1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y (Đã Có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 41: NHẤT ĐỊNH CÓ UẨN KHÚC

      Editor: BB


      Cả Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương đều khựng lại, suýt nữa ngã, ai nấy mắt mở tròn xoe, thể tin nổi!

      đầu hai người lên những đám mây đen cùng những dấu chấm hỏi. Đại ca muốn đuổi theo vợ? Trò đùa gì vậy? Phụ nữ muốn lại gần đại ca là chuyện hư ảo đến mức nào chứ? Sao giờ đại ca lại bảo muốn đuổi theo vợ?

      À... nhất định là bọn họ nằm mơ rồi. Giờ là ban đêm, chắc vẫn còn chưa tỉnh ngủ! Bọn họ chẳng ai để ý rằng mình còn chẳng có cảm giác buồn ngủ!

      Thẩm Dương Kỳ nên lời, mặt đỏ tới tận mang tai, trợn mắt lại khi xác nhận mình nghe nhầm. Khi Lôi Khiếu Thiên định cúp máy, ta gào lên: “ muốn đuổi theo vợ, em cũng muốn đuổi theo vợ em!”

      - Cậu cũng phải đuổi theo vợ? – Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống.

      - Hả... Vâng... Đúng vậy! – Thẩm Dương Kỳ chột dạ, sau đó lại lên tiếng – Sao em được đuổi theo vợ em chứ?

      Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng liếc nhìn Phó Hạnh Lương khiến toàn thân Phó Hạnh Lương cứng đờ, ta áp chế cảm giác sợ hãi trong lòng rồi nhìn vào mắt Lôi Khiếu Thiên. Lôi Khiến Thiên nhíu mày, thu hồi tầm mắt rồi lên tiếng: “Được! Hai tháng sau đưa vợ cậu đến gặp tôi!”

      - A... – Thẩm Dương Kỳ sửng sốt. Vừa rồi ta chỉ tùy tiện ra mà thôi, nhưng ta biết họ đùa, lập tức sốt ruột : “Cái đó, , em phải...”.

      Tút! Tút! Tút!

      Thẩm Dương Kỳ trừng mắt nhìn điện thoại rồi há hốc mồm, vợ ư? Chết tiệt! Giờ ta đâu tìm vợ đây?

      Huhu, quả nhiên là bậy phải trả giá!

      Hai ngày sau, trong biệt thự tư nhân của Tề gia, đèn đóm sáng trưng, buổi đêm nhưng sáng như ban ngày! Buổi tiệc được diễn ra ở hai tầng, tầng gian mở, còn tầng hai là khu VIP, bốn phía đều được làm bằng kính chống đạn thủy tinh được đặc chế, từ tầng hai có thể nhìn xuống mọi thứ dưới tầng .

      Tề Phong khom người chào Lôi Khiếu Thiên, chuẩn bị khai tiệc!

      Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng quét mắt nhìn ta rồi thẳng lên phòng VIP. Mọi người nhanh chóng bước theo sau, Tề Phong nuốt nước miếng nhìn theo bóng lưng khuất dần của Lôi Khiếu Thiên. Sau đó ta mới quay người chào Nguyệt lão đại.

      Lúc này, dưới đại sảnh tầng ngập tràn tiếng chuyện rôm rả, các vị lão đại khắp nơi đều tề tựu ở đây, có phụ nữ, có đồ quý giá, có vật độc nhất vô nhị, có cả súng ống đạn dược… dường như thiếu thứ gì… Đây ràng chỉ là buổi tiệc của giới thượng lưu bình thường…

      Ngân Nguyệt chỉ liếc nhìn Lôi Khiếu Thiên cái rồi thu hồi tầm mắt rồi lại chống lại cặp mắt lạnh lùng của Địch Long. ta tươi cười nhưng nhanh chóng trầm mặt xuống, lông mày nhíu lại, trầm giọng hỏi: “Sao rồi?”

      - Lão đại, điều tra ra, đây là lần đầu tiên Lôi Khiếu Thiên và Địch Long gặp mặt!

      - thể có chuyện đó! tìm hiểu lại ! – Ngân Nguyệt xoa xoa lên huyệt thái dương, quắc mắt nhìn Tề Phong và tình hình bên dưới đại sảnh. Sau đó " ta" lại nhìn Lôi Khiếu Thiên! Nếu đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau ta chắc chắn cho phép Địch Long được phép bước chân vào địa bàn Đông Nam Á!

      Nhất định là có uẩn khúc trong đó!

      Người thuộc hạ mặc áo xanh lam đứng bên cạnh gật đầu: “Vâng!”

      Ngân Nguyệt nhắm mắt lại, dáng vẻ hoàn toàn coi thường bữa tiệc này. Nếu phải kinh ngạc trước việc Lôi Khiếu Thiên đến tham dự giờ này "" thoải mái thả mình trong bồn tắm nghỉ ngơi rồi!

      Nhìn xuống đại sảnh bên dưới, nào tình… nào sắc! Thuốc lá rượu chè! Thuốc phiện… phải đó là những thứ khiến người khác mê muội à? Dựa vào việc nhiều năm đấu với Lôi Khiếu Thiên, " ta" khẳng định nhất định có tình gì đó!

      ta xuất ở đây chắc chắn là có chủ đích nào đó!

      Lôi Khiếu Thiên ngồi ghế chủ tọa, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén quét về từng góc trong tòa nhà, dù chỉ chút động tĩnh cũng có thể làm dấy lên gợn sóng trong đáy mắt

      suy đoán xem liệu có đến đây hay ?

      Cảnh tượng nhàm chán trong đại sảnh khiến nhíu chặt đôi mày kiếm.

      - Đại ca, đúng là quá phô trương! – Hướng Diệp Lân khinh thường nhìn những kẻ kém cỏi bên dưới! hiểu nổi tại sao đại ca lại có thể đồng ý tới tham gia loại tiệc này chứ? Càng nghĩ càng hiểu, cái tên Tề Phong có não đó làm sao có thể bố trí được buổi tiệc ra trò được chứ?

      Đây phải gọi là thập cẩm mới đúng! Cái gì cũng có! Nhìn xem, loạt các loại súng ống đạn dược được bày ra, bọn họ đều là những nhân vật trong giới hắc đạo, sao lại có kẻ thù được chứ? Huống chi kẻ thù của Ngục Thiên Minh là nhiều vô kể!

      Nếu như kẻ thù biết đại ca tới tham gia buổi tiệc này nhất định nhân cơ hội trà trộn vào, chỉ cần tùy tiện giơ tay quơ lấy khẩu AK47 gì đó chẳng phải bọn họ gặp chuyện à?

      Phó Hạnh Lương cũng nhíu mày: “Đại ca, chúng ta nên thôi!”. Dù bọn họ gia tăng phòng bị lên thêm năm người nhưng nếu thực có chuyện xảy ra cũng ổn! Dù gì ở đây cũng là địa bàn của người khác!

      Rồng mạnh ép rắn thổ địa, đạo lý đó bọn họ hiểu rất !

      - Gấp gì chứ?

      Lôi Khiếu Thiên vừa xong đột nhiên tiếng "Rầm" vang lên, chiếc lồng sắt được chậm rãi thả xuống từ bên tạo ra tiếng kêu chói tai khiến tất cả mọi người bên trong đột nhiên dừng tất cả mọi động tác… gồm cả Ngân Nguyệt và Địch Long…

      Chỉ có mình Lôi Khiếu Thiên là ngồi yên, đôi mắt vẫn lạnh lùng và sắc bén, hề bị ảnh hưởng bởi tiếng động vừa rồi!

      Tất cả mọi người như nín thở khi nhìn thấy chiếc lồng sắt đó, sau đó cả hội trường như sôi sục cả lên! Tiếng huýt sáo, tiếng đùa giỡn, tiếng thán phục, tiếng khinh thường,… dường như tất cả thanh thế giới này đều được tập hợp lại…

      Lôi Khiếu Thiên cũng quan sát chiếc lồng sắt…

      CHƯƠNG 42: TÔI TRẢ GIÁ TRIỆU

      Quan sát lúc…

      Lôi Khiếu Thiên cũng nhanh chóng rời ánh mắt chỗ khác!

      Bên trong chiếc lồng sắt là con báo hoa to lớn, cái đuôi phe phẩy, cái mồm ngoạc ra đỏ lòm như máu, ánh mắt đầy nguy hiểm của con báo nhìn chằm chằm vào “mỹ vị” trước mặt nó.

      Ở phía bên kia của lồng sắt, cách con báo hoa khoảng là cậu bé trần truồng. Cậu ngồi phịch xuống dưới đất, sau lưng nổi chằng chịt các vết đỏ cho thấy cậu bị hành hạ trong suốt thời gian dài. Cậu ta dính sát lưng vào lồng sắt, nhìn chằm chằm vào con báo đáng sợ… Dù biết rằng chỉ là vô dụng nhưng cậu ta vẫn theo bản năng muốn lùi về đằng sau, dù cậu chẳng còn đường lùi nữa!

      ai biết cậu bé này là ai, mọi người cũng chẳng có hứng thú muốn biết! Bọn họ thấy hứng thú chỉ bởi con báo hoa mà là bởi cậu bé này. Cậu ta khá trắng trẻo, đôi mắt trong veo, làn da non mềm dường như có thể vắt ra sữa… Đôi mắt vô hồn, nước mắt giàn giụa… khiến ai nhìn vào cũng thấy cảm thương, nhưng trong mắt những người này lại thấy rất đặc sắc, quả thực là vật phẩm cao cấp hoàn mỹ thế giới! Cậu ta nhất định là rất được Thượng đế sủng ái!

      Con báo gầm lên tiếng, chiếc xích sắt xích chân nó cũng kêu lạch cạch! thanh này càng khơi lên hưng phấn của mọi người, còn cậu bé hoàn toàn sợ hãi!

      Gào!!!

      Cả hội trường chấn động!

      Tất cả mọi người đều vòng quanh chiếc lồng sắt, dù là nam hay là nữ! Họ bàn bạc, trao đổi, thảo luận sôi nổi! Đáy mắt toàn là vẻ si mê, dục vọng… khiêu khích!

      Tề Phong cực kì hài lòng trước phản ứng của mọi người, đúng là uổng công ta tốn nhiều thời gian để dạy dỗ con báo này! Khi lên sân khấu phía trước, Tề Phong cố ý liếc mắt nhìn Lôi Khiếu Thiên, ta cầm micro rồi lên tiếng…

      - Các quý vị, hoan nghênh mọi người đến tham gia bữa tiệc lần này! Tề Phong tôi vô cùng cảm kích! Tôi là người thô kệch, câu nệ lễ tiết, các vị ở đây cứ thoải mái ăn uống chơi đùa!

      - Mọi người cũng thấy rồi đấy, ngay trước mặt các vị đây chính là trọng tâm của đêm nay! Cũng là vật phẩm bán đấu giá duy nhất, giá khởi điểm là 500 vạn đô la… Giờ chính thức bắt đầu buổi đấu giá!

      Tề Phong nhanh chóng kết thúc lời giới thiệu trước ánh mắt thúc giục của đám người bên dưới.

      - 600 vạn!

      - 700 vạn!

      - …

      - Này người em, đây có đúng là báo “xịn” đấy? – Hướng Diệp Lân lên tiếng, chọc tay vào người Phó Hạnh Lương ở bên cạnh, hai mắt ta nhìn chằm chằm về phía trước!

      - Tôi cũng muốn xem mình có bị hoa mắt hay ! – hiếm khi nghe thấy kích động trong lời của Phó Hạnh Lương!

      - Cái tên Tề Phong này đúng là to gan lớn mật! Tuyệt phẩm gì cũng làm ra được! – Thứ này mà ta cũng trắng trợn lấy ra làm vật đấu giá được!

      Cho dù có là bọn họ cũng phải giấu giấu diếm diếm nuôi những loài động vật này hòn đảo … Đây là động vật được đưa vào danh sách các loài sắp bị tuyệt chủng! Là loài động vật được quốc gia bảo vệ!

      Nhưng ràng là tất cả mọi người đều thích nó! Con báo này có thể tượng trưng cho thân phận của chủ nhân nó! Nhìn xem, hai mắt nó cực kì sắc bén, cơ thể nhanh nhẹn! Dù chỉ là con báo nhưng có thể thấy nó được kìm chế rất tốt!

      Hai mắt Hướng Diệp Lân lóe sáng nhìn người nào đó bên cạnh!

      Phó Hạnh Lương đả kích, lành lạnh câu: “Chú cũng muốn chứ gì!”

      Hướng Diệp Lân quay phắt đầu lại, nhìn Lôi Khiếu Thiên rồi nhún vai: “Thôi cho xin!”. ta cũng đâu có lá gan to đến mức đó, nếu động đến chính phủ rất phiền toái!

      Quan trọng là ta cũng muốn, thứ tốt như vậy phải bảo vệ cẩn thận! ta muốn cùng người khác chia sẻ! Tuy nhiên những thứ như vậy người bình thường thể có óc thưởng thức được!

      Lôi Khiếu Thiên chẳng thèm nhìn chiếc lồng sắt, vẻ mặt vô cảm dõi tầm mắt ra xa!

      - 2000 vạn đô la! Được, được, vị này đưa ra mức giá 2000 vạn đô la rồi, còn ai đưa ra mức giá cao hơn ? – Tên đàn em tên Cẩu tham lam nhìn xuống đám người phía dưới, giọng cao vút vang vọng cả hội trường…

      - 2000 vạn đô la lần thứ nhất… – Phía bên dưới rộ lên, tình trạng còn hơn cả bạo động!

      - 3000 vạn!

      A Cẩu còn chưa xong giọng trầm thấp lại vang lên. Hai mắt A Cẩu sáng lên, hưng phấn kêu: “3000 vạn, 3000 vạn, còn ai đưa ra giá cao hơn ?”

      Ngân Nguyệt liếc xéo Địch Long, thầm giơ tay ra hiệu, phía sau lại lập tức vang lên giọng lạnh lẽo: “4000 vạn!”

      Tuy ta có hứng thú với cậu bé trong lồng sắt nhưng Ngân Nguyệt nhắm hai mắt lại rồi nhanh chóng mở ra! Có thể được chứng kiến vẻ kinh ngạc của người nào đó cũng tồi!

      Ánh mắt của Địch Long rét lạnh bắn thẳng về phía Ngân Nguyệt! ta cầm ly rượu trước mặt lên, nguy hiểm vụt qua trong đôi mắt. Được, được lắm! "" muốn chơi chứ gì, tôi chơi cùng ""!

      - Tiếp tục !

      - Vâng! – Người đứng phía sau lập tức đáp lời rồi định lên tiếng. Nhưng ngay lúc đó, giọng của nữ vang lên, nhanh hơn so với ta…

      - Tôi ra giá triệu!

      Tất cả rơi vào trạng thái im lặng! giây sau, mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn về nơi vừa phát ra thanh! Có chấn động, có vẻ mặt xem trò vui, vẻ mặt cam lòng, có cả nóng lòng…

      Đường Kiến Tâm nhếch miệng lên cười, đứng cửa biệt thự. Tay phải giơ lên, nhanh chóng kéo căng sợi dây mảnh, sau đó hai chân xoay lên, mượn lực từ sợi dây rồi từ từ tung người lên trung. Chỉ trong nháy mắt, đứng ngay đỉnh chiếc lồng sắt!

      Chiếc lồng sắt do bị ngoại lực tác động nên phát ra tiếng kêu chói tai, đồng thời cũng làm kinh động đến con báo! Nó gầm lên giận dữ, ngẩng đầu nhìn lên, dường như nó cảm thấy lãnh thổ bị xâm lấn nên muốn dùng uy mãnh của bản thân để khiến đôi phương tê liệt!

      Cậu bé trong lồng sắt run sợ lùi vào góc, toàn thân run rẩy! Nước mắt nước mũi ướt nhòe mặt, cậu ta rụt rè nhìn lên người đứng đỉnh đầu mình!

      Đẹp quá!

      Đường Kiến Tâm vững vàng đứng đỉnh lồng sắt, nhìn chăm chú Tề Phong và A Cẩu sân khấu. Ánh mắt của hết sức bình tĩnh và lạnh lùng, sau đó thu hồi tầm mắt… lạnh lùng và sắc bén tản ra… đứng đó đầy khí thế, ánh mắt liếc nhìn xuống phía dưới như khinh thường tất cả! Duy ngã độc tôn, mọi người bên dưới phải cúi đầu xưng thần!
      Last edited: 24/4/15
      xixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 43: AI DÁM ĐỘNG VÀO, TÔI GIẾT KẺ ĐÓ

      Ngân Nguyệt nhíu mày, đáy mắt vụt qua tia nghi hoặc! " ta" mở miệng, hỏi bằng ngữ điệu nhàn nhạt: “ ta là ai?”

      Người mặc áo lam cúi đầu xuống, : “ biết!”

      Địch Long kinh ngạc nhưng chỉ trong nháy mắt khôi phục lại bình thường. Sao lại ở đây? phải thực nhiệm vụ sao? Sao có thể xuất ở đây được? Tiểu Ngải đâu? Địch Long nhìn lượt quanh căn biệt thự nhưng thấy bóng dáng Tiểu Ngải đâu, lòng ta chùng xuống. Tiểu Ngải đâu? Sao hai người này lại ở cùng với nhau?

      Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương khép hờ mắt lại, sát khí lóe lên rồi biến mất! Lôi Khiếu Thiên hơi thả lỏng người, ánh mắt thâm trầm nhìn vào bóng hình người con ngày đêm mong nhớ! Đáy mắt ánh lên tia vui mừng!

      Rốt cuộc đến rồi!

      Tề Phong cũng sợ run lên, liếc mắt ra hiệu cho đàn em. A Cẩu nhanh chóng lên tiếng: “ , vừa rồi có phải ra giá ?”

      Đường Kiến Tâm khép hờ mắt lại, hoàn toàn coi như nhìn thấy con báo hung mãnh mà nhìn thẳng vào cậu bé run rẩy bên dưới… Vẻ mặt có chút lạnh lùng. cũng hiểu tại sao vừa rồi lại hành động như vậy! núp trong biệt thự từ lâu, yên lặng theo dõi việc, định xuất đầu lộ diện!

      Nhưng ngờ rằng khi nhìn thấy bộ dạng nhút nhát của cậu bé kia trong đầu lập tức lên bộ dạng nhắn đáng thương của chính năm xưa. Cậu bé vừa run rẩy vừa quật cường!

      Giống hệt năm đó!

      Chỉ trong khoảnh khắc, biết từ nơi sâu nhất trong trái tim mình co rúm lại!

      Rất đau!

      Cậu bé ôm chặt lấy chiếc cột sắt, trông có vẻ rất khó khăn khi ôm cây cột to như vậy! Nhưng cậu bé lại mở to mắt nhìn vào đôi mắt rét lạnh của Đường Kiến Tâm, đáy mắt ánh lên cầu xin! Cậu bé cũng biết cầu xin có tác dụng nhưng có lẽ này thể cứu được cậu!

      Đường Kiến Tâm nhíu mày, có chút đành lòng! Bao nhiêu năm rồi chưa từng có cảm giác này! bao nhiêu lần cũng phải khổ sở cầu xin người khác như thế này? Nghĩ vậy, khí xung quanh Đường Kiến Tâm như đông lại, nhiệt độ dám xuống đến độ, ngay cả tiếng gầm thét của con báo cũng bị khí chất mạnh mẽ tỏa ra từ người át . Chỉ trong nháy mắt, con báo liền im bặt, hoàn toàn gầm lên!

      Bầu khí trong biệt thự lại rơi vào trạng thái quỷ dị! Mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm vào cùng hướng, vẻ mặt của mỗi người hoàn toàn khác nhau, muôn hình vạn trạng, chỉ cần đời này có biểu cảm gì ở đây đều có biểu cảm ấy! Lúc này A Cẩu lại lên tiếng lặp lại câu hỏi, vẻ mặt Tề Phong từ xanh mét chuyển sang thành tối đen! Những người bên dưới nhao nhao bàn luận, suy đoán ngớt!

      Đường Kiến Tâm lạnh nhạt nhìn lượt bên dưới, sau cùng ánh mắt lại rơi vào người cậu bé trong lồng sắt, nhàng mở đôi môi đỏ mọng lên tiếng hỏi: “Có muốn rời khỏi đây ?”

      Hai mắt cậu bé đẫm lệ, gật lấy gật để, giống như chết đuối vớ được cọc. Cậu bé còn sợ hãi như lúc trước nữa, đứng bật người lên, về phía Đường Kiến Tâm, từng bước chân non nớt và nhàng: “Có!”

      Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu bé như muốn xé xác cậu bé ra! dám nhìn cơ thể trần truồng của người đàn ông khác, thể tha thứ!

      Địch Long híp mắt lại rồi lại liếc mắt nhìn Lôi Khiếu Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên, xem ra ta đoán đúng rồi! Ngân Nguyệt cũng thu hồi tầm mắt nhìn Đường Kiến Tâm, liếc Lôi Khiếu Thiên và Địch Long. " ta" cũng phát ra Địch Long nhìn Lôi Khiếu Thiên, Ngân Nguyệt liền nhíu mày lại, rồi lại đưa mắt nhìn Đường Kiến Tâm!

      - Ngày mai tôi muốn biết toàn bộ tư liệu liên quan đến ta!

      - Vâng!

      Đường Kiến Tâm hơi cong môi lên, tay phải phất lên, từ thắt lưng lấy ra khẩu súng! Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhắm thẳng về phía cây cột sắt, thấp giọng ra lệnh cho cậu bé: “Dịch sang bên kia !”

      Pằng! Pằng!

      Gào!!!

      Cả cậu bé và con báo đều đồng thời di chuyển, người dịch sang bên, còn động vật căm tức muốn thoát khỏi họng súng của Đường Kiến Tâm. Theo từng động tác của Đường Kiến Tâm, con báo như phát huy dã tính đến mức cao nhất!

      Đồng thời, tiếng súng vang lên cũng kinh động mọi người, nhất là Tề Phong, ta cực kì tức giận và nổi lên sát ý! Chỉ trong chớp mắt, cả hội trường ngập tràn trong tiếng kêu sợ hãi, bọn vệ sĩ lập tức cầm súng lên, nhắm thẳng về phía Đường Kiến Tâm!

      Rắc! Rắc!

      thanh vang lên, viên đạn của Đường Kiến Tâm bắn trúng thanh cột sắt khiến nó bị đứt rời. Cậu bé trong lồng vui mừng, vừa định bước ra ngờ tốc độ của con báo còn nhanh hơn. Nó phe phẩy cái đuôi mấy cái rồi lập tức đạp lên thanh cột sắt, nhanh nhẹn phi người ra bên ngoài…

      - Chị! – Cậu bé nằm sấp xuống, hoảng sợ trừng mắt nhìn con báo đuổi theo Đường Kiến Tâm!

      - Tiểu…

      Lôi Khiếu Thiên giật mình khi nhìn hành động của con báo, toát mồ hôi hột thay Đường Kiến Tâm, chưa kịp định thần lên tiếng nhắc nhở!

      Đường Kiến Tâm ôm lấy thanh cột, cúi người xuống né tránh khi thấy con báo lao về phía mình. chậm nhưng xảy ra nhanh, Đường Kiến Tâm tay nắm chặt lấy thanh sắt, tay cầm khẩu súng bắn thẳng vào bụng con báo. Pằng! Pằng! Pằng! Ba tiếng súng vang lên, cực kì chuẩn xác trúng tim con báo!

      Mùi máu tanh lan tràn trong biệt thự!

      Con báo gầm lên tiếng rồi, nó cuộn tròn người lại lao thẳng về phía Đường Kiến Tâm! Đôi mắt Đường Kiến Tâm lóe sáng, vừa định đạp cho nó cược đột nhiên sống lưng lạnh toát, cảm thấy nguy hiểm phát ra từ phía sân khấu bắn về phía mình. trầm mặt xuống, sát khí lan tỏa càng đậm đặc!

      trở tay nắm chắc lấy chân trước của con báo rồi dựng nó lên, mông con báo chúi xuống phía dưới. Đường Kiến Tâm cố định cơ thể, chiếc giày cao gót như cắm sâu đầy vững chắc vào chiếc lồng sắt, bắt đầu xoay tròn con báo ba trăm sáu mươi độ… loạt hành động chỉ diễn ra trong nháy mắt!

      Pằng! Pằng! Pằng!

      Cơn mưa đạn liên tiếp nã vào người con báo, máu con báo bắn tung tóe vào người Đường Kiến Tâm! Từng giọt máu tanh bắn lên càng lên nổi bật khuôn mặt trắng nõn của , khiến vẻ đẹp cực kì khác biệt! Cảnh tượng này hoàn toàn được thu vào tầm mắt của Lôi Khiếu Thiên!

      Cậu bé kia đứng thẳng người lên, run bần bật, cắn răng nức nở!

      Hai mắt Tề Phong đỏ ngầu, ánh mắt đầy tàn độc bắn thẳng về phía Đường Kiến Tâm! Đó là con vật mà ta quý nhất! Trong lòng ta cảm thấy cực kì nhục nhã! Chó chết! ta dám quăng quật “con cưng” của ta, ta chửi lượt mười tám đời tổ tông nhà !

      - Mẹ kiếp! Đồ của tao mà dám động vào à!

      - Mau lên! Ai đánh được ta, tao thưởng lớn!

      Chỉ trong nháy mắt!

      Tiếng súng nổ vang ầm ầm trong căn biệt thự! Mọi người đánh nhau, bắn nhau cực kì sung, cực kì phấn chấn và hết sức điên cuồng! Đạn như mưa bay thẳng về phía Đường Kiến Tâm! Đường Kiến Tâm hừ lạnh, mượn xác của con báo để né tránh làn đạn khiến đối phương làm gì được mình!

      - Khốn kiếp! – Lôi Khiếu Thiên cất bước, Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương cũng nhanh chóng theo sau. Hai người nhanh chóng rút hai khẩu AK54 bên người ra, khí thế bừng bừng hảo sảng bắn thẳng về lớp kính thủy tinh chống đạn!

      Choang!

      Lớp kính thủy tinh vỡ tan tành, Lôi Khiếu Thiên thèm để ý đến vết máu tay mình, nhanh chóng nã đạn liên tiếp. Tiếng súng vang lên, bắn thẳng về phía hai người định nổ súng bắn Đường Kiến Tâm…

      Hướng Diệp Lân choáng váng. ta vốn còn vui sướng khi người khác gặp họa, vừa định giáo huấn cho biết sống chết là gì này chút nhưng ngờ đại ca lại hành động quyết đoán như vậy, khiến ta hoàn toàn sững sờ!

      Phó Hạnh Lương cũng hết sức kinh ngạc! Vẻ mặt đen ngòm!

      Lôi Khiếu Thiên vừa nã đạn vừa bước nhanh! nhìn chằm chằm vào từng người , lạnh lùng mở miệng: “Ai dám nổ súng, tôi giết chết kẻ đó!”
      xixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 44: BỊ THƯƠNG

      Dường như thời gian ngừng lại, mọi người dừng mọi động tác! Bầu khí lạ lùng bao trùm lên tất cả, dường như chỉ tia giá lạnh làm dấy lên ngọn lửa, ngọn lửa bừng bừng cháy sáng, thiêu đốt tất cả mọi người.

      Bao gồm cả Đường Kiến Tâm! Giọng ấy khiến thất thần, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì thấy cánh tay đau buốt. Đường Kiến Tâm đưa tay lên, đầu ngón tay nhuốm đầy máu tươi! thanh súng nổ lại vang dội!

      Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng

      Năm phát súng vang lên!

      Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn bóng dáng người ngã xuống trong vũng máu, vẻ mặt đầy kinh hãi! Có vết thương ở bụng, có vết đạn trúng ngay tim, có vết thương lại nằm ở mắt phải!

      Tề Phong sững sờ, ta còn quan tâm được gì nữa, chỉ biết giờ phút này người nằm sõng soài mặt đất phải ta mà là… A Cẩu!

      Vừa rồi ta và A Cẩu đứng cạnh nhau! Nếu phải tên vệ sĩ manh động làm ảnh hưởng đến Lôi Khiếu Thiên phát súng đó vang lên…

      Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương nuốt nước miếng mới hoàn hồn trở lại. Hai người nhanh chóng tiến lại sát Lôi Khiếu Thiê… Những người vệ sĩ cũng lập tức tiến lên, nhìn chằm chằm hội trường.

      Vừa rồi, ngay khi đại ca dứt lời từ người đại ca tỏa ra sát khí đậm đặc. Bọn họ thầm nghĩ ổn rồi! Nhưng còn chưa kịp ra tay nghe thấy tiếng súng vang lên, hơn nữa đại ca còn nhảy thẳng xuống dưới tầng ! Dù chỉ cái liếc mắt ra hiệu cho bọn họ cũng có!

      Tất cả đều chút sơ hở nào! Hai người toát mồ hôi lạnh!

      Ngân Nguyệt lúc đầu còn giật mình, Lôi Khiếu Thiên ra tay ư? Lớp kính thủy tinh chống đạn mà ta cũng bắn vỡ được? Sức mạnh lớn đến mức đó ư? Ngân Nguyệt trầm mặt xuống, đôi mắt đầy thâm thúy, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt vô cảm tiếp tục quan sát, hoàn toàn có ý định ra tay, mặc kệ là “thêm dầu vào lửa” hay “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”.

      Nhưng trong lòng Lôi Khiếu Thiên lúc này lại đầy lo lắng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào và con báo!

      Hình như bị thương!

      - Chủ tử!

      Ngân Nguyệt khoát tay: “Cứ chờ !”

      Lúc tiếng súng vang lên, Địch Long cũng rất lo lắng! Đường Kiến Tâm vốn là người của ta, vuốt mặt phải nể mũi, đám người này dám sợ chết mà động vào người của ta!

      Đúng là muốn chết!

      Đương nhiên, phẫn nộ phẫn nộ nhưng ta cũng thể điên cuồng như Lôi Khiếu Thiên được! Có đường mà lại phá tan trở ngại trước mặt, ta cũng muốn ngăn cản!

      Nhưng khi thấy nhân vật truyền kỳ tiếng tăm lẫy lừng hành động mất khống chế như vậy, ta vẫn sững sờ lúc lâu!

      - Ám Hoàng?

      Địch Long hoàn hồn, nhìn Lôi Khiếu Thiên và đám người bên cạnh, ánh mắt lóe lên tia hứng thú, ta khoát tay: “Khỏi cần!”. có người ra tay ta đâu cần hao phí sức lực của bản thân!

      Đường Kiến Tâm giơ chân đá con báo vào giữa đại sảnh, thèm liếc nhìn đám người xung quanh, chỉ đến bên chiếc lồng sắt, vươn tay ra: “Nắm tay chị!”

      Cậu bé mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cánh tay duỗi ra trước mặt mình. Cậu ta cố gắng dùng hết sức lực chạy về phía đó, kiễng chân lên, hai tay vươn cao như muốn với lấy bàn tay đó!

      Đường Kiến Tâm nhíu mày lại! Cậu bé đủ cao! giơ tay trái lên nắm chặt lấy thanh sắt nhưng cảm giác đau buốt xông đến khiến lập tức buông tay ra. Vẻ mặt Đường Kiến Tâm trắng bệch, ánh mắt của cậu bé cũng hoàn toàn thay đổi!

      quên mất vừa rồi bị trúng đạn! Hình như tổn thương vào đến xương rồi! Đường Kiến Tâm nhíu mày lại!

      Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm bóng dáng hề chớp mắt, đôi mắt đầy phẫn nộ, gân xanh nổi đầy mu bàn tay! Lúc này chỉ muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác, bước lên túm lấy mắng cho trận! đáng chết này, bị thương mà còn an phận! Nhìn động tác mất tự nhiên của , ánh mắt Lôi Khiếu Thiên toát lên đau lòng. cố nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng áp chế được lửa giận trong lòng. biết bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp, bây giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi! Giờ chưa thể quang minh chính đại đứng bên cạnh để bảo vệ được! Nhưng chỉ muốn gào to với rằng: “Mẹ kiếp, mau lại đây, đứng sau lưng để bảo vệ!”

      Chỉ là Lôi Khiếu Thiên biết, hoặc là biết nhưng cố tình tỏ ra biết, khi vừa hành động như vậy, tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau rằng đó chính là của Lôi Khiếu Thiên !

      Mặc kệ là bây giờ có diễn ra cảnh chém giết nhau đến mức nào, nhưng sau đó lâu, mọi người dần bừng tỉnh, biết rằng đây là chuyện đương nhiên. Chỉ có Đường Kiến Tâm mới có thể khiến Lôi Khiếu Thiên như vậy! có gì kì quái cả!

      Hướng Diệp Lân đứng bên phải Lôi Khiếu Thiên, đột nhiên thấy có máu ở khuỷu tay , liền kinh hãi hét lên: “Đại ca, bị thương rồi?”

      Phó Hạnh Lương cũng quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt Hướng Diệp Lân rồi thấy cánh tay của Lôi Khiếu Thiên có vết máu đỏ lòm, ta mím chặt môi lại, khóe mắt lóe lên tia sát khí!

      ta biết vết thương này nhất định là do khi nãy đại ca dùng khuỷu tay để đập vỡ lớp kính thủy tinh. Phó Hạnh Lương nhìn chằm chằm về phía bọn họ vừa nhảy xuống, khắp nơi đều là mảnh thủy tinh, những mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tung tóe khắp sàn, mảnh thủy tinh còn lưu lại vết máu…

      Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, hờ hững nhìn mọi thứ, ra cũng biết mình bị thương!

      - Đại ca? – Phó Hạnh Lương hơi lo lắng, Hướng Diệp Lân mới xem kỹ vết thương nhưng Lôi Khiếu Thiên đồng ý.

      - sao! – Lôi Khiếu Thiên xong để ý đến Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương nữa, lại lần nữa đưa mắt nhìn Đường Kiến Tâm!

      - Chị…

      Cậu bé yếu ớt cất tiếng gọi, tiếng kêu non nớt ấy khiến Đường Kiến Tâm hoàn hồn trở lại. cắn răng, tay trái nắm chặt lấy thanh sắt, nghiêng người xuống chiếc lồng sắt, túm lấy tay cậu bé rồi kéo lên!

      Sau khi kéo được cậu bé lên, sau lưng Đường Kiến Tâm ướt sũng mồ hôi. Nhưng may thay mặc đồ đen nên mồ hôi bị ướt cũng nhìn thấy .

      Lôi Khiếu Thiên thấy kéo cậu bé kia lên lại đưa mắt nhìn chằm chằm Tề Phong. Ánh mắt của lạnh buốt khiến hai chân Tề Phong run lẩy bẩy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Kiến Tâm hành động mà dám ho he nửa lời!

      Tuy rằng trong lòng ta cực kì bức xúc!

      Đường Kiến Tâm đứng dậy, ôm lấy cơ thể suy yếu của cậu bé rồi lại liếc nhìn Lôi Khiếu Thiên! Là ta! Chính là người trộm bảo thạch từ tay ! Đường Kiến Tâm trầm mặt xuống, khóe mắt lại liếc thấy hai người đàn ông đứng sau ta. hơi khựng người lại, nheo mắt vào!

      ta là người của Ngục Thiên Minh!

      Nhưng tại sao vừa rồi ta lại giúp ? Mặt Đường Kiến Tâm đen lại, có thể so sánh với mặt của Bao Thanh Thiên. Nhưng rất điều, nếu nhờ “hỗ trợ” của ta nhất định bị thương!

      Cậu bé nép người trong lòng Đường Kiến Tâm, tay níu chặt góc áo , dám buông lỏng!

      Ngân Nguyệt nhìn hai người rồi lại đưa mắt nhìn người đàn ông mặc áo lam đứng sau lưng mình cười cười khiến ta sợ hãi. Chủ tử của bọn họ trước nay là người lạnh lùng và trầm ổn, tuy chủ tử rất xinh đẹp nhưng chưa bao giờ lại có biểu cảm như vậy cả!
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 45: NỮ LA SÁT THÂN TÍN CỦA DIÊM VƯƠNG – ĐƯỜNG KIẾN TÂM

      - Bắt sống!

      Hai thuộc hạ ở đằng sau trả lời mà biến mất ngay, Ngân Nguyệt híp mắt lại, tâm trạng trở nên cực kì tốt. Trực giác cho "" biết, " " này chính là người của Lôi Khiếu Thiên! Tuy rằng đánh lén phải hành vi của quân tử nhưng cũng chẳng sao cả! Ngân Nguyệt nhún vai, "" là người trong giới hắc đạo, "" mà phải quân tử làm gì còn ai là tiểu nhân nữa!

      Đôi mắt Tề Phong vằn đỏ, ta điên rồi, lửa giận ngút trời cứ theo đó phừng phừng theo hình bóng biến mất của Đường Kiến Tâm! Tất cả đều là bảo bối của ta, như vậy khác nào hạ nhục ta đâu! Con báo này ta còn chưa kịp chơi đùa gì, vốn định đem ra để lấy lòng Lôi lão đại… Ai ngờ lại có tên Trình Giảo Kim xông vào!

      Tề Phong lại liếc nhìn cậu bé. Cậu bé dường như cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí phóng đến người mình, cả người liền run lên trong lòng Đường Kiến Tâm! Đường Kiến Tâm nhíu mày, nhìn chằm chằm cậu bé rồi gằn từng tiếng : “Sợ hãi, chính là kẻ nhút nhát!”

      Cậu bé sửng sốt, ngây ngốc nhìn Đường Kiến Tâm, đôi mắt lúc này rét lạnh từ bao giờ

      - Dựa vào mình mà dám “quậy” địa bàn của Tề gia, lá gan nhỉ! – Tề Phong bước qua mấy thi thể dưới đất, cầm lấy khẩu súng thuộc hạ đưa lên rồi nhắm thẳng về phía chiếc lồng sắt.

      Đường Kiến Tâm lùng lùng thèm để ý đến Tề Phong. khinh thường , thèm chuyện với . Nếu phải ở tầng hai có người nào đó giờ làm gì có cơ hội mà mở miệng chuyện với , bắn phát cho chết từ lâu rồi!

      quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lôi Khiếu Thiên. Nếu như phải lúc này bụng bảo dạ, bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất để đòi lại bảo thạch nhất định xông lên bắt ta!

      Cả đại sảnh rộng lớn như vậy chìm trong yên lặng quỷ dị đột nhiên lại vang lên tiếng vỗ tay. Mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn, đám người của Lôi Khiếu Thiên vẫn đứng im bất động, còn người chậm rãi bước lên, đứng cách Lôi Khiếu Thiên khoảng năm thước rồi dừng lại, ta vung tay lên ra hiệu!

      - Tâm nhi, đúng là chẳng có quy tắc gì cả. Hôm nay Tề gia là chủ tiệc, tốt xấu gì cũng phải chừa cho ta chút mặt mũi chứ, sao lại trắng trợn cướp người như vậy, thế khác nào ám chỉ Ám Hoàng tôi tự đại, coi ai ra gì

      Địch Long tỏ ra vui nhìn Đường Kiến Tâm nhưng lời của ta lại khiến mặt Tề Phong hết đỏ rồi lại trắng! Điều khiến kinh ngạc hơn cả chính là thái độ của Ám Hoàng. đâu phải loại người ngu ngốc, Ám Hoàng như vậy có nghĩa đó chính là người của ta. Nhưng nếu biết ta là người của Ám Hoàng dễ bề hành động hơn!

      - ra là người của Ám Hoàng, đúng là làm tôi sợ chết rồi! Đúng là tôi sợ bóng sợ gió rồi…

      Còn chưa đợi Tề Phong xong, Đường Kiến Tâm lạnh lùng liếc mắt ta rồi lên tiếng: “Đây là chuyện của riêng tôi!”. Chính xác những lời này là cho Địch Long nghe, muốn cứ phải sống dưới cái ô che của Ám Hoàng, dù mấy lời vừa rồi của ta là lòng hay vô ý!

      Vốn là tới đây để cướp đồ!

      Nụ cười mặt Tề Phong tắt hẳn, vẻ mặt đầy xấu hổ

      Địch Long lắc đầu ra vẻ đáng tiếc! ta biết những lúc quan trọng Đường Kiến Tâm mới nghe lời, còn bình thường chẳng thèm coi lời ta ra gì. giống như con cá chép muốn hóa rồng, trời cao biển rộng thể khống chế nổi , đây cũng chính là trong những nguyên nhân của vụ giao dịch lần này giữa ta và Lôi Khiếu Thiên, đương nhiên ta vẫn còn có toan tính khác nữa.

      ta cùng lắm cũng chỉ hơn Đường Kiến Tâm mấy tuổi nhưng có thể ngồi lên vị trí này chắc chắn là người cực kì tàn nhẫn và vô tình!

      - Chị, Ám Hoàng chỉ lo lắng cho nhiệm vụ của chị thôi!

      Đường Kiến Tâm hờ hững liếc nhìn mọi người, sau đó chậm rãi giơ tay phải lên, chĩa họng súng đen ngòm vào người đàn ông rồi lạnh lùng lên tiếng: “ muốn chết câm miệng vào cho tôi!”

      Bầu khí cực kì quỷ dị bao trùm tất cả. Mọi người xung quanh co rụt người lại, nếu cẩn thận va vào người bắn chết bọn họ mất

      -

      Địch Long thờ ơ liếc mắt nhìn người đàn ông phía bên phải mình, ánh mắt lộ ra cảnh cáo khiến người đó ngậm miệng lại!

      - Tâm nhi, đó là đàn của !

      Đường Kiến Tâm lại chĩa họng súng vào Địch Long, ánh mắt lóe sáng: “Đây phải là tổ chức!”. Ý tứ của rất ràng, chỉ cần thoát khỏi phạm vi của tổ chức Ám Hoàng về danh nghĩa lệ thuộc vào ta.

      vẫn là chính – Đường Kiến Tâm, cũng là nữ sát thủ đứng đầu, là thân tín của Diêm Vương

      Địch Long thở dài hơi, ai oán lên tiếng: “ chẳng tôn trọng tiền bối gì cả!”

      Đường Kiến Tâm cười lạnh, tôn trọng tiền bối ư? Khi nào về tổ chức hẵng ! vừa định nổ súng đột nhiên biết ai đó lại kêu lên, tiếng kêu đầy sợ hãi, run rẩy!

      - ta chính là nữ La Sát Đường Kiến Tâm!

      câu khiến cả đại sảnh lại chìm trong tĩnh mịch nặng nề... Địch Long hơi mất bình tĩnh. Lúc này bị lộ ra thân phận phải chuyện tốt đẹp gì !

      Đường Kiến Tâm giật mình, nữ La Sát ? ư ? Hả... cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay mình rồi lại nhịn được phải nhíu mày. Từ khi nào mà lại có biệt danh này vậy

      Tầm khoảng nửa phút sau, cả đại sảnh lại như chìm trong vạc dầu sôi, khí sôi trào!

      - Nữ La Sát? Quả nhiên là ta...

      - phải chứ, sao tôi lại gặp xui xẻo như vậy! Sao lại đụng phải người này chứ!

      - ta... ta... ta... ta chính là kẻ giết người chớp mắt...

      Ánh mắt Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương đều hết sức kinh ngạc. Bọn họ đều nhìn Đường Kiến Tâm, chính là nhân vật tàn nhẫn hô mưa gọi gió giang hồ sao?

      thể nào

      - Xinh đẹp như vậy mà lại là La Sát ư?

      Phó Hạnh Lương gật đầu. A Diệp, chú hỏi câu này hay đấy! Chú đó, chẳng biết gì cả, cái gì mà mỹ nhân độc địa chứ? Là hoa hồng có gai mới đúng! Đây chính là biện pháp lấy sắc dụ người!

      Chính xác là như vậy!

      Hướng Diệp Lân hiểu ra vấn đề, đưa mắt nhìn về phía trước. ta cảm thấy hơi hốt hoảng, đến giờ ta ý thức được sau này nên cưới vợ nào xấu xấu chút, độc lại an toàn, có thể bảo vệ môi trường tốt!

      Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng liếc nhìn hai người khiến bọn họ đồng thời lùi về phía sau bước...

      Đại ca? Bọn họ lại làm gì sai ư?

      Đột nhiên, hơn mười khẩu súng lục lập tức rơi hết xuống đất tạo nên thanh chói tai. Đường Kiến Tâm hơi sững sờ...

      Đây là tình huống gì vậy?

      Còn chưa đánh chịu thua rồi ư? Mấy người này bị làm sao vậy?

      hề biết rằng, gặp sát thủ cùng lắm là bọn họ chỉ bị thương thôi, nhưng gặp bọn họ sợ đến mức mất mật! Chỉ sợ viên đạn họ bắn ra được nửa đường lại quay ngược lại bắn vào tim họ!

      Bọn họ dám động đến

      Hơn nữa, phần lớn bọn họ tới đây để góp vui, nhưng lại ngờ bầu khí vốn náo nhiệt lại biến chuyển thành như thế này. Bọn họ đâu dám lấy tính mạng mình ra đánh cược chứ?

      Việc này khiến cả Lôi Khiếu Thiên cũng phải kinh ngạc, nhíu mày!
      xixon thích bài này.

    5. uthi

      uthi New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      15
      Thiếu chương 41 rùi chị ngọc ơi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :