1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 94: Vô Ưu thông minh (2)


      Lúc đầu, khi Phương Đông Kỳ thấy Vô Ưu nhận tiền, ông ta định điện ngay cho Phương Đông Dạ, để cho nhìn thấy , xem rốt cuộc người phụ nữ như thế nào! Nhưng ông ngờ Phương Đông Dạ lại ngang nhiên nhận điện thoại của ông.

      "Qua công ty tìm , nếu như người phụ nữ đó vẫn chưa , chừng trong cơn giận dữ Phương Đông Dạ chấp nhận đề nghị của chúng ta đó."

      Ngay lúc Phương Đông Kỳ còn lo lắng biết phải làm thế nào, câu của Tô Mỹ Hoa đánh trúng vào lòng . Cho nên, hai người liền tới tập đoàn “Trụ” lần nữa!

      ...

      Thằng bé là ai vậy?

      Sau khi Phương Đông Kỳ nhìn thấy Nhạc Diễm ở trong phòng, lúc này bởi vì giật mình mà hai mắt ông ta trợn trừng. Đối với bạn họ, Phương Đông Dạ cũng chẳng cần giữ đạo lý, chỉ vô tình :

      "Tôi cho hai người năm phút, có chuyện gì mau !"

      Phương Đông Dạ mở miệng ra vô tình như thế, quả thực khiến cho Phương Đông Kỳ rất bực bội. Cho dù thế nào, ông ta cũng là cha của cậu, sao cậu có thể vô lễ với ông như thế được! Phương Đông Kỳ đè xuống hiếu kỳ đối với Nhạc Diễm, nhìn Phương Đông Dạ lạnh lùng :

      "Mẹ dạy nên dùng thái độ này để đối xử với cha sao?"

      Phương Đông Dạ nghe ông ta nhắc đến từ mẹ, giọng chỉ còn vô tình, mà thái độ cũng trở nên đông cứng:

      "Còn 3 phút cuối cùng."

      " phải! Đúng ra là còn 3 phút 46 giây. 45, 44. Ai da, nhưng mà lại qua mất rồi, dù sao cũng càng lúc càng ít!"

      Nhạc Diễm vừa nhìn đoán ra hai người kia chính là người đưa tiền để đuổi mẹ cậu , bây giờ lại còn làm cho cha mất hứng, cho nên đương nhiên cậu bé chuyện thèm khách khí rồi.

      Nhạc Diễm đột ngột lên tiếng, thành công thu hút tầm mắt của mọi người. Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa càng thêm nghi ngờ về thân phận của Nhạc Diễm. Tô Mỹ Hòa cố lấy dũng khi cười khoa trương hỏi:

      "Cậu bé, cháu là con cái nhà nào hả? Tại sao lại ở trong đây? Sao cùng với cha mẹ?"

      Đối với tò mò của bà ta, Nhạc Diễm trả lời ám muội:

      "Tôi như thế này, đương nhiên phải cùng với cha mẹ rồi!"

      "Cháu… thằng bé..."

      Tô Mỹ Hoa nghe Nhạc Diễm trả lời như thế. Bà ta hết nhìn cậu bé, lại nhìn Phương Đông Dạ. Nhìn Phương Đông Dạ, rồi lại nhìn cậu bé!

      Nhạc Diễm cười hồn nhiên, :

      "Bà nội, bà muốn gì hả?"

      Bà nội!

      Nhạc Diễm xưng hô như vậy so với cách gọi là “bác ” của Vô Ưu càng thâm sâu hơn. Mặt Tô Mỹ Hoa lập tức tái , nhưng bà ta cũng thể phát tác ra ngoài, bởi vì bà ta được giáo dục, được chấp nhặt chi li với trẻ con. Chỉ có điều, câu trả lời mập mờ của cậu bé...

      Cháu như thế này, đương nhiên phải cùng với cha mẹ rồi!

      Thằng bé có ý gì? Chẳng lẽ………… Ánh mắt Tô Mỹ Hoa và Phương Đông Kỳ bắt đầu xoay chuyển người hai người. Ngược hẳn với khẩn trương của hai người kia, Nhạc Diễm lại rất thảnh thơi. Cậu bé thẳng:

      "Sắp hết năm phút rồi nha."

      "Có chuyện gì ngay , nếu ..."

      Phương Đông Dạ nể tình thẳng thừng đuổi khách. Phương Đông Kỳ để ý đến câu của Phương Đông Dạ, nhìn Nhạc Diễm hỏi:

      "Cháu tên gì?"

      Mắt ông ta sáng như đuốc, có loại khí phách của bậc vương giả. Nhạc Diễm trả lời rất đáng :

      "Tôi là Tiểu Diễm. Hình như mẹ mang thai tôi ở nơi có tên là “Diễm”, nên đặt tên tôi như vậy."

      ...

      Diễm!

      Sao Bé Diễm biết được?

      Trùng hợp là, vừa lúc Vô Ưu nghe lén lại nghe được những câu này. Trái tim nhịn được nhảy dựng lên. áp sát tai vào cửa, hy vọng có thể nghe thấy ràng hơn. biết, rất nhanh đáp án được phơi bày, ngay câu kế tiếp của bọn họ!

      ...

      "Diễm? Phương Đông Dạ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào hả? Thằng bé là con trai ?"

      Phương Đông Kỳ nghe thấy từ “Diễm” liền đoán ra ngay. Nhưng trong lòng ông ta thể tiếp nhận được. Ông ta ngờ chuyện lại thành ra như vậy. Tập đoàn ‘Bá nghiệp’ của ông ta do bị ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế toàn cầu mà có nguy cơ phá sản. Bây giờ, ông ta chỉ còn có hai con đường để cứu vãn, chính là người con trai này, đồng ý bỏ vốn ra hỗ trợ ông ta vượt qua nguy cơ này. Nhưng dựa vào căm hận của con trai đối với ông ta, ông ta biết điều này là thể nào. Con trai ông ta còn hận thể làm cho ông ta phá sản có. Cho nên, ông ta chỉ còn con đường thứ hai để .

      Liên hôn!

      Bây giờ chỉ có cách liên hôn với tập đoàn “Thiên Hạ” mới có thể vượt qua được nguy cơ lần này. Hơn nữa, hôn giữa Tề Diệu Diệu và Phương Đông Dạ năm đó chính là do mẹ Phương Đông Dạ đưa ra. Vì vậy ông ta cho rằng, Phương Đông Dạ nhất định làm theo ý nguyện của mẹ, nên ông ta tới đây. Nhưng ông ta ngờ, Phương Đông Dạ lại hoàn toàn để ý đến lời đề nghị của ông. Ông ta vốn tưởng rằng, tin lời ông , cho nên định để Bùi Linh chứng thực. Chỉ có điều, xem ra ràng phải như vậy rồi. có người thích, hơn nữa, ngay cả con cũng có rồi.

      Sao ông ta lại biết chứ? Chuyện lớn như thế này, sao ông ta lại biết được?
      Nhìn ánh mắt phức tạp của Phương Đông Kỳ, Phương Đông Dạ :

      "Thằng bé có phải con tôi hay , chẳng liên quan gì đến ông. Còn nữa, chuyện liên hôn đừng bao giờ nhắc tới nữa, cũng đừng với tôi đó là ý của mẹ tôi. Chưa đến việc lúc đó chỉ là câu đùa, coi như là đó là ý của mẹ tôi, nếu bà ấy biết tôi có người thích, chắc chắn bà ấy ép tôi lấy người con đó. Cho nên, xin mời hai người về cho!"

      " có người mình thích? Là ai? Là cái người tên Nhạc Vô Ưu kia sao? ta có gì tốt hả? Chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ ham hư vinh!"

      Nhất thời Phương Đông Kỳ trở nên kích động, ông ta nhịn được bắt đầu “oang oang” đả kích Vô Ưu. Nhạc Diễm nghe thấy thế, đợi Phương Đông Dạ kịp mở miệng lạnh lùng lên tiếng:

      " hết 5 phút rồi, xin mời hai vị ra ngoài."

      Dễ dàng nhận ra vẻ bực dọc khuôn mặt Nhạc Diễm. Điều này làm cho Phương Đông Kỳ nhịn được liên tưởng đến... Diễm - Phương Đông Dạ - Nhạc Vô Ưu. Nhạc Vô Ưu có liên quan đến Tiểu Diễm. Chẳng lẽ Tiểu Diễm là con trai của Nhạc Vô Ưu? Nghĩ vậy, Phương Đông Kỳ liền chấn động hoàn toàn, cũng đồng thời nhận ra mình thua rồi. Thế nhưng lại vẫn còn có người nhận ra điều này...

      Tô Mỹ Hoa nghe thấy câu vô lễ của Nhạc Diễm, liền quát to:

      "Tên tiểu quỷ kia, sao mày lại vô giáo dục như thế hả? Cứ coi như mày là con trai của Phương Đông Dạ , thế nào hả? cho phép của chúng tao, mày cũng đừng hòng bước chân vào nhà Phương Đông."

      Nhạc Diễm nghe thấy những lời này, khuôn mặt nhắn lộ ra nụ cười rạng rỡ, :

      "Thế nào hả? Có muốn lấy tiền đuổi tôi ? Vậy cũng đưa cho tôi triệu , tôi đảm bảo bước vào cửa nhà Phương Đông các người bước, tranh đoạt tài sản với bọn họ. Đề nghị này tồi chứ?"

      Nhạc Diễm , vẻ mặt rất chờ đợi. Mặt Phương Đông Kỳ liền trở nên đen xì, rốt cuộc ông ta cũng hiểu xảy ra chuyện gì rồi, cũng hiểu được Phương Đông Dạ biết nội dung bọn họ định cáo trạng, thậm chí còn đoán ra, ý nghĩa từ “ bước vào cửa nhà Phương Đông” của Vô Ưu và Bé Diễm là gì. Nhưng Tô Mỹ Hoa ràng nghĩ được nhiều như thế, cho nên ngu ngốc :

      "Cho mày triệu, mày đảm bảo bước vào nhà Phương Đông sao?"

      Bà ta hỏi xong, còn ‘thông minh’ :

      "Mày đừng có mà gạt tao, cho dù mày có đồng ý mẹ mày cũng đồng ý đâu!"

      Trong con mắt của Tô Mỹ Hoa, thế giới của cải có rất nhiều, chẳng cần bo bo giữ hết, mà chỉ cần có “người đàn ông vàng” là được.

      Đối mặt với “thông minh” của bà ta, Nhạc Diễm cười :

      "Mẹ tôi sao? phải mẹ tôi nhận của các người triệu, cũng đáp ứng tuyệt đối bước vào cửa nhà Phương Đông các người rồi sao?"

      Nhạc Vô Ưu!

      "Nhạc Vô Ưu là mẹ mày?"

      Tô Mỹ Hoa tự hỏi lúc, nhịn được quát lên:

      "Mày là con của Nhạc Vô Ưu và Phương Đông Dạ?"

      Trước vẻ mặt kinh ngạc của bà ta, Nhạc Diễm cười :

      "Đúng đó? Sao nào? Có vấn đề gì ?"

      "Được, tao cho mày triệu, mày..."

      "Câm miệng!"

      Tô Mỹ Hoa hoang mang định đưa luôn triệu cho Nhạc Diễm, hy vọng cậu có thể biến mất, bởi vì, cậu bé và Vô Ưu còn ở lại còn khiến cho bà ta rất bất an, nhưng Phương Đông Kỳ để cho bà ta hết câu. Bởi vì điều này quá mất mặt, xấu hổ rồi. Bọn họ tưởng rằng cho người ta bước vào nhà Phương Đông cách chối bỏ rồi, nhưng người ta lại hề nghĩ như vậy. Đừng là cho tiền người ta, mà cầu xin người ta cũng rồi. Bây giờ e rằng bọn có có đưa tiền, mời người ta , người ta cũng phải suy xét .

      "Lão gia!"

      Tô Mỹ Hoa bất mãn nhìn về phía Phương Đông Kỳ. Phương Đông Kỳ lạnh lùng :

      "!"

      Ông ta xong, quay người rời . Tô Mỹ Hoa mặc dù tức muốn chết, rất tức giận cùng bất bình, nhưng lại chẳng thể làm gì được, đành theo ông ta. Sau khi ra khỏi phòng, bà ta nhìn Phương Đông Kỳ khó hiểu hỏi:

      "Lão gia, sao ông lại bỏ dễ dàng như vậy hả?"

      Phương Đông Kỳ nhìn người đàn bà ngu ngốc này, lạnh lùng :

      " dưng đưa cho người ta triệu, lại còn bị mất hết mặt mũi, còn chưa đủ bẽ mặt sao hả? Như thế nào? Bà còn muốn đưa thêm cho người ta triệu rồi tiếp tục đóng vai hề ở chỗ đó sao?"

      "Lão gia, ý ông là, người phụ nữ đó đổi ý? Nhưng..."

      Tô Mỹ Hoa vừa , vừa lấy tờ giấy cam kết của Vô Ưu từ trong túi ra, vội vàng :
      "Nhưng, chúng ta còn có cái này mà!"

      Phương Đông Kỳ cầm lấy tờ giấy cam kết, nhìn đến nội dung bên trong, liền “rọat roạt roạt” xé nát tờ giấy ra.

      Tô Mỹ Hoa hét to:

      "Lão gia! Ông làm gì vậy?"

      Bà ta gào thét xong, liền bắt đầu nhặt nhạnh những mảnh vụn lại. Đây đâu phải là tờ giấy bình thường, dùng triệu để mua đó.

      Phương Đông Kỳ thấy Tô Mỹ Hoa nhặt từng mẩu giấy, lạnh lùng :

      "Nhặt lên cũng vô ích ích thôi. Bọn họ bước vào nhà Phương Đông, mà Phương Đông Dạ bước vào nhà họ!"

      Đúng lúc này thang máy cũng vừa mở ra, ông ta xong giận dữ bước ra khỏi thang máy, về phía cổng chính của tập đoàn “Trụ”. Tô Mỹ Hoa sau khi hiểu vấn đề, liền ném mấy mẩu giấy , vội vàng chạy đuổi theo.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 94: (tiếp)


      Người vừa khỏi, Phương Đông Dạ liền vội vàng tới trước cửa phòng nghỉ, áp tai nghe ngóng. Điều khiến sợ hãi, lo lắng nhất là Vô Ưu nghe thấy. Sau khi nghe thấy động tĩnh đặc biệt gì, nhìn Nhạc Diễm chỉ trích:

      "Nếu bị mẹ con nghe thấy làm thế nào hả?"

      Nhạc Diễm ung dung đáp:

      "Mẹ nghe thấy chẳng phải càng tốt sao, ít nhất cha phải lo lắng cách mở miệng như thế nào nữa."

      Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm thế, chân mày cau lại, :

      "Cha cần con giúp đỡ! Cha rồi, cha có thể giấu diếm mẹ con cả đời."

      Cả đời!

      Đối với từ này, Nhạc Diễm thờ ơ :

      "Con cũng cho rằng mẹ ngốc nghếch cả đời!"

      Cậu bé xong, bắt đầu lật tài liệu bàn Phương Đông Dạ ra xem. Phương Đông Dạ thở dài bất đắc dĩ. Chuyện này làm khó xử, chưa bao giờ gặp phải tình huống khó như thế. Nhưng lại chẳng có biện pháp gì cả, rất sợ Vô Ưu biết chuyện.

      ..

      Chết tiệt!

      Phương Đông Dạ!

      Ở bên trong, Vô Ưu nghe được rất . hận thể lao ra cắn cho Phương Đông Dạ cái. Sao ta có thể lừa gạt như thế được? xem như kẻ ngốc sao? nhất định phải tìm ra từ đầu đến cuối, quang minh chính đại, đến lúc đó, đưa hết chứng cứ ra trước mặt ta, để xem ta còn xạo như thế nào nữa!

      Hừ!

      Vô Ưu hung hăng trừng mắt với cánh cửa, sau đó cởi quần áo vào phòng tắm. Lần đầu tiên Vô Ưu nghĩ sao vậy, mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Xem ra bắt đầu vận dụng nửa bán cầu điều khiển trí não của mình để đối phó với hai cái đại não thiên tài kia rồi. biết có thể được toại nguyện đây!

      ...

      Cốc cốc cốc…

      "Vô Ưu, tắm xong chưa? Quần áo nè."

      Y phục được đưa tới, Phương Đông Dạ nhận xong liền đem qua gõ của phòng Vô Ưu.
      Lúc này Vô Ưu mới vừa vào tắm, gào lên:

      "Chờ lát."

      tắm vội vàng như đánh trận, sau đó quấn chiếc khăn tắm ra mở cửa. Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phương Đông Dạ, cười :

      "Tắm xong rồi."

      Phương Đông Dạ nhìn thấy bộ dáng ướt át của , những giọt nước đọng đầy tóc, cổ, bả vai , đột nhiên miệng trở nên khô khốc. muốn dùng nước người để giải khát.

      Quỷ háo sắc!

      Vô Ưu nhìn thấy ánh mắt trần trụi của Phương Đông Dạ, mặt đỏ ửng lên, trái tim cũng nhảy điên cuồng. nhịn được lại nhớ đến cái đêm ở thuyền sau khi tỉnh lại, thân thể trần trụi bên cạnh Phương Đông Dạ. cũng nhịn được lại nghĩ đến cái đêm ở “Diễm” - như có như , như giấc mộng hư hư ảo ảo kia.

      "Khụ khụ, ở đây còn có trẻ vị thành niên nha."

      Nhạc Diễm ngồi ghế tổng giám đốc, nhìn thấy Vô Ưu tắm xong ra, khuôn mặt đỏ ửng hết sức mê người, lại nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc, bất động của cha, cậu bé vội vàng lên tiếng nhắc nhở hai người tiết chế lại. Cậu bé rất trong sáng chứ giống chút nào tên quỷ háo sắc nhìn lén người khác.

      "Nhạc Diễm!"

      Vô Ưu nghe thấy giọng của Nhạc Diễm, thẹn quá hóa giận quát to, sau đó giống như thường ngày, hề nghĩ ngợi, sau khi nhìn đông nhìn tây xong, liền giựt bộ quần áo tay Phương Đông Dạ ném về phía Nhạc Diễm. ràng Nhạc Diễm được “huấn luyện” rồi, nên đưa tay ra bắt ngay bộ quần áo, :

      "Bộ đồ này nhìn tệ, hẳn là rất đắt tiền đó nha!"

      Vô Ưu mang đôi dép lê to đùng vào phòng làm việc. Phương Đông Dạ vội vàng bước nhanh tới cửa, khóa trái lại. chỉ sợ chẳng may có người gõ cửa phi vào, lại nhìn thấy bộ dáng này của Vô Ưu. sợ mọi người hiểu lầm, nhưng mà sợ mọi người nhìn thấy Vô Ưu như thế này. Đối với , Vô Ưu chính là tài sản của riêng , đừng là những người khác thể nhìn, mà nghĩ cũng được!

      "Ai lau tóc cho mình nha?"

      Sau khi Vô Ưu ngồi lên ghế salon, ra vẻ lơ đãng hỏi.

      "Con !"

      Nhạc Diễm phải làm nhiệm vụ này vô số lần rồi. Cậu bé muốn làm lại. Trong lòng Phương Đông Dạ muốn trả lời “”, nhưng lại thể mở miệng ra. Trước mặt Nhạc Diễm thân mật quá cũng tốt. ngờ Vô Ưu lại chủ động quay sang nhìn :

      "Phương Đông Dạ, vậy em phải xin nhờ rồi

      Cầu cũng được!

      Phương Đông Dạ vội vàng :

      "Được. Chờ chút

      xong xoay người vào phòng tắm, cầm hai chiếc khăn lông khô ra. tới phía sau lưng Vô Ưu, bắt đầu dịu dàng lau tóc cho !

      Cơ thể phản ứng! Cơ thể phản ứng!

      Vô Ưu vốn tưởng rằng sau khi biết chuyện Phương Đông Dạ lừa gạt mình, rất tức giận, vì vậy rất chán ghét , nhưng khi tắm rửa xong ra, thấy nhìn mình, thế nhưng lại có cảm giác, trong đầu còn ngừng nghĩ bậy bạ. biết cơ thể mình bài xích Phương Đông Dạ, những chán ghét , mà lại có chút đợi chờ muốn ôm lấy mình.

      Phản ứng của cơ thế khiến phải giật mình, cũng làm khó tin. Vì vậy vừa rồi bảo thẳng Nhạc Diễm lau tóc cho , mà hỏi ai lau tóc cho . Nhạc Diễm lười đương nhiên dễ dàng giúp lau tóc như vậy, cho nên, đương nhiên phải “xin” Phương Đông Dạ giúp rồi. muốn mượn cách này để kiểm tra xem, cơ thể của mình có bài xích .

      Học trưởng Hoắc Lãng rất hiểu , cho nên nhìn ra thích Phương Đông Dạ. ấy cũng biết ngốc, biết tình cảm của mình, cho nên mới bảo phải nghe theo trái tim mình, tự xem cảm giác của cơ thể. Vì vậy mới muốn thử xem, có phải cơ thể mình bài xích hay , xem có phải mình thích hay .

      ...

      "Xong rồi, em thay quần áo , cẩn thận bị lạnh."

      Phương Đông Dạ lau khô tóc cho Vô Ưu xong, liền lấy chiếc khăn lông khác khoác lên vai . hy vọng chiếc khăn có thể hút hết những hạt nước long lanh vai , khiến muốn hút hết từ lâu rồi nhưng lại dám lỗ mãng, làm theo khát vọng của bản thân. chỉ bởi vì còn có Nhạc Diễm ở đây, mà cũng sợ dọa đến .

      Vô Ưu nghe thấy lời Phương Đông Dạ , cũng mới ý thức được, ra lâu như vậy rồi. Tóc cũng được lau khô, vậy mà lại chút cảm giác bài xích nào. Làm sao bây giờ hả? Chẳng lẽ lại thích sao?

      Phiền chết được!

      Bởi vì trong lòng Vô Ưu có cảm giác phức tạp với Phương Đông Dạ, nên tâm trạng có chút bực bội. đứng bật dậy, kết quả chiếc khăn tắm được quấn chặt suýt nữa bị rơi xuống. Cũng may là Phương Đông Dạ nhanh tay nhanh mắt, kịp chặn chiếc khăn lại cho , mới khiến cảnh lộ hàng chưa tới giây, chiếc khăn tắm được quấn lại người.

      Ah!

      " có chuyện gì."

      Vô Ưu còn chưa kịp thét đến chói tai, câu an ủi của Phương Đông Dạ bật ra khỏi miệng rồi. liếc nhìn Phương Đông Dạ :

      "Cám ơn." xong liền vơ đống quần áo bàn, chạy ù vào phòng nghỉ!

      “Cạch!” Sau khi cửa được đóng, Vô Ưu đỏ mặt dựa vào cánh cửa. Vừa rồi bị làm sao vậy? Vừa nghĩ đến Phương Đông Dạ nhìn thấy mình trần truồng, mặt như bị bỏng chết được vậy. Vô Ưu áp sát tai vào cửa, muốn nghe động tĩnh bên ngoài, lại ngờ nghe thấy giọng của Nhạc Diễm:

      "Cha, con thấy mẹ thích cha rồi đó. Ha ha, chúc mừng, chúc mừng!"

      Cha!

      Chẳng lẽ bọn họ nhận nhau rồi sao? Nhưng, quan trọng là thằng bé lại mình thích Phương Đông Dạ. Chẳng lẽ ngay cả Bé Diễm cũng nhìn ra sao? Làm sao bây giờ? Mình thích Phương Đông Dạ rồi sao?

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả...
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê...
      Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu ^

      ...

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Vô Ưu cầm điện thoại lên nhìn, là Tiểu Hạ. Nhất thời biết phải thế nào cho phải. biết phải như thế nào với Tiểu Hạ, nhưng điện thoại vẫn đổ chuông ngừng, cứ như hề có ý dừng lại vậy. Cuối cùng Vô Ưu hít sâu hơi, nhận điện thoại của Tiểu Hạ...

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 95: Vô Ưu thông minh (3)

      "Tiểu Hạ, xin lỗi."

      "Vô Ưu, xin lỗi."

      Sau khi điện thoại được nối máy, hai người đều câu xin lỗi rất ăn ý. Vô Ưu sửng sốt, lập tức hỏi lại:

      "Sao vậy? Tại sao lại xin lỗi tôi?"

      Tiểu Hạ cũng định hỏi như thế, nhưng thấy Vô Ưu hỏi vậy liền mỉm cười :

      "Vì tôi Las Vegas, nhận được điện thọai của , nên tôi xin lỗi . sao hả? Tại sao lại xin lỗi tôi?"

      Người ta chẳng qua chỉ điện thọai của thôi, mà vội vàng xin lỗi rồi. Chuyện kia quan trọng như thế, xem ra câu xin lỗi chẳng giải quyết được gì.

      "Vô Ưu, sao vậy? Đừng làm tôi sợ, mau cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra hả?"

      Tiểu Hạ thấy Vô Ưu gì, nhịn được lo lắng hỏi. Trước quan tâm của Tiểu Hạ, Vô Ưu càng áy náy thôi. thành :

      "Tiểu Hạ, xin lỗi, tôi thích người thầm thích rồi. Xin lỗi, xin lỗi ! đừng giận tôi có được ? Tôi biết tôi sai, nhưng tôi thích ấy. Bây giờ tôi cũng biết phải làm như thế nào nữa, biết phải đối mặt với như thế nào cả. tại tôi biết phải giải quyết mớ hỗn độn này như thế nào. Xin lỗi! xin lỗi, tha thứ cho tôi có được ? ..."

      Vô Ưu mở miệng ra xin lỗi, hơn nữa càng càng xin lỗi, giống như có ý dừng lại vậy. Tiểu Hạ cau mày, bất giác nhìn về phía Thạch Thiên Kình trong phòng khách.

      Thích người thầm thích?

      Tiểu Hạ theo bản năng liền nghĩ ngay đến Thạch Thiên Kình. Điều này khiến cho thấy rất lạ lùng, chẳng lẽ thích Thạch Thiên Kình rồi sao? bối rối lắc lắc đầu, làm cho chính mình tỉnh táo lại. Sau khi bình tĩnh, hỏi lại Vô Ưu:

      "Vô Ưu, là Phương Đông Dạ sao?"

      "Uh."

      Mặc dù Tiểu Hạ khẳng định người Vô Ưu thích nhất định là Phương Đông Dạ. Nhưng cũng hiểu tại sao, khi nghe Vô Ưu xong, chẳng những thấy đau khổ, mà ngược lại còn cảm thấy có chút may mắn - may mắn vì người đó phải là Thạch Thiên Kình. thích Thạch Thiên Kình!

      Tiểu Hạ giật mình khi phát ra điểm này, nhưng, bây giờ cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, cho nên cười với Vô Ưu:

      "Vô Ưu, hiểu lầm rồi. Trước kia đúng là tôi thích tổng giám đốc, nhưng bây giờ tôi còn thích ấy nữa rồi. phải, mà tôi thích ấy từ lâu rồi."

      "Hả? thế sao?"

      Vô Ưu dám tin, hai mắt và miệng mở to. Tiểu Hạ vui vẻ cười :

      "Vô Ưu, đó. Lần trước lúc gặp nhau ở thuyền, phải tôi tổng giám đốc phải chăm sóc cho sao? Lúc đó tôi định lời chúc phúc với rồi, nhưng tôi vẫn chưa ra. còn nhớ ?"

      nhớ được rồi!

      Cụ thể Vô Ưu nhớ , nhưng hình như ấy có như vậy. Ngay lập tức Vô Ưu liền cười híp mắt, :

      "Ha ha, Tiểu Hạ. Vậy tôi yên tâm rồi. biết đâu, tôi nghĩ tôi có lỗi với , tôi ăn vào, buổi tối ngủ cũng ngon giấc, trong lòng tôi cực kỳ áy náy. Bây giờ nghe như thế, rút cuộc tôi cũng có thể yên tâm rồi. Ha ha..."

      Tiểu Hạ nghe thấy tiếng cười của Vô Ưu, chúc phúc:

      "Vô Ưu, là người tốt, là người rất rất rất tốt. Cho nên, nhất định với tổng giám đốc phải mãi mãi hạnh phúc bên nhau nha. ấy rất , nhất định đối xử tốt với , mang đến cho cuộc sống hạnh phúc nhất!"

      Nhất định đối xử tốt với !!

      Vô Ưu vừa nghe thấy lời này, tâm trạng vui sướng thoáng cái tan tành. tố khổ với Tiểu Hạ:

      "Tiểu Hạ, tôi cho biết nha. Hình như Phương Đông Dạ gạt tôi rất nhiều chuyện! Hơn nữa, ta có thể còn là cha của Bé Diễm."

      "Vô Ưu, biết cha Bé Diễm là ai sao?"

      Mặc dù Tiểu Hạ cũng từng nghi ngờ. rất khó có thể tin được, đời này lại còn có chuyện tưởng như thế thế. ngờ Vô Ưu lại :

      "Uh, hình như lúc ấy tôi uống rượu, nên được. Tôi chỉ biết là lúc đó tôi ở “Diễm”, còn chuyện khác đều nhớ ."

      Tiểu Hạ chút do dự:

      "Cho nên, mới đặt tên cho con mình là “Diễm” sao?"

      Vô Ưu trả lời bằng cách gật đầu, cũng nghĩ tới chuyện qua điện thọai Tiểu Hạ thể nhìn thấy được. Nhưng Tiểu Hạ cũng hiểu thừa nhận rồi. Đối với người bạn ngốc nghếch này, Tiểu Hạ cũng biết phải gì mới được, mặc dù cũng nghi ngờ Bé Diễm là con của Phương Đông Dạ, nhưng loại chuyện như thế này, làm sao có thể bừa được, cho nên, sau hồi suy nghĩ cẩn thận, :

      "Vô Ưu, nghe tôi, để bọn họ kiểm tra ADN . Chuyện như thế này, vẫn nên nhờ giúp đỡ của y học cho đảm bảo."

      "Được."

      Vô Ưu cũng nghĩ như vậy, bây giờ Tiểu Hạ lại thế, đúng là hẹn mà nên, nhưng ngay sau đó lại hỏi:

      "Tiểu Hạ, nếu như thế phải làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao hả?"

      Tiểu Hạ bị vấn đề này làm cho sững sờ, :

      "Đến lúc đó hãy nha. Nếu như thích ấy, ấy cũng , Bé Diễm lại là con của ấy, phải là quá tốt sao? còn lo lắng gì nữa hả?"

      Tiểu Hạ như vậy, Vô Ưu cũng đồng ý, nhưng trong lòng cứ thấy thoải mái. Có thể , khi bị lừa trong lòng cảm thấy rất bứt rứt, khó chịu. Loại cảm giác này chỉ có thể tâm được với Tiểu Hạ - người bạn thân thiết của mà thôi.

      "Tiểu Hạ, ta lừa gạt tôi như con ngốc, chẳng lẽ tôi lại xem như có chuyện gì xảy ra sao? biết , ta lạ còn định lừa gạt tôi cả đời cơ. Nếu như tôi giáo huấn cho ta trận, chẳng phải sau này ta càng coi tôi ra gì sao? thấy đúng ?"

      Vô Ưu , mặc dù có chút tranh hơn thua ở đây, nhưng Tiểu Hạ nghe cũng thấy có lý, cho nên sau khi suy nghĩ lúc, Tiểu Hạ :

      "Cũng đúng! Nếu như cảm thấy thoải mái, vậy hãy giáo huấn cho ấy trận . Ví dụ như: cho ấy ăn trận dấm chua này; hơi cám dỗ ấy chút, nhưng cho ấy chạm vào này; hoặc là lúc nóng lúc lạnh, vân vân… trêu chọc ấy chút là được rồi. Nhớ kỹ, nếu như thích ấy, cũng chỉ nên trêu chọc ấy chút thôi, đừng làm quá, nếu làm hỏng bét, rồi ảnh hưởng đến tình cảm của hai người đó, hiểu chưa?"

      "Uh, uh, hiểu, hiểu. Tôi biết phải làm như thế nào rồi. Tiểu Hạ, tốt nha. Haha. Tôi chết mất."

      Tiểu Hạ rất đơn giản, trong lòng Vô Ưu vốn buồn bực nghe xong liền thông suốt, hơn nữa còn cảm thấy thời tiết hôm nay đẹp, tâm trạng vô cùng tốt, giống như đứa trẻ bị lạc đường lâu, trong lúc tuyệt vọng đột nhiên tìm thấy đường ra vậy. Tiểu Hạ cảm nhận được tâm trạng Vô Ưu tốt lên, liền cười :

      "Phải cẩn thận nha. Tổng giám đốc và Bé Diễm đều là những người cực kỳ thông minh đó."

      Vô Ưu :

      "Đúng vậy, trong mắt bọn họ tôi chỉ là tên ngốc. Lần này nhất định tôi cho bọn họ biết, đắc tội với tôi có kết cục như thế nào!"

      "Ha ha, được, chúc may mắn!"

      "Uh, được, cứ thế . Tôi kết hôn mời làm phù dâu!"

      tại Vô Ưu quyết định gả cho Phương Đông Dạ rồi, nhưng sau khi nghe Tiểu Hạ mách bảo, biết trước đó phải nên giáo huấn trận nho .

      Để cho ấy ăn dấm chua này; hơi cám dỗ ấy chút, nhưng cho ấy chạm vào; hoặc là lúc nóng lúc lạnh.

      Những sáng kiến này của Tiểu Hạ đều sai nha. Nhưng mà, điều đầu tiên bây giờ cần phải làm là thay quần áo ra ngoài . Sau đó rốt cuộc áp dụng theo cách nào phải tùy vào tình huống cụ thể vậy. Nghĩ vậy, mặt Vô Ưu xuất nụ cười to. thể chờ đợi được, muốn nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc đó của Phương Đông Dạ! Lừa gạt hả, để xem sau này còn dám hay !

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 95: (tiếp)


      "Wow, hôm nay ăn đời!"

      Nhạc Diễm vô cùng thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng của mình. Phương Đông Dạ cười, nhìn vẻ mặt đau lòng như muốn chết của Vô Ưu, hiểu sao đáng như thế, mà cũng lại tiền như thế chứ. có tiền tiết kiệm làm gì, nhưng bây giờ có hẳn triệu nha, cho ăn bữa xả láng thôi, lại thành ra đau lòng đến như vậy! Đúng là thể tin được.

      Vô Ưu cảm nhận được ánh mắt Phương Đông Dạ nhìn chằm chằm mình. ngẩng đầu lên nhìn :

      "Gì vậy? nhìn gì? Ăn hết phần của , nếu còn thừa lại tí nào, lát nữa tự trả tiền phần của đó!"

      "Ha ha, được, thể ăn được nữa rồi. Lát nữa trả tiền phần của !"

      Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu đau lòng, cho nên rất hào phóng nhận thanh toán phần của mình, để được thanh toán bớt . Cuối cùng sắc mặc của Vô Ưu cũng ôn hòa hơn, :

      "Cũng được."

      vừa , vừa ra sức cho thức ăn vào miệng, bỗng nhiên sắc mặt có chút khó coi. diⓔn♡đànⓛê♡quý♡đⓞn Sau lần đó ở thuyền uống rượu nữa, nhưng bụng thỉnh thoảng cứ thấy khó chịu, xem ra có thời gian phải khám bác sĩ mới được.

      "Vô Ưu, em sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao?"

      Phương Đông Dạ thấy sắc mặc Vô Ưu trở nên khó coi, liền vội vàng hỏi han đầy quan tâm. Nhạc Diễm cũng cảm thấy bình thường nên lo lắng hỏi:

      "Mẹ, mẹ sao vậy?"

      Vô Ưu lắc đầu, cười :

      " sao, hình như mẹ ăn quá nhanh nên bụng khó chịu!" Vô Ưu xong, nhìn bọn họ cười ngờ nghệch.

      Hai người kia thấy Vô Ưu cười cũng an tâm, nhưng bù lại Nhạc Diễm tuôn ra câu:

      "Ngốc nghếch! Có ai tranh phần của mẹ đâu, sao phải vội vàng như thế hả?"

      Vô Ưu nghe xong những lời này, bực mình tát lên đầu cậu bé cái, :

      "Con còn dám ai tranh phần của mẹ? Nếu như phải con liên tục giành giật với mẹ, mẹ còn phải vội vàng như thế sao?"

      Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng tranh cãi quái lạ này, những ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía bọn họ. Phương Đông Dạ xấu hổ gật đầu chào hỏi mọi người, sau đó chờ mọi người để ý đến bọn họ nữa, mới :

      "Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Vô Ưu, em cũng đừng tức giận mà, bữa hôm nay để thanh toán được ?"

      "Được! Quyết định như vậy nha, được đổi ý đó!"

      Vô Ưu xong liền cúi đầu xuống, thèm tranh cãi với Nhạc Diễm nữa mà tiếp tục ăn với vẻ mặt hết sức phấn khởi. di。ễn‿đàn‿l。ê‿quý‿đ。ôn Phương Đông Dạ nhìn thấy bộ dạng này của , tự nhiên có cảm giác nghi ngờ, biết có phải mình bị gài bẫy nữa!

      ...

      "Bái bai, ngày mai đến đón em đúng giờ nha."

      Đến cửa nhà Vô Ưu, Phương Đông Dạ vốn tưởng tượng ra cảnh chia tay đầy lưu luyến, nhưng ngờ Vô Ưu vội vàng đóng “bịch” cửa lại, khiến trong lòng rất khó chịu. Tóm lại, hôm nay cứ có cảm giác Vô Ưu có chỗ nào khác lạ ấy, nhưng lại thể ra thành lời. Xem ra tối nay phải “giao lưu” với con trai mình chút mới được.

      Nhạc Diễm tắm rửa xong, thấy Vô Ưu ngồi lướt mạng internet trong thư phòng hỏi:

      "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Vẫn chưa ngủ sao?"

      Vô Ưu trả lời:

      "Mẹ tắm rửa rồi ngủ ngay đây, con ngủ trước !"

      Vô Ưu xong, nhìn Nhạc Diễm cười ngây ngốc. Nhạc Diễm :

      "Sau này mẹ đừng cười như vậy, nhìn ghét, xấu chết được!"

      Cậu bé xong thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Vô Ưu, vội vàng “thức thời” :
      "Ha ha, con ngủ đây, ngủ đây!"

      Rồi nhanh chân bỏ chạy. Lần này Vô Ưu đuổi theo đánh cậu bé, bởi vì có chuyện quan trọng hơn phải làm.

      Phương Đông Dạ Diễm.

      Vô Ưu nhập mấy từ vào máy tính xong, sau đó như kỳ tích, máy tính xuất vô số thông tin về vấn đề này. xem đến n bài báo, sau đó lại nhìn thấy người trong chương trình “Đêm sắc khôn cùng”, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cuối cùng cũng tìm ra được thông tin kinh người: Phương Đông Dạ chính là ông chủ của “Diễm”!!!

      Phương Đông Dạ - Vô Ưu có chút nghiến răng nghiến lợi nhỡ kỹ tên . nằm mơ cũng thể ngờ, ra nó ở gần đến như vậy. chỉ cần để tâm suy nghĩ chút thôi, có thể nhanh chóng biết được chân tướng rồi. Đúng là, ngu ngốc, biết động não mà.

      Vô Ưu tự mắng chính mình ngu ngốc, cũng đồng thời càng tức giận Phương Đông Dạ hơn. lại còn muốn giấu diếm cả đời? cho rằng chuyện dễ bị vạch trần như thế này, cứ mơ hồ mà phát ra, nghi ngờ sao? Quá đáng! Nếu như dễ dàng bỏ qua cho đúng là có khí chất gì nữa rồi!

      Làm sao bây giờ? Phải có biện pháp hành động cụ thể mới được!

      Tìm đồng minh! Bé Diễm là do sinh ra, cậu bé chắc ở cùng phe với rồi! Vô Ưu nghĩ vậy, liền vội vàng tắt máy tính , sau đó về phía phòng Nhạc Diễm.

      ...

      "Cha làm gì vậy? sợ bị mẹ bắt quả tang sao?"

      Nhạc Diễm vừa mới vào phòng chưa được bao lâu thấy Phương Đông Dạ vào qua cánh cửa bí mật.

      Trước câu giễu cợt của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ cũng chẳng có tâm trạng để so đo với cậu bé, bởi vì trong lòng quả rất bất an. nhìn Nhạc Diễm hỏi:

      "Bây giờ mẹ con làm gì hả? ấy vào sao?"

      Nhạc Diễm cũng cảm nhận được giọng Phương Đông Dạ rối tinh lên, cho nên khó hiểu hỏi:

      "Cha sao vậy? xảy ra chuyện gì sao?"

      Phương Đông Dạ lắc đầu :

      " có chuyện gì, chỉ có điều biết tại sao cha cứ cảm thấy có điểm gì đó bình thường."

      Trực giác Nhạc Diễm mách bảo có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, nên cậu bé nhảy xuống giường :

      ", qua chỗ cha chuyện. Mẹ nghịch máy tính, lát nữa còn tắm nữa, vào đây đâu."

      Cậu bé xong, hai người cùng nhau qua cánh cửa bí mật đến phòng khách nhà Phương Đông Dạ. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Phương Đông Dạ trước dẫn đầu, còn Nhạc Diễm sát theo sau.
      Tủ vẫn chưa đẩy lại rồi?

      Nhạc Diễm tự hỏi lúc, nghĩ rằng cửa phòng mình được khóa, Vô Ưu vào, cho nên gấp quá cũng chẳng đẩy chiếc tủ lại, mà chỉ đóng cửa thôi.

      ...

      Cốc cốc cốc

      Sau khi Vô Ưu gõ mấy cái lên cửa, vẫn thấy Bé Diễm gì, mới đưa tay vặn cửa, nhưng ngờ cửa bị khóa. Bé Diễm hình thành thói quen này từ bao giờ vậy? Hình như là từ sau khi ở Đài Nam ra đây, cậu bé thường luôn khóa trái cửa.

      Có điều gì bí mật sao?

      Vô Ưu nhịn được nghĩ đến điều này. Bởi vì nhớ đến ánh mắt hoảng hốt lần trước của Nhạc Diễm! Có chuyện! Sau khi Vô Ưu phát ra vấn đề khác thường, lại càng phát ra được nhiều chuyện bất thường hơn. quyết định nhanh, chút do dự quay trở lại phòng khách, tới lục lọi ngăn tủ. lục lọi hết ngăn tủ này đến ngăn tủ khác, cuối cùng cũng tìm ra được chìa khóa phòng Nhạc Diễm.

      Cạch!

      Cửa phòng Nhạc Diễm được mở ra.

      Cửa khóa trái nhưng trong phòng lại ai. So với điều bất ngờ - trong phòng ai – điều mà trước đây chưa từng xảy ra, việc bây giờ càng khiến Vô Ưu ngạc nhiên rồi! cần suy nghĩ cũng đoán được Nhạc Diễm ở phía sau cánh cửa. Hơn nữa, từ vị trí cũng phán đoán được, phía bên kia chính là phòng khách nhà Phương Đông Dạ!

      Tìm đồng minh!

      Vô Ưu nghĩ đến mục đích mình tìm cậu bé, suýt nữa bật cười. Lần này phải công nhận mình đúng là ngu ngốc . Người ta liên minh với nhau từ lâu rồi, thế nhưng lại suýt nữa tìm kẻ địch làm đồng minh. Đây phải là tự chui đầu vào lưới sao?

      Vô Ưu nghĩ thế, liền vội vàng ra khỏi phòng Nhạc Diễm, khóa trái cửa lại. phải quay về tìm đối sách. diễn☾đàn☽lê☾quý☽đôn mình Phương Đông Dạ thôi sợ mình phải là đối thủ rồi, nếu như thêm cả tên phản bội Nhạc Diễm nữa, phải càng thể thắng sao? Nghĩ vậy Vô Ưu cũng hiểu ra, được! Nhất định phải lôi kéo Bé Diễm về phe của mình.

      ...

      "Cha, cha bảo con qua đây, phải là đến xem cha trầm tư đó chứ?"

      Từ lúc Nhạc Diễm ngồi xuống ghế salon cùng Phương Đông Dạ đến giờ, Phương Đông Dạ câu gì, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn cậu bé cũng có, chẳng trách Nhạc Diễm lại than phiền như thế. Trước khiếu nại của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ thở dài :

      "Bé Diễm, rút cuộc cha cứ cảm thấy mẹ con phát ra điều gì rồi đó!"

      Trước nỗi lòng của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm xì mũi coi thường. Cậu bé cười :

      " đâu. Nếu như mẹ con phát ra được chuyện gì đó, nhất định mẹ hỏi. Tính mẹ giấu được chuyện gì ở trong lòng. Hơn nữa, cho dù mẹ với cha, nhất định với con, nên có chuyện gì đâu. Hơn nữa, con cũng cảm thấy có chỗ nào quái lạ cả. Con thấy mẹ vẫn giống như trước à, vẫn ngốc nghếch như vậy!"

      Vã mồ hôi! Đây là thói quen thành hiển nhiên của Nhạc Diễm. Chuyện Vô Ưu ngốc nghếch được ăn sâu vào tận trong xương tủy của cậu bé rồi.

      Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm , cũng cảm thấy có lý, hơn nữa, mặc dù có cảm giác là lạ, nhưng quả cũng biết ràng là vấn đề ở đâu, cho nên buồn bực :

      "Quên , có thể là do cha quá đa nghi."

      Kính cong… kính cong… kính cong…

      Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, điều này khiến Phương Đông Dạ cảm thấy rất kỳ quái. Cái nhà này của rất hiếm khi có người đến, ngoại trừ Vô Ưu tới lần ra, người duy nhất đến thường xuyên - cũng là người khách duy nhất của chính là Nhạc Diễm. Chỉ có điều, buổi tối Nhạc Diễm đều qua cánh cửa bí mật, hơn nữa bây giờ cậu bé ở đây rồi, vậy là ai được? Bây giờ xem như nó trở thành vấn đề của Phương Đông Dạ rồi.

      " phải là mẹ con đó chứ?"

      Phương Đông Dạ hỏi có chút lo lắng. Mà Nhạc Diễm cũng cảm thấy có chút bất an, cho nên :

      "Con xem sao."

      Cậu bé xong, đợi Phương Đông Dạ phản ứng lại mở cánh cửa bí mật trở về phòng mình. Phương Đông Dạ thấy hành động đột ngột của Nhạc Diễm, cũng vội vàng theo sau. Dù sao nếu như lộ, muốn trốn cũng được...

      Nhạc Diễm vào phòng, thấy cánh cửa vẫn khóa, quay đầu nhìn Phương Đông Dạ, :

      "Ha ha, có chuyện gì!"

      Lúc này Phương Đông Dạ mới yên tâm quay trở lại nhà mình, sau đó buồn bực ra mở cửa!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 96: Vô Ưu thông minh (4)

      Là ai đây?

      Trước khi mở cửa, Phương Đông Dạ có chút do dự, nhòm qua cánh cửa. có ai! Chết tiệt! Đây rút cuộc là chuyện gì hả? Cái đầu Phương Đông Dạ từ trước đến giờ luôn luôn sáng suốt, lần đầu tiên cũng trở nên rối rắm.

      ...

      Bộp bộp bộp…

      "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

      Nhạc Diễm vừa trở về phòng nghe thấy tiếng đập cửa. Cậu bé nhủ thầm trong lòng mình may mắn vì trở về đúng lúc, đồng thời đôi mắt làm bộ mông lung, buồn ngủ ra mở cửa. Vô Ưu nhìn thấy bộ dạng giả vờ giống như của Nhạc Diễm cười nham hiểm :

      "Bảo bối, mẹ đánh thức con rồi sao?"

      xong, cười vô cùng rạng rỡ, nhìn Nhạc Diễm sợ hãi trong lòng. Cậu bé có cảm giác giống như mình làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy.

      Cậu nhóc chột dạ nhìn Vô Ưu hỏi:

      "Mẹ, mẹ, mẹ có chuyện gì sao?"

      Vô Ưu cười rạng ngời, bóng gió:

      "Mẹ định đổi cho con cái tủ đựng quần áo mới, con thấy thế nào hả?"

      Xong đời rồi! Nhất định bị lộ rồi!

      Ngay lập tức, trong lòng Nhạc Diễm nhận định như vậy! Nhưng mà, cậu bé vẫn ôm hy vọng may mắn, :

      "Tại sao hả? Cái tủ này vẫn còn rất tốt nha."

      Vô Ưu thấy Nhạc Diễm chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lại bóng gió:

      "Đúng vậy, rất “tiện dụng” nha!"

      Vô Ưu vừa , vừa cười gian xảo, vậy trong lúc cười tay còn cho vào trong túi lấy ra chùm chìa khóa, giống như vô tình cứ quơ quơ.

      Chìa khóa!

      Lần này Nhạc Diễm hiểu mình xong rồi, cho nên cậu bé chọn cách khôn ngoan “kẻ thức thời là người tài giỏi’. Cậu hỏi thẳng vào vấn đề:

      "Mẹ, mẹ , mẹ muốn con làm gì hả?"

      "Làm nội ứng cho mẹ, giúp mẹ dạy dỗ Phương Đông Dạ!"

      Vô Ưu cũng khách khí, chút chần chừ thẳng mục đích của mình. Nhạc Diễm lo lắng hỏi:

      "Mẹ, phải vì chuyện này mà mẹ thích cha nữa đấy chứ? Cha dám cũng là sợ mẹ tức giận thôi!"

      Trước lời bào chữa của Nhạc Diễm, Vô Ưu :

      "Bất luận là nguyên nhân gì ta cũng đúng khi coi mẹ như kẻ ngốc, cho nên mẹ nhất định phải dạy dỗ cho ta trận, để ta biết kết cục của việc đắc tội với mẹ!"

      Nhạc Diễm thấy vẻ mặt kiên định của Vô Ưu, biết lần này cha phải nếm mùi đau khổ, cho nên :

      "Được, con giúp mẹ. Nhưng mà, mẹ xác định chỉ để xả giận thôi nha, được ném cha đấy!"

      "Đương nhiên rồi. Nghĩ kỹ lại, người đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền như ta, cũng có nhiều nha."

      Vô Ưu xong, mặt đầy mê say, Nhạc Diễm nhìn mà muốn mắc ói, cho nên vội vàng :

      "Muốn con làm gì hả? Giúp mẹ nghĩ biện pháp đối phó cha sao?"

      Đến đây, tự nhiên Nhạc Diễm cảm thấy mình có chút như hàng rào “gió chiều nào xoay chiều ấy” vậy. Bây giờ cậu lại có thể sẵn lòng hiến kế để đối phó cha. Chỉ có điều, Vô Ưu lại nghĩ giống như cậu, thẳng với Nhạc Diễm:

      "Mẹ cần con nghĩ biện pháp, con chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của mẹ mà làm là được rồi!"

      Nghe lệnh làm?

      Nghe lệnh của mẹ?

      ràng là Nhạc Diễm dám gật đầu bừa với lời đề nghị của Vô Ưu. Vô Ưu như có chuyện gì, cười :

      "Sao hả? Lại định mẹ ngốc nghếch?"

      Lúc Vô Ưu chuyện, hai tròng mắt cũng nheo lại. Nhạc Diễm cười :

      "Làm gì có, mẹ thông minh nhất rồi, nếu làm sao mà phát ra bí mật của bọn con chứ."

      Nhạc Diễm nịnh hót xong, lại hỏi:

      "Mẹ, mẹ muốn con làm gì hả? Nghĩ xong cho con biết nha. Nhất định con ra sức phục vụ, nỗ lực đến khi chết mới thôi."

      "Tốt! Bây giờ mẹ có việc giao cho con đây!"

      Trước câu nịnh hót của Nhạc Diễm, Vô Ưu bội thu hoàn toàn. chút khách khí, hơn nửa đêm rồi vẫn “giao việc” cho cậu bé. Nhạc Diễm :

      "Được, mẹ . Muốn con làm gì hả? phải là bảo con gọi điện thoại sang nhà bên cạnh cả đêm đó chứ?"

      "Nhìn mẹ ngây thơ đến thế sao?"

      Nghe Nhạc Diễm xong, Vô Ưu tương đối khó chịu. Nhạc Diễm cười lấy lòng, nhưng lại chẳng được câu gì, bởi vì theo suy nghĩ của cậu, nhất định cách làm của Vô Ưu rất ngây thơ, nhưng mà, cậu cũng dám ra nha.

      Nhạc Diễm chính thức hỏi:

      "Mẹ , muốn con làm gì, con lập tức chấp hành vô điều kiện!"

      Biểu lần này của Nhạc Diễm khiến Vô Ưu rất hài lòng, gật đầu cười :

      "Qua đây, mẹ cho con."

      Vô Ưu ra vẻ thần bí, ngoắc ngoắc tay với Nhạc Diễm. Tên nhóc kia đương nhiên đành phải bất đắc dĩ ghé sát tai lại. Cậu bé muốn nghe xem, bà mẹ ngốc nghếch của mình dùng phương pháp gì để chỉnh cha cậu.

      ...

      Năm phút sau, dựa theo những điều được thỏa thuận, Vô Ưu chuẩn bị xong xuôi mới nhìn Nhạc Diễm gật đầu cười, sau khi làm tư thế Ok liền ra khỏi phòng Nhạc Diễm. Nhạc Diễm mới đẩy chiếc tủ sang bên, mở cánh cửa bí mật ra...

      "Con lại qua đây làm gì vậy? sợ bị mẹ con phát sao?"

      Phương Đông Dạ ngồi ghế sa lon nhấm nháp rượu, thấy Nhạc Diễm lại đến có chút kinh ngạc hỏi. Nhạc Diễm dựa theo kế hoạch của Vô Ưu :

      " biết tại sao tối nay chẳng ngủ được. Cha, cha qua ngủ cùng con nha!"

      Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm thế, vội vàng hỏi thăm đầy quan tâm:

      "Sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao?"

      Trước quan tâm của Phương Đông Dạ, trong lòng Nhạc Diễm hơi hơi áy náy, nhưng ngay sau đó cậu bé lại nghĩ, cha xứng đáng bị như vậy. Chẳng phải cậu khuyên cha phải chuyện thẳng thắn với mẹ rồi sao. Nhạc Diễm lắc đầu, trả lời:

      " ra có chuyện gì cả, chỉ có chút khó ngủ thôi. Cha qua ngủ cùng con !"

      "Được."

      Đúng lúc Phương Đông Dạ cũng buồn ngủ, cho nên cũng chẳng nghi ngờ gì, mà mỉm cười gật đầu. buông ly rượu xuống, đứng dậy, đôi chân thon dài rắn chắc theo Nhạc Diễm tới phòng cậu bé.

      ...

      mặt Vô Ưu mang theo nụ cười, phục bên ngoài cửa phòng Nhạc Diễm, nghe ngóng động tĩnh bên trong. nhét cái vali to dưới gầm giường của Nhạc Diễm. Đúng ra định cho vài túi rác hoặc thứ gì đó bẩn bẩn vào đó cơ, nhưng lại sợ bị Phương Đông Dạ nghi ngờ, cho nên mới chỉ nhét chiếc vali to đùng vào. Hắc hắc, chỉ cần Phương Đông Dạ với thân hình to lớn kia lại trốn dưới gầm giường, chắc chắn đó cực hình!

      Nghĩ vậy, lại nhịn cười giao xảo, lộ ra mấy chiếc răng trắng như tuyết.

      Tiếng “cạch” truyền ra, Vô Ưu biết hai người vào phòng. nhìn đồng hồ, dựa theo kế hoạch định, ba phút sau đó gõ cửa!

      ...

      Sau khi vào phòng, Nhạc Diễm đóng cửa lại, đẩy tủ che cánh cửa . Phương Đông Dạ khó hiểu hỏi:

      "Làm gì vậy? Sợ cha chạy hả?"

      Nhạc Diễm cười ngây ngô lúc :

      "Ha ha, con quên mất là cha phải qua đây."

      Cậu bé xong, cái đầu nho lại nắm lấy thời cơ :

      "Con mở ra."

      Tên nhóc xong, đồng thời giả bộ qua đẩy chiếc tủ, nhưng chiếc tủ lại hề nhúc nhích. Kỳ , dưới ròng rọc của chiếc tủ được đặt sẵn viên đá . Sau khi Nhạc Diễm xác định chiếc tủ dịch chuyển, cậu bé ra vẻ buồn bực :

      "Hình như đẩy ra được."

      " sao, lúc cha , cha tự đẩy."

      Đối với Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ hề có chút đề phòng nào. vẫn tưởng rằng Nhạc Diệm là chiến hữu của . Có nằm mơ cũng nghĩ ra, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tên nhóc kia tạo phản rồi! Trước tin tưởng của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm cười áy náy. Cậu cũng rất vô tội nha, bên là cha, bên là mẹ, cậu cũng còn cách nào khác! Cha cậu phải hiểu cho hành động bất đắc dĩ của cậu.

      Nhạc Diễm tự bào chữa cho hành vi của mình như vậy, mà chịu thừa nhận, hôm nay cậu làm như thế - chọn cách giúp mẹ, nguyên nhân chủ yếu chính là do cậu cũng muốn xem náo nhiệt – muốn xem mẹ chỉnh cha như thế nào!

      "Chiếc giường này của con hơi , sau này đổi cho con chiếc giường to hơn."

      Phương Đông Dạ nằm giường nhịn được lại nhớ tới cảnh lần trước bị rúc dưới gầm giường. Nghĩ tới cái cảm giác thể hít thở được, liền buông ra câu như thế. Nhạc Diễm nghe Phương Đông Dạ xong, cười :

      "Đúng vậy, con cũng cảm thấy nó rất , nhưng mẹ cho con đổi. Dù sao người ngủ, chiếc giường này cũng coi như là vừa rồi!"

      Lời Nhạc Diễm , Phương Đông Dạ cũng cảm thấy có lý, cho nên gật đầu, gì.
      Nhạc Diễm thấy Phương Đông Dạ cứ nhìn chằm chằm trần nhà hỏi:

      "Cha sao vậy? Hình như tối nay cha có điều gì đó lo lắng. xảy ra chuyện gì rồi sao? Vẫn là vì mẹ hả?"

      Phương Đông Dạ thầm:

      " biết tại sao nữa, tóm lại cha cứ có cảm giác xảy ra chuyện gì đó!"

      Xảy ra chuyện gì?

      Bingo! thông minh nha!

      Nhạc Diễm nghe Phương Đông Dạ xong, nhịn được tán dương. Cậu bé nghĩ thầm: đúng vậy nha, đúng là có chuyện xảy ra. Hơn nữa, xảy ra ngay đây tức thôi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :