1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Sóng gió chỉ số IQ (2)

      Ngày đầu tiên làm xin nghỉ, có thích hợp nhỉ?

      Vô Ưu vừa tới công ty, vừa nghĩ ngợi. Mặcdù có người quen cũng dễ, nhưng tổng giám đốc cũng phải rất quen. Người ta cho cửa sau để được vào làm việc, đúng rathì phải cố gắng làm tốt để báo đáp người ta. Nhưng, ngày đầu tiên xin nghỉ, hình nhưkhông hợp lý lắm.

      "Nhạc tiểu thư, đến rồi? Mời bên này."

      Bùi Linh nhìn vẻ mặt bối rối của Vô Ưu, giấu hết được đơn thuần, khiến từ đáy lòng ta rất thích. Nhưng, cũng biểu rangoài. Công tư ràng, là người hiểu . theo làm việc cho Phương Đông Dạ cũng giống như mọi người vẫn nghĩ.

      Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng Bùi Linh, xấu hổ gật đầu, sau đó lẽo đẽo theo phía sau. Đếnkhi. . .

      "Ah, xin lỗi thư ký trưởng."

      Vô Ưu đầu óc vốn thông minh, nên làm việc gì cũng phải chăm chú, thể suy nghĩ hai việc cùng lúc. Vì chuyêntâm, cũng bởi vì nghiêm túc suy nghĩ việc xin phép đưa Nhạc Diễm khám bệnh, nênkhông chú ý đụng vào lưng Bùi Linh.

      Bùi Linh nhìn bộ dáng Vô Ưu như đứa trẻ làm sai, cúi đầu xin lỗi. Lời phê bình đến miệng, nhưng lại nên lời, chỉ có thể ra vẻ nghiêm khắc :

      "Vào , tổng giám cho những việcphải làm. Còn nữa, chú ý chút." xong,xoay người về phòng thư ký.

      "Vâng, cám ơn thư ký trưởng. Thư ký trưởng ạ."

      Vô Ưu khoa trương cúi thấp 90 độ chào. Sau khi người rồi, thở dài vô lực, giống như con gà bạitrận. Tất cả những điều này, đều lọt vào tầm mắt của Phương Đông Dạ.

      Phương Đông Dạ vì chờ Vô Ưu tới làm, lần đầu tiên, sáng sớm tới công ty. Nhưng trái ngược với hưng phấn của , nhìn Vô Ưu có vẻ tốt lắm. xảy ra chuyện gì rồi sao?

      "Sao còn chưa vào?"

      Phương Đông Dạ lên tiếng nhắc nhở tồn tại của mình. Vô Ưu vội vàng quay đầu lại, ngay sau đó liền khoa trương cúi thấp 90 độ, cungkính chào:

      "Chào tổng giám đốc."

      Bộ dáng vừa khẩn trương, vừa bối rối của Vô Ưu làm Phương Đông Dạ nhíu mày. Mặc dù Vô Ưu bộ dáng gì trông cũng thích, nhưng lạikhông hy vọng thấy thiếu tự tin như vậy.

      "Vào . Tôi sắp xếp công việc cho ."

      Phương Đông Dạ xong, xoay người vào phòng làm việc. quyết định cải tạo Vô ưu tốt, làm cho biến thành người phụ vì tự tin mà xinh đẹp, chứ phải lúc nào cũnghoảng hốt, cúi đầu loạn xạ. Người phụ nữ củaPhương Đông Dạ thể cúi đầu trước mặt người khác như vậy, mà là ăn ngồi trước,để cho người ta quỳ lạy.

      Vô Ưu biết Phương Đông Dạ suynghĩ gì, chỉ thấy tâm trạng tổng giám đốc hìnhnhư tốt. Cho nên, vội vàng thu hồi suynghĩ miên man, theo vào phòng làm việc.Chuyện xin phép nghỉ, hay là để lát nữa vậy. Côkhông thể làm ngày bị đuổi, bị cườichết là chuyện , cùng với con chết đói, mớilà chuyện lớn.
      ...

      Oa oa oa

      Vô Ưu nhìn phòng làm việc rộng rãi, đôi mắt lóesáng. đẹp quá. Từ cửa sổ bên kia nhìnxuống, biết có thể thấy hết Đài Bắc nhỉ? Làm việc ở đây, tổng giám đốc đúng là biết hưởng thụ.

      "Thích có thể xem chút."

      Đôi mắt đơn thuần của Vô Ưu lừa đượcngười, Phương Đông Dạ liếc mắt cái đãthấy được háo hức trong đó. Cho nên xoayghế, ngón tay hướng về phía cửa sổ sát đất. Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ , khuôn mặt tươi cười. Sau đó như xác nhận hỏi:

      " có thể chứ?"

      Phương Đông Dạ gật đầu khẳng định.

      Tổng giám đốc có thể rồi, vậy cần gì phải khách khí. Vô Ưu nghĩ vậy, nhìn Phương ĐôngDạ cười ngây ngô, tới chỗ cửa sổ. Đứng ở cửasổ nhìn ra bên ngoài, nhịn phát ra tiếngkinh hãi:

      "Oa, xinh đẹp nha. Đứng ở chỗ này, có loạicảm giác mình ở tít cao. Cảm thấy mìnhthật vĩ đại nha."

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, mọi phiền nãonhư ném hết, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Nhìn vẻ mặt hưng phấn của , mặt tươi cười, nhịn được nghĩ, đời này sao lại có thể, còn lẻ loi người như thế này, mơ hồ,đáng như vậy.

      "Thích ?"

      Phương Đông Dạ đứng dậy tới, đứng sau lưng Vô Ưu, kẹp ở giữa mình và cửa sổ. chỉcần giơ tay để lên kính, là Vô Ưu ở tronglòng rồi. Suy nghĩ này làm có cảm giác muốn rục rịch, nhưng, ngay sau đó, khắcchế lại. thể mới ngày đầu tiên hù cho bỏ chạy. Ngày tháng còn dài, cuối cùngsẽ có ngày, ngả vào trong lòng . Nhưng, phải là hôm nay.

      Vô Ưu gật đầu, sau đó quay lại :

      "Rất thích. Ách. . ."

      Tổng giám đốc đứng ở phía sau mình từ bao giờvậy? Nhưng, sao lại đứng gần như vậy. Cảm giác có chút kỳ quái nha. Vô Ưu nghĩ vậy, nhịn được lùi từng bước về phía sau. Bởivì vừa rồi gần như ở trong lòng Phương Đông Dạ vậy.

      "Lại đây ngồi . Tôi sắp xếp công việc cụ thể cho ."

      Phương Đông Dạ biết mình thể nóng vội, sao, phải từ từ. Dù sao Hoắc Lãng cũngbị sa thải rồi, trong công ty bọn họ cókhả năng gặp mặt. Về phần sau khi tan việc, anhcũng cho bọn họ có cơ hội được. Bởi, thuê căn phòng bên cạnh phòng rồi. Nghĩ hôm nay mình chuyển đến đó, Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười tính toán.

      Chỉ cần bọn họ trở thành hàng xóm, sau này cùng làm, cùng tan sở. Lâu ngày, tình cảm phát sinh rồi, phá luôn bức tường ngăn cách hai phòng , thế là có thể đoàn tụ nhà rồi.

      Vô Ưu ngồi ở ghế, nhìn vẻ mặt tươi cười kỳ quái của Phương Đông Dạ, biết đangnghĩ gì. Càng nhìn, càng có cảm giác bất thường. Sao có cảm giác, khuôn mặt xinh đẹp, có thực này, như gặp qua ở đâurồi? Ngay cả nụ cười nhìn cũng rất quen. Vô Ưu cắn răng, hi hí mắt, cố gắng dùng sức nhớ lại.Rốt cuộc gặp ở đâu nhỉ?

      "Ah. Tôi nhớ ra rồi."

      Vô Ưu như vừa phát ra đại lục mới, kêu lên. Lúc này cũng làm cho Phương Đông Dạ ý thức được thất thố của mình, liền nhìn hai mắt lóe sáng của Vô Ưu.

      Phương Đông Dạ tự nhiên thấy chột dạ, nhất là khi nhìn thấy nụ cười tự tin mặt Vô Ưu, nhìn chằm chằm :

      "Tôi rút cuộc biết, tại sao nhìn rất quenrồi."

      Vô Ưu vừa xong, trong lòng Phương ĐôngDạ nhịn được liền “lộp cộp” cái. Trực giá mách bảo, Vô Ưu có khả năng đãnhận ra rồi.

      "Tôi, tôi,. . . , . . ."

      Trong khoảng thời gian ngắn, Phương Đông Dạ biết gì cho phải. thích sao? Hay là mình chịu trách nhiệm? Nếu nhưcô đoạn tuyệt làm thế nào đây? Phương Đông Dạ luôn thong dong, ưu nhã, bây giờ lại cóchút hốt hoảng.

      " ra . . ."

      Lúc Vô Ưu mở miệng, Phương Đông Dạ nhắm hai mắt chịu trận. Kết quả, điều Vô Ưu lại là:

      "rất giống con trai tôi."

      Rất giống con trai ? Là con của giống .

      Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu xong, trong lúc nhất thời, biết nên khóc hay cười. Vô Ưu nhìn vẻ mặt Phương Đông Dạ, nghĩ là ngườita thích mình như vậy. Liền cười :

      " sắp xếp việc cho tôi . Hôm nay tôi phải làm gì?"

      "Đây."

      Phương Đông Dạ đưa xấp giấy dày cho VôƯu, sau đó nghiêm túc :

      "Đây là việc hôm nay của ."

      Vô Ưu đưa tay, trịnh trọng đón nhận việc đầu tiên trong đời mình. Vốn tưởng là cái gì khólắm, đến khi nhìn chút, đúng là xem hiểu được. Đây đều là chữ gì hả? Giống như giun vậy. phải là dịch tập dàynày sang tiếng Trung chứ? Về ngoại ngữ, chỉbiết ít tiếng , cái khác chữ bẻ đôi cũng biết. Còn về cái này, ngay cả tiếng gì cũng nhận ra được.

      Phương Đông Dạ nhìn thấy hết bối rối của Vô Ưu, liền ra vẻ nghiêm túc giao nhiệm vụ hôm nay:

      "Việc phải làm là, sắp xếp lại chỗ này theođúng số trang được đánh dấu."

      "Cái gì?"

      Vô Ưu dám tin hỏi lại, sau đó cúi đầu nhìn, quả nhiên số trang được đánh là tiếngTrung, chẳng qua là bị lộn xộn. Nhưng, ta định trả cho mỗi tháng 10 vạn để làm việc này sao? Ánh mắt Vô Ưu ngờ vực, cứ như vậy, lộ , trần trụi đầy hai mắt.

      Phương Đông Dạ sớm có chuẩn bị, rất trịnh trọng với Vô Ưu:

      "Tôi trả lương 10 vạn cũng thể cóđiều kiện. Tôi muốn làm việc này phải tuyệt đối giữ bí mật. Tài liệu sắp xếp đều là bí mậtthương mại, hết sức quan trọng. Cho nên, được với bất kì ai. hiểu chưa?"

      xong vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc nhìn Vô Ưu hỏi.

      ra là như vậy, thảo nào.

      "Được. yên tâm. Tôi tuyệt đối giữ bímật."

      Vô Ưu vừa , vừa giơ tay ra dấu xin thề.Phương Đông Dạ cố nén tiếng cười trong bụng, gật đầu :

      "Tốt. Vậy làm việc ."

      xong vội vàng cúi đầu, để Vô Ưu thấy nụ cười nhịn được lan đầy mặt rồi.

      "Việc này, tôi làm việc ở chỗ nào?"

      Vô Ưu cẩn thận hỏi Phương Đông Dạ có vẻ như cúi đầu làm việc. Phương Đông Dạ ra vẻảo não :

      " là, tôi quên mất chuẩn bị phònglàm việc cho . Phải làm sao bây giờ."

      " cần đâu, ngồi chỗ nào cũng được mà.Phòng thư ký gần đây, còn chỗ nào , đặtcái bàn là được rồi."

      Vô Ưu tùy tiện , cũng nghĩ phải có phòng làm việc riêng. người trợ lý có phòng làm việc riêng, cảm thấy rất quỷdị . Nhưng, Phương Đông Dạ lắc đầu, trực tiếpbác bỏ đề nghị của :

      "Vô Ưu, sở dĩ tôi chọn , là bởi vì tôi biết, là người đáng tin."

      Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ xong, bộ dángcảm động, ra sức gật đầu. Giống như , tôi tuyệt đối đáng tin, tuyệt đối làm cho thất vọng.

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, nghiêm túc nóitiếp:

      "Nhưng, tôi tin những người khác. Tôi đãnói rồi, những thứ sắp xếp, đều là việc cơ mật số , chỉ cần lộ ra chút thôi, hậuquả vô cùng, vô cùng nghiêm trọng rồi. Chonên, thể ngồi cùng với người khác được. hiểu ?”

      Phương Đông Dạ khá nghiêm túc, cứ nhưthật. Cứ như là truyện “Hồng Lâu Mộng” được biên dịch, in sang tiếng Ý vậy.

      Gật đầu, gật đầu mạnh.

      Vô Ưu cảm thấy, những điều tổng giám đốc , có đạo lý. Nhưng, Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ hỏi:

      "Vậy, tôi ngồi đâu làm việc được??"

      Chỗ nào ta!

      Phương Đông Dạ nghĩ nghĩ, nhưng .Bởi muốn tự ra cầu. Trong lòngcười xấu xa, :

      "Để tôi cho phá phòng thư ký , sau đó xây lại thành hai phòng. Như vậy là có chỗ cho ngồilàm việc rồi."

      Phá ? Xây lại?

      Vô Ưu nghe thấy công trình to lớn này, giống như đoán chắc Phương Đông Dạ làm, nhíumày :

      "Này, như vậy phải là quá lao lực sao. có biện pháp nào nữa sao?"

      Ha ha, Phương Đông Dạ chính là chờ cái thời cơ này, làm ra vẻ khó khăn, :

      "Trừ chỗ cạnh tôi ra, còn ở đâu tôi cũng thấy lo.Bởi vì, điều này là rất, rất quan trọng."

      Gần như hề nghĩ ngợi, Vô Ưu :

      "Vậy tôi ngồi làm việc ở đây là được rồi. Phònganh cũng lớn như thế này."

      xong!

      Đáp án như mong muốn. Trong lòng PhươngĐông Dạ vô cùng vui vẻ, nhưng lại cố làm ra vẻ khó khăn, :

      "Đây cũng là biện pháp. Để tôi bảo người mang thêm cái bàn vào."

      Sau đó, ấn điện thoại :

      "Mang cái bàn vào đây."

      Cứ như vậy, Phương Đông Dạ làm cho VôƯu tự lựa chọn vị trí làm việc của mình ngaytrong phòng tổng giám đốc. Bước đầu tiên trong kế hoạch bồi dưỡng tình cảm của thànhcông.

      Nhìn Vô Ưu chăm chú làm việc, Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười hài lòng. rất tự tin với chỉ số IQ cao của mình, nhất định, trong thời gianngắn nhất, dắt bé mơ hồ này tiến vào giáo đường.



      Chương 35: Sóng gió chỉ số IQ (3)

      Vô Ưu nghiêm túc sắp xếp lại tài liệu theo sốtrang. Sắp xếp cẩn thận, từng tờ từng tờ ,theo thứ tự, thậm chí, còn có vẻ rất nghiêm túc,hứng thú. Vì đơn thuần, căn bản biết là Phương Đông Dạ gạt , nên cứ tưởngthật - đây là tài liệu hết sức quan trọng.

      Phương Đông Dạ nhúc nhích, nhìn chằm chằm Vô Ưu, nụ cười mặt chưa lúc nào tắt.Đến tận khi Vô Ưu sắp xếp xong tài liệu,Phương Đông Dạ mới biết được, ra mìnhngồi nhìn Vô Ưu, nhìn đến hai tiếng đồng hồ.Hai giờ, chút văn kiện cũng chưa từng xem.Ngược lại với chăm chỉ của , Phương ĐôngDạ thế nhưng rất lười biếng rồi.

      Xong rồi!

      Nhìn thành quả lao động của mình, mặt Vô Ưu lộ ra nụ cười lớn.

      Công việc hoàn thành rồi. Có phải chiều có thể nghỉ được rồi?

      Phương Đông Dạ , đây là công việc hôm nay của . Hoàn thành sớm hơn, hẳn là có thểđi về sớm rồi. Như vậy, vừa có thời gian đưa con mình khám bệnh, mà lại bị trừ lương. Vô Ưu nghĩ vậy, mặt lộ ra nụ cười sánglạn. Sau đó quay đầu nhìn về phía Phương ĐôngDạ. Phương Đông Dạ vừa phát ra cử độngcủa Vô Ưu, khắc trước đó, trở lại bình thường. Vô Ưu vừa quay đầu nhìn, ngay tức khắc, lại cúi đầu.

      Bộ dáng tổng giám đốc có vẻ rất nghiêm túc.Quấy rầy ta như vậy có được ?
      Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ ‘chăm chú’làm việc, biết có nên mở miệng haykhông. Phương Đông Dạ như trùng hợp, ngẩngđầu lên, nhìn về phía Vô Ưu, làm ra vẻ khó hiểu hỏi:

      "Có vấn đề gì sao?"

      Phương Đông Dạ đột nhiên lên tiếng, làm Vô Ưu có chút xấu hổ. Song, lập tức đem thành quảlao động của mình giơ lên:

      "Tôi, tôi làm xong rồi. Công việc hôm nay làmxong rồi." Sau đó vội vàng đứng lên, sửa sang lạitài liệu cho tốt, đưa cho Phương Đông Dạ.

      "Uhm, được lắm. tệ."

      Phương Đông Dạ tiện tay giở hai trang ra xem,sau đó hài lòng khen ngợi.

      "Ha ha, tôi sau này cố gắng nhiều hơn."

      Phương Đông Dạ khen , giống như cảmthấy được mình rất, rất giỏi. Vẻ mặt vô cùngthỏa mãn, cười khúc khích. Nhưng vừa cườiđược hai tiếng, liền ngưng lại.

      Tổng giám đốc nhìn tâm tình có vẻ tốt. Bây giờmà xin nghỉ, chắc đồng ý luôn. Vô Ưu nghĩvậy, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phương Đông Dạ, :

      "Tổng giám đốc, công việc hôm nay của tôi đãhoàn thành xong, biết tôi có thể…"

      Phương Đông Dạ nghe , nhìn nhíu nhíumày, ý bảo nàng tiếp. Bộ dạng như thếnày, nhìn cực kỳ mê người, như phát ra điệnvậy.

      Vô Ưu nhịn được, nuốt vội hai ngụmnước miếng, mới có thể giữ được bình tĩnh nóitiếp:

      "Có thể tan ca sớm chút được ?"

      Tan ca?

      Phương Đông Dạ nhìn đồng hồ, mới hơn mườimột giờ chút. Mới mười giờ, chẳng lẽđã đói bụng? Chắc là vậy, Phương Đông Dạ cười :

      "Cũng được. Tôi cũng đói bụng rồi. Cùng ăn cơm ."

      Vừa , vừa sắp xếp lại tài liệu bàn, cũngchả thèm liếc mắt nhìn cái.

      Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ hiểu lầm ý mình,nên vội vàng khoát khoát tay, sau đó giải thích:

      "Ý tôi là, giờ tôi có thể về nhà được ?"

      Về nhà?

      Phương Đông Dạ cau mày. Ngày đầu tiên đilàm, làm hai tiếng muốn tan ca. Dù có đơnthuần nữa, cũng nghĩ rằng tiền dễ kiếmnhư vậy ? Còn nữa, sao lại xin nghỉ? Chẳng lẽ, lại ăn cùng tên Hoắc Lãng kia sao? Nghĩvậy, Phương Đông Dạ trầm mặt :

      "Sau này xin phép nghỉ, phải ra nguyên nhân với tôi. Sau đó, tôi xem xét. Đây là nguyên tắc cơ bản, nghỉ bệnh được, nhưng phải được tôi phê duyệt."

      Lời hợp với chính nghĩa và lợi ích chung, nghe như rất có đạo lý. Nhưng ra, là muốnkiểm soát việc riêng của người ta.

      Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ , những kháng nghị, ngược lại còn cao hứng cười:

      " như vậy, có bệnh được nghỉ, trừ vào lương đúng ?"

      Phương Đông Dạ hiểu hỏi như vậy có ý gì, nhưng vẫn gật đầu.

      Tiền, đối với chẳng qua chỉ là con số mà thôi. Nếu như tiền có thể làm cho vui vẻ, anhcũng ngại đem tất cả tiền cho .

      "Được. Tôi xin nghỉ bệnh."

      Vô Ưu xong, Phương Đông Dạ nhìn xoi mói hỏi:

      "Tôi nhìn cũng giống bị bệnh."

      Cho dù có thể buông thả cho , cũngkhông thể cho là tên ngốc mà lừa gạt .Nếu mà như vậy, thực rất khó thuyếtphục mình.

      " phải là tôi bị bệnh, mà là con tôi bị bệnh. Tôi muốn đưa thằng bé gặp bác sĩ."

      Vô Ưu vừa mới dứt lời, mặt Phương Đông Dạ còn vẻ nhõm, thay vào đó là vẻ mặt trầm:

      "Thằng bé làm sao vậy? thoải mái chỗ nào? Chuyện này từ bao giờ? Tại sao đigặp bác sĩ sớm hơn? Thằng bé giờ ở đâu?"

      hề nghĩ ngợi, loạt vấn đề được đưa ra. Mà vẻ mặt , càng lúc càng nghiêm trọng.

      Vô Ưu thấy vẻ kích động của Phương Đông Dạ, cẩn thận gọi tiếng:

      "Tổng giám đốc. có khỏe ?"

      Phương Đông Dạ biết mình hơi kích động, nhưng, rất sốt ruột. Vốn nghĩ rằng, Vô Ưu có chút mơ hồ cũng ảnh hưởngnhiều. Nhưng, ngay cả con mình bệnh cũngkhông chăm sóc, thực làm cho có chút thất vọng rồi. Nếu như con mình có chuyện gì, chắc chắn tự trách mình đến chết mất.

      "."

      Phương Đông Dạ hẳn là tức giận với Vô Ưu, nhưng sắc mặt lại rất khó coi. cầm áo khoác ra cửa, Vô Ưu sau khi phản ứng xong,vội vàng theo, trong lòng rất buồn bực. Mớivừa rồi còn tốt, sao thoáng cái tức giận như vậy? Chẳng lẽ muốn cho nghỉ? Vã mồ hôi. Nếu như cho nghỉ, cũng có biện pháp. Như vậy, chỉ đành chờ thứ bảy nghỉ vậy.

      "Lên xe."

      Phương Đông Dạ sau khi lái xe tới, bảo Vô Ưu lên xe. Vô Ưu nhìn vẻ tức giận của Phương Đông Dạ, mở cửa sau ra, cũng dámngồi cạnh . Hành động này của , càng làmcho Phương Đông Dạ tức giận đến cực điểm. đợi ngồi xong, liền giẫm mạnhchân ga.

      Ah!!

      Nghe thấy tiếng thét chói tai của Vô Ưu, xecàng nhanh hơn. Phương Đông Dạ khôngthèm để ý, cũng hề giảm tốc độ. Mộtphần là vì rất lo cho Nhạc Diễm. Còn có, trừng phạt , vì chăm sóctốt cho con mình.

      Kít tiếng, chiếc xe sang trọng dừng lại.

      "Xuống xe."

      Phương Đông Dạ vừa mới dứt lời, Vô Ưu liềnmở cánh cửa xông ra ngoài. Sau đó, bắt đầu nôn mửa ngừng. Tốc độ lái xe như đua làm bị say. Phương Đông Dạ có chút giận VôƯu, nhìn thấy bộ dáng nôn mửa khó khăn củacô, lại có chút tự trách. Giọng cũng hạ thấp xuống:

      " có sao ?"

      Vô Ưu để ý đến , khó chịu khoát tay cái về phía . Phương Đông Dạ khôngthể làm gì khác, lấy chai nước trong xe rađưa cho . Nôn xong, súc miệng uống nước, cảngười Vô Ưu giờ mới có sức để chuyện. Mở miệng ra chính là:

      " làm gì thế hả? Giết người hả?"

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu khôi phục sứcsống, :

      " phải vội vã trở về đưa con khámbệnh sao? Tôi đưa về mà."

      Sau khi xong, Vô Ưu vừa nôn hồi, giờ mới phát đây là đâu. Cho nên, vì ‘hiểu lầm’ Phương Đông Dạ mà có chút xấu hổ,áy náy, vội vàng :

      "Tổng giám đốc, xin lỗi. Tôi phải cố ý cáu với ."

      là quá đơn thuần nha, thế bị lừarồi. Nếu là bình thường, Phương Đông Dạ lợi dụng cơ hội này để trêu chọc , nhưng bây giờ, xem con mới là chuyện quan trọng.

      Phương Đông Dạ nghĩ vậy, :

      " thôi, chúng ta nhanh đưa thằng bé đến bệnhviện."

      Vô Ưu hiểu vì sao Phương Đông Dạ lại gấp gáp như vậy, nhưng, người ta có lòng tốt tớigiúp tay, thể làm gì khác hơn là :

      "Oh, để tôi gọi thằng bé."

      xong tới cửa, vừa mở cửa, vừa gọi to:

      "Bé Diễm, nào, gặp bác sĩ nào."

      Cửa mở, Phương Đông Dạ mời, phi thẳng đến phòng ngủ.

      Hai phòng ngủ, cửa dán đầy hình ảnh phim hoạt hình, chắc chắn là phải rồi.Phương Đông Dạ chút nào chần chờ, mở cánh cửa phòng kia. Lúc này, Nhạc Diễm đangđeo tai nghe, ôm chiếc laptpop , chămchú đánh bùm bùm trong máy tính.

      Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm, ánh mắt sáng lên, khóe miệng kéo ra tràng cười. hổ là con trai . Dáng vẻ lén lút, vùi đầu xem máy tính, giống hệt hồi bé.

      "Tổng giám đốc, Bé Diễm có ở bên trong ?"

      Vô Ưu chậm nửa nhịp chạy tới, nhưng vìPhương Đông Dạ cố ý đứng chặn ở cửa, chonên căn bản nhìn thấy tình huống bên trong. Nhạc Diễm lúc này rút cuộc cũng pháthiện ra. Thằng nhóc ngẩng đầu nhìn PhươngĐông Dạ. Phương Đông Dạng mặt mangtheo nụ cười, nháy mắt ra hiệu với cậu.

      Nhạc Diễm ngay lập tức hiểu ý, liền cất máy tính .

      "Tổng giám đốc, nhìn cái gì vậy? Bé Diễmcó ở bên trong ?"

      Vô Ưu đẩy đẩy Phương Đông Dạ, nhưng anhvẫn đứng yên di chuyển, đành nắm bả vai , nhìn về phía trước. Nhưng, thân thể anhcao lớn, hơn nữa lại cố ý ngăn cản, cho nên, Vô Ưu làm thế nào cũng thể nhìn thấy tìnhhuống bên trong. Mãi đến khi Nhạc Diễm cất xong máy tính mới thôi.

      Phương Đông Dạ nhìn cái gối đầu, Nhạc Diễmhiểu , vội vàng nằm xuống, sau đó nhắm hai mắt lại.

      "Suỵt… suỵt… Đừng làm ổn. Thằng bé đangngủ."

      Thần giữ cửa Phương Đông Dạ cuối cùng cũngnhường đường. Vô Ưu lặng lẽ nhìn trộm mộtcái. Nhạc Diễm lúc này vừa vặn bị “đánh thức”,cậu bé dụi dụi mắt, :

      "Mẹ, có chuyện gì sao? Sao lại ầm ĩ như vậy?"

      Cha con phối hợp có thể là cực kỳ ăn ý, hơn nữa giả bộ cứ như . Nhìn Vô Ưu bị lừa gạtđến sửng sốt, khỏi thấy đáng tiếc, vìhai người này làm ngôi sao đóng phim.

      "Oh, mẹ xin lỗi. Con tỉnh rồi vậy chúng ta thôi."

      Vô Ưu tưởng mình thực làm cậu bé tỉnh giấc,áy náy . Nhạc Diễm ra điều khó hiểu hỏi:

      " đâu cơ?"

      Cậu bé quên mất việc đồng ý với Vô Ưu gặp bác sĩ.

      "Con muốn đổi ý đúng ?"

      Vô Ưu vừa nghe Nhạc Diễm , lập tức kêu lên. Hơn nữa, trong mắt thoáng cái lại chứa đầy nước mắt, cứ như thể, nếu con đổi ý, mẹ sẽkhóc cho con xem vậy. Nhạc Diễm nhìn bộdáng giống như là đùa, đột nhiên, hai mắt sáng lên, sau đó thét lên:

      "Mẹ phải bởi vì con thông minh, thựcsự muốn con gặp bác sĩ?

      Vô Ưu gật đầu kiên định, Nhạc Diễm lại ảo nãonhư muốn chết. Nếu như người ta biết, chỉ số IQ của cậu cao như vậy, cậu bé sau này khó sống rồi. Nhạc Diễm dùng ánh mắt nhìn về phía người duy nhất có thể giúp được cậu bây giờ - cha cậu Phương Đông Dạ.

      Phương Đông Dạ cuối cùng hiểu ràng mọi chuyện, có chút dở khóc dở cười. Nhưng, anhrất hiểu cảm giác của con, gắn lưng cái mác thiên tài, cuộc sống thực còn tự do. Cho nên, sau khi mỉm cười trấn an Nhạc Diễm, :

      "Tốt. Vậy tôi lái xe đưa hai người ."

      xong, vươn tay về phía Nhạc Diễm, bóng gió:

      " nào, gặp bác sĩ có gì đáng sợ cả."
      Mizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Sóng gió chỉ số IQ (4)

      Nhạc Diễm nhìn cha lái xe, lại nhìn mẹ ngồi cạnh, đột nhiên cười, cảm thấy rất tốt. nhà ba người lần đầu tiên ra ngoài, nhưng lại là bệnh viện. Cậu nhóc nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy khu vui chơi, bánh xe đu quay cao chọc trời, nhịn được thèm muốn, nếu được chơi cảm giác như thế nào nhỉ.

      Cậu bé mặc dù trong tư tưởng luôn cho mình là người lớn, nhưng dù sao trong người cậu, vẫn tồn tại khát khao nguyên thủy nhất của đứa trẻ con.

      Phương Đông Dạ nhìn qua kính chiếu hậu, thấy được khát vọng trong mắt Nhạc Diễm, trong lòng trận khổ sở. Chính cũng từng, vì gắn người cái mác thiên tài, mà thể có được tuổi thơ nên có. Cho nên, tuyệt đối để cho chuyện này lại tái diễn lần nữa người con mình.
      ...

      "Mẹ, mẹ định đăng ký khám cho con ở khoa nào?"

      Sau khi vào bệnh viện, Nhạc Diễm cố ý hỏi như vậy. Cậu bé đoán chừng, mẹ biết làm gì bây giờ. Mà thực đúng là như thế, Vô Ưu cúi đầu cố gắng tự hỏi lâu, cũng chưa biết khám ở khoa nào cho đúng. Cuối cùng :

      "Vào khoa nội ."

      Đáp án của Vô Ưu làm cho cả Nhạc Diễm lẫn Phương Đông Dạ đều ra lời. Nhưng, cũng thể có suy nghĩ được, hình như tất cả các khoa, cũng chỉ có khoa nội là còn có chút liên quan.

      "Sao vậy? phải sao? Tổng giám đốc, nên khám khoa nào được?"

      " theo tôi."

      Phương Đông Dạ giống như có chuẩn bị từ sớm, cười khe khẽ, sau đó về phía trước.
      đoạn đường qua, có vô số những ánh mắt kinh diễm nhìn về phía họ, bốn phía cũng liên tiếp truyền đến những tiếng cảm thán kiểu như: Oa, hai cha con này giống nhau như lột, đều vô cùng đẹp trai!

      Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm nghe như thế, có cảm giác vui vẻ hay đắc ý, mà còn có chút căng thẳng. Hai người tướng mạo giống như nhau, những người sáng suốt đều có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ.

      Mẹ nghi ngờ rồi sao?

      Vô Ưu nghe thấy nghĩ gì đây?

      Hai cha con rất ăn ý cùng nhìn về phía Vô Ưu, lại ngờ thấy được vẻ mặt hoang mang của , giống như bị chuyện gì quấy nhiễu. Có phải bắt đầu hoài nghi rồi ? Phương Đông Dạ khụ tiếng, sau đó cẩn thận hỏi thăm:

      "Vô Ưu, nghĩ gì vậy?"

      "Hả. Tôi, tôi nghĩ, rốt cuộc khám ở khoa nào mới đúng hả?"

      Vô Ưu xong, Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ đều nhịn được cười. Chỉ khổ cho bọn họ, vừa rồi bị hoảng phen, ra là nghĩ ngợi chuyện này.
      Phương Đông Dạ nhìn vẻ đơn thuần của Vô Ưu, cười :

      "Đừng nghĩ linh tinh nữa, đến nơi rồi." Vừa , vừa đưa tay gõ cửa. Vô Ưu ngẩng đầu nhìn lên, bảng ghi phòng viện trưởng.

      "Oh, ra đây là loại bệnh đặc biệt, phải gặp trực tiếp viện trưởng hả."

      Vô Ưu bộ dáng như bừng tỉnh, Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ nhìn gì chỉ cười trừ.

      "Mời vào!"

      Trong phòng vọng ra giọng ồm ồm, có thể khẳng định viện trưởng là người lớn tuổi. Phương Đông Dạ nghe thấy giọng già nua, nhưng có mười phần khí thế này, mặt lộ ra nụ cười thân thiết.

      "Chú Lý, chú còn nhớ cháu ?"

      Từ cách xưng hô có thể biết, Phương Đông Dạ với người viện trưởng này xa lạ. thực tế, những xa lạ, mà còn tương đối quen thuộc. Viện trưởng khi còn trẻ là bác sĩ riêng của mẹ Phương Đông Dạ. Lúc đó, thân thể của mẹ rất yếu, lại được ra ngoài, cho nên Lý Trạch Nhân có thể là khách quen của nhà .

      Lý Trạch Nhân là người bình dị, dễ gần, đối với người bệnh rất tâm huyết. Bất kể là đêm hôm khuya khoắt, hay mưa to gió lớn, chưa lần nào Phương Đông Dạ cần, mà ông để cho thất vọng cả. Chính vì vậy, mặc dù mẹ qua đời nhiều năm, nhưng mỗi khi Phương Đông Dạ nghĩ tới Lý Trạch Nhân, trong lòng vẫn quên được mảnh ân tình đó.

      "Bé Dạ. Là cháu sao?"

      Lý Trạch Nhân nghe thấy giọng của Phương Đông Dạ, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng đứng lên, tới trước mặt , cẩn thận đánh giá, ánh mắt lộ ra vẻ cảm động. Lúc ông thấy Vô Ưu và Nhạc Diễm, lại càng vui vẻ hơn:

      “Kết hôn từ khi nào? Con cũng lớn như vậy rồi. Cũng báo cho chú Lý tiếng." Mặc dù trách cứ, nhưng bên trong giấu được mừng rỡ, vui vẻ.

      Đối với câu của Lý Trạch Nhân, Phương Đông Dạ chỉ mỉm cười thay trả lời. Bởi, muốn dối chú Lý, cũng muốn ngả bài ngay lúc này với Vô Ưu. Cho nên, im lặng chính là biện pháp tốt nhất.

      "Viện trưởng, ông. . ."

      Vô Ưu nghe viện trưởng như vậy, nhịn được muốn thanh minh. Phương Đông Dạ liền vội vàng cắt ngang, chặn lại:

      "Chú Lý, chúng cháu đến đây có việc muốn nhờ chú giúp." Phương Đông Dạ nhờ, chắc chắn Lý Trạch Nhân từ chối, cho nên thẳng thắn luôn ý định của mình:

      "Chúng cháu muốn cho Diễm làm bài kiểm tra IQ, bởi thằng bé này thông minh quá mức."

      " thành vấn đề."

      Lý Trạch Nhân nghe xong cầu này, liền đồng ý luôn. Nhưng, Phương Đông Dạ lại bổ sung thêm, :

      "Cháu hy vọng chú Lý giúp cháu, bất kể là kết quả thế nào, cũng công bố ra ngoài."
      Phương Đông Dạ vừa xong câu này, Lý Trạch Nhân liền lộ ra ánh mắt hoài nghi.

      Phương Đông Dạ thành :

      "Cháu muốn cho thằng bé có tuổi thơ bình thường, mà phải chịu nhiều gánh nặng người."

      Lý Trạch Nhân hiểu ra, nhìn Phương Đông Dạ :

      "Yên tâm, chú biết phải làm như thế nào. theo chú."

      Năm đó, kể từ sau khi đem kết quả kiểm tra chỉ số IQ của Phương Đông Dạ cho cha biết, cuộc sống của còn bình thường nữa. Lý Trạch Nhân đến giờ vẫn còn nhớ , cũng có cảm giác hối hận. đứa 8 tuổi, chỉ vì là thiên tài, được đến trường học, mà phải chịu giáo dục đặc biệt.

      Kết quả của giáo dục đó là gì? Sau mỗi lần gặp mặt, cậu bé càng ngày càng lạnh lùng hơn. Mỗi lần nhìn Phương Đông Dạ lộ ra vẻ mặt nên có của đứa trẻ, ông cũng đau lòng thôi. Nhưng, lại thể cứu vãn được. Cho nên, lúc này đây, coi như ông đền bù lỗi lầm trong quá khứ. Bất kể là kết quả như thế nào, ông cũng công bố ra ngoài. Dù cho cậu bé này có là thiên tài xuất chúng, có hai, ông cũng ra.
      ...

      "Hả? Trời ơi."

      Sau khi có kết quả kiểm tra, Lý Trạch Nhân nhìn số liệu, dám tin kêu lên. Chỉ số IQ 156. Đây quả thực là điều người ta thể tin được. E rằng cậu bé, là người có chỉ số IQ cao nhất thế giới tính đến thời điểm này.

      Phương Đông Dạ nhìn vẻ mặt khoa trương của viện trưởng, đưa tay về phía ông. Viện trưởng hiểu ý đưa bản báo cáo trong tay cho . Đọc xong kết quả, mặt Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười thản nhiên. Chỉ số IQ của 148, ngờ chỉ số IQ của con lại còn cao hơn cả .

      "Này, kết quả như thế nào hả? Có phải có cái gì tốt ?"

      Vô Ưu thấy hai người họ, lúc kêu to, lúc cười, trong lòng lại cực kỳ lo lắng, mà ngược lại với vẻ hớn hở của hai người, Nhạc Diểm cứ như có gì. Bởi, ai biết kết quả này hơn cậu.

      "Đây."

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu nôn nóng ngừng, đưa báo cáo kết quả cho . Vô Ưu nhìn những chữ số ngổn ngang tờ kết quả, xem hiểu được.

      "156? Có nghĩa là gì hả?"

      Vô Ưu chỉ vào con số tờ báo cáo, nhờ viện trưởng Lý giải thích. Viện trưởng Lý kiêu ngạo :

      " thế giới, người có chỉ số IQ cao nhất là Einstein, chỉ số IQ là 160. Nhưng lại qua đời rồi, mà căn cứ theo số liệu báo cáo. . . ."

      Vô Ưu nghe thế, ngại ngùng :

      "Ông có thể đơn giản hơn chút được ?" Điều này thể trách . Sao ông ta lại đề cập đến Einstein làm gì. Trước kia hồi còn học đại học, cứ nhắc tới những người này, là Vô Ưu nhịn được đau đầu.

      Ách?

      Viện trưởng Lý sửng sốt, Phương Đông Dạ vội vàng giải đáp đơn giản nhất cho Vô Ưu:

      "Ý của chú Lý là, Bé Diễm là cậu bé thiên tài."

      "Hả. vậy sao? Thiên tài a!"

      Vô Ưu sau khi nghe xong, vui mừng xông đến chỗ Nhạc Diễm, sau đó nâng cậu bé lên, hưng phấn cẩn thận đánh giá cậu từ xuống dưới. Bộ dáng thương muốn buông tay, giống như đây phải là cậu nhóc Nhạc Diễm vẫn thường cãi nhau với vậy.
      ...

      "Mẹ. Mẹ có muốn làm kiểm tra ."

      Nhạc Diễm nhìn bộ dáng vui vẻ, chảy cả nước miếng của Vô Ưu, nhịn được đùa. Ý của cậu là ám chỉ Vô Ưu ngốc nghếch, ai ngờ Vô Ưu nghe như thế, hai mắt mắt liền sáng lên, sau đó :

      "Được a. Được a." Sau đó nhìn Viện trưởng Lý Trạch Nhân:

      "Có thể ạ?"

      Vẻ mặt rất chờ mong, viện trưởng Lý đương nhiên rất vui lòng góp sức.

      Nhìn viện trưởng Lý cho Vô Ưu làm bài kiểm tra, vẻ mặt Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ thay đổi liên tục, vừa mong chờ, vừa sợ hãi.

      Mong chờ vì họ cũng biết chỉ số IQ của Vô Ưu là bao nhiêu. Còn sợ hãi vì, sợ Vô Ưu sau khi thấy kết quả của mình khóc. Ngay lúc hai người ngổn ngang suy nghĩ, cuộc kiểm tra xong. Giờ chỉ chờ cho ra kết quả.

      "Chú Lý, cháu muốn hỏi. Chỉ số IQ được phân chia như thế nào ạ?"

      Trong lúc chờ đợi báo cáo kết quả, Vô Ưu thấy hứng thú hỏi. Viện trưởng Lý hòa ái giảng giải:

      "Căn cứ theo biểu đồ Standford-Binet V, chỉ số IQ được chia ra các loại: IQ 140: là người có tài năng cực cao, cũng chính là thiên tài; từ 110~120: thông minh; từ 90~110: trung bình; từ 80~90: trung bình; từ 70~80: vừa tới mức trung bình; từ 60~70: dưới mức trung bình; 50~60: chậm phát triển; từ 25~60: thiểu năng; dưới 25: thiểu năng mức độ cao."

      "Oh, ra là như vậy hả."

      Vô Ưu gật đầu hiểu. Đúng lúc này, báo cáo ra. Vô Ưu hưng phấn vội vàng :

      "Có rồi, có rồi."

      Viện trưởng Lý nhìn bộ dáng đáng của Vô Ưu cười cười, sau đó đến lấy kết quả.

      "Hả?"

      Sau khi xem kết quả của Vô Ưu, Viện trưởng Lý phát ra tiếng kêu kinh ngạc, giống như lúc vừa xem xong kết quả của Nhạc Diễm. Sau khi nghe thấy tiếng kêu, trong lòng Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ cũng nhịn được run lên. Xem ra tình huống so với bọn họ nghĩ còn thảm hơn rồi.

      "Thế nào? Kết quả thế nào?"

      Cả căn phòng vì điều này mà khí như bị đè nén, thế nhưng Vô Ưu lại biết gì, vẻ măt chờ mong nhìn kết quả báo cáo trong tay viện trưởng. Viện trưởng nhìn ánh mắt soi mói của , mồ hôi cũng chảy ra rồi. Cuối cùng thể làm gì khác hơn là cười khan hai tiếng, dối thiện ý:

      "Ha ha, rất đáng tiếc, phải thiên tài. Chỉ là người bình thường thôi."

      Vô Ưu nghe xong, chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng cũng cảm thấy thất vọng, bởi cũng biết, chính mình tuyệt đối thể là thiên tài. Song, vẫn cảm thấy hứng thú nên hỏi:

      "Vậy cụ thể là bao nhiêu ạ?"

      Viện trưởng nghe Vô Ưu gặng hỏi kỹ càng, tay bắt đầu run lên. Cuối cùng thể làm gì khác hơn, nhìn về phía cha con Phương Đông Dạ cầu cứu.


      Chương 37: Sóng gió chỉ số IQ (5)

      Chỉ số IQ của Phương Đông Dạ 148, làm cho Lý Trạch Nhân cảm thấy rất khó tin rồi. Bây giờ con trai , ngoài dự đoán của mọi người, lên tới 156. Vốn tưởng rằng, con ưu tú như vậy, chỉ số IQ của mẹ cũng thể thấp. Nhưng, ai ngờ kết quả lại thế này chứ!

      80!

      Giữa mốc vừa tới trung bình và trung bình. cách khác, chỉ số IQ của ngay cả trung bình cũng chưa đạt được.

      Lý Trạch Nhân nhìn đôi mắt to thuần khiết của Vô Ưu, hai mắt ông mở to, nhìn cha con Phương Đông Dạ cầu cứu.

      Phương Đông Dạ mặc dù có cái đầu thông minh, nhưng chỉ là ngoại trừ những việc có liên quan đến Vô Ưu. Là chuyện liên quan đến Vô Ưu, thể đối phó bình thường được. Tưởng tượng đến cảnh sau khi Vô Ưu nhìn kết quả, tâm trạng chắc là rất tồi. thấy rất hối hận, sao lúc đầu ngăn cản việc Vô Ưu đòi làm bài trắc nghiệm. tại dĩ nhiên càng bất lực rồi.

      "Ông ơi, cho cháu xem với ạ."

      Nhạc Diễm đến, nhìn kết quả trắc nghiệm, mặt là mạt cười khổ. Cậu bé vốn tưởng, chỉ số IQ của mẹ có thấp đến đâu, cũng phải 90, lại ngờ, chỉ tới 80.

      Làm sao bây giờ?

      Làm Nhạc Diễm cũng thấy khó rồi. Cậu bé cũng muốn cho Vô Ưu thấy kết quả này. biết lần này, sử dụng chiêu lừa có được đây?

      "Cho mẹ xem chút."

      Lúc Nhạc Diễm suy nghĩ biện pháp, Vô Ưu giật luôn bản kết quả trắc nghiệm. ra, muốn làm như thế từ sớm rồi, nhưng lúc nãy là viện trưởng cầm, thể vô lễ ra tay đoạt lấy được. Nhưng bây giờ rốt cuộc trong tay con, đương nhiên thèm khách khí rồi.

      Xong rồi!

      Ôi trời!

      Làm sao bây giờ?

      Viện trưởng, Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ, ngay sau khi thấy Vô Ưu đoạt lấy bản kết quả, mặt ai cũng lộ ra vẻ hoảng hốt, nhịn được đều trở lên căng thẳng, lo lắng nhìn . Mọi người đều sợ nhìn thấy bị đả kích lớn.

      Vô Ưu sau khi nhìn báo cáo chỉ số IQ 80, ngoài dự đoán của mọi người, vẻ mặt thế nhưng có biến hóa gì lớn. Bởi vì đối với Vô Ưu, mỗi bài thi hay kiểm tra đều ở số điểm khoảng 60 mà , con số 80 này, nhìn vẫn rất vừa mắt. Có điều, đương nhiên cũng biết, đây phải là cuộc thi, cho nên bắt đầu nghĩ lại cách tính chỉ số IQ viện trưởng vừa .

      Như thế nào nhỉ?

      140 là thiên tài. Từ 90~110 là trung bình. Dưới 25 là thiểu năng.

      Vô Ưu cố gắng nhớ lại những điều viện trưởng , nhưng nghĩ nghĩ lại, cũng chỉ nhớ được có thế. 90 là trung bình, vậy 80 là gì nhỉ? Vô Ưu nghĩ ra được, nhìn viện trưởng hỏi:

      "Viện trưởng, người vừa mới , IQ 80 là gì ạ?"

      "Ngốc!"

      Nhạc Diễm muốn viện trưởng khó xử, nửa đùa nửa . Vô Ưu sau khi nghe xong, khuôn mặt nhắn tức giận đùng đùng, cắn răng nhìn Nhạc Diễm :

      "Con cái gì? Có bản lĩnh lại lần nữa xem."

      Vẻ mặt Vô Ưu đối với Nhạc Diễm chỉ lên tia bất mãn, chứ có chút buồn bã nào. Điều này làm cho Phương Đông Dạ và viện trưởng Lý nhịn được thở phào nhõm. Sau đó, hai người cùng nhau nhìn về phía Nhạc Diễm, xem thằng nhóc thiên tài này giải quyết chuyện này như thế nào.

      "Mẹ được kích động, nghe con ."

      Nhạc Diễm thấy mẹ lại sắp áp dụng bạo lực, vội vàng đưa hai cánh tay bé giơ lên trước mặt, ra vẻ đầu hàng. Người ta đều , giết người nộp vũ khí đầu hàng mà. Nhạc Diễm cũng cầu xin tha thứ rồi, Vô Ưu đương nhiên cũng làm khó cậu bé. cười :

      "Tốt nha. Vậy con , con vừa mới “ngốc” là có ý gì hả?"

      Nụ cười đến là khả ái, nhưng Nhạc Diễm biết, phải là có chuyện gì, tốt, khó tránh khỏi bị ăn đòn.

      Liều mạng! Ai bảo đây là mẹ cậu chứ!

      Nhạc Diễm trong lòng bất đắc dĩ, nhưng khuôn mặt nhắn lại nổi lên nụ cười thương. Cậu bé từng bước tới chỗ Vô Ưu, lúc đến gần, cậu bé kéo kéo áo , ý bảo ngồi xuống.

      "Để làm gì?"

      Vô Ưu cúi xuống nhìn bộ dạng thần thần bí bí của cậu bé. Nhạc Diễm ám chỉ đưa tai lại gần. Chờ đến lúc Vô Ưu ghé sát tai lại, cậu bé :

      "Mẹ, cái loại kiểm tra này phải có kỹ xảo. Mẹ cái gì cũng chuẩn bị, trả lời lung tung, phải ngốc là gì hả?"

      Vô Ưu xoay đầu nghiêm túc nhìn con, mặt tràn đầy khó tin, giống như hỏi, như vậy sao? Nhạc Diễm nhìn ra giao động của Vô Ưu, liền lớn tiếng:

      "Lần kiểm tra vừa rồi tính. Mẹ muốn làm kiểm tra lại lần nữa."

      Làm kiểm tra lần nữa!

      Mỗi người đều chỉ trắc nghiệm lần, bởi vì loại trắc nghiệm này, nếu làm nhiều lần cho các kết quả khác nhau.

      Nhạc Diễm đương nhiên biết , sở dĩ kết quả của cậu giống với lần đầu, là do lần trắc nghiệm lúc nãy, cậu trả lời giống hệt lần đầu tiên. Kỳ , sau đó cậu tìm hiểu nghiêm túc, cũng biết hết toàn bộ đáp án chính xác. Cho nên cho đúng, nếu cậu muốn có kết quả cao hơn, vừa rồi làm trắc nghiệm làm được rồi.

      "Bé Diễm, làm trắc nghiêm lần nữa có được ?"

      Phương Đông Dạ và viện trưởng chưa phát biểu ý kiến, Vô Ưu khỏi lo lắng . có chút hơi sợ, nếu như lần này kết quả lại giống lần trước, xong rồi. Bình thường thi lại, điểm số cũng thường cao hơn lần đầu là bao.

      Thành tích này của Vô Ưu được ghi vào lịch sử, Nhạc Diễm cũng sớm nghe qua chuyện nay, cho nên, cũng rất hiểu tâm trạng .

      "Đến ."

      Nhạc Diễm vừa đẩy Vô Ưu đến trước máy, vừa nghiêm túc :

      "Mẹ, mẹ cần phải sốt ruột, cứ từ từ làm. Mẹ xem, ràng là trắc nghiệm trong 50 phút, thế mà lần trước mẹ chỉ làm có 30 phút, căn bản là dùng hết thời gian."

      Vô Ưu cảm thấy rất đúng liền gật đầu. Đúng vậy, chẳng khác nào nộp bài thi sớm.

      Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt Vô Ưu, dụ dụ dỗ dỗ :

      "Lần này mẹ từ từ trả lời, được gấp gáp. Những câu hỏi đều có quy luật, mẹ phải xem từ từ, cẩn thận, nghiêm túc, mẹ hiểu ?"

      Uh!

      Sau khi được khích lệ, Vô Ưu trở nên tràn đầy tự tin.

      Phương Đông Dạ và viện trưởng rốt cuộc ngộ ra. Thiên tài đúng là thiên tài! Biết sử dụng chiến thuật tác động tâm lý. Khích lệ vốn là loại sức mạnh thần bí, nó có khả năng biến rất nhiều chuyện thể thành có thể. Vô Ưu được khích lệ, hơn nữa còn được Nhạc Diễm chỉ bảo qua loa. Bọn họ đoán chừng, kết quả trắc nghiệm lần này như lần trước.

      Bíp… bíp… bíp…

      Ba người giống như những tên ngốc, cứ ngồi chờ, dám câu nào, cũng dám cử động, chỉ sợ quấy rầy đến Vô Ưu. Thời gian lúc này trôi qua khó khăn, cho nên vừa nghe tiếng báo hết giờ, ba người mới thở phảo nhõm. Nhưng, Vô Ưu lại hô lên:

      "Hả, mình còn chưa làm xong, sao hết giờ rồi?"

      Bộ dáng bĩu môi của Vô Ưu, làm cho ba người vốn tràn đầy tin tưởng, là kết quả lần này so với lần trước tốt hơn, lập tức biết như thế nào nữa.

      Quên mất với mẹ, được cẩn thận quá mức rồi!

      Nhạc Diễm có chút lo lắng. Sợ mẹ vì quá để ý câu trước, mà làm chậm trễ câu sau. Nếu mà như vậy, kết quả khả quan rồi.

      Tạch…tạch…tạch…

      Vừa mới lúc nãy còn cảm thấy thời gian ngày dài như năm, bây giờ lại muốn thời gian ngừng lại. Lúc này muốn biết đáp án, thế nhưng, thanh phát ra báo hiệu kết quả trắc nghiệm có.
      ...

      Ba người cùng nhìn nhau.

      ai chịu lấy kết quả, cứ như đó là tai họa ghê gớm vậy.

      "Tôi đột nhiên nhớ ra công ty có chuyện quan trọng phải xử lý. Vô Ưu, chúng ta phải trở về công ty ngay lập tức."

      Phương Đông Dạ giờ chỉ có cách dẫn Vô Ưu chạy trốn. Viện trưởng cũng rất phối hợp vội vàng :

      " thế sao? Thế nhanh . Nhanh lên."

      "Rất quan trọng sao? Vậy chúng ta nhanh lên."

      Vô Ưu đầu óc đơn giản, giống hệt hồi trước học. ràng vừa học xong bài này, đến khi học xong bài sau, lại quên luôn bài trước. Bây giờ cũng đúng như thế, Phương Đông Dạ vừa sang chuyện khác, thế là quên luôn chuyện kết quả trắc nghiệm.

      Ngay lúc Phương Đông Dạ nhảy cẫng lên vì thành công lừa được Vô Ưu, giọng bất ngờ vang lên:

      " xem kết quả chút rồi hãy sao?"

      "Đúng vậy a. Suýt nữa quên."

      Vô Ưu vừa vừa quay lại lấy kết quả. Phương Đông Dạ dám tin nhìn Nhạc Diễm, biết thằng nhóc này có phải điên rồi . Nhạc Diễm nhìn cười đắc ý. Cậu bé sở dĩ như vậy, là có lí do của cậu. Thực ra, trong màn hỗn loạn lúc nãy, cậu len lén xem qua kết quả rồi. Sau khi xác định là tin tốt, cậu mới dám làm như thế.

      "Oa, 92 nha."

      Tiếng reo hò của Vô Ưu làm phá tan khí khẩn trương. cầm bản kết quả cực kỳ hưng phấn, hão huyền :

      "Đấy là tôi còn chưa có làm xong. Nếu như tôi làm xong hết, điểm số nhất định cao. chừng cũng hơn 140 nha."

      Nghe Vô Ưu xong, ba người đều ngại ngùng cười.

      "Được rồi. phải công ty còn có việc sao. nhanh nào."

      Nhạc Diễm muốn ở đây mất mặt thêm, cậu thực sợ mẹ nhất thời nổi hứng, rồi đòi làm lại trắc nghiệm lần nữa. Cậu bé chịu đựng đến mức cực hạn rồi. Cứ như vậy, nhà ba người, đến vội vã, cũng vội vã.
      ...

      Sao khi chia tay viện trưởng, ba người đường, Vô Ưu nhìn vẻ mặt ung dung của Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm, nhịn được thúc giục:

      "Hai người nhanh lên chút , nếu chậm trễ chính đó."

      "Cái đó, tôi đột nhiên nhớ ra. Chuyện đó tôi giao cho thư ký Bùi xử lý rồi."

      Phương Đông Dạ còn muốn cùng Vô Ưu đưa Nhạc Diễm khu vui chơi, để cho con mình phấn chấn. cũng muốn quay về công ty. Vô Ưu nghe thế, nhìn do dự hỏi:

      " thế sao?"

      biết có phải vì mới làm trắc nghiệm IQ, mà phát chuyện này có nguyên nhân , ánh mắt tản ra hoài nghi. Phương Đông Dạ thấy vậy cũng có chút chột dạ, song vẫn khẳng định :

      ". Đương nhiên là rồi."

      Vô Ưu sau khi nghe Phương Đông Dạ xong, nhịn được hỏi:

      "Chỉ số IQ của bao nhiêu?"

      Nhanh quên như vậy, chắc chắn cao được. Trong lòng Vô Ưu nghĩ.

      "148."

      Phương Đông Dạ trả lời theo phản xạ. Sau khi nghe câu trả lời, Vô Ưu hơi sửng sốt, sau đó dừng bước lại, nhìn nhìn Phương Đông Dạ, lại nhìn nhìn Nhạc Diễm. Sau đó :

      "Thiên tài có rất nhiều sao?"

      phải là nghi ngờ cái gì chứ?

      Trong lòng Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm cùng lúc xuất câu hỏi này.

      "Oa, hai cha con kia giống nhau. Ba trông mê người, còn con đáng ."

      Giọng truyền đến đúng lúc nha. Tình huống lập tức trở nên càng căng thẳng. Nếu như vừa rồi Vô Ưu chỉ là nghi ngờ, bây giờ lại càng bức thiết muốn biết ràng.

      "Tổng giám đốc, năm năm trước có đến qua ‘Diễm’ ?"

      Vô Ưu nghiêm túc nhìn chằm chằm Phương Đông Dạ, đem hết nghi ngờ trong lòng ra chút nào che đậy.

      Có lẽ bây giờ là cơ hội tốt để . Phương Đông Dạ nghĩ xong, nhìn về phía Nhạc Diễm, muốn trưng cầu ý kiến của cậu. Nhạc Diễm nhàng lắc đầu. Cậu bé hiểu mẹ. Mặc dù cái bộ dáng bây giờ, làm cậu bé có cảm giác rất xa lạ, nhưng, cậu bé khẳng định, đây phải là dấu hiệu tốt, cho nên, bây giờ phải là thời cơ tốt để .

      Phương Đông Dạ nhìn hiểu ý con mình, nhưng, việc dối, giống như là vay nặng lãi vậy, càng ngày càng nhiều. Hôm nay dối câu, ngày mai phải dùng rất nhiều câu nữa để củng cố cho câu dối kia. Cứ như vậy, hậu quả phải càng ngày càng khó cứu vãn sao!

      Thấy được vẻ mặt chần chờ của Phương Đông Dạ, hai tròng mắt Vô Ưu bình thường luôn cười híp vào, lập tức sắc bén lên.
      Last edited: 11/9/14
      Mizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Chủ nghĩa độc thân (1)

      Phương Đông Dạ suy nghĩ xem có nên nóithẳng với Vô Ưu , lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của , liền cảnh tỉnh đáp:

      " có, tôi có."

      " sao? chắc chắn vào đó? "

      Cái đầu ngốc nghếch của Vô Ưu, thế nhưnglúc này lại có tinh ranh hiếm có. Đối mặt vớiphủ nhận của Phương Đông Dạ, nghi ngờtrong mắt chỉ có tăng chứ giảm. nhìn nhìn Phương Đông Dạ, lại nhìn nhìn Nhạc Diễm. Hai người trông rất giống nhau, hơn nữađều là thiên tài. Chỉ hai điểm cơ bản này thôi,cũng là điều cực kỳ khó tin rồi. Chính vì vậy, chỉ câu của Phương Đông Dạ, đủ thuyết phục được .

      Mẹ sao thoáng cái như trở thành người khác vậy hả?

      Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu, trong lòng có dự cảmcực kỳ xấu. Cậu bé ý thức ràng, nếu như cha xử lý tốt được vấn đề này, mẹ biết làm ra chuyện gì nữa.

      Tình huống có chiều hướng nghiêm trọng rồi. Phương Đông Dạ nhìn ánh mắt sắc bén chưatừng thấy của Vô Ưu, cũng cảm nhận được. lúc này phải nhanh tạo ra câu chuyện hợp lý, chê vào đâu mới được. Nhưng, phảinói như thế nào đây? đến đó, ràng rất khó làm phục. sang chuyện khác? tại lúc này hoàn toàn thể áp dụngđược.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Trong lòng Phương Đông Dạ cũng cuống cuồng lên rồi. Nhưng, khi nhìn Vô Ưu, vẻ mặt vẫn lộ ra chút bối rối nào. Bộ dáng như chăm chú, tự hỏi, miệng ngừng lẩmbẩm:

      "Năm năm trước, năm năm trước, ở Diễm, ở Diễm. . ."

      "Ah. Tôi nhớ ra rồi."

      Phương Đông Dạ đột nhiên khoa trương hô lên tiếng. Nhạc Diễm và Vô Ưu nghe thấy, ánhmắt hơi hoảng hốt.

      Cha điên rồi sao? Định thú nhận ư?

      Chẳng lẽ ta là cha của bé Diễm!

      Trong mắt Nhạc Diễm và Vô Ưu đều lộ ra những suy đoán riêng. Phương Đông Dạ vừa nhìn biết luôn. nghiêm túc :

      "Thực ra năm năm trước tôi có đến “Diễm”,hơn nữa còn quen được người, ngườirất đặc biệt."

      Đúng là ta?

      Vô Ưu có loại ý nghĩ thôi thúc muốn bỏ chạy, còn Nhạc Diễm lộ ra ánh mắt ngờ vực.Lời của cha cậu rất mập mờ, làm người khác ngừng suy nghĩ viển vông. Nhưng, ánh mắt cha thể lừa được người, ràng bên trong lóe ra tự tin. Xem ra cha cậu nghĩra đối sách rồi.

      "Là ai vậy?"

      Vô Ưu cố lấy hết dũng khí, hỏi ra câu này. Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ cảnh cáo, ý , đừng có đùa. Mặc dù Nhạc Diễm rất thích trêu chọc Vô Ưu, nhưng, đó là những chuyện .Hôm nay Vô Ưu căng thẳng bất thường, điều này cho cậu biết, trong lòng mẹ trànđầy khủng hoảng cùng bất an.

      Yên tâm !

      Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm cười nhạt, trấn an câu cần lên tiếng. ra,cho dù Nhạc Diễm cảnh cáo , cũng định làm quá mức. Dù sao việc dối, sớm muộn cũng có ngày bị vạch trần, cho nên, nếu hôm nay vượt quá giớihạn, hậu quả khẳng định càng nghiêm trọng.

      Phương Đông Dạ thừa nước đục thả câu, ra đáp án:

      "Phi. Đông Cung Phi. Bạn tốt của tôi."

      "Hả?"

      Đáp án ngoài dự đoán của mọi người, làm Vô Ưu quá mức khẩn trương, có chút phản ứng được. Nhưng, cũng chỉ là nhất thời mà thôi, lát sau, lại hỏi:

      "Trừ lần đó ra, cũng gặp người nàokhác, hay cũng phát sinh chuyện gì đặc biệt sao?"

      chưa tin. Điều này chưa làm tin. Nhữngđiều này đều nằm trong dự liệu của Phương Đông Dạ. vừa cười, vừa :

      "Vô Ưu, làm sao vậy? Rút cuộc muốn gì hả?"

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu vẻ đầy ngờ vực. đặt câu hỏi ngược lại cho , ra vẻ khônghiểu hỏi thế là có ý gì.

      "Được. Vậy tôi hỏi , năm năm trước, có gặp tôi ở “Diễm” ? Rồi xảy ra…"

      Do rất kích động, Vô Ưu thiếu chút nữa nóira ba chữ “tình đêm” rồi. Nhưng, sau cùng, kịp thời dừng lại. Phương Đông Dạ cười hề hề, nửa đùa nửa :

      "Sao vậy? phải là xảy ra tình mộtđêm với người ta chứ? Tên nhóc này chính làphần thưởng sao?"

      thể bội phục Phương Đông Dạ. Giả bộ chuyện kia đúng như . Giống nhưthực phải là vậy.

      " phải là ?"

      Mặt Vô Ưu đỏ bừng rồi, nhưng vẫn muốnkiên trì có được đáp án. Phương Đông Dạ vô tộihỏi:

      "Tại sao nghi ngờ là tôi? Dáng vẻ người kia rất giống tôi sao?"

      Phương Đông Dạ hỏi như thế, làm Vô Ưu cóchút chột dạ. cũng thể , khôngnhớ .

      " rất giống con trai tôi."

      Vô Ưu đưa ra ví dụ gián tiếp. Phương Đông Dạ liền gật đầu, sau đó khẳng định :

      "Đúng là rất giống nha. Nhưng, vì chúng tôigiống nhau, đều rất tuấn tú, nên kết luận bừachúng tôi là cha con sao?"

      Đúng vậy?

      Như vậy có vẻ rất cẩu thả rồi. phải đangở trong bệnh viện sao? Có thể nhờ người ta làm xét nghiệm ADN. TV đều làm như vậy. Nghĩ vậy, mắt Vô Ưu liền sáng lên.

      "Nếu như thực nghi ngờ lời của tôi. Vậy, làm xét nghiệm AND !"

      "Hả?"

      Vô Ưu bị Phương Đông Dạ mỉa mai, khiến chochoáng váng. Đồng thời, nhìn thái độ quả quyết của , trong lòng bắt đầu giao động. Chẳng lẽ mình hiểu lầm? Nhưng, chuyện nhưthế này thể qua loa được. Vậy, cứ làm xétnghiệm AND . Tiếc là, khi Vô Ưu trong lòng vừa đồng ý, còn chưa kịp ra khỏi miệng, Phương Đông Dạ mở miệng giành trước.

      "Vô Ưu, nếu như hoài nghi, tôi làm xét nghiệm AND cũng sao. Dù sao , chúng ta sau này vẫn còn làm việc cùng nhau.Nếu như để hiểu lầm như vậy, đối với cả hai đềukhông phải là điều tốt."

      Phương Đông Dạ thấu tình đạt lí, Vô Ưunghe thấy rất thỏa đáng, gật đầu.

      Chính là bây giờ!

      Phương Đông Dạ thấy trong mắt Vô Ưu bắt đầu xuất tín nhiệm, trong lòng sáng lên, chộp luôn thời cơ :

      "Vậy chúng ta lại làm phiền chú Lý lần nữa vậy."

      Vừa , vừa xoay người, điệu bộ như .

      Ngay lúc Vô Ưu vừa xoay người định theo,Phương Đông Dạ giống như vô tình :

      "Vô Ưu, nếu như tôi gặp , tôi nhất định thể quên. Dù sao, cơ hội gặp đồng bàoĐài Loan trong câu lạc bộ cao cấp như “Diễm”ở Pháp, cũng có nhiều."

      Nước Pháp?!

      Vô Ưu sau khi nghe xong, lập tức dừng bước.Sau đó kêu to, hỏi Phương Đông Dạ:

      " vừa gì? Nước Pháp? Ý là nướcPháp sao?"

      Phương Đông Dạ phía trước Vô Ưu, saukhi nghe tiếng kinh hô của , mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Nhưng, khi quay lại, vẻ mặt lập tức biến thành vô tội.

      "Đúng vậy, ở Pháp. Có vấn đề gì sao?"

      Phương Đông Dạ dùng ánh mắt khó hiểu nhìnVô Ưu. Vô Ưu buồn bực hỏi:

      "‘Diễm’ phải ở tại Đài Loan sao? Sao lạiở nước Pháp?"

      "Mẹ, ngay cả con cũng biết “Diễm” là câu lạc bộ cao cấp mang tính quốc tế. Rất nhiều nơi thế giới đều có. Mẹ phải là biết chứ?"

      Nhạc Diễm lúc này cũng gia nhập vào phe củaPhương Đông Dạ, giúp tay. Vô Ưu sau nghi nghe Nhạc Diễm xong, mới biết, ra “Diễm” “khủng” như vậy, mang tính quốc tếnha, chẳng trách điều kiện làm hội viên lại hàkhắc như vậy.

      Vô Ưu mặc dù biết, bản thân mình vừa rồi gâychuyện náo loạn, nhưng, vẫn hỏi lại lần nữa:

      " cách khác, năm năm trước, tổng giám đốc thực ở Pháp sao?"

      Gật đầu a! Gật đầu cái, chuyện này liền giảiquyết xong. Phương Đông Dạ tự nhủ như vậy. biết, chỉ cần gật đầu, câu chuyện bịa đặt này hoàn toàn thành công. Nếu khôngphải tình thế bắt buộc, thực muốnlừa gạt Vô Ưu. Trong lòng sau khi thầm câu ‘xin lỗi’ với Vô Ưu, liền gật đầu, khẳngđịnh:

      "Năm năm trước, chúng tôi ở Pháp."
      ...

      Hiểu lầm rồi. Mắc cỡ chết được.

      Bọn họ khẳng định cũng đoán ra rồi. Đoán ra chính mình biết được cha bé Diễm là ai.

      Vô Ưu lại xoay người lần nữa, vẻ mặt xấu hổbước nhanh ra hướng cửa bệnh viện. PhươngĐông Dạ nhìn theo bóng lưng Vô Ưu, thở phào hơi, còn Nhạc Diễm nghiêm túc :

      "Con có cảm giác, hai ngày nay, mẹ có chútkhông bình thường."

      " bình thường như thế nào?"

      Phương Đông Dạ vội vàng hỏi. Nhạc Diễm chỉlắc đầu, sau đó :

      "Con nghĩ, trong lòng mẹ hẳn có chuyện gì đó. Mẹ khóc, mực muốn dẫn con gặp bác sĩ.Lúc ấy, trong mắt mẹ chứa đầy lo lắng, sợ hãi, con chưa từng thấy qua. Mới vừa lúc nãy, mẹ như trở thành người khác vậy."

      Nhìn Nhạc Diễm nhíu chặt mày phân tích, Phương Đông Dạ cũng cảm thấy được tìnhkhông bình thường.

      "Tìm cơ hội, con thử hỏi chút?"

      Phương Đông Dạ như . Bây giờ anhmới phát , ra, hiểu quá ít về Vô Ưu. Ngoại trừ biết là người rất đơn thuần, ngốcnghếch ra, chẳng biết gì nữa. Ngay cả nguyên nhân trước đây, vì sao chủ động đếngần mình cũng biết.

      "Có cơ hội, con thử."

      Nhạc Diễm , nhưng có vẻ rất tự tin. Bởi vì người như Vô Ưu, trong lòng muốngiấu giếm, nhiều năm như vậy cũng , giờ muốn ra, quả là rất khó.

      Trong khi hai cha con nghiêm túc thương thảo ở chỗ, Vô Ưu sau khi ra khỏi cửamới phát , hai người kia chưa ra. liềnquay trở lại, sắc mặt vẫn như cũ, có chút mất tựnhiên :

      "Sao hai người còn chưa hả? Còn có việc gì sao? "

      " . . ."

      Phương Đông Dạ vừa mới được từ,Nhạc Diễm liền cười cắt ngang:

      "Cái gì mà . Có. Đương nhiên là có a. phải là mẹ muốn làm xét nghiệm ANDsao? làm nữa hả??"

      Vô Ưu nhìn bộ giáng giễu cợt, ghê tởm của Nhạc Diễm, tức giận nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng nhịn được khóc thét lên, rút cuộc trộm được “hạt giống” của ai vậy hả? Vừa sinh ra tên nhóc ác ma. Ngaytrước mặt người ngoài, chút mặt mũi cũng chừa lại cho . Phương Đông Dạ còn lạicũng hùa theo, nửa nửa đùa :

      "Khỏi cần làm xét nghiệm AND. Tôi trực tiếpthừa nhận. Dù sao, tôi cũng rất thích tên nhóc này."

      mặc dù đùa, nhưng là gián tiếp biểu đạt tâm ý với Vô Ưu, cũng là muốn xem phản ứng của như thế nào. Nhạc Diễm hiểurõ dụng ý của cha, nên :

      "Được nha, chỉ cần chú lấy mẹ cháu, cháu liền trở thành con chú rồi."

      "Mẹ kết hôn!"

      Vô Ưu nhìn hai người phối hợp đùa giỡn rất rôm rả, chốt luôn câu. Giọng mặc dùnhỏ, nhưng kiên định thể nghi ngờ.

      kết hôn? Có ý gì đây?

      Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm. Nhạc Diễm ra điều như suy nghĩ gì đó. Đúng vậy. Vấnđề là ở chỗ này. Trước kia, cậu bé mặc dù biếtmẹ muốn kết hôn, nhưng lại chưa bao giờnói kiên định: kết hôn! Chẳng lẽ, vấnđề là ở đây? Mẹ từng bị ai vứt bỏ sao? Đãtừng chịu thương tổn?

      Cái đầu của Nhạc Diễm nhanh chóng vậnhành, sau đó ngẩng đầu hỏi:

      "Vậy, nếu cha con trở về tìm chúng ta, mẹ cũngkhông gả cho cha hả?"

      " lấy chồng! Nếu như xuấthiện, mẹ dẫn con bỏ xa, cho ta cả đời cũng tìm được."

      Vô Ưu nghiêm túc trả lời, vẻ mặt cùng giọng nóirất kiên định. Phương Đông Dạ sau khi nghexong đáp án này, nhìn Nhạc Diễm cảm kích, trong lòng khỏi cảm thấy may mắn, vìvừa rồi mình lựa chọn dối.

      Chương 39: Chủ nghĩa độc thân (2)

      Tình huống có vẻ thú vị rồi!

      Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ đều rất muốnbiết tại sao, nhưng cũng nhận ra, Vô Ưu muốn nhiều.

      Vô Ưu tay chống nạnh, nhìn hai người lớn, hỏi:

      "Có hay đây?"

      biết có phải là do bị ảnh hưởng, chuyệnmọi người hai người kia giống nhau hay , mà bây giờ càng nhìn càng thấygiống, làm cứ có cảm giác là lạ.

      Ánh mắt Vô Ưu vẫn mang theo vẻ hoài nghi, làm lòng Phương Đông Dạ cứ thấy thấp thỏm,bất an.

      "Tổng giám đốc, trai, hay em trai ?"

      Vô Ưu nghĩ đến khả năng này, nhịn được,hỏi luôn. Phương Đông Dạ nghe thế, biết nên khóc hay cười. trả lời đúngsự :

      "Có em trai cùng cha khác mẹ."

      "Vậy. . ."

      Vô Ưu còn chưa ra hết, Phương Đông Dạ đãcướp lời, bác bỏ luôn:

      " thể là cậu ấy được. Khi đó, cậu ấy theo học ở Harvard."

      người ở nước Pháp, người ở nước Mỹ, xem ra, cha Nhạc Diễm phải làbọn họ rồi.
      . . .

      Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu rút cuộc cũng vứtbỏ phòng bị, liền thở phào nhõm. Đúng lúc,xe vừa đến khu vui chơi, cho xe dừng lại.

      "Giờ vẫn còn sớm, chúng ta vào đây chơi ."

      Phương Đông Dạ xong, lập tức được hưởngứng. Vô Ưu nghe thấy được chơi, tâm trạng rối rắm lúc nãy cũng biến mất, cười :

      "Được lắm. Tôi vẫn muốn đến đây chơi cùng Bé Diễm, nhưng tên nhóc này thèm nể mặt."

      Xí! Tiền đâu mà vào đây.

      Trong lòng Nhạc Diễm nhịn được phản bác. Được chơi là vui rồi. Nhưng, muốn vào đây chơi? đến điều kiện kinh tế của bọn họ, sợ rằng sau khi chơi xong, phải ăn mì ăn liền tháng . Hơn nữa, cho dù có đến, cậu bé cũng muốn cùng mẹ. Với tính cách của mẹ, vừa cười, vừa hét, nghĩ đến thấy mất mặt rồi.

      "Hôm nay coi như là làm phúc lợi cho nhân viên, tôi mời. thích chơi gì cứ chơi nhé."

      Phương Đông Dạ mời khách còn phải tìm lý do,bởi bây giờ có chút chột dạ, chỉ sợVô Ưu lại nghi ngờ gì nữa.

      Cứ như vậy, ba người chơi vui vẻ đến khi khu vui chơi đóng cửa.

      Cuộc chơi lần này, mỗi người đều có thu hoạch riêng. Nhạc Diễm nhìn ánh mắt hâm mộcủa người khác, rút cuộc cảm nhận được,tâm trạng người nhà ở chung chỗ. Vô Ưu rút cuộc cũng thấy được mặt trẻ con chưatừng thấy của Nhạc Diễm, Còn Phương ĐôngDạ, ở chơi ngày, Vô Ưu thay đổi hẳncách xưng hô với , từ ‘tổng giám đốc’chuyển thành ‘Phương Đông Dạ’.

      Phương Đông Dạ!

      Mặc dù cách xưng hô này phải làm rất hài lòng, nhưng ít nhất, so với danh ‘tổnggiám đốc’ vẫn tốt hơn nhiều. mong chờ đến ngày, Vô Ưu gọi là “Dạ”. Nhưng, vẫn chưa biết được, vì sao lại khôngmuốn kết hôn. quyết định, từ từ tìmhiểu.
      ...

      Từ khu vui chơi ra, ba người lại ăn tối cùng nhau, sau đó, Phương Đông Dạ đưa họ về nhà. Vô Ưu được chơi vui vẻ, ăn cũng no rồi, tâm tình trở nên cực kỳ tốt, vẻ mặt vì hưng phấncũng đỏ hồng. Nhìn dáng vẻ Vô Ưu, PhươngĐông Dạ khỏi xúc động, muốn cắn cái.

      "Phương Đông Dạ, hôm nay rất cám ơn . Tạm biệt."

      Vô Ưu cười lời từ biệt với Phương Đông Dạ.Mà Nhạc Diễm như còn lâng lâng, gì.

      "Tạm biệt."

      Phương Đông Dạ cười gật đầu chào lại , vẻ mặt muốn về chút nào. Vô Ưu xoay người về phía nhà mình, mà Phương Đông Dạcũng theo phía sau họ. dừng lại, bực mình nhìn Phương Đông Dạ hỏi:

      "Còn có việc gì sao?"

      Phương Đông Dạ lắc đầu cười, ý mìnhkhông có chuyện gì.

      "Oh."

      Vô Ưu biết làm gì, đành tiếp tục , nhưng Phương Đông Dạ vẫn cứ sau lưng . thể làm gì khác hơn, lại dừng lại lần nữa. Nghiêm túc hỏi:

      "Phương Đông Dạ, có phải có chuyện gì ? Có chuyện gì cứ thẳng ra , sao đâu."

      cho là Phương Đông Dạ có chuyện gì đó,nếu cứ theo làm gì hả?

      "Tôi có chuyện gì."

      Phương Đông Dạ nhìn vẻ nghiêm túc của VôƯu, khỏi buồn cười. Ngay cả khi cau mày cũng như vậy. Vô Ưu nhìn vẻ níncười của , khách khí hỏi:

      "Vậy theo chúng tôi làm cái gì hả?"

      "Tôi theo ."

      Vẻ mặt Phương Đông Dạ vô tội . Vô Ưu liềnnheo mắt lại, đây là điềm báo trước tức giận. bất mãn :

      " ràng là theo, còn ."

      Phương Đông Dạ thấy tức giận, nên cười ra đáp án:

      "Đừng tức giận, tôi theo . Tôi về nhà mình. Nhà tôi cũng ở đây."

      Sau khi nghe thấy đáp án, Vô Ưu dám tin hỏi:

      "Nhà cũng ở đây? thế sao?"

      Phương Đông Dạ gật đầu, sau đó qua ngườiVô Ưu, trước dẫn đường, hề chần chờđi tới ngay phòng cạnh phòng Vô Ưu, sau đó lấyra cái chìa khóa quơ quơ, :

      "Đây là nhà tôi."

      "Oa, trùng hợp nha."

      Vô Ưu sau khi nghe thấy tiếng “cạch” của cửamở, vẻ mặt tỏ kinh hỉ. Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ cười, xem ra cha cậu lần nàyvận dụng tối đa khả năng, quyết tâm bắt đượcmẹ rồi.

      Nhạc Diễm đúng là rất vui mừng. Nhưng, trướchết phải tìm hiểu ràng, vì sao mẹ muốnkết hôn . Đây mới là mấu chốt để thành bại.

      "Vào nhà tôi ngồi chút ?"

      Phương Đông Dạ hiếu khách hỏi. Nhạc Diễm giành trả lời trước:

      "Con buồn ngủ rồi. Hôm nào chúng ta qua làđược." Dù sao cũng cần vào vội, cậu bébây giờ phải lập tức gọi điện hỏi bà .

      "Được rồi. Để hôm khác . Chúc ngủ ngon."

      Phương Đông Dạ cũng miễn cưỡng, bởi biết, Diễm cự tuyệt, chắc chắn là có lý do.
      ...

      Nhạc Diễm sau khi lừa Vô Ưu tắm, vội vàng cầm lấy điện thoại.

      "Bà bà, cháu là Bé Diễm."

      Bà nội Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng của cháu cưng, khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười vui vẻ, nếp nhăn mặt càng hơn, bà lão vui vẻhỏi:

      "Bé Diễm, trễ như thế này sao còn gọi cho bà bà? Có phải mẹ cháu lại vừa gây ra họa gì rồi ?"

      biết Vô Ưu khi nghe được lời này có khóc , giống như tất cả mọi người đều cho là, chỉ biết gây họa vậy.

      Vô Ưu vừa tắm, vừa vui vẻ hát hò. Nhạc Diễm quay lại nhìn cánh cửa phòng tắm, sau khi xácđịnh mẹ thể nghe thấy mình gì,mới cẩn thận mở lời:

      "Bà bà, cháu tìm được cha cháu rồi."

      Bà bà vốn là người tinh ý, cũng là mộtngười thông minh, lại hiểu Nhạc Diễm nhất, cho nên nghĩ cậu bé dối. Hơn nữa, cậu còn hỏi bà lý do vì sao mẹ muốn kết hôn.

      "Mẹ cháu biết chứ?"

      Bà lão vừa xong câu này, Nhạc Diễm nghe biết luôn là mình tìm đúng người. Chắc chắnbà biết việc này. Vì vậy, Nhạc Diễm kể ngọnngành đầu đuôi tình hình cho bà nghe. Bà lão sau khi biết mục đích gọi điện của cậu bé, liềnđem hết chuyện hồi của Vô Ưu kể cho cậu.Nhạc Diễm sau khi nghe xong, trong lòng rấtkhó chịu.

      Từ lúc cúp điện thoại đến giờ, cậu bé cứ nhìnchằm chằm vào cánh cửa phòng tắm.

      Cậu cứ tưởng rằng, mẹ cậu ngốc nghếch, vô tâm vô phế, so với người khác chắc chắn vui vẻ hơn,nhưng lại ngờ, mẹ chịu nhiều thương tổn đến vậy. Trong ngày sinh nhật, tận mắt thấy cha bỏ theo người phụ nữ khác, rồi lại tận mắtthấy mẹ vì đau buồn mà qua đời.

      Chắc là rất đau khổ rồi, khóc rất nhiều .

      Nhạc Diễm nghe tiếng Vô Ưu hát trongphòng tắm, dù , nhưng vẫn thấy được giọng điệu vui vẻ trong đó, tự nhiên, thấy rất tiếc thương cho tuổi thơ của mẹ.

      "Bé Diễm, lấy giúp mẹ quần áo. Mẹ quên mang vào rồi."

      "Oh. Vâng."

      Nhạc Diễm sau khi nghe thấy tiếng cầu cứu củamẹ, vội vàng vào phòng Vô Ưu lấy quần áo cho . Vì chuyện bà vừa kể, lần này cậu bé mắng ngốc nghếch, cũng giễu cợtchuyện mẹ vứt đồ bừa bãi. Dáng vẻ cậu béngoan ngoãn, ngược lại, làm Vô Ưu có chútkhông quen.

      "Bé Diễm, sao hai mắt con đỏ vậy. Khổng phải là con khóc đấy chứ?"

      Vô Ưu mở nửa cánh cửa, nhìn chằm chằmkhuôn mặt nhắn được tự nhiên của Nhạc Diễm hỏi. Nhạc Diễm ngang ngược :

      "Mẹ mới khóc ý." xong, nhét quần áo vào người .

      Vô Ưu nhìn quần áo trong tay, lại nhìn nhìn khuôn mặt nhắn mất tự nhiên của con, cười xấu xa :

      "Cục cưng, có phải con muốn tắm cùng với mẹ ?"

      lâu rồi, chưa tắm chung với tên nhóc này. Mỗi lần muốn cùng tắm với cậu bé, cậusẽ khoa trương mà là đồ “háo sắc”.

      Mẹ đùa để cậu vui vẻ?

      Nhạc Diễm nghĩ vậy, lại dùng cái giọng khinhthường như mọi khi :

      "Háo sắc. Mẹ từ từ tắm rửa . Con qua nhà chúPhương Đông chơi đây.”

      xong, thèm quay đầu, luôn. Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm khôi phục lại vẻ bìnhthường, cười :

      "Trở về sớm nha." Sau đó lại bắt đầu vừa tắm,vừa phát ra tiếng hát tru tréo dọa người, như quỷ khóc, sói gầm.
      ...

      "Con , bởi vì chuyện của cha mình, nên Vô Ưu muốn kết hôn?"

      Phương Đông Dạ sau khi nghe Nhạc Diễm thuật lại, mặt liền trở nên rất khó coi. Giống như hận thể quay ngược thời gian, đến bảo vệ , để bị thương tổn vậy.

      Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm đều có suy nghĩgiống nhau. Đều nghĩ rằng, người ngốcnghếch như Vô Ưu, so với người khác chắcchắn vui vẻ hơn. Nhưng bây giờ xem ra, phải là như thế rồi. người ràng vui vẻ gì, nhưng lại cố làm cho mình sống vui vẻ, hơn nữa, phải là vui vẻ. Hẳn cũngkhông dễ dàng gì?

      Đại học ư? Người có chỉ số IQ như Vô Ưu, thếnhưng có thể thi vào đại học. nỗ lực cốgắng như thế nào đây? quen bạn trai, định kết hôn, nhưng để hoàn thành tâmnguyện cuối cùng của bà nội, lại chạy tìm mộtngười xa lạ để lên giường. Tâm trạng như thếnào đây?

      Nghĩ đến năm năm trước, cùng Vô Ưu triềnmiên đêm, Phương Đông Dạ nhịnđược thót tim lại. Nếu phải xuất hiệnđúng lúc, thể tưởng tượng ra,chuyện kinh khủng gì xảy ra với nữa.

      Phương Đông Dạ lúc cũng có bất hạnh, cha cũng có người phụ nữ khác. Cũng vì vậy,mẹ bị bệnh nằm liệt giường. hiểu cái cảm giác này, nhưng, người nhạy bén như ,thông minh như , cũng thể chịu được.Tuy đến mức hận đời, nhưng chí ít tínhanh lạnh lùng. Còn Vô Ưu? Đối mặt với thống khổ vẫn cười, chẳng lẽ có lúc nào khóc sao? Nếu như thực quên, vậy tại saocô vẫn còn khăng khăng, muốn kết hôn?


      có quên, chỉ là đem nỗi khổ kia chôn chặt. Vui sướng chia sẻ với người, còn đau đớn giữ lại cho riêng mình.

      Phương Đông Dạ cảm giác được tim mình đau ê ẩm. Đau quá. Nếu như là bởi vì thói quen, làbởi vì suy nghĩ về quá lâu, mà muốn chung sống cùng . đến bây giờ, lại thay đổi rồi. bây giờ chỉ muốn ôm vàolòng, bảo vệ tốt cho , giúp che gió che mưa, để lại chịu tổn thương thêm nữa.

      "Cha, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

      Nhạc Diễm bất lực nhìn Phương Đông Dạ. Saukhi cậu bé nghe xong chuyện của mẹ, cậu thực biết làm thế nào nữa. Phương ĐôngDạ lúc này thể khí phách của ngườicha:

      "Mọi chuyện cứ để như trước kia . Việc kết hôn tạm thời được nhắc tới. Cha làmcho mẹ dần dần cha, lòng tiếp nhận cha."

      Sau đó nhìn Nhạc Diễm, nghiêm túc :

      "Chúng ta cùng nhau cố gắng, làm cho ấy dũng cảm đối diện với quá khứ."

      Chỉ có cách can đảm đối mặt với đau đớn, mớicó thể giũ bỏ được nó. Sợ thầy thuốc giấu bệnh, đem đau đơn giấu , hậu quả sau này sẽcàng khó tưởng tượng hơn.

      Đạo lý này Nhạc Diễm hiểu, cho nên cậu ra sức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

      Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đềutoát ra kiên định.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Mùi dấm chua nồng nặc (1)

      Mấy ngày sau đó, Vô Ưu đối với việc sắp xếplại tài liệu theo thứ tự rất quen rồi. tớimột tiếng đồng hồ, sắp xếp xong mớ tài liệu mà Phương Đông Dạ làm lộn tung hết lên. Đánh dấu lại. Lại kiểm tra lại số trang mộtlần nữa. Cứ theo cái đà này, ước chừng, chỉ cầntới hơn nửa đêm, là có thể sắp xếp xong bản in tiếng Nga bộ truyện “Hồng Lâu Mộng” mất.

      "Tổng giám đốc, tôi sắp xếp xong hết rồi."

      Vô Ưu vẻ mặt tươi cười, đem tài liệu sắp xếpgọn gàng sang cho Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy giọng , liền vộivàng đóng tài liệu xem lại. Hành động quánhanh, nhanh đến nỗi bất thường.

      Cái đó rất quan trọng ?

      Vô Ưu suy đoán quả quyết, bởi vì chưa bao giờ thấy Phương Đông Dạ khẩn trương như vậy.

      Phương Đông Dạ cũng ý thức được hành động của mình khả nghi đến mức nào, nhìn Vô Ưu cười cười xấu hổ. Khi xác định vì vậymà mất hứng, mới :

      "Nhanh như vậy làm xong rồi sao? làmviệc thực nỗ lực nha."

      Vô Ưu nghe được lời khích lệ của Phương ĐôngDạ, mặt lộ ra nụ cười đầy tự tin. lớn như vậy rồi, nhưng cũng chưa từng có ai tán dươngcô như vậy, cho nên, rất vui vẻ.

      Nhìn nụ cười tự tin mặt Vô Ưu, PhươngĐông Dạ biết, bây giờ có thể chính thức giaoviệc cho rồi. Nghĩ vậy, đưa phần văn kiện cho Vô Ưu:

      "Vô Ưu, đánh máy lại phần hợp đồng nàygiúp tôi, những chỗ này phải sửa đổi địa chỉ, sửa lại chính xác nha."

      "Tôi đánh máy sao?"

      Vô Ưu vừa mới tràn đầy tự tin, thoáng cái đãchột dạ luôn rồi. đánh máy như rùa bò, nếu để làm, chừng làm chậm trễ việc mất. Phương Đông Dạ hiểu suy nghĩtrong mắt Vô Ưu, cười :

      "Sau khi đánh máy xong, in làm hai bản, giaocho tôi trước buổi họp xế chiều ngày mai."

      Đây là phần hợp đồng được thảo ra để thươngthảo với tập đoàn “Tử thần”. Phương Đông Dạ sửa đổi ít điều khoản cụ thể trong đó,cũng tăng thêm vài nội dung. Buổi họp ngàymai, muốn đem bản hợp đồng mới cho đối phương xem. Nếu như đàm phán thành công, bản hợp đồng có giá trị 10 tỷ này được thực thi. Cho nên mới , đây là phần công việc chính thức.

      "Được. Tôi nhất định hoàn thành."

      Vô Ưu vừa nghe xế chiều ngày mai mới phảiđưa, cũng sợ làm trễ nải công việc nữa. Bây giờ mới là 10h30 sáng, đến xế chiều ngày mai vẫn còn hơn ngày nữa. Đánh máy bản hợp đồng 12 trang này, cũng có vấn đề gì.

      Vô Ưu lần đầu tiên nhận được công việc mới, bắt đầu đánh máy từng chữ, từng chữ . Bộ dáng hết sức chăm chú, giống như trong thế giới của lúc này, trừ bản hợp đồng ra, các thứkhác đều tồn tại.

      Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng Vô Ưu như vậy,ánh mắt lên đầy thương tiếc. Nếu như có thể dũng cảm đối diện quá khứ, hề bác bỏ chuyện hôn nhân, trong lòng “ lo” giống như cái tên “Vô Ưu” của , tốtbiết mấy. Nghĩ vậy, lại mở văn kiện vừakhép lại ra, nhìn báo cáo điều tra thám tử tư đưacho.
      --------------
      Nhạc Thiên Hàng. 53 tuổi.

      Thông tin cá nhân: Trong trường Đại học, là sinh viên giỏi toàn diện. Năm 18 tuổi, với thành tích tốt nghiệp xuất sắc, vào làm việc tại tập đoàn“Tử thần” với vị trí thiết kế đồ họa. Năm 24 tuổi, kết hôn với bạn thời đại học Mộng Điền. Sau khi kết hôn chưa đầy năm, sinhđược người con , đặt tên là Nhạc Vô Ưu.

      Năm 30 tuổi ly hôn, con theo vợ cũ. Cùng ngày ly hôn, Nhạc Thiên Hàng đăng ký kết hônvới Hạ Mỹ Hà - con duy nhất của tổng giámđốc tập đoàn “Tử Thần” Hạ Nghiễm. Sau đó, lại sinh hạ được người con , du học tại Canada.

      Ba năm trước đây, Hạ Nghiễm rút lui, NhạcThiên Hàng chính thức trở thành tổng giám đốc tập đoàn ‘Tử Thần’.

      Trong thời gian nhậm chức…
      --------------

      Phương Đông Dạ nhìn những thành tích huy hoàng ông ta đạt được từ lúc nhậm chức,khuôn mặt lộ ra nụ cười khinh thường. người vì danh lợi mà vứt bỏ vợ mình. Nếu là trước kia, bất kể người đó có thành tích huyhoàng cỡ nào, cũng tuyệt đối bao giờgiao thiệp. Nhưng, lần này giống như thế,đơn giản, bởi ông ta là người làm tổn thương VôƯu sâu sắc nhất, đồng thời cũng là người ảnh hưởng lớn nhất.

      Tháo chuông phải tìm người buộc.

      Nếu muốn tháo gỡ vướng mắc trong lòng VôƯu, việc đầu tiên phải làm chính là, để Vô Ưu dũng cảm đối mặt.
      ...

      "Đừng uống nữa. định buông thả như thếnày đến khi nào hả??"

      Bộp!

      Choang!

      Theo tiếng gào thét của Tề Rạng Đông, chairượu trong tay Hoắc Lãng bị hất rơi xuống đấtvỡ tan tành, phát ra thanh chói tai. Hai mắtHoắc Lãng mông lung vì say, quát tháo,cũng kêu gào, chỉ từ từ ngẩng đầu, nhìnvẻ mặt tức giận của Tề Rạng Đông, cười :

      "Rạng Đông, là hả? Giúp tôi lấy rượu lại đây."

      Tề Rạng Đông nhìn người trước mặt, quần áonhăn nhúm, xốc xếch. Khuôn mặt trắng nõn của Hoắc Lãng cũng bắt đầu xuất ria mép, hai tròng mắt vì rượu mà đỏ ngầu, lửa giận trong lòng càng lúc càng cao.

      Bộ dáng bây giờ trông chật vật, lôi thôi.Nhớ đến con người lịch lãm, phong độ tháng trước, hận thể bóp chết VôƯu – người làm tổn thương Hoắc Lãng. Hoắc Lãng đối với mảnh tình si, thế giới chẳng lẽ còn có người nào đối với tốt hơn Hoắc Lãng sao? Dốc sạch lòng, nhưng đổilại, lại nhận được hờ hững, vô tình? muốn nhìn xem, Nhạc Vô Ưu bề ngoài đơnthuần kia, rốt cuộc giấu trong đó trái tim làm bằng gì, mà có thể độc ác đến như vậy?

      Tề Rạng Đông nhất thời chú ý, HoắcLãng lảo đảo đứng lên. Vì uống quá nhiều, anhkhông kiểm soát được bản thân, cho nên ngãtrúng vào bàn trà.

      "Đừng cử động! định làm gì hả??"

      Cũng may Tề Rạng Đông kịp thời đỡ được,nếu , chắc chắn Hoắc Lãng bị vỡ đầuchảy máu rồi. Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Đông đỡ mình, vừa cười vừa :

      "Ha ha, Rạng Đông, cám ơn ."

      Sau đó khó nhọc giơ tay lên, chỉ về phía tủ lạnh lờ mờ trước mặt :

      " giúp tôi lấy rượu lại đây được ?"

      Uỵch!

      Tề Rạng Đông thô bạo ném Hoắc Lãng đangcười ngô nghê lên ghế salon, sau đó qua, đưatay nắm chặt ngực áo , vừa lay người, vừa tức giận quát:

      "Cười. Vì sao phải cười? Muốn khóc khóc. Trong lòng đau khổ khóc, sao phải cười?"

      giận tức điên lên rồi, hiểu, sao lúc này có thể cười. Chẳng lẽ khôngbiết, nhìn cười lúc này, so với khóc, làm người ta càng khó chịu hơn sao?

      Hoắc Lãng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn túgần trong gang tấc của Tề Rạng Đông, lại cười.

      "Tại sao tôi phải khóc hả. Ha ha." Vừa , vừa nhìn Tề Rạng Đông, ánh mắt khẩn cầu:

      "Rạng Đông, giúp tôi đến quầy lấy rượu. Tôimuốn uống."

      Tay Tề Rạng Đông nắm cổ áo Hoắc Lãng, cànglúc càng mạnh, mặt Hoắc Lãng theo đó, cũng càng lúc càng tới gần. Ngay lúc hai gương gần mặt chạm vào nhau, Tề Tề Rạng Đông liền đẩy mạnh Hoắc Lãng ra, làm lại ngã vào ghếsalon lần nữa.


      " muốn uống rượu chứ gì? Được. Tôi cho uống."

      Ánh mắt Tề Rạng Đông phát ra cái nhìn của dã thú, sau đó bước nhanh tới tủ lạnh phía trước,sau khi mở ra, phát bên trong trống trơn,liền xoay người về phía hầm rượu, lấy xuốngbốn bình rượu Hoắc Lãng cất kỹ ở , đặt tất cả lên bàn trà trước mặt Hoắc Lãng, sau đó mở ra bình đưa tới trước mặt Hoắc Lãng.

      Hoắc Lãng cười dịu dàng, đưa tay ra lấy.

      Tề Rạng Đông nhìn Hoắc Lãng sống chết khôngbiết sai, lại dám đưa tay ra lấy rượu. Lạnh lùngnói:

      "Uống , chỉ cần uống ngụm. Tôi lập tức đưa Nhạc Vô Ưu tới đây."

      Nhạc Vô Ưu!

      Cái tên Vô Ưu giống như lá bùa định thần vậy,rượu được đưa đến miệng Hoắc Lãng, vì cái tên này liền dừng lại. Khuôn mặt mạnh mẽ, giả vờ tươi cười, thoáng cái biến mất như còn gì. Ánh mắt đau đớn nhìn Tề Rạng Đông, giống như tố cáo tàn nhẫn vậy.

      Lại đâm thêm vào vết thương của Hoắc Lãng,Tề Rạng Đông cũng nhẫn tâm. Nhưng, biết hậu quả sau này như thế nào? Hoắc Lãng càng ngày càng chán chường, lúc nào cũng gắn mặt mình nụ cười dịu dàng. Mỗi ngày đều nhìn thấy dùngrượu làm tê dại bản thân, miễng cưỡng cười vuivẻ. thà xé toạc vết thương đó ra còn hơn. Đối với Hoắc Lãng bây giờ mà , khóc lớn, làm loạn lên, còn tốt hơn là cười.

      "Ha ha. Nhạc Vô Ưu. Vô Ưu, Tiểu Ưu. đưacô ấy tới làm gì hả? ấy phải chăm sóc con , có thời gian để ý tới người ngoài như tôi đâu."

      Im lặng hồi lâu, Hoắc Lãng mới gỡ bỏ vẻđau xót mặt, lại cười . Sau khi xong,giống như muốn quyết tâm đè nén đau thương lại, há to miệng uống hai ngụm rượu.

      Con ? Con nào? Chẳng lẽ Vô Ưu có con ?

      Tề Rạng Đông nhìn Hoắc Lãng trầm mặc, há to miệng uống rượu, mặt mang theo nụ cườinhưng hai mắt chớp ngấn lệ, bắt đầu nghiêm túcsuy nghĩ vấn đề này.

      Vô Ưu chưa kết hôn, giống như nóidối. Vậy sao lại có con ? Là ngay từ đầu côta dối, hay là bên trong có hiểu lầm gì?Tề Rạng Đông nhìn Hoắc Lãng đau lòng dùng rượu để nhấn chìm chính lâu.

      ta cau mày, trầm tư lúc lâu. Cuối cùng, quyết tâm đưa tay về phía Hoắc Lãng, sờ xoạngkhắp người .

      "Ha ha, Rạng Đông, làm gì vậy. nhộtnha."

      Hoắc Lãng cười, hai mắt vì say rượu mơ màng.Tiếng cười lọt vài tai Tề Rạng Đông, khiến trận tê dại.

      Chết tiệt!

      Tề Rạng Đông sau khi mắng chính mình, ngừng tay lại, nhìn Hoắc Lãng hỏi:

      "Đưa điện thoại di động của đây?"

      Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Đông, hai mắt chớpchớp, nghiêm túc suy nghĩ như đây là vấn đề rấtkhó. Hình ảnh này lọt vào mắt Tề Rạng Đông,lại như khêu gợi lộ liễu.

      Rắc….rắc….rắc…..

      Tề Rạng Đông dùng sức nắm chặt bàn tay,muốn dùng phương thức này để cho chính mình tỉnh táo lại. Sau khi áp chế được dục vọng, nhanh chóng đứng lên, xoay người về phíaphòng ngủ của Hoắc Lãng, tìm điện thoại di động của .
      ...

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
      Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .

      Vô Ưu ra sức đánh máy điện thoại di động đột ngột vang lên. nhìn vào màn hình, : Học trưởng Hoắc Lãng. Ngẩng đầungượng ngùng nhìn về phía Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ nhìn cười dễ dãi :

      "Nhận , sao đâu."

      "Alo, chào học trưởng Hoắc Lãng."

      Vô Ưu vừa mở miệng xong, sắc mặt PhươngĐông Dạ lập tức thay đổi. Mà câu tiếp theo của , càng làm cho tức giận hơn.

      Vô Ưu :

      "Đúng vậy, tôi có con trai rồi."

      Sau đó còn thêm câu:

      "Tôi dối. Tôi thực chưa kết hôn."

      Sau khi xong hai câu, liền cúp điện thoại, vẻ mặt vô tội, hiểu tại sao Tề Rạng Đông lạiquái lạ như vậy. Nhưng, rất nhanh, liền đem chuyện này quẳng sang bên, lại bắt đầu ra sức làm việc. hoàn toàn biết, chỉ vìhai câu này, lại ảnh hưởng đến người khác như thế nào.
      Chương 41: Mùi dấm chua nồng nặc (2)

      Tề Rạng Đông sau khi tìm được điện thoại trongphòng ngủ của Hoắc Lãng, mở ra. Nhìn thấy cáitên đầu tiên lưu trong danh bạ là Vô Ưu, mà người thứ hai là , nhìn điện thoại, tronglòng khỏi suy nghĩ ngổn ngang.

      hề chần chờ, gọi luôn cho Vô Ưu.Bất kể như thế nào, cũng cho phép Hoắc Lãng buông thả mình như vậy.

      "Chào học trưởng Hoắc Lãng."

      Giọng ngọt ngào của Vô Ưu truyền đến, TềRạng Đông vừa nghe thấy, kích động muốn ném luôn điện thoại . Hoắc Lãng sắp chết ở chỗ này, ta lại vẫn ra vẻ như cóchuyện gì. Người phụ nữ này còn có trái tim hả?

      Tề Rạng Đông vì phẫn nộ, giọng kiềm chế được gằn hỏi:

      " có con rồi?!"

      ràng là câu hỏi, nhưng lại có mùi chỉ trích.

      Vô Ưu sau khi nghe là giọng Tề Rạng Đông, cóchút bất ngờ, nhưng vẫn thành đáp:

      "Đúng vậy, tôi có con trai rồi."

      . ta thực có con!

      " chưa kết hôn!"

      Tề Rạng Đông lại lạnh lùng , giống như lên án dối. Vô Ưu nghe thấy thế, vội vàng trả lời:

      "Tôi dối. Tôi chưa kết hôn."

      Chưa kết hôn?

      Choang!

      Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đếntiếng vỡ của thủy tinh, Tề Rạng Đông chưa hỏiđược nhiều, vội càng cúp máy lao ra ngoài. Hoắc Lãng ngã nằm mảnh thủy tinh.Màu đỏ của máu, rơi sàn nhà trắng như tuyết. Tề Rạng Đông nhìn thấy, trong lòng mộttrận khó chịu ùa ào ào tới.

      Tề Rạng Đông xông tới, quỳ chân xuốngđất, đỡ Hoắc Lãng có cảm giác gìđứng dậy. Đau lòng hỏi:

      " có chuyện gì chứ?" Ánh mắt chegiấu đầy nhu tình.

      "Rạng Đông, chảy máu rồi."

      Hoắc Lãng vừa , vừa nhìn đầu gối quỳ đất của Tề Rạng Đông. Lúc này, Tề Rạng Đông mới ý thức được chính mình quỳ mảnh thủy tinh. nhiều lời, TềRạng Đông liền ôm lấy Hoắc Lãng, sau đó thẳng về phía phòng ngủ.

      liền đem áo Hoắc Lãng cởi ra, sau đó lấyhộp thuốc băng bó cho . Rất nhiều mảnhthủy tinh vỡ đâm vào trong da thịt, mặc dùkhông sâu, nhưng Tề Rạng Đông v,ẫn thấy đau lòng muốn chết. Ngay cả tay trừ độc kìm được cũng có chút run rẩy. sợ cảm giácđộng lòng của mình, nhưng, càng sợ hơn đó là làm Hoắc Lãng đau.

      "Rạng Đông, có sao ?"

      Hoắc Lãng bất ngờ , làm tình cảm trong lòng Tề Rạng Đông lập tức bộc phát. ôm lấy cổHoắc Lãng, dùng hết sức lực toàn thân, ôm thậtchặt, ôm chặt. lúc này lại có thể quan tâm đến người khác – chính là ? Trái tim hắncũng bị thương, người cũng bị thương. Nhưng, lại có thể thèm quan tâm, mà ngược lại, lại quan tâm người khác.

      Tề Rạng Đông biết là do đau lòng, hay do xúc động, mà trong mắt tràn ngập nước.

      "Rạng Đông, tôi sao đâu. cầnlo lắng cho tôi. Ha ha. đấy, tôi saocả."

      Hoắc Lãng lại cười. Nghe được tiếng cười khôkhốc của , vẻ mặt Tề Rạng Đông phẫn nộthật muốn giết người. phải chỉ là người phụ nữ thôi sao? Tại sao lại muốn hành hạchính mình thành cái dạng này chứ. hiểu. hiểu.

      Tề Rạng Đông cố đè nén lửa giận trong lòng, hạthấp giọng :

      "Lãng, tôi muốn nhìn khóc."

      Hoắc Lãng mặt cười, vì câu này mà khựnglại, vành mắt nhịn được đỏ lên. Cố gắngrặn ra nụ cười :

      "Tại sao tôi phải khóc, khóc ha...”

      Mới được nửa câu, nước mắt kìmđược tuôn ra. Tiếng khóc bật ra, giống như nướclũ, dễ dừng lại.
      "Ô ô, ô ô, Rạng Đông. Tôi đau quá. Tôi thực sựrất đau. Tôi muốn uống rượu. Nhưng tại sao tôi càng uống nhiều, lại càng tỉnh táo hả?."

      Hoắc Lãng ôm Tề Rạng Đông, khóc rống lênnhư đứa trẻ. Vừa khóc, vừa đem hết đaukhổ trong lòng ra cho Tề Rạng Đông nghe.

      Tôi muốn nhìn khóc!

      Tề Rạng Đông vốn tưởng rằng, nếu Hoắc Lãngkhóc được, bản thân cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng, tại sao bây giờ khóc, lạicảm thấy còn khó chịu hơn đây?

      "Khóc , khóc ra được là tốt rồi."

      Tề Rạng Đông dịu dàng, dụ dỗ Hoắc Lãng. Mấy ngày nay, mỗi ngày nhìn Hoắc Lãng hành hạchính mình. Cảm giác đau lòng, khổ sở, đủ loạitâm tình dị thường, làm cho ý thức được tình cảm bất thường của mình. Từ kháng cựban đầu, đến bây giờ, vô lực, thểkháng cự được nữa rồi.

      . Vậy cứ .

      Tề Rạng Đông nhịn được cười khổ. Ai có thể nghĩ được, Tề Rặng Đông phong lưu,phóng khoáng, đả thương vô số phụ nữ, thếnhưng cuối cùng, lại để cho trái tim mình thấtlạc người đàn ông?

      "Tôi rất thích Tiểu Ưu. Từ lần đâu tiênthấy ấy, tôi thích rồi."

      Tề Rạng Đông nuốt xuống cảm giác đau lòng,cứ thế, lẳng lặng, lẳng lặng nghe Hoắc Lãng gụctrong lòng mình, bày tỏ tình đối với ngườikhác. biết rốt cuộc vì rượu ngấm nênphát tác, hay là được Tề Rạng Đông ôm trong ngực nên Hoắc Lãng thấy an lòng. tự nhiênkhông nhịn được, muốn đem tất cả tình cảmtrong lòng, thổ lộ ra ngoài. Mà thực tế, thực làm như vậy rồi.

      Hoắc Lãng hồi đó luôn từ chối thẳng những lời tỏ tình của nữ sinh. Nhưng, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng mơ hồ của Vô Ưu, tim động. Rồi đến khi thấy cố gắng, nỗ lực củacô, nhưng vẫn đạt được thành tích tốt. Bộdáng quyệt miệng, nhờ dạy kèm cho .Dáng vẻ ngây thơ, rực rỡ, vẻ mặt tươi cười,hưng phấn mỗi khi tìm ra đáp án.

      Mỗi câu ra, bên trong đều có hương vị thương, và mùi vị hạnh phúc.

      "Nhưng, sau khi ấy hỏi tôi, có phải tôi thích ấy , tôi lại rút lui."

      Trong lòng Hoắc Lãng, vì nhu nhược của mình mà có chút ảo não. ngẩng đầu nhìnTề Rạng Đông hỏi:

      "Rạng Đông, tôi ngay cả tình cảm của chínhmình cũng dám đối mặt. Có phải tôi rấtvô dụng ?"

      dám đối mặt với tình cảm của chínhmình, là rất vô dụng ư?

      Tề Rạng Đông nhìn Hoắc Lãng, biết trảlời như thế nào. Nếu như công nhận, hắncũng là người vô dụng rồi. Lúc này HoắcLãng đứng ngay trước mắt , chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được. Nhưng, lại dám làm như thế. Nếu vô dụng, là chính vô dụng .

      Hoắc Lãng biết là do mệt mỏi, hay là dođã quá gắng sức chống đỡ. Vừa cúi đầu ngã gục lên người Tề Rạng Đông. Sau đó thào :

      "Rạng Đông, tôi rất thích Tiểu Ưu. Tôi rất thích, rất thích Tiểu Ưu."

      Giọng du dương mà thâm tình, bất cứ ai nghe thấy cũng thể nghi ngờ chân tình của trong đó. Nhưng, những điều này, lọt vàotrong tai Tề Rạng Đông, lại chính là loạihành hạ.

      "Tôi , , rất muốn ấy, tôi muốn kết hôn với ấy, muốn cùng ấy sinhmột đứa con, muốn. . ."

      Rầm!

      Tề Rạng Đông thể chịu được nữa, đẩyHoắc Lãng từ trong lòng ra. Hoắc Lãng do có chuẩn bị, cả người bị ngã nằm giường.

      Mắt Hoắc Lãng mở to, mê man, nhìn Tề RạngĐông đứng thẳng trước mặt :

      "Rạng Đông, làm sao vậy? Sao lại tức giận?"

      Vừa , vừa cố gắng nhìn mặt Tề RạngĐông, vì say rượu, nhìn như thế nào cũng cứthấy mờ mờ ảo ảo, cái gì cũng , thực.

      " Tiểu Ưu?"

      Tề Rạng Đông cao nhìn xuống, khắp ngườiđầy khí phách, nhìn Hoắc Lãng lộ vẻ yếuđuối. Hoắc Lãng nghe thế gật đầu bị động.

      Tề Rạng Đông sau khi hít sâu hơi làm cho chính mình tỉnh táo, kiên định :

      ". phải cố theo đuổi. ở chỗ này, có lợi gì? ấy có thể nghe thấy ? Nếu là đàn ông, bây giờ hãy tìm ấy,sau đó với ấy, ấy, muốn sốngcùng với ấy. hả!"

      Hoắc Lãng nhìn bộ dạng Tề Rạng Đông có chút sợ hãi, thân thể lùi lại, sau đó chần chờ :

      "Nhưng. . ."

      "Nhưng, nhưng cái gì? Nhưng ấy có con rồisao?"

      Hoắc Lãng gì, nhưng nhìn cúi đầu xuống, có thể thấy được, chấp nhận rồi.Tề Rạng Đông qua, nắm lấy cổ áo , sau đó xốc đứng dậy, để nhìn thẳng vào mắt mình.

      " ấy, phải chấp nhận hết thảy. Nếuanh muốn chiếm được tình của ấy, trướctiên, phải tất cả những gì thuộc về ấy."

      đến đây, Tề Rạng Đông dừng lại chút, dạy Hoắc Lãng làm thế nào để chiếm được tình của người khác. Nhưng, phảilàm thế nào để Hoắc Lãng mình đây? Ýthức được chính mình có chút an phận, thân thể Tề Rạng Đông run lên. Sau đó giốngnhư bị điện giật, liền buông ngay Hoắc Lãng ra.

      Tề Rạng Đông đứng thẳng dậy, quay đầu sangchỗ khác, dám nhìn Hoắc Lãng, sợ lộ ra nhịp tim bình thường của mình. đưalưng về phía Hoắc Lãng, lạnh lùng :

      " ấy, nên để ý đến việc ấy có con trai. Nếu như ngay cả con trai , cũng thể chấp nhận được, xứng đáng ấy. Tự mình nghĩ lại ." xong, xoay người rời . Tiếng bướcchân kiên định, mạch lạc.

      Hoắc Lãng nhìn theo bóng lưng Tề Rạng Đôngchằm chằm đến khi biến mất, vẻ mặt mơ màng. . .
      ...

      lại có thể với Hoắc Lãng, bây giờ độc thân!
      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tậpđoàn ‘Trụ’, Phương Đông Dạ vẻ mặt giận giữ, nhìn chằm chằm Vô Ưu đánh máy. với người ta là mình chưa kết hôn là có ý gì? Chẳng lẽ thực thích Hoắc Lãng? Nghĩ đếnkhả năng này, cả người tức giận muốn nổtung rồi.

      Phương Đông Dạ hận thể lập tức lấy luôn Vô Ưu về nhà, rồi dán luôn nhãn hiệu của mình người . Nhưng, đáng chết, hếtlần này tới lần khác đều thể làm như vậy. Bởi sợ, sợ thất bại. Sợ Vô Ưu sẽmang theo con mình cao chạy xa bay.

      Vẫn tưởng rằng chỉ cần sa thải Hoắc Lãng, còn trông chừng, nắm giữ trong tay, cho kẻ khác có cơ hội đến gần . chờ từ từ phát ra tình của , sau đó . Nhưng, cuộc điện thoại hôm nay, cho biết, phòng bị dù tốt thế nào, vẫn có sơ hở.Hơn nữa, có số việc, thể phòng bịđược. có thể ngăn chặn việc họ gặp mặt.Nhưng, làm sao có thể ngăn chặn được việc họ gọi điện đây? Cứ coi như là có thể làm được, cũng thể ngăn được nhịp tim đập củahọ!

      được! thể đợi được nữa rồi. Thời gian kéo dài càng lâu, tỉ lệ bị cướp Vô Ưu càng lớn. Nghĩ vậy, Phương Đông Dạ nhìn vềphía Vô Ưu :

      "Vô Ưu, tối mai có buổi tiệc ăn mừng việc công ty ký thành công hợp đồng với tập đoàn “Tử Thần”. có muốn tham gia ?"

      Hợp đồng còn chưa có, bắt đầu đến tiệc chúc mừng? Nhưng, Phương Đông Dạ có thể ký kết thành công, nhất định sẽthành công.

      Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Phương Đông Dạ hỏi:

      "Tôi chỉ là trợ lý cũng phải tham gia sao?"
      Vấn đề phải là muốn tham gia, hay phảitham gia, mà là trước kia chưa từng tham gia tiệc như thế này. Phương Đông Dạ cười nhạt,:

      " đương nhiên phải tham gia rồi. Hợp đồngnày là người sửa. Cho nên, là người có công lớn nhất, sao có thể tham gia đây?"

      Nghe Phương Đông Dạ như vậy, Vô Ưu tỉnhngộ, mặt lộ ra nụ cười, sau đó gật đầu :

      "Được, tôi tham gia."

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
      Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .

      Lúc này, chuông điện thoại của Vô Ưu lại vang lên. Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ cười ngượngngùng. Phương Đông Dạ lần này rất muốn ngăn cản việc nhận điện thoại,nhưng, nếu làm như vậy, khẳng định Vô Ưu nhất định giận . Vì vậy, sau khi hít sâu hơi, khoát khoát tay, rất camtâm tình nguyện ý bảo Vô Ưu nhận điện thoại.

      Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ đồng ý, vội vàng nhận điện thoại, :

      "Alô, oh, được. Gặp ở nhà ăn nhân viên hả? Tôi lập tức xuống ngay."

      Sau khi xong, liền thu dọn lại bàn. Vừa nãy hăng say làm việc quá, nên để ý, rađã tới giờ ăn trưa.

      "Tôi cũng đói bụng rồi. Tôi ăn cùng ."

      Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu đứng lên định , cũng vội vã đứng dậy. Vô Ưu nhìn khó hiểu, giọng lạnh nhạt:

      "Thế nào? thể cùng sao?"

      Muốn ăn cơm mình với Hoắc Lãng? có cửa đâu!

      Tổng giám đốc cùng, Tiểu Hạ chắc cũng bận tâm ?

      Vô Ưu nhìn thái độ kiên định của Phương Đông Dạ, thể làm gì khác hơn là lắc đầu, :

      "Vậy cùng ."

      xong tiếp tục . Phương Đông Dạ theo, mặt lộ ra nụ cười khoái chí.
      Mizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Mùi dấm chua nồng nặc (3)

      Phương Đông Dạ xuất tại nhà ăn cùng Vô Ưu, ngay lập tức liền trở thành tiêu điểm củamọi người. Dù sao, việc tổng giám đốc xuất tại nhà ăn nhân viên, cũng là việc trăm năm khó gặp. Phương Đông Dạ nhìn vẻ vừa khẩn trương,vừa hưng phấn của mọi người, cảm thấy có chút phiền toái. thích bị nhiều người nhìnkhi ăn cơm, như vậy khác nào là hành hạ.Nhưng, vừa nghĩ đến việc có thể phá hỏng bữacơm của Vô Ưu và Hoắc Lãng, lại thấy hy sinh nho này, đáng kể chút nào.

      "Phương Đông Dạ, ở bên kia, thôi."

      Vô Ưu và Phương Đông Dạ thỏa thuận, tronggiờ làm việc Vô Ưu gọi là tổng giám đốc,còn ngoài giờ gọi theo tên. Bây giờ là thời gian ăn trưa, cho nên Vô Ưu đương nhiên gọitheo tên . Hơn nữa, sau khi phát đượcvị trí của Tiểu Hạ, càng khách khí mà kéo tay , tới.

      đó là ai? ta lại dám đụng vào người tổng giám đốc?

      Nhìn có vẻ hai người rất thân mật, khôngphải là bạn của tổng giám đốc chứ?

      ta hả? phải đâu. ta là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, mới tuyển vào lần trước,chọn ra từ mấy ngàn người đó.

      Hóa ra là ta hả? Đúng là tai nghe bằngmắt thấy.
      . . .

      Hành động tự nhiên của Vô Ưu, vô tình tạo lên đợt sóng ngầm. Phương Đông Dạ bìnhthường rất ghét bị đưa ra tám chuyện, nhưng việc cùng Vô Ưu lần này bị bọn họ đưa ra bàn tán, chẳng những tức giận, mà ngượclại, trong lòng thấy hơi hơi hưng phấn.

      thích nghe người khác chuyện ghép anhvới Vô Ưu vào nhau, nhưng, cũng cónghĩa họ được phép xấu . Phương Đông Dạ quay đầu lại, nhìn cảnh cáo vừa dùng cái giọng đầy khinh thường về Vô Ưu. Dùchỉ là ánh mắt, nhưng thông minh như những người đó, cũng lập tức ý thức được, Vô Ưu đối với tổng giám đốc, chính là người đặcbiệt.

      "Tiểu Hạ, xin lỗi, tôi tới chậm. chờ rất lâu hả?"

      Vô Ưu sau khi kéo tay Phương Đông Dạ tới trước mặt Tiểu Hạ, vội vàng áy náy . Tiểu Hạkhông dám tin mở to hai mắt nhìn Phương Đông Dạ. Trong đó có khẩn trương, có kíchđộng, có cả mừng rỡ. Sau lần đầu tiên nhìn thấy Phương Đông Dạ, ta thường xuyên nghĩvề khuôn mặt mê người này đến ngẩn ngơ. Vốntưởng rằng, có thể tiếp xúc với tổng giám đốclần nữa là điều thể, ngờ, lại có thể gặp được trong tình huống này.

      Phương Đông Dạ nhìn ánh mắt kích động củaTiểu Hạ, nhíu mày khó chịu, cũng nhận ra, mìnhđã hiểu lầm rồi. ra Vô Ưu phải ăn với Hoắc Lãng, mà ăn với mê traitrước mặt này. Nếu sớm biết như vậy, mớikhông cần tới đây .

      vui đừng có tới nha!

      Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ bày ra bộ mặtđáng ghét, bộ dáng ràng rất thoải mái,cũng có chút mất hứng, nhưng vẫn làm tròn bổnphận giới thiệu hai người với nhau:

      "Tiểu Hạ, đây là tổng giám đốc công ty chúngta, Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ, vị này chính là bạn tốt của tôi, Tiểu Hạ. Sau này chiếucố nhiều hơn nha."

      Phương Đông Dạ gì, chỉ là liếc mắt nhìn Vô Ưu cái, tỏ ý nghe thấy. Mà Tiểu Hạ liền vội vàng đứng lên, sau đó khoatrương cúi mình xuống chào:

      "Chào tổng giám đốc."

      "Ai nha, Tiểu Hạ cần câu nệ như vậy. Lúc tan việc, kêu tên là được rồi."

      Vô Ưu muốn để Tiểu Hạ lo sợ, cho nên, sau khi xong quên thầm vào tai :

      " đừng có nhìn khuôn mặt đáng ghét của ta mà sợ, ra, ta là người tốt đó."

      Tiểu Hạ nghe xong, ánh mắt hoài nghi nhìn Vô Ưu lâu, trực giác ta mách bảo, Vô Ưu vàPhương Đông Dạ vô cùng thân thiết. Cảm giácnày, làm ta rất thoải mái.

      Vô Ưu mặc dù là thầm vào tai Tiểu Hạ, nhưng giọng cũng hề , Phương Đông Dạ nghe thấy Vô Ưu thế, buồn cườilắc đầu cái. biết là nên giân coi mình ra gì, hay là nên vui vẻ vì côkhông thấy sợ mình nữa.

      "Ăn gì nào? Tôi lấy."

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu tự nhiên hỏi. MàVô Ưu cũng đương nhiên trả lời:

      "Tôi ăn gì cũng được. xem rồi tự chọn . Tiểu Hạ, ăn gì?"

      Cái gì? Tổng giám đốc lấy thức ăn cho mình?

      Tiểu Hạ vì ý nghĩ này mà có chút bối rối, vội vàng :
      "Ăn gì cũng được." xong hồi hộp cúi đầu.Phương Đông Dạ thờ ơ, quay đầu rời , lịch sựgiúp hai lấy thức ăn.

      "Tiểu Hạ, có sao ? Xin lỗi, tôi cũngkhông muốn cho ta cùng. Nhưng ta nhất định. . ."

      Vô Ưu tưởng rằng Tiểu Hạ bị Phương Đông Dạ dọa cho sợ, nên sau khi Phương Đông Dạ , vội vàng xin lỗi. cũng muốn vì chuyệnnày, mà dọa cho người bạn tốt Tiểu Hạ chạymất. Tiểu Hạ ngẩng đầu nhìn Vô Ưu hỏi:

      "Vô Ưu, với tổng giám đốc có quan hệ như thế nào?"

      Ánh mắt Tiểu Hạ căng thẳng, vấn đề ta hỏi cũng làm cho Vô Ưu có chút khó hiểu.

      "Quan hệ gì chứ? Chính là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc. Đúng rồi, còn có quan hệ lánggiềng nữa."

      Vô Ưu giấu diếm gì, đem hết những quan hệ mình có thể nghĩ ra, cho Tiểu Hạ. Tiểu Hạ chớp mắt nhìn vào mắt Vô Ưu, muốntừ trong mắt tìm ra dấu vết việc dối.

      Hai tròng mắt Vô Ưu trong suốt, có thể nhìnthấy đáy. Tiểu Hạ nhìn xong, nghĩ chắc Vô Ưu dối mình. Nhưng, vẫn như cũ yên tâm hỏi:

      "Vô Ưu, thích tổng giám đốc sao?"

      "Ha ha, tôi thích bất kỳ ai."

      Vấn đề Tiểu Hạ vừa nêu ra, Vô Ưu thèm nghĩ gì, thẳng luôn đáp án. Đáp án vô cùngkhẳng định, làm Tiểu Hạ càng khó hiểu vô cùng:

      "Tại sao? Chẳng lẽ có người thích rồi sao?"

      Vô Ưu lắc đầu, sau đó :

      "Tôi chưa có người thích, nhưng, tôi cũng sẽkhông thích bất kỳ ai." Sau khi xong, thấytrên mặt Tiểu Hạ có chút kỳ quái, nhịnđược hỏi:

      "Tiểu Hạ, làm sao vậy? Tôi cảm thấy hômnay bình thường."

      Tiểu Hạ nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của VôƯu, sau đó lại hướng mắt ra nơi xa xa – chỗ Phương Đông Dạ chọn đồ ăn. Trong lòngkhông ngừng suy nghĩ, rốt cuộc, có nên với Vô Ưu, chuyện mình thích tổng giám đốc . ta hy vọng Vô Ưu có thể giúp mình.Cứ coi như là có được tình của tổnggiám đốc, sau này có thể thường xuyên nhìnthấy cũng tốt. Nhưng, lại thấy sợ, sợ sau khi nóicho Vô Ưu, Vô Ưu cự tuyệt. Tiểu Hạ bởi vìcăng thẳng, hai tay run run ngừng.

      "Tiểu Hạ, làm sao vậy?"

      Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ như vậy, từ giọng đếnánh mắt đều tràn ngập quan tâm, lo lắng.Cũng vì quan tâm này, Tiểu Hạ quyết địnhđánh cuộc lần, chọn cách tin tưởng Vô Ưu. ta sau khi hít sâu hơn, nhìn vào mắt VôƯu, thẳng thắn :

      "Vô Ưu, tôi thích tổng giám đốc."

      "Hả?"

      Đáp án của Tiểu Hạ nằm ngoài dự đoán của VôƯu, làm có chút phải ứng kịp. Vừa rồiTiểu Hạ căng thẳng như vậy, còn tưởng rằng ta do sợ hãi. ra là thích. Sau khi phải ứng kịp, cười vui vẻ, nhìn Tiểu Hạ hào phóng :

      "Thích phải theo đuổi, tôi ủng hộ . Nếu cần tôi giúp đỡ gì, tôi nhất định giúp ."

      Lúc trước cũng may là có Tiểu Hạ giúp đỡ nên giờ mới được làm việc ở đây. Lần này, nếu TiểuHạ muốn giúp, nhất định cố gắng hết mình.

      Vô Ưu thẳng thắn, hào phóng là điều Tiểu Hạ ngờ. ta ngờ chuyện thuận lợi như vậy. nhịn được, cầm tay Vô Ưu, kích động :

      "Vô Ưu, đúng là bạn tốt của tôi. Tôi thực sựrất vui. Cảm ơn ."

      "Ha ha, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên."

      Vô Ưu đĩnh đạc , lại còn quên mơ tưởng:

      "Nếu như Tiểu Hạ có thể thành đôi với tổnggiám đốc, có thể trở thành nhân vật chính như TV được mọi người hâm mộ rồi."

      Chim sẻ biến thành phượng hoàng, điều này có rất nhiều trong phim thần tượng. Mặc dù Vô Ưu chưa bao giờ mong chờ việc này xảy ra với mình, nhưng lại rất thích xem. Cho nên, nếu nhưchuyện này có thể xảy ra với bạn mình thậttốt. thực rất kỳ vọng.
      ...

      "Có chuyện gì mà hào hứng vậy?"

      Phương Đông Dạ sau khi đến, thấy Vô Ưu vàTiểu Hạ cả hai đều rất vui vẻ, nhịn đượctò mò hỏi. Vô Ưu vội vàng :

      " có gì, có gì, ha ha, ha ha. . ."

      Vừa , vừa nhìn Phương Đông Dạ cười mậpmờ. Nhìn như vậy, còn có chuyện gì. đúng là làm người khác thể tinđược.

      "Tổng giám đốc, có thể mang thức ăn lên đượcchưa?"

      Tổng giám đốc đúng là tổng giám đốc. ăn mộtbữa cơm cũng phải được đối đãi đặc biệt. Lại có thể, cả giám đốc phòng ăn và bếp trưởng cùng mang đồ ăn lên. Sau khi Phương Đông Dạ gật đầu, thức ăn bắt đầu được bày ra. Vô Ưu nhìn thẻ tên đính bộ quần áo màu trắng của họ,cảm thấy hơi kỳ lạ.

      Giám đốc phòng ăn: Lôi Vũ

      Bếp trưởng phòng ăn: Triệu Hải

      đúng nha. Giám đốc và bếp trưởng, phải là học trưởng và Tề Rạng Đông sao?

      Vô Ưu nghĩ vậy, nhìn Lôi Vũ hỏi:

      "Phòng ăn có mấy giám đốc và bếp trưởngvậy?"

      Lôi Vũ thấy rất kỳ quái khi nghe Vô Ưu hỏi nhưvậy, nhưng thấy cùng tổng giám đốc, đoáncũng phải người bình thường, cho nên lễphép trả lời:

      "Phòng ăn chỉ có giám đốc và bếp trưởng."

      Phương Đông Dạ nghe thấy Vô Ưu hỏi, cũng đoán ngay ra ý của . Chuyện này, sớm muộngì cũng biết, cho nên, cũng ngăn cản việc hỏi.

      "Vậy Hoắc Lãng và Tề Rạng Đông đâu? Bọn họkhông phải là giám đốc phòng ăn và bếp trưởngsao?"

      Người có vị trí trong xã hội, chuyện hay làm việc đều tương đối cẩn thận. Giám đốc phòng ăn đích thực là là người từng trải. Hoắc Lãng và Tề Rạng Đông bị sa thải, là do tổng giám đốc phê chuẩn. Nhưng lúc này, chuyện liên quan đếntổng giám đốc với này là điều cầnthiết, hơn nữa, có vẻ như hai người kia đều là bạn của .

      Sau hồi suy tư, giám đốc phòng ăn khôngbiết nên trả lời như thế cho phải.

      "Hai người đó có việc khác rồi."

      Phương Đông Dạ nhàng, giúp bọn họgiải quyết vấn đề nan giải này. Vô Ưu nhìnPhương Đông Dạ hỏi:

      "Phương Đông Dạ, rốt cuộc xảy ra chuyệngì? Học trưởng và Tề Rạng Đông đâu?"

      "Nhân viên trong công ty bị ngộ độc thức ăn.Giám đốc Hoắc và bếp trưởng Tề, cảm thấy mình làm việc tốt, cho nên xin nghỉ."

      Phương Đông Dạ thản nhiên , Vô Ưu bấtmãn hỏi:

      "Chuyện xảy ra khi nào? Sao tôi biết gì?"

      Vô Ưu sau khi xong, nhịn được bắtđầu lo lắng cho Hoắc Lãng và Tề Rạng Đông, :

      "Như vậy chẳng phải bây giờ học trưởng có việc làm sao? biết bây giờ có sao nữa?"

      Giọng quan tâm của , làm Phương ĐôngDạ nghe xong thấy rất thoải mái. Nhưng cũng hiểu được, bây giờ thể dùng lời an ủi . Phương pháp hữu hiệu nhất chính là di dời chú ý của .

      Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

      Phương Đông Dạ giờ cực kỳ hiểu Vô Ưu, cho nên biết phương pháp nào là hữu hiệu nhất. ngẩng cao đầu nhìn Vô Ưu, nghiêm túc :

      "Vô Ưu, buổi tiệc tối mai, nghĩ mặc gì chưa? Có lễ phục thích hợp chưa?"

      "Lễ phục? Phải mặc lễ phục sao?"

      Vô Ưu chưa bao giờ tham gia tiệc kiểu này, chỉ mới tham dự tiệc sinh nhật của bạn học cùng phái thôi. Lúc ấy đều thích gì mặc nấy. Vì vậy, lần này cũng nghĩ phải mặc lễ phục. Phương Đông Dạ sớm biết có phảnứng này, cười nhàn nhạt, :

      "Ngày mai với người bạn này, chọn bộ để mặc ."

      Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ nhắc tới Tiểu Hạ, nghĩ lại điều Tiểu Hạ vừa lúc nãy. Cái đầunhỏ ngốc nghếch nhịn được, bắt đầuchuyển động, liền nhìn Phương Đông Dạ, nịnhnọt :

      "Vậy ngày mai Tiểu Hạ có thể tham gia cùng tôi ?"

      Phương Đông Dạ chỉ cần liếc mắt cái, nhìn ra ý đồ khuôn mặt nhắn của Vô Ưu. Nhưng, lại tưởng, làm như thế, chỉ là muốn đưa bạn tốt chơi đùa cùng. Cho nên, cười bao dung :

      "Đương nhiên có thể."

      Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ xong, hưng phấn :

      "Oa, Phương Đông Dạ, là người quá tốt nha."

      Phương Đông Dạ sau nghe được lời khen vuốt đuôi của , cười thoải mái.

      Vô Ưu liếc thấy nụ cười vui vẻ của Phương Đông Dạ, liền đắc ý quay đầu nháy mắt với TiểuHạ, Tiểu Hạ cười thẹn thùng đáp lại .

      Tiểu Hạ phải là muốn tham gia buổi tiệc, mà là ta vừa mới nhìn thấy yêuchiều trong mắt Phương Đông Dạ dành cho Vô Ưu. Tổng giám đốc thích Vô Ưu! Phát nàylàm ta kinh hãi, cũng biết nên làm thếnào cho phải.Chương43: Sónggió ậpđến (1)

      "AnhTề, anhsao vậy?Rầu rĩkhông vui,chẳng lẽbác Tềlại épanh tiếpquản côngty sao?"

      Trongphòng ăn, chàngtrai trẻtuấn tú,tự tin, nhìnrạng rỡnhư ánh mặttrời, trênmặt đầythú vị nhìnvẻ mặtphiền nãocủa TềRạng Đônghỏi. TềRạng Đôngkhông muốnnói nhiều,chỉ lắcđầu, sauđó nhìnngười trướcmắt, :

      "TiểuKhải, hômnay vừa mớivề nước,sao khôngnghỉ ngơicho khỏe,lại vộivàng tìmanh như vậy,có chuyệngì ?"

      Ngườiđược gọilà TiểuKhải, vẻmặt bấtmãn :

      "AnhTề, em cũng25 tuổirồi. Đừngcó gọiem là TiểuKhải nữa.Nghe rấttrẻ con,cũng rấtngu ."

      TềRạng Đôngnhìn dángvẻ đángyêu củacậu ta,cười thờơ, phốihợp hỏithăm:

      "Được.Nhạc khải,bây giờcó thểnói rồichứ."

      Nhạckhải lúcnày mớihài lòngcười. Sauđó nóira mục đíchcủa mình:

      "Chiềunay côngty chúngta cùngTập đoàn“Trụ”thương lượngviệc kýkết hợpđồng. Nếuký hợpđồng thànhcông, tốinay cómột buổitiệc chúcmừng. Emmuốn mờianh làm bếpchính."

      TềRạng Đôngnghe xongliền nhíumày. Tậpđoàn ‘Trụ’ phảilà côngty của PhươngĐông Dạsao? Vớisự hiểubiết củahắn vềPhương ĐôngDạ, chắcchắn PhươngĐông Dạsẽ khôngdễ gì màhợp tácvới tậpđoàn ‘Tửthần’.Nghĩ kýthành cônghợp đồngdễ nhưvậy hả?Nghĩ vậy,Tề RạngĐông nhìnNhạc khảihỏi:

      "Chúchắc chắncó thểký hợpđồng thànhcông?"

      Nhạckhải nghexong, âmu xuất hiệnche mấtsự rạngrỡ nhưánh mặttrời trênmặt. Nóikhông chútgiấu diếm:

      "Bấtkể bênhọ đưara điềukiện hàkhắc thếnào, côngty chúngta cũng đềuđồng ý.Bởi vì,lần nàynhất địnhphải kýthành cônghợp đồng."

      Mặcdù NhạcKhải khôngnói ra lýdo, nhưngTề RạngĐông cũngkhông khómà đoánđược,chắc chắntập đoàn“Tử thần” xảyra vấn đề. gậtđầu hiểu,sau đó :

      "Anhbiết rồi." xong,sau khi lưỡnglự mộtlúc, lạinói tiếp:

      "Nếucó việcgì cầngiúp đỡ,cứ tớitìm ."

      Hắnmặc dùkhông cóý địnhvề tiếpquản côngty, nhưngnếu NhạcKhải thựcsự cầngiúp đỡ, sẽkhông đứngở ngoàinhìn.

      "Cámơn Tề.Em kính anhmột ly."

      NhạcKhải nhìnTề RạngĐông cườivui vẻ.Vừa uốnghết ly rượu,điện thoạiTề RạngĐông độtnhiên vanglên. Hắncũng khôngtránh ,nhận điệnthoại ngaytrước mặtNhạc Khải:

      "Alô,Tề RạngĐông nghe."

      Bênđầu kiađiện thoại,sau mộtlúc trầmmặc, làgiọng nóihơi khànkhàn củaHoắc Lãng:

      "RạngĐông, tôimuốn cairượu."

      TềRạng Đôngnghe xong, mặtxuất hiệnnụ cườithật lớn, phiềnnão, u ámtrên mặttrong nháymắt đãbiến mất.Giống nhưánh mặttrời độtnhiên chiếusáng xuốngmột vùngđất âmu vậy.

      "Đóibụng sao?"

      TềRạng Đôngquan tâmthăm hỏi.Bên kia điệnthoại HoắcLãng ngượngngùng :

      "Đói. đếnnấu cơmcho tôi ănđi."

      "Được.Tôi sẽqua liền.Chờ tôi."

      Cúpđiện thoạixong, TềRạng Đôngvẻ mặtrạng rỡnhìn điệnthoại. NhạcKhải thấyhắn nhưthế, cảmthấy hứngthú :

      "Oaoa, Tề,có vấnđề nha.Thế nào? rồisao? Lúcnào chínhthức choem gặp mặtchị dâuđây? Khôngđúng nha!Vậy vịhôn thêbé bỏngkia củaanh phảilàm thếnào? Cómuốn emđi quyếnrũ ta,để côta chủ độngtừ hônvới anhkhông?"

      TềRạng Đôngnghe NhạcKhải nóixong hơisửng sốt,cũng chẳngphản bácgì, cườinhạt :

      "Chúlo cho tốtchuyện củamình làđược rồi. trướcđây."

      Nhạckhải nhìnbóng lưngphóng khoángcủa TềRạng Đông,cười vuivẻ. AnhTề chínhlà thầntượng củacậu. Rõràng làđại thiếugia tậpđoàn “ThiênHạ”, lạichạy theohọc ngànhy. phóngkhoáng kia, phảiai cũng cóđược.

      "Anhđẹp trai,dùng cơmmột mìnhsao?"

      Mộtmỹ nhânđột nhiênxuất hiệntrước mặtNhạc Khảihỏi. NhạcKhải rấtnhanh liềnlộ ra nụcười xấuxa. Sau đónói:

      "Nếunhư mỹnhân khôngngại, chúngta cùng dùng."

      Hoahoa côngtử vớimỹ nhânchủ động,đương nhiênlà ăn nhịpvới nhaurồi. Xemra đêm nayhai ngườinày đềukhông côđơn lạnhlẽo rồi.
      ...

      VôƯu đúnglà mộtngười vôcùng chămchỉ, hợpđồng ởcông ty chưađánh xong,hết giờlàm, liềnlén mangvề nhà.Mặc dùngày maicòn nửangày nữa,nhưng PhươngĐông Dạtín nhiệmcô như vậy, cũngkhông muốncó chuyệngì xảyra ngoàiý muốn.

      "Mẹ, tắmtrước ."

      NhạcDiễm thấyVô Ưu lấytay dụidụi mắt,chắc nhìnmàn hìnhquá lâu,nên mắtkhó chịu.Cậu békhông khỏiđau lòng.Vì vậy,giục mẹđi tắm,để thảlỏng mộtchút.

      VôƯu lắcđầu, sauđó :

      "Khôngđược,mẹ cònrất nhiều.Mẹ nhấtđịnh phảinắm chắcthời gianchuẩn bịthật tốt."

      NhạcDiễm nhìnVô Ưu chămchỉ nhưvậy, khôngkhỏi cóchút tráchcha. Nănglực củamẹ cha cũngkhông phảikhông biết.Sao lạigiao cho mẹcông việcphức tạpnhư thếchứ. Cậubé tớicạnh VôƯu, vừadụ dỗ,vừa làmnũng :

      "Mẹ,mẹ tắmđi. Tắmxong ngườisẽ thoảimái hơnrất nhiều.Tinh thầnđược thảlỏng, làmviệc sẽdễ dànghơn nhiềunha."

      "Thậtvậy sao?"

      VôƯu nhìnNhạc Diễmnghi ngờ.Nhạc Diễmcho mẹ mộtnụ cườicực kỳđáng ,sau đó gậtđầu khẳngđịnh. VôƯu nhìnbộ dángNhạc Diễm,gật đầu,:

      "Được.Mẹ tắmtrước.Mẹ thậtsự có chútmệt mỏi." xongđứng lên.

      NhạcDiễm saukhi lừađược VôƯu vào phòngtắm, liềnđi tớichỗ máytính ngồixuống. Cáighế hơithấp, cậuliền nhảyxuống, điềuchỉnh lạiđộ cao,xong mớitừ từngồi lạilên ghế.Sau đó bắtđầu múamáy nhữngngón taynhỏ xíu,“lách cách”đánh hợpđồng. Đánhđược mộtlúc, cậuliền pháthiện ravấn đề.Rất nhanhđã ý thứcđược,cha cậuđã bắtđầu hànhđộng rồi.
      .. .

      "Mẹtắm xongrồi sao?"

      NhạcDiễm ngồicạnh TVxem, thấyVô Ưu từphòng tắmđi ra, liềncười chàohỏi. VôƯu vừalau đầuvừa :

      "Mẹphải làmviệc. Conngủ sớmđi, khôngnên xem TVmuộn quá."

      Nóixong vàothư phòng,còn lạiNhạc Diễm,mặt lộra nụ cười.

      Quảnhiên, nămphút sau,tiếng kêusợ hãicủa VôƯu truyềnra.

      "BéDiễm, convào đâymột chút.Nhanh nhanhlên mộtchút."

      NhạcDiễm nhảyxuống ghếsa lon, làmbộ khóhiểu hỏi:

      "Làmsao vậy? xảyra chuyệngì?"

      VôƯu giốngnhư thấyquỷ, chạyđến bêncạnh cậu,lấy taychỉ vềphía máytính, :

      "Nó,nó. . ."

      NhạcDiễm điqua, nhìnmáy tínhmột lúc,sau đó :

      "Khôngcó chuyệngì a? Bịhư sao?"

      VôƯu vộivàng lắcđầu, kíchđộng :

      "Khôngphải, rõràng mẹcòn ít nhấtbốn trangchưa đánh.Bây giờlại chỉcòn chưađến mộttrang."

      NhạcDiễm ngheVô Ưu nóixong, tronglòng cườimuốn nổtung rồi.Nhưng, vẻmặt vẫnnhư cũ,bình tĩnhhỏi:

      "Mẹchắc chứ?Con nhớlúc vàođây, mẹđang đánhtới bốnchữ “tậpđoàn ‘TửThần’”này nha."

      VôƯu nghe NhạcDiễm nóixong, cũngbắt đầugiao độngrồi. Sauđó nghingờ hỏi:

      "Thậtthế sao?Mẹ nhưthế nào.. ."Nhạc Diễmcười kéoVô Ưu ngồilên trênghế, :

      "Mẹ,chắc mẹquá mệtmỏi, nêntrí nhớkhông tốt.Đến đây.Mẹ đánhmáy .Con giúpmẹ lau đầu."

      NhạcDiễm chămsóc, làmVô Ưu caohứng cười.Dĩ nhiêncũng đemchuyện hợpđồng vừabị ngườikhác độngvào quênluôn.

      "Chữnày đánhsai rồi."

      "Thiếumột chữrồi."
      "Khoanđã, chỗnày khôngđúng, sairồi. . ."

      NhạcDiễm đứngtrên mộtchiếc ghếnhỏ, vừalau tóc choVô Ưu, vừagiúp côchỉ chỗsai đểsửa. Khôngkhí xem nhưtương đốiấm áp.Sau khi laukhô tóc,Nhạc Diễmbắt đầuxoa bóp khôngcông, xemnhư đứatrẻ hiếuthuận đủđiều. VôƯu lúc nàychính làđối tượngước aocủa mọingười,thế nhưnglại chẳngnghĩ đượcnhiều nhưthế. Toànbộ tinhthần đềutập trunghết vàonửa tranghợp đồngcòn lại,chiến đấuhăng háisuốt gầnmột tiếngmới coinhư tạmxong.

      "Ôô, rốtcục cũngxong rồi."

      VôƯu nhìnthành quảlao độngcủa mình,cảm độngđến chảycả nướcmắt. NhạcDiễm thấymẹ nhưthế cũngkhông nhịnđược vuivẻ. Cậucho rằng,người nhưmẹ, thậtsự khôngthích hợplàm việcở bên ngoài.Mẹ trờisinh ra làđể ngườikhác thươngyêu, đểngười khácchăm sóc.

      "Mẹ, ngủthôi. Muộnrồi, ngàymai còn phảiđi làm nữa."

      NhạcDiễm nhìnmẹ mặcdù vui vẻ,nhưng vànhmắt đãhơi đỏđỏ, nêngiục mẹđi ngủ.Vô Ưu liềnlắc đầu,sau đó :

      "Khôngđược,con ngủtrước .Mẹ muốnkiểm tramột lầnnữa, xemcòn chỗnào sóthay sai chínhtả ."Vừa ,vừa chuyểnlên trangthứ nhất,sau đó kiểmtra từngchữ, từngchữ .

      Tựbiết nănglực củamình!

      Điềunày có lẽlà ưu điểmlớn nhấtcủa mẹđi.

      NhạcDiễm nhìnmẹ chămchú kiểmtra lạihợp đồng,lộ ra nụcười vuivẻ. Lỗichính tảở phầntrên? Rấtcó khảnăng ,nhưng, cậubé sửalại hếtrồi. Cònphần sau,vừa rồicậu cũngđã rà soát,cho nên,hẳn làkhông cóvấn đềgì rồi.

      "Mẹ,con ngủđây."

      NhạcDiễm nóixong, yênlòng trởvề phòngngủ. Tưởngrằng VôƯu sau khikiểm trahết hợpđồng, khôngcó vấnđề gì, nghỉ.Nhưng lạikhông ngờ,Vô Ưu nghiêmtúc đếnđộ, kiểmtra hếtlần nàyđến lầnkhác. Saukhi kiểmtra đếnlần thứba, vẫnkhông pháthiện ralỗi nào,mới yêntâm. Nhưng,lúc đócũng làhai giờsáng rồi.

      "Mẹ,sao mẹ cònchưa đingủ?"

      NhạcDiễm nửađêm tỉnhdậy đitoilet, thấyVô Ưu vẫnngồi trướcmáy tínhcười khúckhích, khôngdám tin hỏi.Vô Ưu quayđầu lại,nhìn cậucười thậtto, :

      "Mẹkiểm traxong rồi. ngủngay. Mẹrất vuinha, sợkhông ngủđược.Hôm nay mẹngủ chỗcon, đượckhông?"

      Bộdáng VôƯu như vậy,làm NhạcDiễm thấyvừa đaulòng, lạivừa kỳquái. Đốivới bộdạng chămchỉ, đángyêu củamẹ, tronglòng độtnhiên thấycực kỳthích. Cậubé dụidụi haimắt, sauđó :

      "Uhm,vậy mẹnhanh lênmột chút." xongđi vào phòngvệ sinh.

      Mộtđêm này,Nhạc Diễmnằm tronglòng VôƯu, ngủvô cùngthoải mái.
      ...

      Ngàythứ hai,sau khi ănđiểm tâmxong, PhươngĐông Dạđến gõcửa nhàVô Ưu, đóncô làmcùng. Dĩnhiên, giốngnhư thường,lấy lýdo là cùngđường.Phương ĐôngDạ cảmthấy khôngkhí hômnay có chútkhông đúng.Vô Ưu vôcùng vuivẻ, màcon trai củaanh, nhìnanh có vẻrất bấtmãn.

      "BéDiễm, nócó khỏekhông?"

      Trênđườngđi, PhươngĐông Dạkhông nhịnđược dòxét hỏiVô Ưu. Bởivì thậtsự khôngbiết mìnhđã đắctội vớicon trai bảobối củamình lúcnào. MàVô Ưu cònlại làđơn thuầnnói:

      "Nótốt lắm."

      Chỉba chữ cũngđủ làmcho PhươngĐông Dạkhông thểhỏi gìthêm nữa. cũngbiết, dòhỏi tintức từVô Ưu làđiều khôngthể. Đànhchờ khinào có thờigian, tựmình đihỏi ngườitrong cuộcvậy. Nhưng, cầnchờ tớilúc hỏingười trongcuộc, vừatiến vàophòng làmviệc, thấyVô Ưu đưathành quảlao độngđêm quacho mình, lậptức hiểu,vì sao NhạcDiễm lạimất hứngnhư vậy.

      Tênnhóc kianhất địnhnghĩ anhhại VôƯu phảithức đêm,nên khóchịu vớianh. Tronglòng PhươngĐông Dạquả thậtmuốn kêuoan, cũngkhông ngờVô Ưu lạicố gắngnhư vậy.

      "Đây,cầm lấycái này."

      PhươngĐông Dạchìa mộtcái thẻđưa choVô Ưu. VôƯu khó hiểuhỏi:

      "Đâylà cái gì?"

      "Cônếu làmxong việcrồi, vậycùng bạnđi mua lễphục mặctối nayđi, mua cảtrang sứcnữa, cảtrang phụccủa bạncô. Toànbộ côngty thanhtoán. Mậtmã là sốnhà tôi."

      PhươngĐông Dạnói xong,đưa thẻđến gầnVô Ưu hơn.Vô Ưu mừngrỡ cườinói:

      "Cámơn tổnggiám đốc,tôi đâyđi tìm TiểuHạ đây."

      Saukhi xongcầm thẻbỏ chạy.Phương ĐôngDạ nhìnbóng lưngVô Ưu, vẻmặt nhưnghĩ tớiđiều gì, biếtmình làmnhư vậylà đúnghay sai đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :