1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72.2: Lại thêm tình địch (1)

      Tam quốc ở thế tranh giành chia ba, ngay lập tức lại trở thành hai bên giằng co rồi!

      "Ngươi là ai? "

      Phương Đông Dạ nhìn cái người từ xuống dưới tràn đầy ngang ngược, khí phách - Thương Mộc Dã hỏi. Trực giác mách bảo, đây là người có lai lịch , bởi vì người ta vô tình toát ra khí thế đầy người, mà người bình thường bao giờ có thể có được. Còn có ánh mắt ngỗ ngược, giống như lang sói kia, càng khiến người khác dám coi thường.

      "Thương Mộc Dã!"

      Thương Mộc Dã cười ngang ngược . Phương Đông Dạ - nhận ra. Bởi vì năm năm trước, khi tới Đài Loan, mỗi tuần đều thấy xuất chương trình ‘Đêm sắc khôn cùng’. Khi đó cảm thấy vô cùng thú vị, phải bởi vì nội dung của chương trình, mà vì người đàn ông kia, làm như thế chắc chắn là có mục đích riêng của mình. Lần này trở lại, chương trình kia lại biến mất cách kì lạ, hơn nữa, còn biến mất hoàn toàn còn dấu vêt, ngay cả tin tức mạng cũng bị gỡ bỏ toàn bộ, càng làm cho cảm thấy thú vị hơn.

      Phương Đông Dạ!

      Cư nhiên lại có thể đứng đối mặt với trong tình huống như thế này. đúng là điều mà trước đây thể tưởng tượng ra.

      Vô Ưu chính là người Phương Đông Dạ bỏ công tìm kiếm?

      Ngay từ đầu Thương Mộc nhận ra là Phương Đông Dạ tìm người. Bây giờ lại nhìn , mục tiêu của chính là người phụ nữ ngốc nghếch trước mặt này. Trong mắt , Vô Ưu và Phương Đông Dạ đúng là có hai, ngu ngốc, khù khờ giống hệt nhau!

      ...

      " Dã, chúng ta ăn cơm thôi!"

      Im lặng hồi lâu, Vô Ưu lúc này mới về phía Thương Mộc Dã, sau đó thân mật khoác tay . làm như vậy phải muốn làm cho Phương Đông Dạ ghen, mà chỉ đơn giản là vì giận , muốn để ý đến mà thôi.

      Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu khoác cánh tay Thương Mộc Dã, trong đôi mắt là lửa giận hừng hực, giống như muốn chặt đứt luôn cánh tay Thương Mộc Dã vậy. So với ánh mắt hung ác, như muốn ăn thịt người của Phương Đông Dạ, Thương Mộc Dã lại có vẻ ung dung hơn rất nhiều. ngẩng đầu, nở nụ cười nhìn Phương Đông Dạ gật đầu cái, giống như tuyên thệ thắng lợi của mình, sau đó dẫn Vô Ưu rời .

      Chết tiệt!

      Phương Đông Dạ nhìn dáng vẻ khiêu khích của Thương Mộc Dã, hận thể tới đấm cho hai phát, nhưng cố nhịn xuống. Bây giờ Vô Ưu tức giận a! Nếu lúc này còn ra tay đánh người, khẳng định tội càng tăng thêm bậc! Sau này muốn tha thứ cho , càng khó hơn. Hơn nữa chừng, cái tên kia lại lợi dụng cơ hội ỷ vào Vô Ưu, bắt phải chăm sóc , như vậy, chẳng phải là sau này muốn hối hận cũng kịp nữa sao.

      Phương Đông Dạ hết sức nghiêm trọng mà tưởng tượng ra rất nhiều vấn đề trầm trọng, cũng thèm nghĩ lại, Vô Ưu trong mắt chính là bảo bối, nhưng trong mắt người khác cũng nhất định là như vậy nha.

      được!

      Phương Đông Dạ nghĩ thế nào cũng thấy an tâm. Cho rằng Vô Ưu chính là món thiên ga mỹ vị, còn Thương Mộc Dã kia, lại chính là con cóc ghẻ. vội vàng bước về phía phòng bệnh, bởi muốn tìm cứu binh!

      ...

      " buông tay ra được chưa?"

      Sau khi ra khỏi bệnh viện, Thương Mộc Dã rất nể mặt Vô Ưu . Cũng nghĩ rằng, với như vậy, khiến người ta còn mặt mũi, xấu hổ, mà mất tự nhiên. Chỉ có điều, rất may, Vô Ưu phải là người con như thế.

      nghe thấy Thương Mộc thế, vội vàng buông tay ra, cười ngượng ngùng :

      "Ha ha, để ý rồi."

      Cười xong, nhìn Thương Mộc Dã hỏi:

      " muốn ăn cái gì? Tôi mời a! Nhưng mà, hình như tôi còn nhiều tiền."

      Vô Ưu vừa , vừa giở ví của mình ra xem. Nếu để người khác nhìn thấy, khẳng định cho rằng rất có thành ý, nhưng mà thực tế, có thành ý, còn có cả tâm ý nữa.

      làm như vậy, hoàn toàn chỉ là hành động vô tâm, đơn giản chỉ là nhìn xem mình có bao nhiêu tiền, có ý gì khác.

      Thương Mộc Dã thấy Vô Ưu giở ví ra xem, cũng gì, xoay người bước nhanh về phía ‘Khách sạn Quốc tế Khải Hoàn bên kia bệnh viện. Vô Ưu thể làm gì khác hơn là chạy đuổi theo sau...

      "Oa, rất đắt !"

      Vô Ưu nắm chặt chiếc ví tiền lẻ trong tay, bộ dáng có vẻ sợ sệt.

      Thương Mộc Dã nhìn Vô Ưu như vậy, cứ tưởng rằng mình cảm thấy rất khinh bỉ, nghĩ tới, tâm trạng cư nhiên lại vô cùng tốt. Phản ứng kỳ quái này, khiến cảm thấy rất thú vị, cho nên liền cầm cổ tay Vô Ưu kéo vào.

      "Chào mừng quý khách. Xin mời hai vị vào trong. Xin hỏi, có thể giúp gì được cho hai vị ạ?"

      Vừa bước vào cửa, tiếp tân cao ít nhất cũng phải 1m75 cúi đầu cười hỏi.

      Oa! xinh đẹp a! Dáng người này, khuôn mặt này, cả phong thái nữa, thi hoa hậu là lãng phí a. Vô Ưu giống như sắc lang, ánh mắt lóe sáng, nhìn người ta chằm chằm từ xuống dưới.

      Ánh mắt Vô Ưu tỏ ngưỡng mộ, thích, ca ngợi, khiến tiếp tân lộ ra nụ cười chân thành. Làm việc ở đây lâu như vậy, nụ cười lúc nào cũng phải thường trực môi, nhưng, đó đều chỉ là những cái mỉm cười mang tính chất công việc, còn hôm nay, dáng vẻ đơn thuần của Vô Ưu, đối với lễ tân, dù đó cũng vẫn chỉ là người xa lạ thôi, nhưng lại lộ ra nụ cười chân thành.

      Thương Mộc Dã nhìn thấy hết màn này, lại lần nữa cảm thấy thể tin được. Người phụ nữ ngốc nghếch này, rất dễ chiếm được cảm tình của người khác. vốn là cảm thấy kỳ quái, tại sao người đàn ông ưu tú như Nhạc Khải, còn có Phương Đông Dạ ‘long phượng’ kia, sao lại có thể đều thích người phụ nữ ngốc nghếch này. Bây giờ có vẻ như hiểu đôi chút rồi.

      rất đơn thuần, thiện lương, giả tạo. Đây chính là người đơn thuần, thuộc tầng lớp bình dân. Mà ở trong thương trường, những người trong giới giàu có, quý tộc, ai cũng phải bắt buộc đeo cho mình chiếc mặt nạ khéo léo mới có thể tồn tại được. Đơn thuần - thể nghi ngờ, chính là loại ước vọng xa vời, thể với tới.

      "Chọn giúp chúng tôi chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Chuẩn bị món ăn cao cấp nhất cho hai người. 20 phút nữa chúng tôi xuống."

      Thương Mộc xong, kéo Vô Ưu lên lầu. tiếp tân lúc này mới biết, ra bọn họ là khách đến ăn, cho nên vội vàng gật đầu :

      "Dạ được. lập tức chuẩn bị cho hai vị!"

      "Còn nữa, gọi người mang đến cho tôi mấy bộ y phục, đưa lên phòng 3105."

      3105!

      Phòng cao cấp nhất!

      Trong lòng tiếp tân nhịn được kinh hãi hô lên, rất chuyên nghiệp vội vàng :
      "Được ạ. lập tức gọi ngay!"

      Món ăn cao cấp nhất!

      Vô Ưu đối với những thứ khác mất hoàn toàn cảm giác, bởi vì, từ lúc nghe thấy mấy từ kia, bị chấn động đến ngớ ngẩn rồi. Ô ô, món ăn cao cấp nhất, đến nơi như thế này, lại còn ăn món ăn cao cấp nhất. E rằng có bán , cũng đủ trả nổi phần?

      biết ăn xong bữa cơm vương giả ở đây, kết quả trở thành dạng gì đây? Bị giữ lại rửa bát đĩa? Hay là giống như trong TV bị đánh cho trận? là con , chắc là có khả năng này rồi. Nhưng mà, nếu bị đánh như thế nào hả? Coi như là bị xui xẻo? Chắc chắn thể có chuyện tốt như thế được, vậy, chẳng lẽ bị đưa đến đồn cảnh sát sao?

      "Này, đâu đây hả?"

      Vô Ưu xót xa, ngừng suy nghĩ, tưởng tượng ra đủ thứ, đến tận lúc bị Thương Mộc Dã kéo vào thang máy, mới phát ra tình huống có chút bình thường.
      Thương Mộc Dã nhìn Vô Ưu ngơ ngác, hiểu gì, khóe miệng mỉm cười :

      "Vào phòng tôi!"

      Phòng?!

      Hai chữ này nghe thấy mập mờ rồi, cộng thêm nụ cười kỳ quái mặt Thương Mộc Dã, khiến Vô Ưu nhịn được, lùi về sau hai bước, ra vẻ phòng bị hỏi:

      ", muốn làm gì hả?"

      Thương Mộc Dã nhìn bộ dáng phòng bị của Vô Ưu lúc này, cười :

      " cho rằng tôi muốn làm cái gì hả?"

      Vừa , vừa áp sát lại gần người .

      "Ah!!!"

      Lúc tưởng như sắp chạm phải, Vô Ưu thét to lên. Thấy mình bị Vô Ưu coi như là sắc lang, Thương Mộc Dã phá lên cười:

      "Ha ha ha ha ha ha ha..."

      Loại cảm giác trêu chọc người khác, giống như khi còn ở nhà trẻ vậy, cảm giác tốt vô cùng.

      Vô Ưu nghe thấy tiếng cười của Thương Mộc mới dừng lại tiếng la hét đến chói tai kia. Sau đó ngẩng đầu hoài nghi nhìn , thấy vẻ mặt hưng phấn của , mới bừng tỉnh :

      "Ah, giỡn tôi."

      xong, chẳng những bị ‘thẹn quá hóa giận’ mà đánh Thương Mộc Dã, ngược lại cũng cười vui vẻ.

      Thương Mộc Dã nhìn khó hiểu hỏi:

      " cười cái gì?"

      Phản ứng kỳ quái này, rất khó mà lý giải được. Người bình thường phải khi gặp tình huống này đều ầm ĩ lên sao?

      Vô Ưu còn lại :

      "Bộ dáng của tôi vừa nãy là buồn cười . Ha ha, nghĩ chút thôi cũng biết là giỡn tôi rồi, tôi đúng là ngốc mà."

      "Oh? Tại sao lại cho là như vậy?"

      Thương Mộc Dã nhìn Vô Ưu hỏi, cảm thấy rất hứng thú đối với cách suy nghĩ của . Bởi vì, cũng cho rằng, mình nhìn ngoài giống người tốt. Ngược lại, chính là bang chủ của bang ‘Thương Hoàng’ - người mà mỗi người Nhật Bản đều cảm thấy là người đáng sợ nhất từ trước đến giờ.

      Đối mặt với vấn đề Thương Mộc Dã đưa ra, Vô Ưu trả lời hiển nhiên:

      " nghĩ a. Trong tình huống quen biết nhau, nhưng lại ra tay cứu bà nội tôi. người như thế, sao có thể là người xấu được đây. phải sao?"

      Vô Ưu xong, tự tin nhìn Thương Mộc Dã cười. Mà Thương Mộc Dã chỉ nhún nhún vai, miễn cho ý kiến.

      Lần đầu tiên có người như vậy. Thương Mộc Dã có cảm giác vô cùng kỳ quái! Chỉ có điều, có khó chịu như trong tưởng tượng!
      Mizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73: Lại thêm tình địch (2)

      "Wow wow wow…"

      Thương Mộc Dã vừa mở cửa phòng ra, Vô Ưu nhìn vào bên trong, phát ra thanh kinh ngạc. Thương Mộc Dã chứng kiến vẻ mặt khuếch đại của , có loại cảm giác thỏa mãn vô cùng, hề nghĩ ngợi :

      " thích sao?"

      Vô Ưu gật đầu mạnh :

      "Thích! đẹp a. Người thiết kế phòng này, khẳng định là rất rất giỏi a. chừng, cung điện Louvre là do thiết kế nha."

      (Cung điện Louvre (tiếng Pháp: Palais du Louvre) là cung điện cũ của hoàng gia Pháp nằm ở bờ phải sông Seine thuộc trung tâm thành phố Paris từ Nhà thờ Saint-Germain-l'Auxerrois đến vườn Tuileries. Ngày nay phần lớn diện tích cung điện được sử dụng cho bảo tàng Louvre, trong những bảo tàng lớn nhất thế giới).

      Vô Ưu vừa nhìn đánh giá, vừa phát biểu suy nghĩ của mình. Thương Mộc Dã ngồi ghế salon, vắt chéo đôi chân thon dài, lưng dựa vào ghế salon hỏi:

      "Cung điện Louvre? Là ý gì?"

      Đôi mắt nhìn thăm dò của Vô Ưu dừng lại, nhìn về phía Thương Mộc Dã, ánh mắt giống như : Ngươi ngu ngốc! Cái này cũng biết!

      Ánh mắt Vô Ưu làm cho Thương Mộc Dã phải nhíu mày. mặc dù phải là bậc vua chúa chuyên chính độc nhất vô nhị, nhưng lại hiếm có người nhìn bằng loại ánh mắt như thế này, càng huống chi lại là người ngốc nghếch như Vô Ưu, cho nên, loại cảm giác bị khinh thường vô cùng. Vô Ưu nhìn ánh mắt u ám hẳn của Thương Mộc Dã, biết tức giận, trong lòng nhịn được rủa thầm: đồ mọn, nhưng lại cười hì hì lấy lòng :

      "Ai da, ý là thế này a. Thiết kế ở đây tráng lệ như cung điện Louvre vậy."

      " đến cung điện Louvre rồi sao?"

      Thương Mộc Dã nhìn nụ cười nịnh nọt của Vô Ưu, bực tức trong lòng liền tiêu tan hết. Vô Ưu nghe thấy câu hỏi của , khuôn mặt nhắn nhăn nhăn lại, hơi mất kiên nhẫn :

      "Ai da, đây chỉ là loại ví dụ thôi."

      Trong lòng có cảm giác Thương Mộc là quá nghiêm túc , chút hài hước cũng có.

      nửa câu cũng thừa!

      Giọng ứng phó của Vô Ưu, cùng với bộ dáng muốn chuyện của , làm cho Thương Mộc Dã cảm thấy có chút khó chịu, trực giác cho rằng, Vô Ưu có hứng chuyện với .

      Kính cong… kính cong… kính cong…

      Lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Thương Mộc Dã đứng dậy, ra mở cửa.

      "Chào ngài Thương Mộc, tôi là Triệu Hải Nhiên - quản lý bộ phận thời trang. Theo căn dặn của ngài, mang quần áo lên cho ngài chọn."

      người phụ nữ dáng người cao ráo, bưng theo cái khay, người mặc bộ vest, khuôn mặt được trang điểm nhàng, tinh tế, lễ độ . Người này thoạt nhìn biết rất khôn khéo rồi. Thương Mộc Dã gật đầu :

      "Vào ."

      Vô Ưu thấy có người phụ nữ vào, theo sau còn có đẩy theo cái giá, nhìn giống như nhân viên bán hàng, tưởng là bạn của Thương Mộc Dã nên tới cạnh , khều khều tay hỏi:

      "Này, có khách hả, có cần tôi tránh ?"

      Vừa , vừa nhìn hai người cười gượng.

      Thương Mộc Dã nhếch mép :

      "Bọn họ là khách của tôi. Là tôi bảo người ta mang y phục tới. xem thích bộ nào!"

      vừa xong, quản lý bộ phận thời trang Triệu Hải Nhiên liền lấy tay ra hiệu cho nhân viên bán hàng kéo tấm phủ giá ra, ngay tức khắc, loạt y phục ra trước mắt.

      "Tiểu thư, đây đều là những mẫu mới nhất thế giới, hy vọng thích."

      Quản lý bộ phận thời trang sau khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Vô Ưu, hiểu thành Vô Ưu rung động đến kinh diễm, cho nên vẻ mặt đầy hoan hỉ.

      Vô Ưu vội vàng kéo kéo cánh tay Thương Mộc Dã, muốn cúi thấp đầu xuống để chuyện. Thương Mộc Dã cảm thấy như vậy rất lịch , nên hơi lảng tránh, giả vờ lờ . Nhưng vẫn tránh được, sợ Vô Ưu kéo cho quần áo của mình nhăn nhúm, nên cuối cùng đành cúi đầu nhìn xuống đất hỏi:

      "Gì vậy hả?"

      Đối với khó chịu của Thương Mộc Dã, Vô Ưu cũng chẳng thèm quan tâm, mà đem nghi vấn trong lòng ra:

      "Này, phải là ăn sao? Sao lại biến thành mua quần áo hả?"

      Vô Ưu liếc nhìn hai người đứng im lặng, nhúc nhích, chờ bọn ‘bàn bạc’, ghé sát vào tai Thương Mộc :

      "Còn nữa, những thứ này nhìn có vẻ rất đắt nha. Tôi có đủ tiền đâu."

      Đắt đắt đắt! Tiền tiền tiền!

      Thương Mộc Dã thấy Vô Ưu suốt ngày lải nhải về vấn đề nực cười này, mà chính mình lại là người phải nghe, có cảm giác quen, giống như tên ngốc vậy.

      "Đẩy y phục lại đây."

      Thương Mộc để ý tới những điều Vô Ưu vừa , với người quản lý.

      "Tiểu thư, xem thích bộ nào lấy xuống mặc thử nha."

      Vô Ưu nhìn Thương Mộc quay lại ghế salon ngồi, ra vẻ ông lớn, thể làm gì khác hơn đành phải chọn y phục cách rất cam lòng. Chuyện tới nước này đành chọn bừa bộ vậy, nhưng vừa nhìn thấy giá gắn bộ đầu tiên, tay bắt đầu run kịch liệt. thể có tiền đồ a. chưa thét toáng lên là nể mặt người khác lắm rồi.

      3.200.000

      , mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn! Ba trăm hai mươi vạn a!!!!! thét đến chói tai là vô cùng nể mặt rồi.

      Vô Ưu bày ra bộ mặt đau khổ, nhìn về phía tên đầu sỏ Thương Mộc Dã, mà Thương Mộc Dã còn lại là ngồi xem tạp chí, giống như biết giờ phút này chịu dày vò vậy.

      Vô Ưu khẽ cắn môi, lại nhìn về phía người khác. Người quản lý rất tâm lý, giới thiệu quá nhiều về trang phục, bởi vì bằng kinh nghiệm với vô số khách hàng, ta biết, nếu lúc này mình giới thiệu nhiều, chẳng những bán được đồ, mà ngược lại, còn mất hẳn khách hàng, cho nên lịch đứng qua bên, chờ Vô Ưu ‘từ từ chọn’.

      Bởi vì giá của bộ đầu tiên khiến Vô Ưu phải chấn động mạnh, nên phải cố lấy hết toàn bộ dũng khí của mình, mới có can đảm xem tiếp. Sau đó, giống như bị kích động, bước nhanh về phía Thương Mộc Dã, ngồi xuống bên cạnh :

      "Tôi đến mời ăn cơm, chứ phải đến mua quần áo. Tôi muốn mua quần áo! Tôi có quần áo rồi a. Tại sao phải mua bộ có giá chết người như vậy hả? Tôi mua."

      " cái gì hả!"

      Thương Mộc Dã nghe thấy Vô Ưu thế, liền buông tạp chí xuống, ánh mắt sắc bén nhìn . Lần này Vô Ưu ngẩng đầu ưỡn ngực, dũng cảm nhìn :

      "Tôi tôi muốn mua thứ quần áo có giá chết người kia!"

      xong, chút sợ hãi nhìn Thương Mộc Dã, giống như sẵn sàng bị Thương Mộc Dã trợn trừng cũng nhìn giá của đống đồ kia.

      Nhìn giá của đống đồ kia, so với Thương Mộc Dã càng kinh khủng hơn, đây chính là cảm giác của Vô Ưu!

      "Tôi để cho phụ nữ trả tiền!"

      Thương Mộc Dã biết Vô Ưu nghèo rớt mồng tơi, nên chọn cách thẳng vào trọng điểm. Mặc dù phụ nữ của nhiều, nhưng cũng cự tuyệt ít người. Mà những người phụ nữ biết, ai là thích những thứ đồ sang trọng, cho nên cho rằng, sở dĩ Vô Ưu gạt , là bởi vì có tiền.

      Vô Ưu nghe Thương Mộc thế, khó chịu :

      "Ai trả tiền cũng thế thôi, vấn đề phải ở đó!"

      "Vậy là cái gì?"

      Thương Mộc Dã hít sâu hơi, trông ràng rất tức giận, nhưng lại giống như có chút kích động, bộ nguyện ý nghe .

      Vô Ưu mặc dù ngốc, nhưng lại là người mẫn cảm hơn bất kỳ ai. Nhìn ánh mắt khiêu khích của Thương Mộc Dã, trong lòng khó chịu vô cùng, nhìn nghiêm túc :

      "Tôi mời ăn cơm, mục đích là lòng cảm ơn . Tôi cho rằng, chỉ cần có tấm lòng, dùng chân thành gấp bội lần của tôi, bất luận là ăn cái gì cũng được, chứ phải vì những thứ bên ngoài tác động, mà bị lu mờ tấm lòng chân thành của tôi!"

      " nghĩ ra là cũng có thể được những lời này!"

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, giằng co lúc, Thương Mộc Dã mới buông ra câu như vậy. Vô Ưu thấy giễu cợt như vậy, cũng nhận ra mình hơi kích động, cho nên ngượng ngùng :

      "Dù sao nữa, tôi cũng mua những bộ đồ này là được rồi."

      "Phải mua, bởi vì tôi thích ngồi ăn cơm cùng với người trông dơ bẩn giống như kẻ hành khất vậy. Nhìn thấy còn muốn ăn rồi."

      Thương Mộc Dã vừa xong, Vô Ưu theo phản xạ liền hô lên:

      "Ai dơ bẩn..."

      Chưa hết câu, nhìn thấy cái cười nhạt nhẽo của Thương Mộc Dã, giống như : chính là đấy! Vô Ưu cúi đầu xuống nhìn lại mình, cũng nhận ra mặc dù mình đến nỗi khoa trương giống như , nhưng đích thực là cũng rất bẩn a.

      Vô Ưu cố ý đem đầu quay hướng khác, nhìn Thương Mộc Dã, :

      "Coi như là tôi hơi bẩn , nhưng cũng nhất định phải mua những bộ quần áo đắt tiền như thế a!"

      "Tôi đói rồi! nhất định phải vì cái chuyện còn này mà làm mất thời gian thêm sao?"

      Thương Mộc Dã nhìn Vô Ưu có chút mất kiên nhẫn , giống như người phiền toái vậy. Vô Ưu thở dài, :

      "Được rồi, được rồi. Tôi mua bộ. trả tiền cho tôi, hôm khác tôi trả lại ."

      Vô Ưu xong, đứng lên về phía người quản lý bộ phận thời trang :

      "Xin chào, phiền lấy cho tôi bộ rẻ tiền nhất."
      Chương 73.2: Lại thêm tình địch (2)

      Quản lý bộ phận thời trang nghe xong, nhịn được mở to hai mắt nhìn Vô Ưu. ấy vừa là: lấy cho ấy bộ rẻ tiền nhất sao! Nếu như muốn lấy bộ rẻ tiền nhất, phải ám chỉ gián tiếp, giọng rất , vẻ mặt phải hơi ngượng ngùng chứ. ta rất hiếm khi nhìn thấy người như Vô Ưu, mua bộ đồ rẻ nhất, còn dõng dạc, ràng đến như vậy.

      "Được. Chắc là bộ này rồi. Bộ này giá chỉ trăm vạn thôi."

      quản lý Triệu Hải Nhiên đưa cho Vô Ưu bộ váy màu đỏ . Vô Ưu sau khi nhìn chút, nghĩ nghĩ, nó phải chỉ là chiếc váy bình thường thôi sao? Sao lại đắt như thế chứ. Hai mắt đảo qua đảo lại, sau hồi đấu tranh tư tưởng :

      "Giảm thêm chút , tám mươi vạn nha. Tôi xin đó."

      Giảm giá!

      Triệu Hải Nhiên sững sờ, sau đó mỉm cười :

      "Nếu như tiểu thư thích, giảm giá cho cũng được!"

      Khách hàng là Thượng Đế! cầu của khách sạn là phải phục tùng khách hàng 100%, nhất là đối với khách hàng ở phòng hạng nhất, càng phải tuyệt đối tôn sùng theo chỉ thị. Dĩ nhiên, tất cả những ‘đặc quyền’ này đều được tính vào giá hết rồi, chỉ có điều, trước đó bọn họ đều chưa lường qua vấn đề này - khách hàng ở phòng hạng nhất cầu giảm giá! Phải làm sao đây? Vấn đề này ta chưa được huấn luyện nha.

      Ở phòng hạng nhất ngày cũng mất đến vài ngàn vạn rồi, bây giờ chỉ giảm khoản hai trăm vạn, hẳn là ta có thể tự quyết định được. Triệu Hải Nhiên suy nghĩ vì đại cục, đống ý với cầu của Vô Ưu. Thương Mộc Dã còn lại nhăn tít mặt lên. Cả đời chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Chỉ vì hai trăm vạn, lại còn có thể ra câu “Tôi xin ” nữa chứ. Chẳng lẽ mặt mũi của , đáng giá bằng số tiền đó sao?

      "Để hết quần áo ở đó, ra ngoài . Còn nữa, lát nữa mang lên đây cho ấy mấy bộ nội y, cả giầy nữa."

      Thương Mộc thể nhìn được nữa rồi, cho lên phất tay ra lệnh cho hai người kia ra. Quản lý bộ phận thời trang Triệu Hải Nhiên nghe như thế, mặt xuất nụ cười tươi. Sở dĩ mỗi lần ta đều chọn lên phòng hạng nhất, đều vì giờ khắc này. ta vốn tưởng rằng lần này mình tính sai, lại ngờ đến phút cuối cùng, cục diện thay đồi.

      "Này, đừng mà. Này này này..."

      Vô Ưu nhìn bọn họ , vội vàng gọi lại. Mà quản lý bộ phận thời trang, cùng nhân viên bán hàng, ngược lại càng chạy nhanh hơn. Bây giờ mà đợi đến khi nào chứ? Chỉ có đồ ngốc mới ở lại, nha.

      ...

      Được rồi, người hết, trong phòng giờ chỉ còn lại Thương Mộc Dã và Vô Ưu. Vô Ưu lúc này như người phụ nữ chanh chua, chống tay vào nạnh, đứng trước mặt Thương Mộc ngồi nhàn nhã ghế salon, từ cao nhìn xuống la ầm lên:

      "Này, bộ biết vừa làm cái gì hả?"

      "Biết a?"

      Thương Mộc Dã ngẩng đầu nhìn Vô Ưu . Vô Ưu nhìn sắc mặt hề biến sắc của Thương Mộc Dã, khó chịu hét lên:

      "Biết? biết cái gì hả? chính là tên phá hoại! Chính là tên hoang phí! Nhất định trời tha cho ! ..."

      Vô Ưu càng càng kích động, Thương Mộc Dã nghe xong còn cảm thấy sảng khoái, cười :

      "Này, tiền là để tiêu! Tôi tiêu tiền của mình, tôi cảm thấy đó là tội ác tày trời nha!"

      Cũng đúng a!

      Vô Ưu nghe xong câu này cũng cảm thấy có đạo lý. Kiếm nhiều tiêu nhiều, cũng chẳng có gì sai cả. Nhưng mà, nhưng mà, Vô Ưu nhìn đống quần áo, vẫn có cảm giác thể chấp nhận được, tiếp tục giáo huấn:

      "Tiết kiệm là đức tính đáng quý. Coi như là có tiền nữa, cũng có thể dùng tiền vào những việc làm thiết thực hơn. Nếu như đem số tiền mua quần áo này, quyên góp giúp đỡ cho những đứa trẻ có điều kiện đến trường, có biết, tạo ra phúc cho bao nhiêu người ? chừng, bồi dưỡng cho đất nước được đội ngũ nhân tài đó. làm như thế cũng được coi cống hiến vì đất nước nha. Còn nữa...”

      "Dừng ngay!"

      Thương Mộc thể nghe được thêm từ nào nữa, phải bởi vì lời làm cho nghe đến phát ớn, mà ngược lại, có cảm giác rất buồn cười. sợ nếu như còn thêm nữa, nhịn được mà phá ra cười.

      Vô Ưu nhìn Thương Mộc Dã, muốn xem sau khi nghe mình xong, bây giờ có cảm giác như thế nào, liệu có phải cảm thấy hổ thẹn, hối lỗi , nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của . Thương Mộc Dã nhìn , cười cao ngạo :

      "Tôi phải là nhà từ thiện, cũng cho đó là những chuyện tôi cần phải làm. Còn nữa, nếu như có nhã ý muốn mời tôi ăn cơm, xin nhanh nhanh chút, nếu , tôi đây."

      Ngu muội chịu hiểu!

      Lúc này Vô Ưu chính là có loại cảm giác này! Thương Mộc Dã còn lại ra vẻ, tôi thế đó, làm gì được tôi nào!

      "Hừ!"

      Vô Ưu nổi giận đùng đùng, xoay người tới kéo cánh cửa căn phòng ra. Cửa vừa mở, nhìn thấy là phòng sách, vội vàng đóng lại, mở cánh cửa phòng khác, giật mình phát ra đó là phòng tập thể hình, sờ sờ mũi, tiếp tục ‘thám thính’. Chính là muốn nhờ Thương Mộc Dã giúp đỡ a. Thương Mộc Dã cũng lên tiếng chỉ bảo, mà ngồi xem kịch vui, xem cảnh Vô Ưu tìm phòng thay đồ.

      Chờ mong! Thất vọng! Tin tưởng chắc chắc! Lại sai lầm! Cố lấy dũng khí! Hít thở sâu...

      Biểu tình mặt Vô Ưu vô cùng phong phú, lại có chút khoa trương, làm cho tâm trạng Thương Mộc Dã vui vẻ khác thường. thể hiểu nổi, tại sao người có thể có nhiều vẻ mặt như vậy đây.

      "Ha ha, rốt cuộc ta cũng tìm được rồi!"

      Đột nhiên truyền đến tiếng la lên vui sướng của Vô Ưu. Thương Mộc Dã nghe thấy giọng hưng phấn của , mặt xuất nụ cười, sau đó :

      "Phòng tắm ở ngay cạnh đó. tắm qua chút rồi hãy thay đồ."

      Vô Ưu vốn cũng chẳng thèm để ý tới lời của Thương Mộc Dã, nhưng sau khi ngửi người mình lúc, lại nhìn nhìn bộ y phục xinh đẹp trong lòng, liền quyết định nghe theo lời . Đồ đắt tiền như vậy, nếu tắm mặc vào lãng phí. Cho nên, lần đầu tiên nghe theo lời Thương Mộc vào phòng tắm, mà hề phản bác lại.

      Kính cong…kính cong…kính cong…

      Lúc Vô Ưu vào tắm, quản lý bộ phận trời trang Triệu Hải Nhiên dẫn người mang đồ lót cùng giầy đến. Thương Mộc Dã để bọn họ mang hết đồ đặt vào trong phòng, cho rời . Sau đó đến gõ cánh cửa phòng Vô Ưu.

      Cốc… cốc… cốc…

      "Chi vậy? Tôi tắm!"

      Vô Ưu lảm nhảm, Thương Mộc Dã nghe xong, cười khổ cái :

      “Đồ lót mang đến, cho đó."

      Bởi vì trong phòng xả nước, mà giọng của Thương Mộc Dã cũng lớn, hơn nữa, tấm vách cách khá tốt, cho nên Vô Ưu ở bên trong căn bản thể nghe gì, vì vậy hét lên:

      "Cái gì? to chút ."

      to?!

      Đối với tiếng hét của Vô Ưu, Thương Mộc Dã cũng có ý kiến, nhưng lại bắt hét lên giống , đúng là chuyện đùa nha, chỉ có điều, vẫn to hơn chút:

      "Đồ lót được mang đến rồi, cho đó!"

      Cái gì?

      Vô Ưu vẫn nghe thấy gì, hề nghĩ ngợi, mở hé cửa ra, người nép vào sau cánh cửa, nghiêng đầu nhìn Thương Mộc Dã hỏi:

      " gì hả? Sao lớn tiếng chút! Đàn ông con trai mà chuyện cứ như hết hơi vậy. nên gặp bác sĩ , kiểm tra xem có phải phế quản có vấn đề gì !"

      . . .

      Thương Mộc Dã thấy Vô Ưu đột nhiên mở cửa, giật mình kinh hãi. ngờ lại có thể an tâm, mà thiếu đề phòng như vậy. đối với rất an tâm, hay coi là đàn ông đây? Vừa nghĩ đến khả năng sau, lại nghe thấy Vô Ưu ám chỉ ‘có bệnh’, mặt liền nhăn lại.

      "Này, có khỏe đó? Rốt cuộc muốn gì hả?"

      Đầu Vô Ưu có chút choáng, mà Thương Mộc Dã vẫn chịu gì, bộ dáng thoạt nhìn có vẻ tức giận, cho nên Vô Ưu thể làm gì khác hơn đành mở miệng hỏi lại lần nữa. Thương Mộc Dã thấy thế, lập tức giống như còn ác cảm gì với Vô Ưu, tiện tay dúi bộ đồ lót vào trong cho , sau đó hơi mất tự nhiên :

      "Cái này cho . Nhanh lên chút, tôi sắp chết đói rồi."

      "Oh. Biết rồi."

      Vô Ưu để ý tới bộ dáng được tự nhiên của Thương Mộc Dã, mà rất tự nhiên nhận lấy đồ lót, bởi vì Nhạc Diễm cũng thường xuyên cầm đồ lót cho , nên cũng chẳng cảm thấy có điều gì bình thường cả.

      Sau khi đóng cửa bịch tiếng, Thương Mộc Dã đứng ngoài thấy vô cùng bất ngờ khi nghe thấy tiếng khóa cửa!


      Người phụ nữ này rút cuộc có não hả?! Cư nhiên tắm rửa trong nhà người đàn ông xa lạ, lại thèm khóa cửa! Nếu như biết là người như thế nào, còn cho rằng cố tình dụ dỗ người khác nha!

      Thương Mộc Dã ý thức được nguy hiểm có thể xảy ra cho Vô Ưu, hiểu sao có chút bốc hỏa. Hai tròng mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, hận thể đá phăng cánh cửa ra, sau đó nhào về phía , dùng hành động để cho biết được, đàn ông nguy hiểm đến mức nào!

      Vô Ưu trong phòng tắm thế nào đây? đối xử với người khác theo cảm giác. biết Thương Mộc phải là người xấu, cho nên chút mảy may nào biết được, trong lúc lơ đãng làm tổn thương lòng tự ái của người đàn ông. Mà lúc này, Phương Đông Dạ cũng tìm được con trai làm cứu binh, dốc sức tìm kiếm Vô Ưu.
      Mizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73.2: Lại thêm tình địch (2)

      Quản lý bộ phận thời trang nghe xong, nhịn được mở to hai mắt nhìn Vô Ưu. ấy vừa là: lấy cho ấy bộ rẻ tiền nhất sao! Nếu như muốn lấy bộ rẻ tiền nhất, phải ám chỉ gián tiếp, giọng rất , vẻ mặt phải hơi ngượng ngùng chứ. ta rất hiếm khi nhìn thấy người như Vô Ưu, mua bộ đồ rẻ nhất, còn dõng dạc, ràng đến như vậy.

      "Được. Chắc là bộ này rồi. Bộ này giá chỉ trăm vạn thôi."

      quản lý Triệu Hải Nhiên đưa cho Vô Ưu bộ váy màu đỏ . Vô Ưu sau khi nhìn chút, nghĩ nghĩ, nó phải chỉ là chiếc váy bình thường thôi sao? Sao lại đắt như thế chứ. Hai mắt đảo qua đảo lại, sau hồi đấu tranh tư tưởng :

      "Giảm thêm chút , tám mươi vạn nha. Tôi xin đó."

      Giảm giá!

      Triệu Hải Nhiên sững sờ, sau đó mỉm cười :

      "Nếu như tiểu thư thích, giảm giá cho cũng được!"

      Khách hàng là Thượng Đế! cầu của khách sạn là phải phục tùng khách hàng 100%, nhất là đối với khách hàng ở phòng hạng nhất, càng phải tuyệt đối tôn sùng theo chỉ thị. Dĩ nhiên, tất cả những ‘đặc quyền’ này đều được tính vào giá hết rồi, chỉ có điều, trước đó bọn họ đều chưa lường qua vấn đề này - khách hàng ở phòng hạng nhất cầu giảm giá! Phải làm sao đây? Vấn đề này ta chưa được huấn luyện nha.

      Ở phòng hạng nhất ngày cũng mất đến vài ngàn vạn rồi, bây giờ chỉ giảm khoản hai trăm vạn, hẳn là ta có thể tự quyết định được. Triệu Hải Nhiên suy nghĩ vì đại cục, đống ý với cầu của Vô Ưu. Thương Mộc Dã còn lại nhăn tít mặt lên. Cả đời chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Chỉ vì hai trăm vạn, lại còn có thể ra câu “Tôi xin ” nữa chứ. Chẳng lẽ mặt mũi của , đáng giá bằng số tiền đó sao?

      "Để hết quần áo ở đó, ra ngoài . Còn nữa, lát nữa mang lên đây cho ấy mấy bộ nội y, cả giầy nữa."

      Thương Mộc thể nhìn được nữa rồi, cho lên phất tay ra lệnh cho hai người kia ra. Quản lý bộ phận thời trang Triệu Hải Nhiên nghe như thế, mặt xuất nụ cười tươi. Sở dĩ mỗi lần ta đều chọn lên phòng hạng nhất, đều vì giờ khắc này. ta vốn tưởng rằng lần này mình tính sai, lại ngờ đến phút cuối cùng, cục diện thay đồi.

      "Này, đừng mà. Này này này..."

      Vô Ưu nhìn bọn họ , vội vàng gọi lại. Mà quản lý bộ phận thời trang, cùng nhân viên bán hàng, ngược lại càng chạy nhanh hơn. Bây giờ mà đợi đến khi nào chứ? Chỉ có đồ ngốc mới ở lại, nha.

      ...

      Được rồi, người hết, trong phòng giờ chỉ còn lại Thương Mộc Dã và Vô Ưu. Vô Ưu lúc này như người phụ nữ chanh chua, chống tay vào nạnh, đứng trước mặt Thương Mộc ngồi nhàn nhã ghế salon, từ cao nhìn xuống la ầm lên:

      "Này, bộ biết vừa làm cái gì hả?"

      "Biết a?"

      Thương Mộc Dã ngẩng đầu nhìn Vô Ưu . Vô Ưu nhìn sắc mặt hề biến sắc của Thương Mộc Dã, khó chịu hét lên:

      "Biết? biết cái gì hả? chính là tên phá hoại! Chính là tên hoang phí! Nhất định trời tha cho ! ..."

      Vô Ưu càng càng kích động, Thương Mộc Dã nghe xong còn cảm thấy sảng khoái, cười :

      "Này, tiền là để tiêu! Tôi tiêu tiền của mình, tôi cảm thấy đó là tội ác tày trời nha!"

      Cũng đúng a!

      Vô Ưu nghe xong câu này cũng cảm thấy có đạo lý. Kiếm nhiều tiêu nhiều, cũng chẳng có gì sai cả. Nhưng mà, nhưng mà, Vô Ưu nhìn đống quần áo, vẫn có cảm giác thể chấp nhận được, tiếp tục giáo huấn:

      "Tiết kiệm là đức tính đáng quý. Coi như là có tiền nữa, cũng có thể dùng tiền vào những việc làm thiết thực hơn. Nếu như đem số tiền mua quần áo này, quyên góp giúp đỡ cho những đứa trẻ có điều kiện đến trường, có biết, tạo ra phúc cho bao nhiêu người ? chừng, bồi dưỡng cho đất nước được đội ngũ nhân tài đó. làm như thế cũng được coi cống hiến vì đất nước nha. Còn nữa...”

      "Dừng ngay!"

      Thương Mộc thể nghe được thêm từ nào nữa, phải bởi vì lời làm cho nghe đến phát ớn, mà ngược lại, có cảm giác rất buồn cười. sợ nếu như còn thêm nữa, nhịn được mà phá ra cười.

      Vô Ưu nhìn Thương Mộc Dã, muốn xem sau khi nghe mình xong, bây giờ có cảm giác như thế nào, liệu có phải cảm thấy hổ thẹn, hối lỗi , nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của . Thương Mộc Dã nhìn , cười cao ngạo :

      "Tôi phải là nhà từ thiện, cũng cho đó là những chuyện tôi cần phải làm. Còn nữa, nếu như có nhã ý muốn mời tôi ăn cơm, xin nhanh nhanh chút, nếu , tôi đây."

      Ngu muội chịu hiểu!

      Lúc này Vô Ưu chính là có loại cảm giác này! Thương Mộc Dã còn lại ra vẻ, tôi thế đó, làm gì được tôi nào!

      "Hừ!"

      Vô Ưu nổi giận đùng đùng, xoay người tới kéo cánh cửa căn phòng ra. Cửa vừa mở, nhìn thấy là phòng sách, vội vàng đóng lại, mở cánh cửa phòng khác, giật mình phát ra đó là phòng tập thể hình, sờ sờ mũi, tiếp tục ‘thám thính’. Chính là muốn nhờ Thương Mộc Dã giúp đỡ a. Thương Mộc Dã cũng lên tiếng chỉ bảo, mà ngồi xem kịch vui, xem cảnh Vô Ưu tìm phòng thay đồ.

      Chờ mong! Thất vọng! Tin tưởng chắc chắc! Lại sai lầm! Cố lấy dũng khí! Hít thở sâu...

      Biểu tình mặt Vô Ưu vô cùng phong phú, lại có chút khoa trương, làm cho tâm trạng Thương Mộc Dã vui vẻ khác thường. thể hiểu nổi, tại sao người có thể có nhiều vẻ mặt như vậy đây.

      "Ha ha, rốt cuộc ta cũng tìm được rồi!"

      Đột nhiên truyền đến tiếng la lên vui sướng của Vô Ưu. Thương Mộc Dã nghe thấy giọng hưng phấn của , mặt xuất nụ cười, sau đó :

      "Phòng tắm ở ngay cạnh đó. tắm qua chút rồi hãy thay đồ."

      Vô Ưu vốn cũng chẳng thèm để ý tới lời của Thương Mộc Dã, nhưng sau khi ngửi người mình lúc, lại nhìn nhìn bộ y phục xinh đẹp trong lòng, liền quyết định nghe theo lời . Đồ đắt tiền như vậy, nếu tắm mặc vào lãng phí. Cho nên, lần đầu tiên nghe theo lời Thương Mộc vào phòng tắm, mà hề phản bác lại.

      Kính cong…kính cong…kính cong…

      Lúc Vô Ưu vào tắm, quản lý bộ phận trời trang Triệu Hải Nhiên dẫn người mang đồ lót cùng giầy đến. Thương Mộc Dã để bọn họ mang hết đồ đặt vào trong phòng, cho rời . Sau đó đến gõ cánh cửa phòng Vô Ưu.

      Cốc… cốc… cốc…

      "Chi vậy? Tôi tắm!"

      Vô Ưu lảm nhảm, Thương Mộc Dã nghe xong, cười khổ cái :

      “Đồ lót mang đến, cho đó."

      Bởi vì trong phòng xả nước, mà giọng của Thương Mộc Dã cũng lớn, hơn nữa, tấm vách cách khá tốt, cho nên Vô Ưu ở bên trong căn bản thể nghe gì, vì vậy hét lên:

      "Cái gì? to chút ."

      to?!

      Đối với tiếng hét của Vô Ưu, Thương Mộc Dã cũng có ý kiến, nhưng lại bắt hét lên giống , đúng là chuyện đùa nha, chỉ có điều, vẫn to hơn chút:

      "Đồ lót được mang đến rồi, cho đó!"

      Cái gì?

      Vô Ưu vẫn nghe thấy gì, hề nghĩ ngợi, mở hé cửa ra, người nép vào sau cánh cửa, nghiêng đầu nhìn Thương Mộc Dã hỏi:

      " gì hả? Sao lớn tiếng chút! Đàn ông con trai mà chuyện cứ như hết hơi vậy. nên gặp bác sĩ , kiểm tra xem có phải phế quản có vấn đề gì !"

      . . .

      Thương Mộc Dã thấy Vô Ưu đột nhiên mở cửa, giật mình kinh hãi. ngờ lại có thể an tâm, mà thiếu đề phòng như vậy. đối với rất an tâm, hay coi là đàn ông đây? Vừa nghĩ đến khả năng sau, lại nghe thấy Vô Ưu ám chỉ ‘có bệnh’, mặt liền nhăn lại.

      "Này, có khỏe đó? Rốt cuộc muốn gì hả?"

      Đầu Vô Ưu có chút choáng, mà Thương Mộc Dã vẫn chịu gì, bộ dáng thoạt nhìn có vẻ tức giận, cho nên Vô Ưu thể làm gì khác hơn đành mở miệng hỏi lại lần nữa. Thương Mộc Dã thấy thế, lập tức giống như còn ác cảm gì với Vô Ưu, tiện tay dúi bộ đồ lót vào trong cho , sau đó hơi mất tự nhiên :

      "Cái này cho . Nhanh lên chút, tôi sắp chết đói rồi."

      "Oh. Biết rồi."

      Vô Ưu để ý tới bộ dáng được tự nhiên của Thương Mộc Dã, mà rất tự nhiên nhận lấy đồ lót, bởi vì Nhạc Diễm cũng thường xuyên cầm đồ lót cho , nên cũng chẳng cảm thấy có điều gì bình thường cả.

      Sau khi đóng cửa bịch tiếng, Thương Mộc Dã đứng ngoài thấy vô cùng bất ngờ khi nghe thấy tiếng khóa cửa!


      Người phụ nữ này rút cuộc có não hả?! Cư nhiên tắm rửa trong nhà người đàn ông xa lạ, lại thèm khóa cửa! Nếu như biết là người như thế nào, còn cho rằng cố tình dụ dỗ người khác nha!

      Thương Mộc Dã ý thức được nguy hiểm có thể xảy ra cho Vô Ưu, hiểu sao có chút bốc hỏa. Hai tròng mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, hận thể đá phăng cánh cửa ra, sau đó nhào về phía , dùng hành động để cho biết được, đàn ông nguy hiểm đến mức nào!

      Vô Ưu trong phòng tắm thế nào đây? đối xử với người khác theo cảm giác. biết Thương Mộc phải là người xấu, cho nên chút mảy may nào biết được, trong lúc lơ đãng làm tổn thương lòng tự ái của người đàn ông. Mà lúc này, Phương Đông Dạ cũng tìm được con trai làm cứu binh, dốc sức tìm kiếm Vô Ưu.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 74.1: Lại thêm tình địch (3)

      Phương Đông Dạ sau khi gặp được Nhạc Diễm, đem hết mọi chuyện kể lại cho cậu bé nghe, nhờ cậu bé nghĩ biện pháp giúp mình.

      "Mẹ đâu rồi?"

      Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Người cha này của cậu biết gây chuyện mà, hơn nữa, mắc lỗi biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn có thể gây ra loại chuyện nghiêm trọng như thế này. Làm ra những việc khiến cho tập đoàn “Tử Thần” sụp đổ, cũng thèm để ý đến cảm nhận của người khác như thế nào. là để xả giận cho người ta đấy, nhưng cũng có bao giờ thử suy nghĩ lại xem, người ta có thực muốn như vậy hay đâu.

      đâu nha?

      Phương Đông Dạ hề nghĩ ngợi, lấy điện thọai ra gọi cho Thạch Thiên Kình. Thạch Thiên Kình nhìn thấy là số của Phương Đông Dạ, cảm giác vô cùng tốt, cười hỏi:

      " là nôn nóng muốn đem tập đoàn “Trụ” sang tên luôn cho tôi rồi sao?"

      Phương Đông Dạ thèm quan tâm đến giọng điệu của , hỏi:

      "Tôi rồi, muốn lấy luôn . Bây giờ cho tôi biết, Vô Ưu ở đâu?"

      "Khách sạn Quốc tế Khải Hoàn, phòng 3105. phải nhanh chân lên a, thông tin này vẫn miễn phí."

      Thạch Thiên Kình xong, bật cười cúp điện thoại. Phương Đông Dạ thêm lời nào, liền bế thốc con lên, chạy thẳng về phía bãi gửi xe. Vừa ngồi vào xe, phóng như tên lửa, chạy về phía ‘Khách sạn Quốc tế Khải Hoàn’. Tốc độ vô cùng nhanh, nhưng mà phải là vì nỡ bỏ ‘Trụ’, mà vì khi nghe thấy tin Vô Ưu cùng cái tên kia ở cùng phòng trong khách sạn, hận thể bay luôn đến đó!!!

      Bảy phút!

      Phương Đông Dạ đỗ xe trước cửa ‘Khải Hoàn’.

      "Chào mừng quý khách! Xin hỏi, có thể giúp được gì cho ngài ạ?"

      Vừa mới bước vào, tiếp tân lễ phép hỏi. ta ngờ đời này lại có người đàn ông đẹp trai đến như vậy. Phương Đông Dạ thèm để ý đến vẻ ngẩn ngơ của ta, thẳng về phía thang máy.

      Vừa , vừa lấy điện thọai ra gọi cho Triết. Khách sạn này là của nhà .

      "Triết! Phòng 3105, khách sạn ‘Khải Hoàn’, gần ‘bệnh viện Bạch cầu Nhị Ân’, cậu cho ngắt hết điện cho tôi, nếu có thể, cho nổ tung cái phòng đó được tốt nhất. Dù sao tôi cũng muốn để cho người trong phòng đó còn sống sót. Còn nữa, bảo vệ mở cửa cho tôi. Tối muốn lên đó.”

      Phương Đông Dạ oang oang, Nhạc Diễm nghe thấy thế trợn mắt lên nhìn . Còn tiếp tân theo sau bọn họ, lại còn tưởng bị mắc chứng hoang tưởng, nhưng khi nhìn thấy người quản lý chạy nhanh tới mở cửa cho , ta mới biết được, người đàn ông này có thể làm được những chuyện khó tin như thế.

      ...

      "Oa!"

      người Vô Ưu đầy sữa tắm, thét to lên. Sao tự nhiên lại có nước thế này? Thương Mộc Dã nghe thấy tiếng kêu của Vô Ưu, vội vàng chạy tới hỏi:

      "Có chuyện gì vậy?"

      Vô Ưu gào khóc lên:

      " có nước. Sao tự nhiên lại có nước thế này?"

      có nước?

      Thương Mộc Dã chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Chỉ có điều, rất lo cho Vô Ưu, vội nhanh về phía điện thoại bàn, nhưng điện thọai cư nhiên gọi được! Ấn tượng của Thương Mộc Dã đối với khách sạn này tự nhiên suy giảm hẳn. hề nghĩ ngợi, liền lôi điện thọai di động ra gọi, lớn tiếng :

      "Phòng 3105, trong vòng phút làm cho có nước lại, các ngươi tự gánh lấy hậu quả."

      Sau khi xong, cúp luôn máy, tới trước cửa phòng Vô Ưu :

      "Nước có ngay thôi."

      phút! Hai phút! Ba phút vẫn có nước!

      Mặt Thương Mộc Dã trở nên đen xì. ta chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Mà Vô Ưu ra cũng gần tắm xong, chỉ có điều, đầu vẫn còn dính chút dầu gội chưa xả sạch. Thấy nước vẫn có, dùng khăn bông quấn quanh đầu, sau đó khoác áo choàng tắm ra ngoài.

      "Người ta xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên có nước?"

      Thương Mộc Dã nhìn thấy Vô Ưu mặc như thế, vuốt vuốt lông mày, ra vẻ cũng biết tại sao. Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

      Kính cong… kính cong… kính cong…

      Kính cong… kính cong… kính cong…

      ...

      Xem ra có vẻ rất cấp bách. Thương Mộc nhanh về phía cửa, trong đầu suy nghĩ chắc là nhân viên phục vụ của khách sạn tới xử lý vấn đề, nhưng ngờ lại nhìn thấy Phương Đông Dạ.

      Chẳng cần nghĩ nhiều, Thương Mộc Dã cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

      "Vô Ưu đâu?"

      Phương Đông Dạ vừa , vừa định xông vào. Thương Mộc Dã liền chặn cửa lại, sau đó cười :

      "Chờ chút, Vô Ưu đương nhiên ở đây. Nhưng mà, trước tiên phải giải thích cho tôi biết . Tại sao phòng tôi có nước, còn nữa, điện thọai cũng gọi được!"

      Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng của Phương Đông Dạ, tò mò ra, nhưng vừa nghe thấy Thương Mộc như thế, dừng lại. Điều này quả thực là rất khó tin. Vô Ưu thể tin được là Phương Đông Dạ có thể làm ra chuyện này. Mà Phương Đông Dạ lại vẫn như trước đây, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Vô Ưu, liền trở nên kích động. Lúc này lại vì kích động, mà nhìn ra Thương Mộc cố tình như thế, thành :

      "Nếu muốn để Vô Ưu chú ý, đưa ấy ra đây. Nếu tôi làm cho hối hận kịp!"

      Đối với uy hiếp của Phương Đông Dạ, Thương Mộc Dã khiêu khích :

      "Hối hận như thế nào đây? Vẫn là cách cũ sao? Lại làm cho công ty tôi bị phá sản? Để cho tôi trắng tay? Hay là còn có thủ đoạn nào mới nữa?"

      "Ngươi!"

      Phương Đông Dạ kích động túm lấy cổ áo Thương Mộc Dã, nhưng ta vẫn nhúc nhích, chỉ mỉm cười, bởi vì biết, có người ra ‘cứu ’.

      Quả nhiên, Vô Ưu nhìn thấy bộ dạng ‘hành hung’ của Phương Đông Dạ, liền vọt tới, quát to:

      "Phương Đông Dạ, làm gì đó? Còn buông tay ra."

      Phương Đông Dạ nghe thấy giọng của Vô Ưu, liền vội vàng buông cổ áo Thương Mộc Dã ra. Thương Mộc Dã cũng rất ‘phối hợp’, tránh sang bên. Cứ như vậy, Vô Ưu người mặc áo choàng tắm, đứng đối diện với Phương Đông Dạ nổi giận đùng đùng.

      "Chết tiệt! Ta giết chết ngươi!"

      Phương Đông Dạ sau khi nhìn thấy ‘tình trạng’ của Vô Ưu, mắt hằn ra tia máu tức giận lao về phía Thương Mộc Dã. Vô Ưu vội vàng chặn lại, quát lên:

      " định làm gì hả? Tôi biết có thể là muốn tốt cho tôi, nhưng cảm thấy mình hơi quá phận rồi sao?"

      Quá phận?

      Phương Đông Dạ bị tổn thương, cúi đầu nhìn Vô Ưu đứng trước mặt. Còn Vô Ưu đem hết những suy nghĩ trong lòng ra:

      "Bạn bè với nhau phải là như thế này. Tôi giận cha ruột của mình, nhưng tại sao lại làm cho tập đoàn ‘Tử Thần’ của ông ta phải phá sản? Là giúp bạn bè báo thù sao? biết đó là điều bạn muốn sao? Bạn bè phải như thế. Bạn bè với nhau, muốn biểu đạt quan tâm của mình, trong lúc người kia gặp khó khăn, chật vật, chỉ cần ở bên cạnh họ là tốt rồi."

      Bạn bè?!

      Mỗi lần Vô Ưu nhắc tới từ này, đều giống như lần lấy dao cứa vào lòng Phương Đông Dạ. ngờ được, mình cố gắng bao lâu như vậy, mà trong mắt , bọn họ chẳng qua vẫn chỉ đơn giản là bạn bè như thế!

      Lòng tự ái của Phương Đông Dạ bị tổn thương, nhưng lúc này, Vô Ưu lại vẫn tiếp tục thuyết giáo:

      "Còn nữa, tại làm cái gì hả? Tôi chỉ muốn đền ơn Thương Mộc cứu mạng bà nội, lại cho cắt nước, rồi bấm chuông ầm ầm. muốn làm gì đây hả?"

      Đền ơn cứu mạng? Lấy thân đền đáp sao?!!

      Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu xong, quát đến khàn cả giọng:

      "Tôi làm gì sao? Em có biết chính mình làm gì hay hả? Đền ơn? Đền ơn phải dùng đến phương thức này sao? Được. Em đền ơn ân nhân của em . Coi như tôi xen vào chuyện của người khác!"

      Sau khi xong, quay đầu định rời , nhưng lại nhình thấy Nhạc Diễm phía sau, hề nghĩ ngợi gì, liền quát:

      "Nhạc Diễm, chúng ta !"

      "Bé Diễm?"

      Vô Ưu hiểu tại sao Phương Đông Dạ lại giận như thế, đến khi nhìn thấy Nhạc Diễm càng khó hiểu hơn. Thằng bé sao cũng tới đây chứ? Phương Đông Dạ thấy Nhạc Diễm đứng bất động, liền lôi cậu bé về phía thang máy...

      Sau khi vào thang máy, Nhạc Diễm nhìn thấy cha tức giận hừng hực, bất đắc dĩ hỏi:

      "Cha, cha tức giận sao?"

      Phương Đông Dạ nghe thấy Nhạc Diễm hỏi thế, tức giận :

      " cái thế hả? Đương nhiên là tức giận rồi! Con tức giận?"

      tin, cậu bé nhìn thấy mẹ đẻ của mình, ‘thuê phòng’ trong khách sạn ở cùng với người đàn ông khác, lại tức giận. Nhưng Nhạc Diễm đúng là để chừa chút mặt mũi nào cho , :

      " tức giận a!"

      " tức giận? Sao con có thể tức giận chứ?"

      Phương Đông Dạ nhình Nhạc Diễm dám tin hỏi. Nhạc Diễm cười :

      "Bởi vì con biết mẹ phải là loại người như vậy a!"

      phải là loại người như vậy?!

      Phương Đông Dạ nhìn vẻ mặt thản nhiên, tràn đầy tin tưởng của Nhạc Diễm, cũng bắt đầu bình tĩnh lại. vốn là người có trí tuệ hơn người, chỉ khi gặp phải những chuyện có liên quan đến Vô Ưu, thể kiềm chế được thôi. Bây giờ tỉnh táo lại rồi, mới phát ra, nhất định mình bị cái tên Thương Mộc Dã kia lừa rồi.

      Tinh!

      Lúc này, thang máy cũng xuống đến tầng 1. chút chần chờ, Phương Đông Dạ lại lần nữa ấn nút lên tầng 31.

      ...
      Mizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 74.2: Lại thêm tình địch (3)

      "Đều sao thế nhỉ?"

      Vô Ưu lẩm bẩm khó hiểu. Đột nhiên có cảm giác đầu hơi choáng, cả người ngã xuống. Thương Mộc Dã cảm thấy có chuyện gì đó, rất nhanh đỡ được lại. Mùi thơm người khiến hỏi nhăn mày.

      Chết tiệt! bị người khác phát ra hành tung rồi! Sữa tắm và dầu gội bị người ta trộn thuốc mê vào. suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy đến ghế salon lấy khẩu súng lục trong chiếc áo khoác, nhưng, chậm bước, tay vừa mới chạm vào khẩu súng, nghe thấy giọng lơ lớ của người ngoại quốc:

      " được nhúc nhích! Nếu ta chết!"

      Thương Mộc thể làm gì khác hơn là buông tay ra khỏi khẩu súng, hơn nữa, còn bị bọn họ lục soát khắp người. Trong lòng cảm giác được xui xẻo đến rồi. quay đầu nhìn ‘ vàng’, xinh đẹp chĩa súng về phía Vô Ưu :

      "Enica, rốt cuộc muốn thế nào hả?"

      Xem ra biết nhau. xinh đẹp được gọi là Enica người mặc bộ vest, đôi giày da giống như nhân sĩ, vừa chỉ huy thuộc hạ lấy ga trải giường cuốn Vô Ưu lại, vừa với Thương Mộc Dã:

      "Em rồi. là của em!"

      người đàn ông cuồng vọng, duy ngã độc tôn, tốt rồi, bây giờ đụng phải người phụ nữ, chỉ dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. đúng là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’!

      "Enica, trước hết thả ấy ra . ấy phải là người của tôi."

      Nếu như là bình thường, Thương Mộc Dã cũng chẳng thèm nhiều lời với người phụ nữ này. Nhưng bây giờ, thấy lo lắng cho Vô Ưu. Cái người phụ nữ tên Enica điên khùng này, chuyện gì cũng có thể làm được. Kể từ khi chấp nhận lời mời của tổ chức mafia Italia, tham dự hội nghị của bọn họ, gặp mặt người em Enica của ông trùm tổ chức mafia Alaton, cuộc đời của còn ngày nào yên ổn nữa rồi.

      Đến bây giờ Thương Mộc Dã cũng thể nhớ nổi, có bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh mình bị ‘giải’ nữa, nghe bọn họ còn bị đưa đến hòn đảo Thái Bình Dương! đối với điều này cũng chẳng bận tâm, hay gì, dù sao cũng cho rằng, chỉ vì mấy người đàn bà bé kia, mà trở thành địch thủ với tổ chức mafia Italy. phải là dám, mà là cảm thấy cần thiết, đáng để làm như vậy!

      "Tiểu thư Enica, có người lên đây."

      tên thuộc hạ phát ra thang máy lên tầng này, :

      " thôi. bằng thang máy khác."

      "Được."

      tên vác lên Vô Ưu, tên áp sát bên cạnh . Còn Enica tới bên cạnh Thương Mộc Dã, nhét khẩu súng ngắn vào túi ở hông của , vừa vừa :

      " , em biết rất lợi hại, nhưng chớ có làm bừa nha. người bọn họ đều có gắn bom đó. Chỉ cần dám có manh động, rất có thể, bọn họ và người phụ nữ của đều tan tành."

      Lần đầu tiên Thương Mộc Dã bị người phụ nữ bức bách, phải nhẫn nhịn, uất ức đến như vậy!

      ...

      Sau khi thang máy lên tới tầng 31, Phương Đông Dạ vội vàng chạy tới phòng Thương Mộc Dã. Nhạc Diễm sau liếc nhìn sang thang máy bên cạnh, thấy thang máy lên tầng 23, vẫn còn xuống. Cậu bé cũng suy nghĩ nhiều, chạy về phía phòng Thương Mộc Dã.

      Nhạc Diễm vừa tới cửa, phát ra có điều gì đó bình thường. Cậu bé hề nghe thấy cha bấm chuông cửa, như thế nào ở bên trong rồi đây? Chưa kịp suy nghĩ nhìn thấy Phương Đông Dạ ở bên trong, đẩy mạnh cánh cửa ra, sau đó kêu to:

      "Vô Ưu, Vô Ưu!"

      Nhạc Diễm nhìn chiếc giường trong phòng ngủ có ga trải gường, hơn nữa, trong căn phòng ngăn nắp lại có chút lộn xộn, liền lo lắng hỏi:

      " xảy ra chuyện gì?"

      Phương Đông Dạ luống cuống, kêu lên:

      "Đáng chết! có ai!"

      Xảy ra chuyện rồi! Thang máy!

      Nhạc Diễm rất nhanh chạy về phía thang máy, đến khi cậu bé chạy tới nơi, thang máy chỉ đến tầng 1.

      "Chuyện gì xảy ra vậy."

      Phương Đông Dạ phát Nhạc Diễm có điểm khác thường, liền chạy đuổi theo cậu bé. Nhạc Diễm :

      "Có thể kịp nữa rồi. Mau cho người giữ bọn họ lại."

      Nhạc Diễm xong, kiễng chân ấn cửa thang máy mở ra. Đầu óc Phương Đông Dạ lúc này đặc sệt, thể phân tích được gì, bị động nghe theo chỉ thị của con, gọi điện thoại cho Triết.

      Mà Triết còn lại là cho biết, bị chậm mất. vừa mới nhận được điện thoại của người quản lý báo, vừa có mấy người kỳ quái ra khỏi khách sạn.

      ...

      "Khốn kiếp! Người phụ nữ đó là ai?"

      Trong giới bạch đạo, thương trường Phương Đông Dạ vốn là nhân vật hô mưa gọi gió. Nhưng đối với bọn người kia, có thể phải là người xa lạ, biết được đến chín phần mười, chỉ có điều, đối với , chữ bẻ đôi về họ cũng biết!!!

      "Tôi cũng biết người đó."

      Triết thành trả lời. Nhạc Diễm :

      "Người đàn ông tên Thương Mộc Dã kia con thấy qua. Hình như ta là bang chủ của bang ‘Thiên Hoàng’. Người phụ nữ kia nhận ra."

      Nhạc Diễm vừa xong, Triết nhịn được hô lên kinh ngạc:

      "Đại ca, con trai phải là người bình thường nha. Đưa cậu bé kiểm tra IQ . chừng, cậu bé là thiên tài có hai đó."

      "Triết!"

      Trong lúc này rồi mà Triết vẫn còn có tâm trạng ra điều này, làm cho Phương Đông Dạ tương đối khó chịu. Triết :

      "Yên tâm . Người bị trực tiếp giết chết mà mang , chứng tỏ còn có mục đích gì đó, tính mạng bị nguy hiểm đâu!"

      Triết sai, tuy như thế, nhưng Phương Đông Dạ vẫn thể chịu được, khi giờ phút này Vô Ưu trong hoàn cảnh nguy hiểm.

      Hắc đạo! Bọn hắc đạo chết tiệt!

      Thạch Thiên Kình!

      Phương Đông Dạ vội vàng rút điện thọai di động trong túi ra, gọi cho Thạch Thiên Kình. Điện thoại vừa có người nhận máy, Phương Đông Dạ rống lên:

      "Vô Ưu ở đâu?"

      Thạch Thiên Kình nghe thế, cười hỏi:

      "Phương Đông Dạ, tôi là bảo mẫu của Nhạc Vô Ưu sao?"

      Thạch Thiên Kình nhạo báng hỏi, Phương Đông Dạ lạnh lùng :

      "Đừng nghĩ là tôi biết. Tôi khẳng định phái người theo dõi Vô Ưu, nếu , thể có được tin tức của ấy bất cứ lúc nào được. Mau cho tôi biết, ấy bây giờ ở chỗ người nào?"

      Đối với lời của Phương Đông Dạ, Thạch Thiên Kình cảm thấy rất phấn khích, cười :

      "Phương Đông Dạ, cho rằng Vô Ưu là người có giá trị gì, để tôi phải phái người theo dõi ta đây? Thuộc hạ của tôi là những tên ăn ngồi rồi đến thế sao? Còn nữa, Nhạc Vô Ưu có thể đối với là bảo vật vô giá, nhưng đối với tôi, đáng giá xu!"

      Câu của Thạch Thiên Kình, giống như là xạo, làm Phương Đông Dạ nhịn được hỏi:

      "Vậy sao có thể biết được tin tức của Vô Ưu cặn cẽ đến như thế?"

      Xem ra rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn chút rồi. Thạch Thiên Kình lúc này mới trả lời thành :

      "Bởi vì tôi cho người theo dõi Thương Mộc Dã, mà người phụ nữ đó lúc ấy lại đều ở chung với ta, thế thôi!"

      Theo dõi Thương Mộc Dã!

      Hai mắt Phương Đông Dạ sáng lên hỏi:

      "Vậy, Thương Mộc Dã bây giờ ở đâu?"

      Dù sao hai người đó cũng ở chung chỗ, tìm được Thương Mộc phải là tìm thấy Vô Ưu rồi sao. Suy nghĩ của Phương Đông Dạ cũng sai , nhưng lần này Thạch Thiên Kình lại phối hợp như nghĩ, gây khó dễ :

      "Tại sao tôi nhất định cứ phải hết lần này đến lần khác giúp đỡ đây?"

      "Muốn bao nhiêu tiền, tùy ra giá."

      Phương Đông Dạ quanh co. Thạch Thiên Kình còn lại :

      " là người buôn bán, quy tắc thương trường của các , chính là dùng tiền để chuyện. Nhưng, tôi là người của hắc đạo. Giới hắc đạo chúng tôi cũng có quy tắc của giới hắc đạo!"

      Thạch Thiên Kình giải thích ràng như thế, chính là muốn gây khó khăn cho , biết, Phương Đông Dạ đắc tội gì với người này rồi đây.

      "Quy tắc gì?"

      Phương Đông Dạ lúc này vốn còn chọn lựa khác, chỉ có thể để tùy ý cho Thạch Thiên Kình dẫn dắt. Thạch Thiên Kình :

      "Hôm nay tôi vui, muốn chuyện. Ai da, cũng đến giờ ăn cơm trưa rồi sao, ăn cơm thôi. Bái bái."

      xong, ngắt luôn điện thoại.

      Ngươi chết !

      Phương Đông Dạ hề nghĩ ngợi, liền ném mạnh điện thoại xuống sàn nhà lát cẩm thạch! Cả đời này chưa bao giời phải chịu uất ức đến như vậy!

      "Thế nào rồi? ta chịu giúp sao? từng đắc tội với ?"

      Triết nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Phương Đông Dạ mang vẻ mặt phần nộ nghĩ, đắc tội? đắc tội với lúc nào hả! Nguyên tắc của là: người động đến mình mình cũng động đến người. Thạch Thiên Kình chưa từng đắc tội với , sao có thể đắc tội với ta đây. cũng phải là người ăn no rửng mỡ, rồi tự rước phiền toái đến cho mình.

      "Con nghĩ, có thể là có liên quan đến dì Tiểu Hạ!"

      Lúc bọn họ ầm ĩ ở chỗ này, tên nhóc Nhạc Diễm kia cũng hề nhàn rỗi. Cái đầu bé của cậu ngừng manh động. Câu của cậu vừa thốt ra khỏi miệng, đổi lại là ánh mắt khó hiểu của Phương Đông Dạ:

      "Tiểu Hạ? phải là ta định trả thù Vô Ưu chứ?"

      Nhạc Diễm dùng ánh mắt khinh thường nhìn Phương Đông Dạ. Cha như thế nào càng ngày càng ngốc rồi đây?

      Triết :

      "Đại ca, phải là người nhà của người phụ nữ mê hoặc nha?"

      "Có thể như thế!"

      Phương Đông Dạ hung hăng trừng mắt nhìn Triết cái. Chỉ có điều, ngay tức khắc, hai mắt sáng lên nhìn về phía Nhạc Diễm. Nhạc Diễm còn lại là gật đầu. Đông Dạ vội vàng ngồi xổm người xuống, nhặt ‘xác’ chiếc điện thoại tơi tả dưới đất, sau đó đứng lên, tháo chiếc sim ra, giằng lấy điện thoại di động của Triết, lắp sim của mình vào, tìm số điện thoại của Tiểu Hạ nhờ giúp đỡ!

      Đúng là vận mệnh thay đổi mà! hôm nay cũng phải cầu cạnh đến Tiểu Hạ - người phụ nữ từng hãm hại. Đây đúng là số mệnh !
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :