1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 86: Vô Ưu nổi bão (2)


      Cái tát chỉ gây chấn động cho Vô Ưu và những người có mặt tại đó, mà còn khiến cho người đàn ông cùng người phụ nữ cũng phải nhăn mày. Lúc này đây, chỉ có người duy nhất vẫn cảm thấy bình thường là người phụ nữ kia. Bà ta cao ngạo, hất cằm :

      "Đây là bài học cho biết điều của !"

      Đánh trả - là phản ứng đầu tiên xuất trong đầu Vô Ưu.

      Mặc dù ngốc nghếch, nhưng chưa bao giờ để mình bị bắt nạt. Ngoại trừ những việc nhìn ra được, chỉ cần hiểu được nhất định làm cho đối phương “đẹp mặt”. Ở giữa đám đông như thế này, người phụ nữ kia dám làm cho mất mặt, tuyệt đối để cho bà ta được yên. Nhưng đánh trả lại có vẻ dễ dàng cho bà ta quá rồi.

      Nhẫn nại! Bé Diễm , mọi việc đều phải suy nghĩ kỹ, phải tìm nhược điểm của đối phương để ra tay.

      Vô Ưu thấy cách ăn mặc của người phụ nữ giống như con gà tây nhìn từ xuống dưới đánh giá. Nhược điểm, nhược điểm của bà ta là gì đây?

      Vô Ưu đứng bất động khiến cho bầu khí có chút gượng gạo. Người phụ nữ muốn vào thang máy rời , nhưng Vô Ưu vẫn cứ vô tư nhìn chằm chằm bà ta từ xuống dưới đánh giá, khiến cho bà ta thể cứ thế rời được. Mà người đàn ông cùng bà ta lại cứ im lặng, câu gì, làm bà ta lại phải lên tiếng:

      " nhìn cái gì hả? phục sao? phục đánh lại . dám vô lễ với tôi, tôi tổng giám đốc đuổi việc !"

      " xảy ra chuyện gì vậy?"

      Lúc này, quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng sau khi nghe thấy ở lầu xảy ra chuyện cũng vội vàng chạy đến. Người phụ nữ liền mở miệng tố cáo:

      “Đây là cách tiếp đãi khách của ‘Trụ’ của các sao? có quy củ gì cả! Tổng giám đốc các dạy các như thế đó hả?"

      " xin lỗi! xin lỗi! Tiểu thư, đại nhân chấp lỗi tiểu nhân. Vô Ưu mới vào, xin bỏ qua cho ấy. Tôi về nhất định phê bình ấy. trông xinh đẹp như vậy, nhất định là người tốt, đừng chấp nhặt ấy được !” Quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng Liễu Như Mi đúng là người hùng PR, chỉ cần liếc mắt nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ, tìm ra cách xoa dịu rồi.

      Trước vẻ khoa trương của Liễu Như Mi, mặt người phụ nữ lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng bà ta vẫn quên lườm Vô Ưu cái, ra vẻ như : đây mới là người có con mắt tinh tường!

      Người phụ nữ hào phóng :

      "Được. Tôi đại nhân chấp tiểu nhân, thèm chấp nhặt với ta nữa!"

      xong, khoác tay người đàn ông chuẩn bị vào thang máy.

      Vô Ưu tận lực suy nghĩ để tìm ra nhược điểm của người phụ nữ, nên cũng để ý đến khiêu khích của bà ta. Nhưng sau khi nghe Liễu Như Mi thế, hai mắt phát sáng như bóng điện vừa được bật. Nhìn thấy vẻ hả hê của người phụ nữ, càng thêm khẳng định là mình tìm ra nhược điểm của bà ta. Lúc này người phụ nữ xoay người vào thang máy.

      Đánh xong Nhạc Vô Ưu , còn muốn bỏ chạy? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?

      "Chờ chút."

      Bọn họ vừa bước vào thang máy Vô Ưu hô lên, đồng thời đến, bấm thang máy mở cửa ra. Người phụ nữ thấy hành động của Vô Ưu, :

      " muốn làm gì hả?"

      Vô Ưu giận quá hóa cười, :

      " có gì, tôi chỉ muốn mời hai vị ra đây chút. Tôi muốn được trịnh trọng xin lỗi hai vị vì chuyện vừa nãy."

      Xin lỗi!

      Người đàn ông nghe thấy từ đó, nhịn được nhìn Vô Ưu quan sát hồi, trông dáng vẻ thấy có ác ý. Trái lại, người phụ nữ kia chẳng những nghi ngờ gì, mặt còn lộ vẻ đắc ý, :

      "Bỏ , tôi thèm so đo với loại người như ."

      so đo? Haha, bây giờ muốn so đo cũng được nha!

      Vô Ưu đứng trấn giữ bất động ở cửa, thái độ cương quyết :

      "Tôi quyết, cho nên xin hai vị cho tôi cơ hội!"

      "Được. Vậy tôi cho cơ hội!"

      Người phụ nữ vừa , vừa như kéo người đàn ông ra khỏi thang máy, sau đó hất cằm, nghểnh mặt nhìn lên trần nhà, chờ Vô Ưu xin lỗi. Vô Ưu cười lễ độ, nhìn người phụ nữ :

      "Dì hai, đúng là tôi muốn lời xin lỗi với dì, nhưng trước tiên, dì có thể cho tôi biết, tôi sai ở đâu được ?"

      Liễu Như Mi vốn hiểu Vô Ưu định làm trò quỷ gì, nhưng khi nghe xong, thiếu chút nữa nhịn được bật cười lên rồi. Người phụ nữ mới vừa rồi mặt đầy cao ngạo, nghe Vô Ưu thế, suýt nữa rụng cằm rồi. Bà ta nổi cơn thịnh nộ nhìn Vô Ưu :

      "… tôi nhất định tổng giám đốc đuổi việc !"

      Vô Ưu nhìn dáng vẻ người phụ nữ bị chọc cho tức giận, ra bộ sợ hãi, giống như rất oan ức :

      "Dì hai, đừng đuổi việc tôi mà. Tôi lòng rất muốn xin lỗi dì, nhưng tôi lại biết tôi sai ở đâu. Tôi xin dì tha lỗi cho tôi !"

      Vô Ưu thoạt nhìn thấy ngốc nghếch, giờ lại cộng thêm giọng vô tội như thế, đúng là lừa ít người, biết đâu là giả, đâu là nữa. Người phụ nữ kia nhắc nhở :

      " gọi tôi là dì hai?!"

      Người phụ nữ phải là nhắc nhở Vô Ưu, mà sau khi bà ta nghe thấy xưng hô như thế liền điên lên! Nhưng Vô Ưu sau khi nghe thấy, ra vẻ khó hiểu hỏi lại:

      "Dì hai, xưng hô như thế có gì sao? Đó là từ rất lễ phép nha."

      "…"

      Sắc mặt người phụ nữ càng lúc càng khó coi, mà Vô Ưu những sợ hãi, miệng càng ngứa ngáy hơn, vội vàng :

      " lẽ tôi phải gọi dì là bác sao? Đúng vậy nha! Nhìn kỹ mới thấy gọi như thế có vẻ thích hợp hơn. Vừa rồi bác tức giận, nếp nhăn mắt với miệng còn chưa lộ ra, bây giờ tức giận đều lộ ra hết rồi kìa. nha."

      Vô Ưu đúng là chưa làm cho người ta chết cũng chưa ngừng mà. càng càng hăng hái. Người ta càng tức giận, càng hưng phấn. Gây tổn thương người ta hoàn toàn rồi vẫn còn quên “tốt bụng” nhắc nhở:

      "Bác , sau này bác đừng nên trang điểm dày như thế, nếu khi bác cười hay tức giận giống như bây giờ, trôi hết phấn đó. trông rất kinh khủng nha."

      "… Tôi phải xé nát miệng ra."

      Vừa rồi người phụ nữ thẹn quá hóa giận nên tát Vô Ưu cái. Bây giờ mọi người lại thấy bà ta tức giận đến cực độ rồi. Bà ta về phía Vô Ưu, điệu bộ giống như trong trận đấu bò, con bò nhìn thấy vải đỏ vậy.

      Bị đánh lần là ngốc nghếch rồi, lần này còn biết tránh đúng là đần độn nha!!

      Vô Ưu vốn có chuẩn bị từ sớm, nên nhanh chóng tránh được. Người phụ nữ do bước vội quá nên bị vấp, chỉ nghe thấy ‘bịch’ tiếng rất to, cả người bà ta té nhào xuống đất, hơn nữa, xem ra có vẻ bị té cũng . Vô Ưu nhìn thấy bà ta té nhào đất, cũng tiếp tục giả bộ nữa, nhịn được phá lên cười:

      "Ha ha ha, bác , sao bác lại quỳ rạp đất vậy? Mau đứng dậy , trông xấu chết."

      Liễu Như Mi nhìn thấy chuyện trở nên nghiêm trọng, vội vàng qua đỡ người phụ nữ dậy.

      " xảy ra chuyện gì?"

      Bùi Linh nhận được tin, lúc này cũng vừa xuống tới nơi. nhìn thấy cảnh này cũng lập tức hiểu ra, vội vàng :

      "Nhạc Vô Ưu, làm gì, sao bây giờ vẫn còn rầy rà ở đây chứ? "

      Phương Đông Dạ còn đói bụng đây! Vô Ưu nghĩ vậy, liền :

      "Bác , hẹn gặp lại. Tôi phải đây."

      đợi người phụ nữ kia kịp phản ứng lại, chớp mắt thấy bóng dáng Vô Ưu đâu nữa rồi. phải là vì Vô Ưu sợ người đàn bà kia, mà ngược lại, muốn để Phương Đông Dạ phải đói bụng, nên mới buông tha cho bà ta.

      "… Bùi Linh, đuổi việc đó cho tôi, ngay lập tức, ngay lập tức!"

      Người phụ nữ lúc này trông thảm hại. Đầu tóc xộc xệch, phấn mặt bị rơi rớt, làm lớp hóa trang mờ . Nhìn biết là thảm hại, xấu hổ đến cỡ nào rồi!

      Bùi Linh nhìn thấy vẻ lếch thếch của bà ta, trong lòng như nở hoa. rất hài lòng với cách làm của Vô Ưu. Bảo đuổi việc Vô Ưu ư? Đừng quyết định được, mà coi như có được quyết định, cũng nỡ đuổi việc bảo bối này nha.

      Bùi Linh gắng để lộ ra nụ cười mặt, ra vẻ bình tĩnh :

      " là! Sao lại để mình chật vật như vậy chứ. Quản lý Liễu, sao còn dìu phu nhân sửa sang lại chút . Để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa!"

      "Đúng vậy! Phu nhân xin theo tôi vào trong rửa mặt chút."

      Liễu Như Mi mỉm cười qua đỡ người phụ nữ. Người phụ nữ đẩy tay ra, sau đó nhìn Bùi Linh :

      "Được! Rút cuộc tôi nhìn ra, nhân viên “Trụ” các người đều muốn chống đối tôi! Tôi nhất định bảo Phương Đông Dạ đuổi việc tất cả các !"

      "Phu nhân, lông my giả của bà bị rớt kìa."

      Đối với uy hiếp của bà ta, Bùi Linh cũng chẳng thèm bận tâm, sau khi bình tĩnh đáp lại câu như thế, người phụ nữ kia như quên hết tức giận, thêm câu gì vội chạy thẳng vào toilet. . .

      "Lão gia, tổng giám đốc chờ ngài ở . Xin theo tôi lên đó."

      Bùi Linh quay sang với người đàn ông từ đầu đến cuối chưa câu nào kia. Người đàn ông nghe thế gật đầu :

      "Được."

      Sau khi xong theo Bùi Linh vào thang máy. Giống như ông ta cũng chẳng bận tâm gì đến người phụ nữ cùng vậy. Mà Bùi Linh lại rất chu đáo, trước khi đóng cửa thang máy còn dặn dò Liễu Như Mi:

      "Sau khi phu nhận sửa sang xong, đưa bà ấy lên phòng tổng giám đốc."

      Liễu Như Mi lễ phép cúi đầu :

      "Vâng. Thư ký trưởng Bùi, tôi biết phải làm như thế nào rồi."

      Thang máy vừa đóng cửa, Liễu Như Mi ngẩng đầu nhìn thang máy di chuyển lên , nhịn được suy đoán: lão gia, phu nhân, lên phòng tổng giám đốc. Bọn họ là ai đây? lẽ là cha mẹ của tổng giám đốc?

      Hừ! Nếu lần sau còn gặp lại người đàn bà đó. Nhất định bỏ qua cho bà ta dễ dàng như thế!!

      Vô Ưu vừa xoa xoa bên má vẫn còn đau, vừa tức tối nghĩ thầm. Chỉ vì người ta , kêu là dì hai, liền đánh người ta! Hành vi này đúng là người đàn bàn chanh chua mà!

      "Của xong rồi đây."

      "Được, cám ơn."

      Vô Ưu cảm ơn xong, liền cầm đồ ăn chạy về phía công ty.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 88: Vô Ưu nổi bão

      Wow, phu nhân, bà trang điểm như thế này trông xinh."

      Người phụ nữ vừa từ toilet ra, Liễu Như Mi liền khôn khéo tới gần khen ngợi. Người phụ nữ nghe thế, nâng cao cằm, mắt cao hơn đầu :

      "Hừ! Đương nhiên rồi!"

      xong bước trước, vừa vừa :

      " cũng là nhân viên tệ, so với con nha đầu chết tiệt kia tốt hơn rất nhiều. tên là gì hả?"

      Liễu Như Mi nghe thấy giọng điệu nữ vương của bà ta, trong lòng chán ghét lè lưỡi, nhưng mặt vẫn giả bộ cười :

      "Tôi tên là Liễu Như Mi. Sau này mong phu nhân chiếu cố nhiều hơn."

      câu ràng đánh trúng tâm lý của người phụ nữ. mặt bà ta lộ ra nụ cười vô cùng hưng phấn.

      "Tự tôi được rồi. làm việc của mình ."

      Người phụ nữ vừa , vừa về phía thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Liễu Như Mi cũng chẳng muốn theo nịnh bợ để bà ta vui, nên :

      "Vâng, vậy phu nhận tự mình lên đó nha."

      Liễu Như Mi xong cúi đầu thối lui, rẽ ngoặt đến phòng trực ban, hỏi:

      "Nhạc Vô Ưu về chưa?"

      Mặc dù Liễu Như Mi biết Vô Ưu, nhưng vừa nhìn thấy Vô Ưu, biết Vô Ưu là người rất đơn thuần, cho nên muốn nhắc nhở để trốn . ấy chọc vào người nên chọc rồi. Nhưng nhân viên trực ban lại :

      "Tôi thấy ấy vừa mới vào thang máy."

      Trời ạ! thể nào.

      Liễu Như Mi nghĩ thế, vội vàng nhìn về phía thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Hy vọng hai người đợi trời chung kia đừng có đụng nhau. Nhưng, vừa liếc mắt cái, biết cái gì gọi là trước mất thiêng rồi. Hai người kia cùng vào thang máy. Liễu Như Mi nhìn thang máy từ từ lên, quyết định nhanh liền gọi điện cho Bùi Linh.

      "Xin chào, tôi muốn gặp thư ký trưởng Bùi. Có việc gấp! Vô Ưu xảy ra chuyện rồi. . ."

      ... Cháo vẫn còn nóng hổi, món ăn tinh tế này, haha, nhất định Phương Đông Dạ thích!

      Vô Ưu cầm hộp cháo thơm ngào ngạt, mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. bấm thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc xuống tầng trệt, chờ thang máy mở cửa để mang đồ ăn lên cho Phương Đông Dạ. Tâm trạng rất vui vẻ, sớm đem chuyện vui lúc nãy, cùng người đàn bà ma kia, ném lên chín từng mây rồi.

      "Chờ chút!"

      Cửa thang máy vừa đóng lại, trong chớp mắt vọng tới giọng phụ nữ quen quen. Vô Ưu hề nghĩ ngợi, liền ấn cửa thang máy mở ra. Sau khi nhìn thấy người kia, trong người có thôi thúc muốn đá bay người đó . Còn người kia sau khi nhìn thấy là Vô Ưu, sắc mặt cũng khá hơn chút nào.

      Hừ!

      Trước giọng điệu giễu cợt của người phụ nữ, Vô Ưu lại nhìn bà ta từ xuống dưới đánh giá, sau đó mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Đúng là thiên đường có đường bà ta , địa ngục cửa lại xông tới! vốn định bỏ qua cho bà ta lần, cũng , nếu gặp lại khiến bà ta phải “đẹp mặt”. Nếu ông trời cho gặp lại mụ phù thủy này, chắc chắn là muốn được trút giận đây.

      " muốn làm gì hả?"

      Kẻ xấu nhát gan! đúng là như thế. Người phụ nữ nhìn thấy Vô Ưu cười xấu xa, giọng bởi vì sợ hãi mà hơi run.

      Vô Ưu đúng là có tiềm của ác ma mà. Nhìn người kia sợ hãi, càng cười ghê sợ hơn. nhìn bà ta :

      "Bác , bác làm sao vậy? Tại sao bác lại sợ hãi như vậy? Đừng sợ! Tôi đáng sợ chút nào nha. Bác xem, trông tôi dễ thương động lòng người xiết bao, phải sao?"

      Vô Ưu vừa , vừa tới gần bà ta. Người phụ nữ sợ đến gần, vội vàng lùi lại phía sau, rồi lớn tiếng :

      " được qua đây! mà qua đây, tôi tổng giám đốc đuổi việc !"

      Phương Đông Dạ đuổi việc ? mới làm như thế nha!

      Vô Ưu cũng biết vì sao mình lại có lòng tin đến như vậy, chỉ là về điểm này, có lòng tin tuyệt đối, cho nên, mặt tỏ vẻ giả dối, rất khoa trương :

      "Bác , tôi rất sợ nha. Bác đừng tổng giám đốc đuổi việc tôi có được ?"

      xong, mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, hai tròng mắt cũng bởi vì hành động bắt nạt của mình, mà lộ ra tia hứng thú.

      Ha ha, lớn như thế này rồi, rất hiếm khi bắt nạt người khác, lần này xem như cảm nhận được cảm giác ưu việt của nó rồi.

      " được qua đây. mà qua đây, tôi hô lên."

      Người phụ nữ thấy dáng vẻ Vô Ưu như vậy, mặt xuất hoảng sợ ràng. Bộ dáng cực kỳ khoa trương của bà ta làm cho Vô Ưu nhịn được, hoài nghi chính mình có phải rất có thiên phú diễn kịch hay nữa.

      mặt Vô Ưu mang theo nụ cười xấu xa, từng bước từng bước tới gần người phụ nữ. Mà người phụ nữ kia lại hết sức khoa trương, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

      Ah!!!!!

      Tiếng hét cực lớn, khiến Vô Ưu chịu được định đưa tay lên bịt lỗ tai lại, nhưng chưa kịp hành động, nhìn thấy người phụ nữ kia bắt đầu múa võ, giống như tấn công vậy. Vô Ưu thấy bà ta sợ đến như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, định thèm chắp nhặt với bà ta nữa, nhưng chưa kịp lui về phía sau, người phụ nữ kia tiến gần đến . . . Xấu xa!

      Vô Ưu sợ người phụ nữ mất bình tĩnh kia đả thương mình, nên định lùi về phía sau, lại nghe thấy “cộp” tiếng. Ah! Song song đó là tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ. Vô Ưu vội vàng cúi đầu, nhìn thấy hộp cháo bị người phụ nữ kia đá trúng mà văng , khuôn mặt nhắn của đầy lửa giận. Đây là bữa ăn trưa của Phương Đông Dạ! Bây giờ vẫn đói bụng nha!

      "Ah! Bỏng chết tôi rồi. chết chắc rồi. Tôi từ bỏ ý định đuổi việc đâu!"

      Bởi vì người phụ nữ đá trúng hộp cháo, cho nên bị hai giọt cháo bắn vào tất chân của bà ta. Thế nhưng, bà ta lại kêu ầm lên là bỏng chết bà ta rồi. Có cần khoa trương đến như thế ! Vô Ưu nhìn bộ dáng gào thét của bà ta, khinh bỉ :

      "Im miệng cho tôi."

      " định làm gì hả? Còn muốn lấy cháo đổ vào người tôi sao? cứ thử làm thế xem, tôi làm cho phải trả giá đắt. Cũng thèm nghĩ xem tôi là ai, lại dám hất cháo nóng về phía tôi. Đúng là người thiếu giáo dục, có học, có khí chất. Mẹ chết rồi sao, nếu sao lại dạy bảo trở thành con nha đầu hiểu chuyện như vậy. . ."

      Người phụ nữ chanh chua, hung dữ thấy Vô Ưu có hành động gì, hơn nữa thang máy cũng sắp lên đến tầng , nên càng mắng càng hăng.

      Ting!

      Thang máy dừng lại, người phụ nữ càng đắc ý, cười :

      "Hừ, để xem lát nữa tôi tố cáo như thế nào. Con nha đầu vô giáo dục này, chuẩn bị cút ra khỏi “Trụ” !"

      Binh boong! Choang!

      Vô Ưu thể nhịn được nữa, nhẫn nại của tới điểm cực hạn rồi. Trong chớp mắt lúc cánh cửa mở ra, Vô Ưu hề nghĩ ngợi, cầm hộp cháo thể ăn được nữa quẳng về phía chân người phụ nữ.

      Ah!

      Lão bà vội nhảy lên, nhưng lúc chân đặt xuống đất lại bị trượt, sau tiếng kêu thảm thiết cả người bà ta ngã lăn ra.

      "Hừ! Lần này biết cái gì gọi là trả giá rồi chứ!"

      Đánh ! Làm hỏng bữa trưa của tổng giám đốc! Ngay cả mẹ cũng dám mang ra mắng. Nếu giáo huấn bà ta, còn gì là công lý nữa. Vô Ưu xong, ấn thang máy để cửa đóng vào :

      "Này, bò ra ngoài . Cái chân của bà rất quan trọng nha, cửa đóng vào đó!"

      Vô Ưu nhìn người phụ nữ mặt đất, tức giận . ra cũng thể trách nóng giận. Người phụ nữ kia ngàn vạn lần nên đem cả mẹ ra mắng. Lúc này Vô Ưu thừa cơ, đá cho bà ta hai cái, là nhân từ lắm rồi, hơn nữa lại còn giữ cửa thang máy, để chân bà ta kẹp chứ!

      "…"

      Người phụ nữ quỳ rạp đất, hận thể đứng lên xé nát Vô Ưu ra. Bà ta từ từ ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy vài người đứng sừng sững cách mình xa khoa trương gào lên:

      "Dạ, ah, Dạ. Ô ô, mẹ hai biết mẹ chăm sóc tốt cho con, nhưng như thế nào mẹ cũng là mẹ hai của con. Con xem xem, nhân viên của con đối với mẹ như thế nào hả. ta chỉ mắng mẹ, đổ cháo lên người mẹ, còn lấy hộp cháo quăng vào mẹ, bỏng mẹ rồi.. Ô ô, sao lại có thể đối xử với người trưởng bối như thế hả! Ô ô, ô ô. . ."

      " xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì mà tức giận như vậy? Ai lại dám lấy hộp cháo quăng vào bà?"

      Ánh mắt Phương Đông Dạ sắc bén nhìn về phía Vô Ưu. Vô Ưu sau khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của Phương Đông Dạ, lại tưởng rằng Phương Đông Dạ mắng mình, cho nên vẻ mặt trở nên rất khó coi, :

      "Là tôi đấy. Tôi cầm hộp cháo quăng vào bà ta đó, sao nào?"

      Vô Ưu vừa vừa ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn Phương Đông Dạ đầy giận dữ, tỏ vẻ màmắng tôi, tôi mẳng lại đó!

      "Ai da, Dạ, tất cả mọi người nhìn ta mà xem.Tổng giám đốc ta, ta lại dám tỏ tháiđộ. Đúng là có giáo dục mà!"

      Lúc mấy thư ký vội vàng đến đỡ người phụ nữ dậy, bà ta vừa chỉ tay năm ngón sai khiếnđám thư ký lau cháo bị tung tóe lên chân mình,vừa quên châm ngòi ly gián, mắng chửingười khác. Phương Đông Dạ sau khi nghe thấythế liền nhíu mày. nhìn về phía Vô Ưu. VôƯu thấy vậy, nghĩ rằng phân biệt đúng sai định mắng mình. nghĩ nhiều, chịu nổi ánh mắt đó, liền đá luôn hộpcháo về phía lão bà kia.

      Ah!!

      Lão bà lại kêu lên thảm thiết. Trâu bò đánh nhanh ruồi muỗi cũng chết. Phương Đông Dạ đứng đó cũng bị vạ lây, cháo bắn tung tóe lênngười , nhưng giống như nhìn thấy vậy.

      từng bước đến gần Vô Ưu. Vô Ưu ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn , trong lòng thầm thề:phương Đông Dạ dám vì người đàn bà xấu xa này mà đánh tôi. Tôi thèm thíchanh nữa, hơn nữa ghét suốt đời!

      Phương Đông Dạ đưa tay ra, từ từ đưa về phía Vô Ưu. Vô Ưu tức giận trừng mắt nhìn ,giống như , thử đánh xem!

      “Dạ!"

      Bùi Linh chứng kiến cảnh này, cũng vội vànglên tiếng ngăn cản. Mà Phương Đông Dạ lại giống như nghe thấy gì, đưa tay về phíamặt Vô Ưu, nhưng rất nhàng, từ từ, khônggiống như là đánh người. Quả nhiên khi tay đặt mặt Vô Ưu, liền dịu dàng vuốt ve bên má còn đỏ của . vừa sờ, vừa :

      " có chuyện gì xảy ra vậy?"

      Ách?

      Vô Ưu sửng sốt, trong lúc nhất thời dĩ nhiên làkhông ra lời rồi. Sắc mặt Phương Đông Dạ trùng xuống, hỏi lại:

      " ! xảy ra chuyện gì? Là ai đánh!"

      Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ tức giận, khôngnhịn được nhìn về phía lão bà bây giờ đangtràn đầy sợ hãi kia. Xem ra bà ta quả nhiên rấtsợ. Ngược lại với suy nghĩ của bà ta, Vô Ưu :

      "Tại đường gặp phải người điên thôi."

      Vô Ưu là như vậy. muốn Phương Đông Dạ vì chuyện này mà gây hấn với người nhà. Nhưng nếu cứ dễ dàng bỏ qua cho ngườiđàn bà kia, cảm thấy chưa xả giận được,cho nên liền ví bà ta như người điên, mới thèm so đo nữa.

      " ai. . ."

      Người phụ nữ óc ngắn kia đến bên giờ còn hiểu tình hình, lại còn tiếp tục muốn gây . Nhưng lúc bà ta vừa mới mở miệng, liền bị người đàn ông trung niên cùng trừng mắt. Ánh mắt của ông ta rất sắc nhọn, uy nghiêmbắn ra khắp nơi, khiến người phụ nữ vội vàng câm miệng lại!

      "Chuyện tôi trao đổi với cậu, cậu thấy thế nào?"

      Người đàn ông trung niên nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Phương Đông Dạ lạnh lùng đáp lại:
      "Chẳng có gì phải suy nghĩ cả!"

      xong, liếc mắt nhìn người phụ nữ kia mộtcái, sau đó :

      " với mọi người, sau này ai dám để cho người phụ nữ này bước vào “Trụ” bước, tự nộp đơn xin nghỉ !"

      Lời Phương Đông Dạ vừa ra, làm cho bầukhông khí trở nên vô cùng khó xử. Người phụnữ nghĩ làm ầm lên, liền dám ho he gì nữa. Bởi vì rút cuộc bây giờ bà ta cũnghiểu tính nghiêm trọng của vấn đề rồi. Lạinghĩ đến mục đích lần này bọn họ tới đây, là nhờ Phương Đông Dạ giúp đỡ. tại đều bị ba ta làm hỏng rồi. Đừng sau khi trở về, chồng bà nhất định dạy dỗ bà, mà tập đoàn “Bá Nghiệp” của bọn họ nếu giúpđỡ của Phương Đông Dạ, cũng bị phá sảnthôi. Cuộc sống sau này của bà ta cònđược sung sướng nữa.

      " thôi. Tôi dẫn em bôi thuốc."

      Phương Đông Dạ để ý đến thái độ của những người có mặt tại đây, cầm tay Vô Ưu,giống như chuẩn bị quay về phòng làm việc. VôƯu vội vàng :

      " cần đâu. Lát nữa hết thôi. Tôi còn phải mua cơm cho !"

      xong, nhìn hộp cháo dưới đất đầy tiếc rẻ.Phương Đông Dạ đầy cảm động, :

      "Bỏ tay ra."

      Ách?

      Vô Ưu khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ nhìn đầy thương,sau đó đưa tay lên, cầm lấy bàn tay từ đầu đếncuối vẫn ấn giữ cửa thang máy của Vô Ưu đặt xuống, rồi tùy ý bấm cho thang máy xuống lầu . Vô Ưu nhìn cánh cửa thang máytừ từ đóng lại, bởi vì xấu hổ mà đỏ mặt lên.

      " đau sao?"

      Phương Đông Dạ từ từ di chuyển đến sát người Vô Ưu, để đứng trước mặt mình mới hỏi. MàVô Ưu lúc này lại phát ra, mình thểhô hấp được nữa rồi. Đôi mắt nhìn đôi môi Phương Đông Dạ đầy say mê, đột nhiên cảmthấy rất khát nước.

      Nếu như Phương Đông Dạ hôn em, em có tiếpnhận ?

      bất ngờ, Vô Ưu tự nhiên lại nhớ đến câu này của Hoắc Lãng. Lòng của vì đáp án quá ràng mà cuồng lên dữ dội! Phương Đông Dạ nhìn , mặt lộ ra nụ cười tà mị. từ từcúi đầu, lúc cách mặt rất gần, mới mập mờ hỏi:

      "Làm sao vậy? cho tôi biết, em suynghĩ gì?"

      "Tôi… tôi muốn hôn ."

      Vô Ưu hiểu chính mình bị làm sao, mà lại có thể thản nhiên ra ý nghĩ trong lòng như vậy. Lời vừa ra khiến bản thân cũngbị hoảng sợ. Nhưng sau khi xong, nhìn thấy bộ dạng sững sờ, ngây ngô của Phương ĐôngDạ, liền cảm thấy mình sai. cười vui vẻ, :

      "Đúng vậy, sai, tôi muốn hôn ."

      Sau khi Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu khẳngđịnh lại bằng ánh mắt đầy kiên định, cơ thể đột nhiên nóng ran lên, giọng cũng trở nên khàn khàn:

      "Tôi ở đây, em hôn !"

      xong, hai tròng mắt nhìn Vô Ưu gầnnhư bốc lửa. Vô Ưu hít sâu hơi, sau đó nhón chân lên, đưa hai tay đặt lên vai PhươngĐông Dạ, hơi dùng lực kéo người xuống.

      Lúc mặt Phương Đông Dạ lại gần mặt mình rồi, ngần ngại đặt dấu son lên môianh. muốn phải suy nghĩ nhiều. Họctrưởng rồi, chỉ cần nghe theo phản ứng của cơ thể là được. Mà cơ thể cho biết, lúc này rất muốn hôn Phương ĐôngDạ, giống hệt như hôm ở du thuyền vậy, ôm hôn nhau mãnh liệt.

      "Uhm uhm. . ."

      Trước nụ hôn như vũ bão của Phương Đông Dạ,Vô Ưu phát ra tiếng rên rỉ hạnh phúc. thanhnày càng cổ vũ Phương Đông Dạ hơn, hôn xong, thầm bên tai :

      "Vô Ưu, thích em! Gả cho đượckhông?"

      hẹn hò, trực tiếp cầu hôn!

      Đối với lời cầu hôn trực tiếp của Phương Đông Dạ, Vô Ưu biết phải trả lời như thế nào. Phương Đông Dạ lại :

      "Gả cho . em! Chẳng lẽ em cảm giác được sao?"

      Cảm giác? Trước kia đúng là có cảmgiác. Chỉ có điều bây giờ có cảm giác rồi.Nhưng, đột nhiên Vô Ưu lại nghĩ tới Tiểu Hạ,cho nên :

      "Bây giờ được!"

      Bây giờ được!

      "Em có ý gì?"

      Giọng Phương Đông Dạ bởi vì khẩn trươngmà có chút run rẩy. Bây giờ được! Vậy là sau này sao? Sau này là lúc nào đây? Anhnhìn Vô Ưu bằng ánh mắt đầy kích động. MàVô Ưu lại giống như chơi xỏ :

      "Dù sao nữa, bây giờ được thìkhông được!"

      Cơ hội Phương Đông Dạ chờ đợi từ lâu bịtiêu tan rồi sao? Dĩ nhiên là rồi, cho nên vội vàng hỏi:

      "Vậy bao giờ được hả? Em cho biếtđược ?"

      Đối với vấn đề Phương Đông Dạ đưa ra, Vô Ưu chọn cách trả lời, hơn nữa để biểu đạt cho quyết tâm của mình, lúc này chỉ lắc đầuim lặng. Phương Đông Dạ nôn nóng, khôngnhịn được nhìn Vô Ưu uy hiếp ngọt ngào:

      "Nếu em cho biết, … anhsẽ… "

      " thế nào?"

      Vô Ưu tò mò hỏi lại, nhận ra xấu xa trong mắt cùng nụ cười rực rỡ mặt là biểu thị cho điều gì. Phương Đông Dạ nhìn đôi mắt to sáng ngời của Vô Ưu, giọng :

      " liền hôn em!"

      Oh! ra là như vậy.

      Vẻ mặt Vô Ưu đột nhiên bừng tỉnh, sau đó, ngoài dự đoán của Phương Đông Dạ :

      "Vậy hôn . Tôi cũng muốn hôn ."

      Trước câu trả lời như thế, Phương Đông Dạ còn có thể gì nữa đây? Dĩ nhiên là nóithêm lời nào, liền hôn rồi.

      ..."Vô Ưu, em cũng thích rồi đúng ?"

      Trong phòng ăn, Phương Đông Dạ vừa ăn, vừanhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu gật đầu, tỏ vẻ nóikhông sai. Phương Đông Dạ sau khi nhận đượcđáp án hơi vững tâm, lại hỏi:

      "Em phát ra lúc nào?"

      Lúc này Phương Đông Dạ tò mò giống như mộtđứa trẻ, ánh mắt nhìn Vô Ưu đầy chờ mong.Vô Ưu trả lời theo thực tế:

      "Vừa mới đây!"

      Đáp án này mặc dù làm cho PhươngĐông Dạ hài lòng lắm, nhưng mà cũng rất phấnchấn. Ít nhất phát ra mình có tình cảm với , nhưng lại chọn cách chạytrốn, mà chọn cách để hôn . Phản ứngnày của cũng khiến phải cảm tạ trời xanh rồi.

      "Vô Ưu, vậy tại sao em lại đồng ý gả cho ? Em sợ lòng sao?"

      Cuối cùng Phương Đông Dạ vẫn hỏi đến vấn đề trọng điểm. Lần này Vô Ưu ngẩng đầu lên, nhìnanh chăm chú, nghiêm túc :

      "Tôi phải hỏi ý kiến của người . Người đó đồng ý rồi, tôi mới có tư cách trả lời vấn đềnày của ."

      Bé Diễm!

      Hai mắt Phương Đông Dạ sáng lên, :

      "Nên thế! Nên thế! Em hỏi ý của người đó trước . Bây giờ miễn cưỡng em nữa."

      Phương Đông Dạ xong, lộ ra nụ cười baodung. Vô Ưu thấy thế, nghĩ Phương Đông Dạ rộng lượng, :

      " tốt."

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 89: Vô Ưu nổi bão (3)

      Ánh mắt Phương Đông Dạ rực lửa dán chặt người Vô Ưu, khiến cả buổi chiều thể tập trung làm được việc gì. vất vả mới chờ được đến giờ tan sở.

      "Mời em lên xe."

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu dịu dàng, trong mắt tràn ngập ý cười, cho dù ai thấy được cũng có thể nhìn ra tâm trạng rất tốt, rất hạnh phúc. Mặt Vô Ưu đỏ lên, vội vàng lên xe. đường cả hai đều ngồi im lặng, ai với ai câu nào, nhạc cũng có, cứ như thế cho đến khi về đến nhà.

      Lúc tới cửa nhà Vô Ưu cả hai đều dừng bước. Vô Ưu len lén nhìn Phương Đông Dạ, :

      "Tạm biệt!"

      Phương Đông Dạ nhìn , lưu luyến rời:

      "Tạm biệt."

      Sau khi xong, Vô Ưu bắt đầu mở cửa. Phương Đông Dạ xoay người về phía cửa nhà mình. Lúc Vô Ưu mở được cánh cửa ra, định vào, Phương Đông Dạ vội vàng :

      "Chờ lát!"

      Nghe thấy giọng của , tâm trạng Vô Ưu đột nhiên vui hẳn lên. ra trong lòng rất mong chờ gọi mình lại.

      "Sao vậy?"

      Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ cười nhạt. Phương Đông Dạ sải bước dài, bước vài bước đến trước mặt Vô Ưu. Sau đó nhìn , chần chờ lúc :

      "Đừng quên việc thương lượng với người kia nha. Sáng sớm mai tới đón em làm. chờ tin tốt của em!"

      "Được, vậy tạm biệt."

      Vô Ưu xong, ngẩng đầu nhìn Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ cúi đầu xuống, đặt nụ hôn lên trán , vừa hôn nhàng, vừa ngọt ngào:

      "Hẹn gặp em ngày mai!"

      Giọng câu hồn người, khiến Vô Ưu say mê hoàn toàn! Xong đời rồi! bị đắm chìm. Nếu như cơ thể của dối, vậy Phương Đông Dạ rồi.

      ...

      xảy ra chuyện gì sao?

      Lúc ăn cơm, Nhạc Diễm thấy Vô Ưu lúc cười khúc khích, lúc lại bày ra vẻ mặt lo lắng, biết có điều bất thường xảy ra. Cậu bé tưởng rằng giống như bình thường, rồi thổ lộ hết với cậu. Nhưng cậu chờ mãi, đến khi ăn cơm xong, tắm rửa xong, ngay cả tiết mục cuối cùng thường xem tivi cũng hết, đến giờ ngủ của cậu, thế nhưng Vô Ưu vẫn gì. Cuối cùng còn cách nào khác, cậu nhịn được nữa, tò mò hỏi:

      "Mẹ sao vậy? Có phải mẹ có chuyện gì muốn ?"

      " có! còn sớm nữa, con mau ngủ !"

      Vô Ưu hề nghĩ ngợi, vội vàng lắc đầu phủ nhận. Sau đó đẩy Nhạc Diễm về phòng!

      có chuyện!

      Nhạc Diễm tinh ý nhận ra, nhưng lại biết lần này giống như những lần trước. Xem ra cậu hỏi được gì ở đây rồi, cho nên quyết định hỏi cha. Hai người ngồi làm việc cùng nhau, nhất định cha biết xảy ra chuyện gì!

      Nhạc Diễm nghĩ vậy, cũng trông chờ moi được thông tin từ người này nữa, cho nên trì hoãn thêm :

      "Vâng, con ngủ đây. có chuyện gì mẹ cũng ngủ sớm chút !"

      Vô Ưu biết Nhạc Diễm nghĩ gì, mà cũng chẳng còn tâm tư để suy nghĩ, thầm:

      "Uh, ngủ ngon."

      Nhạc Diễm đóng cửa lại, sau khi xác định Vô Ưu có rình mò, mới từ từ khóa trái cửa lại, rồi nhàng đẩy chiếc tủ ra, mở cánh cửa ngầm qua tìm cha “liên lạc chuyện tình cảm”.

      ...

      Vô Ưu thấy Bé Diễm vào phòng ngủ, cũng vội vàng chạy về phòng mình. cảm thấy vẫn an toàn, cuối cùng chạy vào toilet, sau khi chắc chắn an toàn mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Hạ. Chỉ có điều, gọi cho Tiểu Hạ mấy chục cuộc rồi, gấp đến độ mồ hôi cũng chảy ra, nhưng vẫn được. hết nhìn đông lại nhìn tây, xác định Bé Diễm nghe lén, lại vội vàng tiếp tục gọi cho Tiểu Hạ. Bộ dáng khẩn trương, hết nhìn đông lại nhìn tây của , giống như làm chuyện xấu vậy.

      "Alô, ai vậy?"

      Say khi điện thoại được nối máy, Vô Ưu vội vàng :

      "Alô, bác trai, cháu là Vô Ưu đây. Tiểu Hạ đâu rồi ạ?"

      "Oh, Vô Ưu hả, lâu rồi thấy cháu qua đây chơi. Gần đây cháu thế nào? Tiểu Hạ vừa nước ngoài rồi, con bé Las Vegas. Cũng khi nào trở về…"

      Vô Ưu nghe thấy thế cực kỳ thất vọng. rất muốn gặp Tiểu Hạ để thú tội với ấy, xin ấy tha lỗi cho mình. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Phương Đông Dạ, thấy ánh mắt rực lửa của , cảm thấy mình rất xấu xa rồi. Cho nên, nhất định phải mau chóng gặp được Tiểu Hạ. Trước khi tìm được Tiểu Hạ, chưa nghe thấy lời chúc phúc của ấy, tuyệt đối thể làm ra chuyện gì có lỗi với ấy được!

      Đúng vậy! Gọi điện, gọi điện, gọi điện. . .

      Cuối cùng, gọi đến khi điện thoại hết sạch pin mới gọi cho Tiểu Hạ nữa. thể làm gì khác hơn đành tạm thời buông tha. Trước tiên ngủ , mai gọi lại.

      Lúc qua cửa phòng Nhạc Diễm, chần chờ hồi, có nên qua với Nhạc Diễm nhỉ? Đúng lúc do dự, đột nhiên nghe thấy thanh kỳ quái từ bên trong truyền ra.

      ...

      Bởi vì Phương Đông Dạ quá hưng phấn nên ngủ được. ngồi uống rượu mình trong phòng khách.

      10m30 rồi, tên nhóc kia hẳn là ngủ rồi. Hai người bọn họ chắc là đàm đạo ra kết quả rồi!

      Phương Đông Dạ nhìn đồng hồ tường, trái tim nhịn được nhảy tưng tưng. Mặc dù biết con mình có lúc đùa dai, nhưng đối với chuyện hệ trọng này, cậu bé nhất định đối chọi với . Nghĩ như thế, nhưng lại có chút đứng ngồi yên.

      đặt ly rượu xuống, đứng lên về phía cánh cửa kia, muốn qua hỏi con tình hình cụ thể như thế nào, nhưng tay vừa đưa lên lại dừng lại. Lỡ như bây giờ Vô Ưu ở trong phòng Bé Diễm phải làm thế nào? Như thế phải là xôi hỏng bỏng sao? Nghĩ vậy, Phương Đông Dạ lại buông tay xuống, sau đó lại lại trước cánh cửa.

      Đột nhiên có tiếng động truyền đến! Phương Đông Dạ vội vàng tới cạnh cửa nghe ngóng. Quả nhiên tên nhóc kia từ bên trong ra.

      "Mẹ, mẹ ngủ chưa?"

      Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm căng thẳng, chỉ sợ Vô Ưu đột nhiên gõ cửa phòng cậu bé, rồi lại phát ra có người ở bên trong. Thời kỳ này phải hết sức lưu ý, cũng muốn có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Nhạc Diễm nhìn bộ dạng khẩn trương khác thường của Phương Đông Dạ, trực giác biết được, lần này xem ra cậu tìm đúng người để hỏi rồi!

      Nhạc Diễm nhìn bộ dạng căng thẳng của cha :

      "Thế vào phòng con chuyện . Như vậy nếu mẹ gõ cửa nghe thấy!"

      Phương Đông Dạ cảm thấy rất có lý, cho nên theo Nhạc Diễm vào phòng cậu bé. Hai người đều đồng thời cởi giầy, sau đó lớn cùng nằm lên giường. . .

      "Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hôm nay mẹ rất lạ!"

      Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm xong, trả lời mà hỏi ngược lại:

      "Hôm nay mẹ con có gì với con ? Có hỏi gì con ? Con trả lời thế nào? Mau cho cha nghe!"

      Trước ánh mắt chờ mong của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm lắc đầu, tò mò hỏi:

      "Mẹ định hỏi gì con vậy? Cha con nghe ."

      Đối mặt với hiếu kỳ của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ rất thất vọng.

      hỏi? Tại sao lại chưa hỏi? Có ý gì đây? Hay là ấy quên!

      "Cha muốn ."

      Phương Đông Dạ thất vọng cho nên đương nhiên còn tâm trạng chuyện kia với Nhạc Diễm rồi. Nhạc Diễm tinh ranh :

      "Cha đừng như vậy mà. phải cha muốn nghe câu trả lời của con sao? Bây giờ cha với con, con trả lời cho cha nghe phải tốt hơn sao? Như thế chẳng phải là cha biết luôn câu trả lời của con còn gì!"

      Lúc chuyện, ánh mắt Nhạc Diễm lóe lên ý cười, lần nữa lại thể cậu bé rất muốn biết vì tò mò. Phương Đông Dạ nghe xong lại cảm thấy lời của cậu bé rất có lý, cho nên giấu diếm gì nữa :

      "Là như thế này, mẹ con có cảm giác với cha rồi. ấy cũng biết tình cảm của cha, cho nên…"

      "Oa! dễ nha! Sao đột nhiên mẹ lại thông suốt vậy? Chúc mừng, chúc mừng cha! Cuối cùng cha cũng thỏa lòng rồi nha!"

      Phương Đông Dạ chưa hết câu, Nhạc Diễm nhịn được oang oang lên rồi, biểu đạt phấn khích ràng của mình. Còn quên chúc phúc cho cha nhiệt tình.

      Phương Đông Dạ nhìn vẻ mặt hớn hở của Nhạc Diễm, trong lòng cực kỳ vui vẻ, bởi vì nhìn dáng vẻ của cậu bé biết, chắc chắn cậu phản đối rồi. Nhưng để cho an toàn, vẫn chọn cách hết ra:

      "Cha cầu hôn với mẹ con rồi."
      Last edited: 5/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 89: (tiếp)

      Nhạc Diễm nghe Phương Đông Dạ câu này xong, hai tròng mắt càng mở to hơn. ràng cậu bé ngờ chuyện lại phát triển cách thuận lợi, nhanh chóng đến như vậy. Nhưng câu tiếp theo của lại khiến cậu bé tràn ngập khó hiểu.

      "Nhưng mẹ con cự tuyệt cha!"

      Nhạc Diễm vội :

      "Cự tuyệt? Tại sao? Mẹ vẫn còn bài xích với chuyện kết hôn, muốn kết hôn sao? Chắc là đâu. Con thấy sau khi mẹ trải qua nhiều chuyện như vậy, mẹ còn bài xích với chuyện kết hôn nữa rồi!"

      Phương Đông Dạ cũng tỏ vẻ đồng tình, gật đầu :

      "Quả ấy phản đối chuyện kết hôn nữa, nhưng ấy lại cự tuyệt cha, bởi vì ấy phải trưng cầu ý kiến người rồi mới trả lời cha được!"

      Phương Đông Dạ xong nhìn Nhạc Diễm. Nhạc Diễm lấy tay chỉ vào mũi mình :

      "Là con sao? Đương nhiên con phản đối rồi! Nhưng mà mẹ đâu có hỏi con, có thể cha nghĩ sai rồi! Chắc là mẹ hỏi bà đấy!"

      Nhạc Diễm Phương Đông Dạ cũng cảm thấy có lý, vì vậy thành :

      "Bà cha phải chăm sóc cho Vô Ưu. Bà biết cha đối xử tốt với ấy, cho nên nhất định bà giúp cha. Nhưng con như thế, để tránh việc con lại giở trò quái đản đùa giỡn cha, cha phải ràng trước với con. Lần này con mà dám đối nghịch với cha, cẩn thận cha thực đưa con đến làm bạn với đám trẻ “thò lò mũi xanh” kia đấy!"

      Uy hiếp!

      Nếu là bình thường Nhạc Diễm nghe thấy kiểu uy hiếp như thế này, khẳng định cậu bé chống đối lại, nhưng lần này cậu như thế, bởi vì đây là chuyện hệ trọng, đáng vui mừng, là chuyện tốt, cho nên cậu thể đùa giỡn được. Cậu bé hào phóng :

      "Cha yên tâm, lần này nhất định con phá đám cha đâu. Con cũng muốn được quang minh chính đại gọi cha là cha, chứ phải lén la lén lút như thế này, giống như làm chuyện xấu ấy!"

      "Ha ha, chuyện xấu, đúng vậy! Xem ra có điểm giống nha."

      ...

      Tiếng cười? Phương Đông Dạ?

      Vô Ưu nghe thấy thanh đó, liền giơ tay lên gõ cửa:

      “Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc”

      vừa gõ, vừa gọi to:

      "Bé Diễm, con làm gì đó? Mở cửa, mau mở cửa cho mẹ!"

      Vừa gọi, vừa đập cửa càng lúc càng to.

      Thình thình thình… thình thình thình …

      Tiếng đập cửa như muốn lấy mạng người, ngay lập tức hù dọa lớn nằm giường. Hai người liền bật ngồi dậy, Phương Đông Dạ quyết định nhanh :

      "Cha đây, con có thể ứng phó được chứ?"

      Nhạc Diễm gật đầu, tỏ vẻ thành vấn đề, nhưng lúc Phương Đông Dạ vừa tới cánh cửa, cậu bé vội vàng tiến lên kéo cánh tay cha, hỏi :

      "Cha có muốn ở lại nghe xem mẹ ?"

      Đề nghị của Nhạc Diễm rất phù hợp với tâm tư của Phương Đông Dạ. Chỉ có điều, nhìn quét qua căn phòng lượt, nhưng lại phát ra chỗ nào có thể núp được. Nhạc Diễm cười cười, chỉ xuống gầm giường. Mặt Phương Đông Dạ nhăn tít lại.

      Gầm giường! Bảo trốn dưới gầm giường? Quá mất thể diện nha! Trong lòng kêu được.

      Thình thình thình… thình thình thình …

      "Bé Diễm, con làm gì vậy? xảy ra chuyện gì rồi? Mở cửa nhanh. Mau mau mở cửa cho mẹ …"

      Giọng Vô Ưu nghe vô cùng khẩn trương, cực kỳ sốt ruột, nhìn bộ dáng như sắp phá cửa đến nơi rồi. Nhạc Diễm thấy Phương Đông Dạ mãi đưa ra được quyết định :

      "Thôi , cha muốn chịu khổ mau về . Con phải ra mở cửa rồi. Con sốt ruột muốn nghe xem mẹ gì với con đây!"

      Phương Đông Dạ nhìn về phía Nhạc Diễm, bắn cho cậu bé cái nhìn “xem như con lợi hại", sau đó vội vàng đóng cánh cửa ngầm lại, kéo tủ trở về vị trí cũ, lúc Nhạc Diễm ra mở cửa, vội vàng trốn vào gầm giường.

      - Phương Đông Dạ - đẹp trai với tài trí của thiên tài. Thân phận - địa vị - cao quý - hiển hách, nhưng bây giờ, vì muốn nghe trộm người phụ nữ chuyện, mà phải trốn ở dưới gầm giường. Nếu như tin tức này truyền ra ngoài, biết có bao nhiêu người cười rớt cả hàm răng đây.

      ...

      Thình thình thình thình thình thình…….

      "Bé Diễm, con có chuyện gì chứ? Bé Diễm, Bé. . ."

      Ngay lúc Vô Ưu gấp đến độ cuống cuồng, lo lắng biết có nên đến tìm Phương Đông Dạ nhờ phá cửa giùm , cửa cũng được Nhạc Diễm mở ra rồi. Nhạc Diễm mở to đôi mắt "mông lung buồn ngủ” nhìn Vô Ưu hỏi:

      "Mẹ, muộn thế này rồi, mẹ lớn tiếng như thế làm gì vậy?"

      Vô Ưu nhìn thấy Nhạc Diễm nguyên vẹn đứng trước mặt mình, xem ra có chuyện gì. cảm thấy hơi buồn bực nhìn vào trong phòng, chiếc giường, cái bàn, cái tủ, nhìn có bất kỳ điều gì khả nghi cả. gãi gãi đầu khó hiểu, ràng vừa rồi còn nghe thấy tiếng cười của Phương Đông Dạ mà. lẽ nghe lầm sao?

      "Mẹ, mẹ nhìn gì vậy? Mẹ vào !"

      Nhạc Diễm vội vàng lùi về sau vài bước, nhường đường cho Vô Ưu vào. Vô Ưu theo Nhạc Diễm vào trong, lại xác định lần nữa vãn thấy có gì khả nghi, cười :

      "Ha ha, vừa nãy mẹ còn tưởng con chuyện với ai ở trong này! Xem ra mẹ nghe lầm rồi!"

      lầm! lầm. Bây giờ người đó trốn ở dưới gầm giường nha.

      Lúc Nhạc Diễm nghĩ tới điều này, mặt lộ ra nụ cười lén lút. Vô Ưu liền hỏi:

      "Con cười gì vậy? Nhìn con cười rất ác tâm!"

      Ác tâm!

      Phương Đông Dạ nghe thấy Vô Ưu dùng từ hình dung con như thế, khuôn mặt vốn não nề vì phải trốn dưới gầm giường cũng nhịn được phác ra nụ cười. Nhạc Diễm cũng chẳng thèm để ý :

      "Con là cười nha. Con ở trong đây sao có thể có thêm người nào khác được đây. Mà ngược lại, vừa rồi mẹ nghe thấy giọng của ai? Người ta ban ngày nghĩ nhiều, đêm mơ đó. Nguyên nhân đều là do nhớ người ta. Mẹ nghe thấy giọng của ai vậy?"

      Phương Đông Dạ!

      Đáp án này Vô Ưu muốn , huống hồ Nhạc Diễm còn cái gì mà "Ban ngày nghĩ nhiều, đêm mơ” chứ. càng dám nha. Khả năng dối của xem như mở miệng ra có thể được rồi. nhìn Nhạc Diễm :

      "Mẹ nghe thấy giọng của bà nội."

      Ha ha ha ha. . .

      Nhạc Diễm nghe thấy câu trả lời đó, phá lên cười. Phương Đông Dạ ở dưới gầm giường, nghe thấy Vô Ưu phải là mình, có chút thất vọng, giờ lại nghe thấy tiếng cười nhạo báng của Nhạc Diễm, lòng tự tôn của càng bị đả thương hơn. hận thể cởi tất của mình ra, chặn cái miệng cậu bé lại.

      Tất? Tất!

      Phương Đông Dạ sửng sốt, nhớ ra giầy của mình đặt ở bên cạnh giường cùng giầy của Nhạc Diễm.

      Trời ạ! Ngàn vạn lần đừng bị phát nha!

      Phương Đông Dạ nghĩ vậy, từ từ bò ra ngoài, định ra kéo đôi giầy của mình lại, nhưng bởi vì ở dưới gầm giường chật hẹp, nên rất khó khăn. thể làm gì khác hơn đành khổ sở vươn tay ra giựt giựt ống quần Nhạc Diễm. . .

      "Diễm, con cười gì vậy? Mẹ nghĩ tới bà nội kỳ quái, buồn cười đến thế sao?"

      Giọng Vô Ưu đầy giận giữ. Nhạc Diễm bị cha dưới gầm giường lôi kéo, lại nhìn mẹ tức giận như thế, tưởng rằng cha muốn nhắc nhở hành động của mình, cho nên vội vàng :

      "Ha ha, mẹ, mẹ đừng tức giận, con có cười mẹ đâu. Con cười là vì thấy trùng hợp, vì con cũng vừa nằm mơ thấy bà bà. ngờ là cả con và mẹ đều cùng nghĩ đến bà. trùng hợp phải ? Ha ha..."

      Nghe Nhạc Diễm thế, cuối cùng Vô Ưu cũng có thể chấp nhận, :

      "Đúng vậy, trùng nha! biết bà nội có nghĩ đến chúng ta đây!"

      "Có, dĩ nhiên là có rồi. Nhất định bà bà rất nhớ hai mẹ con mình. Ngày mai mình gọi điện luôn cho bà được ?"

      "Được! Quyết định như vậy nha. Vậy con ngủ ."

      Vô Ưu xong, xoay người như muốn chạy. Phương Đông Dạ lại vội vàng kéo kéo bắp chân Nhạc Diễm. Nhạc Diễm sợ bị phát liền đá Phương Đông Dạ cái, cậu với mẹ:

      "Mẹ, tối nay mẹ ngủ ở đây . Con vừa bị mẹ đánh thức giờ ngủ được nữa. Hai mẹ con mình trò chuyện nha!"

      Vô Ưu nghe Nhạc Diễm thế, cảm thấy cũng có lý, dù sao cũng ngủ được, nên gật đầu :

      "Được nha!"

      Trời ạ!

      Phương Đông Dạ thấy Nhạc Diễm hiểu ý của mình, ở dưới gầm giường thể làm gì được, chán nản muốn mắng người. Nếu như Vô Ưu cởi giầy lên giường, dễ dàng nhìn ra đôi giầy của . Như vậy đời xong rồi.

      hít sâu hơi, sau đó lại lấy dũng khí kéo kéo Nhạc Diễm lần nữa. Bây giờ kéo tất cậu bé, hy vọng có thể mượn chuyện này mà nhắc nhở được cậu. Nhạc Diễm lại cho rằng cha sốt ruột, muốn cậu hỏi thẳng vào trọng điểm. Cậu cảm thấy cha quá thiếu kiên nhẫn, cho nên khách khí lại đá cha lần nữa. Phương Đông Dạ liền rụt tay lại.

      "Bé Diễm, con làm gì vậy?"

      Vô Ưu thấy Nhạc Diễm cúi đầu, nhịn được hỏi. Nhạc Diễm :

      " có gì, con… con… có gì."

      Vô Ưu nghe Nhạc Diễm thế, bực mình :

      "Lắp ba lắp bắp, con làm cái trò quỷ gì vậy? Còn nữa, tại sao con ra mở cửa mà giày hả?"

      Đúng rồi!

      Nghe Vô Ưu thế, cuối cùng Nhạc Diễm cũng hiểu ra tại sao Phương Đông Dạ lại kéo mình rồi. Nhưng lúc này tầm mắt của Vô Ưu càng lúc càng tới gần vật nguy hiểm. Để di dời chú ý của , Nhạc Diễm nắm vội thời cơ, ngẩng mạnh đầu nhìn lên trần nhà hô lên:

      "Trời ơi!"

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 90: Cha con tương trợ (1)


      Vô Ưu nghe thấy tiếng kêu của Nhạc Diễm, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Nhạc Diễm lợi dụng cơ hội này, lùi về phía sau hai bước, đá đôi giầy vào gầm giường.

      "Sao vậy? Có chỗ nào khác thường đâu? Chẳng có vấn đề gì nha!"

      Vô Ưu nhìn lên trần nhà phát ra điều gì bất thường, quay đầu nhìn Nhạc Diễm khó hiểu.

      Nhạc Diễm gượng gạo :

      "Oh, chắc là con vừa tỉnh ngủ nên nhìn . Haha, hay là mình ngủ , ngủ thôi."

      Tên nhóc vừa vừa kéo Vô Ưu. Vô Ưu cúi đầu nghi ngờ, dù sao cứ cảm thấy rất lạ.

      "Này?"

      "Ạch? Sao vậy ạ?"

      Nhạc Diễm bị Vô Ưu hỏi, ngây ngẩn cả người, lại tưởng rằng mình chưa đá được giầy vào, bởi vì căng thẳng mà mặt cậu bé đỏ lên. Dưới gầm gường, Phương Đông Dạ ôm khuôn mặt tuấn tú của mình vừa bị giầy bắn vào thét gào. thấy hối hận vì mình cưỡng lại được hấp dẫn, nghe theo Nhạc Diễm trốn dưới gầm giường.

      Nhạc Diễm khép chặt hai chân lại, với ý đồ che đôi giầy đằng sau, nhưng ngược lại, cậu làm như thế càng khiến Vô Ưu nghi ngờ hơn. Vô Ưu đẩy Nhạc Diễm ra, sau đó nhìn về nơi cậu muốn cho nhìn thấy nhất.

      Xong đời rồi!

      Trong lòng cậu nhóc thầm kêu tiếng, rồi nhắm mắt lại, chờ đợi những câu hỏi nghi vấn kế tiếp của Vô Ưu. Cậu nghĩ, nếu như mẹ hỏi tại sao lại có giầy đàn ông ở đây, cậu phải trả lời như thế nào đây? Nếu mẹ tiến thêm bước nữa, phát ra Phương Đông Dạ, cậu phải trả lời thế nào đây? Thậm chí mẹ có thể hỏi, tại sao cửa khóa mà Phương Đông Dạ lại xuất ở trong phòng? Cậu bé tưởng tượng ra tất cả các tình huống có thể xảy ra, để suy nghĩ tìm câu trả lời.

      Nghĩ đến vấn đề cậu mong đợi nhất có thể xảy ra, ngay tức khắc đầu Nhạc Diễm trở nên tê dại, cuối cùng cả người cũng chết lặng rồi. là, sao cậu nghĩ đến mấy vấn đề này chứ. Cậu bé từ từ mở mắt, tự trấn an mình sao đâu, nhưng khi mở mắt ra rồi cậu càng hoảng sợ, Vô Ưu quỳ chân đất, có vẻ như muốn nhìn xuống dưới gầm giường.

      "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

      Nhạc Diễm vội vàng tiến lên, ngăn chặn hành động muốn khom lưng nhìn dưới gầm giường của .

      Trước tiếng kêu kinh hãi của của Nhạc Diễm, Vô Ưu thản nhiên:

      "Mẹ thấy giầy của con chỉ có chiếc, tìm xem có phải bị bắn vào gầm giường rồi ."

      Nghe xong lời này Nhạc Diễm nhìn về chỗ để giầy, mặt xuất nụ cười tươi.
      Trời ạ! là cậu quá may mắn nha. ra, phải là cậu chưa đá được giầy vào, mà còn đá thêm cả chiếc của cậu vào nữa.

      "Mẹ, mẹ đứng lên , để con lấy cho."

      Nhạc Diễm cười đỡ Vô Ưu dậy, sau đó quỳ rạp xuống đất, cười vươn tay ra với Phương Đông Dạ ở trong gầm giường. Phương Đông Dạ hé ra khuôn mặt thối, đưa giầy cho cậu bé. Vì dưới gầm giường rất tối, nên Nhạc Diễm nhìn thấy vẻ mặt của Phương Đông Dạ, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng nghiến răng “ken két” đầy tức giận của .

      Hì hì...

      Nhạc Diễm nhịn được cười trộm. Mặc dù giường của cậu bé - kích thước 1m6 x 1m8, nhưng nó chỉ được coi là to đối với đứa trẻ vài tuổi. Phương Đông Dạ là người lớn, cao 1m80, lại phải khom mình trong gầm gường này, có thể chịu ủy khuất phải bình thường rồi.

      "Bé Diễm, tìm được chưa? Có cần mẹ lấy đèn pin soi cho con ?"

      Vô Ưu thấy Nhạc Diễm vẫn chưa đứng lên, quan tâm hỏi. Nhạc Diễm vội vàng trả lời:
      " cần đâu, con tìm được rồi. Tìm được rồi." Nhạc Diễm xong liền bò lên. Dưới gầm giường lại chỉ còn lại mình Phương Đông Dạ.

      Nhạc Diễm đứng lên cười cười, phủi phủi người nhưng lại chẳng thấy có tí bụi nào. Cậu bé thích sạch , cho nên phòng của cậu cực kỳ sạch, có thể xem như có hạt bụi nào. Cũng may mà như thế, nên tội với Phương Đông Dạ mới giảm chút, nếu người thích sạch như , khẳng định chịu được nhảy dựng lên kêu gào rồi.

      "Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì muốn với con ?"

      Rốt cuộc hai mẹ con cũng lên giường nằm. Nhạc Diễm thấy mãi hồi lâu mà Vô Ưu vẫn câu nào nên hỏi. Lần này Vô Ưu trực tiếp phủ nhận, mà hơi do dự lát, sau đó :

      "Con xem, mẹ là người như thế nào hả? Có phải mẹ rất xấu ?"

      Vô Ưu hỏi như vậy phải có nguyên nhân. ngần này tuổi nhưng có rất ít bạn. Cho đến lúc này, Tiểu Hạ và Hoắc Lãng là hai người bạn tốt nhất của , nhưng thiếu chút nữa làm tổn thương Hoắc Lãng rồi, bây giờ lại muốn cướp người Tiểu Hạ thích, làm tổn thương Tiểu Hạ. Học trưởng Hoắc Lãng hiểu , cho nên tức giận với , lại còn chấp nhận làm bạn với . Còn Tiểu Hạ sao đây? Tiểu Hạ có tha thứ cho ?

      "Mẹ, mẹ sao vậy? Sao đột nhiên mẹ lại hỏi như thế?"

      Nhạc Diễm cảm thấy Vô Ưu rất bình thường, nên vội vàng hỏi. Dưới gầm giường, Phương Đông Dạ nghe thấy cũng nhíu mày. thích nghe giọng điệu vui như thế này của Vô Ưu. Trước lo lắng của Nhạc Diễm, Vô Ưu chỉ lắc đầu, :

      " có chuyện gì, mẹ cảm thấy mẹ làm tổn thương những người bạn bên cạnh mẹ."

      "Ai da, đâu. đời này, có ai tốt bằng mẹ. Nếu mẹ mà là người xấu, đời này có người tốt nữa."

      Nhạc Diễm rất thành khẩn, nhưng Vô Ưu nghe lại thấy như con mình muốn lừa cho mình vui vẻ vậy. Nhưng mà, cho dù là như thế nào cũng tốt, cũng thấy rất vui, bởi vì, con vĩnh viễn là bảo bối, là người tri kỷ nhất của .

      "Mẹ, mẹ yên tâm . Bất luận là mẹ làm gì, con cũng ủng hộ mẹ."

      Nhạc Diễm thấy Vô Ưu có ý định chuyện của và Phương Đông Dạ, cho nên cậu bé chủ động ra suy nghĩ của chính mình trước. Vô Ưu cười :

      "Mẹ đương nhiên biết, dù mẹ có quyết định như thế nào con và bà nội cũng ủng hộ mẹ! Bởi vì hai người là người thân của mẹ, cũng là người hiểu mẹ, bao dung mẹ và thương mẹ nhất."

      Vô Ưu nhắm mắt lại, hạnh phúc . Giọng thản nhiên nhưng che giấu được hạnh phúc trong lòng. Nhạc Diễm thấy Vô Ưu có chuyện gì nữa, cũng nhắm hai mắt lại. Chỉ lúc sau, cậu nghe thấy tiếng thở nhàng của Vô Ưu, nhưng cậu ngủ, bởi vì dưới gầm giường vẫn còn người nữa.

      ...

      "Này, này."

      Sau khi Vô Ưu ngủ, Nhạc Diễm bò xuống dưới giường gọi Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ bò từ từ ra ngoài. Nhạc Diễm nhìn thấy gương mặt thối thối của Phương Đông Dạ bị giầy ném trúng vẫn còn hơi đỏ, suýt nữa phá ra cười. Phương Đông Dạ liền bịt lấy miệng cậu, trừng mắt nhìn cậu, chỉ về phía Vô Ưu nằm giường.

      Nhạc Diễm gật đầu, biểu im lặng. Phương Đông Dạ liền buông cậu bé ra. chỉ chỉ về phía cửa, Nhạc Diễm hiểu ý gật đầu, ra mở cửa nhàng, sau khi xác định đánh thức Vô Ưu dậy mới vẫy vẫy tay với Phương Đông Dạ ngồi dưới đất. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu nằm giường lưu luyến rời, đứng lên ra cửa. Rất nhanh rời khỏi cái nơi chồng chất nguy hiểm kia.

      ...

      Sau khi Phương Đông Dạ ra đến phòng khách, mới đặt đôi giầy trong tay xuống vào. quay đầu với Nhạc Diễm ra:

      "Cha đây, con mau vào ngủ ."

      Nhạc Diễm cười gian xảo với Phương Đông Dạ:

      "Thế nào hả? Có muốn con đem cái phòng đó tặng cho cha ?"

      "Cha thấy, trước tiên chúng ta cần phải chuyện ."

      Phương Đông Dạ nghe tên quỷ Nhạc Diễm xong, trầm tư lúc mới vẫy vẫy tay với cậu bé .

      Nhạc Diễm liếc nhìn thấy cha có vẻ nghiêm túc, khó hiểu hỏi:

      "Sao vậy ạ? Con chỉ đùa thôi. phải là cha định tống con nhà trẻ đó chứ?"

      Tên nhóc xong, khuôn mặt nhắn tuấn của cậu bé cũng nhăn tít lên rồi. Thái độ của Phương Đông Dạ nghiêm túc khác thường, đe dọa:

      "Đó chính là ý của cha. Cha nghĩ nên cho con vào nhà trẻ, để con có tuổi thơ vô ưu vô lo giống như những đứa trẻ bình thường khác."

      Tuổi thơ vô ưu vô lo!

      Nhạc Diễm lơ đễnh tới ghế sa lon ngồi xuống :

      " giờ con rất tốt. Con cảm thấy nhà trẻ là điều đáng tiếc hay cuộc sống bị thiếu thốn gì cả."

      "Bé Diễm, mặc dù con rất thông minh, có trí tuệ hơn người, nhưng có số việc, trải qua con hiểu được đâu!"

      Phương Đông Dạ dùng giọng của người từng trải . Mặc dù Nhạc Diễm hiểu , Phương Đông Dạ làm như thế là vì cậu, trong tư tưởng cậu có thể chấp nhận được, nhưng tâm lý lại thể. Để cậu ở cùng chỗ với đám quỷ sứ thò lò mũi xanh, chỉ cần nghĩ đến thôi cậu cảm thấy kinh hãi rồi.

      Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ khẩn cầu:

      "Cha, con xin cha đó. Con muốn nhà trẻ."

      "Bé Diễm, từ lúc con sinh ra, cha có cơ hội chăm sóc con. Tuy rằng đó chỉ là tình thế bất đắc dĩ, nhưng cha vẫn cảm thấy rất có lỗi. Cho nên, bây giờ cha có cơ hội, cha muốn toàn tâm toàn ý chăm lo cho con."

      Phương Đông Dạ rất chân thành. Nhạc Diễm cũng cảm nhận được thành tâm của , nhưng vẻ mặt cậu vẫn đầy thống khổ, bởi vì, đối với cậu, việc nhà trẻ rất kinh khủng! Ánh mắt Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ đầy khẩn cầu, kêu lên:

      "Cha!"

      Phương Đông Dạ chẳng những động lòng trước lời khẩn cẩn của cậu, mà còn :

      "Chiều mai cha hẹn người của “Trong suốt”, đưa ngọc “hoàn mỹ” trả lại cho họ."

      "Cha!!"

      Nhạc Diễm bất mãn khóc thét lên. Phương Đông Dạ nghiêm nghị :

      "Quyết định như vậy rồi, con ngủ , phải mất hứng. Bây giờ con còn , cha phải theo sát hành vi của con. Sau này con mười tám tuổi, coi như trưởng thành, chỉ cần con có thể tự lập hiểu được dụng ý của cha, cha xen vào chuyện của con nữa."

      Phương Đông Dạ xong xoay người ra cửa. Tiếng bước chân của kiên định, có vẻ như còn đường cho thương lượng nữa. Nhạc Diễm nhìn theo bóng lưng cha, vẻ mặt mịt mù, chẳng lẽ cậu chưa đủ lớn sao?

      Cậu nhóc trở về phòng ngủ, mà bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về những điều cha . Cậu nhớ lại lúc người tài xế bắt nạt mẹ, cậu vô lực phản bác. Khi mẹ khóc cậu biết làm thế nào, gặp phải nguy hiểm cậu bất lực.

      Mình còn rất sao? Sau khi Nhạc Diễm tự hỏi lúc lâu, ý thức được chính mình còn rất .

      Làm sao để lớn lên đây?

      Lần này Nhạc Diễm nghĩ tới nụ cười ngang ngược, tự tin khuôn mặt Thương Mộc Dã; Ánh mắt tà mị đầy mùi nguy hiểm của Thạch Thiên Kình; nghĩ đến lúc cứu Vô Ưu, sau khi nghe thấy tiếng súng, suýt nữa cậu bị dọa cho khóc rồi, trong khi Phương Đông Dạ lúc ấy hầu như chỉ phát ra ánh mắt kiên định.

      ...

      "Bé Diễm, con làm gì vậy hả? Tại sao còn chưa ngủ?"

      Lúc này Vô Ưu từ phòng ra, Nhạc Diễm ngẩng đầu lên, nghiêm túc :

      "Con muốn nhà trẻ."
      ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :