1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 70.1: Hy vọng (1)

      "Bà nội."

      Trong phòng điều trị, Vô Ưu nhìn thấy bà nội được băng bó cẩn thận, qua khỏi cơn nguyhiểm. Bà nội nhìn thấy Vô Ưu, đau lòng cười an ủi:

      "Bà nội có chuyện gì nữa rồi. được khóc, xấu chết được."

      Nghe thấy giọng trêu chọc của bà, cuối cùng Vô Ưu cũng hơi hơi yên tâm.

      Bà nội nắm tay , vuốt nhè , đột nhiên thấy có nhiều người đứng chật cả cửa. ra là Nhạc Thiên Hàng, Hạ Mỹ Hà, Nhạc Khải và Luky cũng đều chạy tới đây. Mà phía sau bọn họ còn có bác sĩ, vị bác sĩ thấy đầy người chắn ở cửa, giọng khó chịu:

      "Sao lại nhiều người như thế hả? Người bệnhvừa mới thoát khỏi cơn nguy hiểm, biết như vậy là rất tốt đối với người bệnh sao?"

      Vô Ưu nghe thấy giọng cũng quay lại nhìn,thấy Nhạc Thiên Hàng rối rít xin lỗi:

      "Xin lỗi bác sĩ, mẹ tôi bị bệnh, cháu trai cháu đều lo lắng cho bà nội, nên mới tới xem chút."

      Nhạc Thiên Hàng thành khẩn , bác sĩ nhìnông hỏi:

      "Ông là con trai của bệnh nhân?"

      Nhạc Thiên Hàng gật đầu, nhìn mẹ nằmtrên giường bệnh, sau đó khẳng định :

      "Đúng vậy!"

      Thầy thuốc gật đầu, sau đó :

      "Được rồi, ông qua đây chút. Tôi có vài lời muốn với ông."

      còn nhiều thời gian nữa sao?

      Bà nội nhìn vẻ mặt bác sĩ, trong lòng cũng đãhiểu ràng. Sở dĩ bà để Vô Ưu đưa Bé Diễmtrở về Đài Bắc, chính là vì bà phát ra thân thể của mình có gì đó bất thường.
      Mọi người đều phải chết. Bà sống đến ngần này tuổi rồi, ngay cả cháu trai, cháu của mình cũng đều thấy rồi, chết cũng oán gì. Nhưng, bà chỉ sợ sau khi mình chết , khôngbiết Vô Ưu phải sống như thế nào. Cho nên mới để cho đưa Bé Diễm đến Đài Bắc, ở đó tìm việc làm, ổn định lại cuộc sống. Sau này coi như nếu bà có chết, cũng có cuộc sống ổn định của chính mình rồi. Đương nhiên, trongđó cũng còn nguyên nhân nữa, được chỉbảo tốt cho Bé Diễm thông mình đến dịthường kia rồi.

      ...

      Nhạc Thiên Hàng theo bác sĩ, ngoài cửa chỉcòn lại ba người là Hạ Mỹ Hà, Nhạc Khải vàLuky, đứng lúng ta lúng túng biếtlàm gì. Mà Vô Ưu cũng biết phải gì với bọn họ.

      "Nhạc Khải, Nhạc Hoàn, các con còn khôngmau gọi bà nội ."

      Sau hồi do dự, Hạ Mỹ Hà nhìn Nhạc Khảivà Luky .

      Luky luống cuống nhìn Nhạc Khải, Nhạc Khải liền kéo tay , tăng thêm dũng khí cho , cũngđồng thời tăng thêm dũng khí cho chính mình. kéo Luky tới:

      "Bà nội. Cháu là Nhạc Khải."

      "Bà nội, cháu là Nhạc Hoàn. Bà đỡ hơn chútnào chưa? Cháu xin lỗi, đều là do cháu tốt, cháu..."

      Nhạc Khải nhìn thấy vẻ mặt hiền hậu, thân thiết của bà nội, xấu hổ cúi đầu xuống. Bà nội nhìnvề phía Vô Ưu, cười :

      "Cháu còn cảm ơn ân nhân cứumạng, đưa bà tới đây sao."

      Vô Ưu gật đầu, :

      "Cháu cảm ơn đây. Khải, Luky, bà nội giao cho các người chăm sóc rồi."

      Vô Ưu xong mỉm cười ra ngoài. Lúc tớicửa, cúi đầu qua. Mặc dù oán hận tiêu tan, cũng còn trách tội bọn họ nữa, nhưng, lại vẫn thể nào quẳng hiềm khích lúc trước, để chung sống hòa bình với họ, nhấtlà đối với Nhạc Thiên Hàng và Hạ Mỹ Hà.

      ...

      1h sáng, trong hành lang bệnh viện. ngườiđàn ông ngồi nhắm mắt dưỡng thần chiếc ghế đặt ngoài hành lang. Nhìn bộ dáng mệt mỏi chết được. Vô Ưu nhớ khuôn mặt người đàn ông có phần ngang bướng, hào phóngnày. chính là người cái câu kia: “Xin lỗi. Hãy tin tôi. Tôi giúp .” - ân nhân cứu mạng bà.

      Vô Ưu qua, cởi chiếc áo khoác trênngười mình ra, cẩn thận đắp lên người người đàn ông.

      "Oh, cảm ơn."

      Mặc dù Vô Ưu rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn làm tỉnh giấc. Từ ánh mắt cảnh giác của , có thể thấy được trong lòng , có tính đềphòng đặc biệt cao. Vô Ưu cười ngượng ngùng, sau đó :

      "Xin lỗi, đánh thức rồi."

      Xin lỗi xong, gật đầu cái, :

      "Còn nữa, cám ơn . Nếu như , bà nội tôi biết thế nào nữa!"

      Người đàn ông nhìn Vô Ưu hỏi:

      "Bà lão bây giờ an toàn rồi sao?"

      Vô Ưu cười gật đầu. :

      "Uhm, thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi."

      Người đàn ông nghe thấy Vô Ưu vậy, liềnđứng bật dậy:

      "Vậy tôi an tâm rồi. Tạm biệt!"

      xong, đưa áo khoác trả lại cho Vô Ưu, sau đó định rời .

      "Tôi, tôi còn chưa biết tên là gì."

      Vô Ưu nhìn người người đàn ông giúp mình, còn trấn an, khiến người khác có cảm giác rất an toàn, nhưng lúc này lại có vẻ xa lạ, thìkhông biết nên gì cho phải. Người đàn ông cũng quay đầu lại, có điều ngừngbước, để lại tên mình:

      "Thương Mộc Dã."

      Thương Mộc Dã?

      Người Nhật Bản sao? Vô Ưu nhìn bóng lưng , buồn bực nghĩ. Tên giống, nhưng trônglại giống lắm. Người Nhật Bản chẳng phải chân ngắn, tay ngắn sao? Người này trông rấtcao, cũng phải cao bằng Phương Đông Dạ . Chắc phải xấp xỉ 180cm.
      Vô Ưu nhìn theo bóng người đàn ông đánh giá, mãi đến khi người đàn ông quẹo hướng khác rồi biến mất, mới giật mình tỉnh ngộ, ta là ânnhân cứu mạng của bọn họ, sao lại có thể để hắnrời như thế được. Nghĩ vậy, Vô Ưu vội chạy theo hô:

      "Này, Thương Mộc Dã, mai tôi mời ăn cơm có được ?"

      ...

      Thương Mộc Dã - bang chủ của bang ‘Thương Hoàng’ - tổ chức hắc đạo lớn nhất ở Nhật Bản. Lần này che dấu thân phận đếnĐài Loan, là để thắp hương cho bà nội. Hàng năm vào khoảng thời gian này, đều đến đây ở lại thời gian ngắn. Ba vốn là ngườiĐài Loan, còn mẹ là người Nhật Bản - đạitiểu thư của dòng họ Thương Mộc.

      Chuyện tình của người bình thường, với tiểu thư quý tộc. Nhưng mà, Thương MộcAnh Dã cũng chẳng hiểu được, với lại, cũngkhông cho rằng, hai người vì tình mà bỏ trốn lại là cái chuyện tình lãng mạn gì đó. Trongmắt , chẳng qua đó chỉ là biểu của ích kỷ. chẳng thân với ai cả, ngoại trừ người, chính là bà nội . Chỉ có điều, bà qua đời rồi.

      phải là người tốt bụng, thậm chí cũng có thể coi là người máu lạnh.

      Lúc ở ‘Long Lanh’ xảy ra chuyện, vốnđang ngồi lầu ‘ngoảnh mặt làm ngơ’. Khóemiệng nhếch lên, nhìn đám người phía dưới mà buồn cười, cảm thấy những người đó thậtngu xuẩn. Nhưng, người khiến buồn cườinhất chính là Vô Ưu - người phụ nữ ngu ngốc. liếc mắt cái có thể nhận ra phải là người tuyệt tình, nhìn phát biết trong đó có tình rồi. Thế nhưng lại vẫn gì, bộ dáng quyết tâm hy sinh cái tôi của mình, với mục đích ‘ người vì mọi người’, là buồn cười.

      Con người, nếu như muốn được tốt, trước hết phải tốt với chính mình.

      Hành vi của Vô Ưu trong mắt , chính là ‘tự mình hại mình’. Cho nên, tự làm tự chịu, đáng có được đồng tình của người khác.

      Sở dĩ xuất giúp đỡ, chẳng qua là vì bàlão kia. Mỗi người đều có điểm yếu, màđiểm yếu của chính là bà nội. cũngkhông hiểu tại sao, khi nhìn thấy bà lão bị ngã chảy máu nằm đất, lại nhịn đượcnghĩ tới hình ảnh người bà nội mất. Mà Vô Ưu - người vốn có chút khinh thường, lúc khóc lên, thậm chí lại cảm thấy có chút bóng dáng của mình trong đó.

      Chờ phản ứng lại kịp, phi xe đưa bà lão đến bệnh viện rồi.

      Thất thường!

      Đối với hành động của mình, giải thích như vậy. Cho nên, đối với lời mời của Vô Ưu, hắncũng trả lời, cũng chẳng lên tiếng từ chối. muốn bởi vì chuyện nhàm chán, vô vị này, mà có bất kỳ liên hệ gì với người phụ nữ ngu ngốc kia. Hơn nữa, ghét nhất phứctạp, cho nên, Vô Ưu vừa trùng hợp hội tụ đủ tấtcả những điều ghét.

      Thương Mộc Dã lạnh lùng quẹo hướng khác, tránh khỏi hoàn toàn tầm mắt của Vô Ưu.

      Mới vừa xoay người, bóng người hơi quen quen lọt vào tầm mắt của . Nhạc Thiên Hàng - là cha của người phụ nữ ngu ngốc kia! Thương Mộc Dã liếc mắt cái nhận ra người đàn ông đứng cùng với bác sĩ. Vẻsầu não mặt ông ta khiến chú ý.

      " thể sống được quá thángnữa sao? Bác sĩ, cầu xin ông nghĩ biện pháp cứu giúp."

      Những lời này khiến Thương Mộc Dã nhíumày. cần nghĩ cũng biết được điều đó có nghĩa là gì. Điều này đối với chẳng liên quan gì, nhưng hiểu tại sao, vừa nghĩ đến phản ứng của Vô Ưu sau khi biết được tin này, liền nhăn mày khó chịu. Sau khi tự hỏi khoảng 10 giây, xoay người ngược lại.Điều làm bất ngờ chính là, Vô Ưu cư nhiênvẫn đứng ở chỗ cũ nhúc nhích.

      Vô Ưu thấy Thương Mộc Dã quay trở lạithì bật cười:

      "Cái đó, còn có chuyện gì sao?"

      Nụ cười ngây thơ, mơ mộng! Đối với nụ cười quá của , Thương Mộc lại khó chịu nhăn mặt. Điều này cũng ghét. ghét kiểungười thể cảm xúc ràng như vậy.

      "6h tối ngày mai, tôi tới đây đón ."

      Thương Mộc Dã sau khi xong, lại mộtlần nữa quay đầu rời . Sau khi quẹo hẳnsang hướng khác, Vô Ưu mới phản ứng lại, nhịn được, lại nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng, nụ cười dừng mặt được bao lâu, liền trở nên cứng đờ. Bởi theo hướng ThươngMộc Dã vừa rời , nhìn thấy NhạcThiên Hàng.

      Ông ta tới đây làm gì hả? Bác sĩ tìm ông ta cóchuyện gì? Có phải có chuyện gì liên quan đếnbà nội ?

      muốn hỏi, nhưng lại muốn chuyệnvới ông. Nghĩ thầm, dù sao lát nữa cũng trở lạiphòng bệnh, có chuyện gì ông ta . Cho nên, gì, xoay người định quay về phòng bệnh. Nhạc Thiên Hàng vội vàng gọi côlại:

      "Vô Ưu, chờ chút. Ta có chuyện muốn nóivới con."

      Giọng lo lắng, khẩn cấp của Nhạc Thiên Hàng, làm Vô Ưu cảm thấy bất an, xoay người nhìn ông hỏi:

      "Chuyện gì vậy? Liên quan đến bà nội sao?"

      Vẻ mặt căng thẳng của Vô Ưu, khiến Nhạc Thiên Hàng lên lời bệnh tình nguykịch của mẹ, cho nên, mỉm cười :

      "Là như thế này, con về nhà sắp xếp cho bà nộiít đồ dùng để nằm viện, nhân tiện mang cho bàmột ít đồ ăn, bà vừa kêu đói bụng."

      "Bà nội đói bụng? Được. Tôi lập tức luôn."

      Vô Ưu đơn thuần sau khi xong, chạy nhanhra hướng cửa, ngay cả lúc qua người Nhạc Thiên Hàng, cũng nhìn thấy lệ trong mắtông.
      ...
      Mizuki thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 70.2: Hy vọng (1)

      "Mẹ, con xin lỗi mẹ, mẹ."

      Nhạc Thiên Hàng sau khi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy hình ảnh bà cháu hòa hợp, nước mắt ngay tức khắc cũng chảy ra. Ông bước nhanh về phía trước, quỳ thẳng người xuống trước mặt bà lão lời xin lỗi. Đối mặt với đứa con còn thiết chen đua này, bà lão thở dài hơi, trong lòng khỏi xót xa.

      Trong màn đêm tĩnh mịch, dường như có gì đó thay đổi. Đối với Nhạc Khải và Luky mà , thay đổi lớn nhất chính là cha trở nên xa lạ rồi.

      "Đứng lên , đừng để Tiểu Ưu nhìn thấy cảnh này."

      Cuối cùng vẫn là bà nội lên tiếng trước. Con trai là khúc ruột của bà, hổ dữ cũng ăn thịt con mình. Đứa con còn thiết chen đua của bà, có lỗi với mẹ con Vô Ưu. Đối mặt với người con dâu tốt như vậy, Vô Ưu lại hiểu chuyện như thế, bà thực thể tha thứ cho con. Nhưng, con mình dù có tạo nghiệp chướng như thế nào, cũng vẫn là con của mình. tại bà cũng chẳng còn sống được bao ngày, người sắp chết tâm hồn càng hướng thiện, mà xác định sắp chết lại càng nên gây khó dễ cho người còn sống.

      "Con mẹ đói bụng, bảo con bé về nhà nấu chút cháo rồi."

      Nhạc Thiên Hàng vẫn đứng dậy, trong mắt vẫn còn dòng lệ nóng hổi, ngẩng đầu nhìn người mẹ già, mái đầu bạc trắng . Bà lão nghe xong câu này, nhịn được bật cười thương:

      "Cái đứa ngốc nghếch này, đến giờ vẫn còn dễ bị gạt như vậy. Quá nửa đêm rồi còn ăn cháo gì chứ."

      Bất kể là Hạ Mỹ Hà, Nhạc Khải hay Luky, nghe thấy cuộc đối thoại này, trong lòng đều có dự cảm tốt. ràng xảy ra chuyện gì đó, nên mới viện cớ để Vô Ưu rời .

      "Cha, bác sĩ gì với cha vậy?"

      Nhạc Khải vừa hỏi, vừa nắm chặt tay bà nội. Nhạc Thiên Hàng còn chưa biết trả lời vấn đề này như thế nào, bà lão cười :

      "Tiểu Khải à, bà nhớ cháu có là, ở Canada cháu còn có công ty, có hay hả?"

      Bà nội đột nhiên hỏi vấn đề này, làm Nhạc Khải hiểu gì cả, nhưng vẫn thành gật đầu :

      "Đúng vậy ạ. Bà nội, có chuyện gì sao?"

      Bà lão cười gật đầu, :

      "Bà nội cả đời chưa ra khỏi nước mình, cho nên bà nội muốn theo cháu sang Canada sống, cháu có đồng ý đưa bà nội ?"

      "Mẹ!"

      Nhạc Thiên Hàng sao mà hiểu được ý của mẹ mình đây. Bà như vậy ràng là muốn chết ở đây, muốn để Vô Ưu nhìn thấy bà chết. Nhìn đôi mắt Nhạc Thiên Hàng chảy đầy lệ, Nhạc Khải cũng hiểu ra vấn đề, cho nên cười :

      "Được, bà nội muốn khi nào mình xuất phát, để cháu sắp xếp."

      "Bà nội, cháu cũng muốn cùng. Cháu cũng muốn trở về Canada."

      Luky cũng ngốc, cầm tay bà .

      Bà lão cười với 2 đứa cháu hiểu chuyện:

      "Được, cùng , tất cả mọi người cùng . Ba ngày sau . Ta muốn ngắm phong cảnh nước ngoài đến thể chờ đợi được nữa rồi."

      Cứ như vậy, mấy người bàn bạc xong kế hoạch rời , mà cho Vô Ưu biết gì.

      ...

      "Mẹ, quá nửa đêm rồi còn chưa ngủ, mẹ làm gì vậy hả?"

      3h đêm, Nhạc Diễm ngủ say bị những tiếng động từ phòng bếp phát ra làm cho tỉnh giấc. Cho nên, nhịn được, ra xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Vô Ưu bận bịu trong bếp.

      Vô Ưu bận rộn, chăm chú nhìn sách hướng dẫn nấu ăn, cũng thèm quay đầu lại :

      "Bà nội đói bụng, mẹ nấu cháo."

      Đói bụng? Nấu cháo?

      Trực giác Nhạc Diễm mách bảo, Vô Ưu phải mộng du nhất định là dối. Cậu bé sau khi xác định thao tác của Vô Ưu có vấn đề gì, đem phòng bếp đốt cháy, mới xoay người đến trước cửa phòng . Định hỏi bà bà xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lại ngờ nhìn thấy trong phòng bóng người.
      Phòng ngủ có! Phòng bếp có! Phòng khách có! Chỗ nào cũng có! Nhạc Diễm tìm kiếm khắp nơi, thậm chỉ ngay cả Toilet cũng tìm rồi.

      "Mẹ. Bà bà đâu rồi?"

      Nhạc Diễm có cảm giác có điều gì đó bất thường. Vô Ưu thản nhiên :

      "Trong bệnh viện."

      Hoàn toàn nghĩ tới, điều này đối với người chưa chuẩn bị tâm lý, bị kích động đến cỡ nào. Quả nhiên, Nhạc Diễm vừa nghe xong, hét lớn lên:

      "Bệnh viện? Tại sao lại ở bệnh viện? Bà bị làm sao vậy? Sao con lại biết?"

      Tâm trạng khá kích động. Cũng khó trách, địa vị của bà bà trong lòng Bé Diễm, cũng thua kém chút nào so với Vô Ưu. Hai người đều là người thân nhất của cậu.
      Lúc này Vô Ưu mới nghĩ ra là Nhạc Diễm chưa biết việc này, cho nên vừa chăm chú làm việc của mình, vừa :

      "Yên tâm , qua khỏi cơn nguy hiểm."

      Qua khỏi con nguy hiểm!

      Nhạc Diễm nghe được hai chữ ‘nguy hiểm’, chẳng những thoải mái hơn, mà ngược lại càng căng thẳng. Cậu bé vội bước nhanh tới chỗ mẹ, tắt bếp , sau khi để Vô Ưu tập trung toàn bộ tinh thần đối mặt với cậu, mới lo lắng hỏi:

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ hãy kể ràng cho con nghe trước !"

      Vô Ưu thấy vẻ kiên trì của Nhạc Diễm, qua loa:

      "Mẹ bị người ta đẩy, bà vì cứu mẹ, nên bị đụng trúng quầy bar, bị thương ở đầu."

      Vô Ưu kể vắn tắt. Nhạc Diễm nghe xong trong lòng run sợ. Cậu bé hôm nay chẳng qua mới chỉ ngủ được mấy tiếng, sao lại phát sinh nhiều chuyện như thế này đây?

      "Bà bà nằm viện, mẹ trông chừng, còn ở chỗ này làm gì hả? "

      Nhạc Diễm nhìn bà mẹ ngốc nghếch, khó chịu quát. Cậu tưởng rằng Vô Ưu để mặc bà bà ở lại bệnh viện mình. Vô Ưu oan ức :

      "Mẹ trở về sắp xếp ít đồ để nằm viện, còn nấu cháo nữa a!"

      Đối mặt với bà mẹ thể tìm ra được mấu chốt này, Nhạc Diễm cũng lười chẳng muốn mở miệng nữa. Rất nhanh trở về phòng thay quần áo, sau đó sắp xếp vài đồ đơn giản. Sau khi chuẩn bị xong, vẫn thấy Vô Ưu bận rộn nấu cháo trong bếp, cậu bé cũng chẳng thèm nhìn nhiều, bước nhanh đến, tắt luôn bếp .

      "Con làm gì thế hả?"

      " theo con."

      Nhạc Diễm thèm để ý tới tiếng gào thét của Vô Ưu, kéo tay ra ngoài. Vô Ưu :

      "Cháo còn chưa nấu xong mà. Vài thứ đồ này đủ đâu!"

      Vô Ưu cứ lải nhải ngừng, tâm trạng Nhạc Diễm được tốt, :

      " nữa."

      Vô Ưu nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến dị thường của Nhạc Diễm, biết tâm trạng cậu bé tốt, liền ngoan ngoãn im miệng lại, nhưng đôi mắt lại đầy oan ức, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, lại giống như có vô số vấn đề muốn hỏi.

      Mỗi người đều có khắc tinh, đều sợ thứ gì đó, mà thứ Nhạc Diễm sợ, chính là biểu lúc này của Vô Ưu, cứ như là cậu bé ức hiếp vậy, cho nên đành thở dài, chịu thua mà giải thích:

      "Trong bệnh viện, thứ gì mà chẳng có. Trong thời gian ngắn, nấu cháo ngon, lại đủ chất. Mua là tốt nhất."

      "Ha ha, Bé Diễm, con thông minh."

      Vô Ưu bây giờ phải là nịnh hót, mà có cảm giác kiêu hãnh. Trong lòng Nhạc Diễm nhủ thầm câu: là mẹ ngốc có được hả!

      ...

      Vô Ưu và Nhạc Diễm mua cháo vào bệnh viện, sau khi Nhạc Diễm hỏi số phòng, liền vội vàng chạy đến. Cậu bé rất lo lắng, bà bà già như vậy rồi, giờ lại nằm mình trong phòng bệnh, nhất định rất khó khăn.

      "Bà bà."

      Bé Diễm dùng sức đẩy cửa ra, ngờ phát bên trong đầy người.

      Nhạc Khải cậu bé biết, Luky cậu bé cũng nhận ra, nhưng, mọi người đều ở chung chỗ, cậu bé cảm giác được có chút kỳ dị. Còn nữa, người đàn ông quỳ gối trước mặt bà bà là ai đây? Chính là con trai của bà bà? Là ông nội Trần Thế Mỹ sao? Còn người đàn bà kia nữa, chính là người đàn bà xấu xa trước kia sao? Nhạc Diễm nhìn, đồng thời suy đoán. Những người kia cũng đều nhìn cậu.

      Ánh mắt Nhạc Thiên Hàng chớp lóe kích động, ông có thể đoán được thân phận cậu bé vừa đến.

      "Bé Diễm, cháu đến rồi hả? Mẹ cháu đâu rồi?"

      Bà lão cười vươn cánh tay về phía Nhạc Diễm. Nhạc Diễm làm lơ trước tồn tại của những người khác, tới trước mặt bà lão, nhào vào người bà, lo lắng hỏi:

      "Bà bà, bà có chuyện gì chứ? Sao lại phải đến bệnh viện thế này? là bây giờ bà có chuyện gì rồi sao"

      Bà lão nhìn bộ dáng sắp khóc của Nhạc Diễm, cười :

      " có chuyện gì nữa rồi. Bà bà phải ở trước mặt cháu rốt tốt sao?"

      "Làm cháu sợ muốn chết à. Cháu còn tưởng có chuyện gì rồi, cho nên bà mới cố ý để mẹ cháu !"

      Nhạc Diễm vừa ra khỏi miệng, khiến những người ở trong phòng phải kinh động!
      Mizuki thích bài này.

    3. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 71.1: Hy vọng (2)

      Vô Ưu lúc này mới cầm túi lớn túi chạy tới, vừa bước vào phòng, việc đầu tiên chính là với Nhạc Diễm:

      "Thế nào hả? Bà bà có chuyện gì ?"

      "Cháo đâu."

      Nhạc Diễm thèm để ý tới lời Vô Ưu , thẳng luôn vào trọng điểm, tưởng rằng bà bà đói bụng. Mà bà bà cũng cố ép mình ăn nhiều chút, bởi vì bà muốn để cậu bé Nhạc Diễm thông minh này nghi ngờ. ra Nhạc Diễm thông minh cũng khiếnbà rất vui mừng, ít nhất sau này Vô Ưu có người chăm sóc, hơn nữa, còn có cả Phương Đông Dạ. Mặc dù nhìn thấy được bọnchúng kết hôn, nhưng bà biết ngày như thế.

      ...

      Kính cong… kính cong… kính cong… kính cong… kính cong…

      Kính cong… kính cong… kính cong… kính cong… kính cong…


      . . .

      ai mở cửa! ai mở cửa.

      Theo thường lệ, Phương Đông Dạ tới đón Vô Ưu làm, nhưng bấm đến chuông cũng sắp nát vụn rồi, mà vẫn thấy ai ra mở cửa.Điều này chưa bao giờ xảy ra, khiến lo lắng vô cùng.

      "Vô Ưu, Bé Diễm. Vô Ưu, Bé Diễm..."

      Sau cùng, thậm chí hô ầm ĩ cả lên, nhưng đáng tiếc, kết quả vẫn như trước, ai ra mở cửa!

      đâu cả rồi? có ở nhà sao? xảy ra chuyện gì rồi?

      Nghĩ đến đây, liền vội vàng quay trở lại nhà mình, sau đó vào phòng khách, mở cánh cửa thông nhau giữa nhà 2 nhà ra, đẩy tủ quần áo của Nhạc Diễm vào. Đây là lần đầu tiên qua cánh cửa này để vào nhà Vô Ưu, nhưng lại chẳng thấy gì cả. Vô Ưu, NhạcDiễm, còn có cả bà nội nữa, người nào ở trong nhà.

      Gọi điện thoại điện thoại trong tình trạng tắt máy.

      Vườn nhà trống! Bặt vô tín!

      Điều này khiến Phương Đông Dạ lo lắng đến dị thường. Trực giác cho rằng có chuyện quan trọng gì xảy ra rồi. Nếu dù VôƯu có với , con cũng cho biết rồi.

      Cây to phải đón gió. Đối với những người giàu có, quyền quý mà , vấn đề lo lắng nhất chính là con cái bị bắt cóc, cho nên những đứa trẻ con thường có vệ sĩ riêng để bảo vệ, mặc khác, lên 7 tuổi bắt đầu phải học cách để tự bảo vệ mình rồi. Hồi đó, Phương Đông Dạ 5 tuổi phải học cách tự bảo vệ cho mình. Nhạc Diễm mặc dù thông minh, nhưng bản lĩnh chỉ hoàn toàn là trí lực, còn thân thể vẫn chỉ làcủa cậu bé sai.
      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Có ai đó biết được thân phận của Nhạc Diễm? Chẳng lẽ cậu bé bị bắt cóc rồi? Nếu như là bị bắt cóc, tại sao códấu vết cửa bị phá? có dấu vết giằng co của người chứ?

      Lòng Phương Đông Dạ lo lắng vô cùng. Mới buổi tối hôm, đưa Vô Ưu về, còn ở lại ăn cơm tối. Hết thảy đều tốt đẹp, ấm áp như vậy,đến bây giờ mới chỉ qua đêm, có thể xảy ra chuyện gì được đây? Phương Đông Dạ kịp nghĩ nhiều, vội vàng gọi điện thoại cho mấy người bạn.

      Phi, Triết, Vân - ba cái tên này giống như thông đồng với nhau vậy, cư nhiên điện thoại di động đều cùng tắt máy.

      Người có tiền ư!

      Có tiền như thế nào?

      Bây giờ có tiền đấy, nhưng lại vẫn biết làm cách nào để có thể tìm được người nhanh nhất. Đây chính là thói quen của người làmlãnh đạo, bản thân lúc này rất thực tế, ngược lại có chút họa vô đơn chí. cũng phải là có cách nào, chỉ có điều, cảmthấy đó phải là biện pháp nhanh nhất. đương nhiên có thể thăm dò, nhưng là đến lúc tra ra được, có trời mới biết có bị chậmtrễ nữa.

      Chết tiệt! Sớm biết như thế này, năm năm trước lập ra luôn tổ chức tình báo rồi. Bây giờ điều này, cũng chỉ là lời thừa thãi. Phương Đông Dạ rất hiểu điều này, cho nên sau khi nghiêm túc tự hỏi lúc, liền gọi điện cho Thạch Thiên Kình. ‘Thạch Môn’ nhất định có thể giúp mình dò la được tin tức.

      "Giữa chúng ta hợp tác xong rồi, tại sao tôi phải giúp chứ?"

      Thạch Thiên Kình cứ như có chuyện gì xảy ra. Phương Đông Dạ cũng tức giận khi thấy vô tình, nể tình mình. Bởi vì nếu là , hẳn cũng như vậy. Phương Đông Dạ cũng dài dòng văn tự, thẳng luôn vấn đề:

      "Điều kiện tùy ý ."

      Những lời vừa ra làm Thạch Thiên Kình nhếch miệng cười, nhưng đáp lại, lại càng vô tình hơn:

      "Nhưng mà, hình như tôi cũng có nhiều hứng thú lắm, chỉ có điều, tập đoàn ‘Trụ’ của cũng tệ..."

      "Cho ."

      Phương Đông Dạ chút chần chờ, khiến Thạch Thiên Kình nở nụ cười:

      "Xem ra bọn họ đối với đúng là rất quan trọng rồi. Chỉ có điều, chắc chắn là bọn họ bị bắt cóc? Ngộ nhỡ bọn họ chẳngqua là sáng sớm ra công viên dạo chơi, nhưng lại vì điều này mà đánh đổi cả tập đoàn ‘Trụ’ mình khổ tâm gây dựng, có đángkhông?"

      "Đó là chuyện của tôi."

      Phương Đông Dạ lạnh lùng , Thạch Thiên Kình khó hiểu:

      "Chỉ vì người phụ nữ, đúng là khiến người khác thể hiểu nổi."

      Tuy là như vậy, nhưng lại hề có ý giễu cợt, ngược lại trong giọng có chút mù mịt, chờ đợi. Đáng tiếc, lúc này Phương ĐôngDạ cũng có thời gian đàm luận với về cái đề tài này, thẳng:

      "Rốt cuộc có thể tra ra được hay , được thôi ."

      Điều muốn nhất bây giờ chính là lãng phí thời gian.

      Lần này Thạch Thiên Kình cũng những lời vô nghĩa nữa, mà thẳng luôn:

      " khiến cho tập đoàn ‘Tử Thần’ bị sụp đổ."

      Phương Đông Dạ cũng hỏi tại sao biết, mà :

      "Có liên quan đến Nhạc Khải?"

      Thạch Thiên Kình mỉm cười:

      "Tôi đối với kinh doanh có hứng thú, cho nên, miễn phí cho tin tức này. Hôm qua cấp dưới của tôi lúc làm nhiệm vụ ở quánbar ‘Long Lanh’, nhìn thấy Vô Ưu ở đấy, còn có Nhạc Khải nữa."

      Bộp!

      Phương Đông Dạ lập tức cúp luôn điện thoại. Mà đầu điện thoại bên kia, Thạch Thiên Kình vẫn cầm điện thoại, nhìn điện thoại đãtắt :

      "Ai nha, cúp điện thoại rồi sao. Tôi còn chưa có hết nha, là..."

      xong, mặt dần ra vẻ đùa cợt quái đản.

      Phương Đông Dạ hoàn toàn biết mình vừa bị Thạch Thiên Kình giở trò. Sau khi cúp điện thoại, liền gọi luôn cho Nhạc Khải.

      ...

      "Alo, Nhạc Khải nghe đây."

      Trong bệnh viện, đám người sau khi giằng co cả đêm, vẫn ai chịu rời , cuối cùng cả đám người đành ngồi vật vờ ngoài hành lang bệnh viện. Lúc điện thoại Nhạc Khải đổ chuông, liền hạ thấp giọng chuyện, chỉ sợ đánh thức Luky dựa vào mình ngủ.Hơn nữa, bởi vì đêm qua chỉ uống rượu, uống nước, cố họng có chút khô rát, nên giọng trở nên khô khốc, có chút khàn khàn.

      Phương Đông Dạ nghe thấy giọng của Nhạc Khải, lạnh lùng hỏi:

      "Vô Ưu, Bé Diễm, bà nội đều ở chỗ cậu?"

      "Đúng vậy."

      Trong lúc nhất thời Nhạc Khải nhận ra được là ai, cho nên thành trả lời. Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy câu trả lời, nghiêm túc :

      "Nhạc Khải, tôi khuyên cậu nên làm bậy, nếu cậu phải hối hận đó. Còn nữa, làm cho tập đoàn ‘Tử Thần’ bị sụp đổ là ý của tôi, liên quan gì đến Vô Ưu cả, cho nên, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, nếu như cậu dám làm tổn thương mấy người nhà Vô Ưu tí ti thôi, tôi khiến cho cậu sống bằng chết!"

      Phương Đông Dạ ra những lời từ đáy lòng, mà Nhạc Khải lúc này cũng đoán được chủ nhân của giọng này là ai rồi. Hỏi như đãkhẳng định:

      "Phương Đông Dạ?"

      Phương Đông Dạ còn lại là :

      "Rốt cuộc cậu muốn như thế nào mới đồng ý thả bọn họ ra. Chỉ cần cậu ra, tôi liền đáp ứng!"

      " hãy tới bệnh viện ‘Bạch cầu Nhị Ân’, đến đây rồi hãy !"

      Nhạc Khải sau khi xong, cúp luôn điện thoại. Phương Đông Dạ cũng nhiều lời, liền chạy thẳng tới bệnh viện ‘Bạch cầu NhịÂn’...
      Mizuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 71.2: Hy vọng (2)

      ", là Phương Đông Dạ giở trò khiến công ty chúng ta sụp đổ sao? Tại sao vậy?"

      biết Luky tỉnh dậy từ bao giờ, hơn nữa còn nghe thấy nội dung cuộc điện thọai. Trước cái nhìn soi mói của Luky, Nhạc Khải theo phản xạ nhìn về phía Vô Ưu, ngoài ý muốn phát ra Vô Ưu trợn to hai mắt nhìn mình. chỉ có thế, trong phong bệnh, ngoại trừ Nhạc Diễm ngủ cùng bà nội ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía .

      Mọi người đều tỉnh dậy từ lúc nghe thấy tiếng chuông điện thọai, chỉ là để ý, đến tận lúc nghe nhắc tới tên của Phương Đông Dạ mới có chút tò mò. Cộng thêm câu hỏi chết người kia của Luky, muốn mọi người nhìn càng khó, đặc biệt là Vô Ưu:

      "Khải, điều Luky sao?"

      Vô Ưu hiểu xảy ra chuyện gì. Hai công ty bọn họ phải là hợp tác với nhau sao? Tại sao Luky lại Phương Đông Dạ giở trò khiến công ty của họ bị sụp đổ? Trong khoảng thời gian này, ngày ngày đều ngồi làm việc cùng phòng với Phương Đông Dạ, cũng có nghe thấy nhắc tới vấn đề này đâu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? chỉ có Vô Ưu hiểu gì, mà ngay cả Nhạc Thiên Hàng, Hạ Mỹ Hà, Luky cũng đều hiểu. Chỉ có điều, bây giờ bắt đầu hơi hơi hiểu ra rồi.

      Nếu như Nhạc Khải nghĩ ra, trực tiếp nhìn thẳng về phía Vô Ưu như thế. người thông minh, cộng với tình huống lần đầu gặp Vô Ưu, hơn nữa, căn cứ vào nội dung cuộc chuyện vừa rồi, khẳng định Phương Đông Dạ giở trò làm sụp đổ tập đoàn ‘Tử thần’ là có liên quan đến Vô Ưu. Đó là điều chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng biết.

      "Sao có thể như thế được, Luky nghe nhầm rồi."

      Nhạc Khải nhìn Vô Ưu cười xoa dịu. nghĩ Phương Đông Dạ làm như vậy, chắc chắn là vì muốn báo thù thay Vô Ưu. Vô Ưu đơn thuần nếu biết chuyện này, vậy cũng cần gì phải làm được vui vẻ chứ. Hơn nữa, cũng là cha mẹ của có lỗi với Vô Ưu, cho nên, điều này coi như là báo ứng . Luky định phản bác lại, nhưng Nhạc Khải nhìn cảnh cáo.

      Luky mặc dù hiểu tại sao, nhưng cuối cùng vẫn phối hợp hỏi gì nữa. Bởi vì, chưa bao giờ thấy Nhạc Khải nhìn nghiêm túc như vậy.

      "Khải, cậu đừng có gạt tôi, cậu , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao Phương Đông Dạ lại giở trò làm cho công ty các người sụp đổ? Giữa các người có ân oán gì sao?”

      Vô Ưu dù có nghĩ như thế nào, cũng thể ngờ được, người sếp tốt, người bạn tốt, người hàng xóm tốt trong mắt - là vì mà làm ra chuyện này.

      Nhạc Khải nhìn điệu bộ nghiêm túc của Vô Ưu, biết giấu diếm cũng được, cho nên, tránh nặng tìm :

      "Thương trường như chiến trường, chuyện trong thương trường, chị hiểu được đâu!"

      Câu giải thích của Nhạc Khải chẳng những làm xóa tan nghi ngờ trong lòng Vô Ưu, ngược lại còn :

      "Tôi cũng nghe mọi người thương trường như chiến trường, nhưng, hai công ty chúng ta phải có quan hệ hợp tác sao? Nếu là hợp tác, làm cho công ty cậu sụp đổ, đối với chúng tôi cũng đâu có gì tốt?"

      Vấn đề Vô Ưu đưa ra rất đơn giản, nhưng lại khiến Nhạc Khải biết như thế nào để thuyết phục , cho nên trả lời qua loa:

      "Việc đó, Vô Ưu, chị quá đơn giản, mà thương trường rất phức tạp, chị hiểu được đâu."

      "Mọi người xem bà nội tỉnh dậy chưa? Ta mua chút đồ ăn."

      Hạ Mỹ Hà chẳng những truy xét ầm ĩ, mà còn đứng ra kết thúc cuộc tranh luận này. Nhạc Thiên Hàng nhìn bà cảm kích, sau đó :

      "Đúng vậy. Các ngươi vào xem bà nội thế nào . Chúng ta ra ngoài mua chút đồ ăn."

      "Vâng."

      Nhạc Khải xong, đỡ Luky đứng dậy, mà Vô Ưu từ trước đến giờ vẫn ngu ngơ, lại nhìn thấu bọn họ cố ý muốn chuyện.

      Nếu muốn hỏi nữa. tự hỏi Phương Đông Dạ, để xem rốt cuộc ta làm cái trò quỷ gì. Ăn no, rảnh rỗi quá có chuyện gì để làm, nên giở trò phá hủy công ty người ta sao. Nhìn bình thường đều túi bụi với đống công văn còn chưa xong, sao còn có thể có thời gian làm chuyện xấu như thế này chứ?

      10h, Vô Ưu và mọi người vừa ăn sáng xong, Phương Đông Dạ tới bệnh viện.

      Phương Đông Dạ sau khi đến nơi, nhìn thấy tình hình thực tế, mới biết mình phạm phải sai lầm chết người như thế nào. cố ý nhờ Phi, Vân, Triết giúp, chính là muốn để người khác phát ra là người giở trò, nhưng bây giờ nực cười rồi, trong lúc hoảng hốt chính lại hỏi mà tự khai sạch. Xem ra Nhạc Diễm con quả sai. Đúng là cứ có chuyện liên quan đến Vô Ưu, liền trở nên mất lý trí, còn tỉnh táo, để rồi trong lúc nhất thời xúc động, làm gì cũng sai bét!

      "Bà nội, bà có chuyện gì chứ? Cháu nghe bà nằm viện, cho nên qua đây thăm bà."

      Phương Đông Dạ dối trắng trợn, nhưng cũng người nào vạch trần . Bà lão sau khi nhìn thấy Phương Đông Dạ rất vui mừng, :

      "Cháu cũng tới rồi sao. Lại đây, ngồi xuống nào."

      Mặc dù Phương Đông Dạ và Vô Ưu bây giờ còn chưa kết hôn, hay có thể , Phương Đông Dạ muốn Vô Ưu đồng ý gả cho , phải là việc sớm chiều có thể xong, nhưng, bà lão nhận định Phương Đông Dạ chính là cháu rể của bà rồi.

      Luky vừa nhìn thấy Phương Đông Dạ liền trợn trừng hai mắt, bên trong chứa đựng đầy vẻ kinh diễm, nhưng cũng suy nghĩ lung tung, mà dựa sát vào cánh tay Nhạc Khải hỏi:

      ", ta chính là cha của Bé Diễm sao? đẹp trai a!"

      sai, chính là nguyên nhân này, cho nên mới dám suy nghĩ lung tung, nếu như bình thường mà gặp, khẳng định như thế này rồi.

      Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Câu của Luky vừa thốt ra, lúc này Nhạc Khải mới nhận ra là, Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ giống hệt nhau. nhịn được tự trách mình, sao lại có thể ngu ngốc như vậy hả. ràng thấy tên nhóc kia rất quen mắt, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ ra cậu bé giống Phương Đông Dạ. Xem ra đúng là phải ngu bình thường rồi!

      Phương Đông Dạ vừa ngồi được lúc, bác sĩ tới truyền nước biển cho bà lão, mà bà lão cũng cần nghỉ ngơi, cho nên trong phòng chỉ có thể để người ở lại.

      "Con ở lại với bà bà. Tối qua mọi người ngủ được rồi, về nhà tắm rửa thay đồ ."

      Lời Nhạc Diễm tuy là , nhưng cậu mới chỉ là cậu nhóc, mọi người cũng thể an tâm, nhưng, đó là lúc bình thường, còn bây giờ, tất cả mọi người đều có chuyện cần trao đổi, cho nên, rất muốn ra ngoài, đặc biệt là Vô Ưu. thể chờ được, muốn hỏi luôn Phương Đông Dạ, xem chuyện về ‘Tử Thần’ có phải là người giở trò sau lưng !

      Vì vậy, sau khi mọi người dặn dò lại vài câu, liền ra ngoài.

      ...

      "Phương Đông Dạ, tôi có chuyện muốn với !"

      Vừa ra khỏi phòng bệnh, Vô Ưu luôn với Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ đương nhiên biết, điều gì phải tới tới, cho nên theo Vô Ưu tới chỗ vắng.

      "Là giở trò khiến tập đoàn ‘Tử Thần’ sụp đổ sao?"

      Vô Ưu vừa dừng lại, trực tiếp thẳng vào luôn vấn đề, hề quanh co, lòng vòng. Phương Đông Dạ quan sát Vô Ưu nghiêm túc đánh giá, vẻ mặt mặc dù tức giận, nhưng giọng ràng có chút ngờ vực, tự tin, cho nên, mạnh dạn mà suy đoán là Vô Ưu chắc chắn. thử dò xét hỏi:

      "Ai với em như vậy?"

      Phương Đông Dạ hỏi dò xét, Vô Ưu suy nghĩ gì :

      "Mặc dù chưa người nào như vậy, nhưng... , ai nha, dù sao , chỉ cần trả lời tôi, có phải là hay là được rồi."

      Vô Ưu cũng biết phải giải thích như thế nào, nhưng ràng thể là bằng cảm giác mà hoài nghi được. Đối với biểu đơn giản này của Vô Ưu, Phương Đông Dạ càng thêm khẳng định là Nhạc Khải chưa ra chuyện này với .

      Mặc dù Phương Đông Dạ hiểu vì sao Nhạc Khải phải làm như vậy, nhưng, lại biết, nếu như Vô Ưu biết được chuyện này, khẳng định hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Cho nên, vì muốn bị Vô Ưu làm thịt, cũng muốn để Vô Ưu chán ghét mình, chọn cách dối:

      "Vô Ưu, chúng ta là bạn bè lâu, sao em có thể nghi ngờ tôi như thế được? cần đến chuyện này, chỉ cần đến chuyện làm việc cùng nhau, em là trợ lý đặc biệt của tôi, chuyện này có phải là tôi làm hay , chẳng lẽ em lại biết?"

      Phương Đông Dạ dối vẻ mặt cũng thay đổi, thế còn tỏ ra vẻ thất vọng, diễn xuất xúc động, kết quả là Vô Ưu ngốc nghếch bị lừa gạt. Chỉ có điều, vẫn giọng cảnh cáo :

      "Nếu như phải như thế tôi xin lỗi , nhưng tôi hy vọng phải là dối tôi, nếu sau này tôi bao giờ thèm để ý đến nữa."

      Lời ra, như bát nước đổ , thu hồi là có thể dễ dàng thu hồi được sao! Cho nên, Phương Đông Dạ cũng chỉ có làm lơ điều này, cười có chút lúng túng :

      "Đương nhiên rồi, sao tôi có thể lừa em được chứ."

      xong lại cười gượng.

      bình thường!

      Vô Ưu mẫn cảm, chính là cảm thấy có điều bình thường, mặc dù biết là ở đâu, nhưng chỉ là có cảm giác bình thường.

      ...

      Sau khi Vô Ưu và Phương Đông Dạ trở lại, bốn người Nhạc Thiên Hàng, Hạ Mỹ Hà, Nhạc Khải và Luky vẫn ngồi ở ngoài hành lang, ai có ý định rời , nên hai người bọn họ thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, ai với với ai câu nào. Cứ ngồi như vậy tới tận lúc hơn 11h.

      "Các người nghỉ ngơi , tôi vào nhà vệ sinh."

      Lúc này Nhạc Thiên Hàng mới lên tiếng, lúc , ra vẻ lơ đãng liếc mắt nhìn Phương Đông Dạ cái. Phương Đông Dạ cũng nhìn ra ám hiệu này, cho nên :

      "Tôi cũng phải vào nhà vệ sinh."

      xong, gật đầu cái, vội vàng đuổi theo. Vô Ưu vốn mẫn cảm, cảm thấy bọn họ có chuyện gì đó giấu mình, bây giờ lại càng thêm nghi ngờ.

      Vô Ưu vừa định theo sau xem có chuyện gì, Nhạc Khải tiếp theo :

      "Tôi cũng vào nhà vệ sinh."

      Được lắm! người toilet chẳng có chuyện gì. Hai người cùng , có thể là trùng hợp. Ba người người đàn ông đồng thời toilet, muốn người khác nghi ngờ, là rất khó. Huống hồ vốn nghi ngờ bọn họ rồi, tình cảnh lúc này càng phải là vô cùng kì dị sao?

      Ba người rồi, Vô Ưu ngồi yên được giây nào, cho nên liếc nhìn về phía Hạ Mỹ Hà và Luky, :

      "Ha ha, tôi cũng toilet."

      xong, để hai người kia có cơ hội phản bác, liền chạy về phía những người vừa khuất. Len lén theo đuôi, lại ngờ ba người bọn họ vào phòng vệ sinh nam.

      Vô Ưu vào phòng vệ sinh nữ, muốn tìm kiếm xem có chỗ nào có thể nghe lén được , nhưng lại phát ra, bệnh viện này đúng là phải bệnh viện bình thường mà. Ngay cả toilet cũng xa hoa như vậy, được tách làm hai khu, khu rửa tay riêng, khu đại tiểu tiện riêng. Mà bên trong, tường được ốp lớp gạch men dầy, hiệu quả cách ràng thể chê được.

      Chết tiệt! Vậy phải làm thế nào bây giờ hả?

      , , ơi, ơi...

      Tiếng giày cao gót lanh lảnh truyền từ hành lang vào, Vô Ưu đứng ở cửa nên nghe thấy ràng. Giọng này nhận ra, chính là của Hạ Mỹ Hà. Quả nhiên, ngay sau đó liền truyền đến tiếng của Luky:

      "Mẹ. Chúng ta tới đây làm gì hả? Mẹ sợ Vô Ưu nghe thấy được gì sao?"

      Hạ Mỹ Hà trả lời:

      " biết nữa, cẩn thận chút vẫn hơn..."

      Được rồi! Bọn họ đúng là có chuyện gì giấu mà. Ngay lập tức còn ai ở lại hành lang, toàn bộ đều hết tới toilet. Lúc Hạ Mỹ Hà và Luky chuẩn bị mở cửa nhà vệ sinh, Vô Ưu biết trốn đâu, kịp nghĩ ngợi, liền giựt cánh cửa nhà xí bên cạnh, chạy vọt vào.
      Mizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72.1: Lại thêm tình địch (1)

      Cộp cộp cộp... cộp cộp cộp…

      Tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh, sau khi vào nhà vệ sinh ngừng lại. Trong nhà vệ sinh, Hạ Mỹ Hà và Luky quan sát lượt, nghi ngờ biết Vô Ưu có ở bên trong hay ...

      Vô Ưu muốn mở miệng cho bọn họ biết, ở trong này, để bọn họ yên tâm rời , nhưng lại biết mở miệng như thế nào.

      "Mẹ, nếu mình gọi điện cho cha , để bọn họ cảnh giác chút?"

      Giọng của Luky phải rất lớn, nhưng vì Vô Ưu ở sát cửa, nên nghe ràng từng từ . muốn để cho bọn họ rút dây động rừng, vội vàng :

      "Luky, ở bên ngoài sao?"

      Vô Ưu định gọi điện thoại nghe thấy giọng gần trong gang tấc của Vô Ưu, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại trong tay rồi. Luky vội vàng trấn tĩnh hỏi:

      "Vô Ưu, chúng tôi cũng vệ sinh, chị có chuyện gì ?"

      Cố ý giải thích, càng chứng tỏ chột dạ. Dù sao Vô Ưu cũng biết từ sớm là có chuyện gì đó rồi.

      Trong WC, Vô Ưu hết nhìn đông lại nhìn tây, khi nhìn thấy giấy vệ sinh hai mắt sáng lên, vội vàng :

      "Chỗ của tôi hết giấy vệ sinh rồi, giúp tôi lấy ở buồng khác ."

      Nghe được câu này của Vô Ưu, Luky xem như mới có cảm giác yên tâm, :

      "Được, thành vấn đề."

      Vô Ưu lợi dụng lúc Luky lấy giấy cho mình, liền đem toàn bộ giấy trong buồng vệ sinh ném vào thùng rác. Giống như che giấu tội chứng, còn rất cẩn thận buộc túi rác lại, cũng chẳng thèm nghĩ, chẳng có người nào rỗi hơi, nhàm chán đến mức lại lật thùng rác ra xem a! Xem ra đứa trẻ bình thường ít dối, đến lúc giở quẻ dối có vẻ như dễ chột dạ hơn rồi.

      ...

      "Các người phải là vệ sinh sao?"

      Vô Ưu sau khi ra, vừa rửa tay, vừa hỏi Hạ Mỹ Hà và Luky đứng bất động đến kì lạ kia. Hai người lúc này mới lúng túng :

      "Đúng vậy a, là tới vệ sinh."

      Hai người liền mở cửa phòng WC vào.

      Vô Ưu nhìn dáng vẻ của hai người, lần đầu tiên có cảm giác hưng phấn sau khi mình giở trò, cũng là lần đầu tiên biết được, ra người thông minh, có cảm giác thích thú như thế này khi thắng lợi. tắt vòi nước, mà đồng thời từ từ ra cửa, vừa , vừa nhìn vòi nước chảy xin lỗi thầm trong bụng: xin lỗi lãng phí tài nguyên nước quý giá như vậy. Nhưng mà, tình thế cấp bách, xin lượng thứ. Sau này nhất định tôi tiết kiệm nước! Xin lỗi! Xin lỗi!!!

      Vô Ưu vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cố lấy dũng khí mở cánh cửa nhà vệ sinh nam lách vào. Bởi biết, bất cứ lúc nào Hạ Mỹ Hà và Luky cũng có thể ra. Nếu như nhanh chút, trở thành xôi hỏng bỏng mất.

      ...

      Phòng vệ sinh nam cũng khác phòng vệ sinh nữ là mấy, cũng được chia làm hai khu. Vô Ưu sau khi cẩn thận lách vào, rất nhanh đứng dựa sát vào cánh cửa, để ai phát ra mình, sau đó lần theo cánh cửa, nhích dần, nhích dần vào bên trong. Quả nhiên, rất nhanh sau đó nghe thấy tiếng chuyện của bọn họ.

      "Là ta có lỗi với Vô Ưu, cho nên chuyện này coi như bỏ qua ."

      Vô Ưu sau khi thấy những lời của Nhạc Thiên Hàng, bi ai mà ý thức được, trời ạ, phải là kết thúc rồi ? có cảm giác hơi thất bại, cho nên ngồi chồm hỗm nhúc nhích, hy vọng có thể nghe được cái gì đó có giá trị hơn.

      phụ lòng người, rất nhanh truyền đến giọng của Nhạc Khải:

      "Phương Đông Dạ, mặc dù khiến ‘Tử Thần’ sụp đổ, là vì trút giận, báo thù thay Vô Ưu. Nhưng tôi hy vọng, sau này nếu gặp phải những chuyện như thế này, có thể tỉnh táo chút. Tôi rất hiểu Vô Ưu. Nếu như chị ấy biết được làm như thế, vui nổi đâu. Còn nữa, tôi hy vọng có thể thẳng thắn kể hết những chuyện này cho chị ấy nghe, bằng , nếu chị ấy biết được, tôi nghĩ chị ấy tha thứ cho !"

      "Tôi biết mình phải làm gì!"

      Lời của Nhạc Khải như đòn quất vào Vô Ưu, mà sau đó, câu trả lời của Phương Đông Dạ lại chẳng khác nào tự thừa nhận những điều Nhạc Khải . giở trò khiến tập đoàn ‘Tử Thần’ bị sụp đổ.

      Quá đáng! Phương Đông Dạ quả thực là quá đáng!

      Vô Ưu nghĩ đến những lời thề son sắt của Phương Đông Dạ vừa với mình, nào là lừa gạt , vậy bây giờ là như thế nào hả? Quả thực thể tha thứ cho ta được. ta coi là ai chứ? Nghĩ ngốc nghếch nên tùy ý lừa gạt sao? Dám nghĩ như vậy? Vô Ưu muốn lao luôn ra, hỏi thẳng Phương Đông Dạ, nhưng còn chưa kịp lao ra, bất ngờ nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra.

      Trời ạ!

      Mặt Vô Ưu lập tức đỏ bừng lên, liền quay ngoắt đầu lại, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy Thương Mộc Dã.

      Thương Mộc Dã vốn là y hẹn đến đón Vô Ưu ăn, nhưng người cần tìm lại thấy đâu, tưởng rằng đây là ý trời, ông trời ủng hộ cho việc gặp Vô Ưu, cho nên định bụng sau khi vệ sinh rời . Lại ngờ có thể gặp được nơi ‘đặc biệt’ đến như thế này.

      Sao lại có thể ở đây được chứ?

      Thương Mộc Dã còn chưa kịp suy xét, có luôn đáp án rồi. Phương Đông Dạ, Nhạc Thiên Hàng, Nhạc Khải vừa ‘ xong chuyện’ cũng nghe thấy tiếng mở cửa, nên chuẩn bị rời . Lúc ra, tất cả đều đụng mặt nhau trong cách thức quỷ dị như thế này.

      "Vô Ưu, sao em lại ở chỗ này vậy?"

      Phương Đông Dạ kinh hãi kêu lên. Quả nhiên là làm sai nên có vẻ chột dạ. Vô Ưu quay đầu , thèm nhìn lấy cái, mà nhìn về phía Thương Mộc Dã. Hành động này chứng tỏ, nghe thấy hết cuộc chuyện của bọn họ, lúc này tức giận . Điều này làm cho Phương Đông Dạ càng bất an hơn, bởi vì, biết Vô Ưu rốt cuộc nghe được những gì!

      " quản lí tôi sao? là ai? Tôi quen sao?"

      Giọng Vô Ưu ràng mang theo phẫn nộ, khiến trong lòng Phương Đông Dạ chấn động. Suy nghĩ suy nghĩ lại về những điều Vô Ưu với : tôi hy vọng phải là dối tôi, nêu sau này tôi bao giờ thèm để ý đến nữa.

      chẳng lẽ thèm để ý đến nữa sao? Còn nữa, rốt cuộc nghe thấy những gì rồi? biết chuyện Nhạc Diễm là con của rồi sao? Như vậy, có phải là mang con trai xa, để bao giờ tìm ra được ? Càng nghĩ càng ra nhiều vấn đề, càng ra nhiều vấn đề càng thấy hoảng, càng hoảng càng suy diễn… Đầu xoay như chong chóng, khiến khuôn mặt tuấn mỹ của Phương Đông Dạ trở nên phức tạp đến dị thường. Mà cái chết người chính là, Vô Ưu cứ im lặng câu nào.

      "Vô Ưu, chị..."

      Nhạc Khải nhìn thấy tình cảnh này, muốn lên tiếng giảng hòa, nhưng lại cũng biết phải mở lời như thế nào cho hợp lý. người phụ nữ xuất ở trong phòng vệ sinh nam, sao có thể coi là chuyện bình thường được chứ? Đây đúng là vấn đề nan giải.
      Tình huống đột nhiên trở nên gượng gạo, mặt Thương Mộc Dã lộ nụ cười thú vị. tới trước mặt Vô Ưu :

      "Vô Ưu, tôi tìm khắp bệnh viện mà thấy . ra là trốn trong phòng vệ sinh nam. Để làm gì a? phải là hối hận vì hẹn tôi ăn cơm ?"

      Giọng sợ chết, luôn tràng!

      Những lời tưởng chừng như rất bình thường, nhưng lúc này, từ miệng Thương Mộc Dã phát ra, lại đạt tới hiệu quả vượt mức!

      Chuyện gì xảy ra đây?

      Người đàn ông này là ai?

      Nhạc Khải và Phương Đông Dạ đều đồng loạt phát ra ánh mắt sắc bén bắn về phía Thương Mộc Dã, dáng điệu như nhìn tình địch mà đánh giá. Nhạc Thiên Hàng nhìn màn này im lặng, nhưng khi ánh mắt chuyển về phía Nhạc Khải lại lộ ra vẻ đau đớn cùng hối hận. Nếu như người lớn bọn họ tạo ra nghiệt, Nhạc Khải phải chị mình rồi. Báo ứng mà. Báo ứng.

      Nhạc Thiên Hàng cúi đầu, lầm lũi ra ngoài. Nhạc Khải nhìn thấy bóng lưng già nua của cha, trong lòng chợt lóe lên niềm thương xót, khiến cũng ý thức được, chính mình làm gì. bây giờ còn quyền để ghen nữa rồi, bởi vì Vô Ưu chính là chị của .

      Trong lòng gào thét phải nhẫn nại, đè xuống dục vọng mãnh liệt muốn phát ra, Nhạc Khải đau khổ cười tiếng, sau đó rời .
      ...
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :