1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y (Đã Có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 108: PHẠM VÀO ĐẠI KỴ

      Tần Chính nhếch miệng nhưng trong mắt có ý cười, ném ống nhòm lại cho hộ vệ phía sau, mũi chân đạp vào ghế xoay vang lên hưởng. Diêm Thất ôm Lôi Mông theo.

      "Tất cả sắp xếp xong rồi chứ?"

      "Đúng vậy, ông chủ."

      "Tốt lắm, cứ theo kế hoạch mà làm, chờ người của Lôi Khiếu Thiên đều tới động thủ."

      "."

      Dưới lầu

      Tiểu đệ lái xe của Ngục Thiên Minh trước đẩy cửa kính xoay của cao ốc quốc tế ra. Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên sóng vai bước vào, Thang máy lắp đặt theo kiểu chống đạn, thẳng tới tầng cao nhất chỉ mất nửa phút. Cửa thang máy đinh tiếng mở ra. Trước cửa có hai người mặt chút thay đổi cầm K47 trong tay. Tầm mắt Lôi Khiếu Thiên dừng lại người họ giây rồi nhìn tới chỗ sát ranh bên ngoài trời năm mét...

      K47 là nhóm súng ống đạn được trong giao dịch mới nhất của tổ chức khủng bố, ngờ, người mua phía bên kia nếu là... !

      Tiểu đệ ra khỏi thang máy đầu tiên, chấp nhận lục soát của đối phương. Chẳng qua khi đến Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm bị ánh mắt của hai người trừng cái, hai tay dừng giữa trung... Có chút cứng ngắc!

      "Đại ca tao là người mà bọn mày có thể đụng chạm sao?" Tiểu đệ Ngục Thiên Minh rất kiêu ngạo, sắc mặt tốt. ta bị lục soát người cũng nhịn, lại còn dám để tay bọn chúng sờ soạng lên người chị dâu, đúng là muốn sống.

      Chỉ tiếc, hai người này hoàn toàn đếm xỉa tới, dường như ta chỉ là vai hề nhảy nhốt chẳng đáng xem, mặt thay đổi đứng bên cạnh, tựa hồ hạ quyết tâm lục soát người thể vào...

      Lôi Khiếu Thiên cười lạnh, cước người, tốc độ cực nhanh làm cho mắt kịp nháy, ai biết ra chân như thế nào. Tới khi mọi người phản ứng đất có hai người nằm xuống.

      Đường Kiến Tâm nhìn qua Lôi Khiếu Thiên, mặt vẫn lạnh như băng, nhưng chỉ có biết trong lòng rung động đến mức nào.

      Thân thủ ta quá nhanh, quá mạnh!…

      Bọn họ đánh với nhau chỉ hai lần, vậy mà lại phát ra trình độ kinh khủng của .

      Thực là thất sách!

      Vậy trước kia may mắn thắng được nửa điểm, là vì sao?

      "Bốp bốp!" có thời gian thừa thãi cho Đường Kiến Tâm suy nghĩ cẩn thận vấn đề, chợt nghe được tiếng vỗ tay thanh thúy nặng nề, trong lòng khẽ động, nhìn theo nơi phát ra.

      Ngược chiều ánh sáng làm phải hơi híp mắt lại, nhìn bóng dáng mông lung kia, lông mi run lên, là !

      Người của gia tộc Bunol?

      "Lôi lão đại, hảo thân thủ." Tần Chính lười biếng dựa lưng vào ghế, vừa ra trận cho màn biểu diễn đặc sắc như thế, làm ... Khó chịu! Lôi Khiếu Thiên bước tới, cách bọn họ chừng hai mươi lăm mét có để cái ghế xoay. Người đàn ông ngồi ghế xoay, chân nhếch lên, dựa lưng vào ghế, hai tay giơ lên trước ngực vỗ vào nhau theo nhịp điệu! Ánh nắng màu đỏ quýt chiếu lên người có chút hòa hợp!

      Con ngươi Lôi Khiếu Thiên co rụt lại. Là , Tần Chính, người bên cạnh Karl Bunol. Khi thấy được gương mặt bình thường của Tần Chính, Lôi Khiếu Thiên mày nhăn lại càng sâu.

      Trước đây từng điều tra người này, là người của Ngục Thiên Minh có năng lực, hay là tên đó quá giảo hoạt? Ánh mắt bất động thanh sắc đảo qua hai môn thần vừa bị đá đo sàn phía sau. Nhấc súng lên chậm rãi đứng dậy, mắt nhìn chớp thẳng phía trước, có nhìn về phía bọn họ...

      Trong lòng Lôi Khiếu Thiên trầm xuống, đây tuyệt đối phải hạ nhân gia tộc Bunol có thể nuôi dưỡng, có lẽ chính là sát thủ!

      , quả nhiên đơn giản!

      Đường Kiến Tâm đứng cách Tần Chính năm mét, nhìn chằm chằm vào ta, lạnh lùng mở miệng, "Con trai của tôi." Mở miệng chính là mục tiêu, chút quanh co lòng vòng. có nhiều tâm nhãn như Lôi Khiếu Thiên, tới chỉ vì con trai . Ân oán giữa bọn họ lúc này có bất cứ quan hệ gì với cả. Muốn chém giết thế nào là chuyện của bọn họ, tuyệt nhúng tay vào. Mà điều kiện tiên quyết là con trai bình yên vô !…

      Tần Chính tấm tắc hai tiếng, ngón trỏ tay phải lắc lắc Đường Kiến Tâm, "Đừng nóng vội, trò chơi tới cao trào, để nó kết thúc nhanh vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Tôi có đúng , Lôi... Lão đại!" Vất vả dẫn người tới đây đương nhiên là có suy tính của .

      Ánh mắt Đường Kiến Tâm trầm xuống, mâu quang bén nhọn như lưỡi đao gió từ Bắc cực đâm thẳng vào mắt Tần Chính, "Điều kiện." rảnh chơi với cái trò chết tiệt nào đó, chỉ muốn con trai về lại bên cạnh .

      Tần Chính luôn miệng ai oán, "Trung quốc có câu danh ngôn là, nóng lòng ăn được đậu hũ nóng. Xem này, hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, là thời cơ tốt để tâm , nôn nóng như thế làm phá hỏng bầu khí đó."

      Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng cắt ngang , "Tần Chính, chẳng qua là người bên cạnh Karl Bunol, trong tình huống gia tộc Bunol bị hủy, muốn lấy lại thế lực gia tộc Bunol cũng phải xem có bản lĩnh kia hay ."

      "Ha ha!" Lôi Khiếu Thiên vừa dứt lời, Tần Chính ngửa mặt lên trời cười dài. Tiếng cười kia rất chói tai làm sắc mặt Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên chìm thêm ba phần, nhìn thẳng vào Tần Chính cười như điên, thầm nghĩ, muốn cười bao lâu nữa.

      phút, hai phút, rốt cục lúc mà nhẫn nại của Đường Kiến Tâm gần như trôi hết, Tần Chính mới thu hồi nụ cười giễu cợt, vụ trong mắt như ánh sáng đột nhiên xuất trong bóng tối hề báo trước rọi thẳng vào Lôi Khiếu Thiên, gằn từng chữ , " sai rồi, tôi muốn, phải gia tộc Bunol..."

      Lôi Khiếu Thiên bình tĩnh chờ đợi ta tiếp.

      "Tôi muốn, là Ngục Thiên Minh của ... Hoàn toàn hủy diệt!"…

      Đường Kiến Tâm nhíu mày, Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, "Khẩu khí là lớn." Ngục Thiên Minh to lớn mà ta hủy là có thể hủy được sao? Hừ, coi là người chết ư!

      "Ha ha, những lời này hay, hay." Tần Chính chút hấp tấp, bình tĩnh ngồi tựa lưng ghế, chơi đùa với những ngón tay, hung tàn trong mắt cho phép người ta lơ là, "Có khẩu khí này hay , chờ lúc nữa chẳng phải biết sao?"

      Đường Kiến Tâm thực rất muốn tiến lên xé rách cái mặt ta ra, "Tôi mặc kệ các người có ân oán gì, tại, tôi chỉ muốn con của tôi." Ánh mắt mang theo cảnh cáo. Nếu dám chữ , ngại để vĩnh viễn mở miệng được.

      Xem miệng nhanh, hay là đạn nhanh hơn!

      Kỳ thực, từ lúc Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm đến cho tới lúc này, ánh mắt chỉ chú ý tới Lôi Khiếu Thiên. Với những người đứng bên cạnh ta, nhất là phụ nữ, hoàn toàn bỏ qua. Khí thế của người phụ nữ này tuy rất mạnh nhưng vẫn còn thua Lôi Khiếu Thiên. Chẳng qua giờ này có cảm giác lầm lẫn, hình như bỏ quên vài chuyện rất quan trọng!

      Tầm mắt lại lần nữa rơi vào Đường Kiến Tâm, áo trắng vừa vặn với thân hình, nhìn cũng biết là được làm theo cầu. Màu áo quá đẹp nhưng khi mặc lên người lại hề mất cảm giác hài hòa, ngược lại càng nổi bận khí chất lãnh diễm cùng phong vận của ...

      Tần Chính vô cùng kinh ngạc, người phụ nữ này chưa từng gặp! Cho dù trong tài liệu Diêm Thất báo cáo, cũng có người phụ nữ này. Trong lòng khẽ động, khỏi tán thưởng Lôi Khiếu Thiên, người phụ nữ mà có thể giấu sâu như thế...

      Thế thân cũng tìm được rồi! hổ là Lôi Khiếu Thiên, trước giờ chưa từng xem thường ta. Tần Chính nhếch miệng!

      "Điều này còn đơn giản sao, chỉ cần Lôi lão đại bằng lòng bỏ thứ thích, tôi cam đoan, con trai nhất định..."

      "Pằng!"

      Đường Kiến Tâm đợi cho xong, cũng biết khẩu súng xuất trong tay từ khi nào, ngón tay khẽ nhúc nhích, viên đạn bắn thẳng vào lưng ghế bên vai trái Tần Chính... làm lời chợt dừng. Lôi Khiếu Thiên ở bên cạnh lạnh lùng nhìn mọi chuyện. Tùy thời chuẩn bị khẩu súng sau lưng.

      "! Bằng , phát súng tiếp theo là đầu của ." Phát súng của bình thường đều nhắm vào mi tâm, sai chút nào, tình huống như thế này rất ít khi xuất .

      Khóe miệng Tần Chính co lại, bên ngoài tỏ vẻ trấn định mà trong lòng sớm hoảng hốt. lại thấy được ta lấy súng ra thế nào! Điều này làm cho có cảm giác thất bại và... nguy cơ rất lớn!

      Lần đầu tiên, trong giây, cảm nhận được hơi thở chết chóc!

      Người phụ nữ này rất hung hãn!

      "Vậy ư, tôi muốn xem có bản lãnh đó ." Tần Chính ra ngoài lăn lộn phải ngày ngày hai, gần hai mươi năm nhẫn, phải loại bị Đường Kiến Tâm bộc lộ tài năng mà hoảng hốt hoang mang lo sợ. có thể thản nhiên ngồi ở đây đối kháng với hai người cường đại này, vậy nhất định nắm chắc phần thắng.

      Hơn nữa trong tay , còn có lợi thế nữa!

      Tay Đường Kiến Tâm siết lại. Đúng vậy, phải dám mà là thể. Con trai nằm trong tay , thế nhưng, biểu tình mặt làm cho cực kỳ gai mắt, gai mắt gì sánh được, lập tức quăng ánh mắt tới Lôi Khiếu Thiên. Lôi Khiếu Thiên hiểu ý, chân động!

      Từ xưa tới nay đều có đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước. mình ngồi đây đối phó hai người bọn họ, đoán chừng Lôi Mông nằm trong tay bọn họ dám có động tác. Nhưng hôm nay tính sai. Đường Kiến Tâm di động theo Lôi Khiếu Thiên, hai người chớp mắt đến trước mặt Tần Chính.

      Người có thể uy hiếp bọn họ vẫn còn nằm trong bụng mẹ.

      Thấy động tác của hai người, Tần Chính biến sắc, muốn trốn vẫn chậm bước. Cự ly mấy mét với người mạnh mẽ như Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm mà , quả thực chỉ như cm vs mm, động tác chỉ là nháy mắt mà thôi...

      Lôi Khiếu Thiên đá lên ghế, ghế xoay mượn lực bị đẩy lùi lại tường chắn, Lôi Khiếu Thiên chỉ mấy bước xông tới trước mặt. Tần Chính lui người lại tránh sang bên, cước của Đường Kiến Tâm quét ngang, họng súng nghiêng bên phải đầu . Tần Chính cả kinh, lùi lại sau, ngờ nắm tay Lôi Khiếu Thiên cũng tới. "Bốp" tiếng do nắm đấm của Lôi Khiếu Thiên nện lên má bên phải . Hai chân Tần Chính mềm nhũn, tiếp đó cảm thấy đầu mình bị đập đến hoa mắt choáng váng đầu, tia máu chảy dọc theo miệng. đợi lấy lại tinh thần, yết hầu bị bóp mạnh, phổi cung cấp đủ dưỡng khí làm phải há to miệng thở...

      Lôi Khiếu Thiên nhìn con người phút trước còn cuồng vọng lên mặt với mà lúc này mạng nằm trong tay , bộ dạng chật vật kia khiến khinh thường, đôi mắt phản xạ lại hàn ý vô cùng chán ghét làm như đối phương là *** chó hôi thối!

      đời này hận nhất là bị người khác uy hiếp! Mà còn dám lớn lối "điều kiện" ra với , biết trời cao đất rộng!

      Tay phải dùng lực đè Tần Chính lên vách tường chắn với bên ngoài, năm ngón siết lại, đầu Tần Chính bị buộc phải ngửa lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào , "!"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 109: TÌNH THẾ ĐÁNG LO NGẠI

      Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tới lúc hai người đứng ở gần thang máy phản ứng kịp giơ súng ngắm Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm bị tiểu đệ Ngục Thiên Minh xuất kỳ bất ý quyền cước văng ra ngoài, bốp tiếng đập vào tường. Súng rơi xuống bị tiểu đệ đá ra xa, tiếp đó chân giẫm lên ngực người, ngón tay cái ngoáy mũi, trợn mắt kiêu ngạo nhìn hai người đó, "Con bà nó, nhịn bọn mày lâu rồi, có tao ở trước mặt mà còn dám dùng súng, muốn chết!" Rồi khi quay lại phía Lôi Khiếu Thiên đâu còn nửa điểm tức giận, trong ánh mắt là vô vàn sùng bái!

      Khóe miệng Tần Chính chảy xuống tia tơ máu, miệng mở ra, cả hàm răng đều được nhuộm đỏ, đầu tóc xốc xếch tựa vào vách tường. Mặc dù có chút chật vật, nhưng, kiêu ngạo với lệ khí trong mắt giảm chút nào, cứ như vậy giằng co với Lôi Khiếu Thiên. Cảm giác thủ kình ở cổ họng, ha khan khà khà hai tiếng, gian nan mấp máy môi. …

      "Khụ khụ... Có có bản lĩnh... mày động thủ ... A." Thấy lông mày Lôi Khiếu Thiên thít chặt, thậm chí có thêm khoái ý.

      "Mày nghĩ tao dám!" Lôi Khiếu Thiên nghiêng người, hơi thở lạnh lùng phun lên mặt Tần Chính ràng làm cứng đờ cả người, ấy thế mà lời phun ra khỏi miệng lại mang theo trào phúng, chân chính kích thích Đường Kiến Tâm, " dám? Ha ha, Lôi Khiếu Thiên mày có cái gì dám, mạng người trong mắt mày chẳng qua là rẻ rách, có thể giết người vô hình, khụ khụ... Động thủ , có bản lĩnh mày động thủ ..."

      ràng là tù binh mà còn điên cuồng hơn bất cứ ai!

      Sát khí Lôi Khiếu Thiên lóe lên, năm ngón hơi co lại. Tần Chính dường như nghĩ rằng dám động thủ , cho dù được đầy đủ, nhưng miệng vẫn khiêu khích, "Mày mày đụng vào tao, tao làm con trai mày mất ngón. Mày đánh tao quyền, tao cam đoan trả lại con trai mày mười quyền... Khụ khụ..."

      Khuỷu tay tay phải Đường Kiến Tâm thúc bụng vào , họng súng chực chỉ ngay giữa trán Tần Chính, lạnh lùng , "Mày dám!"

      "Phốc." Búng máu dồn lên yết hầu Tần Chính, lại do yết hầu bị bóp chặt nên phải chật vật nuốt xuống, trước mắt tối sầm, hai mắt dần trở nên lơ đễnh, "... Tao... Có cái gì... dám." Tần Chính muốn đạp người phụ nữ này rơi từ này xuống. Chết tiệt, lực cánh tay của ta làm ruột thắt hết cả lại.

      Đường Kiến Tâm thực rất muốn bắn chết ta ngay lập tức. Đáng tiếc, thể. Chết tiệt, con trai còn trong tay . Lôi Khiếu Thiên cười tàn nhẫn. ta rất to gan, thực , chưa từng có ai nằm trong tay rồi mà còn giở cái mặt giễu cợt ấy ra.

      ta là người thứ nhất!

      "Hừ, con trai còn tao có thể sinh thêm. Mày khi chết chẳng còn cơ hội nào mà sống lại!" Nếu để mắt tới Lôi Mông, vậy làm sao có thể để thất vọng? Lôi Khiếu Thiên khinh miệt thấy mở to mắt, dường như thể tin được lời này là từ miệng ra, phổi căng tức, hô hấp liền trở nên yếu ớt...

      Cảm giác tử vong đến gần này làm hiểu ta . Lúc này đây, ánh mắt có phần lộn xộn. Nếu vừa rồi trấn định là do tự tin, vậy bây giờ lại là trấn định mà hoàn toàn là cường ngạnh giả bộ!

      Đường Kiến Tâm nhíu mày, biết lời này của Lôi Khiếu Thiên chỉ là kế tạm thời. Nhưng vẫn rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Nếu phải tóm lấy Tần Chính, ngại đá xuống bên dưới... Dám ở trước mặt những lời đó!

      "!" Vẫn chỉ từ đơn giản, ngôn ngữ lộ vẻ cảnh cáo và nguy cơ!

      Tần Chính cũng là người thông minh, cắn chặt răng câu nào.

      "Tốt lắm." Hai mắt Lôi Khiếu Thiên khép hờ, thực rất tốt. Nếu muốn chết, thành toàn cho , tưởng tìm người mà có thể làm khó Lôi Khiếu Thiên sao?…

      "Ê!" Đường Kiến Tâm đè khó hiểu trong lòng xuống, đứng ở bên xem cuộc vui. Nhìn đồng tử Tần Chính mở ra đến cực hạn, hai tay đặt lên tay phải Lôi Khiếu Thiên, cố gắng giảm bớt áp lực ở cổ họng...

      Cảnh tượng này hoàn toàn chiều ý , ánh mắt nhìn Lôi Khiếu Thiên cũng hơi thay đổi. Lúc này tin tưởng !

      "Vừa rồi cho mày cơ hội , tại, mày có muốn , cũng chỉ có thể với Diêm Vương." Hừ, Lôi Khiếu Thiên nào có chuyện đùa bao giờ?

      "Dừng tay, buông ông chủ ra." thanh mang theo chút nhiệt độ vang lên bên trái bọn họ, "Bằng , nó chôn cùng ông chủ."

      Đường Kiến Tâm sững ra, cùng Lôi Khiếu Thiên nhìn sang bên trái, "Oa..." Tiếng khóc thê lương của đứa bé làm tay dừng lại chút, cũng chính trong lúc sơ ý ấy mà Tần Chính chui qua khe hở, thoát khỏi tay . Lôi Khiếu Thiên hoàn hồn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Chính đạp ghế xoay chạy sang bên cạnh...

      So chiêu giữa cao thủ, thắng bại chỉ trong kẽ tóc, điên thời cuộc điên đảo cũng là chuyện trong chớp mắt.

      "Pằng!"

      Đường Kiến Tâm kéo cánh tay giơ lên trước của Lôi Khiếu Thiên, đồng thời viên đạn trong tay bay ra. Song lần này Tần Chính thông minh hơn, cúi đầu xoay cái ghế lại, mạo hiểm tránh thoát viên đạn này rồi vòng nhanh ra chỗ Diêm Thất.

      Diêm Thất mắt nhìn thẳng, tay phải túm Lôi Mông khóc, tay trái nã phát súng lên trời, lập tức phía sau xuất từng tốt người của Tần Chính. Lôi Khiếu Thiên trông thấy mặt chút thay đổi. Vẻ mặt Đường Kiến Tâm nặng nề tới mức thể nặng nề hơn, nắm chặt khẩu súng trong tay.

      "Muốn mạng sống con trai bỏ súng xuống."

      Tiểu đệ Ngục Thiên Minh tiểu đệ cũng thuộc dạng tinh quái, sau khi đá hạ hai môn thần kia đoạt lấy súng chạy lại chỗ Lôi Khiếu Thiên, rất thông minh đứng bên cạnh quan sát. Tưởng Lôi Khiếu Thiên có súng lén đưa súng mình cướp được cho , Lôi Khiếu Thiên chỉ liếc qua mà có nhận.

      Tiểu đệ có hơi lúng túng đành giữ lại cho mình dùng!

      Tần Chính lùi sang cạnh Diêm Thất, sờ lên yết hầu vừa bị Lôi Khiếu Thiên bóp, nhổ tia máu còn sót lại trong miệng ra rồi lau miệng. Nhận Lôi Mông từ trong tay Diêm Thất, mắt đỏ lên sòng sọc.

      Con ngươi Đường Kiến Tâm hơi co rụt lại, ngón tay run lên khó phát giác. Lôi Khiếu Thiên cúi đầu nhìn hai người nằm dưới đất, khéo miệng giật giật, mơ hồ mang theo ý cười. …

      "Oa oa!" Lôi Mông mắc kẹt trong cánh tay trái của Tần Chính, thấy bố mẹ đứng đó xa càng khóc thể tự chủ, vươn hai tay ra với Đường Kiến Tâm...

      Em muốn mẹ!

      Đường Kiến Tâm nắm chặt hai tay, hoàn toàn phát ra móng tay mình cắm vào mu bàn tay Lôi Khiếu Thiên, trong lòng đau xót, Mông Mông, con trai !

      "Mày muốn thế nào?"

      Tần Chính cười ha ha, hung ác tàn nhẫn nhìn Lôi Khiếu Thiên, có vẻ rất đắc ý, khoát tay với Diêm Thất phía sau, xách Lôi Mông lên, ánh mắt kia tuyệt đối điên cuồng. Cùng lúc Đường Kiến Tâm trợn to mắt nhìn, chút lưu tình bóp chặt lấy cái cổ bé của Lôi Mông.

      "Tao rồi, mày đụng đến tao, tao cắt ngón con tay con trai mày, mày đánh tao quyền, tao trả lại con trai mày mười quyền..." Thấy sắc mặt đối phương đại biến, cố ý dừng lại rồi mới , "Chỉ là biết, họng nó có cứng được như tao thôi."

      Tên điên, Đường Kiến Tâm thực rất muốn cho ta hai cái tát, tay lại bị Lôi Khiếu Thiên giữ chặt lại cho động đậy. nhìn chằm chằm động tác của Tần Chính, buông tay Đường Kiến Tâm ra rồi bước lên phía trước...

      "Tay mày, dám bóp thêm vào cm, tao đảm bảo, cho mày biết cái gì gọi là hối hận khi sinh ra đời này."

      Đường Kiến Tâm dõi theo bóng lưng , trái tim có phần hốt hoảng. Thời khắc này như kỳ tích lại giữ được bình tĩnh, giống như, hoàn toàn tin rằng cứu con trai bọn họ về. để Mông Mông phải chịu thương tổn.

      Tần Chính sửng sốt, trong lúc nhất thời bị khí thế của làm cho dao động. Tuy nhiên ngay sau đó phản ứng lại. Đây là chiến thuật tâm lý, nghe tiếng khóc thảm thương của thằng nhóc này, tin ta thờ ơ chút động lòng.

      Chỉ vậy mà muốn làm xáo trộn kế hoạch của , có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng có! vừa rồi thoát được kiếp khỏi tay tử thần, nếu phải thằng nhóc xuất phân tán chú ý của Lôi Khiếu Thiên, tuyệt đối tin lúc này sớm biến thành cỗ thi thể lạnh lẽo rồi!

      "Phải , Lôi Khiếu Thiên, mày quả nhiên là quá tự phụ." Tần Chính híp mắt lại, tâm tình kích động làm vết hằn cổ càng ràng, "Muốn con trai mày, lấy Ngục Thiên Minh trao đổi."

      Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, đây là lần thứ hai ta nhắc tới Ngục Thiên Minh. nhớ là trong cuộc đời mình có ân oán với người này, huống chi là liên quan tới cả Ngục Thiên Minh... Thình lình ánh sáng mãnh liệt bé chiếu vào mắt , khẽ máy động trong lòng, ánh mắt nhìn về Tần Chính cũng thay đổi...

      Lẽ nào, là vì... Hai đường chân mày của Lôi Khiếu Thiên gần như dính chặt lại với nhau, đây là điều chưa từng có. Tình huống dù có tốt cũng chỉ khẽ nhíu mày, trán tuyệt đối xuất chữ "xuyên" (川), nhưng hôm nay... lại lộ ra nét mặt như thế. Vừa lúc cái tay bóp lên cổ Lôi Mông của Tần Chính đối diện với Lôi Khiếu Thiên, đường nhìn rất tự nhiên rơi vào lưng bàn tay ta... Đó là... Ưng Giới? Lôi Khiếu Thiên run lên.

      Ánh sáng vừa rồi chính là do ánh mắt trời chiếu lên Ưng Giới phản xạ lại, nhìn chăm chú chiếc nhẫn ngón tay Tần Chính làm chân mày càng dính vào nhau. Nếu quả đúng như đoán, vậy chuyện này còn phức tạp hơn so với những gì tưởng tượng.

      Đường Kiến Tâm tới bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, thấy Lôi Mông vươn tay ra muốn ôm lấy , tim như bị ai đó bóp chặt, "Chỉ là Ngục Thiên Minh?"

      "Vù vù vù!"

      "Rầm!"

      Đường Kiến Tâm mới chợt nghe được tiếng cánh quạt từ máy bay quân dụng, còn cả... tiếng vang do cửa tầng lầu cao nhất bị đá văng... rất hoàn mỹ che lấp thanh của .

      Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân xung phong, sau khi đá văng cửa ra chạy nhanh tới chỗ Lôi Khiếu Thiên, "Đại ca!"

      Tiếp theo là Đế Văn, trong tay cầm hai khẩu sung, theo phía sau Huống Ngân Dịch, trông thấy Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm bình an vô cách bọn họ xa, mắt sáng lên, "Lão đại, chị dâu, ông trời, may vì hai người có việc gì cả."

      Ba người tới bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm mới thấy bộ dạng lúc này của bọn họ. Quần áo nhàu nhĩ, nhiều chỗ bị rách trông thảm hại, khiến ngạc nhiên, ba tên này từ đâu chui ra thế? Sao lại biến thành cái dạng này?

      Lôi Khiếu Thiên chỉ liếc qua bọn họ, lập tức dời mắt sang Tần Chính, "Khẩu vị mày lớn đấy."

      Mấy người Đế Văn chỉ lo tìm Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm, nghe Lôi Khiếu Thiên mới quay lại nhìn Tần Chính. Cảnh tượng thằng nhóc bị ngược chút báo trước thẳng vào mắt khiến ai cũng lập tức nổi giận.

      "Đm, thả con trai lão tử ra." Bình thường Đế Văn hay lời tục tĩu, thấy Lôi Mông chịu ủy khuất tức bộc phát ra tiếng mắng chửi hùng hậu, chỉ kém chưa có tiến lên đoạt lại Lôi Mông rồi đá cái tên muốn bị ngược kia về với ông bà, cho ta nếm mười tám kiểu tra tấn của mafia.

      Chết tiệt, tiểu tổ tông của bọn họ mà lại dám đối đãi như thế, thực thể tha thứ.

      "Con bà nó, Tần Chính, lá gan mày lớn, muốn Karl Bunol sống bỏ ngay cái tay chó kia của mày ra." Hướng Diệp Lân hít sâu hơi, cầm súng bước lên chỉ vào Tần Chính mắng.

      Huống Ngân Dịch cũng bình tĩnh nổi, "Để tổ tông bọn tao rớt sợi tóc, tao cho mày thử tư vị bị chặt thành thịt vụn!"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 110: KẾ TRONG KẾ (MÀY CŨNG CÓ NGÀY BỊ CHƠI)

      mắng hăng say, máy bay kêu vù vù đỉnh đầu cũng dừng lại, cửa khoang của cả ba chiếc máy bay đồng thời mở ra. A Đại, A Tam, A Tứ giơ súng lên ngắm vào Tần Chính...

      Thấy tình huống này, Tần Chính cười càng to, Diêm Thất trông thấy thủ thế của Tần Chính, lặng lẽ lui ra rồi biến mất trong đám người.

      "Lôi Khiếu Thiên, quản cho tốt thủ hạ của mày. kiên nhẫn của tao có hạn, tao chết chẳng sao, nhưng ngược lại mày, liệu có thực cam lòng để con trai mình chôn theo tao hả?"

      Lôi Khiếu Thiên nhíu mày. ta đúng, bỏ được.

      "Tần Chính, mày uy hiếp đứa bé coi là cái rắm à, có bản lĩnh mày thả nó ra, chúng ta đấu trận." Đế Văn phẫn nộ,♥ nhổ nước bọt khươ quyền lên trung. Trong mắt trừ tức giận ra chỉ còn khinh bỉ.

      Thần sắc Tần Chính quái dị, nhìn Đế Văn như nhìn thằng ngu. Mày tưởng đây là đại hội võ lâm à, còn đơn đả độc đấu? Khó cho mày được.

      "Huhu!" Tiếng khóc của tiểu Lôi Mông cũng còn ràng nữa, lần này ngại mấy người Đế Văn nữa, vươn hai tay ra chỉ muốn được ôm.

      Trái tim kia của Đế Văn cũng thắt lại. Tần Chính chết tiệt, cái tên vương bát, thể chặt bỏ hai cái tay kia của .

      Hướng Diệp Lân càng trực tiếp, gọi cú điện cho A Đại, "Lôi Karl Bunol ra."

      Cửa khoang bên trai, A Đớn gật đầu, "Vâng."

      Hướng Diệp Lân ném trả lại điện thoại cho Huống Ngân Dịch, hừ lạnh với Tần Chính, "Mày nếu dám để cái tay bẩn thỉu của mày tới gần tiểu thiếu gia, tao cho mày hưởng thụ tư vị thịt người băm."

      dứt lời, Karl Bunol bị cột dây thừng treo lơ lửng giữa trung, người giữ đầu kia là A Đại. Tần Chính nghe thế cười ha ha, ánh mắt căn bản thèm liếc tới Karl Bunol, giống như ta chỉ là người hoàn toàn xa lạ. Uy hiếp này hiển nhiên là có chút tác dụng nào cả!

      "Phải , vậy tốt, tao cũng tò mò làm sao để có thịt người băm đấy. Chẳng qua, chỉ có người biết có thí nghiệm thành công hay . Nếu tao cho mày mượn hai người?" Tần Chính nhìn sắc mặt tái mét của Hướng Diệp Lân rất thoải mái, "Yên tâm, mượn người từ chỗ tao, tuyệt đối có chịu bất kỳ áp lực nào cả."

      Đúng vậy, Hướng Diệp Lân sớm xanh mét của lại. Lôi Khiếu Thiên phất tay bảo ba người bọn họ lùi lại rồi bảo họ dặn dò thuộc hạ đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Đường Kiến Tâm tiến lên đứng cách Tần Chính xa, nhinf Lôi Mông bé mà lòng xót xa.

      Lôi Mông tưởng mẹ tới ôm lấy em, biểu tình kia càng tỏ ra ủy khuất. Chỉ là sau khi thấy bước thêm nữa, mũi giật giật, đôi mắt to tròn ứa nước, miệng mở ra đóng vào...

      "Tần Chính, dùng đứa bé để đổi toàn bộ Ngục Thiên Minh, tính toán của đúng là kêu." Chẳng qua, vụ làm ăn này ta thua thiệt chút nào!

      Tần Chính nhìn chằm chằm tay của Đường Kiến Tâm cảnh giác. cũng quên chuyện lúc trước, người phụ nữ này thể khinh thường.

      "Cảm ơn khích lệ, tôi tin là phản đối phải ?"

      Mâu quang Đường Kiến Tâm thu lại, "Lòng tự tin rất cao, thế nhưng cũng phải xem đối tượng là ai."

      "... Ha ha, đó là đương nhiên, tôi chưa bao giờ dám sơ ý. Với người mạnh mẽ như Lôi Khiếu Thiên giữ nghề mới là đạo sinh tồn."

      Lôi Khiếu Thiên bất động thanh sắc bước lên, tới phía sau Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm gật đầu, "Ra ngoài lăn lộn phải cẩn thận,♥ điểm này tôi bằng ." Có cái chớp mắt, nét mặt Đường Kiến Tâm lên vẻ ảo não vì bản thân sơ ý.

      Tần Chính sửng sốt, ngờ ta lại thế làm biết trả lời tiếp như thế nào, thu liễm thần sắc, lạnh lùng , "Muốn con trai cũng được, tôi chỉ có điều kiện."

      "Được, phải là Ngục Thiên Minh, đừng , muốn mười cũng có vấn đề gì." Đương nhiên, chỉ cần ta có cái mạng để mà hưởng thụ!

      "Chị dâu!"

      "Chị dâu?"

      Đường Kiến Tâm mới xong, đằng sau liền vang lên loạt tiếng kinh hô. Đế Văn, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch càng thể tin được lời này nghe được từ chính miệng . Ngục Thiên Minh đâu thể nào lấy ra đùa giỡn. Chỉ có Lôi Khiếu Thiên đứng đó gì, có trách cứ mà chỉ có lo lắng.

      "Câm miệng!" Đường Kiến Tâm quay lại trừng mắt nhìn mấy người Đế Văn, bọn họ thức thời im miệng lại, dám có câu oán hận nào.

      Đại ca lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến!

      "Giao dịch thế nào." Tầm nhìn của Đường Kiến Tâm lại đặt lên người Tần Chính, lạnh lùng mở miệng.

      Mà Tần Chính lần này hoàn toàn ngây ngẩn cả người, có chút dám tin tưởng lời , " có thể làm chủ?"

      "Nằm trong tay là con trai tôi." Đường Kiến Tâm lạnh nhạt nhắc nhở đối phương, lẽ tất nhiên Ngục Thiên Minh cũng phải là Ngục Thiên Minh trong tay Lôi Khiếu Thiên.

      "Nha nha, nha nha!" Lôi Mông hai mắt thiết tha, nhích tới nhích lui trong ngực Tần Chính, rất thành . Tần Chính liền ném tiểu quỷ lại cho thuộc hạ, thuộc hạ khác cầm tài liệu đưa cho ta.

      "Đây là hiệp ước." xong ném cho Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm chưa từng liếc xem nó thế nào, trực tiếp đưa nó cho người bên cạnh.♥ Lôi Khiếu Thiên bất đắc dĩ cầm lấy rồi ném cho triêu Đế Văn.

      Đế Văn cuống quít mở ra, đọc nhanh như gió nội dung bên trong, càng xem càng phát hỏa...

      "Con tôi." Đường Kiến Tâm chợt lạnh lẽo nhìn người ôm tiểu Lôi Mông, bất thiện ràng trong ánh mắt.

      "Yên tâm, chỉ cần ký vào hiệp ước này, tôi đảm bảo con trai về bên cạnh ." Ánh mắt Tần Chính khẩn thiết tham lam nhìn động tác của Đế Văn.

      Lôi Khiếu Thiên híp mắt lại. cho tới bây giờ chưa từng phải chịu đãi ngộ như này, ta chỉ gan lớn mà còn rất có đầu óc.

      "Tao có hơi ngạc nhiên, chiếc nhẫn tay mày là từ đâu ra?" Lôi Khiếu Thiên lên tiếng hỏi, câu hỏi này lại có chút quan hệ gì với tồn vong của Ngục Thiên Minh.

      Tần Chính thu hồi ánh mắt, nghe Lôi Khiếu Thiên hỏi liếc giơ tay phải nhìn Ưng Giới, mâu quang thâm thúy, tựa hồ suy nghĩ, ta rốt cuộc đặt câu hỏi rồi sao?

      "Bất ngờ khi thấy chiếc Ưng Giới này tay tao sao?"

      Lôi Khiếu Thiên rất thành thực gật đầu, "Mày là ai?" Năm đó mà còn có ai sống sót ư?

      Thế nhưng, khi bố ngã xuống, ràng có nhổ cỏ nhổ tận gốc rồi mà.

      Tần Chính ngắm nghía chiếc nhẫn trong tay, "Tao là ai? Ha ha, tao còn phải cám ơn năm đó Lôi gia gia chủ mắt mù, tha cho cái mạng này của tao." Nụ cười thâm thúy nhưng tàn bạo làm lòng Lôi Khiếu Thiên nặng nề.

      Còn có người sống sót? Là ngoài ý muốn hay là tất thế?

      "Lôi Khiếu Thiên, mày nhất định ngờ tới bố mày, hùng trong lòng mày lại mắc phải căn bệnh mù màu đâu hả. Năm ấy tao trốn dưới giường của ông ta, ông ta có nhìn vào vậy mà lại phát ra tao. Ha ha..."

      Đế Văn trợn tròn con ngươi, ném hiệp ước lại cho Hướng Diệp Lân, chạy đến bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, sắc mặt tốt, thấp giọng hỏi dò, "Lão đại, ta là..."

      Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, bảo ta đừng có gấp.

      Tần Chính cũng quan tâm tới động tác này của Đế Văn, tiếp, "Bố mày giết bố tao, nhưng cuối cùng ngờ bản thân lại chết trong tay em của mình. Ông ta càng nghĩ tới, con cháu ông ta, cuối cùng đều thoát khỏi lòng bàn tay của tao. Đây là nhân quả báo ứng. Ông trời giữ lại cái mạng này của tao, chính là vì khiến ông ta nằm dưới đất cũng thể yên giấc."

      Đường Kiến Tâm nhíu mày, ta cái quái gì thế? Bọn họ từng có ân oán có chút hứng thú, lên tiếng ngắt lời, "Ân oán của các người tôi có hứng thú nghe, bây giờ, trả con cho tôi."

      "Nha nha... Ma..." Lôi Mông nằm trong lòng người áo đen rất khó chịu, luôn quay đầu nhìn về phía Đường Kiến Tâm, muốn mẹ ôm cái. Thế nhưng, mẹ lại để ý tới em.

      Lôi Khiếu Thiên nhìn về phía Đường Kiến Tâm, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực. Tâm Nhi, em mà biết ân oán trước kia, phỏng chừng, lúc này em cũng chẳng còn tâm tư nào muốn con trai em nữa đâu.

      Tần Chính, trả lại con cho em.

      Tần Chính tựa hồ nghe thấy Đường Kiến Tâm , giễu cợt Lôi Khiếu Thiên, "Lôi Khiếu Thiên, uổng cho mày cả đời thông minh, bây giờ phải rơi vào lòng bàn tay tao rồi sao. Mày nhất định nghĩ ra, Tề gia chỉ là bước đầu dẫn mày quay về Trung Quốc, Tề Phong bị giết mặc dù nằm trong kế hoạch của tao, nhưng tao rất cảm kích người giết Tề Phong. ràng hiệu quả ấy tệ chút nào, sớm cho mày biết tin gia tộc Bunol sắp diệt vong. Dĩ nhiên mày càng nghĩ tới, gia tộc Bunol xảy ra lục đục nội bộ hoàn toàn do tao ở sau lưng thao túng.."

      Đường Kiến Tâm ít khi chớp mắt, tầm nhìn từ người Lôi Mông dời sang Lôi Khiếu Thiên, ánh mắt kia như hỏi, đấy, tại sao lại bị tên đó đùa bỡn xoay vòng thế hả. Nếu ta kể ra những việc này, có phải còn chưa biết mình bị biến thành món đồ chơi vậy?

      Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên giật cái, đương nhiên minh bạch ý tứ trong mắt Đường Kiến Tâm. Cơ mà rất oan uổng. Lúc Tề gia bị tiêu diệt có để Phó Hạnh Lương điều tra, nhưng ngờ tới cũng trúng kế của Tần Chính. Bọn họ ở ngoài sáng còn đối phương ở trong tối, sao có thể dễ dàng phòng bị được? Còn đối với người phía sau Karl Bunol, bọn họ cũng phải có động tác gì, chỉ là việc này giao cho người bên dưới xử lý, chỉ nghe mỗi kết quả...

      Ngay cả Ngân Nguyệt cũng bị chơi, có thể cái gì?

      Đường Kiến Tâm rất khinh thường, thầm giơ ngón giữa lên với . Hừ, đây là cái giá phải trả khi mà dám lấy tôi ra đùa bỡn, dùng bảo thạch thiết kế gạt , giờ lại bị người ta tương kế tựu kế rồi đấy.

      Hừ, đáng đời!

      "Ma... ma..." Em là khó chịu, em muốn cái chú xấu xa này ôm đâu. Lôi Mông thấy Đường Kiến Tâm nhìn em, kêu nha nha. Bây giờ Lôi Mông ở giai đoạn học , gọi hai tiếng mẹ được ràng, hơn nữa thanh quá , Đường Kiến Tâm căn bản là có nghe được em gì. Chẳng qua ánh mắt khi nhìn em lại có an ủi tiếng động.

      "Mông Mông, ngoan. Chờ chút rồi mẹ ôm nhé."

      Lôi Mông dù sao vẫn còn là trẻ con, dù ở trong bầu khí khẩn trương nguy hiểm này cũng chỉ biết mỗi khóc. Tần Chính lúc này có ngược đãi em, em cũng thích nằm trong ngực của người áo đen này. Nước mắt lại bắt đầu lộp bộp...

      Đường Kiến Tâm bảo bản thân tỉnh táo, tâm tình khôi phục như thường. Mặc dù Mông Mông trong tay đối phương, nhưng biết, bây giờ em có gặp nguy hiểm gì cả.

      Hướng Diệp Lân đứng cạnh Lôi Khiếu Thiên, " hèn hạ."

      Tần Chính thằng lưng lên, "Hèn hạ? So với người Lôi gia đúng là gặp sư phụ, thời điểm bọn chúng hèn hạ mày còn chưa có sinh ra đâu."

      Huống Ngân Dịch kéo Hướng Diệp Lân lại, để ta phát điên nữa, "Tần Chính, mày cũng ở trong gia tộc Bunol hơn mười năm, Luo Bunol chưa từng thua thiệt mày, mày lại thầm khiêu khích Karl Bunol, phá hủy cả gia tộc to lớn. Ban đêm khi ngủ mày bị ác mộng làm tỉnh giấc sao?"

      " ra ngoài lăn lộn đường, chú trọng nhất hai chữ nghĩa khí và uy tín. Lấy oán trả ơn người khác, mày sợ ngày nào đó khi đường chết đột tử phố?"

      "Ha ha, Lôi Khiếu Thiên, thủ hạ của mày quả nhiên người nào người nấy đều đáng kinh ngạc." Tần Chính sau khi cười lớn liền giễu cợt Lôi Khiếu Thiên, "Nghe , những lời này cũng có thể nghe, tao có nên bảo thủ hạ của tao trao tặng cho cái gọi là phần thưởng nghĩa khí hả?"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 111: HỮU KINH VÔ HIỂM (LÔI KHIẾU THIÊN ĂN DẤM)

      Huống Ngân Dịch cười nhạt đắc ý nhìn Tần Chính, nhiều lời, xoay sang với tiểu đệ phía sau mấy câu để cậu ta làm.

      Đường Kiến Tâm nhìn Lôi Khiếu Thiên, phát sắc mặt tái nhợt, nhíu mày nắm chặt súng lại.

      Tần Chính mắt nửa hí thấy Lôi Khiếu Thiên có động tác ký vào hiệp ước, ôm lấy Lôi Mông trong tay người áo đen bên cạnh, "Lôi Khiếu Thiên, mày có thể trơ mắt nhìn con trai mày chết ư?"

      "Mày!" Hướng Diệp Lân hất tay Huống Ngân Dịch, trợn mắt nhìn động tác của Tần Chính.

      Lôi Khiếu Thiên nhìn Lôi Mông chăm chú, "Cho dù tao ký, mày cũng bỏ qua cho thằng bé."

      Đây là câu khẳng định, mang chút thương lượng.

      Đường Kiến Tâm nghẹt thở nhìn về phía Lôi Mông, đôi mắt băng lãnh hàm chưa đau đớn khổ sở.

      "Ha ha, quả nhiên, người hiểu bản thân ta nhất phải người bên cạnh ta mà là đối thủ của ta." Tần Chính đắc ý nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Mày rất thông minh, cho dù đưa Ngục Thiên Minh cho tao, mày cũng thể cứu nổi con trai mày."…

      "Bố mày diễn tiết mục giết bố cho con xem trước mặt tao, hôm nay tao diễn trả lại mày cảnh giết con trước mặt bố. Đây gọi là lấy thù báo thù."

      " dám!" Súng trong tay Đường Kiến Tâm chỉ thẳng mi tâm Tần Chính, lạnh lùng nhìn theo tay ta.

      "U u..." Lôi Mông bị Tần Chính bế trước ngực, rất khó chịu, nhìn Đường Kiến Tâm nghẹn ngào. Tay em vung vẩy, mắt đẫm lệ, lấy sức kêu, "Ma... ma... U u... Ma..."

      Em muốn tên bại hoại này, em đau quá. U u! Mama!

      Đồng tử Đường Kiến Tâm co rụt lại, tay khẽ run, mắt mở to nhìn cái miệng nhắn của Lôi Mông, cực kỳ kinh hãi...

      Trong lòng vui mừng quá đỗi, cảm giác khác thường xông lên tận mũi làm ê ẩm...

      nghe thấy, con trai gọi mẹ... Là , Mông Mông gọi...

      Lôi Khiếu Thiên cũng có cảm giác khác thường, vô ý thức khẩn trương nhìn Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi?"

      Đường Kiến Tâm run rẩy, thiếu chút nữa lao tới ôm chặt Lôi Mông, ghé vào tai em khẽ "Đây, mẹ đây, mẹ xin lỗi, vì mẹ mà Mông Mông mới bị thương".

      Tần Chính đè chặt hai tay Lôi Mông cho em lộn xộn. Lôi Mông càng khua, tay đập vào mặt Tần Chính. Trong bầu khí khẩn trương này những cái vỗ ấy vang lên lớn, sau đó em quay lại khóc gọi Đường Kiến Tâm.

      "Mama, mama u u..." Tay đau quá!

      Mấy người Đế Văn kinh ngạc nhìn Lôi Mông. Nếu phải thời điểm đúng lúc, muốn ôm thằng bé khích lệ hai câu "Nhóc con, can đảm lắm!"

      "Chết tiệt!" Tần Chính quay Lôi Mông lại, đoạt lấy súng của người áo đen bên cạnh, hung ác chỉ vào đầu Lôi Mông, hiểm hét lên với mấy người Lôi Khiếu Thiên, "Hừ, mặt bố mày mà mày cũng dám đánh hả? Còn động nữa tao bắn bể đầu."

      "Oa oa!" Lôi Mông phải bị lời ta dọa sợ mới khóc, mà là em bị đau!

      Hít!

      Ai nấy đều hít sâu, cả đám gầm lên giận dữ!

      Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch, "Dừng tay!"

      Đế Văn, "Mày dám!"

      Lôi Khiếu Thiên, "Mày thử xem!"

      Đường Kiến Tâm, "Tất cả im miệng lại!" Ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người mới hét lên, mở chốt an toàn của khẩu súng, "Ai dám phát ra tiếng, tôi bắn chết người đó."

      Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch phản xạ quay ra nhìn Đường Kiến Tâm, đến Đế Văn cũng kinh ngạc, giờ này mà còn chưa thấy áo sau lưng lão đại ướt đẫm rồi ư chị? Lôi Mông bị người ta nắm trong tay, súng đặt đầu mà chị ấy còn có thể lạnh lùng hét lên "ai phát ra tiếng bắn chết người đó" ?

      Mẹ kiếp !…

      Đó là con trai chị, là miếng thịt chị cửu tử nhất sinh mới sinh ra, hôm nay sắp mất mạng rồi mà chị còn bình tĩnh được vậy à. Chị đó, biết súng đạn có mắt hay sao hả?

      Thế nào mà càng nguy hiểm khẩn trương chị lại càng lãnh tĩnh được vậy?

      Đế Văn nhìn Tần Chính, dõi theo cánh tay hung hăng chửi thề. Nếu là bình thường liệu tới phiên ta càn rỡ à!

      trán Lôi Khiếu Thiên bắt đầu rịn mồ hôi. phải Lôi Mông, ngược lại, rất thằng bé. việc của tiểu công chúa làm hổ thẹn đến chết, bây giờ con trai bị uy hiếp tới tính mạng, tình nguyện người bị bắt , mà phải, mà phải con mẹ nó Lôi Mông mới học .

      Lôi Khiếu Thiên chua chát, giờ mới cảm giác tay mình run rẩy. sợ, sợ rằng nếu Tần Chính thực nổ súng, Lôi Mông rời bỏ bọn họ, Tâm Nhi có phải bao giờ tha thứ cho nữa?

      Điều đó khiến cáu kỉnh! Ánh mắt nặng nề nén được giận!

      "Mama!"

      Đường Kiến Tâm giơ súng thẳng tới trước, hàn khí lãnh vô cùng vô tận tới từ địa ngục khiến bên dưới Tần Chính run rẩy, tay cầm súng trở nên cứng ngắc.

      "Đứng lại, ... dám bước thêm bước, tôi... tôi cam đoan bắn nổ đầu nó."

      "Có can đảm cứ thử xem, xem súng mau hay đạn tôi mau hơn!" Đường Kiến Tâm hề dừng lại, họng súng chỉ đầu Tần Chính. Mấy người Đế Văn đứng phía sau cách xa đều nắm chặt hai tay lại, toát mồ hôi hột thay !

      Chị dâu, em van chị. Cho dù chị có là tay súng thần, so tốc độ nhất định thua. Tên rùa đen rút đầu Tần Chính để súng ngay đầu Mông Mông, chỉ cần khẽ động ngón tay thôi là thằng bé mất mạng rồi đó!

      Khoảng cách ấy bằng , mà cho dù đạn chị dâu có tốc độ ánh sáng nhưng cũng cách mấy mét...

      Điều này so sánh được sao?

      "Hừ, nghĩ tôi dám." Tay phải Tần Chính giật giật, chẳng dám giữ động tác kia nữa. biết Lôi Mông mà chết , cũng sống được. Cho dù có người tiếp viện, mỗi người đứng trước mặt đều là cao thủ, còn cần cái mạng này tới mộ địa, thu lại thứ mà nên có, sao có thể chết lúc này?

      "Đồ hèn nhát!"

      vừa xong Đường Kiến Tâm liền hiểu , trong con ngươi lạnh lẽo lên tia khinh miệt!

      "Mama, mama!" Lôi Mông thấy Đường Kiến Tâm bước tới em, khóc kêu mừng rơn.

      Đường Kiến Tâm nhìn Lôi Mông, có lẽ dám nhìn, sợ rằng khi nhìn thằng bé lý trí hoàn toàn biến mất, tại chỉ có thể đánh cuộc lần.

      "Tần Chính, tôi mặc kệ là ai, có ân oán gì với Lôi Khiếu Thiên, tôi chỉ muốn con của tôi. Chỉ cẩn nó quay về với tôi, tôi biến mất khỏi đây, tuyệt đối nhúng tay vào chuyện của các người. Ngược lại, nếu dám làm con tôi khóc, đừng là chân trời góc biển, dù là ngay tại đây có muốn , tôi cam đoan khiến uổng phía khi sinh ra làm người", giọng ấy mang theo chút tình cảm nào!…

      Lôi Khiếu Thiên nghe xong nghiến răng. Chết tiệt, có con trai muốn vứt ông bố xuống Thái Bình Dương, có bà xã nào như em hả?

      Đế Văn, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch đồng thời kinh hãi, cũng quên đồng tình với đại ca nhà mình!

      Dính phải như vậy quả thực rất biệt khuất.

      Tần Chính sửng sốt, những lời đó nghe châm chọc, nhưng, cũng hiểu ta sai. muốn nắm thằng nhóc này trong tay để bắn chết Lôi Khiếu Thiên, thế nhưng, biết lúc này còn chưa đúng lúc, nửa đường nhảy ra người phụ nữ hung hãn hoàn toàn nằm trong kế hoạch của , hơn nữa...

      còn có những suy tính khác!

      Trước khi chưa thấy Lôi Khiếu Thiên, tuyệt đối phải giữ cái mạng này!

      "Quân tử nhất ngôn?"

      Đường Kiến Tâm hừ lạnh, khinh thường trả lời, phải quân tử!

      Vừa lúc người áo đen phía sau nghiêng người thầm vào tai mấy câu, mắt Tần Chính sáng ngời, cũng để ý tới Đường Kiến Tâm, giao Lôi Mông vào tay sát thủ áo đen, "Muốn con trai tìm !"

      Dưới bảo vệ của mấy sát thủ áo đen nhanh chóng thoát !

      Lôi Khiếu Thiên nhìn chăm chăm vào động tác của , nháy mắt ra dấu với Đế Văn. Đế Văn, Hướng Diệp Lân, cũng liền biến mất theo đó!

      Chân mày Đường Kiến Tâm khẽ động, họng súng chỉ vào sát thủ áo đen, "Thả thằng bé ra!"

      Sát thủ áo đen mặt thay đổi cũng nhúc nhích, "Chờ tới khi ông chủ an toàn!"

      Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, bước lên đồng thời tay nhấc cổ sát thủ áo đen. Đường Kiến Tâm cũng động, đạn bay ra, xuyên thủng cánh tay sát thủ. Tay ta chịu đau đớn liền phản xạ buông tay ra. Lôi Mông liền như vật thể rơi tự do...

      Đường Kiến Tâm đổ người tới, chân quỳ đất, tay vươn ra hữu kinh vô hiểm đỡ được Lôi Mông.

      Cùng thời khắc đó, Lôi Khiếu Thiên bóp cổ sát thủ khẽ dùng sức, tiếc rắc làm cho xương cổ tên đó vỡ nát, đầu lệch sang bên. Lôi Khiếu Thiên thu tay về, khi sát thủ đổ người xuống liền đá bay ta ...

      Tên sát thủ phía sau kịp rút lui giơ súng nhắm ngay Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm bắn liên hồi.

      Lôi Khiếu Thiên lăn vòng tới chỗ Đường Kiến Tâm. Lôi Mông nằm trong lòng mẹ, hương vị quen thuộc khiến em an lòng, ngừng khóc, ủy khuất nắm lấy áo trước ngực . Đường Kiến Tâm vừa ổn định, cảm giác nguy hiểm đằng sau, ôm Lôi Mông lăn . loạt đạn cày nát chỗ đứng, đồng thời đạn trong tay cũng bay ra...

      Pằng pằng pằng, hơn nửa sát thủ của đối phương ngã xuống, súng của cho tới nay chưa từng bắn trật bao giờ!

      Lúc này, người Ngục Thiên Minh trực thăng cũng động, bắn phá hồi tới phương sát thủ...

      Chiến đấu kịch liệt trong nháy mắt kết thúc!

      Lực lượng đôi bên cách xa nhau, thắng bại nằm trong dự liệu!

      Đường Kiến Tâm vừa dừng chân trước, chân sau Lôi Khiếu Thiên đến, nhìn qua Lôi Mông, "Có bị thương ?"

      Đường Kiến Tâm lắc đầu, " có việc gì!" Lướt qua trường và Lôi Mông trong ngực, "Quay về rồi !"

      Lôi Khiếu Thiên gật đầu, thể bằng thang máy được nữa nên bảo A Đại thả thang xuống, Đường Kiến Tâm ôm Lôi Mông lên trước, Lôi Khiếu Thiên theo ngay sau!

      Khi ba chiếc trực thăng quân hẳn, người bên quốc phòng mới tới, hiệu suất này làm Đường Kiến Tâm xì mũi coi thường!

      Tất nhiên tuyệt đối ngờ, người bên quốc phòng tới trễ là do nhận được mệnh lệnh của cấp , chỉ tới giải quyết hậu quả thôi.

      Bằng cho rằng ba chiếc trực thăng quân lai lịch bất chợt xông vào địa bàn bọn họ mà bọn họ lại có động tác gì sao?

      Những điều ấy đám người Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên tạm thời có tâm tư đâu mà để ý!

      Sau khi lên trực thăng Đường Kiến Tâm mới đặt Lôi Mông lên đùi, bắt đầu kiểm tra thân thể cho em, hồi lâu mới thở phào. May quá, ngoại trừ vết bầm cổ, máu tụ ở cổ tay ra người có vết thương khác.

      Lôi Mông ngồi đùi ủy khuất ghê lắm, đôi tay mũm mĩm cứ túm lấy áo Đường Kiến Tâm chịu buông, giọt lệ vương khóe mắt khiến Đường Kiến Tâm mềm nhũn. Hôn lên đôi mắt sưng của em, đau quá!

      "Mông Mông, xin lỗi, đều do mẹ tốt!"

      "Mama!" Lôi Mông khịt mũi, nấc cục!

      Lôi Khiếu Thiên ngồi bên cạnh càng ăn phải dấm. Trong mắt Tâm Nhi chỉ có thằng nhóc, mà con trai cũng chỉ gọi mama mà chưa từng gọi baba!
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 112: CẢM GIÁC HỐT HOẢNG ( CHẾT?)

      Đường Kiến Tâm lười để ý làm gì. Sau khi quay lại biệt thự, Lôi Khiếu Thiên nhận được điện thoại, chân còn chưa bước vào phòng khách lại ra ngoài.

      Đường Kiến Tâm thấy vội vã liền nhíu mày, gấp đến độ ngay cả tiếng với cũng có?

      "Mama, nha nha!" Lôi Mông giơ cổ tay tím bầm lên trước mặt Đường Kiến Tâm kể lể, con đau đây nè!…

      Đường Kiến Tâm chớp mắt, "Mẹ thổi cái là hết đau ngay. Nam tử hán đại trượng phu, chút đau ấy chẳng là gì cả. Tương lai sau khi Mông Mông lớn phải mạnh hơn baba gấp trăm lần đấy nhé."

      Lôi Mông nghiêng đầu, đôi mắt sưng đỏ làm ra biểu tình này trông buồn cười, "Ú!"

      Đường Kiến Tâm liếc qua cánh cửa còn bóng dáng ai kia, nghĩ rồi ôm Lôi Mông lên phòng. Quên , chuyện của cứ để tự giải quyết!

      Phó Hạnh Lương, Thẩm Dương Kỳ đến đúng lúc Đường Kiến Tâm ngồi sô-pha dỗ Lôi Mông ngủ. Ban đầu định về phòng, nhưng Lôi Mông thế nào cũng chịu ngủ. Hết cách, đành ôm em tới lui, thấy hai người vội vã chạy vào cũng lấy làm kinh ngạc gì nhiều. Lôi Khiếu Thiên gặp chuyện may, những người này sao có thể ngó lơ được.

      "Chị dâu, mọi người có sao chứ?" Thẩm Dương Kỳ sang bên cạnh Đường Kiến Tâm lo lắng hỏi.

      Đường Kiến Tâm nhìn Phó Hạnh Lương theo đằng sau , " có việc gì!" Xảy ra chuyện mà còn có thể ngồi trước mặt ?

      Phù, lo lắng của Thẩm Dương Kỳ được buông xuôi, nhìn Lôi Mông ngủ say trong ngực , thấy chủ nhà, nhìn khắp xung quanh, " họ đâu chị?"

      "Ra ngoài rồi."

      Ra ngoài? Thẩm Dương Kỳ vừa được thả lỏng lại gấp lên, những lời Lôi Trảm Thiên lặp lại trong đầu lần nữa, khẩn trương hơn, "Chị dâu, họ đâu?"

      " biết!" có hỏi đâu.

      Phó Hạnh Lương vội vàng gọi cho Hướng Diệp Lân, Thẩm Dương Kỳ cứ kêu lên như quạ, lúc này nghìn vạn lần đừng xảy ra sai sót gì nha.

      Lôi Triển Lâm chết tiệt kia chẳng những chết mà còn có chân với Tần Chính, may là Trảm cơ linh, thoát khỏi truy sát của Lôi Triển Lâm, bằng , vấn đề liền lớn rồi.

      "Dãy núi Sơn?" Thẩm Dương Kỳ gấp đến độ giậm chân, Phó Hạnh Lương hét lên giận dữ. Lần này mặt tái hẳn , họ sao gấp gáp thế, shit, thể đợi về rồi mới được sao?

      "Được, tôi biết rồi, các chú ngăn đại ca lại, mặc kệ Lôi Triển Lâm và Tần Chính có bất kỳ động tác gì, các chú cũng phải ngăn cho đại ca vào đó, bọn tôi lập tức tới ngay. À, cả Trảm nữa, cậu ta cũng đuổi theo Lôi Triển Lâm qua đó rồi."

      "Tình huống thế nào?" Thẩm Dương Kỳ đợi Phó Hạnh Lương cúp điện thoại liền vội vàng hỏi, "Rất ổn." Phó Hạnh Lương nhìn về phía Đường Kiến Tâm, sắc mặt nặng nề, "Chị dâu, chị ở đây sao chứ?"

      Thẩm Dương Kỳ cấp bách cào tim cào phổi, khó chịu hơn cả bị mèo cào, cũng để tâm tới Đường Kiến Tâm liền kéo Phó Hạnh Lương thẳng ra ngoài, " mau, mụ nội nó cái tên Lôi Triển Lâm, chuyện như thế mà cũng có thể làm."

      Phó Hạnh Lương cũng lo lắng, kịp ngoảnh lại chào Đường Kiến Tâm. Hai người vội vã đến, chớp mắt lại vội vã .

      Đường Kiến Tâm bề ngoài bình tĩnh mà trong lòng có chút lo lắng. lo lắng này lừa được chính . Vừa rồi Phó Hạnh Lương chuyện điện thoại làm nhíu mày, đây là nguyên nhân Lôi Khiếu Thiên vội vã bỏ ? Thậm chí kịp với lời? Khi còn ở Lôi gia bọn họ khinh địch tưởng giải quyết vấn đề dễ dàng, cuối cùng Lôi Triển Lâm căn bản chết mà giữ lại tay!

      Biệt thự này kể từ lần trước bị người của Tần Chính xông vào triệu hồi nhóm người trong tổ tình báo thủ hạ của A Nhị ở Ngục Thiên Minh, bọn họ đều là do A Nhị tự mình lựa chọn, tuyệt đối là tinh trong tinh . Phần lớn núp tại nơi bí mật, Đường Kiến Tâm lướt nhanh qua cũng biết được chỗ núp của mấy người đó.

      Nhìn Lôi Mông chui vào ngực mình ngủ say, cúi xuống hôn cái lên trán em, nghĩ lúc rồi vẫn cầm điện thoại lên nhập vào dãy số gọi cho người phụ nữ kia.

      lúc sau điện thoại được nối thông, Đường Kiến Tâm ngược lại biết nên cái gì.

      "Tâm Nhi, có phải là cháu ?" Lôi Tiêu Tiêu ở đầu kia hiển nhiên rất kích động, có ngày lại nhận được cú điện thoại này bà dám nghĩ.

      Tâm Nhi luôn muốn gặp bà nha!…

      "Ừm!" Đường Kiến Tâm cảm giác có chút là lạ, sao mà giọng điệu đối phương vui vẻ đến thế.

      "Nhớ hả?"

      Đường Kiến Tâm thầm thêm vào, tuyệt đối phải.

      "Bây giờ bà có thể tới thành phố W chuyến ?"

      "... ?" Nhớ bà hả? Bên kia Lôi Tiêu Tiêu gác hai chân lên bàn trà, để ý tới ánh mắt đầy lửa giận của người đàn ông bên cạnh.

      "Em thể thục nữ chút được à? Lỡ để mấy người bác trai thấy lại dài dòng nữa."

      "Im, đừng hù chạy Tâm Nhi nhà tôi!" Bà biết là Tâm Nhi rất xấu hổ.

      Đường Kiến Tâm biết gì, thầm đảo cặp mắt trắng dã, cũng nghe cuộc đối thoại của bọn họ thêm nữa, trực tiếp ngắt lời, "Bà có biết dãy núi Sơn ở đâu ?"

      "Choang!"

      "Mẹ kiếp!"

      "Lôi Tiêu Tiêu, cái đó là chén dạ quang bằng ngọc bích do chính miệng Ái Tân Giác La Phó Ninh cầu. với em bao nhiêu lần, thể đập, thể đập..." Đầu kia vang lên tiếng hét đầy giận dữ trầm thấp thành thục của người đàn ông, Đường Kiến Tâm để xa cái điện thoại ra khỏi tai, muốn làm tổn hại tới màng nhĩ của mình.

      Nghĩ thầm, có phải câu hỏi vừa rồi của mình kích thích Lôi Tiêu Tiêu nên bà ấy mới cẩn thận đập vỡ thứ dạ quang gì đó?

      Dãy núi Sơn rốt cuộc có cái gì mà làm bọn họ khẩn trương như vậy?

      "... Cháu là?" Lôi Tiêu Tiêu cũng quản ông chồng gào thét, ngồi ngay ngắn lại, nghiêm chỉnh chờ đợi câu trả lời làm mắt người đàn ông nào đó cũng thẳng cả ra.

      "Ừ, bà biết ?"

      "Khiếu Thiên cho cháu?" Lôi Tiêu Tiêu đoán thôi, mà lại đúng. Nếu thằng cháu thông suốt kia của bà với Tâm Nhi chuyện về dãy núi Sơn Tâm Nhi sao còn gọi điện tới hỏi bà làm gì?

      " phải, tôi chỉ muốn biết nó ở đâu? Bà cho tôi biết !"

      Đầu kia Lôi Tiêu Tiêu biết suy nghĩ gì, lúc rồi đáp lại. Đường Kiến Tâm có chút kỳ quái, bà ấy nghĩ gì vậy?…

      phải là địa chỉ địa điểm thôi mà nghĩ lâu vậy sao?

      Đầu kia Lôi Tiêu Tiêu thực bình tĩnh được, tuy là tình huống bà bình tĩnh rất ít, "Thành phố W là đoạn giữa Sơn. Do địa hình sơn thủy vô cùng kỳ lạ, cửa vào rất khó tìm, cho nên chưa có ai bước vào ngọn núi này." Tất nhiên chuyện quan trọng hơn bà , Lôi Khiếu Thiên có thể cho con bé biết những chuyện này là việc của nó, bà là con duy nhất của Lôi gia, vài việc vẫn phải giữ lại.

      Đường Kiến Tâm nghĩ chút rồi cũng hỏi thêm, " phải bà rất muốn cục cưng nhà tôi sao? Chỉ cần trong vòng tiếng bà xuất ở biệt thự phân bộ của Ngục Thiên Minh tại thành phố W tôi để bà chơi với nó mấy ngày."

      "... Thực chứ?" Lôi Tiêu Tiêu mắt sáng lên, quét sạch nặng nề trong ngực, đứng bật dậy khỏi sô-pha, chẳng để ý mình có đụng vào người đàn ông nào đó thu thập chén dạ quang dưới đất thẳng ra cửa, " phải giữ lời!"

      "Đương nhiên!"

      "Được, chờ bà đấy cục cưng!" Lôi Tiêu Tiêu cười lớn chạy ra ngoài, đằng sau lại phát ra tiếng sư tử hống, "Lôi Tiêu Tiêu, em quay lại cho , em quên là còn phải đợi cuộc họp hoàng gia nữa hả? Shit, em bỏ lại mình bảo phải đối phó với đám phụ nữ chết tiệt kia thế nào?" Cho dù tu dưỡng tốt đến mức nào đến lúc này cũng phải phát điên đuổi theo sau Lôi Tiêu Tiêu.

      Lôi Tiêu Tiêu vung tay lên, "Người đâu, khai thông tuyến đường an toàn!"

      "Lôi Tiêu Tiêu, em dám!"

      "Thân ái à, chờ em lừa được cục cưng về cho chơi, ứng phó đám ế già kia cho tốt, cho bọn họ biết, ai dám có chủ ý gì với , quay về em chém cả nhà bọn họ!" Lôi Tiêu Tiêu vứt lại cái mị nhãn rồi lướt nhanh. Làm cho người đàn ông nào đó chỉ biết ai oán với tức giận nhìn trực thăng bay lên.

      Rốt cuộc trước đây ông uống lộn thuốc gì mà thích người phụ nữ này? Ai mau tới cho ông biết ?

      Đường Kiến Tâm cúp điện thoại xong ôm tiểu Lôi Mông lên phòng, cẩn thận đặt em nằm lên giường, hôn cái lên trán, thấy em có dấu tỉnh lại an tâm!

      "Trước khi Lôi Tiêu Tiêu tới, trông thằng bé kỹ, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn mấy người biết hậu quả rồi đấy."

      Lời lạnh lùng trống rỗng vang lên trong gian, Đường Kiến Tâm biết những người đó nghe được, "Chuẩn bị máy bay."

      xong mở cửa ra ngoài. Kỳ thực hoàn toàn có thể chờ sau khi Lôi Tiêu Tiêu đến mới Sơn, chỉ là, biết vì sao, luôn có dự cảm xấu. lo nghĩ ấy làm đứng ngồi yên, thầm nghĩ, chỉ có tiếng đồng hồ, tin mười mấy người bọn họ có thể trông được đứa bé.

      Khi xuống dưới nhà máy bay chờ. Mấy người này rất nhanh đấy, nhìn hai người đàn ông cao gầy đứng cạnh trực thăng, dừng lại chỉ vào người trong đó, " theo tôi Sơn, ở lại chờ Lôi Tiêu Tiêu."

      Hai người gật đầu, ngay lúc Đường Kiến Tâm bước lên trực thăng, quay lại dặn, "Nhìn kỹ Lôi Tiêu Tiêu, phạm vi hoạt động được ra khỏi thành phố W!"

      "Vâng!"

      Bên kia, Lôi Khiếu Thiên nhận được điện thoại của Đế Văn liền chạy tới Sơn. Tần Chính ngờ tìm ra cửa vào mộ huyệt, điều này làm cho khiếp sợ, cũng cảm thấy có chuyện ổn!

      Trước đây vì cửa vào này mà thiết kế mười mấy cửa giả, chẳng ngờ Tần Chính có thể tìm được. kinh ngạc vì sao Tần Chính gấp như vậy, thậm chí có thể tha cho con của .

      Đế Văn, Hướng Diệp Lân trông thấy máy bay của Lôi Khiếu Thiên, cuống quít ra đón, thẳng vào trọng điểm, "Lão đại, Lôi Triển Lâm có liên hệ với Tần Chính!"

      Bọn họ đuổi theo Tần Chính tới liền thấy Lôi Triển Lâm gặp ta ở sườn núi, hai người vừa vừa cười, nhìn thôi biết là quen biết cũ!

      Chợt thấy cảnh đó, Đế Văn thiếu chút nữa đuổi theo dùng súng bắn chết Lôi Triển Lâm, lửa giận trong lòng khó đè xuống được. Nếu phải bị Hướng Diệp Lân giữ chặt lại, cho ta động thủ, phỏng chừng súng dù bắn chết được Lôi Triển Lâm cũng mở thêm cái động người ông ta.

      Ông ta lại chưa chết!

      Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên lạnh lẽo, dẫn đầu lên đường vào sườn núi, "Cuống cuồng cái gì!" Chỉ tin tức nho như thế để mất khống chế, là mất mặt, "Trảm đâu rồi?"

      Hướng Diệp Lân theo sau, trả lời, "Chắc đường, Kỳ và Lương cũng nhận được tin rồi, lúc nữa tới."

      Lôi Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, "Bọn họ có tới biệt thự?"

      Hướng Diệp Lân thầm ai thán, đại ca à, giờ là lúc nào rồi mà bọn họ có thể ở biệt thự? Hơn nữa, với thân thủ của chị dâu còn cần người khác nữa sao?

      Cuống quít sang chuyện khác, "Tài liệu mà Trảm đưa về, tất cả đều là giao dịch những năm này của Lôi Triển Lâm và Tần Chính."

      "Đế Văn, giao cho cậu xử lý." Ba người leo dọc theo sườn núi, phía sau là nhóm sát thủ Ngục Thiên Minh được huấn luyện nghiêm chỉnh.

      Đế Văn gật đầu, ", Chris tới, chẳng qua tình huống bên cậu ta có chút đặc thù, đụng phải người của Tô Lạc."

      Lôi Khiếu Thiên nhìn theo sườn núi, "Bảo Chris tạm thời đừng xung đột với người của Nuss!" Cứ tiếp tục chỉ thấy mất mà thấy được, "Đưa bản đồ ra đây." Cơ quan bên trong mộ huyệt rất nhiều, phân bố rải rác, nếu có bản đồ, cho dù bọn họ có thể vào, có thể ra, chỉ cần sơ ý chút thôi là táng thân dưới những cơ quan ấy!

      "Vâng!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :