1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 107.2


      Phương Đông Kỳ vừa bước vội ra khỏi cửa, vừa nghĩ tới việc bố trí nhân viên, có thể là vô cùng chu toàn, bởi ông ta muốn cháu mình được bình an sinh ra!

      "Lão gia, chờ tôi với, lão gia!"

      Tô Mỹ Hoa thấy Phương Đông Kỳ càng lúc càng nhanh, tốc độ của bàn chân ông như sinh ra gió ‘gào khóc’ gọi! Bà ta vốn là người Phương Đông Kỳ thương nhất, bây giờ hay rồi, ông sắp có cháu nên cần bà ta nữa. được! Bà ta tuyệt đối thể để Nhạc Vô Ưu sinh đứa bé đó ra được. Nếu đứa bé được sinh ra, địa vị của mẹ con bà ta được đảm bảo nữa!

      Nghĩ vậy, trong mắt Tô Mỹ Hoa lên tia độc ác!

      ...

      Ha ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . .

      Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa rời , cửa vừa được đóng vào, Vô Ưu liền ngẩng đầu lên, mặt vẻ nín cười. thấy an toàn phá ra cười, tiếng cười từ bé chuyển sang lớn, sau càng lúc càng lớn hơn! Cuối cùng, nằm lăn lộn ghế cười!

      "Ha ha, em nha!"

      Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng tinh quái này của Vô Ưu, nhịn được cũng bật cười. hận cha nhiều năm như vậy, oán cũng oán nhiều năm rồi, hôm nay nhìn thấy bộ dạng ông bị Vô Ưu trêu đùa, lần đầu tiên có cảm giác ông gần gũi như vậy. Ông còn cái dáng vẻ duy ngã độc tôn(*), lời chính là thánh chỉ, cho người khác được quyền chất vấn nữa.

      (*)Duy ngã độc tôn:

      Duy ngã: là cái Ta hay còn gọi cái Tôi, cái của Tôi, cái của Ta
      Độc tôn : là kẻ duy nhất được tôn sùng, ngoài ra còn có những nghĩa như là: tôn trọng, tôn vinh, tôn qúy, uy quyền nhất….

      => Túm lại là: coi cái tôi của mình là hết, mình là nhất nhất.
      Hôm nay ông chính là bậc cha mẹ bình thường, xấu xa, lóng ngóng!

      "Ôi trời, ôi trời..."

      Vô Ưu cười rất lớn, hút ít khí lạnh vào trong, bụng lại bắt đầu khó chịu rồi. Nhạc Diễm nhìn , đàng hoàng:

      "Đắc ý quên mình rồi!"

      Cậu bé xong, nhìn Vô Ưu nhe răng cười, sau đó hỏi ngây ngốc:

      "Mẹ, phải là mẹ có đấy chứ? Có khả năng nha!"

      Cậu còn nhớ lần trước hai người bọn họ ở thuyền, hình như ư ư ư… ư ư ư nha.

      Bốp!

      "Có khả năng cái rắm í! Thân thích của mẹ đến rồi!"

      Trước vẻ ngờ vực của Nhạc Diễm, Vô Ưu tát cho cậu cái, đồng thời lý do có khả năng cho cậu nghe. Nhạc Diễm nghe đến đây mới hiểu, hóa ra là như vậy. Cậu bé vội vàng đưa ly nước ấm tới trước mặt Vô Ưu, :

      "Trước kia ngoại trừ giường thường xuyên bị bẩn ra mẹ đâu có bị đau bụng kinh đâu!"
      Bốp!

      "Con là tên quỷ , sao lại biết điều đó hả!"

      Bởi vì câu “đau bụng kinh’ của Nhạc Diễm, mà Vô Ưu lại cho cậu thêm cái tát nữa. Tên nhóc kia quả là oan uổng muốn chết. Phải biết rằng, sở dĩ cậu biết được cái đó, cũng phải là để chăm sóc cho sao? Đúng là có đạo lý mà.

      Nhạc Diễm thấy Vô Ưu ức hiếp mình, bực mình :

      "Người phụ nữ ngốc nghếch, con cho mẹ biết nha, nếu mẹ còn đánh con thành ngốc như mẹ, để xem sau này ai phụng dưỡng mẹ hả!"

      Vô Ưu cười, nghĩ lúc sau đó cười hắc hắc gian trá :

      "Mẹ cần con nuôi. Bây giờ mẹ là phú bà rồi, con quên sao?"

      xong, còn quên nhíu nhíu mày đắc ý, ngay cả chuyện đau bụng cũng quên mất!

      ...

      "Được rồi, ầm ĩ nữa. lấy xe, chúng ta đến bệnh viện xem qua chút."
      Phương Đông Dạ xong, đứng dậy cho phép cự với Vô Ưu và nhà Nhạc Diễm:

      "Nhanh lên chút."

      Nhạc Diễm có ý kiến gì, nên cũng đứng dậy, trong khi Vô Ưu vẫn ngồi làm tổ ghế solan, bộ dáng xem ra dậy nổi rồi.

      Nhạc Diễm nhìn bộ dáng này của mẹ, cười hỏi:

      "Sao vậy? phải là mẹ sợ gặp bác sĩ đấy chứ?"

      Tên nhóc kia chỉ đoán bừa như thế, chứ phải khẳng định. Điều này cũng có nguyên nhân nha, vì trước đây cậu chưa từng thấy mẹ bị bệnh bao giờ. Vô Ưu trước đây tuy ngốc nghếch, nhưng lại rất ít khi bị bệnh. Cho dù có dịch cảm cúm, cả tiểu đội bị cảm nhưng duy chỉ có là vẫn có chuyện gì.

      Bà nội hình dung Vô Ưu như thế này: người phản ứng chậm, thân thể cũng phản ứng chậm. Gặp phải chuyện gì, còn chưa phản ứng kịp chuyện cũng qua! Cuối cùng đưa ra kết luận là: người ngốc ít phiền não, đần độn bị ốm!!!

      "Mẹ mới sợ gặp bác sĩ!"

      Vô Ưu ngẩng đầu, lớn tiếng với Nhạc Diễm. Nhạc Diễm có chút bất ngờ trước phản ứng kích động của Vô Ưu, vì vậy cậu nhìn về phía Phương Đông Dạ, hy vọng tới khuyên giải bà mẹ bảo bối này.

      Phương Đông Dạ tới bên cạnh Vô Ưu ngồi xuống, sau đó cười :

      "Sao vậy? Bị bệnh khám bác sĩ sao được?"

      Vô Ưu trả lời bằng cách, ngồi dính chặt ghế salon, thèm nhìn , im lặng biểu đạt cho cự tuyệt của mình.

      Chuyện gì xảy ra đây?

      Phương Đông Dạ nhìn về phía Nhạc Diễm, mà Nhạc Diễm chỉ lắc lắc đầu.

      Sau khi tự hỏi lúc, Phương Đông Dạ liếc nhìn chiếc điện thoại, rồi nháy nháy mắt với Nhạc Diễm. Nhạc Diễm hiểu ý gật đầu, sau đó cầm chiếc điện thoại di động của Phương Đông Dạ bàn lặng lẽ về phía phòng ngủ...

      "Alo, dì Luky hả. Cháu là Bé Diễm đây, bà có ở đó ạ?"

      sai! Cậu bé muốn cầu cứu bà ở Canada. Mặc dù cậu cũng muốn để bà biết mẹ bị bệnh, nhưng cũng thể cứ thế kéo mẹ được? Hơn nữa, nhìn bộ dáng của mẹ cũng đáng ngại lắm, cho nên sau hồi suy nghĩ cẩn thận, cậu mới quyết định gọi cuộc điện thoại này.

      "Bà nội, bà sao chứ? Bà có muốn gặp Vô Ưu và Bé Diễm ?"

      Bên trong phòng bệnh của bệnh viện ở Canada, mặt mày bà lão càng thêm hốc hác... Luky nhìn trong mắt bà đầy khát khao, biết trong lòng bà rất muốn, đọc được, bà thể dứt bỏ được điều gì.

      "! được với bọn chúng."

      Chỉ câu của bà lão, giống như tiêu hao chút sức lực cuối cùng, con ngươi trong mắt quay vòng sáng rực.

      "Mẹ, con sai rồi. Mẹ! Là con bất hiếu!"

      Nhạc Thiên Hàng nhìn bà lão hấp hối quỳ thụp xuống đất. Bà lão nhìn ông, nhìn sang phía Hạ Mỹ Hà đứng bên lặng lẽ rơi lệ :

      "Con dâu, sau này hãy chăm sóc Thiên Hàng. Tiểu Khải và Tiểu Hoàn đều là những đứa trẻ tốt." câu biểu lộ công nhận của bà.

      Người sắp chết lời cũng trở nên lương thiện!

      Có lẽ, bà muốn chết rồi mà vẫn buông tha cho người khác. Người chết cuối cũng vẫn phải chết, sao có thể để lại cho người còn sống những điều lo nghĩ? Con trai mình nợ mẹ con Vô Ưu, bà xuống đó trả nợ thay nó.

      "Mẹ!"

      Hạ Mỹ Hà quỳ gối xuống trước giường bà lão, lần đầu tiên cố lấy hết dũng khí để bật lên tiếng ‘mẹ’ khát vọng từ lâu. Bà lão cố sức đáp lại bà ta tiếng ‘được’, sau đó khuôn mặt tái nhợt mảng hồng.

      Hồi quang phản chiếu!(*)

      (*) Hồi quang phản chiếu ~ phóng ánh sáng ra ngoài:

      Nhiều người lúc sắp chết, hoặc tưởng rằng sắp chết , bỗng thấy cả cuộc đời của họ ra trước mắt, đầy chi tiết và tuần tự như cuốn phim. Điều lạ: cuốn phim của cả cuộc đời mà chỉ kéo dài khoảng hai phút.


      Nghĩ đến từ này, trong lòng mọi người đều run lên, giống như linh cảm thấy điều gì đó...

      "Bà nội."

      "Bà nội."

      Cả hai người Luky và Nhạc Khải mỗi người nắm tay bà lão, kiềm chế được lệ chảy xuống mặt. Bà lão mỉm cười với bọn họ, giọng có vẻ như có chút khí lực:

      "Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan." Sau khi xong, giương mắt nhìn về phía cửa. Mặc dù bà lão gì, nhưng mọi người đều biết bà chờ đợi điều gì.

      dingdingdingd-dingbaaanambabaabaabanooumba
      wh-wha-what qoinaon-on
      dingding

      . . .

      Điện thoại! Điện thoại của Luky lúc này vang lên...


    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 108: Cậu em dính vào lưới tình (1)


      Điện thoại của Phương Đông Dạ!

      Luky nhìn số hiển thị trong lòng run lên. Trực giác mách bảo là Vô Ưu hoặc Bé Diễm gọi đến. vội vàng lau khô nước mắt, nhìn bà lão :

      "Bà nội." Sau đó đưa điện thoại đến gần bà, nhưng bà lão lắc đầu.

      "Bà nội, điện thoại từ Đài Loan!" Bà lão vẫn nhận điện thoại, Luky hốt hoảng đến độ nước mắt cũng chảy ra. Nhạc Khải quyết định nhanh, tiếp nhận điện thoại, :

      "Alo!"

      ...

      "Cậu Khải, cháu là Bé Diễm, bà nội đâu ạ?"

      Bé Diễm nhận ra giọng Nhạc Khải, hỏi luôn vào trọng điểm. Nhạc Khải gật đầu ra hiệu bằng mắt với Luky, sau đó hỏi:

      "Có chuyện ?"

      Luky nghe như thế, vội vàng kéo chiếc hòm ở dưới gầm giường ra. Bên trong chiếc hòm có mấy trăm chiếc băng ghi . Mỗi chiếc băng đều được ghi chú tựa đề. Bé Diễm học, Vô Ưu lại gây họa, Vô Ưu cãi lộn với Phương Đông, Vô Ưu làm Bé Diễm tức giận, Bé Diễm đạt thành tích tốt ở trường, Bé Diễm nghe lời v.v…

      "Sao cơ? Mẹ cháu bị bệnh? chịu gặp bác sĩ? Cháu chờ chút, cậu tìm bà để cháu chuyện."

      Nhạc Khải vừa hết câu, Luky liền bắt đầu lục lọi bên trong chiếc hòm, nhưng cũng biết nên dùng cái băng ghi nào. Bà lão nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Luky cũng có ý nhắc cho , bởi vì khi bà rồi, phải đối phó với tất cả những chuyện này. Cứ coi như bây giờ bà mất , bà muốn nhìn xem có thể đánh lừa được Vô Ưu hay .

      Vô Ưu lại làm mình làm mẩy!

      Là cái này! Luky vội vàng nhét chiếc băng ghi vào máy, sau đó bật nút phát.

      "Vô Ưu lại nghe lời sao? Cháu với mẹ, nghe lời bà nội giận."

      Luky bật tới đoạn này, vội vàng ấn nút tạm dừng. Nhạc Diễm :

      "Vâng ạ."

      Cậu bé xong, quan tâm hỏi:

      "Bà, bà khỏe..."

      Nhạc Diễm còn chưa hết câu, Luky lại vội vã ấn nút phát. Giọng bà nội vang lên cắt ngang lời Nhạc Diễm:

      "Các cháu phải tự chăm sóc cho mình, sức khỏe bà tốt lắm, đừng lo lắng cho bà. Được rồi, hôm nay bà muốn ra biển với Luky, nữa. Tạm biệt!"

      Sau khi phát xong, Luky ấn nút mở.

      ...

      Xem ra sức khỏe của bà cũng tệ!

      Nhạc Diễm nghe thấy giọng đầy sức sống của bà, tâm tình trở nên khá tốt. Xem ra bà ở bên Canada rất tốt. Nhạc Khải vội vàng cầm lấy điện thoại hỏi:

      "Bà nội muốn ra ngoài rồi, cháu còn chuyện gì nữa ?"

      Nhạc Diễm gấp gáp:

      "Cậu hỏi bà giúp cháu, tại sao mẹ lại muốn bệnh viện?"

      Tiếng được truyền cả ra ngoài, tất cả mọi người đều nghe thấy câu hỏi của Nhạc Diễm, kể cả bà lão. Bà cười thê lương :

      "Con bé sợ chết, sợ vào bệnh viện rồi lại giống như mẹ nó, cũng trở ra nữa!"

      Bà lão xong những lời này, nước mắt mọi người đều chảy ra. Đặc biệt là Luky, đưa tay bịt chặt lấy miệng, nếu làm như thế, sợ mình nhịn được mà khóc rống lên.

      Nhạc Khải nuốt nỗi bi thương vào trong lòng, cố gắng làm cho giọng của mình nhàng, :

      "Bà nội , Vô Ưu như thế là vì sợ. Bà ngoại cháu chết ở trong bệnh viện, cho nên mẹ cháu sợ vào bệnh viện, sợ vào đấy rồi ra được nữa."

      Nhạc Khải xong, trong mắt lên tia đau xót, bởi vì trong lòng người thể , muốn thương tiếc cũng thể thương tiếc, rất đau đớn.

      "Oh, cháu biết rồi. Chào cậu Khải, chào dì Luky hộ cháu, bà chú ý giữ gìn sức khỏe nha. Cháu cúp máy đây!"

      Nhạc Diễm là cậu bé thông mình như vậy, nhưng cũng phát ra điều gì khác thường, cứ như thế bị lừa. Bộ dáng cậu thoải mái, chỉ lo nghĩ về Vô Ưu mà hoàn toàn ngờ đây chính là lần chuyện cuối cùng với người bà thân thương nhất!

      ...

      "Em chỉ cần gặp bác sĩ, muốn điều kiện gì cũng được, thế nào hả?"

      " triệu!"

      Phương Đông Dạ lừa hồi cũng có được kết quả, cho nên cuối cùng chỉ có thể đưa ra điều kiện. Kết quả là, Vô Ưu cũng khách khí dùng luôn công phu sư tử ngoạm, mở miệng ra là từ ‘ triệu’!!! Hai mắt Phương Đông Dạ sáng lên, định đồng ý tiếp:

      "Có hiệu lực trong ba giây, quá hạn đều trở thành vô giá trị!"

      xong, dường như chơi xỏ nên nhắm hai mắt lại.

      Phương Đông Dạ ngờ Vô Ưu dùng đến chiêu này, dụ dỗ:

      "Bao nhiêu tiền tùy em, em muốn bao nhiêu cũng được, như thế còn được sao?"

      Đối với chiêu đưa tiền ra dụ dỗ của Phương Đông Dạ, Vô Ưu lười biếng đáp:

      "Em , của sớm muộn gì cũng là của em. Cho dù phải là của em cũng chẳng sao cả, dù sao tiền em có cả đời này cũng xài hết được."

      Cứng mềm đều ăn!

      Vô Ưu như thế khiến cho Phương Đông Dạ có chút bất lực. biết nên làm như thế nào mới được, chỉ có thể trông chờ, kỳ vọng vào Nhạc Diễm thôi. Đúng lúc này Nhạc Diễm đẩy cửa ra, cười :

      "Bà nội , nếu mẹ bệnh viện bà giận."

      Cậu bé xong quơ quơ chiếc điện thoại di động trong tay, ra vẻ, mẹ tin có thể tự mình hỏi lại.

      "Con mách lẻo!"

      Vô Ưu nghe Nhạc Diễm xong, lên tiếng tố cáo. Nhạc Diễm :

      "Mẹ nghe lời con có biện pháp gì chứ, đương nhiên chỉ có thể tìm bà thôi."

      Cậu bé xong, nhìn Vô Ưu nhe răng cười đắc ý. Vô Ưu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng dám .

      "Đứa con bất hiếu!!"

      Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm, cuối cùng cực kỳ tức giận, ai oán ra mấy chữ . Nhạc Diễm bật cười như có chuyện gì, đắc ý :

      "Ha ha, mẹ có hiếu đừng để bà tức giận, nhanh đến bệnh viện !"

      Tên quỷ !

      Vô Ưu biết làm thế nào chỉ có thể mắng chửi người, đến cuối cùng đương nhiên là phải theo Phương Đông Dạ tới bệnh viện rồi...

      ...

      Kết quả kiểm tra cũng có gì đáng ngại, chỉ là niêm mạc dạ dày bị thương tổn, truyền dịch vài ngày, nghỉ ngơi chút là khỏe.

      "Ai da, em nằm viện đâu!"

      Vô Ưu vừa nghe nằm viện hai ngày, nhịn được kêu lên, người biết lại tưởng bị bệnh nặng nha. Lúc Phương Đông Dạ còn suy nghĩ có nên để về nhà rồi mời y tá về chăm sóc riêng cho hay , Nhạc Diễm lại cầm chiếc điện thoại di động lên quơ quơ.

      Uy hiếp!

      còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là uy hiếp trắng trợn.

      Đương nhiên là Vô Ưu phải ở lại bệnh viện rồi, mà Phương Đông Dạ cũng đương nhiên ở lại bệnh viện chăm sóc cho . Ngày hôm sau Phương Đông Dạ định làm, ở trong bệnh viện với , nhưng lại nhận được điện thoại của Bùi Linh. Phương Đông Kỳ - cha dẫn luật sư đến phòng làm việc tìm , lần này hiển nhiên là có chuyện quan trọng muốn , nên đành bất đắc dĩ trở về công ty.

      ...

      "Này, Phương Đông Dạ."

      Phương Đông Dạ đỗ xe vào trong bãi, mà đỗ luôn trước cửa, vì cũng định ở lại lâu. Sau khi chuyện xong, quay lại bệnh viện với Vô Ưu luôn, cũng ngờ vừa tới cửa tập đoàn ‘Trụ’, liền đụng phải người đứng chờ ở cửa lâu —— Đường Tiếu.

      Đường Tiếu! Sau khi Phương Đông Dạ nhìn thấy , ngay tức khắc nhận ra, chính là người có bộ dáng thân thiết, đấu võ mồm với Vô Ưu, cho nên lạnh lùng hỏi:

      "Cậu tìm tôi có việc gì ?"

      Trước phòng bị của , Đường Tiếu mỉm cười, thản nhiên chút e dè:

      "Tôi tìm bà chị kia!"

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 109: Cậu em dính vào lưới tình (2)


      Phương Đông Dạ nhìn Đường Tiếu phòng bị hồi :

      " ấy có ở đây!" xong, nhấc đôi chân thon dài định vào ‘Trụ’. Đường Tiếu khiêu khích:

      "Này, phải là ngay cả số điện thoại của ấy, cũng dám cho tôi biết đấy chứ?"

      dám!

      Đường Tiếu dùng từ này khiến Phương Đông Dạ khó chịu nhíu mày. lạnh lùng xoay người lại, nhìn Đường Tiếu :

      "Là đàn ông tốt nhất là nên làm ra làm chơi ra chơi, hy vọng dựa vào người phụ nữ để cần phấn đấu chỉ là hành vi ngu xuẩn!" Phương Đông Dạ ra những lời đầy khinh thường Đường Tiếu. Đường Tiếu vẫn giữ vững phong độ như có chuyện gì, nhún nhún vai :

      "Mặc dù tôi cũng chẳng phải là người có tiền gì, nhưng tôi kết bạn nhìn vào điều này."

      "Bạn!"

      Phương Đông Dạ vừa , vừa liếc mắt nhìn Đường Tiếu, mặt lộ vẻ nghi ngờ. Đường Tiếu thản nhiên:

      " dám cho tôi biết cũng chẳng sao, tôi tìm biện pháp khác!"

      Đường Tiếu xong, xoay người còn muốn chạy, nhưng bị Phương Đông Dạ chặn lại:

      "Chờ chút!"

      Đường Tiếu quay đầu lại, vẻ nhố nhăng có chút bất cần đời, nhìn Phương Đông Dạ hỏi:

      "Sao vậy? Định cho tôi biết sao?"

      Phương Đông Dạ :

      "Đúng vậy. Tôi có thể cho cậu biết, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu điều, nếu như cậu có chút an phận với Vô Ưu hoặc là có ý đồ làm bậy, tôi bỏ qua cho cậu đâu!"

      Đường Tiếu gì, chỉ cười nhìn Phương Đông Dạ nhíu nhíu mày, rồi đưa điện thoại di động của mình ra. Phương Đông Dạ cũng nhảm nhiều, kết quả là sau khi dùng tốc độ nhanh nhất nhập số điện thoại của Vô Ưu vào di động của Đường Tiếu, trả lại xong liền xoay người rời , giống như muốn ở lại thêm khắc nào.

      ...

      Cạch!

      Mặc dù Phương Đông Dạ gì, nhưng có thể thấy ràng tâm trạng được tốt lắm. Cho nên, vừa đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra, liền lạnh lùng :

      "Có chuyện gì? luôn !"

      Vừa , vừa bước nhanh đến chỗ ngồi của mình. Sau khi ngồi xuống, đặt hai khuỷu tay lên hai bên tay vịn của ghế, người thoải mái dựa ra sau, đồng thời chân trái vắt chéo lên chân phải, hai tay đan vào nhau đặt trước người.

      Tự nhiên, ngông cuồng, câu nệ, phóng túng!

      "Bộ dáng của đây là thế nào hả?"

      Phương Đông Kỳ thấy Phương Đông Dạ như vậy khó chịu nhăn mày lại. Phương Đông Dạ vẫn như trước, chút tình cảm nào:

      "Nếu như ông đến để phê bình tôi mời hôm khác hãy đến. Hôm nay tôi có thời gian!"

      "Tôi có chuyện muốn !"

      Phương Đông Kỳ vội ngăn lại. Phương Đông Dạ cũng làm khó, đưa tay làm tư thế xin mời.

      Phương Đông Kỳ thấy vẻ cứng cáp của Phương Đông Dạ chỉ nâng cao, mà còn có thể xưng vương xưng bá, tràn ngập cảm giác vô lực. Con người khác lên như diều gặp gió chính là niềm kiêu hãnh của người cha, nhưng ông lại thể kiêu hãnh được, thậm chí còn hy vọng đạt được thành tựu như thế này, bởi vì Phương Đông Dạ như vậy ông thể khống chế được.

      khống chế được khiến ông và nhiều năm liên lạc, nhưng lại ngờ rằng, hôm nay ông lại tới đây trong tình cảnh cầu xin ! ‘Bá nghiệp’ là tâm huyết của ông, sao ông có thể để nó suy sụp dễ dàng được! Cho nên bất luận như thế nào ông cũng phải giữ gìn nó!

      Phương Đông Kỳ vẫy tay với luật sư. Luật gật đầu chuyên nghiệp, sau đó lấy tập giấy tờ mình chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đặt trước mặt Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ vẫn nhàn nhã dựa vào ghế như trước, hề có ý định xem. Trước vô lễ của Phương Đông Dạ luật sư quay đầu nhìn về phía Phương Đông Kỳ, để xem ông chỉ thị như thế nào.

      Haizzz!

      Phương Đông Kỳ thở dài hồi trong lòng. Ông có thể làm gì bây giờ? Bất lực! Cho nên cũng chẳng thể làm gì khác hơn đành gật đầu. Luật sư hiểu ý cầm tạp giấy ở bàn lên, sau đó đọc nội dung bên trong cho Phương Đông Dạ nghe.

      "Đây là 64% cổ phần của tập đoàn ‘Bá nghiệp’, còn có thỏa thuận chuyển nhượng."

      Luật sư xong, tưởng rằng nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Phương Đông Dạ, lại ngờ chỉ nghịch nghịch ngón tay, hỏi như có chuyện gì:

      "Sau đó?"

      Sau đó?

      Luật sư sững sờ, biết trả lời như thế nào. chưa bao giờ thấy người nhận được điều tốt như thế này lại lạnh lùng như thế! Lúc này Phương Đông Kỳ đứng lên :

      "Có nghĩa là, trong cuộc họp cổ đông tháng sau của “Bá nghiệp”, có thể lấy thân phận là tổng giám đốc để có mặt ở đó!"

      như vậy đủ chưa! Phương Đông Dạ nghe thấy hẳn hiểu rồi ! Nên biết đây là miếng bánh ngon từ trời rơi xuống, là chuyện tốt! Nhưng Phương Đông Dạ lại vẫn lười biếng đáp:

      "Tôi có thời gian, cũng có hứng thú! "

      xong, ngẩng đầu nhìn hai người sững sờ, tiếp tục :

      "Nếu có chuyện gì nữa thứ lỗi tôi tiễn khách. Tôi còn có chuyện phải làm!"

      "Chuyện quan trọng! Đến bệnh viện gặp người phụ nữ ngu ngốc kia sao?"

      Phương Đông Kỳ có chút thẹn quá hóa giận rồi! Người khác vì tranh đoạt tài sản mà đầu rơi máu chảy, còn ông hôm nay tự hạ thấp mình, tự dâng tài sản cho , nhưng lại chẳng thèm ngó ngàng tới. Điều này sao ông có thể chịu nổi được đây, còn gì là thể diện nữa!

      Ngu ngốc!

      Phương Đông Dạn vốn điềm nhiên với bộ dáng lười biếng, nghe thấy từ này ngay lập tức ánh mắt liền trở nên u, lửa giận trong lòng cũng trỗi dậy, nhưng mặt ngược lại vẫn tươi cười, sau đó chút niệm tình:

      "Người phụ nữ ngu ngốc? sai! Đúng là người phụ nữ ngu ngốc! Nhưng ấy cũng đâu phải là người ngu ngốc nhất, nếu làm sao lại có thể có người, hết tới hai, hết hai lại tới ba, bị ấy lừa gạt mất hai triệu chứ?"

      Đúng là chửi người mà cần dùng những từ ngữ thô tục nha!

      Phương Đông Kỳ nghe Phương Đông Dạ xong, khuôn mặt già nua tức giận đỏ bừng, nhưng lại thể được câu phản bác. Là ông ngu xuẩn nên mới bị mắc mưu người phụ nữ ngu ngốc kia.

      Hóa ra, ngày hôm qua sau khi ông trở về, thám tử ông nhờ điều tra về Vô Ưu hoàn tất xong toàn bộ tư liệu về . Sau khi ông nhìn thoáng qua, liền biết mình bị hai mẹ con lừa giống như kẻ ngốc. Nhất là lúc ông đọc được câu cuối cùng ‘người bị điều tra, tại ở trong bệnh viện truyền nước biển vì bị đau dạ dày’, càng ràng, mình lại bị lừa mất triệu nữa. vốn mang thai!!

      " phải tiếp quản bởi vì công ty này có phần của mẹ ."

      Phương Đông Kỳ đúng là biết xuống tay, biết điều mang tính đột phá với Phương Đông Dạ, chỉ có điều đối với lời ông , Phương Đông Dạ vẫn chỉ cười khinh thường:

      "Cổ phần của ‘Bá nghiệp, ngoại trừ 44% trong tay ông ra, trong tay Tô Mỹ Hoa cũng có 20%, vốn là ba năm trước đây cha bà ta chuyển nhượng sang cho bà ta. Nhưng trong năm nay ông lừa được bà ta chuyển nhượng cổ phần sang cho ông, cho nên giờ ông có 64% cổ phần. tính số cổ phần này, 36% số cổ phần còn lại đều nằm trong tay bốn cổ đông của bà ta! Nếu như ông muốn, tôi có thể cung cấp số liệu chi tiết cho ông."

      Mày?

      Phương Đông Kỳ dám tin nhìn Phương Đông Dạ. Ông vốn tưởng rằng, đối với chuyện của công ty ông, Phương Đông Dạ hoàn toàn biết gì cả, ngờ lại biết nhiều như vậy.

      "Khụ khụ, vì vậy, tôi thừa nhận phần kia là của mẹ tôi!"

      Phương Đông Dạ đến đây, ngay cả cơ hội giải thích cũng cho Phương Đông Kỳ, tiếp tục :

      "Mặc dù tôi biết rút cuộc khi nào ông ra tay với Vô Ưu, nhưng bây giờ tôi phải ràng với ông, nếu như Vô Ưu có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi làm cho ông phải hối hận!"

      xong, lạnh lùng liếc Phương Đông Kỳ, trong mắt tràn ngập cảnh cáo.

      Ông ta gây bất lợi cho Vô Ưu!

      Đối với điểm này Phương Đông Dạ nghi ngờ mà rất tin, bởi vì hiểu rất Phương Đông Kỳ. Ông là người để đạt được mục đích từ bất kỳ thủ đoạn nào. Lúc đầu ông vì ‘Bá Nghiệp’ mà đối xử với mẹ con như thế. Bây giờ vì ‘Bá Nghiệp’ đương nhiên cũng tiếc hy sinh Vô Ưu.

      Đứa bé! Vô Ưu mang thai. Nếu như mang thai, sau chín tháng mười ngày đứa trẻ được sinh ra, nhất định Vô Ưu xảy ra chuyện ‘ngoài ý muốn’. Bây giờ nếu ông biết Vô Ưu có thai, vậy nguy hiểm kia giáng xuống đầu . Cho nên, hôm nay chọn cách thẳng thắn, ràng. phải là chắc chắn bảo vệ được Vô Ưu, mà là nhắc nhở ông nên làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 109: (tiếp)

      Muốn đứa con của Vô Ưu, hại chết Vô Ưu, ở đây lại còn làm đủ mọi biện pháp để kế nghiệp “Bá Nghiệp”. Sau đó vì lợi ích của mình mà liên hôn với tập đoàn “Thiên Hạ”, hoặc phải dùng phương pháp khác để duy trì ‘Bá Nghiệp’.

      Đây là suy nghĩ của Phương Đông Kỳ! Nhưng Phương Đông Dạ cũng phải kẻ ngốc. quá hiểu tàn nhẫn của ông, cho nên hành động theo cảm tính, như suy nghĩ của ông! Nghĩ lại, lúc trước hủy diệt tập đoàn “Bá nghiệp” là nhân từ rồi. Nếu như hôm nay ông dám làm theo ý của mình, hoặc làm tổn thương đến Vô Ưu, nhất định làm cho ông phải hối hận vì lần này xuất trước mặt !

      "Mày!"

      mặt Phương Đông kỳ lộ ra tia hoang mang. Dường như ông ta thể tiếp nhận được việc Phương Đông Dạ nhìn thấu lòng mình.

      được rồi!

      Đột nhiên Phương Đông Kỳ nghĩ đến chuyện mình sắp đặt ở bệnh viên hôm nay, mặt ông liền trở nên trắng bệch. Đúng là ông đánh giá quá cao mình, tưởng rằng suy nghĩ của mình ai nhìn ra được, ngờ Phương Đông Dạ vừa nhìn biết. Như vậy, nếu như bây giờ Vô Ưu chết chẳng phải là trò chơi của ông kết thúc rồi sao? Ông nghĩ vậy, vội xoay người bước nhanh ra ngoài!

      Chẳng lẽ?

      Sau khi Phương Đông Dạ nhìn thấy phản ứng của Phương Đông Kỳ, vội vàng nhấc điện thọai lên gọi vào số của Vô Ưu, nhưng đáng ghét là chẳng có ai nghe máy. vội vàng đứng dậy, cấp tốc ra khỏi cửa. muốn phi tới bệnh viện xem rút cuộc Vô ưu xảy ra chuyện gì.

      Đừng có xảy ra chuyện gì! Đừng có xảy ra chuyện gì!

      Phương Đông Dạ lo lắng cầu nguyện, trong lòng đầy sợ hãi.

      Đừng ra tay! Đừng ra tay!

      Trong lòng Phương Đông Kỳ cũng vô cùng bất an, bởi vì, nếu Vô Ưu chết, cho dù ông có là cha của Phương Đông Dạ, cũng nhất định bỏ qua cho ông! Cho nên, ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì cả.

      Phương Đông Dạ gọi điện thọai cho Vô Ưu, vẫn trong tình trạng ai bắt máy. Trong khi Phương Đông Kỳ gọi cho người sát thủ kia cũng gọi được. Cho nên, Phương Đông Kỳ cũng nôn nóng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, còn Phương Đông Dạ ra cửa lấy xe. Hai người xe trước xe sau, lao về phía bệnh viện chỗ Vô Ưu nằm!!

      ...

      Vô Ưu nằm giường bệnh, nhai ngấu nghiến đồ ăn vặt. Nhạc Diễm về nhà chuẩn bị quần áo để cho tắm rửa, rút cuộc còn ai trông nom nữa, cho nên đương nhiên phải hưởng thụ tốt rồi.

      Ha ha, có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ nha! Đúng là câu đó sai! chỉ cần cho người ta tiền là đồ gì cũng có thể mua được!

      Vô Ưu nhìn đống đồ ăn giường, mặt lộ ra nụ cười rực rỡ đến dị thường!

      Ha ha ăn, ta ăn ta ăn, ta ăn ăn ăn này!

      . . .

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
      Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .

      . . .

      "Khụ khụ, alô, ai vậy ạ?"

      Đúng là có tật giật mình! Lúc chuông điện thọai vang lên, sợ đến mức suýt nữa bị sặc.

      Đường Tiếu nghe thấy giọng của Vô Ưu, mặt nhịn được lộ ra nụ cười tươi. chưa bao giờ biết, nghe thấy giọng của người lại có thể làm cho mình cao hứng đến như vậy! Cho nên mặt là nụ cười tươi rói, trêu chọc:
      "Bà thím, sao lại khẩn trương như vậy hả? phải là làm chuyện xấu gì đó chứ! Ha ha…"

      "Tiểu Tiếu!"

      Vô Ưu nghe thấy giọng của Đường Tiếu, kinh ngạc kêu lên:

      "Sao cậu lại biết được số điện thọai của tôi? Có chuyện gì sao?"

      "Nhất định phải có chuyện mới tìm sao? Tôi nhớ bà thím được hả?"

      Đường Tiếu trêu, Vô Ưu cười :

      "Đương nhiên là được. Vậy cậu đến thăm tôi . Tôi nằm trong bệnh viện đó. Đúng rồi, được đến tay đâu."

      "Ha ha, mà cũng bị bệnh sao?"

      Đường Tiếu mở miệng chừa lại cho Vô Ưu chút mặt mũi nào rồi, nhưng trong lòng lại bởi vì nghe thấy giọng tràn đầy năng lượng của Vô Ưu mà thầm vui sướng. d⊹đღlღq⊹đ Vô Ưu nghe Đường Tiếu xong, phục đáp:

      "Này em trai, cái gì mà ‘ mà cũng bị bệnh’ chứ? Con người ăn ngũ cốc hoa màu, sao bị bệnh được hả?"

      Có lý!

      Đường Tiếu nghe thấy giọng đáng của Vô Ưu, cười :

      "Đúng vậy, bà thím, tôi sai rồi! Bây giờ tôi qua thăm luôn. muốn gì đừng khách sáo, tôi mua đến cho ."

      " !"

      Vô Ưu nghe thấy thế, reo lên. Tâm trạng Đường Tiếu tệ, :

      "Đương nhiên là rồi! !"

      "Tôi muốn que kẹo sôcôla hương chuối tiêu, cái kem vị khoai môn, cái đùi gà nướng, còn có túi thạch hoa quả lạnh, chocolate đức phù, tôi muốn ăn bánh kem, quả vài vừa ngọt lại vừa nhiều nước. Còn có…"

      Vô Ưu thuộc như lòng bàn tay, say sưa . Trong khi Đường Tiếu càng nghe càng nhức đầu, cuối cùng nhịn được nữa hỏi:

      "Bà thím, khẳng định mình là người bệnh sao? ăn lung tung bảy tám loại như thế, chắc chắn dạ dày của mình sao chứ?"

      Oh oh!!

      quên mất dạ dày của mình khó chịu. Nằm viện nha! Vô Ưu nghĩ vậy gì nữa. Đường Tiếu cảnh giác hỏi:

      "Bà chị, tại sao phải nằm viện vậy? Chỗ nào thoải mái hả?"

      Vô Ưu vừa nghe xong biết mình bị nghi ngờ rồi cho nên vội vàng :
      "Ai da, cậu tới biết à. Hỏi làm gì hả? nghĩ là cậu nỡ đó chứ? Em trai cậu cũng là keo kiệt nha."
      Đường Tiếu nghe Vô Ưu thế, cũng chẳng hề hấn gì, đáp.
      "Đương nhiên tôi phải keo kiệt rồi, tôi đâu có giống , vừa kiếm được triệu!"
      Vô Ưu nghe Đường Tiếu xong, đột nhiên bừng tỉnh:
      "Oh, được rồi! Cậu suýt nữa tôi quên mất."
      "Chuyện gì mà kích động đến như vậy hả?"
      Đường Tiếu khó hiểu hỏi. Vô Ưu chút e dè, tin tưởng :
      "Hôm nay tôi còn phải lấy triệu, cho nên cậu mua đồ xong liền đến đây ngay giúp tôi lấy tiền nha. Nếu bị chậm, có thể có được đâu!"
      Chậm có?
      Trước cách của Vô Ưu, Đường Tiếu biết gì cho phải. Hơn nữa, nếu cấp bách như vậy, sao lại còn muốn mua tận bảy tám loại đồ ăn lẫn lộn như thế chứ! Nhưng mà, cũng hiểu đạo lý, làm sai lời căn dặn của , nếu cúp luôn chiếc điện thoại này rồi, vì vậy :
      "Được, tôi mua đủ hết liên lạc với . Cúp máy đây!"
      "Chờ chút!"
      Vô Ưu vội vàng hô. Đường Tiếu cười hỏi:
      "Sao thế? Còn muốn mua gì nữa sao?"
      Vô Ưu lắc đầu, :
      "Trước hết mua những thứ đó . Tôi nhắc lại cho cậu, kem vị khoai môn, kẹo sô la hương chuối tiêu, chocolate đức phù..."
      Đường Tiếu nghe thấy giọng say mê nhắc lại của Vô Ưu, bất đắc dĩ cười :
      "Đại thần, tôi nhớ kỹ rồi. Đến lúc đó nếu quên tôi gọi điện hỏi được sao? Tôi cúp máy đây, tiền điện thoại cũng là tiền đó!"
      Vô Ưu bất mãn :
      "Tên nhóc keo kiệt!"
      Đường Tiếu cười cúp điện thoại!
      đáng ! đúng, phải là bà già đáng !
      Sau khi Đường Tiêu cúp máy, liền nghĩ ngợi xem mình nên đến chỗ nào để mua đống đồ này cho Vô Ưu.
      ..........
      "Đường Tiếu, giám đốc bảo cậu đến phòng làm việc của ông ấy!"
      Đường Tiếu vừa xoay người chuẩn bị , người đồng nghiệp đứng ở cửa ngân hàng liền với . Đường Tiếu quay đầu nhìn người kia hỏi:
      "Để làm gì? phải hôm nay tôi xin phép rồi sao? Tìm tôi làm gì vậy? với ông ấy, có chuyện gì để mai tôi làm hãy tìm!"
      Đường Tiếu xong quay đầu , cũng để ý đến câu của người đồng nghiệp. Mà ở tầng, giám đốc ngân hàng nhìn Đường Tiếu qua cửa sổ, mặt nhăn chặt lại.
      Qúa thái quá rồi! Vừa làm chưa được hai ngày, lại xin phép ghỉ. thế lại còn khắc khẩu với khách hàng lớn - ông chủ Phương Đông Dạ của "Trụ" nữa chứ. Đúng là xui xẻo!
      "Đuổi việc ta cho tôi!"
      cầm điện thoại bàn lên, ra lệnh trực tiếp cho bộ phận nhân .
      ..........
      Kẹo que sô la hương chuối tiêu, kem vị khoai môn, thạch hoa quả lạnh, đùi gà nướng, bánh kem, chocolate đúc phù, quả vải.
      Đường Tiếu điểm ngón tay, đếm đến đây, phát ra mua đầy đủ xong, mặt lộ ra nụ cười to.
      " ơi, mua con búp bê cho bạn !"
      Đường Tiếu vừa định bắt taxi nghe thấy giọng dễ nghe vang lên. khó hiểu quay đầu lại hỏi:
      "Sao biết tôi có bạn ?"
      nhân viên tiếp thị đường nghe thấy câu hỏi của Đường Tiếu, cười :
      "Nhìn những đồ mang theo là biết gặp bạn nha! Nếu phải là cho bạn , chẳng ai cầm que kem chạy đường cả!"
      Hắc hắc!
      Đường Tiếu nhìn dáng vẻ biết tỏng của nhân viên tiếp thị, lộ ra nụ cười rạng rỡ. Bạn ! biết tại sao nghe được từ này, trong lòng vô cùng thoải mái. Vì vậy hào phóng :
      "Được! Tôi mua con lớn nhất!"
      "Cám ơn , làm bạn của hạnh phúc! Tổng cộng là 1.800 đồng ạ!"
      nhân viên tiếp thị vừa , vừa đưa con búp bê to nhất cho Đường Tiếu. Người ta dễ nghe như vậy, đương nhiên rất vui vẻ chi tiền rồi. đưa cho người kia 2.000 đồng, hào phóng :
      " cần thối lại."
      Lúc Đường Tiếu xoay người còn muốn chạy, nhân viên tiếp thị liền hô lên:
      " ơi, chờ chút!"
      "Còn có chuyện gì sao?"
      Đường Tiếu khó hiểu hỏi. nhân viên tiếp thị lấy bó hoa tươi từ trong tủ ra, :
      "Cái này tặng cho . có thể tặng nó cho bạn ."
      ...
      Last edited: 19/12/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 110: Cậu em dính vào lưới tình (3)

      Bạn ?

      Cách xưng hô này lại làm cho khuôn mặt tuấn của Đường Tiếu rộ lên nụ cười lần nữa. Trong lòng nhịn được nghĩ muốn, nếu bà chị ngốc nghếch kia mà là bạn của , cuộc sống sau này nhất định muôn màu muôn vẻ, còn cảm giác nhàm chán, buồn tẻ nữa rồi!

      "Cám ơn!"

      Đường Tiếu nhận hoa xong, nhìn nhân viên tiếp thị cười cảm kích. nhân viên tiếp thị cũng cười rạng rỡ nhìn Đường Tiếu. Ai nhìn thấy bọn họ, nhất định cho rằng đây là cuộc giao dịch hoàn mỹ! Người bán vui vẻ còn người mua thoải mái! Đây chính là tôn chỉ cho cuộc mua bán hoàn hảo !

      ...

      "Nhanh nhanh nhanh!"

      Sau khi Đường Tiếu lên xe mới phát ra mua kem là hành động chẳng sáng suốt chút nào. Dọc đường , hai mắt cứ dán chặt vào ly kem, chỉ sợ Vô Ưu còn chưa kịp nhìn thấy, còn hình thù gì nữa rồi.

      " gặp bạn sao! Tuổi trẻ tốt!"

      Bác tài xế nhìn bộ dáng lo lắng của Đường Tiếu, hâm mộ . Đường Tiếu nghe thấy người ta ‘bạn ’ trong lòng ngất ngây. Nhưng khi thấy tay mình bị dinh dính vì kem, cười nổi nữa rồi. giục bác tài xế:

      "Đại ca thoát khỏi đây nhanh nhanh chút, nếu tôi bị bà chị mình đánh chết mất!"

      Bà chị? phải là bạn sao?

      Nghe Đường Tiếu thế bác tài xế sững sờ, nhưng mà cũng hỏi lại. Mỗi ngày có nhiều người xe như vậy, có bộ dạng gì mà chưa nhìn thấy chứ, tình chị em nha. hiểu mà!!

      ...

      Đường Tiếu vừa vào khu vực phòng bệnh thành công thu hút hết ánh mắt của mọi người. là vì ly kem cầm trong tay bị tan chảy, hai là vì con búp bê to bự trong lòng . Còn thứ ba là vì, đương nhiên là do tư thế được tự nhiên của rồi. Tay này cầm ly kem, tay kia cầm túi đồ, còn con búp bê to bự được kẹp ở nách.

      Chật vật!

      Đường Tiếu cảm thấy cuộc đời của mình chưa bao giờ gặp phải tình cảnh chật vật như thế này, nhất là khi nhìn thấy ly kem giọt tay, càng nhịn được khóc thét lên trong lòng. ‘nóc nhà thủng lại còn gặp mưa suốt đêm’! Lúc này điện thoại của lại vang lên. . .

      Giống như quãng đời còn lại chẳng được bao lâu chia lìa.

      Hô hấp càng lúc càng được .

      ...
      ~

      Đường Tiếu thể làm gì khác hơn là đặt túi đồ xuống đất, sau khi nhìn số hiển thị màn hình :

      "Này, bà chị, đừng có giục, tôi tới rồi, nằm phòng nào hả!"

      xong, thấy Vô Ưu gì, nhịn được gào khóc, khoa trương :

      "Sao hả? biết? Chính mình nằm ở phòng nào cũng biết?"

      Bà chị ngốc nghếch!

      Ở đầu dây bên kia, Vô Ưu câu:

      "Ai da, để tôi xuống giường xem là biết ngay thôi! Nhưng mà, lại bị vướng chai nước truyền rồi!

      Ai da, điện thoại di động của tôi sắp hết pin rồi!"

      Đường Tiếu hiểu Vô Ưu khỏe ở chỗ nào mà còn phải truyền cả nước, cho nên vội vàng :

      " đừng động đậy, tôi biết ở phòng này, tôi qua đó ngay!"

      "Sao cậu biết...."

      Vô Ưu còn chưa hết câu, Đường Tiếu nghe thấy tiếng báo hiệu điện thoại hết pin rồi. thể làm gì khác hơn đành đến bàn hướng dẫn hỏi:

      "Chào y tá, xin hỏi Vô Ưu nằm ở phòng bệnh nào vậy?"

      y tá nhìn đánh giá khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của Đường Tiếu, thấy đó là hotboy vườn trường, cười hỏi:

      " Nhạc Vô Ưu sao?"

      Chắc là thế đó.

      Đường Tiếu cười gật đầu. y tá cũng chẳng hề xem sổ ghi chép, luôn:

      " ấy là chị của sao? Chồng ấy trông rất đẹp trai, đứa con cũng đáng nha!"

      Chị !

      Đường Tiếu nghe thấy từ này, trong lòng vô cùng khó chịu, vì vậy sau khi liếc nhìn cái thẻ tên ngực y tá, khó chịu :

      "Y tá Mã Tiểu Huỳnh, ấy là vợ tôi. Người đàn ông đó chính là trai ấy, đứa bé là con trai tôi!"

      xong, cảm thấy tệ, mặt lại xuất nụ cười tươi. y tá nghe xong, ngượng ngùng hỏi:

      "Hả? Xin lỗi. Tôi trông trẻ như vậy, tưởng là... Ai da, thành xin lỗi!"

      Trước vẻ áy náy của y tá, Đường Tiếu hào phòng :

      " sao. Đứa con sinh ra khi tôi học cấp ba, chúng tôi vốn là tình chị em."

      xong, khuôn mặt đẹp trai còn phóng điện, nháy nháy mắt với y tá, sau đó :

      "Bây giờ tôi có thể gặp ấy rồi chứ?"

      "Oh, à, đương nhiên rồi. Phòng chăm sóc đặc biệt tầng 17!"

      Phòng chăm sóc đặc biệt? Sao nghe có vẻ nghiêm trọng như vậy hả? Đường Tiếu nghĩ vậy, lo lắng hỏi:

      "Xin hổi, ấy bị làm sao vậy?"

      Sau khi hỏi xong, thấy ánh mắt nghi ngờ của y tá, giải thích:

      "Là thế này, tôi nghe thấy ấy khỏe vì vậy vội máy bay suốt đêm để về đây, cho nên...."

      Cảm động! Lãng mạn!

      nghi ngờ tên tiểu tử Đường Tiếu này lúc còn học có phải người của đại chúng nữa. Vừa mở miệng ra đánh trúng vào đòn tâm lý tình lãng mạn của con rồi, lại ra câu thâm tình như vậy, y tá có thể gì nữa đây, đương nhiên là cười đáp án rồi:

      "Dạ dày của vợ có chút vấn đề . Thường ngày chỉ cần chú ý về ăn uống thi rất nhanh khỏi thôi."

      ta xong, thấy Đường Tiếu mang theo đống đồ :

      " mang những thứ này cũng phải qua thời gian nữa mới ăn được nha. Nhưng mà..."

      y tá nhìn ly kem trở nên vô cùng thảm hại :

      "Nhưng mà, cái này ràng là thể chờ được nữa rồi."

      "Vậy nếu chê tôi tặng nó cho ăn nha."

      Đường Tiếu cười, chìa ly kem về phía y tá. y tá lắc đầu cười khéo léo :

      "Tôi chê, nhưng mà trong giờ làm tôi được phép ăn!"

      Sau khi xong, đành lòng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Đường Tiếu, tiếp:

      "Tôi nghĩ ấy dù ăn được, nhưng nếu thấy rất vui!"

      Nhìn thấy ăn được!

      Vui?

      Hì hì, ý kiến hay! Ở trước mặt bà chị kia ăn hết ly kem. Vui? Ha ha, rất có thể ấy nôn nóng đến khóc mất! Đường Tiếu nghĩ vậy, cười :

      "Cám ơn y tá, Xin hổi thang máy ở chỗ nào?"

      "Bên kia kìa, xin mời."

      y tá đua tay ra chỉ, chút nghi ngờ. Đường Tiếu nhanh chóng cầm hộp chocolate đặt lên bàn, cười :

      "Cám ơn. Tạm biệt."

      xong, cấp tốc về phía thang máy. y tá nhìn hộp chocolate như mở cờ trong bụng. Đúng là người đàn ông tồi! Đáng tiếc, còn nữa rồi!

      Ôi, đến khi nào mới có người đàn ông hoàn mỹ xuất trước mặt ta đây? trai của đó cũng tệ . Vốn tưởng rằng ta có vợ con rồi bây giờ xem ra ta là người đàn ông độc thân hoàng kim nha. Nếu như vậy, phải ta lại có cơ hội sao. Nghĩ vậy, mặt Mã Tiểu Huỳnh lên nụ cười thèm muốn.

      ....

      "Này, chờ chút!"

      Lúc Đường Tiếu tới, thấy thang máy từ từ đóng lại, Mắt thấy thang máy chuẩn bị đóng lại, nên vội vàng chặn lại. Người bên trong ràng là tính tình được tốt lắm, chẳng giúp giữ mở thang máy ra, cũng may chân của đủ dài, hành động cũng đủ nhanh, nếu chắc chắn ngăn cản được cái thang máy này đóng vào rồi.

      Con người kỳ quái!

      Đường Tiếu nhìn người đàn ông mặc áo khoác trắng, mặt đeo khẩu trang, tay đeo bao tay, nhịn được thầm trong bụng. Sao nhìn thế nào cũng thấy người này u như vậy hả? Cảm giác quái lạ!

      17!

      Ngay lúc Đường Tiếu nghĩ có nên ấn số tầng cần lên người kia ấn trước. trùng hợp, ta cũng lên tầng 17!
      Last edited by a moderator: 23/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :