1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y (Đã Có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 26: SÁT KHÍ DẦN TĂNG LÊN

      hết bậc cầu thang rẽ trái rồi dừng lại, Đường Kiến Tâm hừ lạnh khi thấy hai tên đàn ông cực kì thô bạo đứng chắn phía trước! Tên đứng bên trái trông có vẻ cực kì ngang ngược!

      - Xin chứng minh thân phận!

      trong hai người đứng chắn trước cửa như hung thần ác sát nhìn Tiểu Ngải hề chớp mắt!

      - Chứng minh thân phận cái gì chứ? – Tiểu Ngải nhíu mày, vào đến đây rồi mà còn phải chứng minh thân phận gì nữa? phải cứ có tiền là thành đại gia à?

      - Thẻ hội viên! – Tên đàn ông trả lời.

      - có! – Tiểu Ngải xong liền đẩy cửa định vào nhưng chợt cánh tay dài chắn trước mặt – Xin lỗi, thể vào!

      Chợt thanh vang lên. Tên đàn ông vừa chặn tay trước mặt Tiểu Ngải bị trúng đòn, cả người nghiêng ngả về phía khung cửa. Đường Kiến Tâm thu tay, hai mắt híp lại, lạnh lùng lên tiếng: “Cút!”

      Đường Kiến Tâm muốn đâu chưa từng có ai có gan ngăn lại!

      Tiểu Ngải che miệng cười trộm, cái tên kia đúng là biết tốt xấu là gì! tên khác thấy đồng bọn của mình bị đánh liền nổi giận, vung nắm đấm về phía Đường Kiến Tâm.

      Đường Kiến Tâm kéo Tiểu Ngải đứng phía sau mình, rồi ngang nhiên như đón chờ cú đấm! giơ tay lên chặn cú đấm lại, đợi tên đàn ông kia kinh ngạc dùng lực xoay cái, tiếng “Rắc” vang lên, khớp xương của tên to con kia bị Đường Kiến Tâm vặn gãy… Tiếp theo đó là tiếng kêu rên…

      Đường Kiến Tâm chưa vội buông tay ra mà hởi ngửa đầu về phía sau rồi thả tay ra, cúi người xoay lại rồi đứng bật dậy, đập mạnh tay lên đầu của tên đàn ông, chân đạp mạnh về phía bên phải khung cửa, đu người nhảy qua rồi vững vàng tiếp đất!

      Trong nháy mắt, Tiểu Ngải dùng ánh mắt sùng bái nhìn bóng lưng của chị, quá tuyệt vời!

      - thôi! – nhàng đẩy cánh cửa ra, nhất thời thanh đinh tai nhức óc dội tới khiến Đường Kiến Tâm hơi dừng chân lại, nhưng cũng nhanh chóng thoải mái vào bên trong…

      Tiểu Ngải bắt kịp, nhớ lại động tác vừa rồi của chị ấy cũng như hai tên đàn ông kia liền bĩu môi, ánh mắt đầy khinh miệt và vui mừng khi người khác gặp họa! Hừ! Chết cũng đáng!

      thanh của vật nặng rơi xuống đất vang lên, Tiểu Ngải quay đầu lại, theo sát bước chân Đường Kiến Tâm.

      Sau khi hai người vào cánh cửa từ từ đóng lại, cũng ngăn cách tiếng kêu khóc đau đớn bên ngoài…

      - Người em, tỉnh lại , tỉnh lại , đừng bỏ tôi lại mình chứ…

      tên đàn ông trợn tròn hai mắt, đôi mắt đầy bi thương, ta hề thay đổi sắc mặt, đưa tay quệt vết máu cổ rồi chậm rãi đứng lên, cả người tỏa ra đầy mùi máu tươi.

      Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải qua hành lang dài khoảng hai mươi mét thanh huyên náo truyền đến ngày càng , hình ảnh ra trước mặt cũng ngày càng kích thích!

      Ở đây rộng khoảng chừng hơn hai trăm mét vuông, có hai tầng, ở chính giữa là võ đài. Đối với thi đấu quyền chợ đen mà thể gọi là lớn nhưng cũng tuyệt đối hề

      Lúc này ở hàng ghế khán giả đầy ắp người, vẻ mặt ai nấy đều đỏ ngầu đầy phấn chấn, có tiếng thét chói tai, có tiếng hò hét, tiếng huýt sáo liên miên dứt… võ đài, hai võ sĩ vật lộn với nhau, còn có trọng tài danh dự nữa. Màn biểu diễn cực kì đặc sắc, xem trong phim thể kích thích khi được tới tận nơi chứng kiến thế này!

      Cực kì mãn nhãn!

      Ở đây có người bình luận, ai giải thích từng chiêu ra đòn của võ sĩ, cũng ai đoái hoài đến mấy thứ đó. Đây là cuộc chiến sinh tử, chỉ có chết hay chết mà thôi! Cũng chính vì thế nên mọi người lại càng thêm kích động! Càng thêm khẩn trương!

      Lòng Đường Kiến Tâm như trầm xuống, trong đầu lên từng hình ảnh . Cảnh tượng đẫm máu, bạo lực, hình ảnh bảy tuổi hoảng sợ nhìn mọi thứ, sợ hãi, bất an đến chấn động, thương cảm, chán ghét bản thân đến bình tĩnh… Hai bên thái dương của giật giật, toàn thân lạnh lẽo, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, gân xanh nổi cả lên, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến màu chảy ra ngoài…

      - Ôi, Đông, Đông…

      - Mau đấm chết tên chó kia cho nó ngã xấp xuống , đấm , haha…

      - Đứng dậy, đứng lên, mẹ kiếp, đứng lên cho tao!

      - Khốn kiếp, đánh thế mà cũng nhìn được à, cơ bắp cuồn cuộn thế kia, sao chết

      Những người theo dõi trận đấu la hét xuống võ đài, đủ loại thanh, vui mừng có, tức giận có, mắng mỏ có, thậm chí còn đến mức điên cuồng muốn leo lên võ đài để đấm đá, muốn bộc phát phẫn nộ trong lòng mình…

      Đương nhiên, người vừa bị đánh ngã cũng khiến mọi người phải thất vọng. Sau khi nằm sõng soài võ đài khoảng ba phút, ta lảo đảo đứng lên, toàn thân toát ra khí thế bừng bừng như cực kì điên cuồng!

      Tiểu Ngải lắc đầu, bị thanh ầm ĩ ở đây làm cho choáng váng đầu óc. Khi nhìn thấy bàn tay nắm chặt lại của Đường Kiến Tâm, máu chảy ra từng giọt xuống đất sợ đến mức nhảy dựng lên, cuống quýt kéo tay Đường Kiến Tâm, đến tận lúc đó mới cảm nhận được Đường Kiến Tâm hoàn toàn cứng đơ người, khỏi kinh hãi.

      vội gào lên: “Chị, chị, tay chị chảy máu rồi kìa, mau mở tay ra , đừng nắm chặt thế nữa!”. Trời ơi, sao tự dưng chị ấy lại dùng nhiều sức lực thế chứ? Sức mạnh của chị ấy khiến cực kì sợ hãi, nắm đấm chặt vô cùng! Chết tiệt!

      - Chị… mau thả lỏng tay ra … - Tiểu Ngải hổn hển lên tiếng.

      Đường Kiến Tâm hơi run lên, căn bản rất khó để phát ra. Cảm giác được có bàn tay nắm lấy tay mình, cúi đầu, hờ hững nhìn Tiểu Ngải rồi : “Chị sao!”. Giọng vẫn lạnh như băng nhưng có thêm phần u ám.

      Tiểu Ngải nghe vậy liền ngẩng đầu lên, thanh ồn ào từ cuộc thi đấu hoàn toàn lấn át lượng của hai người, đến nỗi vừa rồi còn cho rằng mình nghe nhầm, nếu phải tay chị ấy từ từ mở ra

      - sao gì chứ, còn sao nữa à! – Nhìn lòng bàn tay in đậm dấu của bốn móng tay, máu tuôn ra ngừng, Tiểu Ngải trừng mắt nhìn Đường Kiến Tâm, vừa tức lại vừa đau lòng. Vết thương chảy nhiều máu như vậy mà còn bảo sao gì chứ? Phải thế nào mới “có sao”?

      Đường Kiến Tâm cười , từ từ thu lại lạnh lẽo và sát khí người mình. Hẳn là rất may mắn khi đứng ở đây, dù bừng bừng sát khí Tiểu Ngải cũng cảm nhận được…

      Hai người phóng tầm mắt nhìn lên hàng ghế khán giả, đôi mắt lóe sáng, nhanh chóng quét lượt bốn phía, tìm kiếm mục tiêu…

      - Chị, chị nhớ lúc về đừng có để vết thương ngấm nước nhé, nếu … Chị? – Tiểu Ngải dặn dò chợt cảm thấy kinh hãi trước sát khí cực kì mạnh như quỷ La Sát đến từ địa ngục lan tràn khắp người Đường Kiến Tâm, càng ngày càng đậm…

      Tiểu Ngải hơi run lên, sát khí nồng đậm như vậy là lần đầu tiên thấy… Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thân hình Đường Kiến Tâm như vụt về phía trước…

      - Chị? – Tiểu Ngải hoảng hốt nhìn bóng lưng kia. nghĩ được nhiều nữa, mau chóng đuổi theo, thanh lạch cạch của tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà…
      xixonluongnhu96 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 27: HOÀN TOÀN LẶNG IM

      Đường Kiến Tâm hề nể tình hay kiêng dè gì, đẩy người đứng chắn trước mặt mình ra, đưa mắt nhìn về phía bên trái võ đài, vẻ mặt thâm trầm như biển sâu…

      Ánh mắt như con thú săn nhìn khắp lượt, đôi mắt đần đỏ ngầu như máu. Chính là bóng dáng đó! Dù có hóa thành tro cũng nhìn nhầm! tìm suốt mười tám năm! Mười tám năm, ngày nào đêm nào cơn ác mộng đó cũng quanh quẩn vây lấy , chỉ hận thể lột da , hủy xương cốt , biến thành tro vụn…

      ngờ người mà khổ sở tìm suốt mười tám năm lại xuất ở đây, đúng là ông Trời giúp rồi… Ánh mắt Đường Kiến Tâm ánh lên vội vàng…

      - Chị! Từ từ ! – Tiểu Ngải ở phía sau thở hổn hển đuổi theo, chị ấy chen lách vào đám đông khiến chẳng đuổi theo kịp.

      Lúc này xung quanh hô hào đầy khí thế khiến giọng mỏng manh của Tiểu Ngải như hòn đá chìm xuống đại dương, ngay cả hơi thở hổn hển của cũng chẳng khiến người khác để tâm…

      Bên tai truyền đến những tiếng chửi rủa ngày càng điên cuồng. võ đài, thi thể của người đàn ông khôi ngô và mạnh mẽ được khiêng xuống, chỉ còn lại người đàn ông trông có vẻ khá chật vật nhưng lại kiêu ngạo giơ cao hai tay lên, hưởng thụ cảm giác vui sướng khi chiến thắng!

      Trọng tài cầm micro lên, đến bên cạnh người đàn ông, cầm tay ta, tuyên bố người chiến thắng!

      - Trận này Đông thắng!

      Từng tiếng huýt gió vọng tới, trong nháy mắt như chìm ngập cả võ đài!

      Người chủ trì giơ tay lên có ý muốn bảo mọi người yên tĩnh lại: “Người chuẩn bị lên sân khấu chính là… Marcus và Giza!”. Người tên Đông được dẫn xuống, khi lời của người chủ trì vừa dứt hai người đàn ông cơ bắp lực lưỡng liền xuất , diện mạo bình thường, hai người dưới vây chặt của mọi người xung quanh bước lên võ đài. Họ vừa xoay người lại, những cọc tiền liên tiếp được đặt xuống bàn đánh cược, tiếng hoan hô cổ vũ cho trận đấu càng ngày càng điếc tai!

      Khi cọc tiền cuối cùng được đặt lên, ánh mắt Đường Kiến Tâm hơi ngẩn ra…

      - Marcus, hùng ưng bất bại của giới chợ đen, có muốn đặt … kích thích lắm đấy!

      - Muốn! – Khán giả đứng xem như trở thành đám bạo động!

      - Ok, cậu ta để mọi người thất vọng đâu! Nào, còn đây nữa, Giza… A… – Người chủ trì còn chưa giới thiệu xong đột nhiên bị người túm lấy cổ, sau đó bị đá cước vào bụng, cả người ngã xuống bên dưới võ đài…

      Rầm!

      khí xung quanh chợt lặng im!

      - Chị? – Tiểu Ngải hoàn toàn choáng váng!

      Đường Kiến Tâm đứng cạnh Marcus, sát khí tỏa ra khiến yết hầu ta giật giật: “Này, …”.

      Đường Kiến Tâm vung tay phải lên, móng tay quẹt đường dài cơ ngực ta, đầu móng tay đỏ lên vết máu!

      Marcus giật mình nổi giận: “Con nhóc kia… mày từ đâu ra vậy, muốn chết à…”. ta vung tay định đấm vào mặt Đường Kiến Tâm!

      Đường Kiến Tâm hề chớp mắt, nhìn chằm chằm về phía người đàn ông lớn tuổi đứng phía bên kia. giơ tay phải lên kìm trụ sức mạnh xông về phía mình, mượn lực xoay người, khuỷu tay trái thúc về phía sau, kéo ta lại rồi lùi sau bước, buông tay phải ra. đợi Marcus kịp phản ứng, Đường Kiến Tâm giơ chân phải lên!

      Rầm! Tiếng động này còn to và vang hơn tiếng lúc nãy!

      Cả quá trình này tầm mắt Đường Kiến Tâm hề rời khỏi người đàn ông kia!

      Tĩnh mịch!

      Cả biển người sôi trào đột nhiên im bặt như biến thành nước đông đá. mùa hè nóng bức nhưng nhiệt độ ở đây trong nháy mắt như mùa đông đóng băng? Đó là sức mạnh gì vậy?

      Lúc này Tiểu Ngải có cảm giác toàn bộ nơi đây đều chìm trong loại áp lực nặng nề, từng hơi thở như rất mỏng manh… Hoàn toàn yên tĩnh!

      Nét mặt Đường Kiến Tâm hề thay đổi, về phía trước vài bước rồi dừng lại, đối diện với người đàn ông, lúc này nét mặt ta dịu chứ còn vẻ hung hãn như khi nãy!

      - ngờ nhóc năm đó giờ trở thành nhân vật thể xem thường! tồi, tồi!

      - Thất vọng lắm à?

      Giza lắc đầu: “, chỉ là ngờ lại gặp ở đây!”

      - Hừ! Giờ biết quá muộn rồi! – Đường Kiến Tâm định nhiều lời, hai tay nắm chặt lại vung lên. Giza hơi chật vật tránh đòn công kích của , khi cảm nhận được luồng sát khí như quỷ đến từ địa ngục tản ra cũng khách khí nữa. Hai người đánh tới đánh lui, hề nhượng bộ!

      Ánh mắt Tiểu Ngải đầy phức tạp nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt. Xung quanh lại bắt đầu ầm ĩ lên, hiểu này từ đâu tới. Nhưng chỉ cần phải tới quấy rối bọn họ lại nhao nhao lên cổ vũ, hò hét!

      - Này, người em, này ở đâu tới vậy?

      - biết! Còn tưởng ta tới quấy rồi, vừa rồi tôi toát cả mồ hôi hột ấy.Nhưng mà giờ thấy này còn cường mãnh hơn Marcus gấp trăm lần ý chứ!

      - Đúng thế, nhưng mà người đứng phía sau chợ đen cũng tầm thường đâu!

      - Tất nhiên rồi, ai dám đối nghịch với Ngục Thiên Minh chứ, khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết đâu!

      - Đúng, đúng! Nhưng đừng xem thường kia, này ra chiêu hiểm đấy, mẹ nó, đáng xem lắm! Mau đặt cược muộn, có tiền đâu!

      - Được, được!

      - mau lên!

      Tiểu Ngải nghe được nửa chẳng nghe nổi nữa! Ngục Thiên Minh! Là Ngục Thiên Minh ư? Chết tiệt, tuy tới tìm Ngục Thiên Minh để tính sổ nhưng muốn trêu chọc mấy người này đâu!

      Đó là đám người biến thái!

      Nghĩ vậy, liền chen lên trong đám người trước mặt, dựa vào vóc dáng bé của khó để tiếp cận sát võ đài!

      võ đài, khuỷu tay trái Đường Kiến Tâm ghìm chặt cổ Giza, tay phải nện từng đấm vào bụng ! Tiếng sau to hơn tiếng trước, mỗi cú đấm xuống là trong đầu lại lên hình ảnh bé gầy yếu né tránh từng cú đấm mạnh mẽ của đối phương, càng nghĩ lực tay lại càng mạnh thêm… đánh đến mức Giza hộc máu tươi, hề lưu tình chút nào!

      Giống như năm đó đứng võ đài vậy, toàn thân đầy máu…

      - , cái này?

      phòng quan sát ở tầng hai, Lôi Khiếu Thiên đan mười ngón tay vào nhau, ngồi chiếc ghế xoay, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, vẻ mặt hết sức lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra đầy sát khí, ràng là bị chọc giận!

      Khi Thẩm Dương Kỳ thấy Đường Kiến Tâm lên võ đài cũng cực kì kinh ngạc. Mãi đến bây giờ ta mới nhịn được liền mở miệng hỏi, tại sao họ lại cố gắng tìm người tên Giza làm gì, còn muốn ta lên võ đài, ràng là chuyện này cực kì đơn giản. Còn nữa, tại sao chị dâu tương lai của ta lại kích động như vậy với Giza?
      luongnhu96Linh Sờ Tinh thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 28: THA CHẾT LÀ CHUYỆN XA XỈ ĐẾN CỠ NÀO!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu vỗ vỗ vai Thẩm Dương Kỳ rồi lên tiếng: “Sao, động lòng rồi à?”. ra ta cũng động lòng, thân thủ xuất sắc như vậy, ta cực kì muốn giao đấu để phân cao thấp lần.

      Khóe miệng Thẩm Dương Kỳ giật giật: “Đúng thế! Chẳng lẽ thế à?”. ấy đúng là người kì lạ!

      Đó chính là sát thủ đệ nhất của Ám Hoàng! Mọi người đều đồn rằng là người có lòng dạ cực kì thâm độc, tàn nhẫn và vô tình. Tất cả mọi người đều mong tránh càng xa càng tốt, tất nhiên trừ Ngục Thiên Minh!

      - Người em, cậu đúng là hiểu tôi… - Thượng Quan Kiệt Thiếu thấy Thẩm Dương Kỳ chọc ngoáy liền lên tiếng – Số tôi đúng là số khổ!

      Rốt cuộc ta cũng hiểu thế nào gọi là kiềm chế, đâu ai dám động đến tình cảm của Thái tuế gia chứ!

      - Ngậm miệng! Chuyện Giza xử lý tốt chưa hả?

      - Tốt rồi!

      Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, quay đầu nhìn chằm chằm vào hình ảnh phía trước. võ đài, Đường Kiến Tâm dùng chân dẫm lên mặt Giza khiến đầu ta chảy đầy máu. nhìn máu chảy xuống sàn, hừ lạnh tiếng. ta đàn áp và hành hạ quá nhiều những đứa trẻ vô tội, đôi tay dơ bẩn của ít lần đoạt tính mạng của những người vô tội. giờ ở dưới chân , dường như cảm nhận được sợ hãi và run rẩy của

      Mí mắt Đường Kiến Tâm giật giật, chậm rãi bỏ chân xuống. lùi lại vài bước rồi tung người lên, đạp cước tàn nhẫn vào hạ thân . thanh vỡ vụn giòn tan vang lên!

      Giza bất giác co rụt người lại, hai tay theo bản năng ôm lấy chỗ vừa bị đá vào. giãy giụa sàn, đau đến mức hét lên thất thanh…

      Tất cả đàn ông ở đây đều trừng to hai mắt, nuốt nước miệng, hai tay tự động che chắn trước “ bạn ” của mình, dường như họ cảm giác cú đá kia đá vào người họ vậy…

      Còn các điên cuồng kêu to…

      - Được… Chiêu độc lắm!

      Thẩm Dương Kỳ cứng đờ người lại, nghĩ đến cước đá của khi lần đầu tiên gặp mặt, da đầu ta như run lên, nhích lại gần người Thượng Quan Kiệt Thiếu!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu cười nhạt: “ có can đảm à! Đâu phải dẫm lên ‘ bạn ’ của cậu đâu, cậu lo cái gì chứ!”. này quả là dũng mãnh, cực kì tàn nhẫn!

      Thẩm Dương Kỳ đen mặt, coi như nghe thấy gì!

      Lôi Khiến Thiên vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Kiến Tâm, đôi mắt như chim ưng nhìn chăm chú vào , lúc này như được bao quanh bởi vầng sáng chói lọi. Còn chuyện gì biết sao?

      biết tính tình của , dù có chuyện gì vẫn hết sức hờ hững, điềm nhiên ra vẻ quan tâm, tại sao hôm nay…

      - Mau làm chuyện mười tám năm trước của Giza cho tôi!

      - Vâng, đại ca!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu nhận lệnh liền ra ngoài làm việc, để lại Thẩm Dương Kỳ khó hiểu trong phòng: “, rốt cuộc Giza là ai?”. Là người nào mà khiến bọn họ phải điều tra như vậy!

      - Cậu có việc gì làm à?

      Thẩm Dương Kỳ liền lên tiếng: “Có chứ, phải em cùng truy đuổi chị dâu sao?”. Dù có việc gì làm ta cũng về đâu! Ở đây chơi vui thế này, huống chi ta gặp Lương đâu, sao có thể về được chứ?

      - Hừ! giải quyết chuyện của cậu !

      Lôi Khiếu Thiên chỉ cần nghĩ đến người em họ kia thấy cực kì đau đầu! Mà điều khiến bực mình hơn là cái người khiến đau đầu đó lại cứ bám riết theo ! Chết tiệt!

      - Á… , là người tốt nhất, hai đáng ghét lắm, còn mẹ em chuyện dông dài, em muốn về đâu! – Thẩm Dương Kỳ ủy khuất, vội lấy lòng người nào đó.

      - Hừ!

      Thẩm Dương Kỳ trợn tròn mắt, lão đại à, đừng tàn nhẫn như vậy chứ? Trước mặt em trai đâu cần giả bộ vậy đâu! Tuy ấy hề giả bộ chút nào!

      Lôi Khiếu Thiên thèm để ý đến ta nữa, dựa lưng vào ghế: “Đưa kia vào đây !”

      Thẩm Dương Kỳ nhìn theo ánh mắt Lôi Khiếu Thiên liền thấy Tiểu Ngải sau khi chen lấn gian khổ đứng cách võ đài mấy mét, dáng vẻ sôi nổi của khiến Thẩm Dương Kỳ nhếch mép nở nụ cười, đúng là Tiểu Bạch Thỏ!

      - Được, , em làm! – Tiểu Bạch Thỏ này ra cũng cực kì mạnh mẽ, kỹ thuật lái xe khiến ta thể theo kịp! ta rất muốn “hàn huyên tâm ” cùng lúc!

      Sau khi Thẩm Dương Kỳ rời khỏi phòng lạnh lẽo của Lôi Khiến Thiên tỏa ra ngày càng nồng đậm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tình hình võ đài ngày càng sắc bén!

      Đường Kiến Tâm thu chân phải lại, mũi chân miết đường xuống sàn, còn chân của Giza co quắp giơ về phía . Ánh mắt Đường Kiến Tâm lóe lên, chán ghét nhìn người đàn ông dơ bẩn trước mặt, dù chỉ liếc mắt thôi cũng khiến cảm thấy làm bẩn mắt mình!

      Tay phải chụp lấy cổ chân , hơi dùng lực! tiếng “Rắc” vang lên, cổ chân của bị bóp nát… Tiếp theo đó là chân còn lại, cổ tay trái, cổ tay phải… cũng trong tình trạng thảm hại tương tự!

      - A…

      Giza co người lại, tiếng thét chói tai đau đớn lúc đầu đến bây giờ trở thành thanh nức nở cực kì , đến sau cùng dường như còn phát ra thanh nào nữa…

      Đường Kiến Tâm lạnh lùng nhếch miệng. Hình ảnh cậu bé mười tuổi, máu me toàn thân, gân chân bị đứt, cả người ngã xuống khóc thành tiếng; bé cả người run rẩy, nức nở ra hơi dường như lên trước mắt Đường Kiến Tâm khiến đôi mắt nhuộm đỏ màu máu tươi…

      túm lấy chiếc áo rách bươm của người đàn ông nằm mặt đất, kéo ta dậy. Giza còn tri giác, xương cốt bị bẻ gãy nên thể đứng dậy, chỉ có thể mượn lực kéo của Đường Kiến Tâm để dựa vào . Đường Kiến Tâm hung hăng nện quyền vào người , mỗi nắm đấm đều cực kì dũng mãnh khiến chiếc mũi của bị lệch sang bên…

      Các khán giả đứng xung quanh chứng kiến hành động ngoan độc của đều như điên cuồng. Họ ngờ ra tay hiểm như vậy, hưng phấn lúc đầu giờ chuyển sang thành kinh hãi… Có người thậm chí còn hét thất thanh, đứng ngây ngốc chỗ nhìn… Họ đều sửng sốt đến mức biết rằng mình nên đập bàn bày tỏ thương hại với người đàn ông kia…

      Ánh mắt Đường Kiến Tâm lóe lên tia sáng lạnh, nhìn dáng vẻ của ta mà hề có chút thương hại hay đồng tình nào, chỉ có hận thù mà thôi… Những điều này có là gì, chẳng nhằm nhò gì cả… Những đòn ra tay của sao có thể so được với những đau khổ, thương tổn mà biết bao đứa trẻ phải chịu đựng chỉ vì người đàn ông này…

      Sau khi nện cú đấm vào mắt , Đường Kiến Tâm thu tay lại, xoay tròn người đàn ông, máu từ người cũng vẩy tung tóe ra khắp nơi… bắn cả vào những người đứng xem gần võ đài…

      Đám người xôn xao cả lên, hết sức kinh hoàng lùi về phía sau! này quá là độc ác!

      Khoảng chừng hai phút sau, Đường Kiến Tâm dừng tay lại, ném Giza về phía cây cột trụ võ đài. tiếng “Ầm” vang lên, Giza đập vào chiếc cột, cả người thể cử động, khuôn mặt ngoặt về bên…

      Đường Kiến Tâm đến bên cạnh , từ cao nhìn xuống, khinh miệt hừ lạnh, giống như phải nhìn con người mà là nhìn phế vật bẩn thỉu và hôi hám bị vứt dưới gầm cầu!

      - Tha… tha… cho… tôi… …! – Giza khó khăn nhả từng từ – Xin... … đấy…

      - Tha ư? Haha… – Đường Kiến Tâm lại đá vào bụng , dí cả người vào cây cột, cất giọng đầy căm thù: “Mày có biết cái gì gọi là ‘tuần hoàn ác tính’ ? Cái gì gọi là làm việc lương thiện được giúp đỡ, ác giả ác báo ? Hừ, muốn được tha à, còn lâu nhé!”
      xixonluongnhu96 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 29: , TRÁNH RA!

      đời này, làm việc thiện được hưởng phước lành, còn ác giả ác báo!

      Đây là lời răn dạy năm bảy tuổi, nhưng cũng chính năm đó, câu này lại biến thành câu khiến ghét nhất! căm hận những lời đó, nỗi hận sâu đến mức khắc cốt ghi tâm! Nếu có ác giả ác báo năm đó tại sao bọn chúng lại có thể sống thoải mái đến vậy?

      Mười tám năm trôi qua, lại tới nơi u nhất này để thay đổi lại vị trí đứng của mình!

      - Cầu… cầu… xin… …!

      Đường Kiến Tâm nở nụ cười cực kì dữ tợn, nửa đứng nửa ngồi nhìn người đàn ông trước mặt. giơ tay bóp chặt lấy cổ họng : “Mày có biết , đời này, có số loại người chết tạo phúc cho người khác! may thay, mày lại là trong số đó!”. Ngón tay phải của càng siết chặt lại như tử thần thân để đòi mạng người khác, cướp hô hấp của đối phương, thậm chí là cả sinh mệnh…

      Dường như làm ảo thuật, loại ảo thuật giày vò sinh mệnh của người khác. dùng lực vừa chuẩn, khiến con người ta vô vọng rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục nhưng lại khiến cho ta ngắc ngoải, từ từ chầu Diêm Vương…

      Dường như đau đến mức vô cảm, còn tri giác gì nữa. bất giác mấp máy môi, có lẽ muốn đánh cược lần, vùng vẫy giãy giụa khi cái chết cận kề, hy vọng đối phương cho mình được chết thoải mái chút, bị hành hạ nữa… Nhưng dù là xuất phát từ lý do gì, có tâm trạng ra sao ngay tại thời khắc này, ràng từng hơi thở đứt quãng và yếu dần khiến cảm nhận được ràng rằng tim mình ngừng đập, lồng ngực căng trào và bành trướng như sắp nổ tung. Giza há hốc miệng, mở to đôi mắt vằn đỏ tia máu, vẻ mặt càng thêm mơ hồ… dường như cảm thấy mình sắp được giải thoát khỏi giày vò đau đớn…

      Toàn thân Đường Kiến Tâm tỏa ra lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào mắt . Khi thấy tia nhõm trong đôi mắt ấy, phòng tuyến cuối cùng trong đầu cũng được gỡ bỏ…

      - Được lắm!

      Hai tiếng này khiến cho cơ thể vốn vô cảm của Giza chết lặng, đôi mắt tràn ngập sợ hãi… kinh ngạc… biết phải làm sao!

      Đường Kiến Tâm nắm chặt lấy cổ tay phải của rồi đập mạnh cơ thể tê liệt của vào chiếc cột. nâng chân phải lên, đầu gối đè chặt vào cột…

      - Cát Mã đâu? – Giọng lạnh như băng lại lần nữa vang lên, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm .

      - A… Chị…

      Đường Kiến Tâm cứng đờ người lại, cú đấm chuẩn bị vung lên chợt lơ lửng trung. Tiếng kêu thất thanh vừa rồi kéo thần trí của trở về! Tiểu Ngải? bất giác quay đầu nhìn về phía thanh vừa phát ra…

      Lúc này, mọi người đều tập trung cả vào diễn biến võ đài, tất cả đều bị tàn nhẫn của kích thích. Cả gian rộng lớn vốn ầm ĩ mà giờ đây lại lặng ngắt như tờ…

      Bên dưới võ đài, cách mấy mét, Tiểu Ngải bị hai người đàn ông trái phải giữ lấy, Tiểu Ngải chỉ có thể ra sức phản kháng và bối rối hét to lên.

      - A… Các là ai… sao lại bắt tôi… A… Đau… Chị… Chị… Cứu em với…

      Nếu phải bị hai người kia giữ chặt tay chân Tiểu Ngải ra đòn rồi!

      Đường Kiến Tâm ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại, buông gã đàn ông bị đè chặt cột ra, chạy về phía Tiểu Ngải. Võ đài rộng khoảng mười mét mà Đường Kiến Tâm chỉ dùng có hai giây, nhanh như chớp bật người đạp chân vào chiếc cột, lấy đà xoay người lại. đứng chân lên đỉnh chiếc cột rồi lộn ngược người ra sau, sau mấy lần đứng xuống dưới võ đài cách chắc chắn...

      Cả quá trình như vậy chỉ diễn ra trong nháy mắt!

      - Chị... Chị...

      Đường Kiến Tâm trầm mặc liếc nhìn hai người đàn ông giữ Tiểu Ngải. Cả đám người đồng thời lui về phía sau, hề quan tâm dẫm đạp lên người phía sau để tạo thành lối trống trơn ở giữa...

      - Chị... A... Đau quá...

      Đường Kiến Tâm nhanh chóng đến gần Tiểu Ngải, vừa định ra tay ngăn hai người túm lấy Tiểu Ngải... Nhưng ngờ cú đấm vẫn còn lơ lửng trung bị người chặn lại. Do bất ngờ, phải lùi về phía sau hai bước...

      đứng lại: “Là ?”. Người muốn tìm đây rồi! Đúng là thiên đường có lối , lại xông vào cửa địa ngục... còn chưa kịp tìm bọn họ bọn họ xuất ngay trước mặt , đúng là lá gan hề chút nào mà!

      Thẩm Dương Kỳ thu tay lại, khoanh hai tay trước ngực, cợt nhả: “Là tôi đây!”. Rốt cuộc cũng gặp lại nhau rồi! Nhưng dường như này kích động đến mức muốn giết ta!

      - Chị, chị, cứu em! – Tiểu Ngải thấy Đường Kiến Tâm cũng còn bối rối và sợ hãi nữa, lớn tiếng kêu. Thấy vậy, người đàn ông liền ngăn lại. cảm thấy mình bị kéo , trái tim đập loạn lên. Tiểu Ngải quay đầu, cắn phát lên cánh tay của người đàn ông đó... Máu tươi nhanh chóng lan tràn khắp khoang miệng , mùi máu tanh nồng nặc khiến cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn nhưng vẫn cắn chặt, nhất quyết buông ra...

      - A... đồ chết tiệt... – Cảm giác đau đớn truyền đến đại não khiến người đàn ông xanh mét mặt mày, mặt nhăn lại – Muốn chết à?

      tiếng “Bốp” vang lên, ta vung tay đập mạnh vào sau gáy Tiểu Ngải... Mẹ nó, từ sau khi ta gia nhập tổ chức Ngục Thiên Minh chưa bao giờ bị đối xử như vậy cả...

      Tiểu Ngải chấn động, ngửa đầu ra sau, ánh mắt dần trở nên còn tiêu cự... miệng hơi há ra...

      - Chết tiệt! – Đường Kiến Tâm thấy Tiểu Ngải phải chịu khổ, vẻ mặt lập tức càng thêm phần lạnh lẽo. vừa định bước lên bị chặn lại.

      - Tránh ra! – Đường Kiến Tâm hét lên, hận thể băm vằm tên đàn ông vừa rồi, lại dám đánh công chúa của !

      - , , chẳng lẽ biết tôi cố tình ngăn lại à? – Thẩm Dương Kỳ lắc lắc ngón tay, nháy mắt mấy cái, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Đường Kiến Tâm...

      Tuy lạnh lẽo người khiến ta như ngừng thở... nhưng dù gì cũng là người của gia tộc, ta cũng có khí phách nhất định...

      Tuy ta bước chân vào giới giải trí nhưng... cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, phải sao? Bỏ ánh hào quang đó con người bên trong ta còn sáng đẹp hơn nhiều, toát ra những luồng sáng rực rỡ sắc màu...

      - Được, được! Vậy giải quyết lần cho xong !

      Cái người này là phiền toái quá! Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt lên mặt giáo huấn , lần này nhất định nương tay!

      Thẩm Dương Kỳ còn định thêm Đường Kiến Tâm ra tay với ta.

      Thẩm Dương nhanh chóng né người tránh cú đấm của đối phương. Nếu tránh kịp, chậm mất giây thôi chắc chắn ta vào viện chỉnh lại mũi của mình. Sau khi tránh thoát an toàn, ta thầm thở phào: “Này, ai cho làm thế, tôi thích chơi trò đánh lén nhé! Muốn đấu à... Nào, lại đây!”.

      Thẩm Dương Kỳ còn chưa kích động xong Đường Kiến Tâm ra chiêu đòn thứ hai, thứ ba, thứ tư... Cú đấm liên hoàn khiến Thẩm Dương Kỳ liên tiếp lùi về phía sau... chật vật né tránh...

      Khó khăn lắm mới thoát ra được, ta ai oán níu chặt Đường Kiến Tâm: “ là đồ nhẫn tâm, chẳng có đạo nghĩa giang hồ gì cả, đấu là ra tay liền... A...”. ta còn chưa xong mà!

      Đường Kiến Tâm hừ lạnh! Đạo nghĩa giang hồ cái gì chứ, xuống địa ngục mà làm người tốt. Trong thế giới mày tranh tao đoạt thế này, ai ra tay trước chiếm được lợi thế, thời gian là quan trọng nhất... Chờ ta xong cái đống đạo nghĩa gì đó biết chết bao nhiêu lần rồi!
      xixonluongnhu96 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 30: CON ĐƯỜNG ĐUỔI BẮT VỢ - VẪN CÒN XA LẮM!

      Thẩm Dương Kỳ linh hoạt né tránh, khi Đường Kiến Tâm thấy Tiểu Ngải bị lôi về phía sau cửa liền đá Thẩm Dương Kỳ cái rồi nhảy sang bên, bỏ lại ta rồi nhanh chóng đuổi theo mấy người kia.

      Thẩm Dương Kỳ kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo sau Đường Kiến Tâm...

      - Chị... A... – Tiểu Ngải cắn chặt môi, trong miệng toàn máu là máu, lo lắng nhìn Đường Kiến Tâm – Các người buông tôi ra, đồ hỗn láo!

      - Tiểu Ngải... thả ấy ra!

      Đường Kiến Tâm nhíu mày, vừa túm được bả vai Tiểu Ngải lại bị người khác giữ chặt lại: “Chúng ta còn chưa phân thắng bại mà, chạy đâu đấy!”

      Đường Kiến Tâm quay đầu nhìn rồi giơ chân đạp cho ta cái nhưng Thẩm Dương Kỳ né được. Đường Kiến Tâm chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Ngải bị bắt , cực kì tức giận: “Mấy người là đồng bọn của nhau?”

      - Chậc, chậc, đồng bọn cái gì chứ, sao lại khó nghe thế? Bọn họ chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh của tôi thôi!

      - Đồ chết tiệt! – Đường Kiến Tâm siết chặt tay lại thành nắm đấm rồi nhanh chóng tung về phía yết hầu của Thẩm Dương Kỳ. Đôi mắt Thẩm Dương Kỳ trầm xuống, ta thu hồi lại vẻ mặt đứng đắn, nghiêm chỉnh chống lại đòn của !

      - Haha, chắc chỉ có mình mới dám gọi tôi là ‘đồ chết tiệt’ đấy!

      - là người của Ngục Thiên Minh? – Đường Kiến Tâm có ngốc đến mấy cũng thể nhận ra. Cùng lúc mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngờ ta lại có liên quan đến Ngục Thiên Minh, xem ra mười tám năm lăn lộn trong xã hội mà vẫn còn mù quáng lắm! Nhưng mà biết người này giữ chức gì trong Ngục Thiên Minh đây?

      Có thể thấy chức vị của ta hề tầm thường chút nào!

      - Ôi, sao lại biết? – Thẩm Dương Kỳ cực kì tò mò! ta liền khuếch trương khuôn mặt điển trai của mình lên. nhìn ra ta là siêu sao quốc tế mà ngược lại rằng ta là người của Ngục Thiên Minh ư?

      Những người của Ngục Thiên Minh đâu phải ai cũng toát lên vẻ quyền thế, cao lớn và dũng mãnh, gương mặt cương nghị khiến người khác nhìn vào là biết ngay đâu? Mà khuôn mặt của ta thế này có thể so sánh được với khuôn mặt của mấy người trong Ngục Thiên Minh sao?

      - Chỉ có mấy người mới có thể bày ra thủ đoạn hạ lưu thế này... – Dám trộm cướp giết người, đôi mắt hề có tình người chút nào, ỷ mạnh hiếp yếu, đúng là quá sỉ nhục!

      Thẩm Dương Kỳ dùng chiêu “lấy tĩnh chế động”, ta khom lưng xuống thoát được đòn ra tay của đối phương rồi lên tiếng: “Thủ đoạn hạ lưu ư? Nếu đây được coi là biện pháp hữu hiệu tại sao lại thể dùng chứ?”. Bọn họ đâu phải nhà làm từ thiện, đâu cần phải tỏ ra thương hại người khác chứ!

      - Đồ biết xấu hổ! – Đường Kiến Tâm phun ra mấy từ, đôi mắt ngày càng sắc bén, mỗi chiêu ra tay của lại càng thêm tàn nhẫn!

      Thẩm Dương Kỳ cười to, ta phòng thủ nữa mà chuyển bị động thành chủ động, liên tiếp bước lên, ra đòn chế trụ Đường Kiến Tâm rồi vỗ vỗ tay: “Thể diện có giúp kiếm miếng ăn được , nếu có nó hay cũng chẳng quan trọng!”. Sau khi Đường Kiến Tâm ổn định lại cơ thể, Thẩm Dương Kỳ nhún vai rồi tiếp: “ chơi nữa, hôm nay dừng tại đây thôi, đến Italy rồi gặp! Tạm biệt!”

      xong ta liền trèo ngay lên chiếc thang dây ở bên cạnh, vẫy vẫy tay chào Đường Kiến Tâm theo đúng lễ nghi Trung Quốc! Thang dây được kéo lên, đám người cũng biến mất.

      Đường Kiến Tâm bước lên bước, trừng mắt nhìn người đứng thang dây đỉnh đầu mình...

      - Chị... Cứu em... – Khi chiếc máy bay bay lên, Tiểu Ngải bị trói chặt người ở gần cửa cúi gần như nửa người xuống dưới. cố gắng vùng vẫy hai tay, điên cuồng gọi Đường Kiến Tâm.

      - Tiểu Ngải...

      Đường Kiến Tâm gầm lên! Mẹ kiếp, sao bọn họ có thể trói Tiểu Ngải như vậy chứ? Khi Thẩm Dương Kỳ leo lên máy bay, ta chợt dừng lại ở khoang cửa, quay đầu nhìn xuống dưới, nhếch môi cười rồi huýt sáo như muốn trêu tức Đường Kiến Tâm!

      Đường Kiến Tâm chạy theo rồi dừng lại, nhìn vào cái miệng mấp máy của ta. Đôi mắt trợn trừng, sau đó nheo lại... Khí thế từ người tỏa ra khiến người khác rét mà run!

      Chị dâu tương lai! ra em rất muốn ở lại để xem trò vui!

      Chị dâu tương lai? Trò vui? Đường Kiến Tâm chau mày lại, ta ai vậy? Muốn xem ai diễn trò vui cơ? Suy nghĩ mãi cũng ra, chợt nhớ tới Tiểu Ngải ở trong tay bọn họ, mặt liền tái .

      Ngục Thiên Minh, được, được lắm! Chết tiệt, tôi nhớ kỹ! Nếu khiến cho mấy người chật vật lên xuống tôi phải là Đường Kiến Tâm!

      quay người phía cánh cửa. Lúc này hoàn toàn quên gã đàn ông sống dở chết dở võ đài... cũng quên luôn chuyện vẫn còn... chưa trả thù xong!

      chỉ biết được rằng bây giờ phải nhanh chóng quay về khách sạn sắp xếp để đến Italy cứu Tiểu Ngải!

      Ở trong phòng, Lôi Khiếu Thiên lười biếng chống tay lên cằm, quan sát chăm chú từng sắc thái thay đổi nét mặt Đường Kiến Tâm, dường như có cảm giác ấm áp chạy dọc toàn thân , lan tỏa cả vào trái tim!

      Vậy mới tốt! Cả ngày cứ bày ra vẻ mặt như đóng băng ổn chút nào! Nhưng mà chính cũng quên mất rằng bản thân cũng là người mặt lạnh hơn gì !

      Khi bóng dáng Đường Kiến Tâm dần biến mất, Lôi Khiếu Thiên mới đứng lên, từ từ mở miệng: “Băm vằm ra rồi ném xuống biển cho cá mập ăn!”

      Thượng Quan Kiệt Thiếu lên tiếng: “Vâng”. Sau khi Lôi Khiếu Thiên đứng dậy ra ngoài, ta mới đưa ánh mắt nhìn về phía gã đàn ông máu me be bét nằm võ đài. Gã ta cũng quá là xui xẻo , nếu đại ca mà ra tay ít ra gã cũng được chết cách thoải mái hơn chút rồi!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu cầm máy bộ đàm rồi ra lệnh: “Lôi gã nằm võ đài ra, băm...”. ta vừa vừa theo Lôi Khiếu Thiên.

      - Đại ca, bên Tề lão đại thông báo hai ngày nữa tổ chức tiệc, thiệp mời được gửi rồi!

      Lôi Khiếu Thiên dừng bước, quay đầu lại: “Tề lão đại?”

      - Vâng!

      Lôi Khiếu Thiên suy nghĩ lúc rồi đôi mắt chợt lóe lên: “Ở đâu?”

      - ... Tại biệt thự tư nhân của Tề lão đại!

      - Bảo A Lương sắp xếp ! – Lôi Khiếu Thiên xong liền quay , để Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn thấy hứng thú trong mắt ... Tiệc à? Thú vị rồi đây!

      được mấy bước, lại dừng lại, ngửa đầu lên trời rồi thở dài, khi nào mới có thể ôm vợ về nhà đây? ta lắc đầu, con đường đuổi bắt vợ... còn xa lắm!
      xixonluongnhu96 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :