1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 81.2: Say rượu lộn xộn (4)

      "Mẹ, mẹ dậy sớm như vậy, là vì mua đồ ăn sáng sao?"

      Nhạc Diễm vừa ăn bữa sáng chẳng có cảm giác mùi vị gì, vừa hỏi. Vô Ưu :

      "Đúng vậy. Bà nội trước khi , phải trong thư, bảo mẹ phải cố gắng làm việc tốt, chăm sóc con tốt sao."

      Vô Ưu xong, tặng cho Nhạc Diễm nụ cười rạng ngời đến thản nhiên.

      Reng reng reng… Reng reng reng...

      Nghe thấy thanh này, Nhạc Diễm nhịn được nhíu mày. Sau đó :

      "Trời ạ, lại nữa rồi."

      Vô Ưu cười :

      "Ha ha, to a."

      Vô Ưu xong, vui vẻ trở về phòng của mình. Nhạc Diễm tò mò theo . Vừa bước vào phòng của , Nhạc Diễm phát choáng, dám tin hỏi:

      "Mẹ, mẹ chuẩn bị cho trưng bày đồng hồ sao hả? Sao lại đặt nhiều chuông báo thức như vậy?"

      Vô Ưu nghe Nhạc Diễm xong, cười :

      "Ha ha, đây là lúc sáng 5h mẹ dậy, bắt xe bus đến cửa hàng tạp hóa 24h mua về đó. Mẹ muốn mua nhiều hơn cơ, nhưng loại đồng hồ báo thức như thế này, người ta chỉ còn 23 cái thôi!"

      5h sáng, bắt xe đến cửa hàng tạp hóa 24h, mua 23 cái đồng hồ báo thức?!!

      Nhạc Diễm nghe thấy mẹ như thế, nghi ngờ có phải mình bị làm cho đần độn rồi . ràng rất đơn giản, nhưng sao cậu lại nghe thể hiểu nổi điều này có nghĩ là như thế nào vậy? Cuối cùng, Nhạc Diễm đành phải phát huy tinh thần biết hỏi, tới bên cạnh Vô Ưu, vẻ mặt sợ hãi nhìn đống đồng hồ báo thức hỏi:

      "Mẹ có thể cho con biết, chuẩn bị đống đồng hồ báo thức như thế này có ích lợi gì hả?" Vẻ mặt cậu nhìn đống đồng hồ báo thức, giống như nhìn đống bom hẹn giờ vậy!

      "Ngốc a! Đồng hồ báo thức dĩ nhiên là để nhắc nhở về thời gian rồi!"

      Nhạc Diễm bị Vô Ưu mắng ngốc, khuôn mặt nhắn cũng tối . Giọng có chút khó chịu hỏi:

      "Con biết đồng hồ báo thức là dùng để nhắc nhở về thời gian, nhưng, mẹ có thể cho con biết, giờ nào mà quan trọng đến nỗi, mẹ phải mua liền lúc hơn hai chục cái đồng hồ báo thức chứ?"

      Reng reng reng… Reng reng reng...

      cái trong đống đồng hồ lại đột nhiên vang lên, Nhạc Diễm sợ đến nỗi run rẩy, sau đó càng thêm tức giận. Sáng sớm hôm nay, cậu bị cái thanh báo thức ma ám này, dội vào tai sắp phát điên lên rồi. Cho nên, quát lên:

      "Từ nãy đến giờ xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cứ lúc lại có cái réo lên. Hơn tiếng đồng hồ rồi, cứ ngưng được lát, lại réo lên. Mẹ có thể cho con biết, chuyện này là thế nào hả?"

      Bởi vì ngủ ngon giấc, nên tâm trạng Nhạc Diễm khá khó chịu. Vô Ưu nghe thấy giọng lắp bắp, bực bội của Nhạc Diễm, trả lời mà hỏi ngược lại:

      "Con sao vậy? Bé Diễm? Con vui sao? Hay là trong người có chỗ nào khó chịu? Mẹ dẫn con gặp bác sĩ nha?"

      Dáng vẻ quan tâm, lo lắng của Vô Ưu, khiến Nhạc Diễm ý thức được thất thố của mình. Cậu bé hít sâu hơi, làm cho chính mình tỉnh táo lại, sau đó ‘cười’ :

      "Con sao, con khỏe lắm."

      Tiếp đó lại ‘cười’ hỏi:

      "Mẹ, tại sao mới sáng ra, đồng hồ báo thức vang lên ngừng vậy?"

      Vô Ưu mặc dù nhìn thấy Nhạc Diễm cười đến kỳ quái, nhưng quả , dáng vẻ có chuyện gì , cho nên cười giải thích:

      "Lúc mẹ mua, bởi vì quá nhiều, cho nên thử được chuông có kêu hay . Nhân viên bán hàng bảo mẹ cứ mang về nhà, đặt báo thức thử xem, nếu có vấn đề gì, có thể mang ra đổi lại! Cho nên..."

      "Cho nên, mẹ chỉ là nghe theo lời của người bán hàng, về nhà, sáng sớm đặt thử chuông báo thức?"

      Nhạc Diễm dám tin hỏi. Vô Ưu gật đầu cười tủm tỉm. Giống như : thông minh, đoán phát trúng luôn! Nhạc Diễm hận thể bóp chết cái tên bán đồng hồ báo thức cho mẹ. ta căn bản là trêu đùa người ta mà! Cái gì mà nếu có vấn đề mang ra đổi chứ. ràng là mẹ mua hết chỗ đồng hồ báo thức, ta lấy cái gì mà đổi lại cho mẹ chứ?

      Bà mẹ ngốc nghếch! Bị người ta bỡn cợt cũng biết!

      Nhạc Diễm nghe xong trong lòng tức giận gào khóc. Mà giờ phút này, tại cửa hàng tạp hóa, người nhân viên bán hàng kia giống như kể chuyện cười, kể cho những người khác nghe chuyện sáng sớm có người ngốc đến mua đồng hồ báo thức. Còn , cái người ngốc nghếch kia, có lẽ về nhà đặt thử chuông báo thức rồi. Cả cửa hàng tạp hóa nghe thấy thế, đồng thanh cười ầm lên.

      "Được. Coi như là thử chuông báo thức, nhưng mẹ còn chưa cho con biết, rốt cuộc mẹ chuẩn bị đống đồng hồ này để làm gì hả?"

      Nhạc Diễm sau khi hỏi xong, để cho Vô Ưu kịp mở miệng, liền vội vàng bổ sung:

      "Con biết dùng để nhắc nhở về thời gian. Cái con hỏi là, cụ thể là nhắc nhở giờ nào. Giờ nào mà quan trọng như vậy hả?"

      Cậu bé chọn cách ràng trước, đề phòng lát nữa nghe mẹ trả lời, cậu nổ tung mất!

      " làm!"

      Trước cái nhìn soi mói của Nhạc Diễm, Vô Ưu đưa ra đáp án của mình. Nhạc Diễm khó hiểu hỏi lại:

      " làm?"

      Vô Ưu kiên định gật đầu. Tỏ vẻ cậu có nghe lầm!

      Cái đầu của Nhạc Diễm lại bắt đầu chuyển động nhanh chóng, lúc sau, nhìn Vô Ưu nghi ngờ, sau đó mạnh dạn suy đoán:

      "Ý của mẹ là, sau này mẹ làm cùng xe với chú Phương Đông nữa? Mẹ muốn tự mình làm. Là ý này sao?"

      Nghe Nhạc Diễm xong, Vô Ưu mở to hai mắt gật đầu mạnh, trong đôi mắt còn thấy tán thưởng.

      ...

      "Tại sao?"

      Nhạc Diễm bất chợt hỏi. Mặc dù cậu bé cơ bản đoán được, là có liên quan đến chuyện buổi tối hôm đó, nhưng cậu cũng cảm thấy, mẹ đến mức phải làm như thế. Hơn nữa, cậu nhìn mẹ lúc đó cũng phải là bị cưỡng ép a. Nếu như vậy, sao mẹ phải né tránh cha đây?

      Chẳng lẽ vẫn còn nghĩ kết hôn?

      Đây là điều duy nhất Nhạc Diễm có thể nghĩ ra, nhưng câu trả lời của Vô Ưu lại nằm ngoài dự đoán của cậu.

      Đối mặt với vấn đề của Nhạc Diễm, Vô Ưu chọn cách giấu diếm. Bà nội có ở đây, Bé Diễm chính là người thân duy nhất của . Cho nên, chọn cách với cậu. Bởi vì, đến lúc, cần giúp đỡ của cậu.

      "Mẹ và Phương Đông Dạ cùng nhau làm, cùng làm việc với nhau, giữa trưa cùng nhau ăn cơm, chiều tối lại cùng nhau tan sở. Gần như lúc nào cũng ở cạnh nhau, như vậy rất dễ xảy ra chuyện!"

      Vô Ưu vừa đưa ra đáp án này, mặt tên nhóc kia lập tức lộ ra nụ cười đầy hứng thú, hỏi:

      "Ý mẹ là, mẹ thích chú Phương Đông sao?"

      Vô Ưu do dự lúc, mới lắc đầu :

      "Đừng lung tung . Tiểu Hạ thích Phương Đông Dạ, bọn họ cùng với nhau là thích hợp nhất!"

      "Dì Tiểu Hạ với mẹ như thế sao?"

      Đối với chuyện này, Nhạc Diễm đầy nghi ngờ. Vô Ưu cây ngay sợ chết đứng :
      "Đương nhiên là như vậy!"

      Nhạc Diễm lại hỏi:

      " khi nào?"

      Vô Ưu sau khi suy nghĩ :

      "Hình như lâu rồi, thời gian cụ thể mẹ quên mất rồi, nhưng, mẹ tuyệt đối dối. ấy với mẹ."

      Nhìn thấy bộ dáng ra sức thanh minh của mẹ, Nhạc Diễm cười :

      "Con tin mẹ."

      Cậu bé đương nhiên tin, hơn nữa, cậu còn biết đó là chuyện lâu trước kia rồi. Lúc ở du thuyền, nhìn thấy ánh mắt của Thạch Thiên Kình và Tiểu Hạ nhìn nhau, là cậu phát ra bọn họ bình thường rồi. Hơn nữa, lúc Tiểu Hạ rời , lời tạm biệt với bọn cậu, ấy nhìn Phương Đông Dạ ràng cười rất thản nhiên!

      Quá khứ! Vẻ mặt của dì Tiểu Hạ sớm , dì ấy quên cha, qua rồi. Chỉ có bà mẹ ngốc nghếch này của cậu, mới còn nhớ ràng như vậy thôi!

      Reng reng reng… Reng reng reng……….

      Đột nhiên, đống đồng hồ báo thức vang lên. thanh có thể là kinh thiên động địa!

      Nhạc Diễm nghe thấy tràng thanh như thế, đau đầu nhăn mặt lại. Vô Ưu cầm lên cái đồng hồ, liếc mắt nhìn qua, cao giọng kêu lên:

      "Oa, nên đến điểm chờ xe bus rồi."

      xong, tắt chuông báo thức . Sau đó, cầm lên cái khác, thầm:

      "Bộ đồ màu xám, giày cao gót màu trắng..."

      Nhạc Diễm nhìn vẻ rối ren, nhưng cũng xem như có trật tự của mẹ, mạnh dạn suy đoán:

      "Mẹ suy nghĩ lâu, mới nghĩ ra được cách tốt nhất để nhắc nhở mình hết thảy việc này ?"

      Quả nhiên, sau khi Nhạc Diễm xong, mặt Vô Ưu xuất nụ cười to. Kiêu hãnh nhìn Nhạc Diễm :

      "Thế nào? Rất tuyệt đúng ?"

      Nhìn Vô Ưu như vậy, Nhạc Diễm muốn đả kích mẹ, nhưng vẫn :

      " phải là còn có con sao? Con có thể nhắc mẹ giống như trước đây a!"

      Nhạc Diễm vốn tưởng là Vô Ưu nghĩ ra, lại ngờ, Vô Ưu trả lời:

      "Mẹ đương nhiên biết a! Nhưng bà nội rất đúng, mặc dù con rất thông minh, nhưng vẫn chỉ là đứa trẻ thôi. Cho nên, mẹ thể để cho con có áp lực lớn như vậy được, dù sao cũng thể để cho con chiếu cố mẹ nữa. Con yên tâm, có đồng hồ báo thức này rồi, mẹ nhất định có vấn đề gì."

      Giọng Vô Ưu khá kiên định. Sau khi xong, còn nhìn Nhạc Diễm giải thích:

      "Mẹ làm tốt. Sau này 6h mẹ dậy, sau đó dọn dẹp, vệ sinh xong, mua đồ ăn sáng. Như vậy làm cháy bếp nữa. Sau khi ăn sáng xong, thu dọn xong, 8h mẹ đón xe bus, làm! Thế nào?"

      Tương đối hợp lý!

      Nhạc Diễm có cảm giác như vậy. Ít nhất là nghĩ tới việc mua bữa sáng mà phải nấu! Nhưng, cậu cũng thể đồng ý được. Nếu như ngày nào mẹ cũng đặt chuông báo như thế này, ngày nào cậu cũng phải nghe thấy tiếng chuông ‘ma quỷ’ dội vào lỗ tai, sớm muộn cậu cũng điên mất thôi!

      Sáng sớm như vậy nghe thấy đống tiếng chuông réo gọi ầm ĩ rồi, cậu căn bản thể ngủ yên. Thà rằng, mỗi ngày cậu đều gọi mẹ dậy còn hơn!

      "Mẹ, con..."

      Nhạc Diễm mở miệng, vừa định biểu đạt ý kiến của mình, Vô Ưu hoảng hốt kêu lên:

      "Ai da, đến giờ rồi, mẹ đây. Tạm biệt cục cưng."

      Vô Ưu xong, hôn lên mặt Nhạc Diễm cái, sau đó thu dọn đồ đạc, nhanh chóng ra khỏi nhà...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82.1: Vô Ưu bày tỏ tình cảm (1)

      Reng reng reng... Reng reng reng...

      Ôi, trời ạ!

      Vô Ưu vừa mới ra khỏi cửa, đồng hồ báo thức giường lại bắt đầu vang lên. Nhạc Diễm muốn đem đống đồng hồ báo thức này đập cho tan tành hết. Đây quả thực chính là ô nhiễm tiếng ồn, hủy hoại trái tim mềm yếu non nớt của cậu nha. Để tránh cho cái thanh ma quái kia lại dội vào lỗ tai mình, cậu nhóc ngồi xuống, kiểm tra lại toàn bộ đống đồng hồ báo thức lần nữa, tắt toàn bộ chuông , để nó còn kêu được nữa. Cậu bé đảm bảo, nếu cậu mà còn nghe thấy tiếng chuông này lần nữa, chắc chắn, cậu phát điên mất!

      Reng reng reng... Reng reng reng...

      Nghe thấy thanh này, thiếu chút nữa Nhạc Diễm gào ra tiếng. Chẳng lẽ để cá lọt lưới sao? Nhưng, ngay sau đó, cậu bé nhận ra, thanh đó có chút giống. Cẩn thận nghe lại, phát ra đó là thanh của tiếng chuông điện thoại.

      Sau khi cậu nhóc nhấc mấy, ỉu xìu :

      "Alo, ai đấy ạ?"

      "Là ta. Bé Diễm, con làm sao vậy? Nghe giọng có vẻ thoải mái? Con sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu sao?"

      Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy giọng của Nhạc Diễm, tưởng rằng cậu bé bị ốm. Nhạc Diễm vội vàng :

      "Cha, là cha hả? Cha ở đâu vậy?"

      Nhạc Diễm quyết định, nhất định phải đem đống đồng hồ báo thức này xử lý cho gọn mới được. Cho dù hậu quả có thể bị mẹ đánh cho phải băng đầu cũng được. Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm hỏi như thế, càng nhíu mày lại, :

      "Ta ở đâu chứ? Ta nên hỏi sáng sớm hai người chạy đâu mới phải? Ta bấm chuông cửa nửa ngày rồi, sao chẳng thấy ai ra mở."

      Chuông cửa? Có tiếng chuông cửa sao?

      Nhạc Diễm gãi gãi đầu, buồn bực nghĩ. Có thể là có tiếng chuông, nhưng mà cậu bé bị tiếng chuông báo thức ‘kinh thiên động địa’ kia làm cho lú lẫn rồi. thanh tiếng chuông cửa êm dịu như thế, sao cậu lại nghe thành tiếng chuông báo thức được chứ. Phản xạ có điều kiện của cậu, đạt tới trình độ đáng khinh đến thế sao. Cho nên, cậu bé thờ ơ :

      "Oh. Cha chờ con, con ra mở cửa."

      Nhạc Diễm xong, cúp điện thoại trước!

      ...

      "Làm sao vậy? xảy ra chuyện gì? Tại sao mở cửa?"

      Nhạc Diễm nghe cha hỏi mấy vấn đề này, câu nào. Sau khi nhìn cha đầy chỉ trích cái, mới vẫy vẫy tay với cha. Phương Đông Dạ khó hiểu theo cậu bé vào bên trong. Lúc vào đến phòng Vô Ưu, sau khi thấy giường đồng hồ báo thức, Phương Đông Dạ cau mày, hỏi:

      "Đây là cái gì?"

      "Đồng hồ báo thức a!"

      Cậu nhóc bò lên giường, sau khi tìm thấy chỗ có thể chứa được thân hình nho của cậu, liền nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, trả lời cách lười biếng. Xem ra, đích thị là chưa tỉnh ngủ, bị thiếu ngủ trầm trọng .

      Phương Đông Dạ nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Nhạc Diễm, :

      "Ta đương nhiên biết đó là đồng hồ báo thức, nhưng chuẩn bị nhiều đồng hồ báo thức như vậy để làm gì hả? Còn nữa, mẹ con đâu rồi?"

      Phương Đông Dạ vừa mới hết câu, tên nhóc kia liền mở mắt ra, sau đó nhìn lộ ra nụ cười tán thưởng. Nhìn Phương Đông Dạ bực tức hồi, tất cả tra tấn vừa rồi lập tức biến mất, thay vào đó là thế giới yên bình, tâm trạng tốt a.

      "Đều tại cha. Cha nắm chắc được mười phần thắng, đừng có hành động bừa nha."

      Trước lên án của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ hỏi:

      "Có ý gì hả? ràng !"

      gần như còn đủ kiên nhẫn nữa rồi. Mà Nhạc Diễm ràng cũng bị khốn đốn đến chết được, cho nên ngắn gọn:

      "Nhất định là cha dọa cho mẹ sợ. Mẹ muốn giữ khoảng cách với cha. Sau này cha cũng đừng mong đưa đón mẹ làm nữa. Những thứ này đều là mẹ mua về để đặt chuông báo gọi dậy đó."

      Cái gì chứ? Sao có thể như thế được?

      "Vậy, bây giờ ấy đâu rồi?"

      Phương Đông Dạ tức giận hỏi. Nhạc Diễm lười biếng trả lời:

      "Đón xe bus rồi."

      Nghe xong câu trả lời này, Phương Đông Dạ khó chịu :

      "Sao con sớm hả?"

      xong, liền xoay người bỏ , đuổi theo Vô Ưu.

      sớm?

      sớm phải cũng giống như bây giờ sao? Liền bỏ chạy luôn?

      Nhạc Diễm nghĩ đến chuyện hiển nhiên này, sau đó hô to:

      "Cha, chờ chút. Mẹ từ sớm rồi, chừng, bây giờ đến công ty rồi đó."

      Nhạc Diễm dối mà biết đỏ mặt nha! Dù sao cậu bé cũng nhất định phải làm cho Phương Đông Dạ xử lý xong đống đồng hồ báo thức này mới được. Phương Đông Dạ dừng bước, :

      "Cha đến công ty đây, giữa trưa con nhớ sang nhà ăn cơm nha. Đầu bếp , mấy hôm con sang ăn đó."

      ăn vào lúc nào được hả!

      Trong lòng Nhạc Diễm nghĩ thế, nhưng ngoài miệng lại :

      "Đó chỉ là việc . Bây giờ con có chuyện đại muốn xin cha!"

      Chuyện đại ?

      Phương Đông Dạ sửng sốt, sau đó bằng trực giác mà nghĩ tới ‘viên ngọc thạch hoàn mỹ’. Vội vàng :

      "Đúng vậy, con ta cũng quên mất. Viên ngọc thạch hoàn mỹ kia, con thể nhận được. con thích nó, có thể giữ lấy hai ngày. Ta giúp con liên lạc với bọn họ, rồi con đích thân đem nó trả lại cho họ."

      Bây giờ, phải là trưng cầu ý kiến, mà là trực tiếp ra quyết định. Nhạc Diễm đương nhiên biết cha là vì muốn tốt cho mình, cho nên gật đầu :

      "Được, con nghe lời của cha. Nhưng mà, điều con muốn phải là chuyện đó. Mà là cái này cơ!"

      "Đồng hồ báo thức?"

      Phương Đông Dạ cả kinh kêu lên. Còn Nhạc Diễm cười gật đầu.

      ...

      Hôm nay đúng là phải ngày tốt mà. ! Phải là ngày xui xẻo mới đúng.
      Phương Đông Dạ nhìn túi đồng hồ báo thức to ở băng ghế sau xe, rủa thầm. Thậm chí xảy ra chuyện càng kinh khủng hơn: Reng reng reng… Reng reng reng...

      Chết tiệt!

      Tại sao lại mở chuông báo? Phương Đông Dạ muốn tắt luôn chuông , nhưng, túi to như thế, là cái nào đây hả?

      Reng reng reng… Reng reng reng...

      Chưa được hai giây, lại vang lên rồi!

      Chết tiệt! Đây là giờ gì chứ? Sao lại vang lên vào giờ này hả?

      Reng reng reng… Reng reng reng...

      Phương Đông Dạ quyết định dứt khoát dừng xe lại, chút chần chờ lôi cái túi đồng hồ ra, sau đó bước chân kiên định thẳng về phía thùng rác. Trước tiếng ‘Reng reng reng… Reng reng reng’, cười tà mị, sau đó quả quyết ném thẳng chỗ đồng hồ vào thùng rác.

      Thế mới , cha chính là cha nha. Có thể xử lý mọi chuyện nhanh gọn như vậy. Mà lúc này, Nhạc Diễm nằm giường lộ ra nụ cười gian xảo. ra tên nhóc này là tên tiểu ác ma ‘có thù phải trả’. Phương Đông Dạ hại cậu bị chuông báo thức tàn phá, cho nên cậu bé cũng liền ‘lấy gậy ông đập lưng ông‘. Thừa lúc Phương Đông Dạ lấy túi đựng đồng hồ, rất nhanh, cậu bé bật lại toàn bộ chuông báo thức lên.

      Hí hí!

      biết cha có nghi ngờ cậu giở trò quỷ nhỉ?

      Nhạc Diễm nhắm mắt lại, cười thầm suy nghĩ. chút cảm giác sợ hãi cũng có. Mà lúc này, Phương Đông Dạ lái xe cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ tên nhóc kia cố ý đùa giỡn mình? Chắc thể đâu, dù gì mình cũng là cha của nó nha!

      Phương Đông Dạ giữ nổi suy nghĩ này đến ba giây, ngay sau đó, liền bác bỏ luôn. Bởi vì, vừa đúng lúc đến điểm chờ xe bus, lơ đãng nhìn thấy bóng dáng Vô Ưu. Đối với , đả kích lớn hơn chính là, cư nhiên lại cùng Hoắc Lãng, có vẻ như rất thân mật xe bus!

      Tên Hoắc Lãng kia phải bị làm cho đến Pháp rồi sao? Sao sớm như thế trở lại rồi? Cuộc thi kết thúc rồi sao?

      Đối mặt với kẻ địch lớn mạnh này, Phương Đông Dạ có cảm giác bị đe dọa tương đối. Lại nghĩ đến tên nhóc Nhạc Diễm ‘phản bội’ kia, nhịn được nghĩ đến câu: loạn trong giặc ngoài!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 82.2: Vô Ưu bày tỏ tình cảm (1)

      Tối hôm qua, Hoắc Lãng và Tề Rạng Đông mới từ Pháp trở về Đài Loàn. Chuyến lần này, hai người bọn họ cố gắng đạt được danh hiệu đứng đầu. Hoắc Lãng sau khi trở về, người đầu tiên muốn gặp chính là Vô Ưu, muốn được chia sẻ niềm vui của mình với . Nhưng bởi vì lúc đó muộn, lại chưa chuẩn bị được tâm lý, cho nên quyết định khi trời sáng đến.

      Hoắc Lãng dậy từ sáng sớm, sau đó liền mang chiếc nhẫn cưới đặt làm từ bên Pháp, tới trạm xe bus. vốn định đứng trước cửa nhà Vô Ưu đợi , nhưng lại sợ có vẻ trơ quá, cho nên liền đứng ở chỗ trạm xe bus gần nhà . Nếu như là trước đó, chắc chắn bị thất bại rồi, bởi vì Vô Ưu đều ngồi chiếc ‘xe tiện lợi’ của Phương Đông Dạ. Nhưng, hoàn toàn biết gì, cho nên, xem như chờ được rồi.

      Bóng dáng Vô Ưu vừa xuất Hoắc Lãng nhìn ra ngay, nhưng lại có đủ dũng khí mở miệng. Bởi vì, sợ Vô Ưu nghi ngờ. Cách thức theo đuổi này của Hoắc Lãng, giống như của người đàn ông trưởng thành theo đuổi người phụ nữ, mà giống như học sinh trung học theo đuổi bạn nữ vậy. Ngược lại, Vô Ưu khi nhìn thấy bóng dáng tuấn nhã của Hoắc Lãng, hề nghĩ ngợi, lớn tiếng hô to:

      "Học trưởng, học trưởng Hoắc Lãng."

      Nghe thấy tiếng gọi hối hả của Vô Ưu, Hoắc Lãng quay đầu lại. Vô Ưu thấy Hoắc Lãng quay đầu nhìn về phía mình, cười vui vẻ chạy về phía .

      "Tiểu Ưu, em làm hả?"

      Hoắc Lãng biết nhưng vẫn hỏi, bởi vì bây giờ tìm ra câu nào để mở đầu nha. Vô Ưu gật đầu, :

      "Đúng vậy, học trưởng sao?"

      Hoắc Lãng mỉm cười, giọng đáp:

      " cũng vậy. Qua đó ."

      " trùng hợp a, đúng lúc cùng nha. đường có người chuyện phiếm, buồn rồi."

      Vô Ưu vô tư , còn Hoắc Lãng cười vui sướng. Trong lòng nhịn được tự nhủ: Có thể gặp lại Vô Ưu tuyệt. Vô Ưu mặc dù có cảm xúc bùi ngùi nhiều như Hoắc Lãng, nhưng trong lòng cũng rất mừng rỡ. Dù sao cũng có nhiều bạn, càng huống chi Hoắc Lãng lại là bạn cũ, thân cận của . Cho nên, gặp được đương nhiên là mừng rỡ rồi.

      Nụ cười tươi rói của Vô Ưu lan ra khắp mặt, nhìn Hoắc Lãng hỏi:

      "Học trưởng, thời gian dài rồi em gặp , đâu vậy hả?"

      Thời gian dài!

      Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện khó tin, cho nên Vô Ưu mới tưởng chừng như gần năm rồi. Nhưng câu này khi lọt vào tai Hoắc Lãng, hiển nhiên lại thành ý khác.

      Vô Ưu như thế, làm Hoắc Lãng nhịn được, trong lòng vui mừng. chẳng qua mới chỉ có 1 tuần. Mặc dù, cũng cảm thấy thời gian dài dằng dặc, nhưng lại ngờ, Vô Ưu cũng có cảm giác như thế. tưởng rằng Vô Ưu có cảm giác gì? Cho nên, bây giờ nghe như vậy, trong tận đáy lòng vui mừng.

      Hoắc Lãng cười trả lời:

      " Pháp. và Tề Rạng Đông đến đó tham dự cuộc thi nấu ăn."

      " đoạt được giải rồi sao?"

      Vô Ưu hưng phấn hỏi. Hoắc Lãng tươi cười nhìn :

      "Em đoán xem."

      Hoắc Lãng phải là người cởi mở, vui vẻ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt đơn thuần của Vô Ưu, lại muốn làm cho được vui vẻ. cũng phải là người thích thể về mình, nhưng lại sẵn lòng chia sẻ thành công của mình với .

      Khi còn học, mỗi lần có người bảo Vô Ưu đoán gì đó, vẻ mặt của họ tương đối phức tạp, mục đích là để trêu đùa . Nhưng Hoắc Lãng lại giống như vậy. Mỗi lần đố , vẻ mặt của rất đơn giản, đáp án viết sẵn luôn mặt rồi. Cho nên, lần nào Vô Ưu cũng đoán trúng. Mỗi lần đều rất vui vẻ. Vì vậy, lần này cũng vậy, từ khuôn mặt vẻ vang của Hoắc Lãng, Vô Ưu tìm ra luôn được đáp án. Cao hứng :

      "Học trưởng lợi hại như vậy, nhất định được giải rồi! Đúng ? Lại xếp thứ nhất sao?"

      Xếp thứ nhất. Trong trí nhớ của Vô Ưu về Hoắc Lãng, đều là danh hiệu thứ nhất. ra, thực tế, Hoắc Lãng cũng từng đạt phải những thứ hạng khác nữa, chỉ là, xếp thứ nhất, với mà thôi. Bởi vì trong lòng , hy vọng, Vô Ưu luôn cảm thấy là người tốt nhất! muốn ở trong mắt Vô Ưu, trong trái tim Vô Ưu, là người đứng thứ nhất!

      Hoắc Lãng gật đầu, rất kiêu hãnh :

      "Đương nhiên rồi. là học trưởng của Tiểu Ưu nha. Sao có thể ra nước ngoài thi, để Vô Ưu bị mất mặt được. Đúng hả?"

      "Oa! Học trường, rất rất giỏi nha. vẫn luôn luôn là thần tượng của em!"

      Vô Ưu cao hứng kéo kéo cánh tay Hoắc Lãng lắc lư, mà lúc này xe bus cũng vừa tới. Vô Ưu và Hoắc Lãng cười hì hì với nhau, cả hai cùng lên xe bus. Phương Đông Dạ nhìn thấy chính là cảnh này.

      ...

      Chết tiệt!

      Phương Đông Dạ hận thể tiến lên, chặn xe bus lại, kéo Vô Ưu xuống. Nhưng, bây giờ phải là Phương Đông Dạ của mấy ngày trước, cứ gặp chuyện liên quan đến Vô Ưu là mù mờ nữa rồi. bây giờ tự hỏi, biết, nếu như giết người, có làm cục điện thay đổi được gì hay ! Cho nên, cố kìm nén cơn tức giận, cố ý quên bộ dáng thân mật của hai người xe bus.

      Giẫm mạnh chân ga, để xe lao vút , chạy thẳng về hướng công ty. Dù sao bọn họ ở xe bus cũng thể phát sinh được chuyện gì, cộng với ở chỗ này mà tức giận, thà rằng đến công ty trước, chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ còn hơn. biết kháng cự của Vô Ưu chỉ dừng lại ở đó. Cho nên, nếu muốn chuyện trở nên quá tồi tệ, tiếp tục theo chiều hướng xấu, nhất định phải hành động sớm!

      Vô Ưu là của - Phương Đông Dạ! Bất kể là ai, cũng đừng nghĩ cướp bảo bối trong tay . Nghĩ tới đây, khuôn mặt Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười cuồng ngạo đầy khí phách.

      ...

      "Cẩn thận, có nhiều người."

      Thời gian làm, xe bus rất nhiều người. Hoắc Lãng giang hai cánh tay ra bảo vệ Vô Ưu, tránh cho bị người khác xô vào. Vừa che chắn cho , vừa dịu dàng nhắc nhở. Phái nữ xe nhìn thấy cảnh này, đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

      Vô Ưu mặc dù vẫn như trước - ngây thơ, đơn thuần thay đổi. Nhưng cũng còn quá ngốc nghếch, trì trệ đến tê liệt. Khó trách người ta thường , thời gian trôi qua có nghĩa là bể dâu, bởi vì, những năm tháng trải qua, nhất định gặp phải rất nhiều chuyện. Chuyện xảy ra trong vài ngày ngắn ngủn, so với cuộc sống đơn giản năm năm ở nông thôn, cho Vô Ưu rất nhiều kinh nghiệm. Vì vậy, mấy ngày này, biết hơn rất nhiều, ít nhất, là so với năm năm dài kia.

      Hoắc Lãng dịu dàng, Hoắc Lãng quan tâm, tình của Hoắc Lãng.

      cũng cảm thấy được rồi. Bởi vì, biểu của học trưởng ràng như vậy, cũng chẳng cần phải hao tổn tâm tư để đoán. Hơn nữa, học trưởng cũng từng thổ lộ với . Học trưởng cũng từng cầu hôn với . Hơn nữa, còn hứa hẹn đối xử tốt với . Cũng đối xử với Nhạc Diễm như con đẻ của mình. Giờ phút này, trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, đột nhiên có cảm giác rất hãnh diện. Có lẽ, gả cho học trưởng là chủ ý tốt. Như vậy, nếu kết hôn, bà nội cũng trở về.

      Vô Ưu nghĩ vậy, đột nhiên nhớ tới Phương Đông Dạ, nhớ tới tất cả những chuyện xảy ra tối hôm đó.

      Phương Đông Dạ đối với cũng tốt. Nhưng, quá tốt, lại quá đẹp trai, tới đâu cũng trở thành tâm điểm được vạn người chú ý. Ở cùng với , nhất định có được cuộc sống yên bình. Nhưng mà, đây cũng phải là vấn đề chính, mà quan trọng là Tiểu Hạ thích , cho nên, tuyệt đối thể có những suy nghĩ nên có với được.

      Học trường tốt! Vẫn là học trưởng tốt nhất.

      Trông rất tuấn nhã, nhìn qua biết là người thâm tình, dịu dàng rồi. Hơn nữa, đối với cũng có tình ý. Còn có điều nữa là, học trưởng biết nấu ăn, như vậy Bé Diễm có thể được ăn những món cao lương mỹ vị, đủ dinh dưỡng rồi. Đúng vậy! Học trưởng tốt! Học trưởng tốt nhất. Sau khi kết hôn với học trưởng, chắc chắn là người chồng hoàn hảo. Vô Ưu càng nghĩ càng đắc ý, nụ cười mặt cũng càng ngày càng rạng ngời.

      "Tiểu Ưu, Tiểu Ưu, em làm sao vậy?"

      Hoắc Lãng nhìn thấy nụ cười khoa trương của Vô Ưu, nhịn được tò mò hỏi. cũng muốn được chia sẻ niềm vui. Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng của Hoắc Lãng, vội vàng ngẩng đầu, mặt mang theo nụ cười rạng rỡ, hai tròng mắt sáng ngời nhìn cười khúc khích ‘hắc hắc’.

      Nếu như là người khác, nhìn thấy nụ cười ‘toan tính’ này của , chắc chắn toàn thân tê dại. Nhưng trong lòng Hoắc Lãng nhịn được, phấn chấn hẳn lên. Bởi vì, dựa theo kinh nghiệm trước nay của , mỗi lần Vô Ưu mang theo cái vẻ mặt này, là có điều giật gân muốn . Hơn nữa, thông thường đều là làm cho cười nở hoa trong bụng. Cho nên, tâm trạng Hoắc Lãng đầy vui vẻ hỏi:

      "Tiểu Ưu, có phải em có điều gì muốn ?"

      Vô Ưu gật đầu, sau đó nhìn Hoắc Lãng :

      "Em theo đuổi có được ?"

      Ạch?

      Mặc dù biết chắc Vô Ưu điều giật gân’, nhưng điều này lại vượt quá xa trí tưởng tượng của . cũng khờ dại mà cho rằng, chỉ trong mấy ngày gặp nhau, Vô Ưu đột nhiên . Cho nên, kìm nén niềm hạnh phúc trong lòng, cố gắng bình tĩnh lại, hỏi:

      "Tiểu Ưu, tại sao đột nhiên em lại như thế?"

      Giống như Vô Ưu , Hoắc Lãng chính là thần tượng của . Mà trước mặt , cũng chưa bao giờ dối, cho nên cứ như vậy mà :

      " phải đột nhiên em thế, mà em có lý do. nhiều lý do a, để em cho nghe. Em cảm thấy học trưởng là người rất tốt, rất thông minh, ở cùng với học trưởng thấy rất thoải mái, rất vui vẻ. Sau khi kết hôn với học trưởng, chắc chắn học trưởng người chồng tốt. Hơn nữa, học trưởng còn biết nấu ăn, học trưởng còn..."

      Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu liệt kê ưu điểm học thuộc như lòng bàn tay của mình ra, mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Đây căn bản phải là , nhưng mà, cũng thấy vừa lòng. Ít nhất, đây cũng là dấu hiệu tốt. Ít nhất cũng phát ra vấn đề cốt lõi, là Vô Ưu muốn gả cho . Hơn nữa, từng cân nhắc qua!

      Vô Ưu sau khi ‘oang oang’ nửa ngày, thấy Hoắc Lãng vẫn chỉ cười mà gì, ‘hiểu đời’ :

      "Học trưởng, bây giờ đồng ý cũng sao. là người ưu tú như vậy, đương nhiên thể cố gắng mà theo đuổi được rồi. Cho nên, hãy nhìn em hành động nha."

      Lúc Vô Ưu chuyện, vẻ mặt đầy kiên định.

      Hoắc Lãng muốn ôm chặt vào ngực, bày tỏ niềm hạnh phúc của mình với mọi người. Nhưng, trong lòng nhịn được tò mò, rất muốn xem Vô Ưu ‘theo đuổi’ như thế nào, ‘hành động’ như thế nào. Cho nên cười :

      "Được. cho phép em theo đuổi ."

      Những người xe nghe thấy cuộc chuyện lãng mạn này, lại lộ ra ánh mắt hâm mộ. Trong mắt của mọi người, hai người cơ bản là liếc mắt đưa tình. Những người lớn tuổi nhịn được nghĩ thầm: Ôi, tuổi trẻ tốt mà. Còn người trẻ tuổi lại thầm nghĩ: Mình bao giờ mới gặp được chàng bạch mã hoàng tử như thế đây?

      "Được! Trưa nay em mời ăn cơm được ?"

      Vô Ưu đúng là người theo chủ nghĩa hành động mà! Hoắc Lãng gật đầu :

      "Được! Cho em cơ hội!"

      Giờ phút này, Hoắc Lãng căn bản giống như người đàn ông nho nhã, lịch thiệp, trái lại còn nhiều hơn phần sức sống. Lời ra khỏi miệng, cũng mang theo vẻ dí dỏm. Đúng là sức mạnh của tình nha!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83.1: Vô Ưu bày tỏ tình cảm (2)


      Vô Ưu bước nhàng vào tập đoàn ‘Trụ’. Nhưng khi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, lại sợ dám bước tiếp. biết phải đối mặt với Phương Đông Dạ như thế nào, mặc dù chuyện ở giường nhớ gì cả, nhưng còn chuyện về nụ hôn kia nhớ rất nha! Nghĩ thế, Vô Ưu có đủ dũng khí để đẩy cửa ra.

      Quên , duỗi đầu đao, rụt đầu cũng đao.

      Vô Ưu cắn môi, đưa tay đẩy cánh cửa ra, trong lòng cầu nguyện Phương Đông Dạ đừng làm. Chỉ có như vậy, mới có thể tránh được cái cảm giác xấu hổ này. Đáng tiếc, vận của tốt như vậy. Cánh cửa vừa đẩy ra, nhìn thấy luôn khuôn mặt tuấn tú của Phương Đông Dạ.

      Phương Đông Dạ ngẩng đầu, nhìn ra cửa, mỉm cười với Vô Ưu. Nhìn dáng vẻ như cố ý chờ .

      "Ha ha, chào tổng giám đốc."

      Vô Ưu sau khi chào hỏi xong, liền muốn quay trở về chỗ ngồi của mình, nhưng lại ngờ, nhìn thấy chiếc bàn của mình đâu. buồn bực quay đầu nhìn về phía Phương Đông Dạ, mặt thể khó hiểu, cùng hốt hoảng.

      Phương Đông Dạ cười :

      "Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ có cảm giác, sau khi chúng ta trải qua chuyện kia, em có vẻ ngại ngùng, cho nên để tránh việc em nhìn thấy tôi được tự nhiên, làm ảnh hưởng đến công việc, tôi căn dặn mọi người chuyển cái bàn của em ra ngoài, đặt trong phòng thư ký!"

      "Tổng giám đốc! Cái này..."

      Vô Ưu ngờ Phương Đông Dạ lại thẳng thắn như vậy, ngay sau đó ngược lại, càng thấy áy náy. Phương Đông Dạ lại cười :

      " sao đâu. Tôi hiểu mà. Nếu em cũng né tránh tôi, đợi tôi cùng đến công ty rồi."

      Phương Đông Dạ thản nhiên nhắc lại chuyện này, nhưng trong ánh mắt lại gợn lên chút thương tâm. Vô Ưu càng thấy xấu hổ hơn. Nghĩ mình nhen. nhìn Phương Đông Dạ :

      "Tổng giám đốc, tôi..."

      Phương Đông Dạ để cho có cơ hội tiếp, thẳng thắn :

      " sao đâu. Tôi biết em là tốt, cổ hủ. Để phát sinh chuyện như vậy, tôi rất xin lỗi. Nhưng mà, tôi muốn rằng, tôi cũng biết chính mình tại sao lại làm như thế nữa. Có thể là do uống rượu. Tôi hy vọng em quên chuyện này , bởi vì, tôi rất quan tâm em, quan tâm tình bạn của chúng ta."

      Vô Ưu nghe như thế, mặt lại càng áy náy. sai! Chiến lược của Phương Đông Dạ bây giờ chính là, lùi để tiến!!!

      "Qua phòng thư ký . Thư ký Bùi sắp xếp xong xuôi cho em rồi đó."

      Phương Đông Dạ xong, cúi đầu xuống, tỏ vẻ muốn thêm gì nữa. Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ như thế, trong lòng khổ sổ, tràn đầy tự trách.

      Nụ hôn kia cũng liên quan đến , nhưng lại đổ hết trách nhiệm lên người Phương Đông Dạ. Sáng đợi người ta, cũng chẳng chào hỏi, liền chạy trước. Bây giờ, chẳng những người ta trách , sa thải , ngược lại còn quan tâm đến như vậy. Chỉ vì sợ xấu hổ mà đổi chỗ làm việc cho . Vô Ưu dù nghĩ như thế nào nữa, cũng cảm thấy mình rất quá đáng rồi.

      Lúc tới cửa, quay đầu lại nhìn Phương Đông Dạ :

      "Phương Đông Dạ, tôi cũng rất quan tâm tình bạn này của chúng ta. Buổi tối hôm đó, tôi cũng uống hơi nhiều, cho nên, chuyện đó sau này nhắc lại nữa. Tôi cũng muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tình bạn của chúng ta."

      "Được."

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu cười rộng lượng, thừa nửa câu. hiểu tại sao, trong lòng Vô Ưu lại cảm thấy có chút thoải mái. Nhưng thấy Phương Đông Dạ lại cúi đầu tiếp tục làm việc, thể làm gì khác hơn đành ra ngoài đóng cửa lại. Vô Ưu ra ngoài rồi, Phương Đông Dạ mới ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa vừa đóng lại, lộ ra nụ cười tự tin.

      Trước kia thể tìm ra được vấn đề cốt lõi, là bởi vì quá xúc động. Bây giờ phát ra ’bí quyết’, ra chuyện tình cảm, đôi khi cũng giống như chuyện kinh doanh vậy. Cho nên, lấy kinh nghiệm nhiều năm thương trường của mình, chỉ có phát triển suy, tài giỏi có thừa, việc dẫn Vô Ưu vào giáo đường, căn bản chỉ là chuyện .

      "Ai da, thư ký trưởng. phải chị dành ra chỗ rộng rãi như thế, cho trợ lý quèn kia đó chứ!"

      "Đúng vậy. Đây cũng quá khoa trương rồi. Như vậy, chẳng phải sau này chúng ta phải ngồi làm việc chen chúc hay sao?"

      "Thư ký trường, tôi rất ít khi có ý kiến, nhưng mà lần này tôi cũng thấy quá khoa trương rồi!"

      ...

      Vô Ưu vừa mới đến cửa phòng thư ký, nghe thấy những thanh kháng nghị của mọi người. Hơn nữa, rất dễ nhận ra, chuyện mà mọi người thảo luận, trọng điểm chính là . Thư ký trưởng Bùi Linh lúc này đưa lưng về phía , nên biết phải mở miệng bắt đầu như thế nào. Mà những thư ký kia cũng nhìn thấy Vô Ưu, nhưng lại hề che giấu thái độ của mình, ngược lại càng nể nang.

      "Công việc thư ký của chúng ta mặc dù có cái gì đặc biệt hơn người, nhưng chúng ta dù sao cũng đại diện cho cả phòng thư ký. Nếu như chỉ vì trợ lý quèn mà dành ra cả nửa căn phòng, để các nhân viên khác trong công ty biết được, họ bàn luận như thế nào đây. Hơn nữa, nếu truyền ra ngoài, để cho các công ty khác, hay truyền thông biết được, còn biết có thể xảy ra chuyện gì nữa. Điều này nhất định gây ra những vấn đề phức tạp, đáng có cho công ty."

      "Đúng vậy. Thư ký trưởng Bùi, Tổng giám đốc rất coi trọng chị. Chị hãy phân tích chút cho tổng giám đốc nghe !"

      "Đúng vậy, thư ký trưởng Bùi. Chị phải chuyện với tổng giám đốc mới được."

      ...

      Vô Ưu nhìn thấy thư ký trưởng Bùi bị đám thư ký bao vây, trong lòng tràn đầy áy náy. Cảm thấy đều vì tính bốc đồng của mình, mà khiến cho nhiều người phải khó chịu đến như vậy! Nhưng mà, câu kế tiếp của thư ký trưởng Bùi khiến nhận ra, chuyện cũng hề đơn giản như tưởng tượng! Mà ra là tương đối nghiêm trọng.

      "Tất cả câm miệng!"

      Mặc dù thư ký trưởng Bùi luôn khiến cho người ta có cảm giác rất uy nghiêm, nhưng đây lại là lần đầu tiên Vô Ưu nghe thấy ấy lớn tiếng như vậy. Mà dựa vào những đôi mắt mở to, bộ dạng há hốc miệng giật mình của các thư ký kia, cũng có thể thấy được, các cũng bị sợ hết hồn trước tức giận của thư ký trưởng.

      Sau khi tất cả mọi người bình tĩnh lại, thư ký trưởng Bùi nghiêm khắc với bọn họ:

      "Tôi khuyên các sau này đừng bao giờ nhắc tới chuyện này nữa. Tôi thế là vì muốn tốt cho các thôi. Tổng giám đốc giao phó xuống, đối với chuyện này, nếu ai còn có dị nghị gì nữa, có thể viết đơn xin thôi việc luôn. Công ty tuyệt đối giữ lại!"

      Thư ký trưởng Bùi xong những lời này, lại càng khiến cho những người nghe thấy khiếp sợ, đặc biệt là Vô Ưu. chưa bao giờ tưởng tượng qua, mọi chuyện thành như thế này.

      "Tốt lắm, tôi cũng chỉ đến đây thôi. Mọi người làm việc của mình . Chọn cách chấp nhận mệnh lệnh, hoặc nộp đơn xin thôi việc!"

      Chấp hành mệnh lệnh? Nộp đơn xin thôi việc?

      Mọi người ngốc đến nỗi biết lựa chọn như thế nào cho tốt. Tập đoàn ‘Trụ’ là công ty nào chứ? Tất cả mọi người đều chen chúc vỡ đầu mới vào được. Chỉ vì chuyện nhặt đáng kể này mà xin thôi việc sao? Đương nhiên là có khả năng đó rồi. Cho nên, các thư ký vốn còn nhiều ý kiến, trong lòng đầy căm phẫn, ngay lập tức, cáu kỉnh như còn. Sau khi liếc mắt trừng Vô Ưu cái, bắt đầu tiến hành sắp xếp lại bàn.

      Thư ký trưởng Bùi nhìn mọi người bắt đầu chấp hành mệnh lệnh, mặt lộ ra nụ cười. dĩ nhiên biết Vô Ưu ở phía sau . Vừa tới biết rồi. Nhưng để giúp cho Phương Đông Dạ lấy được vợ, cũng ngại phải diễn cái trò này nha.

      " được, lùi lại bên kia . Nhất định phải dành ra nửa phòng mới được."

      Sau hồi chỉ huy thấy ổn, Bùi Linh cười :

      "Được, cứ như thế là được rồi. Các giúp Vô Ưu sắp xếp lại đồ đạc chút !"

      Bùi Linh vừa , vừa quay đầu lại. Sau đó đương nhiên nhìn ra Vô Ưu đứng ở cửa rồi. Sau khi thấy Vô Ưu, cười :

      "Ai da, Vô Ưu, đến đây lúc nào vậy? Sao lên tiếng hả!"

      Vô Ưu nhìn ra nhiệt tình của thư ký trưởng Bùi, cười :

      "Vừa tới thôi!"

      Thư ký trưởng Bùi thân mật đến kéo tay , dắt đến chỗ khoảng giữa, trong nháy mắt trở nên trống rỗng trong phòng thư ký, :

      "Vô Ưu hả. phải chịu chút ủy khuất rồi. Tổng giám đốc , hai ngày nữa cho lên kế hoạch xây phòng làm việc đặc biệt ở đây cho ."

      Lúc đầu tới đây, chỉ sợ gây biết tiện cho phòng người ta, lại ngờ, cư nhiên mình mình, lại chiếm hẳn nửa căn phòng của phòng thư ký. Mà ở nửa phòng kia, có chừng đến chục thư ký ngồi chen chúc nhau. Thoạt nhìn rất kỳ quái . Sau khi nhìn thấy ánh mắt ai oán của những người đó, Vô Ưu lại càng thấy băn khoăn hơn. Bây giờ đáng cười rồi, còn định lên kế hoạch xây phòng làm việc cho nữa. Điều này làm sao có thể kham nổi đây! Còn ở đây thêm nữa, còn mặt mũi nha.

      Vô Ưu vội vàng :

      "Thư ký trưởng Bùi, cần như vậy đâu. Tôi chỉ cần góc là được rồi. gian lớn như vậy, tôi cũng dùng hết được. đó, chỉ cần có chỗ kê cái bàn, để tôi làm việc thôi. đó!"

      Để cho thư ký trưởng Bùi tin lời , giọng của Vô Ưu khá chân thành. Nhưng, thư ký trưởng Bùi lại tới trước mặt , hạ thấp giọng nhắc nhở:

      "Vô Ưu, công việc của giống với người khác. Những thứ đụng vào, đều là thông tin tuyệt mật của công ty. Cho nên, thể để cho những người khác có cơ hội thấy được. hiểu ?"

      Đúng vậy! Thư ký trưởng Bùi cũng quên mất. Vô Ưu suýt nữa quên mất chuyện này. Cho nên, liền vội vàng gật đầu, thêm câu gì nữa, cũng thể làm gì khác hơn đành ngồi vào chỗ dành cho mình. Cảm thụ đãi ngộ khác nhau trời vực này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 83.2: Vô Ưu bày tỏ tình cảm (2)


      mình khu, chiếm hơn nửa phòng thư ký. Vô Ưu ngồi ở đằng đó, phải có cảm giác sung túc, thoải mái mà là trống trải. So sánh với khu bên kia, đám thư ký là thảm hại. đám người, mỗi người bàn, xếp sát vào nhau. Có thể là, chút gian riêng tư cũng có. Chỉ cần liếc mắt cái, người bên này có thể nhìn thấy nội dung máy tính của mấy người bên kia.

      Mặc dù trong lòng Vô Ưu cảm thấy rất có lỗi, nhưng cũng thể thêm được lời nào. thể làm gì khác hơn đành cúi đầu ngẩn người. Sau đó lại nghe tiếng cãi vã của mấy thư ký bên kia!

      "Ai da, tài liệu của sao lại để sang bàn của tôi."

      thứ ký kêu lên, mà người kia cũng chịu thua, :

      "Ôi chao, là học sinh tiểu học hả. Có cái bàn cũng đòi phân chia ranh giới! Để qua đó thế nào, đều là việc của công ty, có cần phải phân chia rạch ròi như thế ?"

      Hai người cãi vã còn có thể chấp nhận được, nhưng các bàn kê sát nhau như thế, chuyện cãi vã của hai người, rất nhanh bùng phát thành cuộc chiến tranh khác.

      "Này, các cãi lộn ầm ĩ cái gì hả? Làm ảnh hưởng đến công việc của tôi, biết ? Tôi xin các , các có văn hóa chút. Đây là ở công ty, chứ phải cái chợ nha!"

      Kẻ thứ ba mở miệng lại khơi mào cho kẻ thứ tư:

      "Các chút. Có còn muốn làm việc ở đây nữa hay hả!"

      ...

      Những tiếng cãi vã, vào ra liên tiếp, quả thực so với cái chợ còn ồn ào hơn nhiều. Vô Ưu nghe thấy, chán chường gục xuống bàn. Xem ra lần này chính là tên đầu sỏ gây ra cuộc chiến tranh thế giới rồi.

      "Câm hết miệng cho tôi! Nếu để tôi còn nghe thấy tiếng cãi vã của ai nữa, người đó liền về luôn nhà mình cho tôi!"

      Thư ký Bùi thấy ‘lửa cháy’ đủ rồi, mới vội vàng từ phòng thư ký trưởng ra dập lửa. Sau khi tất cả mọi người đều im bặt, nhìn Vô Ưu cười ngượng ngùng, :

      "Ngại quá! vừa mới đến nhìn thấy cảnh này. Khiến phải chê cười rồi. làm ảnh hưởng đến công việc của sao?"

      Trước khách khí của thư ký trưởng Bùi, Vô Ưu xấu hổ. thà bị thư ký trưởng Bùi mắng, làm cho đám thư ký kia náo loạn còn hơn!

      Vô Ưu xấu hổ, vội vàng :

      "Thư ký trưởng Bùi, chị ngàn vạn lần nên như vậy. Đều là do tôi tốt. Phải là tôi làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người mới đúng."

      " cũng biết là như thế hả!"

      giọng lạnh lùng từ phía các thư ký truyền đến. Bùi Linh qua nhìn, nghiêm khắc hỏi:

      "Người nào? Là ai? Chủ động ra đây, nếu để tôi điều tra ra, nhất định cho nghỉ việc!"

      Nghỉ việc!

      Việc này trở nên nghiêm trọng rồi. Tất cả mọi người đều cúi đầu, ai câu gì. Xem ra trong thời khắc mấu chốt, bọn họ lại rất đoàn kết, bán đứng đồng nghiệp. Tình huống như thế này, trong lòng Bùi Linh rất tán thưởng. rất thích tinh thần tập thể của bọn họ. Mặc dù bình thường bọn họ hay cãi vã nhau, nhưng ra khi gặp phải chuyện, bọn họ lại rất đồng lòng.

      Mặc dù trong lòng Bùi Linh nghĩ như thế, nhưng biểu lúc này lại phải như vậy. nhìn bọn họ nghiêm khắc :

      " ! Rốt cuộc là ai? Nếu như người nào biết mà cố tình bao che, sau khi tôi điều tra ra, nhất định đuổi việc hết!"

      Vô Ưu thấy tình hình trở nên nghiêm trọng như vậy, vội vàng :

      "Thư ký trưởng Bùi, bỏ qua mà. Tôi nghe thấy ai gì cả."

      Vô Ưu ra mặt giúp, Bùi Linh ở giữa hiểu ý, cho nên :

      "Được. Hôm nay tôi nể mặt Vô Ưu, truy cứu chuyện này nữa. Hy vọng các tự thu xếp cho ổn thỏa! Công ty tuyển các vào, phải là để các cãi lộn ầm ĩ như thế!"

      "Vâng!"

      Các thư ký xong, vội vàng ngồi trở về vị trí của mình, bắt đầu làm việc. Mà Vô Ưu biết nên làm gì cả. Công việc hàng ngày làm, đều là Phương Đông Dạ giao theo ngày cho . Hôm nay hỏi, cũng gì cả. Người ta ai cũng làm việc. Còn làm gì đây hả?

      Vô Ưu nhìn đám người bận rộn làm việc, lại nhìn rảnh rang của mình. Sau hồi do dự, thể làm gì khác hơn đành qua phòng thư ký trưởng Bùi, gõ cửa.

      "Mời vào!"

      Bùi Linh sau khi nhìn thấy là Vô Ưu, ngẩng đầu cười hỏi:

      "Có chuyện gì Vô Ưu? Mấy kia lại chèn ép, bắt nạt sao?"

      Vô Ưu nghe thấy thế vội vàng lắc đầu, :

      " có. có."

      Bùi Linh nhìn vẻ đơn thuần của Vô Ưu, trong lòng rất thích. Cho nên cười hỏi:

      "Vậy tìm tôi có chuyện gì sao?"

      Vô Ưu do dự chút, hỏi:

      "Thư ký trưởng Bùi, là như thế này. Công việc hôm nay của tôi là gì vậy? Mọi người ai cũng bận rộn, chỉ có mỗi tôi là làm gì thôi."

      Vô Ưu , vẻ mặt rất tự nhiên. Mà Bùi Linh như bừng tỉnh, :

      "Oh, việc này hả? Công việc của đều là do tổng giám đốc tự mình sắp đặt. hỏi tổng giám đốc . trực tiếp qua đó hỏi cậu ấy xem, tôi có quyền xen vào!"

      Qua chỗ Phương Đông Dạ!

      Đáp án này nằm ngoài dự liệu của Vô Ưu, khiến biết gì cho phải. bây giờ sao còn mặt mũi để gặp Phương Đông Dạ chứ. nhìn về phía Bùi Linh, hy vọng ấy giúp mình. Nhưng lại thấy thư ký trưởng Bùi cúi đầu làm việc. Làm việc được lát, mới ngẩng đầu lên nhìn Vô Ưu hỏi:

      "Vô Ưu, còn có chuyện gì nữa sao?"

      "Hả! còn, thư ký trưởng Bùi, vậy tôi ra ngoài trước đây."

      Vô Ưu thấy mình làm ảnh hưởng đến công việc của người ta, vội vàng cúi đầu cáo từ. Mà thư ký trưởng Bùi sau khi thấy Vô Ưu rồi, mới buông cây bút trong tay xuống, khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra nụ cười thoải mái sau khi diễn xong kịch.

      ...

      Cốc cốc cốc…. Cốc cốc cốc...

      Vô Ưu cố gắng lấy hết dũng khí, đưa tay gõ lên cánh cửa phòng Tổng giám đốc. Phương Đông Dạ vốn ngồi ngẩn người, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, liền vội vàng cầm cây bút lên. Ra vẻ bận việc, :

      "Mời vào!"

      ‘Cạch’ tiếng cánh cửa được mở ra. Phương Đông Dạ cũng ngẩng đầu lên, hỏi:

      "Chuyện gì?"

      Vô Ưu nhìn thấy Phương Đông Dạ bận rộn, biết mở miệng như thế nào. Phương Đông Dạ thấy gì, mới ‘ngừng làm’ ngẩng đầu lên nhìn về phía . Sau đó hỏi bằng giọng bất ngờ:

      "Vô Ưu hả? Có chuyện gì sao?"

      Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ rốt cục cũng chú ý đến mình, cho nên vội vàng :

      "Tổng giám đốc, là như thế này. Tôi muốn hỏi công việc hôm nay của tôi là gì ạ?"

      Phương Đông Dạ sau khi nghe ra vấn đề của Vô Ưu, vẻ mặt thoạt nhìn rất khó khăn. Vô Ưu nhịn được hỏi:

      "Tổng giám đốc, có vấn đề gì sao?"

      Phương Đông Dạ vội vàng lắc đầu :

      ", có vấn đề gì cả. Là như thế này, hôm nay là ngày đầu tiên em chuyển đến phòng thư ký, trước hết hãy làm quen với hoàn cảnh , ngày mai tôi giao việc cho em. Cứ như vậy , tôi còn rất nhiều việc phải làm."

      xong, lại cúi đầu xuống chăm chú làm việc. Nhìn dường như rất nhiều việc !

      "Oh."

      Vô Ưu uể oải phát ra tiếng, sau đó ỉu xìu lê lết thân thể về phòng thư ký. Mới vừa tới cửa, lại nghe thấy bên trong cãi vã ầm ĩ!

      "Này, đừng có quá đáng. huých vào tôi ba lần rồi. Đừng tưởng là tôi gì, liền nghĩ là tôi dễ bắt nạt nha!"

      "Ai ui, dễ bắt nạt? là mắc cười chết được. Cả phòng thư ký, thậm chí cả công ty này, ai mà chả biết là người khó dây nhất hả!"

      "..."

      "Hai vào ngay phòng làm việc của tôi!"

      Cãi nhau được vài câu, cuối cùng thư ký trưởng Bùi lại ra mặt, gọi hai người vào phòng giáo huấn. Lúc nhìn thấy Vô Ưu, lần này cũng cười nổi nữa rồi. Thay vào đó, là vẻ mặt rất mệt mỏi. Nhìn Vô Ưu, trong lòng đầy áy náy.

      Vô Ưu cứ ngồi như vậy, chẳng làm gì cả, từ hơn 9h sáng, đến tận 11h. Hai tiếng bình thường rất ngắn ngủn này, hôm nay đối với , lại dài dằng dặc.

      ...

      "Chúng tôi vừa ở trong phòng thư ký trưởng nghe thấy tổng giám đốc gọi điện thoại đến, thư ký trưởng tuyển gấp cho tổng giám đốc trợ lý đặc biệt đó. Các chuyện này là sao hả?"

      "Đúng vậy sao? Cái Vô Ưu kia phải là trợ ký đặc biệt của tổng giám đốc sao? Sao bây giờ lại muốn tuyển người hả?"

      Vô Ưu đột nhiên nghe thấy mọi người bàn luận như thế, trong lòng nhịn được tò mò. Điều này rốt cuộc là như thế nào hả? lẽ Phương Đông Dạ định cho nghỉ việc sao? Nghĩ đến đây, Vô Ưu liền đứng dậy, về phía phòng thư ký trưởng.

      Cốc cốc cốc…. Cốc cốc cốc...

      Bùi Linh sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, mặt xuất nụ cười vô cùng vui vẻ, xem ra, hai thư ký kia phát ra tin tức rồi.

      Cốc cốc cốc…. Cốc cốc cốc...

      Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, Bùi Linh vội vàng :

      "Mời vào."

      Đồng thời thu hồi lại nụ cười mặt, tránh làm lộ chuyện!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :