1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 132: đường cùng phản kích

      "Có thể nhảy nha."

      Nhân viên phục vụ nhìn Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi đứng sững ở đó nhảy cho nên tới thúc giục.

      Đông Cung Phi nghe như thế, nhịp tim là nhịn được gia tốc, cảm giác chân đều run rẩy. Bị đả kích như vậy, Phương Đông Dạ, là hận thể đem chị Như từ nơi này ném xuống.

      "Này, hai người sợ? Sợ cũng cần nhảy."

      Vô Ưu thấy hai người do dự đứng đó , dùng phép khích tứng khiến hai người nổi giận.

      "Đúng nha, nếu như sợ, cũng cần đứng ở chỗ đó. Phía sau hai người còn người đàn ông xếp hàng nha."

      Vô Ưu bọn hò đừng nhảy vốn là hoàn toàn có ác ý. Nhưng có vẻ mộ chuyện hoàn toàn như suy nghĩ của rồi. Nghe được lời , phía sau có người đàn ông xếp hàng. Giống như hai người họ phải đàn ông vậy. Có câu người cãi nhau từng câu Phật tranh nén hương, bị chị Như như thế, Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi có chết cũng muốn nhảy.

      "Dạ, tớ dám, cậu….cậu . . ."

      "Tốt. Tớ giúp cậu!!"

      A! !

      Đông Cung Phi muốn , ‘ Cậu nhảy trước ’ kết quả Phương Đông Dạ lý giải là, ‘ ncậu giúp tớ ’! Đông Cung Phi câu cũng chưa ràng, đổi lấy chính là hồi kêu thảm thiết, tiếng kêu này có thể là kinh động thần quỷ.

      "Chị Như chị xuống xem chút . biết ta thế nào!"

      Vô Ưu hơi sợ nhắc nhở chị Như. Chị Như vô tình : " có chuyện gì, chết được." Lại lát sau, Đông Cung Phi trải qua lần sợ hãi lớn nhất trong đời, cuối cùng đến phiên Phương Đông Dạ rồi. Phương Đông Dạ quay đầu lại nhìn Vô Ưu, ánh mắt kiên định, giống như : đây là vì em mà nhảy.

      Cái nhìn này của Phương Đông Dạ khiên stim Vô Ưu đập rộn lên.

      "Chị Như, chúng ta. . ."

      Vô Ưu mềm lòng xoay người nhìn về phía chị Như, muốn xin chị dừng lại, tha Phương Đông Dạ. Nhưng còn chưa mở lời, lại bị chị Như hóa thân làm Sứ giả báo thù ngắt lời. Thân mật khoác tay Vô Ưu. Sau đó : ‘ chúng ta xuống . xuống dưới chờ ta." Sau khi xong, vẫn quên xuyến qua bả vai Vô Ưu, nhìn Đông Phương Dạ : "Cố lên nha, tôi tin tưởng cậu."

      Cố gắng lên!

      Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng lên. Vô Ưu xoay người lần nữa đối mặt Phương Đông Dạ, "Đúng vậy, cố lên nha." Sau khi xong, cùng chị Như hai người ngọt ngọt ngào ngào mà thẳng bước . . .

      Đáng chết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào a!

      Thượng Đế, ta nhảy cho ngươi xem. Nếu ngã chết ta nhất định phải cho ta biết đáp án!

      Phương Đông Dạ nghĩ như vậy, chậm trễ chút nào nhảy xuống. Mà lúc này Vô Ưu và chị Như len lén thò đầu ra, Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ cũng nhảy xuống. Nghiêng đầu nhìn chị Như hỏi " chị Như , bọn họ nhảy, kế tiếp chúng ta muốn làm cái gì?" chị Như còn lại là hả hê cười tiếng, sau đó : ‘ làm cái gì? Ăn cơm a!"

      nhắc chút nữa quên, đúng là đến giờ ăn cơm! Vô Ưu cao hứng kéo tay chị Như , xuống gọi Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi. Ha ha, chỉ là có ai kẻ nào đó ăn vô thôi.

      . . . . . .

      Đối mặt thức ăn ngon, muốn ăn, còn muốn ói, tại sao?

      Mang thai! Nhầm, còn có thể là sau khi nhảy Bungee . . .

      . . . . . .

      Bốn người ở ngồi trong căn phòng xa hoa, bàn đầy mỹ vị. Đáng tiếc Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi lại ăn trôi, những ăn trôi hơn nữa còn muốn ói. tại sắc mặt hai người cũng cực độ tốt, cần nhất là nghỉ ngơi, phải là ăn cái gì. Nhưng là, hiển nhiên cũng muốn sớm như vậy hãy bỏ qua bọn họ.

      " ăn ngon a! hai người ăn sao?"

      ! ! Ai cũng biết là ! Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi hai người muốn bộc phát. Nhưng là, đối mặt với ánh mắt vô hại thiện lương của Vô Ưu, bọn họ chỉ có thể lựa chọn trầm mặc, đè nén!

      "Vô Ưu, bọn họ ăn trôi á. , chúng ta giúp bọn ăn . Ăn nhiều chút chúng ta mới có sức chơi! Có đúng hay !"

      Chị Như săn sóc với Vô Ưu. Nhưng đối với Vô Ưu nhân từ, nhưng là đối với Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi vô cùng tàn nhẫn.

      Phương Dạ sử dụng ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Cung Phi, giống như : đây là người cậu thích sao? Máu lạnh như vậy, bọn họ mệt muốn chết rồi, buổi chiều còn muốn chơi. Đối mặt với ánh mắt tố cáo của Phương Đông Dạ, Đông Cung Phi cũng chỉ đáp lại với gương mặt bất đắc dĩ. ta cũng phát có cái gì đó đúng. Chẳng lẽ chị Như ? Nhưng cũng thể nào a!, mới có hai ngày sao cảm giác chị Như xa lạ?

      Nếu Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi, hai người tâm nặng nề, chị Như vàVô Ưu lại khác biệt trời vực. Chị đút em miếng, em đáp chị miếng, khiến hai người kia buồn nôn muốn chết!

      . . . . . .

      "Chúng tôi !"toilet

      Phương Đông Dạ xong, đứng thẳng người kéo Đông Cung Phi hướng phòng vệ sinh tới. Chẳng chút ý kiến mới mẻ. . .

      "Cạu có biết chị Như xảy ra chuyện gì ?"

      Đông Phương Dạ vừa mở miệng chính là mười phần hỏa lực. Đông Cung Phi đối mặt với lên án, bất mãn kháng nghị : "Chị Như nhà tớ như thế nào? Nên hỏi cậu, Vô Ưu nhà cậu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, ấy có tay sao, sao tự mình ăn đia, phiền người khác đút cho."

      "Là chị Như nhà cậu chủ động đút Vô Ưu có được , cậu phải cho ràng nha!"

      "Cứ đút liền ăn sao? Nếu sao chị như cứ đút mãi?"

      "chị ấy đút, Vô Ưu ăn sao?"

      . . . . . .

      Vốn là hai người thương lượng đối sách, kết quả liền thành cãi nhau. Nếu như phải có dì quét dọn vệ sinh gõ cửa, trong lúc tức giận hia người tuyệt đói thấy được vẻ mặt của mình ngây thơ đến cỡ nào
      "Ai, có lời gì từ từ , cãi nhau giải quyết được vấn đề . Tốt lắm, tôi quét dọn toilet nữ trước, các ngươi từ từ chuyện chút."

      Dì quét dọn thấy cuộc sống này thú vị. Nên nhìn thấy hai người họ gây gổ, lập tức tiến lên dạy dỗ như dạy hia đứa bé. Sau khi xong, chờ Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi kịp phản ứng liền xoay người rời .

      nhìn tôi…. Tôi nhìn ! Cuối cùng, hai người nhìn nhau cười tiếng, cảm giác mình là ngây thơ!

      "Tốt lắm, chúng ta tới thương lượng chút, kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ. Tớ cảm thấy chị Như có cái gì đó đúng!"

      Đông Cung Phi chủ động mở miệng thẳng vào chủ đề, Phương Đông Dạ hỏi "ý cậu là sao? Chỗ nào thích hợp, chẳng lẽ chị ấy giả bộ sao?" Phương Đông Dạ vừa vấn đề ra khỏi miệng, mặt Đông Cung Phi liền xuất vẻ túng quẫn. Nhìn cái cũng biết, cậu ta có khúc mắc gì đó. ta suy nghĩ chút, sau đó : "chị Như nhiệt tình là bởi vì từ trước đến nay có như vậy. Cho nên. . ."

      "Cho nên cái gì?"

      Phương Đông Dạ khẩn thiết hỏi, mà Đông Cung Phi cũng khiến thất vọng : "Cho nên, tớ cảm thấy được chị ấy . Trừ lý do này, tớ thấy có lý do nào khác. Tớ từng thấy hết tất cả các biểu của chị ấy, chỉ riêng mặt này là chưa bao giờ." xong dừng lại, sau đó nhìn Phương Đông Dạ : "nếu giữa họ thực có tình cảm, chúng ta phải làm sao?"

      Làm thế nào?

      Hỏi biết hỏi ai!

      Phương Đông Dạ nhắm hai mắt lại để cho mình tỉnh táo đồng thời suy tính kế tiếp rốt cuộc phải làm gì! Đáng tiếc, bình thường rất thông mình, chẳng lẽ do hôm nay nhảy bungee nên bị ngốc luôn rồi sai, làm thế nào cũng tỉnh táo được.

      " được, tớ rửa mặt!"

      Cuối cùng Phương Đông Dạ vẫn thể dựa vào lí trí để khiến bản thân thỉnh táo lại. Đông Cung Phi bình thường mắc chứng sợ độ cao, nên cũng muốn bình tĩnh lại chút. Trong đầu cũng muốn vận động.

      Đông Cung Phi đem toàn bộ mọi chuyện từ khi bọn họ bắt đầu kế hoạch ‘ đồng tính’ đến giờ soát lại lượt. Đem từng chuyện nghĩ lại. Sau đó càng nghĩ càng thấy có gì đó đúng. Tuy nhiên lại phát được vấn đề cụ thể ở chỗ nào. Đông Phương Dạ lúc này, bên dùng nước lạnh vỗ mặt, bên : "Ai. Cậu rốt cuộc là như thế nào vậy, lên kế hoạch tính toán người khác cuối cùng lại bị người ta tình toán lại."

      "Đúng! Chính là chỗ này!"

      Phương Đông Dạ lời vừa dứt, . Chính trong đầu Đông Cung Phi liền sáng lên, là chỗ này thích hợp, ta rốt cuộc phát . ta vội vã nhìn Phương Đông Dạ : "cậu , đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao chúng ta chủ động xuất kích, kết quả lại là chúng ta bị thua thiệt?"

      Đúng vậy!

      Tại sao à?

      Phương Đông Dạ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, Đông Cung Phi hả hê cho ra đáp án “ họ đáp trả chúng ta, mà chúng ta lại có hành động gì phản lại. Đây chính là trọng điểm!" Phương Đông Dạ nghe lời này nghiêm túc suy tư chút, kết quả phát vấn đề . Vì vậy nhìn Đông Cung Phi hỏi "Ý của cậu là?"

      "Đúng, phải đáp lại a!"

      Đông Cung Phi gật đầu cái cho câu trả lời khẳng định. Bị động phải bị đánh, bọn họ bị nếm mùi. Cho nên, bọn họ nhất định phải cố gắng, chết cũng được khiến những chuyện tương tự xảy ra nữa!

      " vậy phải làm sao?"

      Phương Đông Dạ cảm thấy hứng thú hỏi. Đông Cung Phi lại gian sảo trả lời: "Lấy đạo của người trả lại cho người."*
      (*) Ở đây tương tự như câu “ gậy ông đập lưng ông” vậy

      . . . . . .

      "chị Như , hôm nay còn chưa kết thúc hả? Bọn họ đủ thảm!"

      Vô Ưu nhìn Phương Dạ và Đông Cung Phi phải cùng dìu nhau toilet, trong lòng cực kỳ đành lòng. Nhưng chị Như lại Vô Ưu: "Bọn họ đáng giá đồng tình. đám tiểu gia hỏa, tuyệt đối khôn được mềm lòng!"

      À?

      Vô Ưu hiểu nhìn chị Như hỏi "chị Như, lời này của chị là có ý gì? Chị bọn họ thừa nhận sai lầm sao?" Vô Ưu giọng điệu cứng rắn vừa thốt ra khỏi miệng, chị Như liền kiên quyết lắc đầu cái: "Để cho bọn họ vì bọn họ làm sai chuyện xin lỗi, mặc dù đối với phụ nữ thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng là đối với đàn ông còn khó hơn lên trời”
      "Có ý gì à? Chị Như, chị đơn giản chút!"

      Cảm có thể lây bệnh, biết đần có thể hay . Chắc là , nếu Phương ĐÔng dạ cũng thông minh như vậy !

      Chị Như nhìn khuôn mặt vô tội của Vô Ưu, nhịn được cười rực rỡ tiếng. Sau đó lưu manh vuốt má Vô Ưu, tại lúc Vô Ưu chú ý, nhịn được lòng : "Nếu như chị mà là đàn ông liền cưới em về nhà!"

      "Có ?"

      Vô Ưu nghe như thế lập tức liền cười đến híp cả mắt con ngươi. cho tới bây giờ nằm mơ đều có nghĩ ra qua cư nhiên mình có sức quyến rũ như vậy. chị Như tiếp: "Cưới con bé ngốc như em về làm vợ, về sau ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bao vợ hai, nuôi tiểu tình nhân. Khẳng định rất dễ dàng là có thể lừa gạt em!"

      Ngu ngốc! vợ hai! Tiểu tình nhân!

      "chị lại lần nữa!"

      Hai mắt Vô Ưu bốc lửa, hơn nữa quả đấm cầm chặt, bộ dạng muốn đánh người. chị Như đối mặt với bộ dạng tức giận của Vô Ưu hoàn toàn thờ ơ ơ hờ, sao cả.

      Mặt đỏ, hơi thở gấp, e lệ, cũng khẩn trương, sợ hãi. che giấu bộ dáng, khiến Vô Ưu tức giận muốn khóc. Bởi vì, bộ dạng chị Như như này liền chứng minhlời của chị ấy chính là . Cho nên, tất nhiên có chuyện gì!

      "Hừ! em chơi nữa!"

      Vô Ưu tức giận, cầm dao nĩa, hướng chị Như . Chị Như vội vàng kéo cánh tay Vô Ưu lại, sau đó vừa cười nịnh hót, vừa : "Hắc hắc, đừng nóng giận. Đừng nóng giận có gì từ từ ."

      "Em ! thèm với chị!"

      Vô Ưu quật cường nghiêng đầu qua. trừ ghét bị người ta lừa ra. Chính là bị người ta ngu ngốc, cho nên hôm nay mới tức giận. Chị Như nhìn bộ dạng kiên quyết của . Sau đó thở dài, xin lỗi: "Em hiểu lầm á. Chị bây gời mới biết, em đúng là có ngốc chút nhưng đối xử với người khác rất tốt, chơi với em rất vui" Sau khi xong, lại bổ sung: “ chị , nếu chị là đàn ông nhất định cưới em, vì em ngốc cách dễ thương, ai cũng thích."

      Chị Như sau khi xong, ủy khuất cúi đầu.Vô Ưu tự tin nghĩ rồi ra: "Ai nha, em phải tức giận á..., em là , về sau chị cần mắng người ta ngốc. TV đều có , muốn người khác tiến bộ cần có khích lệ, chị cứ mắng em như vậy làm sao em tiến bộ được!"

      "Ha ha ha ha. . . Ha ha ha. . ."

      Chị Như nghe Vô Ưu xong, đột nhiên nở nụ cười. Mà Vô Ưu sắc mặt tốt nhìn sang chỗ Như, tức giận : "chị Như, chị lại giễu cợt người ta!" Thế nhưng lần chị Như để cho phát hảo nữa, mà là vội vàng : " hãy nghe chị , nghe chị giải thích, chị tuyệt đối có ác ý, thề với trời!"

      "Chị !"

      thề cũng thề rồi, Vô Ưu lúc này mới coi như là tạm thời thu lại lửa giận. Tuy nhiên vẫn nhúc nhích nhìn chị Như , ý tứ giống như là lời bài hát: “ngươi tốt lắm, coi như được! Nếu tốt, đưa đầu tới gặp!”

      . . . . . .



      ánh mắt thẳng thắn của chị Như, khiến Vô Ưu nghiêm túc suy tư sau gật đầu cái. Bởi vì nàng cảm thấy có đạo lý, bởi vì có lúc bà nội cũng gọi là đồ ngốc. Tiểu diễm cũng gọi là ‘ phụ nữ ngốc ’. Bây giờ suy nghĩ chút bọn họ cũng có ác ý. Nghĩ được như vậy Vô Ưu nhìn chị Như : " xin lỗi, mới vừa là em hiểu lầm!"

      "A, hiểu sai rồi sao?"

      trong đôi mắt chị Như lóe lên giảo hoạt nhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu chân thành gật gật đầu. Vậy mà hôm nay còn lại là ‘ hào phóng ’ : "Được, nếu như vậy, chị liền tha thứ cho em lần. Chỉ là, chị có cầu!"

      " cầu gì?"

      Vô Ưu có chút khẩn trương hỏi, sợ mình làm tới, vì vậy mất người bạn tốt này. Chị Như rộng rãi dùng ngón tay chỉ mình gương mặt của. Sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Vô Ưu cười : ", hôn chị cái, chị liền tha thứ cho em!"

      Lại giỡn!

      Vô Ưu cho là Như tỷ đùa với , cho nên rực rỡ cười tiếng, dang hai cánh tay, sau đó dùng thanh khoa trương, lớn tiếng : "A, thân ái. Em quá chị, để cho em ôm chút !" qua hướng Như tỷ nhào tới. chị Như chợt lé, vọt đến bên. Sau đó : "Em chị sao? phải chị, nên ôm chị!"

      "Em đương nhiên chị a. tình của em với chi nhật nguyện ở , trời xanh làm chứng!"

      Vô Ưu sau khi xong, đối với chị Như lại lần nữa đưa ra cánh tay : "Để cho em ôm cái thôi, nếu hôm nay ôm được chị, em ăn ngon ngủ yên nga!" Vô Ưu sau khi xong lại hướng chị Như nhào qua. Mà chị Như lại là tránh né. Cứ vậy cảnh tựng khó tin ở trong nhà hàng Pháp xa xỉ, có người đuổi người chạy, thu hút ánh nhìn của người khac.

      . . . . . .

      Rốt cuộc hai người phụ nữ này là làm gì?

      Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi sau khi thương lượng sau, cùng ra ngoài. Nhưng ra đến nơi lại nhìn thấy hình ảnh người đuổi kẻ chạy. Hơn nữa khiến người ta khó chịu nhất cũng phải là việc họ đuổi nhau mà là lời thoại hai người với nhau. Vô Ưu những lời ngon tiếng ngọt kia, khiến Đông Phương Dạ nghe vô cùng tức giận. Mà Đông Cung Phi có ý nghĩ muốn bóp chết tiểu gai hỏa kia!

      "Tốt lắm, đừng làm rộn! chị mệt mỏi."

      Rốt cuộc tới!

      Chị Như tránh đông tránh tây tránh nửa ngày, vì chính là chờ bọn Phương Đông Dạ ra, để cho bọn họ thấy hình ảnh Vô Ưu hôn . Người rốt cuộc ra rồi , Vô Ưu đương nhiên là chậm trễ chút nào dựa vào tới nữa à!

      "Ha ha, bị em ôm ! , thân ái, cho em hôn chút!"

      Vô Ưu nhìn thấy chị Như chạy, chậm trễ chút nàolập tức vọt tới. bên sợ chị Như chạy mất nên ôm chặt, bên giống sắc lang cười gian cong miệng lên . Chuẩn bị hung hăng hôn xuống, hơn nữa còn ý xấu mà nghĩ , dùng đầu lưới liếm cho mặt ấy dính cả đống nước miếng, để xem sau này vẫn còn có dám hay trêu cợt !

      . . . . . .

      "A! A! A! Ai vậy?"

      Vô Ưu quệt mồm, chỉ lát nữa là hôn đến chị Như rồi, thế nhưng cái thời điểm chợt có cánh tay hữu lực ôm hông lại. Vô Ưu thể dừng lại công kích mình. Quay đầu lại xem ai ở thời điểm này lại quấy rối!

      Phương Đông Dạ!

      Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ, vội vàng buông người mà vừa muốn ôm vừa muốn hôn lúc trước ra, sau đó ‘ hắc hắc ’ cười tiếng, hỏi "Hai ngươi ra ngoài lúc nào thế? Thế nào cũng cho tôi biết tiếng!"Sau khi xong, tiếp tục ‘ hắc hắc ’ cười khúc khích. Hi vọng nhờ vào đó khiến bản thân trở nên lương thiện vô hại chút, bởi vì ánh mắt Đông Cung Phi nhìn , cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy!

      . . . . . .

      "Tốt lắm, chúng bắt đầu hành trình buổi chiều thôi. Xế chiều leo núi!"

      Chị Như nhìn tình huống có chút thích hợp, cho nên vội vàng theo kế hoạch của mình làm việc. Nhưng những lời vừa thốt ra, khiến mọi người lập tức sững người. Mới vừa nhảy Bungee xong, tại để cho bọn họ leo núi, phải quá độc ác chứ?
      Last edited: 10/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      133 Phản kích đến cùng (8-)
      Editor:Quynhgiao240

      "Vô Ưu, xem ra hôm nay thể rồi."

      Phương Đông Dạ buông lỏng cánh tay ôm Vô Ưu ra, sau đó nghiêm túc . Vô Ưu hiểu hỏi: "Tại sao?" Phương Đông Dạ thấy bộ dạng hăng hái có chút như bị sứt mẻ của Vô Ưu, vội : "Bé Diễm mới gọi điện thoại, cảm thấy thoải mái."

      thoải mái?

      Vô Ưu vừa nghe liền luống cuống, vội vàng chuẩn bị chạy ra ngoài.

      "Vô Ưu, đừng nóng vội. Trước hết, điện thoại hỏi. Hỏi xem xảy ra chuyện gì!"

      Như kéo tay Vô Ưu, cho là có chuyện trùng hợp như thế. Vô Ưu hề nghĩ ngợi lập tức lấy điện thoại ra. . . . . .

      . . . . . .

      Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . .

      Khi chuông điện thoại reo, tiểu tử chơi trò chơi đấy. Cho nên có thể rất phấn khích. Cho nên vừa nhận điện thoại sức mạnh tràn đầy : "Tôi là người đàn ông duy nhất của cái nhà này, tìm ai?" (QG: BÁ ĐẠO , hết sức bá đạo)

      Ách?


      Vô Ưu hoài nghi nhìn Phương Đông Dạ, Phương Đông Dạ
      nhanh chóng giành lấy điện thoại, sau đó hỏi : "Bé diễm, con thấy sao rồi? thoải mái hơn chưa? Mẹ của con nghe con thoải mái, cũng vội muốn chết."

      "Con thoải mái?"

      Nhạc Diễm nghe xong, ánh mắt chợt sáng, đoán được là có chuyện gì xảy ra. Vì vậy ‘ ha ha ’cười xấu xa lúc, đồng thời : "Ha ha, đại sư Amalgam thiết kế ra Edern. xe đua f1, cả thế giới này giới hạn chỉ có 199 chiếc."

      Lưà gạt!

      Phương Đông Dạ nghe như thế, có cảm giác bó tay với hai mẹ con này. Mình nằm trong tay thằng rồi. Chỉ là, đừng cái xe hơi mô hình nho , nếu muốn xe đua , ta cũng có thể cho cậu.

      "Được rồi, vậy ba mẹ lập tức quay trở về. với mẹ con rằng, đừng gấp gáp quá!"

      Phương Đông Dạ xong nhanh chóng đưa điện thoại di động cho Vô Ưu. Vô Ưu nhận lấy, vẫn như cũ hoài nghi hỏi "Này, bé Diễm, con thoải mái sao? Mẹ mới vừa nghe con chuyện. . . . . ."

      "Này, mẹ. Mẹ còn biết gọi điện thoại về nhà à? Con cho là mẹ quên mất con tồn tại đấy."

      Diễm chuyện này chính là lên án, điều này làm cho Vô Ưu ra lời. Bởi vì Nhạc Diễm sai, trong khoảng thời gian này, có để mắt đến cậu.

      Vô Ưu áy náy : "Bảo bối, xin lỗi. Mẹ. . . . . ." ông cụ non kia liền : "Con thấy thoải mái, chỉ là, phải vì bệnh nặng, mà là vì tâm tình tốt. Mỗi ngày đều giam mình ở nhà, trước kia còn có bà ngoại thương con, tại bà ở đây nữa rồi. . . . . ." Lời này của bé Diễm cao minh, cao minh nhất chính là lời dối nửa nửa giả của cậu. Đây là cậu học được của cha cậu Phương Đông Dạ.

      "Được, bé Diễm, mẹ biết sai rồi. Mẹ lập tức trở về! Lập tức. . . . . ."

      Vô Ưu xong, vội cúp điện thoại. Sau đó nhìn Như câu: "Như, em có việc gấp về trước." Như nhìn Vô Ưu, gật đầu : "Ừ, đừng nóng vội. Có chuyện gì cần giúp, điện thoại cho chị." Vô Ưu gật đầu cái, sau đó cùng Phương Đông Dạ rời .

      Cứ như vậy, Vô Ưu cùng Như bị Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi tách ra. Hai người tách bọn ra, cũng hạ quyết tâm, cho họ gặp mặt nữa. Tựa như lúc Vô Ưu cố tách bọn họ trước đây. Phải, chừa thủ đoạn nào! !

      . . . . . .

      Vô Ưu về nhà, ra sức xin lỗi, thiếu chút nữa phát khóc lên, Nhạc Diễm mới ‘ rộng lượng ’ tha thứ cho Vô Ưu. Ha ha, nên , hôm nay người thắng lớn nhất chính là Nhạc Diễm rồi.

      ( Xe đua + Mẹ +Xin Lỗi )

      . . . . . .

      Quả táo, quả táo, Quả Quả Quả Quả Quả Quả. . . . . .

      Áp lực, áp lực, lê lê lê lê lê lê. . . . . .

      Chuối tiêu, chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . . . . .

      "Này, chị Như? Có chuyện gì?"

      Sáng sớm thứ hai tại nhà Vô Ưu , hôm nay làm liền nhận được điện thoại của chị Như. Chị Như tức giận : "Hôm nay chị tới chỗ Tiểu Nhã, em ?"

      Tiểu Nhã?

      Vô Ưu vừa nghĩ tới tiểu ma nữ đó, nhịn được chảy mồ hôi lạnh. vội lắc đầu cái : "Em đâu, em thấy Phương Đông Dạ dạo gần đây cũng tốt hơn nhiều, nếu như gạt em nữa, hơn nữa còn thừa nhận sai lầm với em. Em tha thứ cho ta." Như nghe vậy , tiếc nuối : "Xem ra em phải thất vọng rồi."

      "Tại sao?"

      Như giải thích: "Bởi vì chị biết hai người bọn họ bắt đầu đối phó với chúng ta. Hơn nữa dường như là theo con đường cũ của chũng ta, nếu chị có đoán sai, về sau hai người chúng ta muốn gặp mặt, còn khó hơn lên trời."

      "Ha ha, chị làm qua lên rồi!"

      Vô Ưu như vậy hiển nhiên là tin, Như thờ ơ : "Chị lừa em, tin em thử xem, chị đảm bảo sang mai Phương Đông Dạ để rời khỏi nửa bước. Ha ha, cần hỏi tại sao, chị trực tiếp cho em biết đáp án. Bởi vì, chị với Phi, sáng hôm nay chị muốn mình ra ngoài!" Như đến đây, đợi Vô Ưu nữa, trực tiếp : "Tốt, , có chuyện gì gọi điện thoại cho chị, bái bai."

      rất thuyết phục! Cho nên, dùng thực chuyện có sức thuyết phục nhất rồi ! Như rất điểm này, cho nên cũng nhiều lời. Nhưng, Như cúp điện thoại thêm gì, mà Vô Ưu lại lo lắng trăm bề.

      Chẳng lẽ, bị lừa?

      Nghĩ đến đây, Vô Ưu tới phòng của Nhạc Diễm

      . . . . . .

      Ầm ầm ầm. . . . . . Ầm ầm ầm. . . . . .

      "Chuyện gì?"

      Nhạc Diễm mở cửa nhìn Vô Ưu hỏi, Vô Ưu quanh co thẳng trọng điểm: ", chuyện gì xảy ra?"

      "Cái gì mà chuyện gì xảy ra?"

      "Ngày hôm qua tại sao lại điện thoại gạt mẹ ?"

      Vô Ưu lần này phải nghi vấn, mà là trực tiếp lên án. Ánh mắt kiên định, thái độ kiên định. Khiến Nhạc Diễm cho là Vô Ưu biết chân tướng, cho nên ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’ vội : "Cha đồng ý mua cho con chiếc xe đua mô hình, cho nên. . . . . ."

      Phương Đông Dạ! !

      Vô Ưu nghĩ như vậy, nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng. Biểu cảm có thể tính là dữ tợn rồi. Mà lúc này trong căn phòng cách vách , Phương Đông Dạ, chợt cảm thấy làn gió lạnh thổi vào người khẽ rùng mình cái! ta hoài nghi là ngày hôm qua nhảy Bungee. để lại di chứng, nhưng có nghĩ tới tội trạng gây ra cho Vô Ưu ! !

      . . . . . .

      Vô Ưu vốn định bỏ qua cho Phương Đông Dạ , nhưng trải qua lần này, những bỏ qua cho , hơn nữa còn quyết định tiếp tục cùng Như làm đồng minh, chỉnh cho bọn họ bò nổi. Theo Như, nhất định phải cho bọn họ bài học. Nếu , làm sao họ biết đùa giỡn với con người ta gây ra hậu quả tới mức nào !

      "Như, em nên làm thế nào?"

      Vô Ưu trực tiếp đưa Như lên lãnh đạo rồi. Như phân phó : "Chị tìm tiểu Nhã, em xế chiều tới. ấy giúp chúng ta!" Vô Ưu nghe xong, cúp điện thoại.

      " Xe đua vẫn là của con! Chỉ là lần sau. . . . . ."

      Vô Ưu cúp điện thoại nhìn Diễm , Nhạc Diễm trả lời: "Ha ha, hiểu. Lần sau nhất định chủ động báo cáo!" Vô Ưu nghe như vậy, nhìn đông hồ, thay quần áo. Sau đó chủ động gõ cửa nhà Phương Đông Dạ, sau đó cùng cùng làm. Tạm thời mặt biến sắc.

      Ha ha, bây giờ trầm mặc, vì hành động sau này mà chuẩn bị đấy.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      . . . . . .

      Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn ‘Trụ’, Phương Đông Dạ nhìn chằm chằm Vô Ưu, Vô Ưu nghiêm túc làm việc. Bộ dạng ung dung đó, khiến Dạ bình tĩnh hơn.

      "Phương Đông Dạ, em muốn xin nghỉ!"

      Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Phương Đông Dạ , Phương Đông Dạ nghe xong lời này lập tức nhíu mày. Sáng sớm nay, Đông Cung Phi vừa gọi điện cho , nhắc phải để mắt đến Vô Ưu, bởi vì Như muốn ra ngoài mình. Nếu như vậy, chẳng phải là cho họ cơ hội gặp mặt rồi sao?

      được!Tuyệt đối cho Vô Ưu cùng ta (Như) gặp mặt ! Nghĩ đến đây, Phương Đông Dạ vội : "Chúng ta xin nghỉ hai ngày rồi. tại rất nhiều thứ cần chúng ta sửa lại. Sợ rằng hôm nay phải bận tới nửa ngày."

      Chị Như quả nhiên sai!

      Vô Ưu mặc dù xác nhận điểm này, tuy nhiên giận dữ ra mặt. Bởi vì nghĩ ra cách rồi. Dạy dỗ ta bài học! Nghĩ được như vậy, Vô Ưu cười : "Phương Đông Dạ, chiều nay em có thể xin nghỉ ? Em muốn mua hai bộ y phục. Làm ơn có được , mấy ngày trước em thích bộ y phục, tuy nhiên mua được. Cho nên, tại em nhắm mắt đều mơ về nó."

      "Ha ha, thích tại sao mua? Thích đồ nhất định phải lấy được, nếu tiếc lắm!"

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đáng phát biểu quan điểm, Vô Ưu vội gật đầu trả lời: "Đúng vậy. Em cũng nghĩ như vậy, cho nên mới chịu đền bù nỗi tiếc nuối này! Làm ơn, Phương Đông Dạ, cho em nghỉ ! Nhiều nhất, nhiều nhất. . . . . ."

      "Nhiều nhất gì?"

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đau lòng hỏi, Vô Ưu cắn răng ra: "Nhiều nhất em đưa cho tiền lương của em, có được ?"Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, cười : "Ha ha, em như vậy, phải đồng ý thôi!"

      Lông cừu mọc thân cừu! ngày nào đó tôi lấy lại cả lời lẫn lãi! Nghĩ đến đây, Vô Ưu nhịn được cười gian. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu hỏi "Vô Ưu, em cười cái gì đây?"

      "Em cười, vì rốt cuộc cũng có thể mua quần áo!"

      Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu vậy, cười nhạt, : " rất mong đợi xem y phục gì, có thể khiến em thích như vậy." Vô Ưu cười trả lời: "Mỏi mắt mong chờ . Bảo đảm thích!"Chính là y phục của tiểu Ma Nữ lần trước đó.

      Vô Ưu nghĩ, nhất định phải làm cho Phương Đông Dạ bị dục hỏa đốt, chảy máu mũi, nặng bể mạch máu! Chờ ta thể nhịn được nhào vào , xem rốt cuộc ta có còn mình là đồng tính luyến ái!

      Lúc này Phương Đông Dạ nghĩ, nhất định phải mau sớm liên lạc với Đông Cung phi, để trông chừng Như. Nếu họ lại chạm mặt.

      Tâm hoài quỷ thai(* Trong lòng xấu xa nham hiểm - Giao)!

      tại có thể hình dung Vô Ưu cùng Phương Đông Dạ. Chỉ là, thú vị chính là hai người đều che giấu rất tốt. Vẫn nhịn đến tan việc, Vô Ưu cùng với Phương Đông Dạ ăn cơm tối. Lúc Phương Đông Dạ nhận được điện thoại của Đông Cung Phi, bảo ta cùng Như dùng cơm. Chẳng khác gì ám hiệu cho Phương Đông Dạ, bên Phi khống chế cục diện.

      Cho đến lúc này, Vô Ưu mới có thể thoát thân rời . về phía ‘ mộng ảo ’tiểu Nhã. . . . . .

      . . . . . .

      Có thể ?"

      Vô Ưu đến chỗ tiểu Nhã, chờ tiểu Nhã giúp hóa trang xong xuôi, Vô Ưu yên lòng hỏi. Tiểu Nhã ‘lòng tin tràn đầy’: "Tình huống của , chị Như với tôi, cho nên, yên tâm . người có bộ quần áo này, mang thêm hai bộ quần áo nữa, đều là tác phẩm của tôi . Nhất định giúp thành công!"

      "?"

      Vô Ưu dám tin nhìn y phục người, tiểu Nhã liền : "Nhìn chồng tôi , chính là chiến lợi phẩm của tôi đó!" Vô Ưu nghe xong, : "Tốt. Bao nhiêu tiền!"

      Tiền!

      Có người tiền gây tổn thương cảm tình, nhưng có người tiền ngược lại khiến hợp tác càng vui vẻ hơn! Tiểu Nhãi là thuộc những người thứ hai, nghe đến chữ tiền, mắt cũng cười cong lên. ta giơ tay, năm ngón tay trước mặt Vô Ưu.

      "Năm vạn?"

      xấu xa! Vô Ưu mặc dù cảm thấy hơi đắt tí, nhưng nếu là bằng hữu của chị Như, nên cũng so đo. Nhưng ngoài ý muốn phát , tiểu Nhã lắc đầu phủ nhận!

      Di3n Đ2n L3 Quy Đ0n

      " phải là, 50 vạn chứ?"

      Vô Ưu dám tin , tiểu Nhã lúc này mới cười híp mắt gật đầu cái. Còn thêm: "50 vạn tôi xem xét giảm giá cho bạn bè rồi, giảm 0,8 %! Thấp nhất rồi! Hơn nữa, lần trước lúc tới, tôi có . Lần sau đến đòi tiền gấp đôi, Nhưng tôi tính lần đó nha. Y phục lần trước coi như là tôi cho . Cho nên, giá tiền là. . . . . ."

      Quỷ hút máu( chỉ mấy cái người đòi nhiều tiền )!

      Vô Ưu nhìn tới giá tiền, tới lui"Răng rắc" , nước bọt bay lên( hiểu sao lại có trong đó), hơn nữa mắt cũng dần đỏ, tiểu Nhã. Coi như là hoàn toàn biết từ: người thể xem bề ngoài.

      Vô Ưu lần đầu tiên thấy tiểu Nhã, còn tưởng rằng đấy. tại rốt cuộc thấy rồi, căn bản là hò ly đội lốt thỏ trắng. Hồ ly giảo hoạt! "Khoan! Tôi đưa!"

      50 vạn!

      cũng tạm thời ghi Phương Đông Dạ vào sổ sách rồi, ngày nào đó lấy lại sỗ tiền đó từ ta. Nghĩ như vậy, luc đưa tiền Vô Ưu mới đỡ đau lòng chút.

      "Ha ha, cám ơn. Xin hỏi là muốn hóa đơn ? Hay là quà tặng?"

      Tiểu Nhã cầm tiền, cười rực rỡ hơn hoa. Vô Ưu cầm bao lớn bao , kiên quyết : "Cái gì cũng cần! Tạm biệt!" xong bước nhanh tới cửa, chạy mấy bước, quay đầu lại nhìn tiểu Nhã : " phải tạm biệt, mà là vĩnh biệt!" Tiểu Nhã thờ ơ phất tay cái : "Được, về sau giới thiệu bạn bè đến là được!"

      Tiểu Nhã nhìn Vô Ưu chạy trối chết, mặt là nụ cười tự tin: khách hàng quen cũng trông cậy vào. Bởi vì, mặc y phục của , liền mơ ước thành . Cho nên, tất cả đều trở lại. Nếu như vậy, đương nhiên là lấy nhiều tiền chút!

      . . . . . .

      "Bé diễm, mặc quần áo này như thế nào?"

      Vô Ưu về nhà, ở trước mặt Diễm vòng vo vài vòng, để cho cậu phát biểu cảm giác. Diễm liếc cái, : "Bộ y phục này rất thú vị nhi . Mẹ chuẩn bị quyến rũ ba của con sao?" Vô Ưu nghe lời này, bỗng con mắt liền sáng, : " Tại sao con lại cảm thấy như vậy?"

      Ha ha. . . . . .

      Nhac Diễm nở nụ cười, sau đó : "Bộ y phục xem ra rất kín đáo, có cảm giác phiêu dật. Rất đẹp. Hơn nữa nhìn xa chút, loáng thoáng xuyên thấy. Loại này phai là, phải đồ tồi! , ai giúp mẹ chọn lựa y phục? Rất có phẩm vị đấy!"

      Người nào?

      Vô Ưu vừa nghe tới đây, rất tưc giận. Cho nên lạnh lùng : "Vampire!" xong nhìn Diễm: "Được, vậy mẹ làm!" xong tới cửa. Nhạc Diễm sửng sốt. Liền vội vàng hỏi: "Sắp tan việc, mẹ làm cái gì? Cũng gấp quá chứ?"

      Đúng? Sắp tan việc!

      Vô Ưu nhìn đồng hồ tường, bốn giờ hơn. Vậy bây giờ làm cái gì? Suy nghĩ chút, ánh mắt sáng lên, sau đó bấm số điện thoại của Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ vừa tiếp nhận điện thoại, liền vội hỏi: "Vô Ưu, có chuyện gì sao?"

      "Phương Đông Dạ, em muốn cùng bé Diễm tới nhà . Đến kỳ tiền nhà rồi, em muốn thuê nhà nữa. Nhà dù sao cũng có chỗ ở, lý do gì mà cho, đúng ?"

      Ách?

      đúng!

      Phương Đông Dạ cảm thấy chuyện này có vấn đề, nếu là lúc trước Vô Ưu như vậy, nhất định rất vui. Nhưng hôm nay thấy thế nào, thế nào có vấn đề! Hơn nữa, đây là lý do gì. Hoàn toàn thuận miệng , hề có kỹ thuật!

      "Này, Phương Đông Dạ, có được ? Chúng ta là bằng hữu, suy nghĩ chứ?"

      "Được, vậy em dời qua! Chỉ là, phải chờ tan việc. Em và con sắp xếp chút đồ đạc đii!" Chờ Vô Ưu xong: " Phương Đông Dạ, em biết ngay là người tốt nhất." những lời này, mới vội vàng cúp điện thoại.

      Sau khi cúp điện thoại, Phương Đông Dạ lập tức đứng lên. Sau đó lái xe lắp đặt thiết bị thị trường mua tài liệu. Mua xong, nhanh chóng lái xe chạy về nhà của mình. Sau khi trở về, dời tấm bình phong . Sau đó cố gắng khiến cho chỗ kia như trước, sợ khiến Vô Ưu phát dấu vết!

      Phương Đông Dạ cố gắng, có nghĩ đến, Vô Ưu sớm biết điều bí mật này! Dĩ nhiên càng nghĩ tới, Vô Ưu hôm nay rời , là bởi vì ngày mai bọn họ có hàng xóm mới ! Sau đó, trận chiến 2 nam 2 nữ bắt đầu!

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 134 Kết cục (1)

      " là qua đó ở?"

      Tiểu Diễm nhìn Vô Ưu hỏi, Vô Ưu coi như chuyện đương nhiên : "Dĩ nhiên a, có vấn đề gì ?" tiểu Diễm muốn , có. Nhưng cuối cùng lắc đầu cái, : "Vậy thu thập !" Kế tiếp chính là bắt đầu dọn dẹp đồ chuẩn bị .

      . . . . . .

      Oa, ăn ngon !

      Bữa tối, Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu ở ăn như hổ đói bàn cơm, có chút cảm giác chân . Bọn họ ở cùng chỗ, đây ràng là chuyện mong đợi nhất, nhưng hôm nay bày ở trước mắt lại có chút khó có thể tiếp nhận.

      Giống như người nhà, cùng ăn cơm,cùng xem ti vi,cùng ngủ. Nhưng tuy giống người nhà nhưng cũng có bất đồng. Bởi vì đôi vợ chồng nào lại chia giường ngủ.
      Vô Ưu biết sáng sớm ngày mai còn cóviệc, cho nên tắm cái liền lên giường ngủ. Nhưng là Phương Đông Dạ lại lăn qua lộn lại ngủ được. giống mọi ngày, muốn uống chút rượu cho dễ ngủ, nhưng nghĩ nghe được sát vách truyền đến tiếng động.
      Ăn trộm?

      Phương Đông Dạ lập tức nghĩ tới khả năng này, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy đúng, ăn trộm chọn nhà trống mà vào. Cho nên, nghĩ có thể là có mới hộ gia đình mới chuyển đến. ngẩng đầu nhìn đồng hồ, 11 giờ đêm rồi, người nào gấp gáp như vậy mà dọn nhà a. Chỉ là, chỉ suy nghĩ chút, cũng có nghĩ nhiều. Uống xong ly Brandy, sau đó về phòng ngủ.

      . . . . . .

      Thùng thùng thùng thùng. . . . . . Thùng thùng thùng thùng. . . . . .

      Sáng sớm tiếng chuông cửa liền vang lên, Phương Đông Dạ từ trong ổ chăn ngẩng lên. Trong lòng suy nghĩ: Vô Ưu và Tiểu Diễm đều ở đây , ai tới à? tới mở cửa. mở cửa có chuyện gì, vừa mở cửa liền sợ hết hồn. chỉ có người mở cửa là Phương Đông Dạ sợ hết hồn, mà người gõ cửa cũng sợ hết hồn.

      "Dạ, tại sao là cậu?"

      Phương Đông Dạ nghe xong Đông Cung Phi hỏi, cười khổ mà : "Tớ còn muốn hỏi tại sao cậu lại ở đây đó?" xong, nghiêng người tới chỗ ghế salon, mà Đông Cung Phi cũng bưng điểm tâm theo vào phòng khách.

      Đem điểm tâm đặt lên bàn trà, ngồi ở ghế sa lon, liền ra trọng điểm: "chị Như chuyển sang sát vách ở, chị Như để cho tớ mang cho hàng xóm ít điểm tâm, tỏ vẻ hữu nghị." Sau khi xong gương mặt khóc ra nước mắt nhìn Phương Đông Dạ, xem ra cũng hiểu đây là chuyện gì xảy ra rồi.

      "Tớ hoài nghi. . . . . ."

      "Tớ hoài nghi. . . . . ."

      Hai người cách khay trà bốn mắt nhìn nhau, trăm miệng lời ra này ba chữ. Nhưng là bọn còn chưa kịp tiếp, Vô Ưu mặc người bộ đồ ngủ hấp dẫn tới hỏi: "Bữa ăn sáng đưa tới?"

      Bữa ăn sáng đưa tới?

      làm sao biết có người đưa bữa ăn sáng tới?

      Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi hai người có nhìn nhau cái, trong đôi mắt lóe lên tia sáng nhưng Phương Đông Dạ đè xuống vui mừng với điều vừa phát : "Đúng vậy a, bữa ăn sáng vừa đưa tới. Là hàng xóm mới dọn đến, là chị Như bạn tốt của em nha. Về sau hai người muốn gặp cũng dễ dàng hơn rất nhiều." Phương Đông Dạ cố ý như vậy, đầu tiên là vỗ về Vô Ưu, thứ hai là dò hỏi chân tướng.

      "Đúng a! Đúng a! Về sau gặp mặt lại liền dễ dàng!"

      Vô Ưu cười híp mắt , hoàn toàn biết mới vừa chuyện lộ ra chân tướng.

      "Em tắm cái , thuận tiện đánh thức Tiểu Diễm dậy ăn sáng!"

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu ung dung , đợi Vô Ưu sau khi rời .Phương ĐÔng Dạ lập tức nhìn về phía Đông Cung Phi : "Chị Như có phải hay càng ngày càng quyến rũ?” Phương Đông Dạ mới vừa xong, Đông Cung Phi liền lập tức : "Bộ đồ ngủ vừa rồi người Vô Ưu tớ thấy giống hệt bộ đồ ngủ của chị Như." Sau khi xong, cũng hỏi "Vô Ưu bây giờ là phải là cùng thường ngày giống nhau, khi giơ tay nhấc chân tổng lơ đãng để cho cậu cảm giác quyến rũ?"

      cần đáp án, hai người chỉ nhìn ánh mắt liền hiểu được suy nghĩ cảu đối phương.

      "Tớ điều tra!"

      "Được, tớ chờ tin tức cảu cậu."

      Đông Cung Phi nở nụ cười thỏa mãn đứng lên về ngôi nhà sát vách. Ngày hôm qua dọn nhà là ngày tốt , đúng là ngày tốt. Ha ha. . . . . .

      . . . . . .

      Tổng giám đốc bên trong phòng làm việc, Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu bận rộn làm bộ mặt dáng tươi cười tà mị. Đặc biệt là bộ quần áo người . đúng là bình thản nhưng khắp nơi lộ ra hấp dẫn a.

      Hì hì. Xem , mê muội ! Đây chính là vì hấp dẫn cố ý bỏ ra số tiền lớn chuẩn bị!

      Vô Ưu sớm cảm thấy Phương Đông Dạ có ý đồ, cho nên trong lòng hồi hộp. Phương Đông Dạ cố vững vàng cảm xúc lại chút hỏi "Vô Ưu, bộ quần áo ngủ và bộ đồ đăng mặc người này là hôm qua mới mua sao?"

      "Dạ, như thế nào? Đẹp ?"

      Vô Ưu nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt lóe sáng nhìn Phương Đông Dạ, giống như cố gắng chọn lâu, tại chờ đợi đánh giá Phương Đông Dạ cười nhạt, : "Đẹp mắt, vô cùng đẹp mắt. Em mua ở đâu vậy? Sao đến bây giờ biết có nới bán đồ đẹp như vậy!"

      Phương Đông Dạ đánh giá tương đối cao, Vô Ưu nghe khen xinh đẹp trong lòng ngừng hí hửng. Đè nén vui vẻ trong lòng Vô Ưu trong lòng phòng bị, kiêu ngạo mà : "Cái này a, ha ha, đây là mua ở ‘ mộng ảo Thiên đường ’. Rất quý . Ông chủ ở đó tên Tuấn cũng tệ lắm, chỉ là ở đó có Tiểu Nhã đen tối." Vô Ưu chỉ cần vừa nghĩ tới mình bị ấy chặt chém trong lòng liền tức giận.

      "A, đen tối như thế nào?"

      Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu lộ ra giấu vết, giống như đơn thuần tò mò hỏi. Vô Ưu hề nghĩ ngợi, rằng: " ấy tốt xấu gì cũng là bạn bè của chị như, lại muốn bán giá cao, ít đều nương tay. Coi em như con heo nhiều mỡ, ra sức chiên lên lấy dầu."

      Nghe được so sánh của Vô Ưu, lại nhìn khuôn mặt nhắn giận dữ của . Phương Đông Dạ nhịn được bật cười: "Ha ha, đúng vậy. chị Như làm sao có thể cùng người hẹp hòi như vậy là bạn bè a!" Mà Vô Ưu còn lại là : " là, tiêu chuận banj bè ràng, chọn nhầm bạn mà." Vô Ưu đem bao nhiêu vốn liếng của mình ra hết. Phương Đông Dạ nghe xong cười tươi như hoa.

      Xem ra trước kia là mình quá đần, mới có thể bị chị Như cho sập bẫy, quay vòng vòng. Nếu như sớm chút tỉnh táo lại. Chân tướng sớm lộ ra.

      Đông Phương Dạ nghĩ được như vậy, ngẩng đầu nhìn Vô Ưu : “ có chút chuyện phòng làm việc của dì Bùi, lập tức trở về." Vô Ưu gật đầu cái, vô tư : "Uh, ."

      . . . . . .

      "Dạ, Dì hoài nghi mình là thư ký hay là thám tử tư!"

      Đây là câu mà Bùi Linh thốt ra sau khi Phương Đông Dạ nhờ vả "Dì Bùi, giúp cháu điều tra chút chuyện" Phương Đông Dạ, cười như thế. Hơn nữa Phương ĐÔng Dạ da mặt dày trả lời: "Dì Bùi. cháu đây phải thói quen sao. Gặp phải chuyện trước tiên liền nghĩ đến dì, hơn nữa, dì Thần Thông Quảng Đại, gặp phải chuyện cháu tìm dì là chuyện đương nhiên a!"

      Phương Đông Dạ khoa môi múa mép vô cùng hay, nhưng Bùi Linh vẫn là cự tuyệt : "Cám ơn khen, nhưng dì có thời gian." đến chỗ này nhìn bộ mặt hiểu của Phương Đông Dạ, cười : "Dì rất bận, chẳng những có thời gian giúp cháu điều tra những chuyện này, hơn nữa ngay cả công việc cũng thể tiếp tục nữa. Cho nên, dì muốn từ chức."

      "Tại sao?"

      Lần này giọng của Phương Đông Dạ là hoàn toàn thể tưởng tượng nổi. Phải biết dì Bùi những năm qua trọ giúp rất nhiều, luôn luôn ở bên cạnh ủng hộ . Hơn nữa trừ thân thể thoải mái, bị chính mình cưỡng chế nghỉ ngơi, hầu như cũng chưa có nghỉ ngơi qua. tại chuyện gì có thể làm cho dì ra từ chức đây?

      Bùi Linh đối mặt với cái nhìn dám tin của Phương Đông Dạ, hạnh phúc cười tiếng, sau đó : "Bởi vì, dì muốn kết hôn. rất vội."

      Kết hôn?

      Phương Đông Dạ nghe như thế, mặt lộ ra nụ cười vui mừng, : "Chúc mừng người, dì Bùi." Nhưng sau khi xong, tiếp: "Vậy cũng cần thiết từ chức nha? Dì rồi , ai giúp cháu. Dì kết hôn, cháu có thể cho dì nghỉ dài hạn nha!"

      Phương Đông Dạ cố gắng khuyên ngăm, phải thể rời bỏ Bùi Linh. Mà là nhiều năm như vậy, thành thói quen coi bà giống như mẹ, ở bên cạnh chăm sóc. Bùi Linh lần này vẫn như cũ lắc đầu cái, : "Dì vô cùng vội, bởi vì con trai dì cũng muốn kết hôn." đến chỗ này, chau chau mày : "Hơn nữa, dì lập tức có cháu. Dì muốn ở nhà chăm sóc đứa bé."

      "Đường Tiếu muốn kết hôn? Cậu ta muốn kết hôn?"

      Giọng của Phương Đông Dạ tương đối tương đối hưng phấn. Mà dì Bùi nở nụ cười rực rỡ gật gật đầu
      Oa! tốt quá, bớt tình địch. Mặc dù cậu ta đối với mình tạo được cái gì nguy hại, tuy nhiên nó giống như núi lửa ngầm, cũng biết khi nào có thể bộc phát. Nhưng kết hôn, lại bất đồng. Trực tiếp biến thành núi lửa hoạt động. có thể vô tư rồi.

      "Được, nếudì Bùi muốn ở nhà vi đùa cùng con cháu, cháu liền miễn cưỡng được rồi. Còn có a, chờ hai kết hôn cháu nhất định chuẩn bị hai bao tiền lì xì cực lớn cho hai ngươi. Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."

      Đông Phương Dạ vừa rộng rãi xong, vừa cười. Người biết còn tưởng rằng mới là người kết hôn. Bùi Linh nhìn dáng vẻ hưng phấn của Phương Đông Dạ, : "Xem cháu vui mừng như thế, phải là sắp có chuyện tốt gì chứ?"

      Sắp sao?

      Phương Đông Dạ suy nghĩ chút từ buổi sáng đến giờ tin tức tốt ngừng truyền đến. Nụ cười mặt ngừng lại : "Gần. Cho nên, dì Bùi, cháu phải chuẩn bị tốt bao lì xì. Chờ đến thời điểm cháu kết hôn trả lại cho cháu. Ha ha ha. . . . . ." Sau khi xong, vừa cười .

      "Cháu a. Cẩn thận vui quá hó buồn! dì , chọn chiếc nhẫn. Hôm nào trở lại thu dọn đồ đạc sau"
      Truyện chỉ được đăng tải duy nhất *******************, mọi sao chép khác mà ghi nguồn đều bị coi là ăn cắp.

      Bùi Linh đúng chuẩn nhiện đại, là làm. . Chỉ là Phương Đông Dạ cũng quan tâm, bởi vì kết hôn là chuyện cả đời. Công việc sao? Chuyện ! Chỉ là Bùi linh hai bước, lại quay đầu lại : "Về chuyện cháu mới vừa nhờ vả dì. Cháu cứ tìm vài người bạn của cháu, thế nào họ chả đồng ý giúp tay”
      Triết! Khải!

      Bọn họ dĩ nhiên đồng ý giúp đỡ. đúng, hẳn là muốn xem náo nhiệt! Chỉ là, cũng quan tâm, chỉ cần có thể giúp tay!

      Ha ha ha. . . Ha ha ha. . .

      Phương Đông Dạ vừa nghĩ tới tương lai tốt đẹp. Lại bắt đầu cười ngây ngô. Căn bản đem Bùi Linh ‘ cẩn thận vui quá hóa buồn’ nghe lọt tai.

      . . . . . .

      "Dạ, buổi tối tan việc chúng ta ăn lẩu được ?"

      Phương Đông Dạ mới điều tra ‘ mộng ảo Thiên đường ’ và tiểu Nhã xong. Vừa mới bước vào cửa phòng làm việc, Vô Ưu liền kịp chờ đợi hỏi cái vấn đề này.

      Vẫn như cũ đắm chìm trong trong hưng phấn Phương Đông Dạ, thờ ơ : "Tốt." Vô Ưu nghe được Phương Đông Dạ đáp án hậu, vội vàng cầm điện thoại : "chị Như, ấy được. Vậy chúng ta cứ như ước hẹn nhé. Tối hôm nay ở chúng ta ở chỗ. . . . . . Được, quyết định như vậy. Bái bai."

      Chị Như?

      Phương Đông Dạ nghe được. Nụ cười mặt rực rỡ hẳn lên. Hắc hắc, người phụ nữ thông minh. Chị nhất định thất bại, bởi vì, đồng đội của chị là kẻ ngốc! Phương Đông Dạ nghĩ như vậy lộ ra nụ cười nham hiểm.

      . . . . . .

      "chị Như, chi ăn."

      "Vô Ưu, em cũng ăn ."

      . . . . . .

      Lại còn tình chàng ý thiếp, ngươi đút ta ta cho ngươi ăn, giả bộ ngọt ngào ghê tởm. đúng là có sáng ý! Trước kia Phương Đông Dạ thấy màn như vậy, liền tức giận bốc lửa, nhịn được nghĩ bóp chết chị Như, bây giờ nhìn nhưng mà chút cảm giác cũng có. Xem ra trước kia đúng là bị kích động che mờ đôi mắt a!

      "Dạ, ăn."

      "Phi, cậu cũng ăn ."

      . . . . . .

      Đừng tưởng rằng chỉ hai người biết chơi trò mập mờ? Hai người bọn họ cũng . Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi cũng học Vô Ưu và chị Như như vậy ngươi đút ta, ta cho ngươi ăn. Hơn nữa còn có chút khiêu khích mùi vị.

      Chớp mắt cái, hai nam hai nữ cứ đua nhau, giật giải cuộc thi: buồn nôn nhất mọi thời đại! (Quả_Quả: ta chém…ta chém)

      "Khụ khụ, con ăn no. mọi ngươi tiếp tục."

      Cuối cùng bọn họ ai cũng có ghê tởm chết người nào, kết qủa chỉ có Tiểu Diễm bị bộ dạng ghê tởm đó dọa chạy. Mà bữa cũng liền như vậy kết thúc. Nếu như trước kia có thể phân thắng bại, như vậy lần này lại mang kết quả hòa!

      Đánh giặc xong, đều muốn làm tổng kết sau cuộc chiến. Mà thực tế, bốn người bọn họ cũng giống vậy. Cho nên, sau khi ăn xong, Vô Ưu và chị Như lấy lí do để giúp chị Như dọn dẹp phòng, đến căn phòng trước kia của Vô Ưu. Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi còn lại đương nhiên là ở lại trong phòng khách của Phương Đông Dạ.

      . . . . . .

      "Cậu cái gì? Họ sớm biết chúng ta bí mật?"

      Phương Đông Dạ đem tư liệu do hai người bạn xấu thích xem náo nhiệt của ra cho Đông Cung Phi xem, Đông Cung Phi là nhịn được lên tiếng kinh hô. Phương Đông Dạ cười khổ tiếng : "Ha ha, xem ra là sớm biết."

      Đông Cung Phi dám tin nhìn đống tài liệu tay. Nhìn thấy phía gọi là ‘ hấp dẫn hệ liệt ’ và hình ảnh bên trong, mặt tái nhợt. chị Như hai ngày nay cũng chỉ quần áo của nơi này! thể tưởng tượng nổi. ta lập tức nhìn về phía Phương Đông Dạ hỏi "Những thứ đồ này làm sao tới? ngày liền tra được? Người nào hiệu suất làm việc cao như vậy à?"

      Đối mặt với vấn đề của ĐÔng Cung Phi, Phương Đông Dạ nhíu mày cười tiếng. : "Lần này chúng ta nhất định phải ôm được mỹ nhân về, nếu nhất định bị bọn họ giễu cợt cả đời!”
      Đông Cung Phi vừa nghe xong, nhịn được nuốt hai cái nước miếng. đoán được đáp án. Vì vậy liền vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta kế tiếp làm thế nào?" Phương Đông Dạ sớm nghĩ xong đáp án, vì vậy trực tiếp : "Họ làm bộ như đối với lẫn nhau có cảm tình, mục đích nhất định là trả thù chúng ta khiến chúng ta thoải mái. Từ việc họ liên hiệp lại chúng ta cũng có thể thấy được điểm này."

      "Đúng."

      Đông Cung Phi cảm thấy rất có đạo lý gật gật đầu mà Phương Đông Dạ còn lại là tiếp tục : "Ý của ta là tương kế tựu kế, nếu hai người họ nghĩ hấp dẫn chúng ta, chúng ta liền tiếp nhận, dù sao cũng lỗ."

      Phương Đông Dạ sau khi xong, lộ ra nụ cười nham hiểm. Đông Cung Phi còn lại là lập tức phủ quyết sạch: " được, mặc dù có thể chiếm được chút tiện nghi, nhưng cũng quá quân tử. Lại , nếu như chơi quá mức, cuối cùng chịu được chính là chúng ta nhá" ta cũng muốn cả ngày chưa thỏa mãn dục vọng.

      "Ha ha ha. . . Ha ha ha. . ."

      Phương Đông Dạ nghe được Đông Cung Phi , lại cười vui vẻ. Đông Cung Phi nghe cười xong bừng tỉnh hiểu ra : "Tớ với cậu chuyện chính , cậu lại còn giỡn." Đối mặt lên án của Đông Cung Phi, Phương Đông Dạ : " xin lỗi, mấy ngày qua việc tốt quá nhiều. Vui mừng, vui mừng. Tốt lắm, chúng ta chính !"

      Phương Đông Dạ hướng Đông Cung Phi ngoắc ngoắc tay. Phương Đông Dạ giọng : "Tối hôm nay cậu cũng thấy chúng ta làm bộ như càng thân mật, họ lại càng kích động. Cho nên, ta khẳng định họ làm như vậy cũng là bởi vì tức giận."

      Đông Cung Phi gật đầu cái, bày tỏ đồng ý. Đông Phương Dạ lúc này mới tiếp: "Nếu như chúng ta hai người họ về nhà. Sau đó xin lỗi. Hướng họ thổ lộ, thừa nhận sai lầm! Như vậy. . . . . ."

      " được!"

      Phương Đông Dạ lời còn chưa hết. Đông Cung Phi vội vàng kích động lắc đầu. đợi Phương Đông Dạ hỏi lý do, ta vội vàng : "Vô Ưu nhà cậu có lực sát thương, nhưng với bản lĩnh của chị Như, chị ấy biết tớ đùa bỡn chị ấy, còn giết chết tớ rồi a!" Vừa nghĩ đến trường hợp đó, Đông Cung Phi lập tức muốn bỏ trốn.

      Đối mặt với Đông Cung Phi hèn nhát, dám đối mặt. Phương Đông Dạ tỉnh táo : "Đây là do chugs ta chưa nhind kĩ kết quả làm. Họ nếu như đối với chúng ta có chút tình cảm nào, nếu biết mục đích của chúng ta, xoay người rời chính là cách trừng phạt lớn nhất. Nhưng họ có. Lại chỉ muốn cho chúng ta chút dạy dỗ. Điều này đại biểu cái gì?"

      Đông Cung Phi nghe thế , trong đôi mắt từ từ xuất ánh sáng rỡ, : "Ý của cậu là chị Như thích tớ!" Phương ĐÔng Dạ khẳng định gật đầu cái. Nhìn thấy Phương Đông Dạ gật đầu, Đông Cung Phi vô cùng vui sướng cảm giác như vừa từ địa ngục được đưa lên thiên đàng.

      "Được, liền theo ý cậu làm. Tớ hôm nay buổi tối liền chịu đòn nhận tội! Tranh thủ thẳng thắn được khoan hồng !"

      Đông Phương Dạ nhìn dáng vẻ như vậy Đông Cung Phi, : "Đừng kích động. Chúng ta thương lượng chút giải thích. : hai người chúng ta giả bộ đồng tính luyến ái, là bởi vì muốn nhìn chút, bọn họ có hay phải đối với chúng ta có cảm giác. Đây là chúng ta vốn là mục đích, phải láo. Chỉ là, phải nhớ kỹ phía sau cùng điểm này." đến chỗ này, Đông Cung Phi tinh thần cao độ tập trung nghe: "Cậu phải , bây giờ nhìn hai người bọn họ có hảo cảm, là chúng ta bất ngờ . Cho nên, lựa chọn thẳng thắn. Nếu như họ thích đối phương, chúng ta dành cho lòng chúc phúc."

      "Bởi như vậy, họ liền do chủ động hóa thành bị động!"

      Đông Cung Phi kinh hô, Phương Đông Dạ gật đầu cái, hả hê : "Chính là như vậy.”
      Last edited: 10/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      135 Kết cục (2)

      Trong phòng Vô Ưu, , phải là trong phòng của chị Như . Vô Ưu cùng Như nhiệt liệt thảo luận, bởi vì bọn họ nghĩ rằng biết hết chân tướng, quyết chiến chắc chắn thắng. Nhưng, ngờ lại bất phân thắng bại.

      Hai tên chết tiệt kia, ràng cũng lộ tẩy, còn giả bộ thân mật. Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.

      "Nhất định là muốn thăm dò chúng ta!"

      Vô Ưu mở miệng trước, Như tán thành gật đầu, sau đó : " Lúc này chúng ta vẫn chưa biết ý đồ của họ là gì, trước hết Dĩ Bất Biến Ứng Vạn Biến (* Câu của Hồ Chủ Tịch - em hiểu câu này - _ -?). Nhớ kỹ, nên hành động thiếu suy nghĩ."

      "Ừ, tốt."

      Lời chị Như ra luôn rất có đạo lý, cho nên, Vô Ưu luôn nghe theo Như. Nhưng biết, các sớm bị lộ rồi, hơn nữa kế hoạch của họ có chút sơ suất, mang lại cho họ tổn thất tưởng tượng được .

      . . . . . .

      Vô Ưu, có chuyện muốn với em, chúng ta ra ngoài dạo, có được ?"

      Có biến!

      Sau khi về nhà, Đông Cung Phi cũng vừa mới chào tạm biệt, Phương Đông Dạ liền đưa ra cầu này. Vô Ưu cảm thấy rất thích hợp. phải làm sao, trả lời thế nào đây?

      nên hành động thiếu suy nghĩ! Trước hết Dĩ Bất Biến ứng vạn biến (?)!

      Vô Ưu nghĩ đến đây, liền : "Được!" nghĩ, chỉ cần cẩn thận chút, chú ý chút. xuất chuyện gì ngoài ý muốn. Chính vì như vậy, Vô Ưu ngồi lên xe của Phương Đông Dạ, sau đó hai người cùng đến biển .

      . . . . . .

      Biển về đêm, gió lạnh thổi hiu hiu, thổi vào người, khiến cho người ta tỉnh táo, thanh tỉnh. . .

      Vô Ưu nhìn bờ cát, thân mật tựa sát vào Dạ, hiểu ngẩng đầu nhìn Phương Đông Dạ hỏi " dẫn em tới chỗ này, muốn cái gì à?" Vô Ưu mượn ánh đèn của quán hải sản cách đó xa, nhìn vẻ ưu thương mặt Phương Đông Dạ. Vẻ mặt của Phương Đông Dạ khiến trong lòng Vô Ưu hơi run lên. Quan tâm hỏi " Phương Đông Dạ, sao chứ?"

      " sao ."

      Phương Đông Dạ vừa vừa lắc đầu. Sau đó, dưới ánh mắt soi mói của Vô Ưu : "Vô Ưu, hôm nay có rất nhiều chuyện muốn với em. Em có thể đồng ý với , bất kể xảy ra chuyện gì, cũng phải để hết."

      Ánh mắt chân thành như vậy, khiến người ta thể cự tuyệt được a? Vô Ưu gật đầu : "Ừ, !"

      làn gió biển thổi tới, thân thể Vô Ưu bất chợt run lên. Phương Đông Dạ săn sóc cởi áo khoác của mình xuống khoác lên người của Vô Ưu. Động tác vừa thân mật, lại tự nhiên. Vô Ưu cũng bởi vì động tác săn sóc này, mà trong lòng chợt ấm áp. Liền nhìn cười đầy cảm tình.

      Chính là lúc này!

      Phương Đông Dạ nhận ra đây là thời cơ tốt, cho nên nhanh chóng, : "Vô Ưu, muốn kể câu chuyện cũ thôi."

      Chuyện cũ?

      Vô Ưu sững sờ, ngay sau đó hiểu ra. TV đều là như vậy, bình thường người kể chuyện cũ, đều là chuyện cũ của mình. Cho nên Vô Ưu lập tức nghĩ rằng Phương Đông Dạ muốn kể chuyện cũ của mình. Phương Đông Dạ như vậy, chính là muốn Vô Ưu hiểu đây chính là chuyện cũ của mình, chỉ là, chính là chuyện tình cảm. Bởi vì, nội dung của nó, nhất định, nhất định hiểu!

      . . . . . .

      Phương Đông Dạ nghiêm túc chuyện cùng Vô Ưu vì, ở bên bãi cát. Lại có thanh của sóng biển, Phương Đông Dạ từ từ, hết chuyện của ra.

      "Có người đàn ông, ta lạnh lùng, cao ngạo. Trừ người dì ra, có người thân khác. Chỉ là, cũng đơn, bởi vì còn có ba người bạn rất tốt ."

      Người đàn ông đó là Phương Đông Dạ lúc ấy. Dì là Bùi Linh. Về phần bạn tốt, trong đó nhất định có người là Đông Cung Phi.

      Vô Ưu vừa nghe, vừa tự hỏi trong lòng. Phương Đông Dạ cũng vội , bởi vì biết Vô Ưu cần tiêu hóa, cho nên đợi Vô Ưu hỏi "Sau đó sao" mới tiếp tục : "Có thể là bởi vì dung mạo xinh đẹp, từ đến lớn đều bị con bám đuôi. Cho nên, chuyện ta ghét nhất, chính là bị con làm phiền."

      ta láo, ta sợ con làm phiền!

      Vô Ưu nghĩ tới đây, tiếp tục nghe Phương Đông Dạ : "Bằng vào khả năng trời cho, còn có cố gắng. Tự mình lập nghiệp. Sau đó tay tạo nên sản nghiệp của chính mình. Hơn nữa vì có nhiều bạn bè. Nên cùng kết hợp lại tạo ra quán bar lớn này."

      Trời ạ, hoá ra là như vậy !

      Vô Ưu quả thể tin được, ‘ Diễm ’sang trọng như vậy là do họ tạo ra. khỏi cảm thán, người có tiền có khác.

      Phương Đông Dạ nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vô Ưu, thoáng thoải mái hơn liền : "Có lần, tâm trạng của người đàn ông kia tốt, bởi vì ngày đó là ngày giỗ của mẹ ta, vì buồn rầu. Cho nên, ta xuống lầu hai, chuẩn bị xuống lầu dưới uống chén. Bình thường ta rất ghét náo nhiệt, thế nhưng lần này ta lại hi vọng, tiếng huyên náo có thể lấy tịch mịch của ta."

      Nghe thế , đầu óc Vô Ưu thoáng qua hình ảnh.

      . . . . . .

      Pằng! Pằng! Pằng!

      ràng, tiếng bước chân rất có lực khiến người trong phòng lộ ra vẻ cực kỳ kinh khủng, quỷ dị. Vô Ưu phun mạnh hai cái nước miếng, lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn chỗ phát ra thanh, ngay sau đó trợn to hai mắt: người đàn ông, người đàn ông rất đẹp trai, đẹp đến mức khiến người ta thể rời mắt.

      Ánh mắt của người đàn ông quét qua toàn trường, đến mức mọi người xung quanh khẩn trương mà phát ra tiếng hút khí. Lúc ánh mắt ta đảo về phía , Vô Ưu cảm thấy trái tim mình cũng ngưng đập. chàng Bartender ngồi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất rót ly rượu cho ta.

      Bàn tay trắng nõn thon dài giống như nghệ thuật gia cầm ly rượu lên, sau đó uống hớp . Giống như thưởng thức, tất cả mọi người theo dõi vẻ mặt của rời mắt, bộ mặt mong đợi. Giống như ly rượu ta uống là do mình cất, rốt cuộc thái độ của người đàn ông dần thả lỏng, cơ hồ nhìn ra nụ cười.

      . . . . . .

      nhớ , trời ạ. nhớ ra rồi.

      Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ thuật lại, liền nhớ lại chuyện của đêm đó. Vô Ưu vì vậy mà khẩn trương, có chút mong đợi, cũng có chút sợ nội dung phía sau.

      " ta vừa ngồi xuống có con là thứ ta ghét nhất đến gần. Chỉ là, rất nhanh bị uy nghiêm của dọa nha. Vốn tưởng rằng có ai quấy rầy , nghĩ đến giống như nữ sinh cấp 3 đến. Giơ lên ly thuỷ tinh mời ta uống rượu." Phương Đông Dạ đến đây, mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nụ cười kia cú chút quyến luyến. Lúc chuyện Vô Ưu đối với chuyện ta hình dung mình là ‘ học sinh cấp 3 ’ rất thoải mái!

      "Người đàn ông kia cho tới bây giờ chỉ uống loại rượu, chính là Brandy. Nhưng mà, nét mặt của đó là đáng , khiến cho ta cách nào cự tuyệt. Cho nên, ta uống. Ha ha ha a. . . . . ." Phương Đông Dạ đến đây bắt đầu nhàng cười lên.

      Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ, có chút thẹn quá hóa giận hỏi " cười cái gì?" Phương Đông Dạ ngưng cười : "Bởi vì, đó đưa cho ta phải rượu, mà là nước."

      "Nước?"

      Vô Ưu nghe thế, mặt lập tức đỏ lên. nhịn được hô lên. Phương Đông Dạ bổ sung: "Là nước, hơn nữa còn là ly nước bị hạ xuân dược ."

      " láo, tôi mới có loại đồ vật này ! Càng có để!"

      Phương Đông Dạ vừa ra khỏi miệng, Vô Ưu liền nhịn được phản bác. Mà tiếng, cũng hoàn toàn thẳng ra. Cho nên, Vô Ưu mới vừa xong, liền hận được cắn lưỡi của mình, nhịn được oán giận mình tại sao cứ thiếu kiên nhẫn như vậy a! Phương Đông Dạ lấy tay đỡ vai Vô Ưu, để cho ngẩng đầu nhìn mình. Thẳng thắn : "Em nhớ đến sao?"

      Ánh mắt thâm tình, mê người.

      Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ, nhịn được khẩn trương. cúi đầu gật đầu. Ý nhớ. Phương Đông Dạ kích động kéo Vô Ưu vào trong ngực, sau đó ôm chặt. Cho đến khi bình tĩnh lại chút, mới tiếp tục : " sai, là bị hạ thuốc."

      "Em. . ."

      Vô Ưu lại muốn phản bác, tuy nhiên bị Phương Đông Dạ ngăn trở, : "Nghe hết." Vô Ưu nhìn dáng vẻ Phương Đông Dạ, cam lòng ngậm miệng. Phương Đông Dạ tiếp tục : "Bên trong có thuốc, chỉ là phải di em bỏ. Mà là Đường Báo."

      "Đường Báo là ai?"

      Vô Ưu hiểu nhìn Phương Đông Dạ hỏi, Phương Đông Dạ giải thích: "Người đàn ông dẫn em vào gọi là Uông Hải Triều, người đàn ông tới gần em gọi là Đường Báo. Đó là hai người xấu xa nhất. Mà đêm đó em là con mồi mà bọn họ nhìn trúng." Vô Ưu nghe như thế, mặt cũng xanh lét. Nếu như Phương Đông Dạ xuất , thế nào?

      Phương Đông Dạ nhìn bộ dạng sợ hãi của Vô Ưu. Cười nhạt : "Thế nào. Bây giờ mới biết sợ, muộn rất nhiều năm rồi đúng ?"

      "Ha ha, hình như là thế!"

      Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ ngượng ngùng ngây thơ cười tiếng. Sau khi cười xong, liền vội vàng hỏi: "Hai tên khốn kiếp kia ở đâu? Em nhất định phải làm thịt bọn chúng! là quá đáng. Lại dám đối với tôi như vậy!"

      " sao, em báo thù."

      " sao? làm sao đối phó bọn họ?"

      Phương Đông Dạ muốn bị Vô Ưu chuyển chủ đề, nếu rất có thể, đồng nhất cả đêm Vô Ưu cũng cùng thảo luận chuyện hai tên khốn kiếp kia, lên tiếng phê phán bọn họ suốt đêm. Suốt đêm nay đều xong lời muốn . Cho nên, Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu : "Tối hôm nay đặc biệt xin lỗi em, em nghe xong trọng điểm được ?"

      "Ừ."

      Vô Ưu gật đầu, sau đó Phương Đông Dạ tiếp tục . Lại năm năm có tin tức về , vẫn như cũ hề từ bỏ. Năm năm sau đứa bé trai đứng trước mặt , là con trai . Lại lần nữa nhìn thấy kích động, nhận ra cảm giác bị thương trong lòng của ấy. Đợi đợi đợi đợi. Vẫn đến bọn họ cảm giác có khẩn trương, cho nên khi Đông Cung Phi diễn đồng tính luyến ái. Muốn mượn nó kích phát với . . .

      . . . . . .

      " là. . . ?"

      Vô Ưu lập tức nghe hơn giờ, tức giận, còn rất cảm động những chuyện làm vì .

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu : "Ý là, Phi phải đồng tính luyến ái. Mà là bạn tốt. ta Như rất nhiều năm rồi. Từ . Nhưng Như vẫn coi ta là em trai, còn luôn muốn giới thiệu bạn cho . Cho nên, mới thể dùng hạ sách này."

      Tình, lại là tình ái!

      Thối đời hôm nay, Phương Đông Dạ thẳng thắn tất cả ra. Vô Ưu biết nên làm sao.Trước kia muốn chính là Phương Đông Dạ thẳng thắn, tại rất thẳng thắn, nên làm cái gì bây giờ?
      bây giờ có thể lập tức tha thứ sao? Như vậy kế hoạch phải làm sao ( Bỏ luôn cái kế hoạch đó chị, nhanh va luôn)? Nhưvừa được hành động thiếu suy nghĩ. tại nếu như cùng Phương Đông Dạ tiêu tan hiềm khích lúc trước, có chút cảm giác bán đứng chiến hữu?

      Lúc Vô Ưu do dự , tiến triển của tình hình ngoài dự liệu của . . .


      " Phương Đông Dạ, em. . ."

      Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ, có chút tay chân luống cuống, biết nên cái gì cho phải. Phương Đông Dạ cười nhạt, thê lương : " biết . Là đúng trước. Là chúng ta chơi quá mức rồi, mới đưa đến cục diện hôm nay cách nào dọn dẹp đươc. Là biết quý trọng em, hỗ trợ lẫn nhau. Mới thúc đẩy em cùng Như nhau. Tất cả đều là sai."

      Ách?

      Phương Đông Dạ thế, khiến Vô Ưu ngây ngẩn cả người! Cũng nhắc nhở Vô Ưu. tại cùng Như có mối quan hệ danh nghĩa là người .

      Làm thế nào à? ghét bị lừa gạt, thế nhưng phải là mình cũng gạt người ta rồi sao?

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu mất vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn thẳng thắn. Vì vậy quyết định thừa thắng xông lên, cho kích cuối cùng.

      Ai!
      Phương Đông Dạ thở dài, sau đó : "Vốn bọn tin hai người phát triển thành loại quan hệ này. Nhưng, hai người càng ngày càng thân mật, khiến cho bọn càng ngày càng sợ. Cho nên, tối hôm nay lúc ăn cơm tối, mới nghĩ thử dò xét em chút. Nhưng, hai người quan tâm, hai người chỉ ngọt ngọt ngào ngào. Hoàn toàn quan tâm chúng tôi."

      " phải!"

      Lời của Phương Đông Dạ quá đáng thương, cảm giác quá đau đớn. Khiến Vô Ưu nhịn được lớn tiếng ra hai chữ này.

      "Cái gì phải ?"

      Phương Đông Dạ lập tức nhạy bén hỏi. Vô Ưu nhìn ánh mắt chuyên chú của Phương Đông Dạ, biết làm sao trả lời. Phương Đông Dạ nhân cơ hội dụ dỗ : "Vô Ưu, tình cảm dành cho em, chẳng lẽ em chưa hiểu sao ?"

      "Em. . ."

      Vô Ưu còn lời nào để . Phương Đông Dạ quyết định dùng cách, bức ra chân tướng của . Cho nên, lấy lui làm tiến : "Vô Ưu, nếu như em người khác. chúc phúc cho em. cả đời ở bên cạnh bảo vệ em, để em bị tổn thương."

      Phương Đông Dạ tiếp, vô cùng thâm tình. Điều này làm cho Vô Ưu giả bộ được nữa. kéo lại tay Phương Đông Dạ.

      Phải rồi !

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, chờ Vô Ưu ra suy nghĩ của chính mình. . .

      Quả táo, quả táo, Quả Quả Quả Quả Quả Quả. . .

      Áp lực, áp lực, lê lê lê lê lê lê. . .

      Chuối tiêu, chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .

      Lúc quan trọng như vậy, điện thoại Vô Ưu chợt vang lên.

      ổn!

      Phương Đông Dạ nghĩ đến đây, kéo lại tay Vô Ưu, : " cần lo, em muốn với chuyện gì?" Phương Đông Dạ nhìn chằm chằm ánh mắt của Vô Ưu rất thâm tình, sâu giống như là ao đầm, cơ hồ có thể thôi miên chừng, kèm theo tiếng chuông, Vô Ưu có loại lõm vào, vả cảm giác càng lún càng sâu .

      "Chúng ta. . ."

      Quả táo, quả táo, Quả Quả Quả Quả Quả Quả. . .

      Áp lực, áp lực, lê lê lê lê lê lê. . .

      Chuối tiêu, chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .

      Vô Ưu vừa định ‘ chúng tôi phải đồng tính luyến ái. . . ! ’, nhưng vào lúc này điện thoại lại vang lên. Phương Đông Dạ hận ném nát được cái điện thoại kia , Vô Ưu vừa lấy điện thoại ra, vừa : " lát chúng ta lại , có lẽ là có việc gấp!"

      "Vô Ưu. . ."

      Phương Đông Dạ còn muốn ngăn cản, nhưng Vô Ưu lại : " phút là được rồi." Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ an ủi cười tiếng, sau đó tiếp tục nghe điện thoại. . .

      "Alo?"

      "Vô Ưu, Phương Đông Dạ có phải hết ra ?"

      Điện thoại vừa mới mở. Như mở miệng ngay trọng điểm. Vô Ưu vừa nghe, sửng sốt : "Làm sao chị biết?" Trong giọng đều là dám tin. Như tỷ còn lại là cười lạnh : "Chị biết ngay bọn họ đa dự tính trước mà!"

      Dự tính?

      Vô Ưu nghe thế, ánh mắt lo lắng mang theo phòng bị nhìn Phương Đông Dạ. Sau đó hỏi: "Có ý gì?" Như : "Trong điện thoại có ai nghe thấy. Em cho chị biết, em chuyện của chúng ta ra rồi đúng ?"

      " có!"

      Vô Ưu vội vàng trả lời. Như nghe thế, : "Vậy tốt, cái gì cũng cần . Ngày mai chúng ta gặp mặt sau lại chuyện tiếp!" Vô Ưu hiểu : "Ừ, tốt." Sau đó cúp điện thoại. Bởi vì cú điện thoại kia. Câu kia của Vô Ưu : chúng tôi phải đồng tính luyến ái. Biến thành: chúng ta về nhà !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :