1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y (Đã Có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 21

      thế giới này, vốn dĩ kẻ mạnh làm vua, muốn lấy đồ của ư? Được! chuyện với quả đấm của trước !

      Lôi Khiếu Thiên hiếm khi lại nhướng mày ngả ngớn, đôi mắt lóe sáng: “Vậy thử xem!”

      Lời vừa dứt hai người nhanh như chớp xông vào nhau, tốc độ như tốc độ của ánh sáng khiến Thẩm Dương Kỳ hoa cả mắt, phân biệt được ai là ai...

      ta dựa người vào thành xe, hai tay khoanh trước ngực đứng xem trò vui. ta cũng có ý định tiến lên giúp đỡ vì ta biết nếu họ mình muốn tự ra tay chứng tỏ ta chỉ có thể nhàn rỗi thưởng thức mà thôi!

      Càng xem lại càng thấy thú vị, ta vung nắm đấm vào khí cảm thán: “Quá tuyệt!”

      Đường Kiến Tâm nhanh chóng cúi người tránh khỏi những đòn tấn công liên tiếp từ phía sau của Lôi Khiếu Thiên rồi lập tức đứng bật dậy, vung tay đấm về phía khiến Lôi Khiếu Thiên lùi về sau mấy bước...

      Thẩm Dương Kỳ đứng quan sát cảm thấy rất lạ lùng, càng ngày càng thấy chế độ đãi ngộ này quá là khác biệt! Đây là lần thứ hai ta được chứng kiến họ mình ra tay “ nhàng”, hơn nữa lại còn với cùng người.

      ta chưa bao giờ biết rằng họ mình lại có thể như vậy. Những người có mặt ở đây chắc thể tưởng tượng ra nổi điều này!

      Đúng là dọa người! Nếu các em biết đây là đại ca của bọn họ chắc phải sửng sốt đến mức tròng mắt rơi cả ra ngoài mất...

      Ở phía trước, khi cú đấm của mình lại lần nữa bị đối phương cản lại, Đường Kiến Tâm liền trầm mặt xuống. Đối với sát thủ mà , khi ra đòn công kích liên tiếp mặt được đỏ lên, hơi thở cũng được gấp gáp. Nhưng điều ghê gớm hớn chính là khi bừng bừng khí thế ra tay lại có cảm giác đối phương căn bản phải đánh nhau mà chỉ là chơi đùa với mà thôi...

      Đôi mắt sâu thấy đáy của Lôi Khiếu Thiên lóe lên ý cười, ràng cũng cảm nhận được cơn giận của . Bàn tay đỡ lấy cú đấm của hơi thả lỏng để thoát khỏi kìm chế của !

      đời này, có thể tiếp cận ở cự ly gần với như thế chỉ có vài người... và trong số ít người đó!

      Đường Kiến Tâm mượn lực của Lôi Khiếu Thiên để lùi người về. nghiêm mặt lại, khi ánh mắt vô tình nhìn về phía người đàn ông đứng dựa vào cửa xe ở phía xa khóe miệng giật giật!

      Ngay lúc đôi mắt lóe sáng mi tâm Lôi Khiếu Thiên giật giật, bàn tay mở ra đón lấy sức gió rồi nhanh chóng đâm về phía yết hầu của Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm nhanh chóng xoay người lại, cổ tay phải hạ thấp xuống, sợi dây bay thẳng về phía bánh xe bên trái. Sợi dây nhanh chóng đâm thẳng vào, cố định bánh xe!

      Đường Kiến Tâm dùng lực kéo cái, cả người như bay về phía chiếc xe... Khi Thẩm Dương Kỳ có phản ứng lại Đường Kiến Tâm ở ngay gần cạnh ta. Nhưng ngờ Đường Kiến Tâm lại để ý đến ta mà dẫm chân lên bánh xe rồi xoay người nhảy qua, nhanh chóng chạy về phía bãi rác đằng sau chiếc xe!

      Tốc độ cực kì nhanh!

      Thẩm Dương Kỳ kinh ngạc quay người muốn đuổi theo nhưng Lôi Khiếu Thiên đến bên cạnh ta, cất giọng trầm trầm pha chút chế nhạo: “ cần đuổi theo!”

      Thẩm Dương Kỳ ngạc nhiên quay đầu nhìn, biết từ lúc nào Lôi Khiếu Thiên đứng bên cạnh mình...

      - ? – cần đuổi theo ư, tại sao? phải hai người tới đây là để cho chạy thoát sao? Tại sao lại khinh địch như vậy, cứ để cho ?

      Chẳng nhẽ chuyện đơn giản như vậy thôi sao? Dường như họ ta hề có ý định muốn ngăn lại!

      Lôi Khiếu Thiên gì nữa, yên lặng nhìn đồ Đường Kiến Tâm bỏ lại. nhặt nó lên rồi ném lên trung. Thứ đó bị tung lên như biến mất giữa bầu trời, liền quay người lại. Ở phía sau, thứ đồ kia kia đung đưa theo làn gió rồi chạm đất...

      - Cứ để cho ấy thế à?

      Thẩm Dương Kỳ thể tin nổi, trợn tròn hai mắt...

      Lôi Khiếu Thiên nhếch miệng, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú về hướng Đường Kiến Tâm vừa lái xe bỏ , từ từ mở tay phải ra...

      Thẩm Dương Kỳ nhìn chằm chằm Lôi Khiếu Thiên, cằm ta như sắp rơi xuống đất. ta run run chỉ vào thứ trong tay họ mình, kinh hãi lên tiếng: “... ... ... Cái này...”. Đây là cái gì? Lấy lúc nào vậy? Sao ta biết?

      ta chăm chú quan sát hai người bọn họ đánh nhau cơ mà.... A... a... a... a! ta muốn phát điên lên rồi!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 22: PHẢN KHÁNG

      Lôi Khiếu Thiên nheo mắt lại, cúi xuống nhìn thứ trong tay mình, xác nhận lại chiếc hộp hình trái tim màu đỏ nằm trong tay mình. nheo mắt lại như suy nghĩ, khóe miệng nở nụ cười!

      Thẩm Dương Kỳ khó khăn nuốt ngụm nước bọt. Kể từ sau khi ta mười tuổi, ta chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như thế này của họ mình bao giờ, nụ cười cho thấy tâm trạng của ấy rất tốt!

      ta hoàn toàn sửng sốt, bộ não như ngừng hoạt động, chỉ đứng nhìn cách ngây ngốc...

      biết có phải là “thông minh đột xuất” hay , trong đầu ta chợt lóe sáng. Trong đầu ta nhanh chóng phác họa lại cảnh tượng đánh nhau ngắn ngủi vừa rồi của hai người. Khi Lôi Khiếu Thiên ra tay định đấm về phía yết hầu của Đường Kiến Tâm tránh , lúc đó hai người sượt qua nhau... Thẩm Dương Kỳ lại trợn trừng đôi mắt, vẻ mặt như thể tin được...

      Lúc Đường Kiến Tâm ra tay bắn sợi dây về phía bánh xe tay trái của Lôi Khiếu Thiên vung lên, ngón trỏ thần tốc rạch đường chiếc balo lưng rồi lấy ra chiếc hộp . Chiếc hộp theo khe hở rơi từ tay trái xuống tay phải ... Cũng ngay lúc đó Đường Kiến Tâm bay người về phía chiếc xe... Toàn bộ việc diễn ra chỉ trong nháy mắt...

      Chỉ cần sơ sẩy chút thôi là việc hoàn toàn khác hẳn!

      - , , móng tay của làm bằng lưỡi dao lam à? Chiếc bala to như vậy mà chỉ trong nháy mắt mở ra được rồi?

      Lôi Khiếu Thiên thèm nhìn ta. đương nhiên thể cho ta biết hôm nay cố ý cầm lưỡi dao lam cực , sắc đến mức chém sắt như chém bùn ở tay... Tất cả là vì mục đích này!

      - thôi! – Lôi Khiếu Thiên quay người mở cửa rồi ngồi vào trong xe!

      Khóe mắt Thẩm Dương Kỳ giật giật mấy cái rồi nhanh chóng ngồi vào xe, thắt dây an toàn, nổ máy rồi lên tiếng: “, định bắt ấy việc gì phải tốn công làm nhiều chuyện như vậy chứ?”. Tuy nhiên ta cực kỳ thỏa mãn khi được chứng kiến những chuyện đó!

      Lôi Khiếu Thiên ngả đầu vào ghế rồi : “Thả ấy ấy mới tự tìm tới cửa chứ, phải sao?”

      Thẩm Dương Kỳ còn cho rằng Lôi Khiếu Thiên trả lời câu hỏi của mình, định bĩu môi bắt chước Thượng Quan Kiệt Thiếu đột nhiên lại nghe trả lời như vậy khiến ta suýt nữa đạp hỏng chân phanh.

      tiếng “Kít” vang lên, bánh xe ma sát với mặt đất lóe lên những tia lửa cho thấy chiếc xe vừa mới bị phanh gấp lại...

      - ... – họ đúng là kẻ biến thái nhất!

      *****

      Đường Kiến Tâm xoay người cái, trượt dọc theo sợi dây, đạp lên đống đồ phế phẩm bốc mùi hôi thối để đu xuống dưới.

      “Rơi tự do” được lúc trượt xuống chỗ thấp nhất. dùng tay phải kéo sợi dây lại để cố định người rồi xoay tròn mấy cái, mũi chân chạm đất cách chắc chắn.

      tháo chiếc găng tay ra, rút sợi dây ra rồi vung tay lên vứt nó ra sau lưng. Đường Kiến Tâm ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu mình, nhếch miệng cười rồi quay người thẳng về phía trước...

      Vượt qua khỏi bãi rác, tới ngã rẽ. Đường Kiến Tâm vẫn tiếp tục thẳng về phía trước, nửa tiếng sau, liền dừng bước, hít sâu hơi rồi nhếch miệng lên! Có tiếng nước chảy!

      Đúng là nơi này rồi, haha!

      nhanh chân theo tiếng nước chảy để ra ngoài... qua vũng nước bùn bao lâu sau, có chiếc hồ lớn xuất trước mắt . Ánh mặt trời chiếu lên mặt hồ, phản chiếu ra những tia sáng lấp lánh phảng phất lên những sợi rong, tảo màu xanh mặt hồ gợn sóng, cảnh vật đẹp sao tả xiết!

      Đường Kiến Tâm thả lỏng cơ thể, giang rộng hai tay ra rồi nhắm mắt lại đón nhận ánh mặt trời. đứng thẳng người hít sâu hơi, khóe miệng dần cong lên... Khi mở mắt ra, đáy mắt vẫn lưu lại sắc bén và tỉnh táo!

      Lại ngày mới lên!

      Dường như mặt trời cũng cảm nhận được tâm trạng tốt của , hề keo kiệt phát ra nhiệt lượng. Những tia nắng ấm áp như vây quanh lấy , làm tiêu tán khí lạnh người , dần dần khiến thoải mái hơn!

      Sau lúc lâu, Đường Kiến Tâm mới hạ tay xuống, nhún vai rồi lấy balo ở sau lưng ra. Nhưng ngay khi nhìn thấy chiếc balo liền cứng đờ cả người lại, vẻ mặt nhanh chóng trầm xuống, đôi mắt tràn ngập lạnh lẽo, ấm áp vừa mới có ngay lập tức tiêu tan hết. ngón tay trắng trẻo thon dài của sờ lên khe rãnh nho bala, đôi mắt chớp động...

      lục tung balo lên nhưng hề có thứ cần tìm!

      Khốn kiếp, bị ta trộm mất rồi!

      Nhưng lúc nào? Chết tiệt, tại sao thể biết được ta trộm lúc nào chứ? thể phát ra dù chỉ chút manh mối!

      Đôi mắt hừng hực lửa giận, vẻ mặt hoàn toàn lạnh lẽo, dường như có trận bão lớn nổi lên tại nơi sâu nhất trong đôi mắt !

      Lửa giận trong dường như bừng bừng đến ngút trời, đến mức khiến hoàn toàn để ý đến vấn đề quan trọng trước mắt, làm sao đối phương lại biết để chiếc hộp trong túi?

      Thủ đoạn ra tay lại chuẩn xác đến vậy!

      Đường Kiến Tâm đấm mạnh vào balo cái rồi đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Đôi mắt hơi lóe sáng, vội đeo balo lên vai, lấy ra chiếc găng tay khác và cái chùy hình khẩu súng lục rồi nhanh chóng chạy về phía chiếc cầu vượt ở cách mình mấy trăm mét. giơ súng, nhắm thẳng vào đầu tượng con sư tử cầu rồi khẽ bóp cò súng, sợi dây mảnh bay vù ra, bắn thẳng về phía mục tiêu, khẩu súng như con nhện nhả tơ, bắn ra liên tiếp ngừng!

      Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Đường Kiến Tâm kéo chặt lấy sợi dây rồi bay người !

      Chỉ trong chớp mắt “bay” đến đích, tay ôm chặt lấy đầu tượng sư tử. xoay người cái rồi đứng vững vàng cầu, những chiếc xa lao băng băng đường, phóng vụt qua người rồi như biến mất.

      Đường Kiến Tâm quay đầu lại, rút găng tay ra rồi nhìn thẳng về phía trước. nhíu mày lại, quay người rồi bước , hành động cực kì nhanh gọn và thuần thục, hề dừng lại chút nào!

      vừa vừa kéo khóa balo, chiếc điện thoại di động màu hồng nhạt liền rơi ra, Đường Kiến Tâm nhanh tay bắt được. thèm liếc nhìn xuống màn hình cái mà nhanh chóng ấn xuống dãy số điện thoại...

      Chỉ trong giây lát, đối phương nghe máy, giọng đầy lo lắng!

      - Chị, chị ở đâu?

      - Tới cầu vượt phía bên phải đường Phú Ninh đón chị! – chờ đối phương đáp lại, Đường Kiến Tâm cúp ngay máy rồi ném chiếc điện thoại ra sau lưng và bước tiếp về phía trước...

      Ánh mặt trời buổi sớm chiếu xuống người , dáng người xinh đẹp và gợi cảm kết hợp cùng những tia nắng vàng xung quanh càng khiến cho người khác phải dừng lại ngắm nhìn, dường như ngay cả ánh ban mai đỉnh đầu cũng phải lùi bước trước xinh đẹp của lúc này!

      Tên đểu cáng! Tên khốn nạn! Tên chết tiệt!... Đường Kiến Tâm thở phì phò, liên tục chửi thề bằng tất cả các ngôn ngữ thế giới mà biết!

      Nghĩ đến việc sau khi trở về bị Ám Hoàng truy hỏi, những người đồng môn khinh bỉ, châm chọc và cười nhạo, đầu lại nóng lên, thầm ân cần hỏi han mười tám đời tổ tông của người nào đó!

      tuyệt đối cho bọn họ cơ hội này!

      Dám cả gan đánh nhau với chắc chắn lá gan cũng phải to đến mức chịu được “áp lực” của !

      Đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu thực nhiệm vụ, đồ trong tay lại bị lấy mất mà lại hề biết gì! Đây là sỉ nhục, là vết nhơ, là vết đen cực lớn trong cuộc đời !
      luongnhu96 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 23: NGỤC THIÊN MINH CÁI QUÁI GÌ CHỨ!

      Vừa được đoạn chiếc Ferrari đỏ rực dừng lại ngay bên cạnh Đường Kiến Tâm. Chưa đợi xe dừng hẳn lại, Đường Kiến Tâm nhanh tay nhanh mắt mở cửa bên ghế lại phụ ra, xoay người ngồi vào bên trong. Cũng ngay lúc đó, Tiểu Ngải đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng vụt , hề tốn quá nhiều thời gian!

      - Chị?

      - Quay về quán rượu!

      Đường Kiến Tâm lạnh lùng phun ra bốn chữ, ngăn cản câu Tiểu Ngải sắp hỏi.

      - Vâng!

      Khi tới khách sạn là mười hai giờ trưa. Hai người lên tầng về phòng nghỉ. Đường Kiến Tâm ra lệnh:

      - Tra xem người giao chiến với chúng ta rốt cuộc là ai! – Vốn là sau khi và Tiểu Ngải tách nhau ra theo hai hướng khác nhau. giao bảo thạch rồi sau đó mới gặp lại Tiểu Ngải. Nhưng ngờ lại để mất bảo thạch, đúng là tội thể tha!

      Tiểu Ngải cởi áo khoác và găng tay ra, cũng hỏi tại sao chị ấy lại quay lại. May là lúc chị ấy gọi điện chưa lên phi cơ... Bàn tay Tiểu Ngải nhanh chóng múa bàn phím, đăng nhập vào hệ thống, xâm nhập vào tòa cao ốc quốc tế kia. ngồi đợi hệ thống trả kết quả về!

      Quá trình tìm kiếm hơi lâu! Tư liệu trong tòa cao ốc quốc tế vẫn như trước, gồm thời gian và địa điểm bán đấu giá hai viên “Dạ Chi Tâm” và “Dạ Đêm”, ngoài ra còn có chút tư liệu giới thiệu về bảo thạch. chung là những điều này rất bình thường và đơn giản, nhìn vào thấy manh mối nào. Nhưng đừng quên chính là thiên tài trong lĩnh vực máy tính!

      Tiểu Ngải bĩu môi nhìn đống tài liệu này, mấy thứ này có thể lấy ra để lừa người khác nhưng sao lừa được chứ! nhanh chóng ấn xuống nút bàn phím, chỉ trong nháy mắt màn hình chợt lóe lên cái!

      Đường Kiến Tâm khoanh hai tay trước ngực, toàn thân tỏa ra khí lạnh. Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngải cảm nhận được ràng lạnh lẽo tỏa ra từ người chị ấy. Cảm giác lạnh lẽo từ gan bàn chân chỉ trong nháy mắt xông lên tới tận đỉnh đầu khiến trán toát đầy mồ hôi lạnh. có cảm giác như mình ở Bắc Cực, hề có chút ấm áp nào!

      Tiểu Ngải chuyên tâm nhìn chăm chú vào màn hình, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên. Đường Kiến Tâm nhìn qua, thấy là người đưa cơm liền giao tiền rồi. Sau đó đẩy xe thức ăn đến bên cạnh Tiểu Ngải!

      Xem ra Tiểu Ngải tạm thời chưa thể ăn được, Đường Kiến Tâm lấy đũa ra ăn mình! Tuy nhiên hai mắt hề rời khỏi màn hình máy tính giây nào!

      Lúc Đường Kiến Tâm ăn xong đĩa cơm rang rốt cuộc mười ngón tay múa bàn phím của Tiểu Ngải cũng dừng lại, thả lỏng cơ thể, thở dài hơi...

      Nhiệm vụ hoàn thành!

      Đường Kiến Tâm đặt đĩa cơm xuống rồi ngồi cạnh Tiểu Ngải, đôi mắt sáng chăm chú nhìn vào màn hình... càng xem, đầu mày càng nhíu chặt lại...

      Tiểu Ngải hoàn toàn đen thui mặt mày! lập tức kinh hãi thốt lên: “Ngục Thiên Minh? Sao có thể là bọn họ được chứ?”. Tiểu Ngải cất tiếng mà mắt vẫn dán vào màn hình, hề nhìn Đường Kiến Tâm: “Chị?”.

      Sau đó quay đầu lại, hoảng sợ đến mức bất giác dịch người ra xa. Trời ơi, ánh mắt của chị ấy quá khủng bố rồi, vừa trầm và lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra sát khí. Khí thế bừng bừng thế này, nếu là người có lá gan bé chắc hồn bay phách lạc rồi!

      - Ngục Thiên Minh! – Được, được lắm, chỉ cần tìm được bọn họ cần biết là Bạch Minh hay Hắc Minh hay Ngục Thiên Minh gì gì đó, dám cướp đồ của trả lại gấp ngàn lần!

      Tiểu Ngải kinh hãi, lập tức túm lấy cánh tay Đường Kiến Tâm, cuống quýt lên tiếng: “Chị, đừng, chúng ta chọc vào Ngục Thiên Minh được đâu!”

      - thể chọc vào? đời này có người Đường Kiến Tâm này thể trêu chọc cơ à? – Khóe miệng Đường Kiến Tâm nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, băng giá cũng ngập tràn đôi mắt sâu thấy đáy của .

      - Ngục Thiên Minh, hừ, tốt nhất là hãy cầu nguyện hai “viên đá” đó vẫn còn nguyên vẹn , nếu mấy người trả giá nổi đâu!

      Nhưng đợi đến sau này khi nhớ lại những lời lúc này của mình Đường Kiến Tâm phải rùng mình. Cuối cùng mãi đến khi đó mới biết lúc này mình ngu ngốc đến mức nào. Bọn họ bày ra con đường chỉ chờ để bắt ba ba vào rọ, khiến tự chui đầu vào lưới, vậy mà lại hết sức tự nhiên thuận theo trò chơi. chưa bao giờ biết được rằng bản thân mình lại có thế ngốc nghếch đến mức đó! hối hận đến lần thứ n rồi, đáng ra mình nên chọc vào người đàn ông đó mới đúng!

      - Chị, những người của Ngục Thiên Minh đều có thủ đoạn rất tàn độc, lạnh lùng, vô tình, nhất là lão đại của Ngục Thiên Minh lại là người cực kì ngoan độc và tàn nhẫn. Chị, lần này chúng ta hoàn thành nhiệm vụ cùng lắm là sau khi trở về bị Ám Hoàng phạt nhốt trong phòng tối mười mấy ngày là cùng. Chị tuyệt đối được chọc vào Ngục Thiên Minh, nếu cả đời chị được yên bình nữa đâu...!

      - Được rồi, chị mặc kệ em, tóm lại là đồ ở trong tay chị mà lại bị cướp trắng trợn như vậy chị tuyệt đối thể bỏ qua được!

      Tiểu Ngải còn chưa xong, Đường Kiến Tâm bình tĩnh ngắt lời. Đây là lần đầu tiên coi Tiểu Ngải như công chúa , trực tiếp lạnh lùng lên tiếng...

      - Chị... Chị... – Tiểu Ngải rên lên tiếng, thế giới này liệu còn người nào cố chấp và ngang bướng như vậy ? Đúng là muốn tức chết mà! Nghĩ đến việc nếu phải đối đầu với Ngục Thiên Minh, toàn thân Tiểu Ngải liền run lên...

      Việc biết Ngục Thiên Minh hoàn toàn là tình cờ, nhưng xem ra bây giờ đó là lẽ tất nhiên rồi! Lần đó tham gia cuộc đua xe chợ đêm, người có biệt danh Hồng Báo – đứng thứ hai chính là người của Ngục Thiên Minh. Đó là lần đầu tiên nghe đến cái tên Ngục Thiên Minh, lúc đó cũng hiểu được thế nào là tàn nhẫn và độc ác. Đáng lẽ sau khi cuộc thi đấu kết thúc phải trở về, nhưng lại dối Ám Hoàng và ở lại Washington chơi đùa ba ngày...

      Buổi tối ngày thứ ba ở Washington, con đường tối đen diễn ra cảnh tượng giết chóc. Hàng loạt chiếc xe truy đuổi nhau, những người dân bình thường vô tội chết thảm dưới bánh xe...

      Cảnh tượng này cứ như bộ phim chiếu chiếu lại trong đầu Tiểu Ngải, mãi thể quên được... Dường như cảnh tượng giết chóc đó gieo vào tận sâu vào lòng mầm mống của sợ hãi!

      - Tra tung tích gần đây nhất của bọn họ ! – Đường Kiến Tâm khoanh hai tay trước ngực, thờ ơ nhìn chằm chằm vào màn hình, hoàn toàn làm ngơ Tiểu Ngải.

      - Chị? – Tiểu Ngải khóc ra nước mắt, giọng run rẩy hy vọng Đường Kiến Tâm thay đổi ý định!

      - Tra !

      Chỉ hai từ thôi khiến Tiểu Ngải mếu máo. Kì kèo lúc lâu, Tiểu Ngải thầm than tiếng, ánh mắt ai oán trừng lên nhìn người cố chấp ngồi bên cạnh, hai tay lại gõ lạch cạch xuống bàn phím.

      Đúng là! cực kỳ ghét chị ấy! Đồ đáng ghét!

      Đường Kiến Tâm chuyện, chỉ kiên nhẫn ngồi chờ kết quả!

      - Hộp đêm Lệ Tinh! – Tiểu Ngải cắn răng ra bốn chữ, trừng trừng nhìn, dường như có thể chọc thủng hai lỗ màn hình! cực kì cam lòng!
      luongnhu96 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 24: HỘP ĐÊM NƯỚC MẮT CỦA NGÔI SAO

      - Được rồi! – Đường Kiến Tâm lạnh lùng nhìn bốn chữ màn hình, lạnh lẽo tỏa ra như băng ngàn năm.

      Hộp đêm NƯỚC MẮT CỦA NGÔI SAO! Dám trêu phải trả cái giá cực kì đắt!

      Đường Kiến Tâm hừ lạnh tiếng rồi tới mép giường. mặc nguyên bộ quần áo lúc nãy rồi nhảy lên giường nằm, cả căn phòng dường như chỉ còn tiếng hít thở đều đều!

      Tiểu Ngải chống cằm, bĩu môi, trừng mắt nhìn mấy chữ màn hình rồi liếc nhìn đồ ăn, lại nhìn về phía người nằm giường...

      lại dẩu môi lên, để tay xuống, cười khổ!

      Chị, hy vọng là chị đúng!

      *****

      Thành phố C là thành phố sống về đêm! Bóng đêm vừa buông xuống, cả thành phố chỉ trong nháy mắt như sôi trào lên, tiếng xe cộ huyên náo, tiếng chuyện náo nhiệt, tiếng rao hàng khắp nơi, rồi giọng cò kè mặc cả... Tóm lại là thanh nào cũng có!

      Những bức vẽ màu mè tường, những tòa nhà rực rỡ ánh đèn khiến người khác phải hoa mắt chóng mặt!

      Tám giờ tối! Hộp đêm NƯỚC MẮT CỦA NGÔI SAO bắt đầu mở cửa! Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải trước sau đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn bốn chữ nhấp nháy sáng biển hiệu, khóe miệng hơi nhếch lên... Sau đó, hai người bước vào bên trong...

      Tiểu Ngải uất ức nhìn bóng lưng của người đằng trước mình, cắn răng bước theo... thể để chị ấy mình mạo hiểm được!

      Người phục vụ nam còn trẻ tuổi đứng ở cửa ra vào chào đón khách nở nụ cười nhiệt tình, dẫn hai người vào đại sảnh. Hộp đêm NƯỚC MẮT CỦA NGÔI SAO này cực kì có tiếng ở thành phố C, những người phục vụ quá quen với việc khách ra vào tấp nập. Có lúc cửa vừa mở có người vào tiêu xài, coi đây chẳng khác gì chốn ăn chơi. Nhưng phải đợi đến mười giờ tối mới là “giờ cao điểm” ở hộp đêm...

      - Hai có muốn đặt phòng ?

      Người phục vụ tươi cười hỏi. Dù bị lạnh lẽo tỏa ra từ xinh đẹp trước mặt khiến ta khiếp sợ nhưng nụ cười vẫn luôn nở môi, chẳng qua là hơi cứng nhắc!

      - cần, !

      Đường Kiến Tâm vừa bước vào đại sảnh nheo hai mắt lại, đôi mắt sắc bén nhìn lượt khắp xung quanh, đầu mày nhíu chặt vào! Tiếng nhạc nhàng vang lên trong đại sảnh nhưng ánh đèn mờ mờ chiếu xuống tạo loại cảm giác ái muội. Chỉ liếc mắt cái, thu toàn bộ tình hình trong đại sảnh vào trong mắt. Khách khứa nhiều lắm nhưng cũng ít, cảnh tượng nhốn nha nhốn nháo, có người tán tỉnh, có người lại cười đùa... thậm chí còn có người lớn mật tới mức diễn trò... hôn nhau say đắm!

      Đường Kiến Tâm thu tầm mắt lại, lạnh lẽo hơi giảm . hơi nghiêng người để người phục vụ bước ra!

      Còn người phục vụ lại cực kì sợ xinh đẹp này!

      Tiểu Ngải kéo tay áo Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm quay đầu lại, hơi nhướng mày lên. Sắc mặt tốt lắm, phải là thấy cảnh tượng thối nát ở đây mà là vì trong đó có người muốn tìm!

      - Chị, bọn họ chưa tới! – Đường Kiến Tâm gật đầu. Tiểu Ngải lại nhìn xung quanh đại sảnh lần nữa rồi lên tiếng – Nếu chúng ta ra ngoài trước? – biết chị ấy thích những nơi như thế này, thậm chí là cực kì chán ghét. Nếu hôm nay phải vì muốn tìm hai bảo thạch chắc vĩnh viễn chị ấy cũng đặt chân vào đây.

      - thôi!
      Đường Kiến Tâm xoay người định ra ngoài liền nghe thấy giọng lẳng lơ vang lên... Mùi nước hoa kém chất lượng nồng nặc xộc vào mũi khiến buồn nôn. Nếu như bình thường nhất định vĩnh viễn tránh , nhưng hôm nay lại xuất kỳ tích khiến dừng bước... Tiểu Ngải ở phía sau cũng kinh ngạc dừng lại...

      - ? Hôm nay Đông lên võ đài ? – ả ra vẻ kinh ngạc nhoài người lên, giọng đầy hưng phấn.

      - Này, thôi, chuyện bí mật đó! – Người bên cạnh cuống quýt bịt miệng ả lại!

      - Được rồi, được rồi, tôi , . nhanh lên , có đúng vậy ?

      - Chắc chắn! cho biết nhé, nghe đêm nay Đông lên thi đấu quyền , mọi người khẩn trương chuẩn bị, sắp mở màn rồi!

      - Tốt quá! Lần này nhất định tôi cược vào Đông để kiếm chác chút ít!

      - Thôi , lần trước bảo cược cho Đông cược, giờ hối hận chứ gì!

      - Ai biết được Đông lại có thể đánh khiến cho Hổ quỳ rạp xuống đất chứ!

      - ....

      Đường Kiến Tâm vừa định ra ngoài liền quay lại, xoay người bước nhanh về phía hai ả, sắc mặt lạnh như băng đầy đăm chiêu!

      Tiểu Ngải cũng nghe thấy cuộc chuyện đó, hơi kinh ngạc, thi đấu ư? Ở đây có tổ chức thi đấu chợ đêm sao? Sao lại tra ra được thông tin này?

      Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra ánh mắt nghi hoặc của đối phương. Ngay sau đó, Đường Kiến Tâm quyết đoán về phía nhân viên phục vụ của hộp đêm đứng chào khách, hỏi:

      - Ở đây có thi đấu quyền ? Ở đâu?

      - Tôi... tôi... tôi... tôi... biết! – Người phục vụ sợ đến mức sắp phát khóc. Sao hôm nay lại xui xẻo đến mức gặp phải quỷ La Sát vậy? Cậu ta còn tưởng mỹ nhân đều là thiên sứ, nhưng xem ra mấy tới đây đều khác thường cả.

      Khi cảm nhận được khí lạnh toát ra từ người này ngày càng dày đặc, cậu ta nhận ra mình sai rồi, hoàn toàn sai lầm rồi! Cậu ta chuẩn bị phòng thân, nhân lúc hai chú ý chuồn , nhưng ai ngờ này lại phản ứng nhanh đến vậy. Cảm giác đau đớn co rút từ yết hầu truyền đến khiến cậu ta khóc ra nước mắt!

      - Tôi hỏi lại lần nữa, chỗ thi đấu quyền ở đâu? – Ngữ khí vẫn lạnh lẽo như băng, hề có chút nhiệt độ!

      - Thả tay... thả tay ra... A… tôi … tôi ! – Máy bộ đàm của người phục vụ rơi xuống đất, khi Đường Kiến Tâm gia tăng lực, cậu ta nhanh chóng đỡ cho mình. Cậu ta muốn phải hy sinh cái mạng bé của mình!

      Ở nơi phồn hoa, náo nhiệt thế này, có chuyện gì cậu ta chưa từng gặp đâu!

      Đường Kiến Tâm thả lỏng tay, hề có định giết cậu ta, chỉ là vốn là sát thủ, dù là bức người hay hỏi người khác cũng chỉ quen dùng phương thức này, huống chi hôm nay tâm trạng tốt, cực kì tốt!

      Cho nên, cậu ta đen đủi phải chịu!

      Khi thấy Đường Kiến Tâm thả tay ra, người phục vụ lùi lại mấy bước rồi thở hổn hển, cố gắng điều hòa hơi thở. Toàn thân cậu ta cứng đờ, thấy bắt đầu kiên nhẫn liền vội vàng hoảng sợ :

      - Nơi thi đấu quyền ở tầng hầm! – Cho xin mà, cậu ta chỉ là người bình thường mà thôi, cậu ta chưa muốn chết đâu! Huhu!

      - Dẫn đường !

      - Tôi… tôi… dám! – Người phục vụ ra sức khua tay. Tuy hai này cực kì giống khủng bố nhưng cậu ta dám dẫn họ xuống dưới.

      Đường Kiến Tâm trừng mắt, định ra tay Tiểu Ngải ở bên cạnh lập tức túm lấy người phục vụ, tức giận lên tiếng: “Bảo dẫn đường dẫn đường , chỉ cần cho chúng tôi biết đường xuống ở đâu là được, cần cậu phải theo!”

      Tâm trạng của chị ấy được tốt mà cái người này chẳng biết thức thời gì cả, cậu ta cho rằng mình sống dai quá rồi chắc?
      luongnhu96 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 25: THI ĐẤU QUYỀN CHỢ ĐEN!

      Người phục vụ run rẩy, mặt trắng bệch, chỉ còn thiếu nước khóc mà thôi:

      - Tôi… tôi…

      - Câm miệng!

      Đường Kiến Tâm lạnh lùng lên tiếng, người phục vụ nghe xong rụt người lại về phía sau Tiểu Ngải, trợn tròn hai mắt, quên cả hít thở…

      Tiểu Ngải cũng mở to mắt nhưng suy nghĩ quá nhiều, túm lấy người phục vụ ở phía sau mình rồi hất hàm về phía phòng mà mấy vừa vào:

      - Thấy chưa, mau đường xuống ở đâu?

      Người phục vụ hoàn toàn còn sức lực gì nữa, lảo đảo theo sau hai người, vừa vừa run lập cập trước sát khí của Đường Kiến Tâm!

      - Từ từ , phải ở đây!

      Tiểu Ngải dừng bước, quay đầu lại, buông cổ áo cậu ta ra. Người phục vụ được thả ra nhưng vẫn rất hoảng sợ, toàn thân run rẩy chỉ vào phòng thay đồ, giọng đến ngay cả bản thân cậu ta cũng nhận ra:

      - Ở trong đó…

      Đường Kiến Tâm hờ hững liếc nhìn về phía người phục vụ chỉ rồi hừ lạnh tiếng, vào bên trong. Tiểu Ngải nhún vai theo! Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất trong phòng thay đồ, người phục vụ mới dựa người vào tường thở hổn hển.

      Cậu ta lắc lắc cổ mình, may mà bị đứt rời. Sống mười tám năm đời nhưng cậu ta chưa từng gặp tình huống này… tốt, tốt chút nào!

      - Chị, sao lại có ai?

      Tiểu Ngải tò mò nhìn phòng thay đồ rộng lớn. Giờ đáng lẽ phải là giờ mọi người tấp nập ra vào chứ, sao lại thấy bóng người thế này?

      Đường Kiến Tâm nhướng mày, ra chính giữa phòng thay đồ, đứng thẳng, quét mắt nhìn về bốn phía, đôi mắt lóe sáng. Ở đây có rất nhiều trang phục cũng như đạo cụ, nhưng vẫn thoang thoảng mùi nước hoa kém chất lượng, cực kì khó ngửi…

      - Cậu ta dối đâu!

      - Vâng! – Tiểu Ngải gật đầu – Để em tìm xem có phòng nào khác hay cửa sau gì đó !

      ra phòng thay đồ này lớn lắm, chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong xót thứ gì. Hơn nữa trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi, tin người phục vụ kia dối, dù sao khí thế của chị ấy có thể khiến người bình thường sợ chết khiếp, huống chi chỉ là cậu bé khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi!

      Đường Kiến Tâm gật đầu, nhíu mày nhìn lượt. Tiểu Ngải đến chỗ treo trang phục, vén quần áo lên rồi đưa tay sờ dọc theo vách tường.

      Lúc Đường Kiến Tâm sắp mất hết kiên nhẫn Tiểu Ngải đột nhiên kêu lên:

      - Chị, ở đây có điểm khác thường!

      Đường Kiến Tâm bước lên mấy bước, cúi đầu nhìn. Khóe miệng Tiểu Ngải cong lên, gõ gõ tay lên bức tường, hai tiếng “Thùng! Thùng” vang lên!

      - Đúng ?

      - Vâng! Chị, ở đây có cửa để xuống!

      Tiểu Ngải thu tay lại, ánh mắt ngông cuồng lóe sáng đầy trầm tư!

      - Cẩn thận đấy!

      Đường Kiến Tâm cười khinh miệt, ánh mắt đầy khinh bỉ, muốn tiến hành thi đấu quyền chợ đen đúng là tốn công sức!

      - Đương nhiên rồi, dạo này chính phủ kiểm tra nghiêm ngặt mấy hoạt động kiểu này lắm, chị biết à? Chị?

      Tiểu Ngải mò mẫm tìm chốt mở, thấy Đường Kiến Tâm nhếch mép cười liền lên tiếng.

      Cái gọi là thi đấu quyền chợ đen nghĩa là chưa được các ban ngành chính phủ phê duyệt, mục đích của họ là kiếm lợi nhuận từ việc đấm đá nhau. Nơi thi đấu có quy mô lớn, được sử dụng tất cả các ngón nghề đánh nhau trong thi đấu quyền , có thể đánh người khác đến tơi bời cũng chẳng sao. Đây chính là “Thi đấu trong thế giới ngầm”!

      Thi đấu quyền chính thống cũng khá phổ biến, nhưng kiểu thi đấu chợ đen này cực kì tàn nhẫn, mỗi chiêu đòn ra tay đều trí mạng, mỗi cuộc tranh tài đều đánh cho tới khi đối phương “rụng rời” mới thôi, nếu tuyệt đối dừng tay. Đương nhiên tùy tình hình có thể miễn được cái chết!

      Kiểu thi đấu quyền đấm bốc thế này phần lớn là tập trung ở tinh thần, khiến người khác theo dõi như điên cuồng, kích thích theo. Đương nhiên chính như vậy lại càng khiến cho trận đấu thêm phần điên loạn, máu me và tàn khốc!

      Tiểu Ngải biết những kiểu đánh nhau như vậy đều phải che mắt người ngoài, những người có thể vào xem hoặc là cực kì lắm tiền muốn tiêu bớt cho hết hoặc là người cực kì biến thái, muốn theo đuổi kích động nhất thời để thỏa mãn thị giác, hoặc là thông qua quá trình hai người sàn đấu vật lộn đánh nhau đến nỗi có thể mất mạng để giải phóng cực đoan trong lòng mình…

      - Hừ!

      Đường Kiến Tâm hừ lạnh, biết ư? Sao lại biết chứ. Nghĩ lại hồi khoảng tầm bảy tám tuổi gì đó bị trở thành “cái bánh bao” sàn đấu quyền chợ đêm, nhưng đến giờ vẫn còn sống sót…

      phải là thể ra tay, mà là lúc ấy vẫn chỉ là bé gầy còm, đứng sàn thi đấu nhìn người đàn ông cao to gấp đôi mình, cơ bắp cuồn cuộn khiến lúc đó chỉ có thể ôm chặt lấy cây cột lạnh lẽo, ánh mắt ngập tràn sợ hãi!

      còn cho rằng lúc đó mình nhất định bị đánh chết nhưng ! Bởi vì, ta

      ta nếu muốn sống chỉ có cách tranh đấu với người muốn giết chết mình!

      nhìn ta với ánh mắt cầu cứu, ta lại rằng ai có thể cứu được, trừ chính bản thân ra!

      nhớ rất kỹ đó là lần đầu tiên giết người. Lúc đó đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đến tận bây giờ cũng chưa từng có lại cảm giác ấy. sợ, kinh hoàng, lại càng thương cảm!

      - Loại thi đấu quyền chợ đen này là kiểu mua bán kiếm tiền của những kẻ có lòng dạ hiểm độc nhất đời này, so với những người buôn lậu súng ống đạn dược hay bọn buôn thuốc phiện càng khiến người ta chán ghét hàng trăm lần. Cho nên nếu bị phát ra hậu quả chỉ là nộp tiền xử phạt… A… Tìm thấy rồi!

      Tiểu Ngải lải nhải giải thích lý do cho Đường Kiến Tâm đột nhiên cảm giác được cánh cửa được bật mở. Hai mắt sáng lên, vui mừng kêu to rồi quay đầu nở nụ cười rạng rỡ với Đường Kiến Tâm! Quay đầu lại, như nín thở mở cánh cửa ngầm ra!

      tiếng “Cạch” rất vang lên, quả nhiên sau đó xuất con đường ngầm, tiếp theo đó là bậc cầu thang dẫn xuống phía dưới!

      - Chị, thôi!

      xong liền dẫn đầu bước xuống cầu thang! Tiểu Ngải hề phát ra sắc mặt của người đằng sau mình cực kì khó coi!

      Hàng lông mi dài chớp động nhìn bóng lưng của Tiểu Ngải khuất dần trong tầm mắt mình, Đường Kiến Tâm cứng đờ người lại, nhíu mày!

      cố gắng hít sâu hơi, chậm rãi về phía trước! lạnh lẽo khuôn mặt trắng xanh ngày càng nồng đậm! Càng xuống dưới, lạnh lẽo của càng toát ra nhiều hơn… Mỗi nơi qua đều khiến bầu khí ở đó trong nháy mắt như đông cứng lại!
      luongnhu96 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :