1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 84.1: Vô Ưu bày tỏ tình cảm (3)

      Vô Ưu mang bộ mặt nặng nề vào, sau khi thấy thư ký trưởng Bùi, liền nhìn thẳng vào mắt ta, thản nhiên :

      "Thư ký trưởng Bùi, tôi có chuyện."

      Bùi Linh cười bao dung, ôn tồn :

      "Sao vậy? Có phải bọn họ lại chèn ép ?"

      Vô Ưu vội vàng lắc đầu, :

      " phải, tôi tới là có chuyện muốn hỏi chị."

      "Chuyện gì?"

      Bùi Linh biết còn hỏi. Vô Ưu do dự lúc mới :

      "Tôi muốn biết chuyện tổng giám đốc nhờ chị tìm trợ lý mới cho tổng giám đốc là như thế nào hả? Là muốn cho tôi nghỉ sao? Hay là như thế nào?"

      Ánh mắt Vô Ưu thản nhiên, thái độ kiêu ngạo, siểm nịnh. Chẳng qua chỉ là hỏi để biết tình, chứ phải là lên án, hay là cố tình gây .

      Vô Ưu tự nhiên thể suy nghĩ, khiến Bùi Linh cực kỳ thích. ho khan lúc, sau đó :

      "Vô Ưu, ngồi xuống . Tôi cho nghe."

      Vô Ưu nghe theo, thêm câu nào ngồi xuống, sau đó mở to hai mắt nhìn Bùi Linh, tỏ vẻ tôi sẵn sàng nghe chị .

      Bùi Linh cúi đầu cười, sau đó :

      "Tôi nghĩ chắc là hiểu lầm rồi. Tổng giám đốc có ý định cho nghỉ việc. Cậu ấy làm như vậy, chỉ là vì công việc quá nhiều, làm hết."

      Nhiều việc?

      Điều này nằm ngoài dự đoán của Vô Ưu. Chỉ có điều, nghĩ đến lúc vừa rồi, Phương Đông Dạ bận rộn đến nỗi, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn cũng có thời gian, lại nghĩ có thể như thế. Nhưng mà, tại sao lại để cho làm chứ? Nghĩ vậy, Vô Ưu hỏi:

      "Vậy tại sao tổng giám đốc giao việc cho tôi làm, mà lại để tôi làm quen với môi trường ở đây?"

      Bùi Linh chần chờ hồi lâu, mới :

      "Vô Ưu, tôi cũng phải là khó khăn, cương quyết bắt mấy kia nhường lại nửa phòng làm việc cho . Mà bởi vì, những việc làm đều là cơ mật. Nếu như cẩn thận, bị lộ thông tin quan trọng gì đó, hậu quả rất khó có thể tưởng tượng được. Tôi nghĩ, sở dĩ tổng giám đốc chưa giao việc cho , chắc là vì sợ ngộ nhỡ cẩn thận có thể bị lộ thông tin cơ mật đó."

      Lộ thông tin cơ mật? ra là như vậy.

      "Vô Ưu, có thể cho tôi biết có chuyện gì xảy ra ? Tại sao công việc bận rộn như vậy, mà tổng giám đốc lại chuyển chỗ cho ra khỏi phòng tổng giám đốc vậy? Tôi lại tưởng rằng, làm cho tổng giám đốc tức giận cơ. Nhưng tổng giám đốc lại bảo tôi, chiếu cố tốt. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi rất khó hiểu!"

      Bùi Linh như thế thoạt nghe tưởng là tò mò, nhưng ra, mỗi câu đều là muốn tốt cho Phương Đông Dạ.

      Vô Ưu sau khi nghe xong, đột nhiên có cảm giác mình rất xấu tính. Phương Đông Dạ vì để tâm đến suy nghĩ của , nên mới để chuyển đến phòng thư ký, còn ta lại phải ‘bận bịu’. Mình quá tùy hứng rồi. Chẳng quan tâm đến đại cục chút nào cả.

      Bùi Linh thấy Vô Ưu gì, mà có vẻ đầy tự trách, nên ‘đổ thêm dầu vào lửa’ :

      "Vô Ưu, cũng đừng buồn nữa. Tôi nghĩ, tổng giám đốc làm như thế là vì muốn tốt cho . Nếu như cảm thấy tuyển thêm trợ lý mới hợp lý, vậy như thế này , tôi nhường phòng làm việc của tôi cho , còn tôi chuyển ra ngoài ngồi."

      "Sao có thể như thế được."

      Vô Ưu nghe Bùi Linh xong, kinh ngạc . Mà Bùi Linh vẫn hào phóng:

      "Tôi sao. Cái này cũng chỉ là suy nghĩ vì đại cục, xuất phát từ lợi ích của công ty thôi. Tôi thân là nhân viên của công ty, phải có trách nhiệm, có nghĩa vụ với lợi ích của công ty. Chỉ là hy sinh chút thôi. Đây là tinh thần làm việc nên có!"

      Thế nào là ‘đánh đòn phủ đầu’? Vô Ưu sau khi nghe Bùi Linh xong, xem như nhận thức được rồi. So với Bùi Linh lấy ‘đại cục làm đầu’ có chút ‘công tư phân minh’ rồi.

      Vô Ưu suy nghĩ lại những chuyện vừa , lại nhìn mảnh hỗn loạn vì mình mà ra, liền ‘bộp’ vỗ bàn cái, đứng lên. Sau đó cúi đầu chào Bùi Linh sững sờ, :

      "Tôi biết phải làm như thế nào rồi. Cám ơn chị, thư ký trưởng Bùi!"

      xong xoay người ra ngoài. Bùi Linh còn lại lộ ra nụ cười chúc phúc.

      ...

      Cốc cốc cốc …. Cốc cốc cốc

      Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên. Phương Đông Dạ trong trạng thái nhàn nhã, rất nhanh liền quay trở về với trạng thái bận rộn.

      "Mời vào!"

      Sau khi nghe thấy giọng , Vô Ưu đẩy cửa vào, đương nhiên lại nhìn thấy bộ dạng bận rộn của Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ ‘bận rộn’ đầu cũng chẳng ngẩng lên, lại hỏi:

      "Chuyện gì?"

      Vô Ưu đáp lại:

      "Tổng giám đốc, là tôi."

      Lúc này Phương Đông Dạ mới dừng cây bút trong tay lại, ngẩng đầu nhìn Vô Ưu hỏi:

      "Còn có chuyện gì sao? Có chuyện gì biết có thể hỏi thư ký trưởng Bùi. Tôi bây giờ..."

      " bây giờ rất nhiều việc, đúng ?"

      Vô Ưu xong, Phương Đông Dạ giật mình :

      "Sao em biết?"

      Chỉ có điều, ngay sau đó lại :

      " sao đâu. Tôi sắp xong rồi."

      xong, thấy khuôn mặt khó coi của Vô Ưu, thêm:

      "Sao hả? Em cảm thấy nhàm chán quá, muốn làm việc luôn sao? Vậy như thế này , em soạn thảo lại cho tôi bản hợp đồng này."

      Phương Đông Dạ vừa , vừa thu lại văn kiện đưa cho Vô Ưu. Vô Ưu chưa nhìn thấy nội dung, nhưng mà nhìn thấy hai chữ to ở ngoài, thấy ràng ràng, viết đó chính là: tuyệt mật!

      " sợ bị những người khác thấy được sao?"

      Vô Ưu sau khi nhận văn kiện, nhìn Phương Đông Dạ hỏi. mặt liền lộ ra vẻ chần chừ, sau hồi chần chừ mới :

      " sao đâu, chắc thể đâu!"

      như thế, nhưng mặt lại ra vẻ lo lắng ràng!

      Tuyệt mật! Văn kiện tuyệt mật a. Phương Đông Dạ vì quan tâm đến cảm nhận của , ngay cả chuyện quan trọng như vậy, cũng sợ bị lộ ra ngoài. Bạn bè làm đến mức độ như thế này, bao dung với như vậy, nếu còn làm ngơ, có suy nghĩ rồi! Vô Ưu nghĩ vậy, rất quả quyết nhìn Phương Đông Dạ :

      "Tổng giám đốc, tôi quyết định chuyển bàn về phòng tổng giám đốc làm việc!"

      Bingo!

      Trong lòng Phương Đông Dạ vui mừng, nhưng bên ngoài vẫn do dự hỏi:

      "Vô Ưu, em chắc chắn sao?"

      Vô Ưu rất khẳng định gật đầu :

      "Uhm, tôi chắc chắn. Thư ký trưởng Bùi sai, làm việc phải công tư ràng."

      Vì vậy, Vô Ưu liền bị sách lược ‘lùi để tiến’ của Phương Đông Dạ, mà chủ động bỏ suy nghĩa tránh xa phòng tổng giám đốc. Nhưng, chuyện cũng phải như vậy được giải quyết. Còn chuyện đến công ty, còn chuyện ăn cơm cùng nhau nữa. Bọn họ làm sao có thể trở về như trước đây? Vô Ưu vốn hạ quyết tâm, thể tái diễn những chuyện mập mờ như thế. Nhưng Phương Đông Dạ lại có lòng tin tuyệt đối, bởi vì chuẩn bị đầy đủ rồi.

      Tình trường như chiến trường! Chỉ cần nhìn vào điểm này thôi, ràng Vô Ưu thua rồi! Nhưng thực tế, có phải như thế hay , phải xem !

      ...

      12 trưa!

      đến giờ ăn cơm trưa. Vô Ưu nhìn đồng hồ tường trong phòng làm việc, trong lòng cực kỳ hài lòng. Làm việc chăm chỉ, thời gian trôi qua nhanh .

      "Phương Đông Dạ, hôm nay ăn..."

      Giống như thường lệ, Vô Ưu vừa vươn vai vừa . Nhưng mới được nửa, nhìn thấy tờ note dán bàn. tờ note hồng nhạt viết: Duy trì khoảng cách. tờ màu lam viết: Hẹn học trưởng ăn cơm trưa!

      hình thành thói quen dán note, bởi vì phát ra, mỗi lần làm xong việc gì đó, lại rất dễ dàng quên những chuyện khác. Cho nên, liền đem những chuyện quan trọng ghi lại, bây giờ xem ra quả là hữu hiệu.

      "Vô Ưu, em định gì?"

      Phương Đông Dạ ngạc nhiên nhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu cười xấu hổ :

      "Hả, có gì. Chỉ là định hỏi trưa nay ăn gì thôi. Chứ có chuyện gì cả!"

      xong, lại vội vàng tiếp:

      "Hôm nay tôi hẹn học trưởng ra ngoài ăn."

      Vô Ưu vừa sắp xếp lại bàn, vừa có cảm giác rất buồn bực. ràng chỉ là câu rất đơn giản, nhưng tại sao lúc này ra, lại khó mở miệng như vậy chứ hả. Thậm chí cũng dám nhìn Phương Đông Dạ.

      bình thường! bình thường!

      Đều tại cái đêm chết tiệt đó! Xem ra thực trúng độc quá sâu rồi!

      Vô Ưu rất nhanh tìm được lý do bào chữa cho mình, sau đó, lại bắt đầu tự nhủ: chuyện ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn! qua, qua, chỉ là quá khứ! Quên , quên , quên tất cả !

      Thôi miên mình xong, Vô Ưu cũng sắp xếp lại bàn chỉnh tề rồi. Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ gì, cũng được, mà ở cũng xong, nên nhất thời rất xấu hổ.

      " có hẹn nhanh . Hôm nay việc hơi nhiều, tôi ăn."

      Phương Đông Dạ xong, lại cúi đầu làm việc của mình. để cho Vô Ưu nhìn thấy vẻ tức giận hiển thị ràng mặt mình. Vô Ưu định gì đó, nhưng lại thể lên lời, cuối cùng, cười xấu hổ :

      "Oh, tôi đây." Sau đó rời khỏi phòng làm việc...

      Nếu như là bình thường, Phương Đông Dạ khẳng định rất tức giận. Nhưng lần này Vô Ưu rồi, mặt lại xuất nụ cười tà mị. cầm điện thoại bàn lên, gọi cho Bùi Linh, giao phó nhiệm vụ tiếp theo...

      ...

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 84.2: Vô Ưu bày tỏ tình cảm (3)

      "Tiểu ưu!"

      Vô Ưu vừa ra khỏi cửa công ty, thấy khuôn mặt phấn chấn của Hoắc Lãng, mang theo nụ cười sáng chói nhìn . bước nhanh đến, cười :

      "Học trường, chờ rất lâu sao?"

      Hoắc Lãng lắc đầu, cười chiều :

      "Vừa mới đến thôi."

      "Học trưởng, muốn ăn cơm ở đâu?"

      Lúc Vô Ưu hỏi vấn đề này, Hoắc Lãng liền xoay người cười, chỉ về chỗ biển hiệu đối diện – khách sạn quốc tế Lệ Tinh. Đây là nơi bọn họ ăn trong lần hẹn trước. Vô Ưu gật đầu cười :

      "Ha ha, được. biết lần này có thịt bò bít tết a."

      Vô Ưu nghĩ đến món ăn lần đó học trưởng trổ tài làm, nước miếng cũng chảy ra rồi. Hoắc Lãng :

      " biết."

      ...

      "Tiểu thư Tiểu Ưu, hy vọng em thích!"

      Giống như lần trước, Hoắc Lãng lại tự mình vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Cũng là món thịt bò bít tết, giống hệt lần đó. Xem ra, đều là Hoắc Lãng cố ý chuẩn bị. Chắc là muốn bù lại cuộc hẹn dở dang lần trước!

      Vô Ưu nhìn thấy đồ ăn, thể chờ được nữa, liền ăn. Vừa ăn vừa lòng khen ngợi:

      "Ăn rất ngon nha, vẫn là học trưởng lợi hại nhất, haha."

      Giống như trước, Hoắc Lãng chỉ nhìn chứ ăn. Bởi vì lúc này tay giống như cầm thứ gì đó. Lại suy nghĩ biết đưa ra như thế nào.

      Nhẫn, sai, đúng là chiếc nhẫn. Hơn nữa còn là nhẫn cưới, lúc Pháp, đặc biệt đặt làm vì Vô Ưu. Vốn tưởng rằng, chiếc nhẫn cầu hôn này, bao giờ được đưa ra. Nhưng lại ngờ, vận may lại ập đến với nhanh như vậy. Mặc dù rất muốn hưởng thụ quá trình Vô Ưu theo đuổi , nhưng mà cả buổi sáng cứ cảm thấy thấp thỏm yên.

      Đêm dài lắm mộng, quyết định hôm nay cầu hôn, để Vô Ưu đeo chiếc nhẫn của . Yên ổn rồi, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn!

      " ăn sao?"

      Vô Ưu ăn hùng hục, lúc lơ đãng nhìn thấy phần thức ăn bàn chỗ Hoắc Lãng vẫn còn nguyên, cho nên lạ lùng hỏi. Hoắc Lãng cười bối rối, mặt hơi phiếm đỏ :

      "Hả, đói, em ăn trước ."

      Vô Ưu hơi gật đầu, lại tiếp tục hưởng thụ đồ ăn ngon.

      ‘Hoắc Lãng! thể để mất mặt như lần trước được. Cố gắng lên! Đưa nhẫn ra , nhất định Vô Ưu nhận!’ Hoắc Lãng vừa cổ vũ mình, vừa từ từ đưa tay lên...

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả...
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê...
      Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu...

      Chết tiệt!

      Hoắc Lãng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liền vội vàng bỏ chiếc nhẫn vào trong túi. Lần này sai, bị rơi xuống đất. Nhưng trong lòng lại bị đả kích tương đối. Lần này chỉ sợ có người quấy rầy, nên tắt điện thọai . Bây giờ hay rồi, điện thoại của Vô Ưu lại vang lên.

      Là chuyện tốt khó có, hay là, ông trời nhất định để cho bọn họ có cơ hội đây? Hoắc Lãng nhịn được, bắt đầu suy nghĩ miên man.

      "Alo, thư ký trưởng Bùi, Sao cơ? Oh, được, tôi biết rồi."

      Vô Ưu xong cúp điện thoại. giải thích gì, vẻ mặt nặng nề lại bắt đầu ăn. ràng là ăn có chút biết mùi vị. Hoắc Lãng thấy bộ dạng này của Vô Ưu, biết hôm nay mất cơ hội tốt để đưa nhẫn rồi, thầm thở dài trong lòng, sau đó nhìn Vô Ưu quan tâm hỏi:

      "Vô Ưu, có phải có chuyện gì xảy ra rồi ? Hay là về , trưa mai chúng ta ăn."

      Đề nghị của Hoắc Lãng khiến đôi mắt Vô Ưu sáng lên. nhìn Hoắc Lãng :

      "Vâng, vậy mai em mời ăn lại nha. Em trước đây."

      Vô Ưu xong, định đứng lên, có vẻ khá sốt ruột. Hoắc Lãng vội vàng :

      "Chờ chút, với em cùng ."

      Vô Ưu nhìn đĩa thịt bò bít tết vẫn còn nguyên của , hỏi:

      " còn chưa ăn mà."

      Hoắc Lãng cười :

      " ăn nữa, đói."

      Sau khi nghe thấy vậy, Vô Ưu ngập ngừng hỏi:

      " ăn sao?"

      Hoắc Lãng gật đầu khẳng định, vui vẻ :

      " sao, đói."

      Sau khi nghe thấy câu đó, hai mắt Vô Ưu sáng lên, hô to:

      "Phục vụ, gói lại giùm!"

      Hoắc Lãng nghe thấy thế, biểu mặt vô cùng, vô cùng xấu hổ. Nhưng Vô Ưu lại chẳng để ý, kết quả là sau khi đồ ăn được gói xong, với Hoắc Lãng:

      "Học trưởng, em trước đây. Tạm biệt!"

      Hoắc Lãng nhìn bóng dáng chạy xa của Vô Ưu, mặt lên vẻ mù mịt!

      ...

      là! Đói bụng sao ăn hả! Lại còn giống như trẻ con, đói bụng nhưng cũng chịu ăn. Nếu muốn , sao gọi mua về cho hả. Rốt cuộc có xem là bạn đây chứ!

      Vô Ưu vừa chạy về công ty, vừa lẩm nhẩm mắng Phương Đông Dạ. ra, lúc này Bùi Linh gọi điện nhờ Vô Ưu giúp mình. ấy Phương Đông Dạ đói, nhờ ấy mua cơm giùm, nhưng ấy lại bận, có thời gian, nên nhờ Vô Ưu sau khi ăn xong, mua ít đồ ăn về cho Phương Đông Dạ.

      Cạch!

      Vô Ưu gõ cửa, mà đẩy ra, thẳng vào. Phương Đông Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Vô Ưu, ánh mắt đầy vui mừng, :

      " phải có hẹn sao? Sao lại về sớm như vậy?"

      Vô Ưu câu gì, tới trước mặt , đặt thứ gì đó xuống bàn, sau đó :

      "Đương nhiên là vì đưa cơm cho a!"

      Phương Đông Dạ nhìn đồ ăn trước mặt, lại nhìn Vô Ưu vì chạy vội mà mặt có chút ửng hồng, mới ‘khó hiểu’ :

      "Tôi nhờ thư ký trưởng Bùi mua giúp..."

      "Tôi biết, nhưng mà thư ký trưởng Bùi bận, có thời gian, cho nên nhờ tôi mua cho ."

      Vô Ưu giải thích ràng, sau khi xong, nhìn Phương Đông Dạ giục:

      " phải đói bụng sao? Ăn luôn . Đồ ăn để nguội ngon đâu."

      Phương Đông Dạ sau khi ăn được hai miếng, ‘ có lỗi’ :

      " xin lỗi, làm ảnh hưởng đến buổi hẹn của em. Sau này như thế nữa."

      biết tại sao, vẻ mặt Vô Ưu vốn tươi cười nhìn Phương Đông Dạ ăn, sau khi nghe thấy những lời đó, khuôn mặt liền cứng đờ lại. Trạng hiểu sao suy sụp hẳn. buồn buồn :

      "Oh."

      Sau đó xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

      Chẳng lẽ Vô Ưu thích rồi sao?

      Phương Đông Dạ thu hết biểu ràng mặt Vô Ưu vào mắt. Trong lòng nhịn được nhảy nhót liên hồi. Mặt tràn đầy vui vẻ nhìn Vô Ưu, có cảm giác hy vọng ở phía trước. Mà Vô Ưu chậm chạp lúc này lại tự trách bản thân, hiểu sao có gì đó rất bất thường.

      ràng mới vừa rồi vẫn còn rất vui vẻ, nhưng chẳng hiểu sao, sau khi nghe Phương Đông Dạ câu đó, lại trở nên khó chịu như thế?

      Vấn đề này quấy nhiều Vô Ưu cả buổi chiều mà vẫn tìm ra được đáp án. Vô Ưu cứ mang theo vẻ mặt hoang mang, làm cho tâm trạng Phương Đông Dạ cả buổi chiều cũng tốt được.

      ...

      "Hết giờ rồi, tôi trước đây."

      Vô Ưu khó khăn mới chờ được đến hết giờ, cho nên, cũng chẳng thèm nhìn Phương Đông Dạ lấy cái, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài rồi. Mặc dù cả buổi chiều chưa tìm ra được đáp án, nhưng lại có phản xạ có điều kiện - muốn tránh xa Phương Đông Dạ. Bây giờ mà thấy Phương Đông Dạ, có cảm giác rất là lạ. nghi ngờ chính mình bị bệnh rồi, cần phải tỉnh táo hơn!

      10 phút! 20 phút! 30 phút! 1 tiếng...

      Vô Ưu chờ ở trạm xe bus. Bình thường cứ 10 phút là có chuyến xe bus, nhưng hôm nay lại vô cùng phá lệ, lần đầu tiên đợi đến 1 tiếng đồng hồ nhưng vẫn thấy có chiếc xe nào qua. Những người phải về gấp, cũng có lẽ thể chờ thêm được nữa, nên đều gọi taxi chở . Vô Ưu cũng muốn bắt xe , chỉ có điều đều bị người ta giành mất.

      Bíp bíp bíp… Bíp bíp bíp...

      Tiếng còi xe vang lên, Vô Ưu ngẩng đầu lên nhìn - là Phương Đông Dạ.

      Phương Đông Dạ mỉm cười, :

      "Sao vậy? Xe vẫn chưa đến sao? Nếu ngại, vậy lên đây ."

      Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu ấp úng, có chút do dự, vì vậy liền :

      "Bé Diễm ở nhà mình, đừng để thằng bé lo lắng."

      Lúc này Vô Ưu mới lên xe Phương Đông Dạ.

      Cứ như vậy, Phương Đông Dạ vừa sử dụng chiến thuật ‘lui để tiến’, làm cho Vô Ưu bỏ ý định rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, suy nghĩ giữ khoảng cách cùng , lại vừa dùng ‘khổ nhục kế’ để cho Vô Ưu vội vàng mang cơm về cho . Bây giờ lại sử dụng ‘ trùng hợp’, để cho Vô Ưu phải lên xe của . là cao siêu nha.

      Hôm nay Phương Đông Dạ cao hứng, ngoại trừ tất cả những lý do nêu , còn có điểm quan trọng nữa. Đó chính là, hôm nay thu hoạch được chuyện ngoài mong đợi, nghĩ đến vẻ mặt phức tạp cả buổi chiều của Vô Ưu, mặt Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười hãnh diện.



      PS...
      Hỏi: Xe bus đến, có liên quan gì đến Phương Đông Dạ ?
      Đáp: Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, huống chi chỉ là làm cho xe bus tối nay chậm chút mà thôi!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85.1: Vô Ưu bày tỏ tình cảm (4)

      "Đồng hồ báo thức đâu?"

      "Vứt rồi!"

      Vô Ưu trở về nhà, sau khi hỏi được câu như thế, chỉ còn lại hoang mang. Cuối cùng, nhốt mình vào trong phòng, cũng chẳng thèm để ý đến Nhạc Diễm. Mặc dù Nhạc Diễm xin lỗi, còn đưa đồ ăn vặt cho , nhưng cũng giải quyết được gì.

      ra, cũng phải là Vô Ưu thay đổi, khó dụ dỗ, mà là hôm nay có tâm trạng để bát nháo với Nhạc Diễm.

      Nhạc Diễm cũng phát ra bất thường của Vô Ưu, cho nên, sau khi ăn tối xong, chủ động vào phòng , ngủ cùng .

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Nhạc Diễm nhìn thấy ràng Vô Ưu có tâm .

      Vô Ưu đau đầu trả lời:

      "Mẹ cũng biết. Nhưng cứ thấy là lạ. Có điều gì đó rất quái lạ!"

      Vừa vừa bực bội kéo kéo tóc mình. Nhạc Diễm cảm thấy chuyện lần này hẳn là rất nghiêm trọng, nên vội hỏi :

      "Làm sao vậy? Mẹ kể con nghe coi. ra có thể tốt hơn đó."

      Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm lúc, sau đó dốc bầu tâm :

      "Mẹ cũng biết tại sao lại như thế, chỉ cần nhìn thấy Phương Đông Dạ cứ thấy kỳ kỳ."

      "Sao vậy? phải là trước đó vẫn rất tốt sao?"

      "Có thể là do tối hôm đó..."

      Vô Ưu đến đây, nhìn thấy đôi mắt lóe sáng của Nhạc Diễm, liền im bặt, :

      " có chuyện gì, ngủ ."

      xong vội vàng nhắm mắt lại, ra điều muốn chuyện nữa. Nhìn mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bồn chồn, lo lắng. Thiếu chút nữa thôi, bị lỡ miệng rồi. May mà chưa ra, nếu ngại chết mất.

      Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu, giống như vô tình :

      "Mẹ, nếu có tâm thể với con, mẹ với dì Tiểu Hạ . với dì ấy xong, có lẽ tâm trạng mẹ tốt hơn đó."

      "Được rồi! Mẹ biết phải làm như thế nào. Mau ngủ ."

      Mặc dù bên ngoài Vô Ưu tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng chấp nhận lời của Nhạc Diễm. Có thời gian, tâm với Tiểu Hạ.

      "Dậy thôi! muộn rồi!!!!"

      Nhạc Diễm cho người quẳng đồng hồ báo thức , đương nhiên cậu phải đảm đương việc gọi Vô Ưu dậy rồi. Vô Ưu ngủ say, sau khi nghe thấy hai chữ ‘ muộn’, liền bật dậy. Nhìn đồng hồ gần tám giờ, gấp đến độ cuống cuồng. Bây giờ nhờ xe được rồi. Nhạc Diễm nhìn tay chân luống ca luống cuống của , uể oải :

      "Có xe nhờ, lại tự mình làm khổ mình."

      Hả!

      Tên nhóc kia vừa xong, liền bị Vô Ưu phát cho cái lên đầu, cậu bé rên lên thảm thiết:

      "Đau chết con rồi."

      Trước tiếng gào khóc của Nhạc Diễm, Vô Ưu cũng chẳng thèm để ý, xách túi chạy về phía trạm xe bus. . .

      "Mẹ đây, đừng có mà nghịch máy tính đễn nối quên ăn cơm đó."

      Vô Ưu vừa , Phương Đông Dạ cũng từ phòng bên cạnh ra. Sau khi hỏi han Nhạc Diễm vài câu xong, bước vội ra ngoài. Xem bộ dáng cũng chẳng phải là đúng lúc đâu, mà là vẫn để ý đến từng động tĩnh của Vô Ưu đó.

      "Trời ạ! Có lầm hả! Tôi cũng đợi nửa tiếng rồi."

      "Đúng vậy a. Tôi nhất định phải khiếu nại. là quá đáng! Hôm qua tôi phải bắt taxi về nhà đó. Nếu như ngày nào cũng phải bắt taxi, tiền lương của tôi làm sao mà đủ! Còn có để cho người ta sống nữa hả!"

      "Đúng đó, gọi điện khiếu nại !"

      "Đúng vậy!"

      "Đúng vậy!"

      Vô Ưu nhìn đám người lòng đầy căm phẫn, cũng cảm thấy thực quá trớn rồi. Cho nên cũng bắt đầu học theo người ta gọi điện khiếu nại. Nhưng mà, gọi đến nửa ngày rồi, vẫn thấy đường dây bận. cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do mọi người ngừng gọi điện khiếu nại về trạm xe bus này rồi.

      "Quên ! Gọi taxi thôi!"

      "Uh, nếu toàn bộ tiền thưởng chuyên cần bị mất đó."

      "Aiz, đành thế thôi."

      Sau căm phẫn trào dâng, rất nhiều người lại bắt đầu thấy lo lắng, nên rối rít bắt taxi rời . Lúc Vô Ưu lăn tăn, biết có nên gọi taxi , lại nghe thấy tiếng còi xe: Bíp bíp bíp. . .

      “Wow, đẹp trai quá hả!"

      "Un, trông rất quen, hình như thấy TV. Oh, tôi nhớ ra rồi, trong chương trình ‘Đêm sắc khôn cùng’ đó."

      Phương Đông Dạ nghe thấy thế, trong lòng than thầm toi rồi. Có điều may mắn là, Vô Ưu hình như cũng chẳng nghi ngờ gì, chỉ là nhìn thẹn thùng. Phương Đông Dạ cũng muốn dừng lại lâu, với Vô Ưu:

      "Mau lên xe , nếu muộn đó."

      Trước lời mời, Vô Ưu thể làm gì khác hơn là lên xe. Cũng biết được, vừa mới xong, xe bus khổ sở chờ, tới liền hẳn 5 cái.

      đường , hai người ai với ai câu nào. Vô Ưu cố ý lẩn tránh, còn Phương Đông Dạ lại thầm vui mừng. rất thích cái cảm giác Vô Ưu động tình với .

      Xe dừng lại ở bãi đỗ xe tập đoàn ‘Trụ’, Vô Ưu tự nhiên thở phào cái, giống như quãng đường vừa rồi là cực hình vậy. Nhưng lúc này Phương Đông Dạ lại lên tiếng, quay đầu nhìn sang phía Vô Ưu :

      "Vô Ưu!"

      Vô Ưu hoảng hốt, sau đó có chút sợ sệt dựa sát lưng vào ghế. Hơi lo lắng hỏi:

      "Chuyện gì vậy?" Bộ dáng phòng bị, cứ như Phương Đông Dạ làm gì vậy.

      Thấy Vô Ưu như vậy, Phương Đông Dạ nhịn được muốn trêu chọc . nghiêng người, áp đến gần . Vô Ưu sợ đến nỗi vội vàng nhắm mắt lại. Phương Đông Dạ nhìn vẻ mặt khoa trương của , cực kỳ cao hứng. chờ lâu như thế, cuối cùng cũng chờ được đến ngày Vô Ưu để ý đến , có cảm giác với rồi.

      Cạch!

      Phương Đông Dạ giúp tháo dây an toàn ra, sau khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc có chút thất vọng trong mắt Vô Ưu, ân hận vì vừa rồi mình hôn .

      "Vô Ưu, sau này chúng ta làm cùng nhau nha."

      Lúc chuyện, Phương Đông Dạ nhìn thẳng vào mắt . Giọng rất khẽ, ánh mắt sâu thẳm, tất cả đều tỏa ra mê hoặc. Nhìn Phương Đông Dạ tràn đầy hấp dẫn, Vô Ưu gật đầu :

      "Được."

      Phương Đông Dạ cười hài lòng. Nụ cười tuyệt đẹp khiến trống ngực Vô Ưu đập rộn lên, hô hấp cũng khẩn trương.

      ta, ta sao lại đẹp trai như thế hả!

      Vô Ưu nhịn được lại bắt đầu mặt đỏ. Trước kia cũng biết Phương Đông Dạ đẹp trai, thậm chí lần đầu tiên gặp , còn tưởng là ngôi sao cơ. Nhưng… nhưng cũng thấy đỏ mặt, tim đập rộn lên, hô hấp khẩn trương như thế này. Chẳng lẽ? Chẳng lẽ?....

      "Phương Đông Dạ, rút cuộc làm gì tôi hả?"

      Vô Ưu vốn là người giấu diếm chuyện gì, có gì hiểu, nhất định hỏi ngay. Tuyệt đối để có chuyện gì mắc mớ trong lòng. Cảm giác kỳ quái này, vây hãm suốt cả ngày hôm qua, là cực hạn với rồi. tưởng rằng hôm nay tốt thôi. Kết quả là, chẳng những tốt hơn, mà ngược lại, càng có chiều hướng tăng. Cho nên, chỉ có thể thẳng ra, để làm tình. Nếu cứ để như vậy, có cách nào để làm việc cùng với được.

      Đối mặt với vẻ mặt có chút tức giận của Vô Ưu, Phương Đông Dạ mỉm cười :

      "Tôi thề, tôi làm gì cả. Tôi nghĩ, có thể vấn đề chính là ở bản thân em. Em tin có thể hỏi bạn bè mà em thấy tin tưởng. Ví dụ như Hoắc Lãng!"

      Nhắc đến người này, nụ cười mặt Phương Đông Dạ càng rạng rỡ hơn. Xem ra đối với cái đề nghị của mình, khá hài lòng .

      Vô Ưu nhìn nụ cười của Phương Đông Dạ, cứ cảm thấy có điều gì đó bình thường. hiểu nổi, ràng là người thay đổi, sao có thể là vì ăn nước miếng của ta, mà khi nhìn thấy ta, lại như phát bệnh được?

      "Vào thôi, sắp 9h rồi." Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu .

      Vô Ưu chỉ có thể theo sau Phương Đông Dạ, về phía thang máy dưới tầng hầm. Dọc đường , nhịn được sau Phương Đông Dạ quan sát, đánh giá. Người thay đổi a! Vẫn là người đó. Tại sao cảm giác lại khác như thế? Trước kia, khi đối mặt với , cũng giống như đối mặt với Tiểu Hạ hay Hoắc Lãng, nhưng bây giờ sao lại. . .

      Phương Đông Dạ ấn thang mở cửa ra, quay đầu lại lịch lãm :

      "Em vào trước ."

      Vô Ưu nhìn thấy nụ cười này, run lên. Đúng vậy! Chính là cảm giác này. Chỉ cần nhìn thấy mặt , nụ cười của , là giống như bị điện giật vậy. Toàn thân đều bình thường.
      ………………

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 85.2: Vô Ưu bày tỏ tình cảm (4)
      Edit: Ngon gio nho


      "Học trưởng, xem rốt cuộc em bị làm sao hả?"

      Giờ cơm trưa, Vô Ưu ăn mà biết có vị gì. vừa ăn, vừa nghe theo lời đề nghị của Phương Đông Dạ, đem những cảm xúc bất thường của mình, kể cho Hoắc Lãng nghe.

      Hoắc Lãng nghe xong, trước ánh mắt như cầu xin giúp đỡ của Vô Ưu, biết phải trả lời như thế nào.

      Vô Ưu nhìn vẻ mặt khó xử của Hoắc Lãng, thở dài :

      "Học trường cũng biết đúng ? Aiz, em nghĩ hay mình phải đến gặp bác sĩ thôi, chắc chắn là bị bệnh rồi. Trước kia đâu có như thế nha."

      Hoắc Lãng do dự hồi lâu, sau mới nhìn Vô Ưu hỏi:

      "Em định gả cho ta sao?"

      "Ai cơ?"

      Vô Ưu nhìn Hoắc Lãng theo phản xạ mà hỏi. Sau khi hỏi xong, mới suy đoán:

      "Phương Đông Dạ?"

      Hoắc Lãng gật đầu khẳng định. Vô Ưu cười cứ như :

      "Đương nhiên là rồi. nghĩ gì vậy học trưởng? Bây giờ là em theo đuổi nha. Chờ đến khi em theo đuổi được , là có thể gả cho rồi. Đây chính là mục tiêu của em a."

      Hoắc Lãng sau khi nghe được lời Vô Ưu , bực bội trong lòng ngay tức khắc vơi rất nhiều. Cười khẳng định:

      " thế ? Em muốn gả cho sao?"

      Vô Ưu gật đầu khẳng định, :

      "Em nghĩ rồi, đời này có ai bằng học trưởng cả. tốt, thông minh, lại nấu ăn giỏi. Người tốt như vậy tìm ở đâu a."

      Hoắc Lãng nghe xong cái lý do bất di bất dịch này của Vô Ưu, trong lòng biết nên khóc hay nên cười nữa. Do dự lát mới hỏi:

      "Tiểu Ưu, nếu như bây giờ xuất người tốt hơn , thông minh hơn , lại nấu ăn rất ngon, em có chọn ở cùng với người đó ?"

      "Uhm. Đây đúng là vấn đề đáng suy nghĩ nha. Có vẻ như rất khó a. . ."

      Vô Ưu ngốc nghếch của chúng ta, hiểu tình cảm là gì, thế nhưng khi nghe được vấn đề Hoắc Lãng đưa ra, cũng mẫn cảm mà nhận ra rồi. Ánh mắt đầy lo lắng, trong lòng xác định được, nên pha trò:

      "Ai da, đâu. Đừng thế giới này có loại người như thế, cho dù là có, cũng có khả năng đối với em tốt được như học trường đâu! Đúng hả?"

      Hoắc Lãng nghe Vô Ưu xong, gật đầu kiên định.

      Vô Ưu lại :

      "Cho nên a, nhanh để em theo đuổi được . Như vậy em chạy thoát rồii."

      "Tiểu Ưu, muốn hôn em, được ?"

      Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu vẫn hồn nhiên như trước, đột nhiên ra câu như thế. Vô Ưu vốn cười rất vui vẻ, ngay lập tức ngây ngẩn cả người. Hôn? Học trường hôn sao?

      Hoắc Lãng nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Vô Ưu, :

      "Tiểu Ưu, bất cứ lúc nào em muốn gả cho cũng được. Nhẫn ở đây, chuẩn bị xong lâu rồi."

      Rốt cục, Hoắc Lãng cũng lấy chiếc nhẫn ra. Mà Vô Ưu lại biết phải phản ứng như thế nào nữa.

      "Tiểu Ưu, thích em. rất lâu, rất lâu rồi, có thể còn lâu hơn em nghĩ rất nhiều. Cho nên, chính xác hơn mà , là em."

      Mặc dù đây phải là lần đầu tiên Hoắc Lãng bộc lộ, nhưng lại làm Vô Ưu chấn động. Có thể là bởi vì tình huống lần này rất đặc biệt.

      Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu tiếp tục :

      " em, nhưng càng thương em hơn! Cũng bởi vậy mà càng quý trọng em, cho nên muốn làm hại em."

      "Học trưởng?"

      Vô Ưu yếu ớt mở miệng, đầy khó hiểu.

      Hoắc Lãng cười nhạt, sau đó :

      "Vô Ưu, biết em thông minh. Nhưng cũng biết, em đối với số việc cực kỳ mẫn cảm. Trong chuyện tình cảm, có đôi khi phản ứng nguyên thủy nhất của cơ thể, chính là đáp án của trái tim em."

      Hoắc Lãng đến đây, cười nhàn nhạt hỏi:

      "Bây giờ hãy cho biết, em có còn muốn gả cho nữa ? Cùng sống cuộc sống vợ chồng. Em có thể để cho ôm em, nắm giữ em, hôn em ?"

      "Em. . ."

      Em thể!

      Vô Ưu bị cái đáp án trong lòng làm cho hoảng sợ. Hoắc Lãng liếc mắt cái, cũng biết được đáp án của . Cũng có thể , sớm biết đáp án rồi, chỉ là muốn thừa nhận mà thôi. Trước đây, có thể thừa nhận, có thể tự lừa gạt bản thân là Vô Ưu thích , nhưng hôm nay, sau khi nghe thấy Vô Ưu bày tỏ những cảm xúc rung động của , thể làm được như thế nữa rồi.

      vốn đầy tàn khốc, nhưng nếu cứ mù quáng dám đối mặt, càng trở nên tàn khốc hơn.

      "Từ giờ, chỉ là học trưởng của em, mà coi em giống như em của mình!"

      Hoắc Lãng , mặt mang theo nụ cười tiêu tan, trong lòng nhịn được chua xót, nhưng cũng để lệ rơi ra ngoài. Có thể, trong lòng sớm biết được có kết cục này .

      Vô Ưu nhìn Hoắc Lãng, sau hồi chần chờ, mới ra năm chữ:

      "Học trưởng, xin lỗi."

      xin lỗi!

      Nghe thấy ba chữ này, Hoắc Lãng cười. Cười :

      " phải khách sáo."

      Giữa những người nhau, bao giờ ra ba chữ đó, bởi vì khi ra rồi, đại biểu cho kết thúc. Mà Vô Ưu xin lỗi, cũng xem như là tỏ lòng mình rồi.

      Phản ứng nguyên thủy nhất của cơ thể, phản ứng nguyên thủy nhất!

      Vô Ưu dựa vào những lời này của Hoắc Lãng, mà quyết định mình có cách nào để gả cho . có thể chuyện thoải mái với học trưởng, có thể cùng học trưởng đến bất cứ nơi nào, cùng làm bất cứ chuyện gì, nhưng ngẫm lại, đó cũng chỉ là những chuyện giữa bạn bè có thể làm với nhau. cách khác, sẵn lòng làm bạn cùng phòng với , nếu phải là thân mật của người chồng.

      "Nhẫn tặng cho em, coi như là có câu trả lời thỏa đáng đối với tình cảm của chính mình."

      Vô Ưu nhìn vẻ mặt vẫn nho nhã như trước của Hoắc Lãng, lộ ra cái nhìn cảm kích. mỉm cười, rồi đưa tay trái của mình cho Hoắc Lãng, :

      "Vâng, đeo cho em !"

      Hoắc Lãng biết , Vô Ưu là dùng phương thức của chính mình, biểu đạt tôn trọng đối với , xem trọng tình bạn này, cho nên cười.

      Bốp!

      Hoắc Lãng đánh cái vào mu bàn tay của Vô Ưu, sau đó cười :

      " bé ngốc, sau này trừ phi là có người cầu hôn em, nếu , nhất định được để cho người ta đeo nhẫn vào ngón vô danh bên tay trái của em đâu đó."

      "Tại sao?"

      Vô Ưu vừa hỏi, vừa phối hợp giơ tay phải ra. Hoắc Lãng vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón vô danh bên tay phải cho , vừa :

      "Bởi vì, ngón vô danh bên tay trái có mạch máu nối thẳng đến trái tim, người nhau đeo nhẫn ở ngón tay này, đại biểu là họ nắm được trái tim em, bảo vệ trái tim em."

      Hoắc Lãng vừa thâm tình , vừa đeo nhẫn vào tay cho Vô Ưu. Vì tình của chính mình mà tiến hành nghi thức cuối cùng. Sau khi đeo xong, đặt nụ hôn nhàng lên chiếc nhẫn. , dừng ở đây thôi.

      Lúc Hoắc Lãng ngẩng đầu nhìn Vô Ưu, nhìn Hoắc Lãng cảm động :

      "Học trưởng, ngờ việc đeo nhẫn lại có cả ý nghĩa lãng mạn đến như vậy. Hay nha. Nghe xong rất cảm động."

      Bốp bốp bốp bốp bốp!!!

      Đột nhiên bốn phía truyền đến từng đợt tiếng vỗ tay cuồng nhiệt. Vô Ưu khó hiểu nhìn xung quanh, nhưng lại thấy tất cả mọi người đều vỗ tay vì bọn họ. Có vẻ như hiểu lầm rồi. Hình như hiểu lầm Hoắc Lãng cầu hôn Vô Ưu thành công. Sau đó, đầu bếp lại đẩy đồ ăn tới, lấy ra chiếc bánh gato hình trái tim đặt trước mặt họ, :

      "Ngài Hoắc, chúc mừng ngài. Đây là chút tấm lòng của chúng tôi."

      "Các . . ."

      Thành tựu của Hoắc Lãng trong lĩnh vực nấu ăn cũng tương đối, hơn nữa lại vừa mới đạt được giải thưởng quốc tế, cho nên, thể nghi ngờ, chính là thần tượng của nhóm đầu bếp. Thần tượng cầu hôn thành công, bọn họ nhân cơ hội này biểu đạt tâm ý cũng chẳng có gì là được cả, nhưng bọn họ lại hiểu lầm rồi. Hoắc Lãng cũng chẳng sao, nhưng muốn gây thêm những rắc rối cần thiết cho Vô Ưu, định giải thích, nhưng lại bị Vô Ưu cản lại.

      Vô Ưu nhìn đầu bếp :

      "Cám ơn, cám ơn lời chúc phúc của ."

      Sau khi xong, lại đứng dậy lớn tiếng :

      "Cám ơn, cám ơn lời chúc phúc của mọi người. Chúng tôi nhất định hạnh phúc!"

      Vô Ưu xong, còn quên kéo Hoắc Lãng cúi người chào mọi người.

      Lại thêm tràng vỗ tay nữa vang lên, sau đó phòng ăn mới xem như khôi phục lại được yên tĩnh.

      "Em a, lần nào cũng hồ đồ. Nếu để Phương Đông Dạ thấy, em sợ ta hiểu lầm sao?"

      Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu vui vẻ ăn bánh ngọt, nhịn được chê trách, nhưng trong giọng lại có mùi cưng chiều. Mới vừa rồi làm như thế, là để tránh cho phải xấu hổ. Cho nên, Vô Ưu thân thiết, hiểu chuyện, thiện lương, biết nghĩ cho người khác như thế, làm cho có cách nào để thích .

      "Phương Đông Dạ? Có liên quan gì đến ta chứ?"

      Vô Ưu ăn hùng hục, đột nhiên nghe Hoắc Lãng nhắc tới Phương Đông Dạ, hơi khó hiểu ngẩng đầu lên hỏi.

      Hoắc Lãng nhìn vẻ mặt của Vô Ưu, khó tin :

      "Em thích ta, phải là đến bây giờ em vẫn biết ?"

      "Ai em thích ta hả? Em cũng qua nha!"

      Vô Ưu xong, còn lý luận:

      "Tiểu Hạ thích ta có được . Em như thế nào có thể thích ta a!"

      Tiểu Hạ thích , liền thích!

      Hoắc Lãng nghe thấy cái logic kỳ quái này, cười :

      "Tiểu Ưu, em cần phải quan tâm đến việc có ai đó thích ta , em chỉ cần quan tâm đến tình cảm của chính mình là được rồi."

      Vô Ưu liếc mắt nhìn Hoắc Lãng khó hiểu, sau đó lại tiếp tục ăn bánh ngọt của mình. Trông bộ dáng ăn ngấu nghiến của , chắc là rất ngon .

      "Tiểu Ưu, nếu như là Phương Đông Dạ hôn em, em có thể tiếp nhận ?"

      Hoắc Lãng vừa ra câu này, Vô Ưu lập tức dừng ăn, ngay lập tức miếng cũng ăn vào nữa.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Vô Ưu nổi bão (1)

      Nếu như Phương Đông Dạ hôn em, em có thể tiếp nhận ?

      Vô Ưu thoáng cái biết trả lời như thế nào rồi. Bánh ăn ngon lành, đột nhiên thể nuốt trôi. Hoắc Lãng nhìn bộ dáng thất thần của Vô Ưu, mặt lộ ra nụ cười thê lương. biết Vô Ưu Phương Đông Dạ.

      "Về công ty , cũng phải rồi."

      Hoắc Lãng nhìn ra được đáp án, nên cũng cần nghe câu trả lời của Vô Ưu nữa. nhìn vẻ mặt hoang mang của , nuông chiều :

      "Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, em cứ theo phản ứng tự nhiên của cơ thể là được."

      Vô Ưu gật đầu, sau đó cùng Hoắc Lãng rời .

      Hai người vừa cánh cửa phòng lầu cũng mở ra. người đàn ông trung niên thoạt nhìn rất uy nghiêm ra, theo sau còn có người phụ nữ ăn mặc rất cầu kỳ. Ánh mắt sắc bén của người phụ nữ nhìn theo Vô Ưu và Hoắc Lãng, khó chịu :

      " phải là nhân viên của ‘Trụ’ đó chứ. Công ty ngay trước mặt mà còn lôi lôi kéo kéo, làm xấu cả hình ảnh của công ty."

      Trước giọng khó chịu của người phụ nữ, người đàn ông :

      "Đừng gây thêm phiền phức nữa, lần này chúng ta đến đây là nhờ cậu ấy giúp đó."

      Người phụ nữ nghe xong, mặc dù phục, nhưng cũng thêm gì. Sau đó theo người đàn ông xuống dưới lầu.

      Phương Đông Dạ hôn , có thể tiếp nhận ?

      đường Vô Ưu cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này. Suy nghĩ suy nghĩ lại, cuối cùng lại nghĩ đến buổi tối hôm đó hai người bọn họ mãnh liệt hôn nhau. Có thể tiếp nhận! Bởi vì chứng minh, chẳng những tiếp nhận, mà còn rất hưởng thụ!

      ! được! làm như thể là có lỗi với Tiểu Hạ!

      Vô Ưu cảm thấy mình xấu xa. biết Tiểu Hạ thích Phương Đông Dạ, nhưng lại phải lòng Phương Đông Dạ. Chỉ cần nghĩ như vậy, lại có đủ dũng khí để mở cánh cửa phòng tổng giám đốc, vào gặp Phương Đông Dạ!

      "Vô Ưu, về rồi sao? Sao còn vào trong?"

      Vô Ưu đứng trước cửa phòng tổng giám đốc ngẩn ngơ, lăn tăn biết có nên vào hay , thấy Bùi Linh từ bên trong ra. Vô Ưu nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Bùi Linh, cười xấu hổ :

      "Vào ngay đây. Vào trong ngay đây."

      Vô Ưu xong, định đẩy cửa vào, bị Bùi Linh gọi giật lại:

      "Khoan Vô Ưu, lại đây lát. Tôi có chuyện muốn với ."

      Chuyện gì a? Nhìn thư ký trưởng Bùi có vẻ rất nghiêm túc.

      Vô Ưu mang theo nghi vấn này theo Bùi Linh. được khoảng 10m thấy Bùi Linh dừng lại.. . . .

      "Thư ký trưởng, có phải tôi phạm sai lầm gì rồi ?"

      Bùi Linh vẫn rất tốt với , có thể là chưa bao giờ tỏ thái độ với . Nhưng bây giờ lại giống như thế, ánh mắt Bùi Linh nhìn đầy chỉ trích cùng khó chịu. Cho nên, Vô Ưu mới nghi ngờ, biết có phải mình làm sai chuyện gì rồi .

      Bùi Linh chờ Vô Ưu xong, mới nghiêm túc :

      "Vô Ưu, tôi vẫn rất quý , đặc biệt rất thương , bởi vì tôi thấy người trợ lý tốt. Nhưng làm tôi phải thất vọng rồi."

      Thất vọng?

      Làm sao vậy?

      Mình làm gì sai sao?

      Vô Ưu nhìn Bùi Linh khó hiểu, sau đó cố gắng tự hỏi mình làm sai chuyện gì mà khiến cho Bùi Linh phải tức giận như vậy. lẽ? lẽ Bùi Linh phát ra chuyện có cảm tình với tổng giám đốc, có thể thích tổng giám đốc sao? Chắc là thể ? Dù sao chính bây giờ cũng còn chưa biết mình có thích ta mà!

      "Thư ký trưởng, tôi xin lỗi, để chị phải thất vọng rồi. Chị cho tôi biết, tôi sai chỗ nào được ? Tôi nhất định sửa!"

      Cuối cùng, Vô Ưu vẫn chọn cách thẳng nghi vấn trong lòng. Bùi Linh gật đầu hài lòng với thái độ của Vô Ưu. Sau đó :

      "Tổng giám đốc khỏe mạnh, là vấn đề cốt yếu của công ty. thân là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc càng phải để ý đến sức khỏe của tổng giám đốc. . ."

      " ta bị bệnh sao?"

      đợi Bùi Linh hết câu, Vô Ưu ngắt lời, lo lắng hỏi. Bộ dáng cuống cuồng của Vô Ưu, thể ràng quan tâm. Bùi Linh nhịn được mỉm cười, xem ra rất hài lòng với bộ dáng này của Vô Ưu.

      Khụ khụ khụ khụ khụ khụ

      Bùi Linh giả vờ ho khan để che giấu nụ cười, sau đó nghiêm túc :

      "Tổng giám đốc có chuyện gì."

      Nhưng để cho Vô Ưu kịp thở phào nhõm, lại tiếp tục :

      "Mặc dù bây giờ tổng giám đốc bị bệnh, nhưng nếu cứ theo đà này, cũng thể chịu nổi."

      Câu của Bùi Linh, lại lần nữa làm cho Vô Ưu khó hiểu. hỏi:

      "Thư ký trưởng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tóm lại là tổng giám đốc bị làm sao?"

      "Cậu ấy đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm!"

      Lần này Bùi Linh vòng vo nữa, mà thẳng ra đáp án. Vô Ưu vẫn chưa phản ứng kịp, nhịn được hỏi lại:

      "Sao ta lại chưa ăn cơm?"

      Bùi Linh cười nhạt, trả lời:

      "Có thể là mình nên muốn ăn. Tôi làm sao mà biết được."

      Ha ha, Bùi Linh cũng là thông minh . Câu trước là suy đoán, ràng thành công ám chỉ Vô Ưu, nhưng câu sau lại vẫn biết’. là cao minh.

      Đúng vậy! Đều là do tốt. Chắn chắn Phương Đông Dạ quen ăn cơm cùng , cho nên mình muốn ăn. Vô Ưu suy nghĩ như vậy cũng là có nguyên nhân nha. Bởi vì, học trưởng, Bé Diễm và bà nội đều từng với là, nếu ăn cùng nhau lâu, khi còn mình ăn thấy ngon nữa.

      "Tôi ngay đây."

      Vô Ưu nghe xong, quay đầu chạy về phía thang máy. Bùi Linh nhìn bộ dáng vội vàng của Vô Ưu, mặt lần nữa lại lộ ra nụ cười thương.

      Bịch!

      "Ah, xin lỗi, xin lỗi."

      Thang máy vừa mở Vô Ưu lao ra, nhưng lại ngờ trước cửa thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc lại có người chờ, nên đụng vào người ta rồi. Vô Ưu đứng thẳng người, cúi đầu xin lỗi.

      Người phụ nữ bị đụng phải quát lên:

      "Xin lỗi? Xin lỗi là có chuyện gì nữa sao? người tôi là bộ Chanel mới nhất đấy, làm bẩn, có đền được hả?"

      Xí! Già thế mà còn ăn mặc trang điểm như con gà tây. Xấu chết được. Gì mà bộ Chanel mới nhất chứ, bị bẩn rồi sao. Vô Ưu nhìn bộ quần áo người bà ta đánh giá, gật gù đắc ý, bộ dáng ra vẻ tiếc nuối.

      "Này, đụng vào tôi, ràng đụng vào tôi! chuyện !"

      Người phụ nữ thấy Vô Ưu để ý đến mình, nhịn được gào lên.

      Vô Ưu cười :

      "Bác hai, tôi xin lỗi rồi, bác còn muốn tôi phải gì nữa đây hả?"

      Nghe thấy Vô Ưu gọi mình như thế, người phụ nữ nhịn được khóc thét lên:

      "Bác hai? , gọi tôi là gì?"

      Trước tiếng gào thét điên cuồng của người kia, Vô Ưu mở to đôi mắt thuần khiết, vô tội :

      "Bác hai à, bác nghe nhầm đâu. Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

      Bốp!

      Ngoài dự đoán của mọi người, người phụ nữ thẹn quá hóa giận, tát cái lên mặt Vô Ưu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :