1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 78.2: Say rượu lộn xộn (1)

      Sau khi chuyển du thuyền, Vô Ưu phát raquân đội vũ trang và những người khác đều thấy đâu. chiếc du thuyền lớn, chỉcòn lại người phụ nữ mặc quân phục, trông rất mạnh mẽ, dũng cảm.

      "Chào , tôi là Tử Linh."

      Tử Linh đưa tay về phía Vô Ưu . Vô Ưu vộivàng đưa tay ra bắt lấy tay ta:

      "Chào chị, tôi là Vô Ưu. Hôm nay cảmơn các người giúp đỡ!"

      Tử Linh mỉm cười, :

      " có gì, người cùng nhà cần phải khách sáo."

      Vô Ưu nghe xong lời này, cũng cười theo, nghĩrằng người ta khiêm nhường thế, mà khôngnghĩ ra ý trong câu đó.

      Vô Ưu nghe hiểu, nhưng Phương ĐôngDạ lại nghe ra ý trong đó.

      Phương Đông Dạ nhìn về phía Vô Ưu :

      "Vô Ưu, Bé Diễm ngủ thiếp rồi. Gió đêm rất lạnh, em đưa thằng bé vào trong phòng ngủ ."

      Vô Ưu nhìn Tử Linh cười cười. Tử Linh làm tư thế xin mời, lúc này mới chạy tới ôm lấy Nhạc Diễm vào phía bên trong.

      ...

      "Hôm nay cám ơn các người giúp đỡ. Sau khi trở về, nhất định tôi đền đáp!"

      Phương Đông Dạ lên tiếng tỏ lập trường của mình, dùng tiền để giải quyết. Mặc dù tiền thể so sánh được với an nguy của VôƯu, nhưng ngay lúc này đây, làm như thế cũngkhông có gì là phải cả, bởi vì, nhìnra, lần đầu tiên Tử Linh nhìn thấy Nhạc Diễm,ánh mắt của ta đầy hứng thú rồi.

      Tử Linh nghe Phương Đông Dạ thế, mặt lộ ra nụ cười tán thưởng, :

      "Ngài Phương Đông Dạ người thôngminh như thế, tôi đây xin thẳng vào vấnđề, thẳng luôn."

      Câu của Tử Linh, chứng minh được điều Phương Đông Dạ nghi ngờ là đúng, :

      "Giờ cũng muộn rồi, tôi thấy, có gì để mai tiếp , được ?"

      Phương Đông Dạ gián tiếp cho thấy miễncưỡng của mình, mà Tử Linh vẫn thẳng thắn :

      "Ngài Phương Đông cần phải né tránh như vậy. Tư lệnh của chúng tôi cũng có ác ý gì, cho nên, hy vọng ngài có thể nghe tôi hết!"

      Phương Đông Dạ nhìn Tử Linh, mỉm cười :

      "Được, ."

      Nếu có ác ý, biết cũng hay.

      Hai người tới ghế sa lon ngồi xuống. PhươngĐông Dạ đến quầy bar, rót cho mình ly rượu brandy, hỏi:

      " dùng ly chứ?"

      Tử Linh lắc đầu:

      " cần khách sáo. Tôi xong, còn phảivề báo cáo lại với Tư lệnh!"

      "Được, ."

      Phương Đông Dạ cũng kéo dài thêm thờigian nữa. Tử Linh lấy miếng ngọc từ trongtúi ra, đặt xuống trước mặt Phương Đông Dạ.Phương Đông Dạ phải là người trong giới hắc đạo, cho nên đối với mấy thứ này cũng hiểu nhiều, nhưng, lại đoán được,đây chính là vật tượng trưng cho tổ chức. nhỡ rất , vẻ mặt kinh hãi của mọi người lúc Tử Linh vừa đưa miếng ngọc này ra.

      Nếu là tín vật, tại sao lại đưa cho chứ?Phương Đông Dạ muốn phải đoán giàđoán non, cho nên hỏi:

      "Đây là có ý gì?"

      Tử Linh mỉm cười :

      "Đây chính là viên ngọc hoàn mỹ, là tín vật bao đời của Tư lệnh tổ chức ‘Trong suốt’!"
      Lúc nhắc tới tư lệnh, ánh mắt Tử Linh lộ ra vẻtự hào, xem ra, người tư lệnh này hẳn là mộtngười rất rất giỏi!

      Phương Đông Dạ đoán được sơ sơ, chỉ có điều, muốn thừa nhận, mà đưa miếngngọc đẩy trở lại, sau đó :

      "Oh, là như vậy, phải cất cẩn thận mớiđược."

      Thái độ của rất ràng, tuy thẳngra, nhưng tỏ quan điểm mình. Tử Linh cũng là người thông minh, đương nhiên biết,việc này bây giờ nhiều cũng vô ích, nhưng,vẫn phải ! Bởi vì, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của tư lệnh giao cho, quyếtkhông để ông ta phải thất vọng!

      Tử Linh đẩy miếng ngọc lại, mà đứngthẳng lên, :

      "Khoảng năm trước, lúc Nhạc Diễm xâmnhập vào kho dữ liệu của ‘Trong suốt’ chúng tôi, tư lệnh chúng tôi chọn cậu bé trở thành người kế nghiệp tư lệnh tiếp theo rồi, cho nên, lần này ngài ấy ra lệnh cho tôi, đặc biệt đưa tín vật đến đây!"

      Điều này nằm trong dự liệu của PhươngĐông Dạ, nhưng sau khi nghe thấy ràng, vẫn cảm thấy khá bài xích. hy vọng, vì cứu vợ mà phải đền bù bằng con trai, cho nên, lạnh lùng :

      "Cám ơn ý tốt của Tư lệnh các người, nhưng, chúng tôi thực thể tiếp nhận. NhạcDiễm còn , tôi và Vô Ưu đều muốn thằng bégiống như bao nhiêu đứa trẻ khác, đều nhà trẻ, sau đó học tiểu học, trung học. . . . Làm người bình thường, biết, có hiểu ý của tôi?"

      Tử Linh gật đầu, :

      "Tôi hiểu . Đương nhiên, cậu bé có quyền từ chối. Nhưng mà, tôi muốn nghe thấy chính câutrả lời từ miệng cậu bé, còn nữa, miếng ngọcnày tôi để lại đây, bởi vì, đây chính là nhiệmvụ tiếp theo của tôi. Đương nhiên, ngài cũng cóthể cự tuyệt, chỉ có điều, tôi nghĩ ngài lường được hậu quả!"

      Cách của Tử Linh khá ngang ngược, nhưng trong đó có tự tin, chắc chắn. Giữa thời buổi hòa bình này, có thể chỉ huy hẳn lực lượngvũ trang, bất luận là ai, cũng có đủ tự tin nhưthế .

      "Được, tôi chuyển lời đến Bé Diễm, để thằng bé tự mình quyết định!"

      Phương Đông Dạ mặc dù là người quen chỉ tay năm ngón, nhưng cũng hiểu được, nhân tàivô số! Cho nên, rất hiểu tình cảnh của mình lúc này. đấu lại những người này! ở ngoài sáng, còn người ta ở trong bóng tối,mặc dù bản thân người giàu có, nhưng, có cách nào cạnh tranh nổivới tổ chức thần bí. Cho nên, chỉ có thểtùy cơ hành xử!

      ...

      "Phương Đông Dạ, chị Linh kia rồi hả?"

      Vô Ưu ra, thấy Phương Đông Dạ ngồiuống rượu mình, thấy Tử Linh đâu, cho nên tò mò hỏi. Phương Đông Dạ nhìn thâyVô Ưu lại, vỗ vỗ xuống ghế salon, chỗngồi bên cạnh mình, mỉm cười :

      "Bé Diễm ngủ say rồi sao?"

      Vô Ưu gật đầu:

      "Uhm, ngủ say rồi."

      Vừa , vừa tự nhiên ngồi xuống cạnh PhươngĐông Dạ.

      Mặc dù cả hai đều gì, cũng chẳngbiểu lộ điều gì, nhưng lại để lộ ra vẻ thân thiết, mà người ngoài nhìn vào, đều cho là bọn họ nhau.

      trận gió đêm thổi vào, khiến Vô Ưu khôngnhịn được rùng mình cái. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, quan tâm hỏi:

      "Lạnh lắm sao? Có muốn uống ly rượu cho ấm người ?"

      Đôi mắt đen láy của Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu phát sáng, hiểu sao, trái tim Vô Ưu nhảy lên, đột nhiên cảm giác thấy có chút tự nhiên, cho nên cười ngượng ngùng :

      "Được a, đúng lúc tôi thấy khát."

      nhất là vẻ dịu dàng khi cúi đầu thẹn thùngcủa người con , giống như hoa sen trong nước thẹn thùng đón cơn gió mát.’

      Bộ dáng cúi đầu e lệ của Vô Ưu, làm cho tráitim Phương Đông Dạ nhịn được rungđộng liên hồi. Bộ dáng này của là chứng tỏ, có cảm giác với mình rồi sao? Nghĩ đến đây, dục vọng trong lòng Phương Đông Dạ nhịn được trỗi dậy!

      "Tôi uống thêm ly nữa được ?"

      Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy giọng của Vô Ưu, mới phát , ra dốc hết sạch ly rượu của mình. Phương Đông Dạ thấythế nhíu mày. Rượu brandy có nồng độ rất mạnh, người bình thường đều phải nhấp từ từ. Vô Ưu uống liền hơi thế này, đảm bảo sẽsay.

      biết có phải là do bóng đêm rất mê hoặc người, hay là do có chút rượu trong người,mà lúc này, Phương Đông Dạ nhìn thấy khuônmặt hơi ửng hồng của Vô Ưu, cư nhiên có cảmgiác muốn âu yếm, vuốt ve. Vô Ưu nhìn thấy đôi mắt nóng rực của Phương Đông Dạ, hơi thở cũng có chút dồn dập, càng lúc càng khó chịu. Cuối cùng, có chút bứt rứt, khó chịu liền đánh vào mặt Phương Đông Dạ.

      Lực rất mạnh, đánh vào mặt Phương Đông Dạphát ra thanh vang vọng!

      Bằng này tuổi đầu rồi, đây là lần đầu tiên Phương Đông Dạ bị phụ nữ đánh, làm cho anhngây ngẩn cả người. biết tại sao lại làm thế. Sau đó, chỉ có thể lý giải, có thểcô say, bởi vì, sau khi đánh xong, còn cau mày bất mãn :

      "Sao lại đẹp trai thế hả? Khiến tôi trở nênháo sắc, tự nhiên muốn hôn ."

      Phương Đông Dạ nghe thấy câu này, trong lòngđầy hí hửng, hận thể ôm chặt lấy ,nhưng lại hiểu, nhất định phải ăn gì đó mớiđược. Cả ngày ăn gì, lại uống ly rượu mạnh như vậy, đừng , mà cho dùlà đàn ông cũng chịu nổi. Bây giờ say chỉ là chuyện , còn nếu như ăn chút gìđó, để làm dịu chiếc dạ dày bị kích thích kia, bị nôn, còn nặng bị đau dạ dày.

      "Chờ tôi, tôi lấy cho em ly nước ấm, tìm chút gì đó để ăn nữa."

      Phương Đông Dạ xong, sả bước dài về phía phòng bếp. Phòng bếp cư nhiên trống trơn, chẳng có thứ gì ăn cả. Phương Đông Dạ tìm hồi cũng thấy có gì. rất lâu rồi biển. Chiếc du thuyền này, bị bỏ hoang quá lâu rồi. Cuối cùng cócách nào khác, đành lấy ra hai chai nước suối. Khi mang nước ra cho Vô Ưu, hốikhông kịp nữa rồi.

      Vô Ưu uống sạch chai rượu bàn, lúc này, nằm ghế salon, cười ngây ngô.
      Phương Đông Dạ bước vội đến bên cạnh ,hỏi:

      "Vô Ưu, em có chuyện gì chứ? Có chỗnào thoải mái ?"

      sợ dạ dày của chịu được. Vô Ưu còn lại cười :

      "Trong bụng tôi nóng, người cũng thậtthật nóng. Ha ha, quá, ha ha, tôi muốn bay, bay nào. Ha ha. . ."

      "Vô Ưu, em tỉnh lại , Vô Ưu!"

      Phương Đông Dạ phát hoảng lên rồi. Vô Ưu uống nhiều rượu mạnh như vậy, lát nữa nhấtđịnh khó chịu chết mất. muốn làm cho phun rượu ra, nhưng, Vô Ưu nhắm tịt hai mắt lại. Phương Đông Dạ thể làm gì kháchơn là ra sức lay , để cho tỉnh lại.
      Mizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79: Say rượu lộn xộn (2)

      Vô Ưu bị lay rất khó chịu, mở mắt ra bất mãn nhìn Phương Đông Dạ :

      "Làm gì thế hả? được rung, được lắc, được lắc a."

      Phương Đông Dạ nghĩ rằng mình lắc quá mạnh khiến Vô Ưu khó chịu, nên áy náy :

      "Xin lỗi! Vô Ưu, em có chuyện gì chứ?"

      Nghĩ rằng mình lay nữa là được rồi. Ai ngờ, Vô Ưu lại vươn hai tay về phía ...

      Phương Đông Dạ theo điều kiện phản xạ tự nhiên, tưởng rằng Vô Ưu lại muốn đánh mình, nhắm chặt hai mắt lại chịu trận, ai ngờ Vô Ưu có đánh người, mà đưa tay ra ôm lấy mặt ! Phương Đông Dạ từ từ mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Vô Ưu, giống như nghiên cứu thứ gì đó, trong lòng run lên, sau đó dè dặt hỏi:

      "Vô Ưu, có phải em có cảm giác là nhìn tôi rất quen ?"

      Vô Ưu ‘ha ha’ tiếng, :

      "Nhìn kỹ mới thấy, Phương Đông Dạ trông đẹp trai a. Thảo nào Tiểu Hạ lại thích !"

      xong, hai tay áp vào mặt Phương Đông Dạ càng dùng sức ôm chặt hơn. Sau đó hài lòng :

      " được lay a. lay, tôi bị chóng mặt!"

      Lộ say rượu! Phương Đông Dạ nhịn được nhớ tới lần đầu gặp Vô Ưu. cũng say như thế này, sau đó ngã gục vào lòng ! biết lần này có thể giống như lần trước đây?

      Phương Đông Dạ vừa mới nghĩ xong, ngay tức khắc Vô Ưu thực ngã vào lòng . lại nghĩ đến lần đầu tiên triền miên của hai người, cả người liền trở nên khô nóng. vừa gọi:

      "Vô Ưu, tỉnh lại, Vô Ưu..."

      Vừa cố gắng làm ngược lại với khát vọng dâng trào trong lòng, đẩy Vô Ưu ra khỏi lòng. Đối với ầm ĩ của , Vô Ưu hề nghĩ ngợi liền tung ra chưởng!

      "Cho chết ầm ĩ!"

      Say rượu rồi hư nha. đánh người ta rồi, lại còn cho người ta !

      Phương Đông Dạ thở dài, trìu mến nhìn Vô Ưu nằm trong lòng ngọ nguậykhông yên. Đêm khuya, gió biển thổi vào rất lạnh. Phương Đông Dạ muốn Vô Ưu bị lạnh, nên ôm lên, đưa vào phòng của mình, đặt xuống giường.

      định ngay ra ngoài, nhưng lại thể cất nổi chân. Ngoài khát vọng nguyên thủy nhất, cũng yên lòng, để Vô Ưu say nát bét ở lại mình. Chẳng may nửa đêm cảm thấy nóng, bổ nhào ra biển làm thế nào hả! Cho nên, sau khi tự hỏi lúc lâu, cuối cùng quyết định ở lại.

      Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nên Phương Đông Dạ cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Bây giờ rất mong có thể trở lại cuộc sống yên bình lúc trước. Mỗi sáng cùng nhau làm, buổi trưa cùng nhau ăn cơm. Chiều tối cùng nhau tan sở. Mặc dù cũng đáng kể gì, nhưng rất thỏa mãn.

      nhìn bộ dáng đáng của Vô Ưu, hai tròng mắt khép chặt, chiếc miệng nhắn khẽ nhếch lên trông hấp dẫn. nhịn được cám dỗ đó, cúi đầu xuống, đặt nụ hôn lên môi . vốn chỉ định lướt qua, nhưng ngờ lại bị Vô Ưu ôm lấy cổ. Hành động đột ngột này của khiến biết phải làm gì nữa. Trước cứng đờ của Phương Đông Dạ, Vô Ưu bắt đầu nổi dậy đáp trả. Giống như trong cơn đói khát lâu ngày, phát ra có nguồn nước vậy!

      "Ưm!"

      Thừa lúc Phương Đông Dạ thở dốc, đầu lưỡi mềm mại của Vô Ưu liền lách vào miệng . Lần đầu tiên Phương Đông Dạ có cảm giác mình bị dục vọng tra tấn đến sắp điên lên rồi. Nếu cứ để như thế này, nhất định làm ra chuyện tổn thương đến Vô Ưu mất. Nghĩ vậy, Phương Đông Dạ dùng sức đẩy Vô Ưu ra, mà Vô Ưu còn lại, liều mạng ôm chặt lấy buông.

      ...

      Khát nước a! Nóng quá!

      Uống nhiều - chính là suy nghĩ của Vô Ưu lúc này. Đột nhiên có cái gì đó mát lạnh, mềm mại chạm vào môi , cảm giác này rất dễ chịu. Vô Ưu nhịn được thở phào tiếng thỏa mãn, nhưng vừa có có giảm thoải mái được chút, ‘cái kia’ muốn rời khỏi .

      được! thể để nó rời được!

      Cơ thể Vô Ưu ra sức kháng nghị, cho nên, lúc Phương Đông Dạ định rời khỏi môi , ngay lập tức, liền ôm lấy đầu của , sau đó bắt đầu nhấp nháp. Cái gì mà mềm mại, ăn ngon như vậy hả? Còn rất thoải mái a? Trong cơn say, Vô Ưu vừa ra sức mút, vừa nghĩ thầm.

      " được! Tôi…!"

      Đột nhiên cái ‘bảo bối’ kia lại muốn vùng chạy! Vô Ưu dùng sức ôm chặt Phương Đông Dạ, buông ra. Hơn nữa, miệng bắt đầu chạy từ mặt xuống đến cổ. Nhưng tìm mãi, vẫn tìm thấy chỗ khiến mình hài lòng, vì vậy mà phát ra tiếng kêu bất mãn, đồng thời lại tiếp tục thăm dò, tìm kiếm.

      ...

      Phương Đông Dạ nhìn những dấu hôn, dấu gặm cắn của Vô Ưu để lại mặt, cổ mình, thể chịu được nữa hỏi:

      "Nhạc Vô Ưu! Em có biết mình làm gì hả?"

      Nhạc Vô Ưu nghe thấy giọng của Phương Đông Dạ, thào :

      "Phương Đông Dạ, khó chịu a, khó chịu a!"

      Giọng ủy khuất như sắp khóc rồi.

      "Sao vậy? Chỗ nào thoải mái hả?"

      Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu thế, dục vọng dâng trào cũng bị ném lên tới chín tầng mây rồi. Mà Vô Ưu sau khi cảm nhận được hơi thở của , ngẩng đầu lên, đặt môi mình lên môi . Ngay sau đó, mặt xuất nụ cười thỏa mãn, giống như chính mình vừa tìm thấy của quý vậy.

      ấy khó chịu bởi vì ấy muốn hôn mình sao?

      Nghĩ vậy, Phương Đông Dạ cố dùng chút ý chí còn sót lại của mình, nhìn Vô Ưu :

      "Em lại hôn tôi! Dụ dỗ tôi! Tự gánh lấy hậu quả nha!"

      Vô Ưu sau khi nghe thấy từ ‘hôn’, liền ngây ngô nhắc nhắc lại:

      "Hôn, hôn..."

      biết say nên mới như thế này. Hơn nữa, cũng rất ràng, lần này có bị ai bỏ thuốc, nhưng, đối mặt với người phụ nữ mà mình khát khao bấy lâu, lại hừng hực lửa tình như thế, để động lòng, quả thực là khó vô cùng. Vào lúc này, Phương Đông Dạ cũng được coi như là chậm trễ rồi. Nếu như đổi lại là người khác, khẳng định nhào tới từ sớm a. Nhưng, Phương Đông Dạ lại lần nữa hỏi người say rượu kia:

      "Tôi là ai? Em biết tôi là ai ?"

      "Ha ha, Phương Đông Dạ."

      Vô Ưu vẫn còn có thể nhận ra ! Điều này làm cho Phương Đông Dạ cực kỳ cao hứng. cúi đầu xuống, đem miệng mình áp sát vào miệng Vô Ưu, :

      "Đúng vậy! Tôi là Phương Đông Dạ. Em muốn, vậy hãy hôn ."

      Lúc Phương Đông Dạ ra những lời này, giọng của trở nên khàn đục, hơi thở dồn dập. Đến khi Vô Ưu hôn , ngay sau đó, trở nên điên cuồng hoàn toàn...

      ...

      Vô Ưu vốn bị rượu mạnh hành hạ, đến giờ phút này lại bởi vì vận động ‘kịch liệt’, nên rượu chuyển hóa thành mồ hôi, mà ra khỏi cơ thể. Cho nên, đến nửa đêm, bởi vì thiếu hụt nước trầm trọng – bị khát mà tỉnh dậy.

      Mẹ ơi!

      Đầu óc choáng váng. Đầu đau, cả người cũng đau nha!

      Vô Ưu sau khi mở mắt ra, nghi ngờ chính mình có phải bị xe nghiền qua rồi . dùng hết sức lực của toàn thân ngồi bật dậy. Trong bóng tối, tự hỏi đây là chỗ nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đột nhiên cảm thấy chiếc giường hơi rung. giật mình, trợn mắt lên, phải là động đất chứ! Nghĩ đến đây, vội vàng mò mẫm bật chiếc đèn ở đầu giường lên.

      Chiếc đèn xa lạ, phải của nhà . Tủ đầu giường cũng xa lạ, phải của nhà !
      Đột nhiên có cảm giác mát lạnh ở ngực. cúi đầu xuống, sau khi nhìn thấy tình trạng của chính mình, mới ‘ah’ thét lên tiếng. thét lên, phải bởi vì nhìn thấy mình trần như nhộng, mà vì nhìn thấy thân thể trần truồng của mình, lúc này, đâu đâu cũng có những vết bầm tím.

      ...

      Phương Đông Dạ nghe thấy tiếng thét của Vô Ưu, tỉnh dậy ngay tức khắc, nhưng, sau đó lại nhắm mắt lại. Bằng trí thông minh của , lúc này đây, cũng thể nghĩ ra cách để đối mặt với Vô Ưu bây giờ.

      Vô Ưu thét xong, kéo vội chiếc chăn giường lên che chắn trước ngực, ánh mắt bắt đầu đánh giá xung quanh, muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. lấy tất cả dũng khí bắt đầu quan sát, lúc nhìn thấy thân hình hoàn mỹ, vải che thân của đàn ông, thiếu chút nữa, hét toáng lên rồi! Chỉ có điều, nhịn xuống, bởi vì nhận ra người này, phải ai khác mà chính là Phương Đông Dạ.

      Đây là chuyện gì đây hả? Vô Ưu giựt mạnh tóc của mình, làm cho chính mình tỉnh lại. Nhưng cái đầu của giống như đình công, chút cũng nghĩ ra. So với Vô Ưu, Phương Đông Dạ cũng chẳng khá hơn gì. Lúc này, trong lòng đầy thấp thỏm yên. Bởi vì, biết Vô Ưu có phản ứng như thế nào. Có khi nào, say này nhìn thấy liền trốn chạy đây? Đây chính là vấn đề khiến Phương Đông Dạ thấy lo lắng nhất!

      Thời gian từng chút, từng chút trôi . Cuối cùng, Vô Ưu len lén mò xuống khỏi giường, sau khi nhặt thứ gì đó từ mặt đất lên, giống như con chuột , lặng lẽ mò mẫm ra ngoài!

      Cứ như vậy??

      Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, dám tin mở to hai mắt. Trong lòng hết sức, hết sức buồn bực. nghĩ là chuyện cứ như vậy mà kết thúc. Còn tiếp theo như thế nào đây? Phương Đông Dạ đứng lên, vào phòng tắm rửa, sau khi tỉnh táo lại, khoác áo choàng tắm trở lại bên giường. Nhưng, lật qua lật lại thế nào cũng thể ngủ được.

      Thôi !

      Nếu ngủ được, phải ngủ !

      Phương Đông Dạ dứt khoát đứng dậy, mặc áo choàng tắm, dép lê ra khỏi phòng. Muốn lên boong tàu hóng chút gió biển, để cho người tỉnh táo, nghĩ ra đối sách tiếp theo. Lại ngờ, nhìn thấy Vô Ưu đứng đó, mặc áo choàng tắm, dép lê giống mình.

      ...

      Vô Ưu sau khi len lén ra khỏi phòng mới nhận ra mình thuyền. Hơn nữa, nhờ gió lạnh thổi vào, khiến dần dần khôi phục trí nhớ, lần lượt nhớ lại tình. Hơn nữa, sau khi nhìn thấy chai rượu, càng nhớ việc mình uống rượu. Mặc dù chuyện sau đó như thế nào, cũng nhớ , nhưng, lại chắc chắn là vấn đề có liên quan đến việc mình uống rượu!

      Vô Ưu ản não muốn chết được. Sau khi uống chai nước suối, để làm cho chính mình tỉnh lại, mới tới phòng Nhạc Diễm, lén nhìn cậu bé cái. Cậu bé ngủ rất say, nên Vô Ưu lại lặng lẽ vào phòng tắm, tắm rửa chút. Người ta đều dùng nước để làm cho tỉnh táo lại. Nhưng sao ngâm nước lâu rồi, mà vẫn nhớ ra, tại sao mình lại trèo lên giường của Phương Đông Dạ chứ!

      Sau khi Vô Ưu lên giường, trằn trọc mãi vẫn ngủ được. Cuối cùng, sợ làm cho Nhạc Diễm tỉnh giấc, nên quyết định ra ngoài hóng gió! Hy vọng có thể làm cho mình tỉnh táo lại! Lại ngờ, vừa mới đứng được lúc, nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến. Đừng phải là Phương Đông Dạ nha! Vô Ưu ôm hy vọng này quay đầu lại nhìn, nhưng lại thấy người mà giờ phút này mình sợ gặp nhất!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 80.1: Say rượu lộn xộn (3)

      Phương Đông Dạ vừa nhìn thấy Vô Ưu, cũng muốn chạy trốn rồi. Dù sao cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý, biết phải đối mặt với như thế nào, nhưng, Vô Ưu nhìn thấy .

      Xấu hổ quá! Xấu hổ chết được!

      Phương Đông Dạ theo phản xạ có điều kiện mà muốn bỏ chạy, nhưng trong lòng hiểu , mình thể hoảng loạn, chỉ cần hoảng loạn kể như xong rồi. Lúc này phải tỉnh táo, phải xem phản ứng của Vô Ưu như thế nào. ‘Quân địch’ bất động, ‘quân ta’ cũng bất động a! Phương Đông Dạ nghĩ vậy, nhìn Vô Ưu mỉm cười, sau đó tới bên cạnh , nhắm hai mắt lại, hướng mặt ra phía biển, đón gió thổi vào!

      Cười sao? Vẻ mặt cũng rất tự nhiên? Vậy rốt cuộc ta có biết chuyện gì xảy ra đây hả?

      Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ trong lòng đầy bất an. ngàn vạn lần chẳng sợ gì, chỉ sợ chính mình vì say rượu mà len lén mò vào phòng người ta thôi. Nếu mà như vậy, là vô cùng xấu hổ .

      Chột dạ! Sợ hãi!

      Phương Đông Dạ sau khi mở mắt ra, nhìn thấy biểu của Vô Ưu chính là như thế. Trong lòng mừng rơn, cho nên nhân lúc ‘quân địch’ chưa có động tĩnh, ‘quân ta’ phải ra quân. lên tiếng :

      "Em trước đó uống hơi nhiều, thấy thế nào rồi? Giờ tốt hơn chút nào chưa?"

      Phương Đông Dạ vừa mới hết câu, trong lòng Vô Ưu bị dọa đến run bần bật. cười xấu hổ :

      "Ha ha, tốt hơn nhiều rồi. sao? Haha, cũng uống nhiều lắm sao?"

      Phương Đông Dạ xem xét tình huống lúc này, sau khi tự hỏi lúc, quyết định trả lời mập mờ. Như vậy, sau này còn chừa cho mình con đường sống, dù sao cũng hứa với , lừa dối nữa. Cho nên, cười tà mị :

      "Uhm, tôi cũng uống rượu."

      Sau đó dừng lại chút, nhìn Vô Ưu cười ‘ngượng ngùng’ :

      "Vừa mới trải qua giấc mộng, cho nên, sau đó liền tỉnh dậy."

      "Như nào, mộng như thế nào?"

      Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ chột dạ hỏi. Phương Đông Dạ ‘thẹn thùng’ đem ‘giấc mộng’ thuật lại, sau đó giọng :

      "Chính là như vậy a. Hơn nữa toàn là do em!"

      Phương Đông Dạ đến đây, quay đầu sang, ánh mắt nhìn Vô Ưu đầy chỉ trích. Vô Ưu nhìn thấy ánh mắt đó của Phương Đông Dạ, trong lòng càng hoảng hốt, lắp bắp:

      "Tôi… tôi… tôi sao có thể như thế được?"

      Lúc chuyện, biết là do căng thẳng, hay vì thẹn thùng, mà cả khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên. Phương Đông Dạ vừa nhìn thấy, lại thấy cổ họng khô khát!

      Chứng kiến phản ứng này của Vô Ưu, phát ra chính mình lo lắng quá thừa rồi. nàng ngốc nghếch này, dễ lừa nha! Cho nên, thấy tình hình phát triển thành thế này, trong lòng hoàn toàn yên tâm rồi.

      Phương Đông Dạ muốn trêu chọc Vô Ưu nữa, dù sao mục đích của là vượt qua cửa ải trót lọt là tốt rồi, cho nên, nhìn Vô Ưu, cười :

      "Lúc em uống rượu, còn động tay động chân, khen tôi đẹp trai nữa. Chắc tôi cũng bởi vì điều này, cho nên mới mơ thấy giấc mộng kỳ quái kia!"

      Trong lòng Vô Ưu vốn đầy thấp thỏm, ngay tức khắc liền buông lỏng xuống, sau đó mặt xuất mạt cười, cười đến là vui vẻ, giống như rất may vì Phương Đông Dạ nhớ gì vậy. Phương Đông Dạ nhìn thấy Vô Ưu như thế này, trong lòng tràn đầy thương tiếc. người đơn thuần như thế, nhất định phải quý trọng, phải nhanh nhanh cưới về, nếu chừng, đến khi bị người ta bắt cóc, bán , lại cũng nhận biết được .

      "Này, em cười cái gì hả?"

      Phương Đông Dạ nhìn thấy nụ cười càng ngày càng sáng lạn khuôn mặt Vô Ưu, nhịn được tò mò, lay lay người hỏi, nghi ngờ biết có phải bị ngờ nghệch hay nữa. Vô Ưu nghe thấy Phương Đông Dạ hỏi, vội vàng hoàn hồn lại :

      ", có gì a. Tôi là, tôi mệt. Đúng vậy, tôi mệt, tôi vào ngủ đây. Chúc ngủ ngon."

      Vô Ưu xong, xoay người chạy mất. Mới vừa bước được bước, liền thấy chân mềm nhũn ra, suýt nữa ngã nhào xuống đất, cũng may Phương Đông Dạ kịp thời ôm lấy , sau đó, nhìn nằm gọn trong ngực mình :

      " từ từ thôi."

      Giọng cực kỳ tự nhiên. Vô Ưu phát ra mình nằm gọn trong lòng Phương Đông Dạ, mặt như bị lửa thiêu.

      Chưa từng tiếp xúc nhận ra ám muội vô cùng này, nhưng, tiếp xúc qua rồi, nên Vô Ưu liền cảm thấy cả người được tự nhiên. chỉ thấy mặt nong nóng, mà ngay cả trống ngực cũng đập thình thịch. ra, chỉ có Vô Ưu mới có cảm giác này, mà ngay cả Phương Đông Dạ cũng cảm thấy có chút ngộp thở rồi. Những cơn gió biển lạnh như băng thổi vào, cũng thể thổi cho trái tim khô nóng của thanh tỉnh lại.

      "Vô Ưu!"

      Phương Đông Dạ trầm thấp lên tiếng, mà Vô Ưu e thẹn càng cúi thấp đầu hơn. Phương Đông Dạ cố lấy tất cả dũng khí, ôm chặt vào lòng, sau đó ở bên tai , lại lần nữa thầm gọi tên:

      "Vô Ưu."

      Tiếng trầm thấp, mang đầy hơi thở của dục vọng, còn có cả mập mờ.

      Vô Ưu có cảm giác chính mình sắp cháy rồi, nghe Phương Đông Dạ gọi của tên, mỗi lần gọi, là lần có thấy cả người run lên. Đột nhiên, Phương Đông Dạ cúi đầu, dùng miệng cọ cọ lên đỉnh đầu . Trống ngực Vô Ưu đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh hơn. sợ Phương Đông Dạ có thể nghe thấy, chịu được nữa, liền ngẩng đầu lên.

      Viên ngọc trai đen hấp dẫn, lúc này từ trong mắt Phương Đông Dạ tỏa sáng, phát ra tia sáng mê hoặc. Vô Ưu nhìn xuyên thấu qua viên ngọc trai đen chói lóa kia, nhìn thấy khuôn mặt động tình của mình.

      "Vô Ưu!"

      Phương Đông Dạ thầm gọi, từ từ cúi đầu xuống. Vô Ưu giống như bị thôi miên, từ từ nhắm mắt lại. Vì vậy, rốt cuộc, bọn họ có nụ hôn đầu tiên! Lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo, hôn bằng trái tim mình. Trong tiềm thức của Vô Ưu, đây được coi như là nụ hôn đầu tiên. là mẹ của tên nhóc rồi, cũng lên giường cùng đàn ông hai lần rồi, nhưng đến bây giờ, vừa mới đây thôi, mới biết được cảm giác của nụ hôn. đúng là ly kỳ.

      "Ưm!"

      Lúc Vô Ưu nhìn thấy hai tròng mắt đen láy của Phương Đông Dạ, giống như bị ma ám, biết chính mình làm gì nữa, cứ để mặc cho tùy ý mút, tùy ý hôn. Vô Ưu động tình, làm cho Phương Đông Dạ thể khống chế được. Mặc dù biết mình nên dừng lại, thể dọa cho sợ, nhưng cánh cửa dục vọng mở ra rồi, sao có thể đóng là có thể đóng, dừng là có thể dừng lại được đây.

      Vô Ưu thở hổn ha hổn hển, để mặc Phương Đông Dạ bắt đầu giao động người mình. bị dục vọng làm cho lu mờ hoàn toàn rồi...

      ...

      Nhạc Diễm ngủ liền mạch đến nửa đêm, đột nhiên Vô Ưu tự nhiên xông vào làm cậu bé tỉnh giấc, nhưng cậu cũng chẳng buồn mở mắt ra. Bởi vì lúc cậu bé bị đánh thức đột ngột, cũng chưa ngủ đủ giấc nha. Cho nên, lúc Vô Ưu len lén nhìn cậu, cậu cũng lười mở mắt.

      Sao mẹ lại tới phòng mình chứ? Chẳng lẽ mẹ muốn ngủ cùng mình sao? Vậy sao mãi muộn thế này mẹ mới tới. Hay là, nửa đêm mẹ gặp phải ác mộng, nên mới tới? đúng, chắc chắn phải là gặp ác mộng rồi, bởi nếu như vậy, nhất định mẹ đánh thức mình dậy, chứ lén la lén lút sợ mình thức giấc như thế.

      Có cái gì đó đúng rồi!!

      Nhạc Diễm sau khi nghe thấy Vô Ưu nhè vào phòng tắm, liền cảm thấy có cái gì đó vô cùng bất thường. Cho nên, liền vội vàng mở mắt ra, cảnh giác, nghe thấy tiếng nước chảy, bắt đầu thu thập chứng cứ, xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      đống quần áo đặt ở dưới đất bên cạnh mép giường, ràng đây giống như quần áo để mặc bây giờ!

      Chẳng lẽ???

      Nhạc Diễm nghĩ đến đây, liền bắt đầu nghiên cứu đống quần áo dưới đất, rốt cục cậu bé cũng phát ra điều bất thường. chiếc quần lót! chiếc quần lót của đàn ông! Nhạc Diễm nhìn thấy thứ này, mặt xuất nụ cười vô cùng xấu xa. Từng chút, từng chút dần hé mở, có chút quá rồi.

      Cậu bé hận thể lập tức chạy tới tìm Phương Đông Dạ, để tìm hiểu nội tình, nhưng lại sợ làm hỏng mất chuyện đành thôi. Cậu nhìn cánh cửa phòng tắm, trong lòng vô cùng đắc ý. Xem ra, cha cậu cố gắng lâu như vậy, rốt cục cũng có thể tu thành chính quả rồi!

      Nhạc Diễm nghe thấy tiếng nước ngừng chảy, liền vội vàng nằm xuống tiếp tục giả vờ ngủ. Cậu thấy mẹ bò lên gường, sau đó lăn qua lăn lại, lật tới lật lui, có vẻ rất trăn trở. Làm sao vậy? Chẳng lẽ chuyện giống mình nghĩ sao? Đúng vậy, nếu như hai người ‘trong hoạn nạn thấy chân tình’, ngọt ngọt ngào ngào, mẹ sao có thể nửa đêm lén chạy đến đây chứ? Hơn nữa, trong lòng giống như mang đầy tâm nặng nề.

      Xong rồi! phải là cha thừa lúc mẹ uống rượu, rồi ‘mạnh mẽ’ đem mẹ… rồi ? Nhạc Diễm nghĩ như vậy, là do vừa rồi lúc Vô Ưu ra, liền ngửi thấy có mùi rượu người .

      Ngay lúc Nhạc Diễm lăn tăn có nên giả bộ tỉnh dậy, để dò hỏi chút tình hình từ mẹ hay , Vô Ưu ngồi dậy, sau đó lặng lẽ xuống giường, ra ngoài. Xong rồi! phải là mẹ nghĩ quẩn chứ! Cậu bé vừa nghĩ đến điểm này, thấy mẹ đóng cửa, liền vội vàng bật dậy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, len lén ra ngoài.

      Sau khi nhìn thấy Vô Ưu đứng hóng gió, cậu mới thở phào nhõm. Cậu định rời , nhưng lại thấy yên tâm cho lắm, nên núp ở bên. Chờ lát sau, thấy Vô Ưu vẫn động tĩnh gì, mới chuẩn bị trở về phòng. Bởi vì cậu mặc hơi ít, rất lạnh a!
      Chương 80.2: Say rượu lộn xộn (3)

      Cộp! cộp! cộp! cộp!

      Tiếng bước chân!

      Nhạc Diễm quay lại nhìn - là cha! Cậu bé nhìn về phía mặt biển thổi gió, quyết định dứt khoát ở lại ngoài trời, tận hưởng cảnh biển về đêm. Cậu chạy đến núp dưới chiếc ghế tắm nắng, tránh để bị phát .

      Cậu ngờ là việc mình ra đây, lại có thể chứng kiến thấy vở kịch hay. Đặc biệt là lúc Phương Đông Dạ chuyện với mẹ, hai mắt hướng về phía ‘kẻ đứng xem’ là cậu, nhưng lại hề nhìn ra. Xem ra lần này cậu lại bắt được nhược điểm nữa của cha rồi. Cậu phải suy nghĩ kỹ mới được, để xem lần này phải dùng cái gì để trao đổi.
      Nhạc Diễm vốn định lén lút rời , nhưng lại sợ kinh động đến hai người. Mà nếu , có vẻ như được hay cho lắm. Hai người diễn càng lúc càng mờ ám. Nhìn tình hình này, có vẻ như những muốn dừng lại, mà còn có xu hướng phát triển xa vượt bậc nữa .

      phù hợp với trẻ con!

      Hình ảnh như thế, đúng là có chút phù hợp với trẻ con rồi. Lúc Nhạc Diễm nhìn thấy bàn tay gian trá của Phương Đông Dạ sờ xoạng loạn lên, cậu nhịn được, phát ra tiếng cười ‘ực ực ực’ như con chuột . Đến lúc phải rời thôi. cũng được nha. Nếu như để cha phát ra cậu, nhất định lột da cậu mất. Cậu nhóc nghĩ tới đây, lo cho an nguy tới tính mạng của mình, bắt đầu lặng lẽ bò ra, về phía phòng mình. vất vả mới bò vào đến phòng khách mà bị phát , trong lòng cậu bé nhịn được, nhủ thầm may mắn.

      Cậu đứng dậy, quay đầu lại nhìn trộm hai người kia ôm hôn nhau mãnh liệt, mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, rồi quay đầu, định trở về phòng, vô tình nhìn thấy có vật gì đó bàn trà. Là viên ngọc bích rất quen thuộc, cậu vừa mới được nhìn qua – viên ngọc bích hoàn mỹ.

      Sao nó lại ở đây vậy?

      Nhạc Diễm tò mò tới, sau đó cầm viên ngọc lên nghiên cứu. Lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy viên ngọc này rất thích rồi. Giống như nó có loại ma lực, hấp dẫn cậu bé vô cùng, khiến cậu bé thể rời mắt. Nhạc Diễm lưu luyến vuốt ve viên ngọc, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ của mẹ.

      Cậu nhóc sau khi nghe thấy thanh đó, khuôn mặt đỏ lên, thầm nghĩ, sao lúc này còn chưa hả? Còn ở đây làm gì chứ. Nghĩ vậy, liền cầm viên ngọc, muốn rời khỏi nơi này nhanh, nhưng mà đáng chết, cậu vừa cất bước đạp trúng vào chai rượu.

      "Ah!"

      Choang!!!

      Cả người Nhạc Diễm ngã nhào xuống mặt đất. Chẳng cần nghĩ nhiều cậu cũng biết mình xong đời rồi. Sau khi nghe thấy tiếng la sợ hãi của mẹ, cậu lại càng chắc chắn hơn. Cho nên, thêm nhiều, quyết định nhắm mắt lại giả vờ hôn mê! Hy vọng có thể dùng khổ nhục kế, để vượt qua cửa ải này. Nếu , cha biết bị cậu rình mò, làm thịt cậu, chắc chắn cũng đưa cậu đến nhà trẻ, nhốt cậu chung với đám tiểu quỷ thò lò mũi xanh kia.

      ...

      Hai người ôm hôn mãnh liệt, khí thế hừng hực, chuẩn bị diễn đến cảnh cấm trẻ em, đột nhiên truyền đến tiếng đổ vỡ, kéo theo đó là tiếng thét chói tai.

      Nhạc Diễm!!!!

      Bé Diễm!!!

      Vô Ưu và Phương Đông Dạ bừng tỉnh, cùng vội vàng chạy vào trong phòng. Lúc Vô Ưu nhìn thấy Nhạc Diễm nằm bất động đất, sợ hãi kêu lên:

      "Bé Diễm, con làm sao vậy? Bé Diễm."

      Vừa hô, vừa lao tới.

      Giờ này rồi sao thằng bé còn ở đây?

      Phương Đông Dạ mang theo nghi vấn trong đầu, cũng vội bước tới.

      Vô Ưu sau khi qua, sợ đến nỗi biết phải làm gì bây giờ. Phương Đông Dạ đưa tay ôm cậu bé từ dưới đất đặt nằm nằm lên ghế salon. quan sát cậu bé từ xuống dưới, sau khi xác định cậu bé hề hấn gì, mời quay sang nhìn Vô Ưu khóc dặn dò:

      "Thằng bé có chuyện gì cả, nhưng mặt hơi lạnh, chắc là rất lạnh. Em lấy cho thẳng bé cái chăn mang lại đây."

      Phương Đông Dạ dặn dò xong, Vô Ưu vào trong lấy chăn rồi, trong lòng Nhạc Diễm nhịn được rên thầm tiếng, xong đời rồi! Xem ra cậu bị lộ rồi, nếu cha nghĩ cách để mẹ rời như thế.

      "Đừng giả bộ nữa, nếu lát nữa, ta dùng nước lạnh để làm con tỉnh lại đó!"

      Quả nhiên, Vô Ưu vừa mới được lúc, Phương Đông Dạ ngả bài. Nhạc Diễm ăn mặc phong phanh, lại phải hứng gió biển đến nửa ngày, như thế cũng đủ đáng thương rồi, lại còn dọa dội nước lạnh vào cậu nữa! Có chết cậu cũng muốn a. Cho nên, vội vàng mở mắt, nở nụ cười vô cùng đáng nhìn cha Phương Đông Dạ. Cậu vừa cười, vừa tỏ vẻ đáng thương :

      "Ai da, cha, vừa rồi con ngã suýt chết nha. Đau quá à! biết người nào lại nhẫn tâm để chai rượu lung tung như thế chứ."

      Phương Đông Dạ nhìn bộ dạng tinh ranh của Nhạc Diễm, cũng để cho cậu có chút mặt mũi nào, hỏi thẳng vào trọng điểm:

      "Con ngủ, ra đây làm gì hả?"

      Toi rồi sao? Cục tức lớn như vậy, phải là muốn gây với cậu đó chứ?

      Trong lòng Nhạc Diễm cảm thấy xui xẻo, cậu bé vừa cầu mong mẹ nhanh nhanh ra cứu mình, vừa trả lời ứng phó:

      "Con khát, cho nên ra uống nước."

      Cậu bé chỉ định ứng phó cho qua, để kéo dài thêm chút thời gian, lại ngờ cha cậu cho cậu cơ hội đó, cười lạnh :

      "Xem ra cũng phải là loại khát bình thường a! Khát đến nỗi bò ra ngoài, chứ !"

      Nhạc Diễm nghe thấy Phương Đông Dạ thế, theo tầm mắt của cha, nhìn xuống phía quần mình...

      Ôi chúa ơi!

      quần đều là đất, cậu bé phát ra nha.

      tình đến nước này, Nhạc Diễm biết dối cũng được nữa rồi, cho nên nịnh nọt :

      "Ha ha, cha, cha thông minh nha. Điều này cũng phát ra. Quá tài a! Vậy, làm sao cha biết là con hôn mê chứ? Con có chỗ nào sơ hở sao?"

      Trước nịnh bợ của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ có cảm giác rất buồn cười, :

      "Thứ con cầm trong tay chính là viên ngọc bích hoàn mỹ ? Người hôn mê, có nắm đồ vật chặt đến như vậy ?"

      Phương Đông Dạ vừa hết câu, Nhạc Diễm liền phát ra, mình phạm sai lầm cơ bản đến như thế nào, cho nên, lại cười trận khúc khích. Đột nhiên có cảm giác, cha bây giờ khác xa hoàn toàn so với cha trước đây. Trước đây, phải đều là cậu dắt mũi sao, sao bây giờ lại có cảm giác, cậu như là món ăn vậy hả?

      "Con là con ta! Còn dám nhìn lén, cẩn thận ta..."

      Phương Đông Dạ nheo mắt, cười xấu xa nhìn Nhạc Diễm . Nhạc Diễm liếc liếc mắt, nhìn thấy Vô Ưu ôm chăn chạy tới, giống như nhìn thấy cứu tinh, hô to:

      "Mẹ."

      Sau đó nhìn Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười gian xảo. Ý như : Cha có cách tóm được con, vậy có giỏi tóm lấy mẹ .

      Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng của Nhạc Diễm, cũng cười tươi, chạy nhanh tới, đem chăn đắp lên người cậu bé, sau đó lo lắng hỏi:

      "Bé Diễm, con bị sao vậy hả? Sao đột nhiên lại bị ngã vậy?"

      Nhạc Diễm cười :

      "Con khát nên uống nước, ngờ giẫm phải cái chai đất, biết ai để ở đây, suýt nữa con bị gãy cổ rồi!"

      chiếc du thuyền, có thể để đồ ở đây, cũng chỉ có thể là ba người bọn họ. Cậu bé dĩ nhiên là biết chuyện đó, nhưng cố tình như thế để tranh thủ đồng tình đó. Mà cũng đúng là như thế nha. Vô Ưu nghe Nhạc Diễm thế, áy náy :

      "Cục cưng, mẹ xin lỗi. Đều là mẹ tốt, sau này mẹ để đồ lung tung nữa."
      Giải thích đại khái. Lời giải thích lại giống như mong đợi của đối tượng. ràng phải như thế .

      Đối với câu của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ tỏ vẻ khinh thường, bởi vì cậu bé lộ ra trăm ngàn sơ hở. Vô Ưu tin tưởng tuyệt đối. Phương Đông Dạ nhìn thấy bộ dạng áy náy của Vô Ưu, lừ mắt nhìn Nhạc Diễm, trong ánh mắt cảnh cáo, giống như : con cho cha là ai hả. Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ đắc ý cười nhe răng.
      Sau khi cười xong, ra vẻ khó hiểu nhìn Vô Ưu hỏi:

      "Mẹ, lúc nãy hình như con thấy mẹ và chú Phương Đông ở bên ngoài. Hai người làm gì ở đó vậy?"

      "Hả?"

      Vô Ưu nghe hỏi như thế, khựng cái liền đỏ mặt. Vẻ mặt ửng hồng, mất tự nhiên, liếc nhìn Phương Đông Dạ biết trả lời như thế nào. Phương Đông Dạ mỉm cười, như có chuyện gì, vô cùng tự nhiên :

      "Trao đổi, mở rộng!"

      xong nhìn Nhạc Diễm cười :

      "Như thế nào hả? Con thấy hứng thú sao? Nếu thấy hứng thú, ta có thể liên lạc với nhà trẻ giúp…"

      Nhạc Diễm vốn định xem vẻ lúng túng của Phương Đông Dạ, ngờ lại bị cha đánh bại. Kẻ thức thời là hùng, cho nên cậu nhóc cười :

      "Ha ha, cần đâu. cần đâu."

      Đảo mắt nhìn mẹ:

      "Mẹ, con buồn ngủ a! Mẹ ôm con vào ngủ ."

      "Được."

      Vô Ưu thêm lời nào, liền ôm cậu bé vào trong phòng. Nhạc Diễm gục đâu vai mẹ, nhìn Phương Đông Dạ cười xấu xa, giống như : hì hì, đắc tội với con, cũng đừng mong được ở cùng chỗ với mẹ!
      Last edited by a moderator: 13/9/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81.1: Say rượu lộn xộn (4)

      Viên ngọc thạch hoàn mỹ bị Nhạc Diễm mang rồi.

      Phương Đông Dạ ngồi trong phòng khách nghĩ ngợi. Bây giờ chuyện này so với chuyện kết hôn với Vô Ưu càng làm bất an hơn. Vô Ưu rất đơn thuần, cho dù là cuối cùng có phải ngửa bài ra, cũng rất tự tin là cuối cùng mình chiếm được lòng của . Bởi vì từ nụ hôn vừa nãy, biết được, Vô Ưu phải như nghĩ là có chút tình cảm nào với .

      Viên ngọc thạch hoàn mỹ - tín vật của ‘Trong suốt’. Mặc dù thể biết được sức mạnh thực của tín vật này, nhưng biết, nếu như Nhạc Diễm cầm nó thể cho điều gì. được! thể để cho Nhạc Diễm vào giới hắc đạo. Cho dù biết rất năng lực của ‘Trong suốt’, có thể xử lý được rất nhiều vấn đề khó khăn, nhưng, nếu như gia nhập vào tổ chức như vậy, cũng có nghĩa, gặp phải vô số những chuyện phiền toái. Thậm chí là nguy hiểm!

      ...

      "Mẹ, mẹ thích chú Phương Đông sao?"

      Ở trong phòng, Nhạc Diễm nằm trong lòng Vô Ưu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hỏi. Vấn đề đưa ra đột ngột khiến Vô Ưu hoảng hốt. :

      "Chúng ta là bạn tốt, là hàng xóm tốt, đương nhiên là thích a."

      là như thế, nhưng vẻ mặt lại có chút mơ hồ.

      Nhạc Diễm thấy bộ dạng này của mẹ, trong lòng cũng có được kết quả. Xem ra, rốt cuộc lần này cha cũng sớm hết khổ thôi!

      "Con ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm chút !"

      Nhạc Diễm xong, cho tay vào túi, sau khi xác định viên ngọc vẫn còn, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó nhắm hai mắt lại. Cậu bé ngủ, Vô Ưu cũng rất khó ngủ theo. cũng dám nhắm mắt lại, khi nhắm mắt lại rồi, lại nghĩ tới cảnh Phương Đông Dạ vừa hôn . Mặt nhịn được lại đỏ lên, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, tự nhiên.

      Làm sao vậy? Tại sao lại như thế?

      Đối với mất kiểm soát của mình, Vô Ưu rất khó có thể tiếp nhận. Chỉ cần nghĩ đến thôi, hận thể nhảy xuống biển để quên rồi. Mất mặt chết được. Lúc vừa rồi, bàn tay của Phương Đông Dạ còn chạm vào làn da ở eo , sau đó còn di động lên lưng. dám tưởng tượng, nếu như xuất của Nhạc Diễm, bọn họ, bọn họ như thế nào nữa!

      Hả!!!!

      Trong lòng Vô Ưu gào to hai lần, bởi vì sắp bị những ý nghĩ lung tung kia, làm cho điên mất rồi. cố thử hết tất cả các biện pháp, nhưng đều tài nào ngủ được. Cuối cùng, thể làm gì khác hơn, đành vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước lạnh. Vừa ngâm nước, vừa nhắc nhắc lại cho mình nhớ kỹ:

      "Tiểu Hạ thích tổng giám đốc, tổng giám đốc là của Tiểu Hạ. Tiểu Hạ thích Phương Đông Dạ, Phương Đông Dạ là của Tiểu Hạ."

      Sau khi đọc đọc lại trăm lần, lại bắt đầu đọc tiếp:

      " thể làm chuyện có lỗi với bạn, thể làm chuyện có lỗi với bạn!"

      Cách làm này của Vô Ưu là phương pháp cưỡng bức trí nhớ, là phương pháp học trước đây học vẫn thường dùng. Bởi vì người ngốc, trí nhớ kém, cho nên phải thường xuyên đọc đọc lại chủ đề. Thường những người xung quanh đọc hồi, phải thuộc làu rồi, nhưng vẫn thuộc được. Dù là như vậy, nhưng đây lại là phương pháp hữu hiệu nhất đối với .

      Loại phương thức mệt nhọc, tàn phá bản thân này, khiến cho trí nhớ kém cỏi của , nhớ được ít. Cho nên, hôm nay phải dùng phương pháp này, để ép cho mình nhớ kỹ những lời này: Tiểu Hạ thích Phương Đông Dạ, Phương Đông Dạ là của Tiểu Hạ!!! thể làm chuyện có lỗi với Tiểu Hạ!!!

      Vô Ưu dùng nước lạnh làm cho mình quên hết, đem chút rung động vừa mới nảy sinh với Phương Đông Dạ bóp nghẹt hoàn toàn từ lúc còn ở trong nôi!

      ...

      "Bà nội! Bà nội! Bà nội tôi đâu rồi?"

      Ngày hôm sau ba người tới bệnh viện, lại thấy bà nội và cả nhà Nhạc Khải đâu. Vô Ưu gấp đến độ xông thẳng vào phòng làm việc của bác sỹ hỏi. Bác sỹ sau khi nhìn thấy là Vô Ưu, cười :

      " đến rồi, đây là thư bà cụ nhờ tôi chuyển cho ."

      Vô Ưu vội vàng mở thư ra:

      ‘Tiểu Ưu à, lúc cháu thấy bức thư này, có thể bà nội lên máy bay rồi, hoặc cũng có thể đến Canada.

      Bà nội già rồi. Bây giờ cha cháu cũng cải tà quy chính, bà cũng muốn được an hưởng tuổi già. Bà nội sống có lẽ cũng chẳng được bao nữa, cho nên, muốn ra nước ngoài cho biết đó biết đây. Cháu trách bà nội bỏ mặc cháu mà chứ?

      Đừng đến thăm bà nội. Cháu lớn rồi, phải chăm sóc cho Bé Diễm tốt đó. Mặc dù Bé Diễm rất hiểu chuyện, nhưng dù sao vẫn chỉ là trẻ con. Cho nên, cháu nhất định phải làm việc cho tốt, cố gắng kiếm ra tiền, lo cho Bé Diễm ăn học. Đừng nghĩ đến bà. Bà trở về, khi cháu kết hôn.

      Dạ à, ta giao Tiểu Ưu và Bé Diễm cho cháu. Cháu nhất định phải chăm sóc bọn họ tốt. Bé Diễm, bà bà rất yên tâm về cháu, nhưng gặp phải chuyện gì cháu nhớ phải bàn bạc với người lớn đó. Tiểu Ưu, bà nhiều nữa, đến giờ lên máy bay rồi. Tạm biệt!’

      "Bà nội, sao bà lại chứ? Tại sao bà cho cháu biết hả?"

      Vô Ưu cầm lá thư, đau lòng khóc. Mặc dù trách chuyện bà nội theo bọn họ, nhưng trong lòng lại đành, ngay cả cơ hội gặp mặt bà lần cuối cũng có. Phương Đông Dạ nhìn vẻ đau khổ của Vô Ưu, an ủi:

      "Được rồi, nhân lúc sức khỏe bà cụ còn tốt, ra ngoài thăm thú cũng tồi!"

      Vô Ưu nghe xong cảm thấy cũng có lý. Phương Đông Dạ thấy có hiệu quả, hứa hẹn:

      "Thế này , hai tháng nữa, tôi cho em nghỉ dài ngày, để em có thể thăm bà nội, được ?"

      "Uhm! Được."

      Nghe Phương Đông Dạ, Vô Ưu thoáng cái lại cười. Chỉ có điều, vừa cười xong, lúc thấy Phương Đông Dạ cũng nhìn cười, thẹn thùng cúi đầu xuống. được! Vừa nhìn thấy mặt Phương Đông Dạ, trống ngực nhịn được đập dồn dập rồi. Cho nên, phải tỉnh táo!

      "Bé Diễm, về nhà thôi."

      Có thể Vô Ưu về để né tránh Phương Đông Dạ, cũng có thể là có liên quan đến rung động của với Phương Đông Dạ, cộng thêm đau lòng vì bà nội rời .

      ...

      Reng reng reng… Reng reng reng...

      "Mẹ, rốt cuộc mẹ làm gì thế hả?"

      Sáng sớm ra, Nhạc Diễm bị tiếng chuông báo thức réo inh ỏi liên hồi làm phiền đến chết được! hiểu mẹ đặt chuông báo thức như thế để làm gì đây! Vài ngày lăn lộn, nghĩ muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi chút, sao lại khó như thế hả?

      Nhạc Diễm sau khi gào lên, chờ Vô Ưu trả lời, nhưng lại vẫn nghe thấy gì, tiếng động cũng có.

      Reng reng reng… Reng reng reng...

      "Mẹ!! Rốt cuộc mẹ làm gì thế hả?"

      Sau khi nghe thấy thanh quỷ quái kia réo vào lỗ tai lần nữa, Nhạc Diễm thể nhịn được nữa, suýt nữa nổ tung rồi. Rất có phong độ mà gào ầm lên giống như kẻ mắc chứng cuồng loạn, nhưng lại vẫn chẳng có ai để ý đến cậu. Người đâu rồi? Nhạc Diễm cảm thấy có chuyện thích hợp, nên bò từ giường xuống, ra khỏi phòng, trực tiếp vào phòng Vô Ưu. có ai! Giường chiếu được Vô Ưu xếp vô cùng ngay ngắn. Xem ra ra khỏi giường rồi!

      Nhạc Diễm buồn bực vào phòng khách, có ai! Phòng bếp cũng có. Nhà vệ sinh cũng có nốt!

      Người đâu rồi?

      Sáng sớm đâu vậy?

      Nhạc Diễm liếc mắt nhìn đồng hồ tường. Đồng hồ chỉ 7h. Sáng sớm như vậy mẹ có thể đâu được đây? Tình huống bất ngờ này khiến Nhạc Diễm nhăn mặt. Sau đó vội vàng tới chiếc điện thoại bàn, nhấc máy lên gọi cho Vô Ưu.

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả...
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê...
      Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu...

      Tiếng chuông điện thoại từ cửa truyền đến, Nhạc Diễm nhìn về nơi phát ra tiếng kêu. Đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy mẹ cầm đồ ăn sáng trong tay. Lúc này cậu bé mới cúp điện thoại. Nhìn Vô Ưu rất tỉnh táo hỏi:

      "Mẹ, sao sớm như thế mẹ dậy ra ngoài rồi?"

      Vô Ưu cười :

      " mua bữa sáng a! Con dậy rồi, đúng lúc, rửa mặt ăn thôi!"

      Vừa , vừa chạy vào bếp đem đồ ăn sáng vừa mua sắp ra bát đặt vào mâm, bưng ra. Nhạc Diễm vốn muốn ăn, bởi vì cậu bé thực muốn ăn, nhưng vẫn rửa mặt, đánh răng. Bởi cậu cảm thấy, mẹ hành động khác thường như thế, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra, hoặc là sắp sửa xảy ra chuyện gì đó.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 81.1: Say rượu lộn xộn (4)

      Viên ngọc thạch hoàn mỹ bị Nhạc Diễm mang rồi.

      Phương Đông Dạ ngồi trong phòng khách nghĩ ngợi. Bây giờ chuyện này so với chuyện kết hôn với Vô Ưu càng làm bất an hơn. Vô Ưu rất đơn thuần, cho dù là cuối cùng có phải ngửa bài ra, cũng rất tự tin là cuối cùng mình chiếm được lòng của . Bởi vì từ nụ hôn vừa nãy, biết được, Vô Ưu phải như nghĩ là có chút tình cảm nào với .

      Viên ngọc thạch hoàn mỹ - tín vật của ‘Trong suốt’. Mặc dù thể biết được sức mạnh thực của tín vật này, nhưng biết, nếu như Nhạc Diễm cầm nó thể cho điều gì. được! thể để cho Nhạc Diễm vào giới hắc đạo. Cho dù biết rất năng lực của ‘Trong suốt’, có thể xử lý được rất nhiều vấn đề khó khăn, nhưng, nếu như gia nhập vào tổ chức như vậy, cũng có nghĩa, gặp phải vô số những chuyện phiền toái. Thậm chí là nguy hiểm!

      ...

      "Mẹ, mẹ thích chú Phương Đông sao?"

      Ở trong phòng, Nhạc Diễm nằm trong lòng Vô Ưu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hỏi. Vấn đề đưa ra đột ngột khiến Vô Ưu hoảng hốt. :

      "Chúng ta là bạn tốt, là hàng xóm tốt, đương nhiên là thích a."

      là như thế, nhưng vẻ mặt lại có chút mơ hồ.

      Nhạc Diễm thấy bộ dạng này của mẹ, trong lòng cũng có được kết quả. Xem ra, rốt cuộc lần này cha cũng sớm hết khổ thôi!

      "Con ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm chút !"

      Nhạc Diễm xong, cho tay vào túi, sau khi xác định viên ngọc vẫn còn, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó nhắm hai mắt lại. Cậu bé ngủ, Vô Ưu cũng rất khó ngủ theo. cũng dám nhắm mắt lại, khi nhắm mắt lại rồi, lại nghĩ tới cảnh Phương Đông Dạ vừa hôn . Mặt nhịn được lại đỏ lên, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, tự nhiên.

      Làm sao vậy? Tại sao lại như thế?

      Đối với mất kiểm soát của mình, Vô Ưu rất khó có thể tiếp nhận. Chỉ cần nghĩ đến thôi, hận thể nhảy xuống biển để quên rồi. Mất mặt chết được. Lúc vừa rồi, bàn tay của Phương Đông Dạ còn chạm vào làn da ở eo , sau đó còn di động lên lưng. dám tưởng tượng, nếu như xuất của Nhạc Diễm, bọn họ, bọn họ như thế nào nữa!

      Hả!!!!

      Trong lòng Vô Ưu gào to hai lần, bởi vì sắp bị những ý nghĩ lung tung kia, làm cho điên mất rồi. cố thử hết tất cả các biện pháp, nhưng đều tài nào ngủ được. Cuối cùng, thể làm gì khác hơn, đành vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước lạnh. Vừa ngâm nước, vừa nhắc nhắc lại cho mình nhớ kỹ:

      "Tiểu Hạ thích tổng giám đốc, tổng giám đốc là của Tiểu Hạ. Tiểu Hạ thích Phương Đông Dạ, Phương Đông Dạ là của Tiểu Hạ."

      Sau khi đọc đọc lại trăm lần, lại bắt đầu đọc tiếp:

      " thể làm chuyện có lỗi với bạn, thể làm chuyện có lỗi với bạn!"

      Cách làm này của Vô Ưu là phương pháp cưỡng bức trí nhớ, là phương pháp học trước đây học vẫn thường dùng. Bởi vì người ngốc, trí nhớ kém, cho nên phải thường xuyên đọc đọc lại chủ đề. Thường những người xung quanh đọc hồi, phải thuộc làu rồi, nhưng vẫn thuộc được. Dù là như vậy, nhưng đây lại là phương pháp hữu hiệu nhất đối với .

      Loại phương thức mệt nhọc, tàn phá bản thân này, khiến cho trí nhớ kém cỏi của , nhớ được ít. Cho nên, hôm nay phải dùng phương pháp này, để ép cho mình nhớ kỹ những lời này: Tiểu Hạ thích Phương Đông Dạ, Phương Đông Dạ là của Tiểu Hạ!!! thể làm chuyện có lỗi với Tiểu Hạ!!!

      Vô Ưu dùng nước lạnh làm cho mình quên hết, đem chút rung động vừa mới nảy sinh với Phương Đông Dạ bóp nghẹt hoàn toàn từ lúc còn ở trong nôi!

      ...

      "Bà nội! Bà nội! Bà nội tôi đâu rồi?"

      Ngày hôm sau ba người tới bệnh viện, lại thấy bà nội và cả nhà Nhạc Khải đâu. Vô Ưu gấp đến độ xông thẳng vào phòng làm việc của bác sỹ hỏi. Bác sỹ sau khi nhìn thấy là Vô Ưu, cười :

      " đến rồi, đây là thư bà cụ nhờ tôi chuyển cho ."

      Vô Ưu vội vàng mở thư ra:

      ‘Tiểu Ưu à, lúc cháu thấy bức thư này, có thể bà nội lên máy bay rồi, hoặc cũng có thể đến Canada.

      Bà nội già rồi. Bây giờ cha cháu cũng cải tà quy chính, bà cũng muốn được an hưởng tuổi già. Bà nội sống có lẽ cũng chẳng được bao nữa, cho nên, muốn ra nước ngoài cho biết đó biết đây. Cháu trách bà nội bỏ mặc cháu mà chứ?

      Đừng đến thăm bà nội. Cháu lớn rồi, phải chăm sóc cho Bé Diễm tốt đó. Mặc dù Bé Diễm rất hiểu chuyện, nhưng dù sao vẫn chỉ là trẻ con. Cho nên, cháu nhất định phải làm việc cho tốt, cố gắng kiếm ra tiền, lo cho Bé Diễm ăn học. Đừng nghĩ đến bà. Bà trở về, khi cháu kết hôn.

      Dạ à, ta giao Tiểu Ưu và Bé Diễm cho cháu. Cháu nhất định phải chăm sóc bọn họ tốt. Bé Diễm, bà bà rất yên tâm về cháu, nhưng gặp phải chuyện gì cháu nhớ phải bàn bạc với người lớn đó. Tiểu Ưu, bà nhiều nữa, đến giờ lên máy bay rồi. Tạm biệt!’

      "Bà nội, sao bà lại chứ? Tại sao bà cho cháu biết hả?"

      Vô Ưu cầm lá thư, đau lòng khóc. Mặc dù trách chuyện bà nội theo bọn họ, nhưng trong lòng lại đành, ngay cả cơ hội gặp mặt bà lần cuối cũng có. Phương Đông Dạ nhìn vẻ đau khổ của Vô Ưu, an ủi:

      "Được rồi, nhân lúc sức khỏe bà cụ còn tốt, ra ngoài thăm thú cũng tồi!"

      Vô Ưu nghe xong cảm thấy cũng có lý. Phương Đông Dạ thấy có hiệu quả, hứa hẹn:

      "Thế này , hai tháng nữa, tôi cho em nghỉ dài ngày, để em có thể thăm bà nội, được ?"

      "Uhm! Được."

      Nghe Phương Đông Dạ, Vô Ưu thoáng cái lại cười. Chỉ có điều, vừa cười xong, lúc thấy Phương Đông Dạ cũng nhìn cười, thẹn thùng cúi đầu xuống. được! Vừa nhìn thấy mặt Phương Đông Dạ, trống ngực nhịn được đập dồn dập rồi. Cho nên, phải tỉnh táo!

      "Bé Diễm, về nhà thôi."

      Có thể Vô Ưu về để né tránh Phương Đông Dạ, cũng có thể là có liên quan đến rung động của với Phương Đông Dạ, cộng thêm đau lòng vì bà nội rời .

      ...

      Reng reng reng… Reng reng reng...

      "Mẹ, rốt cuộc mẹ làm gì thế hả?"

      Sáng sớm ra, Nhạc Diễm bị tiếng chuông báo thức réo inh ỏi liên hồi làm phiền đến chết được! hiểu mẹ đặt chuông báo thức như thế để làm gì đây! Vài ngày lăn lộn, nghĩ muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi chút, sao lại khó như thế hả?

      Nhạc Diễm sau khi gào lên, chờ Vô Ưu trả lời, nhưng lại vẫn nghe thấy gì, tiếng động cũng có.

      Reng reng reng… Reng reng reng...

      "Mẹ!! Rốt cuộc mẹ làm gì thế hả?"

      Sau khi nghe thấy thanh quỷ quái kia réo vào lỗ tai lần nữa, Nhạc Diễm thể nhịn được nữa, suýt nữa nổ tung rồi. Rất có phong độ mà gào ầm lên giống như kẻ mắc chứng cuồng loạn, nhưng lại vẫn chẳng có ai để ý đến cậu. Người đâu rồi? Nhạc Diễm cảm thấy có chuyện thích hợp, nên bò từ giường xuống, ra khỏi phòng, trực tiếp vào phòng Vô Ưu. có ai! Giường chiếu được Vô Ưu xếp vô cùng ngay ngắn. Xem ra ra khỏi giường rồi!

      Nhạc Diễm buồn bực vào phòng khách, có ai! Phòng bếp cũng có. Nhà vệ sinh cũng có nốt!

      Người đâu rồi?

      Sáng sớm đâu vậy?

      Nhạc Diễm liếc mắt nhìn đồng hồ tường. Đồng hồ chỉ 7h. Sáng sớm như vậy mẹ có thể đâu được đây? Tình huống bất ngờ này khiến Nhạc Diễm nhăn mặt. Sau đó vội vàng tới chiếc điện thoại bàn, nhấc máy lên gọi cho Vô Ưu.

      Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả...
      Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê...
      Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu...

      Tiếng chuông điện thoại từ cửa truyền đến, Nhạc Diễm nhìn về nơi phát ra tiếng kêu. Đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy mẹ cầm đồ ăn sáng trong tay. Lúc này cậu bé mới cúp điện thoại. Nhìn Vô Ưu rất tỉnh táo hỏi:

      "Mẹ, sao sớm như thế mẹ dậy ra ngoài rồi?"

      Vô Ưu cười :

      " mua bữa sáng a! Con dậy rồi, đúng lúc, rửa mặt ăn thôi!"

      Vừa , vừa chạy vào bếp đem đồ ăn sáng vừa mua sắp ra bát đặt vào mâm, bưng ra. Nhạc Diễm vốn muốn ăn, bởi vì cậu bé thực muốn ăn, nhưng vẫn rửa mặt, đánh răng. Bởi cậu cảm thấy, mẹ hành động khác thường như thế, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra, hoặc là sắp sửa xảy ra chuyện gì đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :