1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 96.2


      Cốc cốc cốc…

      "Này, Bé Diễm, con ngủ chưa?"

      Ba phút sau, Vô Ưu dựa theo kế hoạch, gõ nhè lên cửa, rồi giọng gọi Nhạc Diễm, giống như sợ cậu bé ngủ mình đánh thức cậu dậy vậy. Phương Đông Dạ nghe thấy tiếng , vội vàng ngồi dậy định rời . Nhạc Diễm vội ôm lấy cánh tay , đưa ngón trỏ đặt lên miệng “suỵt” tiếng, ra hiệu cho im lặng.

      "Này, Bé Diễm, con ngủ chưa?"

      Ở bên ngoài, Vô Ưu lại dè dặt gọi lần nữa, sau khi vẫn nghe thấy tiếng Nhạc Diễm đáp lại, mới im lặng. Rút cuộc Phương Đông Dạ cũng thở phào nhõm, sau đó lại nằm xuống giường. Nhạc Diễm nằm giường :

      "Chắc mẹ muốn kiểm tra xem con ngủ chưa, rồi mới về ngủ đó."

      Phương Đông Dạ nghe xong, xem như thở phào hoàn toàn, :

      "Haizz, biết tại sao nữa, biết ấy ngủ, trong lòng cha mới có cảm giác yên tâm!"

      "Ha ha!"

      Đối với câu của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm cười thản nhiên, hỏi:

      "Sao vậy? Mẹ con ngốc nghếch như vậy, có đáng sợ đến thế ?"

      Phương Đông Dạ thấy Nhạc Diễm Vô Ưu như thế, khó chịu :

      "Mẹ con ngốc, ấy chỉ quá ngây thơ, đơn giản, chưa trưởng thành thôi!"

      "Vậy , cho dù như thế nào, cha cũng giận mẹ sao?"

      Nghe Phương Đông Dạ xong, Nhạc Diễm nhịn được hỏi điều muốn biết nhất trong lòng. Phương Đông Dạ trả lời thành :

      "Đúng vậy, cha giận ấy, bởi vì cha biết ấy có ác ý, bao giờ hại người!"

      Leng keng leng keng...

      Đột nhiên có tiếng động từ ngoài cửa truyền vào, Phương Đông Dạ cảnh giác, ngồi bật dậy hỏi:

      "Bé Diễm, đó là tiếng gì vậy?"

      Nhạc Diễm lắng tai nghe lúc, xong buồn bực đáp:

      "Có tiếng gì đâu? Cha sao vậy? Cha đa nghi Tào Tháo rồi. Ha ha!"

      Nhạc Diễm tỏ vẻ như nghe thấy gì cả, bác bỏ lời của Phương Đông Dạ.

      Leng keng leng keng...

      "Ai da, lẽ nào là tiếng chìa khóa?"

      Lúc này, tiếng động từ ngoài cửa lại truyền vào lần nữa, còn nghe thấy loáng thoáng tiếng của Vô Ưu! Có người mở cửa!!! “Leng keng” – tiếng chìa khóa va chạm vào nhau lại vang lên. Lần này đợi Phương Đông Dạ , Nhạc Diễm luống ca luống cuống, :

      "Người đến rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Nhạc Diễm sợ hãi nhìn quanh bốn phía, sau đó hoang mang :

      "Cha, cha mau về , ở đây để con đối phó!"

      Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm đầy cảm kích, sau đó im lặng gật đầu.

      Chết tiệt!

      Phương Đông Dạ tới chỗ tủ quần áo, đẩy tủ ra, nhưng lại phát tủ hề di chuyển. dám dùng quá nhiều sức, sợ Vô Ưu nghe thấy được. Làm sao bây giờ? Cứ như thế này, chẳng phải bị bắt quả tang tại trận sao?

      "Wow! Tìm được rồi, ha ha, nhất định là chìa này!

      Ngay lúc này, từ bên ngoài lại truyền vào tiếng khác gì đòi mạng kia. Nhạc Diễm vội vàng :

      "Gầm giường, nhanh!"

      Phương Đông Dạ kịp nghĩ nhiều, hề lựa chọn lần nữa lại phải chui xuống gầm giường – nơi mà ghét cay ghét đắng!

      Cộp!

      Ah!

      ràng Phương Đông Dạ chuẩn bị từ trước, đầu đụng phải chiếc vali. Nhạc Diễm nghe thấy tiếng kêu, suýt nữa bật cười ra tiếng, nhưng cậu bé lại vội vàng :

      "Sắp vào rồi. Nhanh lên!"

      Phương Đông Dạ khó khăn chui rúc vào gầm giường. Nếu lần trước là thoải mái, lần này bị chết ngạt. gian vốn , giờ lại bị Vô Ưu nhét thêm chiếc vali vào, kì thực có thể hiểu được mức độ khó khăn như thế nào. Lúc Phương Đông Dạ núp xong, cũng là lúc cánh cửa kêu “răng rắc” mở ra, tương đối trùng hợp.

      Vã mồ hôi! Nguy hiểm !

      Phương Đông Dạ nghe thấy tiếng mở cửa, nhịn được lộ nụ cười to.

      Bộp bộp!

      Hả!

      Hai chiếc! Hai chiếc giầy lệch tí nào, bắn trúng vào người Phương Đông Dạ. Mặc dù trúng vào miệng , nhưng cái lại trúng vào mặt, cái cái kia trúng vào bả vai ! Phương Đông Dạ thấy tình huống thê thảm của mình, trong lòng thầm khen chính mình, giác quan thứ sáu của chuẩn xác, cảm thấy có chuyện xảy ra, kết quả là đúng luôn!

      ...

      Vô Ưu vào, đôi mắt gian xảo nhìn Nhạc Diễm trợn trừng. Nhạc Diễm gật đầu cười ra tiếng. Vô Ưu cười hài lòng, sau đó dựa theo kế hoạch được chuẩn bị, hoảng hốt :

      "Ai da, Bé Diễm, con chưa ngủ hả? Sao mẹ gõ cửa mãi thấy đáp lại?"

      Phương Đông Dạ tưởng rằng thoát nạn, ngờ còn để sót lại cái sơ hở này. Nhưng Nhạc Diễm trả lời:

      "Con ngủ thiếp rồi, vừa rồi nghe thấy tiếng mở cửa nên tỉnh dậy."

      Câu trả lời của cậu bé khiến Phương Đông Dạ thở phào nhõm, vui mừng thầm vì thông minh của con mình, trong thời khắc mấu chốt vẫn có thể phản ứng nhanh như vậy!

      "Oh, mẹ ngủ được, cho nên muốn qua đây lấy con gấu về ôm ngủ!"

      Vô Ưu ý đồ xong, lại vội vàng xin lỗi:

      " ngờ lại đánh thức con rồi, bảo bối, mẹ xin lỗi nha."

      Câu xin lỗi của Vô Ưu người khác nghe vào thấy rất bình thường, nhưng Nhạc Diễm nghe xong lộ ra cái nhìn khinh khỉnh. Ánh mắt cậu nhìn Vô Ưu như : thế hả! Lúc trước mẹ đánh thức con, có bao giờ có thái độ như thế này đâu! Vô Ưu hung hăng trừng mắt với cậu, như : Nhóc con, con dám làm hư chuyện của mẹ xem!

      Đấu với mẹ cậu, khẳng định có kết quả thê thảm. Phương Đông Dạ dưới gầm giường chính là ví dụ. Vì vậy, Nhạc Diễm chọn cách khuất phục, dựa theo kế hoạch ‘tra tấn’ :

      "Gấu nào hả? Chính là con gấu mà trước kia khi ngủ được, mẹ đều ôm đó sao?"

      "Uh, đúng vậy!"

      Phương Đông Dạ nghe hai người kia kẻ xướng người hoạ trao đổi, nhịn được muốn kêu cứu mạng. Chiếc cổ của sắt bị gãy rồi. Trời ạ! Nhạc Diễm bao giờ mới đuổi Vô Ưu được đây! Lúc Phương Đông Dạ nhịn được khóc thét trong lòng Nhạc Diễm :

      "Con gấu của mẹ sao ở trong phòng con được?"

      Câu trả lời tiếp theo của Vô Ưu, ngay lập tức làm cho trái tim Phương Đông Dạ nhảy vọt lên đến tận cổ.

      Vô Ưu :

      "Dĩ nhiên là trong phòng con nha. Phòng của mẹ chật quá, cho nên chuyển chiếc vali qua đây, nhét dưới gầm giường của con đó."

      Vô Ưu đến đây cố nhịn cười, lấy lại giọng bình thường, từ từ :

      "Để mẹ lấy cho con xem."

      Đừng nha!

      Phương Đông Dạ có cảm giác, hôm nay quả thực chính là ngày thảm họa của . thể tưởng tượng được, nếu như Vô Ưu phát ra , có phản ứng như thế nào. có cảm giác, Vô Ưu về phía , có thể nhìn thấy đôi dép lê đáng của .

      Nhạc Diễm đâu! Sao còn ngăn cản lại hả!! Lúc Phương Đông Dạ căng thẳng, ngay cả thở cũng dám thở mạnh, rút cuộc cũng nghe thấy tiếng cứu trợ của Nhạc Diễm:

      "Ai da, mẹ, đừng tìm nữa. Tối muộn rồi còn lục tung vali làm gì hả!"

      Vô Ưu cố tình do dự lúc, có vẻ như “cân nhắc”, lúc cảm thấy hù dọa Phương Đông Dạ đủ rồi, mới “ thà” :

      "Oh, được rồi. Nhưng mà, mẹ muốn ngủ cùng với con, mình mẹ ngủ được."

      Vô Ưu xong, đợi Nhạc Diễm trả lời, liền ngồi luôn lên giường cậu bé, sau đó dùng sức lay lay chiếc giường hai cái, :

      "Nếu chiếc giường này mềm tốt rồi, nhún thoải mái."

      Vô Ưu sau xong, Phương Đông Dạ dưới gầm giường mặt tái . Còn muốn giường mềm nữa, định đè chết hả!

      Nhạc Diễm liếc nhìn vào gầm giường, mặc dù cậu bé nhìn thấy vẻ mặt của Phương Đông Dạ, nhưng cũng biết được thảm hại đến cỡ nào. D^đ^L^Q^Đ Cậu lại nhìn người nằm giường, Vô Ưu mang bộ mặt “tiểu nhân đắc ý” cười xấu xa. Cậu bé nhịn được nghĩ tới câu nghe thấy trong TV: “Thà rằng đắc tội với mười người đàn ông, còn hơn là đắc tội với người phụ nữ!"

      ...

      Lúc nào mới ngủ đây? Cổ sắp gẫy rồi!

      Dưới gầm giường, Phương Đông Dạ bi thương, kêu rên thảm thiết, khẩn cầu cho Vô Ưu nhanh nhanh ngủ, để có thể thoát khỏi nơi địa ngục này. Nhưng còn tàn khốc hơn cả suy nghĩ của , bởi vì sau khi kiên trì được tiếng, tưởng Vô Ưu ngủ thiếp , chờ Nhạc Diễm gọi mình ra, lại nghe thấy tiếng Vô Ưu :

      "Này, Bé Diễm, con tỉnh lại ."

      Cái gì? Vô Ưu còn chưa ngủ? Mà Nhạc Diễm ngủ thiếp !!

      Phương Đông Dạ nghe thấy Vô Ưu , muốn khóc. Trời ạ, bị hành hạ tới khi nào đây hả?

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 97: Vô Ưu thông minh (5)

      Chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời Phương Đông Dạ, phải là cái đêm “lần đầu” của dưng bị người con hạ thuốc, rồi cướp , mà chính là trốn ở dưới gầm giường phụ nữ, ngây người trong suốt đêm.

      ...

      "Cha, cha mau ra , nhanh lên chút!"

      Chịu đựng cả đêm, vất vả Phương Đông Dạ mới tìm được tư thế có vẻ như tương đối tốt ngủ thiếp , nhưng lại bị Nhạc Diễm đánh thức. lắc lắc người giống như cơ thể mình bị han rỉ, từng cơn đau nhức kéo tới thể tả được. Lúc chui từ gầm giường ra, bộ dáng chật vật, khuôn mặt đỏ bừng lên, lần đầu tiên khiến cho Nhạc Diễm có cảm giác hơi đành lòng.

      Chẳng lẽ trò đùa này có chút thái quá?

      "Cha, cha sao chứ?"

      Nhạc Diễm vội vàng đỡ lấy Phương Đông Dạ hỏi. Phương Đông Dạ lắc đầu, :

      "Mẹ con đâu rồi? bị phát đó chứ."

      Phương Đông Dạ ngồi giường có chút còn sức lực hỏi. Nhạc Diễm vội vàng :

      "Mẹ mua đồ ăn sáng rồi. Tốt rồi, mẹ bảo thấy áy náy, nên mua đồ ăn sáng cho cha!"

      Áy náy!

      Phương Đông Dạ nghe thấy từ này, ngay lập tức mặt trở nên trắng bệch. nhìn Nhạc Diễm hỏi:

      "Áy náy gì? ấy biết cha trốn dưới gầm giường cả đêm cho nên áy náy? Là vì điều này sao?"

      Nhạc Diễm nhìn thấy biểu cấp bách khuôn mặt của Phương Đông Dạ, lần nữa lại ý thức được, Phương Đông Dạ đối với mẹ cậu, dốc hết cả tâm can ra rồi.

      ", mẹ làm cho cha thất vọng cái gì gì đó. Con lắm, lát nữa mẹ mua đồ ăn sáng về, cha tự hỏi mẹ..."

      "Bé Diễm, mẹ về rồi. Đồ ăn sáng để ở bàn nha. Mẹ sang nhà bên cạnh!"

      Thất vọng?

      Bé Diễm còn chưa hết câu nghe thấy tiếng la hét của Vô Ưu. Phương Đông Dạ cũng kịp hỏi kỹ càng, vội lê lết thân thể đau nhức tới kéo chiếc tủ ra, nhưng lại phát chiếc tủ vẫn bất động. Nhạc Diễm vội vàng chạy tới, :

      "Cha để con, có thể bị kẹt vật gì đó. Trước kia cũng từng như thế rồi, để con kiểm tra." Nhạc Diễm xong, vội vàng ngồi xổm người xuống, rất nhanh sau đó lấy được vật cản ra, :

      "Bây giờ được rồi, cha thử lại xem."

      Lúc này, Phương Đông Dạ bị cái mệt vây hãm người, hơn nữa Vô Ưu lại đến nhà cách vách, cho nên, bây giờ còn hơi sức để suy nghĩ nữa. Nếu phát ra Nhạc Diễm có đầy sơ hở. Ví dụ như, vẻ mặt của cậu bé, còn có việc cậu bé biết chuẩn xác dưới tủ có vật bị chèn, vân vân…! Chỉ có điều, tại chẳng suy nghĩ được gì cả.

      Bây giờ mà phải suy nghĩ đối với Phương Đông Dạ chính là việc tra tấn. Lúc này chỉ muốn nằm chiếc giường thoải mái, sau đó nhắm mắt lại, ngủ giấc, thích tỉnh lúc nào tỉnh! Nhưng, biết đó là điều thể, vì còn phải đối mặt với Vô Ưu.

      Sau khi Phương Đông Dạ trở nhà mình, liền vọt vào phòng tắm, mở vòi hoa sen xối nước vào người, rồi lại vội vàng cầm lấy chiếc khăn tắm, lau qua loa người xong khoác áo tắm bước ra ngoài. ngay cả tắm cũng được tắm thoải mái, mà lại như đánh trận vậy. Người ta khi tắm chính là cả quá trình hưởng thụ, mà đối với người thích sạch như , ràng là ở trong phòng tắm, nhưng lại thể tắm cho sạch , quả đây chính là mọi loại tra tấn.

      Kính cong… kính cong… kính cong……

      Lúc tiếng chuông cửa vang lên, Phương Đông Dạ vội vàng ra, định mở cửa đầu tiên, nhưng ngay lập tức lại nghĩ đến cánh cửa bí mật, diễn⊹đàn-lê⊹quý-đôn cho nên vội vàng di chuyển bức bình phong dùng để trang trí đến, che cánh cửa bí mật , cũng chẳng thèm quan tâm là để như thế có hợp lý hay .

      Chắc bị phát đâu!

      Sau khi Phương Đông Dạ xác định có vấn đề gì, lúc này mới vội vàng bước ra mở cửa. Lúc nhìn thấy Vô Ưu, tỏ vẻ bất ngờ :

      "Vô Ưu, sao sáng sớm em qua đây vậy?"

      Vô Ưu nhìn nước vẫn giọt tóc , trong lòng thầm thán phục, nếu phải là biết chắc chắn vừa mới chui từ gầm gường ra, nhìn bộ dạng này của , nhất định tưởng rằng vừa mới tắm xong.

      phải ngốc nghếch, mà là tên lừa đảo quá xảo quyệt!

      Vô Ưu nghĩ lại những việc trước đó mình bị lừa gạt, rất nhanh tìm cho mình được đủ lý do để thấy thoải mái. Có thù báo phải phái nữ. Bây giờ muốn xem xem, đến lúc nào Phương Đông Dạ mới có thể , lúc nào mới có thể dũng cảm đối mặt với thực, đem tất cả mọi việc từ đầu đến cuối kể cho nghe!

      Tối hôm qua Vô Ưu suy nghĩ kỹ, chỉ cần có ngày Phương Đông Dạ xin lỗi , chuyện thẳng thắn với , lúc đó tha thứ cho . Nếu như vẫn , đày đọa tới cùng! Trò chơi bao giờ kết thúc! đừng mong có ngày sống yên ổn!

      ...

      "Vô Ưu, em sao vậy?"

      Phương Đông Dạ nhìn thấy nụ cười lạ lùng, tà ác của Vô Ưu, nhịn được bất an gọi . Vô Ưu vội vàng cười tủm tỉm :

      "Ha ha, có gì. Ý em là, mặt của bị sao vậy? Bị té sao?"

      xong, giơ cao bữa sáng trong tay lên, với Phương Đông Dạ:

      "Em vội tới là đặc biệt muốn đưa bữa sáng cho ."

      Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu thế, nghiêng người qua bên ý bảo vào. :

      "Đúng vậy, phòng tắm trơn ngờ bị ngã. Haha, có chuyện gì đâu, em mau vào . thay quần áo rồi ra ăn, được ?"

      Vô Ưu gật đầu, có ý kiến gì.

      "Ah, sao lại chuyển bức phong ra đây vậy?"

      Vô Ưu liếc mắt cái nhìn thấy bức bình phong đặt ở chỗ tường, đương nhiên biết đó là để làm gì, nhưng vẫn ra vẻ khó hiểu hỏi, cũng là để cho Phương Đông Dạ có cơ hội . Chỉ có điều, Phương Đông Dạ lại chọn cách dối:

      "Oh, cảm thấy, bỏ bức bình phong ra, trông phòng khách rộng rãi và sáng sủa hơn. Em thấy được ?"

      Đúng là mở miệng ra dối. Vô Ưu thầm khen ngợi đầu óc của Phương Đông Dạ. Trước kia cũng chỉ biết chỉ số IQ của cao, lại ngờ chỉ số IQ cao hơn người, khả năng dối, phản ứng lại cũng nhanh hơn người!
      " thay quần áo sao?"

      Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ cười hỏi. Phương Đông Dạ vốn muốn thừa dịp thay quần áo để tắm rửa, nhưng lại :

      " cần. Hay là ăn trước , lát nữa thay."

      vừa , vừa mở bữa sáng ra. Trong cuộc đời , đây là lần đầu tiên ăn khi chưa đánh răng! Vô Ưu thấy ăn xong rồi mới :

      "Kỳ em đến đây là có chuyện muốn với ."

      Áy náy! Thất vọng!

      Ngay lập tức Phương Đông Dạ liền nghĩ đến hai từ này. Cho nên :

      "Vô Ưu, có gì đến công ty hãy . Cũng gần đến giờ làm rồi!"

      Vô Ưu nhìn đồng hồ tường, gật đầu cười :

      "Được rồi. Vậy đến đó hãy . Em trước đây."

      "Vô Ưu!"

      Phương Đông Dạ nhìn bóng lưng Vô Ưu, bất an gọi lại. Vô Ưu quay đầu lại cười hỏi:

      "Sao vậy?"

      Lúc này, lần đầu tiên Phương Đông Dạ biểu lộ yếu ớt của mình, hỏi:

      "Em định gì vậy ? Là tin tốt hay tin xấu?"

      phải chỉ hơi bất an, mà là vô cùng bất an. Bởi vì Nhạc Diễm Vô Ưu làm cho thất vọng, mà bây giờ chuyện duy nhất có thể khiến thất vọng, chính là việc Vô Ưu đồng ý chung sống với . Là chuyện này sao?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 98: Phương Đông ghen (1)

      Vô Ưu ngồi ở bên bàn cơm, vừa ăn vừa hí hoáy viết, còn quên cười khúc khích.

      Là tin tốt hay tin xấu??

      Vô Ưu nghĩ đến vẻ mặt đáng của Phương Đông Dạ khi hỏi câu này, nhịn được cười híp cả mắt. Dường như khi bày tỏ hết lòng mình, khoảng cách giữa hai người được rút gần hơn, cũng có thể cảm nhận được ràng quan tâm.

      Ha ha. . .

      "Mẹ, mẹ lại nghĩ cách đối phó cha đấy hả?"

      Nhạc Diễm nhìn thấy Vô Ưu viết kế hoạch tác chiến, tò mò hỏi. Lúc này Vô Ưu liền ôm tờ giấy vào trong ngực, :

      "Con đừng có nghĩ đến chuyện làm Hán gian, mẹ để con có cơ hội đó đâu!" Tư thế phòng bị của Vô Ưu như vậy, đúng là chút tín nhiệm nào với Nhạc Diễm mà!

      "Mẹ thôi, nhưng con phải nhắc nhở mẹ, cẩn thận lại chữa tốt thành xấu, dọa cha bỏ chạy đó."

      Nhạc Diễm như vậy, mục đích là để Vô Ưu nương tay với Phương Đông Dạ, ngờ lại đánh trúng điểm yếu của Vô Ưu. D~đ~LêêQuýýĐôôn~ Sâu thẳm trong lòng vẫn muốn kết hôn, mà nguyên nhân chính là sợ mình bị lừa gạt. sợ tình cảm chưa được trải qua thử thách, muốn đến lúc đó mình lại bị bỏ rơi giống như mẹ, đến cuối cùng lại phải sống những ngày đau thương buồn tủi.

      Vô Ưu nghĩ vậy, :

      "Nếu như bởi vì chuyện này mà dọa ta bỏ chạy, đây cũng phải là chuyện tốt!"

      Vô Ưu xong, lại tiếp tục viết kế hoạch của mình. Lần này chỉ đơn giản để trút giận, mà còn muốn lợi dụng cơ hội này để kiểm nghiệm Phương Đông Dạ, xem có thể giống như lời Nhạc Diễm , tình cảm đối với đủ trải qua thử thách.

      "Mẹ, mẹ sao vậy? Con bừa với mẹ thế thôi, mẹ đừng có tưởng . Cha đối với mẹ như thế nào, ai nấy đều nhìn thấy mà."

      Nhạc Diễm vừa xong, Vô Ưu liền hỏi:

      "Con khẳng định ta là cha con? Con biết từ khi nào?" Vô Ưu xong, nhìn Nhạc Diễm nghiêm khắc :

      " muốn ? tập gọi trước… dối! Bây giờ mẹ ghét nhất là bị người khác dối!"

      Xong đời rồi!

      Nhạc Diễm lần này xem như thấy Vô Ưu trở lên “lợi hại” rồi. Trong lòng cậu bé nhịn được mắng thầm mình ngốc nghếch. Cậu bé cứ cho rằng mình thông minh, có thừa khả năng đối phó với bà mẹ ngốc nghếch này, bây giờ hay rồi, cuối cùng biết được kết quả của việc khinh địch. lẫn nữa cậu lại ràng, tại sao cha cậu vẫn chưa lớn.

      ..."Ngày đầu tiên đến đến Đài Bắc, con vô tình xem chương trình TV!"

      Nhạc Diễm im lặng hồi rồi chọn cách trả lời thành . Diễnn^đànn~Lê.Quý.Đôn Suy nghĩ của cậu là, nếu bị phát , nhân cơ hội này ra tất cả mọi chuyện cũng tốt. dối rất mệt mỏi, hơn nữa cậu bé cũng biết mẹ biết được bao nhiêu, cứ dối mù quáng, rất có thể vô tình động trúng họng súng.

      "Đêm sắc khôn cùng!"

      Vô Ưu nghe Nhạc Diễm nhắn đến từ “chương trình”, nhịn được nghĩ tới chương trình mình xem qua mạng. Nhạc Diễm cúi đầu :

      "Đúng vậy, là chương trình đó. Sao mẹ biết được? Mẹ xem qua rồi sao?"

      Trước kinh ngạc của Nhạc Diễm, Vô Ưu gật đầu, cười :

      "Đương nhiên, mẹ còn biết nhiều hơn con nghĩ nhiều. Cho nên, con nhất định phải thành khai báo hết mọi chuyện, tranh thủ lập công chuộc tội. Mẹ căn cứ vào biểu của con, xử lý khoan dung cho con!"

      Ách!

      Xem quá nhiều phim truyền hình rồi!

      Trong lòng Nhạc Diễm nghĩ thầm, nhưng cũng đủ dũng khí thẳng ra. Cậu bé :

      "Được, nhất định con hết những gì con biết, để tranh thủ khoan hồng của mẹ."

      Tiếp đó, cậu bé đem toàn bộ tình từ đầu đến cuối kể cho Vô Ưu nghe. Từ chuyện cậu bé đến “Diễm” tìm Phương Đông Dạ, cho đến chuyện hai người liên kết với nhau để Vô Ưu vào “Trụ” làm. Chuyện Phương Đông Dạ ăn dấm chua, hạ thuốc ở phòng ăn công ty, để đuổi việc Hoắc Lãng. Chuyện sau khi nghe bà nội lý do muốn kết hôn, Phương Động Dạ liền liên hệ với “Tử Thần”, hy vọng giúp hóa giải khúc mắc. Ngoài ra còn có chuyện, vì để trút giận cho mà hại Tiểu Hạ, rồi chuyện sắp đặt để cho “Tử Thần” suy sụp, vân vân…...

      Lần này ràng Nhạc Diễm đem tất cả các chuyện kể cho Vô Ưu nghe, thiếu thứ gì. Vô Ưu nghe xong, vô cùng sửng sốt! nằm mơ cũng ngờ, Phương Đông Dạ mà làm nhiều chuyện như vậy. Càng ngờ nữa là, ra Phương Đông Dạ quan tâm đến như vậy.

      "Mẹ, sau khi mẹ nghe xong, có phải mẹ cũng cảm thấy, cha làm như thế đều là bất đắc dĩ? Mẹ tha thứ cho cha !"

      Nhạc Diễm thấy mặt Vô Ưu lên cảm động, liền nắm bắt cơ hội xin tha cho Phương Đông Dạ. Vô Ưu quyết định nhanh lắc đầu :

      "! Mặc dù ta làm tất cả những chuyện này đều là vì mẹ, nhưng cách làm của ta cũng hơi quá trớn rồi. Mẹ chẳng những bỏ qua cho ta, mà còn nhân cơ hội này cho ta biết cái gì gọi là lý trí."

      Vô Ưu như thế cũng có lý của . muốn mỗi lần Phương Đông Dạ ghen, lại hãm hại người ta giống như học trưởng – làm hại người ta xong đuổi việc. Diiễn#đààn<Lê.Quý.Đôn> Cũng thể bởi vì người ta đối xử tốt với , rồi đẩy người ta vào con đường làm tình nhân của người khác! Điều này trong suy nghĩ của , quả là rất khó tin, thể tha thứ được!

      Sau đó, Vô Ưu chuyện nữa, mà viết “roàn rọat” ngừng lên giấy. Sau khi viết đến chữ cuối cùng, úp tờ giấy lên bàn, sau đó lấy bút đè lên , đứng phắt dậy :

      "Mẹ đây."

      Động tác của Vô Ưu làm cho Nhạc Diễm giật mình. Mà người đầu sỏ gây chuyện - Vô Ưu, vẫn đứng thẳng dậy, thu dọn lại đồ đạc, rồi qua gõ cửa nhà Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ xong xuôi ra, hai người cùng nhau xuống lầu, lên xe, chạy tới công ty.

      "Cho em triệu!"

      Sau khi lên xe, câu đầu tiên Vô Ưu chính là câu này. Ngay tức thời Phương Đông Dạ phản ứng kịp, nhưng sau lúc suy nghĩ, :

      "Được, lát nữa đến công ty viết chi phiếu cho em."

      Mặc dù tò mò đến chết được, phải có triệu sao? Sao bây giờ còn đòi tiền? Nhưng hỏi, bởi vì nhìn sắc mặt Vô Ưu được tốt lắm.

      đường , Vô Ưu thêm câu nào nữa. Tới công ty, sau khi nhận được chi phiếu, để cho Phương Đông Dạ cự tuyệt:

      "Hôm nay em xin nghỉ!"

      Phương Đông Dạ gật đầu, trong lòng tràn đầy bất an, khiến dám câu nào.

      "Em xử lý việc cho , cho nên, được trừ lương!"

      Phương Đông Dạ còn chưa có đồng ý cho nghỉ hay , Vô Ưu lên tiếng tiếp rồi. Phương Đông Dạ lại gật đầu, thêm câu nào. Vô Ưu xoay người ra cửa, vừa mở cửa ra ngoài, như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại, nhìn Phương Đông Dạ :

      "Đúng rồi. Tiền này là em dùng cho , cho nên em trả lại. Nhưng mà, nếu như còn thừa em trả cho , ngược lại, nếu đủ, em lấy thêm!

      Dùng cho !

      Phương Đông Dạ càng nghĩ càng hiểu! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả!

      Nhạc Diễm!

      Phương Đông Dạ lập tức nghĩ ngay đến cơ sở ngầm của mình, cho nên, chút chần chờ nhấc điện thọai lên gọi cho cậu bé, muốn hỏi xem rút cuộc xảy ra chuyện gì. Cạch!

      "Còn việc gì nữa sao?"

      Phương Đông Dạ vừa bấm xong số điện thoại, ngờ Vô Ưu lại đẩy cửa vào. sợ tới mức theo phản xạ tự nhiên cúp luôn điện thọai. DĐ~Lê*Quý*Đôn Vô Ưu nhìn thấy bộ dáng bối rối có chút đáng thương của , nghĩ thầm: dối khổ thế đấy, ngay cả gọi điện cho con mình cũng phải lén lút. sai! Vô Ưu đoán chắc chắn Phương Đông Dạ gọi cho Nhạc Diễm để lấy thông tin mà.

      Chỉ có điều, Vô Ưu rất tin tưởng, lần này Nhạc Diễm giúp . Bời vì Nhạc Diễm bọn họ, cũng như bọn họ cậu bé!

      Nhạc Diễm nhìn thấy tờ giấy để sờ sờ bàn. làm toàn bộ chuyện này đều là vì muốn tốt cho Phương Đông Dạ, cho nên, nhất định Nhạc Diễm ủng hộ cách làm của . Đối với hành động lần này của mình, Vô Ưu khẳng định khá chắc chắn.

      "Em định với , trưa em có ở đây, nhớ phải ăn cơm đó!"

      Vô Ưu xong, nhìn Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ mỉm cười :

      "Được."

      Trước cái mỉm cười của Phương Đông Dạ, Vô Ưu đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ, sau đó mới đóng cửa rời . Phương Đông Dạ đợi lúc, xác định Vô Ưu quay trở lại nữa, mới cầm điện thọai lên gọi cho Nhạc Diễm.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 98: (tiếp)


      "Alo, học trưởng ạ. Em Vô Ưu đây. Bây giờ có thời gian ? Uhm, được. Lát nữa gặp!"

      Sau khi Vô Ưu ra khỏi phòng tổng giám đốc, liền gọi điện cho Hoắc Lãng, hẹn được thời gian gặp mặt xong, cầm tờ chi phiếu vui vẻ xuống ngân hàng ở lầu dưới. Bảo vệ ngân hàng nhìn thấy Vô Ưu, hai mắt sáng lên, cười :

      "Tiểu thư, lại là hả. Lần này lại có việc gì cần giúp sao?"

      Vô Ưu thấy bảo vệ cười rất rạng rỡ, cũng cười :

      "Cậu đoán xem!"

      Người bảo vệ cười khe khẽ, đáp lại:

      "Tôi biết tới đây để làm gì, nhưng tôi chắc chắn lần này phải tới rút triệu."

      Vô Ưu buồn bực hỏi:

      "Tại sao?"

      mặt người bảo vệ lộ ra nụ cười rạng rỡ, :

      "Bởi vì cách ăn mặc lần này của giống như là cướp ngân hàng!"

      "Ha ha. . . Lần trước tôi khoa trương đến như vậy sao? ngại quá."

      Nếu đổi lại là người khác, khi bị bảo vệ trêu kiểu này, nhất định tức giận. Nhưng Vô Ưu lại thấy chẳng sao cả, vì cảm thấy người bảo vệ này rất tốt. Lần đầu tiên gặp mặt cảm thấy là người tốt rồi, cho nên Vô Ưu lắc đầu, cười :

      "Đáng tiếc, cậu đoán sai rồi... Lần này tôi tới đây vẫn vì rút triệu. Cậu xem !"

      Vô Ưu vừa vừa chìa tờ chi phiếu ra trước mặt người bảo vệ. Người bảo vệ nhìn thấy hành động của Vô Ưu, mặt liền đổi màu, vội vàng kéo vào phòng khách quý, tránh cái nhìn soi mói của mọi người.

      "Cậu làm gì vậy?"

      Trước hành động đột ngột của bảo vệ, Vô Ưu có chút quái lạ. Người bảo vệ kéo vào phòng khách quý xong, hỏi khó hiểu:

      " sợ bị cướp hả?"

      Đối với câu hỏi này, Vô Ưu có chút kỳ quái, nhưng vẫn thà lắc đầu, sau đó :

      " có nha. Sao vậy?"

      Bảo vệ nhìn Vô Ưu, lộ ra nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, :

      "Bà chị à, đúng là người có mạng tốt nha!"

      "Sao thế? bị cướp rất bất bình thường sao?"

      Đối với vấn đề của , Vô Ưu cảm thấy khá kỳ quái. Mà bảo vệ gật đầu, sau đó khẳng định:

      "Đúng vậy, rất bất bình thường, hơn nữa còn là phi thường bất bình thường! rút triệu lại có thể dũng cảm to như . Đúng là lần đầu tiên tôi gặp. ung dung như thế này, ngược lại tôi có cảm giác như lần trước còn bình thường hơn đó."

      Ách?

      Vô Ưu nhíu nhíu mày, lo lắng nhìn ra bên ngoài, sau đó hỏi:

      "Ý của cậu là, có thể tôi đánh động đến kẻ trộm?"

      Bảo vệ nghe Vô Ưu xong, lắc đầu sau đó uốn nắn:

      "Phải là, vừa rồi làm như vậy rất có thể bị bọn cướp theo dõi!"

      Bảo vệ vừa hết câu, Vô Ưu bất an vội vàng hỏi:

      " phải là cậu dọa cho tôi sợ đó chứ. Tôi nhìn thấy người nào giống cướp cả nha!"

      Vô Ưu xong, đổi lại là nụ cười to của bảo vệ, nhíu mày hỏi:

      "Bà chị, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

      Vô Ưu trả lời chút e dè:

      "Sắp ba mươi rồi, sao vậy?"

      Bảo vệ có chút bất ngờ trước cái “tuổi già” của , nhưng vẫn tiếp ý của mình:

      " sống đến ngần này tuổi rồi, thế nhìn thấy mặt tên cướp nào khắc chữ đó chưa?"

      có!

      Vô Ưu ngẩng đầu nhìn bảo vệ, tin tưởng hỏi:

      "Vậy tôi nên làm gì bây giờ hả? lấy tiền nữa sao?"

      Bảo vệ nhìn Vô Ưu cười :

      " cần thiết phải như thế. Lát nữa tôi hộ tống về là được rồi."

      "Cậu?"

      Vô Ưu rất nể mặt, nhìn cậu bảo vệ từ xuống dưới đánh giá. Trong mắt thể tin tưởng, mà người có mắt chỉ cần liếc cái đều có thể nhìn ra. Cậu bảo vệ kia cũng phải là người ngốc, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Vô Ưu, khuôn mặt tuấn tú có chút ngây thơ của lên bất mãn, :

      "Sao nào? Tôi được sao?"

      Cậu bảo vệ tự ái hỏi khiến Vô Ưu nhịn được bật cười :

      "Chú em, tôi nghĩ nếu như gặp phải bọn cướp, có khi cậu lại vẫn giống như lần trước, nhanh chóng ngồi sụp xuống đầu tiên ấy chứ!"

      Bảo vệ nghe Vô Ưu xong, mặt thoáng cái đỏ lên, xấu hổ giải thích:

      "Đó là ngày đầu tiên tôi làm, cho nên. . ."

      Vô Ưu chút khách khí:

      "Vậy nếu hôm nay gặp chuyện như thế, cậu như vậy nữa sao?"

      Chưa kể đến việc, mặc dù Vô Ưu chuyện có chút kiêng nể, nhưng lời đều là . Ngay cả người tiền hơn mạng như , có tinh thần trọng nghĩa siêu cường, mà khi gặp chuyện nguy hiểm cũng phải sợ hãi mà ngồi sụp xuống rồi. tin cậu thanh niên mới ra đời như người bảo vệ này lại sợ!

      "Tôi… thôi bỏ . Để tôi tìm người bảo vệ khác hộ tống về."

      Cậu bảo vệ có chút thất vọng. Vô Ưu cười :

      "Đó cũng là chủ ý tồi, nhưng tôi thích cậu đưa về hơn."

      Nghe Vô Ưu xong, khuôn mặt buồn bực của cậu bảo vệ thoáng cái xuất nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời. cười xác nhận:

      " ?"

      Vô Ưu gật đầu, :

      "Đương nhiên."

      Tiếp theo, Vô Ưu tiến hành làm thủ tục rút tiền. Bảo vệ cũng được phê chuẩn hộ tống Vô Ưu về.

      "Cậu chắc chắn là mặc như thế này sao? Điều này rất dễ làm người khác chú ý đó!"

      Vô Ưu nhìn bộ đồng phục bảo vệ rực rỡ của cậu thanh niên hỏi. cười :

      " phải công ty ở lầu sao? Chắc là có vấn đề gì chứ."

      Vô Ưu lắc đầu, :

      " phải, tôi muốn vào quán “Cà phê Thượng Đảo” ở chỗ quẹo kia, hơn nữa, sau khi vào đó lúc, nếu như vẫn còn tiền, có thể tôi nơi khác nữa!"

      Ách?

      "Vậy, vậy để tôi thay bộ đồ khác là được rồi. Nếu mặc như thế này thực khiến người khác chú ý!"

      Vô Ưu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Vì vậy, cậu bảo vệ Vô Ưu ngồi ghế salon chờ mình, còn vào thay quần áo. Chờ cậu bảo vệ thay xong quần jean, áo Tshirt, giầy thể thao ra, Vô Ưu cười :

      "Nhìn cậu giống như học sinh nha."

      nhún nhún vai :

      "Sắp tốt nghiệp rồi. Đúng rồi, tôi nhớ tên là Vô Ưu, nhưng vẫn chưa biết tên tôi."

      "Đúng vậy nha. Cậu tên gì?” Vô Ưu tự nhiên hỏi. rất thích chàng thanh niên đẹp trai, cực kỳ rạng rỡ này. trả lời:

      "Tôi là Đường Tiếu. Năm nay 23 tuổi, nhờ chỉ giáo thêm."

      Vô Ưu nhìn vui tươi của cậu thanh niên bắn ra bốn phía, sảng khoái :

      " dám, dám."

      ...

      Vô Ưu vừa xong, Nhạc Diễm thể chờ được vội vàng chạy đến chỗ Vô Ưu ngồi, sau đó cầm bản kế hoạch tác chiến ở bàn lên!

      Thứ nhất, trước tiên phải từ chối lời cầu hôn của ta, để cho ta phải chờ. Gạt mình, lại còn muốn nhanh cưới mình về! Làm gì có chuyện được lợi như vậy!

      Thứ hai, liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác, khiến ta phải ghen, cho chua chết ta , để xem sau lần này ta còn dám chọc vào mình nữa !

      Thứ ba, giả vờ như vô tình quyến rũ ta, lúc ta bị mình hấp dẫn kiềm chế được nữa, mình dùng đôi mắt ngây thơ nhìn ta, quát dừng lại, để xem sau này ta có còn dám xem mình như kẻ ngốc nữa !

      Ghi chú: Trừ phi, chính ta chủ động ! Khai báo hành vi phạm tội, nếu , bị hành hạ đến cùng.

      Sau khi Nhạc Diễm đọc xong, mặt xuất nụ cười to. Chỉ có điều cậu bé vẫn có chút buồn bực. Với chỉ số IQ của mẹ, đây có vẻ như là bản kế hoạch tồi. Tại sao mẹ lại ghi hết ra đây? Sao lại sợ cậu nhìn thấy? đúng nha, nếu đúng là như vậy, mẹ tùy tiện để ở bàn như thế. Đây là thế nào hả?

      Tại sao nha? đáng suy nghĩ!

      Nhạc Diễm buồn bực nghĩ. Cậu bé cầm tờ giấy trở về chỗ ngồi của mình, vừa ăn, vừa nghiên cứu. Nhưng lại vô tình phát ra dấu vết ở khoảng trắng. Hai mắt cậu bé sáng lên, lật tờ giấy lại. Quả nhiên, mặt sau như cậu dự đoán, chi chít chữ. Đọc những dòng này trái tim Nhạc Diễm đập rộn lên.

      Đầu tiên, giải quyết hậu quả thay ta. Phải giải thích với học trưởng, Tiểu Hạ, Nhạc Khải.

      Tiếp theo, tạm thời từ chối lời cầu hôn của ta. Trong khoảng thời gian trừng phạt đó, cho ta biết ta sai ở đâu. Sau đó để xem ta làm thế nào!

      Cuối cùng, chờ đến khi ta còn ăn dấm chua bậy bạ nữa, động tí lại đập bể bát cơm của người khác, suy nghĩ, chuyện, hành động thực giống như người bình thường, hơn nữa phải chủ động với mình, mình mới cân nhắc đến lời cầu hôn của ta!

      Mẹ chín chắn nha!

      Đây là cảm giác của Nhạc Diễm sau khi đọc hết nội dung. Cậu bé thu dọn bàn xong, cầm tờ giấy nằm lên giường mình, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Cậu bé tự hỏi phải làm cách nào mới có thể giúp mẹ thực được hết những nội dung trong đây. Nhạc Diễm thực khẳng định, mẹ cậu làm như vậy cũng giống như việc Phương Đông Dạ làm trước đây - khiến cho “Tử Thần” sụp đổ, là đều vì . Cha mẹ, cho nên mới thay trút giận. Mà mẹ vì thương cha, cho nên mới muốn giúp cha có thể bình tĩnh đối mặt với nhân sinh, chứ phải là bạo lực!

      Nhạc Diễm nhìn mặt sau của tờ giấy “đầu tiên”, “tiếp theo”, “cuối cùng”, lại nhìn mặt trước của tờ giấy “thứ nhất”, “thứ hai”, “thứ ba”, mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ. Cậu bé có cảm giác, nếu như mang hai mặt này kết hợp lại với nhau, rất phong phú và đặc sắc, mà hiệu quả lại có thể tăng gấp rưỡi.

      Reng reng reng………..

      Là ai nha?

      Tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhạc Diễm ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ. Mới 9h. Cậu bé nhảy xuống giường, vừa tới cửa chuông điện thoại tắt. phải là ai trêu đùa chứ? Nhạc Diễm nghĩ thế trở về giường, nhưng cậu bé vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, điện thoại lại vang lên...

      . . .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 99: Phương Đông ghen (2)

      " thế sao? thể nào! Mẹ cần nhiều tiền như thế để làm gì?"

      Sau khi điện thọai được kết nối, Phương Đông Dạ kể mọi chuyện cho Nhạc Diễm nghe. còn chưa kịp hỏi cậu bé câu nào, thế nhưng cậu bé hỏi đống rồi. Phương Đông Dạ buồn bực :

      "Con cũng biết? Vậy rút cuộc là xảy ra chuyện gì hả?" Trong đầu Phương Đông Dạ xuất dấu chấm hỏi to đùng.

      Nhạc Diễm bóng gió:

      "Mẹ với cha lấy tiền để làm gì sao? Cha cũng hỏi mẹ?"

      Phương Đông Dạ suy nghĩ kỹ lại, sau đó :

      "Hình như mẹ con có , bảo để xử lý việc cho cha! Nhưng cha đâu có nợ tiền người ta!"

      Nhạc Diễm nghe thấy giọng rối mù của Phương Đông Dạ, nhàn nhạt :

      "Có thể là vô tình mắc nợ."

      "Có ý gì? Bé Diễm, có phải con biết chuyện gì ?"

      Chỉ câu của tên nhóc, ngay lập tức làm cho Phương Đông Dạ nổi lên nghi ngờ. Nhạc Diễm :

      "Con buột miệng thế thôi. Được rồi, nếu có chuyện gì nữa, con cúp máy đây. Con giúp cha gọi điện cho mẹ, hỏi xem mẹ ở đâu, sau đó gọi điện báo cho cha biết."

      Nhạc Diễm xong, cúp điện thoại, còn Phương Đông Dạ lại suy nghĩ cẩn thận. . .

      Vô tình mắc nợ? Phương Đông Dạ giàu nứt đố đổ vách, sao có thể thiếu nợ tiền bạc người khác được!!

      hiểu! hiểu!

      ……….

      "Học trưởng!"

      Vô Ưu và Đường Tiếu vừa bước vào quán “Cà phê Thượng Đảo” liền nhìn thấy ngay hình ảnh ưu nhã của Hoắc Lãng ngồi chỗ cửa sổ. khuôn mặt tuấn, nho nhã của , phủ lên lớp sầu muộn, nhìn qua có vẻ đẹp buồn.

      Hoắc Lãng nghe thấy giọng liến thoáng của Vô Ưu, khuôn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ lên nụ cười yếu ớt, đứng dậy dịu dàng với Vô Ưu:

      "Tiểu Ưu, em đến rồi hả?"

      xong, nhìn Đường Tiếu gật đầu chào hỏi, sau đó tự giới thiệu:

      "Xin chào, tôi là Hoắc Lãng, học trưởng của Tiểu Ưu."

      Đường Tiếu thấy thái độ rất tao nhã của Hoắc Lãng, cũng hào phóng gật đầu lại, :

      "Tôi là Đường Tiếu, là bạn mới quen của chị ấy."

      "Em trai, là em trai có được !"

      Vô Ưu xong, vẫn như trước nhìn Hoắc Lãng vui vẻ :

      "Là em trai, em vừa mới quen - cậu em này rất nhát gan nha."

      Vô Ưu xong, có cảm giác rất thắng lợi cười. Đường Tiếu ấm ức, vẻ mặt lơ đễnh, đưa tay vò vò chiếc mũi của mình nhưng cũng lên tiếng phản bác lại.

      Trước thoải mái của hai người, Hoắc Lãng cũng có phản ứng gì, chỉ lịch :

      "Hai người ngồi xuống trước ."

      "Chị, mời ngồi!"

      Đường Tiếu đặt chiếc hộp xuống đất, lịch lãm kéo ghế ra cho Vô Ưu, sau đó làm tư thế mời khoa trương. Vô Ưu khách khí chút nào, ngồi luôn xuống, sau đó hùng hồn :

      "Uhm, bây giờ mới giống cậu em trai ."

      Được lợi lại vẫn còn ra vẻ!

      Lúc này Vô Ưu chính là có cái đức tính đó. Hoắc Lãng quá hiểu Vô Ưu, cho nên nhìn vẻ mặt bực bội của Đường Tiếu mỉm cười :

      "Tiểu Ưu là như thế, sau này cậu quen thôi."

      Đường Tiếu thấy Hoắc Lãng chủ động giải thích với mình, nhanh chóng hiểu ra :

      "Bởi thế nha, bà chị ngốc nghếch này rút tiền lại có thể bị người ta cho là cướp ngân hàng, tôi cũng thèm so đó với ấy đâu."

      Cướp ngân hàng?

      Hoắc Lãng rất hiểu Vô Ưu, trong lúc vô ý gây ra họa là chuyện thường tình, nhưng chuyện “cướp ngân hàng” có vẻ quá nghiêm trọng ? Tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy, khuôn mặt có phần sầu muộn của Hoắc Lãng đột nhiên giãn ra, mặt xuất nụ cười hứng thú.

      Vô Ưu thấy Đường Tiếu bóc mẽ mình để làm trò cười cho học trưởng, cam lòng đuối lý :

      "Đúng vậy, trang phục của em có phần hơi “quá”, nhưng cũng thể trách em được nha. Lúc vừa nghe thấy tiếng chuông báo động, cậu bảo vệ này cũng sợ hãi mà ngồi chồm hỗm luôn xuống đất, em lo lắng cho an toàn của bản thân, cũng có gì là đáng trách chứ!"

      Ách!

      Đường Tiếu bị Vô Ưu nhắc tới chuyện mất mặt này, khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ như ánh mặt trời thoáng cái xuất mảng hồng. Đường Tiếu liếc mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Vô Ưu, sau đó quay ngoắt đầu sang hướng khác.

      "Hai vị dùng gì ạ?"

      Lúc này nhân viên phục vụ tới, xem như hóa giải cho lúng túng của Đường Tiếu.

      "Cà phê!"

      "Cà phê!"

      Hai người đồng thời ra cầu của mình. Hoắc Lãng nghe thấy thanh ăn khớp của bọn họ, cười :

      "Xem ra tình cảm của hai người cũng tệ nha. Có thể thấy Vô Ưu kết giao được với người bạn như cậu, là tốt. Như vậy tôi cũng yên tâm rồi."

      Hoắc Lãng xong, trong mắt xuất vẻ nhõm.

      Có ý gì? ta phải sao?

      Đường Tiếu nghe ra ý trong lời Hoắc Lãng, cho nên nhịn được nhìn . Hoắc Lãng cũng hề tránh né nhìn cười. Nụ cười này biểu thị cho thừa nhận. Mà bà chị Vô Ưu ngốc nghếch này, lại chỉ nghe được nửa câu, cho nên :

      "Cái gì mà tình cảm tệ chứ! Cậu ta chẳng qua chỉ là cậu nhát gan!"

      xong, quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Tiếu, hào phóng :

      "Nhưng mà cũng sao nha. Sau này có người chị này rồi, lúc cậu gặp nguy hiểm, tôi bảo vệ cậu."

      tức giận! tức giận! tức giận!. . .

      Đường Tiếu tự trấn an chính mình bình tĩnh lại, chờ Vô Ưu xong, mặt mang theo nụ cười giả dối, cười vô cùng khoa trương :

      "Vậy ở chỗ này em trai phải cảm ơn bà chị trước rồi."

      Vô Ưu khoát tay, chút khách khí :

      " cần khách sáo, chị bảo vệ em là điều nên làm!"

      Xí!

      Đường Tiếu thèm để ý đến vẻ mặt tươi cười đắc ý của Vô Ưu, quay ra nhận ly cà phê phục vụ mang đến, sau đó cẩn thận đặt tới trước mặt Vô Ưu, :

      "Cẩn thận nóng."

      xong, cũng bưng ly cà phê của mình lên, gì từ từ khuấy đều, rồi lẳng lặng nhấm nháp.

      biết Vô Ưu mang nhiều tiền như vậy đến gặp học trưởng, nhất định là có chuyện quan trọng muốn , cho nên rất lịch tự tách mình qua bên.

      ...

      Dụng ý của Đường Tiếu Hoắc Lãng rất hiểu , nhưng lại càng hiểu Vô Ưu hơn. Với tính cách của Vô Ưu, nếu người ta chủ động hỏi , mà chỉ dùng cách ám chỉ khéo léo thể hiểu được. Vì vậy Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu hỏi:

      "Tiểu Ưu, em vội vã tìm phải là để giới thiệu người bạn mới đó chứ?"

      "Ah! Học trưởng, suýt nữa em quên!"

      Quả nhiên, đúng như dự liệu của Hoắc Lãng, Vô Ưu quên mất. Đường Tiếu nghe Vô Ưu xong, vì trì trệ của mà lộ ra vẻ mặt thể tin được. Nhưng khi nhìn sang Hoắc Lãng, thấy vẫn cười thản nhiên trong lòng khỏi run lên.

      Nụ cười của Hoắc Lãng, bên trong chứa quá nhiều bao dung, quá nhiều chiều. Ngoài ra, nhận thức cùng cảm giác tự nhiên này khiến kinh hãi. Tình cảm của bọn họ hẳn là tốt lắm, rất, rất tốt ? hiểu tại sao, nhận thức bất chợt này, lại có thể làm cho trong lòng có chút thoải mái!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :