1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 75.1: kiện bắt cóc (1)

      Tiểu Hạ nhận được điện thoại của Phương Đông Dạ, biết Vô Ưu xảy ra chuyện, vội cúp luôn điện thoại.

      Phương Đông Dạ cho là Tiểu Hạ muốn giúp đỡ, nhưng ngờ, chưa tới năm phút sau thấy Thạch Thiên Kình chủ động gọi điện tới :

      "Chuyện này tôi xử lý êm đẹp. Chậm nhất là ba ngày, đem người nguyên vẹn giao cho !"

      xong liền ngắt luôn máy.

      Chết tiệt!

      Phương Đông Dạ cảm giác thấy mình sắp phát điên lên rồi. chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như thế này. Chờ đợi! bây giờ thể làm gì khác hơn là chờ đợi!

      "Cha, thế nào rồi?"

      Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Vẻ mặt cha hết sức nghiêm túc, làm cho cậu bé cũng cảm thấy có chút bất an. Cậu bé chưa bao giờ nghĩ tới, có chuyện như thế này xảy ra với mẹ. Cậu bé mặc dù biết khắp nơi thế giới, đều có rất nhiều những tổ chức khác nhau, mỗi ngày đều diễn ra những ‘tiết mục kinh điển’ còn hơn cả truyền hình, nhưng, cậu lại chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện này xảy ra với bọn họ.

      " ta giúp mình. Trong vòng 3 ngày, đưa mẹ con về đây."

      Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm , hy vọng có thể làm cho cậu bé yên tâm, nhưng Nhạc Diễm vẫn an tâm hỏi lại:

      "Tại sao lập tức cứu người chứ?"

      Phương Đông Dạ có thể trả lời như thế nào đây? Trừ lắc đầu ra, thể được gì cả.

      ...

      "Tiểu Ưu đâu?"

      Trong bệnh viện, bà nội thấy chỉ có Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm trở lại, mà nhìn thấy Vô Ưu cùng, quan tâm hỏi. Nhạc Diễm căn cứ theo những điều thống nhất với Phương Đông Dạ đường :

      "Cháu với mẹ chuyện bà Canada, kết quả là mẹ khóc lóc chạy . Chắc là về nhà rồi."

      Sáng hôm nay, bà lão với cậu bé chuyện bà Canada. Nhạc Diễm vốn muốn chuyện này cho mẹ biết, để mẹ giữ bà lại. Cho nên, lúc Phương Đông Dạ đến nhờ cậu hỗ trợ, cậu định dùng luôn tin tức này để làm lợi thế, bắt mẹ trở về. Nhưng, bây giờ ngược lại rồi, người bị bắt mất.

      "Bé Diễm, cháu trở về chăm sóc cho mẹ ."

      Nhạc Diễm thể được gì, đành theo Phương Đông Dạ trở về nhà. Bởi vì trong tình huống này, càng ở lại lâu càng phiền phức, tỷ lệ bị lộ chuyện càng lớn.

      ...

      nơi khác Vô Ưu bị Enica đưa lên chiếc tàu, ném vào trong căn phòng. Sau khi Vô Ưu tỉnh lại, đầu tóc được xả sạch dầu gội, chỉ có điều, người vẫn còn khoác chiếc áo choàng tắm, chưa được thay ra. nhìn qua cửa sổ, thấy bên ngoài là biển rộng mênh mông, xém chút nữa hét ầm lên.

      Biển, là biển a!

      Sao biển rồi? Cái đầu chậm chạp của Vô Ưu bắt đầu chuyển động. phải là ở cùng chỗ với Thương Mộc Dã sao? Nghĩ đến đây, Vô Ưu từ từ nhảy từ giường xuống, sau đó cẩn thận tới phía cửa. Bên ngoài cánh cửa là căn phòng, mà hai người Thương Mộc Dã và Enica giờ phút này ngồi nhàn nhã chiếc ghế salon trong phòng, thoạt nhìn giống như là uống rượu chuyện phiếm!

      Vô Ưu nhịn được lại nhìn về phía biển bên ngoài cửa sổ. Dựa vào điều này, nếu như phải biết biển rộng lớn mênh mông, thể tùy tiện mà ngụy tạo, còn tưởng rằng, lúc này ở trong ngôi biệt thự của ai đó ! Sao nơi này lại giống như nơi ở vậy! Trong trí tưởng tượng của Vô Ưu, nó giống như chiếc tàu.

      "Enica, nếu như bây giờ đưa chúng tôi trở về, chuyện này tôi có thể coi như chưa từng xảy ra! Cũng nhắc tới chuyện cũ nữa!"

      Tiếng của Thương Mộc Dã phát ra đầy khí phách, cùng cuồng ngạo, hề thấy có cảm giác gì của chế ngự. Mà Enica cũng có chút gì là sợ hãi, :

      " cần phải gì nữa. Đến ngày đó, trước mặt ‘Đại Thánh’, nhất định phải xuất với thân phận là bạn đời của em."

      Enica như đinh đóng cột, giống như nếu đạt được mục đích, ngại dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

      Vô Ưu len lén nhìn hai người kia, cảm giác như chính mình xem kịch TV vậy. Sao lại gặp phải chuyện quỷ dị như thế này hả!

      " ra."

      Đột nhiên Enica dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vô Ưu. Vô Ưu thấy mình bị phát , cũng chỉ có thể ngoan ngoãn . tới, chọn chỗ ngồi cách xa Enica nhất, ngồi xuống bên cạnh Thương Mộc Dã. Haha, ngồi xuống bên cạnh Thương Mộc Dã, bởi vì, có cảm giác người tên Enica này rất nguy hiểm nha.

      Vô Ưu vừa ngồi xuống, cười gượng gạo :

      "Hai người phải là có chuyện gì sao? Tôi nhìn bộ dạng hai người có vẻ rất bận rộn. Tôi quấy rầy nữa, đưa tôi trở về có được ?"

      Vô Ưu hồn nhiên đưa ra cầu của mình. Trong mắt Enica chính là ngu ngốc . ta hiểu nổi, tại sao người đàn ông như Thương Mộc Dã, thà rằng qua lại với người phụ nữ có não, cũng muốn cùng ta gia nhập ‘Đại Thánh’ đây? Phải biết rằng ta được công nhận là mỹ nhân, có nhiệt huyết, cùng với cái đầu thông minh. Đừng là người phụ nữ này, mà thế giới, người con có tài sắc như ta, chắc hẳn là nhiều .

      Enica cao ngạo suy nghĩ, hểnh mũi khoanh tay ngồi nhìn Vô Ưu.

      " Dã, quyết định ! Nếu như ngoan ngoãn chấp nhận cầu của em. Em đưa ta trở lại. Thế nào hả?"

      Uy hiếp! Uy hiếp cách lộ liễu. Bộ dạng chút nào che dấu của Enica, có thể thấy được ta là người thể coi thường, cũng coi như là người thẳng thắn. Thương Mộc Dã đối với đề nghị này, lãnh huyết :

      "Tôi đồng ý. Về phần ta, chúng tôi hề quen biết. muốn làm như thế nào, tùy ý!"

      xong, buông ly rượu xuống, cũng thèm liếc mắt nhìn Vô Ưu lấy cái, liền về phòng mình.

      Hả?!

      Thương Mộc cứu sao? Vậy phải làm gì bây giờ? còn muốn về nhà a? Nếu , người trong nhà biết được mất tích, nhất định rất lo lắng cho . Vô Ưu mặc dù hiểu Thương Mộc Dã, nhưng biết người này rất kỳ quặc, cho nên, thể làm gì khác hơn là phải tự cứu mình.

      Vô Ưu nhìn Enica xinh đẹp, khí phách cười :

      "Việc đó. Xin chào. có thể đưa tôi trở về nhà được hả? Tôi có chuyện phải trở về. Bà nội tôi còn ở trong bệnh viện!"

      Vô Ưu hy vọng có thể như vậy, Enica nhủ lòng từ bi mà tha cho lần, nhưng ràng sai rồi. Người ta mới mặc kệ chuyện nhà đây!

      " với Dã có quan hệ gì hả?"

      Enica hỏi thẳng vấn đề mà mình cảm thấy hứng thú. Còn Vô Ưu để bày tỏ phối hợp của mình, hỏi đáp mười, trả lời tích cực:

      "Chúng tôi biết nhau. Buổi tối hôm qua bà nội tôi bị té ngất, ta chỉ ra tay cứu bà tôi thôi, cho nên, ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của nhà chúng tôi! Lần này tôi là đặc biệt muốn mời ta ăn cơm, để lời cảm ơn!"

      Vô Ưu xong, mặt mang theo nụ cười chân thành, hy vọng người ta có thể nhìn ra điều chính là . Đáng tiếc, những lời này khi lọt vào tai Enica, lại hoàn toàn trái ngược!

      " , cứu bà nội . Hơn nữa, việc hai người ở cùng chỗ, là vì muốn mời ấy ăn cơm để tạ ơn?"

      Vẻ mặt Enica đầy ý cười hỏi. Vô Ưu ra sức gật đầu, :

      "Hoàn toàn chính xác!"

      Enica liền ‘cạch’ tiếng, chiếc ly trong tay đặt chồm hỗm bàn, sau đó đứng lên, nhìn Vô Ưu :

      " có thành ý, cũng cần phải gì nữa."

      xong đứng lên rời ...

      Vô Ưu nhìn đại mỹ nhân biến mất, có chút đực người nghĩ ra. Điều , sao ta lại tin chứ?

      Làm sao bây giờ?

      Người ta đưa trở về, coi như là bây giờ người ta canh giữ , biết bơi sao có thể trở về đây! Vô Ưu giống như trút giận, vùi người ghế salon, tay đút vào trong túi, định bụng suy ngẫm xem có biện pháp nào , nhưng còn chưa kịp vắt óc suy nghĩ, hai mắt sáng lên. Trong túi áo choàng tắm của có điện thoại di động!

      Gọi điện thoại cầu cứu!

      Vô Ưu nghĩ vậy, sau khi quan sát, xác định bốn phía ai, định bấm máy gọi cho Phương Đông Dạ. Nhưng lại nhớ ra điện thoại của mình hết sạch pin, vội vàng chạy về phòng, nhớ rất , hình như trong phòng có ổ điện.

      Tàu chở dầu này ghi tên là ở Italy, vốn là tàu chở dầu của người tên Enica. Bởi vì bình thường phần lớn đều là ta và bạn bè mình lên đây ngồi, cho nên cơ sở vật chất được trang bị hết sức đầy đủ. Ở chiếc tàu này, những cảm thấy nhàm chán, mà còn có thể muốn gì có nấy. đãi ngộ ở đây sánh ngang với khách sạch . Mà các đồ sạc pin càng đầy đủ hơn.

      Vô Ưu sau khi trở lại phòng, lục tung hồi liền tìm được thứ mình muốn. Sau đó bắt đầu lén lút sạc điện thoại di động của mình, chờ sau khi sạc được lúc, mới vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.

      "Xin chào. Có phải 110 ? Tôi bị bắt cóc! Hãy mau tới cứu tôi."
      Mizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 75.2: kiện bắt cóc (1)

      Lúc này Vô Ưu tương đối kích động. Bắt cóc mang tội hình , cảnh sát lập tức hỏi:

      "Tiểu thư nên gấp gáp, hãy tình hình và vị trí của cho tôi biết! Tôi lập tức cho người cứu !."

      Đối mặt với vấn đề cảnh sát đưa ra, Vô Ưu trả lời:

      "Tôi tên là Nhạc Vô Ưu. Bây giờ tôi biển."

      Ách? biển?

      Cảnh sát nghe xong, mặt tái , trong bụng nghĩ mình bị trêu đùa, chỉ có điều vẫn dò hỏi xác nhận:

      "Tiểu thư, có thể cho tôi biết thêm chút thông tin nữa được ? Ví dụ như, bây giờ biển nào? Ngồi tàu nào?"

      Vô Ưu nhìn bên ngoài cửa sổ lúc, trừ nước và nước ra, căn bản hề có dấu gì khác. Làm sao biết được đây là biển nào chứ! Chỉ có thể trả lời:

      "Tôi chỉ nhìn thấy toàn nước, nó là Thái Bình Dương hay là Đại Tây Dương tôi cũng biết nữa. Còn chiếc tàu tôi ngồi, nó được trang hoàng như ngôi biệt thự, hoặc như là khách sạn cao cấp vậy!"

      Người cảnh sát tiếp điện thọai nghe Vô Ưu xong, ngoài cười nhưng trong lòng cười :

      "Được. Tôi biết rồi. Bây giờ tôi phái quân đội ra biển đông, mở rộng lục soát từ Thái Bình Dương đến Đại Tây Dương. yên tâm, nhất định trong thời gian ngắn nhất tới cứu ra! cứ yên tâm chờ ! Bái bái!!!"

      "Hả, cảm ơn..."

      Cộp!

      Vô Ưu còn chưa hết câu cảm ơn, đầu điện thọai bên kia cúp rụp rồi. thanh cực kỳ lớn, thể tức giận. Vô Ưu lúc này cũng hiểu ra, người ta căn bản là đùa bỡn với , chẳng có ai đến cứu cả! Làm sao bây giờ hả! Cảnh sát cũng giúp được . còn có thể tìm ai đây?

      Vô Ưu nghĩ nghĩ lại, cũng nghĩ ra được ai có thể cứu được mình, thể làm gì khác hơn đành gọi điện cho Nhạc Diễm, trước tiên báo mình vẫn an toàn ...

      ...

      Reng reng reng reng reng

      Reng reng reng reng reng

      ...

      Hai người Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ ngồi trong phòng khách mắt to mắt nhìn nhau, bất lực hoàn toàn. Tiếng chuông điện thọai bất chợt vang lên, khiến cho cả hai đều chấn động. Đều hy vọng là Vô Ưu gọi tới, nhưng lại biết điều này là có khả năng. Cuối cùng Nhạc Diễm đành hờ hẫng cầm lấy điện thoại, khi lơ đãng liếc qua thấy là số của Vô Ưu, hai tròng mắt cậu bé lập tức sáng lên – là số điện thọai của mẹ.

      Nhạc Diễm vội vàng nhận điện thọai, kích động hô lên:

      "Mẹ, là mẹ sao? Mẹ?"

      Nghe thấy tiếng hô của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ liền phi tới. Vô Ưu nghe thấy giọng lo lắng của Nhạc Diễm, vội vàng :

      "Bé Diễm, là mẹ. Ha ha, là mẹ."

      Xem ra Vô Ưu nghe thấy giọng của Nhạc Diễm, cũng vô cùng cao hứng .

      "Vô Ưu, mau cho tôi biết, em ở đâu!"

      Phương Đông Dạ nhìn thấy nụ cười tươi rói khuôn mặt Nhạc Diễm, biết chắc đấy là Vô Ưu, nên đoạt luôn lấy điện thọai, vội vàng hỏi chỗ của . Nhưng đến lúc này rồi, Vô Ưu vẫn còn quên mình tức giận người ta, với Phương Đông Dạ:

      "Tôi vẫn còn giận . Tôi với ."

      Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu xong, hận thể cắn cho phát. Lúc này rồi mà người phụ nữ này vẫn còn nhớ đến cái việc tí kia?! Nhưng mà, ai bảo có lỗi trước đây, cho nên cố kiềm chế, hài hòa thương lượng:

      "Vô Ưu, tôi biết rồi. Em đừng tức giận mà. Chuyện này chờ em về rồi xử lý phải tốt hơn sao? Đến lúc đó em muốn thế nào cũng được! Bây giờ, trước hết em hãy cho tôi biết, rốt cuộc em ở đâu hả?"

      Vung tay đánh vào khuôn mặt tươi cười! Huống hồ người ta xuống nước lời xin lỗi rồi! Cho nên, Vô Ưu ‘hào phóng’ :

      "Được. Vậy khi trở về tôi tính sổ. Nhưng mà, bây giờ tôi cũng biết tôi ở đâu! Tôi vừa mới gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng cảnh sát tin lời tôi ! ..."

      Vô Ưu biểu tình huống bất đắc dĩ của mình lúc này.

      Phương Đông Dạ vừa nghe Vô Ưu chuyện, vừa cố gắng tìm kiếm được chút thông tin gì trong đó, nhưng, nghe nghe lại, vẫn tìm thấy được thông tin tức hữu ích nào. làm cho mình trấn tĩnh lại, sau đó nhìn Nhạc Diễm sốt ruột đứng bên cạnh bảo:

      "Con mang máy tính của con ra đây."

      Nhạc Diễm gật đầu, rất nhanh trở về phòng lấy máy tính ra.

      "Vô Ưu, em đừng sốt ruột. Tôi hỏi gì, em trả lời đó là được rồi."

      Phương Đông Dạ quyết định dẫn dắt cho , để tìm ra được thông tin hữu dụng nhất. Vô Ưu gật đầu :

      "Được. hỏi ."

      Cứ vậy , người hỏi, người đáp, so với việc để tự tốt hơn nhiều. cũng biết mình nên cái gì, nên cái gì a!

      Lúc này Nhạc Diễm ôm computer ra. Phương Đông Dạ với cậu bé:

      "Bây giờ con bật máy lên, liên lạc với người của ‘Trong suốt’, truyền tư liệu này cho bọn họ!"

      Nghe Phương Đông Dạ xong, mặt Nhạc Diễm đầy vẻ mừng rỡ. Đúng vậy a! Sao cậu lại quên béng mất ‘Trong suốt’ chứ. thêm nửa lời, cậu bé liền liên lạc với ‘Trong suốt’ theo chỉ bảo của Phương Đông Dạ.

      "Vô Ưu, cho tôi biết, ai bắt cóc em? Tên họ là gì? Em có biết ?"

      Giọng của Phương Đông Dạ rất nhàng, chỉ sợ hù dọa đến . Vô Ưu nghe xong trả lời:

      "Đó là người nước ngoài, trông rất đẹp, là đại mỹ nhân nha."

      Phương Đông Dạ hít sâu hơi, :

      "Tôi cần em mô tả hình dáng của ta. Tôi hỏi tên của ta. Em có biết tên của ta ?"

      Tên?!

      Vô Ưu bắt đầu nghĩ lại Thương Mộc Dã gọi ta như thế nào. Đột nhiên hai mắt sáng lên:

      "Enica, hình như là cái tên này. Đúng vậy. Chắc là tên đó. Thương Mộc Dã gọi ta như vậy."

      Enica – cái tên Tiếng , mặc dù nghe cách phát , nhưng thể chắc chắn được tên đó là gì. Phương Đông Dạ khích lệ:

      "Tốt lắm Vô Ưu. Vậy em còn nghe thấy ta nhắc tới điều gì nữa ? Ví dụ như cái gì đó đặc biệt, người nào, hay là địa phương nào đó?"

      Vô Ưu theo dẫn dắt của Phương Đông Dạ, nghiêm túc nhớ lại cuộc trò chuyện của bọn họ, đột nhiên nhớ ra hai chữ:

      "Đại Thánh! Đúng vậy, đại thánh. Người phụ nữ đó : Ngày ‘Đại thánh’, ta nhất định phải làm cho Thương Mộc Dã xuất với thân phận là bạn đời của ta. Đây có thể là ngày ngày lễ, hay là hoạt động gì đó !"

      Phương Đông Dạ nghe được thông tin này, cao hứng :

      "Tốt lắm, thông tin này rất hữu ích."

      Lần đầu tiên trước mặt Vô Ưu, Phương Đông Dạ tỉnh táo suy nghĩ, phân tích, mà còn rối loạn vì vấn đề có liên quan đến nữa.

      ...

      "Tra được rồi! Enica vốn là em của trùm mafia Italia Alston. Đây chính là ảnh của ta!"

      Nhạc Diễm căn cứ theo tin tức Phương Đông Dạ lấy được, dưới hỗ trợ của ‘Trong suốt’, rất nhanh xác nhận được thân phận của Enica, nhưng lại thể tra ra thông tin xuất nhập cảnh của ta, cho nên, ‘Trong suốt’ nghe Enica xuất tại Đài Loan, nghi ngờ ta lén nhập cảnh bằng tàu thủy. Vì Enica từ trước đến giờ, đều luôn luôn thích làm theo ý mình, thích bị ràng buộc, cho nên đến đâu, cũng đều đa số bằng du thuyền của mình. Mà khắp nơi thế giới, hầu như đều có du thuyền của ta.

      Chỉ riêng ở Đài Loan thôi cũng có đến 3 chiếc du thuyền rồi. Căn cứ theo báo cáo, cả ba chiếc du thuyền hôm nay đều xuất cảng!

      "Cả ba chiếc du thuyền đều xuất cảng, hẳn là để gây khó khăn cho việc tìm kiếm! Cho nên, xin vui lòng với người tàu, cung cấp thêm chút thông tin nữa."

      Rất nhanh, ‘Trong suốt’ phát ra cầu. Phương Đông Dạ lại bắt đầu dẫn dắt Vô Ưu ra thông tin hữu ích. chút, chút , cho đến khi ‘Trong suốt’ dựa vào những tin tức lẻ tẻ này, lắp ghép lại, cho ra kết luận, :

      "Biết được chiếc du thuyền ở đâu rồi. Hơn nữa căn cứ theo vệ tinh chỉ dẫn, cũng tìm ra được hành tung của nó. Bây giờ phải đến ngay chỗ du thuyền cứu người!"

      Nghe thấy những lời này, Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm đều cực kỳ cao hứng.

      Phương Đông Dạ vào điện thọai:

      "Vô Ưu, chờ tôi. Tôi biết em ở đâu rồi. Tôi lập tức đưa Bé Diễm đến cứu em. Em cất kỹ điện thọai . Đừng để người ta phát ra nha."

      Vô Ưu sau khi nghe thấy những lời của Phương Đông Dạ, trong lòng chợt xót xa. cảm nhận được Phương Đông Dạ quan tâm đến mình. Trong tình huống này rồi, vẫn cứu . cảm động :

      "Uh, tôi chờ đến."

      Lần đầu tiên, Phương Đông Dạ mang đến cho Vô Ưu cảm giác an toàn mà từ trước đến nay chưa từng có. Sau khi cúp điện thọai, nhìn ra biển rộng ngoài cửa sổ, mặt lộ ra nụ cười mà còn cảm giác mờ mịt, hoảng hốt. Bởi vì biết, Phương Đông Dạ nhất định đến cứu ra khỏi đây.

      Trong nháy mắt bầu trời chuyển sang tối đen. Cả ngày Vô Ưu chưa ăn cơm, nên bụng cứ kêu ‘ùng ục, ùng ục’ ngừng.

      Cốc cốc cốc cốc cốc…

      Đúng lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa từ ngoài vào. Lúc Vô Ưu còn suy tư, biết có nên ra mở cửa hay , bên ngoài truyền đến tiếng :

      "Vô Ưu, ra ngoài . Đến giờ ăn cơm rồi."

      Là Thương Mộc Dã. Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng của , bước nhanh ra ngoài, sau khi mở cửa ra, liền kéo vào phòng.

      " làm gì hả?"

      Thương Mộc Dã nhăn mặt nhìn Vô Ưu hỏi. hiểu làm gì mà thần thần bí bí như vậy. Vô Ưu ngoắc ngoắc tay vẫy lại gần, Thương Mộc Dã nhíu mày cúi đầu xuống. Vô Ưu ghé sát vào tai :

      " đừng sợ. Rất nhanh có người tới cứu chúng ta."

      Thương Mộc Dã nghe thế, mặt lên mạt cười, hỏi:

      "Thế nào cơ? Trông tôi có vẻ rất sợ hãi sao?"

      Trong mắt , Enica chẳng qua chỉ là đứa trẻ con bốc đồng, thất thường. Nếu như phải là nể mặt người Alston của ta, mới để cho ta dắt mũi đưa mình đây. Chỉ có điều, ngờ, lại khiến Vô Ưu cho như là kẻ bất lực! Điều này làm cho tâm trạng có chút thoải mái.

      ...
      Mizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76.1: kiện bắt cóc (2)

      Thương Mộc Dã ôm lấy eo Vô Ưu, cười tà mị :

      "Thế nào hả? cho là tôi thể bảo vệ được sao?"

      Dáng vẻ xa lạ này của , cùng với thân mật bất thình lình này, làm cho Vô Ưu hốt hoảng :

      "Này, muốn hại cho tôi chết hả."

      Bằng trực giác Vô Ưu cho rằng, nhất định Thương Mộc đùa giỡn mình. Đúng là vừa nghĩ như thế xong, cửa phòng bỗng ‘cạch’ tiếng, bị đá văng ra.

      "What are you doing? (các ngươi làm gì thế hả?) "

      Enica tức giận, gầm thét lên. Vô Ưu nghe thấy thế, cũng sắp bật khóc rồi. nhìn Thương Mộc Dã oán trách :

      "Tôi với thù oán, sao làm như thế để hại tôi hả!"

      Thương Mộc Dã nhìn thấy bộ dạng này của Vô Ưu, cười sảng khoái. nhận ra, trêu chọc ngốc này cảm thấy rất vui vẻ. Chỉ có điều, thi thoảng còn có thể, chứ mà mỗi ngày đều ở cùng nhau khẳng định bị nội thương mất.

      "Các ngươi làm cái gì hả?"

      Enica thấy ai để ý đến mình, ta bèn dùng tiếng Trung hét lên lần nữa. Thương Mộc Dã trả lời bằng cách ôm lấy Vô Ưu, đặt nụ hôn mờ ám lên mặt , sau đó giọng ‘chiều chuộng’:

      "Chuẩn bị chút rồi ăn cơm nha."

      xong xoay người ra ngoài, cũng thèm để ý tới Enica, giống như ta hề tồn tại.

      Vô Ưu nhìn đôi mắt phẫn nộ nhìn trừng trừng của Erica, có chút sợ hãi. Bộ dáng ta sắp phun ra lửa, rất kinh khủng, có vẻ như bất cứ lúc nào ta cũng có thể đớp cho phát vậy.

      "Hắc hắc, là hiểu lầm, hiểu lầm. Ăn cơm, ăn cơm thôi. . ."

      Đừng là Vô Ưu có khí phách, chỉ là chẳng có ai chấp nhận vứt bỏ tính mạng của mình vì trò đùa của người khác cả!

      ...

      khí bàn ăn rất quỷ dị. Vô Ưu nhìn thức ăn trước mặt có chút sợ sệt. Còn Erica dữ tợn nhìn chằm chằm Vô Ưu. Hai mắt ta trợn trừng nhai liền hai món ăn, có vẻ như là nhai cơm cùng rau. Thương Mộc Dã khoái trá ngồi ăn, điệu bộ của lúc này giống như rất hưởng thụ vậy.

      "Sao ăn gì hả? Đồ ăn ngon sao?"

      "Đúng vậy, nếu thích ăn những thứ này với tôi tiếng. Tôi đầu bếp làm món khác cho !"

      Thương Mộc Dã và Enica sau khi ăn xong, với Vô Ưu như thế. Vô Ưu nhìn hai tên đầu sỏ gây chuyện ‘tốt bụng’ kia, muốn hỏi cho , xem là ai hại thể nuốt nổi cơm! Chỉ có điều, biển rộng mênh mông, lại biết bơi, vẫn là nhịn . Hừ! Nếu như biết bơi, vẫn nhịn vậy. muốn ăn cá, chứ muốn bị cá ăn nha.

      Vô Ưu bưng chén cơm lên, vừa cho cơm vào miệng, nghe thấy những thanh kỳ quái từ bên ngoài truyền vào. Ngay sau đó, có người chạy vào, :

      "Đại tiểu thư Enica, có chuyện rồi. Tất cả mọi người..."

      ta còn chưa hết, liền ‘ầm’ tiếng, ngã sấp xuống mặt đất.

      Ngã rồi!

      Vô Ưu còn chưa kịp nghĩ xem xảy ra chuyện gì, thấy Thương Mộc Dã và Enica còn sức lực, gục xuống bàn.

      phải là bị bỏ thuốc mê ? Chẳng lẽ Phương Đông Dạ tới cứu rồi sao? Vô Ưu nhìn đồ ăn trước mặt, biết nên xử lý như thế nào với miếng cơm còn trong miệng. Nuốt vào hay phun ra đây? Phun xuống đất rất bẩn nha. Cuối cùng, quyết định phun vào cái chén ăn dở. Sau đó qua kiểm tra, thấy Thương Mộc Dã và Enica vẫn còn hơi thở, mới thở phào nhõm, sau đó hét lớn lên:

      "Phương Đông Dạ. ở đâu hả? Phương Đông Dạ! Mọi người đều ngất hết rồi. Bây giờ an toàn rồi."

      "Oh, thế sao? Đây quả thực là điều tốt nha!"

      Giọng xa lạ bất thình lình vang lên, khiến trong lòng Vô Ưu run lên. Cảm nhận thấy trong giọng lơ lớ này có tà khí. Chuyện xấu sắp đến rồi! Đây chính là cảm giác lúc này của Vô Ưu.

      Cạch tiếng, cửa được mở ra. người đàn ông ngoại quốc, mặc bộ vest trắng vào, trông vẻ ngoài giống như con khỉ ốm, mái tóc dài, khuôn mặt hốc hác, tái nhợt, làm Vô Ưu liền liên tưởng đến những tên nghiện thuốc phiện, còn có những kẻ suy dinh dưỡng trầm trọng nữa. Chỉ là kẻ ốm yếu, vô lực. Vô Ưu nhìn chén cơm bàn, suy nghĩ, nếu như dùng cái này làm vũ khí, biết có hạ được cái ‘bộ xương’ này a. Nhưng rất nhanh sau đó, Vô Ưu phải bỏ ngay ý nghĩ trong đầu , bởi vì nhìn thấy phía sau bộ hài cốt kia, còn có rất nhiều tên đồng bọn to béo, cường tráng.

      người, hai người, ba người...

      Sáu tên a! Người nào nhìn cũng giống như luyện judo vậy!

      "Các là ai? Định làm gì hả?"

      Vô Ưu bỏ qua cách dùng vũ lực, định bụng đàm phán trong hòa bình. Mặc dù điều muốn nhất bây giờ là, cũng ngất giống như những người khác.

      " được biết ngay thôi."

      Tên như con khỉ ốm phát ra thứ tiếng Trung khó nghe với Vô Ưu, còn tay luồn vào trong túi áo, lấy ra vật. khẩu súng! Khẩu súng đó liền chĩa về phía .

      Chân Vô Ưu thiếu chút nữa mềm nhũn ra rồi, có chút muốn khóc. nằm mơ cũng ngờ được, đời này gặp phải loại chuyện như thế này. Nhưng mà, có chết cũng thể chết cách minh bạch được. nuốt mạnh hai ngụm nước miếng, sau đó nắm chặt nắm tay nhìn hỏi:

      " là ai? Tại sao muốn giết tôi? Tôi với có thù oán gì, biết tôi sao? Có phải nhận lầm người rồi ? Cho dù có phải chết, cũng phải để cho tôi chết cách ràng a!"

      Con người sinh ra đều phải chết . Có phải mình quá mất mặt rồi ?

      Tên đàn ông như con khỉ ốm nhìn thấy bộ dáng run rẩy của Vô Ưu, cười cách ghê sợ. Khẩu súng chĩa vào Vô Ưu đột nhiên chuyển hướng, nhắm thẳng vào đầu Thương Mộc Dã! Sau đó lộ ra nụ cười chết chóc. Lúc này Vô Ưu mới biết, ra người bọn chúng muốn giết là Thương Mộc Dã.

      "Này, định làm gì hả? được làm hại ta!"

      Vô Ưu hề nghĩ ngợi, bước đến chắn trước người Thương Mộc Dã, để khẩu súng chĩa thẳng vào .

      " ta là gì của ? Sao phải bảo vệ ta?"

      Tên khỉ ốm kia ràng rất kinh ngạc trước hành động của Vô Ưu. ràng mới vừa rồi, dáng vẻ của còn sợ đến chết khiếp, lúc này đáng lẽ ra phải mừng thầm trong bụng, vì khẩu súng chĩa thẳng vào mình chứ? Sao có thể ngược lại, tự xông vào họng súng được. là kẻ ngốc nghếch, hay là mắc chứng đần độn đây hả!

      Chương 76.2: kiện bắt cóc (2)

      Đối mặt với vấn đề của tên khỉ ốm kia, Vô Ưu lớn tiếng:

      " ta là ân nhân cứu mạng của bà tôi, hơn nữa, còn là bạn của tôi, là người tốt, cho nên, tôi để cho làm tổn thương tới ta."

      Vô Ưu càng càng to. phải vì dũng cảm, mà là mượn cách lớn để cổ vũ cho chính mình nên sợ hãi.

      "Được. Ta đây thành toàn cho . Trước tiên tiễn Tây Thiên trước."

      Tên khỉ ốm vừa , vừa nhắm thẳng khẩu súng vào đầu Vô Ưu. Vô Ưu sợ hãi đến mức, thiếu chút nữa kêu lên thảm thiết rồi. Trong lòng nhịn được kêu lên: Phương Đông Dạ ơi Phương Đông Dạ, sao giờ này còn chưa tới cứu tôi hả. Ô ô, Nếu còn đến, phải nhặt xác cho tôi rồi!!! Trong lòng Vô Ưu vừa khóc thét lên, vừa để ý động tĩnh bên ngoài, nhưng ngoài tiếng sóng biển gào thét ra, chẳng nghe thấy gì cả. Toi rồi! Lần này xem ra chết chắc rồi.

      Vô Ưu lộ ra vẻ mặt đau khổ, nhắm chặt hai mắt lại.

      " cầu xin tha mạng? sợ chết sao?"

      Tên khỉ ốm thấy Vô Ưu chỉ nhắm mắt lại, dám tin hỏi. Vô Ưu tuyệt vọng quát lên:

      " bị biến thái hả? Muốn bắn bắn nhanh . kéo dài thời gian như thế để làm gì? Hành hạ người khác làm vui vẻ sao? Tôi cầu xin , giết tôi nữa sao? Giày vò, hành hạ người khác để được vui, đúng là tên biến thái!!!"

      Vô Ưu thể chịu được hành hạ này nữa, mắng oang oang. Câu chửi này, làm cho tên khỉ ốm ngơ ngác. ta mặc dù biết tiếng Trung, nhưng vừa rồi Vô Ưu quá nhanh, khiến có chút mù mờ, cho nên nghe thấy, nhưng lại chẳng hiểu gì.

      Tên khỉ ốm ngoắc ngoắc tay với tên thủ hạ tinh thông tiếng Trung đứng bên cạnh hỏi:

      " ta gì vậy?"

      Tên thủ hạ nghĩ lát, mới chần chờ trả lời:

      " ta sợ hãi. Sợ ngài hành hạ ấy! Đối với hành hạ của ngài, ta vô cùng sợ hãi."

      "Oh, very good."

      Tên khỉ ốm cười cách ghê tởm, nhìn Vô Ưu :

      " biết sợ hãi là tốt rồi. Ta để cho nhìn xem tôi hành hạ người ta như thế nào!"

      Vô Ưu nhìn vẻ đểu cáng của , hận thể tiến đến cắn cho cái. Nhưng, rất nhanh phát ra, mình sợ đến nỗi thể cử động được nữa rồi.

      Tên khỉ ốm tới, nhìn Vô Ưu cười gian ác, :

      "Thế này , bắn chết , tôi tha cho , đồng ý ?"

      Bộ dáng kia, giống như của con chó sói, lừa gạt con thỏ con.

      Vô Ưu muốn hỏi xem, có phải ta ăn tỏi , mà sao mồm miệng lại thối đến như vậy, nhưng sau vẫn chỉ nhăn chặt mặt lại, xoay đầu hướng khác. Im lặng lúc lâu, thấy gì nữa, mới quay đầu nhìn :

      "Cuối cùng vẫn là giết người chứ gì? Có cái gì là tốt đẹp chứ? Có nhất thiết phải dùng đến biện pháp giết người ? Nếu giết người ta, chẳng phải cũng còn đường lui sao. nghĩ thế sao?"

      Vô Ưu ràng ngây thơ đạo lý với . Trong mắt người khác, đây quả điều cực kỳ ngu xuẩn, nhưng, tên khỉ ốm này lại nghe lọt tai, :

      "Ta giết , giết ta! Theo cách của người Trung Quốc, còn đường lui nữa rồi!"

      Nghe được lời tên khỉ ốm xong, Vô Ưu so với trúng số còn cao hứng hơn, :

      "Sao có thể như thế được chứ. Còn đường, còn đường mà."

      nghĩ rằng chính mình làm giao động lòng . ra sát khí của người này đối với Thương Mộc Dã khiến phải hãi hùng. Vô Ưu chẳng qua chỉ là bậy bạ mà đánh trúng tâm lý của a. Tên khỉ ốm nhìn hỏi:

      "Còn đường? thế sao?"

      "! Đương nhiên là !"

      Vô Ưu nghĩ thầm, mình hôm nay liều mạng. Có giả cũng thành nha! Nụ cười đầy mặt, Vô Ưu :

      "Đại ca, hãy cho tôi biết. Tại sao muốn giết ta hả? Vì tiền, vì quyền lực, hay là có thù giết cha, thù sâu oán nặng hả?"

      Tóm lại, muốn giết người thể có nguyên nhân được. Vô Ưu vốn chuẩn bị ‘tùy bệnh mà bốc thuốc’ rồi. Nhưng, đối phương lại để cho chút mặt mũi nào mà lắc đầu. Vô Ưu cả kinh kêu lên:

      "Đều phải là những nguyên nhân đó!"

      Tên khỉ ốm gật đầu, ra vẻ khẳng định, rồi nhín về phía Vô Ưu, ánh mặt lộ vẻ nghi ngờ. Xem ra ý thức được, thể tin tưởng vào Vô Ưu rồi.

      Vô Ưu nhìn người ta, xấu hổ cười khúc khích, vừa cười vừa nghĩ biện pháp. Giết người còn có thể là có nguyên nhân nào khác nữa đây hả? Ô ô… Nếu có Phương Đông Dạ ở đây tốt rồi. Nhất định ta đoán được động cơ của người đàn ông này.

      Giết người? Giết người! Chắc chắn là có nguyên nhân rất quan trọng gì đó. phải vì tiền là vì địa vị, vậy còn vì điều gì nữa hả? Cái đầu Vô Ưu suy nghĩ sắp nổ tung ra rồi, nhưng vẫn chưa tìm ra được đáp án. thừa lúc ai chú ý đến mình, lấy chân giẫm lên chân Thương Mộc Dã, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên đó, rồi xoay xoay tròn, hy vọng có thể tỉnh lại. Đáng tiếc là, vẫn hề nhúc nhích!

      Nhất định là ăn rất nhiều thức ăn! Vô Ưu lại nhìn về phía Enica, cũng thấy có dấu hiệu tỉnh dậy.

      "Đúng vậy. Chính là vì ấy!"

      Tên khỉ ốm thấy Vô Ưu nhìn nhìn Thương Mộc Dã, xong lại nhìn nhìn Enica, tưởng rằng đoán ra, nên buông câu như vậy. Vô Ưu nghe thấy thế, trong lòng mừng rên lên, cao hứng đến nỗi sắp nội thương rồi. ra náo loạn nửa ngày, phải vì là giang sơn, mà là vì người khác a!

      Khụ khụ khụ khụ

      Vô Ưu ho khan hai tiếng, cố nín cười, :

      "Khắp trời đất chỗ nào mà chả có cỏ hoa. Tại sao lại cứ đơn phương loài hoa chứ? Ba nghìn người chết chìm trong nước, tại sao vẫn chỉ ôm khư khư gầu nước? Rừng rậm lớn như vậy, tại sao nhất định phải treo cổ thân cây này?"

      Vô Ưu cảm thấy mình tài tình. Cư nhiên lại có thể xuất khẩu thành thơ.

      " cỏ hoa? Rừng rậm? Nước? Là cái gì hả?"

      Tên khỉ ốm nhìn vẻ mặt đầy tâm đắc của Vô Ưu, nhíu nhíu mày, hiểu rốt cuộc là đến vấn đề gì. Vô Ưu vô cùng kinh ngạc :

      "Hả? Ngay cả những điều vừa rồi cũng hiểu sao?"

      Lúc những lời này, đột nhiên nhìn thấy, hình như hai vai Thương Mộc Dã hơi rung rung.

      tỉnh sao?

      Vô Ưu nhìn kỹ lại lần nữa, phải a? Có thể là bị hoa mắt. lại nhìn về phía tên khỉ ốm, còn thấy sợ hãi nữa, mà cảm thấy rất ngu. Ra vẻ bậc thầy :

      "Ai nha, điều đó có ý là, phụ nữ có rất nhiều, sao nhất định cứ phải thích ấy chứ?"

      Tên khỉ ốm lần này nghe hiểu, liền trả lời:

      "No, Lian Cee, vợ chưa cưới, ấy là vợ chưa cưới của tôi!"

      "Cái gì hả? Chỉ vì điều này mà muốn giết bọn tôi? có bị điên hả?"

      Vô Ưu sau khi nghe xong, nhịn được kêu lên. Lại tiếp:

      "Vợ chưa cưới của thích ai, giết luôn người đó sao hả? cảm thấy như thế là rất ngu ngốc sao? Nếu như ấy , định giết toàn bộ người thế giới này sao? Nếu như vậy, tôi thấy nên tự sát còn hơn! đúng là tên biến thái!"

      Vô Ưu trong lúc nhất thời kích động, biết sợ hãi là gì, mà chửi như tát nước vào mặt người ta. Tên khỉ ốm vừa mới dỡ xuống phòng bị với , liền dấy lên tức giận. Vô Ưu của chúng ta bản chất ngây ngô, biết nguy hiểm đến gần, theo lý của mình tiếp tục dạy dỗ người ta:

      "Tình cảm là thứ miễn cưỡng thể có được. thích ấy liền theo đuổi ấy. có biết theo đuổi ấy như thế nào ? Chính là phải cố gắng đối tốt với ấy. Làm cho ấy biết là người tốt. làm cho ấy bị cảm động, tự nhiên ấy tiếp nhận thôi. miễn cưỡng có được, ấy vui, có thể hạnh phúc sao? Cho nên, tôi ..."

      Từ khi biết chuyện đến giờ, Vô Ưu chưa bao giờ nhiều đến thế, toàn bộ tinh thần đều hết sức tập trung. Tên khỉ ốm kia thấy quá nhanh, nghe hiểu câu gì, lại tưởng rằng mắng người, cho nên liền phất phất tay về phía thủ hạ, cho đến khi có hai tên to con mặc đồ đen, đeo kính đen đến bên cạnh , mới ngậm miệng lại.

      "Đại ca, định làm gì hả? Những điều tôi đều là muốn tốt cho ."

      Lúc này Vô Ưu mới nhìn ra vẻ hung ác khuôn mặt của tên khỉ ốm. sợ hãi, nghĩ muốn bỏ chạy nhanh, nhưng còn đường trốn nữa rồi. Tên khỉ ốm thấy bày ra bộ mặt đau khổ, mặt liền dịu xuống chút. Vô Ưu vừa mới tưởng rằng mình lại có đất diễn, ngờ, tên khỉ ốm ra lệnh cho thủ hạ:

      "Ném xuống biển!"

      Hả?! Biển!

      "Phải."

      Hai tên to con nhấc Vô Ưu lên, mang ra ngoài. Gió biển buổi đêm có chút lạnh làm Vô Ưu nhịn được rùng mình cái, sau đó hét lớn lên:

      "Cứu tôi với! Tôi bị oan a!"

      Tiếng kêu kinh hãi, đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ! Vẻ dũng cảm vừa mới đây tan thành mây khói rồi. Tiếng kêu như thế dám khen tặng a. biết có phải do xem quá nhiều phim cổ trang hay , mà lại hô mình ‘oan’ nha!

      ...

      "Ha ha ha ha, ha ha ha ha."

      Thương Mộc Dã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vô Ưu, thể nhịn nổi nữa bật cười ra tiếng. Đời này chưa bao giờ thấy vui vẻ như thế này. Vừa rồi và Enica giả bộ bất tỉnh là muốn tùy cơ ứng biến, để xem xem rốt cuộc là ai giở trò, lén bỏ thuốc vào đồ ăn là có mục đích gì. Lại ngờ, Vô Ưu ‘diễn xuất’ thú vị như thế!

      ra trước bữa cơm tối, Enica nghe thủ hạ bẩm báo với mình là có người lén lút cho thuốc mê vào thức ăn, cho nên, sau khi và Thương Mộc Dã thương lượng với nhau, mới quyết định tương kế tựu kế, để xem ai đứng sau. Vì vậy, căn dặn kẻ dưới, sau khi ăn cơm xong, phải giả vờ hôn mê, chờ đến khi kẻ địch xuất , có lệnh, lưới bắt hết.

      Đúng ra lúc bọn chúng tiến vào, trò chơi kết thúc rồi, nhưng lại ngờ biểu của Vô Ưu lại thú vị đến như vậy, cho nên, Thương Mộc Dã và Enica liền quyết định xem nốt vở kịch đặc sắc này. Lúc Vô Ưu dẫm lên chân Thương Mộc Dã, thiếu chút nữa Enica cười đến nội thương rồi.

      "Ngươi… ngươi… ngươi bị bất tỉnh?"

      Tên khỉ ốm dám tin hét lên. Thương Mộc Dã bưng chén cơm lên, vừa ăn vừa :

      " có thuốc sao có thể bất tỉnh đây?"

      Tên khỉ ốm nghe thấy thế, dám tin :

      " có thuốc? Sao có thể như thế được? Chẳng lẽ…?"

      Tên khỉ ốm vừa , vừa nhìn về phía tên mới ‘báo cáo’, ra, người đó chính là ‘người bỏ thuốc’.

      " phải. Tôi thực cho thuốc vào đó. đó!"

      Tên kia hốt hoảng . Lúc này, Enica ngồi thẳng lên, nhìn tên đó cười :

      " phải sợ hãi. Bây giờ ngươi rất an toàn. Sau khi trở về, ta bẩm báo lại với ta. Chuyện ngươi thành khai báo, ta nhất định ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi!"

      "Hả?"

      Tên kia tỏ vẻ hiểu gì cả, còn tên khỉ ốm cũng hiểu ra theo ý của mình, gầm lên:

      "Đồ phản bội!"

      Sau đó ‘pằng’ tiếng, giết chết tên kia.

      mặt Enica và Thương Mộc Dã nhếch mép cười. Mượn dao giết người! Hai người này đúng là hiểu ý!

      Rầm rầm rầm

      Tiếng súng vừa dứt, trong chớp mắt có mười mấy người từ phía nhảy xuống, mỗi người súng hướng thẳng về phía tên khỉ ốm, và mấy tên to con còn lại!

      Vô Ưu bị ném xuống đất, ngồi co quắp, tê liệt dưới đất, ngây ngốc nhìn màn kịch đặc sắc này, biết nên làm gì, gì cho phải. Mà hai người Thương Mộc Dã và Enica đều nhìn cười vui vẻ. biết tại sao, đột nhiên Vô Ưu có cảm giác bọn họ rất xa cách, rất xa lạ!

      ...

      Tất cả mọi người đều trầm mặc lâu, cho đến khi tên khỉ ốm ném khẩu súng trong tay xuống đất, mới coi như kết thúc trận giằng co này. Nhưng trò cười cũng bởi vì vậy mà kết thúc, bên ngoài lại truyền đến hàng loạt tiếng bước chân thần tốc.

      Thương Mộc Dã và Enica liếc mắt nhìn nhau cái, vẻ mặt cả hai đều lộ vẻ bất ngờ và cảnh giác. Xem ra, điều này là nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Bọn họ còn chưa kịp ra lệnh, đám người cầm súng, mặc âu phục màu đen vọt vào, nhìn trang phục, ai cũng có thể biết đó là ‘xã hội đen’, có thể nhận ra nhóm người này tương đối chuyên nghiệp.

      Vô Ưu ngồi dưới đất ngây ngốc nhìn tình cảnh càng ngày càng náo nhiệt, biết rốt cuộc có phải mình nằm mơ hay nữa đây?
      Mizuki thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 77: kiện bắt cóc (3)

      "Vừa mới nghe thấy tiếng súng xong, phải là bị bắn đó chứ?"

      giọng tà mị vang lên bên người Vô Ưu. Vô Ưu nghe thấy giọng quen thuộc liền ngẩng đầu, nhìn thấy Thạch Thiên Kình cau mày nhìn đánh giá.

      Vô Ưu liền kéo ống quần , vô cùng mừng rỡ hỏi:

      " tới cứu tôi sao?"

      Thạch Thiên Kình thấy dáng vẻ mừng rỡ của Vô Ưu, mới thở phào nhõm :

      "Đương nhiên là tới cứu rồi."

      Vô Ưu nghe xong cực kỳ cao hứng, nhưng ngay sau đó lại hỏi:

      "Tôi với quen biết, sao lại tới cứu tôi?"

      Đối với câu hỏi của Vô Ưu, Thạch Thiên Kình nhíu mày, ra vẻ như : cũng còn biết mình là ai nha.

      "Vô Ưu, Vô Ưu, có chuyện gì chứ? Vô Ưu, các người để tôi vào. Thạch Thiên Kình, bọn họ thả tôi ra, để tôi vào! ... !"

      Đột nhiên giọng của Tiểu Hạ từ bên ngoài truyền vào. Vô Ưu nghe thấy tiếng của Tiểu Hạ, hai mắt liền sáng lên. ấy phải ở nước ngoài sao? Trở về từ bao giờ, sao lại biết gì cả. Vô Ưu chút khách khí, vịn vào chiếc chân dài của Thạch Thiên Kình đứng dậy, chẳng chút nào lo lắng, lỡ như kéo tụt chiếc quần của người ta xuống, hay cũng chẳng lo sợ Thạch Thiên Kình đá bay !

      Tiểu Hạ ở bên ngoài vẫn kêu dứt. Thạch Thiên Kình sau khi nhìn quét vòng trong phòng, phát còn gì nguy hiểm, mới lạnh lùng :

      "Để cho ấy vào."

      Dĩ nhiên, hai người bạn tốt lâu gặp nhau, nên vừa gặp mặt, liền ôm lấy ôm để rồi.

      ...

      "Thạch Thiên Kình!"

      Thương Mộc Dã sau hồi suy nghĩ, rốt cuộc cũng nhận ra Thạch Thiên Kình. Thạch Thiên Kình cười nhã nhặn :

      "Ngại quá, quấy rầy hai vị rồi. Rất xin lỗi, chỉ có điều, chuyện của ‘Thương Hoàng’ bên Nhật Bản, và tổ chức mafia Italia, tôi có hứng thú xen vào. Hôm nay tôi đến đây, chỉ là đón người bạn !"

      Trước tiên, Thạch Thiên Kình tỏ thái độ của mình, lỡ xảy ra những chuyện tranh đấu đáng, cũng nên. Thương Mộc Dã cũng định làm to chuyện, nhìn Vô Ưu hỏi:

      " ta tới cứu , điều đó là sao?"

      Thương Mộc Dã nhìn ra, mặc dù người đàn ông này sau khi nhìn thấy Vô Ưu, cũng hỏi thăm tình hình của , nhưng vẻ mặt giống như quan tâm, mà trái lại, giống như là lo sợ, nếu như bị thương, hoàn thành nhiệm vụ vậy.

      Vô Ưu nghe thấy câu hỏi của Thương Mộc Dã, hơi có chút bực mình nhìn Thạch Thiên Kình hỏi:

      "Là Phương Đông Dạ bảo tới cứu tôi sao?"

      " hỏi ấy !"

      Thạch Thiên Kình hếch cằm chỉ về hướng Tiểu Hạ, mặt mang theo nụ cười sâu lường được. Tiểu Hạ quay đầu nhìn , ràng là giận dỗi, nhưng với câu hỏi của Vô Ưu, vẫn cười :

      "Uh, đúng là tổng giám đốc nhờ ta tới cứu . Tổng giám đốc rất quan tâm nha, cho nên, sau này phải đối xử tốt với..."

      Tiểu Hạ còn chưa kịp dặn dò Vô Ưu, sau này phải đối xử tốt với Phương Đông Dạ chút xong, ngoài cửa lại truyền đến những tiếng tiếng động.

      Tiếng chạy bộ, tiếng chỉ đạo, ra lệnh, thậm chí còn nghe như có cả tiếng của trực thăng. Những thanh này, khiến Vô Ưu nhịn được liên tưởng đến những bộ phim bom tấn vũ trang.

      "Mẹ!"

      Cậu bé Nhạc Diễm đáng từ trong đám người mặc đồng phục quân đội chạy ra. Khi nhìn thấy Vô Ưu và Tiểu Hạ đứng cùng nhau, liền chạy vọt tới. Vô Ưu mừng rỡ ôm chầm lấy con, giống như kể khổ với cậu bé:

      "Cục cưng, mẹ sợ muốn chết a. Con biết , vừa rồi, thiếu chút nữa mẹ bị người ta ném xuống biển rồi."

      Vô Ưu đúng là giống người làm mẹ . Cậu nhóc kia vốn rất lo lắng rồi, chẳng những an ủi, lại còn những lời hù dọa người khác đến như vậy. Nhạc Diễm nghe thấy mẹ như thế, mồ hôi lạnh cũng toát ra rồi. Đúng lúc Phương Đông Dạ và người đại diện ‘Trong suốt’ – Chị Linh từ ngoài vào, cũng vừa kịp nghe thấy câu này, lạnh lùng hỏi:

      "Là ai?"

      Đối với giọng nghe như pháo nổ ‘bùm bùm’ của Vô Ưu, tên khỉ ốm kia có vẻ như hiểu, nhưng lần này, vừa nghe hiểu hết. Vì vậy, khi ta nhìn thấy người đàn ông vô cùng đẹp trai cùng với người phụ nữ xinh đẹp, lại buông ra câu lãnh khốc như thế, thân thể nhịn được có chút run rẩy.

      Vô Ưu nghe thấy giọng giận giữ của Phương Động Dạ, có chút mừng rỡ, ôm Nhạc Diễm chạy tới, vui vẻ :

      "Phương Đông Dạ, tới cứu tôi rồi hả? tốt, ha ha, đúng là bạn tốt."

      Thiên hạ thái bình, cái mạng của được bảo vệ, nên Vô Ưu cười toe tóe. Nhạc Diễm nhân cơ hội hỏi:

      "Vậy, mẹ có còn giận người ta nữa ?"

      Giận? Đúng vậy a. ta khiến tập đoàn “Tử thần’ bị phá sản, lại còn dối nữa!

      Vô Ưu nghĩ nghĩ lúc, cảm thấy Phương Đông Dạ làm chuyện xấu như thế, cũng chỉ là để giúp trút giận, sau đó lại dỗi, cũng là vì sợ giận, cho nên, sau hồi đắn đo, hào phòng :

      "Được! giận nữa. Thấy đến cứu tôi, tôi tha thứ cho , nhưng mà, lần sau được làm những chuyện như thế nữa a!"

      "Được. Sau làm như vậy nữa."

      Phương Đông Dạ nhìn con mình đầy cảm kích. Nhạc Diễm kiêu hãnh ngẩng cao đầu, như : mẹ cậu, đương nhiên cậu hiểu rồi. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu cười híp cả mắt, lại nhìn nụ cười rạng rỡ khuôn mặt Nhạc Diễm, lộ ra nụ cười thỏa mãn, hài lòng.

      ...

      "Các người là ai hả?"

      nhà bọn họ đoàn viên chẳng sao cả, nhưng, những người khác có nghĩa vụ, còn ở chỗ này nhìn cái gì chứ? Hơn nữa, cũng có phải ai cũng thích chứng kiến cái cảnh này đâu, cho nên Enica nhịn được lên tiếng.

      Người mặc quân phục – chị Linh, sau khi nghe thấy câu hỏi của Enica, cười tới, gật đầu chào Enica và Thương Mộc Dã, :

      "Chào hai vị, chúng tôi là người của ‘Trong suốt’."

      Lời vừa thốt ra, chỉ có Enica và Thương Mộc Dã đều kinh hãi, mà ngay cả Thạch Thiên Kình cũng nhịn được, mở to hai mắt nhìn.

      ‘Trong suốt’ vốn là tổ chức thần bí, có sức mạnh thể ước lượng được, tất cả đều được quản lý bằng quân hóa.

      Tất cả mọi người đều biết, có hai giới hắc đạo và bạch đạo, nhưng ra, lại rất ít người biết được, trong hắc đạo cũng được chia ra làm hai loại - công khai và ngầm. Bất luận là ‘Cửa đá’ của Thạch Thiên Kình, ‘Thương Hoàng’ ở Nhật Bản, hay là tổ chức mafia ở Italia, bọn họ đều thuộc loại hình công khai, hơn nữa, đều có năng lực siêu cường. Ngược lại với bọn họ, ‘Trong suốt’ lại nằm ở giữa, vừa công khai, vừa thần bí, hơn nữa, chỉ cần là người có thâm niên trong giới hắc đạo, đều biết trong nội bộ ‘Trong suốt’ ầm diễn ra cuộc tranh giành ngôi vị đế vương!

      " ‘Trong suốt’ sao lo chuyện của mình, mà còn triển khai cả lực lượng vũ trang đến đây làm gì?"

      Ánh mắt sắc bén của Thương Mộc Dã nhìn chị Linh cười hòa ái hỏi. Đối với câu hỏi ngờ vực của Thương Mộc Dã, chị Linh chẳng những tức giận, mà cười :

      "Xem ra ngài Thương Mộc Dã đối với ‘Trong suốt’ của chúng tôi, cũng hiểu rất ."
      Vừa , vừa lấy từ trong túi ra đôi găng tay mày trắng đeo vào.

      Định làm gì đây hả?

      Lúc này tự nhiên lấy ra đôi bao tay đeo vào, trông là quái lạ. Nhưng mà, mọi người cũng chỉ mở to hai mắt ra nhìn. Quả nhiên, cuối cùng chị Linh lấy ra vật, khiến người ta phải thất vọng.

      Vật đại diện cho ‘Trong suốt’ vừa được đưa ra, làm cho tất cả những người có mặt ở đây đều nín thở, bởi vì, viên ngọc bích hoàn mỹ - biểu tượng cho ‘Trong suốt’.
      Mizuki thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 78.1: Say rượu lộn xộn (1)

      Đây là đóng phim hả? Hay là đại hội của hắc đạo đây? Vô Ưu có chút vò đầu bứt tai hiểu gì cả.

      Vô Ưu là người bình thường như nào, chính là người ràng nhất, nhưng trong giờ phút này, những người có mặt ở đây, lại nghĩ như vậy. người có thể khiến cho ‘Cửa đá’, ‘Thương Hoàng’, ‘Mafia’, lại còn cả ‘trong suốt’ cùng tụ họp về chỗ, ai tin chỉ là người bình thường đây? Huống hồ, những người tới đây, đều là những nhân vật chủ chốt trong tổ chức.

      "Được, nếu như vậy, tôi nể mặt ‘Trong suốt’."

      Enica đầu tỏ lập trường của mình. Thạch Thiên Kình :

      "Xem ra còn chuyện của tôi nữa, xin cáo từ!"

      Thạch Thiên Kình xong, nhìn Tiểu Hạ cười tà mị, đưa tay ra. Tiểu Hạ với Vô Ưu:

      "Tôi trước đây, hôm khác gọi cho . Bé Diễm chăm sóc mẹ nha."

      "Tiểu Hạ!"

      Vô Ưu nghe như thế, nhịn được bất mãn kháng nghị. Nhạc Diễm cười rạng rỡ, với Tiểu Hạ:

      "Con chăm sóc mẹ, dì Tiểu Hạ, người cứ an tâm."

      Tiểu Hạ nhìn Phương Đông Dạ khẽ gật đầu, sau khi mỉm cười cái, xoay người rời , làm như nhìn thấy cánh tay của Thạch Thiên Kình chìa ra. Nụ cười sáng lạn mặt Thạch Thiên Kình, trong chốc lát tiêu tan. thu hồi cánh tay, nắm chặt lại, vẻ mặt hằm hằm theo Tiểu Hạ.

      "Bé Diễm, ta nhìn có vẻ rất tức giận. đánh Tiểu Hạ đó chứ?"

      Vô Ưu xong, nhịn được nhìn ra ngoài, bộ dáng giống như hận thể đuổi theo, xem có chuyện gì vậy. Nhạc Diễm :

      "Yên tâm , đánh phụ nữ, hơn nữa, cũng nỡ đâu!"

      " nỡ?"

      Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm đầy nghi ngờ hỏi. Nhạc Diễm :

      "Ai nha, để hôm nào mẹ tự hỏi dì Tiểu Hạ ."

      xong, quay đầu nhìn tình hình lúc này.

      Enica dẫn theo thuộc hạ, áp giải tên khỉ ốm cùng mấy tên khác lên tầng; Thạch Thiên Kình cũng đưa thuộc hạ rời ; Chị Linh phất tay, sau đó cùng lực lượng vũ trang ra ngoài. Trong phòng vừa chật chội, thoáng cái trở nên trống rỗng rồi.

      Trừ nhà ba người Phương Đông Dạ, Vô Ưu, Nhạc Diễm ra, lúc này chỉ còn lại Thương Mộc Dã.

      "Thương Mộc Dã, nhanh lên , thừa lúc bọn họ lầu, chúng ta mau chạy thôi."

      Vô Ưu rất tự nhiên mà dúi Nhạc Diễm vào trong lòng Phương Đông Dạ, rồi chạy về phía Thương Mộc . Thương Mộc Dã nhìn Vô Ưu mặt thay đổi, ánh mắt sâu lắng, giống như lo lắng, đăm chiêu điều gì đó. Vô Ưu đưa tay sờ sờ mặt, sau đó mở to đôi mắt thuần khiết :

      "Sao thể hả? Có chỗ nào bình thường sao?"

      Thương Mộc Dã nhìn thấy vẻ mặt này của Vô Ưu, mặt xuất nụ cười, trong lòng có chút cảm giác rung động, :

      "Tôi phát ra, tôi rất thích ."

      Vô Ưu trả lời:

      "Tôi cũng rất thích a."

      Nếu như là trước đây, Phương Đông Dạ khi nghe thấy chuyện như thế này, đảm bảm rất tức giận, nhưng lần này, như thế. Bởi vì, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, nhận ra vấn đề của chính mình. Mỗi lần có chuyện gì đó liên quan đến Vô Ưu, đều trở nên kích động, biết làm như thế nào cho phải. Hơn nữa, kích động xong, còn dẫn đến rất nhiều sai lầm đáng có.

      Thông qua việc lần này cứu Vô Ưu, hiểu địa vị của chính mình. Nếu như muốn chăm sóc tốt cho , nhất định phải dùng bình tĩnh, tỉnh táo thương trường, để nhìn nhận đánh giá những người khác.

      Thương Mộc Dã mặc dù nghe như là thổ lộ, nhưng nếu tỉnh táo phân tích thấy, đây phải là thổ lộ, mà làm đem chính tình cảm vừa mới nảy mầm của mình kết thúc. Phương Đông Dạ thấy được vẻ buông lơi, bình thản trong ánh mắt của . Trải qua chuyện này, Phương Đông Dạ trưởng thành, còn Nhạc Diễm cũng nhận thức được chình mình còn quá bé, duy chỉ có Vô Ưu là vẫn thay đổi gì.

      Vô Ưu nhìn Thương Mộc dã cười, nụ cười vô cùng vui vẻ. Thương Mộc Dã lấy từ túi trước ra khẩu súng bằng ngà voi đưa cho , :

      "Nếu như em để ý, sau này tôi trai của em. Có chuyện gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Cái này tôi cho em làm quà tặng."

      trai?

      Vô Ưu nghe thấy hai từ này, ánh mắt sáng lên. từ luôn ao ước có người rồi, huống hồ là người lợi hại như thế này chứ. Cho nên cười :

      "Được, ha ha. Tôi có rồi. Nhưng mà, đây là súng sao? Nếu vậy em cũng cần đâu."

      Hình như giữ súng trong nhà là phạm pháp, cũng muốn mình phải tù nha.
      Thương Mộc Dã nhìn bộ dáng sợ sệt của Vô Ưu, mỉm cười, lấy hết đạn bên trong ra, sau đó đưa lại cho :

      "Bây giờ được rồi chứ, còn khả năng sát thương nữa, chỉ là đồ trang trí thôi!"

      Thương Mộc Dã đầu tiên đối với Vô Ưu đầy chán ghét, sau đó hơi có thiện cảm, còn đến bây giờ lòng thích. Nhưng, đúng là trong cảnh nguy hiểm mới hiểu lòng nhau. Hành động chân thành của Vô Ưu lúc trước, ngoài khiến cho hiểu được người rất đơn thuần, mà còn khiến tinh ý nhận ra, phải là người cùng nước. Bây giờ lại chứng kiến vẻ hòa thuận của nhà ba người bọn họ, thông suốt rồi.

      Buông tay chính là điều tốt nhất. Thêm người em , điều đó có nghĩa là ở Đài Loan lại có thêm người thân!

      "Được. Em nhận. Haha. Nhưng em có vật gì tặng cả!"

      Vô Ưu bắt đầu lục lọi từ xuống dưới, sau chỉ thấy có mỗi chiếc điện thoại, nhưng mà cái này có vẻ như dùng tặng được . Nếu đưa cho người ta cái này, có phải rất keo kiệt hay hả? Phải biết rằng, cái điện thoại này của khá lâu rồi nha. Bộ dáng đáng này của Vô Ưu, khiến tâm trạng Thương Mộc Dã tự nhiên tốt lên hẳn. Trong lòng nghĩ, nếu như bọn họ mà ở cùng với nhau lâu hơn chút, có lẽ, mất!

      tại cái giả thiết này còn cách để tồn tại nữa rồi. Thương Mộc Dã cầm lấy điện thoại của Vô Ưu, lúc Vô Ưu tưởng rằng chủ động nhận điện thoại của mình, Thương Mộc gọi cho chính mình. Sau khi điện thoại đổ chuông, trả điện thoại lại cho Vô Ưu :

      "Có chuyện gì, có thể gọi cho bất kỳ lúc nào. 24/24h đều được."

      Giọng Thương Mộc Dã rất thoải mái, khiến Vô Ưu cười như nở hoa, :

      "Hì hì, được a. được xạo đó!"

      Sau khi xong, cũng đến lúc từ biệt rồi. Vô Ưu biết như thế nào cả. Thương Mộc Dã liền ôm lấy cổ , sau đó nhàng đặt lên trán nụ hôn, :

      "Đây xem như là quà em tặng cho . Được rồi, thôi. sang Italia chuyến, sau đó trở về Nhật Bản."

      "Uhm, em về đây. Khi nào có thời gian, em sang Nhật Bản chơi với . Nghe , ở Nhật Bản có hoa đào nở trông rất đẹp."

      Vô Ưu , khiến Thương Mộc Dã lại cười thản nhiên, trong ánh mắt có đành lòng. Vô Ưu có thể khiến dễ dàng cười như thế, biết sau này còn có thể như thế nữa đây. ngẩng đầu nhìn về phía Phương Đông Dạ :

      "Tôi tin có thể xử lý tốt chuyện của mình, chỉ có điều, nếu như Vô Ưu chịu phải uất ức nào, tôi đứng ở ngoài mà nhìn đâu!"

      Phương Đông Dạ giống như là tuyên thệ, trịnh trọng tuyên bố:

      " có cơ hội đó đâu!"

      Sau khi xong, nhìn Vô Ưu có chút khó hiểu :

      " nhanh lên chút nào."

      Vô Ưu sau khi tới, Phương Đông Dạ thấy bộ dáng có chút lỡ rời , vội vàng :

      "Em bỏ làm ngày, em tôi nên sa thải em, hay là trừ lương, trừ thưởng của em đây?"

      Vô Ưu vừa nghe thấy, liền dám suy nghĩ lộn xộn gì nữa, kêu lên:

      "Ai da, đừng như thế mà, Phương Đông Dạ, dựa vào tình bạn của chúng ta, hãy mở lòng từ bi, mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho tôi ! Tôi xin đó! Cầu xin đó. . ."

      Vừa , vừa chắp hai tay ở trước ngực, ra vẻ đáng thương nhìn Phương Đông Dạ.

      Vô Ưu lại bị Phương Đông Dạ lừa gạt cho vố ngu ngốc, khiến Nhạc Diễm nhịn được liếc mắt khinh thường, sau đó gục đầu lên chiếc vai rộng lớn của Phương Đông Dạ. trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu bé thực mệt mỏi đến chịu được nữa rồi.
      Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn lúc này của Vô Ưu, sau lát ‘do dự’, ra vẻ khó khăn :

      "Được rồi, vậy bỏ qua cho em lần nữa."

      Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ như thế, cao hứng ôm lấy cánh tay của , vừa cười, vừa khoa trương :

      "Oa, Phương Đông Dạ, tôi biết là người tốt nhất mà. là ông chủ tốt nhất thế giới này, là tổng giám đốc vĩ đại nhất, tài bà nhất. . . ."

      Thương Mộc Dã nhìn bóng lưng nhà ba người hạnh phúc của bọn họ, lộ ra nụ cười chúc phúc.

      ...
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :