1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Ngốc Nghếch - Con Thiên Tài - Bạch Giới (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67.2: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (7)

      "Alo, Vô Ưu đây. Ai vậy?"

      ai trả lời, nhưng nghe thấy rất nhiều tiếng ồn ào bên ngoài dội vào. Vô Ưu khó chịu hỏi lại lần nữa:

      "Alo, ai vậy? trả lời tôi cúp máy."

      "Vô Ưu, là em."

      Tiếng con . Giọng người con run rẩy, hình như khóc.

      Người nào a?

      " là….?"

      Vô Ưu nghĩ ra là ai khóc chuyện với mình. Tiểu Hạ sao? thể. ấy Nhật Bản mà. Vậy là ai được chứ? Chẳng lẽ là? Vô Ưu dám nghĩ đến, nhưng đầu bên kia khẳng định luôn cho suy nghĩ của .

      "Em là Luky."

      Luky - cái tên này làm Vô Ưu biết nên mở miệng gì cho phải. nhìn bà nội, thấy ánh mắt cổ vũ của bà nhìn mình, :

      "Luky, tôi ngủ rồi. Muộn thế này rồi, còn có chuyện gì sao?"

      Luky nghe thấy giọng xa cách của Vô Ưu, oa tiếng khóc rống lên, :

      "Vô Ưu, em cầu xin chị. Bất lậu bọn em làm sai chuyện gì, em cũng cầu xin chị đến khuyên nhủ trai em. Bộ dạng ấy bây giờ rất xuống dốc. Em lo lắm. Em rất lo… Ô ô..."

      Lời còn chưa dứt, lại khóc lóc trận bi thương.

      "Tôi…"

      Lý trí của Vô Ưu nhắc phải cự tuyệt, nhưng tiếng van cầu khẩn thiết của Luky làm thể thốt ra được lời tuyệt tình.

      "Lo lắng xem chút . Có số việc, cũng đến lúc nên giải quyết."

      Bà nội vốn là người tinh , mặc dù Vô Ưu là người biết chuyện, kể gì, nhưng bà sống gần hết đời rồi, có điều gì mà nhìn ra chứ. Lòng bà sáng như gương, bà biết con trai mình tạo nghiệt, đến giờ đám trẻ phải chịu tội theo. Bà sao có thể đau lòng được!

      "Bà nội, cháu. . ."

      "Bà nội cùng cháu."

      Cũng muộn rồi, Vô Ưu biết nên để bà ra ngoài, nhưng có đủ dũng khí để gặp những người có liên quan đến Nhạc Thiên Hàng, nên gật đầu ỷ vào bà. Sau đó hai bà cháu ra ngoài. Căn cứ theo địa chị Luky cho, về hướng quán bar “Long Lanh”.

      đường Vô Ưu nắm chặt tay bà, có linh cảm, hôm nay nhất định xảy ra chuyện gì đó. Mặc dù biết đó là chuyện gì, nhưng Vô Ưu vẫn chọn cách thẳng với bà:

      "Bà nội, Luky và Nhạc Khải là con của ông ta. Là cháu trai và cháu của bà."

      Vô Ưu xong quan sát sắc mặt bà. Ngoài dự đoán của , bà chỉ mỉm cười sau đó :

      "Bà biết, biết từ rất lâu, rất lâu rồi."

      Vô Ưu nhìn vẻ mặt hiền hậu của bà, nghĩ tới hình ảnh cha quỳ gối trước mặt bà vô tình nhìn thấy, hỏi:

      "Chính là lúc ông ta về cầu xin bà theo ông ta sao?"

      Bà lão nhìn chằm chằm Vô Ưu, đau lòng :

      " ra cháu nhìn thấy."

      Trong mắt ngân ngấn lệ, giống như hận chính mình vì bất lực, mà để Vô Ưu phải chịu đầy đau khổ, chưa từng có ngày hạnh phúc. Vô Ưu ngồi dựa vào bà :

      "Bà nội, bởi vì có bà, nên cháu sống rất tốt. , rất tốt."

      Sau đó, hai người đều im lặng, gì nữa, tận đến lúc xe dừng lại trước cửa ‘Long Lanh’.

      ...

      ", đừng uống nữa, !"

      Luky cố sức đỡ Nhạc Khải say xỉn, nát bét dậy, nhưng vẫn như trước, gục vào quầy bar, ra sức uống rượu. Nhạc khải dùng sức vung cánh tay lên, quát:

      "Cút! cần ai để ý đến tôi cả!"

      Luky cứ như vậy bị hất văng ra ngoài.

      Vô Ưu dìu bà nội vào, vừa lúc nhìn thấy cảnh này. vội bước tới, đỡ lấy Luky, tránh cho màn xấu hổ, ngã sõng soài mặt đất!

      "Cảm ơn."

      Luky vừa vừa ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy là Vô Ưu, ánh mắt cố kìm nén nước mắt, thoáng cái như vỡ đê rồi. kích động kéo tay Vô Ưu :

      "Vô Ưu, em cầu xin chị, cầu xin chị khuyên nhủ ấy. ấy biến thành cái dạng này gần tháng nay rồi. Công ty bị vỡ nợ, cha mẹ có thời gian để ý đến ấy. Em biết phải làm như thế nào. Cầu xin chị đó, Vô Ưu. Bây giờ chỉ có chị mới có thể giúp được ấy. Cầu xin chị, em cầu xin chị…"

      Vô Ưu nhìn hai tròng mắt khóc đến sưng đỏ của Luky, trong lòng nhịn được đau ê ẩm. gầy , tháng qua phải trải qua bao nhiêu chuyện đây? Theo tiếng khóc của Luky, Vô Ưu nhìn về phía Nhạc Khải nhếch nhác chịu được.

      Nhạc Khải đẹp trai, phong lưu, lịch lãm vô cùng, sao lại có thể nhếch nhác đến mức này chứ. Đầu tóc lộn xộn, quần áo nhăn nhúm, ánh mắt rã rời, vẻ mặt tiều tụy. Tất cả đều viết lên chữ ‘ vừa ý’. Nhạc Khải như vậy làm Vô Ưu đau lòng. cố lấy dũng khí, từng bước tới, đứng ngay ngắn bên cạnh Nhạc Khải, :

      "Đừng uống nữa. Luky rất lo lắng cho cậu."

      Nhạc Khải nghe thấy giọng của Vô Ưu, quay đầu lại, nhìn :

      "Ha ha, lo lắng? Còn có người lo lắng cho tôi sao? láo! là ai hả? căn bản biết gì cả, lại như thế. láo!"

      xong, lại uống ngụm rượu, vừa uống lại vừa :

      "Tôi cho biết, chẳng có ai lo lắng cho tôi cả. Mẹ tôi quan tâm tôi, sao cả! Bởi vì bà ta chẳng quan tâm đến ai bao giờ! Ha ha, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng, cha rất quan tâm tôi, nhưng mà, tôi sai rồi. Ông ta hề quan tâm đến tôi."

      Yên cha! Ghét mẹ!

      Vô Ưu nhớ Luky từng thế, xem ra Nhạc Khải cũng giống như vậy.

      "Tôi còn tưởng rằng tôi còn có Vô Ưu, nhưng phải, phải như thế. Vô Ưu chỉ muốn đùa giỡn với tôi thôi. Trong lòng ấy căn bản có tôi."

      đến đây, Vô Ưu lại thấy Nhạc Khải bắt đầu rơi lệ. đau lòng, nhưng biết như thế nào để Nhạc Khải hiểu. Nhạc khải giống như giãi bày, dừng được, giống như thổ lộ, lại tiếp tục :

      " đoán xem, đoán xem. đoán xem lúc tôi đau khổ, kiếm cha tìm an ủi, cha tôi gì?"

      Vô Ưu lắc đầu, biết, biết.

      Nhạc Khải cười :

      "Ha ha, tôi biết là đoán ra mà. Ông ta cư nhiên tàn nhẫn : 'Như vậy là tốt nhất.' Ha ha, ông ta sao có thể đối với tôi như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi lòng thích người con . Sao ông ấy lại có thể tàn nhẫn như vậy! ! cho tôi biết !"

      Lần đầu tiên lòng thích người con !

      Lần đầu tiên lòng thích người con !

      Vô Ưu bị lời của Nhạc Khải dọa cho há hốc miệng. lúc lâu sau, thấy Nhạc Khải vẫy người phục vụ đòi rượu, mới phản ứng được, vội ngăn lại:

      "Đừng uống nữa. Cậu uống nhiều rồi."

      Đúng vậy. Nhất định uống rất nhiều, nên mới có thể lung tung như vậy. Bọn họ chỉ là bạn tốt phải sao? Sao có thể chuyển thành thích hay thích đây! Cho nên, nhất định là uống quá nhiều, nên mới lung tung như vậy. Đúng vậy, chắc chắn là như thế, sai được!

      "Tôi có say. dựa vào đâu mà tôi như vậy. Tôi có say, tôi rất tỉnh táo!"

      Nhạc Khải đứng dậy rống to. Vô Ưu nhìn tức giận hét:

      "Được. Cậu say chứ gì? Vậy cậu cho tôi biết, tôi là ai? Cậu biết tôi sao?"

      Vô Ưu hét xong, Nhạc Khải liền tiến sát lại gần mặt Vô Ưu, càng lúc càng sát lại gần, mặt của cũng sắp chạm vào mặt Vô Ưu rồi. Nhưng, Vô Ưu vẫn nắm chặt tay, cho phép mình trốn tránh!

      "Vô Ưu, là em sao? Vô Ưu. Ha ha, là em, Vô Ưu. Tôi biết là em thích tôi mà!"

      Nhạc Khải nhận ra Vô Ưu, nhưng lời , lại làm Vô Ưu khổ sở muốn chết được. Bất luận là Nhạc Khải tỉnh táo hay say rượu, cũng biết phải đối mặt với như thế nào. thể làm gì khác hơn là dụ dỗ Nhạc Khải như đứa trẻ :

      "Khải, chúng ta đừng uống nữa, về nhà có được ?"

      "Về nhà? Về nhà? Về nhà! ..."

      Nhạc Khải nhắc nhắc lại mấy từ này, sau đó như bừng tỉnh :

      "Oh, về nhà! Tôi về nhà được nữa rồi. còn nhà nữa. Bán rồi. Công ty cũng còn. Toàn bộ mất hết rồi. Haha, toàn bộ đều bị mất rồi."

      Sau hồi cười điên cuồng, lại vội vàng kéo cánh tay Vô Ưu, :

      "Vô Ưu, bây giờ tôi chỉ còn có em thôi. Em đừng rời bỏ tôi có được ?"

      Được!

      Vô Ưu muốn như thế. Nếu như lời của có thể giúp được , như vậy. Nhưng, bọn họ vốn là chị em nha! Sau khi biết được tình cảm của Nhạc Khải đối với mình, càng dám lung tung!

      ", về."

      lẩn tránh . Lúc này chỉ muốn đưa trở, những việc khác chờ khi tỉnh lại hãy . Nhưng Nhạc Khải chấp nhận, quát:

      "Tôi về. Vô Ưu, đừng rời bỏ tôi có được ? Có được hay ?"

      Hành động của Nhạc Khải thu hút vô số người. Mọi người vây xem càng lúc càng đông, hơn nữa, còn bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ.

      "Cậu rốt cuộc có hay ?"

      Vô Ưu tức giận quát lên. biết bị nhiều người vây xem đến như vậy. tức điên lên, nghĩ có nên đánh, mắng đuổi hết những người này , lúc này Nhạc Khải cư nhiên lại cười, sau đó :

      "."

      Vô Ưu còn chưa kịp cao hứng, Nhạc Khải thêm:

      "Em đồng ý gả cho tôi, tôi lập tức theo em."

      Gả cho ?! bị điên rồi sao?

      Vô Ưu có cảm giác mình sắp chịu được nữa rồi, sắp điên lên rồi. Nhạc Khải trong cơn say, cay nghiệt :

      "Ha ha, tôi biết là em đồng ý mà. Tôi bây giờ trắng tay, em đương nhiên đồng ý gả cho tôi rồi. Ha ha, tôi bây giờ chính là tên phế vật, đồ bỏ , em sao có thể gả cho tôi được đây? Ha ha, ha ha."

      "Đúng vậy. Tôi gả cho cậu. Cậu có uống đến chết cũng như thế thôi. Tôi chịu uy hiếp của cậu đâu!"

      Vô Ưu xong, tức giận trừng mắt nhìn Nhạc Khải cái, sau đó xoay người chuẩn bị rời . Luky liền chặn lại, trong ánh mắt nhìn thấy tức giận cùng oán hận! nhìn Vô Ưu nghiến răng nghiến lợi :

      "Vô Ưu, tôi nằm mơ cũng ngờ, chị lại là người máu lạnh vô tình đến như thế. Đối mặt với người chị sâu nặng như vậy, chị thậm chí ngay cả dối để gạt ấy cũng làm được!"

      Luky vừa xong, Vô Ưu lập tức trở thành đối tượng để mọi người chỉ trích!
      Sau ma minh met 2anh em nha nay ghe..cho du VU va NK kg phai la chi e di nua thi kg le NK iu thi VU phai dap lai sau,tu truoc gio VU chi xem NK la ban be vay ma NK lai noi la VU dua gion minh,con luky nua kg hieu sau co the chui VU la mau lanh.potay toan tap voi cai gia dinh nha ho Nhac nay,tu cha me toi con cai.bay gio chi mong cho gia dinh 3nguoi PĐD mau doan tu.tks
      Mizuki thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 68.1: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (8-)

      Ánh mắt Nhạc Khải thống khổ, ánh mắt Lukykhinh thường, ánh mắt mọi người vây xem đầykhinh bỉ. Tất cả, đều bắn về phía Vô Ưu. Vô Ưu cố đè nén oan ức, cười :

      "Đúng vậy. Tôi là người như thế!"

      xong, vòng qua người Luky định rời .

      Luky nhìn trai đau khổ, thảm hại, suy sụp,hoàn toàn thất bại, lại thấy dáng vẻ tuyệt tìnhcủa Vô Ưu, trong cơn giận dữ, căm phẫn, vung tay tát cho Vô Ưu cái lên mặt.

      ‘Bốp!’

      thanh rất to, tất cả mọi người vây xem đều nghe thấy ràng. thanh rất vang, giống như sét đánh làm ánh mắt Vô Ưu ngu muội. thanh rất có uy lực, làm rung động mọi người.

      "Đáng đời!"

      " biết xấu hổ!"

      "Đáng bị đánh!"

      "Loại phụ nữ này, trông cũng trong sáng hồnnhiên, thế mà biết xấu hổ!"

      Sau hồi ngẩn ngơ, mọi người vây xem bắtđầu xôn xao, mỗi lời thốt ra đều ác độc, khắc nghiệt. Luky vốn nhất thời kích động mà ra tay,sau khi thấy mọi người lên tiếng ủng hộ, cũng bình tĩnh lại.

      "Các ngươi làm gì thế hả?"

      Giọng lạnh lùng từ phía sau Luky vang lên. Luky quay đầu nhìn thấy ánh mắt Nhạc Khảiđang trợn trừng nhìn mình. phẫn nộ của Nhạc Khải làm cam lòng, lớn tiếngnói:

      ", tỉnh lại . việc cho đến lúc nàyrồi, sao vẫn còn u mê tỉnh? Chị ta thương . Chị ấy thương , rốt cuộc có biết hả!!"

      Luky gào thét khàn cả giọng, đầy nước mắt rống lên. Nhạc Khải chỉ thản nhiên :

      " biết, nhưng quan tâm. muốn thấy ấy cười. chịu được khi nhìn thấy ấy khóc!"

      Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc. . .

      " này, chàng trai này đối với tốt.Người có mắt đều nhìn ra tấm chân tình của anhta. Mặc dù cuộc sống của ta bây giờ khôngđược như ý, công việc thua lỗ, nhưng nếu nhưcô chấp nhận ta, ta mà cốgắng. hãy cho ta cơ hội ."

      Trong đám người vây xem, có phụ nữtheo cảm tính đứng ra khuyên nhủ Vô Ưu.

      "Đúng vậy, chỉ cần , mọi thứ đều cóthể mà."

      Lại tiếng nữa xen vào.

      " , cũng đồng ý đến đây gặp ta rồi, chứng tỏ trong lòng phải ta, phải sao? Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, cần gì quá coi trọng như vậy?"

      Đám người khắc nghiệt kia, bị câu chuyện tự thêu dệt của Nhạc Khải làm cho cảm động, đềurối rít khuyên bảo Vô Ưu. Nhạc Khải càngkhông có tâm trạng để giải thích. muốn nghe câu trả lời của Vô Ưu. Hơn nữa cũng muốn biết, Vô Ưu đến gặp , có phảiđúng như lời mọi người vừa hay - là bởi vì quan tâm nên đến?
      Tất cả mọi người đều chờ phản ứng của Vô Ưu. Vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn thay đổi,vẫn lạnh nhạt trước sau như !

      "Xin nhường đường, tôi mệt mỏi."

      Vô Ưu lạnh lùng nhìn những người cảnđường. mệt mỏi! ! chính là khôngmuốn dây dưa nữa. phải về nhà trùm chănngủ giấc mới được. Tất cả những điều này, nhìn thế nào, như thế nào cũng giống như nằm mơ. cần phải ngủ! Sau khi tỉnh dậy, có lẽ mọi chuyện tốt.

      Thất vọng! Phẫn nộ! Cắn răng nghiến lợi...

      Tất cả mọi người đều cho Vô Ưu là người có lòng dạ sắt đá. Thậm chí có người còn :

      "Người phụ nữ có trái tim như ta, cả đời này tìm được hạnh phúc đâu!"

      Căm phẫn trào dâng đến mức nào a! Vô Ưubình thường thọat nhìn tưởng chừng khôngchịu nổi đòn công kích, nhưng giờ phút này,lại như đánh nổi, đập vỡ, giống như lô cốt thể công phá được. Kiên quyếtđứng sừng sững, chịu đựng bao vây của mọi người!

      "Tất cả im miệng lại!"

      Nhạc Khải, vẫn là Nhạc Khải nhịn đượckhi thấy đau khổ. Người chưa hiểu cảm giác này. qua, đỡ vai Vô Ưu.Vô Ưu ngẩng đầu im lặng nhìn khuôn mặt thống khổ của . Nhạc Khải càng thâm tình, càng muốn tuyệt tình! Nếu càng làm hắnđau khổ hơn, tổn thương hơn, khó cứu vãn hơn!Đây là điều mà từ lúc Vô Ưu biết được tình cảm của Nhạc Khải, đặt quyết tâm!

      Nhạc Khải nhìn Vô Ưu, cố gắng vớt vát lần cuối :

      "Vô Ưu. Tôi biết em quan tâm tôi phải là vì tiền tài hay gì gì đó. Tôi cũng biết, chẳng qua là em có tình cảm với tôi, thương tôi mà thôi."

      đến đây, gương mặt khốn khổ, nắmchặt tay, sau đó lại tiếp tục :

      "Nhưng tôi biết, ít nhất em cũng có thiện cảmvới tôi, thích tôi! Vô Ưu, lúc này tôi rất cần em, em ở lại bên cạnh tôi có được ? Tôi thề với trời, đối xử với em tốt. Cũng đốivới Bé Diễm tốt, coi cậu bé giống như con ruột của mình."

      Khi đến đây, bốn phía lại truyền đếnnhững tiếng xì xào, có vẻ như bọn họ cũng thậtkhông ngờ, Vô Ưu thế nhưng còn có đứa con riêng.

      Nhạc Khải cũng chẳng cần quan tâm đến cảmgiác của bọn họ, bởi vì, trong mắt bây giờchỉ có Vô Ưu, cho nên, nghỉ chút nào, lạinói tiếp:

      "Mặc dù công ty của nhà tôi bị vỡ nợ, nhưngở Canada tôi vẫn còn công ty mở chung với bạn.Cuộc sống cũng có vấn đề gì. Vô Ưu, emgả cho tôi, chúng ta cùng nhau Canada có được ?"

      Nhạc Khải hết lần này đến lần khác, níu kéo lặpđi lặp lại, khiến mọi người đều cảm thấy khôngđáng để phải làm như thế. Nhưng, thâmtình của , làm rung động mọi người. Mọi người lại lần nữa nhìn về phía Vô Ưu, tớitấp gây áp lực cho .

      Áp lực!

      Đúng vậy, đối với người khác là áp lực.Nhưng, xem ra Vô Ưu lại có chút nào như vậy. Chuyện này đối với hết sức đơn giản, bởi vì cần phải đấu tranh, cần phải lo lắng, có đáp án từ sớm rồi, hơnnữa, cả đời cũng bao giờ phải hối hận vì quyết định này.

      Vô Ưu hất tay Nhạc Khải ra, lạnh lùng định rờiđi. Nhạc Khải buông tay, câu cũng . Tất cả tự tôn của , tất cả tấm chân tình của , bây giờ bị chà đạp còn gì nữa rồi!

      "Đồ phụ nữ biết xấu hổ! Cho ngươi chết !"

      biết người ‘ hùng chính nghĩa’ nào, ‘ra tay nghĩa hiệp’ dùng sức đẩy Vô Ưu . Nhiều người như vậy, nhưng ai đỡcô, thậm chí còn giúp ‘trừ gian diệt ác’, đẩy qua lại. Vô Ưu ngã về phía quầy Bar bằng gỗ.Nếu như đụng phải, hậu quả khó lường.

      Sắp xảy ra nguy hiểm, nhưng lại vẫn cómột ai giúp . Trước lúc Vô Ưu ngã xuống,chứng kiến những khuôn mặt lạnh lùng của mọi người, lệ lúc này cũng tuôn ra.

      Bịch!

      "Ư!"

      Ngoài ý muốn, Vô Ưu đụng phải người, hai người cùng nhau ngã lăn xuống đất. Trong tiếngnghẹn ngào dám tin của mọi người, Vô Ưu chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy bà nội đầu đầy máu.

      "Bà nội, bà nội!!!"

      Vô Ưu vốn lạnh lùng, giờ phút này lại gàothét giống như người điên. gào khản cả giọng, vô cùng thê thảm.

      "Ôi, báo ứng a!"

      Lúc này, cư nhiên lại có người lấy làm tiếcmà thốt lên câu như vậy. Vô Ưu vốn đènén từ lâu, giờ phút này nghe thấy câu đó, ánh mắt lộ ra tia phẫn nộ, hét lớn:

      "Các ngươi là ai? Các ngươi biết cái gì hả? Các ngươi dựa vào cái gì mà như vậy? Dựa vào cái gì làm như vậy hả? Nếu như bà nội tôi có chuyện gì, tôi kiện các người!"

      Lần đầu tiên Vô Ưu ra lời dọa nạt, sau khi xong, gào thét lớn:

      "Gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương !"

      Lúc này mới có người bắt đầu gọi điện gọi xe cứu thương. Vô Ưu còn lại ôm bà nội bất lựckhóc, khóc giống như đứa trẻ ngây ngô.

      Ngộ nhỡ như bà nội xảy ra chuyện gì, biếtlàm gì bây giờ đây! Mặc dù bây giờ có Bé Diễm,nhưng chỉ có bà nội mới cưng chiều giống như đứa trẻ. Chỉ có trong lòng bà nội, cômới có thể tìm thấy ấm áp, thương của người thân. Nếu như bà nội còn, phảilàm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Xe cứu thương đâu? Xe cứu thương đâu?

      Tại sao vẫn còn chưa đến, tại sao lại lâu nhưthế. Tại sao? Tại sao?

      Vô Ưu luống cuống, rối loạn, cả người sắp phát điên rồi.

      "Tôi… tôi là sinh viên đại học y. Để tôi sơ cứutrước cho bà lão."

      Trong đám người vây xem, có chàng trai trẻ khoảng 20 tuổi nhích lại gần . ta mặc dù cũng giống như những người kia, thích Vô Ưu, nhưng lương y như từ mẫu, đành lòng để bà lão xảy ra chuyện. Ánh mắt Vô Ưu hoài nghi đầy sắc bén nhìn đám người,dường như tràn ngập phòng bị, giống như tất cả mọi người làm hại, làm hai bà cháu côbị thương vậy.

      Ánh mắt lúc này, sắc bén như con thú bịthương, khiến cho những người vây xem, trong lòng nhịn được run lên, tự cảm thấy chính mình rất tàn nhẫn.
      Mizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68.2: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (8-)

      "Tiểu Ưu."

      Bà nội nằm trong lòng Vô Ưu đột nhiên mở mắt. Hai mắt Vô Ưu đầy oán hận, thoáng cái trở nên vui mừng khôn tả. ôm lấy bà, vừa khóc vừa cười :

      "Bà nội, bà tỉnh rồi? Bà tỉnh. Cháu biết bà sao đâu mà. Bà nội, bà nội..."

      Bà nội!

      câu rất bình thường, nhưng lúc này được Vô Ưu thốt ra, lại khiến người ta phải rơi lệ.

      "Bà nội có chuyện gì rồi. Đứa ngốc nghếch này, sao lại ngốc nghếch như vậy hả!"

      Bà nội giơ tay lên, nhìn Vô Ưu đầy đau lòng. Bà giơ tay cách khó khăn, lau những giọt lệ mặt . Vô Ưu sợ bà mệt nhọc, đưa tay đỡ lấy tay bà. Bà nội với Vô Ưu:

      "Tiểu Ưu à, bà nội sai rồi. Bà nội nên dạy cháu lúc nào cũng phải cười..."

      Vô Ưu thấy hơi thở bà rất yếu, lo lắng :

      "Bà nội, bà đừng nữa, cháu xin bà, đừng nữa. Bà nghỉ ngơi lát, xe cứu thương tới ngay bây giờ."

      tại Vô Ưu rất sợ hãi. sợ. sợ.

      "Tiểu Ưu à, nhìn cháu lúc này tốt. Bà rất thích dáng vẻ này của cháu. Muốn khóc khóc, phải kìm nén."

      mặt bà nội lại xuất nụ cười thản nhiên, sau đó yếu ớt :

      "Bà cứ chờ mãi, chờ cháu bộc phát. cho những người này biết chân tướng thực . Nhưng mà, đứa bé này, sao lại ngốc nghếch như vậy hả? Đến cuối cùng vẫn lựa chọn cách để mình chịu khổ. Chịu khổ cũng ra. Cháu cứ như vậy, bà nội sao có thể yên tâm ra đây."

      Lúc này bà nội chuyện, hao tổn ít sức lực. Hao tổn phải là sinh lực, mà là tính mạng nha!

      Vô Ưu nhìn bà hình như còn vô vàn điều muốn , nước mắt tuôn trào, chảy ra ào ào. ôm lấy cổ bà, sau đó :

      "Bà nội, cháu biết rồi. Cháu xin bà đừng nữa. Cháu biết rồi. Cháu biết rồi. Cháu biết bà đau lòng vì cháu. Nhưng, bọn họ cũng đều là cháu trai, cháu của bà. Nếu như ra , bọn họ cũng đau lòng, khổ sở, chịu được. Mọi người đều đau khổ, phải bà nội càng khó chịu hơn sao?"

      Vô Ưu hồi, khiến cho mọi người ngừng suy nghĩ lan man. Đặc biệt là Luky và Nhạc Khải.

      "Đứa ngốc nghếch, bọn họ được sống hạnh phúc lâu như thế rồi. Cũng đến lúc nên biết , thời gian mình trải qua..."

      Bà nội đến đây, có chút hụt hơi, thở gấp hai phát, nhưng rồi vẫn cố gắng :

      "Đừng làm khó mình nữa. Cháu vĩnh viễn là người bà nội thương nhất…. đứa bé bà nội thương nhất."

      "Oa, bà nội, bà nội."

      Tiếng khóc của Vô Ưu làm kinh thiên động địa, khóc làm tan nát vô số trái tim con người.
      " xin lỗi. Hãy tin tôi. Tôi giúp ."

      người đàn ông đến trước mặt Vô Ưu, ôm lấy bà lão từ trong lòng , sau đó mở rộng hai chân chạy nhanh. Vô Ưu kêu thảm thiết muốn đuổi theo, nhưng vừa nãy khóc làm tiêu hao quá nhiều thể lực, hơn nữa do đau thương quá độ, lại đứng lên quá nhanh, nên vừa mới đứng dậy, còn chưa bước được hai bước, thân thể mềm nhũn, ngã xuống mặt đất bất động.

      ...

      "Đau khổ quá nên bị ngất ."

      Lúc này ở trong quán bar, còn tiếng ồn ào của nhạc, cũng còn ai uống rượu hay nhảy nhót. Toàn bộ đều vây quanh chiếc ghế salon trong phòng, nhìn cậu sinh viên đại học y kiểm tra cho Vô Ưu. ta vừa xong, tất cả mọi người đều thở phào nhõm.

      "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy hả? Sao còn phức tạp hơn cả phim vậy."

      người đàn ông vẻ mặt rối rắm . Người đứng cạnh ông ta cũng thở dài:

      "Ôi, nhìn lại xem, chúng ta vừa rồi làm gì hả? "

      câu gợi lên cảm giác áy náy của tất cả mọi người. Ngoại trừ hai người, người bị hù dọa đến ngây ngốc – Luky, còn người bị kích động quá độ - Nhạc Khải.

      "Chẳng lẽ là chị em sao? Đúng là tạo nghiệt mà! Người lớn tạo nghiệt, để cho bọn trẻ phải gánh chịu."

      Người phụ nữ quản lý quán bar tầm hơn 40 tuổi nhịn được lên tiếng. Lời của chị ta khiến cho tất cả mọi người đều xót xa. Nhưng khi những lời này lọt vào tai Nhạc Khải, ánh mắt trở nên điên cuồng. vọt tới trước mặt Vô Ưu, ra sức lắc lắc người , gào to:

      "Nhạc Vô Ưu! Em mở mắt ra cho tôi. Em tỉnh lại cho tôi nghe. Chị gì chứ? Em trai gì chứ? Em trai là như thế nào hả? Loạn hết lên rồi. Em cho tôi . Chẳng phải em cha mình chết rồi sao? Sao có thể là chị em với chúng tôi được chứ. Em tỉnh lại , em phải hả!"

      Nhìn Nhạc Khải tự kiểm soát được, mọi người muốn ngăn lại, nhưng gần như điên cuồng, khiến mọi người thể kéo ra được.

      biết Vô Ưu chưa tỉnh , hay là vì sợ hãi dám đối mặt, mà Nhạc Khải có lay đến thế nào, cũng vẫn như cũ mở mắt.

      "Đừng lay nữa, ấn vào huyệt nhân trung giữa mũi và miệng ấy là được. Nhưng có điều, tôi nghĩ nên để cho ấy nghỉ ngơi lúc!"

      Sau khi cậu sinh viên đại học y xong, Nhạc Khải mới buông lỏng tay ra, suy sụp quỳ xuống trước mặt Vô Ưu, vẻ mặt vô cùng bi thương. Luky lúc này cũng vọt tới, ôm lấy bả vai Nhạc Khải, khóc lóc kêu:

      ", rút cuộc chuyện này là như thế nào hả? , rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả? , ơi. . . Tại sao em hiểu gì cả? Cha mẹ sao lại gì hả?. ! Vô Ưu phải qua nhà chúng ta ăn cơm sao? Cha mẹ sao lại gì hả?! ! ơi! ơi…"

      Dễ nhận thấy, đối với Luky đây là kích động lớn nhất trong đời. Mọi người vây xem, nhìn thấy cảnh này, ngoại trừ im lặng rơi lệ, ai dám câu phán xét nào ai đúng, ai sai!

      Nhạc Khải nghe Luky xong, vội đẩy ra, sau đó hốt hoảng tìm kiếm điện thọai người. Sau khi tìm được, liền gọi cho Nhạc Thiên Hàng. Điện thoại vừa nối máy, lạnh lùng :

      "Cha mẹ bây giờ tới ngay quán bar ‘Long Lanh’. Có việc gấp! Bọn con chờ hai người!"

      xong, đợi đầu bên kia trả lời, cúp luôn máy.

      Hôm nay nhất định phải biết được chân tướng . Để xem, rốt cuộc là cái chuyện chết tiệt gì xảy ra.

      Trong hoàn cảnh này, muốn xảy ra chuyện, đúng ra mọi người nên giải tán rồi. Nhưng lại ai rời , bởi vì, tất cả bọn họ đều rất hiếu kỳ, muốn biết chuyện gì xảy ra.

      ...

      "Nhạc Khải, con có ở đây ?"

      30 phút sau, Nhạc Thiên Hàng và Hạ Mỹ Hà có mặt tại ‘Long Lanh’. Thấy khí được bình thường gọi. Hạ Mỹ Hà cũng vội vàng hô to:

      "Khải, con có chuyện gì chứ? Khải, con ở đâu."

      Trong giọng đầy vẻ quan tâm.

      Nếu như là trước đây, Nhạc Khải thấy được dáng vẻ quan tâm thế này của mẹ, chắc chắn rất cảm động. Nhưng bây giờ nghe thấy, chỉ có cảm giác châm chọc. Quan tâm, ha ha, chó má! Giờ phút này Nhạc Khải nhìn thấy hai người kia, trái tim chỉ có cảm giác lạnh giá, cảm thấy xa lạ. Bọn họ nếu như quan tâm đến , sao lại có thể để mặc cho Vô Ưu chứ.

      Cha có ngăn cản, còn mẹ chẳng những ngăn cản, còn tỏ ý ủng hộ!

      Bọn họ làm cái gì hả? Ngay cả con mình cũng muốn trêu đùa sao? là con của bọn họ, hay là con của kẻ thù bọn họ chứ! Nhạc Khải nắm chặt bàn tay, mượn cách này để đè nỗi đau dời non lấp biển trong lòng.

      "Nhạc Khải, con làm sao vậy? Sao lại dùng ánh mắt như thế này nhìn chúng ta, đây là lễ nghi gì hả?"

      Đám ngươi vây xem, tự giác mà tránh đường, để cho hai người có thể nhìn thấy hết thảy. Hạ Mỹ Hà sau khi nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Khải, giống như thường này giọng khó chịu. Nhưng đổi lại, Nhạc Khải lần này có làm trò hề để lấy lòng bà, mà cười châm chọc. Nhạc Thiên Hàng liếc mắt cái nhìn thấy Vô Ưu nằm ghế, trong lòng lo lắng hỏi:

      "Vô Ưu, ta làm sao vậy? Sao ấy lại ở chỗ này?"

      "Cha, Vô Ưu chị. . ."

      Luky phi tới trước mặt Nhạc Thiên Hàng, vừa định Nhạc Khải lạnh lùng mở miệng chặn lại, buông ra câu:

      " ấy chết rồi! Bị cha hại chết!"

      ", Vô Ưu, Vô Ưu."

      Nhạc Thiên Hàng tưởng phi tới, sau đó lắc người Vô Ưu dữ dội. Vô Ưu khó chịu nhíu nhíu mày, hơn nữa còn có dấu hiệu thức tỉnh. Nhạc Thiên Hàng khó hiểu nhìn về phía Nhạc Khải. Nhạc Khải cười châm chọc, lạnh lùng :

      " ra là cha biết ấy là con cha. Cha biết!"

      Giọng ngập tràn thất vọng, mang theo tuyệt tình, căm hận!

      Giờ phút này Nhạc Thiên Hàng cũng hiểu được. Bọn chúng biết rồi. Chuyện ông ta muốn xảy ra nhất xảy ra.

      "Đúng vậy, ấy là con của ta. Là con vợ trước của cha. Là vì ta biết, cho nên mới phản đối hai con đến với nhau!"

      Nhạc Thiên Hàng tránh nặng tìm . Người đàn ông dối trá, ích kỷ này, cư nhiên tới giờ phút này rồi, vẫn còn ở trước mặt con trai mình giữ thể diện. Đem chuyện đó ra đơn giản như thế là xong sao? Khinh thường người khác đến vậy sao? Xem tất cả mọi người đều là kẻ ngốc sao? Nhạc Khải là người có não chắc? Lúc chờ hai người tới, Nhạc Khải cũng đem tất cả mọi chuyện biết được ghép lại, nghiêm túc suy nghĩ. mặc dù dám hiểu hết 100%, nhưng cũng đoán được hơn nửa rồi.
      Nhạc Khải dùng ánh mắt xa lạ nhìn người cha mà trước đây mình tôn kính nhất, lạnh lùng hỏi:

      " thế sao? Chuyện chỉ đơn giản như thế thôi? Nếu đúng là như vậy, tại sao cha cho chúng con? Cha ! hả!"

      Ha ha! Ha ha. . .

      Lúc này, Hạ Mỹ Hà cư nhiên vẫn cười được, hơn nữa còn :

      "Nên tới phải tới thôi. Nhạc Thiên Hàng đây là số mệnh của ông!"
      Mizuki thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 69.1: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (9)

      Nghe được lời của Hạ Mỹ Hà, Nhạc Thiên Hàng nhìn khuôn mặt thống khổ của Vô Ưu, lại quay nhìn Nhạc Khải, Luky, mặt lên vẻ đau xót, :

      "Đúng vậy, nên tới phải tới thôi. Tránh được, chạy cũng được nữa rồi. Trời tạo nghiệt có thể sống, tự mình gây nghiệt thể sống a!"

      "Cha, cha gì vậy? Cha?"

      Luky hiểu được tất cả những chuyện này là như thế nào. Nhạc Thiên Hàng gượng cười ra bí mật giấu kín hơn 20 năm qua:

      "Sau khi ta tốt nghiệp đại học, liền kết hôn với là mối tình đầu của mình. lâu sau đó sinh được người con . Chúng ta sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Hơn nữa chúng ta cũng hy vọng con mình luôn luôn hồn nhiên, vui tươi, phải lo nghĩ gì, nên mới đặt cho nó cái tên là Vô Ưu. Ta họ Nhạc, cho nên con bé có cái tên hạnh phúc nhất đời này: Nhạc Vô Ưu!"

      Theo lời của Nhạc Thiên Hàng, mọi người đều chuyển tầm mắt nhìn về phía người hôn mê kia, đều biết đây chính là được kết tinh từ tình mà ông vừa nhắc đến!

      Nhạc Thiên Hàng tiếp tục :

      "Mặc dù cuộc sống ổn định, ấm áp, nhưng cảm xúc mãnh liệt cũng dần ít , cho nên, trong buổi tiệc của công ty, lần đầu tiên ta nhìn thấy con của tổng giám đốc, trái tim ta nhịn rung lên. Bởi vì ta biết thân phận của mình, cho nên, ta vẫn giấu kín, nhưng ta biết tình cảm của mình dành cho ấy."

      Hạ Mỹ Hà nghe đến đây, mặt lên vẻ mù mịt. Bà chưa bao giờ biết là Nhạc Thiên Hàng động lòng với mình. Bà nhớ rất , lúc ấy bà mới từ nước ngoài trở về. Bà mặc bộ trang phục rực rỡ, bước cao ngạo, ưu nhã xuất trong cuộc họp thường niên của công ty.

      "Oa, đẹp quá."

      "Quá đẹp a."

      " đúng là đại mỹ nhân!"

      . . .

      Lúc ấy có vô số tiếng ca ngợi, khiến bà sảng khoái, vui vẻ. Nhưng lại có người ngoại lệ - đó là Nhạc Thiên Hàng. Lòng ông động, nhưng lại sợ phạm phải sai lầm, cho nên cố ý nhìn. Điều khiến Nhạc Thiên Hàng thể ngờ được chính là, ông cố ý trốn tránh, trong mắt Hạ Mỹ Hà lại trở thành cá tính! Cũng bởi vậy, Hạ Mỹ Hà đối với ông sinh ra thiện cảm.

      Hạ Mỹ Hà chủ động đến gần ông, tiếp cận ông, hơn nữa, còn để cha sắp xếp cho mình làm việc bên cạnh Nhạc Thiên Hàng. Vốn tưởng rằng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ông ta thích bà, nhưng đổi lại, Nhạc Thiên Hàng càng ra sức lẩn tránh bà hơn.

      Lúc ấy mọi người trong công ty hầu như đều biết, con duy nhất của tổng giám đốc theo đuổi Nhạc Thiên Hàng - nhân viên thiết kế đồ họa. Nhạc Thiên Hàng nhìn vẻ nhiệt tình, thanh thuần, rực rỡ của Hạ Mỹ Hà, sợ chính mình nhịn được phạm phải sai lầm, cho nên luôn ra sức lẩn tránh chỗ khác, trường hợp thể tránh được, cúi đầu xuống, đến liếc mắt nhìn cũng dám. Nhưng chỉ có ông mới hiểu được, trái tim mình lay động, dục vọng trong lòng sôi sục như thế nào.

      "Tôi kết hôn rồi!"

      Rốt cục, trong lần Hạ Mỹ Hà dụ dỗ ông, ông ra những lời này. Vốn tưởng rằng Hạ Mỹ Hà vì điều này mà hù cho chạy mất, nhưng ngờ, bà lại :

      "Vậy sao nào? Em cũng có bắt phải ly hôn để lấy em đâu. Em chỉ muốn được !"

      Lời hứa hẹn như vậy, chính là điều ao ước của tất cả cánh đàn ông, cho nên, đêm hôm đó, lần đầu tiên kể từ ngày kết hôn, Nhạc Thiên Hàng về nhà!

      . . .

      "Sau đó sao?"

      Luky nhìn cha hỏi. Nhạc Thiên Hàng nhìn cái, tiếp tục kể:

      "Sau đó con tổng giám đốc lại ra nước ngoài, còn ta lại trở về với cuộc sống trước đây. Cho đến hơn năm sau, người con xinh đẹp kia lần nữa lại xuất trước mặt ta."

      Nhạc Thiên Hàng đến đây ngừng lại, bởi vì ông nhìn thấy Vô Ưu biết tỉnh lại từ bao giờ, lúc này chằm chằm nhìn ông, lẳng lặng nghe ông . Nhạc Thiên Hàng khẽ cắn môi, nhìn chỗ khác. Ông còn mặt mũi nào để nhìn thẳng khuôn mặt giống hệt như Mộng Điền kia, bình thản ra chuyện phản bội của mình.

      " ấy bế theo cậu bé xuất trước mặt ta. bé trai rất xinh đẹp, ta chỉ nhìn cái cũng biết luôn đó là con của ta. Nó giống hệt ta lúc ."

      Nhạc Thiên Hàng đến đây, mặt toát ra vẻ hạnh phúc.

      Nhạc Thiên Hàng nhìn bất kỳ người nào, yên lặng tìm lại ký ức:

      "Ta lúc ấy vừa vui mừng, lại vừa lo lắng. biết nên làm như thế nào cho phải. Rất may là con tổng giám đốc lòng ta, ấy ép buộc ta làm gì cả, đem con trai gửi cho người bạn nuôi dưỡng."

      Giọng của ông đầy vẻ hối lỗi, khiến mọi người nghe thấy đều có cảm giác lòng ông rất đau xót, bất đắc dĩ. Trong mắt Hạ Mỹ Hà lởn vởn lệ, bà ngờ được ra chuyện là như thế. Bà tưởng rằng chuyện phải như vậy.

      "Đối mặt với người vợ mình, con đáng , ta càng cảm thấy áy náy hơn. Càng áy náy, ta càng đối xử tốt với hai mẹ con ấy. Hy vọng có thể bù đắp được áy náy trong lòng."

      Nhạc Thiên Hàng đến đây, liền chuyển đề tài:

      "Nhưng, con tổng giám đốc đột nhiên lại giống như trở thành người khác hẳn. ấy bắt ta phải kết hôn với ấy. Nếu như ta đồng ý, ấy bế con tìm vợ ta, còn sa thải ta ra khỏi công ty, làm cho ta thân bại danh liệt!"

      Nhạc Thiên Hàng lắc đầu, mặt lên vẻ đau đớn, tiếp tục :

      "Đột nhiên thay đổi, khiến ta biết làm thế nào. Nhưng là ta hèn nhát. Ta lo sợ. Nếu như vợ ta biết được ta phải bội ấy, ấy tha thứ cho ta, nhất định ly hôn với ta. Nếu như ta ly hôn, công việc cũng còn nữa, lại thêm thân bại danh liệt, ta biết mình phải sống sót như thế nào, cho nên, ta chọn cách ly hôn với vợ, kết hôn với ấy."

      Những người chung quanh bắt đầu đổ dồn ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Nhạc Thiên Hàng. Ông ràng chính là Trần Thế Mỹ thời đại. Đối mặt với ánh mắt chỉ trích của mọi người, Nhạc Thiên Hàng tiếp tục :

      "Ta nhớ hôm đó là ngày sinh nhật của Vô Ưu, ta và con của tổng giám đốc ngả bài ra với vợ. Đó là ngày ta vĩnh viễn thể quên, tiếng khóc của con hôm đó, đến tận bây giờ, trong mơ ta vẫn thường nghe thấy."

      Đáng đời!

      Tự làm tự chịu!

      . . .

      Bị những ánh mắt khinh thường nhìn, Nhạc Thiên Hàng lúc này mới phát , ra quá khó chịu như mình tưởng tượng. Nhưng, bây giờ ông mới phát ra quá muộn rồi. Nhạc Thiên Hàng quay đầu nhìn về phía Vô Ưu, tiếp tục :

      "Ta có sống tốt như mọi người tưởng. chỉ bởi vì tự trách trong lòng, mà còn bởi vì người vợ mới cũng tin ta. ấy lúc nào cũng nghi ngờ, chỉ cần ta liếc mắt nhìn người phụ nữ khác cái, là liền cãi lộn. Chỉ cần ấy nhìn thấy ta chuyện với phụ nữ, người phụ nữ ấy tuyệt đối có kết quả tốt."

      Hạ Mỹ Hà nghĩ tới chuyện mình ra tay đánh thư ký, sa thải tất cả đồng nghiệp nữ bên cạnh Nhạc Thiên Hàng. Nhạc Thiên Hàng lại tiếp tục :

      "Ta có tiền mặt, mua gì cũng phải quẹt thẻ, thẻ đó ghi tên vợ ta. Có như vậy ấy mới có thể kiểm tra được hết các hóa đơn, biết ta mua những gì. Nhưng, ta cũng quan tâm, bởi vì, mặc dù ấy như vậy, còn là người phụ nữ lần đầu gặp khiến ta động lòng nữa, nhưng ấy chính là mẹ của con ta, ta vẫn như trước muốn cùng ấy sống đến đầu bạc răng long."

      Đầu bạc răng long!

      Từ này làm lòng Hạ Mỹ Hà run lên. Ông muốn cũng bà sống đến đầu bạc răng long!

      "Chớp mắt hơn 20 năm trôi qua. Cuộc sống của ta mặc dù có tự do, nhưng vẫn còn hơn người vợ cũ của ta, ấy vì buồn bực mà qua đời. Ta biết hết, chỉ có điều, thỉnh thoảng mới cảm thấy áy náy."

      Nhạc Thiên Hàng đến đây, mặt lại đầy xót xa:

      "Ta nghĩ là cả đời cứ như vậy mà trôi qua. Nhưng, buổi tối nọ, người vợ hơn 20 năm luôn nhìn ta bằng con mắt lạnh nhạt, lại cười với ta, con mình muốn dẫn bạn về nhà."

      Đến lúc này, mọi người lại lần nữa nhìn về phía Vô Ưu, ai bảo ai nhưng đều biết ‘bạn ’ đó chính là .

      Nhạc Thiên Hàng thê lương cười :

      "Ta tưởng rằng vợ mình thay đổi. Bởi vì chuyện liên quan đến con, nên ấy trở nên ân cần. Hôm đó dường như ta lại nhìn thấy hình ảnh hơn 20 năm trước khiến ta động lòng."

      Nhạc Thiên Hàng nhìn về phía Hạ Mỹ Hà, tình cảm vừa giao động trong mắt, thoáng cái lại biến thành thất vọng:

      "Nhưng ta lại ngờ, đây chẳng qua chỉ là điều tưởng. ấy biết người con mình thích, là con của ta. ấy muốn trả thù, trả thù ta, trả thù vì ta vẫn còn người vợ chết, trả thù vì ta vẫn còn nhớ đến con mình, trả thù vì ta vẫn còn nhớ đến người mẹ già của mình!"

      ", phải như thế!"

      Rốt cuộc hơn 20 năm, Hạ Mỹ Hà mới hiểu được trái tim Nhạc Thiên Hàng. biết ông đối với mình có tình cảm. Nhưng lại ngờ, chỉ tới ba giây đồng hồ, liền biến mất. Bà muốn! Bà muốn!
      Mizuki thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 69.2: Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (9)

      Hạ Mỹ Hà kích động hét lên. Luky nhìn bà mặt đầy oán hận. Còn Nhạc Khải lạnh lùng nhìn bà :

      "Tôi vẫn luôn tìm mọi cách để lấy lòng bà, tìm mọi cách để khiến bà vui vẻ, phải là vì tôi ham tài sản của bà, mà bà là mẹ tôi, tôi bà. Nhưng, bà như thế nào hả? Tôi là con trai của bà, nhưng chẳng qua cũng chỉ là công cụ để bà báo thù thôi sao?"

      Giọng của Nhạc Khải bình tĩnh, nhưng bên trong đầy đau đớn, người có trái tim đều có thể cảm nhận được.

      ", phải như thế!"

      Đối với thất vọng đến tuyệt vọng của Nhạc Khải, Hạ Mỹ Hà lắc đầu phản bác, nước mắt cũng chảy ra. Luky - người bình thường luôn đối chọi, xa cách với bà nhất, lúc này lại qua, ôm lấy thân thể run rẩy của bà, tin tưởng :

      "Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ , con tin mẹ."

      Hạ Mỹ Hà nhìn Luky cảm động, cuối cùng cũng ra bí mật chưa kể với ai bao giờ.

      "Có thể là do gặp, và tiếp xúc với quá nhiều những người ‘tóc vàng mắt xanh’, nên lần đầu tiên ta nhìn thấy đôi mắt to đen, hiền lành cùng với mái tóc màu đen của ông ấy, ta đem lòng rồi. Ta biết ông ấy kết hôn, ta cũng muốn chia rẽ gia đình bọn họ, nên quyết định rời . Trước khi , ta quyến rũ ông ấy, muốn đem lần đầu tiên của mình, dâng hiến cho ông ấy - người đầu tiên ta đem lòng ."

      Hạ Mỹ Hà nhìn Nhạc Thiên Hàng đầy thâm tình, mà ánh mắt Nhạc Thiên Hàng lại đầy mông lung. ràng sống với nhau được hơn 20 năm rồi, nhưng lại chưa có lần nào biểu đạt suy nghĩ của chính mình cho đối phương biết. Đây cũng là chuyện đáng buồn !

      "Ở Pháp, ta cũng muốn thử quên ông ấy, cho nên, gặp gỡ lưu học sinh trông rất giống ông ấy. Ta tưởng rằng, tất cả đều tốt, nhưng mà, cơ thể ta thể tiếp nhận người kia. Ta cho rằng làm bậy khi ta chưa cho phép, nhưng lại ngờ, ta lại chuốc cho ta say, rồi sau đó..."

      đến đây, nước mắt Hạ Mỹ Hà lại chảy ra, Nhạc Thiên Hàng cũng chảy nước mắt, còn Luky nước mắt đầy mặt.

      Sau khi bình tĩnh lại, Hạ Mỹ Hà tiếp tục kể:

      "Sau đó ta lại phát ra mình mang thai. Tám tháng sau ta sinh được bé trai. Cậu bé rất , rất . Bác sĩ , đó là do sinh non, cho nên, ta kết luận đây là của tên khốn kia."

      Vẻ mặt mọi người đều trở nên phức tạp. Điều này nghĩa là gì chứ? Nhạc Khải và Vô Ưu phải là chị em sao? phải sao?

      "Sau ta lạ phát , ta thể bất kỳ người đàn ông nào được. Chỉ cần nhìn thấy đàn ông thôi ta thấy sợ, vì vậy ta trở về. Lúc ta gặp lại người đàn ông ta từng , ta mới biết được, ta phải là sợ đàn ông, mà trừ người đó ra, ta sợ tất cả."

      Nước mắt Hạ Mỹ Hà chảy đầy mặt, khiến mọi người lại trận thở dài. rốt cuộc là thứ gì hả? Sao có thể hành hạ người ta trở nên như thế được.

      "Ta ôm con tìm ông ấy, muốn làm cho ông ấy có cảm giác áy với ta, hy vọng ông ấy có thể quan tâm đến ta hơn nhiều hơn chút, nhưng, sinh nhật ta ông ấy đến, đến khi con bị bệnh ông cũng xuất . Mặc dù biết đây phải là con ông ấy, nhưng, ông ấy cho rằng đây là con mình, ông ấy phát ra. Lúc ta đến nhà tìm ông ấy, lại chứng kiến thấy cảnh nhà ba người bọn họ hạnh phúc ngọt ngào bên nhau."

      đến đây, bàn tay Hạ Mỹ Hà nắm chặt lại, chuyện qua nhiều năm như vậy, nhưng lại vẫn còn tức giận như cũ. Sau khi tỉnh táo lại, tiếp:

      "Sau khi ta trở về, ôm đứa bé lên cơn sốt khóc suốt đêm. Ngày thứ hai, kỳ tích, đứa bé khỏe hẳn, hơn nữa nó còn như hiểu chuyện nhìn ta cười."

      Hạ Mỹ Hà tới trước mặt Nhạc Khải, đưa tay sờ lên mặt .

      Trong mắt Nhạc Khải cũng có lệ, hình như cũng cảm nhận được đau đớn trong lòng bà. Hạ Mỹ Hà tiếp tục kể:

      "Tại sao đều là trẻ con, mà bé kia lại có thể cười tươi, vui vẻ như thế, mà con trai ta phải cười trong tình huống này? Cho nên, ta bắt ông ấy ly hôn, bắt ông ấy phải kết hôn với ta. Nhưng miễn cưỡng có được, hạnh phúc. Ông ấy ngủ mơ cũng gọi tên người phụ nữ đó. Trước mặt ta lúc nào cũng lên hình ảnh ba người bọn họ tươi cười hạnh phúc. Hơn 20 mươi năm qua chưa lần nào ta quên. Ngay cả khi con của chúng ta ra đời, ông ấy dù ôm đứa bé, nhưng từ ánh mắt hoảng hốt vẫn có thể nhận ra, ông ấy nhìn con chúng ta, nhưng lại tưởng tượng về đứa bé tên Vô Ưu kia."

      Ai cũng có trái tim, có trái tim có cảm giác, cảm nhận được chua xót trong lòng. đến đây, ai có thể Hạ Mỹ Hà cũng phải là người phụ nữ đáng thương chứ?

      "Bọn chúng phải là chị em, cho nên ta mới cố ý để con trai mình mang Vô Ưu về nhà, mục đích là để cho ông ấy nhìn ta, thậm chí, mượn việc này để ông ấy phải đối xử tốt với ta. ra, nếu như có thể được, ta hy vọng ông ấy có thể ta, giống như Mộng Điền."

      Là ai đúng? Ai sai? việc cho tới lúc này, ai có thể khẳng định!

      Yên lặng! Yên lặng! Yên lặng…

      Mọi người ai bảo ai đều im lặng, thêm câu nào. Bởi, rất đơn giản, tất cả mọi người đều đáng thương, đều bị số phận trêu đùa. Mà câu chuyện lại có quá nhiều tình tiết, mọi người đều cần phải có thời gian để tiếp thụ.

      Nhạc Thiên Hàng và Hạ Mỹ Hà bốn mắt nhìn nhau, thể nuối tiếc trong đó. Có lẽ, nếu việc được ra sớm hơn chút, ngày hôm nay, phải thống khổ đến như thế này.

      "Mẹ, mẹ sai rồi!"

      Trong lúc mọi người đều tưởng rằng ‘thiên hạ thái bình’, chuyện ‘hữu kinh vô hiểm’ (kinh hãi nhưng nguy hiểm). Nhạc Khải và Vô Ưu nhau cũng chẳng phải là điều cấm kỵ gì, có thể qua lại với nhau. Nhưng Luky lại ra câu . Tất cả mọi người đều nhìn về phía người bị ảnh hưởng ít nhất trong chuyện này. Ngược lại với ánh mắt buông lơi của mọi người, ánh mắt Luky lúc này thêm phần thống khổ. Sau hồi do dự, rút cuộc cũng cố lấy dũng khí :

      "Có lẽ con nên ra, nhưng bà nội đúng, người nên chịu trách nhiệm, nhất định phải chịu trách nhiệm."

      Bà nội!

      Luky vừa nhắc tới từ này, Vô Ưu liền cả kinh, vội vàng ngồi dậy, định tìm bà nội.
      "Tôi cùng em."

      Nhạc Khải nhìn Vô Ưu . Cho dù bọn họ có kết quả, nhưng vẫn thích . Ít nhất người thích phải là ngươi nên thích. Mà Vô Ưu cũng phải chán ghét , việc đến lúc này với đủ rồi.

      "Được."

      Vô Ưu để mặc cho Nhạc Khải dìu mình đứng dậy.

      Nhạc Thiên Hàng và Hạ Mỹ Hà bốn mắt nhìn nhau, sau đó Hạ Mỹ Hà chủ động :
      "Chúng ta cũng xem chút ."

      Chuyện cho đến lúc này, tất cả mọi người đều tưởng là xong, cũng nên kết thúc rồi, nhưng Luky lại giang tay ra, chặn đường 4 người muốn rời , quát to:

      "Để cho con hết ."

      Tới lúc này rồi còn có thể có chuyện gì quan trọng nữa đây? Tất cả mọi người đều nhìn về phía Luky có vẻ hơi điên cuồng. Luky hít sâu hai hơi, sau đó nhìn Hạ Mỹ Hà :
      "Mẹ, mẹ sai rồi. vốn là con của cha. Là con ruột của cha và mẹ!"

      Hả!

      Trời đất!!!

      Bầu khí lại trở nên hỗn loạn. Cánh tay Nhạc Khải dìu Vô Ưu giống như bị điện giật, nhưng, rất nhanh khôi phục lại bình thường.

      "Tiểu Hoàn, con gì vậy?"

      Hạ Mỹ Hà dám tin nhìn Luky. Luky rưng rưng nước mắt :

      "Mẹ còn nhớ người bạn tốt của con tên Đậu Khấu ?"

      Hạ Mỹ Hà gật đầu, chờ tiếp. Luky nhìn vẻ căng thẳng của mẹ, đành lòng cúi đầu :

      " ấy học di truyền học ở Canada. Con bởi vì tò mò, cho nên lấy trộm nước miếng của , nhờ ấy kiểm tra ADN hộ."

      Luky đến đây, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Mỹ Hà. Hạ Mỹ Hà nhịn được, cả người run lên. Luky hoàn toàn có thể cần thêm gì nữa, nhưng lại vẫn tiếp tục:

      "Con và chính là em cùng cha, cùng mẹ, là em ruột đích thực!"

      "!!!"

      Hạ Mỹ Hà nghe đáp án xong, kêu lên thảm thiết. Tiếng kêu đau đớn từ sâu trong tận đáy lòng. Nhạc Thiên Hàng ôm lấy thân thể đứng vững của bà. Hạ Mỹ Hà khóc lóc thảm thiết nhìn về phía Nhạc Khải :

      "Khải, xin lỗi con, xin lỗi. Mẹ biết là như vậy. Mẹ biết tại sao lại như thế. Chuyện sao có thể như thế được chứ."

      Hạ Mỹ Hà vừa vừa lắc đầu, ánh mắt đầy ăn năn, hối hận, khiến người nhìn đều thấy đau lòng.

      "Tiểu Khải, mẹ biết chuyện thành ra như vậy. Con tin mẹ . Nếu như mẹ biết là như thế, mẹ có chết cũng để cho hai con qua lại với nhau. đó, con hãy tin mẹ. Hãy tin mẹ!"

      Ánh mắt Hạ Mỹ Hà vì nóng lòng muốn được tha thứ mà có vẻ điên cuồng.

      "Mẹ, con tin. sao đâu, cần phải khổ sở như vậy. Con với Vô Ưu…. Con với Vô Ưu có gì cả. ấy thích con. ấy đến nhà chúng ta ăn cơm, cũng chỉ với thân phận là bạn bè thôi."

      Nhạc Khải nghe thấy nhiều chuyện như vậy, xem cũng xem nhiều rồi, có chút chết lặng. Dù có chết lặng, cha mẹ vẫn là cha mẹ, huống hồ, bọn họ cũng có nhiều điều bất đắc dĩ, cho nên, chọn cách chôn giấu nỗi đau của chính mình, để cho tất cả mọi người đều được thoải mái.

      ? Vô Ưu có như thế ?"

      Hạ Mỹ Hà nhìn về phía Vô Ưu hỏi. Vô Ưu nhìn người đàn bà cướp cha mình, hại mẹ mình, trong lòng đột nhiên còn cảm giác oán hận nữa. ra, trước kia, người hận nhiều nhất vẫn là cha. Bởi vì, việc gì cũng phải từ hai phía. Nếu như bản thân cha có vấn đề, ai có thể cướp được. Còn bản thân cha có vấn đề, phải người phụ nữ này, cũng có người phụ nữ khác xuất mà thôi.

      "Đúng vậy. là như thế. Tôi là bạn của Khải, trước kia, bây giờ hay sau này đều vẫn là như vậy. Còn có cả Luky nữa. Tôi chúc cả nhà các người hạnh phúc."

      Vô Ưu xong, ra phía cửa. muốn xem bà nội thế nào. Chỉ cần bà nội có thể bình an, sau này mỗi ngày đều có thể cười thực rồi! Thế giới của sau này còn bóng ma, còn hận thù nữa.
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :