1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y (Đã Có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 31: CHỈ DO LỪA DỐI

      - Vâng! – Thượng Quan Kiệt Thiếu ngây người nhìn bóng lưng trước mặt, cằm như sắp rớt xuống đất. Đại ca đồng ý ư? Từ trước đến nay đại ca có bao giờ quan tâm đến mấy chuyện tiệc tùng gì đâu? Trời sắp đổ cơn mưa máu rồi!

      Phó Hạnh Lương nhận được thông tin này chỉ nở nụ cười đầy hàm ý. Huống Ngân Dịch và Hướng Diệp Lân sững sờ: “A Lương, biểu cảm của chú là thế nào đấy?”

      Phó Hạnh Lương nghịch nghịch chiếc di động tay: “Có muốn xem trò hay ?”

      - Xem trò hay? – Hai mắt Hướng Diệp Lân sáng lên, ta chạy ngay lại bắt lấy cánh tay Phó Hạnh Lương: “Có gì hay thế?”. Gần đây A Kiệt và đại ca ném mọi việc cho ba người họ giải quyết, còn hai người chơi”, ta ngồi ở đây, nhàm chán đến mức mốc meo cả người rồi!

      Phó Hạnh Lương đứng lên rồi ra ngoài: “ theo tôi biết”. Nhân vật kiệt xuất trong giới hắc đạo chống lại sát thủ đứng đầu giới hắc đạo, biết khi gặp nhau xảy ra những chuyện hay ho gì đây? Haha, ta cực kì mong đợi!

      Hướng Diệp Lân đuổi kịp, được mấy bước rồi dừng lại, quay đầu gọi: “A Dịch, thôi!”

      Huống Ngân Dịch chau mày: “Tôi !”

      - Hả? Sao lại , ngồi đây đợi có mà chán chết! – Có trò hay mà xem sao? người vui bằng mọi người cùng vui mà!

      - ... – Đúng là cái đồ ngốc, lời A Lương mà cũng tin sao? Nếu có trò hay tuyệt đối chẳng đến lượt bọn họ được xem!

      Hướng Diệp Lân thấy Huống Ngân Dịch theo chạy ngay lại trước mặt ta, túm tay ta rồi lắc lắc: “, thôi, cứ để mấy việc này ở đấy, khi nào về giải quyết sau cũng được!”

      Huống Ngân Dịch ngừng lại... ta có thể nữa sao?

      *****

      Tại khách sạn, Đường Kiến Tâm đặt đồ đạc lên giường, kiểm tra lại lần lượt từng thứ . Sau khi cho tất cả mọi thứ vào balo, lấy máy tính của Tiểu Ngải ra, đọc lại lần nữa thông tin trong đó...

      Trong khi đó, Phó Hạnh Lương đứng trước cổng khách sạn, ngửa đầu nhìn lên! Ừm, đúng là nơi này rồi!

      Hướng Diệp Lân kéo tay Huống Ngân Dịch: “Chú xem, A Lương đến khách sạn làm gì?”

      Huống Ngân Dịch nhún vai, sao mà ta biết được!

      Hướng Diệp Lân nhìn bóng lưng phía trước, nở nụ cười gian mãnh: “ phải là trong khách sạn có em nào chờ A Lương đấy chứ?”

      Huống Ngân Dịch khinh thường liếc mắt nhìn ta! Nếu thế A Lương cho cậu ta cùng chắc? Có gì hay ho để xem đâu chứ?

      - Nhưng mà đúng, sinh hoạt của A Lương cực kì nghiêm túc, tuy nhiên tốc độ đổi bạn giường của chú ấy so với tốc độ gió thổi còn nhanh hơn!

      Hướng Diệp Lân vuốt cằm như suy nghĩ sâu xa, nghi ngờ nhìn Huống Ngân Dịch nhằm tìm đáp án chính xác từ ta!

      - A Dịch, chú xem, A Lương tới đây làm gì? Tuy tôi rất muốn xem trò hay nhưng mà nếu nhân vật chính là A Lương hay là thôi ! – Nghĩ đến lần đầu tiên trong lúc vô tình xông vào phòng của Phó Hạnh Lương, nghe thấy thanh mờ ám nhộn nhạo trong phòng, rồi lại thấy từng động tác mạnh mẽ mà thô lỗ, xương cốt Hướng Diệp Lân như tê rần. Nhưng mà vài giây sau, khi thấy A Lương nở nụ cười như muốn trả thù, rồi nghĩ đến thủ đoạn giết người thấy máu, ta nuốt nước miếng, lặng lẽ lui ra ngoài!

      Từ lúc đó trở , ta rốt cuộc cũng có can đảm dò xét sinh hoạt của Lương nữa... Hơn nữa... còn là chuyện giường!

      Huống Ngân Dịch thờ ơ liếc ta cái: “ thôi!”. xong, ta bước theo A Lương, huống chi chắc chắn A Lương tới đây để “chơi trò người lớn”...

      - Này, A Dịch...

      - Còn tìm được người đâu! – Khóe miệng Huống Ngân Dịch giật giật, ta còn gì để nữa.

      Phó Hạnh Lương bước từng bước về phía mục tiêu. Vài phút sau, ta dừng ở trước cửa phòng 1801, đôi mắt ánh lên tia hứng thú. Người có thể khiến cho đại ca ngã quỵ nhất định tầm thường chút nào!

      ta cho tay vào túi áo, lấy thứ gì đó ra...

      Ở trong phòng, mười đầu ngón tay của Đường Kiến Tâm lướt như bay bàn phím, nhìn chằm chằm hình ảnh màn hình, từng hình ảnh lướt qua cực kì nhanh! Sống lưng thẳng tắp, sắc mặt trầm xuống!

      nút xuống bàn phím, sau đó từ đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo...

      Chỉ trong nháy mắt, vọt đến cạnh cửa, lạnh lùng nắm tay nắm cửa, yên lặng chờ hành động của đối phương...

      Sau khi Hướng Diệp Lân và Huống Ngân Dịch từ trong thang máy ra liền thấy Phó Hạnh Lương rút ra phong thư từ trong túi áo, ta khom người xuống, nhét thư vào khe cửa...

      - A Lương, chú làm gì đấy? – Hướng Diệp Lân cúi đầu muốn nhìn xem phong thư có gì!

      - Chẳng có gì, chỉ là thiệp mời thôi! – Phó Hạnh Lương đứng dậy, tươi cười bước qua ta!

      Hướng Ngân Dịch chớp chớp mắt: “Thiệp mời?”. Thiệp mời gì vậy? Hơn nữa...

      - phải chú có trò hay để xem à? – Sao tự dưng lại thành đưa thiệp mời thế này?

      Tuy A Lương gì nhiều nhưng chẳng nhẽ chỉ như vậy là xong việc rồi à? Chẳng phải ta bị lừa sao?

      - Đương nhiên rồi, Ngục Thiên Minh quyết chiến với Ám Hoàng, đây gọi là trò hay à?

      Huống Ngân Dịch ngẩn ra... A Lương vừa ... quyết chiến? Vậy đại ca...

      Đôi mắt Hướng Diệp Lân sáng lên: “Quyết chiến? Khi nào? Ở đâu? Sao tôi biết?”

      - phải tôi vừa cho chú rồi đấy à! – Phó Hạnh Lương bỏ lại hai người phía sau, bây giờ mới là lúc bắt đầu đây! Trò hay giờ mới chính thức được khởi động!

      - phải, nghe tôi này, A Lương, chú cũng là...

      Huống Ngân Dịch đợi Hướng Diệp Lân xong liền vỗ vai rồi huýt khuỷu tay vào người ta ý bảo mau đuổi theo Phó Hạnh Lương: “ nhảm ít thôi!”. Đây phải gọi là trăm năm mới có được kẻ ngốc nghếch đến vậy, thế mà lại để ta gặp đúng phải người này! Đúng là số chó mà!

      Mãi đến khi tiếng bước chân ở ngoài cửa xa dần, Đường Kiến Tâm mới thả lỏng người. cúi đầu, đăm chiêu nhìn phong thư mặt đất!

      Ngục Thiên Minh quyết chiến với Ám Hoàng?

      hay là giả?
      xixon, dungggluongnhu96 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 32 : PHÂN NẶNG

      Tại biệt thự tư nhân, Lôi Khiếu Thiên đứng bên cửa sổ, lắc lắc ly rượu màu đỏ trong tay. nhìn ra bên ngoài, ánh nhìn xa xăm, thần trí như trôi dạt về nơi nào đó, có vẻ đăm chiêu!

      Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu khí tĩnh lặng trong phòng. Lôi Khiếu Thiên khôi phục vẻ bình thường, đặt ly rượu xuống rồi ngồi xuống sofa: “Vào !”

      - Đại ca! – Phó Hạnh Lương đẩy cửa vào, cung kính cúi đầu trước Lôi Khiếu Thiên!

      - Mọi chuyện làm tốt rồi chứ?

      Lôi Khiếu Thiên lười biếng tựa người vào sofa, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu nhàn nhạt lộ uy nghiêm, khí phách vương giả trời sinh cũng bộc lộ . Đây cũng chính là trong những nguyên nhân khiến Phó Hạnh Lương, Thượng Quan Kiệt Thiếu, Hướng Diệp Lân và Huống Ngân Dịch là những người làm bá chủ bốn phương đều nguyện ý cúi đầu trước mình . Lôi Khiếu Thiên chẳng khác nào thiên tử, từ người toát ra khí chất khiến người khác nguyện trung thành!

      - Vâng! Mọi chuyện đều sắp xếp ổn cả rồi!

      - Tốt lắm!

      Hai mắt Lôi Khiếu Thiên sáng lên, toát ra những tia sáng kì ảo. Phó Hạnh Lương ngờ người vui buồn thất thường, dù núi có sập ngay trước mặt vẫn chớp mắt mà lại có lúc đôi mắt lóe sáng như vậy...

      Điều này khiến Phó Hạnh Lương phải giật mình!

      - Đại ca, chuyện của Tề lão đại?

      - Cậu cùng A Diệp thành phố C tiến hành giao dịch ! – Lôi Khiếu Thiên thay đổi tư thế, nhắm mắt lại, giọng ra lệnh!

      Phó Hạnh Lương hơi run lên, đây là lần đầu tiên đại ca dùng ngữ điệu này để chuyện với ta, điều này khiến ta hơi lo sợ!

      - Vâng!

      - Được rồi, cậu ra ngoài !

      - Vâng!

      Phó Hạnh Lương cung kính lui ra ngoài tiếng động, chỉ để lại mình Lôi Khiếu Thiên trầm tư ngồi sofa.

      *****

      Đường Kiến Tâm nhặt phong thư lên! Dù đối phương có hay cũng nên đề phòng! Tuy có cảm tình với tổ chức Ám Hoàng nhưng , tại Ám Hoàng – Địch Long chưa thể gặp Diêm Vương được!

      Cuộc sống tương lai tốt đẹp của còn chưa bắt đầu, thể để nó tan biến như vậy được!

      nhanh chóng mở phong thư ra đọc, tốc độ đọc của nhanh như gió! Càng đọc lại càng thấy kinh hãi!

      Chết tiệt, dám uy hiếp !

      Đường Kiến Tâm nắm chặt lấy phong thư, sau đó ném . bước nhanh về phía chiếc máy vi tính, đóng máy lại rồi cho vào balo, đeo lên lưng và ra ngoài…

      Hừ! Kể từ năm bảy tuổi đến giờ, chưa từng có ai dám uy hiếp cả! ràng mấy người này có mắt!

      Hai tiếng sau, tại biệt thự tư nhân của Tề lão đại!

      Đường Kiến Tâm xuống xe, trước khi xuống còn boa cho tài xế tờ tiền mệnh giá lớn khiến ta cười khép miệng lại được, liên tục cám ơn. Đường Kiến Tâm mở cửa rồi xuống xe, quan sát bên ngoài! Động tác cực kì nhanh nhẹn!

      ngẩng đầu nhìn căn biệt thự theo phong cách Âu Mỹ cách đó xa, đôi mắt liền trầm xuống. đoạn rồi bỏ balo ra, lấy ra thiết bị kiểm tra, ấn nút, trước mắt lên màn hình , rất nhiều tia hồng ngoại được gắn xung quanh biệt thự!

      Đường Kiến Tâm cười lạnh, mấy người này cho rằng mấy thứ này có thể ngăn được sao? Đúng là nực cười, Đường Kiến Tâm đâu phải hạng người hư danh đâu chứ!

      nhếch mép cười rồi cất thiết bị kiểm tra , lấy găng tay và kính chuyên dụng đeo vào! Đường Kiến Tâm tiến lên vài bước, quan sát góc độ rồi gật đầu, đúng là ở đây rồi!

      lấy khẩu súng ra, nhắm thẳng vào phần mái của căn biệt thự. Bóp cò, tiếng “Vù” vang lên, sợi dây mảnh bay thẳng về hướng nhắm…

      tiếng động cực kì vang lên, Đường Kiến Tâm kéo sợi dây mảnh mà mắt thường nhìn được ra sau cái cây, sau khi xác định sợi dây vững chắc liền buộc chặt nó quanh hông mình!

      Đôi mắt hơi nheo lại! Tiểu Ngải, em nhất định phải đợi chị!

      việc gấp gáp cũng chẳng thong thả! biết người của Ngục Thiên Minh bắt Tiểu Ngải chỉ là muốn giữ chân lại, vậy nên ít nhất là Tiểu Ngải vẫn được an toàn!

      Nhưng ở đây khá là kì lạ! Chỉ là bữa tiệc bình thường mà lại mời đông đủ những người có máu mặt trong giới hắc đạo đến. Với nhạy bén của sát thủ, tin rằng bữa tiệc này đơn giản như vẻ bề ngoài. Huống chi lần này người đứng đầu của Ngục Thiên Minh còn tới đây nữa! Đây gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, muốn cứu được Tiểu Ngải cần phải khống chế được người đứng đầu Ngục Thiên Minh, sau khi cứu được người lấy lại bảo thạch luôn!

      Đường Kiến Tâm híp mắt lại, mở chốt, kéo sợi dây, lao người !

      Trong biệt thự!

      - Haha, Lôi lão đại có thể đến đây tham dự tiệc là vinh hạnh cho tôi quá! – Trong đại sảnh, người đàn ông mặc vest ngồi sofa, nét mặt tươi cười! ta ra sức lấy lòng người đàn ông ngồi đối diện mình!

      Bên ngoài, ai biết lão đại của Ngục Thiên Minh chưa bao giờ tham gia vào bất kì buổi tiệc nào. Lần này nghe Lôi lão đại tới thành phố C, ta chỉ mời thử nhưng ngờ lão đại lại đáp ứng lời mời!

      Điều này khiến ta cực kì cao hứng! Chuyện này quả là quá chấn động, vượt xa tưởng tượng của ta! Có thể được diện kiến Lôi lão đại quả là phúc ba đời của ta!

      - Tề lão đại khách khí rồi! Tề lão đại ở Trung Quốc được xem là nhân vật hàng đầu, việc gì phải khiêm tốn vậy chứ! – Phó Hạnh Lương thờ ơ liếc mắt nhìn đối phương rồi lên tiếng.

      - Đâu có, đâu có, so với Lôi lão đại tôi đâu có là gì, đáng được nhắc tới! – Tề lão đại cười cười – Vậy Lôi lão đại khi nào đến?

      - vội, khi nào tiệc bắt đầu xuất thôi!
      xixon, dungggluongnhu96 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 33: NHƯ PHÁP TRƯỜNG!

      Phó Hạnh Lương vừa dứt lời Hướng Diệp Lân cười lạnh tiếng, nụ cười đầy trào phúng. Cái kiểu nịnh bợ lấy lòng người khác thế này ta cực kì khinh bỉ, nếu như phải đại ca lên tiếng ta và A Dịch còn lâu mới bước chân vào nơi tẻ nhạt, vô vị thế này!

      - Đương nhiên, đương nhiên rồi, Lôi lão đại là người thế nào chứ, Tề Phong lo lắng quá rồi!

      Tề Phong xấu hổ cười cười, khuôn mặt cứng nhắc vặn vẹo, méo mó!

      - Lão đại chúng tôi từ trước đến nay , hai là hai, Tề lão đại xem rồi xử lý cho tốt là được!

      Hướng Diệp Lân trầm mặt xuống, vẻ gượng gạo và khách sáo đó khiến ta cực kì khó chịu, mấy chuyện này chỉ có A Lương là có tâm tư ứng phó mà thôi!

      - Tất nhiên rồi! – Tề Phong tuy cũng là người đứng đầu giới hắc đạo nhưng ở trước mặt Ngục Thiên Minh vẫn phải ra sức lấy lòng, hề có chút khí phách nào của đại ca trong giới hắc đạo cả, cho dù hai người vừa lên tiếng phải là lão đại của Ngục Thiên Minh! Đúng là ăn khép nép đến mức mất mặt!

      Nhưng nếu có thể xây dựng quan hệ với Ngục Thiên Minh chỉ thu được lợi từ vật chất mà ngay cả quyền lực cũng được thỏa mãn! Nghĩ đến việc có bao nhiêu người sau đít xoa bóp đấm lưng, xách giày cho mình, Tề Phong thèm đến mức dãi. ta vội vàng đáp lời: “Tôi nhất định sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa!”

      - Vậy tốt quá!

      - Chú im lặng chút ! – Hướng Diệp Lân phiền chán cắt ngang lời Phó Hạnh Lương rồi đứng lên – Phòng ở đâu? – Đại ca tham dự tiệc, Tề Phong dám xử lý mọi chuyện ổn thỏa chắc? Đúng là chết tiệt! Mà A Lương cũng là, việc gì phải nhiều lời với loại người như thế chứ? Đúng là lãng phí thời gian.

      - Ở tầng! – Tề Phong ngẩn ra, mồ hôi lạnh chảy đầy trán. ta ngờ Hướng Diệp Lân lại đột nhiên đứng lên, đáy mắt toàn vẻ tức giận và khinh bỉ khiến ta cực kì xấu hổ, dám dây dưa thêm, gọi thuộc hạ: “Đưa hai vị khách quý lên phòng dành cho khách ở tầng hai !”

      - Vâng! – Người thuộc hạ cung kính đáp lời rồi cúi người đầy tiêu chuẩn trước Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương, yên lặng chờ họ!

      Hướng Diệp Lân hừ lạnh, đợi Phó Hạnh Lương gì thêm đảo khách thành chủ, ngạo mạn về phía cầu thang.

      Phó Hạnh Lương mím môi như có chút bất mãn trước hành động vừa rồi của Hướng Diệp Lân. Nhưng khi cụp mắt xuống đôi mắt ta lại vụt qua ý cười, bộc lộ cảm xúc lúc này của ta.

      ta đứng dậy rồi lên tiếng: “Mong Tề lão đại bỏ qua, tính tình A Diệp là như vậy!”. xong, ta cũng chờ Tề Phong có phản ứng gì liền theo Hướng Diệp Lân!

      Tề Phong vừa mừng vừa lo! ta biết bốn đàn em trung thành của lão đại Ngục Thiên Minh tính tình rất cổ quái, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ta được nghe lời giải thích như có như khiến ta phải giật mình, đầu mày nhíu chặt lại!

      Cho đến khi bóng dáng ba người khuất dần trong tầm mắt, ta mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng gọi trợ thủ đắc lực của mình rồi ra lệnh!

      Sau khi đến chỗ rẽ, Phó Hạnh Lương đuổi kịp Hướng Diệp Lân, cực kì sung sướng, ở nhà cậu ta là bảo vật, còn khi ra ngoài tuyệt đối là sát tinh của người khác! Hướng Diệp Lân tức giận trừng mắt với ta: “Chú đừng vui sướng khi người khác gặp họa, chẳng qua tôi biết đại ca đưa tôi cùng là có ý gì?”. Đại ca biết tính khí của ta, ta là người khi tức lên quyết sống mái với người khác… Vậy mà phải ngồi im như cái cọc gỗ trước mặt người tuyên bố là lão đại của giới hắc đạo mà còn ra vẻ nho nhã! Đúng là vô nghĩa!

      - Haha! – Phó Hạnh Lương cười to – Nếu đại ca bảo chú cùng chắc chắn là có dụng ý của đại ca, đúng ?

      - Mọi chuyện giao hết cho chú và A Kiệt xử lý đấy!

      - Kiệt về Italy rồi!

      - Italy? – Hướng Diệp Lân kinh ngạc – phải chú ấy ở bên cạnh đại ca à?

      - Ừ, nhưng sau khi nhận được tin tức … Kiệt áp giải người về Italy rồi!

      Hướng Diệp Lân chú ý đến khuôn mặt được tự nhiên của Phó Hạnh Lương, ta vốn định đùa cợt mấy cây nhưng giờ lại rất tò mò: “Áp giải ai vậy?”

      Là ai mà phải khiến trong bốn Ám Minh của Ngục Thiên Minh ra tay vậy?

      - Là… !

      Phó Hạnh Lương xong hai người cũng đến trước cửa phòng, người dẫn đường cung kính vài câu rồi rời ! Căn phòng chỉ còn lại hai người, Hướng Diệp Lân khôi phục lại bản tính vốn có, ghé sát vào người Phó Hạnh Lương đầy hứng thú: “ ?”. Dường như nghĩ ra điều gì, ta vội vàng ngồi xuống, nghiêm chỉnh lên tiếng: “Có phải trêu tức A Kiệt ?”

      Phó Hạnh Lương cũng ngã người xuống giường, rầu rĩ lên tiếng: “Ừ”.

      - Hả? Nghe A Kiệt cực kì chú ý đến đó, mà ngay cả A Kỳ cũng tự mình ra tay rồi… Ôi… A Lương? – Hướng Diệp Lân kích động lên tiếng, sau khi có phản ứng liền ngớ người ra. Từ A Kỳ quấn lấy A Lương, dù A Lương có lạnh lùng thế nào A Kỳ cũng chưa từng có hứng thú với ai khác, đừng là tự mình ra tay áp giải phải… A Kỳ nghĩ thông suốt rồi đấy chứ?

      - … – Phó Hạnh Lương vùi mặt vào trong chăn, nhìn Hướng Diệp Lân!

      - A Lương?

      - … Nghĩ thông suốt cũng tốt, nghĩ thông suốt cũng tốt…

      - … – Hướng Diệp Lân cũng biết nên gì nữa. A Lương, chú cũng thích mà sao lại chấp nhận? Ở đây trốn tránh cái gì chứ? là uổng phí cái danh xưng "lạm tình" phụ bạc của chú!

      *****

      Đường Kiến Tâm quỳ gối xuống cây cột bên cạnh, ổn định cơ thể. Sau đó cởi sợi dây mảnh bên hông ra, cất kỹ vào balo. lại đưa tay lên ấn nút hồng , mặt kính trong nháy mắt chuyển thành màu đỏ, quét toàn bộ tường ngoài của căn biệt thự! thấu kính lên hai đường gợn sóng màu trắng, và dài!

      Đường Kiến Tâm nhếch mép, có chút tán thưởng. Công nghệ đại hóa có thể coi là khá tốt! Bố trí nhiều thiết bị như vậy, nếu phải chiếc kính mắt này do Tiểu Ngải đặc chế có khả năng nhìn xuyên thấu qua ánh sáng chỉ sợ hôm nay thể vào nơi này!

      Đường Kiến Tâm đứng thẳng người lên, nhanh chóng mình trong màn đêm đên. tìm vị trí tốt, đứng lên mỏm đá rồi như con mèo nhanh nhẹn vào, tránh tia sóng công nghệ cao để tiến vào mục tiêu…
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 34: LẬT THUYỀN TRONG CỐNG NGẦM

      Trong phòng ngủ chính tầng hai, Đường Kiến Tâm vừa đến bên cửa sổ đột nhiên cảm nhận được điều khác thường, đôi mắt trầm xuống, hai tay nhanh chóng nắm chắc lấy sợi dây mảnh! cúi gập người xuống, gần như cả người hoàn toàn dựa vào sợi dây đó, mượn chút lực để chống đỡ cơ thể.

      Đường Kiến Tâm vừa nấp xong tiếng bước chân trong phòng dừng lại ngay bên cửa sổ, mùi khói thuốc trong phòng lan ra ngoài, đập ngay vào mắt Đường Kiến Tâm…

      Đường Kiến Tâm rủa thầm, nếu phải sợ bứt dây động rừng chỉ muốn xông vào đá cho người kia mấy phát, khói thuốc hun vào mắt khiến nước mắt cứ thế chảy ra!

      Bởi vì thể chất đặc biệt nên đời này ghét nhất ba thứ, đó là khói thuốc, rượu và độc… Chỉ cần ai động vào trong ba thứ đó là thấy ghét rồi… Lúc Đường Kiến Tâm sắp nhịn được nữa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếng động bất chợt trong đêm tối tĩnh lặng có vẻ bất thường…

      Tiếng gõ cửa vang lên cùng với tiếng bước chân tùy tiện, năm giây sau, thanh ngưng bặt!

      - Đại ca, chuẩn bị “bữa ăn khuya” rồi!

      - Tề Phong hút điếu xì gà, đốm lửa lập lòe gương mặt khiến ham muốn trong đôi mắt ta như bị bóp méo… Người phía sau yên lặng chờ đợi, mãi lúc sau mới nghe thấy thanh tàn nhẫn vang lên: “Cứ giữ lại, ‘vỗ béo’ lên trước !”

      Người phía sau hơi kinh ngạc nhưng vẫn cúi đầu cung kính trả lời: “Vâng!”

      Tề Phong cười lạnh, bộ mặt lấy lòng vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay thế vào đó là dáng vẻ ngạo mạn. ta lại rít hơi thuốc, nhả ra vòng khói mờ mờ: “Hai ngày này nhớ trông coi cẩn thận, nếu có chuyện gì xảy ra tự biết hậu quả!”

      Người phía sau rụt vai lại: “Vâng!”

      Tề Phong lại chậm rãi nhả ra làn khói rồi nhắm mắt hưởng thụ: “Cậu lui xuống trước !”

      - Vâng!

      Đường Kiến Tâm thở phào hơi, ngẩng mặt lên nhìn bức tượng đầu, hơi thả lỏng người ra, vừa rồi căng thẳng quá…

      - Từ từ !

      Tề Phong quay người gọi khiến Đường Kiến Tâm thót tim, gương mặt lạnh lùng của thoáng qua tia lo lắng… nếu ngã từ đây xuống rất phiền phức…

      - Vâng, đại ca!

      - Hai Ám Minh của Ngục Thiên Minh có động tĩnh gì ?

      - Tạm thời thấy gì, bọn họ rời khỏi phòng nửa bước. Qua máy theo dõi có thể thấy bọn họ mệt quá nên ngủ thiếp rồi!

      - được sơ suất, ra lệnh cho bọn thuộc hạ phải theo sát rồi báo cáo từng động tĩnh của bọn họ!

      - Vâng!

      - còn việc gì nữa, cậu ra ngoài ! – Tề Phong khua khua tay, quay người nhìn ra cửa sổ…

      - Vâng!

      Tiếng đóng cửa vang lên, Tề Phong cầm điện thoại rồi quay người rời khỏi phòng…

      thanh rất vang lên, Đường Kiến Tâm về phía cửa sổ. Khi hai chân đứng hẳn lên ban công, mới chậm rãi quay đầu lại, trừng mắt nhìn sợi dây mảnh sắp đứt… Nguy hiểm !

      Hai tay khẽ chống lên bệ cửa sổ, cơ thể như chú cá trườn vào phòng…

      Quả nhiên là đám biến thái, cửa sổ bố trí chi chít sóng từ…

      Sau khi vào trong phòng, nhanh chóng ấn nút đóng cửa sổ lại. Căn phòng như được bao trùm bởi màu đen, màn hình hiển thị chiếc kính của cũng đổi thành màu đỏ! nhìn lượt khắp căn phòng để quét tìm những mối nguy hiểm, mãi đến khi xuất chữ số , Đường Kiến Tâm mới tháo kính xuống…

      Đây là căn phòng ngủ của đàn ông được thiết kế theo phong cách châu Âu. Khi xác định có máy quay theo dõi, Đường Kiến Tâm mới bắt đầu hành động! bắt đầu lục soát từ tấm thảm trải sàn đến mọi thứ trong căn phòng…

      Sau lúc lâu, Đường Kiến Tâm mới đứng thẳng người lên, vỗ hai tay vào nhau! Trước khi rời , lại nhìn quanh lượt, xác định mình để lại sơ hở gì mới yên tâm…

      Lộc cộc… lộc cộc… lộc cộc!

      Đường Kiến Tâm vừa đặt tay lên tay nắm cửa chợt dừng lại! Chết tiệt , sớm tới muộn tới, lại tới đúng lúc này! Đúng là biết chọn thời gian!

      - A Lương? Chú xác định giấu đồ trong phòng chứ?

      Phó Hạnh Lương dừng bước, quay đầu lại, ai oán nhìn Hướng Diệp Lân: “Chú bị ảo giác gì à, sao cứ nghi ngờ lời tôi mãi thế!”

      ta thấy mình có đến nỗi nào đâu mà khiến người khác phải hoài nghi như thế chứ! Trán cao, rộng, mắt sáng, có chỗ nào giống kẻ lừa đảo đâu?

      - … - Hướng Diệp Lân chớp mắt, câu hỏi này của ta có vấn đề gì à? Tuy gây nhiễu sóng các máy quay giám sát trong căn biệt thự khiến bọn họ có thể thuận tiện hành động, nhưng ai lại giấu đồ quan trọng trong phòng ngủ của mình chứ, ta nghi ngờ có gì sai đâu?

      - Ôi! – Phó Hạnh Lương thở dài hơi – Thôi, việc chính quan trọng hơn!

      - Hả…

      Hướng Diệp Lân sờ sờ ổ khóa trước cửa phòng Tề Phong rồi bật cười: “A Lương, đường đường là lão đại hắc đạo mà lại dùng loại khóa đại trà thị trường, chuyện này ra ngoài chắc người khác cười đến rụng răng mất!”

      Phó Hạnh Lương nhướng mày: “Giao cho chú bẻ khóa đấy! Nhanh lên! Thời gian nhiều đâu!”

      - Làm gì có ai ở đây đâu, việc gì phải nghiêm túc quá như thế chứ!

      Phó Hạnh Lương đập bốp cái lên đầu Hướng Diệp Lân: “Làm chính ! Nghiêm túc vào!”

      - Được rồi, được rồi, đừng nóng! – Hướng Diệp Lân chu miệng, biết lấy đâu ra cái thẻ từ, ta quét dọc vào khe cửa…

      Rắc! Rắc!

      Sau khi mở khóa xong, Hướng Diệp Lân đắc ý nhìn Phó Hạnh Lương nhíu mày. ta đẩy cửa phòng ra, bước vào đầu tiên, sau đó làm ra vẻ cúi mời: “Mời vào, phó lão đại!”

      - Muốn bị ăn đập à!

      Hai người vào phòng, lại cũng lục soát bên dưới tấm thảm, thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy câu chuyện linh tinh của hai người đàn ông ngốc nghếch. Đường Kiến Tâm siết chặt tay dưới gầm giường, lúc bọn họ mở cửa phòng ra, nhanh chóng trốn xuống dưới đó…

      Đây là lần đầu tiên phải kìm nén như vậy!

      Nếu như bị hai người này phát ra cũng chẳng có vấn đề gì, giết người là xong chuyện! Nhưng nếu thế rất phiền phức! Giết người rồi phải giết người thứ hai, tiếp đến là người thứ ba… rốt cuộc lại biến thành giết vô số người…

      Đường Kiến Tâm nắm chặt tay, bên tai vang lên thanh lục lọi đồ… bực mình nhưng tạm thời chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi!

      - Mẹ nó, cái tên Tề Phong khốn nạn đó giấu đồ ở đâu biết? – Hướng Diệp Lân gần như lật tung cả căn phòng lên để tìm kiếm!

      ta ngồi phịch xuống giường, tìm nữa! Làm sao biết được người khác giấu đồ ở đâu chứ? Phải lén lút giống kẻ trộm buồn bực lắm rồi, mà giờ đến buồn bực cũng chẳng được nữa!

      Phó Hạnh Lương nhíu mày lại: “Đứng lên tìm nhanh , sắp về rồi!”

      - Đại ca, về lô hàng súng ống đạn dược vừa rồi đối phương rất hài lòng, họ có ý muốn hợp tác lâu dài với chúng ta!

      - Làm tốt lắm, trả lời cho bên đó, chúng ta chỉ lấy chín phần giá tiền thôi!

      - Vâng, đại ca!

      thanh của hai người vừa dứt, tiếng chìa khóa leng keng giòn tan liền vang lên!

      Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương đưa mắt nhìn nhau, vừa nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay!

      Phó Hạnh Lương liếc mắt cái rồi trốn vào nhà vệ sinh, còn Hướng Diệp Lân chui thẳng xuống gầm giường…

      Rắc! Rắc! Hướng Diệp Lân vừa trốn xong có tiếng mở cửa…

      - Còn vụ giao hàng ở Vân Nam lần trước nữa, phái người giải quyết , gần đây bên theo dõi rất sát sao đấy!

      - Đại ca yên tâm, em tìm được người thích hợp rồi, khoảng tháng nữa xong việc!

      - …

      Dưới gầm giường, Hướng Diệp Lân cứng đờ người lại, luồng khí lạnh lẽo bao trùm cả người ta… Năm ngón tay lạnh lẽo đầy sát khí đặt cổ khiến trán ta toát đầy mồ hôi…
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 35: TÍNH MẠNG TREO LƠ LỬNG

      Có người thứ ba!

      Trong căn phòng này có người thứ ba, vậy mà bọn họ lại hề phát ra. Quan trọng hơn là tự nhiên ta lại tự chui đầu vào lưới, tự dâng bản thân đến trước mặt đối phương… Mãi đến khi cảm thấy sắp ngạt thở ta mới nhìn thấy diện mạo của đối phương…

      Quả nhiên là… đó!

      Hướng Diệp Lân cắn chặt răng, cơ thể ngày càng cứng nhắc, hô hấp cũng yếu … Bàn tay đó bóp chặt cổ khiến ta có cơ hội thở dốc…

      - Đúng rồi, đại ca, mấy hôm trước bên kia gửi tặng con hổ hung mãnh, nhưng giờ được thuần chủng rồi, đại ca có muốn xem chút ? Vừa đúng dịp để chúc mừng luôn!

      thanh đầu giường vang lên, Đường Kiến Tâm dùng ánh mắt uy hiếp khiến Hướng Diệp Lân chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Tiếp đó tiếng lại vang lên…

      - À…? Rốt cuộc nó cũng chịu ngoan ngoãn rồi đấy à?

      - Vâng, đại ca! Con này ăn gấp đôi phần thức ăn của những con khác, bây giờ mới chịu nghe lời!

      - … Tôi cũng muốn xem nhưng giờ phải là lúc, Ngục Thiên Minh ở đây, cần phải cẩn thận chút!

      - Nếu đại ca muốn phải là thể! Chỉ cần bảo mấy em theo dõi bọn họ là được!

      - Thôi, cần! Đúng là tiếc đấy!

      - Vâng… đại ca, nếu sắp xếp chút chuyện trong bữa tiệc lần này ?

      - Bữa tiệc?... Cậu có ý kiến gì hay, ra xem nào!

      -Đại ca, em có ý này. Mọi người đều đồn rằng Minh chủ của Ngục Thiên Minh là người gần gũi nữ sắc, vậy trong bữa tiệc sắp xếp mấy thằng đàn em... đến lúc đó...

      - Haha... Đúng, đúng, cứ làm vậy , đến lúc đó nếu khiến ta hài lòng chẳng phải là... Haha, cái thằng này, mày cũng được việc đấy! Việc này giao cho mày làm... nhất định phải kiếm mấy thằng “ngon” vào đấy...

      - Đại ca yên tâm , chuyện này em sắp xếp ổn thỏa...

      - thôi, thôi!

      trong hai người liền ra khỏi phòng, Tề Phong huýt sáo, cởi quần áo ra rồi vào nhà vệ sinh!

      Chỉ trong chốc lát, tiếng nước chảy vang lên...

      Khi Hướng Diệp Lân thấy Tề Phong vào nhà vệ sinh liền lập tức phản công lại, mạch máu yết hầu bị bóp chặt đến mức khiến chân tay ta thể hoạt động, vừa rồi ta ngồi im chịu trói là muốn cho đối phương thả lỏng cảnh giác, thứ hai là ta cũng thể làm kinh động đến Tề Phong...

      Đường Kiến Tâm cười lạnh, trong gian chật hẹp, hai người như vật lộn với nhau, chỉ trong vòng chưa tới hai phút phân được thắng bại!

      Hướng Diệp Lân mặt đỏ bừng bừng, trừng mặt nhìn người phụ nữ trước mặt. Chết tiệt ! ta đường đường là Ám minh của Ngục Thiên Minh vậy mà lại bị đè vật nằm xuống giường, hơn nữa đối phương đè ta còn là người phụ nữ!

      Rốt cuộc giờ ta cũng hiểu được nỗi đau của A Kiệt lúc đó, mẹ kiếp, cảm giác bị qua mặt đúng là... khó chịu!

      Đường Kiến Tâm lạnh lẽo liếc nhìn ta cái, sát khí nồng đậm người ngày càng lan ra. Hướng Diệp Lân im lặng, mùi nguy hiểm này ngày nào bọn họ chẳng phải đối mặt, quá quen thuộc rồi...

      Lúc Đường Kiến Tâm từ từ vung tay lên, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra...

      Đường Kiến Tâm hơi sững người lại, trong nháy mắt, luồng khí nguy hiểm giấu bên trong biến mất thấy tăm hơi...

      Cổ của Hướng Diệp Lân bị bóp chặt đến mức vằn đỏ cả lên, ta cũng kinh hãi, tắm nhanh ! Nhưng mà may thay, mẹ nó chứ, rốt cuộc cái tên Tề lão đại đó cũng làm được chuyện tốt đẹp!

      Đường Kiến Tâm lạnh mặt xuống, chẳng qua là cho ta sống thêm vài phút nữa mà thôi!

      Tề Phong bước ra khỏi nhà vệ sinh, mái tóc vẫn còn ướt sũng. mở tủ quần áo ra, ném lên giường bộ quần áo rồi chậm rãi mặc vào.

      Cốc! Cốc!

      - Chuyện gì?

      Người bên ngoài đẩy cửa vào: “Đại ca, lão đại của Nguyệt Bang đến rồi!”

      Tề Phong khựng tay lại: “Nguyệt lão đại đến đây?”

      - Đúng thế, đại ca!

      Tề Phong còn chưa kịp gì, ngoài cửa lại vang lên giọng vừa kích động vừa sợ hãi...

      - Đại ca, đại ca, Minh chủ của Ngục Thiên Minh, Lôi lão đại cũng tới đây...

      Động tác mặc quần áo của Tề Phong dừng hẳn lại, ta thể tin nổi: “Cái gì? Lôi lão đại?”

      - Vâng, đại ca, giờ đến ngoài cửa lớn rồi...

      - Mẹ kiếp, thế còn đứng đó làm gì, mau ra nghênh đón ...

      xong, ba người lần lượt ra ngoài, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng mắng chửi...

      Bầu khí trong phòng lại trở nên quỷ dị, Hướng Diệp lân còn vùng vẫy dưới gầm giường, Phó Hạnh Lương tới bên mép giường, thầm gọi: “ thôi!”

      xong, ta liền quay bước ra ngoài cửa. được vài bước, ta liền dừng lại, nhíu mày, A Diệp làm gì vậy? Sao lại ra?

      ta quay người lại: “A Diệp?”

      Dưới gầm giường hề có động tĩnh, Phó Hạnh Lương trầm tư, ràng ta nhìn thấy A Diệp trốn xuống gầm giường mà!

      Đột nhiên, tiếng động cực vang lên! Phó Hạnh Lương cảnh giác, vừa xem xét bất ngờ thấy ai đó lộn mấy vòng giường, sau đó bị đá tung lên trần nhà...

      Vài giây sau, người này mới ngã xuống...

      Phó Hạnh Lương trừng mắt, chỉ trong nháy mắt, ta thấy Hướng Diệp Lân bị đè chặt, đứng cách ta khoảng mấy bước chân...

      Hướng Diệp Lân gian nan nhếch khóe miệng, ánh mắt hoàn toàn là vẻ bất đắc dĩ!

      Đúng là quá chật vật!

      ta nặng như vậy mà lại bị đè xuống giường, sau đó chỉ nhàng đá cái, ta bay ra ngoài. ta còn tưởng mình chết rồi chứ, đến giờ mà vẫn còn sống, ta cảm thấy đúng là kì tích...

      Phó Hạnh Lương nhìn cảnh tượng trước mặt, cảnh giác nhìn Đường Kiến Tâm, sát khí người cực kì đậm đặc...

      - là ai ?

      Đường Kiến Tâm nheo mắt lại: “Lôi lão đại đâu?”. định giết người đàn ông này nhưng khi nghe thấy thông tin người mình muốn tìm đến đây, liền dừng tay lại. Vừa hay, đỡ mất thời gian tìm...

      Mà còn khéo hơn nữa là hai người này đều là người của Ngục Thiên Minh...

      Phó Hạnh Lương vẫn hết sức ung dung: “Rốt cuộc là ai?”. Tại sao lại muốn tìm đại ca?

      Tình trạng của Hướng Diệp Lân rất khổ sở, ta rên lên tiếng, nếu có thể ta chỉ muốn túm lấy rồi hỏi rốt cuộc móng tay được làm bằng gì? Trông có đến nỗi sắc lắm đâu mà tại sao lại cắm vào da thịt ta đau buốt thế này!

      Phó Hạnh Lương trầm mặt xuống... Nếu phải rất đau A Diệp chắc chắn kêu ra tiếng... Ánh mắt ta đầy thâm thúy nhìn lên chiếc cổ vằn tơ máu, đáy mắt như được bao phủ bởi lớp sương lạnh....

      Khi Đường Kiến Tâm chuẩn bị ra tay lần nữa, Phó Hạnh Lương vội mở miệng ngăn lại: “ biết!”. Sợ tin, ta tiếp tục : “Chúng tôi biết! Hành tung của đại ca chỉ có những người ở bên cạnh ngài ấy mới biết được, chúng tôi chỉ phụng mệnh hành mà thôi!”

      Đường Kiến Tâm dừng tay lại, nhìn chằm chằm Phó Hạnh Lương giống như muốn xem xem ta có hay !

      lúc lâu sau, mới mở miệng: “Các tìm gì?”
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :