1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Sóng gió ập đến (2)

      Phụ nữ trời sinh thích mua sắm. Điều này đúng sai. Vô Ưu và Tiểu Hạ sau khiđi vào khu mua sắm, hai như chim sổ lồng,hết nhìn đông lại nhìn tây, hết cầm lên lại hạ xuống, ướm thử cái này, lại ướm thử cái kia. Vô Ưu cười so với nữ sinh trung học, còn náo nhiệthơn. Với bộ dáng này của , tuyệt đối ai có thể tin, là mẹ của tên nhóc rồi.

      "Tiểu Hạ, cái này thế nào?"

      Vô Ưu cầm bộ lễ phục màu trắng tuyền ướm lên người mình hỏi Tiểu Hạ. Bộ lễ phụcmàu trắng, tay, làm nổi bật lên khuôn mặtVô Ưu, nhìn thanh thuần, đáng như đóa hoa bách hợp.

      Tiểu Hạ nhìn bộ lễ phục đỏ rực tay mình,so sánh với bộ của Vô Ưu, như thế nào lại thấynó tầm thường, thô tục đến vậy?

      "Tiểu thư, bộ này mặc người , nhất định hợp vô cùng. Phòng thử đồ ở bên cạnh, vào mặc thử ."

      nhân viên bán hàng vô cùng tự tin . Xem ra ta cũng nhận ra, bộ đồ này rất hợp với Vô Ưu. Vô Ưu được khích lệ liền đến phòng thử đồ, lúc ngang qua người Tiểu Hạ, liền bị Tiểu Hạ kéo tay lại. Sau đó vào tai :

      "Vô Ưu, sắp 30 tuổi rồi nha? Mặc cái bộ nàyvào, nhìn giống như nữ sinh vậy."

      Vô Ưu lưu luyến rời nhìn bộ lễ phụctrong tay, sau đó nhìn Tiểu Hạ, thầm hỏi:

      " thế sao?"

      Tiểu Hạ kiên định gật đầu.

      Vô Ưu lại lưu luyến rời nhìn lại bộ lễphục lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn cầm trả lạicho nhân viên bán hàng.

      "Cám ơn, tôi lấy."

      Nhân viên bán hàng nhìn Vô Ưu ràng là rất thích, nhưng biết bạn gì, liềnkhông lấy nữa.

      Bộ lễ phục này ta khẳng định rất hợp với VôƯu, rất đẹp. Nhân viên bán hàng sau hồi suy nghĩ, với Vô Ưu:

      "Tiểu thư, bộ lễ phục này mặc người tuyệt đối vô cùng phù hợp. Như thế này ,nếu như cảm thấy đắt, tôi bớt giá cho . Quần áo ở cửa hàng tôi chưa bao giờ giảm giá, tôi cảm thấy, bộ này mặc vào nhấtđịnh trông rất đẹp."

      bán hàng chân thành nhìn Vô Ưu. Đâykhông phải là thủ đoạn để ta bán được hàng,mà là vì nhìn bộ dáng Vô Ưu quá đáng thương . ràng là thích, nhưng là người bạn để cho thích. Bạn bè mà có thể như thế sao? Ánh mắt bán hàng bất mãn nhìn Tiểu Hạ.

      "Tiểu Hạ?"

      Mặt Vô Ưu tràn đầy mong đợi nhìn Tiểu Hạ.Tiểu Hạ bị nhân viên bán hàng nhìn như thế, rất tức giận. Ánh mắt như thế là thế nào? Giống như ta là mụ phù thủy, còn Vô Ưu là công chúa tốt bụng vậy.

      Tiểu Hạ khó chịu liếc mắt nhìn bán hàng cái, sau đó cười với Vô Ưu:

      "Vô Ưu, rất thích bộ lễ phục này sao?"

      Vô Ưu nghĩ là Tiểu Hạ đồng ý để mình mua, nên vội vàng cười gật đầu. Tiểu Hạ :

      "Được."

      Vô Ưu vui vẻ xoay người, định nhận lại bộ lễ phục trong tay bán hàng, lại bị Tiểu Hạ đoạt lấy trước.

      "Tiểu Hạ?"

      Vô Ưu khó hiểu nhìn ta, ta cười :

      "Được. thích nó, vậy tôi mua là được rồi.Như vậy có thể thấy nó rồi."

      Hả? Như vậy sao?

      Vô Ưu có chút hơi mất hứng, bĩu môi lại. bán hàng càng bực bội hơn. Đây là cái kiểubạn bạn gì hả? Thoạt nhìn là trong sáng,đáng . Sao trong lòng lại có thể xấu xa nhưthế chứ?

      "Tôi thử đồ. chọn cái gì thích ." được vài bước còn quên quay đầu lại, ‘có lòng tốt’ nhắc nhở bán hàng:

      "Chị nhà tôi sắp 30 tuổi rồi, giúp ấy chọnbộ lễ phục nào cho xứng với tuổi, thành thụcmột chút." xong cười cười, vào rồi phòng thử đồ.

      " ta là bạn của sao?"

      Sau khi Tiểu Hạ vào thử quần áo, bán hàng nghi ngờ nhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu cười gật đầu, nhìn ra chút bất mãn nào đối với Tiểu Hạ.

      bán hàng nhìn Vô Ưu như vậy, biết gì cho phải. Thuyết khách hay xấucó vẻ như thích hợp, hơn nữa người ta đều người trong cuộc đều khó cảm nhận. càng nên lắm miệng. Cho nên chỉ nhìn VôƯu thản nhiên cười, sau đó :

      "Đến đây, bên đây chúng tôi có mẫu mới vừavề, chưa trưng bày. xem thử xem có thíchkhông."

      "Cái này thế nào? Tôi cam đoan phù hợp yêucầu của bạn ."

      bán hàng lấy ra bộ lễ phục màu lam đậm, hở ngực, hở lưng đưa cho Vô Ưu. Vô Ưu nhìn thấy bộ lễ phục này, mặt lộ vẻ khó xử :

      "Hả? Bộ này rất lộ nha. , quá gợi cảm .Tôi mặc đâu."

      "Tin tôi . Vào thử xem."

      bán hàng nhìn Vô Ưu khích lệ, mà Vô Ưu vẫn như trước dám đón nhận. Đúng lúcnày Tiểu Hạ ra. Vô Ưu mặc dù ngốc nghếch,nhưng mắt chọn quần áo đúng là đáng yêuđi. Tiểu Hạ vốn trông cũng hoạt bát, đáng yêunhư nữ sinh, cho nên khi ta mặc bộ lễ phụcmàu trắng lên người, trông cũng cực kì xinh đẹp.Chẳng qua, ngượi lại với Vô Ưu, hẳn là khôngđủ trong sáng, lung linh.

      Vô Ưu sau khi nhìn thấy Tiểu Hạ, hai mắt sáng lên, nhịn được khen ngợi:

      "Oa, Tiểu Hạ, mặc bộ này trông xinh đẹpa."

      Lời khen lòng làm ít người ngoảnhđầu lại nhìn. Nhưng, phải là vì tò mò người được khen xinh, mà là muốn nhìn xem, ai lại có thể lòng tán thưởng người đồng giới xinh đẹp đến mức thế.

      "Được. Tôi lấy cái này."

      Tiếng kinh hô vừa rồi của Vô Ưu, đủ làmthỏa mãn trái tim hư vinh của Tiểu Hạ. bán hàng khó chịu :

      " bớt giá đâu."

      chính là nhìn Tiểu Hạ vừa mắt, cho nên thà bán được, cũng muốn báncho ta. ngờ Tiểu Hạ lại nhìn về phíacô cười cười, như có chuyện gì, sau đó :

      " sao cả, dù sao cũng là công ty trả tiền."

      Tiểu Hạ thay quần áo, mà bán hàng tứcgiận đùng đùng, muốn , tôi bán nữa!

      "Sao lại tức giận như vậy?"

      Vô Ưu nhìn sắc mặt tốt của bán hàng,cẩn thận hỏi. bán hàng nhìn Vô Ưu lại như có chuyện gì, phì cười, :

      "Đúng vậy a, nhưng phải nghe tôi. thử bộ lễ phục này, tôi tức giận nữa." Nhìn bộdạng bán hàng, thực là thích Vô Ưu ngốcnghếch này rồi.

      " cần thử, tôi nhìn rất đẹp. Mua luôn ."

      Tiểu Hạ sau khi ra, thấy Vô Ưu cầm bộlễ phục màu lam đậm, vẻ mặt thống khổ, liền đưa ra luôn quyết định.

      Màu lam đậm như vậy, so với màu trắng, quảthực dung tục chịu được. Hơn nữa, vóc dáng Vô Ưu cũng phải đẹp, cũng phải là người có cá tính, mặc vào đẹp được. Mặc dù chỉ cần nhìn lướt qua, nhưng Tiểu Hạ rất chắc chắn, bộ lễ phục này tuyệt đốikhông thích hợp với Vô Ưu.

      "Hả? Tiểu Hạ, muốn mua cái này hả?"

      Vẻ mặt Vô Ưu khó xử nhìn Tiểu Hạ. Tiểu Hạ lạirất khẳng định gật đầu:

      "Tin tôi , bộ này tuyệt đối thích hợp với ."

      Vô Ưu luôn luôn tin tưởng Tiểu Hạ, nhưng lần này cũng phải nhìn về phía bán hàng, thấp giọng hỏi:

      " thích hợp sao?"

      Tiểu Hạ phát ra ánh mắt cảnh cáo nhìn bán hàng, mà bán hàng chỉ liếc mắt lại ta cái, sau đó nhìn Vô Ưu :

      "Tin tôi , rất đẹp. Bởi vì, tôi là bạn tốt của công chúa, phải là mụ phù thủy ácđộc." xong, còn ra điều ám chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Hạ cái. Tiểu Hạ tức giận quay đầu đichỗ khác, cố nhắm mắt làm ngơ, thèm chấp nhặt với bán hàng!

      "Vậy được rồi. Vui lòng giúp chúng tôi gói lại."

      Vô Ưu mặc dù vậy, nhưng nhìn bộ dángcũng biết, thích bộ lễ phục này. bán hàng sau khi gói lễ phục lại cẩn thận, nhìn khuôn mặt nhắn ủy khuất của Vô Ưu, nhịn được bật cười, :

      "Tổng cộng hai mươi lăm vạn."

      "Hả? Hai mươi lăm vạn?"

      Nghe được giá tiền Vô Ưu kinh hãi kêu lên. bán hàng nghe được tiếng kêu của Vô Ưu, lạibật cười. lâu rồi chưa có gặp qua vị kháchhàng nào đáng như thế. Tiểu Hạ vội vàng tới, phát đoạt luôn lấy cái thẻ Vô Ưu đangnắm chặt ôm vào trong ngực, cứ như sợngười ta cướp vậy. Đưa thẻ về phía nhân viên bán hàng, vừa lòng :

      "Đừng có kinh ngạc như vậy, làm trò cườicho người khác."

      Tiểu Hạ chắc chắn cảm thấy rất mất mặt ?

      Vô Ưu nghĩ vậy, khuôn mặt nhắn khôngnhịn được, lộ vẻ như đưa đám. Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu như vậy, cũng hiểu được chính mình hơi quá mức rồi. ta sau này còn muốn lợi dụng Vô Ưu để đến gần Phương Đông Dạ nữa, cho nên bây giờ cũng thể đắc tội với được.Lúc này, bán hàng cũng chờ vào mật mã, Tiểu Hạ vội vàng tỏ vẻ thân thiết ôm lấy bả vai Vô Ưu, sau đó :

      "Được rồi, là tôi sai. Tôi nên lớn tiếng vớicô như vậy. Tôi xin lỗi được chưa?"

      "Tiểu Hạ, có chán ghét tôi sao?"

      Vô Ưu nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Hạ. Tiểu Hạ nghe thế có chút kinh ngạc, nghĩ tới Vô Ưu ngốc nghếch lại có thể mẫn cảm như vậy.Trong lòng vừa nhắc nhở chính mình, sau này nhất định phải học cách kiềm chế, vừa cười :

      "Sao có thể như thế được? là bạn tốt nhấtcủa tôi, quên sao?"

      Tiểu Hạ giọng khoa trương lại trở về vẻ tươicười với Vô Ưu, đổi lấy là ánh mắt khinh thường của bán hàng.

      "Tốt lắm, mau vào mật mã . Chúng ta còn cóthứ phải mua nữa."

      Tiểu Hạ nhìn nhân viên bán hàng thấy khó chịu rồi, muốn ở đây dù chỉ giây nữa.Mà Vô Ưu cái gì cũng biết, tới bắt đầunhập mật mã. Trước khi nhập vào, lại còn tựlẩm bẩm:

      "Cửa nhà mình đánh số là 1102. Vậy nhà ta chính là 1103." Vừa , vừa để ý, nhớ máy móc:

      "1, 1, 0, 3, tốt lắm."

      Người vô tình, người nghe cố tình. Câu nóinày bây giờ là vô cùng, vô cùng thích hợp.

      " thong thả nha. Hy vọng lần sau lại có cơ hộigặp ."

      "Vâng, tạm biệt."

      Vô Ưu cười tạm biệt nhân viên bán hàng, còn Tiểu Hạ đối với nhân viên bán hàng cũng thèm để vào trong mắt nữa. Bởi vì, ta có chuyện cang quan trọng hơn. Hai người vừa đira khỏi cửa hàng quần áo, Tiểu Hạ liền khôngthể chờ được hỏi Vô Ưu:

      "Vô Ưu, nhà số 1102, vậy 1103 là nhàai hả?"

      "Nhà tổng giám đốc a."

      Vô Ưu đáp lại chút nào giấu diếm. Tiểu Hạ sau khi nghe xong, vui đứng khựng lại. Vô Ưu thấy vẻ vui của Tiểu Hạ, hỏi:

      "Tiểu Hạ, làm sao vậy?"

      Tiểu Hạ nhìn ra được tầm quan trọng của mình đối với Vô Ưu, cho nên chút sợ hãi:

      "Vô Ưu, biết tôi thích tổng giám đốc, còn giúp tôi. Tôi xem như bạn tốt, nhưng sao có thể gạt tôi?"

      Tiểu Hạ đột nhiên lên án, làm chân tay Vô Ưu trở lên luống cuống. Khó hiểu nhìn Tiểu Hạ hỏi:

      "Tiểu Hạ, sao lại như vậy? Tôi có gạt điều gì đâu?"

      " thích tổng giám đốc?"

      Tiểu Hạ lại hỏi xác nhận. Vô Ưu vẫn gật đầukiên định:

      " thích. Tôi rồi, quan hệ của chúng tôi chỉ là cấp và cấp dưới thôi, còn có quanhệ láng giềng nữa."

      Nghe Vô Ưu xong, Tiểu Hạ mới nghĩ đến,Vô Ưu cố ý giấu diếm, nóiqua, chỉ là chính ta quên mất.

      Cái đầu thông minh của Tiểu Hạ nhanh chóngvận chuyển, sau đó :

      "Được rồi. Tôi đùa thôi. Tôi đương nhiên tin tưởng rồi." Sau đó thay đổi vẻ mặt nhìn Vô Ưu thêm:

      "Y phục này là đắt !"

      "Uh, đúng vậy."

      Vô Ưu gật đầu đau lòng. Tiểu Hạ lại cười :

      "Tôi nghĩ hay là chúng ta nên mua trangsức kết hợp nữa, cả đồ đeo tay nữa. Về nhà tìm đồ cũ dùng tạm là được rồi."

      Vô Ưu nghe thấy có lý liền gật đầu, nhưng có vẻ khó khăn nhìn Tiểu Hạ :

      "Nhưng mà, tôi hầu như đeo đồ trangsức.”

      Tiểu Hạ sau khi nghe được đáp án nằm trong dự liệu của mình, , ‘quan tâm’ :

      "Như thế này , giờ vẫn còn sớm. Tôi về nhàcô, giúp chọn. Thấy thế nào?"

      "Tiểu Hạ, quá tốt nha."

      Vô Ưu mặt đầy cảm kích nhìn Tiểu Hạ. Tiểu Hạđáp lại Vô Ưu là nụ cười vô cùng sáng lạn.
      Chương 45: Sóng gió ập đến (3)

      "Đây là nhà ? Vậy bên cạnh chính là nhà tổnggiám đốc sao?"

      Tiểu Hạ đứng trước cửa nhà Vô Ưu hỏi, nhưnghai tròng mắt sáng lên, nhìn chằm chằm cánh cửa nhà Phương Đông Dạ. ta vốn tưởng rằng, tổng giám đốc phải sống trong ngôi biệtthự sa hoa gì gì đó, lại ngờ, sống ở mộtnơi bình thường như thế này. Lại có thể sống trong căn nhà bình thường như vậy? Thếkhông phải chứng tỏ, coi thườngngười nghèo sao? Nghĩ vậy, nụ cười mặt Tiểu Hạ cười càng sáng lạn hơn.

      Vô Ưu nhìn bộ dáng vui vẻ của Tiểu Hạ, cười :

      "Nếu như muốn gặp ta, sau này chỉ cầnthường xuyên tới nhà tôi là có thể gặp rồi."

      xong, ánh mắt giảo hoạt, nháy nháy vớiTiểu Hạ. Tiểu Hạ hết sức vui mừng hỏi:

      "Có thể chứ?"

      Vô Ưu gật đầu mạnh, như là chuyện đương nhiên :

      "Đương nhiên rồi, là bạn tốt nhất của tôi, tôi đương nhiên giúp ."

      Đồng thời mở cửa vào. Tiểu Hạ liền hưng phấn ôm lấy cổ Vô Ưu, thét to:

      "Vô Ưu, là quá tốt."

      ta lòng cao hứng. Nếu như Vô Ưu tranh giành với ta, toàn tâm giúp ta như . ta sẵn lòng làm bạn tốt của .

      "Mẹ, vị này hẳn là dì Tiểu Hạ ."

      Nhạc Diễm nghe thấy tiếng liền ra, đúnglúc chứng kiến cảnh Tiểu Hạ hưng phấn ôm Vô Ưu. Bộ dáng hai người cười đến là hớn hở, nhịn được nghĩ thầm, đúng làngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Ngay cả cười cũngđơn thuần như nhau.

      Tiểu Hạ sau khi nghe thấy giọng Nhạc Diễm, nụcười mặt càng lớn hơn. Cảm giác chính mình thực bị ghen ghét làm cho mê muội rồi. Nếu bọn họ là hàng xóm, như vậy tổnggiám đốc khẳng định biết Vô Ưu có đứacon trai. Nếu như vậy, tổng giám đốc làmsao có thể thích Vô Ưu được đây. Nghĩ vậy, Tiểu Hạ lại thấy mình hôm nay hơi quá đáng rồi. cười buông Vô Ưu ra, sau đó quay đầu nhìnNhạc Diễm chào hỏi:

      "Xin chào. Cháu chính là Bé Diễm hả?"

      "Chào dì. Hai ngươi trò chuyện , cháu về phòng đây."

      Nhạc Diễm sau khi liếc mắt nhìn Tiểu Hạ cái, gật đầu lễ phép. Người tên Tiểu Hạ này nhìncó vẻ phải người xấu, mẹ ở với ta hẳnsẽ bị khi dễ. Nhạc Diễm nhìn nụ cười thậtlòng lúc này của Tiểu Hạ, nên đưa ra kết luậnđơn giản.

      Tiểu Hạ nhìn Nhạc Diễm xoay người rời ,trong lòng có cảm giác kỳ quái. Đứa nhỏnày xinh đẹp! Nhưng như thế nào cứ cảmthấy có chỗ nào quen quen nhỉ? Hẳn là khôngphải gặp qua rồi, bởi cậu bé xinh đẹp như vậy, nếu gặp rồi, nhất định nhớ !

      "Tiểu Hạ, làm sao vậy?"

      Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ giống như suy tư gì, nhịn được quan tâm hỏi. Mà Tiểu Hạquyết định tín nhiệm Vô Ưu, những điềuđang nghĩ trong lòng ra:

      "Tôi nhìn Bé Diễm cảm thấy rất quen. Cứ như gặp ở đâu rồi vậy."

      "Ha ha, có phải rất giống tổng giám đốc ?"

      Chỉ câu vô tình của Vô Ưu, lập tứclàm Tiểu Hạ ngây ngẩn cả người. Trong thờigian ngắn ngủi, mặt ta xuất đủ loại biểu cảm. Giật mình có, cam lòng có,căng thẳng có, tức giận cũng có. Đủ loại tâmtình đan xen, cuối cùng biến thành loại - đóchính là thái độ rất vừa lòng với Vô Ưu.

      ta như thế nào có thể lừa gạt tình cảm của côta như vậy? Hết lần này đến lần khác, xem tanhư con ngốc, mang ra vui đùa. Bề ngoài trôngrõ là thanh khiết, thoạt nhìn cứ như đứa trẻ ngoan ngoãn. Còn cái gì mà bạn tốt nhất, giúp ta nữa chứ. Nhưng, lại có thể có đứa con lớn như vậy với tổng giám đốc. Khó trách, nhiều người đến công ty dự tuyển như vậy, ta lại là người được chọn. ra lànguyên nhân này. Chính mình ngốc , lại có thể thực tin ta giúp mình.

      "Tiểu Hạ, làm sao vậy? hù dọa tới rồi sao?"

      Vô Ưu nhìn mặt Tiểu Hạ có chút khủng bố, cẩn thận hỏi. Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu oán trách, nướcmắt cũng bắt đầu trào ra. Có thể thấy được, ta chưa bao giờ tức giận đến như vậy.

      Thấy bộ dạng này của Tiểu Hạ, Vô Ưu liềnluống ca luống cuống. Tay chân hết đưa lên rồilại hạ xuống, :

      "Tiểu Hạ, hiểu lầm rồi. hiểu lầmrồi, nghe tôi giải thích. Tôi xin nghe tôigiải thích có được . hiểu lầm rồi."

      Trong lòng Vô Ưu nhịn được tự mắngmình ngốc nghếch. biết là Tiểu Hạ thíchtổng giám đốc, thế mà còn như vậy, để người ta hiểu lầm.

      Tiểu Hạ nhìn vẻ hốt hoảng của Vô Ưu, tronglòng nghĩ, cần gì phải giải thích cả. Đangđịnh xoay người rời , nhưng lại nghĩ nghĩ. Nếunhư ta cứ như vậy, chẳng phải là chẳng thuhoạch được gì sao. những có cơ hội trả thù người bạn dối trá này, mà ngay cả cơ hội tiếp cận Phương Đông Dạ cũng còn.Nghĩ vậy, Tiểu Hạ cố nuốt phẫn nộ tronglòng xuống, nhìn Vô Ưu :

      "Được. Tôi nghe giải thích. Chúng ta vàophòng ."

      Tiểu Hạ vốn là người thông minh. ta cũng muốn kinh động đến Nhạc Diễm, biết, thực ra bây giờ Nhạc Diễm đangđeo tai nghe, nên cũng chẳng thể biết hai người làm gì.
      ..

      "Cho nên, ý của là, Bé Diễm phải concủa tổng giám đốc?"

      Nghe Vô Ưu giải thích xong, Tiểu Hạ nhìn côkhông dám tin. Vô Ưu dùng sức gật đầu khẳng định, cứ như lại sợ Tiểu Hạ hiểu lầm nữa vậy.

      Ngươi lừa kẻ ngu sao?

      Những lời này thiếu chút nữa buột ra khỏi miệng Tiểu Hạ. Nếu phải ta từngthấy ánh mắt tổng giám đốc nhìn Vô Ưu, có lẽ, ta còn có thể tin, thế giới, trùng hợp như vậy. Nhưng, cái vẻ si mê lộ mồn trong mắt tổng giám đốc, tình cảmkhông chút nào che đậy đó. Có đánh chết, ta cũng tin đây là trùng hợp. Nhạc Diễmchính là con tổng giám đốc. Điều này tuyệt đốikhông sai được.

      "Việc này, nếu như Bé Diễm phải là con của tổng giám đốc, vậy cha thằng bé là ai?"

      Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu hỏi. Nếu như là người thân thích của tổng giám đốc, còn có thể có khảnăng. Nhưng, đáp án sau của Vô Ưu, lại làm cho kỳ vọng cuối cùng của ta tan biến.

      "Tiểu Hạ, tôi cho nghe a. ra, tôi cũng nhớ . Tôi chỉ nhớ là ở “Diễm”,nhưng tôi lúc đó uống hơn nhiều, lúc ấy xảy ra chuyện gì, tôi thực nhớ được." Vô Ưu vô tội ra .

      " tin, thế giới này có chuyệntrùng hợp như vậy sao?"

      Tiểu Hạ châm chọc, nhưng lời vừa ra khỏimiệng, cảm thấy hối hận rồi. Nếu để Vô Ưu biết Nhạc Diễm chính là con của tổng giám đốc, đối với ta chẳng có lợi gì cả. Nhưng, bâygiờ hối hận cũng muộn. Vô Ưu nhịn được bắt đầu nổi lên nghi ngờ:

      "Tôi cũng cảm thấy sao lại quá trùng hợp như vậy. Tôi vốn cũng định xét nghiệm ADN rồi.Nhưng tổng giám đốc , lúc đó, ta ởPháp, hơn nữa, cũng rất sẵn lòng kiểm traADN để chứng minh mình trong sạch. Tôi cảm thấy, ta nhất định có gạt tôi, cho nên, tôi mới tin."

      Đúng vậy. Tổng giám đốc chẳng việc gì mà lừagạt Vô Ưu như thế. Xem ra, bên trong chuyệnnày chắc có vấn đề gì rồi.

      Tiểu Hạ nghĩ như vậy, nhưng câu tiếp theo của Vô Ưu, làm cho ta lập tức trở nên nhạy bén:

      "Nghe như vậy, tôi cũng cảm thấy rất khó tin. Có lẽ, tôi phải đưa bọn họ xét nghiệm ADN cho yên tâm vậy."

      thể nào!

      Tiểu Hạ thiếu chút nữa la lên, nhưng, ngaythời khắc cuối cùng, ta thành công chế ngự bản thân mình. Hai mắt ta lóe lóe, sau đó làm bộ như bừng tỉnh :

      "Ah, tôi nhớ ra rồi."

      "Sao hả?"

      Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ khó hiểu. Tiểu Hạ cười :

      "Tôi nhớ ra rồi. Xem ra tôi thực hiểu lầm rồi."

      "Uh?"

      Vô Ưu nhìn bộ dáng cả kinh bất chợt của TiểuHạ, hiểu gì cả. Tiểu Hạ trước đây nóichuyện rất dễ hiểu. Sao bây giờ, ta gì mình cũng hiểu được nha. Thấy ánh mắtkhó hiểu của Vô Ưu nhìn mình, Tiểu Hạ lập tức cười giải thích, :

      "Là như thế này. vừa , lúc ấy tổng giámđốc ở Pháp đúng . Giờ tôi mới nhớra, đúng , hồi đó tôi cũng du học bênPháp, còn nhìn thấy tổng giám đốc tham gia cuộc phỏng vấn dành cho danh nhân nữa."

      Lời của Tiểu Hạ có trăm ngàn sơ hở .Đừng là lúc ấy Phương Đông Dạ căn bản có ở Pháp, mà cho dù có ở Pháp, cũng có khả năng xuất trong TV được. Bởi vì, chỉ cần người hơi biết về cũngcó thể biết được, chưa bao giờ lấy thânphận tổng giám độc tập đoàn ‘Trụ’ tham gia bấtkỳ chương trình nào.

      Hết thảy những điều này, Vô Ưu đều hoàn toànkhông biết, cho nên, sau khi nghe Tiểu Hạ xong, hoàn toàn cho rằng, Nhạc Diễm tuyệtđối phải là con của Phương Đông Dạ
      Mizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      . Chương 46: Sóng gió ập đến (4) [canh 2]

      Tiểu Hạ tới chỗ này, mục đích chỉ là muốn biếtchỗ ở của Phương Đông Dạ, lại ngờ, thuhoạch được nhiều thông tin như vậy. Mà nhữngthông tin này, làm cho cảm giác “ nỡ” đốivới Vô Ưu, toàn bộ biến mất. ta nhất định sẽdựa vào sắc đẹp cùng trí tuệ của mình, đánh bại Vô Ưu, chiếm được tình của Phương Đông Dạ.

      Sao thế nhỉ? Sao cứ có cảm giác Tiểu Hạ như trở thành người khác vậy?

      Cảm giác vừa xuất trong lòng, làm Vô Ưucó chút giải thích được.

      "Vô Ưu, tôi giúp chọn trang sức đeo tay nhé."

      Tiểu Hạ muốn xử lý cho nhanh chuyện nàycủa Vô Ưu. ta còn phải để dành thời gianchuẩn bị trang phục cho mình. Tối nay, ta nhất định phải trở lên nổi bật, nhất là đối vớiPhương Đông Dạ. nhất định cho nhìn thấy, Vô Ưu chỉ là người làm nền cho ta.

      Vô Ưu thấy Tiểu Hạ bận bịu giúp mình, liền vộivàng gạt bỏ luôn suy nghĩ vừa mới xuất hiệntrong đầu ra. Sau đó, lấy chiếc hộp trang sức từ trong ngăn tủ đưa cho Tiểu Hạ, ngại ngùng :

      "Đây là toàn bộ trang sức tôi có. xem, tôi mang cái nào hợp."

      Mặc dù chưa mở ra, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt đơn thuần của Vô Ưu cũng biết, chẳng có cái gì phù hợp rồi.

      Quả nhiên, hộp vừa được mở ra, bên trong chỉcó bộ khuyên tai hết sức lỗi thời, cùng chiếcdây chuyền vàng. Ngoài ra, còn có đôi vòng tay bằng vàng. Nhìn qua thấy quê mùa, thực là quá quê mùa . Tiểu Hạ nhìn những thứ này, trong lòng nhịn được cười thầm. Xem ra bổi tối nay, nhất định có trò hay xemrồi.

      "Đây là cái gì?"

      Đối với mấy thứ đồ cổ lỗ sĩ kia, Tiểu Hạ chẳngcó hứng thú, nhưng, cái hộp nhẫn này, nhìn rấtxa hoa.

      "Nhẫn đó."

      Câu trả lời của Vô Ưu, làm Tiểu Hạ mắng thầm“đồ ngốc” trong lòng. ta đương nhiên biết đó là nhẫn rồi. Điều ta muốn biết, là lai lịch của chiếc nhẫn này nha. ta vừa nghĩ, vừa mở cái hộp ra. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương phát ra ánh sáng chói mắt, nhịn được, ta nhìn ngây người. chiếc nhẫn kimcương xinh đẹp. Vừa nhìn biết xa xỉ.

      đúng! Vô Ưu sao có thể có được chiếcnhẫn sang trọng, quý giá như thế này?

      Phương Đông Dạ!

      Gần như cần nghĩ, Tiểu Hạ đoán ra luôn Phương Đông Dạ. Bởi vì, với khả năng nàycủa Vô Ưu, nhiều nhất cũng chỉ có thể biết được người có tiền là Phương Đông Dạ mà thôi.Nghĩ vậy, hâm mộ lúc đầu, ngay lập tức biến thành phẫn nộ.

      "Rất đẹp đúng ? Là của học trưởng Hoắc Lãng cho tôi đó."

      Vô Ưu cơ bản nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Hạ, vì từ lúc cái hộp được mở ra, thấy ánh sáng chói mắt của chiếc nhẫn, cười khúc khích híp hết mắt vào rồi. xong, lại tự lẩm bẩm:

      "Học trưởng nghỉ việc rồi, cũng biết có sao nữa. Mình phải gọi điện thoại hỏi thăm mới được."

      Tiểu Hạ nghe Vô Ưu , nụ cười lại phiếm khóe miệng. Vỗ vỗ vai , :

      "Là người hôm qua lúc ở phòng ăn, hỏi giám đốc phòng ăn hả?"

      Thấy Vô Ưu gật đầu, Tiểu Hạ lại cổ động :

      "Người ta cho món quà quý như vậy, chắcchắn là bạn rất thân của . Bây giờ người ta gặp cảnh may. sao có thể gọi điện hỏi thăm bạn mình được chứ."

      "Đúng vậy nha. Tôi ngày mai phải xin nghỉ, hẹn ăn mới được."

      Vô Ưu cảm thấy Tiểu Hạ rất có lý, nhưng,lại lập tức hỏi:

      "Chiếc nhẫn này rất đắt tiền sao?"

      "Hả?"

      Tiểu Hạ biết Vô Ưu hỏi thế là có ý gì,cho nên biết trả lời thế nào cho phải. Vô Ưu liền giải thích:

      "Nếu nó đắt như vậy, tốt hơn là tôi nên trả lạicho học trưởng, để tặng cho người khác. Tôi bình thường cũng đeo, cứ để đây cũng thấy tiếc."

      Đần độn! Nhẫn có thể tùy tiện tặng cho bất kỳai được sao?

      Tiểu Hạ trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệnglại :

      "Người ta cho , dù quý hay cũng đều làtấm lòng của họ. Sao có thể trả lại được.Huống hồ, ai dùng đến hả? Tối naykhông phải là dịp nên dùng sao?"

      Vô Ưu nghe Tiểu Hạ xong, hai mắt sáng lên. Sau đó, bỗng nhiên bừng tỉnh, :

      "Đúng vậy, tối nay tôi có thể đeo cái này."

      Tiểu Hạ gật đầu, hùa theo:

      "Đúng vậy, chiếc nhẫn xinh đẹp như vậy, nhấtđịnh làm càng thêm xinh đẹp hơn."

      Vừa , vừa muốn đeo luôn cho Vô Ưu, nhưng, ta nghĩ lại, nửa đùa nửa :

      "Thôi để tôi cầm cho, tối đưa lại cho . Chẳng may quên, hoặc lại làm mất."

      " đâu."

      Vô Ưu mặc dù như vậy, nhưng cũng khôngngăn cản hành động Tiểu Hạ cầm chiếc nhẫn bỏvào trong túi xách của ta. Vô Ưu nghĩ nghĩ, ai cầm cũng như nhau cả, mà hề biết, kếhoạch của Tiểu Hạ nham hiểm đến cỡ nào.

      "Tôi về đây. Gặp lại ở buổi tiệc tối nay."

      Tiểu Hạ xong đứng dậy, cầm bộ lễ phục màutrắng ra khỏi phòng Vô Ưu, tâm trạng tốt,cũng quên gõ cửa phòng Nhạc Diễm. Sau khi thấy Nhạc Diễm mở cửa, liền nở nụ cườisáng lạn chào tạm biệt cậu bé. Chờ ta khỏi, Nhạc Diễm mới mang theo vẻ mặt có chút bất thường vào phòng mẹ.

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

      Trực giác Nhạc Diễm mách bảo, người tên TiểuHạ kia có vấn đề. Lúc vừa mới đến cười rấtchân thành, nhưng lúc trở ra, tuy là cười, nhưng nụ cười vô cùng sáng lạn, thậm chí bên trong còn có chút hưng phấn. Kiểu hưng phấn giống như con sói lớn gian ác, muốn nuốt tươicon thỏ non vậy. Ý nghĩ này, làm Nhạc Diễm rấtrất thích, bởi vì, cậu bé cảm thấy, nếusuy nghĩ của cậu là đúng, mẹ mình, rất có thểchính là con thỏ non kia.

      Vô Ưu thấy Nhạc Diễm hỏi, liền từ giườnglười biếng ngồi dậy. Sau đó ánh mắt như cầu cứu, nhìn Nhạc Diễm hỏi:

      "Bé Diễm, có phải mẹ biến thành người xấu rồi ?"

      Mẹ cậu thành người xấu? nực cười. Phải là có người biến thành người xấu nhá!

      Nhạc Diễm nghe Vô Ưu , biết là có chuyệnhơi nghiêm trọng rồi. Cho nên, nhảy vọt lên giường, nằm xuống, gối đầu lên đùi Vô Ưu, saukhi tìm được tư thế thoải mái nhất, ngẩng đầu nhìn mẹ nghiêm túc hỏi:

      "Mẹ, tại sao đột nhiên lại có suy nghĩ này hả?"

      Vô Ưu vừa lấy tay vuốt vuốt tóc trán NhạcDiễm, vừa nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp của con, :

      "Mẹ cũng biết nữa. Tiểu Hạ ràng là bạn tốt nhất của mẹ. Nếu như phải ấy giúp mẹ gài hồ sơ vào, mẹ cũng có khả năng tìm được công việc tốt như vậy. Đúng ra mà , mẹ phải cảm thấy ấy tốt. Nhưng,hôm nay mẹ đột nhiên cảm thấy có chút thích ấy nữa rồi."

      đến đây, Vô Ưu khổ sở dừng lại lúc, sau đó nhìn vào mắt Nhạc Diễm hỏi:

      "Bé Diễm, con xem, có phải mẹ biến thành người xấu rồi ?"

      Nhạc Diễm mù quáng an ủi, cũng phát biểu ý kiến vội. Mà hỏi lại:

      "Tại sao hôm nay mẹ đột nhiên thấy thíchcô ấy? xảy ra chuyện gì?"

      Vô Ưu do dự lát, sau đó đem chuyện muaquần áo hôm nay kể cho con nghe.

      Sau khi kể xong, còn thêm:

      "Còn nữa, hôm nay vẻ mặt của ấy cứ là lạ, có lúc giống như tức giận, nhưng lập tức lại giốngnhư cao hứng. Nhưng, dù ấy tức giận, hay cười, cũng làm cho mẹ thấy hơi sợ."

      Xem ra người phụ nữ này đúng là có chuyện rồi.

      Nhạc Diễm sau khi nghe Vô Ưu xong, trong lòng đưa ra kết luận.

      Vô Ưu lại hỏi:

      "Bé Diễm, mẹ bởi vì chút chuyện này, lại thích ấy nữa. Con , có phải mẹ thực trở thành người xấu ?"

      Câu hỏi này được Vô Ưu hỏi đến lần thứ ba rồi, có thể thấy, vấn đề này, thực làm cho bận tâm rất lớn.

      Nhìn ánh mắt tiều tụy, giống như con chiênngoan đạo đứng trước mặt cha xứ xưng tội củamẹ, làm lòng Nhạc Diễm trở lên căng thẳng. Hừ!Bất kể là người nào, chỉ cần làm tổn thương đến người mẹ đơn thuần của cậu, cũng phải trả giá lớn. Nghĩ vậy, Nhạc Diễm lộ ra nụ cười đáng , :

      "Sao có thể như thế được. Nếu trở thànhngười xấu, tự nhận mình xấu được."

      đến đây, Nhạc Diễm ngồi dậy khỏi đùi Vô Ưu. Sau đó lấy cái hộp đựng lễ phục ra khỏi túi,vui vẻ :

      "Mẹ, mẹ mặc vào để con ngắm thử."

      "Mẹ, mẹ thích."

      Vô Ưu nhìn cái hộp, vẻ mặt chối bỏ. Nhạc Diễmliền vội vàng đưa thân thể dán sát vào mẹ, cọ cọvào cánh tay làm nũng:

      "Mẹ, mẹ mặc vào cho con ngắm chút. Conmuốn xem a."

      Nhạc Diễm hiếm có khi làm nũng, làm Vô Ưu có chút mềm lòng. nhìn Nhạc Diễm hỏi:

      "Con muốn xem?"

      Nhạc Diễm mở to hai mắt, dùng sức mà gật đầu.

      "Được rồi."

      Vô Ưu đành lòng để cho Nhạc Diễm thất vọng, liền mở cái hộp ra, chuẩn bị mặc thử lễphục để con ngắm.
      Chương 47: Sóng gió ập đến (5)

      Oh! Oh!

      Vô Ưu mở hộp, Nhạc Diễm nhìn thấy bộ lễphục màu lam đậm, nhịn được lộ ra vẻ mặt cực kỳ đáng . Bộ y phục này, hợp với mẹ cậu a. Thảo nào mẹ khôngmuốn mặc.

      Vẻ mặt mang đầy ý cười của Nhạc Diễm, làm Vô Ưu cầm bộ y phục lên, cam tâm tình nguyện. tờ giấy từ trong y phục bay ra, rơi xuống dưới chân Vô Ưu. Vô Ưu buồn bực cúi người xuống nhặt.

      "Đó là gì vậy?"

      Nhạc Diễm thấy hứng thú hỏi. Vô Ưu trả lời suy nghĩ:

      "Oh, có gì. Chỉ là số điện thoại. Chắc là của nhân viên bán hàng."

      Vừa , vừa vuốt vuốt tờ giấy, nhìn nhìn lạimột chút, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phíathùng rác.

      Nhân viên bán hàng?

      Nhạc Diễm nghĩ nghĩ, chắc phải có vấn đề gì đó,cho nên đợi Vô Ưu ném tờ giấy vàothùng rác, :

      "Mẹ đừng vứt , cho con xem nào."

      Vô Ưu thờ ơ cuộn tờ giấy lại, sau đó némvào lòng Nhạc Diễm. thèm để ý đến vẻ mặt nhăn nhó của con, thay đồ luôn trước mặt. Nhạc Diễm thấy Vô Ưu thay quần áo thèm “nể” mình, thể làm gì khác hơn, biết ý cúi đầu xuống nhìn. Cậu bé mở tờgiấy trong tay ra, sai, là số điện thoại, chữ viết rồng bay phượng múa, có thể khẳngđịnh là người viết hơi vội vàng.

      "Mẹ, là ai. . ."

      Nhạc Diễm cảm thấy có vấn đề, ngẩng đầu lên hỏi mẹ xem là ai bán y phục cho mẹ, nhưng lại ngờ, vẻ mặt tỏ ra kinh hãi nhìn Vô Ưu thay xong y phục.

      Bộ lễ phục màu lam đậm, lộ lưng. Chỉ cần liếc mắt cái, cũng làm người ta theo phản xạ tựnhiên mà nghĩ đến những từ như: nóng bỏng, mị, thuần thục, sexy. Nhạc Diễm lúc đầutiên nhìn thấy, cũng nghĩ như thế. Nhưng, saukhi nhìn thấy mặc vào người Vô Ưu, cậumới biết, chính mình sai rồi.

      Đúng là bộ lễ phục màu lam đậm, lộ lưng sai. Nhưng, thiết kế đó khi mặc vào lại làm nổibật lên xinh đẹp, sang trọng, vừa hoang dã,vừa bí . Nhìn kỹ mới phát , phần thiết kế ở ngực, eo và mông, thích hợp với những người có vóc dáng bốc lửa, mà khi mặctrên người Vô Ưu, vô cùng hoàn hảo. Có thể thấy, bộ ý phục này, chính là kiểu dành chonhững người phụ nữ có dáng người nhắn, xinh xắn, như người phương Đông.

      nhà thiết kế giỏi!

      Nhạc Diễm nhìn mẹ mặc lễ phục, bày ra cơ thể hoàn mỹ, ánh mắt nhịn toát ra tia tán thưởng.

      Vô Ưu vốn tưởng rằng, nếu mặc vào ngườimình, nó nuốt chửng mất . Nhưng lại khôngngờ được, lại có thể vừa vặn như vậy. dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn Nhạc Diễm hỏi:

      "Bé Diễm, mặc như thế này có phải rất kỳ quái ?"

      Hẳn là vậy rồi. Nếu sao Bé Diễm lại cóbộ mặt tức cười như thế chứ? Nghĩ vậy, Vô Ưu đưa tay định cởi ra.

      "Mẹ đừng nhúc nhích. Rất thích hợp với mẹ.Nhìn rất đẹp."

      Nhạc Diễm vội vàng ngăn cản hành động củaVô Ưu. Vô Ưu nhìn cậu bé hoài nghi hỏi:

      " vậy sao?"

      Nhạc Diễm giơ tay lên, hướng về phía bàn trang điểm làm tư thế xin mời. Sau đó vẻ mặt tươicười, cổ vũ Vô Ưu đến soi gương.

      Vô Ưu nhìn gương, lại nhìn Nhạc Diễm, cuốicùng mới xoay người, từ từ đến trước gương.Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu, vừa xoay lưng lại, mặt cậu bé thoáng cái đen xì xì.

      Trời ạ!

      Làm gì có người nào mặc váy hở lưng, mà bên trong lại mặc áo ngực như thế này chứ? Bộ y phục vừa được đánh giá là kiệt tác, cũng bởi vìchiếc áo ngực của Vô Ưu, liền trở nên vô cùngbuồn cười. Nhạc Diễm biết nên mẹ mình bảo thủ, hay là đáng nữa đây.

      "Oa, nhìn rất đẹp nha."

      Vô Ưu soi gương, thấy dáng vẻ của mình, khôngnhịn được kêu lên. Trong thoáng chốc, đem cam tâm tình nguyện lúc nãy, vứt lên chín tầng mây rồi. Vốn là Nhạc Diễm nhìn ngắm mẹ, nhưng sau khi thấy cảnh tượng phía sau lưng, cậu bé cao hứng nổi nữa rồi.Nếu như mẹ cứ mặc thế này tham dự tiệc,khẳng định làm mất mặt chết cha . Hơnnữa, nhất định trở thành đề tài để người ta bàn tán, chê cười.

      Nhạc Diễm nhảy phốc xuống giường, qua kéokéo cánh tay Vô Ưu. Sau khi xác định mẹ còn hưng phấn quá độ, nhìn mình,cậu bé mới nghiêm túc hỏi:

      "Mẹ, mẹ phải là định mặc như thế nàyđi chứ?"

      Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm tỏ vẻ hiểu. Nhạc Diễm ra điều chỉ chỉ sau lưng , lúc này mớiđỏ mặt :

      "Nội y của mẹ toàn là kiểu này thôi."

      cũng cảm thấy hợp lắm, nhưng là có cái nào khác nha.

      "Như vậy đừng mặc nữa."

      Nhạc Diễm tuổi còn , nhưng lời thậtkhông sợ dọa chết người mà. Lời của bé vừa ra khỏi miệng, Vô Ưu vội vàng đưa hai tay rabắt chéo trước ngực. Bộ dáng vừa như phòng bị,lại như sợ Nhạc Diễm cởi y phục của ra vậy.

      Nhạc Diễm nhìn điệu bộ này của mẹ, cũng hiểu, ngọt cũng vô dụng rồi. Cho nên, thờ ơ :

      "Mẹ nếu như muốn làm cho người trong công ty bàn tán, vậy cứ mặc như thế mà ."

      xong ra phía cửa.

      Vô Ưu nghe xong lời này, lại bắt đầu do dự. Nhưng làm sao có thể mặc nội y được. thể tiếp nhận nha. muốnhỏi Nhạc Diễm xem còn biện pháp nào nữa , nhưng nhìn theo bóng lưng con, lại biết mở miệng thế nào. Đúng lúc nàyNhạc Diễm quay đầu lại, Vô Ưu liền lộ ra nụcười nịnh nọt. biết con mình bỏmặc mình mà. Nhưng lại ngờ, Nhạc Diễm câu:

      "Còn nữa, đừng có với người khác con là con mẹ."

      Hả?

      Có ý gì vậy?

      Nhìn ánh mắt khó hiểu của Vô Ưu, Nhạc Diễm tà ác :

      "Con đây quản nổi người mẹ này."

      "Nhạc! Diễm!"

      Vô Ưu sau khi nghe Nhạc Diễm xong, mặtlập tức đỏ bừng. Cả người cũng vì thẹn quá mà hóa giận, quát ầm lên. Nhạc Diễm giống như đãđoán được từ sớm, bịt hai lỗ tai về phòngmình.
      ……………….

      Năm phút!

      Mười phút!

      Mười lăm phút!

      Hai mươi phút!
      . . .

      Nhạc Diễm nhìn đồng hồ báo thức trong phòng,thời gian từng phút, từng phút trôi qua. Cậu békhông phải là nhàm chán, mà là chờ Vô Ưu giơ cờ trắng đầu hàng. Gần tiếng trôi qua, thấy Vô Ưu vẫn xuất . NhạcDiễm bắt đầu hoài nghi, lẽ cậu tínhsai.

      Nghĩ đến đây, cậu bé liền nhảy bật xuốnggiường, mở cánh cửa để thăm dò tình hình.Nhưng, cửa vừa mở ra, thấy Vô Ưu giơ tay, chuẩn bị gõ. Trong lòng cậu cao hứng, nhưng vẫn làm bộ như biết gì hỏi:

      "Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?"

      "Cục cưng, con xem mẹ phải làm gì bây giờ?Đây là thành quả lao động đầu tiên của mẹ. Cho nên, bữa tiệc này rất quan trọng. Mẹ thể làm trò cười cho người khác được."

      Vô Ưu , vẻ mặt rất chi là khổ não.

      Mẹ muốn dọa người, Nhạc Diễm đương nhiên càng muốn. Chưa tính đến chuyện cha làm thịt cậu, mà chính bản thân cậu, cậucũng thể chịu được khi thấy người khác cười nhạo mẹ. Tên quỷ này ràng muốn giúp mẹ, nhưng lại vẫn làm bộ như liên quan đến mình, ra vẻ mặc cả :

      "Con giúp mẹ, có lợi ích gì nha?"

      Nhìn bộ dáng cậu bé lúc này, cũng khó tưởng tượng sau này lớn lên, trở thành chàng trai xinh đẹp bất cần đời đến thế nào!

      "Buổi trưa đưa con ăn bữa tiệc lớn!"

      Vô Ưu cũng tương đối hiểu Nhạc Diễm. Biếtcậu bé cũng chẳng thích gì mấy, nhưng đốivới ăn uống lại có chút hứng thú.

      "Đồng ý!"

      Nhạc Diễm đương nhiên là nắm ngay cơ hội tốt này rồi.
      ...

      " được!"

      " được? Là có ý gì?"

      Nhạc Diễm quậy phá từ 11h hơn, đến tận12h30, động đến cái cũng gì cũng phán ra câu như vậy. Cũng khó trách, Vô Ưu lại hét to mất hết tác phong như vậy. Đối mặt với tứcgiận của mẹ, Nhạc Diễm vẫn như trước, lựa chọn thực tế :

      " được. Tất cả đồ của mẹ, đềukhông xứng với bộ lễ phục này."

      xong còn quên liếc mắt, nhìn cănphòng bị bọn họ làm cho ngổn ngang, quầnáo, giầy dép, toán loạn lên hết rồi.

      Vô Ưu mặc dù hiểu lắm về thời trang, nhưng điều Nhạc Diễm , cũng nhìn ra được. Có lẽ, chỉ cần người còn mắt, nhìn chút, cũng nhìn ra. Nhưng, có cái nào thích hợp, vậy làm sao bây giờ?

      ", mua. Mẹ thay quần áo ."

      Nhạc Diễm rất nhanh đưa ra quyết định, cũngquên luôn khiêu chiến, đồng thời hiểu ýcâu ‘ bột đố gột lên hồ’ rồi. Lúc Vô Ưumang quần áo ném qua bên, cậu bé vô tìnhnhìn thấy tờ giấy cuộn cuộn giường. Hai mắt liền sáng lên. Đúng vậy. Thiếu chút nữa quên tờ giấy này.

      "Mẹ, lúc nãy mẹ , khi nhân viên bán hàng bảo mẹ mặc bộ này rất hợp, mẹ cócảm giác thoải mái. Nhưng khi Tiểu Hạ như vậy, mẹ lại có cảm giác thoải mái, đúng ?"

      Nhạc Diễm nhìn mẹ thay quần áo hỏi. Vô Ưu rầu rĩ trả lời:

      "Đúng vậy. Cho nên mẹ mới cảm thấy mẹ biến thành người xấu. Trở nên tốt với TiểuHạ."

      Vừa , mặt vừa xuất vẻ tự trách. Nhạc Diễm vội vàng :

      "Mẹ, điện thoại di động mẹ đâu rồi? Đưa cho con, gọi vào số này. cần phải gì cả,chỉ cần là hôm nay vừa mua lễ phục là đượcrồi."

      "Mau a!"

      Nhạc Diễm để Vô Ưu có cơ hội hỏi tại sao. Bởi vì cậu cũng chắc chắn, chỉ cảm giác. Cảm giác nhân viên bán hàng để số điện thoại vào trong, chính là vì muốn giúp .Nhưng, lúc đó cậu bé có ở đó, cho nên cũng dám chắc chắn.

      Vô Ưu mặc dù cảm thấy hơi bực mình, nhưng vẫn gọi điện thoại:

      "Xin chào. Tôi là người hôm nay vừa mua lễ phục."

      Vô Ưu vốn có chút khó xử, hơi sợ hãi, cũng có chút lo lắng nữa. Sợ nhỡ người ta hỏi lại : ‘cóchuyện gì ?’ phải trả lời thế nào.Nhưng, tình huống thực tế lại tốt hơn nghĩnhiều.

      vừa mới dứt lời, đầu bên kia truyền đến giọng kinh hỉ:

      "Ha ha, rốt cuộc cũng gọi tới. Tôi còn tưởng là hiểu ý tứ của tôi."

      Lời có vẻ như khen Vô Ưu thông minh.Nhưng, Vô Ưu cũng chỉ có thể cười khan, bởi vì hiểu mà.

      Trong điện thoại, bán hàng Vô Ưu đến khu mua sắm tìm ta, ta chờ Vô Ưu ở đó. Vì vậy, Vô Ưu và Nhạc Diễm cùng nhau đến khu mua sắm.

      "Đây. Đây là đôi giầy, còn có nội y nữa."

      bán hàng đưa cho Vô Ưu cái túi, như đãđược chuẩn bị từ trước. Hơn nữa, lúc đến nội ý, còn quên nháy mắt mấy cái, :

      "Tôi nghĩ, cần nó."

      Vô Ưu nhận lấy, mặt đỏ lên. bán hàng lúc này nhìn thấy Nhạc Diễm phía sau Vô Ưu, nhịn được hô to lên:

      "Oa, cậu bé đẹp trai, đáng nha?"

      Vô Ưu ngại ngùng, lại hơi căng thẳng, nghe thấy giọng kinh hô của bán hàng, giốngnhư là phát ra đại lục mới, mặt liền xuất nụ cười kiêu hãnh, kéo Nhạc Diễm lên trước người mình, tự hào :

      "Đây là con tôi, Nhạc Diễm."

      "Chào nhóc. là Luky."

      bán hàng cười đưa tay về phía Nhạc Diễm,Nhạc Diễm cũng đưa bàn tay bé của mình ra bắt tay cùng . Sau khi bắt tay, Nhạc Diễmnhìn bán hàng :

      "Bộ y phục đó là do thiết kế sao? Trông rất đẹp."

      Nhạc Diễm mặc dù là hỏi, nhưng câu phía saulại là khen, thể nghi ngờ chính mình khẳng định sai luôn. Điều này làm cho VôƯu cảm thấy hơi buồn bực, nhưng lại làm cho Luky lộ ra nụ cười sáng lạn. Nụ cười của lòng, tán thưởng, mang theo kiêu hãnh. Ngay cả Vô Ưu nhìn cũng hiểu ra đó là gì. Đó chính là, bộ y phục này, do “nhân viên bán hàng” này thiết kế nha!
      Mizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Sóng gió ập đến (6)

      Luky lúc nhìn thấy khuôn mặt nhắn, xinhđẹp của Nhạc Diễm, cảm thấy thích vô cùngrồi. Đến khi nghe thấy câu của cậu, quả thực cậu đến chết được. sống ở nướcngoài cũng lâu, nên tư tưởng rất thoáng. liềndùng phương pháp trực tiếp nhất để biểu đạt tình cảm thích của mình, đó chính là ôm lấycổ Nhạc Diễm, sau đó dùng sức hôn cái mạnh lên khuôn mặt nhắn, xinh đẹp.

      "Cục cưng , thực con chết được."

      xong, nhìn khuôn mặt nho của NhạcDiễm, đầy tiếc nuối:

      "Nếu như con lớn hơn chút, khôngchút nào do dự mà theo đuổi con nha."

      Nhạc Diễm mặc dù “già” trước tuổi, nhưng cáihôn quá nhiệt tình của Luky, cũng làm cho tên nhóc kìm được xấu hổ, khuôn mặt nhỏnhắn phiếm hồng. Bộ dạng của cậu nhóc, làmcho Luky càng hận thể ôm lấy cậu, sau đó hung hăng cắn cái.

      Vô Ưu thấy Luky và Nhạc Diễm này ở chungrất hòa hợp, tâm tình cũng tốt lên, cười vui vẻ. rất thích nhiệt tình, lớn mật này. Khi cười rộ lên, sức sống lan ra cả bốn phía. Nụ cười của loại ma lực cảm hóa ngườikhác, mà chỉ cần nhìn vào, tâm tình cũng trở lên tốt hơn.

      Vô Ưu biết cảm tạ giúp đỡ của như thế nào, do dự chút, mới chần chờ :

      "Luky, tôi mời ăn cơm được ?"

      Vô Ưu tưởng rằng Luky cự tuyệt, lại ngờ, Luky sau khi nghe thấy lời mời của , rất tự nhiên :

      "Đương nhiên là được rồi. Hơn nữa, tôi muốn ăn bữa tiệc lớn a. phải biết rằng, bộ y phục tôi đưa cho , là tác phẩm số của tôiđấy. Mặc dù bây giờ chưa có danh tiếng, nhưng chờ tôi nổi tiếng rồi, nó rất đáng giá nha."

      Luky mặc dù đến giá trị của y phục,nhưng trong giọng lại hoàn toàn có ý đó, mà vẻ mặt như thể ước mơ. Dườngnhư, đối với tương lai trở thành nhà thiết kế nổi tiếng của mình, nắm tỏng tay mười phầntin tưởng rồi.

      tự tin có thể làm phụ nữ trở lên xinh đẹp!Quả nhiên sai. mặt Luky, bởi vì tự tin mà phát ra ánh sáng làm Vô Ưu mê man trong đó. Vô Ưu nhịn được, lộ ra cái nhìn hâm mộ, sùng bái.
      ...

      Sau khi ăn xong, Luky về nhà Vô Ưu, giúp VôƯu làm tóc, sau đó trang điểm cho , làm nổi bật lên ngũ quan xinh đẹp mặt.

      "Tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi. Việc cònlại, phải dựa vào mình để giữ cho nó đượclâu nhé."

      Luky sau khi làm xong cho Vô Ưu, nhìn lại kiệttác hoàn mỹ của chính mình, . Vô Ưu ngồitrước bàn trang điểm, nhìn ngây ngẩn mìnhtrong gương, hề di dời tầm mắt. chưa bao giờ nghĩ qua, mình cũng có thể xinh đẹp, mêhoặc như vậy. Bộ dáng say mê của Vô Ưu, làmLuky cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      Đúng là thần kỳ của trang điểm!

      Nhạc Diễm vẫn cảm thấy mẹ mình trông khôngđến nỗi nào, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới,trang điểm lên chút, lại có hiệu quả kinhngười đến vậy. Đúng là thế giới cóphụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười.

      "Chị Luky, chị giỏi nha."

      Nhạc Diễm nhìn Luky, lòng khen ngợi.

      Bốp!

      đúng là đen đủi! Vô Ưu trở về từ “cõimơ”, lại đúng lúc nghe được những lời này. Côkhông nghĩ ngợi, cho luôn Nhạc Diễm cái bạt. Sau đó, làm mất hết hình tượng ưu nhã, caoquý vừa có, trở lại thành sư tử Hà Đông quát:

      "Tên quỷ háo sắc. Gọi dì." Vô Ưu rống to hết cỡ. Khuôn mặt Nhạc Diễm đen lại, còn Luky cười phá lên.

      "Ha ha, hai người các ngươi tình cảm tốtnha. Tôi hâm mộ."

      Luky vừa mới dứt lời, cả Vô Ưu và Nhạc Diễm đều giống như thường tình, khinh thường quay đầu chỗ khác. Động tác vô cùng ăn khớp, làm Luky lại bật cười. Sau đó trong mắt lên sựsùng kính, thản nhiên :

      "Tôi vốn muốn tránh vài ngày mới về nhà, nhưng thấy tình cảm hai người tốt như vậy, làm tôi nhịn được muốn về nhà ngay."

      "Muốn trở về về, nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì!"

      Vô Ưu nhìn trong mắt Luky có chút do dự, thậtkhông hợp với tính cách của , nhịnđược mở miệng khuyên nhủ. Luky cũng hiểuđược ý Vô Ưu, nên gật đầu cười :

      " đúng."

      xong cúi người xuống dặn dò Nhạc Diễm:

      "Con khuyên mẹ con. chăm bón ra hoa đâu. Nếu cấp của ấy thấybộ dạng này của , khẳng định cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo."

      Uhm! Uhm! Uhm!

      Nhạc Diễm gật đầu vui vẻ. Cha cậu tuyệt đối sẽcảm thấy đáng giá vô cùng rồi, hơn nữa, cũngdứt khoát thèm quan tâm xem tốn bao nhiêu tiền. Chỉ có điều, về phần cao hứng, cậu cũng được. Nghĩ tới đây, NhạcDiễm nhịn được nhìn về tấm lưng trần xinh đẹp của mẹ.

      "Cái này cho . Tôi đây."

      Luky lấy ra bộ phấn trang điểm mình vẫn haydùng đưa cho Vô Ưu, sau đó xoay người chuẩnbị . Vô Ưu vội vàng :

      "Chờ chút."

      Luky xoay người cười hỏi:

      "Còn có chuyện gì sao?"

      Vô Ưu ú a ú ớ, sau lúc do dự, mới cố lấy dũng khí hỏi:

      “Tôi có thể làm bạn của được ?"

      xong vẻ mặt hồi hộp nhìn Luky. Luky sau khi nghe Vô Ưu xong, cười vui vẻ:

      "Dĩ nhiên a. Tôi sớm coi là bạn rồi, nếukhông sao giúp nhiều như vậy." xong, hai người nhìn nhau cười.

      Đây mới là bạn bè! Bạn bè a!

      Nhạc Diễm nhìn hai, trong lòng cao hứng.
      ...

      "Mẹ muốn. Mẹ muốn. Mẹ muốn mặc như thế này ra ngoài!"

      Luky rồi, Nhạc Diễm liền tuân theo chỉ thị, kéo Vô Ưu mua đồ trang sức. Nhưng Vô Ưu lại sống chết chịu . Nhạc Diễm nghetiếng kêu thảm thiết của mẹ, nhịn được có chút đau đầu. Mẹ cậu bây giờ lại trở về thiếu tự tin rồi.

      "Mẹ thấy, bây giờ trông rất tốt sao?"

      Vô Ưu nhìn vẻ mặt hơi “khó ngửi” của NhạcDiễm, liền ngồi co quắp, vô lực giường :

      "Hở như thế này, sao dám ra đường gặp ngườita chứ?"

      Vô Ưu ra cảm giác tự nhiên tronglòng mình. Lúc đầu cũng để ý lắm,nhưng bây giờ nhìn kỹ mới thấy mình lúc nàytrông hở hang. Nhìn ở phía sau, từ cổ đến phần eo, đều lộ hết da thịt ra rồi.

      Nhạc Diễm nhìn bộ dạng này của mẹ, cũng rất hiểu suy nghĩ trong lòng mẹ. Dù sao, mẹ cũng chưa bao giờ mặc quần áo hở hang như vậy,nhưng, sao lúc nãy mẹ luôn , bâygiờ mới đổi ý! Nhìn bộ dáng kinh hỉ vừa nãy củamẹ, cậu còn tưởng mẹ chấp nhận rồi chứ.

      "Được. Bây giờ con gọi điện cho Luky."

      Nhạc Diễm vừa , vừa cầm điện thoại bàn lên. Vô Ưu khó hiểu hỏi:

      "Con gọi Luky làm gì?"

      Nhạc Diễm trả lời thong dong:

      "Dĩ nhiên là với dì ấy, bảo mẹ muốnmặc y phục của dì nữa. Bảo di ấy đến lấy đồ về a."

      Sau khi xong, bắt đầu ‘nghiêm túc’ ấn số điện thoại.

      " được!"

      Vô Ưu hề nghĩ ngợi, giật luôn điện thoại lại. Nhạc Diễm còn lại bắt đầu cười trộm trong lòng. Muốn ép mẹ vào khuôn khổ, phảichọn điểm yếu nhất của mẹ để xuống tay nha, mà bạn bè, chính là trong những điểm yếu nhất của mẹ.

      Kết quả? Đương nhiên là Vô Ưu ngoan ngoãn đicùng Nhạc Diễm đến khu mua sắm rồi.

      "Oa, là đắt a!"

      "Hả, cái này cũng đắt nữa!"

      "Trời ạ, ngàn vạn! Giết mẹ !"
      . . .

      Tại cửa hàng trang sức, tiếng kêu thảm thiết của Vô Ưu, thu hút bao nhiêu ánh mắt tò mò. Giátrị xa xỉ của những món trang sức, làm kíchđộng, đến nỗi quên cả xấu hổ với tấm lưng lõa lồ của mình.

      Nhạc Diễm dường như cố ý khiêu chiến với giới hạn cao nhất của mẹ, thèm nhìn mẹ kích động la lên, vẻ thong dong vớigiám đốc bán hàng:

      "Còn cái nào tốt hơn ? Mẹ cháu phải tham dự bữa tiệc rất quan trọng. Giá tiền thành vấn đề!"

      Giá tiền thành vấn đề?!

      Giám đốc bán hàng nghe Nhạc Diễm xong,ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Vô Ưu đangkhông ngừng hô to gọi .

      "Này, ông nghe thấy người ta gì sao?"

      Giám đốc bán hàng còn do dự có nên làmtheo lời cậu bé , giọng nữ có phầnđĩnh đạc vang lên. Vô Ưu, Nhạc Diễm, và giám đốc bán hàng nhịn được, đều cùng nhau nhìn về phía người vừa . Người này toànthân tản mát ra khí tức mạnh mẽ, tinh tườngcủa người phụ nữ giỏi giang. Toàn thân côlà cây trắng, mái tóc ngắn cá tính trông năng động, có khí chất lãnh đạo.

      "Oh, tôi lấy ngay đây."

      Giám đốc tiêu thụ liếc mắt cái cũng nhìn ra đây là người có quyền thế, liền vội vàng chuẩn bị vào két lấy món đồ tốt nhất ra, nhưng,người phụ nữ tinh tường kia liền chặn lại:

      "Thôi khỏi, thôi khỏi." Người phụ nữ này giống như quen chỉ đạo vậy, lời ra cho phép làm khác.

      Sao hôm nay toàn gặp khách hàng kỳ quái vậy!

      Giám đốc tiêu thụ trong lòng vừa ai oán, hậnmình hôm nay ra cửa xem giờ, vừa cười cứng ngắc nhìn ba người. Chờ xem ba người có cầu gì nữa .

      "Phi, cậu mang cái kia lại đây."

      Người phụ nữ tinh tường đột nhiên xoay người,nhìn người đàn ông dáng người cao lớn ở phíaxa, mặc áo sơ mi, quần ka-ki gọi. Người đàn ông sau khi nghe được tiếng gọi, liền ưu nhã quay lại. Nhạc Diễm và Vô Ưu vừa nhìn thấymặt, nhịn được há hốc miệng lên.

      là xinh đẹp! Đẹp trai quá! Giống như hoàng tử a!

      Vô Ưu nhìn thấy mặt người ta, bộ dáng thất kinh hoàn toàn. Người đàn ông mỉm cười nhìnngười phụ nữ tinh tường, sau đó từng bước tới gần. Tiếng bước chân ưu nhã, làm cho người ta nhịn được nghĩ đến người mẫu đitrên sàn catwalk. Sau khi đến nơi, cười ôn nhu với người phụ nữ tinh tường, giọng :

      "Chị Như."

      Người phụ nữ gọi là “chị Như” kia, trái ngược hoàn toàn với ưu nhã của người đàn ông, liền thô lỗ kéo ta xoay người đối mặt với Vô Ưu, sau đó hơi khoa trương, cười giới thiệu:

      "Đây là em trai tôi, Đông Cung Phi. Tiểu thư, biết nên xưng hô với thế nào?"

      "Ha ha."

      Chị Như kia khoa trương tươi cười, làm người khác nhịn được nghĩ đến hai từ “bà mai”. Nhạc Diễm nhịn được bật cười. Tiếng cười của cậu bé làm Đông Cung Phi chú ý. Sau khi nhận ra Nhạc Diễm, liền há hốc miệng, ánh mắt lộ vẻ kinh hỉ. Vừa muốn chào hỏi, thìNhạc Diễm cướp lời, :

      "Dì ơi, dì định giới thiệu chú này cho mẹ consao?"

      Nhạc Diễm vừa mới ra khỏi miệng, ngườiđược gọi Chị Như kia nhịn được, khó tin há hốc miệng to.

      "Cháu là con của ấy?"

      Giọng của chị Như tràn ngập nghi ngờ, quay hàm cũng như muốn rớt xuống rồi. ấy còn trẻ như vậy, sao lại có con trai lớn nhưthế rồi? Đối mặt với nghi ngờ của chị Như, Nhạc Diễm nhìn Đông Cung Phi, giọng ám chỉ:

      "Đúng vậy, đây là mẹ cháu. Nhưng, cháu có cha, cho nên, người vẫn có thể giới thiệu chú này cho mẹ cháu được."

      đứa trẻ thông minh!

      Đông Cung Phi hiểu ý tứ trong lời NhạcDiễm, nên cũng ra việc mình biết cậu bé. nhịn được nhìn về phía Vô Ưu. tò mò muốn biết, mẹ của con trai người Phương Đông Dạ của bọn họ, rốtcuộc là người trông như thế nào.
      Chương 49: Thùng dấm chua sai lầm (1)

      Ăn mặc như ma nữ khiến người khác hồn xiêuphách lạc. Ánh mắt đơn thuần. Vẻ mặt lạihơi mơ hồ. Nhìn Vô Ưu, Đông Cung Phi khôngnhịn được liên tưởng đến bốn từ “thiên sứ lạcđường”. Ngay sau đó thở dài nghĩ: người phụ nữanh Phương Đông Dạ thích, quả nhiên đặc biệt!

      "Làm sao bây giờ? ấy có con rồi. Cậu có đểý ?”

      Chị Như thần bí ghé sát vào tai Đông Cung Phi, chần chờ hỏi. Đông Cung Phi nghe xong, mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Sau đó cúi đầu nhìnchị Như, gật đầu cười :

      “Em để ý.”

      mặt Chị Như liền đầy tiếc nuối, màĐông Cung Phi, chỉ nhìn chị đầy ngọt ngào, yêuthương.

      Người phụ nữ thích, mỗi ngày đều coi như em trai, lại còn bỏ qua bất kỳ cơ hộinào, để tìm đối tượng cho . Nếu mà còn tiếptục như vậy, có lẽ, chỉ còn nước khóc thôi. Xem ra, phải chủ động xuất kích rồi. Nếukhông, cứ chờ cái người phụ nữ bề ngoài tinh tường, mà trong lòng lại chậm chạp này, pháthiện ra người mình, cũng biết đếnnăm tháng nào nữa. cũng muốn đến lúc gặp lại Vân, chính mình vẫn còn là xử nam, để cho tên kia lại giễu cợt.

      "Chú Đông Cung, cái tay người có thểnhường lại cho bọn cháu được ?"

      Nhạc Diễm liếc nhìn người phụ nữ tinh tường,nhưng lại nhìn ra chút nào, tình cảm thể trần trụi đầy trong mắt Đông Cung Phi kia.Cậu nhìn thoáng qua Đông Cung Phi, liền khẳng định, cái người đàn ông ưu nhã như vương tửĐông Cung Phi này, nhất định sử dụng saiphương pháp rồi.

      "Cháu cầm lấy, vừa hay chị Như cũng khôngthích lắm."

      Đông Cung Phi giơ tay đưa cái hộp cho NhạcDiễm. Lúc Nhạc Diễm tiếp nhận, liền ù ù cạc cạc câu:

      "Giả trư ăn cọp."

      Giọng rất , chỉ có Đông Cung Phi ngheđược. Hai giây sau mới phản ứng kịp, trênmặt lộ ra nụ cười vô cùng rạng rỡ:

      "Cái này, để chú đến tính tiền."

      Đông Cung Phi sau khi xong, móc ví tiền ra, định đến thanh toán. Chị Như nhìn khônghiểu gì cả. phải để ý chuyệnngười ta có con rồi sao? Sao bây giờ lại muốn cho người ta đồ đắt tiền như vậy?

      “Sao có chuyện dễ dàng như vậy chứ?

      Câu của Nhạc Diễm lại càng làm cho ngườikhác khó hiểu. Người ta định thay cậu trả tiền,mà cậu lại cứ như người ta được hưởng lợi của mình vậy? Câu tiếp sau của Đông Cung Phi lại càng khó tin hơn. Sau khi nghe NhạcDiễm thế, liền cất ví , :

      “Được. Coi như ta nợ cháu chuyện. Chị Như, chúng ta thôi.”

      Cứ như vậy, kết thúc đoạn hội thoại ngầm giữa hai người.
      ...

      "Cái kia, hai vị có quyết định lấy món trang sức này ? Cái này giá năm nghìn tám trămvạn."

      Giám đốc bán hàng đầu óc rối mù, nhìn Nhạc Diễm chần chờ hỏi. Nhạc Diễm liền gật đầu, sau đó kéo kéo cánh tay Vô Ưu vẫn trầm tĩnhtừ nãy giờ :

      "Mẹ nghĩ gì vậy? Đưa thẻ cho con nào."

      Vô Ưu vừa lấy thẻ từ trong túi xách ra, vừa nhìn theo hướng Đông Cung Phi rời , ngập ngừng :

      " ta đẹp trai a. Hình như mẹ nghe qua cái tên này rồi. Con , ta có phải là ngôi sao hả?

      Nhạc Diễm thừa dịp Vô Ưu chăm chú suy nghĩ, hỏi mẹ mật mã. Sau đó, thừa lúc mẹ khôngcảnh giác, mua luôn bộ trang sức kia. Cũng là để tránh cho lỗ tai cậu bé, gặp phải vận mạng bị rênrỉ đến tê liệt.

      Dĩ nhiên là nghe quen tai rồi. Lúc ở bệnh viện, Phương Đông Dạ có nhắc qua cái tên Đông Cung Phi này. Chỉ là, Nhạc Diễm cho mẹ biết, mà xấu xa :

      "Nếu lần sau gặp lại, mẹ tự hỏi chú ấy ."

      Ha ha, nếu như ngay trước mặt cha, mẹ lại hỏiĐông Cung Phi: " đẹp trai như vậy, có phảilà ngôi sao ?" biết đầu cha có bốckhỏi nữa. Vừa nghĩ đến cảnh này, Nhạc Diễm có chút vội vã, muốn xem náo nhiệt.

      Bản chất ác ma của tên tiểu tử này, biết được thừa hưởng từ người nào a. Khônggiống Phương Đông Dạ, đương nhiên lại càngkhông Vô Ưu rồi. Chắc là đột biến gien a. Thậtđúng là chuyện kinh khủng!
      ...

      "Oa! Bé Diễm. là xinh đẹp a. Bộ này rất đắt !"

      Về đến nhà, Nhạc Diễm lười biếng nằm trêngiường Vô Ưu. Còn Vô Ưu theo mệnh lệnh của cậu, lấy đồ trang sức đeo lên tay. Còn chưamang vào, mới vừa mở ra, thấy được ánh sáng phát ra của kim cương, Vô Ưu mở mắtra được nữa rồi.

      Nhạc Diễm nằm thư thái giường. Nhắm mắtlại dối:

      "Có ngàn đồng thôi. Thủy tinh. Đồ giả đó!"

      "Oh. Đồ giả hả? Nhưng, rất đẹp nha. Mẹthích."

      Vô Ưu dễ dàng tin luôn lời Nhạc Diễm , sau đó cũng thản nhiên đeo vào. ra, cũng thể trách việc Nhạc Diễm xạo được,nếu như cho Vô Ưu biết, món trang sứcnày trị giá hơn năm ngàn vạn, có mà đánh chết , cũng dám mang ra khỏi cửa.

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
      Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .

      "Alô, chào tổng giám đốc. . . Oh, ha ha, PhươngĐông Dạ. . . Được. Tôi lập tức ra ngoài!"

      Vô Ưu nhận điện thoại của Phương Đông Dạ, được mấy câu liền cúp máy. Sau đó, nhìnNhạc Diễm nằm giường dặn dò:

      "Tổng giám đốc chờ mẹ ngoài cửa. Mẹ đây. Con được quên ăn cơm tối nha."

      Tên nhóc nằm giường chỉ giơ bàn tay nhỏbé lên quơ quơ. Xem ra, qua lại ngày, mệt mỏi a.

      "Mẹ đây."

      Vô Ưu sau khi xong, hít sâu hơi, cố ý bỏqua tình trạng sau lưng của mình, lấy dũng khíđi ra cửa. Có lẽ, do mặc như vậy ra ngoàiqua lần rồi, cho nên lần này cũng quákhó khăn.

      Nhạc Diễm theo điều kiện phản xạ liếc mắt nhìn Vô Ưu cái. Đây là thói quen hình thànhcủa cậu. Mỗi lần Vô Ưu ra khỏi cửa, cậu đềuphải nhìn xem, mẹ có quên mang gì . Chỉ có điều, phát hôm nay, giống mọi khi. Cậu bé vội vàng lên tiếng ngăn cản mẹ:

      "Mẹ. Đằng sau."

      "Có chuyện gì hả? Túi xách, điện thoại di động, ví tiền, đều mang theo rồi. Ha ha, còn có hộp phấn trang điểm Luky cho mẹ, mẹ cũng mang theo cả."

      Bộ dạng Vô Ưu giống như khoe khoang thànhtích của mình, mở cái túi xách ra giơ lên. NhạcDiễm để ý đến mẹ, tới mở tủ quần áo của Vô Ưu, nhìn lúc, sau chút do dự,lấy ra chiếc áo khoác. Sau đó đưa tới trướcmặt Vô Ưu :

      "Trời tối rồi, hơi lạnh. Mẹ mặc cái này vào.Coi chừng bị lạnh."

      "Nhưng?"

      Mặc cái này, rất hợp với bộ trang phục người nha. Đến lúc đó có thể bị người tachê cười rồi? Nhạc Diễm đương nhiên hiểu cái đầu đơn thuần của Vô Ưu nghĩ gì, nên vộivàng giải thích:

      "Để mẹ mặc bây giờ, đến chỗ buổi tiệc, mẹ cởira là được rồi."

      Đúng vậy!

      Đối với chu đáo của con mình, Vô Ưu lộ ranụ cười vui vẻ. Nhạc Diễm giúp mẹ cầm túixách, còn mẹ ngoan ngoãn mặc áo khoác vào. Cậu bé đứng bên cúi đầu cười trộm.

      Hắc hắc, cậu làm như vậy tuyệt đối có ác ý nha. Nếu như bây giờ để cha cậu thấy đượcmẹ ăn mặc hở hang như vậy, cần nghĩ cũng biết. Cha cậu thích ăn dấm chua như vậy, có đánh chết cũng để cho người khácnhìn mẹ. Hắc hắc, cho nên, cậu bé làm như vậy có ác ý. phải muốn làm cho cha tức giận bốc khói, cũng phảimuốn cho cha cậu ăn bậy dấm chua. Hắc hắc, , phải!

      "Bé Diễm, con cười rất buồn nôn."

      Vô Ưu sau khi mặc áo xong, thấy nụ cười mờ ám của Nhạc Diễm, chút khách khí . Nếu như là trước đây, hai người nhất định phen đấu khẩu kịch liệt. Nhưng, lần nàyNhạc Diễm rất ‘hào phóng’, cười :

      "Mẹ mau . Đừng để chú Phương Đông chờlâu."

      Hả! Suýt nữa quên mất!

      Hai mắt Vô Ưu mở to, giống như biết vậy. Sau khi xong tiếng: "Bái bái!" Liền chạyra khỏi cửa.
      ...

      "Vô Ưu trang điểm lên, chắc chắn còn xinh hơn cả công chúa!"

      Phương Đông Dạ ngồi ở hàng ghế dài trong xe, ánh mắt chờ mong nhìn về phía ngoài cửa xe.

      mặc âu phục màu trắng, nhìn so với bìnhthường, trông càng khoan thai, mê người hơn. Có thể thấy được, hôm nay đến là có chuẩnbị. Hôm nay, chỉ là lần đầu tiên chínhthức lấy thân phận tổng giám đốc tập đoàn ‘Trụ’tham dự tiệc, mà còn là lần đầu tiên cùng Vô Ưu sánh vai lộ diện. Mặc dù, bây giờ chưa thể công khai thân phận của , nhưng, rất sẵn lòng, thậm chí có chút chờ mong, mọi ngườithấy suy đoán lung tung.

      tự lái xe, mà để tài xế lái. Bởi, anhmuốn được ngồi cạnh Vô Ưu đường . Hơn nữa, cũng là để, lúc xe đến nơi, ưu nhã mà mở cửa xe cho . Sau đó nắm tay, dắtcô ra khỏi xe. Nghĩ đến ánh đèn chớp nháy củamáy ảnh, điên cuồng đem hình ảnh vương tử xứng đôi với công chúa thu vào ống kính, ngàythứ hai, trang đầu các tạp chí, đều có hình ảnh tuyệt vời do trời đất tạo lên của bọn họ, nhịn được muốn cười.

      "Tổng giám đốc, vị tiểu thư kia là người ngàichờ sao?"

      Tài xế nhìn bộ dáng hình như rất vui vẻ, rất say mê của tổng giám đốc, lễ phép . Phương Đông Dạ liền vội vàng thu hồi ảo tưởng, sau khi nhìn thoáng qua bộ trang phục ngoài dự liệu của mình người Vô Ưu, vội vàng mở cửa xuốngxe đón .

      Lễ phục dạ hội màu trắng kiểu công chúa, mái tóc uốn quăn đáng như búp bê. Đó là tạohình mà Phương Đông Dạ nghĩ Vô Ưu chọn. Hơn nữa, sau khi tra xét lại chi tiết tiêu dùng, thấy có mua bộ lễ phục màu trắng. Chonên, mới phối hợp cùng , mà chọn cho mình bộ âu phục màu trắng. Nhưng, sao kết quảlại thành thế này hả?

      Lễ phục màu lam đậm. Trang sức quý giá. Kiểu tóc búi sang trọng.

      Hết thảy đều ngoài dự liệu của . Tuy , Vô Ưu thế này, nhìn qua rất ưu nhã, rất quý phái, cũng rất đẹp. Nhưng, nhìn thế nào cũng thấykhác với phong cách của thường ngày!

      "Oa, tổng giám đốc. mặc thế này giống như bạch mã hoàng tử nha."

      Vô Ưu sau khi nhìn thấy Phương Đông Dạ, chút nào giấu diếm, liền khen ngợi thẳng.Phương Đông Dạ nghe được gọi như vậy, có chút dở khóc dở cười. Vốn là, tạo hình thành ‘bạch mã hoàng tử’ như thế này, là vì anhtưởng mặc thành ‘công chúa Bạch Tuyết ’.Bây giờ ngược lại rồi, Vô Ưu mặc thành mộtcô nàng thành thục, còn mặc như thế lại cóchút ngây thơ.

      tương xứng!

      Nghĩ đến ba chữ này, tâm trạng Phương ĐôngDạ rất khó chịu, nên nhịn được hỏi:

      " phải chọn bộ lễ phục màu trắng sao?"

      Vô Ưu nháy mắt mấy cái, có chút hiểu, sau đó mới bừng tỉnh :

      "Oh, cái kia à, cái đó là Tiểu Hạ mua."

      Tiểu Hạ!

      Phương Đông Dạ nhịn được bắt đầu toátmồ hôi. Trang phục của với Vô Ưu khôngtương xứng còn có thể chịu được. Nhưng, nếu để cùng bộ với người phụ nữ khác, anhtuyệt đối thể chịu được. được! nhất định phải đổi lại quần áo. Nhưng,lúc này điện thoại di động vang lên. ra là thư ký trưởng Bùi Linh, giục nhanh lên.

      Giọng Bùi Linh có chút mất hứng, bởi vì các hãng truyền thông lớn đều biết tổng giám đốctập đoàn ‘Trụ’, hôm nay lần đầu tiên công khailộ diện. Cho nên, toàn bộ đều chờ ở buổi tiệc. Thậm chí, còn có cả phóng viên của tạp chí nước ngoài, tạp chí doanh nghiệp, tạp chí danh nhân, tuần san thương mại Đài Loan. Những người khác đều có mặt rồi, mà nhân vậtchính là vẫn chưa đến.

      Biệt danh lớn! Tổng giám đốc tập đoàn ‘Trụ’ – cao ngạo!

      Nếu loại tin tức này mà truyền ra ngoài, đối vớihình tượng của tập đoàn, chắc chắn có ảnhhưởng tốt. Cho nên Bùi Linh cũng thể làm gì khác hơn, là gọi điện thoại thúc giục người, mà Phương Đông Dạ cũng đau xót ý thứcđược, chỉ có thể mặc như vậy .
      Mizuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Thùng dấm chua sai lầm (2)

      Mỗi người phụ nữ, đều có giấc mơ làm côngchúa, dù ở bất kì độ tuổi nào, họ cũng đều cóquyền ước mơ. Vô Ưu ngồi trong chiếc xe rộng lớn, mặt chỉ còn duy nhất vẻ say mê.

      người là bộ lễ phục ưu nhã. Mái tóc đượcbúi sang trọng. Dưới chân là đôi giầy xinh đẹp,hơn nữa còn đeo đồ trang sức lóa mắt. Bộ dángcô như vậy, lại ngồi trong chiếc xe mới, bêncạnh là chàng bạch mã hoàng tử. Ha ha, loại cảm giác này, giống như công chúa a.

      "Vô Ưu, cởi áo khoác ra sao?"

      Phương Đông Dạ có năng lực thích ứng rấtnhanh. Dù sao, đối với vẻ bên ngoài của mình,hay là bên trong, đều tự tin tuyệt đối. Chonên, dù cho hôm nay có mặc quần jean, vẫn có thể như trước, đạt được mục đích dẫn Vô Ưu làm khuynh đảo toàn trường.

      Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ , quay lại nhìnanh. biết có phải do rất nhập tâm vào giấc mơ của mình hay , mà giờ phút này, nhìn vào mắt Phương Đông Dạ, lần đầu tiên cảm thấy có chút xấu hổ. Hơn nữa, Phương Đông Dạ cởi áo khoác, làm càng thấy mập mờ hơn. Bởi vẫn quên, bên trong áo khoác, là bộ y phục hở hang đến cỡ nào.

      "Tôi hơi lạnh, muốn cởi."

      Vô Ưu sau khi xong, xấu hổ liền quay đầu đichỗ khác.

      thẹn thùng sao? đối với mình có cảm giác rồi sao?

      Nghĩ vậy, trái tim Phương Đông Dạ nhịnđược nhảy tâng tâng, làm tan hoàn toàn cái cảm giác khó chịu vừa có vì sai lầm trong y phục.
      ...

      Oa? !

      Sau khi xe dừng lại, Vô Ưu nhìn cảnh ngoài cửa sổ mà trợn tròn hai mắt. Sao lại nhiều phóng viên như vậy hả? phải chỉ là buổi tiệc thôi sao? Sao lại thấy còn tưng bừng hơn cảcảnh ngôi sao bước thảm đỏ vậy?

      Vô Ưu bị cảnh phóng viên bên ngoài bao quanhlàm cho kinh hãi. Bộ dáng điên cuồng của bọn họ, giống như phải là phỏng vấn, mà cứ như muốn ăn sống nuốt tươi người trong xe vậy.

      Trời ạ, làm sao bây giờ? Có nên báo cảnh sátkhông?

      Vô Ưu như vậy phải vì nhát gan nha, mà là lần trước TV có đưa tin. ca sĩ trong buổi ký tặng fan hâm mộ, bởi vì người hâm mộ quá cuồng nhiệt, kết quả, ca sĩ kia bị đèchết luôn. mặc dù có sống cũng chẳng cống hiến được gì cho xã hội, nhưng, cũng khôngmuốn chết dưới tình huống này .

      "Đừng sợ. sao đâu."

      Phương Đông Dạ ưu nhã, cất giọng êm đềm.Vô Ưu nhìn vào ánh mắt khích lệ của , gậtđầu cười.

      lâu sau, nhóm nhân viên an ninh chạy đến, nhưng, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó để khống chế được cục diện. Bởi vì ai cũng muốn là người đầu tiên chụp đượchình ảnh, tổng giám đốc thần bí của tập đoàn“Trụ”. Nếu như có thể chụp được, chẳngkhác nào trúng thầu lớn rồi.

      "Đội chó săn đúng là kinh khủng ha! Khôngbiết đội an ninh có thể khống chế được cục diệnkhông."

      Vô Ưu nhìn hình ảnh bên ngoài, giống như trấn áp biểu tình, nhịn được phát biểu suy nghĩ của mình.

      Phương Đông Dạ nghe xong, suýt nữa bậtcười ra tiếng. Phải biết rằng những phóng viên ngoài kia, giống như đám chó săn ở những tạp chí lá cải. Toàn bộ bọn họ, đều ởnhững tạp chí nổi danh thế giới, là những phóngviên có thực lực mới được cử . khôngbiết, nếu như những người này nghe thấy có người đem bọn họ ví như “chó săn”, vẻ mặt như thế nào a.

      Phương Đông Dạ giơ tay lên nhìn đồng hồ. thể kéo dài nữa, đến lúc phải xuất rồi. Phương Đông Dạ chuẩn bị xuốngxe, nhịn được lại nhìn Vô Ưu hỏi lại mộtlần nữa:

      " nhất định mặc áo khoác xuống xe sao?"

      "Hả, đương nhiên là rồi!"

      Trước mặt nhiều người như vậy, mới khôngcần bêu xấu mình. Vô Ưu sau khi xong, nhìn Phương Đông Dạ, khuôn mặt nhắn ửng đỏlên hỏi:

      "Ở bên ngoài có thể nhìn thấy trong nàykhông?"

      Phương Đông Dạ cười nhạt, lắc đầu :

      " nhìn thấy được đâu. cứ yên tâm mà cởi." Lúc chuyện, bộ dáng rất chờ mong.

      Vô Ưu mặt đỏ lên, sau đó chút khách khí đưa tay ra đặt mặt , lúc tài xế dám tin nhìn soi mói, liền đem mặtPhương Đông Dạ xoay góc 75 độ. Đồng thời :

      " quay đầu chỗ khác. được nhìnlén."

      Phương Đông Dạ đối với hành động “vô lễ” này của Vô Ưu, lộ ra tiếng cười sang sảng.

      "Còn cười, còn cười tôi liền về."

      Vô Ưu vốn cảm thấy cực kỳ tự nhiên, cả người rất bình thường rồi, giờlại bị Phương Đông Dạ cười như vậy, càng thấyxấu hổ vô cùng. Cho nên, trong giọng có chút tức giận.

      " xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi cười nữa, tôi quay đầu , thay ."

      Thái độ nhún nhường hoàn toàn của PhươngĐông Dạ, làm cho tài xế càng há to miệng hơn. ta nghi ngờ trong lòng, có khi nào tổng giám đốc bị ma nhập rồi . Lúc Vô Ưu cởi áo khoác, toàn lực chú ý đều tập trung hết trênngười Phương Đông Dạ, để phòng bị , cho nên, sau khi cởi áo khoác ra, phía sau lưng chiếu qua gương, toàn bộ đều đập vào mắt của người tài xế.

      "Khụ khụ…!"

      Người tài xế chịu nổi kích thích bất thình lình này, liền bị sặc nước miếng, ho khan kịchliệt.

      Hả!

      Vô Ưu lúc này mới biết xe còn có người, hề nghĩ ngợi, vội vàng xoay người, sau đó dùng sức dựa sát lưng vào ghế, cố dựa dán chặtlưng vào. Phương Đông Dạ nghe thấy tiếng ho khan, cũng quay đầu lại, đáng tiếc thấy được cảnh đẹp, chỉ nhìn thấy bộdáng Vô Ưu dựa lưng vào ghế, giống nhưhận thể chen vào được vậy.

      Dù sao cũng còn cả tối nay, từ từ thưởng thức vậy.

      Ôm theo tư tưởng này, thấy Vô Ưu căng thẳng, rất lịch thiệp di dời tầm mắt , nhìn nữa. Cũng bởi vì như thế, nên nhìn ra “vấn đề” trang phục của .
      ...

      Đám phóng viên ai cũng như bạo dân, làm cho nhân viên an ninh mặc dù trải qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp, cũng cảm thấy chịu thua. Ngay lúc bọn họ biết làm gì đểchấm dứt trận đối kháng này, “cạch” tiếng, cửa xe chuyển động.

      "Oa, ra rồi."

      phóng viên tinh mắt phát ra điều này, nhịn được hét toáng lên. tiếng này đủ làm cho mọi người lại lâm vào trận điêncuồng. Nhân viên an ninh vừa mới tranh thủ dẹp được ít gian, giờ lại bị đánh chiếm mất rồi.

      Phương Đông Dạ mở cửa ra được, thể làm gì khác hơn là hạ kính cửa sổ xe xuốngmột nửa.

      Đám người điên cuồng, lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn có thanh xuýt xoa kinh ngạc.Phương Đông Dạ mỉn cười, :

      "Các vị phóng viên, xin lui về phía sau chút được ? Nếu , tôi cũng có cách nào xuống xe, cho các bạn chụp ảnh được."

      Sau câu dí dỏm, hài hước của , các phóng viên bắt đầu tự động lui về phía sau, đương nhiên, những ánh đèn chớp lóe cũng bắtđầu phát ra ngừng.

      Nhân viên an ninh giúp Phương Đông Dạ mở cửa xe. Phương Đông Dạ đầu tiên đưa nửa chiếc chân dài ra khỏi xe, sau đó mới từ từ bướcxuống, ra hình tượng hoàn mỹ trước mặtmọi người.

      Ah!... Oa!... Oh!... Tách!....

      Bốn phía đều là những tiếng la vui sướng, tiếng chụp ảnh. Phương Đông Dạ bị những ánh đènchớp lóe liên tục, làm đầu có chút choáng váng.Nhưng, vẫn như cũ, ưu nhã cười. Mặc dù muốn, nhưng, đây là phong độ và lễ nghi người thành đạt phải có.

      "Mọi người có thể cùng tôi nghênh đón bạn xinh đẹp của tôi xuống xe được ?"

      Phương Đông Dạ nhìn đám người điên cuồng, sau khi sức nóng dịu xuống chút, vội vàng ra câu giật gân này. Trong ánh mắt chờmong của mọi người, Phương Đông Dạ nửa đùa nửa :

      "Lát nữa mọi người từng người chụp là được rồi. Tôi cũng muốn, ấy bị các bạn hù dọachạy mất."

      Lời vừa ra, khiến tất cả mọi người lại cườimột trận vui vẻ.

      Bên trong xe, Vô Ưu biết Phương Đông Dạ làm gì, lại có thể làm cho đám phóng viênnhư bạo dân kia, dễ dàng cười vui vẻ như vậy. là giỏi nha! Còn vị khác trong xe, chính là tài xế. ta lấy tay che mũi, dám liếc mắt nhìn lại Vô Ưu cái, sợ, chảy máu mũi.

      ‘Cạch’ tiếng, cửa xe bên cạnh Vô Ưu mở ra.

      Phương Đông Dạ mang theo vẻ mặt ôn nhu, tươicười nhìn Vô Ưu :

      "Tiểu thư xinh đẹp, xin mời."

      Vừa , vừa ưu nhã vươn cánh tay trái ra. Vô Ưu sau khi hít sâu hơi, đưa bàn tay phải,đặt lên bàn tay trái Phương Đông Dạ. Sau đó, mang theo nụ cười ưu nhã bước xuống xe.

      Tách! Tách! Tách! Tách! Tách!

      Ước chừng trận điên cuồng quay chụp. VôƯu chưa từng gặp qua trường hợp như thế này, mặt mặc dù tươi cười, nhưng thân thểlại có chút run rẩy. Phương Đông Dạ nắmtay cũng cảm giác được, nên cúi đầu mập mờ vào gần . Ở bên tai , thân mật :

      "Đừng sợ, khoác vào tay tôi. Mỉm cười, ưu nhã bước từng bước về phía trước là được."

      Sau khi xong, ngẩng đầu lên, nhưng thoáng cái cứng đờ người. Bởi vì, theo đường viền cái tai trắng nõn đáng , lúc lơ đãng đảo qua xuống phía dưới, lại thấy được mảnh datrắng nõn kia.

      Chết tiệt! lại dám mặc bộ y phục hở hang như thế!

      Nụ cười hoàn mỹ mặt Phương Đông Dạ,ngay lập tức biến mất hầu như còn gì.Nào là phong độ, nào là lễ nghi. Hết thảy đều biến mất. chỉ có thể dựa vào ý chí kiên cường, mới có thể khống chế được bản thân, đem Vô Ưu nhét vào trong xe, sau đókích động mà lao .
      Chương 51: Thùng dấm chua sai lầm (3)

      Trong vòng vây đông nghịt của phóng viên, VôƯu khoác tay Phương Đông Dạ, như mặt trăng được tất cả các vì sao vây quanh, bước ưu nhã vào phòng tiệc. Có thể tưởng tượng ra, tổng giám đốc thần bí của tập đoàn “Trụ” đến, cũngsẽ bị lãnh đạo các công ty chú ý. Đương nhiên, trong nháy mắt lại bị bao vây.

      "Tổng giám đốc, này xinh đẹp nha."

      Vô Ưu vốn căng thẳng, nhưng khi vào trongcùng Phương Đông Dạ, trong chốc lát khôngcòn căng thẳng nữa, thay vào đó là háo hức, muốn khám phá của đứa trẻ, đối với vậtmới lạ. Còn Phương Đông Dạ lại trưng ra bộ mặt thối thối. Từ lúc phát ra bộ lễ phục hởhang của Vô Ưu, liền biến thành cái dạng này. Nếu như người kia có chút thông minh, cũng ở phía sau mà cười đến đung đưa như vậy rồi.

      Vẫn là câu trước. Đáng tiếc, Vô Ưu khôngphải là người như thế!

      "Tổng giám đốc, xem, nơi này nhiều côgái xinh đẹp nha. Còn có, xem, xem, người kia có phải là ngôi sao vậy? Hìnhnhư tôi thấy phim rồi. Oa, tổng giámđốc. . ."

      Vô Ưu bởi vì hưng phấn, nụ cười khuôn mặt thuần khiết trông càng mê người. Điều nàylọt vào mắt Phương Đông Dạ, khiến càng nổi giận đùng đùng. Nhìn ánh mắt Vô Ưu, giốngnhư cố tình phóng điện, để quyến rũ người khác vậy. Nhìn líu lo ngớt, khôngcho cái miệng nhắn được nghỉ, Phương Đông Dạ càng hận thể hôn bịt miệng lại…

      Mặc dù tâm trạng rất loạn, nhưng lúc này Phương Đông Dạ vẫn để ý đến chuyện tiếptheo. Ý định của vốn là, lợi dụng cơ hộinày, để cho Vô Ưu và cha “vô tình gặp nhau”. Sau đó, tùy theo hoàn cảnh, nghĩbiện pháp để Vô Ưu mở lòng. Nhưng, tình phát triển như thế nào, cũng thể đoántrước được. Cho nên, nhất định phải hành tùy theo hoàn cảnh.

      Tập đoàn “Tử thần” mặc dù cũng là công ty có thực lực, nhưng nếu đem so với tập đoàn ‘Trụ’, chẳng đáng nhắc tới. Cho nên, có thể , ‘Tử thần’ có thể hợp tác được với ‘Trụ’, đối với bọn họ, chính là chuyện vui trời. Cho nên, toàn bộ lãnh đạo cao cấp, tất nhiên đều có mặt, thể coi trọng. Nhưng, Phương Đông Dạ đến cũng được lúc lâu rồi, lại vẫn thấy đại biểu nào của “Tử Thần” đến chào hỏi.

      xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, chắc chắn còn là chuyện rất quan trọng.

      Nghĩ vậy, Phương Đông Dạ nhịn được bắt đầu phỏng đoán, mà lúc này ở phía sau, mộtngười đàn ông ăn mặc rất long trọng, nhưng vẻ mặt ngược lại trông rất thảm, bước như chạy về phía Phương Đông Dạ. Người này vốn là thư kýtổng giám đốc tập đoàn “Tử Thần” – LươngMinh Uy.

      "Tổng giám đốc Phương Đông, xin lỗi, xin lỗi.Để đợi lâu. xin lỗi!"

      Giọng run rẩy, sắc mặt rất khó coi. PhươngĐông Dạ chút do dự, bình tĩnh hỏi:

      " xảy ra chuyện gì?"

      Giọng rất kiên định. Lương Minh Uy sau khinghe được câu hỏi của Phương Đông Dạ, sắc mặt liền trở lên bi thương:

      "Tôi và tổng giám đốc đường đến đây,đột nhiên nhận được tin, bệnh tim của ông tổnggiám đốc bị tái phát, đưa tới bệnh viện cấp cứu rồi."

      " như vậy, tổng giám đốc các người đến buổi tiệc?"

      Phương Đông Dạ nhịn được nhíu mày lại.Bởi vì, đồng ý hợp tác với tập đoàn “Tửthần”, chính là vì Nhạc Thiên Hàng. Nếu nhưNhạc Thiên Hàng tới, vậy còn ở chỗ này làm gì?

      Lương Minh Uy nhìn bộ dáng thâm trầm lường được của Phương Đông Dạ, vội vàng lấylòng :

      "Tổng giám đốc đúng là chạy tới bệnh viện. Nhưng tổng giám đốc , sau khi xác định ôngtổng giám đốc có chuyện gì, quay lạiđây ngay. Kính mong tổng giám đốc PhươngĐông thứ lỗi cho!"

      ta xong, mồ hôi cũng toát ra rồi. Phải biết rằng, nếu như trong cơn tức giận, ‘Trụ’ hủy hợp đồng, công ty bọn họ coi như xong.

      Phương Đông Dạ chưa trả lời, Vô Ưu bên cạnhđã nghe hết cuộc chuyện của bọn họ, liềnmở miệng:

      "Mạng người là hết, dĩ nhiên cứu ngườiquan trọng hơn. Tổng giám đốc chúng tôi đương nhiên để ý rồi."

      Lời của Vô Ưu thấu tình, làm Lương MinhUy đưa ánh mắt nhìn đầy cảm kích. Nhưng, sau khi nhìn Vô Ưu, đồng tử nhịn được căng to ra. xinh đẹp, vẻung dung có nét tự nhiên, vẻ thành thục lại cónét ngây thơ. Phương Đông Dạ nhìn thấy yêuthích lộ trong mắt , thiếu chút nữa bốc hỏa.

      "Còn có việc gì nữa sao?"

      nhịn xuống cơn kích động dâng trào,mở miệng đuổi người. Lương Minh Uy nhìn vẻmặt khó chịu của Phương Đông Dạ, lập tức ý thức được thất thố của mình. Vội vàng cúi đầu :

      " còn chuyện gì nữa ạ. Vậy, xin mời tổng giám đốc Phương Đông và vị tiểu thư xinh đẹp này cứ tự nhiên."

      xong vội vàng xoay người rời , chỉ sợ cẩn thận lại “bất kính” gì đó với người phụ nữ của Phương Đông Dạ!

      Hình ảnh Lương Minh Uy chạy trối chết, cuối cùng cũng làm cho Phương Đông Dạ tạm thờithấy thoải mái chút. Vô Ưu đứng bên cạnhPhương Đông Dạ, vốn rất vui vẻ, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có trận rét lạnh. Côlấy tay sờ sờ cánh tay, sau đó nhịn đượcnhìn về phía phát ra cái lạnh. Vốn tưởng rằng sẽthấy máy điều hòa, lại ngờ nhìn thấy mộtngười đứng ở chỗ đó. Vô Ưu thấy người đó, vội vàng buông cánh tay Phương Đông Dạ ra. Sau đó cười chạy nhanh đến.

      "Tiểu Hạ, đến rồi sao? Tới lúc nào vậy?"

      sai, người này chính là Tiểu Hạ. Vô Ưu sau khi chạy đến bên cạnh ta, thân thiết hỏi,cũng quên khen ngợi lòng:

      "Oa, Tiểu Hạ, nhìn mặc bộ này, lại mang đồtrang sức xinh đẹp như thế. Trông giống như công chúa a."

      Lời của Vô Ưu, nếu lọt vào tai người khác, tuyệt đối cho là lòng khen ngợi, nhưngkhi vào tai Tiểu Hạ, lại thành lời châm chọc.

      Đây là chuyện gì vậy? Tại sao thoáng cái trở lên sáng chói, lóa mắt như vậy? Trong buổi tiệc này, cư nhiên trở thành hoàng hậu độc nhất vô nhị, còn mình, so với lại giống như con bé ngây thơ.

      Tiểu Hạ nghiến răng căm giận.

      Được! Nhạc Vô Ưu, được lợi lại còn làm ra vẻ thông minh. Còn ra lời khen ngợi để làmnhục tôi. Như vậy, cũng đừng trách tôi khách khí. Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu, cố đè xuốngcơn tức giận. Sau đó cười :

      "Vô Ưu, thôi, chúng ta qua chào tổng giámđốc."

      Vừa , vừa thân mật kéo tay Vô Ưu. Mà VôƯu dĩ nhiên vội vàng gật đầu ủng hộ rồi.

      Tiểu Hạ mặt vẫn vẫn duy trì nụ cười hoànmỹ, hơn nữa, sau khi gần đến chỗ Phương ĐôngDạ, giống như đơn thuần :

      "Vô Ưu, mặc thế này lộ chết nha. Để người khác nhìn thấy hết trơn rồi."

      xong, nhịn được cúi đầu cười khẽ,còn lén nhìn Phương Đông Dạ, quả nhiên, thấy mặt đầy tức giận.

      "Tiểu Hạ, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi cũng có cảm giác tất cả mọi người đều nhìn tôi a."

      Giọng của Vô Ưu tràn đầy lo lắng. PhươngĐông Dạ tới gần hai người, sau đó :

      "Vô Ưu, nếu cảm thấy quen, hay là tôi đưa về nhé."

      Dù sao hôm nay Nhạc Thiên Hàng cũng rất khóxuất , cho nên, rời ràng là chủ ý tốt.

      Phương Đông Dạ vốn cho rằng Vô Ưu tánthành đề nghị của , lại ngờ, Vô Ưu lạikhông muốn, mà :

      "Hả? Tôi còn chưa muốn . Tôi lần đầu tiên được mặc quần áo xinh đẹp, tham dự buổi tiệclong trọng như thế này. Hôm nay tôi phải bậnrộn cả ngày, chính là vì buổi tiệc này. Tôi thể cứ như vậy được."

      Vô Ưu xong, vẻ mặt khẩn cầu nhìn PhươngĐông Dạ. Giống như làm khó vậy.

      Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy lời cự tuyệtcủa lửa giận kìm nén trong lòng từ lâu, nhịn được, bộc phát ra. lạnh lùng :

      là, tình nguyện lỗ liễu như vậy, đứng ởđây cho người ta xem, cũng theo tôi?"

      "Lời này của có ý gì?"

      Vô Ưu mặc dù thông minh, nhưng cũngnghe ra khinh miệt trong lời của Phương Đông Dạ. Khuôn mặt nhắn tinh xảo khôngnhịn được trầm xuống. Tiểu Hạ đứng bên, nhìn Vô Ưu và Phương Đông Dạ, vì câu bất hòa mà ầm ĩ. mặt nhịn được lộ ra nụ cười đắc ý.
      Mizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: Thùng dấm chua sai lầm (4)

      Lợi dụng cơ hội để chen vào, chính là thủ đoạncủa bọn tiêu nhân thường dùng. Tiểu Hạ đươngnhiên cũng bỏ qua cơ hội trời cho này. nhìn Phương Đông Dạ và Vô Ưu tức giận, vội vàng cười giả lả giảng hòa:

      "Vô Ưu, đừng như vậy mà, tổng giám đốc có ác ý, ấy cũng là vì muốn tốt cho thôi."

      "Hừ!"

      Tiểu Hạ vừa dứt lời, Vô Ưu liền “hừ” khinh thường. Sau đó cũng thèm liếc mắt nhìn Phương Đông Dạ cái, xoay người về hướng đông người.

      tình nguyện để cho người ta nhìn chứ gì?

      Được. cho người ta nhìn.

      Vô Ưu là kiểu người dễ tức giận, nhưngkhi tức giận lên, rất khó lường. Bây giờ tức giận đây, uổng cho vẫn luôn xemPhương Đông Dạ là bạn. ngờ trong mắtanh ta, lại là loại người phụ nữ ăn mặc hở hang, cố ý để cho người khác nhìn. ta thấykhinh thường ? mới cảm thấy chính mìnhkết giao nhầm người đây!
      ...

      Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng phẫn nộ của Vô Ưu, cũng ý thức được vừa rồi mình kích động, hơi quá đáng. Nhưng, lời ra, giốngnhư bát nước đổ , làm sao có thể thu hồi được?

      Đuổi theo xin lỗi? Đừng với cá tính của Vô Ưu, có chuyện dễ dàng như vậy. Màhoàn cảnh của lúc này, cũng thể chạytheo xin lỗi người phụ nữ được. lúc này còn là chính mình nữa, mà là thểdiện của cả tập đoàn “Trụ”. Phương Đông Dạ rất đắn đo, chỉ có thể cau mày, phiền não nhìntheo hình ảnh Vô Ưu hòa trong đám đông.

      Hai người trong tình trạng này, kẻ thứ ba nếu như mượn cơ hội đả kích, chẳng những thể đạt được mục đích, mà còn có khảnăng làm cho người ta vô cùng chán ghét.

      Tiểu Hạ là người thông minh, cho nên, ta đương nhiên ngây thơ mà xấu saulưng Vô Ưu với Phương Đông Dạ. Ngược lại, côta muốn lợi dụng cơ hội này, làm cho PhươngĐông Dạ có thiện cảm với mình.

      Tiểu Hạ thấy Phương Đông Dạ nhìn theo Vô Ưu. ta ra vẻ bất mãn :

      "Tổng giám đốc, Vô Ưu chẳng qua là chưa tham gia buổi tiệc như thế này bao giờ, nên khôngkhỏi cảm thấy mới mẻ, muốn ở lại lâu hơn chút thôi. ấy như vậy, làm tổn thương ấy."

      Phương Đông Dạ lúc này thu lại tầm mắt, tập trung nhìn về phía Tiểu Hạ. Phương Đông Dạrốt cuộc đưa mắt về phía ta, trong lòng côta rất vui sướng.

      " như vậy, chỉ làm tổn thương Vô Ưu, mà tôi cũng cảm thấy rất thất vọng. Anhthật là quá đáng rồi."

      Tiểu Hạ xong, quay đầu muốn . PhươngĐông Dạ hề nghĩ ngợi, theo phản xạ tựnhiên giữ cổ tay ta lại, sau đó sợ hiềmkhích mà lôi kéo cánh tay ta hỏi:

      "Tôi quá đáng như vậy sao?"

      Nhìn vẻ mặt mờ mịt của , cũng vẫn mê người như vậy. Tiểu Hạ dùng sức gật đầu.

      Phương Đông Dạ trầm mặc lúc, sau đó buông tay Tiểu Hạ ra, chuẩn bị tìm Vô Ưu. chỉ là thích đám người cứ nhìn chằm chằm , chứ hoàn toàn có ác ý.Nếu như làm tổn thương trái tim , cũng ngại xin lỗi. Cho dù, chờ đợi , rất có thể là hậu quả khó lường, cũngkhông chút nào do dự. Bởi vì, thế giới này,người muốn tổn thương nhất, chínhlà .

      "Khoan ."

      Tiểu Hạ kéo tay Phương Đông Dạ lại, ngăn tìm Vô Ưu. Hành động của Tiểu Hạ làm Phương Đông Dạ nhịn được chau mày. Ngoại trừ Vô Ưu ra, rất ghét phụ nữ chạm vào mình. Tiểu Hạ cũng nhận ra được ánh mắt khó chịu của . ta ra vẻ hồn nhiên cườinói:

      "Tổng giám đốc, Vô Ưu bây giờ giận dữ.Lúc này qua, ấy cũng tha thứ choanh đâu. Hơn nữa, như vậy bị nhiều ngườinhìn vào, làm tổn hại hình tượng của ."

      Những lời ta ra, đều là những điều trong lòng Phương Đông Dạ nghĩ. nhịn được, lại nhìn ta lần nữa.

      Tiểu Hạ và Vô Ưu là bạn tốt của nhau. Vô Ưu vì có giúp đỡ của ta, mới có thể thuận lợivào công ty. người ta, mặc bộ lễ phục màu trắng, nhìn thanh thuần, đáng . Còn có mái tóc uốn quăn tựa như công chúa. Tất cả những điều này, đều giống hệt những gì đãtưởng tượng. mặt trang điểm rất , hơn nữa, vẻ mặt rất ôn nhu, nụ cười tự nhiên. Cảngười trông qua đều thanh thuần, tốt đẹp. Xinh đẹp như công chúa vậy.

      "Vậy, , tôi nên làm gì bây giờ?"

      Có lẽ do cách ăn mặc của Tiểu Hạ quá giống vớisự tưởng tượng của Phương Đông Dạ, cho nên, giọng của cũng ôn nhu xuống. Giọng nóidịu dàng làm trong lòng Tiểu Hạ nhảy nhót mộthồi, nhưng, ta vẫn cố gắng điềm tĩnh :

      "Thế này . Tôi giúp khuyên nhủ ấy.Về phần , ha ha, hay là mua cho Vô Ưu cái khăn choàng hoặc cái gì đó ."

      Tiểu Hạ xong, cười thoải mái. Bộ dáng“công chúa xinh đẹp”, khiến cho ít đàn ông nơi này tìm “công chúa thanhthuần” của mình, cũng phải nhìn chăm chú. Thìra, chỉ có phụ nữ mới có “giấc mơ côngchúa”, mà mỗi người đàn ông, trong lòng cũngcó “giấc mơ hùng”.

      "Cám ơn ."

      Phương Đông Dạ nhìn ra ‘lòng chân thành’ của Tiểu Hạ, lời cảm ơn từ đáy lòng. Tiểu Hạ còn lại cười lắc đầu :

      "Được rồi, muốn để Vô Ưu bị ăn nhiềuđậu hũ, mau ."

      Vừa vừa thân mật đưa tay đẩy Phương Đông Dạ . Phương Đông Dạ quay đầu nhìn ta mỉm cười, sau đó bước nhanh ra cửa.

      Lúc ra tới cửa, nhịn được, quay đầutìm bóng dáng Vô Ưu lần nữa. Tiểu Hạ vừachạy tới chỗ Vô Ưu, nhìn cười vui vẻ, sau đó kéo kéo Vô Ưu bên cạnh. Vô Ưu sau khi phát ra là Phương Đông Dạ, khó chịungoảnh đầu chỗ khác.

      Hành động tức giận trẻ con của Vô Ưu, làmPhương Đông Dạ vừa tức lại vừa . Trong lòng khỏi nghĩ: nếu như Vô Ưu hiểu chuyện được bằng nửa phần Tiểu Hạ, cũng phải mệt đến như thế này. Nhưng,được mệt cũng là gánh nặng ngọt ngào nhấtnha. Phương Đông Dạ xoay người cười, tronglòng , tình tinh khiết thấm vào máuthịt rồi. Đáng tiếc, nụ cười này Tiểu Hạ khôngthấy được. Nếu như ta thấy được, có thể cố làm nhiều chuyện có ý nghĩanhư vậy. Đáng tiếc, ta nhìn thấy.
      ...

      "Vô Ưu, đừng như vậy nữa. tức giận sao?"

      Tiểu Hạ thấy Phương Đông Dạ , lại bắt đầu thay đổi hành động với “mặt trận” tiếp theo. Vô Ưu nghe , bực dọc trả lời:

      " cũng nghe thấy rồi đó. ta chuyệnrất quá đáng."

      Sau khi xong, giở tính trẻ con với Tiểu Hạ:

      "Tôi thấy nên suy nghĩ lại, có nên đổi lại thích người khác . ta dưng lại cắn loạn lên, rất có thể lúc bị chó cắn, độc tố chưa hết nha."

      Tiểu Hạ nghe Vô Ưu xong, cảm thấy hơibuồn cười. Người phụ nữ này phải chăng quá ngu ngốc, ngay cả hành động ghen tuông này của Phương Đông Dạ cũng đoán ra được.

      Bị chó cắn! Độc tố chưa hết!

      Mệt cho nghĩ ra được! Nếu theo suy nghĩ của , chắc hồi bị heo cắn cũng sai nha.

      Đổi lại thích người khác? có cửađâu! ta cũng cho rằng, thế giới này còn có người đàn ông làm ta động tâmnhư Phương Đông Dạ. Cho nên, bất luận như thế nào, ta cũng buông tha. Thậmchí, ngại bất cứ giá nào, cũng phải đạt bằng được. Mà Nhạc Vô Ưu, chính là chướngngại vật lớn nhất con đường tới thành công của ta. Cho nên, việc đầu tiên ta muốn làm, chính là tiêu diệt .

      Nghĩ vậy, "mặc giống như công chúa" Tiểu Hạ,lộ ra vẻ mặt tà ác.
      Chương 53: Thùng dấm chua sai lầm (5)

      Chắc cha cũng nhìn ra tâm địa của người tênTiểu Hạ rồi ?

      Nhạc Diễm chơi máy tính, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an. Với trí thông minh của cha, chẳng khó để nhìn ra lòng dạ ngườikhác. Nhưng, chuyện bây giờ có liên quan đếnmẹ cậu, có vẻ cũng đáng tin.

      Phương Đông Dạ là người hội tụ đủ vẻ đẹp lẫntrí tuệ. Trong ánh mắt những người khác, gần như là người hoàn hảo. Nhưng, Nhạc Diễm rất , tất cả trí tuệ của cha, cũng chỉ có thể pháthuy với những chuyện có liên quan đếnmẹ. Chỉ cần chuyện có liên quan đến mẹ, cha những mất tư duy, mà thậm chí còn ăn bậy dấm chua, trì độn muốn chết luôn.

      được, phải nhắc nhở mới yên tâm. Tự hỏi xong, Nhạc Diễm chọn cách gọi điện.
      ...

      Trong cửa hàng thời trang, Phương Đông Dạ tới khu khăn choàng. xuất của làm cho bán hàng hưng phấn gần như xỉu điđược. Tiểu Hạ rất đúng, cũng khôngmuốn Vô Ưu bị nhiều người chọc ghẹo. Vì vậy, phải chọn cho cái khăn choàng thậtnhanh mới được.

      Còn chưa tới nơi, điện thoại đổ chuông.Phương Đông Dạ nhìn điện thoại, vẻ mặt tươi cười tiếp máy:

      "Bé Diễm, con có chuyện gì sao?"

      Giọng thoải mái, chắc là phát sinhchuyện gì rồi? Nhưng, chính vì phát sinh chuyện gì, ngược lại, làm Nhạc Diễm càng lo lắng hơn. Bởi vì có chuyện gì, chứng tỏ cha còn chưa phát ra được tâm địa củaTiểu Hạ. Nghĩ vậy, Nhạc Diễm vội vàng hỏi:

      "Mẹ con đâu?"

      Phương Đông Dạ trả lời rất chi tiết, :

      " ấy ở trong phòng tiệc, cha muakhăn choàng cho ấy."

      Chết tiệt! kia nhân hội này ức hiếp mẹ !

      "Bé Diễm, có chuyện gì sao?"

      Phương Đông Dạ thấy Nhạc Diễm trầm mặc, cảm giác được có chuyện xảy ra. Nhạc Diễmcòn lại :

      "Cha nên để mẹ ở lại mình. Mẹ bịngười có ý đồ ức hiếp làm thế nào?" Giọng cậu bé tỏ vẻ bất mãn.

      Phương Đông Dạ rất thông mình mà trả lời:

      "Cha đến mua khăn choàng, cũng là nhờ ngườinào đó ban tặng. phải sao?"

      Ngụ ý, sớm đoán được Vô Ưu mặc thành như vậy, khẳng định có liên quan đến NhạcDiễm. Tuy rằng Vô Ưu mặc như thế phảilà chủ ý của cậu, nhưng cái áo khoác nhất địnhlà do cậu bảo mặc. Về mục đích, đương nhiên làvì muốn xem trò cười rồi.

      Haiz, đây là con cái kiểu gì vậy? Toàn muốnđem cha mình ra làm trò cười.


      Ha ha, việc này có chút thú vị nha. Ai bảo cha thông minh, sáng suốt, nhưng cứ thấy mẹ lại trở nên kém cỏi cơ!

      Nhạc Diễm nhịn được thầm trong lòng. Sau đó quay lại vấn đề trọng điểm:

      "Cha nhanh trở về ngay . Con sợ có chuyệnxảy ra."

      Nhạc Diễm ra điều bất an trong lòng vớiPhương Đông Dạ. Phương Đông Dạ cười nhạtnói:

      "Được. Cha lập tức về ngay, có điều, con cũng cần lo lắng đâu. Bây giờ Tiểu Hạ ở cùng ấy."

      "Là ta, con mới lo lắng nha."

      Nhạc Diễm buột miệng . Phương Đông Dạ vì câu này mà nhăn mặt lại. Trực giác cho rằngTiểu Hạ có vấn đề, nhưng từ đầu đến cuối cũng để tâm đến ta, cho nên, nhất thời cũng suy nghĩ đến căn nguyên của vấnđề.

      "Cha lập tức về ngay."

      Phương Đông Dạ sau khi xong cúp điện thoại. Đưa tay lấy bừa chiếc khăn choàng, dùng thẻ cào, mà lấy thẳng tiền mặt trongví ra đưa cho bán hàng đứng bên cạnh. Sau đó, xoay người rời . Bước rất nhanh, cũng để ý tới tiếng gọi lớn từ phía sau của côbán hàng. Bởi vì, tiền đưa thừa nhiều hay hóa đơn chưa cầm, cũng đều quan trọng sovới việc của Vô Ưu.
      ...
      "Các vị khách quý, rất hoan nghênh mọi ngườiđã tới tham dự buổi tiệc chúc mừng việc hợp tác thành công giữa tập đoàn “Trụ” và tập đoàn “Tử Thần”."

      Buổi tiệc bắt đầu được lúc rồi, nhưng haingười phụ trách của hai tập đoàn đều biếtchạy đâu. Mọi người xì xào, bàn tán. BùiLinh thấy thế, thể thay mặt cho tập đoàn “Trụ” cùng tiến lên đọc diễn văn với giám đốc đại diện tập đoàn “Tử Thần”. Nhưng, giọng gượng gạo, cứng nhắc, nội dung lạigiấy tờ hóa, làm người nghe khỏi cảm thấy buồn chán.

      Giám đốc tập đoàn “Tử Thần” Chúc Thiên Lý, thấy Bùi Linh như vậy, đổ cả mồ hôi rồi. ta đương nhiên biết, tập đoàn “Tử Thần” có thểhợp tác được với ‘Trụ’, chính là vinh hạnh của bọn họ. Bọn họ đúng ra phải tiếp đón cung phụng mới đúng. Nhưng, tình đột nhiên thànhthế này, cũng biết làm thế nào.

      Đắc tội với ‘Trụ’, sau này ai cũng chẳng cóngày nào tốt đẹp.

      Chúc Thiên Lý nhịn được đưa tay lau mồhôi, lúc này, Bùi Linh cũng vừa đến:

      "Bây giờ xin mời đại diện tập đoàn “Tử Thần”lên mấy lời. Mọi người hoan nghênh nào."

      xong, sang bên nhường chỗ choChúc Thiên Lý. Vừa vỗ tay, trong lòng vừa mắng thầm Phương Đông Dạ: Càng lớn càng hiểu chuyện! Sao lại có thể vô phép tắc như thế chứ? , cũng thèm dặn dò lấy câu.

      ra, Bùi Linh là bực Phương Đông Dạ.Chúc Thiên Lý hiểu lầm, tự nhận vơ vào mình.

      "Hoan, hoan nghênh. . ."

      Chúc Thiên Lý vì căng thẳng, cũng bởi sợ hãi mà giọng có chút khẩn trương. Ngay lúc đó, phía sau người ưu nhã, thong dong, cất giọng điềm tĩnh tiếp lời:

      "Hoan nghênh mọi người dù bận trăm công ngànviệc, vẫn bớt chút thời gian tới tham dự buổitiệc chúc mừng lần hợp tác thành công giữa công ty và tập đoàn “Trụ”. Tôi đại diện cho tập đoàn “Tử Thần”, xin tỏ lòng biết ơn vô cùng đối với các vị ở đây."

      Người trẻ tuổi này là ai vậy?

      Bùi Linh nhìn người đàn ông trẻ tuổi, phong thái thong dong, lấy làm khó hiểu. Dưới đài, mọingười cũng bắt đầu bàn tán. Xem ra, ai biết người này là ai. Người đàn ông trởthành tiêu điểm, những lo lắng,ngược lại cười rất tự tin, nhìn về phía quankhách.

      Mọi người hiếu kỳ về thân phận của , đương nhiên biết . Sau khi cân nhắc, cườitự giới thiệu:

      " là vô ý, quên giới thiệu về mình. Tôi là Nhạc Khải. Hôm nay mới từ Australia trở về. Bởi vì ông ngoại khỏe, cha tôi mấynăm nay cũng vô cùng vất vả, cho nên, bắt đầu từ ngày mai, tôi đảm nhận chức phó tổnggiám đốc của tập đoàn “Tử Thần”.

      Oa, ra là con trai tổng giám đốc Nhạc!

      Mọi người lúc này bỗng nhiên tỉnh ngộ.

      Nhạc Khải khiêm nhường nhìn về phía tất cả khách mời, cúi đầu cung kính chào, sau đó xoayngười về phía Bùi Linh, gật đầu nhàng :

      "Bởi vì việc phát sinh đột ngột, cha tôi khôngthể đích thân đến đây được. Rất mong Thư ký trưởng Bùi thông cảm."

      " sao, sao."

      Bùi Linh vẻ mặt tươi cười, giọng cũng tương đối khách khí. Theo trực giác nhận định, ngườitrẻ tuổi này, tương lai nhất định làm lên nghiệp. Mà thích nhất là những người trẻtuổi, tài cao như thế này. Điều kiện quan trọng nhất và cũng là cơ bản nhất của người thư ký, đó chính là linh hoạt. Tập đoàn ‘Tử Thần’cũng chủ động bày tỏ thiện chí, tập đoàn“Trụ” đương nhiên càng thể thất lễ rồi.

      Bùi Linh từng bước về phía trước, sau đó nóivới mọi người phía dưới:

      "Cậu Nhạc tuổi trẻ tài cao, có thể tưởng tượngđược, tương lai tập đoàn “Tử Thần” nhất địnhsẽ tiến xa ngừng. Tôi đề nghị phó tổnggiám đốc chuẩn bị nhậm chức của tập đoàn “TửThần” - Nhạc Khải, nhảy bài mở màn,mọi người thấy như thế nào?"

      Bốp bốp bốp bốp bốp

      Hưởng ứng lời Bùi Linh, là tiếng vỗ tay nhiệtliệt. Xem ra mọi người đối với người có tướng mạo đẹp trai, khí chất ưu nhã, thái độ đúng mựcNhạc Khải này, ấn tượng đầu tiên cảm giác cũngkhông tệ. Nhạc khải thấy nhiệt tình của mọingười, dĩ nhiên thể từ chối rồi.

      "Tôi tới vội, dẫn theo bạn . Tôi có thểmời xinh đẹp ở đây, nhảy cùng mộtđiệu được ?"

      Sau khi Nhạc khải xong, Bùi linh vừa cười vừa :

      "Đương nhiên là có thể, biết nào có được vinh hạnh này đây. Nếu như phải là chân tôi thoải mái, tôi hy vọng người đó chính là mình rồi."

      câu nghe có vẻ hài hước, nhưng lại thể thông minh, cơ trí. Bùi Linh rất ràng,dưới tình huống này, người thông minh đều chọn – đại diện tập đoàn ‘Trụ’, để nhảy mở màn. Cho nên, chỉ có thể dùng phương thức này, ra hiệu ngầm cho biết mình thể.

      Nhạc Khải đối với câu thông minh của Bùi Linh, nhìn tán thưởng. Sau đó nửa đùa nửa :

      "Vậy là đáng tiếc rồi. Nếu thế, tôi chọnmột mê người ở đây là được rồi."

      Nhạc Khải vừa , vừa nhìn quét lượtxuống phía dưới. Các dưới đài, cũngkhông nhịn được, lộ ra vẻ mặt mong chờ.

      tuấn, giàu có, tuổi còn trẻ được giữ chứcvụ phó tổng giám đốc. Chỉ những điều này thôi,cũng đủ làm cho đại đa số các ở đây động lòng. Nhạc Khải đương nhiên hiểu rất rõsức quyến rũ của chính mình, cũng rất biết cáchđể thể điều đó ra ngoài. Cho nên, nhìn vềphía người mặc lễ phục màu trắng, khóe miệng mỉm cười chuyển động về phía hình dángyểu điệu, giống như công chúa thanh thuần xinh đẹp.
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :