1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Con thiên tài (1)

      Năm năm sau.

      "Bà ơi, chúng cháu đây, tuần sau về thăm bà."

      cậu nhóc non nớt, xinh đẹp đến khácthường, khoát tay với bà lão. Bà lão cũngkhoát khoát tay lại, giọng nuối tiếc:

      "Uh, tiểu bảo bối, nhớ đọc sách chăm chỉ, chăm sóc mẹ tốt nhé."

      Vô Ưu vừa nghe xong, mặt đen lại. gì vậy hả? Phải là mình chăm sóc tên tiểu quỷ này mới đúng chứ. Tên tiểu quỷ kia thấy phục, liếc mắt cái, sau đó với bà đứngcạnh xe:

      "Vâng, bà yên tâm. Cháu chăm sóc người phụnữ này tốt."

      Đúng như mọi người dự đoán, bé trai đáng trông như thiên sứ này, chính là kết quả trong lúc mơ hồ, tưởng bại mà thành, của Vô Ưu năm năm trước. Thiên tài từ khi còn trong bụng - Nhạc Diễm.

      Xe càng lúc càng xa. Cậu bé kia cuối cùng cũng thôi vẫy tay từ biệt bà nữa, ngồi ngay ngắn lại chỗ của mình.

      Bốp!

      "Hả, mẹ làm gì vậy?"

      Vừa ngồi ngay ngắn, liền bị Vô Ưu tát luôn cái vào đâu. phải nhẫn nhịn lâu lắm rồi. trợn mắt trừng trừng :

      "Cái gì là ‘người phụ nữ này’? Ta là mẹ ngươi.Ta nhọc nhằn, khổ sở, mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra ngươi. Ngươi lại biết ơn, ngay cả mẹ mình cũng gọi thế hả?"

      Thấy mẹ vẫn vì lí do cũ rích này, mà tức giậnđến lần thứ trăm lẻ rồi. Cậu bé bất đắcdĩ :

      "Ai biết có phải mẹ mơ mơ màng màng, rồi ôm lầm đứa bé về chứ.”

      Bốp!

      Như thường tình, lưu tình, lại giáng xuống cái tát. Cậu bé nhìn mẹ, rên lên, :

      "Mẹ được đánh như thế. Vừa nghĩ đếnngốc như mẹ, con thấy muốn sống rồi."

      Vô Ưu nghe xong, do dự, lại giơ tay vềphía con, định ra đòn lần thứ ba.

      "Ha ha. . ."

      Nghe được tiếng cười của lái xe thuê PhúcThành, Vô Ưu xấu hổ, liền thu cánh tay lại.Ngượng ngùng :

      "Ha hả, Phúc Thành, khiến chê cườirồi."

      Phúc Thành là hàng xóm ở quê của . Lần này, ta đặc biệt đưa hai mẹ con về thành phố. Thấy Vô Ưu xấu hổ, người có tướng mạo chấtphác tên Phúc Thành vội vàng thành :

      " có, tôi chỉ cảm thấy mẹ con hai ngườitình cảm tình tốt thôi". Giọng chegiấu ý hâm mộ. Khi nhìn Vô Ưu, ánh mắt lại lộ ra tình cảm khác thường.

      Đồ ngốc nghếch này có chỗ nào đáng giá đểngười ta thích chứ?

      Nhạc Diễm chỉ cần liếc mắt cái, nhìn thấy tình cảm trong mắt Phúc Thành.

      ràng như vậy. Ngay cả tên nhóc Nhạc Diễm cũng nhìn ra, thế nhưng, Vô Ưu lại hềbiết gì. Chỉ tỏ thái độ khinh thường, khi nghe ta khen tình cảm mẹ con tốt.

      Đối với đứa con “già trước tuổi” này, Vô Ưu có chút buồn bực. biết,lúc trước mình lên giường với người nào, màsinh ra đứa con bất bình thường như thế. Ba tuổi hiểu chuyện đến dọa người. khóc, nghịch, lại có thể tự chăm sóc cho mình.Bây giờ vừa mới bốn tuổi, thông minh làmcho người ta chịu được rồi. thể tưởng tượng, rốt cuộc, mình trộm đượcgen của ai, mà sinh ra tên nhóc bất bình thường như thế này hả.

      Nhạc Diễm nhìn điệu bộ mẹ quyệt miệng trôngthật đáng , chống lại được quyến rũ, liền dựa sát vào mẹ. Thân thể nho chạmvào cánh tay Vô Ưu, đôi mắt xinh đẹp mở to, vôcùng nhu thuận, cười :

      "Mẹ à, con phát ra, mẹ trông xinhnha." Vô Ưu định đẩy Nhạc Diễm ra, nghe thấy con thế, liền lộ ra nụ cười sảng khoái.

      "Hừ, điều này còn phải . Ha hả, bảo bối, con khát nước rồi, mẹ lấy nước hoa quả cho con uống nha. Ha hả. . ."

      Nhạc Diễm nhìn bộ dáng đơn thuần của mẹ, nhịn được nở nụ cười. Cậu bé sựkhông biết, mẹ cậu ngốc như thế, sao lại có thể sinh ra đứa con thông minh như cậu? Là mẹ cậu quá ngốc, nên sinh ra cậu đột biến như thế, hay là do nửa gien kia?

      Nhưng mà, , có đôi khi cậu nghĩ, mẹcậu ngu ngơ như thế này cũng hay. Cậu chỉ cần liếc mắt cái, nhìn ra vui, buồn, chán,ghét của mẹ rồi. Hơn nữa, muốn làm mẹ vui,cũng dễ dàng nha. Chăm sóc mẹ, cậu cócảm giác như đạt thành tựu, lại mệt.

      Nhìn mẹ vừa vò đầu, cau mày, vừa lẩm bẩm:

      " ràng mẹ bỏ trong túi rồi mà."

      Nhạc Diễm bất đắc dĩ nhìn Vô Ưu cố gắngtìm kiếm, liền từ balô con gấu lưng , lấy ra hai bình nước hoa quả.

      "Hả, ra là ở đó hả. Ha hả."

      Vô Ưu cười khúc khích cầm bình nước hoa quả. Làm cậu bé 5 tuổi Nhạc Diễm lại lần nữa nhịn được nghĩ: rốt cuộc, ba mình làngười như thế nào đây? Sao mình lại xuất hiệntrên đời? Tìm cơ hội, phải hỏi ràng mới được.
      ...

      " Phúc Thành, cám ơn nha. Hẹn gặp lại!"

      Sau khi tới nhà trọ, Vô Ưu cười, lời từ biệtvới Phúc Thành. Phúc Thành nhìn hai tròng mắt đơn thuần của Vô Ưu, có chút bất đắc dĩ. Năm năm trước, lần đầu tiên thấy Vô Ưu, thấythích rồi. Vốn định tìm người làm mai, nhưnglại biết mang thai. ra ta cũngkhông ngại, nhưng lại bị người nhà phản đối kịch liệt. Thế mà cũng năm năm rồi.

      Năm năm, là dài cũng dài, nhưng,để chờ người mà mình , cũng rất dài .

      Phúc Thành phải là chưa từng thử thíchqua người khác, nhưng, lại làm được.Cho nên cứ chờ như vậy, biết là chờ VôƯu phát ra tình cảm của mình, hay là chờngười nhà ta đồng ý nữa. Cũng thể chờ đợi như thế là ngu xuẩn, bởi đếnbây giờ, người nhà của tỏ ý, tôn trọng quyết định của .

      Vô Ưu vốn là tốt, truyền thống. Năm năm qua, cha mẹ Phúc Thành thấy ràng.Mà Nhạc Diễm lại càng là đứa trẻ ngoan.Cho nên, mặc dù biết vì sao chưa chồng có con, lại thấy con mình si mê như vậy, cha mẹ cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Kiên trì năm năm, cuối cùng cũng có kết quả, Phúc Thành vốn rất hào hứng. Nhưng,khi thấy mặt Vô Ưu tia tìnhcảm nào dành cho mình, khỏi bực mình.

      " Phúc Thành, còn có chuyện gì nữa sao?"

      Vô Ưu thấy Phúc Thành vẫn đứng ngẩn người, nhúc nhích, tò mò hỏi. Phúc Thành cười lắc đầu :

      " có chuyện gì, có chuyện gì." xong, xoay người như muốn chạy, nhưng, được hai bước liền dừng lại.

      Lần này chia tay, cũng biết bao giờ mới có thể gặp mặt, nếu như nhân cơ hội này khôngthổ lộ, ở cái thành phố xa hoa này, chừng, Vô Ưu thích người khác mất. Nghĩ như vậy, ta thể cứ thế mà được,nhất định phải bày tỏ bây giờ. Phúc Thành liềnquay người lại.

      "Vô Ưu. . ."

      " Phúc Thành, có chuyện gì sao?"

      Vô Ưu dù thông minh, nhưng cũng có thểnhìn ra bộ dạng ấp a ấp úng, bình thườngcủa Phúc Thành. Nhạc Diễm ngồi bên xem trò, cũng nhìn ra dụng ý của ta.

      Cậu bé biết, Phúc Thành là người đàn ông tốt bụng, thành . Cậu cũng biết, ta thích bà mẹ ngốc nghếch của mình. Nhưng, cậu thể để ta như ý được. Bởi, cậu chưa thể tưởng tượng được, nếu mẹ theo ta, người cha chưa biết mặt kia, khi phát ra như thế nào. Hơn nữa, cha bây giờ có ở đây, cậu có nghĩa vụ phải giúp ba trông chừng bà mẹ ngốc nghếch này.

      "Tôi. . ."

      "Chú Phúc Thành chắc là nỡ xa cháu hả,đúng ?"

      Nhạc Diễm vội vàng tiến lên, đứng chặn ở giữa Phúc Thành và Vô Ưu. Ngăn hành động muốn tới gần Vô Ưu của ta lại. Phúc Thành nhìn bộ dạng đáng của Nhạc Diễm, ngồi xổmxuống trước mặt cậu, tươi cười :

      "Đúng vậy, chú nỡ xa bé Diễm."

      "Bé Diễm cũng nỡ xa chú Phúc Thành. Nhưng mà sao nha, cháu về thăm chúthường xuyên."

      " như thế hả, vậy tốt rồi."

      "Vậy hẹn gặp lại chú Phúc Thành."

      "Gặp lại."

      Nhạc Diễm như chỉ đợi nghe Phúc Thành nóihai từ ‘gặp lại’, liền nhấc bọc từ dưới mặt đất lên, sau đó kéo kéo tay Vô Ưu :

      "Mẹ… Mẹ hẹn gặp lại chú PhúcThành sao?"

      "Ah, Phúc Thành, hẹn gặp lại."

      "Hẹn gặp lại!"

      Phúc Thành nhìn nụ cười vô cùng sáng lạn của Nhạc Diễm, thấy Vô Ưu lại lời từ biệt với mình, khỏi thất vọng, ý thức đượcchính mình lại vừa mất cơ hội thổ lộ. là kỳ quái! ràng mình hạ quyết tâm, vừarồi sao lại biểu lộ được đây? Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

      Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt uể oải, ảo não của PhúcThành, mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.
      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . .

      Nhảy hố a, mình rất thích kiểu truyện nỳ, truyện hay lém [​IMG] [​IMG] [​IMG] .
      Lót dép chờ chap [​IMG] ~ Thanks bạn nhìu nhìu! [​IMG]

      Chương 8: Con thiên tài (2)

      "Cảm ơn mọi người đón xem chương trình‘Đêm sắc khôn cùng” kỳ này. Tôi là người dẫn chương trình Tô Đế. Bây giờ là tiết mục cuốicùng - cũng chính là tiết mục mà mọi ngườimong chờ nhất. Xin mời ông chủ của ‘Diễm’ – Ngài Phương Đông Dạ. . ."

      Nhạc Diễm ngồi xem TV, mơ mơ màngmàng, ngủ gật, nghe đến từ ‘Diễm’ liền nhạycảm mở to mắt. Lúc nhìn thấy Phương Đông Dạ TV, thân thể nho của cậu bé run lên. Nhìn chằm chằm khuôn mặt kia rời mắt.Cậu có linh cảm mãnh liệt, người kia chính mình là cha của mình! Cậu nhìn người đàn ôngđẹp trai, trông cơ trí trong TV, ánh mắt lên tia kích động vô cùng. . .

      "Tiết mục kỳ này đến đây là kết thúc, cảm ơnmọi người theo dõi chương trình. Hẹn gặp lạichương trình lần sau!"

      "Tạm biệt!"

      Người dẫn chương trình Tô Đế lưu luyến, nhưkhông nỡ kết thúc chương trình, mà PhươngĐông Dạ còn lại có chút vô lực. Năm năm rồi, mình lại giống như kẻ ngốc, liên tiếp xuất trước truyền hình, thậm chí còn tự mình pháthành ra chương trình ‘Đêm sắc khôn cùng’ này,với hy vọng có thể có được tin tức của kia. Nhưng, chương trình này, ngoài nhận được hiệu suất ngày càng cao, ‘Diễm’ kinh doanhngày càng tốt, bản thân càng ngày càng được nhiều người biết đến ra, tin tức về kia chút cũng có.

      Nhiều hôm nghĩ về cái đêm đó, nửa đêm ngủ giật mình tỉnh giấc. Nhưng khi tỉnh lại, lại chỉ là tịch mịch đến vô cùng… Đêm hômđó vốn chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.Lúc mới bắt đầu, cứ tưởng rằng, vì kia đột ngột biến mất, làm cho phẫn nộ mà thề rằng, phải tìm bằng được . Nhưng, dẫndần khác?

      Nếu như chỉ là tức giận, năm năm rồi, cũngnên hết giận rồi? Nhưng, quyết tâm tìm vẫnkhông hề thay đổi hay suy giảm. Sau khi tìmđược thế nào đây? cũng từng tự hỏi mình. Mới bắt đầu, có đáp án, nhưng đến bây giờ biết rồi. Tìm được , mặc kệ sống chết, buộc chặt bên người mình, cho đâu cả. Tránh cho chính mình lạikhông tìm được.

      Đáp án dọa người! Khi nghĩ ra đáp án này, chính cũng thấy hoảng sợ. người bá đạo, có tính chiếm hữu cao. rất ít khi quan tâm đến chuyện gì hay vấn đề gì. Nhưng, chỉ cần quan tâm, tuyệt đối làm đến cùng.

      Phương Đông Dạ nghĩ đến việc mình vì tìm người, mà suốt ngày phải xuất TV,trong lòng có chút bực mình. xúc độngđứng dậy ra ngoài. nhất định phải tìm bằng được kia, đến lúc đó bao giờnữa xuất ở cái nơi chết tiệt này nữa…
      ...

      "Diễm, con tới xem giúp mẹ chút, việc nào được hả?"

      Vô Ưu ngồi chỗ bàn ăn, cầm tờ báo xem tin tức tuyển dụng . Mà Nhạc Diễm vì lần đầu thấy cha, nên hai tròng mắt vẫn kíchđộng đỏ bừng, nhìn chằm chằm TV. Mặc dù trong TV còn hình ảnh Phương Đông Dạ,nhưng cậu bé vẫn ngẩn người nhìn chớp mắt.

      "Diễm! Diễm!"

      Vô Ưu lại gọi, thấy Nhạc Diễm vẫn để ý,cảm thấy hơi kỳ quái, nên tới. Chứng kiến bộ dáng ngẩn người, ngây ngốc của NhạcDiễm, là trăm năm khó thấy qua, nhịn được nhìn theo. ra là tin tứctuyển dụng.

      "Tuyển dụng. Tập đoàn cần tuyển dụng. cần kinh nghiệm. Có thể có con. Tiền lương mộtvạn. cầu: nữ, tốt nghiệp đại học năm nămtrở lên, cao khoảng 1m6. Người tham gia ứngtuyển xin mời mang sơ yếu lí lịch đến tổng công ty phỏng vấn, có ảnh kèm theo”.

      “Trời ạ, cái công việc này tốt, quả thực làdành cho mẹ mà. Ha ha, Đúng là ông trời cũng giúp ta."

      Nhạc Diễm sớm hoàn hồn, nhưng vẫn khôngnhúc nhích, nhìn chằm chằm tin tức tuyển dụng. Vô Ưu như nhặt được của quý, trong khi cậu bé lại như nghĩ ngợi.

      Cái đầu bé của Nhạc Diễm chuyển động rất nhanh, liền đem chương trình vừa xem, kết nốilại với tin tuyển dụng này. Trong thời gian ngắnngủi, cậu liền đưa ra kết luận: người đàn ông tênPhương Đông Dạ kia đích thị là cha của cậu. Mà người ta làm như vậy cũng là vì mẹ mình.

      "Mẹ, mẹ có biết người tên Phương Đông Dạ ?"

      "Phương Đông Dạ à, chưa từng nghe qua."

      Nhạc Diễm nghe được đáp án, lại vội vàng đưa hỏi vấn đề khác:

      "Mẹ, mẹ biết cha con là ai đúng ?"

      "Sao con biết?"

      Vô Ưu vừa xong, cũng biết mình lỡ mồm. như vậy phải là cậu bé đoánra rồi sao? Như vậy nhất định bị cười chếtmất. Cho nên vội vàng chữa lại :

      "Khụ khụ, cái gì, mẹ đương nhiên biết chứ. Mẹ sao lại biết được. Chẳng qua là mẹ cho con thôi."

      Nhạc Diễm thể để ý tới sau đó gì nữa, mà lại càng khẳng định như đinh đóng cột: mình tìm được cha. Người đàn ông tuấn mĩ Phương Đông Dạ kia. Chính xác là cha mình. Về phần rốt cuộc bọn họ vì nhân duyên gì mà sinh ra cậu, bất luận là tình đêm, hay là đánh bậy, đánh bạ cũng được. Dù sao thực tế, bọn họ cũng là hai người hề quen biếtnhau, nhưng vì lý do nào đó mà có cậu.

      Hỏi mẹ chắc chắn là có được đáp án rồi,có lẽ phải hỏi đương kia mới nhanh ra đápán.

      "Ai nha, lúc nãy mẹ quên ghi điện thoại liên lạcrồi. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ô ô. . ."

      Nhạc Vô Ưu đột nhiên kêu lớn. Ánh mắt NhạcDiễm lúc này lên tia giảo hoạt, cườinói:

      " sao, tin tuyển dụng này phát lại. Mẹchú ý xem là được rồi. Tuần này, mẹ nhân tiệnliên hệ tìm trường họp cho con ."

      "Chuyện đó hả, phải là tìm trường học tốtcho con sao. Ngày mai mẹ tìm trường cho con. Sau đó tìm địa chỉ công ty kia, cuối tuầnsau là có thể làm rồi. Lo xong trường học chocon, lúc con học mẹ cũng làm luôn rồi. Ha hả, quả thực là quá thuận lợi nha."

      Nhạc Diễm nhìn mẹ thao thao bất tuyệt, tưởngtượng ra viễn cảnh tốt đẹp của hai mẹ con, nhịn được liền lắc đầu. Mẹ ngốc như vậy, biết sau khi cha gặp được, có khỏi hối hận vì tìm mẹ nhiều năm như vậy rồi đây?

      "Con ngủ trước đây. Mẹ ngủ ngon."

      Khoát tay xong với Vô Ưu, Nhạc Diễm vềphòng mình, mở túi, lấy ra cái máy tính , sau đó ngón tay rất linh hoạt, mua như baytrên bàn phím. Lúc cậu dừng lại, màn hìnhlà tư liệu về Phương Đông Dạ.

      Phương Đông Dạ - nam - 31 tuổi.

      Là ông chủ của tập đoàn quốc tế ‘trụ’. Đồng thời sở hữu ‘diễm’, ‘mị’, ‘hoặc’, ‘thần’, cùng mấy trăm nhà cao tầng, đặt tại các nơi thếgiới.

      Là người luôn luôn kín tiếng, nhưng từ năm năm trở lại đây, đột nhiên xuất liên tiếp truyền thông. Hơn nữa, đáng nhất, chính làbản tin tuyển dụng kỳ dị của công ty. Nhìn vào đó, có thể kết luận, mục đích của chính làđang tìm người nào đó.

      Tin tức khác . . .

      Nhạc Diễm nhìn tư liệu này, cảm thấy rất hứng thú, mặt lộ ra nụ cười. Ngay cả ‘trong suốt’cũng chỉ có được ngần đó tư liệu, xem ra, chacậu đúng là người thần bí, sâu lườngđược, là người đàn ông rất giỏi . Nghĩ nhưvậy, trong lòng lại dấy lên cảm giác kiêungạo.

      ‘trong suốt’ là trang tìm kiếm lợi hại ngangvới tố chức cục điều tra liên bang Mỹ. Tìm kiếm tư liệu ở đây, đầy đủ hơn bất kì chỗ nào. Nhạc Diễm phát ra trang này từ nửa năm trước,từ lúc đó thèm tìm kiếm tư liệu ở chỗ khác nữa. Mua đồ vật cần khảo sát ba nơi, mà ‘trong suốt’ chính là nơi tốt nhất, mà Nhạc Diễm khảo sát trong N chỗ mới tìm ra.

      Trang tìm kiếm ‘trong suốt’ chưa từng làm cho cậu bé thất vọng, nhưng lần này lại làm cho cậubé vô cùng thất vọng. Xem ra, muốn có thôngtin, phải dựa vào chính mình thăm dò rồi. Có lẽ ngày mai phải trực tiếp gặp Phương Đông Dạ, rồi : "Xin chào, nếu như khôngnhầm, người hẳn là cha của cháu." Ý tưởng này quá được . Nghĩ như vậy, tay chân Nhạc Diễm có chút ngứa ngáy, muốn luôn, trong lòngkhông thể chờ được.
      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... .
      Mizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Điên cuồng ở Diễm (1)]

      “Diễm” luôn mở cửa 24h, cả năm kinh doanhkhông nghỉ bất kì ngày nào. Nhiều năm qua trở thành nơi đặc sắc riêng đường này. Đâynhư là ưu điểm, nhưng, hôm nay ngoại lệ.

      Hôm nay, “Diễm” đóng cửa. Hay đúng hơn là, mở cửa kinh doanh. Lúc này trong đại sảnh “Diễm”, chỉ có bốn người duy nhất.

      "Nào, đủ người rồi. Tối nay chúng ta saykhông về!"

      Người đàn ông người thân hàng hiệu, bị dày vò trông đến tả tơi, lúc này cười nóichuyện với các bạn. Hôm nay là ngày giã từhội độc thân. Nhưng, chuyện này đúng ra là mộtchuyện vui , vậy mà trong mắt lại ánh lên tia phẫn nộ, cả người cũng vẻ phẫn nộ, bất mãn mà trông rất chật vật!

      "Triết, đừng uống nữa. Nếu như cậu sựkhông muốn, chúng tôi có thể giúp cậu."
      Người vừa chuyện là mỹ nam, mặc dù ngồi sâu trong ghế salon, nhưng người lạitiết lộ khí tức cao quý.

      "Ha ha, Phi, cậu giỡn hả? Tôi sao lại muốn. Nhưng ta là danh môn khuê các, chọntrong ngàn vạn người ra. Còn ai xứng với tôi hơn ta nữa?"

      Người gọi là Triết sau khi xong, liền cườiđiên cuồng. Cười nhưng khiến cho người ta có cảm giác so với khóc còn khó chịu hơn.

      Im lặng! biết mọi người đều nghĩ gì.

      "Được, nghe theo Triết. Hôm nay chuyện gì, chỉ uống rượu thôi."

      Lại là người vừa rồi chuyện - tên Phi. so với bộ dạng thất bại, chật vật của Triết, trông cao nhã tôn quý. mặt lộ ra cơ trí, hoạt bát. Nhưng trong cơ trí, hoạt bát đó, lạilà bất cần đời. vừa , vừa nâng ly cụngly với Triết. Mà Triết cũng sảng khoái cụng ly lại, :

      "Vân, cụng chung nào. Cụng ly!"

      Cạch!

      Sau khi cụng ly, uống hơi cạn sạch!

      "Hôm nay là ngày tốt, tôi có đại lễ tặng cậu."

      Người đàn ông được xưng là Vân xong, lúcmọi người nhìn, liền vỗ vỗ tay, sau đó làtiếng nhạc vang lên tình cảm, mãnh liệt màmênh mông. Cùng với tiếng nhạc, mặc trang phục như thỏ, vừa nhảy vừa bước ra, trông xinh đẹp đến mê người.

      có mái tóc dài cuộn sóng, ánh mắt lộ ra tia mị, cả người từ xuống dưới đều toátra hấp dẫn mê người. Bước nhảy dứt khoát,nhưng trong ánh mắt lại nhìn thấy được bốirối. Xem ra, này cũng là người kiểungười truyền thống. Người đàn ông tên Triếtnhìn người con biểu diễn, bật cười,tiếng cười rất lớn. Nhưng thanh vui vẻ.

      "Đây đại lễ vật sai nha. Tôinhận."

      Triết vừa lớn tiếng, vừa hướng tới. thấy tiến đến, hai tròng mắt lênmột tia bối rối, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại lên tia kiên định. Cả người chủ động tiếntới.

      Hôn! nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt. Khôngcó tình cảm, có tình , chỉ là dục vọng, muốn thỏa mãn nhanh dục vọng.

      Trong gian, chỉ còn thanh của nụ hôn kia!

      Từ đầu đến cuối Dạ hề gì. nhìnhình ảnh trước mắt, trong tay cầm ly rượu uống hơi cạn sạch. Thấy Triết với thỏ kia hôn nhau, rồi dần biến thành vuốt ve, sờ xoạng.Dục vọng càng lúc càng mãnh liệt. Ánh mắt anhhiện lên mảng đau lòng.

      Danh môn, quý tộc. Ai cũng rất hâm mộ. Nhưng có ai biết được, vương tử, công chúa của danhmôn, hề vui vẻ. Những người khác khôngcần nhắc tới, nhìn những người này đây, ngay cả hôn nhân của chính mình cũng thể tự quyết định.

      Đông Cung Phi, Biện Khải Triết, Tử Thanh Vân.

      Vốn đều là những người bạn tốt nhất củaPhương Đông Dạ, hoặc là bạn thân nhất.Bọn họ đều có thân thế hiển hách. . .

      Đông Cung Phi có huyết thống quý tộc Pháp, baanh vốn là quý tộc Pháp, còn mẹ là người Đài Loan. Cho nên là người phương Đông,nhưng nếu nhìn kỹ thấy hai tròng mắt màulam, biết luôn là con lai. được sinh ra từ tình , cho nên có cuộc sống hoànmỹ. chính là vương tử trong thực, cócuộc sống tôn quý, thiện lương. người luôn may mắn, hạnh phúc.

      Biện Khải Triết, cha là tổng giám đốc tập đoànKhóa Quốc. Mà chính , tuổi còn trẻ cũng đãcó nghiệp riêng. Mặc dù bằng cha,kinh doanh tập đoàn khổng lồ, nhưng cũng là cùng giới doanh nghiệp, có địa vị cũng . Chính vì vậy, đúng ra, chịusự chi phối của cha, nhưng, cũng có cách nào, vì mẹ – người thân duy nhất của , cầu xin .

      được lựa chọn chứ gì? Thế chấpnhận cuộc hôn nhân này. Tối nay điên cuồng, muốn cho mình say .

      Tử Thanh Vân, luôn để lộ khí tức như ánh mặttrời, lúc cười trông vô cùng sáng lạn. Nếu khôngphải là hấp dẫn người, cũng là chói mắt . cũng có thân thế hiển hách. Bản thân cũngcó bản lĩnh riêng. Nhưng, cũng có nhược điểm. Mà sau Triết, người kế tiếp phải kết hôn là . Cho nên, hiểu được tâm trạng của Triết. . .

      Là bạn tốt của nhau, mỗi người đều có tâmsự riêng. Nếu như bọn họ cần hỗ trợ, muốn giúp, cũng thể giúp được. Cho nên, cũng chỉ có thể cùng nhau uống rượu.
      Phương Đông Dạ lại uống hơi cạn sạch ly rượu trong tay.

      thấy Triết đâu nữa, theo thỏ kia vào phòng riêng. Phương Đông Dạkhông biết là mình nên may mắn, vì cha khôngcó năng lực khống chế mình, hay là đau khổ vìcha thể khống chế mình nữa. Cha từ thích . Đơn giản, vì trônggiống hệt người mẹ qua đời, mà mẹ lại làngười cha chán ghét.

      Lại đem ly rượu dốc vào bụng. Cảm giác ê ẩmnày, rất lâu rồi xuất , hôm nay tựnhiên cứ thế cứ thế mà dồn dập, tập kích . Có lẽ buổi tối hôm nay khí quá phóng túng, hoặc có lẽ là uống hơn nhiều .

      Nếu như cha cũng đến bức kết hôn tốt rồi. Như vậy, ít nhất có thể chứng minh, ông ta còn nhớ đến tồn tại của . Rượu càng uốngcàng nhiều, thân thể càng ngày càng chao đảo, nhưng ý thức lại càng tỉnh táo hơn.

      "Triết là vô tâm, say về, cậu ta lại bỏ , với lễ vật kia rồi."

      Vân bất mãn kêu lên, nghe giọng có thể biết, cũng uống ít. Phi nhìn Vân, lại nhìn Dạ, mặt lộ ra ánh mắt bi ai, nhịnđược khuyên nhủ:

      "Được rồi, được uống nữa. Chúng ta lâu lâu mới gặp mặt như thế này, tâm ?"

      "Được. chuyện phiếm ."

      Vân hưởng ứng nhiệt liệt, sau đó bắt đầu ra vẻ nghĩ ngợi nghiêm túc xem kể chuyện gì.
      lát sau, đột nhiên cười :

      "Tôi biết rồi, chúng ta kể chuyện lần đầu tiên ,thế nào? Ha hả. Tôi kể trước nhé, lần đầu củatôi là đầu tháng ba, với bé hoa khôi ở giảngđường bên cạnh. Ha hả, lúc ấy tôi đúng là tên đần độn , lại bị dục vọng làm cho khẩn trương nữa chứ.”

      Vân xong, phá lên cười, sau đó tiếp:

      "Nhưng mà cũng hoàn hảo nha, tôi rấtnhanh lấy lại bản lĩnh đàn ông, đưa nàng lênđỉnh luôn, nếu khẳng định bị cười chếtmất."

      Vân đến đây, nhìn Phi, lại quay nhìn Dạ. Cuối cùng ánh mắt chuyển sang phía Phi :
      "Phi, cậu lần đầu của cậu . Kể nào, cả Dạ nữa. . ."
      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

      Chương 10: Điên cuồng ở Diễm (2)

      Đông Cung Phi vốn định mượn cớ chuyện phiếm, để mọi người uống ít rượu , nhưng lại ngờ Vân đưa ra đề tài này để chuyện.

      Đông Cung Phi thấy Vân nhìn mình, mặt nhịn được hơi đỏ lên. Bởi mặc dù hai lămtuổi, nhưng vẫn là xử nam. phải làanh có vấn đề, mà là từ thích mộtngười rồi, cho nên. . .

      "Như thế nào? định kể hả? Chúng ta thìcó gì mà thể chứ? Đừng cậu vẫncòn là xử nam nha?"

      Câu này vốn là Vân chỉ giỡn thôi. Phải biết rằng, Phi cần nửa huyết thống ngoại quốc, ở trong nước mà hai mươi lăm tuổi vẫn còn là xử nam cũng có thể bị coi động vật hi hữu rồi. Nhưng, sau khi Vân xong, cái tên Phi luôn luôn ưu nhã kia, cứ thếmà cúi gằm đầu. Vân thấy màn này, khoa trương há hốc cả miệng, sau đó là cười điên cuồng.

      Ha ha ha ha ha ha

      Tâm tình Vân buồn bực, sau khi nghe chuyện này, liền chuyển biến rệt, Nhưng làdựa bí mật riêng tư của Phi.

      "Ha ha, sao sớm hả? Có phải vừa rồi tôi để thỏ kia cho cậu dùng . Ha ha, thôi sao, tôi bố trí cho cậu côkhác. Ha ha. . . xử nam. . . Ha ha. . ."

      Điều này làm Vân thể nhịn được, cười ngừng.

      Phi hận thể cho Vân đấm. Chuyện này buồn cười đến thế sao? sựbuồn cười đến thế hả? Vì người mình thích màgiữ thân như ngọc, có gì là đúng? mới giống lạm tình. sớm thề rằng, phải cưới. Cho nên, lần đầu của nhất định phải dành . Nghĩ đến Tăng Tư Như, khuôn mặt ưu nhã, cao quý lộ ra niềm hạnh phúc.

      Vân nhìn Phi cười đơn thuần, vẻ mặt lên tia hạnh phúc, liền ngưng cười. Có gì đáng cười đây? Vừa nhìn biết tên kia tìm được tình đích thực của mình. Còn mình dựa vào cái gì mà cười người ta? Nghĩ như vậy, anhkhông giễu cợt Đông Cung Phi nữa, thoải máinhìn về phía Phương Đông Dạ, :

      "Dạ, sao? Tôi chưa từng thấy gặp gỡ người phụ nữ nào cả. phải là cũnggiống Phi đấy chứ?"

      Vân xong, ngay cả Phi cũng nhịnđược, lộ ra ánh mắt tò mò. Vân năm nay haimươi sáu tuổi, Triết hai mươi tám, Phi hai mươilăm, nhưng Dạ ba mươi mốt. cách khác,Dạ chính là cả của bọn họ, và cũng là người ít nhất.

      Mặc kệ là vì lí do gì, người đàn ông, nhất làngười như Dạ, đẹp trai, tuấn kiệt, lại giàu có như vậy, khẳng định thể còn là xử nam . Vì khẳng định chắc chắn như thế, cho nên Vânmới có thể như vậy. Lại nghĩ rằng,điều này lại đánh trúng vào điểm yếu của Phương Đông Dạ.

      Lần đầu của ?

      Đối với người khác, có thể là kí ức tuyệt vờinhất. Nhưng đối với , đó như là điều cấm kỵ. Nếu người đàn ông như ,lần đầu của là bị người ta ‘cường bạo’, thà chưa từng là tốt hơn hẳn .

      "Giải tán! Về thôi."

      Phương Đông Dạ mất phong độ, trực tiếp hạlệnh đuổi khách, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh,làm cho người ta thể nhìn ra được tứcgiận của .

      Đêm nay vốn là cuồng hoan, nhưng kết quả lại thành nhàm chán như vậy.

      Phi dẫn đầu đứng lên, sau đó ôn hòa :

      "Tôi cũng mệt rồi. Ngày mai tôi còn có việc nữa. . ." ra phía cửa.

      Vân sau khi dốc hơi cạn sạch ly rượu, cũng đứng lên:

      "Này, Phi. Chờ tôi chút, cùng nhau về."Vừa bước được hai bước, như nhớ tới điều gì,lại dừng lại quay ngoắt đầu.

      "Vân, còn có việc gì sao?"

      Phi đợi Vân, thấy thế liền hỏi. Vân gật đầuxong, với Phương Đông Dạ:

      "Đại ca, phải là giống Phi đấy chứ?"

      Vù!

      Chiếc ly trong tay Phương Đông Dạ bay về phía Vân. Mà , có chuẩn từ trước, rất nhanhné người .

      Choang!

      Chiếc ly sượt qua người Vân, rơi mặt đất, vỡ tan. Nhưng rượu trong ly lại bắn đầy vàoquần áo Vân, làm cho loang lổ.

      "Oa, chỉ đùa chút thôi. Làm gì mà tức giận vậy? Phải biết rằng quần áo của tôi rất xa xỉ, đắttiền nha…”

      Vân ngoài miệng ra vẻ ủy khuất, nhưng mặttrông đến ghê tởm. bộ tiểu nhân đắc ý, nhìn cũng đáng . thấy Phương Đông Dạđột nhiên ngẩng đầu nhìn mình. Mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, vội vội vàng :

      "Ha hả, tôi trước đây. Đại ca hẹn gặp lại. Tạmbiệt."

      Sau khi xong, kéo Phi đứng xem kịch, bỏ chạy...

      Phương Đông Dạ nhìn hai người bạn rời , lại rót ly rượu nữa, đưa lên uống. Cả “Diễm”thoáng cái lại khôi phục vẻ yên tĩnh, như chưacó chuyện gì xảy ra.
      ...

      Nhạc Diễm vốn là người theo phái hànhđộng, hề chuẩn bị gì, cứ thế trực tiếp tới ‘Diễm’. Nếu như cậu bé với Nhạc Vô Ưu có điểm gì giống nhau, chính là điểm này . Hẳn là như thế.

      Nghỉ kinh doanh ngày!

      Nhạc Diễm đọc dòng thông cáo, cảm giác cóchút thất bại. Nhưng, ngay sau đó, lại thấy hoài nghi, nghi ngờ có phải mình tìm nhầm địa chỉ? Bởi, dựa theo tin tức cậu tìm hiểu, ‘Diễm’ mở cửa kinh doanh cả năm, hề nghỉ ngàynào, mà ngày mở cửa 24h luôn.

      Bịch!

      Đúng lúc Nhạc Diễm ngó đầu nhìn trộmvào bên trong, Vân từ bên trong cũng đùngđùng phi ra. Kết quả, hai người va vào nhau.Vân sao rồi, chỉ có cậu bé Nhạc Diễm kia bị đụng, ngã lăn mặt đất.

      "Hả, cậu nhóc, cháu sao chứ?"

      Vân vội vàng qua định đỡ người. Nhưng NhạcDiễm sau khi bị ngã, tự đứng dậy. Hơn nữa,buông ra câu già dặn:

      "Chú to xác như vậy rồi, sao còn đứng ẩu đả như vậy hả." Những lời này nếu được ra từ miệng , hay ông chú, có gì, nhưng lại từ miệng tên nhóc năm tuổiNhạc Diễm, có vẻ cực kỳ buồn cười rồi.

      "Khụ khụ, việc này, cậu bé, trễ thế này, cháutới chỗ này làm gì?"

      Cũng may là Phi có phong độ, cười nhạoVân, còn giúp giải vây tình huống xấu hổnày. Ngược lại, nếu chuyện này mà xảy ra với Phi, tuyệt đối bị Vân cười nhạo cả đời .

      "Cháu tới tìm cha. Ông ấy có ở đây ?"

      Nhạc Diễm rất tự nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ hỏi. Vân nghe xong, tỏ thái độ xem thường,trong bụng như : ngu ngốc à, ai biết cha ngươi là ai. Phi ưu nhã cười, :

      "Cậu bé, hôm nay ở đây đóng cửa, kinhdoanh, cho nên cha cháu hẳn là có ở chỗnày ."

      Trực giác của Phi mách bảo, cả người cậu bé này, từ xuống dưới đều tràn ngập khí tức trítuệ. Chắc chắn, ba cậu cũng phải là ngườitầm thường. Nhạc Diễm nghe xong, cũng rấtphối hợp mà :

      "Cha cháu là ông chủ ở đây."

      Ông chủ?!

      Vân với Phi bốn mắt nhìn nhau, sau đó ăn ý cùng nhìn về phía Nhạc Diễm, bắt đầu tỉ mỉđánh giá.
      ...

      "Hả! Hả! Hả!"

      Phương Đông Dạ vừa rượu lên miệng chuẩn bịuống, muốn hưởng thụ từ từ khoảng khắc yên tĩnh này, lại nghe được tiếng hét kinh ngạc của Vân.

      Vân chính là người bốc đồng, bản thân cũng rất hay khoa trương. Nghĩ tới người bạn này, trênmặt Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười, sau đó lại chậm rãi pha rượu, cũng hề ra xem, bộ dáng như có chuyện gì xảy ra. Bởi, bọn họ quá hiểu nhau, cho nên bọn họ đều biết tính Vân, thành ra cũng để bụng trong lòng.

      Ha hả, nếu mà điên theo , như vậy cả đờinhất định đừng có mà mơ tưởng đến cuộc sống an bình rồi.

      "Dạ, Dạ, Dạ, mau tới đây!"

      Ngoài dự đoán của , vừa rồi là tiếng thét chói tai của Phi – người luôn ưu nhã nhưvương tử. Giọng nghe thảng thốt, cấp bách, đầy bối rối. Đây là điều chưa từng xuất trênngười Phi.

      xảy ra chuyện gì?

      Nghĩ đến đây, Phương Đông Dạ buông ly rượutrên tay xuống, sau đó nhanh ra phía cửa‘Diễm’…
      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . .
      Mizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Điên cuồng ở Diễm (3)

      "Này, trông cháu đáng sợ đến thế sao? Mọingười đều cháu là tiểu suất ca, tương lai là đại soái ca đấy."

      Phương Đông Dạ vừa tới cửa, thấy Vân và Phiđang đứng chặn, như hai vị thần giữ cửa. định hỏi bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nghe thấy thanh non nót vang lên đầy ngạo khí.

      Trẻ con sao? Đêm hôm khuya khoắt thế này, sao lại có đứa ở đây?

      "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      Phương Đông Dạ thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi, bởi rất hoài nghi, nếu nhưmình lời nào, Vân và Phi biết đến bao giờ mới mới ý thức được tồn tại của . Ngoài dự liệu, vừa lên tiếng tạo ra phản ứng như nổ lửa.

      Vân và Phi vừa nghe thấy giọng của Phương Đông Dạ, vội vàng dịch thân thể qua. LúcPhương Đông Dạ định nhìn Nhạc Diễm.Hai người hẹn mà ăn ý, ôm lấy ,xoay người đưa lưng về phía Nhạc Diễm.

      Sau đó Vân giành quyền đặt câu hỏi trước:

      "Đại ca, rất được nha."

      "Cái gì?"

      Phương Đông Dạ bị câu đầu khôngđuôi của Vân làm cho hoang mang. Sau đó khóhiểu nhìn về phía Phi. Mà Phi đối mặt với ánhmắt của Phương Đông Dạ, sau lúc trầm mặc, :

      "Đại ca, có con khi nào vậy hả? Như thếnào sao chúng tôi đều biết?" Sau khi Phinói xong, Vân vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

      Con mình?

      Phương Đông Dạ vì này hai chữ, khóe miệng giơ lên thành hình cung.

      "Nếu như tôi có thể có con, vậy đàn bà của Vânkhẳng định xếp thành đàn rồi."

      Nếu bình thường Phương Đông Dạ như thế,mọi người khẳng định ủng hộ . Bởi anhluôn là người giữ mình trong sạch, mà ai có mắtcũng thấy. Nhưng, hôm nay ai ủng hộanh, bởi “vật chứng” sống đứng sờ sờ chỗnày.

      "Bạn của tôi nhiều thế nào? Nhưng mà tôi vẫn tốt . Mà thế cũng đúng, nếuanh là xử nam giống Phi, lẽ, có người lại trộm ‘tinh trùng’ của , mang về từ từ sinh con hả. Huống hồ, vẫn chắc chắn, chưatừng lên giường với phụ nữ, đúng ?" Tài ăn của Vân đáng khen mà. Vừa mớitrợn mắt há hốc mồm, bây giờ miệng lưỡi trôi chảy, lưu loát rồi.

      Phương Đông Dạ nghe xong, đầu óc ngừng chuyển động. Đột nhiên, trong đầu lóe lên ý nghĩ!

      "Này, các người thầm đủ chưa?"

      Ngay lúc Phương Đông Dạ định xoay người ,Nhạc Diễm nhịn được, tới phía sau bọn họ. Cậu bé bắt đầu thấy bất mãn, muốn kháng nghị rồi. Bây giờ rất khuya, đợi mẹ ngủ cậubé mới trốn chạy đến đây. Phải nhanh trở vềnhà, nếu , khi mẹ phát thấy mình, rất phiền toái.

      Vân và Phi nghe thấy giọng Nhạc Diễm, liền vộivàng buông Phương Đông Dạ ra, sau đó xoayngười nhìn về phía ‘bản sao của Phương Đông Dạ’. nhịn được, phụt ra hai ngụmnước miếng. Loại cảm giác này đúng là có chút kỳ quái.

      Năm năm tìm có tin tức rồi sao?

      Cậu bé này là con của và mình sao?

      Phương Đông Dạ dám tin mà nghĩ. nổi tiếng luôn luôn tỉnh táo, bây giờ chỉ dám đoán mò ở trong lòng, cũng dám quay đầu nhìn lại. Nhưng, dám có nghĩalà nghĩ. muốn nhìn cậu bé. thể chờ đợi được mà muốn nhìn. Muốnxem con mình giống , hay là giống ? nhịn được thở phì phò, nhắm chặt haimắt, ngoài dự đoán của mọi người, trong đầuanh giờ là hình ảnh ràng của Vô Ưu.

      chưa từng có giây phút nào quên . Nếu như vừa mới bắt đầu, việc tìm kiếm là vìtức giận, sau tình cảm biến chất rồi.

      "Người chính là Phương Đông Dạ trong TV sao?"

      Nhạc Diễm nhìn bóng lưng Phương Đông Dạ, thấy được khẩn trương của , nhưnglại có thể nhìn ra có chút bất thường. Cho nên cậu bé có cảm giác mãnh liệt, đây chính là Phương Đông Dạ.

      Phương Đông Dạ nắm chặt tay thành quyền, mởto hai mắt. muốn đích thân nhìn, xem có phải thực con mình tìm tới đây . định xoay người nhìn, Nhạc Diễm đãnói:

      "Người nhìn con chút sao? Nếu nhưcon nhầm, con hẳn là con của cha."
      Giọng rất bình tĩnh, làm cho khóe miệng Phương Đông Dạ nhịn được nhếch lên. Tên nhóc kia đáng đến cỡ nào hả? Nếu nhưđúng là con mình, khẳng định đây chính quà tặng cao cấp nhất mà ông trời ban tặng cho . Nghĩ như vậy, Phương Đông Dạ liền quay người lại.

      "Được, vậy..."

      Lần này đến phiên Nhạc Diễm ngây dại. Cậu nhìn thấy cha qua TV, cũng chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn người , lại làm cho cậu bé thể giữ được bình tĩnh. Mà Phương ĐôngDạ vừa nhìn thấy Nhạc Diễm, còn khẩn trương như lúc đầu nữa. cười như hoa nở, tới, ôm lấy Nhạc Diễm.

      "Con của cha, cho cha biết, con tên là gì?"

      câu biểu lộ thái độ của . thừa nhận đây là con của , hề nghingờ mà.

      Lần đầu tiên Nhạc Diễm được cha ôm, thấykhông quen, liền giãy dụa. Sau đó nhìn thẳng khuôn mặt tuấn của cha :

      "Con tên là Nhạc Diễm." Trong lòng lại mongmuốn, sau này mình lớn đẹp trai giống nhưcha. Nghĩ đến đây nhịn được đưa tay chạm vào mặt Phương Đông Dạ.

      "Con sau này gọi là Phương Đông Diễm ."

      Phương Đông Dạ bá đạo , rồi nhìn quanh bốn phía, cau mày hỏi:

      "Me con đâu? trễ thế này sao con ở đây mộtmình?"

      Phương Đông Dạ giọng giấu được cóchút bực mình, làm cho Nhạc Diễm hề nghĩ ngợi, liền tiếng thanh minh cho mẹ:

      "Mẹ biết, con thừa dịp lúc mẹ ngủ, trốn điđến đây."

      Trốn ?

      Nghe đến hai chữ này, Phương Đông Dạ màyvẫn giãn ra, ngược lại mặt càng nhăn chặthơn.

      Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt của Phương Đông Dạ,có thể đoán ra bị giáo huấn. Cho nên vội vàng :

      "Thời gian còn sớm nữa, con phải về rồi. Chứng minh người đúng là cha con, con yên tâmrồi."

      Nhạc Diễm sau khi xong, liền giãy dụa muốnPhương Đông Dạ thả cậu xuống. Phương ĐôngDạ ôm cậu càng chặt hơn, :

      "Cái gì mà yên tâm?"

      "Oh, con là, con bây giờ phải về rồi. Nếu bị mẹ phát con ở nhà, xong rồi."

      Trong đầu Nhạc Diễm nghĩ, người cũng tìm được rồi, sau này có rất nhiều thời gian ở chung. thể nhất thời nóng vội. Nhưng, Phương Đông Dạ chấp nhận, chần chờ chút nào, ôm Nhạc Diễm vào trong‘Diễm’.

      Bịch!

      Vừa mới vào liền đụng phải người hoảng hốt chạy ra.

      "Xin lỗi. Xin lỗi."

      ra là thỏ cùng Triết. ta sau khinói xin lỗi xong, hoảng hốt bỏ chạy.

      Nếu như xuất của Nhạc Diễm,bọn họ chắc chắn chạy xem có chuyện gìđã xảy ra rồi. Nhưng bây giờ, hiển nhiên cậunhóc Nhạc Diễm từ trời rơi xuống này, cólực hấp dẫn nhất. Cho nên dù Vân là người luôn luôn quan tâm đến chuyện của Triết, cùng vớiPhi hay hiếu kỳ, cũng nhịn được đivào theo, mà Nhạc Diễm cũng giãy dụa hay ầm ĩ, để mặc Phương Đông Dạ ôm vào bêntrong.

      Nhạc Diễm sở dĩ làm ầm ĩ hay nháo loạn, bởi cái đầu thông minh của cậu bé biết ,làm ồn có tác dụng. Cha cho cậuđi, cậu có làm loạn cũng được. Như vậy thể làm gì khác hơn là vào. Cùngcha vào chuyện lát.
      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . .

      Chương 12: Cha con liên minh (1)

      " ấy đâu rồi?"

      Phương Đông Dạ vừa ôm Nhạc Diễm vào bêntrong, thấy Triết từ trong phòng vọt ra, vẻ mặt rất lo lắng, ngay cả Phương Đông Dạ ôm ‘Phương Đông Dạ ’ cũng thèm để ý tới.

      "Chú tới cái chị xinh đẹp vừa chạy ra ngoài đó hả?"

      Nhạc Diễm thấy ai trả lời, liền đáp lại rất lễ phép. Triết rất cảm kích nhìn Nhạc Diễm, sau đó liền ngây ngẩn cả người.E dè, lớn mật đoán:

      "Dạ, thằng bé này phải là con của anhđi?" Phương Đông Dạ nhướng mày cười, xem như khẳng định.

      Vân vừa buồn cười, vừa tới cạnh Triết cười :

      "Có phải cậu thô bạo quá, dọa cho xinh đẹp kia chạy mất ?"

      " ấy đâu rồi? Người là cậu đưa tới, chắc chắn là phải biết."

      Triết nhìn Vân khẳng định. Vân có chút khó hiểu, :

      "Này, khẩn trương như vậy làm gì? phảilà cậu vừa lên giường, ta rồi chứ?"

      "Cậu nghe tức cười. Tôi chẳng qua…"
      ...

      Phương Đông Dạ nhìn dáng vẻ bọn họ, đoánchừng câu chuyện của hai người kia trong thời gian ngắn xong, liền ôm con bướcnhanh lên lầu. Vào đến phòng riêng của mình, đóng bịch cửa phát. Căn phòng này chính là nơi Phương Đông Dạ và Nhạc Vô Ưu làm loạn, mà ra thằng nhóc trước mặt này.

      "Cha, cha có chuyện gì nhanh lên, nếukhông lát nữa mẹ tỉnh dậy thấy con, sẽlàm cho long trời lở đất mất."

      Nhạc Diễm thấy cha đặt mình lên giường, nhưng vẫn nhúc nhích, mà cứ nhìn mình. Làmcậu cảm thấy lãng phí thời gian. Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm xong, cười :

      "Mẹ con tên gì?"

      "Nhạc Vô Ưu."

      Nhạc Diễm vừa , vừa nghĩ, bọn họ đúng là biết nhau .

      Phương Đông Dạ ghi nhớ kỹ tên ‘Nhạc Vô Ưu’trong đầu, khóe miệng nhịn được lại cong lên lần nữa. Lại hỏi:

      "Hai mẹ con tình cảm rất tốt sao?" Hẳn là như vậy . Chỉ cần thấy Nhạc Diễm nóng lòngmuốn trở về nhà, có thể kết luận.

      Nhưng Nhạc Diễm cho là đúng, :

      "Tốt? Người khác cũng như vậy, nhưng mà,con và mẹ đều cho là như vậy."

      "Con mấy tuổi rồi?"

      Người luôn luôn rất ít như Phương Đông Dạ,bây giờ trước mặt tên nhóc này, lại có vô sốđiều muốn hỏi.

      Nhạc Diễm thong dong nhìn Phương Đông Dạ, bĩu môi :

      "Cha biết sao?" Cha với mẹ khẳng định làcái kiểu ‘nhất thời xúc động’. Nếu “chích” lần, như vậy, cha phải biết tuổi của cậu chứ.

      "Năm tuổi, tính tuổi mụ bốn tuổi."

      Phương Đông Dạ đưa ra đáp án rất chuẩn xác, mặt nở ra nụ cười sáng lạn. xong, độtnhiên như phát thốt lên:

      "Con rất thông minh nha!" Đối với câu khen của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm cũng lộ ra nụ cười tươi. Sau đó trả lời rất khẳng định:

      "Di truyền mà."

      "Ha ha."

      Phương Đông Dạ nghe con liền cười sảng khoái. Nhạc Diễm nhịn được, nhìn vềphía đồng hồ trong phòng: 1h:30.

      "Con phải về rồi. Hôm khác con lại tới tìm cha."

      xong, cậu bé liền nhảy từ giườngxuống. Phương Đông Dạ hề nghĩ ngợi,liền kéo cánh tay cậu bé lại, cho cậu . Lần trước, kia vừa , là năm năm. thể mắc cùng sai lầm lần thứ hai.

      "Con cứ như vậy mà ?"

      Phương Đông Dạ , trong đó có chút dám tin.

      "Con cũng muốn , nhưng nếu mẹ pháthiện thấy con, xong đâu."

      Vừa nghĩ cảnh mẹ khóc nước mắt, nước mũichảy đầm đìa, Nhạc Diễm cảm thấy như có mộttrận gió lạnh thấu xương ùa tới.

      Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm lúc, sauđó cho cự tuyệt:

      "Cha đưa con về." xong, kéo tay NhạcDiễm ra cửa. Giật mạnh cánh cửa ra. Thậtkhó tin nha. Vân đổi tính rồi sao? Ngoài dự đoáncủa , mọi người hề nghe lén cha con chuyện.

      "Tôi đưa thằng bé về nhà đây. Bọn họ đâu hết rồi?"

      Phương Đông Dạ thấy trong phòng chỉ còn mộtmình Phi ngồi chỗ, lại thấy Vânvà Triết đâu, liền hỏi.

      "Triết bắt Vân dẫn tìm kia rồi. Nếu anhcũng , vậy tôi cũng về vậy."

      Trong nháy mắt, ‘Diễm’ lại còn ai.
      ...

      "Kỳ con có thể tự về được."

      đường Nhạc Diễm . Phương Đông Dạ liền nhăn mặt lại:

      "Sau này cho, rất nguy hiểm!"

      "Để chú cảnh sát đưa về, rất an toàn nha."

      Nhạc Diễm chưa bao giờ nghĩ, đứa trẻ dễgặp nguy hiểm hơn người lớn. Cậu bé có thể làm cho chú cảnh sát đưa cậu trở về, lại hoàn toàn miễn phí nữa. Hoặc là, để cho chú cảnh sát đưacậu đến trạm xe, sau đó tìm xe cho cậu. Trẻ conso với người lớn có ưu thế hơn rất nhiều, chỉ là trẻ con có thèm lợi dụng thôi.

      Phương Đông Dạ nhìn khuôn mặt nhắn củaNhạc Diễm, tiết ra tự tin, cao ngạo, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kiêu ngạo của người cha.

      Lúc chờ đèn đỏ, Phương Đông Dạ quay đầu,nghiêm túc nhìn con hỏi:

      "Mẹ con cho con đến tìm cha sao?" Kỳ , vừa mới bắt đầu, vốn muốn hỏi vấn đề này. Nhưng, thấy con so với tưởng tượngcủa mình còn già dặn hơn rất nhiều, nên khôngnhịn được liền hỏi.

      Nghe hỏi vấn đề này, Nhạc Diễm hết lắc đầu, lạigật đầu. Cuối cùng bế tắc nhìn Phương Đông Dạ, nhún vai cười.

      "Có ý gì?"

      Phương Đông Dạ hiểu. Nhạc Diễm liền nghiêm túc giải thích:

      "Mẹ căn bản là biết cha là ai, nên thể cho con tìm cha. Nhưng con nghĩ, nếu như biết cha là ai, có khả năng cũng có thể cho con biết, nhưng cũng để cho con đến tìm cha đâu."

      "Tại sao?"

      "Mẹ định kết hôn."

      Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ cười .

      "Cha muốn đưa mẹ con về sống cùng, phải làmsao bây giờ?"

      Phương Đông Dạ bây giờ cũng học thông minh,biết cậu nhóc này so với tưởng tượng của mình cũng tầm thường, nên trực tiếp thỉnh giáo luôn, đỡ phải cố sức suy nghĩ miên man.

      Thấy thái độ của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễmkhông khỏi bật cười. Cậu thích người khác coi trọng cậu. Trước kia, chỉ có mẹ cậu mới nhưvậy. Nhưng mà, bây giờ thêm người nữa.Vì nguyên nhân này, cậu giúp cha tay.Cậu liền đem tình mình biết cho changhe:

      "‘Đêm sắc khôn cùng’ của cha cần phátnữa đâu. Còn giờ, ngày mai cha cho người phát tin tuyển dụng ."

      "Được, cha biết làm như thế nào rồi."

      Phương Đông Dạ ra điều hiểu, cười tươi với Nhạc Diễm.

      Cứ như vậy, hai thiên tài xinh đẹp, lớn mộtnhỏ, thảo xong kế hoạch để đạp đổ thành trì của nàng Vô Ưu ngốc nghếch. Nhưng ngườita thường , đánh bậy hại chết cha sư phụ, cho nên, bọn họ nếu muốn thành công, tuyệt đốikhông thể dễ dàng như vậy.
      Mizuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Cha con liên minh (2)

      "Tới nhà rồi, bai bai cha."

      Nhạc Diễm mở cửa xe nhảy xuống, sốt ruột muốn chạy luôn vào nhà, cậu lo mẹ nửa đêmtỉnh dậy, nhưng lại nghĩ tới Phương Đông Dạ cũng xuống xe, tự nhiên theo.

      "Cha, phải là cha cũng muốn vào đấy chứ?"

      Nhạc Diễm nhận ra ý đồ của Phương Đông Dạ,liền ra vẻ ngàn vạn lần nên. PhươngĐông Dạ tâm trạng được tốt, thấy vẻ mặt này của Nhạc Diễm, cũng trở nên dễ chịu hơn.

      biết Nhạc Diễm cho vào gặp Vô Ưu bây giờ, chắc chắn là muốn tốt cho , nên cười :

      "Được, cha đợi ấy đến phỏng vấn."

      Phương Đông Dạ xong, xoay người như muốn chạy. Ngay lúc này, cạch tiếng - cửa mở ra. Vô Ưu mặc áo ngủ hình phim hoạt hình, dép lê chạy ra.

      "Oa, Tiểu Diễm, con đây rồi, mẹ nghĩ đánh mất con rồi. Ô ô. . ."

      Nhạc Vô Ưu nửa đêm gặp ác mộng tỉnh lại,muốn xem con ngủ thế nào, nhưng lại thấy con đâu. hề nghĩ ngợi, liền lao ra ngoài định tìm. Cũng có ý định báo cảnh sát, hay là tìm người giúp.

      Nhạc Diễm len lén liếc mắt nhìn Phương ĐôngDạ cái nhanh, trong bụng nghĩ, có khi nào cha nhìn thấy bộ dạng này của mẹ, mà hù cho chạy mất . ngờ lại thấy Phương Đông Dạ cứ đứng trân trân, nhúcnhích, nhìn chằm chằm Vô Ưu, mặt nồngđậm ý cười, ánh mắt hề có tia bấtmãn?

      "Được rồi, giỏi nào, khóc nữa. Con khôngcó chuyện gì, mẹ xem, phải con rấttốt sao?"

      Phương Đông Dạ nghe thấy giọng như dỗ con nít của con mình, nhịn được phát ra tiếngcười . Vô Ưu nghe thấy tiếng cười, mới biết còn có người khác. liền quay đầu nhìn,Phương Đông Dạ mặt nửa như muốn lẩn tránh. Nhạc Diễm thấy cha như thế, nhịn được than thầm tiếng, nguy hiểm rồi. Phương Đông Dạ cũng thấy khẩn trương hơn.

      Vô Ưu buông Nhạc Diễm ra, về phía PhươngĐông Dạ, hai mắt mở to, nhìn cẩn thận đánh giá. Ngoài dự đoán của hai người, buông câu:

      " nhìn rất quen nha, có phải chúng ta biết nhau ?"

      Phương Đông Dạ nghe xong, thoáng cái ngây dại, biết nên gì.

      Cái người này theo mình lên giường, còn sinhcho mình đứa con, thế nhưng lại nhận ra mình? Phương Đông Dạ dám tin nhìn về phía Nhạc Diễm. Nhạc Diễm tỏ vẻ xem thường, ý như biết trước, trông đáng . Sau đó, mặt cậu tràn ngập ý cười, nhìncha và mẹ. Đây là lần đầu tiên nhà ba ngườicủa cậu ở được chung chỗ.

      "Ah, tôi biết rồi, trông đẹp như vậy, nhất định là ngôi sao rồi."

      Lúc Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm mắt to mắt trừng nhau, Vô Ưu sau hồinhìn Phương Đông Dạ cố gắng nghiên cứu, đưa ra đáp án này, bộ dáng lại như khẳng định chắc chắn, làm Phương Đông Dạ dở khócdở cười.

      " vui khi biết ."

      Phương Đông Dạ trả lời vấn đề của , mà đưa tay về phía . Vô Ưu thấy đại soáica đưa tay về phía mình, vội vàng đưa tay xoa xoa vào quần áo, sau đó nắm tay cười :

      "Hân hạnh, hân hạnh."

      Nhìn vẻ thân thiện này của mẹ, Nhạc Diễmkhông nhịn được nhướng nhướng lông mi lên.Cậu chưa bao giờ biết mẹ mình cũng có được bộ dạng này, nhưng, ý nghĩ vừa xuất trong đầu, bị câu sau của Vô Ưu làm cho chấnđộng.

      "Vậy, tên gì nhỉ?" Vô Ưu .

      "Phương Đông Dạ."

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu trước mặt, tâmtrạng thoải mái dần. đến tận bây giờ vẫnkhông ngờ, mà mình vẫn nhớ mãi quên, lại là người vừa mơ hồ, vừa đáng nhưvậy.

      "Phương Đông Dạ, có thể ký cho tôi chữ được ?"

      Vô Ưu trong bụng nghĩ, ngôi sao phải là người dễ gặp được. Mặc dù, cũng biếtngười trước mặt là ai, nhưng ta đẹp trai nhưvậy, nhất định là đại minh tinh rồi. Cho nên, nếu như nhờ kí tên cho mình, chừng,sau có thể bán được giá tốt. Nghĩ đến đây, lại thấy như tiền bay bay trước mặt. Hai mắt cườihíp lại.

      Phương Đông Dạ nhìn về phía Nhạc Diễm, muốn cậu bé giải vây. Nhưng lại thấy cậu vẫn ngồi lì ở bậc thang, bàn tay bé ôn nhuchống cằm, ngồi xem náo nhiệt, bộ dáng đáng .

      Phương Đông Dạ ý thức được, thể trông cậy vào tên tiểu tử kia, liền thu hồi tầm mắt,nhìn ánh mắt chờ mong của Vô Ưu, tiếc nuối :

      "Tôi mang ảnh chụp."

      Vừa dứt lời, vẻ mặt hưng phấn của Vô Ưu thoáng cái biến mất. Làm có cảm giác,như trong giấc mộng thiên thu, nhưng vừa cười to mở mắt, mới biết chỉ là giấc mộng. Nhìn bộ dáng như chịu đả kích của Vô Ưu, Phương Đông Dạ tự nhiên có cảm giác, nhưmình vừa gây tội ác vậy. Việc mangtheo máy ảnh, đúng như tộc ác tày trời.

      Ha ha.

      Với suy nghĩ này của mình, làm nhịn được lại lần nữa bật cười. Xem ra, này đối với có sức ảnh hưởng lớn nha.

      "Thế , cứ kí đại cho tôi chữ ."

      Nếu có ảnh chụp, vậy cũng thểlàm gì khác được, chi bằng cứ nhờ kí đại .
      Phương Đông Dạ nghe xong, biết gì.Nhưng mà, muốn kí vào đâu đây?
      Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ có biểuhiện gì, vội vàng :

      " phải là cũng mang bút luônnha." Nghĩ bụng, nếu ta thế, mình sẽchạy vào nhà lấy. Để xem lúc đó ta còn đưa ra lý do gì để từ chối nữa .
      Phương Đông Dạ lắc đầu :

      "Tôi có mang bút." Sau đó từ trong người, lấy ra cái bút máy màu bạc, quơ quơ trước mặt Vô Ưu.

      Vô Ưu vui vẻ, cười :

      "Nhưng, ký ở đâu cho tôi được nhỉ?"

      Ký chỗ nào a?

      Đột nhiên, mắt sáng lên, :

      "Ký quần áo nha."

      Trong TV đều thấy như vậy. Ký vào quần áo có vẻ như mình hâm mộ ta. Nhưng, khôngphải vì thích ta như vậy, mà vì, để đến lúc bán áo ngủ này, kiếm được ít tiền nha.

      Đừng tiền, cũng là có biện pháp. Vừa đến thành phố này, việc làm khôngcó, lại còn phải thuê phòng, cho con học. Tấtcả đều là tiền, cũng có biện pháp khác.

      "Được."

      Phương Đông Dạ cườii tới gần , sau đókhom lưng cầm vạt áo ngủ của , hít sâu hơi, ngửi thấy mùi thơm tự nhiên của , làm khỏi say mê, ngất ngây. Chính là cái mùi này. Là mùi năm năm trước lưu lại trêngiường . Là mùi luôn quanh quẩn bên , trong giấc ngủ của suốt năm năm qua.

      Roạt roạt roạt

      Phương Đông Dạ ký tên mình phóng khoáng lên áo ngủ của Vô Ưu.

      Chữ ký khí phách, ký áo ngủ hình phimhoạt hình, thoạt nghĩ hợp, nhưngnhìn xong, Phương Đông Dạ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Chữ ký áo Vô Ưu, nhìn giốngnhư kí hiệu để lại người vậy.

      "Cám ơn, cám ơn."

      Vô Ưu nhìn chữ ký quần áo mình, vừa nóivừa cười híp mắt.

      "Các người vui đủ chưa?"

      Nhạc Diễm ở bên xem náo nhiệt, nhịn được ngáp cái. Cả buổi tối ngủ, có đứa trẻ con nào chịu được chứ.

      Phương Đông Dạ nhìn ra ý tứ của Nhạc Diễm,ánh mắt tràn ngập nuối tiếc. Nhưng, cũng thể làm gì khác hơn, với Vô Ưu:

      "Thằng bé mệt rồi, đưa con vào ngủ thôi." như vậy, nhưng trong ánh mắt là ngàn lần muốn.

      Vẻ mặt phức tạp chưa từng có, nhưng, Vô Ưu vốn có khả năng hiểu được. Vừa nghenói con mình mệt, vội vàng :

      "Vậy gặp lại sau nha. Bai bai, bai bai." xong, liền chạy nhanh đến chỗ con, ôm cậu bé buồn ngủ kia lên, vào nhà.

      Phương Đông Dạ nhìn hình ảnh Vô Ưu mặc áo ngủ, ôm con mình, trong lòng đầy cảm động. loại cảm xúc tên tràn ngập trái tim . Khi nào mới có thể cùng với bọn họ, ấm áp vào nhà, mà phải đứng ngoài cửa như bây giờ đây!
      Chương 14: Cha con liên minh (3)

      "Mẹ ơi, mẹ còn nhớ mặt chú tối hôm qua ?"

      Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Diễm thấy Vô Ưu vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra, lúc ngồi ăn cơm, nhịn được hỏi. Vô Ưu vừa ăn cơm,vừa xem thông tin tuyển dụng báo, khôngnghe cậu bé gì, ngẩng đầu hỏi:

      "Cái gì? Chú nào sao?"

      ", có gì."

      Nhạc Diễm cúi đầu ăn cơm. Cha mình ràng đẹp trai, tuấn tú như vậy, sao mẹ lại cóchút rung động nào vậy? biết nếu cha biết, có khỏi thương tâm . Lại ngẩng đầunói với Vô Ưu:

      "Mẹ ơi, mẹ đừng xem tin tuyển dụng báo nữa, mẹ mở TV , xem trong đó có tin tuyểndụng ."

      " TV á? Tại sao?"

      Vô Ưu dù hỏi như vậy, nhưng vẫn buông tờ báo tay xuống. xem mấy ngày rồi, xemđến muốn ói ra rồi.

      Bây giờ là cái xã hội gì vậy? cầu cao như vậy, mà lương lại thấp lè tè. Nuôi sống chínhmình cũng khó rồi, huống chi còn phải nuôi con, căn bản là được mà.

      Bản lĩnh khác Nhạc Diễm có thể có,nhưng lừa Vô Ưu, tuyệt đối phải là vấn đề nha. Vì vậy, muốn dối Vô Ưu, mởmiệng là có thể được, chả cần suy nghĩ:

      "Mẹ nghĩ thử xem, tin tuyển dụng TV đượcphát ra, chiếu cho toàn bộ người xem, chắc chắnlà bị lừa gạt rồi. Hơn nữa, khôngchừng, có thể người ta phát lại tin tuyển dụng ngày hôm đấy."

      "Đúng vậy nha, con có lý."

      Đối với Vô Ưu, quả thực thành thói quen. Những gì Nhạc Diễm , qua thời gian, hoặc chứng minh đều là đúng. Cho nên, khôngbiết từ lúc nào, Vô Ưu bắt đầu nghe theo con mình. Mà dần dần, như trở thành thói quen, chỉ cần Nhạc Diễm , Vô Ưu đều tin vô điều kiện.

      Vô Ưu nghĩ thấy đúng, cơm cũng thèm ăn tiếp, đến mở TV.

      "Tập đoàn Trụ tuyển dụng. cần kinh nghiệm. Ưu tiên người có con . Tiền lươngmười vạn. cầu: nữ, tốt nghiệp đại học nămnăm trở lên, cao khoảng 1m6. Người dự tuyển xin mời mang theo sơ yếu lí lịch đến tổng công ty phỏng vấn, có kèm ảnh chụp. Địa chỉ tổngcông ty: Số xx, đường xx, quận. Người liên hệ: Ms Quách. Điện thoại: xxxxxxx."

      Vừa mở TV ra, thấy luôn tin tức tuyển dụng. Vô Ưu vô cùng sung sướng. Trời ạ, đây quảthực chính là công việc dành cho mà. sựlà ông trời giúp . vội vàng lấy bút ra, cẩn thận ghi lại địa chỉ và số điện thoại liên lạc.

      "Con trai, con chính là quý nhân của mẹ nha. Mẹ con chết mất."

      Vô Ưu hưng phấn xong, tiến lên ôm NhạcDiễm hôn rối rít, hôn tới nỗi làm mặt NhạcDiễm đầy nước miếng.

      "Buông con ra, người phụ nữ độc ác này!"

      Bốp!

      Vô Ưu hưng phấn, nghe Nhạc Diễm nóiliền kích động, tát cho con cái, :

      " phân biệt lớn , ta là mẹ ngươi, mangthai chính tháng mười ngày, khốn khổ sinh ra ngươi. Thế mà biết lễ phép. Sớm biết như thế, lúc đầu ta phóng ra cái rắm, lươngtâm đem ngươi phóng ra rồi."

      Nhạc Diễm nhìn dáng vẻ cũ rích của mẹ - tay chống nạnh, quát nháo, lần đầu tiên mởmiệng cãi lại. Bởi vì, trải qua buổi tối ngày hôm qua, cậu khẳng định, mình đúng là do ngườiphụ nữ ngốc nghếch này sinh ra. Cậu bé khôngphản kháng lại, ngược lại làm cho Vô Ưu cảm thấy có chút thích hợp. vội vàng cúi đầu, khẩn trương hỏi:

      "Con trai, phải là con bị mẹ đánh chongốc rồi đấy chứ?"

      Nghe như thế, trong lòng Nhạc Diễm tỏ vẻ xem thường, lại cảm thán, người mẹ này đúng làkhông thể tưởng tượng được.

      "Con sao, mẹ thay quần áo nhanh .Phải nhanh tay nhanh chân, phải tìm hiểu tình ràng. Người ta , người chậm phải chuẩn bị sớm, mẹ hiểu ?"

      Nhạc Diễm bắt đầu thúc giục Vô Ưu, hy vọngcô nhanh nhanh để đến công ty. Nghĩ đến việcmẹ sum họp cùng cha, vợ chồng cùng nhau, cả nhà sum vầy, cậu thể chờ được nữa. Vô Ưu nghe Nhạc Diễm rất có hợp lý, nhưngkhông hiểu sao, có cảm giác có chỗ nào đókhông được tự nhiên. Nhưng, cũng chả kịp quan tâm nữa, bởi phải nhanh thay quần áo, phỏng vấn mới là vấn đề quang trọng nhất.

      Nhạc Diễm nhìn mẹ vọt vào phòng thay đồ, nhịn được bật cười. Cảm giác may mắn, mẹ có để ý mình vừa mắng mẹngốc, nếu , đầu mình lại gặp xui xẻo rồi.

      "Tập đoàn Trụ tuyển dụng, cần kinh nghiệm, ưu tiên người có con . Lương mườivạn. cầu: nữ, tốt nghiệp đại học năm nămtrở lên, cao khoảng 1m6. Người dự tuyển xin mời mang theo sơ yếu lý lịch, kèm theo..."

      quá hai phút đồng hồ TV lại phát lại tintuyển dụng, Nhạc Diễm nhìn TV nhịn được cười to. Cha cậu làm việc hiệu suất đúng là cao. Hơn nữa mười vạn, cũng sợlàm cho người ta nghi ngờ động cơ của mình.Cậu với tay lấy cái bánh bao cuối lên ăn, sau đó đem nước hoa quả uống cạn. Lúc này, TV lạiphát lại tin tuyển dụng. Trong chốc lát phátlại tin tuyển dụng hai lần.

      "Bé Diễm, tất chân của mẹ ở đâu?"

      Đột nhiên trong phòng phát ra loạt tiếng kêu, sau đó truyền đến giọng lo lắng, cầu cứu của Vô Ưu.

      "Ngăn tủ thứ hai, ở bên trái."

      Nhạc Diễm sợ Vô Ưu lục tung đồ, thong dongđáp lại. xong, nhảy xuống khỏi ghế, cầm điều khiển tắt TV . Cậu muốn để mẹphát ra hình ảnh quỷ dị này. Dù người ngốcnhìn thấy tin tuyển dụng này ngừng phát ra, cũng thấy được hợp lý.

      "Bé Diễm, giày cao gót màu trắng của mẹ đâu?"

      Vô Ưu tìm tìm lại, cuối cùng chọn cách cầu cứu Nhạc Diễm. Nhạc Diễm bất đắc dĩ nhìn giá giầy đặt ở cửa, cười :

      "Mẹ hôm qua vừa đôi đấy, ở ngoài cửa."

      "Oh!"

      Nghe Nhạc Diễm , Vô Ưu kinh hô tiếng,theo đó Vô Ưu người thân mặc đồ công sở,tóc tai gọn gàng xuất . Thoạt nhìn cũngđược, nhưng nhìn bộ dạng luống cuống tay châncủa Vô Ưu dám khen tặng.
      Nhạc Diễm nhìn mẹ tới cửa xỏ giầy, sau đó đứng thẳng người, nhìn về phía Nhạc Diễm hỏi:

      "Được chưa hả?"

      Nhạc Diễm quan sát rồi gật đầu, ngay lúc Vô Ưu cao hứng cười. Thủng thẳng :

      "Túi xách của mẹ…"

      "Hả! Mẹ quên mất."

      Nhạc Diễm chưa xong, Vô Ưu chạy vùvào phòng rồi. Trong chớp mắt xuất trước mặt Nhạc Diễm với cái túi xách tay. Tốc độ nhanh.

      "Ha ha, bây giờ có vấn đề gì nữa chứ?"

      Vô Ưu đeo túi xách, xinh đẹp quay vòng,sau đó cười với Nhạc Diễm:

      "Mẹ nha."

      Vừa mở cánh cửa, Nhạc Diễm với theo:

      "Điện thoại di động, tiền, chìa khóa, với địa chỉ phỏng vấn, mẹ mang theo hết chưa?"

      Nghe mỗi thứ Nhạc Diễm kê, mặt Vô Ưu xuấthiện vạch đen. Sững sờ, ở chỗ nào ta, đicũng được. Đúng là những thứ cậu bévừa đều mang. là dọa ngườimà.

      Nghĩ mẹ xấu hổ, muốn giữ thể diện, Nhạc Diễm lần này như thân sĩ, cậu nhóc vừa vui vẻ dọp dẹp bàn ăn, vừa :

      "Điện thoại di động và chìa khóa bàn trà, vítiền ở ngăn kéo thứ nhất, đầu giường mẹ, giấyghi địa chỉ phỏng vấn vừa bị mẹ ném ghế salon."

      xong, mang bát vào bếp rửa.

      Vô Ưu thấy cậu bé vào bếp, tìm theo những chỗ con vừa , rất nhanh tìm được mấy thứ kia.

      "Mẹ đây."

      Vô Ưu thấy mất mặt với Nhạc Diễm, nênsau khi xong, liền chạy trối chết. Nhạc Diễm lúc này mới từ trong bếp ra, nhìn cánh cửađóng, khuôn mặt nhắn lộ ra nụ cười vui vẻ.

      Người phụ nữ ngốc nghếch này, là quá ngốc, nhưng, sống cùng cũng vui vẻ. Cha mình chắc là cũng thấy như vậy nha.
      Mizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Cuộc phỏng vấn phong ba (1)

      Tập đoàn Trụ do lập lên từ hai bàn taytrắng, trong ba năm ngắn ngủn trở thành trong những tập đoàn mạnh nhất thế giới.Đến nay mười năm. Mười năm qua đều do người lãnh đạo, chưa hề thay đổi. làsiêu việt. Người lãnh đạo thần bí, chưa bao giờ xuất đó, chính là Phương Đông Dạ.

      "Tổng giám đốc, bên ngoài có hơn ngàn người đến phỏng vấn. Giờ xử lý như thế nào ạ?"

      Giám đốc nhân Ngô Động Thiên chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này, nên tronglúc nhất thời biết xử lý như thế nào.

      năm nay hơn bốn mươi tuổi, làm ở đâymười năm. Trong năm năm qua, vì thông báo tuyển dụng kỳ quái của Tổng giám đốc, ngàynào cũng có gần trăm người đến phỏng vấn. Nhưng, chưa lần nào đông kinh khủng như hômnay. Thoáng cái hơn ngàn người. cũng hiểu được người Tổng giám đốc trẻtuổi này định làm gì, có lẽ là tìmngười.

      "Trước tiên kiểm tra, ai đủ điều kiện loại hết ."

      Phương Đông Dạ tâm tình rất tốt, đưa tờ giấy tay cho Ngô Động Thiên.

      "Được ạ. Tôi xin phép."

      Ngô Động Thiên nhận tờ giấy, gật đầu chàoxong ra cửa. đọc nội dung tờ giấy,liền ngây người ra. đó viết: nữ, chưa lập gia đình, tuổi từ 28 đến 30, cao khoảng 1m6, tốtnghiệp đại học 5 năm, có kinh nghiệm làm việc chính thức.

      Những điều kiện còn có thể tiếp nhận,nhưng điều kiện cuối cùng làm cho thể tưởng tượng được: có con nhất định phải giữ lại, dù cực ngốc cũng giữ lại.
      Ngô Động Thiên nhìn này tờ giấy, rất muốn vào hỏi Tổng giám đốc có nhầm gì ? Nhưng, suy nghĩ lại, chắc là sai, vì đây chính là đặc điểm của người tổng giám đốc muốn tìm.

      Những cầu này làm ta khó có thểtiếp nhận. Người bình thường chắc cũng khó thểtiếp nhận được. Nhưng, tổng giám đốc của bọnhọ cũng phải người bình thường. Cũng may, Ngô Động Thiên hôm nay xem TV, nếu khi chứng kiến tất cả đài truyền hình, cách ba phút phát lại tin tuyển dụng, thìkhẳng định ta chịu nổi. May hơn nữa là, điện thoại của hết pin, lạinhận được mấy chục cuộc điện thoại của người thân nhờ cửa sau, lúc đó khẳng định ta sẽbị tẩu hỏa nhập ma mất.

      Tiền lương mười vạn nha, mười vạn tệ.

      Bây giờ nền kinh tế có nguy cơ suy thoái, khủng hoảng. Đừng là tốt nghiệp năm năm vẫn thất nghiệp đầy, mà thạc sĩ có kinhnghiệm, tìm được công việc đãi ngộ tốt như thế này cũng thỏa lòng.
      ...

      Vô Ưu nhìn đại sảnh chật kín người, vừa rồi vẫn còn chí khí ngẩng cao đầu, đến lúc này, bộ dángliền ủ dột, vô lực.

      Công ty này cần tuyển bao nhiêu người đây hả?Nếu như tuyển ngàn người, có lẽ còn có cơ hội. Nhưng, có ngu ngốc cũng biết, đây là điều thể xảy ra. thấy người đến chỉ cótăng chứ giảm, thậm chí còn như muốn đánh nhau để dành đường.

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả…
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê…
      Hương chuối tiêu, hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu…

      Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại đáng vang lên. Mọi người đứng bên cạnh Vô Ưu dừngđộng tác, hết nhìn đông rồi nhìn tây, muốn xemtiếng chuông điện thoại trẻ con này là của ai. Nhưng đương cũng chẳng để ý, cũng chẳngthấy có gì thích hợp cả, rất tự nhiên lấy điện thoại ra nghe. điện thoại hiển thị số ở nhà.

      "Bé Diễm hả, ô ô, mẹ phải về nhà đây."

      Vô Ưu vừa nhận điện thoại, nhịn được,đầu hàng làm nũng với con. Đầu bên kia, NhạcDiễm như sớm đoán được bộ dạng này củaVô Ưu.

      "Tại sao hả?"

      Mặc dù cậu biết lý do nên mới gọi điện, nhưng vẫn làm bộ như biết gì hỏi Vô Ưu. Vô Ưuvừa nghe con mình hỏi, lập tức liền oang oangkể khổ:

      "Ô ô, mẹ cho con biết. Hôm nay rất rất nhiều người đến, tận, tận mấy ngàn người nha.Ở đây giống hệt buổi tối về đêm ở thành phố vậy. Nhiều người như vậy, mẹ làm gì được rồi…"

      Những người đứng bên cạnh Vô Ưu, nghe hình dung, cảm giác như có trận gió lạnh thổi đến. Nhưng, nghe đến câu cuối cùng củacô, liền tỏ vẻ đồng ý. Họ vừa nhìn biết là ngốc nghếch, lại ngây thơ, cũng may là cũng biết lượng sức mình.

      "Mẹ à, nên tự ti như thế. Mẹ nghĩ lại xem, hôm nay vừa thấy tin tuyển dụng, mẹ có cảm giác gì?"

      Nhạc Diễm lại bắt đầu lừa bịp Vô Ưu. Vô Ưu cẩn thận nghĩ lại chuyện sáng nay, sau đó :

      "Lúc ấy cảm giác như công việc này chính là dành cho mẹ."

      "Đúng vậy. Cho nên, mẹ cần quan tâmngười khác ưu tú hay tốt như thế nào. Người tamuốn tuyển người giống như mẹ. Có thể họ cần người ưu tú. Đúng ?"

      Nhạc Diễm vừa ăn kem, vừa đọc sách, ‘tùy tiện’khuyên Vô Ưu. Hoàn toàn coi như có chuyện gì xảy ra.

      "Cũng đúng nha. Vậy mẹ thử xem sao vậy."

      Nhạc Diễm nghe Vô Ưu thế, hài lòng, đangđịnh buông điện thoại. nghĩ tới Vô Ưu đột nhiên câu:

      "Tốt muốn, lại muốn người ngốc như mẹ.Ông chủ công ty này có khi nào là người có tậtxấu ?"

      câu , làm cho Nhạc Diễm thiếu chút nữaphun hết kem trong miệng ra. Nhưng, tốt muốn, lại muốn người ngốc như , đúng là có tật xấu mà.

      "Mẹ cần phải lo người ta có tật xấu haykhông. Mẹ có việc làm, có tiền mới là điều quan trọng. Được rồi, cứ như vậy . Buổi tối con làm món ăn ngon chờ mẹ trở về."

      "Oh, được."

      Vô Ưu bị động cúp điện thoại. Sau đó hít sâu hơi, ngồi chờ đến lượt mình phỏng vấn.
      Nhạc Diễm cúp điện thoại xong, liền gọi điệnđến ‘Trụ’.

      "Alô, xin chào, đây là tập đoàn ‘Trụ’. Xin hỏicần gặp ai ạ."

      "Cháu cần gặp cha, tổng giám đốc của mọingười - Phương Đông Dạ."

      lễ tân vừa lễ phép xong, thoáng cái đãngây người. Tổng giám đốc có con rồi? Sao có thể như thế? Tổng giám đốc có con trai khi nào hả? phải là vẫn còn độc thân sao?

      "Tiểu thư, phiền nhanh nhanh chút."

      Nhạc Diễm vừa ăn kem, vừa thúc giục . Trong lòng khó chịu vì thấy hiệu quả làm việc thấp. Hoàn toàn để ý, lời mình vừa làm cho người lớn tuổi kia phải khiếp sợ.
      ...

      "Phòng thư ký tổng giám đốc đây, tôi là thư kýBạch. Có chuyện gì ?"

      lễ tân nghe thấy giọng trong điện thoại, nuốt mạnh hai ngụm nước miếng, sau đó :

      "Có người gọi điện thoại tìm tổng giám đốc, là con của ngài. Giờ làm sao bây giờạ?"

      "Con tổng giám đốc?"

      Thứ ký Bạch nghe thế, phản ứng so với lễ tâncũng sai biệt lắm, vẻ mặt dám tin.Nhưng, thân là thư ký bao năm, dù sao so với lễtân cũng bình tĩnh hơn nhiều. Hơn nữa, rất nhanh liền nghĩ, kết hôn cũng có thể có con được. Cho nên, tốt hơn hết vẫn là hỏi tổng giám đốc. Bây giờ thể đưa ra kết luận dễ dàng được.

      "Biết rồi, tôi với tổng giám đốc."

      Thư ký Bạch sau khi cúp điện thoại, nối máy nội bộ đến phòng tổng giám đốc:

      "Chào tổng giám đốc. Có cậu bé xưng là con gọi điện thoại tìm . Làm sao bâygiờ ạ?"

      "Chuyển máy qua đây."

      "Vâng."

      Đợi hồi lâu, kem cũng ăn xong rồi, Nhạc Diễmmới thấy cha Phương Đông Dạ tiếp điện thoại.

      "Diễm, tìm cha có việc gì à?" Phương Đông Dạ giọng nghe rất vui vẻ.

      "Cha, công ty của cha làm việc hiệu suất quá thấp."

      Nhạc Diễm nhịn, oán giận buông câu, sau đó mới đến trọng điểm:

      "Người tới rồi, cha cho ngừng quảng cáo luôn , nên để nhiều người vào ứng tuyểnnữa. Nếu mẹ con bị đoàn người đó hù dọa mà bỏ chạy mất."

      "Được. Xế chiều cùng ăn cơm nhé."

      "Vâng. Con cúp máy đây."

      Phương Đông Dạ sau khi cúp điện thoại, lập tứctheo lời Nhạc Diễm gọi điện giao phó xuống dưới. cũng muốn bị hù dọa màchạy mất. chờ ngày này năm năm rồi, thể cho phép loại sai lầm này xảy ra


      . Chương 16: Cuộc phỏng vấn phong ba (2)

      Ngoài cửa tập đoàn ‘Trụ’ dán cáo thị: Ngừngtuyển dụng! Đồng thời tin tuyển dụng TV cũng gỡ xuống, đài truyền hình rốt cục cũng có thể hoạt động bình thường.

      Giám đốc nhân Ngô Động Thiên dẫn tất cảnhững người tham gia phỏng vấn đến tập trungtại sảnh lớn. Sau đó điều chỉnh microphone, :

      "Xin mời mọi người xếp thành hàng, sau đó từngngười qua đây. Nhớ mang theo sơ yếu lí lịch.Bắt đầu từ bên này."

      Oa!

      Chết rồi!

      Làm sao bây giờ?

      Trong hội trường, mọi người ngừng kinh hô trong lòng, đương nhiên trong đó có cả Vô Ưu rồi. Nguyên nhân ư? mang theo sơ yếu lí lịch. Nhạc Diễm quên nhắc cái này,nên hiển nhiên quên. Nhiều người khác cũng vì vội vàng đến trước, nên cũng quên luôn.Dù là nguyên nhân gì, cũng là mang rồi.

      "Tuổi?"

      "Chiều cao?"

      "Bằng cấp?"

      "Thời gian tốt nghiệp?"

      "Kinh nghiệm làm việc?"

      "Kết hôn chưa?"

      "Có con chưa?"

      Ngô Động Thiên cũng muốn hỏi như vậy,nhưng nhìn xuống đại sảnh có sức chứa gần nămnghìn người, bây giờ dường như còn chỗ ngồi, cũng chỉ có thể vung đao chém loạn cho nhanh mà thôi.

      Những câu khác trả lời cũng tốt lắm, nhưngriêng đến câu cuối cùng lại là vẫn đề lớn. Ngô Động Thiên tự nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.

      Người dễ tính :

      "Tôi chưa kết hôn đương nhiên chưa có con rồi."

      Còn người khó tính bật lại thẳng:

      "Đây là câu hỏi kiểu gì vậy? phải là vừa với tôi chưa kết hôn sao?"

      Đủ loại câu trả lời, nhưng ánh mắt lại ra vẻ ngờvực. Ngô Động Thiên muốn người khácnghĩ mình ngu ngốc, cuối cùng liền đem hai câu cuối chập thành , hỏi:

      " kết hôn và có con chưa?" Như vậy tốt hơnrất nhiều, ít nhất hỏi tách ra kỳ quái nhưtrước.

      "Tôi mang theo sơ yếu lí lịch."

      xinh đẹp ngại ngùng nhìn Ngô ĐộngThiên . ta suy nghĩ hai giây liền hỏi:

      " có kinh nghiệm làm việc ?"

      xinh đẹp thấy giám đốc nhân vẫn phỏng vấn mình, liền vội vàng :

      "Có, tôi có kinh nghiệm. Tôi từng làm việc cho công ty nước ngoài, công việc cũng tốt lắm." thấy có cơ hội, vội vội vàng vàngnói.

      Ngô Động Thiên thở dài:

      "Xin lỗi, tiểu thư. Chúng tôi thể thuêngười như ."

      Thấy ánh mắt chờ đợi của , Ngô Động Thiên lạnh lùng :

      "Người tiếp theo!"

      khẳng định, ta phải là người tổng giám đốc tìm, nên cũng muốn lãngphí thời gian. Dù sao làm như vậy cũngkhông phải là tàn nhẫn, mà phần cũng là vì tốt cho ta, như thế tiết kiệm thời gian cho cả hai bên.

      Từng người, từng người , trả lời những câu hỏi y hệt nhau. Sau hơn hai tiếng đồng hồ, NgôĐộng Thiên có cảm giác đau đầu chóng mặt. nhìn xuống đại sảnh. Hơn hai tiếng, ít nhấthắn cũng phỏng vấn ba nghìn người rồi. Hiệu suất làm việc cao đến nỗi ngay cả cũng cảmthấy khó tin.
      ...

      Phương Đông Dạ ngồi trong phòng giám sát, nhìn trường người đến phỏng vấn. Chính xác mà , chỉ nhìn người. Đương nhiên đó là Vô Ưu. Lúc này, dùng tay ấn bụng. Nguyên nhân rất đơn giản, là đói bụngnha. Bữa sáng ăn được có hai miếng, sau đó đếnđây dày vò tinh thần. đói bụng mới là lạ.

      "Thông báo giám đốc nhân Ngô. đến giờ ăn cơm, mời tất cả những người chưa phỏng vấn đến nhà ăn công ty dùng cơm. Chi phí công ty chịu."

      Phương Đông Dạ phân phó cho thư ký Bạch bên cạnh. Thư ký Bạch vội vàng đáp:

      "Vâng." Đồng thời nối máy gọi cho Giám đốcNgô, truyền đạt lại mệnh lệnh của tổng giám đốc.

      "Tôi trước."

      Phương Đông Dạ xong, xoay người ra khỏiphòng giám sát. Xem bộ dáng Vô Ưu chắc phải xế chiều mới phỏng vấn rồi, trước tiên phải dẫn con ăn . Cơm nước xong xuôi, cùng con xem Vô Ưu phỏng vấn. Xem phỏng vấn, phản ứng chắc là rất thú vị nha.
      ...

      " để mọi người chờ lâu, xin lỗi. Giờ xin mời mọi người tới nhà ăn công ty dùng cơm, tiếng sau quay lại phỏng vấn."

      Ngô Động Thiên xong, nhìn xuống dưới đài,thấy những người tham gia phỏng vấn bàn tán xôn xao, liền :

      "Mọi người dùng cơm miễn phí, cần khách khí, ăn nhiều chút nha."

      Quả nhiên, những lời này vừa ra, tất cả thanh bất mãn lập tức im bặt. Sau đó đều chạy về phòng ăn.

      " quá chu đáo."

      Đúng lúc Vô Ưu đói bụng, nghe thấy điềunày, cười đến nhắm tịt cả mắt.

      "Oa, nhiều đồ. Cũng phải trả tiềnnữa?"

      Vô Ưu theo đám người tới phòng ăn, nhìn đồ ăn đến ngây cả người. ngờ phòng ăn của nhân viên lại nhiều món ăn như vậy. thế, còn có cả người tây cũng ăn ở đây. nhìnnhững món ăn đẹp mắt mà bụng cứ kêu ùng ục ùng ục ngừng. Mọi người rất nhanh đềuđã chọn được món ăn mình thích, mà vẫnđang đứng trơ giữa phòng ăn, biết nên ăn cái gì cho ngon.

      Bịch!

      "Hả!"

      Đột nhiên người bưng đồ ăn qua khôngcẩn thận đụng vào người Vô Ưu, nước đồ ăn bị dính đầy vào tay áo . chưa kịp hoàn hồn truy cứu trách nhiệm, ngược lại, người gây ra chuyện mở miệng trước:

      "Này, có mắt hả? Oh, ra là có tiếng chuông điện thoại con nít?"

      Người này chính là trong những người đãnghe được tiếng chuông điện thoại của , khi Nhạc Diễm gọi đến. ta xong, mặttràn ngập vẻ khinh thường. Sau đó lại gần hỏinhư rất lạ:

      "Em , em biết đây vốn là đường để cho người ta sao?"

      Vô Ưu mặc dù phải rất thông minh,nhưng có thể cảm giác được đâu là thiện ý, đâu là ác ý. Hơn nữa, ngốc nhưng có nghĩa là dễ bị coi thường. Tay phủi tay áo liền dừng lại, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, trừng mắt nhìn có đôi mắt như mắt cá.

      "Này, bà chị. Mắt nhìn tốt, mang mắt kính . Hôm nay may mắn cho chị là đụng vào người tôi, chứ nếu như đụng vào cột điện, chỉ sợcái mũi của chị lại phải phẫu thuật thẩm mỹ rồi nha."

      "…."

      Vô Ưu giọng châm chọc, làm kiatức được gì, nhưng mà Vô Ưu vẫn phục mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm côta, bộ dáng ra vẻ, tôi đây này, làm được gì nào.

      "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      Giám đốc phòng ăn của công ty tới, phải là chú lớn tuổi tay cần môi thìa, mà là người đàn ông trẻ tuổi mày xinh mắt đạp, mặc trang phục màu trắng, đó đính bảngtên: Giám đốc phòng ăn Hoắc Lãng.

      Thấy có người tới, kia cũng muốnlàm loạn lúc nữa. Công ty này đãi ngộ tốt nhưvậy, ta cũng muốn vì việc này mà làm hỏng tương lai của mình, liền liếc mắt Vô Ưu :

      "Hừ, bổn tiểu thư đại nhân chấp tiểunhân, thèm chấp nhặt với ."

      xong định , bị Vô Ưu kéo lại. Nhìn ánh mắt lảng tránh của ta, Vô Ưu kiên quyết :

      "Xin lỗi tôi!"

      "…"

      kia ngờ Vô Ưu vẫn khăng khăngnhư vậy, có chút thể tin. Thấy Vô Ưu cứlôi kéo mình, bộ dáng như đạt được mụcđích thề bỏ qua. Tất cả mọi người đềuđang nhìn, hơn nữa càng lúc càng có nhiều người vây xem, cuối cùng ta chỉ có thể phát ra tiếng :

      "Xin lỗi." Sau đó vung tay xoay người đến lấyđồ ăn.

      Tú tài gặp phải quan binh cũng phải chịu thua, huống chi ta gặp phải người ngu ngốc, là ta xui xẻo.

      ta tự an ủi chính mình, nhưng trong lòng cực kỳ thoải mái. Vô Ưu nghe ta xin lỗixong, trong lòng thấy dễ chịu hơn hẳn. Lại đứngtiếp tục nghĩ xem mình nên ăn gì, cứ như vừarồi chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.

      "Ha ha."

      Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười ,Vô Ưu nhìn qua, ra là người đàn ông mặc bộđồ trắng như tuyết – giám đốc phòng ăn.

      " cười gì hả?"

      Vô Ưu khó hiểu hỏi, người kia nhìn bộ dáng mơ hồ của Vô Ưu cười :

      "Tiểu Ưu, em nhận ra sao?"
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :