1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Tình địch mọc thành bụi (1)

      Trời ạ, ta lại đây.

      Tiểu Hạ nhìn Nhạc Khải từng bước về phíamình, nhịn được, trái tim ta đập cuồngloạn lên. Khi ta nhìn thấy ánh mắt hạnh đàocủa Nhạc Khải, giống như câu hồn mình, mặt càng nhịn được nóng ran lên. Cũng bởi vì kích động mà tay run run.

      "Này, Tiểu Hạ. Có phải ta muốn muốn khiêu vũ với ?"

      Vô Ưu nhìn Nhạc Khải về phía hai người,mặt lộ vẻ khó chịu. Người này đúng là rất đẹptrai, dáng người cũng tệ, nhưng chính là thích nụ cười mặt . Vừa nhìn khiến nhịn được nghĩ tới bốn chữ ‘hoa hoa công tử’ rồi.

      Tiểu Hạ nghe Vô Ưu thế, mặt lên mạt đắc ý. Hừ, xem ra người đàn ông này so với Phương Đông Dạ còn có con mắt tinh tường hơn.

      "Tiểu Hạ, người này vẻ mặt đào hoa, nhất định có ý đồ xấu với . ngàn vạn lần đừng có đồng ý với ?"

      Tiểu Hạ còn chưa trả lời câu hỏi thứ nhất, VôƯu hỏi sang câu thứ hai rồi.

      Ăn được nho, lại quả nho chua!

      Đối với ý tốt nhắc nhở của Vô Ưu, trong lòng Tiểu Hạ khinh thường . Nhưng, ta cũngchỉ nghĩ trong bụng, chứ ra ngoài. Bởi vì, người tên Nhạc Khải này, mặc dù cũng là lựa chọn tốt, bề ngoài hay gia thế cũng tệ, nhưng, nếu để so sánh với Phương Đông Dạ, còn kém xa.

      Nghĩ đến Phương Đông Dạ, Tiểu Hạ nhịnđược nhớ lại lúc nãy mình cùng chuyệnphiếm, lúc đó đám phóng viên núp ở góc phòng. biết có kịp chụp hình ảnh bọn họ ? biết ngày mai có thể có báo ? Nếu như hình ảnh “thân mật” của bọnhọ được đăng báo, như vậy bọn họ được công nhận là đôi rồi.

      cần đến chuyện Phương Đông Dạ, việc người đàn ông tên Nhạc Khải về phía mình, cũng làm cho ta sướng điên lên được. Xem ra, hôm nay là ngày may mắncủa ta rồi.

      "Tiểu Hạ, có nghe tôi ?"

      Hai câu hỏi liên tiếp, Tiểu Hạ đều trả lời,làm Vô Ưu cảm thấy có chút kỳ quái. nhịn được lấy tay khều ta. Tiểu Hạ liếc mắt nhìn Nhạc Khải về phía bọn họ, giống như ứng phó, với Vô Ưu:

      "Người ta mời mình khiêu vũ trước mặt bao nhiêu người như vậy, làm sao có thể cự tuyệtđược."

      Tiểu Hạ ràng là rất muốn, nhưng lại ra vẻthanh cao. ta như vậy cũng là muốn chặnmiệng Vô Ưu trước, tránh việc sau này nóilung trước trước mặt Phương Đông Dạ. Nhưng, ta vô cùng đắc ý mà quên mất vấn đềquan trọng nhất. ta tính sai điểm, đó chính là, Vô Ưu đơn thuần, rất dễ tin tưởng lời của ta. Hơn nữa, bạn tốt của mình gặp nạn, Vô Ưu tuyệt đối khoanh tay đứngnhìn.

      Nhạc Khải chọn Tiểu Hạ, cũng phải làchọn bừa. Đây là buổi tiệc thương mại, mỗi việclàm ở đây, đều chỉ có cùng mục đích, đó là lấy lợi ích của công ty đặt lên hàng đầu.

      Tiểu Hạ ăn mặc trang nhã, thanh thuần, thoạt nhìn thuần khiết, tôn quý. Mà lựa chọn thể thưởng thức của bản thân. thươngtrường, ai cũng thế, chẳng ai thích hợp tác với người đơn thuần cả. Cho nên, Nhạc Khải chọn Tiểu Hạ làm bạn nhảy.

      Đối với Nhạc Khải mà , nhảy với ai cũngkhông quan trọng. Bởi, mặc dù từ trước đến giờ rất phong lưu, nhưng đó ngoài lúc làm việc. Còn khi làm việc, cố gắng hết sức đểhoàn thành công việc tốt nhất. Nhưng, khi nhìn thấy hình ảnh Vô Ưu ăn mặc hết sức xinh đẹp, ánh mắt lại vô tình để lộ ra vẻthanh thuần, trong mắt khỏi xuất tia thú vị.

      "Chào , sẵn lòng khiêu vũ cùng kẻ hèn mọn này chứ?"

      Nhạc Khải tới trước mặt Tiểu Hạ, nhàng gật đầu, lịch lãm vươn tay ra. ràng là hỏi, nhưng nụ cười đến vô cùng tự tin, giống như chắc chắn thể bị từ chối vậy.

      Mặc dù Phương Đông Dạ là người Tiểu Hạthích. Nhưng, ai có thể đảm bảo, nhất định hai người ở bên nhau đây? Tiểu Hạ là người thông minh, ta đương nhiên ra sức để đạt được thứ tốt nhất. Nhưng, ta cũng khôngbuông tha những thứ khác có thể đạt được. Nhất là người đàn ông ưu tú, có tiền đồ thênh trang trước mặt - Nhạc Khải này. Cho nên, mở rộngđối tượng, bồi dưỡng trọng điểm, chính là sách lược tốt nhất mà ta nghĩ lúc này.

      Dưới chú ý của muôn người, Tiểu Hạ mỉm cười, vừa định đưa tay đặt vào tay Nhạc Khải, liền bị người kéo lại. Sau đó, Vô Ưu rađứng chắn giữa hai người.

      Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt này, muốn làm gì đây?

      Mặt Tiểu Hạ thoáng cái tái mét rồi. Tất cảcác quan khách xung quanh cũng lộ vẻ kinh ngạc. biết vì sao Vô Ưu bống nhiên ra chặn ngang giữa đường. Trong lúc nhất thời, lại bàn tán xôn xao, hơn nữa bọn họ cũng quên, người phụ nữ này, là bạn cùng tổng giám đốc tập đoàn “Trụ”.

      Quan hệ càng hỗn loạn, càng làm người ta tò mò. Đây chính là thú vui tẻ nhạt của đám ngườithấp kém.

      Nhạc Khải thấy bộ dáng phòng bị, coi mình như kẻ háo sắc của Vô Ưu, cười nhạt :

      "Tiểu thư, có chuyện gì sao?"

      Tuy , đánh vào mặt người cười,nhưng người này nhìn như hổ cười, nhất là đôimắt đa tình kia, chướng mắt, trông càng chướng mắt hơn. Vô Ưu tỏ vẻ dũng cảm, hấtcằm lên, với Nhạc Khải:

      "Trong lòng Tiểu Hạ có người thích rồi, cho nên, đừng có mà giở trò với ấy. ấy khiêu vũ với đâu."

      Nhạc Khải nghe xong, từ đáy lòng lộ ra nụ cười vui vẻ. nghĩ này lại còn thú vị đến thế. khiến cảm thấy hứng thú rồi.

      "Oh, tôi là muốn tìm bạn nhảy để khai màn, làm thế nào bây giờ đây?"

      Nhạc Khải giống như làm khó hỏi Vô Ưu. VôƯu còn lại đương nhiên :

      " tìm người khác là được rồi. Dù sao ở đây cũng còn rất nhiều người nha."

      Nhạc Khải nhìn ánh mắt đơn thuần của Vô Ưu, trong lòng cười thầm, nhưng vẻ mặt càng khó xử hơn, :

      "Tôi sợ mời người khác, lại bị từ chối.

      "Ai nha, đâu. Cùng lắm tôi mờigiúp , muốn mời ai?"

      Hai người lời qua, lời lại, câu, tôi mộtcâu cứ thế . Bọn họ cũng để ý tớinhững người bên cạnh. Bộ dạng “liếc mắt đưatình” này, làm cho người xem nhịn đượcsuy nghĩ linh tinh. Còn Tiểu Hạ đứng đó, nắmchặt tay, cắn chặt răng mới có thể nín nhịn được xúc động muốn đẩy phăng người chắn trước mặtra.

      "! Tôi muốn mời , hẳn cự tuyệt tôi chứ?"

      Cuối cùng Nhạc Khải cũng ra ý đồ củamình. Lúc đầu cũng cảm thấy có chút đặc biệt, nhưng cũng nghĩ dây dưa.Thế nhưng lại tự xông vào, vậy là ý trời rồi. Cho nên, đương nhiên thuận theo ý trời,mời khiêu vũ.

      Vô Ưu định cự tuyệt, nhưng vừa mới mở miệng giúp người ta. Tự chặn đường lui của chính mình, giờ lại cự tuyệt, phải lắm. Sau khi do dự lát, cuối cùng chấp nhận thực tế :

      "Tôi nhảy với cũng được, nhưng, tôi nhảy từ khi tốt nghiệp đại học, chỉ sợ giẫm vào ."

      đúng là như vậy, nhưng lại giống như Vô Ưu khéo léo giải thích vậy.

      Vô Ưu từ sau khi tốt nghiệp đại học chưa nhảy lại. Nhưng, còn có là, hồi đại học cũng chỉ nhảy qua có lần, hơn nữa, cònchưa nhảy hết bản, bạn nhảy bỏ chạy vì bị giẫm phải.

      " sao. Tôi rất vui lòng được dẫn dắt ."

      Nhạc Khải sau khi xong, lịch vươn tay về phía mời. Vô Ưu sau khi do dự chút, :

      "Giẫm vào , được phép tức giậnđó."

      Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vô Ưu, NhạcKhải thoải mái :

      "Đương nhiên rồi. giẫm vào tôi, chứng tỏ tôi dẫn dắt tốt. Như thế, sao tôi có thể giận được đây?"

      Người này nhất định có khả năng làm tình nhân của quần chúng , loại câu như thế này cũng bịanh ta thành mập mờ như vậy.

      đến nước này rồi, cự tuyệt nữa người talại nghĩ mình làm kiêu. Vô Ưu rốt cục giơ tay ra, đặt vào tay Nhạc Khải. Nhạc Khải chuẩn bị dẫn về phía sàn nhảy, lại đột nhiênđứng lại. Nhạc Khải nhìn khó hiểu, liền xoay người nhìn về phía Tiểu Hạ.

      dặn dò Tiểu Hạ:

      "Tôi nhảy xong quay lại nha."

      Sau khi thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Tiểu Hạ, còn thêm:

      "Trông vẻ mặt tốt, có phải trong người thoải mái ? tìm chỗ ngồinghỉ , lát nữa tôi quay lại với . Còn nữa,son môi bị nhòe ra ngoài rồi, sửa lại chút ."

      Thái độ rất tự nhiên, thân thiết, hoàn toàn biết, Tiểu Hạ lúc này hận thể bóp chết được .

      Đồ phụ nữa đơn thuần, ngu ngốc!

      Nhạc Khải nhìn thoáng qua Tiểu Hạ, lại đưa mắt nhìn Vô Ưu chăm chú. Trong lòng nhịn được cảm thán, người ta ràng tức giận như vậy, cũng nhìn ra. Nhưng, đơnthuần như vậy, mới có thể sống vui vẻ, màkhông phải phiền não gì nha.
      ...

      Nhạc Vô Ưu! Tôi với thề đợi trờichung!

      Tiểu Hạ nhìn hình ảnh Nhạc Khải nắm tay Vô Ưu rời . Tức giận nghiến răng nghiến lợi. Cônằm mơ cũng ngờ được, Vô Ưu thếnhưng lại giả trư ăn cọp. Bây giờ lại còn giảbộ ngu ngơ, cướp mất người ái mộ ta. sựlà thể tha thứ.

      Nhạc Vô Ưu, tôi tuyệt đối để yên cho . Cả người Tiểu Hạ như phát nổ đến nơi rồi. ta phẫn nộ mở túi xách ra, chuẩn bị tân trang lại sắc đẹp. Vô Ưu chết tiệt, môi của ta bị nhòe, phải là vì làm ta tức giận cắn môi sao. Sau khi mở túi xách, đột nhiên nhìnthấy vật bên trong. Nhẫn! ta suýt nữa quên mất cái này. Nghĩ vậy, cơn tức giận của Tiểu Hạ có chút bốc hơi, lộ ra nụ cười xinh đẹp.

      "Vô Ưu, đợi ."

      Tiểu Hạ vội vàng đuổi theo. Bọn họ đây là biểudiễn cái gì vậy? Tới tới lui lui, làm đám người ở đây hiểu gì cả. Mà Nhạc Khải cũng cảm thấy tò mò, biết người tên Tiểu Hạ này đối phó với người bạn “cướp tình” mà mình căm hận như thế nào đây.

      "Tiểu Hạ, có chuyện gì sao?"

      Vô Ưu quay đầu nhìn Tiểu Hạ. Tiểu Hạ cườinhạt với Nhạc Khải, sau đó :

      "Tôi mượn Vô Ưu hai câu thôi."

      Nhạc Khải nhún nhún vai tỏ vẻ có gì, cònlàm thế đưa tay xin mời. Tiểu Hạ cũng chẳngcần để ý tới Nhạc Khải nữa, bởi ta biết, từ lúc Vô Ưu có người thích trong lòng, thìbọn họ còn cơ hội nữa rồi.

      Tiểu Hạ kéo Vô Ưu lại gần, sau đó cầm tay Vô Ưu. Đem chiếc nhẫn cầm trong tay, đeovào ngón áp út cho . Sau đó, ra vẻ thân mật, vỗ vỗ tay Vô Ưu :

      " , nhảy tốt nhé. Tôi chờ ở chỗ này."

      "Uh."

      Vô Ưu xoay người đến chỗ Nhạc Khải. Nhạckhải nhạy bén thấy được nụ cười nham hiểm của Tiểu Hạ. Điều này làm khó chịu nhănmày. Hai người lại lần nữa tay trong tay tới sàn nhảy, Nhạc Khải vừa mỉm cười gật đầu với tân khách, vừa cất giọng hỏi :

      " ấy vừa gì với vậy?"

      Vô Ưu đáp lại:

      "Oh, ấy đưa nhẫn cho tôi thôi."

      Vừa , vừa giơ tay lên cho nhìn. Trong chớp mắt, nụ cười mặt Nhạc Khải biến mất còn gì.

      " kết hôn rồi sao?"

      Nhạc Khải dám tin hỏi. biết hỏi nhưvậy là rất bất lịch . Trong các cuộc gặpthương mại, người ta đều dựa vào ngón tay đeo nhẫn của phụ nữ, để kết luận thân phận của đốiphương. Ví dụ như, đeo tại ngón giữa, thể hiệnđang trong giai đoạn nhau thắm thiết; đeo tại ngón trỏ thể giai đoạn tìm bạn trămnăm; đeo tại ngón áp út, thể kết hôn, mà đeo tại ngón út, thể theo chủ nghĩa độcthân.

      ngón tay áp út của bàn tay trái, Vô Ưu đeonhẫn kim cương! Điều này thể nghi ngờ, tuyên thệ với mọi người là kết hôn. Nếu như là trước đây, Nhạc Khải tuyệt đối giữ phong độ thèm tra hỏi. Nhưng hôm nay, người tên Vô Ưu này, làm thay đổi.Trực giác mách bảo , có vấn đề trong đó.

      Vô Ưu vẻ mặt khó hiểu trả lời:

      " có a, sao đột nhiên hỏi như vậy?"

      Lúc này, Nhạc Khải khẳng định luôn ý nghĩ củamình. Nhất định Tiểu Hạ giở trò quỷ.

      Mình ăn được đạp đổ! Người phụ nữ này là nham hiểm.

      Đàn ông trời sinh đối với người yếu liền muốn bảo vệ. Chúng ta thường gọi là chủ nghĩa hùng, hay là nghĩa khí hùng. Cách làm này của Tiểu Hạ, chẳng những được theo ý côta, làm dám đến gần Vô Ưu, màngược lại, làm nổi lên ý nghĩ muốn bảo vệ . cười trả lời Vô Ưu:

      " có chuyện gì, yên tâm, tôi bảo vệ ."

      Sau khi xong, trong lòng thầm nhủ câu:tuyệt đối để cho cái người tên Tiểu Hạ kia ức hiếp .

      Vô Ưu nhìn vẻ mặt kiên định của Nhạc Khải khó hiểu, chẳng thể giải thích được. nhạcvang lên, lập tức căng thẳng. hồi hộp đưa tay đặt lên bả vai Nhạc Khải, cả người trở nên cứng đơ.

      "Đừng căng thẳng, buông lỏng người, tôi dẫn dắt ."

      Nhạc Khải lịch , nụ cười khiến người ta nhìn thấy rất thoải mái. Nhưng Vô Ưu, chút cũng thể buông lỏng được, bởi hình ảnh người đàn ông bỏ chạy trong lần khiêu vũ đầu tiên, vẫn còn quanh quẩn trong đầu . Hơnnữa, từ sau lần đó trở , người kia cứ thấy lạibỏ chạy xa, giống như sợ ngang qua , bị giẫm vào vậy.

      "Ah! xin lỗi."

      Vừa nghĩ đến giẫm người, “tiện thể” giẫmluôn cước vào chân Nhạc Khải rồi.

      Chân Nhạc Khải đau nhói, người cũng sửng sốttheo. Sau đó cúi đầu nhìn sắc mặt ửng hồng,giống như trẻ con bị mắc lỗi của Vô Ưu, liềncười vui vẻ. khiêu vũ bao lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên “được” người giẫm. Loại nàycảm giác chân này, rất mới mẻ.

      " sao, tiếp tục nào. buông lỏng người, cần cố gắng nghĩ đến bước chân của mình, cũng phải nghĩ xem liệu có giẫmvào tôi hay . chỉ cần tưởng tượng,mình chính là bé lọ lem khiêu vũ, sau đó, cảm nhận tay tôi, theo cảm giác đó, là có thể được rồi."

      Nhạc Khải giống như người thầy ưu tú, giọng dịu dàng, vẻ mặt cười bao dung. Vô Ưu nhìn dáng vẻ lịch lãm của Nhạc Khải, độtnhiên sinh ra thiện cảm với . gật đầu cười, sau đó dựa theo những lời Nhạc Khải vừanói, trong tiếng nhạc du dương, buông lỏng bản thân, sau đó cảm giác được có bàn tay trực tiếpđặt thắt lưng mảnh vài nào của mình.

      Điệu Waltz, mặc dù là nhảy hai người. Nhưng thực tế, đều là đàn ông dẫn dắt phụ nữ. Cho nên, Nhạc Khải sai, nếu như nhảykhông tốt, cũng thể trách phụ nữ ngốc, mà nguyên nhân lớn nhất, là bạn nhảy namkhông dẫn dắt tốt.

      Trời ạ, ra chính mình cũng có thể nhảy xinhđẹp được như vậy.

      Vô Ưu nhìn đường nét ưu nhã gương mặt Nhạc Khải, cười vui vẻ. chán ghét đối với lúc đầu biến mất. Hơn nữa, cũng bởi vìbước nhảy hài hòa, tận sâu trong đáy lòng, mộtcỗ thiện cảm cũng nảy sinh rồi. Lúc này, âmnhạc gần đến hồi kết thục, Nhạc Khải cúi đầunhìn Vô Ưu, sau đó tay đặt hông hơi dùng lực, cả người Vô Ưu liền tiến về phía trước. Vô Ưu thấy mũi mình sắp đụng vào ngựcNhạc Khải, theo phản xạ tự nhiên, bất thình lình ngẩng đầu lên, tránh cho cái mũi gặp phảisố mạng tai ương.

      Binh!

      Ngay lúc này, tiếng nhạc cuối cùng dừng lại. màn biểu diễn hoàn mỹ hoàn thành.

      Bộp bộp bộp bộp bộp

      Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên từ bốn phía.

      Nhảy xong cả bài rồi. Thành công rồi! giẫm nát vụn chân ta.

      Vô Ưu nghe được tiếng vỗ tay của mọi người,nhìn Nhạc Khải cười vui vẻ. Hoàn toàn quên mất lúc này, thân thể và Nhạc Khải vẫn còn dán vào nhau rất mập mờ. Nhạc Khải cúi đầu, nhìn Vô Ưu ngẩng đầu cười vui vẻ với mình, cả người toát ra vẻ gợi cảm, lại thanh thuần. Cái miệng hơi mở ra, qua ánh đènchiếu vào, nhìn qua rất mê người. giốngnhư bị hấp dẫn, chậm rãi cúi đầu.

      Hả!!!

      Hư!!!

      Bốn phía đều là những tiếng kinh hô. Trongtiếng xuýt xoa, Nhạc Khải đặt nụ hôn nhẹnhàng lên môi Vô Ưu.

      "Vô Ưu, em làm cho tôi kinh ngạc."

      Nụ hôn nhàng trôi qua, Nhạc Khải từ từ ngẩng đầu lên. Sau đó ánh mắt tươi cười nhìnVô Ưu ngẩn ngơ. Vô Ưu mơ hồ chớp chớp mắt, nhìn qua giống như mê mang. Nhìn Vô Ưu như vậy, khiến Nhạc Khải lại có thôi thức muốnđược vuốt ve lần nữa, nhưng, cố gắng khắc chế lại.

      Hôn cũng được. Nhưng mà, phải là biểudiễn ở trước mặt người khác. Bởi vì, sau khi anhđược nhấm nháp mùi vị từ môi , biết, si mê cái vị này rồi. Cho nên, tin tưởng,duyên phận của bọn họ chỉ dừng lại ở điệu nhảy. Nhạc Khải thân mật ôm Vô Ưuđi tới chỗ nghỉ ngơi.

      Sau khi đặt Vô Ưu ngồi lên ghế salon, nhìnkhuôn mặt vẫn ngơ ngác như cũ của cười. Cái mũi xinh xắn, trắng nõn của nhìn quá đáng . nhịn được vươntay chạm vào. Vô Ưu như bị điện giật, sợ hãidịch sát về phía sau.

      Động tác khoa trương này của , làm NhạcKhải bật cười vui vẻ :

      "Em hoàn hồn rồi. đáng tiếc, tôi định hôn cho em tỉnh lại."

      ", dám lại gần đây, tôi la khiếmnhã."

      Vô Ưu tin như dựa sát về phía sau, hai tay phòng bị đặt trước ngực. Giống như sựtưởng rằng, Nhạc Khải ở trước mặt mọingười, nhào về phía vậy. Nhạc Khải bị vẻ mặt đáng của , lần nữa lại bị chọccười. Nụ cười nghiền ngẫm, mang đầy ý đùa daitrong mắt.

      Nụ cười này sao lại thấy quen như vậy hả? Vẻmặt đùa dai giống hệt Bé Diễm nha.

      Vô Ưu nhìn nghi ngờ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ :

      " dám trêu tôi! Tên tiểu tử thúi này."

      vừa xong, Nhạc Khải cũng bật cười. Nụ cười chẳng khác nào chứng tỏ suy đoáncủa Vô Ưu là đúng. Vô Ưu hề nghĩ ngợi, ngồi thẳng người, sau đó tập trung sức lực, đạpcho Nhạc Khải cái. Nhạc khải còn lại là nhe răng, trợn mắt nhìn Vô Ưu, :

      "Oa, em đạp hả."

      Bộ dáng ủy khuất, nhưng lại hết sức khoatrương.

      "Hừ, để xem sau nay còn dám ăn hiếp tôi ."

      Vô Ưu ức hiếp Bé Diễm quen tay rồi. Bé Diễm như vậy, đẹp đẽ như thế, còn xuống tay kiêng nể, huống chi là NhạcKhải lớn đến như vậy. Cho nên Nhạc Khải nghĩ muốn tranh thủ đồng tình của , đừng có hòng nha.

      Nhạc Khải nhìn Vô Ưu, trong lời chứa đầyhàm ý sâu sa:

      "Được. Sau này tôi khi ăn hiếp em nữa. Chỉ có thể để em ăn hiếp tôi thôi, có đượckhông?"
      Chương 55.1: Tình địch mọc thành bụi (2)

      "Như thế còn tạm được."

      Vô Ưu vẻ mặt đắc ý . Nhạc Khải vừa nhìn chân mình, vừa lẩm bẩm:

      "Tôi có muốn ức hiếp cũng dám nữa a, cái chân đáng thương này của tôi đáng giá lắmđó."

      xong còn quên dùng ánh mắt “xót xa” nhìn Vô Ưu. Lần này rút cuộc Vô Ưu cũngbị ta chọc cho cười.

      Tiểu Hạ nhìn hình ảnh Vô Ưu cùng Nhạc khảicười toe toét, tức vô cùng. ta cam lòng định tiến lên, nhưng ngờ lại nhìn thấy Phương Đông Dạ ở lối cửa vào, cả người tản ra nồng đậm lửa giận. Sau khi thấy được cơn thịnh nộ của Phương Đông Dạ,Tiểu Hạ ngược lại lập tức cao hứng, khôngcòn thấy tức giận nữa. ta cho rằng, đây chính là cơ hội ông trời ban cho ta.

      "Tổng giám đốc, đây là khăn choàng mua cho Vô Ưu sao? đẹp nha."

      Tiểu Hạ tới trước mặt Phương Đông Dạ, ra vẻthanh thuần . Phương Đông Dạ cũng khôngthèm liếc ta lấy cái, bởi vì trong mắt giờ, chỉ thấy duy nhất hình ảnh Vô Ưu và người đàn ông khác trò chuyện rất vui vẻ.

      Tức giận ! Tức giận ! Tức giận ! Sau khi tức giận rồi, mất lòng tin hoàn toàn với ta .

      Trong lòng Tiểu Hạ vô cùng vui vẻ, nhưng ngoàimiệng lại hòa giải:

      "Tổng giám đốc, chúng ta qua đó tìm Vô Ưu . ấy vừa mới nhảy mở màn với phó tổng giámđốc tập đoàn “Tử Thần”. Bây giờ ở bên kia nhi nghỉ ngơi."

      Tiểu Hạ vừa xong, Phương Đông Dạ đưaánh mắt hoài nghi nhìn ta. ta ra vẻ khóhiểu nhìn Phương Đông Dạ.

      ta, con mới lo lắng!

      Những gì Nhạc Diễm , Phương Đông Dạ quên. Bây giờ nhìn đến Tiểu Hạ, chỉ qua lời của ta, cũng nhìn ra ánh mắt rất mờám. Tuy nhiên, ta lập tức bình tĩnh lại, :

      "Tổng giám đốc, sao lại nhìn tôi như thế?"

      "Son môi bị nhòe."

      Phương Đông Dạ tránh nặng tìm . xong,cầm khăn choàng về phía Vô Ưu và Nhạc Khải. Bây giờ chưa phải là lúc vạch trần TiểuHạ. Giờ phát ra ý đồ bất chính của ta, vậy cũng chẳng cần phải lo ta có cơ hộilàm tổn thương Vô Ưu nữa. Hơn nữa, so với việc của ta, việc Vô Ưu chuyện trò vui vẻ với người đàn ông khác, hiển nhiên là có lực uy hiếpmạnh hơn rồi.

      ...

      Phương Đông Dạ sau khi đến, vừa lấy khănchoàng, choàng lên người Vô Ưu, vừa thân mậthỏi:

      "Vô Ưu, tán gẫu gì mà vui vẻ như vậy hả?"

      Lúc chuyện, từ đầu đến cuối cũng khôngthèm nhìn Nhạc Khải ngồi đối diện với VôƯu cái. bộ giống như, trong mắt khôngcó tồn tại của ta vậy.

      "Tổng giám đốc, tôi cứ bảo sao thấy đâu. ra là tìm khăn choàng cho tôi hả.Cám ơn nha."

      Vô Ưu quay lại, cười cảm ơn Phương Đông Dạ,hoàn toàn phát ra, động tác lúc nàycủa Phương Đông Dạ thân mật đến cỡ nào. Nhạc Khải phát ra, hơn nữa, còn nghethấy cách xưng hô của Vô Ưu với .

      Nhạc Khải nhìn Phương Đông Dạ, lịch :

      "Xin hỏi, chính là tổng giám đốc tập đoàn “Trụ” – ngài Phương Đông Dạ?"

      Phương Đông Dạ lúc này mới quay đầu nhìnNhạc Khải :

      "Đúng vậy. Xin hỏi cậu là?"

      Phương Đông Dạ cũng lịch hỏi lại, giọng điệu mặc dù khách khí, nhưng ánh mắt lại vô cùng sâu lắng.

      "Tổng giám đốc, ta là Nhạc Khải - phó tổnggiám đốc của tập đoàn “Tử Thần” ."
      Vô Ưu giúp Nhạc Khải giới thiệu.

      Nhạc Khải? Cái tên này khiến chú trọng cao độ. Chẳng lẽ chính là con của Nhạc ThiênHàng, là em cùng cha khác mẹ với Vô Ưu? Phương Đông Dạ gần như có thể khẳng địnhthân phận của Nhạc Khải rồi, nhưng để cho chắc, vẫn hỏi lại:

      "Như vậy, tổng giám đốc tập đoàn “Tử Thần”chính là?"

      "Là cha tôi."

      Nhạc Khải vừa đưa ra đáp án, trong lòng Phương Đông Dạ run lên. Quả nhiên ngoài dự đoán của . khỏi thởphào hơi. Ít nhất, người đàn ông này sẽkhông trở thành tình địch của . Cho nên, nhịn được lộ ra nụ cười thoải mái.

      Phương Đông Dạ thích Vô Ưu!

      Đây là điều đầu tiên Nhạc Khải nhìn ra từ người Phương Đông Dạ. Điều thứ hai chính là, ta căn bản có coi mình là tình địch. Tại sao? ràng ngay từ đầu, đôi mắt ta còn đầy lửa giận. Tại sao trong nháy mắt, lạikhôi phục về bình thường? lẽ, sau khi biết được thân phận của mình, cảm thấy mìnhcăn bản có thực lực để tranh giành vớianh ta, cho nên mới để mình trong mắt?

      Nhạc Khải căn bản biết suy nghĩ tronglòng Phương Đông Dạ. Nhưng, bởi vì PhươngĐông Dạ coi mình là tình địch, mà tronglòng đặc biệt khó chịu. Hơn nữa, cũng bởi vìtuổi còn trẻ có chút nóng nảy. nhịn được,cố tình khiêu chiến lửa giận của Phương Đông Dạ:

      "Vô Ưu, em dùng son môi gì vậy?"

      "Hả? Tôi biết, là Lucky làm cho tôi."

      xong, nhìn Nhạc Khải khó hiểu hỏi:

      "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

      Lucky?

      Nghe thấy cái tên này, Nhạc Khải hơi bất ngờ. Bọn họ sao lại biết nhau? Sao lại nghethấy em mình qua? Nhưng, đây cũng phải là trọng điểm. Trọng điểm bây giờchính là hạ gục uy phong của Phương Đông Dạ. Nghĩ vậy, mặt Nhạc Khải mang theo nụcười mập mờ nhìn Vô Ưu. Sau đó, dùng ngón tay quyến luyến sờ sờ lên môi mình, cố ý đè thấp giọng , nho :

      " có gì, chỉ là muốn biết em thoa loại son gì mà thơm như vậy thôi."

      Chạm môi!

      Vô Ưu sau khi phản ứng được điều Nhạc Khảinói, mặt thoáng cái đỏ lừ lên. Sau đó, hề nghĩ ngợi nhấc chân đá về phía ta:

      "Cho chết này."

      Nhạc Khải lần này có chuẩn bị từ sớm, dễdàng tránh được. Hơn nữa, mặt còn mangtheo vẻ bất cần đời, nhìn Vô Ưu cười vui vẻ :

      " dấu, tôi làm sao có thể để em đạp tới hailần được?"

      "Để xem tôi có đạp chết được ."

      Vô Ưu xấu hổ thành tức giận. Vừa định công kích Nhạc Khải lần nữa, Phương Đông Dạ đãliền vội vàng kéo ngăn lại. Giống như nhắcnhở :

      "Nhiều người nhìn, chú ý hình ảnh."

      "Oh."

      Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ xong, vội vàng chấm dứt hành động công kích Nhạc Khải.Nhưng, vẫn nhịn được, trừng hai mắt lừanh ta.

      ...

      "Tôi định vệ sinh, biết phó tổng giám đốc Nhạc..."

      Lời của Phương Đông Dạ ý ràng muốnchuyển sang chỗ khác, để chuyện đàn ông với nhau. Nhạc Khải đương nhiên hiểu . từ năm 13 tuổi, bắt đầu chuyện yêuđương. Ít nhất cũng có 10 năm kinh nghiệm. Đạt kỷ lục chưa thất bại bao giờ. Cho nên, đối mặtvới khiêu chiến của Phương Đông Dạ, ta chẳng có lý do gì để cự tuyệt.

      "Tôi cũng vừa lúc muốn toilet, cùng nhau ."

      xong đứng lên trước. Phương Đông Dạ Vô Ưu:

      "Tôi quay lại ngay."

      xong, cũng đứng lên. Sau đó hai người đànông to lớn, cùng nhau về phía nhà vệ sinh.
      Mizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55.2: Tình địch mọc thành bụi (2)

      " muốn gì?"

      Nhạc Khải dù sao tuổi cũng còn trẻ, vừa vào nhà vệ sinh, sau khi phát có ai bêntrong, đủ kiên nhẫn chủ động hỏi trước. Phương Đông Dạ cũng chần chờ luôn:

      "Cách xa Vô Ưu chút, nếu cậu sẽphải hối hận đó."

      Lời như là uy hiếp. Nhạc Khải nghe xong, mặt lên vẻ khinh thường, :

      " phải vì chuyện này, mà định hủy hợp đồng đó chứ. Tôi nghĩ đây là chuyện đại trượng phu nên làm."

      Phương Đông Dạ biết Nhạc Khải hiểu lầm ý của mình, nhưng, cũng giải thích , mà :

      "Tôi cũng cho rằng mình là hùng, hay đại trượng phu gì đó. Nên tôi cũng dám chắc, có thể làm ra những chuyện như thế vìVô Ưu hay . Chỉ có điều, tôi vừa cậuhối hận, cũng phải là ý này."

      Lời của Phương Đông Dạ, làm Nhạc Khảicảm nhận được, trong con người , có đầy tự tin, tính cách tùy hứng, còn có cả ngông cuồng. Đồng thời, cũng nhận định, PhươngĐông Dạ là người quang minh lỗi lạc, chứkhông phải loại người ngoài miệng rất ngọt ngào, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm đâm ngườikhác. người Phương Đông Dạ toát ra khíchất bộc trực, làm Nhạc Khải nhịn được nghĩ tới Tề Rạng Đông.

      "Vậy có ý gì?"

      Nhạc Khải cảm giác có luồng lực lượngthần bí thôi thúc hỏi . Phương Đông Dạcòn lại chỉ :

      " ấy họ Nhạc, tên là Vô Ưu."

      xong, xoay người rời .

      họ Nhạc, tên là Vô Ưu!

      Là ý gì hả? Nhạc Khải lặp lặp lại hai câu này,tự hỏi Phương Đông Dạ những lời này là códụng ý gì. ta rốt cuộc là muốn gì vớimình?

      Nhạc! Vô Ưu!

      Chẳng lẽ ý của ta là, từ tên cũng có thể nhìnra con người ấy. Vô Ưu - cũng giống như cáitên – là luôn vui vẻ, lo lắng gì? PhươngĐông Dạ muốn ám chỉ, thể mang đếncuộc sống hạnh phúc cho Vô Ưu. Hoặc, ý của ta là, sợ mình làm tổn thương Vô Ưu? Làm cho ấy đau khổ.

      thế giới cái gì là lớn nhất? tư duy! Tư duy có giới hạn. Cho nên, dựa vào chútgợi ý kia, Nhạc Khải bắt đầu thả hồn tưởng tượng, để tìm cho mình lý do tương đối hợplý.

      ...

      Trong phòng bếp, Hoắc Lãng và Tề Rạng Đông chuẩn bị nấu ăn.

      Hoắc Lãng mặc dù chưa nghĩ thông suốt, cũngkhông biết phải đối mặt với Vô Ưu như thế nào.Nhưng, cũng ý thức được mình hành hạmình, cũng chính là hành hạ những người mình quan tâm, quan tâm đến mình. Cho nên, từ sau khi thấy tức giận của Tề Rạng Đông, quyết định buông tha cho mình, cũng chính là buông tha cho người khác.

      Dựa vào rượu để gây tê lâu, lại vừa cócông việc để phân tán chú ý. Ở nhà chẳnglàm gì, đúng là loại hành hạ. Cho nên, hôm nay khi biết Tề Rạng Đông tới đây làm bếp chính, liền xung phong cùng . Vài ngàykhông nấu ăn, tự nhiên có cảm giác giống nhưđã mấy thập kỷ rồi chưa nấu vậy. Nhìn đồ ăn trong nồi, gắp miếng định thử, nhưng,vừa đưa đến miệng, lại dừng lại.

      Tề Rạng Đông chăm chú thái thức ăn, mặt lộ ra nụ cười thản nhiên. Nụ cười này khiếnngười khác nhìn thấy rất thoải mái, buộc lòng phải ví von với nụ cười của người phụ nữ, muốn tỏ hết chân thành, phát ra hết những điều có trong lòng vậy. Nhìn bộ dạng này của Tề Rạng Đông, khiến tất cả mọi người đều nảy sinh ý nghĩ, đó chính là, say mê nấu ăn. Đối với , nấu ăn chính là loại hưởng thụ.

      "Rạng Đông, nếm thử xem mùi vị thế nào?"

      Hoắc Lãng nhịn được, đưa miếng thức ănvừa gắp đến gần miệng Tề Rạng Đông. Tề RạngĐông tay run lên, dao vừa trượt, suýt nữa cắt vào tay . Tay Hoắc Lãng cầm đôi đũa gắp thức ăn, cũng sợ đến nỗi đánh rơi xuống đất. Cả người căng thẳng, vội vàng hỏi:

      " sao chứ?"

      Kỹ thuật thái đồ ăn của Tề Rạng Đông tương đối lợi hại. Nhắm mắt lại cũng có thể thái được,sao lại có thể ẩu đả như thế được?

      Tề Rạng Đông vội vàng thu hồi suy nghĩ, cười :

      "Tôi có chuyện gì."

      xong, lại bắt đầu tiếp tục thái đồ ăn. HoắcLãng sau khi xác định Tề Rạng Đông có chuyện, lại lấy đũa gắp ít đồ ăn đưa tớimiệng , vẻ chờ mong :

      "Nếm thử xem mùi vị thế nào?"

      Tề Rạng Đông lần này bị cắt vào tay, nhưng, cũng há miệng ăn tự nhiên như trước, mà dừng tay lại, đón lấy đôi đũa gắpthức ăn trong tay Hoắc Lãng, sau đó tự bỏ vàomiệng mình ăn.

      "Uhm, ăn ngon lắm."

      xong, lại bắt đầu làm việc của mình.

      Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Đông, cảm giác cóchút là lạ. Trước kia lúc ở Pháp, hai người bọnhọ thường xuyên nấu ăn cùng nhau, bởi vì tay chân luôn bề bộn, nên việc đút thức ăn cho nhau nếm thử, là chuyện phát sinh thường xuyên. Khiđó, cũng rất tự nhiên. Sao bây giờ Tề RạngĐông lại lạ lùng như vậy? Hoắc Lãng tỏ vẻ khó hiểu.

      Tề Rạng Đông cũng nhận ra, hành động củamình rất kỳ quái. Nhưng chính cũng biết tại sao lại như thế. Khi Hoắc Lãng đưa thứcăn tới miệng , muốn há miệng ra, nhưnglại tài nào há ra nổi. Có lẽ, khôngmuốn quá thân mật, sợ chính mình suy nghĩlung tung, rồi càng lúc càng lún sâu hơn.

      "Rạng Đông, có chuyện gì đó chứ?"

      Hoắc Lãng cảm giác thấy Tề Rạng Đông có vẻ bất bình thường, nghi ngờ hỏi. Tề Rạng Đôngcười nhạt, :

      "Đương nhiên là có chuyện gì rồi, cóchuyện, cũng chỉ là mấy hôm liền bị giàyvò nha."

      xong, còn giễu cợt Hoắc Lãng, :

      " cai rượu. được hối hận đó."

      Hoắc Lãng gật đầu, :

      "Tôi hối hận!"

      Hoắc Lãng là người là làm, luôn giữ đúng lời. Tề Rạng Đông đương nhiên biết. cũngkhông có lo sau này Hoắc Lãng lại mượn rượu để giải sầu, mà như thế, chỉ làmuốn phân tán chú ý của Hoắc Lãng thôi.

      khí xoa dịu xuống, Tề Rạng Đông đột nhiên cười mưu mô nhìn Hoắc Lãng. Sau đó,mặt cười tươi :

      "Lãng, cai rượu rồi. Vậy..."

      Vừa , vừa mập mờ đến gần Hoắc Lãng. Đến khi tới gần, gần Hoắc Lãng, :

      "Vậy, có thể đem chỗ rượu giấu kỹ của , tặng cho tôi được hả?"

      Tề Rạng Đông đúng là biết thừa nước đục thả câu. Biết Hoắc Lãng bao năm, cũngkhông có nhiều sở thích. Nhưng, đắc ý nhất làbộ sưa tập rượu của . cần đến giá trị bao nhiêu, có mấy bình rượu, có tiền cũng biết có chỗ nào bán cơ. Cho nên,có thể coi nó như là bảo bối.

      "."

      Hoắc Lãng miệng cự tuyệt, đầu cũng lắctheo. Xem ra cự tuyệt cho rồi.

      "Lãng, nên hẹp hòi như thế mà.Chẳng lẽ sau này vẫn còn muốn sưu tập rượu sao? Chỉ nhìn mà được uống, khôngphải rất thống khổ sao?"

      Tề Rạng Đông ra sức thuyết phục, hy vọng Hoắc Lãng có thể tặng chỗ rượu cho . muốn có chỗ rượu kia phải mới ngày, hai ngày, mà muốn có nó hơn cả trăm lần rồi. Nhưng, chai cũng khôngcó được. Cho nên, lần này tuyệt đối là cơ hộingàn năm có . Bất kể như thế nào, cũng buông tha.

      Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Đông như vậy, khôngnhịn được cười. Sau đó :

      " rất đúng nha. Nhìn mà đượcuống rất thống khổ, cho nên sau này tôi bao giờ sưu tầm rượu nữa."

      "Vậy?"

      Ánh mắt Tề Rạng Đông tỏa ánh nhìn HoắcLãng. Hoắc Lãng đột nhiên dội cho chậu nước lạnh, :

      "Tôi phải là cho , mà là khôngcó để cho."

      " có? Có ý gì?"

      Tề Rạng Đông nhìn Hoắc Lãng dám tin.Hoắc Lãng còn lại nhe răng ra cười, :

      "Vì tôi ném rồi."

      Ném? Tề Rạng Đông nghe như thế, suýt nữa ngất xỉu rồi. đống của quý như thế, anhlại ném . nghi ngờ, Hoắc Lãng có bị điên hay .

      Bộ dáng bị đả kích của Tề Rạng Đông, làm Hoắc Lãng cảm thấy rất buồn cười. Kỳ , chỉ trêu . mới lỡ ném đây.Sáng sớm hôm nay, đóng gói cẩn thận, sau đó cho người đưa đến nhà Tề Rạng Đôngrồi. Chẳng qua, muốn trước chohắn. Chờ về nhà nhận được kinh hỉ này.

      "Trời ạ, Lãng, là phí của trời. Ông trời tha cho đâu!"

      Tề Rạng Đông vẫn đứng im đau lòng vì chỗrượu quý kia. Hoắc Lãng nhìn bộ dáng này củahắn, nhịn được bật cười khoái trá. Để tránh bị lộ, vội vàng :

      "Phục vụ hình như rất bận. Tôi mang thức ăn ra ngoài đây."

      xong, bưng thức ăn ra ngoài. . .

      Chương 56.1: Tình địch mọc thành bụi (3)

      Phương Đông Dạ và Nhạc Khải vừa vào toilet, Vô Ưu thấy đói bụng, nhịn được bắt đầu nhìn quét toàn trường, tìm khu đồ ăn, nhưng lại ngờ, nhìn thấy hình ảnh mộtngười mặc đồng phục trắng quen thuộc. Khôngnhịn được cười híp mắt, sau đó chút chầnchờ tới. . .

      "Học trưởng, học trưởng."

      Vô Ưu?

      Tiếng gọi này làm thân thể Hoắc Lãng run lên.Ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn cũng khôngdám. biết phải đối mặt với nhưthế nào. Hoắc Lãng còn chưa biết phải đốimặt với Vô Ưu như thế nào, chạy tới nơi.Sau đó, rất vui vẻ :

      "Học trưởng, gặp ở đây, khéo nha. Em định mời ăn."

      Giọng vẫn thế. Ánh mắt vẫn thế. Vẻ mặt vẫnthế. Nhưng, ăn mặc lại khác hẳn, lộ ra khí chấtđối nghịch.

      "Có chuyện gì sao?"

      Hoắc Lãng giọng bình thản, hai tròng mắtcũng nhìn thẳng Vô Ưu. Đơn giản là, vẫn chưa biết đối mặt với như thế nào cả.Đối mặt với người phụ nữ mình , phải dối lòng bao nhiêu năm, vốn tưởng rằng có hi vọng,nhưng lại đột nhiên biến thành tuyệt vọng.

      Giọng lạnh nhạt, ánh mắt lẩn tránh, vẻ mặt trốn tránh. Hoắc Lãng bộc lộ xa cách, ngay cả người đơn thuần như Vô Ưu cũng cảm nhậnđược. lo lắng :

      "Học trưởng, làm sao vậy? xảy ra chuyện gì rồi? Có phải giận em ? Học trưởng, em phải là quantâm đến . Mãi đến hôm qua em mới biết được nghỉ việc. đó!"

      Vẻ mặt chân thành của Vô Ưu, làm Hoắc Lãngkhông biết làm thế nào. bé học cùng trườngđơn thuần này, làm vừa , vừahận. đơn thuần, hận cũng vì đơnthuần.

      "Vô Ưu, em quan tâm sao?"

      Hoắc Lãng ra câu mà trước đó khôngdám . phải vì dũng cảm, mà là vì rất dũng cảm. có đủ dũng khí để hỏi chuyện Vô Ưu có con, hay có người .Cho nên, chỉ có thể lựa chọn câu hỏi vòng vo như vậy mà thôi.

      Nếu như là trước đây, khẳng định Vô Ưu đơnthuần mà ‘dĩ nhiên quan tâm’ rồi. Nhưng lầnnày, lại nên lời. Bởi vì vẻ mặtHoắc Lãng rất nghiêm túc, ánh mắt rất sâu thẳm. Cả người cũng lộ ra cảm giác khác lạ.Loại cảm giác này, làm Vô Ưu nghĩ đến hai chữ‘động lòng’.

      Học trưởng thích ?

      Nghĩ đến khả năng này, Vô Ưu thấy hơi khó mở miệng.

      ...

      Trong trường hợp này, với tình cảnh như thế này. Nếu ai vô tình ngang qua, gặp tình huống này, chắc chắn đều lịch mà rời . Nhưng,có người lại ngược lại. ta luôn luôn nhìnchăm chăm vào nhất cử nhất động của Vô Ưu.

      ta thấy Vô Ưu gọi tên người đàn ông, rồi tròchuyện thân mật. ta lợi dụng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Đến khi nghe được nội dung cuộc chuyện của hai người, càng lộ ra vẻ mặt đắc ý. Hơn nữa, còn mở miệng :

      "Vô Ưu đương nhiên là quan tâm rồi."

      giọng đột ngột vang lên, thu hút chú ý của Vô Ưu và Hoắc Lãng.

      Tiểu Hạ?

      ấy có biết ấy vậy? Họctrưởng hiểu lầm mất. Vô Ưu thấy Tiểu Hạgiữa đường chạy ra, lộ ra vẻ mặt hơi khó chịu.Mà Hoắc Lãng lại hỏi:

      " là?"

      "Xin chào. Tôi là bạn tốt của Vô Ưu, tên Tiểu Hạ. Tôi đoán hẳn chính là người Vô Ưu thường xuyên nhắc tới, học trưởng Hoắc Lãngphải ?"

      Tiểu Hạ nhìn Hoắc Lãng người mặc bộđồng phục màu trắng, lộ ra nụ cười mà ta cholà rất đáng . Nụ cười này, cùng với lời ta vừa , làm cho Vô Ưu có loại cảm giác quái lạ.

      Mập mờ!

      Đúng vậy! Lời ta chính là rất mập mờ.

      "Là sao..."

      Đối với câu của Tiểu Hạ, Hoắc Lãng cũng dám chắc, chỉ được hai chữ như vậy. mặt cũng bộc lộ ràng vẻ mừng rỡ.

      Hoắc Lãng là ai chứ? chính là người hiểu Vô Ưu nhất. Tính cách Vô Ưu thế nào, sao lại biết chứ. Với tính cách mơ hồ của , cho dù là người thân cận, quan tâm nữa, cũng chỉ cần làm đến việc khác, bỏ quên lênđến chín từng mây luôn. Làm sao có thể thườngxuyên nhắc đến mình được chứ? Cho nên, lời cônói rất đúng, tin lời giải thích của : hôm qua mới biết nghỉ việc.

      Tiểu Hạ luôn tự cho mình là người thông minh,chỉ thấy được vẻ ngoài ôn tồn lễ độ của Hoắc Lãng, liền khờ dại tưởng rằng, cũng đơnthuần như vẻ bề ngoài. Hoàn toàn nghĩ tới, có lúc tự xem người khác là ngốc nghếch,mới là cái ngu của mình.

      Hoắc Lãng phải người ngốc, nếu , tuổi còn trẻ như thế, tự dựa vào năng lực củamình, thể đạt được thành tựu nhưthế này. Nhưng, Tiểu Hạ lại hết lần này tới lần khác, xem như kẻ ngốc. Hơn nữa, để giảithích cho lời của mình, còn cầm tay Vô Ưu,giơ lên cho Hoắc Lãng nhìn.

      " xem, ấy đeo nhẫn tặng a."

      Tiểu Hạ để Vô Ưu đeo nhẫn “đính hôn”, mụcđích chính là cho Phương Đông Dạ nhìn thấy.Như vậy, chắc chắn nổi giận với Vô Ưu. Lại ngờ rằng, hiệu quả hôm nay thu được, còn gấp đôi lúc đầu. ta tưởng tượng,nếu như có thể đem Vô Ưu ghép với học trưởngcủa thành đôi, như vậy, Vô Ưu tự nhiênsẽ tranh giành Phương Đông Dạ với ta được nữa.

      Tiểu Hạ suy tính loạn tưởng đến nổ bùm bùmtrong đầu rồi.

      Hoắc Lãng liền lộ ra vẻ phòng bị với ta. Người phụ nữ này ràng có ý tốt. ta là bạn của Vô Ưu sao? Sao Vô Ưu lại có thể làm bạn với người như thế này được chứ? Nghĩ vậy, Hoắc Lãng cũng thèm để ý tớiTiểu Hạ, kéo tay Vô Ưu, :
      "Tiểu Ưu, chúng ta ra vườn hoa chuyện chút ."

      xong, rất thân mật, tự ý kéo Vô Ưu , với Tiểu Hạ tỏ vẻ đầy khinh thường.

      Hừ! Chỉ là tên đầu bếp. Có cái gì giỏi chứ!

      Tiểu Hạ rất tinh ý nhận ra Hoắc Lãng có thiện cảm với mình. Cho nên, sau khi bọn họ rờiđi, phẫn nộ lại xuất mặt ta.

      "Tiểu thư, tôi có thể mời nhảy điệu đượckhông?"

      " nhảy!"

      Giọng Tiểu Hạ rất khách khí, ràng là ta biết phát tiết vào đâu, nên phát luôn lên người kia. Sau khi xong, ta cũng thèm liếc mắt nhìn người kia lấy cái, liền xoay người rời ...

      "Thiên Kình, nghĩ tới bị người phụnữ như thế này cự tuyệt."

      người đàn ông nhã nhặn, đeo mắt kính,đứng sau người vừa mời, cười khẽ . Mà người đàn ông vừa được gọi là ‘Thiên Kình’ chậm rãi quay lại phía . Ngoài dự đoán của mọi người, khuôn mặt lộ ra ngũ quan sắc nét, vẻnam tính ràng, khuôn mặt tinh xảo như đượcđiêu khắc.

      "Phụ nữ xinh đẹp có dã tâm. Tôi thích."

      Thiên Kình sau khi xong những lời này, sảibước dài ra khỏi phòng khách, về phía sau cánh cửa. Người đàn ông đeo mắt kính vẫn lẽo đeo sau , hỏi:

      "Này, vừa mới đến, còn chưa gặp PhươngĐông Dạ, sao?"

      Thiên Kình phất tay coi như thay câu trả lời. đáp ứng cha đến đây, giờ đến rồi, đương nhiên có thể . Vẻ mặt ngạo mạn, khí tức ngôngcuồng, lại lần nữa cho thấy, đây là ngườiđàn ông tự cao tự đại, kiêu căng, ngạo mạn.

      " là Phương Đông Dạ?"

      Phương Đông Dạ vừa từ toilet ra, lại vô tìnhđụng phải người đàn ông cả người đầy khíphách. Hơn nữa, người này vừa mở miệng nhận . Sau lúc quan sát, Phương Đông Dạ :

      " là Thạch Thiên Kình?"

      Hai người đàn ông đều có khí phách phi thườngcủa bậc vua chúa!

      Thạch Thiên Kình thoạt nhìn cuồng vọng, khí phách. Mà Phương Đông Dạ còn lại là nhã nhặn, mưu trí. Mặc dù, nhìn khiến người ta có cảm giác bất đồng, khí chất cũng giốngnhau. Nhưng, hai người chỉ cần ba giây đồng hồ nhìn nhau, liền lộ ra ánh mắt hứng thú. Bởi vì, bọn họ rất khẳng định, bọn họ vốn cùng làmột loại người.

      "Tôi muốn cùng hợp tác với vụ."

      Thạch Thiên Kình thẳng vào vấn đề, màPhương Đông Dạ còn lại cười nhạt :

      "Hy vọng có thể khiến cho tôi thấy hứng thú..."

      Thạch Thiên Kình là ai? Phương Đông Dạ rất rõràng. Cho nên, hợp tác với , hẳn khôngnhàm chán.

      Đối mặt với vẻ mong chờ của Phương Đông Dạ, Thạch Thiên Kình lộ ra vẻ tự tin, ràng ra hai chữ:

      "Bích sóng."

      Quả nhiên vừa xong, vẻ mặt PhươngĐông Dạ lập tức thay đổi.
      Mizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56.2: Tình địch mọc thành bụi (3)

      ‘Bích sóng’ là viên ngọc, phải là viên ngọc quý báu. Lý do gọi là ‘Bích sóng’cũng chẳng phải là điều gì to tát, mà đơn giản là, cái tên này do mẹ Phương Đông Dạ đặt. Viên ngọc này là thứ mẹ thích nhất. Nhưng lại bịthất lạc...

      Phương Đông Dạ cũng từng tìm tung tíchcủa ‘Bích sóng’, nhưng viên ngọc bìnhthường như vậy, thực rất khó tìm, cho nên, đành phải từ bỏ. Hôm nay, có người tự mang ‘Bích sóng’ tới cho . làm sao có thể bỏqua cơ hội này? Vì mẹ mình, phải bỏ ra giá cao như thế nào cũng đều đáng giá.

      "Điều kiện gì?"

      Phương Đông Dạ trả lời, biểu lộ chấp nhận thực giao dịch này cùng . Điều này làm cho người đàn ông đeo kính, nhã nhặn luôn theo ta lộ ra nụ cười vui vẻ. Trong lòng thầm nghĩ, Thiên Kình hổ danh là Thiên Kình. Quả , , chuyện xongmà. Lần này ông chủ nhất định rất vui mừng , quan hệ của bọn họ khẳng định cũng có thểhòa hoãn được rồi. Ngay lúc người đàn ông đeokính say sưa, Thạch Thiên Kình lại ra đáp án ngoài mong muốn của :

      "Tôi muốn người tình!"

      Người tình?

      Phương Đông Dạ nhăn chặt mày, trực giác anhcho rằng, người chính là Vô Ưu.

      Người tình?

      Người đàn ông đeo kính nhã nhặn dámtin trừng lớn mắt. Ông chủ phải lệnh chohắn, đổi lại quyền kinh doanh độc quyền thị trường bên Mỹ sao?

      "Ai?"

      Giọng Phương Đông Dạ mặc dù bình tĩnh,nhưng lại toát ra u, nguy hiểm. Ánh sáng phát ra trong mắt , cũng quỷ quái rất dọangười. Trong lòng càng cười lạnh: nếu như Thạch Thiên Kình dám người đó là Vô Ưu, nhất định bằng bất cứ giá nào, cũng làm cho phải hối hận, để ta biết, dòm ngóngười phụ nữa của , phải trả giá như thế nào.

      Thạch Thiên Kình tinh tường thấy được tia ngông cuồng trong mắt Phương Đông Dạ. Điều này làm cho cảm thấy cực kỳ hứng thú. luôn muốn chọn đối thủ nặng ký, mà thựclực của Phương Đông Dạ tuyệt đối xứng đáng làđối thủ của . Nhưng, đáng tiếc là, người hắncảm thấy hứng thú phải là ngây thơ kia, mà là xinh đẹp có dã tâm đó! Cho nên, chỉ có thể hơi tiếc nuối mànói:

      "Nhạc Vô Ưu phải là mục tiêu của tôi."

      Ngay cả Vô Ưu cũng biết, xem ra tên Thạch Thiên Kình này có chuẩn bị trước khi đến.
      Phương Đông Dạ nhíu mày, ý tiếp tục.Mà Thạch Thiên Kình còn lại, vừa lấy viên ngọctừ trong túi ra ném về phía Phương Đông Dạ, vừa :

      "Người phụ nữ mặc lễ phục màu trắng, ở cùng chỗ với Nhạc Vô Ưu."

      "Tiểu Hạ?"

      Phương Đông Dạ đón được ngọc, hoài nghi hỏi.Thạch Thiên Kình sau khi nghe thấy cái tên này, ánh mắt xuất tia thú vị:

      "Tiểu Hạ? Tiểu Hạ? Cái tên này tệ. Tôi thích."

      Thạch Thiên Kình ràng là vừa mới biết đến Tiểu Hạ, nhưng chuyện về ‘Bích sóng’, cùng với‘ Vô Ưu ’, chắc chắn tìm hiểu từ trước.Điều này chứng minh, mục đích của cũng phải là Tiểu Hạ. Vậy, mục đích của là gì? Phương Đông Dạ mặc dù rất tò mò, nhưngcũng hỏi nhiều. Bởi vì, đứng lập trường của thương nhân, cuộc “buôn bán” này, cảm thấy rất đáng giá.

      "Đồng ý!"

      Phương Đông Dạ sau khi xong, Thạch Thiên Kình hài lòng cười, sau đó tiếp tục về cánhcửa. Phương Đông Dạ biết , người đàn ông ngạo mạn kia, phải là cố tình đến gặpanh, chẳng qua là hai người trùng hợp gặp nhau mà thôi.

      Tiểu Hạ!

      Phương Đông Dạ vốn lo nghĩ nên xử trí ta như thế nào. tại, ngay cả vấn đề khó khăn này cũng phải làm nữa rồi. Để ta làm người tình của người đàn ông Thạch ThiênKình này, hẳn là có thể thay Vô Ưu xả giận rồi. Nghĩ vậy, Phương Đông Dạ nhìn viên ‘Bích sóng’ trong tay, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      "Tên Thạch Thiên Kình đó mắt bị đui rồi. Tiểu Hạ có chỗ nào tốt chứ. Nếu là tôi, tôi chọn luôn Vô Ưu."

      Giọng Nhạc Khải từ phía sau vang lên.Phương Đông Dạ xoay người, nhìn ta cảnhcáo, :

      "Đừng quên những gì tôi với cậu."

      xong, cất bước rời . Mà Nhạc Khải còn lại phục mà nghĩ thầm: Tôi mặc kệ đó. Để xem có thể làm gì được tôi!

      ...

      Tiểu Hạ căn bản biết, lời của mình vừa rồi hơi quá đáng với người ta. ta cũng thờ ơ với loại “chuyện ” như thế này. Đó chỉ là việc thoáng qua, nhưng ta có nằmmơ cũng ngờ, cái “việc thoáng qua” này, lại làm cho cuộc sống của ta có bao nhiêu thay đổi.

      Tổng giám đốc vào nhà vệ sinh sao lâu thếnhỉ? còn muốn cùng ta “bắt kẻ thôngdâm” đây. Nếu như đến chậm, chừng bọn họ chuồn mất rồi.

      Tiểu Hạ tưởng rằng Phương Đông Dạ ra ngay, lại nghĩ Phương Đông Dạ bởi vì ‘có việc’ mà chậm trễ. Cho nên, ta gấp đến độ xoay vòng vòng. Chỉ sợ bỏ lỡ cái cơ hội khó có được này.

      Ra rồi!

      Tiểu Hạ vừa nhìn thấy Phương Đông Dạ và Nhạc Khải ra, mặt ta nổi lên trậnkinh hỉ. định xông nhanh qua đó, nhưng, sau khi nháy mắt cái, ta liền dừng lại. ta lấy ly rượu tay người phục vụ vừa qua, sau đó cố làm ra vẻ ưu nhã thưởng thức. Ánh mắt cũng ngừng liếc nhìn Phương Đông Dạ, hy vọng có thể nhanh chóng đến chỗ ta hỏi chuyện. Như vậy, ta có thể ra tay ‘giúp đỡ’, cho biết Vô Ưu ở đâu rồi.

      Bên này Phương Đông Dạ sau khi quét mắt hailần quanh phòng, nhưng lại thấy bóngdáng Vô Ưu đâu, đúng là lại về phía Tiểu Hạ.

      ...

      "Học trưởng, có gì muốn với em hả?"

      Trong hoa viên hóng mát, nhờ vào ánh đènchiếu sáng trong vườn hoa, Vô Ưu nhìn HoắcLãng hỏi. Học trưởng chưa bao giờ nhìn chằm chằm, nhúc nhích như thế này, trong lòng có chút yên.

      Hoắc Lãng thở dài, nhìn Vô Ưu hỏi:

      "Vô Ưu, lúc học đại học, em từng hỏi , là thích em có phải ."

      Trong lòng Vô Ưu “lộp bộp” tiếng, hìnhnhư cảm giác được những điều Hoắc Lãngmuốn tiếp theo. vội vàng định lảng sangchuyện khác:

      "Học..."

      "Hãy nghe hết."

      Hoắc Lãng chặn đứt lời Vô Ưu, sau đó cố lấy toàn bộ dũng khí, mang hết những điều giấu kín trong tim, chuẩn bị ra toàn bộ. Nếu trốntránh giải quyết được bất cứ chuyện gì, vậy chọn cách đối mặt.

      "Lần đầu tiên nhìn thấy em, bộ dáng mơ hồ của em để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng . Sau đó, mấy lần gặp nhau tình cờ, mỗi lầnnhìn em đều rất đáng . Cho nên, lúc em tìm nhờ dạy kèm, hưng phấn suýt nữa hét lên..."

      Hoắc Lãng vừa , giống như vừa quay về quá khứ. mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, làm Vô Ưu đành lòng cắt ngang.

      "Lúc ở cùng em, mỗi việc đều vui vẻ như vậy. vốn tưởng rằng, loại hạnh phúcnày tồn tại mãi mãi. Cũng muốn thổ lộ với em, nhưng biết mở miệng như thếnào. Hơn nữa, trong mắt mọi người, chúng tavốn là đôi, cho nên, ra. Mãi đến cái ngày em hỏi , có phải thíchem ."

      Nhớ đến ngày này, trong mắt Hoắc Lãng hiệnlên mạt ưu thương. Tiếp tục :

      "Ngày đó, nhận được thư mời nhập học từ bên Pháp gửi sang. Đối mặt với câu hỏi của em, rất muốn thích em. Nhưng, lại dám. muốn để em phải chờ , cũng muốn để cho mình có quá nhiều gánh nặng. Cho nên, mới thích em, như thích người em ."

      Vô Ưu nghe Hoắc Lãng thổ lộ hết lòng mình,cảm giác có chút đúng thực. vốn tưởng rằng chỉ là tình bạn đơn thuần trong cùng trường, nghĩ lại phức tạp như vậy.

      " vốn tưởng rằng, có thể tự tin cất bước rời . Nhưng, khi tới sân bay, lúc nhìn thấy chiếc máy bay cất cánh, đột nhiên cảm thấy mờ mịt, sợ hãi. Sau thời gian ở cùngvới em, quen rồi. biết, nếu có em, như thế nào. Vì vậy, gọi điện cho em, nhưng thấy em bắt máy. Lúc đó, với mình, nếu nhưtrước lúc lên máy bay, em gọi điện cho , nữa. từ bỏ giấc mơ của , ở lạiĐài Loan, tìm việc làm, chờ sau khi em tốtnghiệp xong, chúng ta kết hôn. Sau đó, sẽsinh đứa dễ thương, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, ấm áp nhất."

      mặt Hoắc Lãng, từ khóe miệng đến haitròng mắt cũng tràn ngập tình cảm nồng nàn, màVô Ưu còn lại lộ vẻ áy náy. căn bản biết nhiều như vậy. Mặc dù nhớ ,tình cảm của học trưởng lúc ấy nồng nàn như thế nào. Nhưng, nhớ rất , lý do nhận điện thoại. Lúc đó tắm. Sau khi tắm xong, có thấy cuộc gọi nhỡ điện thoại.

      Nếu có chuyện cần, nhất định gọi lại.

      chính là nghĩ như vậy, cho nên gọi lại.Hơn nữa, đến bây giờ, nếu có cuộc gọi nhỡ, cũng vẫn nghĩ như vậy. nằm mơ cũng nghĩ ra, cuộc điện thoại của lại có thểquan trọng như vậy. Nhưng, cũng thấy rất may mắn, vì mình biết cuộc gọi đó quan trọng đến thế, nếu , biết phải xử lý như thế nào nữa.

      "Em gọi lại, vẫn chờ em hơn haitiếng, sau vẫn thấy, nên lên máybay."

      Trong giọng Hoắc Lãng, có nồng đậm tiếc nuối, sau khi nhìn thoáng qua khuôn mặt tinh xảo của Vô Ưu, tiếp tục :

      "Nước ngoài là nơi phồn hoa, tưởngrằng, ở đó có thể quên được em. Nhưng, lại phát ra, suy nghĩ này mới ngây thơđến cỡ nào. căn bản thể quên đượcem, chỉ cái cười nhăn mày của em, cũng khắc sâu trong tim . Sau đó, nghĩthông suốt. Quên được, vậy cần quên. bắt đầu tập trung toàn bộ sức lực đểhọc tập, bởi vì quyết định, chờ lúc em tốtnghiệp, về nước tìm em, sau đó cầu hôn em."

      Cầu hôn!

      Trái tim Vô Ưu run lên, căn bản biết, ra, học trưởng nhận định dâu của .
      Chương 56.3: Tình địch mọc thành bụi (3)

      Hoắc Lãng nhìn thấy vẻ kích động của Vô Ưu, cười nhạt :

      "Năm năm trước, trở về, nhưng thấyem đâu, nên lại quay về Pháp."

      Hoắc Lãng ra nghe rất nhàng, nhưng cólẽ, chỉ có bản thân và Tề Rạng Đông mới biết, những ngày đó sống như thế nào.

      "Lần này trở về, mặc dù thừa nhận,nhưng rất kỳ vọng, kỳ vọng có thể gặp được em."

      Hoắc Lãng cười thê lương :

      " biết, dù sao cũng tám năm rồi. Rất có thểem lấy chồng, sinh con. Nhưng, muốn gặp lại em lần. Bởi vì, chưa gặp được em, thể được người nào khác.Chỉ đơn giản, ăn cơm cùng người con khác, cũng cảm thấy có lỗi với em rồi. Giờ trở về, hơn nữa, thực gặp được em. Thậm chí, tưởng rằng, tình củamình rốt cục cũng được đơm hoa kết trái."

      đến đây, Hoắc Lãng lại dừng lại chút, chớp chớp mắt để cho chính mình bình tĩnh lại.

      Sau khi bình tĩnh, lại tiếp tục :

      "Nhưng, tạo hóa trêu ngươi. Em lại có ngườithương, hơn nữa còn có con rồi."

      xong, nhìn Vô Ưu cười thê lương:

      "Tiểu Ưu, có phải rất đáng cười ?"

      đáng cười!

      Trong lòng Vô Ưu nhịn được vang lên. cảm thấy học trưởng đáng cười. Mặc dù, chính mình thể đáp lại tình cảm của , nhưng, biết, có sai. Tronglòng , học trưởng mãi mãi là người ưu tú nhất.Nếu phải là bao giờ kết hôn, học trưởng, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Nhưng, vừa , “có người thương” là ý gìchứ?

      "Học trưởng, đúng là em có con. Nhưng, “có người thương” là ý gì hả?"

      Đối mặt với Hoắc Lãng, Vô Ưu vẫn giống nhưtrước đây, thẳng thắn ra thắc mắc trong lòng mình. Hoắc Lãng còn lại nhìn :

      "Em có người thương, vậy đứa bé kia làthế nào? Chẳng lẽ thằng bé phải là con ruột của em sao?"

      Trái tim Hoắc Lãng vì điều này mà nhảy tâng tâng. Vô Ưu lắc đầu, :

      ", thằng bé là con ruột của em."

      Nhìn ánh mắt ngờ vực của Hoắc Lãng, Vô Ưu từ từ kể lại những chuyện mình trải qua.Hoắc Lãng càng nghe càng sửng sốt. có nằm mơ cũng nghĩ tới, lại có người làmra cái chuyện kiểu này. Nhưng, bé mơ hồ học cùng trường này thực làm như vậy, anhcũng hề ngạc nhiên. cũng rất ít khi bộc lộ lòng mình.

      "Tiểu Ưu, ý của em là, em là bà mẹ đơn thân,đúng vậy ?"

      Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu gật đầu khẳng định. Trái tim bị đè nén bấy lâu của Hoắc Lãng, lập tức trở nên nhõm vô cùng. biết đó là do thổ lộ hết những điều sâu kín trong lòng, hay là bởi vì biết Vô Ưu chưa có người nữa. Nụ cười tươi rói xuất mặt .

      "Tiểu Ưu, vậy em có bằng lòng lấy ?"

      Hoắc Lãng cúi đầu nhìn ngón tay áp út bên trái của Vô Ưu hỏi. đó, là chiếc nhẫn của , loại cảm giác này rất tốt. Vô Ưu đồng ýđi.

      Vô Ưu sửng sốt, bối rối vội vàng:

      "Học trưởng, đừng dọa em. Em kếthôn đâu, đó."

      thấy sợ hãi. Nếu như là những người khác , chỉ cần cự tuyệt là xong. Nhưng, đối mặt với người học trưởng tốt với mìnhnhư vậy, lại thâm tình như thế, biết như thế nào cho phải. Vô Ưu bởi vì hốthoảng, nước mắt cũng chảy ra ngoài.

      Hoắc Lãng nhìn vẻ hoảng loạn của , cười :

      " sao, em cứ từ từ suy nghĩ. đợinhiều năm như vậy, cần phải gấp gáp nhưthế."

      Sau khi xong, nở nụ cười bao dung. Nụ cười này, làm Vô Ưu ra lời.

      "Đồng ý với , em suy nghĩ cẩn thận đượckhông. chờ câu trả lời của em."

      Hoắc Lãng sau khi xong, nhìn chiếc nhẫn tay :

      "Nhẫn thể mang bừa được, em đeo nhẫnở ngón tay đó, chứng tỏ em thừa nhận là dâu của đó."

      Sau khi Hoắc Lãng xong, Vô Ưu lúng ta lúng túng, vội tháo chiếc nhẫn trong tay ra. Từ vẻ bối rối của , có thể tinh ý nhìn ra, biết việc đeo nhẫn lại có ý nghĩa sâu xa đến như vậy.

      Hoắc Lãng hiểu Vô Ưu, cho nên lúc nhìnthấy chiếc nhẫn tay cũng biết, nó thể cho tâm ý của . Dù biết là như thế,nhưng khi tận mắt chứng kiến Vô Ưu tháo chiếc nhẫn của mình ra, trong lòng vẫn cảm thấykhông thoải mái.

      "Học trưởng, em, cái đó, việc này..."

      Vô Ưu cầm nhẫn biết xử lý như thế nào mới phải. Mới vừa rồi còn vô cùng thích, giờthoáng cái như cầm phải củ khoai làm bỏngtay vậy. Hoắc Lãng nhìn bộ dạng bối rối của Vô Ưu, chờ mong :

      "Tiểu Ưu, nhẫn cần trả lại cho . Anhcũng cưỡng ép em làm gì cả. Chỉ là, tình hy vọng, lần sau gặp lại, có thể nhìn thấy em mang theo chiếc nhẫn này."

      "Học trưởng. . ."

      Vô Ưu bây giờ ngay cả câu trọn vẹn cũng nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt biểuđạt bất an của chính mình. Hoắc Lãng chậm rãi :

      "Tiểu Ưu, đừng gây áp lực quá lớn cho mình.Từ từ suy nghĩ là được rồi. thôi, đưa em vào trong. Rạng Đông cũng chờ giúp."

      "Uhm."

      Vô Ưu gật đầu, cúi đầu bên cạnh Hoắc Lãng.Cả hai im lặng vào bên trong.

      "Này, tại sao gì vậy?"

      Trong góc vườn tối tăm, Nhạc Khải nhìnPhương Đông Dạ hỏi. Phương Đông Dạ khônghề chần chừ hỏi lại:

      "Còn cậu? Tại sao cậu cũng gì?"

      xong, đợi Nhạc Khải trả lời, liềnxoay người vào trong.

      "Này, rất vui sao?"

      Phương Đông Dạ vừa , Nhạc Khải nhìn TiểuHạ hỏi. Mặc dù nhìn vẻ mặt ta, nhưng đại khái có thể nhìn thấy khóe miệng ta nhếch lên, còn có hai tròng mắt lóe sáng. TiểuHạ học theo Phương Đông Dạ, trả lời màhỏi ngược lại:

      " xem, rất vui sao?"

      xong, cũng vào trong.

      Xí!

      Phụ nữ thối đắc ý cái gì chứ! chừng giờ khóc cũng còn sớm đâu.

      Sau khi bọn họ , Nhạc Khải cũng vào trong.Nhưng khi quay vào, Vô Ưu, Phương Đông Dạ, và Tiểu Hạ cũng hết. buồn chán, thể làm gì khác hơn là vào bếp tìm TềRạng Đông, hơn nữa cũng muốn gặp lại Hoắc Lãng. Bởi, nhìn thấy trang phục của HoắcLãng, còn nghe nhắc tới Tề Rạng Đông. Chỉ vàohai điểm này, cũng có thể đoán ra, Hoắc Lãng là người của phòng bếp.

      ...

      "Vô Ưu, chúng ta trở về thôi."

      Sau khi Phương Đông Dạ từ vườn hoa trở lại, thấy Vô Ưu hết nhìn đông lại nhìn tây . Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng của , vui mừngnhư gặp được cứu tinh. Vội vàng xoay người nhìn :

      "Được, được. Chúng ta nhanh ."

      Giọng vô cùng cấp bách, so với việc lúc đầucô sống chết đồng ý về, đúng là khác biệt trời vực.

      "Vô Ưu, hai người phải về rồi sao? Tôi về cùng hai người được ??"

      Tiểu Hạ vừa vào đại sảnh, nhìn thấy PhươngĐông Dạ và Vô Ưu rời , liền vội vàng đuổitheo.

      "Được a, cùng ."

      Vô Ưu ngại ngần , mà Phương ĐôngDạ cư nhiên cũng phá lệ:

      "Đương nhiên là được rồi. Tôi thấy tất cả mọi người đều chưa ăn gì. Như vậy , tôi mời hai người ăn khuya."

      Đề nghị này của Phương Đông Dạ, đương nhiênđược Vô Ưu và Tiểu Hạ nhiệt liệt hưởng ứng.

      Vô Ưu đói bụng, cho nên khi PhươngĐông Dạ dẫn bọn họ vào quán ăn, đồ vừa bưng ra, liền chúi đầu vào ăn, chút nào để ý hình tượng của mình. Mà Phương Đông Dạchẳng những có nhìn , còn cố ý liếcmột cái coi thường. mặt mang theo nụ cườinhã nhặn, lịch với Tiểu Hạ:

      "Tiểu Hạ, trong nhà có mấy người? Cha mẹ làm gì?"

      Tiểu Hạ thấy Phương Đông Dạ tỏ ra hứng thú với chuyện của mình, hề giấu giếm, vộivàng đem toàn bộ mọi chuyện liên quan đến mình kể ra. Phương Đông Dạ vừa ăn, vừa cườivui vẻ nghe ta , tựa như rất thú vị vậy.

      "Ăn no rồi, chúng ta thôi."

      Sau khi Vô Ưu ăn no buông đũa. Phương Đông Dạ cũng nhận được đủ tư liệu mình muốn, đem ghi nhớ kỹ trong đầu, cho nên, đề nghị rờiđi. Vô Ưu nhìn thoáng qua Tiểu Hạ, :

      "Tiểu Hạ hình như chưa ăn a."

      Phương Đông Dạ nhìn Tiểu Hạ hỏi:

      " thế sao? Tiểu Hạ, ăn sao?"

      Sau khi xong, còn quan tâm bổ sung:

      " sao, ăn , chúng tôi chờ ."

      mình ăn, để cho tổng giám đốc chờ?

      Tiểu Hạ vừa nghĩ có áp lực, mà ăn được,có tài hàng quỷ nha. Cho nên nhìn món ăn tinhtế, trợn tròn mắt dối:

      " cần đâu, tôi thấy đói."

      Vừa , vừa đem khăn ăn đặt xuống bàn.

      Đồ ngon như vậy, ăn là lãng phí rồi!

      Vô Ưu nhìn phần thịt bò bít tết vẫn chưa động đũa trước mặt Tiểu Hạ, mặt tràn đầy tiếc rẻ. Cuối cùng hai mắt sáng lên, sau đó nhìn Phương Đông Dạ :

      "Nếu Tiểu Hạ ăn, tôi gói lại mang có được ?"

      Gói lại?

      Phương Đông Dạ nhíu mày, còn Tiểu Hạ lại vội vàng :

      "Có phải mang về cho Bé Diễm ?"

      Vô Ưu vội vàng cười gật đầu. ra ngoài ăn hàng, còn con mình ở nhà ăn mì tôm. Nghĩ nhưthế nào cũng cảm thấy đành. Cho nên, mang chỗ này về cho con. Hơn nữa, thứ BéDiễm thích cũng nhiều, vừa hay, ăn lại là trong số “thích” đó.

      Phương Đông Dạ mà phải để con mình ănđồ thừa?

      Suy nghĩ này, làm Phương Đông Dạ thấy khóchịu vô cùng. Nhưng, điều này cũng làm ý thức được, tại chỉ tập trung lo lắng cho Vô Ưu, mà quên mất chăm sóc cho con mình. Cho nên, lập tức quyết định, ngày mai thuêmột đầu bếp, như vậy sau này đến giờ ăn, Bé Diễm có thể sang phòng ăn. Vì quyết địnhnày, mặt Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười vuivẻ.

      "Phục vụ, gói lại giùm!"

      Vô Ưu nhìn thấy Phương Đông Dạ cười, tưởngrằng đồng ý, cho nên vội vàng gọi ngườiphục vụ gói lại. Bộ dáng vội vàng, giống như sợ Phương Đông Dạ đổi ý vậy. Phương Đông Dạ nhìn điệu bộ tranh thủ của , nhịn được lắc đầu cười, mặt đều là vẻ cưng chiều.

      "Vô Ưu, tôi với tranh thủ toilet ."

      Tiểu Hạ thấy ánh mắt Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu chăm chú, trong lòng thể chấp nhận. Cho nên, muốn dẫn Vô Ưu rời . Vô Ưu đương nhiên là có ý kiến gì, cười theo ta vào nhà vệ sinh. Phương Đông Dạ cũng gì, để mặc các rời . Sau đó, nhìn theobóng lưng hai người, lộ ra nụ cười tà mị.

      lấy điện thoại di động ra, ấn số gọi cho người. Sau khi bên kia tiếp máy, dặn dò:

      "Giúp tôi tra chút tư liệu. . ."

      Phương Đông Dạ sau khi hết tình hình ngườinhà của Tiểu Hạ xong, lại bổ sung thêm:

      "Trong vòng 3 ngày, cho tôi kết quả điều tra."

      xong, cúp điện thoại, mà lúc này Vô Ưu vàTiểu Hạ cũng trở ra.

      " thôi. Tiểu Hạ, nhà ở đâu? Tôi đưa về trước."

      Phương Đông Dạ lịch hỏi. Tiểu Hạ còn lại vuivẻ địa chỉ của mình.

      "Tổng giám đốc, tạm biệt."

      Đến cửa nhà, sau khi xuống xe, Tiểu Hạ nhìnPhương Đông Dạ lưu luyến chào. Phương ĐôngDạ còn lại cười :

      " cần khách sáo. Tạm biệt."

      Sau đó, chờ Vô Ưu và Tiểu Hạ tạm biệt nhau xong, chiếc xe nghênh ngang phóng . Tiểu Hạnhìn theo chiếc xe xinh đẹp, mặt lộ ra vẻ si mê. Mãi đến khi chiếc xe mất hút, ta mới xoay người vào nhà.

      "Tiểu Hạ, ai đưa mày về vậy? Chiếc xe mới dàiđẹp như vậy, nhất định là người có tiền rồi. Có đúng ?"

      Tiểu Hạ mới vừa bước vào cửa, nghe thấy giọng vì hưng phấn mà cực kỳ chói tai của mẹ. Mặt ta chùng xuống, :

      "Là người có tiền sao? Có liên quan gì đếnbà?"

      xong, về phòng mình. Mẹ Tiểu Hạ còn lạiquát:

      "Tao khổ khổ sở sở cho mày nước ngoài học hành, để bồi dưỡng mày thành tài, bây giờ mày giỏi rồi, muốn qua cầu rút ván đúng ?"

      "Là cha tôi cho tôi, phải là bà."

      Tiểu Hạ đứng lại, sau khi liếc mắt lạnh lùng nhìnbà ta cái, trở về phòng mình, thèm đểý đến tiếng la hét cuồng loạn bên ngoài.
      Mizuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57.1: Chuyện của Tiểu Hạ (1)

      Phòng tổng giám đốc Tập đoàn ‘Trụ ’.

      Công việc hôm nay của Vô Ưu là đánh máy ít tư liệu đơn giản. Sau vụ hợp đồng lần trước, Phương Đông Dạ ý thức được, thể cầu quá cao với . Cứ phải từ từ, từng bước từng bước mới được. Cho nên, lầnnày giao cho đánh phần văn kiện, cầu thời gian hoàn thành.

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu bận rộn dễ sợ,liền cúi đầu nhìn tờ giấy mình vừa viết mấy cái tên lên đó, khỏi buồn cười. So với Vô Ưu,tổng giám đốc như đúng là cóviệc gì rồi. Rất nhiều văn kiện chưa xem, nhưnglại ở đây nhìn tên tình địch, đưa ra đánh giá.

      Hoắc Lãng!

      Địch thủ số ! Với Vô Ưu có tình cảm nồng nàn. Mặc dù Vô Ưu đối với người này phần lớn chỉ là tình bạn, nhưng lại có sức ảnh hưởng rấtlớn. Vì vậy, thể sớm chiều đánhbại.

      Nhạc Khải!

      Trực tiếp loại trừ! có lực uy hiếp! Trong thời gian ngắn cần để ý nữa. Bởi vì, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp, công bố thân phận của Vô Ưu. Cho nên, lực uy hiếpcủa Nhạc Khải bị trực tiếp loại trừ!

      Phúc Thành!

      Thiếu chút nữa quên còn có người này. Người này sức uy hiếp hẳn là lớn. Nhiều năm như vậy cũng có hành động gì, bây giờ lại cách xa, càng có cơ hội. Cho nên,cũng có thể loại trừ luôn.

      Hoắc Lãng, Hoắc Lãng, Hoắc Lãng. . .

      Phương Đông Dạ viết viết lại tên Hoắc Lãng giấy. Làm thế nào để đánh bại kẻ địch nàyđây? , tình cảm của Hoắc Lãng đối vớiVô Ưu sâu sắc như vậy, còn có phần kiên định,đến cũng phải cảm động. Ngay cả kẻ địchnhư , nhớ lại những lời hôm qua , cũng cảm thấy rung động, huống hồ là Vô Ưu.Cho nên, cảm thấy người này có sức uy hiếp nhất với .

      Reng…reng…reng….

      "Alô, tốt, gửi qua máy tính cho tôi."

      Phương Đông Dạ sau khi nhận điện thoại, lại ngoài ý muốn nghe được, người điều tra thôngtin về gia đình Tiểu Hạ báo cáo, hoàn thànhnhiệm vụ.

      vốn cho ta thời gian ba ngày để điềutra tin tức, ngờ chỉ qua đêm có được kết quả rồi. Xem ra, hiệu suất làm việc củanhững người này tệ. Đúng là Diễm - con trai tinh mắt, lại có thể giới thiệu tổchức có thực lực như vậy cho .

      Tin... tin… tin…. Tin….

      Có tài liệu gửi tới. Phương Đông Dạ sau khi xem hết tư liệu vừa gửi đến, mặt lộ ra vẻ hàilòng. Lập tức đăng nhập ngân hàng online. Tự mình cắt khoản trả cho tổ chức ‘trong suốt’ kia. Hơn nữa, còn thanh toán nhiều hơn ngànvạn.

      Phương Đông Dạ thích những tổ chức, hoặc người bản lĩnh. Cho nên, thông qua chuyện đơngiản lần này, liền xác định luôn tổ chức này có năng lực, hơn nữa còn chắc chắn điều,đó chính là tương lai nhất định còn có cơ hội hợp tác. Nếu chắc chắn sau này còn có thểhợp tác, vậy lần này hào phóng chút, cũngkhông có thiệt gì.

      Căn cứ theo tư liệu điều tra, Phương Đông Dạ rất nhanh đưa ra kế sách hành động. Màđiểm đột phá của kế sách, lại chính là mẹ củaTiểu Hạ - người phụ nữ coi việc đánh bạc như mạng sống của mình.

      Chỉ với mấy chữ này thôi, làm có thể hoàn toàn đạt được mục đích của mình. Huốngchi, cha Tiểu Hạ lại làm việc trong công ty của tập đoàn “Trụ”. Cho nên, muốn đem bọn học bức đến đường cùng, có thể là rất dễ dàng.

      Nghĩ đến kế sách của mình, Phương Đông Dạbắt đầu online, chỉ thị nhiệm vụ cho mọi người. có cách khách nha, trước kia vẫndùng điện thoại. Nhưng bây giờ Vô Ưu ở đây, chuyện phải cẩn thận. Nhất là có dính dáng đến , càng phải tránh.

      "Vô Ưu, ngày mai tôi phải Pháp, mở hội nghị mở rộng thị trường nước ngoài. Vì đây là mộtchuyện vô cùng quan trọng, cho nên, có thể trong thời gian đó, thể liên lạc được."

      Chuẩn bị xong hết thảy, Phương Đông Dạ bắtđầu lót đường cho mình. Đối với những lời của , Vô Ưu cũng nghi ngờ gì, chỉthoải mái hỏi:

      "Oh, vậy phải bao lâu?"

      Phương Đông Dạ sau khi tự hỏi chút, :

      "Lâu mười ngày, nhanh tuần thôi.Trong thời gian này, nếu em có vấn đề gì, khôngnên tự xử lý, chờ tôi về ."

      Phương Đông Dạ như vậy, ràng là muốn với Vô Ưu, trong khoảng thời gian này tìm được . Nhưng, Vô Ưu làm sao có nghĩ nhiều được như vậy. Cho nên rất ‘nghe lời’:

      "Được, dù sao tôi cũng có khả năng cóchuyện gì ."

      xong, lại tiếp tục công việc của mình.Phương Đông Dạ còn lại thầm trong lòng: có chuyện gì? có chuyện gì tôi cũng dùng cách chạy ra nước ngoài tránhem nha!

      ...

      Giờ cơm trưa, ở nhà Vô Ưu, cậu nhóc kia giống như bình thường nấu cơm, mà là mặcáo ngủ, dép lê, lảo đảo tới ngôi nhà bên cạnh – chỗ ở của Phương Đông Dạ.

      "Cậu chủ Diễm, cơm chuẩn bị xong rồi."

      Đầu bếp giống như đợi Diễm. Khi cậu vừa xuất , liền dẫn cậu đến phòng ăn. Mà tênnhóc kia cũng khách khí, liền ngồi xuống ăn nhiều.

      Sáng nay, Phương Đông Dạ với cậu, đặc biệt chuẩn bị cho cậu đầu bếp. Cậu nhớ quên bữa cơm này. Buổi sáng làm gì cũngthất thần, nhưng mà, bữa cơm này hoàn hảo, làm cho cậu phải thất vọng. Nấuăn ngon, hơn nữa là vô cùng, vô cùng ngon.

      Sau khi ăn uống no say, trở lại nhà mình, gọiđiện cho Phương Đông Dạ...

      "Ăn có được ?"

      Phương Đông Dạ liếc mắt nhìn Vô Ưu, sau khixác định đột nhiên xông lại đây, liền thân thiết hỏi Nhạc Diễm. Nhạc Diễm cònlại trả lời chi tiết:

      "Đây là bữa cơm trưa thịnh soạn nhất của con."

      xong, thuận miệng bỏ thêm câu:

      "Nhưng mà, là hai nhà khác nhau, chạy qua chạy lại rất là phiền toái. Nếu bức tường giao nhau, có cánh cửa tốt rồi."

      Ý kiến hay!

      quyết định chăm sóc con tốt, cho cậubé những gì tốt nhất, Phương Đông Dạ vừa ngheNhạc Diễm buột miệng như thế, liền cúp điện thoại, lập tức online, phát ra mệnh lệnh, cho công ty lắp đặt đến nhà Vô Ưu và NhạcDiễm. Đến đó, hết thảy đều nghe theo chỉhuy của Nhạc Diễm. . .

      Vô Ưu chăm chú làm việc, căn bản biết, người ta trắng trợn thi công trong nhà mình. tường trong phòng Nhạc Diễm, được lắp thêm cánh cửa. Cánh cửa này sau khimở ra, là phòng khách nhà Phương Đông Dạ.Phương Đông Dạ đem hai nhà làm thông thànhmột nhà, mong ước lúc trước thực đượcrồi.

      ...

      Công việc của Vô Ưu bố trí xong. NhạcDiễm có đầu bếp riêng. Nhạc Khải cóuy hiếp, cho nên cần nghĩ tới. PhúcThành trước sau đều đến, hẳn là thể xuất lúc có ở đây. Cho nên,người này cũng cần nghĩ tới. Đến cái người có sức uy hiếp lớn nhất là Hoắc Lãng.

      Hắc hắc, ngày hôm qua, Phương Đông Dạ đãvận dụng quan hệ của mình, làm cho trường cũ ở bên Pháp của Hoắc Lãng và Tề Rạng Đông, liên hệ với bọn họ, mời họ sang tham gia cuộcthi “sinh viên tốt nghiệp ưu tú” rồi. Nếu nhưkhông có chuyện gì ngoài ý muốn, rất có thểngày mai bọn họ ngồi cùng chiếcmáy bay đó.

      khó nhìn ra, lần này Phương Đông Dạ chuẩn bị rất chu toàn. Cũng tự nhận kế hoạch của mình là hoàn mỹ, sai sót gì, chẳng chê vào đâu được. Nhưng, lại nghĩ rằng, mọi tính toán vĩnh viễn theo kịp biến hóa.

      Ngày thứ hai, sau khi Phương Đông Dạ xácđịnh hết thảy mọi việc đều giống như kế hoạch, có xuất vấn đề gì khác, liền yên tâm lên máy bay Pháp. Sau khi lên máy bay, tắt điện thoại di động . Cửa ải này, dựatheo kế hoạch, phải đóng máy suốt bảy ngày. Vẫn là câu kia, làm như vậy chính là để trốn Vô Ưu. Bởi vì, nếu như bị Vô Ưu tìm được, kế hoạch coi như là thất bại hoàntoàn.

      ...

      Mẹ, mẹ nhanh lên chút . Muộn giờ làm rồi."

      Sáng sớm, Nhạc Diễm thúc giục Vô Ưu nhưthế bốn, năm lần rồi. Nhưng Vô Ưu vẫn như trước, vội vàng hay hoảng hốt gì, mà ngồiăn sáng, vừa ăn vừa :

      "Từ từ ăn, có gì mà vội hả."

      Đối mặt với ung dung của Vô Ưu, NhạcDiễm chỉ có thể tiếp tục ăn đồ ăn của mình. Mãiđến khi cậu bé xác định mẹ đến muộn, mới tỉnh ngộ :

      "Mẹ, mẹ phải là thừa dịp tổng giám đốc có ở đây, cho nên trốn việc đó chứ?"

      Vô Ưu sững sờ, đột nhiên nhớ ra. Đúng vậy, tổng giám đốc hôm nay ra nước ngoài rồi. ra mấy ngày vừa rồi, Vô Ưu quen thói được Phương Đông Dạ đưa đón. Nhạc Diễm vừa ,khiến cũng ý thức được, hôm nay phải tựđi xe bus. Vô Ưu ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường, sau đó trong lòng nhịn được kêu thầm tiếng: xong rồi.

      "Mẹ ăn no rồi, đây."

      Sau khi xong, vội vàng chạy . Bộ dạng hốt hoảng này, đúng là cho Nhạc Diễm có cảm giác lâu thấy nha. Cũng làm cho cậu ý thức được, mẹ cậu vừa rồi chút hốt hoảng, ra là vì nghĩ cha đến đón. Điều này có phải lên, mẹ có thói quen ỷ lại cha rồi ? Nếu như cha biết được, nhất định cao hứng !

      "Túi xách, điện thoại di động, tiền lẻ."

      Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu đến cửa, kịpnghĩ nhiều, vội vàng nhắc nhở mẹ mấy thứ trọngđiểm. Mà Vô Ưu lâu gặp cảnh hốt hoảng như vậy, sau khi nghe Nhạc Diễm xong, khỏi xấu hổ. Vội vàng chạy vàophòng tìm đồ.

      "Túi xách ghế sa lon, điện thoại di động hẳn là sạc pin, tiền lẻ ở trong ví còn, concó đây này."

      Dựa theo gợi ý, Vô Ưu dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị xong đồ, sau đó lao ra khỏi cửa, chạy đến công ty. làm vào giờ cao điểm, Vô Ưu chen chúc trong đám người chật chội. Suýt nữa nghẹt thở. Đột nhiên phá lệ, nhớ tới chiếc xeriêng rộng rãi, thoải mái của Phương Đông Dạ. Để cho no đủ, giờ trải qua cực khổ, chạy tớicông ty nhưng vẫn đến muộn, làm Vô Ưu càngthêm nhớ đến Phương Đông Dạ.

      Lúc có Phương Đông Dạ, đâu phải vất vả như thế này chứ. Nhìn vẻ mặt chưa từng lo âu của có thể thấy được, sau khi quen hưởng thụ, giờ nghĩ đến chịu khổ khó có thể tiếp nhận nha.

      Cả buổi sáng, mình Vô Ưu vùi đầutrong phòng làm việc của tổng giám đốc. Mặc dù lúc trước khi có Phương Đông Dạ, hai ngườicũng rất ít chuyện, nhưng bây giờ, Vô Ưu cảm giác được trống trơn, dù sao vẫn cảm thấy như thiếu cái gì đó. nhịn được,lập tức nhìn về phía chỗ ngồi của Phương ĐôngDạ. Biết rất có ai, nhưng lại khôngnhịn được. Mà khi nhìn thấy có người, lại cảm thấy có chút thất vọng.

      Cứ như vậy, Vô Ưu suy tính thiệt hơn, vô tri vô giác qua nửa ngày.
      Chương 57.2: Chuyện của Tiểu Hạ (1)

      Cốc… cốc… cốc…

      Phòng tổng giám đốc truyền đến tiếng gõ cửa.Vô Ưu đột nhiên trở nên vui vẻ, chạy đến mở cửa. Khi nhìn thấy là thư ký trưởng Bùi, trong lòng liền xẹt qua tia thất vọng. Cảm xúcthay đổi này của , Bùi Linh nhìn thấy hết, cũng cảm thấy vui mừng. biết, Vô Ưu ngốc nghếch này, đối với Phương Đông Dạ, đãbắt đầu có chút cảm giác rồi.

      "Vô Ưu, đến giờ ăn cơm rồi. Tổng giám đốctrước khi , sợ làm việc để ý thờigian, nên giao nhiệm vụ cho tôi nhất định phải nhắc ăn."

      xong, xoay người rời . Mà Vô Ưu còn lại,trong lòng có loại cảm động lênlời.

      Phương Đông Dạ nước ngoài, nhưng vẫn quan tâm đến việc ăn uống của . Đúng là bạnchí cốt.

      Ăn cái gì đây?

      Được rồi, tìm học trưởng vậy. mờihọc trưởng ăn cơm, hơn nữa, cũng muốn trả lạinhẫn cho . Nghĩ vậy, Vô Ưu gọi điện thoại di động cho Hoắc Lãng. Nhưng lại trùng hợp pháthiện ra, học trưởng bây giờ cũng ở sân bay, chuẩn bị Pháp. Cho nên, cũng thể làm gì khác hơn, đành chờ trở về rồi ăn vậy.

      Tổng giám đốc có ở đây, học trưởng cũng có. Được rồi, tìm Tiểu Hạ vậy. gọi điện thoại di động cho Tiểu Hạ, nhưng cũngkhông thấy nhấc máy, đành đến phòng nhân tìm ta. Người ở phòng nhân lại , Tiểu Hạ làm, cũng xin phép, mà gọi điện thoại cũng liên lạc được với ta. Mọi người cũng rất lo lắng, biết có chuyện gì xảy ra với ta hay .

      Hôm nay mọi người đều sao vậy nhỉ? Cảm giác như có chuyện gì bình thường vậy.
      Vô Ưu cơm trưa cũng ăn, nhất quyết gọiđiện thoại bằng được cho Tiểu Hạ. Nhưng, hết lần này tới lần khác, đều có ai nghe máy. Cuối cùng, vì lo lắng cho Tiểu Hạ, cầm túixách, ra khỏi phòng làm việc. cách khác,ngày đầu tiên Phương Đông Dạ có ở đây,đầu tiên là đến muộn, bây giờ lại về sớm. Chỉ là, Phương Đông Dạ cũng trách , bởi vì, chút việc này cũng nằm trong dự liệu củaanh, ít nhất là chuyện về sớm.

      Vì hôm trước vừa đưa Tiểu Hạ về, nên Vô Ưu bắt luôn xe thẳng đến đó. Sau khi hỏi thăm người quản lý tòa nhà số nhà Tiểu Hạ, thấy ánhmắt ta cứ là lạ, có cảm giác rất bình thường, tới nhà Tiểu Hạ.

      "Trời ạ, có người hàng xóm như vậy, là xui xẻo tám đời mà.”

      "Đúng vậy, tối qua làm tôi sợ muốn chết. Mẹ tôi bị bệnh yếu tim, chỉ sợ bà lại tái phát."

      "Aiz, biết bao giờ bọn họ mới chuyển . Nếu bọn họ chuyển , e là tôi cũng phải chuyển thôi."

      "Đúng vậy, tôi còn có con nữa. Đứa bé bị dọa đến khiếp sợ, làm sao mà chịu được."

      ...

      Vô Ưu vừa tới tầng nhà Tiểu Hạ, nhìn thấy mấy bà hay buôn chuyện, đứng tụm nămtụm ba, chỉ chỉ trỏ trỏ về chỗ. Trực giác VôƯu mách bảo, đó là nhà Tiểu Hạ. hềnghĩ ngợi, liền chạy vọt đến.

      "Xin nhường đường, nhường đường nào."

      Vô Ưu vừa hô, vừa đẩy đám người đứng túm tụm ra để qua. Sau khi qua, thấyđược cảnh thê thảm trước mặt. Cửa nhà Tiểu Hạ, bị đổ đầy sơn màu đỏ trông đến thảmhại. tường trắng tinh, ngổn ngang những từ ngữ uy hiếp, cùng những hình vẽ kinh khủng.Vô Ưu có cảm giác thực, nhìn cảnh tượng này, thấy thế nào cũng như là trong phim ảnh vậy.

      Bập bập bập bập bập...

      "Tiểu Hạ, ở đâu? Tiểu Hạ, tôi là Vô Ưu. TiểuHạ..."

      Vô Ưu khua cửa hồi lâu vẫn thấy gì. bắt đầu vừa đập cửa, vừa kêu to. Kêu to cũng khản cả tiếng rồi, nhưng vẫn cửa vẫn như cũ, chẳng thấy ai ra mở. Chẳng lẽ, chẳng lẽ khôngcó ai ở trong? Vô Ưu gọi cửa nữa, nhìnđám người xem náo nhiệt hỏi:

      "Người còn ở trong đây ? Họ đâu rồi?"Giọng lo lắng, có chút run rẩy. thực sợ, Tiểu Hạ xảy ra chuyện.

      "Ai nha, cả nhà ba người bọn họ, đều ở trong phòng đó. Chắc là sợ, nên dám ra mở cửa thôi."

      Mọi người nhìn nhau đùn đẩy qua lại, cuối cùng người phụ nữ mập mạp đứng ra trả lời rồi câu hỏi của . Vô Ưu sau khi biết người vẫn ở bên trong, lại tiếp tục dùng sức gõ cửa. Kêucàng lúc càng to hơn, gọi càng lúc càng thảm thương.

      "Gõ cửa lâu rồi, vẫn có người ra mở. Liệucó phải…"

      người phụ nữ to béo, mặc áo ngủ rộngthùng thình, đột nhiên thốt ra câu như thế.Sau khi bà ta xong, tất cả đều rộ lên, cũngbởi vì sợ mà trợn to hai mắt, thậm chí có ngườicòn vội vàng dắt luôn con về. Giống như cho rằng, người bên trong xảy ra chuyện vậy.

      Có khi nào như vậy? Chẳng lẽ lại như thế? Tự sát? Nghĩ đến đây, Vô Ưu sững sờ. Sau đó, côliều mạng lại bắt đầu gõ cửa.

      "Tiểu Hạ, có ở trong đó hả? Tôi là Vô Ưu. nhanh mở cửa cho tôi mà, nếu mở cửa, tôi phá cửa đó."

      Vô Ưu gọi to, giọng vì hoảng hốt mà có chútnghẹn ngào. Tiểu Hạ vẫn đáp lại, làm càng lúc càng có dự cảm xấu hơn. được!Nếu như bọn họ trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Nhất định phải tìm người giúp mới được! Nghĩ vậy, Vô Ưu quay đầu nhìnmấy người đứng xem nãy giờ, quát:

      " gọi nhân viên quản lý tòa nhà đến mở cửa nhanh. Nhanh lên!"

      Cả đám người đều vô tình. Bây giờ, rất có thểđã có chuyện xảy ra rồi, nhưng, lại vẫnkhông ai chịu đứng ra giúp. Ngay lúc Vô Ưugấp đến độ muốn khóc, có bé trai cất tiếng :

      "Chị ơi, chị đừng sợ. Để em tìm bác quản lýtòa nhà cho chị."

      Vô Ưu cảm kích còn chưa ra lời, cậu bé bị mẹ kéo lại, vừa lôi , vừa :

      "Con chỉ là đứa trẻ, loại chuyện như thế này liên quan gì đến con. Mau về nhà với mẹ."

      Rồi về phía nhà mình. Vô Ưu nhìn màn này, biết làm thế nào, lại nhìn về phíanhững người khác cầu cứu, nhưng mọi ngườivẫn nhìn như cũ, dường như cũng trốn tránh, tản về nhà mình. ràng là muốn rước thêm phiền toái vào người.

      "Đều là hàng xóm với nhau, các ngươi lại có nhân tính, quan tâm đến sống chết của bọn họ sao?"

      Vô Ưu bất mãn gào lên. Tiếng thét quá sức, cổhọng có cảm giác như bị xé rách, đau đớn,nhưng, vẫn quan tâm, bởi vì trong lòngcô còn khó chịu hơn nhiều. sợ, TiểuHạ xảy ra chuyện gì đó.

      Ngay lúc lệ rơi lã chã mặt, Vô Ưu đangđịnh xuống lầu tìm quản lý tòa nhà, cửamở ra. Vô Ưu nhìn thấy khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt của Tiểu Hạ. hề nghĩ ngợi, liền vọt đến, ôm lấy Tiểu Hạ khóc rống lên:

      "Ô ô, Tiểu Hạ, tại sao lại thành ra như vậy hả? Cũng chịu mở cửa cho tôi, hại tôi sợ muốn chết, có biết ? Ô ô..."

      Vô Ưu ôm chặt Tiểu Hạ, khóc như đứa trẻ. Vẻ mặt Tiểu Hạ nguyên bản lạnh lùng, ánh mắt đờ đẫn, cuối cùng cũng tia cảmgiác. hơi cúi đầu xuống, nhìn Vô Ưu ôm mình khóc, trong lòng đột nhiên cảm thấy đauxót.

      Tạo hóa trêu ngươi!

      Đây chính là điều Tiểu Hạ cảm thấy giờ phút này. ràng tất cả đều rất tốt phải sao? vốn tưởng rằng, chỉ cần có thể gả cho mộtngười có tiền, là có thể có được cuộc sống sung túc rồi.

      Từ khi biết nhớ, bên cạnh cũng chỉ có mình cha, bận bịu nhiều việc cũng chỉ có mình cha, nhưng, hai cha con vẫn sống những ngày rất tốt. Cho đến năm 18 tuổi, bỗng nhiên có người phụ nữ đứng trước mặt , sau đó là mẹ của . Đột nhiên có người mẹ, hề cảm thấy vui sướng, ngược lại còn có chút bài xích. Đơn giản là vì, từ sau khi mẹ xuất , cuộc sống của hai cha con cóngày nào yên ả.

      Cuộc sống vốn an nhàn, giàu có, thoáng cái trở thành nghèo rớt mồng tơi. Mà cha , chỉ trongthời gian hai năm ngắn ngủi, tóc bạc hơn nửa. Người đàn bà là mẹ , cư nhiênlúc đó lại bỏ . Cho nên, Tiểu Hạ hận người đàn bà đó. Hận bà ta quấy rầy cuộc sống yên ổn củahai cha . Cũng vào đúng năm đó, nhà trườngdành cho xuất du học nước ngoài, côđã định , bởi vì muốn cha ở lại mình.

      "Con , con có tiền đồ rồi, cha mới có cuộcsống tốt được."

      Lời cha , làm Tiểu Hạ hạ quyết tâm ra . Năm nay, sau khi về nước, rất thuận lợi mà trúng tuyển vào tập đoàn “Trụ” - người người ao ước, hơn nữa, còn qua rất khá. Sau đó, lạiquen được người bạn tốt Vô Ưu, cũng gặp đượcngười đàn ông khiến cho trái tim đập thình thịch. Mặc dù, sau khi biết là tổng giám đóc, biết mình có cơ hội, nhưng, vẫn thấy rất vui.

      Việc đời khó lường, tạo hóa trêu ngươi. Người đàn bà đó lại chọn đúng lúc hai cha con saubao nhiêu vất vả mới vừa yên ổn, lại xuất . Lại lần nữa phá tan cuộc sống yên bình củacô. hận thể cầm chổi đuổi bà ta ra khỏi nhà. người đàn bà vô trách nhiệm, lạiđánh bạc như mạng sống đó, dựa vào cái gì màhết lần này đến lần khác phá hoại cuộc sống yên bình của hai cha con ?

      "Bà ta có như thế nào cũng là mẹ con."

      Lời của cha bình thản, nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy đau thương. Tiểu Hạ ý thức được,nếu đuổi người đàn bà này , nhất định làmtổn thương trái tim cha. Cho nên, bất đắc dĩgiả câm giả điếc, để cho người đàn bà kia, lạimột lần nữa xâm nhập vào cuộc sống của haicha con.

      Tiền tiền tiền, tiền tiền tiền, tiền tiền tiền

      Từ sau khi người đàn bà đó xuất . Mỗi ngày đều bị vây quanh trong cái vòng luẩn quẩn này. Vết thương bốn năm mới chữa lành, đãđược quên lãng, lại bị bà ta vạch ra lần nữa. Tóc cha , lại bạc trắng cả đầu.

      "Tiểu Hạ, mẹ cho con biết. Tìm chồng, nhất định phải tìm người có tiền nha. Chỉ có theo người có tiền, con mới có được cuộc sống tốt. Mà mẹ cũng có thể theo con hưởng phúc."

      Mỗi khi Tiểu Hạ nghe thấy những lời này của mẹ, hận thể bóp chết bà ta. Nhưng, cũng chẳng làm gì, chỉ là càng thêm hận. Nửa đêm ngủ yên ả, giấc mộng của phải là, mặc váy lụa trắng xinh đẹp, khoáccánh tay Phương Đông Dạ vào lễ đường, mà là cầm tập tiền dày, quẳng vào mặt mẹmình.

      Nhưng, ý nghĩ gả cho người có tiền dần in sâuvào đầu . Mỗi khi thấy cha thở dài, nhìnthân hình càng ngày càng lộ vẻ già nua của cha, cái ý nghĩ này càng trở lên mãnh liệt.

      thể nghi ngờ gì, Phương Đông Dạ chínhlà lựa chọn tốt nhất. chỉ là vì vẻ ngoàigiống hệt bạch mã hoàng tử trong mộng của ,làm động tâm. Mà càng bởi vì có tiền, cóvô số tiền. Cho nên, Phương Đông Dạ tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất của . từng tự hỏi,mình có Phương Đông Dạ hay ? Đáp án đưa ra là , nhưng chỉ là, tiền hơn chút.

      Bởi vì, nếu như Phương Đông Dạ có tiền, cho chọn lựa giữa Phương Đông Dạ và mộtngười khác có tiền, chọn người có tiền.

      Cho ra đáp án thế này, là điều đáng buồn. Nhưng, Tiểu Hạ sẵn lòng thừa nhận, sẵn sàngtiếp nhận. Bởi vì, điều này chứng tỏ, ông trờiđối với tồi, khá tốt. Phương Đông Dạlà người có người có tiền, có thể cần vì tiền, mà buông tha cho Phương Đông Dạ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57.3: Chuyện của Tiểu Hạ (1)

      Nhạc Vô Ưu

      Người bạn tốt nhất của . Lần đầu tiên nhìn thấy Vô Ưu, lập tức thích luôn vẻ đơn thuần của Vô Ưu. Nhưng, sau khi phát PhươngĐông Dạ có tình ý với Vô Ưu, lại có loạicảm giác an toàn, sợ Vô Ưu cướp hạnh phúc của . Chưa ai có thể ngăn cản thứ muốn. Cho nên, đối với Vô Ưu, bắt đầu tràn đầy chán ghét.

      Mỗi lần nhìn vẻ ngoài thanh thuần của Vô Ưu,lại khiến cho có cảm giác an toàn. tràn đầy căm phẫn. Bởi vì, cái cảm giác bị lừa gạt rất khó chịu. Giống như mẹ mỗi lần cười,mỗi lần dịu dàng, cũng đều là vì để lừa gạt tiền. cho rằng, Vô Ưu mơ hồ chỉ là vì lừa gạt lấysự đồng tình của . Cho nên, liên tục côngkích Vô Ưu.

      Mẹ của , có thể lừa gạt , lợi dụng , phản bội . Tại sao thể như vậy đối với người bạn!

      Lòng Tiểu Hạ dần thay đổi. Nhưng, tính toán mọi cách, cũng thể ngờ, cuối cùng lại bị thua chính trong tay mẹ mình.

      Ngày hôm qua, sau khi cha về nhà vuimừng, bởi vì công ty thấy cha làm việc xuất sắcvượt trội, nên thưởng cho ông ba lăm vạn đồng. Đây quả là chuyện tốt, nhưng cũng khôngngờ, vui quá hóa buồn. Người đàn bà đó lại có thể lén lấy số tiền đó đánh bạc. những bị thua hết số tiền mang , mà còn nợ lại mộtngàn vạn. Nếu là lúc trước, sau khi Tiểu Hạ pháthiện bà ta đánh bạc, liền muốn bóp chết bà.Nhưng lần này, chính lại muốn chết.

      ngàn vạn, chỗ nào kiếm ngànvạn?

      Cha vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của , nhưng lúc này đây, người luôn luôn bao giờkhuất phục số phận, cũng cam chịu rồi.

      Buổi tối, bọn đòi nợ lại đến làm náo loạn nhàcửa đến hơn nửa đêm mới . Mà liền nằmtrên giường nhúc nhích, nhìn trần nhàđến khi trời sáng. mặc dù vẫn mở to mắt,nhưng lại chẳng nghĩ gì cả, bởi vì, bây giờ nghĩ gì cũng chỉ đều là mơ mộng, ngàn vạn mớilà .

      Tiếng đập cửa, hét gọi ầm ĩ của Vô Ưu, bọn họ đều nghe thấy. Nhưng, muốn gặp VôƯu. biết Vô Ưu là lòng quan tâm mình, hay là đến xem trò vui, giễu cợt ác giảác báo. nên tin tưởng bất kỳ kẻ nào.Ngay cả người mẹ ruột thịt của mình, cũng đáng để tin tưởng, những người khác có thể tin? Trong lòng Tiểu Hạ trànđầy thất vọng, cứ nằm giường nhìn chằmchằm trần nhà như vậy. Bên tai , vẫn là tiếnggọi cửa đầy ắp lo lắng của Vô Ưu.

      Tiếng gọi của Vô Ưu càng lúc càng dữ dội,giọng càng thêm khàn hơn, càng thêm sợ hãi. Mà trái tim căn bản có cảm giác của ,cũng càng ngày càng đau. hiểu được,cái ngốc nghếch kia, tại sao lại đối với tốt như vậy. Lúc nghe thấy tiếng khóc củaVô Ưu, trong lòng đột nhiên có cảm giác thương tâm.

      "Tiểu Hạ, con ra gặp bạn con lát ."

      Chỉ trong đêm cha già rất nhiều, ánhmắt lóe lên vui mừng nhìn Tiểu Hạ .Giống như là vì may mắn, lúc này lại còn có người bạn lòng quan tâm, chủ động đến tìm vậy.

      Tiểu Hạ liếc nhìn ánh mắt đầy khích lệ của cha,lại nhìn vẻ áy náy ngập lệ của mẹ. Bất luận lần này bà ta là tâm hối cải, hay là tranh thủ sựđồng tình cũng được. thề, bao giờtin tưởng người đàn bà này nữa! ra, tìnhcảm sâu nặng cần thiết phải là máu mủtình thâm, có đôi khi tình cờ gặp gỡ, có lẽ cũngcó thể có được tình cảm chân thành. Giống nhưVô Ưu ngoài cửa vậy.

      ...

      "Ô ô, Tiểu Hạ, tại sao lại thành ra như vậy hả? Cũng chịu mở cửa cho tôi, hại tôi sợ muốn chết, có biết ? Ô ô. . ."

      Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu ôm mình khóc giống nhưmột đứa trẻ. cố nặn ra nụ cười yếu ớt, :

      "Là tôi sai, để phải lo lắng. Tôi xin lỗi."

      Bộ dáng yếu ớt của Tiểu Hạ, làm Vô Ưu lo lắngmuốn chết. Chỉ biết khóc, biết phải làm thế nào nữa. Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu, trong lòng ngừng lặp lặp lại câu : xin lỗi! Xinlỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! . . .

      ...

      "Rốt cuộc là nợ người ta bao nhiêu tiền hả?"

      Vô Ưu sau khi khóc cho , tỉnh táo lại mới hỏiTiểu Hạ vẫn đề quan trọng nhất. Tiểu Hạ cườinhạt, :

      " cần lo lắng, tôi có biện pháp."

      Vào lúc này, Vô Ưu có thể đến thăm , rất thỏa mãn rồi. muốn mang thêmquá nhiều phiền toái cho Vô Ưu. Hơn nữa, cũng hiểu, còn mặt mũi nào để nhận giúp đỡ của Vô Ưu. Sau khi chính làmtổn thương Vô Ưu. mở miệng được, cũng muốn mở miệng. Bởi, rốt cụccô hiểu , Vô Ưu phải là người cố tình tranh thủ đồng tình của người khác. Mà là người đơn thuần nhất thế giới này. Ngườinhư vậy, trời sinh ra là để người khác phải thương , phải chiều chuộng. Cho nên, nên để cho có bất kỳ phiền toái nào nữa.

      "Tiểu Hạ, coi tôi là bạn có đúngkhông?"

      Vô Ưu đối với từ chối giúp đỡ của Tiểu Hạ, cảm thấy rất tức giận. Bạn bè gặp nạn phải hếtlòng giúp đỡ. Điều này mới đúng, phải sao?

      "Vô Ưu, tôi biết cũng có nhiều tiền, cho nên. . ."

      Câu này của Tiểu Hạ, cũng làm cho Vô Ưu ý thức được . Đúng vậy, rất nghèo, toàn bộ gia tài tính ra, cũng đượcmười vạn đồng. Căn bản giúp được gì. là! đúng là: đến lúc cần tiền mới hậnmình có ít! Nếu như mình là người có tiền như tổng giám đốc tốt rồi.

      Tổng giám đốc?!

      Nghĩ vậy, hai mắt Vô Ưu bỗng sáng lên.

      Đúng vậy! có tiền, Phương Đông Dạcó nha. tính đến chuyện Tiểu Hạ thíchanh ta, tương lai bọn họ có thể là người nhà.Chỉ đơn giản, bằng mối quan hệ bạn bè của họ, ta cũng có thể giúp Tiểu Hạ nha! Coi như là tình bạn với Tiểu Hạ chưa đủ, vậy còn tình bạnvới , hơn nữa, còn thêm tình hàng xóm, hẳn là đủ !

      Nghĩ vậy, Vô Ưu cảm giác được chính mìnhthật là thiên tài! (vãi Vô Ưu )

      "Rốt cuộc nợ bao nhiêu tiền?"

      Vẻ mặt Vô Ưu tươi cười nhìn Tiểu Hạ hỏi. MàTiểu Hạ còn lại ra vẻ khó hiểu. Vô Ưu vừa cười vừa :

      "Tiền tôi có. Nhưng, Phương Đông Dạ có a."

      Sau khi xong, nhìn Tiểu Hạ nháy nháy mắtđáng , sau đó tiếp tục :

      "Chúng ta có thể tìm ta mượn tiền, sau có tiền trả lại cho ta là được. Tôi nghĩ, ta cũng thu lãi của đâu."

      Tuyệt vọng tưởng như còn lối thoát, lạilóe lên hy vọng!

      "Có thể ?"

      Giọng Tiểu Hạ hơi run vì kích động, mà Vô Ưu còn lại là gật đầu khẳng định. biết tại sao, đối với Phương Đông Dạ, có lòng tin vô cùng, vô cùng.

      "Vô Ưu."

      Tiểu Hạ kích động ôm cổ Vô Ưu, ôm chặt, chặt, chặt!

      "Ha ha, Tiểu Hạ."

      Vô Ưu cũng dùng sức ôm lại . Cười híp cả hai mắt rồi. Đến giờ phút này, Vô Ưu cảm giác được. Tiểu Hạ chính là Tiểu Hạ đó – người lúc phỏng vấn tốt bụng gọi , cười nóicô được lắm, rất thích , đem hồ sơ của len lén nhét vào - người bạn tốt Tiểu Hạ!

      Tiểu Hạ ôm Vô Ưu, càng xúc động hơn nhiều.Tại giờ khắc này, mới biết được, thiếu chútnữa, bỏ lỡ điều gì.

      ...

      "Sao thế? ai nhận điện thoại?"

      Vô Ưu gọi điện đến phòng tổng giám đốc, nhưng ai nhận điện thoại. Lập tức mới nhớ ra, tổng giám đốc ra nước ngoài rồi. Ít nhất sau bảyngày, mới có thể về! Vô Ưu nhìn về phía Tiểu Hạ, hỏi:

      "Tiểu Hạ, chậm nhất là ngày nào phải trả tiền?"

      "Chậm nhất là bảy ngày."

      Câu của Tiểu Hạ, làm cho Vô Ưu tức giận muốn cắn người. Sao thời gian lại khéo trùnghợp như thế chứ! liếc mắt nhìn Tiểu Hạ cái, sau đó :

      " yên tâm . Chuyện mượn tiền cứ giao cho tôi. Tôi bây giờ phải rồi."

      Vô Ưu sau khi xong, bước nhanh ra cửa.Tiểu Hạ kéo tay lại, sau khi nhìn lúc lâu, :

      "Cám ơn." Bởi vì có ai đểmượn tiền.

      "Đừng khách sáco, bạn bè lúc này phải giúp đỡ nhau a!"

      Vô Ưu về nhà, mà trực tiếp chạy đến công ty. Sau đó tìm thư ký trưởng Bùi. Bởi vì, trong công ty, trừ Phương Đông Dạ ra, người tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có thư ký trưởngBùi. Cho nên, chuyện đến nước này, chỉ có thểtìm chị ta nghĩ biện pháp thôi.

      Vô Ưu vốn tưởng rằng, thư ký trưởng Bùi là người tốt, tuyệt đối bao giờ thấy chết mà cứu. Nhưng lại nghĩ rằng, thiếuchút chữa lành thành què. Bùi Linh sau khi nghe xong, những đồngtình, mà còn lạnh lùng phân tích :

      " nhắc suýt nữa tôi quên. ta xin phép, tự tiện nghỉ việc. Dựa theo quy định của công ty, bị sa thải! Nhân viên như vậy, công ty làm sao có thể cho ta vay tiềnđược đây?"

      "Hả?"

      Vô Ưu nghe xong mặt đần ra, vội vàng nịnh nọt:

      "Thư ký trưởng Bùi, Tiểu Hạ rất đáng thương rồi, tôi xin chị đừng đuổi việc ấy. Tôi cầu xinchị. Tôi cầu xin chị đó."

      Vô Ưu suýt bị hù chết rồi. những ăn trộm gà được, lại còn mất nắm gạo.Tiền mượn được, còn hại người ta suýt nữa bị mất việc.

      "Được! thấy cầu xin thương tình như vậy.Chuyện này tôi truy cứu nữa. Về chuyện vay tiền, phải có đồng ý của tổnggiám đốc mới được. Tôi có quyền làm như vậy, nếu , người bị sa thải là tôi."

      đâu!

      Vô Ưu rất khẳng định Phương Đông Dạ tuyệtđối làm như vậy. đối với rất cólòng tin. Nhưng, Bùi Linh cũng cho cơ hội, trực tiếp :

      " . Tôi còn rất nhiều việc phải làm."

      Vô Ưu nghe được câu đuổi khách, thể làm gì khác hơn, rất cam tâm tìnhnguyện, vẻ mặt thất vọng ra. Vô Ưu vừa được lát, Bùi Linh liền gọi điện cho Phương Đông Dạ, bất mãn :

      "Cháu là, thể dùng biện pháp nàokhác được sao? Cháu cẩn thận, sau này Vô Ưu biết được việc này, đá bay cháu đó."

      Đối mặt với tức giận của Bùi Linh, Phương Đông Dạ chỉ có thể bất đắc dĩ :

      "Để lấy được ‘Bích sóng’, cháu chỉ có thể làm như vậy thôi."

      Bùi Linh tức giận, sau khi nghe thấy câunói của Phương Đông Dạ, cũng chỉ có thể thởdài, sau đó cúp máy. Đối với hiếu thuận của người con, làm sao có thể những lời trách cứ được?

      ...

      "Ô ô, biết những thứ này đáng giá bao nhiêu đây?"

      Vô Ưu vừa về nhà, liền vọt vào phòng, nửa ngàycũng ra. Nhạc Diễm cảm thấy rất kỳ lạ,liền vào. Lại thấy Vô Ưu đem tất cả trang sức ném đầy giường. Lúc này, cầm chiếc nhẫn Hoắc Lãng tặng tự hỏi.

      "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

      ra, tối qua Nhạc Diễm cũng nghe được kế hoạch của Phương Đông Dạ rồi, cho nên,nhiệm vụ của cậu chính là giúp cha ngăn chặn, để cho Vô Ưu xoay sở đủ tiền. Mặc dùNhạc Diễm muốn làm như vậy, nhưngcũng muốn để cho Tiểu Hạ sống tốt. Aibảo ta dám bắt nạt mẹ cậu. Mẹ cậu ngốcnghếch, để ý. Nhưng, cậu và cha khôngthể làm gì. Bảo vệ mẹ, chính là sứ mạngcủa hai cha con.

      Vô Ưu thấy Nhạc Diễm vào, như là cầu cứu, đem chiếc nhẫn giơ đến trước mặt cậu bé hỏi:

      "Bé Diễm, con xem, chiếc nhẫn này đánggiá bao nhiêu?"

      "Mẹ định làm gì?"

      Nhạc Diễm biết còn hỏi. Vô Ưu còn lại là bất đắc dĩ giải thích:

      "Nhà Tiểu Hạ vay nặng lãi, bây giờ phải trả người ta ngàn vạn. Mẹ muốn giúp ấy đivay tiền. Nhưng đúng lúc này, Phương Đông Dạ và học trưởng hai người đều Pháp rồi. Cho nên, mẹ đinh bán mấy thứ này, xem có thể được bao nhiêu tiền."

      Bán tất cả?

      Nhạc Diễm nhìn đống đồ giường, trong lòngnghiêm túc định giá. Đồ trang sức của Vô Ưu chẳng đáng giá bao nhiêu tiền. Chỉ có, món đồ trang sức cậu cùng mẹ mua vừa rồi, với cái nhẫn kia, ít nhất cũng có thể bán được bảy, tám ngàn vạn . Nhưng, cậu bé cũng chỉ tính thầm trong bụng thôi. Đừng là vì ‘bích sóng’ củabà nội, chỉ bằng việc muốn chỉnh cái người tênTiểu Hạ kia, xả giận cho mẹ, cậu cũng khôngngại lừa gạt nha.

      "Khụ khụ."

      Nhạc Diễm sau khi ho khan, ra vẻ nghiêm túc :

      "Bán cũng được mấy vạn đâu. Con thấy,mẹ nên nghĩ biện pháp khác ."

      Nghe Nhạc Diễm xong, Vô Ưu liền thần mặtra. Trời ạ, muốn điên lên rồi. Mộtngàn vạn! ngàn vạn! chỗ nào kiếmmột ngàn vạn hả? Chẳng lẽ giết người, cướp ngân hàng sao?

      "’Xe tới trước núi tất có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thắng’, cho nên a, mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy. chừng, Tiểu Hạ đãmượn được tiền rồi đấy."

      Câu an ủi Vô Ưu, là tối qua Nhạc Diễm khôngngủ được nghĩ ra. Cho nên bây giờ chỉ là “hạ bút thành văn”, oang oang đọc thuộc bài thôi.Vô Ưu tâm kế, cũng chỉ có thể nghe theocậu bé , “buông tha” cho đống đồ ‘khôngđáng tiền’ giường kia. Lại nghĩ biện pháp khác vậy.

      ...

      Reng reng reng reng reng

      Trong phòng làm việc tổng giám đốc. Vô Ưu ỉuxìu gục bàn. Còn rầu rĩ về chuyện ngàn vạn, điện bàn tổng giám đốc bất ngờ vang lên. Tổng giám đốc có ở đây, là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, đươngnhiên phải tiếp điện thoại rồi.

      "Tập đoàn ‘Trụ’ đây. Tôi là trợ lý tổng giám đốc. tổng giám đốc ra nước ngoài rồi, có ở đây. Xin hỏi có chuyện gì ạ?"

      Vô Ưu vừa nhận điện thoại, còn chưa biết là ai, “ bật tanh tách” tuôn ra tràng dài. Bởi vì, có tâm trạng chuyệnphiếm với người khác. muốn tranh thủ thời gian từng phút , để nghĩ biện pháp. vẫn nhớ kỹ, rất , những câu viết tường nhà Tiểu Hạ: trả tiền chém!

      "Vô Ưu, em bận lắm sao?"

      Người ở đầu điện thoại bên kia, sau khi nghethấy Vô Ưu “bật tanh tách” trả lời dồn dập như tiếng pháo nổ liên hoàn, trong lòng nhịnđược vui vẻ, nở nụ cười.

      Vô Ưu nghe giọng này có chút quen quen.Hơn nữa, ta lại biết tên mình. cách kháclà, biết nhau! Nếu biết nhau, vậy có thể tính là bạn rồi. Bạn bè phải tương trợ lẫn nhau, nóicách khác, có thể vay tiền được.

      " ngàn vạn ?"

      Vô Ưu mở miệng ra câu như vậy,làm Nhạc Khải bên kia sững sờ. thể giảihiểu nổi câu của Vô Ưu. Trực giác cho rằng, nhận lầm người. Cho nên :

      "Tôi là Nhạc Khải. Tối hôm trước ở buổi tiệc, chúng ta khiêu vũ cùng nhau."

      Nhạc Khải?!

      Hai mắt Vô Ưu sáng lên, hét to:

      "Phó tổng giám đốc tập đoàn ‘Tử thần’!"

      Giọng Vô Ưu bởi vì hưng phấn mà có chútcao ngất. Nhạc Khải đột nhiên cảm giác được,mình giống như con dê con, bị con chó sói để mắt tới vậy. sau khi cười ‘hơi sợ’, :

      "Là tôi. Có cần giúp gì ?"

      Tình huống thay đổi nhanh nha! Vừa rồi Vô Ưu còn hỏi gọi điện có chuyện gì. Bây giờ tình huống ngược lại, trở thành hỏi Vô Ưu có chuyện gì.

      "Cho tôi mượn ngàn vạn được ?"

      Vô Ưu chút khách khí, lôi ‘công phu sư tử ngoạm’ ra. Căn bản cũng chẳng thèm nghĩ,bọn họ chẳng qua mới chỉ gặp nhau có lần.

      Nhạc Khải sau khi nghe Vô Ưu xong, cảm thấy hơi kỳ quái. Bên cạnh có Phương Đông Dạ giàu có như vậy, lại có thể ‘bỏ gần cầu xa’, vay tiền ‘người nghèo’ như . Nhưng, cũngliền nhớ đến lời Vô Ưu vừa , Phương Đông Dạ ra nước ngoài. cách khác, nếu nhưanh muốn theo đuổi Vô Ưu, có thể , đâylà cơ hội hoàn mỹ để ‘thừa nước đụcthả câu’ rồi.

      "Alo, phó tổng giám đốc Nhạc, còn đókhông?"

      Vô Ưu thấy ai gì, vội hỏi. Sợ bởi vì muốn cho mình vay tiền, mà ném điệnthoại rồi. Nhạc Khải nghe thấy giọng lo lắngcủa Vô Ưu, cảm thấy rất buồn cười. Đôi mắthạnh đào xinh đẹp xoay vòng, gian xảo :

      "Tiền tôi có thể cho em mượn. Nhưng, em phải đáp ứng hai điều kiện của tôi."
      Chương 58.1: Chuyện của Tiểu Hạ (2)

      Đồng ý rồi!

      Mắt Vô Ưu sáng lên. ngờ mình tốnbao nhiêu công, suy nghĩ nát óc chưa biết làmthế nào, giờ lại tự đến, chẳng mất chút thời gian nào. Chỉ như thế mượn được tiền. Vô Ưu cầm điện thoại, vô cùng mừng rỡ, khí phách :

      "Đừng là hai điều kiện. Mười điều kiện, haymột trăm điều kiện, tôi cũng đáp ứng!"

      Vô Ưu sảng khoái đáp ứng, ngược lại làm cho Nhạc Khải có chút bất ngờ.

      còn chưa ra điều kiện. liền đáp ứng luôn? Chẳng lẽ sợ đưa ra cầu quá đáng sao? Nhạc Khải nghe giọng vui vẻ của Vô Ưu, biết ngây thơ, hay ngốc nghếch nữa. Mà Vô Ưu còn lại là hỏi tiếp:

      "Phó tổng giám đốc Nhạc, điều kiện là gì? Anhnói ."

      "Gọi tên của tôi."

      Nhạc Khải hề nghĩ ngợi, ra cầuthứ nhất. Phó tổng giám đốc Nhạc, gọi nhưthế chẳng tự nhiên tí nào, nghe còn cảm cảm thấy khó chịu đây. Vô Ưu có chút phản ứng kịp hỏi:

      "Cái gì hả?"

      " cầu thứ nhất của tôi là, sau này gọi tên củatôi."

      Nhạc Khải giải thích rất ràng cho . Vô Ưu còn lại dám tin :

      "Chỉ có như vậy? Đơn giản như vậy thôi?"

      Trong giọng Vô Ưu có mừng rỡ, khôngdám tin. Nhạc Khải cười :

      "Đúng vậy. Chỉ đơn giản như vậy thôi, gọi tên của tôi, chứng tỏ chúng ta là bạn bè rồi. Bạn bètrong lúc khó khăn hẳn là phải giúp đỡ lẫn nhau ."

      Câu của Nhạc Khải, so với suy nghĩ “bạn bè phải tương trợ lẫn nhau” của Vô Ưu, đúng là “ hẹn mà nên”.

      Vô Ưu sảng khoái mà :

      "Được! Vậy tôi gọi là Nhạc Khải."

      "Khải! Bạn bè của tôi hay gọi tôi là Khải!"

      Nhạc Khải đính chính. Mà Vô Ưu quá vui mừng, cũng để ý :

      "Được! Gọi Khải Khải . Vậy, điều kiện thứ hai là gì?"

      điều kiện xong, làm tinh thần Vô Ưu càng hăng hái hơn. Hoàn thành hai điều kiện, là thể báo tin tức tốt này cho Tiểu Hạ rồi.

      Nhạc Khải sau hồi do dự, :

      "Tôi bây giờ vẫn chưa nghĩ ra."

      "Hả? Vậy làm sao bây giờ? thể cốgắng nghĩ ra được sao?"

      Vô Ưu nhịn được có chút thất vọng. Phải biết rằng các cũng còn nhiều ngàynữa. Giọng thất vọng của Vô Ưu, Nhạc Khải nghe thấy rất , nên nhịn được hỏi:

      "Sao vậy? Em cần gấp sao?"

      Vô Ưu cũng khách khí, thẳng:

      "Đúng vậy, rất gấp. Hơn nữa là vô cùng gấp, vôcùng gấp luôn."

      Giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đếnTây Thiên!

      Đối với Nhạc Khải, ngàn vạn chẳng là gì, cho nên sảng khoái :

      "Thế này , em cần tiền cứ lấy dùng trước. Còn về điều kiện thứ hai. Sau này tôi nghĩ ra, .Được ?"

      "Được. Dĩ nhiên là được."

      Đề nghị của Nhạc Khải rất hợp ý Vô Ưu, sao có thể được đây.

      "Vậy tối nay tám giờ, gặp mặt tại khách sạn Quốc tế Lệ Tinh đối diện công ty em . Tôi sẽđưa chi phiếu cho em."

      Nhạc Khải địa vừa dứt lời, Vô Ưu vội vàng :

      "Được! lời định. Tôi mời khách, khôngđược đổi ý a. Cứ vậy , gặp về."

      Sau khi xong, tốc độ khá nhanh, lập tức cúp điện thoại. Cứ như sợ Nhạc Khải đổi ý vậy.Nhạc Khải nhìn điện thoại ngắt, lộ ra nụ cườithú vị.

      Người phụ nữ thú vị! rất lâu rồi, chưagặp được người phụ nữ thú vị như vậy.

      ...

      Buổi chiều vừa tan làm, Vô Ưu liền vội vàngchạy đến phòng nhân tìm Tiểu Hạ. Nhưng, ngờ lại nghe thấy, hôm nay bọn cho vay nặng lãi lạiđến côn g ty làm loạn. Mặc dù chỉ làkinh động có gì nguy hiểm, cũng khôngcó đả thương Tiểu Hạ, nhưng cũng bởi vì chuyện này, Tiểu Hạ bị công ty sa thải.

      Vô Ưu thể làm gì khác hơn là bắt xe tới nhà Tiểu Hạ. Cửa sau khi mở ra, chính là vẻ mặtđầy tuyệt vọng của cả nhà.

      "Tiểu Hạ, làm sao vậy? có chuyện gìđấy chứ?"

      Vô Ưu nhìn thấy ràng Tiểu Hạ bị đả kích rất lớn. Vô Ưu hỏi, nhưng Tiểu Hạ chẳng gì, thể làm gì khác hơn là nhìn về phía cha mẹ Tiểu Hạ hỏi:

      "Bác trai, bác , có phải lại vừa xảy ra chuyệngì rồi ?"

      Cha Tiểu Hạ vẻ mặt mệt mỏi, lắc đầu. Mẹ TiểuHạ nhịn được hổ thẹn khóc rống lên:

      "Đều tại ta, đều tại ta. Nếu như phải dota, nó cũng bị làm hại đến thất nghiệp.Đều là do ta tốt, đều tại ta!"

      Mẹ Tiểu Hạ giọng đứt quãng thuật lại mọichuyện cho Vô Ưu nghe. ra là hôm nay, bọn cho vay nặng lãi chỉ đến công ty Tiểu Hạ làm loạn, mà còn đến cả công ty cha Tiểu Hạ. Cho nên, cả hai người bọn họ đều bị sa thảiluôn.

      "Bác , bác đừng khóc nữa. Cháu mượnđược ngàn vạn rồi."

      Vô Ưu vừa thốt lên xong, cả nhà Tiểu Hạ, mắtđều sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm luôn. Tiền mượn được rồi, nhưng giờ bọn họkhông có công việc, dựa vào cái gì để trả nợlại đây? Vô Ưu đối với bọn họ tốt như vậy, nếu như đến lúc đó bọn họ trả được, chẳng phải là hại sao? Nghĩ vậy, cha Tiểu Hạ với Vô Ưu:

      "Vô Ưu à, bác biết cháu là đứa bé tốt. Nhưng, chuyện này, chúng ta tự nghĩ biệnpháp là được rồi."

      "Bác trai, sao bác lại như thế. Cháu và TiểuHạ là bạn tốt, chị em tốt của nhau. Bác nên xem cháu như người ngoài."

      Vô Ưu nhìn cha Tiểu Hạ chân thành . biếtông là người cha tốt, rất rất tốt. So với chacủa , tốt gấp ngàn, vạn lần. Cho nên, rất quý ông, rất kính nể ông.

      chân thành của Vô Ưu, làm cho cha mẹ Tiểu Hạ rất cảm động. Nhưng bọn họ muốn hại . Tiểu Hạ đương nhiên hiểu ý của cha, cho nên nhìn Vô Ưu :

      "Vô Ưu, tấm lòng của , tôi nhớ suốt đời.Nhưng, tôi thể nhận giúp đỡ củacô được. Chúng ta giờ đều có công việc,cho dù có mượn được tiền rồi, trong thời gian ngắn cũng trả lại được. Chúng ta muốn đến lúc đó lại làm khó !"

      Đúng vậy, Vô Ưu chỉ nghĩ đến vay tiền, nhưng lại nghĩ đến vấn đề này. Nhưng mà, Nhạc Khải hẳn là có rất nhiều tiền ? Trả muộn mộtchút, hẳn là sao?

      Sau lúc suy tư, Vô Ưu chần chờ :

      " có rất nhiều tiền, chậm chút cũngkhông sao đâu. Còn về phần công việc, chờ Phương Đông Dạ trở về, cho ta biết, tất cả đều là bạn bè, ta nể tình bạn bè mà đểcho mọi người quay về làm việc."

      " thế ?"

      Mặt cha mẹ Tiểu Hạ tràn đầy mong chờ nhìnTiểu Hạ. Tiểu Hạ còn lại gật đầu, cười khổ tiếng :

      "Nếu Vô Ưu và tổng giám đốc như vậy,quay lại làm việc hẳn là thành vấn đề."

      Phương Đông Dạ - người đàn ông đầu tiên, cũng là người duy nhất làm cho động tâm. Mặc dù vẫn muốn thừa nhận, vẫn phục, cũng vẫn ôm mong đợi. Nhưng, tình cho tới bây giờ, mới hiểu được, Vô Ưu thuần khiết như vậy, chân thành như vậy, Phương Đông Dạsẽ tầm thường như vậy. Nghĩ vậy, Tiểu Hạ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

      Cái gì là của mình mãi là của mình, cái gì phải của mình có cưỡng cũng được.

      Nếu định trước Phương Đông Dạ thuộc về , thể làm gì khác hơn là đem phần tình cảm này chôn sâu dưới đáy lòng. Mặc dù cam lòng, nhưng sau khi trải qua loạt chuyện như vậy, cũng hiểu đượcđâu mới là .

      "Oa, sắp 8h rồi, bọn tôi hẹn 8h gặp nhau. TiểuHạ, chúng ta mau , lấy chi phiếu."

      Vô Ưu sau khi xong, vội vàng kéo Tiểu Hạ ra khỏi cửa. Sau đó bắt xe về phía khách sạn Quốc tế Lệ Tinh. Lúc tới nơi, là 8h15 rồi.

      ...

      Vô Ưu và Tiểu Hạ vào khách sạn. Tiểu Hạsau khi nhìn quét vòng, liền nhìn thấy Nhạc Khải ngồi cạnh cửa sổ, nhìn đồng hồ, cho nên nhìn Vô Ưu hỏi:

      "Vô Ưu, người cho mượn tiền là NhạcKhải sao?"

      Vô Ưu liền vội vàng gật đầu. Hơn nữa còn an ủinói:

      " cần lo lắng, Khải đồng ý với tôi rồi, đổi ý đâu."

      Khải?

      Tiểu Hạ có chút kinh ngạc với cách gọi thân mật của Vô Ưu dành cho Nhạc Khải. Chỉ là, cũngkhông hỏi nhiều nữa, muốn hỏi tới chuyện riêng của Vô Ưu. Hơn nữa, bây giờcũng còn ghen tỵ, hay là có tâm trạng nóiđến chuyện tình cảm nam nữ nữa. chỉ muốn nhanh qua được cửa ải này, sau đó cố gắng làmviệc kiếm tiền để trả nợ. Trải qua những ngàybận rộn, sống lại những ngày yên ả.

      "Chúng ta qua đó ."

      Tiểu Hạ thấy Nhạc Khải phát ra bọn họ,hơn nữa nhìn các cươi, nên nhắc nhở Vô Ưu bên cạnh. Mà Vô Ưu vừa ngẩng đầu, cũng thấy được Nhạc Khải nhìn cười.Trong mắt Nhạc Khải cười, nhưng lạigiống như : vay tiền người ta, lại cònđến muộn!

      "Đợi chút!"

      Vô Ưu hề nghĩ ngợi, vội vàng xoayngười, sau đó đưa lưng về phía Nhạc Khải, tháođồng hồ xuống, rất bận rộn. Tiểu Hạ tò mò quayđầu lại, sau khi biết Vô Ưu làm gì, há to miệng kinh ngạc. biết là nên khóc hay nên cười. Mà Vô Ưu sau khi bận rộn xong, liền đeo đồng hồ lại vào tay, sau đó ngẩng đầu cười tự tin với Tiểu Hạ:

      " thôi!"

      Tiểu Hạ bên cạnh Vô Ưu, trong lòng đối với cái người vừa đáng , vừa mơ hồ, có đôi khingốc ngốc, nhưng lại có lúc có chút ít thông minh này, càng ngày càng thích Vô Ưu đángyêu này rồi. Trong lòng cũng cảm thấy rất maymắn, vì mình chưa thực làm ra chuyện gì làm tổn thương đến .

      "Oa, Khải. Sao sớm như vậy tới rồi hả?"

      Vô Ưu vừa ngồi xuống, liền khoa trương mà hô lên. Nhạc Khải nhìn vẻ mặt khoa trương của Vô Ưu, cười hỏi:

      " tại rất sớm sao?"

      Vô Ưu liền vội vàng giơ tay đeo đồng hồ sang cho Nhạc Khải xem, :

      " xem, bây giờ mới 7h30 a."

      7h30? Chính xác là 8h30 !

      Nhạc Khải nghĩ vậy, liếc liếc nhìn cái đồng hồ phim hoạt hình của , nhưng lại ngờ, đó chỉ đúng 7h30.

      Chẳng lẽ đồng hồ của bị hư?

      Cái ý nghĩ duy trì trong đầu Nhạc Khải khôngtới ba giây. Cũng biết tuyệt đối thể có chuyện như vậy. Bởi vì nụ cười của Vô Ưu, quámức rực rỡ rồi. Vẻ mặt ràng , tôi dối đó, bị lừa rồi.

      Vô Ưu ràng là lừa gạt người, nhưng lạikhông làm cho người ta có cảm giác chán ghét. Ngược lại làm cho người ta cảm giác được côrất đáng . Có lẽ là nét mặt của hiểu được che giấu, cho nên ngược lại có vẻ rất ngây thơ, rất đáng .
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :