được ạ."

      là như vậy, nhưng vẻ mặt cực kỳ xấu hổ. Côkhông hiểu, bọn họ biết nhau, sao lại mờicô ăn chứ.

      "Được. Cứ như vậy . Lúc đó ta bảo Khải điđón ."

      "Vâng."

      Đợi đến lúc Vô Ưu phục hồi, Hạ Mỹ Hà vui vẻ cúp điện thoại rồi. Dưới ánh mắt khó hiểucủa Nhạc Khải, bà ta cười :

      "Con còn nữa, cũng chưa từng chínhthức dẫn bạn về nhà. Đây là lần đầu tiên, mẹphải bảo nhà bếp chuẩn bị tốt mới được."

      Vừa , vừa vào bếp, được nửa đường,quay đầu lại :

      "Con yên tâm . Nhất định để cho con thất vọng đâu. Con bây giờ hẹn hò , vừanãy ấy còn tưởng là điện thoại của con, nênrất vui mừng đấy."

      Nhạc Khải thấy vẻ nhiệt tình, vui vẻ, rất chờ mong của mẹ, có cảm giác rất thực, tin được. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?
      Mizuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60 chính văn (1): Chuyện của Tiểu Hạ (4)

      Ngày thứ ba, cũng phải tới rồi!

      Sáng sớm Tiểu Hạ thức dậy làm bữa sáng. Cha ngồi ghế salon đọc báo. Mẹ quét dọn nhà cửa. Ba người đều im lặng làm chuyện củamình, cảm thụ giây phút bình yên khó có được.Trong bầu khí im lặng này, thấy ràng tuyệt vọng!

      Sau kho ăn bữa sáng xong, cả nhà ba người cùngđi dạo trong khu mua sắm, việc mà trước đó chưa bao giờ xảy ra. Đến trưa dừng lại, gọi bữa cơm thịnh soạn ăn. Ăn trưa xong, ba người bảo nhau về nhà.

      "Hai người về trước . Có người bạn giúp ta tìm được việc rồi, hôm nay ta phải phỏng vấn!"

      Cha Tiểu Hạ với Tiểu Hạ và mẹ. Tiểu Hạ vui mừng :

      "Thảo nào hôm nay cha ăn mặc đặc biệt bảnhbao nha. ra là có chính . Cha nhanh . Cha con giỏi như vậy, nhất định làm được!"

      Tiểu Hạ nhìn cha, ánh mắt tràn ngập thâm tình.

      Quãng đường về nhà còn rất xa, nhưng Tiểu Hạvà mẹ đều gọi xe, mà cứ bước từng bước, từng bước về phía trước. Mãi đến khi mẹ TiểuHạ :

      "Mẹ xin lỗi."

      Ba chữ này - trong cuộc sống dường như khôngthể thiếu. Cứ tưởng rằng mình bị tê liệt với ba chữ này, còn cảm giác nữa, nhưng giờphút này, lọt vào tai Tiểu Hạ, lại có bao nhiêucảm xúc lên lời.

      "Chăm sóc tốt cho cha nha."

      Tiểu Hạ ra điều mình muốn làm nhất, trong giờ khắc cuối cùng của sinh mạng. phát ra, tận đến hoàn cảnh này rồi, vẫn thểthật lòng gọi bà tiếng mẹ. Nhưng, càngkhông bỏ được cha, vì vậy, sau hồi trầmmặc, cố lấy dùng khí lần:

      "Chăm sóc tốt cho cha nha mẹ."

      Mẹ?!

      Tiếng ‘mẹ’ vừa bật ra khỏi miệng Tiểu Hạ, làmmẹ xúc động muốn khóc to. Những năm qua, mình làm được gì chứ? Mình lại còn khóchịu cái gì? Hay lại muốn trả thù gì đây? tại tất cả những điều này, đều có vẻ nhưkhông đáng kể, so với tiếng ‘mẹ’ kia!

      "Uh, mẹ mua ít đồ. Con về trước ."

      Mẹ Tiểu Hạ nhìn Tiểu Hạ, mặt rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười thương. Nụ cười này nhưkim châm vào mắt Tiểu Hạ. Mới đây thôi, cái nụ cười này còn là niềm khát khao của . Chẳng bao lâu sau, nó lại trở thành cơn ác mộng, thống hận nhất của . Tiểu Hạ đè nén cơn xúc độngmuốn khóc, :

      "Uhm, tôi về trước ngủ đây."

      xong, cười nhạt, quay người .

      Nước mắt, ngay lúc này cũng tràn mi!

      ...

      Thạch Môn, phòng làm việc của môn chủ.

      Thạch Thiên Kình ném âu phục lên ghế sa lon, nằm tựa vào ghế môn chủ, chân thuận thế gác lên bàn, nhắm mắt dưỡng thần. Cúc áo sơ mi hơi mở, làn da màu đồng tráng kiện, trông rất cườngtráng. Bộ dạng lim dim ngủ của , giống nhưmột con báo , lười biếng lại ngỗ ngược, tỏa ra hơi thở đến mê người.

      Reng reng reng reng reng…

      Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, khuôn mặt Thạch Thiên Kình vốn có chútbiểu gì, khiến người ta ngờ vực ngủ thiếp rồi. Nhưng, lúc này, cư nhiên lại xuất nụ cười, cứ như vừa rồi phải nghỉ, mà chính là chờ điện thoại vậy.

      Đem đôi chân thon dài từ chân bàn đặt xuống dưới, sau đó, hất mái tóc ngắn bất tuân, vươn cánh tay dài, mạnh mẽ nhận điện thoại:

      "!"

      chữ, có thể thấy con ngườibá đạo, khó tiếp cận như thế nào. ngườikhông giận mà uy. Đầu điện thoại bên kia, tên Huy cười :

      "Lão cha tới."

      Cha?!

      Đáp án bất ngờ này, làm Thạch Thiên Kình nhíu mày, cuối cùng lạnh lùng :

      " ta nhất định phải đến. Việc này, xử lý !"

      xong, cúp luôn điện thoại. Sau đó lạnh lùng nhìn tư liệu Tiểu Hạ bàn, khẽ lẩm bẩm :

      "Hạ Linh! thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu. Cho nên, thông minh đừng lãng phíthời gian của tôi. Bởi vì, nếu lãng phí thời gian của tôi, phải trả giá lớn!"

      Reng reng reng reng reng

      Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa. ThạchThiên Kình vội vàng cầm lấy điện thoại, chờ nghe tin tốt lành. Nhưng, điều làm cho đau đầu chính là, trong điện thoại lại truyền đếntiếng cười nhạo báng, như thanh động đấtcủa tên Huy:

      "Ha ha, lần này lại là bà mẹ. Ha ha!"

      Vừa cười, vừa , xong lại cười. Hoàn toàn có chút sợ hãi nào.

      Bộp!

      Thạch Thiên Kình nặng nề cúp điện thoại. Lạinhìn đống tư liệu Tiểu Hạ bàn lẫn nữa. đưa tay sờ lên tấm hình Tiểu Hạ gắn tài liệu, bàn tay vẽ vẽ mặt vô cùng quyến luyến, nhưng lời ra, lại dị thường tà mị:

      "Nha đầu, ngàn vạn lần đừng có, muốnuống rượu mời, mà chỉ thích uống rượu phạt nha. kiên nhẫn của tôi cũng chỉ có hạn thôi!"

      Thạch Thiên Kình xong, nhìn về phía đồnghồ tường!

      2h chiều rồi, thế nhưng còn chưa tới. ta phải là chờ người đến cứu viện ? Ngay lúc Thạch Thiên Kình đắn đo, có nên bảotên Huy tìm hiểu chút , chuông điện thoại lần thứ 3 lại vang lên.

      Reng reng reng. . . Reng reng reng. . .

      "Lần này phải là cái tên Vô Ưu – bạn tốt của ta ?"

      Thạch Thiên Kình nghĩ đến đây, nhấc điện thoạilên. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này dè dặthỏi:

      "Lần này là ai tới?"

      Tên Huy nghe thấy câu hỏi của Thạch Thiên Kình, mặt lộ ra nụ cười xấu xa, hai tròngmắt cũng lên vẻ trêu chọc. Nhưng, giọng vẫn ôn hòa, tỉnh táo :

      "Mới vừa nhận được tin tức, có đangxông về phía phòng làm việc của . Nghe ,khí thế rất hung hăng, bảo vệ cản được.Nếu tôi đoán lầm, có lẽ đến cửa phòng rồi đó."

      Cộp!

      Thạch Thiên Kình nở nụ cười, theo lời của tên Huy, nụ cười nhanh chóng lan đầy mặt rồi. Mà lúc này, tên Huy lại cười trộm, cườitrộm xong, bắt đầu bấm điện thoại.

      Trong phòng kỹ thuật, người đàn ông đeo kínhgọng vàng, dùng máy tính xâm nhập vào chính hệ thống giám sát của Thạch Môn, trênmặt lộ nụ cười xấu xa, nhìn hung hăng về phía phòng làm việc của Thạch ThiênKình. Vẻ mặt thú vị nhìn, chờ đợi trò hay diễnra.

      Reng reng reng. . . Reng reng reng. . .

      Nghe thấy tiếng chuông điện thoại người đàn ông đeo kính gọng vàng cũng bất ngờ,nhấc máy, giống như biết trước, vừa nhậnđiện thoại luôn câu:

      "Tôi biết rồi, mau trốn ."

      Tên Huy bên kia cười hắc hắc, :

      "Cũng chỉ có cậu mới biết mà. Vậy tôi trốn đây."

      Trước khi cúp điện thoại, người đeo kínhgọng vàng hỏi:

      "Lần này náu ở đâu đây?"

      Tên Huy suy nghĩ nghiêm túc, vẫn biết điđâu, cuối cùng, thể làm gì khác hơn là nhờ cố vấn:

      " có cao kiến gì ?"

      Bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau. Lần trước chạy được, cũng là nhờ tên Huy chỉ chỗ chohắn, cho nên, lần này phải tư vấn cho tên kia. Nhưng chỗ nào được đây? Sau hồi vắt óc suy nghĩ, tay xoay xoay chiếc phitiêu màu vàng tinh xảo, mặt mang theonụ cười, tư lự lúc, đột nhiên xoay người ném chiếc phi tiêu ra ngoài.

      "Ha ha, các nơi thế giới đều rồi. bằng, cứ trở về Đài Nam dạo ."

      Người đeo kính gọng vàng vừa dứt lời, tên Huy bên kia lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, :

      "Ý kiến hay, cám ơn nha, tôi trốn đây."

      xong, cúp điện thoại chạy trối chết. Ngườiđàn ông đeo kính gọng vàng còn lại đứng lên, tới tấm bản đồ phía trước, rút chiếc phi tiêu xuống, đồng thời có chút khó chịu: "Ai đãđem bản đồ thế giới đổi thành bản đồ Đài Loan thế này?"

      Bất chợt, trong máy tính truyền đến thanh âmkhông ràng. vội vàng ngồi xuống, chờ xem trò hay.

      Chương 60 chính văn (2): Chuyện của Tiểu Hạ (4)

      Cốc cốc cốc. . . cốc cốc cốc. . .

      Tiếng đập cửa vừa vang lên, Thạch Thiên Kìnhđứng lên, vội vàng đến. Đứng ở cửa chờ vài giây, sau đó xoay người, nhìn về hướng khác, ra vẻ chút nào để ý, kéo cánh cửa mở ra. Cửa vừa được kéo ra, liền xông tọt vào, sau đó, ôm lấy cổ , kéo đầu xuống, mãnh liệt hôn.

      thương nhung nhớ như vậy! Người phụ nữnày cũng quá chủ động !

      Đầu óc Thạch Thiên Kình mặc dù có chút thíchứng kịp, hiểu Tiểu Hạ làm tròquỷ gì, nhưng, thân thể vẫn theo bản năng, đáptrả lại vô cùng nhuần nhuyễn. ôm người phụ nữ đó hôn mãnh liệt, tay suồng sã di động.Nhưng, ngay tức khắc, lại phát ra có điều gì đó bình thường!

      "Sao lại là ?"

      Thạch Thiên Kình đẩy người phụ nữ uốnéo điên cuồng trong lòng mình ra, giọng thểhiện tức giận!

      "Em thế nào? cho rằng là ai?"

      Người phụ nữ cao dong dỏng, vẻ mặt xinh đẹp,lúc này ánh mặt tràn đầy ghen tỵ. Hèn gì người ta , ghen ghét làm cho phụ nữ xấuxí. Bộ dáng lúc này của ta, làm cho người ta có cảm giác muốn nhìn.

      "Thiên Kình, em . Em rất ."

      Phụ nữ ghen tị xinh đẹp. Người phụ nữđeo bám dai dẳng, càng chiếm được coi trọng của đàn ông. Cả hai điều này, ngườiphụ nữ trước mặt đều có hết rồi. Người phụ nữ như thế này, bị bỏ rơi, chẳng lẽ còn đangnghĩ mình được quý trọng sao? Thạch Thiên Kình nhìn người phụ nữ liều mạng ômmình hôn, hận thể tát cho tamột cái bắn ra ngoài. Chỉ có điều, coi như là côta gặp may . Bởi vì Thạch Thiên Kình chưa bao giờ đánh phụ nữ.

      "Ah! Xin lỗi!"

      Tiểu Hạ cố lấy dũng khí tới ‘Thạch Môn’ tìmanh Huy, lại ngờ, vừa vào cửa đâmxầm vào ra. ra lệnh cho bảo vệ được chặn lại, sau đó, lại còn chỉ dẫnrất tận tình cho vị trí phòng làm việc của‘môn chủ’.

      ra, có phải trả tiền hay , chỉ cần câu của môn chủ.

      Huy trước khi như vậy. Vì vậy, Tiểu Hạ liền quyết định tìm người ‘môn chủ’này chuyện. Nếu như có thể rủ lòng từbi, cả nhà phải đến bước đườngcùng nữa. Nhưng, lại ngờ, đúng lúc chứng kiến được màn này. Sau khi cúi đầu xin lỗi, liền nhanh chóng muốn chạy thoát. Thạch ThiênKình chợt ngẩng đầu, nhìn thấy bộ mặt đỏ bừngcủa Tiểu Hạ.

      "Cút!"

      Thạch Thiên Kình lạnh như băng, giống nhưcó thể giết người. Tiểu Hạ sửng sốt, sau đó hếtsức xin lỗi:

      “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi lập tức ngay."

      xong, xoay người muốn chạy. Nhưng, còn chưa chạy được mấy bước, bị đôi chân dài của Thạch Thiên Kình đuổi kịp, kéo lại.

      Tiểu Hạ ngẩng đầu, nhìn về phía Thạch ThiênKình kéo . Người đàn ông này ngũ quansắc bén, phóng khoáng, xinh đẹp. Giống như được tạc lên từ bàn tay vô cùng tự tin vậy.Thạch Thiên Kình nhìn người phụ nữa vừa dây dưa cùng với mình, lần nữa lãnh khốc :

      "Cút!"

      Mặc dù dùng đến lời cảnh cáo nào,nhưng giọng lại chứa đầy cảnh cáo.

      Hừ!

      Người phụ nữ bất mãn, sau khi liếc con mắttrắng dã nhìn Tiểu Hạ cái, mới uốn éo mông rời .

      ...

      Thạch Thiên Kình kéo tay Tiểu Hạ vào phòng làm việc, sau đó, khi đóng cửa, ngẩng đầu nhìn về phía camera bên , lộ ra ánh mắt cảnhcáo, giống như là biết tỏng có người đangnhìn lén vậy. Người đàn ông đeo kính gọng vàngvẫn thờ ơ, làm biếng duỗi thẳng lưng. Nổi giận cũng vô dụng thôi. Dù sao cũng nhìn thấy hết rồi. Chỉ có điều, khi thấy Thạch Thiên Kình dùng sức đóng cánh cửa lại, trong lòng hơi hơi tiếc nuối. Đó là, trong phòng làm việc của môn chủ, có camera.

      ", buông tôi ra."

      Tiểu Hạ biết người đàn ông tràn đầy khí phách này là ai, nhưng, dù cho có là ai, cũngkhông thể chọc vào. Bởi vì, nơi này là trụ sợ chính của tổ chức hắc dạo hàng đầu - “ThạchMôn”. ở đây, đương nhiên là người của hắcđạo rồi!

      Thạch Thiên Kình nghe thấy sợ hãi tronggiọng của Tiểu Hạ, có chút bất ngờ nhìn về phía . nhớ , lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này, phải như thế này! Khi đó, người tản ra đầy ác ý. Đối với lời mời của , cũng chỉ là cỗ khinh thường.Cuồng ngạo, kiêu căng, trong mắt coi ai ra gì. Nhưng, bây giờ, lại giống như thay đổithành người khác hoàn toàn vậy.

      Chính xác mà , làm cho cảm giác củaThạch Thiên Kình thay đổi liên tục.

      ‘hư hỏng’ của lần đầu tiên, đến dáng vẻ ‘thấtvọng’ ngồi khóc ven đường trong lần thứ hai, rồi đến lúc này, lại là dáng vẻ thanh thuần ‘xa lạ’của .

      " là Hạ Linh ?"

      Thạch Thiên Kình lạnh lùng hỏi. Tiểu Hạ ngẩngđầu nhìn Thạch Thiên Kình, mặt tràn đầy phòng bị hỏi:

      " là ai? Sao lại biết tên của tôi?"

      Thạch Thiên Kình dùng sức sải những bước dàiđi về phía bàn làm việc của mình, vẻ ung dung,tao nhã ngồi lên ghế. Sau đó mang theo nụ cười cuồng vọng, nhìn :

      "Tôi nghĩ hẳn là đến tìm tôi? phải sao?"

      Tìm ta?

      Tiểu Hạ nghe xong, mở to hai mắt, hô lên:

      " chính là ‘môn chủ’ của ‘Thạch Môn’?"

      Giọng ràng dám tin. Vẻ ngạc nhiênnày, làm Thạch Thiên Kình nhịn đượcnhíu mày, tò mò hỏi:

      "Như thế nào? giống sao?"

      biết tại sao, khi nhìn thấy vẻ căng thẳngcủa Tiểu Hạ, tâm trạng Thạch Thiên Kình cực kỳ tốt. Lại muốn cùng hàn huyên chút,nhưng, Tiểu Hạ lại hề nể tình, vội vànglắc đầu :

      " có, có."

      Giọng đầy sợ hãi, giống như trông rất đáng sợ vậy. Nhưng, điều này cũng thểtrách được, ngay cả người của hắc đạo, nghe thấy cái tên ‘Thạch Thiên Kình’ cũng sợ đếnmất mật rồi, huống hồ gì là đứng trựcdiện. dám lung tung, trừ phi là chánsống .

      " có chuyện gì, vậy tới chỗ này làm gì? phải là muốn làm mất thời gian của tôi đó chứ? cho rằng tôi rất nhàn rỗi sao?"

      Thạch Thiên Kình bởi vì bài xích của Tiểu Hạ, mà tâm trạng đột nhiên sa sầm xuống. Đến lúc này, Tiểu Hạ mới nhớ ra mục đích mình đến đây, cho nên vội vàng lên tiếng cầu xin:

      "Môn chủ, tôi cầu xin thương xót, bỏ qua cho cả nhà tôi được ."

      Xin thương xót?

      Ý của mình tốt sao? Nghĩ vậy, Thạch Thiên Kình dám gật đầu bừa đồngý, mà :

      "Tôi nghĩ cho vay tiền là việc làm sai trái! Người ta cần, bọn tôi cho mượn. Đây làthỏa theo nhu cầu của mọi người. theochuyên ngành, đây chính là tác động của cung cầu, vận dụng thời cơ mà sinh ra cái loạinghề này."

      Thạch Thiên Kình đến đây, nhìn Tiểu Hạhỏi:

      "Tôi duy trì cân bằng của cung và cầu, có chỗ nào sai ư!"

      Cho vay nặng lãi chết tiệt! Lại còn đem ra so sánh biết xấu hổ.

      Bộ dạng ‘chuyên nghiệp’ của Thạch Thiên Kình, làm Tiểu Hạ nhịn được nghĩ tới tên Huy vừa mới đụng ở cửa. Rốt cục cũnghiểu, vì sao vẻ mặt của lại kỳ quái như vậy rồi. ra là biết trong đây diễn ra trò gì.Nghĩ đến màn vừa nãy, mặt Tiểu Hạ lại đỏ lên. Đồng thời trong lòng cũng nhịn được, bắt đầu nguyền rủa cái tên Huy hại mìnhnhư vậy.

      " có nghe tôi chuyện đó?"

      Thạch Thiên Kình phát , những trả lời mình, mà còn đứng chỗ đỏ mặt chờ đợi. Trong lòng bởi vì bị sao lãng màcó chút thoải mái!

      "Uhm, tôi có nghe thấy."

      Tiểu Hạ vội vàng thu hồi suy nghĩ hỏi:

      " thẳng . tại chúng tôi có tiền trả lại, giờ muốn như thế nào?"

      Ngẩng đầu ưỡn ngực. Bộ dáng sợ hãi,muốn làm gì làm, muốn giết giết, cứ tựnhiên . Thạch Thiên Kình thấy kiểu ‘bất chấp đạo lý’ của , cho nên vận dụng ‘tình, lý’ giảnggiải:

      "Giết người đền mạng. Mượn tiền trảtiền. Đây là đạo lý hiển nhiên. như thế là làm khó tôi rồi."

      "Có cái gì mà làm khó chứ? Các làm đến nghiệp lớn như thế này rồi, đương nhiên là có phương án xử lý, phải sao? Bằng , người có nợ trả giống như tôi đây cũngkhông ít, các những chết đói,ngược lại càng phát triển đó thôi."

      với cái tên Huy, đều thích theo‘việc công’, vậy tốt thôi, phối hợp cùng.Thạch Thiên Kình thấy Tiểu Hạ từ sợ sệt,liền trở lên nhanh mồm nhanh miệng, mặt xuất nụ cười. thích chuyện với người thông minh!

      "Đương nhiên rồi. Vậy là sẵn sàng để tôi xử lý theo quy tắc của chúng tôi rồi sao?"

      mặt Thạch Thiên Kình mang theo nụ cườità mị nhìn . Tiểu Hạ mặc dù sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn ép buộc mình phải ngẩng đầu ưỡn ngực, dũng cảm nhìn chằm chằm :

      " muốn thế nào? ."

      Dáng vẻ của làm hai tròng mắt của ThạchThiên Kình lên mạt tán thưởng, sau đó :

      " yên tâm. Tôi là người làm ăn. có gì là tuyệt đối cả, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Tôi cho vài lựa chọn. tựchọn phương án thích hợp nhất với mình."

      dễ nghe !

      Tiểu Hạ nghe Thạch Thiên Kình ‘mở đường’cho mình, mặt xuất nụ cười châm chọc. Đối với kẻ địch như vậy, cũng dám có bất cứ suy nghĩ ngây thơ gì .

      "Thứ nhất, cần phải làm gì cả. Chỉ cầnlấy ít bộ phận người cha bán , đếnkhi trả đủ nợ. . ."

      " nghĩ cũng được nghĩ. Dám động đến cha tôi, tôi chết cũng bỏ qua choanh."

      Lời của Thạch Thiên Kình, dọa cho Tiểu Hạ cả người đầy mồ hôi lạnh. đợi xong, liền rống lên, thanh bởi vì kích động mà có chút cao vút. Thạch Thiên Kình nhìn bộ dạng mất kiểm soát của Tiểu Hạ, nhún nhún vai, sau đó :

      "Đừng kích động, mọi việc đều có thể thươnglượng. Hay là, như thế này, với cha tình cảm thâm tình. Vậy để mẹ đến trả nợ . Bà tamặc dù tuổi còn ít, nhưng, coi như cũngcó vài phần xinh đẹp, nếu như..."

      " được động đến bọn họ. Để tôi!"

      Tiểu Hạ phải là kẻ ngốc. Trước khi đến đây chuẩn bị hết. mặc dù hận mẹ, nhưng tình đến nước này, cũng thể vì bảo vệ bản thân, mà mặc kệ bà được.

      Đối với lựa chọn của Tiểu Hạ, Thạch Thiên Kình lộ ra nụ cười, từ chối cho ý kiến. Sau đó :

      " cứ suy nghĩ kỹ a. Đề nghị vừa rồi phải là của tôi. Mà chính là cha mẹ đồngý. Cho nên, cần cảm thấy áy náy, côcó thể làm bộ biết gì, hoặc là chưa tới đây. bây giờ có thể về nhà ngủ."

      Ma quỷ! Người đàn ông này tuyệt đối là ma quỷ. Nhưng, trong lòng rất cảm động. Côkhông ngờ cha mẹ mình đều tới đây rồi.

      " cần phải nữa. Để tôi."

      Tiểu Hạ nhìn Thạch Thiên Kình kiên định. Thạch Thiên Kình vẫn như trước, thương lượnghết sức thiện chí:

      "Được. Tôi cho ba phương án, nhưng làcô tự lựa chọn."

      Ha ha. mặt Tiểu Hạ lộ ra nụ cười châm chọc. vốn tưởng rằng, mình cònlựa chọn nào nữa, nhưng, mở miệng ra, lạicho hẳn ba lựa chọn. Bây giờ, rốt cục đãhiểu, tại sao tên Huy kia lại , nếu trả được tiền, liên lạc với rồi.
      Mizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61.1: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (1)

      Người cửa trụ sở ‘Thạch Môn’. đôi nam nữ đứng ở cửa, lo lắng biết có nên đivào hay . Hai người đó chính là Vô Ưu và Nhạc Khải – người vừa mới tìm học trưởngcủa mình mượn năm nghìn vạn.

      "Tiểu Hạ tới chỗ này sao? Chỗ này thực là của xã hội đen ư?"

      Vô Ưu nhìn tòa nhà đại, giọng tràn đầy hoài nghi. Nhạc Khải cũng bán tin bán nghi :

      "Chắc là vậy."

      cũng chưa tới đây bao giờ, nhưng thông tin chắc là sai. Vô Ưu gật đầu, sau đó haingười cùng nhau vào phía trong tòa nhà.

      "Xin lỗi! Xin hỏi các vị là…?"

      Vừa tới cửa bị chặn lại. Vô Ưu nhìn Nhạc Khải. Nhạc Khải lịch gật đầu, sau đó :
      "Chúng tôi đặc biệt đến đây để trả nợ. Xin hỏi,có phải vừa có vị tiểu thư tên Tiểu Hạ vàotrong ?"

      Nhạc Khải thấy vẻ mặt nghi ngờ của bọn họ, đoán luôn Tiểu Hạ thực ở bên trong.Cho nên, tiếp tục :

      " xem ấy đãng trí thế này đây, chi phiếu cũng quên mang . Chúng tôi đến để đưa chi phiếu. nhìn xem, đây là chi phiếu năm nghìn vạn."

      Bảo vệ nghe Nhạc Khải thế, liếc nhìn tấm chi phiếu, nghĩ lại lúc trước khi , Huy đối với người tên Tiểu Hạ rất ‘nhiệt tình’, đoán làkhách hàng ‘đặc biệt’, nên phá lệ để bọn họ vào, lại còn chỉ dẫn phòng làm việc của ‘môn chủ’ cho bọn họ nữa.

      "Hắc hắc, nhìn ra, tên nhóc ngươi rấtthông minh nha."

      Hai người dễ dàng qua được cửa bảo vệ, thẳng vào trong. Loại cảm giác này vô cùngthoải mái, Vô Ưu nhịn được vỗ vỗ vai Nhạc Khải, khen tiếc lời. Mặt Nhạc Khảilộ ra vẻ khinh thường :

      "Tên nhóc, tên nhóc cái gì. Sau này gọi tôi là Khải."

      "Khụ khụ, khụ khụ..."

      Vô Ưu nghe , ho khan dữ dội, mặt nhưvừa gặp quỷ nhìn Nhạc Khải. Nhạc Khải được thể :

      "Như thế nào? đồng ý? Vậy năm nghìnvạn này liền..."

      Uy hiếp!

      Vô Ưu dĩ nhiên hiểu ý của . Nhưng tên nhóc này nhìn thế nào cũng thấy còn rất trẻ tuổi .Bắt gọi người ít tuổi hơn mình là ‘’!Điều này quả thực là đạo trời khó tha mà! Nhưng, nếu như làm theo lời , nămnghìn vạn phải làm sao bây giờ? đồng ý cũng được a! Vô Ưu nghĩ nghĩ lại, hỏiđầy mong chờ:

      "Khải, bao nhiêu tuổi rồi hả?"

      "Như thế nào? Em sợ tôi ít tuổi hơn em, chiếmtiện nghi của em hả? Ha ha, yên tâm , đâu!"

      Giọng của Nhạc Khải rất tự nhiên, nụ cười cũng hết sức tự tin, giống như chắc chắn VôƯu ít tuổi hơn vậy. Nhưng, Vô Ưu vẫn tràn đầy nghi ngờ. Bởi vì, nhìn dáng vẻ Nhạc Khải, cùng lắm cũng chỉ 24-25 tuổi thôi. Vô Ưu mở to mắt, tinh ranh nhìn Nhạc Khải hỏi:

      "Theo lời của , vậy nếu như tôi nhiều tuổi hơn , có phải cầu của bị hủy bỏ,hơn nữa còn cho Tiểu Hạ vay tiền vô điềukiện?"

      Nhạc Khải nhìn Vô Ưu từ xuống dưới đánhgiá lại lần nữa, sau đó tự tin :

      "Đồng ý. Vậy em bao nhiêu tuổi rồi?"

      "Còn nữa, được tính lãi!"

      Vô Ưu biết mình giữ lợi thế, nên vội vàngtranh thủ lợi ích cho bạn. Nhạc Khải thờ ơ :

      "Nếu như em nhiều tuổi hơn tôi. Tôi gọi em là chị cũng có sao đâu!"

      tự tin của Nhạc Khải cũng phải khôngcó lý do. Dù sao mấy năm qua, cũng coi là quen biết vô số người, nhưng, lại quên mất điều, mấy năm qua đều sống ở nướcngoài. Người nước ngoài vốn dậy sớm,trưởng thành cũng sớm hơn. Cho nên, trong mắtanh, Vô Ưu nhiều nhất cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học mà thôi. Hơn nữa, Vô Ưu so với người khác còn trẻ hơn rất nhiều, cho nên, nhận định chắc chắn Vô Ưu so với bạn cùnglứa, tuổi còn ít hơn chút.

      "Tôi 29 tuổi, sắp 30 nha."

      Vô Ưu cười ra đáp án. Nhạc Khải còn lại kinh ngạc nên lời, chỉ nhìn chằmchằm Vô Ưu đầy nghi ngờ. Vô Ưu cười, vỗ vỗvai , sau đó chỉ vào cánh cửa trước mặt :

      "Em trai, phòng làm của ‘môn chủ’ đó. Em, gõ cửa!"

      dối! Nếu mà 30 tuổi. Đừng phảigọi bằng chị, mà bảo cá cược đập đầuvào tường cũng ngại .

      Nhạc Khải cho là Vô Ưu muốn gọi mìnhlà ‘ Khải’, nên mới như vậy. nhìn Vô Ưu buông câu:

      "Hừ, tôi đâu có ngốc nghếch như thế. Trước hết, làm chính , tí nữa giải quyết chuyện này sau."

      xong, ung dung tới trước phòng làm việc,bắt đầu gõ cửa...

      Cốc cốc cốc... Cốc cốc cốc …

      Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Thạch Thiên Kìnhđang đưa tờ chi phiếu cho Tiểu Hạ. Tiểu Hạ nghe thấy tiếng gõ cửa sửng sốt, mà Thạch Thiên Kình còn lại như nghe thấy gì, :

      "Cầm , lẽ đổi ý rồi?"

      Thạch Thiên Kình , ánh mắt lóe lên tia giễucợt. Giống như chế nhạo có đủ canđảm vậy. Tiểu Hạ bị kích bác, suynghĩ nhiều, cầm luôn tờ chi phiếu. Thạch ThiênKình lộ ra nụ cười đắc ý. quá non, sao có thểtrở thành đối thủ của được. Tiểu Hạ nhìn nụcười của , trong lòng bắt đầu thấp thỏm yên.

      Bập bập bập bập…

      "Tiểu Hạ, có trong đó ? Tôi là Vô Ưu nè!"

      Tiểu Hạ nhận cây bút, cắn răng chuẩn bị ký tên vào, đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng của Vô Ưu. Hai mắt sáng lên,buông cây bút trong tay xuống. Thạch ThiênKình cũng có dự cảm từ sớm, nên lạnh lùngnói:

      "Suy nghĩ kỹ . Dựa vào bản thân mình để kiếmtiền trả nợ, hay là để cho cả nhà cùng gánhchung món nợ 6 ngàn vạn này!"

      Sáu ngàn vạn!

      Tiểu Hạ chần chờ lúc, cuối cùng khẽ cắn môi, đặt bút ký tên mình...

      "Tại sao có ai gì a? Hay là bên trongkhông có ai?"

      Vô Ưu nhìn Nhạc Khải hỏi. Nhạc Khải chỉ nhún nhún vai, cũng đâu phải thần tiên, dĩ nhiênkhông biết rồi. Vô Ưu sốt ruột, đặt tay lên nắmcửa, vặn thử, ngờ cửa khóa. Lúc Nhạc Khải phát được, đẩy cánhcửa ra rồi, cho nên, cũng kịp ngăn lại. Cảngười Vô Ưu cũng tiến vào...

      Khi Tiểu Hạ giao bản ‘tài liệu’ cho mộtngười đàn ông trông rất trầm, Thạch Thiên Kình cũng nhìn thấy Vô Ưu xông vào. những tức giận, còn lộ ra nụ cười vui vẻ. Trong tay còn cầm bản ‘tài liệu’phất phất với , giống như khoe khoang chiến lợi phẩm của mình vậy.

      "Tiểu Hạ, thế nào rồi? ta có bắt nạt côkhông? là, sao tiếng đãchạy đến đây rồi? có biết, tôi thấy côở nhà rất lo sợ ?"

      Vô Ưu vọt tới cạnh Tiểu Hạ, nhìn từ trênxuống dưới xem xét, hơn nữa mỗi câu đềuthể vô vàn quan tâm. Tiểu Hạ cảm độngcố ngăn nước mắt trực trào ra, mỉm cườinhìn Vô Ưu :

      "Tôi có chuyện gì cả, rất tốt, đó!"

      Vô Ưu sau khi tự mình xác định Tiểu Hạ có chuyện, liền lấy thân che chắn trước mặt ,sau đó dùng ánh mắt phòng ngự nhìn ThạchThiên Kình, giống như đề phòng chó sói, :

      "Tiểu Hạ, đừng sợ. Chúng tôi mang tiền tới cho rồi. Tôi để cho người khác ức hiếp đâu!"

      Đối với thiện cảm’ của Vô Ưu, ThạchThiên Kình cũng chẳng thèm để ý. Đối với kiểucon ngây thơ, chẳng có hứng thú. Lần này chọn trúng con mồi Tiểu Hạ rồi, nênnhàn nhã dựa vào ghế, tâm tình tốt, chuẩn bịchờ xem con mồi của mình thể . Tiểu Hạcười khổ cái, sau đó :

      "Vô Ưu, cám ơn , cám ơn . Nhưng, cần nữa rồi."

      " cần? cần cái gì?"

      Vô Ưu nghe có chút hiểu. Tiểu Hạ giảithích:

      "Chuyện tiền đó. Cám ơn quan tâm. Nhưng, tôi cần nữa rồi."

      cần! Đầu Vô Ưu lập tức đặc quánh rồi, hiểu chuyện này là như thế nào. Tiểu Hạ đến bên cạnh Nhạc Khải, đưa tờ chi phiếutrong tay cho .

      Nhạc Khải nhận chi phiếu, nhìn lướt qua. Là tờchi phiếu ngàn vạn lần trước đưa!
      xảy ra chuyện gì?

      Lần này ánh mắt hoài nghi của Nhạc Khảikhông đặt người Tiểu Hạ, mà là ThạchThiên Kình. Lần trước vô tình nghe thấy Thạch Thiên Kình và Phương Đông Dạ chuyện với nhau! Trong lòng có dự cảm bất an. Kết hợp với lời Vô Ưu , lại nghĩ trong thời gian ngắn ngủn vài ngày, Tiểu Hạ xảy ra bao nhiêu chuyện. Giờ nhìn thấy cảnh này, mộtcỗ lửa giận trong lòng bốc lên.

      là quá đáng! Dù Tiểu Hạ có tốt đichăng nữa, dù sao cũng là con . Hai người đàn ông bọn họ, sao lại có thể làm ra loạichuyện đến mức này được!

      "Cám ơn , phó tổng giám đốc!"

      Chương 61.2: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (1)

      Tiểu Hạ gật đầu cười với Nhạc Khải. Ánh mắt chứa đầy bi thương, ngay lập tức làm trỗi dậytinh thần hiệp nghĩa của Nhạc Khải. bất ngờ kéo cổ tay Tiểu Hạ, trước khó hiểu của , chậm hiểu của Vô Ưu, ánh mắt nhìnchăm chăm cảnh cáo của Thạch Thiên Kình, lôi bước nhanh tới bên cạnh bàn làm việc của .

      Nhạc Khải đưa tờ chi phiếu ngàn vạn vừanhận lại từ Tiểu Hạ, cùng tờ chi phiếu năm ngànvạn mượn của học trưởng, giơ lên đập mạnh xuống bàn Thạch Thiên Kình, nhìn khinh bỉ,lạnh lùng :

      "Là đàn ông, làm những việc hổ danh đàn ông. và Phương Đông Dạ đối xử với người phụ nữ như vậy, cảm thấy rất đáng hổ thẹn sao?"

      Thạch Thiên Kình vẫn như trước, câu nào, cười thản nhiên. Nhưng hai tròng mắt nhìnchằm chằm bàn tay Nhạc Khải nắm cổ tay Tiểu Hạ, mặt lộ sát khí.

      "Phương Đông Dạ? Chuyện này có liên quan gì với tổng giám đốc?"

      Đầu óc Vô Ưu vốn rối mù, bây giờ lại càngù ù cạc cạc hơn. Ánh mắt Tiểu Hạ nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Nhạc Khải, lúc này, liềnchuyển hướng về phía Thạch Thiên Kình. Hắnta vẫn im lặng, giải thích câu nào, càng làm bực bội muốn khóc. thừa nhận rồi. biết. thừa nhận rồi!

      "Vô Ưu, tôi cho em biết, người này và Phương Đông Dạ, bọn họ cũng chẳng có cái gìtốt..."

      "Nhạc Khải!!!"

      Tiểu Hạ thấy Nhạc Khải định ra chân tướngsự việc, vội vàng lên tiếng ngăn cản. Tiếng nóicực lớn, giọng đầy thảm thiết, thành công làm cho Nhạc Khải im bặt, đồng thời cũng thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

      Thạch Thiên Kình thấy ánh mắt Tiểu Hạ nhìnmình đầy hận ý. Nhưng, vẫn dửng dưng như cũ,chỉ cười nhạt; Nhạc Khải nghĩ, Tiểu Hạ làmnhư vậy chắc chắn có nguyên nhân; còn Vô Ưu, trong làm cũng cảm thấy có điều gì đó bấtthường, nhưng, vì vô cùng đơn thuần, nên cũng thể biết cách xâu chuỗi tất cả các sựviệc lại.

      Phương Đông Dạ thích Vô Ưu, lại là cha của Bé Diễm. Nếu như để Vô Ưu biết Phương Đông Dạ bàn mưu tính kế làm ra chuyện này, với tínhcách của Vô Ưu, tuyệt đối tha thứ choanh! Như vậy, chắc chắn Vô Ưu được hạnh phúc!

      người bất hạnh như vậy đủ rồi, cần gìphải làm cho tất cả mọi người đều đượctốt? Nhất là Vô Ưu lại ngây thơ, tốt bụng nhưvậy.

      Tiểu Hạ ôm trong lòng suy nghĩ này, lên tiếngxoa dịu để Vô Ưu yên lòng:

      "Ha ha, Vô Ưu, tôi nghĩ Nhạc Khải nhất định hiểu lầm gì đó. Sở dĩ tôi đem tiền trả lại cho ấy, là bởi vì tôi có tiền rồi."

      Ánh mắt Nhạc Khải vẫn như trước, đầy phẫnnộ. Tiền! Đáp ứng làm nhân tình để đổi lấy tiền sao?!

      Trong mắt Vô Ưu lộ nghi ngờ. tin trong nháy mắt Tiểu Hạ có thể có đượcnhiều tiền như vậy. Coi như là trúng số cũng có khả năng nhiều đến như thế.

      "Vô Ưu, xem nè."

      Tiểu Hạ vùng tay ra khỏi bàn tay Nhạc Khải, nởnụ cười cầm lấy bản hợp đồng vừa ký từ chỗThạch Thiên Kình, kéo tay Vô Ưu như cố ý tránh xa chỗ Nhạc Khải, về phía ghế salontrong phòng, thân mật ôm ngồi xuống. Sau đó mở tờ giấy trong tay cho xem. Vô Ưu sau khi xem xong, cau mày :

      "Tiểu Hạ. Sao có thể . . ."

      đợi Vô Ưu gào hết, Tiểu Hạ liền vội vàng sít lại gần , giọng:

      "Đừng kêu to, muốn cho tôi mất mặt sao?"

      Vô Ưu vội vàng che miệng lại. Tiểu Hạ cười anủi :

      " ra việc này cũng có gì là tốt a. Làm việc ở đây kiếm được rất nhiều tiền. Hơn nữa, ở đây bắt buộc được tôi làmnhững việc tôi muốn đâu. Cho nên, có thể yên tâm."

      "Tiểu Hạ, như vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao. Chẳng lẽ còn cách nào khácnữa?"

      Ánh mắt Vô Ưu lộ vẻ đau lòng, nước mắt cũng bắt đầu lởn vởn, chớp mắt chảy ra rồi. TiểuHạ nhịn được ôm lấy Vô Ưu, hai mắt ngấn lệ :

      " yên tâm, tôi cam đoan với , nhất định chăm sóc mình tốt."

      Nhưng, nước mắt Vô Ưu vẫn giọt, giọtrơi xuống, Tiểu Hạ đành lòng thấy khổsở như vậy, liền vội vàng thêm:

      "Như vậy , sau này ngày nào tôi cũng điệnthoại báo tin bình an cho được ? khi nào có thời gian, cũng có thể đến đây thăm tôi. Được nào?"

      "Uh, lời định a!"

      Vô Ưu cuối cùng cũng có thể tiếp nhận rồi. TiểuHạ sau khi len lén lau nước mắt, cười buông Vô Ưu trong ngực ra. Nhìn Vô Ưu nước mắt lã chã, cười :

      "Mau đừng khóc nữa. Giống như con mèo nhem nhuốc vậy."

      "Ha ha, rất xấu sao? Có phải giống như obasan ?" (obasan: chỉ bà thím nội trợ trong gia đình)

      " giống! Vô Ưu dễ thương nhất, xinh đẹp nhất."

      Hai chị em rốt cuộc cũng nín khóc, mỉm cườirồi. Nhưng, phía sau nụ cười, trong lòng lại hề thoải mái.

      Lòng Tiểu Hạ đầy thương tổn, mệt mỏi. biết Phương Đông Dạ thích , là do côđơn phương tình nguyện. Chỉ ngờ rằng, lại đối xử với tàn nhẫn như vậy; Còn Vô Ưu lại tràn đầy bất an, đối với tương lai mờ mịtcủa Tiểu Hạ.

      "Vô Ưu, với Nhạc Khải về trước . Tôimuốn ở lại chỗ này, trao đổi chút về công việc."

      Đối mặt với nụ cười nhạt của Tiểu Hạ, Vô Ưu thể làm gì khác hơn là gật đầu, chầmchậm tới bên cạnh Nhạc Khải. Nhạc Khải nhìn Vô Ưu yếu ớt đứng bên cạnh, giống nhưmột đứa trẻ, lại nhìn ánh mắt đầy kiên định của Tiểu Hạ, nhịn được, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng.

      Đúng vậy, Phương Đông Dạ vốn là cấp của , đồng thời cũng là bạn. Nếu như ra tàn nhẫn này, Vô Ưu đơn thuần như vậy, sẽphải chịu bao tổn thương đây. Giây phút này, Nhạc Khải hiểu được mục đích Tiểu Hạ làm như vậy rồi. mỉm cười với Tiểu Hạ, chân thành :

      "Mọi người đều là bạn. Có chuyện gì cứ đến tìm tôi. Nếu có thể giúp được, tôi tuyệt đối nửa câu."

      Những lời này của Nhạc Khải, còn nghingờ gì, thừa nhận Tiểu Hạ là bạn. Tiểu Hạnhìn , vừa cười vừa :

      "Uh, tôi nhớ rồi."

      . . .

      "Vô Ưu."

      Lúc Vô Ưu và Nhạc Khải vừa tới cửa, chuẩn bị ra ngoài, Tiểu Hạ vội vàng gọi giật lại. Trướcánh mắt khó hiểu của Vô Ưu, chần chờ :

      "Chuyện đó, ý tôi là, có thời gian, hãy kể tình hình cụ thể của mình cho Nhạc Khải nha."

      Đây là ý gì a?

      chỉ có Vô Ưu, mà ngay cả Nhạc Khảicũng lộ đầy nghi ngờ.

      Tiểu Hạ xấu hổ cười tiếng, sau đó :

      "Ý tôi là, tôi cảm thấy bạn bè nên đối xử thẳngthắn với nhau. Nhạc Khải bây giờ cũng là bạncủa tôi, cho nên, ta muốn là, Nhạc Khải là bạn mới, chuyện kể với tôi trước đây, có lẽ cũng cảm thấy hứng thú. Cho nên, có thờigian, hãy cùng ta hàn huyên tâm nha. Đúng vậy. Ý tôi là như vậy a."

      Tiểu Hạ sau khi xong, mồ hôi cũng toát ra rồi. Vô Ưu cười :

      "Oh, được a."

      Nhạc Khải còn lại cũng hiểu được Tiểu Hạmuốn cái gì đó, mà Vô Ưu có thể cho được đáp án. Thạch Thiên Kình nhìn Tiểu Hạbản thân khó bảo toàn, nhưng lại ra vẻ Bổ Tát,lúc này cư nhiên lại có thể quan tâm đến chuyện của người khác, lộ ra nụ cười châm chọc.

      "Vậy tôi đây. Tối dẫn Bé Diễm qua nhà ăn cơm!"

      Vô Ưu chút khách khí. Tiểu Hạ sau khi nghe đến tên "Bé Diễm", nhịn được liếc mắt nhìn Nhạc Khải cái. Nhạc Khải bây giờ cũng là bạn của , muốn NhạcKhải cứ mù quáng lấn sâu vào cuộc tình này.Nhạc Khải cũng chú ý tới vẻ bất thường của Tiểu Hạ, cho nên vừa cười vừa :

      "Tốt a, vậy tối nay tôi cũng ăn chực. Tiểu Hạ, phải là hoan nghênh tôi đó chứ."

      Tiểu Hạ sững sờ. Vừa mới xong còn hy vọngNhạc Khải sớm biết tình hình. Nhưng, bây giờ lại nhịn được lo lắng, đột nhiên thấy "Nhạc Diễm", biết có phải là đả kích quálớn đối với ? có thể chịu đựngđược loại đả kích này ? Thoạt nhìn biếtanh có tình cảm với Vô Ưu.

      Tiểu Hạ gì, làm cho tình huống trởnên lúng túng. Nhạc Khải vội vàng nửa đùa nửathật :

      "Ha ha, đừng như vậy mà. Cùng lắm là tôi mangthức ăn, mang rượu đến."

      Mượn điều này nhắc nhở Tiểu Hạ thất thố. Tiểu Hạ lúc này mới vội cười, phối hợp :

      "Như vậy a? Tôi đây liền miễn cưỡng đồng ývậy."

      ...

      " nhìn ra được, đúng là người tốta."

      Sau khi Vô Ưu và Nhạc Khải rời , ThạchThiên Kình thốt lên câu lạnh lùng, đầy châm chọc. Tiểu Hạ e dè, nhìn :

      " ra mục đích của là muốn tôi làm nhân tình của . yên tâm , tôi để được như ý đâu!"

      "Phải đó? Chúng ta đây rửa mắt chờxem!"

      Giọng Thạch Thiên Kình đầy cuồng vọng, ngang ngược.

      Kẹt!

      Cánh cửa bị mở ra, người mời tự vào lại là Vô Ưu. nhìn Tiểu Hạ cười cười, sau đó :

      "Xin lỗi, quên mất việc."

      Tiểu Hạ chưa kịp hỏi quên gì ở đây. Vô Ưu thẳng tới trước bàn làm việc của Thạch Thiên Kình, hai tay đè chặt lên mặt bàn, mặttiến sát về phía Thạch Thiên Kình, hai tròng mắtkhông hề sợ hãi, nhìn vào mắt , sau đó rànhrọt :

      "Tiểu Hạ là bạn tốt của tôi. Nếu dám ứchiếp ấy, tôi nhất định bỏ qua choanh. Hiểu ?"

      Thạch Thiên Kình cười thú vị tiếng, sau đó :

      " nhìn ra."

      Ý của vốn là, nhìn ra vì Tiểu Hạ mà tìm liều mạng. Nhưng, cũng có hứa hẹn ức hiếp Tiểu Hạ. Nhưng, Vô Ưu đơn thuần của chúng ta lại hiểu là, nhưvậy tỏ ý biết. Lời cảnh cáo của có tác dụng, cho nên vẻ mặt tươi cười rời . Tiểu Hạ từ đây cũng phải đối mặt với cuộc sống thuộc vềcô. Mặc dù biết , đây là đoạn đường khó khăn, nhưng, cuộc sống chính là như vậy, có lựa chọn khác!

      chỉ có Tiểu Hạ mới như vậy, Vô Ưu và Nhạc Khải cũng giống thế. . .
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :