1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Học trưởng si tình (1)

      Vô Ưu nghe thấy giọng mang theo ý cườicủa người kia, liền nhìn chằm chằm, cẩn thận đánh giá người đàn ông tuấn lãng trước mặt, cố gắng lục lọi lại trí nhớ. Qua lúc lâu, hai tròng mắt chậm rãi mở to ra, sau đó cười :

      "Hoắc Lãng học trưởng, là hả?"

      "Ha ha, còn tưởng rằng em quên mất rồi."

      Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu lao lực mới nhớ ra , nhưng cũng hề mất hứng, ngược lạicười rất vui vẻ. Bởi, so với bất kỳ người nào, hiểu nhất trí nhớ của em học cùngtrường đại học này chậm chạp đến cỡ nào. Lúcbắt đầu biết , thiếu chút nữa tưởngrằng, bị mắc chứng mất trí nhớ có gián đoạn. Nhưng, tiếp xúc lâu hơn, mới biết được, dường như chỉ là hơi ngốc nghếch thôi.

      "Học trưởng, làm việc ở đây sao? Oa, là giám đốc rồi hả?"

      Vô Ưu nhận ra người học trưởng đối với mình rất tốt thời đại học, rất nhanh liền trở nên thânthiện.

      " sau khi tốt nghiệp đại học, liền Pháphọc. Đạt được bằng đầu bếp quốc tế, lại họcthêm lớp quản lý nhà hàng. vừa trở về năm ngoái. Em làm ở đây hả?"

      Hoắc Lãng cũng nhắc đến, sau khi trở về, tìm ngay, nhưng lại tìm được.

      "Oa, học trưởng, lợi hại nha. Chẳnggiống em, tốt nghiệp đến bây giờ vẫn chưa đilàm. Nhưng mà, hôm nay em đến đây phỏngvấn. Ha ha, chừng ngày mai chúng ta chính là đồng nghiệp rồi."

      Vô Ưu đơn thuần cười , mặt Hoắc Lãng lộ ra nụ cười chiều. Với bộ dạng mơ hồ củaVô Ưu, lại ghĩ đến nhân viên làm việc ở ‘Trụ’,tất cả đều là tinh của tinh . Nhìn Vô Ưu trước mặt, ha ha, muốn tới chỗ này, đúng làkhông phải chuyện dễ dàng rồi.

      Bụng kêu ùng ục, ùng ục, ùng ục…

      "Đói bụng à? Muốn ăn cái gì? tự làm cho em ăn."

      Hoắc Lãng thương nhìn Vô Ưu. Mà Vô Ưu cũng chút khách khí :

      "Ăn, ăn món sở trường của học trưởng ."

      "Ha ha, được, em ngồi đây chờ . Rất nhanh có."

      Hoắc Lãng xong, ấn Vô Ưu ngồi ghế,sau đó vào phòng bếp tự mình chuẩn bị nguyên liệu. Vô Ưu trong lúc ngồi chờ, cảmthấy may mắn khi gặp lại người học trưởngđã đối xử rất tốt với mình thời đại học.
      ...

      "Giám đốc, là ai tới vậy? Là tổng giám đốcsao?"

      Trong phòng bếp, bếp trưởng Tề Rạng Đông, cũng là bạn tốt của Hoắc Lãng hồi học ở Pháp,khó hiểu nhìn Hoắc Lãng cười ôn nhu, tựtay chuẩn bị thức ăn. Hoắc Lãng rất ít khi tựmình chuẩn bị. Thậm chí nếu là tổng giám đốcđến, muốn tự làm, cũng phải có người chẩn bị nguyên liệu. Nhưng lần này, thế mà tự tay rửa đồ, để cho ai động tay vào. có chút thể tưởng tượng nổi.

      " ấy tới."

      Hoắc Lãng đem niềm vui trong lòng cho sẻ chobạn tốt.

      "Ai hả?"

      Tề Rạng Đông khó hiểu hỏi, lời vừa tới miệng, lập tức khoa trương :

      "Là, là ấy sao? bé ngốc nghếch nhưng rấtđáng học cùng trường mà thầm mếntám năm rồi?"

      Hoắc Lãng vì câu của Tề Rộng Đôngmà thấy xấu hổ, ngược lại gật đầu cười. Tề Rạng Đông rất nhanh, chạy ra khỏi phòng bếp, nhìnquanh khắp đại sảnh. Ngay sau đó, liền tìm được thiên sứ trong trái tim Hoắc Lãng. Quảnhiên giống hệt trong ảnh, nhìn dáng vẻ đơnthuần.

      Tám năm qua rồi, thế mà bé kia chútcũng thay đổi. Dù người mặc đồ công sở, nhưng vẻ non nớt mặt vẫn giốnghệt như ảnh chụp hồi còn học đại học. Nămtháng hình như để lại dấu vết nào trênkhuôn mặt .

      "Chào tiểu thư, tôi là bạn tốt của Hoắc Lãng,tên Tề Rạng Đông."

      Tề Rạng Đông nhịn được qua chào Vô Ưu. vẫn rất hiếu kỳ, người tướng mạobình thường như vậy, sao lại có thể làm cho Hoắc Lãng ưa tú kia, si ngốc suốt tám năm trời. hiếu kỳ từ lần đầu tiên gặp tại Pháp, cự tuyệt quán bar với , vì lý doanh có người thích, nên chung thủy với . hiếu kỳ muốn chết được.

      " Tề, xin chào."

      Vô Ưu mặc dù biết cứ nhìn từ trênxuống dưới làm gì, trong lòng có chút tựnhiên, nhưng lại cảm thấy có ác ý, nên cũng cười chào hỏi lại. Nếu là bạn tốt củahọc trưởng, cũng là người tốt rồi. cầnnghi ngờ gì. Trong thế giới của Vô Ưu, tất cả đều đơn giản như vậy.

      "Gọi tôi Rạng Đông là được rồi. Tiểu Ưu, tôi có thể gọi như vậy ."

      Tề Rạng Đông vừa , vừa ngồi xuống đối diện Vô Ưu, bộ dáng trong khoảng thời gian ngắn . Vô Ưu còn nghe vậy gật đầu, khôngcó ý kiến gì, nhưng trong lòng cảm thấy thích hợp lắm. lớn như vậy rồi, trừ bà nội,học trưởng ra, gọi mình là ‘Tiểu Ưu’ chỉ có những người láng giềng ở quê thôi. ta lầnđầu tiên gặp , gọi như vậy, cảm giác hơi lạ, quá thân mật .

      Tề Rạng Đông cũng chẳng để ý nhiều như vậy, nhất định phải giúp cái tên Hoắc Lãng đángthương, trí tuệ siêu quần, nhưng tình cảm lại cực ngốc kia mới được.

      Thầm mến người ta tám năm, cũng thèm biểu lộ. thế, trong thời gian đó, lại quyết tâmthủ thân như ngọc nữa chứ. thể tưởng tượng nổi. Cứ còn như vậy, chỉ sợ là người ta kết hôn, con cái đầy đàn, vẫncòn chưa biết phải làm gì nha.

      "Tiểu ưu, tôi có vấn đề, biết có nên hỏi ?"

      Tề Rạng Đông giả bộ giống như hoang mangnhìn Vô Ưu. Vô Ưu nhìn bộ dáng mong đợi củahắn :

      " cứ hỏi , có gì."

      " kết hôn chưa?"

      Đây chính là trọng điểm. Nếu như người ta kết hôn rồi, như vậy cứ xem như là chơi đùa , nêndừng lại. Lúc chờ mong, Vô Ưu cườilắc đầu. Điều này làm cho Tề Rạng Đông trong lòng khỏi thầm thở phào. Sau đó lại hỏi:

      "Vậy, thích ai chưa?"

      Vô Ưu lại lần nữa lắc đầu, Tề Rạng Đônglại càng cao hứng. Hỏi tiếp:

      "Vậy đối với Hoắc Lãng có cảm giác gì ?"

      Bạn bè giúp được cái gì giúp, Tề Rạng Đông bây giờ từ từ dò hỏi quân tình, bắt đầu dò hỏi đến suy nghĩ của người ta, xem ra cứ theo đànày, đến phải thay Hoắc Lãng biểu lộcho rồi.

      "Tôi… học trưởng, đến rồi hả? Thơm quá."

      Vô Ưu vừa định trả lời, lại ngửi thấy được từnghồi thơm nức, nghĩ gì quay người lại, thấyHoắc Lãng bê bàn ăn đứng cách đó xa. Hoắc Lãng thấy Vô Ưu nhìn mình, cười tới, đem bàn ăn đặt trước mặt Vô Ưu:

      "Đến rồi, thịt cuộn phô mai Pháp." Đặt đồ ăn xuống xong, hai mắt nhìn Vô Ưu cười mị, sauđó trừng mắt liếc về phía Tề Rạng Đông.

      Tề Rạng Đông sờ sờ mũi :

      "Các ngươi từ từ hưởng thụ bữa trưa tốt đẹp ,tôi có việc bận trước."

      "Được, hẹn gặp lại."

      Vô Ưu cười chào. Đồ ăn thơm nức làm quênhết cuộc chuyện vừa rồi, cũng chẳng thèm quan tâm gì nữa. Tề Rạng Đông nhìn Vô Ưu vừa ăn vừa cười tủm tỉm, lại nhìn Hoắc Lãng trong mắt đầy chiều, say đắm nhìn Vô Ưu, trong lòng nhịn được thầm thở dài, bọnhọ cứ như thế này đến lúc nào mới có thể tu thành chính quả hả?
      Chương 18: Học trưởng si tình (2)

      "Ăn ngon ?"

      Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu ăn ngấu nghiến hỏi. Anhbiết là đói bụng, nên mới làm món ăn nhanhvà đơn giản nhất. Xem ra sai. Vô Ưumiệng đầy thức ăn, miệng nhồm nhoàm trả lời :

      "Ăn ngon, ăn ngon." Miệng , nhưng cũngkhông hề dừng lại động tác ăn.

      " ngon như vậy sao?"

      Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu ăn, tự nhiên rất muốnnếm thử. học nấu ăn từ Pháp, có thể ăn hết các loại cao lương mĩ vị. Vị giác dầncũng trở thành chai sạn rồi. Đối với , giờ ăn cái gì cũng có cảm giác quá ngon nữa.Nhưng, hôm nay tự nhiên lại có khát vọng muốn nếm thử đồ ăn do chính mình nấu.

      Thế giới của bỗng nhiên thay đổi, mànguyên nhân chính là ngồi ăn ngấu nghiến ở trước mặt. Người thầm mến tám năm rồi.

      "Ư ư, tin ăn thử ."

      Vô Ưu vừa , vừa hào phóng đem thức ăn mình ăn đẩy đến trước mặt Hoắc Lãng.Hoắc Lãng quen với việc dùng cơm theo kiểuquan hệ, có thói quen ăn đồ thừa, ngoàidự đoán là từ chối hoặc gạt , mà lạicười với Vô Ưu:

      " phải lấy tay ăn sao?"

      "Hả, ha ha, em vô ý."

      Vô Ưu vò đầu cười ngây ngô, bộ dáng đáng , làm cho hai mắt Hoắc Lãng lóe sáng, chứađầy tình cảm thương.

      Hoắc Lãng đưa tay định cầm đũa, nghĩtới Vô Ưu lại :

      "Em gắp cho ăn là được rồi."

      Trái tim Hoắc Lãng vì câu này mà run lên, bàn tay vừa đưa lên liền dừng lại.

      Tiểu Ưu như vậy, chẳng lẽ là… ?

      Hoắc Lãng nghĩ kỳ quái trong đầu, thấy Vô Ưu dùng đũa gắp thức ăn đưa đến trước mặt.

      "Mau ăn , nếu rớt."

      Vô Ưu tay chống mặt, thúc giục Hoắc Lãng ngồi bất động. Hoắc Lãng nhìn vẻ mặtthản nhiên của Vô Ưu, ánh mắt hề e lệ. làm như thế mà, mà đơn thuần nghĩ tới việc có thể đưa đũa cho mượn, chứ phải dùng phương pháp này.

      Hoắc Lãng lắc đầu cười khổ hồi. Nếu như Tiểu Ưu có suy nghĩ, mình phải khổ luyện suốt tám năm trời như vậy rồi.

      Hoắc Lãng há miệng, ăn thức ăn Vô Ưu đangđưa trước mặt.

      "Thế nào? Ăn ngon lắm đúng ?"

      Vẻ mặt Vô Ưu lộ ra kiêu ngạo, cứ như là cônói chỉ có đúng vậy. Nhìn cái bộ dáng này, lại làm cho Hoắc Lãng nhịn được cười. Chính là cảm giác này! Loại cảm giác hạnh phúc, bình yên. sáu năm rồi chưa có. Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu, ánh mắt lên ánhsáng kiên định. Lúc này, thể lại bỏ lỡ lần nữa.

      "Học Trưởng, sao vậy? Có thức ăn dínhtrên mặt em sao?"

      Vô Ưu thấy Hoắc Lãng vẫn nhúc nhíchmà nhìn chằm chằm mình, hơn nữa ánh mắt rấtkỳ quái, nên nghĩ mặt mình có dính bẩn.

      "Xin lỗi, quấy rầy chút."

      Tề Rạng Đông bưng đồ uống đứng cách đókhông xa, xem náo nhiệt hồi lâu, chọn thời cơ thỏa đáng nhất lên tiếng. xuất coi như giải vây màn xấu hổ cho Hoắc Lãng, nhưngsau đó Hoắc Lãng mới biết được, cái tên bạn tổn hại này, có bao nhiêu bại hoại.

      Tề Rạng Đông đưa cốc nước chanh cho Vô Ưu,:

      "Tôi tự tay pha đó nha, xin mời dùng." Sau đó nhìn Vô Ưu, đột nhiên ra vẻ giật mình :

      " mặt dính cái gì kìa?"

      "Ah? Chỗ nào vậy? Chỗ này sao?"

      Vô Ưu nghe Tề Rạng Đông, liền lấy tay quệtkhắp mặt, tìm kiếm vết bẩn tồn tại kia.
      đúng là quá đơn thuần, điều này cũngtin.

      Tề Rạng Đông trong bụng cười to, nhưngngoài miệng vẫn nghiêm trang :

      " phải chỗ đấy, phải chỗ đấy." Cử động của làm cho Hoắc Lãng khỏi bực mình. thích người khác lợi dụngdáng vẻ thiện lương của Vô Ưu để coi thườngcô, mặc dù biết Tề Rạng Đông cũng hề có ác ý.

      "Được rồi, để cho Hoắc Lãng lau cho ."

      Tề Rạng Đông phải là người ngốc. Hắnkhá là thông minh. Trước đó phát rabộ dạng khó chịu của Hoắc Lãng, nên vội vànggián tiếp ra mục đích của việc mình làm nhưvậy. đây là có ý tốt nha.

      "Oh, học trưởng, vậy phiền giúp em."

      Hai người kia nghe xong vẻ mặt trở nên cực kỳquái, mà Vô Ưu ngốc nghếch kia vẫn để ý, lại chỉ quan tâm đến vấn đề duy nhất là vết bẩn mặt.

      Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu đưa mặt về phía mình,lại liếc mắt nhìn Tề Rạng Đông xem náo nhiệt.

      "Tôi quấy rầy hai người nữa."

      Tề Rạng Đông xong xoay người rời , coi như chưa nhìn thấy cái liếc mắt của Hoắc Lãng.Bởi chắc chắn, ánh mắt dành cho phải là thiện ý. thể hiểu nổi, Hoắc Lãng ưu tú như vậy, bất cứ người phụ nữ nào, chỉ cần vẫy tay là có thể có. Càng huống chi là người ngơ ngơ ngác ngác, ngungốc, ai muốn như kia. biết làm sao, mến thầm người ta tám năm mà tiếp cận được.

      Tề Rạng Đông vừa , Hoắc Lãng nhìn bộ dáng chờ đợi ‘hỗ trợ’ của Vô Ưu, khỏi vừa bực vừa buồn cười. Bực vì hiểu sao lại ngốc nghếch như vậy, buồn cười vì thấycô sao lại quá đơn thuần, đáng .

      Nhìn dáng vẻ chờ mong của Vô Ưu, Hoắc Lãng đưa tay ra, chạm lên khuôn mặt nhớmong suốt sáu năm qua. Cảm giác mềm mại, nhẵn nhụi, làn da ấm. Cảm giác chânthực khi chạm vào này, giống như cảm giác vẫn chạm vào ảnh. Chạm vào ảnh, cái cảm giác lạnh như băng, chỉ khiến đau lòng,nhưng giờ phút này, khiến cho trái tim từnghồi rung động.

      "Học trưởng, có gì hay sao?"

      Vô Ưu có cảm giác là lạ. Sao chẳng thấy học trưởng dùng lực gì vậy? như thế cũng có thể làm mặt sạch được sao? Hơn nữa, có cảm giác đây giống như là lau vếtbẩn, hay lấy vật gì mặt cho , mà cứ như là âu yếm, an ủi vậy. Nghĩ đến đây, mặt của nhịn được đỏ lên.

      Xí xí xí, nghĩ cái gì vậy hả? Đây chính là học trưởng tôn kính nha. Mình như nào lại suy nghĩ bậy bạ như thế.

      Vô Ưu vội vàng đem cái suy nghĩ vừa thoángqua trong đầu vứt sang bên. Mà Hoắc Lãnglúc này cũng ý thức được thất thố của mình, vội vàng thu tay lại, ngượng ngùng :

      "Được rồi."

      Vì màn mập mờ vừa rồi, trong lòng hai người khỏi nghĩ ngợi lan man, bỗng chốc khôngkhí còn tự nhiên.

      Vô Ưu đỏ mặt, cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng ănvào lại biết có mùi vị gì. Hoắc Lãng cònlại nắm chặt bàn tay vừa mới sờ mặt Vô Ưu, trong lòng dậy sóng mãnh liệt.
      khí mập mờ vây quanh hai người.
      ...

      Phương Đông Dạ đến nhà Vô Ưu đưa Nhạc Diễm ăn cơm. Nhưng lại nhịn được ýnghĩ muốn nhìn thấy , nên quyết định dẫn Nhạc Diễm đến nhà ăn của công ty. Tại phòngăn chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, nơi có thể bao quát được toàn bộ nhà ăn, tìm kiếm hồilâu mới thấy được trong lòng.

      Rắc...rắc...rắc

      Phương Đông Dạ siết chặt bàn tay, vì dùng sức quá mạnh nên phát ra tiếng vang kinh khủng. Nhạc Diễm nhìn ra điểm khác lạ, liền nhìn theo hướng Phương Đông Dạ nhìn. Miệng liền há hốc, thấy hình ảnh Vô Ưu ‘ngọt ngào’ ăn cơm với Hoắc Lãng.
      Mizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Gặp mặt tình địch (1)

      "Xúc động là ma quỷ đó cha!"

      Nhạc Diễm thấy cha tức giận đến bốc lên ngùn ngụt rồi, nhịn được nhắc nhở cha tỉnh táo lại. Cậu bé biết hình ảnh khó tin trước thểchối cãi, nhưng căn cứ theo “kinh nghiệm” ở với mẹ nhiều năm, cậu biết mẹ là người hiểu chuyện, chuyện thấy, tuyệt đối đơn giản như vậy.

      "Người đàn ông kia là ai?"

      Phương Đông Dạ khó chịu nhìn con mình hỏi. Tại sao thằng bé cho mình biết, mẹcậu còn có nhân vật đáng gờm như thế nàynữa chứ. Nhạc Diễm đối với tức giận củacha, nhún nhún vai, :

      "Con biết!"

      "Con biết?"

      Phương Đông Dạ quả thực thể chịu đượcnữa. Người phụ này phải là lần đầu gặpmặt, liền thân mật với người ta như thế chứ?

      Làm sao bây giờ?

      Qua đó, khẳng định thành lớn chuyện. Nhưng mà, khó chịu quá , khắc cũng ngồi được.

      Cốc! Cốc! Cốc!

      Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ. Hai mắt Phương Đông Dạ lập tức sáng, có biện pháp xử lý rồi! nhìn thoáng qua hình ảnh chướng mắt củahai người kia, uy nghiêm :

      "Vào ."

      "Xin chào tổng giám đốc, tôi là bếp trưởng Tề Rạng Đông, xin hỏi ngài muốn dùng gì ạ?"

      Tề Rạng Đông lễ phép, đặt tay trước người, bộ quần áo trắng noãn, khẽ gật đầu thăm hỏi. Kỳ ghét cái loại cảm giác này, nhưng vìđể bạn tốt có thể tiếp tục thân thân mật mật, hắnkhông thể làm gì khác hơn là hy sinh chút.

      "Giám đốc phòng ăn đâu?"

      Phương Đông Dạ ra vẻ khó hiểu hỏi. Tề RạngĐông sau lúc suy nghĩ, nhàng :

      "Giám đốc tiếp người khách quan trọng."

      "Oh, đến phòng ăn chúng ta, lại có người khách nào quan trọng hơn tôi sao?"

      Phương Đông Dạ vừa xong, Tề Rạng Đôngliền ý thức được sững người. Tổng giám đốc đạinhân hôm nay vui. Trước đây mặc dù ta luôn lạnh lùng, thản nhiên, nhưng cũng khôngtìm cớ gây . Tề Rạng Đông vội vàng :

      "Đương nhiên là so với tổng giám đốc thểtôn quý bằng. Tôi gọi giám đốc tới ngay." xong, mỉm cười gật đầu ra ngoài.

      "Người đó là giám đốc phòng ăn hả? Trông cũngđược, cười nhìn cũng đẹp lắm. Con thích nha."

      Tề Rạng Đông vừa ra ngoài, Nhạc Diễm an tĩnh hồi lâu lúc này mới mở miệng. Phương Đông Dạ dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cậu bé, nhưng mà trời có thể sợ , con trai cũng có sợ .

      Nhạc Diễm những bị dọa cho im miệng, ngược lại còn cười :

      "Cha đừng nóng giận, tục ngữ có câu “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Dù mẹ con hơi ngốcnghếch, nhưng trông rất khả ái nha. Có người thích cũng có gì lạ cả. Giống như ở quêđó, có chú Phúc Thành gần nhà, cũng thích mẹnhiều năm rồi đó."

      Nhạc Diễm làm bộ như vô tình , nhưng thực chất là cố ý khích cha. Hy vọng cha sau khi biết được sức hút của mẹ, nhanh chóng hànhđộng. Đến lúc ba tiếp nhận bà mẹ phiền toái kia, cậu có thể tự do rồi.

      "Phúc Thành là ai?"

      Người ta , người quá giỏi làm ăn, trongvấn đề tình cảm rất kém, mà Phương ĐôngDạ hiển nhiên chính là trường hợp tiêu biểu. Thông minh, tỉnh táo nổi tiếng, nhưng giờ nhưmất sạch. Chỉ với hai câu chế giễu ngắn ngủi của cậu con trai , khiến toàn bộ lý trí củaanh đều tiêu tan hết. tức giận nổi trận lôi đình hỏi.

      "Phúc Thành chính là chú hàng xóm sát nhà ở quê đó. Con cho cha rồi mà."

      Nhạc Diễm ra vẻ vô tội , trong bụng lại như nở hoa, cười thầm. Mà Phương Đông Dạ cũngchỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Vô Ưu, nhưng lại có biện pháp gì.
      ...

      "Này, này, này, này "

      Tề Rạng Đông vừa liên tục vẫy tay, vừa ngừng gọi Hoắc Lãng.

      "Học trưởng, bạn gọi kìa, qua đó xem thử xem."

      Vô Ưu thấy bộ dáng khoa trương của Tề Rạng Đông, gật đầu cười, sau đó nhìn Hoắc Lãng .

      Hoắc Lãng mặc dù muốn, nhưng biết chắc chắn có chuyện gì quan trọng, Tề RạngĐông mới gọi mình. Nên cười với Vô Ưu:

      "Tiểu Ưu, em ăn . quay lại ngay."

      Vô Ưu vẫn gật đầu, mặc dù trong lòng nghĩanh cần phải tới đây nữa.

      "Chuyện gì vậy?"

      Hoắc Lãng chuyện với Tề Rạng Đông, nhưng ánh mắt vẫn rời Vô Ưu khắc nào.

      "Tổng giám đốc vừa tới, tâm trạng đượctốt lắm, muốn gặp ."

      Tề Rạng Đông thừa nước đục thả câu, mà thẳng luôn trọng điểm. Hoắc Lãng nghe Tề Rạng Đông xong, chân mày cau lại. Người đứng dưới mái hiên, thể cúiđầu. Tổng giám đốc vốn thể đắc tội được.Sau khi tự hỏi chút, đễn chỗ Vô Ưu :

      "Tiểu Ưu, có người khách quan trọng vừa tới, phải đích thân tiếp đãi."

      "Uh, . Em cũng sắp phải phỏng vấnrồi."

      Vô Ưu ăn cũng no, mà trong phòng ăn, mọingười cũng đều lục tục ra ngoài.

      "Đưa điện thoại di động cho ."

      Hoắc Lãng thực rất sợ lại bỏ lỡ bé cùngtrường mơ hồ này, nên rốt cục lấy hết dũng khí, đòi di động tay . Vô Ưu như có chuyện gì, liền đưa điện thoại cho .
      Sau khi nhận điện thoại, Hoắc Lãng rất nhanhlưu lại số của mình rồi ấn gọi. Mặc dù nghe thấy tiếng chuông, nhưng biết, điện thoại của nhận được số của .

      "Tiểu Ưu, đây là số của . Có gì chúng ta gọi điện nhé."

      Hoắc Lãng đưa điện thoại chỉ cho Vô Ưu xem.Vô Ưu sau khi thấy được tên Hoắc học trưởngtrên điện thoại, gật đầu cười :

      "Được. Vậy học trưởng mau , hình như việc rất cấp bách." Hoắc Lãng sau khi trừng mắt liếcTề Rạng Đông, quay đầu nhìn Vô Ưu lưu luyến rời, mới xoay người đến phòng tổnggiám đốc.
      ...

      "Oa, lưu luyến rời nha. nghĩ tớimẹ lại có sức quyến rũ đối với người nhã nhặn, dễ nhìn như thế kia."

      Trong phòng chuyên dụng của tổng giám đốc, Nhạc Diễm sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà . Phương Đông Dạ dù giận đến nội thương,nhưng cũng biết làm gì đành chịu. Tụcngữ có câu: “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”,xem ra Vô Ưu với Nhạc Diễm, chính là ông trờiđặc biệt phái tới để đối phó .

      Cốc cốc cốc

      "Mời vào!"

      Vừa nghe thấy tiếng đập cửa, Nhạc Diễm vội vàng cao giọng hô. Ánh mắt lộ vẻ tò mò, người giám đốc này nhìn xa cũng được, biết lại gần như thế nào, người có được như bên ngoài ? Giọng của cậu bé có vẻ rất mongđợi, làm Phương Đông Dạ càng bực mình.Nhưng, như , trừng cũng vô dụng thôi, cậukhông có sợ!

      Hoắc Lãng đứng ngoài cửa nghe thấy giọng nóitrẻ con, cảm giác hơi kỳ quái. Tề Rạng Đôngkhông với là tổng giám đốc cùng ai cả. Dù hơi bực, nhưng vẫn phải vào chàohỏi:

      "Xin chào tổng giám đốc." Sau khi xong, nhìn Nhạc Diễm :

      "Xin chào."

      "Chào chú. Trông chú đẹp trai. Mẹ cháuđang độc thân, cháu giới thiệu cho chú đượckhông?"

      Nhạc Diễm đúng là sợ chết, nóikhông ngớt, mở miệng ra là giọng như sét đánh ngang tai Phương Đông Dạ.

      "Hả, cảm ơn ý tốt của cháu. Nhưng mà, chú có người thích rồi."

      Hoắc Lãng xong, nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ. thấy đâu, chắc là phỏngvấn rồi. Ánh mắt xuất tia thất vọng. Chỉliếc mắt Nhạc Diễm thấy điều này, làm cho cậu càng cười nở hoa, trong khi Phương ĐôngDạ tức giận bốc khói.
      Chương 20: Gặp mặt tình địch (2)

      "Hai người chuyện phiếm tiếp, hay là ăn cơm đây?"

      Phương Đông Dạ xong, cũng tự thấy đượchôm nay mình đúng là mất hết phong độ rồi. Người ngốc cũng có thể nhận ra vẻ khó chịu củaanh, huống hồ Hoắc Lãng này vốn là người có đầu óc thông minh.

      "Xin hỏi hai vị muốn ăn gì?"

      Hoắc Lãng vội vàng thu lại tâm tư, rất chuyên nghiệp hỏi.

      Phương Đông Dạ cố gắng bày ra dáng vẻ thongdong với Hoắc Lãng. Thoạt nhìn như có gì bất thường, nhưng hôm nay thực là quákhó chịu rồi, Phương Đông Dạ nghĩ, trong lòng nhịn được, “hừ” tiếng với con trai, sau đó :

      "Hai phần thịt cuộn phô mai Pháp."

      "Con ăn cái đó."

      Nhạc Diễm hăng say xem náo nhiệt, nghe cha liền phản bác. Cha có chút thái quá quá rồi? Người ta phải vừa làm món đó cho mẹ sao, bọn họ cũng cần thiết phải ănmón đó. Cậu bé hôm nay dự định ăn bữa cơm thịnh soạn, để an ủi cái dạ dày ít đượcăn cao lương mĩ vị của mình tốt.

      Hoắc Lãng gì, cũng rời .Trong lòng ngừng nghĩ, lẽ tổnggiám đốc nhìn thấy gì?

      "Ăn món đó , làm nhanh lên chút."

      Phương Đông Dạ để ý tới kháng nghịcủa Nhạc Diễm, cũng thèm liếc mắt nhìn Hoắc Lãng cái, trực tiếp đưa ra chỉ thị.Hoắc Lãng bất đắc dĩ liếc nhìn vẻ mặt thất vọng của Nhạc Diễm, sau đó xoay người vào phòngbếp chuẩn bị.
      ...

      "Cha à, con biết con sai rồi. Cho con ăn cái khác ."

      Nhạc Diễm là người thông minh, cho nên hiểuđược ‘đại trượng phu có thể tiến, có thể lùi’.Phương Đông Dạ nhìn điệu bộ làm nũng, đáng thương, cười hề hề của con mình, nhịnđược nở nụ cười:

      "Lần sau ăn cái khác." xong, khi NhạcDiễm chưa kịp phản ứng, giải thích:

      "Ăn nhanh, chúng ta còn có việc phải làm."

      Có chuyện gì?

      "Chuyện gì ạ?"

      Nhạc Diễm thoáng cái tính thần liền tỉnh táo. Dù sao bí mật của cha cũng biết rồi, cũng sợ lần sau có đồ ăn ngon.

      "Biết ngay thôi."

      Phương Đông Dạ trả lời ứng phó, nhưng NhạcDiễm chính là thần đồng của thần đồng nha. Cậu như có chuyện gì mà :

      "Cha con cũng biết, khẳng định là có liên quan đến mẹ." Phương Đông Dạ đối với phản ứng rất nhanh của con, trong lòng khôngnhịn được trào lên cảm giác kiêu hãnh. Nhưng cũng thèm đáp án cho con.

      "Chú Hoắc Lãng kia, nhìn rất được, con rấtthích." Nhạc Diễm giống như nhàm chán mà thuận miệng , nhưng ánh mắt lại lóe lên tia giảo hoạt. Hắc hắc, cho cậu như ý, vậycha cũng đừng nghĩ mình thoải mái. Quả nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, tự nhiên cảm thấy trận rét lạnh kéo tới.

      Sức kiềm chế quá kém!

      Nhạc Diễm trong lòng phê bình Phương Đông Dạ, sau đó tiếp tục :

      " biết làm đồ ăn có ngon nhỉ, nếunhư ngon tốt rồi. Hôm nào mẹ mời về nhà nấu cơm cho con ăn."

      Đồ quỷ !

      Nhạc Diễm vẻ ngoài trông rất thanh thuần, đángyêu, nhưng lần này bản chất quỷ quái xem như phơi bày rồi.

      "Ta là cha con đấy!"

      Phương Đông Dạ híp mắt nhìn đứa con khôngcó tôn ti trật tự này, mà Nhạc Diễm còn lại là mỏ to đôi mắt, ngây thơ, hai tròng nhấp nháy,vô tội :

      "Con đương nhiên biết điều đó, hơn nữa chínhcon là người chủ động tìm được cha nha."

      Nhạc Diễm giả vờ ngây thơ, làm Phương ĐôngDạ thể phân biệt được giả. tênnhóc chưa được năm tuổi, hẳn vốn là ngây thơ,thuần khiết . Nhưng, tóm lại, vẫn cảmthấy có chỗ được thích hợp. Mọi người đều , vợ mình là tốt, con mình làngoan. Nhưng mà, như thế nào nữa, vẫncảm thấy con mình quá thông minh, có điểm nào của Vô Ưu ngốc nghếch kia cả?

      Cốc! cốc! cốc! cốc!

      Hoắc Lãng đem đồ ăn tới. Vì vừa mới làm cho Vô Ưu, nên nguyên liệu ngon vẫn còn sẵn, rất nhanh làm xong.

      "Được, cứ để đó, ra ngoài ."

      Phương Đông Dạ phải là người hẹphòi, nhưng bây giờ lại hẹp hòi ra mặt. Trông thấy Hoắc Lãng cảm thấy được tựnhiên rồi. Vã mồ hôi! là quái nhân chưa từng chuyện đương bao giờ mà.

      thực được tự nhiên, trong khiNhạc Diễm lại ăn ngấu nghiến.

      "Ăn ngon, ăn rất ngon nha. nghĩ tới lại cóngười có thể nấu ăn ngon như vậy."

      Nhạc Diễm vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngợi,Phương Đông Dạ ngược lại, chả có hứng ăn. thích thấy Vô Ưu và Hoắc Lãngcùng chung chỗ, cũng như thích con mình khen người đàn ông khác trước mặt. Anhcũng biết như vậy rất nên, rất vô lý, nóira thấy mình trẻ con. Nhưng, cũng thể làm gì khác hơn. Trong lòng lửa giận bốc khói ngùn ngụt rồi, mà ngoài miệng lại thể được gì.
      ...

      "Tổng giám đốc, có hợp khẩu vị của ngàikhông?"

      Hoắc Lãng lễ phép hỏi, Phương Đông Dạ thậtkhông biết trả lời như thế nào. Đây là lần đầu tiên ăn mà cảm thấy mùi vị gì, mà bên kia Nhạc Diễm, liền vội vàng biểu đạt quanđiểm của chính mình:

      "Ăn ngon, ăn ngon. Ăn cực kì ngon luôn. Chú lần sau lại làm cho cháu ăn nha."

      "Được."

      Hoắc Lãng nhìn vẻ đáng của Nhạc Diễm,nho nhã cười . Từ cử chỉ, đến lời đềumang đến cho người khác loại cảm giác taonhã, lịch .

      Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng vui vẻ của hai người kia, trong lòng quay cuồng lửa giận. Cạchmột tiếng, rất nhanh đứng lên. Sau đó vừa ra cửa vừa với con:

      "Nhóc con, nhanh lên chút nào."

      Ghen!

      Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Đây hẳn là ghen mà người ta vẫn rồi.

      - Phương Đông Dạ đời này chưa từng ăn dấm chua. Lại nghĩ trong ngày, lạikhiến cho ăn đủ thế này.

      Ăn dấm chua khi thấy Vô Ưu với Hoắc Lãngthân mật, lại ăn dấm chua khi thấy con mình vui vẻ với . Mà hết thảy, đều là do xuất của cùng người đàn ông.

      Hoắc Lãng!

      Nghĩ đến , cơn giận của Phương Đông Dạ lại ùa đến. Cả người từ xuống dưới đầy sátkhí, làm cho người sợ như NhạcDiễm, cũng phải tự nhủ bản thân mình phải sángsuốt, dám công kích gì nữa, răm rắp đitheo phía sau cha. Nhưng trong lòng lại khôngnhịn được, tấm tắc lấy làm lạ: ha ha, nghĩtới ngu ngơ như mẹ mình lại có sức quyến rũ lớnthế. Lại có thể làm cho hai người đàn ông ưu túnhư vậy thích.
      ...

      "Cha có chuyện phải làm, phải làcái này chứ?"

      Nhạc Diễm nhìn loạt thiết bị giám sát lớn trong phòng . phải cậu thích mấy thứ này, trái lại, cậu rất thích. Chỉ có điều,cậu thể tiếp nhận được, chính là, cả phòng giám sát này, mấy chục thiết bị đều hiển thị duy nhất hình ảnh.

      "Hừ, đừng nhiều nữa, ngồi xuống xem ."

      Phương Đông Dạ chặn ngang cho Nhạc Diễm nữa. Sau nhìn lên màn hình giám sát chiếu theo các hướng, toàn bộ các góc độ củaVô Ưu. Khóe miệng nhịn được nhếch lên,nở ra nụ cười. Thầm tự :

      "Rất đẹp, rất đáng , có phải ?" Trong lúc chuyện, hai ánh mắt khắc cũng rời khỏi hình ảnh Vô Ưu màn hình.

      Giọng ôn nhu, vẻ mặt mang theo ý cười.Hơn nữa bình thường xinh đẹp, lúc này ánh mắt chuyên chú, cả người tản mát ra loạicảm giác hạnh phúc, trông càng đẹp mê người.

      Nhạc Diễm nhìn cha, lại liếc mắt nhìn mẹ ngủ gà ngủ gật màn hình, đến nỗi nước miếng cũng chảy ra. Trong lòng nhịn được, rên lên: Điên rồi, là điên rồi!
      Mizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Ở hiền gặp lành (3)

      Reng reng reng reng reng...

      Ngô Động Thiên vừa quay trở lại phòng làmviệc, nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

      "Alo, phòng nhân nghe. Xin hỏi ai vậy?"

      Giọng có chút yếu ớt vô lực. Xem ra hômnay cũng đủ bi thảm. Khổ khổ sở sở phỏng vấn bao lâu. Lúc xong được mộtcâu khích lệ, ngược lại, hứng đủ cơn lửa giậncủa tổng giám đốc. thế, ngày mai còn phải muối mặt phỏng vấn lần nữa. Chỉ cần nghĩ đến đây, tâm tình muốn tốt, cũng khó.

      "Lập tức qua đây ngay."

      Bộp! Vừa mới dứt lời, điện thoại ngắt.

      Tổng giám đốc có chuyện gì sao? Vừa mới về,như thế nào lại phải qua đó ngay? Dù buồn bực, nhưng cũng dám suy nghĩ nhiều, bởitổng giám đốc ‘lập tức’, có quên.
      ...

      "Chú ơi, dừng xe chút."

      đường Về nhà, Nhạc Diễm nhìn qua cửa kính, thấy có cửa hàng , vội vàng cầu tài xế dừng xe. Tài xế tưởng cậu bé muốnmua đồ ăn vặt, mặt lộ ra vẻ chiều chuộng, dừng xe ở ven đường :

      "Muốn ăn gì? Chú mua cho cháu."

      "Cảm ơn chú, nhưng cháu tự được ạ."

      Nhạc Diễm xong, tự mở cửa xe ra ngoài. Lúc trở về, tay cầm cây kem và mộttúi bỏng:

      "Được rồi, chú tài xế, phiền chú lái xe nhanhnhanh chút."

      "Nhanh chút?"

      Tài xế nghĩ cậu bé sai, hay là mình nghe lầmchăng. Nếu cậu bé muốn ăn cái kia, phải chậm chút mới đúng chứ? Nhạc Diễm thấytài xế có vẻ nghi ngờ, khẳng định :

      "Vâng. Phiền chú nhanh chút. Nếu khôngvề đến nhà kem chảy hết mất." Cậu bé vừa nhìncây kem trong tay, vừa tự hỏi, biết có thểmang được về đến nhà hay !

      " phải là cháu muốn ăn kem sao?"

      Tài xế vừa nổ máy, vừa tò mò hỏi. Nhạc Diễmnói chút chần chờ:

      "Cho mẹ cháu ăn."

      đứa bé hiểu chuyện. Tài xế nghe Nhạc Diễm xong, đối với cậu bé càng thích hơn. Liền điều chỉnh lại điều hòa trong xe, làm cho nhiệt độ thấp xuống, để kem lâu chảyhơn, đồng thời giẫm chân ga, tăng tốc độ phóngđi.
      ...

      "Tên nhóc kia, con chơi đâu đó? phảilà ở nhà nấu cơm tối sao? Cơm đâu rồi?"

      Nhạc Diễm vừa bước chân vào cửa, thấy Vô Ưu đứng trước mặt, hai tay chống nạnh, dáng vẻ đanh đá . Cậu bé nhìn mẹ từ trênxuống dưới, đánh giá lượt, ha ha, có vẻ gì là buồn bực nha. Xem ra cậu đúng là đánh giá thấp năng lực chịu đả kích của mẹ rồi.

      "Cho mẹ nè."

      Nhạc Diễm đưa cây kem và túi bỏng giấu ở sau lưng cho mẹ. Vô Ưu vừa rồi còn hung hãn, giờ nhìn thấy liền tươi cười, hai tròng mắt cũng díp cả vào.

      vừa ăn, vừa cười quyến rũ với Nhạc Diễm, cũng quên nịnh nọt, :

      "Bé Diễm, con đối với mẹ là tốt nha. Nếunhư lần này mẹ phỏng vấn thành công, có lươngmẹ cho con nửa."

      Căn bản có phỏng vấn, làm sao mà thànhcông?

      Nếu là người khác, chắc chắn là Nhạc Diễmnghĩ mình bị lừa. Nhưng, người mẹ đơn thuần này như thế, khẳng định có vấn đề rồi.

      "Vậy hôm nay mẹ phỏng vấn tốt ?"

      Nhạc Diễm hỏi dò xét. Vô Ưu nghe xong hết lắc đầu, rồi lại gật đầu. Sau nhìn Nhạc Diễm hồi, mới đem kể cho cậu:

      "Mẹ có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nên bỏ lỡ phỏng vấn."

      Nghe Vô Ưu xong, Nhạc Diễm muốn cười to. Nhưng, ngủ quên cũng được xem là mộtchuyện ngoài ý muốn nha. Cậu bé cũng thèm lấy chuyện này ra để chọc ghẹo mẹ, màchờ mẹ vào trọng điểm.

      "Mẹ cho con biết ah, ở đó mẹ quen người bạn. ấy tên Tiểu Hạ, lúc mẹ gặp ấy, ấy khóc..."

      Nhạc Diễm nhìn mẹ mặt mày hớn hở, kể dông dài mãi vào trọng tâm, nhưng cậu bé cũng cắt lời, bởi cậu hiểu tính mẹ. Hơn nữa, qua lời mẹ kể, cậu cũng sớm tìm ra đượctrọng điểm rồi.

      25 phút! Vô Ưu đúng 25 phút đồng hồ, cuốicùng kể xong toàn bộ việc. Nhạc Diễm lúc này hiểu . Đại thể là, người bạn kia giúpmẹ gài hồ sơ vào. Nghĩ đến bộ dạng cha lúc nãyvì lí do này mà tức giận nổi trận lôi đình, lạinhìn mẹ cười toe toét, đột nhiên cậu nghĩđến câu: người định bằng trời định.

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
      Hương chuối tiêu, hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .

      Điện thoại của Vô Ưu đột nhiên vang lên. Ai gọinhỉ? có rất ít người gọi điện thoại.

      "Alô, ai đấy ạ?"

      Vừa nghe giọng Vô Ưu, đầu bên kia Tiểu Hạ kích động :

      "Vô Ưu hả, tôi là Tiểu Hạ. Tôi cho biết ah, vượt qua vòng sơ khảo rồi, sáng mai 9h đến tham dự vòng hai nha. được đimuộn đó. Tôi còn phải gọi điện rất nhiều nữa.Ngày mai gặp. Bai bai."

      Vô Ưu cúp điện thoại, ngơ ngác : "Bái bái."

      "Mẹ làm sao vậy?"

      Nhạc Diễm buồn bực hỏi. Vô Ưu quay đầu nhìncậu bé, :

      "Mẹ phải nằm mơ chứ?" Nhạc Diễmđi đến, chút khách khí, vươn cánh tay bé nhéo vào khuôn mặt trông hơi trẻ con của mẹ.

      "Này, con làm gì vậy. Đau nha." Vô Ưu hất tay Nhạc Diễm ra, ánh mắt nhìn cậu chỉ trích.

      Nhạc Diễm nhún nhún vai, :

      "Chứng minh mẹ có nằm mơ nha."

      "Đúng vậy ah. Ha ha. Mẹ cho con biết, mẹ qua vòng đầu rồi, ngày mai tham gia phỏng vấn đợthai. tốt quá! là quá tốt. Nhất địnhlà Tiểu Hạ chiếu cố mẹ. là may khi quenbiết ấy. Ha ha, ha ha. . ."

      Vô Ưu xong, cười khúc khích ngừng. Nhạc Diễm nhìn bộ dáng mẹ, đoán chừng trongthời gian ngắn mẹ chưa dứt cười, nên :

      "Con nấu cơm đây."

      Cứ như vậy, mẹ ngồi ở đại sảnh vừa ăn vặt vừa cười khúc khích, nghĩ tới đứa con nhỏđang nấu cơm trong bếp. Vã mồ hôi! Đây đúnglà chuyện lạ thể tin được mà!

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
      Hương chuối tiêu, hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .

      Đột nhiên, điện thoại lại vang lên lần nữa. Vô Ưu lập tức người cười, vẻ mặt rất khoa trương,hoảng sợ. phải là điện thoại thông báo với là bọn họ đổi ý rồi, cho thamgia vòng hai nữa đấy chứ?

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
      Hương chuối tiêu, hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .

      "Mẹ nhận điện thoại hả!"

      Nhạc Diễm thấy chuông điện thoại vẫn ngừng kêu, từ phòng bếp ra giục mẹ. Vô Ưu thấy con như gặp cứu tinh, hỏi:

      "Có phải bọn họ đổi ý rồi ?" Nghe Vô Ưu , Nhạc Diễm nhịn được xem thường, :

      "Tuyệt đối phải!"

      Vô Ưu đưa tay về phía điện thoại, vừa chạmvào, đột nhiên lại dừng lại. Sau đó giở tính connít với Nhạc Diễm:

      "Mẹ nhận đâu, con nhận giúp mẹ."

      Có bà mẹ như vậy, cũng có biện phápnha? Nhạc Diễm đến lấy điện thoại, nhìn đếntên người gọi, vẻ mặt hồ nghi nhìn về phía Vô Ưu.


      Chương 24: Cuộc hẹn hò (1)
      Nhạc Diễm ra vẻ khó hiểu hỏi:

      "Hoắc học trường là ai mẹ?"

      "Ah! Đưa cho mẹ."

      Vô Ưu biết học trưởng gọi điện thoại cho mình, liền đưa tay đoạt lấy điện thoại lại. Nhưng vừa mới cầm đến điện thoại, tiếng chuông ngưng.Vô Ưu nhìn điện thoạt tắt, :

      "Ai nha, cúp rồi."

      "Mẹ gọi lại sao?"

      Nhạc Diễm thấy mẹ cứ buông điện thoại như vậy nên hỏi. Vô Ưu trả lời thản nhiên:

      "Chắc là có chuyện gì quan trọng. Nếu có chuyện quan trọng, gọi lại." xong, lại bắt đầu “càn quét” chỗ bỏng ăn chỉ còn mộtít. Nhạc Diễm quay vào phòng bếp tiếp tục nấucơm.
      ...

      " có người nghe máy!"

      Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Động vừa cổ vũ mìnhchủ động gọi điện thoại , giọng điệu có chútmất mát. Tề Rạng Đông nhìn Hoắc Lãng cứ vậybuông điện thoại, dám tin :

      " ai nhận gọi nữa?"

      Nghe Tề Rạng Đông , Hoắc Lãng bày ra bộmặt vô tội, giống như : có gì khôngđúng sao?

      "Ôi trời! Xem ra tôi biết, vì sao thầm người ta tám năm, đến bây giờ vẫn là thầmrồi."

      Tề Rạng Đông đến đây, nhìn Hoắc Lãng đầy thắc mắc, giải thích:

      "Gọi được, vậy sao gọi tiếp, gọiđến được mới thôi. Con sợ nhất chiêu này có hiểu ? Nếu muốn theo đuổi người ta, trướctiên phải học ba điều cơ bản."

      Hoắc Lãng nhìn bộ dạng “tình thánh” của Tề Rạng Đông, nhịn được tò mò hỏi:

      "Ba điều gì?"

      "Ha ha. Đó chính là: gan to, thận trọng và da mặt dày!"

      Tề Rạng Đông liệt kê ra ba điều rất là vớ vẩn. vớ vẩn là vì, ba điều này chắc chắn ai cũng nghe rồi, chỉ có người trước mặt này là ngoại lệ thôi.
      Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Đông, chần chờ hỏi:

      "Gan to? Thận trọng? Da mặt dày?"

      Tề Rạng Đông gật đầu, sau :

      "Về phần vì sao lại như thế, tự mình nghĩ .Được rồi, giờ nghe tôi, tiếp tục gọi điệnthoại. Gọi đến khi ấy nghe mới thôi." Vừa , vừa cầm điện thoại bàn đặt vào tay Hoắc Lãng.

      Nhiều năm như vậy rồi, nên kéo dài thêm nữa. cũng muốn kết hôn, sau đó sinh đứa con đáng . Nghĩ đến con, Hoắc Lãngkhông nhịn được nhớ đến Nhạc Diễm. Nếu như có thể kết hôn với Vô Ưu, sau đó sinh đứa con như Nhạc Diễm, cuộc đời của như vậy đủ. Nghì đến đây, bỗng thấy hạnh phúc lên lời.

      Gan lớn, thận trọng, da mặt dày.

      Hoắc Lãng vì lý tưởng tốt đẹp của mình, lần nữa, lại gọi điện thoại cho Vô Ưu.

      "Alô, học trưởng. Có chuyện gì sao?"

      Nghe được giọng Vô Ưu, Hoắc Lãng đột nhiên nhìn về phía Tề Rạng Đông, ánh mắt tràn đầy vẻ khâm phục. Giống như ta là thần thánhvậy. Tề Rạng Đông bất đắc dĩ thở dài. Trước kia vẫn cảm thấy trời cao công bằng, cho Hoắc Lãng cái đầu thông minh như vậy. Nhưngbây giờ biết rồi, kỳ trời cao công bằng nha. Mặc dù chỉ số thông mình của cao, nhưng ít nhất chỉ số tình cảm của cao.

      Người có chỉ số thông minh cao, chắc chắn chỉ số tình cảm thấp.

      biết những lời này ai , nhưng hômnay, Tề Rạng Đông nhận thức được điều nàytrên người Hoắc Lãng.

      "Em phỏng vấn thế nào rồi?"

      Hoắc Lãng trong lòng ngừng nhớ đến bađiều Tề Rạng Đông , thoạt nhìn cũng có dũngkhí hơn nhiều. Trong lòng nghĩ, với trí thông mình của Vô Ưu, chắc hẳn là quađược rồi. Như vậy, nhân tiện có thể mượncớ an ủi, mời ăn cơm. Nhưng kết quả, câutrả lời của Vô Ưu lại ngoài dự đoán của :

      "Học trưởng, em qua vòng đầu rồi, ngày mai tham gia phỏng vấn lần hai."

      "Oh. vậy sao? Nếu vậy, ngày mai em phỏng vấn xong, mời em ăn cơm được ?"

      Mặc dù đáp án có chút ngoài dự đoán, nhưngHoắc Lãng phản ứng rất nhanh. Tề Rạng Đông nghe thấy to gan hẹn hò, vẻ mặt tỏ ý hài lòng như với “trẻ dễ dạy” vậy.

      "Vâng, được a."

      Câu trả lời của Việc Vô Ưu đủ làm cho cao hứng rồi, nhưng câu tiếp theo của , có thể hình dung làm hưng phấn . :

      "Học trưởng, em có thể ăn đồ ăn làmkhông? là rất ngon nha. Em giờ nhớ lại, thèm chịu được, muốn chảy nước miếngrồi."

      Ân nhân ơi! Chúa cứu thế! Thiên sứ ơi!

      Hoắc Lãng nghe Vô Ưu xong, hai mắt cảmđộng nhìn về phía Tề Rạng Đông. Hối hận saomình biết sớm hơn chút. Nếu như biết sớm hơn, có lẽ giờ này vàVô Ưu kết hôn, sớm có con rồi.

      Tề Rạng Đông từ trước đến giờ luôn luôn kính nể, sùng bái Hoắc Lãng, giờ nhìn ánh mắt ghê tởm kia, nhịn được rùng mình cái.Chỉ trong ngày, hình ảnh hoàn mỹ của HoắcLãng trong mắt bị phá hủy toàn bộ.Nhưng mà cảm giác này cũng tệ. Tề RạngĐông rốt cục tìm được cảm giác thăng bằngtrước mặt Hoắc Lãng

      "Được. Vậy sau khi em phỏng vấn xong, gọi điện cho . đón em."

      "Được. Vậy tạm biệt học trưởng."

      Hoắc Lãng cúp máy xong, nhìn điện thoại cườikhúc khích ngừng. Vội vàng với Tề Rạng Đông:

      "Ngày mai tôi xin nghỉ, bảo phải xin ai bâygiờ?" Chỉ là vấn đề đơn giản, nhưng vẻ mặt củaHoắc Lãng lại cực kì nghiêm túc. từ khi đilàm, trừ chủ nhật ra, chưa bao giờ nghỉ, chonên biết.

      Tề Rạng Đông sau khi suy nghĩ, :

      "Nếu chỉ nghỉ hai ngày, cần xin phép đâu."

      là giám đốc phòng ăn, nên trong phòng ăn là lớn nhất. tính đến chuyện này, chỉ cầnnói đến việc, làm năm, nhưng chưa nghỉ buổi nào, tính phép cộng dồn, giờ cũngphải lên đến tháng rồi. Cho nên, Tề RạngĐông cần xin phép, cũng hề cường điệu.

      "Được, vậy ngày mai tôi nghỉ."

      Cứ như vậy, việc đầu tiên xong, quyết định phải chuẩn bị tốt, sau đó hoàn mỹ trảiqua cuộc hẹn chờ mong từ lâu này.

      "Rạng Đông, còn có phương pháp nào hay hơn nữa ?"

      Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Đông thỉnh giáo. TềRạng Đông cười :

      "Có, đương nhiên là có." Hoắc Lãng thỉnh giáohắn, đây chính là trăm năm khó thấy nha. Cho nên, dù là có, cũng phải làm cho ra có à.

      Tề Rạng Đông lần đầu tiên biết đến cảm giác được sùng kính, sau khi suy nghĩ lát, :

      "Lần hẹn đầu tiên, nhất định phải có quà tặng. món quà nho , làm cho đối phương rất vui." Đây là thủ đoạn theo đuổi phụ nữ của , trước kia điều này cho HoắcLãng, vì cảm thấy là thiên sứ, thể làm vấy bẩn. Hôm nay có thể lấy hìnhthức dạy học để chia sẻ rồi.

      "Quà tặng nho ? Là cái gì được?"

      Hoắc Lãng hổ là học trò ngoan, biết hỏi ngay. Tề Rạng Đông trở mình xem thường, sau đó có chút túng từ, :

      tặng bừa cái gì đó là được rồi. Nhưng càng là thứ đắt tiền, phụ nữ càng thích nha." xong, như chạy trốn thốt lên:

      “Ai nha, tôi hẹn người ta xem phim rồi. Tôi trước đây. Bái bai. . ."

      Hoắc Lãng sau khi gật đầu nhìn rời , liềnnghiêm túc tự hỏi như chơi đoán chữ: nho ,lại quý, phụ nữ thích, là cái gì đây?

      Học trò ngoan đúng là ngoan, lại có thể suy nghĩsuốt ba giờ. Nhưng vẫn nghĩ ra đáp án.

      "Thưa ngài, quấy rầy chút."

      Người phục vụ hỏi tất cả khách ở đây, nhìnbộ dáng Hoắc Lãng vẫn tập trung suy nghĩ,cho nên để đến sau cùng mới đến hỏi thăm.

      "Có chuyện gì sao?"

      "Oh, là như thế này, có vị muốn cầu hôn bạn lúc mười hai giờ đêm, cho nên muốn đề nghị mọi người hỗ trợ. Lúc 12h tắt hết điện trong đại sảnh . Ngài ấy muốn cho đối phương bất ngờ. Vì vậy, tôi đến xin ý kiến của ngài."

      phục vụ lời này với tất cả khách trong đây lần rồi, nhưng giờ lại, dáng vẻ vẫnlịch như trước.

      Hoắc Lãng nhìn hỏi:

      "Khách sạn các còn giúp khách hàng giải quyết những vấn như thế này nữa sao?"

      Hả?

      Những người khác nghe ta giải thích xong, người hâm mộ, người chờ mong, có người còn chúc phúc. Nhưng, hỏi như Hoắc Lãng làngười đầu tiên. Phản ứng của cũng nằm trong dự liệu, phục vụ rất chuyên nghiệp trả lời:

      "Vì khách phục vụ, đó là phương châm củachúng tôi."

      Hai mắt Hoắc Lãng chờ mong hỏi:

      " tốt quá, vậy có thể giúp tôi chútđược ?"

      "Hả?" phục vụ như muốn khóc. Sao mộtngười đàn ông đẹp trai, mê người như vậy, lạingơ ngác như thế hả. Nhưng lời cũng vừa nóirồi, cũng thể làm gì khác được. Cho nên như trước vẫn rất chuyên nghiệp trả lời:

      "Phục vụ ngài, là vinh hạnh của tôi."

      " món quà nho , lại quý, làm cho phụ nữ thích. Là cái gì đây?"

      Hoắc Lãng rất nhanh đem vấn đề nan giải trong lòng ra. phục vụ nghe xong, liền lộ ra vẻ mặt tươi cười:

      “Lát nữa ngài biết đáp án." xong, vẻ mặttươi cười, thần bí bước .

      Lát nữa? Là lúc nào đây?

      Hoắc Lãng cứ như vậy ngơ ngác ngồi chờ đáp án. Mãi cho đến khi chuông đồng hồ điểm 12hvang lên.

      Chương 25: Cuộc hẹn hò (2)

      Đèn vụt tắt. Mọi người biết trước nên rất bình tĩnh, ngoại trừ duy nhất. Thấyđèn tắt, biết xảy ra chuyện gì, nhìnđông nhìn tây hỏi. Đột nhiên, người phục vụ bê cái bánh ngọt hình trái tim tới.

      Hoắc Lãng nhìn cảnh từng thấy trong TV, lầnđầu tiên chứng kiến thực tế, trong lòng có cảm giác mới mẻ. Mọi người đều rất phối hợp, hát ca khúc chúc mừng sinh nhật . Sau khitiếng hát ngưng, nến được thổi tắt, phòng lại sáng trở lại. Điều này đúng là rất cảm động. Nhưng, cái này có liên quan gì đến vấn đề của ?

      Hoắc Lãng khó hiểu nhìn về phía phục vụ cảm động đến thẫn thờ kia. phục vụ như có cảm giác, liền quay đầu lại, cười sáng lạnvới , rồi lại nhìn đôi tình nhân hạnh phúckia.

      Bánh ngọt được cắt. phục vụ giúp bọn họ mời mọi người. Hoắc Lãng nhìn miếng bánh ngọt bàn lúc, sau đó nghĩ, phải là mình nên tặng bánh ngọt đấy chứ? Nhưng, cáinày đâu có , cũng phải là quý nha.Ngay lúc buồn bực, đôi tình nhân tiêuđiểm kia lại có động tĩnh. Người đàn ông đưamiếng bánh ngọt đến trước miệng .

      "Uhm, có cái gì đó."

      vừa đưa miếng bánh ngọt vào miệng, liền giọng , sau đó đưa tay vào miệng lấy ra vật gì đó.

      Oa!

      Chiếc nhẫn được lấy ra từ miệng , làm tất cả mọi người đều vui mừng, kinh ngạc, kêu lên hâm mộ. Người đàn ông lúc này liền quỳ chân xuống, sau đó nhận bó hoa người phục vụđưa cho, ánh mắt chân thành nhìn :

      "Bánh ngọt, hoa tươi, nhẫn kim cương, quỳ xuống cầu hôn trước mặt mọi người. đều làm rồi. Em , em có thể đồng ý lấy được ?"

      "Vâng."

      gật đầu mạnh cái, cảm động đến chảy nước mắt.

      , mỗi người phụ nữ đều có ước muốn lãng mạn như vậy. Hy vọng vị hoàng tử của mình có thể cho mình màn cầu hôn suốt đời quên. Nhưng, thực tế lại có rất ítngười đàn ông có thể vì người phụ nữ của mìnhmà làm như vậy. Cho nên, loại tình huống này cũng chỉ xuất trong phim thần tượng màthôi. Người chưa trải qua, cho điều này thậtnhảm nhí, nhưng nếu tình huống này thực xảy ra với họ, lúc đó mới có thể cảm nhậnđược hết lãng mạn, tuyệt vời này.

      "Oa, hâm mộ."

      "Tuổi trẻ tốt làm sao."

      "Vợ ơi, chúng ta lâu rồi chưa du lịch cùng nhau."
      ...

      Hình ảnh lãng mạn này, làm rất nhiều ngườicảm động, cũng khỏi cảm thấy ấm áp. Nhưng, Hoắc Lãng có nhiều cảm giác như vậy, hai mắt lóe sáng nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh tay .

      Vật nho , lại quý giá, phụ nữ thích.

      Phù hợp! Rất phù hợp!

      mặt Hoắc Lãng lộ ra nụ cười sáng lạn. Rốt cuộc cũng tìm được đáp án rồi. Ngày mai tặng cái này!
      ...

      "Diễm, tất lần trước mẹ mua ở cửa hàng đâurồi?"

      "Diễm, điện thoại di động của mẹ đâu rồi?"
      . . .

      Mới sáng sớm trong nhà Vô Ưu đầy tiếng“loảng xoảng”, “bịch”. Bạn Vô Ưu kêu gào, náo nhiệt đến phi thường. Nhạc Diễm như có chuyện gì, ung dung chỉ huy. Cuối cùng khi “lão phật gia” cất bước, trong nhà mới khôi phục lại yên tĩnh.

      "Hôm nay mẹ có cuộc hẹn, có nên cho cha nghe nhỉ?"

      Nhạc Diễm vừa ăn sáng, vừa nghiêm túc tự hỏi. Nếu cho cha, với tính cách của cha, hậu quả nhất định rất nghiêm trọng. Nhưng, nếu cho cha, vậy cũng thể để chomẹ hẹn hò ngay trước mặt cha được? Đây đúnglà vấn đề nan giải. Làm sao bây giờ? Làmthế nào để phải kinh động đến cha, mà vẫn ôn hòa, làm cho học trưởng Hoắc Lãng đối với mẹ biết khó mà lui đây?

      Bingo!

      Hai mắt Nhạc Diễm đột nhiên sáng lên. nghĩ ra cách xử lý.

      Vô Ưu tới công ty đúng giờ, sau đó vào nơi diễn ra cuộc phỏng vấn lần hai. Đây là gianphòng hội nghị, lần này chủ trì là Thư ký trưởngBùi Linh.

      Thư ký trưởng Bùi Linh khoảng hơn bốn mươituổi, dáng vẻ rất trang nghiêm, làm người khác vừa nhìn có cảm giác kính sợ. Toàn thân lộra khí tức mạnh mẽ. Giọng của ta cũng đầy uy nghiêm:

      “Chào mọi người, tôi là thư ký trưởng Bùi Linh.Bây giờ tôi muốn chút. Lần này chúng tôi tuyển nhân viên, cần người cótài, cũng cần người có chuyên môn. Mà là tìm trợ lý đặc biệt cho tổng giám đốc. Quan trọng nhất là đáp ứng cầu của tổng giám đốc. Mọi người hiểu chưa?"

      Bùi Linh vừa xong, mọi người bắt đầu thấy rối bời.

      Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc!

      Quan trọng là đáp ứng cầu của tổng giám đốc!

      Cách của thư ký, khỏi làm cho mọingười ngừng suy nghĩ miên man. Đối mặt với tất cả các loại ánh mắt, vẻ mặt Bùi Linh vẫn bình tĩnh trước sau như . Sau đó, thấy thờigian còn sớm, trực tiếp căn dặn:

      "Hôm nay tổng giám đốc vừa ra chỉ thị, phỏngvấn ba lần sửa thành hai lần. Lát nữa mọingười theo tôi gặp tổng giám đốc. Quyếtđịnh cuối cùng là của ngài ấy."

      Bùi Linh xong, xoay người rời .

      "Cái quái gì vậy? ngờ ngay cả ‘Trụ’ cũng tuyển người như thế này."

      Thư ký vừa xoay người bước , giọng bất mãn liền truyền đến. Sau đó là hàng loạtnhững tiếng đồng tình, hưởng ứng.

      "Đúng vậy, ngờ. Sao lại có thể như vậy chứ?"

      " là thất vọng. Sớm biết như thế tôi tới rồi."

      " biết liệu ông tổng giám đốc có phải là tên biến thái, vừa già, vừa xấu hả! Nghĩ mà muốn ói."
      . . .

      Những giọng chính nghĩa ngừng vang lên liên tiếp. Vô Ưu trợn tròn mắt, nhìn vẻ mặt khoa trương của các kia, từ từ hỏi:

      “Việc này, sao các lại tức giận như vậy?"Đáng tiếc, giọng của Vô Ưu quá , nên chẳng có ai nghe thấy .

      Vô Ưu đúng là kiểu người biết phải hỏi. thấy có ai trả lời mình, liền tiện trực tiếp tới bên cạnh to nhất,sau đó kéo kéo cánh tay ta, làm ta chú ý, mới hỏi:

      "Này, sao các lại tức giận như vậy?"

      Hành động của Vô Ưu được xếp vào loại “quáidị” . Tất cả mọi người ngoài miệng đều bấtmãn, nhưng lại ai rời . Hơn nữa, vì vấnđề vừa đưa ra, Vô Ưu ngốc nghếch bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý. Đám người kia thể tin được nhìn , giống như là quái vật vậy.

      "Làm sao vậy? Tôi sai chỗ nào rồi sao?"

      Vô Ưu dũng cảm hỏi ra nghi vẫn trong lòng. Mà cái bị Vô Ưu kéo hỏi, liền khoa trươngkêu lên:

      " là người ngoài hành tinh hả? Bọn họ thông báo tuyển dụng như thế, cảm thấy đây là loại vũ nhục à? thấy tức giận sao?"

      ta vừa dứt lời. người khác lại :

      "Thảo nào cầu thấp, mà đãi ngộ lại tốt nhưvậy. Tôi khẳng định là có vấn đề mà."

      "Đúng vậy! Đúng vậy! Sớm biết là có mờ ámmà. Quá đáng ."

      "Đúng vậy! Đúng vậy. Đầu tiên tôi cũng nghĩnhư thế mà."
      ...

      "Vậy sao các còn tới?"

      Vô Ưu mặc dù biết bọn họ bực cái gì,nhưng có thể nhận ra bọn họ cực kỳ bất mãn, nhịn được, liền hỏi. vừa xong, làm cho đám người vừa mới đầy căm phẫn, liền trở nên xấu hổ cực độ.

      Đúng vậy. Nếu sớm biết như thế, còn tới đây làm gì? Mọi người có cách nào, ai gì, chỉ dùng hai tròng mắt trắng dã, khôngcòn giọt máu, liếc nhìn Vô Ưu.

      Người thông minh chỉ cần câu làm cho người ta khó xử, thấy rất xấu hổ, im lặngkhông nữa. Nhưng đáng tiếc, Vô Ưu từtrước đến giờ phải là người thông minh. Cho nên lại hỏi:

      “Còn nữa, tôi cũng hiểu. Nếu mọi ngườithật bất mãn như vậy, sao về hả?Còn ở đây chờ làm gì?"

      Két…két….két….

      Đối mặt với câu hỏi của Vô Ưu, có người tức giận đến nghiến răng rồi. ai gì. Vô Ưu thấy có ai để ý đến mình, liền sờ sờ mũingồi trở lại vị trí của mình.

      "Này, vậy các có thể cho tôi biết, sao các lại tức giận như vậy được ?"

      Bầu khí vừa mới dịu xuống chút, Vô Ưu lại bắt đầu mở miệng. Lần này, rốt cục cũng có người trả lời :

      " bị ngốc sao? nghe thấy thư ký trưởng thế nào hả?"

      Vô Ưu nhìn nổi cáu, ngơ ngác gật đầu, :

      "Tôi có nghe thấy. Chính là tuyển trợ lý tổnggiám đốc nha."

      "Vậy có biết trợ lý tổng giám đốc làm cái gì ?"

      người quát lên. Vô Ưu thấy hỏi đáp, liềnnói:

      "Chính là trợ lý a. Giống như người em út trongcông ty, bưng trà nè, rót nước nè, từ từ ăn cơm,vân vân. phải là thư ký trưởng rồi sao. cần người có chuyên môn, cũng cần người có tài. Mà như tổng giám đốcnói, tổng giám đốc cái gì làm cái đó là được rồi."

      Vô Ưu đơn thuần tưởng tượng, làm cho đámngười còn lại chỉ biết nhìn nhau. Ánh mắt tỏ vẻ khó tin, như : Cái hình nhưkhông biết loài người gian ác này, đích thị là thiên sứ, hay là đồ đần đây hả!

      "Em , vậy từng thấy em sai vặt nào trong công ty, có mức lương 10 vạn chưa?"

      người phụ nữ nhìn Vô Ưu giọng đầychâm chọc, ánh mắt cười giễu cợt, vẻ xem thường.

      Đối với chuyện này, hơn nữa dựa vào cuộc chuyện lúc trước, Vô Ưu luôn chậm nửa nhịp cuối cùng hiểu ra ý của bọn họ. Nhưng, ánh mắt kia làm cho Vô Ưu rất thoải mái, nên bất mãn :

      "Tiền lương cao khẳng định là có nguyên nhân. tôi hỏi, ít nhất tôi đoánlung tung. Chưa biết nghĩ xấu rồi."

      Cạch!

      Vô Ưu đứng lên, sau đó tiếp tục :

      "Tôi ghét nhất cái kiểu người giả bộ đứng đắn. Cả đám người các người đều như thế! Hừ!"
      Mizuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Mình là mẹ (3)

      "Bé Diễm, con làm sao vậy sao?"

      Vô Ưu thấy Nhạc Diễm lại cáu kỉnh, liền vội vàng đuổi theo. Nhạc Diễm mặt hầm hầm, thèm để ý đến mẹ, cũng liếc mắt nấy cái. là, mới vừa rồi còn tưởng mẹrất lợi hại, ra vẫn ngốc nghếch như vậy.

      Nhạc Diễm nghĩ đến vừa rồi chính mình dùngánh mắt sùng bái nhìn bà mẹ ngốc nghếch này, liền cảm thấy ân hận muốn chết, nên càng lúc càng chạy nhanh. Vô Ưu cứ đuổi theo cậu bé như vậy đến trạm xe bus, sau đó cùng lên xe vềnhà. đường về, cậu bé thèm với Vô Ưu câu nào.

      tên quỷ kỳ quặc!

      xe Vô Ưu cứ nhấp nha nhấp nhổm, bấtmãn nhìn Nhạc Diễm thèm đếm xỉa đến tồn tại của mình. Nếu phải xe nhiều người, khẳng định tát cho cậu cái vào đầu rồi. biết lễ phép gì cả, cũngkhông có nghĩ xem, là mẹ nó nha.

      "Cục cưng, bé như thế này sao mình xe vậy. Đến đây, ngồi chỗ của dì này."

      giọng dịu dàng vang lên, sau đó quyếtđoán đứng lên, ánh mắt tràn trề thân thiện, làmngười ta thể cự tuyệt. Nhạc Diễm ngọt ngào :

      "Cám ơn dì." Sau đó ngồi xuống.

      Thằng nhóc chuyện với người khác sao ngọtngào, đáng như vậy, mà với mình lạikhó chịu như thế chứ? Vô Ưu dám tin nhìn thằng nhóc ngồi ghế, khuôn mặtnhỏ nhắn đáng ghét của Nhạc Diễm chỉ liếc liếccô cái, sau đó quay đầu cười sáng lạn, híp cả mắt với dì vừa nhường chỗ cho mình.

      đứa trẻ xinh đẹp, đáng như thế, lại cườivới mình, có ai mà thích chứ. Huống chi là tên nhóc Nhạc Diễm này cố ý quyến rũ người ta, cho nên cười càng thêm đáng .

      "Cục cưng, con đáng nha."

      Người phụ nữ trạc tuổi Vô Ưu, nhìn bộ dạngđáng của Nhạc Diễm, muốn cắn cái khuôn mặt nhắn của cậu bé. Nhưng muốn để người khác nghĩ mình là kẻ háosắc, ta đành kiềm chế chỉ vươn tay xoa nhẹnhàng, thương lên khuôn mặt nhắn của cậu.

      chết chắc rồi!

      Vô Ưu sau khi chứng kiến hành động này, tronglòng thầm kêu tiếng. Bởi vì Nhạc Diễm ngoài đầu thích người khác động vào ra, còn có mặt nữa. Nhất là cậu đáng , cậu bé càng thích.

      Vô Ưu nhớ rất , trước kia lúc cậu bé đangngủ, thấy khuôn mặt ngủ đáng , nhịn được liền nhéo cái, sau đó :

      "Ngủ trông dễ thương." Kết quả là thằng bé liền bật dậy, mở mắt ra, cực kì khó chịu : "Phụ nữ ngốc, được dùng từ như thế tả con. Còn nữa, được đụng vào con."

      là mẹ nó, kết quả như thế này rồi. Ngườikia nhất định kết quả càng thê thảm hơn. biết lúc thằng bé bộc phát, mình có nên làm bộ quen biết nó nhỉ?

      Lúc Vô Ưu ở chỗ này suy nghĩ miên man, giọng ngọt ngào của Nhạc Diễm truyền đến:

      "Dì cũng rất đẹp nha."

      Sau đó là tiếng cười cao hứng của người phụ nữ.

      Vô Ưu nhìn cảnh hai người kia vui vẻ tức giận ào ào, trong lòng có chút ê ẩm. Đó là concô nha. Sao có thể như vậy!

      Vô Ưu có cảm giác như bị đoạt mất bảo bối. Cũng biết là, Nhạc Diễm chính là cố ýchọc giận .
      ...

      Người xe lần lượt xuống, Vô Ưu ‘bị cướp mất con’ cứ cúi đầu, lặng lẽ đau khổ.
      Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt ghen tỵ của mẹ, chút đắc ý qua , trong lòng ngược lại có chút thoải mái. Có phải cậu hơi thái quá ? ngốc nghếch đâu phải hôm nay cậu mới biết.Thôi quên , thèm chấp nhặt với nữa.

      Lúc trước hay bây giờ cũng vậy, khi hai ngườikhông vui, người chịu thua luôn là Nhạc Diễm. Lần này xem ra cũng ngoại lệ. Trước kiaNhạc Diễm chỉ cần mở miệng là có thể đượclời xin lỗi. Nhưng lúc này, nhìn bộ dạng Vô Ưu thương tâm như vậy, lại thể lên lời. Vừa lúc tới điểm dừng, người mẹ dẫn theo đứa bé trạc tuổi Nhạc Diễm lên xe.

      nhường chỗ cho bọn họ. Người mẹ ngồi xuống, đứa bé ngồi lên đùi mẹ. Đứa béhình như rất mệt, dựa vào lòng mẹ ngủ thiếp .

      Nhạc Diễm và Vô Ưu đều nhìn thấy cảnh này.

      Mình thực phải là người mẹ tốt. Vô Ưu nhìn họ: Người mẹ ánh mặt dịu dàng, cẩnthận, xem con mình như bảo bối. Còn nghĩ mìnhlà bình thường nữa. xấu hổ muốn chết được.

      Nhạc Diễm nhạy bén thấy được điều này, làmbộ ngáp cái, sau đó ra vẻ tội nghiệp :

      "Mẹ ơi, con buồn ngủ." Vừa vừa ngáp thêm cái.

      Nếu là bình thường, chắc chắn Vô Ưu : chuyện với mẹ buồn ngủ. Sắp về đến nhà rồi, về nhà rồi ngủ. Nhưng lần này, VôƯu liếc mắt nhìn hai mẹ con kia cái, rồi :

      "Đến đây, mẹ ôm con ngủ."

      Lời vừa ra khỏi miệng, mặt Vô Ưu tự nhiên đỏ lên. Mẹ. Lần đầu tiên nghe Nhạc Diễm gọi côthành như vậy, mà cũng là lần đầu tiênnói chuyện với Nhạc Diễm dịu dàng như thế.

      Vô Ưu bắt chước dáng vẻ ôm con của người kia, ôm Nhạc Diễm. Nhạc Diễm rất nhanh nhắm hai mắt lại. Đây là hành động rất bình thường của mẹ con, nhưng, hai người này lại rất tự nhiên. Xem ra, cuộc sống dị thường của bọn họ diễn ra quá lâu rồi.
      ...

      "Sau này mẹ giặt quần áo."

      "Vâng. Nhớ tách đồ có màu ra, sau đó mới giặt nha."

      "Sau này mẹ quét dọn vệ sinh."

      "Vâng. Lúc quét dọn, được vứt đồ lungtung."

      "Sau này mẹ nấu cơm."

      "Cái này, mẹ chắc chắn chứ?"

      Sau khi xuống xe, Vô Ưu ôm Nhạc Diễm đường. Đây chính là nội dung cuộc chuyệnvừa buồn cười, vừa kỳ dị của hai mẹ con.Nhưng, câu trả lời của Nhạc Diễm cũng phải là ác ý mà trêu , bởi những điều này đềulà thực. Cho nên, người khác nghe có thể cảm thấy kỳ quái, nhưng hai người bọn họ lại rấtthản nhiên.

      Giặt quần áo, quét dọn.

      Hai cái này sao, nếu được,Nhạc Diễm có thể làm lại. Nhưng còn nấu cơm?Cậu bé vừa nghĩ đến Vô Ưu làm món gì đó,bụng vừa mới được ăn đồ ngon, giờ liền cảmthấy trận khó chịu. Tiêu hóa tốt là chuyện , nếu như bị trúng độc bi thảmrồi.

      Vô Ưu hít sâu hơi, khẳng định:

      "Mẹ chắc chắn."

      nghĩ kỹ, nhất định phải làm ngườimẹ tốt. Như vậy, Bé Diễm mới có thể trở nên đáng như những đứa trẻ khác, khôngthông minh quá như vậy. Lúc đó cậu bé cũng làm nũng với , ngọt ngào gọi là mẹ, gây gổ với , gọi ngốc nghếch nữa.

      Càng nghĩ, Vô Ưu càng thấy tương rạng ngời, nhịn được cười ngây ngô, cứ như là đãthành công rồi vậy. trở thành người mẹ dịu dàng, tuyệt vời, còn Nhạc Diễm trở thànhmột đứa trẻ bình thường.

      "Hay là cơm để con nấu ." Nhạc Diễm cũng muốn đem thân thể mình ra đùa giỡn.
      Vô Ưu dĩ nhiên cũng biết Nhạc Diễm sợđiều gì. ra, cũng rất lo lắng. Nhưng, đểcho con mình nấu cơm, những người mẹ kháchẳn là đành . Ai da, nếu như mình cóthể nấu ăn được như học trưởng tốt biết mấy. Nghĩ đến đây, hai mắt Vô Ưu đột nhiên sáng lên.

      Học trưởng! Đúng rồi. Nhờ học trưởng giúp.

      "Xuống . Mẹ có cách rồi."

      Vô Ưu là người dễ xúc động, xong phải làm ngay. Vừa nghĩ đến Hoắc Lãng liền vộivàng buông Nhạc Diễm xuống, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Nhạc Diễm nhìn bộ dáng mừng rỡ của mẹ, lo lắng hỏi:

      "Mẹ định làm gì?" Cậu bé sợ mẹ lại làm sai.

      Vô Ưu vừa tìm số điện thoại của Hoắc Lãng, vừa đắc ý :

      "Mẹ nhờ học trưởng dạy mẹ nấu ăn. Mẹ tìm chú ấy ngay. Buổi tối mẹ nhất định nấu cho con ăn, nấu những món ngon khiến con phảikinh ngạc luôn."

      Tìm được số, Vô Ưu định gọi điện thoại,Nhạc Diễm vội vàng ngăn cản:

      "Việc đó, phải là người ta rất bận sao? Làm phiền như thế tốt đâu?"

      Nếu như cậu dám để cho mẹ tiếp xúc ngọt ngào với học trưởng, nhất định cha cậu tức giận mà làm thịt người ta mất.

      Vô Ưu đâu có biết được điều này chứ, đơn thuần :

      " sao đâu, mẹ chỉ hỏi chú ấy chút xem có bận thôi. chừng chú ý rảnh rồi đấy."

      vô tâm, máy móc , làm cho cái đầu của Nhạc Diễm chuyển động quay cuồng. Làm sao bây giờ hả? Làm thế nào để ngăn cản lại bâygiờ?

      "Alo, học trưởng hả, em là Vô Ưu, hết bậnchưa?"

      Nhạc Diễm còn chưa kịp nghĩ ra cách gì, Vô Ưuđã gọi điện thoại rồi. Cậu bé chắc chắn, HoắcLãng nhất định là thích mẹ, cho nên còn ước được dạy mẹ ý chứ. Nếu mình ngăn cản lại, kịp nữa rồi.

      "Lát nữa em mua nguyên liệu đến nhà , được ?"

      Nghe được câu này, Nhạc Diễm muốn hô to lên: được. thân quả nữ! Tuyệt đốikhông được. Cậu vội vàng kéo kéo tay Vô Ưu, sau đó vào tai . Mà ở bên kia điệnthoại, Hoắc Lãng kinh ngạc, mặt đỏ bừng bừng lên lời. Vô Ưu vội vàng :

      "Hay như vậy , hết bận đến nhà em. Em mua nguyên liệu ngon về chờ a."
      Vô Ưu lúc này mới tắt máy, sau đó, cúi đầu nhìnNhạc Diễm khó hiểu:

      "Con ở nhà mình thấy sợ sao?"

      "Uhm uhm "

      Nhạc Diễm ra sức gật đầu. Cậu sợ hãi.Sợ nhỡ xảy ra chuyện gì, cha tức chết.Nhưng, như thế này việc đơn giản hơn rồi. Chỉ cần Hoắc Lãng tới nhà cậu, biết tồntại của cậu, chắc chắn từ bỏ ý định. Thế làmục đích của cậu hôm nay đạt được rồi..

      Quá tốt!

      Nghĩ vậy, Nhạc Diễm đắc ý cười. Vô Ưu quái lạ nhìn Nhạc Diễm, trong lòng nổi lên nghi vấnthật to: thái độ của cậu bé hôm nay, còn có tínhnết nữa, sao thấy cứ thay đổi thất thường thế nhỉ?
      ...

      " cười cái gì hả? Lúc này mà vẫn còn cười được sao?"

      Tề Rạng Đông dám tin mà nhìn Hoắc Lãng cầm điện thoại cười khúc khích. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, còn có thể cười được.

      Hôm nay ở phòng ăn của công ty, có tất cả hơn81 nhân viên bị ngộ độc. Chuyện này chưa từng xảy ra ở phòng ăn, nhưng là như thế, chắc chắn là phòng ăn của có vấn đề rồi. Màngười chịu trách nhiệm đứng mũi chịu sàođương nhiên là giám đốc rồi. Bây giờ hắnkhóc còn có vẻ bình thường, thế nhưng lại cười. Trời ạ. nghĩ gì vậy?
      Hoắc Lãng để ý đến thái đội của Tề Rạng Đông, cười hỏi:

      "Lát nữa tôi có thể về sớm được ?"

      Lời vừa ra khỏi miệng, Tề Rạng Đông là muốn đụng đầu vào tường. Đúng là thái giámchết bầm, vua vẫn vội vàng mà. nhanh tìm nguyên nhân để giải thích vớitổng giám đốc, chừng, bị đuổi việcmất. Lại còn ở đây cười ngây ngô. Có cái gì haymà cười hả? Ngay sau đó liền tỉnh ngộ: "Có liên quan tới Tiểu Ưu?"

      Hoắc Lãng lại lộ ra nụ cười sáng lạn, mặt tràn ngập hạnh phúc, khiến người khác nhìn vào thấy chướng mắt. Nhất là trong mắt PhươngĐông Dạ. tới đây là muốn xem khóc,lại ngờ, lại có thể cười.

      Phương Đông Dạ lạnh lùng :

      "Hai vị giống như là rất vui vẻ hả!"

      Chương 31: Tình cảm hỗn loạn (1)

      Hoắc Lãng bị sa thải. Vẫn còn chưa tìm ra đượcnguyên nhân, bị Phương Đông Dạ sa thải rồi.

      "Sau này làm sao bây giờ?"

      em cùng nhau sống chết, cùng tiến cùng lùi.Thế nên Tề Rạng Đông cũng từ chức theo. Tráingược với vẻ mặt thê lương của Tề Rạng Đông,Hoắc Lãng trông cứ như có chuyện gì xảy ra, còn cười :

      "Như vậy cũng có gì là tốt, đúnglúc tôi có thể tự mình mở nhà hàng."

      Tề Rạng Đông mở to hai mắt :

      " nghĩ thông suốt rồi? là quá tốt."Sau đó mặt lộ ra vẻ tươi cười, thay thế vẻ uất ức lúc nãy.

      Trước kia ta vẫn khuyên Hoắc Lãng tự gâydựng nghiệp riêng, nhưng lúc nào cũng tỏvẻ màng danh lợi mà : "Tôi chỉ cầnđược nấu ăn là vui vẻ rồi. Tiềm kiếm đủ dùng là được, cần gì phải khổ cực như vậy." Bây giờanh nghĩ thông suốt rồi, là vì Tiểu Ưu .

      "Uh, tôi phải cố gắng tốt hơn. Tôi muốn cho Tiểu Ưu cuộc sống tốt nhất."

      Hoắc Lãng cười ngọt ngào . Tình làmcho người ta thay đổi. Hoắc Lãng thay đổi Tề Rạng Đông cũng thấy đủ rồi . Trong lòngkhông khỏi vui mừng cho Hoắc Lãng. Bọn họ nếu như có thể thành đôi, chắc chắn Hoắc Lãngsẽ trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trênthế giới. Nhưng, cũng khỏi lo lắng, càng sâu bị thương càng nặng. Nếu cuối cùng bọn họ vẫn thể thành đôi, phải làm sao đây?

      Hạnh phúc làm cho người ta say mê. Hoắc Lãngbây giờ hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc.

      "Tôi đây, Tiểu Ưu tôi dạy ấy nấu ăn."

      Hoắc Lãng sau khi xong, nhàng, khoan thai bước . Tề Rạng Đông là bạn tốt của ,nên chỉ biết thầm chúc phúc cho . Chúccho tình tám năm kiên trì của , sớmthành chính quả.
      ...

      "Uhm, được, tới ngay lập tức."

      Hoắc Lãng sau khi hỏi địa chỉ, bắt xe tới nhàVô Ưu.

      Kính cong… kính cong…kính cong…

      Tiếng chuông cửa lánh lót vang lên, giống nhưtrái tim Hoắc Lãng nhảy nhót vậy.

      "Bé Diễm, ngồi nguyên đó. Con xem TV . Mẹđi mở cửa."

      Lần đầu tiên Vô Ưu cầm chổi lau nhà. lau nhà nghe thấy tiếng chuông, vội vàng ngăn cho Nhạc Diễm đứng dậy. Sau đó quăngchổi lau nhà xuống, ra mở cửa. Mà Nhạc Diễm hiếm khi được đãi ngộ như thế này, lại cảm thấy khó chịu.

      Trước kia đều là Vô Ưu ngồi xem phim hoạthình, còn cậu bé làm việc. Nhạc Diễm lúc ấythường cằn nhằn mẹ là lười nhất thế gian, làngười phụ nữ ngốc nhất. Cũng ngượcđãi trẻ con. Nhưng, nghĩ lại cảm giác lúc đó, so với bây giờ cũng tốt đấy chứ. Cậu bé ngồi salon xem phim hoạt hình, nhìn mẹ kéo chổi launhà. Tự nhiên cảm thấy mình quá đáng.

      Nhạc Diễm cảm thấy, trải qua thời gian dài, cậu bé quen mạnh mẽ rồi, đột nhiên để người khác chăm sóc, đúng là kỳ quái.

      "Học trưởng, tới rồi. Mời vào, mời vào."

      Nghe được giọng của mẹ, Nhạc Diễm mộthồi căng thẳng, biết mình nên lập tức ra ngoài tự giới thiệu, trực tiếp hù dọa ta, hay là cứ trốn , tùy cơ hành động. Nhưng cậu bécòn chưa kịp nghĩ nhiều, Vô Ưu dẫn Hoắc Lãng vào phòng khách rồi.

      Hoắc Lãng nhìn thấy ghết salon có cậu bé sững sờ. Ngay sau đó, liền an ủi bản thân, có thể đó là con nhà khác.

      "Cháu chào chú."

      Nhạc Diễm vội vàng cười chào. Hoắc Lãng độtnhiên nhận ra cậu bé. Cậu bé chính là tên nhócngồi với tổng giám đốc lần trước. Sao cậu bé lạiở chỗ này? Hoắc Lãng mang theo nghi vấn nhìnvề phía Vô Ưu. Vô Ưu cười :

      "Học trưởng, con em, Nhạc Diễm."

      xong, với Nhạc Diễm:

      "Bé Diễm, con cùng chú xem TV. Mẹ lau sạchnhà ."

      "Vâng."

      Nhạc Diễm đúng là cầu được. Cậu bé còn sợ Hoắc Lãng cẩn thận ra chuyện lần trước cậu ở cùng với cha, chuyện trở thành phức tạp rồi. Cho nên, bây giờ Vô Ưu rờiđi, đối với Nhạc Diễm mà , chính là quá tốtrồi.

      Con em!

      Hoắc Lãng vì hai từ này mà sợ ngây người. Tiểu Ưu sao tự nhiên lại có đứa con trai đây? phải là chưa có kết hôn sao? Rốt cuộcđã xảy ra chuyện gì? Vừa mới ở ngoài cửa vẫn còn nhảy nhót, như bay đến thiên đường, đứng đám mây mềm mại, hưởng thụcảm giác tốt đẹp. Nhưng ngờ, cánh cửa vừa mở ra, từ thiên đường rơi ngay xuống địa ngục. Đám mây còn, chỉ có thanh gào khóc thê thảm.

      "Chú ơi, chú có khỏe ?"

      Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt bi thương của HoắcLãng thấy lo lắng, cẩn thận hỏi. Hoắc Lãng im lặng, ngẩng đầu nhìn cậu bé hỏi:

      "Cháu là con ruột của Tiểu Ưu sao?"

      Dù trong lòng đành, nhưng Nhạc Diễm vẫn gật đầu.

      Cảm giác thất vọng, đau lòng, chật vật làm Hoắc Lãng đờ người ra. Ngây ngô lúc, lại cócảm giác thể khống chế. muốn hỏi tại sao lại như thế, nhưng, hiểu rất Vô Ưu. Hiểu đến nỗi dưới tình huống này, cũngchỉ có thể giải thích Vô Ưu như vậy là do côđơn độc, lại quá đơn thuần mà thôi. Trong lòngcủa , cũng cho rằng chuyện này cầnphải với . Bởi vì, giống như tám nămtrước, chỉ xem như người học trưởng dịu dàng, biết quan tâm mà thôi.

      tàn khốc, hy vọng sụp đổ, làm lòng HoắcLãng đau đớn lên lời.

      " với Vô Ưu, chú có chút việc, chú trước."

      Hoắc Lãng xong, đứng lên bước nhanh ra cửa. Cửa mở ra, như chạy.

      Ai đàn ông chỉ đổ máu chứ rơi lệ? Đó là chưa tới mức thương tâm. Hoắc Lãng chưa bao giờ ở ngoài đường khóc lớn như con , bởi như vậy chỉ làm cho người ta cười nhạo thêm. Có phải người mơ hồ như vậy, sớm có bất kỳ tia hy vọngnào? Tưởng rằng thầm là kết quả tốt nhất của bọn họ. sau này kết hôn, có con, có cuộc sống của riêng mình.

      chưa bao giờ hy vọng xa vời, có thể cùng với học muội mơ hồ, đáng như thiên sứ nàyở chung chỗ. Nhưng, trời cao lại để cho bọn họ ngẫu nhiên gặp lại nhau. Làm cho mơmộng, cảm thấy tốt đẹp. tưởng rằng đãgặp được tình , nhưng ra chỉ là ý nghĩ củariêng mình .

      "Rạng Đông, uống rượu với tôi."

      Hoắc Lãng ưu nhã, bình tĩnh, thậm chí có chútthoát ly thế tục. Thế mà bây giờ lại giống như những người đàn ông bình thường khác, thấttình rồi tìm bạn mượn rượu giải sầu. Tề RạngĐông sau khi nghe xong, vội vàng hỏi:

      " ở đâu? Tôi qua chỗ ."

      Xảy ra chuyện rồi!

      Tề Rạng Đông khẳng định, bởi vì trước đây chỉ có duy nhất lần nghe thấy giọng thê lương, cảm thấy sống bằng chết như lúcnày của Hoắc Lãng, đó chính là sáu năm trước trở về tìm Vô Ưu khi vừa mới tốt nghiệp.Nhưng, lại như ý nguyện của , đưa VôƯu quay về Pháp, mà là mất hết hoàn toàn tintức của . Khi đó, Hoắc Lãng chính là dùng giọng này với mình, cũng bắt mình cùng uống rượu.

      Nửa giờ trước, còn chúc phúc cho bọn họ có thể tu thành chính quả. Như thế nào bâygiờ lại thành bộ dáng như thế này đây?

      Tề Rạng Đông kịp nghĩ nhiều, hủy cuộchẹn với bạn , xoay người rời . Cũng khôngthèm để ý tới tiếng gào thét của ta. Hình như, ta so với Hoắc Lãng cơ bản là thể bằng.

      Đoạn đường mất nửa giờ, tới hai mươiphút chạy tới. Trong quán bar hỗn loạn,cuối cùng cũng thấy được Hoắc Lãng uống rượu say mèm.

      " có chuyện gì chứ? Tại sao lại uống nhiều như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Nếu như năm năm trước Hoắc Lãng chỉ là thất vọng, bây giờ chính là tuyệt vọng. Lúc đầu nhiều nhất chỉ là thầm nhưng có kết quả, còn bây giờ, chính là hạnh phúc còn. phải là rất tốt sao? cơ hồ nghe thấy thanh của khúc quân hành vanglên trong đám cưới. nghĩ tới tự mình đứng ra mở nhà hàng, rồi cầu hôn với , sau đó làm cho trở thành người phụ nữ hạnh phúcnhất thế giới. Và , cũng là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.

      có. Mất hết rồi. Chẳng còn cái gì cả.

      Có lẽ rượu làm cho ý chí người ta trở nên yếu ớt, hay là chạm tới chỗ thương tâm. Hoắc Lãng có cảm giác hai mắt cộm chịu được. nhịn được nháy mắt mấy cái. Nước mắt cứ như thế rơi vào ly rượu bưnglên, sau đó liền bị phát nuốt hết vàotrong bụng.

      "Đừng uống nữa, có nghe thấy ?"

      Bộ dạng Hoắc Lãng làm cho Tề Rạng Đông thể chịu được nữa, mà thanh hỗn độntrong quán ba càng làm nổi cáu. túm ngực áo Hoắc Lãng, rồi dùng sức kéo đứnglên, hét lớn:

      " nghe thấy sao? Tôi bảo khôngđược uống nữa."

      Hoắc Lãng nháy mắt mấy cái, khi nhìn là Tề Rạng Đông cười, cười rất đáng , nhưngtrong chớp mắt lại khóc. Rượu làm giốngnhư đứa trẻ. Hai tròng mắt đầy lệ, uất ức :

      "Tôi lại mất ấy rồi. Lần này mấtrồi. Tôi phải làm sao bây giờ? Rạng Đông, tôi nên làm gì bây giờ?"

      Hoắc Lãng mở to mắt nhìn Rạng Đông cầu cứu,giống như là người duy nhất có thể cứumình được vậy.

      Tề Rạng Đông nhìn vẻ nhu nhược của HoắcLãng, tự nhiên có thôi thúc, muốn ôm vào lòng trấn an. Cảm giác thương tiếc độtnhiên dâng lên, làm cho chính cảm thấy hoảng sợ.

      Chết tiệt! Suy nghĩ gì thế hả!

      Tề Rạng Đông lấy tay dùng sức tát cái vàomặt mình, làm cho chính mình tỉnh táo. Nghingờ do ánh đèn mập mờ nơi đây, cộng với diệnmạo xinh đẹp giống như phụ nữ của Hoắc Lãng,cho nên mới nảy sinh ra ý nghĩ quái đản kia.Đúng vậy, nhất định là như vậy!

      " uống say rồi, tôi đưa về nhà."

      Tề Rạng Đông nhìn vào mắt , dìu ra cửa, cẩn thận đỡ vào xe, sau đó chạyxe theo hướng nhà Hoắc Lãng.

      biết là tức giận điều gì, Tề Rạng Đông tay cầm tay lái càng lúc càng chặt. Giận vì bảnthân mình bất lực? Hay giận vì bộ dáng dày vò này của Hoắc Lãng? Hay giận vì Nhạc Vô Ưu làm tổn thương Hoắc Lãng?

      Có lẽ đây đều là nguyên nhân làm cho tức giận. Nhưng, những điều này đều phải làđiều làm tức giận nhất. Điều làm tứcgiận nhất, chỉ có mình nhất, đó chính là tại sao lúc nhìn thấy Hoắc Lãng đau khổ, hắnlại đau lòng, thương tiếc như vậy. Chẳng lẽ chính bị bệnh, trở nên bất bình thường rồi sao?

      Tề Rạng Đông bị tình cảm khác thường này hành hạ, còn Hoắc Lãng chỉ im lặng trong sựthống khổ của mình.

      "Tiểu Ưu, em lâu rồi, Tiểu Ưu, đừng rờikhỏi , Tiểu Ưu. . ."

      Nghe được tiếng lẩm bẩm của Hoắc Lãng, TềRạng Đông phát chính mình thế nhưngkhông hề có cảm giác ghen tuông. Chỉ có cảmgiác đau lòng, đau lòng vì Hoắc Lãng. Đúng vậy, có lẽ mình chỉ là quan tâm thôi. Đúng vậy. Nhất định là như vậy.

      Tề Rạng Đông nghĩ vậy, trong lòng hạ quyếttâm, nhất định phải giúp Hoắc Lãng, phải cố gắng hết sức của mình. Để cho với Vô Ưu được ở chung chỗ.
      Mizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Tình cảm hỗn loạn (2)

      Tề Rạng Đông yên lòng đưa Hoắc Lãngvới bộ dạng này về nhà , nên đưa về chỗ ởcủa mình. mở cửa ra, dìu Hoắc Lãng say bất tỉnh vào nhà, ngờ đèn trong nhà vẫn sáng.

      " chính là vì ta, mà ném bỏ rơi tôi?"

      Giọng người con vang lên. Tề Rạng Đông chỉ nghe cũng biết luôn đây là bạn Huệ Mẫn mới gặp gỡ gần đây. Bọn họ quen nhau ở quán bar, sau khi tình đêm, cảmthấy được, nên thuận theo tự nhiên thành mộtcặp. Trò chơi của người lớn, người tình ta nguyện, cũng đều là vì thỏa mãn dục vọng bảnthân. Cho nên, thay vì là bạn , có lẽ nóibạn giường hợp lý hơn.

      Tề Rạng Đông đỡ Hoắc Lãng nằm xuống ghếsalon, sau đó cũng ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của trước mặt, hiểu, đềulà chơi đùa, đúng ra phải hiểu quy tắc, điều gìđược phép can thiệp, điều gì được phép can thiệt chứ. trước mắt này làm cho rất thất vọng.

      " , sau này đừng tới tìm tôi nữa."

      Tề Rạng Đông như vậy có thể có chút tànnhẫn, nhưng, đây chính là điều muốn nhất lúc này.

      Huệ Mẫn nghe thấy câu ta thể ngờ tới, cảm thấy phẫn nộ. ta trời sinh đãkiêu ngạo, là đối tượng theo đuổi mọi người.Thân thế hiển hách, còn có diện mạo xinh đẹp. Từ trước đến giờ ta chưa từng thích ai, nhưng lại phải lòng tên nhân tình Tề Rạng Đông có tướng mạo phong lưu. Cứ tưởng rằng đối vớihắn chỉ là kích tình nhất thời. Nhưng, càng vềsau, ta lại phát , trong đầu lúc nào cũnglà hình bóng của .

      ta thừa nhận đây là việc ngoài ý muốn. Côthực tế chỉ muốn chơi đùa. ta cũng thửvào lại quán bar, nhưng lại tìm được chútcảm giác nào. Cứ như vậy, ta bị đắm chìm,phủ phục trong vòng tay của tên Tề Rạng Đôngxấu xa, phong lưu, vô lại này.

      Đàn ông xấu, phụ nữ thương. Có lẽ chính là nguyên nhân này.

      "Rạng Đông, lần này em có thể tha thứ cho . Hôm nay là sinh nhật em. với em đượckhông?"

      Huệ Mẫn bỏ kiêu ngạo, nhún nhường khẩn cầu, lại biết tình cảm là thứ thể van xin. ta làm như vậy, chỉ làm cho mìnhkhó chịu hơn mà thôi. Tề Rạng Đông nhìn đầy chân tình trước mặt, mệt mỏi thở dài đưa tay lên vuốt vuốt Thái Dương, :

      "Huệ Mẫn, em biết quy tắc của mà."

      Có thể chơi đùa tùy ý, nhưng, ngàn vạn lần đừng .

      Đây là quy tắc của Tề Rạng Đông. Trước khiquan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào, đều như thế.

      "Em biết, nhưng, em thực giống vớibọn họ. Em là lòng thích ."

      Giọng của Huệ Mẫn có phần quá khích. Là người thường xuyên chơi đùa, thế nhưng côta lại cảm thấy lời của mình có bao nhiêu nực cười. ra, ngay cả ta cũng nhưthế, khi , liền trở nên khờ khạo.

      tình!

      ra, với cái kiểu vòng vo này, chỉ hù cho đàn ông chạy mất, chứ thể giữ đượcngười ta.

      giống với phụ nữ!

      Sở dĩ mỗi người phụ nữ phá vỡ quy định, đều làvì ta hiểu bản thân mình. Cho rằngbản thân giống với người khác .

      "Tiểu Ưu, cũng vậy. lòng."

      Hoắc Lãng say túy lúy, mơ mơ màng màng nghe thấy có người lòng, cũng mở miệng mơ hồ . Hơn nữa, vì ngột ngạt, đưa tay kéo cổ áo mình ra. Tề Rạng Đông muốn nhìn Huệ Mẫn, nghe thấy tiếng của Hoắc Lãng,vội vàng quay đầu lại. Gỡ tay Hoắc Lãng đangkéo cổ áo ra, sau đó tự mình cởi hai cúc áo cho , để được hô hấp thoải mái.

      Ánh mắt quan tâm, động tác dịu dàng, cùng với cả người phát ra xúc động. Hết thảy những điềunày đều lọt vào tầm mắt Huệ Mẫn, điều hoangđường này khiến ta kinh hãi mở to hai mắt.

      " thích ta?"

      Giọng Huệ Mẫn nghe thấy run rẩy. Bởi vì từ lúc Tề Rạng Đông dìu ta vào nhà, lạidịu dàng, cẩn thận, ân cần như vậy, là điều quá xa lạ với ta.

      Tề Rạng Đông nghe xong liền sửng sốt, sau đó khó tin hỏi lại:

      " cái gì vậy? Sao có thể như thế được? ta là đàn ông! Tôi thích phụ nữ, hẳn là rất ràng?"

      nhiều như vậy, biết là để thuyết phục bản thân, hay là để thuyết phục Huệ Mẫn.

      Huệ Mẫn nhìn Tề Rạng Đông, ta đươngnhiên biết là người đàn ông dũng mãnh đếncỡ nào. Nhưng, lúc này rất khôngthích hợp, bởi nếu như là trước đây, hỏi thế này,chắc chắn coi thường thèm trả lời.Nhưng, bây giờ lại nhiều như vậy. Điềunày làm ta thể nghi ngờ.

      "Đúng vậy, sao có thể như vậy được. ràng là thích phụ nữ. Làm sao có thể thích ta được?"

      Huệ Mẫn vô tình ra, vốn là để khẳng định ý nghĩ của chính mình, nhưng, lời của ta lại hoàn toàn chọc giận Tề Rạng Đông. phụtmột cái đứng dậy, sau đó tới trước mặt , u như sứ giả từ địa ngục đến lấy mạng. Huệ Mẫnsợ hãi nhích dần về phía ghế salon. Tề RạngĐông như thế làm ta có cảm giác xa lạ, đồngthời cũng làm sợ hãi.

      " định làm gì?"

      Nghe được giọng Huệ Mẫn bởi vì sợ hãi mà có chút run rẩy, Tề Rạng Đông bình thườngcười toe toét, đột nhiên phong lưu, lộ ra nụ cườità mị:

      " quên, vậy tôi liền chứng minh cho côxem. Người tôi chính là phụ nữ." xongtiến về phía Huệ Mẫn…

      Kích tình diễn ra...

      Tiếng thở gấp lan tràn...

      Tiếng rên rỉ, ngâm nga…

      Tiếng thét vang vọng...
      . . .

      Đủ loại thanh đan xen vào nhau, tạo thànhmột bức tranh đậm sắc dục vọng.

      ", tôi thích đàn ông, hay là phụ nữ?"

      Tề Rạng Đông ra vào mãnh liệt, cả người trànngập khí phách kinh người. Trải qua hồitrầm luân, Huệ Mẫn chìm ngập trong dục vọng. Chỉ điên cuồng kêu, thân thể giãy dụa mãnh liệt, còn nghe được bất kỳ thanh bên ngoài nào.

      Ngay lúc Huệ Mẫn đạt tới điểm khoái lạc, cả người như thiên đường, Tề Rạng Đôngngừng lại. Huệ Mẫn thể chịu đựng cảm giác giày vò này, liền khóc, khóc cầu xin . Tề Rạng Đông hung hăng :

      ", tôi thích đàn ông, hay là phụ nữ?"

      "Phụ nữ. là người đàn ông dũng mãnh nhất đời này. thích phụ nữ. Cầu xin , nhanh lên!"

      Huệ Mẫn phải là trả lời, mà là gào lên. Tề Rạng Đông nghe thấy câu trả lời vừa ý,rất phối hợp thuận theo cầu của ta, tăngnhanh tốc độ, thẳng đên khi ta đạt tới cựcđiểm.

      "Sau này đừng để tôi nhìn thấy nữa."

      Kích tình trôi qua, Tề Rạng Đông định ôm Hoắc Lãng về phòng ngủ. Nhưng, đột nhiên cảm thấy mình như vậy rất bẩn. đứng lên vọt vào phòng tắm rửa, sau đó mới ra. Lúc ra, thấy Huệ Mẫn vẫn còn ngất ngây với màn kích tình vừa nãy. lạnh lùng nhìn ta cái, sau đó cúi người, cẩn thận ôm Hoắc Lãng ngủ say, vào phòng ngủ.
      ...

      Người đơn thuần kể ra cũng tốt. Bên ngoài vì điên loạn lên, thế nhưng vẫn biết gì. Mà lại vì chuyện như lông gà, mà khóclớn cười to.

      "Hả! Mẹ ơi."

      Tiếng kêu thảm thiết, kèm theo là những tiếng “bùm bùm”, “xèo xèo”, “loảng xoảng” từ phòngbếp vang ra. Sắc mặt Nhạc Diễm khó coi chạyvào:

      "Có chuyện gì vậy?"

      Nhìn đến cái nồi cháy khét vì mỡ quá nóng, màmẹ thế nhưng lại cầm ly nước. Cậu bévội vàng ngăn lại:

      ". . ."

      Câu còn chưa hết, nước được đổ vào.

      Xèo xèo! ! !

      Lửa bén vào mỡ trong nồi lập tức cháy vọt lêntrần nhà, sau đó là tiếng thét chói tai của Vô Ưu. Còn có tiếng Nhạc Diễm rống to:

      "Ngốc nghếch, còn ra ngoài."

      Vừa , vừa dùng sức lôi Vô Ưu ra khỏi phòng bếp. Ngay sau đó, lại xông vào phòng bếp, khóachốt gas, lấy vung đậy lên cái nồi vẫn còn cháy. Ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỉ bị ám đen.Sau khi thấy sao, thở phào nhõm, sau đó bật máy hút. Chỉ chốc lát sau, trong phòng khôi phục lại cảnh yên bình.

      "Bé Diễm, con sao chứ. Mẹ báo cảnh sát rồi. Cảnh sát đến ngay."

      Vô Ưu vừa vừa lao vào bếp, lại ngờ trường hỏa hoạn vừa rồi còn. Nhạc Diễm nhìn cánh tay có hai vết bỏng,chắc là lúc đổ nước vào bị mỡ bắn lên. Khuôn mặt nhắn ngay tức khắc đen lại, cậu để ý những điều vừa , dù sao cũng đãlàm rồi.

      "Sau này được bước vào bếp bước,nếu cho mẹ sống mình."

      Giọng Nhạc Diễm tràn ngập tức giận. Bộdạng Vô Ưu như trẻ con làm sai chuyện, dám mở miệng câu gì. Nhạc Diễm bất đắc dĩnhìn bà mẹ ngốc nghếch này, đưa tay kéo đira ngoài.

      Bị thương, cũng biết? Sao lại ngốc như vậy hả!

      Nhạc Diễm vừa mới được hưởng thụ đãi ngộ dành cho con, biết ngay là mình cóphúc phận này mà. Mà Vô Ưu cũng cực kì hổ thẹn, dù cho có cố gắng thế nào, vớiNhạc Diễm cũng thể có khả năng giống như những cặp mẹ con khác.

      "A, đau. A! Ô ô. . ."

      Cảnh sát nhìn thấy hình ảnh con bôi thuốc cho mẹ, mà người mẹ kêu la rất thê thảm, thể tin được. Ông làm cảnh sát cũng được mấy chụcnăm, nhưng người phụ nữ ngốc như thế này, đúng là chưa từng gặp. Lửa bén vào dầu trong nồi cháy lên, ngay cả ông lớn chưa từng nấu ăncũng biết phải lấy cái vung đậy vào. Đây là điều hết sức cơ bản, nhưng cư nhiên lại có thể báocảnh sát.

      Báo cảnh cũng phải là được,nhưng lại , chỉ trong nhà xảy ra chuyện. Sau đó lại là tiếng kêu thảm thiết, làmhại bọn họ vội vàng tra tìm địa chỉ. May là dùng số cố định, nên họ tìm địa chỉ nhà rấtnhanh. Nhưng, sau khi tới nơi, mới biết được, ra suýt nữa bị hỏa hoạn.

      Hỏa hoạn! Hỏa hoạn!

      thế nhưng gọi 119. Mà gọi 110.

      " cách khác, nấu cơm, bị cháy nồi, lúc dùng nước dập tắt, phát lửa. Cho nên, gọiđiện thoại báo cảnh sát. Là như vậy đúng ?" Cảnh sát sau khi ghi chép xong, nghiến răng nghiến lợi tổng kết lại.

      "Đúng là như vậy. Nhưng, cũng thể trách tôi. Học trưởng định giúp tôi, nhưng có việc phải , cho nên…"

      Vô Ưu dưới tình huống hoảng loạn rất ngốc. Nhưng cũng biết, lần này mình rất mất mặt, cũng nhìn ra ánh mắt của cảnh sát nhưđang ngu ngốc. Cho nên, hy vọng có thểnói xạo chút. Nhưng, hiển nhiên hề có người nào nghe giải thích.

      "Xem ra có vấn đề gì. Xin mời ký tên."

      Vô Ưu nhận ra cảnh sát mất hết kiên nhẫn,đem câu tiếp theo định nuốt xuống.Sau đó, cầm bút ký tên.

      " có chuyện nữa, tôi đây."

      Cảnh sát chào , Vô Ưu vội vàng đứng lên tiễn khách. Sau khi được hai bước, cảnh sát như là nghĩ ra điều gì, liền ngừng lại, sau đó từ trong túilấy ra thứ, đưa cho Vô Ưu, :

      "Cái đó, sau này nếu có chuyện gì, có thể tùy cơ gọi điện báo cho cảnh sát." Giống như nhận địnhsau này Vô Ưu xảy ra chuyện tương tự vậy.

      Nhạc Diễm tò mò nhìn thứ Vô Ưu cầm trong tay, sau khi nhận ra là cái gì, khuôn mặt nhỏnhắn u, liền nhịn được bật cười khì khì. Nghe được tiếng cười của Nhạc Diễm,Vô Ưu đưa vật cầm tay lên xem.

      Sách tuyên truyền những điều thông thường cơ bản cho trẻ em.

      Điều thứ nhất chính là, người xấu xuất gọi 110. Phát sinh hỏa hoạn gọi 119. Có người bị bệnh gọi 120.

      Vô Ưu đọc đến đây, mặt cũng tái mét.

      Chương 33: Sóng gió chỉ số IQ (1)

      Hơi quá đáng nha. Người cảnh sát kia sao có thể như thế. ràng là xem thường . Vô Ưu dùng sức nắm chặt quyển sách tuyên truyền trong tay.Nhưng, chính mình hình như rất ngu. Vô Ưunhìn nụ cười rất khoa trương của Nhạc Diễm, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút tủi thân.

      "Bé Diễm, có phải mẹ rất ngốc ?"

      Vô Ưu chưa bao giờ có bộ dáng uất ức như vậy,làm Nhạc Diễm vội vàng ngừng cười. Tronglòng ý thức được, xong rồi. Cậu bé đả thươnglòng tự tôn của bà mẹ trì trệ này. Việc mà, bình thường mẹ có để tâm tự ái những việc nhỏnày đâu chứ.

      Nhạc Diễm qua, đoạt lại quyển sách tay Vô Ưu. Nhìn ánh mắt khó hiểu của , :

      "Chú cảnh sát cho sách con, đương nhiên concầm nha."

      xong tới ghế salon ngồi xuống, giống nhưnghiêm túc xem. Vô Ưu thấy hành động quantâm của con, thấy con mình lo cho mình, cảm thấy lệ trong mắt sắp trào ra rồi.
      Có được đứa con trai tốt như vậy, thực quá may mắn rồi.

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
      Hương chuối tiêu, hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .

      Vô Ưu nghe thấy tiếng chuông điện thoại giật mình. Tiếng chuông này có phải quá trẻ con ? kịp nghĩ nhiều, vội vàng nhậnđiện thoại:

      "Alô, Tiểu Hạ. ? tốt quá. Được.Được. Được. Hẹn gặp lại. . ."

      "Mẹ vượt qua phỏng vấn rồi sao?"

      Nhạc Diễm vừa xem sách tuyên truyền, vừa lơđãng hỏi.

      "Sao con biết được?"

      Vô Ưu kinh ngạc hỏi. Nhạc Diễm e dè :

      "Tiểu Hạ gọi điện tới, mẹ lại cao hứng như vậy.Khẳng định là việc này rồi. Này, mẹ làm gì vậy?"

      Nhạc Diễm vừa mới xong, thấy Vô Ưu chạy tới trước mặt cậu rồi, sau đó híp mắt nhìncậu. kỳ quái! Cậu nhóc vội vàng lùi ngườivề phía sau.

      Trông bộ dáng Nhạc Diễm, cứ như Vô Ưu là kẻ háo sắc vậy. Nhưng, Vô Ưu cũng để ý điều đó, nghiêm túc :

      "Bé Diễm, mẹ thấy con phải gặp bác sĩ."

      Bác sĩ?

      Nhạc Diễm nghe thấy từ này, liền nhăn mặt lại. Cậu có bệnh gì, sao phải gặp bác sĩ?Vô Ưu nhìn bộ dạng nhăn nhó của cậu, cũng hề tức giận, mà tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, sau đó rất nghiêm túc :

      "Bé Diễm, con biết sớm hơn người khác,biết sớm hơn người khác, hiểu biết sớm hơnngười khác. Trí nhớ cũng tốt hơn người khác… "

      "Mẹ phải là khen con ?"

      Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu hình như rất nghiêm túc, chần chờ hỏi. Trực giác cậu bé khẳng định có vấn đề gì đó. Quả nhiên, Vô Ưu chần chờ lúc, :

      "Mẹ cảm thấy con hiểu chuyện quá sớm. Mẹdẫn con gặp bác sĩ có được ?"

      Ngu ngốc! Đó là chỉ số IQ của cậu cao có đượckhông! Nhưng, Nhạc Diễm cũng ra. Bởi vì, cậu bé thấy được lo lắng trong mắtVô Ưu phải bình thường, hơn nữa, như còn có chút tự trách. Có phải có chuyện gì mà cậu bé biết ? Nghĩ vậy, Nhạc Diễm :

      "Vừa hay mẹ hiểu chuyện muộn quá. Sao mẹ gặp bác sĩ ?"

      "Mẹ… Đó là do đầu mẹ ngốc."

      Vô Ưu lần đầu tiên thản nhiên thừa nhận như vậy. Nhạc Diễm hiển nhiên:

      "Đó là đầu con thông minh."

      Dù sao mình cũng gặp bác sĩ. Cậu làngười hiểu nhất tình trạng của mình. Cậu đãlàm qua bài trắc nghiệm kiểm tra IQ online. Chỉ số IQ của cậu cao tới 156. Mà người bình thường, chỉ số IQ cũng chỉ khoảng chừng 100-110. Trong lịch sử, người có chỉ số IQ cao nhấtlà nhà vật lý Einstein, chỉ số IQ là 160.

      Nhạc Diễm dùng cái đầu thông minh để bảo vệ quan điểm của mình, bởi cậu thể gặp bác sĩ. Nếu như người khác biết được, nhất địnhcậu trở thành người quái dị mất.

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy. Mẹ định làm gì vậy?"

      Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu. Mới tới Đài Bắc chưađược tuần, nhưng ràng, thay đổi rấtnhiều, phiền não hơn rất nhiều. Trong lòng có chút thoải mái. Lúc chuyển tới Đài Bắc,bà nội dặn cậu phải để ý chăm sóc mẹ,nhưng, bây giờ xem ra cậu làm tốt rồi.

      Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm, mắt rưng rưng lệ:

      "Có phải mẹ rất ngốc, cho nên con mới phảigắng gượng như vậy? Con như vậy, có phảirất cực khổ ?"

      Kỳ trong lòng Vô Ưu có bí mật. Đó chính là chuyện đương, định kết hôn. Hồi còn cũng hạnh phúc lắm. Mọi người đều rất thương . Nhưngvào đúng ngày sinh nhật 5 tuổi của , vớimẹ ở nhà chờ cha trở về…

      "Mẹ. Khi nào cha về hả?"

      Vô Ưu nho , mặc chiếc váy công chúa màuphấn hồng, cười so với hoa nở còn đáng yêuhơn. Mẹ dịu dàng cười :

      "Nhanh thôi con." Nhưng trong nụ cười lại chứanhiều chua xót. Vô Ưu lúc đó 5 tuổi chưa hiểu chuyện.

      Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe ôtô,ngay sau đó là những tiếng “cộp cộp cộp” của giày cao gót. Thanh rất vang, tiết tấu rất thanh thoát, tràn đầy cao ngạo, cứ như chủ nhân của thanh đó là bà hoàng vậy. Vô Ưu bị mẹ ôm chặt vào trong ngực, biết xảy ra chuyện gì, liền quay đầu lại. Nhìn thấy cha dắt theo người phụ nữ, quần áo người ta đủ màu sắc, giống như con bướm hoa, cùngnhau đến.

      "Cha."

      Vô Ưu giãy ra khỏi mẹ, chạy về phía cha. Nhưng, vừa tới gần, thấy ánh mắt lườm, dọa nạt nhìn mình. ngừng bước, ngẩng đầu nhỏgiọng kêu tiếng:

      "Cha."

      Người cha bình thường thương bé nhất,lại như nhận ra , quay đầu hướng khác.

      "Mẹ."

      Vô Ưu khóc xoay người, chạy vào lồng ngực ấp áp của mẹ. Mẹ ôm bé, nhàng vuốt ve:

      "Cục cưng, mẹ với cha có chuyện muốn . Mẹ đưa con về phòng ngủ, lát nữa vào kể chuyện cho con. Con phải ngoan nha."

      xong, ôm Vô Ưu vào phòng, sau khi đặt bé lên giường, đóng cửa ra ngoài.

      xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao đột nhiên cha nhận ra mình? Vô Ưu tò mò rời khỏigiường, sau đó lặng lẽ đứng nhìn qua khe cửa.

      Mẹ khóc, nhưng cha lại dỗ mẹ, hơn nữa, ánh mắt rất đáng sợ. Người phụ nữ giống như con gà tây kia, đem tờ giấy ném vào người mẹ, sau đó kéo cha ra ngoài. dự cảm xấu làm Vô Ưu xông ngay ra ngoài.

      "Cha, cha đâu vậy. Mẹ khóc, cha đâuvậy, mẹ con khóc."

      Vừa kêu, vừa đuổi theo cha. Mẹ ở phía sau, đuổi theo , gọi:

      "Tiểu Ưu trở về, Tiểu Ưu được ."

      Vô Ưu chạy đuổi tới cửa, nhưng cha vẫnthủy chung quay đầu lại liếc nhìn nấymột cái, mà theo người phụ nữ đó lên xe, thoángcái thấy đâu nữa.

      Mẹ ôm khóc, cứ khóc rồi lại khóc. Sau này, có cha nữa. Chỉ có mẹ và bà thôi.

      từ phải rất thông minh, trí nhớcũng được tốt. Nhưng, những chuyện ngày đó, đến bây giờ vẫn còn nhớ rất . Bởi vì khi còn bé, chỉ cần bị bạn học khi dễ, có cha, buổi tối về gặp ác mộng.

      được 10 tuổi mẹ qua đời, thế là chỉ còncó bà nội. cảm thấy cha chính là người xấunhất thế gian này. Bởi cha bỏ rơi mẹ, bỏ rơi . Hơn nữa, ngay cả bà nội cũng từ bỏ. Thờiđiểm học cấp hai, có lần tan học sớm về nhà, lại nhìn thấy người cha mười năm chưa gặp mặt. Ông quần áo tây trang, giày da, quỳ gối trướcmặt bà nội, cầu xin bà theo ông. ông chăm sóc, hiếu thuận với bà.

      "Cút, tao có người con trai như mày. Taosẽ bỏ mặc Tiểu Ưu. Cũng để TiểuƯu theo mày để cho người ta khi dễ. Cút!"

      Cứ như vậy, bà nội đuổi ông ra khỏi nhà. Từ đó trở , sức khỏe bà nội cũng yếu dần. Bà nộimặc dù bao giờ với , nhưng biết, bà nội làm hết thảy đều là vì . Cho nên, bất chấp để mình sống vui vẻ. Đối với bà nộimà , cái đầu thông minh hay quan trọng, sống vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.

      làm được. Phải là rất tốt. Cuộc sống đơn giản cứ thế trôi qua.

      Người khác muốn vào đại học, bình thường chỉ cần cố gắng là có thể rồi. cũng muốn vào đạihọc, nhưng lại phải nỗ lực so với người khác gấpnhiều lần, cả về thời gian, lẫn tinh lực. Bởi vì vừa học thuộc cái gì đó, nhưng rất nhanh lại bị quên mất. Nhưng, luôn cười và nỗ lực. Sau khi thi lên được đại học, bà nội luôn cười vui vẻ.

      "Tiểu Ưu, có phải học trưởng Hoắc Lãng thích cháu ?"

      Lúc học đại học, chỉ có học trưởng Hoắc Lãnghay tìm . Dạy học, cười dịu dàng với .Cho nên xem như là người bạn tốt nhất, và cũng là người bạn duy nhất . Nhưng, cho tới bây giờ đều nghĩ tới chuyện yêuđương, bởi vì chỉ cần nghĩ đến vấn đề này, làbuổi tối gặp cơn ác mộng kia.

      "Học trưởng, thích em sao?"

      Vô Ưu tự chứng thực, chạy đến trước mặtHoắc Lãng hỏi. Lúc đó, học trưởng sau hồi sửng sốt, cười :

      "Thích, giống như thích em vậy."

      Sau khi xác định học trưởng thích theo cái loại kia, mới thả lòng mà đối với như bạn tốt. Nếu như học trưởng thực thích , tránh xa xa. Bởi vì đàn ông là người thể dựa vào được.

      đương, khiến bà nội lo lắng, biết. Nhưng, thực có cách nào để kết hôn với ai đó, vì quá khứ trước đây, làm được. Cho nên, cho dù bà nội đến đâu, cũng chỉ có thể làm cho bà thất vọng mà thôi. Đây cũng chính là lí do tại sao bà nội giả bộ bệnh để ép , mà cũng vì hiểu sai ý bà, nên mới sinh ra tên nhóc kỳ quái.

      Bé Diễm thông minh, biết. Lúc ở quê, cậu béhầu như ở nhiều với bà nội, nên cũng quá để ý. Nhưng, sau khi tới đây, chỉ vài ngàyngắn ngủi, khiến có cảm giác cực kỳ kinh hãi.

      Bởi vì chuyện của cha, trong lòng luôn có bóng ma, cho nên cự tuyệt chuyện lấy chồng, rồi ở chung. nhìn bộ dáng như vậy của NhạcDiễm, nhịn được sợ hãi, có phải chính mình rất ngốc, cho nên con mới thể chăm sóc . Nếu mà đúng như vậy, rất khổ sở. thể để trong lòng con mình có chuyện được.

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ, mẹ đừng khóc mà. Mẹ."

      Nhạc Diễm luống cuống, nhìn nước mắt mẹ ngừng chảy, cậu bé luống cuống.Cậu chưa bao giờ chứng kiến qua cái dạng này của mẹ, trong lúc nhất thời cậu biết làm thế nào.

      "Bé Diễm, mẹ sợ con bị làm sao đó."

      Vô Ưu ôm Nhạc Diễm khóc. Khóc làm lòng Nhạc Diễm cảm thấy chưa bao giờ khó chịu như thế này. Đầu thông minh như thế, lần đầu tiên chịu thua rồi. Cậu bé biết, bà mẹ ngốc này suy nghĩ gì nữa? Hay là lo lắng điều gì? Nhưng, cậu lại có biện pháp làm cho mẹ thôi khóc nữa. Cậu bé bất đắc dĩ :

      "Con với mẹ đến gặp bác sĩ, mẹ đừng khócnữa được ?"

      Vô Ưu dùng sức gật đầu, nhưng nước mắt vẫn ngừng chảy ra ngoài.
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :