1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y (Đã Có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 36: CẢI TỬ HOÀN SINH

      Phó Hạnh Lương siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn vào phần yết hầu đỏ bừng của Hướng Diệp Lân rồi quát lên: “Thả cậu ta ra!”

      Đường Kiến Tâm hừ lạnh, tăng thêm lực tay, sát khí tỏa ra từ người khiến bầu khí trong căn phòng trở nên cực kì quỷ dị: “!”

      Lưng của Phó Hạnh Lương bắt đầu chảy đầy mồ hôi, ta thể bỏ mặc người em của mình như vậy được. ta cần phải suy nghĩ biện pháp vẹn cả đôi bên nhưng thể để đối phương có lợi hơn được.

      - có ba giây để suy nghĩ! – Đường Kiến Tâm nhìn chằm chằm Phó Hạnh Lương, đương nhiên cũng nhìn ra vẻ mờ ám trong ánh mắt ta. cười lạnh rồi bắt đầu đếm ngược: “Ba…”.

      Phó Hạnh Lương đứng yên, mỗi câu của Đường Kiến Tâm khiến ta phải trầm lòng xuống… Hướng Diệp Lân nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên, nếu chỉ vì ta mà để lộ bí mật có chết ta cũng rửa sạch tội!

      - Hai…

      Những giọt mồ hôi trán Phó Hạnh Lương bắt đầu chảy giọt xuống dưới mặt. Từ trước đến nay ta trải qua biết bao nhiêu chuyện nguy hiểm nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện chấn động lòng người như thế này. ta chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi nhanh như lúc này, cảm giác chờ đợi cái chết như vậy cực kì khiếp đảm. Nếu là hai mươi năm trước, có người giống như hôm nay uy hiếp ta như vậy chắc chắn ta hề chớp mắt hay do dự chút nào mà tự sinh tự diệt, càng kéo dài thời gian càng khiến việc phức tạp, chi bằng giải quyết sớm cho xong…

      Nhưng hôm nay ta làm được như vậy, người này chỉ còn là người em bình thường của ta. Nếu phải lựa chọn ta tình nguyện mình là người nằm trong tay kia…

      -
      Đường Kiến Tâm đếm xong, lập tức giơ tay lên, Phó Hạnh Lương sợ tới mức giọng cũng run rẩy: “Đừng, dừng tay lại, tôi , tôi !”

      Hướng Diệp Lân thấy Đường Kiến Tâm vung tay lên nhưng lại dừng lại, lúc này ta hề cảm thấy may mắn mà ngược lại chỉ thấy thẹn quá hóa giận: “Chú dám!”. Phó Hạnh Lương nhìn Hướng Diệp Lân trừng mắt nhìn mình chỉ có thể cười khổ. Đường Kiến Tâm lạnh mặt chờ đợi, đúng là em tốt của nhau! Đôi mắt lộ khinh miệt!

      - Tề gia…

      - Ngậm miệng! Mẹ kiếp, mau ngậm miệng vào cho tôi! – Hướng Diệp Lân hét lên!. ta cắn chặt môi đến mức chảy cả máu, nhìn Phó Hạnh Lương đầy lo lắng: “Chú mau ngậm miệng lại!”. Sau đó ta gầm lên với Đường Kiến Tâm: “ buông tay ra trước !”

      - có tư cách ra điều kiện với tôi!

      Hướng Diệp Lân cuống lên: “ được, cho , bằng tôi … A… tha thứ cho chú đâu!”

      - Chiếc nhẫn gia truyền của Tề gia!

      Hướng Diệp Lân hoàn toàn suy sụp…

      Đường Kiến Tâm kinh ngạc, nhẫn ư? Bọn họ tìm nhẫn để làm gì? Bọn họ là người của Ngục Thiên Minh, sao lại chú ý vào thứ này chứ? Dù là muốn chiếm đoạt Tề gia nhưng dựa vào thực lực của Ngục Thiên Minh cần gì phải mất công mất sức tìm chiếc nhẫn làm gì? Chắc chắn là chiếc nhẫn đó có ý nghĩa quan trọng nào đó!

      Nghĩ vậy, đôi mắt Đường Kiến Tâm chợt lóe sáng. Đôi mắt Phó Hạnh Lương tối đen lại: “ muốn tôi tôi rồi, giờ thả cậu ta ra!”

      Đường Kiến Tâm lạnh nhạt liếc nhìn vẻ mặt người đàn ông vừa bực tức vừa phẫn nộ, lúc này cảm thấy rất thú vị. Trong Ám Hoàng, chỉ có thể bắt gặp vẻ mặt này của Tiểu Ngải mà thôi. Tay vẫn chế trụ yết hầu của ta, hề thả lỏng chút nào: “Gấp gì chứ!”

      Cuộc sống của chẳng khác nào cuộc sống của “cái xác hồn”, thỉnh thoảng vui chơi đùa giỡn chút cũng tồi! Tuy rằng bây giờ phải lúc để đùa giỡn!

      Phó Hạnh Lương nghẹn lời. Gấp cái gì ư? Mẹ kiếp! dùng tay chuẩn bị bóp chết người như bóp chết con kiến đó? Vậy mà ở trước mặt ta này lại bình tĩnh như thể bình tĩnh hơn!

      Nhưng sau này ta mới hiểu thế nào gọi là bình tĩnh ! Trời đất ơi, thấy con trai mình bị đối phương ôm chặt lấy, đứa trẻ khóc oe oe, loạt họng súng chĩa thẳng vào đầu đứa bé, chỉ cần ngón tay bóp cái thôi là cái đầu của thằng bé như hoa bung nở, lúc đó mắt đại ca đỏ ngầu lên, vậy mà này còn hét lên với bọn họ rằng để cho yên! Lời lúc đó của khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ!

      - Cái nhẫn đó có ích lợi gì?

      Phó Hạnh Lương liếc mắt nhìn khóe môi Hướng Diệp Lân chảy đầy máu, ta nuốt nước miếng rồi : “Này tín của Tề gia!”

      - Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? – Đường Kiến Tâm híp mắt lại, ràng là tin. Nếu chỉ đơn giản như vậy việc gì bọn họ phải đóng giả làm kẻ trộm chứ? Đương nhiên là hề xem đôi mắt thâm sâu như nổi mưa to gió lớn của Phó Hạnh Lương! là sát thủ, đương nhiên biết cảm giác nguy hiểm đó đại diện cho cái gì!

      Hai người này đều là người của Ngục Thiên Minh, tại sao cái người được gọi là Tề lão đại đó lại có thái độ “nhún nhường và khiêm tốn” như vậy? khó để đoán ra hai người này có địa vị khá cao trong Ngục Thiên Minh, chính vì thế nên luồng sát khí của người đàn ông kia khi trốn dưới gầm giường mới thua kém gì như vậy!

      Nếu chỉ có người Đường Kiến Tâm có thể tự tin đập bàn xông lên, dù là đơn thương độc mã chiến đấu tuyệt đối có khả năng giết người ngay lập tức. Nhưng bây giờ lại tăng thêm người nữa, vậy nên câu chuyện trở nên hoàn toàn khác. ràng là thân thủ của ta so với người nằm trong tay tốt hơn nhiều. ta trốn trong nhà vệ sinh, tuy biết làm thế nào có thể tránh được Tề lão đại nhưng ràng là ta phải là người đơn giản! Có thể lặng yên trốn trong đó mà hề phát ra tiếng động nào!

      - Đương nhiên rồi!

      Đường Kiến Tâm cười lạnh, biết đối phương dối nhưng lúc này cũng còn thời gian để tiêu tốn cùng bọn họ ở đây, vì có thanh rất truyền đến từ ngoài hành lang!

      - Cẩu, bảo lần này Tề gia chúng ta có thể có oai phong lần trong giới hắc đạo được ? chỉ có lão đại của Ngục Thiên Minh và lão đại Nguyệt Bang đến mà giờ còn có lão đại của Ám Hoàng cũng tới nữa… Haha, biết vừa rồi em nhìn thấy mấy vị lão đại đó, tâm trạng cực kì kích động đó!

      - A Thiết, chưa gặp chưa thấy quen, chỉ vừa được diện kiến mấy người đó thôi mà chú mày để quên bản tính rồi hả? Đúng là chẳng có triển vọng gì cả? Chú mày nhớ năm đó em ta liều mạng theo lão đại, cảnh tượng đó còn phấn chấn hơn gấp mấy lần chuyện gặp gỡ vài người này nhiều!

      - Vâng vâng… Cẩu đúng. Nhưng mà Cẩu, hai chuyện này thể đánh đồng với nhau được…

      - Có gì khác nhau chứ! Ba người kia phải là người à? phải chỉ có hai con mắt, mũi miệng thôi à… Tao thấy tao còn đẹp trai hơn bọn họ chán!

      - Vâng vâng…

      Đường Kiến Tâm hơi kinh ngạc, nhíu mày lại, Địch Long cũng đến đây ư? Sao ta lại có quan hệ với mấy người này? Trước giờ ta có bao giờ ra mặt đâu?

      Lúc Đường Kiến Tâm phân tâm Phó Hạnh Lương liền nắm chắc cơ hội, nhanh chóng đập vào cánh tay bóp chặt cổ của Hướng Diệp Lân…

      Đường Kiến Tâm trầm mặt xuống, buông tay ra để đối phó với Phó Hạnh Lương. Bầu khí trong căn phòng lập tức thay đổi, Hướng Diệp Lân được khôi phục tự do, ôm ngực tránh ở bên, trừng mắt nhìn bóng dáng chớp nhoáng của hai người.
      xixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 37: TỀ TỰU LẠI CHỖ

      Đường Kiến Tâm vung tay đấm mạnh vào ngực Phó Hạnh Lương rồi nhanh chóng lùi mấy bước, giang chân đứng theo thế võ Koichi, hai người tạm thời đứng cách nhau ra…

      Hướng Diệp Lân đưa tay sờ lên cổ, ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào vệt máu đỏ ngón tay mình!

      Bao năm rồi chảy máu!

      Phó Hạnh Lương tiến lại gần Hướng Diệp Lân rồi hỏi: “ sao chứ hả?”

      Hướng Diệp Lân lau vết máu tay rồi trả lời: “ sao!”

      - … Từ từ , Cẩu, hình như trong phòng có tiếng động…

      - Tiếng động?

      Đường Kiến Tâm nhíu mày, Phó Hạnh Lương và Hướng Diệp Lân đưa mắt nhìn nhau… đồng thời tránh sau cửa…

      - Có gì đâu! Mày nghe nhầm rồi, giờ đại ca tiếp khách ở bên ngoài, lấy đâu ra tiếng động gì chứ?

      - … Vừa rồi em nghe thấy mà, binh binh gì đó, hình như là tiếng đánh nhau…

      - Được rồi được rồi, kệ nó , mau thôi!

      - …

      Đại sảnh của Tề gia được thiết kế theo phong cách châu Âu toát lên vẻ cực kì thanh lịch và tao nhã! Ngay chính giữa đại sảnh có ba người đàn ông ngồi ở ba chiếc ghế sofa, ràng trông hề ăn nhập với nhau khiến bầu khí tinh tế bị phá vỡ, mỗi người như giương lên ngọn cờ của riêng mình!

      sofa, mỗi vị lão đại có nét riêng, Tề Phong cúi đầu đứng ở bên, bầu khí đầy áp lực vây quanh khiến da đầu ta run lên…

      Ba người này đều là những vị lão đại có tiếng, nếu ba người cùng liên thủ với nhau đủ để lũng đoạn nền kinh tế thế giới… thậm chí còn lấn sâu cả vào chính giới!

      ta chỉ là “con tôm tép”, ràng thể trêu vào mấy người này!

      - Đông Nam Á là miếng thịt béo bở, ai cũng muốn có phần, đương nhiên tôi cũng phải ngoại lệ!

      Địch Long ngồi ngay ngắn sofa, hai tay đan vào nhau…

      - chỉ là kẻ trộm thôi mà!

      Ánh mắt diêm dúa lòe loẹt của Ngân Nguyệt ánh lên tia khác thường, nhìn Địch Long đầy nguy hiểm, ngón cái tay phải xoa xoa ngón giữa với ngón trỏ.

      Ngân Nguyệt! Lão đại của Nguyệt Bang, là tổ chức duy nhất đời này có đủ năng lực đối kháng với Ngục Thiên Minh! Trong nhiều năm qua, hai bên tranh đấu với nhau gay gắt vô số lần, có thắng có thua! ai có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối so với đối phương!

      - Thế à?

      Địch Long nhìn chằm chằm gương mặt “ẻo lả” của Ngân Nguyệt, đáy mắt lướt qua tia chán ghét, từ trước đến nay, "gay" là đại kỵ của ta…

      Nếu phải muốn kiếm chút lợi ích ta chẳng bao giờ ngờ rằng mình có ngày đối mặt với bộ mặt chán ngán đó!

      người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp như tiên cùng cặp mắt ma mị đó được gọi là tiên mị, thế nhưng đàn ông mà trông bộ dạng như thế đúng là còn thiên lý!

      - Mấy người “cướp đoạt” gọi là dùng sức, còn tôi “trộm” lấy gọi là dùng trí!

      - khẳng định thế à? Miếng bánh ngọt to và ngon như vẫy mà phải miễn cưỡng nuốt vào bụng, thấy buồn nôn à? Đến lúc đó trộm gà được còn mất nắm gạo, chẳng những mất vợ mà còn mất cả con đấy!

      Ánh mắt Ngân Nguyệt lóe lên tia khác thường, " ta" ngồi im, lấy tay xoa xoa lên huyệt thái dương, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt nheo lại như muốn đạp cước vào người đàn ông ngồi bên!

      - À… phải là dã tâm của Nguyệt lão đại lớn quá đấy chứ? Miếng bánh ngọt thơm ngon như vậy, ai mà thích? Huống chi… – Địch Long nở nụ cười đầy hàm ý – Tôi đây còn chưa có vợ chứ đừng đến con!

      Ngân Nguyệt hừ lạnh: “Cẩn thận nghẹn chết!”

      - Haha, Nguyệt lão đại cứ đùa! "" còn chưa chết, tôi mà chết trước chẳng khác nào bỏ "" lại mình à? Như vậy được hay cho lắm!

      Ngân Nguyệt muốn dài dòng thêm nữa, quắc mắt nhìn chằm chằm Địch Long, dường như muốn qua ánh mắt để ăn tươi nuốt sống người đàn ông đó!

      - Ngoài thuốc phiện và súng ống đạn dược, những thứ khác tùy hai người chơi!

      Lôi Khiếu Thiên lạnh nhạt liếc nhìn hai người, có vẻ như còn kiên nhẫn nữa. lạnh lùng xong những lời này rồi đứng dậy nghênh ngang ra ngoài, khí chất bá vương cường khế tuyệt đối khiến người khác thể bỏ qua!

      Hai người vệ sĩ mặc quần áo đen nhanh chóng đuổi theo , Tề Phong toát đầy mồ hôi, cũng vội vã quay người theo!

      tồi, tồi, thế là có đánh nhau! Tình hình vừa rồi gay gắt như thế mà xảy ra trận chiến sống mái với nhau đúng là may mắn, vô cùng may mắn! Nếu đánh nhau địa bàn của ta tuyệt đối khiến “Ông trời cũng phải kinh động, quỷ thần cũng khiếp vía”!

      - Lôi lão đại, hai vị Ám minh chờ ngài, nếu

      Người vệ sĩ ở phía bên phải lạnh lùng ngắt lời Tề Phong: “Dừng lại!”. xong, ta quay người rời .

      Tề Phong bất giác dừng lại, há hốc mồm nhìn bóng dáng người đàn ông khuất dần sau ngã rẽ, nụ cười môi còn khó coi hơn so với lúc khóc…

      - Lôi lão đại, cám ơn!

      Địch Long nhìn Ngân Nguyệt đầy khiêu khích! Lôi lão đại mở miệng thế chuyện ta tiến công vào Đông Nam Á thành công đến 60% rồi… Tuy thị trường Đông Nam Á chủ yếu là buôn bán thuốc phiện và buôn lậu súng ống đạn dược nhưng phải những thứ khác tồn tại được! Kinh doanh những đồ quý hiếm hay đồ cổ có giá trị cũng cực kì có lợi nhuận…

      Ngân Nguyệt trầm mặt xuống, đôi mắt lóe lên tia nguy hiểm, phải là " ta" muốn để Địch Long bước chân vào thị trường béo bở đó… Nhưng những lời này do người họ Lôi ra lại là chuyện khác rồi…

      Trước nụ cười đầy hàm ý của Địch Long, Ngân Nguyệt cũng nhếch mép cười đáp: “Hy vọng thành công!. xong, " ta" cũng đứng lên về phía Tề Phong: “Dẫn đường!”
      xixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 38: MIỄN CƯỠNG THẮNG

      Địch Long lấy ly rượu đỏ bàn lên uống, mím môi lại, chất lỏng vừa ngọt vừa cay xuống đến yết hầu, ta liền mở miệng: “Giám sát bọn họ kỹ vào!”

      - Vâng! – Người thuộc hạ đáp lời.

      Ngửa đầu uống cạn ly rượu, đôi mắt thâm thúy của Địch Long lóe sáng như ngầm mưu tính kế.

      *****

      - Đại ca!

      Phó Hạnh Lương và Hướng Diệp Lân vừa từ phòng ngủ của Tề Phong đến chỗ rẽ liền thấy đại ca của mình. Hai người vội vã về phía Lôi Khiếu Thiên.

      Lôi Khiếu Thiên quay người lại, người vệ sĩ đứng cách mấy bước, vẻ mặt hề thay đổi.

      - Đại ca!

      Ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của Lôi Khiếu Thiên lóe lên, lên tiếng: “Vào trong rồi !”

      - Vâng! – Hai người nhìn nhau, cười khổ.

      Bên ngoài căn phòng, hai người vệ sĩ trái phải đứng nghiêm canh gác. Trong phòng, Lôi Khiếu Thiên ngồi sofa bên cửa sổ, đôi mắt rét lạnh nhìn vào vết thương của Hướng Diệp Lân, nhiệt độ trong căn phòng giảm xuống vài độ: “Sao lại thế này?”

      Hướng Diệp Lân cứng đờ người, vẻ mặt được tự nhiên! Lôi Khiếu Thiên nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “!”. Giọng trầm khàn của đầy uy nghiêm.

      Sống lưng Hướng Diệp Lân lạnh toát, ta liếc nhìn người đứng bên cạnh mình rồi ở sau lưng kéo kéo vạt áo…

      Khóe miệng Phó Hạnh Lương co rúm lại. ta nhìn Hướng Diệp Lân, đúng là em tốt của nhau có khác, dám bảo ta làm vật hy sinh!

      - Đại ca, A Diệp…

      - Ngậm miệng! – Lôi Khiếu Thiên quát Phó Hạnh Lương rồi lại quay đầu ra lệnh cho Hướng Diệp Lân: “!”

      Hướng Diệp Lân co rụt vai lại, vẻ mặt ấm ức, nhìn Phó Hạnh Lương bằng ánh mắt cầu cứu… Xong đời rồi, lần trước ta gặp đại nạn chết, đại ca lạnh lùng ra lệnh nếu sau này còn bị thương như vậy nữa cần biết nguyên nhân là gì cũng đuổi ra khỏi Ngục Thiên Minh! Nhưng giờ… vẻ mặt Hướng Diệp Lân đầy đau khổ! Lần này ta bị oan mà!

      Phó Hạnh Lương cười gian cái rồi thẳng về phía sofa ngồi xuống, vẻ mặt bất lực, để mặc cho Hướng Diệp Lân tự giải quyết!

      Hướng Diệp Lân ai oán trợn mắt nhìn Phó Hạnh Lương, đúng là đồ thấy chết mà cứu! Thế mà cũng gọi là em tốt, chẳng có nghĩa khí gì cả! ta còn chưa khôi phục lại tinh thần cảm thấy nhiệt độ trong phòng lại càng hạ thấp xuống, so với Bắc cực còn rét lạnh hơn… Hướng Diệp Lân khó khăn nuốt nước miếng, vốn cổ họng hết đau nhưng giờ bị lạnh lẽo của đại ca bắn tới khiến ta cảm thấy đau rát… vẻ mặt còn chút dũng cảm nào!

      Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm Hướng Diệp Lân, chờ ta lên tiếng… Nhưng dường như nhẫn nại chẳng còn bao nhiêu!

      Phó Hạnh Lương thở dài ngao ngán, sao A Diệp lại biết tính tình của đại ca cơ chứ? Chẳng lẽ cậu ta biết rằng sớm thành khai báo tội lỗi được “khoan hồng” hay sao? Thấy cậu ta cứ luống cuống chân tay, Phó Hạnh Lương tức giận trừng mắt nhìn. Khi bầu khí càng rét lạnh hơn, ta giả vờ ho khan hai tiếng rồi nhìn Hướng Diệp Lân, nháy mắt ra hiệu rồi : “Khụ khụ, đâu phải ngày tận thế đâu chứ! Hôm nay ngoài trời nóng mà nhiệt độ trong phòng lạnh quá, tôi già rồi, xương cốt tốt như lúc trước, động tý là thấy đau rát cổ họng! Đại ca à, đại ca cũng phải chú ý chăm sóc cơ thể đấy, đêm xuống đại ca nhớ mặc nhiều đồ chút…”.

      Lôi Khiếu Thiên lạnh nhạt liếc mắt cái, Phó Hạnh Lương tắt nụ cười môi, cả người cứng đờ lại, ta cười gượng: “Haha, chuyện đó… hai người cứ tiếp tục , tiếp tục …”.

      Mẹ kiếp, A Diệp, cậu định làm khúc gỗ đến bao giờ nữa? Có muốn tôi làm thịt cậu hả?

      Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, thu hồi tầm mắt. Hướng Diệp Lân hít sâu hơi, nhắm mắt lại như ra quyết tâm, ta khí thế lên tiếng: “Đại ca, là em tốt, sau khi xác định còn nguy hiểm nào nữa, nhưng ai ngờ lại tự tay dâng lên miệng đối phương…”.

      Phó Hạnh Lương hơi thả lỏng người, cái tên này rốt cuộc cũng thông minh lên chút rồi!

      Hướng Diệp Lân cũng nhìn ra khinh bỉ và vui mừng trong mắt Phó Hạnh Lương, ta vừa thấy tức giận vừa thấy bất đắc dĩ! ta có phải bia đỡ đạn đâu, biểu cảm kia là gì vậy?

      - Cậu người làm cậu bị thương là ? – Sau khi nghe xong, Lôi Khiếu Thiên lại càng tức giận. hiểu rất bản lĩnh của Hướng Diệp Lân, người có thể khiến ta tin tưởng chắc chắn phải hơn người. Nhưng ông trời mở cánh cửa này ra đóng các cánh cửa khác lại, điểm yếu duy nhất của Hướng Diệp Lân là làm việc đủ cơ trí, biết coi trọng tính mạng của bản thân…

      Còn Lôi Khiếu Thiên luôn coi sinh mệnh như viên ngọc quý, chỉ cần đó là người của Ngục Thiên Minh đều coi như vậy! Cho nên khi vừa thấy vết máu người Hướng Diệp Lân, mới tức giận!

      Nhiệm vụ của bọn họ quá nguy hiểm, nhưng tại sao cậu ta lại dám để mình bị thương cơ chứ?

      Đúng là thể tha thứ được!

      Hướng Diệp Lân bất chấp khó khăn, tuy ta cực kì bực tức nhưng cũng thể thừa nhận, tuy hai người bọn họ so chiêu với nhau lúc nhưng ràng khí thế người đó đủ để khiến ta phải phòng bị!

      chứng minh ta có tài tiên tri! Rất lâu về sau, rốt cuộc ta cũng hiểu này căn bản phải là người!

      - Vâng, đại ca, đó đúng là có bản lĩnh hơn em! – xong, sợ đại ca tin, ta lôi Phó Hạnh Lương ra là làm ví dụ - Đại ca, đấy, ngay cả A Lương cũng chỉ có thể miễn cưỡng mới thắng được ấy thôi…

      Lôi Khiếu Thiên nhíu mày quay sang nhìn Phó Hạnh Lương. Còn Phó Hạnh Lương trừng mắt nhìn Hướng Diệp Lân rồi cắn răng: “Đúng vậy, đại ca!”

      Cái gì mà miễn cưỡng mới thắng được chứ? Là ta cố tình tay đó, có biết hả? Chẳng lẽ cậu ta biết đến cái gọi là phong độ của đàn ông à? Hừ, nếu phải tính mạng cậu ta nằm trong tay đại ca có đánh chết ta cũng bao giờ thừa nhận cái chuyện mất mặt đó!
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 39: BỞI VÌ LÀ CẬU!

      Lôi Khiếu Thiên im lặng, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, trầm tư suy nghĩ…

      *****

      Đường Kiến Tâm an toàn rời khỏi biệt thự. còn muốn tìm lão đại của Ngục Thiên Minh để tính sổ nhưng Địch Long đến đây rồi, phải rời thôi!

      Lúc này phải là lúc để gặp Địch Long! Tiểu Ngải vì nên mới bị bắt , còn ta chiều Tiểu Ngải như vậy, nếu biết được chuyện này gặp ít phiền phức! Ít nhất cũng phải bắt ta đưa thuốc giải cho ! Tuy ảnh hưởng gì đến tính mạng nhưng cũng thể giống Tôn Ngộ bị Đường Tăng niệm vòng kim đầu được!

      Cảm giác đó như bị kiến cắn, cả người đau đớn nhưng làm cách nào để hết đau được, càng phát tác lại càng khiến bất lực, đời này chịu nỗi đau đó quá đủ rồi!

      Nhưng nếu tay về cam lòng… Từ từ , cũng tính là tay về được! Đường Kiến Tâm nhìn xuống tay mình, trong mắt vụt qua ý cười!

      Bao nhiêu người tốn tâm huyết để tìm ngươi mà tìm được, ngờ lại có được mà chẳng mất chút công sức nào!

      Bên ngoài căn biệt thự, Đường Kiến Tâm đoạn rồi ngoái đầu nhìn lại… Sau đó bóng dáng nhanh chóng biến mất!

      *****

      Bên cửa sổ trong phòng Tề Phong, cũng chính là chiếc cửa sổ Đường Kiến Tâm vừa nhảy ra ngoài, bóng đen im lìm đứng trước cửa sổ, dáng vẻ đầy thâm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đứng bên ngoài! lâu sau… ánh mắt dần trở nên xa xăm!

      Chẳng phải sớm biết là như vậy sao? Chẳng phải đây cũng nằm trong kế hoạch của hay sao? Vậy tại sao trái tim vẫn run rẩy như vậy? Nghĩ đến những khả năng nguy hiểm, vẫn rất lo lắng! Dù biết đối với , những nguy hiểm này chẳng đáng để nhắc tới nhưng vẫn yên tâm… Tất cả chỉ vì muốn thấy sao, dù chỉ thầm đứng từ xa nhìn ? Vì khác những người khác sao?

      Đơn giản là kiếp này số trời định phải là vợ của sao? Là nữ chủ nhân tương lai của Ngục Thiên Minh? Lôi Khiếu Thiên chưa từng làm loại chuyện như thế này bao giờ! Nghĩ đến những việc phải làm, hừ lạnh, thầm khinh bỉ bản thân mình! ra, cái gọi là nguyên tắc của Lôi Khiếu Thiên , trước mặt chẳng là cái quái gì cả!

      Nhưng dù là vậy vẫn muốn được nếm mật ngọt. Nếu này phải là Đường Kiến Tâm, nếu lúc gặp khó khăn nhất, người gặp phải là sao? Người mang lại ấm áp cho nếu phải là mà là người khác liệu có buông tha, tìm ?

      biết nữa!

      chỉ biết rằng năm đó may mắn đến thế nào khi gặp được ! Dù cẩn thận bỏ lỡ mất mười tám năm nhưng… trong mười tám năm đó, thề rằng nhất định chỉ có thể là của ! Đời này kiếp này!

      - Đại ca, ấy chạy thoát theo đường cửa sổ!

      Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương đứng cạnh Lôi Khiếu Thiên, thấy Lôi Khiếu Thiên nhíu chặt mày đứng lúc lâu lên tiếng, hai người nhịn được liền thấp giọng, ngắt dòng suy nghĩ trầm tư của .

      Tuy dù Tề Phong có vào phòng hai người cũng nhất định ngăn lại, nhưng dù gì bọn họ cũng địa bàn của người khác, ngang nhiên vào phòng của chủ nhà mà tiếng gì có vẻ bất lịch quá!

      Quan trọng hơn là, bạn Nguyệt gay còn ở đây!

      Ngón tay Lôi Khiếu Thiên giật giật nhưng vẫn chưa hoàn hồn!

      Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau… Hôm nay đại ca rất bình thường!

      Ba người đứng yên lặng nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Chuyện này hơi kì lạ… đây có là là thời khắc duy nhất bọn họ nhàn rỗi đến mức đứng ngắm cảnh như thế này! Rảnh rỗi quá khiến Hướng Diệp Lân cảm thấy nhàm chán!

      Bầu khí này quá kì lạ!

      Nhưng ta cũng dám quấy rầy người đứng trước mặt! ta vặn vẹo cơ thể, mặt mũi đỏ bừng nhìn vô cùng hung dữ!

      Reng! Reng!... Lúc Hướng Diệp Lân còn vươn vai chuông điện thoại của Lôi Khiếu Thiên vang lên.

      Là Thẩm Dương Kỳ gọi tới!

      Lôi Khiếu Thiên thu hồi ánh mắt, thu lại sắc sảo và lạnh lẽo lại, nghe máy: “Làm tốt mọi việc rồi chứ?”

      - , là đồ xấu xa, sao lại lừa em? – Thẩm Dương Kỳ ở đầu kia điện thoại gào lên.
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 40: TÔI MUỐN ĐUỔI THEO VỢ TÔI!

      Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng và sắc bén khiến Phó Hạnh Lương cứng đờ người. lên tiếng: “Giải quyết chuyện trong giới giải trí cho xong , xong chuyện gặp A Trảm !”

      Ánh mắt Phó Hạnh Lương khẽ chớp, giới giải trí ư? Trong mấy người chỉ có cậu ta là có thân phận trong ngành giải trí!

      Hướng Diệp Lân liếc nhìn Phó Hạnh Lương, vẻ mặt hề thay đổi! ta chỉ hờ hững liếc nhìn, nhìn ra cảm xúc gì gương mặt!

      - muốn, muốn, em tìm Trảm đâu! – Thẩm Dương Kỳ kêu lên rồi cất giọng đầy tủi thân – , à, là người họ em quý nhất mà, nhẫn tâm khiến người em họ đẹp trai tuấn của mình chết thảm dưới tay Trảm à? Huhu…

      - Ngậm miệng! – Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên co rúm lại, xoay người ra cửa, Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương cũng nhanh chóng theo.

      Lôi Khiếu Thiên lại lên tiếng: “Giao ta cho A Trảm! Trông coi cho cẩn thận vào! Nếu có gì sơ suất ở luôn châu Phi chứ đừng về nữa!”

      - Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì… , mấy người đúng là đồ xấu xa! – Bắt ta đưa kia về Italy rồi giờ lại bảo ta dẫn người châu Phi ư? Hừ! biết ta ghét nhất là châu Phi à?

      - Đủ rồi, để A Kiệt về!

      - A Kiệt? Hừ, A Kiệt còn lâu mới đếm xỉa đến nhé! – Thẩm Dương Kỳ chu miệng lên, nghiến răng nghiến lợi.

      Đột nhiên như nghĩ ra điều gì thú vị, ta nở nụ cười gian: “, em cho biết nhé... giờ A Kiệt du ngoạn thưởng thức cảnh sắc, chắc cũng phải mất cả chục năm nữa ấy mới quay về!”

      Lôi Khiếu Thiên nheo mắt lại rồi lạnh lùng : “Tổ chức khủng bố hạng nhất và Mafia dự hội nghị khẩn cấp ở Trung Đông, việc này giao cho cậu xử lý!”. Tên đó dám A Kiệt chơi, vậy nhiệm vụ này giao cho cậu ta làm.

      Nếu tổ chức khủng bộ hạng nhất cùng liên kết với Mafia Ngục Thiên Minh của ta sao có thể nhân lúc cháy nhà mà hôi của được chứ? Vốn việc này định tự mình xử lý nhưng bây giờ được, hoặc cũng có thể thể !

      - Này này, , tại sao lại thế? phải mấy chuyện này đều do giải quyết à? Em đâu, em muốn tham gia kiểu “hội nghị” như thế đâu! – Nếu phải Trung Đông chắc chắn ta rất thảm!

      - Giờ cậu là người rảnh rỗi nhất!

      - Ai bảo thế? Kiệt mới là người rảnh rỗi nhất!

      - phải cậu vừa A Kiệt chục năm nữa mới quay về à?

      - Vậy Trảm cũng cực kì rảnh rỗi!

      - Được, vậy cậu đổi cho A Trảm, để chú ấy !

      - muốn, muốn! – Thẩm Dương Kỳ lắc đầu phủ quyết. Đùa gì vậy, Trảm bị Khiếu phạt đến châu Phi làm người da đen, ta đâu vào đâu sao tự dưng lại phải đến cái nơi quỷ quái đó tìm “ốc đảo” chứ? Chỉ sợ còn chưa đến được nơi bị bong hết cả da ra rồi! Việc vất vả như vậy sao có thể bảo Thẩm Dương Kỳ được mọi người ái mộ được chứ? Nếu ta , đến lúc về khác nào làm tổn thương trái tim các fan hâm mộ?

      - Hướng? Dịch? Bọn họ cũng đâu có việc gì làm? – Là ai cần biết, chỉ biết ta nhất định ! Đại não của ta tự động bỏ qua tên của Phó Hạnh Lương, nếu ta sao có thể nhẫn tâm bắt A Lương của ta được?

      - Đông Nam Á, Tam Giác Vàng, Tam Giác Bạc, cậu có muốn giải quyết việc ở đó ?

      - ... À... – Sao ai cũng bận việc hết thế này? Thẩm Dương Kỳ ảo não, muốn tình nguyện Trung Đông chút nào! cực kì phiền muộn, đôi mắt Thẩm Dương Kỳ chợt sáng lên – ? Vậy còn sao? Nếu bọn họ đều có việc của mình làm gì có việc gì nữa? Huống chi chuyện này ngay từ đầu bảo rồi mà!

      Thẩm Dương Kỳ nở nụ cười tươi, suýt nữa quên mất nhân vật quan trọng...

      Lôi Khiếu Thiên dừng bước, lắng nghe tiếng cười từ đầu kia điện thoại truyền đến, khóe miệng giật giật, rồi chậm rãi lên tiếng: “Tôi còn phải đuổi theo vợ tôi!”
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :