1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y (Đã Có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 55: KHÚC QUANH

      Ánh đèn chiếu sáng lóe lên giữa hai chiếc xe!

      Lôi Khiếu Thiên nheo đôi mắt lạnh lùng lại, đánh tay lái, đạp mạnh chân ga. Còn Đường Kiến Tâm cũng híp mắt lại, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao xuống dốc theo quán tính, phóng thẳng về hướng xe của Lôi Khiếu Thiên!

      Tốc độ khủng khiếp khiến cho đám người Diệp Trúc Phàm mặt mày trắng bệch, cả bốn người siết chặt tay lại, cố định thân thể, hai mắt trợn tròn nhìn về đằng trước…

      Đường Kiến Tâm chỉ cười lạnh, nhìn chiếc xe tải của đối phương ở đằng trước, chiếc xe ấy trong mắt chỉ như con nghé con vùng vẫy, chỉ có thế mà mơ tưởng rằng va chạm được với xe sao? Hừ! Quá tự đại!

      Hai chiếc xe trong nháy mắt đạt đến vận tốc cao nhất khiến bụi đất bay tứ tung khắp cả đoạn đường. Tất cả đều cực kì nghiêm túc như thề sống thề chết, tất nhiên ngoài hai nhân vật chính. Đường Kiến Tâm chỉ muốn tìm được đường sống, còn Lôi Khiếu Thiên chỉ có thể lựa chọn cách tránh . ràng là đối phương quá ngang ngược hoặc là sợ chết, có hứng thú tạo ra tai nạn xe cộ với bọn họ!

      Khi thấy hai chiếc xe sắp va chạm với nhau, đôi mắt Lôi Khiếu Thiên lóe lên tia lạnh lùng, nhanh chóng khống chế xe, bẻ tay lái khiến toàn bộ trọng lực của chiếc xe dồn về chỗ rồi cấp tốc đánh tay lái, toàn bộ chiếc xe nghiêng về bên, sượt qua ngay bên cạnh chiếc xe tải ngược chiều trăm tám mươi độ. Đường Kiến Tâm cũng hơi kinh ngạc, đạp mạnh chân ga, chiếc xe văng ra khỏi con dốc, lao như bay đường.

      Đường Kiến Tâm cắn chặt răng, chỉ hận tại sao khả năng điều khiển xe tốt bằng Tiểu Ngải. trừng mắt nhìn bóng dáng chiếc xe Bentley vừa diễu võ dương oai, cực kì giận dữ. Có thể tránh được va chạm nhưng lại khiến cam tâm.

      Bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra thanh chói tai càng khiến có cảm giác như mình bị người khác châm chọc!

      Cách đó xa, Lôi Khiếu Thiên vững vàng dừng xe lại, mở cửa xe ra, còn chưa kịp xuống xe bên tai truyền đến tiếng gió sắc bén thổi vụt tới!

      Rầm! đóng sầm cửa xe lại, đạp mạnh chân ga rồi đuổi theo!

      Muốn chạy trốn à, đâu có dễ dàng như vậy!

      Huống Ngân Dịch tưởng rằng Lôi Khiếu Thiên dừng xe lại ý bảo bọn họ xuống xe, ai ngờ ta vừa mở cửa xe chiếc xe lại lao vụt về phía trước như mũi tên bắn.

      Gió thổi ập tới cùng quán tính của chiếc xe khiến cửa xe vừa bị mở văng ra, Huống Ngân Dịch suýt nữa ngã ra bên ngoài. Điều này khiến ta toát mồ hôi hột. May là vừa rồi ta nhanh nhạy, nếu lúc này chắc bị văng ra ngoài xe rồi! ta vất vả cố định lại cơ thể, còn chưa kịp ngồi vững lại cảm thấy có lực nén dội vào người khiến cả người ta lại nghiêng ra ngoài cửa xe. Tiếp theo là tiếng rầm vang lên, Huống Ngân Dịch cắn chặt răng, giữ chặt lấy người mình!

      ta theo bản năng túm chặt vào khung cửa xe, cả người lơ lửng ở bên ngoài, hơn nữa ta dường như bị mắc kẹt ở gầm xe, tiếng gió ập đến khiến tai ta ù ù đau rát!

      Huống Ngân Dịch thở dốc vì kinh ngạc, khuôn mặt vặn vẹo đến mức chỉ muốn chửi thề. Mẹ kiếp, chỉ muốn đá văng cái tên nào đó túm chặt lưng ta ra ngoài!

      - A

      Huống Ngân Dịch đau khổ, còn chưa kịp kêu lên đầu vang lên tiếng gào thét chói tai: “A… chết tiệt…”

      Rầm!

      Lại là tiếng đập của cửa xe!

      Mặt mày Huống Ngân Dịch tái mét cả , nếu bỏ được cái người “cưỡi” lưng mình ta mang họ Huống. Người tài xế vốn ở lưng Huống Ngân Dịch bị đẩy ra chỉ muốn khóc thét lên, ta cố ý, phải, là kỹ thuật lái xe của đại ca quá cường hãn. Chuyện này ta hề cố ý!

      Giá mà ta có thể có được sức lực ngang hàng với hai vị đại ca này tốt! Huhu!

      - Mẹ kiếp, cậu muốn ở lưng tôi bao lâu nữa? – Huống Ngân Dịch cúi đầu xuống, nét mặt cực kì kích động.

      - A… Em… Em…

      - Em em cái gì mà em, cút mau ra cho tôi! – Nếu kéo ta lên ta trở thành oan hồn chết dưới bánh xe mất.

      - A... A... A...

      Đôi mắt Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải phía trước nhưng vẫn chú ý đến tình hình của Huống Ngân Dịch, sau khi xác định ta vẫn ổn mới phóng xe đuổi theo!

      Lá gan cũng to , dám quang minh chính đại trộm hàng của , hơn nữa còn dám khiêu khích , coi như có chuyện gì xảy ra mà chạy trốn... Lôi Khiếu Thiên nở nụ cười lạnh, đúng là phải tán thưởng khả năng “chơi” của đám người này!
      CHƯƠNG 56: MA SÁT 90 ĐỘ

      con đường hẹp, hai chiếc xe truy đuổi lẫn nhau, nhìn từ xa trông như màn biểu diễn xiếc hoành tráng. Đường Kiến Tâm khống chế tốc độ xe, khi nhìn vào gương chiếu hậu thấy chiếc xe Bentley chạy như băng luồn lách đuổi theo , đôi mắt lạnh lẽo của dần lên tia hứng thú. Có đối thủ cạnh tranh mới càng khiến thêm phấn khích.

      - Lão đại, phía trước có con đường ! – Diệp Trúc Phàm ràng cũng nhận ra chiếc Bentley ngừng đuổi theo sau, ta nhìn về phía chiếc biển báo giao thông ở đằng trước, đôi mắt sáng lên.

      Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung và Amazon lúc đầu kinh hãi nhưng sau cũng trấn tĩnh lại được, sắc mặt còn tái nhợt như trước. Dù sao, cái danh xưng thần trộm của bọn họ cũng phải là hư hão, lăn lộn trong xã hội hỗn loạn những mười tám năm trời, có loại sóng to gió lớn nào họ chưa từng trải qua chứ. Nếu hôm nay phải có lão đại ở đây chắc chắn ngay từ ban đầu bọn họ nhất định hề tỏ ra hoảng sợ như vậy.

      Trước mắt Đường Kiến Tâm là con đường , ràng có ưu thế hơn. Chiếc xe tải cỡ trung này lớn , vừa hay vừa vặn với con đường này khiến cho chiếc xe theo đuôi chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau chứ thể vượt lên trước.

      Trái lại, Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống, sau khi Huống Ngân Dịch an toàn chui vào trong xe, hai mắt khép hờ lại, gân xanh mu bàn tay cả ra, biết con đường phía trước là đường thẳng… cách khác, nếu muốn ngăn chặn chiếc xe ở đằng trước trừ khi người của xuất ở phía trước mới có thể…

      Sau khi cố định lại người, Huống Ngân Dịch chẳng thèm quan tâm an ủi đến “lão nhị” bị thương tổn của mình, ta cầm điện thoại bắt đầu ra lệnh, bố trí người. Nhưng còn chưa kịp xong ta giật mình kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu Thiên, trái tim khẽ run lên…

      Đại ca… phải đại ca muốn bay đấy chứ?

      Lôi Khiếu Thiên nhấn ga rồi lùi chiếc xe về phía sau tạo ra thanh chói tai. Lùi về sau khoảng mười thước, còn chưa đợi Huống Ngân Dịch lên tiếng hỏi, chiếc xe lại lần nữa phóng vụt lên đằng trước, tốc độ xe đạt đến mức cao nhất, lốp xe ma sát với mặt đất rồi từ từ được nâng lên. Huống Ngân Dịch dường như có ảo giác rằng cả người mình bay lên. Sau khi hoàn hòn, ta mới nhận ra ngay tại lúc chiếc xe chuẩn bị đâm vào đuôi xe tải Lôi Khiếu Thiên đột nhiên phanh lại, dồn trọng tâm về phía sau, thuận lợi nâng thành xe lên trung, phi thẳng lên đầu chiếc xe tải rồi phóng vụt qua…

      Cũng chính lúc chiếc Bentley phóng vụt qua xe mình, Diệp Trúc Phàm hưng phấn lên tiếng: “Chính là con đường này!”

      Đường Kiến Tâm hề giảm tốc độ, đánh tay lái về bên trái góc chín mươi độ, chiếc xe rẽ vào con đường … Sau khi cảm giác xóc nảy trôi qua, tốc độ xe lại nhanh chóng khôi phục như trước… Đồng thời, chiếc xe Bentley ở phía cũng tạo thành góc vuông… Lát sau, đường cái vang lên tiếng va chạm ầm ầm, chiếc xe tiếp đất, bánh xe va chạm với mặt đường tạo ra thanh chói tai!

      Sở Tử Ngang, Hạ Dung Tâm và Amazon đều nhìn chiếc xe như từ trời rơi xuống… cực kì xem thường! Coi như đối phương có kỹ thuật lái xe rất tốt , nhưng cứ phải bắt được bọn họ rồi hẵng tính!

      Đường Kiến Tâm cũng liếc nhìn về phía cửa sổ xe của đối phương, dù nhìn người ngồi trong xe nhưng dù chỉ vừa nhìn thoáng qua cả người cũng nhất thời cứng đờ cả lại. khẳng định vừa rồi có đôi mắt sắc bén xuyên qua cửa kính thủy tinh rồi nhìn thẳng vào , đôi mắt như đôi mắt chim ưng đầy dũng mãnh!

      Điều này khiến cho Đường Kiến Tâm rất thoải mái, loại ánh mắt đó như muốn giam hãm vậy, tuy nhiên tình thế bắt buộc, cũng thể làm gì hơn.
      xixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 57: TRÒ HAY Ở PHÍA SAU

      - Đại ca? – Sau khi tiếp đất hoàn hảo, chiếc xe ổn định lại, Huống Ngân Dịch ném điện thoại ra – Đường này thông đến bến tàu phía Tây!

      Lôi Khiếu Thiên lạnh mặt nhìn chiếc xe tải rẽ về phía con đường , dường như cảm nhận được tầm mắt của đối phương ở ngoài cửa xe, cũng như là có tâm ý tương thông, đưa mắt nhìn sang, cảm thấy có chút quen thuộc. Là sao? Lôi Khiếu Thiên thầm nghĩ, hơi hoảng hốt, đôi mắt lạnh lùng và sắc bén của nhìn chằm chằm vào đôi mắt liếc nhìn mình.

      - Báo cho Kiệt đến tiếp ứng! – Lôi Khiếu Thiên siết chặt tay lại - … Bắt sống!

      Sau khi xong, lại nhìn về phía bóng dáng của chiếc xe tải, nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao thẳng về phía trước, tiếp tục chặn lại nữa. quá quan tâm đến điều này, biết hàng ở đâu cần phải tự mình ra tay!

      có việc quan trọng hơn cần phải làm, tiểu Tâm Nhi của lần trước xông vào biệt thự của Tề gia biết giờ này thế nào rồi! rất lo lắng.

      - Vâng! – Huống Ngân Dịch thu hồi vẻ kinh ngạc, bắt đầu sắp xếp công việc.

      - Lão đại! Bọn chúng đuổi theo nữa! – Sở Tử Ngang hiểu đối phương đùa cái gì nữa. ràng đối phương biết hàng ở trong tay bọn họ mà lại buông tha sao? Đúng là hợp với lẽ thường cho lắm! Nếu là bọn họ bọn họ nhất định đuổi theo đến cùng.

      - Chiếc xe này chỉ là món khai vị thôi, tiếp sau đây mới là món chính! – Diệp Trúc Phàm cúi đầu nghiên cứu bản đồ. Bọn họ phải nhanh chóng tiến vào phạm vi của khu biệt thự Jian Ke, nếu gặp phiền phức lớn.

      Người điều khiển chiếc xe đó hề đơn giản chút nào!

      - Em cảm giác bọn họ hình như quá quan tâm đến lô hàng này phải! – Hạ Tâm Dung nghịch nghịch thứ gì đó trong tay rồi lên tiếng. ràng chiếc xe Bentley kia cực kì kiêu ngạo và ngang ngược.

      - Nhóc con biết gì! – Amazon cười nhạt – Nếu quan tâm vừa rồi bọn chúng chẳng cần phải mạo hiểm như vậy!

      Hạ Tâm Dung bĩu môi, chỉ hỏi chút thôi mà. ràng trước giờ bọn họ cũng chưa từng gặp qua tình hình này, tò mò được à?

      - cần phải tò mò, Dung Dung, cứ đợi !

      Khóe miệng Hạ Tâm Dung giật giật. Tên Sở Tử Ngang này đáng đánh đòn, sau khi về cùng Amazon xử lý ta trận ra trò cho xem, nhất định phải ra oai trước mặt ta.

      - Lão đại, con đường này về phía tây bến tàu, sau rẽ phải, khoảng chừng hai nghìn mét nữa đến nơi! – Diệp Trúc Phàm gấp bản đồ lại, chỉ đường cho Đường Kiến Tâm, đồng thời ta cũng quay lại liếc mắt nhìn ba người ngồi sau khiến bọn họ ngậm miệng lại ngay lập tức.

      Tuy rằng Hạ Tâm Dung được coi là bản đồ sống nhưng dù sao khu biệt thự Jian Ke vốn là khu bí mật, huống chi bọn họ cũng chưa từng đặt chân đến nơi đó, biết địa hình xung quanh thế nào. Nhưng dù gì bọn họ cũng gặp may, có thể tìm được cái bản đồ này là quá tốt rồi.

      Đường Kiến Tâm suy nghĩ sâu xa, bọn họ bị bại lộ, dọc con đường này ra bên ngoài chắc chắn phải chuẩn bị tinh thần để nghênh đón đối thủ. Đến lúc đó chỉ đơn giản là chiếc Bentley như vừa rồi nữa.

      tại Tiểu Ngải ở Washington, đến lúc đó nếu phải chống lại nhóm người Ngục Thiên Minh biết dùng lô hàng này ra để uy hiếp, đối phương liệu có đồng ý hay ?

      thầm nghĩ cũng nhất thiết phải đối đầu trực tiếp với đám người Ngục Thiên Minh, chỉ cần có thể dùng tiền mua chuộc được nhất định giành phần thắng.

      Tốt lắm! Tất cả những suy nghĩ đến rất tốt đẹp, nhưng thực mới là quan trọng nhất

      ràng Đường Kiến Tâm có hiểu biết gì nhiều với Ngục Thiên Minh, hoàn toàn biết bản chất của bọn họ. Bọn họ đâu phải người dễ dàng bị uy hiếp! Càng chọc vào càng khiến bọn họ biến thành những “con trâu”.

      đâu có tư cách cùng bọn họ cò kè mặc cả!

      ***

      Thượng Quan Kiệt Thiếu nhận được mệnh lệnh, vừa đặt chân tới Washington, chưa kịp thay bộ quần áo mới nhận được mệnh lệnh mới, phải tiếp ứng cho Lôi Khiếu Thiên.

      Vừa đến cửa, ta đột nhiên dừng bước, quay người lại, trừng mắt nhìn nghênh ngang ngồi ghế sofa. ta thầm nghĩ nếu mình rồi này biết phải làm sao? Đại ca nhắc nhở nếu để này trốn thoát ta thay công việc của A Trảm, lập tức ở lại Châu Phi, cần quay về nữa.

      Tiểu Ngải hiểu, ngước nhìn người đàn ông tự đại nào đó: “ phải là muốn ra ngoài à?”. Sao lại quay lại làm gì? mau , còn phải liên lạc với chị nữa.

      Thượng Quan Kiệt Thiếu đen mặt lại, ngữ điệu cực kì bức bách: “ đứng lên!”

      - Làm gì? – Tiểu Ngải cảnh giác nhìn ta! Mỗi lẫn ta với bằng giọng điệu này chắc chắn có chuyện hay.

      Khóe miệng Thượng Quan Kiệt Thiếu giật giật, rốt cuộc ai mới là tù binh chứ?

      - Câm miệng! Đứng lên!

      Tiểu Ngải lắc đầu, dựa vào cái gì mà ta dám ra lệnh cho đứng lên. Hừ! Trong Ám Hoàng ai dám gào lên với như thế đâu, ngay cả chị vốn là người lạnh như băng… Được rồi, phải thừa nhận là thỉnh thoảng chị cũng gào lên với !

      Thấy Tiểu Ngải hề nhúc nhích, Thượng Quan Kiệt Thiếu còn nhẫn nại được nữa. Nhân lúc lơ đãng, ta bước nhanh lên túm tay trái của khiến Tiểu Ngải kêu lên: “Này, này, này, tên đàn ông đáng chết kia, mau buông tay ra, đau, đau!”

      Thượng Quan Kiệt Thiếu trầm mặt xuống: “Câm miệng!”

      Tiểu Ngải mặc kệ: “Huhu, tôi mách chị đánh tôi! Huhu, đồ tự đại kiêu căng, tôi hận !”.

      Thượng Quan Kiệt Thiếu mặc kệ, lôi ra ngoài.

      - Này, này, đồ đáng ghét, bỏ tay ra, bỏ tay ra, đau!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu còn thời gian để ý đến , nhưng ầm ĩ náo loạn vang lên bên tai khiến người ta cực kì khó chịu. ta buông tay ra rồi xoa xoa lỗ tai, quay người gào to lên với : “Câm miệng! Ầm ĩ muốn chết!”

      Tiểu Ngải sửng sốt, hai mắt rưng rưng, ràng ngờ người đàn ông này lại quát như vậy. Phải biết rằng bao nhiêu ngày vừa có ầm ĩ thế nào ta cũng chưa bao giờ quát như vậy. biết lúc này ta thực rất tức giận.

      ta là hung dữ!

      Tiểu Ngải mếu máo, thiếu chút nữa khóc thành tiếng!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu thấy rất phiền phức, con được làm bằng nước à, động tý là khóc, đúng là phiền phức. “Tôi cảnh cáo , nếu dám rơi giọt nước mắt nào trước mặt tôi tôi quăng vào Hắc Lao đấy!”. Ở mấy ngày với ta, dù có làm bằng nước cũng biến thành sắt thép ngay!

      Tiểu Ngải bị vẻ mặt trầm của ta dọa cho sợ hãi, mở to mắt, cố để nước mắt chảy xuống, chỉ ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt. Tuy biết Hắc Lao mà ta là cái gì nhưng hơi thở của ta khiến cảm nhận được nguy hiểm.

      - Kiệt, có thể xuất phát rồi

      Hai người giằng co người đàn em khom người nhắc nhở Thượng Quan Kiệt Thiếu.

      - Ừ! – Thượng Quan Kiệt Thiếu gật đầu, sau đó ta túm lấy cổ áo Tiểu Ngải lôi . Vì Tiểu Ngải thấp hơn nên khi bị Thượng Quan Kiệt Thiếu túm, chỉ có thể miễn cưỡng kiễng chân theo ta.

      - Này, bỏ tôi ra, tôi tự được!

      Người đứng dưới mái hiên thể cúi đầu, nhưng lời này Tiểu Ngải hiểu. rất biết thức thời, bằng kiếp sống “tù binh” của thể thoải mái như vậy. Thượng Quan Kiệt Thiếu lạnh mặt buông cổ áo ra, cũng thèm nhìn cái mà bước thẳng về phía trước. ta tin rằng địa bàn của mình, này dám giở trò gì.

      Tiểu Ngải xoa xoa cánh tay trái bị bóp chặt đến mức đỏ ứng, hơi tủi thân, buồn rầu theo Thượng Quan Kiệt Thiếu. ức muốn chết, chị, rốt cuộc lúc nào chị mới đến cứu đứa em đáng của chị đây? Huhu, Tiểu Ngải bị chà đạp thảm thương lắm.

      Khi hai người lên xe, đưa mắt ra ngoài thấy chiếc xe bon bon về ngoại ô, Tiểu Ngải nhíu mày hỏi: “Này, đâu vậy?”. sống ở Mỹ nên có thể mỗi ngóc ngách đất nước này đều rất quen thuộc. Con đường này dẫn đến bến tàu phía Tây, có rất ít người biết đến con đường này, rốt cuộc là nah ta muốn đưa đâu?

      CHƯƠNG 58: CÓ CHẾT CŨNG MUỐN GẶP CHỊ

      Ý đồ? Thượng Quan Kiệt Thiếu khinh thường, hừ lạnh tiếng, ta có ý đồ gì được chứ? Chỉ cần này an phận là ta cám ơn trời đất lắm rồi! Đại ca để ta ăn ngon mặc ấm đâu để ta lừa bán chứ? Hừ!

      Khi Thượng Quan Kiệt Thiếu và đám đàn em đến bến tàu phía tây ở đó vang lên tiếng súng ầm trời, hai bên sống mái với nhau, ánh lửa lên đến tận trời. Tiểu Ngải cảm thấy bất an, khi nghe được tiếng súng lại càng sốt ruột, vội túm lấy cánh tay Thượng Quan Kiệt Thiếu rồi hỏi rối rít: “Rốt cuộc là muốn làm gì?”

      Thượng Quan Kiệt Thiếu cảm thấy rất phiền phức, ta trầm mặt xuống, mở cửa ra ngoài: “Hành động!”

      - Vâng! – Đám đàn em cũng đồng loạt xuống xe, nhanh chóng tham gia vào “cuộc chiến”. Tay trái của Tiểu Ngải bị Thượng Quan Kiệt Thiếu túm chặt lấy, đau đến mức mặt trắng bệch, chưa bao giờ biết ra sức lực của người đàn ông này lại lớn đến vậy.

      - Lão đại, bên đối phương ngày càng có nhiều người, đạn của chúng ta đủ! – Sau khi nấp vào tảng đá lớn, ba người Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung đứng quanh Đường Kiến Tâm, thấp giọng nhắc nhở.

      Bọn họ ngờ người của Ngục Thiên Minh lại hành động nhanh như vậy. Vừa ra khỏi bến tàu phía tây là bọn họ bị tập kích. Vốn định lao ra nhưng chiếc xe tải cồng kềnh bất ngờ bị đánh úp, dù bọn họ có thần thông quảng đại cũng thể lao chiếc xe to lớn thoát khỏi vòng vây của đám người đó được.

      Amazon cầm bốn khẩu súng rồi chạy tới, ném xuống đất: “Cũng chỉ còn bốn khẩu thôi!”. Giọng của ta hơi run run.

      Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang và Hạ Tâm Dung cần quay đầu nhìn cũng biết Amazon cực kì tức giận. Sắc mặt của cả ba người đều cực kì khó coi. Trước giờ khi nhận nhiệm vụ, bọn họ đều sắp đặt cẩn thận, để Amazon ở phía sau cố thủ. Nhưng lần này lại hoàn toàn bất ngờ, vốn tưởng rằng ta có thể cố thủ lâu hơn chút, ai ngờ…

      Đường Kiến Tâm thèm quay đầu lại nhìn người phía sau, đặt tay lên tảng đá rồi ngẩng đầu quan sát hỏa lực của đối phương. vừa ngẩng lên nhìn lượt rồi lại nhanh chóng cúi xuống, tiếp theo đó là tràng tiếng súng vang lên, bụi bay mù trời.

      Đôi mắt Đường Kiến Tâm cực kì lạnh lùng, ngoài con đường bọn họ vừa mới tới đây ra khắp nơi đều là người của Ngục Thiên Minh. Bọn họ lại chẳng có chuẩn bị gì, đừng là có áo chống đạn để mặc hay mà ngay cả chỗ nấp cũng chẳng có mấy, đều là những chỗ dễ thủ khó tấn công.

      Nếu bọn họ cứ kiên quyết lao ra cực kì bất lợi!

      - Lão đại, chúng ta tập trung hỏa lực để mở ra con đường, chị nhân cơ hội đó rời

      Đường Kiến Tâm lạnh lùng quắc mắt nhìn Sở Tử Ngang vừa lên tiếng rồi liếc nhìn những gương mặt nhăn nhó ở đằng sau, tầm mắt nhìn vào súng trong tay bọn họ, nhíu mày.

      Đúng vậy, bọn họ có đủ đạn, hơn nữa thời gian càng dài càng tiêu tốn đạn, bọn họ chỉ càng thiệt thòi hơn mà thôi. Đường Kiến Tâm trầm mặt xuống, nếu Ngục Thiên Minh có thể dễ dàng mời bọn họ uống trà với Diêm Vương như vậy bọn chúng quá xem thường Đường Kiến Tâm rồi!

      Khói lửa càng bừng bừng Đường Kiến Tâm lại càng tĩnh lặng. Sau khi trầm tư lát, mở miệng : “Bốn người ra sau xe tải, cởi dây thừng ra!”

      có chuyện gì, cả bọn họ cũng tuyệt đối xảy ra vấn đề gì! Mười tám năm trước như vậy, bây giờ cũng khác gì cả.

      Sở Tử Ngang nghe vậy liền nôn nóng lên tiếng: “Lão đại, bây giờ còn quan tâm đến hàng…”

      Diệp Trúc Phàm kéo Sở Tử Ngang rồi ngắt lời ta: “!”. Nếu lão đại bảo bọn họ làm vậy cần biết ý của lão đại là gì, ta đều nghe theo.

      Mười tám năm trước ta tin tưởng lão đại bỏ lại bọn họ, cho đến bây giờ ta vẫn cực kì tin tưởng.

      Mặt Hạ Tâm Dung hơi lấm lem vì phải nghiêng mặt né tránh đạn nên dính bẩn. Bình thường xinh đẹp này rất quan tâm đến diện mạo, nhưng bây giờ chẳng quan tâm gì nữa, chỉ kéo Amazon chạy theo hai người kia.

      Đường Kiến Tâm cầm hai khẩu súng mặt đất nhét vào thắt lưng rồi cầm hai khẩu súng lên tay. là sát thủ, thứ am hiểu nhất phải là chém giết mà là đánh lén.

      Chính là giết người trong nháy mắt!

      Tràng súng nã về phía ngày càng nhiều, thanh ngày lớn, càng ngày càng dồn dập, gió lướt qua tóc , đôi mắt cũng dần trở nên khát máu, đó là điềm báo trước khi ra tay giết người.

      Phản công, chỉ trong nháy mắt!

      ***

      Thượng Quan Kiệt Thiếu kéo người xuống xe, ràng hai phe đấu với nhau. Lúc A Huống báo tin, ta vội vàng ra lệnh cho người của Ngục Thiên Minh cho nên tổ thông tin thứ hai của Ngục Thiên Minh, máy bay bắn súng tỉa sớm ở đây chờ!

      ta rất hiếu kì muốn biết xem ai là kẻ có lá gan lớn như vậy, dám cướp hàng của Ngục Thiên Minh!

      - A Nhị!

      - Vâng, Kiệt! – Thượng Quan Kiệt Thiếu vừa gọi người da đen cầm khẩu súng trường số chạy lại chờ nhận lệnh.

      - Đối phương là ai? – Thượng Quan Kiệt Thiếu quan tâm đến chu miệng đứng phía sau mình, ta nhìn về phía tảng đá lớn ở xa xa.

      A Nhị cúi đầu: “Chưa biết!”

      biết? Thượng Quan Kiệt Thiếu kinh ngạc, A Nhị là tổ trưởng tổ thông tin cao nhất của Ngục Thiên Minh vậy mà lại rằng biết đối phương là ai?

      A Nhị biết mình mắc sai lầm nhưng giải thích gì, chỉ chờ bị phạt.

      Thượng Quan Kiệt Thiếu cần quay đầu cũng biết biểu cảm của người nào đó lúc này như thế nào. ta thầm lắc đầu. Gặp phải người cấp dưới kém nhạy bén thế nào, biết là phúc hay là họa của ta nữa.

      - Lấy ra!

      A Nhị cung kính lui ra ngoài. Lát sau, ta quay trở lại, tay cầm thứ gì đó khá , giống chiếc ống nhòm thời cổ rồi đưa cho Thượng Quan Kiệt Thiếu.

      Thượng Quan Kiệt Thiếu tức giận trừng mắt nhìn ta rồi nheo mắt trái lại, giơ ống nhòm lên nhìn về phía tảng đá. Tuy ở vị trí này thể nhìn được toàn cảnh khu vực của Đường Kiến Tâm nhưng muốn tìm hiểu tình hình cần nhìn vào diện mạo của đối phương mới được.

      Cho nên khi Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn thấy bóng dáng đó, ta hơi sửng sốt! Đây là mệnh lệnh của đại ca, bắt sống?

      Sao này lại đến Washington rồi? phải ấy đuổi theo đứng đằng sau ta đến Italy sao? Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau ?

      Khi ta và Thẩm Dương Kỳ đưa này về Italy biết đại ca “trêu đùa” hai như thế nào, tiện đó cũng nghe chính là chị dâu tương lai của bọn họ.

      Thượng Quan Kiệt Thiếu hơi giật mình nhìn động tác tránh né, nổi súng rồi nấp của Đường Kiến Tâm, tốc độ quá tuyệt vời! Tất cả những người trúng đạn của đều bị trúng ngay giữa mi tâm.

      Nhưng ta lắm, dù đại ca có muốn “chơi đùa” cũng chú ý, rất đúng mực, thể có khả năng “liếc mắt đưa tình” với này được. Nhưng trong lúc này nhỡ xảy ra vấn đề gì ...

      Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn người của bên mình ngã xuống, hỏa lực lại bắt đầu càng dữ dội hơn, ta giật bắn mình, đúng là suy nghĩ lung tung lạc đề cả rồi.

      ta ném chiếc ống nhòm trong tay ra rồi : “Bắt sống!”

      A Nhị kinh ngạc, hiểu nổi lời vừa rồi của Thượng Quan Kiệt Thiếu. Trong Ngục Thiên Minh, chỉ cần là mệnh lệnh cấp ba được ban ra đối phương chắc chắn còn khả năng sống sót! cách khác, dù có thế nào nữa chết cũng phải tìm thấy thi thể mới thôi

      Nhưng hôm nay Thượng Quan Kiệt Thiếu lại muốn giết?

      - Thất thần cái gì đấy? Nhanh phân công công việc cho đám đàn em ! – Thượng Quan Kiệt Thiếu đá chân A Nhị cái, lạnh mặt . Đứng nhìn ta làm gì chứ, mệnh lệnh cũng có phải là do ta đưa ra đâu.

      - Tổ tình báo sẵn sàng, bắt sống! – A Nhị vẫn có biểu cảm gì, quật cường nhìn Thượng Quan Kiệt Thiếu rồi quắc mắt nhìn đám đàn em dần dần ngã xuống, sát khí ngày càng nồng đậm. muốn đối phương chết việc gì phải cầu tổ tình báo bọn họ ra tay chứ?

      Ngục Thiên Minh có quy tắc cực kì nghiêm khắc, chính quy tắc này khiến A Nhị phải phục tùng vô điều kiện với mệnh lệnh của Thượng Quan Kiệt Thiếu.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 59: THỦ PHÁP GIẾT NGƯỜI ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ

      Khóe miệng Thượng Quan Kiệt Thiếu giật giật. đúng là con bò, sao người này lại là đàn em của ta cơ chứ? Người em à, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu cứ thử đưa kia đến gặp Diêm Vương xem, tôi dám cá với cậu, nếu vậy mười chín đời tổ tông của cậu hẳn là bị đào lên đó!

      Tuy rằng ta cũng chẳng biết người em của mình có tổ tông thứ mười chín hay !

      - Được rồi, mau làm việc ! Nhiệm vụ đại ca giao cho là được để mất dấu, chỉ cần giết người là được, những việc khác tùy các cậu lo liệu! – giết chết nhiều em như vậy mà được ra tay tổ tình báo phục!

      A Nhị vẫn đứng yên nhúc nhích!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu quay đầu nhìn về vị trí của Đường Kiến Tâm, cũng thấy chiếc xe tải cách đó xa, ta trầm ngâm suy nghĩ.

      Mấy người bọn họ, trừ A Lương ra ai hiểu được tâm tư đại ca. Đây là lần đầu tiên, Thượng Quan Kiệt Thiếu bình tĩnh suy nghĩ về những thứ trong đầu Lôi Khiếu Thiên suy tính.

      Đại ca ra lệnh cho tổ tình báo xuất phát nhưng lại hạ lệnh được giết người! ràng là rất mâu thuẫn. Bọn họ từ sân golf ở Washington đến bến tàu phía tây này, lộ trình xa lắm nhưng lại phải điều động cả máy bay. Hơn nữa ở đây xảy ra việc lớn như vậy, muốn chính phủ địa phương tỏ ra có gì đúng là lao vào hang hổ rồi.

      Thượng Quan Kiệt Thiếu lấy di động ra, vừa định chuyện điện thoại giật mình khi thấy A Nhị vẫn đứng phía sau. ta bực mình, trầm mặt xuống với A Nhị: “Cậu cút xuống cho tôi mau!”

      Lúc này A Nhị rốt cuộc cũng xị mặt xuống, Thượng Quan Kiệt Thiếu trừng mắt nhìn lưng ta, vừa định mắng đầu kia điện thoại truyền đến giọng :

      - A Kiệt, có chuyện gì?

      Thượng Quan Kiệt Thiếu kinh ngạc, sao phải đại ca nghe điện thoại?

      - A Huống, đại ca đâu?

      - họp hội nghị qua video rồi!

      - Mau đưa điện thoại cho đại ca!

      Bên kia ngừng giây lát rồi mới khẩn trương hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì ?”

      - ! – Nếu chú mà đưa điện thoại cho đại ca mau biết chừng xảy ra chuyện! Thượng Quan Kiệt Thiếu nghĩ thầm.

      - Đợi chút!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn về phía chiếc xe tải, khóe miệng cong lên, biết bọn họ định giở trò gì!

      - ! – Giọng lạnh như băng vang lên.

      - Đại ca, ra chính là trộm bảo thạch, có phải...

      Rầm!

      - Đại ca? – Thượng Quan Kiệt Thiếu kinh ngạc. Sao lại thế này, hình như đầu kia điện thoại vang lên tiếng thứ gì đó bị ném xuống đất. ta mơ hồ nghe thấy giọng khẩn trương của A Huống vang lên, cậu ta kinh ngạc gọi đại ca.

      - Rút người về!

      Vừa dứt lời, điện thoại liền im bặt, ngờ lúc sau lại vang lên giọng lạnh lẽo: “Tôi tới ngay!”

      Thượng Quan Kiệt Thiếu buồn bực. Đại ca cũng quá nhanh , vừa với ta bằng giọng lạnh lẽo, câu sau chuyển sang giọng vô cảm rồi!

      - Vâng! – Thượng Quan Kiệt Thiếu cúp điện thoại, chưa kịp ra lệnh cho người bên cạnh thấy cơn gió vù vù thổi tới, bụi đất bay lên, tiếp theo đó, ta nhìn thấy phần đuôi chiếc xe.

      Đôi mắt Thượng Quan Kiệt Thiếu lóe lên, ta thầm cắn răng. Vừa rồi chỉ lo đến việc trước mắt, quên mất đằng sau còn nữa. Chết tiệt, nhân lúc ta để ý nhanh chóng kiếm được chiếc xe. ta nhanh chóng tránh người rồi mới chợt nhớ ra, người ngồi chiếc xe đó chính là bá vương trong giới đua xe.

      Thượng Quan Kiệt Thiếu nhanh chóng lao về phía chiếc xe gần nhất, đạp chân ga đuổi theo. Lúc này ta mới ý thức được hai này là chị em đồng môn với nhau!

      Xong đời rồi, vừa rồi đại ca lập tức tới ngay!

      Tiểu Ngải thấy đám người của Ngục Thiên Minh ngã xuống liền biết ngay là kiệt tác của chị. đời này cũng chỉ có chị mới có thủ pháp giết người như vậy, bắn trúng mi tâm, bách phát bách trúng!

      từng hỏi chị ấy tại sao giết người mà phải làm như vậy, cứ nhất định phải bắn trúng mi tâm?

      Đường Kiến Tâm muốn cho bọn họ được chết cách thống khoái nhất.

      Tiểu Ngải hiểu, bắn vào chỗ khác cũng có thể khiến đối phương chết được mà? Chỉ cần có thể giết người là được, phải sao?

      Về vấn đề này Đường Kiến Tâm hề trả lời, chỉ lắc đầu cười. Còn Tiểu Ngải nhìn nụ cười đó lại thấy hơi buồn.

      Cho nên Tiểu Ngải nhận ra đó chính là chị, thiếu chút nữa nhảy nhót vui mừng. quên mất trước mặt mình có người đàn ông vô cùng tự đại, chỉ có thể thầm tìm thời cơ để chuồn êm.

      Chỉ cần có thể ngồi vào trong chiếc xe lúc đó thiên hạ là của !

      tại, hai chiếc Hummer trước sau phóng xuyên qua “chiến trường” chém giết nhau khiến cả hai phe đều vô cùng kinh ngạc. Đường Kiến Tâm kinh ngạc, Ngục Thiên Minh tại sao lại mạo hiểm lái xe xông vào đây? Nếu lúc này chiếm Hummer dừng lại bọn họ biết người của Ngục Thiên Minh bao giờ làm vậy.

      Còn người của Ngục Thiên Minh cũng thể tin nổi, nhất là A Nhị. ta còn chưa kịp ra mệnh lệnh tròn mắt nhìn người lãnh đạo trực tiếp lái chiếc Hummer đuổi theo chiếc xe phía trước. Thế này ta hạ lệnh cũng phải hạ lệnh rồi!

      Hai phe tạm thời dừng tay, nhìm chằm chằm hai chiếc Hummer truy đuổi nhau. Đường Kiến Tâm vừa chạy về phía chiếc xe tải chợt nghe thấy tiếng hô:

      - Chị! Mau, bên này!

      Đường Kiến Tâm dừng chân, ánh mắt hoàn toàn kinh ngạc. Tiểu Ngải? Sao ấy lại có thể tới đây?

      Tiểu Ngải nhanh chóng quay tay lái, thân xe vừa vụt lên rồi nhanh chóng dừng lại ngay trước tảng đá lớn: “Chị, mau lên xe!”

      Đường Kiến Tâm chỉ kinh ngạc giây rồi nhanh chóng hoàn hồn. đập chân lên tảng đá lấy đà rồi hai tay bám vào phần thân xe chiếc Hummer, hai chân co lại, uốn người cái rồi thuận lợi ngồi vào vị trí lái phụ.

      quay đầu lại hỏi: “Tiểu Ngải, sao em lại tới đây?”

      Tiểu Ngải nhấn ga, giơ ngón tay giữa về phía chiếc Hummer đuổi theo sau, châm chọc: “ tên đầu heo đưa em tới!”. May mà ta đưa tới đây, nếu sao có thể quay lại với chị được chứ? Sao có thể đào thoát được?

      Đường Kiến Tâm cũng nhìn chiếc xe phía sau: “ ta là ai vậy?”

      - Ám Minh của Ngục Thiên Minh, Thượng Quan Kiệt Thiếu!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu? Đường Kiến Tâm nheo đôi mắt lạnh lẽo lại: “Có phải là ông vua thuốc phiện của vùng Mỹ la tinh ?”. nhớ lần trước Ám Hoàng từng giao cho nhiệm vụ ám sát quan chức người Mỹ. Đúng lúc đột nhập tên quan chức này kết nối video với Thượng Quan Kiệt Thiếu. nhớ cái tên này vì lúc đó tên quan chức kia ăn rất khép nép, giọng điệu nịnh nọt. Lúc này mới biết ra ta là Ám Minh của Ngục Thiên Minh, hơi giật mình!

      - Mỹ la tinh! Em biết! – Tiểu Ngải lắc đầu – Sao ta lại là Ám Minh của Ngục Thiên Minh?

      Đường Kiến Tâm mím môi: “Tiểu Ngải, sau khi về chị muốn tư liệu của Ngục Thiên Minh!”

      Tiểu Ngải nhanh chóng rẽ ngoặt, cắt đuôi chiếc xe Hummer của Thượng Quan Kiệt Thiếu đuổi theo sau, vừa định nhấn ga phi xe ra được cao tốc chợt nghe thấy giọng của Đường Kiến Tâm: “Tiểu Ngải, quay lại, còn chiếc xe tải phía sau nữa”.

      Tiểu Ngải liếc mắt thấy Thượng Quan Kiệt Thiếu đuổi theo, trầm mặt xuống: “ được, chị, đủ thời gian!”

      Đường Kiến Tâm nhíu mày: “Chị bỏ lại bọn họ!”

      Tiểu Ngải nhìn Đường Kiến Tâm, trong đầu thầm tính toán lộ trình. cắn chặt răng, thở dài tiếng. Thôi được rồi, biết tính khí của chị, muốn quay lại cũng phải quay lại, chỉ sợ chị tức lên tình huống càng tệ hơn!

      - Chị ngồi vững vào!

      CHƯƠNG 60: HỎNG BÉT, BỌN HỌ ĐUỔI TỚI RỒI!

      Tiểu Ngải nhấn ga, vòng tay lái, chiếc Hummer rẽ ngoặt 180 độ lao vút qua xe Thượng Quan Kiệt Thiếu đuổi tới bên trái.

      Những việc này đều rất dễ dàng với Tiểu Ngải, thế nhưng lại là chuyện vô cùng nhục nhã với Thượng Quan Kiệt Thiếu, nhất là trước mặt các em của Ngục Thiên Minh!

      - Shit! - Thượng Quan Kiệt Thiếu đập tay vào vô lăng, vội quay xe đuổi theo phía sau Tiểu Ngải!

      Tiểu Ngải mặc kệ Thượng Quan Kiệt Thiếu mất bao lâu đuổi theo, cười giễu cợt đỗ bên trái xe tải, đám Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang nắm lấy thời cơ nhảy lên xe.

      Cơn nghiện của Amazon lúc này lại phát tác, ánh mắt rời rạc, hành động lưu loát nên bị Hạ Tâm Dung đá lên, Diệp Trúc Phàm kéo lấy tay ta, hai người phải hợp lực với nhau mới xong, chẳng qua Hạ Tâm Dung mới bước được chân lên Tiểu Ngải nhấn ga rồi!

      Hạ Tâm Dung kịp điều chỉnh, theo quán tính ngả người ngã ra sau. May là Sở Tử Ngang nhanh tay lẹ mắt nắm lấy vạt áo trước ngực Hạ Tâm Dung cố gắng lôi vào xe khiến đập mạnh vào chân Amazon và Diệp Trúc Phàm.

      - Bịch.

      Hạ Tâm Dung nghiến răng, cũng quên cả kêu đau!

      là đau cmn v~! Chân hai tên này đều làm bằng đá hay sao vậy, đau chết mất thôi!

      Sở Tử Ngang sau khi kéo Hạ Tâm Dung vào cũng kịp để ý tới , định đóng cửa xe lại... Thế nhưng tốc độ của Tiểu Ngải đúng là phải chơi, mà xe Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng ở đối diện, tay Sở Tử Ngang nhanh chóng rụt lại, chân đạp vào ghế trước mới giữ được mình bị văng ra khỏi xe. Đồng thời, cánh cửa kia cũng bị bật tung bay ra xa mấy mét! Sở Tử Ngang trợn mắt nhìn cánh cửa xe mà nuốt nước bọt; may là động tác của mau đấy, bằng chỉ cánh cửa kia bay thôi đâu mà ngay cả cánh tay phải này của cũng...

      Rùng mình cái, theo bản năng Sở Tử Ngang co rút tay lại!

      Tiểu Ngải sắc mặt tái xanh.

      - muốn chết ngồi yên !

      Sở Tử Ngang thấy oan ức, hành động đó của mà là muốn chết sao? đây chỉ vì lo nghĩ cho số phận những người em phía sau thôi nhá, với cái tốc độ này của đại tiểu thư bọn họ lúc nào cũng có thể "bay" mất đó!

      Hạ Tâm Dung ngồi hai chân Diệp Trúc Phàm, sau khi ổn định lại mới phát mấy nút áo vừa rồi bị Sở Tử Ngang nắm đứt làm lộ ra chiếc áo ngực đen bằng tơ tằm. Mặt đỏ bừng, khỏi ảo não, cái tên kia nắm chỗ nào nắm lại nắm trước ngực , là đáng hận!

      - Lão đại, đống hàng kia làm sao bây giờ? - Diệp Trúc Phàm cố định xong cơ thể Hạ Tâm Dung hỏi Đường Kiến Tâm.

      Đường Kiến Tâm nhíu mày, làm sao ư? Còn có thể làm sao nữa? Quay lại để bị người bên Ngục Thiên Minh bắn cho thành tổ ong hả? Đùa gì vậy! Tiểu Ngải có phần tức tối.

      - còn sống mà thoát tệ rồi, còn muốn hàng nữa hả, đúng là biết sống chết!

      Bọn họ coi người của Ngục Thiên Minh đều ngồi thôi ư? Mấy ngày theo Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng hiểu phần nào lớn mạnh bên trong của bọn họ rồi!

      Trước đây khi ngăn chị chọc vào người Ngục Thiên Minh vốn là lựa chọn sáng suốt, lần này mà có thể thoát ra xin thề, đời này, kiếp này tuyệt đối có bất cứ quan hệ gì với người của Ngục Thiên Minh!

      - Nhưng chúng ta vất vả lắm mới có thể...

      Sở Tử Ngang có chút bất mãn. Vì nhóm hàng này mà bọn họ tốn biết bao công sức, từ lúc bắt đầu nhận nhiệm vụ cho tới khi cướp hàng thành công, rồi những việc sắp xếp sau đó nữa!

      Có phải bỏ là bỏ luôn được đâu!

      Diệp Trúc Phàm trừng mắt nhìn Sở Tử Ngang, ra hiệu ta ngậm mồm vào. Sở Tử Ngang thèm nhìn, hai chân vẫn đạp ghế Đường Kiến Tâm. Thế nhưng cam lòng, cục tức này làm sao cũng nuốt trôi nổi!

      Đường Kiến Tâm quay lại nhìn chiếc xe tải.

      - cắt dây chưa?

      - Cắt rồi!

      Người trả lời là Hạ Tâm Dung, nắm chặt áo trước ngực. Mấy người bọn họ vừa cắt dây xong thấy lão đại leo lên chiếc Hummer. vẫn luôn tin lão đại bỏ rơi bọn họ, thế nhưng khi chiếc Hummer quay đầu xe, tim vẫn cứ đập thình thịch, là tư vị gì nữa!

      Tiểu Ngải hời hợt nhìn đám người Ngục Thiên Minh, nãy trông mặt muốn giết người còn hơn cả Diêm Vương, giờ lại khoanh tay ôm ngực nhìn lão đại bọn họ "đua xe" như xem chuyện lạ! là... Đàn em cái gì chứ!

      Tiểu Ngải thu hồi tầm mắt, thấy chị trả lời, liếc qua. Chị rất ít khi lộ ra bộ mặt nặng nề như thế, chị lại tính toán cái gì vậy?

      Còn chưa kịp hỏi lưng liền thẳng băng. Chiếc Hummer phía sau như bị mất điều khiển điên cuồng tông vào đít xe , thân xe rung lắc làm hai chân Sở Tử Ngang tê rần! Tiểu Ngải rủa thầm, đạp vào chân ga, bánh xe ma sát với mặt đường tóe lên hoa lửa lao vút về phía trước!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu hừ lạnh, nhanh chóng đuổi theo. Kỹ thuật lái xe của mặc dù bì được với đại ca, thế nhưng ở Ngục Thiên Minh cũng coi là người xuất sắc, nếu đua xe với Xa Vương tin rằng cũng phân cao thấp. thứ cảm xúc mạnh mẽ nhộn nhạo trào dâng trong lòng, giữa hàng lông mày Thượng Quan Kiệt Thiếu mơ hồ lộ ra hưng phấn. Lần đầu tiên sau khi thấy này lái xe, muốn lúc nào đó được đua với , chỉ là vì ngại đại ca cho nên mới thôi!

      Mà lúc này cũng là thời cơ tốt nhất! Quyết đấu giữa cao thủ với nhau, thực lực mới là chân nhất!

      Tiểu Ngải buồn nôn.

      - Cái tên cuồng kiêu căng kia, dám đụng tôi hả!

      Hừ, cho ta chút nhan sắc, tưởng dễ ức hiếp à?

      Đường Kiến Tâm cau mày, thấy Tiểu Ngải lại có ý định đùa giơn, cảnh cáo.

      - Tiểu Ngải, đừng đùa nữa, rời khỏi đây !

      Vừa rồi còn loáng thoáng nghe được tiếng còi báo động, còn cả...

      Tiểu Ngải le lưỡi. Trợn mắt nhìn cái xe bám đít qua gương chiếu hậu, lái xe tới con đường khác!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu theo sát phía sau, nếu để các chạy thoát quay về ăn sao với đại ca? Mà người của Ngục Thiên Minh cũng nhanh chóng chạy tới xe tải, bắt đầu phân công nhau!

      Đoàn người Tiểu Ngải vừa mới quẹo vào con đường bên cạnh tiếng còi báo động vang lên sau lưng, đầu lại còn có cả tiếng trực thăng nữa... Mọi người thất kinh, sao lại nhanh như vậy!

      - xong! Bọn họ đuổi tới rồi!

      Tiểu Ngải có phần chán nản, Thượng Quan Kiệt Thiếu sau lưng còn chưa bỏ rơi được, lần này đúng là khen ngược, cảnh sát cũng tới góp vui, quan trọng hơn là, đầu là người bên nào?

      - Dù sao cũng phải người của chúng ta!

      Đường Kiến Tâm rút khẩu A4 giắt ở lưng ra, nhanh chóng lắp đạn vào!

      - Sao cảnh sát tới được?

      - đần thế, vừa rồi mấy người bắn nhau tiếng động lớn như vậy, cộng thêm cả mấy chiếc trực thăng kia nữa, cảnh sát có thể tham gia sao!

      Tiểu Ngải tăng tốc, chút nới lỏng.

      Giờ mới biết được là Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng phải dễ chọc, ai, trước kia sao cứ tưởng là ta chỉ tự đại với ngang ngược thôi chứ?

      Thượng Quan Kiệt Thiếu sớm đạp ga hết cỡ, khoảng cách ngày càng gần, có vẻ như muốn từ mặt sường vượt lên trước chiếc Hummer kia! Nhưng Tiểu Ngải cũng phải đồ ngốc, sau khi ngoằn nghèo mấy lượt chợt gia tốc thẳng... Làm cho Thượng Quan Kiệt Thiếu kẹt hơi trong ngực, tiến thoái lưỡng nan, buộc phải tách ra!
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 61: THƯỢNG QUAN KIỆT THIẾU ĐỊNH TRƯỚC LÀ THẤT BẠI!

      Song nét mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu lại hoàn toàn chiều ý Tiểu Ngải, trong lòng thấy rất vui, thỉnh thoảng còn giơ ngón giữa với , lại thành công thấy được vẻ mặt trầm lần nữa của đối phương chạy bay như làn khói!

      Tiểu Ngải "đùa" rất sướng, nhưng lại khổ cho Sở Tử Ngang, hai tay chống vào khung xe, chân đè lên lưng ghế trước, mặt vặn vẹo... Trong lòng kêu khổ liên tục...

      Con đường này còn được cây nữa, mắt Đường Kiến Tâm lạnh hẳn .

      - Tới giao lộ phía trước quẹo phải.

      Tiểu Ngải khó hiểu nhưng vẫn theo lời chị.

      - Chị à, đây là ranh giới D.C rồi, nữa tới Nhà Trắng đó!

      Đường Kiến Tâm gật đầu.

      - Tới khu biệt thự Jian Ke!

      Tiểu Ngải sợ hết hồn, thiếu chút nữa nhầm chân phanh thành chân ga, hỏi lại.

      - Khu biệt thự Jian Ke?

      Chị sai, hay là nghe nhầm, chỗ đó là chỗ bọn họ có thể vào sao?

      Người còn chưa tới nơi chắc bị nổ banh xác ra luôn rồi! Nghĩ đến cảnh đó, Tiểu Ngải giật thót, cả người run lên!

      - sai! Lúc này đằng sau chúng ta có người của Ngục Thiên Minh với cảnh sát, đầu còn có kẻ định biết là ai, phía trước khẳng định còn mai phục. Giờ chúng ta chỉ có thể tới biệt thự Jian Ke thôi!

      Diệp Trúc Phàm trả lời, Amazon kiểm soát nổi bản thân, Hạ Tâm Dung chuyển sang ngồi lên người Amazon, giữ chặt hai tay Amazon, cả hai người hợp lực áp chế ta, cho ta quấy rối!

      Giờ mà chỉ cần có chút sai lầm thôi là cả đoàn người đều phải chôn cùng ta rồi!

      Đường Kiến Tâm gật đầu. tin rằng cần Diệp Trúc Phàm chỉ ra Tiểu Ngải cũng biết được quan hệ lợi hại trong đó. Đương nhiên, phải là tin Tiểu Ngải có thể xông ra khỏi con đường này. Thế nhưng điều kiện phải là dưới tình huống xe có mình thôi. Bây giờ, chỉ có lựa chọn tin tưởng đám Diệp Trúc Phàm, tới được khu biệt thự Jian Ke tất cả mọi người mới an toàn!

      Trong lòng Tiểu Ngải như bị giội gáo nước lạnh, lần này thực rơi vào họng súng rồi a! Nghĩ lại cũng lăn lộn ở Mỹ gần mười năm, chưa từng có ngày nào bị dồn vào ngõ cụt phải tới căn cứ hủy diệt cả!

      Lạy trời lạy phật, Tiểu Ngải con năm nay mới mười tám hoa thôi, thể "héo tàn" như vậy được đâu! Hu hu!

      ngoài suy đoán, người ngồi trực thăng là Lôi Khiếu Thiên, lái trực thăng là Huống Ngân Dịch. Ngay sau khi nhận được điện thoại Lôi Khiếu Thiên quyết đoán cắt đứt cuộc họp hội nghị qua video. thèm lý tới con mắt kinh ngạc cùng trêu chọc của Thẩm Dương Kỳ, ông trùm mafia Đế Văn..., ngựa dừng vó chạy tới nơi, liên lạc với Thượng Quan Kiệt Thiếu biết được ngay cả cảnh sát cũng tham gia!

      - Vị trí!

      Nhìn tình hình bến tàu phía Tây mà thấy được bóng hình quen thuộc, Lôi Khiếu Thiên cầm bộ đàm liên lạc với Thượng Quan Kiệt Thiếu... Trong Ngục Thiên Minh mọi phương tiện liên lạc đều qua vô tuyến điện đàm, băng tần này thế gian chỉ có nhà duy nhất, tuyệt có nhà thứ hai! Thượng Quan Kiệt Thiếu mù quáng đuổi theo Tiểu Ngải, vừa nghe được giọng lạnh tanh của đại ca đạp phanh, chú ý tới bảng hiệu ven đường, thiếu chút nữa lộn ngửa!

      - Đại ca?

      Ai đó còn chưa hết kinh hồn a!

      - Vị trí!

      Lôi Khiếu Thiên hiển nhiên còn nhẫn nại được nữa! Nhìn xuống bên dưới rồi phân phó.

      - A Huống, bảo A Nhị chuẩn bị chuyển hàng...

      Huống Ngân Dịch tháo ta nghe xuống, gật đầu, liên lạc với A Nhị!

      Lúc này, chiếc xe cảnh sát phía trước có người đàn ông khiến Lôi Khiếu Thiên phải cau mày, nhìn đối phương hai giây, có hơi tức giận, lạnh lùng .

      - Dặn A Nhị, đừng đối đầu trực diện với bọn họ!

      Huống Ngân Dịch gật đầu!

      Lôi Khiếu Thiên sắp xếp xong mọi chuyện vẫn chưa nghe được hồi của Thượng Quan Kiệt Thiếu, mặt tái xanh!

      - Tôi nhắc lại lần thứ ba!

      Hai tay Huống Ngân Dịch run lên, thầm mặc niệm cho Thượng Quan Kiệt Thiếu. Đại ca mà tức giận phải chỉ là cải tạo ở Châu Phi đâu... Kiệt à, chú tự cầu phúc ! Người em tôi đây thực là năng lực có hạn, bất lực a! Tên nào đó vừa chia buồn xong dưới đáy lòng cười trộm thôi!

      - Đại... Đại ca, con đường bên trái cách bến tàu phía tây 1000m!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu rất là oan ức, vừa rồi phải đại ca sắp xếp lộ tuyến để rút quân sao, chuyện nào cũng có nặng của nó nha. rất là hiểu chuyện đó, phải chờ đại ca phân phó xong mới liên lạc để tránh cho đại ca bị phân tâm, dù sao nhóm hàng kia cũng tương đối quan trọng!

      Thiệt là, người nào đó đúng là phân biệt tốt xấu, thấy được tấm lòng của người tốt! Lại còn trách nữa!

      Lôi Khiếu Thiên muốn cước đạp chết ta, ta thế mà là hiểu chuyện sao? Có lúc nào mà làm việc đúng mực ? Hả?

      - Trong vòng mười phút, tôi muốn thấy được người!

      Lôi Khiếu Thiên xong cũng cắt tín hiệu luôn! Nhìn bộ mặt đắng của Thượng Quan Kiệt Thiếu bọn họ đều hiểu. Cuối con đường này là phạm vi an toàn của khu biệt thự Jian Ke tại Nhà Trắng ranh giới D.C. khi qua phạm vi này, tình hình đối phương thế nào bọn họ biết, chỉ có điều xác định duy nhất là bản thân mạo hiểm đuổi theo...

      Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn trần xe, lẩm bẩm. Nếu mình mà là người lái trực thăng sớm chặn chiếc Hummer kia lại rồi! Hừ!

      - Đại ca, A Kiệt bên dưới!

      Sau khi ra lệnh xong Huống Ngân Dịch bắt đầu dựa theo lộ tuyến của Thượng Quan Kiệt Thiếu mà tìm người. Thấy hai chiếc Hummer truy đuổi nhau quốc lộ liền huýt sáo.

      - Kìa, xe A Kiệt lại thụt lùi rồi!

      hai phút trôi qua rồi mà vẫn bị bỏ đằng sau, bẽ mặt quá!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu hét lên, mất mặt cái gì hả, người ta là cấp bậc Xa Vương đó, có thể cùng cấp bậc được sao!

      Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn Huống Ngân Dịch, sống lưng phía sau lạnh buốt, quyết đoán ngậm miệng lại luôn!

      - Cậu phải đối thủ của ấy đâu!

      Huống Ngân Dịch vừa định nuốt nước bọt bị lời Lôi Khiếu Thiên làm cho ho sặc sụa, thiếu chút nữa còn tưởng mình bị viêm phế quản! Mãi mới bình tĩnh lại được!

      - Đại ca, ... Em em em...

      Mà lại phải đối thủ của ta, quả thực là sỉ nhục, tuyệt đối là coi thường mình mà!

      Lôi Khiếu Thiên chẳng thèm nhìn ta, đâu phải muốn đả kích ta đâu, chỉ thôi. Trong mấy em bọn họ kỹ thuật lái xe của A Huống là kém nhất. Hơn nữa, thừa nhận cũng được, người thứ hai có thể cùng Xa Vương vượt qua mấy con phố, thực lực đó cũng vừa!

      - A Kiệt, lùi lại mười mét, đạp ga hết cỡ, khi tới gần đuôi xe buông tay lái, đè trọng tâm ra sau...

      Giọng lạnh lẽo sắc bén của Lôi Khiếu Thiên điều khiển đâu vào đấy, Thượng Quan Kiệt Thiếu chút chần chờ, bản năng vượt qua cả tư duy, đại não còn chưa kịp phản ứng điều khiển xe lui về sau!

      Huống Ngân Dịch thấy hưng phấn, chỉ tiếc Thượng Quan Kiệt Thiếu phải Lôi Khiếu Thiên, có được năng lực thăng bằng ổn định kia. Tiểu Ngải cũng phải Đường Kiến Tâm, kỹ thuật với trình độ đều giống nhau...

      Cho nên, trận truy đuổi này Thượng Quan Kiệt Thiếu định trước là thua rồi!

      Tiểu Ngải liếc nhìn động tác của đối phương, có chút coi thường. Hành động này mấy năm trước chơi chán rồi, diễn trước mặt đúng là múa rìu qua mắt thợ, quả thực là nhảy nhót làm trò hề mà. Với tốc độ kia của ta, cũng cảm thấy bẽ mặt thay!

      - Hai phút, thoát khỏi ta !

      Đường Kiến Tâm nhíu mày, ban đầu con đường kia có bày mai phục cản đường, chỉ cần để ý là bị đuổi theo ngay. Các phải vào vùng cấm mới có thể hoàn toàn thoát khỏi bọn họ!

      Đương nhiên, còn chuyện quan trọng hơn là, muốn xem hai phe Ngục Thiên Minh với cảnh sát đánh nhau...

      - Xem em đây! - Hai phút với quá đủ rồi.

      CHƯƠNG 62: HỎNG BÉT, HẾT ĐƯỜNG TRỐN?

      Lúc mà chiếc Hummer của Thượng Quan Kiệt Thiếu bay lên, liền cảm thấy ổn, đồng tử co rút lại. Giờ muốn Thượng Quan Kiệt Thiếu tăng tốc còn kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra...

      Tiểu Ngải ngậm miệng cười, cùng lúc gia tốc với Thượng Quan Kiệt Thiếu. Chỉ khác là, khi đến gần bánh xe Thượng Quan Kiệt Thiếu bay qua đỉnh đầu xe các , mà Tiểu Ngải chân đạp ga hết cỡ, tay điều khiển vô lăng, chân kia đạp phanh nửa, cứ như vậy mà lao tới!

      Phía cách nhau hai mét, Thượng Quan Kiệt Thiếu lướt qua Tiểu Ngải rơi "rầm" xuống còn chưa kịp phản ứng thân xe chấn động. Theo quán tính cả nửa người Thượng Quan Kiệt Thiếu đập thẳng tới vô lăng, tiếp đó lại choáng váng, cả chiếc Hummer lộn nhào... Huống Ngân Dịch thấy mà thất thanh...

      - Kiệt...

      Lúc chiếc Hummer của Thượng Quan Kiệt Thiếu lại đập vào đất mang theo hoa lửa Tiểu Ngải thừa dịp phóng vù , biến mất thấy tăm hơi...

      Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến người ta kịp trở tay!

      Lôi Khiếu Thiên chỉ còn thấy được sau đít cái xe phách lối kia để lại đám khói làm người ta thể chớp mắt nổi! Huống Ngân Dịch vội vàng thả thang dây xuống, Lôi Khiếu Thiên mang theo gương mặt nhăn nhó nhanh chóng tới chỗ Thượng Quan Kiệt Thiếu.

      - đẹp trai!

      Mặc dù ở trong xe Sở Tử Ngang rất khó chịu, nhưng khi thấy màn này liền kích thích, lớn tiếng khen hay. còn tưởng hình ảnh như thế chỉ có trong các bộ phim của Hollywood thôi chứ, ngờ hôm nay lại may mắn được thấy lần!

      Tiểu Ngải từ từ giảm tốc độ, nhíu mày nhìn kính chiếu hậu mà chỉ thấy được có cát bụi. ràng đây là kết quả mà mình mong muốn, nhưng vì cái gì... Cảm thụ hình như phải như thế?

      Đường Kiến Tâm liếc ấy cái, hừ lạnh.

      - Nếu ngay cả điểm ấy mà ta còn tránh nổi, ta cũng có tư cách làm trùm buôn thuốc phiện!

      Tiểu Ngải như ăn phải quả đắng, chị à, chị sao có thể đả kích người như vậy chứ?

      Đường Kiến Tâm cực kỳ lạnh nhạt, phải thực hay sao? Người trong hắc đạo mà ngay cả những việc xử lý khi gặp tai nạn này mà cũng thể ứng phó, có tư cách gì làm lão đại!

      Lôi Khiếu Thiên vừa mở cửa chiếc Hummer kéo Thượng Quan Kiệt Thiếu ra tiếng còi cảnh sát cũng tới gần.

      - Thế nào?

      Thượng Quan Kiệt Thiếu lắc đầu, có bị thương ở bộ phận quan trọng. Lúc mà cảm thấy đầu choáng váng thấy được ổn, trước làm xong hết mọi phòng hộ, còn có cả đai an toàn nữa cho nên cũng chỉ bị thương ngoài da!

      - !

      Lôi Khiếu Thiên xong lôi Thượng Quan Kiệt Thiếu lên thang dây, chớp mắt biến mất! Tiếng gió do chiếc trực thăng tạo ra dần biến mất cảnh sát cũng tới nơi xảy ra tai nạn!

      - Đội trưởng, phía trước chính là nơi xảy ra tai nạn!

      chiếc xe cảnh sát đặt còi báo động bên nhanh chóng tới chỗ chiếc Hummer nằm bên lề đường!

      - Tăng tốc!

      - !

      phút sau, bốn năm người mặc cảnh phục đầu đội mũ bước xuống, tay phải cầm súng, tay trái giữ chặt cổ tay phải theo đúng tiêu chuẩn, thận trọng tiếp cận chiếc Hummer bị lật, xung quanh tóe lên những đóa hoa lửa.

      - Đội trưởng, có ai cả!

      - Nhất định chỉ dọc theo con đường này thôi, đuổi theo!

      - !

      Đoàn người được nghiêm chỉnh huấn luyện lại phát ra tiếng còi cảnh báo, nhanh chóng đuổi theo.

      Thượng Quan Kiệt Thiếu vừa mới đóng cửa khoang lại, Huống Ngân Dịch liền bình tĩnh nổi nữa.

      - Kiệt, chú sao chứ?

      vừa rồi thấy được ràng quá trình tai nạn xảy ra. Lúc mà A Kiệt bị lật xe, tim như bị đẩy lên cổ họng, chỉ kém chút nữa là nhảy ra. Giờ mới biết tại sao đại ca lại phải là đối thủ của ấy, mẹ nó, nếu mà là chắc chỉ là bị đánh bay lộn mấy vòng đâu!

      Đúng là ép người ăn quả đắng mà!

      - có sao!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu chùi vết máu ở miệng, quay lại với Lôi Khiếu Thiên.

      - Đại ca, sau khi về em tự tới Hắc Lao nhận phạt!

      chẳng những để người vuột mất, đại ca cho hai lần lấy công chuộc tội, thế nhưng ngay cả xác suất thắng cũng có. Là do kỹ thuật của bằng người ta! thừa nhận!

      - cần!

      Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng tới cạnh Huống Ngân Dịch, mở ảnh mây vệ tinh.

      - A Huống, đuổi theo!

      - Nhưng mà đại ca, có cảnh sát!

      Huống Ngân Dịch cau mày, bây giờ mà đuổi theo, đám cảnh sát cũng ngốc mà chỉ nhìn có dưới đất!

      Huống chi, hàng của bọn họ cũng bị cảnh sát nhìn chòng chọc!

      Lôi Khiếu Thiên cau mày, con ngươi sắc bén lạnh lẽo nhìn hai chấm đỏ màn hình, cơn tức trào lên tận ngực, mãi mới lạnh lùng ra lệnh.

      - Quay về! Thông báo cho A Nhị giao hàng cho A Đại!

      Huống Ngân Dịch gật đầu, bắt tay vào làm!

      Sắc mặt của Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng tốt, ngờ bà kia lại ác vậy, ra tay liền ra tay luôn. Lần sau mà để bắt gặp, tính toán hết món nợ này ấy à, mang họ Thượng Quan!

      Bên kia, lúc mà đám người Đường Kiến Tâm tiến vào phạm vi khu biệt thự Jian Ke, Tiểu Ngải cũng có chút cảm giác thoải mái. buộc phải lái xe cho cẩn thận, nếu mà dính phải quả mìn nào chắc cả đám gặp Diêm Vương luôn!

      - Chị, ở đây còn đường ra nào khác ?

      Lúc này Sở Tử Ngang cũng ngồi ngay ngắn lại, thả hai chân tê dại xuống. Cơn nghiện của Amazon hoàn toàn bộc phát, Diệp Trúc Phàm cùng Hạ Tâm Dung đều phải toàn tâm toàn ý ứng phó với ta, có tâm tư nào để mà quan tâm những vấn đề khác. Đương nhiên, lúc mà Tiểu Ngải hỏi câu này, Diệp Trúc Phàm vẫn giải thích.

      - Yên tâm, sau khi chúng ta vào có tiếng báo động, những người bên trong loạt bỏ hết mọi cản trở đường!

      Tiểu Ngải kinh ngạc.

      - Bên trong còn có người sao?

      phải chứ, đây chẳng phải là căn cứ tổ tình báo có độ nguy hiểm cao nào đó sao? Sau khi trải qua cuộc ác chiến xảy ra ở đây cấp dời căn cứ này . Chẳng qua do nghiên cứu nên vẫn chưa thể quét sạch tất cả, quanh đây vẫn lắp đặt loạt xích để ngăn cản người ngoài xâm nhập đánh cắp bí mật đất nước!

      tại mà ta lại làm thông quan hệ trong này, hay giả vậy?

      Đường Kiến Tâm lên tiếng, nạp lại đạn, vẫn cứ có dự cảm xấu! Bất chợt phía sau vang lên tiếng kêu gào của Amazon, nhíu chặt mày.

      - Cơn nghiện của cậu ta còn chưa dứt sao?

      Diệp Trúc Phàm vã mồ hôi. Lão đại à, phải giờ chị mới phát ra đấy chứ?

      - Chưa!

      Hạ Tâm Dung ngồi hai chân Amazon, giữ chặt cổ tay ta cho lộn xộn.

      - Cứ cố được nửa là ấy lại hút lại! - Chưa từng có lần nào thành công.

      Mặt Đường Kiến Tâm lạnh lẽo như muốn hù chết người.

      - Đánh ngất cậu ta ! - Giờ còn có ai rảnh để đối phó với cái tật này của cậu ta.

      Diệp Trúc Phàm sững sờ, nhanh chóng đánh bất tỉnh người nào đó! Amazon còn kịp kêu lên tiếng!

      Hạ Tâm Dung có phần lo lắng.

      - ấy sao chứ?

      Có chuyện gì ư? Hừ! Cứ hôn mê vậy là hay nhất! Đường Kiến Tâm lạnh lùng nhìn sắc mặt tái nhợt mê man của cậu ta, gương mặt trở nên nặng nề, vừa định cậu ta chết càng bớt việc chợt nghe tiếng còi cảnh sát ngay sau lưng cách đó xa!

      - Cảnh sát?

      Đường Kiến Tâm cũng ngẩn ra, hi vọng là Ngục Thiên Minh với cảnh sát giằng co với nhau, sao kịch bản lại thay đổi rồi thế này?

      - Tiểu Ngải, có biện pháp nào bỏ rơi bọn họ ?

      Nếu là cảnh sát vậy phiền toái rồi đây!
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 63: LÒNG NGƯỜI ĐẠI LOẠN!

      Tiểu Ngải quan sát địa hình, nơi này chỉ có duy nhất đường chính là dựa theo đường cũ mà ra ngoài. Thế nhưng nếu đường đó chắc chắn đối chọi với cảnh sát.

      - được! Trừ việc tiếp ra chúng ta còn lựa chọn nào khác.

      - Thế nhưng...

      Đường Kiến Tâm lạnh lùng đáp.

      - Chỉ sợ chúng ta còn chưa tới nơi bị bắn thành tổ ong!

      Người Ngục Thiên Minh dám vào, có nghĩa là cảnh sát dám. Nếu cần thiết, cảnh sát oanh tạc khu vực này đến khi chỉ còn dư lại mái ngói!

      - Vậy phải làm sao bây giờ?

      Tiểu Ngải có chút lo lắng, tiếng còi ngày (lê) càng gần, phỏng chừng tới phút là tới ngay sau mông rồi!

      Đường Kiến Tâm quay lại.

      - Có còn đường khác hay ?

      Sắc mặt của Diệp Trúc Phàm cũng được khá lắm.

      - có!

      Thực ra Đường Kiến Tâm có hỏi cũng như , là trụ sở bí mật làm gì còn đường nào khác để ?

      Sở Tử Ngang vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

      - Hỏi Hắc Kiệt xem!

      Diệp Trúc Phàm gật đầu, cố gắng bắt liên lạc với Hắc Kiệt nhưng vẫn thất vọng. Ngoại trừ tiếp (quý) còn con đường nào khác, hoặc là quay lại xung đột với cảnh sát!

      - Chị, làm sao bây giờ?

      Đường Kiến Tâm quên mắt trống trong địa hình biệt thự Jian Ke, nắm chặt tay vào nhau.

      - vào trong thôi!

      Sắc mặt Tiểu Ngải trắng bệch.

      - Hay là báo cho sư phụ?

      - !

      Đường Kiến Tâm quả quyết cự tuyệt, có thể thoát khỏi Ám Hoàng là nhiệm vụ quan trọng thiết yếu của Đường Kiến Tâm . tới thời khắc đó, tìm người Ám Hoàng giúp đỡ!

      muốn những thứ "ân" kia còn chưa báo hết mà lại nợ thêm khoản!

      - Nhưng mà, chị à!

      Tiểu Ngải chu mỏ, các còn lựa chọn sao? Báo cho sư phụ phải chí ít còn đảm bảo cho các an toàn rời khỏi đây sao? Vì cái gì mà chị lại cố chấp vậy chứ? Mặc dù biết rằng từ chị giấc mộng, thế nhưng muốn thực giấc mộng ấy cũng phải tùy trường hợp mà?

      - có nhưng nhị gì hết! Tiểu Ngải, nếu như ngay cả năng lực ấy mà chị cũng có, vậy chị cũng xứng với cái danh sát thủ mạnh nhất của Ám Hoàng rồi!

      Đường Kiến Tâm chăm chú nhìn Tiểu Ngải, trong mắt chỉ có kiên quyết!

      Tiểu Ngải khẽ run lên.

      - phải đâu, chị à, em phải là tin chị!

      chỉ là muốn chị bị thương thôi!

      Đường Kiến Tâm hiểu, nhưng có giải thích nguyên do trong đó. Ở Ám Hoàng, niềm vui sướng duy nhất mà có được đến từ Tiểu Ngải. biết em ấy dành cho toàn bộ tín nhiệm, điều này hề xung (đôn) đột gì với lo âu cả!

      - Lão đại đúng, tiếp vào trong chúng ta mới có đường sống!

      Diệp Trúc Phàm là người có trí óc nhất trong bốn em thần trộm.

      - Chúng ta chỉ có thể đánh cuộc là cảnh sát cho rằng chúng ta thể vào mà thôi!

      Đây là lợi thế duy nhất lúc này của bọn họ.

      Nhưng, ai cũng nghĩ tới suy nghĩ của bọn họ đều sai! sai nước thua cả bàn cờ! Đây là đạo lý đổi từ xưa tới nay!

      Tiểu Ngải cắn răng, bất cứ giá nào. Lúc mà chiếc Hummer vượt qua phạm vi khu biệt thự Jian Ke vang lên tiếng còi hồng ngoại chói tai, chỉ tiếng thôi mà tất cả mọi thứ như ngừng lại!

      Cách đó xa, người hai chiếc xe nghe được tiếng còi báo đều trầm mặt.

      - tốt rồi đội trưởng, có người xâm nhập căn cứ!

      Người đàn ông được gọi là đội trưởng có khuôn mặt tuấn tú nhưng lại mang theo đó chút u, cầm bộ đàm lên bắt đầu hô hoán.

      - Tổ ở lại, tiếp tục theo sát nhóm hàng kia. Tổ hai, ba, bốn lập tức xuất phát tới trụ sở bí mật của Nhà Trắng!

      Sau khi ra lệnh xong người đàn ông kia bắt đầu liên lạc với các cao tầng! Bọn họ chỉ có thể lại phía ngoài căn cứ, thể bước vào!

      - Căn cứ bị xâm nhập, đội hành động cầu tiếp viện!

      câu rất đơn giản lại làm cho lòng người đại loạn! khẩn trương qua bắt đầu phân phó!

      Nếu đây là nước nào đó hoặc bọn khủng bố, hậu quả kia thể tưởng được! Chỉ chốc lát sau, phía cao tầng điều động từng chiếc máy bay chiến đấu chạy tới nơi!

      đường Lôi Khiếu Thiên quay về, hàng lông mày chưa từng giãn ra, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra! Giống hệt như nhiệm vụ mười tám năm trước vậy, rất là bất an!

      - Đại ca, A Nhị giao hàng xong cho A Đại rồi, có thể rút lui!

      Huống Ngân Dịch thầm nghĩ đêm nay rốt cuộc có thể ngon giấc, vì nhóm hàng này mà mất ngủ mấy hôm liền đó!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu vô cùng kinh ngạc.

      - Sao lại nhanh như vậy?

      Lôi Khiếu Thiên cũng cảm thấy có vấn đề chỗ nào đó. Mặc dù sắp xếp lộ tuyến cho A Nhị, cảnh sát nào có đạo lý bỏ qua "con tốt đen" A Nhị được chứ?!

      - A Huống, quay lại!

      Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng giặn dò, hai tay nắm chặt lại, hi vọng những điều nghĩ phải là !

      Huống Ngân Dịch và Thượng Quan Kiệt Thiếu liếc nhau.

      - Đại ca, bây giờ mà quay lại e rằng... - xung đột trực tiếp với cảnh sát!

      Bây giờ bọn họ lái trực thăng nha, cũng đâu phải là bò mặt đất đâu! Đại ca à! Huống Ngân Dịch nuốt nước bọt, thấy sắc mặt của Lôi Khiếu Thiên liền im bặt!

      - Quay lại!

      Thượng Quan Kiệt Thiếu bưng trán, tựa vào ghế. Cú va chạm vừa rồi làm đầu vẫn còn rất choáng váng, là người bệnh, phải nghỉ ngơi, cái gì cũng biết!

      Huống Ngân Dịch liếc ta cái, chỉ đành lái trực thăng quay lại tuyến đường vừa nãy! Còn chưa được nửa tiếng màn hình xuất sóng quấy rối! Huống Ngân Dịch cả kinh, vội vàng nhìn Lôi Khiếu Thiên. Mười ngón tay Lôi Khiếu Thiên thao tác bàn phím, xử lý xong đợt sóng quấy nhiễu màn hình liền lên ràng mấy chiếc máy bay chiến đấu...

      Thượng Quan Kiệt Thiếu cùng Huống Ngân Dịch đều kinh ngạc.

      - có chuyện gì thế?

      Con ngươi Lôi Khiếu Thiên trở nên lạnh lẽo, sâu trong đó lại mang chút kinh hoảng.

      - Mau tăng tốc !

      Hướng đó chính là tới Nhà Trắng, ba người bọn họ đều , mục đích cuối cùng là cái trụ sở kia!

      Huống Ngân Dịch nhìn có chút hả hê.

      - Ha ha, đáng đời mấy người đó, lần này xem bọn họ trốn đâu được!

      xong cười rất chi là vui sướng, cũng quên luôn là bản thân mình cũng tới đó.

      Miệng Thượng Quan Kiệt Thiếu méo mó, rất đồng tình nhìn Huống Ngân Dịch mà lắc đầu. A Huống à, hóa ra chú cũng có lúc ngốc như vậy đó! Khà khà, giờ thấy cân bằng rồi đó! Lần này có thể lớn tiếng kiêu ngạo trước mặt A Lương mà , còn có người còn ngốc hơn cả nữa! Ha ha!

      Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn sang Huống Ngân Dịch. Tên nào đó cảm thấy như có vô số cây đao chen chúc nhau cắt vào tim ta, vết thương ấy nứt toác ra máu chảy đầm đìa...

      - Đại ca... Em.... - Lại làm sai điều gì ư?

      Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh! Cậu tốt nhất là cầu nguyện để bọn họ sao , bằng ... Huống Ngân Dịch khóc, nhưng mà lại là khóc ra nước mắt! Ánh mắt đại ca như vậy là sao? Huống Ngân Dịch rất tự giác nhìn về phía Thượng Quan Kiệt Thiếu. Ánh mắt đồng tình của người nào đó càng như đổ dầu vào lửa, sát đống muối ăn lên vết thương máu me be bét, đau đến mức Huống Ngân Dịch chẳng hiểu ra sao nữa!

      Đám người Tiểu Ngải còn chưa tới phút, Đường Kiến Tâm cảnh giác thấy tốt, vội vàng hét lớn.

      - Nhấn ga, mau!

      Tiểu Ngải muốn đạp ga hết cỡ rồi, nhưng còn chưa kịp ra miệng đằng sau vang lên tiếng nổ mạnh. Tiếp đó là ngọn lửa mãnh liệt lao tới đít xe... Mấy người cả kinh, chuyện gì thế này, sao lại vô duyên vô cớ nổ tung vậy?

      CHƯƠNG 64: THOÁT CHẾT TRONG GANG TẤC.

      Sở Tử Ngang thiếu chút nữa là lăn ra khỏi xe, ông trời của tôi, bọn họ vừa qua chỗ đường bị nổ xong. Trong vòng hai mươi mét gần cửa vào, xung quanh đều tung tóe... Song đợi bọn họ kịp tỉnh lại tiếng nổ mạnh vang lên hai bên sườn xe...

      - Tiểu Ngải, mau!

      Đường Kiến Tâm cúi người xuống, tránh thoát bụi đất bị nổ tung lên hai bên cửa xe rồi hét lên! Tiểu Ngải cũng rất muốn hét, tốc độ xe giờ là cực hạn, cố gắng nữa kiểu gì xe cũng tan bành luôn!

      Nhưng ngay cả thời gian để hét cũng quá, từng tiếng nổ mạnh vang lên liên miên bất tận, hàng loạt hoa lửa tóe lên, còn cả tiếng ầm ầm khi chiếc Hummer ngừng tăng tốc!

      Sở Tử Ngang quá là tả tơi, tiếng nổ khiến cứ nhấp nhô lên xuống, cả người đều là đất cát, hai chân bị chôn sâu dưới cát bụi, cả mắt cũng mở ra nổi! Hạ Tâm Dung cũng tốt gì, mảnh vụn với đá vụn đập lên lưng rất đau nhưng cũng chỉ có thể cắn chặt răng!

      Sắc mặt Diệp Trúc Phàm cũng tái xanh, sao lại nổ mạnh thế này? Hắc Kiệt từng , chỉ cần là người đầu tiên vào phạm vi khu biệt thự Jian Ke tự động bỏ tia hồng ngoại báo động, khi đó có thể thuận lợi vào khu biệt thự Jian Ke. Nếu khởi động thiết bị bom tự hủy cũng nổ! Nhưng mà bây giờ có chỗ nào xảy ra vấn đề?

      Hắc Kiệt bán đứng bọn họ sao? ! Diệp Trúc Phàm tin, tín nhiệm tối thiểu giữa em vẫn phải có!

      Hắc Kiệt cũng có gạt họ đâu, nhưng khổ nỗi, ta chỉ là đội phó đội hành động nho mà thôi, mệnh lệnh của cấp vẫn phải chấp hành a! Người em à, cũng chỉ có thể thầm cầu phúc cho các người thôi!

      Tim mấy người trong xe đều cùng vọt lên hết họng, nhất là khi nghe được tiếng máy bay chiến đấu văng vẳng giữa tiếng nổ cùng ánh lửa vang lên tận trời kia, tim càng lạnh hơn!

      cần trong lòng mọi người đều hiểu, vì sao đám bom này lại phát nổ! Hóa ra là bọn họ kéo tới cả đám bên quốc phòng a! Đúng là đẳng cấp!

      Nhưng mà giờ phải lúc tới có đẳng cấp hay mấy đại ca đại tỷ ạ! Giờ vẫn nên nghĩ làm sao để thoát thân hơn!

      - Chị!

      Tiểu Ngải hét lên, đồng thời cúi đầu xuống, lấy tư thế có lợi nhất để bảo vệ đầu mình. Bên ngoài cát bụi bay tung tóe, căn bản thấy được đường .

      - Bom lắp kíp nổ vào rồi, cứ tiếp tục vậy là xong đâu!

      Các căn bản có biện pháp nào tự cứu, bên quốc phòng được điều động, nếu cần thiết ngay cả nơi này cũng có thể nổ tung! Tiểu Ngải muốn ngất, vừa rồi sao lại hồ đồ nghe lời chị làm gì cơ chứ, hu hu!

      Nơi chiếc Hummer lao qua đều nổ tung. Từ cao nhìn xuống, giữa khung cảnh đá vụn bay đầy trời có thể thấy được chiếc Hummer với tốc độ con rùa chạy trối chết! Nó giống như người sắp chết giãy dụa tìm đường sống!

      "Thượng Tá, tìm thấy mục tiêu!

      chiếc máy bay chiến đấu, giọng thành viên do thám lãnh khốc nghiêm cẩn xuyên thấu tầng mây tiến vào tai tất cả mọi người.

      - Phong tỏa tiêu diệt!

      Lại giọng còn lãnh khốc hơn nữa khiến người ta rét lạnh!

      - !

      Tiểu Ngải chưa từng có cảm giác này, ga đến đỉnh điểm, chiếc Hummer lao như bay mà vẫn cảm thấy tốc độ chậm như rùa, dù sao cứ cảm thấy như mình rơi vào hố. Cảm giác hoảng loạn cứ như sắp chết đến nơi! Tay cầm lái đều run rẩy cả lên, nhưng dám phân tâm, như chị từng , lúc này chỉ là tính mạng mình mà còn có cả tính mạng của người chị mà quý nhất!

      Đường Kiến Tâm cố nén giận, cho tới giờ chưa từng phải thoát thân trong lửa đạn như này. Khắp nơi ai cũng tránh như tránh rắn rết, lúc nào mà phải chạy trối chết như bây giờ? Hơn nữa còn chật vật thế này! hối hận quyết định lúc đó của mình khi đưa bọn họ tới con đường chết này. Hơn mười tám năm trước hiểu được cái gì gọi là dựa vào núi núi đổ, dựa vào nước nước chảy! Thế giới này mà muốn dựa vào người khác tới cứu mình, thà tự lấy súng bắn mình phát chết cho có ý nghĩa còn hơn!

      Từng đợt nổ mạnh vang lên làm xe chênh vênh. Tiểu Ngải có thể thấy may mắn là cửa ra cách đó xa, đúng là phải cảm tạ Ngục Thiên Minh tặng chiếc Hummer có cấp bậc nhường này a! Bằng , đừng là đoạt thời gian với mấy quả bom, chỉ sợ bọn họ bị bom bắn trúng chiếc xe cũng nổ tanh bành rồi!

      Nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu giây, rủa thầm.

      - Con mẹ nó, liều mạng thôi!

      Tiểu Ngải mặc kệ nhắc nhở khi chiếc Hummer đến cực hạn, lao thẳng tới cửa vào khu biệt thự Jian Ke. Ngay lúc đó, từng cái ô hình nấm như sương mù ập tới, tiếp đó lại là từng tiếng nổ đinh tai làm cả khu biệt thự Jian Ke đều chấn động!

      Chiếc Hummer trượt năm mét tới sảnh, bốn bánh xe kêu vang bắn bốn hướng. Đến tận lúc này, chiếc Hummer coi như thành công tuyên bố trở thành phế phẩm!

      Cơ thể Tiểu Ngải buông lỏng, đình trệ lại, hô hấp còn chưa bình phục lại nghe ầm, cả khung xe hoàn toàn rụng rời. Mọi người ngồi trong xe đều đồng loạt chửi bới. Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải cùng ra ngoài, tiếp đó là Diệp Trúc Phàm và Hạ Tâm Dung, xong lôi Amazon bất tỉnh ra, chờ Sở Tử Ngang ra mọi người đều khỏi tức cười, là vui vẻ trong cay đắng mà!

      Mặt ai căn bản cũng nhìn được. Ở mặt được "đắp" lên lớp bùn đất dày cộp, chỉ lộ ra được cặp mắt sáng thêm mấy phần ảo não!

      - Người nào mà biết còn tưởng là tượng đất đấy!

      Hạ Tâm Dung phủi bụi đất tóc, giữ lấy áo trước ngực, tạm thời che cảnh xuân! Mặc dù có che hết được, thế nhưng thà để giấu đầu hở đuôi còn hơn buông ra để người khác coi được hết!

      Sở Tử Ngang chu mỏ.

      - tưởng tôi muốn sao!

      ấy à, giờ hai chân còn run lẩy bẩy, còn sức mà đứng nữa này! Bọn họ bị bay khỏi xe biết là nhờ công lao của ai nữa?

      Có người nào lại đối xử với ân nhân cứu mạng mình thế hả?

      Hạ Tâm Dung cười trộm, Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải chỉ nhìn vào chiếc Hummer tanh bành, có phần bất đắc dĩ. Nhưng mà chiếc xe này đến giờ mới báo hỏng cũng dễ dàng a!

      - Chị, bọn họ tưởng chúng ta là khủng bố hay sao mà ném bom vậy biết?

      Tiểu Ngải vừa mới dứt lời đầu vang lên tiếng nổ, cả khu nhà lắc lư như sắp đổ, cửa thủy tinh thay nhau rớt xuống!

      Tiểu Ngải nắm chặt cánh tay Đường Kiến Tâm, ổn định cơ thể, còn chưa kịp phản ứng bị người ta đẩy . Ngay lúc ngã xuống mắt trợn trừng, hoảng sợ nhìn cái đèn treo khổng lồ rơi xuống vị trí mình vừa đứng...
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :