1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 110: (tiếp)

      Cảm giác người này giống như bác sĩ khám nghiệm tử thi vậy, phải là bác sĩ điều trị cho bà chị kia đó chứ? Hai người này mà ở cùng chỗ, nhất định thể hòa hợp được! Đường Tiếu nghĩ vậy, khuôn mặt rạng rỡ của xuất nụ cười quái lạ. Ha ha, bởi vì điều này làm cho nghĩ tới, biết khi lửa mà gặp băng thành ra cái dạng gì nữa!

      Ding!!

      Cửa thang máy mở ra, Đường Tiếu lịch muốn nhường cho vị bác sĩ cầm ống tiêm kia ra ngoài trước. Bác sĩ dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn .

      Trời ạ!

      Đúng là người thận trọng!

      Đường Tiếu nghĩ vậy, vội ra khỏi thang máy tìm phòng chăm sóc đặc biệt của Vô Ưu. Hóa ra cả tầng 17 cũng chỉ có vài phòng chăm sóc sức khỏe để trống và cũng chỉ có phòng chăm sóc đặc biệt và mỗi phòng đó là có người ở! Người có tiền! Đường Tiếu nghĩ vậy, đưa tay chuẩn bị gõ cửa, nhưng tò mò lại quay đầu nhìn người bác sĩ kỳ quái kia!

      Trong tay cầm ống tiêm, phải xem bệnh cho Vô Ưu vậy xem cho ai đây?

      có ai!

      Sau khi nhìn thấy có ai, trong lòng Đường Tiếu hiểu sao lại có dự cảm xấu! Sau đó như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nhìn về phía thang máy, quả nhiên thang máy xuống dưới tầng !

      Trời ạ!

      nghĩ thầm đúng là người xấu tâm hoài bất quỹ (lòng dạ bất chính), đến để hại Vô Ưu?

      "Này!"

      Ah!

      Ngay lúc Đường Tiếu lo sợ bất an trong lòng nghĩ cách phải làm như thế nào Vô Ưu mở cửa ra. sợ tới mức hét lên tiếng, rút cuộc ly kem trong tay cũng bị hy sinh cách vẻ vang. Nhưng mà, Vô Ưu cũng nhìn thấy!

      "Trời ạ, lãng phí lương thực bị trời tru đất diệt, bị trời phạt!"

      Vô Ưu nhìn ly kem rơi mặt đất vô cùng đau lòng! Giống như nó là bảo vật vậy. Đường Tiếu :

      " phải là truyền nước sao? Sao lại ra ngoài?"

      đến đây nhịn được nhìn vào phía trong phòng bệnh, nhưng lại thấy cái gì cả. Vô Ưu hiển nhiên:

      "Vừa mới truyền nước xong, nên y tá tháo ra cho tôi!"

      Vô Ưu vừa vừa tự nhiên đưa cánh tay sưng phù của mình lên cho Đường Tiếu xem. Đường Tiếu xem xong, lắc đầu cười :

      " a, lớn như vậy rồi mà còn trốn tiêm! là trẻ con hả, lộn xộn!"

      ", biết lớn gì cả! Tôi là chị cậu đó!"

      Thấy Đường Tiếu chuyện với mình giọng giống như với trẻ con, Vô Ưu rất hài lòng. Đường Tiếu thoải mái :

      "Bà chị! tranh cãi với nữa! Tránh ra nào!"

      Đường Tiếu vừa vừa đẩy Vô Ưu ra vào bên trong phòng bệnh xa hoa.

      ...

      "Oh oh, tệ nha! Bà chị, người có tiền có khác!"

      Đường Tiếu vừa đánh giá phòng bệnh xa hoa, vừa nhòm ngó đồ đạc bên trong tấm tắc. Nhưng cũng chỉ là than thở, chứ có gì khác như hâm mộ, ghen ghét hay là cảm xúc gì đó.

      Vô Ưu với Đường Tiếu:

      "Đúng vậy! Ở đây lãng phí. Chi phí cao như vậy, đúng là đốt tiền!"

      Đường Tiếu nghe xong, bực tức hỏi:

      "Oh, sao hả? phải là người có tiền hả? Hơn nữa, ở phòng này phải bỏ tiền ra sao?"

      Đối mặt với vấn đề của Đường Tiếu, Vô Ưu thản nhiên :

      "Bà nội tôi là người nghèo, mẹ tôi là người nghèo, nên tôi cũng vậy, là người nghèo!"

      Đường Tiếu nhíu mày :

      "Phú bà hàng tỉ còn coi là người nghèo! Vậy thế giới người như thế nào mới được xem là người có tiền hả?"

      Vô Ưu nghe xong câu này sững sờ, lập tức :

      "Ha ha, đúng vậy! thế tôi cũng vậy rồi, là người có tiền!"

      Đường Tiếu nhìn bộ dáng đơn thuần, cười khúc khích của Vô Ưu, quan tâm hỏi:

      "Phương Đông Dạ trả tiền cho ở đây?"

      Vô Ưu trả lời đương nhiên:

      "Dĩ nhiên rồi, Phương Đông Dạ đây là tai nạn lao động, cho nên tất cả tính vào tiền công quỹ của công ty!"

      Bệnh Dạ dày cũng tính là tai nạn lao động? Đường Tiếu nhíu nhíu mày cười lơ đễnh, ánh mắt nhìn Vô Ưu giống như nhìn kẻ ngốc, trong lòng than thầm: Bà chị ngốc nghếch!!

      ...

      "Cái này là cho tôi hả. Haha, đáng !"

      Vô Ưu vừa nhìn thấy Đường Tiếu thích luôn cục cưng to đùng lông lá xù xì tay rồi. Hai mắt nhìn chằm chằm con búp bê, rời mắt lúc nào. Ngay cả đồ ăn cũng thèm nhìn. Bởi vì lúc còn bé rất thích con búp bê to như thế rồi, nhưng bởi vì có tiền để mua nên chưa bao giờ có được con búp bê lớn đến như vậy. Hôm nay có người mang đến, đương nhiên thể rời mắt được rồi. Nhưng đợi hồi lâu rồi mà vẫn thấy Đường Tiếu mở miệng cho !

      thể nhịn được nữa, cần nhịn nữa!

      Cho nên, thể chịu nổi sức hấp dẫn của nó, Vô Ưu đưa tay ra cướp lấy.

      "Tôi cho sao?"

      Đường Tiếu đùa Vô Ưu, Vô Ưu da mặt dày :
      "Tôi lấy được nó là của tôi! Tặng quà khi đến thăm người bệnh là việc nên làm."

      xong, ôm con búp bê đến bên giường bệnh, bởi vì muốn cảm nhận cảm giác khi ôm búp bê nằm giường.

      "Uh, thoải mái!"

      Vô Ưu ôm búp bê, mặt chỉ còn lại nụ cười vô cùng thoải mái. Đường Tiếu nhìn điệu bộ cùng khuôn mặt trẻ con của , lộ ra nụ cười trìu mến. nghe thấy thanh truyền ra từ trong chăn của Vô Ưu, mang theo chút quái lạ, lặng lẽ đến vạch chăn ra. như thế nào nhỉ? Đúng! nhìn biết, vừa nhìn bị hù cho giật mình rồi.

      túi to căng phồng bên trong toàn là đồ ăn đóng gói, tất cả đều được giấu hết vào trong chăn. Nhìn túi đồ còn thừa Đường Tiếu liếc mắt cái nhìn ra Vô Ưu phải ăn đống lớn rồi!

      "Đây là cái gì!"

      Đường Tiếu biết rồi còn hỏi. Vô Ưu ‘a a ô ô’ hồi mới giải thích:

      “Cái này hả! Đây là đồ ăn vặt nha. Bé Diễm ăn còn lại!"

      Đổ thừa! Dù sao Bé Diễm cũng có ở đây, cho nên đành đổ thừa cho cậu bé vậy. d⊹d⊹l⊹q⊹d Đường Tiếu vừa lòng nhìn :

      " dối cái mũi dài ra đó."

      Vô Ưu đương nhiên biết đây là trong chuyện cổ tích để lừa người ta, nếu nhất định cái mũi của Phương Đông Dạ có thể đọ được với vòi voi rồi. Mặc dù nghĩ là như vậy nhưng Vô Ưu vẫn lo sợ mà sờ lên chiếc mũi của mình. Sau đó thành :

      "Là tôi ăn, nhưng tôi cũng có biện pháp nha! Tôi muốn ăn, nhưng bọn họ sống chết cũng cho tôi ăn, chỉ cho tôi ăn cháo, như vậy đúng là hành hạ mà!"

      Đối mặt với vẻ ủy khuất của Vô Ưu, Đường Tiếu nhăn mặt lại, quả quyết :

      "Người bệnh phải có bộ dáng của người bệnh. thể hành động tùy ý được, nếu lần sau còn nằm viện đừng bảo có tôi đến thăm !"

      vừa , vừa chút khách khí tung chiếc chăn của Vô Ưu lên, sau đó đem hơn nửa số đồ ăn tốt cho sức khỏe trong đó ném toàn bộ vào thùng rác trong tiếng thét chói tai của Vô Ưu.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 111: Cậu em dính vào lưới tình (4)

      "Sao lại có những thứ này? đừng có với tôi, đây đều là Phương Đông Dạ mua cho đấy!"

      Đường Tiếu vừa ném túi đồ ăn vào thùng rác, vừa khó tin hỏi. Vô Ưu đắc ý :

      "Tôi bảo y tá mua cho tôi!" Sau đó trước ánh mắt khó tin của Đường Tiếu, cười giải thích:

      "Tôi là mua cho con tôi ăn, họ tin luôn."

      mặt Vô Ưu đầy đắc ý, giống như mình rất giỏi vậy. Đối mặt với bộ dạng này của Vô Ưu, Đường Tiếu chừa lại cho chút mặt mũi nào, :

      " phải là người ta ngốc, mà người ta ngờ, đống tuổi như thế rồi, lại vẫn còn ăn loại đồ ăn của con nít."

      "Tiểu Tiếu!"

      "Bà thím!!"

      Trông bộ dáng hai người lại sắp ầm ĩ rồi,

      cũng may lúc này bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa.

      Cốc cốc cốc cốc cốc

      “Mời vào!”

      Vô Ưu vội vàng đắp chăn cẩn thận, ra vẻ cục cưng ngoan ngoãn. Cánh cửa mở ra, người y tá vào, trong tay bưng chiếc khay sắt, đó có cồn khử trùng, băng cánh tay, dây thun để giúp tìm mạch và miếng gạt.

      y tá nhìn Vô Ưu nằm giường, cười :

      “Bây giờ có thể truyền nước tiếp được chưa?” Thái độ thân thiết, hòa ái, cảm giác khác xa hoàn toàn với đàn ông thâm trầm vừa mới gặp kia.

      “Đợi chút!”

      biết tại sao, Đường Tiếu nghĩ tới người bác sĩ thâm trầm vừa mới gặp kia, mặt lên tia bất an, vì vậy vội vàng ngăn cản y tá truyền nước. y tá nhìn Đường Tiếu khó hiểu, ung dung hỏi:

      “Có vấn đề gì ?” Vẻ mặt bình tĩnh, có chút bất thường nào.

      Đường Tiếu đứng dậy, tới trước mặt y tá, ánh mắt sắc bén nhìn đánh giá ta từ xuống dưới lượt, sau đó hỏi:

      “Tại sao đeo thẻ?”

      Khóe miệng y tá lộ ra nụ cười tán thưởng, nhưng chẳng ai nhìn ra cả, bởi vì ta đeo khẩu trang. Trước vấn đề của Đường Tiếu, ta cười đáp:

      “Tôi tên là Điền Vinh. Tôi để quên thẻ ở phòng làm việc.”

      “Sao vậy, Tiếu Tiếu?”

      Vô Ưu nhìn hai người trước mắt, đột nhiên cảm thấy có gì đó bình thường. Từ trong ánh mắt Đường Tiếu, nhìn thấy ràng nghi ngờ! Chẳng lẽ người y tá này muốn hại ? Vô Ưu cảm thấy như vậy hơi phô trương , nhưng vẫn nhìn y tá nghiêm túc đánh giá. nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền thấy ngây ngẩn cả người. nhớ trước khi Phương Đông Dạ có giới thiệu qua cho biết bác sĩ và y tá phụ trách điều trị cho , mà người này nằm trong số đó.

      ta là ai?

      Rốt cuộc Vô Ưu cũng cảm thấy việc được bình thường, đến :

      phải là y tá của tôi, là ai? Tại sao lại ở đây?”

      Vô Ưu vừa ra những lời này, Đường Tiếu liền vội vàng kéo tay lại, đứng chắn trước người , để ngăn .

      Y tá cũng ý thức được hành tung của mình bị bại lộ, cho nên cảnh giác lùi về phía sau từng bước, hô to lên:

      “Cứu mạng, khiếm nhã nha!”

      Khiếm nhã!

      Đường Tiếu ngờ y tá lại hô lên như vậy, nhất thời phản ứng kịp. y tá thừa dịp này vội vàng chạy ra ngoài. Sau khi Đường Tiếu phản ứng kịp, liền chạy đuổi theo, nhưng vừa chạy tới cửa liền dừng lại. Còn Vô Ưu, thể để ấy ở đây mình được! Vì vậy, đứng khựng lại.

      “Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…”

      Đường Tiếu quay đầu lại, nhìn thấy Vô Ưu cười như nắc nẻ, nước mắt cũng sắp chảy cả ra. cau mày, nhìn Vô Ưu :

      “Bà chị, vẫn còn cười được?”

      Vô Ưu cười :

      “Tiểu Tiếu, tôi nghi ngờ biết có phải cậu xem quá nhiều phim rồi nữa? Cậu cho rằng người ta thực đến hại tôi đó chứ? Ha ha, buồn cười quá.”

      Đường Tiếu nhăn mặt định giải thích nhưng cảm thấy giải thích vẫn tốt hơn. So với việc làm cho lo sợ, bằng cứ để như vậy , vì vậy, cũng kể lại chuyện ở trong thang máy nữa, chỉ cười :

      “Ha ha, ý của ta bỏ chạy vì bị tôi hù dọa sao?”

      Vô Ưu gật đầu, sau đó khẳng định:

      “Đương nhiên là như thế rồi. Cậu nghe thấy ta hô lên ‘khiếm nhã’ sao? Ha ha, biết người ta có báo cảnh sát nữa đây?”

      Bà chị ngốc nghếch, ta đương nhiên báo cảnh sát rồi!

      Đường Tiếu thấy Vô Ưu hề ý thức được nguy hiểm của mình, cười :

      “Đúng vậy! Tôi phải ra ngoài đuổi theo xin lỗi xin lỗi ta mới được! phải ?”

      Vô Ưu gật đầu tỏ vẻ đồng ý với câu của Đường Tiếu, nhưng mặt lại cười vô cùng khoa trương, giống như chuyện này bị cười cả đời vậy.

      “Tôi xem chút quay lại ngay. chờ tôi nha.”

      Đường Tiếu xong, định ra ngoài luôn, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng lại yên lòng :

      ở trong đây được đâu, cũng được ăn gì nha!”

      Đường Tiếu vế sau là để nhắc nhở Vô Ưu. sai, nhắc nhở được ăn gì cả. Mục đích chính là cho chạy ra ngoài, bên ngoài đối với rất nguy hiểm.

      Hai người hợp lại tới giết , rốt cuộc là đắc tội với người nào?

      Đường Tiếu mang theo nghi vấn này, vừa định mở cửa ra ngoài liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền tới từ hành lang. Từ tiếng bước chân có thể nhận ra chủ nhân của nó tương đối sốt ruột! Nguy Hiểm! Vừa nghĩ đến người tới có thể là để hại Vô Ưu, vội vàng xoay người lại, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, vừa kịp che chắn ở trước người Vô Ưu, “bịch” tiếng cửa bị đá tung ra.
      Last edited: 30/12/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 111: (tiếp)

      Chết tiệt! Vô Ưu nhất định có chuyện gì!

      Phương Đông Dạ vừa lái xe, vừa ngừng gọi điện thoại. Chỉ cần nghĩ tới Vô Ưu có thể gặp nguy hiểm, liền phát điên lên được! Cuối cùng, sau khi gọi tới N cuộc điện thọai mà vẫn có tác dụng gì, ném chiếc điện thọai qua bên, tập trung lái xe.

      Nhấn mạnh ga!!

      Xe chuyển động với tốc độ cao nhất, khi thấy xe mình vượt qua xe của Phương Đông Kỳ, trái tim Phương Đông Dạ vọt lên tới tận cổ họng. Ông ta cũng tới bệnh viện, việc này thể cho điều gì cần cũng biết. Nghĩ vậy, Phương Đông Dạ bắt đầu cầu khẩn trong lòng, cầu nguyện cho Vô Ưu gặp phải nguy hiểm gì!

      ...

      đoán được?

      Phương Đông Kỳ thấy Phương Đông Dạ lao vút qua xe mình, trong lòng cả kinh. Ông ta cũng suy nghĩ nhiều, nhấn mạnh chân ga. Nhạc Vô Ưu thể chết được, nếu chết cha con ông còn hy vọng có thể hòa giải được nữa, càng có khả năng, Phương Đông Dạ hận ông đến suốt đời.

      ...

      Cộp cộp cộp cộp cộp

      Sau khi Phương Đông Dạ dừng xe, chạy nhanh vào khu nội trú của bệnh viện. Y tá Điền Vinh trong ca trực nhìn thấy Phương Đông dạ tới, vội chào:

      "Chào ngài!"

      Phương Đông Dạ nghe thấy ta chào mình trong lòng run lên, trực giác cho rằng Vô Ưu xảy ra chuyện gì đó, nên vội hỏi:

      "Vô Ưu sao vậy?"

      Câu hỏi của Phương Đông Dạ khiến cho Điền Vinh có chút ngây người, ta cười đáp:

      "Em của ngài tốt lắm, chồng ấy vừa mới lên đó rồi."

      Em ? Chồng?

      Phương Đông Dạ cau mày hỏi:

      " gì vậy? Có phải hiểu lầm gì rồi ?"

      Điền Vinh khó hiểu đáp:

      "Vừa rồi có vị trông giống như sinh viên đại học tới đây, ngài là trai của Vô Ưu, còn ta là chồng của Vô Ưu. Có… có vấn đề gì sao ạ?"

      Y tá Điền Vinh càng vẻ mặt càng hoang mang, càng lúc giọng càng hơn. ta rất muốn biết mình phạm phải sai lầm gì.

      Sinh viên đại học? Đường Tiếu?

      Gần như ngay lập tức Phương Đông Dạ nghĩ ra là Đường Tiếu. Sau khi biết là , chẳng những trong lòng bực bội mà ngược lại còn có chút nhõm, sau đó lộ ra nụ cười. Có người ở đó, chắc là xảy ra chuyện rồi?

      Cộp cộp cộp cộp cộp

      Phương Đông Kỳ đỗ xe xong, cũng chạy lại đây, ông ta nhìn thấy Phương Đông Dạ sững người, ngay sau đó liền về phía thang máy. Phương Đông Dạ cũng tới đó, hai người cùng đứng chờ trước cửa thang máy. Bọn họ cứ đứng như vậy, ai với ai câu gì, bởi vì bọn họ đều biết, bọn họ còn có thể chuyện được với nhau nữa hay , còn phải phụ thuộc vào việc Vô Ưu có được bình an hay .

      Nếu Vô Ưu có chuyện gì, có thể vì xem Phương Đông Kỳ là cha của mình mà tha thứ cho ông lần. Còn nếu Vô Ưu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng đảm bảo được là mình làm ra những chuyện gì nữa.

      Đing...

      Cửa thang máy mở ra, lúc nhìn thấy người ra từ trong thang máy, cơ thể Phương Đông Kỳ nhịn được run lên, bởi vì ông ta nhìn thấy thứ người kia cầm tay. , ra tay rồi? Nghĩ vậy, Phương Đông Kỳ vội hỏi :

      ", ..."

      "Tôi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ra tay được!"

      Phương Đông Kỳ nghe như vậy, rút cuộc lòng cũng được buông lỏng, lại ngờ, câu tiếp theo người kia :

      "Ngài yên tâm, chị tôi đích thân ra tay rồi, tuyệt đối thể có sai sót!"

      Bốp!

      Phương Đông Dạ nghe như thế, dùng hết sức đấm vào mặt người kia cái, sau đó nhanh chóng vào trong thang máy, ấn lên tầng 17!

      "Tiểu Dạ! Con đừng sốt ruột, có lẽ chưa..."

      Phương Đông Kỳ cũng lách vào trong thang máy. Lúc thang máy từ từ lên, ông ta nhịn được hạ thấp giọng lên tiếng. Chỉ có điều, ông ta cũng biết mình những lời này là để an ủi Phương Đông Dạ hay là để an ủi cho chính mình nữa. Phương Đông Dạ nghe ông thế, lạnh lùng nhìn ông cái :

      "Tốt nhất là ông nên cầu nguyện cho Vô Ưu đừng có chuyện gì, nếu tôi hủy diệt tất cả những thứ ông quan tâm! Còn ông, tôi kiện lên tòa!"

      Phương Đông Dạ cách quyết liệt, Phương Đông Kỳ biết chơi!

      Đing!

      Cửa thang máy mở, bọn họ chưa kịp ra nhìn thấy xinh đẹp mặc váy ngắn đứng trước cửa. Sau khi ta nhìn thấy Phương Đông Dạ và Phương Đông Kỳ, lịch cười gật đầu. Tự tin mà bình thản. Lúc Phương Đông Dạ qua người ta, ra khỏi thang máy, còn ta bước vào trong, thời điểm hai người lướt qua nhau, ngay tức khắc đầu óc Phương Đông Dạ đột nhiên lóe sáng!

      ta! ta là chị của người đàn ông kia!

      Phương Đông Dạ vội vàng quay đầu lại, nhưng thang máy khép lại trong tích tắc. kia nhìn thấy ánh mắt tức giận của , chỉ cười nhạt lịch .

      Tuyệt đối thể có sai sót!!

      Gần như ngay lập tức Phương Đông Dạ nghĩ tới câu của người đàn ông kia, vì vậy nghĩ gì nữa, giống như nổi điên phi về phía phòng bệnh của Vô Ưu. Lúc chạy qua phòng trực ban của nhân viên y tế, thấy mọi người suy sụp bên trong.

      xảy ra chuyện rồi! Chắc chắn là xảy ra chuyện rồi!

      Phương Đông Dạ nhìn thấy tình cảnh này, như phát điên chạy tới trước cửa phòng bệnh của Vô Ưu, sau đó “bịch” cái, đá tung cửa ra!

      ...

      "Vô Ưu!"

      Đường Tiếu nhìn thấy đầu Phương Đông Dạ đầy mồ hôi, nhịp tim đập lên xuống thình thịch, vội nhích người ra, để Vô Ưu nguyên vẹn, hề hao tổn gì ra trước mặt , :

      " ấy tốt lắm." Sau khi xong, liếc mắt nhìn Phương Đông Dạ đầy thâm ý.

      "Cám ơn, cám ơn cậu!"

      Từ ánh mắt của Đường Tiếu, Phương Đông Dạ biết luôn là Đường Tiếu cứu Vô Ưu. Đường Tiếu cười nhún nhún vai, giống như cho rằng, có tư cách lời cảm ơn với .

      Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ khó hiểu hỏi:

      "Phương Đông Dạ, cảm ơn cậu ta cái gì vậy?" Giọng ràng là bực dọc cùng khó hiểu. hiểu Đường Tiếu làm gì mà phải lời cảm ơn trịnh trọng đến như vậy.

      Phương Đông Dạ nghe thấy câu hỏi của Vô Ưu xong, mới ý thức được cũng biết chuyện gì xảy ra, vì vậy, lại cảm kích nhìn về phía Đường Tiếu lần nữa. Đối mặt với ánh mắt cảm kích của Phương Đông Dạ, Đường Tiếu cười với Vô Ưu:

      "Bà chị, ta đương nhiên phải cảm ơn tôi rồi! Nếu như phải tôi phát ra ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, bây giờ rất có thể lại phát bệnh rồi. Mà tĩnh dưỡng lại phải dùng tiền nha. Thế nên tôi gián tiếp giúp ta tiết kiệm được tiền, ta có thể cảm ơn tôi được sao?"

      Đường Tiếu xong, nhìn Vô Ưu nhướng nhướng máy :

      " cảm thấy sao hả? Có đạo lý hay ?"

      Xí! Đồ tiểu nhân mách lẻo!

      Vô Ưu nhìn Đường Tiếu, trong mắt đầy bất mãn, nhưng khi nhìn về phía Phương Đông Dạ, ánh mắt lại có chút chột dạ. Phương Đông Dạ nhìn thấy bộ dáng vẫn đáng , đơn thuần như trước của , cười chiều chuộng :

      "Biết sai là được rồi, truy cứu nữa, nhưng lần sau được vi phạm!"

      "Uh, Phương Đông Dạ, vẫn là tốt nhất!"

      Vô Ưu nghe thấy câu ‘hào phóng’ của Phương Đông Dạ, ngay lập tức mặt liền hớn hở. Ánh mắt nhìn về phía Đường Tiếu đầy đắc ý, giống như : cậu mách lẻo , trắng ra , vô dụng thôi!!

      Đường Tiếu nhìn thấy vẻ mặt của Vô Ưu, đáp lại là nụ cười rạng rỡ, sau đó :

      "Oh, nếu tôi tốt, vậy tôi đây phải về thôi." đến đây, nhìn thoáng qua Vô Ưu thấy vẫn có phản ứng gì, tiếp tục :

      "Vã mồ hôi, người ta nghĩ mình tốt, mình còn trơ mặt ở đây làm gì nữa hả! Đồ vật cũng phải mang hết thôi!"

      Đường Tiếu đến đây, đưa tay về phía túi đồ. Vô Ưu vội vàng nhào người đến, hét lớn:

      " được! Đồ tặng người ta sao có thể lấy lại được!"

      Đường Tiếu thản nhiên:

      "Lúc đó chưa tôi tốt nha!"

      Tên đàn ông keo kiệt, hẹp hòi!

      Vô Ưu tức giận liếc Đường Tiếu, sau đó bên ngoài cười ủy khuất nhưng bên trong cười :

      "Hắc hắc, ai cậu tốt chứ. Tiểu Tiếu là tốt nhất. Cậu tốt bụng, lại hào phóng, trông còn đẹp trai như thế, đúng là bạch mã hoàng tử trong lòng nữ sinh nha!"

      đến đây, lại bày ra nụ cười khoa trương tiếp tục:

      "Có thể quen được cậu đúng là phúc phận của tôi, câu thành ngữ đó thế nào nhỉ, phúc ba đời! Đúng, chính là phúc ba đời!"

      Đường Tiếu thấy Vô Ưu vì chút đồ ăn vặt mà nịnh bợ mình như vậy, rút cuộc cũng nhịn được mặt lộ ra nụ cười, :

      "Được rồi, cần nữa, còn nữa tôi nổi hết da gà lên đây này!"

      " sao? Oa, đùi gà nướng của tôi!"

      Vô Ưu cười mở túi đồ ra, chuẩn bị có bữa cơm no đủ. Nhưng vừa định lấy đồ ra, liền cảnh giác nhìn về phía Phương Đông Dạ, sau đó cười nịnh nọt với . Hai tròng mắt nheo lại, trông đáng ! Tất cả mọi người đều biết, đây là Vô Ưu trưng cầu ý kiến của Phương Đông Dạ.

      "Ăn ít thôi, chờ em khỏe hẳn muốn ăn gì cũng được!"

      Làm sao Phương Đông Dạ có thể kháng cự được Vô Ưu đây, cho nên cười bật đèn xanh. Vô Ưu vội vàng :

      "Phương Đông Dạ, tốt quá." đến đây, còn quên cười với Đường Tiếu:

      "Đường Tiếu cũng tốt, quả các người đối với tôi tốt nha."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "Đường Tiếu cũng tốt, quả các người đối với tôi tốt nha."

      Vô Ưu vừa vừa cười khúc khích. Dù sao lễ độ với nhiều người cũng chẳng có gì là đáng trách! Chỉ có điều, có người khiến thể lên câu này được, bởi vì ánh mắt người ta nhìn có thể là vô cùng sắc bén!

      Phương Đông Kỳ! Sao ông ta lại tới đây? phải là bây giờ ông ta biết chuyện giả mang thai rồi đó chứ?

      "Tôi ngu ngốc nên mới bị lừa gạt,cho nên tôi đòi lại triệu đưa cho nữa!"

      Hình như Phương Đông Kỳ biết được Vô Ưu lo lắng điều gì, cho nên phát biểu quan điểm của chính mình trước. Chỉ câu của ông đổi lại nụ cười càng thêm rạng rỡ của Vô Ưu. Bởi vì biết, điều đó có nghĩa là triệu này chắc chắn nằm trong tay !
      ...

      "Bọn ra ngoài chuyện lúc, em và Đường Tiếu cứ tán gẫu với nhau ."

      Phương Đông Dạ cảm thấy nên chuyện ràng với Phương Đông Kỳ. muốn chuyện như thế này lại xảy ra lần nữa! Vô Ưu bị những món ăn ngon khoái khẩu của mình hấp dẫn, nên làm gì có tâm tư để ý đến những vấn đề linh tinh như thế, vì vậy rối rít gật đầu :

      " , !"

      Trước khi ra khỏi cửa Phương Đông Dạ liếc nhìn Đường Tiếu cái. Đường Tiếu đáp lại bằng ánh mắt an tâm . Đây là cách cánh đàn ông trao đổi, nhờ Đường Tiếu bảo vệ tốt cho Vô Ưu.
      ...

      "Tôi Vô Ưu cho nên tôi lấy người con nào khác. Bé Diễm đúng là con trai tôi! Nhưng thằng bé mang họ Nhạc!"

      Phương Đông Dạ vừa mới ra tới hành lang cùng với Phương Đông Kỳ, liền thẳng vào vấn đề, ra những điều mình muốn nhất. Lúc đến đây, thấy ánh mắt Phương Đông Kỳ run rẩy, nhưng cũng chẳng thèm để ý đến việc ông ta có tiêu hóa được hay , tiếp tục :

      "Tôi quan tâm đến việc thằng bé mang họ gì, bởi vì tôi cũng cho rằng, thằng bé theo họ Phương Đông cũng có gì là tốt cả!"

      "Tiểu Dạ!"

      Phương Đông Kỳ run rẩy kêu lên. Ông biết con trai mình oán trách ông chuyện này, lại biết hóa ra nó trở thành nỗi hận rồi! Trước ánh mắt ngập tràn đau xót của Phương Đông Kỳ, Phương Đông Dạ :

      "Mẹ chết. Mẹ muốn tôi hận ông, tôi có thể làm được. Nhưng tôi hy vọng ông lại trêu chọc tôi, làm rối loạn cuộc sống sau này của tôi. Lại càng mong ông vẫn cứ hy vọng hão huyền những chuyện khác. Về phần Vô Ưu và Bé Diễm, bọn họ đều là người thân nhất của tôi. Nếu như ông thực muốn để tôi có được hạnh phúc, vậy ông cứ ra tay với bọn họ ."

      đến đây, ánh mắt Phương Đông Dạ lên tàn nhẫn:

      "Nếu ông nghĩ muốn an hưởng tuổi già, đừng có làm ra những chuyện như vậy."

      Phương Đông Dạ xong, nhìn ông thâm sâu cái, sau đó xoay người về phía phòng bệnh.

      Cái nhìn của Phương Đông Dạ xem ra cực kỳ thâm sâu, giống như cái nhìn trước khi vĩnh biệt vậy!
      ...

      Ông lại làm tổn thương con trai mình lần nữa rồi!

      Phương Đông Kỳ nhìn theo bóng lưng Phương Đông Dạ, mặt xẹt qua mạt bi thương. Đến lúc này, khuôn mặt nghiêm nghị của ông trong nháy mắt giống như già rất nhiều.

      Tất cả những điều ông làm đều là dụng tâm của ông! Có ai có thể hiểu đây?

      Phương Đông Kỳ xoay người, lê người uể oải rời khỏi bệnh viện, sau đó lái xe chạy theo hướng mộ của mẹ Phương Đông Dạ. Cả đời này, người tri kỷ duy nhất của ông cũng chỉ có bà mà thôi. Chỉ có bà mới hiểu được ông!
      ...

      Chương 112: Cậu em dính vào lưới tình (5)


      Trong phòng bệnh, Phương Đông Dạ và Phương Đông Kỳ vừa mới khỏi, Vô Ưu vội vàng ngoắc tay với Đường Tiếu, cảnh giác :

      "Tiểu Tiếu, tới đây mau!"

      Đường Tiếu nhìn thấy bộ dạng thần thần bí bí của Vô Ưu,cười :

      "Bà thím, lại định làm gì vậy?"

      Bộ dạng ba lăng nhăng, có chút vội vàng nào của Đường Tiếu lọt vào trong mắt Vô Ưu vốn là vô cùng khó chịu. d⊹d⊹l⊹q⊹d ném cái hộp Hamburger cầm trong tay về phía Đường Tiếu, đồng thời hô lên:

      "Tiểu tử thối, cậu lại đây cho tôi."

      Đường Tiếu thấy Vô Ưu sử dụng bạo lực, khó tin :

      "Này, bà chị, đúng là có khí chất, có phong thái nha."

      Đường Tiếu vừa , vừa về phía Vô Ưu, đương nhiên cũng quên ném cái hộp Hamburger trả lại cho . Vô Ưu cũng chằng thèm để ý, đĩnh đạc ném chiếc hộp vào thùng rác :

      "Đưa lỗ tai cậu sát lại đây cho tôi, tôi cho cậu nghe cái này!"

      Sát lại đây!

      Đối với lời này của Vô Ưu, hình như Đường Tiếu có chút hài lòng, như vậy có vẻ rất thân mật. Vì vậy cười áp sát vào, Vô Ưu thầm vào tai :

      "Giúp tôi đến ngân hàng rút triệu!"

      "Cái gì? triệu?"

      Đường Tiếu dám tin hô lên. Trước tiếng kêu to của , Vô Ưu khó chịu quát:

      "Này, cậu chút! Cậu sợ dẫn kẻ trộm tới sao hả? triệu, là triệu nha!"

      Vừa lúc bắt đầu bị Vô Ưu rống lên Đường Tiếu còn cảm thấy có đạo lý, nhưng khi nghe đến câu sau, liền nhịn được bật cười "Khì khì". Cười Vô Ưu hiểu biết gì!

      Ha ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . .

      "Cười cái rắm á!"

      triệu nha! Chuyện đại có liên quan đến triệu, tên tiểu tử thối sao có thể cười như thế được! Cũng khó trách Vô Ưu tức giận. Mà Đường Tiếu vừa cười vừa :

      "Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc là giọng tôi to hay là muốn cho tất cả mọi người đều biết được đây."

      Vô Ưu sững sỡ! Mới hiểu ra được, ra vừa cười chính là vì mình to nội dung kia. Bất giác, mặt đỏ lên, :

      "Ai da, rốt cuộc cậu có giúp tôi hả?"

      "Giúp!"

      Đường Tiếu thấy khuôn mặt nhắn của Vô Ưu xấu hổ đỏ bừng lên liền gật đầu khẳng định. d‿đ‿l。q‿đ Chỉ có điều, ánh mắt hơi mê man hỏi:

      "Bà chị, yên tâm giao tiền cho tôi sao? Phải biết rằng đây là triệu nha!"

      Đường Tiếu tưởng rằng Vô Ưu sảng khoái mà : "Đương nhiên là tin tưởng rồi." Giống như lời người đơn thuần , lại ngờ Vô Ưu cúi đầu nghiêm túc tự hỏi. . .

      Vô Ưu vừa tự hỏi vừa nhìn đánh giá Đường Tiếu từ xuống dưới. Đường Tiếu chẳng những bị hành động này của Vô Ưu làm cho tức giận, mà ngược lại chứng kiến vẻ thành như vậy của còn cảm thấy thầm vui sướng.

      "Sao hả? muốn để tôi nữa sao?"

      Đường Tiếu thấy Vô Ưu rút cuộc cũng thu hồi ánh mắt đánh giá của mình lại cười hỏi. Vô Ưu nghiêm túc :

      "Tôi nhìn nhìn lại hồi, cũng thấy cậu giống người xấu!"

      Bản thân tôi!

      Đường Tiếu ngờ Vô Ưu nhìn đánh giá mình hồi lâu lại cho ra câu như vậy. liếc mắt xem thường, hỏi:

      "Vậy sau đó thế nào?"

      Vô Ưu nhếch miệng cười, đáp:

      "Sau đó tôi vẫn quyết định để cậu lấy tiền giúp tôi, nhưng mà, để cho an tâm, cậu đưa chứng minh thư của cậu cho tôi!"

      Đường Tiếu bật cười, sau đó :

      "Bà chị, chắc chắn là dạ dày của mình có vấn đề, chứ phải là não bộ có vấn đề đó chứ?"

      "Đường Tiếu!!!"

      Vô Ưu nghiến răng nghiến lợi hô tên của , trừng mắt nhìn . d⊹đღlღq⊹đ Đường Tiếu vội vàng lùi về phía sau hai bước, nhìn Vô Ưu phòng bị, đề phòng Vô Ưu lại hành hung mình lần nữa. Sau khi xác định an toàn, mới :

      "Bà chị, tôi có chứng minh thư người ta đưa triệu cho tôi sao? cho rằng đó là trăm đồng hả?"

      Đúng vậy nha! Có vẻ như có lý!

      "Vậy thôi quên !"

      câu của Vô Ưu khiến cho lòng Đường Tiếu bỗng nhiên cảm thấy có chút áp lực. Mặc dù vừa rồi khi thấy Vô Ưu dễ dàng tín nhiệm – người xem như rất quen thuộc như vậy, lại cảm giác được rất nguy hiểm. Nhưng, bây giờ nhìn thấy ra sức phòng bị, lại khiến rất khó chịu. Bởi vì, đối xử lòng với , thế nhưng lại nghi ngờ ?

      Lần đầu tiên, trái tim luôn luôn lạc quan của Đường Tiếu bị nhấp nhô. lần nữa lại ý thức được, ở trong lòng , Vô Ưu có tầm thường như lúc trước vẫn nghĩ!

      "Đây!"

      Vô Ưu lấy ra thứ gì đó từ dưới chiếc gối đưa cho Đường Tiếu. Đường Tiếu khó hiểu nhìn Vô Ưu hỏi:

      "Đây là cái gì?"

      Hỏi nhưng tay cũng đồng thời đưa ra nhận. Vô Ưu còn chưa kịp trả lời, nhìn đó là gì rồi. Chi phiếu, chi phiếu tiền mặt, triệu!

      " phải quên sao?"

      Đường Tiếu nhìn Vô Ưu hỏi, mà Vô Ưu còn lại :

      "Đúng vậy. Quên , tôi nên hỏi chứng minh thư của cậu!"

      xong, mở to đôi mắt thuần khiết nhìn hỏi:

      "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

      , có!

      Đường Tiếu cảm động cười lắc lắc đầu, nhưng lại lên lời.

      "Cậu làm sao vậy? Muốn khóc sao?"

      Trước ánh mắt vô cùng kích động của Đường Tiếu, Vô Ưu hơi nghi ngờ, vì vậy hỏi thẳng suy nghĩ trong lòng mình. Mới vừa rồi Đường Tiếu còn thấy cảm động, nghe xong câu có chút khéo léo nào của Vô Ưu, cười :

      "Bà chị ngốc nghếch, đoán được rồi đó, là tôi muốn khóc, biết tại sao ?" Lúc Đường Tiếu những lời này, trong ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 112: (tiếp)

      biết!

      Vô Ưu lắc lắc đầu, tỏ vẻ hiểu. Đường Tiếu nhìn dụ hoặc:

      "Tôi cho nha."

      Đường Tiếu , áp sát người vào Vô Ưu, sau đó học theo lúc nãy, thầm vào tai :

      "Tôi muốn khóc là bởi vì ngay sau đây thôi tôi phát tài. Ha ha. . ." xong nhìn Vô Ưu cười.

      Mặt hai người rất gần nhau, có thể cảm nhận được ràng hô hấp của đối phương! Đường Tiếu nhìn thấy khuôn mặt Vô Ưu gần trong gang tấc, đột nhiên trống ngập có cảm giác đập nhanh hơn. Lọai cảm giác này làm cho nhịn được muốn chạy trốn. Còn Vô Ưu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Tiếu, bình tĩnh :

      "Hừ, người xấu mình là kẻ xấu. Cho nên, hì hì, nhất định là cậu trêu tôi!"

      Oh oh!

      Đường Tiếu nghe Vô Ưu thế, cười :

      "Bà chị, trở nên thông minh rồi đó!"

      Vô Ưu nhận ra ý Đường Tiếu ám chỉ là trước đây mình ngốc nghếch, còn tưởng người ta khen mình thông minh, cho nên đắc ý :

      "Chẳng thế! Đương nhiên là tôi thông minh rồi! " xong, nhìn Đường Tiếu cười :

      "Đừng mọc rễ ở đây nữa, nhanh ." hết câu, còn đưa hai tay định đẩy khuôn mặt tuấn tú của Đường Tiếu ra.

      "Khoan !"

      Đường Tiếu bắt được hai cánh tay của Vô Ưu, khuôn mặt và Vô Ưu gần trong gang tấc, Vô Ưu hỏi:

      "Lại muốn gì hả?"

      Đường Tiếu cười :

      "Hì hì, tôi muôn hỏi, tôi giúp được lợi lộc gì hả?"

      Lợi lộc?

      Vô Ưu nhăn mặt, chun mũi :

      "Này, cậu lại dám đòi lợi lộc từ tôi? Cậu có lương tâm hả?"

      Đường Tiếu chút khách khí:

      " em còn phải tính toán, huống hồ với tôi cũng phải chị em. phải sao?" Đường Tiếu kiểu cây ngay sợ chết đứng, hề nhận ra cầu của mình có chút vô cùng hẹp hòi.

      Đồ ki bo bủn xỉn!

      Vô Ưu khó chịu nhìn Đường Tiếu, xót xa :

      "Cậu , muốn được gì!"

      "Uhm. . . Uhm. . . Uhm. . ."

      Đường Tiếu nhìn Vô Ưu, giống như suy xét kỹ, trêu ngươi hứng thú của , đến khi muốn nổi bão rút cuộc cũng mở miệng:

      "Hắc hắc, bà chị, cho tôi hôn cái là được!"

      Trong lúc Vô Ưu còn sững sờ, Đường Tiếu cười cợt nhả tiến tới gần

      "Tiểu tử thối, có dũng khí chiếm tiện nghi của lão nương này xem!"

      Sau khi Vô Ưu phản ứng kịp, chút khách khí đưa tay chụp vào mặt Đường Tiếu, dùng sức đẩy khuôn mặt ra. Sau đó bắt đầu gào thét điên cuồng với ! Trước cơn bạo lực bất thình lình của Vô Ưu, Đường Tiêu rên lên:

      "Bà chị, tôi dám nữa đâu! Tha mạng nha!"

      Trong lúc nhất thời, bên trong phòng bệnh trở nên vô cùng náo nhiệt!

      ...

      Tâm trạng Phương Đông Dạ rất tồi tệ. chưa bao giờ nghĩ cha mình có thể làm ra loại chuyện như thế này. Giờ đây trái tim nguội lạnh rồi. bực bội bước , còn chưa vào trong phòng bệnh nghe thấy tiếng cười đùa của Vô Ưu và Đường Tiếu, mặt càng trở nên trầm hơn.

      Cửa được đẩy ra, Vô Ưu nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Phương Đông Dạ mới buông Đường Tiếu bị mình điên cuồng bóp cổ ở giường ra, còn quên :

      "Để xem sau này cậu còn dám phân biệt lớn nữa ."

      mặt Đường Tiếu là nụ cười vô cùng rạng rỡ:

      "Ha ha, dám nữa, dám nữa."

      xong, ngẩng đầu liếc nhìn Phương Đông Dạ rồi với Vô Ưu:

      "Tôi trước, lát nữa quay lại tìm !"

      "Thế mới phải chứ!"

      Vô Ưu xong lại thúc giục:

      " sớm về sớm, chú ý an toàn!"

      Đường Tiếu có nhiều lời đứng dậy ra ngoài, lúc qua người Phương Đông Dạ, ánh mắt lợi hại liếc cái. Trong ánh mắt là cảnh cáo, giống như đoán được Vô Ưu gặp nguy hiểm nguyên nhân cũng là từ .

      Trước ánh mắt nghi ngờ của Đường Tiếu, Phương Đông Dạ cũng đáp lại gì. thẳng đến bên người Vô Ưu, dịu dàng :

      " bị bệnh lại còn gây gổ như vậy. Mau nằm xuống nghỉ !"

      Vô Ưu cười xấu hổ, sau đó nằm xuống theo lời . Phương Đông Dạ cũng quên mất giờ là trong bệnh viện, còn mình là người bệnh.

      Đường Tiếu quay đầu nhìn bọn họ cái, sau đó ra ngoài! Có số việc, bây giờ phải suy xét rồi, nếu suy ngẫm lại có thể chậm mất.

      ...

      "Học trưởng Tiếu!"

      Đường Tiếu vừa mới ra khỏi thang máy nghe thấy tiếng gọi của ai đó khiến cho da đầu tê dại. vốn tưởng rằng, ra khỏi trường học rồi còn nghe thấy cách xưng hộ ngọt ngấy này nữa, ngờ giờ lại đụng phải. Đường Tiếu muốn phớt lờ giọng đó cứ thẳng về phía trước, nhưng lại kịp nữa rồi, bởi vì người ta đứng trước mặt .

      trang điểm lòe loẹt nhìn Đường Tiếu cười vô cùng rạng rỡ:

      "Học trưởng Tiếu!"

      Từ vẻ mặt của ta có thể thấy được, ta rất cao hứng. Đường Tiếu cười cười, sau đó ngượng ngùng hỏi:

      " là?"

      phải là trí nhớ của kém, mà nghĩ ra mình gặp qua này. Đối phương nghe thấy xong, bất mãn bĩu môi :

      "Học trưởng Tiếu, người ta là Lý Mễ Mễ, mọi người đều gọi em là Tiểu Mật Mật."

      Ặc!

      Đường Tiếu nhìn bộ dáng này của ta, ngay lập tức nhận ra. Là cái Lý Mễ Mễ suốt ngày làm nũng đó. ngờ, chỉ có thời gian gặp, chỉ có giọng khiến cho người ta thể chịu nổi, mà ngay cả trang phục cũng như vậy. Đường Tiếu cười đối phó :

      " trùng hợp nha!"

      "Đúng vậy, em cũng cho rằng chúng mình rất có duyên."

      Lý Mễ Mễ , hai trong mắt tỏa sáng, bộ dáng như thể nhìn thấy bảo bối vậy. Đường Tiếu vội vàng lịch cáo biệt:

      "Tôi còn có chút việc, phải trước đây!" Sau khi xong gật đầu giống như định rời . Nhưng ràng là Lý Mễ Mễ dễ bỏ qua cho như vậy. ta vội đuổi theo:

      "Ai da, học trưởng Tiếu, người ta lâu rồi gặp , lần này vất vả lắm mới có duyên đụng phải, sao có thể ôn lại chuyện cũ được đây?"

      Ôn chuyện?

      Bọn họ làm gì có cái giao tình này chứ?

      Đối với đề nghị này, trong lòng Đường Tiếu cảm thấy rất cần thiết, nhưng lại có cự tuyệt thẳng thừng. thế nhưng lại có phong độ như vương tử nha. Đường Tiếu dừng bước, nhìn ta :

      "Tôi rất vui khi được gặp học muội, cũng rất muốn ôn lại chuyện cũ với , nhưng giờ tôi có thời gian. Để hôm nào , hôm khác nha, tạm biệt!"

      xong, nhanh chân định bỏ chạy, nhưng lại bị Lý Mễ Mễ cầm tay kéo lại.

      "?"

      Đường Tiếu nhíu mày, trước kia chỉ nghĩ rằng những người con như thế này có chút phiền phức, nhưng lại chưa bao cảm thấy có đủ kiên nhẫn. Có đôi khi nghe thấy tiếng thét chói tai của con , nhận được chút quà của mấy em học cùng trường lại có thể làm thỏa mãn trái tim đàn ông hư vinh của , nhưng hôm nay lại giống như vậy, thấy vô cùng chán ghét cái cảm giác bị dây dưa như thế này.

      "Học trưởng Tiếu, đừng vô tình như vậy mà. Học trưởng rồi, người ta ở lại trường rất đơn đó."

      Lý Mễ Mễ giữ Đường Tiếu lại thâm tình , đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ của ta mở to, có vẻ vô cùng tinh xảo nhìn Đường Tiếu. Đường Tiếu thở dài trong lòng, ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc từ người người ta tỏa ra, biết nên xử trí như thế nào mới tốt.

      ...

      Quyến rũ chồng người khác! biết xấu hổ!

      Y tá Mã Tiểu Doanh trong ca trực, sau khi nhìn thấy Đường Tiếu bị người ta dây dưa, trong mắt lên tia lửa giận, nhưng lúc này trong giờ làm nên cũng khó mà lên tiếng được. thể làm gì khác hơn đành ở bên mà tức giận. Thế nhưng kia càng ngày càng quá phận, lại cứ thế lôi kéo người ta, thiếu mỗi điều là nhảy vào ôm ấp! Đúng là sỉ nhục phụ nữ mà! Cho dù thế giới này có đàn ông cũng đâu có thể quyến rũ chồng người khác chứ! Quả thực là thể tha thứ được!

      "Tiên sinh, chào ngài. Bà xã của ngài đỡ chút nào chưa?"

      Mã Tiểu Doanh nhìn Đường Tiếu to. Đường Tiếu nghe thấy giọng liền xoay người nhìn lại, biết Mã Tiểu Doanh giải vây giúp mình, cho nên vội vàng :

      "Bà xã tôi tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn y tá quan tâm!"

      " cần khách khí, có vấn đề gì, ngài có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!"

      Từ khuôn mặt trắng bệch của Lý Mễ Mễ, Mã Tiểu Doanh biết mục đích của mình đạt được, t mình có thể thành công rút lui rồi, cho nên sau khi lịch gật đầu, lại bắt đầu chăm chú vào công việc.

      ...

      "Bà xã? Học trưởng kết hôn rồi? thế sao? Chuyện khi nào vậy? Sao em lại hề biết gì?"

      ràng là Lý Mễ Mễ thể chấp nhận được cái đả kích xảy ra bất thình lình này. ta hỏi oang oang đống câu. Đường Tiếu cười đáp:

      "Chúng tôi thích phiền toái nên thông báo cho mọi người biết. Hy vọng học muội để ý."

      " ấy tên là gì? Em có biết ?"

      Lý Mễ Mễ bĩu môi, ghen ghét hỏi. Đường Tiếu cười lạnh nhạt :

      " ấy tên Nhạc Vô Ưu. Tôi nghĩ chắc biết ấy đâu."

      xong, nhìn bộ dạng bị đả kích ràng của Lý Mễ Mễ :

      "Tôi còn có việc phải trước đây. Tạm biệt." xong, xoay người nhanh chân bỏ chạy. Tốc độ của giống như sợ người ta đuổi theo vậy!

      "Học trưởng Tiếu, học trưởng Tiếu."

      Sau khi Lý Mễ Mễ phản ứng kịp, vội vàng hô lên, nhưng Đường Tiếu sớm chạy mất hút, thấy tăm hơi đâu nữa rồi. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :