1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y (Đã Có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 113: TÂM NHI LỰA CHỌN LÔI KHIẾU THIÊN (MÂU THUẪN)

      Hai mươi phút sau, đỉnh đầu vang lên những tiếng vù vù từ trực thăng, Hướng Diệp Lân cầm lấy ống nhòm, "Đại ca, là Trảm!"

      "Để hai người lại, những người khác đuổi theo!" Lôi Khiếu Thiên trầm giọng phân phó. Lôi Triển Lâm, Tần Chính sớm hơn bọn họ bước, có Lôi Triển Lâm rồi việc biết cửa vào ở đâu phải vấn đề nữa, phải mau chóng đuổi theo.

      Hướng Diệp Lân trực tiếp chỉ thị. Mọi người chưa được mấy bước lại có thêm chiếc máy bay quân bay theo hướng ngược lại với chiếc trực thăng kia, giờ này cần nhìn cũng biết đó là Phó Hạnh Lương và Thẩm Dương Kỳ, lại để lại hai người dẫn đường rồi đoàn người tiếp tục . …

      Hướng chạy của dãy Sơn rất kỳ lạ, chu vi đều là đại thụ che trời rậm rạp, cành lá tươi tốt, quanh năm sương mù bao phủ toàn bộ sườn núi lúc bình minh. Những con đường đan xen phức tạp, cẩn thận rất dễ nhầm. Nếu có người cùng chẳng ai dám mình đến gần ngọn núi này.

      "Lão đại, năm đó xảy ra chuyện gì? Vụ án giết người ấy là thế nào?" Khi ấy bọn họ còn , ân oán trong đó. Lôi gia, Ngục Thiên Minh đều chịu thiệt hại nghiêm trọng. còn nhớ bác Lôi người đầy máu nằm trong lòng lão đại, cầm tay ấy bảo ấy được báo thù. Đó cũng là lý do bọn họ khoan dung để Lôi Triển Lâm được sống. Lão đại luôn trọng cam kết, chuyện đáp ứng dù có muốn cũng vi phạm!

      Đây là nguyên tắc của ấy!

      "Tần Chính nắm giữ Ưng Giới, là người của đối phương." Lôi Khiếu Thiên trầm lặng, khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước sau như ! Con ngươi đen nhánh thoáng qua giết chóc.

      Năm đó đáp ứng với bố giết Lôi Triển Lâm, thế nhưng, nghĩ, ông ta sống hai mươi mấy năm đủ rồi!

      "Ưng Giới!" Đế Văn khiếp sợ, "Ám Minh - Bằng Tín?" Lẽ nào ta là con trai người đó?

      "Phải." Nhớ lại chuyện năm đó, Lôi Khiếu Thiên có chút mâu thuẫn, "Sau cuộc nổi loạn, Ưng Giới cũng biến mất. Tôi trong mộ địa có thứ gì mà Tần Chính hoặc Lôi Triển Lâm muốn có được, nhưng Ưng Giới phải chìa khóa mở mộ địa. Cho dù chúng có cũng thể làm gì!"

      "Thế sao lão đại còn muốn đuổi theo?" Đế Văn kinh hãi đồng thời có chút khó hiểu. Nếu mộ địa gặp nguy hiểm, vì sao còn phải chơi trò này cùng với chúng?

      "Nếu chúng nhọc lòng dẫn tôi tới đây, tôi sao có thể để chúng thất vọng?" Lôi Khiếu Thiên cười nhạt. Lôi Triển Lâm muốn nhất lao vĩnh dật, lẽ nào muốn? Để ông ta lại chẳng khác nào giữ bom bên mình, nếu chúng chọn đây là nơi táng thân cuối cùng thành toàn cho chúng!

      Đế Văn hiểu, lão đại đây là minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành [1], "E rằng Lôi Triển Lâm cũng biết chìa khóa mở mộ địa chỉ có Dạ Chi Tâm và Dạ Đêm đâu nhỉ?"

      ([1] Minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành: biết núi có hổ nhưng vẫn hướng núi hổ mà . Dù biết là nguy hiểm nhưng vẫn cứ lao vào)

      Nghĩ vậy có chút hả hê. Cho dù Lôi Triển Lâm là người Lôi gia, nhưng bí mật này chỉ truyền cho đương gia Lôi gia, những người khác căn bản thể biết. Đó cũng là lý do vì sao nhiều năm qua mộ địa vẫn an toàn, chỉ có thể nhìn mà thể ăn.

      "Tốt nhất ông ta đừng có ngu ngốc dùng Ưng Giới mở cửa, bằng ..." Lôi Khiếu Thiên híp mắt lại lên sát khí!

      Đế Văn cười lạnh lẽo, những việc Lôi Triển Lâm chẳng có việc nào phải ngu xuẩn cả.

      Vù vù vù!

      Trong lúc Đế Văn còn điên cuồng nghĩ ra đủ kiểu chết dành cho Lôi Triển Lâm, Tần Chính xa xa bầu trời lại truyền tới từng tiếng vù vù của máy bay quân , tầm mắt mọi người liền đồng loạt nhìn ra nơi đó.

      Cùng phương hướng với Phó Hạnh Lương, Thẩm Dương Kỳ.

      Hướng Diệp Lân đứng sang bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, kinh ngạc hỏi, "Sao lại có thêm máy bay? Của ai vậy?"…

      Đế Văn lắc đầu, bảo ta nhìn. Tiểu đệ bên cạnh cũng thông minh, đưa ống nhòm cho Hướng Diệp Lân. ta nhìn lúc cũng thấy là ai, bởi chiếc máy bay ở đối diện, chỉ có thể nhìn ra đây là loại máy bay tổ chức khủng bố sản xuất ra, có vài nhóm giao dịch ra ngoài. Lần trước súng đạn bán cho Tần Chính, tất nhiên là đó cũng là tình huống bọn họ biết chuyện giao dịch rồi.

      " biết là của người nào."

      "Hôm nay đúng là náo nhiệt, ai nấy đều tới Sơn." Đế Văn cười hi ha làm trò mà ánh mắt có chút ý cười nào.

      Lôi Khiếu Thiên cầm ống nhòm, sau khi nhìn rồi khóe miệng nhếch lên. thấy bóng dáng kia, vóc người nhắn, dù cách rất xa nhưng bóng dáng của người khiến ngày nhớ đêm mong ấy nhìn lầm.

      Đế văn thấy lão đại còn cười được sợ hãi, "Lão đại?" Bây giờ còn tâm tình để cười nữa sao?

      Quan trọng hơn, nụ cười này là , coi , mắt cũng híp lại thành đường kìa.

      "Diệp, cậu xuống đón ấy !" Nếu ấy dù tìm được đường lên cũng phải mất vòng.

      Hướng Diệp Lân chớp mắt, chỉ tay vào mặt mình hỏi lại, "Em?"

      Lôi Khiếu Thiên liếc xéo qua, mặt Hướng Diệp Lân cứng đờ, rất thức thời gật đầu, "Em !"

      Lôi Khiếu Thiên gật đầu, xoay lại nhìn ba con đường trước mặt, đứng lúc rồi tiếp con đường ở giữa. Đế Văn nhìn Hướng Diệp Lân vội vã chạy xuống chân núi, nhìn lên bóng lưng lão đại phía trước, trừng mắt rồi đuổi theo.

      "Là chị dâu hả ?" Đế Văn đặc biệt bình tĩnh hỏi! Trảm tới mà lão đại cũng chỉ cho hai tiểu đệ Ngục Thiên Minh chờ ở chỗ cũ, lần này bảo Diệp xuống dưới đón, ngoại trừ đại nhân vật như chị dâu thực nghĩ ra là ai nữa. …

      "Ừ!" Trong chớp nhoáng này tâm tình Lôi Khiếu Thiên trở nên vô cùng tốt. thực nghĩ tới Tâm Nhi tới tận đây, mặc dù là hy vọng xuất chút nào. Bất kỳ địa phương nguy hiểm nào cũng muốn để đặt chân tới, thế nhưng, khi trông thấy người máy bay là , tâm bình tĩnh như giếng cạn của liền mất khống chế trở nên cuồng loạn.

      Điều này làm cho mâu thuẫn, bức thiết muốn gặp rồi lại muốn bảo ngay, trách cứ lỗ mãng theo tới nơi này.

      Đế Văn teo tóp, vận hơi lên được, ngây ngốc theo Lôi Khiếu Thiên, "Ai cho chị dâu vị trí Sơn vậy?" Cho dù theo Kỳ khoảng thời gian cách xa nhau cũng đúng!

      Hơn nữa lòng cho là chị dâu để tiểu Lôi Mông ở biệt thự mình!

      Lôi Khiếu Thiên đứng sững lại. Đúng rồi, vừa rồi vui quá mà bỏ quên vấn đề quan trọng ấy, đôi lông mày nhíu chặt.

      " phải chứ, lão đại, cũng biết?" Đế Văn kinh ngạc!

      "Cậu cho là bây giờ hỏi vấn đề này quá muộn rồi sao?" Người cũng tới rồi, cho dù biết ai cho ấy có ích lợi gì?

      "Được rồi!" Coi như hỏi, Đế Văn rất thức thời câm miệng. Tâm tình lão đại luôn khó đoán, nên khiêu chiến cực hạn ấy làm gì.

      "Chị dâu cũng tới rồi mà sao Chris còn chưa tới nhỉ?" Lẩm bẩm xong liền bảo người bên cạnh liên lạc, đúng là tốc độ con rùa. Khi bò lên giường đàn bà nhanh hơn thỏ, đến lúc làm chính lại chậm hơn cả rùa.

      Bên kia, Lôi Triển Lâm mặc bộ đồ đen bó sát đặt tay lên vai Tần Chính, hai người đứng trước cửa sơn động bỏ hoang ở giữa sườn núi.

      "Đây là cửa vào?" hưng phấn lên trong mắt Tần Chính đồng thời hoài nghi nhìn về phía Lôi Triển Lâm. phải tin ông ta, tới cửa vào mộ huyệt ai cũng khó tin cả.

      " phải!" Lôi Triển Lâm vỗ vỗ vai Tần Chính, " từ đây qua đường hầm nữa tới cửa!" Chẳng qua là ông ta cũng , bắt đầu từ đây mọi chuyện yên ổn nữa.

      Bởi vì đến ngay ông ta cũng biết nơi đó có cơ quan, có thể chân trước bọn họ còn cười đùa, chân sau bị vạn tiễn xuyên tâm nữa chừng.

      Hai mắt Tần Chính sáng lên, vội vã vào bị Lôi Triển Lâm kéo áo lại quát, " gấp cái gì."

      Tần Chính bị kéo áo siết vào cổ, "Đương nhiên là phải gấp, Lôi Khiếu Thiên sắp đuổi theo tới nơi rồi, chúng ta phải vào trong trước khi chúng đuổi tới đây."

      "Ngu xuẩn!" Lôi Triển Lâm mắng, " tưởng mộ huyệt này vào dễ dàng vậy ư?" Nếu dễ dàng như thế đâu đến phiên tiểu tử mày, ông ta sớm trước mấy chục năm rồi.

      Tần Chính trông thấy sắc mặt Lôi Triển Lâm khó coi, cũng vội vàng thu liễm, "Vậy khi nào chúng ta ra tay?"

      "Đưa nhẫn cho tôi."

      " được!" Tần Chính cự tuyệt chút suy nghĩ, "Đây là thứ bố tôi để lại, thể tháo ra được." còn nhớ kỹ lời bố , chưa tới vạn bất đắc dĩ thể tháo nhẫn ra, đến lúc nguy hiểm có thể cứu mạng.

      Lôi Triển Lâm chỉ hận sắt thành thép gõ mạnh lên đầu ta, " đúng là có tiến bộ, bây giờ chúng ta lên cùng con thuyền, tôi liệu có thể hại ? Tôi giả chết để thoát khỏi tai mắt của Lôi Khiếu Thiên là vì cái gì hả? phải vì mộ huyệt này sao. Ưng Giới là chìa khóa mộ huyệt, nếu đưa tôi vào được mộ huyệt à? cứ nằm mơ !"

      Năm đó chính tai ông ta nghe đại ca chiếc nhẫn là chìa khóa để vào mộ huyệt, ông ta phải tìm mấy năm mới biết Ưng Giới nằm trong tay tiểu tử này, vì để vào tròng mà nhịn mấy chục năm, hôm nay ông ta nhất định phải vào mộ huyệt. Chẳng qua muốn ra ngoài còn cần hai viên bảo thạch, cho nên ông ta mới trắng trợn để Lôi Khiếu Thiên biết hành tung của mình. Ông ta biết , hai viên bảo thạch nằm trong tay tên ranh con Lôi Khiếu Thiên.

      Đó là điều mà đại ca trước khi chết , người sắp chết đều chuyện tốt, đại ca lừa ông ta!

      Chẳng qua đến khi ông ta chết mới hiểu được, người chết kia còn muốn mở ra cho ông ta con đường!

      Tần Chính có chút do dự, biết Lôi Triển Lâm sai, muốn vào được chỉ có thể dựa vào ông ta, thế nhưng...

      "Còn nghĩ gì nữa, mau tháo ra, chúng ta còn nhiều thời gian."

      Tần Chính sau khi suy xét giây, cắn răng tháo nhẫn ra bỏ vào tay Lôi Triển Lâm, "Ông cẩn thận đấy, đừng làm hư nó."

      Lôi Triển Lâm hừ lạnh, "Chiếc nhẫn này cũng chỉ có tác dụng như thế, yên tâm, sau khi mộ huyệt mở ra trả lại cho , cho tôi tôi còn chướng mắt!"

      Tần Chính gật đầu, Lôi Triển Lâm nhìn lên , giữa sườn núi, có ánh mặt trời chiếu xuống, quanh năm sương mù làm khí vô cùng ẩm thấp. Lôi Triển Lâm suy tư chốc lát túm lấy hai tên thủ hạ, "Hai người trước."

      Hai tên kia chút phản đối, thậm chí chút biểu cảm cũng chẳng có, tay cầm súng gạt cổ dại ở cửa động rồi vào.

      Lôi Triển Lâm hất đầu bảo Tần Chính theo, còn ông ta theo sau , cả đoàn người vào động...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 114: ĐỂ NGUY HIỂM LẠI CHO BẢN THÂN

      Chiếc máy bay quân vòng sang trái bầu trời Sơn, tiểu đệ phía sau Đường Kiến Tâm chỉ có thể thả dây thừng tuột xuống, Đường Kiến Tâm gật đầu, cột xong dây xuống trước, tiểu đệ kia tụt xuống sau!

      Thả dây thừng, Đường Kiến Tâm nhìn quanh khu vực Sơn này, đúng là danh phù kỳ thực, quả là hợp với cái tên của nó. Chỉ mới đứng ở chân núi thôi mà có cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo gan bàn chân rồi truyền khắp toàn thân. kinh ngạc nhìn lên ngọn núi phía trước...

      Giữa sườn núi bao phủ bởi màn sương dày đặc, căn bản thấy được đỉnh núi nằm ở đâu cả...

      sinh ra tại thành phố W, ít nhiều gì cũng sống ở nơi này bảy năm mà lại biết tới vùng núi Sơn này!…

      "Bịch!"

      Sau lưng vang lên tiếng hai chân chạm đất, Đường Kiến Tâm trực tiếp phân phó, "Nghĩ cách liên lạc với đại ca của !"

      "Vâng!" Người mới xuống cũng hai lời, cầm bộ đàm liên lạc. ta chưa từng tới Sơn, nhìn hình thức này cũng biết là dựa vào bọn họ dù thế nào cũng thể lên được...

      "Chị dâu?"

      Hướng Diệp Lân kinh ngạc nhìn hai bóng dáng ở giao lộ cách xa, kinh hô tiếng rồi cuống quít chạy tới.

      Tốc độ này còn nhanh gấp đôi tốc độ khi leo lên Sơn!

      Đường Kiến Tâm trông thấy Hướng Diệp Lân cũng có bất kỳ biểu lộ gì, thẳng tới chỗ , "Dẫn đường!" Tiểu đệ đằng sau vội thu bộ đàm lại rồi theo!

      Hướng Diệp Lân 囧囧 thu lại cằm mới rớt xuống đất, gật đầu. Lần này biết sao đại ca lại muốn xuống rồi, "Chị dâu, sao chị tới đây?"

      "Hai người Thẩm Dương Kỳ đến chưa?"

      Hướng Diệp Lân cũng là người thông minh, biết Đường Kiến Tâm muốn trả lời vấn đề này, mỉm cười theo, "Vâng, đến rồi, bọn họ sớm hơn chị lúc thôi."

      " Sơn này rất quan trọng?" Nghe khẩu khí của Lôi Tiêu Tiêu, hình như là cấm kỵ.

      "Cái này..." Hướng Diệp Lân trả lời có chút do dự, "Chị dâu, chị nên hỏi trực tiếp đại ca hơn." Điều biết thực nhiều!

      Đường Kiến Tâm gật đầu, "Bọn họ lên rồi?"

      "Vâng! Bây giờ đến cửa vào."

      Mọi người được đoạn, Chris cũng tới nơi. Trông ta chật vật, lúc nhảy từ dây xuống thiếu chút nữa ngã ngửa. Đường Kiến Tâm từng gặp ta liền hỏi Hướng Diệp Lân, "Đợi ta ?"

      "Có thể!" Cùng mà, Chris được người bên cạnh khiêng rồi đuổi theo hai người Đường Kiến Tâm.

      Đường Kiến Tâm liếc qua gương mặt mệt mỏi của Chris, " thôi!" Hướng Diệp Lân cũng học theo Đường Kiến Tâm, chẳng qua lại có thêm vẻ hả hê cười nỗi đau của người khác.

      "Đằng sau có sói à?"

      Đội trưởng hai đội hành động của tổ chức khủng bố trợn trừng mắt lên, Hướng Diệp Lân cười lạnh, quay mông lại bọn họ rồi chạy theo Đường Kiến Tâm.

      Mặt hai người kia tái cả , bọn họ vừa trải qua trận đại chiến, có thể là cửu tử nhất sinh, vất vả thoát khỏi người của Nuss mà tới đây còn phải xem sắc mặt mấy người này, thực nhẫn nại nổi nữa rồi!

      Chris vỗ lên đầu hai người, "Đứng đắn chút, đều là người nhà!"

      Cả hai nghiến răng gật đầu.

      Đoàn người quẹo qua bảy con đường , cuối cùng bắt kịp ba người Phó Hạnh Lương, Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên. Đường Kiến Tâm quan sát Lôi Trảm Thiên.

      Lâu gặp mà cảm giác của về ta lại thay đổi, hơi thở che dấu tản mát người ấy của ta khiến khẽ hếch mày.

      Đây là thành thục mang theo chút tang thương khi vượt qua đại bi đại hỉ, nằm giữa ranh giới sống chết mới có thể có!…

      Xem ra, nhiều ngày qua, những việc ta gặp phải cũng đủ để ta hưởng thụ cả đời!

      "Chị dâu!" Lôi Trảm Thiên hiển nhiên cũng nhìn thấy Đường Kiến Tâm, hai bên đứng cao đứng thấp, Đường Kiến Tâm tuốt đằng trước, muốn bỏ qua cũng khó! Mặc dù kinh ngạc, nhưng, ánh mắt vẫn thâm thúy như biển, bộc lộ ra ngoài nửa phần!

      Đường Kiến Tâm gật đầu, thưởng thức trầm ổn này!

      " thôi!"

      Lôi Trảm Thiên gật đầu, để đầu còn mình sao. Thẩm Dương Kỳ cứ nhìn nhìn lại hai người, sao cảm giác bầu khí giữa bọn họ quái lạ vậy nhỉ?

      Phó Hạnh Lương véo cái vào cánh tay cậu ta cảnh cáo. Thẩm Dương Kỳ bĩu môi, thu hồi ánh mắt!

      "Biểu tẩu, sao chị tới đây? Mông Mông đâu?"

      Đường Kiến Tâm kích động muốn bưng trán, tới đây kinh ngạc lắm sao? Ai cũng đều hỏi câu như vậy hả?

      "Ở với mẹ cậu!"

      Phốc

      Thẩm Dương Kỳ phun bắn nước bọt, còn giật mình hơn cả việc thấy Đường Kiến Tâm ở đây, mắt trợn trừng ra như sắp rớt xuống đất đến nơi.

      "Chị dâu, chị rất được!" Lại dám để mẹ trông Mông Mông.

      dám đánh cuộc, sau khi chị ấy về Mông Mông bị mẹ bắt cóc rồi. Đến lúc đó muốn đòi lại, vậy cứ siêu thị mua cái gối về ôm ấp nằm mơ giữa bàn ngày có khi còn dễ hơn!

      Lôi Trảm Thiên đồng tình nhìn lại Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm thầm nghĩ, để con trai cho Lôi Tiêu Tiêu liệu có đúng ?

      Chris vất vả chống gậy nghiêng ngả leo lên núi liền trông thấy hai tiểu đệ Ngục Thiên Minh lại sắp biến mất trước mặt!

      Tức lưng hùm vai gấu quát lên, "F*ck, mấy người có phải huynh đệ vậy? thấy lão tử sắp phế rồi hả!"

      Đoàn người còn nghĩ tới cảnh bạn Mông Mông bị tàn phá trong tay Lôi Tiêu Tiêu bỗng nghe tiếng hét toáng lên làm ai nấy đều kinh hãi!

      Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ dừng bước, quay lại nhìn ra sau. Chết mất, kia có còn là Chris đẹp trai thích chưng diện vậy?

      " phải chân vẫn còn người sao?" Thẩm Dương Kỳ khoanh tay nhìn Chris, mặt mũi còn hồng hào thế kia mà còn cần hai người đỡ leo núi nữa hả?

      Lôi Trảm Thiên cũng ra hiệu bằng mắt, Chris hừ lạnh, "Chân lão tử ai dám gỡ." Có cho Nuss thêm quả mật nữa, ta cũng có năng lực ấy!…

      Lôi Trảm Thiên nghĩ rồi ra chỗ Chris, mấy người Đường Kiến Tâm cũng dừng lại, chờ bọn họ!

      Rốt cục thấy được huynh đệ để ý tới , Chris nhếch miệng, "Vẫn là người em chú có lương tâm, mấy người kia đều xấu..."

      "Bản đồ!" Chris còn chưa xong Lôi Trảm Thiên giơ tay ra trước mặt ta đốp ngay câu.

      "Mẹ kiếp." Nếu đây là đất bằng cam đoan đá bay Lôi Trảm Thiên, lương tâm xấu xa, khó chịu thò tay vào túi quần!

      "Chú bao nhiêu tuổi rồi mà còn lời thô tục ấu trĩ như thế hả!" Lôi Trảm Thiên nhìn theo động tác của ta nhíu mày!

      Chris ném bản đồ cho Lôi Trảm Thiên, "Kỳ quái, thô tục có làm sao?" Chú chửi còn nhiều hơn lão tử đấy, chí ít lão tử giường đàn bà lúc nào cũng ôn nhu văn nhã!

      Lôi Trảm Thiên chằng thèm để ý, mở bản đồ ra xem!

      Thẩm Dương Kỳ tới gần hỏi Hướng Diệp Lân, " họ chọn đường nào?"

      Hướng Diệp Lân nghĩ lại, "Sau khi tới đoạn có ba con đường đại ca cái ở giữa!"

      Lôi Trảm Thiên mở tấm bản đồ, bên chi chít ký hiệu đánh dấu nơi nào có cơ quan!

      Đường Kiến Tâm cũng vội, càng lên lại càng có cảm giác cao xử bất thắng hàn, độ ấm người giảm dần, từ đây nhìn xuống chân núi căn bản thấy được đường...

      Rất nhanh, Lôi Trảm Thiên tìm được vị trí của bọn họ bản đồ. Thẩm Dương Kỳ chỉ vào vùng bọn họ đứng, "Chúng ta ở chỗ này, tiếp... Được rồi, chính là đây, ba con đường ... Giữa..." Còn chưa xong, giọng Thẩm Dương Kỳ liền thay đổi, sắc mặt Lôi Trảm Thiên trầm trọng.

      " mới cái gì?"

      "Ở giữa! Có chuyện gì à?" Hướng Diệp Lân nhìn Thẩm Dương Kỳ, Đường Kiến Tâm cũng lại gần xem.

      "Shit, ai bảo đại ca con đường ở giữa vậy hả?" Giọng điệu Thẩm Dương Kỳ tốt chút nào, nhìn chằm chằm Hướng Diệp Lân. Mặt ta lạnh băng kèm theo chút ủy khuất, đó đương nhiên là đại ca tự rồi!

      Lôi Trảm Thiên chăm chú nhìn ký hiệu đánh dấu đường, thẳng... xong, nhất định là nhớ nhầm vị trí!

      " mau, nhất định phải đuổi kịp trước khi tới Táng Nhai!" Lôi Trảm Thiên lướt qua bản đồ với Đường Kiến Tâm rồi chạy vội trước.

      Đường Kiến Tâm lạnh lẽo đuổi theo. Lôi Trảm Thiên gấp gáp như vậy, nhất định là Lôi Khiếu Thiên gặp nguy hiểm!

      Mọi người hai lời liền chạy theo. Phó Hạnh Lương chạy cạnh Thẩm Dương Kỳ, "Táng Nhai là gì?"

      "Táng Nhai chỉ là cái tên, nó giống như lòng động , nhìn qua như vách núi, kỳ thực đó chỉ là chướng vụ gây ảo giác với người khác!" Thẩm Dương Kỳ vừa chạy vừa giải thích!

      Phó Hạnh Lương hiểu biết rất lơ mơ, "Vậy có gì nguy hiểm?"

      "Phía sau Táng Nhai là đến khu loạn xà, chỉ cần bước vào là còn cơ hội ra ngoài nữa!" Từ ký hiệu cho thấy nơi đây có đàn rắn, trước đây tổ tiên đề phòng mộ huyệt bị trộm mới thiết trí mê chướng, dồn toàn bộ rắn rết của Sơn vào cùng khu vực, giống như cái hầm vạn xà. Khi cơ quan chưa mở ra rắn cũng thể ra ngoài!

      Trong lòng Phó Hạnh Lương lạnh run, cả đoàn người chạy như gió!

      Bên kia, Đế Văn theo sau Lôi Khiếu Thiên lúc bất tri bất giác đến mê chướng, những sát thủ Ngục Thiên Minh lảo đảo đuổi theo có chút gian nan.

      Lôi Khiếu Thiên đột nhiên dừng lại, nhìn khắp bốn phía. Xung quanh mảnh trắng xóa, dưới chân thấy đường, càng có cảm giác như cưỡi mây đạp gió.

      "Lão đại, đây là đường gì vậy? Sao em có cảm giác đúng chút nào?" Đế Văn theo sát Lôi Khiếu Thiên, gió mạnh thổi qua làm rùng mình!

      Lôi Khiếu Thiên vẫn thay đổi sắc mặt chút nào, "Cậu bảo bọn họ lui về theo đường cũ ."

      "Đại ca, căn bản thấy đường đâu cả!" sát thủ trả lời!

      Đế Văn gật đầu, sương mù dâng lên tận đầu gối, hai chân như bị đổ chì, nặng nề cách nào di chuyển.

      Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, giơ tay lên xem nhưng căn bản chẳng thấy tay đâu cả, sương mù lên tới tay rồi. Lôi Khiếu Thiên biến sắc, xoay người lạnh lùng , "Nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác mà , tới khi nào ra ngoài mới được mở mắt ra!"

      Cả đoàn nghe xong nhắm hết mắt lại, bao gồm Đế Văn, nhắm mắt rồi chợt thấy tay mình bị nắm lấy, kinh ngạc muốn mở mắt ra.

      "Đừng nhúc nhích! được thả tay, nơi này là mê chướng, tôi trước, cậu nhớ bước theo chân tôi!" Thanh trầm thấp lạnh lùng của Lôi Khiếu Thiên lọt vào tai Đế Văn làm thấy ấm áp. Lão đại chính là lão đại, mặc kệ thân phận hôm nay của bọn họ là gì, vào thời khắc nguy hiểm ấy luôn che chở, bảo vệ bọn họ!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 115: THÍCH , KỲ THỰC TỆ

      Mấy người Đường Kiến Tâm đuổi tới giao lộ bốn người Lôi Khiếu Thiên sớm bước vào mê chướng, giờ mò mẫm ra. Thẩm Dương Kỳ lo lắng quá mức nên chút suy nghĩ xông vào, những người khác cũng bình tĩnh nổi. Vẫn là Lôi Trảm Thiên lên tiếng, kéo Thẩm Dương Kỳ lại để ta làm chuyện điên rồ.

      Thẩm Dương Kỳ nghiêm túc đối mắt với Lôi Trảm Thiên, ", bỏ tay ra , cứ đứng đây kịp nữa đâu." Bọn họ vừa chạy tới nên khi chuyện đều thở hổn hển!

      Lôi Trảm Thiên lạnh như băng đáp lại, " đến rồi phải vội!" Cậu ta tưởng gấp chắc? Đây là ruột của đó, nhưng gấp có ích gì chứ?

      "Vậy sao còn giữ em!" Thẩm Dương Kỳ thở nặng nhọc. Đáy lòng Đường Kiến Tâm cũng hoảng hốt, nhưng chỉ tìm cây đại thụ dựa vào, khoanh tay nhắm mắt, "Chờ !" Nếu Lôi Khiếu Thiên ra được, vậy cũng xứng với tình của ...

      ?

      Lồng ngực Đường Kiến Tâm nhảy lên, mở bừng mắt ra, hô hấp có chút gấp gáp... mới nghĩ là... ?

      Đôi mắt lạnh lùng phức tạp nhìn vào mê chướng... Nhịp tim đập loạn bình thường trở lại... Rất nhiều thứ chợt lóe rồi biến mất trong đầu, miệng khẽ nhếch lên...

      Đúng vậy!…

      , chữ ngọt ngào lại nặng, nhưng lừa được bản thân, từ lâu người đàn ông ấy rồi!

      Là lần đầu tiên gặp ở thành phố C, nắm lấy chân , giọng điệu mang theo chút giáo huấn, " à, đá người là đúng đâu!"

      Hay cuộc đọ sức khi gặp lại, "Con phải điềm đạm nho nhã mới tốt."

      Hay là lần chặn đường sau đó, bất động thanh sắc trộm bảo thạch của ?

      "Này, cản đường tôi!"

      "Đường này do Chính phủ mở."

      " biết Trung Quốc có câu tục ngữ là chó khôn cản đường sao?"

      "Thứ nhất, tôi phải người Trung Quốc. Thứ hai, tôi mù chữ."

      Hay lúc ở Tề gia, đập vỡ kính thủy tinh nhảy xuống, lạnh lùng quát lên với những người ngo ngoe động súng, "Ai dám động nữa, tôi bắn chết ngay lập tức?" Mà khi nhìn lại dịu dàng?

      Là những lần va chạm sau đó, hay khi ở biệt thự Jian Ke xuất ? Hay đoạn đường được nắm tay, nụ hôn khó giải thích kia...

      Những hình ảnh như cuốn phim chiếu lại, nhanh chóng mà lại ràng...

      Cái ôm, ánh mắt thâm tình, lần hai xe xô xát, quãng đường đuổi chạy...

      ràng đến thế...

      "Cậu yên tâm, có thể vào cũng có thể ra, chúng ta cứ chờ ở đây!" Lôi Trảm Thiên và Thẩm Dương Kỳ cãi nhau ngừng, Đường Kiến Tâm ngừng việc nghĩ về hồi ức, nhìn những người đứng cách đoạn mà trong lòng khỏi sợ hãi.

      ra lại nhớ kỹ những chuyện đó như vậy, từ lúc mới bắt đầu gặp nhau, tranh chấp với nhau, cam tâm tình nguyện sau đó...

      quên, vì cái gì an lòng ở lại bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, từng lo lắng, hoảng hốt vì , hóa ra, đây là ...

      xâm nhập từng chút vào máu rồi ngấm vào trái tim, lặng yên tiếng động. Tay phải Đường Kiến Tâm sờ lên tim, từng nhịp đập thình thịch rất có quy luật, nhưng... nhắm mắt và trong đầu nghĩ đến gương mặt của Lôi Khiếu Thiên, hai tiếng thình thịch như cây gậy sắt nung đỏ đánh vào và văng bật ra. Nghĩ đến tên , gương mặt , chính tại nơi đó thể đúng tình cảm chân nhất của ...

      Nhịp tim đập nhanh hơn 0,5 giây...

      Đường Kiến Tâm cười tươi như hoa, thích , kỳ thực tệ...

      Thẩm Dương Kỳ to tiếng với Lôi Trảm Thiên làm mặt đỏ tới tận mang tơi, chợt trông thấy Đường Kiến Tâm cười quá ư là sợ hãi.

      "Chị... chị dâu à, chị sao đấy chứ?" phải chịu kích thích gì đó đấy nha!

      Đường Kiến Tâm lắc đầu, " có việc gì." nhìn vào tầng mê chướng, sau khi ra ngoài có nên với , kỳ thực nhỉ?

      cho rằng người, cũng phải chỉ ra ngoài miệng, giống như ... Nó thậm chí ở trong ánh mắt nữa!

      Thẩm Dương Kỳ sợ hãi, thèm tranh cãi với Lôi Trảm Thiên, hai người vốn đứng gần nhau nên khẽ nghiêng người hỏi bên tai Lôi Trảm Thiên, " thấy thế nào?"

      Lôi Trảm Thiên cho cùng vẫn là xử nam, đâu hiểu nổi thứ tình cảm này? Vậy nên cũng ù ù cạc cạc, " biết." Nhưng trực giác cho biết đây cũng phải chuyện xấu gì!

      Thẩm Dương Kỳ rất khinh thường, "Hỏi cũng như !"

      Lôi Trảm Thiên chẳng thèm quan tâm, "Tôi đâu có mời cậu hỏi."…

      "Được, em hỏi Lương!" Thẩm Dương Kỳ chớp mắt sang chỗ Phó Hạnh Lương.

      Bên kia, Đế Văn theo phía sau Lôi Khiếu Thiên, từ đầu còn cảm giác được tay, ngực ở đâu, đến giờ còn lại mỗi đầu, nhắm hai mắt lại rơi vào bóng tối!

      Sát thủ Ngục Thiên Minh tuy cũng từ từ nhắm mắt lại mà ngoài miệng chửi rủa ngừng nghỉ. Lôi Khiếu Thiên thấy may mắn khi thực chưa tới Táng Nhai, bằng xong đời.

      Hơn mười phút sau, Lôi Khiếu Thiên cảm thấy khí ẩm bao quang dần bớt , biết là bọn họ thoát khỏi mê chướng, bất giác thả lỏng, mở mắt ra...

      Đường Kiến Tâm nhìn chăm chú Lôi Khiếu Thiên, khi nhắm mắt bước ra, tim như ngừng đập. Lúc ấy mới phát ra là khẩn trương như vậy, hóa ra, cũng sợ... may...

      Lôi Khiếu Thiên đứng đối diện Đường Kiến Tâm mấy mét, hai người ai cũng nhúc nhích. Đế Văn là người thứ hai bước ra, hét to, "Cuối cùng ra ngoài rồi, cái chỗ quái quỷ này phải là người nên tới."

      Lôi Trảm Thiên nện vào ngực Lôi Khiếu Thiên, hai người ôm lấy nhau, ", bị dọa cho chết khiếp."

      "Nhát gan vậy sao?"

      Lôi Trảm Thiên khẽ ừ, mất bố mẹ, trai thể rời khỏi . Trước khi xem bản đồ còn có thể bình tĩnh, nhưng xem rồi thực rất sợ, dù cho luôn tự với mình, " có việc gì đâu" !

      " sao!" Lôi Khiếu Thiên phải kiểu người an ủi người khác, biết khúc mắc của em trai mình, cảnh tượng khi còn bé làm nó chịu kích thích quá lớn. Mỉm cười nhìn lại nơi Đường Kiến Tâm đứng, phát ra thứ ngôn ngữ cần , có việc gì, cần lo lắng!

      Lôi Trảm Thiên buông hai tay ra, cầm bản đồ đưa lên, "Đây là bản đồ cả Sơn, lần này phải xem kỹ đấy."

      Khóe môi Lôi Khiếu Thiên cong cong, em trách biết đường đấy à?

      "Được!"…

      Đế Văn gào khóc, "Tôi ra lâu như vậy mà sao mấy người coi tôi như khí hả?"

      Lôi Trảm Thiên quay đầu , cùng sang bên kia với Lôi Khiếu Thiên, dùng hành động chứng minh đây là mình coi thường ta, làm Đế Văn tức điên thiếu chút nữa hộc máu.

      Lúc này người của Ngục Thiên Minh đều ra ngoài, Thẩm Dương Kỳ vỗ vai Đế Văn, "Sao đeo cái mặt nạ này?" Mặt đẹp rồi còn cần mượn mặt khác làm gì?

      Đế Văn sờ lên mặt nạ kéo nó xuống. Cái mặt nạ này vừa rồi bị ngâm trong khí ẩm lâu quá nên thuốc mất hết dược hiệu, dứt khoát mang, vứt vào bụi cỏ, "Mang cái này khó chịu." Nghĩ đến khuôn mặt tuấn này của vẫn thoải mái hơn!
      Đôi mắt sắc bén của Lôi Khiếu Thiên lướt qua bản đồ, nhìn mấy lối ra rồi chỉ thị, "Lương, Diệp, các cậu xuống đó trông chừng. Kỳ, Trảm, Đế Văn theo tôi."

      ai có ý kiến khác, mặc dù Phó Hạnh Lương có chút muốn, nhưng vẫn đưa người cùng Hướng Diệp Lân.

      Đường Kiến Tâm xen vào, vẫn dựa vào cây đại thụ kia. Thẩm Dương Kỳ khó hiểu, " họ, sao lại để tất cả bọn họ xuống dưới đó?"

      Lôi Khiếu Thiên đưa bản đồ lại cho Lôi Trảm Thiên, thẳng tới chỗ Đường Kiến Tâm. Lôi Trảm Thiên cầm bản đồ , "Càng nhiều người lên núi càng nguy hiểm. Lôi Triển Lâm dẫn nhóm người lên đó, chúng ta cũng dẫn theo nhóm nữa, chỉ sợ từng bước cũng phải lo lắng xem có dẫm phải cơ quan hay !" ta cũng nhắc tới, lần này muốn triệt để giải quyết Lôi Triển Lâm, dĩ nhiên phải để người trông chừng dưới chân núi.

      Thẩm Dương Kỳ hậm hực ậm ừ, lúc này Chris mới được hai người đỡ xuất trước mặt mọi người. Mặt Lôi Trảm Thiên co quắp cả lại, liếc sang Thẩm Dương Kỳ, cùng với bọn họ mà sao bây giờ mới lên đây? Đúng là tốc độ con rùa!

      Đế Văn chạy vù tới cạnh Chris, có chút hả hê, cười chẳng thấy tim gan đâu, "Ha ha, xem bộ dạng kìa..."

      "Tôi cảnh cáo , còn cười nữa, có tin tôi đạp xuống núi ." Hai tay Chris để vai thủ hạ buông xuống, lao tới công kích Đế Văn.

      "Với cái bộ dạng sắp ngã này của mà còn muốn đạp tôi, thôi !"

      "Đế Văn, chết tiệt, gặp nhau mà làm tổn hại tôi thoải mái đúng ?"

      "Đương nhiên, Nuss sao mà còn chưa cho nổ chân của nhỉ?"

      "F*ck, tôi thề đội trời chung với !" Chris xắn tay áo như chuẩn bị quyết trận sống mái. Đế Văn khinh thường hừ lạnh, chỉ bằng ?

      "Sao em lại tới?" Lôi Khiếu Thiên dừng lại trước mặt Đường Kiến Tâm, nhìn đầy dịu dàng. Đường Kiến Tâm nhìn thẳng vào , khi nhìn đều dùng ánh mắt này sao?

      Đường Kiến Tâm cười bước tới gần, "Rất nguy hiểm à?"

      " !"

      " Sơn có thứ gì?" Đáng để khẩn trương như vậy?

      Lôi Khiếu Thiên sóng vai cùng , "Cụ thể là gì cũng biết, chỉ nghe nơi đây có Hoàng Lăng."

      "Hoàng Lăng?" Đường Kiến Tâm kinh ngạc.

      "Khi còn , bố từng kể với chuyện ở đây, bảo tìm được Dạ Chi Tâm và Dạ Đêm tới ngọn núi này."

      "Bảo thạch?" Đường Kiến Tâm nhớ lại khi Địch Long để nhận nhiệm vụ tài liệu cũng , giật mình, "Đó phải truyền thuyết thôi sao?"

      Lôi Khiếu Thiên buồn cười với dáng vẻ này của Tâm Nhi, "Dĩ nhiên phải." Bằng sao lại có người ngấp nghé tới bảo thạch chứ?

      Đường Kiến Tâm mất hai phút để tiêu hóa tin tức này, sau đó hỏi, "Nhà có quan hệ với Hoàng Lăng này?"

      "Ừ!"

      "..."

      Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ dõi theo hai người Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm sóng vai xa, cằm sắp rớt xuống đất, cả người ngây ra như phỗng, rồi ăn ý nhìn Đế Văn, Chris còn tổn hại lẫn nhau kia, mỗi người kéo lấy người rồi đuổi theo.

      "Còn ầm ĩ ở đây nữa hả, thấy chị dâu với họ đâu rồi kìa."

      Đế Văn, Chris càn rỡ chơi đùa nữa, khiếp sợ nhìn theo bóng lưng họ, cảm giác thế nào mà giống nhau nhưng nhìn rồi lại rất hài hòa!

      Chris ngây ngốc mở lời, "Đây có phải cái gọi là tương cứu trong lúc hoạn nạn?" Vết thương nho mặt trông tức cười.

      Ánh mắt cả ba đặc biệt sáng ngời nhìn Chris, hắc, đúng là có cảm giác vậy!

      "Cho nên ý là, chị dâu thích họ?" Thẩm Dương Kỳ lên tiếng.

      "Bằng với kinh nghiệm của tôi, chỉ đơn giản là thích thôi đâu. Đường Kiến Tâm là ai, chúng ta ràng, tứ đại Ám Minh dưới tay lão đại có người nào mà thua thiệt trong tay ấy? Với thái độ trước kia liệu ấy có hành động như bây giờ ? Cách xa nữa rồi." Chris vuốt cằm ra vẻ rất có kinh nghiệm.

      Đế Văn cắt tiếng, "Đừng có lấy áp đặt cho lão đại, nửa người dưới của là động vật, lão đại mà vậy hả? "" đấy của là "làm cho ra", tình của lão đại ấy là hai tay nâng niu trái tim dâng cho chị dâu."

      Lôi Trảm Thiên cũng xì mũi coi thường, chuyện này mà tin Chris chẳng khác gì mặt trời mọc ở hướng tây.

      Thẩm Dương Kỳ càng cần phải rồi, mặc dù bây giờ có người , nhưng vẫn cảm thấy Chris đáng tin cậy chút nào.

      Ba người ăn ý vứt lại Chris, Chris tổn thương, giậm chân đuổi theo sau, "Ai phải là "làm cho ra" hả? Phải "làm" mới có chứ, này, mấy người tin hả, tôi mà. Mẹ kiếp, mấy người chờ tôi , tôi đau chân!"

      Trong sơn động u, Lôi Triển Lâm theo phía sau Tần Chính, vì cẩn thận nên ai cũng đeo kính đêm, cho nên dù ở đây rất tốt nhưng để thấy đường bên dưới thành vấn đề.

      "Ở đây chưa từng có người đến?" Tần Chính nhíu mày hỏi.

      "Đương nhiên." Lôi Triển Lâm cười nhạt, đến người của Lôi gia còn dám tùy tiện lên ngọn núi này, vậy những người khác vào núi chẳng khác gì tự tìm cái chết.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 116: ĐÊM TRƯỚC KHI VÀO HOÀNG LĂNG

      "Con đường này dài bao nhiêu vậy? Sao mãi còn chưa tới?" Tần Chính nhíu mày nhìn hai người mở đường phía trước.

      "Sớm thôi, bảo người phía trước cẩn thận chút, đừng đá vào đá hay chạm vào tường."

      "Ầm!"

      Lôi Triển Lâm vừa xong, khắp sơn động vang lên tiếng đất rung núi chuyển, bước chân Lôi Triển Lâm chênh vênh, trong tình huống nguy hiểm nắm chặt lấy cổ Tần Chính, Tần Chính va vào vách tường hét lên, " mau!"

      Túm lấy cổ áo Lôi Triển Lâm rồi cả hai lảo đảo chạy vào trong, người phía sau cũng chật vật đuổi theo...

      Sau khi chạy được hai mươi mét sơn động an ổn lại, Tần Chính mới thả cổ áo Lôi Triển Lâm ra, thở hổn hển, "Vừa... vừa rồi là có chuyện gì thế?"

      Lôi Triển Lâm bỏ qua Tần Chính, đánh giá hoàn cảnh trước mắt, xung quanh được xây dựng bằng đá, đằng trước có con đường chỉ vừa cho người trưởng thành qua, " chết là được, thấy con đường kia chứ, qua đấy là tới cửa Hoàng Lăng!"

      Hai mắt Tần Chính sáng ngời, nhìn sau lưng mình, "Sao lại như vậy?"

      Bóng tối phủ kín sơn động, mỗi câu đều có tiếng vọng lại, Lôi Triển Lâm hừ lạnh, "Dễ dàng mà vào còn cần đến tôi?"

      Tần Chính rất thức thời tính toán với ông ta, "Tôi đầu!"

      con đường lưng chừng núi, năm nam nữ song song với nhau. Đường Kiến Tâm nghe Lôi Khiếu Thiên kể lại lịch sử của Lôi gia, yên tĩnh nghe hết, " tổ tông chính là người thị vệ kia?" Người thị vệ bên cạnh Vương gia trước đây lén lấy bảo thạch giả đánh tráo với đồ !

      "Đáng tiếc về sau ông ấy lại cẩn thận làm mất chúng." Kỳ thực phải mất mà là bị cướp. Mặt mũi của tổ tông vẫn phải giữ, để Tâm Nhi biết bảo thạch bị người khác quang minh chính đại cướp mặt mũi trong ngoài của Lôi Khiếu Thiên cũng mất sạch.

      ", phải bố đó là do thái thái thái gia gia cướp sao?" Lôi Trảm Thiên cải chính lại bị Lôi Khiếu Thiên lườm cho cái liền ngậm miệng, quay ra chuyện phiếm với Thẩm Dương Kỳ, "Kỳ, hôm nay trời đẹp đấy, mặt trời rực rỡ chiếu rọi kìa!"…

      "Nhị biểu ca, ở đây đâu thấy mặt trời!" Thẩm Dương Kỳ rất vô tình cắt đứt lời ta. Lôi Trảm Thiên vỗ chưởng lên lưng , cậu hủy cái bệ của tôi chết hả?

      Đường Kiến Tâm cũng chỉ cười cười, "Nếu người của Lôi gia mấy đời đều chưa tới Hoàng Lăng, sao đến phải thay mặt nhiều chuyện như vậy?"

      "Hắc, chị dâu hiểu rồi, hai mươi năm trước Lôi gia có rất nhiều cứt chuột, còn cách nào khác, lão đại bị ép lên thôi!" Đế Văn chống tay lên vai Chris trả lời.

      Đường Kiến Tâm nhìn Đế Văn, ta tới Lôi Triển Lâm? Rồi cười nhạt nhìn lại Lôi Khiếu Thiên, "Người cặn bã như thế giữ lại làm gì?"

      Mọi người cùng cười khúc khích, Lôi Khiếu Thiên cong cong môi, "Tâm Nhi ghét ông ta, gặp ông ta là được!"

      Đường Kiến Tâm lạnh lùng trả lời, "Giết phải càng bớt việc hơn sao?"

      "Cho nên lão đại mới tới Hoàng Lăng đó!" Chris hất tay Đế Văn ra gào lên!

      " xác định ông ta phải vì bảo tàng?" Hoặc là võ công bí tịch gì gì đó?

      "Ha ha, vẫn là chị dâu hiểu họ." Chân chó Thẩm Dương Kỳ chạy đến cạnh Đường Kiến Tâm, "Chị dâu, em lớn từng này mà còn chưa thấy Hoàng Lăng bao giờ, khó có được ngày hôm nay có thể mở rộng tầm mắt, ít nhiều cũng nhờ Lôi Triển Lâm!"

      "Thẩm Dương Kỳ, cậu câm miệng!" Lôi Trảm Thiên rất muốn đá cái tên kia về Italia, " là người nông cạn vậy à? Mạo hiểm sinh tử chỉ vì đống tiền tài đó?" Có bệnh mới thế!

      Đường Kiến Tâm có hứng thú gì với mục đích thực của Lôi Khiếu Thiên, sau khi qua mấy ngã rẽ trông thấy phía trước có sơn động, "Là ở đây?"

      Lôi Khiếu Thiên gật đầu, quan sát dấu chân ngổn ngang ở trước cửa động, "Xem ra bọn họ đến!"

      "Đương nhiên, chúng ta chậm chạp tới đây chẳng phải để bọn chúng làm tiên phong sao?" Thẩm Dương Kỳ đứng trước cửa động ngó dáo dác.

      " thôi!" Lôi Khiếu Thiên bước vào, Đường Kiến Tâm sau, ánh mắt lạnh xuống!

      Trong căn phòng khách 3 tầng ở tiểu khu của thành phố H, màn hình ti-vi LCD phát bộ phim Hollywood, bên cạnh đặt hai con cá thép, chân Hạ Tâm Dung co lại ghế, cầm trùm nho ăn ngon lành!…

      Thỉnh thoảng còn phát biểu mấy câu, động tác này quá giả, động tác này quá đẹp trai...

      Cạch

      Cửa phòng bên cạnh mở, Amazon ôm lấy chiếc máy tính bước ra ngoài, khuôn mặt gầy gò nhưng đôi mắt lại lấp lánh có thần, còn thần thái ốm yếu nữa.

      "Dung, hai người bọn họ còn chưa về sao?"

      Hạ Tâm Dung rời mắt khỏi chiếc TV, cảm thấy A Nặc cường hãn hơn, nghe được tiếng Amazon, " thấy", rồi bỏ trùm nho xuống, "Lão đại liên lạc với chúng ta, muốn tìm người đâu có dễ."

      Amazon ngồi xuống bên cạnh Hạ Tâm Dung, "Lão đại ác độc, phải bỏ chúng ta lại sao? Bây giờ lại chạy mất chẳng thấy bóng dáng."

      " thể lão đại như thế được, nhất định chị ấy còn có việc chưa xử lý xong nên mới tìm chúng ta. Tôi tin chị ấy bỏ thầy, hơn nữa, trước đây nếu phải vì giải độc cho , bọn tôi để mặc lão đại mình sao?"

      Amazon nghẹn họng phản đối được, "Gần hai năm rồi!"

      "Cứ đợi , chờ A Phàm và Tử Ngang về rồi ."

      Hạ Tâm Dung giờ mới nhìn sang Amazon, " lầm chứ? Chơi xe tăng đại chiến? Đây là trò mấy trăm năm trước đấy hả?"

      "Rất hay đấy, chơi ?"

      "Quên , cứ chơi mình!"

      "Dung, mau, tìm thấy lão đại rồi!" Sau tiếng hô ấy cửa bật mở, Diệp Trúc Phàm và Sở Tử Ngang hấp tấp chạy vào.

      Hai người ngồi ghế mắt sáng ngời, "Thực chứ?"

      "Ừ, lão đại ở thành phố W, chúng ta mau thôi." Sở Tử Ngang cầm bình nước sôi bắt đầu rót. …

      Diệp Trúc Phàm gật đầu, "Dạ Chi Tâm, Dạ Đêm cũng xuất rồi."

      Amazon đặt máy tính xuống, huýt sáo, "Xem ra chúng ta lại có việc để làm rồi!"

      " thôi, hai năm qua Kim Bài Tứ thần thâu cũng sắp mốc rồi đấy, tới lúc làm việc lớn rồi." Diệp Trúc Phàm nhếch môi.

      Hạ Tâm Dung nhảy dựng lên hoan hô, " tốt quá, hai năm qua làm xương cốt tôi mỏi quá rồi!"

      Bốn người nhìn nhau cười, ăn ý cần cũng biết. Đúng vậy, dòng nước cuộn trào giấu trong lòng bọn họ lại về rồi.

      Châu Phi, Tiểu Ngải đá văng cửa thư phòng của Thượng Quan Kiệt Thiếu, nổi giận đùng đùng chạy ra sau bàn đọc sách, đập tay lên bàn, "Thượng Quan Kiệt Thiếu, gan lớn lắm, dám gạt tôi hả, muốn sống nữa phỏng!"

      Thượng Quan Kiệt Thiếu vừa uống được hớp trà liền phun ra, vội vàng đứng dậy đỡ lấy Tiểu Ngải, "Bà xã, bà xã, em chậm thôi chậm thôi, bây giờ chỉ có mình em nữa đâu, nhàng nhàng chút nào!"

      Tiểu Ngải chống nạnh, muốn tóm lấy tai Thượng Quan Kiệt Thiếu, đáng tiếc người ta cao hơn nàng nửa cái đầu, hết cách, "Ngồi xuống!"

      Thượng Quan Kiệt Thiếu ăn đắng, còn cách nào chỉ có thể nửa ngồi xổm, Tiểu Ngải rất khách khí nhéo tai , hét toáng, " xem, có phải sớm nhận được tin chị tôi gặp nguy hiểm hả?"

      Thượng Quan Kiệt Thiếu sắp khóc, lại thể vỗ bàn như trước, " có, có, cũng mới biết thôi, , đó. Bà xã, nào dám gạt em!"

      Bụng ấy là báu vật thể đắc tội a!

      Tiểu Ngải xoay người ngồi luôn lên cái ghế bên cạnh, "Bớt lời , tôi cho biết, bây giờ tôi so đo với , lập tức sắp xếp cho tôi chiếc máy bay, tôi phải về!"

      Thượng Quan Kiệt Thiếu thoát ra khỏi tay , " được!"

      "Tôi - muốn - quay - về!"

      Thượng Quan Kiệt Thiếu nhấc Tiểu Ngải lên ôm vào ngực, "Bà xã, đừng làm rộn, bây giờ về được đâu!" Nếu về được sớm về rồi, còn có thể ở đây lo lắng muốn chết vậy sao?

      Tiểu Ngải nện vào ngực , " được, em lo cho chị lắm!"

      Thượng Quan Kiệt Thiếu cười khổ, "Xa đất cách trời, lo lắng có ích gì, huống hồ, phải còn có đại ca sao?"

      "Hừ, ta mà dùng được chị chẳng gặp phải nguy hiểm."

      "Bà xã, em thể vậy. Đại ca dù mạnh mẽ, nhưng chẳng có người nào hoàn mỹ cả, có lúc sơ sót!"

      Tiểu Ngải cười nhạt, "Hừ, các đều là cá mè lứa hết."

      Thượng Quan Kiệt Thiếu giơ tay, " có trong đó đâu nhé!" Thấy Tiểu Ngải chu mỏ liền tiếp, "Bà xã, tính tình em dạo gần đây sao nóng vậy?"

      "Đừng có gián đoạn!"

      Thượng Quan Kiệt Thiếu nhếch miệng xoa xoa đầu Tiểu Ngải, "Đừng lo lắng, em xem bên ngoài hè nóng bức thế nào kìa, mọi người còn chẳng muốn ra khỏi phòng nữa là. Chớ phiền não, sau khi xong việc ở đây mang em về!"

      " được, hôm nay em phải về. Em cảnh cáo , nếu sắp xếp máy bay cho em em tự trốn về."

      Thượng Quan Kiệt Thiếu bật người, bà xã à, em đừng vậy chứ, mới đến châu Phi bao lâu mà tính tình em nóng như lửa rồi, em bảo chồng em làm sao chịu nổi chứ?

      Tiểu Ngải xong đẩy Thượng Quan Kiệt Thiếu ra ngoài, Thượng Quan Kiệt Thiếu vội đuổi theo, "Tiểu Ngải, em đứng lại!"

      Mẹ kiếp, đúng là cưng chiều này đến tận trời rồi!

      "Cút!"

      Shit, Thượng Quan Kiệt Thiếu cuống quít chạy ra, nhìn bóng lưng Tiểu Ngải xa mà hận ghê gớm. "Chuyện về ốc đảo để sau, tôi quay về tổng bộ chuyến!" Sau khi thông báo lại cho người giữ cửa, Thượng Quan Kiệt Thiếu theo Tiểu Ngải.

      Tiểu Ngải cắm đầu nghẹn cười, bất kể như thế nào, vẫn thương !

      Máy bay tư nhân chỉ cần phân phó là đợi lệnh, Thượng Quan Kiệt Thiếu cẩn thận đỡ Tiểu Ngải lên, bước tới bậc thang cuối cùng rồi lại lên tiếng, "Bà xã, hay là để hai tháng sau rồi chúng ta hãng về!"

      "Bớt nhảm!"

      " thể được đâu, hôm qua mới đọc những quy tắc dành cho phụ nữ có thai, trước ba tháng thể máy bay được!"

      Tiểu Ngải phì cười, "Mỗi người mỗi khác có được ? Yên tâm , em chịu nổi mà!"

      " được, vẫn cảm thấy an toàn, chúng ta nữa." xong Thượng Quan Kiệt Thiếu ôm Tiểu Ngải xuống!

      Tiểu Ngải đẩy ra, " có phiền vậy, càng ngày càng dài dòng?" Nào có vẻ tự đại trước đây nữa đâu!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu ủy khuất, đây chính là bà xã với con đó, có thể khẩn trương được sao?

      có cách nào khác, ngăn được bà xã là lỗi của , cũng chỉ đành liều mình bồi quân tử mà theo thôi!

      Ông xã hai mươi bốn như còn quan trọng bằng sư tỷ của bà xã nữa! Òa!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 117: VỪA NÓNG VỪA LẠNH

      sơn, đoàn người Đường Kiến Tâm quanh hồi, khi tới cửa vào lối kia Đường Kiến Tâm dừng bước, quay lại hỏi Lôi Khiếu Thiên, "Con đường này sao vậy?"

      Lôi Khiếu Thiên bảo Lôi Trảm Thiên xem bản đồ, mình tới trước mặt Đường Kiến Tâm, Thẩm Dương Kỳ vọt lên nghiên cứu đá vách tường, "Người cổ đại sao lại có cách nghĩ hay như vậy nhỉ?" thể bội phục tài trí của bọn họ, đường qua mấy trạm gác, ngờ cuối cùng còn chiêu tuyệt diệu như vậy!

      Lôi Khiếu Thiên tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh, "Lôi Triển Lâm vào đây."

      "Hắc, hay đấy, có người xung phong có thể yên tâm bước qua rồi." Chris hữu khí vô lực dựa vào Đế Văn .

      suốt cả quãng đường, đến thời gian thở cũng chẳng có, quá buồn bực mà, cuối cùng đành phải kéo Đế Văn làm cây gậy người!

      Lôi Trảm Thiên thu bản đồ lại, lắc đầu, " nhất định, con đường này theo lối hình rắn. Rắn ai cũng biết, răng nó có rất nhiều nọc độc, cuối đường chính là con rắn há miệng nuốt, cho nên phải rất cẩn thận. Mấy người Lôi Triển Lâm may mắn có đụng tới cơ quan cũng có nghĩa chúng ta có được may mắn ấy."

      Thẩm Dương Kỳ sang bên cạnh Lôi Trảm Thiên, "Rắn? cách khác, con đường này rất là ngoằn nghèo?"

      "Phía trước có đoạn theo chữ S, sao đó theo vòng lên , tới giao lộ còn đoạn dốc nữa."

      Lôi Trảm Thiên nhìn Lôi Khiếu Thiên giải thích, Đường Kiến Tâm mỉm cười, "Địa hình này do ai thiết kế vậy?" Kỳ thực muốn hỏi vị Vương gia ấy là ai mà có thể xây dựng lăng mộ như vậy?

      Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, " ai biết!"

      Được rồi, đây là chuyện mấy trăm năm thậm chí là mấy nghìn năm trước, ai mà biết được chứ?

      "Mọi người có phát ra là Sơn này rất nhiều nơi thiết kế dựa theo loài vật ? Ví dụ ở cửa sơn động trông như mắt mèo ấy? con mèo nằm sấp xuống trốn tránh?"

      Đế Văn khi nghe Thẩm Dương Kỳ tới hình rắn liền nghĩ lại quãng đường bọn họ vừa qua, bắt đầu từ dưới chân Sơn, cảm giác toàn bộ Sơn này như như hơn chục loại động vật.

      "Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác ấy." Chris nghĩ lại, giơ tay lên đồng ý.

      Trong lúc nhất thời mọi người cùng sững sờ nhìn về phía Đế Văn, dường như hồi tưởng lại con đường . …

      Cả sơn động trở nên yên ắng, chỉ có tiếng hít thở của tất cả hòa lẫn vào nhau, lúc sau Lôi Trảm Thiên lấy bản đồ cuống quít mở ra, mấy người Thẩm Dương Kỳ chen nhau xem, chỉ có Đường Kiến Tâm và Lôi Khiếu Thiên liếc nhau.

      "Mẹ kiếp, bị đúng rồi." Thẩm Dương Kỳ nhìn theo ký hiệu bản đồ, nhìn từng nơi theo tay Lôi Trảm Thiên chỉ...

      trời, dưới biển, mặt đất, bà mẹ, tất cả đều có. Lối vào Sơn như bức tranh con cá chép mở miệng đớp mồi, đường kẻ mang tai nó chia làm các con đường khác nhau, tại đuôi cá chép mới là lối ra chính xác. Tiếp lên là mèo, cao có cả cọp, sư tử, rắn, quay lại là diều hâu...

      Chết mất, đó hoàn toàn là chuỗi thức ăn, chỉ có đúng theo chuỗi thức ăn này mới tới được cửa chính, và bên cạnh đó còn rất nhiều loài vật chia làm các con đường khác nhau, hoặc là trạm gác, tỷ như mê chướng mà Lôi Khiếu Thiên mới vào đó là chân trước con mèo, nằm trong chuỗi thức ăn sai lầm đồng nghĩa với cái chết...

      "Người kia đúng là thiên tài!" Thẩm Dương Kỳ cảm thán, có thể nghĩ tới lấy chuỗi thức ăn làm chuẩn mực quả là thiên tài!

      Chẳng ngờ thời đại đó như ngày nay mà có thể biết đến chuỗi thức ăn?

      Lôi Trảm Thiên mặt thay đổi khép bản đồ lại, "Sau khi trở về, phải để người của Ngục Thiên Minh học hỏi thêm mấy thứ tính toán với trí tuệ này!"

      Đế Văn, Chris cũng đồng ý, cả hai cùng gật đầu, sau khi về, cho bọn họ thêm khóa!

      Lôi Khiếu Thiên kéo Đường Kiến Tâm trước, " thôi!" Đường Kiến Tâm cự tuyệt, hai người tựa lưng vào vách tường chậm rãi vào trong.

      Lôi Trảm Thiên lôi Thẩm Dương Kỳ theo, kế tiếp Đế Văn, Chris đồng thời nắm tay nhau. Lôi Trảm Thiên sau nên Đường Kiến Tâm rất tự nhiên nắm lấy tay , Lôi Trảm Thiên mỉm cười, ấy là chị dâu !

      Theo Lôi Khiếu Thiên dẫn đầu, đoàn người tựa vào vách tường di chuyển từng bước, cẩn thận qua địa hình chữ S, dù ràng lắm những vẫn thấy sườn núi nghiêng lên. Sau khi được đoạn bất chợt có người hô!

      "Nóng quá, đây là đá gì vậy?" Thẩm Dương Kỳ buồn bực vì cảm giác nóng bừng sau lưng, mồ hôi chảy ròng ròng, nước trong miệng ngày càng ít .

      Từng giọt mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay nhưng ai buông tay! Chris cuối cùng, khí tương đối đủ mà cũng chịu nổi loại nóng bức này, "Theo lý đây ở giữa sườn núi, quanh năm u lạnh lẽo nên có nóng bức này mới phải!"

      Trán Đường Kiến Tâm rịn mồ hôi, Lôi Khiếu Thiên đau lòng khi trông thấy như vậy, chật vật giơ tay phải lên, bụng với ngực co lại, men theo khe hở lau khô mồ hôi trán cho Đường Kiến Tâm, "Đỡ hơn chưa?"…

      Khóe miệng Đường Kiến Tâm cong lên, khẽ gật đầu, cũng rất tò mò vì sao lại nóng như vậy, "Gần đây có núi lửa ư?"

      "Làm sao có thể!" Lôi Trảm Thiên lắc đầu, "Mảnh đất này rất bình thường."

      "Vậy cái gì nướng sau lưng em đây?" Thẩm Dương Kỳ tóm chặt tay Lôi Trảm Thiên, mồ hôi chảy ra ở lòng bàn tay làm thiếu chút nữa nắm vững.

      " biết, có thể liên quan tới đá, về rồi tìm nguyên nhân sau." Cho dù bây giờ muốn biết cũng thể quay lại xem vách tường phía sau được làm từ cái gì!

      Đế Văn gật đầu, nghiêng đầu bảo Chris lau mồ hôi giúp , nó chảy vào mắt rất khó chịu, Chris liền mắng, "Tôi cũng muốn có người giúp tôi lau mồ hôi, lão tử cũng khó chịu lắm!"

      Đế Văn khinh bỉ, "Tay kia làm gì!"

      "F*ck, đường hẹp vậy đến thân hình tôi rất miễn cưỡng, mở miệng ra mà hồn đá vách tường cũng có thể rơi vào miệng nhấc sao nổi tay?" Chris gào khóc, gào xong im miệng, muốn chịu tội chút nào!

      Đế Văn bị ta làm nghẹn họng, Lôi Trảm Thiên cười nhạo, " được đấy, đến trai tôi còn giúp chị dâu tôi lau mồ hôi được, chính là muốn Đế Văn tốt hơn, muốn ta chịu tội với ."

      Dứt lời mọi người liền mất hết bình tĩnh, nhất là Thẩm Dương Kỳ, kêu lên như quạ, sao lại ở giữa chứ, chân Đế Văn mà có thể hoạt động chắc đạp Chris đạp rồi, "Được, được lắm, Chris, nếu muốn sau khi ra khỏi đây tôi chặt tay mau lau mồ hôi cho lão tử!"

      Mồ hôi có cả muối rơi vào mắt làm mở ra nổi, Chris liền hối hận, " xem vóc người này của tôi liệu có chỗ nào để giơ tay lên ?"

      "Im miệng lại , lão đại khôi ngô thế kia còn làm được, kiếm cớ, cẩn thận mấy đây trói lại ném lên giường Maliai để 135 ngày thoát ra được." Đế Văn trầm mặt uy hiếp!

      Chris la hét mắng chửi Đế Văn biến thái, Maliai là làng chơi có tiếng ở Italia, tuy rằng sắc đấy nhưng cũng cần phải xem xét chất lượng, đó cũng là lý do sống đến bây giờ mà mắc bệnh gì cả.

      Đường Kiến Tâm buồn cười nghe bọn họ cãi nhau, bước chân dừng lại nhưng cũng có xu hướng tăng tốc, " đừng cầu ta nữa, ta có được linh hoạt như Lôi Khiếu Thiên đâu!"

      giây, hai giây...

      "Hì hì!"

      "Ha ha!"…

      Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên cùng cười ha hả, ngực phập phồng và tay run lên kỳ cục, Đế Văn ngẩn ra giây rồi cũng cười bắn cả nước, chỉ có Chris mặt như đưa đám, Lôi Khiếu Thiên mỉm cười, "Tâm Nhi, em cũng biết giỡn đấy hả?"

      Đường Kiến Tâm hiểu bọn họ cười cái gì? "Tôi đâu có giỡn, tôi phải hay sao?"

      Lần này mọi người dù cười đến đau cả ruột cũng ngừng lại được, chỉ có Chris bất mãn, "Chị dâu, em có chỗ nào linh hoạt được như lão đại?"

      "Mặc dù vóc người cũng chuẩn kém Lôi Khiếu Thiên nhưng lại béo hơn tí, cơ bắp lỏng lẻo, Lôi Khiếu Thiên còn biết lợi dụng cơ thể tạo ra chút gian chứ được!" Đường Kiến Tâm nghiêm trang trả lời câu hỏi của ta!

      Lôi Khiếu Thiên nghe thế mặt đen lại, "Em từng nhìn thấy cơ thể cậu ta?" Nếu nhìn rồi, sau khi rời khỏi đây cần Đế Văn động thủ, là người đầu tiên gọt ta!

      Đường Kiến Tâm nhìn vách động trước mặt sửng sốt, "Cần nhìn sao? Cứ trông tư thế của ta là biết thôi."

      Khuôn mặt Lôi Khiếu Thiên nháy mắt sáng lạn trở lại, Chris lại khổ. Mấy người Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ nghe xong đều hóp ụng ưỡn ngực như chứng minh mình giống như Chris!

      Đường Kiến Tâm liếc thấy Lôi Khiếu Thiên nhếch môi mà buồn cười, hóa ra cũng ghen à!

      Ách, nhầm, trước đây bạn này làm việc đó rất nhiều, chẳng qua tâm tư lúc ấy để ý mà thôi!

      Đáng lắm đấy chứ! Đường Kiến Tâm thầm nghĩ khi liếc sang Lôi Khiếu Thiên!

      Đế Văn cười nổi nữa , "Quên , tiện tôi cũng chẳng làm khó , khó chịu cứ kệ nó !"

      Thẩm Dương Kỳ đáp lại, "Đế Văn, quá tổn hại, cẩn thận sau khi ra khỏi đây Chris cho uống kích thích rồi ném lên giường phụ nữ đấy."

      Chris nghĩ u ám, hừ lạnh, Kỳ, vẫn là cậu hiểu tôi nhất!

      Mọi người vui đùa trận đồng thời cũng thấy miệng đắng lưỡi khô, Lôi Khiếu Thiên đột nhiên , " qua đường chữ S, bây giờ vòng lên , mọi người đừng buông tay!"

      Ai nấy đều gật đầu, bỗng Đường Kiến Tâm chợt thấy gió lạnh ùa tới khiến cả người run lẩy bẩy.

      Lôi Khiếu Thiên cuống quít dừng lại, "Tâm Nhi, thế nào?"

      Đường Kiến Tâm cắn môi dưới, " có việc gì, đột nhiên bị lạnh nên run thôi." Vừa rồi còn nóng như lửa mà bây giờ như rơi vào Bắc Cực, chút chuẩn bị cũng liệu bị kích thích được sao?

      Chớp mắt, tay hai người như được phủ lớp băng, mồ hôi cũng trở nên lạnh lẽo, Đường Kiến Tâm nuốt nước miếng, "Địa phương quỷ quái gì vậy?"

      Lôi Khiếu Thiên nắm chặt tay Đường Kiến Tâm, muốn truyền nhiệt độ từ tay mình sang cho giúp ấm lên. là người đầu tiên bị lạnh, choáng váng mất giây, tới khi tỉnh lại Tâm Nhi bước theo rồi. bảo vệ tốt Tâm Nhi khiến ảo não, chỉ có thể càng cẩn thận chú ý phía trước hơn!

      Lôi Trảm Thiên là người thứ ba cảm nhận cơn lạnh, tuy rằng thấy Đường Kiến Tâm run lên chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn run bắn cả người lên!

      "Thiệt lớn rồi, biết vậy nên chuẩn bị vài đồ rồi hãng lên Sơn." Vậy gặp đả kích như thế!

      Thẩm Dương Kỳ khinh bỉ, "Cho dù chuẩn bị mấy thứ đồ chống rét liệu dùng được sao?"

      Lôi Trảm Thiên im lặng, được rồi, quả thực vô dụng, chúng chỉ càng làm gánh nặng thôi!

      Tuy hiểu vậy nhưng vẫn thấy căm phẫn!

      "Con mẹ nó, còn trò nào nữa hả?" Đế Văn nổi hết cả da gà vì lạnh, vừa nóng vừa lạnh, cần diễn tới mức như thế à!

      Thẩm Dương Kỳ chỉ kém chưa giơ hai tay lên đồng ý, " họ, rốt cuộc cái gì gây ra vậy? Vì sao tại nơi lại có tới hai luồng khí vậy?"

      Gò má Lôi Khiếu Thiên đóng băng cứng ngắc, "Cậu biết bao nhiêu tôi cũng chỉ biết từng đó!" Ý là đừng có hỏi , Thẩm Dương Kỳ hỏi tiếp Lôi Trảm Thiên, ta cũng chẳng lời nào.

      Thẩm Dương Kỳ khó hiểu, " phải xem bản đồ ư? đó có ghi chú gì ?"

      Lôi Trảm Thiên tức giận đáp trả, "Cậu cũng nhìn với tôi sao biết đó viết gì?"

      Thẩm Dương Kỳ cố gắng nghĩ lại, thân thể rất phối hợp run lên từng chập, "Hình như chỉ có địa hình, cũng tới phía sau còn chiêu như thế này!" Lời ra khỏi miệng trái tim lạnh hơn phân nửa!

      Đế Văn theo đó run lên, "Đừng nữa, mau ra khỏi cái nơi quỷ quái này mới là chính đạo!"

      Chris lúc này hoàn toàn được gì, phải muốn , mà bởi vì thân thể rất sợ lạnh, gặp phải cái nơi lạnh như Nam Cực này liền tự động co lại như trái cà!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :