1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 105: Đối phó cha mẹ chồng (2)


      Bụng Vô Ưu đau quằn quại từ lúc ở biển về nhà. Kể từ cái lần thuyền để bụng rỗng uống rượu mạnh vào, bụng thường xuyên khó chịu. vốn định đến bệnh viện khám nhưng lại toàn quên mất.

      Cả ngày ở biển bị gió biển thổi vào người, giờ trở về nhà lại thấy Nhạc Diễm đâu khiến lo lắng cho nên bụng càng khó chịu vô cùng, mồ hồi cũng vã cả ra.

      Bộp bộp bộp

      "Phương Đông Dạ, mở cửa!"

      Vô Ưu ở bên ngoài đập cửa, khó chịu hô.

      ...

      Phương Đông Dạ cũng nghe ra giọng nghẹn ngào của Vô Ưu, mặt nhăn chặt lại. nhìn Nhạc Diễm nghiêm khắc :

      "Con ra xem thế nào, cha qua đó ngay."

      Nhạc Diễm cũng cảm thấy có chuyện bình thường, nên hai lời vội nhảy xuống ghế, ra mở cửa.

      "Mẹ, mẹ sao vậy?"

      "Bé Diễm, con ở đây hả? Con có chuyện gì quá tốt rồi."

      Cánh cửa mở ra Vô Ưu nhìn thấy Nhạc Diễm, khuôn mặt đẫm lệ thoáng cái tràn đầy ý cười. ôm chặt Nhạc Diễm. Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu hiểu gì. Lúc trước cậu cũng có ở nhà nhưng đâu có thấy mẹ khóc nha! Lần này làm sao vậy?

      Ặc!!

      Nhạc Diễm còn chưa kịp phản ứng bị Vô Ưu đẩy ra. che miệng lại, mở cửa chạy thẳng vào toilet trong nhà Phương Đông Dạ.

      ...

      Ặc ặc ặc… ặc ặc ặc

      "Vô Ưu, em sao vậy?"

      "Mẹ, mẹ sao chứ?"

      Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm nhìn thấy phản ứng của Vô Ưu, vội vàng theo . Vô Ưu sau khi nôn ra hết xong bụng mới dễ chịu chút. Phương Đông Dạ dìu , lo lắng hỏi:

      "Em sao vậy? Sao đột nhiên lại nôn hả?"

      Vô Ưu lắc đầu, :

      "Em cũng biết. Có thể là đau dạ dày!"

      Vô Ưu quay vào phòng khách ngồi mới phát ra trong phòng còn có những người khác. quay sang nhìn Nhạc Diễm :

      "Chúng ta về nhà thôi!"

      cảm thấy mình có chuyện để với bọn họ. Trong tivi đều ‘tiền tài luôn cùng với tai họa’. Bây giờ cầm tiền của người ta, lại còn bắt cóc cả con người ta, rất được nha, cho nên đương nhiên còn mặt mũi để ở cùng với người ta rồi.

      "Chờ chút, vừa đúng lúc hôm nay đông đủ, tiện thể mọi chuyện !"

      Hôn nay Phương Đông Kỳ đến đây, chính là để trao đổi cách giảng hòa với Phương Đông Dạ, cho nên giờ mọi người đều ở đây rồi, đối với ông ta mà , cũng phải là chuyện tốt.

      Phương Đông Dạ liếc mắt nhìn Nhạc Diễm, Nhạc Diễm vội vàng ngăn lại:

      "Mẹ tôi được khỏe, tôi muốn đưa mẹ khám bác sĩ!"

      Cậu bé xong, nhìn Vô Ưu :

      "Mẹ, chúng ta thôi."

      Cậu bé vốn tưởng mình như thế, Phương Đông Kỳ để cho bọn họ rời , nhưng ràng đâu có chuyện tốt như vậy.

      "Tôi có thể cho đứa trẻ nhận tổ quy tông! Nhưng mà, tôi có điều kiện!"

      Phương Đông Kỳ thèm để ý đến câu của Nhạc Diễm, ông ta cao ngạo tự thẳng vào trọng điểm. Xem ra lần này Vô Ưu rất hiếu kỳ, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười :

      "Điều kiện gì hả? Ông thử xem."

      Ánh mắt lóe sáng, giống như lần đầu khi nghe thấy người ta cho mình triệu vậy. Phương Đông Kỳ cười khinh bỉ :

      "Muốn bao nhiêu tiền tùy ra giá!"

      Lại dùng tiền làm nhục người khác!

      Sắc mặt Phương Đông Dạ trầm xuống. thể chịu được khi bọn họ hết lần này đến lần khác đều dùng tiền để làm nhục người phụ nữ của . Khuôn mặt nhắn của Nhạc Diễm nhìn cũng được tốt lắm, nhưng cậu bé hiểu chuyện gì cả. Cậu bé hiểu mẹ nên biết mẹ để cho người khác bắt nạt mình, vì vậy cậu rót cho mẹ ly nước ấm.

      "Mẹ uống chút nước, có thể thoải mái hơn đó."

      Vô Ưu nhận lấy ly nước, sau khi uống ngụm xong, cảm giác ấm áp khiến cho bụng thoải mái hơn rất nhiều. cười hài lòng, :

      "Hai người đứa trẻ là Bé Diễm sao?"

      Lời Vô Ưu vừa thốt ra khỏi miệng dẫn tới vô số hiểu lầm.

      Đầu tiên là Tô Mỹ Hoa rống lên:

      " thế là có ý gì? Chẳng lẽ còn có đứa trẻ nào khác nữa? Hay là định , mình có thai rồi đó?"

      Câu đầu tiên của bà ta bộc lộ tâm tư của bà. Bà ta lo sơ, sợ Vô Ưu có thai. Bởi vì nếu Vô Ưu lại có thêm đứa con nữa, vậy chứng tỏ trong tương lai, khi phân chia tài sản phải chia thêm cho người nữa!

      "Câm miệng!"

      Phương Đông Kỳ lạnh lùng lên tiếng, chặn lại lời kích động của bà ta.

      Có vẻ như Vô Ưu chưa phản ứng kịp, chỉ ngồi xem mà câu gì. Muốn xem chuyện phát triển đến thú vị như thế nào nữa. Tô Mỹ Hoa tức giận ngậm miệng lại, nhưng hai tròng mắt dữ tợn vẫn chiếu về phía Vô Ưu, giống như hận thể nuốt sống được vậy.

      "Nhạc tiểu thư, sau khi đứa trẻ sinh ra, tôi có thể để nó nhận tổ quy tông!"

      Phương Đông Kỳ hào phóng . Vô Ưu cười hỏi:

      " sao? Vậy điều kiện là gì? Hay vẫn là tùy tôi ra giá?"

      Phương Đông Kỳ lạnh lùng gật đầu.

      "Ra khỏi đây!"

      Phương Đông Dạ đứng lên, trực tiếp ra lệnh đuổi khách! Ngược lại với phẫn nộ của Phương Đông Dạ, Vô Ưu cười :

      "Ai da, sao lại nóng nảy như vậy! Mọi chuyện đều thương lượng được mà! Hơn nữa, mua bán thành vẫn còn chuyện tình nghĩa, đuổi người là đúng nha!"

      Vô Ưu “khôn khéo” khiến Phương Đông Dạ phải sững sờ. nhìn khó hiểu, mà Vô Ưu cười :

      "Ngồi xuống. Nhanh ngồi xuống !"

      Phương Đông Dạ liếc mắt nhìn Nhạc Diễm. Nhạc Diễm nằm thoải mái ghế sa lon, khuôn mặt có chút lo lắng nào. Trước thong dong của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ cũng chỉ có thể ngồi xuống, im lặng theo Nhạc Diễm, để xem Vô Ưu đối phó hai người xấu xa, giả tạo này như thế nào!

      ...

      "Nhạc tiểu thư, người thông minh. Tôi rất thích giao thiệp với người thông minh!"

      Phương Đông Kỳ nhìn phản ứng của Vô Ưu, vốn là tương đối hài lòng. Mà câu “người thông minh” của khiến cho hai cha con Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm phải quay sang nhìn, mặt hết sức khó tin, còn phảng phất nụ cười giống như mỉa mai con mắt nhìn người “đặc biệt” của Phương Đông Kỳ!

      Vô Ưu khá dễ chịu đối với câu “người thông minh” này, cười :

      "Ha ha, dám, dám."

      cười hết sức ngốc nghếch. Nhưng mà cũng thể trách hơi đắc ý mà quên mất mình là ai nha. Chỉ là hình như cái từ “người thông minh” này chưa từng có ai dùng để hình dung như thế. vui mừng dĩ nhiên là có thể thông cảm được!

      " , muốn bao nhiêu tiền để đứa trẻ lại, còn mình rời !"

      Lần này Phương Đông Kỳ càng thêm trắng trợn. Vô Ưu suy nghĩ lúc :

      "Tôi rất thích tiền sai. Nhưng tôi cũng nỡ xa con mình nha. Phải làm sao bây giờ?"

      Phương Đông Kỳ cười lạnh, :

      "Nhạc tiểu thư, tôi khuyên nên suy cho nghĩ kỹ. Có tiền rồi còn lo sau này có cơ hội có con sao? muốn sinh lúc nào cũng có thể sinh được! Chỉ có điều, về sau đứa trẻ còn đáng giá như vậy nữa rồi!"

      Bán thịt lợn sao? Đó là người nha, sao lại đáng giá hả!

      Mặc dù lời của Phương Đông Kỳ khiến khinh bỉ trong lòng Vô Ưu đến cực điểm, nhưng vẫn cười :

      "Ha hả, cũng đúng nha. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, ông muốn con tôi để làm gì hả? Là ông nhiều tài sản quá, chưa biết phân chia như thế nào sao? Vậy các người có thể dùng tiền quyên góp cho những người gặp nạn trong nước hoặc khu vực nha. Hay là nhận nuôi thêm mấy đứa trẻ mồ côi trong nhi viện , tại sao lại cứ khăng khăng muốn chọn con tôi hả?"

      Vô Ưu xong, còn ‘bứt rứt’ gãi gãi đầu, giống như rất phức tạp vậy!

      "Nó, nó phải là con của Phương Đông Dạ?!"

      Tô Mỹ Hoa nghe Vô Ưu xong, vừa kinh ngạc vừa vui mừng . phải là tốt rồi! Chẳng phải là còn ai theo tranh đoạt tài sản với mẹ con bà ta nữ sao! Tô Mỹ Hoa nghĩ vậy, có thể như mở cờ trong bụng. Trong khi Phương Đông Kỳ lại có chút thất vọng. Ông ta già rồi, cũng muốn được nhìn thấy cháu nội của mình, ai dè lại bị mừng hụt.

      mặt Phương Đông Kỳ lộ thất vọng. ràng đến nỗi ai cũng nhìn ra, kể cả là người ngốc nghếch như Vô Ưu. Vô Ưu “thất vọng” :

      "Sao vậy? Hai người hiểu lầm à? Ai da, như vậy có phải là đứa trẻ này còn đáng tiền nữa ?"

      Tiền!

      con ruột của mình đáng tiền! Đúng là xứng đáng làm mẹ!

      Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa đều nhìn Vô Ưu khinh bỉ. Vô Ưu buồn bã :

      " tiếc mà, đáng tiền nữa sao. Là thế hả? Vậy đứa trẻ trong bụng tôi thế nào? Các người có mua ? cho tôi bao nhiêu tiền?"

      Khụ khụ khụ khụ khụ khụ

      Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu xong, suýt nữa bị sặc bởi chính nước miếng của mình. Trong bụng cười cũng sắp nội thương rồi. Rút cuộc đến bây giờ cũng được nở mặt. Vô Ưu là đùa giỡn ác ý nha! Xem ra lại muốn viết giấy cam kết nữa rồi! nhìn về phía kẻ “ đáng tiền” Nhạc Diễm kia, hai người đều hiểu trong lòng mà ra lời, chỉ nhìn nhau cười.

      Trong khi Vô Ưu ra sức diễn hai cha con Phương Đông Dạ lại ngồi phá đám. Chỉ cần trong hai người Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa nhìn thấy được hai cha con “mắt mày lại”, nhất định nhận ra dối trá trong đó. Nhưng mà, ràng hai người kia hề để ý đến hai cha con , mà lại nghiên cứu ‘hàng hóa’.

      " muốn bao nhiêu?"

      Phương Đông Kỳ hỏi, Vô Ưu sảng khoái :

      "Ai da, các người khẳng định muốn mua sao? Trước tiên phải ràng nha. Đến bây giờ vẫn còn chưa biết được là trai hay , đẹp hay xấu! Hơn nữa, chín tháng sau có thể thuận lợi sinh ra được hay cũng là cả vấn đề. Hai người cứ suy nghĩ kỹ , có muốn mua ? Món hàng này bán ra được đổi lại đâu đấy!"

      Thô lỗ! có văn hóa!

      Lời của Vô Ưu làm cho mặt Phương Đông Kỳ nhăn chặt lại. Nếu như đứa trẻ nhà Phương Đông bọn họ để cho người phụ nữ này nuôi, biết đứa hạnh của nó thành ra cái dạng gì nữa! Nhất định giống như cái thằng bé kia, quy củ, có tôn ti trật tự gì!

      được!

      Ông tuyệt đối thể để cho chuyện này xảy ra đối với cháu nội ông. Phương Đông Kỳ nghĩ thế, lạnh lùng :

      "Tôi mua! , muốn bao nhiêu!"

      Hì hì...

      Vô Ưu cười hì hì, chìa ngón tay ra!

      "Gì chứ? Lại muốn triệu?"

      Tô Mỹ Hoa thấy Vô Ưu chìa ngón tay ra, hận thể tiến lên cắn cho cái. Mà Vô Ưu lại :

      "Đừng kích động, vẫn là câu kia, mua bán thành vẫn còn tình nghĩa. Ông mua tôi bán, ông muốn mua tôi cũng thể ép mua, ép bán được. Cho nên được kích động, được kích động!"

      " cần nữa! triệu, cho ."

      Phương Đông Kỳ nghe thấy câu của Vô Ưu, ngay lập tức càng thêm phiền lòng. Đối với đứa con trong bụng cũng sinh ra lòng thương xót. Ông ta tiếc thương cho đứa cháu nội của mình, vì có người mẹ vô trách nhiệm như thế. Phương Đông Kỳ nghĩ thế, lấy chi phiếu ra, ‘roạt roạt roạt’ viết số triệu lên tờ chi phiếu đưa cho Vô Ưu. Vô Ưu nhận được tờ chi phiếu, đưa lên miệng hôn, sau đó :

      "Được! Tôi cũng viết vài chữ cho các người!"

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 104: Đối phó cha mẹ chồng (1)


      "Vô Ưu, em sao vậy? Bị thương hả?"

      Phương Đông Dạ vì lo lắng mà mặt trở nên trắng bệch. Vô Ưu nghe thấy giọng quan tâm của , tủi thân :

      "Đau quá, máu… nhiều máu quá."

      Đau! Máu!

      Phương Đông Dạ nghe thấy vậy, vẻ mặt hết sức khó coi. nghĩ gì kéo luôn chiếc chăn người Vô Ưu ra. Trong nhất thời Vô Ưu phản ứng kịp, nên chiếc chăn bị Phương Đông Dạ giật ra. kêu la thảm thiết:

      "Ah!" Mặt đỏ bừng vội vàng kéo góc chăn che lên người.

      Máu, đúng là máu.

      Mặc dù Vô Ưu che người lại, nhưng Phương Đông Dạ vẫn nhìn thấy được mảng lớn máu bất thường dính ga trải giường. bất thường là vì máu rất nhiều. Tuy có bao nhiêu kinh nghiệm nhưng cũng có được hiểu biết cơ bản.

      Ở lần đầu tiên của Vô Ưu, máu lưu lại ga trải giường cũng nhiều đến như thế. Khi đó bị khống chế bởi thuốc kích dục, tiết chế được bản thân, nhưng cảnh tượng cũng thê thảm đến như vậy. Mặc dù lần này cũng kích động, nhưng lại biết cách bảo vệ , sao có thể làm tổn thương như thế được. Cho nên, chỉ có cách giải thích hợp lý...

      "Vô Ưu, có phải cái đó của em tới?"

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu chần chờ hỏi.

      "Cái đó?"

      Đôi mắt Vô Ưu mở to, nhìn Phương Đông Dạ đầy thắc mắc. Phương Đông Dạ nhìn thoáng qua vết máu chăn gật đầu, sau đó khẳng định:

      "Đúng vậy, cái đó!"

      Ah!!!

      Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ thế, sau khi liên tưởng ra thứ , mặt thoáng cái hồng như mông khỉ, sau đó phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm. thanh thảm thiết. Người biết nghe thấy tiếng kêu, lại nhìn thấy vết máu ghê người ga trải giường, tưởng đây là trường giết người mất.

      "Ha ha ha... Ha ha ha..."

      Phương Đông Dạ nhịn được cười điên cuồng. Vô Ưu cầm lấy gối ném thẳng vào mặt chút lưu tình, quát to:

      " xéo ."

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu tức giận, :

      " có thể ra ngoài, nhưng mà em xác định để trần truồng như thế này ra sao?"

      Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ biết xấu hổ như thế, đáp:

      "Mặc kệ !"

      Tâm trạng của Phương Đông Dạ rất tốt. nghe Vô Ưu thế, chẳng những phản bác mà còn rất vui vẻ, nhìn :

      "Được, chỉ cần em vui để thế này ra ngoài. Được chứ! Nhưng mà biết những người khác khi nhìn thấy thế này nghĩ như thế nào đâu nha?"

      Trời ạ!

      Xấu hổ chết được.

      Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ , lập tức tưởng tượng ra những ánh mắt mờ ám của người khác, cho nên lập tức :

      "Cho !" chuyện, đồng thời ném quần áo của về phía . Phương Đông Dạ cũng tiếp tục đấu võ mồm với nữa, sau khi mặc quần áo xong xoay người ra khỏi khoang thuyền.

      Xấu hổ chết được! Có chuyện bẽ mặt như thế này, về sau phải đối mặt với Phương Đông Dạ như thế nào đây?

      Vô Ưu vừa nghĩ đến, có thể sau này Phương Đông Dạ đem chuyện hôm nay ra để chế nhạo , hận thể đâm đầu xuống biển để quên hết . Bây giờ nghĩ cũng chẳng có cách gì, Vô Ưu nghĩ vậy, vội vàng đứng dậy, ôm chiếc ga giường có vết máu, còn tháo cả chiếc vỏ chăn bị dính máu ôm vào toilet.

      Sau khi rắm rửa xong, giặt sạch ga trải gường và chăn, lại bắt đầu thấy khó xử...

      ra ngoài như thế nào hả?

      Vô Ưu nhàng mở hé cửa toilet ra, lại bất ngờ khi nghe thấy có tiếng động. cúi đầu xuống nhìn thấy chiếc túi nilon biết được ai đặt ở đó từ bao giờ. quan sát trong phòng thấy ai, cúi người xuống nhặt chiếc túi lên.

      ...

      ‘Đây đều là đồ của phu nhân thuyền trưởng để lại, em chịu khó dùng tạm. Thay đồ xong ra sau boong tàu, chờ em ở đó!’

      Trong chiếc túi có tờ giấy viết như thế, ở dưới còn ghi: em, Dạ. mặt Vô Ưu bất giác lộ ra vẻ e lệ mang theo nụ cười tràn ngập hạnh phúc. mở túi ra, thấy bên trong có: băng vệ sinh, đồ nội y vô khuẩn vẫn còn nguyên chưa bóc! Còn có thêm bộ quần áo sạch .

      Quan tâm, chu đáo.

      Đối với nỗ lực toàn tâm của Phương Đông Dạ với mình, có thể , Vô Ưu cảm nhận được ràng rồi. cũng rất cảm động, nhưng lại muốn làm cho càng thêm hoàn mỹ hơn, ít nhất là mà trở nên mù quáng làm tổn thương đến người khác nữa.

      ...

      "Đói bụng chưa? Qua đây ăn chút đồ."

      Vô Ưu vừa bước ra khỏi khoang thuyền, Phương Đông Dạ liếc mắt cái nhìn thấy . vẫy vẫy tay với , ý bảo lại đây, mặt hề mang theo chút ý cười nhạo nào. Điều này khiến trong lòng Vô Ưu vô cùng thoải mái. bước nhanh qua đó, sau khi ngồi xuống bắt đầu tập trung ăn, vừa ăn vừa thi thoảng nhìn trộm .

      đẹp trai! Sao càng nhìn càng thấy đẹp trai thế chứ?

      Vô Ưu nhìn trộm Phương Đông Dạ, trái tim kêu “thình thịch” điên cuồng thể khống chế được.

      Phương Đông Dạ ung dung tận hưởng cái nhìn chăm chăm của . nhắm mắt lại, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiếm có này. Gió bình thường, sóng cũng nhàng, mặt trời xuất . Dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời chiếu xuống, xung quanh là biển rộng bao vây, thoải mái biết bao. Hơn nữa, bên cạnh còn có người mình làm bạn, cuộc sống lúc này tuyệt vời, mãn nguyện xiết bao!

      Lúc này có thể hình dung là Phương Đông Dạ vô cùng hài lòng. Mà Vô Ưu cứ định gì đó lại thôi, sau hồi, giọng :

      "Cảm ơn ."

      Cảm ơn cười nhạo . Cảm ơn mà chuẩn bị những thứ này. Cảm ơn đối xử tốt với . Cảm ơn .

      Phương Đông Dạ gì, chỉ mở mắt nhìn Vô Ưu cười thỏa mãn.

      Nếu như có thể được như thế này mãi mãi, cũng loại hạnh phúc rồi. Nhưng cuộc sống luôn có mối liên hệ chặt chẽ với thực. Chỉ cần bước chân vào đất liền trong chớp mắt họ phải trở về với cuộc sống thực của chính mình. Mà là cuộc sống thường ngày con người đều thể tách rời với công việc. Mặc dù có lúc rất vất vả, nhưng đổi lại, nghĩ theo khía cạnh khác, qua đó cũng cảm nhận được những điều tốt đẹp khác.

      ...

      "Em về ngủ trước , tối qua đây ăn cơm."

      Đứng trước cửa nhà Vô Ưu, Phương Đông Dạ lưu luyến rời . Vô Ưu gật đầu, sau đó lấy chìa khóa mở cửa vào nhà. sợ hai người lại “ma ma sát sát” tách ra được. Hai là cả ngày hôm qua, buổi tối cũng về, sợ Bé Diễm lo lắng.

      "Bé Diễm, mẹ về, Bé Diễm, Bé Diễm..."

      Vô Ưu tìm tất cả các phòng nhưng vẫn thấy bóng dáng Nhạc Diễm đâu. hốt hoảng nhìn xung quanh, chỉ sợ cậu bé xảy ra chuyện gì. hai lời, chạy vù đến trước cửa nhà Phương Đông Dạ, định nhờ cùng tìm người giúp mình...

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu vào, có chút lạnh lẽo nghĩ, khi nào bọn mới có thể tay chung tay cùng nhau vào đây! Cố gắng lên! Chắc chắn nhanh thôi. Phương Đông Dạ nghĩ vậy, cất bước vào nhà mình, nhưng lại bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng khá náo nhiệt bên trong.

      Nhạc Diễm ngồi bên bàn ăn, như thường ngày, thưởng thức những món ngon được chuẩn bị sẵn cho cậu, còn hai người Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa ngồi chễm chệ ghế salon, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhạc Diễm. Nhìn tình cảnh này giống như Nhạc Diễm vốn là chủ nhân của ngôi nhà, còn Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa là khách, có chuyện đến cầu xin giúp đỡ của Nhạc Diễm vậy.

      Phương Đông Dạ nhìn thấy cảnh này, có chút buồn cười, chỉ có điều nhìn Nhạc Diễm, lập tức :

      "Mẹ con về rồi, con mau trở về ."

      rất , nếu như Vô Ưu về nhà thấy Nhạc Diễm, hậu quả như thế nào. Nhạc Diễm vừa ăn vừa :

      "Con còn chưa ăn no!"

      Bộ dáng tiểu tử kia tự nhiên, ung dung, giống như có chút lo lắng nào đến Vô Ưu vậy.

      "Nhạc Diễm!"

      Phương Đông Dạ lớn tiếng kêu lên. Nhạc Diễm thể làm gì khác đành rất cam lòng :

      "Được rồi! Con về là được chứ gì!" Cậu bé vừa , vừa quên càn quét thêm hai miếng đồ ăn ngon nữa.

      ...

      "Ở yên đó!"

      Tiểu tử kia vừa mới nhảy từ ghế xuống, liền nghe thấy giọng uy nghiêm của Phương Đông Kỳ. Nếu như là lúc trước, nhất định cậu bé làm như nghe thấy, phủi mông mà chạy , nhưng lần này khác.

      bàn có đồ ăn ngon hấp dẫn, hơn nữa cậu bé “làm phản” nương tựa vào mẹ rồi, có bị bắt quả tang cũng chẳng khó để giải thích. Cho nên, sau khi nghe thấy tiếng ngăn cản của Phương Đông Kỳ, cậu bé lại leo lên ghế, tiếp tục ăn phần ăn của mình, chờ ông ta phát hiểu quan điểm của mình.

      Ông nội!

      Nhạc Diễm đương nhiên biết Phương Đông Kỳ là ông nội cậu, nhưng cũng thể trách cậu lễ phép được, bởi vì cũng chẳng có ai giới thiệu qua với cậu bé, hơn nữa ràng ông nội cũng thích cậu, cái chuyện đem mặt nóng dính vào cái đít lạnh, cậu chẳng thèm làm. Cho nên, muốn nghe cậu gọi tiếng ông nội chờ sau khi ông ta thừa nhận mẹ cậu hãy . có con dâu làm sao có được đứa cháu này chứ!

      "Ai cho phép hai người vào đây?"

      Từ câu hỏi của Phương Đông Dạ có thể nhận ra, ràng bọn họ hề được hoan nghênh đến đây. Phương Đông Kỳ tức giận trừng mắt nhìn người con nghe lời này. Đúng là ông rất giận, nhưng lại dám gì, bởi vì bây giờ ông đến bước đường cùng, đến là để xin giúp đỡ.

      Nhạc Diễm thấy ai trả lời câu hỏi của cha, để cha bị mất mặt, vội vàng :

      "Con tưởng là cha mẹ về nên con mở cửa."

      Cậu bé xong, còn xấu xa nhìn Tô Mỹ Hoa, tố cáo:

      "Bà kia đây là nhà của bà ấy, cho nên con đành phải cho bà ấy vào."

      "Mày..."

      Tô Mỹ Hoa nghe Nhạc Diễm thế, có chút thẹn quá hóa giận. Bà ta hiểu được, sao thằng quỷ lại khó đối phó như thế. Bây giờ còn như vậy bà ta có biện pháp với cậu, cũng phải là đối thủ của cậu, trong tương lai, nếu như chồng bà chết rồi, hai cha con bọn họ liên thủ với nhau, chẳng phải bà ta còn chỗ dung thân sao? Nghĩ vậy, trong lòng Tô Mỹ Hoa tràn ngập cảm giác bất an!

      ...

      Bộp bộp bộp

      đâu rồi? phải là tìm rồi đó chứ?

      tìm thấy Nhạc Diễm, Vô Ưu lo lắng thôi. Sau khi nhấn chuông cửa rồi, vì sốt ruột lại sợ Phương Đông Dạ nghe thấy nên lại đập cửa ngừng. Vẫn thấy người ra mở cửa, cho nên chờ được lại hô to:

      "Phương Đông Dạ mở cửa , thấy Bé Diễm đâu cả. mở cửa nhanh !"

      Phương Đông Dạ nghe thấy giọng lo lắng của Vô Ưu, đau lòng nguôi. Lại nhìn mấy người trong phòng, càng thêm đau đầu, trong lúc nhất thời biết nên làm thế nào cho phải! Chẳng lẽ giấy gói được lửa, chuyện dối hôm nay bị vạch trần sao?

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 105: Đối phó cha mẹ chồng (2)


      Bụng Vô Ưu đau quằn quại từ lúc ở biển về nhà. Kể từ cái lần thuyền để bụng rỗng uống rượu mạnh vào, bụng thường xuyên khó chịu. vốn định đến bệnh viện khám nhưng lại toàn quên mất.

      Cả ngày ở biển bị gió biển thổi vào người, giờ trở về nhà lại thấy Nhạc Diễm đâu khiến lo lắng cho nên bụng càng khó chịu vô cùng, mồ hồi cũng vã cả ra.

      Bộp bộp bộp

      "Phương Đông Dạ, mở cửa!"

      Vô Ưu ở bên ngoài đập cửa, khó chịu hô.

      ...

      Phương Đông Dạ cũng nghe ra giọng nghẹn ngào của Vô Ưu, mặt nhăn chặt lại. nhìn Nhạc Diễm nghiêm khắc :

      "Con ra xem thế nào, cha qua đó ngay."

      Nhạc Diễm cũng cảm thấy có chuyện bình thường, nên hai lời vội nhảy xuống ghế, ra mở cửa.

      "Mẹ, mẹ sao vậy?"

      "Bé Diễm, con ở đây hả? Con có chuyện gì quá tốt rồi."

      Cánh cửa mở ra Vô Ưu nhìn thấy Nhạc Diễm, khuôn mặt đẫm lệ thoáng cái tràn đầy ý cười. ôm chặt Nhạc Diễm. Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu hiểu gì. Lúc trước cậu cũng có ở nhà nhưng đâu có thấy mẹ khóc nha! Lần này làm sao vậy?

      Ặc!!

      Nhạc Diễm còn chưa kịp phản ứng bị Vô Ưu đẩy ra. che miệng lại, mở cửa chạy thẳng vào toilet trong nhà Phương Đông Dạ.

      ...

      Ặc ặc ặc… ặc ặc ặc

      "Vô Ưu, em sao vậy?"

      "Mẹ, mẹ sao chứ?"

      Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm nhìn thấy phản ứng của Vô Ưu, vội vàng theo . Vô Ưu sau khi nôn ra hết xong bụng mới dễ chịu chút. Phương Đông Dạ dìu , lo lắng hỏi:

      "Em sao vậy? Sao đột nhiên lại nôn hả?"

      Vô Ưu lắc đầu, :

      "Em cũng biết. Có thể là đau dạ dày!"

      Vô Ưu quay vào phòng khách ngồi mới phát ra trong phòng còn có những người khác. quay sang nhìn Nhạc Diễm :

      "Chúng ta về nhà thôi!"

      cảm thấy mình có chuyện để với bọn họ. Trong tivi đều ‘tiền tài luôn cùng với tai họa’. Bây giờ cầm tiền của người ta, lại còn bắt cóc cả con người ta, rất được nha, cho nên đương nhiên còn mặt mũi để ở cùng với người ta rồi.

      "Chờ chút, vừa đúng lúc hôm nay đông đủ, tiện thể mọi chuyện !"

      Hôn nay Phương Đông Kỳ đến đây, chính là để trao đổi cách giảng hòa với Phương Đông Dạ, cho nên giờ mọi người đều ở đây rồi, đối với ông ta mà , cũng phải là chuyện tốt.

      Phương Đông Dạ liếc mắt nhìn Nhạc Diễm, Nhạc Diễm vội vàng ngăn lại:

      "Mẹ tôi được khỏe, tôi muốn đưa mẹ khám bác sĩ!"

      Cậu bé xong, nhìn Vô Ưu :

      "Mẹ, chúng ta thôi."

      Cậu bé vốn tưởng mình như thế, Phương Đông Kỳ để cho bọn họ rời , nhưng ràng đâu có chuyện tốt như vậy.

      "Tôi có thể cho đứa trẻ nhận tổ quy tông! Nhưng mà, tôi có điều kiện!"

      Phương Đông Kỳ thèm để ý đến câu của Nhạc Diễm, ông ta cao ngạo tự thẳng vào trọng điểm. Xem ra lần này Vô Ưu rất hiếu kỳ, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười :

      "Điều kiện gì hả? Ông thử xem."

      Ánh mắt lóe sáng, giống như lần đầu khi nghe thấy người ta cho mình triệu vậy. Phương Đông Kỳ cười khinh bỉ :

      "Muốn bao nhiêu tiền tùy ra giá!"

      Lại dùng tiền làm nhục người khác!

      Sắc mặt Phương Đông Dạ trầm xuống. thể chịu được khi bọn họ hết lần này đến lần khác đều dùng tiền để làm nhục người phụ nữ của . Khuôn mặt nhắn của Nhạc Diễm nhìn cũng được tốt lắm, nhưng cậu bé hiểu chuyện gì cả. Cậu bé hiểu mẹ nên biết mẹ để cho người khác bắt nạt mình, vì vậy cậu rót cho mẹ ly nước ấm.

      "Mẹ uống chút nước, có thể thoải mái hơn đó."

      Vô Ưu nhận lấy ly nước, sau khi uống ngụm xong, cảm giác ấm áp khiến cho bụng thoải mái hơn rất nhiều. cười hài lòng, :

      "Hai người đứa trẻ là Bé Diễm sao?"

      Lời Vô Ưu vừa thốt ra khỏi miệng dẫn tới vô số hiểu lầm.

      Đầu tiên là Tô Mỹ Hoa rống lên:

      " thế là có ý gì? Chẳng lẽ còn có đứa trẻ nào khác nữa? Hay là định , mình có thai rồi đó?"

      Câu đầu tiên của bà ta bộc lộ tâm tư của bà. Bà ta lo sơ, sợ Vô Ưu có thai. Bởi vì nếu Vô Ưu lại có thêm đứa con nữa, vậy chứng tỏ trong tương lai, khi phân chia tài sản phải chia thêm cho người nữa!

      "Câm miệng!"

      Phương Đông Kỳ lạnh lùng lên tiếng, chặn lại lời kích động của bà ta.

      Có vẻ như Vô Ưu chưa phản ứng kịp, chỉ ngồi xem mà câu gì. Muốn xem chuyện phát triển đến thú vị như thế nào nữa. Tô Mỹ Hoa tức giận ngậm miệng lại, nhưng hai tròng mắt dữ tợn vẫn chiếu về phía Vô Ưu, giống như hận thể nuốt sống được vậy.

      "Nhạc tiểu thư, sau khi đứa trẻ sinh ra, tôi có thể để nó nhận tổ quy tông!"

      Phương Đông Kỳ hào phóng . Vô Ưu cười hỏi:

      " sao? Vậy điều kiện là gì? Hay vẫn là tùy tôi ra giá?"

      Phương Đông Kỳ lạnh lùng gật đầu.

      "Ra khỏi đây!"

      Phương Đông Dạ đứng lên, trực tiếp ra lệnh đuổi khách! Ngược lại với phẫn nộ của Phương Đông Dạ, Vô Ưu cười :

      "Ai da, sao lại nóng nảy như vậy! Mọi chuyện đều thương lượng được mà! Hơn nữa, mua bán thành vẫn còn chuyện tình nghĩa, đuổi người là đúng nha!"

      Vô Ưu “khôn khéo” khiến Phương Đông Dạ phải sững sờ. nhìn khó hiểu, mà Vô Ưu cười :

      "Ngồi xuống. Nhanh ngồi xuống !"

      Phương Đông Dạ liếc mắt nhìn Nhạc Diễm. Nhạc Diễm nằm thoải mái ghế sa lon, khuôn mặt có chút lo lắng nào. Trước thong dong của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ cũng chỉ có thể ngồi xuống, im lặng theo Nhạc Diễm, để xem Vô Ưu đối phó hai người xấu xa, giả tạo này như thế nào!

      ...

      "Nhạc tiểu thư, người thông minh. Tôi rất thích giao thiệp với người thông minh!"

      Phương Đông Kỳ nhìn phản ứng của Vô Ưu, vốn là tương đối hài lòng. Mà câu “người thông minh” của khiến cho hai cha con Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm phải quay sang nhìn, mặt hết sức khó tin, còn phảng phất nụ cười giống như mỉa mai con mắt nhìn người “đặc biệt” của Phương Đông Kỳ!

      Vô Ưu khá dễ chịu đối với câu “người thông minh” này, cười :

      "Ha ha, dám, dám."

      cười hết sức ngốc nghếch. Nhưng mà cũng thể trách hơi đắc ý mà quên mất mình là ai nha. Chỉ là hình như cái từ “người thông minh” này chưa từng có ai dùng để hình dung như thế. vui mừng dĩ nhiên là có thể thông cảm được!

      " , muốn bao nhiêu tiền để đứa trẻ lại, còn mình rời !"

      Lần này Phương Đông Kỳ càng thêm trắng trợn. Vô Ưu suy nghĩ lúc :

      "Tôi rất thích tiền sai. Nhưng tôi cũng nỡ xa con mình nha. Phải làm sao bây giờ?"

      Phương Đông Kỳ cười lạnh, :

      "Nhạc tiểu thư, tôi khuyên nên suy cho nghĩ kỹ. Có tiền rồi còn lo sau này có cơ hội có con sao? muốn sinh lúc nào cũng có thể sinh được! Chỉ có điều, về sau đứa trẻ còn đáng giá như vậy nữa rồi!"

      Bán thịt lợn sao? Đó là người nha, sao lại đáng giá hả!

      Mặc dù lời của Phương Đông Kỳ khiến khinh bỉ trong lòng Vô Ưu đến cực điểm, nhưng vẫn cười :

      "Ha hả, cũng đúng nha. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, ông muốn con tôi để làm gì hả? Là ông nhiều tài sản quá, chưa biết phân chia như thế nào sao? Vậy các người có thể dùng tiền quyên góp cho những người gặp nạn trong nước hoặc khu vực nha. Hay là nhận nuôi thêm mấy đứa trẻ mồ côi trong nhi viện , tại sao lại cứ khăng khăng muốn chọn con tôi hả?"

      Vô Ưu xong, còn ‘bứt rứt’ gãi gãi đầu, giống như rất phức tạp vậy!

      "Nó, nó phải là con của Phương Đông Dạ?!"

      Tô Mỹ Hoa nghe Vô Ưu xong, vừa kinh ngạc vừa vui mừng . phải là tốt rồi! Chẳng phải là còn ai theo tranh đoạt tài sản với mẹ con bà ta nữ sao! Tô Mỹ Hoa nghĩ vậy, có thể như mở cờ trong bụng. Trong khi Phương Đông Kỳ lại có chút thất vọng. Ông ta già rồi, cũng muốn được nhìn thấy cháu nội của mình, ai dè lại bị mừng hụt.

      mặt Phương Đông Kỳ lộ thất vọng. ràng đến nỗi ai cũng nhìn ra, kể cả là người ngốc nghếch như Vô Ưu. Vô Ưu “thất vọng” :

      "Sao vậy? Hai người hiểu lầm à? Ai da, như vậy có phải là đứa trẻ này còn đáng tiền nữa ?"

      Tiền!

      con ruột của mình đáng tiền! Đúng là xứng đáng làm mẹ!

      Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa đều nhìn Vô Ưu khinh bỉ. Vô Ưu buồn bã :

      " tiếc mà, đáng tiền nữa sao. Là thế hả? Vậy đứa trẻ trong bụng tôi thế nào? Các người có mua ? cho tôi bao nhiêu tiền?"

      Khụ khụ khụ khụ khụ khụ

      Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu xong, suýt nữa bị sặc bởi chính nước miếng của mình. Trong bụng cười cũng sắp nội thương rồi. Rút cuộc đến bây giờ cũng được nở mặt. Vô Ưu là đùa giỡn ác ý nha! Xem ra lại muốn viết giấy cam kết nữa rồi! nhìn về phía kẻ “ đáng tiền” Nhạc Diễm kia, hai người đều hiểu trong lòng mà ra lời, chỉ nhìn nhau cười.

      Trong khi Vô Ưu ra sức diễn hai cha con Phương Đông Dạ lại ngồi phá đám. Chỉ cần trong hai người Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa nhìn thấy được hai cha con “mắt mày lại”, nhất định nhận ra dối trá trong đó. Nhưng mà, ràng hai người kia hề để ý đến hai cha con , mà lại nghiên cứu ‘hàng hóa’.

      " muốn bao nhiêu?"

      Phương Đông Kỳ hỏi, Vô Ưu sảng khoái :

      "Ai da, các người khẳng định muốn mua sao? Trước tiên phải ràng nha. Đến bây giờ vẫn còn chưa biết được là trai hay , đẹp hay xấu! Hơn nữa, chín tháng sau có thể thuận lợi sinh ra được hay cũng là cả vấn đề. Hai người cứ suy nghĩ kỹ , có muốn mua ? Món hàng này bán ra được đổi lại đâu đấy!"

      Thô lỗ! có văn hóa!

      Lời của Vô Ưu làm cho mặt Phương Đông Kỳ nhăn chặt lại. Nếu như đứa trẻ nhà Phương Đông bọn họ để cho người phụ nữ này nuôi, biết đứa hạnh của nó thành ra cái dạng gì nữa! Nhất định giống như cái thằng bé kia, quy củ, có tôn ti trật tự gì!

      được!

      Ông tuyệt đối thể để cho chuyện này xảy ra đối với cháu nội ông. Phương Đông Kỳ nghĩ thế, lạnh lùng :

      "Tôi mua! , muốn bao nhiêu!"

      Hì hì...

      Vô Ưu cười hì hì, chìa ngón tay ra!

      "Gì chứ? Lại muốn triệu?"

      Tô Mỹ Hoa thấy Vô Ưu chìa ngón tay ra, hận thể tiến lên cắn cho cái. Mà Vô Ưu lại :

      "Đừng kích động, vẫn là câu kia, mua bán thành vẫn còn tình nghĩa. Ông mua tôi bán, ông muốn mua tôi cũng thể ép mua, ép bán được. Cho nên được kích động, được kích động!"

      " cần nữa! triệu, cho ."

      Phương Đông Kỳ nghe thấy câu của Vô Ưu, ngay lập tức càng thêm phiền lòng. Đối với đứa con trong bụng cũng sinh ra lòng thương xót. Ông ta tiếc thương cho đứa cháu nội của mình, vì có người mẹ vô trách nhiệm như thế. Phương Đông Kỳ nghĩ thế, lấy chi phiếu ra, ‘roạt roạt roạt’ viết số triệu lên tờ chi phiếu đưa cho Vô Ưu. Vô Ưu nhận được tờ chi phiếu, đưa lên miệng hôn, sau đó :

      "Được! Tôi cũng viết vài chữ cho các người!"

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 106: Đối phó cha mẹ chồng (3)


      "Bé Diễm!"

      Vô Ưu quay đầu nhìn Nhạc Diễm gọi. Nhạc Diễm vội vàng đáp:

      " có ngay."

      Cậu bé xong đứng dậy thẳng vào thư phòng tìm giấy bút, trông vẻ quen thuộc giống như đây chính là nhà của cậu vậy.

      Phương Đông Kỳ nhìn Vô Ưu “thấy tiền sáng mắt”, cơn tức giận hiều từ đâu ùn ùn kéo đến, cuối cùng ông ta thể nhịn được nữa, nhìn Phương Đông Dạ :

      "Loại phụ nữ như thế này, rút cuộc có cái gì để thích chứ? ở cùng với ta chính là để chọc tức tôi đúng ?"

      Lúc này hoàn toàn có thể hình dung là Phương Đông Kỳ tức giận đến dựng râu trừng mắt rồi. Phương Đông Dạ lạnh lùng :

      "Tôi vì lý do vớ vẩn đó mà làm chuyện này!"

      "… rút cuộc là muốn thế nào hả? Còn muốn ở cùng với loại phụ nữ vì tiền mà ngay cả cốt nhục của mình cũng mang ra bán sao?"

      Phương Đông Kỳ vừa gào thét, vừa làm cho chính mình bình tĩnh lại, vì sợ huyết áp của mình tăng cao. Phương Đông Dạ gật đầu :

      "Hết cách rồi, tôi thích ấy, nên dù ấy có làm chuyện gì tôi cũng để ý!"

      "…… ..."

      Bộ dáng ‘si tình’ của Phương Đông Dạ khiến cho Phương Đông Kỳ tức giận vô cùng, nhưng ông ta cũng dám mắng Phương Đông Dạ có tiền đồ, mà trừng mắt nhìn Vô Ưu, giống như Vô Ưu mới là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này vậy. Đối mặt với ánh mắt chán ghét của ông ta, Vô Ưu vẫn thờ ơ như trước, cầm tờ chi phiếu lên thưởng thức, giống như cứ nhìn biến thành nhiều hơn vậy!

      ...

      "Mẹ, đây nè!"

      Nhạc Diễm cầm giấy bút ra, chạy đến đưa cho Vô Ưu. Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm cười rạng rỡ, :

      "Ha ha, người ta thường chữ đáng gián ngàn vàng, chữ của mẹ đây cũng chỉ đáng giá ngàn vàng nha?"

      "Uhm, uhm, đúng vậy."

      triệu nha! Nhạc Diễm nghĩ thế gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Vô Ưu thấy Nhạc Diễm tán thành, lập tức cười :

      "Ha ha, vậy sau này con được chế nhạo chữ viết của mẹ tròn tròn xấu xấu nữa đấy."

      Trước cầu của Vô Ưu, Nhạc Diễm lại tán thành:

      "Có lý! Mẹ, hay là hôm nào mẹ viết vài chữ, đóng khung rồi treo lên ."

      "Ha ha ha, có lý!"

      Vô Ưu và Nhạc Diễm hai người kẻ tung người hứng, đúng y xì hai kẻ tham tiền!

      ...

      "Chín tháng mười ngày sau, đứa bé được sinh ra để Phương Đông Kỳ mang ! Tôi từ bỏ tất cả các quyền lợi đối với đứa bé! miệng có căn cứ, viết giấy cam kết này làm bằng chứng!"

      Vô Ưu viết xong, cầm lên đọc lượt, sau đó nhìn quét qua mọi người, thấy tất cả đều có ý kiến gì hào phóng ký tên mình lên đó. nghiên cứu lúc, cảm thấy có gì đó ổn, lại viết thêm dòng ghi chú:

      Giá trị hiệu lực: 9 tháng, quá thời hạn còn giá trị!!

      "Đây!"

      Vô Ưu đưa tờ cam kết cho Tô Mỹ Hoa. Lần trước bị lừa lần, nên lần này Tô Mỹ Hoa học thông minh, bắt đầu nghiên cứu tờ giấy cam kết của . Bà ta cũng muốn lại bỏ ra triệu để mua tờ giấy vụn về! Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ, bà ta cau mày :

      " ’Giá trị hiệu lực’ này là có ý gì hả? phải là sinh đứa trẻ xong, là nó mất hết hiệu lực đó chứ?"

      Tỉnh táo! tỉnh táo!

      "Đưa tôi xem!"

      Phương Đông Kỳ nghe Tô Mỹ Hoa thế chìa tay ra. Sau khi nhận tờ giấy Tô Mỹ Hoa đưa, ông ta nghiên cứu cẩn thận lúc, :

      "Nhạc tiểu thư, Phương Đông Kỳ tôi rong ruổi thương trường nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ mắc sai lầm hai lần đâu!"

      Ông ta xong, dùng ánh mắt lợi hại nhìn Vô Ưu, giống như Vô Ưu là kẻ tiểu nhân rất giỏi dùng kế vậy!

      Chương 106: (tiếp)

      Bên này bọn họ công kích Vô Ưu làm gì, mà ngay cả Nhạc Diễm cũng hùa theo gây rối:

      “Mẹ, mẹ như vậy là đúng rồi! Sao có thể như thế được chứ!”

      Mặc dù cậu bé thế, nhưng trong mắt, vẻ mặt đều là tươi cười, bởi vì cậu nhìn thấy, Vô Ưu hề để tâm đến lời của bọn Phương Đông Kỳ.

      Quả nhiên, sau khi Vô Ưu thấy bọn họ thi nhau công kích, giơ tay lên, nghiêm túc :

      “Dừng lại!”



      nhìn tôi, tôi nhìn ! Cuối cùng dừng về phía Vô Ưu. Vô Ưu cười :

      “Tôi nghĩ bản cam kết này có chút vấn đề, nhưng mà, tôi phải trước. 9 tháng sau sinh đứa trẻ xong, các người mang rồi, vậy năm sau, hai năm sau đó, đứa con tôi sinh ra chẳng lẽ cũng đều đưa hết cho các người sao?”

      Còn có thể nghĩ ra điểm này, tệ nha!

      Phương Đông Dạ từ đầu đến cuối vẫn im lặng gì, sau khi nghe thấy Vô Ưu thế, nhịn được nhíu mày tán thưởng.

      , ý phải là , sau này lại sinh con cho Phương Đông Dạ nữa đó chứ?”

      Lúc này mắt Tô Mỹ Hoa trợn trừng trừng rồi. Trước giận dữ của bà ta, giọng Vô Ưu vẫn nhàng, đều đều:

      “Đừng kích động, đừng kích động. Có chuyện gì cứ từ từ .”

      xong, cười giải thích:

      “Tôi cũng rồi, đây là chuyện ‘thuận mua vừa bán’! Đứa trẻ của nhà Phương Đông các người đáng giá như vậy, dĩ nhiên tôi rất sẵn lòng sinh vài đứa rồi! Có điều là, đến lúc đó bà có còn muốn mua nữa thôi.”

      muốn dựa vào việc bán trẻ con để sống hả? Rút cuộc, có cảm thấy hổ thẹn với lương tâm của mình hả?”

      Trước vẻ ‘da mặt dày’, ‘ biết xấu hổ’ của Vô Ưu, Tô Mỹ Hoa hết sức tức giận: Mà ngay cả Phương Đông Kỳ, sắc mặt cũng có thể là vô cùng khó coi! Vô Ưu nhìn thấy kích động của bọn họ, bực mình :

      “Này, rút cuộc là các người có mua hả? mua tôi đây!”

      Khách hàng là Thượng Đế!

      Xem ra câu này đúng rồi! tại Vô Ưu ‘bán con’, nhưng lại xem như là giỡn chơi nha!



      “Mua! Viết lại giấy cam kết .”

      Sau hồi im lặng, gia trưởng (người quyết định trong nhà) Phương Đông Kỳ đưa ra quyết định hạ lệnh. Vô Ưu cười :

      “Ha ha, vậy được rồi.”

      vừa , lại lần nữa cầm bút lên, vừa suy nghĩ phải viết như thế nào, vẫn quên :

      “Sau này nếu tôi lại nôn tiếp, tôi cho người thông báo cho các người!”

      Nôn!

      Đích thị là phản ánh có thai nha!

      Cho người thông báo cho bọn họ!

      Dĩ nhiên là để bảo họ mang tiền đến mua rồi!

      Phương Đông Kỳ nghĩ vậy, đắc ý nhìn Vô Ưu, lạnh lùng :

      có cơ hội này nữa đâu!”

      Đối với vẻ khẳng định của ông ta, Vô Ưu chỉ đáp lại bằng nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Lão già, ông quản trời quản đất, lại còn quản cả việc tôi ị hay đánh rắm thối sao? Hơn nữa, người ta ăn ngũ cốc nguyên hạt, chỗ đó sao thể có bệnh được? Nôn rất bình thường nha!

      “Ai da, bây giờ phải viết như thế nào mới có thể ngắn gọn súc tích mà vẫn thấu tình đạt lý đây?

      Vô Ưu lấy bút, gãi lên đầu, vắt óc suy nghĩ. Mà Nhạc Diễm giống như ngây thơ hỏi:

      “Mẹ, sinh đứa bé mất thời gian bao lâu?”

      Vô Ưu nghĩ chút, trả lời:

      “Từ lúc mang thai đến khi sinh nở là chín tháng mười ngày. Sao vậy?”

      Hai mẹ con này, nghĩ dựa vào việc này để sống đó chứ?!

      Tô Mỹ Hoa nghe hai mẹ con bọn họ chuyện với nhau, trong lòng khóc thét lên suy nghĩ.
      Last edited: 27/11/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 107: Đối phó cha mẹ chồng (4)

      Nhạc Diễm nghe Vô Ưu xong, gật đầu :

      "Chín tháng hả? Vậy cứ viết như thế .”

      Cậu bé vừa , vừa cầm chiết bút tay Vô Ưu bắt đầu viết lả tả lên giấy. lúc sau, cậu đưa tờ giấy mình viết xong cho Vô Ưu, kiêu hãnh :

      "Mẹ xem được chưa!"

      Trong vòng mười tháng tính từ hôm nay, nếu Nhạc Vô Ưu sinh con, bất luận là đứa trẻ sống hay chết, trai hay , khỏe mạnh hay bệnh tật, toàn bộ thuộc về ngài Phương Đông Kỳ. Nhạc Vô Ưu cũng có quyền giám hộ đứa trẻ. miệng có bằng chứng, viết cam kết để làm chứng! Người viết cam kết … Ngày … tháng … năm…

      "Được! Cái này được! Mẹ ký đây."

      Vô Ưu , cầm bút ký tên mình lên đó xong đưa cho Tô Mỹ Hoa. Tô Mỹ Hoa nhìn qua, phát ra điều gì khác thường, nghi ngờ liếc nhìn Vô Ưu cái rồi chuyển cho Phương Đông Kỳ. Phương Đông Kỳ xem xong, bắn ánh mắt về phía Nhạc Diễm, sau đó uy nghiêm hỏi:

      "Cháu mấy tuổi?"

      Đứa bé mấy tuổi mà có thể nhận biết được nhiều chữ như vậy, hơn nữa chữ viết còn khá đẹp, điều khoản lại tương đối ràng. d Cái này nhìn thế nào cũng tương xứng với vẻ bề ngoài của cậu bé.

      Thiên tài tuổi!

      Bốn chữ này đột nhiên xuất trong đầu Phương Đông Kỳ. Điều này chỉ khiến ông ta sinh ra nghi ngờ thôi. Phải biết rằng thế giới vốn có nhiều thiên tài, huống hồ vẻ ngoài của cậu bé và con trai ông lại giống nhau đến tám phần. Điều này rất khó để ông ta liên tưởng, nghi ngờ!

      "Tôi hả? Tôi mười hai tuổi!"

      Tên nhóc thông minh kia ngay lập tức nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, nên vội vàng trả lời.
      Mười hai tuổi!

      "Mày nhiều tuổi như vậy sao?"

      Tô Mỹ Hoa lại cả kinh lần nữa hô lên, giống như rất khó tin. Mà Vô Ưu cũng vào:

      "Bé Diễm, con nhớ nhầm rồi! Sao con có thể mười hai tuổi hả!"

      Xong đời rồi!

      phải đầu óc càng ngày càng nhanh nhạy sao? Mới vừa rồi còn như cá gặp nước, bây giờ phải bị lòi đuôi vì cái chuyện ngớ ngẩn này chứ?

      Phương Đông Dạ nghĩ vậy, bắt đầu lo lắng nhìn về phía Vô Ưu, hy vọng có thể xoay người lại nhìn cái, như vậy có thể nháy mắt ra hiệu cho . dđ Nhưng Vô Ưu rất chuyên tâm, hề có chút biểu nào là quay lại nhìn cả. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu chuẩn bị mở miệng, có cảm giác thành công sắp đến sau hồi
      cố gắng, rất có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.


      ....


      "Mẹ, con mười hai tuổi mà!"


      Nhạc Diễm vùng vẫy lần cuối, nhưng Vô Ưu vẫn đồng tình mà phản bác lại: "Lại vẫn mười hai tuổi! Con ngốc hết thuốc chữa rồi, nghĩ kỹ lại xem rút cuộc mình bao nhiêu tuổi hả!"


      Đáng nghi!


      Có vấn đề!


      Phương Đông Kỳ chứng kiến màn này, trong lòng ông ta, nghi ngờ đối với Nhạc Diễm càng lúc càng sâu đậm. Vô Ưu vỗ phát lên cái đầu của Nhạc Diễm, giận tái mặt :


      "Đồ ngốc! Hôm qua vừa mới sinh nhật mười ba tuổi, sao lại có thể mười hai tuổi!"


      Ach?


      "Mười ba!!!"


      Tiếu kêu kinh hãi lần này phải của Tô Mỹ Hoa, mà là của Phương Đông Kỳ, bởi vì Tô Mỹ Hoa sợ đến mức ngây người hoàn toàn rồi. Miệng bà ta bởi vì giật mình mà mở ra hết cỡ, nghi ngờ có phải cằm bà ta rớt xuống rồi hay nữa.


      "Oh, đúng vậy nha, haha con quên mất..."


      Nhạc Diễm gãi gãi cái đầu đơ đơ của mình, nhìn Vô Ưu cười ngây ngốc. Hành động này phải khoác lác, giống y như . Diễn xuất của cậu bé vô cùng tự nhiên, hơn nữa vẻ mặt sinh động, lập luận lại sắc sảo, rất có tư thái của diễn viên nhí chuyên nghiệp!


      ......


      Có lớn mà có khôn!!


      Phương Đông Kỳ nhìn Nhạc Diễm tiểu la bặc đầu (*), lộ ra ánh mắt khinh bỉ. Uổng cho ông ta vừa rồi còn tưởng cậu bé là thiên tài tuổi, ngờ lại là quả bí đao lùn! May mà khuôn mặt nó cũng tồi, hơn nữa bây giờ mẹ nó cũng có ít tiền, nếu nghi ngờ nó lấy được vợ.


      (*) "Tiểu la bặc đầu" hay "đầu củ cải" - ám chỉ người nhiều tuổi nhưng trông vẫn giống như đứa trẻ 4, 5 tuổi.


      "Chúng ta ! Ngày mai chúng ta mời người có chuyên môn đến bảo vệ cái thai!"


      Phương Đông Kỳ xong, đứng lên còn muốn chạy. Vô Ưu vội vàng hô:


      " được làm thế!"


      Sau đó thấy ánh mắt bất mãn của Phương Đông Kỳ nhìn mình, Vô Ưu cười :


      "Tôi thề là bước vào nhà Phương Đông các người, còn nhớ chứ?"


      xong, thấy ánh mắt nghi vấn của Phương Đông Kỳ giải thích:


      "Nếu tôi , đương nhiên tôi giữ lời hứa !"


      "Tôi để cho làm thương tổn đến đứa bé!"


      Giọng Phương Đông Kỳ lạnh như băng, thông minh :


      "Hừ, cho rằng giết chết đứa bé là có thể kiếm được triệu sao? Tôi để có cơ hội đó đâu!"


      Vô Ưu nghe Phương Đông Kỳ xong, kêu to oan uổng:


      "Sao ông có thể như thế được? Chỉ cần có đứa trẻ, nhất định sinh ra, sao tôi có thể "kẹp búp bê" được? Đó là mưu sát nha! Nhạc Vô Ưu tôi bao giờ làm những chuyện nhẫn tâm như thế!"


      Vô Ưu lời lẽ chính nghĩa, Phương Đông Kỳ hừ lạnh tiếng :


      "Tốt nhất là như thế!"


      Lúc ông ta những lời này, trong ánh mắt ngập tràn khinh thường, giống như châm chọc lời chính nghĩa của vậy.


      người bán cả cốt nhục của chinh mình, nhưng vẫn hề có cảm giác hổ thẹn chuyện "kẹp búp bê" là mưu sát gì chứ, toàn là dối trá!!!


      ...


      "Nếu ông lo lắng, tôi viết thêm cho ông vài chữ: 'nếu như tôi 'kẹp búp bê', tôi trả tiền cho ông vô điều kiện, thế nào hả?"


      Vô Ưu cũng nhìn ra khó chịu của Phương Đông Kỳ, nên vội vàng chủ động đề xuất thêm điều khoản mới vào bản cam kết. Suy nghi của là, trong buôn bán, tốt nhất vẫn là làm cho cả hai bên đều hài lòng mới hoàn mỹ được. thương lượng rất tốt! Ha ha...


      Phương Đông Kỳ nhìn bộ dáng sảng khoái của Vô Ưu, lạnh lùng :


      " cần! tự nhớ kỹ những lời này là tốt rồi. Ngày mai tôi cho người tới phục vụ, chăm sóc việc ăn uống hàng ngày cho , cho đến khi sinh ra đứa bé mới thôi. Trong mấy ngày tới, nếu để tôi phát ra gây chút bất lợi nào cho đứa bé, Phương Đông Kỳ nhất định bỏ qua !"


      Oa!


      Phải sợ nha!


      Vô Ưu nhìn bộ dáng đe dọa của Phương Đông Kỳ, nhịn được cúi đầu. , , , rất rất rất sợ nhịn được mà bật cười trận nha!!


      Phương Đông Dạ xem tình hình đến lúc này, cảm thấy huyên náo cũng đủ rồi, cho nên đứng dậy :


      "Hôm nay đến đây thôi có chuyện gì hẹn thời gian với thư ký trưởng Bùi, qua công ty chuyện!"


      "Chúng ta !"


      Phương Đông Kỳ cũng muốn ở lại thêm nữa. Ông ta chỉ cần nhìn thấy Vô Ưu coi tiền như mạng, lại thấy đau đầu! sợ đứa trẻ sinh ra, cũng có cái đức hạnh này. Cho nên, trước khi tính đến chuyện liên hôn với tập đoàn "Tử thần", quan trọng hơn vẫn là tìm người chăm sóc Nhạc Vô Ưu . Ông ta nhất định phải tìm người chuyên nghiệp nhất, như vậy đứa bé sinh ra mới là đứa bé khỏe mạnh nhất.


      nhân viên phục vụ 24/24, bất cứ lúc nào, để nấu cơm, quét dọn vệ sinh, giáo dưỡng thai, thiếu thứ gì!
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      Hằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :