1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 113: Cậu em dính vào lưới tình (6)

      Đường Tiếu nhận được điện thoại của đồng nghiệp, ta phải nhanh lên mới được. nghĩ, dù sao mình cũng phải lấy tiền, đâu cũng giống nhau cả. Như thế, vừa khéo công đôi việc. Nghĩ vậy, Đường Tiếu tới tầng dưới của tập đoàn “Trụ” – ngân hàng chính mình làm.

      "Đường Tiếu, sao bây giờ cậu mới đến hả! Cậu mau tới phòng giám đốc tìm giám đốc cầu xin !"

      Đồng nghiệp Lý Minh Vĩ vừa thấy Đường Tiếu, liền đến gần lo lắng giục . Đường Tiếu hiểu gì hỏi lại: "Minh Vĩ, sao lại nôn nóng như vậy hả? xảy ra chuyện gì sao?" Minh Vĩ thấy bộ dáng Đường Tiếu vẫn thong dong vô cùng sốt ruột, nhấn mạnh: "Giám đốc sa thải cậu! Nguyên nhân là gì , chỉ là sa thải! Rút cuộc cậu phạm vào lỗi gì rồi hả?"

      Sa thải?

      Đường Tiếu nghe thấy từ này chỉ nhíu mày, cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng lo lắng. Ngược lại bộ dáng lo lắng của Minh Vĩ đúng là đối lập hẳn so với dáng vẻ thong dong của Đường Tiếu, khiến cho người ta nhịn được nghĩ đến câu: hoàng đế vội, thái giám vội!

      "Hình như tôi cũng trêu chọc gì đến ta cả. Oh, hôm nay ta bảo tôi qua phòng làm việc của ấy, nhưng tôi !"

      Đường Tiếu xong, khẽ cười, nghĩ rằng giám đốc vì chuyện này mà lại sa thải mình. Lý Minh Vĩ hỏi: " vì điều này hả? Mặc dù giám đốc là người hơi mọn, nhưng cũng hẳn là người xấu, vì chút việc vặt vãnh này mà đập bể luôn chén cơm của người ta chứ!" vừa xong, liền cảm thấy sau lưng trận tê dại.

      Trời ạ! xui xẻo như vậy ?

      Lý Minh Vĩ sợ hãi ngẩng đầu nhìn Đường Tiếu, mà khuôn mặt Đường Tiếu lộ ra nụ cười thú vị. Lý Minh Vĩ quyết định nhanh : "Giám đốc là người tốt, vẻ ngoài đẹp trai, khả năng làm việc quyết đoán, lại đào hoa, chính là thần tượng của tất cả chị em phụ nữ. đúng, còn là thần tượng của cánh đàn ông. Tôi muốn gặp cậu ta để học hỏi, để chào cậu ấy. Cậu xem cùng là con người, sao tôi lại kém cỏi như vậy hả? Tôi thất bại như vậy, nhưng cậu ấy lại thành công như thế."

      Ha ha ha. . . Ha ha ha. . . .

      Đường Tiếu thấy Lý Minh Vĩ mở miệng ra là nịnh bợ, ca ngợi dứt, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng rồi. Nhưng nhìn tình cảnh hai người bọn họ tệ, cố kìm nén lại! Im lặng chuẩn bị xem kịch vui!

      ...

      "Tôi mọn?!!!"

      Giám đốc sau khi tới, mặt lộ ra vẻ bực mình . phải ngốc, đương nhiên biết trong mắt mọi người là người như thế nào. Cũng hiển nhiên nhìn ra, những lời Lý Minh Vĩ chẳng qua chỉ là ứng phó với mà thôi.

      "Oa, giám đốc, cậu đến đây từ lúc nào hả? Sao lại lên tiếng? Làm tôi phát ra, để chào hỏi cậu trước. là. . ." Lý Minh Vĩ lại bắt đầu chuẩn bị nịnh hót đến cùng. Mà giám đốc hiển nhiên là có hứng thú đối với chuyện này, lại hỏi lần nữa: " tôi mọn? Hả?" Vừa vừa mở to hai mắt nhìn ta, xem ta bào chữa như thế nào!

      Loài người vốn có trí tuệ. Điều này xem như được thể nguyên vẹn người Lý Minh Vĩ. Đầu óc vận chuyển nhanh chóng. Đáng tiếc, dùng trí tuệ lúc này chỉ là trò khôn vặt, còn nếu như được dùng trong dịp khác, chừng có thể có được tương lai tươi sáng!

      Hiểu lầm!

      Giám đốc nghiêm khắc nhìn hỏi: "Hiểu lầm? Được, vậy tôi nghe xem, tôi hiểu lầm như thế nào!" Trong lòng Lý Minh Vĩ sớm nghĩ ra, cho nên quyết định nhanh, oang oang: "Giám đốc, tôi cậu ‘ mọn’ sai. Tôi chỉ với người khác mới như vậy, mà trước mặt cậu tôi cũng . Bởi vì cậu rất mọn."

      Bây giờ tên tiểu từ này lại muốn đùa giỡn thành cái dạng gì đây hả?

      Giám đốc nghĩ thế, nhìn Lý Minh Vĩ, chờ tiếp. Lý Minh Vĩ làm việc ở đây hai năm rồi, hiểu ta. Bản lĩnh lừa dối người khác, khó gặp địch thủ. Cho nên, lần này nhất định ta cũng tự bào chữa được cho mình. Quả nhiên, Lý Minh Vĩ làm cho thất vọng, lập tức : "Giám đốc, cậu đúng là mọn. Cậu thành công như vậy, tôi lại thất bại như thế. Cậu chính là thần tượng mà cả đời tôi, là mục tiêu để tôi ra sức theo đuổi, học tập. Nhưng cậu lại truyền dạy cho tôi chút bí quyết thành công nào. Cậu dạy dỗ, chỉ bảo cho tôi chút thế nào chứ?"

      Giám đốc nhìn Lý Minh Vĩ gật gật đầu, thấy nụ cười trộm mặt Lý Minh Vĩ : "Được, tôi liền chỉ bảo cho chút." Lý Minh Vĩ vội vàng: "Kính mời dạy bảo!" Giám đốc chỉ vào miệng Lý Minh Vĩ : "Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà(*)."

      (*)Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà: Câu là câu nổi tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để làm nên đại nghiệp, nhưng cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm phản để trừ khử ông.

      "Tiêu Hà, Tiêu Hà là ai vậy?"

      Lý Minh Vĩ tận dụng mọi vốn liếng, cơ hội, có thể chụp được ít cũng bỏ qua. đến đây, lại vội vàng nịnh nọt: "Giám đốc, cậu xem cậu . Cậu tài trí hơn người, học xa trông rộng, còn tôi tư chất có hạn, học vấn cao, cậu cái này tôi chẳng hiểu gì cả!" Nịnh hót như thế này, cũng có đủ học vấn rồi!

      "Được, vậy nhân đây tôi giải thích cho dễ hiểu! Người đồng hương!"

      Giám đốc nghiến răng nghiến lợi , còn Lý Minh Vĩ lại cười giống như con chó Nhật. Bộ dáng khoa trương này của , khiến cho cơn tức giận của giám đốc bốc lên rồi, cuối cùng hét lớn: " muốn cuốn gói rời khỏi đây, đóng cái miệng thối của lại cho tôi!"

      "Chết rồi!"

      Lý Minh Vĩ xong, thấy Đường Tiếu cười rạng rỡ, như phảng phất ám chỉ, nhìn , ra giám đốc đâu có xấu. Sau khi xong, thừa dịp trước khi giám đốc kịp nổi bão, nhanh chân rời ! Cho nên chỉ còn lại hai người Đường Tiếu và giám đốc mặt đối mặt.

      Sau hồi im lặng, Đường Tiếu chủ động hỏi: "Tôi bị sa thải? Tại sao?" Mặc dù cũng chẳng cần công việc này, nhưng cũng phải có lý do để ! Giám đốc nhìn ánh mắt thản nhiên, thẳng thắn của Đường Tiếu : "Cậu mới làm được vài ngày, xin nghỉ phép mấy ngày?" Lời ràng là hợp tình hợp lý, chỉ có điều thể thuyết phục được Đường Tiếu. Đường Tiếu lại hỏi lại lần nữa: "Tại sao? Tôi muốn biết nguyên nhân !"

      "Tại sao? Tại sao? Đâu có nhiều cái tại sao như vậy?"

      Dễ nhận ra, giám đốc bị câu hỏi của Đường Tiếu làm cho chột dạ. ra, mặc dù Đường Tiếu có xin phép nghỉ, nhưng đều được thông qua cho phép của . Bây giờ lại dùng cái cớ này để sa thải ta, vốn là điều thể chấp nhận được. Nhưng, chi nhánh ngân hàng của bọn lại được đặt tại đây, đó là nguyên nguyên phải dựa vào tập đoàn “Trụ”. Bây giờ Đường Tiếu đắc tội với Phương Đông Dạ, phải là chặn đường huyết mạch của bọn sao?

      , đối với nhân viên đều mắt nhắm mắt mở, dù sao ai cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng, chuyện bây giờ thể giỡn như vậy. Cho nên, thà rằng sa thải Đường Tiếu, đổi lấy cơn gió phẳng lặng, yên ả.

      . . .

      Đường Tiếu nhìn vẻ mặt giám đốc, cũng đoán được tám chín phần. nhíu mày, mặt lộ ra nụ cười châm chọc, : "Có liên quan đến Phương Đông Dạ?"

      Giám đốc vừa nghe thấy lời này, các bắp thịt mặt liền căng thẳng, lập tức : "Đường Tiếu à, thiệt thòi cho cậu rồi. Tôi trả cho cậu ba tháng tiền lương, xem như là bồi thường cho cậu."

      "Tôi cần!"

      Đường Tiếu lạnh lùng , có thể suy nghĩ của về Phương Đông Dạ xuống dốc phanh. Vốn cảm thấy người kia cũng tệ, nhưng lại ngờ, vì ân oán cá nhân mà làm ra loại chuyện này. Đúng là hành động trẻ con! Vốn cho rằng bà chị ở cùng chỗ với được hạnh phúc, bây giờ xem ra, phải xem xét lại rồi!

      Giám đốc thấy Đường Tiếu cự tuyệt vội vàng : "Đường Tiếu à, xem như tôi cầu xin cậu. Cậu vì chén cơm của tất cả các đồng nghiệp mà ra ! Tôi cũng vậy, có cách nào! Cậu lo lắng cho tôi, cũng phải nghĩ đến các đồng nghiệp kia đều phải vướng bận gia đình nha!" Giám đốc định dùng tình cảm để lay động, dùng lý lẽ để cảm động Đường Tiếu. Mà Đường Tiếu lại phất phất tay, chặn lại : "Giám đốc, hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi cần, là cần tiền của !"

      Ách?

      cần?

      Câu bất ngờ này của Đường Tiếu, khiến trong lúc nhất thời giám đốc phản ứng kịp. Sau khi phản ứng kịp, trong mắt lộ ra nụ cười cảm kích. nổi tiếng keo kiệt, người ta cần tiền của , đương nhiên vui mừng rồi. Nhưng, nhưng, cậu ta như thế nào còn chưa hả?

      Giám đốc thấy Đường Tiếu chẳng những , lại còn thẳng thắn, thản nhiên nhìn , mới hỏi: "Cậu muốn thế nào? Cậu ! Có cầu gì tôi có thể đáp ứng được, nhất định cố hết sức làm cho cậu." Giám đốc cam chịu số phận , sẵn sàng để người ta làm thịt. cần tiền! Thiên hạ lấy đâu ra có chuyện tốt đến như vậy hả! cần tiền, nhất định là muốn thứ khác! Mất tiền mà thu xếp được vẫn còn tốt, nếu như cậu ta muốn xe, muốn nhà, càng tốn nhiều tiền hơn.

      "Tôi cầu gì cả!"

      Đường Tiếu thấy giám đốc căng thẳng, lộ ra nụ cười rạng rỡ. Mà giám đốc chịu được việc cứ phải đoán già đoán non, cho nên hỏi thẳng: "Vậy rốt cuộc cậu muốn như thế nào, cậu ra được ?"

      Được!

      Đường Tiếu gật đầu, sau đó nhìn giám đốc : "Tôi chấp nhập thôi việc vô điều kiện. Chỉ như thế thôi!"

      ?

      Giám đốc mở to hai mắt nhìn dám tin, thiên hạ có chuyện tốt như vậy sao! Mà Đường Tiếu lại gật đầu lần nữa. phải là người bốc đồng, ngược lại là người biết tiến biết lùi, mặc dù tuổi trẻ, nhưng lại hiểu được lấy chuyện lớn làm đại cục….

      Gặp phải cướp bóc có thể ngồi chỗm hỗm xuống đất, cho rằng, mù quáng phản kích, chính là hành vi ngu xuẩn nhất; chuyện đến nước này, cũng có thể tự mình chọn cách rời . muốn, chỉ vì ân oán cá nhân của mình, làm con rùa rụt cổ để liên lụy đến rất nhiều người!

      Tuổi tác có thể đại diện cho chín chắn của con người hay ? tại xem ra là thể rồi! Phương Đông Dạ lớn tuổi hơn , nhưng bây giờ trong mắt Đường Tiếu, chính là người đàn ông nhen, bốc đồng. Người đó lại có thể vì chút thích đối với với , mà có thể bức bách người ta ra khỏi công ty, để cho người ta con đường sống.

      Người đàn ông nhen!

      phải là người đàn ông nhe là cái gì? nhất định nhường bà chị kia cho người như vậy, người mà ngay cả khí phách cạnh tranh công bằng của đàn ông cũng có. Bởi vì, so với người như thế, thấy bản thân còn tốt hơn rất nhiều!

      Đường Tiếu khinh thường nghĩ, muốn tra tấn giám đốc nữa, : "Tôi tới rút tiền. Lấy hết tiền xong tôi làm thủ tục xin thôi việc!" Giám đốc thấy bộ dáng dễ chịu của Đường Tiếu, vui mừng thôi. vội vàng : "Được, được. Tôi tự mình giải quyết cho cậu. Cậu lấy bao nhiêu tiền?"

      " triệu!"

      Đường Tiếu vừa hết câu, giám đốc vốn cười dường như rất khoa trương, thiếu chút nữa bị hù cho sợ. ngây ngốc hồi lâu, mới xác nhận lại: "Bao nhiêu cơ?" Đường Tiếu cười , ràng: " triệu. Lấy hộ cho bạn!"

      tốt như vậy, lại có bạn nhiều tiền đến như vậy, sao phải làm vị trí bảo vệ nhoi. Nghĩ thế, cảm giác hổ thẹn tràn đầy trong lòng giám đốc, vội vàng cười : "Được được được, qua đây. Xin mời. Tôi tự mình xử lý cho cậu!" Mà lúc này điện thoại di động của Đường Tiếu vang lên. . .
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 114: Cậu em dính vào lưới tình (7)

      "Tổng giám đốc, có vị tiểu thư tên Lý Mễ Mễ tìm ngài. là học muội của ngài, có truyện quan trọng tìm ngài."

      Bạch Hải vừa mới nhậm chức tổng giám đốc, có cảm giác thời gian nhàm chán. Nếu như là người khác tới tìm , có lẽ cảm thấy rất vui mừng. Nhưng, là Lý Mễ Mề , hắc hắc, xin miễn cho kẻ bất tài. thà rằng cam chịu số phận ở đây làm việc.

      Bạch Hải tuổi trẻ đẹp trai, mặt lộ ra chút bất lực, : " tôi bận."

      "Dạ, tổng giám đốc!"

      Thư ký nghe Bạch Hải xong, mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ. ta chỉ biết, tổng giám đốc của bọn gặp loại phụ nữ bám dính, chán ghét kia. Nhưng ta còn chưa kịp xoay người ra, nghe thấy giọng Lý Mễ Mễ từ bên ngoài vọng vào: "Ai nha, với các người tôi là học muội của học trưởng Hải rồi, các người để cho người ta vào !"

      Ách ách ách ách!

      Bạch Hải vừa nghe thấy giọng này người phát lạnh. nhìn thư ký khoát khoát tay, ý muốn : Mau đuổi . Thư ký gật đầu, còn chưa rời , lại nghe thấy giọng Lý Mễ Mễ bắt đầu hô to bên ngoài: "Học trưởng Hải, em đến để cho biết chuyện của học trưởng Tiếu, học trưởng Hải!"

      Tiếu! Đường Tiếu!

      "Mau cho ta vào! Thôi khỏi, tôi tự ra!"

      Sau khi Bạch Hải nghe Lý Mễ Mễ thế, ngay lập tức có chút vội vã. Điều này so với việc vừa trốn tránh kịp, là cách biệt trời vực.

      Cạch

      "Học muội Tiểu Mật Mật!"

      Vã mồ hôi, giọng Bạch Hải là ngọt ngào có thừa, phải có thêm đến n dấu cộng. Bên ngoài bảo vệ đuổi người, vừa nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của tổng giám đốc, lập tức buông Lý Mễ Mễ ra. Sau khi Lý Mễ Mễ nhìn thấy Bạch Hải lại càng hai lời, vội vàng tiến lên ôm cánh tay , nũng nịu: "Học trưởng Hải, xem bọn họ . Em em là học muội của , bọn họ vẫn cho em vào."

      Bạch Hải thấy Lý Mễ Mễ lôi kéo mình cười ứng phó. Sau đó, làm bộ tức giận nhìn bảo vệ phê bình: "Sao lại bất lịch với học muội của tôi như vậy hả? Đây là cách tiếp khách của ‘Hà Quang’ chúng ta sao?"

      "Xin lỗi, tiểu thư."

      "Xin lỗi."

      Bảo vệ vội vàng xin lỗi. Bạch Hải theo đà : "Được rồi! Đều lui xuống cả , được làm ảnh hưởng đến tôi và học muội ôn chuyện!" Đối với việc Bạch Hải giáo huấn mấy người có mắt tròng này, Lý Mễ Mễ cảm giác được tâm trạng tốt lắm.

      Ôn chuyện nha!

      Lý Mễ Mễ cười ngọt ngào, : "Học trưởng Hải, người ta lâu rồi chưa gặp học trưởng, rất nhớ học trưởng à." Mà Bạch Hải vì muốn có được tin tức của Đường Tiếu, cho nên thể làm gì khác hơn là chịu đựng Lý Mễ Mễ, để mặc ta lôi kéo, nhưng vẫn phải cười : " cũng rất nhớ học muội! Mời học muội vào!"

      ...

      "Học muội, vừa nghe em nhắc tới Tiếu. Em có tin tức của cậu ta hả?"

      Vào phòng tổng giám đốc, Lý Mễ Mễ vừa đặt mông xuống ghế sa lon, Bạch Hải thẳng vào trọng điểm. Lý Mễ Mễ nghe hỏi như thế, bĩu môi bất mãn, : "Học trưởng Hải, có phải nếu phải là học trưởng Tiếu, liền chào đón em đếp thăm hả!"

      sai!

      Trong lòng Bạch Hải nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cũng thể ra như thế, vội vàng cười : "Ai nha, học muội, sao có thể như thế được. Chỉ là lâu chưa có tin tức của Tiếu, cho nên khá sốt ruột. phải em cũng vì sợ học trưởng lo lắng, nên mới đến cho biết sao?" Bạch Hải cười , mà Lý Mễ Mễ cũng đồng tình gật gật đầu.

      ta là vì Bạch Hải và Đường Tiếu là bạn tốt, em thân thiết, cho nên mới cố tình đến tìm , chỉ cần có ra mặt, ta nhất định biết được ràng, rút cuộc là Đường Tiếu kết hôn hay chưa.

      "Học trưởng Hải, em gặp học trưởng Tiếu ở bệnh viện. ấy ấy kết hôn rồi."

      "Kết hôn? Ha ha ha. . . Ha ha ha. . ."

      Lý Mễ Mễ còn chưa xong, Bạch Hải nhịn được cười điên cuồng. đoán tám phần là tên tiểu tử đó muốn dọa người. Kết hôn! Nếu như ta kết hôn, có lý do gì người phù rể được định trước từ tám năm trước là lại biết gì!

      Tiếng cười của Bạch Hải làm lòng Lý Mễ Mễ kiên định hơn. Bởi vì điều này chứng tỏ, chuyện đó có khả năng.

      "Cậu ta gì rồi hả? Cậu ta sở dĩ cậu ta đến bệnh viện là để đưa vợ khám thai sao?"

      Lúc này, Bạch Hải chỉ đơn giản là chế nhạo, còn Lý Mễ Mễ lại đem chi tiết kết quả mình điều tra được ra: ", theo như em điều tra, kia là bị đau dạ dày."

      !

      " sao?"

      Bạch Hải hỏi câu này, rốt cuộc mặt cũng thoáng qua tia hứng thú. Cũng hiểu được, chuyện này trở nên thú vị rồi, vì vậy nhịn được tò mò hỏi tới: "Còn có thông tin gì nữa ?" Rốt cuộc Lý Mễ Mễ cũng cảm thấy Bạch Hải có hứng thú, nên vội vàng : "Em điều tra rồi, cái này là do y tá Mã Tiểu Oánh với em, học trưởng Tiếu cầm túi lới túi đến thăm vợ ấy, còn ôm cả con thú bông to nữa. Mang theo cả kem, kem bị chảy hết nhưng vẫn nỡ bỏ ."

      Kem?

      Bạch Hải nghĩ vậy hỏi: " phải kia bị đau dạ dày sao?"

      Lý Mễ Mễ nghe được câu hỏi của Bạch Hải, trả lời: "Đúng vậy. Em cũng hỏi y tá như vậy. Kết quả, ta , bởi vì học trưởng ở nước ngoài, nghe thấy vợ bị bệnh liền vội vàng trở về gấp. Cũng chưa kịp hỏi ấy bị bệnh gì. ta lãng mạn. Học trưởng Hải, có phải cũng cảm thấy rất kì quái hả?"

      Còn phải rất ngu ngốc!

      Bạch Hải cũng cảm thấy trong chuyện này nhất định có vấn đề. có thể chắc chắn, chuyện kết hôn tuyệt đối thể, nhưng, có thể làm cho Đường Tiếu của bọn ôm món đồ chơi, cầm kem, túi lớn túi cũng phải xem lại. Những chuyện có thể làm tổn hại đến hình tượng như vậy cũng làm được, có thể thấy này nhất định đơn giản!

      Thú vị! Rất thú vị rồi!

      Rốt cuộc, mặt Bạch Hải lộ ra nụ cười gian xảo. Sau khi tự hỏi lúc, nhìn Lý Mễ Mễ hỏi: "Có số điện thoại của cậu ấy ?" Lý Mễ Mễ lắc đầu, sau đó : "Nhưng mà, em lén lấy được số của đó rồi. Đây này!" Lý Mễ Mễ cười tủm tỉm, đưa cho Bạch Hải tờ giấy có ghi số điện thoại giống như dâng vật quý.

      "Cám ơn học muội, biết phải làm như thế nào rồi!"

      Những lời cần cảm ơn cũng cảm ơn rồi, giờ còn giá trị lợi dụng nữa, cũng nên ! Dễ nhận ra, Lỹ Mễ Mễ cũng nghĩ cứ như vậy mà , cho nên : "Học trưởng Hải, biết người ta đối với học trưởng Tiếu là mảnh thâm tình. phải giúp đỡ người ta đó nha. Người ta rất thích, rất thích học trưởng Tiếu. Học trưởng Hải, giúp người ta đó!"

      Ách ách ách! Nổi da gà! Nổi da gà!

      "Dừng! được nữa!"

      Bạch Hải bị hoảng sắp nát vụn rồi. Nếu như là bình thường, nhất định giúp Đường Tiếu đuổi ta , nhưng lần này có tốt bụng như vậy. Tên tiểu tử Đường Tiếu kia vừa được ba tháng, ngay cả cũng liên lạc, trừng phạt chút sao được! Nghĩ vậy, mặt Bạch Hải lộ ra nụ cười gian xảo, nhìn Lý Mễ Mễ : "Mai hẹn gặp cậu ta, đến lúc đó em cũng có thể ."

      Lý Mễ Mễ nghe xong, hai mắt phát sáng, : "Học trưởng Hải, tốt." Vừa , cả người liền nhào vào lòng Bạch Hải, Bạch Hải thấy Lý Mễ Mễ nhảy vào lòng mình, chẳng những có cảm giác được chiếm tiện nghi, ngược lại như mình bị thiệt thòi bao nhiêu vậy.

      "Ha ha, đến lúc đó em xem, học trưởng Tiếu có dẫn vợ theo hay !" Lý Mễ Mễ vừa vừa lộ ra nụ cười rạng rỡ, mà Bạch Hải cũng có chút thể chờ đợi được muốn nhìn xem đến lúc đó Đường Tiếu từ trước đến giờ bao giờ chịu thua người, ngày mai xử lý hỗn loạn như thế nào!

      Bạch Hải áp chế chờ mong trong lòng lại, với Lý Mễ Mễ: "Học muội, em về trước . Chuyện này cứ giao cho , em để lại số điện thoại cho thư ký, mai liên lạc với em!" Những lời này của Bạch Hải biểu lộ ý tiễn khách của mình!

      Trong lòng Lý Mễ Mễ rất cam, nhưng, bản thân ta cũng rất hiểu Bạch Hải, biết tính kiên nhẫn của có hạn. Cho nên, đành : "Học trưởng Hải, vậy mai gặp lại, dù thế nào cũng được quên cho em biết đó!" Bạch Hải gật đầu, nhìn thư ký vẫn đứng ở bên : "Giao cho xử lý!" Mà thư ký : "Dạ, tổng giám đốc." Sau khi xong nhìn Lý Mễ Mễ lịch khẽ gật đầu : "Tiểu thư, xin mời!"

      ...

      Nhạc Vô Ưu!

      Bạch Hải nhìn tên tờ giấy còn có số điện thoại, suy xét nên làm gì lúc này. Nên gọi thẳng cho ấy tìm Đường Tiếu, hay là dùng biện pháp khác? Sau khi tự hỏi lúc, nhấc điện thoại lên: "Alô, thư ký Hoàng, giúp tôi kiểm ra lịch sử các cuộc gọi đến và hôm nay của số điện thoại này!"

      Xâm hại bị mật riêng tư của người khác, phạm pháp nha!

      Có thể có người như vậy, nhưng Bạch Hải cũng chẳng có chút bận tâm nào, bởi vì phương châm làm việc của là: Để đạt được mục đích, từ thử đoạn!

      ...

      Danh sách liên lạc hôm nay chỉ có số, vậy là tốt rồi!

      Bạch Hải cầm điện thoại bàn, bấm số gọi…….

      ...

      Sau khi xa em giống cuộc đời chẳng còn lại nhiều.

      Từ đó sao hô hấp cũng còn ràng.

      ...

      "Alô? Ai vậy ạ? Đường Tiếu nghe!"

      Đường Tiếu vừa theo giám đốc đến phòng dành cho VIP, vừa vào điện thoại. Mà bên kia, sau khi Bạch Hải nghe thấy giọng Đường Tiếu, cười khoa trương : "Tiếu, là cậu sao! Ha ha..."

      Bạch Hải!

      "Hải, sao cậu lại có số điện thoại của tôi?"

      Đường Tiếu nhịn được hỏi. Bạch Hải đáp, còn hỏi ngược lại: " mau. Mất tích ba tháng. Đường Tiếu của chúng ta làm chuyện lớn gì, mà ngay cả tôi cũng thèm liên lạc! phải là kết hôn rồi đó chứ?"

      Mặc dù câu này của Bạch Hải chỉ là đùa, nhưng cũng khiến cho người thông minh như Đường Tiếu thoáng cái hiểu ngay vấn đề nằm ở đâu, vì vậy, liền chút chần chờ, trực tiếp hỏi: "Lý Mễ Mễ kia tìm cậu!" Câu này của vốn là khẳng định, chứ phải câu hỏi. Bạch Hải cũng giải thích, thẳng vào trọng điểm: "Nghe cậu kết hôn. Vậy mai chúng ta gặp ở chỗ cũ . Nhớ mang đến cho chúng tôi xem mặt nha, cứ vậy nhé. Thời gian cũ, địa điểm cũ, gặp về!"

      Tút!

      Đường Tiếu nhìn điện thoại bị ngắt, đầu như muốn nổ tung. Cho rằng trốn khỏi nhà, thế nhưng lại bị Bạch Hải tìm được. Mới phiền muộn chút, mà đầu đau rồi. Bởi vì biết phải xử lý chuyện ngày mai như thế nào cả.

      !

      Làm vậy nhất định được. Bạch Hải, là bạn thân nhất của , là bạn tốt.

      !

      Đương nhiên, nhất định phải !

      Nhưng, như thế nào đây! mình chắn chắn là được, nếu như mình, đừng là cả đời, ít nhất phần đời còn lại của bị Bạch Hải giễu cợt. Sau này vừa thấy mặt, câu đầu tiên nhất định là: oh, tới mình!! Vợ đâu?

      Đau đầu!

      Ngoài việc phải dẫn theo ‘vợ’ , ràng còn biện pháp khác! Nhưng, dẫn ai đây? Chẳng lẽ dẫn bà chị kia ? Nghĩ vậy, trong lòng tự nhiên rất thoải mái, cảm giác thoải mái giống như khi người ta Vô Ưu là bạn của vậy! Ha ha, đúng vậy, thế cứ dẫn bà chị kia vậy!! Đường Tiếu hạ quyết tâm xong, mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

      ...

      "Đường Tiếu, cậu có chuyện gì chứ?"

      Giám đốc thấy Đường Tiếu sau khi nhận điện thoại xong, cau mày lúc, rồi sau lại cười khúc khích, lo lắng hỏi. Đường Tiếu sảng khoái : " có chuyện gì. Đây, đây là chi phiếu, nhanh lên chút, tôi vội!"

      ...

      "Bà chị! Hắc hắc. . ."

      Sau khi Đường Tiếu ôm cái hộp tới bệnh viện, nhìn Vô Ưu cười khúc khích. Vô Ưu hưng phấn nhảy từ giường xuống, : “Sao vậy? Mang tiền tới rồi sao?" Tuy là hỏi như vậy, nhưng hai mắt nhìn chằm chằm vào cái hộp. hiển nhiên đoán được, bảo bối của ở bên trong!

      Bốp! Bốp! Bốp!

      Đường Tiếu vỗ vào hộp ba cái liên tiếp, trực tiếp thừa nhận suy nghĩ của Vô Ưu. Vô Ưu hề nghĩ ngợi, liền vọt tới chỗ Đường Tiếu. đúng, phải là vọt về phía tiền!

      "Khoan !"

      Đường Tiếu đem tiền giấu sang bên, thoát khỏi tấn công của Vô Ưu. Vô Ưu bất mãn kháng nghị: "Tiểu tử thúi, cậu muốn gì hả. Đưa cho tôi!" Đối mặt với ‘ thanh đòi nợ’ của Vô Ưu, Đường Tiếu cười : "Đưa cho đương nhiên thành vấn đề. Lúc nào cũng có thể. Nhưng mà, hắc hắc, dường như trả công cho tôi nha!"

      Trả công!

      Vô Ưu vội vàng lùi lại hai bước, chủ động kéo dài khoảng cách với Đường Tiếu. Sau đó đề phòng: "Cậu muốn thế nào? Nếu muốn chiệm tiện nghi của tôi, cẩn thận tôi chặt ‘chết’ nó."

      Giết?

      Đường Tiếu cảm thấy từ này rất mới mẻ, nhưng để ý lại, liền cảm thấy điều này có chút xin miễn thứ cho kẻ bất tài rồi. Tuyệt tử cũng có thể chịu được, chỉ có điều, cũng muốn chưa lấy vợ, đánh mất năng lực cơ bản nhất của người đàn ông.

      "Hắc hắc, bà chị, làm gì hung ác như vậy. Cẩn thận vỡ mạch máu đó!"

      Đường Tiếu cợt nhả nhìn Vô Ưu, mà Vô ưu ngẩn người: Vỡ mạch máu? nhớ tivi, chỉ có người già mới bị như vậy! Sau thời gian ngắn ngây ngốc, bừng tỉnh : "Tên tiểu tử thối cậu, ám chỉ tôi là bà lão đúng hả?" Vừa vừa tức giận lườm , hận thể nhào qua cắn cho cái.

      "Này, bà thím. Kiềm chế cảm xúc lại."

      Dễ nhận ra, với Vô Ưu Đường Tiếu có hiểu biết nhất định. Mà Vô Ưu đối mặt với dáng vẻ hơi sợ sệt của Đường Tiếu, nhe răng, cười gian xảo, tâm trạng tốt : "Được nha, tôi có thể tẩn cậu! Chỉ cần, cậu trả lại cái hộp cho tôi!"

      Tiền! Đúng là của nặng hơn người mà!

      "Được. Cho !"

      Đường Tiếu bỗng chốc cũng trở nên dễ chịu. Vô Ưu cười vươn tay ra, : "Vậy còn được!" Đường Tiếu thấy Vô Ưu vươn tay ra, bồi thêm câu: "Nhưng, tôi có điều kiện!"
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      115 Cậu em dính vào lưới tình ( 8-)

      A!

      Vô Ưu đá phát lên đùi Đường Tiếu. Đường Tiếu nhịn được gào khóc tiếng : "Này, đại thần. Chị dùng bao nhiêu lực vậy!" Mà Vô Ưu coi như đương nhiên : "Tên xấu xa nhà cậu, cậu dám chiếm tiện nghi của tôi!"

      Hả?

      Đường Tiếu lập tức biết hiểu lầm, cho nên vội vàng cười : "Tôi lần này phải muốn hôn chị á." Vừa xoa chân của mình vừa , mà Vô Ưu chẳng những chút cảm giác áy náy, ngược lại coi như đây là chuyện đương nhiên : "Hừ, cậu có thể có chuyện tốt gì chứ ! , cùng lắm tôi đá cậu nữa!"

      biết chuyện gì cứ đá trước . Chỉ có Vô Ưu mới có thể làm được chuyện như vậy . sao như vậy cũng tốt, Đường Tiếu thản nhiên ra khỏi miệng, dù sao nữa bị đánh.

      "Tôi dối với bạn bè là có bạn ."

      Đường Tiếu xong nhìn Vô Ưu, Vô Ưu mở to hai mắt nhìn cậu, mặt biểu thái độ lien quan đến mình. Đường Tiếu thở dài hỏi "Chị, chị mau chuyện !" Vô Ưu cười cười : "Tôi có thể giúp đỡ cái gì à? Giới thiệu người bạn cho cậu? kịp thời gian sao? Huống chi tôi cũng có người quen biết. Hơn nữa, cậu dựa vào cái thân hình này gương mặt này, quyến rũ vài chắc chắn thành công!"

      Giới thiệu bạn , quyến rũ! đúng chỉ có bà chị này mới nghĩ ra. Đường Tiếu thở dài cái, sau đó hề nữa quanh co lòng vòng, trực tiếp : "Tôi muốn để cho chị giả trang bạn của tôi, gặp vài người bạn tốt với tôi!"

      Rốt cuộc cũng ! Đường Tiếu nhìn Vô Ưu chờ đưa ra ý kiến. ngờ Vô Ưu suy nghĩ hồi lâu, sau đó : "Tiểu Tiếu, cậu có lầm chứ! Tôi giả trang bạn cậu? Ha ha. . ." Vô Ưu sau khi xong phá lên cười. Giống như đây là chuyện vô cùng buồn cười! Đường Tiếu nhìn dáng vẻ Vô Ưu, bất mãn : "Thế nào? Cười chưa?"

      Tất cả mội người đều có thể nhìn ra, Đường Tiếu cực kỳ khó chịu khi Vô Ưu cười như vậy. Chỉ là Vô Ưu lại nhìn ra, cười lớn hơn, : "Ha ha, buồn cười, rất buồn cười!"

      "Bà Thím!"

      Đường Tiếu cắn răng nghiến lợi gọi. Mà Vô Ưu gật đầu cái, sau đó : "Tiểu Tiếu, cậu cũng gọi là tôi bà thím đấy. Tôi so với cậu già hơn rất nhiều, ai tin tưởng tôi là bạn của cậu! là chị của cậu còn dễ tin hơn!"

      ra là cười cái này a! Đường Tiếu thờ ơ : "khuôn mặt chị nhìn qua rất trẻ, hoàn toàn thành vấn đề. Huống chi ai kiểm tra chững minh thư. Coi như bọn họ biết tuổi của chị thế nào? Thời đại này chị em nhau là bình thường! Cho nên lý do từ chối này thể chấp nhận!"

      muốn !

      Cho tới bây giờ Vô Ưu đều giỏi giao tiếp, hoặc là rất ít cùng người lạ chuyện. Cho nên phải là đồng ý giúp đỡ, mà là sợ càng giúp càng rối!

      " xin lỗi! Tôi. . ."

      Vô Ưu trả lời như vậy khiến cậu đau lòng. Cậu vốn tưởng rằng coi như bà chị này đối với cậu có tình cảm nhưng ít nhất cũng coi cậu là bạn bè. ngờ, chỉ là giả bộ làm bạn của cậu mà cũng đồng ý! Nghĩ như vậy, trong lòng Đường Tiếu vô cùng thất vọng.

      Đường Tiếu kìm nén được nỗi thất vọng, mặt ràng tâm tình của mình.

      "Tiểu Tiếu, cậu sao chứ?"

      Vô Ưu đều nhìn ra chỗ đúng liền hỏi cậu, Đường Tiếu cười nhạt, : " có chuyện gì. Tiền của chị đây. tôi , có chuyện gì gọi điện thoại là tốt rồi." Sau khi xong, đem tiền đưa tới trước mặt Vô Ưu. Ban đầu Vô Ưu muốn giựt lại tiền của mình, nhưng bây giờ lại muốn lấy tiền. Đường Tiếu bước đến gần đem tiền nhét vào trong lòng Vô Ưu chờ Vô Ưu ôm lấy, cậu mới xoay người rời !

      Đường Tiếu tức giận!

      Cuối cùng Vô Ưu cũng tinh tường nhận ra. Nhưng tại sao vậy chứ? Bởi vì mình coi cậu ta là bạn bè? giúp đỡ cậu ta khi cần sao? Nhưng cũng là vì suy nghĩ cho cậu, sợ là hỏng chuyện của cậu ta nha!

      Mặc kệ cậu ta, đứa bé giận dỗi mà thôi!

      Vô Ưu nằm ở giường, nhưng trong lòng thoải mái! Cuối cùng, lại ngồi dậy, mở ra cái vali chuẩn bị kiếm tiền. Lại thấy đó có lá thư. mở ra xem, bên trong có ít tiền, còn có tờ quyết toán ràng chi tiết.

      Sa thải! Đường Tiếu bị sa thải rồi !

      Sau khi Vô Ưu biết tin này, đầu óc vô cùng mơ hồ. Tại sao cậu bị sa thải, là bởi vì hôm nay cậu tới bệnh viện, làm sao? Phản xạ có điều kiện Vô Ưu cảm thấy chuyện này có liên quan tới . Trong lòng bỗng cảm giác áy náy. vội vã đứng lên đuổi theo. . . . . .

      Người rồi, Vô Ưu vội vàng chạy vào thang máy, sau đó nhấn nút tầng . Hy vọng có thể đuổi kịp cậụ!

      . . . . . .

      Đơn phương! Tự kỷ!

      Đường Tiếu luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ gặp thất bại, lần đầu tiên nếm cảm giác bị từ chối.Cậu chạy rất nhanh, bây giờ cậu chỉ muốn tìm chỗ phát tiết thoải mái trong lòng mình! Có lẽ chơi bóng rổ, toát chút mồ hôi là cách tốt nhất!

      "Thưa ngài!"

      Mã Tiểu Oánh vừa mới tan làm sau khi thay quần áo, vừa muốn , tự nhiên bắt gặp Đường Tiếu. Đường Tiếu nhìn cười tự nhiên trước mặt mình, trong mắt lóe ra tia hiểu, mà Mã Tiểu Oánh chỉ vị trí mình vừa trực, Đường Tiếu mới bừng tỉnh ra : "Xin chào, Mã y tá!" Mà Mã Tiểu Oánh lại lập tức : "Ha ha, chào ngài. Vợ ngài khỏe rồi sao? kia tiếp tục phiền ngài nữa chứ?"

      Vợ? Lý Mễ Mễ!

      Đường Tiếu vừa nghe Mã Tiểu Oánh như thế, lập tức đem mọi chuyện sâu chuỗi lại với nhau. Đường Tiếu cười tới đáy mắt : " ta tiếp tục phiền tôi, Vô Ưu thân thể cũng tốt hơn rất nhiều, cám ơn quan tâm. Tôi còn có chuyện, trước." Đường Tiếu sau khi xong nhàng gật đầu liền rời .

      "Tốt. Hẹn gặp lại."

      Mã Tiểu Oánh cũng nhìn ra cảm xúc của Đường Tiếu, thêm gì nữa.

      . . . . . .

      Vô Ưu đuổi theo tới nơi, đúng lúc thấy cảnh này, thấy Đường Tiếu đến cười để ứng phó với người khác cũng được. Trong lòng càng cảm thấy mình tốt, ít nhất nên cũng nên đem lý do giúp được ràng. nên để cho cậu hiểu lầm mình coi cậu ta là bạn bè. Nghĩ tới đây, Vô Ưu vội vàng hô "Này, tên xấu xa kia, cậu dám sau lưng tôi trêu hoa ghẹo nguyệt!”
      "A! hiểu lầm. Chúng tôi có gì, nên đừng hiểu lầm. Tôi là y tá trực nơi này, tan việc đúng lúc gặp chào hỏi mà thôi!"

      Mã Tiểu Oánh vừa thấy Vô Ưu vậy, vội vàng nhanh chóng giải thích, chỉ sợ bị hiểu lầm. Mà Đường Tiếu nghe được Vô Ưu như vậy, mặt lại xuất nụ cười. Mặc dù cậu biết Vô Ưu như vậy, cũng phải là là ghen, nhưng đuổi theo, ít nhất là tối thiểu có thể chứng minh trong lòng của quan tâm cậu!

      Vô Ưu nhìn Đường Tiếu gì, cũng có quay đầu lại. Cho là cậu còn tức giận, cho nên tới phía sau cậu, thân mật vỗ cái lên lưng cậu, sau đó : "Này, tiểu tử thúi. Trước tiên đồng ý với cậu, nhưng nếu xảy ra chuyện gì cho phép cậu tức giận!" Nghe Vô Ưu , nụ cười măt Đường Tiếu lại càng ràng hơn. Hoá ra là như vậy! Cậu , sao bà chị này dám cứ thế để cậu chứ, làm sao có thể để ý đến cậu chứ.

      Quan tâm!

      Cái từ này khiến Đường Tiếu vô cùng hạnh phúc, Vô Ưu nhìn bả vai Đường Tiếu phập phồng. Nhíu mày, sau đó lạnh lùng : "Cậu phải là cười chứ?" khẳng định cậu tuyệt đối phải là khóc! Vậy trừ khóc, cũng chỉ có khả năng này rồi.

      "Ha ha, đừng đuổi giết!"

      Đường Tiếu nhanh chóng nghiêng đầu nhìn Vô Ưu, nhìn người chỉ mặc bộ đồng phục bệnh nhân mỏng manh, trong đôi mắt đều là cảm động. Cậu trách cứ : "Sao biết mặc thêm quần áo vào?" Vừa vừa cởi áo khoác của mình xuống.

      Vô Ưu nghe xong cúi đầu nhìn xuống thấy mình mặc ít, có chút lành lạnh. lớn tiếng : " có chuyện gì." Khi Đường Tiếu khoác áo của mình cho Vô Ưu, đúng lúc gặp Phương Đông Dạ vui vẻ vào. Phương Đông Dạ bước nhanh về phía Vô Ưu, vội vàng khéo vào trong ngực. Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cũng thèm nhìn Đường Tiếu cái. Cúi đầu nhìn Vô Ưu trong ngực : " đưa em lên."

      " Phương Đông Dạ!"

      Bây giờ Đường Tiếu đối với Phương Đông Dạ ngay cả chút hâm mộ cũng có. Phương Đông Dạ nhìn Đường Tiếu, lạnh lùng hỏi "Có chuyện gì sao?" chỉ có là thanh lạnh, trong lòng cũng lãnh, thực hối hận muốn chết, hối hận mình nên có phong độ cho cậu ta biết số điện thoại của Vô Ưu!

      Đường Tiếu nhìn Phương Đông Dạ, cũng giống nhau khí thế bức người : " Phương Đông Dạ, hi vọng về sau làm việc cho ra dáng đàn ông chút!" Sau khi xong, nhìn Vô Ưu : "Chị, ngày mai tôi tới đón chị!" Sau đó xoay người, rời , muốn tiếp tục ở lại nơi này để cho người khác xem kịch vui.

      " Phương Đông Dạ, xảy ra chuyện gì vậy?"

      Sau khi bước vào phòng bệnh, Vô Ưu lập tức hỏi. Phương Đông Dạ vui : "Vô Ưu, phản đối em kết bạn. Nhưng là, hi vọng sau này cần cùng Đường Tiếu gặp mặt. Đây là vì tốt cho ."

      Vô Ưu hiểu, trả lời vấn đề của , ngược lại còn những lời quá đáng như thế. phản đối kết bạn, nhưng lại cùng Đường Tiếu làm bạn nữa. Đây phải là tự mâu thuẫn sao? Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ, cố gắng để mình tức giận, bình tĩnh hỏi: "Tại sao?"

      Phương Đông Dạ nhìn thấy ngây thơ của Vô Ưu, hít sâu hơi. : "Vô Ưu, em thích cậu ta sao?" Vô Ưu sửng sốt hỏi "Ai? Đường Tiếu?" thấy Phương Đông Dạ có phản đối, liền cười : " Phương Đông Dạ chẳng lẽ ghen?" Sau khi xong, mặt cười rạng rỡ, mà Phương Đông Dạ lại nghiêm túc : "Nếu như em thích cậu ta, cũng cần quan hệ với cậu ta, thấy cậu ta thích em. Em tiếp tục dây dưa với cậu ta, cuối cùng nhất định tổn thương cậu ta!"

      Hả!

      Vô Ưuvô cùng sửng sốt nhìn Phương Đông Dạ. Sau đó mãi mới : " đừng nghĩ quá nhiều. Tôi chỉ coi cậu ta là em trai thôi." Mà Phương Đông Dạ lại vô cùng nghiêm túc nhìn Vô Ưu hỏi "Em cho đến bây giờ cảm vẫn cảm thấy như vậy sao?"
      Hình như có cái gì đó đúng!

      Vô Ưu nghĩ đến Đường Tiếu quan tâm mình từng li từng tý, sau đó nhìn Phương Đông Dạ : "Vậy tôi nên làm cái gì? Tôi ràng với !" Vô Ưu dũng cảm thừa nhận sai lầm, lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị xin lỗi. Mà vừa xem náo nhiệt, vừa cầm lấy đồ ăn vặt Đường Tiếu mua, ăn .

      "Em định như thế nào?"

      Phương Đông Dạ hỏi, Vô Ưu ra cũng biết gì. suy nghĩ lúc, sau đó : "Ai, thôi. Ngày mai rồi hãy !" tại cũng biết như thế nào. Suy nghĩ, cần suy nghĩ tốt, nghỉ ngơi, cần nghỉ ngơi tốt.

      . . . . . .

      Sáu giờ tối thứ hai, Đường Tiếu tới phòng bệnh đón Vô Ưu. Sau khi nhìn cách ăn mặc của , nhịn được cợt nhả : "Oa, bà chị. Chị xem ! biết bạn thân của tôi nhìn thấy chị tôi dụ dỗ trẻ vị thành niên đó!"

      Cậu ta thích mình sao?

      Vô Ưu nhìn Đường Tiếu vẫn giống Đường Tiếu thường ngày, ngừng tự hỏi vấn đề này. Mà Đường Tiếu lại hỏi "Này, thế nào? Chẳng lẽ lại muốn đổi ý?" Vô Ưu thể bộ dạng “hơi sợ” trước mặt Đường Tiếu, cười : "Làm sao có thể chứ, thôi!"

      . . . . . .

      "Đường Tiếu, cậu. . . . . . Thôi. . . . . ."

      "Đường Tiếu, cậu . . . . . . Ai, có chuyện gì."

      "Đường. . . . . ."

      . . . . . .

      đường, Vô Ưu rất muốn hỏi Đường Tiếu bên cạnh rằng cậu ta thích mình sao. Tuy nhiên lại ra lời, sợ cẩn thận làm cậu tổn thương . giống lúc trước cái gì cũng biết, tại biết cài gì gọi là vì mà bi thương. Trong lòng của Đường Tiếu chính là em trai ngoan, muốn cậu thương tâm, khổ sở.

      Đường Tiếu nhìn Vô Ưu, suốt cả chặng đường cứ ấp a ấp úng, muốn lại thôi. thể nhịn được nữa : "Chị có lời gì cứ hỏi , chớ giấu ở trong lòng!" Vô Ưu đối mặt Đường Tiếu sảng khoái, hít sâu hơi hỏi "Được, vậy tôi liền hỏi, cậu tôi sao?"

      rốt cuộc có cảm giác được rồi sao?

      Đường Tiếu cũng có cảm giác vui mừng, cậu biết chuyện đơn giản như vậy. Bởi vì mặt Vô Ưu chỉ có lo lắng, mà có chút nào hạnh phúc mong đợi. Cho nên, nhàn nhạt mà ra: "Có phải Phương Đông Dạ gì với chị?" Mà Vô Ưu còn lại là thản nhiên gật đầu cái, hồi đáp: "Là ấy cho tôi biết. Chỉ là, tôi bây giờ muốn hỏi cậu, là sao?"

      " thế nào? Giả thế nào?"

      Đường Tiếu nhìn Vô Ưu hỏi, mà Vô Ưu lại ‘ ô ô a a ’ sau lúc lâu, : "Nếu như phải là , tôi vui mừng, hơn nữa sau khi trở về đập tan suy nghĩ lung tung trong lòng Phương Đông Dạ ! Nếu như là , tôi muốn nhận lỗi với cậu. Bởi vì tôi thích Phương Đông Dạ, chắc là nữa thích người khác."

      Thích Đông Phương Dạ! đúng là thẳng thắn a!

      "Thích ta tại sao cùng với ta, thích ta tại sao cùng ta kết hôn, thích ta tại sao cho ta biết, thích ta tại sao để cho ta có cảm giác an toàn?"

      Giọng Đường Tiếu có chút kích động, mà Vô Ưu lại : "Chuyện giữa chúng tôi, phải câu hai câu có thể ở đấy! Về sau có cơ hội tôi với cậu, chỉ là, hôm nay cậu có thể trả lời vấn đề tôi hỏi trước được ?" Vô Ưu ràng hỏi "Cậu, tôi sao?"

      Cơ hội! Cơ hội thổ lộ!

      Đường Tiếu trong lòng vô cùng kích động, nhưng cuối cùng lựa chọn cười nhạt, sau đó : "Ha ha, bà chị, nhiều xinh như vậy tôi thích. Lại thích bà thím như chị, mắt thẩm mỹ tôi kém như vậy sao?" Sau khi xong, nhìn Vô Ưu cười. Mà Vô Ưu có tức giận Đường Tiếu vì mình phải mỹ nữ. lúc lâu sau lại hỏi "Cậu, thích tôi?"

      Vô Ưu vô cùng thận tringj hỏi lại Đường Tiếu lần nữa. Nếu như cậu ta bày tỏ sau này làm bạn rất xấu hổ. Cho nên, cậu cợt nhả lại gần Vô Ưu, trả lời mà hỏi lại : "Làm sao? Rất thất vọng à? Như vậy , bây giờ chị cầu xin tôi thích chị, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận bà chị."

      Đường Tiếu làm bộ độ lượng nhìn Vô Ưu , sau đó nghiêm túc ra thành quả sau khi tìm tòi nghiên cứu: "Bà chị, chị mặc dù dáng dấp cũng tệ, chưng diện cũng coi là thanh thuần đáng , còn rất thuận mắt . Cho nên, nếu chị cầu xin tôi...tôi cho chị cơ hội!"

      "Cầu xin cậu !"

      Vô Ưu nhìn Đường Tiếu mặt của, : "Tôi cầu xin cậu đừng thích tôi!"

      "A, nghe chị như vậy, tôi đau lòng mà!"

      Đường Tiếu mặc dù là cợt nhả, nhưng trong lòng vô cùng bi thương. Mà chút mặt Vô Ưu cũng cho cậu : "Đau lòng cái đầu cậu ý! Tôi cho cậu biết, tôi hôm nay giúp cậu phải công, . Cậu phải coi tôi như lão phật gia mà hầu hạ cho tốt ,nếu . . . . . .hehe. . . . . . Cẩn thận tôi phá đám cậu!"

      "Vâng! Lão phật gia!"

      Đường Tiếu sau khi xong, nhìn Vô Ưu cười lộ ra má núm đồng tiền. Trong lòng bi ai ý thức được, Vô Ưu thuộc về cậu. Tình cảm là thể miễn cưỡng, được phải buông tay! Nghĩ như vậy trong lòng cậu chợt cảm thấy khó chịu. Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cậu đến mức thể buông tay sao? Cảm thấy điều này khiến Đường Tiếu giật mình .

      . . . . . .

      Đường Tiếu và Vô Ưu vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy Phương Đông Dạ đứng ở cửa. Phương Đông Dạ cũng muốn đến đây, nhưng nhịn được nhìn Vô Ưu và Đường Tiếu ở chung chỗ. Cho nên, đành theo đến!

      " Phương Đông Dạ, sao lại tới đây?"

      Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ hỏi, Đông Phương Dạ nhìn Vô Ưu, chậm trễ chút nào : "Vô Ưu, theo trở về." Đường Tiếu biết Phương Đông Dạ cố ý tới, cậu chưa bày tỏ bị Vô Ưu từ chối, trong lòng vô cùng khó chịu.

      Đường Tiếu lạnh lùng nhìn Phương Đông Dạ : " Phương Đông Dạ, đừng quá phận ! Tôi phản kích, phải là của tôi sợ . Sao có thể ngây thơ có phong độ như vậy!" Phương Đông Dạ nghe Đường Tiếu ,hỏi "Lời này của cậu là có ý gì?" Đường Tiếu cười lạnh, : "Mọi chuyện qua rồi, tôi muốn nhắc lại. Chẳng qua tôi khuyên về sau muốn hạ gục tình địch, nên làm việc cản thận chút!"

      Có ý gì?

      Phương Đông Dạ cau mày, thể hiểu được đây rốt cuộc là ý gì. Vô Ưu đứng bên cạnh cau mày. nhìn Phương Đông Dạ suy nghĩ : "Tôi bây giờ trước, ở đây chờ tôi. Tôi có lời muốn với !" Vô Ưu sau khi xong, kéo cánh tay Đường Tiếu cùng về phía quầy rượu.

      . . . . . .

      Vừa vào gần bên trong quầy rượu, Vô Ưu liền ngừng lại. Đường Tiếu lo lắng nhìn Vô Ưu hỏi "Bà chị, chị có chuyện gì chứ?" Vô Ưu ngẩng đầu lên ánh mắt bén nhọn nhìn Đường Tiếu hỏi: "chuyện cậu bị sa thải có liên quan đến Phương Đông Dạ đúng ?"

      "Chị?"

      Đường Tiếu hiểu nhìn Vô Ưu, cậu hiểu, tại sao lại biết chuyện này. Mà Vô Ưu đối vớ nghi ngờ của cậu, từ trong túi lấy ra lá thư. Đường Tiếu hiểu nhận lấy, sau khi đọc xong nội dung, mới biết quản lý ngân hàng đưa cho câu. Cậu biết chuyện cho tới bây giờ giấy thể gói được lửa rồi, cho nên : "Đúng!"

      Vô Ưu gật đầu cái, sau đó nghiêm túc : "Đường Tiếu, tôi ghét bị người ta lừa. Tôi tại hỏi cậu, có phải hay cậu tôi?" Đường Tiếu đối mặt với nghiêm túc của Vô Ưu, bất giác gật đầu

      Vô Ưu lại lần nữa gật đầu, sau đó : "Cám ơn thẳng thắn của cậu! Nhưng là, tôi thích Phương Đông Dạ, cho nên, chúng ta thể!" Đường Tiếu nghe Vô Ưu , thể tiếp nhận mà kích động : "Tại sao? Bởi vì tôi ít tuổi hơn chị sao?"

      Lần này Vô Ưu lắc đầu cái,bình thản : "Tôi thích chính là thích. Cho dù hắm làm gì
      , tôi đều thể nào thay đổi tình cảm của mình.Tuổi tác liên quan. Chuyện công việc của cậu, tôi thay ấy xin lỗi cậu, cậu cho tôi cách giải quyết. Hôm nay tôi phải xin lỗi cậu rồi. Tôi thể cùng cậu gặp bạn bè rồi."

      Vô Ưu sau khi xong, cười nhạt, xoay người chuẩn bị rời .

      "Vô Ưu!"

      Đường Tiếu kích động kéocánh tay Vô Ưu lại, đợi quay đầu, cậu thâm tình : "Chúng ta còn có thể làm bạn bè sao?" Vô Ưu do dự chút : "Nếu như cậu coi tôi là chị cậu, hôm nào cần đóng bạn , tôi rất vui lòng giúp đỡ!" Vô Ưu sau khi xong rút tay khỏi Đường Tiếu xoay người rời .

      Ai! Người phụ nữ này, sao có thể làm cho người ta thích đây?

      Vô Ưu vừa vừa than thở. Trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ giữa nam và nữ thể tồn tại tình bạn sao? Ai! Vô Ưu lại thở dài cái, sau đó ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phương Đông Dạ tựa cửa chờ đợi mình.

      . . . . . .

      Mở cửa, lên xe. Xe càng càng xa.

      Đường Tiếu nhìn Vô Ưu và Phương Đông Dạ rời , cắn chặt răng, đè nỗi bi thương trong lòng lại. Mở to hai mắt nhìn bầu trời,để cho nước mắt rơi xuống. Đây là mối tình đầu của cậu, mới vừa bày tỏ chết non!

      "Tiếu, cậu có chuyện gì chứ?"

      Từ lúc Đường Tiếu xuất ở cửa Bạch Hải biết, cho nên bước nhanh xuống. Lại nghĩ rằng thấy tình cảnh như thế này, ta vốn làm bộ như nhìn thấy, để cho cậu tự bình tĩnh. Nhưng khi thấy ánh mắt ngày càng mờ mịt của cậu mới biết chuyện nghiêm trọng. Cho nên mới ra mặt. Hy vọng có thể quan tâm an ủi cậu chút.

      "Hải, tôi có phải rất thất bại ?"

      Đường Tiếu tự cười nhạo bản thân trước mặt Bạch Hải. Bạch Hải vỗ vỗ bả vai cậu cho cậu chút an ủi. Đường Tiếu đối với quan tâm của Bạch Hải, cười rực rỡ cái. Sau đó : "Ha ha, thiệt là. Chỉ là bà chị mà thôi, Đường Tiếu tôi lại có người sao? Có đúng hay ?"

      Bạch Hải gì, bởi vì ta biết bây giờ Đường Tiếu rất đau lòng.

      Đường Tiếu nhìn Bạch Hải cười, nhưng Bạch Hải chẳng thà muốn thấy cậu khóc. Bạch hải thở dài cái, : "Tớ uống rượu với cậu!" Nhưng Đường Tiếu lại : "Rượu muốn uống..., nhưng uống phạt rượu!"

      Bạch Hải hiểu, Đường Tiếu đoán được rất nhiều người chờ xem náo nhiệt. Cho nên lời nào, mà Đường Tiếu cười cái đẹp, sau đó kéo tay ngang qua đấy. Trước ánh mắt kinh ngạc của người kia, tự tin : "Tiểu thư, tôi là Đường Tiếu tổng giám đốc tập đoàn “Thiên Linh” ở Mỹ, có muốn làm bạn tôi ?"
      Last edited: 26/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      116 Tâm đầu ý hợp (1)

      "Vô Ưu, em tức giận sao?"

      đường , Đông Phương Dạ lo lắng hỏi. Bời vì Vô Ưu từ lúc lên xe câu đều sắc mặt lại vô cùng khó coi, giống như tức giân. Phương Đông Dạ thở dài, : " xin lỗi, biết sai rồi!"

      Xin lỗi!

      Đúng vậy Vô Ưu là chờ Phương Đông Dạ xin lỗi, ràng là lỗi của . cứ nghĩ rằng sau chuyện lần trước học được cách tôn trọng người khác. dễ dàng sa thải người khác nữa, nhưng ngờ vẫn thay đổi!

      " sai ở chỗ nào?"

      Vô Ưu tức giận hỏi, Phương Đông Dạ bất đắc dĩ : "Vô Ưu, biết đến em tức giận. Nhưng mà em có thể hiểu cho , thể nhìn em cùng người đàn ông khác mà đứng yên làm gì cả. Nếu như làm được như vậy, em cho rằng còn em sao?"

      Lúc chuyện chân mày Phương Đông Dạ nhíu chặt, thái độ vô cùng ảo não. Hoàn toàn tự nhiên giống ngày thường. Vô Ưu nhìn dáng vẻ như vậy Đông Phương Dạ, trong lòng cũng là rất khó chịu, biết làm như vậy là vì , nhưng thể chấp nhận được! Cho nên lần này nhất định phải ràng!

      Vô Ưu nghĩ xong, liền với Phương Đông Dạ: "Dừng xe ! Chúng ta chuyện chút!"

      Két tiếng! Xe dừng ở ven đường . . . . . .

      " Phương Đông Dạ, hôm nay có thể bởi vì ghen tỵ, liền sa thải đàn và Đường Tiếu. Đến ngày nào đó có thể làm ra những chuyện gì? Đàn sao, ấy có năng lực, đến chỗ nào cũng sợ. Nhưng Đường Tiếu? Cậu ta giống vậy, cậu ta có gì cả, chỉ là sinh viên vừa mới tốt nghiệp. làm như vậy quá đáng!"

      Vô Ưu đem toàn bộ tức giận trong lòng ra, sau khi nghe xong Phương Đông Dạ nhíu mày, lại nhìn Vô Ưu hỏi: "Em có ý gì? Đường Tiếu làm sao? ràng chút!"

      "Chăng lẽ biết cậu ta bị sa thải rồi?"

      Vô Ưu hoài nghi . Đường Tiếu giống kẻ hay dối, hơn nữa nếu phải tự biết, cậu ấy cũng . Cho nên cậu ấy phải cố ý làm như vậy!

      Đông Phương Dạ thấy hoài nghi trong mắt Vô Ưu, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng bi thương. Lần này, cảm thấy rất mệt mỏi. Lần này, bao nhiêu tôn nghiêm, cao ngạo, duy ngã độc tôn, cương quyết bướng bỉnh của đều biến mất sạch . đối với đều là chân tình, tất cả mọi người đều nhìn thấy, hi vọng đối lại với cũng như vậy. Nhưng cuối cùng cái nhận được là gì chứ? Ngay cả tin tưởng có bản nhất cũng có!

      "Nếu như , chuyện cậu ta bị sa thải liên quan đến , em tin sao?"

      Phương Đông Dạ ngước mắt nhìn Vô Ưu, Vô Ưu thấy trong mắt tràn đầy kiên định. Đối mặt với ánh mắt ấy, Vô Ưu : "Nếu liên quan đến , tôi tin tưởng !"

      Phương Đông Dạ gật đầu cái, nhưng mặtcũng lộ ra vui vẻ, ngược lại nghiêm mặt hỏi "Nếu như cái gì cũng giải thích, em còn tin sao?" Sau khi xong nhúc nhích nhìn chằm chằm Vô Ưu chờ ra đáp án.. Vô Ưu dùng ánh mắt bi thương nhìn Phương Đông Dạ, khuôn mặt toát ra nét mệt mỏi,: "Tôi cũng vẫn tin . Nhưng trong lòng tôi thoải mái."

      Vốn ban đầu quyết định, nếu Vô Ưu : giải thích, tin tưởng. lập tức rút lui tránh xa khỏi . Nhưng sau khi nghe xong thấy bộ dạng này của , lòng mềm nhũn, vô cùng đau đớn .

      Ai!

      Phương Đông Dạthở dài vid thiếu tiền đồ của bản thân. Sau đó đau lòng nhìn Vô Ưu hỏi "Thế nào?" Vô Ưu giống như dùng toàn bộ sức lực chống vai nghiêm túc : " Phương Đông Dạ, chúng ta đừng như vậy nữa có được . Tôi muốn có lời gì cả hai cùng chia sẻ, vui vẻ cùng nhau sống qua ngày!"

      Phương Đông Dạ chợt hiểu Vô Ưu muốn có cuộc sống đơn giản, muốn cuộc sống của . Vô Ưu đối với muốn đoán tới đoán lui phức tạp, chút hoài nghi .

      . . . . . .
      Phương Đông Dạ vươn tay ôm Vô Ưu vào ngực, sau đó nghiêm túc : " xin lỗi, để cho em mệt mỏi như vậy!" rốt cuộc hiểu được, đương là chuyện của hai người. thoải mái cũng khiến đối phương mệt mỏi.

      "Phương Đông Dạ, tức giận sao?"

      Phương Đông Dạ sau khi nghe Vô Ưu , trong lòng cười khổ hồi. Đây rốt cuộc là ai tức giận chứ? Phương Đông Dạ lắc đầu cái, : " tức giận. Em cũng cần tức giận. Chúng ta ai cũng nên tức giận. tại cần, sau này cũng cần. Vĩnh viễn cần tức giận nữa, có được hay ?"

      "Được!"


      Vô Ưu lập tức trả lời, sau đó lộ ra nụ cười tươi. Nhưng ngay sau đó lại thốt ra câu ngớ ngẩn: "Nhưng mà chưa chắn được như vậy nha."

      Ngu ngốc!

      Đông Phương Dạ nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vô Ưu, trong nháy mắt tức giận tối tăm trong lòng liền thay bằng khung cảnh tươi sáng!

      . . . . . .

      Hiểu lầm!

      Chính là nó khiến bao người vẫn mà chia ta. Lần này thiếu chút nữa Phương Đông Dạ và Vô Ưu cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Nếu bọn họ cứ giận dỗi!, ai chịu với ai kết quả biết ra sao đây?

      Sáng sớm ngày thứ hai Vô Ưu và Phương Đông Dạ trực tiếp ‘ trụ ’, mà cùng nhau đến ngân hàng Đường Tiếu làm việc. Sau đó cùng nhau tìm quản lý nơi đó hỏi cho ràng việc. Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ : " xin lỗi, hiểu lầm !" Mà Đông Phương Dạ chỉ cười : "Vô Ưu, em cần xin lỗi với . tối ngày hôm qua nghĩ rất ràng! Để cho em hoài nghi là do chưa đủ tốt, khiến cho em có điều chưa tin tưởng ."

      Trời ạ, sao đời lại có người đàn ông tốt thể chứ!

      Vô Ưu sau khi nghe Phương Đông Dạ ,vô cùng cảm động. rất muốn cho biết, đồng ý gả cho ! Nhưng là, được, còn chưa chủ động thừa nhận vui mừng biết bao khi biết Diễm là con trai , nên thể. được!

      " thôi!"

      Phương Đông Dạ , kéo tay Vô Ưu đến phòng VIP của ngân hàng. Vô Ưu hiểu hỏi: " làm gì à?" Phương Đông Dạ cười rực rỡ, rộng rãi : " viết chi phiếu rồi. Lấy tỷ, sau đó cầm đến xin lỗi Đường Tiếu!" Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ , vội vã ngăn cản.

      Đợi Phương Đông Dạ dừng lại, Vô Ưu mới lên tiếng: "Đừng! Chuyện này phải lỗi của , cho nên, cần xin lỗi!" Sau khi xong, nhìn vào mắt Phương Đông Dạ, thẹn thùng : "Huống chi, cậu ấy cũng chắc muốn gặp ! Bời vì tôi trực tiếp từ chối cậu ấy!"

      Phương Đông Dạ sau khi nghe Vô Ưu , mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
      Last edited: 26/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      117 Tâm đầu ý hợp (2)

      "Dạ, mau trở lại!"
      Điện thoại của Bùi Linh thúc giục Phương Đông Dạ và Vô Ưu trở lại công ty. Bên trong phòng làm việc, Bùi Linh và luật sư chờ! Phương Đông Dạ vào, biết chắc chắn có chuyện nghiêm trong nếu luật sư mình đến đây trước.

      "Vô Ưu, pha cho hai ly cafe!"

      Phương Đông Dạ muốn Vô Ưu biết những chuyện vui, nhưng Vô Ưu lại nghĩ như vậy. nhìn Phương Đông Dạ : "Được, tôi ra ngoài pha cafe." xong, đợi Phương Đông Dạ kịp phản ứng, liền nhanh chóng chạy ra ngoài. Chỉ là ba phút sau trở lại. Vô Ưu đem café đưa tới mời từng người trong phòng. Khi đưa đến trước mặt Phương Đông Dạ cười : "Xin mời!"

      Cafe!

      Đúng, là cafe, nhưng giống nếu trước kia là cafe phin lần này lại là cafe hòa tan. Điều này chứng tỏ, dù Phương Đông Dạ muốn cũng thể dấu được Vô Ưu rồi.

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu bất đắc dĩ cười tiếng, sau đó : "Em có thể ngồi xuống nghe, nhưng cho phép lên tiếng!" Đối với cầu của Phương Đông Dạ, Vô Ưu cười : "Được." tất nhiên dám ý kiến gì, để cho nghe rất thỏa mãn rồi. Đợi Vô Ưu ngồi xuống, Phương Đông Dạ nhìn luật sư nghiêm túc hỏi: "Chuyện gì?"

      Luật sư sau khi nghe Phương Đông Dạ , dài dòng. Đưa tập tài liệu tới trước mặt Phương Đông Dạ . Đông Phương Dạ đầu tiên là nhìn Bùi linh cái, thấy vẻ mặt bình tĩnh của , biết được tính nghiêm trọng của vấn đề.

      Bên trong ngoài giấy chuyển nhượng cổ phần, còn có phong thư. Phương Đông Dạ lấy ra, đọc nội dung bên trong:

      Dạ, năm đó là lỗi của ba. tại ba biết lỗi rồi. Ba rất muốn cải thiện mối quan hệ của chúng ta, tuy biết là rất khó. Nhưng ba hi vọng có thể như vậy.

      Ba để cho em trai con liên hôn, mà lại kiên trì là con. là vì đây là hôn ước được ước định từ , nhưng ra ba cũng muốn lợi dụng nó để cải thiện mối quan hệ cha con chúng ta. Chuyện của Nhạc Vô Ưu, ba thiếu chút nữa làm tổn thương ấy và con, khiến mọi chuyện thể cứu vãn. Nhưng ba cảm thấy mình có lỗi. Ba quân tâm đến tiền, nhưng ba là ba con, ba thể chấp nhận con ở cùng chỗ với người phụ nữ hám lợi, thấy tiền liền sáng mắt lên.

      Ba , từ nay về sau quấy rầy cuộc sống của con nữa. ‘ Phách Nghiệp ’ là tâm huyết cả đời ba, ba để lại cho con. Con có thể khiến nó cải tử hồi sinh, cũng có thể cho nó đóng cửa, tất cả tùy con xử lý.

      Còn nữa, ba còn chuyện muốn với con. Ba dối, nửa Phách Nghiệp là của mẹ con. Đây chỉ là lời xuông mà có giấy trắng mực đen ràng . Đó là lời hứa đầu tiên và cũng là cuối cùng của ba với mẹ con !

      . . . . . .

      "Tạm biệt!"

      Luật sư sau khi thấy Phương Đông Dạ xem xong có ý kiến gì liền xoay người rời . Phương Đông Dạ trầm mặc lúc sau đó quay sang hỏi Bùi Linh " Dì Bùi đây rốt cuộc là chuyện gì? Ông ta thực có viết giấy chuyển nhượng cho mẹ sao?" Bùi Linh mê mang cố gắng nghĩ lại , tuy nhiên mặt cũng biểu gì. Cuối cùng chỉ đành phải lắc đầu cái, : "Dì chưa từng nghe mẹ cháu qua. ấy cũng có lưu lại thứ gì, cho dù có cũng chẳng thể tồn tại đến bây giờ."

      còn tồn tại!

      "Dì , mẹ còn ông ta hơn cháu?"

      Phương Đông Dạ nhìn Bùi linh hỏi, Bùi Linh chỉ có thể : " thể so sánh được. Khi người phụ nữ người đàn ông, họ thể khống chế được cuộc sống của mình nữa. Nếu tốt cả đời trôi qua bình yên. Còn tốt đó là ngõ cụt cả đời thể quay lại được. Cho dù mẹ cháu có đối với ông ta như thế nào, nhưng bà ấy luôn cháu, vĩnh viến đừng nghi ngờ điều đó!"

      "Cháu biết rồi, dì Bùi."

      Bùi linh gật đầu cái, sau đó quay đầu ra ngoài. Vô Ưu đầu óc mơ hồ, sau khi Bùi Linh rời , liền nhích đến gần Phương Đông Dạ. Sau đó nhìn Phương Đông Dạ nghi ngờ hỏi "Phương Đông Dạ có chuyện gì sao?" vốn nghĩ ở lại nghe được điều gì đó, nhưng bây giờ câu cũng nghe được.

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu tò mò, liền đem thư trong tay cho Vô Ưu xem. Hoàn toàn tin tưởng! sau khi xem xong Vô Ưu khó hiểu hỏi: " Phương Đông Dạ, ông ấy tôi là người ‘ thấy tiền sáng mắt'‘ thấy lợi quên nghĩa ’ những thứ này tôi đều hiểu, nhưng: ‘chuyện của Vô Ưu’, suýt làm tổn thương tôi, làm tổn thương chúng ta?"

      cũng biết, có thể là phá hoại tình cảm của đôi ta nên là suýt tổn thương chúng ta!"


      Phương Đông Dạ kiếm cớ , Vô Ưu nghe xong cảm thấy rất hợp lý liền gật đầu cái, nhắc lại hay ý kiến gì nữa. Sau đó lại : “ và thư kí Bùi nhắc đến giấy chuyển nhượng là cái này sao?"

      "Đúng!"

      Phương Đông Dạ nhàn nhạt đáp, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là suy nghĩ muốn ra, cho nên ngẩng đầu nhìn Vô Ưu hỏi "Vô Ưu, nếu như là của em, em xé giấy chuyển nhượng này , hay là lưu lại cho con trai."

      Vô Ưu nghĩ tới Phương Đông Dạ hỏi vấn đề như thế này, cho nên nhất thời biết trả lời ra sao. nhìn Phương Đông Dạ hỏi "Tại sao lại hỏi tôi? Tôi chưa từng thấy mẹ bao giờ làm sao biết bà ấy nghĩ như thế nào."Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu luống cuống : "Ý của là, nếu như em cũng xảy ra chuyện như vậy, em làm như thế nào. Cũng giống viết cho em tờ giấy chuyển nhượng, em bỏ nó hay là giữ lại cho Tiểu Diễm?"

      "Để lại cho tiểu Diễm!"

      Vô Ưu cuối cùng cũng hiểu ý của , cho nên lập tức trả lời như vậy. Phương Đông Dạ vội vàng hỏi: "Tại sao? Là bởi vì em muốn đảm bảo lợi ích cho tiểu Diễm, hay là nhiều hơn?"

      ! Hai người chưa từng kỉ niệm ngọt ngào, cũng chưa từng những lời thân mật như vậy, vậy mà dưới tình huống này tự nhiên đề cập tới. Có thể thấy khi sâu đậm cần phải những lời đường mật đó!

      " phải, cái này liên quan đến việc người nào hơn. nghĩ thử xem, bây giờ cái gì cũng có, cuộc sống rất tốt. Nhưng tiểu Diễm còn , có gì cả. Tôi tất nhiên yên lòng, đương nhiên là muốn lưu lại cái gì để đảm bảo cho nó!" Vô Ưu đến chỗ này, nhìn Phương Đông Dạ chần chờ câu: "Tôi nghĩ, mẹ khẳng định cũng nghĩ như vậy!"

      "Tại sao?"

      Từ trước đến giờ Phương Đông Dạ đều rất thông minh, nhưng bây gời cũng chỉ có thể chông chờ hỏi Vô Ưu tại sao. Vô Ưu cũng rất vui lòng giải đáp, lòng trả lời: "Bởi vì mọi người mẹ đều vì con mình mà suy nghĩ. Nếu như mẹ , nhất định làm như vậy!"

      ?

      Mẹ thương sao? Nếu như Vô Ưu sai, vì mẹ thương , nên để lại cho . Vậy nếu để lại cái gì thương sao? Mẹ của thương sao? ! thể nào. Coi như mẹ của có gì để lại cho , cũng tin chắc mẹ của thương !

      Phương Đông Dạ nghĩ được như vậy, nhìn Vô Ưu : "Mẹ , mặc dù, bà cũng có đem đồ vật để lại cho ! Nhưng chắc chắn bà !" Phương Đông Dạ sau khi xong, dùng ánh mắt kiên định nhìn Vô Ưu. Mà Vô Ưu đối mặt với kiên định của Phương Đông Dạ, cười khúc khích cái : "Được rồi. cần quá để ý lời của tôi. Tôi chỉ ra cảm giác của tôi thôi. Mẹ có thể là nghĩ, rất thông minh, lợi hại, cho dù gặp chuyện gì cũng có thể vượt qua, nên mới có thể yên tâm ra "

      Sau khi Vô Ưu xong cười gượng.

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu cười gượng, trong lòng có chút thoải mái. thế giới có cha mẹ yên tâm con cái của mình sao, coi như lợi hại, nhưng lúc mẹ ra yên tâm sao? Ngay cả Vô Ưu, bình thường đều do tiểu Diễm chăm sóc, giống người mẹ, nhưng lúc ra cũng biết để lại gì đó cho tiểu Diễm. Mẹ của , so với Vô Ưu còn chưa có tâm sao?

      Bây giờ Phương Đông Dạ chẳng quan tâm đống tài sản này. Mà lại đối với tình của mẹ mình hoài nghi.

      Mẹ thương sao?

      thương!

      , bà thương. Bởi vì Phương Đông Dạ tìm được bằng chứng chứng tỏ mẹ thương ..

      Thương!

      Dĩ nhiên thương, nhưng mẹ tại sao có đem giấy tờ để lại cho . Trong lòng của bà suy nghĩ gì đấy?

      . . . . . .

      " Phương Đông Dạ, tiếp nhận tập đoàn “Phách Nghiệp” sao?"

      Lúc dùng bữa trưa, Vô Ưu ăn nhưng ra mùi vị gì, chỉ nhìn chòng chọc thức ăn mà ăn, nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Lần này phải tò mò, cũng phải làcô tám chuyện mà hỏi giùm Bùi Linh. Bởi vì, lúc lấy nước gặp Bùi Linh, bà ấy : giúp tôi hỏi Phương Đông Dạ, cậu ấy muốn tiếp nhận tập đoàn “ Phách Nghiêp” sao?

      Lúc ấy Vô Ưu muốn hỏi tại sao thư ký Bùi tự hỏi, nhưng khi nhìn thấy thần sắc bình thường mặt Bùi Linh lại hỏi ra được.


      "Em có nên tiếp nhận ?"

      Phương Đông Dạ trả lời mà lại hỏi lại Vô Ưu. Vô Ưu : "À? Tôi...tôi biết." Thư kí Bùi chỉ nhờ hỏi xem có muốn tiếp nhận hay mà thôi, cũng bảo là hi vọng tiếp nhận nó!

      "Vô Ưu, cho mượn vai em dựa chút được ?"

      Vô Ưu sững sờ trước đề nghị của Phương Đông Dạ, ngay sau đó gật gật đầu : " Ừ." Vô Ưu nhìn vẻ mặt phức tạp của Phương Đông Dạ khỏi có chút đau lòng. : “Dạ, có phải suy nghĩ vấn đề mẹ có thương hay ?" Phương Đông Dạ đáp lại, cũng mở mắt ra. Nhưng chính từ im lặng của , biết mình đoán sai.

      Ai làm như thế nào mới hiểu đây?
      Vô Ưu cố gắng nghĩ biện pháp, chợt cảm thấy sao mình ngốc như vậy. Lúc cần thiết ngay cả câu an ủi cũng được!

      . . . . . .

      " Phương Đông Dạ, lúc tôi hỏi mẹ phản ứng đầu tiên của nha là gì?"

      Vô Ưu nhớ Tivi phải cảm giác đầu tiên chính là cảm giác chân thực nhất sao. Đông Phương Dạ suy tư chút, mở mắt nhìn Vô Ưu : "Cảm giác đầu tiên?" Phương Đông Dạ gật đầu : "Cảm giác đầu tiên của là mẹ khẳng định !"

      Khẳng định!

      Vô Ưu nghe thế hai chữ, ánh mắt sáng lên. Sau đó : "Vậy đúng rồi a! Cảm giác đầu tiên là mẹ khẳng định , trải qua tất cả mọi chuyện vẫn như thế . Vậy chứng minh mẹ khẳng định !

      "Có ?"

      Phương Đông Dạ kích động nhìn Vô Ưu, mà Vô Ưu khẳng định gật đầu : "Đúng! Tôi bảo đảm, nhất định là . Về phần giấy chuyển nhượng, tôi nghĩ rất có thể mẹ để lại cho nhưng bị người khác lấy mất. Hoặc là, mẹ quên, nên đưa cho . Cũng có thể như thế nha!"

      Mất!

      người tiền như mạng như Vô Ưu có thể ra những lời như thế là rất tốt rồi.

      "Vô Ưu, em chính là bảo bối mà ông trời ban cho !"

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, trong mắt tràn đầy thâm tình! Mà Vô Ưu cười : "Ha ha, vui vẻ là tốt rồi." Nghe được Vô Ưu lời , Đông Phương Dạ nhìn Vô Ưu, thanh trầm thấp : " xin lỗi, để cho em lo lắng rồi. Cũng cám ơn em, quan tâm như vậy." ràng chính là câu xin lỗi, cùng câu cám ơn. Vô Ưu chợt có chút gánh nổi.

      Nghẹt thở! mặt nong nóng!

      " . ."

      Vô Ưu vừa định , cách tôi xa chút. Nhưng Phương Đông Dạ là đem đầu từ từ tới gần Vô Ưu. Vô Ưu đỏ mặt, nhịp tim bắt đầu gia tốc, biết sau đó xảy ra chuyện gì.

      Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!

      Vô Ưu cảm giác mình sắp chết rồi, khí ám muội khiến có cảm giác hít thở thông. Cho nên, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại, tránh áp lực cho bản thân. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu biết ngầm cho phép, mặt lộ nụ cười thâm tình. Sau đó nhích tới gần Vô Ưu. Nhưng môi của vừa mới chạm phải môi Vô Ưu, còn chưa kịp làm cái gì. Cửa bị mở ra!

      . . . . . .

      "Dạ, tôi nghĩ ra rồi!"

      Bùi linh khổ tâm suy nghĩ nửa ngày trời, rốt cuộc từ trong giấp chuyển nhượng tìm được chút bằng chứng. Cho nên dù ăn cơm liền buông xuống chiếc đũa, sau đó vội vàng đến tìm Phương Đông Dạ. Biết Phương Đông Dạ ở phòng ăn riêng trong phòng ăn dành cho nhân viên. Liền xông vào, do quá kích động nên quên mất gõ cửa.

      "A! xin lỗi!"

      Bùi Linh chưa bao giờ nghĩ, gặp phải cảnh Phương Đông Dạ và Vô Ư thân mật. Cho nên, nhịn được lúng túng. mặt thậm chí có chút hồng hồng hợp với tuổn tác của bà!

      Vô Ưu nghe được giọng của Bùi Linh, đẩy Phương Đông Dạ ra. Sau đó cúi đầu mặt đỏ bừng, chỉ hận có cái lỗ để chiu xuống. Mà Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu e lệ cưng chiều cười tiếng, sau đó nhìn Bùi Linh, tự nhiên hỏi "Dì Bùi có phải xảy ra chuyện gì ?" Bùi linh nghe được Đông Phương Dạ nhắc nhở, mới vội vàng : "Đúng, đúng! Tôi nghĩ tôi biết nơi giấu giấy chuyển nhượng !"

      "?"

      Phương Đông Dạ trợn tròn hai mắt nhìn Bùi Linh. Bùi Linh gật đầu cái khẳng định : "Đúng! Nếu như mà tôi đoán sai, này giấy chuyển nhượng ở trong ‘ Bích Ba ’."

      Đông Phương Dạ nghe như thế, hai mắt nhìn Bùi Linh càng trợn to hơn . Bùi Linh lại cười nhạt gật đầu. Đông Phương Dạ vội vàng tháo miếng ngọc từ cổ xuống. Sau đó nghiêm túc nhìn lại. Bùi linh giật mình : " phải mất sao? Tìm được khi nào?" Phương Đông Dạ cười rực rỡ, : "sau khi tìm thấy Vô Ưu!"

      Phương Đông Dạ trả lời, trong đôi mắt mang theo nụ cười, ám chỉ Vô Ưu chính là vận may cuả mình. Phương Đông Dạ đem miếng ngọc đưa cho Bùi Linh, bà sau khi nhìn thấy mặt liền lộ ra nụ cười.

      Bùi linh cầm cái tăm, sau đó chọc vào khe . Chỉ lát sau bên trong rơi ra mảnh giấy . Bùi Linh đem tờ giấy lấy ra, sau đó đưa trả miếng ngọc cho Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ nhận lấy sau đó đôi tay hơi run rẩy mở mảnh giấy được coi là giấy chuyển nhượng kia. . .

      ‘ Phách Nghiệp ’ giang sơn của hai vợ chồng!

      Chỉ câu! có điều khoản chặt chẽ, có ký tên đồng ý. Cái này chỉ giống như câu ngọt!

      Phương Đông Dạ sau khi đọc xong tờ giấy, trong lòng lập tức thông suốt. chút hoài nghi với mẹ mình cũng còn. Mà ba cứ như vậy tuân thủ theo mảnh giấy chút giá trị pháp luât cũng có kia. Phương Đông Dạ liệu giữa hai người có phải là còn ! vô cùng hoài nghi

      . . . . . .

      "Trước khi em trai tôi học xong đại học, “Phách Nghiệp” do tôi tếp quản!"

      Đứng trước hội đồng quản trị Phách Nghiệp Phương Đông Dạ dõng dạc . Mà người của nhà họ Tô vốn theo Tô Mỹ Hoa đến làm chỗ dựa cho bà ta nghe Phương Đông Dạ như vậy lập tức ngẩn người nhìn về phía Tô Mỹ Hoa. Tô Mỹ Hoa hỏi "Phương Đông Dạ, ?"

      Phương Đông Dạ nhìn Tô Mỹ Hoa : "Dì, tôi nghĩ tôi là trai, thời điểm em mình cần giúp đỡ xử lý công ty tôi đương nhiên từ chối." xong đem tài liệu tay đưa cho bà ta. Tô Mỹ Hoa nghe Phương Đông Dạ gọi mình là “dì”, tâm mềm nhũn. Mà ở thấy tài liệu trong tay, lại là toàn bộ cổ phần tập đoàn ‘ Phách Nghiệp ’ của chuyển nhượng cho con trai của bà lại càng thêm cảm động.

      Tô Mỹ Hoa nhìn Đông Phương Dạ hỏi "Đông Phương Dạ, cậu cần tất cả đều cho nó. Đây là tài sản của cha các câu, cậu cũng có phần đấy!" Tô Mỹ Hoa phải là người tốt, bà sợ người khác xấu xa với mình, mà chỉ sợ người ta đối với mình quá tốt.

      “Dì đứng nữa, tôi còn có “ Tru”. tại tới đây giúp tay, là quá sức." Những lời này lại lần nữa chứng minh Phương Đông Dạ hề có ý muốn tranh giành “Phách Nghiệp” cũng lần nữa khiến mọi người yên tâm!

      . . . . . .

      Đông Phương Dạ tiếp tục , tôi hề có ý định liên hôn với tập đoàn “Thiên Hạ”! chỉ dựa vào thực lực hùng hậu của “ Phách Nghiệp”, tập đoàn “Thiên Linh” ở Mỹ dự án. Chỉ cần có được dự án này “Phách Nghiệp” nhất định được chấn hưng.

      Bốp! bốp! bốp!

      Đối với tự tin của Phương Đông Dạ mọi người biết là gì hơn để bày tỏ tin tưởng là vỗ tay ủng hộ. Đứng ở sau lưng Phương Đông Dạ, Bùi Linh và Vô Ưu thấy mọi người đều tin tưởng Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười vui mừng.
      Last edited: 26/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :