1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y (Đã Có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 9: BỊ XÂM NHẬP NGƯỢC LẠI? CHẾT CHẾT!


      Edit: BB[o]
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---


      Mười hai à? Đường Kiến Tâm hơi nhíu mày lại, hứng thú trong mắt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. thích nhất là những thử thách có độ khó cao, khiêu chiến bản năng của .

      - Cho chị ba mươi giây! - Lời đầy cứng rắn.

      - Được! Hãy chờ xem!

      Đường Kiến Tâm bỏ tai nghe xuống, điều chỉnh tọa độ chính kính mắt, bắt đầu xem xét toàn bộ tình hình...

      Năm giây sau, Đường Kiến Tâm hơi nhíu mày lại. Đây là lần đầu tiên bị làm khó như thế này, trong lòng vừa thấy bực mình nhưng khát vọng muốn chinh phục cũng theo đó mà càng tăng thêm.

      - Chị, chị....

      lúc Đường Kiến Tâm nhíu mày, trong đầu như có gì đó lóe lên tai nghe mini trong tay truyền đến tiếng động. Đường Kiến Tâm đeo tai nghe lên, giọng lộn xộn của Tiểu Ngải truyền đến khiến giật mình. cất giọng trong mà lạnh lùng truyền qua tai nghe:

      - !

      - Chị, có người theo dõi chúng ta, bọn chúng xâm nhập vào hệ thống, chị mau rút lui !

      Nét mặt của Tiểu Ngải lúc này hoàn toàn trắng xanh cả lại. Hệ thống này là do chính tay thiết kế, vô cùng hoàn hảo. Cho tới bây giờ chưa từng có ai có thể xâm nhập vào hệ thống máy tính do tạo ra. Có thể người xuất sắc trong lĩnh vực này! Nhưng vừa rồi... có người lẳng lặng xâm nhập vào hệ thống của , nếu phải rảnh rỗi thấy chán quá ngồi xem lại biết hậu quả thế nào...

      Nghĩ vậy, Tiểu Ngải rùng mình cái. tại tính mạng của chị đều nằm trong tay , chỉ lơ là cái thôi kết quả...

      Bọn chúng có thể may mắn xâm nhập vào hệ thống chẳng qua là do vừa rồi tập trung tinh thần...

      - Rút lui? – Làm gì có chuyện đó! Hai từ này hề có trong từ điển của ! Hơn nữa đứng ở ngay trước cửa rồi, chẳng nhẽ lại vào?

      - Đúng vậy, chị, giờ chị về phía bên phải , hướng đó khá an toàn. Ừm... chị có khoảng chừng hai phút!

      Hai tay Tiểu Ngải ngừng gõ lạch cạch bàn phím, phóng to hình ảnh toàn bộ tòa cao ốc để dễ dàng quan sát. Đôi mắt chăm chú xem xét toàn bộ tình hình rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.

      - được! – Đường Kiến Tâm nheo đôi mắt lóe lên tia nguy hiểm lại, từ trước tới nay chưa có nhiệm vụ nào mà lại thất bại. Tạm chưa xét đến danh hiệu sát thủ bậc nhất, nhiệm vụ lần này Ám Hoàng giao cho phải giết người mà là... trộm đồ! Đúng, trộm đồ! tuyệt đối cho phép mình thất bại!

      - Chị? – Tiểu Ngải cất cao giọng lộ lo lắng. Sao lại có thể quên tính tình ương ngạnh của chị ấy chứ, giờ bảo chị ấy rút lui cũng chỉ vô ích mà thôi!

      Nhưng người này có thể xâm nhập vào hệ thống của cho thấy chỉ có chị bị phát mà ngay cả cũng vậy! được, hai người tuyệt đối thể xảy ra chuyện gì được!

      Tiểu Ngải siết chặt tay lại, thầm cắn chặt răng: “Chị, lần này chúng ta gặp khó khăn, có khi lần sau lại gặp được cơ hội. Chị mau rút lui !”

      - Tiểu Ngải, cho chị biết nhược điểm của bức tường này là ở đâu? – Đường Kiến Tâm trừng mắt nhìn những tia hồng ngoại đan xen nhau khắp căn phòng, thấy hơi thất vọng. Nếu phải tại còn thời gian nhất định phải thử xem đống “lá chắn” này ngăn cản như thế nào. Hừ!

      - Chị, còn thời gian nữa đâu, mau lên! – Tiểu Ngải kêu lên, hề cho chị ấy biết toàn bộ người của đối phương áp sát chỗ chị ấy đứng, hơn nữa tất cả đều được trang bị những vũ khí tốt nhất.

      Mặc dù dám khẳng định chị ấy có phải là đối thủ của bọn chúng hay , nhưng người mà đấu với nhiều người như vậy, dù có thắng xác suất gặp nguy hiểm là rất cao, muốn mạo hiểm!

      - Ở đâu?

      - Chị! – Tiểu Ngải muốn phát điên lên, cứ cái kiểu hỏi đằng trả lời nẻo chẳng liên quan thế này, chỉ muốn cầm cái gậy đập cho chị ấy mấy phát.

      - !

      Tiểu Ngải nuốt nước bọt, nhìn hình ảnh màn hình máy tính, khoảng cách bọn chúng tiếp cận chị ấy ngày càng gần, lo lắng và hỗn loạn ngày càng trong mắt . Nhưng khi nhìn thấy quyết tâm trong ánh mắt Đường Kiến Tâm, Tiểu Ngải cắn chặt răng, thả lỏng cơ thể. Thôi được, chết chết!
      CHƯƠNG 10: LÀ BỌN CHÚNG!


      Edit: BB[o]
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---

      - Ở chính giữa!

      Tiểu Ngải vừa xong hai tay lại như múa bàn phím để đối phó với kẻ vừa xâm nhập. Vừa nghĩ đến việc mình là người xuất sắc trong lĩnh vực máy tính mà lại để xảy ra tình trạng này, hừ, muốn chơi với à, vậy chơi đến cùng với người đó.

      Đường Kiến Tâm nghe được lời chỉ dẫn của Tiểu Ngải liền lấy miếng cao su ra. dính chặt nó ở vị trí chính giữa của bức tường rồi trốn sang góc.

      tiếng “Ầm” vang lên, bức tường bị nổ tung!

      Tiếng huýt sáo tán dương cũng theo đó vang lên, Thẩm Dương Kỳ vỗ tay: “, đây hẳn là vũ khí mới nhất của chúng ta nhỉ?”

      Lôi Khiếu Thiên trả lời Thẩm Dương Kỳ mà vẫn chuyên tâm nhìn chăm chú vào hình ảnh trước mặt, trong đầu ngừng tính toán thời gian.

      Đường Kiến Tâm nhếch môi cười, thờ ơ nhìn những mẩu gạch vụn bừa bãi dưới đất. Ngay giữa bức tường xuất lỗ hổng , vừa vặn để chui qua...

      Sau khi chui vào được bên trong, đôi mắt sắc bén của Đường Kiến Tâm lướt nhanh qua từng góc chết của căn phòng rồi cất bước vào sâu hơn...

      Căn phòng có diện tích quá lớn, phong cách trang trí kiểu châu Âu, bên trong chỉ có mỗi chiếc tủ trưng bày bằng kính màu vàng đặt ở chính giữa, ngoài ra có thứ gì khác!

      Đường Kiến Tâm dừng bước trước tủ trưng bày, đưa tay lên ấn nút chiếc kính mắt, vật bên trong tủ kính liền lên. nhếch miệng cười nhạt...

      Tốt lắm, hai “bé cưng” đều ở đây!

      - Tiểu Ngải, bên kia thế nào rồi?

      Đường Kiến Tâm cất kính , đeo tai nghe liên lạc với Tiểu Ngải. Có lẽ ở bên ngoài bố trí rất nhiều chướng ngại vật nên trong căn phòng này hoàn toàn có gì hết, có thể dễ dàng mang viên “Dạ Chi Tâm” và “Dạ Đêm” ra ngoài.

      Là do may mắn hay đối phương quá tự tin?

      Giọng lo lắng của Tiểu Ngải vừa truyền đến bên tai Đường Kiến Tâm cảnh giác quay đầu lại, ngoài cửa vang lên tiếng động...

      Hừ, tới cũng nhanh đấy!

      - ? Tới lượt chúng ta xuất trận rồi nhỉ? – Thẩm Dương Kỳ thấy họ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình có lòng tốt nhắc nhở câu, dù sao bây giờ bọn họ xuất phát cũng phải mất lúc mới đến được mục tiêu.

      ta cũng muốn họ xử lý chuyện nhanh nhanh chút còn dẫn ta tìm A Lương...

      - Vội gì chứ? – Lôi Khiếu Thiên thèm nhìn ta, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn hình trước mặt...

      Đường Kiến Tâm quay đầu lại, nhanh chóng mở tủ kính trưng bày, lấy ra hai chiếc hộp rồi cẩn thận cất kỹ . áp tai xuống sàn nhà, hai mắt híp lại...

      Những tiếng bước chân vững vàng như sấm vang lên bên tai ...

      - Chị, chị có hai phút, phía bên trái cầu thang khá an toàn, chị nhanh lên.

      - Được rồi!

      Hai phút với là quá đủ rồi. từ từ mở mắt ra, đứng thẳng người lên, lỗ tai giật giật, tập trung tinh thần... trong đầu nhẩm đếm...

      , hai, ba,... năm mươi chín...

      - Ở đây!

      Trong nháy mắt, hơn mười người cầm đèn pin và súng lục xông vào phòng...

      Đường Kiến Tâm mới đếm tới năm mươi chín mà bị giọng cắt ngang. mở to hai mắt ra, đôi mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh đầy khinh thường và kiêu ngạo...

      - To gan, dám vào đây náo loạn!

      Mười mấy họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào ngực Đường Kiến Tâm…

      Đường Kiến Tâm chẳng muốn mấy lời thừa thãi với bọn họ, khom lưng với tay ra balo lấy hai khẩu súng lục k54 loại ra đấu với đám người trước mặt. Từng bước chân nhanh gọn, vững vàng, cơ thể linh hoạt cùng với đôi mắt tinh tường, bắn phát nào trúng phát ấy, đối phương còn chưa kịp phản ứng bị thương…

      Lôi Khiếu Thiên hơi thả lỏng người, trong mắt ngoài tán thưởng còn có chút lo lắng. Nhất là mỗi khi Đường Kiến Tâm nghiêng người tránh khỏi làn đạn của đối phương, trái tim cũng lên xuống theo từng động tác của , cứ thế cứ thế đập liên hồi…
      xixonluongnhu96 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 11: THỜI GIAN VỪA CHUẨN!


      “Ầm” tiếng, sau khi người cuối cùng ngã xuống, Đường Kiến Tâm đưa họng súng lên trước miệng thổi cái rồi nhấc chân bước qua đống máu tươi dưới sàn, ra ngoài…

      vừa ra gần đến cửa trực giác nhạy bén giúp phát điều kì lạ, liền lùi người lại. Liền ngay sau đó là tràng đạn bắn liên tiếp… Đường Kiến Tâm biết vừa rồi mới chỉ là nhóm đầu tiên, thậm chí còn có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba nữa…

      Nhưng ngờ bọn chúng tới nhanh như vậy…

      cười lạnh, giơ súng lên nã đạn liên tiếp về phía đối phương. Tiếng đạn bắn ngày càng dày đặc, tiếng bước chân của những người mới đến cũng càng ngày càng tăng…

      - Đại ca, tra ra rồi! Ở khách sạn Tuyền! – Giọn đầy phấn khởi của Thượng Quan Kiệt Thiếu truyền đến khiến Thẩm Dương Kỳ thấy rất kì quái…

      - Này, này, này, Kiệt, lại giở trò gì đấy….

      Lôi Khiếu Thiên liếc mắt cái, ta liền rụt vai lại, ngoan ngoãn ngậm miệng…

      - Giao cho cậu xử lý!

      - Vâng.

      Lôi Khiếu Thiên ra lệnh cho Thượng Quan Kiệt Thiếu xong lại đưa mắt nhìn hình ảnh phía trước. Lúc này tình hình ngày càng kịch liệt, người ngã xuống ngày càng nhiều...

      Hình ảnh nhẫn tâm giết người chớp mắt đó càng kích thích thần kinh của Thẩm Dương Kỳ, ta sớm nhìn nổi nữa. Nhưng... khi nhìn sang người nào đó ở bên cạnh, ta lại dám đưa ra ý kiến, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im...

      - Chị!

      Đường Kiến Tâm nhíu mày lại, giọng vẫn như bình thường nhưng tay vẫn bóp cò súng bắn đạn ngừng nghỉ: “Sao thế?”

      - Chị, em chỉ có thể chống đỡ được tối đa là mười giây nữa thôi.

      Tiểu Ngải ở đầu bên ấn mạnh xuống bàn phím, rất lo lắng, chỉ hy vọng chị ấy có thể nghe thấy...

      Bây giờ hoàn toàn thua rồi... Tiểu Ngải cắn răng!

      Mười giây?
      Trong đầu lên hai chữ này, Đường Kiến Tâm nhanh chóng cúi người xuống, nhắm mắt, khom lưng, ấn xuống nút chiếc giày...

      Pằng! Pằng! Ầm!

      Làn đạn dày đặc như mưa tản ra khắp nơi...

      Bên dưới chiếc giày đột nhiên xuất thêm bốn chiếc bánh xe cỡ . đạp chân lên tường lấy đà rồi cả người như ngồi chiếc xe lăn lao thẳng về phía trước...

      Trong đầu ngừng tính toán thời gian cho chuẩn xác...

      Từng viên đạn như bay lướt qua người , hết viên đạn này tới viên đạn khác...

      - ....

      Thẩm Dương Kỳ thấy rất kì lạ, này quả nhiên cực kì khác thường... ta cất giọng nhắc nhở người nào đó, nếu còn ra tay đó chạy thoát...

      - Hành động!

      Hai chữ ngắn gọn, đơn giản, lưu loát mà đầy quyền uy vang lên từ miệng Lôi Khiếu Thiên, Thẩm Dương Kỳ cảm thấy mỗi cọng lông tơ người mình như dựng đứng cả lên... Rốt cuộc cũng ra tay rồi, loại cảm giác chỉ có thể ngồi nhìn mà được ra mặt bực mình!

      Lôi Khiếu Thiên bước ra khỏi phòng theo dõi về phía mục tiêu. Đôi chân dài thẳng tắp nằm gọn trong chiếc quần được cắt may vừa vặn càng tôn lên lạnh lùng và khí chất bá vương quý tộc trời sinh của , khiến người khác nhìn vào đều bị hấp dẫn nhưng cũng đồng thời dám lại gần.

      Thẩm Dương Kỳ nhìn người đàn ông ở trước mặt, chỉ có thể hình dung bằng câu “Bậc quân vương cao cao tại thượng ngồi , quan thần ở dưới kính phục trong lòng”.

      Hai người vừa rời khỏi phòng quan sát được mấy bước nhóm thuộc hạ xuất theo sau...

      Bảy, sáu, năm, bốn, ba...

      Hai tay Đường Kiến Tâm chống lên tường ở chỗ rẽ, cả người xoay lại. Đường Kiến Tâm ngẩng đầu nhìn biển chỉ dẫn ở đầu, gần ra đến chỗ an toàn rồi...

      Hai chân ghì xuống đất phanh bánh xe lại, bốn chiếc bánh xe lại biến mất như chưa hề tồn tại. tiếp tục chạy lên cầu thang... Lúc này làn đạn vẫn chưa hề dứt...

      Hai, ...

      Hai chân Đường Kiến Tâm đạp lên tay vịn cầu thang, hơi cúi người, cả người xoay lại. Tay phải nắm chặt tay vịn, thuận đà trượt xuống dưới. Cứ thế cứ thế, nhanh chóng và an toàn xuống các tầng dưới...

      tiếng động vang lên, Đường Kiến Tâm tiếp đất, thời gian cũng vừa khít mười giây.

      CHƯƠNG 12: LẦN ĐẦU TIÊN QUYẾT ĐẤU


      Khóe miệng Đường Kiến Tâm nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, hơi nghiêng người tránh khỏi viên đạn sượt qua.

      - Mau....

      - ta chạy đến chỗ cầu thang rồi.

      Những tiếng ồn ào vang lên, Đường Kiến Tâm giơ súng bắn vào chốt cửa rồi nhanh chóng lấy miếng cao su ra, bóp mạnh rồi dính vào chỗ cửa sổ...

      Ầm! Đường Kiến Tâm giơ tay lên che những mảnh vụn bắn tung tóe về phía mình, vừa định nhảy ra ngoài cửa sổ trước mắt đột nhiên tối sầm lại, tia sáng chợt lóe lên. Đường Kiến Tâm nhạy bén nghiêng người tránh được đòn công kích vừa rồi!

      - Là ?

      Sau khi đứng vững lại, liền nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất, đôi mắt trở lại như cũ. Đơn giản là hề để tâm đến ta... chỉ cười nhạt!

      Hừ! Có gì buồn cười đâu chứ? Đột nhiên thấy cảm giác tê dại lan ra từ chỗ thắt lưng, sắc mặt Đường Kiến Tâm trầm xuống. Chết tiệt! kịp rồi! hờ hững liếc nhìn người đàn ông rồi xoay xoay cổ tay. Cũng vừa hay, nợ cũ nợ mới tính luôn thể...

      Lôi Khiếu Thiên nhếch miệng cười, ý cười trong mắt càng nét hơn, đúng là con mèo giương móng vuốt nhọn!

      - ngờ cũng dịu dàng ít quá nhỉ! – Nhìn sắc mặt ngày càng trầm xuống, Lôi Khiếu Thiên mở miệng những lời mà chưa từng . Điều này cũng cần phải thay đổi, hơi tý là bày ra vẻ mặt này rồi!

      Thẩm Dương Kỳ hoàn toàn kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Lôi Khiếu Thiên, bước chân lảo đảo, người hơi nghiêng, suýt nữa ngã nhào.

      Mấy người thuộc hạ phía sau cũng sửng sốt...

      Người vừa rồi chính xác là đại ca của bọn họ sao? ngờ lại dịu dàng ít ư?

      Mẹ kiếp, đây là ông họ quý hơn vàng của ta sao? Khốn , đại ca, đại ca đừng dọa người thế chứ?

      Đường Kiến Tâm mím chặt môi lại! Người này mới chỉ gặp có hai lần, nghe ta đúng hai câu mà cảm thấy như lửa giận sôi sùng sục trong người rồi...

      Cảm giác tê dại bên hông ngày càng mãnh liệt, Đường Kiến Tâm biết mình còn nán lại đây càng gặp nguy hiểm. chỉ có riêng mà quan trọng hơn là cả Tiểu Ngải nữa!

      Tiểu Ngải, nếu Tiểu Ngải bị tìm ra, vậy ... Đường Kiến Tâm càng hoảng hốt, ánh mắt nhìn mấy người đứng trước mặt lại càng thêm lạnh...

      - Hừ, trong xã hội bây giờ, mấy đứa con dịu dàng ít sớm đầu thai sang kiếp khác rồi!

      Dứt lời, cũng thèm quan tâm gì nữa, hai tay nắm chặt lại tung nắm đấm về phía người đàn ông. cũng biết vì sao tự dưng lại ra câu đó, lúc này rất hối hận khi câu đó. Nhưng lời vừa tới miệng tự nhiên lại được thốt ra, có muốn đổi ý cũng chẳng kịp...

      Lôi Khiếu Thiên nheo hai mắt lại, nhàng tránh đòn của . Chiêu thức của cực kì nhanh và tàn nhẫn, vừa chuẩn xác lại mạnh mẽ, chỉ thủ chứ tấn công.

      - Vậy à?

      Lôi Khiếu Thiên nắm chặt lấy tay phải của Đường Kiến Tâm, thầm ngăn chặn lại lực mạnh mẽ của . Đối phương chỉ dựa theo lực phản của ta rồi xoay tay lại, thành công thoát ra, lui về phía sau nửa bước...

      Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên lóe lên tia tán thưởng rồi nhanh chóng biến mất. Đúng, là người rất xuất sắc, là người có thể thành công thoát khỏi tay ta, quan trọng hơn là... chỉ lùi về sau có nửa bước!

      Tất nhiên là nếu phải ta cố tình tay ... Haha, hậu quả là miễn bàn đến!

      Thẩm Dương Kỳ nhìn tình cảnh trước mặt, hai người thay đổi chiêu thức tấn công liên tục, nhanh như chớp thầm kinh hãi trong lòng. Mẹ ơi, thế này còn kích thích và mắt hơn gấp mấy lần so với xem mấy bộ phim hành động của Âu Mỹ. Nếu phải vẫn còn nhớ mục đích tới đây biết chừng ta ủng hộ nhiệt tình cho kia!

      ấy có thể thoát khỏi đòn tấn công của ấy ư? Phải ta cực kì sùng bái rồi!

      Vừa định ngầm ra tay phía sau, trộm lấy balo của kia đúng lúc này ngài lão đại lại liếc mắt cái...

      Ánh nhìn lộ cảnh cáo đầy lạnh lẽo khiến cả người ta run lên...

      ta vội vã trả balo về chỗ cũ rồi về vị trí, bày ra tư thế sẵn sàng đón địch...

      Được rồi, ta sai rồi, nên giậu đổ bìm leo như thế! Biết là bãi mìn của họ mà ta còn sợ chết dẫm vào, chắc là nghi ngờ bản thân sống dai quá rồi...

      Đường Kiến Tâm trầm mặt xuống, chân phải chống ra phía sau rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy, hai tay nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, xoay người bật lên, đôi chân thon dài đá thẳng vào người Lôi Khiếu Thiên...

      - Muốn cướp hai ‘viên đá’ này ư, cứ nằm mơ ! – Lúc này Đường Kiến Tâm có thời gian ở đây vòng vo tam quốc với ta, thẳng vào trọng tâm luôn. ngu ngốc đến mức biết mục đích ngăn cản của mấy người này. Dù hơi kinh ngạc khi ta gì, nhưng ta định thay!

      Đồ ở trong tay còn lâu mới bị cướp mất, trừ trường hợp tình nguyện dâng hai tay cho, ví dụ như... Ám Hoàng chẳng hạn!

      Lôi Khiếu Thiên nhếch miệng cười, bật người lên, đạp chân vào tường lộn người đứng ra sau, nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Kiến Tâm. Ánh nhìn vừa kiêu ngạo nhưng thoáng qua nét dịu dàng. suy ngẫm chút rồi phun ra mấy từ:

      - Vậy à?
      luongnhu96 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 13: CHỊ DÂU TƯƠNG LAI CỦA CẬU

      - Tự tin quá nhỉ?

      Đôi môi mỏng phun ra mấy từ, Lôi Khiếu Thiên liền xông lên, bàn tay nhanh như chớp muốn chụp lấy lưng Đường Kiến Tâm...

      Đường Kiến Tâm thầm tính toán trong lòng rồi nhanh chóng tránh đòn tấn công của Lôi Khiếu Thiên từ sau lưng. Nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, bật người nhảy lên đứng tay vịn cầu thang rồi nhảy ra ngoài cửa sổ...

      Lôi Khiếu Thiên hơi sững người. Khi thấy động cơ của Đường Kiến Tâm nhanh chóng xông lên nhưng vẫn chậm bước. trừng mắt nhìn rơi tự do trong trung kia, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.

      Chết tiệt! lại dám nhảy xuống! có biết mình ở tầng mấy ? Hả? Khốn nạn, là tầng bốn mươi hai đó...

      Đường Kiến Tâm khẽ nhếch miệng nhìn người nào đó cúi người đứng bên cửa sổ nhìn mình, ánh mắt đầy giễu cợt...

      Muốn bắt ư, kiếp sau !

      chẹp chẹp miệng rồi đưa tay ra sau balo, bật dù lên. Chiếc dù được mở ra đưa Đường Kiến Tâm bay ...

      Lôi Khiếu Thiên chưa bao giờ biết đến cảm giác khi trái tim đập thình thịch là như thế nào, nhưng rốt cuộc hôm nay cũng cảm nhận được thế nào gọi là sợ hãi, nhất là khi nhìn nhảy xuống dưới...

      - ?

      - Đại ca?

      Thẩm Dương Kỳ cuống quýt kéo Lôi Khiếu Thiên lại, sợ ấy cũng “nghĩ quẩn” mà nhảy xuống giống bình thường kia. Đừng đùa thế chứ, nếu ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ta về nhà bị ngũ mã phanh thây mất!

      Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ nhếch lên của , đôi mắt ngày càng thẫm lại.

      bại tướng rồi!

      Ừm, được lắm, lần đầu tiên dám có người mắng bại tướng, mà người này lại còn là nữa! Cảm giác này, mẹ nó, cực kì khó chịu!

      quay người lại, giật lấy chiếc điện thoại di động từ thuộc hạ rồi ra lệnh, giọng đầy lạnh lẽo...

      - Đến tập đoàn Hồng Tân... được để ấy bị thương!

      - ... – Thượng Quan Kiệt Thiếu hơi sững lại liền bị đối phương đấm cú vào mặt. Cảm giác đau đớn trán kéo ta trở về thực, nghĩ đến mệnh lệnh vừa rồi của đại ca, ta rên lên tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo mục tiêu...

      Vút! Lôi Khiếu Thiên vứt điện thoại ra phía sau rồi bước nhanh về phía thang máy. thuộc hạ giật mình bắt kịp, Thẩm Dương Kỳ đưa tay sờ lên mũi rồi nhanh chóng bắt lấy chiếc điện thoại.

      ấy đúng là khó phục vụ ! Nhưng mà chuyện lần này khiến ta được mở mang tầm mắt. Nếu như bình thường họ của ta chẳng bao giờ vì mấy chuyện cỏn con mà tự ra tay thế này. Nhưng hôm nay ấy những tự “xuất trận” mà ngạc nhiên hơn cả là lời và hành động của ấy...

      Cho dù ta có ngốc nghếch, chậm chạp đến mức nào nữa cũng biết phụ nữ với người họ của mình chỉ là điều tầm thường, nhưng mà lần này đối đãi quá khác biệt rồi.

      Chuyện này tuyệt đối chưa từng xảy ra bao giờ!

      - ? ấy là...? – Rốt cuộc sau mấy lần tặc lưỡi nhìn chằm chằm bóng lưng của Lôi Khiếu Thiên, ta cũng nén được tò mò trong lòng. Thẩm Dương Kỳ xác định chết chết nhưng thể mở miệng hỏi, nếu trong lòng thấy rất ngứa ngáy, phải là tự làm khổ chính mình à?

      Trong thang máy, Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào từng con số chậm chạp thay đổi. Hôm nào phải đập cái thang máy này ra mới được, làm ăn gì mà chậm quá mức!

      - Chị dâu tương lai của cậu!

      Đúng lúc Thẩm Dương Kỳ cảm thấy khí trong thang máy ngày càng loãng, ngày càng quỷ dị, ta thậm chí còn cho rằng mình chết trong thang máy vì thiếu dưỡng khí đột nhiên vang lên bên tai sáu chữ khiến Thẩm Dương Kỳ như bị sét đánh trúng...

      Chị dâu tương lai của cậu! Chị dâu tương lai của cậu!

      Làm ơn mà, ông họ của ta “tu thành chính quả” bản lĩnh giết người cần động dao rồi à? Mẹ kiếp, ta đâu phải cáo chín đuôi, có nhiều mạng như thế để cho ấy dọa đâu.

      Tự dưng ấy lại phun ra mấy từ chị dâu gì đó, lại còn là... kẻ trộm nữa! Trời ơi, thần sấm ở đâu rồi, hãy đập mấy phát vào đầu ta !

      Cả tòa nhà được phen náo động chỉ vì vừa mới nhảy từ tầng bốn mươi hai xuống ư? ta muốn phát điên luôn rồi...
      luongnhu96 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 14: ĐÂM ĐẦU VÀO CHỖ CHẾT!

      Phía cửa chính của tập đoàn Hồng Tân có đài phun nước , thấp thoáng cao là bóng dáng của chỉ như chấm đen bầu trời. Hình ảnh lượn dù ngày càng nét. Đường Kiến Tâm đặt chân lên đài phun nước rồi trượt người xuống dưới.

      - Chị, ở đây!

      Đường Kiến Tâm còn chưa tiếp đất chiếc Ferrari đỗ xịch ngay trước cửa tập đoàn Hồng Tân. Tiểu Ngải nghiêng người mở cửa xe, gọi Đường Kiến Tâm.

      Hai tay Đường Kiến Tâm đặt lên balo, ấn xuống nút để thu chiếc dù lại. Chiếc dù xẹp xuống khiến cả người như mất trọng lượng. Khi chạm đất, chân quỳ xuống, tay phải chống xuống đất đỡ cả người. ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh rồi nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía chiếc xe Ferrari như con báo!

      “Vù” tiếng, Đường Kiến Tâm lao vào trong xe. còn chưa kịp ngồi yên vị chiếc xe lao như bay, mình trong ánh sáng lấp loáng của ánh đèn ne-on dưới trời đêm.

      Thượng Quan Kiệt Thiếu sải những bước chân dài chạy lại, trừng mắt nhìn làn khói xe. ta bức mình đá chân vào trung rồi nhanh chóng ngồi vào chiếc xe.

      - Đuổi theo!

      chết tiệt! Nếu phải vì đấm của kia ta nhất định trơ mắt nhìn bọn họ biến mất ngay trước mắt mình như thế!

      Hừ, tốt nhất đừng để ta gặp lại ấy. Nếu còn gặp lại, nhất định ta cho bài học nhớ đời, nếu ta mang họ Thượng Quan nữa! Mẹ nó chứ!

      - Chị, lấy được rồi à?

      Tiểu Ngải đạp mạnh chân ga, phóng xe với tốc độ nhanh nhất. đánh mạnh tay lái, chiếc xe luồn lách lao đường Khang Kiêu như con rắn linh hoạt, nhìn từ cao xuống trông rất đẹp mắt!

      Đường Kiến Tâm nhếch miệng lên, giữ chặt chiếc balo, tâm trạng rất tốt: “Đương nhiên rồi!”. Nhất là khi nghĩ đến lúc mình nhảy từ tầng cao xuống, ý cười môi càng hơn.

      Nghĩ đến gương mặt khó coi của người đàn ông kia, thấy càng thích thú hơn!

      - Ôi, chị, chị đúng là thần tượng của em! Em phát mình ngày càng sùng bái chị hơn rồi đấy! – Chỉ trong vòng có mười giây ngắn ngủi, những càn quét khắp cả tòa nhà mà còn nhảy từ tầng bốn mươi xuống, đến cả mí mắt cũng thèm động đậy, đến lúc nào mới có thể lợi hại bằng nửa chị ấy đây? Tiểu Ngải hâm mộ, rất muốn được như vậy!

      Đường Kiến Tâm cười tươi, vỗ lên đầu Tiểu Ngải: “Tiểu Ngải, em rất lợi hại rồi mà!”. Sở trường của hai người vốn rất khác biệt. chẳng khác nào đứa mù mờ máy tính, còn Tiểu Ngải phải gọi là siêu cao thủ trong lĩnh vực đó.

      Trước kia mỗi lần thực nhiệm vụ, đều chỉ hành động mình, dù nhiệm vụ có nhiều nguy hiểm đến mức nào. Nhưng lần này phải hợp tác với Tiểu Ngải, có thể thấy nhiệm vụ hề đơn giản...

      - Dĩ nhiên là vậy rồi, nhưng mà Tiểu Ngải vẫn hâm mộ chị nhất! – Tiểu Ngải bĩu môi đầy kiêu ngạo trước lời khen của Đường Kiến Tâm nhưng vẫn quên ra quyết tâm của mình. biết trong tổ chức, chỉ có chị ấy là...

      Nghĩ đến điều này, nét mặt của Tiểu Ngải chợt cứng đờ lại, đôi mắt cũng cụp xuống, tràn ngập mất mát...

      Tại sao lại thể thương hỗ trợ lẫn nhau?

      Đường Kiến Tâm buồn cười lắc đầu. thu tay về, hai mắt nhíu lại, còn chưa kịp an ủi tâm tình thay đổi của Tiểu Ngải khôi phục lại giọng lạnh lùng vốn có.

      - Tiểu Ngải, cắt đuôi .

      Tiểu Ngải sửng sốt rồi lập tức hoàn hồn. vội vàng ổn định tâm trạng, qua gương chiếu hậu có thể nhìn ra khinh thường trong ánh mắt , sau đó nở nụ cười chế giễu.

      - Đúng là hành động liều lĩnh.

      Đường Kiến Tâm bật cười ha ha, chưa bao giờ thấy nét mặt này của Tiểu Ngải vốn luôn đáng cả. Nhưng quả là trông rất buồn cười, điều này khiến tâm trạng của cực kì tốt, hôm nay thị giác được hưởng thụ quá nhiều rồi.

      Tiểu Ngải bất mãn trừng mắt nhìn người nào đó cười quá trớn: “Chị, em sai à?”. Dù gì cũng được mệnh danh là Ám Mị - tay đua xuất thần đẳng cấp thế giới, muốn cắt đuôi “đám râu ria” chẳng phải là chuyện dễ như bỡn sao? Chẳng phải đối phương tự đâm đầu vào chỗ chết à? Hừ! Còn dám cười nữa, Tiểu Ngải mếu máo!

      Đường Kiến Tâm nghẹn họng! xong rồi, công chúa mất hứng rồi! cười nữa, vì tâm trạng vừa rồi tốt quá nên khống chế được bản thân. Chỉ trong nháy mắt, Đường Kiến Tâm như biến thành con lợn sắp bị chọc tiết, vội vàng gật đầu lia lịa đồng tình!

      Đúng, quá đồng tình ý chứ! Ngoài là thiên tài trong lĩnh vực vi tính, Tiểu Ngải còn là tay đua xe thứ thiệt. Có điều, huhu, bắt nhịn cười thực khó cho quá!
      luongnhu96 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 15: TAY ĐUA XUẤT THẦN – ÁM MỊ!

      Vù! Chiếc xe màu đỏ rực lao vun vút, dễ dàng vượt qua các chiếc xe phía trước! Chiếc xe đuổi theo phía sau vẫn từ bỏ! Hai chiếc xe đỏ trắng truy đuổi nhau đường Khang Kiêu trông cực kì hoành tráng, cực kì bắt mắt!

      Tiểu Ngải nhếch miệng, dường như gặp được đối thủ nên tâm trạng cũng phấn chấn hơn, trong lồng ngực như có gì đó rộn rạo: “Chị, chị còn nhớ lần thi đấu trước ?”

      Đường Kiến Tâm quay đầu mỉm cười, gật đầu: “Đương nhiên!”. Màn biểu diễn đặc sắc như vậy sao có thể quên được chứ. Lần trước Tiểu Ngải tham gia giải đua xe lớn, giành được giải nhất. Chiếc xe phóng như bay đường đua theo quỹ đạo từ phía xa rồi đột nhiên cả xe nhảy chồm lên, dừng lại ngay trước vạch đích. Khi theo dõi trận đấu, hình ảnh mạo hiểm kích thích kia thiếu chút nữa dọa chết !

      - Chị có muốn tự mình cảm nhận ?

      - Hả? Ở đây á?

      - Sợ à?

      - Chuyện đùa! – Đường Kiến Tâm hừ lạnh, sợ gì chứ, giờ tốc độ của xe so với lúc ở giải đua kia còn thua xa.

      cảm thấy chiếc xe lao đường như lướt rất nhàng! Nhưng đợi đến lúc biết thế nào là “tự mình cảm nhận” dường như ruột gan lộn tùng phèo lên cả rồi!

      - Ok, chờ xem! – Tiểu Ngải liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn chiếc xe phía sau, thò tay trái ra ngoài, giơ ngón giữa lên khiêu khích! Sau đó đạp mạnh chân phanh, lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên thanh cực kì quái đản. Sau khi lao theo quán tính được đoạn chiếc xe dừng hẳn lại, Tiểu Ngải lại đạp mạnh chân ga, chiếc xe như nhảy chồm chồm “bay” thẳng về phía trước...

      Mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu đen đến mức thể đen hơn. Khi thấy hành động khiêu khích, sỉ nhục như vậy, ta thở phì phò.

      - Chó chết!

      Chết tiệt, còn dám khinh thường ta cơ à? Từ bé đến giờ Kiệt Thiếu chưa bao giờ bị người khác khinh bỉ đến mức trắng trợn như vậy. Đối phương vẫn chỉ là nhóc, láo , nếu ta mà cầm lái cho nhóc kia biết thế nào là cao thủ đấu nhau! Hừ!

      - nhanh lên, chặn xe kia lại!

      Vẻ mặt người đàn em lái xe cũng rất khó coi. Kỹ thuật lái xe của bọn họ tuy thể gọi là hàng đầu nhưng cũng trải qua huấn luyện đặc biệt, nếu muốn truy đuổi chiếc xe khác quá dư sức!

      Nhưng mà hôm nay... Người đàn em lái xe thấy chiếc xe phía trước lao thần tốc, chiếc xe ấy giờ chỉ như đốm ở phía trước trán bắt đầu túa mồ hôi!

      là gặp đối thủ rồi!

      - Vâng, Kiệt! – ta đạp mạnh chân ga. Ngồi cùng xe với Thượng Quan Kiệt Thiếu tản ra khí lạnh, người đàn em chỉ có thể run rẩy đè mạnh lên chân ga, toàn thân căng cứng, dám thả lỏng.

      - Đại ca, tại họ ở phía nam đường Khang Kiêu. Đến giao lộ sang đường Tuyền Hạ!

      - Vâng! Là đường cụt!

      - !

      - ...

      Thượng Quan Kiệt Thiếu cúp điện thoại, mở máy liên lạc xe ra rồi ra lệnh.

      - Ellen, cậu mau chặn trước đường Tuyền Hạ. Powell, xuất phát từ phía bên phải chỗ giao lộ ở đường Khang Kiêu; những chiếc xe khác tiếp tục đuổi theo, dồn chiếc xe kia vào đường Phú Ninh.

      - !

      Đôi mắt rét lạnh của Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn chằm chằm vào chiếc xe Ferrari đỏ rực phía trước. Thời khắc nguy hiểm lại chính là cơ hội! Lần này xem mấy người chạy được đâu!

      Nhưng mà Thượng Quan Kiệt Thiếu thể ngờ rằng kỹ thuật lái xe của đối phương đạt đến mức thuần thục, có thể gọi là tuyệt đỉnh... Đến nỗi về sau, mỗi khi nhớ lại cảnh mạo hiểm kích thích như hôm nay, ta chỉ có thể líu lưỡi vào nhau, những hình ảnh trong đầu ra mồn , lúc đó ta mới hiểu được thế nào là... tay đua xuất thần thực !

      Cũng chính kỹ thuật điêu luyện đến mức quỷ quái đó nhiều lần cứu ta trong lúc nguy nan, giúp ta giữ lại được tính mạng quý giá của mình.

      - Á... – Cả người Đường Kiến Tâm theo quán tính hết nghiêng trái rồi lại nghiêng phải. nắm chặt lấy tay nắm xe, cố gắng ổn định cơ thể, giọng run run, hổn hển – Tiểu Ngải, chị em chỉ có cái mạng thôi đấy!

      Mẹ ơi! Tốc độ kích thích đến mức liều chết thế này, có chết cũng tưởng tượng ra nổi! nhiều tuổi rồi, trái tim yếu ớt sao chịu nổi giày vò của bé này chứ!

      Tuy tình huống giờ rất đặc biệt, đúng là phải chạy trối chết, nhưng mà thể cho chút thời gian để bình tĩnh lại được à?

      Tiểu Ngải cười khanh khách!

      - Chị, sao lại trở nên nhát gan thế...
      luongnhu96 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :