1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 99.2


      Quái đản!

      Đối với tâm trạng bất bình thường của mình, Đường Tiếu có chút khó tin. cúi đầu xuống nghĩ ngợi, chẳng lẽ mình mắc phải bệnh quái lạ gì, nhưng lại cảm giác có người dựa sát vào mình, ngẩng đầu lên, ngay lập tức càng hoảng sợ. Vô Ưu nheo mắt nhìn đầy ngờ vực.

      " làm gì vậy?"

      Đường Tiếu hơi chột dạ hỏi. Vô Ưu đáp lại:

      "Làm gì? Là phải hỏi cậu làm gì mới đúng. Tôi với cậu mấy câu rồi, cậu cũng chẳng thèm để ý. Cậu nghĩ gì vậy?"

      Ạch?

      với ?

      sao?

      Đường Tiếu dám tin nhìn về phía Hoắc Lãng. Hoắc Lãng nhìn mỉm cười, ánh mắt như sáng tỏ, hiểu hết những suy nghĩ miên man trong lòng . Đột nhiên vẻ mặt Đường Tiếu đầy bối rối, vội vàng áp chế khác thường này lại, nhìn Vô Ưu :

      "Chị hai, hù chết người ta rồi. Nhất là lại dùng cái vẻ mặt này, có đùa cũng đừng dọa người ta như vậy chứ. Cho nên sau này đừng có cứ tí lại dựa sát vào người ta như thế nữa!"

      "Đường Tiếu!!!"

      Trước nể nang của Đường Tiếu, Vô Ưu thẹn quá hóa giận quát lên. Hoắc Lãng nhìn hai người giống như cặp tình nhân trẻ cãi nhau lắc đầu rụt rè khuyên giải:

      "Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa. Vô Ưu, cái hộp bên chân cậu ấy là em bảo cậu ấy mang đến sao?"

      Uhm!

      Hoắc Lãng hỏi xong, Vô Ưu gật đầu khẳng định. Đường Tiếu vội vàng nhấc chiếc hộp lên, đẩy ly cà phê sang bên rồi đặt chiếc hộp vào chỗ đó, sau nhìn Vô Ưu, chờ chỉ thị tiếp theo của .

      "Bên trong là gì vậy?"

      Hoắc Lãng tò mò hỏi, nhìn chiếc hộp này có chút quen quen, hình như là hộp chuyên dụng của ngân hàng dành cho những khách hàng rút khoản tiền lớn. phải là Vô Ưu rút tiền đưa cho đó chứ? Nghĩ đến cái ý nghĩ kỳ quái của mình, Hoắc Lãng lộ ra nụ cười thản nhiên. người tiền chuẩn như Vô Ưu, chưa đến việc thể có nhiều tiền như thế, mà cho dù có có, cũng thể đưa cho người khác. chừng, còn có thể mỗi ngày đều ôm tiền trốn miết trong nhà, ra ngoài ý chứ.

      Vô Ưu cẩn thận nhìn bốn xung quanh, sau khi xác định có ai nghe lén mới cười hì hì, thần thần bí bí vẫy vẫy Hoắc Lãng, ý bảo sát lại gần mình.

      Ha ha. . .

      Trước hành động đáng của Vô Ưu, Hoắc Lãng nhịn được bật cười. nhìn cái, sau đó áp đến gần . phải là vì tò mò nên mới như thế, mà bởi vì nếu đổi lại là người khác, khi nhìn thấy biểu tinh ranh, sinh động đáng như thế này của , cũng thể đành lòng để thất vọng được.

      Sau khi Hoắc Lãng áp lại gần, Vô Ưu mới rành rọt chữ:

      "Tiền!"

      Tiền?

      Hoắc Lãng ngồi trở lại vị trí của mình, sau đó khó hiểu nhìn Vô Ưu. Mặt Vô Ưu biểu lộ vẻ khẳng định, đồng thời gật mạnh đầu với . Điệu bộ nghiêm túc này của , lại lần nữa khiến Hoắc Lãng lộ ra nụ cười thương.

      "Em đó! tin hỏi Tiểu Tiếu ."

      Tiểu Tiếu!!

      Hoắc Lãng cần xác nhận lại từ Đường Tiếu, vì đương nhiên biết Vô Ưu có khả năng đùa chuyện này. Mà Đường Tiếu vốn im lặng, lại thể chịu được nữa rồi. Tiểu Tiếu? Mặc dù bà chị này gần 30 tuổi, nhưng tại sao khi gọi như thế, lại khiến cho khó chịu đến vậy chứ?

      "Chị hai, tôi xin sau này gọi tôi bằng cả tên họ đầy đủ là Đường Tiếu được . Tiểu Tiếu? gọi con mình sao? Hay là con chó hả?"

      Đường Tiếu phản kháng bất chợt như thế, làm Vô Ưu thể lý giải được. hiển nhiên:

      "Sao vậy? Tiểu Tiếu nghe rất dễ nghe nha, nghe cảm thấy rất đáng à!"

      Đáng ?

      Đường Tiếu phản kháng lại khách khí:

      "Chị hai, chẳng có người đàn ông nào muốn người khác hình dung mình đáng đâu!"

      Đối với câu của Đường Tiếu, Vô Ưu trả lời hờ hững:

      "Đáng sao? Đây là từ khen ngợi đó, chàng trai vô vị."

      "... Cái bà chị này đúng là, khiến người ta nhịn được nữa rồi!"

      Lần này Đường Tiếu đúng là tú tài gặp phải binh, có lý thuyết phục được mà(*). Cuối cùng đành khoát tay :

      (*) Ý dân đọc sách gặp phải dân võ biền, bụng đầy đạo lý nhưng thể lại được người kia.

      "Thôi, trước hết hai người cứ chuyện chính . Chỉ có điều, sau này được gọi tôi là ‘Tiểu Tiếu’ nữa, nếu còn gọi tôi như thế tôi gọi là ‘bà thím’ đó."

      Bà thím!

      Vô Ưu nghe Đường Tiếu gọi mình như thế, chút khách khí :

      "Cậu gọi tôi là bà thím tôi gọi cậu là cháu ngọai, cháu trai nha."

      Trước phản ứng nhanh nhẹn của Vô Ưu, Đường Tiếu cười :

      "Bà thím, có vẻ như đầu óc của thím cũng phản ứng nhanh nha, xem ra trong thời gian ngắn chưa mắc phải chứng ‘mất trí nhớ của người già’ đâu."

      "Cậu. . ."

      ...

      Hoắc Lãng nhìn hai người bọn họ đấu khẩu với nhau, mặt lên nụ cười vui vẻ. Chỉ có ở cùng chỗ với Vô Ưu mới có thể tìm thấy những niềm vui giản dị như thế này.

      "Tiểu Ưu, em xác định là có chuyện gì muốn với sao?"

      Hoắc Lãng vốn muốn xem bọn họ tiếp tục đấu võ mồm, vì dù sao quán cà phê này trừ người bán hàng ra cũng chẳng còn ai nữa, chỉ có điều lại muốn nghe Vô Ưu chuyện chính trước, vì có vẻ như là chuyện quan trọng. Còn về chuyện đấu võ mồm của hai người, chắc là trước khi cũng được nhìn thấy thôi.

      Vô Ưu nhìn ánh mắt mang theo ý cười đầy thân thiết của Hoắc Lãng, giở tính trẻ con với Đường Tiếu:

      "Hừ, chấp nhặt với trẻ con như cậu!"

      Lần này Đường Tiếu rất hào phóng cãi lại Vô Ưu nữa, nhưng cũng đồng thời hiểu được, tính khí của bà chị Vô Ưu này giống hệt trẻ con, chỉ cần người ta câu, nhất định lại câu, cho nên nếu như dừng trước, e rằng người ta vẫn tiếp tục tranh cãi, rồi lại ầm ĩ lên mất.

      ...

      "Học trưởng, hôm nay em tới đây là để xin lỗi thay Phương Đông Dạ."

      Tất cả mọi người đều im lặng, lúc này Vô Ưu mới nghiêm túc chuyện chính .

      Hoắc Lãng cảm thấy hứng thú, hỏi:

      "Xin lỗi thay Phương Đông Dạ? Xin lỗi về chuyện gì?"

      cũng cho rằng, Phương Đông Dạ cảm thấy có lỗi với về bất kỳ điều gì đó, hơn nữa lại còn để Vô Ưu mang theo tiền đến gặp .

      Sau khi Vô Ưu suy nghĩ lúc mới :

      " phải là lần trước nhân viên trong công ty bị trúng độc nên học trưởng bị ép nghỉ việc sao?"

      đến đây, Vô Ưu biết mở lời tiếp như thế nào nữa. Hoắc Lãng suy nghĩ lúc, cười hỏi:

      "Đúng vậy, tiếp theo, phải là em định , bây giờ điều tra ra nguyên nhân có liên quan gì đến , cho nên tổng giám đốc mới cử em mang tiền đến bồi thường cho đó chứ?"

      Đúng vậy!

      Vô Ưu rất muốn trả lời như vậy. như vậy phải ra cái khó mở miệng kia nữa. Nhưng sau khi suy nghĩ lúc, vẫn cảm thấy mình nên ra . Mặc dù biết, có đôi khi thực rất khó , nhưng cũng biết, lời dối khi được ra, phải dùng đến vô vàn những lời dối khác để che đậy cho nó. Cuối cùng lại giống như Phương Đông Dạ, khắp nơi đều là dối, rồi lại chịu nổi đả kích.

      "Học trưởng, ra vì lần đó em ăn cơm cùng , tên Phương Đông Dạ kia ghen, cho nên ta sai người trong phòng ăn. . . . ."

      đến đây, Vô Ưu len lén nhìn Hoắc Lãng, hy vọng hiểu được ý , để phải tiếp nữa. Vô Ưu như thế ra Hoắc Lãng cũng hiểu rồi, vừa định mở miệng biểu đạt ý kiến của mình, Đường Tiếu im lặng chưa được hai phút sợ hãi mở miệng kêu lên:

      "Này, chị hai, là vị tổng giám đốc đẹp hôm trước, tổng giám đốc tập đoàn ‘Trụ’ sao?"

      "Đúng thế. Sao vậy?"

      Vô Ưu hiểu tại sao vẻ mặt Đường Tiếu lại khoa trương đến như thế. Đường Tiếu nghe Vô Ưu xong càng cười sảng khoái hơn, :

      "Ha ha ha ha ha, chị hai, có phải là quá đề cao bản thân rồi ? Người ta tướng mạo, địa vị như vậy, sao có thể vì , người… người như thế… người… ư ư ư ư phụ nữ mà ghen. Thậm chí còn sai người đầu độc nhân viên của mình. Thoạt nhìn thấy thị lực của vị tổng giám đốc đẹp trai kia có vẻ cũng tốt lắm, ngẫm lại cũng biết là có khả năng nha. . ."

      Đường Tiếu vừa , vừa nhìn Vô Ưu lắc lắc đầu, giống như loại hàng hóa thứ phẩm vậy. Thái độ cùng ánh mắt, vẻ mặt đó, Vô Ưu nhìn thấy hận thể cắn cho cái.

      "Cái gì mà tôi là người ‘ư ư ư ư phụ nữ’? Cái gì mà thoạt nhìn thấy thị lực của Phương Đông Dạ có vẻ cũng tốt lắm? Tốt nhất cậu nên cho ràng !!"

      Vô Ưu chờ Đường Tiếu xong, tức giận nhìn . Mặc dù bạn bè nhiều, nhưng phải bọn họ đều đáng sao? Cũng chỉ có là xem đáng xu!

      Đối với tức giận của Vô Ưu, Đường Tiếu chẳng những bớt phóng túng, mà ngược lại còn vừa cười vừa :

      " thôi mà, vã mồ hôi, thế giới này to lớn như thế, sao lại thể dung nạp được lời lòng nho của tôi đây!" Lời lẽ cùng bộ dáng này, khiến cho đầu óc Vô Ưu chưa kịp vận động cơ thể làm ra phản ứng rồi.

      Bốp!

      "Á, bà chị này, đá người ta!"

      Đường Tiếu ôm chân đau đớn nhìn Vô Ưu lên án. Vô Ưu cười :

      "Thế nào? Biết đau sao? Biết đau câm miệng lại."

      Đường Tiếu :

      "Được, được, tôi chọc vào được, trốn nổi nha! Tôi chỗ khác là được chứ gì!"

      xong, bê ly cà phê của mình sang bàn bên cạnh ngồi.

      Ha ha. . .

      Hoắc Lãng cười vui vẻ, cảm thấy Đường Tiếu rất hiểu chuyện, tự chuyển sang chỗ khác ngồi, hiển nhiên là biết, nếu như còn ngồi ở đây hai người bọn họ thể vào chuyện chính được.

      "Vô Ưu, chuyện này, sớm nghĩ ra rồi."

      Hoắc Lãng hề chần chờ, thẳng luôn vào vấn đề. Vô Ưu dám tin hỏi lại:

      " , biết Phương Đông Dạ hãm hại ?"

      Hoắc Lãng cười ảm đạm xem như cam chịu. Vô Ưu kêu lên:

      "Vậy sao trước đó cho em biết?"

      Lời Vô Ưu làm cho Hoắc Lãng cảm thấy hứng thú, cười hỏi:

      "Nếu như cho em, em làm như thế nào hả?"

      Vô Ưu nghĩ lúc, sau đó :

      "Em tìm Phương Đông Dạ, đòi lại công bằng cho !"

      Hoắc Lãng lắc đầu, cười :

      " cần đâu, ra như thế cũng phải là tốt."

      Hoắc Lãng để cho Vô Ưu có cơ hội tiếp tục đề tài này, nghiêm túc :

      "Vô Ưu, chuyện qua rồi sau này đừng nhắc lại nữa. Còn chỗ tiền này em mang về , cần đâu."

      "Học trưởng, vậy muốn gì? ta làm ra chuyện sai trái như thế, thể bị trừng phạt được?"

      Hoắc Lãng ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy bóng dáng Phương Đông Dạ, trong đầu chợt nảy lên trò đùa tai quái, hề suy nghĩ nhiều, :

      "Vậy em cho em ôm cái ."

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 100: Phương Đông ghen (3)

      Vậy em cho ôm em cái !

      "Ôm em cái?"

      Vô Ưu nhìn Hoắc Lãng khó hiểu. Hoắc Lãng mỉm cười gật đầu. Ánh mắt trong suốt, chút tạp chất nào, có thể thấy được tận đáy. Vô Ưu nhịn được gật đầu, cười :

      "Được nha." Vô Ưu xong còn chủ động đứng lên, sau đó giang hai tay ra.

      Trước tự nhiên của Vô Ưu, Hoắc Lãng bật cười đứng dậy, cúi đầu xuống vào tai :

      "Phương Đông Dạ ở cửa đó, em còn muốn ôm ?"

      Vô Ưu nghe Hoắc Lãng xong hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức liền chủ động ôm lấy Hoắc Lãng, sau đó cười :

      "Nếu như muốn để cho ta ghen, tất nhiên thành vấn đề rồi."

      Bắt đầu từ đâu cũng nên kết thúc ở đó. thử làm sao biết được đó có phải là biện pháp tốt hay . phải Phương Đông Dạ thích ăn dấm chua sao? Vậy ăn . Vô Ưu nghĩ thế rất hí hửng, rất muốn nhìn xem lần này xử lý như thế nào. Nếu như lại giở thủ đoạn nhất định khiến phải đẹp mặt!

      Hoắc Lãng cảm nhận được cơ thể Vô Ưu ấm áp trong lòng. dùng sức ôm chặt , sau đó đành lòng:

      "Tiểu Ưu, sau này nhất định em phải chăm sóc cho mình tốt nha. Phương Đông Dạ em, có ta chăm sóc em yên tâm rồi."

      Hoắc Lãng xong, buông Vô Ưu ra. Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng lo lắng hỏi:

      "Học trưởng, sao vậy? Sao em cứ cảm thấy có điều gì đó bình thường?"
      " vẫn tốt, chỉ có điều ràng là có người được tốt đâu."

      Hoắc Lãng xong, ngẩng đầu nhìn về phía sau Vô Ưu, thấy được khuôn mặt thối của Phương Đông Dạ. Hoắc Lãng tươi cười chào hỏi:

      "Sao thế? cũng đến đây để xin lỗi tôi về chuyện hãm hại tôi sao?" Cách của Hoắc Lãng rất khéo léo. như vậy, là để hóa giải được hiểu lầm cách nhanh chóng, hai là để Phương Đông Dạ biết được, Vô Ưu đến đây tất cả là đều vì .

      Hãm hại! Xin lỗi!

      Quả nhiên, ngay sau khi Phương Đông Dạ nghe Hoắc Lãng xong, lập tức hiểu ra ngay vấn đề. ra Vô Ưu dùng tiền để xử lý việc cho , là vì chuyện này.

      ...

      " giữ lấy tiền , coi như tôi xin lỗi ."

      Đó là triệu nha! Phương Đông Dạ hào phóng , nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác, phải là hào phóng mà là phòng bị. nhìn Hoắc Lãng đầy phòng bị, hơn nữa nhịn được còn đưa tay ra kéo Vô Ưu lại gần mình, cứ như là Hoắc Lãng cướp mất vậy.

      Hoắc Lãng nhìn ra quan tâm che giấu chút nào của Phương Đông Dạ, cho nên an tâm :

      "Tôi phải chăm sóc Tiểu Ưu tốt nha."

      Hoắc Lãng câu hai nghĩa, lại lần nữa tiết lộ thông tin mình rời . d«đ«l«q«đ Phương Đông Dạ nghe Hoắc Lãng xong, trong lòng rất vui mừng, phải là kẻ tiểu nhân, mà kẻ địch mạnh rời , làm cho thoải mái hơn rất nhiều.

      "Chúc thuận buồm xuôi gió!"

      Phương Đông Dạ lần này mọn, đưa tay ra bắt tay Hoắc Lãng. Hoắc Lãng cũng đưa tay ra, bắt tay Phương Đông Dạ. Cái bắt tay chặt này, xem ra Hoắc Lãng hoàn toàn buông tay rồi...

      "Này, sau này cũng phải gặp mặt nữa. Sao lại giống như sinh ly tử biệt vậy? Quá khoa trương rồi đó?"

      Đến lúc này rồi Vô Ưu vẫn hiểu được , Hoắc Lãng “tôi ” là ra nước ngoài, hay là rời khỏi quán “Thượng đảo Cà Phê” này nữa!

      Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu xong, cau mày nhìn về phía Hoắc Lãng. Hoắc Lãng nhe răng ra cười thoải mái, hai tròng mắt lóe sáng nhìn Phương Đông Dạ. Như là muốn cho Phương Đông Dạ biết, Phương Đông Dạ đoán đúng, Vô Ưu vẫn chưa biết việc rời .

      "Tiểu Ưu, đây. Hẹn gặp lại. Có chuyện gì gọi cho nha, bất cứ lúc nào cũng được."

      "Uhm, được."

      Vô Ưu xong, cười cười nhìn Hoắc Lãng, đưa mắt nhìn rời .

      "Hẹn gặp lại, rất vui khi biết cậu."

      "Tạm biệt."

      Lúc Hoắc Lãng qua người Đường Tiếu, gật đầu cười lời tạm biệt. Đường Tiếu uể oải vẫy vẫy tay với Hoắc Lãng tạm biệt. cũng biết tại sao lại thế. Khi nhìn thấy Hoắc Lãng ôm Vô Ưu, trong lòng đột nhiên thấy rất buồn, mà chẳng thể hiểu tại sao. Đến bây giờ nhìn thấy Phương Đông Dạ kéo tay Vô Ưu rất thân mật, càng được tự nhiên muốn chết.

      Sao vậy hả! Chẳng qua chỉ vừa quen được bà chị ngốc nghếch thôi mà.

      "Bà chị, có chuyện gì nữa vậy tôi cũng đây."

      Đường Tiếu vẫy tay, đứng lên chuẩn bị rời . Phương Đông Dạ nghe thấy giọng bực bội của Đường Tiếu, cảnh giác quay đầu lại. ta? Hình như từng gặp. Phương Đông Dạ lục lại trí nhớ, rất nhanh sau đó nhớ ra là bảo vệ ở ngân hàng.

      Sao lại gọi Vô Ưu là “bà chị”, lại còn ra vẻ rất thân quen nữa?

      phòng bị đối với Hoắc Lãng vừa được Phương Đông Dạ buông xuống, ngay tức khắc lại vì Đường Tiếu mà xây lên.

      Vô Ưu lại vội vàng hét lên:

      "Tiểu Tiếu, chờ chút !"

      "Bà thím!"

      Cách Đường Tiếu gọi Vô Ưu giống hệt của tên tiểu quỷ. Giọng tương đối khó chịu, cho nên tiếng “bà thím” này có chút nghiến răng nghiến lợi. Vô Ưu cảm thấy Đường Tiếu tức giận, nhưng cũng chẳng suy nghĩ sâu xa tại sao lại như thế, mà cười :

      "Bà thím? Nghe cũng đến nỗi khó nghe nha."

      Vô Ưu xong, tới bên cạnh Đường Tiếu, kéo cánh tay , rất tự nhiên :

      "Cậu chưa được, lát nữa tôi vẫn còn phải chỗ khác nữa."

      " ta có thể cùng ."

      Đường Tiếu nhíu mày nhìn về phía Phương Đông Dạ. Trong lòng cũng bởi vì biết chuyện Vô Ưu đến đây là vì Phương Đông Dạ mà nhộn nhạo khắp người, cảm thấy có chút thoải mái.

      Cậu trai trẻ rạng rỡ như ánh mặt trời này phải là tình địch của mình chứ?

      Phương Đông Dạ nhìn Đường Tiếu, có thể sắc mặt vô cùng khó coi. cầu quá cao sao? Chỉ muốn danh chính ngôn thuận dẫn vợ và con trai mình về nhà, mà sao lại khó đến như vậy chứ?

      " ấy có việc..."

      "Ưu, chắc người ta cũng có việc bận! nghĩ em nên làm khó người ta nữa. Nếu như em đều vì mà làm những chuyện này, vậy với em cùng xử lý. Việc này đối với người có liên quan mà , người ta càng cảm nhận được thành ý của hơn đó."

      Xin lỗi!

      Cả đời này Phương Đông Dạ chưa bao giờ làm những lọai chuyện như thế này. Hơn nữa, cũng chẳng thấy mình làm gì sai mà phải xin lỗi cả. Nhưng bây giờ, vì muốn để Vô Ưu chung với người đàn ông khác, mà chuyện xin lỗi có vẻ như cũng còn quan trọng nữa rồi.

      "Uhm, nghe cũng có lý."

      Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ xong, cảm thấy hết sức có lý. Đường Tiếu nghe giọng của Phương Đông Dạ, thấy được ràng bài xích trong đó, hơn nữa lại thấy Vô Ưu tán đồng ý kiến của , buồn bực lên đến cực điểm. phất phất cánh tay :

      "Tôi đây, biết chỗ tôi rồi, có chuyện gì cứ đến đó tìm tôi." xong, nghênh ngang bước .

      Nhưng mà, trong nhất thời đều lơ mơ hiểu! uống nhầm thuốc rồi!
      Đối với cảm giác bất thường của mình, Đường Tiếu thể tự giải thích cho hợp lý được, cho nên mới có thể bước nghênh ngang như thế.

      Vô Ưu nhìn Đường Tiếu , bực bội :

      "Tiểu tử thúi, ."

      Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng hiểu gì của Vô Ưu, khỏi đau đầu. nhìn :

      "Được rồi, tiếp theo đâu đây? Chúng ta nhanh ."

      tại rất bất đắc dĩ. hiểu được gì nữa rồi. vốn tưởng chỉ có mới thấy được tốt đẹp của Vô Ưu, nếu trong thời gian dài như thế, thể có người nào quan tâm đến được. Nhưng bây giờ còn nghĩ như thế nữa rồi.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 100.2


      Tóm lại, bên cạnh Vô Ưu luôn luôn xuất những người đàn ông ưu tú, khiến thấy bất an. vất vả Hoắc Lãng mới rời , những tưởng thiên hạ thái bình rồi, nhưng tại sao lại xuất thêm tên bảo vệ nữa?

      " sao vậy? Đau đầu hả?"

      Vô Ưu ngẩng đầu, nhìn thấy hình ảnh vò đầu bứt tai của Phương Đông Dạ hỏi.

      có chuyện gì! Nhất định có chuyện gì đâu. Chẳng qua chỉ là tên bảo vệ tép riu có thể có chuyện gì được chứ. Phương Đông Dạ nghĩ vậy, :

      " có chuyện gì, thôi."

      Mới vừa rồi Vô Ưu còn nhìn thấy Phương Đông Dạ như đau đầu, giờ thoáng cái như có chuyện gì, giọng làu bàu:

      "Khó hiểu".

      ...

      có nhà!

      có ai!

      thể tìm được!

      Vô Ưu và Phương Đông Dạ gọi điện thoại, đến tận nhà Tiểu Hạ tìm, qua lại đến tận trưa vẫn tìm được Tiểu Hạ. d-đ-l-q-đ Vô Ưu chán nản, ngẩng đầu nhìn Phương Đông Dạ :

      " ấy đâu rồi? Sao tìm mãi thấy vậy!"

      Phương Đông Dạ nghĩ lúc mới trả lời:

      "Có lẽ ở cùng với Thạch Thiên Kình."

      Phương Đông Dạ vừa dứt lời, ngay lập tức hai tròng mắt Vô Ưu sáng lên, ra vẻ lo lắng.

      "Phương Đông Dạ, , sao lại có thể xấu xa như vậy? Bức người ta vào đường cùng phải làm nhân tình, em cho biết, nếu Tiểu Hạ có chuyện gì đừng hòng mơ tưởng em gả cho ."

      Vô Ưu vốn định sau khi xử lý xong hết mọi chuyện mới tìm Phương Đông Dạ tính sổ, nhưng bây giờ tìm thấy Tiểu Hạ, Phương Đông Dạ lại ấy ở cùng với Thạch Thiên Kình, cũng khó trách trong nhất thời Vô Ưu thể khống chế được cảm xúc của mình.

      ...

      Đầu tiên tìm Hoắc Lãng, sau đó lại tới Tiểu Hạ.

      Phương Đông Dạ cảm thấy chuyện còn đơn giản nữa. Tại sao đột nhiên Vô Ưu lại biết được nhiều chuyện như vậy? Ai cho biết? biết những chuyện này rồi, vậy biết mối quan hệ của với Bé Diễm chưa? Nghĩ thế, trong lòng đầy bất an. nhìn Vô Ưu thử dò hỏi:

      "Sao em biết được chuyện này?"

      "Em.. em… Sao phải cho biết? chỉ cần biết rằng ‘giấy gói được lửa’, hơn nữa, ‘nếu muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm’ là được."

      Vô Ưu biết phải trả lời như thế nào, cho nên mới giả bộ câu ngớ ngẩn như vậy để đánh lạc hướng đối phương để qua được cửa ải này, còn quên mượn cớ giáo huấn :

      "Phương Đông Dạ, nếu như còn lừa gạt em chuyện gì, em khuyên nhân cơ hội này hãy thành khai báo ra. Thành được khoan hồng, nếu như chống đối. Hắc hắc..." đến đây, phát ra tiếng cười khiến người nghe phải sợ hãi.

      Từ tối hôm qua đến giờ, Phương Đông Dạ luôn bị vây hãm trong trạng thái mệt mỏi cao độ. trước giờ đều có thói quen trong lúc mệt mỏi đưa ra bất kỳ quyết định quan trọng nào, bởi vì, rất có thể mắc sai lầm. Cho nên, lúc này vẫn chọn cách , mà :

      " biết sai rồi, có lỗi với Tiểu Hạ. Nhất định cố gắng bù đắp cho ấy, làm cho ấy tha thứ cho được ?"

      "Uhm, dù thế nào cũng phải làm cho ấy tha thứ cho đó."

      Lúc Vô Ưu những lời này, vẻ mặt rất kiên định, với Phương Đông Dạ, nhưng cũng như là với chính mình vậy.

      ...

      Phương Đông Dạ bắt đầu tìm kiếm vị trí của Thạch Thiên Kình. Đầu tiên hai người tới “Thạch Môn”, nhưng gặp được Thạch Thiên Kình mà đụng phải tên Huy. Sau khi tên Huy biết mục đích bọn họ đến cười :

      "Bọn họ ra biển rồi, nhưng muốn biết vị trí cụ thể họ, hai người tự tìm hiểu ."

      Chỉ câu của tên Huy cũng làm cho hai người đều cảm thấy có hy vọng.

      "Trước tiên ăn cơm , để cho người điều tra!"

      ra Phương Đông Dạ cũng vội vàng như thế, nhưng nhìn thấy Vô Ưu có vẻ như thể đợi được nữa, muốn Vô Ưu cứ vì chuyện này mà thấp thỏm, đứng ngồi yên, d+đ-l+q+đ cho nên cảm thấy giải quyết chuyện này nhanh cũng tốt. Mặc dù biết, mọi chuyện thành ra đến thế này cũng giống như trong tưởng tượng của - có tiền là giải quyết được hết mọi chuyện.

      ...

      "Được, tôi biết rồi."

      "Tìm được rồi sao? Ở đâu vậy?"

      Phương Đông Dạ vừa cúp điện thọai, Vô Ưu vội vào đến hỏi. Phương Đông Dạ mỉm cười :

      " khoanh vùng được vị trí rồi. Để bọn họ chuẩn bị du thuyền . Chúng ta ăn cơm tối xong qua đó luôn."

      Vô Ưu ăn vội vàng vài miếng xong, sốt ruột hỏi:

      "Du thuyền chuẩn bị xong chưa?"

      ra du thuyền luôn có sẵn, chỉ là Phương Đông Dạ sợ Vô Ưu đói bụng, cho nên mới như thế. Phương Đông Dạ làm như thế này cũng được xem như là cả mảng dụng tâm. Nhưng bây giờ thấy Vô Ưu ăn cũng biết mùi vị gì, cũng miễn cưỡng nữa. gật đầu :

      "Chuẩn bị xong rồi, giờ chúng ta qua đó !"

      "Uh, uh."

      Vô Ưu vội vàng gật đầu, sau đó cấp tốc đặt khăn ăn lên bàn, đứng thẳng dậy. Phương Đông Dạ cũng chỉ có thể để bụng đói đứng lên theo ...

      "Hả? Chiếc du thuyền này?"

      Sau khi hai người chạy ra tới biển, Vô Ưu liếc mắt cái nhận ra chiếc du thuyền. Chiếc du thuyền này khiến mặt phải đỏ bừng, trái tim đập liên hồi, bởi nó chứa đựng đầy những ký ức khiến tim đập, mặt đỏ.

      Phương Đông Dạ nhìn thấy vẻ mặt Vô Ưu, cũng nhớ lại cái đêm triền miên, tràn đầy lửa nóng đó. Ngay lập tức, ánh mắt cũng trầm xuống, giọng cũng có chút khàn khàn, mập mờ:

      "Sao thế? Chiếc du thuyền này khiến em bất an sao?" Phương Đông Dạ vừa , vừa dùng ánh mắt nóng rực nhìn Vô Ưu. Vô Ưu vội vàng xoay đầu hướng khác, ra vẻ như có chuyện gì :

      "Cái gì mà bất an chứ! Sao em phải bất an. Được rồi, lên thuyền thôi. Nhanh lên chút ..."

      Khuôn mặt Vô Ưu đỏ bừng, lảng tránh, giống như sợ Phương Đông Dạ lại tiếp tục cái đề tài này vậy. vội vàng chạy lên du thuyền. Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu để cho mình có cơ hội, nên cũng chỉ có thể lên du thuyền theo .

      du thuyền, hai người ngồi trong cabin nhìn về phía boong tàu mà hai người hôn nhau nồng nhiệt. Khi đó cảm giác mập mờ bao trùm đầy cả hai người. Vô Ưu hồi đó là người quen với cách sống tự do, nghĩ sao thế, còn hôm nay lại thể lên lời. Loại cảm giác này khiến thể tự nhiên, ngại ngùng chết được. hít sâu hơi, ra vẻ tự nhiên hỏi:

      "Phương Đông Dạ, bao giờ chúng ta mới gặp được bọn họ hả?"

      “Uhm, khoảng ba đến bốn tiếng sau!”

      Khoảng bốn tiếng?

      Trời ạ, còn hơn ba tiếng nữa. Vô Ưu nghĩ đến phải tiếp tục chịu đựng thời gian dài, đầu sắp nổ tung rồi. d~đ~l~q~đ Phương Đông Dạ vốn cũng ngừng nghĩ liên miên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Vô Ưu, ngược lại liền tỉnh táo. tới bên người Vô Ưu ngồi xuống, sau đó nhìn khuôn mặt đỏ bừng của , vươn tay ra, ôm vào lòng mình.

      Động tác đột ngột này của Phương Đông Dạ, trong những tình huống bình thường trước đây đều chưa bao giờ có. Nó biểu thị vẻ vô cùng thân thiết. Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ đầy bất an, nhưng lại thể lên lời. Phương Đông Dạ cười dịu dàng, :

      "Vô Ưu, đừng lo lắng. Em chưa cho phép, làm bất cứ chuyện gì làm cho em phải chán ghét đâu."

      "Uh."

      Vô Ưu vốn muốn nhìn thấy tâm tư Phương Đông Dạ, muốn có thể thành khẩn thẳng thắn với , chứ phải là dùng những lời dối. Vì vậy, lúc này nhìn thấy vẻ thành cùng bộ dáng chân tình của , mặt xuất nụ cười to. Sau khi gật đầu thể mình tin tưởng , sau lúc do dự, ngẩng đầu đặt nụ hôn lên mặt .

      Đây cũng hẳn là nụ hôn , chỉ là hơi chạm. Nụ hôn này thanh, có dừng lại, mà chỉ như lọai tiếp xúc lướt qua. Nhưng mà, hành động của Vô Ưu lại khiến như mở cờ trong bụng.

      "Vô Ưu."

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đầy thâm tình. Vô Ưu e lệ cúi đầu, nhìn , trong lòng thoảng qua niềm hạnh phúc :

      "Sao vậy?"

      Sau khi Phương Đông Dạ hít sâu hơi, lại hít thêm cái nữa, cuối cùng dũng cảm :

      "Vô Ưu, gả cho được ? thể chờ được nữa. muốn được ôm em như thế này mãi mãi, được ở cùng em mãi mãi."

      Cầu hôn!

      Lời cầu hôn đột nhiên tới được báo trước, khiến trong nhất thời Vô Ưu biết cự tuyệt như thế nào cả. Đúng vậy, sai, tối hôm qua nghĩ hay lắm, trong thời gian ngắn đồng ý gả cho .

      hại Tiểu Hạ phải làm nhân tình, phải sống những ngày khổ cực lầm than, sao có thể ngọt ngọt ngào ngào kết hôn được? Cho dù Phương Đông Dạ có thể cũng thể. Hơn nữa Phương Đông Dạ vẫn chưa thẳng thắn hoàn toàn với , vậy càng thể gả cho được. Đây đều là những điều đêm qua Vô Ưu nghĩ, nhưng lại ngờ rằng khi đối diện với lời cầu hôn của , trong lúc này tâm lại nhịn được động.

      "Vô Ưu, em, em muốn gả cho sao?"

      Vô Ưu gì khiến Phương Đông Dạ cảm thấy rất bất an.

      Vô Ưu :

      "Trước khi Tiểu Hạ có được hạnh phúc, thể làm điều đó, em cũng thể."
      Vô Ưu xong, nhìn Phương Đông Dạ hỏi:

      " hiểu ý em chứ?"

      Phương Đông Dạ nhìn hai tròng mắt trong suốt, kiên định của Vô Ưu, lại lần nữa cảm giác được, Vô Ưu là người đẹp nhất đời này. gật đầu, :

      "Uh. Vậy trước tiên giải quyết xong chuyện của Tiểu Hạ ."

      Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ hiểu ý mình, còn rất phối hợp tươi cười dựa vào lòng , cảm thụ ấm áp bên người mình .

      "Phương Đông Dạ, tại sao Thạch Thiên Kình lại muốn Tiểu Hạ làm nhân tình của ? Là do vừa nhìn thấy sao?"

      Vô Ưu dựa vào lòng Phương Đông Dạ, hỏi vấn đề mà mình nghĩ mãi ra. Có người vừa mới gặp lần đầu muốn người ta làm nhân tình của mình sao? Quả thực là chuyện rất khó tin.

      Có lẽ là trong khung cảnh quá ấm áp, cũng có lẽ là rất thân mật, hoặc có thể là Phương Đông Dạ muốn dối nữa, theo suy nghĩ của mình:

      "Cụ thể biết, nhưng mà phải là vừa nhìn thấy , mà chán ghét ấy!"

      "Chán ghét?"

      Vô Ưu dám tin kêu lên. Phương Đông Dạ phân tích:

      "Chắc là như vậy, nhớ lúc đó..."

      Vốn tưởng có chuyện gì, hai người phải trải qua thời gian rất gian nan, nhưng bây giờ lại bắt đầu trò chuyện thân mật, xem ra quan hệ của bọn họ thân mật hơn chút rồi.

      Hai người Phương Đông Dạ và Vô Ưu vốn mang theo lòng chính nghĩa cứu Tiểu Hạ, lại biết rằng, giờ phút này du thuyền của Thạch Thiên Kình, chuẩn bị cầu hôn Tiểu Hạ. Lần này bọn họ xuất , biết là giúp Tiểu Hạ hay là hại nữa đây...

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 101: Làm hỏng cuộc cầu hôn (1)

      trốn ra tận biển rồi chắc mấy tên bạn xấu xa kia buông tha cho ? Thạch Thiên Kình nhìn Tiểu Hạ mặc chiếc áo ba lỗ màu cam, quần short ngắn nằm dài ghế hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào người, mặt tản ra nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.

      " sao vậy?"

      Tiểu Hạ cảm giác được ánh mắt nóng rực của Thạch Thiên Kình, quay đầu lại nhìn hỏi. hiểu tại sao lại cười kỳ quái như vậy, hay đúng hơn là thời gian gần đây rất kỳ lạ. Chưa đến việc đưa rong ruổi khắp nơi thế giới, bây giờ vừa mới về nước, hiểu tại sao lại đưa ra biển. cũng biết nghĩ gì nữa!

      "Muốn bôi kem chống nắng ? Bị cháy nắng đó."

      Thạch Thiên Kình vừa vừa về phía Tiểu Hạ, đến tận khi đứng trước mặt Tiểu Hạ rồi, Tiểu Hạ mới mở to hai mắt nhìn hỏi:

      " muốn làm gì?"

      Thạch Thiên Kình trả lời bằng cách đưa tay về phía . Tiểu Hạ đưa tay ra đặt lên bàn tay , sau đó mượn lực của đứng dậy. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

      Thình thịch… Thình thịch…

      Thình thịch… Thình thịch…

      Đó nó nhịp đập của trái tim khi bốn mắt nhìn nhau. Tiểu Hạ nhìn thấy ràng từng góc cạnh của khuôn mặt đối diện, tràn đầy khí phách, trong lòng chua xót hồi. người đàn ông như thế là may mắn hay bất hạnh đây?

      được tôi, nếu tôi cho chọn cách khác để trả nợ đó!

      Người tình! Là người tình của . Sau khi phát ra tình cảm của mình, muốn dùng thân phận này để ở cùng với nữa. Nhưng lại càng thể chịu được khi để người đàn ông khác tiếp xúc thân thể với , cho nên chỉ có thể ở lại bên cạnh , thầm giữ kín cảm xúc riêng của mình mà thôi. Mặc dù mỗi khi nhìn thấy đám mỹ nhân lượn lờ quanh , lòng đau đớn như kim đâm.

      "Tiểu Hạ. . . ."

      Nhìn ánh mắt Tiểu Hạ tản ra đau khổ, chua xót tột cùng, lòng Thạch Thiên Kình đau nhói. Ngay cả giọng của cũng nồng đậm đau đớn. Khóe miệng Tiểu Hạ khẽ động, lộ ra nụ cười rạng rỡ, :

      "Sao vậy? Muốn hôn tôi ở đây sao?"

      phải!

      Thạch Thiên Kình biết bản thân mình mang đến cho Tiểu Hạ rất nhiều những hồi ức xấu. Lúc bắt đầu bọn họ rất tốt. Nhưng chuyện cho tới lúc này tình thế thay đổi. muốn cho biết muốn ở cùng với là vì chứ phải vì là nhân tình của .

      Vẻ mặt của như thế này là thế nào? Tại sao nhìn vẻ mặt lại phức tạp như vậy? phải là trong lòng muốn đó chứ? Mình biết thể động tình với mình, sao hà tất phải làm như vậy? Tiểu Hạ nghĩ thế, kiễng chân lên, ôm chặt cổ Thạch Thiên Kình, dùng sức kéo người thấp xuống, sau khi lộ ra nụ cười mê hoặc ngẩng đầu hôn lên môi .

      nụ hôn triền miên, đầy tâm ý. Tiểu Hạ dồn hết tâm tư của mình vào để hôn. Nụ hôn ngọt ngào đến phút cuối Thạch Thiên Kình lại nếm được vị đắng chát – là lệ của Tiểu Hạ rơi xuống. . . .

      "Gả cho được ?"

      Giọt lệ của Tiểu Hạ phá hủy hoàn toàn phòng tuyến cuối cùng của Thạch Thiên Kình. ôm chặt vào ngực, ở bên tai ra lời muốn từ lâu.

      Tiểu Hạ cười thảm thương :

      "Đừng đem chuyện này ra đùa, chẳng buồn cười chút nào."

      vừa vừa đẩy ra. Thạch Thiên Kình những buông , mà càng dùng sức ôm chặt hơn, :

      " đùa. Gả cho ! Được ?"

      Được!

      Tiểu Hạ muốn lời này biết bao, nhưng trái tim bị dối lừa, vết thương thành chồng chất, làm sao có thể dám tin, lần này hạnh phúc đến với mình, mà phải là hành hạ mới của chứ?

      "Thiên Kình, nếu vì phát ra tôi thể kìm hãm được tình cảm của mình đối với , nên mượn cách này để dò xét tôi cần đâu. Tôi thừa nhận tôi chống lại được ánh mắt thay đổi của . bước vào trái tim của tôi."

      Nghe được câu thú nhận của Tiểu Hạ, trái tim Thạch Thiên Kình đập rộn lên. chưa bao giờ nghĩ, được người phụ nữ thổ lộ lại có thể khiến cho vui sướng đến thế. hận thể ngay lập tức ôm chặt Tiểu Hạ vào lòng, ra sức hỏi , trút hết tất cả nỗi lòng của mình!

      Thạch Thiên Kình vui sướng, nhưng câu kế tiếp của khiến trở nên bất an. . . .

      Trong mắt Tiểu Hạ đầy nỗi lòng sâu kín, nhưng giọng lại dứt khoát:

      "Nhưng mà, xin hãy tin tôi. Tình cảm của tôi đối với , tôi kiềm chế, cố gắng kìm hãm nó tận sâu xuống đáy lòng, cũng cố để rũ bỏ nó ra khỏi tim. Vì vậy, tôi hy vọng để tôi được tiếp tục ở bên . tại tôi thể ở bên cạnh người đàn ông khác, ít nhất là trong lúc này."

      Vừa phát ra tình cảm của mình đối với , sao có thể để ném mình vào lòng người đàn ông khác đây? làm được, làm được.

      "Em gì? Tại sao lại muốn rũ bỏ ra khỏi trái tim em? là điều khiến em khó tiếp nhận đến thế sao?"

      Thạch Thiên Kình nghe thấy Tiểu Hạ rũ bỏ hết tình cảm của mình đối với ra khỏi trái tim nổi giận đùng đùng. Tiểu Hạ thấy tự nhiên nổi giận, có chút khó hiểu :

      " phải từng , nếu như tôi nảy sinh tình cảm đối với , cho tôi chọn lựa cách khác để trả nợ sao?"

      Chết tiệt!

      Sao vẫn còn nhớ điều này!

      Thạch Thiên Kình ôm chặt Tiểu Hạ, ngang ngược, bất chấp đạo lý :

      " nhớ là những lời vô liêm sỉ này, vì vậy, tất cả đều được tính, sau này em cũng được nhắc lại nữa. Bây giờ dùng thân phận của người đàn ông cầu hôn người con mình thích, em có chấp nhận ? Có muốn ở cùng chỗ với ?"

      Hả!

      Tiểu Hạ nhìn bộ dáng xấu xa của Thạch Thiên Kình, trong lúc nhất thời biết phải làm thế nào. Chỉ có điều, trong lòng lại khỏi vui mừng. nhìn Thạch Thiên Kình cười nhe răng. Nụ cười rạng rỡ thay cho cả vạn điều. Thạch Thiên Kình nhìn nụ cười sáng chói của , mặt cũng lộ ra nụ cười rực rỡ chưa bao giờ thấy.

      Thạch Thiên Kình và Tiểu Hạ ôm chặt nhau, vẻ hạnh phúc toát ra từ mặt bọn họ sáng rực hề thua kém ánh sáng chói lòa của mặt trời chiếu rọi xuống biển. Ôm nhau hồi, Thạch Thiên Kình lấy chiếc nhẫn kim cương được chuẩn bị từ lâu trong túi áo ra.....

      "Khoan ."

      Thạch Thiên Kình định đeo nhẫn cho , đột nhiên Tiểu Hạ nắm chặt tay lại. lo lắng nhìn hỏi:

      "Sao vậy?"

      Tiểu Hạ do dự lúc mới hỏi:

      "Tại sao lại muốn em làm người tình của ?"

      suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Thế giới rộng lớn, mỹ nhân vô số, người đàn ông hề tầm thường, có người phụ nữ nào chưa gặp qua chứ. Vậy tại sao, hết lần này đến lần khác, đều muốn chọn ?

      Hận!

      Dĩ nhiên Thạch Thiên Kình dám trả lời thành như thế. Bởi vì rất có thể trong cơn tức giận Tiểu Hạ từ chối lời cầu hôn của . Cũng chẳng cần phải ngọn ngành làm gì, Thạch Thiên Kình trả lời:

      "Bởi vì vừa nhìn thấy em , nhưng lại xấu hổ biết biểu đạt như thế nào!"

      câu thôi, câu chuyện trở thành đẹp và đầy lãng mạn. mặt Tiểu Hạ lại lên nụ cười sáng chói. vốn tưởng rằng, sắp đặt làm nhân tình của , hơn nữa còn ngừng hành hạ là vì chán ghét . ra, tất cả đều là vì biết cách , biết phải điểu đạt như thế nào! Tiểu Hạ nghĩ vậy, nhìn Thạch Thiên Kình đầy thâm tình, lần nữa lại chìa ngón tay ra….

      ……………..

      "Trời ạ, phải khoảng bốn tiếng sao? Bây giờ cũng được bốn tiếng rồi, sao vẫn chưa nhìn thấy thuyền của bọn họ hả?"

      Từ lúc Vô Ưu biết được, tên biến thái Thạch Thiên Kình bởi vì thấy Tiểu Hạ vừa mắt, liền tìm đủ mọi thủ đoạn để phải làm nhân tình của , Vô Ưu có phút nào ngồi yên. tới lui, vòng qua vòng lại cả trăm lượt rồi.

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, có thể hình dung như trông mòn cả mắt rồi, mỉm cười cầm lấy chiếc ống nhòm soi về phía trước. Vừa nhìn vào thấy được mục tiêu. mặt lộ ra nụ cười tự tin. đến phía sau Vô Ưu, giang hai cánh tay ra, vui vẻ ôm vào lòng để dựa sát vào người mình.

      " được làm loạn, em…."

      Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ ôm mờ ám như vậy, tâm trạng được tốt đẩy ra. Mặc dù thích cảm giác được sát vào , nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện của Tiểu Hạ cũng chẳng còn tâm trí. Phương Đông Dạ quơ quơ chiếc ống nhòm ra trước mặt .

      Vô Ưu lập tức im bặt, sau đó vui vẻ cầm lấy chiếc ống nhòm, soi về hướng Phương Đông Dạ chỉ. nhìn thấy còn đỡ, nhìn thấy rồi càng điên tiết. thấy tên lưu manh Thạch Thiên Kình kia lại ràng ôm Tiểu Hạ. Vô Ưu suy nghĩ gì, lập tức dùng sức đẩy Phương Đông Dạ ra, sau đó quát:

      "Nhanh! Cho thuyền chạy nhanh lên. Cái tên đểu cáng kia muốn bắt nạt Tiểu Hạ. Em làm thịt !....."

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 101: (tiếp)


      Sao lại tức giận như vậy? phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?

      "Đưa ống nhòm cho ……… "

      Phương Đông Dạ cảm thấy có chuyện muốn nhìn xem, nhưng Vô Ưu cũng để cho có cơ hội đó. Thấy vẫn chưa , lập tức thúc giục:

      " nhanh lên, nếu Tiểu Hạ xảy ra chuyện gì, cả đời này em cũng gả cho đâu!"

      Đời này gả cho !

      Đây cũng phải đùa . Lần này Phương Đông Dạ chần chờ chút nào :

      " giục ngay đây."

      Phương Đông Dạ xong, bước nhanh đến buồng lái, sau khi được vài bước còn quên quay đầu lại dặn dò:

      " mình em cẩn thận đó." Trước khi còn dặn dò giống như dặn trẻ con vậy, cứ như là lúc, Vô Ưu có thể bị rơi xuống biển bằng.

      " nhanh lên !"

      Vô Ưu cũng nhìn thấy Thạch Thiên Kình và Tiểu Hạ rốt cuộc làm gì, nhưng bây giờ hận thể bay qua đó ngay lập tức.

      Thuyền được tăng tốc, trong khi thuyền của bên Tiểu Hạ vẫn đứng yên, nên tới 5 phút sau, Vô Ưu có thể nhìn thấy Tiểu Hạ ngồi thuyền mà cần phải nhìn qua ống nhòm. được lúc thuyền đến gần.

      Có vấn đề!

      Phương Đông Dạ trở lại bên cạnh Vô Ưu được lúc rồi. Từ vị trí của bọn họ nhìn sang, có thể thấy ràng Tiểu Hạ. Mặc dù nhìn thấy nét mặt của Tiểu Hạ, nhưng lại thấy được ánh sáng chói lóa của kim cương khi gặp ánh mặt trời chiếu vào.

      "Vô Ưu, bọn họ. . . ."

      Phương Đông Dạ vốn định , “Vô Ưu, có thể bọn họ làm chuyện rất quan trọng.” Nhưng câu còn chưa ra hết miệng, nghe thấy Vô Ưu nhảy cẫng lên hô:

      "Tiểu Hạ, tôi đến đây. Tiểu Hạ, tôi đến đây. Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, bên này nè, Tiểu Hạ. . ."

      Phương Đông Dạ muốn ngăn cản Vô Ưu lại, nhưng có thể ngăn cản được người giống như Vô Ưu sao? Kết quả có thể nhìn ra. Vì vậy, cứ trơ mắt đứng nhìn việc Tiểu Hạ cắt ngang cuộc cầu hôn của người kia.

      . . . .

      "Ư? Vô Ưu! Giọng của Vô Ưu!"

      Tiểu Hạ nghe thấy giọng của Vô Ưu, hưng phấn vội quay đầu lại tìm người. Vừa liếc mắt nhìn thấy Vô Ưu đứng boong tàu, nhảy nhót vẫy vẫy . Tiểu Hạ nhìn thấy Vô Ưu, mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, sau đó vui mừng vẫy vẫy tay lại với Vô Ưu, hưng phấn hô lên:

      "Vô Ưu, Vô Ưu. . . ."

      Thạch Thiên Kình chứng kiến Tiểu Hạ nhìn thấy Vô Ưu, lại có thể ngay cả nhẫn của mình cũng đeo, ngay tức khắc hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cũng may là Tiểu Hạ vừa rồi thổ lộ tấm lòng của mình đối với , nếu khẳng định là hưng phấn của Tiểu Hạ bắt nguồn từ Phương Đông Dạ rồi. . .

      "Tiểu Hạ, sao chứ?"

      Vô Ưu và Phương Đông Dạ vừa mới lên thuyền của Thạch Thiên Kình, gì liền vọt đến trước mặt Tiểu Hạ, sau đó nhìn từ xuống dưới đánh giá, giống như nghi ngờ bị thương ở đâu đó vậy. Tiểu Hạ thấy Vô Ưu như thế, nhịn được hỏi:

      "Sao vậy? phải là nằm mơ tôi bị thương, cho nên liền chạy tới xem tôi đó chứ?"

      Tiểu Hạ chuyện giọng rất nhàng, mặc dù hàm ý là trêu chọc Vô Ưu, nhưng lại giấu được vui mừng khi thấy Vô Ưu. Nhất là trong lúc hạnh phúc như thế này, muốn chia sẻ niềm hạnh phúc với người bạn tốt nhất của mình.

      Vô Ưu nhìn thấy vẻ mặt ung dung của Tiểu Hạ, cũng thoải mái hơn chút nào. kéo mạnh Tiểu Hạ, nhìn Thạch Thiên Kình đầy phòng bị :

      "Thạch Thiên Kình, tôi cho biết, đừng có mơ tưởng bắt nạt được Tiểu Hạ nữa."

      đến đây, lấy chiếc hộp đựng triệu từ trong tay Phương Đông Dạ ném đến trước mặt Thạch Thiên Kình:

      "Đây là triệu. Chắc là trả đủ nợ cho rồi chứ."

      xong nhìn Tiểu Hạ:

      ", chúng ta , đừng ở cùng chỗ với tên vô lại này nữa!"

      "Vô Ưu!"

      Tiểu Hạ hiểu tại sao Vô Ưu lại đột nhiên tức giận như thế. Thạch Thiên Kình nhìn về phía Phương Đông Dạ, hy vọng có thể tìm ra điều gì đó. Phương Đông Dạ lắc đầu bất lực, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

      Chết tiệt!

      Thạch Thiên Kình thấy Vô Ưu dưng nhảy ra làm kì đà cản mũi, muốn quăng xuống biển, nhưng lại chỉ có thể cố gắng đè nén khó chịu vào trong lòng. biết Vô Ưu là bạt tốt nhất của Tiểu Hạ, nếu như đắc tội với , chắc chắn cuộc sống sau này của cũng chẳng có tốt đẹp gì. Cho nên, chỉ có thể giận quá hóa cười :

      "Vô Ưu, có phải hiểu lầm gì rồi ? Tôi có bắt nạt Tiểu Hạ nha. tin hỏi Tiểu Hạ ."

      Tiểu Hạ thấy Thạch Thiên Kình vì mình mà đối với Vô Ưu bằng vẻ mặt ôn hòa như vậy, nhịn được nhìn cười cảm kích, sau đó vội vàng :

      "Đúng vậy, Vô Ưu, có phải nghe người ta gì rồi ? ấy bắt nạt tôi, đối với tôi rất tốt, đó!"

      "Ai da, bị . . . ."

      "Ha ha, nghĩ chắc là hiểu lầm rồi."

      Phương Đông Dạ thấy bộ dáng bọn họ đầy ngọt ngào, cũng muốn làm người xấu phá vỡ mối lương duyên của đôi uyên ương, cho nên vội vàng kéo Vô Ưu lại, ngăn chặn câu định .

      Vô Ưu nhìn chằm chằm Phương Đông Dạ trách cứ:

      " định làm gì? Tại sao để em hết câu?"

      Đối với nàng Vô Ưu lại bốc lên ngốc nghếch, hiểu biết gì, Phương Đông Dạ vô cùng bất đắc dĩ. biết làm gì khác hơn đành bồng lên, thẳng vào trong khoang thuyền. vừa , vừa nhìn Thạch Thiên Kình và Tiểu Hạ, ngượng ngùng :

      "Hai người tiếp tục , chúng tôi chuyện chút."

      "Này, Phương Đông Dạ, làm gì vậy? Bây giờ lại muốn bênh vực cái tên rùa rụt cổ kia có đúng ?"

      Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ vì ngăn cản việc mình chuyện mà mạnh mẽ ôm , vô cùng tức giận, cho nên chuyện rất khó nghe, nhưng vẫn quên dặn dò Tiểu Hạ:

      "Tiểu Hạ, cách xa tên rùa rụt cổ kia ra chút."

      Cũng nhớ việc uy hiếp Thạch Thiên Kình:

      "Thạch Thiên Kình, nếu như dám làm Tiểu Hạ bị thương, tôi nhất định bỏ qua ."

      Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu bị cưỡng ép rồi vẫn còn ngừng, nhịn được đau đầu. nghĩ bây giờ Thạch Thiên Kình chắc còn đau đầu hơn nhiều . Chỉ có điều, tại cũng chẳng có thời gian để quan tâm tới tâm trạng của Thạch Thiên Kình nữa, bởi vì rất hiểu, lần này cưỡng ép mang Vô Ưu , cũng phải nhận hậu quả tương ứng, cho nên lúc này cũng chỉ có thể tự cầu nguyện cho mình mà thôi.

      . . . .

      "Tiểu Hạ."

      Thấy vị khách mời mà đến Vô Ưu rốt cuộc cũng bị đưa vào khoang thuyền, Thạch Thiên Kình vội vàng đưa chiếc nhẫn trong tay ra, định làm theo lời Phương Đông Dạ , “tiếp tục câu chuyện”. Nhưng ràng Tiểu Hạ lại nghĩ như thế.

      Tiểu Hạ nhìn cái hộp đất, ngồi xổm xuống mở hộp ra. hộp đầy tiền mới tinh được xếp ngay ngắn bên trong. triệu? Đây triệu, rất nhiều nha! Vẻ mặt Tiểu Hạ trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, tại sao Vô Ưu lại mang theo nhiều tiền đến như vậy? Khí thế lại hùng hổ như thế?

      "Tiểu Hạ!"

      Thạch Thiên Kình nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiểu Hạ, trong lòng có dự cảm xấu. Tiểu Hạ ngẩng đầu hỏi:

      "Vô Ưu thế là có ý gì?"

      Đối mặt với ánh mắt ngờ vực của Tiểu Hạ, Thạch Thiên Kình hốt hoảng, lắc đầu :

      " biết."

      "Được, vậy bây giờ chúng ta hỏi ràng."

      Tiểu Hạ rất hiểu Vô Ưu, biết thể có ý xấu, cho nên hôm hay mang tiền đến “cứu” , nhất định phải có nguyên nhân. Trước tin tưởng của Tiểu Hạ, sắc mặt Thạch Thiên Kình trông rất khó coi. nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cắn răng :

      "Ý của em là, em thà tin tưởng Vô Ưu ngu ngốc kia, cũng thèm tin , đúng ?"

      "Vô Ưu ngốc, được bạn em như thế."

      Thạch Thiên Kình khiếm nhã khiến ánh mắt Tiểu Hạ sắc nhọn. Thạch Thiên Kình gật đầu, :

      "Được, ở đây chờ em, em hỏi . Nếu như em biết mình sai, muốn xin lỗi , xem xét xem có nên tha thứ cho em ."

      Đối với lời bộc trực thành khẩn của Thạch Thiên Kình, ngay lập tức Tiểu Hạ càng thêm phòng bị. Trong lòng rất đành, nhưng lại nghĩ rằng trong tình cảm thể để có chút vướng mắc nào, nên :

      "Nếu như chúng ta muốn ở cùng nhau mãi mãi, em muốn có chút hoài nghi gì với , bởi vì em muốn tình của chút tạp chất nào!"

      Tiểu Hạ xong, thâm tình nhìn Thạch Thiên Kình. Thạch Thiên Kình thấy thể phản bác được lời Tiểu Hạ , cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn vào khoang thuyền……….

      Aiz, quên . Ai bảo rồi chứ? Ai bảo người lại có bạn ngốc nghếch như thế đây? có thể làm được gì bây giờ? Chỉ có thể chấp nhận thôi. Huống hồ, biết hết cũng tốt, cũng muốn Tiểu Hạ suốt ngày nghi nghi ngờ ngờ.

      Thạch Thiên Kình bất đắc dĩ nghĩ, sau đó nắm chiếc nhẫn nằm xuống ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, lẳng lặng đợi Tiểu Hạ sau khi hỏi ràng mọi chuyện trở lại tìm . Điều muốn cũng phải là lời xin lỗi của , mà muốn tự mình đeo nhẫn cho , mãi mãi bao giờ gỡ ra. Nhưng thời gian cứ từ từ trôi qua, mà Tiểu Hạ vẫn thấy trở lại, trong lòng dần dần xuất dự cảm xấu………..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :